Đúng như nàng dự đoán, Dương gia đúng là không có khả năng tự tay động thủ. Thậm chí ngay cả thế lực hắc đạo do gia tộc khống chế cũng không dùng đến mà chỉ liên hệ với một băng xã hội đen có quan hệ tốt làm việc giúp. Hơn nữa còn là liên hệ qua người trung gian, vạn nhất xảy ra chuyện gì cho dù muốn tra lại cũng rất phiền phức. Huống chi, đây chỉ là lũ ô hợp, lúc cần, hoàn toàn có thể diệt khẩu.
Đến cùng , Dương gia đối với Mười Một vẫn cảm thấy cố kị. Một là hắn từng một mình một ngựa tiêu diệt cả Dương gia, hai là hắn còn có thân phận Long Hồn, Dương gia cũng không muốn chọc đến sát tinh này làm gì. Dù sao bọn họ cũng không phải Long gia hay Vương gia, Long gia cùng Mười Một thường xuyên đi lại còn Vương gia có Từ Khiêm tọa trấn. Dương gia tuy rằng không ít người cũng tham gia giới chính trị thậm chí còn có một liên minh chính trị, nhưng không có một chỗ dựa nào vững chắc như Từ Khiêm. Nếu không phải Trương Chấn lấy lợi ích lớn dụ dỗ, hơn nữa Dương gia đang cần cấp bách mở rộng thị trường nước ngoài còn không thì bọn họ không bao giờ làm cái chuyện này.
Ngày hôm nay toàn bộ kinh thành chìm trong mưa phùn, so với ngày hôm qua không tăng không giảm, vẫn tựa như thiếu nữ mềm mại nhẹ nhàng vang vọng lòng người.
Đến giờ tan trường, học sinh từ cổng trường lũ lượt kéo ra, cùng với một cơn sóng ô dù đầy màu sắc, từng nhóm túm năm tụm ba lại nói chuyện. Đối diện cổng trường, có một chiếc xe buýt nhỏ đỗ ven đường, trong xe có năm ,sáu người đàn ông, mỗi người xoa tay tựa như vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương.
“Không cần mất bình tĩnh như vậy.” Một người dáng dấp như lão đại nhìn đám tiểu đệ đang căng thẳng trấn an một tiếng.:” Cẩn thận một chút là được, chỉ là bắt cóc thôi mà, cũng không phải là chuyện gì lớn lắm. Anh em làm vụ này xong , nhận hoa hồng về rồi là đi Haiti ăn chơi trác táng 2 năm liền đó.”
Vừa nghĩ đến việc chỉ cần bắt cóc một người là đã có thể thu về một con số khổng lồ, đứa nào trên môi cũng nở một nụ cười. Trong khi đó, tên tài xế là một tên đàn ông nhỏ gầy lại đang lấm la lấm lét vừa luyến tiếc nhìn một tấm hình chụp. Trong ảnh là một cô gái, tuy rằng không thành thục quyến rũ, không ngây thơ non nớt, nhưng lại có một vị đạo khác biệt. Phải nói là chỉ có thanh lệ thoát tục mới xứng với nàng. Đương nhiên, trong ảnh chính Nguyễn Thanh Ngữ.
Tên đàn ông nhỏ gầy cười hắc hắc:” Phi ca. Cô nàng này thật xinh đẹp a. Đến lúc đó các huynh đệ có thể hay không hưởng dụng trước rồi hẵng giao hàng.”
Nghe tên vừa rồi nói xong, những tên khác cũng lộ ra ánh mắt chờ mong. Ảnh chụp Thanh Ngữ bọn họ cũng đã xem qua, đối với nụ cười ngọt ngào, vóc người mê hồn kia cả đám đều thấy động tâm.
Tên lão thổ được gọi là Phi ca kia vỗ một cái lên ót tên nhỏ gầy , cười mắng :” Mẹ, còn đã làm ăn gì đâu. Nữ nhân này tuy rằng người thuê không có nói là muốn chúng ta xử lý ra sao, nhưng tốt nhất là không nên đụng vào. “
Một người khác nói :” Người thuê không phải nói chỉ là đem nàng bắt cóc rồi tạm thời giấu đi thôi sao. Hẳn là sẽ có một đoạn thời gian không ai hỏi đến. Không bằng đem cô ta làm hôn mê, rồi anh em …. Bảo đảm ngay cả cô ta cũng không biết. Thế nào ?”
Đề nghị này Phi ca nghe xong cũng thấy có chút tâm động , suy nghĩ một chút hắn vẫn nói :” Kẻ phía sau thuê chúng ta làm việc hẳn là rất có quyền lực, bọn họ cũng đã ám chỉ ta là không nên làm gì thiếu suy nghĩ.”
Tên tài xế Chuột nói :” Phi ca không cần sợ bọn họ như thế. Cứ như Hoạn Quan nói, cho cô ta ít thuốc, ngay cả cô ta cũng không biết người mua như thế nào lại biết.”
Tên bị gã tài xế gọi là Hoạn Quan kia hướng hắn trừng mắt , mắng :” Mẹ mày, mày mới là hoạn quan.”
Chuột hắc hắc cười :” Con mẹ mày, không phải cả ngày mày đều tự nhận là thằng cụt sao ?”
“Tao là người Yến*, con cháu Trương Phi, éo phải hoạn quan !”
Chuột bĩu môi xem thường :” Thôi mịa mày đi, còn con với chả cháu. Đừng tưởng mày họ Trương nghe như có quan hệ với Trương Phi thì tao phải xoắn ấy .”
“Ầm ĩ cái gì!” Một tên nói :” Thương lượng nên đem cô ta đi đâu đi.” Nói đên đây, hắn lại quay đầu nhìn về phía Phi ca nói :” Hoạn Quan nói không sai, cô nàng này là hàng cực phẩm, bỏ qua thì quá đáng tiếc a.”
Lại một đứa nữa gọi hắn là Hoạn Quan, Hoạn Quan nhất thời hết hơi, đám người này cả ngày gọi hắn là hoạn, mẹ nó, như là hắn không hoạn thì cũng phải thiến.
“Cái này…” Phi Ca hiễn nhiên bị chủ kiến của các anh em thao thao bất tuyệt làm động tâm. Nguyễn Thanh Ngữ cô gái kia khí chất thanh thuần, đáng giá cực phẩm, không thua gì tụi Tiểu Trùng Quốc .
Bên đó, nam nhân Tiểu Trùng Quốc luôn trăm phương nghìn kế tìm cách khiến cho lão bà hoặc bạn gái mình mặc trang phục để tạo cảm giác như một học sinh thanh thuần, thế nhưng thủy chung vẫn còn kém Nguyễn Thanh Ngữ này, khí chất tự nhiên như vậy tuyệt đối chọn 100 mới được 1.
Đúng lúc này, tên ngồi cạnh cửa sổ bỗng nhiên hô lên :” Tới rồi, đi ra rồi !”
Sáu người xôn xao lên, chen chúc đến bên cửa sổ nhìn chằm chằm về phía cổng trường. Quả nhiên bọn họ rất nhanh đã tìm thấy mục tiêu : Nguyễn Thanh Ngữ.
Nguyễn Thanh Ngữ so với trong bức ảnh rõ ràng càng thêm thoát tục làm Chuột nhìn đến tròng mắt rơi ra. Thế nhưng tròng mắt hắn nhanh chóng lại bị lôi về phía nữ sinh đi bên cạnh Nguyễn Thanh Ngữ. Cô gái kia vóc người cao gầy hai chân thon nhỏ, toàn thân trên dưới lồi lồi lõm lõm, quả thực đúng là tiêu chuẩn cực phẩm. Hấp hồn người nhất là nàng có khuôn mặt thiên sứ mang rõ vẻ hỗn huyết, đã thế còn mặc một chiếc váy ngắn mê hồn , làm cho người khác hận không thể ngồi dưới đáy váy mà ngắm nhìn cảnh tượng bên trong.
Chuột liếm môi thầm nói :” Con mẹ nó, hai người đó đúng là cực phẩm.”
Hoạn Quan cũng động tâm :” Tập ca, nếu không bắt cóc cả hai đi.”
Tại đây Phi ca rốt cuộc cũng hiển lộ ra khí phái lão đại , trầm ngâm một hồi rồi nói :” Trước hết bám theo đã. Chỗ này nhiều người , đợi tìm chỗ nào vắng vẻ hẵng động thủ. Nếu như lúc đó hai người vẫn đi cùng nhau thì bắt cả hai lại.”
Chuột hưng phấn vội vàng nhảy vào vị trí lái xe xoay chìa khóa nổ máy.
Không biết là xe quá cùi hay y quá nóng ruột nữa, nổ máy vài lần xe vẫn chưa khởi động được.
Cho đến khi Văn Vi và Nguyễn Thanh Ngữ đã đi được một đoạn khá xa rồi thì lão gia xe dưới mọi người vạn phần cầu khẩn mới rốt cuộc có phản ứng. “Oanh” một tiếng từ phía động cơ , làm cho đám người kích động đến thiếu chút nữa lạy xuống bái.
Trong lúc những người khác thao thao bất tuyệt, Chuột chỉnh tốc độ thấp nhất đi về phía trước.
Văn Vi cùng Thanh Ngữ vừa đi vừa tâm sự hướng về phía bãi đỗ xe gần trường học, không có chú ý tới phía sau bọn họ là một chiếc xe Minibus cũ kĩ. Trong trường học không ít học sinh lái xe đến trường, nhưng trường học không cho phép học sinh đi xe có rèm che để tránh khỏi sự bất mãn của học sinh khác. Bởi vậy xung quanh trường học dịch vụ đỗ xe rất nhiều, xe Văn Vi hiện đang đỗ tại một bãi đỗ xe gần ký túc xá trường học.
Hai người đi bộ đến bãi đỗ, Văn Vi mở cửa nói với Nguyễn Thanh Ngữ:” Chị đưa em đi nhé ?”
“Khồng cần.” Nguyễn Thanh Ngữ lắc đầu mỉm cười :”Em muốn đi tới nhà một người bạn, không tiện đường. Chị trở về sớm một chút đi. Dù sao em dùng giao thông công cộng cũng thuận tiện mà.”
Văn Vi gật đầu. Tính tình Nguyễn Thanh Ngữ đúng là không dễ dàng nhận ân huệ của người khác, dù cho điểm ân huệ ấy đối với nàng là không đáng kể. Nàng cùng Nguyễn Thanh Ngữ tốt như vậy là bởi vì giữa nàng và Thanh Ngữ không có quan hệ lợi ích, cho nên người ta vẫn nói bằng hữu chân chính chính là bằng hữu có từ thuở đi học. Văn Vi cười lộ ra hàm răng trắng tinh :” Vậy được rồi. Đi cẩn thận nhé.”
“Ừ, hẹn gặp lại.”
“Gặp lại.” Văn Vi phất tay chào nàng, rồi khởi động xe đi về nhà.
Phi ca trong chiếc Minibus phía sau không khỏi lau mồ hôi lạnh mắng :” Mẹ mấy thằng ngu, các ngươi còn định cùng thằng Bang Cẩu bắt cả con nhãi kia. Nhìn người ta đi xe gì kia kìa, cái loại xe giá cả trăm vạn kia đủ thấy gia thế nhà người ta chúng ta có thể đắc tội được sao ?”
Chuột nói thầm :” Vừa lúc bắt lại , thuận tiện vơ vét một ít tài sản.”
Phi ca vỗ một cái nữa vào ót Chuột , mắng :” Mẹ mày, không làm xong việc này thì một đồng cũng không có đâu.”
Một người khác đứng ra nói :” Được rồi, anh em đừng ầm ĩ nữa. Cô gái kia coi như chưa từng xuất hiện, a a chuột nhanh một chút đuổi theo mục tiêu mau lên !”
Chuột vội vàng lái xe với tốc độ chậm theo sau Nguyễn Thanh Ngữ. Bây giờ vừa mới tan học nên nơi nơi đều là học sinh, đám người này lại là lần đầu tiên làm công việc loại này, khẩn trương không gì sánh được đơn giản không dám thò đầu ra cho người ta thấy mặt.
*: Yến đọc hao hao giống chữ Yêm => Yến nhân gần giống Yêm nhân . Yêm nhân có thể hiểu tạm là người cụt , cụt gì không tiện nói.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banhan
Đi được một lúc, bỗng nhiên có một chiếc xe cao cấp đuổi theo rồi dừng lại bên cạnh Nguyễn Thanh Ngữ. Bên trong Từ Tử Dương hạ kính xe xuống nói :” Thanh Ngữ.”
“Cô đi làm gia sư sao ? Vừa vặn ta cũng đang trên đường đây, để ta chở cô đi một đoạn nhé.” Dường như Từ Tử Dương đã khôi phục phong độ cùng trình độ tán gái ngày nào, phảng phất như quên sạch chuyện ở quán bar cùng quan hệ giữa Mười Một và Nguyễn Thanh Ngữ, hoặc ít nhất, là ngoài mặt ra vẻ như thế.
Nguyễn Thanh Ngữ lắc đầu từ chối khéo :” Tôi đi xe bus.”
Từ Tử Dương tiếp tục dây dưa :” Khách khí làm gì. Cô vẫn chưa cho ta cơ hội nhận lỗi mà, lần này coi như là cơ hội cho ta là được rồi.”
“Thực sự không cần .” Nguyễn Thanh Ngữ tiếp tục nói :” Chúng ta lúc đó không có chuyện gì cả, không cần phải theo tôi làm gì.”
“Cô không phải đang hận ta chứ ?”
Nguyễn Thanh Ngữ cười khổ :” Thực sự lúc đó không may hiểu lầm mà thôi, cho nên anh không cần phải xin lỗi.”
“Thanh Ngữ.”
Từ Tử Dương còn đang lẽo đẽo bám theo, thì trong chiếc Minibus :” Thanh cái éo gì. Cái tên tiểu bạch kiểm này từ đâu ra đây ?”
“Phi ca có muốn làm gỏi hắn không ?”
“Gỏi cái đầu mày, không thấy người ta đi xe gì kia sao . Hàng hiệu không thua gì cô em lúc nãy đâu, mẹ nó, cái lũ có tiền này tùy thời đều có thể dùng tiền đè chết chúng ta đó.”
“Phi ca, nếu như cô nàng này mà lên xe của tiểu bạch kiểm kia thì làm sao bây giờ ?”
“Ừm đúng rồi …” Một tên nhắc nhở xong, cả lũ lại bắt đầu thao thao bất tuyệt Phi ca ơi động thủ mau không chừng sinh biến.
Phi ca cắn răng do dự một chút rồi độc ác nói :”Mẹ nó, thực sự là phải sợ gì chớ. Anh em lên con mẹ nó luôn đi.”
Phía trước Từ Tử Dương còn đang ỉ ôi đòi chở Nguyễn Thanh Ngữ đi một đoạn, Nguyễn Thanh Ngữ vẫn thủy chung từ chối ý tốt của hắn, bỗng nhiên “Két” một tiếng chói tai, một chiếc xe minibus cũ nát đâm vào đuôi xe của Từ Tử Dương . “Mẹ !” Từ Tử Dương cùng Nguyễn Thanh Ngữ còn đang bất ngờ thì bỗng nhiên từ trên xe , một người đàn ông lao ra, không nói một lời đã túm lấy tay Thanh Ngữ đẩy vào trong xe minibus.
Nguyễn Thanh Ngữ vừa mới tỉnh lại, mở miệng “A” một tiếng đã bị một tên to lớn khác nửa kéo nửa đẩy đầy thô lỗ vào trong xe. Ngay cả cửa xe còn chưa kịp đóng lại thì tên tài xế đã đạp chân ga đào tẩu.
Từ Tử Dương ngồi trong xe , mặt còn đang ngây ngốc nhìn chiếc xe bắt cóc Nguyễn Thanh Ngữ đang dần mất dạng, sợ đến nỗi quên mất cả lái xe đuổi theo. Thẳng cho đến khi chiếc xe kia hoàn toàn biến mất, hắn mới giựt mình tỉnh lại, luống cuống lôi điện thoại ra bấm nút :” Ông lội…Ông nội, có chuyện khẩn cấp.”
Cùng lúc đó tại Nguyệt Quang Nhai.
Vịt Bầu đang nằm phưỡn ngoài sopha phòng khách ngủ say. Hắn chạy xe cả đêm đến kinh thành, lúc nào cũng đắm chìm trong lo lắng dè dặt. Dù sao trên xe cũng là tàng trữ cả đống vũ khí đạn dược, nếu như bị cảnh sát tóm thì kết quả không chỉ đơn giản là ngồi tù. Bởi vì tinh thần hắn lúc nào cũng căng như dây đàn, nên vừa nhìn thấy Mười Một xong, thần kinh thả lỏng, vừa khóc lóc kể lể là cuộc sống ở căn cứ tàn ác ra sao thì liền nằm ở sopha ngủ luôn.
Lúc này Mười Một vẫn đang ngồi trong phòng đọc tin tức về Vương gia. Trên giường súng ống đã chỉnh tề, lên đạn sẵn sàng, tựa như sắp sửa duyệt binh đến nơi.
“Sở Nguyên.” Cuồng Triều bỗng nhiên gấp gáp gọi :” Thanh Ngữ xảy ra chuyện.”
Trong mắt Mười Một thoáng qua một tia lạnh, hắn lạnh lùng hỏi :”Chuyện gì ?”
“Nàng bị bắt cóc.”
“Xoát .”Mười Một lập tức xoay người , đi tới giường cầm hai khẩu súng lục cùng ống giảm thanh, dắt thêm vài băng đạn lên người, hỏi :” Khi nào?”
“Chưa đến một phút trước. Chúng ta nhìn thấy qua camera giám sát mặt đường.”
“Ai?”
“Không biết, là một chiếc minibus không có căn cước. Từ trên xe nhảy xuống ba người, từ thân hình có thể thấy đó là đàn ông, nhưng cự ly quá xa, động tác bọn họ cũng rất nhanh nên không thấy rõ mặt. Được rồi, lúc đó Từ Tử Dương cũng ở đó.”
Động tác Mười Một dừng lại một chút :” Từ Tử Dương ?”
“Thanh Ngữ đang trên đường đi tới trạm xe thì Từ Tử Dương đuổi theo nói mấy câu, đúng lúc đó một chiếc minibus trờ tới bắt cóc Thanh Ngữ đi. Sau đó Từ Tử Dương cũng không có đuổi theo, mà dừng lại ở đó khá lâu rồi mới đi.” Sau khi nói xong, Cuồng Triều lại hỏi :” Có thể là Từ Tử Dương giở trò không ?”
Mười Một lắp bộ phận giảm thanh lên súng, không đáp mà lại hỏi ngược lại :” Trên xe có mấy người ?”
“Chỉ nhìn thấy một tên lái xe, còn lại thì không thấy .”
“Chúng hiện ở đâu ?”
“Đang hướng về Dương Phong Nhai, ta đang truy tìm bọn họ thông qua tín hiệu điện thoại của Thanh Ngữ.”
Nếu như bọn tiểu lưu mang bắt cóc Nguyễn Thanh Ngữ biết phía sau có một tổ chức kinh khủng, chỉ cần qua tín hiệu điện thoại là có thể tiến hành truy tìm toàn cầu thì chắc hẳn chúng sẽ muốn suy nghĩ lại cách khác tốt hơn .
“A.” Cuồng Triều vừa mới dứt lời thì bỗng nhiên lại quát:” Mẹ nó, chúng nó đóng máy Thanh Ngữ rồi.”
“Dùng camera giám sát mặt đường.”
Trong bộ đàm truyền tới tiếng xoành xoạch rồi tiếng gõ bàn phím, đồng thời hắn nghe thấy tiếng Cuồng Triều :”Chờ một chút…Hiện tại bọn họ đang ở đường Lỗ Dương,chỗ Nhược Từ các ngươi giúp ta tra một chút. Nhanh lên một chút .”
Hiện nay toàn bộ đội hacker của Hắc Ám Thập Tự đều đang được huy động, tất cả mọi người đều khẩn trương nhanh chóng xâm nhập vào toàn bộ camera trên đường Lỗ Dương, sau đó truy tìm một chiếc minibus màu trắng không có biển số.
Rất nhanh đội hacker đã có tin tức truyền về Cuồng Triều :” Tìm được rồi, bọn họ quả nhiên hướng về phía Dương Phong Nhai.”
“Liên tục cập nhật vị trí cho ta.” Mười Một đem súng ống nhét vào trong túi du lịch cùng đạn dược, lựu đạn và một viên đạn sáng (bom mù ). Hắn mang túi đi ra đánh thức Vịt Bầu dậy :” Vịt Bầu , lái xe.”
Vịt Bầu còn đang híp mắt ngái ngủ :” Lão đại, đi đâu vậy ?” Bất quá khi ánh mắt của hắn rơi vào cái túi du lịch thì lập tức nhảy dựng lên.
Vịt Bầu có một điểm rất được lòng hắn là hắn biết lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói. Hắn nhìn thấy Mười Một trang bị vũ trang đầy đủ là biết đã xảy ra chuyện, lúc này tốt nhất là ngậm miệng nhận lệnh.
Hai người xuống lầu lên xe của Vịt Bầu. Cuồng Triều trực tiếp nói vị trí cho Vịt Bầu. Trong thời gian đợi thang máy, Cuồng Triều đã tóm tắt việc Thanh Ngữ mất tích cho hắn, khi biết chuyện, biểu hiện của Vịt Bầu còn điên hơn bình thường, đầu bốc lửa mông xịt khói hai người vừa mới leo lên xe hắn đã nổ máy nhấn ga phóng vù đi, không quản bây giờ đang là giờ cao điểm. Làm cho xe cộ trên đường phải vội vàng né tránh đồng thời chửi ầm lên thằng đần chán sống.
Khi mà đường cái đã hoàn toàn tắc nghẽn vì cao điểm, chiếc xe lại phóng vù lên lối đi bộ với vận tốc không dưới lúc nãy , làm người đi đường sợ hãi tránh né chửi ầm lên.
Phía trước không xa chính là ngã tư đường , xe cộ đang đứng đợi đèn xanh xếp thành một hàng dài không thấy đuôi. Căn cứ vào tình hình hiện tại, nếu cứ ngoan ngoãn xếp hàng thì sợ rằng phải 10,20 phút nữa mới qua được ngã tư này.
Mười Một nói :” Đường ngược chiều .”
“Ực.” Vịt Bầu nuốt một ngụm nước bọt. Điên quá rồi. Thế nhưng hắn không có dị nghị gì cả. Lập tức nhấn ga hướng về phía đường ngược chiều đi qua. Bọn họ vận khí cũng rất tốt, bên kia vừa vặn là đèn đỏ nên không có quá nhiều xe bon chen đường chung với bọn họ.
Đồng thời tại chỗ giao đường, cảnh sát giao thông cũng đồng thời chú ý tới một chiếc xe đi ngược chiều đang hướng bên này chạy tới.
“Tiến lên.” Mười Một nói.
Vịt Bầu lộ ra thần sắc điên cuồng, lập tức đạp mạnh chân ga “Ầm !” “Kééééét” bánh xe ma sát với mặt đường xong lập tức lăn với tốc độ kinh hoàng, chiếc xe phóng như gió cuốn về phía biển xe đang đi lại. Cảnh sát nhìn cảnh tượng trên, lập tức sốc đến nỗi quên cả ngăn cả chiếc xe điên này lại , trong tình hình đầu xe nọ cách đuôi xe kia có chưa được hai thước mà hắn còn dám lao tới .”Mẹẹẹẹẹẹẹ!!!” “Ầm !!!” Chiếc xe điên lập tức tiếp xúc thân mật với đầu một chiếc xe cùng đuôi chiếc xe phía trên nó rồi tiếp tục ngênh ngang đi.
Mãi cho đến khi tài xế của các chiếc xe xấu số tuýt còi, chửi bới thì cảnh sát mới tỉnh lại, đồng thời mới dùng bộ đàm thông báo :” Nhanh chóng chặn một chiếc xe việt dã đang hướng về phía đó, biển số là …” Chỉ là lúc đó chiếc xe việt dã ấy đã phóng đi mất dạng rồi. Trên ngã tư đường la liệt xe , mỗi xe đều mang ít vết thương quang vinh.
