Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ Chương 1021: Không cần nghi ngờ lời của ta
Dịch: Nhóm dịch Clovers Nguồn: Mê truyện
- Ha ha ha ha…
Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên nghe xong lời của Phác Thiên Ân không những không hề khiếp sợ mà ngược lại cùng lộ ra vẻ giễu cợt, khẽ lắc đầu cười nhạt trước câu nói của ông ta.
Giết chết Trương Dương?
Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên nếu không phải là muốn giết chết Trương Dương thì hôm nay cũng không đến nỗi phải lưu lạc chốn chạy khắp chốn Trường Bạch Sơn đến giờ mới dám xuất hiện.
Lúc đầu dưới lòng đất nơi có bàn đào vạn niên Trương Dương bị trọng thương, suy yếu cực độ, đó là cơ hội tốt nhất để ra tay hạ sát hắn, nhưng trên thực tế năm đại viên mãn bọn họ liên thủ lại cuối cùng vẫn không giết được Trương Dương, thậm chí là khả năng chạm tới Trương Dương cũng không có.
Chưa nói tới Trương Dương trong tay vô số pháp bảo, chẳng lẽ lão quỷ Trương Bình Lỗ của y thánh Trương Gia còn có cả Thiếu Lâm đại viên mãn Thích Minh đại sư lại có thể trơ mắt đứng nhìn gã giết Trương Dương?
Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên thừa nhận trước mắt người tu luyện ở nước Hàn rất hùng mạnh, nhưng từ tận đáy lòng họ không tin rằng lão đầu này có thể giết chết Trương Dương.
Cửu tầng thiên kiếp lúc trước bọn họ mặc dù không có trong đó, nhưng ở cách xa ngàn dặm vẫn có thể cảm nhận được uy lực của thiên kiếp. Chín đạo lôi kiếp, đây là điều mà từ trước tới nay ở Trung Quốc chưa từng xảy ra. Dù là kiếp lôi từ thiên kiếp do con tam nhãn thú đã thăng cấp lên tầng năm không gì sánh được kia gây ra cũng không đáng sợ bằng của Trương Dương.
Suy cho cùng, đây đích thị là thiên kiếp mạnh nhất, còn Trương Dương với thành công vượt trội ấy, sớm đã đạt đến một trình độ mà bọn họ không thể với tới.
Giết Trương Dương,suy nghĩ này sớm đã bị gạt bỏ khỏi đầu của họ.
- Rút cuộc vẫn là đồ giun dế…
Nhìn thấy biểu hiện của Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên, Phác Thiên Ân lộ ra vẻ thất vọng. Ánh mắt hướng về hai người cũng đầy sự miệt thị.
- Các hạ nếu muốn giết Trương Dương, sao không tới Tây Bắc Côn Lôn, đích thân tìm đến Long gia? Trương Dương lúc này có lẽ vẫn còn ở bình nguyên Long gia.
Lý Kiếm Nhất vốn không ưa gì lão đầu này, vừa giữ thái độ cảnh giác, vừa bổ sung thêm:
- Các hạ đến đây tìm hai người chúng tôi có dụng ý gì?
- Các hạ từ nước Hàn xa xôi tới, lại lẩn trốn khắp nơi. Trước kia tôi vẫn không biết mệnh lệnh đầu tiên của Trương Dương sau khi trở thành minh chủ võ lâm là yêu cầu mọi người phải đề phòng kẻ tu luyện ngoại quốc, giờ thì tôi đã hiểu rồi.
Hoa Phi Thiên như thoáng có tâm sự. Gã nhớ Trương Dương đã ra thông báo đến các môn phái thiên hạ, đến giờ mới hiểu thì ra Trương Dương đã sớm biết có kẻ xâm nhập vào Trung Quốc. Cho nên mệnh lệnh kia xem ra là nhằm vào lão đầu này.
Vẻ mặt của Phác Thiên Ân tràn đầy thất vọng. Nghe xong câu nói của Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên, lão không hề tức giận, ngược lại lão chỉ thấy lần này bản thân đã đi một chuyến vô ích.
Giờ lão còn nghe nói ngũ đại môn phái thế gia mạnh nhất Hoa Hạ liên thủ nhằm vào y thánh Trương Gia, cuối cùng bị thảm bại, trong đó Ma Môn ở Nam Cương và Chu gia còn bị một con đại viên mãn linh thú không biết từ đâu tới quấy nhiễu, buộc hai nhà đó phải hợp lại thành một. Về phần đại viên mãn Võ Đang sau khi về tới Võ Đang, thì cả ngày nhốt mình ở hậu sơn diện bích mà đắm mình suy ngẫm. Chỉ có đại viên mãn Lý gia và Hoa gia là vẫn ẩn mình trên Trường Bạch Sơn, chưa chịu xuống núi.
Dựa theo tình hình hiện nay, nếu có người tình nguyện giúp lão, có thể vì mục đích thực sự đến Trung Quốc lần này của lão mà cung cấp những điều kiện cần thiết thì thích hợp nhất chỉ có thể là Lý gia ở Thục Sơn và Hoa gia ở Trường Bạch Sơn mà thôi. Quan trọng nhất chính là, trên Trường Bạch Sơn cũng có vật mà lão cần nhất.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, ai cũng có ý muốn giết Trương Dương, cho nên Phác Thiên Ân tin tưởng sự xuất hiện của lão nhất định là hy vọng duy nhất của Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên.
Nhưng đáng tiếc, lão phải thất vọng.
Lão không nhìn thấy chút ý chí chiến đấu nào trên người Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên. Hai người bọn họ đã sớm mất đi quyết tâm chống lại Trương Dương. Trương Dương đã trở thành một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng bọn họ.
Hợp tác với người như vậy, chẳng khác nào làm nhục bản thân.
Con mắt Phác Thiên Ân nheo lại, ánh mắt tập trung trên người Hoa Phi Thiên. Lúc này lão chỉ muốn có được bảo vật trên Trường Bạch Sơn kia. Còn về phần Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên trong lòng lão sớm đã biết là thứ bỏ đi rồi.
- Hoa huynh, minh chủ lệnh của Trương Dương rõ ràng là nhằm vào lão đầu này, huynh và ta nếu có thể báo hành tung của lão cho Trương Dương, biết đâu lại có thể khôi phục mối quan hệ giữa Lý gia, Hoa gia và y thánh Trương Gia.
Lý Kiếm Nhất im lặng. Gã biết nội lực của người trước mặt tuyệt đối lớn hơn hai người bọn gã, cho nên đã cực kỳ cẩn thận sử dụng phương thức ẩn mật nhất để truyền tin cho Hoa Phi Thiên.
Hoa Phi Thiên kín đáo khẽ nhíu mày. Trương Dương trở thành minh chủ võ lâm như hiện nay, nhận được sự ủng hộ của các môn phái ở Trung Quốc, nếu lúc trước không phải vì tranh đoạt bàn đào vạn niên thì có lẽ giờ này quan hệ của y với Trương Dương vẫn còn duy trì thân mật như trước.
- Lý huynh, lời huynh nói thật hợp ý ta, trước hết ta và huynh liên thủ lừa lão già này tới. Dù sao nơi này cũng là Trường Bạch Sơn, có mấy vị lão tổ tông bảo vệ chúng ta, lão tuyệt đối không thể giết chúng ta được.
Vừa hay lời của Lý Kiếm Nhất đã nói đúng suy nghĩ trong lòng Hoa Phi Thiên. Trong cái liếc mắt của Lý Kiếm Nhất, hai người đã ngầm đạt được thỏa thuận.
- Hai đồ sâu bọ các người, đừng có quá đề cao bản thân, chẳng qua ta còn khinh thường chưa giết các ngươi thôi.
Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của Phác Thiên Ân từ Hoa Phi Thiên chuyển lên vùng trời Trường Bạch Sơn:
- Ta đến Trung Quốc để giết Trương Dương, và cũng là để lấy một vật ở Trường Bạch Sơn của các người.
Lý Kiếm Nhất và Hoa Phi Thiên tự cho rằng Phác Thiên Ân không nghe thấy những gì hai người bàn bạc, nhưng lại không hề hay biết trước mặt Phác Thiên Ân bọn họ cơ bản là không thể giấu được điều gì. Thuật truyền âm suy cho cùng cũng chỉ là lợi dụng sức mạnh thiên địa, tránh âm thanh bị khuếch đại mà trực tiếp truyền đến tai người kia, cũng giống như năng lực đặc biệt của con mắt thứ ba của tam nhãn thú lông vàng, vừa dùng năng lực để truyền tải ý nghĩ, vừa trực tiếp tiến hành trao đổi.
Hai người bọn họ không hay biết Phác Thiên Ân đã sớm đạt đến cảnh giới ngũ tầng, việc dùng năng lượng thiên địa đã vượt xa bọn họ, cho nên toàn bộ cuộc trao đổi giữa hai người, đều đã lọt vào tai Phác Thiên Ân.
Lý Kiếm Nhất thay đổi sắc mặt, gã hoàn toàn không ngờ được việc trao đổi giữa mình và Hoa Phi Thiên đã bị lão đầu này nhìn thấu.
Hoa Phi Thiên nghiến răng, y không nghĩ nhiều như vậy,chỉ là khi nghe những lời khoa trương của đối phương còn muốn nói cài câu châm chọc. Nhưng vừa nghe xong câu nói cuối cùng y lại giật mình kinh sợ. Đối phương đến Trường Bạch Sơn muốn lấy đi một vật, mà ở Trường Bạch Sơn bảo bối duy nhất có khả năng hấp dẫn bọn họ chỉ có vô căn thủy trong thiên trì mà thôi.
Họ muốn mượn sự trợ giúp của ngoại lực, đột phá lên ngũ tầng, cách duy nhất chính là ăn tam đan nhất thủy. Nhất thuỷ đó chính là vô căn thủy trong thiên trì trên Trường Bạch Sơn. Lẽ nào lão già nước Hàn này đã tập hợp đủ tam đan? Bây giờ chỉ thiếu cái cuối cùng là nhất thủy là có thể đột phá lên ngũ tầng?
Nếu không lão lấy đâu ra khẩu khí, lớn tiếng nói muốn giết chết Trương Dương kẻ đã vượt qua chín tầng thiên kiếp?
Hoa Phi Thiên trong lòng đầy nghi hoặc, Lý Kiếm Nhất cũng không kém phần hồ nghi.
Mặc dù bọn họ biết tam đan nhất thủy là cách duy nhất dựa vào ngoại lực để đột phá lên ngũ tầng, nhưng cũng chỉ biết là tam đan nhất thủy đó là dương giác đan, huyết hồ đan, tam nhãn đan và vô căn thủy. Còn về việc phương pháp cụ thể chế luyện tam đan và công dụng thực sự của vô căn thủy thế nào thì ngay đến Hoa Phi Thiên sống ở Trường Bạch Sơn quanh năm cũng không hiểu hết.
- Ta đoán các người cũng nghĩ ra rồi, không sai, ta đến Trường Bạch Sơn chính là vì vô căn thủy trong thiên trì. Hai tên vô dụng các người đã không có hứng thú trợ giúp ta giết chết Trương Dương vậy thì thôi đi, giao vô căn thủy cho ta, ta sẽ lập tức rời khỏi.
Trường Bạch Sơn có thể thu hút Phác Thiên Ân quả thực chỉ có vô căn thủy. Nhưng lão cần vô căn thủy làm gì thì lại không hề nói cho Hoa Phi Thiên và Lý Kiếm Nhất.
Vô căn thủy nằm sâu dưới thiên trì trên Trường Bạch Sơn. Đó cũng là nơi ở của con mãng có mười hai kim quan, bởi vậy nếu không phải trường hợp đặc biệt, Hoa Phi Thiên tuyệt đối không dám đến đó lấy vô căn thủy.
Lão đầu này đang cần vô căn thủy mà lại tuyên bố hung hồn như vậy. Thật giống như đột nhiên có một kẻ xa lạ chạy vào nhà, nói với chủ nhà đưa cho hắn bảo vật đáng giá nhất trong nhà rồi hắn sẽ rời đi.
Hoa Phi Thiên không biết phải trả lời hắn thế nào, trước mắt không thể nói lý với lão, thật là làm cho người ta buồn cười.
- Hoa huynh, không cần phải nhiều lời với lão, ta và huynh liên kết, ta không tin lão có thể lợi hại hơn Trương Dương.
Lý Kiếm Nhất tiến lên một bước, rút cây trường kiếm ra, thân kiếm phát ra âm thanh vù vù trong trẻo, bao quanh là một cột năng lượng thiên địa, theo trường kiếm chỉ thẳng Phác Thiên Ân. Gã dốc toàn lực ra chiêu mà không quan tâm kết quả ra sao, nhưng những động tĩnh tạo nên lại vô cùng lớn.
Hoa Phi Thiên lập tức hiểu được dụng ý của Lý Kiếm Nhất. Gã đang dụ con mãng có mười hai kim quan tới. Tuy nơi này là phía ngoài địa giới Trường Bạch Sơn, nhưng con quái mãng kia cũng sẽ không thích có kẻ đến trước cửa nhà nó diễu võ dương oai.
- Việc của giới tu luyện Trung Quốc, tất nhiên ta là người tu luyện của Trung Quốc phải giải quyết, bất luận là có giết Trương Dương hay không, đây cũng là chuyện của chúng ta, không liên quan đến người ngoài như ngươi. Còn muốn có vô căn thủy nữa, thật đúng là hoang tưởng!
Hoa Phi Thiên đột nhiên khí thế tăng vọt, y nhìn Phác Thiên Ân chăm chú, phối hợp với Lý Kiếm Nhất đang quy tập nguồn sức mạnh thiên địa xung quanh, càng khuấy động mạnh nơi đậy.
Phác Thiên Ân nhìn ra xa ngắm bầu trời Trường Bạch Sơn, cười phá lên, nhìn Hoa Phi Thiên hồi lâu rồi đột nhiên không nói lời nào, xoay người biến mất ngay trước mắt hai người.
- Lão cứ đi như vậy ư?
Lý Kiếm Nhất biết mình không thể nắm bắt được tung tích của đối phương, ngẩn người một lúc, hoàn toàn không ngờ lão ta cũng nhát gan như vậy. Cùng lúc trong lòng gã thoáng chút mơ hồ một tia suy nghĩ đáng sợ. Bởi vì mặc dù Trương Dương đang ở thời kỳ đỉnh cao cũng không giống lão già này, có thể gây cho gã loại cảm giác này.
Đó cũng bởi vì Lý Kiếm Nhất vẫn chưa gặp Trương Dương sau khi vượt qua thiên kiếp, nếu không cũng sẽ không đối đãi với lão đầu kia như một ngũ tầng cường nhân.
Hoa Phi Thiên vẻ mặt ngơ ngác, y cũng không ngờ lão nhân này lại dễ dàng rời đi như vậy.
Bỗng nhiên một đạo âm thanh bí mật qua mặt Lý Kiếm Nhất truyền thẳng tới Hoa Phi Thiên, mà truyền âm ấy lại chính là kẻ vừa rời khỏi, Phác Thiên Ân.
- Ta có thể chỉ cho ngươi một con đường để tiến tới ngũ tầng, hơn nữa ngươi cũng có được mọi điều kiện để đi con đường đó. Không cần nghi ngờ lời của ta, bởi vì, ta là một ngũ tầng cường nhân!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ Chương 1022 Con đường khác thăng lên ngũ tầng
Dịch: Nhóm dịch Clovers Nguồn: Mê truyện
- Cái gì?
Hoa Phi Thiên chết lặng tại chỗ, thốt lên kinh ngạc.
- Hoa huynh, anh làm sao vậy?
Lý Kiếm Nhất sau khi thấy Phác Thiên Ân đi khỏi, trong lòng mới cảm thấy yên tâm một chút, thì lại bị Hoa Phi Thiên dọa một phen, còn tưởng là lão nhân đó quay lại.
Nhìn bộ dạng của Lý Kiếm Nhất, Hoa Phi Thiên đột nhiên giật mình, lão nhân đó chỉ truyền âm cho mình y, không hề lo sợ Lý Kiếm Nhất và y rất gần nhau, cũng không hề mảy may nghe thấy gì.
Tất cả hình như đều là năng lực của lão già đó.
Lão thật sự là ngũ tầng cường nhân? Nước Hàn có ngũ tầng cường nhân?
Trong lòng Hoa Phi Thiên dậy lên sóng gió. Y cũng như Lý Kiếm Nhất hoàn toàn không ngờ tới ở nước Hàn nhỏ bé cũng xuất hiện ngũ tầng cường nhân.
- Hoa huynh, lão già kia vừa rời khỏi, anh cũng không cần phải kinh ngạc như vậy.
Nhận thấy sự khác thường của Hoa Phi Thiên, Lý Kiếm Nhất vô cùng khó hiểu. Gã không hiểu tại sao Hoa Phi Thiên lại kinh ngạc đối với lão nhân kia như vậy.
- Không, không có gì, Lý huynh, lúc lão già nước Hàn đó bỏ đi, anh có nghe thấy âm thanh gì không?
Hoa Phi Thiên trấn tĩnh bản thân, nhíu mày hỏi Lý Kiếm Nhất.
Lý Kiếm Nhất lắc đầu, gã không hề nghe thấy gì cả.
- Không có gì, có lẽ gần đây ta mới bình phục nên hơi căng thẳng quá mức.
Dừng một chút, Hoa Phi Thiên gật đầu, nén lại nỗi sợ hãi trong lòng, thuận miệng giải thích.
Lý Kiếm Nhất gật đầu, lại nhìn theo hướng mà lão nhân kia bỏ đi, nhíu mày nói:
- Hoa huynh, y thánh Trương Gia nổi lên lúc này đã trở thành sự thật, ta sẽ phái người đến Long gia báo tin, hy vọng làm dịu bớt mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta với Trương gia.
- Như vậy cũng tốt, vậy thì phiền Lý huynh.
Hoa Phi Thiên gật đầu tán thành. Lúc này các đệ tử Lý gia vô cớ hôn mê lúc trước đều đã tỉnh lại, ngơ ngác không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
- Hoa huynh, vậy ta xin cáo từ.
Lý Kiếm Nhất chắp tay từ biệt Hoa Phi Thiên, dặn dò đệ tử Lý gia rồi lập tức rời khỏi.
- Lý huynh lên đường bình an, tuy nhiên huynh phải cẩn thận với lão già kia, rất có thể hắn vẫn quanh quẩn đâu dây.
Hoa Phi Thiên nhìn Lý Kiếm Nhất chuẩn bị lên đường, do dự dặn dò vài câu.
- Yên tâm.
Trong lòng Lý Kiếm Nhất đã có toan tính , chờ sau khi gã lên xe, chiếc xe lập tức chuyển bánh, chạy miết trong đêm.
Hoa Phi Thiên sau khi trông theo Lý Kiếm Nhất đi khỏi, cũng không vội về Trường Bạch Sơn, dừng chân nhìn lại, dường như đang tìm kiếm vật gì.
Y không tin lão già kia chỉ nói một câu như vậy đã bỏ đi.
- Hoa Phi Thiên, nếu ngươi muốn biết cách ta đã luyện thành ngũ tầng , thì hãy đến tìm ta. Không biết là ngươi có gan đó không ?
Lại một đạo mật âm truyền tới, hơn nữa lần này y còn cảm nhận được vị trí của lão già đó.
Y quả nhiên đoán không sai, vị trí của đạo năng lượng truyền đến có lẽ chỉ nằm trong phạm vi vài ngàn dặm ở cánh đồng hoang phía trước. Hoa Phi Thiên cắn răng, cơ hội luôn đồng hành cùng mạo hiểm. Huống hồ lúc này cũng chưa chắc có gì nguy hiểm.
Trong lòng y đã xác định, một khi đối phương đã rời khỏi Trường Bạch Sơn y sẽ lập tức quay về.
Chỉ cần không phải cáchTrường Bạch Sơn quá xa, Hoa Phi Thiên tin rằng vị lão tổ tông của Trường Bạch Sơn sẽ tuyệt đối không thể không quan tâm tới y.
Nhún nhẹ mũi chân, Hoa Phi Thiên biến thành một bóng đen, biến mất trong màn đêm.
Một đạo kình phong xoẹt qua cánh đồng hoang sột soạt, tốc độ của Hoa Phi Thiên nhanh như điện. Nhanh chóng nhằm hướng có hơi thở của lão nhân nước Hàn đó mà tới.
Tốc độ của Hoa Phi Thiên cực nhanh, nhưng hơi thở của Phác Thiên Ân vẫn như cũ duy trì khoảng cách ngàn dặm. Cũng may là phương hướng của Phác Thiên Ân chỉ nội trong phạm vi quanh Trường Bạch Sơn, chứ không phải càng chạy càng xa. Cho nên Hoa Phi Thiên tuy trong lòng bất mãn nhưng vẫn gắt gao đuổi theo sau.
Hoa Phi Thiên cảm giác rõ ràng đối phương đang cố tình dẫn dụ y đi, nhưng sự cám dỗ đột phá lên ngũ tầng cường nhân đối với y quá lớn, cho nên y nhất định phải mạo hiểm một phen.
Từ Trường Bạch Sơn đến chân núi hoang tàn vắng vẻ phía sau Phác Thiên Ân mới ngừng di chuyển. Hoa Phi Thiên cuối cùng cũng theo tới nơi.
- Ngươi dẫn ta đến đây làm gì? Còn nữa, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?
Hoa Phi Thiên đứng trước mặt lão già Hàn Quốc, nơi này tuy là chân núi phía sau Trường Bạch Sơn, nhưng lại là cách thiên trì gần nhất, và cũng là nơi dễ dẫn dụ con mãng mười hai kim quan tới nhất.
Cuối cùng y cũng yên tâm. Ở đây dù lão già kia có giở trò gì thì cũng khó lòng thoát khỏi con mãng có mười hai kim quan kia.
Một tầng mỏng sương đột nhiên đọng lại giống như một đường cầu vồng từ phía sau Phác Thiên Ân đột ngột mọc lên từ mặt đất, xoẹt qua người Hoa Phi Thiên, bao phủ cả hai người. Ánh mắt Hoa Phi Thiên lóe sáng, y nhanh chóng lùi về phía sau một bước, nhưng màn sương mỏng kia cũng theo đó mà lui về, dừng lại phía sau y.
- Không cần lo lắng, nó chỉ giúp che dấu cuộc nói chuyện giữa ta và ngươi, không để cho lão già trên Trường Bạch Sơn nghe thấy mà thôi.
Phác Thiên Ân không cười, tốc độ nói chuyện cũng dồn dập hơn. Lão biết rõ bản thân làm thế này sẽ kích động con mười hai Kim Quan Mãng. Cho nên trước khi nó nổi giận, phải ép Hoa Phi Thiên nói ra tất cả.
- Hoa Phi Thiên ngươi tư chất tự nhiên xuất chúng, không giống với tên Lý Kiếm Nhất kia. Đừng quên ngươi đã dựa vào lĩnh ngộ tự nhiên của bản thân để luyện thành Đại Viên Mãn, bản thân ngươi rất có hy vọng luyện thành cường giả ngũ tầng. Trước mắt chỉ cần ngươi đưa cho ta vô cản thủy, ta sẽ chỉ cho ngươi một cách khác đặc biệt phù hợp với ngươi, tuyệt đối có thể giúp ngươi đột phá lên ngũ tầng
Quả nhiên thiên hạ vốn chẳng ai cho không ai cái gì, Hoa Phi Thiên nheo mặt lại. Hắn mặc kệ màn sương mỏng này có tác dụng gì, liền hỏi:
- Làm sao ta biết ngươi có lừa gạt ta hay không. Muốn thăng tiến lên ngũ tầng, ngoại trừ dùng lĩnh ngộ đạo tự nhiên cũng chỉ có cách dùng tam đan nhất thủy, căn bản là không có con đường thứ ba. Ta lấy gì để tin ngươi?
- Dựa vào việc ta cũng là ngũ tầng cường nhân, dựa vào việc ta đã thông qua phương pháp đó để luyện thành ngũ tầng.
Phác Thiên Ân trong lòng cười lạnh nhưng ngoài mặt không biểu lộ một chút sơ hở. Hoa Phi Thiên đã chấp nhận đuổi theo lão nửa vòng Trường Bạch Sơn, cũng đủ chứng minh y mong muốn đột phá lên ngũ tầng thế nào. Chỉ cần trong lòng Hoa Phi Thiên có dục vọng, lão không sợ Hoa Phi Thiên không hợp tác.
- Cái khác biệt duy nhất giữa cái gọi là ngũ tầng cường nhân và Đại Viên Mãn chỉ là có thể hoàn toàn khống chế sức mạnh thiên địa, có thể sử dụng ở mức cao nhất toàn bộ các nguồn năng lượng vô hình bên ngoài. Bất luận là hoàn toàn lĩnh ngộ đạo tự nhiên hay ăn tam đan nhất thủy thì cuối cùng đều là để có thể triệt để tập trung được nguồn sức mạnh bên ngoài, đạt được sự vận dụng cực hạn. Nói cách khác, chỉ cần làm cho ngươi và nguồn năng lượng thiên địa hợp nhất, hoàn toàn nắm trong tay nguồn sức mạnh bên ngoài cũng đồng nghĩa với ngũ tầng cường nhân. Mà nữa cách của ta chính là có thể giúp ngươi nắm bắt được nguồn sức mạnh đó.
Nói xong Phác Thiên Ân ngẩng đầu nhìn lên Trường Bạch Sơn, chỉ một ngón tay lên trời mà nói:
- Sở dĩ ta nói ngươi có đầy đủ tư cách để dùng cách của ta đột phá lên ngũ tầng cũng bởi có sự hiện hữu của nó, mà vừa hay ngươi và nó lại có mối liên hệ có thể lợi dụng. Ta có thể đưa ra một cách, giúp ngươi và nó cùng cộng hưởng sức mạnh thiên địa, nói cách khác, ta có thể giúp gắn kết sinh mệnh của ngươi và nó, từ đó đạt tới việc hoàn toàn nắm giữ sức mạnh thiên địa.
Những lời này là nguyên nhân chủ yếu Phác Thiên Ân muốn tạm thời che mắt con mãng mười hai kim quan kia. Màn sương mỏng sau khi rơi xuống đất thì lập tức biến mất, suy cho cùng trong chuyện này lão làm gì cũng vẫn còn dè chừng.
Để chứng minh cho lời mình nói, Phác Thiên Ân giơ tay chỉ lên, cách Hoa Phi Thiên khoảng mười thước, một khối đá lớn đột nhiên di chuyển. Khối đá lớn này ước chừng đã nằm trên mặt đất rất lâu rồi, trên bề mặt của nó phủ một lớp dầy bùn đất.
Hoa Phi Thiên có thể cảm nhận được dùng sức mạnh thiên địa khống chế được khối đá lớn như vậy chỉ có Phác Thiên Ân.
Khối đá lớn dưới sự khống chế của Phác Thiên Ân đột nhiên vỡ vụn thành vô số viên đá nhỏ lơ lửng trên không trung, ngay lập tức như những mũi tên cắm phập vào thân cây đại thụ cách khá xa.
Ầm!
Cây đại thụ kia đổ ầm trong lớp khói bụi, sức mạnh của khối đá vẫn còn thấy từng đốm nhỏ.
Từ xa mà điều khiển vật khác!
Đồng tử của Hoa Phi Thiên đột nhiên mở to, cách không ngự vật chính là dấu hiệu của ngũ tầng cường nhân. Cách không ngự vật ở đây không giống như Đại Viên Mãn hút vật nhỏ vào tay hay dung nội công bắn tên. Phác Thiên Ân một tay hoàn toàn thực hiện được cách không ngự vật.
Hoa Phi Thiên tin, cho dù nội công tu luyện có đạt tới trình độ như Trương Dương, thì hắn cũng không có khả năng nhấc bổng tảng đá lớn găm sâu dưới đất một cách nhẹ nhàng và cũng nhẹ nhàng phá tan nó giữa không trung.
Phác Thiên Ân đã dung cách này để chứng minh cho thân phận ngũ tầng cường nhân của lão. Trên thực tế, lão vẫn chưa hoàn toàn nói thật với Hoa Phi Thiên. Quả thực lão thăng tiến lên ngũ tầng là thông qua mối quan hệ gắn kết giữa linh thú biến dị với sinh mệnh, cộng hưởng năng lượng ngũ tầng biến dị linh thú, để từ đó hoàn toàn khống chế nguồn sức mạnh thiên địa. Nhưng cách lão thăng cấp lên ngũ tầng lại không cách nào dẫn dụ thiên kiếp giá lâm. Vì thế cũng không cách nào hoàn thành việc rèn luyện thân thể, không đạt được biến hóa về chất.
Mặc dù lão có sức mạnh của ngũ tầng cường nhân, nhưng vẫn là thân thể Đại Viên Mãn, lão chịu sự hạn chế của thân thể nên không cách nào hoàn toàn phát huy sức mạnh thực sự của ngũ tầng cường nhân. Đó cũng là nguyên nhân vì sao lão dò hỏi bàn đào tiên đan, không quản từ nước Hàn ngàn dặm xa xôi mà tới. Có được bàn đào tiên đan là có thể hoàn toàn cường hóa thân thể, đồng nghĩa với việc vượt qua thiên kiếp, đến lúc đó hắn sẽ hoàn toàn là một ngũ tầng cường nhân thực sự.
- Dựa vào mối quan hệ giữa ngươi và con ngũ tầng linh thú kiai, chỉ cần người chấp nhận trở thành sủng vật của nó, là có thể dùng cách của ta, cùng nó cộng hưởng sức mạnh, đạt đến mức độ hoàn toàn kiểm soát năng lượng thiên địa, dễ dàng thăng tiến ngũ tầng. Còn về việc trở thành sủng vật của nó, ngươi có thể yên tâm, ta tin ngươi cũng biết, trong mắt nó,bản thân ngươi nhận sự che chở của nó hay là sủng vật thì cũng không có gì khác biệt.
Phác Thiên Ân tiến lên trước một bước tiếp tục nói:
- Thế nào, đưa vô căn thủy cho ta, ta sẽ đem phương pháp này truyền lại cụ thể cho ngươi!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ Chương 1023 Cám dỗ thăng cắp ngũ tầng
Dịch: Nhóm dịch Clovers Nguồn: Mê truyện
Đưa, không đưa.
Con mắt Hoa Phi Thiên ửng đỏ, thậm chí sự kích động của y còn thể hiện cả ra trên đường gân cánh tay, tất cả đang tố cáo trong con người y lúc này đang có sự đấu tranh kịch liệt.
Độ khó của việc hoàn toàn chỉ lĩnh ngộ đạo tự nhiên đột phá lên ngũ tầng không cần nói, Trung Quốc cả trăm năm nay lại xuất hiện mấy vị ngũ tầng cường nhân? Hoa Phi Thiên vốn cho rằng bản thân mình là người tu luyện có nội công thiên tài bậc nhất ở Trung Quốc gần trăm năm nay, nhưng đến khi y gặp Trương Dương mới phát hiện ra núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Còn về tam đan nhất thủy, ngoài việc y biết cái tên tam đan nhất thủy ra, thì hoàn toàn không biết gì về phương pháp luyện chế cũng như cách dùng của tam đan. Hơn nữa bao nhiêu năm nay y cũng rất ít khi nghe nói đến tin tức gì của tam đan. Cách này xem ra cũng khó khăn không kém việc lĩnh ngộ đạo tự nhiên.
Nhưng hôm nay lão già nước Hàn kia lại vạch cho y một con đường khác. Vừa rồi tuyệt đối là sức mạnh của ngũ tầng cường nhân, bởi vì ngũ tầng cường nhân…sớm đã đứng trên mọi người.
Câu nói của Phác Thiên Ân không sai chút nào. Hoa Phi Thiên hiểu rất rõ địa vị của bản thân trong mắt con mãng xà mười hai kim quan ở Trường Bạch Sơn. Có trở thành sủng vật của nó hay không đối với nó mà nói không có sự khác biệt. Nếu phương pháp này có thể thực hiện, vậy đối với Hoa Phi Thiên mà nói là một con đường nhanh nhất đơn giản nhất để trở thành ngũ tầng cường nhân.
Y là thủ hộ giả của Hoa gia, cũng là thủ hộ giả trẻ nhất, vừa là Đại Viên Mãn đã tự dựa vào lĩnh ngộ đạo tự nhiên của bản thân mà đạt đến cảnh giới đó. Trong lòng yluôn nuôi dã tâm lớn, khôi phục lại một Trung Quốc huy hoàng trước kia, thậm chí là mạnh hơn nữa.
Hoa Phi Thiên vẫn luôn cố gắng tìm kiếm để thăng tiến lên ngũ tầng, trong các Đại Viên Mãn y cũng là kẻ có tiềm năng lớn nhất trở thành cường giả tầng năm, giờ bỗng nhiên cơ hội như vậy đang trước mặt y, lẽ nào y không động tâm?
Một con đường khác trở thành ngũ tầng cường nhân, sức mê hoặc quả là còn lớn hơn cả bàn đào vạn niên. Nếu kẻ đang đứng trước mặt y nói tất cả những chuyện này không phải là tu luyện giả ngoại quốc, Hoa Phi Thiên sẽ tuyệt đối không do dự mà đồng ý.
Trên mặt Phác Thiên Ân có nét mỉm cười. Dương dương tự đắc nhìn Hoa Phi Thiên im lặng không nói. Kết quả cuối cùng thế nào lão không hề lo lắng, chỉ cần trong lòng Hoa Phi Thiên có tư tâm,chỉ cần y không cam tâm đứng sau Trương Dương, y nhất định sẽ nhận lời.
- Ta…ta không thể giao vô căn thủy cho ngươi!
Hoa Phi Thiên nghiến chặt răng, khó khăn thốt ra một câu.
Phác Thiên Ân thay đổi sắc mặt, lão hoàn toàn không ngờ Hoa Phi Thiên lại có thể cự tuyệt đề nghị của lão.
- Tại sao? Đây là phương pháp có thể giúp ngươi thăng tiến lên ngũ tầng lúc này, chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thân vẫn còn hy vọng lĩnh ngộ hoàn toàn đạo tự nhiên? Đừng có ngốc như thế, cứ cho là ngươi có hi vọng, lẽ nào Trương Dương đã trải qua thiên kiếp thăng tiến ngũ tầng sẽ để cho ngươi có cơ hội đó?
Ngữ điệu của Phác Thiên Ân đột nhiên cao lên, lão nhìn chằm chằm vào Hoa Phi Thiên, trong mắt lộ ra một tia dục vọng. Rõ ràng y rất nôn nóng muốn biết cách nào thăng cấp lên ngũ tầng. Lão già đó không tin người có dục vọng đầy trong mắt như vậy lại trực tiếp cự tuyệt đề nghị của lão.
- Trương Dương sớm đã biết ngươi lẻn vào Hoa Hạ, hơn nữa Lý Kiếm Nhất rời khỏi lâu như vậy, muốn báo tin cho Trương Dương thì rất nhanh có thể đến được bình nguyên Long gia, tin ngươi ở đây cũng chẳng che dấu được bao lâu nữa, sớm đã ban lệnh minh chủ, phàm là các môn phái cấu kết với kẻ tu luyện ngoại quốc đều gặp họa diệt môn. Cho dù ta có đạt được phương pháp thăng tiến ngũ tầng, thì Trương Dương cũng sẽ mượn cớ để công kích lên Trường Bạch Sơn, hủy diệt Hoa gia ta!
Hoa Phi Thiên nhanh chóng bay lùi lại phía sau. Y vốn cách địa giới Trường Bạch Sơn không xa, nói xong câu đó, y cũng nhanh chóng quay trở lại địa giới Trường Bạch Sơn. Phác Thiên Ân từ đầu tới cuối không dám tiến vào địa giới Trường Bạch Sơn, điểm này đã sớm bị Hoa Phi Thiên phát hiện.
Rút cuộc hiểu rõ được sự dè chừng của Hoa Phi Thiên. Phác Thiên Ân theo sát Hoa Phi Thiên, cuối cùng đành dừng lại bên ngoài địa giới Trường Bạch Sơn tức giận nói với:
- Ngươi yên tâm, đây tuyệt đối không phải chúng ta hợp tác, chẳng liên quan gì đến Trương Dương cả. Chỉ đơn giản là ta dùng một cách khác giúp ngươi luyện thành ngũ tầng, đổi lại lấy đi vô căn thủy trong tay ngươi.
- Rút cuộc ngươi cần vô căn thủy làm gì?
Hoa Phi Thiên vẫn chưa rời khỏi, chỉ là y đang cố gắng rời sự chú ý của mình từ phương pháp thăng tiến ngũ tầng sang các phương diện khác.
Phác Thiên Ân cười, lão đã nguôi giận, chậm rãi nói:
- Ta cần vô căn thủy, tất nhiên là vì phương pháp luyện thành ngũ tầng này vẫn còn có khuyết điểm.
- Vô căn thủy có thể bù chỗ thiếu hụt đó?
Hoa Phi Thiên vô thức lại bị dẫn dụ vào chủ đề thăng tiến ngũ tầng.
Phác Thiên Ân gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười tà ác:
- Ngươi không biết tác dụng thực sự của vô căn thủy?
Vô căn thủy trì nằm trong một cái động sâu dưới nước ở hồ thiên trì, trong đó nhiệt độ rất cao,nước trong thủy trì không ngừng bốc hơi, trở thành hơi nước lại chảy xuống.
Hơi nước ngưng kết giữa không trung, sau đó trong môi trường đặc biệt có thể lơ lửng, đó chính là vô căn thủy. Vô căn thủy hình thành đã rất khó khăn, lại không nhiều, hơn nữa lại là chỗ cư ngụ của con mãng mười hai kim quan, cho dù nó có cội nguồn sâu xa với Hoa gia, thì đến giờ cũng chẳng là bao nhiêu.
Hoa Phi Thiên chỉ biết rằng nó là nhất thủy trong tam đan nhất thủy có thể trợ giúp thăng tiến ngũ tầng. Nhưng lại không biết chính xác vô căn thủy này rút cuộc có tác dụng gì.
Thoạt nhìn nó chẳng có gì khác với nước thường, uống vào cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Do biết rõ phương thức hình thành của nó, Hoa Phi Thiên vẫn cho là nó chẳng qua chỉ là có chút đặc biệt hơn, phải phối hợp với tam đan thì mới có tác dụng.
- Thực ra đối với chúng ta mà nói cách thông qua tạo lập mối quan hệ với linh thú, cùng cộng hưởng sức mạnh của đối phương để đạt được ngũ tầng vẫn còn một khuyết điểm. Đó chính là chúng ra vẫn phải chịu sự trói buộc của thân thể, không thể phát huy hoàn toàn năng lực của cường giả tầng năm thực sự. Đúng hơn mà nói chúng ta chỉ có thể coi là ngụy cường giả tầng năm. Nhưng vô căn thủy trong thiên trì của Trường Bạch Sơn các ngươi lại có thể giúp chúng ta thoát khỏi sự trói buộc đó, giúp chúng ta trong khoảng thời gian ngắn có thể phát huy toàn bộ năng lượng, trở thành một cường giả tầng năm thực sự.
Để loại bỏ những nghi ngờ trong lòng Hoa Phi Thiên, Phác Thiên Ân đã chủ động nói ra thiếu sót của loại phương pháp này:
- Ngươi cần phải biết, Vô Căn Thủy đối với ta mà nói là không thể nào có được, nhưng đối với ngươi lại dễ như trở bàn tay, dung không hết. Một khi ngươi thông qua cách này mà trở thành cường giả tầng năm, chỗ thiếu hụt kia đối với ngươi cũng không thành vẫn đề.
Nói xong, Phác Thiên Ân nhìn thẳng Hoa Phi Thiên, khi chạm ánh mắt Hoa Phi Thiên, hắn bước lên tiếp tục dụ dỗ:
- Ngươi chỉ cần dùng 1 chén Vô Căn Thủy có thể đổi lại cách làm của ta!
- Hoa Phi Thiên, lẽ nào ngươi không muốn trở thành cường giả tầng năm?
- Hoa Phi Thiên, lẽ nào ngươi cam tâm suốt đời núp bóng Trương Dương?
- Hoa Phi Thiên, lẽ nào ngươi không muốn trở thành minh chủ Trung Quốc, hiệu lệnh thiên hạ?
Nói xong ba câu,Phác Thiên Ân đã đứng ngay trước mặt Hoa Phi Thiên, ranh giới giữa hai người là đường địa giới Trường Bạch Sơn. Lão làm như vậy thật quá mạo hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn dụ con mãng mười hai kim quan, nhưng vì Vô Căn Thủy, lão chấp nhận mạo hiểm một phen.
Lão đang đánh cuộc,con mãng xà mười hai kim quan biết mục đích của lão là nhằm vào Trương Dương. Chỉ cần nó cũng muốn giết Trương Dương, thì nhất định sẽ không quấy nhiễu giao dịch giữa lão và Hoa Phi Thiên. Tất nhiên lão sẽ không để con mãng xà mười hai kim quan kia biết lão đề xuất với Hoa Phi Thiên điều kiện gì, cũng không cho nó biết làm thế nào để thăng cấp ngũ tầng.
Hoa Phi Thiên đã vượt qua được cám dỗ thăng cấp ngũ tầng một lần, nhưng lần này …y phát hiện bất luận thế nào bản thân cũng không thể cự tuyệt.
Lời nói của Phác Thiên Ân mỗi từ đều như kiếm, đâm thẳng vào nội tâm y. Y khao khát thăng cấp ngũ tầng, y khao khát vượt qua Trương Dương, y cũng khao khát trở thành minh chủ được vạn người kính trọng, hiệu lệnh thiên hạ, nhưng lúc này Trương Dương như một ngọn núi lớn đè lên đầu y, biến tất cả khát khao của y trở thành hi vọng xa vời.
Y hận, y không cam lòng!
- Được.
Một vết máu rỉ ra khóe miệng Hoa Phi Thiên. Toàn thân run rẩy, cuối cùng y cũng hạ quyết tâm.
Con mắt Phác Thiên Ân nheo lại thành một đường, kết quả này lão đã sớm dự liệu được. Hoa Phi Thiên không thể nào cưỡng lại sự cám dỗ thăng tiến ngũ tầng.
- Vậy như lời ngươi nói, tối nay ta chỉ là dùng Vô Căn Thủy đổi lấy cách khác luyện thành ngũ tầng của ngươi, không có quan hệ gì tới Trương Dương và Trung Quốc- Hàn quốc. Sau này nếu ngươi ở trên đất Trung Quốc làm bừa, ta vẫn sẽ ra tay giết ngươi.
Hoa Phi Thiên lau đi vệt máu trên khóe miệng, lại lần nữa thận trọng.
- Tất nhiên.
Phác Thiên Ân gật đầu cười nhìn Hoa Phi Thiên đang rời đi trở về Trường Bạch Sơn lấy Vô Căn Thủy.
- Hừ hừ…
Đợi Hoa Phi Thiên đi xa,Phác Thiên Ân mới lùi lại mấy bước, tránh xa địa giới Trường Bạch Sơn, ngẩng lên nhìn bầu trời, không ngừng cười lạnh.
Lão sẽ cho Hoa Phi Thiên phương pháp đích thực luyện thành ngũ tầng. Còn về phần Hoa Phi Thiên có luyện thành công hay không lạo hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của lão.
Hoa Phi Thiên muốn thành công, cuối cùng phải xem thái độ của con mãng xà mười hai kim quan kia, nếu nó không muốn, Hoa Phi Thiên vẫn là không thể thăng tiến ngũ tầng.
Con mãng xà mười hai kim quan lại không giống với biến dị linh thú bình thường, dù Hoa Phi Thiên có thành công đi nữa, kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể đánh mất bản thân, trở thành sủng vật của nó, hoàn toàn nghe theo lệnh của nó và càng không gây bất kỳ ảnh hưởng gì cho lão cũng như Hàn quốc.
Phác Thiên Ân xoay người nhìn về hướng Tây Bắc, có được Vô Căn Thủy, lão sẽ không cần dè chừng mà gặpTrương Dương. Người khác không hiểu Trương Dương, nhưng lão lại hiểu rõ, Trương Dương vừa mới vượt qua chín tầng thiên kiếp nên vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Đối với mấy tên Đại Viên Mãn Hoa Phi Thiên, Lý Kiếm Nhất mà nói, dù cho Trương Dương có suy yếu nhất thì vẫn cứ lợi hại hơn nhiều bọn chúng, nhưng đối với Phác Thiên Ân mà nói, lúc Trương Dương suy yếu nhất là cơ hội duy nhất của lão.
Hoặc là khiến Trương Dương nhận tổ quy tông, theo lão trở về Hàn Quốc, hoặc là...cướp đi bàn đào tiên đan, giết Trương Dương diệt trừ hậu hoạn!
Hoa Phi Thiên nhanh chóng quay trở lại, trong tay lão nắm chặt chiếc bình sứ trắng.
Một tầng sương mỏng lần nữa lại che phủ hai người, không ai nghe thấy Phác Thiên Ân và Hoa Phi Thiên nói gì bên trong.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ Chương 1024: Khí tức giống dã thú
Dịch: Nhóm dịch Clovers Nguồn: Mê truyện
Một đêm trôi qua, Dương giác đan cuối cùng cũng ra lò thành công!
Tam đan rốt cuộc cũng gom đủ, mặt Trương Dương tươi tỉnh hẳn lên, lần này chỉ còn thiếu Thiên trì vô căn thủy là là có thể hợp thành tam đan nhất thủy, với tình hình của ông cụ hiện nay, chỉ cần hợp đủ tam đan nhất thủy là có thể giúp ông cụ đột phá tăng lên ngũ tầng.
Khi đó y thánh Trương gia sẽ có tới hai vị cường nhân ngũ tầng, có thể nói là chuyện chưa từng xuất hiện trong lịch sử.
Sau khi đem Dương giác đan cùng Tam nhãn đan đi cất, Trương Dương như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng chạy ra ngoài phòng luyện dược.
Bên ngoài phòng luyện dược, Thích Minh đại sư cùng ông cụ Trương Bình Lỗ đã ra khỏi trạng thái tĩnh, một đêm đối với bọn họ mà nói thu hoạch khá phong phú, sự vận dụng cùng lý giải về năng lượng thiên địa lại càng sâu thêm một bậc, hai người bọn họ thậm chí còn không phát hiện ra Trương Dương đã từ phòng luyện dược ra ngoài.
-Chúc mừng Trương cư sĩ!
Thích Minh đại sư sau khi ra khỏi trạng thái tĩnh, nhìn thấy ông cụ bên cạnh vẻ mặt mỉm cười, toàn thân mơ hồ có một lớp sương mỏng vờn quanh, ngay cả khi đưa tay nhấc chân cũng đều gợi lên sự cộng hưởng của năng lượng thiên địa, nên mới lập tức nói chúc mừng.
Trong một đêm này Thích Minh đại sư cũng có thu hoạch không nhỏ, nhưng rất rõ ràng là không bằng với ông cụ Trương Bình Lỗ, ông cụ nay dường như đã đặt một chân vào ngũ tầng chi cảnh, sự vận dụng năng lượng thiên địa càng thêm thành thạo, tiến bộ đương nhiên cũng vô cùng đáng kể.
-Cũng chúc mừng Thích Minh đại sư!
Ông cụ vẻ mặt tươi cười, nhìn về phía cửa chính của phòng luyện dược, trong lòng có một niềm kiêu hãnh tự hào nói không lên lời.
-Cụ, Thích Minh đại sư!
Thấy Trương Bĩnh Lỗ cùng Thích Minh đại sư vì quá vui mừng mà không nhận ra sự xuất hiện của mình, Trương Dương cười gọi một tiếng.
-Dương Dương, Dương giác đan cùng Tam nhãn đan đã pha chế xong rồi à?
Ông cụ nhìn Trương Dương, trên mặt là nụ cười vui sướng, vội vã lên tiếng hỏi.
Trương Dương gật đầu, ông cụ cùng Thích Minh đại sư kích động liếc nhìn nhau, bọn họ đều hiểu rõ tầm quan trọng của tam đan, hợp đủ tam đan cũng có nghĩa là cánh cửa bước vào cường nhân ngũ tầng đã sắp mở ra.
Côn Lôn trước mắt đã bình yên trở lại, các môn phái cũng đều đã lần lượt rời khỏi bình nguyên Long gia, Thích Minh đại sư rốt cuộc cũng cùng mang theo đệ tử Thiếu Lâm rời khỏi Côn Lôn.
Long Hạo Thiên hiện giờ cũng xem như đã giao hết mọi việc lại cho Long Phong quản lý, ngày thường ru rú trong nhà, gần như là không lộ diện nữa.
Trương Dương cũng quyết định trở về Trường Kinh cùng đám người Mễ Tuyết và Khúc Mỹ Lan, đồ đạc cũng đã thu dọn xong xuôi. Mãi đến lúc này, Lý Kiếm Nhất mới biết đệ tử do mình phái đi Côn Lôn đưa tin đều đã bị chặn lại, không có một ai thành công đến được Côn Lôn để đem tin Phác Thiên Ân xuất hiện dưới chân núi Trường Bạch báo cho Trương Dương.
Tin tức Hàn Quốc có cường nhân ngũ tầng lẻn vào Trung Quốc Trương Dương vẫn chưa nói cho ông cụ biết. Ông cụ vẫn luôn cho rằng kẻ lẻn vào Trung Quốc chẳng qua cũng cùng một loại với cái tên Nhật Bản đại viên mãn, nên cũng hoàn toàn yên tâm về Trương Dương.
Trương Dương trước khi rời khỏi Trường Kinh, đã đặc biệt đến nơi con Tam Nhãn Thú màu vàng dưỡng thương, lần này hắn không dẫn theo ai đi cùng, bao gồm cả bọn Vô Ảnh Tia Chớp.
Trên thực tế, nơi sinh sống của Tam Nhãn Thú màu vàng chính là ở dưới lòng đất chỗ đặt bàn đào vạn năm khi xưa, Đại Lôi cùng Tiểu Lôi vẫn luôn canh giữ bên cạnh nó, mấy ngày này xem ra cũng không đến nỗi nào.
Trương Dương sau khi đi xuống lòng đất, Đại Lôi Tiểu Lôi lập tức phát hiện ra hắn, trực tiếp chạy tới.
Mấy ngày không gặp, Đại Lôi cùng Tiểu Lôi lại lớn hơn rất nhiều, hơn nữa chúng nó nhìn cùng đã khỏe mạnh hơn.
Tam Nhãn Thú màu vàng uể oải nằm bò ven hồ nước ngầm, vết thương trên mình đều đã đóng vảy, xem ra gần đây cũng đã hồi phục không tồi.
Dưới lòng đất bởi vì bàn đào vạn năm xuất thế thành công, đã không còn lớp hào quang kim sắc êm dịu, còn về cây đào mọc ngược kia cũng đã không biết đi về hướng nào, nó có lẽ đang trốn ở một nơi nào đó, chờ đợi lần ra quả tiếp theo.
-Ta hi vọng ngươi đừng đi núi Trường Bạch!
Trương Dương ngồi ở ven hồ, nhìn ngắm gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, ôm Đại Lôi cùng Tiểu Lôi vào lòng, nhẹ giọng nói.
Rống
Tam Nhãn Thú màu vàng chậm rãi nhắm mắt lại, im lặng không nói. Nó cũng biết Trương Dương lo nghĩ cho mình, núi Trường Bạch có một con linh thú ngũ tầng sinh sống, nó bất luận thế nào cũng không thể báo thù được Hoa Phi Thiên, như vậy chẳng bằng cứ trực tiếp tha thứ cho bọn chúng.
-Vậy thì, nếu như ngươi nhất định muốn báo thù Hoa Phi Thiên, đợi ta một năm, một năm sau ta sẽ có thể khôi phục toàn bộ thực lực, đến lúc đó ta sẽ cùng người đến núi Trường Bạch.
Trương Dương trầm tư giây lát, nhượng bộ một bước đưa ra yêu cầu.
Tam Nhãn Thú màu vàng từ từ mở mắt, nhìn Trương Dương, ánh mắt cố chấp, nó vốn dĩ dự định vết thương vừa lành sẽ liền đi Trường Bạch Sơn tìm Lý Nhất Kiếm, Hoa Phi Thiên báo thù.
-Thời gian một năm, cũng không tính là lâu, ngươi dưỡng thương khôi phục đến thực lực đỉnh cao của mình, cũng xấp xỉ thời gian một năm. Ta hứa với ngươi, một năm sau sẽ theo ngươi đi lên Trường Bạch Sơn.
Trương Dương đứng dậy, sau khi lặp lại lời của mình một lần nữa, nhìn Đại Lôi cùng Tiểu Lôi, lại lên tiếng nói:
-Còn có Đại Lôi và Tiểu Lôi, ngươi cũng phải nghĩ cho bọn chúng một chút.
-Được!
Một lúc lâu sau, Tam Nhãn Thú mới mở nốt con mắt thứ ba của nó, cũng coi như là đã đồng ý với Trương Dương, nó biết rõ một năm sau Trương Dương khôi phục tới thực lực đỉnh cao thì sẽ hùng mạnh đến mức nào.
Người tu luyện trải qua cửu tầng thiên kiếp tăng lên ngũ tầng, từ xưa đến nay chưa từng có, cho dù là con Kim Quan Mãng thập nhị quan ở Trường Bạch Sơn cũng chưa từng trải qua cửu tầng thiên kiếp. Có Trương Dương, nó càng nắm chắc cơ hội báo thù Hoa Phi Thiên.
Trương Dương khẽ thở dài, linh thú không giống với loài người, sự yêu hận của bọn chúng vẫn thường vô cùng trực tiếp, có ân tất báo ân, có thù đương nhiên phải báo thù.
Hiện giờ khuyên ngăn Tam Nhãn Thú màu vàng từ bỏ báo thù căn bản không có khả năng, vì vậy hắn mới để Tam Nhãn Thú tĩnh dưỡng một năm, đến lúc đó Trương Dương cũng đã khôi phục thực lực của mình đạt đến đỉnh cao, sẽ càng dễ dàng khống chế cục diện hơn.
-Long Phong tìm mình?
Trương Dương đột nhiên tự lẩm bẩm một câu, hắn đã cảm nhận được Long Phong đang tìm kiếm hắn khắp nơi, dường như có chuyện gấp gì đó.
Sau khi tạm biệt Tam Nhãn Thú màu vàng, Trương Dương trở về bình nguyên Long gia.
Long Phong vừa mới đi tìm ông cụ, nhưng ông cụ cũng không biết Trương Dương đang ở đâu. Đúng vào lúc này, Trương Dương xuất hiện bên cạnh Long Phong.
-Long Phong, làm sao vậy?
-Trương huynh, có tin tức về người tu luyện ngoại quốc mà anh muốn mọi người chú ý rồi!
Long Phong nhìn Trương Dương, gấp vội nói:
-Chúng tôi nhận được tin tức của Lý Nhất Kiếm, ông ta cùng Hoa Phi Thiên đã chạm mặt lão già tự xưng là người tu luyện Hàn Quốc kia ở chân núi Trường Bạch.
Trương Dương nhíu mày, cái tên cường nhân ngũ tầng của Hàn Quốc lẻn vào Trung Quốc rõ ràng là vì bàn đào vạn năm trong tay hắn, nhưng tại sao lại dừng lại ở gần chân núi Trường Bạch, lại còn bị Lý Nhất Kiếm cùng Hoa Phi Thiên phát hiện?
-Rốt cuộc tình hình thế nào?
-Đệ tử Lý gia đưa tin đến chỉ nói là, cái người tu luyện Hàn Quốc kia đến núi Trường Bạch là vì muốn đòi thiên trì vô căn thủy, còn về những việc khác thì không nói gì cả, sau khi bị Hoa Phi Thiên từ chối, y liền biến mất luôn.
-Sau đó Hoa gia cũng truyền tin tức đến, bọn họ nói đã tìm kiếm rất lâu ở chân núi Trường Bạch, nhưng không còn thấy cái tên kia nữa.
Sau khi Long Phong đem tin tức nhận được từ Lý gia, Hoa gia thuật lại một chữ cũng không thiếu, nhìn Trương Dương vẫn còn có chút lo lắng, mặc dù anh ta cũng biết thực lực của Trương Dương hiện nay cao thâm khó lường, nhưng vẫn không kìm nổi dặn dò:
-Trương huynh, theo như tin tức của Hoa Gia cùng Lý gia truyền đến, cái tên tu luyện đến từ Hàn Quốc kia thực lực hình như còn lợi hại hơn cả hai vị tiền bối Lý Kiếm Nhất cùng Hoa Phi Thiên, anh phải cẩn thận đấy!
Đây cũng là lẽ thường tình, Long Phong cùng Trương Dương quan hệ cực tốt, nên cho dù biết được Trương Dương sẽ không có chuyện gì nhưng vẫn thay hắn lo lắng.
-Yên tâm đi!
Trương Dương sớm đã định rõ trong lòng, hắn sẽ không giống như mấy lần trước ngồi ôm cây đợi thỏ, lần này hắn nhất định phải dạy cho những kẻ ngoại quốc nhòm ngó Trung Quốc đã lâu một bài học thật thê thảm đau đớn.
Cho nên, lần này hắn phải tìm được đối phương trước.
Trương Dương đã được thông báo về tình hình của kẻ tu luyện Hàn Quốc, hắn hiện giờ có thể ẩn nấp kín không bị ai phát hiện, thuần tuý là bởi vì hắn đã trộn lẫn khí tức của mình với khí tức của linh thú.
Trương Dương trong lòng biết rõ muốn tìm được với tốc độ nhanh nhất thì chỉ có hai con anh vũ ở Dã Nhân Sơn mới có thể làm được, bọn chúng là loài linh thú bay lượn giỏi nhất, nhờ chúng giúp đỡ tìm kiếm, tên tu luyện Hàn Quốc kia muốn trốn được tai mắt của chúng, trừ phi chỉ trốn biệt ở một chỗ không chịu ra.
….
Trương Dương ban đầu hy vọng ông cụ ở lại Long gia tiếp tục bế quan tu luyện, đáng tiếc ông cụ cố chấp muốn cùng về Trường Kinh với Trương Dương, không còn cách nào khác Trương đành phải đồng ý.
Chỉ có ông ngoại hắn Trương Đạo Phong cùng cậu hắn Trương Vận An cần phải ở lại để giúp Long Phong phụ trách trông nom Long gia, nên cuối cùng bọn họ không theo Trương Dương rời khỏi Côn Lôn trở về Trường Kinh.
Bởi vì Tam Nhãn Thú màu vàng vẫn còn ở Côn Lôn, nên Đại Lôi cùng Tiểu Lôi cũng bị giữ lại, sau khi biết tin mấy người Trương Dương phải rời đi, Đại Lôi Tiểu Lôi đã hết sức không nỡ rời xa bọn Vô Ảnh cùng Tia Chớp.
Hai cỗ xe ngựa chạy rời khỏi Côn Lôn, theo đường cũ trở về.
-Sư phụ, chúng ta trở về Trường Kinh trước, hay là trực tiếp đi tới Dã Nhân Sơn?
Trên xe, Diệp Phi nghi hoặc hỏi một câu.
-Tôi lần này đi Dã Nhân Sơn có chuyện, mang theo bọn Vô Ảnh là được rồi, còn ông cứ về Trường Kinh trước đi.
Dọc đường Trương Dương đã nói cho đám người Mễ Tuyết nghe về dự định tiếp theo của mình, ông cụ ở lại trên xe cũng có điểm tốt, ít nhất bọn Mễ Tuyết tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì, một mình hắn rời khỏi cũng có thể yên tâm.
Mễ Tuyết mặc dù cũng rất muốn cùng đi Dã Nhân Sơn với Trương Dương, nhưng khi nghe Trương Dương nói như vậy cũng không đòi đi nữa.
-Dương Dương, con phải cẩn thận, ta ở Trường Kinh đợi con về.
Ông cụ Trương Bình Lỗ đặt một niềm tin không nói lên lời vào Trương Dương, mong Trương Dương mau chóng trở về.
Ở một nơi cách Dã Nhân Sơn gần nhất, Trương Dương dẫn theo bọn tam đại linh thú Vô Ảnh Tia Chớp xuống xe, tạm biệt Mễ Tuyết cùng ông cụ xong, quay người tiến về phía Dã Nhân Sơn.
Lần này con đường hắn hắn đi không giống với những lần trước vào Dã Nhân Sơn, có điều khi đến chân núi, Trương Dương đột nhiên dừng lại.
-Chít chít chít!
-Chi chi chi!
Vô Ảnh Tia Chớp nhìn Trương Dương đầy ngờ vực, không rõ Trương Dương tại sao lại không đi tiếp.
-Các hạ theo ta đã lâu như vậy, mà còn chưa chịu ra sao?
Tam đại linh thú không cảm nhận được có người đang theo dõi phía sau bọn họ, nhưng Trương Dương vẫn luôn biết rõ, có điều hắn cảm thấy đây không phải là khí tức của người tu luyện, mà chỉ là khí tức giống như của một dã thú.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ Chương 1025: Muốn đánh thì đánh
Dịch: Nhóm dịch Clovers Nguồn: Mê truyện
Luồng khí tức kia ít nhất cũng phải cách đó cả mấy nghìn mét, Trương Dương vẫn lên tiếng nói chuyện, hắn một chút cũng không lo lắng liệu đối phương có nghe thấy hay không.
Luồng khí tức này hết sức nguy hiểm, từ cách đó cả mấy nghìn mét mà vẫn có thể cảm nhận được sát khí nghiêm minh tản phát ra trong đó, giống như của một con báo rình mồi đã lâu cuối cùng cũng tìm được cơ hội. Vậy mà một câu nói của Trương Dương, lại hoàn toàn phá vỡ cảm giác này.
Phác Thiên Ân vẫn luôn cho rằng mình là báo săn còn Trương Dương là con mồi, vì thế gã chỉ theo dõi Trương Dương từ xa chứ không vội vã tiến tới, Trương Dương không theo đoàn xe trở về Trường Kinh đối với gã mà nói là một tin tốt, lúc này Trương Dương lại đến một vùng núi hết sức nguyên thủy hoang vu, khiến gã lại càng bớt được rất nhiều phiền phức.
Nhưng khi Trương Dương lên tiếng chất vấn, gã đột nhiên cảm thấy bản thân mình ngược lại giống như một con mồi, còn đối phương mới là báo săn rình rập.
Phác Thiên Ân vì che dấu tung tích của mình, nên đã không nhận ra khí tức của những cường nhân ngũ tầng khác khi ở trên đất Trung Quốc, vậy mà vào thời khắc này, Trương Dương lại có thể tập trung cảm nhận được khí tức của gã.
Khoảng cách cả nghìn mét, gần như chỉ trong chớp mắt đã tới.
Ấn nấp đã không còn cần thiết, Phác Thiên Ân chậm rãi bước tới trước mặt Trương Dương, tam đại linh thú lúc này mới chợt cảm nhận được có một người tu luyện cường mạnh như vậy, nhất thời trở nên cảnh giác.
-Chít chít chít!
-Chi chi chi!
Vào thời khắc Phác Thiên Ân xuất hiện, Vô Ảnh Tia Chớp lập tức kêu lên, Truy Phong lại càng gấp vội lùi về phía sau một bước, vó trước không ngừng cào cào lên mặt đất, lấy đà chờ phát động. Ánh mắt bọn chúng đều tập trung hết trên người Phác Thiên Ân.
Không giống với lúc trước xuất hiện ở chân núi Trường Bạch, lần này Phác Thiên Ân còn cưỡi một con linh thú thân hình gần giống với Truy Phong, gã đang ngồi trên lưng linh thú, trong mắt chỉ có duy nhất bóng hình Trương Dương.
Loài linh thú mà gã đang cưỡi toàn thân ngăm đen, quanh thân tản ra một đám sương mỏng hắc ám, trong đám sương đó ẩn chứa một loại độc tích kịch liệt, hình dáng lại có chút giống với con Tam Nhãn Thú màu xám trắng lúc trước.
Không. Linh thú gã đang cưỡi, chính là một con Tam Nhãn Thú!
Trương Dương đột nhiên cau mày, ánh mắt hắn tập trung vào con linh thú bên dưới Phác Thiên Ân, sau khi cảm nhận được ánh mắt của Trương Dương, đồng tử trống rỗng không thần thái con linh thú này đột nhiên giãn to ra vài phần, trên cái đầu của nó, một vết nứt toác từ từ xuất hiện, một con mắt hằn đỏ từ bên trong chui ra.
Con mắt thứ ba, một con Tam Nhãn Ma Thú biến chất có thực lực ngũ tầng!
Không thèm để ý Trương Dương, Phác Thiên Ân lướt nhìn quanh bốn phía một vòng, đảo mắt qua khí tức cường mạnh của bốn phía.
Gã phát hiện xung quanh Trương Dương không có sự xuất hiện của cường nhân ngũ tầng khác, điều này không khỏi khiến cho gã có chút bất ngờ.
-Chỉ có một mình người?
Phác Thiên Ân đưa tay vuốt cái mào màu đen trên đỉnh đầu mình, bộ quần áo rộng thùng thình khẽ bay bay, để lộ ra con dao găm màu đen gã giấu ở trong người.
-Một mình ta là đủ rồi!
Trương Dương biết rằng người gã muốn hỏi là một vị cường nhân ngũ tầng khác của Trung Quốc, xem ra gã còn chưa biết, vị cường nhân ngũ tầng đó lúc này đã xuất hiện ở Seoul Hàn Quốc, gia tộc Phác Thị của gã, nay đang phải đối mặt với một tai họa ngập đầu khác, chỉ đáng tiếc mấy tên đồ tử đồ tôn của gã không có cơ hội báo tin cho gã.
-Ha ha, quả nhiên có khí phách của dân tộc Đại Hàn ta.
Phác Thiên Ân không hề sốt ruột, sau khi không cảm nhận được bất kỳ luồng khí tức nào khác của cường nhân ngũ tầng, gã mới yên tâm lại, liếc nhìn Trương Dương, trong lòng lại càng thêm khâm phục Trương Dương.
Thực lực của Trương Dương, so với trong tưởng tượng của gã còn mạnh hơn rất nhiều. Có điều, chỉ cần không có sự xuất hiện vị cường nhân ngũ tầng kia, Phác Thiên Ân một chút cũng không lo lắng. Trên thực tế vô căn thủy mà hắn đổi lấy từ Hoa Phi Thiên chỉ là vì để dự phòng vị cường nhân ngũ tầng đó.
Vị cường nhân ngũ tầng kia mới là thực sự là một cường nhân ngũ tầng danh tiếng, trên mọi phương diện đều mạnh hơn rất nhiều so với Trương Dương, người vừa mới vượt qua thiên kiếp tăng lên ngũ tầng.
Ông ta nếu đã không xuất hiện, thì chỗ vô căn thủy đổi lấy kia dường như cũng không cần sử dụng đến.
Đối với Phác Thiên Ân mà nói, Trương Dương tuy mạnh hơn so với gã nghĩ rất nhiều, nhưng nếu như chỉ cần đối phó với một mình Trương Dương, thì căn bản không cần dùng đến vô căn thủy.
Bọn họ đều là cao thủ ngũ tầng, sự suy yếu của Trương Dương lúc này có thể giấu được tất cả mọi người, chứ không thể che mắt được một tên có tu vi ngang bằng như Phác Thiên Ân, sự đáng sợ của thiên kiếp gã mặc dù chưa trải qua, nhưng gã cũng biết được muốn vượt qua thiên kiếp tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng gì.
Phác Thiên Ân không trải qua thiên kiếp, nhưng con ma thú biến chất gã đang cưỡi, lúc trước khi tăng tiến lên ngũ tầng cũng đã dẫn đến lôi kiếp, chẳng qua là lôi kiếp nó gây ra khi đó chỉ có một đạo.
Lôi kiếp của linh thú bình thường ít nhất cũng có năm đạo, nhưng bới vì phương thức mà con Tam Nhãn Ma Thú biến chất này dùng để tăng lên ngũ tầng đã quá mức tàn bạo đầy mùi máu tanh, nên cũng không thể ngưng tụ quá nhiều linh khí trời đất, uy lực của kiếp vận mà nó dẫn đến cũng sẽ không quá lớn, một đạo lôi kiếp đó thậm chí còn không bằng với đạo lôi kiếp thứ nhất mà Trương Dương khi đó phải chịu đựng.
Lúc trước vì giúp đỡ nó vượt qua lôi kiếp, Phác Thiên Ân gần như dốc hết nguồn lực của gia tộc Phác Thị ra, cuối cùng mới giúp nó vượt qua đạo lôi kiếp đó thành công, bình an trải qua thiên kiếp.
Khi đó chỉ có duy nhất một đạo lôi kiếp uy lực còn chưa được tính là mạnh, mà đã khiến nó phải nghỉ ngơi đến hai ba năm mới có thể dần dần khôi phục hoàn toàn.
Phác Thiên Ân hiểu rõ con Tam Nhãn Thú biến chất như chính bản thân gã, nên gã cũng hoàn toàn biết rõ, người tu luyện khi vừa trải qua thiên kiếp, rốt cuộc sẽ suy yếu đến cỡ nào.
Trước đó vị lão nhân ngũ tầng đã đem toàn bộ chi tiết về Phác Thiên Ân nói cho Trương Dương, vì vậy Trương Dương cũng đã hiểu rõ, Phác Thiên Ân không thể dựa vào con Tam Nhãn Ma Thú mà đạt được năng lực của cường nhân ngũ tầng, so với những cường nhân ngũ tầng khác vẫn có chênh lệch cực lớn. Cho nên lực chú ý của Trương Dương hoàn toàn không đặt vào Phác Thiên Ân, mà là vào con Tam Nhãn Ma Thú biến chất bên dưới gã.
Trương Dương một câu cũng không đáp lại Phác Thiên Ân, bởi vì hắn sớm đã coi Phác Thiên Ân như người chết, đối với người chết căn bản không cần phải nói nhiều.
-Trương Dương, trên người ngươi nhất định có huyết mạch của dân tộc Đại Hàn ta, ngươi bây giờ không chịu thừa nhận cũng không sao, chỉ cần ngươi theo ta trở về Hàn Quốc, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu được thế nào là cảm giác lá rụng về cội!
Phác Thiên Ân lại không nghĩ như vậy, gã vẫn mong có thể làm Trương Dương dao động, ngay cả khi trong lòng gã không hề ôm cái hy vọng này.
-Quả nhiên rất vô liêm sỉ.
Trương Dương nheo mắt lại, ra hiệu cho Vô Ảnh Tia Chớp Truy Phong lui về phía sau, đây là cuộc chiến giữa những cường nhân ngũ tầng, cho dù bọn chúng sớm đã khôi phục lại thực lực đỉnh cao, nhưng cũng không thể trực tiếp chiến đấu với đối phương.
Khác biệt giữa tứ tầng và ngũ tầng không chỉ là một khe sâu không thấy đáy, mà đó căn bản chính là một lạch trời.
Hàn Tuyền Kiếm cùng Thái Cực Côn đều đã thất bại trong thiên kiếp cửu tầng khi đó, lúc này trong tay Trương Dương không có binh khí phù hợp, có điều như vậy cũng không thể làm khó được hắn.
Trong tay Trương Dương, đột nhiên có một lớp sương mù tỏa ra, nhanh chóng ngưng tụ thành từng giọt nước, tiếp theo đóng thành băng, cuối cùng hóa ra một thanh trường kiếm trong suốt.
Thanh kiếm băng này tạo hình không những giống hệt với Hàn Tuyền Kiếm, mà ngay cả uy lực cũng tương tự nhau, đây chính do năng lượng trời đất thuần túy nhất ngưng tụ mà thành, đương nhiên khuyết điểm duy nhất của nó là quá hao phí năng lượng trời đất.
-A!
Phác Thiên Ân nhìn thấy trong tay Trương Dương chỉ trong nháy mắt đã ngưng tụ ra một thanh kiếm băng sáng long lanh, khẽ giật mình kinh hãi, có điều trên nét mặt gã lại toát lên vẻ tiếc rẻ.
-Đáng tiếc, đáng tiếc quá...
Phác Thiên Ân khẽ lắc đầu, con Tam Nhãn Ma Thú biến chất bên dưới há to miệng, để lộ ra khoang miệng đỏ máu bên trong, màn sương đen chứa kịch độc theo từng giọt nước bọt nhỏ xuống mặt đất.
Xoẹt xẹt!
Chỗ đất này lập tức mọc lên một con mắt đen, mảng cỏ xung quanh cũng héo rũ chết khô giống như vừa bị một ngọn lửa thiêu trụi, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, con Tam Nhãn Ma Thú biến chất kia đã khiến triền cỏ non xanh tốt biến thành một mảng hoang tàn khô cằn.
-Ngươi cứ lãng phí năng lượng thiên địa của mình như vậy sao?
Phác Thiên Ân mỉm cười nhẹ nhàng vỗ vỗ con Tam Nhãn Thú bên dưới, con Tam Nhãn ma thú này lập tức trở nên yên tĩnh, sau đó gã mới từ từ ngẩng đầu, nhìn Trương Dương một cách đầy tiếc nuối nói:
-Chẳng qua cũng chỉ là một thanh niên trẻ vừa mới thăng tiến lên ngũ tầng, còn chưa thực sự nắm vững thực lực của một cường nhân ngũ tầng chân chính.
Một chiêu này của Trương Dương đối với Phác Thiên Ân mà nói, quả thực quá lãng phí năng lượng thiên địa. Cường nhân ngũ tầng có thể hoàn toàn khống chế toàn bộ năng lượng thiên địa, nhưng thứ có thể dựa vào rốt cuộc vẫn là linh khí chuyển hóa từ toàn bộ nội công trong cơ thể mà thành.
Loại linh khí này rõ ràng hùng mạnh hơn nhiều so với nội công, nhưng sau khi chống đỡ lôi kiếp cơ thể Trương Dương lúc này chỉ còn lại một chút linh khí, vì vậy năng lượng trời đất hắn có thể huy động tuy khổng lồ nhưng cũng rất có hạn.
Muốn ngưng tụ ra một bộ binh khí thần kỳ như vậy, năng lượng trời đất tiêu hao tất nhiên cũng là một con số không nhỏ.
-Muốn đánh thì đánh, chớ có nói nhảm nhiều như vậy!
Trương Dương thờ ơ nói mấy câu, hắn tuyệt đối không hề coi khinh Phác Thiên Ân, giơ thanh kiếm trong tay lên, hễ ra tay là dốc toàn lực tiến công!
Hắn cũng biết linh khí còn lại trong cơ thể mình không nhiều, linh khí không giống nội kình, tốc độ khôi phục cực kỳ chậm, linh khí khôi phục trong một tháng ngắn ngủi này cũng chỉ có một chút ít.
Nhưng cho dù là chỉ có một chút ít, đối với Trương Dương mà nói cũng đã đủ để phát huy ra toàn bộ thực lực, hắn rõ ràng không thể lãng phí một chút năng lượng trời đất nào.
Phác Thiên Ân căn bản cũng không biết được, Trương Dương khi còn chưa thăng tiến lên ngũ tầng, đã liên tiếp sử dụng thủ pháp tiến công hùng mạnh của ngũ tầng, đối với phương thức tiến công của cường nhân ngũ tầng chân chính, hắn so với Phác Thiên Ân hoàn toàn không thua kém.
-Xem ra, vẫn là phải cho ngươi một bài học, ngươi mới có thể hiểu được.
Nói xong, Phác Thiên Ân đột ngột đứng dậy, mũi nhân nhẹ nhàng nhún trên lưng Tam Nhãn Ma Thú, cả người giống như diều hâu sải cánh, phóng vụt về phía Trương Dương!
Hai người trong nháy mắt đã đan xen cùng một chỗ, lại cũng chỉ trong nháy mắt tách rời ra!
Rầm rầm rầm!
Hơn mười tiếng nổ lớn vang lên sau khi hai người tách ra, những vụ nổ do năng lượng trời đất gây ra khiến cho cả vùng núi Dã Nhân theo đó mà chấn động một phen.
Trương Dương không tổn thương gì, nhưng thanh kiếm băng trong tay lại vỡ vụn, năng lượng thiên địa chuyển hóa thoắt cái biến mất trong vô hình.
Có điều Phác Thiên Ân cũng không nhẹ nhõm như trong tưởng tượng, gã chỉ cảm thấy hay cánh tay hơi tê tê, gan bàn tay bị chấn đến xuất hiện cảm giác đau nhức.
Chỉ có đích thân giao thủ, Phác Thiên Ân mới biết được bản thân gã rốt cuộc vẫn là đã quá xem nhẹ Trương Dương. Trương Dương lúc này tuy vô cùng suy yếu, nhưng cũng không phải là miếng thịt mặc cho người ta chặt chém. Thật không ngờ nổi chỉ trong một tháng ngắn ngủi, mà Trương Dương lại có thể khôi phục đến thực lực như vậy.
Nhưng nghĩ lại, gã cũng thấy bình thường, dù sao thiên kiếp cửu tầng mà Trương Dương trải qua, cũng đầy đủ chín đạo lôi kiếp!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này