Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 501:Tựa như rắn lột da, khiến cho ngươi vui sướng đến la hoảng lên!
Nhóm dịch: ShenYi
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Cùng lúc đó, Hà Minh Sơn, Hà Diễm Xung, Lý Quốc Đống ba người lại không ngừng cười khẩy, thầm nghĩ , cái thằng tiểu tử họ Diệp, lần này thì đi tong rùi, tự cầm đá đập vào chân rồi hả? Haha, biết sớm là chúng tao không cần ra tay, hiệp hội y sĩ của chúng mày cũng sớm mà tự tìm đường diệt vong, ba người liếc nhìn nhau, đều lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Nhan Tuyết Khâm và Nhạc Tiểu Tịch cũng sợ đến ngây người.
- Diệp...~~ Thanh, cậu giải ~ thích cho tôi việc của Hâm Nhi ngay, không thì ông đây không để yên cho mày đâu!
Vương Trí Bằng tức giận bừng bừng, quay phắt đầu lại, trong ánh mắt sắp phát ra những tia lửa hung hãn, liền xông về hướng Diệp Thanh đang đứng ở một góc ở đại sảnh thét lớn.
Giờ này phút này, phong độ của Vương Trí Bằng mất hết, gân xanh trên trán giần giật, cách xa mười mấy mét liền hướng về phía Diệp Thanh gào rống lên, âm thanh vang dội, khí thế tàn ác khiến người ta rùng mình sợ hãi, quả thực như muốn sắp phát điên lên vậy.
Diệp Thanh lại vẫn thản nhiên cười, phong thái thong dong, ung dung tự tại, điềm nhiên không thèm để ý tới.
Vương Trí Bằng không khỏi càng thêm phẫn nộ, ngoạc miệng chửi ầm lên:
- Mày có phải là người không ? Hâm Nhi đã biến thành thế này rồi, mày còn cười được sao? Mẹ kiếp, mày vẫn cười được nữa hả? Bố mày đây ngày trước bị mày lừa mất trăm ngàn mà còn không thèm tính toán với mày đó!
Diệp Thanh tức khắc có chút ngại ngùng, ho khan hai tiếng, thầm nghĩ, tự dưng nhắc đến chuyện trăm ngàn ấy làm gì chứ, lại còn dùng từ “lừa” nữa chứ, nói ra làm ảnh hưởng đến hình tượng của anh đây bao nhiêu, mặc dù, lúc ấy, anh đây đúng là lừa mi thật.
Tuy nhiên, nếu như còn không ra mặt, tiến hành trấn an, đoán chừng tên Vương Trí Bằng này thật sẽ tìm mình mà liều mạng một trận, nghĩ vậy liền phong độ lẫy lừng bước đến, cao giọng nói:
- Bằng thiếu gia, không cần lo lắng, lập tức sẽ tốtt ngay thôi.
- Diệp Thanh...
Nhan Tuyết Khâm lo lắng vô cùng, kéo Nhạc Tửu Tịch rẽ đám người ra, chen vào bên trong, lo lắng quan tâm hỏi Diệp Thanh, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, có chắc chắn là không có chuyện không? Đương nhiên thâm tâm cô rất tin tưởng Diệp Thanh, chỉ có điều sự thật bày ra trước mắt, khiến lòng cô không thể không rối loạn.
- Á á á ~~~ đau quá, vừa đau vừa ngứa, tôi khó chịu quá!
Trần Hâm cảm giác như có hàng nghìn con kiến đang cắn cô, không thể chịu đựng được nữa, giơ tay ra liền ôm lấy mặt, mọi người lập tức ồ lên kinh hãi.
Mặt đã biến thành hình dạng như vậy, lại bị gãi một cái thật mạnh, móng tay cô ta dài như thế, chẳng khiến cho gương mặt lập tức bị biến dạng sao, mặc dù, thực chất gương mặt đã sớm bị nhăn nheo biến dạng rồi.
- Đừng động, không được gãi!
Diệp Thanh xông lên lập tức nắm chắc lấy bàn tay mềm mại của cô, kêu lên:
- Cô cố chịu thêm chút nữa, đây là Trú Nhan Đan da rắn, Trú Nhan Đan, hiệu quả của thuốc có chút mạnh mẽ, nhưng cái cũ không đi thì cái mới không đến, toàn thân cô mỗi một tấc da đều sẽ bị lột xuống, giống như sinh một lớp da mới.
Nói vừa dứt câu, mọi người ai ai cũng đều thấy kinh ngạc, chẳng lẽ hiệu quả lại thần kỳ đến như thế sao?
Lúc này, nhìn kỹ một lần nữa, đúng là như thế thật, lớp da trên mặt Trần Hâm, nhăn nheo dúm dó, đang dần dần tróc ra, trông giống như một mảng da người nhăn nheo khô héo, mỏng như tờ giấy, cảm giác như chỉ cẩn dùng tay miết nhẹ liền lập tức có thể kéo xuống.
Khoảng chừng một phút nữa trôi qua, dưới ánh mắt chăm chú hồi hộp theo dõi của mọi người, Diệp Thanh lúc này mới khẽ mỉm cười, đưa tay hướng lên trên mặt Trần Hâm bóc xuống.
Thời gian đã đến.
Xi xi
Cùng với tiếng bóc nhẹ nhàng, cả khuôn mặt của Trần Hâm liền được kéo xuống, phía sau, dung nhan lộ ra, thực sự là xinh đẹp tuyệt trần.
Cô vốn dĩ có gương mặt hình trái xoan xinh đẹp tuyệt vời, chỉ có điều trên mặt có một ít mụn trứng cá và mấy đốm tàn nhang nếu không chú ý thì sẽ không nhìn thấy, nhưng bây giờ, lột lớp da cũ xuống, da toàn bộ đều là mới sinh, lập tức nét mặt trông hồng hào rạng rỡ, mịn màng mọng như nước, những vết tàn nhang, mụn trứng cá đều biến mất, gương mặt cô lúc này không còn bất kỳ một khuyết điểm nào.
Hoàn mỹ như ngọc.
Khuôn mặt này, tinh tế đến mức không có cách nào có thể hình dung ra được, ít nhất so với dung mạo diễm lệ trước kia cũng phải đẹp hơn đến mười lần, cả người dường như trông trẻ hơn đến vài tuổi.
Nói cách khác, lúc trước là 20, 21 tuổi, bây giờ trông trẻ như cô gái 17, 18 tuổi. Một cô gái đương bước vào tuổi thanh xuân đầy quyến rũ giờ biến thành một bông hoa nhài trắng nõn, non nớt đến không chịu được, bất kỳ một ông chú dung tục thô bỉ nào nhìn thấy cũng muốn xông lên hung hăng giằng xé một hồi, chỉ sợ hòa thượng nhìn thấy cũng lập tức trút bỏ áo cà sa phá giới Phật mà nhảy qua tường ngắt lấy đóa Hồng Hạnh này.
Hơn nữa, vấn đề quan trọng nhất nhất là, trên người Trần Hâm từng tấc từng tấc da đều được lột xuống thay bằng da mới, bao gồm cả vòng eo thon, đôi chân nuột nà, rốn, mông, núm vú ...và những bộ phận cơ mật khác, nam nhân, cái này các người đều hiểu cả!
Lần này, rất nhiều rất nhiều người đều hét rầm lên, vui mừng sung sướng, ngay cả Nhan Tuyết Khâm và Nhạc Tửu Tịch cũng ngưỡng mộ đến không chịu được, chỉ muốn tranh nhau chụp lại hai viên Trú Nhan Đan còn lại.
Không ai có thể cưỡng lại được.
- Oa, mình muốn điên, mình muốn điên lên mất, anh khẩn trương giúp em mua cho em viên thứ hai, không viên thứ hai và cả viên thứ ba nữa đều mua lại hết!
- Một mình em uống hai viên sao?
- Em uống một viên, giữ lại một viên không được à, đợi đến lúc em 70, 80 tuổi rồi, em lại uống viên nữa, hiệu quả không phải sẽ tốt hơn sao?
Người con trai đó lập tức nhăn nhó mặt khổ sở một lúc:
- Anh sẽ cố gắng, có điều, điều kiện gia đình mình em cũng biết rồi đấy, mặc dù có bảy tám mươi triệu tài sản lưu động nhưng chỉ sợ không đủ tiền mua!
- Em không cần biết, anh nhất định phải mua cho em.
…
- Ôi , lão nương mắt đỏ lên rồi đấy, nhân viên đấu giá, khẩn trương, tiếp tục đấu giá viên thứ hai, lão nương chuẩn bị ra tay!
Đấy là một phú bà trung niên hơn 40 tuổi – cái tuổi hổ lang, lẻ loi một mình tiến lên, không ai đi cùng, đành phải xắn ống áo, đích thân ra trận, định liều mạng đọ sức.
Dạo phố mua đồ căn bản không được gọi là tranh cướp đổ máu gì cả, hơn nữa mua mấy thứ trân châu, trang sức, quần áo thì tốn bao nhiêu tiền chứ? Giỏi lắm cũng chỉ mười triệu là hết phép, nhưng hôm nay, lão nương phải liều mạng rồi, thực sự là phải đổ máu ra để mà tranh cướp, vì dung nhan, không tiếc bất cứ một sự trả giá nào, thầm nghĩ, kể cả giá tiền tỷ bất luận thế nào cũng phải mua một viên, được, tốt lắm, lão nương hôm nay không mua được thì ngủ cũng không yên.
…
Trong phòng đấu giá vô cùng rối loạn.
Có điều Vương Trí Bằng và Trần Hâm lại không quan tâm nữa, trên người Trần Hâm còn rất nhiều da vẫn chưa lột xuống hết, Vương Trí Bằng liền dắt tay cô hai người cùng đi ra ngoài, định tìm một khách sạn năm sao gần đây, chọn một phòng của tổng thống, làm trước cái uyên ương nghịch nước, chậm rãi giúp Trần Hâm lột từng tấc từng tấc da, sau đó, hihi, lại trồng lên từng tấc da mới của cô từng cây từng cây dâu tây, cái này bạn hiểu mà! Phải dùng môi, dùng lưỡi...
Ngay cả Nhạc Tửu Tịch và Nhan Tuyết Khâm cũng kích động ghê gớm.
- Chị họ, kỳ thực chúng mình hoàn toàn không cần đi đấu giá viên Trú Nhan Đan này.
Nhạc Tửu Tịch đột nhiên nhớ ra, vô cùng hưng phấn nói với Nhan Tuyết Khâm:
- Tên tiểu tử Diệp Thanh đó, nhất định vẫn còn tích trữ không ít hàng, chúng ta hoàn toàn có thể đi tìm anh ta, bảo hắn tặng chúng ta mà!
Nhan Tuyết Khâm nói:
- Vật quý giá như vậy, người ta..
Nhớ thank nhé!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 502: Giá trên trời, giá trên trời!
Nhóm dịch: ShenYi
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Nhan Tuyết Khâm cắn cắn môi, ngoảnh đầu lại:
- Chị còn lâu mới đi, mất mặt lắm, hắn thích tặng thì tặng, không thích tặng, đánh chết chị chị cũng không đi xin hắn!
Tuy ngoài miệng nói thế, kỳ thực cô cũng có chút động lòng, nói cho cùng, tuổi cũng lớn, đã 31,32 tuổi rồi, tuy là chăm sóc tốt, trông giống như gái 27, 28, nhưng vài năm nữa trôi qua, khó mà bảo đảm được những vết chân chim nơi khóe mắt, bọng mắt …những thứ khiến người ta chán ghét này không xuất hiện, ghét chết được, ghét chết được, con gái mà, ai không thích mình xinh đẹp? Ai không thích mình trẻ trung? Ai không quan tâm đến dung mạo của bản thân?
Hơn nữa, cô thích Diệp Thanh, nhưng tuổi tác lại lớn hơn tiểu tình lang, sau này sẽ gặp phải những tình huống khó xử, chẳng hạn như khi già rồi, người khác sẽ nói Diệp Thanh là con trai cô, thế không phải khiến người ta buồn chết sao, mà ngay cả hiện tại, cũng có rất nhiều người thân thích, bạn bè bằng hữu cũng khuyên cô không nên tìm người ít tuổi hơn mình.
Nếu như có thể khiến bản thân trông ít tuổi hơn một chút, trẻ trung hơn một chút, đứng với Diệp Thanh, áp lực thế tục đó chẳng phải sẽ giảm bớt đi rất nhiều sao? Mặc dù cô không thèm để ý đến nhận xét của người khác, nhưng có thể đạt được sự chúc phúc của tất cả mọi người, thì vẫn tốt hơn.
Mà vừa hay lúc này, Diệp Thanh lại tung ra Trú Nhan Đan có thể khiến người ta trẻ ra ít nhất mười tuổi, hơn nữa sau này còn giảm được tốc độ lão hóa, sao lại không động lòng cho được?
Cô cũng cực kỳ mong muốn có được một viên, chẳng qua là, niềm kiêu hãnh đã thấm trong xương tủy, cô rất kiêu ngạo, có đánh chết, cô tuyệt đối cũng sẽ không đi xin Diệp Thanh.
Cậu ta thích cho thì cho, không cho chị đây cũng không cầu.
Kỳ thực, cô cũng là lo bò trắng răng, Diệp Thanh sớm đã tính toán đâu ra đấy rồi, chỉ cần là người con gái của hắn, đến lúc thích hợp nhất định sẽ tặng một viên, cũng không thể phụ người ta theo mình, lại nói, thể xác tinh thần của người ta cũng đều giành cho mình hết rồi, chẳng nhẽ ngay cả cái thứ nhỏ nhoi này mình cũng không nỡ tặng sao? Diệp Thanh của chúng ta là loại người ấy sao? Là người hẹp hòi như thế sao? Là người không không tình không nghĩa, không tim không phổi sao?
Đương nhiên không phải.
Tuy rằng, hắn và Nhan Tuyết Khâm chưa từng phát sinh quan hệ, nhưng hắn cũng đã lợi dụng cơ hội lúc người ta rượu say mà hôn trộm, còn liếm qua đầu lưỡi thơm của Nhan Tuyết Khâm, trong thâm tâm, từ lâu đã coi Nhan Tuyết Khâm là người của riêng mình, chiếm hữu cô chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Mấy viên Trú Nhan Đan này của Diệp Thanh, vẫn là từ trong Y linh bảo tháp trao đổi mà ra, phải mất mất hơn 200 giá trị y linh, tuy rằng giá trị xa xỉ, nhưng Diệp Thanh cứ tùy tiện đổi lấy 7, 8 viên thì vẫn cứ dư dả, dù gì người ta bây giờ cũng có gần hai mươi ngàn giá trị linh y mà, chỉ riêng lần chữa bệnh từ thiện này, Diệp Thanh công lao không ít, hệ thống lại thưởng cho hắn thêm tận mấy nghìn giá trị linh y nữa cơ.
- Nhân viên đấu giá, nhanh chóng bắt đầu đi.
- Còn không bắt đầu, lão nương ném giày cao gót vào mặt ngươi đó.
- Huynh đệ, mau bắt đầu đi, tiền không phải là vấn đề.
...
Dưới sự thúc giục của mọi người, nhân viên đấu giá kích động vạn phần cầm ra viên Trú Nhan Đan thứ hai:
- Kính thưa các vị khách có mặt tại đây, kính thưa các vị tham gia đấu giá, cơ hội không thể để mất, mất rồi thì không thể lấy lại được, bỏ lỡ thôn này rồi thì sẽ mất cái cửa tiệm kia, hiệu quả của viên Trú Nhan Đan này, thiết nghĩ trong lòng của mọi người nhất định đã hiểu rõ, giá khởi điểm là mười ngàn, phiên đấu ~ giá bây giờ bắt đầu!
Người chủ trì đấu giá còn chưa rứt lời, liền lập tức cùng lúc mấy chiếc bảng được giơ lên, tiếng báo giá dồn dập vang lên, vang vọng cả đại sảnh.
- Vạn
- Vạn
- Vạn
- Vạn....
Một mạch tăng lên, quả thực giống như là đang đua xe mô tô tốc độ cao vậy.
- Tất cả đừng có tranh cướp với lão tử nữa, lão đây ra vạn.
- Vạn
- Cút, thêm mười ngànạn mà không biết xấu hổ à, giơ bài lên, tôi ra vạn.
- Vạn
….
- Ba nghìn tỉ lần thứ nhất, ba nghìn tỉ lần thứ hai, còn có ai ra giá cao hơn ba nghìn tỉ không? ba nghìn tỉ lần thứ ba,giao dịch thành công, chúc mừng vị phu nhân này, chúc bà luôn luôn xinh đẹp xinh đẹp, dung mạo mãi mãi không già!
Sau đó, vị phu nhân lúc trước ra giá ba nghìn tỷ hơn liền vội vội vàng vàng chạy lên khán đài, cũng yêu cầu thanh toán tại chỗ và nhận hàng tại chỗ, thứ đồ tốt như vậy đặt vào tay người khác làm sao có thể yên tâm được, nhỡ may bị người khác cướp mất thì làm thế nào? Cứ cho vào bụng vẫn là an toàn nhất!
Người phụ nữ này nóng lòng sốt ruột như vậy, đứng tại chỗ liền nuốt chửng viên thuốc vào bụng, lập tức kêu rên lên, có điều mọi người cũng chẳng ai còn lo lắng nữa, đã biết đây là phản ứng lột da rất bình thường.
Rất nhanh, vị phu nhân này ngừng không kêu thét nữa, bóc lớp da già cũ xuống, lộ ra một làn da mới trắng mọng mịn màng, sờ sờ gương mặt của mình, dùng chiếc gương nhỏ soi soi, thực sự sung sướng đến không chịu được, tức khắc hét lên một tiếng chói tai rồi chạy ra ngoài, muốn về nhà ngay tức khắc, tắm táp, lau sạch lớp da chết ở trên người.
- Ôi , lão nương cuối cùng cũng đã hồi xuân rồi, ngày mai, không, tối nay tắm rửa xong, nhất định chạy ngay đến hoa viên của trường đại học, xem có thể cám rỗ được mấy tên sinh viên đại học cường tráng, với tướng mạo bây giờ của lão nương, chỉ cần trang điểm một chút, cũng có thể giả làm mấy cô nai tơ, lừa người ta nói mình là nữ thạc sỹ hay nữ tiến sỹ mới vào trường, đương nhiên có thể đi đâu tìm được một nữ tiến sỹ xinh đẹp như thế chứ?
Tất cả mọi người lại một lần nữa king ngạc, vừa nãy, cái cô gái trẻ trung đó, vốn dĩ đã rất trẻ trung rồi, hiệu quả còn không trấn động như vậy, lần này, tuy là một người phụ nữ đẹp hết thời, hoa tàn ít bướm, bốn lăm bốn sáu tuổi, trong chớp mắt lại có thể trẻ ra đến hơn chục tuổi, quả thực trông giống hệt như mỹ nhân chưa đến 30 tuổi.
Nói một cách đơn giản, tức là một bà bác gái, thoắt biến một cái, liền biến thành một thiếu phụ mộng ảo, khiến người ta không dám tin, nhưng đây đích xác là sự thật.
Mấy người phụ nữ không mua được viên thần dược này, đều ngưỡng mộ không ngớt.
- Cái đồ bỏ đi, anh xem đi, Trú Nhan Đan bị mụ đàn bà kia cướp mất rồi.
- Thế thì cũng không có cách nào khác, điều kiện gia đình mình em không phải không rõ, đến bán cả tôi đi cũng không gom góp được đến một tỷ, tài sản nhà mình cũng chỉ bằng số lẻ của nhà người ta, làm sao mà bì được chứ!
- Biến đi, tất cả là do anh vô dụng, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa, anh đi chết đi!
….
Các nam nhân lại có rất nhiều người đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác, quả là không thể nào mà lý giải được, cũng chẳng phải thuốc trường sinh bất lão, đáng để tranh cướp điên cuồng như thế không? Nếu như để tôi dùng hơn ba ngàn tỷ chỉ để uống một viên thuốc, thế thì quả thực là đầu mọc đinh rồi, đây chính là sự khác biệt giữa nam giới và nữ giới về quan niệm thẩm mỹ, quan niệm giá trị chính vì thế mà sự theo đuổi của hai giới cũng không giống nhau.
Rất nhanh, viên Trú Nhan Đan thứ ba, cũng được một phú bà hơn bốn mươi tuổi mua mất.
- Kính thư các vị khách mời, hôm nay quả thực chúng tôi cảm thấy rất xúc động, từ ngày công ty chúng tôi được thành lập cho đến nay, đây là lần bán đấu giá thành công nhất, số tiền thu được là lớn nhất, cảm tạ tất cả mọi người, cảm tạ các vị đã hạ cố tới đây, cảm ơn!
Nhân viên chủ trì phiên đấu giá vẫn đang đứng đó hưng phấn phát biểu lời bế mạc, nhưng những người bên dưới khán đài lại lười chẳng buồn nghe những lời vô bổ này của hắn, tất cả đều có chút tiếc nuối nối đuôi nhau đi ra ngoài chi hận bản thân không có tiền, nếu không thần dược chữa trị ngay trước mắt, sẽ không để cho kẻ khác cướp mất, ôi, Trú Nhan Đan có thể khiến người ta trẻ ra đến mười tuổi, loại trừ nếp nhăn, mụn trứng cá, tàn nhang, loại bỏ ra bỏng, vết trầy xước, vết sẹo..., còn trì hoãn được tốc độ lão hóa... đã rơi vào trong túi mình.
Đến lúc đó, bất luận là mình uống hay để người con gái mình yêu uống, nịnh nàng vui, đều là một thứ đồ cực kỳ tốt, vừa lãng mạn lại vừa có giá trị thực dụng, so với cái gì mà hoa tươi, nhẫn kim cương, với chẳng trang sức.. đều khiến cho các nàng sung sướng mà hét lên!
Nhớ thank nhé!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 503: Anh quá nhất bên trọng nhất bên khinh rồi đấy?
Nhóm dịch: ShenYi
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Trú Nhan Đan, viên thứ nhất bán với giá cao ba triệu, hai viên sau lại được bán với giá trên trời –trên3 trăm triệutỷ, một viên: ba trăm ba mươi triệu , một viên ba trăm ba mươi sáu triệu, thật là khó bề tưởng tượng được, e rằng từ trước tới nay, đây là loại dược hoàn đắt đỏ nhất!
tuy nhiên, thực sự nó cũng đáng với giá đấy, nói cho cùng, dung mạo đối với phụ nữ mà nói, là cực kỳ quan trọng, vì thế, vung ra hàng nghìn, hàng vạn thậm chí là hàng tỷ, cũng chưa chắc đã làm thỏa mãn cõi lòng của các em các chị, các cô, các bác, các bà, còn các đấng mày râu thì lại không thể hiểu được và mãi mãi cũng không thể lý giải được.
- Chậc chậc, một viên thuốc, ông đây cả đời cũng chẳng kiếm được bằng đấy tiền, lần này Hiệp hội y sĩ Ninh Thành phát tài rồi, kiếm được một đống tiền của bất chính.
- Đúng đấy, theo bước đầu thống kê của tôi, cứ cho là mấy phần trăm số tiền đấu giá được, quyên cấp cho Hiệp hội y sĩ, thì cũng phải có tiền tỷ, mẹ nó, bố đây nóng máu rồi đấy!
- Nóng máu thì có ích gì, cũng chẳng phải là tiền của anh, hơn nữa số tiền này Hiệp hội y sĩ Ninh Thành cũng không lạm dùng mà là dùng để thành lập quỹ chữa bệnh miễn phí, giúp đỡ những gia đình nghèo khó, hoặc là những địa phương có trình độ chữa trị lạc hậu, cũng coi như là làm việc thiện mà!
- Thế ông làm sao mà biết được số tiền đó sẽ được dùng hết vào khoản này? Nói không chừng còn có người giở trò bẩn thỉu, , kiếm lời bỏ túi riêng ấy chứ.
- Thế thì chỉ có thể kiến nghị Hiệp hội y sĩ Ninh Thành tăng cường công tác giám sát thôi.
- Này, nghe người ta nói chưa, cái viên Trú Nha Đan đó, là do cái tên Diệp Thanh phụ trách cung cấp, theo tôi thấy, hắn nhất định sẽ không quyên hết số tiền này cho hiệp hội y sĩ, đúng là nhất nhật bạo phú, trong nháy mắt đã biến thành tỷ phú.
- Người so người tức chết người, đừng nói nữa.
- Dù sao, hôm nay tim mình cũng đập loạn không biết bao nhiêu lần, coi như là mở rộng tầm mắt vậy.
- Cái khiến người ta kinh hồn khiếp vía đó, nếu không ở hiện trưởng đấu giá, thì hoàn toàn không thể nào mà lĩnh hội hết được.
- Đi đi đi, anh em, chúng ta đi uống rượu.
- Đi đâu uống thế?
- Đương nhiên là uống rượu hoa rồi, đến ngôi biệt thự tôi mới mua, tìm mấy em sinh viên đại học....
- Không, tôi muốn mấy em trung học cơ.
- Cái đồ cầm thú nhà ngươi, đi chết đi.
….
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng triển lãm, Hà Minh Sơn, Hà Diễm Xung, Lý Quốc Đống ba người nhìn quanh tứ phía, tìm kiếm một hồi, không ngờ lại không nhìn thấy cô gái mặc chiếc váy đỏ lúc nãy, Hà Minh Sơn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thầm nói, bà cô này cuối cùng cũng về rồi, hơn nữa lại âm thầm đến mức thần không biết quỷ không hay, cũng chẳng thèm chào hỏi lấy một câu.
Tuy nhiên, người ta là thần dược mật sử, địa vị cao quý không thể nói được , không đến chào mình cũng là một điều vô cùng bình thường, cho dù là gia đình họ Hà thế lực lớn đến mấy, nhưng trong mắt thần dược, thì cũng chỉ như một thứ đồ nhỏ như con kiến không hơn không kém.
Sau đó, ba người liền trèo lên chiếc xe Lincol dài, bảo tài xế lái về phía phủ nhà họ Hà.
Chiếc xe chầm chậm chuyển bánh, Hà Diễm Xung tức giận bất thình lình nói:
- Lần này Hiệp hội y sĩ Ninh Thành coi như chơi trội, cái danh tiếng của thằng Diệp Thanh đó cũng lớn gớm, một hội đấu giá cỏn con, lại có thể mời được cả Bí thư tỉnh ủy đên cắt băng khai mạc.
Hà Minh Sơn lập tức lườm hắn một cái, thầm rủa, ai bảo ngươi vô dụng, ngươi mà có bản lĩnh, như cái thằng Diệp Thanh đó, chiếm được thiên kim tiểu thư của Bí thư tỉnh ủy vào tay, gia đình họ Hà chúng ta đã không phải khốn đốn, nếu không ngay cả danh y Tần Hoài – vị đại lão này cũng đã có thể mời đến.
Hà gia tuy hiển hách nhất Ninh Thành, gia đình quyền quý có thế lực tuyệt đối, nhưng so với địa vị của Nhan Cảnh Sâm vẫn còn kém xa không chỉ là mười vạn tám nghìn dặm, người ta dù sao cũng là đại lão, chỉ hơi dùng chút thủ đoạn, trấn áp một chút, Hà gia đã bị đè bẹp rồi, song, Nhan Cảnh Sâm cũng không phải tùy tiện đi chèn ép mấy nhà phú thương này, nói cho cùng, sự phát triển kinh tế của tỉnh Giang Nam cũng còn phải dựa vào sự thúc đẩy của mấy người có tiền này, đấy cũng là chiến tích mà ông ta cần.
Lý Quốc Đống thấy không khí có chút nặng nề, liền phấn khởi nói:
- Kỳ thực chúng ta cũng không cần thiết phải bi quan như thế này, không phải vẫn còn kế sách tuyệt vời của đại ca sao, tôi tin là chỉ vài ngày nữa, sự việc sẽ bị bại lộ, đến lúc đó, hừ hừ, Hiệp hội y sĩ Ninh Thành sẽ rơi từ trên núi xuống đáy địa ngục cho mà xem, lúc đó, chúng ta không phải thích làm gì chúng nó thì làm sao?
Hà Minh Sơn cười nhạt nói:
- Đấy là điều tất nhiên, ai dám đối đầu với Hà gia, trước nay đều không có kết cục tốt đẹp, tao muốn thằng Diệp Thanh đó phải thân bại danh liệt, sau đó tự tay tao sẽ kết thúc đời nó.
Lý Quốc Đống đắc ý nói:
- Đến lúc ấy, bệnh viện Hoa Đống của tao, sẽ có thể lợi dụng cơ hội mà nuốt chửng bệnh viện Ngân Hạnh rồi, haha.
... ... ... ... ... ... ... ...
Cùng lúc đó, trong phòng triển lãm, đại sảnh đấu giá, Diệp Thanh, Chương Ngọc Tân, Phí Tiêu Vân, Lý Cổ Kim và cùng với mấy lãnh đạo chủ chốt khác của Hiệp hội y sĩ Ninh Thành đang kiểm kê thành quả chiến đấu.
- Oa, xem ra thu hoạch lần này rất nổi bật đấy, số tiền bán đấu giá đạt tới mức khiến cho người ta sợ hãi – một tỉ sáu trăm tám mươi triệu đúng là nằm mơ cũng không dám mơ đến.
Lý Cổ Kim lướt mắt nhìn qua đống giấy tờ, không kìm được kinh ngạc thốt lên.
Phí Tiêu Vân cười:
- Đây đều là công lao của Diệp Thanh, thế là vấn đề tài chính của Hiệp hội y sĩ Ninh Thành chúng ta cuối cùng cũng giải quyết ổn thỏa, như thế là có thể làm được rất nhiều việc đấy.
Một vị trong ủy ban thường vụ hưng phấn nói:
- Mấy hội viên tham gia phiên bán đấu gia này, e rằng đêm nay về ngủ cũng không ngủ nổi, vui mừng sung sướng quá ấy mà.
Một cô gái trong ban quản lý cũng hưng phấn nói:
- Đương nhiên, nói cho cùng Hiệp hội y sĩ của chúng ta cũng đã cho họ cơ hội phát tài mà, tôi tin là, sau này lực lượng của Hiệp hội y sĩ Ninh Thành sẽ trở nên mạnh mẽ chưa từng có.
Diệp Thanh chỉ đứng một bên lặng lẽ mỉm cười không nói, Chương Ngọc Tân đi tới, chầm chậm vỗ mạnh vào vai anh, sự tán dương vui mừng trong ánh mắt ngày càng thêm nồng hậu.
... ... ... ... ... ... ... ...
Ước chừng cả một tiếng đồng hồ sau, hoàn thành xong một số công việc giao nhận, Diệp Thanh mới đi ra khỏi phòng trưng bày, hít một hơi sâu không khí trong lành, lập tức,
- Diệp Thanh
Cửa kính xe hạ xuống, Nhạc Tửu Tịch thò đầu ra, khuôn mặt đỏ bừng, má núm đồng tiền xinh đẹp vô cùng, trên ghế phụ Nhan Tuyết Khâm đang ngồi mỉm cười.
- A~, các cô vẫn chưa về à?
Diệp Thanh nhất thời hiếu kỳ.
- Đang đợi anh đó.
Lạc Tỉu Tịch nói lớn.
- Haha, ăn cơm chưa thế, anh mời.
Diệp Thanh không chút khách khí liền chui vào trong xe.
- Đương nhiên là anh phải mời rồi, hôm nay anh phát tài lớn mà, bao nhiêu tỷ.
Nhạc Tửu Tịch khẽ cười lườm hắn một cái.
Diệp Thanh khiêm tốn cười:
- Cũng chẳng phải mấy tỷ gì, anh quyên một nửa cho Hiệp hội, nửa còn lại định giữ lại cho bệnh viện Ngô Đồng, cũng là dùng để làm quỹ chữa bệnh miễn phí, dù sao thì bệnh viện Ngô Đồng cũng thường xuyên tổ chức chữa bệnh từ thiện, bình thường gặp phải gia đình khó khăn cũng phải trợ giúp cho họ mà!
Nhan Tuyết Khâm không kiềm được ngoảnh đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Diệp Thanh hỏi:
- Sao thế, không được à?
Nhan Tuyết Khâm nói:
- Đương nhiên là được, em cũng biết sớm là anh cũng sẽ không giữ cho bản thân, có điều hình như anh quên mất, anh còn một công ty mỹ phẩm xinh đẹp nữa nhỉ?
Diệp Thanh lập tức mặt ngây ra, lời này hắn có thể không hiểu sao? Rõ ràng là đang nói, anh cho Mã Tiểu Linh gần 3 tỷ, mà lại không cho Ninh Não Nhi một cắc nào, người con gái đó lại không tạo phản ư! Rõ ràng là bên trọng bên khinh mà!
Nhớ thank nhé!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 504: Cái tật cưỡng hôn lại tái phạm rồi! Đồ ngốc này liệu có chịu hôn không nhỉ?
Nhóm dịch: ShenYi
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Diệp Thanh trong tích tắc liền nhớ tới cum từ “vũ lộ quân chiêm”(“ ân huệ cùng hưởng”) , lập tức trở nên xao động, cái gì gọi là “ân huệ cùng hưởng” đây? Chính là chỉ hậu cung của một vị hoàng đế thời cổ đại, có rất nhiều phi tần, “ ân huệ cùng hưởng” là chỉ hoàng đế không quá sủng ái một số ít người nào đó, một tháng đại đa số các phi tần đều có thể nhận được sự “cưng chiều”, “vũ lộ” tức là “ân huệ”, cũng có thể hiểu một cách hết sức dung tục,hết sức đồi trụy là, cái đó của người con trai, giống y như “mưa”, đều là chất lỏng, dùng mưa để so sánh chẳng phải rất chuẩn xác sao?
Ân huệ cùng hưởng, chính là nói mỗi người con gái đều được chia một chút cái đó của chính mình, vãi, quá là dung tục. Diệp Thanh sắp bắt đầu khinh bỉ chính mình rồi, thực ra, hắn cũng biết, cụm từ này, hồi mới xuất hiện, căn bản không phải là nghĩa này, nó liên quan đến việc Hán Vũ Đế ban bố lệnh
- Anh đang nghĩ vớ vẩn cái gì thế?
Nhan Tuyết Khâm không kìm được lườm tên tiểu tử này một cái, nụ cười đó, khóe miệng khe khẽ cong lên, muốn cười nhưng lại cố nhịn, trông điệu bộ sao mà dung tục thô bỉ như thế chứ! Cái nụ cười thản nhiên trong veo xưa nay biến đi đâu mất rồi?
Hoặc giả mỗi một thằng đàn ông đều có một mặt dung tục, Nhan Tuyết Khâm đành phải tự an ủi bản thân.
Diệp Thanh cười hì hì, rất nhanh liền vất bỏ những ý nghĩ mờ ám đó, ánh mắt lại trở về với vẻ thản nhiên thường thấy, giải thích nói:
- Công ty mỹ phẩm Đại Nghiên tự mình sớm đã lấy lợi nhuận làm chủ, có thể từ từ mở rộng được mà.
Tuy nhiên, giọng điệu hắn tuy điểm tĩnh nhưng làm sao vẫn khiến người ta cảm giác như có vài phần chột dạ, nói cho cùn, trước mặt một người con gái, bàn luận đến sản nghiệp của hai người con gái khác, rõ ràng là chẳng phải thủ đoạn tán gái cao siêu gì cả.
Nhan Tuyết Khâm liền quắc mắt nhìn Diệp Thanh đang càng ngày càng xấu hổ.
Lạc Tỉu Tịch chăm chú lái xe, giả vờ không nhìn thấy, không nghe thấy, lúc này, cô đột nhiên phát hiện, nếu mình chen vào, thì quả thực là kỳ đà cản mũi, đây không phải là chuyện vui của chị họ sao? Đảo mắt một cái, trong đầu liền nảy ra một ý hay.
Chạy xe chưa được bao lâu, nhìn thấy một trạm xe bus ven đường, cô liền vội vàng lái xe đến gần rồi dừng lại. Diệp Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế?
Trong lòng thầm nghĩ, chỗ này thì làm quái gì có quán ăn chứ, mà cứ cho là có thì cũng phải cho xe dừng trước cửa tiệm nhà người ta, hoặc là dừng ở bãi đỗ xe, sao lại tùy tiện dừng ở bên đường thế này chứ? Ngươi có mấy khi nhìn thấy có ai để một chiếc xe Infiniti cao cấp thế này tùy tiện đỗ ở bên đường chưa hả?
- Cái gì chứ, tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn bận chút việc phải về trước, hai người cứ tiếp tục đi chơi nhé, chị họ, em để xe lại cho chị đi nhé.
Lạc Tỉu Tịch vừa nói liền chui tọt ra khỏi xe, đi về phía bến xe bus.
Diệp Thanh gọi lớn:
- Hay là em cứ lái xe đi đi, tôi ngồi xe bus cũng được.
Lạc Tỉu Tịch quay đầu lại cười, nói:
- Việc tôi cần làm ở ngay gần đây thôi, chỉ cách một bến xe bus thôi mà, gần lắm.
Diệp Thanh nói:
- Thế để bọn tôi đưa em sang bên đó.
Lạc Tỉu Tịch lập tức nhíu mày:
- Cái con người này đầu chỉ để mọc chốc thôi à, đúng là tức chết đi được, lãng phí cả tấm lòng tốt của mình, lại phải cầu cứu chị họ vậy.
Nghĩ thế liền nhìn về phía Nhan Tuyết Khâm với một ánh mắt rất sống động, chỉ có hai chị em họ mới có thể hiểu được ý nghĩa của ánh mắt ấy là gì.
Nhan Tuyết Khâm tức khắc cảm thấy vô cùng khó xử, hai hàm răng cắn vào nhau, có ý không thèm để ý đến cô, nhưng lại do dự một chút, đúng trong một tích tắc do dự đó, Lạc Tỉu Tịch đã nhảy lên một chiếc xe bus vừa đến.
Thế là, Nhan Tuyết Khâm không chấp nhận cũng phải chấp nhận rồi, thì cũng không thể bỏ xe lại một mình rồi cùng Diệp Thanh bắt xe đi đúng không? Liền đổi sang ghế lái, vừa thắt lại dây an toàn, điều chỉnh độ cao và khoảng cách của ghế, vừa không thèm ngoảnh đầu lại ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho tên Diệp Thanh đang ngồi ở phía sau.
- Đi đâu ăn đây?
Trong xe chỉ còn lại hai người họ, Nhan Tuyết Khâm lại mặt mày vừa xấu hổ vừa tức giận, dáng vẻ khó gần, Diệp Thanh lập tức cảm thấy một sự áp lực, tim bắt đầu tăng tốc đập loạn lên, một lúc lâu sau, mới cứng nhắng nhắc thốt ra một câu như vậy.
- Không ăn, không muốn ăn.
Nhan Tuyết Khâm lái xe một cách vô mục đích, mím môi nói. Kỳ thực là lòng tự tôn của cô đang tác oai tác quái, trước nay đều là cô công chúa cao ngạo, đều là người khác chủ động theo đuồi bản thân, bây giờ thì hay rồi, không ngờ lại phải để cho cô em họ cố tình tạo cơ hội này cho, giúp mình cùng tên đàn ông này ở riêng với nhau.
Đây gọi là việc điên rồ gì chứ? Nhan Tuyết Khâm đây mà lại thành một đứa không ai thèm ngó ngàng đến rồi sao? Huống chi, lại là ở cùng cái thằng cha lăng nhăng, đã mê hoặc dụ dỗ bao nhiêu là con gái nhà lành, hừ.
Thằng nhãi Diệp Thanh này chỉ số EQ thấp như con cún vậy, trong chốc lát cũng chẳng hiểu được cái quái gì, Nhan Tuyết Khâm tại sao lại chỉ trong chớp mắt đã trở nên “xa lạ” với bản thân như vậy? Nhất thời cũng chẳng nghĩ ra lời ngon tiếng ngọt, chiêu thức hay ho gì để dỗ ngọt nàng, không khí trong xe liền rơi vào trạng thái trầm lặng.
Lại qua một lúc lâu, chiếc xe đã đến một nơi mà không biết đó là nơi nào, chỉ nhìn thấy hai bên đều là đồi núi chập trùng, cây cối tốt um, Diệp Thanh đột nhiên “Phúc chí tâm linh”, rút ra hai viên Trú Nhan Bảo Đan ra, dáng điệu giống như là đang cống nạp vật quý vậy, vô cùng nôn nóng đưa ra trước mặt Nhan Tuyết Khâm.
- Xì, tôi chẳng thèm....
Nhan Tuyết Khâm mím mím môi, nói được một nửa, trong lúc vô ý cúi đầu liếc một cái, những lời tiếp theo liền không tự chủ được mà nuốt cái “ực” vào trong bụng, cùng lúc đó, tận nơi sâu kín của trái tim, một cảm giác ngọt ngào hạnh phúc, trong chớp mắt trào lên, giống như vớ phải tiền nhà Đường thời sơ khai, từng nắm từng nắm, khiến cô cảm thấy quả thật ngọt ngào, hạnh phúc đến muốn chết phắt đi.
Không cần đoán cũng biết, đó chính là thứ mà người con gái thiết tha mơ ước đạt được, hắn không ngờ đầu óc lại thông suốt như vậy, chủ động tặng mình, hehe, một thứ đồ quý giá như vậy, tận mấy tỷ cơ đấy, không chừng vẫn sẽ còn lên giá, hắn đến nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, đầu mày còn không nhăn lấy một cái đã tặng luôn cho mình rồi đó!
Nhan Tuyết Khâm cố gắng kìm nén sự vui sướng, cho xe dừng lại.
- Làm gì thế, không công mà hường lộc à, thứ đồ quý giá như vây, tôi làm sao mà dám nhận chứ!
Cô gái kiêu ngạo nói.
Diệp Thanh ngượng ngùng nói:
- Tôi biết em không thích, nhưng, đây là tấm lòng của anh mà!
Nhìn Nhan Tuyết Khâm trong lòng liền có chút xúc động
- Sao lại có hai viên chứ?
Đối mặt với ánh mắt nóng rực của Diệp Thanh, Nhan Tuyết Khâm có chút không kháng cự thêm được nữa rồi, trái tim bắt đầu mềm nhũn, tránh ra khỏi tầm mắt của hắn, không kìm nổi mỉm cười, nói.
- Một viên cho em, một viên là cho em họ em!
Diệp Thanh nói, có điều, mới nghĩ đến ý khác của câu nói này, rất rễ khiến người ta hiểu nhầm, liền vội vàng giải thích:
- Tặng em rồi, em họ em mà biết được, chắc chắn là cũng muốn, thế nên anh mới làm người tốt thì làm đến cùng, đỡ phải cô ấy đến phiền anh.
- Xì, em họ em còn lâu mới mặt dầy như thế, cứ coi là nó muốn, thì nó cũng sẽ không đến làm phiền anh, mà chỉ đến làm phiền tôi thôi.
Nhan Tuyết Khâm vừa rứt lời, liền biết là không xong rồi, mặt đỏ bừng lên.
Diệp Thanh ngây người sửng sốt, cái gì chứ? Tại sao lại đến làm phiền em nhỉ? Có điều lần này rốt cuộc đầu óc hắn cũng thông suốt hơn một chút rồi, nhẹ nhàng ngoảnh người, liền lập tức hiểu được cô em gái này là muốn lấy đồ của anh rể, đương nhiên là sẽ đi tìm bà chị trước rồi, nói theo cách khác, cái cô em nhỏ đó, đã coi mình là anh rể của nhỏ rùi? Mà Tuyết Nhan cũng mặc nhận rồi?
Diệp Thanh cảm thấy đầu óc có chút mê muội, lúc này cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào trong lòng hắn cũng không kém gì so với Nhan Tuyết Khâm.
- Tuyết Khâm....
- Uhm....
Tuyết Khâm nghe thấy hắn gọi cô dịu dàng tình cảm như vậy, không kìm được liền ngẩng đầu lên nhìn hắn, cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn, trong ánh mắt lộ ra rất nhiều rất nhiều những ánh quang ngượng ngùng, vui sướng.
-uhm.uhm uhm
Nhớ thank nhé!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 505: Anh làm rách quần áo của em rồi!
Nhóm dịch: ShenYi
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Nào ngờ, vừa ngẩng đầu lên, một hơi thở nóng bỏng ập đến, cái miệng rộng tràn trề sức lực vô tận, liền che trời phủ đất ấn chặt lại, ngậm chặt lấy miệng anh đào nhỏ xíu của cô, khiến cô không thể né tránh.
- đừng đừng~~ không được, không được...
Nhan Tuyết Khâm mơ hồ không rõ, cố gắng tránh né sự công kích chiếc lưỡi của Diệp Thanh, trán lui về phía sau, liền bị một bàn tay lớn giữ vững.
Năm ngón tay khéo léo thon dài, tràn đầy phong độ của người trí thức, thanh tú giống như ngón tay thiếu nữ, nắm chặt lấy gáy cô, còn nhẹ nhàng luồn vào trong mái tóc,chạm phải da đầu , những nơi tiếp xúc, giống như đang có bàn ủi điện, phát ra từng từng dòng từng dòng nhiệt lượng và điện năng cổ quái, cảm giác tê dại sung sướng bùng phát giần giật giần giật, khiến cô càng thêm mê muội, đầu óc đã hơi choáng váng, đất trời cuồng quay, quả thực không phân rõ đâu là đông, tây, nam, bắc đâu là trên, dưới, trái, phải.
Trong khi đó, môi, lưỡi của đối phương lại càng mạnh mẽ tấn công tới.
- Người này rốt cuộc là có biết hôn hay không thế? Không biết để chị đây dạy ngươi.
Nhan Tuyết Khâm trong lúc ra sức kháng cự, không ngờ trong đầu lại nảy ra ý nghĩ phóng đãng như vậy, lập tức càng thấy giận với chính mình, sao lại có thể như thế chứ? Không được, không thể để tên tiểu tử này đạt được mục đích.
Nhan Tuyết Khâm đẩy sống đấy chết, nhưng, cô nào có hay, thằng nhãi Diệp Thanh cưỡng hôn quen rồi, thói quen xấu xa này có từ hồi làm cái đó với An Tiếu Trúc, người con gái ôm trong lòng càng cự tuyệt thì hắn lại càng hưng phấn, càng hăng hái, đầu lưỡi dài dài, tựa như con cá đang bơi lội, lúc nhanh lúc chậm, khi mạnh mẽ như kình ngư khi lại dịu dàng như nàng sứa, đang vẽ ra một quỹ đạo duyên dáng, linh hoạt, run rẩy, vòng vòng xoắn ốc, dùng hết khả năng chòng ghẹo, trêu đùa...
Khiến người ta muốn chết nhất nhất là, thằng nhãi này, cứ không cẩn thận mắc bệnh vào bệnh nghề nghiệp một cái là lại coi lưỡi là kim châm cứu, xuất ra thương lê chân pháp tuyệt thế, lại giở ra không ít tuyệt chiêu quy xà thần bí, hỗn tạp đi vào, tan hòa cùng nụ hôn, trong tức khắc, một tiếng rên “a” làm quỷ thần chao đảo, hai hàm răng trắng như tuyết đang ngậm chặt của Nhan Tuyết Khâm, làm thế nào cũng không khép lại được nữa, trong nháy mắt đã bị đầu lưỡi của Diệp Thanh công vào bên trong, cùng với đầu lưỡi thơm của cô, quấn vào với nhau thật chặt.
….
Cô nàng Nhan Tuyết Khâm đáng thương, bao năm nay không hôn hiếc gì, nói “cực kỳ lâu” cũng chưa chắc đã diễn tả hết, nhưng đàn bà 30 như sói, 40 như hổ mà, cô vừa mới đầu 30, người lại thanh xuân mỹ miều, đương lúc tinh lực tràn trề, lần này, lập tức liền rơi vào thế tấn công của Diệp Thanh.
- Không được ....
Nhan Tuyết Khâm có chút sợ hãi, suy nghĩ rối loạn như nai con lạc mẹ, trong lòng thực sự muốn đẩy Diệp Thanh ra, tên vô lại này đúng là biết lợi dụng thời cơ.
Nhưng, bản năng và dục vọng của cơ thể lại bị nam nhân này khơi gợi làm cho trỗi dậy, không tự chủ được bản thân bỗng trở nên mềm nhuyễn như bùn, để Diệp Thanh tùy ý hung hăng đè xuống ghế tựa, mặc ý cưỡng hôn.
Ánh trăng như làn nước, mãi nơi xa, mới thỉnh thoảng, mơ hồn vọng lại âm thanh huyên náo chốn đô thị phồn hoa, chiếc Infiniti đỗ bên ven đường, dưới gốc một cây ngân hạnh, cành lá lắc lư, dường như đều đang ngại ngùng không dám nhìn xuống hai bóng người trong xe đang quấn chặt lấy nhau, hay là cái cây này bị tình cảm mãnh liệt của đôi trai gái kia chọc ghẹo đến đỏ mặt không dám nhìn rồi?
Diệp Thanh đang vô cùng phấn kích, nhiệt huyết sôi trào, tiểu Diệp Thanh lại càng hung hăng tạo phản, quả thực như muốn chọc rách quần, Diệp Thanh tham lam dũng mãnh như hổ báo hút chiếc lưỡi mềm mại , đầy hương của đối phương không biết chán, mặc sức tùy tiện nuốt từng miếng lớn nước bọt mà Nhan Tuyết Khâm đang liên tiếp tiết ra, cảm giác, đây thực sự là viên kẹo ngọt ngào nhất trên thế giới này, khiến cho người ta hạnh phúc, vui vẻ mà chấp nhận, muốn mãi mãi vĩnh viễn ăn tiếp, sự khoái cảm mà nó đem đến cho người ta, không thua kém so với chất độc lợi hại nhất thế gian này làm người ta nghiện, làm người ta sa ngã.
Cùng lúc đó, đôi tay ma thuật của Diệp Thanh không thể kiềm chế được nữa, trong nháy mắt đã thọc vào trong lớp áo sơ mi của Nhan Tuyết Khâm, không thể đợi chờ được, vội vã chụp lên khắp nơi, liền cố gắng bao chặt lấy cặp tuyết lê xinh đẹp mềm mại đến vô cùng ở trước ngực của đối phương.
Thả sức nắn bóp.
Tuy nói, bàn tay to bản của hắn cũng chỉ gắng gượng bao phủ được một phần ba khu vực, ngay cả một nửa bán cầu còn không tính đến.
Diệp Thanh quả thực như muốn phát điên.
- Đừng...
Nhan Tuyết Khâm giãy dụa một trận, khu cấm địa bị đánh chiếm, mơ hồ vượt qua gianh giới trong lòng cô, khiến cô càng thêm hoảng loạn, muốn đẩy Diệp Thanh ra, nhưng tên tiểu tử lăng nhăng này lại quá mạnh mẽ, ghì lấy cô chặt đến mức quả thực không thở nổi.
Không biết hắn đối với những người con gái khác có phải cũng dã man như vậy không, cậu là con trâu đực hả!
- Phù…
Diệp Thanh thấp giọng gầm mạnh một tiếng, đến chiếc xe cũng phải lay động, trong lúc kích động, một bàn tay to khác đã ngang nhiên thọc vào trong quần của Nhan Tuyết Khâm, trong chớp mắt đã bắt được đôi cánh hoa mềm mềm, âm ấm bên đưới đó của cô, cánh hoa này khác với cánh hoa bên trên, càng thêm ướt át, bên trên còn dính những hạt sương dinh dính, giống như nhị hoa, hình dạng giống như cánh bướm, Diệp Thanh hơi nhẹ vân vê, liền không kìm nổi khí huyết trào dâng, lại “hự” một tiếng, tích tắc nóng ruột, liền lấy ngón tay giữa dài dài thọc vào bên trong.
Lần này, Nhan Tuyết Khâm thật sự gần như sắp ngất đi.
- A....
Cùng với âm thanh rên rỉ kéo dài, sự buông lơi của thiên thần sa ngã, trái tim Nhan Tuyết Khâm đập mạnh tới mức như sắp nhảy ra ngoài, hơi thở dồn dập lợi hại, bộ ngực phập phồng mãnh liệt,trên gương mặt xinh đẹp, đỏ bừng từng trận từng trận.
Diệp Thanh động động thọc vào tận cùng bên trong, cảm thấy một dòng chất ướt ướt trơn trơn âm ấm khó mà miêu tả bằng lời được,đánh úp chính mình, còn nhẹ nhàng kẹp xuống một lúc, cảm giác thật tuyệt vời, khiến người ta như bị hút vào bên trong.
Thân thể mềm mại của Nhan Tuyết Khâm run rẩy, trong phút chốc, không biết một luồng khí lực từ đâu tới, một nắm đấm nhỏ ra sức đẩy Diệp Thanh, Diệp Thanh trong chớp mắt đã bị đẩy ra ngoài.
Kỳ thực, nếu Diệp Thanh kiên quyết đè lên cô, thì bất luận thế nào cô cũng không đẩy được hắn ra, chỉ là tự bản thân Diệp Thanh cũng thấy hắn có phần hơi quá đáng, từ hôn, đến sờ ngực, lại đến chỗ đó, rồi lại lấy tay thọc vào, mới vỏn vẹn chưa đến mười phút ngắn ngủi, như thế là cũng quá nhanh một chút, chẳng trách con gái nhà người ta cũng không muốn.
Bình thường mà nói, cái gì cũng phải có quá trình mà, chẳng hạn, lần hẹn hò đầu tiên, phải biết phân biệt thời cơ nhân cơ hội mà nắm tay, lần thứ hai gặp mặt, thì có thể phát triển đến mức, mượn cớ mà dựa vai, lần thứ ba mà, mới.., lần thứ tư, mới làm chuyện đó, đương nhiên, nghiêm túc mà nói đây cũng được coi là tiến độ cực kỳ nhanh rồi, càng không nói đến Diệp Thanh làm như thế này, lần đầu tiên đã muốn đạt đến đích rồi, Nhan Tuyết Khâm ưng thuận theo mới lạ đấy, nói cho cùng người ta cũng là con gái con nhà ngoan ngoãn, lại là thiên kim tiểu thư của Bí thư Tỉnh ủy, bình thường còn cao ngạo như là công chúa nữa là!
- Sao cậu lại như thế, chẳng may..., chẳng may làm người ta ngã bệnh thì làm thế nào?
Qua một hồi lâu sau, mãi đến khi mà Diệp Thanh và Nhan Tuyết Khâm đều khẽ lấy lại nhịp thởi bình thường, Nhan Tuyết Khâm mới hơi có vài phần u oán nói.
Diệp Thanh lúc này mới biết, người con gái này khả năng thích sạch sẽ, có điều, bản thân mình dùng tay làm cái đó, tay cũng chẳng rửa qua, cũng thực sự là sẽ sinh ra nhiễm trùng đấy.
- Xinh lỗi, anh...
Diệp Thanh thấy hổ thẹn, không khỏi thầm chửi mắng bản thân, sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, phải biết là, nóng vội thì cũng không ăn được đậu phụ nóng!
- ….
- Anh làm hỏng quần áo của tôi rôi!
Nhan Tuyết Khâm cắn cắn đôi môi đỏ , khẽ nhíu mày vào, nói.
Nhớ thank nhé!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương