Tác giả: Diện Bao
Dịch: hoangtuech12
nguồn: Hoa Nguyệt Tao Đàn
Lăng Hạo Thiên nhìn theo thân ảnh mềm mại yêu kiều của Bạch Tuyết Nhu dần khuất, tâm tình ảm đạm, chỉ biết uống lấy uống để, thậm chí cầm luôn cả bình đổ vào miệng.
Khi chàng đã uống được bảy bình rượu, chàng giương đôi mắt lờ mờ, giọng lè nhè gọi tiểu nhị mang thêm một bình rượu nữa, điếm tiểu nhị nhanh chóng hạ giọng nói: “Công tử, người uống quá nhiều rồi, uống nhiều không tốt đâu, người đã say rồi.”
Lăng Hạo Thiên say luý tuý cười: “Say à? Không thể, Lăng Hạo Thiên ta mà say, ta là ai? Ta là Thiên Địa Tiểu Thần Long biết không? Thiên Địa Tiểu Thần Long. Trong tự điển của ta không có từ say, mau mang rượu đến đây.”
Tiểu nhị không biết xoay xở bằng cách nào, lắp bắp nói: “Điều này…điều này…”
Lăng Hạo Thiên thấy tiểu nhị không có chút động tĩnh nào liền nói: “Ngươi sợ ta uống rượu không trả tiền?”
“Phanh!” Mười hai lượng ngân tử phóng ngay lên bàn, chỉ thấy Lăng Hạo Thiên chỉ vào nó nói: “Đủ chưa?”
Tiểu nhị gật đầu lia lịa: “Đủ rồi! Quá đủ! Tiểu nhân mang đến ngay!”
Hảo gia hoả, quả nhiên giàu có được nể trọng, không chỉ tiểu nhị mang đến ba bình hồ tửu mà mang thêm một tô toàn lạt thang, hắn nói: “Công tử, cái này là tâm ý của chưởng quầy.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Tiểu nhị! Ngươi học cũng nhanh a! Mau dọn cho ta một căn phòng thượng hạng, thiếu gia uống xong ba bình hồ tửu này sẽ hồi phòng nghỉ ngơi, nghe không?”
Tiểu nhị gật đầu lia lịa: “Dạ được!”
Lăng Hạo Thiên từ trong người lấy ra một đĩnh ngân lượng: “Đây là trả tiền phòng, còn lại cho ngươi!”
Tiểu nhị nhận được ngân lượng trong lòng tràn đầy vui sướng, cúi đầu đa tạ Lăng Hạo Thiên liên tục, hân hoan đến miệng không thể khép lại.
Lăng Hạo Thiên đưa hữu thủ vẫy tay cho tiểu nhị lui ra, sau đó ngồi một mình tiếp tục độc ẩm.
Chàng đang đau đớn vì sự chia ly với Nhạc Lâm Lam, một phần vì phụ mẫu cưỡng bách bản thân không nguyện ý, vì thế cố gắng uống rượu giải sầu, uống rượu vào sầu càng thêm sầu, càng sầu càng uống, càng uống càng sầu. Chính thị: “Nhất tuý giải thiên sầu. Nhất tuý tiêu sầu, sầu càng sầu thêm.”
Sau khi mở nắp bình hồ tửu cuối cùng, tửu khí xông lên, lập tức lớn giọng nói: “Tiểu nhị, phòng chuẩn bị chưa?” Nói rồi, tả thủ ôm theo một bình rượu, hữu thủ vịn lên những bình hồ tửu đứng dậy.
Tiểu nhị luôn ở bên cạnh đứng đợi phục vụ tận tâm cho vị thiếu gia này, nghe tiếng chàng nói, vội quay đầu cười nói: “Công tử, xin vui lòng đi theo tiểu nhân.”
Lăng Hạo Thiên nhìn hắn rồi bước theo sau.
Lúc này, tại tửu lâu có một thiếu phụ diễm lệ và thiếu niên thanh tú chứng kiến mọi việc, thiếu phụ mỹ lệ hạ giọng thì thầm vào tai thiếu niên thanh tú, trước tiên họ đến quầy tính tiền, sau đó cùng đi theo Lăng Hạo Thiên đến hậu viện.
Thiếu phụ mỹ lệ cùng thiếu niên đến hậu viện, chỉ nghe Lăng Hạo Thiên lè nhè: “Tiểu nhị…Ai bảo ngươi đưa ta đến đây…Cái hầm mà…Nóng chết đi được…Ta…Giúp ta mau lên…Đổi phòng khác…”
Tiểu nhị lúng túng: “Công tử, trời lạnh như thế này…ngài…”
Lăng Hạo Thiên nói: “Không cần nói…mau đi…”
Tiểu nhị: “Được…Tiểu nhân đưa ngài đến căn phòng cách đây ba gian, ở đó không có lò sưởi.”
Mỹ phụ trung niên cùng thiếu niên nghe thấy, nhìn nhau cười, trên mặt xuất hiện nét đắc ý. Cả hai đã tiến đến hậu viện, nhìn thấy tiểu nhị mồ hôi đầm đìa tay bưng chung trà gấp gấp bước đi, vị thiếu niên lập tức hỏi: “Tiểu nhị, còn phòng trống không?”
“Có! Có! Vừa có một vị công tử không thích lò sưởi, đã trả phòng, hai vị vui lòng theo tiểu nhân đến đó!” Nói rồi đưa hai người đến phòng thượng hạng. Thiếu niên nhìn quanh nói: “Tốt! Tiểu nhị! Tốt lắm.” Nói rồi rút ra ngân lượng nhét vào tay tiểu nhị.
Tiểu nhị ngày hôm nay gặp được hai vị Tài thần, miệng cười sung sướng, cúi đầu cáo lui.
Thiếu niên hạ giọng: “Sư phụ, tiểu tử đó đã ngủ?”
Mỹ lệ thiếu phụ nói: “Ừ! Ăn được rồi, khách khách! Nhìn tiểu tử đó tuấn mỹ tựa như Phan An tái thế, làm cho com tim ta lay động, Dong nhi, ngươi có hứng thú không?”
Thiếu niên cười nói: “Sư phụ, người “ăn” xong, có thể chia sẻ cho đồ nhi?”
Mỹ lệ thiếu phụ cười dâm đãng: “ Khách khách! Ngươi chờ nhé!” Nói rồi mở cửa, nhìn xung quanh tả hữu không có ai, sau đó tiến thẳng đến gian phòng của Lăng Hạo Thiên.
Chỉ thấy thiếu phụ mỹ lệ thân thủ nhanh nhẹn, dùng tay đẩy cửa, quỷ mỵ lách vào. Sau khi vào phòng ả nhìn lên chiếc giường nhỏ thấy Lăng Hạo Thiên đã gần như lõa thể, ngực để trần, trên người chỉ còn độc một cái đoản khố ngắn, tứ chi vươn thẳng, ô hô đã ngủ từ lâu.
Mỹ lệ thiếu phụ khoá cửa lại, vừa đi đến giường vừa thoát y, toàn thân lõa thể như mê hoặc lòng người.
Chỉ thấy hữu chưởng nàng phất lên người Lăng Hạo Thiên, bắt đầu cởi bỏ đoản khố của chàng.
Lăng Hạo Thiên đang mê mê hồ hồ, độtt nhiên bị người khác chế trụ huyệt đạo, thất kinh hồn vía, mở to mắt nhìn thấy một phụ nữ đang ở bên cạnh, hơn nữa còn lõa thể, chàng kinh ngạc kêu một tiếng :” A!”
Sau khi mỹ lệ thiếu phụ cởi bỏ đoản khố của Lăng Hạo Thiên, ả cười nói: “Tiểu huynh đệ, tỷ tỷ họ Mỹ tên Thiến Thiến, hôm nay cùng chàng kết đoạn lương duyên.”
Lăng Hạo Thiên bất minh bạch làm sao hôm nay chàng có thể gặp một quái sự như thế, mặt đỏ hồng ngượng ngùng: “Ngươi…Ngươi muốn làm gì?”
Mỹ Thiến Thiến đắc ý, cười dâm đãng: “Khách khách! Tiểu huynh đệ, ngươi thật giả tạo mà! Bảo bối của chàng đã giận dữ dựng đứng rồi kìa, tỷ tỷ nhất định sẽ làm cho chàng thoả mãn.”
Lăng Hạo Thiên cực kỳ giận dữ, ngàn lần cũng không thể nghĩ hôm nay chàng bị xâm chiếm bởi một phụ nữ mà chàng không nguyện ý, nên phẫn khí quát: “Tính danh Mỹ, đích thị là xú Mỹ mà, ngươi tác quái quá lắm rồi!”
Mỹ lệ thiếu phụ đắc ý cười: “Khách khách! Bình thuỷ tương phùng, kết đoạn lộ thuỷ duyên, sao không để lại hồi ức đẹp cho nhau, chàng nói đi?” Nói rồi hạ người xuống bên cạnh Lăng Hạo Thiên, ả vuốt ve thân thể cường tráng mạnh mẽ của Lăng Hạo Thiên: “Tiểu huynh đệ, thật đáng yêu mà!”
Lăng Hạo Thiên khí bốc xung thiên, phẫn hận nói: “Vô sỉ!” Chàng vừa nói xong, cung liễu của Mỹ Thiến Thiến đã chạm đến trường thương của chàng, ả ngồi lên người Lăng Hạo Thiên, ngọc thể áp sát bảo bối chàng, thân thể cuồng dã nhấp nhô điên cuồng.
Lăng Hạo Thiên trong giấc mộng gặp được mỹ nữ chàng nghĩ quả thật là diễm ngộ, giang hồ hữu thì hậu, chân thị hành động bậy bạ như lão bà điên cuồng này, trong lòng Lăng Hạo Thiên trong lòng chửi thầm.
--------------------
Last edited by ZORO_NDK; 22-04-2008 at 10:50 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ngoctulaa
Trong khi Mỹ Thiến Thiến đang hưởng thụ thân thể chàng một cách khoái lạc, Lăng Hạo Thiên đột nhiên liên tưởng đến những lời tiên ông đã dạy: “ Ngự Nữ Tâm Kinh”, có thể tự giải khai huyệt đạo.
Hiện tại Mỹ Thiến Thiến dục vọng điên cuồng, chẳng màng đến sống chết, Lăng Hạo Thiên bí mật vận công giải khai huyệt đạo. Chung quy Mỹ Thiến Thiến đang cuồng vọng hưởng thụ, cuối cùng Lăng Hạo Thiên đã giải khai huyệt đạo bị Mỹ Thiến Thiến điểm.
Mỹ Thiên Thiến sau khi thoả mãn mệt mỏi vô cùng muốn nằm xuống nghỉ ngơi, ả không ngờ Lăng Hạo Thiên đã tự giải khai huyệt đạo, thất kinh, ả đã bị Lăng Hạo Thiên đè dưới thân hạ.
Lăng Hạo Thiên liên tưởng đến tình cảnh từ nãy đến giờ Mỹ Thiến Thiến lăng nhục mình, bất giác nảy sinh ý định trả đũa, vì thế chàng dùng ả làm toạ kỵ, liên tục cưỡi ngựa dồn dập trên ngọc thể ả.
Thình lình, gian phòng lại tiếp tục xảy ra chiến tranh, oanh thanh nhuyễn nhuyễn, dâm thuỷ hoành lưu.
Mỹ Thiến Thiến ma huyệt bị chế, gần một thời thần, cảm giác kỳ diệu chưa từng được hưởng thụ, trong lòng cảm giác ngất ngây từng cơn, đôi môi anh đào lảm nhảm những câu nói vô nghĩa.
Lăng Hạo Thiên đã từng chứng kiến bộ dạng oanh oanh yến yến như biểu hiện của Mỹ Thiến Thiến hiện tại, vì khi chàng cùng hoan ái với Bạch Tuyết Nhu và Nhạc Lâm Lam, cả hai cũng chỉ khẽ rên rĩ, dường như không giống với Mỹ Thiến Thiến đang la hét điên cuồng, chàng cảm thấy thoả mãn dục vọng vô cùng.
Mỹ Thiến Thiến kiên trì được một thời thần, bất giác lệ thuỷ tuôn rơi. Không hiểu vì thống khổ hay thống khoái, toàn thân hoàn toàn bị khuất phục bởi Lăng Hạo Thiên.
Lăng Hạo Thiên cúi đầu cau có: “Đáng đời ngươi, ai bảo ngươi khiêu khích ta. Ngày hôm nay nếu ta không dạy ngươi một bài học, ngươi sẽ không sửa đổi được.” Nói rồi, tiếp tục trừng phạt ả ta.
Lăng Hạo Thiên để tránh nhìn thấy điệu bộ khốn khổ đến lệ tuôn rơi của ả, nhắm mắt lại, không thèm nhìn ả một lần.
Tại gian phòng ngoài một thiếu nữ đang chăm chú lắng nghe, không nghe thấy tiếng của sư phụ trong thời gian dài, trong lòng lo lắng, nàng vội nảy ra ý định đến phòng kế cận lắng nghe động tĩnh, chợt nghe thấy âm thanh của chiến trận, nàng xua tan ý nghĩ không hay đó.
Nàng nghe thấy âm thanh liên hồi của sư phụ, không tưởng nổi sư phụ lại có thể làm ồn đến như thế. Nghĩ đến đây, nàng thu xếp y phục, mở cửa bước vào phòng, ở bên ngoài dự khán.
Lăng Hạo Thiên không nghĩ bên ngoài lại có người bí mật nghe lén, chàng đang “Chấp pháp”, bất cẩn bắn “Tử đạn” ra ngoài, sau đó chậm chạp hạ thân xuống.
Tỉnh hẳn cơn say, chàng kéo ả để ả áp sát trên thân thượng của chàng. Mỹ Thiến Thiến đã xuất dâm thuỷ gần mười lần, gần như sức cùng lực kiệt.
Thân phận thật sự của Mỹ Thiến Thiến đích thị Thần Ưng Bảo Bạch Đường đường chủ, bị Bạch Tuyết Nhu sát hại là Mỹ Kiều Kiều tỷ tỷ của Mỹ Thiến Thiến, đồng thời cũng là Lục Đường đường chủ. Thần Ưng Bảo gồm thất phân đường, phân biệt Hồng, Hoàng, Lam, Lục, Hắc, Bạch, Tử đường.
Mỹ Thiến Thiến và Mỹ Kiều Kiều đều đồng dạng như nhau, võ công không cao, dựa vào mỵ thuật và âm công, cùng mối quan hệ thân cận với bảo chủ mà đắc vị đường chủ.
Khi Mỹ Thiến Thiến nhận được tín hiệu cầu cứu của Mỹ Kiều Kiều, xuất lĩnh Bạch đường hợp với Lục đường đệ tử quyết đấu với cao thủ Thần Đao Đường.
Truy tầm nhiều ngày, cũng không thấy bóng dáng của Bạch Tuyết Nhu, tiêu diệt Thần Đao Đường đệ tử. Chuẩn bị thu binh khứ hồi, Mỹ Thiến Thiện tao ngộ Lăng Hạo Thiên, thấy chàng thiên sinh dị bẩm, liền nảy ra ý định với chàng.
Lăng Hạo Thiên thấy thân thể của ả dưới sự kích động của chàng, hơi thở đã trở nên yếu ớt, thần sắc đã trắng bệch, e rằng nếu làm nữa sẽ xảy ra án mạng, vì thế dừng lại, chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Lăng Hạo Thiên nghe thấy tiếng gõ cửa, nhất thời kinh ngạc. Chỉ thấy đầu hơi nhức, chàng vội khởi thân vận y phục, mang hài bước ra ngoài.
Người bên ngoài nghe tiếng trong phòng có người vận lại y phục, nghĩ là Mỹ Thiến Thiến rời khỏi giường, nên phóng về phòng, chuẩn bị cùng sư phụ trở về phân đường hội hợp với các cao thủ.
Lăng Hạo Thiên sau khi vận lại y phục, bắt mạch ả ta, khám phá kinh mạch ổn định, không phải lo mất mạng, trong lòng như trút đi được gánh nặng. Không quan tâm đến mọi việc, mở vội cửa sổ, nhìn xung quanh thấy tối đen, tự nhủ: “Ông trời đã giúp ta!” Thân ảnh phiêu phiêu lướt đi.
Lăng Hạo Thiên tự nghĩ phong lưu vận sự kỳ diệu của mình cảm thấy bối rối, trong lòng tiếc nuối, tự nhủ về sau chết cũng không say lúy túy như thế.
Lăng Hạo Thiên không muốn tồn tại mối quan hệ với Mỹ Thiến Thiến, vì vậy nhanh chóng rời khỏi.
Vội vã đi cho đến nửa đêm, toàn thân chàng xuất hạn đầm đìa, cảm thấy nơi này hoang dã không có ai, thở hắt ra, thân ảnh dừng lại.
Lăng Hạo Thiên đã đến gần một dòng suối nhỏ, nâng một khối cự thạch đặt phía sau, nhanh chóng toàn thân lõa thể, dùng nước tẩy rửa thân thể. Dòng nước mát lạnh làm chàng thống khoái muôn phần, không kìm nổi cất tiếng hát.
Không biết đã qua bao lâu, Lăng Hạo Thiên đang tẩy rửa toàn thân, hát ca vui sướng. Đột nhiên từ xa truyền đến âm thanh, chàng ngừng tẩy rửa thân thể.
Chàng mang lại hài, lập tức thấy hai đại hán đi về hướng ngược lại, thân pháp của họ, trên giang hồ tối đa cũng chỉ hạng ba.
Lăng Hạo Thiên được biết từ Bạch Tuyết Nhu, nàng bị những cao thủ của Thần Ưng Bảo làm thân thể trọng thương, hơn nữa còn sắp bị Chung Luân gian ô.
Vì thế, Lăng Hạo Thiên đối với Thần Ưng Bảo ấn tượng rất xấu. Chàng không biết vừa nãy may mắn cưỡng gian Bạch Đường đường chủ của Thần Ưng Bảo, nếu không việc tha cho ả ta cũng là một câu hỏi lớn.
Lăng Hạo Thiên nhanh chóng mang hài, mang tay nải lên vai tả, cố ý nói: “Tam canh bán dạ, cũng có người tống tử.” Âm thanh vừa truyền đi, hai đại hán cảm thấy kinh nghi. Tiếp đó truyền đến âm thanh “Xoạt!” Nghe thấy thanh âm này, Lăng Hạo Thiên cười lạnh, cảm thấy hai tên tiểu tốt bất tài của Thần Ưng Bảo đã tiếp cận mình.
Lăng Hạo Thiên nhìn hai người đích thị là vô tâm, tả chưởng vung lên, lưỡng chỉ điểm lên tị cốt xương của cả hai.
Võ công người đó cũng khá, tbất giác trụ thân thủ, sau đó khó khăn di chuyển nửa bộ, quả là “Tị khổng khai hoa”, thập phần nguy hiểm.
Lăng Hạo Thiên thân thủ nắm bắt, Ba Đông hựu điểm “Thái Dương huyệt” của đối phương. Người kia cũng không phải kẻ yếu, hữu cước phóng đến vai tả của Lăng Hạo Thiên đích “Khí Hải huyệt”, bất đãn kỳ thế, mà còn ẩn nội chế động.
Lăng Hạo Thiên tán thưởng: “Hảo công phu!”. Âm thanh vừa phát xuất, thân xuất tả cước nhằm tiểu phúc của đối phương.
“A!” Người đó thất thanh kêu đau đớn.
Lăng Hạo Thiên sấn tới xuất hữu chưởng nhằm đối phương ngay “Khí hải huyệt”.
Người còn lại quả là Thần Ưng Bảo đệ tử cảnh báo: “Trầm huynh, cẩn thận.”
Người kia đã bị trúng nhất chưởng của Lăng Hạo Thiên ngay “Khí Hải huyệt”, “Phanh”, nhất thanh đã ngã ra đất. Khổ luyện hai mươi năm, một thân công phu hiểm độc, hôm nay toàn bộ khí lực đã bị tiêu trừ, chỉ nghe hắn hét một tiếng thảm khốc.
Lăng Hạo Thiên cười thoá mạ: “Bổn đãn!” Nói rồi song thủ như đồng quái điểu bàn, song trảo hung hãn hướng đến trước tên Thần Ưng Bảo đệ tử kia.
Đại hán tiến thoái lưỡng nan, song thủ mãnh trảo đối kháng với song thủ của Lăng Hạo Thiên.
Ngay lập tức Lăng Hạo Thiên nhận thấy song chưởng của đối phương đen sẫm, lòng thầm nhủ đối phương tu luyện độc chưởng, lập tức thu chưởng, hữu cước nhằm hạ thể hắn quét đến.
Đại hán này lập tức khởi thân, “Phi hoa quá tường”, nhắm đỉnh đầu của Lăng Hạo Thiên, khi đã nhắm đỉnh đầu chàng, xuất hữu cước đá vào đỉnh đầu chàng.
Lăng Hạo Thiên triêu địa thượng nhất toạ, hữu chưởng công kích chưởng trảo của hắn ta, Thần Ưng Bảo đệ tử nhất thời không thể chuyển động, trong lòng hắn cảm thấy bất ổn, xuất hữu chưởng, chuẩn bị tẩu thoát.
Lăng Hạo Thiên khinh bỉ chế nhạo: “Đáng ngại thật!”. Chỉ thấy chàng xuất hữu chưởng trụ mắt cá chân hắn lại, không cho di chuyển.
“Binh!” Nhất thanh, đại hán nằm tại đất nãy giờ đau đớn muôn phần. Độc chưởng của tên đại hán này hướng nhầm vào đồng bọn của hắn.
Thụ thương toạ trên mặt đất cũng đủ để chân khí suy yếu, đáng thương cho hắn ta, ô phúc tại địa, chỉ kịp kêu la thảm thanh, dần dần thân thể trở nên đen kịt.
Tên đệ tử Thần Ưng Bảo tự kỷ đã làm thương tổn đồng bọn mình, hoang mang xuất thủ lấy giải dược.
Lăng Hạo Thiên đi đến gần, kiêu chỉ nhất điểm, chế trụ ma huyệt của hắn, hữu cước đá hắn ta ra xa, nhất chưởng phế võ công của hắn.
Đại hán thần sắc giận dữ hỏi: “Tiểu tử, ngươi là ai? Tại sao phải hạ độc thủ?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Vì ngươi là người của Thần Ưng Bảo, vì thế nên ta trừng phạt ngươi!”
Đại hán quả thật là Thần Ưng Bảo đệ tử, hắn nói: “Ngươi…Ngươi dám bất kính với Thần Ưng Bảo?”
Lăng Hạo Thiên cười chế nhạ khinh bỉ: “Thần Ưng Bảo chủ bao nhiêu niên kỷ? Ngươi cũng nên hưởng thụ ít lãnh khí.” Nói rồi thân thể nhanh như chớp lướt qua người hắn.
Tên đại hán đệ tử Thần Ưng Bảo thân trung đã trúng độc chưởng, nguyên bổn khí hư nhược, lại bị chàng phế bỏ võ công, chỉ biết đổ lệ hét lên, sinh mệnh ô hô ai tai.
Hơn nữa mắt cá chân bị xoắn qua một bên, ma huyệt bị chế, toàn thân lãnh khí xâm nhập, mất máu quá nhiều, sớm đã tử vong.
--------------------
Last edited by ZORO_NDK; 22-04-2008 at 11:57 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ngoctulaa
Sáng sớm ngày thứ hai, Lăng Hạo Thiên đang ngồi tại nhất gia tửu điếm thỏa mãn bao tử mình, chàng đang thưởng thức món Toan lạt thang, hưởng thụ hương vị dân dã.
Đột nhiên bên phải có tiếng một thiếu niên nói: “A Đông, năm nào cũng có quái sự, đặc biệt năm nay khá nhiều, ngươi có nghe hòa thượng thành thân với ni cô?”
Chỉ nghe người được gọi a Đông đáp lời: “Phải! Thật người phá miếu chính là hòa thượng và ni cô.”
Thiếu niên nói: “Hư! Nói nhỏ thôi, nơi đây có nhiều người qua lại, thậm chí nhiều cao thủ võ lâm cao thủ lợi hại, nếu để họ nghe thấy, cẩn thận cái tiểu mệnh của ngươi.”
A Đông nói: “A Long, ngươi nghe là những người của Tinh Linh Cốc?”
Thiếu niên được gọi A Long nói: “Phải”.
A Đông nói: “A Long, ngươi thông thả ăn, ta đi đây.” Nói rồi nhanh chóng ly khai tửu điếm.
Lăng Hạo Thiên chăm chú lắng nghe, trong lòng ám mạ, nghĩ thầm: “Đáng quan tâm! Hòa thượng cùng ni cô thành thân đích tiên sự, sư việc này coi bộ nhiệt náo, làm sao Thiên Địa Tiểu Thần Long ta đây có thể bỏ qua chứ, nhất định ta phải tham gia mới được.”
Lăng Hạo Thiên thưởng thức rượu thịt, nghe thấy thiếu niên tên a Đông ly khai, chàng vội hướng về chưởng quầy hỏi: “Chưởng quầy, người có biết đường đến Tinh Linh Cốc?”
Chưởng quầy đầu tiên nhìn xung quanh, sau đó hướng về phía Lăng Hạo Thiên hạ giọng nói: “Công tử, Tinh Linh Cốc không phải là nơi tốt lành gì, ngài không nên đến đó để tránh gặp phiền nhiễu.”
Lăng Hạo Thiên cười nói: “Ta chỉ muốn xem sự kiện hòa thượng thành thân đang hoạt náo nhất hiện nay.”
Chưởng quầy nói: “Ai! Ni cô nguyên lai là hiệp nữ, không ai biết tại sao, bất ngờ lại rơi vào tay vị hòa thượng này, trông ngài như một thư sinh, hà tất phải quan tâm?”
Lăng Hạo Thiên lắng nghe, cảm thấy có vài điểm hứng thú: “Làm cách nào người biết được việc này?”
Chưởng quầy nói: “Kim dạ, Tinh Linh Cốc hỷ sự phụ trách thông tri bên ngoài gồm ba người, chịu trách nhiệm bởi ta, ta đã kiến quá vị hiệp nữ này, nàng ta đã bị biến thành ni cô, ai!”
Lăng Hạo Thiên lắng nghe, nguyên lai sự kiện hòa thượng thành thân với ni cô, quả là do hòa thượng cưỡng bức dân nữ, à không, là hiệp nữ.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Thiên hạ lại có điều ác đức thế này sao!”
Chưởng quầy thấy song mục của chàng đột nhiên lóe hung quang, tâm trung lãnh giá, vội hạ giọng nói: “Công tử, nếu ngài không phân phó gì, tôi phải cáo lui.”
Lăng Hạo Thiên xuất thủ phóng ngân lượng lên quầy tính tiền, nở nụ cười rời khỏi.
Lăng Hạo Thiên suy nghĩ kỹ càng, lập tức đến Nhất gia khách sạn nghỉ ngơi điều tức.
Quá ngọ, Lăng Hạo Thiên rời phòng tiến đến gian phòng chính hỏi tiểu nhị đường đến “Tinh Linh Cốc”, chợt nghe bên tai có tiếng một vị đại hán nói lớn: “Muốn xem náo nhiệt thì đi với tôi!”
Có người nhìn về phía đại hán vừa cất tiếng, hắn ta nói: “Điền huynh, huynh cũng có hứng thú với sự kiện hòa thượng cưới ni cô?”
Một người khác lại hỏi: “Ai! Điền huynh, huynh không có hỷ thiếp nha?”
Vị đại hán họ Điền nói: “Có! Nhưng ta sợ rằng có thể phát sinh ý ngoại!”
Người khác lại cười nói: “Ha ha, huynh sợ ni cô sẽ có hứng thú với huynh?”
Điền đại hán nói: “Con bà nó, không được cười ta! Đi thôi!”
Lăng Hạo Thiên trong lòng hoan hỷ, đi theo sau ba vị đại hán.
Duyên đồ chi trung, hành nhân tam tam lưỡng lưỡng, dọc dường nghe họ khẽ khàng bàn luận về tiểu sự hòa thượng thành thân cùng ni cô, Lăng Hạo Thiên cũng không nói gì.
Đi đã lâu, hoàng hôn buông xuống, chúng nhân đi vào trong vách núi bên hai là khe đá hiểm trở, đi mãi thấy xa xa tận trong rừng có một miếu xá.
Trương đăng kết hoa, người người đông đúc, quả là nhiệt náo.
Nhập lâm chi hậu, hai tiểu hòa thượng hàm tiếu nghênh tiếp chúng nhân, Lăng Hạo Thiên tuỳ tiện di chuyển đông tây tham quan cảnh vật, cuối cùng đã đến cửa miếu.
Mặc dù miếu trông có vẻ cũ kỹ nhưng quy mô không nhỏ, hiện tại trong miếu nhiều thành phần phức tạp, hòa thượng, đạo sĩ, đạo cô, ni cô, có cả tục gia,quả là cuộc tụ hội có quy mô lớn.
Những người xuất gia lần đầu tiên diện kiến Lăng Hạo Thiên tiêu phong tuấn dật, phong thái tao nhã, nhất nhất đều chú ý đến chàng.
Lăng Hạo Thiên nhắm mắt đưa chân bước đến đại điện, chỉ thấy có khoảng 20 bàn, rau xanh tươi ngon và gạo trắng thơm, không chỉ có thịt mà mỗi bàn đều có hồ tửu.
Tọa thượng thực khách phần lớn đều ngoài tam giới, ngũ hành trung đích xuất gia nhân, hữu đích sai quyền, hữu đích hát tửu, làm Lăng Hạo Thiên hết sức kinh ngạc, lễ thành thân này quả nhiên thật chu đáo.
Lăng Hạo Thiên thấy những thị dân có người hộ tống không nhập điện, không thèm để tâm, chàng chọn ngay một bàn đầy hòa thượng nhập tọa.
Bàn này đã đầy bảy tiểu hòa thượng, ai cũng say rượu đến mặt ửng hồng, nói chuyện qua lại, nguyên hình tất lộ, chẳng có phong thái tôn nghiêm của người tu hành.
Lăng Hạo Thiên thầm nhủ: “Ở đâu mà người tu hành không phải tuân thủ quy tắc thế?”
Ngay khi thất vị hòa thượng thấy Lăng Hạo Thiên nhập tọa, khởi thân đứng lên, chấp hai tay vào nhau: “A di đà phật! Tiểu thí chủ khoái lai ẩm thực…Ngã phật từ bi.”
Lăng Hạo Thiên nhủ thầm: “Ngã Phật từ bi!” Đồng thời cũng thủ lễ: “Từ bi! Từ bi! Mọi người uống đi…Từ bi…”
Thất vị hòa thượng đều cười, ngồi xuống ghế.
Tức thì một vị hòa thượng châm liễu nhất bôi tửu cho Lăng Hạo Thiên, hắn nói: “Tiểu thí chủ, uống mừng đôi tân nhân! Nói rồi đổ rượu xuống chung cho chàng.
Lăng Hạo Thiên ám điều chân khí, sau khi cầm chung rượu, cười nói: “Đại sư, đa tạ ngài đã châm tửu, ta đặc biệt kính ngài một chung. Nói rồi uống cạn chung.
Vị hòa thượng cười ha hả, rồi cũng uống cạn chung rượu.
Lăng Hạo Thiên giữ lấy bình rượu, tay phải giữ lấy trong lòng, gắp thức ăn, thong thả nhai, chàng nói: “Tốt, hảo tửu! Thức ăn hảo!”
Thất vị hòa thượng thấy niên kỷ chàng còn trẻ mà tửu lượng khá cao, đặc biệt kính rượu cho chàng, lòng thầm kính phục, bất ngờ đấu rượu lẫn nhau.
Lăng Hạo Thiên cực kỳ tinh vi, lai giả bất cự, khi nào trong nội thể cảm thấy lương rượu quá “Cảnh giới tuyến”, chàng lập tức bí mật vươn hữu cước phóng xuất rượu ra ngoài.
Vì thế, bán thời thần, Lăng Hạo Thiên cũng không say, bảy vị hòa thượng đều kinh ngạc, say lúy túy.
Đột nhiên có âm thanh từ phật cổ, đại điện ngay lập tức im lặng.
Tức thì từ trong nội điện tẩu xuất những người mang theo nến hồng. Sau khi họ thắp lên những ngọn nến hồng, liền cáo lui.
Một đám đông nữ ni và đạo sĩ, đặc biệt đều nắm lấy phật khí, rồi bắt đầu đi đến, thổi kèn gióng trống rất nhiệt náo.
Gần nửa ngày, kèn trống cũng đã ngưng, từ trong nội điện một lão ni đi ra, Lăng Hạo Thiên ám thầm: “Có phải họ thật sự thành thân?”
Toàn đại điện đột nhiên hát xướng như Lôi Bàn, chỉ thấy hai người tu trẻ, bên hữu là một hòa thượng vận hoàng bào cà sa, thủ trì một hàng dài.
Bên cạnh là một vị tiểu linh côi, ngọc thủ mảnh khảnh, đầu mông hồng đích ni cô.
Lưỡng nhân tiến đến đại điện, lão hòa thượng đối diện chúng nhân cười nói: “Bần tăng hôm nay thật cao hứng, vì hài nhi của bần đạo, ái đồ cùng Tĩnh Khốn sư thái phụng ý chí của Phật Tổ thành hôn…”
Lăng Hạo Thiên ngạc nhiên: “Hòa thượng cũng có hài nhi!”
Chỉ nghe lão hòa thượng nói: “Cảm tạ các vị quang lâm, phật môn đệ tử thành thân sự kiện trọng đại, ta thật cao hứng, thập phần cao hứng!”
Lăng Hạo Thiên nghe lão hòa thượng nói những lời phế thoại, nghĩ thầm: “Quả như là chân chính đệ tử phật môn, sẽ không như thế này, đúng là một nhóm bát đản!”
Lão hòa thượng đang nói, đột nhiên nghe thanh âm làm ồn từ tiểu ni cô, lão ni cô lập tức trầm âm nói: “ Lãng đệ tử, mọi sự nên thuận theo ý, cũng có nhiều khả năng đó, hừm.”
Tiểu ni cô nghe vậy, lập tức tháo khăn trùm đầu, nói lớn: “Lão tặc ni, mối lương duyên này chẳng qua là lợi ích của ngươi, trong mắt ngươi có hiện hữu đức phật tổ không?”
Lăng Hạo Thiên ngầm quan sát, phát giác tiểu ni cô mày thanh mục tú, mỹ mạo dị thường, chỉ khoảng 17 hay 18 tuổi, song mục tú đẫm lệ.
Lão ni cô bị chúng nhân nhìn chăm chú từ ảnh hưởng những lời nói của tiểu ni cô, thân thể rung động, tức điên người, song mục lộ hung quang, quát: “Lãng đệ tử!” Nói xong hữu thủ vươn ra, muốn đánh nàng.
Lão tăng cùng tân lang lập tức khởi thân cản trở.
Ngay khi Lăng Hạo Thiên nghe tiểu ni cô nói, sự tình quả như chưởng quầy tường thuật, đúng là nhóm người này đã cưỡng bách hiệp nữ làm thê tử của hòa thượng, lòng tràn đầy nhiệt huyết, chàng cười nói: “Hoang đường! Hoang đường! Chân thị hoang đường!”
Chàng cười một trận điên cuồng, chấn động toàn bộ người trong đại điện.
--------------------
Last edited by ZORO_NDK; 23-04-2008 at 12:09 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ngoctulaa
Lăng Hạo Thiêm mỉm cười, lập tức các mục quang đều hướng về chàng.
Tĩnh Nhân lão ni hừ lạnh “Hừm”, bà ta nói: “Tiểu tử, ngươi là ai?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Người xuất gia lấy từ bi làm trọng, ngươi trông tựa như yêu hung, ta nghĩ ngươi không phải lão ni cô, làm kỹ nữ trông giống hơn.
Gần Lăng Hạo Thiên có hai đạo sĩ, vừa nhìn đã biết thứ cặn bã, nghe chàng xuất ngôn, hai tên nổi giận la lớn: “ Hảo tiểu tử, tiếp chiêu!” Nói xong, kẻ trước người sau, chia ra hai hướng cùng tấn công vào Lăng Hạo Thiên.
Lăng Hạo Thiên thuận thủ nhất trảo, Ba Đông đãi oản, hữu thủ nắm lấy cái chung, nhằm hai tên đạo sĩ nghênh đón. “Phách!” “Phách!” Lưỡng thanh, hai tên đạo sĩ kêu thảm, máu phun lên ở ngón tay gãy, thân hình lảo đảo lùi lại, trên mặt hiển thị sự sợ hãi, kinh ngạc muôn phần.
Lăng Hạo Thiên dương dương nhìn lão tăng nói: “Lão hòa thượng, ta không có làm hư hại đồ của ngươi, ngươi đừng nên trừng mắt khó coi như thế, cẩn thận đôi mắt đấy!”
Phía ngoài có ba tên trung niên hòa thượng cùng đồng thanh hét lớn, song thủ vươn thập chỉ, tật trảo hướng chu thiên đại huyệt của Lăng Hạo Thiên, chỉ nghe âm thanh luồng kình khí, phân minh bất tục đích Ngạo Tuyết.
Lăng Hạo Thiên khởi thân né tránh, lập tức thoát xuất tam nhân “Bạo phong bán kính”, hữu thủ vươn lên, chung trà bay đến, nhằm phía sau của tên hòa thượng.
Điện nội tiệc rượu đã dừng lại, người người đông đúc, ba tên hòa thượng nguy rồi, hơi thở vô cùng nặng nhọc, bị bôi tử khảm trụ Mệnh môn huyệt, ngã lăn ra đất.
Kỷ trung một tên hòa thượng lại bắn lên bàn, thật kinh hãi, rượu thịt đều bị bắn văng tung tóe.
Lăng Hạo Thiên cười ha ha, thân thể tựa như cá, song chưởng vươn ra, hai chân cũng di chuyển liên tục, đại điện âm thanh ồn ã không như lúc ban đầu.
Những người không liên quan vội tránh sang một bên.
Lão ni nộ khí xung thiên, nhất thức “Đại Bàng Triển Sí”, hướng về phía Lăng Hạo Thiên, thân thể còn ở trên không, hữu thủ đã sớm nắm lại, như cơn cuồng phong hướng đến Lăng Hạo Thiên.
Lăng Hạo Thiên hét lớn: “Tống tử!” Nói rồi hữu chưởng vươn lên, nhất chưởng nghênh tiếp. “Oanh!” Nhất thanh, chưởng động tứ phương, hòa thượng cùng ni cô bị địa chấn liên tục thối lui, lão ni trông như con diều đứt dây bị đánh bay đi.
Lão tăng trông thấy, vội phi thân lên đỡ lão ni, lạc địa chi hậu, liên tục thối lùi đến gần tường mới hạ thân được, bất giác trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
Lăng Hạo Thiên sấn đến lão tăng, chợt thấy tân lang kéo lấy tân nương muốn đào tẩu, liền hét lớn: “Đứng lại!” Thân tử phóng đến.
Lăng Hạo Thiên đã hạ thân trước mặt hắn, tân lang vung hữu chưởng nhắm ngay “Thái Dương Huyệt” của tân nương, dữ tợn nói: “Đứng lại, nếu không, ta giết nàng ta.”
Lăng Hạo Thiên không quan tâm cứ tiếp tục đi đến: “Ngươi nếu không sợ làm tôn thương tân nương, thì bắt đầu đi.” Nói rồi thân tử chuyển động, song chưởng hướng đến.
Một đám hòa thượng, cùng đạo sĩ đang định ám toán chàng, thấy chàng vẫn giữ nguyên lập trường, sợ hãi thối lui liên tục.
Tân lang lợi dụng cơ hội kéo tân nương vào nội đường.
Lăng Hạo Thiên hét lớn: “Muốn đào tẩu!” Liền truy theo hắn.
Lão tăng giao lão ni đang thụ thương cho một ni cô chăm sóc, dẫn theo một đám người truy đuổi Lăng Hạo Thiên và tân lang, tân nương.
Lăng Hạo Thiên truy đuổi tân lang tân nương đến nội điện, một mặt đuổi theo một mặt bồn chồn. Quay đầu lại thấy lão tăng dẫn theo một đám người đuổi theo chàng, trong lòng cảm thấy hơi lo.
Lăng Hạo Thiên đột nhiên nghe âm thanh phía sau “Hưu…” Phá không âm thanh, trong lòng đã biết đối phương sử dụng ám khí, lập tức chạy vào một gian phòng, hữu chưởng đánh bay đèn.
Ngay khi lửa tiếp xúc với sách trong thư phòng, đốt cháy toàn bộ gian phòng, lão tăng tức giận, nhất đạo bài sơn hải đảo chưởng lực hướng đến trước mặt Lăng Hạo Thiên.
Lăng Hạo Thiên la to: “Đến đây tốt lắm!” Song chưởng vươn ra, triêu ngoại nhất thôi, lão tăng kinh hãi hô lên: “Tử Hà chưởng!” Liên tục thối lui phía sau.
Cua cò đánh nhau tôm tép chết, bảy người không tránh được chưởng của Lăng Hạo Thiên, một số người bị trúng chưởng nghiêm trọng, số khác chỉ bị nhẹ, Lăng Hạo Thiên phóng xuất ra ngoài.
Lăng Hạo Thiên đã thấy tân lang kéo theo tân nương thoát khỏi miếu chạy vào rừng, chàng hét lớn, giận dữ, thân thể lao như tên bắn đuổi theo.
Tức thì, Lăng Hạo Thiên vừa phóng đi, phía sau lão tăng lo lắng la lớn: “Tiểu Thiên, đưa cô gái cho hắn ta.”
Lăng Hạo Thiên cảm thấy phía trước có nguy hiểm, vội dừng chân trước rừng, chỉ nghe trong rừng có tiếng “hừ” lạnh, thanh âm của một đám người bỏ lại.
Lăng Hạo Thiên thủ thân, đi đến phía trước, lập tức chứng kiến tiểu ni song mục khép lại, hôn mê bất tỉnh, liền nâng nàng lên, phá không nhi khứ.
Lão tăng nhìn theo thần sắc lạnh lùng.
Tân lang đi ngược trở lại hướng lão, hạ giọng hỏi: “Sư phụ, tiểu tử đó có lai lịch thế nào? Sao đồ nhi phải nhượng người cho hắn mang đi?”
Lão tăng nói: “Tiểu Thiên, chúng ta có thể đắc tội Thần Ưng Bảo, vạn lần cũng không nên đắc tội với Hoa Sơn phái!”
Tân lang nói: “Cái gì? Hắn do Hoa Sơn phái đến.”
Lão tăng gật đầu nói: “Cấp tốc truyền báo bang chủ.”
Tân lang nói: “Phải.”
Hiển nhiên, họ không phải người xuất gia, có lẽ thuộc một tổ chức bang hội nghiêm mật. Họ thuộc bang hội nào?
Thoại phân lưỡng đầu, các biểu nhất chi.
Tiểu ni cô được Lăng Hạo Thiên ứng cứu là nhi nữ Quách Vân Tranh của Thần Ưng Bảo hội chủ Quách Thiên Phách, nàng dịch dung tại vùng phụ cận tìm tuyệt chủng dị xà, bất cẩn trúng xà độc.
Nàng đang điều tức, liền bị tân lang Tề Tiểu Thiên bắt giữ, khám phá thân phận của nàng, liền trình diễn một vở kịch.
Lăng Hạo Thiên mang Quách Vân Tranh ly khai chốn thị phi, nghĩ đến việc tìm nơi thích hợp để trị liệu thương tích cho nàng. Nếu tìm đến khách sạn sẽ dễ dàng bị người phát giác, vì thế phân phân suy tính, cuối cùng nghĩ đến việc trị liệu cho Bạch Tuyết Nhu ở sơn động.
Lăng Hạo Thiên tử tế bắt mạch nàng, phát hiện mạch tượng hỗn loạn, phân minh nàng đã trúng độc vật, xuất ba viên dược hoàn, tạm thời giữ sinh mệnh cho nàng.
Quách Vân Tranh môi khép chặt, Lăng Hạo Thiên vô kế khả thi, bỏ dược hoàn vào miệng rồi dán lên môi nàng, sau khi hoàn thành, chàng toát cả mồ hôi.
Lăng Hạo Thiên thở dài thầm nghĩ: “So với cứu người trước đó thì mệt hơn nhiều.”
Cả nửa ngày, Lăng Hạo Thiên thấy nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, cảm thấy vô cùng kỳ quái, liền cẩn thận bắt mạch thăm bệnh.
Lăng Hạo Thiên thất kinh, sao sự tình nghiêm trọng thế này? Chàng cầm lấy dược bình suy tư: “Không sai, đây quả là Hoa Sơn thiên niên linh chi dược có khả năng giải bách độc, không lẽ nàng ta trúng loại độc thứ 101?” Lăng Hạo Thiên trăm lần suy nghĩ cũng không ra giải pháp.
--------------------
Last edited by ZORO_NDK; 23-04-2008 at 12:12 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ngoctulaa
Lăng Hạo Thiên xem xét kỹ lưỡng tình trạng của nàng, xem xét nhãn tình, cuối cùng đã minh bạch, nguyên lai đã trúng phải xuân dược cực mạnh và xà độc. Hai loại độc tố hòa trộn lẫn nhau, nên Hoa Sơn thiên niên linh chi dược của chàng không thế phát huy tác dụng, thiếu nữ này không lâu nữa sẽ độc khí công tâm.
Lăng Hạo Thiên thấy thiếu nữ đã mở hai mắt, hơi thở gấp rút, miệng rên rĩ, lần đầu tiên chàng chứng kiến tình huống như vậy, tận đáy lòng cảm thấy điên cuồng, tim đập thình thịch.
Lăng Hạo Thiên hữu thủ vươn ra hai ngón tay đặt lên cổ tay phải của nàng, không những phát giác thân thể nàng nóng hừng hực mà mạch tượng đập liên hồi, chàng thầm nhủ: “Muốn trừ xà độc, trước tiên phải trừ đi xuân dược chi độc trước, lần đầu tiên cũng bận rộn thế này rồi!”
Lăng Hạo Thiên suy nghĩ cứu một mạng người còn hơn xây bảy ngôi chùa. Vì thế chàng thoát y, sau đó gắng hết sức, song thủ cởi bỏ y phục Quách Vân Tranh, song mục hướng thẳng về nàng.
Quả thật tên Tề Tiểu Thiên đúng là tên háo sắc, chỉ để Quách Vân Tranh vận ngoại y, còn nội y bên trong thì đã không còn, Lăng Hạo Thiên chăm chú nhãn thần kinh ngạc.
Lăng Hạo Thiên đang sửng sốt, đột nhiên nghe thấy tiếng Quách Vân Tranh khóc lớn, mệt mỏi sấn đến chàng, hai người chỉ cách nhau có một xích, vì thế Lăng Hạo Thiên lập tức bị nàng đẩy mạnh xuống đất.
Lăng Hạo Thiên không tưởng mị dược có thể hung hãn như thế, có thể kích thích tiềm năng của nàng và chàng bỏ vào miệng nàng một viên dược lực, thân thượng lập tức bị chế trụ toàn bộ huyệt đạo.
Ngay khi nguyên căn của Lăng Hạo Thiên hạ xuống làm đau, chỉ khóc: “Ai!”. Lập tức Quách Vân Tranh bấu lấy cánh tay chàng.
Quách Vân Tranh căn bản loạn động điên cuồng, bị đau bởi Lăng Hạo Thiên khóc la “A, a..”
Toàn thân Quách Vân Tranh cũng mỏi nhừ đau đớn.
Lăng Hạo Thiên nhìn xuống hạ thể nàng thấy có vết huyết tích, trong lòng thầm nhủ đây là xử nữ chi huyết của nàng, tự nghĩ đã chiếm lấy thanh bạch của thiếu nữ này, vì vậy trong lòng hết sức căm giận tên Tề Tiểu Thiên hung ác.
Lăng Hạo Thiên lập tức xuất ra ba viên dược hoàn, khó khăn lắm mới vạch được miệng nàng ra một ít, song thủ ôm lấy eo lưgn mảnh khảnh của nàng, từ từ chuyển động.
Nửa thời thần, lông mày của Quách Vân Tranh cũng trương phồng lên.
Lăng Hạo Thiên trong lòng cảm thấy thoải mái, bắt đầu hưởng thụ khoái cảm, lâu dần, cảm giác đó ngày càng mãnh liệt hơn.
Tình thế trong động vô cùng khẩn trương, lửa dục dâng lên cuồn cuồn, thôi thúc từng trận theo từng tiếng gõ và dần dần chầm chậm lại và di chuyển nhẹ nhàng, cuối cùng có tiếng rên rĩ của nàng.
Bán thưởng chi hậu, Lăng Hạo Thiên thấy nàng đã thỏa mãn ngủ say mê, thở hắt ra và di chuyển khỏi người nàng.
Chàng lấy y phục đắp lên người nàng, cũng nhanh chóng vận lại y phục của mình, cẩn thận bắt mạch cho nàng, nhìn nàng ngủ nở nụ cười mãn nguyện, lập tức lấy ra một viên dược hoàn, sau đó đả tọa bên cạnh, tuy nhiên do quá lao lực nên chàng cũng mệt mỏi mà thiếp đi.
Lăng Hạo Thiên tỉnh dậy, hoàng hôn cũng đã buông xuống, nhưng Quách Vân Tranh vẫn còn ngủ, nhớ đến tình trạng của Bạch Tuyết Nhu, nghĩ rằng họ cũng tương đồng .
Trong khi nàng ngủ, chàng đến một tiểu trấn mua thực phẩm và y phục, mọi thứ xong xuôi cũng đã gần sáng.
Nửa thời thần sau, Lăng Hạo Thiên mang bao y phục và thực phẩm trở về sơn động.
Chàng thấy Quách Vân Tranh vẫn còn ngủ say, nên đặt bao y phục cạnh nàng, một tay cầm lấy thức ăn, vừa ăn vừa nghĩ: “Cuộc hành trình này quả có nhiều vấn đề, lần nào cũng gặp tình trạng như thế này.”
Chàng trầm ngâm ngắm Quách Vân Tranh khi ngủ hình dung quả thật mê người, bất giác cảm thấy rung động. Khi nhìn đến khe suối mật đào của nàng thấy có vết huyết tích làm ô uế, chàng quá dũng mãnh hoan ái nên làm vết tích đó bị xé rách, kéo dài, chàng thật nhẫn tâm mà! Chàng thầm trách mình.
Chàng xuất một viên dược hoàn và ép nó nhuyễn thành bột, đến gần thắt lưng của nàng, hữu thủ run run, nhẹ nhàng thoa dược phấn vào hạ thể của nàng.
Lúc này Quách Vân Tranh cảm thấy hạ thân mát lạnh, song nhãn mở to, tự kỹ một nam tử hán đang trào lộng nơi thầm kín của mình. Quách Vân Tranh kinh hãi giận dữ tột cùng, vì thế nàng không suy nghĩ gì cả, hữu chưởng vươn lên, tận lực phát ra một chưởng.
Tuy nàng bị thương, nên có ảnh hưởng đến lực và tốc độ, nhưng Lăng Hạo Thiên đang tập trung tinh thần trị liệu cho nàng, lập tức vai tả trúng ngay chưởng của nàng.
Lăng Hạo Thiên bất ngờ la lớn, bị kích đảo bắn ra xa năm xích.
Quách Vân Tranh vận lại y phục quát: “Không liên quan gì đến ngươi.” Nói xong muốn khởi thân di chuyển, phát giác hạ thể đau đớn, lảo đảo bước ra ngoài động.
Sau khi Lăng Hạo Thiên bị trúng một chưởng, lập tức ôm lấy bả vai, nghĩ đến việc này cảm thấy vô cùng tức giận, quát lớn: “Khặc, hảo tâm bất hảo báo!” Chàng lấy ra dược hoàn tự liệu thương.
Lăng Hạo Thiên đã xử lý xong vết thương do nàng để lại, chứng kiến trên đất có huyết tích uế vật, cười khổ nghĩ thầm: “Ta làm cách nào giải quyết đây?” Chàng mở bao y phục, nhìn vào thấy hai bộ y phục chàng đã mua cho nàng, cười khổ: “Ả gà mái này, không tưởng ả không như Nhu tỷ, đã nổi giận với ta? Ai! Hoa Sơn tứ phượng là tốt nhất, bại dưới tay họ thì chỉ trách mắng, giang hồ đích xác thật khó chơi.”
Lăng Hạo Thiên nghĩ vậy liền thu thập bao y phục, mang lên vai, nhìn thực vật đã mua về, than thầm :” Để lại cho nàng, khi cần có cái mà dùng!” Chàng cười áo não rồi ly khai ra ngoài sơn động.
Khi Lăng Hạo Thiên đến cửa động, phát giác dấu vết của Quách Vân Tranh ở tất cả các hướng, chợt nhớ lại trước khi đến tiểu trấn mua đồ dùng đã thiết lập Thất Tinh Bắc Đẩu trận, vì vậy nở một nụ cười.
Quách Vân Tranh oán hận ly khai sơn động, đi lòng vòng nửa ngày, vẫn ở nguyên vị trí ban đầu, lập tức biết đã bị lạc trong trận thế.
Quách Vân Tranh thấy Lăng Hạo Thiên từ trong sơn động đi ra ngoài, nàng quát: “Dâm tặc ngươi có mục đích gì?”
Lăng Hạo Thiên cười nhạo, phóng đến nàng.
Quách Vân Tranh thấy Lăng Hạo Thiên đi đến gần nàng, trong lòng hoảng loạn, sợ hãi hỏi: “Ngươi…Ngươi làm gì?” Nàng hoang mang lùi dần về phía trận thế.
Lăng Hạo Thiên cước bộ từ từ nhập trận, di chuyển đến trước mặt Quách Vân Tranh, nàng kinh hãi la lên, huy xuất nhất chưởng nhằm ngay ngực Lăng Hạo Thiên.
Lăng Hạo Thiên vội né tránh, không chỉ tránh chưởng mà còn nắm lấy hữu thủ của nàng, chàng nói: “ Tam bát, bình tĩnh nghe ta nói…”
Quách Vân Tranh vẫn tiếp tục chống cự: “Ta không nghe…Đàn ông không có gì tốt cả, thả ta ra!”
Lăng Hạo Thiên nhẹ nhàng nói: “Nàng không thể bình tĩnh nghe ta giải thích?”
Quách Vân Tranh vẫn tranh đấu: “Thả ta ra, ngươi là ngươi gì, dám nắm tay ta.”
Lăng Hạo Thiên nhớ đến đã bị nàng đánh “Hữu câu quyền” vai tả còn đau, sắc mặt biến đỗi lạ thường, chàng trở nên giận dữ.
Quách Vân Tranh tức thì lên tiếng: “Thả ra, tên dâm tặc, ngươi sẽ chết thê thảm.”
Lăng Hạo Thiên nghiến răng: “Hảo, quả như ngươi không phân biệt tốt xấu, ta là làm dâm tặc cho ngươi xem, ngươi chống mắt chờ coi?” Nói xong chế trụ ma huyệt, đưa nàng vào động.
Quách Vân Tranh vừa lo lắng vừa giận dữ, liên tục kêu la.
Lăng Hạo Thiên nói: “Ngươi không ngừng thoá mạ ta là dâm tặc, nếu ta không làm tên dâm tặc, không chỉ làm ngươi thất vọng mà còn không công bằng với ta!” Nói xong chầm chậm thoát y.
Quách Vân Tranh nói: “Ngươi…Ngươi biết ta là ai?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Ta chỉ quản lý bọn a miêu a cẩu như ngươi!”
Quách Vân Tranh lo lắng nói: “Dừng lại! Nếu ngươi dám động đến ta, Thần Ưng Bảo sẽ không tha cho ngươi!”
Lăng Hạo Thiên nguyên lai không có chút oán hận giận dữ với nàng, ngay khi nghe nàng nói là người của Thần Ưng Bảo, nhãn tình lộ hung quang, giận dữ nói: “Thần Ưng Bảo là thứ gì? Phì!”
Quách Vân Tranh di chuyển hạ thân nói: “Dâm tặc ngươi muốn chết mà, Thần Ưng Bảo cao thủ như mây, ta là nhi nữ duy nhất của Thần Ưng Bảo hội chủ, ngươi dám động đến ta!”
Lăng Hạo Thiên lắng nghe, trong lòng cảm thấy như trút được gánh nặng, nguyên lai nàng ta là thiên kim của Thần Ưng Bảo, nàng ta muốn đi cũng khó, chàng nói: “Phải, ta gây phiền phức với bọn người Thần Ưng Bảo, ta không quan tâm ngươi là ai? Điểu khí làm ta phát tỏm!”
Lăng Hạo Thiên toàn tâm toàn ý trừng phạt nàng, trông nàng cũng có thể tiếp tục thoá mạ nữa.
Khi thần thương của Lăng Hạo Thiên xâm nhập hạ thể nàng, Quách Vân Tranh đột nhiên có một cảm giác kỳ diệu, toàn thân rung động. Nàng ngượng ngùng khép chặt song nhãn.
Lăng Hạo Thiên nói: “Tam bát, sao ngươi không thoá mạ? Không có sức à?”
Lăng Hạo Thiên thấy nàng không phản ứng tiếp tục thoá mạ: “Tam bát, ngươi không phân biệt tốt xấu, ta đã liều mạng cứu cái tiểu mạng của ngươi từ một đám hòa thượng, ngươi còn thoá mạ ta, vương bát đãn!”
“Ngươi không nghĩ đến tên tiểu hoà thượng đổ xuân dược vào miệng ngươi, ta giải cứu ngươi, hy sinh thân thể vì ngươi, đã thế ngươi còn nhục mạ ta là dâm tặc, vô lý!”
Quách Vân Tranh khép chặt song nhãn, không dám nói lời nào.
Lăng Hạo Thiên tiếp tục nói: “Ta có lòng hảo tâm trị thương cho ngươi, ngươi còn xuất thủ đánh ta, nhục mạ ta, con bà nó! Ta thật sự rất xui xẻo, đặc biệt gặp ả tam bát như ngươi!” Nói rồi thu lại thần thương, vận lại y phục, phóng ra ngoài sơn động.