Quyển 5: Nhìn Khắp Thiên Hạ Chương 218: Tạo thanh thế lớn
Nguồn: Sưu tầm
Sở Hao Châu cười nói:
- hạ huynh đệ. Những đồ vật ở đây tùy đệ xử lý, chỉ là lão phu có một điều kiện, không cấp nó cho Kiền Sơn môn và Linh thứu cốc.
Hạ Nhất Minh nhiú mày nói:
- lão ca. Giá trị của mấy thứ này huynh cũng biết. Có chúng nó cho dù là muốn khai tông lập phái cũng không phải việc gì khó.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Đám người Lâm Nghi Vũ đã chết, huynh có thể giữ những thứ này lại, dùng nó để trùng kiến Tiên Linh sơn nhất mạch.
Sở Hao Châu thở dài một tiếng nói:
- hạ huynh đệ. Đa tạ hảo ý của đệ. Chỉ là trong thiên hạ này khôgn có môn phái nào có thể truyền thừa mãi mãi, Tiên Linh sơn nhất mạch có thể ở tại Đông Hải truyền thừa ba ngàn năm đã là cực hạn của nó, về phần nơi này...
Sở Hao Châu lắc đầu, giọng nói của lão có chút thương cảm:
- Đại cừu của ta đã được báo. lão ca định sẽ rời xa khỏi Đông Hải, đời này không quay về nữa.
Hạ Nhất Minh than thở mãi không thôi, hắn biết Sở Hao Châu không lừa gạt hắn, mà chính là lão không muốn tiếp tục ở lại Đông Hải tràn ngập quá khứ đau thương này nữa.
Đảo ánh mắt, Hạ Nhất Minh nói:
- Sở lão ca, huynh sau này tính đi đâu?
Sở Hao Châu mỉm cười nói:
- Trước tiên là tới Kiền Sơn thành thu đồ đệ, sau đó nếu lão đệ không chê có thể cho ta đồng hành tới Tây Bắc.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, vui mừng nói:
- Có thể được lão ca ưu ái như vậy, tiểu đệ muốn còn chưa được.
Sở Hao Châu là cao thủ Ngũ Khí Triều Nguyên, vô luận lão đi tới nơi đâu cũng được người ta cung phụng như phật sống. Mà hạ Nhất Minh hiểu rõ, nếu không phải do hắn gặp gỡ lão ở trên haong đảo, như vậy lúc này cho dù mình cố sức mời cũng đừng mong lão tán thành.
Sở Hao châu cười lớn một tiếng, hai người lần lượt rời đi, ánh mắt Bách Linh Bát nhìn xung quanh một vòng rồi cũng xoay người đi theo.
Ôm bảo trư bay lên mặt đất, Hạ Nhất Minh không khỏi cảm khái thở dài một tiếng. Mặc dù chiếm được rất nhiều thứ ở bên trong, nhưng lại theiesu đi một viên lôi chấn tử, trong lòng hắn có chút tiếc nuối.
Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng muốn tìm một đồ vật gì đó tốt một chút, nhưng nhìn bộ dáng của bảo trư hắn lập tức hiểu được. Nơi này không hề có vật gì có thể so sánh được với lôi chấn tử, nếu không con bảo trư khẳng định đã sớm moi ra.
Bọn họ một lần nữa phong ấn lại động khẩu, Sở Hao Châu khẽ phất tay áo mọt cái, một lần nữa long quyển phong cường đại lại nổi lên.
Sau một lát, khoảng trống đã được dọn sạch một lần nữa lại trở lại bừa bộn như cũ.
Bụi đất trong không khí bay lên, cảnh tượng đổ nát của Hải Thiên thành minh chứng cho việc Hải Thiên môn từ nay chính thức đi xuống dốc.
Phía bắc Bồng Lai tiên đảo, trong Kiền Sơn thành nơi nơi tràn ngập không khí khẩn trương.
Từ khi lão tổ tông Triển Hồng Đồ của kiền sơn môn rời đi, trong ngoài môn phái đều rơi vào tình trạng khẩn trương. Tất cả mọi đệ tử đều đang chờ đợi tin tức từ phương xa truyền về.
Đặc biệt là cao tầng của Kiền sơn môn, lòng bọn họ nóng như lửa đốt. Bởi vì bọn họ biết kết quả lần ra đi này của lão tổ tông có liên quan tới phương hướng phát triển của môn phái trăm năm về sau.
Cả thành thị nhìn như rất bình tĩnh, nhưng chỉ cần một mệnh lệnh được ban ra lập tức vạn người hướng về phía bến tàu để rời khỏi Bồng Lai tiên đảo.
Bất quá, đây chỉ là thủ đoạn cuối cùng của bọn họ, chỉ cần còn có lựa chọn khác, không có ai nguyện ý rời khỏi cơ nghiệp ngàn năm của mình.
Trên bầu trời truyền tới tiếng chim hót vang dội.
Khi đạo âm thanh đó truyền tới còn mang theo một loại lực lượng cường đại làm rung động làm người.
Sau khi nghe thấy âm thanh này, trên bầu trời Kiền sơn thành xuất hiện mấy đạo thanh ảnh, tốc độ của bọn họ cực nhanh, chỉ lát sau đã tiến nhập vào trong thành.
Khi con đại điểu còn chưa tới nơi thì trên tường thành đã xuất hiện ba vị cao thủ cao thấp mập ốm khác nhau.
Ba ngưồi bọn họ hiện thân khiên cho các đệ tử của Kiền sơn môn đang hoảng sợ lập tức an tâm trở lại. Ánh mắt bọn họ tràn ngập sự tín nhiệm, tựa hồ như chỉ cần ba người này xuất hiện, tất cả mọi vấn đề đều không đáng nói nữa.
Ba người này chính là ba tiên thiên cường giả cường đại nhất trong Kiền sơn môn. Dẫn đầu ba người là Từ Siêu Dươgn, hắn có vóc người cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng, tu vi bản thân đã đạt tới cảnh giới tam hoa. Mặc dù chưa thể hình thành đỉnh túc chi thế, nhưng là nhân vật duy nhất trong Kiền sơn môn lúc này có hy vọng tấn chức tôn giả.
Ánh mắt của bọn họ khiến cho Triển Hồng Đồ sinh ra lòng kiêng kỵ, cho nên mới an bài nhân thủ đem toàn bộ bọn họ diệt trừ.
Nhưng mà, hắn cùng với Đổng gia đã có quan hệ trăm năm qua, hôm nay nhìn thấy cảnh Đổng phủ đổi chủ, trong lòng không khỏi phát sinh cảm khái.
Mọi người đến đã sớm kinh động tới đám người Hoắc gia, bất quá nô bộc trong nhà không ai nhận biết Triển hồng Đồ. chỉ là khi mở cửa thấy được Trương Hòa thái, lập tức quay người chạy vào trong bẩm báo.
Hoắc nhạc Thanh vội vàng chạy ra, vừa nhìn thấy một đám người trước cửa, nhất thời da đầu tê dại đi.
Lão vội vàng tiến lên trước, cung kính quỳ xuống nói:
- Vãn bối Hoắc Nhạc thanh bái kiến lão tổ tông.
Triển Hồng Đồ vung tay áo lên, một cỗ lực lượng cường đại đỡ hắn dậy.
Triển Hồng Đồ cất tiếng cười to nói:
- Hoặc Nhạc Thanh. Lão phu thu nhận Hồng Vũ làm môn hạ, chúng ta hai nhà thân như một nhà, ngươi cần gì phải đa lễ.
Đông đảo đệ tử Kiền sơn môn phía sau hắn đều trơ mắt nhìn, mặc dù mọi người biết sau lưng Hoắc gia hắn có chỗ dựa rất lớn.
Thế nhưng, với thân phận của lão tổ tông lại dùng lễ như vậy để đãi ngộ với Hoắc Nhạc Thanh thì quả thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Thân hình Hoắc Nhạc Thanh hơi run run, hắn vô cùng kích động.
Được một tôn giả như thế tán dương, cho dù là hắn cũng có cảm gáic như đang ở trong mộng.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tlchiton
Quyển 5: Nhìn Khắp Thiên Hạ Chương 219 : Thịnh hội của Hoắc gia
Nguồn: Sưu tầm
Bọn họ trong lòng mặc dù vâng vâng dạ dạ tuân lệnh, nhưng khiến cho nhiều cường giả ở chỗ này chờ làm cho trong lòng bọn họ vẫn có chút không yên.
Triển Hồng Đồ vuốt chòm râu dài, đột nhiên nói:
- Hồng Vũ, lão phu lần trước có nói sẽ thu nhận ngươi làm đệ tử, không biết ý ngươi như thế nào?
Hoắc Hồng Vũ vội vàng bước ra khỏi hàng, đi tới trước mặt Triển Hồng Đồ quỳ xuống dập đầu mấy cái, vui mừng nói:
- Đệ tử nguyện ý.
Cho dù là các cường giả trong Kiền sơn môn cũng phải dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn. Được Triển Hồng Đồ nhìn trúng như vậy địa vị của hắn ở trong Kiền sơn môn lập tức được tiến một bước dài.
Triển Hồng Đồ cười lớn một tiếng, đưa tay đỡ hắn dậy, chăm chú nhìn một lúc nói:
- Hỏa , Thổ song hệ nội kình của ngươi đã tu luyện tới thập tầng chi cảnh, từ giờ trở đi ta sẽ truyền thụ cho ngươi một đoạn khẩu quyết tu luyện. Sau đó nửa năm ta sẽ trợ giúp con tiến vào tiên thiên cảnh giới.
Người nhà Hoắc gia nghe thấy thế thì vui mừng khôn xiết , lấy thân phận của Triển Hồng Đồ đã ở trước mặt nhiều người nói như vậy thì đó chính là chuyện không thể thay đổi.
Nghĩ tới việc trong gia tộc sắp xuất hiện tiên thiên cường giả thứ hai, dù là bọn hắn biết không thể chiếm được một danh ngạch tham gia luận võ đại hội sắp tới, nhưng giờ phút này vẫn hưng phấn dị thường.
Đột nhiên từ bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập chạy tới, hai người một trước một sau tiến vào trong đại sảnh.
Người đi trước tầm bốn mươi tuổi, sắc mặt tương đối nhợt nhạt, tựa hồ như bị bệnh nặng mới khỏi. Sau lưng lão là một người có vẻ mặt anh khí, mặc dù tu vi còn thấp không được mọi người coi trọng, nhưng ánh mắt hắn tràn ngập sự tin tưởng.
Triển Hồng Đồ cười ha hả, nói:
- Đông Thành hiền chất, Thỷu hệ công pháp của ngươi đã tu luyện tới tầng thứ tư sắp tới có khả năng tiến vào tầng thứ năm, thật sự là đáng mừng a.
Hoắc Đông Thành cung kính nói:
- Tạ ơn tiền bối khích lệ.
Trong lòng những người xung quanh không khỏi có chút cảm giác cổ quái xuất hiện.
Với thân phận tôn giả của Triển Hồng Đồ mà lại khích lệ một vãn bối có tu vi nội kình tầng thứ tư , loại tình huống này chỉ sợ là độc nhất vô nhị.
Ánh mắt Chân Vãn Khanh đảo qua trên người Hoắc Đông thành vài vòng, cười gật đầu nói:
- Không sai. Quả nhiên là có thiên phú khác thường a.
Hai người Trương Hòa thái cùng Hoắc Nhạc thanh đỏ mặt tía tai, bọn họ trước kia còn tưởng rằng thiên phú của Hoắc Đông Thành rất tệ. Nếu tu luyện thì ở trên con đường võ đạo cũng không có bao nhiêu phát triển, nhưng hôm nay thấy được thái độ của cao thủ cấp bậc tôn giả mới biết được trước kia mình sai lầm rất lớn.
Nếu không phải Hạ tiên sinh đến nhà, như vậy làm sao có thể phát hiện ra thiên tài được?
Hoắc Đông Thành mặc dù không biết vị quý phu nhân này là ai , nhưng hành lễ ân cần hỏi thăm.
Hoắc Hồng Hướng đột nhiên ho khan vài tiéng, mặc dù lão đã tận lực áp chế nhưng cũng không thể ngăn chặn hết được tiếng ho của mình.
Hoắc Đông Thành vội vàng xoay người lại nói:
- Phụ thân, thân thể người chưa tốt, hay là quay vào nghỉ ngơi tiếp đi.
Chân Vãn Khanh đứng lên, đưa tay ra bắt mạch của Hoắc Hồng Hướng, sau một lát nàng cười nói:
- Phụ thân ngươi trước đây bị nội thương nghiêm trọng, nhưng may là được cứu chữa kịp thời hơn nữa còn được phục dụng thánh dược, cho nên thương thế không đáng lo ngại. Bất quá nếu muốn hoàn toàn khỏi hẳn thì cũng cần ột thời gian nữa. Lão thân ở đây có một lọ đan dược của linh thứu cốc, nó đối với việc khôi phục thân thể có lợi ích rất lớn, ta cho ngươi.
Nàng tiện tay đem lọ đan dược vứt ra, Hoắc Đông thành tiếp lấy, bản thân hơi do dự một chút rồi khom người cảm tạ.
Nếu đan dược này đối với sự khôi phục của phụ thân có trợ giúp rất lớn, như vậy dù thế nào hắn cũng phải nhận ân tình này.
Chân Vãn Khanh đảo ánh mắt nói:
- Đông Thành hiền chất, là ai đã gây ra thương thế cho phụ thân ngươi?
Lời của nàng mặc dù không rõ ràng, nhưng thanh âm không chút nào che dấu sát khí. Tựa hồ chỉ cần Hoắc Đông thành nói ra, nàng sẽ lập tức đứng ra báo thù cho hắn.
Trong lúc nhất thời, không khí trong đại sảnh đều trở nên ngưng trọng, ngay cả Triển Hồng Đồ cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Hắn đối với việc toàn bộ Đổng gia bị giết vốn trước vẫn áy náy nay đã hoàn toàn tan biến theo mây khói.
Hoắc Đông thanh cười khổ một tiếng nói:
- Đa tạ tiền bối quan tâm. Kẻ đánh gia phụ bị thương nay đã báo ứng, không thể tiếp tục gây sóng gió gì nữa.
Chân Vãn Khanh lúc này mới thư thái tinh thần, nàng gật đầu một cái, đột nhiên nói:
- Ta với hiền chất lần đầu tiên gặp mặt, do vội vàng tới đây nên không mang theo lễ vật gì tốt. Sau này nếu hiền chất có thời gian thì tới Linh thứu cốc của ta một chuyến, lão thân sẽ tự mình làm chủ tặng cho ngươi một con linh thứu.
Mọi người trong sảnh nhất thời xôn xao, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Đông Thành tràn ngập vẻ hâm mộ.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tlchiton
Quyển 5: Nhìn Khắp Thiên Hạ Chương 220 : Tiên đảo cấm địa
Nguồn: Sưu tầm
Hôm sau, đám người Hạ Nhất Minh mới trở về tới thành Kiền Sơn.
Mặc dù bọn họ đi rất nhanh nhưng vẫn chậm hơn rất nhiều so với linh thứu (kền kền) bay trên bầu trời.
Đương nhiên, nếu bọn họ cưỡi Lôi Điện, tuyệt đối có thể đi sau mà tới trước. Cho dù dọc đường đi đều không bằng phẳng nhưng tốc độ của Lôi Điện tuyệt đối có thể bù lại hết thảy.
Tuy nhiên, sau khi hai người Hạ Nhất Minh gặp lại, quan hệ càng tốt hơn, vì thế đều vừa đi vừa giao lưu những tri thức võ học của nhau, đó mới là nguyên nhân chính khiến bọn họ về trễ.
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, khi vào thành lại là ban đêm nên căn bản không hề kinh động tới các thủ vệ trong thành.
Được Hạ Nhất Minh dẫn đường, bọn họ đi thẳng tới Hoắc phủ ở đông thành, hơn nữa còn đi thẳng đến hậu viện.
Hoắc Đông Thành đã ở hậu viện nhiều ngày, chăm chỉ tu luyện công khóa mà Hạ Nhất Minh đã chỉ bảo.
Bởi vì y biết, địa vị của mình trong nhà được thay đổi chính là vì vị Hạ tiên sinh này và vị sư phụ chưa hề gặp mặt nào đó.
Nếu muốn giữ được tình trạng này hoặc tiến thêm một bước, n hất định phải được Hạ tiên sinh và sư phụ tiếp nhận.
Cho nên y không dám có chút lơi lỏng, lúc nào cũng hết sức chăm chú luyện công, tập trung toàn bộ tinh lực vào võ đạo.
Sở Hao Châu vừa tiến vào hậu viện, lập tức bị hấp dẫn bởi Hoắc Đông Thành đang ngồi xếp bằng. Gã tiến lên một bước như quỷ mị, tới phía sau Hoắc Đông Thành.
Gã nhẹ nhàng duỗi một tay ra, để vào hư không sau hậu tâm Hoắc Đông Thành.
Một luồng chân khí rất nhỏ gần như không thể phát hiện chậm rãi nhưng dũng mãnh nhập vào thân thể Hoắc Đông Thành.
Với năng lực khống chế của gã, tự nhiên Hoắc Đông Thành không thể phát hiện được chút gì. Sau nửa ngày, Sở Hao Châu thu bàn tay lại, trong mắt toát lên vẻ vui sướng không hề che dấu.
Tuy rằng gã đã sớm nghe Hạ Nhất Minh nói, Hoắc Đông Thành có thể chất tam hệ kiêm tu, hơn nữa còn giống hắn như đúc, nhưng khi tận mắt trông thấy, gã lại có chút bất an trong lòng.
Cho đến tận lúc này, rốt cục gã mới yên tâm, khẽ gật đầu, nói:
- Hạ lão đệ, ta quyết định thu đồ đệ này.
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
- Lão ca, ngươi đã nhận hắn, cần phải dốc lòng dạy dỗ, nếu sau này không thể đào tạo được thành một Tôn Giả, vậy sẽ khiến tiểu đệ thất vọng đó.
Sở Hao Châu nhướng mày, nói:
- Nếu muốn cô đọng tam hoa, lão ca có thể nắm chắc, nhưng có thể thăng tiến Tôn Giả hay không, phải xem tạo hóa của hắn. Dừng một chút, Sở Hao Châu lại nói:
- Hạ lão đệ, nếu ngươi chịu ra tay tương trợ, như vậy khả năng hắn có thể thăng tiến sẽ cao lên rất nhiều.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình hỏi:
- Ngươi muốn ta tương trợ như thế nào?
- Trong kho báu thành Hải Thiên có rất nhiều nguyên liệu và đan dược quý hiếm, nếu ngươi có thể luyện chế một ít đan dược tăng trưởng nội kình và chân khí, có thể rút bớt rất nhiều thời gian tu luyện của Đông Thành. Nếu có thể luyện chế được đan dược đột phá cảnh giói, như vậy sẽ là trợ giúp không gì sánh được đối với hắn.
Sở Hao Châu chậm rãi nói.
Hạ Nhất Minh nhớ tới mấy thứ trong kho báu của Hải Thiên môn liền chậm rãi gật đầu, nói:
- Đề nghị của lão ca không tồi, những thứ ở trong đó đều rất có giá trị. Đừng nói là luyện đan dược cho một người dùng, cho dù luyện cho hơn trăm người dùng cũng dư dả.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Trước hết ta sẽ cho ngươi một lọ tinh lực kim đan, chờ sau khi hắn đạt tới tiên thiên, ta sẽ giúp ngươi luyện chế đan dược khác, giúp Đông Thành mau chóng đạt tới cảnh giới Tôn Giả.
Sở Hao Châu khẽ gật đầu, cũng không nói lời cảm tạ.
Từ sau khi Sở Hao Châu quyết định đi theo Hạ Nhất Minh trở về tây bắc, quan hệ của bọn họ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Cung cấp cho Hoắc Đông Thành mấy bình đan dược, cho dù chỉ là linh dược nâng cao tiên thiên chân khí, cũng là việc đương nhiên.
Một tiếng bật hơi thật dài phát ra từ miệng Hoắc Đông Thành.
Hai người Hạ Nhất Minh đều biết, y đã vận công xong.
Quả nhiên, Hoắc Đông Thành mở hai mắt, vừa đứng lên đã thấy dưới chân có mấy bóng mờ, không khỏi hoảng hốt trong lòng.
Y vội vã quay người, nhưng khi thấy con ngựa trắng liền thả lỏng toàn thân.
- Hạ tiền bối, ngài đã trở lại.
Y khom người thật sâu với Hạ Nhất Minh, trong giọng nói đầy vẻ cảm kích.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
- Đông Thành, đây là bạn thân của ta, cũng là sư phụ của ngươi. Mau lên, lại đây bái sư.
Hoắc Đông Thành quay đầu lại nhìn. Lúc này Sở Hao Châu đã tóc tai chải chuốt, không còn bộ dáng chật vật không quần không áo như lúc ở trên hoang đảo nữa.
Dưới bầu trời đêm, Sở Hao Châu tóc bạc phất phơ, bộ dáng như tiên nhân khiến người ta sùng kính.
Hoắc Đông Thành cực kỳ vui mừng, trung vui mừng, không dám chậm trễ, vội vàng bái lạy.
Sở Hao Châu chờ cho y đủ tam bái cửu khấu mới đỡ y dậy, tuy nhiên vẻ mặt vẫn hơi dè dặt như trước.
Hạ Nhất Minh biết là y cố ý bày ra bộ dáng này, tuy nhiên nhìn đôi mắt lóe sáng của gã là biết trong lòng gã tràn ngập vui mừng.
Ngày hôm sau, hai bọn họ tới trước cửa Kiền Sơn môn.
Chân Vãn Khanh và Triển Hồng Đồ đang ở Kiền Sơn môn lập tức xuống núi gặp đám người Hạ Nhất Minh, đồng thời cho mời toàn bộ những nhân vật nổi tiếng toàn thành tham gia lần thịnh hội bái sư này.
Thịnh hội bái sư này cực kỳ long trọng, nhân vật chính yếu đương nhiên là Sở Hao Châu và Hoắc Đông Thành, tuy nhiên Triển Hồng Đồ cũng đồng thời thu Hoắc Hồng Vũ làm đồ đệ. Không ngờ hai người con cháu Hoắc gia lại được hai vị Tôn Giả thu làm môn hạ.
Chuyện này chấn động một thời, trở thành câu chuyện mọi người ca tụng truyền khắp toàn bộ hải đảo, cũng khiến Hoắc gia vốn có sẵn chút danh tiếng lại càng vinh quang hơn.
Từ nay về sau, bất kể là ở thành Kiền Sơn hay là trên toàn bộ Bồng Lai tiên đảo, không còn ai dám dễ dễ dàng đắc tội Hoắc gia.
Thịnh hội bái sư tuy rằng long trọng vô cùng, nhưng cũng thể hiện quan hệ xác định trong đó. Ngày tiếp theo, toàn bộ đảo bị phủ trong một màn gió tanh mưa máu.
Được hai vị Tôn Giả là Triển Hồng Đồ và Chân Vãn Khanh tự mình dẫn dắt, môn hạ Kiền Sơn môn và Linh Thứu cốc đồng tâm hiệp lực, bắt đầu càn quét thế lực còn sót lại của Hải Thiên môn.
Mất đi Tôn Giả trấn thủ, Hải Thiên môn làm sao có thể chịu đựng nổi đả kích nặng nề như vậy. Đại bộ phận mọi người thấy tình thế không ổn, lập tức bỏ trốn thật nhanh. Một số ít kẻ ngoan cố chống lại, đương nhiên là tan thành mây khói không chút nghi ngờ dưới sự oanh kích của hai phái.
Suốt hai tháng, những thế lực trên Bồng Lai tiên đảo đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Kiền Sơn môn và Linh Thứu cốc trở thành hai thế lực lớn nhất trên đảo. Tuy nhiên dù bọn họ đã phái người chiếm cứ Hải Thiên thành và phái người rửa sạch sẽ rác rưởi trong thành, bố trí mọi người vào ở, nhưng bọn họ đều không dám tới gần đại điện lúc trước của Hải Thiên môn, dường như nơi đó có cấm kỵ rất lớn, tất cả mọi người đều phải đi vòng qua.
※※※※※※※※※※
Sóng biển cuồn cuộn nổi lên trên mặt biển như những dãy núi, gầm rú lao vào bờ biển. Đến khi gần như sắp đâm sầm vào người ta thì chúng lại ầm một tiếng, nện xuống bờ cát, nổi lên những đám bọt trắng như hoa tuyết, sau đó lùi về trong lòng biển.
Hạ Nhất Minh đứng bên bờ biển rộng, nhìn thẳng về phía biển xa, trầm giọng hỏi:
- Sở lão ca, ngươi xác định chính là nơi này chứ?
Sở Hao Châu mỉm cười, nói:
- Nơi này là hiểm địa nổi danh trên đảo, lão ca sao có thể sai lầm được.
Ở thành Kiền Sơn, Sở Hao Châu thu nhận Hoắc Đông Thành và truyền thụ phương pháp rèn luyện nội kình phong hệ cho y.
Lúc này Hạ Nhất Minh mới nhớ tới bản đồ kho báu dưới hải đảo, do dự nửa ngày mới quyết định đi cùng Sở Hao Châu.
Sở Hao Châu cũng hết sức hiếu kỳ. Y ở trên đảo này hơn trăm năm, nhưng chưa bao giờ nghe nói dưới hải đảo không ngờ còn có địa vực thần bí như vậy, vì vậy gã rất vui vẻ tiếp nhận lời mời của Hạ Nhất Minh. Cả hai đi tới địa phương có thể nói là cấm địa của toàn bộ hải đảo này.
Hạ Nhất Minh đảo mắt một vòng, nói:
- Tiểu đệ nghe nói, nơi này là cấm địa trên đảo, , cho dù là các vị Tôn Giả đại nhân cũng không thể dễ dàng đến đây.
Sở Hao Châu sắc mặt ngưng trọng nói:
- Đúng vậy, bởi vì nơi này có những đàn cá mập rất đông, hơn nữa trong đó có một loại cá mập đen, là bá vương của biển cả. Trong rất nhiều loại linh thú thì chúng có thể được coi là loại cực phẩm.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Cho dù nơi này có linh thú tồn tại, nhưng không đến mức khiến Tôn Giả cũng lâm vào kiêng kị như vậy chứ?
Sở Hao Châu cười khổ một tiếng, nói:
- Lão đệ, ngươi cũng không nên xem thường đám cá mập ở đây. Đặc biệt là hắc sa (cá mập đen), chúng có uy thế rất lớn trong nước, hơn xa các cao thủ nhân loại cùng cấp bậc. Hơn nữa theo lão ca biết, ở dưới này hẳn là có một Hắc Sa Vương, không biết đã sống bao nhiêu năm. Gần ngàn năm trước, cũng có Tôn Giả muốn tru sát nó, nhưng đáng tiếc, không những không thành công mà còn tổn binh hao tướng. Theo những gì lão ca biết, trong nghìn năm qua, đã có ít nhất ba vị Tôn Giả chết trong tay Hắc Sa Vương.
Hạ Nhất Minh hít một hơi lạnh, nhìn ánh mắt quan tâm của Sở Hao Châu, hắn đột nhiên hiểu ra liền gật đầu với Sở Hao Châu:
- Sở lão ca, đa tạ!
Sau khi biết tình huống Hắc Sa Vương, Hạ Nhất Minh lập tức hiểu, Sở Hao Châu đi theo cũng không phải là ham muốn bảo bối gì mà chính là lo lắng cho an toàn của mình.
Sở Hao Châu hơi hơi xua tay, nói:
- Lão đệ không cần khách khí, tuy rằng ngươi chưa đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng trong tay ngươi có thần khí phỏng chế, hơn nữa còn có Lôi Điện và Bách huynh tương trợ, tuyệt đối sẽ không yếu hơn Hắc Sa Vương kia. Vi huynh đi cùng chẳng qua chỉ là thêm một người mà thôi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, đang định nói chuyện, đã thấy bảo trư ở trên ngực Bách Linh Bát hừ hừ mấy tiếng, tiếp đó nhảy xuống, chạy dọc theo bờ biển.
Hạ Nhất Minh không hề lạ gì tính cách của bảo trư này. Có thể khiến nó tích cực như vậy chỉ có duy nhất một việc.
Chính là nó đã phát hiện bảo bối, mà bảo bối đó tương đối lợi hại.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cùng đi theo nó. Tuy nhiên một lát sau, bảo trư dừng lại trên một chỗ bên bờ biển, hơn nữa nó còn cúi đầu, đào bới gì đó dưới mặt đất.
Hạ Nhất Minh tiến tới, nhấc bảo trư lên, ra sức đào xuống. Tay hắn chợt dừng lại, cầm một thứ gì đó từ dưới đất lên.
Đây là một viên hình cầu màu vàng to chừng nắm tay người, phát ra hào quang lấp lóe dưới ánh mặt trời.
- Không có khả năng!
Sở Hao Châu nhìn vật đó, nhìn bảo trư với vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tlchiton
Hạ Nhất Minh quay đầu nhìn lại, thấy mặt Sở Hao Châu có vẻ khó tin liền hỏi:
- Sở lão ca, ngươi có biết lai lịch vật ấy không?
Sở Hao Châu cười khổ một tiếng:
- Lão ca nhìn vật ấy đã hơn trăm năm, ngươi nói có biết hay không đây?
Trong lòng động, hạ Nhất Minh lập tức nhớ tới chí bảo của tiên linh sơn, lập tức kinh hô:
- Lôi chấn tử?
Sở Hao Châu gật đầu thật mạnh, thở dài:
- Chúng ta trăm ngàn khổ sở tìm tòi ở thành Hải Thiên, không thu hoạch được gì, nhưng không ngờ đi tới nơi này, trong lúc vô tình lại phát hiện, đây quả thật là số mệnh mà.
Hạ Nhất Minh vuốt ve quả cầu trên tay, trong lòng cũng không ngừng cảm khái, lại thấy bảo trư đang đắc ý dạt dào, dáng vẻ ta là độc tôn tất cả thiên hạ, khiến người ta khó có thể nhịn được cười.
- Lão ca, lôi chấn tử của các ngươi vì sao lại ở đây? Hạ Nhất Minh dò hỏi.
Sở Hao châu suy nghĩ một chút, rốt cục nói:
- Ta hiểu rồi, đây chính là Lâm Nghi Vũ đặt ở đây.
Hạ Nhất Minh cực kỳ ngạc nhiên, tùy tiện đặt thần khí ở trên bờ cát, chẳng lẽ kẻ đó điên rồi hay sao?
Sở Hao Châu thở dài một tiếng nói:
- Thần khí này có một đặc điểm, sau khi sử dụng một lần, nhất định phải hấp thu lôi điện lực trong không gian để bổ sung, sau đó mới có thể sử dụng tiếp.
Y nhìn quanh nói tiếp:
- Thần khí này chắc chắn đã bị Lâm Nghi Vũ sử dụng trong vòng hai năm vừa rồi, cho nên hắn mới đặt nó ở đây. Bởi vì đây cũng chính là một trong những điểm nhiều lôi điện nhất trên đảo này, cũng là nơi bổ sung sức mạnh cho lôi chấn tử nhanh nhất.
Lúc này Hạ Nhất Minh mới thoải mái. Nơi này đương nhiên là nơi tụ tập lôi điện đong đảo nhất, nhưng cũng là một trong những cấm địa nổi tiếng nhất đảo.
Ở đây cơ bản là khôgn có ai tới, nên không lo có ai bắt gặp.
Theo thói quen cất giấu bảo vật trong Tàng bảo các của Lâm nghi vũ, nếu để bảo vật ở nơi không có người qua lại thế này cũng không có gì là kỳ quái.
Tuy nhiên, Lâm Nghi Vũ khẳng định không thể tưởng được, trên thế giới này không ngờ còn có tồn tại kỳ quái là bảo trư. Bất kể là dạng bảo bối gì , càng quý báu thì càng không thể dấu nổi linh giác cảm ứng của bảo trư, cho nên cuối cùng mới rơi vào tay nó.
Lẳng lặng cảm ứng viên cầu trên tay, Hạ Nhất Minh chậm rãi truyền chân khí vào trong đó.
Sau một lát, sắc mặt Hạ Nhất Minh lập tức thay đổi. Trong cảm giác của hắn, trong quả cầu này không ngờ là thế giới tự thành, trong thế giới đó là lôi điện vô tận. Gần như mỗi thời mỗi khắc đều có lôi điện hùng mạnh lóe lên ở khắp nơi.
Hạ Nhất Minh lập tức rút chân khí ra. Dưới sự tấn công của loại sức mạnh hùng hậu đó , hắn căn bản là không dám tiếp xúc trong thời gian dài.
Đưa lôi chấn tử cho Sở Hao Châu, hạ Nhất Minh nói:
- lão ca, ngươi xem thử đi.
Sở Hao châu nhận lấy, cũng truyền chân khí vào trong đó. nửa ngày sau, y ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt đầy kinh hãi.
Y thở dài một hơi nói:
- Lão đệ, lần này vận khí của chúng ta không tồi, viên lôi chấn tử này đã bổ sung gần như đủ lôi điện lực. May mắn lúc đó Lâm Nghi Vũ không mang ở trên người, nếu không thì hôm đó ta cũng đừng mơ tưởng giết được hắn.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. Nhìn vẻ kinh hãi trên măt Sở Hao Châu, trong lòng Hạ Nhất minh bổ sung một câu, chỉ sợ không những khó có thể giết được hắn mà muốn toàn thân trở ra cũng không phải dễ.
Đây là uy lực của thần khí, cho dù chưa phát ra nổi 1% uy lực chân chính của thần khí nhưng nó đã có sức mạnh khủng bố tới mức đó. hạ nhất Minh trầm ngâm nửa ngày, nói:
- Sở lão ca, chẳng lẽ sức mạnh của vật này chưa được tụ tập đủ sao?
Sở Hao Châu trả Lôi Chấn Tử lại cho Hạ Nhất Minh, nói:
- Nếu vật này hao hết năng lượng sẽ biến thành hoàn toàn màu đen, nếu được bổ sung đầy đủ lôi điện sẽ có màu vàng tím. Hiện giờ nó đang có màu hoàng kim, đương nhiên là chưa chứa đầy năng lượng.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, đặt lôi chấn tử tới trước mặt lôi điện nói:
- Lôi điện, phóng thích lực lượng của ngươi, nhìn xem thứ này có thần kỳ như trong truyền thuyết hay không?
Lôi điện cúi đầu xuống, nhìn vật nhỏ chừng nắm tay người này. Nó dường như cũng có thể cảm nhận được uy năng khổng lồ ẩn chứa trong đó. Sau khi nhìn vài lượt, nó mới chậm rãi lui lại vài bước.
Mấy người hạ nhất Minh liéc nhau, không hẹn mà cùng lùi về phía sau nhưng khảong cách gấp đôi so với lôi điện.
Không ngờ ngay cả Bách Linh Bát cũng không ngoại lệ.
Sau khi lùi lại mấy trượng, trong miệng lôi điện hí lên mấy tiếng nhỏ.
Bốn vó nó bắt đầu nhẹ nhàng nâng lên buông xuống, mỗi một lần đều có vẻ đặc biệt ngưng trọng. hạ Nhất Minh thầm than, thần khí quả nhiên là danh bất hư truyền. Chỉ là một viên lôi chấn tử mà thôi đã khiến lôi điện trở nên cẩn thận như vậy, quả thực giống như gặp phải đại địch.
Rốt cục, ở trên chiếc sừng duy nhất của bạch mã bắt đầu lóe ra từng tia lửa điện màu tím mà mắt thường có thể thấy được.
Nhưng tia lửa điện này tuy rằng nhìn không lớn nhưng đám người Hạ Nhất Minh có thể dễ dàng cảm nhận được sức mạnh khổng lồ ẩn chứa trong đó.
Đây là sức mạnh của lôi điện, một trong những loại sức mạnh lợi hại nhất trong thiên nhiên. dưới sự khống chế của bạch mã, chiếc sừng của nó khuếch tán rộng ra, trực tiếp hình thành một hàng rào điện rất lớn quanh thân nó. Nửa ngày sau, hàng rào điện này dần dần thu nhỏ lại, chậm rãi gom lại trên chiếc sừng.
Tuy nhiên đến lúc này, những tia lửa điện trên chiếc sừng đó đã có quy mô lớn hơn gấp mấy lần so với ban đầu.
Ngay cả bạch mã cũng phải mất nhiều thời gian như vậy để tích lực, bởi vậy có thể thấy được lôi điện lực trên chiếc sừng này quả nhiên không phải là nhỏ.
Đám người hạ Nhất Minh đồng thời nín thở.
Tuy rằng Sở Hao Châu từng nói, lôi điện của bạch mã có thể bổ sung tiêu hao của lôi chấn tử, nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán của y mà thôi, cũng chẳng ai có thể khẳng định được. Cho nên, thấy bạch mã sắp sửa xuất thủ, trong lòng bọn họ đều không kìm được có chút lo lắng đề phòng.
Lẹt xẹt...
Trong không trung hiện lên một tia điện quang màu tím, trong nháy mắt bổ xuống lôi chấn tử. Động tác của bạch mã cực nhanh, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không nhìn thấy rõ ràng. Bọn họ đều cảm thấy hoa mắt, một tia chớp đã xuất hiện giữa không trung, tốc độ nhanh như vậy khién người ta không kìm nổi có một cảm giác kỳ lạ.
Dường như tia chớp này vốn đã dừng lại ở đó, chẳng qua vì bọn họ nháy mắt nên mới biến dạng như vậy.
bị lôi điện bổ trúng, lôi chấn tử lập tức xoay tròn kịch liệt. Tia chớp hung bạo kia vây quanh lôi chấn tử nhưng không tản đi mà ngược lại còn nhanh chóng thu nhỏ lại.
hạ Nhất minh và Sở Hao châu nhìn nhau, hai người bọn họ đều quá đỗi vui mừng.
Lôi điện cũng đắc ý hí dài một tiếng, ngẩng cao đầu, thần thái cao ngạo.
Dần dần, nhưng tia lửa điện màu tím xung quanh lôi chấn tử bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng gần như không còn gì. Mà điều kiến mọi người cao hứng chính là màu sắc của lôi chấn tử quả nhiên thay đổi, không còn màu hoàng kim nữa mà chuyển sang hoàn toàn màu vàng tím.
Hạ Nhất Minh tiến lên, nắm lấy lôi chấn tử, một lần nữa truyền chân khí vào.
Đột nhiên, hắn cảm nhận thấy một sức mạnh khủng khiếp ùn ùn kéo tới như muốn xé rách hắn thành vô số mảnh nhỏ trong nháy mắt.
Hạ Nhất Minh hoảng hốt, vội vàng thu hồi chân khí, cũng không dám thí nghiệm nữa.
Hít một hơi dài, Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi:
- Sở huynh, lôi chấn tử này sử dụng thế nào ?
Sở Hao Châu trầm ngâm một lát nói:
- Ngu huynh tuy rằng chưa sử dụng bao giờ nhưng theo lời các tiền bối thì chỉ chân khí dụng thổ hệ để dẫn dắt mới có thể dẫn được lôi điện lực ở trong ra để khắc địch. Tuy nhiên thứ này chỉ có thể sử dụng một lần, một khi đã sử dụng, bổ sung lôi điện cho nó quả thực rất khó khăn, cho nên nếu không đến thời khắc mấu chốt, ngàn vạn lần không nên dễ dàng vận dụng nó.
Hạ Nhất Minh lúc này mới yên tâm. Hắn thử vận dụng chân khí thổ hệ, chậm rãi truyền vào bên trong lôi chấn tử.
Nửa ngày sau, trên mặt Hạ Nhất Minh rốt cục lộ ra một tia mỉm cười.
Quả nhiên giống như Sở Hao Châu nói, truyền chân khí thổ hệ vào lôi chấn tử, quả nhiên thuận lợi hơn rất nhiều, hơn nữa, hắn cũng chỉ cần sử dụng chân khí thổ hệ dẫn dắt, nhất định có thể hoàn toàn phóng ra sức mạnh bên trong.
Đương nhiên, đây mới chỉ là cảm giác mà thôi, về phần thực tế có đúng vậy hay không, cần phải thực chiến mới biết được.
Thật cẩn thận cất lôi chấn tử vào trong ngực, Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
- Được rồi, chúng ta xuốgn biển thôi, xem dưới đó rốt cục có gì tốt.
Thực sự là sau khi chiếm được lôi chấn tử, hạ Nhất Minh đã cảm thấy rất mỹ mãn, cho dù ở dưới đáy biển không tìm được thứ gì nữa thì hắn cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
Tuy nhiên, nếu đã đi tới đây, đương nhiên phải xuống xem.
Mọi người lần lượt đi xuống dưới biển.
Sở Hao Châu quen thuộc với nơi này nhất, đương nhiên là đi đầu tiên. Hạ Nhất Minh và Bách Linh Bát ôm bảo trư đi theo sát phía sau. Còn bạch mã lôi điện thì nhàn nhã đi phía sau mọi người, đôi mắt to của nó lóe sáng, dường như rất hiếu kỳ với mọi thứ ở đây.
Dưới nước đột nhiên truyền đến một trận dạo động kỳ dị, hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn về phía xa.
Tuy rằng là ở dưới nước, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy từ xa đang có rất nhiều bóng đen nhanh chóng bơi tới.
Thể tích của những bóng đen đó cực lớn, hơn xa người bình thường. Tốc độ của chúng ở dưới nước cũng rất nhanh, vừa phát hiện tung tích của đám người hạ Nhất Minh, lập tức bơi lại nhanh như bay.
Không hỏi cũng biết, mấy thứ này chính là bá chủ tuyệt đối của hải vực này, chính là đám cá mập đến từ những chủng tộc khác nhau.
Đàn cá mập này có thực lực hùng mạnh, trên người mỗi con đều có dao động năng lượng rất mạnh mẽ. Hạ Nhất Minh hơi nhăn mày , theo hắn biết, hễ là sinh vật quần cư đều có già có trẻ, sinh mạng lực mạnh yếu tuyệt đối không thể mạnh mẽ đồng đều như vậy được.
Trong lòng hắn không khỏi nảy sinh một nghi vấn, chẳng lẽ những con cá mập này từ khi sinh ra cho tới khi chết đều cầm giữ sinh mạng lực mạnh mẽ như vậy sao?
chỉ trong giây lát, đàn cá mập đó đã tới gần.
Sở Hao Châu cười lạnh một tiếng, cổ tay vung lên, nước biển trước người y lập tức nhanh chóng đọng lại, giống như là một thanh trường kiếm cực lớn quét qua, bổ hai con cá mập đến đầu tiên thành bốn mảnh.
Lão nếu không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì như sét đánh ngang tai, tuyệt đối không hề để thoát.
Cố lên nào :2 (34)::2 (34)::2 (34):
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tlchiton
Mùi máu tươi nồng đậm khuếch tán ra, tuyên nhiên dưới sự khống chế của Sở Hao Châu, nước biển có máu đều tách ra bên cạnh mọi người, không ngờ không hề dính chút nào vào thân thể họ.
Đây là sức mạnh ngưng tụ ra thủy hoa, ngay cả là ở giữa biển sâu cũng có thể dễ dàng khống chế dòng nước.
Hạ Nhất Minh nhìn thấy cảm thấy hâm mộ. Hắc khẽ lắc đầu, lại biết chính mình dưới tình huống chưa ngưng tụ ra thủy hoa, muốn làm được hoàn mỹ như vậy chỉ sợ là rất khó.
Sau khi hai con cá mập bị chết, những con cá mập còn lại không ngờ không xông lên mà dùng miệng cắn thi thể của đồng bọn kéo lùi về phía sau.
Qua làn nước biển, Hạ Nhất Minh nhìn rõ từng cử động của chúng, trong lòng âm thầm tán thưởng, quả nhiên chúng có trí tuệ cực cao, một khi biết không thể địch lại liền lùi lại, hơn nữa khi lùi lại còn không quen đoạt thi hài đồng bọn về để chôn...
Vừa nghĩ tới đây, hạ Nhất Minh đột nhiên nghĩ, đây là đáy biển, làm thế nào để chôn thi thể chứ?
Nước biển trước mặt chợt đỏ ngầu máu, Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn về phía trước, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Những con cá mập này cướp lấy xác đồng bọn hóa ra không phải để chôn mà là để xé nát và ăn.
Da của cá mập rất dày, ngay cả dùng đao kiếm cũng rất khó làm nó bị thương, nhưng những hàm răng trắng dày đặc của chúng quả thật là đáng sợ, chỉ nhẹ nhàng cắn xé đã xé rách nát da thịt của hai con cá mập bị chết.
Chỉ trong chốc lát, hai con cá mập xui xẻo đị bị xé thành những mảnh nhỏ, chui vào trong bụng đòng bọn của chúng.
Cơ mặt Hạ Nhất Minh hơi co giật. Không biết vì sao, sau khi nhìn thấy một mảng nước biển đầy máu này, tâm tình của Hạ Nhất Minh trở nên táo bạo hẳn lên.
Lúc này, dường như hắn lại trở vào trong Ngưng Huyết kinh, đứng giữa một vùng biển máu xoay tròn, tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Thân thể hắn vừa động đã biến thành một người cá to lớn, động tác vặn vẹo thân thể và mức độ linh hoạt khi bơi còn nhanh hơn cả cá mập.
Những con cá mập này căn bản còn chưa kịp phản ứng, chúng thật không ngờ ở đây lại gặp phải sát thần khủng bố như thế này.
Song chưởng của Hạ Nhất Minh tung bay, phối hợp với động tác linh hoạt mau lẹ của hắn, nhẹ nhàng động vào người một con cá mập.
Chỉ động một chút thôi, không hề phát ra thanh âm nào...
Cứ như thể không dùng chút sức lực nào, vậy mà tạo thành thương tổn rất lớn.
Thân hình của một con cá mập lập tức trở nên cứng đờ, chậm rãi trôi nổi trong nước rồi chìm dân. Chỉ cần nhìn thân thể cứng ngắc của nó là biết nó đã chết.
Số lượng cá mập xung quanh giảm bớt rất nhanh. Đám sinh vật đó cũng khá thông minh, mấy con còn sót lại nhanh chóng quay người muốn chạy trốn.
Nhưng đúng lúc đó, hạ Nhất Minh búng tay liên tiếp, mỗi phát bắn ra đều mang theo sức mạnh khổng lồ của băng. Mấy con cá mập muốn bỏ trốn lập tức bị bao phủ trong một lớp băng trắng.
Tiếp đó, hạ Nhất Minh vặn vẹo thân mình, thản nhiên tới bên cạnh mấy con cá mập. Hễ hắn đi tới đâu, đám cá mập ở đó lập tức trở nên cứng đời, cuối cùng chìm nghĩm. Thấy Hạ Nhát Minh đại khai sát giới, Sở Hao Châu chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Khi Hạ Nhất Minh quay trở lại, Sở Hao châu ngưng tụ âm thanh thành một đường, truyền vào tai hắn:
- Hạ lão đệ, chia nhau ăn thịt đồng bọn đã chết chính là thiên tính của cá mập, đã truyền lưu vô số năm tới giờ.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, sát khí ngập lòng lúc này mới chậm rãi tiêu tan.
hắn gật đầu với Sở Hao châu, đột nhiên hỏi:
- Lão ca, vì sao ngươi biết vì vậy mà ta mới đại khai sát giới?
Sở Hao Châu nhếch miệng nói:
- Năm đó khi xuống biển lần thứ hai, lão ca cũng từng gặp phải cảnh tượng này, cũng không kìm chế nổi, kết quả đại khai sát giới, giết hơn mười con cá mập.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu hỏi:
- Sau đó thì sao?
Vẻ mặt Sở Hao châu lập tức thoáng một tia xấu hổ:
- Sau đó máu cá mập dẫn tới một đám cá mập đen, lão ca thấy tình thế không ổn, lập tức bỏ chạy, thật vất vả mới nhặt lại được cái miệng nhỏ từ trong miệng đám cá mập đó.
Hạ Nhất Minh lập tức không thể cười nổi, tuy nhiên này khẳng định là trước khi Sở Hao Châu thăng tiến thành tôn giả. Nếu khi đó y đã đạt tới cảnh giới tôn giả, như vậy bất kể thế nào cũng không thể bị mấy con cá mập đen truy đuổi chật vật như vậy được.
Trải qua lần này, huyết lực mới điên cuồng dâng trong lòng Hạ Nhất Minh cũng tiêu tan.
Tuy nhiên việc này cũng cho hắn một sự cảnh báo. cổ lão ma đưa Nguyên huyết kinh cho hắn quả nhiên chẳng phải hảo tâm gì. Nếu mình muốn hoàn toàn khống chế Ngưng huyết thuật một cách tự nhiên, chỉ sợ cũng không hề dễ dàng.
Mọi người lại lặn xuống lần nữa, tuy rằng áp lực phía dưới dần dần tăng cường nhưng đối với mọi người ở đây thì căn bản là không tạo thành ảnh hưởng gì.
Thực lực của tôn giả rất hùng mạnh, tự nhiên không hề bị ảnh hưởng bới áp lực nước, mà Bách Linh Bát thì ngay cả hoàn cảnh khốc liệt trong vũ trụ cũng có thể sinh tồn, chút phiền toái nhỏ này sẽ không đáng gì đối với y.
Nhưng chỉ một khắc sau, sắc mặt đám người Hạ Nhất Minh đều có chút không ổn.
Tuy rằng bọn họ đã ra sức đánh giết một đám cá mập nhưng rất hiển nhiên, dưới hải vực này có vô số đàn cá mập.
Một đám cá mập đủ loại màu sắc khác nhau lặng lẽ xông tới. Dưới đáy biể, tầm nhìn bị ảnh hưởng, nếu đám người Hạ Nhất Minh mà giống như người thường thì có lẽ đám cá mập đó tới gần, bọn họ cũng hoàn toàn không biết gì.
Đám người Hạ Nhất Minh tuy rằng không sợ không đám cá mập này quá động. Trước khi tìm kiếm bảo vật, mọi người thực sự không muốn trêu chọc chúng.
Đột nhiên, đàn cá mập tản ra một cách có trật tự, lộ ra những con cá mập còn lớn gấp đôii những con cá mập ở xung quanh.
Những con cá mập đó đen sìnhuw mực, ở hoàn cảnh này lại càng có vẻ thần bí đáng sợ hơn.
Khi sáu con cá mập mở mồm, lộ ra hàm răng sắc bén như dao, tất cả mọi người không rét mà run.
- Cá mập đen?
Hạ Nhất Minh cảm nhận hơi thở sinh mạng hùng mạnh trên người sáu con cá mập lập tức hiểu rằng thực lực của chúng rất mạnh, tương đương với sáu tiên thiên cường giả bình thường.
Ở khu vực này, tuy rằng có rất nhiều chủng loại cá mập nhưng có thể đạt tới tiêu chuẩn linh thú cũng chỉ có một loại cá mập đen này mà thôi.
nếu là tiên thiên cường giả bình thường, cho dù là một cường giả Nhất đường thiên, ở hoàn cảnh dưới nước thế này, gặp phải sáu con cá mập đen và vô số các loại cá mập khác vây công, chỉ sợ sẽ gặp phải dữ nhiều lành ít.
Nhưng đám người Hạ Nhất Minh lại không phải người thường. Tu vi kém cỏi nhất trong bọn họ là Hạ Nhất Minh cũng đã hơn xa tôn giả bình thường, cho nên khi đối mặt với đám cá mập đen, bọn họ cũng không hề sợ hãi.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng nhìn sáu con cá mập đen. Hắn đang muốn đsnh phủ đầu thì bị Sở Hao Châu giơ tay ngăn lại, truyền âm nói:
- Lão đệ, đó đều là con dân của Hắc sa vương, tốt nhất không nên giết, nếu khôgn chúng chắc chắn sẽ cùng ta không chết không ngừng. Nếu thực sự gặp phải Hắc sa vương kia ít nhiều cũng sẽ bị phiền toái.
Trầm ngâm một lát, Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu.
Nhưng họ nhưng muốn động thủ không có nghĩa là đám cá mập đen kia sẽ buông tha cho họ.
Khẽ vẫy đuôi, sáu con cá mập đen cùng lao tới hướng mọi người.
Sở Hao châu hơi giật mình, tiếp đó thở dài một tiếng nói:
- Đây là chúng tự muốn chết, vậy không trách được người khác.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, tuy rằng bọn họ không muốn trêu chọc Hắc sa vương, nhưng nếu là Hắc sa vương hoặc thành viên trong gia tộc của nó chủ động dâng lên cửa, vậy mọi người sẽ không sợ hãi.
Nháy mắt sáu con cá mập đen đã lao tới bằng tốc độ nhanh nhất. Chúng mở miệng, một hơi thở tử vong phát ra từ trên người chúng.
Hạ Nhất Minh cười lạnh một tiếng, đang định ra tay, đột nhiên thấy hoa mắt, một bóng dáng màu tắng nhanh chóng xẹt qua làn nước biển.
Lôi Điện nhẫn nại hồi lâu, rốt cục không nhẫn nhịn nổi, thấy Hạ Nhất Minh chuẩn bị ra tay, nó sao có thể khách khí được nữa. Nó lao thẳng về phía trước , tuy rằng chân không chạm đất nhưng tốc độ đạp nước lao đi của nó vẫn vượt xa so với tưởng tượng của Hạ Nhất Minh.
Động tác của nó cực kỳ xảo diệu, đầu tiên là đi tới dưới thân một con cá mập, hơi cúi đầu lướt qua phía dưới. chiéc sừng sắc bén trên đầu nó cứ thế đâm thẳng vào bụng con cá mập đen. Khi nó rời đi trong nháy mắt, bụng của con cá mập đen đã bị tách làm hai nửa, toàn bộ nội tạng đều rơi ra ngoài.
Bị thương như vậy, cho dù là linh thú có sinh mạng lực hùng hậu cũng chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Cho dù là ở trong nước, tốc độ của bạch mã vẫn nhanh như chớp, chỉ một vài lần lên xuống, năm con cá mập đã bị nhanh chóng hạ gục. Toàn bộ năm con cá mập đen đều chết cùng một kiểu, cho dù chúng biết lôi điện muốn làm gì cũng bất lực.
Con cá mập đen cuối cùng rất thông minh, ngay khi bạch mã giết chết đồng bọn đầu tiên của nó, nó đã xoay người rời đi.
Lôi điện giải quyết xong năm con cá mập đen, đang muốn đuổi theo thì phát hiện đàn cá mập xung quanh đột nhiên xao động.
Tiếp đó, chúng như bị thứ gì đó xua đuổi, vội vàng liều mạng lao về phía mọi người.
Lúc này, xung quanh mọi người có ít nhất vài trăm con cá mập. Tuy rằng đám cá mập đó đều có màu sắc bình thường như khi số lượng lên tới mấy trăm con thì sức chiến đấu cũng rất đáng kể.
Lôi điện phẫn nộ dẫm chân, dùng tốc độ nhanh nhất giết chết tất cả những kẻ tới gần.
Nó như thể nghiện sử dụng phương pháp giết chóc này, từ đầu đến cuối đều sử dụng chiếc sừng duy nhất trên đỉnh đầu giết chết đám cá mập.
Căn bản là không cần đám người Hạ Nhất Minh ra tay, chỉ trong nửa khắc, bạch mã lôi điện đã hoàn toàn kết thúc cuộc chiến.
Nó ngạo nghễ đứng thẳng trong lòng biển rộng, xung quanh là một mảng màu máu, ngay cả mặt biển rộng lớn cũng bị nhiễm đỏ.
Hạ Nhất Minh hơi cảm thấy thương cảm trong lòng, nhưng lại biết trận chiến này căn bản là không thể tránh được, đành thở dài một tiếng. Sở Hao Châu lại tiép tục dẫn đường lặn xuống, nhưng bọn họ còn chưa đi được bao lâu đã cảm thấy một up áp hùng mạnh siêu cấp hướng về phía bọn họ.
Sở Hao Châu khẽ biến sắc mặt, cười khổ nói:
- Chúng ta trăm phương ngàn kế muốn tránh Hắc sa vương, nhưng không thể tưởng được vẫn để nó mò tới.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hailua2523