Tân Thế Giới Chương 5
Hoàng Kim Thành Chủ vs Cự Sa
Vừa kịp định hình mà chưa kịp định thần, Châu Thuận Thủy đã thấy trước mặt mình là một bàn tay lớn đang ập tới. “Ầm”, Cự Sa tóm lấy đầu Châu Thuận Thủy rồi đập mạnh xuống đất, lúc này đằng sau cuộc chiến của hai người là một cuộc tàn sát đẫm máu đang xảy ra. Nhìn thấy thảm cảnh nhà nhà bốc cháy, sập đổ, hàng loạt người dân của mình bỏ mạng không biết được Châu Thuận Thủy có hối hận vì quyết định của mình không, chỉ thấy ông ta cắn chặt môi rồi từ từ gằn giọng cố nói :
- Ngươi là tên khốn kiếp, Hoàng Kim Thành Chủ Bạch Sầu chắc chắn sẽ không tha cho ngươi, ngươi sẽ nhận được cái chết đau đớn nhất !
- Khặc khặc, cho dù có mười tên Bạch Sầu tới đây thì cũng chẳng cứu được ngươi đâu, và nên nhớ cho rõ rằng sự việc này xảy ra là do ngươi chọn, không có liên quan gì đến ta đâu. – Cự Sa cười nham nhở nói đảo trắng thay đen.
Châu Thuận Thủy chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà chờ đợi sự việc sắp đến, ông ta biết trước được số phận của mình. Sau khi tàn sát toàn bộ nơi đây, đám người Cự Sa trở lại chiếm hạm rồi rời đi, tiếp tục lang thang trên biển. Lúc này tại Hoàng Kim Thành, tiếng hò hét vang trời tại khu đấu trường, trên khán đài còn có sự hiện diện của Hoàng Kim Thành Chủ Bạch Sầu. Dưới đấu trường lúc này đang diễn ra một cuộc thi tuyển chiến tướng hàng tháng, do các chức vị chiến tướng có rất nhiều quyền lợi đồng thời cũng do mỗi tháng đích thân thành chủ đứng ra tổ chức cuộc thi để chỉ có kẻ mạnh mới có thể ở chức vị này cho nên các chiến tướng của Hoàng Kim Thành dù đều là những kẻ có năng lực cao nhưng cũng không dám lơ là chuyện luyện tập nâng cao năng lực để không bị kẻ khác đánh bại chiếm lấy vị trí. Cuộc tuyển chọn đã diễn ra được gần hết, cả buổi sáng không hề có bất ngờ nào, các chiến tướng bị thách đấu đều chiến thắng và giữ được vị trí. Bạch Sầu lúc này đang ngồi trên ghế của mình, đằng sau ông ta là hai thuộc hạ thân cận nhất, đồng thời hai người họ do đích thân Bạch Sầu chỉ dạy cho nên năng lực mỗi người đều có thể kiến lập vương quốc riêng cho mình, nhưng vì ơn của Bạch Sầu cho nên cả hai đều ở lại chấp nhận làm vệ sĩ bảo vệ ông ta, bọn họ thường được mọi người gọi là “Cặp Song Sinh” do họ chưa từng lộ mặt thật của mình, cả hai đều đen mặt nạ độc một màu và chỉ có một lỗ ở mắt phải, chỉ khác một người là mặt nạ màu đen còn một người là mặt nạ màu trắng. Một thuộc hạ của Bạch Sầu tiến tới thì thầm vào tai ông ta chuyện gì đó, sau đó Bạch Sầu hơi nhăn mặt rồi nói lớn :
- Được rồi, buổi tuyển chọn của tháng này còn ba cơ hội, nếu như không có kẻ nào dám thử sức nữa thì sau năm phút nữa sẽ kết thúc ở đây.
Lúc này có hai thanh niên bước tới, người đi sau thân hình to lớn nhưng dáng bộ đù đù chậm chạp, thanh niên đi trước dáng người nhỏ nhắn hơn nhưng nhìn chắc chắn và khuôn mặt cậu ta toát lên khí chất mạnh mẽ, tự tin.
- Còn có chúng tôi. – Thanh niên đi trước cất tiếng. – Cậu lên trước đi Trần Khải.
- Được. – Thanh niên dáng vóc đồ sộ đi sau tên Trần Khải nói rồi bước tới.
Đối thủ của cậu ta là một chiến tướng hạng ba. Sơ bộ một chút về các cấp chiến tướng của Hoàng Kim Thành :
+ Chiến tướng đặc biệt : chỉ có một người, quyền hạn chỉ dưới Bạch Sầu.
+ Chiến tướng hạng nhất : có ba người nắm giữ chức vụ này, mỗi người họ lĩnh nhiệm vụ cai quản các thuộc địa của Hoàng Kim Thành ở các nơi khác nhau. Một người ở đất Bắc, một người ở đất Nam, người còn lại ở đất Trung. Nếu không có chỉ lệnh trực tiếp từ Bạch Sầu họ được được toàn quyền tự quyết các vấn đề xảy ra.
+ Chiến tướng hạng hai : nhóm này có khoảng mười người, tất cả đều cực kì thiện chiến, lĩnh các nhiệm vụ chiến đấu ở ngoài chiến trường như đi chiếm đoạt hay bảo vệ đất đai.
+ Chiến tướng hạng ba : nhóm này là nhóm thấp nhất nhưng vẫn có những đặc quyền nhất định, đứng dưới các cấp kể trên nhưng có quyền điều động lượng lính thông thường trong quyền cho phép. Nhóm này thực hiện chức vụ bảo an cho các thành trì thuộc quyền cai quản của Hoàng Kim Thành.
Cuộc quyết đấu diễn ra, vị chiến tướng cấp ba kia lao tới tấn công với ý định phủ đầu, nhưng dù liên tiếp bốn năm quyền đều trúng đích thì Trần Khải vẫn đứng sừng sững tại chỗ không hề suy chuyển. Tiếp sau đó Trần Khải húc tới vị chiến tướng kia ngã xuống đất, cậu ta lập tức ngồi lên và khóa mọi cử động rồi quyền trái quyền phải đánh xuống tới tấp, nếu không phải có người tới can ngăn thì có thể Trần Khải đã đánh nát đầu của vị chiến tướng kia. Trần Khải đứng lên hét lớn để chứng tỏ sức mạnh của mình sau chiến thắng, thanh niên nhỏ con hơn đến sau lưng vỗ vai Trần Khải rồi cất lời :
- Làm tốt lắm, giờ để tớ làm nốt cho xong việc nào !
Có thể thấy Trần Khải rất nghe lời thanh niên nọ. Một vị chiến tướng cấp ba khác bước tới chỉ vào mặt thanh niên nọ mà nói lớn :
- Mau báo họ tên để ta còn tiện ghi vào sổ chiến tích.
- Nhớ cho kĩ cái tên Lý Minh nhé, còn ngươi khỏi xưng danh, ta không giỏi nhớ tên kẻ yếu. – Thanh niên trẻ tên Lý Minh cười cợt bước tới.
Bị một thanh niên trẻ tuổi nói vậy thật là một sự xỉ nhục lớn, vị chiến tướng kia nóng mặt hét lớn một tiếng rồi lao tới như muốn lập tức xé xác Lý Minh ra ngàn vạn mảnh. Nhưng quả thật sự tự tin của Lý Minh không phải của một kẻ điên, toàn bộ những đòn tấn công tới tấp của vị chiến tướng nọ đều bị Lý Minh dễ dàng hóa giải, không những thế anh chỉ mới dùng chân chứ chưa động tay. Kĩ thuật chân của Lý Minh cực kì điêu luyện, hoa xảo khiến người khác nhìn thấy mà thầm ngưỡng mộ, vị chiến tướng nọ dù càng đánh càng hăng nhưng vẫn chưa chạm được vào một sợi tóc của Lý Minh nên ngày càng phát điên hơn. “Vụt”, Lý Minh vung chân đá xoay người cực đẹp, “Bốp” trúng đòn rồi, vị chiến tướng kia xây xẩm mặt mày, chưa kịp lấy lại nhận thức thì lập tức trúng thêm hơn chục cước khác rồi từ từ đổ gục xuống. Hai người Lý Minh, Trần Khải sau khi chiến thắng được gọi tới trước mặt Bạch Sầu :
- Động tác điêu luyện, hoa mĩ mà hiệu quả ! Nếu ta không nhầm thì đó là Thiên Tàn Cước ?
- Quả thật không gì qua được mắt của thành chủ, đó đúng là võ công độc môn của gia tộc. – Lý Minh đứng trước mặt người quyền lực nhất thế giới lúc này nhưng vẫn tự tin khiến Bạch Sầu càng có hứng thú với anh hơn.
- Ha ha, tốt, tiếp tục trau dồi năng lực ngày sau tất có danh vọng lớn. Thôi giờ sẽ có người chỉ dẫn công việc mới cho ngươi, lui xuống đi. – Bạch Sầu cười lớn.
- Vâng, cảm ơn thành chủ, mong sau này được thành chủ tiếp tục giúp đỡ. – Lý Minh hành lễ rồi cùng Trần Khải lui xuống.
Cuộc nói chuyện kết thúc cũng là lúc kết thúc cuộc tuyển chọn, Bạch Sầu cùng “Cặp Song Sinh” lập tức rời đi. Lúc này trên biển đang có một cuộc đụng độ lớn xảy ra, Cự Sa Chiến Hạm đang bị năm chiếm hạm khác vây quanh, chỉ huy đám chiếm hạm này chính là chiến tướng hạng nhất của Hoàng Kim Thành “Phù Vân”.
- Khặc khặc, đám nhóc các người vây quanh thuyền nhỏ của ta là có ý gì đây ?! – Cự Sa dù bị vây hãm nhưng vẫn giữ vẻ nham nhở thường ngày của mình cười nói.
- Ngươi quá lộng hành rồi, ngay cả Hoàng Kim Thành cũng dám động vào, nếu bọn ta không dạy dỗ lại đám các người thì mặt mũi bọn ta để đâu, đám người khác chắc chắn sẽ cười Hoàng Kim Thành là đám yếu nhược mất. – Phù Vân chỉ vào mặt Cự Sa mà nói.
- Ây, sợ quá, sợ quá, lúc đó ta thật đâu muốn sự việc ra nông nỗi đó, chỉ tại hắn ta. Đúng, tất cả chỉ tại hắn ta đó, hắn keo kiệt bủn xỉn không cho ta thưởng thức chút rượu, có trách thì ngươi đi trách hắn chứ. – Cự Sa làm vẻ mặt vô tội nói.
Phù Vân không thèm để ý đến lời nói của Cự Sa, vận sức bật mạnh khỏi thuyền lao tới tấn công, lập tức một bóng đen từ sau lưng Cự Sa cũng lao tới. Cả hai chạm mặt trên không quyền qua cước lại, hơn chục chiêu không phân thắng bại, sau một cước đụng mạnh cả hai mượn lực lùi về chỗ cũ.
- Hầy, đám người Bạch Sầu thật không biết nói chuyện phải trái gì cả, ngươi nói có đúng không ? – Cự Sa nói với bóng đen vừa phân cao thấp với Phù Vân.
- Ngài nói phải, chúng đúng là lũ mọi rợ. – Bóng đen vừa rồi chính là Lý Trầm Châu.
Đám người Cự Sa đang cười cợt thì bỗng Cự Sa im bặt, rồi hắn từ từ quay đầu lại phía sau và nở một nụ cười khó hiểu :
- Ha, cuối cùng cũng tới thật rồi sao.
Trên đỉnh của Cự Sa Chiếm Hạm xuất hiện ba người, nhóm người vừa đến chính là Bạch Sầu và Cặp Song Sinh. Đám thuộc hạ của Cự Sa lúc này cũng lập tức im bặt, nhiều kẻ khi thấy Bạch Sầu còn bắt đầu cảm thấy run sợ trước bá khí uy nghi của ông ta. Bạch Sầu đứng đó im lặng một hồi mà nhìn đám người Cự Sa một lượt rồi mới cất tiếng nói :
- Đừng nghĩ với thân phận của ngươi mà ta sẽ bỏ qua. Ngươi đã động đến người của ta quá nhiều lần rồi, lần này nếu không bỏ lại một cánh tay thì toàn bộ đám người các ngươi phải bỏ mạng ở đây.
- Hm... Thân phận của ta ấy hả ? Khặc khặc, đừng làm ta buồn cười chứ, với sức của ngươi thì ...hm... ta nghĩ không hoàn thành được lời nói của mình đâu, khặc khặc ! – Cự Sa cười lớn.
- Ngu xuẩn, dù ta không muốn gây hấn với ông ta nhưng không dạy dỗ ngươi thì còn mặt mũi nào nhìn người dân của mình nữa !
Chưa đợi Bạch Sầu dứt lời Cự Sa lao tới, “Cự Sa Quyền : Nuốt Chửng” song quyền của Cự Sa cùng phát, đã nhằm mà đánh tới mặt Bạch Sầu. Nhưng muốn đánh trúng người được coi mạnh nhất thế giới hiện tại đâu phải dễ dàng, Bạch Sầu cũng tung ra tuyệt học của mình “Bàn Tay Thượng Đế”, chỉ thấy tay của ông ta vừa đưa tới trước lập tức có một luồng khí cực mạnh hình bàn tay ập tới Cự Sa. “Ầm”, một tiếng động lớn vang lên, Cự Sa bị đánh bật về sau, chỉ cần qua một chiêu đã thấy được thực lực của hai bên.
- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nắm lấy hay không đều do ngươi quyết định ! – Bạch Sầu thể hiện thần uy, từ trên cao ngước nhìn xuống đám người Cự Sa như đang nhìn một đám kiến.
- Ta nắm con mẹ nhà ngươi. – Cự Sa chửi lớn quyết không hàng.
Bạch Sầu không nói thêm lời nào, sau một động tác vung tay lên rồi hạ xuống thì lập tức một luồng khí hình bàn tay khác từ trên trời nhắm thẳng Cự Sa Chiến Hạm mà lao xuống. Luồng khí cực lớn, bao trùm cả một chiếm hạm với khí thế hủy thiên diệt địa, dù có là Cự Sa Chiếm Hạm nhưng trúng phải đòn này thì cũng phải thành đống sắt vụn. “Uỳnh”, một tiếng nổ lớn vang tận trời, chẳng lẽ đám người Cự Sa thực sự chôn thây đáy biển.
Làn khói mù từ từ tan, chiến hạm và đám người Cự Sa đều đã nằm yên dưới đáy biển chăng? Không! Cự Sa cũng không phải là một kẻ yếu nhược, vừa rồi hắn kịp phát ra một đòn với toàn bộ sức mạnh để cản lại cường chiêu của Bạch Sầu, chỉ thấy lúc này hai nắm đấm của Cự Sa đang giương thẳng lên trời, hữu hình khí của hắn tạo thành một cái bóng của một con cá mập khổng lồ trồi lên mặt biển há rộng hàm mà ngoạm kẻ xấu số nào đó. Tuy nhiên, đã một chiêu với chín phần sức mạnh của Bạch Sầu thì Cự Sa chắc chắn phải trả một cái giá khá đắt, miệng hắn lập tức phun ra máu rồi ngã khuỵu xuống. Lúc này dù toàn bộ người của Cự Sa vẫn giữ được mạng nhưng trước sức mạnh của Bạch Sầu thì kẻ nào cũng đều cảm thấy hoảng sợ, chúng bắt đầu lo cho mạng sống của mình, cái giá phải trả quá đắt nhưng Cự Sa đúng là một kẻ điên, hắn không hề xin tha mạng mà ngược lại còn tiếp tục khiêu khích Bạch Sầu :
- Khặc khặc, chỉ đến thế thôi sao, nếu vậy thì ta thất vọng lắm! Nào, thử làm lại xem có khá hơn không.
Bạch Sầu chẳng thèm đáp, chỉ tiếp tục nhìn Cự Sa rồi động tác tay từ từ đưa lên, nếu đòn này giáng xuống chắc chắn không một kẻ nào còn có thể đỡ được, bọn người của Cự Sa hoảng loạn, kẻ xin tha hàng, kẻ ôm đầu run rẩy chờ chết, nhiều tên khác thi nhau nhảy xuống biển để tránh cái chết sắp ập đến, chỉ còn Lý Trầm Châu vẫn im lặng đứng cạnh Cự Sa. Từ trên trời, mây bắt đầu quận lại, một luồng khí khác bắt đầu tụ thành hình để phát động. “Ầm”, sát chiêu tới rồi, Cự Sa lần này chắc chắn mất mạng, hắn đã không còn sức để đỡ đòn này. Nhưng bất ngờ xảy đến, một luồng nước với hình dạng một con rồng từ dưới biển phóng thẳng lên, hai luồng khí chạm nhau tạo thành tiếng nổ vang trời, dư chấn của vụ va chạm khiến tất cả các chiến hạm ở đó rung chuyển chao đảo mạnh như muốn lật. Dường như Bạch Sầu biết kẻ vừa tới :
- Ta không nghĩ ông sẽ ra mặt đâu, đây là chuyện riêng của ta mà !
- Xin lỗi, nhưng tất cả mọi việc xảy ra trên vùng biển của ta đều do ta quản, ngài cũng không phải ngoại lệ. – Người vừa tới chính là bá chủ của vùng biển Đông “Đại Hải”.
Một chiến thuyền lớn hình một con cá voi vừa tới, trên thuyền là “Hải Vương” Đại Hải cùng rất nhiều thuộc ha của ông ta. Bạch Sầu bị phá nhưng vẫn giữ bình tĩnh tiếp tục trả lời :
- Hắn ta đã gây quá nhiều thiệt hại cho ta, về phần tài sản ta có thể bỏ qua, nhưng về phần nhân mạng thì người dân sẽ nhìn ta bằng ánh mắt gì ?! Tất cả sẽ cho rằng ta không bảo vệ nổi nhân dân của mình !
- Được rồi, không cần nói nữa, sau này toàn bộ thuyền buôn của ngài ta sẽ giảm cho ba phần, chỉ lấy bảy phần so với giá thương lượng trước đây. Ta chỉ có thể cho con số đó, nếu ngài không chấp nhận thì ta vẫn tiếp tục lấy mười phần giá, còn Cự Sa ta vẫn mang hắn về, ngài muốn có hắn thí phải đấu với ta ! – Lời nói của Đại Hải dứt khoát dường như không có ý thương lượng thêm.
Lúc này đám lính của Bạch Sầu nào để yên, Phù Vân lập tức nói lớn :
- Quân đội của Hoàng Kim Thành chẳng lẽ phải sợ các ngươi, muốn đánh bọn ta tất nhiên chiều tới cùng !
Ngoài quân đội của Phù Vân hừng hực khí thế chuẩn bị chiến đấu thì Cặp Song Sinh lúc này cũng đang vận khí thủ thế, sát khí kín trời, trận đại chiến giữa hai thế lực lớn nhất thế giới hiện tại sẽ xảy ra ?
- Việc này đâu đáng để hai chúng ta xảy ra xung đột ! – Bạch Sầu lên tiếng, ông ta đương nhiên hiểu nếu chiến tranh giữa hai bên thực sự xảy ra thì ai sẽ là kẻ được lợi. – Được, ta chấp nhận, nhưng ta nhắc ông hãy xử lý Cự Sa cho thật tốt, nếu hắn còn chạm tới người dân của ta thì hắn chắc chắn không còn cơ hội sống tiếp đâu !
- Hả, sao thế được ? Chúng ta đâu phải sợ bọn chúng, ngài hãy hạ lệnh, chúng tôi lập tức sẽ ... – Phù Vân còn chưa nói hết kêu đã thấy Bạch Sầu giơ tay ra hiệu, hiểu ý lệnh Phù Vân cũng không dám tiếp tục đành im lặng rồi thu quân.
Đám người Bạch Sầu rời đi hết, lúc này Cự Sa và Đại Hải đang đối mặt nhau, cả hai đều không nói gì, im lặng chằm chằm nhìn nhau. Đại Hải cuối cùng cũng cất lời trước :
- Còn tiếp tục gây chuyện thì lần sau không ai cứu nổi ngươi nữa đâu.
Thật kì lạ, hai bá chủ của hai vùng biển nhưng Cự Sa coi Đại Hải như kẻ thù còn ngược lại Đại Hải dường như đã từng cứu mạng Cự Sa nhiều lần khác trước đây. Cự Sa dường như bỏ qua lời nói của Đại Hải, hắn gượng dậy ra lệnh cho những thuộc hạ còn lại vào vị trí khởi động chiến hạm rời đi, trước khi đi hắn quay lại nhìn Đại Hải rồi nói :
- Sinh mạng của ta do ta quyết định, còn lão già như ông lo giữ mạng đi, đừng có chết trước khi ta đoạt được tất cả của ông ! Khặc khặc, nhớ cho kĩ đấy.
Cự Sa không những điên mà còn là một tên khốn vô ơn, hắn không hề cảm ơn Đại Hại đã cứu mạng mà còn đe họa, nhưng Đại Hải chỉ im lặng thở dài nhìn theo bóng thuyền của Cự Sa khuất dần. Với sức mạnh của Đại Hải việc tiêu diệt Cự Sa dễ như lấy đồ trong túi, nhưng ông ta lại cứu mạng hắn, thật không hiểu trước đây giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Cuộc đụng độ giữa ba thế lực đi qua, lúc này sóng yên biển lặng, mọi chuyện tiếp tục bình thường như bao ngày khác. Tới với vùng đất Trung, lúc này trong rừng cây rậm rạp đang có một thanh niên chưa đầy hai mươi đang đùa nghịch với một đám khỉ, cả đám khỉ đủ các loại Khỉ Đá, Khỉ Lửa, Khỉ Hai Đầu ... Cậu ta hành động như một con khỉ, nhưng da thịt con người sao có thể chạm vào Khỉ Lửa hay vật nhau nô đùa với Khỉ Đá. Hóa ra trước đây cậu ta bị bỏ lại trong từng nhưng may mắn được một con Khỉ Hai Đầu nuôi dưỡng. Năm tám tuổi, may mắn gặp được một cao nhân ngang qua nơi đây, thấy cậu nhóc thân thiện, hòa đồng với nhiều loại động vật, lại có bản tính lương thiện dù hơi quậy phá nên ông ta rất hài lòng. Vị cao nhân nọ đã dạy cậu ta đọc viết, đồng thời truyền cho cả võ nghệ để cậu ta phòng thân. Đến năm cậu ta mười lăm, vị cao nhân bất đắc dĩ phải rời đi, ông ta để lại cho cậu cái tên Hầu Vương. Do từ nhỏ tới lớn Hầu Vương chỉ tiếp xúc với sư phụ mình là con người nên khi ông ta bỏ đi thì cậu ta lại tiếp tục hành động như loài khỉ dù vẫn biết đọc biết viết và ăn nói như con người. Hôm nay, Hầu Vương tiếp tục đùa nghịch với đám khỉ khác như mọi người thì cậu ta bắt gặp một người. Hầu Vương lập tức trốn trên một lùm cây nhìn xuống, bên dưới là một nam nhân chạc ba mươi đang tắm, thân hình vạm vỡ, khuôn mặt đàn ông, phong trần có thể khiến mọi cô gái xiêu lòng, đáng chú ý hơn là trên hai cánh tay của anh ta đều có xăm một con rồng cuốn quanh từ bả vai xuống , trước ngược và sau lưng cũng đều xăm ba con rồng cuốn lấy nhau rất đối xứng. “Xăm tám con rồng trên người, tên này bị bệnh ảo tưởng à?” Hầu Vương suy nghĩ. Người kia tắm xong lên bờ mặc quần áo vào rồi cười nói :
- Nếu có ý định mờ ám thì mời rời đi ngay cho, còn nếu không thì không cần phải trốn núp, chúng ta có thể đoàng hoàng nói chuyện kết bạn mà !
Hầu Vương nghe thế lập tức lao xuống nhăn mặt nói lớn :
- Ta mà thèm làm chuyện mờ ám ư ?! Nói cho ngươi biết ta tự hào từ xưa đến nay làm việc luôn quang minh chính đại như lời sư phụ dạy đó, tên bệnh ảo tưởng sức mạnh như ngươi thì biết gì mà nói !
- Ha ha, ta ảo tưởng sức mạnh ư, cậu dựa vào đâu mà nói thế ! – Nam nhân nọ tỏ vẻ ngạc nhiên cười nói.
- Hửm, còn phải hỏi sao ?! Xăm cả đống rồng trên người thì ngươi tưởng mình trở thành rồng được thật à, đám loài người thật điên loạn, đúng như sư phụ nói. Hầy, thôi, sư phụ nói ta tránh tiếp xúc với các người, ta cũng chẳng thấy hứng thú, ta phắn đâyyyyyyyy.
- Khoan chút, nếu ta không nhầm thì sau lưng cậu là Thiết Bảng ?! ( Thiết Bảng kiểu Tôn Ngộ Không đó)
- Hửm, ngươi cũng có con mắt tinh đời đó chứ. He he, đây là của sư phụ ta để lại cho ta, sư phụ nói nó rất quý, phải giữ gìn cẩn thận.
Nam nhân nọ tỏ ra khá thích thú với cây Thiết Bảng :
- Là của sư phụ cậu cho cậu ư ? Hm... có thể cho ta xem qua chứ ?
- Oh, không, không. Tất nhiên là không được rồi ! – Hầu Vương xua tay tỏ ý muốn bỏ đi.
Nam nhân kia lập tức xuất chiêu, cánh tay đưa tới tỏ ý muốn lấy cây Thiết Bảng :
- Nếu ta vẫn cứ muốn xem thì sao ?!
- Hừm, sư phụ ta dặn giữ gìn nó cẩn thận nhưng ... Nếu ngươi muốn xem thật thì đừng hối hận đấy ! – Hầu Vương cực kì lanh lẹ, vừa gạt tay nam nhân kia ra lập tức rút cây Thiết Bảng sau lưng mình rồi nhằm đầu mà vụt tới.
- Ha ha, tốt ! Nhưng muốn đánh ta thì phải xem thực lực của cậu được tới đâu. – Nam nhân nọ thực lực thâm sâu khó dò, Thiết Bảng vụt tới lực cả ngàn cân nhưng vẫn có thể dễ dàng dùng cánh tay không để đỡ đủ thấy phải là cao thủ khí cấp 5.
Hầu Vương sau một thoáng kinh ngạc lập tức lấy lại khí thế, thanh Thiết Bảng trong tay được sử dụng cực kì điêu luyện, chọc liền liên hoàn năm điểm đều chỗ hiểm. Nhưng như thế chưa đủ làm khó nam nhân bí ẩn kia, nhẹ nhàng dùng tay gạt tất cả hiểm chiêu, anh ta còn thuận thế áp sát khiến Hầu Vương lâm vào thế khó. Với tình thế trước mắt thì Hầu Vương sắp bị đoạt Thiết Bảng khỏi tay chăng ? Chỉ thấy cậu ta nhếch mép cười khẽ, sắp xuất ra thực lực chân chính của mình rồi.
Xuất chiêu rồi, thanh Thiết Bảng trong tay Hầu Vương xoáy mạnh quanh người tạo thành một cơn lốc nhỏ. Bất kì vật nào chạm phải cơn lốc này đều bị hủy hoại mạnh, cây cối xung quanh dạt cả sang một bên, đất đá cuốn bụi mù mịt, bàn tay của nam nhân nọ chạm sượt phải lập tức cảm thấy đau rát, nếu trúng chiêu ắt hẳn bị thương. Nhưng nam nhân bí ẩn nọ lại càng tỏ ra thích thú hơn :
- Ha ha, thú vị lắm ! – Sau đó anh ta vận công rồi hét lớn : - Thiết Long Thể.
Lúc này lộ rõ chân thân anh ta quả nhiên thực là một cao thủ khí cấp 5, thi triển tuyệt học của bản thân, anh ta dễ dàng dùng tay không bắt lấy rồi nắm chặt thanh Thiết Bảng khiến Hầu Vương kinh ngạc há mồm không ngậm lại được :
- Sa.. sao có thể chứ ?!
- Ha ha, với một cậu nhóc mà có thể lên tới khí cấp 3 và sử dụng Thiết Bảng điêu luyện thì quả thực triệu người có một. Nhưng còn phải luyện thêm nhiều !
Hầu Vương muốn giật thanh Thiết Bảng ra khỏi tay nam nhân nọ nhưng không thể lay chuyển chút nào. Cậu ta cắn chặt răng tức tối, bộc phát ra một tuyệt chiêu khác, thanh Thiết Bảng xoáy mạnh bật ra khỏi tay nam nhân kia, nếu là người bình thường khác thì bàn tay có thể đã bị lực xoáy xé toạc da thịt. Tuy thế Hầu Vương được thế không tha, cậu ta nhắm thẳng vào cổ mà đâm tới :
- Tên chết tiệt xem ngươi còn huênh hoang nổi không ?!
Một tiếng động lớn như hai thanh thép nguội va mạnh vào nhau vang lên, Hầu Vương lần đầu trong đời đi hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, thanh Thiết Bảng đã chọc đúng yếu điểm trên cổ, cậu ta ngỡ cổ họng của kẻ lạ mặt kia chắc chắn phải bị xé toác ra mới phải, nhưng không nam nhân nọ không mảy may xây xát. Thậm chí anh ta còn cười nhạt, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên nắm tay thanh Thiết Bảng :
- Ồ, quả thực là nó, một trong sáu món vũ khí tuyệt thế hiện nay !
Hầu Vương định thần lại mới sực giật mình nhận ra mình bị tước Thiết Bảng khỏi tay từ lúc nào, cậu ta ngập ngừng suy nghĩ, lúc này nếu kẻ lạ mặt kia không muốn trả lại thanh Thiết Bảng thì phải làm thế nào, sức không bằng người, chẳng lẽ không thể bảo vệ món đồ quý sư phụ để lại. Hầu Vương lan man suy nghĩ rồi cắn chặt môi lại, cậu ta định liều mạng, dù mất mạng cũng thề lấy lại Thiết Bảng. Nhưng khi Hầu Vương vừa vận sức định lao tới thì, nam nhân lạ mặt nọ ném trả thanh Thiết Bảng cho cậu ta và cười nói :
- Ha ha, thực sự là một món đồ rất quý đó, hãy giữ gìn cẩn thận. Nhưng với năng lực hiện tại của cậu nếu gặp phải kẻ mạnh thực sự thì ... Nếu muốn nâng cao thực lực cứ đến Cửu Long Trại trên núi, bất cứ khi nào ta cũng sẵn lòng chỉ dạy !
Nắm chặt lại thanh Thiết Bảng, Hầu Vương im lặng vài giây rồi thét lớn :
- Cỡ ngươi mà đòi làm sư phụ của ta sao ! – Quả thực tuổi trẻ nông nổi, nhưng cậu ta cũng chỉ là quá tôn trọng sư phụ mình, không muốn có kẻ nào khác coi nhẹ ông, lời nói của nam nhân nọ như chạm vào lòng tự ái rằng sư phụ cậu ta dạy bảo cậu ta không ra gì.
Thanh Thiết Bảng lại nhắm tới đầu nam nhân nọ mà đánh tới nhưng thực lực chênh lệch một trời một vực đã thể hiện rõ, nam nhân nọ nhanh lẹ xoay người tránh đồng thời dùng tay nắm lấy đầu của Hầu Vương dập mạnh xuống đất, “ẦM”, đất lún cả xuống, nam nhân nọ vẫn nắm chặt đầu và nói :
- Ta không hề muốn làm sư phụ hay gì gì của cậu, ta chỉ muốn nói nếu muốn nâng cao năng lực ta luôn sẵn sàng đấu với cậu cho đến ngày cậu có thể hạ ta. Hiểu rồi chứ !
Im lặng một hồi, bỗng cánh tay phải của Hầu Vương gắng gượng nhấc thanh Thiết Bảng gõ nhẹ vào đầu của nam nhân lạ mặt. Anh ta thấy thế cũng chỉ khẽ cười rồi đứng dậy xoay người bỏ đi :
- Nhớ đó, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể đến Cửu Long Trại tìm ta.
Hầu Vương gượng dậy đi theo sau rồi khẽ nói :
- Ta là Hầu Vương, ngươi là ...
Nam nhân nọ cười lớn hài lòng nói :
- Tốt, ta là Cửu Vân Long, mọi người trong sơn trại thường gọi ta là Trại Chủ, nhưng cậu muốn gọi ta sao cũng được. Sao hả, có hứng thú muốn gia nhập Cửu Long Thành Trại của ta ?
Hầu Vương đắn đo suy nghĩ một hồi rồi đi theo sau Cửu Vân Long mà nói :
- Được, Trại Chủ. Nhưng sau này chắc chắn ta sẽ hạ anh, cứ đợi đó.
- Ha ha, được, ta sẽ chờ, bây giờ chúng ta quay về trại, để ta giới thiệu cậu với mọi người.
Cửu Long Thành Trại gồm một trại lớn nhất ở trên đỉnh núi, xung quanh là 8 trại nhỏ hơn. Mỗi trại đều có một Trưởng Trại, họ đều là những cao thủ hạng nhất quy tụ dưới Cửu Vân Long vì nhiều lý do khác nhau, họ được toàn quyền xử lý tất cả công việc xảy ra ở trại của mình, đồng thời phải toàn lực bảo vệ an nguy cho trại mình cũng như ra sức giúp đỡ các trại khác. Công việc ở chín trại thường được tổng kết cho Ngũ Tổng Sư, ông ta là một ông già đã gần bảy mươi, cực kỳ thân thiết với Cửu Vân Long và là quản gia giúp Cửu Vân Long toàn bộ các công chuyện lớn nhỏ xảy ra ở Cửu Long Thành Trại cũng như các trại nhỏ trực thuộc khác ở khắp mọi nơi. Mọi việc hầu hết đều đã được người khác làm hộ cho nên Cửu Vân Long khá thảnh thơi, chỉ một vài việc thực sự lớn mới cần anh ta ra tay. Hai người Hầu Vương và Cửu Vân Long trở về trại, lúc này ở trại lớn đang có tới năm Trại Trưởng xuất hiện ở đây, ngày thường bọn họ đều ở trại của mình, ít khi có tới ba người tới trại lớn, hôm nay nhất định phải có việc gì lớn xảy ra mới khiến bọn họ đều ở đây.
- Ồ, chả mấy khi đông đủ thế này ! Hôm nay chắc phải mở đại tiệc ấy nhỉ. – Cửu Vân Long cười nói.
- Có chuyện lớn xảy ra rồi đó, anh còn cười cợt được sao ?! Ngũ Tổng Sư đang trong lều lớn đợi anh đó. Mà... Thằng nhóc đi bên cạnh anh là ai ? – Một phụ nữ trạc ba mươi với thân hình cực kỳ gợi cảm, khuôn mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt sắc lạnh nói.
- À để ta giới thiệu với mọi người luôn. Đây là Hầu Vương, từ nay cậu ta sẽ là người của trại chúng ta, mọi người giúp đỡ cậu ta nhé ! – Cửu Vân Long nói rồi quay sang Hầu Vương tiếp tục : - À còn mấy người đây đều là các Trại Trưởng tài giỏi nhất của ta, cậu có thể học ở họ nhiều điều đó. Uhm, đây là Hắc Góa Phụ Trại Trưởng trại hai, còn đây là trại trưởng trại năm Đại Hùng, còn kia là ...
Cửu Vân Long còn chưa kịp nói xong thì Hắc Góa Phụ lôi anh ta vào trong lều lớn :
- Còn luyên thuyên được nữa.
Cửu Vân Long và năm Trại Trưởng cùng vào lều lớn, Hầu Vương cũng im lặng vào cùng, bên trong là Ngũ Tổng Sư đang ngồi đợi sẵn, nét mặt vô cùng suy tư, lo âu.
- Cậu về rồi đó hả, mau ngồi xuống đi, ta có chuyện cần bàn đây. Hửm, còn thằng nhóc kia là ai ?
- Không sao, đều là người nhà cả, Ngũ Sư cứ nói đi. – Cửu Vân Long cười đáp.
Ngũ Tổng Sư được Cửu Vân Long cực kì tin tưởng và tín nhiệm, ngược lại ông ta cũng cực kì tin tưởng Cửu Vân Long, cũng như các Trại Trưởng khác, mọi người đều được Cửu Vân Long tin tưởng đối đãi chân thành nên đều nhất mực trung thành và tín nhiệm anh ta.
- Thực ra hai tuần trở lại đây, có một kẻ nào đó đã giết toàn bộ người ở hai trại nhỏ trực thuộc chúng ta ở Đất Bắc. Ta đã nhờ Trưởng Trại tám Lân Tinh tới điều tra nhưng hoàn toàn bế tắc. – Ngũ Tổng Sư muốn nói tiếp nhưng ậm ừ dừng lại.
- Có lẽ là một kẻ nào đó muốn nổi danh hoặc muốn tạo nên một thế lực mới thôi, chúng ta có thể nhờ vào vài mối quan hệ để người quen ở đó giúp tìm ra tên sát nhân mà. – Cửu Vân Long lúc này không còn vẻ cười cợt, nét mặt rất nghiêm túc.
- Thực ra, có lẽ tên sát nhân không phải người ở đây, hắn là một kẻ từ nơi khác tới... – Ngũ Tổng Sư nói tới đây lại ngập ngừng.
Nét mặt của Cửu Vân Long hơi trùng xuống suy tư, anh ta nghĩ về một thứ gì đó rồi nói :
- Ngũ Sư cứ nói tiếp đi.
- Ở hai trại bị hắn giết hại đều để lại một hình vẽ.
- Đó là ... ? – Cửu Vân Long dường như biết được điều gì đó, giọng anh có vẻ hơi run run.
- Là hình đầu một con rồng bị kiếm đâm.
Nghe tới đây Cửu Vân Long hơi thẫn thờ một giây rồi nói mà như lẩm bẩm một mình :
- Rốt cuộc ngày này cũng tới ! – Rồi quay sang nói với Ngũ Tổng Sư và mọi người : - Được rồi, Ngũ Sư mau gọi Lân Tinh về trại của cậu ta. Còn mọi người, mong mấy ngày này mọi người ra sức hơn trong việc an ninh của trại, nếu có việc gì hãy lập tức báo ta về.
- Ngài định ... – Các Trại Trưởng đồng loạt nói.
- Phải, ta sẽ đi tìm kẻ đó, trong thời gian ta không có mặt ở đây phải nhờ mọi người rồi. – Kẻ có thể khiến Cửu Vân Long lo lắng đích thân truy tìm hẳn phải rất nguy hiểm, cho nên mọi người lo lắng cho anh ta cũng phải. – Được rồi, mọi người trở lại trại của mình đi, ta sẽ xuất phát bây giờ.
Lời của Cửu Vân Long đã nói ra, mọi người cũng đành phải nghe theo dù rất lo cho anh ta. Nhưng trước đến nay các Trại Trưởng cũng như người dân trong trại đều tin tưởng anh ta nhất mực, ngoài phong cách sống cũng như đối nhân xử thế thì đó còn là do sức mạnh bá đạo của anh ta, đâu phải kẻ nào cũng được truyền tụng là đánh ngang sức với người mạnh nhất thế giới hiện tại : Bạch Sầu. Sau khi các Trại Trưởng rời khỏi, Ngũ Tổng Sư giữ Cửu Vân Long ở riêng lại :
- Ta thật sự rất lo cho an nguy của con, nếu hắn ta thực sự là người của bọn chúng thì không biết được chuyện gì sẽ xảy đến đâu !
- Ha ha, già đừng lo, sau khi con giải quyết xong tên này thì chúng ta lại có mười năm yên ổn rồi. Cũng đâu phải lần đầu chứ, có khi sau lần này chúng còn không dám đến nữa, lúc đó thì không cần phải lo nghĩ gì rồi. – Cửu Vân Long dù lúc này cũng đang rất lo nhưng cố gắng gượng cười nói để Ngũ Tổng Sư yên lòng.
“Sống trên đời làm gì có lúc nào không phải lo nghĩ chứ”, Ngũ Tổng Sư thở dài, dù sao Cửu Vân Long cũng đã quyết chí, ông đành phải nghe theo anh ta. Dù sao qua cuộc nói chuyện cũng thấy được giữa hai người cực kì thân thiết. Cửu Vân Long lúc này định rời đi thì Hầu Vương tiến tới chặn đường :
- Tôi mới đến đây mà anh đã định bỏ tôi lại một mình sao ?
- Ha, đừng lo, mọi người ở đây đều rất tốt, cậu sẽ được chào đón nồng nhiệt.
- Thực ra thì... Tôi muốn đi theo anh, muốn biết bên ngoài kia ra sao. Và... Tôi mới là kẻ có thể đánh bại anh, nếu có chuyện gì xảy ra với anh thì chẳng phải tôi mất hết cơ hội rồi sao ? Thế nào, Trại Chủ ?!
Hầu Vương đã muốn thế thì Cửu Vân Long cũng đành cười lớn rồi chấp nhận cho cậu ta đi theo.
Hai người Cửu Vân Long và Hầu Vương lên đường tới đất Bắc, nơi mà hai trại nhỏ thuộc Cửu Long Thành Trại bị tấn công đều ở khá gần Hoàng Kim Thành cho nên Cửu Vân Long cũng khá lo lắng. Dù sao trước đây quan hệ giữa anh ta và Hoàng Kim Thành Chủ Bạch Sầu vốn không tốt đẹp gì, nếu lần này chẳng may đụng độ chắc chắn sẽ là sóng gió lớn. Thế nên dù không muốn cho lắm nhưng gần đây không còn trại nào thuộc quyền Cửu Long Thành Trại cho nên Cửu Vân Long đành phải đến một nơi có chút giao tình với Ngũ Tổng Sư : Thiên Ý Môn. Sơ qua một chút về Thiên Ý Môn hiện tại : Bọn họ đặt cứ địa chính ở đất Bắc, đây là nơi của người sáng lập ra Thiên Ý Môn, ban đầu chỉ là một môn phái nhỏ, nhưng nhờ vào năng lực và cuộc đời dành trọn cho sự nghiệp hành hiệp trượng nghĩa của người sáng lập cho nên được rất nhiều người ngưỡng mộ và tham gia vào Thiên Ý Môn. Cho tới nay đệ tử của môn phái cực kỳ đông đảo, họ có mặt trên khắp mọi nơi và luôn thực hiện đúng theo tôn chỉ của môn phái là ra sức giúp người, từ những việc nhỏ thì do người chứng kiến thấy sẽ lập tức ra tay, đến những việc lớn thì họ sẽ báo về tổng cứ địa, các bô lão và trưởng môn sẽ họp ý kiến và cử người tới; cho nên Thiên Ý Môn xưa nay vẫn luôn vang danh khắp nơi, người dân cực kì yêu mến họ. Trưởng môn hiện tại và cũng là trưởng môn đời thứ 5 của Thiên Ý Môn là Yến Thanh, một chàng trai còn khá trẻ và năng lực tuy rất khá nhưng trong môn phái thực sự vẫn còn thua kém rất nhiều người. Anh ta lên làm trưởng môn một phần là do anh ta là con của trưởng môn cũ cho nên được phần đông trưởng lão ủng hộ, tuy nhiên dù Thiên Ý Môn toàn các anh hùng hiệp nghĩa nhưng sức hút từ cái ghế trưởng môn thực sự là quá hấp dẫn cho nên vẫn có khá nhiều người bằng mặt mà không bằng lòng, chỉ chực chờ Yến Thanh mắc lỗi sẽ lập tức kéo anh ta khỏi cái ghế quyền lực nhất Thiên Ý Môn. Tuy nhiên ngoài sự hậu thuẫn của các trưởng lão thì Yến Thanh thực sự có tài, không ngừng phát triển cả về năng lực võ nghệ cũng như trí tuệ, nhân cách cũng thực sự không chê trách vào đâu được, xử lý công việc ngày càng tốt hơn khiến cho đám người bất mãn cũng chưa có cách nào để có thể chống đối ra mặt. Cho nên dù chỉ mới 25 nhưng Yến Thanh được rất nhiều người kì vọng sau này sẽ trở thành một nhân vật lớn xứng tầm với trách nhiệm hiện tại, và giúp Thiên Ý Môn thực sự trở thành thế lực đệ nhất. Cửu Vân Long trước đây cũng đã từng gặp qua Yến Thanh, nhưng lúc đó hai người vẫn còn là những đứa trẻ, khi đó Yến Thanh mới 13 còn Cửu Vân Long thì vừa tròn 16. Họ có cơ duyên gặp nhau từ sớm vậy là do khi đó Ngũ Tổng Sư và môn chủ đời thứ 4 cũng là cha của Yến Thanh có quen biết với nhau. Hôm nay sau hơn chục năm, cả hai lúc này đều là những nhân vật có tiếng tăm lớn trên toàn thế giới, gặp mặt bốn mắt nhìn nhau, đứng lặng không nói không rằng, Hầu Vương cảm thấy bất an, dù họ có quen biết nhưng trước nay các thế lực đều không ưa gì nhau, rất có thể lần này sẽ không được như mong muốn vì dù sao quan hệ quen biết cũng là từ đời cũ, hiện nay có thể nói họ chẳng có quan hệ gì. Nếu đám người Thiên Ý Môn ra tay thì sao? Mãnh hổ nan địch quần hồ! Hơn nữa nơi đây lại là địa bàn của họ. Suy nghĩ mông lung khiến Hầu Vương ngày càng lo lắng, liên tục liếc nhìn động thái của Cửu Vân Long, đánh hay chạy ? Bỗng có tiếng cười lớn, hóa ra tiếng cười đến từ Yến Thanh :
- Ha ha, lâu lắm không gặp, ta thực sự rất nhớ huynh đó!
- Lâu nay sợ đệ bận việc, ta đến chỉ thêm phiền thôi! Không ngờ thằng nhóc mít ướt trước đây bây giờ lại oách như này rồi! – Cửu Vân Long cũng tươi cười đáp lời.
- Ha, yên tâm đi, cho huynh biết ta bây giờ không còn là thằng nhóc chỉ núp sau lưng anh trai mình nữa đâu!
Hai người cười nói rồi tiến tới tay bắt mặt mừng, dường như giao tình của họ cũng không tệ, thấy hai người họ đều vui vẻ khí thế như vậy Hầu Vương như trút bỏ được nỗi lo của mình. Yến Thanh mời hai người Cửu Vân Long và Hầu Vương vào đại sảnh rồi cho người pha trà mời nước, sau khi tất cả ngồi xuống Cửu Vân Long mở lời :
- Ta thành thật chia buồn với chuyện của cha đệ, sảy ra chuyện ta lại không thể đến, thật sự có lỗi với đệ!
- Chuyện đã qua, đã thành quá khứ rồi, huynh không cần nhắc lại tự trách mình làm gì. Vả lại ta cũng đã nghe qua chuyện xảy ra với trại dân của huynh từ bác Ngũ. Nếu ta có thể giúp gì sẽ tận tâm, huynh cứ nói. – Yến Thanh xua tay rồi nói.
- Ta thực sự không muốn đệ liên quan đến chuyện này đâu. Chỉ cần đệ cho ta tạm thời tá túc ở đây vài ngày là đã giúp ta rồi, mọi việc còn lại ta sẽ tự lo liệu.
Yến Thanh nghe xong nét mặt đăm chiêu suy nghĩ rồi nói :
- Được, nếu huynh chưa muốn phiền đến ta thì ta tất nhiên nghe huynh đứng ngoài chuyện này rồi. Còn việc huynh muốn ở lại thì thật là tin tốt với ta, huynh cứ tự nhiên như ở đại trại của mình... hm... nhưng khi nào gặp khó khăn cứ nói với ta, ta chắc chắn sẽ giúp huynh.
- Ha ha, yên tâm đi, nhất định là thế! – Cửu Vân Long vỗ vai Yến Thanh.
Yến Thanh đưa hai người Cửu Vân Long và Hầu Vương đến một dãy phòng dành cho khách.
- Hai người cứ tự nhiên, muốn chọn bất kì phòng nào cũng được! Cậu cũng cứ nhiên nhé, là bạn của Vân Long ca cũng như là bạn của ta. – Hai người Yến Thanh và Hầu Vương trên đường đã giới thiệu làm quen với nhau.
- À, còn anh trai của đệ ... – Cửu Vân Long chưa kịp nói hết lời thì Yến Thanh giơ tay rồi nói :
- Ta đã cho người điều tra nhưng suốt đến giờ vẫn chẳng có tin tức gì về anh ta, có thể anh ta đã chết rồi!
Cả hai nhìn nhau không nói gì nữa, có vẻ như chỉ cần nhìn ánh mắt của nhau họ cũng biết được đối phương muốn nói gì. Sau khi, hai người vào phòng để ổn định chỗ ở, Yến Thanh lập tức gọi một người thân tín tới.
- Môn chủ có gì căn dặn ?! Hay người không tin hai kẻ kia có ý tốt, thuộc hạ sẽ lập tức cho người theo dõi chúng! – Thuộc hạ của Yến Thanh vừa nói vừa nhìn chòng chọc vào phòng của Cửu Vân Long.
- Ấy không, đó là huynh đệ tốt của ta. Ta muốn nhờ ngài điều tra giúp cho ta vụ việc hai trại của huynh ấy bị kẻ nào tấn công kìa! – Yến Thanh gãi gãi đầu cười khổ.
- ... Được, thuộc hạ sẽ đích thân điều tra! – Người kia lập tức phóng đi.
Dù Cửu Vân Long đã nói không muốn liên quan tới mình nhưng Yến Thanh biết chắc hẳn việc rất nghiêm trọng và nguy hiểm cho nên Cửu Vân Long mới không muốn liên lụy tới mình. Tuy nhiên Yến Thanh là người rất trọng tình nghĩa, cho nên anh ta vẫn muốn điều tra giúp vị huynh đệ của mình. Sau khi sắp xếp được chỗ ở, Cửu Vân Long và Hầu Vương lập tức đi điều tra nghe ngóng.
- Ngài và tên Yến Thanh có vẻ rất thân thiết với nhau. – Hầu Vương hỏi.
- Ừm, trước đây khi mới thành lập Cửu Long Thành Trại, ta đã có cơ hội gặp cậu ta khi cùng Ngũ Tổng Sư tới gặp cha cậu ta nhờ giúp đỡ... – Những kí ức ngày đầu khi hai người lần đầu gặp nhau như chợt quay trở lại. – Ha ha, lúc đó cậu ta là một thằng nhóc cực kì rụt rè. Ta nhớ lần đầu gặp mặt, cậu ta chỉ dám đứng núp sau lưng áo hắn và len lén nhìn ta.
- Hắn ? – Hầu Vương nhăn mặt tò mò về kẻ được nhắc đến.
- Hắn là anh trai của cậu ta. Hoàn toàn khác với cậu ta lúc đó... ưm... có lẽ giống với cậu ta bây giờ hơn. Khi đó hắn cũng chỉ bằng tuổi ta, nhưng cũng đã toát lên vẻ cường giả, một gã có trí tuệ đồng thời võ công cũng đã cực bá đạo. Ta còn từng nghe lỏm được cuộc nói chuyện giữa cha hắn và Ngũ Tổng Sư, cha hắn khi đó đã muốn đợi thêm một vài năm rồi truyền lại chức môn chủ Thiên Ý Môn cho hắn. Yến Thanh chỉ là bắt buộc phải lên ngôi trưởng môn do cha cậu ta mất sớm, còn hắn có thể trở thành trưởng môn trẻ nhất trong khi trưởng môn đời cũ vẫn còn. Đáng tiếc, hắn ... – Cửu Vân Long nói đến đây thì suy tư ngập ngừng không nói nữa.
- Trại chủ này, tôi có nhớ đã bảo ngài đừng úp mở với tôi mà, mau kể tôi nghe nốt đi! – Hầu Vương thực sự bị kích thích trí tò mò bởi người anh trai của Yến Thanh, cậu ta thấy được trong giọng nói của Cửu Vân Long có vài phần kính nể người mà anh ta nhắc tới. Quả thật kẻ được Cửu Vân Long nể trọng không nhiều.
- Ưm, nếu hắn còn sống thì chắc chắn hiện tại hắn sẽ là một nhân vật nổi danh... Nhưng ta lại mong hắn đã chết hơn, vì... – Cửu Vân Long nói được vài câu lại dừng lại.
- Ôi trời, đừng làm tôi hồi hộp chứ, ngài mau kể hết đi! – Hầu Vương vò đầu bứt tai.
- Im lặng nào, có sát khí! – Cửu Vân Long cảm nhận được có kẻ ẩn nấp xung quanh, và chúng chắc chắn không có ý tốt.
Quả nhiên từ bốn phía, hơn chục kẻ bịt mặt vây kín mọi đường, sát khí trùng trùng, chúng muốn lấy mạng Cửu Vân Long và Hầu Vương. Chúng lập tức tấn công, trận pháp cực kì bài bản, luân phiên tấn công, kẻ sau hỗ trợ kẻ trước, khóa mọi kẻ hở chạy trốn, dồn dập không cho đối thủ phản đòn. Nhưng đáng tiếc cho bọn chúng, đối thủ của chúng không phải người bình thường, nếu chỉ có Hầu Vương thì chắc chắn đã bị chúng làm khó dễ, nhưng với Cửu Vân Long anh lập tức nhận biết được kẻ hỡ, điểm yếu chí mạng của trận pháp, chưa đầy năm chiêu, Cửu Vân Long đã làm tan rã trận pháp của đám sát thủ.
- Chẳng lẽ chúng là người của tên đã tấn công trại chúng ta ? – Hầu Vương nói.
- Không phải đâu! – Cửu Vân Long nói chắc chắn như anh ta biết rất rõ kẻ đã tấn công trại dân của mình.
Bỗng anh ta nhìn thấy một ký hiệu trên áo của một tên sát thủ đang nằm trên đất.
- Đây.. đây chẳng phải là kí hiệu của Thiên Ý Môn, chẳng lẽ hắn là người của Yến Thanh ? – Cửu Vân Long kinh ngạc.
- Sao chứ? Hừm, tên tiểu tử đó lại dám sai người tấn công chúng ta ?!... Hầy chắc chắn thằng nhóc quen biết năm xưa của trại chủ không còn nữa rồi ! – Hầu Vương nói.
Chẳng lẽ Yến Thanh lại thực sự sai đám người này tới? Quyền lực thực sự có thể khiến con người ta thay đổi rất nhiều! Yến Thanh thực sự là người tốt hay kẻ xấu?! Cửu Vân Long lúc này rất phân vân.
- Chúng ta mau quay trở lại ba mặt một lời với tên khốn đó. Sao hắn lại có thể giở trò tiểu nhân sau lưng chúng ta vậy chứ ?! Trước mặt thì thân thiện giúp đỡ, sau lưng lại sau người tấn công, thật là ... – Hầu Vương liên tục cằn nhằn.
Cửu Vân Long âm trầm suy nghĩ một hồi rồi nói :
- Cũng chưa chắc được gì, cứ từ từ điều tra xem sao đã.
Thật là quá nhiều chuyện đau đầu liên tiếp xảy đến, ngoài vụ thảm sát hai trại rồi lại tới người quen cũ năm xưa chưa biết được là người như nào khiến Cửu Vân Long cũng không còn giữ nổi vẻ lạc quan thường ngày . Một hồi sau, Cửu Vân Long cùng Hầu Vương quay trở lại tổng đàn Thiên Ý Môn. Khi vừa trở về Cửu Vân Long phát hiện Yến Thanh đang có một cuộc gặp riêng ở đại sảnh, anh ta lập tức ra lệnh cho Hầu Vương quay trở về phòng trước rồi đích thân do thám cuộc gặp. Tìm được một góc bí mật, Cửu Vân Long ngó vào trong phòng,trong phòng lúc này chỉ có hai người đang ngồi bàn bạc gì đó mà anh không ở đủ gần để có thể nghe được. Cố gắng một hồi, Cửu Vân Long giật mình khi biết được người ngồi đối diện với Yến Thanh lúc này chính là Phù Vân, một trong ba chiến tướng hạng nhất của Hoàng Kim Thành, vẻ mặt Phù Vân cực kì nghiêm nghị còn Yến Thanh thì cười nói rất vui vẻ, dường như đang thỏa thận với nhau gì đó. Đến đây, Cửu Vân Long dù không nghe được câu chuyện nhưng anh cũng dần dần cảnh giác hơn với Yến Thanh, anh ta cắn môi suy nghĩ gì đó rồi nhẹ nhàng rút đi quay trở về phòng. Trở lại đại sảnh, lúc này Yến Thanh đang nói gì đó thì một thuộc hạ cực kì thân tín bước tới, người vừa tới là Chu Du, một cao thủ thuộc hàng đệ nhất trong Thiên Ý Môn; người này dù mới chỉ bốn mươi nhưng đã danh tiếng cực cao, cũng nhờ rất nhiều vào sự giúp đỡ của Chu Du thì Yến Thanh mới có thể bước lên và ngồi vững trên ghế môn chủ đến nay. Chỉ thấy Chu Du thì thầm điều gì đó vào tai Yến Thanh lập tức làm anh ta chuyển từ trạng thái cười vui thành một nét mặt nghiêm trọng thấy rõ, Yến Thanh quay sang bên Chu Du rồi nói :
- Thật sao ? Có biết do kẻ nào làm không ?
- Hiện vẫn chưa rõ là kẻ nào, nhưng thuộc hạ đã cho người điều tra.
- Được ! Mau chóng tìm ra kẻ đó, biết được lập tức báo tin cho ta ! – Yến Thanh ngày thường nét mặt vui vẻ, có chút gì đó trẻ con nhưng khi đụng việc thì rất ra dáng một đại nhân vật.
- Có chuyện gì xảy ra sao ? Ngài có cần chúng tôi giúp đỡ gì không ? – Phù Vân tuy nói ý muốn giúp nhưng thái độ lại khá là thờ ơ.
- Ồ, cảm ơn tướng quân ! Chỉ là chút chuyện nhỏ, không dám phiền đến ngài. – Phù Vân lại quay trở lại nét mặt vui vẻ, cười nói.
- Vậy sao ? Thế thì bỏ qua chuyện đó đi, còn về tin đồn gần đây thì không biết có thực không, mong môn chủ có một câu trả lời cho ta ! – Phù Vân tỏ ra thái độ kẻ trên, dường như không coi trọng Yến Thanh cho lắm.
- Ha ha, không hiểu tin đồn đâu ra mà lại ác như thế chứ, bọn ta với hắn ta không hề có quan nào cả. Thực sự nếu biết hắn đang ở đâu ta sẽ lập tức báo với tướng quân. – Phù Vân nói với nét mặt tự tin, không để Phù Vân tiếp tục ở vị thế cửa trên.
Phù Vân nhìn săm soi một hồi rồi cắn răng nói với chút hàm ý đe dọa :
- Được, vậy mong ngài biết đâu là tốt cho Thiên Ý Môn ! Giờ muộn rồi ta xin cáo từ.
- Tướng quân cứ tự nhiên, ta xin phép không tiễn ! – Yến Thanh đợi Phù Vân đi rồi lập tức gọi một thuộc hạ khác tới : - Theo dõi thật chặt hai người Cửu Vân Long. Sảy ra chuyện gì phải lập tức báo cho ta ! – Nét mặt cực kì nghiêm nghị, càng ngày càng không thể hiểu nổi Yến Thanh thực chất có ý định tốt hay xấu với Cửu Vân Long.
Về phần Cửu Vân Long, sau khi trở về phòng anh đã hội ý với Hầu Vương, hai người quyết định sẽ ở lại, tiện đường điều tra luôn cả vụ việc vừa rồi. Một phần nào đó, Cửu Vân Long thực sự không mong tiểu tử Yến Thanh của ngày xưa trở thành một tên tiểu nhân độc địa, phần khác của anh suy nghĩ nếu Yến Thanh thực sự trở thành kẻ như vậy liệu anh có ra tay giết hắn ta không. Nhưng tiểu tử Yến Thanh yếu ớt ngày xưa hôm nay thực sự đã có chút gì đó đúng chất vương giả khiến anh vui vui, cảm giác trong lòng Cửu Vân Long lúc này thực sự khó tả. Hôm sau, hai người Cửu Vân Long và Hầu Vương tiếp tục ra ngoài điều tra tên sát thủ bí ẩn.
- Trại chủ, có kẻ biến thái bám đuôi. – Hầu Vương đã biết có kẻ theo dõi nên khẽ nói, đồng thời vẫn tiếp tục bước đi và nhìn trước mặt để hắn không nhận ra.
- Ừm, để xem hắn ta là ai. Thấy cái ngõ nhỏ kia chứ ? – Cửu Vân Long hất đầu về phía cái ngõ.
Hầu Vương gật đầu hiểu ý, hai người tăng tốc bước chân rồi lẹ làng rẽ vào ngõ đã ra hiệu với nhau. Kẻ theo dõi thấy vậy cũng vội lao tới rẽ theo, hắn lập tức bước vào bẫy, Hầu Vương từ đâu lập tức lao tới đè hắn xuống, cười gằn :
- Đúng là dân nghiệp dư, chán sống rồi hả ? Mau khai ra là kẻ nào sai ngươi theo dõi bọn ta ?
Vừa nói Hầu Vương vừa khẽ đưa tay tỏ ý muốn bẻ gãy tay tên theo dõi, hắn ta lập tức kêu to :
- Tha mang, xin tha mạng, là môn... môn chủ sai tôi theo dõi hai người.
- Môn chủ ? Là Yến Thanh sao ? Đừng có nói láo, kẻo ngươi không chết tốt được đâu ! – Cửu Vân Long nghe thế lập tức gằn giọng.
- Thật sự không có lừa ngài đâu mà ! – Tên theo dõi vừa nói vừa có đưa ra huy hiệu của Thiên Ý Môn cho Cửu Vân Long nhìn thấy.
Huy hiệu này quả thực là của Thiên Ý Môn, không phải là đồ giả. Cửu Vân Long trùng xuống rồi khẽ nói :
- Thả hắn ra đi !
- Sao có thể chứ ... ?! – Hầu Vương nổi nóng định nói tiếp nhưng khi nhìn thấy nét mặt của Cửu Vân Long lập tức hơi nhăn nhó, cảm giác sợ hãi một người luôn thân thiện như Cửu Vân Long bất chợt nổi lên, Hầu Vương đành thả tên theo dõi đi.
- Tên Yến Thanh đó quả thật không có ý tốt rồi, đi hay ở là quyền quyết định của ngài đó ?! – Hầu Vương nói tiếp.
Cửu Vân Long suy nghĩ một hồi mà chưa biết làm thế nào, anh ta không muốn tin Yến Thanh thực sự là kẻ như thế nhưng nếu sai lầm có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cả hai mà anh ta lo lắng cho Hầu Vương hơn cả, nếu quyết định sai làm nguy hại đến cậu ta thì sẽ khiến anh ta không thể tha thứ cho mình. Cửu Vân Long thở dài rồi đưa ra quyết định của mình, anh ta quay trở về hẹn gặp riêng Yến Thanh. Nửa đêm, Cửu Vân Long cùng Hầu Vương gặp Yến Thanh trên sườn núi. Một hồi ba người nhìn nhau nhưng vẫn chưa ai mở lời, Cửu Vân Long mấy lần định mở lời nhưng rồi lại thôi, anh ta không thể mở lời hỏi Yến Thanh rằng cậu ta có ý định gì.
- Tên đạo đức giả, ngươi cho người tấn công rồi lại theo dõi bọn ta là có ý gì ? – Hầu Vương cuối cùng không chịu nổi mà cất lời trước tiên.
Cửu Vân Long quay sang định ngăn Hầu Vương lại nhưng rồi lại thôi, anh im lặng quay sang nhìn Yến Thanh, mong chờ câu trả lời của cậu ta.
- Cho người tấn công ám sát hai người sao ? Cậu nói gì, ta thật không hiểu ? – Yến Thanh nhíu mày tỏ vẻ không hiểu.
- Thôi đê, đừng tưởng bọn ta là kẻ ngu, ngươi có ý định thâu tóm Cửu Long Thành Trại nên muốn sát hại trại chủ của bọn ta chứ gì ? Chỉ có trại chủ không nhìn ra được ý định của ngươi thôi, còn ta từ ngày xưa đã biết đám người bên ngoài chẳng tên nào tốt đẹp gì rồi ! – Hầu Vương không cho Yến Thanh giải thích, sấn sổ bước tới.
Yến Thanh định nói gì đó nhưng chưa kịp thì có một bóng người lao tới, một cước cực mạnh nhắm thẳng ngực của Hầu Vương, may cho cậu ta nhanh nhẹn đưa Thiết Bảng chặn được nhưng cũng lập tức bắn ngược ra sau mất thăng bằng suýt nữa thì ngã.
- Hả, là... là Sa Vương sao ? tại sao ngài lại ở đây ?! – Yến Thanh ngạc nhiên khi thấy người mới tới.
Người vừa mới tới ngoài năm mươi nhưng khí sắc trai tráng, khỏe khoắn, đây chính là cao thủ đệ nhất của Thiên Ý Môn hiện nay.
- Ban chiều thấy ngài và hắn gặp nhau, vừa rồi lại thấy nửa đêm ngài ra ngoài, ta đã sợ có điều chẳng lành, quả nhiên gặp lúc bọn chúng muốn ám hại ngài ! – Sa Vương nói rồi quay sang phía Cửu Vân Long cười gằn : - Đúng là đám vô lại, lấy oán báo ơn ! Hai người các ngươi đừng hòng toàn mạng rời khỏi đây !
Cửu Vân Long sắc mặt nghiêm nghị, không để ý đến lời của Sa Vương mà quay sang Yến Thanh mà nói :
- Có thực đệ sai người ám sát ta ?
- Chuyện này quả thực là ... – Yến Thanh chưa kịp nói tiếp thì Sa Vương gầm lên :
- Đám người man di mọi rợ các ngươi từ lâu bọn ta đã chướng mắt, hôm nay lại gặp được tên cầm đầu thật quá tốt, ta giết ngươi rồi sẽ giết hết cả bọn để các ngươi từ nay về sau không làm điều ác được !
Sa Vương lao tới nhắm thẳng vào đầu của Cửu Vân Long xuất một cước toàn lực nhằm tốc chiến tốc thắng. “Ầm”, khói bụi mờ mịt, Cửu Vân Long trúng chiêu rồi sao ? Không anh ta không đứng im chịu trận được, đã kịp đưa tay lên giữ lấy chân của Sa Vương, tất nhiên một cước toàn lực của Sa Vương không dễ dàng mà tóm được vậy, Cửu Vân Long đã phải dùng đến Thiết Long Thể trước đây đã từng sử ra để đấu với Hầu Vương. Nhưng trước mặt đám người Thiên Ý Môn kéo tới ngày càng đông, Cửu Vân Long cắn môi :
- Làm điều ác ... ?
- Mọi người hãy dừng tay, chuyện này có thể nói rõ ràng được mà ! – Yến Thanh xua tay.
- Đủ rồi, ta đã đến gặp đệ bí mật, sẽ không kẻ nào biết được cuộc gặp này ! Sự việc trước mặt đã chứng thực đủ rồi ! – Cửu Vân Long mặt mày trùng xuống xám xịt u ám.
Sự việc đã tới mức không thể cứu vãn, liệu có xảy ra một cuộc đại đồ sát ở nơi đây ?