Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 21: Lưu Vân Châm Pháp
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
- Nhồi máy cơ tim vách trái.
Diệp Thanh giật mình một cái, như bị dội một gáo nước lạnh vậy, da gà nổi hết lên, bệnh của bà Vương Tam quả rất nghiêm trọng.
Cậu lại tỉ mỉ thăm khám chút, lập tức phát hiện, những mạch máu ở cơ tim vách trái của bà đều bị tắc rồi, may mà vẫn chưa hoàn toàn tắc nghẽn hết, có lẽ bệnh này mới bị.
- Anh cả, bà Vương Tam không phải bị đau dạ dày đâu, rất có thể là nhồi máy cơ tim đó.
Diệp Thanh không nghĩ ngợi gì, lập tức nhắc anh trai, hai anh em với nhau không cần phải câu nệ gì.
Diệp Đại Đông còn chưa trả lời, liền có một giọng rất đanh đách vọng tới.
- Cậu thì hiểu cái gì chứ? Anh trai cậu đã làm nghề này rất lâu rồi, kinh nghiệm lại phong phú, làm sao mà chẩn sai bệnh được? ngay cả mạch cậu còn chưa bắt, ở đây nói bậy bạ gì chứ?
Diệp Thanh không cần phải quay đầu nhìn, mới nghe thấy những câu chua ngoa đó là biết đó chính là chị dâu Xà Tư Na rồi.
- Đại Đông, đừng nghe em anh nói bậy bạ, nó còn trẻ biết cái gì đâu.
Xà Tư Nà liếc nhìn Diệp Thanh, bụng nghĩ: cái đồ nghiệp chủng này đến quấy rối sao, muốn làm bại hoại danh dự của Đại Đông sao?
Xà Tư Na dựng xe đạp ngoài cửa, cầm túi bước vào, tuy rất chua ngoa đanh đánh, nhưng cũng cố gượng tươi cười niềm nở, có không ít người người đang ở đây, nên cũng có chút khách khí với Diệp Thanh.
- Cái này, để anh kiểm tra lại đã nhé.
Diệp Đại Đông trầm ngâm giây lát, rồi tỉ mĩ nhớ lại những gì mình đã chẩn đoán, thấy mình chẩn đoán không có gì sai sót cả, lại đưa tay bắt mạch cho bà Vương Tam.
- Cứu người như cứu hỏa, còn bắt đi bắt lại làm gì nữa, anh còn dây dưa làm gì nữa, anh không thấy bà ấy đau đến nỗi mồ hô nhẽ nhại thế kia sao.
Xà Tư Na rất khó chịu, thầm trách Diệp Đại Đông, bụng thầm mắng: anh đúng là con lợn ngu, có thể tự tin vào bản thân chút được không? người khác nói thế này anh cũng nghĩ vậy sao, chẳng có chút chủ kiến gì cả, tôi lấy anh đúng là đen đủi cả đời rồi.
Diệp Thanh luôn có cảm giác sợ vợ, lại thêm quá trình chẩn đoán của mình không có chút sai sót nào, rồi viết phương thuốc đưa cho Diệp Thanh, để cậu bốc thuốc.
Diệp Thanh rất tin tưởng vào bản thân, nên cũng chẳng nhận đơn thuốc và cũng chửng nề hà gì chị dâu Xà Tư Na nữa, liền cười nói với Diệp Đại Đông:
- Anh cả, anh khám lại cho bà Vương Tam mà xem, em cảm thấy bà ấy không hề bị đau dạ dày.
- Em trai à, anh đã cẩn thậm kiểm tra rồI, dường như không có sai sót gì.
Diệp Thanh cũng là người có nhận thức, bản thân thấy không có gì sai sót, Diệp Thanh lại nói anh có sai sót, nên kiên trì giữ nguyên ý kiến của mình.
Nhưng, kiểu giải quyết vấn đề của cậu khiến Xà Tư Na hiểu lầm, thấy chồng mình kiên định ý kiến, nghe mình chứ không nghe em trai, không khỏi mừng thầm, tay cầm lấy phương thuốc, cười nói:
- Nào nào, để tôi bốc thuốc, để tôi bốc.
- Chị dâu.
Diệp Thanh chó chút tức giận, lớn tiếng quát.
- Sao vậy? lại còn tức giận lên đầu tôi sao? người không có công việc gì còn ra oai sao?
Xà Tư Na không chút mềm yếu, cũng không ngại người ngoài nữa, cãi nhau luôn tại đây với Diệp Thanh, nói này nói nọ khiến Diệp thanh không nói được lời nào.
Nhưng sự việc liên quan đến sự an nguy của bà Vương Tam, nên Diệp Thanh không còn nhường nhịn nữa, nói:
- Anh cả, chị dâu, em chỉ nói đến tình trạng bệnh của bà Vương Tam, không hề có ý gì khác, bệnh của bà Vương Tam rất nhiều điểm nghi vấn, không chỉ dùng phương pháp vọng văn vấn thiết là có thể kết luận được. Ít nhất cũng phải đến bệnh viện kiểm tra điện tâm đồ xem thế nào.
- Ai dà…, mới học được tí tây y, là có thể khoe khoang phải không? Lại còn kiểm tra điện tâm đồ nữa chứ, cậu đừng quên rằng bố mẹ cậu và anh trai cậu làm gì đẻ nuôi cậu khôn lớn thế này, đó chính là nhờ vào những phương pháp vọng văn vấn thiết đó. Hừ, học được tý tây y là quên được ngay cái gốc. lại còn ra oai trước mặt chúng tôi nữa chứ.
Xà Tư Na cãi lấy được, phản kích ngay Diệp Thanh.
…
Diệp Thanh lại toát mồ hôi hột, thấy có người ngoài ở đây, bệnh tình của bà Vương Tam lại không thể trần trừ được, cũng chẳng thèm đôi co với người không giảng đạo lý như chị dâu mình, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn không thể cải nổi được. Thế nên chỉ tìm nguyên nhân từ bà Vương Tam thôi, nên đến trước mặt bà, ôn hòa nói:
- Bà Vương Tam, bệnh của bà rất nghiêm trọng, phòng mạch của chúng cháu điều kiện có hạn, e rằng không thể chữa khỏi bệnh cho bà được, hay là thế này đi, cháu đưa bà đến bệnh viện số một thành phố, làm cái sét nghiệm rồi tính sau.
Bà Vương Tam đau đớn không chịu nổi, làm sao còn muốn ngồi một đoạn đường dài để tới bệnh viện thành phố nữa, liền ôm ngực lắc đầu.
Lần này thì Xà Tư na rất vui mừng, vừa bốc thuốc vừa vui vẻ nói:
- Tiểu Thanh à, cậy đừng to ra này nọ nữa, bà Vương Tam đau dạ dày như vậy, làm sao còn có thể đi đâu được nữa. Mau, nghe lời nào, làm gì thì làm đi, hai ngày trước chẳng phải chú vẫn ở trong phòng đọc sách đó sao? Tiếp tục đọc đi, đừng đến đây gây rắc rối nữa.
Diệp Thanh có vẻ rất buồn bực, không thể đứng nhìn bà Vương Tam uống sai thuốc được. Uống sai thuốc không những không có tác dụng mà còn, trậm chễ bệnh tình nữa, e rằng thời gian không còn nhiều nữa, nhỡ bà Vương Tam xảy ra chuyện gì thì sao.
- À, bố về rồi ạ.
Đang suy nghĩ biện pháp gì đó thì ngẩng đầu lên thấy bố cậu Diệp Thanh Tuyền đang vác hòm thuốc bước vào phòng khám, không khỏi vui mừng, vội ra đón.
- ố, Tiểu Thanh à, sao hôm nay lại không đọc sách thế?
Diệp Thanh Tuyền cười ha hả hỏi.
- Dạ, thời tiết hôm nay đẹp quá, nên muốn đến phòng khám chơi, ở mãi trong phòng cũng không tốt.
Diệp Thanh tiện trả lời luôn, sau đó chuyển chủ đề, nói:
- Bố, bà Vương Tam đang ở trong phòng, ngực bà ấy rất đau, con nghi ngờ bị nhồi máu cơ tim, nhưng anh cả và chị dâu cho rằng bị đau dạ dày, bố là người có kinh nghiệm, bố qua xem thế nào đi.
Ba phút sau, Diệp Thanh Tuyền cũng bắt mạch cho bà Vương Tam xong, lập tức trầm ngâm, sắc mặt có vẻ khó coi, lập tức dặn dò Diệp Thanh:
- Tiểu Thanh à, mau gọi xe cứu thương, đưa bà Vương Tam đến bệnh viện thành phố đi.
- Vâng!
Diệp Thanh vừa nghe xong, liền biết bố mình quả lợi hại, quả nhiên biết được tình hình bệnh của bà ấy, nên lập tức lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương tới để đưa bà đến bệnh viện số môt thành phố Phù Liễu.
Xà Tư na lập tức giãi bày:
- Bố, anh Đại Đông...
- Bây giờ đừng ầm ĩ nữa.
Lời của chị ấy vừa nói ra đã bị Diệp Thanh Tuyền ngắt lại:
- Đại Đông, mau chuẩn bị cho tôi cồn và ngân châm, còn mấy người giúp đỡ bà Vương Tam nằm lên giường, tôi phải châm cứu cho bà ấy.
Thấy Diệp Thanh Tuyền rất nghiêm trọng, những người khác cùng bắt đầu hoảng lên, rồi làm theo lời dặn dò của ông.
Lúc này Diệp Thanh cũng gọi điện xong, cũng tới giúp một tay, cậu nghiêm cứu châm cứu trên ngươi đồng nhân đã vài ngày, cũng mượn cơ hội này chứng minh chút đỉnh.
Chỉ thấy Diệp Thanh Tuyền dùng phương pháp Lưu Vân Châm Pháp, cũng được ghi trong sách y gia truyền của nhà mình, có vẻ rất phức tạp, và thần bí, tuy Diệp Thanh đã luyện qua một vài ngày nhưng thấy vẫn chưa được tinh thông.
- Bố vẫn là bố có khác, kỹ thuật châm cứu vượt xa mình rất nhiều.
Diệp Thanh thầm nói, chỉ thấy Diệp Thanh Tuyền dùng hay tay hành châm, xác định huyệt Nội quan, Gian sử, Âm khích, Thản Trung, Cự khuyết, năm huyệt lớn này, hai tay cùng châm, rất điêu luyện và từ tốn, nếu không phải khổ luyện mấy chục năm chắc không thể làm được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 22: Diệp Đại Đông cả gan đánh vợ
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
- Đây cũng là biện pháp giảm đau tạm thời thôi, hơn nữa cũng có tác dụng khai thông huyết quản, nhưng hiệu quả không khả dĩ lắm, tình trạng bệnh tình của bà Vương Tam rất nghiêm trọng, muốn mau chóng khỏi bệnh thì phải phẫu thuật ở bệnh viện nhân dân.
Diệp Thanh Tuyền thấy Diệp Thanh có vẻ rất nghiêm túc, dường như đã hiểu được cái sự kỳ diệu này, ánh mắt hiện lên vẻ khen ngợi, giải thích cho cậu nghe và cũng cho người bệnh biết.
Kế tiếp, Diệp Thanh Tuyền lại lấy mấy hộp thuốc đã thành phẩm, như những viên hoàn, đưa cho bà Vương Tam, uống ngay vài viên lúc đó, rồi bảo bà Vương Tam nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Chừng nửa tiếng sau, xe cứu thương của bệnh viên nhân dân số một thành phố Phù Liễu mới tới, cùng lúc này, cháu họ của bà Vương Tam biết tin cũng chạy tới, rồi cùng bà lên xe cứu thương tới bệnh viện.
- Đại Đông, anh theo tôi vào đây. Tiểu Thanh, anh cũng vào đây.
Bà Vương Tam được đưa tới bệnh viện, nên phòng khám lại bình yên trở lại, Diệp Thanh Tuyền bĩnh tĩnh, gọi hai con trai đến thư phòng.
- Bố, con biết sai rồi, đều do con cả, y thuật kém cỏi, suýt chút nữa hại bà Vương Tam rồi.
Cửa vừa đóng, Diệp Đại Đông chủ động nhận sai, sắc mặt có vẻ buồn chán.
Ai nói người thành thật là không thông minh nào? Xem xem, tuy Diệp Đại Đông rất thật thà những cũng biết tùy cơ ứng biến đó chứ, thấy anh chủ động nhận lỗi, vẻ mặt Diệp Thanh Tuyền bớt nghiêm nghị đi rất nhiều rồi.
Nhưng, Diệp Thanh Tuyền vẫn tỏ ra nghiêm nghị giáo huyaans Diệp Đại Đông:
- Anh biết sai là tốt, cũng may Diệp Thanh phát hiện được, lại vừa lúc tôi về phòng khám, nếu không bà Vương Tam đã chết trong tay anh rồi. Anh quả là đồ không ra gì cả.
- Bố, con biết sao rồi…
Diệp Đại Đông cúi đầu xuống, vô cùng xấu hổ. Nói gì thì nói anh ấy cũng chỉ học đông y mà thôi, hơn đám gà mờ như Diệp Thanh rất nhiều, nhưng ai mà ngờ được, người chỉ hiểu sơ sơ về đông tây y kia mà cũng chẩn đoán ra bệnh được, còn chỉ ra chỗ sai của mình nữa chứ.
Không những thua chú ấy mà còn thua rất thảm nữa chứ, điều này khiến lòng tự trọng và sự tự tin của Diệp Đại Đông bị đả kích rất mạnh.
- Bố, việc này cũng không thể trách anh cả được. Bà Vương Tam không có các bệnh như cao huyết áp, máu nhiễm mỡ, đái tháo đường, chỉ có biểu hiện của triệu chứng đau bụng, nên không tránh khỏi sai sót. Thực ra, con cũng chỉ thấy bà Vương Tam tuổi tác đã cao, có thể mắc bệnh đó thôi, nên cũng chỉ tiện mồm nói ra thôi, không ngờ lại đoán trúng.
Diệp Thanh vội đỡ lời cho Diệp Đại Đông.
- Anh cũng không phải nói đỡ cho anh cả, y thuật kém là y thuật kém. Sau này cố gắng mà học hỏi, đừng để tôi phải muối mặt là được.
Câu cuối cùng này là nói với Diệp Đại Đông.
Cái gọi là cha nghiêm thì sinh hiếu tử, Diệp Thanh Tuyền luốn yêu cầu nghiêm khắc đối với con cái, nên lúc này không có chút khoan dung nào cả, phê bình sự sai sót của Diệp Đại Đông rất nghiêm khắc.
Hôm nay Diệp Đại Đông mắc một sai lầm lớn như vậy, nên khum núm không dám nói lời nào, chỉ biết lắng nghe lời giáo huấn của bố mình. Chỉ có Diệp Thanh thi thoảng chêm vào vài câu, tiện thể thỉnh giáo Diệp Thanh Tuyền kỹ thuật Lưu Vân Châm Pháp, để giảm bớt tình trạng căng thẳng lúc này.
Nhưng điều bọn họ không biết đó là, ngoài cửa có một người đàn bà đang đứng nghe trộm, thấy Diệp Thanh Tuyền mắng Diệp Đại Đông, nên rất hận Diệp Thanh, lại còn hỏi những bí quyết gia truyền nữa chứ, khiến mụ không khỏi tức giận, bĩu môi thềm chửi trong bụng: Cái lão già này, đúng là thiên vị, một đứa con nuôi mà sao lão yêu quý nó vậy, có khi còn quý hơn cả con đẻ của mình nữa chứ, Diệp Đại Đông nhà ta có gì không bằng nó chứ. Chửi xong, rồi quay người đi ra.
Không cần phải nói, người đàn bà đó chính là chị dâu ghê gớm của Diệp Thanh, Xà Tư Na.
Diệp Thanh Tuyền lạI ân cầm dạy bảo hai anh em:
- Ngày đầu tiên dạy y cho các anh, tôi đã nói với các anh rồi, tất cả những danh y đều từ chẩn đoán sai sót mà trưởng thành, hướng tới Đông y bắc đầu, còn phải học hỏi những bác sĩ thực tập nữa, khôn có gì là đáng xấu hổ cả.
- Nhưng.
Diệp Thanh Tuyền chuyển giọng, có vẻ nghiêm nghị hơn, nói tiếp:
- Chúng ta không thể lấy cái đó để vịn cớ được, mà phải cố gắng tránh chẩn đoán sai.
Bởi vì, mỗi lần anh chẩn đoán sai, có thể hại một mạng người. Hôm nay cũng là một ví dụ cụ thể đó.
Tôi hi vọng hai anh không nên trốn tránh, cũng không nên cảm thấy hổ thẹn, mà mãi nhớ chuyện hôm nay vào lòng, lúc nào cũng phải nhắc nhở mình.
Một vị thầy thuốc đủ tư cách, phải dám đốI diện với những sai sót của bản thân, đồng thời từ sự sai sót đó học được những gì, tổng kết kinh nghiệm, cố gắng về sau không tái phạm nữa.
Được rồi, các anh đi làm việc đi.
Hai anh em chào rồi lui ra, ai nấy đều có suy tư.
Diệp Thanh nghĩ: lời nói của bố thật có ý nghĩa, bây giờ dường như trong các trường y học cổ truyền có môn những chẩn đoán sai lầm, tuy bố đọc sách không được nhiều, không thể nói là chuyên gia lý luận, nhưng bao nhiêu năm hành nghề, nên cũng đúc rút ra rất nhiều kinh nghiệm, rất nhiều chân lý.
An cơm trưa xong, Diệp Thanh Tuyền lại phải đi khám, đến nhà một vị cựu chiến binh đang nằm bệt giường cách đó hơn mười dặm, đây là đi khám từ thiện không thu một đồng chữa bệnh nào cả, tiếng tăm chữa bệnh cứu người làm từ thiện của Diệp gia có từ đời đời truyền nhau rồi.
- Anh cả, sự việc lúc sáng quá nguy cấp, em không phải cố ý hạ thấp uy tín của anh đâu.
Thấy Diệp Đại Đông không được vui, Diệp Thanh chủ động giải thích. Cậu không muốn vì chuyện này, hai anh em có hiềm khích với nhau.
Diệp Đại Đông xấu hổ gượng cười, nói:
- Không sao, là do anh sơ suất quá, chuyện này không thẻ trách chú được.
- Ai dà, anh quả là rộng rãi, bị một gã tố nghiệp hộ lý đang thất nghiệp lên nước mà còn đứng đó cười nổi nữa.
Xà Tư Na không biết đứng đó từ lúc nào nói ra những lời đó nữa, nhìn chắm chú Diệp Thanh.
- Ha ha, em còn ít dược liệu vẫn chưa đem ra phơi.
Diệp Thanh có chút sợ chị dâu, cũng có chút khó xử, liền kiếm cớ.
Hai người muốn cãi nhau thì cãi đi, anh cả chịu được chị chứ, tôi thì không nuốt nổi những lời của chị đâu.
Buổi tối, Diệp Thanh vào trong Bạch Ngọc bảo tháp huấn luyện một lúc, gặp phải chút nghi vấn về châm cứu, muốn tìm Diệp Đại Đông hỏi. Diệp Thanh Tuyền thì bận tối mắt tối mũi, những kiến thức đông y của Diệp Thanh hầu như đều do Diệp Đại Đông dạy cả.
Vừa đi tới cửa, liền nghe thấy những tiếng cãi nhau vọng ra.
- Làm sao nào? Chẳng nhẽ tôi nói sai sao? Không phải nó là dã chủng sao, chẳng phải nó được bố anh nhặt từ đống rác về nuôi sao. Hừ, một đứa con nuôi mà đòi tranh giành gia sản sao, không có cửa đâu nhé.
Những lời nói này chẳng phải ai khác chính là chị dâu Xà Tư Na.
- Cô nói nhỏ thôi không được sao, để chú ấy nghe được không hay đâu.
Diệp Đại Đông khẽ nói.
- Tôi cứ nói toáng lên đấy, loại đê tiện, đê tiện, sao nào? Anh định đánh tôi sao?
- Cô thử kêu lên một lần nữa xem.
Lời nói của Diệp Đại Đông có vẻ rất bực tức, hình như cũng đã nghiến răng nghiến lợi rồi. Diệp Thanh có thể tưởng tượng nổi, lúc này khuôn mắt và tai của Diệp Đại Đông chắc đỏ tía lên.
Anh cả từ nhỏ đã vậy rồi, tình tình ôn hòa, rất hiếm khi tức giận, nhưng một khi đã tức giận, mặt và tai đều đỏ bừng lên. Dường như từ ngày chị dâu về làm dâu nhà này, anh ấy chưa bao giờ đỏ mặt tía tai với chị ấy, hôm nay lại tức giận như vậy, e rằng hậu quả khó lường đây.
Nghĩ tới đây, Diệp Thanh liền đẩy cửa bước vào, gì thì gì cũng phải hòa giải cho họ, mình thì thế nào cũng được, có mình ở đó chắc bọn họ khó mà cãi nhau tiếp được.
Tay vừa mới chạm vào cửa, liền nghe thấy tiếng bốp, Diệp Thanh ngẩn người ra, tay khựng lại, trong phòng rơi vào tình cảnh tĩnh mịnh.
- Anh cả…, anh ấy đánh vợ sao?
Diệp Thanh thầm nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 23:Vững lòng tin
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
Nhưng ngay lập tức, ước chừng ha ba giây sau, một tiếng thét chói tang phá tan màn đêm tĩnh mịch này.
- Á ~~~! Anh dám đánh tôi sao? bà chơi với mi luôn…
Ắt là Xà Tư Na đã phản ứng lại, cầm gối, sách, lược, kéo, ghế, những đồ dùng học tậu của Táo…, không màng to nhỏ, chỉ cần ném được là ném về phía Diệp Đại Đông.
- Bà chơi với mi luôn! A a a a ...
- Soảng
Kính trang điểm trong phòng vị ném vỡ.
- Soảng.
Đèn thủy tinh cũng bị ném vỡ, rơi tung téo dưới nền.
- Soảng.
Cửa sổ bị một chiếc ghế ném vào vỡ tung ra.
Trong chớp mắt, toàn bộ khung cảnh trong phòng tung tóe, vỡ vụn hết.
- Mụ là một mụ điên, điên mẹ nó rồi. còn không dừng tay lại.
Diệp Đại Đông vô cùng tức giận nên nói câu có vẻ thô tục, gì thì gì đánh thì cũng đã đánh rồi, một tay tóm lấy tay của Xà Tư Na, tay còn lại cho vài cái bạt tai bôm bốp vào mặt mụ.
- Oa ~~~.
Xà Tư Na bị tát choáng quá, ngồi xổm xuống nền, khóc ầm lên:
- Anh là đồ không có lương tâm, dám đánh tôi... dám đánh tôi, tôi không sống như này nữa, không muốn sống như thế này nữa. Hu hu hu.
Diệp Đại Đông cũng chỉ nhất thời tức giận thôi, tát vợ cái, lúc này trong lòng cũng có chút hối hận, chỉ có điều sĩ diện không muốn đến dỗ cô ấy, chỉ khoang tay ngẩng lên trời nhìn thôi.
Xà Tư Na khóc một lúc, thấy Diệp Đại Đông không tới dỗ dành mình, không khỏi mủi lòng, lau nước mắt rồi bỏ chạy.
Cửa vừa mở ra, thấy Diệp Thanh cũng đứng như trời trồng ở đó, không khỏi xấu hổ, đẩy cậu sang một bên, co cẳng mà chạy, trong chớp mắt đã mất bóng.
…
Một phút sau, Diệp Thanh định lại thần, xông vào phòng, vỗ vai Diệp Đại Đông nói:
- Anh cả, còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, còn không mau đuổi theo chị ấy đi.
Trong lòng Diệp Thanh rất áy náy, việc này cũng phải trách bản thân mình, nếu không phải do mình thì anh cả và chị dâu làm sao cải nhau rồi xảy ra thế này chứ. Căn phòng vốn rất gọn gàng ngăn lắp bỗng chốc trở thành loạn xì ngậu.
- Đuổi theo làm gì chứ. Con đàn bà điên đó tôi đã chịu đựng đủ rồi. Quá nhỏ nhen.
Diệp Đại Đông vẫn giữ sĩ diện, anh cũng đoán được, cảnh tượng lúc trước Diệp Thanh cũng đã nghe được.
- Anh cả, hai anh chị là vợ chồng mà, tình cảm thắm thiết bao nhiêu năm, con gái cũng tám chín tuổi rồi, anh yên tâm để chị dâu ở ngoài đêm tối thế này sao? Nếu xảy ra chuyện gì, đừng nói đến người chồng như anh, mà ngay cả thằng em trai như em cũng không còn mặt mũi nào nhìn bố mẹ và Táo đâ. Anh cả, mau đuổi theo chị ấy đi, đàn bà mà, anh nịnh vài câu là ổn ngay.
Thực ra, Diệp Đại Đông cũng sớm thấy hối hận rồi, lúc này nghe Diệp Thanh nói vậy, trong lòng cũng rất lo lắng, rồi đồng ý, chạy như điên đuổi theo vợ mình.
Diệp Thanh cười khắc khổ lắc đầu, tự than: Ai dà, thật là thân làm tội đời.
Vốn cậu đã đồng ý với viện trưởng Trương, nhưng sau này lại có chút do dự, không biết có nên đến bệnh viện Ngô Đồng không nữa, Hứa Tinh Tinh cũng ở trong thành phố Phù Liễu, hơn nữa không lâu nữa sẽ được gả cho người ta rồi, ở đó khiến cậu càng đau buồn hơn thôi, cậu không muốn gặp mặt cô ấy trên đường, nhưng xem ra hiện tại, ở nhà cũng đã quá lâu rồi, không nói cái khác, mình ở nhà thời gian dài này cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng anh cả, sẽ gây ra mâu thuẫn trong nội bộ gia đình.
Anh chị đều là người không được đọc qua nhiều sách, nhất là chị dâu, trình độ văn hóa thấp, nên có chút nhỏ mọn, chỉ nghĩ tới gia sản thôi, có Diệp Thanh ở nhà nên không yên tâm.
Tuy nói, phòng khám Diệp gia cũng có tiếng tăm gần xa, lợi ích cũng tạm được, không nói gì đến giàu có lắm nhưng cũng vào loại khá giả ở địa phương.
Nguyên nhân khác vì muốn kiếm nhiều giá trị Y Linh. Phòng khám của gia đình quá nhỏ, bệnh nhân cũng không nhiều, hơn nữa mình ở đó cũng chẳng đến lượt mình thăm khám, chỉ số Y Linh sẽ lên rất chậm. Cho nên Diệp Thanh quyết định đến bệnh viện.
…
- Chú, bố và mẹ cháu ly hôn rồi à?
Diệp Thanh vừa rời khỏi phòng anh cả, liền thấy Táo đang đứng ở ngoài sân, hỏi mình. Dường như vừa rồi cô bé ngồi ở phòng khác làm bài tập về nhà, nghe thấy động tĩnh, nên đứng một bên nghe trộm.
- Ngốc quá, bố mẹ cháu tình cảm như vậy, làm sao mà ly hôn được chứ.
Diệp Thanh đi tới, cầm lấy tay Táo, vuốt vuốt chiếc mũi nhỏ của cô bé, mỉn cười nói:
- Đi nào, đến phòng chú làm bài tập về nhà nào, chú dạy cháu học toán.
- Vậy sao hai người lại cãi nhau thế? Lại còn đánh nhau nữa.
Táo đi theo Diệp Thanh, vừa đi vừa hỏi.
- Vợ chồng mà không cãi nhau thì không gọi là vợ chồng. Hai người họ ngày trước cũng thường cãi nhau mà, chỉ có điều cháu không biết thôi. Yên tâm đi, không có gì đâu.
……
Diệp Thanh dạy Táo vài bài toán khó, rồi để cô bé tự làm bài tạp, rồi mình đến phòng bố mẹ.
- Tiểu Thanh à, anh cả và chị dâu con cãi nhau à?
Diệp Thanh vừa bước vào, mẹ cậu Tôn Tuệ Phân rất lo lắng hỏi vậy. Hai cụ không chấp nhận gia đình bất hòa, cái gọi là nhà yên thì vạn sự hưng mà, ai cũng mong có mọt gia đình yên ấm hài hòa.
Mẹ mình mặt cũng đầy nếp nhăn rồi, tóc mai cũng có sợi bạc rồi, lưng cũng hơi còng rồi, xem ra do nhiều nưm lao động vất vả. Bây giờ đứng gần, lại dưới bóng đèn sáng thấy tóc mẹ trắng dần, những nếp nhăn chằng chịt trên trán, Diệp Thanh cảm thấy rất chua sót, đều do mình không có bản lĩnh gì, nếu tìm được công việc, kiếm được nhiều tiền, thì mẹ mình sẽ không phải vất vả thế này, bố mẹ cũng có thể hưởng thụ tuổi già, không phải lo nghĩ gì nữa.
- Mẹ à, không sao đâu, hai vợ chồng anh chị cãi nhau tý là bình thường ngay ý mà. Vợ chồng cãi nhau cũng thường tình thôi mà mẹ, mẹ đừng lo nghĩ làm gì.
Diệp Thanh Tuyền nói:
- Chuyện của tụi trẻ để tự bọn nó giải quyết đi. Mình cũng không nên can thiệp quá làm gì.
Tuy buổi sáng Diệp Thanh Tuyền giáo huấn Diệp Đại Đông rất nghiêm khắc, nhưng lúc này là một từ phục đích thực, đều rất quan tâm đến con cái.
- Tiểu Thanh à, có phải con tìm chúng ta có việc gì không?
Thấy Diệp Thanh muốn nói gì đó, Diệp Thanh Tuyền liền hỏi luôn.
- À, bố, mẹ, là như thế này, con tìm được một công việc trên thành phố Phù Liễu, là một bệnh viện do tư nhân góp vốn, tên là bệnh viện Ngô Đồng, mấy ngày nữa có thể con sẽ chuyển tới đó ở.
Trong phòng giây lát trằm mặc lại. Hiển nhiên, bố mẹ Diệp Thanh không vì cậu tìm được việc mà vui mừng, trái lại còn cảm thấy ưu buồn.
- Bệnh viện Ngô Đồng à, bệnh viện này bố cũng nghe tới rồi, quy mô có vẻ không phải vừa đâu. Tiểu Thanh đến đó làm việc cũng tốt, còn trẻ mà, phải xông pha chút.
Diệp Thanh Tuyền cười ha ha nói.
- Tôi cũng không nói là không tốt.
Tôn Tệu Phân trách chồng mình, rồi cũng mỉm cười, rồi dặn dò Diệp Thanh:
- Tiểu Thanh à, sau khi con tới đó, phục vụ người khác thì phải khôn khéo một chút, tạo dựng mối quan hệ. Xã hội bây giờ, có mối quan hệ là rất cần thiết.
Mọi n gười xem, bây giờ những người nông dân cũng hiểu biết thế giới bên ngoài đó chứ, cũng biết tận dụng mối quan hệ.
- Bố, mẹ cứ yên tâm, con biết mà. Hơn nữa, con cũng làm không xa lắm, cuối tuần có thể về thăm nhà.
Diệp Thanh biết, bố mẹ không muốn xa cậu, hơn nữa, cũng lo lắng sự hiểu biết xã hội ngoài của cậu chưa nhiều.
Bản thân nuôi nấng từ nhỏ, làm sao mà không biết tính con cái chứ.
Nhưng, hai người họ không biết Diệp Thanh cũng đã trưởng thành rồi, nhất là xảy ra chuyện với Hứa Tinh Tinh, tầm nhìn cũng sâu sắc hơn nhiều rồi, dùng từ của nhà Phật thì ngộ ra cũng không ít. Hơn nữa, cái quan trọng nhất là cậu có trong tay Bach Ngọc bảo tháp, có hộ thần trong tay, nên rất tự tin, có đủ lòng tự tin để xông pha ngoài xã hội đó.
Một khi sự tự tin của con người lớn mạnh, thì cơ hội cũng nhiều lên, lời nói hành động cũng tự tin ngay.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 24: Người đẹp ngất xỉu
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
Ở tần thứ nhất Bạch Thủ Cảnh của Bạch Ngọc bảo tháp, tay Diệp Thanh kẹp kim, đang châm vào những huyệt của người đồng nhân cao hai mét, lực châm cũng rất tốt và ổn định, nhanh như điện, tín hiệu màu trắng không ngừng hiện lên, chỉ họa hoằn lắm mới có một lần tiến hiệu đỏ.
Tập châm gần một tiếng đồng hồ, đến lúc tay Diệp Thanh bủn rủn, lúc đó mới ngừng châm.
Tay khẽ lướt, kết quả được thống kê lập tức hiện lên không trung, tất nhiên là toàn bộ tin tức rồi: mệnh trung có 326 huyệt đạo, châm trùng 30 huyệt, châm sai 7 huyệt, 15 lần lực không đủ, 39 lần lực quá mạnh.
Luyện châm trên người đồng nhân lâu như vậy, vẫn không thể nào đạt được yêu cầu của hệ thống. Nhưng không sao, càng khó càng hay, hơn nữa, không nghi ngờ gì, trải qua mấy ngày luyện tập, kỹ thuật châm cứu của mình đã tiến bộ rất nhiều, những huyệt đạo này, ngay cả bố mình có khi còn không biết ý.
Diệp Thanh không hề tỏ ra nhụt trí, nghỉ một lát, lại tiếp tục tập luyện. Đây hoàn toàn là những kỹ thuật cơ bản, cậu tin rằng, những kỹ thuật này vững vàng thì sau này thực hiện trên người thì mới hiệu quả.
- Học văn học võ đều vậy thế, tất nhiên y học cũng chẳng khác là mấy, cần cù bù thông mình, hơn nữa ngộ tính của mình cũng không tồi mà.
...
- Ồ, lần này không tồi đâu, mệnh trung 343 huyệt đạo, chỉ bỏ lọt hai huyệt, hơn nữa không có lần nào châm sai, có điều thời gian dùng quá dài, không ngờ dùng hết tận 3 tiếng đồng hồ.
Luyện tập kết thúc, Diệp Thanh rời khỏi Bạch Ngọc bảo tháp, thấy đồng hồ chỉ vào hơn mười giờ đêm rồi, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một màn đêm đen xì, không hề có ánh trăng.
Diệp Thanh đi ra khỏi phòng, hít không khí trong lòng ban đêm, vừa đi vừa hít thở thật sâu, một lát sau đã đi tới con sông nhỏ ngay cổng nhà mình.
Đây là một con sông rộng chừng năm sau mét, dài chừng bảy tám kilomet, đây là con sông do người dân tự đào lên, thôn của Diệp Thanh nằm lọt thỏm giữa con sông.
Diệp Thanh thấy đứng ở bờ sông, quên hết những phiền phức, cậu nằm xuống vệ sông nhìn những ngôi sao. Cậu vẫn còn nhớ, lúc nhỏ, cậu và em gái Diệp Tĩnh rất thích ra bờ sông để rửa mặt, nhất là mùa hè, sáng sớm rửa mặt, gội đầu, tiện thể hái vài chiếc đài hoa sem coi như là bữa sáng, vô cùng thích thú.
Diệp Thanh không khỏi chảy nước miếng, nhưng đáng tiếc, nhưng bây giờ mới là tháng ba, ngay cả mầm nhú của hoa sen còn chưa lên nữa là.
- Anh cả, anh chưa ngủ à?
Nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, Diệp Thanh quay đầu lại nhìn, thấy Diệp Đại Đông mặc quần áo ngủ đi tới, liền hỏi.
- Ừ.
Diệp Đại Đông ngồi trên một tảng đá cạnh Diệp Thanh, nói:
- Nghe bố mẹ nói chú sắp chuyển ra ngoài ở rồi à?
- Đúng ạ, em lớn rồi mà, cũng phải có sự nghiệp riêng của mình chứ. Đàn ông mà, sau này còn phải lấy vợ sinh con đẻ cái nữa chứ, không thể mãi ở nhà để bố mẹ nuôi thế này được. Hơn nữa, em tốt nghiệp cũng đã lâu rồi, vẫn chưa làm việc bên ngoài bao giờ.
Nói tới đây, Diệp Thanh có chút hổ thẹn.
- Chị dâu chú phổi bò, nói những câu chu ngoa với chú, chú đừng để bụng nhé.
Trầm ngâm một lát, Diệp Đại Đông bỗng nói.
- Ha ha, anh cả nghĩ nhiều rồi, em chưa bao giờ trách chị dâu mà. Thật đấy.
Có lẽ cảm thấy lời nói của Diệp Thanh rất chân thành, Diệp Đại Đông cười lên, vỗ vai Diệp Thanh cười nói:
- Tốt, anh biết chú từ nhỏ đã rộng lượng rồi mà. Anh em mình chứ ai đâu nhỉ.
- Đúng vậy, anh em mình chứ ai đâu. Anh cả, anh còn nhớ hồi nhỏ không, có người bắt nạt em, anh đều xuất hiện đúng lúc, giúp em đánh lại bọn chúng. Lúc đó anh chính là đại anh hùng trong lòng em, một anh trai tốt.
- Nhưng, lúc chị dâu ức hiếp chú, anh lại không giúp gì chú cả...
Diệp Đại Đông thờ dài nói.
- Anh cả, anh biết mà, em không có ý đó đâu, hơn nữa những cái đó không đáng gì cả, chúng ta là người một nhà mà.
Diệp Thanh mỉm cười nói.
- Ừ, người một nhà! Chú cũng sớm về ngủ nghỉ đi, anh đi ngủ trước đây, lát nữa chị dâu chú lại giục.
Diệp Đại Đông đứng dậy, phủi phủi bụi ở mông, rồi đi về phòng của mình.
- Dạ!
Diệp Thanh lại nằm xuống, hai tay kê đầu làm gối, tiếp tục ngắm nhìn những ngôi sao.
...
Bệnh viện Ngô Đồng, là một bệnh viện tư, tọa lạc tại khu Đông Hồ, thành phố Phù Liễu.
- Oa, to quá ta, xem ra bác sĩ Lưu gì đó không lừa mình, quy mô này, chẳng thua kém gì bệnh viện nhân dân số một rồi.
Hôm nay, sáng sớm Diệp Thanh đã đến cổng bệnh viện Ngô Đồng, nhìn những tòa nhà cao lớn, vòi phun nước, pho tượng, mặt cỏ, hoa tươi..., trong lòng thấy rất hào hứng.
Phải biết rằng, hồi trước lúc cậu tìm công việc bên ngoài, đến những bệnh viện kiểu này để phỏng vấn đều bị người ta cự tuyệt thẳng thừng, không cần bảo cậu về rồi đợi liên lạc, đương nhiên, về sau cũng chẳng có chút liên lạc gì nữa rồi.
Nhưng lần lại lại khác, lần này là do đích thân viện trưởng của bệnh viện Ngô Đồng Trương Hạo Bác mời mính tới làm việc. Điều này khiến người khác thấy nể phết đó.
- Oa, người đẹp!
Diệp Thanh nói với bảo vệ đến đây để gặp viện trưởng, rồi cầm tấm danh thiếp của ông ấy lên, sau khi đăng ký, rồi bước vào cửa lớn của bệnh viện Ngô Đồng. Đi giữa hàng cây râm mát, ánh mắt ngó nghiêng khắp nơi, không nói cái khác, nhưng thấy bệnh viện này nhiều người đẹp quá.
Phía trước có một người kìa.
- Chậc chậc, nhìn kiểu dáng này, ắt hẳn là người đẹp rồi. Nhìn chân thon, eo thon này, lại cố đôi mông căng tròn, uốn a uốn éo, đúng là tuyệt đẹp.
Diệp Thanh thầm bình luận, mắt sáng lên.
Thực ra, cậu cũng không phải háo sắc lắm, nhưng lúc không có ai, trong đầu cậu vẫn cứ nhớ tới bóng dáng của Hứa Tinh Tinh, không thể nói quên là quên ngay được.
Hơn nữa, đàn ông thích nhìn người đẹp là chuyện bình thường mà, cũng giống như người đẹp cũng thích anh chàng đẹp trai thôi.
- Chậc chậc, nhìn cái eo thon nhỏ kia kìa, thảo nào Thái Đạc nói con gái em nhỏ chân dài là xinh đẹp nhất, quả không sai chút nào, khiến mắt người khác không muốn rời khỏi.
Diệp Thanh chậm rãi tiến tới sau lưng người đẹp đó, rồi liếc cô nàng một cái, quen hẳn việc mình phải đi gặp mặt viện trưởng Trương.
Bỗng nhiên, người đẹp đó đi chậm lại, rồi lảo đảo, rồi ngã khụy xuống đất, tiếp sau là nằm ngay xuống đất, thân hình quyến rũ kia đang run lên bần bật, cô cụm lại như một con tép vậy.
- Á, người đẹp, cô làm sao thế?
Như anh hùng cứu mỹ nhân vậy, Diệp Thanh không nói gì liền lao tới.
Hai mắt người đẹp nhắm nghiền lại, lông mi rung rung, sắc mặt tái nhợt.
Diệp Thanh nắm lấy cổ tay nàng, tay khẽ bắt mạch cho cô nàng.
- Oạch, hỉ mạch? Nhìn trẻ này mà đã có thai rồi sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 25 : Phá thai
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
Như thế nào là hỉ mạch?
Hỉ mạch chính là mạch hoạt, mạch đập trơn tru, đi lại dễ dàng như hạt châu lăn, có cảm giác vòng đi vòng lại.
Mạch đập của người bình thường là mạch đập từ tốn, không nổi (phù), không chìm (trầm), không lớn , không bé, không nhanh không chậm. Khi mang thai thì mạch của người mẹ và em bé cùng đập, hai mạch đập xen kẽ nhau nên gọi là hỉ mạch.
Không ngờ người đẹp eo thon chân dài này lại có chửa, khiến người khác cũng không nhận ra, đặc biệt là người như Diệp Thanh chưa có chút kinh nghiệm về phụ nữ.
Diệp Thanh thoáng có chút thất vọng, xinh đẹp thì đều là của người khác, còn bản thân mình lại chẳng có mống nào bên cạnh.
Tuy nhiên dù thất vọng thế nào nhưng cứu người vẫn là việc cấp bách.Theo thường lệ là ấn nhẹ vài lần vào huyệt Thủy Câu là người đẹp có thể tỉnh lại.
Nói tới xoa bóp bấm huyệt, cũng có rất nhiều thứ cần chú ý, nếu như là Diệp Thanh của trước kia thì ....., người đẹp đều không tỉnh. Nhưng từ sau khi Diệp Thanh luyện châm cứu vào người giả làm bằng đồng, nắm chắc được lực châm, nặng nhẹ hoãn cấp, đều có lý giải sâu sắc, cho nên mới dễ dàng cứu được người đẹp.
- Cảm ơn anh...
Người đẹp có chút mệt mỏi. Diệp Thanh vội vàng đỡ nàng dậy. Bệnh viện đông đúc, có nhiều người khác quan tâm tới, nhưng thấy Diệp Thanh nhanh chóng đỡ cô gái, mọi người cũng dần dần tản đi.
Đây là bệnh viện, trong người có chỗ nào không khỏe thì chỉ cần đến tìm khoa đó mà khám là được thôi, đến đây, làm gì có mấy người là không có bệnh đâu. Cho nên, người đẹp ngất xỉu, cũng không ai quá tò mò.
- Không cần cảm ơn đâu. Em tự bước đi được không?
Anh đưa em đến khoa sản?
Diệp Thanh vô cùng nhiệt tình nói. Trước mặt bác sĩ chỉ có hai loại người, bệnh nhân và phi bệnh nhân, hơn nữa người ta còn là một bà mẹ trẻ xinh đẹp, càng khơi dậy lòng nhiệt tình quan tâm của Diệp Thanh.
- Hả? Em, em, đến khoa sản làm gì chứ, em đến khoa cấp cứu.
Cô gái này nhiều lắm cũng không đến 18 19 tuổi, có lẽ thấy hơi xấu hổ, nghe thấy mấy lời này, khuôn mặt xinh đẹp liển đỏ ựng lên, vốn dĩ muốn đến khoa sản khám, lại bảo muốn đến khoa cấp cứu.
- Này….
Diệp Thanh thấy mình không cẩn thận nói lỡ miệng, khuôn mặt tuấn tú cũng hơi hơi đỏ lên, cảm thấy hơi xấu hổ, liền nói:
- Cái đó, là anh đoán mò thôi. Em đừng để ý nhé.
- Không sao, em không để tâm đâu. Cảm ơn anh đã đỡ em lên.
Cô gái mắt đẫm lệ lưng tròng, trông thật đáng thương.
- Này, em có thể chịu được chứ? có cần anh đưa em qua đó không?
Cô gái do dự một lúc, rốt cuộc cũng gật đầu, nói:
- Vâng, vậy phiền anh rồi, đưa em đến khoa cấp cứu nhé. Chân em mềm nhũn rồi, bước không nổi nữa.
- Được rồi, anh đỡ em đi.
Diệp Thanh không muốn nhìn thấy nước mắt đàn bà, lập tức đồng ý. Làm người tốt thì làm đến cùng vậy.
Tuy nhiên trong lòng cậu lại có phần nào khó hiểu và phẫn nộ, vừa đỡ cô gái đi vừa nghĩ ngợi nói:
- Cô gái này có chửa, chắc là đến khám thai, sao lại không thấy chồng hoặc người yêu đưa đến?
- Mẹ kiếp, thật không ra gì! Sao lại có thể để một cô gái yếu đuối đi một mình chứ, cũng may là ở bệnh viện, cũng may là gặp được anh chàng đẹp trai tốt bụng như mình, nếu mà ngất xỉu trên đường phố hẻo lánh, hoặc gặp phải kẻ bệnh hoạn thì...! Thật là khốn nạn a, chẳng có tý trách nhiệm gì cả!
Bệnh viện lúc nào cũng đông đúc, không kể thời gian nào bệnh nhân cũng chật cứng. Bậy giờ mới hơn 8 giờ sáng, nhưng khoa cấp cứu cũng đã chật cứng người, ngay cả lấy phiếu khám cũng phải xếp hàng.
Diệp Thanh đỡ cô gái vất vả lắm mới tìm được một chỗ ngồi trống, rồi đi xếp hàng lấy phiếu khám. Lấy được phiếu khám, lại phải ngồi đợi hơn 10 phút, người đẹp bước vào phòng khám, Diệp Thanh ngồi đợi ở ghế ngoài hành lang, cúi đầu chơi trò chơi trên điện thoại.
Mới ngồi không đến 2 phút, liền cảm giác được một luồng sát khí đằng đằng đang lao tới mình, Diệp Thanh ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy một chàng trai vô cùng đẹp trai, người cao ráo, khuôn mặt thanh tú, môi hồng răng trắng bóc, để kiểu tóc mốt Hàn Quốc, mặc chiếc quần bò và áo sơ mi kẻ ô cùng với chiếc áo len, bên ngoài khoác chiếc áo blu rộng thùng thình, không phải vì chiếc áo blu quá rộng mà bởi thân hình hắn quá mức gầy gò.
Anh chàng đẹp trai này khẽ nhíu lại đôi mày thanh tú, vẻ mặt trầm lắng nhìn chằm chằm Diệp Thanh, cứ như là có mối thù gì sâu nặng lắm với cậu.
Diệp Thanh sửng sốt, thầm nghĩ:
Người này sao lại mất lịch sự thế này, mình có nợ nần gì hắn đâu! Mặc dù nói anh mày đây cũng khá là đẹp trai, nhưng mà so với vẻ mặt công tử của mày thì còn kém chút ít, mày cũng không đến mức ghen tị anh thế này chứ.
Hay là bê đê, tay trái còn đeo lủng lẳng 6 7 cái vòng.
Ánh mắt Diệp Thanh vô tình nhìn vào tay trái của đối phương, chỉ thấy ngón tay nào cũng dài lại thon thon, cổ tay nhỏ nhắn đẹp đẽ, cùng với làn da trắng nõn nhắn nhụi, quả thực còn đẹp hơn phụ nữ nhiều.
Cổ tay đeo một loạt vòng vèo, lấp lánh tỏa sáng, Diệp Thanh tập trung nhìn vào, tỉ mỉ đếm, tất cả có 3 chuỗi đá hạt lựu, một chuỗi màu hồng, một chuỗi màu tím và một chiếc vòng ngọc màu xanh.
- Mẹ kiếp đồ bê đê, còn học đàn bà đeo vòng. Mày muốn đeo thì đeo đi, lại còn đeo nhiều như thế!
Trong lòng Diệp Thanh không khỏi khinh miệt.
Đúng lúc Diệp Thanh định mở mồm hỏi đối phương có việc gì không thì anh chàng đẹp trai kia liền mở miệng nói liên hồi:
- Anh là bạn trai của cô gái đó phải không? Sao anh lại không có trách nhiệm gì thế! Anh có biết cô ấy còn ít tuổi như vậy mà phá thai sẽ ảnh hưởng lớn thế nào đến sức khỏe không?
Giọng nói của anh chàng đẹp trai này khàn khàn, rất hiển nhiên, hoặc là bị cúm, hoặc là viêm họng.
Diệp Thanh:
- …
- Không biết đúng không? Vậy để tôi nói cho anh biết nhé! Phá thai 1 lần, về sau tỷ lệ cô ấy mắc bệnh phụ khoa so với những người phụ nữ bình thường sẽ gấp mấy lần! Phá thai quá 3 lần, cô ấy về sau có thể vẫn mang thai được, nhưng rất khó rất khó đẻ ra Baby! Bởi vì khi cô ấy mang thai đến 7 8 tháng sẽ bị đẻ non!
Vị nữ bác sĩ kia có thể là họng khó chịu nên ho khan vài tiếng rồi tiếp tục nói liên hồi. Diệp Thanh mồ hôi lạnh toát, trời ơi, họng bị viêm thế này rồi mà còn có thể nói lưu loát được như vậy.Rốt cuộc có cho người khác cơ hội đáp lại không hả.
Diệp Thanh:
- …
Lúc này, những người bệnh nhân khác trong bệnh viện, còn có bác sĩ và y tá đi ngang qua cũng vây lại tò mò đứng nghe.
Diệp Thanh bị anh chàng đẹp trai kia liên tiếp không ngừng chất vất và giáo huấn ngây ngẩn cả người, nhất thời không phản ứng lại kịp.
Đang định cãi lại, nhưng khi nhìn thấy cố gái mang bầu kia cúi đầu, vội vàng bước nhanh rời đi, lộ ra vẻ xấu hổ.
- Này, Em đừng đi!
Diệp Thanh gọi lớn, nhưng cô gái kia vẫn bước đi thẳng ra ngoài đại sảnh, biến mất trong tầm mắt.
- Bây giờ anh còn định để bạn gái anh phá thai nữa không?
- Thật không hiểu sao cả!
Diệp Thanh nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, không buồn phân bua với tên bê đê không biết đúng sai, sợ cô gái đó xảy ra chuyện, vội vàng đuổi theo.
- Anh!
Anh chàng đẹp trai kia tức giận trừng mắt liếc nhìn bóng dáng Diệp Thanh bước đi, lắc lắc đầu thở dài:
- Ài, thật không còn thuốc chữa nữa! Không biết yêu bản thân mình, mới có gần đấy tuổi đã làm người khác có chửa!
Nói xong, liền quay về phòng làm việc tiếp tục khám cho bệnh nhân tiếp theo.
- Chị Tiểu Linh, chị vừa nãy thật là uy phong! Quả thực quá lợi hại!
Bên cạnh một cô y tá xinh xinh giơ ngón tay cái về phía anh chàng đẹp trai, cười nói.
Nếu lúc này Diệp Thanh có mặt ở đây, nhất định sẽ há hốc miệng kinh ngạc! Hóa ra anh chàng cao lớn đẹp trai không phân tốt xấu liền to mồm mắng mình một trận này lại là một cô gái???
- Thôi đi, em giễu cợt chị là cọp cái phải không?
Nữ bác sĩ nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng đều ,cười mắng.
- Em đâu dám chứ? Nếu chị Tiểu Linh đều là cọp cái thì trên thế giới này làm gì còn có từ mẫu nữa?
- Ha ha, những lời này chị thích nghe! Tiểu Mai, khả năng nịnh hót của em ngày càng có tiến bộ rồi đấy. Khụ, khụ!
Giọng nữ bác sĩ khàn khàn , nói xong không kìm nổi ho lên mấy tiếng.
- Chị Tiểu Linh, chị phải giữ gìn sức khỏe, khoa mình còn phải dựa vào chị đấy.
- Không sao, chỉ là mấy ngày trước làm thêm muộn quá. Tuy nhiên sắp không phải vất vả nhiều nữa, nghe viện trưởng nói, khoa mình có thể sẽ có một cao thủ y học cổ truyền đến. Khụ, khụ!
- Hả! Đông y vào làm ở phòng cấp cứu?
Nữ y tá kinh ngạc mồm há to tới mức có thể nhét cả quả trứng ngỗng vào.
- Không rõ lắm, viện trưởng sắp xếp như vậy, chắc hẳn có lý do của viện trưởng.
- Cũng chưa hẳn như vậy, mấy năm gần đây nhờ vào quan hệ, người đi cửa sau vô cùng nhiều! Không phải ai ai cũng giống chị Tiểu Linh y thuật giỏi như vậy, chị là độc nhất vô nhị phái thực lực trong bệnh viện chúng ta.
Mã Tiểu Linh:
- …
- Hì hì, chị Tiểu Linh không chỉ là phái thực lực mà còn là phái siêu thần tượng, phong hoa tuyệt đại, không biết làm mê dại bao nhiêu cánh đàn ông!
Có lẽ ý thức được mình nói không hợp lý, nữ y tá lập tức thêm vào:
- Chị Tiểu Linh, sao chị lúc nào cũng ăn mặc bụi bặm thế, mặc dù rất ngổ ngáo, nhưng nếu mà để tóc dài hoặc là mặc một số bộ sexy một chút thì chắc chắn càng thu hút ánh mắt của mọi người, không kém gì so với mấy nữ minh tinh.
- Ha ha, phong cách thục nữ không hợp với chị.
Mã Tiểu Linh thản nhiên cười cười, ánh mắt lướt qua bộ ngực bằng phẳng của mình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius