Diệp Thanh nói những lời này, chợt như gió xuân thổi đến, khiến cho 2 con tim tràn đầy lên sức sống, đốt lên niềm tin hy vọng cho nó.
Nhan Tuyết Minh giật mình nhảy dựng lên, phòng trong phòng ngoài rất nhiều y tá đều kinh ngạc đến ngây người!
-Anh nói gì?
Nhan Tuyết Khâm có chút không thể tin được vào chính những điều tai mình đang nghe, hỏi lại lần nữa, vẻ mặt mong đợi hy vọng.
Diệp Thanh lặp lại, vô cùng nghiêm túc nói:
-Tôi có thể kéo dài sự sống cho bà cụ thêm một năm! ... Còn muốn gì hơn nữa, đây đã cực hạn mà ta có thể làm được rồi.
-Hả?
Lạc Tửu Tịch kinh ngạc kêu lên,
-Anh nói thật hay là nói dối thế, không được lừa người đâu đấy.
Có điều, cô vội y thức lại được, người bệnh cần yên tĩnh nghỉ ngơi nên vội vàng bịt miệng lại, mắt to đen, đôi lông mi dài khẽ chớp, hai cái má lúm đồng tiền trên mặt đang hồng lên vì ngượng, trông giống như quả táo đỏ, trông vô cùng đáng yêu.
-Thế... thế, Diệp Thanh, anh mau cứu người đi. Châm cứu hay là uống thuốc?
Nhan Tuyết Minh sau khi đờ người ra, cũng trở lại bình thường, có chút xúc động đến nỗi nói năng lẫn lộn, lắp bắp.
Lúc cô ở bệnh viện Ngô Đồng thành phố Phù Liễu, cũng có nghe qua Diệp Thanh chuyên dùng châm cứu và đơn thuốc. Nhưng cô không biết là Diệp Thanh thực ra là một người giỏi toàn diện, ở phương diện nào cũng giỏi.
Diệp Thanh nói:
-Tôi sẽ châm cứu trước, sau đó sẽ kê một đơn thuốc điều dưỡng.
Nói xong, liền lấy ra một hộp kim châm mang theo bên mình, mở hộp ra, bên trong có rất nhiều kim dài, ngắn, to, màu sắc khác nhau, có đúng đủ 9981 cây.
-Oa, sao trên người anh có nhiều kim châm thế?
Lạc Tửu Tịch vội bịt mắt, con ngươi đen nhánh thoáng lóe lên, lấy làm lạ hỏi.
Nhan Tuyết Khâm cũng khẽ mỉm cười, lòng tin đối với Diệp Thanh tăng thêm vài phần, đấy ngươi xem, chỉ dụng cụ trang bị của người ta đã không bác sĩ nào có được như thế.
Nhan Tuyết Minh thì hừ mạnh một tiếng, chép chép miệng, trong lòng nhiếc mắng:
-Quá bình thường, mày cứ làm bộ đi. Đến lúc không chữa khỏi bệnh, xem ta xử mày như thế nào.
Hắn vừa mới mắng xong, ánh mắt liền không tự chủ được nhìn đống châm của Diệp Thanh một cái, hắn hơi có chút chột dạ.
Những thứ chưa biết thì thường là bí hiểm và đáng sợ. Nói không chừng, tên tiểu tử họ Diệp này lại thật có thể khiến cho bệnh tình của bà ta có chuyển biến tốt?
Xời! Không thể nào! Đánh chết ta ta cũng không tin! Cho dù hắn có chữa khỏi, ta cũng sẽ không cho hắn có cơ hội tiếp cận chị của ta ! Nhan Tuyết Minh nội tâm đấu tranh kịch liệt!
Những y tá ở trong phòng ngoài phòng đều nghe tin chạy đến, vây quanh lấy giường bênh nhân.
Diệp Thanh cũng không gạt mọi người lui ra, liền trực tiếp lấy ra một kim châm dài chừng ba tấc sáu phân, nói với cô y tá đang đứng gần đấy:
-Có cồn khử trùng không?
-Có!
Lập tức một cô y tá mang đến một lộ cồn sát trùng 75%.
Sau đó, Diệp Thanh dùng ngón giữa và ngón cái cầm châm, cẩn thận tiến hành tiêu độc, đột nhiên, ngón tay khẽ rung, đột nhiên có tiếng “Vù vù” xuất hiện. Giống như là vào mùa xuân, ong mật vo ve bay tràn ngập trong căn phòng yên tĩnh phát ra những tiếng vo ve, mọi người đột nhiên giật mình kinh hãi.
-Khỉ thật, cái kim châm mảnh như thế mà lại có thể phát ra được tiếng kêu to như thế? Tên bác sĩ họ Diệp này, dùng kim châm cũng ngoạn mục thật.
-Xem ra kỹ thuật dùng châm của Diệp Thanh đã xuất thần nhập hóa, dày công tôi luyện, nếu không thì sẽ không thể nào huyền diệu như thế được. Chỉ có điều, đây là cách châm kiểu gì?
-Tên này lại giả bộ. Cẩn thẩn kẻo sét đánh!
-Vị bác sĩ này đẹp trai quá!
...
Diệp Thanh nín thở, vận luyện chân khí, "Thương lê Thần Châm" phút chốc đã ra tay. “Vèo” một phát, với tốc độ mà mắt mọi người không thể nhìn kịp, anh châm kim vào huyệt trung quản của bà Nhan Tuyết Khâm.
"Trung quản", là yếu huyệt của con người, thuộc mạch kỳ kinh bát mạch, chủ trị hoa mắt ù tai, tinh lực suy kém, thần kinh suy nhược, Diệp Thanh mới khẽ đâm vào, ngón tay liền chuyển động rất nhanh, ngân châm tựa như con quay xoắn ốc. Mọi người đều nhìn không rõ ngón tay của Diệp Thanh mà chỉ nhìn thấy bóng thấp thoáng của ngón tay anh, vị trí kim châm chính xác ở vị trí nào cũng không thể xác định được.
...
Trong phòng lặng ngắt như tờ ! Chỉ còn lại tiếng vù vù của chuyển động của kim châm phát ra.
-Tốc độ nhanh thế á?
-Nhanh thật đấy, tốc độ này chắc phải năm đến sáu trăm lần một phút mất. Đây là người sao?
...
"Vù vù vù ~ "
"Vù vù vù ~ "
"Vù vù vù ~ "
Tiếng vang liên tục không ngừng, ước chừng ba phút, Diệp Thanh mới đột nhiên rút châm, tiếng kêu mới dừng, ngân châm ra ngân châm, tay ra tay, bừng tỉnh chưa động. Chợt bừng tỉnh như chưa hề chuyển động.
Mọi người chỉ cảm thấy hoảng hốt đến cực điểm, giống như là nằm mơ!
Diệp Thanh không đợi mọi người kịp phản ứng lại, lại dùng rượu sát trùng tiêu độc cho ngân châm, lần này là đâm thẳng vào huyệt phong long của bà cụ.
"Huyệt phong long" nằm ở phía dìa trước phần bắp chân, cách mắt cá ngoài khoảng 8 tấc, nằm bên ngoài huyệt điều khẩu, cách xương ống chân hai ngón tay( ngón giữa ). Theo Tây y giải phẫu học nói, huyệt này lại nằm giữa bên dìa ngoài của ngón chân với đoạn cơ ngắn của xương mác, có phân nhánh động mạch trước của bắp chân, ở thần kinh nông bên ngoài bắp chân.
Cái huyệt này, chủ trị đau đầu, choáng, và chứng điên ! Bệnh tâm thần ở người già thường ở Đông y thuộc về điều trị “điên loạn”, “hay quên”, “ngớ ngẩn”, cho nên nhất định phải châm huyệt này.
Diệp Thanh tay đưa chuẩn xác, "Vù" một tiếng đã đâm vào 1. 5 tấc của huyệt này, nhưng da của bà cụ không hề rung lên chút nào, lần này mọi người đều nhìn ra sự kỳ diệu trong đó.
-Chậc chậc, bình thường vào lúc tôi đâm châm, ít nhất thì cũng có tác động tới những vùng da xung quanh, tuy rằng đầu kim của tôi có hơi thô. Nhưng vị bác sĩ đẹp trai này lại có thể đâm kim vào mà những vùng da xung quanh vẫn phẳng lặng, không có chút phản ứng, người bệnh cũng không có bất kỳ cảm giác nào. Chậc, qua nhiên là dày công tôi luyện.
Một y tá nhìn Diệp Thanh, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
...
Diệp Thanh cắm kim đâm vào, nhưng cũng không xoay kim, cũng không nhấc kim lên xuống, mà lại để kim nằm nguyên trong huyệt, cái này trung y gọi là “giữ châm".
Cách giữ châm, hay còn gọi là cách dừng châm, sách châm thuật. 《 Linh Khu? Bản thâu 》 viết: "Xuân thì lấy trung mạch chư huỳnh đại kinh phân thịt giữa, thậm người sâu lấy chi, gian người nông lấy chi; hạ lấy chư 腧 tôn lạc cơ thể làn da phía trên; thu lấy chư hợp, dư như xuân pháp; đông lấy chư giếng chư 腧 chi phân, dục sâu mà lưu chi, này bốn mùa chi tự."
Cách giữ châm có thể tăng cường và kéo dài hiệu quả châm, có tác dụng điều khí, khử dương tà, âm tà, khiến cốc khí tới mà phù chính đuổi tà.
Diệp Thanh giữ châm trong huyệt phong long, xong lại rút một cây châm dài ba tấc sáu phân ra châm vào huyệt nội quan.
Lại rút tiếp 3 cây châm, đồng thời đâm vào 3 huyệt “dũng tuyền”, “nhân nghênh”, “phong trì”, đều là cắm thẳng vào dưới huyệt 0,6 tới 1,5 tấc, thao tác tay đã thông thạo, bóng ngón tay bay lên phất phới.
Chỉ chốc lát sau, lại đổi sang đâm vào năm huyệt "thần đình", "thượng tinh", "bản thần", "tị giao", thủy câu", dùng phương pháp đâm xuyên.
Thế nào được gọi là đâm xuyên? Tức là với một cây châm, đồng thời đâm xuyên vào 5 huyệt lớn.
Đâm xuyên huyệt, một châm đâm nhiều huyệt, còn gọi là “thấu huyệt” hoặc “thấu châm”. Cụ thể phương pháp này là sau khi đâm vào một huyệt nào đó, sẽ bù trừ tác động vào huyệt gần đó, nhưng sẽ không đâm xuyên qua da, loại này lại chia ra thành đâm lông hay đâm sâu ở mép da.
《 Ngọc Long Ca 》 có nói: "Chứng đau nhức nửa đầu rất khó chữa, sợi trúc hoặc kim châm đều dùng được, đâm thấu vào sau mép da thẳng đến cốc, một kim 2 huyệt thế gian hiếm có. Chính là nói đến phương pháp thấu huyệt! Vô cùng thần kỳ ảo diệu, hiếm lạ nếu không phải là bác sĩ lâu năm y thuật giỏi cũng không thể nào châm được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Một châm hai huyệt quả thật là vô cùng hiếm thấy. Diệp Thanh 1 châm 5 huyệt, quả thật là nghe rợn cả người.
Chỉ thấy ngón tay anh khẽ rung, chiếc kim dài mềm mại như con rắn nhỏ linh hoạt châm vào huyệt “thần đình” của bà cụ, trước tiên là đâm xuyên vào huyệt “đương dương”, sau đó đâm tiếp vào huyệt “thượng tinh”, kim châm lại tiếp xuống dưới huyệt “tị giao”, sau cùng kim châm định hướng đâm thẳng lên huyệt “thủy câu”.
Sau khi đâm vào 5 huyệt, kim châm ở dưới làn da nhăn nheo uốn lượn như con giun tùy ý đi lại, giống như được sai khiến, vô cùng linh hoạt, hơn nữa lại rất dễ dàng thành thạo chuẩn xác, khéo léo tuyệt vời không thể tả được!
"A!"
"A!"
"A!"
Người chung quanh tuy rằng xem không hiểu lắm, nhưng cảnh tượng thần kỳ như thế, đều đồng loạt kêu lên tán thưởng!
Nhan Tuyết Khâm thầm nghĩ:
-Tên Diệp Thanh này y thuật quả nhiên tuyệt diệu y như lời đồn, đáng tiếc là lần trước mình trong cơn mơ màng, vẫn chưa tận mắt nhìn thấy tay nghề của anh ta.
Sau đó nhớ tới Diệp Thanh đã từng dùng tay xoa bụng của mình, bất giác không khỏi thấy xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ bừng
-Đôi tay kia mới linh hoạt làm sao, thon dài như con gái.
Lạc Tửu Tịch say sưa nhìn, khẽ mím chiếc miệng nhỏ xinh, hai cái má lúm đồng tiền khẽ đệ lộ ra, đôi mắt đen láy phát ra tia sáng kỳ lạ:
-Cách châm kim này, đúng là quá sức tưởng tượng. Có thể luyện tới mức độ này, chắc chắn bình thường phải khổ luyện lắm đây. Cô bình thường mặc dù rất ham chơi, thường xuyên trốn học, nhưng thực tâm rất khâm phục những bạn học sinh học hành chăm chỉ.
Một y tá đứng bên cạnh chép miệng, nghĩ bụng, vị bác sĩ Diệp này mặc dù còn trẻ tuổi, tuy nhiên tay nghề châm cứu so với bác sĩ dày dạn kinh nghiệm nhất của viện này là bác sĩ Ngô cũng không thể nào bì kịp. Mà bác sĩ đó đã hơn 60 tuổi, lại còn xuất thân từ viện sĩ hàn lâm nữa chứ.
...
Mặc dù thù hận Diệp Thanh như Nhan Tuyết Minh, con mắt cũng không khỏi thu hẹp lại, trong lòng thầm nghĩ,chẳng trách võ công của tên này giỏi đến thế, hóa ra là y thuật với võ công kết hợp với nhau. Thường nghe nói thời xưa các đại hiệp đều là các danh y võ công cao cường cả, chẳng lẽ tên Diệp Thanh này cũng là? ! Về sau muốn xử hắn, cũng khó.
Diệp Thanh vẫn giữ châm năm phút như cũ, sau đó, lấy ra toàn bộ kim châm, dùng cồn sát trùng lại một lượt, sau lại đổi sang tổ huyệt vị thứ 2: "Dũng tuyền", "Nhân nghênh", "Phong trì", "Bách hội", "Đại chuy", "Mệnh môn", "Can du", "Thận du" ...
...
Ước chừng khoảng bốn mươi lăm phút sau, Diệp Thanh mới kết thúc lần châm này. Dù anh có sức khỏe, chân khí tràn đầy, trên trán anh cũng lác đác thấy mồ hôi! Đáng tiếc , lần này không có Tiểu Linh ở bên, lại không có ai lau mồ hôi cho anh, đành phải tự mình lau.
Ngẩng đầu nhìn Nhan Tuyết Khâm và Lạc Tửu Tịch một cái, nghĩ bụng mình nghĩ đi đâu vậy, không thân thiết với người ta, việc gì người ta phải lau mồ hôi cho mình. Với lại, người ta là thiên kim tiểu thư, từ trước đến giờ chỉ có người khác giúp họ lau mồ hôi.
-Diệp Thanh, anh vất vả rồi !
Nhan Tuyết Khâm cười dịu dàng, tự mình rót nước mang đến cho anh, lúc này tâm thái của anh mới hơi chút cân bằng một chút, sao kia chứ, có người đẹp săn sóc, lại chẳng thấy dễ chịu thoải mái?
-Bà nội, bà thấy thế nào rồi?
Mặc dù biết rõ là bà nội không nhận ra cô, nhưng Nhan Tuyết Khâm vẫn cúi thấp người, vuốt trán bà cụ, ân cần hỏi han.
-Khâm Nhi à...
Thật bất ngờ, đôi mắt vốn lờ đờ của bà cụ dần dần trở lên minh mẫn hơn, nhìn rõ được đứa cháu nội trước mắt, đột nhẹ giọng gọi.
-A!
Âm thanh này, tuy rằng cực kỳ nhỏ yếu, nhưng nghe ở tai của Nhan Tuyết Khâm thì như sấm nổ vang trời, có thể khiến cho người ta phấn chấn hứng khởi.
-Bà nội!
Nhan Tuyết Khâm vui sướng hết mức, nước mắt trào ra, nắm chặt tay của bà nội cô, vui mừng nói:
Bà nội, bà nhận ra cháu rồi ạ?
Bao nhiêu ngày rồi, cuối cùng cũng nhận ra được người thân, quả không dễ dàng chút nào.
-Khâm Nhi à... , bà nội tuổi cao, làm khổ cháu rồi ...
Bà cụ tuy vẫn ở trong trạng thái không minh mẫn, tuy nhiên vẫn nhớ được mọi ngày đều là Nhan Tuyết Khâm tới thăm bà, bón cho bà ăn, mưa gió cũng không nghỉ. Có lẽ, phần kí ức đó lưu lại trong não, nên lúc tỉnh lại liền nhớ ra ngay.
-Bà nội, còn cháu nữa, ba có nhận ra cháu không?
Nhan Tuyết Minh cũng xông tới, ngồi xuống trước giường bệnh, cười và nói.
-Ha ha, Minh Nhi à, cháu cũng đến đấy à...
Bà cụ mới nói được vài câu thần sắc đã đột ngột xấu đi, đến mắt cũng dường như không mở ra được.
-Diệp Thanh, thế này là...
Nhan Tuyết Khâm ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh, cầu cứu anh.
Diệp Thanh nói:
-Bà cụ cơ thể suy nhược, cần phải nghỉ ngơi, hơn nữa, đây chỉ là khôi phục tinh thần tạm thời thôi, nói không chừng không được bao lâu sẽ lại trở nên không minh mẫn.
-Thế thì phải làm sao?
Nhan Tuyết Minh bỗng nhiên đứng lên, túm lấy cổ áo Diệp Thanh hỏi.
-Chỉ có cách điều trị dần dần thôi.
Diệp Thanh đẩy Nhan Tuyết Minh ra, không hài lòng nói. Nghĩ thầm rằng, nếu không phải nể mặt chị mày, với lại mày cũng hiếu thuận, anh đây đã đánh cho mày một trậ nhừ tử từ lâu rồi. Mày lại tưởng tất cả mọi người đều phải sợ tên công tử quèn như mày sao?
-Tuyết Minh, không được vô lễ!
Nhan Tuyết Khâm nhíu đôi mi thanh tú, giọng lạnh lùng quát.
-Hừ!
Nhan Tuyết Minh lui ra, trong lòng đầy oán hận, hắn biết, bất kể thế nào, Diệp Thanh lần này đều rất nổi trội, sợ rằng địa vị của hắn trong lòng chị mình lại tăng thêm một bậc nữa.
Tuy nhiên, hắn nhìn thấy bà nội mình thần trí phút chốc tỉnh táo lại, hơn nữa còn có thể sống lâu hơn một năm nữa, cũng khá là vui sướng, ở tận sâu thẳm trong lòng, cũng thầm biết ơn Diệp Thanh, chỉ là nghĩ tới cái tên công tử bột đáng đánh kia sẽ dụ dỗ mất chị mình, liền cảm thấy không có chút thiện cảm nào với Diệp Thanh.
-Hừ, nếu mày dám dụ dỗ chị ta, tao sẽ không khách khí mà tạo ra thêm một vụ tai nạn xe.
Hắn liếc nhìn Nhan Tuyết Khâm một cái, trong lòng thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều, lại nhớ tới cái tên anh rể đáng thương vừa mới kết hôn mà chưa kịp động phòng kia.
-Đồ rác rưởi, dám lấy chị của ta, đâm chết mày cũng đáng.
-Diệp Thanh, cảm ơn cậu !
Nhan Tuyết Khâm không thèm để ý tới đứa em không hiểu chuyện kia của mình, khẽ cười nói với Diệp Thanh.
Lạc Tửu Tịch cũng khẽ vô tay reo lên:
-Bác sĩ Diệp, không ngờ rằng y thuật của bác sĩ lại cao đến thế. Chú của em quen biết bao nhiêu là bác sĩ giỏi, tất cả đều bó tay, không ngớ bác sĩ vừa đến, đã khiến bà nội tỉnh lại, lại còn có thể sống thêm một năm nữa. Thật là tuyệt vời quá đi mất.
-Tôi cũng là cố gắng hết sức thôi, đây đều là trách nhiệm của bác sĩ.
Diệp Thanh khiêm tốn nói, trong lòng lại nghĩ, người chú mà cô nói chẳng lẽ là bí thư tỉnh ủy Nhan Cảnh Sâm?
Các y tá vây quanh cũng rất vui mừng, bàn tán xôn xao, tấm tắc khen, tuy là khôi phục thần trí ngắn ngủi , nhưng cũng là rất tốt rồi, cũng là dấu hiệu tốt mà. Nói khoa trương một chút, thì có thể coi là vô cùng thần kỳ.
Nhan Tuyết Khâm hỏi:
-Diệp Thanh, thế đơn thuốc đâu?
Thần sắc lại có chút vội vàng và kích động.
Diệp Thanh khẽ mỉm cười, nói:
-Chúng ta ra bên ngoài nói đi, để cho người bệnh có thể nghỉ ngơi, lưu lại một y tá trông coi là được rồi.
Nhóm người Nhan Tuyết Khâm đương nhiên là vui vẻ chấp thuận, sau đó, Diệp Thanh ra bàn nước ngoài phòng khách , “soạt soạt" viết một phương thuốc, tên là "Sinh linh ích trí thang", chủ trị tủy hải bất túccùng với lại kiện tỳ ích khí, cố bản bồi nguyên.
Cụ thể phương thuốc như sau: nhân sâm 9 gam, ngũ vị tử 9 gam, thố tơ tử 12 gam, ích trí nhân 12 gam, sừng hươu giao 12 gam, hồng đào 8 gam, hồng hoa , xuyên khung 15 gam, cây thạch xương bồ 9 gam, viễn chí 6 gam, nhau thai 15 gam, sinh địa 15 gam, thục địa 15 gam, đỗ trọng 9 gam, thiên đông 9 gam, mạch môn 9 gam, mai rùa 15 gam, vàng bách 3 gam, bạch phục linh 3 gam, cây Ngưu Tất 3 gam, tiên thủy 300ml, mỗi ngày chia làm 3 lần uống.
-Diệp Thanh, tôi thật sự không biết nên cảm ơn anh như thế nào nữa.
Nhan Tuyết Khâm cầm phương thuốc, nước mắt lưng tròng, hơi có chút cảm động đến rơi nước mắt.
Diệp Thanh không chịu nổi nhất là lúc nhìn thấy con gái như thế, liền lập tức xua tay thoải mái nói:
-Đừng khách khí, chúng ta là ai với ai cơ chứ.
Kỳ thật, đây là câu cửa miệng hắn học của Lí Tiểu Miêu, chứ thực tình không phải là không có phân cô tôi gì với Nhan Tuyết Khâm.
Ai ngờ Nhan Tuyết Minh lại cho là thật, trong lòng càng thêm oán hận, ánh mắt nhìn Diệp Thanh như là muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Nhan Tuyết Khâm cười nói:
-Tuy nói đại ơn thì không thể nào dùng lời cảm ơn được, nhưng một bữa thì không thể nào thiếu được, chi bằng anh đến nhà tôi, tôi làm cơm mời anh ăn, tôi tin rằng, bố tôi cũng sẽ rất vui mừng khi gặp được anh.
Lời này nói, có chút không rõ ràng, so ra với Diệp Thanh rõ ràng là có chút thành y, tuy rằng cô là xuất phát từ tấm lòng chân thực, cũng không có y gì khác, nhưng nghe ở trong tai người khác thì quả thực không khác gì sấm sét giữa trời quang!
-Sao cơ, tên khốn này mà cũng có tư cách đến nhà mình á? Còn được chị xinh đẹp của ta tự tay nấu cơm cho ăn? Mơ à, tên tiểu tử thối này.
Trong ánh mắt của Nhan Tuyết Minh sắp tóe ra lửa, hắn hằn học nhìn Diệp Thanh.
Diệp Thanh liếc hắn một cái, chép chép miệng, liền quay sang nói với Nhan Tuyết Khâm:
-Hay là thôi vậy, gần đây tôi cũng khá bận rộn, về sau có cơ hội sẽ đến vậy.
Nhan Tuyết Khâm nói:
-Vậy cũng được, lần sau anh nhất định phải tới, bố tôi sẽ nhất định cảm ơn trước mặt anh. À, đúng rồi, khi nào thì anh về Phù Liễu, tôi tiễn anh.
Diệp Thanh nói:
-Không cần đâu, như này đi, hai tháng sau tôi lại đến tái khám, tin rằng, khi đó bệnh tình của bà cụ sẽ có chuyển biến tốt đẹp! À, nếu mà có xảy ra chuyện gì bất thường thì hay mọi người phải liên lạc ngay với tôi.
Nói xong, định cáo từ rời đi, anh không chịu nổi bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người của tên Nhan Tuyết Minh, cảm giác như mình nợ hắn nhiều tiền lắm y. Không sai, là anh đánh hắn, nhưng mà là do hắn chút nữa là đâm chết 3 người bọn anh, thế thì tính thế nào? Tên này đúng là nhỏ mọn, nhưng mà thiết nghĩ, Nhan Tuyết Minh chắc chắn không phải chỉ đơn giản vì chuyện này.
Nhan Tuyết Khâm tiễn Diệp Thanh ra ngoài phòng, cười nói:
-Diệp Thanh, lần này thật sự rất cảm ơn anh. Nếu mà trả tiền cho anh, sợ răng anh sẽ không nhận. Thế này đi, coi như tôi nợ anh một ân tình, lần sau nếu có chuyện gì cần giúp đõ, cứ đến tìm tôi.
Diệp Thanh gật đầu, trong lòng không khỏi thầm đắc y nghĩ, lần này cá kiếm rồi, con gái của Bí thư Tỉnh ủy nợ ân tình với mình, vậy tương đương với là nhà họ Nhan nợ ta ân tình, nhưng việc có thể làm được nhiều vô số.
Tuy nhiên, anh cũng chỉ nghĩ thế thôi, chứ thực tâm để mà anh mở miệng cầu cạnh người khác giúp đõ, đặc biệt là con gái, anh nhất định không chịu. Bí thư tỉnh thì sao, anh đây không thiếu ăn thiếu mặc, cũng chẳng dễ dàng đến cầu cạnh ông.
-Bác sĩ Diệp.
Diệp Thanh đi được vài bước, đột nhiên phía sau có tiếng con gái gọi, liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lạc Tửu Tịch thở hổn hển chạy tới, trong tay không biết là đang cầm cái gì.
-Bác sĩ Diệp, đây là vé vào cửa “Giọng oanh vàng” buổi tối ngày mai, em có bạn học tham gia cuộc thi hát khu vực Ninh Thanh vòng thi loại 5 chọn 3, hy vọng anh có thể đến cổ vũ.
Lạc Tửu Tịch khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng , khẽ cười nhẹ, liền lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu quyến rũ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
-Giọng oanh vàng? Em cũng có bạn tham gia cuộc thi này á?
Diệp Thanh thoáng chốc liền nghĩ tới đứa con gái mặc áo da báo lần trước anh đã gặp mà đi cũng với Nhan Tuyết Minh ở khu dịch vụ trên đường quốc lộ, hình như tên là Đàm Sảnh Sảnh, cũng là thí sinh của cuộc thi “Giọng oanh vàng” này.
-Đúng thế, sao, có gì lạ à?
Lạc Tửu Tịch nhấp nháy đôi mắt đen nhánh, hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu lại xuất hiện , dường như hễ cô nói chuyện, hoặc khẽ cử động nét mặt, là hai cái má lúm đồng tiền sẽ lập tức xuất hiện. Quả thực là rất thu hút.
Diệp Thanh cười nói:
-Ha ha, anh chỉ cảm thấy là cách anh khá gần thôi, trước kia những nhân vật trên ti vi luôn cảm thấy rất là xa vời, cần phải ngước nhìn.
Nhạc Tửu Tịch cười nói:
-Một người bạn của em tên là Chu Vi, cùng tên với Tiểu Chu ở Nam Đường, thật sự là rất có năng khiếu, nhất định có thể nằm trong top 3 Ninh Thành, tiếp đến nói không chừng có thể giật giải quán quân ấy chứ. Anh nhất định phải tới cổ vũ đấy nhé. À, đây là vé tặng anh.
Nói rồi, đưa cho Diệp Thanh một tấm vé được in rất đẹp.
-Có một tấm thôi à?
Diệp Thanh hỏi.
-Sao? Chê ít à?
Lạc Tửu Tịch nói.
-Đương nhiên, anh còn có hai người bạn nữa, họ cùng đến Ninh Thành, cũng không thể bỏ rơi họ được.
Diệp Thanh cười nói.
Lạc Tửu Tịch gật đầu, dường như tăng thêm vài phần thiện cảm với Diệp Thanh, nói:
-Anh cũng khá có nghĩa khí đấy nhỉ. Ừm, đợi chốc nữa em đi lấy thêm cho anh.
Sau đó quay người, chạy thẳng một mạch về phía khu nhà nhỏ.
-Cảm ơn nhé.
Diệp Thanh ở phía sau hét lớn. hắn đang nghĩ, Ninh Não Nhi và Trần Du đều thích xem cuộc thi này, nếu mà đã có vé thì sao không xin luôn cho họ hai vé. Nếu mà chỉ có anh đi không thôi thì đi cũng được không đi cũng được. Đi xem mấy chương trình như thế này chăng thà ở tháp Y Linh Bảo học y thuật!
Tên ngốc này, không có thú vui tiêu khiển gì cả.
Chỉ một lát sau, Lạc Tửu Tịch lại chạy ra, khuôn mặt nhỏ xinh đỏ hồng, trong tay cầm 2 chiếc vé, chạy đến trước mặt Diệp Thanh, đưa cho anh nói:
-Đây là hai tấm cuối cùng. Anh số đỏ đấy.
-Thế thì rất cảm ơn em.
Diệp Thanh nhận lấy, đút vào trong túi quần.
Lạc Tửu Tịch nói:
-Tối mai, 8h bắt đầu, trường quay số 1 đài truyền hình Giang Nam đường Bắc Kinh Đông, anh đừng đến muộn nhá, nếu đi muộn sẽ không có chỗ ngồi tốt đâu.
-Đương nhiên, em yên tâm đi.
Diệp Thanh gật đầu, còn nói thêm:
-Hôm qua anh đi qua nơi này rồi, hình như là ở gần trường em thì phải.
-Vâng, đi từ trường thì mất khoảng mười phút.
Lạc Tửu Tịch cười vẫy tay chào tạm biệt Diệp Thanh, đi được vài bước lại ngoái đầu lại nói:
-Chị họ em cũng đi nữa đấy.
Diệp Thanh gật đầu.
Lạc Tửu Tịch nói:
-Anh phải nắm bắt cơ hội nhé.
Nói xong liền bỏ chạy.
Diệp Thanh có chút không hiểu, cái gì bắt lấy cơ hội cơ? Chẳng lẽ là, cô nhóc này cho ta vé là muốn ta đi dụ dỗ chị cô ta? À không, không nên nói khó nghe như thế, nên là tiếp cận chị cô ta chứ. Đột nhiên thấy dở khóc dở cười. Chuyện này là thế nào cơ chứ, kiêu sa như Nhan Tuyết Khâm lại có thể để y tới hạng tầm thường như mình? Với lại, anh đây là người đã có bạn gái rồi nhé.
... ... ... ... ... ... ... ...
Buổi tối, ở khu Nam Tú.
Diệp Thanh ở trong nhà trọ đang nghiên cứu các tài liệu có liên quan tới chứng bệnh tâm thần của người già, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng mở khóa cửa, vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy Ninh Nảo Nhi và Trần Du người ngợm bụi bặm, mỗi người xách 2 túi đồ lớn.
-Hôm nay tuyển dụng thế nào rồi?
Diệp Thanh có chút ngại ngần hỏi, liền vội vàng chạy lại đỡ đồ cho họ, liếc nhìn đống đồ, kinh ngạc hỏi:
-Nhiều sơ yếu lí lịch thế này á?
-Đương nhiên rồi, gần đây những người tìm việc làm rất nhiều. Tôi với Trần Du tìm đến hoa cả mắt.
Ninh Não Nhi nói xong liền lườm hắn một cái, cười mắng:
- Hai người cực khổ ở bên ngoài, tôi lại nhàn nhã ở nhà ngồi xem ti vi.
Thật ra, ti vi ở trong phòng Diệp Thanh mới bật.
Trần Du bĩu đôi môi mỏng gợi cảm nói:
-Đúng thế, làm thư kí mà làm được như em, quả đúng là quá tận tụy rồi.
Sau đó cúi người xuống cởi giầy cao gót, chiếc váy màu bạc ôm sát lấy hông, đường cong tuyệt vời, cùng với đôi chân dài thon thả, vô cùng là hấp dẫn.
Diệp Thanh không thể không ngắm nhìn cô, nhưng sợ Ninh Não Nhi bắt gặp, vội quay sang chỗ khác, cười và nói:
-Nếu mà hai cô thật sự là bồ nhí của tôi, thì tôi sẽ không nỡ để các em ra ngoài vất vả như vậy.
Ninh Não Nhi cười nói:
-Vậy anh thu nhận chúng em đi.
Diệp Thanh:
-...
-Ha ha, có dã tâm mà không có gan làm.
Trần Du khẽ cắn nhẹ đôi môi ướt mọng.
Diệp Thanh:
-Có gì đâu, tôi đi xem đống CV kia, sẽ cố tìm ra vài người thích hợp.
Nói rồi nhanh chóng ôm đống sơ yếu lí lịch đi ra sofa ngoài phòng khách. Hắn biết là đầu năm nay, có rất nhiều sơ yếu lí lịch là của sinh viên mới tốt nghiệp mà công ty của hắn mới thành lập, cần tìm nhất là những người có kinh nghiệm dày dạn, mà phải là kinh nghiệm có liên quan tới ngành nghề và chức vụ.
-Thế thì anh cứ từ từ mà chọn nhé. Em và Ngư Nhi đi tắm trước.
-Hay lắm, Não Nhi, chúng ta tắm chung à?
Ninh Não Nhi tức giận lườm cô một cái, thầm nghĩ: -Cô lại cố y muốn khiêu khích Diệp Thanh chứ gì, tên này, chắc chắn ở bên ngoài phải đang ngứa ngáy lắm.
-Thế có đi không?
Trần Du kéo cánh tay cô, giọng nũng nịu nói.
-Vậy cũng được.
Ninh Não Nhi nhún vai tỏ vẻ đành vậy, liếc nhìn Diệp Thanh đang giả bộ nghiêm trang xem CV, trong lòng không khỏi cười thầm, anh cứ giả bộ đi, chốc nữa xem anh có lộ rõ bản chất hay không.
Nói xong, hai người liền chui vào nhà vệ sinh, nhưng lại không mang quần áo thay. Chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng nước róc rách và tiếng cười đùa của hai cô.
-Choáng, hai cô này, lại tắm cùng nhau.
Diệp Thanh không kìm được phải liếc nhìn về phía nhà vệ sinh, đột nhiên trong lòng thấy có điều gì đó không đúng. Anh đột nhiên có một cái thắc mắc, đó là, tại sao hai đứa con gái tắm chung với nhau thì là chuyện bình thường, nhưng hai đứa con trai thì lại không được? Con gái tắm chung với nhau thì làm cho lòng người rạo rực, nhưng nếu đổi lại là hai đứa con trai tắm chung với nhau thì chắc chắn là sẽ thấy rất biến thái. Thế là sao nhỉ?
Diệp Thanh lắc đầu, gạt bỏ đi những suy nghĩ đen tối, tiếp tục xem CV.
-Ôi, không ngờ tuyển dụng nhân viên lại vất vả đến thế. Mình cứ tưởng là chỉ có đi xin việc mới khó chứ.
Không rõ là do bản thân hắn yêu cầu quá cao hay những người này trình độ quá kém mà lật xem đến gần nửa già, gần bảy tám mươi bộ vẫn chưa tìm ra được người ưng y, Diệp Thanh không khỏi cảm thấy thất vọng.
-Sao rồi, chọn thế nào rồi?
Trần Du đi ra từ nhà vệ sinh ra trước, mắt của Diệp Thanh sáng rỡ lên. Chỉ nhìn thấy một mĩ ngư nhân thon dài trắng muốt, bên ngoài vòng một cái khăn tắm màu trắng, đôi chân thon dài trắng nõn, bước những bước dài, dáng thướt tha nuột nà của cô thật khiến người ta phải động lòng.
Những đường cong tuyệt đẹp đều được phô ra hết. Bộ ngực trắng ngần của cô lộ ra một khe nhỏ quyến rũ, giống như là một vực thẳm thể khiến người ta sa đọa đắm chìm vào trong đấy...Không cần nghĩ cũng biết, bên trong không mặc gì, vì bọn họ vẫn chưa mang quần áo tắm vào, với lại trên vai trần cũng không thấy có dây áo con.
-Thế nào nhỉ, hình như là chẳng có ai thích hợp cả.
Diệp Thanh trả lời một cách khó khăn.
-Do anh yêu cầu cao quá chứ gì, em và Ninh Não Nhi thấy là trong đấy có vài bộ cũng được mà, đặc biệt là mấy cái anh đẹp trai y.
Trần Du nhìn thấy mồm Diệp Thanh thì đang nói, nhưng trái táo Adam thì lại đang rung lên, ánh mắt của anh lén nhìn trộm ngực và đùi cô. Cô không khỏi cười thầm trong bụng, sau đó càng ưỡn cao bộ ngực đáng tự hào của mình.
-Ực!
Diệp Thanh đột nhiên nuốt nước miếng, nhưng ngay lập tức y thức được hành động đáng xấu hổ của mình, vội vàng lấy lại thần thái, chép chép miệng nói:
-Choáng, đẹp trai thì có thể thay cơm ăn được chắc.
Trong lòng hắn đương nhiên thấy không vui rồi. Nếu mà tuyển trai đẹp, ngộ nhỡ Não Nhi có đối tượng mất thì làm thế nào? Nghĩ đến đó, hắn liền một mực lắc đầu, xem ra, hắn đã thực sự coi hai cô gái này là thuộc quyền sở hữu của riêng mình.
-Tuy không thể thay cơm ăn, nhưng tìm vài anh bảnh bao chẳng bổ mắt sao. Sao thế, ông chủ, anh ghen tỵ à?
Trần Du xỏ thêm dép, tiến tới ngồi lên tay ghế chỗ hắn ngồi, dựa sát người vào hắn, khẽ cười nói, đôi mắt quyến rũ, ướt đẫm.
-Làm gì có chuyện đấy.
Diệp Thanh đương nhiên là không chịu thừa nhận rồi. Người của cô Trần Du này phảng phất mùi hương thấm vào lòng người, bên trong khăn tắm lại không mặc gì, lại chỉ cách hắn với khoảng cách gần như vậy, khiến hắn đến cả hơi thở cũng cảm thấy dồn dập hơn, Tiểu Diệp Thanh có phần động lòng.
Đột nhiên, tiếng nước trong nhà vệ sinh ngừng chảy, Diệp Thanh giật mình, vội vàng đứng dậy, đứng tranh xa Trần Du để chốc nữa khỏi bị Ninh Não Nhi nhìn thấy, nếu không hắn sẽ thấy rất mất mặt, rất ngại.
-Ha ha!
Trần Du mím môi cười thầm, cố tình kéo khăn tắm thấp xuống, để lộ ra phần dưới trắng mịn, khiến Diệp Thanh lảo đảo, chút nữa thì ngã sấp xuống.
-Tôi đi rót nước uống.
Diệp Thanh đi như chạy trốn, anh chạy về phía tư lạnh.
-Đúng là tên có gan nghĩ mà không có gan làm, thật thú vị.
Trần Du khanh khách cười thành tiếng, đi về phía phòng ngủ, sau đó đóng cửa, liền sau đó có tiếng cô thay quần áo vọng ra.
Diệp Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ, cùng lúc đó, cửa phòng vệ sinh lại mở ra, người đẹp mới tắm xong kia lại càng bốc lửa gợi cảm hơn, vẫn là khăn tắm trắng quấn sát người vẫn còn ướt đẫm nước...
Nõn nà đầy đặn nhưng không quá béo, dáng thon thả thướt tha, đặc biệt là chỗ đôi gò Bồng Đảo thật khiến người khác phải ngưỡng mộ hòa cùng với bước đi uyển chuyển nhịp nhàng của cô. Cảm giác như chỉ cần khẽ cử động nhẹ một cái, chiếc khăn tắm sẽ rơi xuống.
Diệp Thanh không kịp đóng cửa tủ lạnh, quên không lấy đồ uống, vội vàng lấy tay bịt mũi lại, chỉ cảm thấy bên trong ươn ướt , cảm giác như là dịch lỏng trong đó sắp chảy ra.
-Á!
Đột nhiên, Ninh Não Nhi trượt chân, cả người ngã về phía trước.
Lần này nếu mà người đẹp bị ngã xuống sàn lại chẳng bị thâm tím mặt mày.
-Cẩn thận
Diệp Thanh giật mình, vội vàng quệt đi máu mũi ở trên môi, nhanh như cắt lao tới, trong chớp mắt đã lao tới chỗ cô, anh hạ thấp thân người, giang tay, kịp thời ôm lấy Ninh Não Nhi sắp bị ngã xuống sàn vào lòng, sau đó, đỡ cô đứng dậy.
Không ngờ là trong lúc hỗn loạn, Diệp Thanh giẫm phải khăn tắm của Ninh Não Nhi, “roạt” một tiếng, chiếc khăn tắm của cô liền rơi xuống sàn.
Để lộ ra một thân hình tuyệt đẹp.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Da mặt trắng mịn, khuôn mặt xinh xắn, sống mũi thanh tú, đôi môi mềm mại như là cánh hoa, do hoảng loạn, bối rối, ngượng ngùn mà khẽ hé mở, hơi thở nhè nhẹ phả vào mặt Diệp Thanh.
Đặc biệt là, đôi gò Bồng Đảo đẫy đà, do vừa mới đứng dậy nên không ngừng nhấp nhô, khẽ chạm vào bộ ngực rắn chắc của Diệp Thanh. Eo của cô thon nhỏ, sờ vào rất có cảm giác, Diệp Thanh không kìm được cảm giác muốn chạm thêm vào đó để cảm nhận được cảm mềm mại dễ chịu.
-Phì phò
Mặt Ninh Não Nhi đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, đôi gò Bồng Đảo không ngừng nhấp nhô, tất cả đều bày ra trước mắt Diệp Thanh, tim cô đập thình thịch, nghĩ bụng, đúng là lợn lành chữa thành lợn què, chẳng lẽ lần này lại để cho anh ta xơi mất sao? Trong lòng lại vô cùng căng thẳng nhưng có đôi phần hy vọng.
Diệp Thanh đột ngột ôm chặt lấy Ninh Não Nhi, muốn tan chảy cả người vào trong cơ thể tuyệt đẹp của cô, tiếp đó, hắn bước tới một bước, ôm lấy cơ thể của Ninh Não Nhi cùng văng lên, sau đó hắn đè cô xuống ghế sô pha gần đấy.
"Ực "
Diệp Thanh nuốt nước miếng, không thể kìm nén hơn được nữa, ép môi xuống, giữ chặt lấy đôi môi đỏ mọng của Ninh Não Nhi, thở gấp, chiếm vội, một hương thơm ngọt bay tới, khiến hắn không nén được kêu lên một tiếng.
-Ô, ô
Họ Ninh bị Diệp Thanh cưỡng hôn, thật sự thấy rất khó thở, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ, vừa lo lắng vừa sợ hãi.
-Không, không
Ninh Não Nhi vùng vẫy đứng lên, hai tay dồn sức kháng cự lại Diệp Thanh, nhưng cơ thể lại mềm nhũn ra không nghe lời nữa, không còn chút sức lực nào. Nhất là ở vùng cấm, nước trào ra, róc rách, càng khiến lòng người mê đắm.
Diệp Thanh vẫn mặc sức hôn hít Ninh Não Nhi. Lưỡi hắn đã chui tọt vào miệng cô nàng, như cá trôi từ sông ra biển. Hai tay đặt lên ngực Ninh Não Nhi, hắn nằm dài trên người cô, thật mềm mại, thật ấm áp, khiến người ta cứ muốn chìm đắm mãi trong đó, vĩnh viễn không ra nữa.
Ninh Não Nhi cảm giác được một sự khoái lạc khó nói nên không nỡ đẩy Diệp Thanh ra nữa. Chỉ hi vọng hắn có thể dùng thêm chút sức, tiến thêm một bước nữa.
-Á
Ninh Não Nhi không kìm nổi kêu lên tiếng, ánh mắt hiện lên vẻ say đắm, mông lung.
-Đừng... á, Ngư Nhi còn ở trong phòng.
Ninh Não Nhi nói nhỏ, vừa muốn vừa xấu hổ, vừa muốn thôi. Mình cứ nóito thế này, Ngư Nhi còn không nghe thấy sao. Mình và Diệp Thanh làm trò này trong phòng khách, ngày mai làm sao gặp người khác đây?
Nhưng mà, người đàn ông này đã đặt tên lên cung rồi, hắn nhìn thấy cái tuyệt mĩ của mình rồi, hắn còn nhịn nổi sao, lại chẳng không cuống lên ấy à. Hắn đã đi được nửa đường rồi, lẽ nào còn bắt hắn quay về, có đổi lại là mình cũng không làm được.
Ninh Não Nhi sắp không xong rồi, sắp rơi vào tay giặc rồi.
-Á
Miệng ả khẽ mỡ, kêu lên một tiếng kinh ngạc, cảm thấy thân dưới của Diệp Thanh hơi nóng và cương cứng, quần hắn đã tụt ra, nòng súng đã chạm tới nhụy hoa, từng đợt, từng đợt điện truyền qua, khiến cô ả ngứa ran, như ngựa phải cầm cương vậy.
-Á
Nào, tên tiểu nam nhân kia, hãy dùng vũ khí của người chiếm lấy thân thể của ta đi.
Trong thâm tâm Ninh Não Nhi đột nhiên xuất hiện ra một ý nghĩ nên hay không nên. Yd nghĩ đó vang lên, khiến cô ả vừa hoảng vừa rối, trước giờ cô chưa từng trải qua cảnh này bao giờ.
Cửa phòng ngủ không biết từ lúc nào đã hé mở, Trần Du trốn phía sau, ánh mắt lấp lánh theo dõi sự việc diễn ra ngoài kia, mặt ửng hồng
-Hai kẻ này, thật coi mình như không tồn tại, dám làm lộ liễu thế kia chứ.
-Não Nhi đáng chết, phóng đáng như vậy, cố ý dụ dỗ Diệp Thanh đây mà, haha.
-Chẹp chẹp, sắp vào tới nơi rồi. Oa, Diệp Thanh trông thật hùng tráng, đúng là không nhận ra.
Đôi tay Trần Du cũng không nhịn được bắt đầu vuốt ve cơ thể mình.
-Thôi đi, cho tên tiểu tử này đi. Con gái mà, dù sao cũng phải có lần đầu tiên.
Ninh Não Nhi cuối cùng cũng khuất phục được con người bên trong, thả lòng để Diệp Thanh tiến vào trong. Cô ôm lấy hắn, hai châm dần dâì mở ra để cho tiểu Diệp Thanh vào.
Diệp Thanh kêu nhẹ một tiếng, giơ súng, sẵn sàng vào trận.
Đúng lúc này tiếng chuông cửa động nhiên vang lên
-Đính đong!
Diệp Thanh giật mình sợ hại, rồi tiếp tới có chút giận giữ, ai không biết, đúng lúc quan trọng tới phá rối.
Ninh Não Nhi rất không muốn bỏ, vẫn ôm chặt lấy Diệp Thanh, hi vọng hắn đừng để ý người ngoài kia, tiếp tục xâm chiếm cô.
-Diệp Thanh, anh có nhà không
Ngoài kia có tiếng Nhan Tuyết Khâm đang gọi, giọng lảnh lót như sáo trúc.
-Cóm có
Nghe thấy tiếng người quen, Diệp Thanh không còn cách nào khác, phòng đang sáng đèn, không thể vờ là không có ai ở nhà, nên đành phải nhảy dậy, chỉnh trang quần áo, đi ra cửa.
Hừ, Ninh Não Nhi bĩu môi, xấu hổ, khó xử, có chút thiệt thoài, một tay ôm ngực, một tay che thân dưới, chạy vào phòng.
Vừa bước vào phòng, Trần Du đã cười hi hi hỏi:
-Não Nhi ngoan, cảm giác thế nào?
Mất mặt quá!
Ninh Não Nhi mặt nóng phừng phừng, cảm giác như kiểu tám chín mươi độ vậy. Giận lắm quay sang lườm Trần Du, rồi chui thẳng vào chăn, tiếp đến trùm lấy đầu, thế là trốn cả người trong đó như thể không dám gặp ai nữa vậy.
-Ô kìa, còn thẹn sao?
Trần Du cũng chui theo vào chăn, quấn lấy Ninh Não Nhi, sờ mó lung tung người cô nàng, rồi cười cười:
-Cô em ơi, hôm này đã làm được gì rồi, kể tôi nghe đi, có sướng không?
-Sướng cái đầu cô ấy.
Ninh Não Nhi đẩy ả ra, xấu hổ mắng:
-Đồ phóng đãng, muốn sướng cô tự đi tìm hắn đi.
-Tìm thì tìm, chỉ sợ cô ghen thôi.
Trần Du tự xoa ngực mình, nói nhở:
-Dựa vào của cải của tôi, lẽ nào đưa tới tận cửa rồi, Diệp Thanh còn không nhận sao?
-Không nói với cô nữa, tôi ngủ đây.
Ninh Não Nhi quay người lại, trong đầu không khỏi nghĩ về chuyện lúc nãy vừa xảy ra.
Cùng lúc ấy, trong phòng khách, Diệp Thanh đang sửa lại quần áo, nhất là cái quần xộc xệch kia, vừa mới cởi ra chưa kịp làm gì đã phải đút lại vào. Sau đó hắn ra mở cửa cho Nhan Tuyết Khâm.
-Ồ cô Nhan, có chuyện gì không?
Diệp Thanh ra vẻ rất tự nhiên, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ là đang ngồi xem ti vi thôi, mỉm cười nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
-Sao, không có việc gì thì không được tới thăm anh sao?
Nhan Tuyết Khâm tủm tỉm, hơi trách móc nói.
-Mà sau này không được gọi tôi là tiểu thư Nhan nữa, tôi sẽ giận đấy.
Diệp Thanh cười nói:
-Vậy về sau sẽ gọi cô là Tuyết Khâm nhé.
-Coi như anh biết điều!
Lúc này Nhan Tuyết Khâm mới tươi cười rạng rỡ.
Tiếp đến, Diệp Thanh mời Nhan Tuyết Khâm vào phòng ngồi, pha trà hoa nhài thơm nức, tất nhiên là trà của Ninh Não Nhi. Đấng đại nam nhi như hắn, cuộc sống rất giản dị, bình thường kiếm đâu ra những thứ như thế.
-Thế nào, Diệp Thanh, ở phòng này thoải mái chứ?
Nhan Tuyết Khâm ngồi trên sofa vừa rồi còn bừa bộn, đón lấy trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, hỏi. Ánh đèn rọi qua khung cửa kính chiếu sáng lấp lánh, làm hiện rõ một đôi mắt sáng trong làm rung động lòng người.
-Ừ, cũng được. Ở đây rất tốt, nhất là về chiếu sáng.
Diệp Thanh gật đầu nói.
Nhan Tuyết Khâm nói:
-Thật ra tôi qua đây cũng không có việc gì, chỉ là trong lòng rất vui, muốn tới thăm anh. Diệp Thanh, tôi rất cảm ơn anh đã chữa bệnh cho bà tôi.
Diệp Thanh xua tay, khiêm tốn đáp:
-Không cần phải khách khí như vậy. Trị bệnh cứu vốn dĩ là trách nhiệm của bác sĩ mà. Hơn nữa tôi vẫn chưa chữa khỏi hoàn toàn cho bà cô mà.
Nhan Tuyết Khâm nói:
-Vậy là đã tốt lắm rồi. Bố tôi biết chuyện cũng vui lắm, còn khen ngợi y thuật của anh trước mặt đồng nghiệp nữa.
-Hì hì!
Trong lòng Diệp Thanh sướng lắm, nghĩ đồng nghiệp của bí thư Nhan là ai nào, còn không phải là các vị đức cao vọng trọng ở cấp tỉnh hay sao. Haha, lần này thì mở mày mở mặt rồi nhé, hắn hơi ngượng ngùng, gãi đầu gãi tai.
Nhan Tuyết Khâm nói:
-Chiều nay tôi đi bốc thuốc cho bà theo đơn của anh nên muốn tới thỉnh giáo một chút. Lúc sắc thuốc thông thường cần phải chú ý những điểm gì ạ?
Nói rồi cô nhìn Diệp Thanh, ánh mắt khẩn cầu, mong chờ trông y như cô học trò nhỏ nghe thầy giáo giảng bài vậy.
Bất chợt Diệp Thanh có cảm giác lâng lâng. Nhìn kìa người ta là giảng viên đại học, là nữ tiến sĩ mà còn tới thỉnh giáo mình, cho nên hắn đã rủ rỉ nói tất những gì mình biết một cách chi tiết nhất cho Nhan Tuyết Khâm nghe.
-Thật ra sắc thuốc cũng là một môn học.
Diệp Thanh nói.
...
Nhan Tuyết Khâm liên tục gật đầu, rồi còn lấy cả iphone4 ra ghi chép lại những điểm quan trọng. Cuối cùng sau nửa tiếng đồng hồ, bài giảng “truyền nghề” cũng kết thúc.
-À, hai người bạn cùng phòng của anh đâu rồi?
Nhan Tuyết Khâm nhìn khắp phòng, không thấy mấy cô gái kia đâu, cũng không nghe tiếng động nên không khỏi hiếu kì hỏi Diệp Thanh. Không phải hai nam một nữ sao, không lẽ mới sớm thế đã ngủ rồi sao?
-Ồ, họ đi dạo phố vẫn chưa về.
Diệp Thanh không giỏi nói dối, mắt chớp chớp, nói tiếp:
-Thật ra phòng này là thuê cho hai người họ, tôi chỉ ở tạm đây vài ngày thôi rồi sau đó sẽ quay về Phù Liễu.
-Ồ!
Nhan Tuyết Khâm vô tình đưa mắt tới chỗ vừa rồi Ninh Não Nhi đánh rơi khăn tắm, hình như nó còn tỏa ra một hương thơm nhè nhẹ, mùi trên cơ thể con gái.
-Tên Diệp Thanh này không thành thật!
Trong bụng Nhan Tuyết Khâm thầm trách.
-Việc của người ta mình quan tâm nhiều thế làm gì, thôi mau đi đi, đừng có làm phiền truyện hay ho của người khác. Haha, không biết là cô nào trong hai cô nhỉ?
Nhan Tuyết Khâm nghĩ tới đây thất mặt mình cũng nong nóng. Nhưng nghĩ tới người ta có đôi có cặp, còn mình thì giường đơn gối chiếc bao năm, hôn nhân thất bại thì lại thầm thở dài, rầu rĩ dời đi.
Tiễn Nhan Tuyết Khâm rồi, Diệp Thanh phải đi tắm ngay. Chứ còn định thế nào nữa. Không thể cứ mặt dày xông vào phòng Ninh Não Nhi và Trần Du lần nữa. Lúc nãy là việc ngoài ý muốn, suýt chút nữa đã ấy Ninh Não Nhi, không biết cô ấy có giận không nữa. Thêm nữa còn con nhỏ Trần Du dâm đãng đó nữa, làm sao dám mặt dày vào đây. Con nhỏ đó nhất định sẽ lôi mình ra làm trò cười.
... ... ... ... ... ... ... ...
Ninh Thành, đường Bắc Kinh Đông là trung tâm thương nghiệp phát triển nhất Nam Lâm. Từ đường đi bộ mới xây, đi thêm hai trạm nữa là tới hồ Huyền Vũ, chùa Kê Minh với lịch sử hơn nghìn năm, xây dựng từ thời Tây Tấm, nằm trên đỉnh Lộc Sơn, phía đông núi Kê Lung, là một trong những chùa cổ nhất của Ninh Thành.
Chỉ cần nhìn cây ngô đồng to lớn cần rất nhiều người mới ôm được, và cả cây bạch quả từ thời Minh là có thể biết lịch sử lâu dài của con đường này.
Đài truyền hình Giang Nam cũng tọa lạc trên con đường này, vị trí địa lí đáng gọi là được trời ưu ái.
Khoảng hơn bảy giờ, Diệp Thanh đưa Ninh Não Nhi và Trần Du tới quảng trường Cố Lâu đối diện với đài truyền hình Giang Nam. Ninh Não Nhi và Trần Du tay nắm chặt lấy nhau, đi phía trước thì thầm nói mấy chuyện riêng tư. Còn Diệp Thanh thì đi phía sau, trông cứ như bám đuôi vậy.
Có thể theo hầu hai mĩ nữ như vậy người khác làm gì đủ tư cách. Được thưởng thức cơ thể quyến rũ của hai mĩ nữ đi trước, Diệp Thanh đã no mắt lắm rồi, làm gì có chút nào buồn phiền.
-Chẹp chẹp, cơ thể Não Nhi đúng là càng ngày càng đẹp. Chỗ nào nên ưỡn ra đã ưỡn, chỗ nào nên thụt vào cũng đã thụt. Tăng thêm một phần là thành béo mà bớt đi một phân lại thành gầy, đúng là một cơ thể hoàn mĩ.
Diệp Thanh nhìn chăm chăm cơ thể Ninh Não Nhi. Bất chợt nhớ lại chuyện tối qua. Cơ thể trắng sáng như một viên ngọc không tì vết này đã bị mình mặc sức mài dũa, “con ong nhỏ tiểu Diệp thanh” mặc sức quậy tung “nhị hoa”, mặc sức hút mất bao mật ngọt. Nghĩ đến chuyện này, Diệp Thanh lại xốn xang, nuốt nước miếng ừng ực.
-Não Nhi yêu quí!
Diệp Thanh không nhịn được, bước nhanh lên mấy bước, đuổi kịp Ninh Não Nhi và Trần Du, hắn đưa tay, định nắm lấy cánh tay mềm mại của Ninh Não Nhi.
Không ngờ Ninh Não Nhi như có mắt ở đằng sau, cười mỉm, trốn mất.
-Ngư Nhi lại đây, chúng mình chụp ảnh chung đi.
Nói rồi cô ném máy ảnh cho Diệp Thanh mặt đang tiu ngỉu, rồi kéo Trần Du tới một bức tượng điêu khắc rất độc đáo tạo dáng.
-Diệp Thanh, chụp cho đẹp vào đấy. Não Nhi mất công làm đỏm kĩ lắm đấy nhé.
Trần Du cười hi hi, nói.
-Ai làm đỏm, cô làm đỏm thì có ấy.
Ninh Não Nhi véo Trần Du một cái, cười mắng. Thần sắc trông vẫn ung dung như mọi ngày, cứ như đêm qua chưa hề xẩy ra chuyện gì vậy.
...
-Một, hai, ba. Rồi. Thêm tấm nữa nhé.
Diệp Thanh chụp ảnh cho hai người họ, trong lòng cảm thấy lạ lạ, rất buồn bực. Cô gái này, sao lại như vậy. Cứ vờ như không có chuyện gì vậy. Lẽ nào không phải tối qua tôi đã làm chuyện đó với cô. Lẽ nào không phải hai chúng ta đã suýt hợp thành làm một. Sao lại cứ như gần như xa, nửa nóng nửa lạnh vậy, thật làm người ta khó nghĩ.
Tuy bình thường Ninh Não Nhi vẫn nói cười với hắn, lúc nào cũng nói muốn làm của riêng của hắn, nhưng Diệp Thanh cũng có thể cảm nhận thấy, cô gái này trong lòng đã có ngăn cách. Cho dù tối qua có xảy ra chuyện gì, thậm chí suýt nữa còn thành chuyện thật, nhưng hôm nay lại coi nhau như hai người bạn.
Diệp Thanh cúi đầu xem lại những bức ảnh vừa chụp. Hoàn toàn không nhìn thấy trong đôi mắt đẹp đẽ đó một nét giả dối nào.
Trần Du kéo tay Ninh Não Nhi, cắn nhẹ vào tai Ninh Não Nhi, thì thầm:
-Não Nhi, lúc nãy hắn định túm tay cô, cô lại giả vờ giả vịt lẩn đi. Haha, tối qua đã cởi sạch rồi, sờ cũng sờ rồi, gần gũi cũng gần gũi rồi, còn xấu hổ gì nữa?
Trong bụng ả lại nghĩ, nếu là mình, nhất định đã nắm ngay lấy tay hắn, rõ là thích lắm sao còn phải tự làm khổ bản thân. Đời người ngắn ngủi phải cố mà hưởng thụ niềm vui đi chứ.
-Cô thì biết cái gì!
Ninh Não Nhi giận dữ trừng mắt nhìn, nhưng trong lòng thì hơi đắc ý.
-Haha, đương nhiên là tôi biết, còn không phải là lạt mềm buộc chặt sao?
Trần Du nhìn Diệp Thanh, hóm hỉnh nói.
-Xì, tôi chẳng vô vị vậy đâu.
Ninh Não Nhi bĩu môi, kéo Trần Du tiếp tục tản bộ. Còn Diệp Thanh thì bị bỏ mặc đằng sau.
-Thế thì vì sao?
Trần Du vẫn không hiểu, hỏi tiếp.
-Đã thích hắn, thì để hắn nắng tay đi. Hay thế này, tối tôi không về nữa, để phòng lại cho hai người. Hai người muốn làm gì thì làm, phòng bếp, phòng khách, bồn tắm, sofa, giường đôi, kể cả ban công, hai người muốn “đánh trận” ở đâu thì “đánh trận” ở đó, cứ thỏa sức hưởng thụ thế giới riêng của hai người, nhé.
-Cái đồ phóng đãng này, cậu coi tôi là người thế nào hả?
Ninh Não Nhi e thẹn lườm ả Trần Du một cái rồi cười nói:
-Tôi không phải loại người dễ dãi đó đâu. Còn nữa, người ta cũng có bạn gái rồi cơ mà.
-Haha, đúng là cô không phải là người dễ dãi, nhưng một khi đã dễ dãi thì không còn là người nữa.
Đôi môi gợi cảm của Trần Du cong cớn lên, nói tiếp:
-Có bạn gái rồi thì sao, cứ tranh cướp đại đi. Tôi nói thẳng, làm gì có ai hấp dẫn được như cô.
-Thôi đi, đừng nói chuyện này nữa. Diệp Thanh sắp đuổi tới nơi rồi kìa.
Ninh Não Nhi ra hiệu cho Trần Du đừng nói nữa.
-Thế thì tùy cô.
Trần Du lè lưỡi nói.
Diệp Thanh bước tới nói:
-Bạn tôi bảo chúng ta mau tới kìa. Chính là cái cô đã tặng tôi vé đó, còn cả chị họ cô ấy nữa, hai cô cũng biết cả, là hàng xóm của chúng ta, Nhan Tuyết Khâm ấy.
Trần Du nói:
-Đương nhiên là biết rồi. Chính là cô nàng kì đà cản mũi tối qua chứ gì?
-...
Cả Diệp Thanh và Ninh Não Nhi đều không nói gì, xấu hổ vô cùng.
...
-Kìa, Diệp Thanh, sao giờ anh mới tới?
Ba người vừa tới tầng một tòa nhà Đài truyền hình Giang Nam thì thấy một cô gái khoảng mười mấy tuổi, nước da hồng hào, đáng yêu đang đứng ở góc rẽ vẫy tay gọi họ. Diệp Thanh liền dẫn hai cô kia đi tới.
-Hì hì, 6h20 chúng tôi đã ra khỏi nhà, đi dạo một lát ngoài công viên và quảng trường Cố Lâu nên đến muộn một chút.
Diệp Thanh cười nói.
-Đây là hai người bạn của anh đấy ạ.
Lạc Tửu Tịch nhìn Ninh Não Nhi và Trần Du, hơi bất ngờ, trong bụng thầm nghĩ, sao anh ta lại đưa hai cô gái này theo? Mình còn tưởng anh ta và chị mình có quan hệ gì cơ đấy. Mình lại còn định làm chị vui.
Đã thế hai cô này đều là tuyệt sắc giai nhân, nhất là cái cô mặt trái xoan kia, quả là ngây thơ đáng yêu, đúng loại con trai thích nhất. Đã vậy nước da còn trắng mịn màng như màu sữa, xem ra còn trắng đẹp hơn mình.
-Chào em, cảm ơn em đã cho bọn chị vé.
Ninh Não Nhi tươi cười chào hỏi cô em gái nhỏ, tuy nhiên trong lòng thì có chút không thoải mái. Cái tên tiểu nam nhân này, không biết tại sao tới đâu cũng không thiếu nổi phụ nữ? Đã thế còn toàn là mĩ nữ nữa chứ. Cô gái nhỏ này lông mi cong dài, sức trẻ ngời ngời, thật mê đắm lòng người.
Lạc Tửu Tịch mau chóng quay lại câu chuyện, cô không kìm lại được, ngợi khen:
-Ôi, hai chị xinh quá.
Tuy là cô đã từng nhìn qua nhiều mĩ nữ, bản thân cô cũng là một người xinh đẹp, nhưng vẫn vẻ đẹp tươi như hoa của Ninh Não Nhi và Trần Du chinh phục. Đã thế hai cô gái này còn có được thân hình quyến rũ mà cô không có được, một người thì ngây thơ đáng yêu, mũm mĩm xinh xắn, người kia thì chân dài, môi cong gợi cảm.
Sau đó, cô dẫn bọn Diệp Thanh đi tới trường quay số một.
Trần Du lén ôm qua eo Ninh Não Nhi, nói thầm:
-Não Nhi, cô lại có thêm một đối thủ cạnh tranh rồi kìa, ồ, không phải một mà là hai.
Nói rồi giơ tay chỉ về đầu kia hành lang.
Ninh Não Nhi nhìn theo tay chỉ, bắt gặp một cô gái khí chất trang nhã, khuôn mặt thanh tú, đeo một cặp kính đỏ, cử chỉ nho nhã, bước đi ung dung, đầy vẻ tri thức đang mỉm cười đi về phía họ. Thì ra đó chính là cô gái hôm trước cho mình thuê phòng, giảng viên đại học Ninh Thành, Nhan Tuyết Khâm. Nghe Diệp Thanh nói, hình như cô ấy còn là con gái bí thư tỉnh ủy nữa cơ.
Nhan Tuyết Khâm bước tới, nhập hội cùng bọn Diệp Thanh. Rồi được Lạc Tửu Tịch dẫn đường, mấy người vừa đi vừa nói chuyện, hướng tới trường quay số một.
Nhan Tuyết Khâm nửa vô tình, nửa cố ý nhìn Ninh Não Nhi và Trần Du, rồi nhớ lại chuyện tối qua nhìn thấy cái khăn tắm rơi trong phòng khách. Trong bụng nghĩ không biết là cô nào có quan hệ với Diệp Thanh nhỉ?
Không cần nói, trực giác của phụ nữa rất mẫn cảm. Chỉ cần dựa vào một chiếc khăn tắm rơi trên sàn cũng đoán được bảy tám phần câu chuyện. Đúng là mình tự nhiên tới thăm là lỡ dở chuyện tốt của người ta.
Đã tới cửa trường quay, bên trong sân khấu vẫn chưa dựng xong, rất nhiều nhân viên đoàn vẫn còn đang chỉnh sửa này kia, dàn dựng sân khấu linh tinh. Nên mấy người Diệp Thanh đứng ngoài hành lang vừa đợi vừa nói chuyện.
-Tửu Tịch, cô giáo Nhan, mời hai người ăn kem, cảm ơn hai người đã tới dự ạ.
Một cô bé nom rất trong sáng chạy ra từ chỗ rẽ, tay cầm ba cái kem ốc quế.
Nhưng vừa nhìn thấy có năm người tất cả, thì ngơ ngác. Lạc Tửu Tịch không phải nói chỉ có hai người thôi sao, sao lại có thêm ba người nữa. Xem ra là bạn tốt của Tửu Tịch và cô giáo Nhan. Cho nên cô bé rất ngại. Chứ còn gì nữa, chỉ mua có mỗi ba cây kem. Lần này thì ê mặt rồi.
-Hi hi, cảm ơn nhé.
Lạc Tửu Tịch lập tức giải vây giúp cô bé, đón lấy kem đưa cho Ninh Não Nhi và Trần Du. Bụng nghĩ, người ta là khách, mình không thể ăn còn để người ta nhìn được.
Cô bé kia cũng đưa cây kem của mình cho Diệp Thanh. Rồi ngượng ngùng nói:
-Không biết có anh chị tới, nên em mua thiếu rồi.
-Không sao đâu, em ăn đi. Anh là con trai, không ăn thì có sao.
Diệp Thanh cười nói, liếc nhìn cô bé đón tiếp nhiệt tình, hắn thấy cô bé này có một vẻ trong sáng hiếm có, vừa như nước tinh khiết, vừa như đóa sen mới nở, như một chú chim non không tì vết.
-Em chính là Chu Vi phải không.
Diệp Thanh lập tức đoán ra, cô bé này chính là bạn học của Lạc Tửu Tịch, cùng tên với Tiểu Chu, Chu Vi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc