[Hiện đại] Dụ tình: Lời mời của Boss thần bí - Ân Tầm
- Giới thiệu nội dung:Dạ tiệc, cô – một người mới bước vào giới luật sư, chủ động dùng sắc dụ dỗ một gã thiếu niên, thành công nắm được chứng cứ, giành được thắng lợi cho đương sự trong một phiên tòa;
Bốn năm sau…
Cô trở thành luật sư trẻ tuổi nổi tiếng, cùng người bạn trai vàng luật sư thành một cặp khiến kẻ khác phải ước ao. Sắp tới ngày kết hôn, cô chấp nhận lời mời trở thành cố vấn pháp luật cho một gia tộc giàu có nổi danh toàn cầu. Thương giới mạo hiểm, sóng gió sòng bạc, nhưng tất thảy đều được cô khéo léo hóa giải, rốt cục gặp được vị thủ trưởng thần bí phía sau bức màn!
Dưới ánh đèn mờ, người đàn ông tao nhã ngang tàng như chim ưng, mang vẻ thành thục của dòng máu cao quý cùng sự sắc sảo không dung thứ, từng cử chỉ dù nhỏ nhất cũng làm cô sâu sắc cảm nhận được sự xa lạ và quyền uy không thể khống chế…
“Luật sư Lạc danh bất hư truyền, kế tiếp mời cô tìm kiếm một chứng cứ khác!” Nụ cười mang hàm ý sâu xa bên khóe môi hắn dần dần hạ xuống, “Một chứng cứ khác… chứng minh cô thật hèn hạ!”
Nụ cười trên môi cô trong nháy mắt trở nên cứng đờ…
Người đàn ông này, rốt cuộc là ai?
Câu chuyện hoàn toàn mới, nhân vật hoàn toàn mới, cuộc tình một chiều đặc sắc nhất, xuất phẩm mới của Ân Tầm hoàn toàn khác biệt!
truyện hay chuẩn không cần chỉnh gay cấn bất ngờ không đọc phí
Hồi 1: Tâm kế ở dạ tiệc – Chương 1: Dụ tình – Phần 1
Tác giả: an tầm
Nguồn: sưu tầm
Sưu tầm: linh đang xung.
Có người từng nói, dụ hoặc đến cực hạn mới là thứ độc trí mạng của những người đang yêu, chính là giống như kẻ nghiện thuốc, biết rõ tình yêu có độc nhưng vẫn một lần rồi lại một lần gây thương tổn đến cực điểm; cố tình một lần rồi lại một lần làm tan nát cõi lòng tới chết tâm, đây chính là tình yêu phá tan dụ hoặc cực hạn, dụ hoặc vô hạn.
* * *
Trung Quốc, 10 giờ tối, tại dạ tiệc trong khách sạn lớn ở Ma Cao.
Dưới ánh đèn rực rỡ đủ màu của đèn nê ông, bóng đêm hiện ra với vẻ cực kỳ xa hoa. Trong phòng tiệc tráng lệ của khách sạn có nhiều nhân vật nổi tiếng cùng các bóng dáng giai nhân nghê thường đang mỉm cười đưa tình với nhau. Ban nhạc ưu nhã đang trực tiếp diễn tấu, tiếng đàn vĩ cầm du dương như nước ngân nga quanh quẩn trong từng góc của khách sạn huy hoàng.
Hình ảnh cùng mùi hương của rượu vang đỏ xuất hiện ở khắp nơi.
Ở lầu hai, một cô gái đang ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng dựa vào chỗ đang ngồi, tay vịn lên lan can vàng rực rỡ, nhìn thẳng xuống phòng tiệc xa hoa bên dưới, quan sát hết tất cả. Chất lỏng trong chiếc ly trong suốt ánh lên những ngón tay cô, mái tóc đen dài hơi che khuất đi dung nhan xinh đẹp, bộ váy đầm đơn giản vương vấn những lọn tóc đen, nhưng đôi mắt trong sáng xinh đẹp hơi chênh chếch lại mang theo vẻ ngây thơ không tương xứng với bữa tiệc.
“Lạc Tranh có nhìn thấy người thiếu niên ở bên kia không?” Cô gái ngồi đối diện là một người phụ nữ nhìn có vẻ nhiều tuổi hơn chút, ăn mặc cực kỳ xa xỉ, những ngón tay sơn đỏ cầm một điếu thuốc lá thật dài dành cho phụ nữ, bĩu môi hướng xuống dưới lầu.
Lạc Tranh khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ trong ly, cố gắng làm cho bản thân mình có vẻ phù hợp với môi trường nơi này, ánh mắt thanh nhã thản nhiên lướt dần về phía phòng tiệc ở lầu một…
Người thiếu niên nhìn qua khoảng mười bảy tuổi cách quá xa, tuy rằng không nhìn rõ tướng mạo lắm, nhưng bóng dáng cao to của hắn rõ ràng lộ ra vẻ cực kỳ cao quý. Hắn nằm nghiêng, bộ lễ phục vừa vặn tôn lên hết những đường cong thân thể của hắn. Hắn đang trò chuyện rất vui vẻ với một người đẹp, để mặc cánh tay nhiệt tình của người đẹp vuốt ve trên gáy hắn. Chẳng bao lâu sau, người thiếu niên hơi cúi đầu xuống, không biết nói điều gì bên tai người đẹp mà khiến cô ta bưng miệng cười, ngay sau đó để mặc người thiếu niên vòng tay qua ôm cô ta đi về phía cuối phòng tiệc.
“Kẻ ăn chơi trác táng điển hình.” Người phụ nữ hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía Lạc Tranh đối diện, “Nghĩ biện pháp khiến cho hắn chú ý đi, chỉ có như vậy cô mới có cơ hội nắm được chứng cứ chính xác có lợi cho đương sự.”
Lạc Tranh đặt ly rượu đỏ xuống, trong mắt xẹt qua một tia chần chờ, một lúc lâu sau mới than nhẹ một tiếng, “Tề Lê tỷ, phiên tòa này nắm chắc được mấy phần thắng?”
“Chỉ cần lấy được đoạn băng ghi hình từ trong tay hắn, đã nắm được hơn 9 phần thắng rồi! Lạc Tranh, đây chính là phiên tòa đầu tiên mà cô nhận được khi mới bước chân vào giới luật sư, nếu cô thắng được thì đường đi sau này của cô sẽ càng ngày càng thuận lợi hơn.” Tề Lê gạt tàn thuốc vào gạt tàn, nói tiếp một câu, “Cô ngẫm lại xem, đương sự của cô mới mười bảy tuổi đã bị tên ăn chơi trác táng kia xoay vòng rồi, mọi người trong nhà cô ta đều đặt hết hi vọng vào cô, đừng để đương sự của cô thất vọng.”
Lạc Tranh nhìn chằm chằm vào nước rượu đỏ hơi chao động trong ly, cúi đầu nói, “Nghiêm túc mà nói, phiên tòa này là do tiền bối Húc Khiên nhận, tôi chỉ là trợ lý của anh ta mà thôi.”
Chính bởi vì như vậy, cho nên cô mới phải giúp đỡ anh ta. Tề Lê cười cười, “Tôi biết cô thầm mến Húc Khiên, nếu như anh ta biết chứng cớ chính xác quan trọng như vậy là do cô tìm được, thì anh ta nhất định sẽ nhìn cô với con mắt khác, đêm nay chính là một cơ hội tốt.
Tề Lê là luật sư ở văn phòng, là luật sư đức cao vọng trọng, chuyên các phiên tòa ly dị, cô ta tốt nghiệp cùng lúc ở Học viện luật cùng Ôn Húc Khiên, còn Lạc Tranh thì là học muội ít tuổi hơn bọn họ, mới vừa tốt nghiệp đại học đã đến văn phòng luật sư này làm trợ lý của học trưởng Ôn Húc Khiên, nguyên nhân rất đơn giản, là bởi vì cô thích học trưởng Ôn Húc Khiên.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Mrlinh900
Lạc Tranh uống một ngụm rượu, rồi thản nhiên nói: “Nếu trong lòng anh ấy có tôi thì tôi làm hay không làm việc gì cũng đều khiến anh ấy chú ý, nếu trong lòng anh ấy không có tôi thì tôi có làm nhiều việc nữa cũng vô dụng.”
“Cô nha, thực đúng là học luật đến ngốc rồi, thật không biết nên nói cô quá lý trí hay là quá không có kinh nghiệm, loại đàn ông này là muốn đi trao đổi*, là trao đổi cô hiểu không?” Tề Lê lại châm một điếu thuốc lên hút, nhả ra một ngụm khói thuốc.
“Ok, trao đổi.” Lạc Tranh cười nhẹ đứng dậy.
“Đi làm gì vậy?”
“Đi chỗ đàn ông trao đổi, nếu không làm sao bắt được chứng cứ?” Lạc Tranh nhặt lấy ví, liếc mắt nhìn Tề Lê: “Chị xác định hắn ta chỉ là một tên phá gia chi tử quần áo lượt là, sẽ không gặp phải phiền phức gì chứ?”
“Đương nhiên.” Tề Lê gật đầu.
Lạc Tranh hít sâu một hơi, chậm rãi đi xuống phòng tiệc lầu một.
(*Chỗ này tác giả viết là kinh doanh, nhưng mình cảm thấy để như vậy có vẻ khó hiểu)
~~~~~ Vficland.info ~~~~~
Cánh cửa gian phòng ở góc hành lang che đậy một cảnh tượng trêu ngươi, tiếng rên rỉ yêu kiều không chút che giấu truyền ra. Qua khe cửa, rõ ràng có thể thấy được một màn nam nữ dây dưa ở bên trong. Người đàn ông, a không đúng, rốt cục phải gọi là thiếu niên, nhìn bóng lưng ngược sáng của người thiếu niên, có vẻ như hắn đang nỗ lực chuyển động trên cô gái phong tình vạn chủng, mà quần áo đã sớm lộn xộn từ lâu. Hai chân thon dài của cô ta như rắn nước quấn chặt lấy thắt lưng của thiếu niên.
Đằng sau cửa, Lạc Tranh khẽ cười khinh miệt, đẩy cửa phòng ra, nhưng cũng chưa đi vào, mà lại chỉ dựa vào bên cạnh cửa, vừa khẽ nhấp rượu đỏ trong ly vừa nhìn đôi nam nữ kích tình trước mắt như thể xem kịch.
Động tĩnh lạ ngoài cửa khiến cô gái kia kêu lên sợ hãi như gặp quỷ, vội vàng đẩy thiếu niên kia ra, hoảng loạn chỉnh lại quần áo. Người thiếu niên đứng dậy, liếc mắt nhìn thấy nụ cười trầm ngâm lấp lánh của Lạc Tranh ở trên miệng ly, thì có vẻ hơi giật mình nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường, nhưng toàn bộ quá trình chỉnh sửa lại tây trang không hề dời mắt chút nào khỏi gương mặt Lạc Tranh.
Ánh trăng cùng ánh đèn trên tường, nửa nọ nửa kia khiến tướng mạo của người thiếu niên hoàn toàn lộ rõ trước mắt Lạc Tranh —- Trước không nói đến vóc người anh tuấn lừng lững của hắn, mái tóc ngắn đen nhánh có vài lọn lưa thưa hơi che khuất đôi mắt đẹp như sứ, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, chiếc mũi cao thẳng mang theo chút vẻ xa cách, khó có thể tới gần, nhưng lại vẫn có khí chất gây nghiện chết người.
Lạc Tranh chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, đôi mắt hạnh như nước mùa xuân không có nửa điểm né tránh, nhẹ nhàng chớp chớp, đôi môi đỏ mọng khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, bờ môi dính rượu đỏ thơm tho lộ ra vẻ mướt mềm như nước đào.
Thiếu niên nhếch miệng một cái, tập trung toàn bộ sự chú ý vào cô gái vừa đột ngột xuất hiện.
Lạc Tranh nhẹ nhàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, ngón tay hơi buông lỏng, chiếc ly trong suốt rơi xuống trên tấm thảm xa hoa, nhưng cô chỉ hướng về phía thiếu niên kia mà dịu dàng mỉm cười, sau đó lưu lại cho hắn một bóng hình xinh đẹp.
~~~~~ Vficland.info ~~~~~
Ngọn đèn ở bãi đỗ xe ngầm đổ bóng Lạc Tranh kéo dài trên mặt đất, tiếng giày cao gót lanh lảnh dừng bặt trước một chiếc xe thể thao có màu sắc chói mắt. Sau khi khóe mắt liếc nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên theo sát đằng sau, ánh mắt cô có vẻ đành thuận theo tình thế.
Quả nhiên, khi cô vừa muốn đi qua chiếc xe thể thao, đột nhiên liền bị một cánh tay rắn chắc của người thiếu niên kia kéo mạnh vào trong lòng.
Lạc Tranh hơi cong miệng cười, sau một khắc liền xoay người lại, lớn mật ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người thiếu niên kia, nhưng khi mặt hắn tới gần, trong lòng cô lập tức nổi lên một tia bất an không hiểu nổi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Mrlinh900
Đây là lần đầu tiên Lạc Tranh nhìn thấy một người đàn ông còn có diện mạo đẹp hơn phụ nữ. A, không đúng, chính xác phải gọi hắn là thiếu niên, nhìn gần hắn như vậy, mới phải than lên sợ hãi, thì ra diện mạo con người cũng có thể tinh tế như vậy.
Giữa những sợi tóc dày rậm của người thiếu niên là cặp mắt hẹp dài của hắn, trong mắt ẩn ẩn có một tia đùa bỡn, khóe miệng đẹp đẽ nhìn gần cũng không nhận ra được một chút tỳ vết nào, hơi cong lên một nụ cười quỷ mị như thể rốt cuộc đã bắt được con mồi, toàn thân lộ ra một vẻ kiêu ngạo của kẻ săn mồi. Có điều, khung xương hắn rất rắn chắc, chỉ mới mười mấy tuổi mà đã cao hơn cô hẳn một cái đầu, rõ ràng cao hơn bạn bè cùng tuổi nhiều, mà cũng nhìn chín chắn hơn rất nhiều, chỉ có mùi hương trái cây thoang thoảng trên người hắn mới có thể nói lên hắn vẫn chỉ là một thiếu niên.
Trong lòng Lạc Tranh ít nhiều nổi lên một chút không được tự nhiên. Nếu muốn nắm được chứng cứ thì có rất nhiều phương thức, cô không nhất thiết phải chọn cái kiểu này. Giày cao gót của cô hơi chếch đi hướng khác, vừa muốn mở miệng lại nghe thấy người thiếu niên nói nhỏ bên tai cô…
“Tiểu thư, nên gọi cô thế nào?” Giọng nói rất êm tai, như là dưỡng khí nhẹ nhàng khoan khoái lộ ra trong không khí rừng rậm.
Lạc Tranh hơi run sợ, trong vài giây như là bị giọng nói của hắn làm ngây ngất, hoặc như là đang chải vuốt dáng vẻ tươi cười nhẹ nhàng tình tự của mình, đủ để mị hoặc chúng sinh.
“Cô gái vừa rồi, cậu cũng không có nhớ tên đi?” Cô thông minh đáp lại. Cái loại ăn chơi trác táng như hắn, tất nhiên sẽ không nhớ tên của những người phụ nữ mà hắn từng trăng gió. Câu trả lời như thế có thể không cần để lại bất kỳ đầu mối gì, cũng có thể tránh được rất nhiều phiền phức.
Quả nhiên thiếu niên cười cười: “Cô rất thông minh.”
“Cậu thích là tốt rồi.” Nụ cười của Lạc Tranh rất tiêu chuẩn, lộ ra hàm răng trắng bóng, rốt cuộc đây là nụ cười mà cô rất hiểu rõ.
Vẻ trêu ghẹo trong mắt thiếu niên lờ mờ bị thay thế bởi sự kinh ngạc. Gương mặt đẹp đẽ tới gần cô, hít thật sâu mùi thơm ngát trên người cô một chút, nói bằng một giọng dễ nghe, trầm trầm lại mơ hồ ám muội: “Có ai từng nói với cô rằng nụ cười của cô rất mê người, mùi hương cơ thể rất cám dỗ hay chưa?”
“Có…” Lạc Tranh cố ý kèo dài giọng nói của mình một chút, nghe có chút lười biếng, vươn ngón tay để nhẹ nhàng vẽ vẽ trên ngực hắn, vẻ mặt tươi cười vừa lộ vẻ cực kỳ yêu mị lại vừa mềm mại như mây, “Không phải là cậu đâu.”
Thiếu niên cầm lấy bàn tay nhỏ bé không an phận của cô, trầm giọng nói: “Như vậy cô có tin người ta sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên không?”
“Cậu sẽ vậy sao?” Lạc Tranh nhẹ nhàng mở miệng cười.
“Trước đây không có, nhưng bây giờ thì có rồi. Tôi nghĩ cô làm cho tôi mê mẩn rồi.”
Lạc Tranh cong miệng, nhìn thấy vẻ ám muội trong mắt thiếu niên, nhẹ giọng nói: “Cậu vẫn rất biết ăn nói.”
Thiếu niên cười mà không nói gì, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, lướt dài xuống chiếc mũi cao thẳng của cô, chậm rãi tiếp tục lướt xuống dưới, nhưng khi vừa sắp tiếp xúc đến đôi môi đỏ mọng của cô, thì bị ngón tay thon mảnh che lại.
“Coi như là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên thì tôi cũng không muốn biểu diễn cho những người khác xem đâu.” Lạc Tranh cười cười chỉ vào camera trên vách tường cách đó không xa.
Thiếu niên hiểu rõ, khuôn mặt tinh xảo hơi nghiêng nghiêng hạ xuống bên tai cô, một chuỗi tiếng cười cười trầm thấp khẽ vang lên, “Vậy thì chúng ta đổi nơi khác, được chứ?”
Lòng Lạc Tranh hơi căng thẳng nhưng vẫn cố nén sự khẩn trương trong lòng mà cười cười: “Cậu muốn đổi đi đâu?”
Đôi môi yêu nghiệt của người thiếu niên cong lên, lộ ra vẻ quỷ dị, nhẹ nhàng thổi hơi bên tai cô: “Ở trong xe được chứ?”
Lạc Tranh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thêm, chỉ nghe thấy tiếng cửa xe mở ra, sau một khắc cả người cô liền đã bị người thiếu niên đẩy mạnh xuống ghế sau xe.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Mrlinh900
Đây là lần đầu tiên Lạc Tranh tiếp xúc gần với một chiếc xe thể thao toàn bộ đều tỏa ra vẻ tôn quý thế này, đây là chiếc xe Saleen S7 Twin Turbo đã qua cải biến – loại xe thể thao số lượng hạn chế toàn cầu đã được cả thế giới công nhận là chiếc xe có tốc nhanh nhất. Chiếc xe này, Lạc Tranh chỉ là may mắn từng nhìn thấy trên tạp chí. Cả thân xe này đều được chế tạo từ vật liệu than sợi, tạo hình theo kiểu má cá hiếm gặp, đường cong thân xe kéo dài và nở rộng về phía sau, làm cho đường nét của nó có vẻ rất mạnh mẽ. Cửa xe theo dạng con dao chếch, mọc lên hướng về phía trước, khiến thoạt nhìn chiếc xe như thể một con tàu vũ trụ từ sao Hỏa đáp xuống địa cầu.
Khi cả người cô ngã hẳn vào trong xe thì mới phát hiện ra ghế trong xe chọn dùng cách kết cấu bất đối xứng, trên chỗ ghế lái xe có sáu nút tròn cùng với một cần sang số tự động, đủ có thể để cho một người đàn ông to lớn khống chế. Ghế ngồi cùng nội thất trong xe đều làm bằng da trâu và da sơn dương nhỏ thượng hạng, bên trong xe có hệ thống điều hòa, cửa sổ chạy bằng điện, điều khiển đóng mở cửa từ xa, tấm kính chắn gió trước mặt tăng nhiệt bằng điện, có thể chống và ngăn cản vũ khí, tay lái được bọc bằng da thật, cùng với hệ thống hình ảnh và âm thanh AM/FM/CD/FVF/TV, nói chung tất cả chỉ có thể hình dung bằng hai chữ xa hoa.
Nhưng sự chú ý của Lạc Tranh cũng không phải ở mức độ xa hoa của chiếc xe như thế nào, ánh mắt của cô đảo nhanh nhìn quét qua trong xe. Tề Lê nói đã phái người điều tra ra, băng ghi hình đương sự bị làm nhục đã bị tên ăn chơi trác táng này để ở trong xe, nhưng mà hắn có thể để nó ở chỗ nào?
Đang suy nghĩ, Lạc Tranh chỉ cảm thấy trên người bị đè xuống, dời mắt qua, đột nhiên lại nhìn thẳng vào ánh mắt như cười như không của thiếu niên, khuôn mặt đẹp tinh xảo tản ra mùi hương trái cây thoang thoảng bao phủ lấy cô.
“Cô rất trấn tĩnh.” Giọng nói hắn tràn ngập dịu dàng, nhìn thấy ánh mắt không hề lăn tăn sợ hãi của cô, hắn thấp giọng cười.
“Tôi không có lý gì để có thể hoảng sợ.” Lạc Tranh bị hắn đè xuống, nhưng cũng không vội vàng thoát ra, không gian trong xe tuy nói rất lớn, nhưng là không đủ lớn để có thể đến mức chạy trốn được, cho nên chẳng thà duy trì vẻ lạnh lùng bình tĩnh.
Thiếu niên nở nụ cười, lộ ra hàm răng đều đặn thẳng tắp và trắng sáng như vầng trăng sáng trên bầu trời, “Cô biết không, chiếc xe đã qua cải biến này trên toàn thế giới chỉ có một chiếc, phụ nữ nhìn thấy đều ngả nghiêng điên cuồng, nhưng cô lại cực kỳ lạnh lùng bình tĩnh, đó là thứ nhất. Thứ hai là lẽ nào cô thực sự cho rằng tôi sẽ không làm gì với cô?”
Lạc Tranh cười nhỏ: “Thứ nhất, tôi không hiểu về xe cộ lắm, cho nên chiếc xe này tôi chỉ có thể nhận ra là chiếc xe quý giá, nhưng lại không cách nào có thể xem thấu được giá trị của nó; thứ hai là từ trong ánh mắt của cậu, tôi có tôi có thể đọc ra rất rõ ràng ham muốn của cậu.”
“Cục cưng.” Thiếu niên khẽ mỉm cười, thì thầm: “Xin cho phép tôi gọi em như thế. Em là người phụ nữ lạnh lùng bình tĩnh và thông minh nhất mà tôi từng gặp. Tôi giờ hối hận rồi.”
“Hối hận?” Lạc Tranh hơi nhướng mày, cô biết trên mặt mình phải thể hiện thần tình như thế nào thì mới rốt cuộc có vẻ quyến rũ.
Thiếu niên cúi đầu xuống, cánh môi xinh đẹp nhẹ nhàng áp lên trên đôi môi cô: “Tôi thích phụ nữ thông minh, so với ở trong xe, tôi thích ở trong phòng tổng thống của quán rượu mà ——— chiếm đoạt em hơn.”
Lời nói ám muội được tao nhã đến cực điểm thốt ra từ miệng của thiếu niên. Lạc Tranh hoảng hốt nửa khắc, thậm chí chớp mắt còn có nghi vấn —- Một thiếu niên quá tao nhã như vậy, lại sẽ đi cưỡng gian một thiếu nữ xa lạ sao?
“Cục cưng, em đang suy nghĩ gì vậy?” Thiếu niên nhìn chằm chằm vào cô.
Đang suy nghĩ, Lạc Tranh liếc mắt nhìn, sau một khắc liền đưa cánh tay quấn quanh cổ hắn, nhẹ nhàng thốt ra: “Cậu sẽ chiếm đoạt tôi như thế nào?”
Cô không dư thừa thời gian để lãng phí trên người hắn, hành động nhất định phải thật mau chóng! Bắt được chứng cứ để còn phải thâu đêm lập hồ sơ trình lên tòa án.
Thiếu niên mỉm cười cúi đầu xuống.
Những nụ hôn tinh tế rơi lên đôi môi và lên cổ của Lạc Tranh, thiếu niên còn đang si mê trong mùi thơm cơ thể đàn bà lại không hề chú ý tới Lạc Tranh đã giơ tay lên, ngay sau đó…
Một cú đập hung bạo!
Thiếu niên kêu lên một tiếng đau đớn liền mất đi tri giác.
Lạc Tranh lập tức ngồi lên, thở hổn hển từng ngụm, trời biết cô chỉ có một chiêu này, nếu như đánh mà không làm thiếu niên này ngất đi được thì cô hoàn toàn xong đời rồi.
Việc này không nên chậm trễ, cô bắt đầu trở mình tìm khắp tất cả các ngõ ngách trong xe, cuối cùng từ một chỗ để đồ vật linh tinh, đã tìm được một thứ nhìn như cuộn băng gì đó, không chút chậm trễ ngờ vực, liền bỏ vào trong ví.
Lạc Tranh sửa lại chỉnh tề quần áo hơi có chút lộn xộn xong, lại lần nữa liếc mắt nhìn thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh, rồi vội vàng rời khỏi hiện trường.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Mrlinh900