Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 8
Chương 175: Cuộc chiến Phách Bích.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
Vũ Sĩ Ược đột nhiên nói:
- Trước đó vài ngày tiểu nhân nghe người ta nói vào năm ngoái có Lưu Vũ Chu xâm lấn công phá Giới Châu, bệ hạ hình như mệnh cho Tần vương làm thống quân, vào đầu năm từ Quan Trung vượt sông phục đoạt Giới Châu, nghe nói bệ hạ lần này đối với Tần vương vô cùng coi trọng.
- Tần Vương nhanh chóng giải quyết Lan Châu, thậm chí chưa kịp nghỉ ngơi đã được khẩn cấp điều động tới Trường An, lĩnh quân tiến tới Thiểm Châu.
Ngôn Khánh khẽ nhảy mi, nhẹ nhàng gật đầu.
Như vậy xem ra Lý Uyên đã liên tục ủy thác trách nhiệm với Lý Thế Dân, mệnh cho hắn phá Lan Châu, đánh tây Tần, hiện tại lại thống quân phục đoạt Giới Châu, Lý Kiến Thành hiện tại không thể ngồi yên, Lý Thế Dân phá tây Tần, dùng binh Thiểm Châu Lý Kiến Thành ở Hà Đông chậm chạp không có tiến triển, chuyện này liên quan đến đấu tranh chính trị cao tầng.
Ai cũng biết Lý Kiến Thành là thái tử.
Nhưng nếu Lý Thế Dân biểu hiện xuất sắc hơn so với Lý Kiến Thành thì triều thần sẽ làm thế nào? Thể diện thái tử của Lý Kiến Thành làm sao có thể giữ gìn được?
Ngôn Khánh nghĩ tới đây nội tâm dĩ nhiên là sáng tỏ.
Lý Kiến Thành này không chỉ phát ra một bức thư cầu viện mà còn mời chào.
Lý Ngôn Khánh nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại chiến sự ở Thiểm Châu nhưng tất cả đều mơ hồ không rõ ràng. Hắn chỉ nhớ rõ năm đó Lý Đường và Lưu Vũ Chu đúng là có một hồi ác chiến.
Hơn nữa còn là một chiến sự rất nổi danh.
Chính là Phách Bích chiến.
Đúng thế, chính là Phách Bích chiến.
Nhưng vấn đề là, tuy Ngôn Khánh nhớ được danh từ này nhưng đối với quá trình của chiến sự lại không nhớ rõ, sau Phách Bích chiến này Lý Thế Dân cũng quật khởi, trước đó Lý Thế Dân cũng không có quá nhiều tâm tư.
Mà trước khi diễn ra cuộc chiến Phách Bích này, Lý Thế Dân trên cơ bản ở thế hạ phong.
Sau cuộc chiến Phách Bích, Lý Thế Dân bách chiến bách thắng, thanh danh nổi như cồn, che giấu trận thua Thiển Thủy Nguyên trước kia. Ngôn Khánh vỗ nhẹ trán, hơi do dự có nên ưng thuận giúp đỡ Lý Kiến Thành hay không, hôm nay Ngôn Khánh không còn đơn thuần dựa dẫm vào nhà họ Lý nữa, lực lượng hôm nay của hắn đã là một lực lượng khá lớn ở trong triều đình Lý Đường.
Ba quận bảy châu, nếu như dựa vào sự phân chia của Lý Đường Lý Ngôn Khánh đã chiêm đất đai của bốn châu lớn.
Tuy nhiên trong lịch sử Lý Đường có tới 36 châu, Ngôn Khánh hôm nay chỉ có một phần nhỏ thôi muốn tranh giành thiên hạ là điều quá xa vời.
Mà nhạc phụ của Lý Kiến Thành chính là Trịnh Nguyên Thọ, thành viên của Trịnh thị có quan hệ với Lý Ngôn Khánh.
Cho nên nếu như Ngôn Khánh dựa vào hắn thu hoạch được không ít lợi ích.
Có nên giúp hay không?
Đây đúng là một vấn đề lớn.
Lý Ngôn Khánh thu thư lại, ngẩng đầu nhìn Trịnh Hoành Nghị.
Linh cơ của hắn đột nhiên chuyển động, trên mặt lộ ra một vẻ tươi cười.
- Hoành Nghị, thái tử mời ta hỗ trợ nhưng mà hiện tại ta không tiện xuất đầu lộ diện.
Lại nói tiếp, thái tử xem như là con rể của Trịnh gia không biết ngươi có hứng thú ra mặt giải quyết không?
Trịnh Hoành Nghị ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn Lý Ngôn Khánh sau đó cười khổ nói:
- Thế tử, huynh đừng nói đùa chứ, ta làm sao có đủ bản lĩnh để giải quyết Nghiêu Quân Tố.
Mười vạn đại quân đóng ở Hà Đông, Nghiêu Quân Tố bằng vào một tòa cô thành, bên ngoài không ai trợ giúp, bên trong không có lương thực mà tử thủ suốt tám tháng không ra. Thậm chí Khuất Động Thông còn mang thê nhi của hắn tới, hắn cũng dùng tên bắn chết con trai ruột của mình chứ nhất quyết không hàng.
Một người như vậy Trịnh Hoành Nghị không có cách nào giải quyết.
- Kỳ thật ta một mực suy nghĩ vấn đề của Nghiêu Quân Tố.
Lý Ngôn Khánh trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nghiêu Quân Tố là trung thần ta không đành lòng nhìn hắn bị giết, tình hình trước mắt của Hà Đông cho dù Nghiêu Quân Tố có tiếp tục kiên trì thì một khi ta bố cáo thiên hạ quy thuận Lý Đường thì Hà Đông huyện không cần chiến sẽ tự loạn, không cần triều đình xuất kích, chỉ đáng tiếc, lúc đó phải giết hắn, mà không giết thì sẽ để lại một phiền toái lớn, Trịnh Hoành Nghị, Tùy thất đối đãi với ta không tệ, ta vẫn hi vọng có thể cứu Nghiêu Quân Tố ra.
- Nhưng làm sao có thể trợ giúp?
Lý Ngôn Khánh đứng dậy hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Ta viết một phong thư, Hoành Nghị ngươi tiến tới Hà Đông liên lạc với Nghiêu Quân Tố.
- Ta?
- Trịnh công tử?
Trịnh Hoành Nghị chỉ vào mũi của mình, Vũ Sĩ Ược cũng chỉ vào Trịnh Hoành Nghị.
Lý Ngôn Khánh cũng chỉ vào hắn mà cười nói:
- Ngươi xem ai cũng chỉ tay vào ngươi không phải ngươi thì còn có thể là ai?
- Hoành Nghị ngươi có khẩu tài, gặp loạn không sợ, có phong độ của một đại tướng, để ngươi đi gặp Nghiêu Quân Tố ta cũng không cần băn khoăn, cho dù không thành cũng không sợ mất đi tính mạng, quan trọng nhất là ngươi không thấy căn cơ của Kinh Đường hiện tại ở trong triều đình rất đơn bạc sao?
- Ngươi xem, Trịnh gia Thất phòng, hiện tại lục phòng chiếm Kinh Đường, An Viễn đường thì do Nhị phòng chiếm. Trịnh Vi Thiện hiện tại là Trịnh Châu thái thú, ngày sau quy đường ít nhất cũng là quan một cõi, có thể là tứ phẩm, thậm chí là tam phẩm. Lúc đó An Viễn đường của nhị phòng sẽ vững chắc. Mà lục phòng của ngươi thì sao? À, Từ Thế Tích, Thế Tích tương lai nhất định uy chấn thiên hạ.
Nhưng hắn dù sao cũng là ngoại nhân, có đạo là cô nương gả ra ngoài như bát nước hất đi, chẳng lẽ các ngươi muốn giữ Kinh Đường cả đời phải dựa vào Từ Thế Tích sao?
Lời nói này có vẻ có đạo lý.
Vũ Sĩ Ược ở bên cạnh nghe được cũng hâm mộ Trịnh Hoành Nghị.
Thể tử đúng là chiếu cố cho người lại.
Ngẫm lại cũng đúng, Trịnh Nguyên Thọ tuổi tác mới 50, Trịnh Tỉnh mặc dù chết nhưng sau khi tới Thái Nguyên hắn đã sinh ra thêm hai đứa nữa, mà Trịnh Nguyên Tống thì không cần phải nói, con của hắn hôm nay là Trịnh Phương đã hơn ba mươi tuổi, Trịnh Nhân Cơ không thể sánh được, đợi khi thái bình, Trịnh Nguyên Thọ nhất định sẽ tính cách phục đoạt Kinh Đường.
Một khi Trịnh Nguyên Thọ trọng chưởng Kinh Đường, chi của Trịnh Nhân Cơ sẽ phải xuống dố.
Trước kia bọn họ còn có An Viễn đường làm thể diện nhưng hiện tại thực lực của nhị phòng không ngừng phát triển, Trịnh Nhân Cơ có thể phục đoạt An Viễn đường sao?
Ánh mắt của Lý Ngôn Khánh sáng ngời, ngưng thần nhìn Trịnh Hoành Nghị, chờ câu trả lời của hắn.
Hồi lâu Trịnh Hoành Nghị mới thở dài một hơi.
Hai tay của hắn ôm quyền, cả người thi lễ, giơ tay cao khỏi đầu.
- Lý đại ca nhớ năm đó huynh đoạn tuyệt với Trịnh gia, đệ tuy nói gì nhưng trong lòng vẫn khúc mắc, tự cho rằng đại ca cứng cáp rồi mới đoạn tuyệt, về sau tuy biết thân thế của huynh nhưng đệ vẫn không thoải mái.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1
Đại ca tuy huynh không phải là người của Trịnh gia tuy nhiên vẫn để ý tới Trịnh gia, phần nhân tình này Hoành Nghị cả đời cũng không báo đáp được.
Hoành Nghị nguyện ý nghe theo lời của đại ca, ngày sau Trịnh gia lục phòng sẽ dốc sức vì đại ca.
Lý Ngôn Khánh tiến lên, ôm lấy cổ Trịnh Hoành Nghị, cười hắc hắc không ngừng.
Vũ Sĩ Ược cũng cười.
Trong lòng hắn thầm thuần phục, chiêu thức này của thế tử thật là lợi hại, không chút dấu vết cột chặt lục phòng Trịnh gia lại, chỉ cần Trịnh gia lục phòng một ngày còn cầm quyền thì Trịnh gia sẽ đứng vững bên cạnh của Lý Ngôn Khánh.
Đừng nhìn Trịnh thị hiên tại xuống dốc, bọ họ ở trong ngũ họ thất đại gia cũng xếp thứ hai.
Vũ Sĩ Ược cảm khài ngàn vạn, thế tử mới hơn hai mươi tuổi mà thủ đoạn này cho dù những lão hồ ly bốn mươi năm mươi tuổi cũng chưa chắc có thể sánh được.
- Lý đại ca, huynh nói đệ nên làm thế nào?
- Mấy ngày nay đệ chuẩn bị một chút, ta sẽ nghĩ cách cùng với Nghiêu Quân Tố liên hệ trước, đợi đến khi thời cơ chín muồi đệ tới Hà Đông huyện, trước mặt Nghiêu Quân Tố mà thương lượng, đến lúc đó cho hắn biết Việt Vương không còn nhưng Thừa Khải vẫn còn.
Giang Nam nhiều phỉ tặc, thái hậu tuy có Trương Phòng phụ tá nhưng vẫn thiếu người, chi bằng hắn tới đó giúp một phen.
Trịnh Hoành Nghị cùng với Vũ Sĩ Ược hai người nhìn nhau.
- Vậy còn sau này...
- Chuyện sau này sẽ có người thu thập tàn cuộc, không có quan hệ với ta và đệ.
Lý Ngôn Khánh lộ ra vẻ thần bí khiến cho Trịnh Hoành Nghị trút được gánh nặng.
Hắn gật đầu:
- Đệ trở về trước, bắt tay vào việc chuẩn bị tới Hà Đông.
Từ từ bước tới sau hồ, Lý Ngôn Khánh lâm vào trầm tư.
Đối với chuyện thái tử tranh giành ở Lý Đường, hắn đã sớm có tâm lý chuẩn bị.
Nhưng hắn thật không ngờ ngay sau cuộc chiến Phách Bích kết thúc, Lý Thế Dân bất đầu lập uy ở trong thành, mà Lý Kiến Thành danh vọng trong quân dần dần trở nên yếu bớt.
Ở thời kỳ Sơ Đường, phân loạn rất nhiều, nhớ mang mang Lý Đường muốn ổn định giang sơn trong sử sách ghi chép nói rằng cần bảy năm, hiện tại từ khi niên hiệu Nghĩa Ninh cho tới nay thì mới ba năm, còn tới bốn năm nữa.
Bước từ từ ở giữa hồ, Lý Ngôn Khánh chắp tay lại.
Đơn thuần dựa vào Lý Thế Dân sao?
Có lẽ từ trong đó mình có được nhiều chỗ tốt.
Sau lưng tiếng bước chân vang lên, Đóa Đóa yên lặng đi vào giữa hồ tới sau lưng của Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh khẽ nói:
- Đóa Đóa, hôm nay tại sao lại rảnh rỗi vậy?
- Tiết nương tử trở về rồi, Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn cũng trở về thăm người thân, thiếp ở bên này cũng rảnh rỗi.
Sao vậy, chàng tại sao lại ở chỗ này, có phải có tâm sự gì không? Nói cho thiếp biết được không?
- Đóa Đóa năm đó Cáp tổng quản thiết lập Di Lặc áo trắng nàng có tiếp xúc hay không?
- Di Lặc áo trắng?
Đóa Đóa không hiểu tại sao Lý Ngôn Khánh lại đột nhiên hỏi tới Di Lặc áo trắng, trong nhất thời nàng không biết trả lời thế nào, đành ngồi xuống dưới đình hồ.
- Cáp tổng quản sau khi mất, Di Lặc áo trắng cũng trở thành vụn cát.
Thiếp về sau tới Vinh Nhạc thành, giả danh là quỷ núi người liêu Cốt Lan Đóa, cũng không liên lạc với bọn họ, tuy nhiên khi Cáp tổng quản còn sống đã bồi dưỡng được mấy người tin cậy, bọn họ làm việc rất tận tâm, Di Lặc áo trắng vẫn tồn tại, bon họ phân liệt khắp nơi, Di Lặc ở Tương Châu tuy vẫn trung thành nhưng đã đình chỉ truyền giáo, thực lực không còn như lúc trước.
Sở Châu, Dương Châu, Tô Châu các khu vực có Di Lặc áo trắng vẫn liên hệ nhưng hai năm qua cơ hồ không có tin tức của bọn họ.
Về phần những khu vực khác trên cơ bản đã ở trạng thái tự lập, thiếp cũng không hỏi đến mà có hỏi bọn họ cũng không nghe theo sự chỉ huy của thiếp.
Đóa Đóa giải thích vô cùng kỹ càng.
Tuy nàng không rõ lắm tại sao Lý Ngôn Khánh lại đột nhiên hỏi những lời này nhưng nàng có thể cảm thấy được Lý Ngôn Khánh muốn mượn Di Lặc áo trắng để khuấy lên mưa gió.
- Vậy nàng liên lạc thế nào với bọn họ?
Đóa Đóa cười cười:
- Thiếp không cùng bọn họ liên hệ đều là do Từ Hưng Ba, Từ đại ca chủ trì.
Chàng cũng biết, Cáp tổng quản đối với Từ đại ca có ơn tri ngộ, sau khi tổng quản chết, thiếp nói Từ đại ca bỏ Di Lặc áo trắng đi nhưng Từ đại ca lại cho rằng tổng quản tổn hao nhiều tâm huyết như vậy, cứ như vậy bỏ qua thì thật đáng tiếc cho nên hắn bí mật liên hệ với những Di Lặc áo trắng kia, Từ đại ca cho biết, gần đây Di Lặc áo trắng ở Lĩnh Nam có xu hướng ngóc đầu lên, mặt khác ở Hà Bắc Cáp tổng quản sau khi chết chiến loạn liên miên, Từ đại ca có liên hệ rất ít, tuy nhiên cũng nghe nói pháp đàn hộ pháp nơi đó là Vân Ngọc Đông, là người rất có thủ đoạn và tâm kế.
- Vân Ngọc Đông?
Ngôn Khánh nhăn mày lại, lâm vào trầm tư.
- Dưỡng Chân, chàng hỏi Di Lặc áo trắng làm gì vậy?
Lý Ngôn Khánh trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Nếu như ta muốn đem Di Lặc áo trắng tổ chức lại, nàng có bao nhiêu phần nắm chắc?
- Đem Di Lặc áo trắng tổ chức lại?
Đóa Đóa sáng mắt ra, khuôn mặt lộ ra một vẻ khác thường.
- Dương Chân, chàng tổ chức lại Di Lặc áo trắng làm gì?
- Truyền giáo.
- Sao?
Lý Ngôn Khánh cười cười:
- Tuy nhiên cái mà ta muốn không phải là mong bọn họ truyền giáo như trước kia mà là truyền giáo hóa, Đóa Đóa ta không lừa nàng, Sài công mấy hôm trước nói với ta, Kỳ Lân đài khó khăn quá nhiều, cho nên ta nghĩ tới Di Lặc áo trắng của Cáp tổng quản.
- Vậy ý của chàng là muốn Di Lặc áo trắng truyền đạo cho chàng?
- Đúng thế.
- Nhưng mà truyền đạo gì vậy?
Lý Ngôn Khánh dùng ngón tay chỉ vào đầu"
- Đạo của ta, ở trong đầu của ta nhưa chưa tới thời cơ chín muồi thì chưa thể lấy ra.
Đóa Đóa lâm vào trầm mặc.
- Dưỡng Chân, có phải Trường An gây nhiều khó khăn cho chúng ta không?
Tâm tư của Đóa Đóa rất mẫn cảm, nữ hài tử này vì chuyện từ thuở nhỏ cho nên chỉ cần một chút biểu hiện là có thể nhìn ra ẩn tình.
Lý Ngôn Khánh vịn lan can sau một hồi khẽ nói:
- Có lẽ thế.
- Dưỡng Chân, nếu thế thì chúng ta không quy phục nhà Đường có được không?
- Không quy phục nhà Đường thì chúng ta còn con đường nào khác?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 8
Chương 177: Chiêu hàng Uất Trì Kính Đức.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
Lý Ngôn Khánh xoay người ngồi trước mặt Đóa Đóa, thấp giọng nói:
- Nàng thấy đấy bằng vào lực lượng hiện tại của ta thì rất khó có thể dừng chân.
- Lý Mật chết, Quan Trung chỉ bằng vào Lý Thần Thông Lý thúc thúc mà đã quét ngang được khu vực Tề Lỗ.
Đó chính là năng lực của thế trụ, nếu như không có xuất thân mạnh mẽ thì khó có thể trở thành đại sự, Lý Uyên lên ngôi cũng nhờ vào Lũng Hữu Lý phiệt trợ giúp, Vương Thế Sung cũng thế, được sự ủng hộ của Thái Nguyên Vương thị, nếu không thì cũng không dấy nên sóng gió ở Lạc Dương được.
Còn ta thì sao?
Địa vị rất xấu hổ.
Muốn tranh giành giang sơn rất khó, Huỳnh Dương nơi này dù sao cũng là chỗ tứ bề ác chiến, khó có thể bền bỉ, ta cho dù thay đổi địa vị cũng bị người ta nghi kỵ, kỳ thật nàng trước kia có lòng phản Tùy cũng là do có hậu duệ Bắc Chu.
Thế gia đệ tử đúng là có thứ mà người bình thường không thể bì được.
Lý Ngôn Khánh có thể thấy rõ ràng, Đóa Đóa cũng thấy rõ ràng.
- Thiếp lập tức đi nói với Từ Hưng Ba liên lạc với Di Lặc áo trắng, cần thiết thiếp sẽ tới Tương Châu, triệu kiến pháp đàn Tương Châu là Long Khởi, hắn là nghĩa tử của Cáp công công, võ nghệ rất cao cường, ở trong giới lục lâm cũng có thanh danh, hảo hán đại giang nam bắc đối với hắn cũng rất kính phục.
- Long Khởi?
Lý Ngôn Khánh lầm bầm nói thầm.
- Nếu như nàng muốn đích thân đi ta cũng không phản đối tuy nhiên cần phải cẩn thận, đến lúc đó ta sẽ mời cữu cữu tới, khi gặp chuyện có thể mệnh cho Mã Tam Bảo cùng với Chu Sán dựa vào Tương Châu, dù sao thời gian qua đi lâu, lòng người cũng khó dò.
Đóa Đóa nghe được liền lộ ra nụ cười tươi:
- Chàng yên tâm thiếp cũng không phải là một nha đầu ngốc, nói hai ba câu là bị lừa đâu.
Ngôn Khánh cũng cười cười, vươn tay ôm nhẹ lấy thân thể mềm mại của Đóa Đóa, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía mặt hồ xa xa, trong mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Bắt đầu dùng Di Lặc áo trắng chính là một chiêu cờ hiểm.
Chuyện này liên quan đến thần quyền và hoàng quyền, gây chuyện không tốt sẽ thành đại họa.
Nhưng không thể phủ nhận đây chính là cách mở toang cục diện nhanh nhất, chỉ không biết tương lai gió đông thổi bạt gió tây hay là gió tây áp đảo gió đông.
Ngôn Khánh không thể không đau đầu.
Vũ Đức nguyên niên, cuối tháng mười hai Lý Thế Dân thống quân thừa lúc sông chưa tan từ Long môn quan tới Hoàng Hà, đóng quân ở Phách Bích cùng với Tống Kim Võng giằng co, hắn cố thủ ở Tu Châu, hình thành thế ép sát với Tống Kim Võng nhưng lại không xuất kích, vì hiện tại Lưu Vũ Châu đã phá được Tấn Dương, Lý Thế Dân cho rằng lúc này không phải là lúc Đường quân giao phong với Tống Kim Võng, hắn đưa binh lính đóng lại, chờ cho tới khi Tống Kim Võng thực lực cạn kiệt thì xuất kích cũng không muộn.
Tháng hai, Lý Thế Dân thừa dịp Uất Trì Kính Đức xuất binh trở về đã tự mình xuất kích đánh bại Uất Trì Kính Đức.
Trong vòng ba tháng, Tống Kim Võng nhiều lần khiêu chiến nhưng Lý Thế Dân thủy chung không ra mặt giao phong, đồng thời phái Vương Hành mẫn Lý Trọng Văn ở Lộ Châu đánh bại viện quân của Lưu Vũ Chu, Lý Uyên cũng mện cho Trương Đức chính chiếm lĩnh Trương Nan bảo, chặt đứt đường vận chuyển lương thảo của Tống Kim Võng. Năm tháng trôi qua Tống Kim Võng lương thảo đoạn tuyệt không thể nào không lui lại về phía Bắc.
Lý Thế Dân suất bộ truy kích, trong vòng một ngày một đêm đi tới mấy trăm dặm, cùng với Tống Kim Võng giao chiến tới cả chục lần, khiến cho Lưu Vũ Chu phải bỏ Thái nguyên cùng với Tống Kim Võng đóng quân ở Giới Hưu.
Trong khoảnh khắc uy danh của Lý Thế Dân đại chấn, khiến cho tất cả các lộ anh hào ở Sơn Tây không ai không phục.
Tuy nhiên ở trong quân trướng Lý Thế Dân không hề cảm thấy thoải mái, Tống Kim Võng cùng với Lưu Vũ Chu tuy bại lui nhưng Giới Hưu vẫn còn đang khống chế ở trong tay của hắn.
- Vương tiên sinh, Kính Đức muốn hàng, tiên sinh thấy thế nào?
Lý Thế Dân khẽ chà tay vào gò má, ngẩng đầu lên nhìn Vương Thông.
Trước khi mặt trời lặn đã truyền tới một tin tức.
Quan thủ bị Giới Hưu, Uất Trì Cung muốn quy hàng.
Uất Trì Cung này là hổ tướng, có thể nói là đệ nhất mãnh tướng dưới trướng Tống Kim Võng.
Người này vốn là đại tướng của Tùy thất, cha của hắn là Uất Trì La Già, Uất Trì Kính Đức vào những năm cuối tại Cao Dương đã từng lập nhiều chiến công, được phong làm Tán Triêu đại phu, Lý Thế Dân đối với người này cũng vô cùng coi trọng, phải biết rằng Uất Trì Kính Đức thân là Giới Hưu thái thú, dưới trướng có tám nghìn hung tốt, nếu như cường công cho dù đánh bại thì cũng tổn thất thảm trọng. Hơn nữa nếu kéo dài thời gian thì đầu năm sau, Khuất Đột Thông sẽ khai chiến với Lý Quỹ.
Lý Uyên mấy lần phái người thúc giục, mệnh cho Lý Thế Dân quyết chiến.
Uất Trì Kính Đức nguyện hàng, đây dĩ nhiên là một chuyện tốt.
Chẳng những có thể tránh cho tổn thất không đáng có mà còn khiến cho chiến sự chấm dứt nhanh hơn.
Nhưng vấn đề là Uất Trì Kính Đức là hung thủ giết chết Lý Hiếu Cơ, Lý Thế Dân dĩ nhiên biết quan hệ giữa Lý Hiếu Cơ và Lý Ngôn Khánh.
Đồng thời hắn cũng rất coi trọng Lý Ngôn Khánh.
Một nhân vật khó lường như vậy, nếu như mà mình chiêu hàng Uất Trì Kính Đức thì sẽ kết oán với Lý Ngôn Khánh.
Bởi vì Uất Trì Cung đầu hàng Lý Thế Dân thì Lý Thế Dân phải bảo trì sự an toàn cho Lý Thế Dân, nếu như ngay cả Uất Trì Cung hắn cũng không bảo đảm an toàn được thì sau này ai còn quy phục hắn? Chân trước chiêu hàng, chân sau giết người thì chắc chắn hắn sẽ mất uy tín ở trong quân.
Nếu như không tiếp nhận thì sẽ phải trải qua một hồi khổ chiến lề mề.
Lý Thế Dân rơi vào tình trạng khó xử.
Hắn rất thích vũ dũng của Uất Trì Cung, đồng thời lại coi trọng tài hoa của Lý Ngôn Khánh.
Rơi vào đường cùng hắn đánh phải thỉnh giáo Vương Thông.
Mà Vương Thông cũng khó khăn cười khổ nói:
- Điện hạ, hiện tại Lý Hà Nam đoạt được ba quận, thực lực hùng hậu đúng là khó có thể dò xét.
Mà Uất Trì Cung đúng là cũng dũng mãnh, tinh thông binh pháp là một nhân tài khó có.
Chớ luận điện hạ chọn người nào cũng đều đắc tội với bên còn lại.Nhưng nếu phải lựa chọn mà nói, theo lão hủ nên chọn Uất Trì Kính Đức.
Vương Thông chọn Uất Trì Kính Đức xem ra cũng không phải là một chuyện kỳ quái, dù sao Lý Ngôn Khánh cũng đã từng làm nhục Vương Thông khiến cho Vương Thông phải mười năm u cư ở Long Môn sơn, danh tiếng Vương bạch ngưu vì vậy mà cũng vang rền. Vương Thông tuy ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng đều có khúc mắc, cho nên Vương Thông chọn Uất Trì Kính Đức cũng là thuận lý thành chương.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 8
Chương 178: Nghiêu Quân Tố rút lui.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
- Vương thượng sẽ cho rằng lão hủ chọn như vậy là vì năm đó Lý Hà Nam đã từng làm cho lão hủ mất mặt hết đúng không?
Lý Thế Dân cười cười:
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Vương Thông lắc đầu cười cười:
- Chuyện năm đó chỉ là thiếu niên khí thịnh, mắt cao hơn đỉnh bị người khác lừa bịp cho nên mới chuốc lấy nhục nhã. Vương Thông đối với Lý Hà Nam không hề có tâm tư oán hận, thậm chí trong lòng còn cảm kích kính trọng hắn.
Nếu như không có Lý Hà Nam thì có lẽ Vương Thông bây giờ vẫn là ếch ngồi đáy giếng, coi trời bằng vung.
Mười năm trôi qua, lão hủ ở Long Môn sơn khổ đọc kinh điển, lúc đầu tâm tính khó có thể bình hòa nhưng dần dần thời gian lâu rồi mọi chuyện cũng đã phai nhạt.
Hôm nay Thông chọn Uất Trì Kính Đức không phải là vì ghét bỏ Lý Hà Nam mà là vì Uất Trì có thể sử dụng cho công tử mà Lý Hà Nam lại không thể.
Trên khuôn mặt của Lý Thế Dân dần nhạt đi sự vui vẻ, ngược lại lộ vẻ ngưng trọng hắn thấp giọng nói:
- Bạch ngưu, lời này nghĩa là sao?
Lý Thế Dân gọi Vương Thông là Bạch ngưu cũng không hề có ý vũ nhục.
Vương Thông được Lý Thế Dân gọi là Bạch ngưu cho thấy Lý Thế Dân vô cùng thân mật với hắn.
- Vương thượng, Uất Trì Kính Đức nếu như quy hàng thì trên triều đình có ai dám bảo hộ hắn?
Lý Thế Dân nghĩ nghĩ lắc đầu nói:
- Hắn đã giết cửu thúc, tuy nói là vì mình làm chủ nhưng mà chỉ sợ không có đất dung thân, phụ hoàng nhất định không trọng dụng hắn, mà Lý Hà Nam lại hận hắn thấu xương, triều thần bên trong chưa hẳn có ai vừa ý hắn.
- Đúng thế.
Vương Thông nói:
- Đến lúc đó Uất Trì Kính Đức không trung tâm phụ tá vương thượng thì còn có thể phụ tá ai?
- Hắn ở trong triều không có chút căn cơ nào, nếu như vương thượng có được người này thì không phải là hổ thêm cánh sao? Thử nghĩ mà xem, vương thượng có Kính Đức, Tần Quỳnh là mãnh hổ, bên trong thì còn có Văn Tĩnh Trưởng Tôn Thuận Đức nghe lệnh thì thiên hạ có gì không thuộc về điện hạ?
- Nhưng làm vậy chẳng phải là đắc tội với Lý Hà Nam?
Vương Thông cười cười nói:
- Đắc tội thì sao? Lý Hà Nam hiện tại đúng là danh vọng cao tuyệt thanh thế hiển hách, nhưng điện hạ đừng quên, Hoài Âm hầu(Hàn Tín) thời sơ hán cũng có uy danh như vậy, về sau lại chết trong tay một con đàn bà, Lý Ngôn Khánh hiện tại cuồng hoành, nhưng lúc thiên hạ thái bình, bệ hạ chưa chắc có thể dung hắn. Ha ha, cho dù bệ hạ chịu dung thì cũng sẽ gọt rửa quyền hành, đến lúc đó Lý Hà Nam có thể trợ giúp vương thượng được bao nhiêu, sợ còn chưa thể biết được?
Lý Thế Dân bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu.
- Không sai, Lý Ngôn Khánh không thể so với Uất Trì Kính Đức.
Vương Thông từ lời này đã biết được lòng của Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân mười lăm năm đã tòng quân trải qua vô số ác chiến, từ Nhạn Môn Quan giải cứu Tùy Dạng Đế đến lúc khởi binh ở Thái Nguyên. Sau này luân phiên chiến thắng mà lập công, chỉ riêng trận chiến ở Thiển Thủy Nguyên là hắn thua, tuy bên ngoài nói là do Lưu Văn Tĩnh chủ trương.
Vô luận thế nào hắn vẫn thủy chung chịu sự sai sử của Lý Uyên.
So với Lý Ngôn Khánh tự mình chèo chống ở Huỳnh Dương, chịu đủ mọi nguy hiểm thì chiến công của Lý Thế Dân không có ý nghĩa gì.
Chiến công của Lý Ngôn Khánh quá cao, hắn độc bá đất Hà Nam, đủ khiến cho phụ hoàng phải yêu thích hắn, tuy nhiên phụ hoàng cũng không cho phép Lý Ngôn Khánh tiếp tục lập công huân bằng không lúc đó ở triều đình Lý Đường ai cũng nói là nhờ vào Lý Ngôn Khánh, lúc đó mặt mũi Lý Uyên biết để nơi nào?
Lý Thế Dân không hi vọng có người nào đứng cao hơn mình.
Đồng thời hắn cũng biết rằng Lý Ngôn Khánh không có khả năng quy phục hắn. Lý Ngôn Khánh thân là tôn thất, thái độ của thể thiên hướng về một bên nào đó, tuy nhiên chỉ mang tính chấn trợ giúp, từ góc độ này cho thấy, một mình Uất Trì Cung có tác dụng hơn Lý Ngôn Khánh rất nhiều.
- Như thế ta sẽ đồng ý cho Uất Trì Kính Đức hàng.
- Khoan đã.
Vương Thông ngăn Lý Thế Dân lại.
- Đại vương có thể chiêu hàng nhưng không thể dễ dàng chiêu hàng.
- Cần phải cho Uất Trì Kính Đức biết được vương thượng cần phải vì hắn mà gánh chịu bao nhiêu phong hiểm. Ha ha, chúng ta lần này cần phải mời Đường Kiệm trở lại Giới Châu rồi.
Lý Thế Dân nhìn Vương Thông, lộ ra một nụ cười hiểu ý.
Đầu tháng năm, cuộc chiến Thiểm Châu chấm dứt.
Trận chiến Phách Bích này sớm một năm so với trong lịch sử khiến cho Lưu Vũ Chu bại cũng sớm một năm.
Lưu Vũ Chu và Tống Kim Võng sau khi thảm bại thì trốn về phía Đột Quyết.
Lý Thế Dân thừa thế đông tiến, Uất Trì Cung thì tiến về Mã Ấp chiêu hàng bộ hạ cũng của Lưu Vũ Chu khiến cho Lý Đường chiếm được một mảng đất lớn ở Thiểm Châu và Dĩ Đông, mượn cơ hội này khống chế Trác quận và La Nghệ, đoạn tuyệt con đường liên hệ giữa Đậu Kiến Đức và Đột Quyết.
Dưới trướng của Đậu Kiến Đức ngoại trừ dân chúng bình thường thì còn rất nhiều người hồ quy phục và chịu giáo hóa.
Hắn hàng năm sẽ nhận được sự giúp đỡ rất lớn từ Đột Quyết, mà sau khi Lưu Vũ Chu bại vong, Đậu Kiến Đức sẽ bị cô lập ở khu vực Hà Bắc.
Cùng tháng, Nghiêu Quân Tốt suất lĩnh tám trăm nhuệ sĩ rút khỏi Hà Đông.
Lý Kiến Thành sau khi nhận được tin tức thì vui mừng chiếm lấy Hà Đông huyện, suất bộ truy kích.
Tuy nhiên Nghiêu Quân Tố sau khi qua sông đã mai danh ẩn tích, ai cũng không biết hắn đi tới nơi nào, mãi tới tháng sáu Dương Châu mới truyền tới tin tức, Nghiêu Quân Tố đã tới đây, được Tiêu hoàng hậu ủy thác trách nhiệm, làm thượng trụ quốc, tả võ vệ đại tướng quân.
Tuy nhiên Nghiêu Quân Tốt làm sao lại đến Dương Châu được ?
Phải biết rằng, từ Hà Đông qua sông phải qua địa bàn do Lý Ngôn Khánh, Vương Thế Sung cùng với Lý Thần Thông trấn thủ hắn có thể thần không biết quỷ không hay từ Trung Nguyên tới thẳng Giang Hoài khiến cho nhiều người nghĩ mãi mà không thể giải đáp được, tuy nhiên nhanh chóng sau đó ánh mắt của bọn họ liền rời khỏi Nghiêu Quân Tố mà chú ý tới Huỳnh Dương.
Cuối tháng năm, Khuất Động Thông đại phá Lý Quỹ, phá được Vũ Uy quận, bắt được hoàng đế Đại Lương Lý Quỹ.
Trong vòng nửa năm ngắn ngủi, Quan Trung đã đạt tới một tình thế tương đối vững vàng, đặc biệt là Tần Xuyên tám trăm dặm đã hiện ra một mùa thu hoạch, ngựa xe qua lại ở Quan Trung ngày càng nhiều, khôi phục sự phồn vinh năm đó của thời Khai Hoàng.
Tuy nhiển ở sông Lạc lại bày ra khí thế dương cung bạt kiếm.
Vương Thế Sung tuyệt đối không ngờ lý Đường lại giải quyết Quan Trung nhanh như vậy.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 8
Chương 179: Quan Âm tỳ sinh con.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
Đồng thời nghị hòa của hắn đối với Lý Ngôn Khánh bắt đầu lâm vào cục diện bế tắc, Lý Ngôn Khánh xem ra đối với chuyện liên minh này không có quá nhiều hứng thú, hoặc nói đúng hơn là điều kiện mà Vương Thế Sung đưa ra không cách nào làm cho hắn động tâm. Tuy nhiên Vương Thế Sung phái Âu Dương Tuân và Đỗ Sở Khách tới đây, hắn không hề cự tuyệt mà trực tiếp phái sứ giả trở lại Lạc Dương, nói với Vương Thế Sung:
- Nếu như muốn kết minh thì cần phải tỏ ra có thành ý một chút, Lý Ngôn Khánh nhận hoàng ân nhà Tùy, phải báo thù cho hung thủ giết hại bệ hạ sau đó mới luận cái khác.
Bệ hạ này là chỉ Hoàng Thái chủ.
Vương Thế Sung là chủ mưu giết Dương Đồng.
Lý Ngôn Khánh cũng biết, Vương Thế Sung không có khả năng cúi đầu nhưng lại yêu Vương Thế Sung giao ra hung thủ.
Trải qua thảo luận kịch liệt, Vương Thế Sung sau đó giao ra Lương Bách Niên và Đoạn Du, hai người này chỉ là thái giám ở trong cung, giết đi cũng chẳng có gì là đáng tiếc.
Vương Thế Sung nói:
- Người giết bệ hạ là hai lão nô này.
- Ta trước kia cũng không biết chuyện này, hoàn toàn là do Lương Bách Niên và Đoạn Du tự mình chủ trương, hiện tại ta đem họ giao cho công tử để thể hiện thành ý của ta.
Sau đó hắn sai người mang tới hai cái đầu của Lương Bách Niên và Đoạn Du tới.
Lý Ngôn Khánh từ chối cho ý kiến, hắn đem hai đầu người kia vứt ở nơi hoang dã cho chó hoang tùy ý tranh giành.
Mùa thu đến, Huỳnh Dương lại nghênh đón một mùa thu hoạch lớn.
Mùa thu hoạch lớn này, khiến cho Vương Đức Nhân đóng ở Đông quận cảm thấy đỏ mắt.
Đông quận là một tòa cô thành, đông có binh mã Lý Đường, tây có Lý Ngôn Khánh cách trở không thể nào cung cấp phúc trọng và lương thảo đầy đủ được, ngay từ đầu, Vương Đức Nhân còn sai người hướng về phía Lý Thần Thông mua sắm lương thảo nhưng tài lực của hắn càng ngày càng yếu kém, chẳng lẽ hiện tại phải đầu hàng Lý Đường sao? Vương Đức Nhân rất do dự, với thế lực hiện tại của hắn thì cho dù quy hàng được Lý Đường cũng khó mà được trọng dụng, cần phải có vốn liếng đầy đủ mới đứng vững gót chân trên triều đình Lý Đường.
Nhưng vốn liếng này từ đâu mà ra?
Ánh mắt của Vương Đức Nhân vô thức rơi vào Huỳnh Dương quận.
Thời gian từ từ trôi qua, đảo mắt đã tới cuối thu.
Thiên đại tràn ngập khí tức đìu hiu và khách nghiệt khiến cho lòng người rét lạnh.
Tuy nhiên ở huyện thành Củng huyện lại vô cùng náo nhiệt.
Trước cửa Lý phủ giăn đèn kết hoa, thỉnh thoảng lại có xe ngựa tới.
Các gia thần ra ra vào vào đặc biệt bận rộn.
Lý Ngôn Khánh bồi hồi ở trước phòng ngủ, lo nghĩ bất an, thỉnh thoảng lại dừng lại nhìn vào phía trong phòng. Tuy nhiên màn cửa dày đặc đã che ánh mắt của hắn lại.
Đỗ Như Hối ở bên cạnh nở nụ cười.
Hắn đột nhiên quay đầu nói:
- Mười lăm năm trước lúc đó chúng ta gặp nhau, Dưỡng Chân khi đó chỉ là một đồng tử búi tóc, nhoáng một cái mười lăm năm trôi đi, Ngỗng công tử hôm nay đã là cha rồi. Ha ha, thời gian không tha cho người khác, ta nháy mắt cũng đã là trung niên rồi.
Bên cạnh Đỗ Như Hối là một trung niên nam tử.
Nghe thấy lời nói của Đỗ Như Hối mà cũng cảm khái vạn phần.
- Đúng thế, huynh đệ ba người chúng ta, nhoáng một cái cũng hơn mười năm chưa gặp mặt.
Hắn là đại ca của Đỗ Như Hối, tên là Đỗ U Khách, trước đây hắn cùng với Đỗ Sở Khách tới Củng huyện không ngờ vừa tới đã bị Lý Ngôn Khánh giữ lại.
Hôm nay Đỗ Sở Khách ở Kỳ Lân quán đảm nhiệm chức giáo du, mặc dù không hiển hách nhưng cũng thanh nhàn.
Ở bên ngoài viện, trong lương đình tụ tập rất nhiều người, ngoại trừ người nhà của Trưởng Tôn Vô Cấu còn có bằng hữu trưởng bối của Lý Ngôn Khánh.
Bùi Hành Nghiễm ôm Bùi Hành Kiệm ở một bên nói chuyện với người nhà.
Bùi Nhân Cơ thì kéo tay Bùi Thúy Vân, thấp giọng hỏi gì đó, chỉ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng cũng biết đó là chuyện khó xử.
Cũng khó trách Bùi Nhân Cơ sốt ruột.
Ngôn Khánh cưới ba vợ một thiếp, Vô Cấu niên kỷ nhỏ nhất lại có hài tử trước.
Hiện tại Mao Tiểu Niệm cũng mang thai, người lớn tuổi nhất là Bùi Thúy Vân lại không có động tĩnh gì khiến cho Bùi Nhân Cơ không khỏi lo lắng, nhẹ giọng hỏi Bùi Thúy Vân, Ngôn Khánh có phải là đã khi dễ con không? Hay là thương tiếc con? Nếu không thì tại sao người khác đã có mà con chưa có?
Bùi Thúy Vân lắc đầu liên tục tỏ vẻ Ngôn Khánh vô cùng coi sóc nàng.
Tuy nhiên chuyện của hài tử này vẫn không thể nói chính xác được.
Nàng đỏ mặt, nghe lão tía lải nhải, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ tiếp nhận.
- Tới ban ngày rồi tại sao vẫn chưa có động tĩnh?
- Ngươi gấp cái gì, Lệ Châu trước kia sinh con không phải cũng đợi rất lâu sao.
Bùi Hành Nghiễm cùng với Diêu Ý, Tiết Thu nói thầm, trong nhất thời mọi người nhìn xung quanh.
- Sao lại không thấy Đóa Đóa?
Trước cửa phòng sinh này ngay cả Mao Tiểu Niệm cũng xuất hiện mà lại không thấy Đóa Đóa đâu.
Bùi Hành Nghiễm hiếu kỳ hỏi thăm, vừa vặn Tiết Lễ ở bên cạnh hắn nên ngẩng đầu trả lời:
- Nhị nương tháng trước đã đi ra ngoài rồi.
- Đi ra ngoài, đi đâu vậy?
- Không biết, sư phụ nói nhị nương có chuyện trọng yếu phải ra ngoài, cho nên những ngày nay toàn bộ là do sư phụ truyền thụ bài học cho chúng con.
- Thì ra là vậy.
- Man di nữ tử vẫn là man di nữ tử, đã lập gia đình còn xuất đầu lộ diện.
Bùi Nhân Cơ hiển nhiên đối với hành vi này của Đóa Đóa rất bất mãn.
- Cha cha tại sao lại nói Đóa Đóa như vậy? Muội ấy ra ngoài là làm chính sự chứ không phải là du sơn ngoạn thủy, kỳ thật con rất hâm mộ Đóa Đóa, có thể giúp đỡ Dưỡng Chân phân ưu, cha xem đó, con trói gà không chặt có gì có thể giúp được sầu lo của Dưỡng Chân.
- Con không thể nói như vậy, có đạo là.....
Đúng lúc này Thẩm Quang vội vã chạy tới:
- Công tử, nhị nương quay về rồi.
Lý Ngôn Khánh nghe được thì vội vàng nói:
- Về rồi sao, hiện tại ở đâu?
- Xe ngựa đã ra tới ngoài cửa Đàm Tông đại sư cùng với nhị nương cũng trở về rồi.
Đang nói chuyện đột nhiên nghe bên ngoài truyền tới một thanh âm xì xào, Lý Ngôn Khánh chỉ thấy Đóa Đóa cùng mọi người đi xuống, gió sương mệt mỏi, vội vàng tới tiếp đón.
- Quan Âm tỳ sinh rồi sao?
Không đợi Ngôn Khánh mở miệng Đóa Đóa cũng lộ vẻ khẩn trương.
Mà Ngôn Hổ ở bên cạnh cũng khẩn trương.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1