Gió thổi mây trôi trời xanh ngắt
Đứng giữa trời đông lòng hiu hắt
Đời buồn cũng là do có gió
Mà giờ cảm thấy lòng ăn năn
Mạnh miệng chém "gió": "Tiền không thiếu"
Sự thật đi ngủ được đắp chiếu
Đến lúc lộ ra với người khác
Thôi đành tự hối: "nghèo mà kiêu"