Khi Lý Hiểu Lệ ở HongKong, người lớn trong nhà vì muốn cô rời xa Thạch Thiên nên đã đem chuyện hoang đường của Thạch Thiên ở tạp chí xã nói cho cô nghe, song Lý Hiểu Lệ vẫn không nghe lời khuyên bảo, nàng vẫn vô cùng si mê Thạch Thiên, vì thế nàng đã không đi du học ở Pháp. Tuy Lý Hiểu Lệ rõ biết Thạch Thiên tự kiềm chế, sẽ không tùy tiện quan hệ với phụ nữ, nhưng khi biết Thạch Thiên đang ở chung cùng người phụ nữ khác trong khách sạn, trong lòng cô vẫn thấy khó chịu và bồn chồn.
Lúc này khi nhìn thấy Thạch Thiên đang cùng người phụ nữ khác ở chung trong phòng ngủ, không cần phải nói cũng biết cô đang nghĩ hắn và người phụ nữ đã làm chuyện ấy. Bỗng dưng trong lòng cô cảm thấy ghen tức lạ lùng, cảm giác của cô lúc này giống như một người vợ biết được chồng mình vụng trộm với một người phụ nữ khác bên ngoài.
Tức giận cô ném hết đồ trang điểm của Samantha xuống đất, còn xé rách bộ áo ngủ gợi cảm của Samantha. Thế rồi cô còn định xé rách áo Thạch Thiên đang vắt lại trên ghế, thế nhưng chất lượng bộ âu phục này không tồi nên xé mãi không rách, cô bèn ném nó xuống đất rồi giẫm đạp lên cho hả giận. Cuối cùng cô sơ ý vấp ngã lăn về phía ghế dựa, nàng hướng đến chiếc giường nhổ mấy bãi nước miếng, nàng định đem hết ý chí định phá hỏng nó. Cô gượng dậy, đứng lên đi ra khỏi phòng ngủ.
Mới vừa đi đến phòng, cửa lớn đã mở sẵn, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng thở dốc rất nhỏ, Lý Hiểu Lệ nghĩ thầm : “Chẳng lẽ Thạch Thiên không đi ra ngoài, mà ở một gian phòng khác?” Trong đầu cô không khỏi hiện lên gương mặt Thạch Thiên mà đã làm cho cô si mê, cô cảm thấy khó thở, chân tay bủn rủn, cô vừa muốn bước vào vừa muốn đi. Và rồi Lý Hiểu Lệ đóng cửa lại ra về, nhưng nghiêng tai lắng nghe, cô lại nghe thấy tiếng thở dốc đứt quãng vọng tới, đó là một âm thanh rất nhẹ, nghe không được rõ ràng lắm nhưng có lẽ đó là tiếng của Thạch Thiên, và cũng không biết âm thanh đó vọng ra từ đâu, chỉ biết là một trong các phòng trong dãy này.
Đây là phòng khách hoàng gia, gần trăm mét vuông, là gian phòng trung tâm, các loại phòng khác đều dọc theo hành lang lớn của phòng khách này. Lý Hiểu Lệ vểnh tai, từng bước từng bước dò nghe từng phòng, đi vòng quanh cách vách tường khắp phòng khách để tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ấy. Đi đến hành lang bên kia, cô lại có cảm giác nghe thấy âm thanh đó, lần này âm thanh rõ hơn lần trước, càng ngày càng rõ ràng, cô vội đi vào. Một bên hành lang này là một gian phòng hội nghị, một sườn khác thì có mấy người hầu phòng đang đứng, Lý Hiểu Lệ tiến đến trước phòng hội nghị ghé nhìn vào, không thấy ai, cô quay đầu lại nhìn, thấy phòng hội nghị đối diện, trong phòng có một gian cửa.
Mới vừa đi đến trước cửa, một tiếng kiêu thảm đã truyền đến “A!...” , Lý Hiểu Lệ nghe được là tiếng phụ nữ. Ngẩn người ra, cô đẩy mạnh cửa bước vào.
Trong phòng bức màn đang mở rộng, trời chiều chiếu xuống ánh nắng sáng ngời, Tình cảnh trước mắt làm cho Lý Hiểu Lệ như bị sét đánh, cả người sựng lại, thiếu chút nữa là cô không thở được. Chỉ thấy giữa phòng là một chiếc giường lớn, trên giường hai thân thể trần trụi đang nằm bên nhau thân mật, trong đó người nam rõ là Thạch Thiên. Hắn nằm ở dưới, ngửa mặt lên trời, nhắm mắt, dường như đã muốn ngủ. Một dáng người xinh đẹp hoàn mỹ, tóc nâu đỏ ngắn, đang ôm lấy Thạch Thiên, hơn nửa người cô gái cưỡi trên người hắn, lộ ra da thịt trong trắng dưới ánh nắng như lóe sáng lên, thế nhưng trên người cô chỉ toàn mồ hôi, tiếng thở dốc vọng ra chính là từ cô ta.
Cô gái tóc nâu đỏ kia nghe tiếng liền ngẩng ra xem ai xông vào phòng thì thấy Lý Hiểu Lệ, rồi cô liếc sang nhìn Thạch Thiên, sau đó cười ngượng ngùng xấu hổ với Lý Hiểu Lệ.
Tuy rằng Lý Hiểu Lệ chưa hiểu thực hư sự việc thế nào nhưng cô vẫn nhìn ra được hai người họ đã làm gì trên giường. Cảm giác trời đất không thấu, “Oa…” Tiếng khóc lớn vang lên, Lý Hiểu Lệ vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng.
Nghe được tiếng đóng cửa “Rầm” từ bên ngoài, Thạch Thiên mở mắt, lấy lại khẩu khí.
Maicy đã gần như sức cùng lực kiệt oán trách: “Vì sao mà phải dùng sức làm đau em thế?”
Thạch Thiên cười nói: “ Cô vừa rồi chẳng phải cũng đã cắn lão tử không ít sao, bây giờ ta làm đau cô một cái không được sao?”
Maicy cười nói: “ Em không trách được anh vì anh rất ngoan, vừa rồi em có cảm giác mà em chưa bao giờ có, toàn thân như bị hòa tan, không thể tưởng tượng được làm tình cùng anh lại có cảm giác kì diệu đến thế, nếu sau này không có anh em phải làm sao đây. Anh thật là sức lực dồi dào, khó trách biểu hiện ở sân bóng của anh lại dũng mãnh và phi thường đến thế”.
Thạch Thiên tức giận nói : “ Đừng nói chuyện bóng bánh với tôi được không?”
Maicy nói: “Vậy anh cũng đừng chuyển hướng đề tài, em biết anh vừa rồi dùng sức làm đau em là cố ý, không phải vì em cắn anh đau mà chính là vì để cô gái kia tiến vào”.
Thạch Thiên cười cười, không nói gì, hiển nhiên là thừa nhận.
Maicy nói: “ Cô gái này bộ dạng đáng yêu xinh đẹp lúc nãy rõ ràng thích anh, chẳng lẽ anh không động lòng chút nào sao? Vì cái gì mà anh phải cố ý làm cô ta đi?
Thạch Thiên bất đắc dĩ nói: “Lão tử không thích, cô gái này cực kì khó chơi, ta chỉ sợ đuổi cô ấy không đi”
Maicy nhịn không được nói: “ Hoá ra anh dùng biện pháp này để đuổi cô ấy đi, có phải không? Như vậy có tàn nhẫn quá không, trông bộ dạng cô ấy khóc như vậy thật thương tâm, em thật sự lo lắng cho cô ấy.”
Thạch Thiên sợ run người, nhớ tới cảnh Lý Hiểu Lệ khóc chạy ra, cũng có chút lo lắng. Hắn liền đứng lên.
Macicy nói tiếp: “Thật không hiểu nổi anh, có một người con gái xinh đẹp thích mình, hơn nữa hẳn cô ấy là con nhà giàu anh lại không để ý, có biết bao nhiều người đàn ông muốn mà không được” Maicy là nhà thiết kế nổi tiếng ở Pháp chỉ cần nhìn cô ấy thì có thể thấy Lý Hiểu Lệ ăn mặc sang trọng, thiết kế cẩn thận, tuyệt đối không phải là thứ trang phục bình thường dễ dàng mua được, và nữa là trang sức trên người cô ấy không nhiều nhưng toàn là đồ đắt tiền.
Thạch Thiên không kiên nhẫn nữa nói: “Lão tử làm sao phải sợ cô ấy, chỉ là ngại phiền phức, tôi thích tự do không bị quản thúc, cô có biết là tôi không muốn dính vào phụ nữ?”
Maicy nghe vậy liền không dán nói nữa, vùi đầu vào cắn một cái lên ngực Thạch Thiên, có thể là sợ Thạch Thiên sinh giận, cô cắn thật sự quá nhẹ.
Thạch Thiên với lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, bấm số, cuộc điện thoại vừa kết nối, hắn liền hỏi: “Hỏi cậu một chút, cậu có thấy một cô gái vừa khóc vừa chạy xuống lầu không?”
Nghe điện thoại, Becker giọng nơm nớp lo sợ nói: “Chủ nhân… Cô gái nào ạ?”
Thạch Thiên trách mắng: “Đừng giả bộ với lão tử, chẳng lẽ ngươi không phải cho người ở khách sạn để ý ta sao?”
Becker cầm điện thoại cười xấu hổ, giải thích: “Chỉ là mấy tên lái xe, vì ông chủ cùng cô Samantha muốn dùng xe, lúc chuẩn bị cũng là do Tổ gia gia sắp xếp, tại ngài không biết , khách sạn mặc dù có xe cung cấp cho khách dùng, phần lớn là chúng ta không có xe riêng.”
Thạch Thiên mắng: “ Đừng giải thích, bây giờ lão tử không rảnh để trách cậu, ta ra lệnh cho cậu hãy đi theo xem chừng cô gái kia, không được để cho cô ấy gặp chuyện."
Becker vội nói: “ Dạ! tôi lập tức đi làm”. Sau đó hạ giọng nói: “À, một cô gái vừa chạy xuống ngồi ở đại sảnh, khóc trên sô pha, cách tôi không xa, ông chủ cứ yên tâm đi”
Thạch Thiên kinh ngạc nói: “Cái gì… Cậu đang ở dưới lầu? Không phải cậu mới vừa nói chỉ có mấy đứa lái xe ở khách sạn thôi sao?”
Ngồi ở đại sảnh khách sạn, Becker vừa run vừa giải thích: “Tôi… tôi… Chủ nhân… tôi cũng là lái xe”
Last edited by ng0ctu231; 30-12-2010 at 10:06 PM.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231
Thạch Thiên trước tiên chửi Becker vài câu vì có ý đồ giả mạo lái xe, sau đó phân phó hắn phái người âm thầm trông nom cho tốt Lý Hiểu Lệ, có tình huống gì thì gọi điện tới báo cáo, sau đó mới cúp điện thoại.
Lúc này Maicy đang ghé vào trên người hắn từ động tác cắn biến thành liếm, sau đó chậm rãi dời xuống, một loại cảm giác ôn nhuận tê dại truyền khắp toàn thân Thạch Thiên, thư thái dị thường, hạ thân không tự chủ được lại phản ứng.
Thạch Thiên nhìn Maicy đã tiếp cận cảm giác hư thoát, cười khanh khách: "Dám khiêu khích lão tử, lão tử sẽ không quản sự sống chết của ngươi đâu."
Maicy nghe vậy run lên vội vàng co rụt cái lưỡi thơm tho từ trên người Thạch Thiên về trong miệng. Hì hì cười nói: "Không muốn không muốn... Trời ạ! Coi như là em sợ anh rồi, đều tại anh lớn lên đẹp trai như vậy, làn da so với nữ nhân bọn em còn tốt hơn, làm cho người ta khống chế không nổi mà muốn thân mật tiếp xúc. Anh lại còn muốn, cả buối tối còn chưa đủ sao?" Nàng ta trực tiếp nói không có chút nào che dấu, ngữ khí cũng rất tự nhiên.
Thạch Thiên rất thích loại nữ tử như vậy, so sánh với phụ nữ Đông Phương, phụ nữ Tây Phương làm việc phần lớn thẳng thắn hơn, vấn đề tình dục cũng cởi mở hơn, đặc biệt giống như cá tính của Maicy, bình thường sẽ không vì tình yêu mà dây dưa với hắn.
Cho nên trong một thế, Thạch Thiên đến Châu Âu sẽ không dễ dàng rời đi, đặc biệt là khi hắn biết thời gian bao lâu nữa mới trở lại quê hương, tìm một địa phương cùng mình ngủ say trăm năm, xem như lá rụng về cội.
Thạch Thiên đương nhiên là để ý tới sự sống chết của Maicy, hắn hiểu rằng hiện tại nàng không có thể lực để tiếp nhận một lần mây mưa Vu Sơn nữa. Sau khi hắn hiểu được cách vận khí ảo diệu thành chùm. Tinh lực so với trước đây còn dồi dào hơn, tùy ý có một thân thể gợi cảm động lòng người xích lõa quấn quanh hạ thân vậy sao có thể chịu được. Hắn vỗ vỗ cái eo nhỏ của Maicy nói: "Vậy đừng có liếm loạn trên người lão tử nữa. Rời giường rồi mặc quần áo vào đi."
Maicy thở phì phò không tình nguyện nói: "Em bây giờ làm gì còn khí lực rời giường nữa!"
Thạch Thiên nghĩ thầm quả không sai, liền cười nói: "Lão tử cho ngươi mượn một điểm khí lực vậy."
Một cỗ chân khí ấm áp từ lòng bàn tay chậm rãi chạy vào thân thể Maicy, sau đó toàn khắp toàn thân.
Maicy lập tức cảm giác khí huyết thư sướng, không còn cảm giác thở hồng hộc nữa. Cảm giác toàn thân ấm áp thập phần mỹ diệu, thể lực cũng dần dần khôi phục, chỉ chốc lát tinh thần tỉnh táo gấp trăm lần, tựa hồ trạng thái so với lúc bình thường còn tốt hơn nhiều. Nàng không khỏi kinh ngạc, nói: "Chuyện gì xảy ra vậy, khí lực của anh không ngờ có thể cho em mượn... Quá kỳ diệu đi, anh làm như thế nào vậy?"
Thạch Thiên không đáp mà hỏi ngược lại: "Hiện tại có đủ khí lực để đứng lên rồi chứ?"
Maicy gật đầu nói: "Tốt hơn nhiều rồi, anh còn muốn nữa không? Hiện tại có thể làm không cần đến tối nữa đâu." Không có chút ý tứ nào, ngược lại nàng lại ôm chặt Thạch Thiên hơn nữa, da thịt trên người nóng hổi, trên mặt cũng trở nên đỏ bừng. Nhưng mà hiển nhiên không phải là vì thẹn thùng mà là dục hỏa làm cho huyết lưu trong người nàng gia tốc, nhiệt độ cơ thể lên cao, mới khiến cho sắc mặt biến hồng như vậy.
Trong cơ thể Thạch Thiên sinh ra cảm ứng. Hạ thân lập tức cứng rắn như sắt, Maicy giống như nhận được mệnh lệnh, duỗi tay nắm chặt cự vật, liền muốn dẫn đường cho nó tiến vào vùng đào nguyên bí xử của mình. Thế nhưng Thạch Thiên rõ ràng hiểu bởi vì chân khí của là bởi vì chính mình lưu lại trong cơ thể Maicy, mới khiến cho nàng giống như tinh lực trở nên dư thừa, thật ra thể lực của nàng đã sớm hư hao sạch sẽ, nếu làm thêm một lần nữa, nhất định sẽ khiến cho nguyên khí của nàng bị tổn thương, không có mười ngày nửa tháng thì đừng mong khôi phục. Đành phải chịu dục hỏa thiêu thân, đem Maicy rời khỏi thân thể mình, đồng thời hắn lao xuống giường, thu hồi chân khí trong cơ thể.
Maicy lập tức trở nên hư thoát không còn chút sức lực nào, nhưng mà khí huyết đã được lưu thông bình thường, so với trước còn tốt hơn nhiều. Thế nhưng dục hỏa của nàng lúc này lại một lần nữa bốc cháy, ánh mắt mê ly, thần trí bị dục hỏa đốt cháy sạch sẽ, thần trí mơ hồ, ra sức chống đỡ khởi thân thể lại muốn leo lên trên người Thạch Thiên. Trong miệng nỉ non những lời không rõ: "Nhanh...Cho em mượn thêm điểm khí lực nữa đi..."
Thạch Thiên cười khổ nói: "Lão tử cho ngươi mượn khí lực là muốn ngươi có thể mặc quần áo rời giường, cũng không phải là muốn làm việc này."
Nhưng trong cơ thể Thạch Thiên lại có luồng chân khí kỳ diệu là lực lượng thiên nhiên Ám Thông Thiên, tựa như lời nói của Bellay, là lực lượng thuộc về loài người không thể khai phá, trong đó cũng bao hàm dục vọng sinh lý nguyên thủy nhất của loài người, chính là bởi vì như vậy, Thạch Thiên mới lâm vào trạng thái tìm người để phát tiết. Mà Maicy ở phương diện này so với mình còn mạnh mẽ hơn, lúc này tuy Thạch Thiên đã rút chân khí của mình ra khỏi cơ thể nàng, thế nhưng một khi đã nhận được luồng chân khí kỳ diệu này, dục vọng nguyên thủy nhất trong cơ thể nàng lại bị kích thích trở nên mạnh mẽ gấp bội, há chỉ với một câu nói của Thạch Thiên mà dập tắt được?
Con mắt Maicy đều bị đốt cháy thành màu hồng, dồn dập thở, hỏi: "Chẳng lẽ anh không muốn sao?"
Thạch Thiên đương nhiên rất muốn đem nàng áp dưới hạ thân, cố tình làm bậy một phen, thế nhưng cũng biết tuyệt không thể làm vậy, nhất thời cũng vô pháp giải thích rõ ràng cho nàng hiểu, đành phải nghĩ một đằng nói một nẻo, cười khổ nói: "Không nghĩ ra, lão tử giữa trưa chỉ uống chút rượu, hiện tại đói bụng quá, không còn năng lực làm việc này nữa đâu.”
Maicy nhìn thoáng qua hạ thân đang cương cứng của Thạch Thiên, đối với chuyện hắn tự nhận là không có "Năng lực" tỏ vẻ hoài nghi, nhưng mà nghe hắn nói đói bụng, chỉ có thể bỏ qua mà thôi, giọng căm hận nói: "Đáng giận, anh là một tên tiểu hỗn đản!"
Thạch Thiên vỗ lên cái mông khiêu gợi của nàng, đưa vào một cỗ chân khí, nói: "Còn không mau đi tìm cái ăn cho lão tử."
Lần này đưa chân khí vào trong cơ thể Maicy có hàm ẩn Thanh Tâm quyết, Maicy lập tức cảm thấy toàn thân thanh lương, dục niệm tuy không tiêu tán, thế nhưng lại làm cho nàng thanh tỉnh rất nhiều.
Maicy oán hận trừng mắt liếc nhìn Thạch Thiên, miễn cưỡng ngồi dậy, cầm lấy điện thoại gọi cho phòng ăn của khách sạn, đem hai phần ăn tối đến. Sau đó tìm lấy mớ nội y trong góc giường của mình, cũng không quanh co, xuống giường nhặt lên cái váy ngủ ở trước cửa, sau đó chạy về toilet trong phòng ngủ của mình tẩy rửa vết mồ hôi.
Thạch Thiên cũng vọt lên đi tắm rửa, sau đó liền nghe thấy chuông điện thoại vang lên, là Becker gọi, nói cho hắn biết Lý Hiểu Lệ lên một chiếc xe rời Ritz Hotel, lão đang phái người theo dõi chiếc xe kia. Thạch Thiên hỏi thăm kiểu dáng của chiếc xe tới đón Lý Hiểu Lệ, thì ra là một cỗ xe Mercedes dài, giống như chiếc xe hồi đón nàng lúc ở đại học, hẳn là xe của nhà nàng, hắn liền phân phó cho Becker không cần tiếp tục theo dõi nữa, để cho Becker lập tức lên lầu tới gặp hắn.
Becker hiểu rằng bản thân lần này không tránh được một hồi trách mắng, tuy hoảng hốt nhũn người ra, thế nhưng lại không dám trậm trễ, ngay cả thang máy cũng không dùng, mà trực tiếp giống như hỏa tiễn phi tới cầu thang bộ.
Cửa phòng mở ra, sau khi Becker bước vào liền bắt gặp sắc mặt bình tĩnh của Thạch Thiên, hắn đang ngồi trong phòng khách, vội vàng đóng cửa lại bộ dạng bất an tiến tới trước mặt Thạch Thiên, cúi người làm ra vẻ mặt để người trách phạt, cung kính nói nhỏ: "Chủ nhân, tôi đến rồi."
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231
Bất Diệt Truyền Thuyết
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương 252: Cải biến tâm pháp.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ***********
Thạch Thiên khoát tay áo, ý bảo hắn ngồi xuống.
Becker không dám ngồi, hắn hơi do dự một chút sau đó tới cái ghế tựa, cũng chỉ dám đặt nửa cái mông xuống mà thôi, bộ dạng rất khiêm nhường. Lúc này phòng ăn đã đưa cơm lên, Becker vội vàng đích thân đem bữa tối của Thạch Thiên đặt lên bàn ăn, quay lại đã thấy Thạch Thiên nhắm mắt lại rơi vào trầm tư, chưa có ý tứ thức dậy ăn, hắn không dám lên tiếng quấy rầy, lại ngồi trở lại bên cạnh Thạch Thiên chờ xử lý.
Sau nửa ngày, Thạch Thiên mới mở to mắt, hỏi: "Có giấy bút không?"
Becker vội nói: "Có có..." Từ trong túi áo lấy ra một tấm sổ nhỏ cùng với một cây bút chì, chuẩn bị ghi chép ý chỉ của Thạch Thiên.
Thạch Thiên duỗi tay cách không bắn ra một trảo, lúc này hắn mới lĩnh ngộ được Loa Toàn chân khí, giống như như thực chất từ trong tay mình phát ra, cuốn sổ cùng với bút chì trong tay Becker như bị một đôi tay vô hình nâng lên không trung, tốc độ cũng không nhanh không chậm bay tới trong tay Thạch Thiên.
Cái loại đích thủ pháp cách không lấy vật này Becker mới là lần đầu tiên được thấy, lập tức trợn mắt há hốc mồm, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ mà lại rất bội phục.
Phải biết rằng cao thủ nội gia sử dụng nội lực cách không lấy vật, nhưng thật ra là mượn vật phẩm khác chung quanh để sinh ra lực phản tác dụng, đem vật phẩm các mình không xa thu vào, đây cũng không phải là cao thủ thông thường có thể làm được, trong Thành Bảo chỉ có Lorant có công lực vượt qua trăm năm mới có thể làm được.
Thủ pháp cao minh hơn chính là lợi dụng chân khí cường đại đem vật phẩm chung quanh đông cứng lại, hơn nữa khiến cho chân khí trong thời gian ngắn ngủi có thể làm không khí đông cứng lại sau đó lập tức trở lại trạng thái bình thường rồi thu tới tay, thật ra đó cũng là dựa vào là lực phản tác dụng. Thạch Thiên tung hoành thiên hạ hơn một nghìn năm đã gặp qua vô số cao thủ, có thể sử dụng thủ pháp này cách không lấy vật của người khác tuyệt không vượt qua năm người, chính hắn sau khi hiểu được dùng chân khí Loa Toàn ngưng tụ thành một nhúm tâm pháp, đó cũng là đã ngoài hai loại thủ pháp rồi. Hiện tại chân khí bị vặn thành một nhúm. Trở nên thu phóng tự nhiên, sẽ giống như cánh tay được kéo dài ra, như lúc này đem vật ở trong tay Becker thu lấy vậy, hơn nữa tiêu hao nội lực cũng không nhiều.
Becker bởi vì tu vi có hạn, còn không làm được chuyện cách không thủ vật. Thế nhưng sự ảo diệu bên trong hắn lại hiểu. Nhưng vừa rồi cũng không phát giác ra sự ba động của chân khí, bút cùng sổ ở trong tay đã bị Thạch Thiên thu lấy, hơn nữa tốc độ di động trên không trung lại "Chậm" đến mức vô lý, nếu không phải trong suy nghĩ của hắn vốn coi Thạch Thiên là một vị thần cấp, nhất định sẽ cho là mình bị hoa mắt, hoặc là gặp quỷ.
Thạch Thiên viết vài chữ lên cuốn sổ, sau đó trả lại cho hắn, nói: "Có hiểu gì không?"
Becker lúc này mới tỉnh lại, vội vàng mở sổ ra, nhìn kỹ nội dung mà Thạch Thiên viết trong đó. Nhìn hai lần sau đó mới cẩn thận từng ly từng tí hồi đáp: "Chủ nhân, đây là tâm pháp trong khi tu luyện lực sao? Cùng công pháp tổ gia gia truyền thụ... A... Không đúng... Có phần tương tự như công pháp mà gia chủ chúng ta truyền thụ, nhưng mà... Nhưng mà..."
Thạch Thiên nói: "Tu vi của ngươi quá thấp. Trước tiên cầm lấy đi giao cho Lorant, chỉ có hắn mới minh bạch, để cho hắn học sau đó dạy cho các ngươi."
Becker vừa mừng vừa sợ nói: "Nguyên lai chủ nhân muốn truyền thụ tâm pháp mới cho chúng ta."
Thạch Thiên giải thích nói: "Đây không phải là tâm pháp nội công mới, chỉ là lão tử đem tâm pháp trước kia đã truyền thụ cho các ngươi sửa đổi mà thôi."
Becker nghe vậy trong lòng mặc niệm khẩu quyết tâm pháp, lại so sánh với nội dung mà Thạch Thiên đã ghi. Lập tức hiểu ra, chợt nói: "Chủ nhân cải biến chính là phương pháp phát công Trung Hành khí sao?"
Thạch Thiên khen ngợi nói: "Tiểu tử ngươi cũng không phải quá đần."
Becker lập tức đỏ mặt, vộ nói: "Đa tạ chủ nhân khích lệ. Thật ra trong đám người tại Thành Bảo, tôi là người lĩnh ngộ kém nhất, vừa rồi nhìn hai lần cũng chưa thấy sự ảo diệu trong đó, chỉ cảm giác đem chân khí ngưng tụ thành một khối pháp môn, nhưng mà lại nhưng không biết làm như thế nào để làm được như vậy..."
Thạch Thiên trách mắng: "Không phải ngưng tụ thành một khối, mà là đem chân khí tại trong kinh mạch thông qua việc cấp tốc xoay tròn làm tăng tốc độ lên, khiến cho chân khí ngưng tụ thành một nhúm chân khí lưu mạnh mẽ, như vậy khi chân khí phát ra ngoài cơ thể tụ mà không tán, chẳng những uy lực tăng lên mà còn dễ dàng khống chế."
Becker nghiêm mặt nói: "Cám ơn chủ nhân chỉ bảo, hắc! Nếu là thật sự có thể làm cho chân khí phát ra ngoài tụ mà không tán, uy lực kia nhất định rất cường đại, thật làm cho người ta mong chờ quá. Tổ gia gia nhất định có thể minh bạch, tôi lập tức Fax qua cho tổ gia gia xem..." Nói xong hắn hưng phấn đứng thẳng lên, sau khi hành lễ với Thạch Thiên liền phóng vào văn phòng chuyên dụng.
Thạch Thiên nhíu mày, nhẹ giọng tự nhủ: "Ngưng tụ thành bó, ngưng tụ thành khối... Ngưng tụ thành khối..." Trong lòng khẽ động, một đám chân khí từ đan điền bay lên, phương thức Loa Toàn mới lĩnh ngộ được chuyển tới ngón trỏ, cũng không lập tức phát ra. Cố ý thúc dục, sợi chân khí tại đầu ngón tay càng chuyển càng nhanh, trong khoảnh khắc biến thành một đoàn địa khí cấp tốc xoay tròn, cuối cùng ngưng tụ thành một viên khí châu vô hình.
Thạch Thiên duỗi ngón trỏ ra, búng nhẹ một cái, hạt chân khí mắt thường không cách nào trông thấy từ đầu ngón tay vô thanh vô tức cực tốc bắn ra. Chỉ nghe thấy "Bùm" một tiếng muộn hưởng, trên bức tường đối diện đã bị thủng tối thiểu nửa thước sâu, chiều rộng của hố ước bằng nắm tay, tiếp đó "Tách" một tiếng, cái bàn ăn bằng gỗ kiên cố không ngờ bị chân khí bắn thủng mà vỡ thành hai nửa, đổ sang hai bên, nguyên bình hoa đặt trên bàn cùng với đĩa hoa quả tươi đều lăn trên mặt đất, tạo thành một mảng bừa bộn.
Becker cùng Maicy nghe được âm thanh dị dạng, đều chạy ra, khi nhìn thấy bàn ăn bị hủy cùng đám hoa quả mảnh gỗ trên bàn, đều nghi hoặc nhìn về phía Thạch Thiên.
Thạch Thiên nhún vai, xấu hổ cười khan nói: "Cái bàn chất lượng cũng kém quá đi..."
Becker đoán ra bàn ăn nhất định là bị Thạch Thiên chém thành hai khúc, thấy thần sắc trên mặt Thạch Thiên có điểm không đúng, hẳn là không phải bởi vì nhân hỏa xuất thủ hắn mới yên tâm, cũng không dám truy vấn nguyên nhân. Hắn sớm biết Maicy hôm nay sẽ qua chỗ này, lúc này thấy nàng mặc một bộ áo ngủ gợi cảm mê người, thần sắc mặc dù có vẻ mệt mỏi, thế nhưng hai gò má ửng hồng, giữa lông mày ẩn chứa vẻ thỏa mãn sau khi kích tình, lại nhìn trên người Thạch Thiên ăn mặc không có chỉnh tề, tự nhiên minh bạch giữa hai người này có quan hệ không bình thường, trong lòng không khỏi thầm khen chủ nhân có diễm phúc thật dày.
Có Maicy tại đây, hắn không dám xưng hô Thạch Thiên là vi chủ nhân, cho nên tiến lên phía trước nói: "Thạch tiên sinh, tôi đi bảo người khách sạn đổi một cái bàn mới, sau đó mang thêm hai suất ăn tối cho ngài."
Thạch Thiên gật nhẹ đầu, hắn đối với chuyện vừa phát sinh cũng rất giật mình, Loa Toàn chân khí đã đem uy lực của chân khí tăng lên vài lần, không thể tưởng được nghe một câu nói vô tâm của Becker lại có điểm sáng rõ, đem chân khí ngưng tụ thành một viên khí châu nho nhỏ, sau lại bắn ra, uy lực tăng lên gấp bội. Nhưng mà loại chân khí châu này không thể thu phát tự nhiên, một khi phát ra ngoài cơ thể, sẽ không chịu sự khống chế của mình nữa, may mắn vừa rồi chỉ là một viên nho nhỏ, nếu như toàn lực phát ra, sẽ không chỉ bản ăn, bức tường bị đập ra đơn giản như vậy.
Tuy lĩnh ngộ được chân khí xoắn ốc, cũng không có khiến Thạch Thiên, một kẻ qua hơn hơn một nghìn năm không có gặp được đối thủ xứng tầm, nhiều ít cảm giác hưng phấn, thế nhưng Thạch Thiên vẫn đang rất bội phục người đã sáng tạo ra tâm pháp này, cảm thấy tổ chức phía sau Bellay không thể xem thường. Chính hắn tuy không sợ, vốn dĩ sau khi tu vi mọi người trong Thành Bảo kể cả Lorant chưa được khai phá Loa Toàn chân khí chỉ sợ cũng không ứng phó được, đây cũng là nguyên nhân vì sao Thạch Thiên lập tức đem chuyện lĩnh ngộ Loa Toàn chân khí vừa rồi truyền thụ cho Thành Bảo. Trừ chuyện đó ra, Thạch Thiên cảm thấy cũng phải đem tin tức tổ chức thần bí này tồn tại nói cho người trong Thành Bảo biết, sau một hồi suy nghĩ, hắn đi tới chỗ Becker đã bước tới cửa, nói: "Một hồi nữa đem mấy người của các ngươi tại Paris tới đây, ta có lời muốn nói với bọn họ."
Becker ngẩn người ra, sau đó hỏi: "Kêu toàn bộ bọn họ tới đây sao?" Hắn không biết theo như lời nói của Thạch Thiên "Người của các ngươi ở Paris" Không biết là bao gồm những người nào, nếu đem tất cả nhân viên của công ty TB quỹ tại Paris vậy đừng nói là căn phòng này, mà ngay cả tòa Ritz hotel này cũng không chứa được, huống chi còn có người của Thiên Thạch đồng minh nữa.
Thạch Thiên nói: "Chỉ người của Thành Bảo thôi."
Becker vội vàng gật đầu đáp ứng, một lần nữa hướng tới Thạch Thiên cùng Maicy thi lễ rồi mới lui ra ngoài.
Ritz hotel rất nhanh đã phái người tới dọn dẹp sạch sẽ gian phòng, một vị trung niên nữ sĩ giống như quản lí đi tới, một câu cũng không đề cập tới cái bàn tại sao bị vỡ, ngược lại rất lễ phép nói xin lỗi Thạch Thiên, sau đó tạm thời lấy một chiếc bàn ăn dự bị đã cất kỹ đổi vào, cùng với hai phần bữa tối tinh mỹ tới.
Bữa tối đã xong, sau khi Maicy kêu bồi bàn khách sạn tới thu dọn đồ ăn, bồi bàn vừa rời đi, Becker cũng tiến vào, nói: "Thạch tiên sinh, tất cả mọi người đã đến, hiện tại đưa bọn họ vào được chưa ạ?" Chắc hẳn bọn họ đã sớm chờ ở ngoài, chỉ là sợ ảnh hưởng tới việc dùng cơm của hai người cho nên đợi bồi bàn rời đi sau đó mới tiến vào.
Thạch Thiên kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy sao... Bọn họ không phải đều giống như ngươi, không phải là đều làm lái xe cho ta đó chứ, không phải là sớm chờ lão tử ở trong khách sạn a?"
Đám người ngoài cửa còn chưa đi vào, lúc này nghe vậy, cũng nhịn không được khì khì cười, nhưng mà lập tức đều nhịn lại, nghe thanh âm đều có cả nam lẫn nữ, tối thiểu cũng phải có hơn hai mươi người.
Becker trừng mắt, lúng túng nói: "Bọn họ... Bọn họ đương nhiên cũng không muốn làm lái xe cho ngài, kỹ thuật so với tôi còn kém xa, làm việc cũng không có trầm ổn như tôi, cho nên cũng không có tư cách làm lái xe cho ngài." Rõ ràng đám người ngoài diễu cợt hắn giả mạo làm lái xe cho nên hắn rất bất mãn, nhân cơ hội quở trách bọn họ một phen.
Thạch Thiên gật đầu nói: "Để bọn họ vào đi."
Becker mở cửa, hơn hai mươi người sắp xếp thành hàng đi vào, cùng đi tới hành lễ với Thạch Thiên cùng Maicy, đứng đầu chính là lão đại Braid của Thiên Thạch đồng minh, mặt khác còn mấy người Thạch Thiên cũng có gặp qua hai ba lần, đại bộ phận đều có thể nhớ tên.
Maicy thấy những người này khí độ đều bất phàm, phong cách ăn mặc cũng rất sang trọng, thái độ đối với Thạch Thiên rất cung kính, nàng kinh ngạc đồng thời ẩn ẩn cảm thấy thân phận của Thạch Thiên hẳn không chỉ là trợ lý của Samantha hoặc là ngôi sao bóng đá đơn giản như vậy. Nàng xem ra Thạch Thiên có việc cần thương nghị với mấy người này, tại gò má Thạch Thiên khẽ hôn một cái, sau đó rất thức thời nói: "Em hơi mệt chút, em về phòng nghỉ trước đây." Nàng dứng dậy gật đầu với đám người Braid, rồi chậm rãi đi vào trong phòng ngủ, nhưng mà không phải trong phòng ngủ của mình mà là phòng ngủ của Samantha cùng Thạch Thiên.
Last edited by ng0ctu231; 06-01-2011 at 09:47 AM.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231
Maicy sau khi trở lại phòng ngủ, Thạch Thiên trước tiên quét mắt nhìn hơn hai mươi người, đám người này căn bản ngày đó đều tại Hongkong tham dự trụ sở kiến thiết mới của Thiên Thạch Thành Bảo, cùng lễ mừng năm mới khi tại trụ sở mới, đến Paris ngoại trừ Becker mấy người cùng đi, những người khác hẳn là vẫn còn ở Hongkong.
Thạch Thiên không thể tưởng được chính mình vừa tới Paris một ngày, những người này cũng đều lập tức tới, rõ ràng muốn đi theo hắn, vì vậy hắn trừng mắt trách mắng Braid: "Các ngươi nguyên lai không phải đều tại Hongkong sao, như thế nào đều chạy tới Paris vậy? Có phải là ở Hongkong khó chịu, cho nên chuẩn bị đem gia tộc rời tới Paris phỏng?"
Braid khó khăn tiến lên phía trước nói: "Không phải a, căn cứ ở Hongkong vừa mới khởi công xây dựng, lại có đích thân tổ gia gia quản lý, tạm thời không cần nhiều người như vậy, cho nên đều để cho bọn tôi tới đây ạ."
Thạch Thiên trách mắng: "Cũng không cần nhiều người đến Paris như vậy chứ.Trong Thành Bảo Lý đều là lão nhân cùng tiểu hài tử, ở bên ngoài làm việc cũng tổng cộng không tới hai trăm người." Hắn duỗi tay chỉ vào một nam tử trẻ tuổi ở đằng sau Braid, nói: "Jim tiểu tử này, đã từng nói cho lão tử biết hắn đã từng làm việc tại Anh quốc, như thế nào lại không trở về Luân Đôn mà đến Paris?"
Người được kêu là Jim này sắc mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ không thôi, thế nhưng nghĩ đến việc mình ở trụ sở mới của Thiên Thạch Thành Bảo tại Hongkong, chỉ có hai lần được gặp mặt chủ nhân, vậy mà người vẫn còn nhớ rõ tên mình, cũng nhớ rõ những lời mình đã nói, trong nội tâm lại dâng lên niềm cảm động cùng tự hào, trong ánh mắt dần trở nên mơ hồ, thiếu chút nữa rớt lệ.
Những người khác phỏng chừng hơn phân nửa cũng không phải phụ trách sự vụ ở Paris, giờ phút này đều lặng lẽ cúi đầu, sợ mình giống như Jim bị Thạch Thiên nhận ra. Bọn họ cũng không phải sợ bị Thạch Thiên điểm danh phê bình, mà là sợ bị Thạch Thiên đuổi đi. Mất đi cơ hội vì chủ nhân xuất lực.
Braid chỉ đàng thừa nhận, nói: "Chủ nhân ngài nói không sai, Jim hắn xác thực là làm việc tại Anh quốc, ở đây ngoại trừ Becker, Braid, cùng Michelle năm người, những người khác không trực tiếp phụ trách sự vụ ở Paris." Hắn sau khi liếc mắt nhìn lén Thạch Thiên. Tiếp đó giải thích nói: "Paris vì là khá gần Thành Bảo, là một trong những thành thị trọng điểm phát triển Thiên Thạch đồng minh cùng TS quỹ, giống như rất nhiều tổng bộ cùng các công ty đa quốc gia của Quỹ TS đều nằm tại Paris. Hiện tại bởi vì muốn đem Thành Bảo chuyển qua Hongkong, cho nên chúng ta chuẩn bị đem một bộ phận sản nghiệp ở Paris cùng Thụy Sĩ, kể cả tổng bộ Quỹ TS dần dần đều chuyển dời đến Hongkong, cho nên mới có nhiều người tới Paris, Pirnie hiện tại cũng mang theo không ít người từ Hongkong tới Thụy Sĩ, để xử lý sự vụ bên đó. Đương nhiên, chúng ta đi Paris ngoại trừ những công việc này ra, nguyên nhân trọng yếu nhất còn là vì chủ nhân ngài đã tới Paris..."
Hắn không dám nói ra toàn bộ sự thật, đề phòng Thạch Thiên đi thị sát công việc của bọn họ, đến lúc đó sẽ phát hiện ra chỗ không đúng. Phải biết rằng bọn họ đem Thành Bảo chuyển dời đến Hongkong thật ra là vì vị chủ nhân Thạch Thiên này đột nhiên đi Hongkong, sau đó bọn họ mới quyết định. Muốn xây trụ sở mới ở Hongkong tối thiểu cũng phải mất nửa năm, hiện tại đem các tổng bộ công ty dời đi Hongkong còn hơi sớm. Sau khi giải thích một phen, cùng thừa nhận chính mình cùng hơn hai mươi người đến Paris chủ yếu là vì muốn ở bên người chủ nhân, tùy thời chờ đợi vì hắn xuất lực.
Thạch Thiên trong lòng biết rõ, cho nên khoát tay để Braid không cần giải thích nữa. Đám người Thành Bảo Lý đem hắn dây dưa không rõ, thế nhưng cũng biết là bọn họ xuất phát từ lòng trung thành, hắn cũng không muốn trách cứ nữa. Phân phó hơn hai mươi người tìm chỗ ngồi xuống.
Braid đám người không dám trực tiếp ngồi ngang hàng trên sô pha cùng với Thạch Thiên, tất cả đều chạy tới phòng của khách sạn lấy một cái ghế, sau đó đối diện với Thạch Thiên xếp thành ba hàng, tạo thành một nửa vòng tròn. Bọn họ hiểu rằng gần đây bởi vì ngại làm phiền bọn họ cho nên Thạch Thiên sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm bọn họ, hơn nữa bây giờ chỉ muốn toàn bộ đám người Thành Bảo Lý tới, phỏng chừng là có đại sự cần bọn họ đi làm, vẻ mặt của một đám người đều tràn đây hưng phấn dùng ánh mắt mong chờ nhìn Thạch Thiên.
Thạch Thiên tại sao phải đến Paris tìm kiếm Alex, vì hắn đột nhiên mất tích, rồi chuyện cùng Samantha tại du thuyền, sau đó khiến Alex chết khiếp rồi dùng chân nguyên cứu sống hắn, sau đó nói hôm nay tìm được Bellay không phải là con gái ruột của Alex, sau khi sự tình đã phát sinh. Lại gặp được Lý Hiểu Lệ đương nhiên là khiến hắn biến mất rồi.
Braid đám người hiểu rằng Thạch Thiên bay tới Paris là vì tìm Alex, thế nhưng không biết bốn năm trước Alex tới Thiên Thạch Thành Bảo bái phỏng rồi cùng Lorant nói chuyện, điều này khiến Thạch Thiên cảm thấy hứng thú, mà mục đích của hắn là muốn phá giải vẻ kỳ bí của tính mạng. Lúc này bọn họ nghe được Thạch Thiên muốn làm cho đám ngươi Thành Bảo đều giống như Lorant có thể trường thọ bất tử, lập tức cả đám đều cảm động đến nỗi muốn khóc to.
Về phần Bellay đề cập tới tổ chức thần bí kia có gây bất lợi đối với Thiên Thạch Thành Bảo hay không. Cho dù bọn họ có phải chết cũng không để trong lòng. Thiên Thạch Thành Bảo tại thế giới hắc đạo có ảnh hưởng rất lớn, tài lực lại thập phần hùng hậu, nhiều năm qua không ai dám trêu chọc, bọn họ từ nhỏ đã luyện được một thân võ nghệ, cơ bản không có đất dụng võ. Hiện tại đột nhiên nghe nói có một tổ chức thần bí đã sớm theo dõi bọn họ, hơn nữa đám người trong tổ chức này đều có tu vi cực cao, bọn họ chẳng những không lo lắng ngược lại còn có phần chờ mong.
Phải biết rằng bọn họ từ nhỏ đều được nghe tổ tông kể chuyện truyền kỳ về Thạch Thiên, hiện tại Thạch Thiên trong truyền kỳ đã trở lại, tự nhiên hy vọng bản thân có thể giống như tổ tông đồng thời đi theo Thạch Thiên sáng tạo một chút cố sự truyền kỳ.
Sau khi nghe Thạch Thiên nói xong, Braid nói: "Chủ nhân, tôi cảm thấy mục đích của tổ chức này khẳng định không muốn để cho ai biết, nếu như chỉ là vì nghiên cứu khai phá tiềm lực con người, vì sao bốn năm trước lại không trực tiếp cùng tổ gia gia ở Thành Bảo nói rõ, chắc cũng không phải là chuyện gì khó."
Becker gật đầu phụ họa nói: "Braid nói không sai, tổ chức này tìm tới ngài động cơ rất đáng nghi, nếu như bọn họ làm một cuộc nghiên cứu bình thường, Bellay giáo sư tựu cũng không dùng thủ đoạn hạ cấp là rượu mê để đối phó với chủ nhân."
Braid kích động đứng lên nói: "Bọn họ dám dùng thủ đoạn hèn hạ như thế để đối phó với chủ nhân, tuyệt đối không thể nhẹ nhàng bỏ qua được, ngay bây giờ tôi sẽ đi kêu người tới bắt nữ giáo sư Bellay, tra ra sào huyệt của tổ chức này, sau đó sẽ cùng chủ nhân tới đập bẹp tổ chức của bọn chúng, giết sạch mới thôi..." Hắn càng nói càng kích động, trong mắt bắn ra tinh quang sáng rực, tưởng tượng thấy mình cũng giống như tổ tông, đi theo Thạch Thiên tái hiện lại trường chém giết giết sạch tam đại gia tộc Châu Âu cách đây hơn một trăm năm.
Thạch Thiên quát: "Ngươi ngồi xuống cho ta, lão tử nếu như muốn bắt nàng, vừa rồi đã bắt tới đây, còn cần ngươi phải đi bắt sao? Chuyện của tổ chức này lão tử đã có chủ ý, không cần các ngươi quan tâm."
Braid thành thành thật thật ngồi trở lại ghế, nghĩ thầm, vậy tìm chúng ta tới làm cái gì...
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231
Thạch Thiên trừng mắt liếc nhìn Braid, sau đó nói tiếp: "Hai người các ngươi vừa mới nói những lời đó chẳng lẽ ta lại không hiểu sao, lão tử chính là đang nghĩ xem bọn hắn đến tột cùng là muốn làm cái quỷ gì, các ngươi chưa gì đã muốn động."
Braid nhịn không được hỏi: "... Chủ nhân, ngài hôm nay gọi chúng ta tới, chẳng lẽ không cần sai bảo gì sao?"
Thạch Thiên nói: "Để các ngươi tới nguyên nhân rất đơn giản, chính là muốn đem chuyện của tổ chức này nói cho các ngươi biết, người ta đã sớm có chủ ý với các ngươi rồi. Vả lại hôm nay lão tử cũng đã phế đi một thân công phu của nữ nhân kia rồi, nếu tình hình cứ như vậy, bọn họ rất có thể sẽ triển khai hành động trả thù đối với người của Thiên Thạch Thành Bảo, đặc biệt là mấy người các ngươi khi làm việc tại Paris nên cẩn thận. Đương nhiên mấy người ở nơi khác cũng không thể không đề phòng, một hồi nữa các ngươi đem chuyện này nói cho mọi người ở các nơi khác biết để bọn họ có sự chuẩn bị."
Braid nghiêm nét mặt nói: "Chủ nhân ngài không cần phải lo lắng cho chúng ta, đừng nói là một tổ chức, cho dù đối phương là một quốc gia cường đại nhất trên cái thế giới này chúng ta không sợ bọn họ đâu."
Những người khác cũng đều đứng dậy tỏ thái độ, dõng dạc tỏ vẻ như cho dù toàn bộ thế giới đối nghịch với bọn họ, trở thành kẻ thù chung của thế giới cũng không sợ hãi chút nào.
Thạch Thiên cười khổ, hỏi Becker: "Vừa rồi ta viết cho ngươi phương pháp vận khí, ngươi đã cho bọn họ xem qua chưa?"
Becker gật đầu nói: "Vừa rồi ở ngoài cửa tôi đã cho bọn họ xem rồi, chẳng qua là tâm pháp do chủ nhân sáng tạo thập phần huyền ảo, chúng ta vẫn chưa thể nắm giữ những điểm trọng yếu trong đó, may mà nội dung không nhiều lắm, chúng ta có thể tiếp thu được."
Braid nói: "Tôi vừa rồi dựa theo tâm pháp của chủ nhân có thử qua, mặc dù có thể làm cho chân khí trong cơ thể vận hành xoay tròn, thế nhưng lại làm không được việc ngưng tụ chân khí thành một nhúm, hơn nữa khi phát công ra bên ngoài lại không khống chế được. Không cách nào làm cho chân khí tiếp tục xoay tròn, không có giống lúc trước khi phát công."
Thạch Thiên nói: "Chân khí mặc dù xưng là kỳ vi khí, thật ra thực sự không phải là khí, mà chính là lực vô hình của vũ trụ. Các ngươi đã tu luyện tâm pháp nhiều năm, nên biết điểm này. Braid ngươi tuy có thể đem chân khí với phương thức vận hành Loa Toàn tại giữa huyệt mạch, nhưng lại cố chấp, chẳng những không thể tăng cường uy lực, ngược lại chân khí lại bị tiêu hao nhiều hơn."
Braid đỏ mặt, nói: "Chủ nhân nói rất đúng, xác thực là cảm giác uy lực không lớn bằng lúc trước, tôi quả là đần mà."
Thạch Thiên lắc đầu nói: "Chuyện này không có quan hệ gì với trí thông minh cả, với tu vi trước mắt của ngươi, trong thời gian ngắn như vậy mà làm được điều đó đã là không dễ dàng rồi." Hăn nói xong liền duỗi tay chỉ vào một lọ hoa để gần góc tường bắn nhẹ, chỉ nghe thấy "Choang" Một tiếng vang nhỏ, trên bình gốm xuất hiện một lỗ nhỏ lớn bằng ngón tay, hơn nữa bên mép giống như là bị đúc vậy.
Đang lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm. Thạch Thiên nói tiếp: "Lúc trước ta cũng chỉ làm cho bình hoa này vỡ thành mảnh nhỏ mà thôi, không thể đáng ra một lỗ nhỏ như vậy, kết quả lúc nãy chính là bởi vì chân khí xoắn ốc phát ra có thể tụ mà không tán, giống như đem vô số sợi tơ mỏng kết thành một túm. dùng lực lượng tập trung lại một điểm. Mà trong lúc vô hình gia tăng tốc độ, uy lực tự nhiên sẽ càng lớn."
Lúc này một vị thanh niên hai mươi tuổi ngồi ở phía sau Becker đứng lên, e dè hỏi: "Chủ nhân. Có phải là giống như máy khoan điện có thể xuyên thấu thép tấm, thế nhưng những vật sắc bén khác lại không làm được có đúng không?"
Becker quay đầu lại trách mắng: "Đạo lý của máy khoan điện ai mà không biết? Chủ nhân truyền thụ tâm pháp đó đều là lực lượng thần kỳ nhất nhất trên thế giới này, sao có thể so sáng với một vật tầm thường là máy khoan điện, là một đạo cụ của đám xây dựng được. Chẳng lẽ không biết chân khí là vật vô hình, cũng không phải làm bằng mũi khoan sắt à, nhanh hướng tới chủ nhân nhận lỗi đi."
Những người khác ha ha nở nụ cười.
Thanh niên kia khuôn mặt lập tức mắc cỡ đỏ bừng, nói: "Chủ nhân, tôi...Tôi... Là tôi nói lung tung, thỉnh ngài đừng trách."
Thạch Thiên cười khoát tay áo, thấy khuôn mặt thanh niên này thành thật như vậy. Dáng người rắn chắc, cùng Becker lớn lên mười phần giống nhau, nhớ lại chính mình lần đầu tiên trở lại Thành Bảo, thanh niên này một mực đều đi theo bên người Becker, nhưng mà thanh niên này cực kỳ ít nói, mình cũng quên hắn gọi là gì rồi, vì vậy hắn cười nói: "Ngươi tên gì, là con của Becker sao?"
Becker cướp lời, nói: "Trí nhớ của chủ nhân thật tốt, nói tên là Ewen, là con trai độc nhất của tôi, năm nay đã hai mươi mốt tuồi rồi. Ài... Nó từ nhỏ cũng không có thông minh, nó ở trong Thành Bảo là đứa duy nhất so với đám bạn cùng lứa tuổi không có học hành nên thân."
Thạch Thiên nhìn Ewen một hồi, nói: "Công lực của tiểu tử này ngược lại tu luyện cực kỳ vững chắc đó."
Trên mặt Becker hơi có nét vui mừng, nói: "Ewen tuy hơi ngốc, thế nhưng luyện công lại rất chăm chỉ cố gắng, công lực tu vi của nó là cao nhất so với đám đồng lứa, cũng nhanh chóng vượt qua đám người bọn tôi." Hít tiếp một hơi, hắn nói tiếp: "Nhưng mà cũng vô dụng, kẻ ngốc chính là kẻ ngốc, không có một thân công lực thâm hậu, mỗi lần luận võ lại luôn thua người khác, hắn ngay cả người ít tuổi hơn cũng đánh không lại."
Ewen đỏ mặt hì hì cười, đoán chừng là thói quen của hắn, một chút cũng không cảm xấu hổ khi phụ thân ở trước mặt mọi người đánh giá hắn như vậy.
Thạch Thiên hơi cảm thấy kinh ngạc gật nhẹ đầu, cười nói: "Hắn vừa rồi hình dung cũng không sai, rất nhiều chuyện nhìn như đơn giản lại hàm chứa nhiều ý nghĩa. Vạn vật khác nhau, thế nhưng vạn vật đều có quan hệ, mượn máy khoan điện mà nói, ngươi biết mũi khoan chuyển động như thế nào không?" Lời phía sau là để hỏi Ewen.
Ewen giã đầu nửa ngày, khuôn mặt đỏ bừng nói: "Bởi vì... Bởi vì có điện... "
Lập tức lại khiến cho đám người cười lớn, không gian lập tức trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Becker xấu hổ ánh mắt trắng dã nhìn đứa con, nói: "Chủ nhân, là dòng điện sinh ra từ trường xoay tròn, cho nên khiến cho nó chuyển động."
Thạch Thiên ha ha cười nói: "Không sai, lão tử sống nhiều năm như vậy, đạo lý chuyển đổi loại năng lượng này cũng mới được đọc qua khi vài tháng tại Hongkong, có thể thấy được rất nhiều đạo lý thật ra đã sớm tồn tại cùng thiên địa, chỉ là lúc trước người ta không có phát hiện, không hiểu được lợi dụng như thế nào thôi. Thân thể của con người cũng là như thế, như một vũ trụ nhỏ vậy, bên trong ẩn dấu vô vàn huyền cơ, cùng vạn vật trong thiên địa đối ứng, tương thông. Trong khi tu luyện tinh hóa khí của tâm pháp, luyện thần đều có thể liên kết cùng với một loại năng lượng chuyển đổi, hữu hình vẫn còn là vô hình chẳng qua là năng lượng tồn tại ở trạng thái bất đồng. Cho nên mũi khoan hữu hình cùng chân khí xoắn ốc vô hình thật ra cũng giống nhau, bọn người các ngươi chỉ cần tập trung nhìn vào là có thể lĩnh ngộ được vấn đề mấu chốt thôi."
Mọi người nghe tới đây có chút hiểu ra, đều gật đầu tán thành.
Thạch Thiên nói tiếp: "Tâm pháp phát ra từ ý niệm, mà ý niệm lại phân ra hữu ý cùng vô ý, hữu ý là ở dưới, vô ý ở trên, vô pháp phân biệt được khác nhau giữa hữu hình vô hình vô, phải cần ý niệm của mỗi người mà quyết định. Các ngươi chỉ cần nhớ kĩ một câu "Vạn vật đều có hình, vạn vật đều không hình" Không nên hỏi ta ý nghĩa của sự mâu thuẫn trong đó, trong bí điển của sư phụ lão tử nói như vậy, lão tử cũng không biết giải thích thế nào cho các ngươi, các ngươi hãy tự mình tham ngộ đi."
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231