Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 660: Có phải anh đem cô ấy giấu đi rồi không?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-Bác sỹ Diệp, bác sỹ Diệp, có bệnh nhân cần cấp cứu gấp, nhanh lên! Nhanh lên!
-Cái gì? Có cấp cứu?
Lúc đầu, Diệp Thạnh nghe thấy tiếng Trần Du còn ngẩn người ra, thầm nói, cô nàng này sao lại đến góp vui chứ? hắn mặc dù thi thoảng cũng có chút suy tư đối với đôi chân dài eo thon, đôi môi mỏng cong vểnh của cô nàng Trần Du này, nhưng đó cũng chẳng qua cũng là thói hư tật xấu chung của bọn đàn ông! Chung quy, quan hệ của hai người vẫn còn kém xa so với quan hệ của hắn đối với mấy cô bạn gái khác!
Lúc này, vừa nghe có cấp cứu, bệnh nghề nghiệp của thằng nhãi Diệp Thanh này lại tái phát, dẹp hết mấy cái suy nghĩ tâm tư kiều diễm ấy đi, đầu óc chỉ có mỗi ý nghĩ duy nhất là cứu chữa cho người bệnh! Nhảy phắt một cái từ trên giường xuống, vớ lấy một chiếc áo khoác ngoài rồi liền bước về phía cửa!
Hiện tại Hoa Hạ đang là mùa đông, tuy trong khách sạn có điều hòa, mặc đồ ngủ mỏng cũng không thấy lạnh, nhưng mặc một chiếc áo khoác ngoài dài cũng không cảm thấy nóng ngay được!
Diệp Thanh chạy được mấy bước, đột nhiên đứng khựng lại, vì hắn đột nhiên nhớ lại, chiếc quần sexy viền hoa còn đương vất trên giường, liền hấp tấp quay lại tìm, sau đó cấp tốc giấu nó xuống dưới gối, trong lúc vội vàng, không ngờ lại đặt nó vào cùng một chỗ với chiếc quần của An Tiếu Trúc, hai cái đều ươn ướt, dính đầy chất dịch, có điều mùi thơm lại không giống nhau.
-Cấp cứu cái gì? Bệnh nhân ở đâu?
Diệp Thanh lôi cánh cửa ra hỏi.
Ngoài cửa, Trần Du dáng vóc cao gầy, thân hình yểu điệu, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, một tay chống vô tường, một chân đương co lên, trông dáng điệu bước đến tựa hồ vô cùng gian nan, lườm xéo Diệp Thanh một cái, nói:
-Người bệnh cần cứu gấp là tôi nè! Sao anh lại chẳng tinh mắt tẹo nào nhỉ! Nhanh, nhanh giúp tôi với, chân tôi đau chết mất!
Sau đó, có chút đứng không vững.
-Việc gì xảy ra vậy!
Diệp Thanh tức khắc đỡ cô vào phòng, tiện tay bật điện trong phòng lên.
Trần Du nói:
-Không biết kiểu gì, tôi đương ngủ ngon thì đột nhiên chân trái bị chuột rút, thực sự là đau chết đi được, ôi, đấy, lại lại bị rút rồi...
Còn chưa nói hết câu, đã không nhịn nổi mà rên lên! Thanh âm êm ái du dương, khiến trí tưởng tượng của người ta bay bổng đến vô hạn!
Diệp Thanh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy cô nàng Trần Du này, trên vầng trán trơn bóng lấm tấm đầy những hạt mồ hôi nhỏ, lập tức biết được bệnh tình thực sự nghiêm trọng, chứ không phải giả vờ, hơn nữa người ta cũng chẳng cần thiết phải diễn kịch đúng không?
-Đừng lo lắng, chỉ là bệnh vặt, không có trở ngại gì lớn, nào, tôi đỡ cô lên trên giường!
Diệp Thanh lúc này một tay đỡ vòng eo thon nhỏ của Trần Du, một tay nắm chắc cánh tay khác, gần như ôm lấy một nửa người cô, bước về phía chiếc giường, chiếc chân thon dài của Trần Du bị chuột rút khủng khiếp, đến nỗi bước còn không bước nổi, dường như hơn nửa thân thể thơm tho phải dựa hẳn vào người Diệp Thanh!
.... .... ...
Góc nhà, trong chiếc tủ quần áo, Ninh Não Nhi và An Tiếu Trúc trợn trừng đôi mắt nhỏ, ngơ ngác nhìn nhau!
Ninh Não Nhi dùng tay che miệng, đây là động tác được thực hiện từ lúc nãy khi nhìn thấy An Tiếu Trúc suýt chút nữa thì thì hét lên, cứ như thế vẫn chưa bỏ tay xuống, trong lòng đối với Diệp Thanh quả thực là hận đến tận xương tủy:
-Thằng cha háo sắc này, không ngờ lại giấu Tiếu Trúc con nha đầu nhỏ tuổi thế này ở trong phòng, hai người chắc chắn sớm đã từng làm chuyện đó rồi, Tiếu Trúc chắc mới mười chín tuổi, đúng là trâu già ăn cỏ non mà, quá dâm đãng rồi!
Sau đó liền có chút phát điên:
-A~~ nếu sớm biết là cô nàng Trần Du vào , mình đã không phải trốn rồi, bây giờ cũng không phải xấu hổ thế này mà đối diện với An Tiếu Trúc!
An Tiếu Trúc nghiến nghiến răng, cũng phẫn hận không thôi:
-Diệp Thanh à Diệp Thanh, khẩu vị của anh cũng không ít mà, anh gian díu với Ninh Não Nhi thì em biết, không ngờ ngay đến cả bạn thân của Ninh Não Nhi, cái cô Trần Du đó anh cũng câu được vào tay, lần này, nửa đêm khuya khoắt còn chủ động đưa đến tận cửa cho xơi cơ đấy! Chân bị chuột rút? Chắc là giả vờ bị bệnh thôi! Hừ, lừa được ai chứ? Cứ cho là hơi bị chuột rút một chút, cũng không cẩn nửa đêm canh ba mò đến đây tìm Diệp Thanh chứ?
-Diệp Thanh, anh mau mau giúp em xem thế nào, có cách nào có thể giảm nhẹ đi không? Bắp chân của em ngày trước cũng từng bị chuột rút, nhưng bắp chân với đùi cùng lúc bị rút thì đây là lần đầu tiên đấy, hơn nữa từ trước tới giờ chưa lần nào thời gian lại lâu như vậy!
Trần Du nằm trên giường, bộ ngực gồ ghề dữ dội, tương đối hấp dẫn.
Có điều, Diệp Thanh cũng không dám nghĩ quá một chút nào, một là chữa bệnh quan trọng, hai là trong phòng này còn có tận hai cô gái khác nữa cơ, cũng không biết bọn họ thế nào rồi, không ngờ lại có thể nhịn được mà không bùng nổ chiến tranh, chắc là xấu hổ ngượng ngùng lắm đây!
-Không sao, anh giúp em mát xa, cho khí huyết linh hoạt một chút là được ý mà!
Diệp Thanh vén váy ngủ của Trần Du lên, tức khắc, liền lộ ra đôi đùi non trắng nõn bóng loáng đều tăm tắp cực kỳ quyến rũ, thon dài, cân xứng, nhẵn nhụi, không có một sợi lông chân nào, không phải bị cạo sạch đi, mà vốn dĩ đã không nhìn thấy!
Mà trên làn da non mỡ, trắng nõn như sữa ấy, thậm chí còn có thể nhìn thấy những gân xanh li ti, tựa như những sợi tơ nhỏ, khiến người ta liên tường đến thêm một bước, phía trên nữa, chỗ mà bị váy ngủ che mất, cơ thịt cũng đẹp như ở bên ngoài không!
Cái gì gọi là chân đẹp? Đây chính là chân đẹp, không cần đến sự tô điểm của tất da chân, vẫn cứ đẹp như thường, vẻ đẹp tự nhiên! Không giống một số cô gái, đi tất chân vào thì cực kỳ quyến rũ, lột ra thì lại bình thường, chẳng có gì đặc sắc, vẻ sexy suy giảm khủng khiếp! Vóc người của phụ nữ chính là như vậy, mặc quần áo vào nhìn thì đẹp, nhưng thực tế thì chưa chắc đẹp thật, chỉ có cởi hết ra mới có thể nhìn ra cái nào là thật cái nào là giả!
Những ý niệm này của Diệp Thanh thoáng hiện lên trong đầu rồi biến mất luôn, rất nhanh, liền đặt hết sự chú ý tập trung vào chân trái của Trần Du, chỉ thấy có thể qua sát một cách rõ ràng sự các cơ bắp đang co giật, co rúm, lấy tay chạm vào, thì cực kỳ cứng!
-Đau, đau! anh nhẹ tay một chút!
Trần Du tức khắc la to lên.
Diệp Thanh nói:
-Anh phải bắt đầu đấy, em cố nhịn nhé!
Nói xong, hai tay liền tách ra, vận chuyển y linh huyền khí mới luyện, bắt đầu dùng thủ pháp độc môn Quy xà mật thôi trung, xoa bóp cho Trần Du!
Vừa xoa, vừa rất nghiêm chỉnh giải thích cho Trần Du một số kiến thức về phương diện này:
-Cái chứng chân bị chuột rút này, phần lớn là do thiếu canxi , cảm lạnh, hoặc là khu vực mạch máu thần kinh bị đè nén dẫn đến, về mặt y học còn được gọi là: cơ thịt co giật!
-Em chủ yếu là do quá mệt mỏi, hơn nữa thân thể lại có chút suy nhược, bình thường có thể cung cấp đủ lượng canxi, phơi nắng nhiều một chút, ngoài ra phải chú ý giữ ấm, sự thay đổi của tư thế cũng vô cùng quan trọng, chẳng hạn như tư thế ngồi, tư thế ngủ đều phải cân đối nghiêm chỉnh, đặc biệt không được nằm sấp ngủ quá lâu, bời vì khi em nằm sấp ngủ quá lâu, sẽ khiến một số cơ thịt trên chân rơi vào trạng thái được thả lỏng tuyệt đối trong thời gian dài, dẫn đến hiện tượng “co rút bị động” của cơ thịt, từ đó dẫn đến các mạch máu thần kinh chịu áp lực, em cũng có thể thường xuyên tự chườm nóng, mát xa cho bộ phận bắp thịt, gia tăng sự tuần hoàn máu của chúng....
Trần Du vừa nghe vừa gật đầu, đồng thời lại hưởng thụ sự xoa bóp của Diệp Thanh, thầm nói, sớm đã nghe Não Nhi bốc phét, công phu nắn bóp của Thanh rất giỏi, hôm nay được nếm thử, quả nhiên danh bất hư truyền! Hì hì, cũng nhờ hôm nay bị chuột rút, nếu không còn không biết lúc nào mới được hưởng sự đãi ngộ này đây! Ôi, quả thực chẳng khác nào nữ hoàng, ừ, hắn mới xoa bóp có một chút, quả thực đã thoải mái hơn rất nhiều, hình như cũng không đau nữa rồi!
Cô lại không biết, cái gọi là công phu xoa bóp mà Ninh Não Nhi nói, không phải là chỉ phương diện này...
Trong tủ quần áo, An Tiếu Trúc lặng lẽ nghiến răng, thầm nói, tên vô lại Diệp Thanh này, đúng là tay dài nhỉ, bây giờ chắc chấm mút sướng lắm nhỉ? Sướng thì sướng đi, làm thêm bộ dạng nghiêm chỉnh nữa, nói cho quỷ nghe à! Phì phì phì, mình còn lâu mới là quỷ ý!
Cô là biết, Diệp Thanh giải thích một cách đứng đắn như vậy, không phải chỉ nói cho một mình Trần Du nghe, cũng là có ý muốn chứng minh với mình và Ninh Não Nhi, chứng tỏ rõ ta đây là xem bệnh một cách thuần túy!
Có điều, rất rõ ràng, Ninh Não Nhi và An Tiếu Trúc đều không tin!
Người này ấy à, hình tượng đã một khi bị hủy,muốn cứu vãn lại, thì không phải đơn giản như vậy đâu! Trong những người con gái mà hắn quen thuộc, Diệp Thanh sớm đã trở thành một tên “dê già”, “lăng nhăng” rồi.
Ninh Não Nhi mím mím môi, trong lòng âm thầm oán giận, cái con lãng ngư nhi nhà cậu khá lắm, lợi dụng cơ hội quyến rũ Diệp Thanh chứ gì, có điều ngay sau đó lại giật mình hoảng hốt, bởi vì cô đột nhiên nhớ ra, con nhỏ Trần Du này ngủ dậy không thấy mình đâu, nhất định sẽ nghĩ mình đến chỗ Diệp Thanh, là cố ý viện cớ đến đây bắt quả tang sao? Sau đó lại lắc lắc đầu, bởi vì cô hiểu Trần Du, cũng lắm thì sáng sớm ngày mai sẽ giễu cợt mình một trận để đời, chứ không phải đến thẳng đây để phá hỏng việc tốt của mình! Xem ra, con nhỏ này đúng là chân bị chuột rút thật!
Nhớ tới “phá hỏng chuyện tốt”, Ninh Não Nhi không kiềm được nhìn An Tiếu Trúc một cái, cười xin lỗi với cô, ý là muốn nói, tôi thực sự không phải cố ý, sớm biết cô ở đây, có đánh chết tôi cũng không tới!
Này, cô nhìn tôi như thế làm gì chứ?
Ninh Não Nhi thấy An Tiếu Trúc nhìn chằm chằm vào thân dưới của mình, không khỏi hiếu kỳ cúi đầu nhìn xuống, ối, ngay tức khắc thẹn thùng đỏ mặt! Hóa ra, bước vào vội vàng quá, một góc váy của cô bị kẹp vào kẽ tủ, khu rừng tam giác tươi tốt còn lộ hết cả ra, hơn nữa còn trong trạng thái lõa lồ chưa mặc quần con, làm sao mà không ngại ngùng được chứ!
Đôi mắt phượng lại không kìm được cũng liếc một cái vào chỗ đó của An Tiếu Trúc, thấy cô bé này tuy mặc đồ ngủ, nhưng bên dưới cũng rất rõ ràng không nhìn thấy dấu vết của chiếc quần con đâu, thiết nghĩ chắc cũng bị tên háo sắc Diệp Thanh kia lột xuống rồi!
An Tiếu Trúc để ý tới tầm mắt của Ninh Não Nhi, mặt nóng lên, liền kéo kéo váy một cách vô cùng không tự nhiên, chiếc tủ quần áo tuy là có cửa, nhưng những tấm mành bên cạnh lại được trang trí bằng từng hàng từng hàng dài hoa văn tựa như cửa sổ thời cổ đại, hơn nữa gia công cũng không phải vô cùng tinh sảo, kẽ cửa và bản lề trước mặt, đều có những tia sáng nhè nhẹ xuyên thấu vào bên trong, cho nên hai cô gái mới có thể cùng quan sát đánh giá đối phương.
... .... .....
Bên ngoài, trên giường, Trần Du thấy Diệp Thanh chăm chú nhìn không chớp mắt, tựa hồ đương cực kỳ nghiêm tức, không khỏi yên lặng có chút hụt hẫng, thầm nhủ, thằng cha này sao lại đáng nghi thế, mát xa chân đẹp cho mỹ nhân một công việc đầy cám dỗ thế này, mà hắn lại chẳng khác nào một lão tăng mộ đạo, không chút động lòng! Chẳng nhẽ, đôi chân mỹ miều mà mình bấy lâu nay lấy làm tự hào này, lại không có một chút hấp dẫn nào với hắn sao?
Kỳ thật, cô đã hiểu lầm rồi, không phải là không hấp dẫn được Diệp Thanh, mà là bây giờ trong chiếc tủ quần áo ở góc tường kia còn đang cất giấu hai mỹ nhân nữa, Diệp Thanh trong lòng lo sợ, còn không biết sau này hai người đẹp đó sẽ tính sổ với mình thể nào đây, đương lo sốt vó, cho nên tâm tư vớ vẩn đối với chiếc đùi thon đẹp của Trần Du mới mờ nhạt đi một chút!
Hơn nữa, Diệp Thanh cũng lo lắng, mình mà có làm gì Trần Du, chẳng may cô nàng này mà hét lên, bị hai mỹ nữ trong tủ nghe thấy, xông vù ra ngoài, thì chẳng phải hết đời rồi sao!
-Này , Diệp Thanh, sao Ninh Não Nhi lại không ở trong phòng anh, cô ấy không chạy đến chỗ anh sao?
Trần Du đột nhiên hỏi.
Diệp Thanh giật mình hốt hoảng, vội vã bác bỏ:
-Đương nhiên không ở đây, muộn thế này rồi, cô ấy còn chưa ngủ sao?
-Chưa, lúc tôi tỉnh dậy đã không thấy cô ấy rồi, còn tưởng là lén lún trốn đến phòng anh cơ đấy! Hì hì, Diệp Thanh, có phải anh đem cô ấy giấu đi đâu rồi không?
Trần Du xem xét bốn phía, cuối cùng, ánh mắt liền rót vào chiếc tủ quần áo ở góc tường.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 661: Có được một chính cung có khả năng dự đoán chính xác!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-Làm gì có chuyện đó, không tin em tìm đi!
Diệp Thanh mạnh miệng nói, bộ dạng cực kỳ bình tĩnh.
Thực ra, hắn lúc này trong lòng chột dạ cực kỳ, nhỡ may Trần Du mà tìm thật, trong chớp mắt đã tìm ra được hai cô nàng, thế thì không ngượng chết à!
Trong tủ quần áo, Ninh Não Nhi và An Tiếu Trúc đều sợ tới mức không dám động đậy, thậm chí đến thở cũng không dám thở, đang sợ Trần Du đột nhiên mở cửa tủ ra, ngay cả Ninh Não Nhi và Trần Du có quan hệ cực kỳ thân thiết, nếu không có An Tiếu Trúc ở đây, phát hiện thì phát hiện cũng chẳng sao, nhưng bây giờ, thì không thể để Tràn Du nhìn thấy!
Cậu cứ nghĩ nhé, thân dưới của cô trần như nhộng, còn thân dưới của An Tiếu Trúc cũng chẳng khác gì, ra bên ngoài, ánh điện sáng quắc, mặc hay không mặc chẳng phải nhìn một cái là biết liền sao, nếu để Trần Du hiểu lầm, mình với An Tiếu Trúc cùng nhau hầu hạ Diệp Thanh, thế thì bảo cô còn dám nhìn mặt ai nữa chứ! Mặc dù, sự thật căn bản không phải như vậy!
Nhưng, Trần Du chắc chắn sẽ nghĩ như thế! Con bé này, Ninh Não Nhi là hiểu nhất, bình thường có hai đứa với nhau lúc nào cũng 3.p. 3p không rời khỏi miệng, thực ra, nhiều năm như vậy, vẫn thủ thân như ngọc, gái trinh chính gốc, chỉ được cái mạnh mồm, nói chuyện chẳng để ý gì hết!
-Em tìm làm quái gì, chẳng may lôi được cô nào ra thế thì chết à!
Trần Du lười nhác duỗi lưng ra một cái, sau đó lồm ngồm bò dậy, đá đá đôi chân đẹp, cảm thấy không đau nữa!
Diệp Thanh chột dạ tới mức trái tim nhỏ nhoi nhảy lên đến bùm một cái, vội nói:
-làm sao có thể, trong phòng anh ngoài em ra thì không có người con gái nào khác cả!
Đúng là trình hiểu kém quá, lại tưởng ý Trần Du nói là, không chỉ có một người con gái! Kỳ thực, Trần Du là muốn nói, kể cả Ninh Não Nhi không ở đây, nói không chừng cũng có người con gái khác đương trốn ở trong này!
Trần Du liền cười, nói:
-anh làm gì mà phải sốt lên như thế? Đúng là giấu đầu hở đuôi! Bỏ đi, em cũng chẳng muốn quấy rầy mấy người làm việc tốt nữa, vừa nãy thực sự là bị chuột rút đến không chịu được, nếu không cũng chắng đến tìm anh! Diệp Thanh, em về đây!
Nói xong liền bước về phía cửa. “cám ơn” đương nhiên là không cần nói, thân nhau như vậy, nói cảm ơn ngược lại lại có vẻ xa lạ.
Diệp Thanh ở phía sau nói to lên:
-Não Nhi thực sự là không có ở chỗ anh mà, có lẽ cô ấy không ngủ được dậy đi tản bộ rồi cũng nên!
-Xì, có quỷ mới tin! Nửa đêm khuya khoắt còn tản bộ cái gì chứ, chẳng may gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào? Hơn nữa, nếu cô ấy muộn thế này rồi còn đi tản bộ, sao anh không lo lắng một chút nào thế?
Trần Du quay đầu lại hỏi.
Diệp Thanh lúc này mới biết mình lỡ miệng, đúng là càng nói càng sai, bản thân mình quá nóng vội giải thích cũng đã giấu đầu hở đuôi rồi, nhưng diễn kịch thì phải diễn cho chót, sắc thái biểu cảm trên mặt cũng cần phải diễn đạt một chút, chứ không thể ăn bớt ăn xén được, lúc này liền làm ra vẻ vô cùng lo lắng, nói:
-Lo chứ, làm sao mà tôi không lo được, tôi gọi điện cho cô ấy ngay bây giờ, hỏi xem cô ấy đang ở đâu!
-Điện thoại của cô ấy để ở trong phòng rồi!
Trần Du nói.
Diệp Thanh nói:
-Vậy anh ra ngoài tìm cô ấy, Não Nhi cũng thật là, muộn thế này rồi mà còn không thấy người đâu!
Trần Du thực sự không tiêu nổi kiểu đóng kịch này của Diệp Thanh nữa, xua tay lia lịa:
-Được rồi được rôi, anh cứ đi mà giả vờ, vở kịch này diễn cũng quá kém rồi đấy! Em về trước đây, về đi ngủ!
Nói xong, liền “phịch” một cái đóng cánh cửa lại.
Diệp Thanh ngán ngẩm.
Cô gái này sao lại như thế, sao mà chẳng biết tin tưởng người khác thế chứ? Chẳng nhẽ, anh đây thực sự diễn kém lắm sao?
Lúc này, cửa tủ quần áo bị đẩy đến vù một cái ra! Ngay sau đó, liển nhảy ra hai cô gái vô cùng sexy, nhưng lại là mỹ nữ đầy hung thần ác sát!
Diệp Thanh đột nhiên quay phắt đầu lại như chú chim nhỏ giật mình kinh hãi!
-Não Nhi, Tiếu Trúc, các em....
Hắn theo bản năng co vai lại, rụt đầu vào!
Quả nhiên, An Tiếu Trúc liền ngoạc miệng ra lớn tiếng chửi hắn một câu thật độc:
-Anh đi chết đi!
Sau đó liền túm lấy hai hộp sữa bên cạnh ném thẳng tới, hai hộp sữa này là do nhân viên phục vụ của khách sạn mang đến, với một cái tên cực đẹp “ Thụy tiền ngưu nãi” (sữa trước khi ngủ), công tác phục vụ ở đây cũng coi như khá chu đáo.
Ninh Não Nhi thì chạy đến bên giường, túm lấy gối đầu, cũng học theo An Tiếu Trúc, vô cùng “bạo lực” mà đập về phía Diệp Thanh, có điều rất tự nhiên, bất kể là sữa hay gối đầu, đều bị Diệp Thanh túm được!
-á!
Thình lình, Ninh Não Nhi kêu lên hốt hoảng, thái độ vô cùng ngượng ngùng khó xử,mặt ngọc đỏ rực!
An Tiếu Trúc đồng thời cũng hét lên the thé!
Diệp Thanh lúc này mới để ý đến, hóa ra, chiếc gối đầu vừa bị Ninh Não Nhi nhấc lên, phía dưới liền lộ ra hai chiếc quần con, một chiếc có hình con chim hoạt họa màu trắng quyến rũ, còn một chiếc thì có đường viền bằng hoa màu tím, còn thêu thêm một đóa hoa hồng đầy ngọt ngào!
-ách!...
Diệp Thanh nhất thời ngây người, tả hữu mỗi tay cầm một hộp sữa, ôm chiếc gối đầu ở giữa, ngây ngây ngô ngô mà đứng chết chân ở đó, đồng thời, trong lòng đương nhiên là lửa nóng bốc lên không ngừng!
Có điều, rất rõ ràng, bất luận là Ninh Não Nhi hay An Tiếu Trúc đều tuyệt đối không chịu đồng ý phối hợp với hắn làm thứ việc đáng xấu hổ đó! Suy cho cùng, quan hệ của hai người cũng chẳng phải thân thiết đến mức đó không phải sao?
-biến. thái!
-Háo. Sắc!
Hai cô cùng lúc gào lên chửi, rồi ai cầm quần của người nấy, giống như trốn tránh ác ma, hốt hoảng rời đi!
-Ôi, đúng là hành người!
Diệp Thanh tức khắc buồn bực đến không chịu được, không ăn được cô nào thì không nói làm gì, lại còn làm bại hoại hình tượng thuần khiết của bản thân!
Ngẫm lại bản thân của ngày trước, ôi, là một anh chàng thuần khiết biết nhường nào, sao bây giờ lại ra nông nỗi này chứ? Thế này còn cứu vãn lại được nữa không? Có điều, trong sâu thẳm nội tâm hắn, trước sau vẫn cho rằng, bản thân vẫn còn rất thuần khiết, ít nhất, đối với mỗi cô nàng đều có tình cảm thật sự, chứ không phải loại chơi bời tùy tiện! Chính vì như thế, hắn mới thường xuyên thấy áy náy, cắn rứt, rối rắm, lo lắng được và mất!
... . ... .....
An Tiếu Trúc và Ninh Não Nhi người nào người nấy tự chuồn về cửa phòng mình, Ninh Não Nhi bắt đầu nhẹ nhàng gõ cửa, gọi Trần Du, còn An Tiếu Trúc căn bản không cần đến, con nhỏ này cũng khá thông minh, lúc trước khi ra ngoài, đã lén lút dùng một thẻ hội viên ở nơi khác kẹp lên trên nguồn điện, cầm lấy thẻ phòng trong tay.
Lúc này, hoàn toàn không cần gõ cửa, cứ thế dùng thẻ phòng là có thể vào được rồi!
Đương nhiên, có một số khách sạn là dựa vào tấm phiến cảm ứng để lấy điện, kể cả có dùng những thẻ cứng khác thay thế cũng không có tác dụng, nhưng khách sạn này thì lại có thể.
An Tiếu Trúc lủi vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, chỉ thấy trong phòng tối om, Mã Tiểu Linh vẫn đương say giấc nồng như cũ, không khỏi thờ phào một cái, sau đó rón ra rón rén đi đến giường của bản thân, chui vào trong chăn.
Cô lại không biết, trên chiếc giường còn lại, đôi mắt Mã Tiểu Linh đột nhiên lặng lẽ mở ra, nhẹ nhàng đảo nhìn, rồi lại nhắm lại như cũ! Thầm nói, ba cô gái các người, gây ra tiếng ồn lớn như vậy, chị đây có thể không biết sao, nhưng, chị chẳng hơi đâu mà đánh đồng với các người! nhiều người như thế, có mỗi một nguồn tài nguyên, làm sao đủ phân phát chứ, bây giờ các người gây chuyện tới mức xấu hổ mà đi về rồi chứ gì? He he!
Sau đó, đôi môi đỏ thắm của Mã Tiểu Linh không nhịn được mà chảu lên, tựa như cảm thấy may mắn, đắc ý cho chính phỏng đoán chuẩn xác của bản thân!
.... .... ....
Cùng lúc đó, Ninh Não Nhi cuối cùng cũng chui được vào trong phòng, vừa mới bước vào, liền bị cô nàng Trần Du đến mở cửa cho ôm chặt lấy, ghì xuống giường:
-Nói, thành thật khai báo, có phải lúc nãy trốn trong phòng của Diệp Thanh không?
-Làm gì có, mình ra ngoài tản bộ mà!
Ninh Não Nhi mặt đỏ hồng, ngụy biện nói.
Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 662: Một bầy ruồi xanh vo ve vo ve!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-Oa sẹc xy quá, lại còn ươn ướt nữa chứ!
Trần Du tựa như phát hiện được tân đại lục, kêu lớn lên, sau đó liền đi giật chiếc quần viền ren tím trong tay Ninh Não Nhi, dường như muốn cướp lại để nghiên cứu kỹ càng một phen!
Ninh Não Nhi đương nhiên là sống chết cũng không cho, ngượng chết được, cuống quýt cầu xin cô nói:
-Ngư nhi xinh đẹp à, đừng làm chị ngượng nữa, thời gian không còn sớm rồi, hai đứa mình đi ngủ sớm đi, nhé?
Trần Du nói:
-Không được! Cậu phải thành thật khai báo mới được!
-Đều bị cậu đoán trúng hết rồi, còn thành thật khai báo cái quái gì nữa!
Ninh Não Nhi ngượng ngùng nói một cách khó khăn!
Thấy Trần Du lại sắp sửng sốt muốn hét lên lần nữa, vội vàng giơ tay bịt kín miệng cô:
-Được rồi, Ngư nhi ngoan, đừng náo loạn nữa, bị hàng xóm nghe thấy thì không hay tẹo nào!
........ .......
Không có sự quấy rối của mấy cô gái, Diệp Thanh ngược lại lại thấy tĩnh tâm, vừa suy xét y thuật, vừa ngủ,chốc lát sau đã đi vào mộng đẹp.
Buổi sáng ngày hôm sau, khoảng tầm 9h, Diệp Thanh đi gọi bốn cô gái đi ăn cơm sáng, là bữa sáng tự phục vụ của khách sạn này, vô cùng phong phú, ước chừng phải có đến năm sáu mươi món ăn, đủ các loại món ăn vặt , trà bánh, cháo dinh dưỡng, hoa quả tươi, rồi các loại nước uống như nước đậu, sữa, cà phê, sinh tố hoa quả vv của Trung Quốc và Phương Tây, cái gì cần có đều có, đương nhiên, tiền phí đều bao hàm trong tiền phòng rồi!
Có điều, mấy cô gái lại không xuất hiện với nét mặt xấu hổ ngượng ngùng như Diệp Thanh tưởng tượng, mà tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nói nói cười cười với nhau, quan hệ còn có vẻ tốt hơn cả tối qua! Chỉ là, Diệp Thanh nhìn thế nào cũng thấy, trong ánh mắt vô tình liếc nhìn mình của mấy cô gái, mơ hồ đều đem theo vài phần u oán, khiến hắn hết sức chột dạ!
Quả nhiên, cơm nước xong, vấn đề liền bạo phát.
Mã Tiểu Linh nói:
-Chốc nữa em ngồi máy bay quay về, rời bệnh viện Ngân Hạnh lâu như vậy rồi, còn không biết tình trạng bây giờ thế nào nữa đây!
Mặc dù thường xuyên liên lạc bằng điện thoại, nhưng có một số việc quan trọng, hoặc một số vấn đề chi tiết, mấy người Hứa Thành Đức chẳng phải sẽ không báo cáo hết với Mã Tiểu Linh sao, có thể nói thế này, bệnh viện Ngân Hạnh nếu không có Mã Tiểu Linh trấn thủ, kể cả là Diệp Thanh cũng không thể yên tâm được!
An Tiếu Trúc cũng nói:
-Hay em cùng về với chị Tiểu Linh nhé, sắp phải thi cuối kỳ rồi, phải quay về chuẩn bị chứ, em còn muốn đạt được học bổng năm nay nữa!
Đây là đợt thi cuối kỳ đầu tiên trong năm nhất của An Tiếu Trúc, cô lên đại học cũng đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng, nếu bị học lại, thì đúng là quá mất mặt! Đi xa lâu như vậy, đã chậm chễ không biết bao nhiêu tiết học rồi!
Dù rằng An Tiếu Trúc cực kỳ giàu, số tiền học bổng ít ỏi như vậy, còn không bằng cả số tiền lẻ tiêu vặt hàng tháng của cô, nhưng nó lại là một thứ vinh dự, cũng là một sự khẳng định đối với năng lực của bản thân, chứ không phải chỉ có mấy con số ít ỏi trên bề mặt!
Diệp Thanh liền nghĩ, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc chắc chắn là có ý kiến với mình rồi, nếu không làm sao phải vội về như thế chứ, ít nhất ở lại thêm một ngày hai ngày cũng có làm sao.
Nhưng xét đến những lý do bên trên, Diệp Thanh cũng không dám phản đối rõ ràng, chỉ biết vô cùng quyến luyến bịn rịn, ngoài ra, còn dặn dò các cô hết lần này đến lần khác là phải chú ý an toàn, còn Ninh Não Nhi và Trần Du cũng trao đổi một chút bằng ánh mắt, hai cô nàng lại có chút áy náy, đặc biệt là Ninh Não Nhi, cảm giác hình như bản thân bắt hai người An Tiếu Trúc phải đi về vậy, lúc này liền nhất quyết yêu cầu, chủ động tiễn bọn họ ra sân bay.
Có điều, lại bị Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc cự tuyệt, luôn miệng nói bọn họ tự bắt xe đi là được rồi!
Ban đầu, Diệp Thanh cũng định quay về, nhưng Thiệu Bộ trưởng mời, không thể không giữ thể diện cho người ta, hơn nữa Ninh Não Nhi và Trần Du phải ở Kinh Thành làm ăn, ổn định thị trường, không thể thiếu được việc giao thiệp với chính quyền, hẵng cứ giải quyết xong vấn đề quan hệ này đã, đến lúc gặp phải vấn đề nhỏ gì, khiêng da hổ làm đại kỳ cũng khá có lợi, cho nên Diệp Thanh mới ở lại!
Thiệu Bộ trưởng tuy là Bộ trưởng bộ y tế, không quản đến mảng buôn bán này, nhưng mạng lưới quan hệ quan trường rắc rối phức tạp, vẫn có lúc dựa thế mượn oai!
........ ......... ........
Ba ngày sau, tại khách sạn Nhàn vân dã hạc. Chính vào ngày Thiệu Bộ trưởng tổ chức tiệc mừng công.
Một chiếc BMW trắng chậm dãi chạy đến, dừng trên quảng trường lớn trước khách sạn, chỉ là, chiếc xe tuy sang trọng, nhưng khách sạn Nhàn vân dã hạc lại chẳng phải một nơi bình thường, những người đến đây không phú thì quý, dừng trên bãi đỗ xe đương nhiên toàn là những hãng xe sang nổi tiếng, chiếc BMW của Ninh Não Nhi dừng ở chỗ này không hề có một chút bắt mắt nào, ngược lại lại còn giống như con vịt xấu xí, vì thế cũng chẳng làm cho bao nhiêu người chú ý đến, nhưng, lúc cửa xe mở ra, ba người đẹp từ trong xe bước ra, thì lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh, đặc biệt là ánh mắt của vô số những người đàn ông thành đạt.
-Não Nhi, Diệp Thanh vẫn chưa đến à, chúng mình vào trước hay đứng ở cửa chờ hắn đây?
Trần Du eo nhỏ chân dài, dáng người cao gầy yểu điệu, thuộc vào hàng ngũ những mỹ nhân cực phẩm.
Còn Ninh Não Nhi, dung nhan thiên sứ, thân hình ma quỷ, tuyệt đối có thể được gọi là hoa hậu hoàn cầu cấp số, nến cô đi tham gia, được chọn vào top 10 người đẹp nhất tuyệt đối không phải là vấn đề, hơi chút trầm ngâm, liền nói:
-Hay chúng ta cứ đứng ở đây đợi hắn đi, chị San, chị nói sao?
Liền nhìn về phía Tằng Mẫn San.
Ninh Não Nhi, Trần Du, còn có cả Tằng Mẫn San ba người vì việc chuẩn bị mở câu lạc bộ, mấy ngày nay vẫn đi cùng nhau suốt, lúc này cũng cùng nhau đến.
Tằng Mẫn San gật gật đầu:
-Chị thế nào cũng được, hơn nữa, không đợi cậu ấy thì chúng ta cũng chẳng vào được!
Ba cô gái liền cười.
Tiệc mừng công lần này, các cô chính xác là đến trà trộn ăn trực, bởi vì cuộc hành trình đến châu phi, chẳng có chút liên quan nào đến các cô, đương nhiên trên danh sách tham gia tiệc mừng không có tên các cô, nhưng Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc lại có góp chút công sức, được gửi thiệp mời, nhưng hai cô giờ đã về Ninh Thành, như vậy tự nhiên sẽ khuyết người rồi, Diệp Thanh liền nghĩ, đem theo Ninh Não Nhi, Trần Du, và cả chị họ mình cùng đến, dù gì, thêm một người chắc cũng không có vấn đề gì lớn, cũng chỉ thêm đũa thêm bát mà thôi.
Đem Tằng Mẫn San đến, Diệp Thanh là có chút tư tâm, cô tuy nắm quyền quản lý kinh doanh của Tằng gia, nhưng mới tiếp nhận chưa được bao lâu, kinh nghiệm còn ít, hơn nữa Tằng gia lại luôn bị Vương gia chèn ép, trên thương trường gặp phải không ít trở ngại, tiệc mừng lần này cũng là một cơ hội mở rộng quan hệ.
Kinh doanh là làm cái gì, chính là mở rộng mạng lưới quan hệ chứ còn gì nữa! Quen biết nhiều người tóm lại cũng không tồi! không cần nói lần này có rất nhiều lãnh đạo, quan lớn đến, chỉ riệng các chuyên gia y học, trong đơn vị của riêng mình nhất cử nhất động đều có ảnh hưởng quan trọng, sức ảnh hưởng cực lớn, đã là những mối quan hệ rất ổn rồi!
Đại khái là do, Tằng gia cũng có một xí nghiệp y dược, nếu xây dựng được mối quan hệ tốt với các chuyên gia này, việc xuất thuốc do xí nghiệp sản xuất vào những bệnh viện lớn này chẳng phải sẽ thuận tiện hơn sao!
Ba cô gái vừa nói vừa cười, dọc đường làm cho rất nhiều người chú ý đến, lúc sau liền tiến vào đại sảnh của khách sạn, ngồi xuống ghế sofa đợi.
Đột nhiên, cửa lớn bước vào mấy thanh niên nam nữ trẻ tuổi, khí thế vô cùng hùng mạnh, thuộc vào loại vừa nhìn đã biết là bọn ăn chơi trác táng, Tằng Mẫn San hơi liếc mắt một chút, liền tức khắc đổi sang hướng khác, ngồi quay lưng lại với những người đó.
Ninh Não Nhi suy nghĩ tinh tế nhạy cảm, đương nhiên chú ý tới, thầm nói, đây là những người nào vậy, sao nhìn thần sắc của chị Mẫn San lại có vẻ vô cùng sợ hãi bọn họ? Liền cẩn thận quan sát một lượt, tức thời kinh ngạc, hóa ra, trong số đám người này, cô lại quen mấy người! đều là mấy kẻ không ưa gì!
Chẳng hạn, cái thằng con trai dung mạo xinh đẹp kia, chẳng phải là nhị thiếu gia nhà họ Tằng, cũng chính là em trai của Tằng Mẫn San, nghe nói Diệp Thanh từng tẩn cho hắn một trận!
Cón có hai chị em sinh đôi xinh đẹp, không phải là hai đại tiểu thư Hà Diễm Dĩnh, Hà Diễm Đình của Hà gia tại chốn Ninh Thành ngày trước, bây giờ đương ăn nhờ ở đậu tại nhà Nhiêu gia sao? Vậy người bên cạnh họ hiển nhiên chính là anh họ Nhiêu Thiên Đôn của hai đứa này rồi, mấy người này bị Diệp Thanh tẩn cho không biết mấy lần, đúng là kẻ thù thật sự, song, bọn họ không chắc đã biết các cô, nên chẳng sợ!
Ninh Não Nhi vì mối quan hệ với Diệp Thanh, cho nên cũng có một số điều tra nhất định đối với những người, những việc liên quan đến hắn, nhưng Nhiêu Thiên Đôn cùng chị em nhà Hà gia thì không nhất định nhận ra được Ninh Não Nhi và Trần Du.
Còn mấy tên thanh niên khác thì Ninh Não Nhi lại không biết, nhưng nhìn điệu bộ, chắc đều là những con ông cháu cha nhà quyền quý, đặc biệt trong đó có một người, thân hình cao lớn khôi ngô, cao to lực lưỡng, vừa nhìn đã biết là kẻ thường xuyên đánh nhau gây rồi, thậm chí ngay cả Nhiêu Thiên Đôn, đối với người này cũng có vài phần cung kính nịnh nọt, những người khác thì càng không cần phải nói, hiển nhiên đều tôn người này làm thủ lĩnh!
-Hì, anh Quân, sức hấp dẫn của anh quả thực quá lớn đấy, coi, bên kia con bé đó cứ nhìn anh chằm chằm kìa!
-Trông cũng không tồi đấy nhỉ, những minh tinh bình thường còn không sánh được, anh Quân, có cần lôi về chơi không?
-Mắt mày có vấn đề à, thế này mà nói là không tồi, cái này gọi là khá ngon, chậc chậc, khuôn mặt này, vóc dáng này, quả thực là Đồng nhan cự nhũ trong truyền thuyết (gương mặt baby, bộ ngực khổng lồ), thực sự là một trên trời một dưới đất!
-Anh Quân, con nhỏ này chúng em không dám tranh với anh rồi!
-Xì, mày dám tranh sao? Có tranh cũng chẳng tranh nổi đâu, mày không thấy con nhỏ đó chỉ nhìn chằm chằm mỗi anh Quân sao?
Ninh Não Nhi nghe thấy mấy câu, liền mím môi, chau mày, cười khinh một tiếng, vội vàng thu ánh mắt lại.
-Ha ha, con bé đó xấu hổ rồi kìa, anh Quân, có kịch hay rồi!
Một tên thanh niên nói với tên thanh niên dáng người vô cùng cao lớn khôi ngô, được gọi là “Quân” đó.
-Con nhỏ này sắc đẹp quả thật không tồi chút nào, nói là chọn một trong một vạn cũng không quá, lôi về chơi cũng xứng với thân phận của ta!
Ninh Não Nhi liền nói thầm trong lòng, trong chốn Kinh thành này thâm sâu vô lường, đám người này trông chẳng phải tử tế gì, chẳng trách Tằng Mẫn San lại phải tránh đi. Có điều, cái thứ rác rưởi nhà ngươi, mà đòi xứng với chị?
Ninh Não Nhi cũng là người có chí khí cực cao, hơn nữa từ trước đến nay chưa từng vì quyền thế tiền tài của đối phương mà chịu khuất phục, năm đó Thịnh Tuấn Đỉnh khôi ngô tuấn tú phóng khoáng là thế, giàu sang là thế, năm đó Ninh Não Nhi cũng chỉ là một bà chủ của một cửa tiệm nhỏ nhoi, mà còn không động lòng nữa là, huống hồ bây giờ cô sớm đã thân thế xuất chúng, cũng chẳng còn để tâm đến vấn đề tiền bạc lắm!
Tên thanh niên trẻ tuổi được gọi là anh Quân đó tham lam ngắm nhìn mỹ sắc của Ninh Não Nhi thêm lần nữa, có điều lập tức liền chú ý đến bóng lưng của Tằng Mẫn San, ngây người sửng sốt một lúc, khóe miệng nhếch lên một nét cười dữ tợn, liền cười với Tằng Ngọc Hiên đương ở phía sau lưng nói:
-Ngọc Hiên, chị gái mày hình như ở bên đó nhỉ? Đi, chúng ta ra đó chào hỏi một câu!
Tằng Ngọc Hiệp liền lập tức sợ hãi, vội nói:
-Anh Quân, chị gái em bả không hiểu chuyện, anh đừng so đo với bả làm gì!
Nhiêu Thiên Đôn lập tức mắng:
-Nói linh tinh cái gì thế, anh Quân là loại người ấy sao?!
Tên thanh niên cường tráng tên Quân đó khoát khoát tay, cười nhạt đi về phía mấy người Ninh Não Nhi, những người khác cũng vội vã đi theo, thằng cha Tằng Ngọc Hiên theo ở mãi phía sau cùng.
Trần Du vẫn cứ chơi điện thoại suốt từ nãy tới giờ, cũng không nhìn ra phía ngoài, lúc này thình lình nói một câu:
-Thực xui, một đám ruồi bọ đáng ghét đang vo ve vo ve bay về phía này!
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 663: Châm xuyên bàn tay!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Ninh Não Nhi lập tức không kìm nổi bật cười khúc khích, có điều thấy Tằng Mẫn San đầu mày chau càng lúc càng chặt, dường như cực kỳ không muốn gặp những người này, liền vội vàng không cười nữa, tức giận trừng mắt nhìn Trần Du một cái:
-Đừng nói linh tinh, ăn nói chẳng để ý gì cả!
Trần Du lè lè lưỡi, nhún nhún vai, sao phải lo, bây giờ đương là ban ngày, giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng nhẽ những người này ăn thịt được chúng ta chắc, hơn nữa, vốn dĩ đã là kẻ thù mà, từng đánh nhau sống mái với nhà Hà gia, còn sợ cái quái gì nữa! Nhớ tới lúc nữa là Diệp Thanh đến rồi, khí phách mạnh phải biết!
Kỳ thực, lá gan của Ninh Não Nhi cũng khá lớn, chỉ có điều vì suy xét đến cảm xúc của Tằng Mẫn San, nên thôi. Ba người đương định đứng lên rời đi, đám người đó liền đi tới trước mặt!
-Tằng tiểu thư, thật trùng hợp quá, ở loại khách sạn này, đúng là rất ít nhìn thấy cô đấy!
Gã thanh niên tên Quân đó bước lại, ngồi luôn xuống bên cạnh Tằng Mẫn San, cười lớn nói.
Tằng Mẫn San ngay tức khắc kinh bỉ đứng lên, kéo theo Ninh Não Nhi và Trần Du nói:
-Chúng ta đi!
-Ok!
Ninh Não Nhi nheo nheo đôi mắt lại, có điều cũng không muốn gây chuyện, suy cho cùng, bây giờ Diệp Thanh không ở đây, ba cô gái yếu ớt các cô đấu không lại mấy thằng con ông cháu cha này, đặc biệt là tên Nhiêu Thiên Đôn, nghe nói hắn đánh người vô cùng hung ác!
-Sao, ghét tôi à, ngồi xuống đi Tằng tiểu thư, chúng mình tâm sự một lúc!
Tên thanh niên tên Quân liền giơ tay bàn tay to bản lên, kéo mạnh Tằng Mẫn San bắt cô ngồi xuống ghế sofa, suýt chút nữa làm cô ngã nhào xuống.
Ninh Não Nhi vội vàng bước lại đỡ, trong lòng lửa giận bùng lên khủng khiếp.
Trần Du lại càng dũng cảm, lập tức xông lên, trợn mắt hiên ngang, lớn tiếng chửi:
-Thằng chó này mày là ai chứ, động chân động tay, không biết lễ phép là gì à!
Đáng tiếc, cô là mỹ nữ, nói mấy câu tục tĩu này, thì khí thế vẫn còn kém lắm. Mấy người này đương nhiên chẳng chút phật lòng, ngược lại còn lộ ra ánh mắt dâm đãng chăm chú ngắm nghía thân thình eo thon chân dài mỹ miều, lại còn có đôi môi mỏng cong quyến rũ của Trần Du!
-Yêu thế, chẳng mấy khi nhìn thấy ai tính tình lại mạnh mẽ thế này! Dáng người không tệ, rất có điểm nhấn đấy!
Tên Quân cười lớn, nhìn quanh, chỉ Trần Du nói với mấy tên tiểu đệ mà hắn đem tới:
-Con nhỏ này được đấy, chúng mày ai có hứng thú thì lên?
Trần Du tức điên lên, nhe răng trợn mắt lại mắng tiếp, Ninh Não Nhi sợ cô chịu thiệt, vội vàng kéo cô lùi về phía sau.
Tằng Mẫn San đứng vững người rồi, nhíu mày nói:
-Vương Trí Quân, mày chỉ có thế này thôi à, chỉ biết ức hiếp những cô gái yếu ớt? Uổng ngươi đường đường vang danh là nhân vật số một ở chốn Kinh Thanh này, hóa ra chẳng qua chũng chỉ dựa vào cái này mà nổi tiếng!
Trong lời nói hiển nhiên đem theo rất nhiều ý châm biếm, Ninh Não Nhi và Trần Du không khỏi ngạc nhiên cứng lợi, thầm nói, chị Mẫn San trước nay dịu dàng là thế, nhưng tính tình cũng rất dữ dằn mà, mắng người mà không có một từ tục nào, lợi hại!
-Mày muốn chết ! mày tường tao không dám tiêu diệt sạch Tằng gia nhà mày chắc!
Vương Trí Quân tức khắc nổi giận, đập vào ghế, đứng phắt dậy quát.
Ninh Não Nhi và Trần Du ngay lập tức thay Tằng Mẫn San toát mồ hôi lạnh, hai người liếc nhau một cái, đều mơ hồ rang rộng tư thế, chuẩn bị nếu chẳng may không ổn, thì thình lình xuất ra tuyệt kỹ phòng bị mà Diệp Thanh truyền cho, hai cô tuy thân thể mảnh mai, nhưng công phu mà DiệpThanh dạy cho cũng rất tinh diệu, chứ không hoàn toàn dựa vào sức mạnh, nếu đối phương khinh địch, hai cô có thể đánh ngã được cái thằng cha vạm vỡ tên Quân gì gì đó!
Đương nhiên, đối phương có nhiều người như vậy, nếu đồng loạt xông lên, mấy người Ninh Não Nhi bị thua là cái chắc, nhưng gì thì cũng không thể nhìn thấy chết mà không cứu, bỏ Tần Mẫn San lại một mình để chạy trốn chứ đúng không?
Nào ngờ, Tằng Mẫn San lại vui mừng không chút sợ hãi, chỉ cười một cách đầy khinh miệt nói:
-Chỉ dựa vào địa vị của Vương Trí Quân mày trong Vương gia, thì còn lâu mới làm được điều này!
Câu này, là đã chạm vào vết thương của Vương Trí Quân, phải biết rằng, hiện tại quyền kinh doanh của Vương gia trên cơ bản đều thuộc sự nắm giữ của Vương Trí Bằng – anh họ hắn, về phương diện này hắn thực sự chẳng có chút thiên phú nào, là kẻ cạnh tranh thất bại, bình thường cũng chỉ biết ỷ vào thế lực gia tộc, đánh nhau ẩu đả, ưa dũng đấu độc, ăn chơi phóng túng với nữ nhân!
-Tao không có năng lực này? Mày cứ đợi đấy, xem tao chơi đến chết mày thì thôi!
Vương Trí Quân thần sắc dữ tợn, gần như muốn lập tức ra tay, giáo huấn cho Tằng Mẫn San một trận!
Có điều Tằng Mẫn San cũng chẳng thèm để ý đến hắn, kịp thời dịch ra hai bước, hung dữ trừng mắt nhìn một cậu thanh niên trẻ trung đẹp trai đương núp ở phía sau đám đông, quát:
-Tằng Ngọc Hiên, tao nói với mày bao nhiêu lần rồi, không được giao du với mấy tên bát nháo này cơ mà, sao mày không chịu nghe chứ! Vương gia với Tằng gia có quan hệ như thế nào chẳng nhẽ mày không biết sao?
Trong lòng thực sự phẫn nộ vô cùng, Tằng gia từ trước đến nay luôn bị Vương gia chèn ép, nói là nước với lửa cũng không quá, toàn bộ đều dựa vào sự nỗ lực chống đỡ khốn khổ của cô, nói không chừng một lúc nào đó, tất cả sản nghiệp của Tằng gia đều bị Vương gia cướp đoạt mất, thằng em trai này, lại không tỉnh ngộ ra chút nào, cả ngày từ sáng tới tối lúc nào cũng cắp đuôi đi theo mấy thằng lêu lổng Nhiêu Thiên Đôn, Vương Trí Quân! thực sự làm mất hết thể diện của Tằng gia!
-Tôi không cần chị phải dạy bảo, ân oán của đời trước liên quan gì đến chúng tôi chứ, chẳng nhẽ tôi kết giao bằng hữu cũng sai sao?
Tằng Ngọc Hiên bị giáo huấn ngay trước mặt bao nhiêu người, mất hết sĩ diện, hơn nữa, hắn bình thường cũng chẳng nghe lời Tằng Mẫn San, lúc này liền gân đầu gân cổ lên cãi lại.
-Mày kết giao bằng hữu? Bằng hữu gì với cái loại hồ bằng cẩu hữu ấy?
Tằng Mẫn San nói.
Hà Diễm Dĩnh cùng Hà Diễm Đình không phục, gần như cùng lúc kêu lên:
-Mày mắng ai đấy! Ai là hồ bằng cẩu hữu, hư hỏng chứ!
Hà Diễm Đình nhìn chòng chọc Ninh Não Nhi mấy lần, nói với ông anh họ Nhiêu Thiên Đôn:
-Cái đứa con gái bên cạnh đó, có quan hệ với thằng cha họ Diệp, anh họ, anh giúp em giáo huấn cho cô ta một trận để đời đi!
Thần sắc của Nhiêu Thiên Đôn tức khắc trở nên ác liệt, hét lớn:
-Anh Quân, mấy đứa này làm nhục chúng ta như vậy, sao còn có thể nhẫn nhịn thêm được nữa, không cho chúng nó biết một chút lợi hại, thì quả thực còn không biết trời cao đất dày là gì nữa!
Vương Trí Quân cười ầm ầm nói:
-Phải như thế chứ! Vốn dĩ, đánh đàn bà chẳng phải là việc vẻ vang gì, nhưng không ngờ lại dám chửi thẳng vào mặt tao, thế thì chẳng thể trách ta rồi!
Ngay tức thì, cánh tay lớn vung lên, bàn tay to như quạt hương bồ hung hăng giáng về phía Tằng Mẫn San!
Ninh Não Nhi và Trần Du nhất thời kinh hãi, vội kéo Tằng Mẫn San lùi về phía sau, có điều, các cô đều là những cô gái yếu ớt, làm sao có thể tránh được, Vương Trí Quân chỉ tiến lên phía trước một bước, đã đuổi kịp , bàn tay vẫn hướng về khuôn mặt xinh đẹp của Tằng Mẫn San mà giáng xuống!
Sắp bị đánh đến nơi, đột nhiên một thanh âm thản nhiên truyền đến:
-Mày là ai chứ, dám đánh chị họ tao?
Tiếng nói tuy nhỏ, nhưng rất kỳ quái, bất kỳ người nào có mặt đều nghe thấy rất rõ ràng, còn như sấm nổ bên tai, hơn nữa còn pha lẫn thứ khí thế cực kỳ ác liệt, đám người Vương Trí Quân đều vô cùng cả kinh!
Kèm theo tiếng quát chói tai này, là một thứ âm thanh rất nhỏ khó có thể nghe thấy được, dường như có một vật gì bén nhọn cực nhỏ đang lao nhanh trong không khí!
Sau đó, Vương Trí Quân thình lình kêu lên một tiếng, rút tay về nhanh tới mức còn nhanh hơn cả chạm phải đít con bọ cạp! Mọi người nhìn thấy, trên bàn tay đó của hắn, bị một chiếc ngân châm thật nhỏ xuyên thủng qua, một bên của bàn tay, đuôi của chiếc ngân châm còn rung lên không ngừng, mà bên còn lại, đầu nhọn của chiếc ngân châm lưu lại một giọt máu tươi đỏ au!
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 664: Thuốc gây mê của Tằng gia.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Đám đông kinh hãi! Đây là ai chứ, dùng châm làm ám khí? Đông Phương Bất Bại sao?
Nếu để Diệp Thanh biết được, ắt hẳn sẽ tức chết mất, mẹ khiếp, mắt mũi kiểu gì thế, đấy là ngân châm dùng để châm cứu của anh đó, thứ đồ chuyên nghiệp là thế, mang tính kỹ thuật là thế, hơn nữa lại là một trong những thượng cổ cửu châm của vô thượng công đức, hành y tế thế, trị bệnh cứu người! Thứ thằng nhãi Đông Phương Bất Bại dùng là tú hoa kim châm dùng để thêu thùa biết không hả!
Hơn nữa, chân khí thương lê của anh đây, đã tu luyện đến mức cao thâm, có thể cứu vớt được sinh linh thiên hạ, muôn dân trăm họ, chứ không phải là thứ mà cái loại công pháp thái giám Qùy hoa bảo điển có thể so sánh được!
Bất luận là vũ khí hay công pháp, đều có sự khác nhau vể bản chất, ranh giới thua kém như trời với đất như mây với bùn, sao có thể đánh đồng được với nhau?!
Với lại, anh ây đường đường là nam tử hán, Đông phương bất bại lại là cái thằng chẳng nam chẳng nữ, chúng mày đem tao ra so sánh với lão? Cẩn thận không ông lấy châm phóng vào chỗ j.j của chúng mày đó!
-Diệp Thanh!
-Diệp Thanh!
Ninh Não Nhi cùng Trần Du hưng phấn kêu lên, còn đem theo vài phần nhảy nhót, Tằng Mẫn San cũng khẽ mỉm cười, thả lỏng người xuống.
Chỉ thấy, cách đó hai ba mươi mét, cửa vào đại sảnh, Diệp Thanh sải bước đi đến!
Mọi người lại lần nữa kinh ngạc, cách xa như vậy mà có thể phi châm đả thương người? hơn nữa chỉ phóng một châm đã xuyên qua bàn tay? Thế thì sức sức mạnh phải lớn thế nào chứ! Phải biết, súng lục phổ thông tầm sát thương cũng mới được 50 m, vượt qua 50m thì độ chính xác và lực công phá đều đã suy giảm đi rất nhiều!
Mà Diệp Thanh đứng cách 30m phi châm, rõ ràng còn vẫn chưa xuất ra toàn lực!
-Lại là thằng tiểu tử này!
Ánh mắt Nhiêu Thiên Đôn nhìn Diệp Thanh mang theo vài tia lửa thù hận, còn Tằng Ngọc Hiên thì mơ hồ lại lộ ra vài phần sợ hãi!
Có lẽ cái tên Vương Trí Quân trong mắt bọn chúng quả thực chẳng khác nào thần thánh, bình thường đối với hắn căn bản không dám có một chút bất kính, nào ngờ tới, cái thằng anh họ hờ đó của mình lại sắc bén đến như vậy, trong chớp mắt đã bắn thủng bàn tay của Vương Trí Quân! Thế chắc phải đau lắm? Gan to phải biết?
-Mày dám đả thương tao?
Vương Trí Quân bất thình lình quay phắt đầu lại, trợn trừng mắt nhìn Diệp Thanh, gầm lên:
-Lão đây phải đánh chết mày!
Ngay sau đó, nhảy lên một bược, cánh tay như sắt thép vung lên, đến châm còn chẳng rút ra, cả thân người vạm vỡ tựa như một con tê giác chạy ầm ầm ra ngoài, tiếng bước chân giẫm đạp mạnh tới mức cả khu đại sảnh khách sạn đều rung lên ầm ầm.
-Nhảy nhót như thằng hề! Uổng ngươi là người của Vương gia cơ đấy, chỉ biết bạo lực, một chút đầu óc mưu mô cũng không có!
Diệp Thanh khinh miệt liếc tên này một cái, tức khắc liền cảm thấy không chút áp lực, thứ hắn sợ lại loại người cơ mưu kín đáo, chứ không phải mấy tên mãng phu chỉ biết đánh đánh giết giết!
Lúc này cũng chẳng buồn giằng co với hắn, cứ thế phóng ra một cước nhẹ nhàng duyên dáng, như chim khách bay lên ngọn mai nhọn, trong chớp mắt đã đá thẳng vào huyệt kiến lý của Vương Trí Quân!
Kết quả đương nhiên không cần phải hỏi, cả người Vương Trí Quân lập tức đổ cái rầm xuống đất không bò dậy nổi, ôm lấy ngực rồi cứng ngắc mà ngất xỉu! Bây giờ công lực của Diệp Thanh tiến bộ nhanh như diều gặp gió, nhưng phàm những người bị hắn đá trúng vào huyệt vị, đều là những kẻ có năng lực đối kháng kém, đều sẽ có chung kết cục như vậy!
Vương Trí Quân tuy trông cực kỳ cao lớn uy mãnh, nhưng nói cho cùng cũng là con cháu nhà quý tộc quyền quý, từ nhỏ đã được nuông chiều, thân thể còn thiếu đi sự rèn luyện! Đám cơ bắp đó của hắn đều là luyện từ phòng tập thể hình mà ra, làm sao mà chịu nổi một cước của Diệp Thanh?
-Não Nhi, Trần Du, chị họ, chúng ta vào thôi!
Diệp Thanh chằng buồn nhìn đám người Nhiêu Thiên Đôn, cứ thế đi tới, gọi ba cô gái rồi rời đi luôn!
Phía sau, đám nam nữ đó liền vội vàng cứu trị cho tên Vương Trí Quân, mấy thứ đại loại như hôn mê ấn huyệt nhân trung thì mấy người này cũng biết chút ít, rất nhanh, tên Vương Trí Quân kia được cứu tỉnh lại!
Vị công tử ca con ông cháu cha nhà quyền quý nổi danh kinh thành này liền tức khắc ngoạc mồm ra chửi lớn:
-Thằng khốn họ Diệp kia mày giỏi lắm, ông đây sẽ cho mày hối hận cả đời!
Nhiêu Thiên Đôn cũng tức tới mức bả vai run lên, trong lòng lại ca thán ông trời bất công, thằng chó đó chẳng qua là chó ngáp phải ruồi, việc Vương Hữu Sơn âm thầm giật dây bọn quân phiệt châu phi đi đối phó với Diệp Thanh hắn cũng có biết, không thể tưởng được, ở cái nơi hỗn loại là thế, thằng tiểu tử này cũng có thể sống sót mà quay về!
-Anh Quân, thằng họ Diệp đó chẳng qua công phu cũng cao hơn một chút mà thôi, chũng ta muốn đối phó với hắn, thì phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn!
Vương Trí Quân nói:
-Chỉ thằng tiểu tử này, mà lão đây còn phải dùng mưu kế để đối phó với nói sao? Lần sau cứ trực tiếp đem người đến chém hắn là được rồi!
Nói xong liền liếc một cái hình bóng của Ninh Não Nhi, trong lòng âm thầm thề độc, con bé xinh đẹp này cũng nhất định phải cướp về, đến lúc đó ngay trước mặt thằng tiểu tử này, cưỡi lên thân dưới mà tra tấn, xem xem vẻ mặt của hắn thế nào!
Sau đó, nhoáng một cái liền rút “phụt” chiếc ngân châm trên tay ra, tức khắc máu tươi bắn tung tóe, có điều Vương Trí Quân quả thực cũng rất dũng mãnh, chỉ hừ lên mỗi một tiếng, đương định quăng chiếc ngân châm đó đi, sờ sờ một cái, đột nhiên lại chửi lớn:
-Đây có phải là ngâm châm cái quái gì đâu, rõ ràng là thiết châm mà! Tao đ., thằng tiểu tử này dùng cái này để xem bệnh cho người ta?
Mấy tên nam nữ xung quanh liền nhao nhao phụ họa, nói thằng nhãi Diệp Thanh là lang băm, hơn nữa lại keo kiệt đến cực điểm, dùng thiết châm rỉ sắt xem bệnh cho người ta, lại còn lại thường xuyên gây ra tai nạn điều trị!
Nếu có mấy vị chuyên gia am hiểu châm cứu ở đây, chắc chắn sẽ cười chết mất! Thiết châm tuy dễ bị rỉ, nhưng thiết châm cũng có tác dụng của thiết châm biết không hả! Chẳng hạn, trong lý luận châm cứu có một bài gọi là kim la bàn thuật, yêu cầu chuyên dùng thiết châm, nếu cậu dùng những châm inox thông thường, hoặc những châm làm bằng kim loại hiếm, thì hoàn toàn không làm ra từ tính!
..... ....... ........
Diệp Thanh cùng ba cô gái đi đến Phong Hà Uyển ở tầng ba, lập tức nhìn thấy đông đảo chuyên gia tụ tập trong một căn phòng, sau đó mọi người đều nhao nhao chào hỏi, suy cho cùng, Diệp Thanh và bọn họ cũng coi như cực kỳ quen thuộc, cùng nhau chiến đấu với bệnh dịch ở Châu Phi hơn một tháng cơ đấy!
Cuối cùng, Diệp Thanh cùng ba cô gái liền ngồi cùng một bàn với mấy người Triệu Tiểu Tinh, Cát Liên Khôi, giáo sư Hồng, bắt đầu tán chuyện phiếm. Mấy người này đều là chuyên gia y học, ba câu không rời khỏi nghề, nói mãi nói mãi liền nói đến phương diện y học, cũng may kiến thức lý luận của Diệp Thanh phong phú, còn thắng cả mấy vị chuyên gia lão làng này, có điều, hắn lại không thích khoe mẽ, nhưng thi thoảng cũng thêm thắt vài câu, đều khiến các vị chuyên gia ánh mắt sáng lên, có thứ cảm giác hoàn toàn mới lạ!
Giáo sư Hồng là một lão già hiền từ hơn năm mươi tuổi, tóc đã có vẻ biến sang màu hoa râm, chỉ vì trước kia hồi dạy trong đại học từng làm đến chức giáo sư, cho nên mọi người mới gọi ông là Hồng giáo sư, kỳ thực hiện tại là phó viện trưởng bệnh viện Nhân Ái, lúc này liền giơ ngón tay cái lên, cười ha ha nói:
-Tiểu Diệp có thể được mệnh danh là nhân tài kiệt xuất của giới y học trẻ đấy!
Cát Liên Khôi nói:
-Đâu chỉ là thế hệ tuổi trẻ, ngay cả mấy lão già này cũng có chút than thân không bằng người đấy!
Trần Du mím mím môi, lén lút nói với Ninh Não Nhi:
-Mấy người này già như vậy vẫn chưa nghỉ hưu, bản thân mình cảm thấy cũng giỏi lắm mà, tôi thấy y thuật của Diệp Thanh sớm đã vượt qua bộn họ rồi, điều này đã được sự thật chứng minh!
Quả thật, bất kẻ là ở Căn cứ Viêm hoàng, hay trận bệnh dịch ở châu Phi, Diệp Thanh đều thi triển ra y thuật vượt xa những người này, nhưng các chuyên gia ai cũng có sở trường riêng của mình, trong y học có rất nhiều lĩnh vực, giữa các lĩnh vực, cũng có thể nói khác nghề như núi cách núi, cho nên các chuyên gia không hề cho rằng, bản thân chắc chắn kém cỏi hơn Diệp Thanh!
Hoàn toàn không biết, Diệp Thanh gần như là một thằng cha biến thái toàn năng!
Ninh Não Nhi cười lắc lắc đầu, ra hiệu cô đừng có nói năng linh tinh:
-Y thuật của Diệp Thanh tuy cao, nhưng kinh nghiệm của một số loại bệnh, thì tuyệt đối không thể so sánh được với các chuyên gia lão làng có nhiều năm kinh nghiệm này được, hơn nữa người trẻ tuổi cứ cho là có tài năng, trước mặt người đi trước cũng phải có chút khiêm tốn, để ý đến thể diện cho người ta một chút, cái này gọi là kính già yêu trẻ, hiểu không?
Quả nhiên, lúc Diệp Thanh nói vài câu khiêm tốn, lại thêm vài câu khen ngợi tâng bốc, mấy vị chuyên gia lão làng liền càng thêm cao hứng, nói chuyện càng thêm rôm rả, lúc này, Diệp Thanh liền nhìn Tằng Mẫn San ra hiệu bằng ánh mắt, rồi hướng về các vị chuyên gia giới thiệu nói:
-Vị này là chị họ mà cháu mới quen, việc năm đó của phụ thân phụ mẫu cháu thiết nghĩ các vị tiền bối đều có nghe qua...
Diệp Thanh còn chưa nói hết, Cát Liên Khôi liền nói:
-Vị tiểu thư này chẳng nhẽ là Tằng gia....
Tằng Mẫn San liền tiếp lời nói:
-Vãn bối là đời thứ ba của Tằng gia, mẹ của Diệp Thanh Tằng Vũ Lạc là cô của cháu!
Ngay tập tức liền giới thiệu về bản thân một cách đơn giản.
Sau đó, mấy người này đều trở nên hứng thú, nhao nhao tìm hiểu câu chuyện năm đó giữa Thần y và Kinh thành đệ nhất mỹ nữ Tằng Vũ Lạc, chỉ có điều, đến thời điểm cuối cùng lại bị Tằng Mẫn San im lặng, chuyển sang vấn đề sản phẩm và tình trạng y dược hiện nay!
Nói đến vấn đề này, các chuyên gia có mặt ngày nào cũng kê đơn thuốc, đương nhiên là tràn đầy xúc cảm, Tằng Mẫn San cũng quản lý một xí nghiệp y dược, dồng thời cũng hiểu rõ nhu cầu của các bác sỹ, lúc này liền nhân cơ hội giới thiệu một loạt các sản phầm của công ty mình!
Phải nói công ty y dược của Tằng gia này, cũng được cho là một công ty có kinh nghiệm lai lịch hùng hậu, lịch sử lâu đời, chỉ có điều vẫn luôn bị Vương gia chèn ép, dần dần suy yếu, hiện tại dưới sự chăm lo nỗ lực, cách tân tiến thủ của Tằng Mẫn San, hình như lại có được khả năng sống, chỉ có điều, mảng tiêu thụ vẫn là một vấn đề tồn tại rất lớn.
-Công ty chúng cháu chủ yếu sản xuất thuốc gây tê, bao gồm thuốc gây tê hấp nhập, như: Dị phất hoàn, Địa phất hoàn, Thất phất hoàn; gây tê giảm đau như : Phân thái ni, A phân thái ni, Thụy phân thái ni; thuốc gây tê tĩnh mạch chủ yếu là Propofol, Etomidate. Ngoài ra chúng cháu còn có thuốc gây tê hồi phục, dùng để giải trừ tác dụng của tất cả các loại thuốc còn sót lại, tiêu trừ cảm giác không thoải mái. Đồng thời còn có một số thuốc hỗ trợ hô hấp, vì đại đa số các loại thuốc gây tê đều có tác dụng ức chế hô hấp, cho nên cần dùng thêm thuốc hỗ trợ hô hấp ....
Tằng Mẫn San cũng chuẩn bị bài vở khá ổn thỏa, không chỉ đối với các sản phẩm do xí nghiệp dược của gia đình sản xuất thuộc như lòng bàn tay, lại kèm theo rất nhiều y lý dược lý, cho thấy, bản thân cũng không phải người ngoài ngành, cũng là có biết một phần, phần đông chuyên gia vuốt cằm gật đầu, thỉnh thoảng cũng đề xuất một số vấn đề, bọn họ đối với mấy loại thuốc này đương nhiên đều rất tinh tường, bởi vi trong bệnh viện, thuốc gây tê được dùng vô cùng phổ biến, chỉ cần có phẫu thuật, bất luận lớn hay nhỏ, gần như đều dùng đến thuốc gây tê, đây cũng là nét đặc sắc của tây y! Không có cách nào khác, người ta phải động dao, có chút máu tanh, không dùng cái này thì không được!
-Mặt khác, công ty chúng cháu mới đây sắp có một loại tân dược được tung ra thị trường, gọi là “Sa sa đê mặc đức nặc” chủ yếu nhằm vào sự đối kháng của ocuronium và bromide vecuronium, trong nước có lẽ là công ty duy nhất sản xuất loại thuốc này...
Trải qua sự giới thiệu cẩn thận tỉ mỉ, lại nể mặt Diệp Thanh, không ngờ lại thuận lợi thần kỳ, ngay tại chỗ liền có lãnh đạo của tận mấy bệnh viện vỗ tay, quyết định để một loạt thuốc gây mê của Tằng gia nhập vào bệnh viện mình, mấy bệnh viện này lại là những bệnh viện danh tiếng lẫy lừng trên toàn quốc, bình thường thuốc của Tằng gia tuyệt đối không có khả năng được nhập vào, Tằng Mẫn San làm công tác vận động lâu như vậy rồi, còn chưa thể thành công, không ngờ tới, trong buổi tiệc rượu này còn chưa đến lúc bắt đầu, đã giải quyết xong vấn đề rồi!
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby