Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 506: Tiểu quỷ gặp đen đủi rồi
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Đặng Trọng Hòa đến nghẹn họng rồi, Lưu Vĩ Hồng đúng là “vô sự tiên sinh”, nếu như làm Takeda Koki tức giận bỏ đi, thì có phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ không?
Như vậy thì thật đáng tiếc .
Nhưng Đặng Trọng Hòa vẫn cố nhịn. Theo sự hiểu biết của gã với Lưu Vĩ Hồng thì, Lưu Vĩ Hồng sẽ tuyệt đối không tùy tiện phát biểu ý kiến. Nếu Lưu Vĩ Hồng đã kiên quyết như vậy, thì chắc chắn là có lý do. Còn cụ thể lý do gì thì tạm thời chưa thể biết được. Tuy nhiên tin tưởng Lưu Vĩ Hồng sẽ giải thích rõ ràng.
Hiển nhiên Takeda Koki rốt cục cũng đồng ý, Đặng Trọng Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm, tim trong lồng ngực cũng không đập loạn xạ như lúc nãy nữa.
Người Nhật Bản làm việc hiệu suất rất cao, Takeda Koki sớm đã chuẩn bị xong bản dự thảo hợp đồng. Thấy hai bên không còn ý kiến bất đồng nào khác, liền đem bản hợp đồng ra, mời Đặng Trọng Hòa ký tên. Đương nhiên đây chỉ là dự thảo, thể hiện hai bên cơ bản đã đạt được sự nhất trí. Hợp đồng chính thức, bắt buộc phải có bên thứ ba, mới có thể chính thức ký kết. Còn cần Đặng Trọng Hòa đem hợp đồng về huyện Lâm Khánh, đóng dấu của ủy ban huyện Lâm Khánh, sau đó gửi cho Takeda Koki, như vậy mới xem được coi là hợp đồng có hiệu lực.
Tuy nhiên với sự hiểu biết của Lưu Vĩ Hồng đối với người Nhật Bản, biết tính cố chấp và máy móc của dân tộc này, một khi đã ký hợp đồng, cơ bản là không có gì để lo lắng nữa. Người Nhật Bản chắc chắn sẽ thực hiện đúng theo hợp đồng.
Đàm phán thành công, mọi người đều rất vui sướng. Vân Vũ Thường mời Takeda Koki tới nhà hàng Nhật Bản dùng bữa trưa. Bất kể là câu lạc bộ tư nhân nào, chỉ cần là lên một cấp bậc nhất định đều ở nhà hàng làm được tận thiện tận mỹ. Nói trắng ra là, bất kể là nơi cao cấp ra sao, bản chất của việc phục vụ thực ra đều giống nhau, đó chính là làm cho khách hàng cảm thấy hài lòng.
Về việc hưởng thụ tinh thần không phải là cái mà nhà giàu mới nổi theo đuổi. Có thân phận hội viên của câu lạc bộ cao cấp là đủ rồi, thích khoe khoang thế nào thì cứ khoe khoang kiểu đó.
Quán ăn Nhật Bản ở câu lạc bộ Phú Hào rất chính tông, Takeda Koki khen mãi. Đặng Trọng Hòa, Hướng Vân và Vân Vũ Thường dường như cũng rất hưởng thụ, chỉ có Lưu Vĩ Hồng là âm thầm nhăn mày. Hắn dường như bị làm khó với đồ ăn Nhật Bản, món sushi ‘nhạt toẹt’ chẳng nói làm gì, mấu chốt là món nào cũng ít dầu mỡ, những món này ăn nhiều thì cũng chẳng no bụng được, đợi lúc nữa phải kiếm một ít thịt ăn mới được.
Với sức ăn của Lưu Vĩ Hồng, nếu không ăn nhiều thức ăn có dầu mỡ, mà ăn nhiều các loại thực vật khác thì sẽ không chịu được đói.
Thân thể tráng kiện ưa vận động của Trưởng ban Lưu, thì chỉ hứng thú với thịt, cá. Hôm nay, ‘nể mặt’ Takeda Koki cho vay ba tỷ Yên không lãi, nên hắn đành phải chịu đựng, không chê ẩm thực của bọn ‘tiểu quỷ’, lại còn giả vờ khen ngợi mấy câu, để cho Takeda Koki cảm thấy được ‘an ủi’.
Ăn trưa xong mọi người giải tán.
- Đi bộ về đi, không ngồi xe nữa, rèn luyện thân thể một chút.
Tiễn bước Takeda Koki, Vân Vũ Thường liền đề nghị nói.
- Được.
Trưởng ban Lưu là người đầu tiên tán thành. Mỗi ngày lượng vận động của hắn cũng không ít .
Đặng Trọng Hòa tuổi cũng không nhiều, tự nhiên cũng chẳng có ý kiến gì, Hướng Vân trẻ tuổi, càng không có quyền ‘phát biểu’, chỉ có thể vội vội vàng vàng đi theo lãnh đạo.
Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường sánh vai đi cùng nhau, đi chưa được vài bước, Lưu Vĩ Hồng đã luồn tay ra để kéo bàn tay nhỏ bé của Vân Vũ Thường lại. Vân Vũ Thường nhẹ nhàng ‘lẩn tránh’, nhưng không có tác dụng nên đành mặc kệ, sau đó cô ngoảnh mặt lại trừng mắt nhìn hắn. Vì hôm nay là đàm phán, nên Vân Vũ Thường ăn mặc cũng rất ‘chính thức’ với một bộ trang phục công sở màu xanh nhạt, tóc búi cao tinh xảo, trông rất cao quý thanh lịch. Vậy mà tay trong tay “lắc lư” với người này thì e rằng có chút ảnh hưởng đến hình tượng. Phải biết rằng công ty Hoàng Du là cổ đông lớn nhất của câu lạc bộ, chủ tịch Vân là khách quen của câu lạc bộ, rất nhiều viên chức đều biết mặt cô, ngày bình thường đối với cô rất cung kính, hiện giờ bộ dạng như vậy, dọc đường không biết có bao nhiêu con mắt nhìn vào.
Lưu Vĩ Hồng dường như biết Vân Vũ Thường đang suy nghĩ cái gì, nên ghé vào tai cô nói:
- Em, anh đã rất chú ý rồi. Bằng không đã ôm eo em rồi.
Vân Vũ Thường lại càng trừng mắt lên nhìn hắn, nhưng khi quay đầu đi chỗ khác, miệng cô lại tủm tỉm cười.
Tên này luôn thích càn quấy, nhưng trong lòng Vân Vũ Thường lại không thể giận hắn được, như thể kiếp trước đã từng nợ hắn điều gì vậy, nên chỉ có thể tùy theo hắn mà thôi.
Hướng Vân đi sau tự nhiên trông thấy cảnh này bèn quay mặt đi.
Bởi nếu cứ nhìn chằm chằm vào Trưởng ban Lưu và Chủ tịch Vân ‘lôi kéo’ nhau như vậy, không khỏi thất lễ, không phải là thái độ mà cấp dưới nên có.
Đặng Trọng Hòa cũng coi như không nhìn thấy, trên mặt một chút dị sắc cũng không lộ ra.
Hơn nữa tâm tư của gã quả thật không để ý vào chuyện này. Chau mày hỏi:
- Trưởng ban Lưu, có vấn đề tôi không rõ lắm, tại sao anh lại kiên quyết dùng đô la Mỹ để kết toán như vậy?
Lưu Vĩ Hồng biết gã sẽ hỏi chuyện này, cười đáp:
- Lý do rất đơn giản, Yên Nhật trong vòng vài năm sau, sẽ liên tục tăng giá trị. Đô la Mỹ sẽ liên tục rớt giá. Nhìn qua là cho vay không lãi, ba năm sau trả lại, kỳ thật lãi cao vô cùng, chắc cũng tầm năm phần đấy.
Đặng Trọng Hòa rất ít tiếp xúc với tài chính quốc tê, trong chốc lát, chưa rõ hết ý, còn đang suy nghĩ lời nói của Trưởng ban Lưu. Vân Vũ Thường không kìm nổi kinh ngạc nói:
- Năm phần? Ý của anh là đồng Yên Nhật sẽ tăng mạnh như vậy? Năm mươi phần trăm?
- Đúng vậy, cái này thì có gì kỳ lạ đâu. Sau khi hiệp định Plaza* được ký kết, đồng Yên không phải liên tục tăng giá hay sao?
(chú thích: Hiệp định Plaza (tiếng Anh: Plaza Accord) là thỏa ước tài chính được ký ngày 22 tháng 9 năm 1985 lại khách sạn Plaza, thành phố New York, Mỹ, bởi nhóm G5 khi đó gồm Mỹ, Nhật Bản, Đức, Anh và Pháp. Nhóm G5 đi đến thỏa thuận giảm giá đồngđô-la Mỹ so với đồng Yên Nhật và đồng Mác Đức (đơn vị tiền tệ củaCộng hòa liên bang Đức trước khi đồng Euro có hiệu lực) bằng cách can thiệp vào thị trường ngoại hối. Trong vòng hai năm kể từ khi Thỏa thuận này có hiệu lực, tỷ giá hối đoái giữa đô la Mỹ và Yên Nhật đã giảm tới 51%.)
Lưu Vĩ Hồng sơ lược nói.
- Không đúng không đúng, tăng thì đúng là tăng thật. Nhưng thời kỳ đỉnh cao nhất đã qua rồi, hai năm gần đây vẫn tương đối ổn định. Ba năm tăng đến 51%, anh có biết đây là khái niệm gì không? Nhật Bản sẽ bị phá sản đấy.
Vân Vũ Thường là người am hiểu tài chính quốc tế, lập tức liền chỉ ra vấn đề mấu chốt ở đâu.
Đặng Trọng Hòa và Hướng Vân lúc này mới mơ hồ hiểu được ý của Lưu Vĩ Hồng, nhưng nghĩ rất rõ ràng rằng, không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể làm thấu triệt được, đối với an viên nội địa đây là vấn đề tương đối khó.
- Bọn họ phá sản thì tốt quá, anh cầu còn không được nữa là.
Lưu Vĩ Hồng nhún vai nói, vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp tai họa đặc biệt rõ ràng. Dường như chỉ cần nghĩ đến bọn ‘tiểu quỷ’ gặp tai họa, là trưởng ban Lưu vui mừng. Bởi vậy có thể thấy được, Trưởng ban Lưu không phải người tốt, là người có chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi, chỉ quan tâm đến lợi ích của quốc gia và dân tộc mình, không có trái tim bác ái đối với bọn “tiểu quỷ”.
Chỉ có điều, không bác ái với bọn tiểu quỷ, thì cũng không thể gọi là người xấu được.
- Tại sao anh lại khẳng định như vậy?
Vân Vũ Thường dứt khoát dừng bước, trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, đôi mắt cô dường như lại nắm được một thương cơ trọng đại.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cái này có liên quan đến thế cục nước Mỹ. Mỹ trước kia đánh Iraq, uy phong thì uy phong thật, nhưng cuộc chiến này đối với nước Mỹ cũng chẳng có chút lợi nào. Tổng thống Bush muốn dựa vào ‘vầng sáng’ của cuộc chiến tranh để mưu cầu liên nhiệm. Nếu kinh tế của quốc nội Mỹ tốt đẹp cả thì Bush cũng sẽ không làm như vậy. Tôi nghĩ rằng lần này ông ta muốn liên nhiệm thì rất khó. Tuy nhiên, bất luận là tổng thống nào lên, muốn thay đổi kinh tế của Mỹ thì chỉ có một cách, đó chính là “cắt thịt trên người’ bọn tiểu quỷ, đề bù vào lỗ hổng của mình. Dóc thịt trên người bọn tiểu quỷ, biện pháp tốt nhất là ép cho đồng Yên Nhật tiếp tục tăng giá, để chính phủ và các công ty Nhật Bản chịu lỗ, như vậy mới có thể cứu được người Mỹ, cái tay Takeda Koki này giở bài cho vay không lãi ra, nhưng thực tế thì…
Tên tiểu quỷ này đúng là khôn khéo thật.
Người này thật không đơn giản, có vẻ như không có thủ đoạn bịp bợm nào qua nổi mắt hắn ta. Ngay cả đại cục của Mỹ và Nhật, hắn đều nắm rõ mồn một. Nếu không nắm rõ như thế, làm không tốt thì sẽ bị lừa.
Đúng là đồng Yên Nhật tăng giá 50%, nếu lấy đồng Yên quyết toán, đến lúc đó còn gì phải nói?
Đầu Hướng Vân quay ngoắt sang, nghi ngờ hỏi:
- Trưởng ban, một khi đã như vậy, tại sao người Nhật còn đồng ý đưa cho chúng ta khoản vay kia?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Ha ha, đây có vẻ như là sự đề phòng lừa đảo, gặp phải người khôn ngoan thì sẽ phải chịu lỗ vốn một chút. Gặp phải người hồ đồ một chút thì kí luôn một khoản lớn. Căn cứ vào tình hình trong nước trước mắt, kẻ ngây ngô, hồ đồ tương đối nhiều. Thằng nhãi Takeda Koki này sợ tôi phá hỏng mất chuyện lớn của hắn, chỉ có thể dùng mũi đánh hơi.
Đặng Trọng Hòa và Hướng Vân liếc nhìn nhau, cả hai đều im lặng.
Không cẩn thận một chút, ngay lập tức mình liền trở thành một tên ngốc rồi. Nhưng quả thực sự hiểu biết về cục diện tình hình tiền tệ quốc tế còn rất khiếm khuyết, Lưu Vĩ Hồng nói bọn họ là kẻ ngốc, cũng không phải là oan uổng.
Khóe miệng Vân Vũ Thường nhếch lên, cười khẩy, có vẻ gì đó “giảo hoạt”. Xem ra Chủ tịch Vân lại bắt đầu gây sự chú ý với người Nhật. Một bữa đại tiệc ngon như vậy bày ra trước mắt, không được chia cho một bát canh thì làm sao có thể cam tâm?
Một ngày sau, Đinh Dương và Dương Ngọc Trân trở về từ Hồng Kông, người nào cũng xách túi to túi nhỏ, cầm về không ít quần áo đồ dùng, cứ như là vừa trải qua cơn nghiện mua sắm lớn. Bọn họ được nhân viên câu lạc bộ đưa đi, chứ không phải là đi cùng đoàn du lịch, đương nhiên là họ đến những cửa hàng tốt chuẩn thì cũng sẽ không bị “chém”. Chuyến đi Hồng Kông lần này, hai người họ đều đã tiêu không ít tiền, toàn bộ đều là nhân viên câu lạc bộ mua hóa đơn, sau khi trở về, hai người họ sẽ đưa cho Vân Vũ Thường. Đây là bọ họ còn tiết chế nhiều rồi, tiêu tốn không phải là quá nhiều, vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Vân Vũ Thường cũng chẳng từ chối, cười nhận lấy. Dĩ nhiên là Đinh Dương và Dương Ngọc Trân đều không biết, số tiền mà bọn họ mua đồ chỉ là số lẻ, phí phục vụ mà Vân Vũ Thường phải trả mới là số lớn. Tuy nhiên Vân Vũ Thường là chủ nhà, nên cũng không thể tự mình nói ra.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 507: Có người lại bị đùa giỡn một phen
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Từ khi Đặng Trọng Hòa từ Giang Khẩu trở về, chính trị của huyện Lâm Khánh trở nên tương đối bình lặng. Đặng Trọng Hòa chủ động hướng Mộ Tân Dân, đề nghị Tô Chí Kiên kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy công ty quản lý năng lượng.
Đặng Trọng Hòa đề xuất chính mình đảm nhiệm chức Tổng giám đốc công ty quản lý năng lượng và Bí thư Đảng ủy, quả thật khiến cho Mộ Tân Dân nghẹn chết đi được. Ông ta nguyên suy xét một cách chu đáo chặt chẽ, về phương diện bố trí nhân viên biên chế và Phó giám đốc, cơ bản sẽ chiếu theo ý kiến xử lý của Đặng Trọng Hòa. Nhượng bộ như thế mục đích để Tô Chí Kiên có thể đảm nhiệm chức Tổng giám đốc.
Ông ta đã suy xét đi suy xét lại, cảm thấy chỉ có Tô Chí Kiên là người thích hợp nhất. Đặng Trọng Hòa đề xuất bất cứ ai thì cũng phải thông qua Mộ Tân Dân. Bình thường, Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện có tranh chấp với nhau, chỉ cần không phải là vấn đề có tính nguyên tắc thì theo quy tắc quan trường, nhân vật số hai phải nhượng bộ nhân vật số một.
Mộ Tân Dân vạn lần không nghĩ đến Đặng Trọng Hòa tự mình mặc áo giáp, cần binh khí, thẳng một đường, cứng rắn cản trở Mộ Tân Dân. Chủ tịch huyện đối với công tác này tỏ vẻ mười phần coi trọng, tự mình kiêm nhiệm nhân vật số một của một đơn vị cấp phó huyện, ngoại trừ ủng hộ thì còn có thể nói cái gì?
Mộ Tân Dân đương nhiên không ngờ, chủ ý “thâm độc” này là xuất phát từ miệng của Lưu Vĩ Hồng. Đặng Trọng Hòa chỉ rập khuôn máy móc, ở trước mặt ông ta xướng ra hai bè. Nếu Mộ Tân Dân biết được chân tướng, không biết có tức giận đến nỗi nằm viện hay không?
Từ đầu đến cuối, hắn lại dùng túi tiền để kết chặt Mộ Tân Dân lại.
Thậm chí Đặng Trọng Hòa còn hướng Mộ Tân Dân đề xuất Tô Chí Kiên đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy công ty quản lý năng lương, Mộ Tân Dân cũng không dám lên tiếng phản đối. Thật không biết là Đặng Trọng Hòa đang âm mưu chuyện gì. Chắc có lẽ không phải là chuyện tốt.
Nhưng Bí thư Mộ lần này đoán sai rồi. Đề xuất của Đặng Trọng Hòa lần nay là biểu hiện thiện ý chứ không có âm mưu nào cả.
Lúc này Lưu Vĩ Hồng và Đặng Trọng Hòa đang ở trên bãi biển vừa nướng đồ ăn vừa bàn bạc công việc.
Hiện nay, công ty quản lý năng lượng đã chính thức bước vào hoạt động. Cán bộ công nhân viên chức trên cơ bản đã an bài đúng vị trí, bắt đầu thao tác máy móc thiết bị và khởi động tài chính. Lúc này, chiếu theo đại cục thì Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng đều cần một hoàn cảnh chính trị vững vàng, đem việc đấu tranh bỏ qua một bên, tập trung tinh lực làm tốt công tác. Điều này có ảnh hưởng đến sự phát triển của huyện Lâm Khánh mấy năm, thậm chí hơn mười năm sau này. Cho nên ngàn vạn lần không thể qua loa. Chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng. Chỉ việc Chủ tịch huyện Đặng và Trưởng ban Lưu tính toán hành quân lặng lẽ, dắt tay nhau hợp tác là không đủ. Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng nhận định rằng, muốn cho lương tâm của Bí thư Mộ thức tỉnh, toàn tâm toàn ý tham gia công tác xây dựng thì khả năng này coi như là bằng không. Bí thư Mộ nhìn qua thì chẳng giống một người vì đại cục cả. Vì thế, chỉ cần có thể chủ động hướng đến Mộ Tân Dân thể hiện thiện ý thì thích hợp làm chút nhượng bộ, bày ra thiện ý của mình, hy vọng Mộ Tân Dân được “ưu đãi” thì có thể yên tĩnh một khoảng thời gian.
Mộ Tân Dân cẩn thận suy xét đề nghị của Đặng Trọng Hòa, cảm thấy Đặng Trọng Hòa không giống như đang có âm mưu gì thì “được một tấc lại tiến thêm một thước”, yêu cầu cho Tô Chí Kiên được đảm nhận chức Phó tổng giám đốc kiêm Bí thư Đảng ủy của công ty quản lý năng lương, hiệp trợ Đặng Trọng Hòa trong các công tác hàng ngày. Lúc này công ty quản lý năng lượng không có phó tổng thường vụ. Trong lúc Đặng Trọng Hòa đi công tác thì ủy thác việc kinh doanh cho Phó tổng Hoàng Xã Bình tạm thời phụ trách công việc hàng ngày của công ty. Điều này cũng không thể kéo dài. Đặng Trọng Hòa là Chủ tịch huyện, công tác rất bận rộn, lại còn công ty quản lý năng lượng cần y phải theo dõi, cho nên phải thường xuyên đi công tác. Nếu không sắp xếp một phó tổng thường vụ chính thức thì công việc không thể nào giải quyết êm xuôi được. Đụng đến vấn đề lớn một chút, bốn phó tổng lại chẳng ai phục ai, khả năng sẽ trở thành chuyện xấu. Tô Chí Kiên thân là Phó chủ tịch huyện, được xem là như thượng cấp trong nhóm Phó tổng đó. Nếu có thể đảm nhận chức Phó tổng thường vụ thì danh chính ngôn thuận rồi.
Yêu cầu này của Mộ Tân Dân cũng nằm trong dự kiến cho Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng. Lão Mộ làm ở Ban tuyên giáo Tỉnh ủy hai mươi năm, đã quen thói nhìn thấy ưu đãi thì giơ tay ra, chút cũng không cảm thấy do dự.
Phương thức ứng đối của Đặng Trọng Hòa rất đơn giản, cười nói cho Mộ Tân Dân biết, Tô Chí Kiên sẽ không đảm nhận chức Phó tổng thường vụ. Công ty quản lý năng lượng đã có bốn gã Phó tổng giám đốc, nếu thiết lập thêm một Phó tổng thường vụ nữa thì cơ cấu sẽ phức tạp hơn. Hiện tại Tô Chí Kiên lấy thân phận Phó chủ tịch huyện kiêm nhiệm Phó tổng giám đốc còn không có gì, không gia tăng biên chế. Một khi công tác về sau của Tô Chí Kiên xuất hiện thay đổi thì biên chế cũng đã được thiết lập. Đến lúc đó, công ty có thể phát văn kiện, trong thời điểm Tổng giám đốc không có mặt, tất cả mọi người sẽ thông qua Bí thư Đảng ủy phụ trách công tác hàng ngày hướng đến Bí thư Tô xin chỉ thị.
Mộ Tân Dân vừa nghe xong, cảm thấy như vậy cũng đúng, lập tức sảng khoái đáp ứng ngay. Đặng Trọng Hòa vừa mới ra khỏi văn phòng thì Mộ Tân Dân đã gọi điện thoại bảo Tô Chí Kiến đến để thông báo tin tức tốt lành này.
Tô Chí Kiên nghe xong thì tinh thần phấn chấn.
Mộ Tân Dân cam đoan nhất định sẽ hiệp trợ thật tốt cho Chủ tịch huyện Đặng, quản lý những công tác hàng ngày của công ty quản lý năng lượng, tuyệt không lơ là.
Thật vất vả mới có được một chức vụ quản lý như thế thì không phấn chấn cao hứng sao được.
Nhưng sự thật đã chứng minh, Tô Chí Kiến cao hứng quá sớm.
Bí thư Đảng ủy của công ty quản lý năng lượng và Bí thư Đảng ủy của đơn vị hành chính là hai cái khác nhau. Công ty quản lý năng lượng tuy rằng cơ cấu cấp Phó huyện, nhưng cũng là đơn vị xí nghiệp độc lập hạch toán, tự chịu trách nhiệm lời lỗ. Công ty quản lý năng lượng do Tổng giám đốc phụ trách chung. Tổng giám đốc, Phó tổng giám đốc và Giám đốc các phòng mới thật sự là cán bộ quản lý. Còn Bí thư Đảng ủy, trong quy định tạm thời là quản lý cán bộ công nhân viên, giáo dục tư tưởng và tổ chức các công tác Đoàn, quản lý những hoạt động nhỏ như phát xà phòng, khăn mặt, giặt quần áo....
Đương nhiên, Đặng Trọng Hòa cũng đã giữ lời hứa, khi về đến văn phòng thì cũng đã phát ra một văn kiện. Phó chủ tịch huyện Tô Chí Kiên sẽ kiêm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy của công ty. Đặng Trọng Hòa không thể kiêm nhiệm chức vụ này. Trong văn kiện cũng nêu rõ, khi Đặng Trọng Hòa đi công tác hoặc nghỉ phép thì công tác hàng ngày của công ty sẽ do Bí thư Đảng ủy phụ trách quản lý.
Bởi vì chỉ có điều chuyển một vị trí nên Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện đều gật đầu. Cho nên chuyện này không cần phải thông qua những trình tự tổ chức khác. Công ty quản lý năng lượng phát ra một văn kiện, cho dù là có chuyện như vậy thì các lãnh đạo khác của Huyện ủy cũng không ai có đề xuất hay dị nghị gì.
Tô Chí Kiên ngày kế tiếp liền hứng thú đến công ty quản lý năng lượng làm việc. Tô Chí Kiên vừa đi làm thì văn phòng liền cử hành nghi thức hoan nghênh. Bốn vị Phó tổng giám đốc của công ty đã đến đông đủ, tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh Phó chủ tịch huyện Tô. Khi hội nghị diễn ra được một nửa, thì Đặng Trọng Hòa cũng vội vã chạy đến, liên tục xin lỗi Tô Chí Kiên, bảo là mình có chút việc bận nên đến trễ, thật là ngượng quá. Tô Chí Kiên tâm trạng đang tốt nên cũng không so đo với Đặng Trọng Hòa. Đặng Trọng Hòa đường đường là một Chủ tịch huyện, lại là Tổng giám đốc công ty quản lý năng lượng, lại chờ đón một Phó chủ tịch đến nhậm chức tại công ty thì không còn lời nào để diễn tả. Nhưng dù sao đây cũng là đại hội hoan nghênh Tô Chí Kiên nhậm chức, bắt ông ta phải chờ Chủ tịch huyện đến thì cũng không được thỏa đáng. Vì thế, Đặng Trọng Hòa liền vừa vặn có chút việc trì hoãn, những người ngồi đây ai mà không biết rõ trong lòng chứ.
Đặng Trọng Hòa ngồi giữa bàn chủ tịch, lập tức phát biểu một cách dào dạt, nhiệt liệt hoan nghênh Tô Chí Kiên, nhân tiện còn nêu ra những thành tích và năng lực công tác của Phó chủ tịch huyện Tô trước kia. Sau đó lại ở trong hội nghị nhắc lại tinh thần của văn kiện.
Vài ngày đầu, còn chưa có gì. Công ty quản lý năng lượng vận hành một cách gọn gàng ngăn nắp, không cần đến Tô Chí Kiên, cho dù là Đặng Trọng Hòa cũng không có nhiều việc để giao. Tô Chí Kiên chỉ đơn giản hàng ngày đến văn phòng công ty quản lý năng lượng hoặc văn phòng của Ủy ban nhân dân. Đến nơi nào thì người ta cũng cho vào quên lãng.
Sau đó, Tô Chí Kiên liền hiểu ra, chính mình là người ngoài cuộc. Công ty quản lý năng lượng đã hoàn toàn hình thành một hệ thống trọn vẹn. Giám đốc từng phòng ban hướng Phó tổng giám đốc để báo cáo. Phó tổng giám đốc lại báo cáo với Tổng giám đốc. Một số công tác bình thường, Đặng Trọng Hòa đã sớm giao cho Phó tổng phụ trách sản xuất Hoàng Xã Bình xử lý rồi. Trên thực tế, Hoàng Xã Bình mới là Phó tổng thường vụ chân chính. Mặc dù đã có văn kiện rõ ràng nhưng mọi người đã sớm hình thành thói quen. Chủ tịch huyện Đặng tín nhiệm ai, không tín nhiệm ai mới là quan trọng. So với văn kiện phát ra kia đáng tin hơn nhiều.
Tô Chí Kiên chỉ có thể nuốt nghẹn vào lòng, nửa điểm cũng không thể phát tác được.
Văn kiện đã quy định rõ ràng, khi Tổng giám đốc đi công tác, hoặc là nghỉ phép thì Bí thư Đảng ủy mới có thể tiếp nhận công tác quản lý hàng ngày. Bình thường Đặng Trọng Hòa ở huyện, Tô Chí Kiên cũng chẳng có lý do gì đi cố vấn cho công việc bình thường của công ty. Hơn nữa, cho dù ông ta có ý kiến thì cũng chẳng ai làm theo.
Đó là sự thật!
Mà chờ tới khi Chủ tịch huyện Đặng đi công tác hoặc nghỉ phép thì không biết đến bao giờ. Đương nhiên, đến địa khu họp là không tính. Lâm Khánh cách Hạo Dương gần như vậy, chỉ bốn chục cây số, bình thường đi trong ngày là về. Cho nên không đến lượt Tô Chí Kiên vung tay múa chân.
Đợi cho Tô Chí Kiên ý thức được mình đang bị Đặng Trọng Hòa đùa giỡn thì cũng không còn cách nào khác. Hướng Mộ Tân Dân trách cứ cũng vô dụng. Đây vốn là Mộ Tân Dân vì mình mà đồng ý. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, đám người Đặng Trọng Hòa đối với những công tác khác của Mộ Tân Dân cũng khá phối hợp, lại càng tỏ ra nhượng bộ nên Mộ Tân Dân cũng không muốn gây hấn gì.
Không có cơ hội ngàn năm một thuở, muốn đánh bại Lưu Vĩ Hồng lại càng khó khăn hơn.
Nhưng ai cũng không nghĩ đến, cơ hội này lại đến thật nhanh. Lưu Vĩ Hồng chính mình lại tung ra một nhược điểm thật lớn, xảy ra trắng trợn trước mặt mọi người, một chút che giấu cũng không có.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 508: Bom tấn
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Công việc hằng ngày của Tiểu Chu thư ký Mộ Tân Dân, cơ bản đều là ở trong phòng. Mỗi ngày đúng bảy giờ bốn mươi phút tới văn phòng Huyện ủy, mở văn phòng Bí thư Mộ ra, kiểm tra một chút tình hình vệ sinh, thấy không có gì khác thường, liền dọn dẹp lại một lần nữa, sau đó pha một ly trà cho Mộ Tân Dân, rồi mới tới tòa Huyện ủy số 1 đón Bí thư Mộ đi làm. Chỉ cần không đi công tác hoặc là ngày lễ nghỉ, cái trình tự này vẫn duy trì không đổi. Trước kia Tiểu Chu là mỗi ngày 7 giờ sáng chạy tới văn phòng, chừa đủ thời gian cho riêng mình. Sau lại phát hiện cô làm vệ sinh cũng giống y làm hết chức trách, liền kéo lại mười phút. Dù sao tới quá sớm, thời gian không tiện sắp xếp
Sau khi đón Mộ Tân Dân tới văn phòng, nếu Bí thư Mộ không có chỉ bảo gì khác, tiểu Chu liền tới tổ văn phòng Thư ký, bắt đầu sửa sang lại tạp chí báo chí cùng ngày. Kỳ thật số báo chí tạp chí này, phần lớn là chiều hôm trước đã đưa tới. Lúc Tiểu chu không có việc gì làm, cũng đã sớm sửa sang lại rồi. Ngẫu nhiên sẽ có một số tập san được đưa đến vào buổi sáng, nếu không có thông tin và tin tức đặc biệt trọng yếu, tiểu chu cũng sẽ để chung với các loại báo chí khác, vào sáng sớm đưa đến bàn làm việc của Bí thư Mộ
Nhưng hôm trước khi tan tầm, Bí thư Mộ bỗng nhiên đặc biệt giao phó Tiểu Chu, muốn y chú ý một chút tạp chí “Tiếng kèn” kỳ gần nhất, nếu tới rồi, mặc kệ khi nào đến, cũng không quản Bí thư Mộ gã đang làm gì, phải đưa đến tay gã trong thời gian sớm nhất
Khi nói những lời này, vẻ mặt Bí thư Mộ đặc biệt nghiêm túc, Tiểu Chu thậm chí ở trong mắt Bí thư Mộ thấy được một thần sắc chút mừng như điên. Đây khiến cho Tiểu Chu trở nên vô cùng cẩn trọng, đồng thời cũng rất là hiếu kỳ, không biết trên cuốn “Tiếng kèn” này, sẽ có nội dung long trời lở đất gì mà khiến Bí thư Mộ chú ý như thế
Chỉ có điều, thường thường khi đối với những chuyện nào đó đặc biệt chờ mong, thì chuyện đó sẽ luôn cố ý đến chậm, mà che dấu một phần. Tiểu Chu đợi suốt một ngày hai đêm, cũng không thấy bóng dáng của “Tiếng kèn”. Tiểu chu thật là nôn nóng, thậm chí cũng không dám tiến vào văn phòng Mộ Tân Dân, dường như tạp chí “Tiếng kèn” tới chậm là lỗi của y vậy
Mộ Tân Dân loại người này, có đôi khi rất không nói đạo lý, rất thích giận chó đánh mèo, Tiểu Chu mặc dù là thư ký của gã, cũng vô cùng sợ gã. Tuy nhiên trên cả sợ hãi, Tiểu Chu đối với Mộ Tân Dân cũng là rất cảm kích. Trước đó không lâu Tiểu Chu rốt cục biến thành “chủ nhiệm Chu” thật sự không còn là chủ nhiệm Chu gọi ở cửa miệng nữa, Huyện ủy hạ văn kiện, giấy trắng mực đen, bổ nhiệm y là Phó chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy, phân công quản lý công tác của tổ Thư ký.
Tiểu Chu tuổi rất trẻ, hai mươi mấy tuổi, trước khi làm thông tín viên cho Mộ Tân Dân, nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ được đề bạt làm phó chủ nhiệm chánh văn phòng, không có tình huống vô cùng đặc biệt, vị trí này bình thường đều là phải luận tư cách mà sắp xếp. Làm thông tín viên của Mộ Tân Dân, Tiểu Chu mỗi ngày đều được người khác gọi là chủ nhiệm Chu chủ nhiệm Chu, trong lòng cũng trở nên linh động hẳn. Chỉ có điều chưa từng đoán được cái mũ quan phó chủ nhiệm này lại tới nhanh như vậy, tự nhiên đối với Mộ Tân Dân vô cùng mang ơn. Tuy nhiên Tiểu Chu khẳng định không thể tưởng được, vị trí phó chủ nhiệm chánh văn phòng này của y, gần như chỉ là phát ra từ một lần thử của Mộ Tân Dân
Sau khi Đặng Trọng Hòa từ Giang Khẩu trở về, thái độ đối với gã chuyển biến trọng đại, phần lớn thời điểm đều là rất hợp tác. Mộ Tân Dân liền muốn thử thăm dò một chút, là thật lòng hay là giả bộ. Kiểu thử này, tự nhiên là trên vấn đề điều chỉnh cán bộ có thể phản ánh ra tình hình chân thật nhất. Cho nên có một lần khi cùng Đặng Trọng Hòa kết nối theo lệ, Mộ Tân Dân như là rất tùy ý đem đề tài nói tới thư ký tiểu Chu, cười nói Tiểu Chu sau khi đến bên cạnh gã làm việc, rất có trách nhiệm, cần cù nỗ lực, là một mầm non tốt. Đặng Trọng Hòa lập tức liền đề nghị cho Tiểu Chu đảm nhiệm chức vụ Phó chủ nhiệm chánh văn phòng Huyện ủy. Thư ký của Đặng Trọng Hòa, sớm đã là Phó chủ nhiệm chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện. Đương nhiên đây có vấn đề lý lịch kinh nghiệm, Tiểu Chu tới làm việc cho Mộ Tân Dân chỉ hơn nửa năm, không đến một năm, thông tín viên của Đặng Trọng Hòa kia, cũng đã làm ba năm rồi
Nhưng người ngoài không thấy như vậy a.
Theo cách nhìn của các cán bộ khác, cấp bậc thông tín viên của bí thư huyện ủy còn thấp hơn thông tín viên của Chủ tịch huyện, chẳng phải là nói rõ Bí thư Mộ không bằng tiểu Đặng sao? Bí thư Mộ ông nagy đến người bên cạnh còn không đề bạt nổi, còn nói gì tới năng lực nắm bắt nào?
Đặng Trọng Hòa đáp ứng sảng khoái như thế, vẫn là có chút vượt ngoài dự kiến của Mộ Tân Dân, lập tức đem điều này nói qua với Từ Văn Hạo cùng với Lưu Vĩ Hồng, hai vị lãnh đạo quản cán bộ cũng cùng nhất trí, lập tức tiến hành khảo sát cán bộ, không tới hai ngày, liền tuyên bố văn kiện bổ nhiệm Tiểu Chu
Sau khi trải qua chuyện này, Mộ Tân Dân lại tiến hành một loạt phép thử, trên cơ bản đều không có gặp phải lực cản quá lớn, dường như Đặng Trọng Hòa Từ Văn Hạo Lưu Vĩ Hồng đã thương lượng xong, nể tình Bí thư Mộ gã ta, không "Gây sự" . Đương nhiên, đám người Đặng Trọng Hòa nếu có đề xuất đề nghị gì, chỉ cần không quá thái quá, Mộ Tân Dân cũng sẽ phối hợp.
Quyền lực trong tay bỗng nhiên bỗng nhiên lớn lên, Mộ Tân Dân rốt cục hưởng thụ được khoái cảm của nhân vật số một. Mắt thấy Chu Vân Đan, Mễ Hiền Hoa và những cán bộ khác, ở trước mặt gã càng ngày càng cung kính, Mộ Tân Dân rất là thích thú
Tuy nhiên, Mộ Tân Dân cũng không bị chuyện tốt bất thình lình làm cho đầu óc mê muội, trong đầu luôn căng một sợi dây, không biết đám người Đặng Trọng Hòa Lưu Vĩ Hồng, bỗng nhiên trở nên “thân thiện”, mục đích ở đâu
Hôm trước, chính là hôm trước, một người bạn ở ban Tuyên giáo tỉnh ủy, bỗng nhiên gọi điện thoại cho gã, vô cùng kích động nói với gã, trên tạp chí “Tiếng kèn” đăng một bài văn “rất đụng phạm”, đề mục tên là “Sai lầm của cải cách Liên Xô”, đề phụ là “Phải đề cao cảnh giác gấp trăm lần đối với phần tử dã tâm”. Bài văn hùng hồn này dài 20 ngàn chữ, từ mọi phương diện trình bày đủ loại sai lầm của Liên Xô trước cải cách, đối với Tổng bí Gorbachev của Liên Xô có rất nhiều từ bất kính, cho rằng ông ta tiến hành cải cách ở Liên Xô, là không thỏa đáng, rất nhiều hành động không trải qua làm thí điểm nghiệm chứng, vội vàng vội vội đẩy ra ngoài, nhất là đối với thể chế cải cách, lại càng thái quá, gần như chính là tự hủy căn cơ chấp chính của đảng chấp chính Liên Xô vv, đồng thời hô hào đề cao cảnh giác gấp trăm lần đối với phần tử dã tâm, đề phòng bọn họ đảo điên địa vị chấp chính của Gorbachev và đảo điên thống trị của đảng chấp chính Liên Xô.
Mộ Tân Dân nhận được điện thoại này, quả thực là trừng mắt, ngây người
Người nào cả gan làm loạn như vậy a?
Kết quả, vị bằng hữu kia nói cho gã biết, tác giả bài văn tên là "Lưu Vĩ Hồng". Trong bài xã luận ngắn còn cố ý bỏ thêm một đoạn thuyết minh, vạch ra đồng chí Lưu Vĩ Hồng lấy danh nghĩa "cán bộ cơ sở bình thường" gửi công văn đi, kì thực chính là ủy viên thường vụ huyện ủy Lâm Khánh kiêm tổ chức Huyện ủy địa khu Hạo Dương tỉnh Sở Nam.
Dựa theo cách nói đời sau để nói thì, Mộ Tân Dân giờ khắc này quả thực là bị “sét đánh ngang tai”, trong lỗ tai cứ gầm rú rung động muôn ngàn tiếng sấm
Bài văn đại nghịch bất đạo như vậy, không ngờ là Lưu Vĩ Hồng viết?
Lưu Vĩ Hồng không ngờ cả gan làm loạn?
Mộ Tân Dân ước chừng trố mắt mất nửa phút, bị người bạn kia của gã kêu mấy tiếng, mới có thể hồi phục lại tinh thần, theo sau trên mặt liền lộ ra vẻ mặt mừng như điên, hận không thể đem máy điện thoại ném bỏ, quăng bỏ hết toàn bộ đồ vật trên bàn
Không ngờ có chuyện tốt như vậy!
Đương nhiên, Mộ Tân Dân không thật sự làm như vậy, dù sao người hơn năm mươi tuổi, lại là Bí thư huyện ủy, không thể thiếu kiên nhẫn như thế, không khiến người khác chê cười. Mộ Tân Dân một hơi nói rất nhiều tiếng cảm ơn với người bạn kia, lúc này mới thật cẩn thận cúp máy
Vốn phản ứng đầu tiên của Mộ Tân Dân khi cúp máy, là lập tức triệu kiến Lưu Vĩ Hồng, khoái trá đầm đìa răn dạy những lời nói đại nghịch bất đạo và việc làm của hắn. thế nhưng Đúng Mộ Tân Dân đúng là vẫn còn nhẫn nhịn được, dù sao vẫn chưa nhìn thấy nguyên văn của tạp chí “tiếng kèn”, thì vội vã kêu Lưu Vĩ Hồng đến trách cứ, không được đúng cho lắm. Mặc dù người bạn kia không thể nói giỡn với gã ở chuyện như vậy, vẫn là phải chứng kiến tận mắt. Nếu chẳng may sai lầm, thí đó là loại sai lầm nghiêm trọng cỡ nào! Từ thời điểm đó bắt đầu, Mộ Tân Dân liền tiến vào trong nổi thống khổ chờ đợi dài lâu
Đồng dạng cùng sự thống khổ, cung là tra tấn Tiểu Chu.
Tiểu Chu lại sửa sang lại một chút báo chí tạp chí ngày hôm qua đưa đến, xác nhận không có kỳ “Tiếng kèn” mới nhất, lúc này mới bất đắc dĩ đứng dậy, đem báo chí tạp chí đưa tới văn phòng của Mộ Tân Dân
Mộ Tân Dân đầu tiên là trước mắt sáng ngời, thấy vẻ mặt đau khổ của Tiểu Chu, lập tức hiểu được là vẫn chưa tới, liền lạnh lùng hừ một tiếng, ra hiệu cho y đem số báo chí tạp chí này đặt xuống. Đợi Tiểu Chu cất bước nhẹ nhàng lui ra ngoài, Mộ Tân Dân chán nản cầm lấy tờ Nhật Báo Nhân Dân đặt trên cùng nhìn lướt qua, lập tức liền trước mắt sáng ngời.
Hoá ra tập san Nhật Báo Nhân Dân lại cho đăng tải một bài văn, đối với tình thế cải cách mở cửa trước mặt cực kỳ tán thưởng, yêu cầu toàn đảng cả nước sẽ đoàn kết chặt chẽ ở xung quanh đảng trung ương, cố định không thay đổi thực hiện chính sách vĩ đại cải cách mở cửa
Đây đã là kỳ thứ ba Nhật Báo Nhân Dân tỏ thái độ rõ nét. Bởi vì địa vị đặc thù của Nhật Báo Nhân Dân, ba kỳ đăng tải bài văn tạo thành ảnh hưởng thật lớn, trước mấy tháng tranh luận vấn đề gì đó đặc biệt lợi hại, nhìn qua dường như đã có định luận. Một số tác giả trước kia thường xuyên ở trên báo chí tạp chí thượng phát biểu bác bỏ bài văn, dần dần không thấy bóng dáng.
Mộ Tân Dân kỳ thật là giữ thái độ tương phản, nhưng gã hiểu, với thân phận địa vị của gã, quả quyết không có khả năng cùng bài văn của Nhật Báo Nhân Dân đối nghịch, đó gọi là châu chấu đá xe, tự tìm cái chết
Đương nhiên, Mộ Tân Dân cũng tuyệt đối không phải là đấu sĩ gì đó, sẽ vì bảo vệ quan niệm chính trị của chính mình mà phấn đấu chung thân.
Nói trắng ra là, gã là cán bộ cơ quan nhỏ, trùng hợp ngẫu nhiên được làm Bí thư huyện ủy mà thôi, có tư cách gì làm đấu sĩ?
Bái văn Nhật Báo Nhân Dân này, càng thêm kiên định lòng tin của Mộ Tân Dân. Lưu Vĩ Hồng quả thực chính là tự tìm cái chết! Chỉ cần đợi tạp chí “Tiếng kèn” vừa đến, “xác định đúng sự thật”, là có thể mặc sức bắn phá Lưu Vĩ Hồng
Xem còn có ai dám bảo vệ hắn!
Lý Dật Phong? Lục Đại Dũng? Hay là Đặng Trọng Hòa?
Hừ!
Các ông cũng sẽ không có lá gan lớn như vậy!
Liền vào lúc này, cửa chính văn phòng liền phát ra “ầm” một tiếng, Tiểu Chu như là đạn pháo bắn ra, chạy như bay tiến vào, trong tay quơ một phần tạp chí, kích động tới nổi vẻ mặt đỏ bừng lên, đến nói cũng nói không ra lời
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿
Tiểu Chu thở hổn hển, đem tờ “Tiếng Kèn” đặt trước mặt Mộ Tân Dân. Tạp chí đang mở ra, hiện lên trước mắt Mộ Tân Dân, rõ ràng là bài viết “Bàn về sai lầm trong cải cách của Liên Xô”.
Tờ tạp chí này có lẽ là mới vừa đưa đến, thấy Mộ Tân Dân coi trọng như thế, chắc chắn là Tiểu Chu tò mò lật xem một chút, kết quả thấy được bài viết này, cũng thấy được tác giả bài viết!
Tiểu Chu hiểu ngay, đây là bài viết Bí thư Mộ đang đợi. Lúc này Tiểu Chu ở tổ Thư ký nhảy dựng lên, làm tất cả đồng nghiệp giật nảy mình, không biết tiểu Chu phát điên cái gì.
Thấy tiểu Chu kinh ngạc như vậy, Mộ Tân Dân rất bất mãn, nhưng lúc này đương nhiên không hề chú ý đến, cầm ngay tờ “Tiếng Kèn” đưa lên xem. Bài viết rất dài, chừng hai mươi ngàn chữ. Thông thường mà nói, “Tiếng Kèn” sẽ không đăng bài viết dài như vậy, lần này ngoại lệ, ắt hẳn là bởi vì này bài viết này rất có lực sát thương, nên cũng đăng hết luôn một lần.
Mộ Tân Dân đứng xem, quên cả ngồi xuống.
Quả nhiên, nội dung bài viết và những gì người bạn ở Ban Tuyên giáo tỉnh ủy kia nói giống nhau như đúc, từng từ từng câu, chỉ có điều là kịch liệt hơn so với nói trong điện thoại. Lưu Vĩ Hồng gần như là khiển trách thẳng Gorbachev muốn làm chuyện vớ vẩn, những gì muốn cải cách hoàn toàn không để ý tình hình trong nước, chỉ có một bên tình nguyện. Tuy rằng đây là tạp chí của Trung Quốc đang nhắc đến tình hình nước ngoài, nhưng chỉ tên đích danh, phê bình lãnh đạo tối cao của nước ngoài, đúng là vô cùng hiếm thấy. Lưu Vĩ Hồng dám viết, biên tập tạp chí “Tiếng Kèn” quả thật cũng dám đăng!
Theo kinh nghiệm của Mộ Tân Dân ở ban Tuyên giáo, bài viết như vậy, báo Đảng, tạp chí Đảng chính thức thông thường sẽ không dám đăng, đầu tiên sẽ dẫn đến rắc rối ngoại giao, tiếp theo sẽ tạo thành đòn tấn công cực kỳ lớn đối với tư tưởng trong nước, hậu quả rất khó lường. Chẳng biết Lưu Vĩ Hồng dùng thủ đoạn nào, không ngờ ngay cả Thượng tướng “Tiếng Kèn” cũng đã đăng bài viết này.
Tuy nhiên hiện tại Mộ Tân Dân không có tâm trí đâu mà ước đoán này nọ. Y chỉ cần xác nhận bài viết này do Lưu Vĩ Hồng viết là được rồi.
Trời xanh có mắt, tên kiêu ngạo ương ngạnh này, rốt cuộc cũng phạm sai lầm không thể tha thứ!
Mộ Tân Dân đọc rất chăm chú, khoảng chừng nửa tiếng căn bản đã đọc xong hết bài viết, lại đọc từ đầu đến cuối thêm lần nữa, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống, thân mình hơi dựa ra sau, rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Khi nghe được tin tức này trong điện thoại, Mộ Tân Dân vô cùng kích động, hận không thể lập tức tìm Lưu Vĩ Hồng "đối chất", giờ thấy đúng là người đó rồi, ngược lại Mộ Tân Dân rất trấn tĩnh. Nên suy xét cho kỹ một chút, lợi dụng chuyện này như thế nào mới được. Nhất định phải đem tất cả "tiềm lực" ra bới móc việc này, lật đổ Lưu Vĩ Hồng, khiến hắn trọn đời không còn trở về làm người được nữa.
Tiểu Chu cũng đang đợi, gã biết Bí thư Mộ chắc chắn sẽ có điều muốn căn dặn. Thấy Mộ Tân Dân rơi vào trầm tư, Tiểu Chu lại đổ đầy ấm trà cho Mộ Tân Dân, khoanh tay đứng một bên, chờ Bí thư Mộ dặn dò.
Tiểu Chu sợ Lưu Vĩ Hồng, nhưng trong đầu, cũng không ghét Lưu Vĩ Hồng. Tuy nhiên căn cứ tình thế trước mắt phân tích, Bí thư Mộ chỉnh đốn Lưu Vĩ Hồng cũng khá tốt. Bởi vì hiện tại gã là người của Mộ Tân Dân, một khi Mộ Tân Dân tranh giành thất bại, con đường làm quan của gã cũng chỉ đến đó thôi, cả đời chỉ là một Phó phòng hoặc là Trưởng phòng là cùng.
- Tiểu Chu, cậu ra gọi một cuộc điện thoại, bảo Lưu Vĩ Hồng đến đây nhanh cho tôi!
Lúc này Mộ Tân Dân chậm rãi nói, giọng điệu bình tĩnh không ngờ.
- Vâng, Bí thư Mộ!
Tiểu Chu nén kích động trong lòng, cũng rất bình tĩnh đáp. Vô tình, tính cách thư ký sẽ bị ảnh hưởng bởi lãnh đạo. Mộ Tân Dân không thích những người trẻ tuổi xốc nổi, đương nhiên Tiểu Chu muốn mình trở nên điềm đạm, chín chắn một chút rồi.
Điện thoại được gọi trực tiếp đến văn phòng Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng đích thân nghe máy, nghe xong lời Tiểu Chu nói, mỉm cười gật đầu nói mình sẽ đến ngay.
Cũng đã gọi điện thoại đến rồi.
Giống như Mộ Tân Dân, trong tay Lưu Vĩ Hồng cũng đang cầm tạp chí “Tiếng Kèn”. Buông điện thoại, Lưu Vĩ Hồng sửa sang lại áo quần một chút, cầm lấy tờ tạp chí chậm rãi bước ra, nhanh chóng lên lầu bốn.
- Trưởng ban Lưu!
Tiểu Chu nghênh đón với thái độ tương đối khách khí. Hiện giờ Tiểu Chu cũng không phải là Ngô Hạ A Mông ngày đó.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, trên mặt vẫn mỉm cười.
Tiểu Chu cũng thấy rất kỳ lạ, gây ra họa lớn như vậy, sao hắn còn có thể cười được? Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, người ta dám viết bài viết như vậy, dám đăng trên “Tiếng Kèn” chắc chắn là có lý do. Có lẽ Lưu Vĩ Hồng tự nhận mình là một đấu sĩ! Thông thường mà nói, những người có lòng tự tin, đều là những người có tâm thái tốt.
Bước vào văn phòng Mộ Tân Dân, Mộ Tân Dân đang uy nghiêm ngồi sau bàn làm việc rộng, sa sầm mặt mày, không mỉm cười.
- Chào Bí thư Mộ!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười chào hỏi Mộ Tân Dân.
- Ừ, đồng chí Lưu Vĩ Hồng đến rồi à, ngồi đi!
Mộ Tân Dân khẽ gật đầu, cũng không có ý đứng dậy bắt tay Lưu Vĩ Hồng, hơn nữa ngay cả sau tên họ còn có cả hai chữ đồng chí, đủ để cho thấy thái độ nghiêm túc của Bí thư Mộ.
Lưu Vĩ Hồng đến đối diện Mộ Tân Dân, ngồi xuống.
Tiểu Chu đưa trà lên.
Mộ Tân Dân nói:
- Tiểu Chu, cậu chuẩn bị làm biên bản, tôi đại diện Huyện ủy, chính thức nói chuyện với đồng chí Lưu Vĩ Hồng!
Tiểu Chu liền nghe theo ngồi xuống một bên, trên đùi là một quyển vở đang mở.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi khẽ mỉm cười. Những người này rất thích làm đại diện, không cẩn thận một cái, bản thân mình lại bị đại diện rồi. Mộ Tân Dân không ngờ có thể đại diện cho cả Ủy viên thường vụ Huyện ủy Lưu Vĩ Hồng tìm đến làm phiền chính Lưu Vĩ Hồng. Có lẽ lúc này, trong lòng Mộ Tân Dân, Lưu Vĩ Hồng đã không còn là Ủy viên thường vụ Huyện ủy nữa rồi.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, bài viết này là của cậu viết à?
Mộ Tân Dân gương mặt chữ điền, đẩy tạp chí “Tiếng Kèn” đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, lạnh lùng hỏi.
- Là tôi đã viết!
Lưu Vĩ Hồng rất thản nhiên thừa nhận nói.
Mộ Tân Dân gật đầu, sự thật có rồi, Lưu Vĩ Hồng cũng không lấp liếm.
- Thế thì mời cậu nói cho tôi biết, vì sao cậu lại viết bài viết như vậy? Vì sao phải bôi đen tình hình cải cách mở cửa của chúng ta? Vì sao lại tạt một gáo nước lạnh vào nhiệt tình cải cách mở cửa của cả nước?
Mộ Tân Dân sa sầm mặt, gằn hỏi từng tiếng, hai mắt sáng ngời nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng không cảm thấy chút sợ hãi, thậm chí cả người còn hơi dựa sau ghế, tư thế khá thoải mái, khẽ cười nói:
- Bí thư Mộ, tôi là Đảng viên, có quyền phát biểu cách nhìn của mình. Hơn nữa tôi đang viết về tình hình Liên Xô, cũng chưa từng bôi đen tình thế tốt đẹp của cải cách mở cửa trong nước.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, cậu không cần thay đổi khái niệm. Tuy rằng cậu ngoài mặt viết về tình hình Liên Xô, nhưng Liên Xô cũng là nước chủ nghĩa xã hội, cũng đang tiến hành đại cải cách. Cậu đánh giá cải cách Liên Xô như thế, có phải đang ám chỉ điều gì. Nhất là cậu lại viết về phương diện này, phải đề cao cảnh giác đám phần tử có dã tâm gấp trăm lần, phải đề phòng cục diện chính trị Liên Xô phát sinh rối ren, thậm chí là thay đổi. Xin hỏi cậu viết như vậy, có gì căn cứ?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên đáp:
- Bí thư Mộ, tôi chỉ bàn luận, xin ngài đừng tự do phát huy, suy đoán tùy tiện. Hơn nữa, tôi căn cứ tình hình Liên Xô trước mắt, nhắc nhở bọn họ đề cao cảnh giác đối với phần tử dã tâm, cũng rất bình thường mà. Chỉ là nhắc nhở, cũng không phải nói Chính quyền Liên Xô nhất định sẽ bị phủ định. Chỉ đề phòng những việc chưa xảy ra thôi. Mỗi nước đều có phần tử dã tâm, đề cao cảnh giác là chuyện nên làm mà.
Mộ Tân Dân sắc mặt đen như đáy nồi, nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, cậu đừng có bao biện. Cậu đang phản đối chính sách cải cách mở ra vĩ đại của chúng ta, đang muốn tung tin giật gân! Mặc kệ cậu đang viết về tình hình nước nào, nhưng bản chất của nó đều không thay đổi.
Lưu Vĩ Hồng lãnh đạm nói:
- Bí thư Mộ, tôi lặp lại một lần nữa, tôi thân là Đảng viên, có quyền phát biểu cách nhìn của chính mình. Hơn nữa tôi rất kiên định cho rằng, hiện nay Liên Xô đang tiến hành cải cách, quả thật rất nguy hiểm, đã nguy hiểm đến căn cơ chấp chính của Đảng chấp chính Liên Xô. Nếu không sửa đổi, rất có khả năng nảy sinh rối ren chính trị lớn! Ý của tôi khi viết bài này là muốn mọi người đề cao cảnh giác. Chính sách cải cách mở cửa là chính xác, điểm này không ai có thể phủ định. Nhưng quá trình cải cách, phải phải tiến hành theo chất lượng, phát hiện vấn đề phải kịp thời giải quyết, chứ đừng có lảng tránh. Giống kiểu cải cách chính trị cấp tiến của Liên Xô là không thích hợp. Cải cách, nên từ thể chế kinh tế cải cách trước, không phải vừa bắt đầu đã cải cách thể chế chính trị, như vậy sẽ khiến nhiều cán bộ Đảng viên không biết phải theo ai.
Mộ Tân Dân thẳng người, rất nghiêm khắc nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, cậu còn kiên trì với quan điểm và tư tưởng sai lầm của mình sao?
Lưu Vĩ Hồng cũng thẳng người, cao giọng nói:
- Đồng chí Mộ Tân Dân, ngài có lý do gì, dựa vào căn cứ gì cho rằng quan điểm và tư tưởng của tôi là sai lầm?
- Hừ! Cậu đừng có ngụy biện, giấy trắng mực đen, viết rành mạch đây này. Ngụy biện cũng vô dụng. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, giờ tôi yêu cầu cậu, lập tức làm kiểm điểm. Huyện ủy sẽ nghiên cứu sai lầm của cậu. Trước khi đưa ra quyết định xử phạt cậu, tạm thời đình chỉ mọi công tác của cậu. Công việc hàng ngày ở Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy, tạm thời do đồng chí Lý Cương chịu trách nhiệm!
Mộ Tân Dân nói như đinh đóng cột.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, thản nhiên nói:
- Đồng chí Mộ Tân Dân, xin ngài chú ý, tôi là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, chức vụ Trưởng ban tổ chức cán bộ là do Địa ủy Hạo Dương bổ nhiệm tới, ngài không có quyền đình chỉ chức vụ của tôi.
Mộ Tân Dân cười lạnh một tiếng, nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, không cần cậu nhắc nhở tôi. Trình tự tổ chức tôi rất rõ. Tôi sẽ lập tức mở cuộc họp Hội nghị thường vụ Huyện ủy, thảo luận về sai lầm của cậu, tôi tin tưởng, Hội nghị thường vụ sẽ đưa ra kết luận chính xác. Tôi cũng sẽ đem quyết định này báo cáo lên Ủy ban nhân dân Địa khu Hạo Dương, thỉnh cầu lãnh đạo Địa ủy phê chuẩn. Để tư tưởng và quan điểm sai lầm của cậu không tiến thêm một bước nữa, cậu lập tức bị cách chức tạm thời.
Lưu Vĩ Hồng vẫn rất bình thản nói:
- Đồng chí Mộ Tân Dân, vậy đợi Hội nghị thường vụ Huyện ủy ra quyết định rồi nói sau. Cá nhân ngài cũng không thể đại biểu cho Huyện ủy Lâm Khánh! Trước khi Ủy ban nhân dân Địa khu Hạo Dương chưa có câu trả lời rõ ràng, tôi vẫn tiếp tục triển khai công việc.
Mộ Tân Dân lạnh lùng nhìn hắn một cái, cảm thấy không cần phải phí võ mồm nữa.
Người này là điển hình của tính cách chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 510: Đặng Trọng Hòa nóng ruột
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Mộ Tân Dân không tổ chức Hội nghị công việc bí thư mà trực tiếp mở hội nghị thường vụ, nhưng cũng không phải là “lập tức". Tiểu Chu thông báo hai giờ rưỡi chiều, triệu tập hội nghị thường vụ Huyện ủy.
Sau đó, Mộ Tân Dân lập tức cho gọi Chu Vân Đan và Mễ Hiền Hoa. Mộ Tân Dân tin tưởng, trước một vấn đề có tính nguyên tắc to lớn như thế này, cho dù là những ủy viên thường vụ ngày thường có quan hệ tốt với Lưu Vĩ Hồng, cũng chẳng dám "bao che" cho hắn. Nhưng những gì cần chuẩn bị thì cũng phải chuẩn bị. Cho gọi thân tín của mình, thương lượng nghiên cứu “bước tiến công” một chút cũng là chuyện tất yếu.
Nhất định phải nắm bắt cơ hội ngàn năm một thuở này, giải quyết xong rồi thì khỏe cả đời.
Lưu Vĩ Hồng cũng không hề nhàn rỗi, nghiêm khắc mà nói, là người ta không cho phép hắn nhàn rỗi. Vừa trở về văn phòng, điện thoại đã reo vang.
- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng!
- Trưởng ban Lưu, tôi Đặng Trọng Hòa đây. Giờ cậu có thời gian không?
Đầu dây bên kiavang lên tiếng Đặng Trọng Hòa, giọng nói có chút lo lắng.
- Chủ tịch Huyện có chỉ thị gì?
Lưu Vĩ Hồng giọng điệu vẫn khá thoải mái.
Đặng Trọng Hòa hơi bực một chút. Người này thật sự điềm tĩnh tự nhiên hay là vô tâm vô phổi vậy? Gây ra chuyện lớn như vậy rồi mà vẫn còn ung dung thế, chẳng lo lắng chẳng hấp tấp sao?
- Thế này đi, Trưởng ban Lưu nếu có thời gian, mời cậu đến phòng làm việc của tôi một chút.
Đặng Trọng Hòa nói thẳng, không muốn “giằng co" với Lưu Vĩ Hồng qua điện thoại.
- Được, Chủ tịch Huyện chờ một chút, tôi qua đó ngay!
Rất nhanh, bóng dáng cao lớn của Lưu Vĩ Hồng, đã xuất hiện ở dãy lầu Ủy ban nhân dân huyện. Lên lầu, vừa hay gặp Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Dương Ngọc Trân, Dương Ngọc Trân nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng bèn bước nhanh đến, nhìn xung quanh, dường như không ai, liền hạ giọng, lo âu nói:
- Trưởng ban Lưu, xảy ra chuyện gì không hay à? Cái kia, bài viết trên tạp chí “Tiếng kèn” là của anh thật sao?
Xem ra trong khoảng thời gian Lưu Vĩ Hồng ở phòng Mộ Tân Dân, tin tức bom tấn xuất hiện trên “Tiếng kèn” đã truyền khắp tòa nhà Huyện ủy rồi. Hình như là tất cả nhân viên ở đây ai cũng biết hết rồi.
Dương Ngọc Trân đi cùng với Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng đến Giang Khẩu, được Vân Vũ Thường tiếp đãi nhiệt tình, còn được đi Hongkong phồn hoa nữa, cô rất có ấn tượng với Lưu Vĩ Hồng và cô bạn gái xinh đẹp của hắn, vô cùng tốt. Giờ Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng khó trách Dương Ngọc Trân cảm thấy lo sợ bất an .
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Là tôi viết .
- Cái đó…
Sắc mặt Dương Ngọc Trân lập tức tái nhợt, không kìm nổi vừa kinh vừa sợ. Lưu Vĩ Hồng xảy ra chuyện, không biết có liên lụy Đặng Trọng Hòa không, nếu như Đặng Trọng Hòa dính vào xui xẻo, Dương Ngọc Trân cũng chẳng được tốt lành gì. Cô và Đinh Dương vợ Đặng Trọng Hòa là bà con, Đinh Dương là do cô giới thiệu cho Đặng Trọng Hòa. Tất cả mọi người đều biết Phó chủ nhiệm Dương là thân tín của Chủ tịch Huyện, Đặng Trọng Hòa xui xẻo, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện như cô có thể đứng vững tiếp được sao?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chủ nhiệm Dương, đừng lo. Mỗi Đảng viên đều có quyền phát biểu cách nhìn của riêng mình cơ mà.
- À à, đúng đúng...
Dương Ngọc Trân hơi mất hồn mất vía.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu với cô, nhanh chóng bước lên lầu.
Có một số việc, giải thích cũng vô ích, mấu chốt là nhìn vào kết quả.
Trong văn phòng của Đặng Trọng Hòa không có ai khác, Đặng Trọng Hòa tự mình pha trà đợi Lưu Vĩ Hồng, trên mặt không hề che dấu sự lo lắng. Thấy Lưu Vĩ Hồng, lập tức nói:
- Trưởng ban Lưu, quá bất ngờ!
Đặng Trọng Hòa dùng từ khá chú ý, cho dù đang rất lo lắng, nhưng cũng không chút thất thố.
Lưu Vĩ Hồng cười bước đến, ngồi xuống ghế sô pha dành cho khách, lấy thuốc ra, cung kính đưa cho Đặng Trọng Hòa, bản thân mình cũng mồi một điếu, rít hai hơi, sau đó mới nói:
- Chủ tịch Huyện, tôi cũng chỉ nói ra quan điểm của mình một chút ấy mà.
Đặng Trọng Hòa lo lắng nói:
- Tôi biết. Mỗi Đảng viên đều có quyền phát biểu suy nghĩ của riêng mình... Nhưng, sợ là có vài người lại không nghĩ như vậy đâu… Vừa rồi Bí thư Mộ tìm cậu à?
Kỳ thật sau khi Đặng Trọng Hòa đọc xong bài viết kia, lập tức gọi điện đến văn phòng Lưu Vĩ Hồng, Hướng Vân nghe máy, nói Trưởng ban Lưu đến chỗ Bí thư Mộ rồi. Lão Mộ từ Ban Tuyên giáo tỉnh ủy xuống, e là hai ngày trước liền đã nắm được tin này. Chỉ có điều y chờ tạp chí “Tiếng Kèn” phát hành để kiểm chứng thôi.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, nói:
- Vâng. Bí thư Mộ nói phải triệu tập Hội nghị thường vụ thảo luận vấn đề này, yêu cầu tôi lập tức đình chỉ công tác tạm thời, viết kiểm điểm.
Đặng Trọng Hòa nhíu mày, không nói gì.
Mộ Tân Dân hành động rồi, mặc dù có chút không đúng quy củ, nhưng trong lúc quan trọng, tạm thời xử lý như vậy cũng không thái quá. Đổi lại nếu bản thân mình ở vị trí Mộ Tân Dân e cũng sẽ làm như vậy.
Lưu Vĩ Hồng phát biểu bài viết kia trên “Tiếng Kèn”, rõ ràng không thông qua sự đồng ý của Ban Tuyên giáo Huyện ủy, thậm chí ngay cả ban Tuyên giáo tỉnh ủy Sở Nam địa khu Hạo Dương trước đó cũng không hề hay biết gì, Lưu Vĩ Hồng lấy danh nghĩa cá nhân phát biểu. Một bài viết thuần túy "tính chính luận” và không nói đến tình hình trong nước mà là nói về tình hình của nước ngoài, có thể không thông qua phê duyệt của ban Tuyên giáo địa phương. Nhưng chỉ tên nói họ, nghiêm khắc phê bình quốc sách và lãnh đạo tối cao của nước láng giềng, đương nhiên là phạm huý kiêng kị. Nếu phải truy cứu xuống, Mộ Tân Dân, thậm chí cả huyện ủy Lâm Khánh đều có trách nhiệm. Mộ Tân Dân nghiêm khắc xử trí, đó là lẽ thường nên làm, ai cũng gấp gáp rửa sạch cho mình mà.
- Trưởng ban Lưu, có một số điểm tôi không hiểu rõ, sao tự nhiên cậu lại chú ý đến thế cục chính trị Liên Xô vậy?
Đặng Trọng Hòa hít sâu một hơi, để vẻ mặt mình bình thản một chút, chậm rãi hỏi, rất thành thật quan tâm đến Lưu Vĩ Hồng.
Đặng Trọng Hòa hiểu rõ, chính mình e là sắp phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn. Vừa rồi Tiểu Chu thư ký của Mộ Tân Dân đã gọi điện đến, nói là Bí thư Mộ quyết định, hai rưỡi chiều sẽ triệu tập Hội nghị thường vụ, thảo luận vấn đề chính trị quan trọng. Nếu Mộ Tân Dân đã thông báo với Lưu Vĩ Hồng lập tức đình chỉ chức vụ tạm thời, kiểm điểm, có thể thấy, trong Hội nghị thường vụ sẽ thảo luận chuyện này, sẽ đưa ra quyết định xử lý Lưu Vĩ Hồng. Cho dù là tỏ thái độ như thế nào thì cũng cần phải cẩn thận. Tán thành, phản đối hoặc bỏ phiếu trắng, đều có ảnh hưởng rất quan trọng với con đường làm quan của gã sau này. Trước khi đưa ra quyết định, Đặng Trọng Hòa hy vọng có thể hiểu rõ thêm một chút.
Lai lịch của Lưu Vĩ Hồng không phải bình thường, gốc gác rất mạnh. Điều này Đặng Trọng Hòa đã đoán được. Vì thế, Đặng Trọng Hòa mới càng do dự. Có lẽ, bài viết này không phải chủ ý của chính Lưu Vĩ Hồng, là có ai đó muốn mượn danh hắn để bảy tỏ quan điểm của mình thì sao? Vì Lưu Vĩ Hồng tuổi trẻ vị trí thấp kém, nếu chẳng may dẫn đến chuyện gì, vẫn còn đường quay lại!
Lưu Vĩ Hồng thật sự có muốn làm một cán bộ bình thường không, Đặng Trọng Hòa cơ bản không thể nắm được.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Cũng không phải bỗng nhiên chú ý đến thế cục Liên Xô, trước giờ tôi vẫn quan tâm đến cải cách của họ. Qua phân tích, tôi cho rằng cải cách của Gorbachev rất nguy hiểm. Chúng ta cải cách, là tiến hành theo chất lượng, bắt đầu cải cách từ từ về kinh tế, bước từng bước một, mỗi khi đưa ra một hành động mới, phải suy nghĩ kỹ thêm ba lần rồi mới thử tiến hành. Cải cách thể chế chính trị phải đặt sau cải cách thể chế kinh tế, tiến hành chậm rãi. Tôi cho rằng đây là một cách khá ổn thỏa. Nhưng bên Liên Xô, lại đem tinh lực chủ yếu đặt lên việc cải cách chính trị, rất nhiều chính sách quá nóng vội, đã làm dao động căn cơ Đảng chấp chính Liên Xô. Nền tảng mà chưa ổn định thì tiến hành cải cách cái gì chứ, nguy hiểm lắm.
Trước kia, Đặng Trọng Hòa không hề nghiên cứu cục diện chính trị Liên Xô, thời điểm gã thực sự để ý một chút đến tình hình Liên Xô là lần đi Giang Khẩu cách đây không lâu. Vân Vũ Thường nhập khẩu một số máy móc thiết bị từ Liên Xô, nhưng cũng không nghiên cứu kỹ. Lúc nãy đọc bài viết của Lưu Vĩ Hồng, Đặng Trọng Hòa cảm thấy Lưu Vĩ Hồng nói cũng khá có lý. Văn chương của Lưu Vĩ Hồng có tính lý luận, hành văn là không cần phải nói, rất rất cao, trình tự rõ ràng, đẩy mạnh từng tầng, có lý có căn cứ. Dưới tình hình không có tài liệu khác có thể cung cấp tham khảo, người bình thường sẽ tự nhiên chịu ảnh hưởng của bài viết này mà lo lắng cho cục diện của Liên Xô.
Nhưng Đặng Trọng Hòa không phải người bình thường nên cũng không dựa vào cách nhìn của người bình thường mà nhìn nhận vấn đề được.
- Trưởng ban Lưu, nếu luận sự đơn thuần, kỳ thật cái này cũng không có gì. Chỉ là một nghiên cứu thảo luận thôi. E là có một số đồng chí chắc chắn sẽ đem chuyện của Liên Xô liên hệ với chuyện trong nước. Bài phát biểu trên “Nhật báo nhân dân” hôm nay, cậu cũng đọc rồi chứ?
Nếu nói về thời gian, tạp chí “Tiếng Kèn” và “Nhật báo nhân dân” đều phát hành trong một ngày, trên hai tờ báo lớn của Đảng xuất hiện hai bài viết có quan điểm bất đồng với nhau, cũng có thể được xem là “đặc sắc” của Ban tuyên giáo trong nước thời gian gần đây. Nhưng trong mắt của các cán bộ, bài xã luận phát biểu trên “Nhật báo nhân dân” dù sao cũng “chính thống” hơn!
- Chủ tịch Huyện, cứ cho là một số người có dụng tâm khác, nhất định sẽ đem tình hình Liên Xô liên hệ với tình hình trong nước, thế cũng chẳng sao. Có mưu lợi cũng là chuyện rất bình thường, cũng phải cho phép có bất đồng ý kiến chứ.
Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, hơi thâm ý, nói:
- Chủ tịch Huyện, đây có lẽ cũng là một cơ hội, có thể nhìn rõ được nhiều người.
Đặng Trọng Hòa không khỏi sửng sốt, có chút hồ nghi nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Câu này có ý gì?
Lưu Vĩ Hồng điềm tĩnh như thế, chẳng lẽ thật sự có chỗ dựa? Cho dù mọi người đều cho rằng Lưu Vĩ Hồng tính cách mạnh mẽ, cứng rắn, thậm chí có đôi khi còn khá kích động, nhưng suy xét cho kỹ, thì lại chẳng phát hiện được điều gì. Bất kể là “giao phong” lớn, trên cơ bản Lưu Vĩ Hồng đều suy tính kỹ rồi mới bắt đầu, kẻ giành được thắng lợi cuối cùng cũng luôn là đồng chí Tiểu Lưu tuổi trẻ nhìn thì có vẻ bồng bột này. Mấy đồng chí lão thành kinh nghiệm phong phú đều bại trận cả. Mễ Khắc Lương như vậy, Mộ Tân Dân cũng lặp lại vết xe đổ như vậy.
Lần này, chưa chắc Mộ Tân Dân đã được như ý nguyện đâu!
Lưu Vĩ Hồng cầm quyển tạp chí “Tiếng Kèn” trên bàn, đập nhẹ trong lòng bàn tay mấy cái, mỉm cười nói:
- Chủ tịch Huyện, dù nói thế nào thì bài viết này của tôi cũng đã qua xét duyệt rồi.
Biên tập và lãnh đạo tạp chí “Tiếng Kèn” cũng không phải không có đầu óc, dám đăng một bài viết thế này, lẽ nào không có chút nguyên nhân?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