“Khụ khụ” Đang lúc Vịt Bầu còn đang vừa hưng phấn vừa điên cuồng, Cuồng Triều lại nói :” Các ngươi điên rồi sao ?”
“Không có thời gian.” Mười Một nhàn nhạt nói :” Bọn họ đâu?”
“Vừa ra khỏi Dương Quang Nhai, hiện đang đến khu công nghiệp.”
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banhan
Đang trên đường thì đồng hồ trên tay Mười Một đột nhiên vang lên. Hắn nối máy, đặt bên tai nhưng không lên tiếng.
Trong điện thoại quả nhiên là thanh âm cười khổ của Tửu Quỷ: “Ngươi cũng quá liều lĩnh đi. Ban ngày tông xe đụng người vượt đèn đỏ, vội vàng đi đầu thai a.”
Cũng không kỳ quái, chỉ là hơi có chút kinh ngạc khi Tửu Quỷ nhận tin tức rất nhanh thôi, hiệu suất Long Hồn đúng là thực sự rất cao. Hắn vừa mới vượt đèn đỏ được chưa đến hai phút, thì Tửu Quỷ đã gọi điện thoại tới đây.
Mười Một nhàn nhạt nói :” Ngươi biết chuyện Thanh Ngữ chứ ?”
“Cô bé hàng xóm nhà ngươi chứ gì ? Đã biết. Ta nói, nếu ngươi muốn nhanh chóng đi cứu người có thể đi đường tắt, hoặc đường ngõ, cần gì phải xông pha nơi ngã tư đường làm chi ? Ngươi đúng là làm khó ta mà .”
Mười Một hỏi :” Có biết là ai làm hay không ?”
Tửu Quỷ tức giận nói :” Biết thế nào được. Dù sao có thể khẳng định là nhắm vào ngươi. Cừu gia của ngươi nhiều như vậy, hạ thủ với người bên cạnh ngươi cũng không kỳ quái. Chuyện này ngươi tự túc a, ta mặc kệ. Ta cũng sắp chết tới nơi rồi, ngươi không cho ta thanh nhàn một chút thì thôi còn bắt ta chạy đông chạy tây.”
Tửu Quỷ còn đang thao thao bất tuyệt thì “Cụp” Mười Một đã ngắt máy.
“Mẹ.” Tửu Quỷ đang cầm máy tức đến nổ đom đóm mắt. Lại đụng vào cái hạng đánh không được mắng cũng không xong nữa chứ. Lão rốt cuộc cũng minh bạch tại sao Liệt Hỏa cũng bị hắn chọc đến ngay cả tuổi thọ củng phải giảm hai năm.
Ngồi ở bên kia bàn, Liệt Hỏa từ nãy vẫn xem kịch vui, ánh mắt, miệng lão lộ ra một tia cười nghiền ngẫm.
Bất mãn , Tửu Quỷ sờ sờ mũi, quyết định uống sạch cục tức này. Lão nghểnh cổ tu sạch hơn phân nửa bình rượu còn lại rồi nói :” Thống khoái! ”
Liệt Hỏa trừng con mắt kinh hô :” Mẹ ơi, lão già ngươi uống một ngụm hết sạch rượu ta cất kỹ hai năm nay rồi.”
Tửu Quỷ đem vỏ chai rượu đặt lên bàn, nói :” Đừng tiếc một chai rượu chứ.
Ngươi không biết ta vừa bị thuộc hạ dắt mũi tinh thần đang nản lòng khó chịu
sao ?”
Liệt Hỏa hừ hừ hai tiếng:” Tâm tình không tốt. Hình như phải đến vài chục năm rồi tâm tình ngươi không tốt. Lão quỷ đáng chết ngươi căn bản bày ra cái bộ mặt đáng thương ấy nhưng lại có chủ ý moi móc của của ta.”
Tửu Quỷ trợn trắng mắt nói :” Rượu là để uống, mấy lão bất tử ngươi đem rượu ngon mà cất giữ để làm chi ? Chờ tương lai vẩy lên mộ a.”
Liệt Hỏa bĩu môi tức giận không ngớt, hắn và Tửu Quỷ không ngớt cãi nhau nhưng lúc nào thắng cũng là tên kia.
Tửu Quỷ cười cười , chuyển hướng câu chuyện :” Được rồi, chuyện này ngươi thấy thế nào ?”
Liệt Hỏa tức giận nói :” Chuyện gì ?”
“Biết rõ rồi còn hỏi . Không phải là cái cô người yêu của Băng bị bắt cóc chứ còn chuyện gì ? Ngươi cảm thấy đây là do ai làm ?”
Nói đến chính sự, lập tức Liệt Hỏa liền đem chuyện vừa bị Tửu Quỷ uống hết rượu để qua một bên, trầm tư nói :” Tiểu tư này đắc tội toàn với mấy tên tai to mặt lớn .”Tủy tiện cử ra một người đều có khả năng.”
Tửu Quỷ sờ cằm hỏi :” Có thể là Từ Đại Thương không ?”
Liệt Hỏa suy nghĩ một chút rồi lắc đầu :” Chắc là không. Từ Đại Thương không phải nhận được điện thoại của cháu hắn xong liền tổ chức người đi cứu viện sao ?”
“Cùng không loại trừ khả năng diễn trò a. Ngươi cũng biết Từ Đại Thương này
mặc là chiến tranh hay làm chính trị để đạt được mục đích lão không từ bất cứ thủ đoạn nào. Ta cảm thấy lão đã cho người bắt cóc tiểu nha đầu đó rồi bản thân lão đem thằng cháu quý hóa tới cứu, để lấy hảo cảm của con bé.”
“Không.”Liệt Hỏa lắc đầu :”Từ Đại Thương còn đang vội vàng mượn người của lão Lưu kia kìa. Có vẻ như lão thực sự không biết chuyện.”
“Vương gia ?”
“Vương , Dương đều có khả năng.”
Tửu Quỷ cười khổ :”Còn chúng ta nữa..””
Liệt Hỏa giật mình :” Là sao ?”
“Còn ai nữa, Thiên Châm của Long tổ .” Tửu Quỷ thở dài nói :” Tiểu tử kia
còn trơn hơn cả cá trạch, lần này không phái mấy lão già đi quả thật là thất sách.”
Liệt Hỏa sâu xa nói :” Ngươi phải biết những tay từ lò đào tạo Ma Quỷ ra không phải yếu nhược đâu. Băng, Hầu Tử , còn có Hoàng Hậu nữa, bọn họ bản lĩnh ra sao ngươi cũng biết.”
“Ta biết.” Tửu Quỷ gật đầu :” Hoàn hảo, mà ta nghĩ hắn muốn ra tay cũng không dễ dàng như vậy. Tiểu hỗn đản nọ lúc trước ở kinh thành có người giúp đó.”
Nói đến Mười Một có người giúp, Tửu Quỷ liếc mắt nhìn Liệt Hỏa cười cười, ý là ngươi chính là người giúp hắn lúc trước.
Liệt Hỏa tức giận phản ứng : “Ngươi cảm thấy Ma Quỷ như thế nào ?”
“Ma Quỷ .” Tửu Quỷ suy nghĩ một lúc lâu rồi nói :” Bọn họ hẳn là không có lá gan lớn như vậy . Về phần tiểu tử kia (DK) ta đã xem qua hồ sơ của hắn, hắn mặc dù hung hăng càn quấy, nhưng xem thường cái loại chiêu tổn hại danh dự này.”
Suy tư một lát… Tửu Quỷ đột nhiên hỏi :” Cái nha đầu họ Dương hôm qua trở về ngươi biết chứ ?”
“Sớm đã biết.” Liệt Hỏa gật đầu nói .
“Băng bỏ nàng một mình ở Đông Hải, mà nha đầu kỳ quái này còn cùng tiểu tử Trương gia cùng nhau trở về kinh thành. Ngươi nói tới cùng bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì ? Không phải là kiểu như chuyện tình tay ba chứ ?”
Liệt Hỏa trợn mắt :” Chuyện yêu yêu đương đương ta không muốn xen vào. Ta nói, ngươi có thể nói chuyện chính hay không ?”
Tửu Quỷ phản bác :” Không phải ta đang cùng ngươi bàn chính sự sao ?”
“Vậy ngươi nói đến việc này làm chi ?”
“A thì nghĩ đến nên thuận miệng nói một chút thôi.”
“Nếu như đã nghĩ thì nghĩ xem nên bồi thường ta chai rượu kia đi .”
“Bồi thường !?” Tửu Quỷ trợn trắng mắt :” Loại rượu vài mươi vạn một bình kia, ngươi có đem ta bán cũng không đủ mua nửa bình !”
“Ngươi cũng biết nó hơn mươi vạn mà vẫn rất ý tứ làm một ngụm hết sạch của ta.”
“Ta nói lão quỷ chết tiệt ngươi sao mà tính toán thế. Rượu là gì ? Rượu là nước chứ sao ? Ngươi cứ giằng co ít nước như thế không sợ làm tổn thương cảm tình mấy chục năm giữa chúng ta sao ?”
“Nước ? Ngươi thử kiếm ra một chai nước giá mười vạn cho ta xem.”
“Ngươi muốn cãi nhau hả ?”
Ngay tại lúc Tửu Quỷ và Liệt Hỏa đang đấu võ mồm oanh oanh liệt liệt thì một trận chiến khác không kém đồng thời xảy ra.
Cùng lúc đó, Vịt Bầu đã chạy xe đến khu công nghiệp.
Bị Tửu Quỷ cảnh cáo một hồi, Vịt Bầu đã thu liễm lại rất nhiều, chí ít không có liều lĩnh như lúc nãy nữa.
Tới khu công nghiệp rồi thì toàn bộ đầu mới cũng bị cắt đứt. Bên trong khu công nghiệp trừ những con đường quan trọng ra thì không có camera quản lý, điện thoại Nguyễn Thanh Ngữ đã tắt , Cuồng Triều như vậy coi như hết đường xoay sở. Cũng không biết là nhóm bắt cóc Thanh Ngữ có còn ở đây hay không. Bởi vì đây là nơi tiếp giáp khu vực ngoại ô, ngoại trừ vài nơi quan trọng trên đường thì đại bộ phận là không có camera quản chế mặt đường, không có camera thì thiên lý nhãn của Cuồng Triều cũng thành vô dụng.
“Lão đại, giờ thế nào ?” Vịt Bầu hỏi .
Mười Một suy tư một lát rồi hỏi Cuồng Triều :” Thử tra xem trong khu Công nghiệp này có nhà xưởng hoặc kho hàng nào bỏ hoang hay ít người chú ý đến cho ta ?”
“Chờ một chút, ta tra bản đồ và thông tin đã .” Qua khoảng độ sáu bảy phút gì đó, Cuồng Triều mới nói :” Nơi này không có nhà xưởng hay kho hàng nào bỏ hoang, nhưng hiện cũng có hai mươi mốt gian hiện không dùng tới. Mặt khác phía sau khu công nghiệp là núi rác, nơi nào cũng khả nghi như lời ngươi.” Cuối cùng hắn lại hỏi một câu :” Ngươi cảm thấy là bọn chúng trốn trong khu công nghiệp sao ?”
“Nga.” Mười Một trả lời , đẩy cửa xe rồi cầm túi du lịch xuống.
“Vịt Bầu , chúng ta chia nhau ra tìm.”
“Được.” Vịt Bầu gật đầu, cũng không nhiều lời mà lái xe đi.
Còn lại một mình Mười Một , theo như lời hướng dẫn của Cuồng Triều đi tới núi rác tận cùng bên trong. Trên đường tới đó cũng có đi qua hai kho hàng không dùng tới, Mười Một kiểm tra qua cũng không phát hiện được gì.
Gọi là núi rác, quả thật không hổ là núi rác. Tất cả sản phẩm thải của các nhà xưởng trong khu công nghiệp đều chất đống lên thành từng tòa núi nhỏ , rồi tòa này chồng chất lên tòa kia. Khi đến gần đã ngửi thấy một mùi tanh tưởi làm người phải thấy buồn nôn. Đây xác thực là nơi giấu người bởi vì căn bản chẳng ai nguyện ý đến chỗ này làm chi.
Vòng quanh núi rác vài vòng nhưng Mười Một không phát hiện được gì, ngay cả cái bóng của chiếc xe kia cũng không tìm được. Là bản thân hắn đoán sai.
Hoặc là nhóm người kia trốn tại địa phương khác.
Ngay tại lúc Mười Một đang suy nghĩ xem có nên đến nơi khác tìm không thì Vịt Bầu có tin tức :” Lão đại, có tin mới .”
Mười Một hỏi :” Ở đâu?”
Vịt Bầu hoan hỉ onis :” Ta có hỏi qua một người lái xe điện chở hàng, hắn nói có bắt gặp một chiếc minibus không biển số khá cũ màu trắng đi về phía Ngọc Thương lộ.”
Cuồng Triều nói :” Ngũ thương lộ ở phía sau, ở đó cũng có hai gian không dùng đến. Tuy nhiên phiền phức ở chỗ là từ Ngũ Thương Lộ đi ra bốn phương đều thông suốt, nếu như bọn họ không trốn ở đó thì chúng ta muốn tìm rất khó khăn.”
Trong đầu Mười Một dần hiện ra toàn bộ bản đồ của khu công nghiệp, hắn có một thói quen là mỗi khi đến bất cứ nơi nào đều cố đem toàn bộ đường đi nhớ kỹ trong đầu, để vạn nhất gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì mặc kệ là thủ , công hay bỏ chạy cũng không lâm vào cục diện quá bị động. Mà chính cái thói quen này cũng cứu hắn không ít lần.
Phạm vi khu công nghiệp cực lớn, đường đi chằng chịt như mạng nhện, thường xuyên giao nhau. Mặc dù lấy trí nhớ biến thái của Mười Một nhưng để ghi nhớ được đường đi trong khu cũng có chút khó khăn. Trong đầu hắn dần hiện ra Ngọc Thương Lộ, nếu như từ Ngọc Thương Lộ đi tới đường lớn trước mặt thì quả thật rất khó tìm , bởi vì con đường đó nối với rất nhiều đường khác, đường nào cũng có thể bỏ chạy được.
Last edited by banhan; 05-03-2011 at 11:52 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banhan
Chương 616: Bắt cóc Thanh Ngữ (4) Dịch:kiokew
Nguồn: TTV
Chương 616: Bắt cóc Thanh Ngữ
“Đi về phía trước.” Để tránh khỏi đả thảo kinh xà, Mười Một gọi một chiếc xe để đi. Khi hắn nói nơi cần tới, tài xế còn kỳ quái nhìn hắn, chỗ đó cách đây có mấy con đường, còn cần phí tiền đi xe sao ? Tuy nhiên khi người tài xế nhìn thấy chiếc túi du lịch liền bình thường trở lại, phỏng chừng là người mới đến xin việc hay tìm người nên không biết đường, mới phí tiền thuê xe như vậy.
Mặc kệ ra sao, tài xế vẫn làm hết phận sự của mình đưa Mười Một đi tới Ngọc Thương Lộ , đồng thời cũng không có lấy gì nhiều tiến. Phải nói là hắn còn đi lòng vòng, để cho người ta biết từ bển đến Ngọc Thương Lộ cũng có một đoạn a, bằng không lấy tiền của người ta cũng rất không thoải mái. Từ điểm này mà xem, tài xế này vẫn là người tốt.
Khi Mười Một tới Ngọc Thương Lộ, Vịt Bầu đã sớm chờ ở đây. Hai người gặp nhau đơn giản nói vài câu, rồi lại chia nhau ra, mỗi người kiểm tra một kho hàng.
Mười Một tới gian kho hàng ngay chính giữa Ngọc Thương Lộ, từ con đường nhỏ bên cạnh đi vào. Gian kho này thuộc về một nhà hài hán, hài hán này thuê hai gian hàng để sử dụng. Chỉ là nhà hài hán này hai năm nay sinh ý đình trệ, năm này lỗ hơn năm kia, thuê hai gian hàng bình thường cũng chỉ dùng đến một gian, phỏng chừng một năm rưỡi nữa gian hàng không dùng này cũng sẽ bị trả lại.
Kho hàng này không rộng, chỉ khoảng hơn hai trăm mét vuông, nhưng lại rất cao, bốn phía đều là tường kim loại. Ngoại trừ cửa thông gió ở trên nóc nhà, ngay cả một cái cửa sổ cũng không có. Nếu như đem người giam vào bên trong thì chẳng khác nào cất vào trong thùng đựng, kêu trời trời không biết kêu đất đất không hay.
Mười Một đi tới gần, cũng không có xộc thẳng vào mà kiểm tra xung quanh một chút. Vị trí kho hàng này không tốt lắm, bởi vì nằm sâu trong ngõ nhỏ, nên rất ít có người đi qua, thậm chí là có khi trừ giờ tan tầm ra thì gần như không có bóng người. Như lúc này, cơ bản là không thấy được vài bóng người.
Mười Một lại kiểm tra vết xe trên mặt đất, nhưng gần đây cũng có mấy kho hàng , bình thường xe cũng thường lệ đi vào cất hàng hay lấy hóa, cho nên vết xe trên mặt đất phi thường mất trật tự, căn bản không nhìn ra được vết xe minibus trên mặt đất. Cũng may lúc này xung quanh không có ai, nếu không hắn sẽ bị người sinh nghi.
Mười Một đứng lên, quan sát xung quanh một chút, sau đó lặng lẽ đến gần kho hàng. Đầu tiên là kiểm tra cánh cửa đang khóa. Cửa kho đóng chặt, ngay cả khe hở cũng không có, không nhìn được bên trong có ánh đèn hay bóng người nào không. Cửa không có dấu vết bị cạy, nhưng có vết xước khá mới, phỏng chừng bị xuất hiện trong khoảng 3 ngày đổ lại. Hắn áp tai lên vách tường lắng nghe, nhưng không nghe thấy thanh âm gì hết, không biết là bên trong quá rộng, hay là tường kim loại này có thể cách âm ?
Mười Một lại ngẩng đầu nhìn nóc kho hàng, muốn thấy rõ bên trong, chỉ sợ là cũng chỉ có cách bò lên trên cửa thông gió. Tuy nhiên kho hàng này rất cao , chừng ba thước, một bước nhảy lên là không có khả năng, hơn nữa leo lên cũng sẽ gây tiếng động, vạn nhất có người bên trong, khẳng định sẽ đả thảo kinh xà.
Mười Một nhìn khắp mọi nơi, phía trước kho hàng là đường, khẳng định là không có chỗ leo lên. Trái phải hai bên cũng là hai kho hàng, hơn nữa lại cách nhau năm, sáu mét, hai kho cách xa như vậy để tạo khoảng trống thuận tiện cho xe đỗ. Muốn bò lên kho hàng bên cạnh nhảy qua là chuyện không có khả năng, không nói đến việc nhảy quá xa rất khó khăn, quan trọng là nhảy xa như thế hắn không thể khống chế tốt lực, vạn nhất khi tiếp đất gây tiếng động thì càng thêm phiền phức. Lựa chọn duy nhất còn lại là bức tường phía sau kho hàng.
Bức tường vây này cao hai thước, thuộc về một nhà xưởng khác, so với kho hàng mục tiêu còn thấp hơn một chút, nhưng hiện lại là lựa chọn duy nhất.
Mười Một hít một hơi, chợt bước nhanh đến bức tường vây, một bước dậm nhảy lên. Một chân đạp lên tường, tạo lực đẩy người bật lên, sau đó một tay cầm túi du lịch, một tay nhẹ nhàng bám lên đầu tường, xoay lưng lại một cái liền vắt người lên trên. Tiếp theo Mười Một kiểm tra nhà xưởng bên cạnh một chút, thấy bên trong vắng vẻ không người mới buông bỏ một chút lo lắng.
Mười Một đứng ở trên tường , đầu của hắn có thể nhìn thẳng về phía trần kho hàng. Cửa thông gió lại mở, hơn nữa từ cửa thông gió có thể thấy ánh sáng lờ mờ truyền ra. Có ánh sáng chứng tỏ có người. Bằng không thì một gian hàng không dùng đến không có khả năng mở đèn 24/24 làm gì.
Mười Một đứng ở trên tường hít một hơi, bỗng nhiên chân đạp mạnh, mang theo túi du lịch chứa vũ khí nhảy qua, tay phải bám thật chắc vào gờ tường kho hàng, cả người treo ở bên ngoài. Hắn dùng độ mạnh rất vừa phải để có thế hạ cánh đúng chỗ, hơn nữa lại đem thanh âm tận lực giảm đến thấp nhất.
Thế nhưng túi du lịch kia lại không chịu khống chế của hắn , lại theo quán tính bay về phía bức tường kim loại. Thế nhưng, Mười Một ngay khi vừa bám vào nóc nhà, lập tức căn đúng thời điểm tay trái vung lên, đem túi du lịch ném lên cao, đồng thời hắn mượn thế hất người lên trên nóc nhà, hai tay lập tức đỡ được chiếc túi du lịch đang rơi xuống. Toàn bộ quá trình phối hợp phải nói là thiên y vô phùng, nếu vừa rồi hắn mà chậm chỉ nửa nhịp thôi, túi du lịch chắc chắn sẽ rơi xuống nóc nhà, tiếng động lớn thế nào thì không cần phải nói nữa.
Mười Một phủ phục trên nóc nhà từng li từng tí một bò đến phía bên ngoài cửa thông gió, ló đầu vào cửa sổ trên mái nhà nhìn vào. Bên trong kho đầy giá chứa hàng, nhưng cũng chỉ có một cái rương gỗ bày lên trên, không nhìn ra bên trong là thứ gì. Mà ở phía cửa chính trống không, có một chiếc Minibus khá cũ đang đỗ ở đó.
Bên trong tổng cộng có năm tên, ba tên đang đánh bài , hai tên khác đang nói chuyện, hình như đang thương thảo cái gì. Từ góc độ của hắn chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của bọn chúng, không nhìn thấy môi, đương nhiên không thể dùng độc thần thuật ( nhìn môi với nhìn má để đoán đối phương nói gì ) Hắn lại quét một vòng khắp kho hàng, không thấy Nguyễn Thanh Ngữ, cuối cùng tầm mắt rơi vào phía trên xe Minibus, cũng không biết Nguyễn Thanh Ngữ có đúng ở bên trong hay không.
Mười Một không tìm được Thanh Ngữ, liền đem sự chú ý chuyển lên trên người năm tên kia. Quan sát bọn chúng một lúc, năm người này cử chỉ không khác người bình thường, cũng không có qua huấn luyện chuyên môn, một lính bộ đội bình thường cũng có thể dễ dàng đánh ngã tất cả bọn họ. Hơn nữa trên người bọn họ không thấy có dáng dấp của vũ khí, thậm chí ngay cả súng lục cũng không có.
Những người này chính là lũ bắt cóc ? Nhưng có vẻ không chuyên nghiệp ?
Mười Một trong lòng xuất hiện một tia nghi hoặc, nếu như thực sự là bọn họ bắt cóc Nguyễn Thanh Ngữ, vậy là ai mời năm người này ? Hắn cũng không cho rằng bọn này nổi lòng tham mà tự lên kế hoạch bắt cóc Thanh Ngữ , là tiền ? Rõ ràng Thanh Ngữ không có tiền , là sắc? Hình như cũng có khả năng này, nhưng nếu mà là cướp sắc, thì chỉ cần giải quyết trên xe, không cần trốn xa xôi thế này làm gì.Hơn nữa xem bộ dáng của bọn chúng , hình như còn muốn trường kỳ ẩn náu tại kho hàng, hình như không quan hệ gì đến cướp sắc. Như vậy chỉ còn một khả năng , đó là có quan hệ với bản thân hắn. Hắn cảm thấy bản thân không có thù hằn gì với năm tên kia, có thể làm đối thủ của hắn đều là nhân vật rất có địa vị, Ma Quỷ, DK, Dương gia, Vương Gia, Từ Khiêm,… Những đại nhân vậy này dậm chân một cái thôi là có thể gây nên địa chấn, còn với năm tên tiểu lâu la phía dưới, Mười Một cũng chẳng tốn thời gian đụng vào bọn chúng làm gì.
Một khả năng, năm người này là do người khác thuê. Vấn đề là ai thuê ? Vì sao không tốn thêm chút tiền mời sát thủ cao cấp, như vậy cũng có thể đem chính hắn giải quyết, lại dùng tiền mời cái lũ này bắt cóc Nguyễn Thanh Ngữ, vậy là có ý gì ? Hay đây là một cái bẫy ?
Mười Một cẩn thận quan sát vài lần, không tìm thấy dấu hiệu mai phục nào, cuối cùng cũng đưa ra một kết luận, đây là một trò đùa bắt cóc quái đản.
Ngay tại lúc Mười Một đang nghĩ đến việc đợi lúc bọn này ngủ say, đột nhập vào một hơi giết sạch, bỗng nhiên tâm sinh hắn phản ứng, vội vàng cúi đầu, lặng lẽ ló nửa đầu ra quan sát phía trước con đường nhỏ.
Tại đầu đường, có một tên đàn ông lấm la lấm lét đang đi về phía bên này, Mười Một nhìn hành tung thập phần khả nghi của hắn liền đoán được hắn là đồng bọn của năm tên bên trong.
Tên này đi tới cửa lớn phía dưới kho hàng, đầu tiên là quan sát xung quanh thật lâu, đại khái là không thấy xung quanh có người, mới gõ lên cánh cửa sắt của kho hàng.
Cùng lúc tiếng cửa sắt vang lên, Mười Một qua cửa sổ trên mái nhà nhìn thấy năm tên bên trong cứng người lại, một đám khẩn trương nhìn về phía cửa.
Tên bên ngoài gõ hai cái đầu tiên liền ngừng lại. Qua năm, sáu giây lại gõ thêm hai cái nữa. Cứ như vậy hơn ba lần, bọn bên trong nhà mới thở phào nhẹ nhõm, trong đó một người đi ra mở cửa, khả năng đây là ám hiệu của bọn chúng.
Mười Một ghé vào nóc nhà nhìn tên vừa rồi đi vào trong kho hàng, suy nghĩ một chút, hắn liền lấy ngón tay ma sát với vành tai mình.
Cuồng Triều nghe được tiếng sàn sạt, nói :” Ngươi tìm được bọn chúng rồi ? Ta gọi cho Vịt Bầu tới nhé ?”
“Mà ngươi cũng đừng dùng mật mã làm gì, ta nghe không hiểu đâu, còn phải đối chiếu với từ điển nữa, mệt lắm.”
Quả nhiên Mười Một không thông tin lại nữa, Cuồng Triều lại nói :” Được rồi, còn có tin tức. Từ Khiêm tới quân khu huy động người, đang nhanh chóng tới khu công nghiệp, nhiều nhất mười phút nữa sẽ tới .”
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kiokew
Từ Khiêm… cũng không thể không phải. Từ Khiêm đối với hắn có cừu oán, cho nên cũng không thể không có khả năng một màn này là do lão đạo diễn. Nếu như tất cả thực sự là do lão an bài, như vậy có thể giải thích tại sao bên trong kia lại toàn là người thường, hơn nữa là việc Từ Khiêm có thể biết nơi ẩn náu bọn cướp nhanh như vậy
Mặc kệ có đúng là do Từ Khiêm an bài hay không , Mười Một cũng không định để người cho lão tới cứu đi. Bởi vậy , hắn quyết định hành động!
Bên trong kho hàng, Chuột vừa mới về, ngoại trừ Phi ca ra thì bốn tên còn lại vội vội vàng vàng xông đến, hưng phấn hỏi :” Thế nào ? Hàng đâu ?”
Chuột móc ra một túi nhỏ đầy thuốc màu trắng và hồng các loại, khóe miệng cười lộ ra một loạt hàng răng vàng do hút thuốc quá nhiều , nói :” Chuột ca của các ngươi tự thân xuất mã, có gì mà không làm được ?”
Bốn người kia không đợi Chuột chém xong đã giựt lấy túi thuốc trên tay hắn, rồi lủi qua bên nghiên cứu một hồi xem làm thế nào để cô nàng trong kia uống thuốc.
Trong nhóm người này cũng chỉ có mình Phi ca là tỉnh táo một chút, ló đầu ra khỏi cửa nhìn xung quanh hồi lâu rồi nói :” Không bị ai theo dõi chứ ?”
Chuột vỗ ngực nói :” Yên tâm, ta rất cẩn thận.”
“Bang ! “ Chuột còn chưa dứt lời, cánh cửa sắt Phi ca đang chuẩn bị đóng lại lập tức bị đá bay. Người ra tay sức lực cực lớn, một sút đã đá bay cánh cổng sắt, lại làm cho Phi ca đứng đằng sau cũng văng đi. Khi tiếng kêu thảm vang lên cùng lúc tiếng một vật nặng rơi xuống mặt đất, Phi ca cả mặt đầy những máu, ngay cả răng cũng rơi mất vài cái.
Tất cả mọi người đều bị đòn đánh bất ngờ này làm choáng váng. Ngay lúc bọn họ còn đang há hốc mồm, một thân ảnh đã từ cửa lớn mở rộng phóng tới, trước tiên phi thẳng tới bên cạnh người Chuột. Chuột còn chưa kịp phát ra tiếng kêu gì thì đã bay đi, rơi xuống mặt đất thì chết, mà trên ngực hắn lõm xuống một cục, sợ rằng ngay cả trái tim cũng tan nát.
Bóng người đó chính là Mười Một. Hắn thừa dịp Phi ca còn chưa đóng cửa lại thì bất ngờ tấn công, trong chớp mắt đã đánh cho Phi ca bị thương nặng, còn Chuột thì chết. Ngay lúc Chuột còn chưa kịp rơi xuống đất, Mười Một đã chạy về phía bốn người kia, hai tay làm thành đao một trái một phải chặt vào cổ hai người trong đó. Chỉ nghe hai tiếng “Rắc”, hai tên xấu số miệng phun máu , xương cổ vỡ nát.
Cuối cùng còn hai người còn chưa kịp có phản ứng gì, Mười Một phi tới bọn họ. Khi Mười Một đã đến trước mặt bọn họ, đầu óc bọn họ vẫn vô cùng hỗn loạn, “Phanh!” “Phanh!” hai tiếng, bọn họ đã nằm trên vũng máu, hai mắt vẫn trợn trừng tựa như chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Mười Một động tác thực sự quá nhanh, từ chiếm cửa, mạnh mẽ tập kích đến một hơi giết người, động tác liền mạch lưu loát, như nước chảy mây bay, không dừng lại chút nào. Liên tục giết năm người, mà chỉ cần không đến hai giây. Mà người cuối cùng còn sống lúc này còn từ cơn đau khi mũi gãy nát mới tỉnh lại.
Phi ca bưng cái mũi đầy máu kêu đau không ngừng, không hề hay biết đồng bọn đã đi về suối vàng. Trong mắt Mười Một không hề có nửa phần thương hại, giơ tay thành quyền đánh thẳng vào thái dương của Phi ca. Đầu Phi ca phát ra một tiếng “Phanh” nặng nề rồi gục xuống mặt đất, không để lại một tiếng động nào.
Mười Một bước qua Phi ca đến chiếc Minibus phía trước, qua cửa sổ xe, hắn thấy bên trong quả thực có một cô gái. Cô gái này bị trói chặt như cái bánh tét, bị vứt xuống ghế sau. Trong miệng còn ngậm một miếng vãi, mắt cũng bị quấn vải đen. Tuy dáng vẻ của nàng hơi chật vật, nhưng Mười Một liếc mắt cũng có thể nhận ra đây là Nguyễn Thanh Ngữ.
“Bang!” Mười Một giựt mạnh cửa xe ra. Nguyễn Thanh Ngữ hình như sợ hãi toàn thân hơi run rẩy, cố sức lùi về phía sau.
“Thanh Ngữ.”Mười Một không muốn hù dọa nàng, cũng biết nàng không chịu nổi sợ hãi nữa, liền cất tiếng gọi. Vừa rồi bởi có tấm kiếng ngăn cách, bây giờ mặt đối mặt, hắn mới thấy Nguyễn Thanh Ngữ đã tái mét, đó là do quá độ sợ hãi.
Nguyễn Thanh Ngữ cả người run rẩy một chút, thân thể đang cứng ngắc lập tức mềm nhũn như bong bóng xì hơi. Nàng nhận ra thanh âm này, nghe được thanh âm này, nàng biết bản thân mình đã an toàn.
Mười Một nâng Nguyễn Thanh Ngữ dậy, đầu tiên là gỡ miếng vải ở miệng nàng ra, sau đó rút Trảm Nguyệt ra, sợi dây thừng chắc nịch lập tức bị cắt như đậu hũ, không mảy may ảnh hưởng đến thân thể thậm chí là y phục của nàng.
Nguyễn Thanh Ngữ tuy được tự do, nhưng không có lập tức xuống xe, cũng không vội tháo miếng vải che mắt kia, mà lại ngồi trên xe thở phì phò một lúc. Thái dương nàng ướt đẫm, có thể nghĩ đến việc nàng bị bắt đi mấy tiếng đồng hồ đã phải chịu đựng ra sao.
Mười Một cũng không có giục, vẫn đứng ở bên cửa xe nhìn Nguyễn Thanh Ngữ thở dốc.
Sau đó, nàng đang định tháo khăn xuống thì Mười Một nói:” Trước không
nên…”
Nguyễn Thanh Ngữ sửng sốt một chút, sau liền minh bạch, bọn bắt cóc nàng nhất định đã chết, Mười Một không muốn cho nàng nhìn thấy tràng diện máu tanh kia, để tránh cho nàng khỏi chịu thêm kích thích gì.
Gật đầu, Nguyễn Thanh Ngữ liền buông tay xuống, không cố cởi miếng vải đen kia nữa.
“Cô không sao chứ ?”
Nguyễn Thanh Ngữ nhẹ nhàng lắc đầu.
Đột nhiên, một bàn tay dày rộng ấm áp nhẹ nhàng vỗ lên đầu nàng, Nguyễn Thanh Ngữ vô ý thức run lên định né tránh, chỉ là thân thể chưa kịp động nàng đã nhận ra đây là tay của ai. Rốt cuộc, nàng ngồi im, tùy ý để bàn tay này tiếp tục vỗ lên đầu nàng nhè nhẹ mấy cái, đồng thời bên tai nàng truyền đến âm thanh quen thuộc :” Phải kiên cường.”
Phải kiên cường.
Nguyễn Thanh Ngữ hơi run lên, trong đầu lập tức nhớ lại hai năm trước. Lúc đó nàng bị một bang xã hội đen bắt đi, đồng dạng là người đàn ông này đến cứu, sau đó hắn cũng đồng dạng nói với nàng :” Phải kiên cường.”
Vừa nhớ đến , Nguyễn Thanh Ngữ lại mỉm cười. Có cả cảm kích, có cả cảm động . Rồi như có một dòng nước ấm từ đáy lòng nàng chảy ra, cuốn trôi đi hết sự lạnh giá cùng sợ hãi trong lòng nàng, nàng biết, chỉ cần có người này, chỉ cần có Sở Nguyên bên người, sẽ không có gì có thể làm nàng sợ hãi được nữa. Sở Nguyên mang đến cho nàng sự an toàn và cảm giác an toàn, mà trước đó không ai có thể làm được.
Bàn tay ấm áp thô ráp ấy lại nắm lấy tay nàng, sau đó một âm thanh thứ hai lại truyền đến :” Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”
Thanh âm vẫn lạnh lẽo như cũ vậy, phảng phất như không có chuyện gì làm hắn kích động được. Thế như kỳ diệu thay, âm thanh đó khi rơi vào tai của Thanh Ngữ lại vô cùng dễ nghe, ấm áp.
Cảm giác được sự dịu dàng truyền tới từ lòng bàn tay, Nguyễn Thanh Ngữ thả lỏng cả tâm thần lẫn sự phòng thủ, để hắn giúp đỡ xuống xe, nửa bỏ nửa ôm tránh khỏi thi thể trên mặt đất đi tới trước cửa.
Đi ra bên ngoài, một luồng không khí trong lành truyền tới, tâm thần Nguyễn Thanh Ngữ hơi run lên. Bên trong kho hàng đầy mùi hôi và mùi kim loại, làm cho nàng cảm thấy khó chịu. Khi một chân bước ra ngoài, nàng có cảm giác bên trong và bên ngoài của kho hàng như là hai thế giới cách biệt nhau.
Lúc này Nguyễn Thanh Ngữ vẫn chưa tháo miếng vải che xuống, thân thể vẫn mềm nhũn vô lực tựa trên người Mười Một, nhẹ giọng nói :” Xin lỗi.”
Kỳ thực nàng không cần phải xin lỗi, chuyện hôm nay là do Mười Một, mà nàng chỉ là vô tội bị liên lụy mà thôi. Nhưng mà Nguyễn Thanh Ngữ vẫn nói ra hai chữ “Xin lỗi.” , bởi vì hai chữ này không chỉ bao hàm cảm kích, mà còn là vô vàn thâm ý.
Mười Một nhìn nàng, nhàn nhạt nói :” Không cần xin lỗi.”
Nguyễn Thanh Ngữ rất muốn cười cùng hắn. Thế như khuôn mặt nàng như
không tuân theo ý nghĩ của nàng, ngay cả một động tác cười đơn giản cũng không làm được. Nguyễn Thanh Ngữ cảm thấy, bản thân bây giờ cười hẳn là rất khó coi ?
Mười Một mang nàng ra khỏi kho hàng cũng không có tiếp tục đi, Nguyễn Thanh Ngữ tuy không nhìn thấy gì, nhưng nàng cũng đoán được là hắn đang đợi người nào.
Quả nhiên, đợi vài phút sau, có tiếng động cơ “Oanh Oanh” truyền tới, sau đó có một tiếng “Két “ dài chói tai của săm lốp xe ma sát xuống mặt đất.
Nguyễn Thanh Ngữ sửng sốt một chút, rồi lại mỉm cười. Nàng quá quen thuộc âm thanh này. Lúc trước khi Mười Một mất tích, hơn nửa năm liền là Vịt Bầu ở sát vách chiếu cố đến hai mẹ con nàng. Vịt Bầu vừa là tài xế đưa nàng đi học hàng ngày, vừa là bảo tiêu của nàng. Đối với tiếng xe của hắn, nàng nhắm mắt lại cũng có thể nhận ra.
Giờ khắc này Nguyễn Thanh Ngữ thực sự cảm động. Bởi vì Mười Một, Vịt Bầu, hai người thân của nàng mất tích thật lâu lại lần nữa, đồng thời lại vì nàng mà đến. Từ không có liên quan gì, trong khoảng thời gian nửa năm nàng và Vịt Bầu đã lập nên tình bạn vô cùng tốt. Khi mà hắn cùng Mười Một xuất hiện cùng lúc, Nguyễn Thanh Ngữ thiếu chút nữa khóc lên.
Không dấu vết hơi khụt khịt một chút, Nguyễn Thanh Ngữ tận lực chịu đựng không cho nước mắt chảy ra. Cũng may là nàng còn miếng vải đen che mắt, bằng không hình dáng hiện tại khẳng định là rất khó coi.
“Két!!!” Vịt Bầu lái chiếc xe việt dã với tốc độ kinh người đến trước mặt hai người, đột nhiên phanh gấp lại, làm cho đuôi xe thiếu chút nữa văng lên.
“Phanh!” Vịt Bầu đá văng cửa xe, nhanh chóng nhảy ra, hai chân còn chưa chạm đất đã hô :” Lão đại! Thanh Ngữ! Ta tới rồi!”
Mười Một không biểu thị gì, nhưng Thanh Ngữ thì cười, nhịn không được hé miệng nói :” Vịt chết !”
Last edited by banhan; 08-03-2011 at 11:30 PM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banhan