Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 914: Trong lòng Lam Nghiệp nguội lạnh rồi. Nguồn: Mê Truyệ
“Bất kể nói thế nào, Nguyên Hằng Kiện lần này đến thị sát công tác, đối với mình là trăm điều lợi mà vô hại, nghĩ nhiều cái khác cũng không có tác dụng gì, đợi ông ta đến rồi, tất cả đều rõ ràng.” Hàn Đông nghĩ thầm, xuống lầu đi đến phòng họp Thành ủy.
Đến phòng họp, đã có mấy người ngồi chờ ở đó.
Hàn Đông ngồi một lúc, Lam Nghiệp liền bước nhanh đến, lão ta ngồi xuống vị trí rồi hỏi:
- - Trưởng ban thư ký, mọi người đến đông đủ chưa?
Trưởng ban thư ký Dương Lợi Đông nói:
- - Đồng chí Võ Ba xin nghỉ, những người khác đều đến đông đủ rồi.
Lam Nghiệp gật gật đầu, nói:
- - Được, vậy thì họp đi, lần này Bộ trưởng Nguyên đến thành phố chúng ta thị sát công tác, chúng ta nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị tiếp đãi, đặc biệt là hệ thống chính trị pháp luật càng không được có chút sơ sót…
Trên mặt của Lam Nghiệp, Hàn Đông cũng không thấy có gì bất thường, điều này nói rõ Lam Nghiệp hẳn là cũng không biết mục đích đến lần này của Nguyên Hằng Kiện.
Thông qua một hồi thảo luận bố trí, Thành ủy đã bố trí xong xuôi công tác tiếp đãi, thực ra trong phương diện này, Thành ủy cũng rất có kinh nghiệm, dù sao trước sau thành phố Ninh Hải cũng từng tiếp đãi rất nhiều lãnh đạo, thậm chí bao gồm cả lãnh đạo cấp Chính Quốc Trung ương.
Sau khi tan họp, Hàn Đông liền quay trở về văn phòng, gọi điện thoại gọi Trợ lý Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Công an Lâm Dũng qua đây, chủ yếu là để cho anh ta làm tốt công tác chuẩn bị tương ứng, Nguyên Hằng Kiện đến thành phố Ninh Hải, nhất định sẽ thị sát công tác của Cục Công an, bởi vậy công tác chuẩn bị của Cục Công an là trọng điểm.
Lâm Dũng cũng vô cùng vui mừng, anh ta nói:
- - Chủ tịch thành phố, xem ra công tác của thành phố Ninh Hải chúng ta được Bộ trưởng Nguyên tán thành rồi, nếu không thì ông ta sao lại đột nhiên đến chỗ chúng ta thị sát chứ.
Hàn Đông cười, nói:
- - Bất kể là nguyên nhân gì, đây là chuyện tốt, đồng thời cũng là một cơ hội thể hiện rất tốt, nhất định phải thể hiện ra diện mạo tinh thần của đội ngũ công an thành phố chúng ta ở trước mặt Bộ trưởng Nguyên.
Lâm Dũng nói:
- - Chủ tịch thành phố yên tâm, tôi sẽ không để cho anh thất vọng đâu.
Mười giờ sáng ngày thứ 3, một đoàn người của Thành ủy liền đi ô tô đến sân bay, đợi chừng mười phút, một chiếc máy bay từ Yến Kinh đến từ từ hạ cánh, Nguyên Hằng Kiện dưới sự tháp tùng của mấy nhân viên làm việc xuống máy bay.
Lam Nghiệp vội vàng dẫn theo mọi người lên trước nghênh đón, trên mặt nở nụ cười, nói:
- - Hoan nghênh Bộ trưởng Nguyên đến thành phố Ninh Hải thị sát, chỉ đạo công tác.
Nguyên Hằng Kiện vẻ mặt ôn hòa mỉm cười, ông ta bắt tay Lam Nghiệp, sau đó nói:
- - Đồng chí Lam Nghiệp, tôi đến điều tra nghiên cứu công tác, không cần phải huy động mọi người như vậy, để cho mọi người đều bỏ công việc đến đây chờ đợi như vậy.
Nụ cười trên mặt Lam Nghiệp ngưng lại một chút, lập tức lại nở ra, lão ta hơi khom người giải thích :
- - Bộ trưởng Nguyên, chủ yếu là mọi người biết Bộ trưởng Nguyên muốn đến thị sát công tác, cho nên đều…
- - Được rồi, mời mọi người đi làm công việc của mình đi.
Nguyên Hằng Kiện thản nhiên nói, trong lời nói mang theo một vẻ uy nghiêm.
Trong lòng Lam Nghiệp lúc này vô cùng khó chịu, Nguyên Hằng Kiện vừa mới xuống máy bay, không nể mặt mũi gì lão, xem ra mục đích ông ta đến lần này rất khả nghi, chỉ e là đến vì Hàn Đông. Lúc trước khi Hàn Đông công tác ở tỉnh Tây Xuyên, nghe nói rất được Nguyên Hằng Kiện tán dương, hơn nữa Nguyên Hằng Kiện muốn lên chức thành công, rất cần có sự ủng hộ của ông nội ông cụ Hàn của Hàn Đông.
Cho nên Lam Nghiệp lập tức kết luận, Nguyên Hằng Kiện bỗng nhiên đến e là vì Hàn Đông.
E là lần này Tỉnh ủy muốn điều chỉnh bộ máy thành phố Ninh Hải lại xuất hiện biến cố nhất định.
Nghĩ đến đây tâm trạng của Lam Nghiệp vô cùng buồn bực.
Nhưng trong lòng của lão ta cho dù buồn bực thế nào cũng chỉ có thể âm thầm nuốt vào, trên mặt vẫn mang vẻ tươi cười, tuân theo yêu cầu của Nguyên Hằng Kiện, để cho mọi người tự trở về.
Đương nhiên Hàn Đông và Bí thư Đảng ủy Công an Tiếu Thắng Anh, Cục trưởng Công an Lâm Dũng thì ở lại.
- - Chào mừng Bộ trưởng Nguyên đến thị sát chỉ đạo công tác.
Hàn Đông mỉm cười, nói.
- - Haha, đồng chí Hàn Đông, chúng ta lại gặp rồi.
Nguyên Hằng Kiện bắt tay Hàn Đông cười thân thiết.
- - Đồng chí Hàn Đông đến thành phố Ninh Hải đến nay làm được không ít công tác, tôi cảm thấy rất vui mừng.
Lam Nghiệp ở bên cạnh lắng nghe, trong lòng càng lạnh, bây giờ lão đã hoàn toàn xác định, Nguyên Hằng Kiện đến lần này chính là làm chỗ dựa cho Hàn Đông.
Về phần Tiếu Thắng Anh và Lâm Dũng, bây giờ nhìn thấy thái độ của Nguyên Hằng Kiện đối với Hàn Đông hòa nhã như vậy, trong lòng hai người cũng rất vui mừng.
Theo sau Nguyên Hằng Kiện cùng với Tiếu Thắng Anh bắt tay, khi đến lượt Lâm Dũng, Lâm Dũng hai chân đứng nghiêm, giơ tay chào cung kính, sau đó nói to:
- - Chào Bộ trưởng Nguyên.
Nguyên Hằng Kiện giơ tay chào lại, sau đó bắt tay anh ta, nói:
- - Ừ, đồng chí Lâm Dũng rất khá, dưới sự lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố triển khai công việc rất tốt.
Lâm Dũng trong lòng lập tức ngọt ngào giống như ăn mật vậy, miệng lại nói:
- - Bộ trưởng Nguyên, đây là việc tôi nên làm.
Tiếp theo, Nguyên Hằng Kiện dưới sự tháp tùng của mấy người, đi thị sát Cục Công an, lại đi thăm hai đồn Công an cơ sở.
Buổi trưa Nguyên Hằng Kiện ăn cơm tại Nhà khách, người cùng ăn cơm cũng chỉ có mấy người này.
Sau khi cơm nước xong, Nguyên Hằng Kiện và mọi người hàn huyên một hồi, chủ yếu là đánh giá cao công tác làm sạch các hiện tượng xấu trong công cuộc di dời giải phóng mặt bằng của hệ thống công an thành phố Ninh Hải, cổ vũ thành phố Ninh Hải phải tăng cường cường độ công tác.
Lam Nghiệp cũng đi theo, trên mặt mặc dù tươi cười nhưng trong lòng cũng có chút buồn bực.
Hơn hai giờ chiều, Nguyên Hằng Kiện lại dẫn người lên máy bay đi về thành phố Biện Châu.
Thời gian ông ta ở lại thành phố Ninh Hải cũng chỉ hơn 3 tiếng đồng hồ, trong đó bao gồm cả thời gian ăn cơm.
Có thể nói, Nguyên Hằng Kiện vội vàng đến, hiển nhiên là không có kế hoạch đến thị sát công tác ngay từ lúc đầu, lần này ông ta đến chỉ là ý tưởng bất chợt.
