Quyển 5: Nhìn Khắp Thiên Hạ Chương 143:Cuộc Chiến Giữa Người Và Ngựa
Dịch: sieusaoboy Nguồn: 4vn.eu
Nhóm người Hạ Nhất Minh phóng trên mặt biển mà đi , rất nhanh đã tới hòn đảo bên phải, bọn họ lại một lần nữa nghe thấy tiếng hí dài, trong âm thanh của nó mang một ý chí chiến đấu bất khuất vô cùng mạnh mẽ , càng đến gần âm thanh này càng làm cho con người ta có một cảm giác nôn nao,sôi sục.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm lấy làm kỳ lạ , trong đầu của hắn không ngừng hồi tưởng đến nội dung bên trong của cuốn kỳ thư , nhưng mà làm cho hắn cảm thấy vô cùng thất vọng đó là từ đầu cho đến cuối , hắn đều không thể nghĩ ra được đây rốt cuộc là tiếng kêu của sinh vật nào.
Cuối cùng,Bọn họ cũng đã đặt chân lên hòn đảo , so với cái hoang đảo nhỏ bé mà lúc đầu hắn tới , cái đảo này chẳng những lớn hơn rất nhiều , mà rừng cây còn phân bố rậm rạp , cho con người ta cảm giác một cơ hội sống bừng bừng . Từ điều đó có thể suy ra , cuộc sống trên đảo này cũng vô cùng phong phú .
Nhưng có một điều mà Hạ Nhất Minh dám chắc chắn đây chỉ là một hoang đảo , không phải là nơi con ngươi sinh sống.
Bởi vì trên hòn đảo bên cạnh là nơi cư ngụ của một đàn Hắc Ưng , nếu như nơi đây thật sự có lòai người , chắc chắn đã lọt vào sự công kích của chúng mà dẫn đến tuyệt diệt .Bởi vì dưới sự tấn công của chúng , cho dù là tiên thiên cường giả cũng sẽ phải bỏ mạng lại nơi đây mà thôi
Hai tai Hạ Nhất Minh lần thứ hai chợt động ,hắn sắc mặt có một chút thay đổi, nói: "Bách huynh, con linh thú này đang kịch liệt chiến đấu , nhưng mà cùng nó giao tranh hình như chính là con người.”
Mặc dù hắn cũng không có nhìn thấy những gì đang trải ra trong cuôc chiến , nhưng từ trong hòn đảo truyền đến dư chấn của một luồng lực lớn mạnh đến cực điểm , mà lọai khí tức này thì Hạ Nhất Minh thực sự rất quen thuộc , đây chính là uy áp của con người thuộc cấp bậc Tôn Giả mới có được ,
Giống như cao cấp linh thú cho dù đang ở một nơi rất xa nhưng vẫn có thể cảm giác được khí tức của đồng lọai ,sau khi thăng cấp tôn giả cũng vậy ,cảm giác của Hạ Nhất Minh ở phương diện này đã được nâng lên một cấp bậc khác . Trừ phi là không động thủ, nếu không chỉ cần có một chút khí thế biến hóa , Hạ Nhất Minh liền có thể lập tức nhận ra đó là khí tức của một vị Tôn Giả hay của một con Linh Thú.
Chuyện đời đôi khi cũng lạ ,trên một cái hoang đảo xa xôi như thế này lại có thể gặp được một con người , không những thế còn là một vị cấp bậc Tôn Giả , khiến cho Hạ Nhất Minh không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Hắn do dự một chút, hướng Bách Linh Bát khẽ gật đầu, hai người vẫn như cũ là hướng về phía cuộc chiến trên hòn đảo mà tới .Lần này, Hạ Nhất Minh lại là đem tu vi bản thân và khí tức tòan bộ ẩn dấu hết , hắn thực sự không muốn người khác phát hiện ra tung tích của mình.
Còn Bảo Trư , con tiểu gia hỏa này vô cùng thỏai mái đang tiến vào trạng thái ngủ một cách chết mê chết mệt .
Ở trong tình huống này , dù cho là Hạ Nhất Minh đứng ở bên cạnh cũng không dám khẳng định có thể nghe thấy tiếng hít thở trong thân thể của nó , thì người khác làm sao có thể phát hiện được .
Trên hòn đảo , đường đi cũng không thật sự quá tốt , nhưng mà đối với Hạ Nhất Minh mà nói, việc nhỏ này tự nhiên không tạo thành bất luận khó khăn gì .
Rất nhanh , bọn họ cũng đã đến nơi giao chiến.Càng đến gần bao nhiêu,Hạ Nhất Minh càng cảm thấy môt khối lực lượng tấn công tràn đầy mạnh mẽ bấy nhiêu . Sắc mặt hắn càng trở nên uy nghiêm hơn , Một người , một thú đang chiến đấu nơi đây tuyệt đối có thể gọi là cấp bậc khủng bố , việc khác không nói tới , nhưng mà về khí tức thì so với ba vị Tôn Giả đã cùng với Hạ Nhất Minh giao chiến thì cả hai đã có lực lượng rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh đi tới thung lũng được bao bọc xung quanh bốn phía toàn là núi , hắn hơi hạ thấp thân mình xuống , quan sát cái thung lũng vĩ đại này , hắn tự hỏi không biết nó từ đâu mà hình thành , bởi vì đây thực sự là một nơi dùng để chiến đấu khá lý tưởng , với lại Hạ Nhất Minh liếc mắt cũng đã nhìn ra, những khối đá nham thạch bao bọc bốn phía cũng có một ít cổ quái , dưới cường độ lực lượng tấn công cuồng bạo của cả hai , mà không có một chút nào làm cho chúng có dấu hiệu rạn nứt .
Tuy nhiên , sự chú ý của Hạ Nhất Minh nhanh chóng chuyển qua cuộc chiến đấu của người và thú trong thung lũng.
Vị Tôn Giả đang chiến đấu kia bề ngòai là một vị lão nhân , râu tóc bạc trắng , mặt có chút dơ bẩn ,đã không biết qua bao nhiêu ngày không tắm rửa . Trang phục mặc trên người càng giản dị chỉ là một tấm da thú , không những thế mà nó còn rách nát , không đủ che tòan bộ thân thể .
Nhưng cho dù là như thế, Hạ Nhất Minh cũng không một chút ý xem nhẹ vị lão nhân ở trước mắt này. Nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngòai , đôi khi sẽ dẫn tới một sai lầm chết người.
Cơ thể của Lão Nhân bất kể dưới lại tình huống như thế nào , đều là lưng thẳng tắp, hai chân vững vàng bám trên mặt đất, giống như một gốc cây cổ thụ vạn năm tuy nhìn rệu rã nhưng lại vững chắc như bàn thạch , hai tay giang rộng , trên thân thể tóat ra một luồng ngạo khí ngay thẳng cương trực .
Hạ Nhất Minh chỉ cần quan sát bằng mắt , liền lập tức nhận ra người này trời sinh ra tính tình cương trực vô tư và hào sảng , cho nên mới có thể tu luyện ra khí thế bừng bừng quang minh lỗi lạc như vậy .
Nếu như người này lòng dạ thực sự hẹp hòi , tính thích tính toán chi li, hoặc âm hiểm hại người , như vậy khí tức của hắn sẽ không bao giờ có được sự cương trực như thế này mà sẽ có một chút dã tâm và cay độc .
Xem xét cẩn thận vũ kỹ của hắn, Hạ Nhất Minh lại thầm cảm thấy kỳ lạ ,cách làm người của hắn cùng vũ kỹ của hắn đều giống nhau mạnh mẽ cuồng bạo , khi đánh chỉ là những đường quyền thẳng tắp , ra tay là không lưu lại lực lượng , đường đường chính chính , bởi vì như thế cho nên khi mỗi một chưởng của hắn được vung lên thì uy năng cường đại trong đó lại phát ra không có gì sánh kịp .tạo ra một đường gió lốc chung quanh , không khí tựa hồ cũng bị chân khí của hắn hấp dẫn , vòng quanh mỗi một quyền của hắn hình thành nên không gian giam cầm lực rộng lớn .
Hạ Nhất Minh chợt suy nghĩ , nếu như là mình cùng hắn đánh nhau, như vậy trừ phi là sử dụng Ngũ Hành Hoàn, hoặc là Phiên Thiên Ấn, Cửu Long lò, Ngũ Hành Hợp nhất , nếu không chỉ bằng vào công pháp bình thường chỉ sợ không thể nào chống đỡ được mấy chiêu này.
Đây không phải là cảm giác , mà đây chính là thông qua khí tức mạnh yếu của đối phương mà phán đóan . Hạ Nhất Minh có thể cam đoan , vị lão nhân này cho dù là tay không đối địch , cũng có thể đem Gabri kẻ luôn thiên về phòng ngự đánh cho bán sống bán chết
Cùng với vị Lạo Nhân đang chiến đấu , đó chính là một con Bạch Mã
Thân thể Bạch Mã khá là kỳ lạ , ở chính giữa trán của nó xuất hiện một chiếc sừng khá dài , sừng này không thể so sánh với Cự Mãng được, sừng Cự Mãng như là một cay đại thụ phân ra nhiều nhánh , còn sừng của con linh thú này thì chính là một đường thẳng tắp thu nhọn về phía đỉnh đầu , dọc từ gốc cho tới mũi nhọn của nó là một đường vân uốn lượn bao quanh.
Trừ cái này ra, chiếc bờm của con Bạch Mã này còn khá dài , rũ xuống thân thể , mỗi lần nó di chuyển tránh né , chiếc bờm tung bay trong gió , nhìn cực kỳ tiêu sái phóng khóang
Nhìn con ngựa này so với Hồng Lăng mã hay Hắc Ô của Kim Chiến Dịch đều lợi hại hơn rất nhiều lần
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh chặc lưỡi ,do miên man suy nghĩ nên hắn đã nghĩ vớ nghĩ vẫn , đây chính là một con Linh thú có thể cùng tôn giả chống lại , há nào có thể cùng những con ngựa bình thường mà so sánh đây.
Lẳng lặng quan sát bọn họ chiến đấu , Hạ Nhất Minh đột nhiên kinh ngạc phát hiện.
Con ngựa trắng này chỉ vẻn vẹn là một con tiên thiên linh thú , mà không phải là Thánh Thú trong truyền thuyết có thể cùng Tôn Giả chống lại.
Sau khi cùng bộ tộc Đồ Đằng trở thành kẻ địch của nhau, Hạ Nhất Minh tự nhiên muốn thu thập những tư liệu có quan hệ với Đồ Đằng .
Cho nên, hắn mới biết được ở trong núi sâu, có một loại linh thú tên là thánh thú , chúng có uy năng mạnh mẽ vô cùng , cho dù là lòai người đạt tới cấp bậc Tôn Giả khi cùng Thánh Thú đối chiến với nhau , cũng không hẳn sẽ chiếm được lợi thế , có khi còn thua một cách thảm bại .
Hạ Nhất Minh bây giờ đã thăng cấp thành tôn giả, với lại còn có Ngũ Hành Hoàn bên cạnh , nhưng vẫn như cũ không dám dễ dàng tiến vào núi sâu, cũng là bởi vì sợ hãi những con Thánh Thú mạnh mẽ đó .
Linh thú, chúng có thiên phú vượt xa so với nhân loại . Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại ,tốc độ tu luyện của lòai người tuyệt nhiên cũng vượt xa so với linh thú.
Linh thú mạnh hay yếu ngoài thiên phú ra, chính là lấy thời gian chúng có thể sống sót bao lâu mà quyết định.
Một khi linh thú sống trên năm trăm năm , trên cơ bản có thể xúc tích ra nội đan, hơn nữa còn có thể sử dụng một bộ phận Thiên Địa Khí , thậm chí còn có thể nhả ra năng lượng khí tức. Mà linh thú sinh tồn đã ngoài ngàn năm , chính là tinh thần và trí tuệ được nâng cao lên , việc điều động Thiên Địa Khí đã đến mức khủng bố , uy năng của chúng thậm chí còn có thể cùng Nhất Tuyến Thiên cường giả so sánh với nhau.
Mà ngàn năm linh thú nếu sống sau một ngàn năm , dưới cơ duyên xảo hợp trải qua một biến cố nào đó , làm cho chúng nảy sinh ra năng lực biến dị, thật sự nắm chắc việc vận dụng thiên địa lực . Có thể làm cho thiên địa lực ở trong thân thể của bọn chúng lưu chuyển một cách tự nhiên , lúc đó nó có thể kích thích tòan bộ năng lực của cơ thể mà bước trên một con đường cao hơn
Nếu như là đạt được một bước này, như vậy linh thú mới thật sự trở thành Thánh Thú.
Ở trong thế giới linh thú , Thánh Thú đã tương đương với cấp bậc Tôn Giả của loài người . Với lại bởi vì Thánh Thú thiên phú cực kỳ mạnh mẽ, cho nên khi Tôn Giả cùng nó đối chiến thì bại nhiều hơn là thắng .
Đương nhiên, giống như Hạ Nhất Minh có thể nắm chắc Giả Thần Khí so sánh với Tôn Giả cùng bậc thật sự đã có sự bất đồng.
Nhưng mà Giả Thần Khí trong thiên hạ cũng chỉ có vài món , cho nên tuyệt đại bộ phận tôn giả thà rằng đắc tội những cao thủ như vậy , cũng không bằng lòng cùng thánh thú cấp bậc kết thù kết oán.
Tuy nhiên việc phán đoán đó là linh thú hay Thánh Thú không thể nhìn là biết ngay được , mà phải cảm ứng mật độ Thiên Địa Khí quanh người nó ra sao, cùng phương thức giao chiến như thế nào , mới có thể phân biệt được đâu là Thánh Thú đâu chỉ là linh thú.
Bây giờ, làm cho Hạ Nhất Minh kỳ quái là con ngựa cùng lão nhân đánh nhau kia, bất kể là cảm ứng mật độ thiên địa khí quanh người nó , hay cả phương thức chiến đấu , tựa hồ không có đạt tới cấp bậc thánh thú.
Một đầu tiên thiên linh thú, lại cũng có thể cùng một vị Tôn Giả đối chiến ngang hàng mà không rơi vào thế hạ phong , cái này làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
Lần thứ hai quan sát một lúc lâu, Hạ Nhất Minh cuối cùng đã có một chút hiểu biết.
Con ngựa trắng chứng thật là có một thiên phú kì lạ, tốc độ của nó nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, lực lượng cũng thực sự rất mạnh.
Lão nhân một quyền một chưởng đánh ra, ẩn chứa thiên địa lực không phải chuyện đùa, nếu như là ngàn năm linh thú khác trúng đòn này nhất định là trầy da tróc vẩy , xương gãy mà gân cũng sẽ đứt đoạn từ lâu.
Nhưng mà từ lúc hai bên đánh nhau đến giờ, Bạch Mã vô cùng thoải mái tránh được tuyệt đại bộ phận quyền cước của lão giả.
Nó bốn vó chỉ là nhẹ nhàng di chuyển, cũng đã phóng ra xa hơn mười trượng. Loại tốc độ này cho dù là Hạ Nhất Minh trừng lớn con mắt lên hết cỡ, cũng không có cách nào thấy rõ ràng.
Trong lòng của hắn ngay lập tức nổi lên một cảm giác mát lạnh , con ngựa trắng này gây cho hắn sự rung động, thực không có lời lẽ nào có khả năng hình dung được , có tốc độ như vậy , trên đời này còn bao nhiêu công kích có thể đánh trúng nó đây.
Sau một lúc né tránh, con ngựa trắng cũng bắt đầu chuẩn bị tấn công , đầu nó hơi chúi thấp , khi lão nhân vừa di chuyển tới , hai chân trước của nó liền làm trụ chống thân thể lập tức xoay tròn , hai chân sau đã vung lên đá thật mạnh.
Lão nhân tựa hồ đối đòn tấn công của nó đã sớm có chuẩn bị , khi hai chăn của con bạch mã sắp vung tới trước mặt hắn, thì một quyền từ bàn tay phải chợt vung lên đánh mạnh vào móng ngựa , thân thể lão chợt rung lên vài cái ,lúc này mới bền vững đứng yên Mà bạch mã mặc dù là bay ngược về sau mấy trượng, nhưng mà rất rõ ràng,tuy lực lượng của lão nhân kia rất mạnh , nhưng vẫn như cũ không có bất luận tổn thương gì tới nó
Hạ Nhất Minh cuối cùng cũng hiểu được sự bất lực của lão.
Mặc dù đối thủ của lão không phải là một con thánh thú, nhưng mà tốc độ của nó thật sự nhanh như chớp , đồng thời lực lượng cũng vô cùng mạnh , cho nên lão không có cách nào đánh trúng vào điểm yếu của đối phương , căn bản là vô phương kế .
Quyển 5: Nhìn Khắp Thiên Hạ Chương 144:Đối Thủ Truyền Kiếp
Dịch: sieusaoboy Nguồn: 4vn.eu
Một người một ngựa đang giao tranh ở trong thung lũng , cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần giao chiến , cho nến đối với phương thức tấn công của đối phương cả hai đều nắm rất rõ . Đặc biệt là con ngựa trắng , mỗi khi thấy khí thế lão nhân dần đậm lên , giống như muốn phát ra tuyệt chiêu gì đó , nó ngay lập tức di chuyển một bước tránh về phía xa.
Lấy tốc độ né tránh nhanh chóng không thể tưởng tượng của Bạch Mã , lão nhân căn bản chính là bất lực.
Mặc dù cấp bậc Tôn Giả sau khi nối liền thiên đại lực , cũng có thể ngay lập tức trong thời gian ngắn vượt qua hơn mười trượng , nhưng để làm việc đó phải tiến hành từng bước , mặc dù quá trình thực hiện này cực ngắn ,nhưng cũng phải cần có thời gian để thi triển .
Còn sự di chuyển của Bạch Mã thì lại bất đồng , tốc độ của nó không phải xuất phát từ lực lượng mà chính từ bản năng vốn có , được thi triển một cách tự nhiên không cần phải qua một quá trình nào cả , mà việc đó thì Tôn Giả không thể nào làm được.
Giao chiến với nó một lúc lâu , lão nhân cuối cùng tìm được một cơ hội, tiến lên trước một bước, thân thể trong lúc đó chợt chuyển hướng , trong phút chốc đã đi tới góc chết mà bạch mã không nhìn thấy được.
Quả đấm của lão trong nháy mắt phát tòan lực thật mạnh , ra sức đánh vào phần dưới bụng của nó .
Biến cố thình lình xảy ra, cho dù là Hạ Nhất Minh đều cảm thấy chấn động, nhịn không được hít thở cũng có chút gấp gáp.
Bạch mã trúng đòn lần này thật sự là rất nghiêm trọng ,sau khi hứng chịu đòn công kích toàn bộ thân hình của nó ngay lập tức bay thẳng lên không trung ,cả thân thể xoay tròn vài cái sau đó rơi xuống đất đánh bịch một cái trên nền đất.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm kêu đáng tiếc, hắn đã nhìn ra, vị lão giả kia một quyền này cũng không có giữ lại một chút sức lực nào , quyền lực cực mạnh tựa như có thể phá hư không . Nếu như người trúng đòn là hắn ,bản thân thật sự trọng thương sẽ không nhẹ.
Nhưng mà,chuyện xảy ra kế tiếp còn làm hắn giật mình hơn nữa.
Bạch Mã sau khi bị đánh ngã lăn trên mặt đất , ngay lập tức thân thể liền bật dậy , nhìn động tác nhanh nhẹn của nó, dĩ nhiên là không có nhận một chút tổn thương nào.
Hạ Nhất Minh trợn tròn con mắt, trong lòng kinh ngạc vạn phần, đây rốt cuộc là giống linh thú gì , động tác nhanh như tia chớp, uy năng cường đại vô cùng , lại còn có da thịt dày siêu cấp , ngay cả một lực lượng mạnh mẽ như vậy cũng không có cách nào tổn thương đến nó .
Đến tận đây, Hạ Nhất Minh rốt cuộc hiểu rõ , vị Tôn Giả kia tại sao lại cùng con tiên thiên linh thú kia chiến đấu lâu như thế mà còn không phân thắng bại . Bởi vì đầu linh thú này quả thực tiềm lực quá lớn. mặc dù Hạ Nhất Minh cũng chưa từng thấy qua thánh thú, nhưng phỏng đoán con Bạch Mã này cho dù là gặp được thánh thú bình thường, cũng sẽ không kém bao nhiêu.
Tuy là thế, Hạ Nhất Minh vẫn còn quá đánh giá thấp năng lực của con ngựa trắng.
Sau khi nó xoay người đứng thẳng lên ,nó liền cất một tiếng hí dài, trong âm thanh tràn đầy sự phẫn nộ.
Dường như khi nó bị lão giả đánh cho một quyền lảo đảo ,cho dù không bị thương nhưng sự tự tôn và lòng cao ngạo của nó đã bị xúc phạm, đến ngay cả cái bờm trắng ngay cổ cũng rung lên bần bật .
Theo sau, ở đỉnh đầu của nó, Độc Giác bắt đầu phát ra một luồng sáng kỳ dị .
Khi đường quang mang này xuất hiện , lão nhân vẻ mặt ngay lập tức uy nghiêm hẳn lên ,khí thế trên người của hắn chợt bộc phát lên cao vô cùng , chân khí mãnh liệt sau khi được hấp thu đến cực điểm liền tạo ra trên đỉnh đầu ba đóa chi hoa bất đồng màu sắc . Những đóa hữu hình chi hoa sau một lúc xuất hiện, lập tức dẫn tới việc thiên địa khí điên cuồng bị hấp thu.
Ngay sau đó, ba đoá hữu hình chi hoa toàn bộ nở ra , nháy mắt cả ba tan chảy tạo thành một thể ,đem tất cả nguồn thiên địa lực bao bọc lấy thân hình của lão.
Chỉ trong một nhịp thở thời gian , lão giả trên người giống như là khoác thêm một tầng áo giáp cực kỳ chắc chắn.
Mặc dù nó cũng không phải là một chiếc áo giáp thực sự . nhưng việc lấy ba đóa hữu hình chi hoa làm chủ thể thu nhận cực đại lương thiên địa khí , chiếc áo giáp này nếu so về độ cứng rắn có thể vượt xa những bảo bối phòng ngự khác .
Hạ Nhất Minh thấy một cảnh như vậy hai mắt liền tỏa ánh sáng, hóa ra hữu hình chi hoa và thiên địa lực kết hợp lại với nhau , có thể hình thành nên lọai biến hóa như thế
Nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn căn bản chính là khó có thể tin được.
Nhìn bộ dáng lão nhân này giống như đang lâm đại địch,thì chiêu tấn công này của con ngựa trắng không phải một chiêu đơn giản.
Quả nhiên, khi quang mang quanh chiếc sừng càng ngày càng thịnh tới trạng thái đỉnh điểm , đột nhiên truyền đến một tràn tiếng nổ “Bùm…Bùm…Cách….Cách….” kỳ lạ vang lên .
Hạ Nhất Minh trái lại khẽ nuốt nước miếng , trách không được lão nhân lại thể hiện bộ dáng tòan lực ứng phó như vậy , hóa ra lực lượng phát ra trên đỉnh đầu con ngựa trắng lại chính là lực lượng truyền thuyết Lôi Điện Lực.
Từng đường ánh sáng màu tím di chuyển xuất hiện quanh chiếc sừng ,thiên địa lực do đó cũng bị chấn động so với việc vận dụng chân khí của lão giả cũng không kém nhau là mấy.
Hạ Nhất Minh trong lòng càng thực sự quá hồ nghi, con linh thú này rốt cuộc là lai lịch ra sao, chỉ mới cảnh giới tiên thiên đã có mạnh mẽ uy năng như vậy, nếu nó đột phá đến cảnh giới thánh thú, thì thực lực còn ở đến mức nào nữa đây.
Bạch mã chậm rãi cúi đầu, nhưng mà hai mắt nó vẫn bền vững nhìn chăm chú lão giả trước mặt.
Bầu không khí trong thung lũng bắt đầu khẩn trương lên , cho dù là một cơn gió nhẹ thổi qua cũng chịu một uy thế áp bức , tất cả lực lượng một khi tiến vào trong thung lũng đều đình trệ lại.
Không trung tràn ngập một luồng không khí lạnh lẽo, nơi này tất cả mọi thứ đều trở nên im lặng.
Cuối cùng,ánh sáng tím trên đỉnh đầu bạch mã chợt xuất hiện đột ngột, một tia chớp trong nháy mắt như cắt hư không , hướng về phía lão giả.
Hạ Nhất Minh trên lưng chợt lạnh run , khi chứng kiến tia chớp này hắn chỉ cảm thấy nó quá nhanh , nhanh đến một trình độ không thể tưởng.
Ánh sáng tím vừa mới từ chiếc sừng phát ra, đã đánh trúng về phía bụng của lão giả.
Trong quá trình này, lão nhân thậm chí không có năng lực để mà tránh né .
Đây mới là cực hạn tốc độ, cùng so sánh với tốc độ phong hệ , dường như hai cấp bậc đã quá khác xa nhau. Hắn thật không dám so sánh cùng
Nhưng mà, lão giả đối với việc này giống như đã sớm có đề phòng, do biết mình sẽ không thể trốn khỏi công kích này , cho nên mới hao tổn tâm sức tạo ra chiếc áo giáp kỳ dị này , kết quả là khải giáp với lực lượng phòng ngự mạnh mẽ ngay lập tức đem một nửa lực lượng Lôi Điên triệt tiêu mất.
Nhưng còn hơn một nửa lực lượng lôi điện còn lại cực kỳ hung hãn vẫn cứ tấn công vào lão . Thân hình lão giả chợt động , nhanh như cắt liền phóng về phía sau vọt đi .
“Ầm.....” một tiếng nổ vang thật lớn,do sức ép của vụ nổ , thân hình lão va chạm vào vách đá , Hữu hình chiến giáp cũng từ đó mà vỡ tan không còn tồn tại nữa.
Lão nhân thở dài một cái, trong mắt hiện lên một ít vui mừng.
Mặc dù áo giáp đã vỡ tan , nhưng mà có thể đem này một kích trí mạng triệt để tránh được . Nếu như lúc ban đầu , lão không biến hóa ra bộ chiến giáp bằng ba đóa hữu hình chi hoa ,thì dưới sự tấn công của luồng lôi điện , lão hoặc nhiều hoặc ít đều phải nhận một sự tổn thương không nhỏ .
Thấy được một màn chấn động lòng người này , Hạ Nhất Minh hít một hơi thật dài, trong con mắt càng phát quang mang lấp lánh, ở trong lòng của hắn đột nhiên dâng lên một loại ý nghĩ muốn cùng bọn hắn giao chiến một chút , không biết hữu hình áo giáp của vị lão nhân này và uy năng Lôi điện của bạch mã như thế nào?? phải chăng có thể cùng Ngũ Hành Hoàn trong tay mình đánh một trận.
Lão nhân sắc mặt đột nhiên biến đổi, hắn lãnh đạm nói: "Đi ra cho ta."
Ánh mắt mạnh mẽ hướng về phía Hạ Nhất Minh đang ẩn nấp mà nhìn đến , không những thế ánh mắt của bạch mã nhìn qua cũng tràn đầy một mùi vị sẵn sàng nghênh chiến
Hạ Nhất Minh bật cười khanh khách, biết mình vừa rồi tiếng hít thở thật sự quá mạnh , lập tức dẫn tới sự chú ý của bọn họ.
Tuy nhiên trong lòng hắn cũng không chỗ nào sợ hãi , hai tay chắp sau lưng hiên ngang đi ra , Bách Linh Bát dường như có một chút do dự nhưng sau đó cũng ôm Bảo Trư đang ngủ mà đi theo.
Nơi này dù sao không phải Đại Thân nội địa, Do đó cũng không cần tránh tai mắt của người khác.
Hai người, một trước một sau đi vào phía thung lũng , lão nhân sắc mặt có chút khó , mà ánh mắt của bạch mã dường như cũng phát ra chút lấp lánh khác thường.
Lấy thực lực lão nhân , và thiên phú linh mẫn của bạch mã , lại không có nhận ra được sự xuất hiện của hai người này.
Nếu không phải một đòn cuối cùng của bạch mã làm cho Hạ Nhất Minh tâm chấn thần động , cũng không có khả năng làm cho bọn họ phát hiện được hắn.
Nhân vật như vậy, bình thường xuất hiện một người đã là khó gặp , mà lúc này đột nhiên lại xuất hiện đến hai , tự nhiên làm cho một người và một ngựa có một ít hồ nghi cảnh giác.
Ánh mắt lão lạnh lùng quan sát Hạ Nhất Minh sau đó chậm rãi chuyển qua Bách Linh Bát , rồi chuyển đến Bảo Trư.
Bạch mã đột nhiên phát ra một tiếng phì phì trong mũi,ánh mắt to linh họat chớp động vài cái , nhưng rất nhanh đã bị một loại thần sắc nghi hoặc xâm lấn . Lỗ mũi của nó nhanh chóng co lại , đầu khẽ nghiêng , đang tự suy nghĩ tới một điều gì đó.
Lão nhân ánh mắt lại tập trung đến Bách Linh Bát ,trong cảm giác của lão , thần bí nhân này giống như không phải là con người .
Không có tim đập , không có nhiệt độ cơ thể , nhưng mà ngay cả tính mạng khí tức cũng không có, điều đó thật sự làm cho lão cảm thấy quá sợ hãi.
Trong mơ hồ , lão giả nhìn Bách Linh Bát càng phát ra một tia khó hiểu , thậm chí so với Hạ Nhất Minh càng làm cho lão có phần lo ngại hơn.
Hai bên đối mặt một lát, Hạ Nhất Minh cuối cùng phá vỡ sự yên tĩnh , nói : “Hai vị ở đây huyết chiến, tại hạ đến thật không đúng lúc , quấy rầy việc của các vị , xin các vị chớ trách."
Lão nhân hừ nhẹ một tiếng, nói: "Các ngươi tới nơi đây làm gì? "
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói: "Tại hạ thân trên thuyền gặp một trận cuồng phong , cho nên thuyền bị đánh tan tành , chúng ta là từ trong biển mà phi hành tới đây , trong lúc vô tình nên đi qua hòn đảo này , không biết các hạ xưng hô như thế nào??”
Lão nhân sắc mặt hơi nguôi giận, hắn cũng không có hoài nghi lời của Hạ Nhất Minh.
Bởi vì ngoài nguyên nhân này , ngay cả bản thân lão đều không nghĩ ra một nguyên nhân khác thích hợp hơn.
"Lão phu sớm đã không còn nhớ tên mình rồi." Lão giả lãnh đạm nói lên một câu, theo sau quay đầu hướng Bạch Mã nói : "Bởi vì hôm nay có người ngòai ở đây , chúng ta lần khác tiếp tục quyết chiến.”
Bạch mã như ở trong mộng tỉnh giấc , khẽ lắc lắc cái đầu , hai mắt to lần thứ hai lại chớp vài cái , thân hình liền chuyển động , bốn vó giơ lên, trong nháy mắt đã hóa thành một đạo bạch quang, rời khỏi phía thung lũng.
Tuy Hạ Nhất Minh đã sớm chú ý tới động tác của nó, nhưng vẫn như cũ chỉ thấy được một chút dư ảnh của nó mà thôi.
Tốc độ này đã vượt xa sự cực hạn của con người , làm cho Hạ Nhất Minh một lần nữa rung động không thôi .
Lão nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ , đặc biệt chú ý nhất chính là Bách Linh Bát , theo sau , hắn cũng quay người sải bước , không nói một lời quay đầy mà bỏ đi .
Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng, thực ra hắn cũng biết, nếu không phải mình và Bách Linh Bát biểu hiện giống nhau làm cho một người một ngựa sợ hãi, như vậy việc hôm nay nhìn trộm của hắn chỉ sợ không có dễ giải quyết như vậy .
"Bách huynh, Ngươi cảm thấy thực lực của bọn hắn như thế nào?" Hạ Nhất Minh dò hỏi.
"Rất mạnh, nhưng ngươi có thể thắng." Bách Linh Bát lạnh lùng nói ra.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, nói: "Bách huynh, chỗ này cũng thật là thú vị, chúng ta nên ở đây dừng lại một thời gian đi." Ánh mắt của hắn hướng về phía lão nhân rời đi lầu bầu nói: "Hữu hình áo giáp, thật sự là một lão giả thú vị. "
Dưới đáy biển những hạt cát trắng tinh như dòng sữa , những mảnh rong rêu màu xanh đậm , những đàn cá nhỏ tung tăng , cùng với những chú hào nhỏ đang bám trên những phiến san hô lộng lẫy , mỗi một sinh vật nơi đây , mỗi hòan cảnh nơi đây đều tạo cho đáy biển này một bức tranh sống động và đẹp đẽ .
Hạ Nhất Minh đang ở trong đáy biển , lẳng lặng quan sát sự họat động của thế giới nơi đây.
Trong trận cuồng phong mấy hôm trước hắn đã thất bại trong gang tấc cho nên không thể lãnh ngộ được Thủy chi hoa , sau khi nghỉ ngơi mấy ngày , tâm tình hòan tòan bình phục trở lại , Hạ Nhất Minh lại bắt đầu công việc tu luyện của bản thân mình.
Mặc dù ở trên hải đảo , có một con Ngựa trắng cùng với vị Tôn Giả lai lịch khó đóan ,không những thể trên phía hòn đảo bên kia còn có một bầy Hắc Ưng chưa biết về số lượng . Nhưng mà vào khoảnh khắc lúc này, tất cả đều bị Hạ Nhất Minh hoàn toàn quẳng ra khỏi đầu.
Hắn ở đáy biển chậm rãi di chuyển , giống như đem chính mình trở thành một sinh vật thực sự của biển cả , dùng ánh mắt của mình đánh giá mọi họat động sống ,cảm ứng về thế giới trong đáy đại dương
Hắn có một loại cảm giác mơ hồ , nếu như thật sự có một ngày, mình cùng với những sinh vật dưới đáy biển này như nhau , có thể tự do sinh tồn , như vậy lúc đó hắn mới có thể lĩnh ngộ được Thủy lực lượng.
Chợt một con cá thân dài ba thước nhưng bề ngang lại khá dẹp , giống như con lươn từ hướng bên hông bơi nhanh qua trước mặt hắn . Hạ Nhất Minh ánh mắt ngay lập tức quan sát thấy con cá lớn hướng về phía trước mà bơi tới ,cho nên hắn chuyển động thân mình , thân đang sát đáy biển , mũi chân khẽ đạp nhẹ trên mặt cát , thân thể đã uốn lượn đuổi theo .
Hắn đang bắt chước hình dáng chuyển động của con cá lớn , cũng là uốn lượn thân mình hướng về phía trước mà bơi.
Con cá lớn dường như cảm ứng điều gì đó ,cái đầu nhỏ của nó quay lại phía sau ,dùng ánh mắt không hiểu nhìn về phía Hạ Nhất Minh , sau đó lại tiếp tục uốn lượn thân hình phóng đi rất xa .
Hạ Nhất Minh bây giờ đã hoàn toàn sa vào ở thế giới trong nội tâm , trong đầu của hắn tràn ngập bóng dáng chuyển động của con cá lớn, hắn dường như mơ hồ cảm thấy. Loại thân pháp kỳ dị này một khi đem loại thân pháp này hòa cùng với vũ kỹ của mình , chắc chắn sẽ có một thứ uy năng không tưởng tượng được .
Đây là trong lòng hắn một chút ý nghĩ nảy sinh ra mà thôi , nhưng hắn nào có biết ở trên thế giới này, tất cả những vũ kỹ của võ đạo được lưu truyền từ xưa tới nay , đều là do các bậc tiền bối cao nhân trong một phút cảm ngộ như hắn mà đã sáng tạo ra.
Hạ Nhất Minh từ trong nội tâm chợt tỉnh ngộ. Lọai tỉnh ngộ này cũng không phải là loại giác ngộ trong võ đạo mà chỉ là giác ngộ trong vũ kỹ , nhưng mấy ai biết rằng cũng từ giác ngộ trong vũ kỹ mà làm cho sự hiểu biết về thế giới lực cũng càng tăng cao.
Hắn thân là một Tôn Giả. Toàn thân chân khí tinh túy tới cực điểm. Dù cho là ở trong đáy biển , thân thể cũng có thể tự động tiến hành hô hấp. Mặc dù việc làm này mang lại một sức ép cho cơ thể , nhưng mà lấy thể chất của hắn mà nói, trừ phi là ở trong nước vận lực quá độ hơn mấy ngày mấy đêm ,nếu không thì cũng không có tình huống quá xấu nào xảy ra.
Cứ như vậy suốt một ngày đêm trôi qua , Hạ Nhất Minh từ đầu đến cuối ở trong đáy biển thân thể cứ uốn lượn như thế . Nhờ vào lực ép cực mạnh của đáy biển càng làm cho hắn cũng cố những chỗ sai sót thiếu hụt của thân pháp,làm cho nó ngày cảng hòan thiện hơn.
Cuối cùng, trong mắt của hắn hiện lên đạo quang sáng ngời , từ trong cảnh giới mê muội tỉnh táo lại .
Lần này, hắn cũng không có sử dụng mặt cát trong đáy biển làm bàn đạp , mà thân thể khẽ run lên, lấy thân pháp uốn lượn đưa cơ thể vọt lên phía trước .
Ở trong nước, hắn dường như đã biến thành một người cá, cứ như vậy rất nhanh hướng về phía trước giống như bay mà bơi.
Nếu như là một ngày trước , hắn mà gặp con cá lớn kia ở chỗ này, chắc chắn là nó sẽ phải hoài nghi mình có phải hay không gặp đồng loại , mặc dù đồng lọai này thân hơi nhỏ một chút mà đầu thì hơi to một tí .
Rất nhanh, Hạ Nhất Minh cũng đã tiến lên phía trên mặt biển.
Đầu của hắn vừa mới ngoi lên khỏi mặt biển, đã nghe được một tiếng "Ào…" vang lên . Chuyển mắt nhìn lại,đã thấy Bảo Trư cũng là từ dưới đáy biển chui lên ,hai móng trước của nó đang cầm một con Đại Ngư so với thân hình của nó thực sự là lớn hơn rất nhiều. Hai chân sau cứ như vậy mà đạp nước phóng đi .
Giống như ở phía dưới chân của nó có một phản lực rất lớn, làm cho nó nhanh chóng như bay hướng phía bờ mà tiến vào.
Hạ Nhất Minh nao nao. Đưa mắt nhìn ra xa, theo sau bật cười khanh khách.
Ở ven bờ biển không xa nơi này . Bách Linh Bát đã đem cái vĩ nướng vĩ đại một lần nữa đặt trên bếp than hồng ,những làn khói trắng lượn lờ tỏa ra xung quanh . Thấy được một màn này. Hạ Nhất Minh đương nhiên hiểu Bảo Trư tại sao lại đột nhiên trở nên siêng năng như thế.
Hắn cười lớn giẫm chân một cái liền phóng đi , thân thể dù cho là đi ở trên mặt biển, cũng giống như trên mặt đất . Mặc dù hình dáng có một chút mắc cười giống như lội từng bước , nhưng mà nói về tốc độ so với trước kia lại có phần nhanh hơn một bậc.
Sau một lát, Hạ Nhất Minh đã đi tới trên bờ, hắn vô cùng trực tiếp cầm lấy một con cá. Miệng há lớn bắt đầu ăn.
Nhưng mà, hắn miệng vừa cắn một cái , lại cảm thấy có chút gì đó không đúng
Tuy con cá nướng này quả thật rất thơm . Nhưng mà mùi vị thực sự lại không có gì , cứ nhàn nhạt như nước ốc , ngoài một chút vị mặn của muối, căn bản chính là không có cách nào cùng với trước kia đánh đồng.
Ánh mắt nhìn lướt qua, Hạ Nhất Minh hỏi: "Bách huynh, thứ này mùi vị tựa không đúng cho lắm."
Bách Linh Bát lạnh nhạt nói: "Không có gia vị, chỉ có muối biển, nên mùi vị đơn giản như vậy thôi."
Hạ Nhất Minh định lên tiếng. Trong lòng đột nhiên chợt động một chút, lấy nhẫn bạc mở không gian bên trong , đem ra một cái bọc vải cực lớn.
Bách Linh Bát và Bảo Trư đều không hiểu ra làm sao nhìn về phía hắn, không biết hắn ở đang làm cái quái gì.
Hạ Nhất Minh mở túi vải . Nói thật, từ lúc Kim Chiến Dịch đưa cho hắn tới giờ, đây thực sự là lần đầu tiên Hạ Nhất Minh mở nó ra.
Bên trong quả nhiên có một bộ chảo sắt và cái xẻng , với lại còn có rất nhiều dụng cụ làm thức ăn bằng sắt khác . cùng với vô số lọ chai bên trong đựng gia vị đều được dán nhãn . Hạ Nhất Minh chỉ cần liếc mắt có thể đọc ra công dụng của chúng , hắn phải công nhận rằng gia vị ở đây phong phú hơn so với khoang thuyền lúc trước rất nhiều lần ah.
Trong lòng hắn thầm than, Kim Chiến Dịch xứng đáng là một lão phàm ăn , hắn quả đúng là lấy Thực mà làm Đạo .
Bách Linh Bát con mắt phát sáng lên ,những tia sáng đó hướng về phía những bình nhỏ quét qua một lần sau đó chọn lựa vài cái, cùng với một số dụng cụ bằng sắt .
Sau khi xong xuôi tất cả điều này. Bách Linh Bát đem những chiếc bình còn lại đóng gói giao trả cho Hạ Nhât Minh.
Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng mở miệng hỏi han lai lịch của mấy cái bình nhỏ này , đối với sự chuẩn bị của Hạ Nhất Minh mà nói , hắn không có biểu hiện một chút nào kỳ quái , dường như tất cả mọi việc đối với hắn đều đương nhiên là phải như vậy thôi .
Hạ Nhất Minh đem túi lớn nhét lại trong nhẫn bạc .Theo sau đó trong lòng có một chút suy nghĩ.
Có lẽ Kim Chiến Dịch nói không sai. Mình nên đi chuẩn bị một ít thứ cho cuộc hành trình . Tuy nhiên điều may mắn là chính mình có nhẫn bạc không gian, nếu như là không có chiếc nhẫn này mà nói cho dù có chuẩn bị nhiều thứ đi nữa ,trong trận cuồng phong hôm trước chỉ sợ đã thất lạc hết tất cả rồi.
Trong tay sau khi có đầy đủ gia vị . kỹ thuật nấu nướng của Bách Linh Bát lần thứ hai lại được trổ tài . Những làn hương thơm từ những giọt mỡ của con cá bốc lên lại một lần nữa được lan tỏa đi .Ngay lập tức đem một người đang ẩn nấp sâu trong phía rừng núi theo làn hương này mà tiến tới.
Cũng không lâu lắm, Bách Linh Bát đã đem ba con cá nướng lấy xuống , chia ra đưa cho Hạ Nhất Minh và Bảo Trư.
Bảo Trư sớm đã không có kiên nhẫnn chờ đợi , tiếp nhận lấy que cá không để ý tới việc nó còn đang nóng , ngay lập tức bỏ vào miệng mà gặm .
Tuy nhiên làm cho người ta khâm phục là Tiểu gia hỏa này ăn cái gì, cho tới bây giờ đều không lưu lại bất kỳ dấu vết gì . Nó dùng hai móng chân phía trước , đem con cá đang được sâu xuyên qua bởi chiếc que lấy ra , rồi đem cả con cá mà nhai ngấu nghiến không lưu lại một chút xương nào cả.
Hạ Nhất Minh nhìn vào dáng vẻ tham ăn của nó . Trong lòng buồn cười, đột nhiên hai tai khẻ nhúc nhích, ngẩng đầu hướng về phía rừng sâu.
Nơi đó một người chậm rãi đi ra, đó chính là lão nhân mà mấy ngày trước cùng với con Bạch Mã vật lộn trong thung lũng .
Hạ Nhất Minh trong ánh mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Từ sau cái lần gặp mặt đó . Hắn cũng chưa từng cùng vị lão nhân này với con con ngựa trắng tiếp xúc qua lần nào .
Mặc dù hắn biết, lão nhân ở tại một hòn đảo ở hướng Tây, Mã Kỳ Lân thì ở tại hướng Đông. Mà hắn thì lại ở chính giữa cả hai người .
Đảo mặc dù không có sự rộng lớn như đại lục , nhưng nếu là không muốn gặp mặt nhau mà nói , như vậy là cả đời cũng khó có thể va chạm nhau.
Cho nên khi hắn thấy vị lão giả này đột ngột xuất hiện. Hạ Nhất Minh trong lòng cảm thấy rất kỳ quái . Mấy ngày trước đây lão đối với thái độ của bản thân tương đối lạnh nhạt, thậm chí còn có sự đề phòng và cảnh giác , thế mà chỉ sau mấy ngày đã chủ động tiến về phía mình như thế.
Đối với việc lão nhân đến đây. Ngoài Hạ Nhất Minh ngẩng đầu quan sát ,thì Bách Linh Bát và Bảo Trư đều làm như không thấy.
Bọn họ một người thì chỉ chuyên tâm vào việc nấu nước , một con thì chỉ biết cắm đầu vào việc ăn uống mà thôi .Dường như việc quan trọng nhất trên đời của con Trư này bây giờ chỉ là những vĩ cá nướng đầy hấp dẫn trước mặt.
Lão nhân đi tới bên cạnh đống lửa, hắn học theo đám người Hạ Nhất Minh đặt mông ngồi ở trên bờ cát.
Hắn hít một hơi thật sâu, miệng hơi chuyển động , ánh mắt rơi xuống những con cá nướng của Bách Linh Bát.
Hạ Nhất Minh bật cười khanh khách, đến tận bây giờ hắn có thể đại khái đóan ra mục đích đến đây của lão nhân này , nếu mà hắn còn không biết thì quả thật hắn quá ngu ngốc đi thôi .
Ở trên tay hắn, còn có hai xiên cá , Trên vĩ nướng thì những con cá đang được nướng gần chính tới . Hơi trầm ngâm , Hạ Nhất Minh đưa xiên cá trên tay ra , miệng mỉm cười nhìn đối phương.
Lão nhân ánh mắt thật sâu nhìn Hạ Nhất Minh. Dường như là có một chút do dự, cuối cùng đưa tay nhận lấy.
Hắn đem xiên cá nướng đưa tới trước mũi .Hít thật sâu vào cái mùi thơm nồng nặc này , trên mặt lộ ra vẻ hài lòng .
Theo sau, hắn mở ra miệng. Lấy một tốc độ ăn so với Bảo Trư cũng không kém chút nào , đem cả con cá ngặm sạch sẽ.
Hạ Nhất Minh trợn tròn hai mắt nhìn vị lão nhân này, làm cho hắn không thể tưởng được là Vị lão nhân này cách ăn so với Bảo Trư sao mà giống nhau như thế , ngay cả xương cốt đều không có nhổ ra ah.
Nhìn Lão nhân giống như quỷ chết đói đầu thai , Hạ Nhất Minh thật sự không biết cần phải như thế nào hình dung mới tốt.
Lão nhân động tác rất nhanh. Vài nhịp thở đã đem một con cá nướng ăn sạch sẽ . Giờ phút này. Hắn mới thấy được ánh mắt quái dị của Hạ Nhất Minh . Không tránh khỏi mặt có chút đỏ lên.
Ho nhẹ một tiếng, lão nhân dường như là tùy ý nói ra: "Bốn mươi năm. Ta đây là lần đầu tiên ăn lại được ăn thức ăn quen thuộc do con người nấu ra. "
Hắn trong lúc đang nói ra những lời này,ánh mắt cũng không có nhìn vào Hạ Nhất Minh, mà là hướng về phía phương xa, dường như cũng không phải đang nói cho bọn hắn nghe.
Hạ Nhất Minh trong lòng buồn cười, tuy nhiên hắn cũng hiểu lão nhân vì sao có động tác ăn khiếm nhã như vậy.
Nếu như đem một người bắt lưu vong trên hoang đảo, bốn mươi năm không được ăn đồ nấu chín , như vậy khi hắn đột nhiên ngửi được mùi thơm từ con cá nướng , lúc đó hắn sẽ không tự chủ được mà sẽ đi theo mùi hương đó thôi
Cầm trong tay một xiên cá khác đưa qua cho lão , Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói: "Bảo Trư , Bắt thêm vài con cá nữa đi "
BảoTrư không vừa lòng hừ hừ một tiếng,ánh mắt Hạ Nhất Minh khẽ nhíu lại, Bảo Trư ngay lập tức là buông xuống cái xiên cá rỗng tuếch , lủi thủi tiến vào trong làn nước biển.
Hôm wa ta bận đi làm overtime cho nên không post được , hôm nay cũng vậy cho nên ta post cho ngày hôm nay luôn , xin mọi người lượng thứ
@all : Các bạn vào comment thật nhiều thì DG sieusaoboy mới tung c mới được, cả trăm người đọc rồi thanks nhưng ko có ai vào luận đàm cả, đừng để topic luận đàm vũ thần heo hút quá các bạn ạ, như thế thì DG của chúng ta sẽ rất mau nản (vì 4r mình chỉ có bạn ấy là đang solo bộ này), vì vậy các bạn hãy cố gắng dành chút thời gian vào topic ủng hộ DG và tám với nhau nhé, nào cùng tám về Vũ Thần nào !!!!
Lão nhân này có vẻ rất " tốt bụng", mặc cho Bách Linh Bát nướng bao nhiêu cá lão đều không từ chối.
Nhìn lão nhân ăn như vậy ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không khỏi tặc lưỡi than thầm " tham ăn". Nhưng biết được người này bốn mươi năm rồi chưa ăn đồ chín, hắn không khỏi cảm khái, mặt có dày hơn nữa cũng không tiến lại ăn cùng.
Mặc dù số cá này đều là bảo trư bắt cho hắn, còn nướng cá do Bách Linh Bát phụ trách, nhưng trong lòng Hạ Nhất Minh vẫn hết sức tôn kính nhường hết cho lão nhân gia này. Bởi vậy có mấy yêu cầu không quan trọng của lão trong nướng cá Hạ Nhất Minh vẫn vui vẻ đáp ứng.
Nửa canh giờ sau lão nhân rốt cuộc cũng no bụng, gương mặt đầy vẻ thỏa mãn.
Nếu là người bình thường bốn mươi năm chưa được ăn đồ chín, đột nhiên ăn được bữa cá nướng nhiều như vậy, chỉ sợ là ăn tới vỡ bụng mà chết, ăn vào bao nhiêu cũng theo đó mà đi.
Nhưng vị lão nhân này vốn không phải người thời, lão cũng là nhân vật đạt tới Tôn giả cấp bậc. Một thân tu vi cao như vậy cho dù là ngũ phủ lục tạng cũng được chân khí bảo hộ cứng rắn như kim cương, chút thịt cá này sao có khả năng ảnh hưởng tới lão chứ? Chẳng qua sau khi no bụng, gương mặt lão nhân đột nhiên xuất hiện vẻ xấu hổ.
Vài chục năm nay sống trên đảo này, trừ đầu bạch mã kia lão chưa từng gặp người ngoài.
Lúc này sau khi ăn nhiều cá của đối phương như vậy, nhớ lại kinh nghiệm trước đây sắc mặt không khỏi đỏ rần.
Đương nhiên bởi vì lão sớm đã nhận ra, bất luận là Hạ Nhất Minh, Bách Linh Bát hay con heo nhỏ bắt cá kia cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ nên lão mới có vẻ mặt như vậy. Nếu đám người Hạ Nhất Minh chỉ là người thường, vị lão giả này tuyệt đối sẽ không quan tâm tới việc nhỏ ấy.
Ăn trước mặt người bình thường, ăn chỉ là ăn, căn bản không liên quan gì nhiều. Nhưng thất lễ trước mặt cao thủ đồng giai như vậy, bất luận là ai cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát cũng không nhìn vào lão nhân. Bọn họ tựa hồ như không phát hiện ra vẻ mặt lúc này của lão. Điều này khiến lão cảm thấy vô cùng ấm áp trong lòng. Chỉ có bảo trư hai mắt trợn trừng, căm tức nhìn lão. Nó ngàn khó vạn khổ mới bắt được cá không ngờ bị lão nhân này ăn cả, một chút cũng không chừa lại, dĩ nhiên là nó cảm thấy vô cùng bất bình. Nhưng đám người Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát cũng không lên tiếng, bởi vậy nó cũng không làm gì hơn được.
Lão nhân do dự trong chốc lát, đôi mắt chợt sáng lên, lão nhanh chóng đứng dậy chạy như bay về phía nơi ở của mình.
Bảo trư đi tới cạnh Hạ Nhất Minh, cái mũi nhăn lại, lầm bầm vài tiếng.
Động tác của nó như đưa cáo trạng vậy, nhìn lão nhân kia xem, ăn xong vỗ mông đi thẳng, còn bảo trư ta ngàn khó vạn khổ mới bắt được cá.
Hạ Nhất Minh cười cười vuốt chiếc bụng nỏ của nó, nói:
- Bảo trư. Nếu như ngươi bốn mươi năm không ăn cá nướng, khẳng định có tốt hơn không?
Bảo trư lầm bầm vài tiếng lại đi tới cạnh Bách Linh Bát.
Cùng nó ở lâu ngày, mặc dù không hiểu điều nó nói nhưng nhìn động tác cũng đoán được vài phần.
Theo hành động này mà luận, bảo trư cùng Bách Linh Bát ở một chỗ không có khả năng không có cá nướng để ăn.
Thấy được biểu hiện của tiểu gia hỏa này Hạ Nhất Minh không kiềm chế được cười lớn. Nhưng sau một lát, hắn đã ngưng lại ánh mắt tập trung nhìn về hướng lão nhân vừa đi khỏi.
Trong lùm cây rậm rạp đó lão nhân kia đã quay lại.
Khi lão đi tới trước mặt Hạ Nhất Minh khẽ đưa tay ra, trên tay lão là một cục sắt lớn, sau đó cẩn thận phóng tới trước mặt hắn.
Sau khi thực hiện xong chuỗi động tác này, vẻ mặt lão nhân đầy vẻ bất đắc dĩ. Bất quá lão nhân này cũng phi thường sảng khoái nếu đã quyết định lã sẽ không hối hận.
Nhìn cục sắt này một chút, lão nhân xoay người đã biến khỏi tầm mắt Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh miệng há lớn, hắn bị động tác của lão nhân làm cho ngây ngốc.
Vị lão nhân này trở lại không ngờ lại mang cho hắn cục sắt lớn này, chẳng lẽ muốn trao đổi với số cá nướng vừa ăn sao?
Còn chưa chờ Hạ Nhất Minh kịp suy nghĩ, bảo trư bên cạnh đã hừ hừ hai tiếng. Sau đó không để ý tới hình tượng, nào tới ôm chặt cục sắt này vào hai chân trước. Bộ dạng của nó lúc này giống hệt như lúc trước gặp Bách Linh Bát lần đầu tiên, bất luận thế nào cũng không chịu rời.
Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi rung động, tính tình bảo trư hắn đương nhiên hiểu rõ. Nhìn những động tác này của nó, hắn khẳng định cục sắt này lai lịch không thường, tuyệt không phải giống như cục đá bên đường.
Nhẹ nhàng túm cổ bảo trư lên, nhưng tiểu gia hỏa này vẫn nằm sấp, hai chân trước vẫn ôm chặt cục sắt kia không rời. Hơn nữa ánh mắt đầy vẻ đáng thương nhìn Hạ Nhất Minh, khiến trong lòng hắn cảm giác như đang phạm tội vậy.
Xem ra cướp cục sắt này khỏi chân bảo trư là chuyện không thể tha thứ vậy. Nhưng Hạ Nhất Minh ánh mắt lóe lên, lập tức lấy ra một đoạn ngắn của sừng Long xà không Không gian giới chỉ.
Cầm mẩu sừng Long xà trên tay, ánh mắt Hạ Nhất Minh thậm chí không liếc bảo trư một cái.
Sau hồi lâu, Hạ Nhất Minh cảm giác được dưới chân có vật gì động đậy. Hắn cúi đầu đã thấy bảo trư hai chân giơ cao cục sắt, không ngừng cọ vào chân hắn, cặp mắt thì gắt gao nhìn vào mẩu sừng Long xà trong tay hắn.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, giống như giao dịch, một tay đưa mẩu sừng cho bảo trư, tay kia nhận lấy cục sắt này.
Quay đầu nhìn lại thấy được đôi mắt phát sáng như bảo thạch của Bách Linh Bát.
Không biết vì sao, Hạ Nhất Minh cảm giác được trong đôi mắt này có thêm vài phần mềm mại.
Nhưng khi hắn định thần nhìn lại đã thấy đôi mắt này trở lại như thường.
Hạ Nhất Minh lắc đầu, trong lòng vô cùng hoài nghi, chẳng lẽ vừa rồi hắn nhìn lầm, Bách Linh Bát sao có thể có cảm tình như con người chứ?
Dùng sừng Long xà đổi được cục sắt tới tay, Hạ Nhất Minh tung nhẹ kiểm tra, trong lòng không khỏi đại động.
Khối sắt này quả thật rất nặng, vượt ra ngoài tưởng tưởng của hắn. Dường như trên tay không phải khối sắt nhỏ mà là cả một khối sắt lớn.
Cau mày, Hạ Nhất Minh nhớ lại nội dung trong Thiên hạ kỳ trân lục.
Sau hồi lâu, vẻ mặt Hạ Nhất Minh hơi đổi, loại khoáng thạch này trong kỳ trân lục cũng có ghi chép.
Nghe nói tại nơi có quặng sắt lớn có thể sản sinh ra khoáng thạch có hàm lượng cực cao. Những khoáng thạch này trọng lượng hơn xa bình thường, nếu để Hỏa hệ tiên thiên cường giả không ngừng đề luyện, sau thời gian độ tinh thuần càng cao cuối cùng sẽ xưng vương gọi là huyền thiết.
Trong Ngũ hành, huyền thiết thích hợp rèn binh khí cho Kim hệ. Nếu là một kiện thần binh lợi khi có thể thêm vào một chút huyền thiết bằng đầu ngón tay, độ cứng sẽ tăng lên rất nhiều. Còn thần binh lợi khí chế luyện bằng huyền thiết thì...
Khả năng này vô cùng nhỏ. Bởi trên đại lục số nguyên liệu huyền thiết vốn càng ngày càng ít, chủ yếu hơn muốn nấu chảy khoáng thạch này nhất định phải có một vị Hỏa hệ tiên thiên cường giả bất kể ngày đêm sử dụng hỏa hệ chân khí hun đốt, điều này cần người có thực lực thật sự cao.
Bởi vậy trừ khi ở trong những siêu cấp môn phái, nếu không căn bản không có khảng năng có được số lượng huyền thiết mong muốn. Mà cho dù là những siêu cấp môn phái này liệu có mấy ai sử dụng lượng lớn huyền thiết để chế tạo một kiện binh khí đây?
Trong đầu Hạ Nhất Minh chợt nhớ lại hình ảnh vị lão giả tiếc nuối khi đem khối huyền thiết này cho hắn.
Bất quá, nếu lão có thể lấy ra vật này, cũng nói lên một việc, huyền thiết này mặc dù trân quý nhưng trong mắt lão cũng không có người đại lục biết tới nó.
Đột nhiên Hạ Nhất Minh nhớ tới hốc núi kia. Vách núi nơi đó mặc cho một người một ngựa thi nhau chặt chém cũng không thể làm rạn nứt nó.
Khẽ gật đầu, nhìn khối huyền thiết trên tay, Hạ Nhất Minh biết trên hòn đảo vô danh này khẳng định có đại lượng khoáng thạch huyền thiết có thể đề luyện. Mà vì lão giả kia ở đây trên bốn mươi năm hẳn cũng đề luyện không ít huyền thiết.
Với thực lực Tôn giả của lão, hiển nhiên không phải vị Hỏa hệ tiên thiên cường giả có thể so sánh. Tốc độ luyện hóa huyền thiết của lão khẳng định nhanh hơn vài lần. Bốn mươi năm tích lũy, số lượng hẳn là không nhỏ.
Nếu không phải như vậy, cho dù Bách Linh Bát kỹ thuật có cao tới đầu cũng đừng mong lão nhân này sẽ đưa ra một vật quý giá như vậy.
Trầm ngâm hồi lâu, Hạ Nhất Minh cầm khối huyền thiết ném cho Bách Linh Bát, nói:
- Bách huynh. Thứ này rất cứng, nếu ngươi cảm thấy hữu dụng thì ăn đi.
Bách Linh Bát thuận tay nhận lấy, đôi mắt gã lập tức sáng lên, ánh sáng quét qua khối huyền thiết hồi lâu, rốt cuộc đưa tay ra.
Dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, một tay gã lập tức biến thành lưỡi Đại Khảm Đao.
Một đao hung hăng chém xuống nhất thời chặt đi ba phần khối huyền thiết.
Hắn đưa ba phần huyền thiết này vào miệng, chậm rãi nuốt xuống.
- Rầm.
Một âm thanh cách đó không xa truyền tới. Hạ Nhất Minh cùng bảo trư trong lòng kinh hãi. Bọn họ sau đầu nhìn lại đồng thời trợn mắt cứng lưỡi không biết làm sao.
Phía sau bọn họ không xa là một đầu ngựa trắng đang trợn trừng hai mắt, hoảng sợ nhìn Bách Linh Bát.
Miệng nó mở lớn khiến cho người khác cảm thấy thừ người ra.
Trên mặt đất dưới miệng nó còn có một con cá lớn đang giẫy giụa.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Đối mặt với đầu linh thú này, Hạ Nhất Minh cũng không dám có chút kinh thường nào. Mặc dù nó mới chỉ là Tiên thiên chi thể còn chưa đạt tới cấp bậc Thánh thú khủng bố, nhưng mới chỉ có vậy uy năng của nó nắm giữ đã đủ đối kháng cùng cường giả cấp bậc Tôn giả.
Càng đáng sợ hơn là nó cùng vị lão nhân kia giao đấu cũng không chút nào rơi xuống hạ phong.
Nhưng lúc này biểu hiện của đầu bạch mã này quả thực hoàn toàn khác biệt.
Đôi mắt nó trợn trừng nhìn Bách Linh Bát, dĩ nhiên là tràn ngập sợ hãi, tròng mắt khẽ đảo như tùy thời có thế chạy trốn.
Hạ Nhất Minh đã từng biết qua tốc độ của nó, chỉ cần vừa động cả đám người bọn hắn cũng đừng mong bắt được nó.
Quay đầu liếc nhìn Bách Linh Bát một cái, Hạ Nhất Minh trong lòng cũng hiểu vì sao đầu bạch mã này có biểu hiện như vậy.
Miệng Bách Linh Bát lúc này đang mở lớn, trực tiếp nuốt khối huyền thiết vào, chuyện này trong mắt người không biết khẳng định sẽ tưởng bản thân gặp yêu quái trong truyền thuyết.
Đầu bạch mã mặc dù không phải nhân loại nhưng nó vốn quen thuộc với bộ dạng lão nhân, trí thông minh của nó cũng không dưới người thường.
Phỏng chừng lúc này đã bị Bách Linh Bát làm cho sợ tới phát khóc, nếu không bằng thực lực của nó cũng không có biểu hiện yếu nhược tới vậy.
Bảo trư đột nhiên nhảy dựng lên, bốn vỗ đạp loạn giây lát đã tới gần bạch mã.
Hạ Nhất Minh ánh mắt kinh hãi nhìn theo. Bạch mã lợi hại ra sao hắn biết rõ, chưa cần nói chiếc sừng trên đầu, cho dù là lực lượng cùng tốc độ thêm thân thể cứng cáp, nếu nổi giận đá một cái e rằng tên tiểu gia hỏa kia cũng không chịu được.
Chân khí trong cơ thể nháy mắt ngưng tụ, nhưng trên người Hạ Nhất Minh cũng không phát ra nửa điểm khí thế. Bởi hắn sợ khí thế lộ ra sẽ khiến bạch mã càng thêm địch ý. Mà với tốc độ của nó, nếu muốn đả thương bảo trư, bản thân hắn cũng không cứu kịp.
Nhưng chuyện khiến hắn cảm thấy khó tin lại xuất hiện.
Bảo trư khi tới gần bạch mã cứ thế nhặt lấy con cá trên mặt đất giơ lên, cứ như vậy tới cạnh Bách Linh Bát.
Cả quá trình này, độc giác mã có vô số cơ hội đánh tới bảo trư, nhưng nó chỉ trơ mắt nhìn hành động của tiểu gia hỏa kia. Thậm chí khi bảo trư giơ cao đầu cá lên, nó cũng không có vẻ gì phản đối. Chỉ là đôi mắt to nhìn theo bảo trư có thêm vẻ thân mật.
Không sai. Hạ Nhất Minh khẳng định ánh mắt độc giác mã nhìn bảo trư đích thực là thân mật. Cảm giác chân thành như đối với thân nhân vậy.
Chân mày Hạ Nhất Minh nhíu lại, nhìn bảo trư đang mang đầu cá tiến lại, trong lòng tràn ngập hoài nghi, tên này tột cùng có lai lịch thế nào?
Bách Linh Bát sau khi nhận lấy con cá từ tay bảo trư, gã đối với độc giác mã coi như không thấy, tiếp tục quy trình nướng cá.
Rất nhanh, mùi thơm điếc mũi lại bay lên, bảo trư lẳng lặng đứng bên Bách Linh Bát. Khi gã gỡ xiên cá xuống, bảo trư không chờ đợi được lập tức đỡ ngay lấy.
Hai chân trước khéo léo vẽ lên thân cá, nhất thời đầu cá lớn chia thành hai nửa bằng nhau.
Sau đó nó mở miệng nuốt gọn một nửa vào bụng, nửa khác trực tiếp đưa tới trước mặt độc giác mã.
Bạch mã gật gật đầu, dường như đã có giao ước từ trước, đưa lưỡi nhẹ nhàng đỡ lấy sau đó cũng lập tức xử lý.
Hạ Nhất Minh đứng bên hai mắt trợn tròn, hắn ngẩng đầu nhìn trời, chỉ cảm thấy thế giới này sắp điên rồi.
Bên cạnh hắn đã có một con heo bắt cá ăn, lúc này lại thêm một con ngựa cũng bắt cá ăn.
Mặc dù hình dạng của nó cũng hơi khác một chút nhưng nhìn thế nào cũng là một con ngựa ăn cá.
Bảo trư lầm bầm vài tiếng, bạch mã cũng hí dài một tiếng vui thích.
Hạ Nhất Minh hoài nghi nhìn một heo một ngựa này, cho tới lúc này hắn chưa từng nghĩ hai loài vật này có thể nói chuyện hợp nhau vậy.
Theo sau bạch mã xoay người, lấy tốc độ bình thường của nó chui vào lòng nước.
Hạ Nhất Minh giật mình, không rõ hai tên tiểu tử này đang trò chuyện rất hợp sao độc giác mã lại rời đi, hơn nữa không trở về nơi của nó mà lại chui xuống biển.
Bất quá rất nhanh Hạ Nhất Minh đã biết được câu trả lời.
Bạch mã lại một lần nữa xuất hiện, bất quá lúc này trong hàm răng của nó là một đầu cá lớn.
Hạ Nhất Minh nhìn thoáng qua con cá này, trong lòng không khỏi giật mình.
Hắn cũng từng trầm mình xuống đáy biển một khoảng thời gian, đối với loài cá này cũng không xa lạ. Trong vùng biển xung quanh nơi này, nó có thể coi là bá chủ, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng từng lọt vào sự công kích của bầy cá này.
Bất quá với tu vi của Hạ Nhất Minh, đây chẳng khác gì là nó đi tự sát.
Nhưng loại cá này hết sức thông minh, sau một lần biết hắn rất lợi hại từ đó về sau bầy cá này gặp hắn đều bơi ra rất xa.
Hơn nữa tốc độ của chúng rất nhanh, trong lòng biển di chuyển ngay cả Hạ Nhất Minh cũng có cảm giác không đuổi kịp, không ngờ gặp bạch mã này chúng lại xui xẻo tới vậy.
Bảo trư tiếp lấy con cá chuyển qua cho Bách Linh Bát, bạch mã cũng không dừng lại, tiếp tục xoay người chui xuống biển.
Bach mã mỗi lần chỉ bắt được một con bất quá tốc độ hết sức mau lẹ.
Rất nhanh trước mặt Bách Linh Bát đã chất đống những cá là cá, đủ loại đủ màu.
Nếu là người khác muốn một mình nướng hết chỗ cá này, sợ rằng đã không chịu được mà đỉnh công, hoặc làm sơ sài cho xong.
Nhưng Bách Linh Bát vẫn cẩn thận, tỉ mỉ, hai tay hắn ổn định như núi, chưa từng có một chút gấp gáp.
Hạ Nhất Minh nhìn tổ hợp ba kẻ đặc biệt này, trong lòng tràn ngập cảm giác quái dị.
Hạ Nhất Minh nằm trên cát, để mặc nắng gió cùng cát bụi thổi qua, chậm rãi thả lòng tinh thần cùng thể xác.
Trong hoàn cảnh như vậy, Hạ Nhất Minh tin tưởng không ai có thể đả thương được hắn.
Từ khi gặp được kỳ ngộ nơi đáy hồ, hắn chưa từng buông lỏng như vậy.
Ở nơi này hắn không nghĩ cũng không muốn gì, chỉ hoàn toàn thả lỏng, buông lỏng, lại thả lỏng, chỉ đơn giản như vậy.
Cũng không biết qua bao lâu Hạ Nhất Minh từ mơ màng tỉnh lại, trong mắt hắn vẫn còn một tia mơ hồ, trong lòng cảm giác vô cùng dễ chịu.
Cảm giác dễ chịu này như thẩm thấu vào từng khớp xương khiến hắn có cảm giác tinh thần cùng thể xác lại đắm chìm vào trạng thái thần kỳ kia một lần nữa.
Hai mắt mở lớn, hình ảnh đầu tiên không ngờ là bầu trời đêm vô tận.
Trên bầu trời vô số những vì sao lấp lánh đầy mỹ lệ.
Hạ Nhất Minh yên lặng hưởng thụ cảm giác này, đột nhiên hắn nhận ra không khí xung quanh dường như có thay đổi.
Trong cảm giác của hắn, không khí nơi này đều là nước, nước bao vây như thân thể hắn đang chìm trong lòng biển vậy.
Tựa hồ như bản năng, Hạ Nhất Minh khẽ cử động thân thể.
Cả người hắn với thân pháp quỷ dị uốn lượn đứng lên trên mặt đất, theo sau hắn bắt đầu di chuyển.
Tư thế di chuyển của hắn vô cùng quái dị, giống như một người say, ngay cả một bước cũng không ngừng nghiêng ngả.
Nhưng loại dao động này lại khiến kẻ khác cảm nhận bên trong ẩn chứa lực lượng kỳ dị làm không ai dám tới gần.
Thân thể Hạ Nhất Minh dần uốn lượn nhanh hơn trước, khớp xương trên thân thể hắn dường như biến mất, cả người như cá dưới nước, tư thế vô cùng mềm mại.
Mỗi một lần dao động đều sinh ra một lực lượng kỳ dị, thúc dục Hạ Nhất Minh thực hiện dao động tiếp theo.
Lúc này Hạ Nhất Minh hoàn toàn đắm chìm vào cảnh giới thuộc về riêng hắn.
Trong lòng nước hắn đã từng quan sát loài cá di chuyển như không xương. Nhưng không hiểu tại sao hắn muốn dung nhập phương pháp này vào thân pháp lại gặp phải vấn đề lớn, không thể thành công.
Mà lúc này buông lỏng tinh thần, suy nghĩ, cùng những lo lắng hắn lại có thể cảm nhận được điểm mấu chốt kia.
Thân thể hắn mặc dù nghiêng ngả nhưng mỗi bước chân như ẩn chứa thiên địa lực lượng, hơn nữa cùng Vân Vũ Phi Đằng Thuật kết hợp hoàn mỹ.
Cách đó không xa, Bách Linh Bát vẫn đang nướng cá,nhìn qua như vĩnh viễn không thể hoàn thành. Mà bảo trư cùng bạch mã ánh mắt hiếm thấy nhìn về hướng Hạ Nhất Minh, dường như chúng hiểu được chút ít trong phương pháp di chuyển của Hạ Nhất Minh.
Bất quá khi quan sát Hạ Nhất Minh thi triển phương pháp quái dị này, từ ánh mắt của chúng cũng thấy được, thân pháp kia chưa chắc đã thích hợp với mình.
Rốt cuộc Hạ Nhất Minh cũng ngừng di động, hắn lẳng lặng đứng trên bờ cát, ánh mắt nhìn bốn phía, miệng như thì thào, trên mặt xuất hiện vẻ vui sướng.
Thành công này tuyệt đối ngoài ý muốn, Du ngư thân pháp mặc dù không phải Thủy chi hoa nhưng tốt xấu cũng lĩnh ngộ từ trong nước. Có thể nắm giữ thân pháp thần kỳ như vậy đối với việc cảm ngộ Thủy chi hoa cũng có hỗ trợ thật lớn.
Thở ra một hơi thật dài, Hạ Nhất Minh quay đầu nhìn Bách Linh Bát cùng bảo trư, cuối cùng dừng lại ở bạch mã.
Trong ánh mắt Hạ Nhất Minh không có nửa điểm mãnh liệt mà ôn nhu như ánh nắng cùng gợn sóng, dường như sinh ra năng lực giao tiếp cường đại không cần sử dụng âm thanh.
Nhưng khi thấy được ánh mắt này, Độc giác mã lại lui về sau mấy bước, sau đó hí dài vài tiếng, nhanh chóng quay đầu chạy đi.
Hạ Nhất Minh muốn gọi về nhưng cuối cùng lại không phát ra âm thành nào, chỉ nhìn về hướng Độc giác mã rời đi, tiếc nuối mà thở dài thất vọng.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận