Sáng sớm trước đình viện, chim tiếng kêu rếu rích , cơn gió thổi nhè nhẹ ,làm cho những tán lá khẽ va vào nhau tạo nên âm thanh xào xạt.
Hạ Nhất Minh đang tĩnh lặng trên sân thi triển một bộ quyền pháp ,khí phách điềm tĩnh mặc dù không có sử dụng chân khí, ,những mỗi lần ra một quyền đều tạo ra một khí thế bức nhân.
Ở cấp bậc Tôn Giả cho dù chỉ bằng vào sức mạnh cơ thể cũng đủ làm cho nhiều kẻ đã phải rung động.
Cửa phòng đối diện chợt mở , Kim Chiến Dịch chậm rãi bước ra , hắn đứng ở trên bậc thềm, nhìn về phía Hạ Nhất Minh , trong ánh mắt có một chút hâm mộ . Tuy nhiên, đối với hắn mà nói, chỉ cần có một năm khổ tu, lúc đó cũng sẽ đạt được trình độ này mà thôi , cho nên hâm mộ cũng chỉ là hâm mộ , trong lòng hắn chưa bao giờ nỗi lên tia đố kỵ nào .
Bởi vì theo suy nghĩ của hắn , nếu như bên người có một vị bằng hữu mạnh mẽ như vậy , không những không làm trở ngại cho tâm cảnh mà còn kích thích ý trí mạnh mẽ của hắn ,việc đó sẽ làm cho hắn càng chăm chỉ trên con đường võ đạo hơn .
Đi với bụt mặc áo cà sa , đi với ma mặc áo giấy , câu nói này đúng thật ý nghĩa làm sao , càng gần Hạ Nhất Minh bao nhiêu càng làm cho hắn muốn cố gắng bấy nhiêu , mà điều này trong võ đạo lại không phải là xấu , bởi vì con người càng có động lực thì càng có ý chí tiến thủ .
Hạ Nhất Minh tựa như không có chú ý tới sự tồn tại của Kim Chiến Dịch , hắn vẫn như cũ thực hiện những đường quyền uy mãnh , ở trên người của hắn, có một loại khí tức đặc biệt , làm cho chuyển động của thân hình cùng hoàn cảnh nơi đây hòa hợp thành một thể, giống như bức tranh nếu thiếu đi một trong hai sẽ không còn sự hòan mỹ nữa.
Kim Chiến Dịch cảm thấy rung động , đây chẳng phải là cảnh giới “Thiên Nhân Hợp Nhất” sao???, đối với hắn mà nói thì việc tiến vào cảnh giới đó không khó ,nhưng điều kiện tiên quyết đó là hắn phải sử dụng chân khí, nếu như không sử dụng chân khí việc thi triển quyền pháp mà đạt được cảnh giới như thế này thật sự là rất khó .
Vào khoảnh khắc này, hắn thậm chí còn có một chút hoài nghi,phải chăng Hạ Nhất Minh đang tiến vào trạng thái đốn ngộ , nếu không như thế thì làm sao có thể tạo ra được hòan cảnh này.
Sau một khắc thời gian , quyền cước của Hạ Nhất Minh càng ngày càng nhanh ,dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời , quyền cước lại sản sinh ra môt loại quang mang kỳ dị .
Kim Chiến Dịch hai mắt chợt chăm chú quan sát , hắn vừa rồi như cảm thấy được , Hạ Nhất Minh trong một khỏang khắc dường như biến mất.
Giống như là cả người đều tan biến vào không gian , trước mắt của hắn chỉ là một mảnh hư vô.
Mặc dù hoa cỏ cây cối, đình viện tòa nhà cũng không có thay đổi, nhưng mà ở trong lúc này quyền cước cùng người thi triển lại tan biến..
Chỉ là, loại cảm giác này cũng xảy ra trong nháy mắt, cho dù là Kim Chiến Dịch đều có chút hoài nghi, phải chăng chính mình đang gặp ảo tưởng đây.
Hắn tập trung suy nghĩ , đem toàn bộ tinh thần quan sát Hạ Nhất Minh, nhưng mà cho đến giờ phút cuối cùng, lại vẫn không có một chút thu hoạch.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh bỗng nhiên chuyển từ trạng thái động sang trạng thái tĩnh , thở dài một cái, kết thúc một bài quyền pháp .
Kim Chiến Dịch lần thứ hai lắc đầu thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ chính mình gần đây thật sự muốn luyện hóa thần bình cho nên trở nên đa nghi , xem ra tốt nhất phải tìm một ngày hòang đạo để tu luyện thôi .
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, cười nói: "Kim huynh , tiểu đệ thi triển bộ quyền pháp này như thế nào?"
Trong lòng hắn tràn đầy một loại vui mừng và tự đắc , bộ quyền pháp này nhìn như bình thường, nhưng mà trong đó thực chất chứa đựng sự huyền ảo . Đó chính là hắn đem Ẩn Thân Thuật và sai lệch thuật đã học trôm được trên người của Hách Huyết kết hợp lại với nhau.
Tuy bề ngoài nhìn như không dùng đến chân khí, nhưng thực chất là tất cả chân khí trong cơ thể đều được tự điều động , hơn nữa mỗi một khắc , hắn còn cảm nhận được dường như mình đang sử dụng chính lực lượng của trời đất , từng bước từng bước một hòan chỉnh “Sai lệch Thuật”
Kết quả ở trong khoảng khắc đó , Hạ Nhất Minh thậm chí còn dùng chính bản thân mình thay đổi đường đi ánh sáng , làm cho người khác cảm thấy hắn biến vào hư vô , giống như việc hắn sử dụng bốn đóa chi hoa ẩn nấp mà ám sát Đinh Lực Ẩn của Hoàng Tuyền Môn vậy.
Đương nhiên ,việc đem một con người hoàn tòan ẩn nấp đi so với việc ẩn dấu bốn đóa hữu hình chi hoa thì càng khó khăn gấp bội , việc Hạ Nhất Minh có thể làm được như vậy cũng chỉ là cảm ngộ chợt xuất hiện trong nháy mắt mà thôi.Hắn có thể mà thực hiện được chiêu đó một lần nữa hay không lại khó khăn rất nhiều.
Nhưng như vậy đối với sự tiến của một người cũng thật sự là rất to lớn , hắn có sự tự tin mãnh liệt , chắc chắn sẽ có một ngày , chính mình cũng sẽ giống như những đóa hữu hình chi hoa ẩn nấp không để lại một chút dấu tích , cho dù là dưới ban ngày ban mặt, cũng đừng hòng bất luận kẻ nào phát hiện sự tồn tại của mình.
Chỉ là muốn đạt được một bước như vậy ,thật sự cần phải bỏ ra rất nhiều năm để nghiên cứu.
Kim Chiến Dịch vẻ mặt cổ quái nhìn Hạ Nhất Minh, nói: "Ngươi võ đạo tu vi thật không sai, đơn thuần quyền pháp cũng có xuất hiện cảm giác Thiên Nhân Hợp Nhất , thật xứng đáng là tôn giả đại nhân a."
Hạ Nhất Minh cười ha ha, nói: "Kim huynh, ngươi khen ngợi ta, không bằng khen ngợi chính mình đi , đừng quên nhiều nhất một năm, ngươi cũng chính là tôn giả."
Kim Chiến Dịch trên mặt hiện lên một chút lạnh nhạt, nhưng trong lòng của hắn lại là rất đỗi vui mừng.
Có đôi khi hắn cũng muốn mình sẽ có bước đột phá , nếu không ngày sau khi đối mặt với sự tiến bộ thần tốc của Hạ Nhất Minh , sợ rằng hắn sẽ tự ti mặc cảm mà tránh đi.
Suy nghĩ này của Kim Chiến Dịch cũng không phải là không đúng , Một người Tôn Giả và một người ở thế Chân Vạc cho dù có mối quan hệ rất tốt , bề ngòai nhìn sẽ không thấy gì , nhưng thực chất bên trong khỏang cách giữa chính họ ngày càng bị kéo dài ra .
Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Kim Chiến Dịch xoay người tiến vào phòng mình , để mặc Hạ Nhất Minh không hiểu ra sao , ánh mắt dõi theo, nhưng chỉ trong chốc lát hắn đã đi ra.Trên lưng vác một túi vải cực lớn , trong tay còn cầm một quyển sách đưa cho Hạ Nhất Minh
Hạ Nhất Minh trong lòng vui vẻ tiếp nhận , sau khi lật xem một chút, nói: "Kim huynh đa tạ “
Quyển sách này chính là việc mà hắn đã nhờ Kim Chiến Dịch chuyển ngữ dùm , bên trong bây giờ đã sớm đổi thành Đại Thân ngôn ngữ rồi .với lại một ít đồ họa trong đó , không những không sai lệch mà thật sự có phần hòan hảo hơn .
Hạ Nhất Minh chỉ cần nhìn một chút, ngay lập tức hiểu Kim Chiến Dịch đối với việc này đã dùng hết bao nhiêu tâm quyết.
Dù sao, một bản sách quý, muốn trong vài ngày ngắn ngủi hòan tòan được chuyển ngữ một cách rành mạch rõ ràng , tuyệt đối sẽ không phải là một chuyện dễ dàng . Nếu như người chuyển ngữ không phải là một người cấp bậc tông sư như Kim Chiến Dịch thì việc đó sẽ rất khó khăn hớn rất nhiều , vì chỉ có những người tinh thông võ đạo mới có thể cảm nhận được ý nghĩa từng câu từng chữ của võ đạo mà thôi .
Kim Chiến Dịch lặng lẽ cười, nói: "Hạ huynh, ngươi nói không sai, Võ Đạo thật sư trăm đường vạn nẻo , nhưng cũng có một số điểm tương đồng , phương Tây tuyệt học quả thật có chỗ độc đáo. Loại phương pháp tu luyện này có thể dùng chân khí cùng thần binh khí tức hình thành Tinh Nguyên, mặc dù không có cách nào đem Tinh Nguyên sao chép khí tức thần binh , nhưng mà đối với bản thân thần binh cũng đã có cái lợi rất lớn , có thể tiến thêm một bước xúc tích thần binh, làm cho nó cùng chúng ta càng thêm phù hợp."
Hạ Nhất Minh ánh mắt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, nếu Kim Chiến Dịch đã nói như vậy , hiệu quả thực sự không cần phải bàn , đối với bọn hắn mà nói, có thể đạt tới cấp bậc này, đã là tương đối vừa lòng.
Kim Chiến Dịch nụ cười trên mặt thu lại nói: "Hạ huynh, ngươi dự định khi nào xuất phát."
Hạ Nhất Minh đem quyển sách để vào trong lòng, nói: "Tiểu đệ dự định hôm nay sẽ đi."
Kim Chiến Dịch ánh mắt buồn bã , nói: "Đông Hải là một khu vực rộng rãi không thể tưởng tượng được ,Hạ huynh ngươi du lịch ngòai khơi ,nhất định phải cẩn thận”.
Hạ Nhất Minh nặng nề gật đầu một cái, cười nói: "Hác huynh nói qua, sẽ chuẩn bị cho đệ một đội thuyền vững chắc , với lại lấy tu vi tiểu đệ , ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình rồi."
Kim Chiến Dịch chợt bật cười . Hạ Nhất Minh , hắn bây giờ là hàng thật giá thật Tôn Giả , nhân vật như vậy ra biển cho dù là gặp tình huống nguy hiểm , muốn thoát thân rời đi cũng là việc trong tầm tay.
Hạ Nhất Minh hai tai chợt rung động , ánh mắt hướng phía cửa nhìn lại ,cửa chính đang đóng chặt chợt bị mở ra , Hác Đồng tà áo bay nhẹ nhàng đi đến, ở phía sau của hắn, hơn ba mười người đại hán đi theo .
Hác Đồng nhìn hai người có một chút hãnh diện và hưng phấn
Kim Chiến Dịch là đệ tử kiệt xuất nhất của Linh Tiêu bảo điện , mà Hạ Nhất Minh là người mà hắn coi trọng nhất ,không những thế còn xuất thủ cứu chữa Trương Trọng Cẩn , đối với hai người bọn hắn, Hác Đồng tuyệt đối là nhìn với một con mắt khác.
“Nhất Minh, ta đã bố trí toàn bộ thỏa đáng." Hách Đồng chỉ người phía sau lại nói tiếp:
"Đây là Trần Du Lâm, ngoại môn đệ tử của bổn môn ở Đông hải , vừa mới tới đây được vài ngày, đã bị ta thuận tiện gọi tới."
Trần Du Lâm toàn thân màu cổ đồng da thịt giống như từng khối bê tông cốt thép cuồn cuộn nổi lên , nghe được sự giới thiệu của Hác Đồng , hắn lập tức tiến lên một bước, cung kính khom lưng thi lễ , lớn tiếng nói: "Vãn bối Trần Du Lâm, bái kiến Hạ tôn giả đại nhân."
Hạ Nhất Minh nao nao, một người ba, bốn chục tuổi trước mặt của hắn lại tự xưng vãn bối, lọai sự việc này đối với hắn vẫn còn có một chút khó thích nghi.
Nhẹ nhàng vung tay lên, Hạ Nhất Minh nói: "Trần huynh, lần này làm phiền đại giá, đa tạ."
Trần Du Lâm sắc mặt khẻ biến, hắn đi vào Linh Tiêu bảo điện nhiều lần như vậy, nhưng mà có thể gặp được tôn giả số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay. Với lại tất cả tôn giả đều là tâm cao khí ngạo , ở trong mắt của bọn hắn , mình chỉ là một con kiến hôi được ban cho sự tồn tại mà thôi.
Nhưng mà Hạ Nhất Minh lại dành cho hắn một loại cảm giác khó tin.
Hít một hơi thật sâu, Trần Du Lâm lễ độ cung kính , cũng là thật bụng thực lòng nói: "Có thể vì Hạ tôn giả dốc sức, là vinh hạnh của tại hạ."
Hác Đồng nhẹ nhàng vung tay lên, Trần Du Lâm lập tức thức thời liền lui ra ngoài. Hắn biết, ở trước mặt ba người này , hắn căn bản chính là không tư cách nói gì cả , nếu như lần này không phải Hạ Nhất Minh cần đội thuyền, mà hắn vừa đúng lúc đi tới Linh Tiêu bảo điện, hắn sợ là ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có.
Hác Đồng từ trong lòng lấy ra hai cái bình ngọc, nói: "Nhất Minh, mặc dù ngươi đã thăng cấp lên tôn giả, nhưng mà việc đi xa vẫn cần có môt chút cẩn thận . Đây là hai bình đan dược lão phu luyện chế , một bình có thể trị liệu nội thương, một bình đối với đại đa số độc vật có thể tiêu giải được . Mặc dù so với Lệnh Mạng Đan không có thể bằng về chất , nhưng thắng ở số lượng, ngươi hãy thu lấy đi"
Hạ Nhất Minh lập tức nói lời cảm tạ , hắn thầm nghĩ trong lòng, Kim Chiến Dịch và Hác Đồng đều cẩn thận dặn dò,điều đó chứng tỏ Đông Hải không phải là chuyện đùa , chính mình du ngọan cũng không nên quá sơ ý .
Kim Chiến Dịch đem bọc vải trên lưng đưa cho Hạ Nhất Minh, nói: "Hạ huynh, đây lễ vật của ta tặng cho ngươi, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió."
Hạ Nhất Minh kinh ngạc tiếp nhận cái bọc vải, mặc dù hắn không có mở ra xem, nhưng mà xúc giác lại nói cho hắn biết, đồ vật bên trong là một ít bình nho nhỏ , còn có một một đồ vật hình tròn lõm xuống , số còn lại hắn đóan không ra .
Kim Chiến Dịch thần bí cười, nói: "Đây là một phần tâm ý của ta, ngòai biển khơi chắc chắn sẽ có ích với ngươi."
Hạ Nhất Minh hồ nghi hỏi: "Đây rốt cuộc là cái gì?"
Kim Chiến Dịch mặt mày hớn hở nói: "Đây là ta chọn lựa rất kỹ càng nồi , niêu xoong ,chảo, và hàng loạt gia vị, đủ ngươi sử dụng trong hai năm thời gian ."
Từng cơn sóng ngòai biển khơi không ngừng chen lấn nhau va chạm vào bờ , tạo nên âm thanh rào rạt liên miên không dứt . Âm thanh vô cùng vô tận đó làm cho người ta không biết chán ,không những thế còn có cái cảm giác được trở về với người mẹ thiên nhiên vĩ đại .
Đây là lần đầu tiên Hạ Nhất Minh thấy được biển khơi, mặc dù chỉ là đứng trên bến tàu mà quan sát , cũng đã làm cho hắn cảm thấy thỏai mái .vui vẻ.
Lần đầu tiên thấy được Đại Dương điều mà Hạ Nhất Minh suy nghĩ đó là nó so với vùng tiểu hồ của Hạ Gia Trang thật sự lớn hơn rất nhiều .
Nếu như ví vùng tiểu hồ như một người vừa mới bắt đầu trên con đường võ đạo , như vậy Đại Dương chính là một vị tôn giả , hai cấp bậc khó có thể so sánh được với nhau .
Hít thật sâu một hơi dài , cảm nhận hương vị của nơi đây , mùi vị của nó so với nội địa thực sự quá khác xa nhau , ở đây dường như có một hương vị chỉ thuộc về hải dương mà thôi .
Từ khi rời Linh Tiêu bảo điện , trải qua hơn một tháng hành trình, dưới sự dẫn đường của Trần Du Lâm , bọn họ cuối cùng cũng đã tới đươc ven biển.
Nơi đây chỉ có một bến tàu khá đơn sơ , Trần Du Lâm ban đầu chuẩn bị ba chiếc thuyền lớn , đồ ăn , thức uống , kể cả con ngươi đều được chuẩn bị đầy đủ , nhưng lại bị hạ Nhất Minh không một chút do dự mà cự tuyệt .
Hạ Nhất Minh lần này ra biển du lịch, không phải là một cuộc du ngọan , mà chính là tầm bảo , nếu như mang nhiều người như vậy, thật sự sẽ có khá nhiều phiền phức.
Cho nên Trần Du Lâm không có cách gì khuyên giải , đành phải chuẩn bị một con thuyền nhỏ.
Mặc dù nói là thuyền nhỏ, nhưng mà chiều dài cũng thật sự không thể gọi là nhỏ được . Dài hơn bảy trượng còn xem là nhỏ thì thật sự không biết đối với bọn họ như thế nào mới gọi là nhỏ
Lúc này, Trần Du Lâm đứng ở bên cạnh Hạ Nhất Minh , hắn vẻ mặt lo lắng, nói: "Hạ tôn giả, không bằng để cho vãn bối mang theo vài người đệ tử đi theo ngài , vãn bối xin cam đoan sẽ không quấy rầy việc tu hành của ngài "
Thực sự việc điều khiển thuyền trên biển không phải là một việc dễ dàng , điều trọng yếu chính là hắn biết Hạ Nhất Minh không hề có một tí kinh nghiệm gì về biển cả.
Nếu hắn thật sự để cho Hạ Nhất Minh một mình như vậy mà tiến ra biển khơi , hậu quả kia mặc dù đối với Hạ Nhất Minh thì chỉ là việc cá nhân của hắn mà thôi , nhưng đều trọng yếu chính là việc đó sẻ ảnh hưởng không nhỏ tới Trần Du Lâm , một vị tôn giả nếu có chuyện trên biển khơi thì trách nhiệm hắn thực sự rất khó gánh .
Hắn thậm chí còn hoài nghi, Hạ Nhất Minh có thể không có ý định dùng chiếc thuyền này để mà ra biển khơi.
Hạ Nhất Minh cười một tiếng dài, nói: "Làm sao?? ngươi không tin ta àh??"
Trải qua vài tháng sống chung với nhau , Trần Du Lâm nhận thấy Hạ Nhất Minh thật sự tốt hơn so với những vị tôn giả khác . Ít nhất là trong mắt của hắn vẫn xem Trần Du Lâm là một con người . Mặc dù Trần Du Lâm cũng biết, tất cả việc này điều quan hệ tới tuổi tác còn quá trẻ của Hạ Nhất Minh , nhưng trong lòng của hắn vẫn thật sự rất cảm động .
Giờ phút này, hắn cắn răng một cái, nói: "Hạ tôn giả, vãn bối không phải không tin được người, chỉ có điều ngài chưa từng có kinh nghiệm trên biển khơi , mà trên biển thì thời tiết luôn thay đổi thất thường , nếu thật sự gặp sóng to gió lớn , chiếc thuyền này bất kể như thế nào đều không thề bảo đảm được an tòan. Cho nên xin ngài cho vãn bối được đi theo hầu hạ."
Hạ Nhất Minh cảm nhận được một mảnh chân thành tha thiết của hắn , đưa tay khẽ vỗ bả vai của hắn , nói: "Yên tâm, ta tự nhiên muốn đi một mình tất đã có sự chuẩn bị , các ngươi có thể yên tâm mà đi."
Trần Du Lâm khẽ thở dài , rốt cục không dám làm trái mệnh lệnh Hạ Nhất Minh , đem bức Hải Đồ đã chuẩn bị tỉ mỉ hai tay dâng lên , liền sau đó đem thủ hạ rời khỏi mà đi.
Đợi cho tất cả bọn họ toàn bộ rời đi , Hạ Nhất Minh hai chân giẫm nhẹ trên mặt đất ,cả thân hình tựa như một cơn gió nhẹ nhàng bay lên trên chiếc thuyền . Thuyền tuy không nhỏ nhưng hắn cũng chỉ dùng một chút thời gian đã quan sát hết tất cả bên trong
Nhưng mà, hắn nhìn chiếc cột bườm to lớn ,cùng với tất cả trang thiết bị trên thuyền , không tránh khỏi chóang váng , hắn thật sự không biết phải sử dụng tất cả các thứ này như thế nào đây?.
Do dự một lát, Hạ Nhất Minh đầu tiên đem nhẫn bạc lấy ra , mở không gian lưu trữ , đem bọc vải to lớn mà Kim Chiến Dịch tặng cho hắn ra ngòai.
Hắn mặc dù không quan tâm đến điều này, nhưng nếu là món quà của Kim Chiến Dịch hắn tự nhiên sẽ không như vậy mà lãng quên.
Theo sau, hắn thuận tay lấy ra thiết bị truy tung, nói: "Bách huynh, ngươi thật sự một mình có thể điều khiển cả con thuyền này sao?"
Bách Linh Bát âm thanh từ thiết bị truy tìm truyền ra: "Đương nhiên, ta từng một mình điều khiển phi thuyền vũ trụ , hơn nữa lại hiểu được các kỹ năng sinh tồn trong hòan cảnh hiểm nguy , ngươi hòan tòan yên tâm .”
Hạ Nhất Minh thở dài một hơi, nếu Bách Linh Bát đã nói như thế , thì chắc chắn là hắn có thể làm được.
Mặc dù hắn cũng không biết cái gọi là phi thuyền vũ trụ là cái lọai thuyền gì , nhưng chắc cũng là một chiếc thuyền rất lớn , mà nếu như cả chiếc thuyền lớn mà Bách Linh Bát còn có thể điều khiển được như vậy chiếc thuyền này tự nhiên sẽ không trở thành vấn đề to tác .
"Bách huynh, tất cả bọn họ đã đi rất xa rồi , ngươi có thể qua đây." Hạ Nhất Minh dứt lời, thân thể phóng đi , lần nữa đã đặt chân trên bờ.
Cũng không lâu lắm, từ đằng xa một bóng người chạy tới , chính là Bách Linh Bát, ở trước ngực của hắn, Bảo Trư bám chắc không rời , ngay cả lắc lư một chút cũng không có.
Bách Linh Bát động tác cực nhanh ,chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Hạ Nhất Minh
Hạ Nhất Minh duỗi giơ tay lên, nói: "Bách huynh, chúng ta có thể lên thuyền."
Bách Linh Bát ánh mắt hướng về bốn phía quan sát , nói: "Thuyền ở đâu?"
Hạ Nhất Minh giật mình, hắn mắt chớp liên tục , quay đầu nhìn lại một chút, chiếc thuyền nhỏ dễ thương vẫn còn nằm ở đó , không có bất luận biến hóa chi , chỉ là chẳng biết tại sao, Bách Linh Bát lại làm như không thấy.
"Bách huynh, thuyền đã ở chỗ này mà." Hạ Nhất Minh hướng ngón tay về phía thuyền mà nói.
Bách Linh Bát đôi mắt ngay lập tức phát sáng lên như đang suy nghĩ , sau một lúc, hắn hỏi: "Đây là vật gì?"
Hạ Nhất Minh cả thân người chóang váng , mông đánh bạch một cái xuống nền đất.
Hắn lắc lắc đầu, đem cảm giác chóang váng trong đầu tiêu tán đi .
"Bách huynh, đây là thuyền, chẳng lẽ huynh ngay cả cái gì là thuyền cũng không nhận ra sao?
Hạ Nhất Minh trong giọng nói ẩn chứa một chút phẫn nộ, trong lòng của hắn đã có một chút dự cảm không tốt lành.
Cái tên này, ngay cả cái gì gọi là thuyền người cũng không biết, thì điểu khiển cái quái gì đây.
Trong lòng hắn hối hận, mình cùng Bách Linh Bát sống chung với nhau lâu ngày, đã hình thành tư tưởng rằng Bách Linh Bát không có gì làm không được , nhưng mà bây giờ mới biết được, hóa ra ở trên thế giới này, cũng có việc mà Bách Linh Bát cũng không biết ah.
Bách Linh Bát con mắt lần thứ hai lấp lánh một chút, hắn dường như biết mình đuối lý , nói: "Hóa ra đây là thuyền, ta còn tưởng rằng ngươi tìm được một phi thuyền vũ trụ...,”
Hạ Nhất Minh trên đầu xuất hiện một mảng xám xịt, nói: "Bách huynh, Ta nghĩ bây giờ kêu bọn người Trần Du Lâm lại vẫn còn kịp ."
Bách Linh Bát khẽ lắc lắc đầu, nói "Không cần."
"Vậy ta làm sao ra biển?" Hạ Nhất Minh hỏi
“Ta sẽ lái”
"Ngươi………?" Hạ Nhất Minh âm thanh kéo dài, trong giọng nói của hắn tràn đầy sự nghi hoặc.
"Ta ở trong ký ức lưu trữ tìm ra được lai lịch của chiếc thuyền này." Bách Linh Bát khôi phục vẻ yên lặng và tự tin trước kia , nói: "Dựa theo tư liệu ghi lại,đây chính là phương tiện di chuyển thô sơ nhất mà con người chế tạo ra, nó thao tác vô cùng đơn giản , ta ngay cả phi thuyền còn có thể lái , một con thuyền cổ tự nhiên không cần phải nói .”( haizzz.. Người máy cũng chảnh”
Hạ Nhất Minh bán tín bán nghi nhìn về phía hắn, sau đó rất lâu, cuối cùng cũng ra quyết định, Bách Linh Bát chưa bao giờ làm cho mình thất vọng , ít nhất cũng có thể tin tưởng hắn một lần.
Hai người một Trư tất cả đều lên thuyền , Hạ Nhất Minh đi theo phái sau lưng Bách Linh Bát , thấy hắn đông nhìn một cái, tây cũng nhìn một cái , dường như là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Một lúc lâu, Hạ Nhất Minh không nhẫn nại được hỏi: "Bách huynh, ngươi đang tìm cái gì?",
“ Khoang điều khiển , thiết bị dò đường ." Hạ Nhất Minh cứng lưỡi, trong lòng hồ nghi không ngừng, đấy rốt cuộc là những thứ gì, làm sao mình chưa bao giờ nghe nói tới.
Tiếp qua một lúc lâu, Bách Linh Bát cuối cùng ngừng tìm tòi, nói: "Chiếc thuyền này so với trong tưởng tượng của ta còn muốn cổ xưa hơn ."
Hạ Nhất Minh cẩn thận mắt nhìn thân thuyền, mặt trên mặc dù không dám nói là bóng loáng , nhưng dù cho là lấy nhãn lực của hắn, cũng có thể nhìn ra chiếc thuyền này có vẫn còn rất mới.
Dưới sự dặn dò của Hác Đồng , Trần Du Lâm đương nhiên không dám thất lễ , hắn từ trong đội thuyền chọn lựa ra con thuyền tốt nhất .nó cũng chỉ mới trải qua có vài lần sóng gió ,cho nên tất cả mọi thứ đều còn như mới , nếu so với những chiếc thuyền vừa được đóng chưa ra khơi lần nào , tự nhiên là lọai tốt nhất .
Nhưng mà, Hạ Nhất Minh cũng không hiểu rõ tình hình, hắn nhìn vào vẻ mặt nghiêm trang của Bách Linh Bát, trong lòng kinh dị không thôi, chẳng lẽ đây thực sự là một con thuyền cũ hay sao?
Bách Linh Bát đột nhiên đi tới, hỏi: "Đây là cái gì?" Hạ Nhất Minh ngơ ngác theo phương hướng ngón tay của hắn nhìn lại, hắn rên rỉ một tiếng, nói: "Đây là Phàm."
“Dùng để làm gì" Bách Linh Bát Hỏi
"Đem nó treo lên cột phía cao , có thể làm cho gió thổi thuyền đi"
"Hiểu , đây là hệ thống động lực. Như vậy đây là cái gì?"
"Cái ...này, hẳn là mỏ neo."
"Tác dụng."
"Đem nó ném xuống, sẽ có thể làm cho thuyền dừng lại."
"Hiểu , đây là hệ thống phanh , còn cái kia"
"Cái ...này..., hẳn là mái chèo."
"Tác dụng."
"Nói nhảm, mái chèo đương nhiên là dùng để chèo thuyền ." Hạ Nhất Minh bực mình nói
"Hiểu , đây là hệ thống động lực dự phòng còn kia?",
“Cái ...này ta cũng không biết. Ơ…. ngươi muốn làm gì."Hạ Nhất Minh hỏi
"Ta muốn thử một lần,xem cái này có công dụng gì."
",.................." Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên, hắn chỉ cảm thấy tương lai phía trước là một mảnh hắc ám
Liên tục sau hai canh giờ , chiếc thuyền này cuối cùng cũng được Bách Linh Bát nắm rõ , hơn nữa còn mở tầm mắt cho hắn thấy thế nào là việc điều khiển một con thuyền , nhưng phải nói, Bách Linh Bát thực sự có bản lĩnh chỉ trải qua thời gian ngắn ngủi mà hắn cũng đã có thể dong buồm ra khơi.”
Hạ Nhất Minh một mình đi tới đầu thuyền, ở trong ngực của hắn Bảo Trư đang ôm lấy hắn.
Trong lúc Bách Linh Bát đi làm mọi thứ , thì tên giả hỏa này cảm thấy hắn không quá tin cậy , nên chuyển sang ôm chặt lấy Hạ Nhất Minh .
Bảo Trư cùng Hạ Nhất Minh , một lớn một nhỏ trừng mắt nửa ngày,quan sát Bách Linh Bát sờ sờ mó mó , cả hai dường như đều có một lọai sợ hãi giống nhau không nói nên lời.
Đem chiếc thuyền này giao cho Bách Linh Bát, dường như làm cho cả hai thật sự không quá an tâm.
Trên đỉnh đầu , cánh buồm bay phất phới ở trong gió , Hạ Nhất Minh ngẫng đầu nhìn thóang qua , trong lòng thật sự có cảm giác lo lắng , hắn nhìn quanh một hồi rồi hỏi "Bách huynh, ngươi có hay không cảm thấy có cái gì bất thường."
"Không có, tất cả bình thường."Bách Linh Bát trả lời
"Nhưng mà…" Hạ Nhất Minh do dự nói: "Ta làm sao cảm thấy, chiếc thuyền này giống như không phải tiến lên, mà là lùi về sau a."
Bách Linh Bát trầm đi một lúc lâu, nói: "Ta hiểu, hướng gió biến đổi."
Hắn nhanh nhẹn đi tới cột buồm , cũng không biết điều chỉnh cái gì ,đem cả cánh buồm thay đổi.
Một tiếng gió lớn lần nữa đập vào cánh buồm tạo ra một âm thanh thật lớn , nhưng đội thuyền cũng thuận lợi hướng về phía trước mà đi.
Hạ Nhất Minh hít thật sâu một hơi thầm nghĩ . Lần này đi Đông Hải khó mà sóng yên biển lặng
Quyển 5: Nhìn Khắp Thiên Hạ Chương 140:Tìm Hiểu Thủy Lực Lượng
Dịch: sieusaoboy Nguồn: 4vn.eu
Một bóng người từ trong đại dương xông ra , hắn ngẫng đầu , hai chân phóng trên mặt nước một cách nhẹ nhàng , cả người giống như không bị lực hút kéo xuống , cứ như thế mà phóng phía trước cách đầu thuyền một khỏang cách không xa .
Người này tự nhiên chính là Hạ Nhất Minh , bây giờ trong lòng hắn là một chút cảm giác khó tin, vẫn không thể nào ngờ Bách Linh Bát thần thông thực sự ngòai sức tưởng tượng của hắn.
Từ khi rời bến thuyến tới nay đã hơn mươi ngày , trong suốt cả chặn đường ngay cả một cơn sóng hơi lớn một chút cũng chưa bao giờ gặp qua , làm cho bình an đi tới nơi này .
Vào ngày thứ ba trên mặt biển , Hạ Nhất Minh đã đem tất cả lo âu trong lòng mà rủ bỏ xuống , đem đại bộ phận tinh lực đều dồn vào việc tìm hiểu Thủy lực lượng . Nhưng mà muốn ngưng tụ một đóa chi hoa , nào có dễ dàng như vậy .
Trong vòng một tuần kế tiếp , Hạ Nhất Minh dứt khóat từ trên thuyền nhảy vào trong nước.Chỉ có toàn thân tiến vào trong đại dương , mới có hy vọng lĩnh ngộ được một chút Thủy hệ lực .
Lúc này mặt biển chính là một màu xanh biếc , nhìn về phương xa càng không thấy chân trời ,giống như là một con đường vô cùng vô tận không có điểm dừng.
Đến tận đây, Hạ Nhất Minh mới hiểu được tai sao đám người Kim Chiến Dịch lại đối với biển khơi có một sự tôn sùng như vậy , bởi vì dưới hòan cảnh này làm cho con người cảm thấy trống trải và cô đơn biết bao , với lại Hạ Nhất Minh còn mơ hồ cảm giác, nơi này thiên địa khí so với nội địa đậm đặc hơn rất nhiều.
Mặc dù không có cách nào so sánh với Quỷ Khóc Lĩnh đầy khủng khiếp kia , nhưng dù cho là so với Thiên Trì chủ mạch và Linh Tiêu bảo điện cũng là không kém chút nào.
Ở nơi này tu luyện võ đạo, cũng có thể được xem là một địa phương thích hợp.
Một làn hương thơm từ đuôi thuyền truyền tới, Hạ Nhất Minh kinh ngạc đi qua, trên mặt lập tức hiện lên vẻ bất ngờ.
Ở nơi này, Bách Linh Bát không biết từ chỗ nào lấy ra được một vĩ nướng to như thế , phía dưới nó là một chậu than hồng đang rực lửa , trên cái giá chính là ba con cá lớn, Bách Linh Bát một bên chậm rãi chuyển động vĩ nướng , đồng thời trong tay cầm một chiếc cọ , đem chất lỏng màu đen trong cái tô bên cạnh phết một lớp mỏng lên thân cá .
Sau khi tiếp xúc với hơi nóng của ngọn lửa , cả thân cá dần dần biến đổi từ chỗ trắng bạch chuyển sang màu vàng hơi chút xém đen , phát ra mùi thơm ngào ngạt .
Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn Bách Linh Bát, cho dù là hắn tận mắt nhìn thấy, cũng gần như tưởng là mình đã nhìn lầm người.
Bách Binh Bát ngẩng đầu lên, hai con mắt chớp chớp sáng ngời, nhìn Hạ Nhất Minh liếc mắt một cái , lại cúi đầu tiếp tục công việc nướng cá.
Hạ Nhất Minh cuối cùng không kiềm chế nổi, nói: "Bách huynh, ngươi đang làm gì?"
"Nướng cá."
"Cá nướng ……?" Hạ Nhất Minh ngón tay điểm điểm , tức giận nói "Ta biết đây là cá nướng, nhưng mà ngươi nướng để làm gì?"
Bách Linh Bát lại một lần ngẩng đầu lên, hắn yên lặng sắc mặt không động , dường như vĩnh viễn cũng sẽ không có cảm tình xuất hiện , trong con mắt có một chút thay đổi rồi nói."Cá nướng, đương nhiên là để ăn."
Theo sau hắn hơi có vẻ quái dị hỏi: "Ngươi không cần ăn cái gì sao."
Hạ Nhất Minh nuốt nước miếng cái ực một cái , bởi vì mùi hương đang kích thích vị giác cảu hắn , kinh ngạc nói : “Ngươi vì ta mà nướng”
"Không phải." Bách linh bát lạnh lùng nói ra.
Hạ Nhất Minh cố gắng nén sự kích thích, nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng cần ăn sao?.”
Cùng Bách Linh Bát sống chung một thời gian dài , thức ăn duy nhất mà hắn dùng đó chính là Đá Trắng , trừ cái này ra, Hạ Nhất Minh căn bản chính là không có thấy qua hắn ăn thêm bất luận thứ gì.
"Ta không cần." Bách Linh Bát xoay chuyển ánh mắt, nói: "Mấy thứ này là Bảo Trư từ trong khoang thuyền tìm được, hơn nữa đưa cho ta."
"Bảo Trư, tiểu gia hỏa này ở nơi nào?" Hạ Nhất Minh hai tai khẻ nhúc nhích, lập tức đem cả chiếc thuyền đều giám sát , thuận phong nhĩ của hắn sớm đã đại thành , giờ phút này vận dụng đến mức tận cùng, ngay cả một con ruồi trong khoang thuyền cũng không thóat khỏi sự kiểm sóat của hắn, nhưng cho dù là thế hắn cũng không phát hiện ra dấu tích của Bảo Trư
Bách Linh Bát hãy còn chưa trả lời, Hạ Nhất Minh đã nghe được một tiếng nổ vang trời trên mặt biển , theo sau một đường bóng trắng giống như bay nhảy lên thuyền.
Có thân thủ nhanh nhẹn như vậy , tự nhiên chính là Bảo Trư , nhưng điều làm Hạ Nhất Minh kinh ngạc đó là trong miệng của nó lại ngậm một con cá cực lớn .
Hạ Nhất Minh vỗ vỗ cái trán, Trư ăn cá thì hắn cũng đã từng thấy , nhưng mà Trư xuống biển bắt cá , lại là lần đầu tiên hắn nhìn thấy , nó còn được gọi là Trư hay sao???.
Bách Linh Bát tiếp nhận con cá từ trong miệng của nó, thuần thục mổ bụng lóc mang , đem nội tạng và bong bóng cá toàn bộ quét sách , dùng chậu nước bên cạnh rửa sơ qua , theo sau lấy ra một nhánh cây xuyên qua cả thân hình con cá , đặt ở trên kệ bắt đầu nướng.
Nhìn vào động tác nhanh như chớp của hắn . Hạ Nhất Minh chợt hỏi : "Bách huynh, ngươi làm sao học được việc này ?"
"Ở trong kho tư liệu của ta, có các lọai tri thức này.”
Hạ Nhất Minh cứng họng , quả thực là có chút nói không thành tiếng, tên này trong đầu còn bao nhiêu thứ mà hắn không biểu hiện ra nữa đây .
Sau một lúc, ba con cá nướng lúc trước đã chín, mùi thơm nồng đậm càng lan xa, Hạ Nhất Minh thì kiếm chế được , nhưng Bảo Trư thì lại không như vậy ,miệng của nó há ra , nước miếng chảy như suối .
Bách Linh Bát đem ba con cá lấy xuống, cho Bảo Trư một con, đem hơn hai con còn lại cho Hạ Nhất Minh.
Cầm cá nướng trong tay , Hạ Nhất Minh thuần thục xé ra bỏ vào miệng , cái dạ dày rỗng tuếch của hắn bắt đầu truyền tới dấu hiệu căng phồng làm cho hắn cảm thấy khoan khóai biết bao. Nhưng hai con cá nướng tự nhiên là không có cách nào lấp đầy bụng của hắn.
Quay đầu xuống ,hắn nhìn thấy Bảo Trư hai mắt nhìn mình một cách trông chờ kèm theo vẻ óan hận .
Trong lòng hắn động một chút, ngay lập tức hiểu cái con Trư này óan hận hắn là từ đâu , đưa tay ra gãi gãi Bảo Trư , theo sao đó cười nói : “ Ăn con cá của ngươi là ta không đúng, ta đi bắt mấy con đền lại cho ngươi."
Hắn thân thể như bay liền phóng vào trong đại dương.
Khi còn ở Hạ Gia trang , hắn đã từng rèn luyện qua thủy tính, mặc dù không dám nói là tinh thông, nhưng mà việc bơi lội một chút xíu này lại không làm khó được hắn. Với lại giờ phút này thực lực của hắn cũng hơn trước , cho dù là không biết bơi cũng không có cách nào mà chết đuối.
Đang ở trên không trung , chân khí của hắn như một thân cung , thân thể giống như là một mũi tên , lập tức bắn về phía trước.Cắt đôi những cơn sóng lăn tăn , hướng về phía bầy cá duới nước mà đâm tới .
Hắn từ lúc tiếp xúc mặt nước , tạo ra sóng xung động , lập tức dẫn tới sự chú ý của bầy cá , những con cá thoắt một cái cả bầy đã rời sang địa điểm khác .
Hạ Nhất Minh hai mắt sáng ngời, thấy được sự di động của bầy cá ở trong nước, trong đầu của hắn liền xuất hiện một chút hình ảnh kỳ diệu , ánh mắt của hắn bắt đầu quan sát chuyển động của con cá , nhìn nó ở trong nước ngao du,đem đến cho hắn một cảm giác nào mới lạ.
Đôi mắt của hắn càng ngày càng phát sáng, đã sớm quên mục đích chính của mình , mà đem toàn bộ tinh lực tập trung vào sự chuyển động của chúng.
Chợt một đường bóng trắng tiến nhanh về phía trước ,đem con cá mà Hạ Nhất Minh đang tập trung quan sát , một bàn tay ngắn ngắn nho nhỏ thò ra bắt lấy nó .
Con cá mặc dù xoay thân hình tránh né, nhưng mà phản xạ xa không bằng động tác cực nhanh của bóng trắng , chỉ một chút là thân thể đã bị bàn tay ngăn ngắn ấy chụp được .
Hạ Nhất Minh tinh thần ngay lập tức trở về bản thể, hắn trợn mắt nhìn, hóa ra cái bong trắng ấy là con Bảo Trư đang đủng đỉnh quay đầu về , mà con cá kia đã nằm lay lắt trong bàn tay của nó rồi .
Bảo Trư đôi mắt nhỏ thật sự quá tinh đi , cho dù là ở đáy biển cũng không thể nào cản trở tầm nhìn của nó.
Nó dường như đang có ý tứ khoe khoang , Hạ Nhất Minh xuống nửa ngày trời mà một con cá còn không có bắt được , nhưng nó vừa mới ra tay , lập tức đem con cá mà Hạ Nhất Minh đang chăm chú , đập một phát cho hôn mê .
Chỉ là ,Bảo Trư tuy vẻ ngòai thì ngu ngu ngơ ngơ nhưng thực chất nó rất thông minh ngay lập tức phát hiện sắc mặt Hạ Nhất Minh dường như không được tốt cho lắm , sắp như núi lửa bộc phát .Nó liền đè nén khí thế cao ngạo của mình xuống .
Không cần nghĩ ngợi ,Bảo Trư lập tức đem con cá đang ngất đó thả cho trôi về phía Hạ Nhất Minh , sau đó thân hình liền lắc lư , so với cách di chuyển của con cá còn vạn phần nhanh nhẹn hơn , hướng phía trên mặt nước mà bơi lên .
Hạ Nhất Minh tay vừa khẽ vẫy , đem con cá được thả qua hút lấy .
Mặc dù hắn biểu hiện ra sự tức giận dâng trào, nhưng trong lòng lại mừng rỡ vạn phần, vừa rồi khi quan sát sự chuyển động của bầy cá , hắn kinh ngạc phát hiện , chỉ có những cuộc sống trong mặt nước như thế này , mới thật sự làm cho thủy tính mới được nâng cao .
Bất kể là cá lớn, hay con cá nhỏ, chúng cả đời đều sinh hoạt ở trong nước, từ khi sinh đến khi lớn lên , giống như lòai người không thể tách rời khỏi không khí , Sinh vật dưới đáy biển cũng không thể tách rời khỏi nước được . chúng đối với sự lĩnh ngộ về thủy hệ , đã tồn tại như một bản năng không thể thiếu .
Hạ Nhất Minh mặc dù đã nhiều ngày ngâm ở trong nước biển, nhưng mà đối với sự hiểu biết thủy lực vẫn không có một chút cảm giác nào , hắn lập tức suy nghĩ , nếu như mình có thể bắt trước chuyển động của lòai cá có lẽ đối với việc thấu hiểu thủy lưc lượng sẽ có chút tiến triển.
Trong đầu của hắn hiện lên sự chuyển động vừa rồi của bầy cá , cơ thể của hắn cũng bắt đầu uốn lượng . Tuy nhiên hắn rất nhanh đã phát hiện, bất kể chính mình bắt chước như thế nào , tất cả đều làm cho hắn cảm thấy được sự không ăn ý của cơ thể.
Trong lòng suy nghĩ một chút , Bảo Trư mặc dù không phải cá, nhưng nó tốc độ ở dưới nước và sự linh hoạt so với lòai cá càng mạnh mẽ hơn mấy phần.
Nghĩ đến đây , Hạ Nhất Minh ngay lập tức tràn đầy sự vui sướng, hắn hai chân chuyển động nhanh chóng hướng về phía mặt nước.
Cầm con cá trong tay hướng về phía thuyền mà quăng , vừa ngay trước mặt của Bách Linh Bát . Theo sau, hắn lớn tiếng nói: "Bách huynh, đem Bảo Trư ném qua đây cho ta."
Trên thuyền ngay lập tức truyền đến một tràn như tiến heo bị thiến , tràn đầy sự thảm thương , âm thanh bi tráng này chứa sự uất ức và đau thương ,dù cho là Hạ Nhất Minh ở trên mặt biển nghe được, cũng cảm thấy lòng có một chút đau buồn.
Nhưng mà, rất rõ ràng, Bảo Trư cho dù kêu la cách mấy cũng không làm cho Bác Linh Bát rung động , hắn thực chất chỉ là một cỗ máy mà thôi , nào đâu có trái tim mà thấu hiểu .Đem Bảo Trư hết sức mà quăng về hướng Hạ Nhất Minh
Bóng trắng xuất hiện đột ngột trên bầu trời tạo thành một đường vòng cung hướng tới Hạ Nhất Minh
Hạ Nhất Minh vươn cánh tay ra , đem nó tiếp xuống, nhìn vẻ ủ rũ của Bảo Trư , Hạ Nhất Minh nói: "Bảo Trư, ngươi muốn ăn cá nướng không?"
Bảo Trư ngay lập tức tinh thần trở nên phấn chấn , miệng dưới cái lỗ mũi của nó liên tục rên , gật gật cái đầu .
"Ở trong nước, ta truy đuổi ngươi lẫn trốn, nếu trong vòng một canh giờ không bị ta đuổi kịp , ta sẽ yêu cầu Bách huynh cho ngươi cá nướng ăn."
Bảo Trư tinh thần ngay lập tức đại chấn, cũng không giống như cái vẻ đau thương vừa rồi, Nó thân thể run lên
Từ trong tay Hạ Nhất Minh nhảy vào trong biển, lấy một loại lực lượng cổ quái , dường như là ẩn chứa một lọai thân pháp nào đó , trong nháy mắt phóng vọt vào trong lòng biển
Xa xa phía nơi chân trời , dường như là vô tận đó , bỗng nhiên xuất hiện một điểm đen nho nhỏ , Hạ Nhất Minh quan sát một lúc lâu,liền hỏi: "Bách huynh, đấy là cái gì thế?
"Đó là một hòn đảo. " Bách Linh Bát âm thanh rõ ràng phát ra từ phía sau.
"Đất liền…" Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói , đối với hắn một người chưa từng trải qua cuộc sống trên biển mà nói , nửa tháng hành trình đã làm cho hắn có một chút cảm giác nhớ nhung mùi vị của đất .
Phương hướng con thuyền hơi thay đổi, cũng không có hướng nơi này mà đổ bộ , mà chuyển động về một phương khác .
Trong cuộc hành trình trên biển mà nói , lương thực và nước uống chính là hai thứ quan trọng nhất . Nhưng mà đối với đám người Hạ Nhất Minh nhu cầu về phương diện này lại không quá cần thiết .
Với cấp bậc Tôn Giả , thực lực đã biến hóa nghiệng trời lệch đất hắn cho dù không dùng nước ngọt , cũng có thể điều tức vận công , thấp thu nguồn thủy lực trong không khí để bổ sung hơi nước tiêu hao trong thân thể . Còn về vấn đề ăn thì lại không thành trở ngại với hắn , Ở trong biển luôn luôn có động vật tươi sống , cho dù là không có củi , cũng có thể sử dụng hỏa lực mà nướng chín.
Tuy nhiên bởi do cách nấu nương quá đơn giản của hắn , cho dù là Bảo Trư do được vỗ béo bởi kỹ thuật siêu hạng của Bách Linh Bát cũng trở nên khó tính không them đụng tới .
Còn Bảo Trư , Hạ Nhất Minh phát hiện một chuyện vô cùng thú vị, tiểu gia hỏa này uống từng ngụm nước biển từng chút từng chút một , tựa hồ đối với nó cùng với nước ngọt cũng chỉ là một lọai mà thôi , nó cũng không có bài xích, thậm chí khi còn ở trong Quỷ Khóc Lĩnh hơn một tháng không ăn không uống, cũng không có thấy nó có dấu hiệu mất sức.
Cuối cùng chính là Bách Linh Bát, tên này là một quái nhân , hắn chưa từng thấy qua tên này ăn bất cứ thứ gì ngòai đá trắng.
Cho nên, đối với tổ hợp ba người quái dị trên thuyền này mà nói , chỉ cần thuyền không bị đắm , bọn họ vĩnh viễn có thể đi đến tận chân trời góc biển.
Mấy ngày sau, bọn họ lần thứ hai gặp được một mảnh lục địa khác ,hòn đảo này vẫn như cũ là một hoang đảo, nhưng mà diện tích so với đảo lần trước gặp qua còn nhỏ hơn rất nhiều. Trên thuyền mấy người tự nhiên là không có một chút hứng thú nào muốn đổ bộ xuống nơi đây .
Chỉ là, khi con thuyền đang muốn tiếp tục đi về phía trước , Bách Linh Bát đột nhiên nói : "Hải đồ của ngươi không hề chuẩn xác."
Hạ Nhất Minh giật mình, nói: "Cái gì hải đồ không chính xác sao?"
Bách Linh Bát cổ tay chợt lục lọi,liền đem tấm bản đồ ra , thứ này là Trần Du Lâm giao cho hắn lúc chia tay.
Hạ Nhất Minh giữa đôi lông hơi nhăn lại : "Không có khả năng, Trần Du Lâm tuyệt đối không dám trước một người như ta mà làm một việc như vậy.”
Quả thật, đừng nói là đã có sự giao phó của Hác Đồng , cho dù là chưa có tiếp nhận qua mệnh lệnh của Linh Tiêu bảo điện , Trần Du Lâm cũng tuyệt đối sẽ không dám đắc tội với một vị Tôn Giả điều đó sẽ làm cho chính gia tộc của hắn cũng khó mà tòan vẹn.
Bách Linh Bát lạnh lùng trả lời : "Ta chỉ nói là tấm hải đồ này vẽ không hề chuẩn xác. Lấy tỉ lệ thực tế mà nói , khỏang cách giữa hai đảo , và khỏang cánh giữa chúng và đại lục không thề trùng khớp với Hải Đồ."
Hạ Nhất Minh trong lòng rất ngạc nhiên, nói: "Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ thật sự là bọn họ sai lầm sao?
Tuy nhiên , hắn nhớ lại một tháng cùng Trần Du Lâm mạo hiểm trong rừng , người này mặc dù chưa đạt tới cảnh giới tiên thiên cường giả , nhưng mà xử lý công việc điềm tĩnh cực kỳ , dường như bất kẻ lúc nào cũng sẽ không cho phép mình phạm sai lầm .
Bách Linh Bát âm thanh chầm chậm vang lên: "Những người này khi vẽ hải đồ , hoàn toàn là nhờ vào cảm giác và kinh nghiệm để mà vẽ ra, cho nên mới phạm sai lầm như vậy."
Hạ Nhất Minh giật mình, không hiểu ra sao hỏi: "Bách huynh, nếu như không dựa vào kinh nghiệm và cảm giác , thì làm sao có thể đạt được độ chính xác cho hải đồ đây?"
Bách linh bát đương nhiên nói: "Bọn họ cần phải tiến hành đo đạc cụ thể , đem tất cả khỏang cách giữa các đảo , và từ đảo đến đại lục đo từng tấc một , sau đó lại dựa theo tỉ lệ nhất định tiến hành vẽ hải đồ , như vậy mới làm cho tấm hải đồ đạt được sự chuẩn xác gần như tuyệt đối."
Hạ Nhất Minh há hốc mồm, mặt hiện lên vẻ kỳ lạ .
Hắn mặc dù cũng không có kinh nghiệm di chuyển trên biển khơi . Nhưng lại biết muốn lấy loại phương pháp này để mà vẽ hải đồ , khả năng thật sự có thể chính là bằng không.
Đừng nói là đo chuẩn xác đến từng tấc đối với biển khơi,cho dù là lục địa cũng không có một công cụ nào có thể tiến hành đo đạc như vậy ah.
Lắc lắc đầu, Hạ Nhất Minh trong lòng cười khổ không thôi, Bách Linh Bát yêu cầu quả thực là quá cao rồi.
Bách Linh Bát âm thanh chợt vang lên thật lớn : "Nguy hiểm.
Hạ Nhất Minh lập tức thu lại tâm thần, nói: " Nguy hiểm sao??."
"Căn cứ theo sự quan sát của ta,sau hai giờ, sẽ có một cơn gió lớn bao phủ xuống, lần này chúng ta sẽ không thể trốn thoát."
Hạ Nhất Minh trong lòng rùng mình, nói: "Chúng ta ra biển cũng đã gần hai mươi ngày , chưa bao giờ gặp qua cơn bão táp nào , vì sao lần này lại đến đột ngột như vậy. "
Bách Linh Bát lặng lẽ nhìn hắn một cái, nói: " thời tiết trên biển luôn luôn thất thường , chúng ta có thể trong vòng hai mươi ngày không gặp qua một cơn bão nào đó là sự may mắn hiếm có rồi."
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói: "Bách huynh, ngươi không phải đã nói, có thể một mình điều khiển thuyền sao.”
Đến lúc này do không hề kinh nghiệm , Hạ Nhất Minh cũng chỉ có bám vúi vào cái phao được gắn mác Bách Linh Bát mà thôi .
Bách Linh Bát bất đắc dĩ nói: "Nếu như là phi thuyền vũ trụ, tự nhiên không có khả năng bị một cơn bão nho nhỏ này mà phá hủy , nhưng với trình độ con thuyền này thì……”
M
ặc dù Bách Linh Bát cũng không phải loài người, nhưng mà giờ phút này sự thể hiện của hắn, cũng tràn đầy mùi vị bất lực .
Việc điều khiển con thuyền cổ xưa này đã là quá khó , mà còn đòi hỏi phải luôn tránh khỏi những cơn bão nguy hiểm , việc này thật sự nằm ngòai khả năng của hắn .
Hạ Nhất Minh bấm môi một cái , trong lòng một tia dự cảm không lành lại bất giác xuất hiện . Hắn quay người, chạy vào trong khoang thuyền nhanh chóng xem lướt qua một lượt , mặc dù trên thuyền trang bị vô cùng đầy đủ , nhưng mà đối với tuyệt đại đa số những thứ trong đây , Hạ Nhất Minh cũng chưa từng coi trọng.
Hắn đem một ít quần áo sắp xếp, để vào trong không gian bạc nhẫn . Nhưng mà, hắn chưa kịp đem không gian nhẫn bạc thu lại , đã nghe bên mạn thuyền một trận lách cách âm ĩ vang lên . Quay người nhìn lại,Bảo Trư trên miệng thì đang ngậm một con cá nướng ,còn trên lưng nó thì khệ nệ khiêng theo chậu than cùng vĩ để nướng cá , trăm cay nghìn đắng đi tới hướng Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh ánh mắt lướt qua những công cụ này, nhìn ánh mắt đáng thương của nó , hơn nữa lại không ngừng ve vẩy cái đuôi ngăn ngắn , rốt cuộc hắn cũng không đành lòng đành đem mấy thứ đó nhét vào không gian bên trong .
Nhẫn không gian mặc dù không nhỏ, nhưng mà nhét càng ngày càng nhiều thứ như vậy , chẳng mấy chốc đã gần như không có chỗ nhét nữa.
Khi đem tất cả xử lý xong hết , trên mặt biển quả nhiên xuất hiện một trận gió thổi nhè nhẹ
Khi vừa mới bắt đầu , gió dường như cũng không lớn lắm , chỉ là những làn gió nhẹ thổi lướt qua trên mặt biển , nhưng mà rất nhanh , một lúc sau cơn gió này đã trở nên ngày càng mạnh mẽ , và cực kỳ thô bạo bắt đầu trở thành một cơn cuồng phong thật sự.
Chúng điên cuồng tàn phá bừa bãi khắp nơi trên mặt biển, đem những cơn sóng khuấy động lên , làm cho những ngọn sóng ngày càng dâng cao.
Thuyền nhỏ ở trên mặt biển lắc lư dữ dội ,mặc dù đã biết trước về cơn bão cho nên cánh buồm đã được hạ xuống, nhưng mà do những cơn sóng của nơi đây ngày càng lớn dần ra, đem con thuyền nhỏ như một món đồ chơi , không ngừng bị quăng lên quăng xuống , dường như nó đã chịu bất lực trước cơn song dữ đó .
Hạ Nhất Minh lẵng lặng ở trung tâm con thuyền hai chân dang ra hình chữ bát mà đứng .
Hắn chân khí trong cơ thể quay vòng không ngừng, Thổ lực được hắn vận dụng đến trình độ cao nhất, thân thể như vạn cân thạch được đặt ở trên thân thuyền , bất kể sóng gió cuồng bạo như thế nào , cũng không thể đem con thuyền này lật đổ .
Hạ Nhất Minh đã đưa ra một đối sách vô cung hợp lý ,bên cạnh đó Bách Linh Bát đã đứng kế bên hắn , mà trên tay đang ôm chính là Bảo Trư.
Hắn không hề sợ hãi cơn bạo sóng của biển cả , bởi vì hắn có tự tin, cho dù là thuyền có lật , biển khơi rộng mênh mông cũng không có cách nào lấy đi được ba tính mạng của bọn họ.
Nhưng mà, nếu như ở trên biển rộng mất đi liên hệ, như vậy tìm lại nhau thật sự không phải là một chuyện quá dễ dàng, cho dù là trên người bọn hắn đều có thiết bị truy tung của Bách Linh Bát , nhưng Hạ Nhất Minh cũng không dám như vậy mà dễ dàng mạo hiểm.
Cuồng phong càng lúc càng lớn, cuốn theo nó là những cơn sóng biển cuồn cuộn , giống như trên mặt biển chợt mọc lên hàng hàng lớp lớp ngọn núi , gầm rú hướng về thuyền nhỏ mà đánh đến.
Hạ Nhất Minh tập trung ý chí tạo sự cân bằng cho con thuyền . Hắn chân khí trong cơ thể dâng trào bộc phát,cũng giống như những cơn sóng đang hướng về phía con thuyền , nguồn chân khí này cũng ồ ạt tràn vào thân thuyền bé nhỏ.
Uy lực của thiên nhiên vào khoảnh khắc này tha hồ được thể hiện , sức người cho dù lực lượng cường đại tới đâu , cùng với cơn thịnh nộ của biển khơi , cũng trở nên quá nhỏ bé không có sức lực để chống cự.
Càng là như thế, Hạ Nhất Minh trong mắt càng phát ra vẻ hưng phấn.
Hắn toàn thân sức lực đem đi đối kháng cùng với thiên nhiên , mỗi một lần cùng sóng lớn vật lộn , cũng giống như là một lần giao chiến sinh tử. Mỗi một lần những cuộn sóng kia ào ạt ập đến , tâm linh của hắn giống như là trải qua một thử thách lớn lao, làm cho ý chí của hắn dâng trào mãnh liệt.
Có thể ở trong loại hoàn cảnh này , còn có thể làm cho chiếc thuyền nhỏ ở trên mặt biển không ngừng nhấp nhô không bị đánh chìm, đây đã là cực hạn có thể của Hạ Nhất Minh lúc này . Đến tận đây, hắn mới cảm nhận được thân là một tôn giả thật sự rất ích lợi.
Nếu như không phải đã thăng cấp tôn giả thành công, như vậy hắn dù cho bằng vào chân khí cũng có thể làm được điều này, nhưng cuối cùng thì chân khí sẽ tiêu hao hết.
Nhưng bây giờ, từ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu truyền đến nguồn chân khí khổng lồ liên tục bất tận , làm cho hắn không ngừng khiêu chiến sức mạnh đỉnh cao của thiên nhiên.
Ở trong sóng to ngập trời , Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm thấy thủy lực tràn ngập khắp nơi trong không trung , dường như cùng hắn dần dần nảy sinh một sự đồng cảm nào đó.
Hạ Nhất Minh trong lòng tràn đầy vui sướng, hắn thậm chí còn có cảm giác chỉ cần mình cố gắng chịu đựng sự khảo nghiệm của cơn bão này ,việc hình thành Thủ chi hoa sẽ tiến rất nhanh.
Có lẽ, đây chính là thời điểm chuẩn bị cho hắn ngưng tụ Thủy chi hoa.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, hắn ngửa mặt lên trời thét dài.
“Ù… ù….” tiếng gió thổi sắc nhọn xuyên phá khắp nơi , từng cơn sóng mãnh liệt như thế vẫn cứ ào ạo xông lên .
Sự tin tưởng của hắn bành trướng lên, giống như sự vô tận của biển khơi, lan tràn đến mọi ngóch ngách của cơ thể hắn.
Nhưng mà ,sau khi chống cự được một lúc lâu Hạ Nhất Minh lại nhấm nháp sự đau khổ mùi vị. vui sướng không được bao lâu đã đến lúc phải nếm mùi vị của trái đắng
Dưới chân của hắn chợt chấn động, theo sau con thuyền nhỏ cuối cùng cũng không thể nào chịu được sức mạnh quá to lớn của thiên nhiên , mà bị những cơn sóng to mạnh mẽ kia xé toạt ra.
Hạ Nhất Minh dù cho là một vị Tôn Giả mạnh mẽ , nhưng mà vào khoảnh khắc này cũng không thể nào dùng sức lực bản thân mà bảo vệ cho chính con thuyền được nữa.
Hắn thở dài một tiếng, cả người ngay lập tức từ cảnh giới thần kỳ thu về lại tâm thần . cái loại cảm giác dường như sắp bắt được một thứ gì đó , trong nháy mắt lại vụt khỏi tầm tay , thật đau đớn biết bao.
Trước mặt hắn bây giờ là con sóng to lớn , điên cuồng hướng tới cuốn trôi mọi thứ , đem chính bản thân hắn vùi vào trong đáy biển sâu.
Một tiếng hét to long trời lỡ đất chơt vang lên , những con cua trong khe đá , những con hào đang bám trên rặng san hô , hải sâm trong veo đang trong cuộc sống bìn yên của đáy biển bị một tiếng hét mà làm cho cuộc sống phút chốc đảo lộn lên .
Ở trên bầu trời , một cánh Hải Âu đang nhẹ nhàng lướt qua qua trên mặt biển mênh mông , trong thật cô độc biết bao . Nó càng làm cho bức tranh về biển khơi đượm thêm sự cô đơn
Cùng lúc đó trong lòng biển sâu , đột ngột hai thân người bắn lên khỏi mặt nước . Một người trong đó trên cổ bị một con lông trắng tựa như tuyết giống như một con cún nhỏ bám chặt vào.
Bọn họ thân hình chuyển động trong nước , hướng về phía tòa đảo gần nhất mà bơi tới .
Động tác của bọn hắn nếu được quan sát trong sự rông lớn và bao la của biển cả làm cho người khác có cảm nghĩ nó diễn ra rất chậm , nhưng tốc độ thực sự của nó thì rất nhanh khó có gì mà sánh kịp, thậm chí sau một khắc , lọai tốc đó ngày càng nhanh hơn rất nhiều .Lúc đầu vẻn vẹn chỉ xuất hiện phần đầu của hai người trong mặt nước , đến về sau thì chỉ còn nữa thân hình chìm trong mặt nước , cuối cùng thậm chí là ngay cả hai chân đều tiếp xúc với mặt biển bước như bay , giống như phi thân trên vùng lục địa chứ không phải trong hòan cảnh mêmh mông của biển cả như vậy .
Chỉ một lát sau , bọn họ cuối cùng đã đặt chân lên một hòn đảo .
Hai người này tự nhiên chính là Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát , thóat ra khỏi thuyền nhỏ , do không chịu nổi sự va đập quá mạnh mẽ của thủy lực mà bị đánh tan chìm sâu vào trong đáy biển .cùng lúc đo cũng đem sự đốn ngộ về thủy lực của Hạ Nhất Minh mà cắt ngang đi .
Đốn ngộ chính là một tình cảnh con người khó có thể cầu được , nó chỉ chợt xuất hiện trong tâm cảnh con người vào một thời khắc nào đó mà thôi , lần này tiến về phía Đông hải, mục đích chủ yếu Hạ Nhất Minh chính là vì muốn tìm hiểu thủy lực mới đi trên cuộc hành trình này.
Mắt thấy ánh sáng của sự thành công ngay trước mắt , nhưng cuối cùng lại tan biến trong gang tấc, cho dù là một người ý chí có cao bao nhiêu , trong lòng cũng khó tránh khỏi chút tiếc nuối thất vọng .
Lúc cả thân thể tựa như bị cơn song dữ nuốt chửng , Hạ Nhất Minh không có một chút chống cự nào , để cho thân thể mặc cho dòng xóay cuốn lấy .
Tuy vậy ở dưới biển , một cảnh tượng kỳ dị khác lại xuất hiện , mặc dù ở trên mặt biển cuồng phong cùng sóng lớn mạnh mẽ như thế nào , thì ở dưới đáy biển mọi vật lại vô cùng tĩnh lặng , ngòai một chút sức ép dưới đáy biển ra , căn bản mọi thứ thật sự quá yên bình .
Hai hoàn cảnh , hai thế giới bất đồng xảy ra chỉ sau sự ngăn cách của mặt nước biển lại trái ngược nhau hòan toàn , làm cho Hạ Nhất Minh ngạc nhiên không thôi .
Sau khi hắn thưởng thức cảnh sắc dưới đáy biển suốt nửa ngày , ngay lập tức tìm một phương hướng mà bơi đi. Bách Linh Bát và Bảo Trư tự nhiên là đi theo ở bên cạnh của hắn một tấc cũng không rời.
Cũng không biết bơi trong bao lâu, cho đến khi sự u sầu trong lòng Hạ Nhất Minh dần tan biến mất , hắn mới chịu nổi lên mặt nước.
Không nghĩ tới vừa mới rời khỏi mặt nước, đã thấy được phía trước những đảo nhỏ nối liền nhau tạo thành một mảnh lớn.
Ở trong biển rộng chịu nhiều đau khổ cho nên khi nhìn thấy lục địa , Hạ Nhất Minh ngay lập tức cảm thấy ấm áp thân thiết lạ thường , không chút do dự đem tòan lực mà phóng về phía trước .
Khi hai chân tiếp đất một cách ổn định ở trên hòn đảo, Hạ Nhất Minh thở dài ra một hơi, lòng dạ trở nên thông suốt.
Trong ngũ hành lực , hắn đã ngưng tụ được ba đoá hữu hình chi hoa. Mặc dù hắn thân kiêm tu luyện ngũ hành, nhưng muốn lần nữa ngưng tụ thêm một đóa hữu hình chi hoa , đó là một chặng đường đầy khó khăn.
Dù sao, Ngũ hành lực càng về sau càng khó xúc tích chi hoa , khó khăn thật sự rất lớn , có khi hao tổn rất nhiều công sức , nhưng cuối cùng lại không thu họach được gì .
Mặc dù Hạ Nhất Minh tin tưởng vững chắc, hắn nhất định có thể hình thành ngũ hành lực đỉnh phong , nhưng mà khi nào có thể đạt được đến cấp bậc đó , thật sự là một chuyện khó đóan.
Ở trên bờ biển ánh mắt Hạ Nhất Minh quan sát chung quanh , nơi hắn đang đặt chân chắc chắn là hòn đảo nhỏ nhất , liếc mắt nhìn qua đều có thể bao quát được cả hòn đảo này.
Với sự nhỏ bé như vậy , đừng nói là dành cho lòai người ngay cả động thực vật cũng không có thể sinh tồn .
Hòn đảo này trần trụi như một người chụp hình khỏa thân ^__^ .Mặt đất bị ánh mặt trời nóng bỏng thiêu đốt nóng như nham thạch , căn bản chỉ có đất và cát mà thôi .
Tuy nhiên ,bên cạnh nó , lại có hoang đảo to lớn hung vĩ hơn nó rất nhiều.
Mặc dù khoảng cách quá xa cho nên không có cách nào thấy rõ ràng toàn bộ diện mạo của , nhưng mà nhìn lướt qua cũng có thể thấy , cây cối trên đó rậm rạp tươi tốt vô cùng.
"Bách huynh, ngươi có thể phóng to hình ảnh trước mặt được không?" Hạ Nhất Minh thuận miệng hỏi.
Bách Linh Bát cũng không nói lời nào, trực tiếp đi tới trước Hạ Nhất Minh, cái ót của hắn lại một lần biến thành màn hình.
Hạ Nhất Minh lần đầu tiên nhìn thấy còn nhịn không được kinh ngạc một hồi, nhưng bây giờ cũng đã là luyện thành thói quen.
Hai hải đảo bên trái và bên phải đều có thể được xưng là to lớn, sau khi phóng to hình ảnh trước mắt , Đảo bên trái ở đỉnh có sự biến hóa,một dãi núi kéo dài giống như vô cùng vô tận cao chót vót tạo thành những vực sâu chết người
Những cây lớn , cây nhỏ cùng với bụi cỏ ở bên sườn dốc làm cho nó nhấp nhô giống như một hàm răng của con quái vật vậy .
Tòa đảo bên phải thì có vẻ hiền hòa hơn rất nhiều , ít nhất tướng mạo bên ngòai cũng không quá khoa trương như hòn đảo kia.
Nhưng mà, Hạ Nhất Minh lại biết, hắn hiện đang quan sát , chỉ là một mặt của hòn đảo mà thôi , chưa phải là tòan bộ hình dáng của chúng , cho nên cũng không có sự đánh giá chính xác được .
“ Oa...... Oa......" Từ phía hải đảo bên trái đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đầy đe dọa , theo sau là một con quái điểu đang vươn cánh , hướng về phía bọn họ mà bay tới .
Đây là một con quái điểu khá lớn cả thân hình dài hơn một trượng ,phía cổ của nó có một dãy lông hơi xù nhẹ giống như là con cú mèo vậy .Hai cánh của nó dang rộng , làm cho người ta có cảm tưởng đang bị che khuất đi bầu trời .
Tiếng kêu của nó thuần chất và đầy áp bức , mặc dù còn kém xa so với Cự Mãng trong Quỷ Khóc Lĩnh , nhưng nghe vào trong tay cũng làm cho người khác có cảm giác nôn nao .
Hạ Nhất Minh giữa đôi lông mày hơi nhíu, hắn từ âm thanh này phát hiện ra một tia dấu hiệu không tốt , với lại từ màn hình sau ót của Bách Linh Bát hắn nhận thấy , mùi vị hung tàn cùng tử vong khí tức mạnh mẽ phát xuất ra từ phía nó.
Nhẹ nhàng mĩm cười , Hạ Nhất Minh cũng không có đem con quái điểu này coi trọng, mà là cẩn thận nhớ lại một số chi tiết trong Trân Bảo Kỳ Thư.
Sau một lát, mắt hắn lập tức sáng lên, đã nghĩ ra được lai lịch con quái điểu này.
Con quái điểu này có tên là Hắc Ưng , là một loại linh thứu trời sinh bản tính cực kỳ hung tàn , bay lượn cực giỏi trên không trung , phạm vi hoạt động của nó rất rộng lớn , đối với điều kiện sinh tồn cũng không hề quá kén chọn.
Bất kể là Đông Tây phương, hai ngòai biển khơi , cũng có thể thấy được thân ảnh của bọn chúng . Nơi duy nhất làm cho chúng vô cùng chán ghét chính là phương Bắc với thời tiết cực kỳ lạnh lẽo , cho nên ở phương bắc và tây bắc, trên cơ bản là không có cách nào nhìn thấy được loài Ưng.
Loại linh thú này trời sinh đã có thần thông mạnh mẽ , với lại càng làm cho người sợ hãi đó chính là chúng thuộc một trong những lòai vật thích sống theo bầy đàn.
Nói cách khác, nếu như ở nơi nào đó mà thấy được một con Hắc Ưng , như vậy rất có thể sẽ thấy được con thứ hai , thứ ba , thậm chí còn nhiều hơn thế nữa.
Hắc Ưng triển khai hai cánh, trên không trung xoay tròn một vòng , đột nhiên phóng xuống , hướng về phía đỉnh đầu của đám người Hạ Nhất Minh , miệng nó há to , một đường phong nhận từ trong đó bắn ra hướng đến bọn họ mà tập kích.
Hạ Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, thật xứng đáng với danh linh thú, mặc dù tâm tính hung tàn, nhưng cũng có một chút thông minh.Khi nhìn đến nơi này đột nhiên thấy được đối phương phía trước đông hơn nó về số lượng , liền không lập tức lao xuống lấy thân hình mạnh mẽ của chính làm vũ khí,mà trước tiên phóng ra một đường phong nhận tiến hành thăm dò thực lực của đối phương.
Tuy nhiên , con Hắc Ưng này mặc dù cũng là linh thú, nhưng thực lực của nó thậm chí so với ngay cả Hồng Lang Vương ngày xưa cũng không bằng, Hạ Nhất Minh dù thế nào cũng không có khả năng đem nó để vào trong mắt.
Tùy ý lưỡi phong nhận tiến tới , mắt thấy dường như sắp chạm vào đỉnh đầu của Hạ Nhất Minh , nhưng trong phút chốc lại tan biến mất , giống như chưa từng xuất hiện qua cuộc tập kích này vậy .
Hắc Ưng đang lượn quanh trên bầu trời bỗng dừng một chút , theo sau lập tức chuyển hai cánh , hướng về phía bên trái đảo mà bay về , nó ngay cả lần thứ hai tập kích cũng không dám , đã quay đầu mà bỏ trốn.
Hạ Nhất Minh ánh mắt kinh ngạc nhìn về hướng nó phi hành, trong lòng thầm than kỳ quái, con Hắc Ưng này có phần thông minh thái quá.
Mỉm cười, Hạ Nhất Minh nói: "Bách huynh, loại sinh vật này tên là Hắc Ưng, chúng tính thích quần cư, một bầy đàn đại khái có từ bốn đến năm con .Con Hắc Ưng này nhìn bộ dáng tháo chạy như vậy , đoán chừng là trở về triệu hoán chi viện tới đây . "
Bách Linh Bát gật đầu, nói: "Thực lực của bọn nó cũng không mạnh, không có cách nào uy hiếp được an toàn của ngươi.”
Hạ Nhất Minh bật cười khanh khách, hắn bây giờ đường đường là một vị tôn giả, đừng nói là còn có giả thần khí Ngũ Hành Hòan trong tay , cho dù là sử dụng binh khí bình thường , cũng sẽ không bị một đám linh thứu nhỏ nhoi này tổn thương .
Duy nhất làm cho hắn cảm thấy phiền não là, Hắc Ưng dù sao cũng là một sinh vật có thể bay lượn , chúng có thể ở trên bầu trời mặc sức tung hòanh , mà chính mình lại chỉ có thể ở trên mặt đất. Mặc dù chúng không có cách nào tổn thương đến chính mình , nhưng một khi chúng phi hành trên không trung , chính mình đồng dạng cũng sẽ bó tay không làm gì được.
Nhưng mà, sau một lúc, Hòn đảo bên trái lại vẫn như cũ im lặng không một tiếng động, đừng nói là cả đàn Hắc Ưng kéo đến , cho dù là cái con bỏ chạy cũng không thấy bóng dáng của nó ở đâu .
Hạ Nhất Minh không hiểu ra sao , quan sát một lúc lâu, trong lòng hồ nghi cực kỳ, chẳng lẽ Kỳ Thư lại ghi chép sai sao??
Con Hắc Ưng kia khi vừa tới thực sự đã phóng ra đòn sát thủ cực mạnh của nó , nếu như là người thường , hoặc là tiên thiên cường giả sẽ khó mà đối phó với đòn sát thủ đó .
Bởi vậy thấy rõ, Nó chứng thật là trời sanh tính tình cực kỳ hung hãn, nhưng không biết nguyên nhân từ đâu , lần này nó lại trở nên nhút nhát , sợ sệt như thế ,phút chốc đã trốn không thấy tăm hơi đâu cả.
Giữa lúc Hạ Nhất Minh đang vô cùng ngờ vực ,thì một tiếng Hí cực dài từ hòn đảo bên phải vang lên .
Tiếng Hí này thật sự rất mạnh mẽ , cho dù là cách nơi đây khá xa , nhưng vẫn như cũ làm cho người nghe cảm thấy giống như tiếng binh khí vang lên sát bên tai .
Hạ Nhất Minh mắt sáng lên, khi nghe được tiếng hí dài này , Hắn ngay lập tức nghĩ tới Hồng Lăng mã khi xưa.
Khi hắn đi du lịch thiên hạ , tự nhiên không có khả năng đem Hồng Lăng mã theo bên người , đành phải gởi nó ở trong Hạ gia trang , bây giờ đã một năm không thấy, không biết nó có mạnh khỏe hay không.
Tiếng Hí lần thứ hai vang lên , Hạ Nhất Minh hai tai khẽ chuyển , trên mặt dần lộ ra một chút kinh ngạc .
Hắn đã hiểu , có thể phát ra âm thanh mạnh mẽ đó , chỉ có thể là linh thú mà thôi , với lại con linh thú này đang tiến hành huyết chiến với một sinh vật khác , cho nên mới không ngừng phát ra tiếng thí dài đầy khí thế như vậy .
Hạ Nhất Minh ánh mắt lướt qua cả hai hòn đảo, hắn lập tức hiểu tại sao mà con Hắc Ưng kia lại thay đổi tính tình như vậy , hóa ra cùng với sự tình trên đảo bên phải có quan hệ.
Hắn nhẹ nhàng vỗ khẽ vai Bách Linh Bát.
Cái ót ngay lập tức biến đổi trở lại hình dáng bình thường , trong nháy mắt đã hòan tòan hồi phục
"Bách huynh, chúng ta đi tới đó quan sát một chút ." Hạ Nhất Minh ngón tay chỉ về phía đảo bên phải ,nhẹ nhàng nói.
Mặc dù hắn cũng không biết linh thú phát ra tiếng hí dài đó rốt cuộc là loại gì, nhưng mà có thể làm cho con Hắc Ưng thay đổi tính tình , chắc chắn không phải là một loài tầm thường.
Bách Linh Bát gật đầu một cái, hai người một Trư lần thứ hai xuống biển, hướng phía đảo bên phải mà tiến tới .