Mục tiêu của ông ta chính là đi đến tỉnh, giao lưu với lãnh đạo trong tỉnh.
Cụ thể là vì chuyện gì, tuy rằng Lam Nghiệp không đoán được, nhưng phương hướng đại khái lão ta cảm thấy mình cũng nắm bắt được, Nguyên Hằng Kiện lần này đến, chắc chắn là có liên quan đến phương hướng động tĩnh gần đây của tỉnh Giang Việt.
Mà phương hướng động tĩnh lớn nhất gần đây của tỉnh Giang Việt là điều chỉnh cán bộ nhân sự, mà để cho Nguyên Hằng Kiện bận tâm như vậy, e là chỉ có Hàn Đông.
Cùng lúc Lam Nghiệp đang rất buồn bực, Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị cũng cảm thấy đau đầu, Nguyên Hằng Kiện lần này đến quá đột ngột, làm cho ông ta không có tâm lý chuẩn bị.
Hơn nữa còn đang trong lúc mấu chốt, điều này làm cho Tào Hoành Vị trong lòng cảm thấy áp lực rất lớn, Nguyên Hằng Kiện cũng muốn can thiệp vào việc điều chỉnh nhân sự của tỉnh Giang Việt, vậy thì ông ta sẽ rất khó làm.
Nghĩ lại trong cuộc hội ý Bí thư, Âu Dương Hiên Dật đưa ra vấn đề Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Ninh Hải, Tào Hoành Vị thậm chí cảm thấy lần này Nguyên Hằng Kiện đến, e là có liên quan đến Âu Dương Hiên Dật đã trao đổi với ông ta.
“Thành phố Ninh Hải là một tổ ong vò vẽ sao? Muốn chọc cũng không chọc được?” Tào Hoành Vị trong lòng cảm thấy áp lực rất lớn.
Qua một, hai năm sẽ thay nhiệm kỳ rồi, ông ta cũng không muốn trước lúc đó xuất hiện sự cố lớn, như vậy rất có thể mang lại phiền toái lớn đối với việc lên chức của ông ta, thậm chí có thể khiến cho ông ta mất hết hy vọng.
Đây cũng là nguyên nhân ông ta rất nhiều lúc không muốn quá cứng rắn.
Nguyên Hằng Kiện ở lại Biện Châu một ngày, buổi chiều ngày hôm sau lên máy bay đi tỉnh Tây Xuyên.
Mà hành trình lần này của ông ta, lại mang đến một số bị động cho công tác của tỉnh Giang Việt.
Trên Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy diễn ra hôm thứ 5, khi Âu Dương Hiên Dật lại đưa ra việc Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Ninh Hải không phải là Phó bí thư Thành ủy kiêm nhiệm, về cơ bản mọi người đều không có ai phản đối, thảo luận một hồi liền bổ nhiệm Tiếu Thắng Anh làm Phó bí thư, đồng thời điều chỉnh chức vụ của Chu Tân, điều ông ta làm Bí thư Thành ủy ở nơi khác.
Cùng lúc đó, Âu Dương Hiên Dật còn đề xuất phải tăng cường thêm một bước quyền lực và trách nhiệm của Cục trưởng Công an, có thể suy xét trong tình hình thích hợp, do Bí thư Đảng ủy Công an kiêm nhiệm Cục trưởng Công an, hoặc là cho Cục trưởng Công an gia nhập vào bộ máy của Ủy ban nhân dân thành phố, và ông ta còn đề xuất đồng chí Lâm Dũng đã công tác trên trận tuyến công an ở thành phố Ninh Hải nhiều năm, thành tích xuất sắc, có được sự tán dương của lãnh đạo, hơn nữa anh ta đã làm Trợ lý Chủ tịch thành phố mấy năm rồi, Tỉnh ủy nên có sự điều chỉnh phù hợp.
Mọi người đều biết lãnh đạo tán dương Lâm Dũng như lời Âu Dương Hiên Dật nói là ai, không phải chính là Nguyên Hằng Kiện vừa mới tới sao.
- - Trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố Ninh Hải, có hai vị Phó chủ tịch thành phố tuổi tác hơi lớn, có thể động viên bọn họ về tuyến hai, để cho đồng chí Lâm Dũng vào bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố Ninh Hải, cũng coi như một lần nếm thử.
Lam Nghiệp hận không thể cầm chén trà trong tay đập xuống, trước đây nghe nói Âu Dương Hiên Dật trên cuộc hội ý Bí thư nhấn mạnh không nên tùy ý điều chỉnh bộ máy của thành phố Ninh Hải sao, sao bây giờ lão ta lại có nhiều ý tưởng như vậy.
- - Đồng chí Lâm Dũng đã là Trợ lý của Chủ tịch thành phố, tôi thấy không nên điều chỉnh nữa. Hơn nữa thành phố Ninh Hải đang trong giai đoạn phát triển then chốt, nên duy trì tính ổn định cơ bản của bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Lam Nghiệp đây có thể nói là gậy ông đập lưng ông, xem Âu Dương Hiên Dật nói thế nào.
Kết quả Âu Dương Hiên Dật dường như căn bản không nhớ đến lời ông ta nói lúc trước, trực tiếp phản bác lại:
- - Chính là vì thúc đẩy sự phát triển cao độ của thành phố Ninh Hải mới cần tăng cường thêm một bước lãnh đạo công tác chính trị pháp luật, công tác của đồng chí Lâm Dũng cũng rất tốt, tôi thấy anh ta hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thành phố, tôi cũng tin rằng dân chúng của thành phố Ninh Hải cũng tán thành.
Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị kịp thời nói xen vào, dẹp yên cuộc tranh cãi sắp nổ ra giữa hai người, ông ta nói:
- - Tôi cho rằng kiến nghị của đồng chí Hiên Dật cũng rất tốt, đương nhiên mọi người có đề nghị nào tốt hơn có thể đưa ra. Đối với điều chỉnh bộ máy của thành phố Ninh Hải, Ban Tổ chức cán bộ có đề nghị gì không?
Lam Nghiệp vừa nghe trong lòng lập tức liền cảm thấy chán nản, thái độ này của Tào Hoành Vị làm cho lão ta cảm thấy được tình hình của Hội nghị thường vụ lần này rất không ổn.
E là thành phố Ninh Hải qua điều chỉnh, quyền phát biểu của Hàn Đông sẽ tăng thêm.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lan Chí Bình kiên định đứng về phía Tào Hoành Vị, trước đó Tào Hoành Vị đã sớm trao đổi với ông ta về tình hình có liên quan đến thành phố Ninh Hải, bây giờ ông ta bèn đưa ra đề nghị trước mặt mọi người.
- - Theo yêu cầu của Trung ương, chúng ta trợ giúp tỉnh Tây Xuyên, đây không chỉ về mặt kinh tế, mà còn thể hiện về mặt giao lưu cán bộ, lần này không chỉ có đồng chí Tạ Hồng Quân đến tỉnh Tây Xuyên đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh, Tỉnh ủy Tây Xuyên còn đưa ra kiến nghị tăng cường giao lưu cán bộ giữa hai tỉnh, cung cấp cho chúng ta một số danh sách, cho nên theo chỉ thị của Bí thư Tào, Ban Tổ chức cán bộ sẽ coi bọn họ là đối tượng khảo sát. Trong điều chỉnh bộ máy thành phố Ninh Hải, kiến nghị để đồng chí Lôi Hữu Hạ đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực thành phố, còn cán bộ giao lưu của tỉnh Tây Xuyên đồng chí Trịnh Ân Ương đảm nhiệm Phó chủ tịch thành phố Ninh Hải, gia nhập bộ máy Ủy viên thường vụ Thành ủy, như vậy cũng phù hợp với tinh thần tăng cường đào tạo bồi dưỡng cán bộ giao lưu…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 915: Nản lòng thoái chí Nguồn: Mê Truyệ
Đối với thành viên bộ máy của thành phố Ninh Hải, Tào Hoành Vị cũng là vô cùng khổ tâm, một mặt phải chiếu cố đến suy nghĩ của một số người trong bộ máy Tỉnh ủy, điều chỉnh bộ máy của thành phố Ninh Hải, nhưng mặt khác cũng phải trấn an Hàn Đông.
Chính bởi vậy ông ta sau khi cùng với Chủ tịch tỉnh Hà Vĩnh Thành, Phó bí thư Ngô Thời Hi trao đổi xong, yêu cầu Ban Tổ chức cán bộ làm ra phương án điều chỉnh như vậy, người của thành phố Ninh Hải phải điều chỉnh, nhưng người của hai bên Lam Nghiệp và Hàn Đông cũng đều phải điều chỉnh, hơn nữa sở dĩ đưa cán bộ giao lưu của Tây Xuyên đến đặt vào Ủy ban nhân dân thành phố Ninh Hải, thật ra là để trấn an Hàn Đông.
Đương nhiên tất cả sự thay đổi này, chủ yếu là bởi vì Nguyên Hằng Kiện đột ngột tới đây thị sát, mới làm cho Tào Hoành Vị hạ quyết tâm.
Bất kể như thế nào, điều chỉnh lần này mấy thế lực lớn trong tỉnh gần như đều có lợi.
Chỉ có Lam Nghiệp là buồn bực nhất.
Vốn dĩ lão ta hy vọng thông qua Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy lần này, mượn cơ hội điều Tống Kiến Quốc đi, làm suy yếu thế lực của Hàn Đông.
Nhưng ai biết kết quả lại như vậy, thực lực của Hàn Đông không bị suy yếu đi chút nào, ngược lại còn tăng lên. Còn lực lượng của lão lại bị suy yếu đi.
Dù sao Chu Tân điều đi rồi, chức vụ Phó bí thư của lão ta điều chỉnh cho Tiếu Thắng Anh, Tiếu Thắng Anh lại là người đứng về phía Hàn Đông, cứ như vậy Hàn Đông trong cuộc hội ý Bí thư cũng chiếm thế thượng phong rồi.
“Cuối cùng người chịu thua thiệt vẫn là mình.” Lam Nghiệp trong lòng uất nghẹn, có chút tức giận nhìn Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị.
Tào Hoành Vị lúc này đang đọc diễn văn đương nhiên cũng không chú ý đến vẻ mặt Lam Nghiệp. Hơn nữa cho dù là nhìn thấy, Tào Hoành Vị cũng sẽ không thay đổi chủ ý. Dù sao Tào Hoành Vị vẫn là đứng ở góc độ toàn cục nhìn vấn đề, hơn nữa ông ta quan tâm nhất chính là tiền đồ của mình, về phần Lam Nghiệp một cán bộ cấp Thứ trưởng không có nhiều tiền đồ này, mặc dù treo danh phận Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nhưng Tào Hoành Vị cũng không vì cảm giác của lão ta mà cầu toàn.
Căn cứ quyết định của Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, bổ nhiệm Tiếu Thắng Anh làm Phó bí thư Thành ủy thành phố Ninh Hải, bổ nhiệm Lôi Hữu Hạ làm Phó bí thư Đảng tổ Ủy ban nhân dân thành phố Ninh Hải, bổ nhiệm cán bộ giao lưu tỉnh Tây Xuyên - Trịnh Ân Ương đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Ninh Hải, đề cử làm Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố, đồng thời bổ nhiệm Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch tỉnh Dương Mẫn Dịch làm Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Ninh Hải.
Dương Mẫn Dịch này là người của Chủ tịch tỉnh Hà Vĩnh Thành, lần này trở thành Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Ninh Hải, trở thành cán bộ cấp Giám đốc sở, coi như là an bài rất tốt rồi.
Hội nghị thường vụ chấm dứt, Lam Nghiệp xanh mặt rời khỏi phòng họp, ngồi lên xe trở về thành phố Ninh Hải.
Vốn dĩ Hội nghị lần này tràn đầy hy vọng, kết quả lại làm cho lão ta vô cùng thất vọng.
Lão cảm giác mình ở trên Hội nghị thường vụ giống như bị bỏ rơi vậy.
Uất ức trong lòng lão quả thật không thể nói ra với người khác.
Qua điều chỉnh lần này, thực lực của Hàn Đông trên Hội nghị thường vụ không những không thu nhỏ lại, mà lại còn đạt được một phiếu trên cuộc hội ý Bí thư, nói cách khác, sau này trên cuộc hội ý Bí thư và Hội nghị thường vụ Thành ủy của thành phố Ninh Hải, Hàn Đông có thể làm chủ, vậy Bí thư Thành ủy lão còn có mặt mũi gì nữa.
Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy kết thúc không bao lâu, Hàn Đông liền biết tin, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.
Vốn dĩ Hàn Đông vẫn còn có chút lo lắng lần này Tỉnh ủy điều chỉnh bộ máy của thành phố Ninh Hải, nhưng theo chuyến thị sát của Nguyên Hằng Kiện, Hàn Đông liền biết đây là một cơ hội thay đổi, cho dù Nguyên Hằng Kiện không cố ý đến vì mình, nhưng Tỉnh ủy e là cũng có suy xét, bây giờ xem ra ảnh hưởng chuyến đi này của Nguyên Hằng Kiện còn lớn hơn so với mình tưởng tượng.
Trong lúc đang suy nghĩ, Thư ký Vương Lập Bình tiến vào báo cáo:
- - Chủ tịch thành phố, Phó chủ tịch thành phố Hữu Hạ đến.
Hàn Đông cười cười, nói:
- - Mau mời vào.
Lôi Hữu Hạ hẳn là đã biết tin rồi, cho nên lập tức đến đây gặp mình, thể hiện thái độ.
Nhìn thấy Hàn Đông đến cửa nghênh đón, trên mặt Lôi Hữu Hạ lộ vẻ tươi cười, bước nhanh đến, giọng hơi cung kính, nói:
- - Chủ tịch thành phố, không quấy rầy công tác của anh đấy chứ.
Hàn Đông cười ha hả, nói:
- - Không có, Phó chủ tịch thành phố Lôi tới thật đúng lúc, tôi đúng lúc có chuyện tìm anh thương lượng.
Hai người đi vào văn phòng ngồi xuống, sau khi đợi Vương Lập Bình pha trà ngon, Hàn Đông đi thẳng vào vấn đề, nói:
- - Phó chủ tịch thành phố Hữu Hạ, tình hình của Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy anh đã nghe rồi chứ?
Lôi Hữu Hạ gật gật đầu, nói:
- - Chủ tịch thành phố, có thể tiếp tục công tác cũng với anh, tôi rất vui, sau này mong Chủ tịch thành phố chỉ giáo nhiều hơn.
Tỉnh ủy bổ nhiệm ông ta làm Phó bí thư Đảng tổ Ủy ban nhân dân thành phố, như vậy chính là để cho ông ta đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực thành phố, tuy rằng vẫn chỉ là cấp Giám đốc sở, nhưng quyền lực lớn hơn một chút so với trước kia, hơn nữa tạo một một cơ sở rất tốt cho tương lai.
Hàn Đông nói:
- - Về sau chúng ta cùng nhau cố gắng trao đổi nhiều hơn, đúng rồi, tuy rằng bộ máy còn chưa xác định, nhưng chúng ta cũng không thể chờ, công tác cần triển khai cũng phải nhanh chóng triển khai, đặc biệt là công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới, phải nhanh chóng bắt đầu thực hiện, mấy hôm nay anh phải vất vả một chút, đến quận Tân Giang nhiều hơn, nhanh chóng bắt đầu công việc này.
Lôi Hữu Hạ gật đầu, nói:
- - Được, Chủ tịch thành phố yên tâm, tôi nhất định sẽ theo quy hoạch triển khai tốt công việc này.
Bây giờ Lôi Hữu Hạ cũng say mê và hăng hái hết mình, muốn làm nên một sự nghiệp.
Hai ngày sau, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lan Chí Bình đến thành phố Ninh Hải.
Ông ta tới lần này là để tuyên bố quyết định của Tỉnh ủy.
Thành ủy Ninh Hải ở Hội trường Ủy ban nhân dân thành phố mở một Đại hội cán bộ Thành ủy, tất cả Ủy viên Thành ủy đều tham dự.
Trải qua thời gian hai ngày, mọi người đều đã biết thế cục của thành phố Ninh Hải sắp có thay đổi.
Cho nên khi Hàn Đông và Lam Nghiệp một tả một hữu đi theo Lan Chí Bình vào hội trường, ánh mắt của mọi người đầu tiên là nhìn về Hàn Đông, chỉ thấy vẻ mặt hắn tươi cười ôn hòa, vừa nói chuyện với Lan Chí Bình, thể hiện vô cùng điềm tĩnh, phóng khoáng.
Ngược lại, Lam Nghiệp ở bên cạnh, tuy rằng vẻ mặt cũng mỉm cười, nhưng rất nhiều người nhìn ra nụ cười của lão ta có vẻ bất đắc dĩ.
Trong tiếng vỗ tay, Hàn Đông và Lam Nghiệp đi theo Lan Chí Bình đi lên đài chủ tịch ngồi xuống.
Đại hội do Lam Nghiệp chủ trì, lão ta nói một hồi lời mở đầu, sau đó mời Lan Chí Bình tuyên bố quyết định của Tỉnh ủy.
- - Các đồng chí, căn cứ thảo luận của Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, quyết định miễn nhiệm chức vụ Phó bí thư Đảng tổ Ủy ban nhân dân thành phố Ninh Hải của đồng chí Tống Kiến Quốc, bổ nhiệm đồng chí Lôi Hữu Hạ làm Phó bí thư Đảng tổ Ủy ban nhân dân thành phố Ninh Hải…
Giọng nói của Lan Chí Bình âm vang trong hội trường.
Trên đài chủ tịch, vẻ mặt của mỗi người mỗi khác.
Người về phe Hàn Đông, trong lòng đều vô cùng vui mừng, vô cùng phấn chấn, đến nay Hàn Đông có thể nói là đã hoàn toàn nắm giữ được đại cục của thành phố Ninh Hải, như vậy tiếp theo mọi người có thể làm nên một phen sự nghiệp với Hàn Đông rồi.
Đây là điều chỉnh bộ máy thành phố Ninh Hải lần thứ hai của Tỉnh ủy, hơn nữa biên độ điều chỉnh lớn như vậy, phải nói trong thời gian ngắn là không thể lại điểu chỉnh bộ máy của thành phố Ninh Hải nữa, cho nên mọi người có thể yên tâm trong một thời gian.
Chỉ cần đi theo Hàn Đông làm nên thành tích, như vậy mới có thể hy vọng nhanh chóng tiến bộ.
Lan Chí Bình tuyên bố xong quyết định của Tỉnh ủy, cũng không ở lại ăn cơm, một mình rời khỏi thành phố Ninh Hải. Một mặt ông ta biết trong lòng Lam Nghiệp rất khó chịu, ở lại cũng không có ý nghĩa gì, mặt khác ông ta quả thật rất bận, thời gian này việc của Tỉnh ủy rất nhiều, đặc biệt vấn đề nhân sự lại vô cùng phức tạp, công việc mỗi ngày của ông ta nhiều vô kể.
Tiễn bước Lan Chí Bình, các Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Ninh Hải lại triệu tập một cuộc hội ý đơn giản, chủ yếu là để cho hai Ủy viên thường vụ Thành ủy mới đến làm quen một chút.
Lam Nghiệp ngồi tại vị trí đầu, ánh mắt quét nhanh qua mặt của Trịnh Ân Ương và Dương Mẫn Dịch, trong lòng vô cùng buồn bực.
“Trịnh Ân Ương nhất định là đứng về phía Hàn Đông, mà thái độ của Dương Mẫn Dịch bây giờ còn chưa biết. Hơn nữa dựa vào thế cục của thành phố Ninh Hải bây giờ, e là Dương Mẫn Dịch cũng không bất cẩn tỏ thái độ, phỏng chừng chính là giữ thái độ trung lập mà thôi, hơn nữa cho dù anh ta ủng hộ mình, Hàn Đông vẫn chiếm thế thượng phong.” Lam Nghiệp suy nghĩ trong lòng, cảm thấy chua xót.
Đối mặt với tình hình bây giờ, Lam Nghiệp cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, thậm chí có chút nản lòng thoái chí, cứ tiếp tục như thế này cái chức Bí thư Thành ủy này không làm cũng được.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 916: Thật là kẻ vô dụng Nguồn: Mê Truyệ
Bây giờ thế cục của thành phố Ninh Hải quả thật làm cho tâm trạng Lam Nghiệp vô cùng buồn khổ, có thể nói bây giờ là lúc Lam Nghiệp buồn bực nhất kể từ lúc chào đời đến nay, bất kể là họp hội ý Bí thư hay là Hội nghị thường vụ Thành ủy, Hàn Đông đều chiếm thế thượng phong, lời của Bí thư Thành ủy lão nói cơ bản không có mấy người nghe, bất cứ ai như vậy đều vô cùng khó chịu.
Nhưng sự thật lại tàn khốc như vậy, nếu đối thủ của lão không phải là Hàn Đông, cuộc sống của lão chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ.
Trong cuộc hội ý, Hàn Đông lại nhắc tới việc xây dựng nông thôn mới, một mặt cũng là giới thiệu tình hình với mấy vị Ủy viên thường vụ Thành ủy, mặt khác cũng là mượn cơ hội này nói ra quyết tâm của mình, nhanh chóng thúc đẩy thực hiện chuyện này, không thể để cho Lam Nghiệp cứ dây dưa mãi.
Bây giờ Hàn Đông có thể nắm giữ triệt để đại cục của thành phố Ninh Hải, chính thức bắt đầu làm chút chuyện.
Nghe Hàn Đông chậm rãi nói, Lam Nghiệp trong lòng rất bất đắc dĩ, lão ta đương nhiên hiểu được tính toán của Hàn Đông.
Chỉ có điều bây giờ Lam Nghiệp không thể ngăn cản Hàn Đông, cũng không muốn phí tâm sức.
Đến mức này, cả trái tim Lam Nghiệp đã xuống dốc không phanh, mặc dù không đến mức hoàn toàn nản lòng thoái chí, nhưng nhiệt tình trong lòng đã ít hơn rất nhiều, cũng không muốn uổng phí tinh tực đấu với Hàn Đông.
“Nếu Hàn Đông muốn làm một chút chuyện, vậy thì để cho hắn đi làm, chỉ cần hắn làm chuyện có lợi cho dân chúng, vậy thì cũng thôi.”
Lam Nghiệp cũng chỉ có thể an ủi trong lòng mình như vậy.
Trên thực tế, Hàn Đông làm chuyện gì thì Lam Nghiệp lão bây giờ cũng chỉ có thể gây trở ngại một chút, không thể phá hỏng được.
Trong các Ủy viên thường vụ Thành ủy tham dự hội nghị, trong lòng những người đứng về phe Lam Nghiệp lúc này đều vô cùng uể oải.
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Chu Trạch Phi vài lần nhìn về phía Lam Nghiệp, vẻ mặt của Lam Nghiệp bây giờ dường như đã chấp nhận số phấn vậy, hơn nữa tinh thần trước kia trên người lão dường như đã biến mất, bởi vậy có thể thấy được điều chỉnh bộ máy của thành phố Ninh Hải lần này đã đả kích sâu sắc Lam Nghiệp.
“E là từ nay về sau, Lam Nghiệp cũng không thể đứng đậy được nữa.”
Chu Trạch Phi trong lòng nghĩ thầm, từ sau khi Hàn Đông đến thành phố Ninh Hải, Lam Nghiệp đã nhiều lần đối phó Hàn Đông, kết quả mỗi lần đều thất bại thảm hại, bây giờ lại mất đi đại đa số quyền chủ động, mặc dù vẫn là Bí thư Thành ủy, nhưng bây giờ từ trên xuống dưới thành phố Ninh Hải, đều biết rằng thành phố Ninh Hải là do ai định đoạt.
“Nếu Lam Nghiệp nản lòng thoái chí như vậy, không muốn đấu với Hàn Đông nữa, như vậy mình sau này sẽ lựa chọn như thế nào?” Chu Trạch Phi nghĩ tới một vấn đề vô cùng thực tế, lão ta lúc trước đứng về phe Lam Nghiệp, một mặt là vì Lam Nghiệp là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thành ủy, nếu lựa chọn đứng về phe nào ở thành phố Ninh Hải thì còn ai ngoài Lam Nghiệp nữa, một mặt khác lão ta cũng muốn mượn cơ hội này làm chút chuyện, mong vớt được một chút thành tích đi lên.
Nhưng bây giờ chính Lam Nghiệp còn không được rồi, vậy Chu Trạch Phi lão còn cứ nắm lấy cây cỏ cứu mạng này thì thật là quá ngốc nghếch rồi.
Nhưng bây giờ lão nên lựa chọn như thế nào, bây giờ Thành ủy Ninh Hải ngoài Lam Nghiệp ra, người đáng để dựa vào đương nhiên là Hàn Đông, trước tiên là Hàn Đông đã khống chế được đại cục của thành phố Ninh Hải, hơn nữa Hàn Đông tuổi trẻ, có nền tảng, tiềm lực phát triển rất lớn, đứng về phía hắn, không chỉ cuộc sống bây giờ tốt hơn, mà tương lai sẽ là một cây đại thụ đáng để dựa dẫm.
Đương nhiên Phó bí thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh cũng là một đối tượng không tồi, đó chính là Vương Vĩnh Ninh là Phó bí thư Thành ủy, Vương Vĩnh Ninh quản lý công tác Đảng và quần chúng, vừa là lãnh đạo trực tiếp của Chu Trạch Phi lão, hơn nữa nền tảng của Vương Vĩnh Ninh cũng không nhỏ, dựa vào nhà họ Tô, mặc dù tạm thời phải khiêm tốn, nhưng nói không chừng một ngày nào đó sẽ vút thẳng lên trời.
Chu Trạch Phi trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, trong một lúc thật khó có thể quyết định, lão ta đương nhiên biết Hàn Đông là lựa chọn tốt nhất, chỉ có điều lo rằng lúc này qua đó dựa dẫm, Hàn Đông có tiếp nhận hay không, mặt khác trước đây hai bên là đối thủ, tư tưởng của lão vẫn khó mà thay đổi cho kịp, mặc dù nói trên quan trường, tất cả đều là phù du, chỉ có lợi ích mới là thực tế, nhưng là một người vẫn còn giữ lương tri cơ bản, Chu Trạch Phi khi đưa ra quyết định này vẫn còn phải qua một phen đấu tranh tư tưởng.
- Về việc xây dựng nông thôn mới, thông qua giới thiệu vừa rồi của tôi, tôi nghĩ mọi người bây giờ đều có hiểu biết nhất định, mấy ngày mượn cơ hội này, mọi người cũng có thể nói thoải mái.
Lúc này Hàn Đông thản nhiên cười, nói.
Lam Nghiệp vừa nghe trong lòng lo lắng, giọng điệu này của Hàn Đông nghiễm nhiên đã coi hắn là Bí thư Thành ủy rồi, lẽ nào sau này hắn thật sự không kiêng nể gì sao.
Nghĩ đến đây Lam Nghiệp trong lòng uất nghẹn muốn chết, cho dù đúng như lão suy nghĩ, lão cũng chỉ có thể cố hết sức phản kích, nhưng có thể có hiệu quả hay không lại là một chuyện khác.
- - Tôi nói một chút.
Lôi Hữu Hạ vừa mới lên làm Phó chủ tịch thường trực thành phố thản nhiên nói, bây giờ ông ta cũng ở trong Ủy viên thường vụ Thành ủy, xếp hạng trước mấy người so với trước kia, giọng điệu nói chuyện đương nhiên cũng cao giọng hơn nhiều.
- - Công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới nhất định phải làm, hơn nữa rất cấp bách, thành phố chúng ta mặc dù tổng thể kinh tế phát triển không tệ, nhưng khoảng cách giữa thành thị và nông thôn quá lớn, kinh tế nông thôn lạc hậu, cuộc sống của nông dân cũng rất kém, đối lập rõ ràng với thành thị, nếu không nghĩ cách giải quyết tình hình này, chính là chúng ta ngồi đây không làm tròn bổn phận…
Tất cả mọi người đều biết Lôi Hữu Hạ bây giờ nhất định phải toàn lực phất cờ ủng hộ Hàn Đông, cho nên cũng không thể trách được.
Kế tiếp Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Trịnh Ân Ương cũng thể hiện quan điểm, ông ta kết hợp với tình hình nông thôn ở tỉnh Tây Xuyên, nhấn mạnh thêm tính trọng yếu của việc xây dựng nông thôn, đồng thời chỉ ra tổng thể kinh tế của tỉnh Giang Việt phát triển tốt, đúng lúc có thể đóng góp trong việc xây dựng nông thôn mới.
Trịnh Ân Ương là cán bộ tạm giữ chức đến từ tỉnh Tây Xuyên, mặc dù đứng ở vị trí Ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng là lần đầu tiên đứng trên Hội nghị thường vụ gióng trống khua chiêng thể hiện ý kiến của mình, cũng có vẻ hơi nóng lòng.
Chẳng qua đây cũng chính là thế cục hiện tại của Thành ủy Ninh Hải, nếu Trịnh Ân Ương không phải là thân tín của Hàn Đông, nếu Hàn Đông không nắm giữ đại cục của thành phố Ninh Hải, thì Trịnh Ân Ương bây giờ chắc chắn sẽ không lên giọng như vậy.
Mọi người đều biết rõ điểm này, tất cả mọi người tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng cũng biết Trịnh Ân Ương là dựa vào thế của Hàn Đông, muốn nhân cơ hội tạm giữ chức vụ vớt lấy thành tích lớn.
Tất cả mọi người đều thể hiện suy nghĩ, mặc dù có người phản đối nhưng cũng không gây được trở ngại đối với đại cục, dù sao Hàn Đông vốn đã nắm giữ quá nửa vé Ủy viên thường vụ rồi.
- - Bí thư Lam, anh thấy chuyện này có nên nhân cơ hội hôm nay quyết định, để nhanh chóng chính thức bắt đầu thực hiện công tác thí điểm.
Hàn Đông mỉm cười nhìn Lam Nghiệp, nói.
Tâm trạng của Lam Nghiệp đã sớm bình tĩnh lại, sự việc đến bước này, lão ta cho dù khó chịu cũng không có ý nghĩa gì. Hàn Đông đã muốn làm lớn việc xây dựng nông thôn mới thì hãy để cho hắn làm đi, dù sao mình không ủng hộ, không phản đối, làm ra được thành tích gì, mình cũng được dây phần, nếu xảy ra vấn đề mình sẽ gây chuyện với hắn.
- - Vừa nghe mọi người nói, tôi cũng thấy đồng cảm, sự phát triển của nông thôn là công việc trước mắt chúng ta cần đặc biệt coi trọng, làm thế nào tìm ra được một con đường thích hợp phát triển nông thôn mới là quan trọng nhất, từ điểm này, tiến hành công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới là việc phải làm…
Lam Nghiệp nói một hồi những lời vô nghĩa, sau đó chuyện này coi như đã thông qua rồi.
Sau khi tan họp, Vương Vĩnh Ninh sầm mặt đi về văn phòng, đóng cửa lại, đặt “thịch” quyển sổ lên mặt bàn, tức giận nói:
- - Thật là kẻ vô dụng, nhanh chóng chấp nhận số phận vậy sao?
Biểu hiện của Lam Nghiệp trên Hội nghị thường vụ, khiến cho Vương Vĩnh Ninh vô cùng khó chịu, nếu Lam Nghiệp không muốn đấu với Hàn Đông nữa, như vậy Vương Vĩnh Ninh dựa vào lực lượng của một mình mình càng không thể đấu với Hàn Đông được, vậy thì đến bao giờ mới đến ngày lão nổi danh.
“Xem ra chỉ có cách điều Lam Nghiệp đi mới là cách tốt nhất.”
Vương Vĩnh Ninh thở dài một hơi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 917: Giở trò Nguồn: Mê Truyệ
Theo đà điều chỉnh của Tỉnh ủy đối với bộ máy thành phố Ninh Hải được xác định, thông qua hòa hoãn hai, ba tuần, trên dưới thành phố Ninh Hải đã hoàn toàn chấp nhận vận mệnh hiện tại của thành phố Ninh Hải. Đặc biệt là người trong thể chế, đều đã biết thành phố Ninh Hải đều là Chủ tịch thành phố Hàn Đông định đoạt, cho dù Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp là kiêm nhiệm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cũng không được.
Càng ngày càng nhiều cán bộ chủ động dựa về phía Hàn Đông, cứ như vậy Hàn Đông làm việc nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thời gian này đang toàn lực triển khai công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới, tiến triển khá thuận lợi.
Dưới sự giám sát của Lôi Hữu Hạ, công tác thí điểm của huyện Miếu Câu quận Tân Giang đang hừng hực khí thế triển khai.
Làm công tác thí điểm trước tiên cần giải quyết là hệ thống tổ chức cơ sở, chủ yếu là đạt được mục đích dân làng tự mình quản lý, chỉ có để cho mọi người tham dự chuyện này, thực sự hiểu xây dựng nông thôn mới là như thế nào, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ như thế nào, bọn họ mới có thể thực sự ủng hộ chính sách này.
- - Có được sự ủng hộ của quần chúng là cơ sở cho công tác thí điểm của chúng ta có thể thành công, cho nên nhất định phải chỉ đạo tốt, để cho dân làng tự chọn ra người tin tưởng nhất thành lập ra Ban quản lý.
Hàn Đông nghiêm túc, nói.
Lần này Hàn Đông tự mình đến huyện Miếu Câu, chính là đến đốc thúc việc bầu cử Ban quản lý xây dựng nông thôn mới.
Dựa theo quy hoạch ban đầu, kết hợp với tình hình thực tế huyện Miếu Câu, trước tiên tiến hành thí điểm ở ba thôn gần hồ Thiên Nhiên, xây dựng Ban quản lý xây dựng nông thông mới, Ban quản lý này sẽ không thuộc về cơ cấu của Chính phủ, thuộc về tổ chức do dân làng tự quản lý, tự phát triển.
Buổi chiều hôm nay, dân làng sẽ chính thức sử dụng quyền lực trong tay mình, lựa chọn ra người mà bọn họ vừa ý để phục vụ cho sự phát triển của bọn họ.
Bởi Hàn Đông đích thân đến, cuộc bầu cử lần này có vẻ long trọng hơn nhiều, Đài truyền hình, Nhật báo, báo chiều của thành phố Ninh Hải đều đưa tin.
Là một trong những người phụ trách của công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới, Bí thư Quận ủy quận Tân Giang giải thích một hồi trình tự bầu cử, các mục cần chú ý, sau đó công tác bầu cử chính thức bắt đầu.
Dân làng xếp hàng theo thứ tự, bỏ phiếu đã điền đầy đủ vào hòm phiếu, mặc dù trước đó bọn họ cũng đã từng tham gia bầu cử, nhưng giống như hôm nay được bầu cử người ở bên cạnh mình là lần đầu, hơn nữa trong đó có mấy người được đề cử, cũng là tự dân làng bầu cử ra.
Theo quy định, tham dự bầu cử có hai hình thức, một là tự mình đề cử, và có được sự chấp thuận của một phần ba số thành viên Ủy ban bầu cử lâm thời là có thể trở thành ứng cử viên, mà thành viên của Ủy ban bầu cử này lại là các vị cao tuổi đức cao vọng trọng trong thôn, là những người được quận và trong thôn đã nhiều lần đi phỏng vấn và tìm hiểu, kết hợp với tiến cử của người dân địa phương rồi quyết định chọn ra, hình thức thứ hai đó chính là đề cử liên minh của 5 hộ dân làng cũng có thể trở thành ứng cử viên.
Có thể nói sản sinh của ửng cử viên, bản thân là thể hiện đầy đủ ý chí của người dân, mà thông qua cửa ải bầu cử này, gia nhập vào Ban quản lý, về cơ bản đều có thể đại diện ý nguyện tự chủ của người dân rồi.
Thấy bầu cử tiến hành thuận lợi, trên mặt Hàn Đông lộ vẻ tươi cười, đợi sau khi Ban quản lý thành lập liền có thể chính thức triển khai công việc rồi.
- - Vương Biệt Huy vung tiền mua chuộc người để được bầu cử, vung tiền…
Lúc này một giọng nói tức giận bỗng nhiên truyền đến tai Hàn Đông.
Hàn Đông không khỏi ngẩn ra, nhìn về phía giọng nói truyền đến, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi màu xanh vẻ mặt oán giận, trên mặt cũng ửng đỏ giống như uống rượu.
Tiếng nói to của ông ta thu hút ánh mắt của rất nhiều người, mà một người đàn ông béo tốt trong một loạt ứng cử viên trên đài chủ tịch sắc mặt có chút trắng bệch.
- - Tôi đi xem thế nào.
Bí thư Đảng ủy huyện Miếu Câu vội vàng nói, trong lòng ông ta có chút buồn bực, Hàn Đông đang vui vẻ, thằng cha này kêu như vậy rất có thể làm cho Hàn Đông khó chịu.
Lý Quốc Sinh cũng cảm thấy mất mặt, vốn ông ta cũng đã từng cam đoan với Hàn Đông, nhất định xúc tiến tốt công tác thí điểm, tuyệt đối không xảy ra sơ sót gì, nhưng lúc này lại xảy ra chuyện như vậy, nếu lời của người kia nói là thật thì vấn đề nghiêm trọng rồi, nếu có một người vung tiền mua chuộc, như vậy nói không chừng sẽ có hai người, ba người, như vậy bầu cử lần này sẽ là một trò khôi hài rồi.
“Nếu thật là như vậy mình còn mặt mũi nào đối mặt với Chủ tịch thành phố Hàn nữa.” Lý Quốc Sinh trong lòng vô cùng hổ thẹn, nhưng ông ta lại cảm thấy mình làm việc quả thực hết lòng rồi, sẽ không xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy.
Tất cả đều phải đợi điều tra rõ ràng tình hình thực tế rồi nói sau.
Công tác bầu cử là tiến hành trong trường tiểu học của thôn, lúc này Hàn Đông và các lãnh đạo liên quan ngồi ở bên trong phòng học phía sau đài chủ tịch, sự chú ý của mọi người đều tập trung đến Bí thư Đảng ủy huyện. Chỉ thấy người đàn ông trung niên kia có vẻ rất oán giận, sau đó không ngừng lắc đầu, cũng không biết hai người nói gì nữa.
Hàn Đông suy nghĩ một chút, liền nói với Vương Lập Bình:
- - Cậu đi gọi ông ta vào đây.
- - Vâng.
Vương Lập Bình bước nhanh ra ngoài.
Lý Quốc Sinh thấy thế trong lòng càng lo lắng, tuy rằng ông ta phụ trách công tác làm rất tốt, nhưng công tác cẩn thận thế nào cũng có thể có lỗ hổng.
Rất nhanh Vương Lập Bình dẫn người đàn ông trung niên vào.
Nhìn thấy lãnh đạo ở trong phòng, người đàn ông trung niên kia có chút sợ hãi e dè, hơi hơi cúi đầu, trên mặt cũng đỏ lên.
- - Vừa rồi anh nói có người mua chuộc để trúng cử?
Hàn Đông nhẹ nhàng hỏi.
Vì công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới, Hàn Đông cũng nhiều lần tự mình đến cơ sở thăm hỏi, cho nên rất nhiều người đều biết Hàn Đông là Chủ tịch thành phố.
Người đàn ông trung niên này cũng đã gặp Hàn Đông một lần, ấn tượng vô cùng sâu sắc, lúc này thấy Hàn Đông hỏi han, trong lòng của ông ta lại càng khẩn trương, nói:
- Vâng…là có…
- À…
Hàn Đông sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng.
- - Người này là ai, anh có chứng cứ gì không?
Tổng thể mà nói Hàn Đông vẫn tin tưởng công tác của Lý Quốc Sinh, biết vì công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới, Lý Quốc Sinh đã cực nhọc một phen, cho nên cho dù có chút tức giận nhưng Hàn Đông cũng muốn điều tra rõ ràng.
- - Tôi biết, chính là Vương Biệt Huy, ông ta nuôi cá, thời gian trước ông ta nói cá ở trong ao nhiều rồi, đưa cá đi tặng khắp nơi, trong thôn chí ít có hơn một nửa người được tặng.
Người đàn ông trung niên đã không kích động như lúc trước rồi, ông ta dám to tiếng nói ra, thật ra cũng có vài phần can đảm, huống hồ bây giờ bộ dạng hòa nhã của Hàn Đông như vậy càng động viên ông ta nhiều hơn.
- - Ông ta có cho anh không?
Hàn Đông hỏi.
- - Đương nhiên có tặng, nhưng tôi không nhận.
Người đàn ông trung niên nói, vẻ mặt khinh thường.
- - Vương Biệt Huy mặc dù nuôi cá kiếm được chút tiền, nhưng bất hiếu với bề trên, người như vậy quản lý tôi, tôi không phục.
- - Cụ thể là bất hiếu như thế nào, tất cả mọi người đều biết sao?
Hàn Đông tiếp tục hỏi.
- - Vâng, chuyện này mọi người đều biết, Chủ tịch thành phố anh đi hỏi sẽ biết.
Người đàn ông trung niên nói.
Hàn Đông vừa nghe ông ta nói như vậy, liền biết người đàn ông này nói thật, nếu không thì lời nói dối của ông ta rất dễ bị vạch trần rồi.
Lý Quốc Sinh vội vàng nói:
- - Chủ tịch thành phố Hàn, là công tác của tôi không làm đến nơi đến chốn, anh xem…
Hàn Đông thản nhiên nói:
- - Đồng chí Quốc Sinh, xem ra công tác thí điểm thực sự có nhiều chỗ cần phải thay đổi, ví dụ như ứng cử viên này trước khi tham gia bầu cử chính thức, có cần phải làm một cuộc trưng cầu ý kiến, để cho thôn dân phản ánh về năng lực, phẩm hạnh của bọn họ, như vậy mới có thể chọn lựa ra ứng cử viên thích hợp hơn.
Lý Quốc Sinh liên tiếp gật đầu, nói:
- - Chủ tịch thành phố nói rất đúng, là chúng tôi chưa nghĩ đến…
Hàn Đông khoát tay, nói:
- - Cái này cũng không trách anh, thí điểm mà, vốn dĩ chính là quá trình dò dẫm đá qua sông, mấu chốt là phát hiện ra vấn đề, kịp thời xử lý vấn đề. Vương Biệt Huy này nhân phẩm không được, tôi thấy có thể theo quy định liên quan, miễn tư cách ứng cử viên của ông ta.
- - Vậy tôi đi bố trí.
Lý Quốc Sinh nói, thấy Hàn Đông không có ý trách tội, trong lòng ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức đến chỗ Ủy ban bầu cử, vừa nói tình hình với mấy vị cao niên đức cao vọng trọng, họ cũng vô cùng tức giận.
Nhưng Lý Quốc Sinh cũng phát hiện trong đó có hai vị cao niên sắc mặt có vẻ không bình thường.
Xem ra Vương Biệt Huy này sở dĩ có thể thuận lợi vào danh sách ứng cử viên, quả thật đã giở một số thủ đoạn.
Nhưng cũng may là vấn đề không quá lớn, đa phần ứng cử viên vẫn được thông qua.
Hơn nữa, cho dù lần này được chọn rồi, chỉ cần không đạt hoặc người dân có ý kiến, cũng có thể bãi miễn theo trình tự.
Dựa theo trình tự đã định, cuộc bầu cử tạm thời gián đoạn, người phụ trách Ủy ban bầu cử thông báo với mọi người, tuyên bố miễn nhiệm tư cách ứng cử viên Vương Biệt Huy.
Cảnh tượng này được những đơn vị truyền thông ghi chép lại.
Mà trong đám người này có một người thanh niên cầm máy ảnh giơ lên không ngừng chụp, chụp xong lại lấy ra quyển sổ nhỏ ghi chép không ngừng.
Vương Biệt Huy bị miễn nhiệm tư cách ứng cử viên, mặt xám mày tro đi xuống đài chủ tịch, trong mắt đầy vẻ tức giận trốn đi.
Sau khi chạy đến chỗ không có người, Vương Biệt Huy lấy điện thoại ra bấm một số điện thoại, vẻ mặt chán nản nói về tình hình ở đây, sau đó nói:
- - Tôi tiếp theo làm thế nào bây giờ?
- - Sau này nói sau.
Đối phương cũng không nói nhiều.
Cúp điện thoại Vương Biệt Huy buồn bực, mắng:
- - Mẹ nó. Sao cuối cùng lại xảy ra chuyện…
Lúc này Phó chủ tịch quận Tân Giang - Triệu Lực Dân bấm một số điện thoại, hơi khom người, nói:
- - Phó bí thư Vương, tình hình có thay đổi, Vương Biệt Huy bị miễn tư cách ứng cử viên rồi.
- Tôi biết rồi.
Đầu bên kia điện thoại, Vương Vĩnh Ninh thản nhiên nói, lập tức “cạch” một tiếng cúp điện thoại xuống.
Ngồi ở trước bàn làm việc, Vương Vĩnh Ninh trên mặt cười lạnh, rồi lẩm bẩm:
- - Cơ hội luôn có, thí điểm mới bắt đầu, thời gian còn dài mà.
Theo đà Hàn Đông nắm giữ toàn diện đại cục thành phố Ninh Hải, Lam Nghiệp bắt đầu lùi bước, bắt đầu bo bo giữ mình, Vương Vĩnh Ninh cũng không có cách nào, chỉ có thể trông cậy vào Lam Nghiệp bị điều đi, như vậy cũng có thể thay thế một Bí thư Thành ủy cứng rắng hơn đến, hoặc là cho dù Hàn Đông lên chức, như vậy mình cũng có cơ hội tiến thêm một bước nữa. Nhưng nếu muốn điều Lam Nghiệp đi, đó là chuyện không dễ dàng gì, nhất định phải có một quá trình.
Bởi vậy Vương Vĩnh Ninh muốn nghĩ cách trong công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới, cho nên sắp xếp người đi giở trò, mưu đồ gây phiền toái cho Hàn Đông, nếu như có thể bôi xấu công tác thí điểm là tốt nhất.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 918: Càng hạnh phúc hơn Nguồn: Mê Truyệ
Trên đường trở về từ thị trấn Miếu Câu, Hàn Đông để Lý Quốc Sinh ngồi chung xe với mình, sau đó dặn dò anh ta công tác xây dựng nông thôn mới.
- Từ tình hình hiện tại có thể thấy, nói chung công tác chuẩn bị thí điểm rất tốt, nhưng cũng tồn tại một số vấn đề, vì vậy không thể an tâm được, mặc dù bây giờ dàn giáo đã được xây xong rồi nhưng vẫn phải làm tốt những chỉ đạo có hiệu quả, thúc đẩy Ủy ban Xây dựng nông thôn mới vận hành thực sự mới được, nhất định phải chú trọng mọi chi tiết, giống như những vấn đề xuất hiện trong lần tuyển cử này, tại sao Vương Biệt Huy có thể trở thành người được chọn tham gia tranh cử, lão có mục đích gì? Sau này làm sao ngăn chặn được hiện tượng này đây? Phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
Lý Quốc Sinh chăm chỉ lắng nghe, thấy Hàn Đông hài lòng với nền móng công tác thí điểm, anh ta cũng rất vui, ít nhất việc mình làm vẫn nhận được sự đồng tình của lãnh đạo, tất nhiên rồi, cũng không thể tự mãn như vậy được, vẫn phải cố gắng hơn nữa mới được.
Trở về thành phố đã là lúc tan sở, Hàn Đông liền đi thẳng về nhà.
Bây giờ không có cuộc gặp nào cần thiết, Hàn Đông đều trở về nhà từ sớm, quây quần với Lữ Nhạc và Tiểu Vũ, dù là công việc, sự nghiệp có cố gắng như thế nào, nhưng gia đình mới là nơi bình yên nhất, có thể cùng vợ con ở bên nhau, tận hưởng sự ấm áp của gia đình, đó chính là hạnh phúc lớn nhất.
Bây giờ Tiểu Vũ đã biết đi rồi, tuy rằng mới chỉ tập tễnh bước đi nhưng lại thích chạy khắp nhà, tuy nhiên nó có một thói quen được duy trì rất tốt, đó chính là khi xem tin tức, nó liền ngồi trong lòng Hàn Đông, đầu dựa vào ngực Hàn Đông, chăm chú nhìn vào màn hình tivi, không ồn ào, rất im lặng.
Thói quen này khiến cho Hàn Đông dở khóc dở cười, đồng thời cũng cảm thấy rất thú vị, Hàn Vũ nhỏ như vậy, khẳng định sẽ không hiểu gì về chính trị, lúc này nó sở dĩ biểu hiện như vậy chủ yếu là chịu sự ảnh hưởng từ Hàn Đông, vì khi đến thời gian này, Hàn Đông đều xem tin tức, khá chăm chú, dần dà, Tiểu Vũ cũng nuôi dưỡng thói quen này.
Thật ra trẻ con rất thông minh, đặc biệt là biết bắt chước, đây cũng chính là tấm gương tốt mà cha mẹ cần xây dựng từ nhỏ cho con cái noi theo, điều này vô cùng có lợi cho sự trưởng thành của con cái sau này.
Hình tượng tốt và tích cực có thể sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của đứa bé.
Ôm Hàn Vũ trong tay, Hàn Đông bỗng nghĩ đến đứa bé trong bụng của Kiều San San, đó là một cô bé sẽ chào đời trong tương lai, nhất định sẽ đẹp như mẹ nó, chỉ có điều Hàn Đông cũng biết, thời gian mình có thể sống chung với cô ấy nhất định sẽ không được nhiều, sau này phải đem lại sự ấm áp cho cha cô ấy nhiều hơn.
- Con trai, con gái cũng đã có hết rồi, thân làm chồng còn đòi hỏi gì nữa?
Hàn Đông nghĩ thầm.
Trong khoảng thời gian này, cùng với việc công tác đi vào chính quy, Hàn Đông liền có thời gian tận hưởng cuộc sống này.
Do Hàn Đông đã nắm trong tay hội ý Bí thư và Hội nghị thường vụ Thành ủy Ninh Hải, nên cho dù có một số người muốn chống đối Hàn Đông thì cũng phải suy nghĩ một chút xem có nhận được lợi ích hay không, vì vậy cho dù bất mãn Hàn Đông, muốn giở trò gì cũng đều phải cẩn thận. Hơn nữa, Lam Nghiệp dường như cũng đã nản lòng rồi, từ bỏ việc đấu tranh quyền lợi với Hàn Đông, những người khác càng không có năng lực đấu tranh với Hàn Đông.
Người duy nhất còn tầm ảnh hưởng khá lớn là Phó bí thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh cũng càng ngày càng trở nên lặng lẽ, chỉ có điều đôi mắt đó giống như bất cứ lúc nào cũng đang suy nghĩ, không chừng đang đuổi theo cơ hội nào đó, sẽ như một con sói hung ác mạnh mẽ lao về phía trước.
Cho dù tâm trạng rất tốt nhưng Hàn Đông cũng không lơ là mà luôn cảnh giác, mọi mặt đều thận trọng, chuyện quan trọng cũng tự mình đi hỏi, đặc biệt là vấn đề bổ nhiệm cán bộ cấp cơ sở, bây giờ Hàn Đông không hề khách sáo mà tóm lấy, chọn những người đáng tin cậy.
Thời gian ba tháng trôi qua rất nhanh, ngày quốc khánh đến, Hàn Đông cùng Lữ Nhạc và Hàn Vũ trở về Yến Kinh, thăm hỏi ông nội, ông ngoại, cha vợ và những người thân khác, nói chuyện và trao đổi với mọi người về công việc cũng như tình thân.
Tiểu Vũ giống như minh tinh vậy, bất kể đi đâu cũng được người ta yêu mến. Tên nhóc này bây giờ càng lúc càng lanh lợi, hơn nữa với sự dạy dỗ của Hàn Đông và Lữ Nhạc, việc cậu bé há miệng phát ra những âm thanh non nớt gọi những người bề trên càng khiến cho mọi người cười tươi như hoa.
Mẹ của Hàn Đông Dư Ngọc Trân và mẹ vợ Hàn Đông Chu Huệ Dung đều muốn giữ Hàn Vũ ở lại Yến Kinh, tuy nhiên khi bọn họ cười hỏi Hàn Vũ thì cậu bé cứ nắm lấy vạt áo của Hàn Đông, nói gì cũng không buông và cũng không trả lời bà nội, bà ngoại, mà chỉ dùng hành động để mọi người thấy sự lựa chọn của nó.
Bộ dạng cậu bé như vậy khiến cho Hàn Đông cảm thấy rất buồn cười và cũng rất vui.
Tất nhiên Dư Ngọc Trân và Châu Huệ Dung nhìn thấy Hàn Vũ trở nên lanh lợi, đáng yêu như vậy khi sống cùng Hàn Đông và Lữ Nhạc, họ cũng an tâm rất nhiều.
Trong thời gian ở Yến Kinh này, ngoài việc thăm hỏi người thân ra thì Hàn Đông còn đến thăm một số lãnh đạo, bạn bè, trong lúc trao đổi với lãnh đạo, Hàn Đông giới thiệu rõ ràng tình hình công tác của mình tại Ninh Hải, quan trọng hơn là trình bày tỉ mỉ công tác thí điểm nông thôn mới.
Hàn Đông hi vọng chuyện này có thể thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, cứ như vậy thì tương lai có thể nhanh chóng thực hiện trên cả nước hơn, ít nhất có thể bắt đầu thực hiện tại khu vực phía Đông nơi mà kinh tế đang khá phát triển.
Mọi người đều khá hứng thú và hết sức ủng hộ công tác thí điểm của Hàn Đông.
Có được sự đồng tình của mọi người, Hàn Đông cảm thấy vô cùng vui sướng.
Đặc biệt là sự đồng tình và chấp thuận của vài vị lão thành càng làm cho Hàn Đông nhìn thấy hi vọng.
Lần này Hàn Đông còn gặp Cổ Thần Dương, nói rõ tư tưởng của nông thôn mới cho Cổ Thần Dương biết, Cổ Thần Dương cũng tán thành và động viên Hàn Đông.
Cổ Thần Dương sang năm lên chức cao, cho nên lời động viên và đồng ý của y có ý nghĩa rất lớn.
Lễ quốc khánh qua đi, Hàn Đông phải trở về Ninh Hải trước, còn Lữ Nhạc cùng Hàn Vũ ở lại Yến Kinh một tuần, mặc dù Lữ Nhạc không có việc gì làm nhưng bình thường cũng ít khi trở về, lần này trở về liền chuẩn bị ở lại hơn một tuần.
- Thưa Chủ tịch, nhận được thông báo, ngày mốt Bộ Trưởng Tôn của Bộ Nông nghiệp sẽ đến thành phố ta, chủ yếu là thị sát công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới.
Buổi trưa, Trưởng ban thư ký Thành ủy Vương Tĩnh liền đi đến văn phòng của Hàn Đông, sắc mặt vui mừng, nói.
Hàn Đông gật đầu, nói;
- Tốt đó, đây quả là chuyện tốt, nếu chuyện này được các Bộ và Ủy ban Trung ương coi trọng thì có thể giúp cho công việc của chúng ta tiến triển nhanh hơn, mục đích chúng ta tiến hành thí điểm chính là phải tìm kiếm cho ra hình thức phát triển phù hợp với hiện trạng của nông thôn, làm nguồn tài nguyên cho cả nước tham khảo, nếu Bộ Nông nghiệp cũng coi trọng thì công tác này thật sự rất có lợi.
Vương Tĩnh mỉm cười, hỏi:
- Vẫn như cũ, không thông báo trước cho quận Tân Giang, để Bộ trưởng Tôn nhìn thấy tình hình thật sự, đúng không?
Cô đã nắm rõ thói quen của Hàn Đông, biết Hàn Đông không thích làm một số việc bên ngoài để lừa dối cấp trên, cho nên mới chủ động hỏi như vậy.
Hàn Đông nói:
- Ừ, cứ như vậy đi, một mặt là phải để các lãnh đạo nhìn thấy tình hình thật sự, mặt khác, chúng ta cũng tin tưởng vào công tác của chúng ta, trong công tác thí điểm nông thôn, chúng ta làm nhiều việc như vậy, không lẽ còn sợ lãnh đạo đến thị sát sao?
Vương Tĩnh đồng cảm, nói:
- Đúng đấy, chúng ta đã làm rất nhiều cho công tác thí điểm, dưới sự lãnh đạo đích thân của Chủ tịch Hàn, mọi mặt trong công tác thí điểm đều làm rất tỉ mỉ, mặc dù nói do thời gian không phải là đủ, sự phát triển về mọi mặt chưa nổi bật lên, nhưng đi đến thị trấn Miếu Câu, đã có thể cảm nhận được nông thôn ở nơi đó có thay đổi rất lớn so với nông thôn các nơi khác, đặc biệt là sự tích cực và nhiệt tình của người dân trong thôn, tuyệt đối là sự biến đổi về chất lượng, tôi tin, khoảng hai năm nữa, sự thay đổi này nhất định sẽ trở thành chất xúc tác mạnh mẽ nhất cho sự phát triển về mọi mặt của nông thôn thị trấn Miếu Câu.
Hàn Đông không khỏi mỉm cười, rồi nói:
- Đồng chí Trưởng ban thư ký này, chúng ta đừng mèo khen mèo dài đuôi ở đây nữa, mặc dù chúng ta không cần phải sắp xếp tỉ mỉ ở thị trấn Miếu Câu nhưng bản thân chúng ta cũng phải chuẩn bị đầy đủ mới được, về mặt này, cô phải nói chuyện với Phó chủ tịch Lôi.
- Được rồi, nếu Chủ tịch không còn căn dặn gì nữa, tôi sẽ thông báo cho Phó chủ tịch Lôi.
Vuơng Tĩnh đứng lên gọn gàng rồi nói.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Ừ, đi đi!
Đợi Vương Tĩnh đi rồi, Hàn Đông liền ngồi ở văn phòng một lát, sau đó nhấc điện thoại lên, bấm một dãy số.
Ngay lập tức phía bên kia truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng:
- Hàn Đông...
- San San, mấy ngày nay em có khỏe không, Tiểu Nguyệt có ngoan không?
Hàn Đông cười ha hả, nói.
Còn giờ phút này, Kiều San San đang cùng hắn nói chuyện qua điện thoại, cô ngồi trên ban công biệt thự lưng chừng núi vịnh Hậu Sơn, Hồng Kông, phóng tầm mắt ra xa, dưới chân núi những tòa nhà cao tầng mọc san sát, đằng xa sóng biển lăn tăn, cô bèn hít vào làn không khí tươi mát ấy, cảm thấy thoải mái, vui vẻ.
Người chăm sóc Kiều San San ngoài một người giúp việc Philippin ra còn có mẹ của Kiều San San.
Bản thân sắp thành mẹ rồi, cuối cùng Kiều San San cũng không thể giấu mẹ cô được nữa, khi cô quyết định đến Hồng Kông sinh ra đứa bé này, cô bèn tìm cơ hội nói chuyện này cho mẹ cô biết, còn mẹ của Kiều San San sau khi nghe được tin này, lúc đầu vô cùng kinh ngạc, nhưng khi nghe lý lẽ của Kiều San San, sau khi giải thích xong, bà cũng dần dần đồng ý chuyện này, sau đó chủ động chăm sóc cô.
Tất nhiên, khi nói với Kiều Hiếu Nghĩa thì nói rằng Kiều San San muốn tới Hồng Kông nghỉ dài hạn, đúng lúc để mẹ cô ấy đến đó cùng tịnh dưỡng một thời gian.
Theo sự bàn bạc của Hàn Đông và Kiều San San thì sẽ đặt tên cho cháu bé sắp ra đời là Hàn Nguyệt, hai người đều hi vọng con gái sẽ đẹp như mặt trăng trên trời, mãi mãi đẹp đẽ và thuần khiết như vậy.
Dựa theo quy định của Hồng Kông, sinh ra ở đây thì có hộ tịch ở đây, cứ như vậy, một mặt là có thể bảo đảm an toàn đến mức có thể, mặt khác do Hồng Kông thuộc Trung Quốc, mặc dù Hàn Nguyệt có hộ tịch ở Hồng Kông nhưng cô bé vẫn là người Trung Quốc, Hàn Đông không muốn con gái của mình vừa ra đời đã mang quốc tịch nước ngoài.
Mẹ của Kiều San San nhìn thấy Kiều San San đang đứng ở ban công nghe điện thoại, nụ cười hạnh phúc nở trên khuôn mặt bà, trong lòng không khỏi thở dài, Kiều San San không thể trốn tránh việc sống cùng Hàn Đông, chỉ có điều lại không có danh phận, mặc dù Hàn Đông thật lòng với Kiều San San nhưng cuối cùng cũng không thể cho Kiều San San một danh phận, mặc dù bản thân Kiều San San rất hạnh phúc nhưng trong lòng một người mẹ thì luôn hi vọng con gái mình có thể hạnh phúc hơn, hi vọng con gái mình có nơi đi nơi về thật tốt.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