Những phồn hoa huyên náo thường ngày tại Tô Châu thành như chìm sâu vào trong giấc mộng.
- Đất trời khô hanh, đề phòng hỏa hoạn!
Hàng loạt tiếng thanh la cùng tiếng hô cảnh báo hòa vào nhau vang lên trong màn đêm đen thăm thẳm.
Người canh phu già này cả đời đã gắn bó với cuộc sống trong thành, có thể nói ngay cả khi nhắm mắt ông ta cũng không bao giờ đi lạc đường, nhưng trong thâm tâm của ông ta lúc này chợt cảm thấy có chút bất an khi nhìn Phong Hoa sơn trang nằm ở phía đối diện bên kia đường.
Phong gia tại Tô Châu là một phú hộ rất danh tiếng và giàu có, nhiều lục lâm cường đạo đã từng nhòm ngó tới gia tài của họ, thế nhưng qua bao nhiêu năm không kẻ nào dám làm chuyện đó. Việc này là do Trang chủ Phong Hoa sơn trang - Phong Tường kiếm khách Phong Trường Thiên là nhân vật nổi danh nhất trong số đương kim võ lâm Tam Đại kiếm khách. Phong Trường Thiên có một công tử là Phong Diêu, một kiếm khách trẻ nổi tiếng kiêu dũng và là môn hạ của đại kiếm khách Tiêu thành chủ Vân Cô Hạc.
Một tháng trước, Phong Trường Thiên tự dưng bệnh nặng không thể chủ trì được mọi việc trong trang, rồi bỗng có một thế lực thần bí ào tới huyết tẩy Phong Hoa sơn trang. Già trẻ lớn bé hơn ba mươi năm người tại đó không một ai thoát khỏi kiếp nạn, gia tài đồ sộ của Phong Hoa sơn trang bị cướp đi không còn một chút gì để lại.
Gần đây còn nghe người ta đồn rằng Phong Hoa sơn trang đang bị ma quỷ hí lộng, đấy là do những oan hồn chưa siêu thoát quay về cư ngụ trong trang.
Tim người canh phu già đập thình thịch khi ông ta bước tới gần cửa chính của sơn trang, nỗi sợ hãi tự dưng lan tỏa trong thâm tâm, trong lòng thầm cầu thần bái phật phù hộ khiến cho những oan hồn trong trang không tìm đến mình đùa giỡn.
Bỗng toàn thân y run rẩy mạnh mẽ, mắt nhìn như bị thôi miên về phía trước, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán.
Trong Phong Hoa sơn trang thật bất ngờ xuất hiện một đốm lửa màu xanh u ám phiêu đãng, hỏa quang lúc trên lúc dưới, khi ẩn khi hiện làm cho màn đêm càng trở nên thần bí và thêm chút ghê rợn.
Trong trang thật ra không còn một ai, đốm lửa kia làm sao có thể xuất hiện.
Người canh phu sợ hãi mặt trắng bệch, hai tay chắp trước ngực lầm rầm khấn niệm, người không ngừng run, không dám tiến thêm một bước.
Bất chợt ông ta cảm giác như có một cái gì đó nắm lấy vai của mình từ phía sau, trước lúc đó khóe mắt tựa như thấy được một đoàn hỏa quang lướt xuống như chớp.
Quỷ trảo ư hay là quỷ hỏa?
Đám ma quỷ tại Phong Hoa sơn trang rốt cuộc đã ra ngoài hoành hoành tác yêu tác quái rồi ư?
Người canh phu đó hét lên một tiếng kinh hãi không đánh nổi đồng la nữa, hồn phi phách tán.
Kỳ thật, để trên vai người canh phu là một bàn tay thật mềm mại, chủ nhân của nó là một thiếu nữ mặc y phục bó sát người, hữu thủ cầm một ngọn đuốc, đứng ngay phía sau nhìn người canh phu già đang sợ hãi tưởng chừng sắp chết tới nơi, cười khổ nói nhẹ:
- Ta đáng sợ như thế sao? Thực ra ta chỉ muốn đến chào hỏi ngươi một chút, hà tất phải thành ra bộ dạng sợ hãi như thế?
Khi nhìn thấy ánh đèn của người canh phu khuất dần ở phía cuối con đường, thiếu nữ liền chuyển mục quang hướng về cửa chính của Phong Hoa sơn trang. Cái biển sơn son thiếp vàng to lớn đề chữ “Phong Hoa Sơn Trang” treo bên trên vẫn sáng như thủa nào, nhưng trang viện thì đã thành địa ngục của nhân gian.
Đang đứng yên nhìn bất chợt nàng ta dập tắt ngọn đuốc, nghiêng người tung mình lên tường, trong bóng tối bỗng có một loạt ánh lửa lóe lên hắc ám như những u linh đang cầm quỷ hỏa dập dờn tiến đến.
Nữ tử vội động thân lao về hướng của quỷ hỏa. Khi tới gần nàng ta phát hiện một thân ảnh đang cầm ngọn đèn nhỏ liền tung mình phi tới.
Phát hiện ra nhân ảnh quỷ dị là một người bình thường, thiếu nữ liền nép mình trên mái ngói, mắt chăm chú nhìn xuống thân ảnh đang chuyển động. Chỉ thấy người đó giáng vẻ giống một thế gia công tử, hông đeo trường kiếm, mắt sáng như sao. Y đang đứng chợt thả chiếc đèn từ từ rơi xuống đất. Thiếu nữ còn đang ngạc nhiên thì bất chợt cảm thấy có một sự uy hiếp đang lao tới gần. Chỉ nghe “Xoảng” một tiếng nhẹ nhàng, kiếm vừa rời vỏ thì kiếm phong đã lao về hướng của nàng ta.
Nữ tử thất kinh trong giây lát, không ngờ đối phương lại cao minh, nhanh chóng tìm ra nơi ẩn nấp của mình, vội vung chiêu đánh bạt ánh kiếm đang lao tới đồng thời nhún mình rời khỏi mái ngói, thân mượn lực bắn lên trên không tránh liền ba chiêu kiếm tiếp theo. Khi vừa hạ chân xuống đất, thiếu nữ lập tức rút ra một tấm huyền thiết lệnh bài đưa ra phía trước rồi hỏi:
- Ngươi là Phong Diêu ư?
Nam tử đó như hận thù đại thịnh, sát khí bức nhân tỏa ra, kiếm chiêu như chớp giật. Thiếu nữ vừa rút ra huyền thiết lệnh bài đưa về phía trước vừa tránh được sáu chiêu kiếm, đến chiêu cuối cùng cây kiếm của nam tử đã chĩa vào yết hầu của nàng ta.
Nữ tử điềm tĩnh nói ngay lập tức:
- Ta với ngươi vô oán vô cừu, hà cớ gì mà vừa gặp mặt đã phải hạ sát chiêu như vậy?
Nam tử hơi trùng kiếm xuống một chút, lạnh lùng hỏi lại:
- Vì sao mà cô lại biết ta là Phong Diêu?
Nữ tử khổ sở nói:
- Vân Tiêu thành khoái kiếm thiên hạ vô song, kiến thức của ta tuy không phải là cao siêu gì nhưng cũng biết được những chiêu vừa rồi ngươi tung ra đích thị là Tiêu thành kiếm pháp. Niên kỷ của ngươi còn trẻ, lại không phải là nữ nhân, tất nhiên không phải là Trầm Linh Nhược, vậy nếu mà ngươi không phải là Phong Diêu thì còn ai vào đây nữa?
Hán tử có tên Phong Diêu lặng yên giây lát rồi hỏi tiếp:
- Còn cô là ai?
Nữ tử không trả lời ngay mà nâng bàn tay cầm huyền thiết lệnh bài lên trên ngang người đưa cho y nhìn.
Phong Diêu cầm lệnh bài, chỉ thấy trên mặt lệnh bài có khắc ba ký tự lớn “Lục Phiến Môn”, nhìn về phía sau thì thấy khắc một danh tự - Bạch Vũ Tinh
Bạch Vũ Tinh, mới mười bẩy tuổi đã gia nhập Lục Phiến Môn. Trong sáu năm trời bằng kỳ thuật Linh Hồ Truy Tung, nàng đã truy bắt được không ít phạm nhân. Giang hồ xưng tụng nàng ta là Thiên Lí Phi Tinh, danh lừng võ lâm với độc bộ Truy tung chi thuật.
Phong Diêu trả lại lệnh bài đó đồng thời nói:
- Không biết là Bạch bộ đầu đang đêm tới đây là vì việc gì vậy?
- Ta nghe đồn Phong Hoa sơn trang bị quỷ ám, muốn qua xem có chuyện gì xảy ra, chưa từng thấy ma quỷ bao giờ nên ta cũng muốn xem chúng ra sao để đại khai nhãn giới.
Cười cười, Bạch Vũ Tinh nói tiếp:
- Bất quá thật là đáng tiếc, quỷ thì không thấy mà chính ta lại suýt biến thành quỷ.
Xong rồi nàng ta thu lại nụ cười, nghiêm chỉnh nói:
- Đương nhiên nguyên nhân chính hoàn toàn là vì công việc.
Phong Diêu nhíu mày hỏi:
- Công việc gì?
- Ta là bộ khoái, mà bộ khoái có trọng trách là điều tra các vụ án.
- Ở đây hình như không có một án sự nào cho cô điều tra cả.
- Phong Hoa sơn trang toàn gia bị tiêu diệt, đó không phải huyết án ư?
Phong Diêu lạnh lùng nói:
- Chuyện ân oán giang hồ đâu cần quan phủ quản đến, cũng không cần người khác phải nhúng tay vào. Bạch bộ đầu xin quay bước, thứ cho tại hạ không tiễn.
Nói xong Phong Diêu quay mình bước đi, cũng không cần nghe câu trả lời của Bạch Vũ Tinh, thân hình thoáng chốc như tan biến trong màn đêm hắc ám.
Bạch Vũ Tinh đứng yên khoảng nửa thời thần, không nói gì chỉ lắc đầu cười khổ rồi lặng lẽ đi về hướng đại môn (cửa chính) của Phong Hoa sơn trang.
Lúc này, trên mặt đất chỉ còn một ngọn đèn cô độc tỏa ra ánh sáng yếu ớt như muốn tắt. Tại một góc tường âm u gần đó bỗng xuất hiện một thiếu nữ toàn thân vận hắc y, tay cầm loan đao, nhan sắc cực kỳ mỹ lệ lạnh lùng.
Thiếu nữ này từ đâu đến? Tại sao Bạch Vũ Tinh và Phong Diêu lại không phát hiện được?
Hắc y thiếu nữ chăm chú nhìn về phía Bạch Vũ Tinh rời đi rồi quay mình lao theo hướng Phong Diêu vừa biến mất.
***
Phía trước bỗng xuất hiện hai điểm sáng, tới gần mới thấy ánh sáng được phát ra từ hai ngọn đèn, trên mái nhà Phong Diêu đang cầm kiếm đứng uy nghiêm. Hắn lạnh lùng nhìn xuống dưới, cười nói:
- Cuối cùng ngươi cũng tới.
Vừa nói xong thân hình đã phiêu diêu hạ xuống đất.
Hắc y thiếu nữ chẳng nói chẳng rằng, cổ tay xoay một cái rút đao chém tới. Thanh đao đó thân dài hơi uốn lượn, nhìn thoáng qua trông rất giống loại đao của võ sĩ Đông Doanh, nếu xét kỹ thì đao đó được đúc theo khuôn dạng của Tàn Nguyệt loan đao, ánh sáng từ ngọn đèn truyền tới toàn thân đao được phản chiếu tỏa ra lam quang kỳ dị, Phong Diêu hơi ngạc nhiên hỏi:
- Tàn Nguyệt đao ư? Ngươi là Lãnh Nguyệt La Sát Chung Li Nguyệt phải không?
Hắc y thiếu nữ không trả lời, trong mắt tỏa ra một đạo phong hàn lạnh lẽo, hét lên:
- Xem đao!
Nói xong, nhất đao phá không chém tới.
Phong Diêu nâng kiếm lên nghênh đón, quát hỏi:
- Phong Hoa sơn trang của ta có oán cừu gì với ngươi? Tại sao ngươi lại hạ độc thủ tàn ác như vậy, ngay cả người già và trẻ nhỏ cũng không tha?
Hắc y thiếu nữ không nói gì tiếp tục chém xuống, đao sau nhanh hơn đao trước, đao pháp của nàng ta nhanh, cực kỳ chính xác và tàn nhẫn, thuộc hàng nhất lưu đao pháp. Nhưng đáng tiếc đối thủ của nàng ta lại là Phong Diêu.
Chỉ thấy mắt của Phong Diêu như tóe lửa, hắn tự tin chỉ sau khoảng hai mươi chiêu là có thể thu thập nữ sát thủ này.
Hắc y thiếu nữ bỗng nhiên dừng đao, tả thủ lấy trong ngực ra hai thỏi ngân lượng, khẽ vẩy một cái. “Choang”, “Choang” hai thanh âm vang trong đêm khuya, hai ngọn đèn bị đập vỡ, ánh lửa cũng theo đó vụt tắt.
Trong bóng tối, Phong Diêu không nhìn rõ chém nhứ ra phía sau một chiêu. Hắc y thiếu nữ bỗng thu chiêu yên lặng, không phát ra chút thanh âm nào. Phong Diêu liền bình tĩnh thở nhẹ, tập trung thần thức nghe ngóng. Một lúc sau từ phía bên trái chợt có tiếng gió vọng tới, đao khí ập vào thân hình, hắn không kịp di chuyển, khẽ lắc một cái, kiếm quang như chớp giật theo thế đâm xiên ra, nhưng đã chậm, “Xoạt” Tàn Nguyệt đao đã chém lướt qua áo ngực của hắn.
Một luồng ánh sáng ở phía sau bỗng lóe lên, Phong Diêu quay đầu lại thấy Bạch Vũ Tinh đang cầm đuốc ngồi trên mái ngói cười nhìn xuống. Thì ra nàng ta vẫn chưa rời khỏi nơi này.
Quay lại phía Hắc y thiếu nữ, chỉ thấy nàng ta một tay ép vào ngực, huyết dịch chảy ra ướt đẫm cả áo, rõ ràng vừa rồi đã trúng một kiếm của Phong Diêu xuyên thẳng vào ngực. Hắc y nữ tử ngẩng đầu thấy Bạch Vũ Tinh thì sắc diện chợt biến đổi, nhanh chóng chuyển thân tung mình trốn đi.
Phong Diêu đã tốn công nửa đêm cầm đèn đi dạo quanh Phong Hoa sơn trang là muốn hung thủ xuất hiện, bây giờ có cơ hội đâu có thể để kẻ đó trốn thoát, hắn lập tức muốn truy đuổi, nhưng vừa di chuyển được hai bước thì cảm thấy chỗ bị chém trước ngực hơi ngứa. Là do Hắc y thiếu nữ dùng đao tẩm độc, chỉ cần hơi tiếp xúc với da thịt là độc tố lập tức lan tỏa. Phong Diêu cẩn trọng vội vận công đề kháng không dám truy đuổi.
Hắn dừng lại, mắt trừng trừng nhìn về hướng Hắc y thiếu nữ vừa chạy thoát, ẩn chứa một dáng vẻ không cam chịu, tự trách mình quá chủ quan nên để lỡ cơ hội. Khi quay đầu lại nhìn Bạch Vũ Tinh, hắn thấy dáng vẻ nhàn nhã của nàng tựa như không phải chuyện của mình thì không cần dính vào, nhịn không được liền nói:
- Cô không phải đến đây để điều tra án hay sao? Tại sao lại không xuất thủ cản cô ta lại?
Bạch Vũ Tinh làm bộ dạng ngạc nhiên đáp:
- Không phải là ngươi nói rằng đây là việc ân oán giang hồ không khiến quan phủ quản tới, việc của ngươi không cần ta nhúng tay vào sao?
Phong Diêu nhất thời trơ như gỗ, không nói lên lời.
Bạch Vũ Tinh cười nhẹ đứng dậy, phủi bụi bám tại y phục, phi thân xuống phía dưới rồi nói tiếp:
- Ngươi phát giác có kẻ ám muội ẩn thân nên cố ý dùng ngôn ngữ khiêu khích muốn ta rời khỏi, ta nói đúng chứ?
Phong Diêu vẫn không nói gì.
Bạch Vũ Tinh nói tiếp:
- Ngươi cố tình tạo ra tin đồn có ma quỷ hoành hoành vì muốn hung thủ xuất đầu lộ diện, ta nói không sai phải không?
Phong Diêu không nhịn được đành trả lời:
- Cô đã biết như thế, nhưng lại vẫn để cho hung thủ chạy thoát!
Bạch Vũ Tinh khẽ lắc đầu nói:
- Ngươi chỉ mới dụ được một con rắn nhỏ chui ra thôi, con đại xà thì vẫn lẩn trốn trong hang, vậy thì bắt con rắn nhỏ có tác dụng gì hữu ích chứ?
- Ngươi có thể bắt… xong có thể… thả…
Phong Diêu chỉ nói được như vậy thì trời đất quay cuồng tối xầm lại, thanh âm phát ra như gió thoảng câu được câu chăng, “bịch” một cái ngã ngửa ra phía sau, thân hình mễm nhũn.
***
Khi tỉnh, cảm thấy miệng và cổ họng đượm nồng dược vị, hắn ngồi dậy nhìn xung quanh thấy mình dường như đang ở trong một ngọa phòng (phòng ngủ) của Phong Hoa sơn trang.
Đẩy cửa bước ra, hắn thấy Bạch Vũ Tinh đang ngồi bên đống lửa, hai bên có hai cành cây to chọc xuống đất dựng lên, hai đầu nối với nhau bằng một sợi dây, giữa sợi đây có một lọ thuốc được buộc vào, rõ ràng nàng đang nấu thuốc.
Bạch Vũ Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, đưa tay cẩn thận lấy lọ thuốc xuống rồi đổ dược thủy vào một cái bát trên bàn nói:
- Hãy uống thuốc đi, như thế chút mê dược còn lại trong thể nội của ngươi mới tiêu tán hết được.
Dược thủy đó thật đắng, hắn cố uống một hơi cho hết.
Phong Diêu sau khi uống xong thuận miệng hỏi:
- Cô làm sao mà biết được đó là phòng ngủ của ta?
Bạch Vũ Tinh liền đáp:
- Khi điều tra án ta đã có xem qua sơ đồ bố trí của Phong Hoa sơn trang, ngay cả phòng của các cô hầu gái cũng kiểm tra và ghi nhớ kĩ.
Phong Diêu hỏi tiếp:
- Cô có nhận ra nữ nhân đến đây tối qua không?
Bạch Vũ Tinh gật nhẹ trả lời:
- Cô ta là Lãnh Nguyệt La Sát.
Chung Li Nguyệt tại giang hồ nổi danh là một mĩ nhân lạnh lùng và tàn nhẫn. Một số người nói rằng cô ta là một độc xà mĩ nhân thì đúng hơn, bởi vì cô ta động thủ vô cùng tàn khốc, độc địa. Khô Tùng Ngũ Quỷ là một nhóm đạo phỉ tàn ác háo tài háo sắc hoành hoành khắp dải Trường Giang, có lần gặp gỡ Chung Li Nguyệt, Quỷ Ngũ thấy nhan sắc của nàng ta nói lời khinh bạc. Trước những lời nói ô uế dâm tục của hắn, Chung Li Nguyệt giận giữ cực điểm chẳng nói chẳng rằng lập tức tấn công, dùng Tàn Nguyệt đao pháp đánh bại Khô Tùng ngũ quỷ, sau đó cắt hết hai tai, chặt hai tay của Quỷ Ngũ nhưng không giết mà để cho hắn đau đớn khổ sở sống không bằng chết.
Bỗng ở phía nam truyền đến một tiếng người hét lên:
- Ác tặc, mau xuất hiện cho ta! Ngươi tưởng lẩn trốn ở cái sơn trang toàn người chết này thì ta sẽ không tìm được ngươi sao?
Thanh âm như vang vọng đến mọi ngõ ngách rất rõ ràng, hiển nhiên là người đó đã dùng nội lực truyền vào thanh âm.
Phong Diêu nhếch mép cười khổ:
- Không ngờ hắn lại đến nhanh như thế.
Bạch Vũ Tinh ngạc nhiên hỏi:
- Ai?
Phong Diêu đáp lời:
- Đó là nhị đệ tử của Cổ Ảnh kiếm tông Diêm Cung Cẩn, Tạ Phong.
Bạch Vũ Tinh liền hỏi:
- Phụ thân của hắn chẳng phải là Tạ Chánh, tổng tiêu đầu Dương Vân phiêu cục mới chết gần đây ư?
Phong Diêu gật đầu xác nhận.
Bạch Vũ Tinh ngạc nhiên:
- Ngươi làm sao mà lại đắc tội với hắn vậy?
Phong Diêu thở dài:
- Việc này nói ra thì có chút oan khuất rối rắm. Sau khi nghe tin Phong Hoa sơn trang xảy ra chuyện, ta còn chưa biết rõ đầu đuôi thì nhận được một thư nặc danh nói rằng toàn bộ gia tài bị cướp của Phong gia đang được Dương Vân tiêu cục áp tải. Đọc xong, nhân lúc họ áp tải hàng đi qua Tô Châu ta liền chặn đường đòi được xem số hàng đó, mặc dù biết điều đó trái với quy định của tiêu cục nhưng lúc đó ta cực chẳng đã, lửa hận thù che mờ tâm trí. Tất nhiên là Tạ Chánh không đồng ý, ta chỉ còn nước động thủ rồi nhân đó tìm cơ hội ngó qua. Đang giao chiến thì bất ngờ xuất hiện một kẻ lạ mắt đánh lén ta phía sau. Ngày trước, tại sơn trang này các võ sư hộ trang có y phục và mặt nạ quỷ như thế nào thì kẻ đó ăn mặc giống y vậy. Khi đánh lén xong hắn liền bỏ chạy, ta lập tức truy đuổi mong bắt được hắn kiếm manh mối nhưng không thấy hắn đâu cả.
Bạch Vũ Tinh chen ngang hỏi:
- Điệu hổ li sơn ư?
Phong Diêu nói:
- Chính thế, ta đang truy đuổi hắn chợt nghĩ ra là mình có khi bị trúng kế điệu hổ li sơn, vội vàng quay về thì chỉ thấy toàn bộ đám võ sư hộ tiêu đã bị người khác hạ độc thủ, các hòm tài vật không cánh mà bay. Lúc ta đang cúi người kiểm tra thương thế của họ để xem tình thế và truy tìm manh mối thì tên Tạ Phong xuất hiện.”
Bạch Vũ Tinh liền hỏi:
- Như vậy vì hồ đồ một chốc mà bỗng nhiên ngươi bị hắn coi là kẻ đã sát hại phụ thân của hắn?
Phong Diêu cười khổ gật đầu đáp:
- Tạ Phong mắt đỏ sọng lên đòi công đạo cho cha hắn, còn ta không muốn phiền nhiễu đôi co nên đã tung mình chạy mất.
Bạch Vũ Tinh trầm ngâm hỏi:
- Vậy ngày đó hắn có biết ngươi chính là Phong Diêu chưa?
- Hắn không biết.
Phong Diêu chợt nhíu mày lẩm bẩm:
- Kì quái thật, hắn không biết ta chính là Phong Diêu vậy tại sao lại có thể đến đây tìm ta được nhỉ?
Bỗng nhiên âm thanh của kẻ đó lại lồng lộng vang lên:
- Ác tặc, ta không tin là khi ta phóng hỏa đốt trụi cái sơn trang này mà ngươi vẫn không chịu xuất đầu lộ diện.
Phong Diêu khẽ ôm quyền hướng về phía Bạch Vũ tinh nói:
- Cô hãy nghỉ ngơi ở đây trước đã, ta sẽ quay lại.
Nói xong hắn tung mình về hướng cửa chính của sơn trang, mở toang cửa rồi cười to nói:
- Tạ huynh hò hét cũng đã mệt rồi, chi bằng vào đây nghỉ ngơi chút đỉnh đã.
Tạ Phong tay nắm chặt thanh kiếm mắt trừng trừng đầy cừu hận nhìn Phong Diêu đáp lời:
- Thật là tốt, cuối cùng thì ngươi cũng ló đầu ra.
Phong Diêu liền nói:
- Khách từ phương xa đến thăm, chủ nhân làm sao không ra mở cửa tiếp đón được chứ?
Một trung niên mặt tựa mặt khỉ đứng sau Tạ Phong nhìn Phong Diêu hắc hắc cười nói:
- Đừng có nói năng nhăng cuội, ngươi sẽ chóng thành quỷ chủ nhân của cái sơn trang đầy cô hồn này thôi.
Phong Diêu khẽ liếc nhìn kẻ vừa lên tiếng, thì ra là tổng quản của Dương Vân phiêu cục, Quách Thiếu Hầu.
Tạ Phong quát:
- Rút kiếm ra!
Phong Diêu vẫn bình tĩnh:
- Đao kiếm vô tình, đáng tiếc là Phong Hoa sơn trang còn có huyết cừu chưa báo nên tại hạ vẫn chưa muốn chết vào lúc này.
Tạ Phong nghe vậy cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Phong Hoa sơn trang huyết án thì có quan hệ gì tới ngươi?
Phong Diêu liền đáp:
- Tại hạ là Phong Diêu, thiếu trang chủ của Phong Hoa sơn trang.
Quách Thiếu Hầu cười chế diễu nói:
- Ngươi là Phong Diêu thì chắc ta là Vân Cô Hạc!
Phong Diêu lạnh lùng nhìn ông ta, không biên bạch gì cả, bước tới một cây đại thụ gần đó, vận công thình lình chém nhoằng một cái, chỉ thấy kiếm ảnh lóe lên rồi “Xoảng" - thanh âm vang lên nhẹ nhàng, kiếm đã chui vào trong bao, bốn mảnh lá xanh từ trên cây phiêu diêu rơi xuống.
Quách Thiếu Hầu nhìn thấy cảnh tượng đó, mặt hiện lên nét trào phúng nói:
- Ta cứ tưởng có cái kiếm pháp gì hay ho, hóa ra là múa kiếm chặt rụng vài cái lá.
Phong Diêu không quan tâm tới lời ông ta nói, đưa tay ra đón lấy mấy chiếc lá đó rồi xòe ra. Tạ Phong cùng Quách Thiếu Hầu lúc này mới thực sự thất kinh, trên tay Phong Diêu cầm một phiến lá mỏng, trên mặt có hình chữ thập bị kiếm khí chém chia ra thành bốn ô, tạo nên chữ "Điền" trên lá, trong thời gian kiếm quang lóe lên thì kiếm thủ đã xuất ra ba kiếm.
Tạ Phong kinh ngạc nói:
- Chiêu kiếm này quả nhiên là Vân Tiêu kiếm pháp, vậy ngươi quả thực là Phong Diêu!
Quách Thiếu Hầu tiếp lời:
- Trong giang hồ không ai có thể tưởng được là Phong đại thiếu gia lại có thể giết người vì tiền!
Phong Diêu không buồn bực mà vẫn nói:
- Tạ huynh mà quả thực nghi ngờ tại hạ là hung thủ giết chết lệnh tôn thì đã trúng kế của gian nhân rồi.
Tạ Phong nhíu mày nói:
- Ngươi nói những lời này nghĩa là sao?
Phong Diêu liền đem mọi chuyện xảy ra ở Phong Hoa sơn trang và Tô Châu kể sơ qua.
Tạ Phong trầm ngâm nói:
- Tại sao lúc đó ngươi lại không nói ngay với ta?
Phong Diêu liền trả lời:
- Ngày đó Tạ huynh thấy thi thể của phụ thân thì bi thống phi thường, đau thương cùng nộ hỏa che mờ tâm trí, ta có đứng lại phần trần liệu có ích gì?
Tạ Phong sắc mặt hơi hồng lên một chút không nói một lời nào.
Phong Diêu nói tiếp:
- Tạ huynh vốn không biết thân phận của tại hạ, vậy làm sao có thể biết được tại hạ đang ở Phong Hoa sơn trang?
Tạ Phong đáp:
- Thực ra ta cũng không biết, nào ngờ bỗng nhận được một bức thư nặc danh, trong thư đó viết rằng cừu nhân sát hại phụ thân ta đang lẩn trốn tại Phong Hoa sơn trang.
Phong Diêu thờ dài than:
- Chỉ sợ chính kẻ gửi thư nặc danh cho ngươi và ta là cừu nhân chân chính của chúng ta đó.
***
- Chuyện hiểu nhầm đã được giải quyết rõ ràng rồi phải không?
Bạch Vũ Tinh vừa nhìn thần sắc của Phong Diêu biết ngay sự tình đã được giải quyết.
Phong Diêu cười nhẹ đáp:
- Chính thế.
Bạch Vũ Tinh nói:
- Thuốc được sắc giờ đã hơi lạnh, có thể sẽ khó uống hơn trước đó.
Phong Diêu liền bước thẳng tới bàn cầm lấy chén thuốc rồi cúi đầu uống một mạch, Bạch Vũ Tinh chăm chú nhìn động tác của hắn, lúc hắn đang uống thì mục quang chợt lóe lên hàn quang quỷ dị. Phong Diêu hạ bát xuống, hàn quang đó lập tức biến mất.
Phong Diêu đặt chén thuốc xuống, nhíu mày cảm thán nói:
- Quả thật là đau khổ đắng cay, ta trước đây…
Hắn chưa kịp nói hết câu thì thân thể chợt bủn rủn, tay đưa lên ôm lấy đầu, sắc mặt biến chuyển nói:
- Cái này thực ra… đây là thuốc gì vậy? Tại sao ta cảm thấy… dường như xung quanh ngày càng mờ ảo… toàn thân không có một chút… lực khí nào cả?
- Ha, ha, ha…
Bạch Vũ Tinh giọng yêu kiều, bất ngờ nói:
- Thực ra đó là loại thuốc gì thì ta cũng không rõ lắm, bởi vì ta cũng không chế biến ra mà chỉ có đổ nó vào chén thuốc thôi.
Đây chắc chắn không phải là Bạch Vũ Tinh vì nàng không có kiểu cười như vậy.
- Ngươi… là ai?
Phong Diêu đưa tay dựa vào chiếc bàn đá bên cạnh, miễn cưỡng chống đỡ không để cho mình gục ngã.
“Bạch Vũ Tinh” đưa tay gỡ chiếc mặt nạ tinh xảo xuống, một bộ mặt thực kiều mị đầy kỳ quái lộ ra.
- Ngươi sao rồi? Ta so với Bạch Vũ Tinh thỉ ai đẹp hơn?
Ả uyển chuyển bước tới bên cạnh Phong Diêu đưa tay ra chưa kịp xuất chiêu thì mạch môn đã bị kiềm chế. Phong Diêu bỗng đứng thẳng dậy, không có dáng vẻ của người bị trúng độc, sắc mặt cười cợt chợt đông cứng, ả nói:
- Ngươi không bị trúng độc ư?
Phong Diêu lắc đầu, nhổ từ trong miệng chút nước bị hắn dùng công lực cô lại ra ngoài. Ả thấy vậy liền nói:
- Ngươi làm sao biết được?
Mục quang của Phong Diêu dừng lại trên tai của ả rồi đáp:
- Thuật dị dung của cô cũng quả không tệ, nhưng cô lại đeo khuyên tai, Bạch Vũ Tinh thì không.
Vào thời đó những cô gái nghèo hay dùng hoa cài lên tai để trang điểm, khá giả hơn một chút trở lên thì phần lớn toàn dùng khuyên tai. Lúc trước Phong Diêu gặp Bạch Vũ Tinh phát hiện ra nàng ta không có đeo một chiếc khuyên tai nào, khi thấy nàng bất chợt đeo khuyên tai thì thầm giật mình ngạc nhiên. Không ngờ chỉ một chút chú ý mà hôm nay hắn đã cứu được chính sinh mệnh của mình.
Nở một nụ cười đàm tiếu, ả yêu kiều nói:
- Ngươi không muốn hỏi ai đã phái ta đến ư?
Phong Diêu vẫn không nói gì, ả tươi cười nói tiếp:
- Ta quả thực là muốn dẫn ngươi đến gặp kẻ đó.
Phong Diêu bất thần vung hửu thủ lên như chớp đánh bật mũi phi châm nhỏ bắn về phía bụng dưới của hắn bay trật sang một bên.
Ám toán bị đối phương phát hiện và thoát được, ả vẫn cười cười:
- Phong công tử quả cũng có chút bản lĩnh a.
Cùng lúc, hữu thủ đột nhiên xuất hiện một phi châm khác cắm vào hướng bàn tay của Phong Diêu đang kiềm chế mạch môn khiến cho hắn đành buông tay lùi ra sau đề phòng.
Ả cũng cấp tốc thối lui đồng thời lấy trong ngực ra một quả cầu nhỏ ném mạnh xuống đất, khói đen mù mịt theo gió tỏa đến chỗ Phong Diêu.
Làn khói này không những làm mê hoặc mục quang mà còn khiến cho mắt hắn trở nên đau rát. Phong Diêu lập tức nhắm mắt, phong bế hô hấp đề phòng khí độc ẩn chứa trong khói, ngưng thần bình tĩnh nghe ngóng mọi tiếng động phát ra.
Khi làn mê vụ loãng dần thì hình dáng của nữ tử đó đã biến mất.
Phong Diêu từ từ mở mắt nhìn xung quanh, vẫn còn nhìn thấy mọi vật nhưng trong tròng mắt cảm giác cay cay, nước mắt chỉ trực trào ra ngoài.
Bất chợt sau lưng hắn vang lên một thanh âm trong trẻo:
- Ai da, không biết Phong thiếu gia làm sao mà đờ đẫn người ra thế?
Bạch Vũ Tinh lúc này không biết từ đâu đột nhiên quay về.
Phong Diêu lặng lẽ mở mắt ra quan sát, không để ý đến lời trêu đùa của nàng.
Bạch Vũ Tinh cười cười nói tiếp:
-Ta vừa phát hiện và đuổi theo một người đeo cái mặt nạ quỷ như ngươi kể.
Phong Diêu liền nhớ ngay tới kẻ đeo mặt nạ ám toán hắn lúc trước.
Last edited by kedatinh1974; 04-07-2008 at 02:33 AM.
- Quả nhiên lại là kế điệu hồ ly sơn, hừm, bây giờ chúng ta sẽ truy tìm Chung Li Nguyệt.
Bạch Vũ Tinh nói xong liền nhẹ huýt sáo, thanh âm vừa vang lên thì từ bụi hoa gần đó đột nhiên xuất hiện một con thú.
Phong Diêu tròn xoe mắt nhìn, trong khóm hoa lao ra một con linh hồ chỉ có to bằng cỡ nắm tay, toàn thân màu ngân bạch (trắng bạc) lông mềm mại, tai nhọn, mắt đen và trong như ngọc, cái mũi nhỏ cũng màu đen, lúc nó lười nhác ngoác mồm ra lộ hai hàm răng bé xíu trắng toát.
- Đây là Tiểu Thủy.
Bạch Vũ Tinh đưa tay trái luồn xuống dưới hông còn tay phải khẽ đặt nhẹ lên mình nó, con linh hồ lập tức trèo lên tay nàng. Bạch Vũ Tinh dịu dàng vuốt ve lớp lông mềm mại nói:
- Ngươi đã nghỉ ngơi khỏe rồi, còn Tiểu Tịch đêm qua có lẽ đã khá bận rộn đấy.
Nói xong liền đặt tiểu linh hồ xuống dưới đất.
Linh hồ chạy tới gần cái bát bằng sứ trắng chỉ còn một nửa nước thuốc, đưa một móng chân khẽ nhúng vào trong dược thủy rồi đưa lên mũi ngửi, vừa hít nhẹ một cái nó đã lập tức chạy ra xa.
Bạch Vũ Tinh cầm cái bát sứ lên đổ những dược thủy còn sót đó đi rồi nói:
- Cái bát thuốc này đã bị hạ độc.
Phong Diêu ngạc nhiên nói:
- Nó có thể ngửi phân biệt được độc dược ư?
- Ừm!
Bạch Vũ Tinh không nói gì nhiều, ngẩng đầu nhìn trời.
Không khí lúc này chợt có chút ẩm thấp lạ thường, có lẽ sẽ có mưa to gió lớn.
Bạch Vũ Tinh ôm lấy linh hồ vuốt ve rồi đặt xuống đất nói:
- Chúng ta muốn mau chóng tìm ra được Chung Li Nguyệt, nếu trời mưa sẽ rất khó khăn truy tìm dấu vết.
Chỉ thấy tiểu linh hồ ngửi xung quanh, sau khi đánh hơi một lúc trên mặt đất thì đột nhiên nó lao thẳng về phía trước.
- Mau đi theo.
Tiểu linh hồ thân hình nhỏ bé linh hoạt luồn lách lao đi rất nhanh. Thỉnh thoảng nó dừng lại giây lát để đánh hơi dò tìm rồi tiếp tục lao đi.
Hai người đuổi theo tiểu linh hồ rời khỏi Tô Châu thành tiến nhập vùng đất hoang vu phía tây. Đất đai nơi đây đã bị bỏ hoang lâu ngày, cỏ dại mọc tùm lum. Từ xa có thể nhìn thấy một ngôi miếu cổ to lớn nhưng hoang sơ tàn tạ khiến người ta cảm giác có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Phong Diêu định tung mình vào kiểm tra thì Bạch Vũ Tinh chợt giữ hắn lại, đưa tay ra dấu rồi đặt ngón chỏ lên miệng ám chỉ đừng lên tiếng, hai người vội nấp sau một bụi cây um tùm.
Tiểu linh hồ chạy luồn vào trong miếu, một lát sau chạy ra, bên cạnh xuất hiện một con linh hồ khác to hơn nó nhiều. Con đại linh hồ này toàn thân cũng mang màu ngân bạch, điểm duy nhất khác biệt là trên trán có một nhúm lông màu đen.
Phong Diêu lập tức minh bạch, tối hôm qua Bạch Vũ Tinh đã thả con linh hồ Tiểu Tịch lùng tìm dấu vết của Chung Li Nguyệt cả đêm, sau đó để cho linh hồ Tiểu Thủy đánh hơi mùi của nó, chỉ cần tìm được Tiểu Tịch thì cũng coi như là đã tìm được tung tích của Chung Li Nguyệt. Thế nên Bạch Vũ Tinh rất ngại trời mưa, nước mưa sẽ làm loãng đi mùi vị mà linh hồ Tiểu Tịch để lại.
Hai con linh hồ lao về hai bên của Bạch Vũ Tinh, nũng nịu gại đầu vào hai bên chân của nàng. Đang kiên nhẫn chờ đợi thì đột nhiên hai người phát hiện có hai nhân ảnh đang từ phía xa lao vút tới.
Khi hai nhân ảnh tới gần, có thể nhận thấy người đi trước toàn thân mặc hắc y, mặt đeo mặt nạ quỷ, ở phía sau người đó chính là thiếu nữ tại Phong Hoa sơn trang đã giả dạng Bạch Vũ Tinh ám toán Phong Diêu.
Quỷ diện nhân chợt nói:
- Yến Nô, ngươi lưu lại ở bên ngoài.
Nói xong liền bước thẳng vào trong miếu.
Ngay lúc này, từ trong cổ miếu vang lên một thanh âm:
- A Nguyệt, ngươi bị thụ thương ư?
Người luyện võ công chủ yếu là luyện nhãn lực và thính lực, nên minh mẫn hơn người thường rất nhiều. Vì vậy, dù xa nhưng Phong Diêu và Bạch Vũ Tinh vẫn miễn cưỡng nghe được lõm bõm tiếng người nói chuyện trong cổ miếu.
Chỉ nghe thấy thanh âm của một nữ tử vang lên:
- Kiếm chiêu của hắn quá nhanh.
Đúng là thanh âm của Chung Li Nguyệt.
Quỷ diện nhân nói:
- Đây là năm vạn lượng ngân phiếu, ngươi hãy lấy dùng tạm trước đã.
- Ta không muốn, ngươi hãy nói với phụ thân, đây là lần cuối cùng, từ sau ta không muốn lưu lại tổ chức này nữa.
- Ngươi không muốn làm thì phụ thân chắc cũng không ép ngươi. Nhưng trước hết ngươi hãy tránh mặt để trị thương, đừng để cho Phong Diêu tìm thấy, điều này đối với ngươi hay đối với phụ thân đều tốt cả.
Thanh âm của Chung Li Nguyệt đột nhiên trở nên sắc sảo lạ thường:
- Tại sao ta phải lẩn trốn? Ta không giống như ngươi và phụ thân, ngày ngày lo sợ, dấu đầu hở đuôi, như quá xấu hổ điều gì đó mà không dám lộ diện.
Quỷ diện nhân đó giận dữ quát:
- Ngươi!
- Phong Diêu mà truy tìm đến thì ta một mình làm một mình chịu, không liên lụy tới ngươi và phụ thân là được!
Lời vừa dứt, một nhân ảnh trong cổ miếu bay ra, chính là Chung Li Nguyệt, nàng ta khẽ liếc Yến Nô một cái, thân ảnh nhanh như chớp biến mất trong cỏ dại um tùm.
Phong Diêu chăm chú nhìn vào phía cửa miếu, mắt lóe lên hung quang, hữu thủ nắm chặt chuôi kiếm. Thân ảnh của Quỷ diện nhân lúc này đã xuất hiện trước cửa miếu. “Sang” một cái, kiếm đã rời khỏi bao, Phong Diêu lập tức xuất thủ, Bạch Vũ Tinh cũng nhún mình vung bảo đao chém thẳng về phía Yến Nô.
Quỷ diện nhân thất kinh rút kiếm đánh bạt chiêu đó, đồng thời cùng một lúc, hắn và Yến nô song song tung mình bay vào trong cổ miếu, Bạch Vũ Tinh và Phong Diêu lập tức lao theo.
Trong miếu, Quỷ diện nhân và Yến Nô tăm tích chợt biến mất, chỉ thấy mạng nhện giăng kín góc tường, Phật tượng bắt đầy bụi, các nét vẽ cũng đã mờ nhạt rất nhiều.
Phong Diêu bên phải, Bạch Vũ Tinh bên trái cùng dò tìm dấu vết, tất cả các chỗ có thể nhìn thấy tại cổ miếu đều được kiểm tra kỹ nhưng vẫn chưa tìm được gì.
Cuối cùng, gần ngay tượng Phật lớn nhất trong miếu phát hiện được một cánh cửa nhỏ. Phong Diêu định tiến vào thì Bạch Vũ Tinh giữ tay hắn kéo lại. Nàng cúi xuống chỗ hai con linh hồ đang luẩn quẩn quanh chân, ôm lấy Tiểu Tịch lên trao cho hắn rồi nói:
- Nếu ở đâu có độc dược, nó sẽ cảnh tỉnh cho ngươi.
Nàng cẩn thận đặt Tiểu Thủy vào trong một cái túi nhỏ bên người, Phong Diêu chăm chú nhìn động tác của nàng rồi cũng tìm một chỗ thích hợp đặt Tiểu Tịnh rồi mới bước qua cửa.
Trong phòng, bốn bức tường đều khắc tứ phúc phật đồ, trên mặt đất được lát bằng những phiến đá to khoảng năm thước vuông.
Không một thanh âm lạ, không biết Quỷ diện nhân đang ở đâu?
Bạch Vũ Tinh chăm chú nhìn lên những bức phù diêu trên tường, các vị Phật mỗi người có một tư thế khác nhau, người thì nằm nghỉ, người ngồi tụng kinh, người đứng dưới mái hiên ngẩng mặt nhìn trời. Trực giác cho nàng biết qua nhận xét các bức phù điêu rằng cơ quan có thể nằm tại bức phù diêu ở giữa liền đưa tay lên ấn nhẹ vào những nét khắc trên đó.
Bỗng nàng chợt cảm thấy hụt hẫng, toàn thân như bị rơi xuống dưới, phiến đá dưới chân nàng đứng đột nhiên như biến mất, lộ ra một hố sâu đen ngòm.
Bạch Vũ Tinh thất kinh hô lên một tiếng, hai tay theo bản năng túm vội lấy phiến đá bên cạnh, Phong Diêu nghe tiếng kêu quay người bay tới. Nhưng đã trễ một bước, phiến đá bị Bạch Vũ Tinh bám vào lật tung khiến nàng trượt thẳng, mất hút trong hố.
Phong Diêu thất thanh hét:
- Bạch Vũ Tinh!
Vừa nói đến đây thì phiến đá dưới chân hắn cũng bất ngờ chuyển động rồi biến mất, song thủ vội tung ra định mượn lực đập vào phiến đá gần đó để bay lên. Nào ngờ chỉ nghe thấy “siu siu” hai tiếng, từ trong mắt của vị Phật đang ngưng thần tụng kinh trên tường bắn ra hai mũi tên. Nếu hắn mượn lực bay lên thì chắc chắn sẽ bị trúng hai mũi tên đó.
Bỏ ý định, hai tay hắn không mượn lực bám vào phiến đá ở bên cạnh nên thân hình cứ thế rơi xuống dưới.
Cái hố này không nông như tưởng tượng, Phong Diêu vội vận khinh công, cố gắng vận lực sao cho không bị rơi nhanh.
Tiểu linh hồ đột nhiên kêu ti tỉ loạn lên, không ngừng ngọ nguậy trong lồng ngực của hắn, Phong Diêu chưa kịp phản ứng gì thì cảm thấy có một mùi hương thơm đang lan tỏa.
Nơi này làm sao có thể có độc dược được nhỉ?
Phong Diêu trong lòng chợt se lại, cảm thấy bất ổn, hiểu ra rằng tiểu linh hồ đang ra hiệu hương thơm đó có độc, nhưng đã muộn, chưa đầy giây khắc sau hắn đã bị hôn mê.
Tỉnh lại vì những tiếng sấm chớp phía ngoài vọng vào, sau đó là tiếng mưa rào rào trên trời xối xuống.
Khi mở mắt ra, phát hiện mình hiện đã quay trở lại gian phòng bốn mặt phù diêu, gian phòng mà nền lát là các phiến đá to, xung quanh ẩn chứa cơ quan ám khí lúc trước. Hắn không thể nào cử động được thân hình, tất cả các huyệt đạo đã bị phong bế.
Quỷ diện nhân đang đứng trước mặt hắn, còn Bạch Vũ Tinh thì hôn mê bất tỉnh nằm úp xuống đất tại góc nhà đối diện, trán bị sưng một cục to tím bầm, chắc là hậu quả của vụ rơi xuống hố vừa rồi. Yến Nô đang đứng cạnh nàng, mắt lộ vẻ oán hận, bất ngờ vung chân đá một cước thật mạnh vào eo của Bạch Vũ Tinh.
Phong Diêu thất thanh kêu lên:
- Ngừng lại!
Yến Nô không thèm liếc mắt tới hắn vẫn tung cước đá. Cú đá này dụng lực quả thật tàn nhẫn với một kẻ không kháng cự nằm trên đất như Bạch Vũ Tinh.
Quỷ Diện Nhân chợt nói:
- Ngươi chớ đừng có quên cô ta đối với Mộ Dung gia còn có một chút hữu dụng!
Trong mắt Yến Nô lúc này oán hận vẫn chưa dứt, lại đá tiếp một cước nữa.
Quỷ diện nhân lãnh đạm nói:
- Đủ rồi.
Yến Nô thu cước lại, những mắt vẫn hằm hằm nhìn vào Bạch Vũ Tinh.
Phong Diêu thở nhẹ an tâm, mục quang chuyển về phía Quỷ diện nhân nói:
- Phong Hoa sơn trang huyết án phải chăng là do ngươi gây ra?
- Phải.
Quỷ diện nhân không phủ nhận trả lời.
Phong Diêu nghiến răng nói:
- Phong Hoa sơn trang ta thù oán gì với ngươi mà ngươi lại hạ độc thủ tàn ác đến như thế?
Quỷ diện nhân không trả lời câu hỏi mà nói:
- Ngươi nếu không muốn Bạch Vũ Tinh bị chết thì khôn hồn giao vật đó ra đây.
Phong Diêu chưa kịp hỏi lả vật gì thì Quỷ diện nhân nói tiếp:
- Phong Trường Thiên chắc cũng để lại kiếm phổ cho ngươi?
Phong Diêu lập tức liền nhớ tới cảnh toàn bộ Phong Hoa bị lật tung, đặc biệt là phòng của phụ thân hắn, gần như chỗ nào trong phòng cũng bị đập, dỡ ra hay đất bị đào lên, thậm chí gạch lát tường cũng bị dỡ xuống. Hắn đột nhiên bừng tỉnh, phẫn nộ nói:
- Ngươi huyết tẩy toàn bộ Phong Hoa sơn trang chỉ vì mỗi quyển kiếm phổ đó thôi ư?
Quỷ Diện Nhân nói:
- Không sai.
Hắn vừa nói xong Yên Nô rút kiếm chĩa mũi nhọn vào yết hầu của Bạch Vũ Tinh.
Quỷ diện nhân ôn nhu nói tiếp:
- Kiếm phổ ở đâu!
Lúc này, lẫn trong tiếng mưa rơi bỗng vang lên tiếng ngựa hí.
Quỷ diện nhân nhanh như chớp xuất thủ điểm á huyệt của Phong Diêu, rồi nhẹ nhàng bước tới bên cửa miếu, khẽ rút kiếm, cả người đứng áp sát vào tường.
Sau một lúc, phía ngoài vang lên tiếng chân người lẫn tiếng chân ngựa, đến phía trước miếu thì thanh âm đó dừng lại. Chỉ có nghe tiếng một người như đang tự nói với mình vậy:
- Mưa lớn quá, chỉ sợ ta sẽ chậm trễ một vài ngày mất.
Thì ra một người qua đường muốn vào tạm tránh cơn mưa lớn.
Bỗng tiểu linh hồ Tiểu Tịch vẫy vùng chui ra khỏi lồng ngực Phong Diêu, thoăn thoắt lao xuống rồi chạy thẳng ra ngoài. Qủy diện nhân không muốn đánh động tới nên đành bất lực ngó con linh hồ lao ra.
Người ở phía ngoài chợt kêu “Ô” một tiếng, chắc nhìn thấy con tiểu linh hồ xuất hiện nên cảm thấy bất ngờ.
Sau một lúc thì lại nhe thấy người đó cười nói:
- Sao ngươi cứ cắn loạn vào quần áo ta thế? Chủ nhân ngươi không dạy cho ngươi phép lịch sự hay sao?
Nói xong thì đã thấy linh hồ xuất hiện trước cửa cổ miếu, nó dừng lại giây lát rồi như chớp lao ra ngoài, được một lúc lại xuất hiện trở lại, ngừng một chút lại quay đầu chạy ra, cứ thế vài lần liên tục.
Quỷ diện nhân nhìn như chỉ muốn ăn tươi nuốt sông tiểu linh hồ, mắt như tóe lửa.
Phong Diêu đột nhiên hiểu ra, tiểu linh hồ làm như vậy là muốn dẫn dụ người đó vào trong miếu.
Người khách qua đường quả nhiên bị thu hút, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Quỷ diện nhân nín thở, lạnh lùng dương kiếm lên thủ thế.
Trong đầu Phong Diêu muốn hét to lên một tiếng cảnh báo, tiểu linh hồ tuy có thông minh nhưng sợ rằng người kia không chú tâm khi chủ quan bước vào sẽ thành quỷ hồ đồ dưới kiếm của Quỷ diện nhân.
Chỉ còn khoảng một bước rưỡi nữa là người đó bước qua của miếu. Con ngươi mắt của Quỷ diện nhân đột nhiên thu nhỏ lại, một kiếm chém ra như chớp giật. Chiêu kiếm này của hắn từ góc độ, tốc độ và thời gian hoàn toàn tính toán chính xác. Nhưng hắn lại quên mất một điều, đó chính là con tiểu linh hồ, vì trong lúc ấy nó lại đột nhiên sợ hãi lùi lại quấn lấy chân của người bên ngoài như linh cảm thấy tử khí tới gần.
Cũng chình vì thế mà người đó bất chợt dừng lại thoát khỏi thế chém.
Quỷ diện nhân chém hụt một chiêu liền mượn lực biến chiêu một kiếm phá không xiên thẳng tới.
Người lạ mặt chỉ kêu nhẹ một tiếng, “Sang”, kiếm đã rời khỏi bao chém ngang lên.
Qủy diện nhân lập tức thu chiêu bắn mình ngược lại vào trong miếu, còn thân ảnh người khách loáng một cái lao theo.
Người khách lạ là một thanh niên nam tử tuấn tú, mắt sáng như sao, toàn thân vận thanh y. Chàng ta liếc mắt sang tứ phía rồi quát khẽ:
- Ngươi là ai?
Quỷ diện nhân nói:
- Ngươi không phải là đống đảng của chúng chứ?
Thanh y nhân hỏi:
- Đồng đảng của ai?
Quỷ diện nhân đáp:
- Tại hạ là bộ khoái của Lục Phiến Môn, vừa mới bắt được cặp nam nữ đạo tặc bị truy nã, chuẩn bị áp giải chúng cùng tang vật đi. Nghe tiếng người tới tưởng nhầm là đồng đảng của chúng đến cứu, cho nên có chỗ không phải, nhưng thấy diện mục của các hạ, ta có thể yên tâm rồi.
Thanh y nhân nhíu mày hỏi lại:
- Tại sao mà các hạ lại vẫn đeo mặt nạ che dấu diện mục, chẳng lẽ làm bộ khoái của Lục Phiến Môn đáng xấu hổ lắm sao?
Phong Diêu đột nhiên để ý Yến Nô đang đưa tay, lần mò bức tường phía sau lưng. Sau khi lần tới hình một vị tiếu diện phật cầm tràng hạt thì lập tức vận công khẽ đặt hờ lên chuỗi tràng hạt đó. Có thể khi cô ta nhấn vào tràng hạt thì phiến đá dưới chân Thanh y nhân sẽ biến mất hoặc ám tiến từ trong tường sẽ bất ngờ bay ra.
Phong Diêu hiểu rằng Quỷ diện nhân cố tình nói lung tung chỉ cốt gây sự chú ý của Thanh y nhân, tạo cơ hội cho Yến Nô dễ bề hành động. Hắn rất muốn lên tiếng cảnh tỉnh thanh y nhân, nhắc hắn cẩn thận, nhưng quả thực không thốt nổi một tiếng nào.
Quỷ diện nhân nói:
- Bởi vì lúc ta còn bé bị tai nạn hỏa hoạn tại nhà, toàn nộ khuôn mặt lúc đó bị cháy bỏng thành sẹo loang lổ.
Yến Nô đã để tay lên trên chuỗi tràng hạt. Tâm trạng Phong Diêu chợt trùng xuống.
Đúng vào sát na này, Bạch Vũ Tinh đang nằm trên mặt đất đột nhiên cử động, chân trái xuất liên tục ba cước nhanh như chớp đá vào các yếu huyệt trên thân Yến Nô khiến cho cô ta không thể nào củ động được nữa, các huyệt đạo đã bị phong bế.
Bạch Vũ Tinh đúng thẳng dậy, tay khẽ xoa hai bên eo, nói:
- Hai chân của ngươi đá ta quả thật mạnh bạo hung hiểm!
Yến Nô đáp lời:
Ta đã điểm huyệt người rồi mà!
- Khi ta từ trên này rơi xuống, do biết được độc hương trong không khí nên đã sớm phong bế hô hấp, không vận công sử dụng khinh công.
Bạch Vũ Tinh khẽ xoa xoa cục bươu tím xanh trên trán nói tiếp
- Chính vì thế ta mới có bộ dạng kiểu này. Khi ngươi điểm huyệt ta, ta đã âm thầm vận công giải phá, sau một tuần hương, tất cả các huyệt đạo đã được giải khai.
Nàng vừa nói vừa hóa giải các huyệt đạo của Phong Diêu.
Do độc tính của mê vụ vẫn còn nên Phong Diêu tuy có thể cử động chút ít nhưng vẫn cảm thấy mình uể oải như vô lực.
Quỷ diện nhân bất chợt lao thẳng vào bức tường phía trước, tả thủ đánh thẳng vào hình Phật tổ. Bức tường đột nhiên tách ra đủ cho Quỷ diện nhân lách vào.
Bạch Vũ Tinh vừa định lao đuổi theo thì bức bức tường đó đã đóng lại, sắc mặt nàng ta lập tức biến chuyển, hét lớn:
- Mau ra ngoài, cẩn thận ám khí!
Nói xong đã túm lấy Phong Diêu tung mình ra phía ngoài cửa phòng.
Lúc này từ trong hai con mắt của các vị phật trên các bức phù diêu bắn ra liên tục các ám tiến, đầu các mũi tên ánh lên màu xanh lè, hiển nhiên là được tẩm qua kịch độc.
Bạch Vũ Tinh phất tay áo đánh bạt hai mũi tên phía sau, thoát ra ngoài cửa.
Thanh y nhân múa trường kiếm quanh thân đánh bạt ám tiễn bốn phía, định tiện tay giải huyệt cho Yến Nô thì cảm thấy phiến đá dưới chân di chuyển. Không kịp nghĩ ngợi liền đạp mạnh vào phiến đá kế bên mượn lực tung mình bay ra ngoài. Chỉ nghe thấy một tiếng thét thảm thiết vang lên, hai mũi tên tẩm độc đã ghim Yến Nô lên vách tường.
Thanh y nhân biến sắc nói:
- Thật là một kẻ thâm độc, không ngờ hắn không thèm quan tâm một chút nào đến sinh tử của đồng bọn!
Bạch Vũ Tinh nói:
- Hắn dùng ám tiễn tẩm độc phần nhiều là muốn giết Yến Nô thôi.
Thanh y nhân không minh bạch lắm hỏi:
- Người hắn muốn giết không phải bọn ta ư?
Bạch Vũ Tinh trả lời:
- Yến Nô bị thương và bị điểm huyệt, Quỷ diện nhân sợ cô ta sau này tiết lộ thân phận thực của mình nên muốn giết người diệt khẩu.
Thanh y nhân nhíu mày hỏi tiếp:
- Thân phận thực nào?
Phong Diêu nói:
- Hắn chính là hung thủ gây ra huyết án tại Phong Hoa sơn trang.
Thanh y nhân nói:
- Phong Hoa sơn trang ư? Vậy các hạ là ai?
Phong Diêu cười khẽ nói
- Tại hạ là Phong Diêu
Thanh y nhân mắt sáng lên:
Vân Tiêu thành, Phong Diêu ư?
Phong Diêu nói tiếp:
- Trông bộ dạng tiêu sái cùng với kiếm pháp tinh túy của các hạ chắc chắn là được danh sư chân truyền dạy bảo, không biết các hạ là ai?
Thanh y nhân trả lời:
- Tại hạ là Vũ Văn Lãng.
Phong Diêu mắt khẽ chớp một cái thốt lên:
- Cổ Ảnh Kiếm Tông , Vũ Văn Lăng ư?
- Chính thị.
Vũ Văn Lăng chuyển mục quang sang phía Bạch Vũ Tinh rồi hỏi:
- Còn cô nương là ai?
Vũ Văn Lăng nhìn con tiểu linh hồ gần chân nàng ta, chính là con linh hồ Tiểu Tịch đã khiến cho hắn đi vào trong miếu, rồi nói:
- Vậy đây chính là linh hồ của cô ư?
Bạch Vũ Tinh nói:
- Phải.
Vũ Văn Lăng thốt lên:
- Không ngờ lại có động vật khôn ngoan như thế!
Nói xong liền chuyển đề tài:
- Hai vị chắc chưa nhận được thiệp mời, phải không?
Phong Diêu hỏi lại:
- Thiệp mời gì cơ?
Vũ Văn Lăng trả lời:
- Ngày rằm tháng sau chính là ngày mừng đại thọ năm mươi tuổi của gia sư, thân mời nhị vị vào ngày đó qua kiếm tông chung vui.
Phong Diêu cười nói:
- Nhất định rồi.
Lúc này bên ngoài miếu mưa đã rơi nhẹ hạt, Vũ Văn Lăng vẫy tay chào tạm biệt hai người, nắm lấy cương ngựa tung mình, khẽ thúc chiến mã bước đi.
Phong Diêu nhìn Bạch Vũ Tinh hỏi:
- Cô có biết Mộ Dung Kì là kẻ nào không?
Bạch Vũ Tinh đáp:
Hắn là độc hành đại đạo trứ danh, nhưng dường như không liên quan đến huyết án tại Phong Hoa sơn trang, vì bốn tháng trước tôi đã tóm bắt được hắn giải về giam tại hình bộ đại lao.
Huyết án tại Phong Hoa sơn trang cũng chỉ mới xảy ra được khoảng hơn một tháng.
Last edited by kedatinh1974; 04-07-2008 at 02:34 AM.
Phong Diêu mắt sáng lên nói:
- Yến Nô hình như rất hận cô, ngoài ra dường như ả có liên quan gì với Mộ Dung Kỳ, một cao thủ trộm cắp thì phải. Sao trước khi chết ả gọi tên hắn? Có khi hắn lại biết nhiều hơn chúng ta tưởng.
***
Bạch Vũ Tinh ngồi tại phòng thẩm vấn của Lục Phiến Môn, Mộ Dung Kì ngồi ở phía đối diện.
Bạch Vũ Tinh đi thẳng vào vấn đề:
- Ngươi có biết một nữ nhân tên là Yến Nô không?
Mộ Dung Kì lạnh lùng nhìn nàng ta:
- Không biết.
Bạch Vũ Tinh thần sắc vẫn không thay đổi nói tiếp:
- Thật là kỳ lạ, tại sao trước khi chết mà cô ta lại gọi tên ngươi là sao?
Mộ Dung Kì nghe tới đây mặt biến sắc, người run lên, thất thanh nói:
- Yến Nô chết rồi ư?
Bạch Vũ Tinh điềm đạm trả lời:
- Cô ta chết bởi tay một kẻ đeo mặt nạ quỷ.
Mộ Dung Kì tức thì thất hồn lạc phách đứng dậy xô dổ cả ghế.
Bạch Vũ Tinh vẫn bình tĩnh nói:
- Nếu mà ngươi không muốn cô ta có một cái chết bất minh thì hãy hợp tác với ta, kể hết cho ta nghe những gì ngươi biết.
Mộ Dung Kì đấm mạnh hai bàn tay bị xích lên trên bàn, u uất nói:
- Ta có nói cho cô biết, cô cũng không thể nào báo cừu được cho nàng đâu!
Bạch Vũ Tinh đáp lời:
- Ta làm được.
Mộ Dung Kì nhìn Bạch Vũ Tinh một lúc lâu, từ từ nói:
- Khoảng hai năm trước ta và Yến Nô cùng tham gia một tổ chức bí mật, tổ chức này được gọi là U Linh, có duy nhất một thủ lĩnh xưng là Minh tôn. Kiếm pháp của người này...
Mắt của hắn toát ra vẻ sợ sệt kinh hoàng, khẽ lắc nhẹ đầu nói tiếp:
- Ta chưa bao giờ thấy một kiếm pháp nào đáng sợ như thế!
Bạch Vũ Tinh trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi:
- Vậy ngươi đã bao giờ thấy một kẻ hay đeo mặt nạ quỷ chưa?
Mộ Dung Kì bất ngờ gật đầu trả lời:
- Minh tôn thì hiếm khi xuất hiện, toàn bộ công việc của tổ chức phần lớn đều do một đường chủ đeo mặt nạ quỷ xử lí. Tại U Linh tổ chức, Yến Nô có chức vị cao hơn ta. Lần thi hành nhiệm vụ đầu tiên, nàng hành động cùng với quỷ diện đường chủ. Có một lần nàng vì thi hành nhiệm vụ mà hơn hai mươi ngày biệt tăm biệt tích, khiến ta rất lo sợ. Khi nàng về, ta hỏi thì từ chối không trả lời. Nàng ta nói với ta, "trong một tổ chức, biết nhiều việc quá thì sẽ rất nguy hiểm". Yến Nô đã biết quá nhiều bí mật nên hôm đó mới bị giết chết để tránh lộ tin tức!
Bạch Vũ Tinh tiếp tục truy hỏi:
- Chẳng nhẽ khi chấp hành nhiệm vụ cô ta không hé bất kì một điều gì cho ngươi biết hay sao?
Mộ Dung Kì lắc đầu:
- Không nói gì, Yến Nô có lần giao cho ta một cái hộp chứa một phong thư, bắt ta hứa không được mở ra. Nàng nói "chỉ khi có một ngày nàng bất ngờ xảy ra chuyện, tổ chức có tìm đến ta thì cái hộp chính là bùa hộ mệnh của ta".
Bạch Vũ Tinh vội hỏi:
- Phong thư đó ở đâu?
- Không có ở đây?
- Vậy cái hộp đó nằm ở đâu?
- Được một cô nương tên là Lộng Tranh cất giấu tại Túy Hương lâu.
Bạch Vũ Tinh nhíu mày nói:
- Một vật quan trọng như vậy mà ngươi lại tùy tiện giao cho người khác ư?
- Yến Nô nhắc nhở ta không được mang cái hộp đó bên mình, bằng không sẽ gặp đại họa sát thân. Huống chi, với ta đó là vật báu vô giá, còn đối với Lộng Tranh thì lại là một phế phẩm không hơn không kém.
***
Tại Túy Hương lâu, một hồng y nữ tử mặt trát đầy phấn vội bước ra nghênh đón tân khách. Thiết nghĩ, nếu không có lớp phấn đó thì chắc nét mặt của cô ta tuyệt không trẻ trung gì.
Phong Diêu nói:
- Tại hạ muốn đích thân Lộng cô nương bồi tiếp.
Hồng y nữ nhân cố cười duyên đáp:
- Công tử đợi một lát ta sẽ tìm ngay cho.
Nói xong cô ta quay người lại gọi to:
- Lộng Tranh!
Lập tức có một cô nương đầu gài châu ngọc trang sức xinh xắn từ trên lầu bước xuống.
Lộng Tranh khẽ liếc nhìn Bạch Vũ Tinh một cái rồi chuyển mục quang sang phía Phong Diêu ôn nhu nói:
- Không biết có phải công tử muốn tìm Lộng Tranh?
Nói xong định đưa tay ra khoác lấy tay của Phong Diêu dẫn vào bàn. Nào ngờ Phong Diêu khẽ lắc nhẹ một cái thân hình đã dịch sang ba bước khiến cho nàng ta chộp vào khoảng không.
Nàng ta miễn cưỡng cười như không có chuyện gì xảy ra nói:
- Công tử, người...
Nàng ta có thể cảm thấy nữ nhân kia đang nhìn mình cười.
Phong Diêu vội cười nói đáp lời:
- Tại hạ là bằng hữu thân thiết của Mộ Dung Kì, anh ta có nói là nhờ cô bảo quản hộ một cái hộp, nên nhờ tại hạ đến lấy về hộ.
Nói xong liền đặt ngay một đĩnh bạc lên trên bàn.
Lộng Tranh mắt lóe lên một tia nhìn thận trọng, đáp lời.
- Quả thực là có một cái hộp như vậy, nhưng Mộ Dung đại gia nói cái hộp đó rất quan trọng, trừ phi tự thân đến lấy bằng không...
Nàng ta vừa nói xong thì Phong Diêu đã đặt thêm một định bạc còn to hơn đĩnh kia mấy lần lên trên bàn.
Lộng Tranh liếc qua một cái, nói tiếp:
- Kỳ thực, công tử có là bằng hữu của Mộ Dung đại gia hay người ngoài, nhưng mà...
Đến đây thì biết rằng nàng ta đang dùng thủ đoạn vòi thêm tiền, Phong Diêu cười khổ một cái, khẽ liếc ra hiệu cho Bạch Vũ Tinh.
Ngay lập tức Bạch Vũ Tinh liền rút ra lệnh bài của Lục Phiến Môn, đập mạnh lên trên bàn, nhìn Lộng Tranh như muốn uy hiếp, trầm giọng nói:
- Ta là bộ khoái của Lục Phiến môn, Mộ Dung Kì bị tình nghi là có liên quan tới một vụ giết người cướp của, nên có thể vật đó là tang vật của vụ án, ngươi dám che giấu tang vật đó là vi phạm vương pháp, đồng nghĩa với trộm cắp, đáng bị xử phạt nặng!
Lộng Tranh hoa dung thất sắc vội vàng nói:
- Cái hộp đó tuyệt không phải là tang vật gì đó đâu, Mộ Dung đại gia nói trong đó chỉ có một phong thư mà thôi!
Bạch Vũ Tinh liền hỏi dồn:
- Vậy cái hộp đó nằm đâu?
Lộng Tranh hốt hoảng nói:
- Trong phòng của ta.
***
Trong phòng của Lộng Tranh, ba người chăm chú nhìn một cái hộp sắt bị khóa, Phong Diêu cầm lên định vận nội kình dụng lực phá vỡ ở khóa, bỗng Bạch Vũ Tinh phát hiện Lộng Tranh thần sắc có cái gì đó rất quái dị, tâm niệm thoáng qua một cái, nàng lập tức đánh bật bàn tay của Phong Diêu ra.
Phong Diêu còn đang sững sờ thì Bạch Vũ Tinh cầm cái hộp đó đưa sang cho Lộng Tranh nói:
- Lộng Tranh cô nương, cô làm ơn mở hộ chúng ta nắp hộp.
Lộng Tranh thần sắc biến chuyển, hốt hoảng lùi lại phía sau một bước.
Bạch Vũ Tinh tiến lên phía trước, mắt sắc như dao nhìn Lộng Tranh nói:
- Đây chỉ là một cái hộp và một lá thư mà thôi, cô sợ cái gì chứ?
Lộng Tranh sắc mặt trắng bệch, không lùi lại nữa, khẽ lắc đầu, run run không nói gì cả. Bạch Vũ Tinh bước ra phái cửa sổ, ném cái hộp đó xuống khoảng đất trống dưới đường.
Chỉ thấy nổ "Oành" một cái chấn động, chỗ bị cái hộp đó ném xuống giờ đã thành một cái hố thật to. Phong Diêu sắc diện kinh ngạc một lúc, mục quang chuyển hướng sang phía Lộng Tranh sắc lạnh hỏi:
- Cái này giải thích ra sao đây?
Lộng Tranh kêu "Ôi" một tiếng, ngã quỳ trên đất, run giọng nói:
- Ta phải làm vậy là do một quỷ diện nhân đang đêm tới, bắt ta phải trao cho hắn cái hộp đồng thời bảo ta giữ cái hộp này. Hắn còn đe dọa, ta chỉ cần hé miệng nói bất kỳ cái gì liên quan tới việc này thì hắn sẽ giết chết!
Bạch Vũ Tinh trầm ngâm một chốc lát rồi nói:
- Cái hộp đó đã ở bên cô nhiều ngày, chắc chắn cô đã có lần mở bức thư trong đó ra đọc phải không?
Lộng Tranh trần trừ một chốc lát, gật đầu xác nhận.
Bạch Vũ Tinh nói tiếp:
- Một khi cô có thể nói cho ta biết nội dung củ bức thư đó ta sẽ không truy cứu tội nữa, ngoài ra sẽ cho cô một số tiền đủ để cô trốn đi tìm nơi khác sống một cuộc sống an lành.
Lộng Tranh hí hửng nói:
- Bức thư đó nội dung như...
Nàng ta đang nói tới đây thì bất chợt tại khung cửa sổ xuất hiện một người mang mặt nạ quỷ, tay cầm một ống sắt quái dị đen nhánh.
Bạch Vũ Tinh vừa nhìn thấy ống sắt quái dị đó thì sắc mặt lộ ra nét kinh hoảng, thất thanh kêu to:
- Phong Thiên châm ! Phong Diêu mau tránh xa !
Nói xong nàng ta thối lui năm bước, chân đá tung một cái bàn gần đó, chắn trước mặt của Lộng Tranh nhằm bảo vệ nàng ta.
Phong Diêu thấy tình trạng kinh hoàng của Bạch Vũ Tinh, tuy có đôi chút không minh bạch cái ống sắt đó lợi hại ra sao, nhưng cũng nghe lời nàng nhanh chóng lùi về bên cạnh, rút kiếm thủ thế.
Cùng lúc với tiếng hét của Bạch Vũ Tinh, từ bên ngoài cửa bắn vào một luồng kiếm khí chẻ đôi cái bàn chắn trước mặt Lộng Tranh. Trong ống sắt quái dị liên tục phát ra những luồng hắc vụ bay sát với nhau khuếch đại cả một phạm vi lớn, như một cái võng nhanh như chớp ba người. Những vật màu đen xạm này chính là những hắc sắc độc châm được chế tạo cực kì tinh xảo, nhoáng cái đã che phủ chỗ của họ.
Phong Diêu không trần trừ, kiếm quang lóe lên liên tục như thiểm điện, múa quanh hai người và đánh bật những độc châm đó ra.
Độc châm vừa bay về phía bọn họ, bên ngoài vọng lại tiếng cười quái dị, rồi không thấy tăm tích của quái nhân đó. Phong Diêu lập tức tung người ra khỏi cửa sổ truy đuổi.
Lộng Tranh lúc này thở gấp, mặt và yết hầu bị cắm vô số độc châm, máu chảy ra không phải đỏ nữa mà đen kịt ! Mắt nàng ta đầy vẻ kinh hãi, khó nhọc thốt lên một chữ "Diêu".
Bạch Vũ Tinh vội hỏi:
- Hung thủ đích thực là kẻ có tục danh là "Diêu" ư?
Lộng Tranh không trả lời mục quang đã tắt, người cứng đờ. Bạch Vũ Tinh nắm chặt tay lại, song mục nhìn thân thể lạnh ngắt, khẽ vuốt đôi mắt mở trừng trừng của Lộng Tranh, để cô ta được ra đi bình yên.
Một lúc sau thì Phong Diêu quay trở lại, trầm tư nhìn Bạch Vũ Tinh khẽ lắc đầu. Bạch Vũ Tinh nói:
- Thật không ngờ cái U Linh tổ chức đó lại có thể chế tạo được Phong Thiên châm.
Phong Diêu nhíu mày nói:
- Phong Thiên châm? Ta chưa từng nhìn hay nghe nói về nó.
Bạch Vũ Tinh đáp lời:
- Huynh chắc đã nghe nói về Thiên Sơn cư sĩ?
Phong Diêu hơi ngạc nhiên về cách xưng hô của nàng nhưng cũng gật đầu nói:
- Nghe nói người đó xứng với ngôi vị Thiên hạ đệ nhất kiếm.
Bạch Vũ Tinh hỏi tiếp:
- Thế huynh đã nghe nói đến Tức Hoa phu nhân chưa?
Phong Diêu ngạc nhiên hỏi lại:
Tức Hoa phu nhân là ai?
Bạch Vũ Tinh đáp lời:
- Bà ta chính là vợ của Thiên Sơn cư sĩ. Tức Hoa phu nhân cũng là một cao thủ, nhưng tính tình ương ngạnh. Có một trượng phu nổi danh như vậy, bà ta có chút không cam tâm yếu kém. Bà ta xuất thân từ một đại thế gia chuyên sản xuất ám khí nên rất tinh thông về thủ thuật này. Hơn hai mươi năm trời bà ta đã bỏ tâm huyết chế tạo thành một loại ám khí có thể nói là cực kỳ lợi hại, đó chính là Phong Thiên châm. Tức Hoa Phu nhân hầu như không sử dụng tại giang hồ bao giờ, lại luôn cẩn thận che dấu cho nên không mấy ai biết được về loại ám khí đáng sợ này. Phong Thiên châm có uy lực thật bá đạo, cho nên khi chế ra, Tức Hoa phu nhân lại có chút hối hận, sợ sau này thứ vũ khí đáng sợ đó rơi vào tay kẻ gian tà thì gây họa hoạn vô cùng, cho nên quyết định phá hủy. Nhưng cuối củng, bà ta không đành lòng xóa bỏ tâm huyết hai mươi năm của mình nên đã cất giữ lại một phiên bản hình chế tạo của Phong Thiên châm.
Nàng nói đến đây, than nhẹ một cái rồi nói tiếp:
- Quả thực không ngờ qua hơn hai mươi năm trời, Phong Thiên châm lại xuất hiện tại giang hồ.
Ngữ khí của nàng ta chậm dần, giọng điệu có pha chút cảm khái, xa vắng. Phong Diêu cười nhẹ nói:
- Ám khí đó dù có rất lợi hại đi nữa, nhưng chúng ta vẫn còn sống đó thôi.
Bạch Vũ Tinh từ tốn nói:
- Hung thủ quả thực chưa muốn huynh chết nên chưa dùng hết tính năng hay cạm bẫy của nó để giết huynh, bọn chúng có khả năng vẫn còn muốn kiếm phổ.
Last edited by kedatinh1974; 04-07-2008 at 02:29 AM.
Ngày mừng đại thọ của Cổ Ảnh kiếm tông Diêm Cung Cẩn cũng sắp cận kề, Phong Diêu đành từ biệt Bạch Vũ Tinh để còn quay về Vân Tiêu thành để chuẩn bị lễ vật. Trong ngày đó, Bạch Vũ Tinh cũng lưu lại một khách sạn để nghỉ ngơi. Việc điều tra liên tục gặp trắc trở và khó khăn khiến cho tâm tư của nàng ta có đôi chút không thoải mái. Ngồi vào bàn tùy ý chọn một vài món rau thịt, tuy có gắp thức ăn nhưng lại cảm thấy không được ngon miệng lắm.
Đang ăn thì nàng chợt nghe thấy có tiếng ngựa hí ngoài cửa khách sạn.
Nàng ngồi tại bàn nằm đối diện với cửa chính nên chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bao quát tình hình bên ngoài khách sạn. Hóa ra một cỗ mã xa vừa dừng lại ở phía trước khách sạn, khi cửa xe được mở, một thanh y nam tử người đeo trường kiếm từ trên xe bước xuống, chính là Vũ Văn Lăng. Sau khi trả tiền xong, hắn nhoài người vào trong xe nhẹ nhàng bế một hắc y nữ tử đang hôn mê bất tỉnh, đầu quay về hướng ngực của Vũ Văn Lăng nên Bạch Vũ Tinh không nhìn thấy được khuôn mặt của cô ta.
Vũ Văn Lăng bước vào trong khách sạn, Bạch Vũ Tinh đứng dậy, bước tới cười nói:
- Vũ Văn công tử, thật là xảo ngộ gặp lại tại đây!
Vũ Văn Lăng đang lo thủ tục thuê phòng, nghiêng đầu nhìn, thấy nàng liền cười nói:
- Thì ra là Bạch bộ đầu.
Dứt lời liền bế hắc y nữ tử bước qua.
Bạch Vũ Tinh liếc qua hắc y nữ tử nằm trên tay hắn. Nữ tử này mặt trắng bệch gần như không có một chút huyết sắc nào, trông cô ta ngồi dựa trên ghế thật yêu kiều ôn nhu. Bạch Vũ Tinh không khỏi thốt lên:
- Chung Li Nguyệt!
Quả thực bao công sức truy tìm đến giờ may mắn hoàn toàn không phí phạm chút công sức nào.
Vũ Văn Lăng chấn động nói:
- Bạch bộ đầu nhận ra được cô ta ư?
Bạch Vũ Tinh điềm đạm nói:
- Là một bằng hữu thân quen, cô ta làm sao lại ra như vậy?
Vũ Văn Lăng nói:
- Chuyện này thật dài dòng, tạm thời không nên khinh động đến cô ta, để cho cô ấy nghỉ ngơi đã.
Nói xong liền bế nàng ta vào căn phòng mà tiểu nhị đã sắp xếp. Sau khi an trí Chung Li Nguyệt xong mới chậm rãi kể lại đầu đuôi sự việc...
Sau khi chia tay hai người tại ngôi miếu cổ liền vào qua đêm tại một khách sạn gần đó, lúc gần đi ngủ thì chợt nghe tiếng cửa phòng bên đột nhiên bị đá mạnh, có thanh âm của một người vang lại:
- Chung Li Nguyệt, ngươi đã từng cắt hai tay và hai tai của ngũ đệ của chúng ta, ngày hôm nay sẽ tính sổ một lượt với ngươi!
Khi Vũ Văn Lăng bước ra cửa nhìn sang phòng bên chỉ thấy trong phòng có bốn người đang vây lấy một hắc y nữ tử, ở bên cạnh họ là một kẻ dáng vẻ thảm hại không có hai tay và hai tai đứng nhìn, ánh mắt chứa đầy oán độc, luôn miệng thốt ra nhửng lời xỉ vả ô uế cay độc. Vũ Văn Lăng nhận ra được những kẻ này chính là đám đạo phỉ tự xưng là Khô Tùng Ngũ Quỷ. Chỉ thấy Khô Tùng Ngũ Quỷ xuất thủ cực kỳ hung ác, hiểm độc. Chung Ly Nguyệt thần sắc nhợt nhạt, một tay cầm loan đao liên tục chống đỡ còn tay kia ôm ngực, máu đã rỉ ra đẫm cả mảng y phục trước ngực.
Tứ quỷ trên thân không có vết thương tích nào, vũ khí cũng chưa vấy máu, có thể luận ra cô ta bị thọ thương từ trước, lúc xuất thủ vết thương cũ toác ra rỉ máu, người yếu nhược gần như sắp ngã qụy. Vũ Văn Lăng thường ngày từng nghe nói Chung Li Nguyệt hành sự không phải là không có chút ác độc, nhưng lúc này không thể nhìn nàng ta ngộ hại, liền nhanh như chớp xuất thủ tấn công Khô Tùng Ngũ Quỷ. Trong khi chúng còn đang hoang mang liền mang Chung Li Nguyệt bay qua cửa sổ thoát đi, định bụng sẽ mang Chung Li Nguyệt về Cổ Ảnh kiếm tông để chữa thương, Khô Tùng Ngũ Quỷ chắc chắn không dám đến đó sanh sự.
Bạch Vũ Tinh thầm nghĩ "Chắc chắn là nhát kiếm của Phong Diêu mà nàng ta trúng phải trước khi thoát thân trốn đi đêm hôm đó, tưởng chỉ qua loa không ngờ lại thọ thương nặng như vậy, đây quả là một cơ hội tuyệt vời để có thể khảo vấn từ nàng ta các thông tin về hai nhân vật Minh tôn và quỷ diện nhân. Nhưng có Vũ Văn Lăng luôn ở bên cạnh, thật là bất tiện".
Nghĩ tới đây, nàng nói:
- Cô ta vẫn chưa tỉnh lại, sao công tử không đi mời đại phu tới khám xem sao?
Vũ Văn Lăng nhíu mày đáp:
- Thương tích của cô ta cũng chỉ mới băng bó sơ qua thôi. Cái ta lo ngại nhất không muốn tách đi là Khô Tùng Ngũ Quỷ chắc chắn đang truy đuổi phía sau.
Bạch Vũ Tinh cười nhẹ nói:
- Còn có ta ở đây cơ mà, công tử cứ thỉnh đại phu đến đây, ta sẽ chiếu cố cho cô ấy.
Vũ Văn Lăng vui vẻ đáp lời:
- Thật làm phiền Bạch bộ đầu quá rồi.
Hắn không hề suy nghĩ tới chủ ý thực của Bạch Vũ Tinh, chỉ tạ ơn nàng ta rồi nhanh chóng chuyển thân bước đi.
Bạch Vũ Tinh khi thấy Vũ Văn Lăng đã đi xa, cảm thấy có chút xấu hổ tội lỗi, nhưng cảm giác này cũng nhanh chóng qua đi. Nàng điểm nhanh vào huyệt ngủ của Chung Li Nguyệt, ôm nàng ta lên rồi chuyển thân ra khỏi cửa.
Dưới lầu, có một người đột nhiên đứng dậy. Người này không có tay và tai, lặng lẽ theo dõi nhìn phía sau của Bạch Vũ Tinh. Quanh bàn lxuất hiện thêm bốn người, mỗi một người đều cầm trong tay một cây khô tùng, chính thị là Khô Tùng Ngũ Quỷ.
Người không tay, không tai định đuổi theo, nhưng những người kia lại ra hiệu cho hắn ngồi xuống, khiến hắn hầm hầm giận dữ.
Bạch Vũ Tinh vừa ra khỏi cửa thì Khô Tùng Ngũ Quỷ liền lập tức bám theo sau. Vừa mới ra ngoài trấn nàng liền triển khai khinh công, lợi dụng sự dày đặc của rừng cây gần đó nhanh chóng thoát khỏi sự theo đuổi.
Vào sâu trong rừng, nàng đặt Chung Li Nguyệt dựa vào một gốc cây rồi giải huyệt. Chỉ thấy Chung Li Nguyệt kêu nhẹ một tiếng, từ từ mở mắt, khi nhìn thấy Bạch Vũ Tinh phía trước thì sắc mặt trắng bệch.
Bạch Vũ Tinh xuất thủ như gió, liên tiếp điểm lên hai huyệt "Phù đột" và "Cự hốt" khiến cho tứ chi của cô ta không cử động được. Chung Li Nguyệt u ám nói:
- Hắn phản bội lại ta ư.
Nét mặt của nàng ta hiện lên một vẻ thật kỳ quái, không hận thù, không chút sợ hãi, nhưng lại thất vọng vô cùng.
Nữ nhân bao giờ cũng dễ dàng cảm nhận được tâm lý của nhau. Bạch Vũ Tinh chỉ cần thấy biểu tình của Chung Li Nguyệt là biết nàng ta quả nhiên có cảm tình đối với Vũ Văn Lăng. Nàng cố tình than nhẹ nói:
- Cũng không lạ nếu hắn làm chuyện đó, ta là bộ khoái, phối hợp với bộ khoái điều tra phá án là việc nên làm.
Chung Li Nguyệt không nói năng gì, cũng không khóc, không biểu hiện một chút oán hận gì, mà dường như đã trở nên tuyệt vọng. Trông cô ta lúc này giống như một kẻ sắp chết vậy.
Chỉ nhìn thoáng qua, Bạch Vũ Tinh đã thấy câu nói của mình đạt được mục đích. Nàng khẳng định mỹ nhân lạnh lùng này quả thực đã yêu mến Vũ Văn Lăng. Trái tim con người một khi đã chết thì người ta nhiều khi không cần hỏi cũng nói ra những thông tin quí giá. Bạch Vũ Tinh cười nói:
- Giữa Vũ Văn Lăng và cô nếu không có sự quan hoài tới nhau chắc anh ta sẽ không phó thác cô cho tôi để đi thỉnh đại phu tới xem bệnh.
Chung Li Nguyệt nhãn thần chợt biến chuyển nhẹ, thoáng phảng phất một chút hi vọng.
Bạch Vũ Tinh vẫn cười mỉm nói tiếp:
- Minh tôn là ai? Quỷ diện nhân là ai?
Chung Li Nguyệt chợt lạnh lùng cười đáp lời:
- Minh tôn ư? Quỷ diện nhân ư? Cô chán sống rồi à, mà lại muốn đí tìm quỷ?
Bạch Vũ Tinh chằm chằm nhìn lại nói:
- Hay là phụ thân củng với huynh đệ của cô là quỷ yêu?
Chung Li Nguyệt không chịu yếu kém mắt đối mắt nhìn vào Bạch Vũ Tinh một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Cô biết họ là phụ thân và huynh đệ của ta, vậy mà vẫn còn mong nghe được tin tức về họ từ miệng ta ư?
Bạch Vũ Tinh thản nhiên nói:
- Không cần biết là dùng biện pháp gì, tôi cũng sẽ bắt cô khai ra.
Chung Li Nguyệt hừ lạnh.
Một số người, khi mà tra tấn họ thì họ sẽ dễ dàng khai báo, nhưng những người mà không làm như thế, nhất là những người ý chí ngoan cường, thì muốn họ quy phục quả là khó hơn lên trời. Bạch Vũ Tinh cũng là hạng người như vậy nên nàng ta hiểu điều này, nói là một chuyện nhưng nếu dùng nghiêm hình để bức cung Chung Li Nguyệt cũng chỉ vô ích, có khi lại hại chết một mạng người nữa mà thôi.
Nàng ta nhíu mày suy nghĩ làm cách nào có thể khiến Chung Li Nguyệt trả lời câu hỏi của mình.
Đúng lúc này, từ phía bắc lại truyền đên nhưng thanh âm lạo xạo ồn ào, chắc hẳn là Khô Tùng Ngũ Quỷ không kiên nhẫn đang tìm kiếm Chung Li Nguyệt tựa như muốn lật tung thiên địa lên.
Một ý nghĩ như điện chớp thoáng qua trong đầu của Bạch Vũ Tinh, nàng ta như chợt có biện pháp giải quyết việc này, một biện pháp tuy cũng không phải hay ho gì lắm. Nàng cười to một tiếng rồi nói:
- Nếu mà cô lọt vào tay của ngũ quỷ thì sẽ ra sao nhỉ?
Chung Li Nguyệt sắc mắt biến động, nhìn Bạch Vũ Tinh nói:
- Cô muốn trao ta cho chúng ư?
Bạch Vũ Tinh lạnh lùng nói:
- Cô không muốn nói, thì ta cần gì phải bảo vệ cô làm gì chứ?
Chung Li Nguyệt không nhẫn nại oán hận nói:
- Cô không thấy việc này thật ti tiện sao!
- Ti tiện ư?
Bạch Vũ Tinh hừ nhẹ một cái, cười một tiếng, nhìn chằm chằm vào Chung Li Nguyệt nói:
- Vậy chắc phụ thân và huynh đệ của cô tay đầy máu tanh giết cả những người vô tội thì không ti tiện hả?
Nói xong nàng ta xoay người không quay đầu lại nói:
- Ta đi ra ngoài một lát, sẽ quay lại. Nói hay không nói, tất cả tùy vào cô mà thôi.
Khô Tùng Ngũ Quỷ lúc này gần như đang điên cuồng lùng xục trong rừng. Bất chợt tên Quỷ Ngũ không tai không tay chợt hét to:
- Chung Li Nguyệt!
Bốn tên còn lại vội quay về hướng nhìn của hắn, quả nhiên thấy Chung Li Nguyệt lúc này đang ngồi cạnh một gốc cây gần đó, không có một cử động nào cả.
Quỷ Ngũ như muốn ăn tươi, nuốt sống nàng ta, chỉ chực muốn nhào ngay tới, nhưng tên Quỷ Tứ chợt nắm vai hắn kéo lại, nhìn quanh tứ phía rồi khẽ nói:
- Hãy cẩn thận, đây có thể là một cái bẫy của tiểu nha đầu kia.
Cẩm y quỷ vỗ nhẹ vào đầu của Quỷ Tứ một cái quát to:
- Ngu ngốc, nữ nhân đó điểm huyệt Chung Li Nguyệt mang đến đây, một là sợ chúng ta, hai là nghĩ rằng tạm giấu ở đây an toàn. Huống chi Khô Tùng Ngũ Quỷ chúng ta hợp lại há lại sợ không đánh bại được một nữ nhân? Hắn tựa hồ đã quên mất rằng Chung Li Nguyệt khi không bị trọng thương thì đâu có coi bọn chúng ra gì.
Bốn tên còn lại vội liên thanh hưởng ứng gật đầu đồng ý.
Quỷ Ngũ nhanh chóng lao về phía trước, tới nơi liền tung ngay một cước đá vào người Chung Li Nguyệt, vừa xong một cước thì cú đá thứ hai đã nhằm vào yết hầu của nàng ta.
Bạch Vũ Tinh ẩn mình tại một bụi cây rậm rạp gần đó, hữu thủ đã cầm một phi tiêu chuẩn bị phóng ra. Nàng ta không lo rằng Chung Li Nguyệt sẽ nói hai tên người giả mạo để lừa nàng ta, bởi vì tính cách cao ngạo của cô ta thì một khi đã nói thì tuyệt sẽ không nói dối. Nhưng liệu cô ta sẽ nói hay không?
Chung Li Nguyệt lúc này mím chặt môi, nhìn cú đá hiểm độc đang lao tới yết hầu của mình, mắt lộ ra vẻ bình thản lẫn chút trào phúng chấp nhận cái chết. Cô ta không biết rằng Bạch Vũ Tinh tuyệt sẽ không để cô ta chết trong tay của Khô Tùng Ngũ Quỷ khi mà nàng ta còn chưa biết được đáp án cần biết.
Cú đá này vừa đến gần sát yết hầu của Chung Li Nguyệt thì bị đá bật ra một bên bởi một người khác. Nói thì chậm nhưng toàn bộ sự việc này xảy ra gần như trong một chớp mắt. Quỷ Ngũ quay đầu ngạc nhiên nói:
- Đại ca, sao vậy?
Quỷ Đại xảo quyệt cười nói:
- Ngũ đệ, nếu mà ả chết như vậy thì chẳng phải là quá tiện nghi hay sao?
Quỷ Ngũ vừa nghe đến đó liền hưng phấn trở lại, nuốt ực một cái rồi nói:
- Đúng vậy, như vậy thì quá tiện nghi cho ả.
Quỷ Đại cúi người xuống vuốt má Chung Li Nguyệt, dâm ô cười nói:
- Hà hà, quả thực là một mỹ nhân.
Chung Li Nguyệt thần sắc lập tức biến chuyển. Quỷ Đại cuồng loạn cười, hai tay nắm lấy ngực áo của nàng ta dụng lực xé mạng một cái ra hai bên. Một lồng ngực trắng đẹp như bạch ngọc lõa lồ run rẩy trong gió lạnh, vết thương nơi ngực đã toác ra từ lúc nào, máu chảy nhẹ thành dòng nhỏ xuống dưới.
Chung Li Nguyệt luôn luôn là người ngoan cường, đối với việc gì cũng vậy. Nhưng với cá tính cao ngạo như vậy, cô ta sẽ như thế nào nếu bị mối nhục này? Bạch Vũ Tinh lúc này như đã đặt một cái bẫy chết cho Chung Li Nguyệt, Khô Tùng Ngũ Quỷ thì hận cô ta khắc cốt ghi tâm, còn cô ta thì không có khả năng trốn thoát nữa. Cô ta thầm nghĩ, nếu không thể cứu được mạng mình thì chi bằng tự sát cho rồi.
Nếu mà cô ta chết thì không biết sắc mặt của Bạch Vũ Tinh sẽ ra sao. Còn Vũ Văn Lăng nữa thì sao? Hắn có thương xót cô ta không? Chung Li Nguyệt mặt lô vẻ kiên quyết, cười lớn một tiếng thật thê lương rồi định cắn lưỡi tự sát.
Bạch Vũ Tinh nấp gần đó quan sát không một chút thất kinh, cũng không có cử động gì cả. Mà nếu có muốn cứu thì nàng ta cũng không thể xuất thủ kịp cứu Chung Li Nguyệt được, nhưng Bạch Vũ Tinh dám chắc một điều rằng Chung Li Nguyệt sẽ không chết, bởi vì Khô Tùng Ngũ Quỷ tuyệt sẽ không cho nàng ta chết dễ dàng như vậy.
Quả nhiên Quỷ Đại xuất thủ như chớp giật, liên tục điểm huyệt Chung Li Nguyệt, ác độc cười nói:
- Muốn chết ư, không dễ vậy đâu!
- Cút mau!
Một thanh âm chấn động màng nhĩ chợt vang lên khiến Khô Tùng Ngũ Quỷ giật mình, Quỷ Đại lập tức quay người quát:
- Ai?
Bạch Vũ Tinh không trả lời, một quyền như chớp đánh thẳng vào mặt của Quỷ Đại. Tuy quyền này đến nhanh và bất ngờ nhưng Quỷ Đại cũng không phải là kẻ chậm chạp. Khi quyền này tới gần thì hữu thủ lật một cái rút ngay cây đao ra khỏi vỏ chém thẳng vào eo lưng không phòng bị của nàng.
Quỷ Nhị cũng cùng lúc tiến lên hai bước, tay cầm đao chém mạnh vào đầu Bạch Vũ Tinh. Tuy phải đối phó với nhát đao của Quỷ Đại nhưng vẫn cảm thấy được đao khí của Quỷ Nhị, nàng chớp nhoáng thu quyền lắc mình một cái. Nụ cười của Quỷ Nhị vừa nở trên mặt thì đã biến mất tức thì, Bạch Vũ Tinh lại không thấy đâu cả, mà không hiểu sao đột nhiên nhát đao này của hắn lại không chém vào Bạch Vũ Tinh mà lại nhằm vào Quỷ Đại, còn Quỷ Đại thì lại thấy đao của mình đang chém vào người của Quỷ Nhị. Cả hai hét to một tiếng toàn lực thu lại thế đao.
Thế công vừa dừng thì Bạch Vũ Tinh không biết ở đâu đã lại xuất hiện tại bên cạnh, thủ chưởng xuất ra như điện chớp, khi tam quỷ còn lại chưa kịp có phản ứng gì thì hai ngón tay nàng ta đã nắm được cây đao của Quỷ Nhị còn hữu thủ thì chế ngự mạch môn của Quỷ Đại.
Chỉ thấy nàng vận kình, Quỷ Nhị hét lên, lập tức buông đao. Thanh đao như chớp xoay trong tay nàng rồi chém thẳng vào vai trái của Quỷ Nhị, đồng thời hữu thủ vận kình, kêu "sát" một tiếng, Quỷ Đại thét lên thảm thiết, đao rơi xuống đất, cổ tay chợt mềm oặt thõng xuống, còn Quỷ Nhị thì ôm lấy bả vai đầy máu.
Bạch Vũ Tinh lạnh lùng oai nghiêm nói:
- Ta tên là Bạch Vũ Tinh, nếu các ngươi muốn báo cừu, thì hãy tìm ta. Hôm nay ta tha chết cho, cút mau!
Khô Tùng Ngũ Quỷ không ngờ cuối cùng lại chạm trán với nữ sát tinh của giới cường đạo giang hồ, người mà mấy năm gần đây có thanh danh lớn nhất tại Lục Phiến Môn, nữ bộ đầu Thiên lí phi tinh Bạch Vũ Tinh. Chúng nào dám kêu ca, nhanh chóng chạy mất.
Bạch Vũ Tinh chuyển mục quang sang Chung Li Nguyệt hỏi:
- Cô không sao chứ?
Chung Li Nguyệt điềm nhiên nói:
- Ta khuyên cô hãy một đao chém chết ta đi.
Bạch Vũ Tinh lạnh lùng nói:
- Cô cho rằng ta không dám ư?
Chung Li Nguyệt đáp:
- Cô không dám, bởi vì cô không đủ độc ác, nếu cô là một người mềm yếu như thế thì làm sao có thể chống lại được phụ thân của ta?
- Cô sai rồi, ta không giết cô, chỉ vì cô không hoàn toàn ác độc, vẫn còn một chút lương tâm.
Bạch Vũ Tinh nói xong giải khai các huyệt đạo rồi cởi áo khoác ngoài đưa cho nàng ta, quay người bước đi nói:
- Hãy bảo với Minh tôn của cô, một khi ta còn một chút hơi thở ta quyết tranh đấu với ông ta đến cùng.