Cao Lôi Hoa lần đầu tiên làm bình sữa cũng thực là thành công, tuy rằng vài cái bình có hình dáng không được tốt lắm, nhưng cũng rất hữu dụng.
Hiện tại, Rudolpli cùng Kim Toa Nhi mỗi đứa một bình thoải mái bú. Mà ngay cả hoàng kim Slime cũng ôm lấy cái bình sữa lớn ra sức bú.
Nhìn Slime hoàng kim, Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng cười, cũng không biết lúc ấy vì sao mà hắn mang nó đi theo. Càng không hiểu sao Slime cũng nguyện ý đi theo hắn.
Dưới ánh mặt trời.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng ôm hai đứa bé cùng Slime, ngồi trên mặt cỏ, dựa vào cây to, hắn thích cái cảm giác hạnh phúc bên những đứa trẻ này.
Từ miệng Cao Lôi Hoa, nhẹ nhàng nổi lên một đoạn nhạc, rất nhẹ, nhưng cũng rất dễ làm cho người ta say mê.
- Hãy ngắm nhìn những ngôi sao băng đang nhảy múa trên bầu trời.
Chúng thật là lộng lẫy.
Lúc này trời đêm thật xinh đẹp.
Tôi ôm bạn, đưa bạn tới những giấc mơ hạnh phúc...
Khúc hát thật ngắn, cũng rất êm ái. Cao Lôi Hoa không ngừng lại, một lần nữa cất tiếng ca.
Ánh mắt Cao Lôi Hoa lúc đó nhìn về phương xa.
Có lẽ, tại thế giới xa xôi kia, có một cô bé cũng đang đợi hắn đến để nghe hắn hát lên một đoạn ca khúc bình thường nhưng êm tai này.
Tĩnh Tâm im lặng ngồi bên cạnh Cao Lôi Hoa, làn gió thổi qua mái tóc dài của nàng. Tay của nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc ra sau đầu.
Cảnh tượng như vậy, làm cho Cao Lôi Hoa bất chợt nghĩ đến một cảnh tương tự trong quá khứ ở trên địa cầu .
Cũng giống thế này, đều ở dưới tàng cây, Vũ Hinh lẳng lặng ngồi trên thảm cỏ bên canh hắn, nghe hắn kể cho tiểu Lỵ Nhi bé bỏng những câu truyện thiếu nhi thơ mộng.
Không biết vì sao, Cao Lôi Hoa đột nhiên nghĩ ra một câu, một lời thoại kinh điển: "Nguyện cho giây phút này trở thành vĩnh hằng."
Thùng thùng!!
Lúc này, một loạt tiếng đập cửa nhẹ nhàng phá tan sự im lặng trong nháy mắt.
- Ồ? Đang giữa trưa, bọn nhỏ thì ở học viện, ai đến thế nhỉ ?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nói một tiếng.
Tĩnh Tâm nhẹ nhàng đứng lên, phủi phủi áo quần chuẩn bị ra mở cửa.
- Tôi đến đây.
Cao Lôi Hoa khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng đem hai đứa bé đặt vào lòng Tĩnh Tâm, sau đó đi về phía cửa.
Mở cửa lớn ra, Cao Lôi Hoa nhìn ra ngoài cửa.
Thấy một gã đàn ông trững trạc mắt xanh ước chừng ba mươi tuổi đang đứng ở cửa. Nam tử nhìn Cao Lôi Hoa sửng sốt một chút, sau đó lùi một bước nhìn biển số nhà, sau đó lại tiến lên hỏi:
- Xin hỏi, đây có phải là nhà của tiểu thư Tĩnh Tâm không?
- Ồ, đúng nhà rồi.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng gật gật đầu:
- Anh tìm Tĩnh Tâm à?
- Vâng!
Nam tử lên tiếng nói:
- Xin hỏi, anh là thế nào với Tĩnh Tâm?
- Tôi à ?
Cao Lôi Hoa khẽ cười nói:
- Tôi chỉ là người Tĩnh Tâm nhờ tới chăm sóc mấy đứa nhỏ thôi.
- À?
Nam tử rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, sau đó hướng về Cao Lôi Hoa thi lễ:
- Thất lễ quá, xin tự giới thiệu. Tôi là quang minh kỵ sĩ cấp sáu Luke.
- A, mời vào đây.
Cao Lôi Hoa mỉm cười, nhưng cũng không nói tên mình với Luke.
Nhưng Luke không để ý, nhẹ nhàng cười bước vào sân.
Trong sân nhỏ, Tĩnh Tâm đang nhẹ nhàng ôm hai đứa nhỏ, đôi môi nhỏ đang chu lên một cái, dường như là đang hát, nhưng lại không nghe thấy âm thanh nào.
Kỳ thật, qua mấy ngày ở cùng, Cao Lôi Hoa cũng biết một số chuyện.
Tĩnh Tâm, không có khả năng nói. Cao Lôi Hoa từ xa nhìn vị kiếm sĩ xinh đẹp này. Nàng rất mỹ lệ, tuy rằng tinh cách có điểm lạnh lùng, nhưng cái lạnh như băng đó cũng không giảm bớt sự xinh đẹp của nàng, ngược lại làm cho nàng đạt đến một cái đỉnh cao của cái đẹp. Làn gió thổi qua, mái tóc dài màu lam của nàng múa theo gió. Nàng, trông như tinh linh trong băng tuyết, lạnh như băng nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Có lẽ, trời cao thật công bằng. Trời cao mang cho nàng sự xinh đẹp hơn đời, nhưng cũng lấy đi năng lực ngôn ngữ của nàng.
- Tĩnh Tâm.
Tên nam tử kia đi tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Tĩnh Tâm ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt nhanh chóng thu lại. Sau đó nàng nhẹ nhàng chỉ chỉ một bên, ý bảo Luke có thể ngồi xuống.
Luke nhẹ nhàng ngồi xuống một bên:
- Tĩnh Tâm, ta, ta nghe mấy đứa nhỏ của nàng nói nàng đã trở lại, ta liền tới đây ngay.
Tĩnh Tâm không có phản ứng gì, nàng đang nhẹ nhàng đổi vị trí hai đứa nhỏ.
Luke thâm tình nhìn Tĩnh Tâm như trước:
- Tĩnh Tâm, gần đây nàng có khỏe không...
***********************
Nhìn Tĩnh Tâm cùng Luke trên mặt cỏ, Cao Lôi Hoa khẽ thở dài. Tĩnh Tâm đúng là Tĩnh Tâm, mấy ngày qua Cao Lôi Hoa lại có ý hay vô tình đem hình tượng của nàng cùng Vũ Hinh hợp lại. Cao Lôi Hoa không biết mình có cảm giác gì đối với Tĩnh Tâm, nói yêu thì quá không thực tế, hai người mới biết nhau có hai ngày.
Có lẽ, Cao Lôi Hoa cho rằng mình có lẽ là đem hình bóng Vũ Hinh gắn cho Tĩnh Tâm!
Nhìn hai người trên mặt cỏ, Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng cười, đi về phía hai người.
Bất kể thế nào, yêu cũng tốt, thay thế cũng vậy! Cao Lôi Hoa hiện tại chỉ biết là mình rất ấn tượng về Tĩnh Tâm! Bất kể là thế nào, có phải yêu hay không, cũng không khác nhau mấy. Mà tên quang minh kỵ sĩ anh tuấn trước mắt này hiền nhiên rất có tình cảm đối với Tĩnh Tâm! Một khi đã vậy, Cao Lôi Hoa liền mặt dày chuẩn bị đem "tinh địch" bóp chết trong trứng nước!
Chính là, dường như Cao Lôi Hoa không nghĩ tới, hắn mới chính là người tới sau, phải bóp chết chính là người khác bóp chết hắn mới đúng.
Trước ánh mắt ngơ ngác của Luke, Cao Lôi Hoa thoải mái ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Tâm, lại ôm Kim Toa Nhi từ trong lòng Tĩnh Tâm ra, sau đó mỉm cười nhìn Luke.
Luke bực bội nuốt ngụm nước miếng, hắn vốn chính là người hướng nội.
Mỗi lần tới gặp Tĩnh Tâm, hắn cũng không nói được mấy câu. Tuy nhiên cũng may Tĩnh Tâm không nói, hắn cũng có thể thốt lên vài câu, giống như đang lẩm bẩm "tự sướng" vậy.
Nhưng khi Cao Lôi Hoa ngồi xuống một bên hắn cảm thấy những lời vất vả suy nghĩ đang muốn nói mấy câu lại không thể thốt ra.
- Ha ha, không biết ngài Luke là làm ở đâu?
Cao Lôi Hoa sau khi ngồi xuống liền bắt đầu tuôn ra công phu "đánh rắm" của hắn, dù sao cũng kiên quyết không thể để Tĩnh Tâm cùng nam nhân khác ở cùng một chỗ mới chính là vương đạo!
- A, Chúa ban phước lành, tôi hiện tại là giáo sư của học viện Ma võ Thánh Peter.
Luke nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói. Đồng thời Luke đã ngầm ý bảo Cao Lôi Hoa rời khỏi đây đi.
- Ồ, vậy cha ngài là vị nào thế?
Cao Lôi Hoa không có ý rời đi, ngược lại còn hỏi thân thế của Luke.
- A, cha ta là phó viện trưởng của học viện Ma võ thánh Peter, được phong là Kiếm Thánh, Robinhood.
Tuy rằng khó chịu, nhưng Luke cũng đành phải trả lời vấn đề Cao Lôi Hoa hỏi.
- À, ta nhớ ra rồi.
Cao Lôi Hoa đột nhiên nói:
- Ba đứa nhỏ Saga hình như học tập ngay tại học viện Ma võ thánh Peter? Không biết ngài Luke có biết ba đứa nhỏ không?
- A, điều này là hiển nhiên. Bọn chúng là con Tĩnh Tâm, ta tất nhiên phải chú ý đến ba đứa.
- Thật phiền toái cho ngài Luke.
Cao Lôi Hoa tà dị cười, hắn không biết lúc này nụ cười tà của hắn đã lọt vào mắt Tĩnh Tâm.
- Đây là việc ta phải làm mà.
Trong lòng Luke cũng đã sinh ra ý nghĩ muốn chém cái tên cản trở mình trước mặt này, nếu không phải quy tắc ky sĩ ước thúc hắn, có thể hắn đã thực sự tới "mằn thịt" Cao Lôi Hoa.
Lúc này, Tĩnh Tâm ở bên cạnh bình tĩnh ngắm ánh mắt Cao Lôi Hoa, khóe miệng nàng mỉm cười. Từ lúc gặp nam nhân này trên hoang đảo, nàng luôn thấy thú vị như vậy, sau khi hắn đến đây, hai ngày nay Tĩnh Tâm cười nhiều hơn cả mười mấy năm trước đây cộng lại.
- Còn nữa! Luke tiên sinh, ngài là quang minh ky sĩ cấp sáu đúng không? Chiến sĩ không phải xưng là Đại Kiếm Sư sao?
Cao Lôi Hoa bắt đầu chém bão cùng Luke.
- Luke tiên sinh, ngài ăn gì?
- Ngài Luke...
.....
.....
Không biết "bắn" bao lâu, phải nói là đến thiên hôn địa ám! Từ giữ trưa xả đến hoàng hôn. Kết cục là Luke phê như con tê tê đứng lên chào tạm biệt Tĩnh Tâm.
- Ngài Luke đi cẩn thận nhé!
Cao Lôi Hoa đứng ở cửa mỉm cười chào Luke rồi bắt tay vào làm việc, dường như cả một thời gian buổi chiều nói liên tục đối với hắn không có chút ảnh hưởng gì, thanh ầm của hắn vẫn trong trẻo như thường.
Không thể không nói, Luke là tình địch! Kế tiếp còn hai tình địch nữa. Hắc, Tĩnh Tâm xinh đẹp như vậy đương nhiên phải có rất nhiều người theo đuổi mới đúng!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hknmt_th
Ra khỏi rừng rậm, Cao Lôi Hoa lại khuyến mãi thêm một quyền lên đỉnh đầu con đại công kê! Một quyền này trực tiếp tiễn con gà trống đáng thương (theo chân họ hàng gà khỏa thân) lên Tây Thiên.
Sau khi giết chết con gà, Lôi Hoa thuận tay ném nó vào nhẫn không gian. Bởi vì con đại công kê này thật sự quá lớn, rất dễ hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Làm xong hết thảy Cao Lôi Hoa hài lòng cười cười, tiếp theo hắn nhanh như chớp chạy về nhà Tĩnh Tâm.
Về đến nhà, Cao Lôi Hoa liền đi thẳng đến phòng bếp, vốn Tĩnh Tâm đang ở trong bếp làm điểm tâm ngọt, tự dưng lại thấy Cao Lôi Hoa hấp tấp xông vào, khiến nàng phải quay lại nghi hoặc nhìn hắn.
- Hắc hắc, Tĩnh Tâm, gà ta đã bắt về đây!
Cao Lôi Hoa cười cười với Tĩnh Tâm, sau đó ném "chú gà con" - Lực Lượng Chi Điểu trong không gian giới chỉ ra trước sự kinh ngạc há hốc mồm của nàng.
- Tĩnh Tâm, có con gà này có thể làm canh gà rồi. Tuy nhiên con gà này cũng quá lớn, làm thịt sẽ có mùi máu tươi rất đậm, cô ra ngoài trước đi, một mình ta làm được rồi!
Cao Lôi Hoa cười nói.
Khóe miệng Tĩnh Tâm giật giật. Gà? Con này gọi là gà sao? Đây chính là ma thú cao giai Lực Lượng Chi Điểu mà, thực lực của nó không thua kém siêu cấp ma thú bao nhiêu, không nghĩ tới Cao Lôi Hoa chỉ là làm cái món ăn gì không biết để nàng có thêm sữa mà phải đi 'làm thịt' con ma thú hùng mạnh này. Ngắn ngủi trong vài ngày, Tĩnh Tâm đã nhìn thấy hai con ma thú 'hàng khủng' chết thảm trên tay hắn rồi.
Thấy Tĩnh Tâm cứ trân trân nhìn con gà mà không đi, Cao Lôi Hoa có chút xấu hổ. Tuy rằng đã nhìn thấy tư thế oai hùng của nàng khi một kiếm chém Phong Lang thành hai đoạn lúc ở trên đảo hoang, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn coi Tĩnh Tâm là một người phụ nữ yếu đuối. Tôn nghiêm của thằng đàn ông khiến cho hắn không muốn cho một cô gái phải nhìn thấy cảnh máu me.
- A.
Cao Lôi Hoa cười tự giễu, chính mình luôn cứ tưởng tượng thành Tĩnh Tâm rất yếu đuối. Nàng làm sao lại có thể sợ loại máu me do giết gà này được chứ!
Cao Lôi Hoa không hề biết, Tĩnh Tâm không đi không phải vì không sợ cảnh giết gà sắp tới mà hiện tại nàng đang lâm vào trầm tư mà thôi.
- Quên đi, cô không tránh ra cũng không sao.
Khóe miệng Cao Lôi Hoa giật giật, tiếp theo rút thanh dao găm siêu sắc bên đùi ra. Sau đó Cao Lôi Hoa kéo con gà bự ra phía sau phòng bếp, ở đó có một dòng suối, con suối thường được dùng để tẩy rửa các loại thịt hoặc thực vật.
Sau lưng hắn, ánh mắt Tĩnh Tâm hiện vẻ suy nghĩ đầy xa xăm, nàng nhìn thân ảnh Cao Lôi Hoa phía trước, khe khẽ thở dài:
- Có lẽ, nếu mình gặp hắn sớm mấy năm, mình sẽ không gặp cảnh như bây giờ nữa.
**************************
Cao Lôi Hoa thành thạo cắt tiết, vặt lông, mổ bụng con gà 'vĩ đại" ra. Bởi vì con gà này thật sự quá lớn nên lúc làm thịt nó Cao Lôi Hoa cũng không tránh khỏi toàn thân bị tắm máu.
Tuy nhiên, cuối cùng cũng đã xử lý ngon lành cành đào. Hắn hít vào một hơi thật sâu, buông con gà xuống, trước hết bản thân mình phải tắm rửa đã.
Vừa định chuẩn bị tắm rửa thơm tho một phát, đột nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
- Thùng thùng! Thùng thùng.... tiếng gõ tương đối dồn dập.
- A? Chẳng lẽ lại là cái thằng Luke đến đây?
Cao Lôi Hoa chỉ kịp lau sơ cái tay liền phải chạy ra cửa, hắc hắc, hiện tại hình dáng của Cao Lôi Hoa có thể nói là đặc sắc: vè mặt đầy máu, một cái tạp dề. Nếu lấy thêm một thanh đao nhiễm đầy máu me thì chả khác gì một gã đồ tể, hơn nữa đúng là loại chuyên đồ tể người.
Cao Lôi Hoa hưng phấn hướng về phía cửa, vốn là chuẩn bị cho tên Luke kia "kinh hỉ" một phen.
Nhưng hắn mở cửa ra liền sửng sốt....
Ở cửa không phải tên Luke, ở cửa chính là một đội kiếm sĩ mang giáp nặng, tay mấy gã kiếm sĩ đang nâng cái gã tóc nâu bất tỉnh gần chết.
Mà đám người này là "người quen" của hắn, đúng là mấy gã thủ hạ lúc trước bị hắn đánh ngã, và cái tên hoàng tử Ivan gì gì đó.
- Chào ngươi, chúng ta tìm Tĩnh Tâm đại pháp sư. A... ngươi... ngươi là ai?
Mấy tên kiếm sĩ này bị Cao Lôi Hoa hù cho chết khiếp, thật vất vả mới bồng vương tử chạy tới nhà Quang minh pháp sư Tĩnh Tâm, thế mà mới vừa mở miệng đánh tiếng chào hỏi lại nhìn thấy tên mở cửa đang khoác một cái tạp dề đầy máu, ngẩng đầu lên thì thấy trên mặt hắn cũng loang lổ đầy máu là máu.
Khi thấy ánh mắt mấy gã kiếm sĩ, Cao Lôi Hoa cũng tự hiểu ra. Hắn cảm thấy mấy gã này không nhận ra mình. Tuy nhiên, hiện tại trên mặt mình dính đầy máu, ai mà nhận ra được?
- Ha ha. Mấy vị đến đây làm gì vậy? Ta được Tĩnh Tâm mời đến coi trẻ, vừa ở bên trong làm thịt động vật, nghe có người gõ cửa nên chạy ra.
Cao Lôi Hoa cố ý đè thấp thanh âm mỉm cười nói:
- Xin hỏi các người tìm Tĩnh Tâm có việc gì vậy?
Nghe khẩu khí của Cao Lôi Hoa dường như không hẳn là người xấu, mấy gã kiếm sĩ mới nhẹ nhàng thở ra nói:
- Chúng tôi tới đến tìm tiểu thư Tĩnh Tâm chữa trị cho thiếu chủ của chúng tôi. Thiếu chủ của chúng tôi bị người ta đánh bị thương.
- À, ra là như vậy.
Cao Lôi Hoa quái dị cười một tiếng, liền để bọn họ đi vào.
Nghe được tiếng đập cửa, Tĩnh Tâm liền từ nhà bếp đi ra, lúc nàng thấy được mấy gã kiếm sĩ liền nhíu nhíu mày. Xem ra nàng rất phản cảm bọn này.
- Tiểu thư Tĩnh Tâm, cầu xin cô.... nhất định phải chữa trị cho thiếu chủ.
Mấy tên kiếm sĩ nhìn thấy Tĩnh Tâm tới, liền quỳ trước mặt nàng, sau đó nâng tên hoàng tử gì gì đó lên trước mặt Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm nhíu nhíu mày, sau đó ý bảo bọn họ đặt người xuống.
Gã kiếm sĩ vội vàng đặt hoàng tử lên trên cỏ. Tĩnh Tâm đi tới bên người hoàng tử Ivan nọ, mở miệng yên lặng niệm vài cái, nhưng không có thanh âm. Sau đó trên tay nàng nhấp nhoáng ánh sáng màu trắng tinh khiết.
Tay Tĩnh Tâm chói sáng đặt lên trên người gã tóc nâu, theo tia sáng của Tĩnh Tâm, miệng vết thương của hoàng tử Ivan do bị một cái bạt tai của Cao Lôi Hoa đánh, chậm rãi khép lại.
Tia sáng tán đi, miệng vết thương của hoàng tử Ivan dường như có tốt hơn đôi chút, nhưng gã vẫn không tỉnh lại.
Tĩnh Tâm nhíu nhíu mày, sau đó nhún vai tỏ vẻ bất lực. Bởi vì nàng cảm thấy trong cơ thể của hoàng tử Ivan có một luồng năng lượng đặc thù, năng lượng này ở trong cơ thể của hoàng tử Ivan, thực lực của nàng không thể xua tan nó được, hơn nữa cực kỳ biến thái chính là luồng năng lượng này không ngờ lại hấp thu ma lực Quang minh để dần dần mạnh lên.
- Không.... sao có thể thế, chẳng lẽ Tĩnh Tâm cô cũng không chữa được cho hoàng tử sao?
Gã đội trường tiểu đội kiếm sĩ có chút tuyệt vọng.
Tĩnh Tâm không nói gì, chỉ là lắc đầu ý bảo chính mình bất lực. Sau đó làm thủ thế bảo mấy gã kiếm sĩ có thể đưa hoàng tử đi ra.
- Không! Nếu hoàng tử không tỉnh lại, chúng ta sẽ đi đời!
Một tên kiếm sĩ điên cuồng hét lên, đột nhiên hắn rút thanh trường kiếm bên hông ra chĩa vào Tĩnh Tâm quát:
- Con đàn bà này, để lão tử nói cho ngươi biết... bất kể thế nào cũng phải làm hoàng tử tỉnh táo lại... nếu không lão tử đây sẽ không tha cho ngươi!
Đồng thời, mấy gã kiếm sĩ khác cũng đều rút trường kiếm chỉ về phía Tĩnh Tâm:
- Không chữa tốt cho hoàng tử, cô cũng phải đi theo hoàng tử!
Bọn chúng đã điên lên thì chuyện gì cũng dám làm. Nếu hoàng tử không thể tỉnh táo trở lại, khi bọn hắn trở về hoàng cung cũng khó thoát khỏi tội chết!
Tĩnh Tâm chán ghét nhìn mấy tên kiếm sĩ không biết suy nghĩ trước mặt này, sau đó quay đầu đi về phòng trong. Xem ra đến liếc nhìn bọn chúng một cái nàng cũng không thèm, giống như chỉ liếc mắt nhìn bọn hắn cũng khiến nàng cực kỳ ghê tởm.
- A...A...A! Con đàn bà thối! Muốn chết!
Tên kiếm sĩ điên cuồng hét lớn một tiếng, nhảy lên cao, thanh trường kiếm trong tay chém về phía Tĩnh Tâm....
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hknmt_th
Sau khi gắp thức ăn cho bọn nhỏ, Cao Lôi Hoa đem bát canh gà đại bổ đến trước mặt Tĩnh Tâm. Sợ nàng ăn không đủ cho nên Cao Lôi Hoa nấu hẳn một bát siêu lớn.
Nhìn bát canh còn to hơn mặt mình, Tĩnh Tâm có cảm giác không ăn hết. Tuy rằng mùi vị canh gà rất thơm khiến nàng thèm ăn nhưng thực sự thì bát canh quá lớn so với khả năng của nàng.
- Tĩnh Tâm, đây là canh gà đại bổ! uống nó vào, khẳng định có thể làm cho nàng có nhiều sữa hơn!
Cao Lôi Hoa đĩnh đạc nói, không cảm thấy trong lời nói của mình có chỗ nào bất ổn cả.
Tĩnh Tâm nghe vậy liền nhìn vào ngực của mình rồi lại nhìn vào bát canh gà trước mắt.
Chẳng lẽ món canh Lực Lượng Chi Điểu này lại có thế làm cho bầu vú của mình tiết ra sữa? Tĩnh Tâm không khỏi nghi hoặc nhìn vào mắt Cao Lôi Hoa.
Nhưng ánh mắt hắn lại tỏ vẻ cực kì chắc chắn khiến nàng cảm thấy an tâm, nhẹ nhàng gật đầu rồi lấy chiếc thìa khuấy nhẹ bát canh.
Trước ánh mắt mong chờ của Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm khẽ uống ngụm canh đầu tiên.
Hắn lúc này thật sự rất vui vẻ, món canh gà là kiệt tác hoàn mỹ của hắn trong suốt buổi chiều nay. Trước hết là chọn những phần bổ dưỡng nhất của con gà sau đó đem hết tài năng nấu nướng của mình ra để làm món canh tuyệt hảo này đến mức không thể chê trách được.
Sau khi uống một ngụm canh, Tĩnh Tâm mỉm cười hài lòng. Hương vị vô cùng thơm ngon, thậm chí có thể nói đây là món ăn ngon nhất mà nàng thưởng thức từ trước đến nay!
Hai mắt Cao Lôi Hoa sáng lên nhìn Tĩnh Tâm hỏi:
- Thế nào, sao rồi? Có cảm giác gì đặc biệt không!
Tĩnh Tâm nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa, đôi mắt ngọc bích tràn đầy nghi hoặc. Cảm giác gì? Chẳng lẽ hỏi canh có ngon không?
- Là ngực ấy, có cảm giác căng căng, tưng tức nào không?
Cao Lôi Hoa chỉ vào bộ ngực xinh đẹp của Tĩnh Tâm nói.
Nàng liền nhìn lại ngực mình, tập trung cảm nhận, nhưng cuối cùng lại lắc đầu.
- Ai, là ta quá nóng lòng, mới uống được một ngụm mà.
Cao Lôi Hoa gãi gãi đầu:
- Không cần gấp, cứ từ từ uống, uống xong nghỉ ngơi một lát, rồi thử lại xem có cảm giác gì không.
Tĩnh Tâm yên lặng gật đầu, hé miệng húp từng ngụm canh nhỏ một.
Ba đứa nhỏ có thể nói là lần đầu tiên ăn món ngon như vậy, mỗi đứa đều ăn gấp đôi.
Thịt Lực Lượng Chi Điểu vốn là thực phẩm có tiếng ở thế giới này, nếu không phải chúng rất khó săn bắt thì có lẽ đã sớm bị mang lên bàn ăn hết cả rồi. Hơn nữa lại có thủ pháp chế biến siêu thời đại của Cao Lôi Hoa càng khiến mỹ vị Lực lượng chi điểu được tăng thêm một bậc.
Chính vì vậy, một bàn yến tiệc vô cùng phong phú đã nhanh chóng được ba đứa trẻ giải quyết. Cũng phải nói rằng bọn chúng đều ở tuổi mười ba, mười bốn là giai đoạn phát triển cho nên sức ăn của chúng nhiều hơn cũng là điều tự nhiên. Đối với một đầu bếp mà nói, niềm hạnh phúc lớn nhất là được các thực khách yêu thích các món ăn của mình. Chính vì vậy, thấy bọn trẻ như vậy Cao Lôi Hoa rất vừa lòng dù hắn vốn dĩ cũng không phải là đầu bếp gì cả.
Nhìn bộ dáng bọn nhỏ, Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng cười, buông đồ ăn trong tay xuống, sau đó nhìn Tĩnh Tâm.
Có thể nói, tư thế nàng bây giờ vẫn vô cùng tao nhã, giống hệt dáng điệu tầng lớp quý tộc phương Tây khi dùng cơm: chuẩn mực, tao nhã. Điều này khiến hắn cảm thấy ngắm nàng ăn cũng là một sự hưởng thụ.
Mất một lúc lâu Tĩnh Tâm mới giải quyết được một phần món canh gà đại bổ. Với sức ăn của nàng mà nói thì bình thường chỉ một phần của bát canh này không thể ăn hết được. Không biết Cao Lôi Hoa đã làm như thế nào mà khi mới nếm đã thấy hấp dẫn, dù món ngon nàng vẫn dùng thường xuyên. Nhưng đây có thể nói là một trong những món ngon nhất mà nàng đã thưởng thức.
Nhưng có điểm đặc biệt ở món canh gà này là Tĩnh Tâm càng ăn càng thấy ngon hơn. Điều này làm cho Tĩnh Tâm nhớ lại khi mới gặp Cao Lôi Hoa, hắn mời nàng ăn món thịt nướng. Cảm giác khi đó cũng như thế này càng ăn càng thơm, càng ăn càng ngon, gần như làm Tĩnh Tâm không nỡ buông thìa xuống.
Cao Lôi Hoa đang cảm thấy rất vui vẻ bởi đồ ăn do hắn nấu được Tĩnh Tâm và bọn nhỏ ăn nhiệt tình như vậy.
Sau bữa tối, tất cả mọi người đều im lặng ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Bởi vì ăn rất no nên tạm thời là không vận động được.
Ngồi một lúc, Tĩnh Tâm đột nhiên nhíu mày.
Lúc này, Tĩnh Tâm không ngờ lại cảm thấy một cảm giác tê dại từ bộ ngực truyền đến. Ta sẽ không thực sự có sữa đấy chứ! Tĩnh Tâm nghĩ trong đầu, nàng cảm thấy có chút khó tin, bởi theo lý thuyết thì một cô gái như mình sao lại có thể có sữa được.
- Làm sao vậy? Có phải có cảm giác rồi ko?
Cao Lôi Hoa thấy Tĩnh Tâm nhíu mày liền khẩn trương hỏi.
Tĩnh Tâm nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó làm một động tác khiến Cao Lôi Hoa phun máu mũi.
Tĩnh Tâm càu mày, bàn tay mảnh khảnh đưa lên ngực, nắm lấy vú phải của mình, sau đó nhẹ nhàng bóp bóp vài cái. Loại cảm giác tê dại này Tĩnh Tâm chưa từng trải qua, điều này làm cho nàng cảm thấy cực kì tò mò.
- Ực.
Hai mắt Cao Lôi Hoa mở to nhìn Tĩnh Tâm.
Đột nhiên. Tĩnh Tâm cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Cao Lôi Hoa, đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp nhìn thẳng vào hai mắt Cao Lôi Hoa.
- Ha ha! Ta chỉ biết cảm giác như thế chắc chắn là có thể tiết sữa!
Cao Lôi Hoa không biết xấu hổ, tự nhiên nói tiếp:
- Mau mau, nhanh đi cho tiểu hài tử thử xem có thành công không!
Tĩnh Tâm gật đầu, chậm rãi đi lên trên lầu. Vừa đi Tĩnh Tâm vừa nghĩ mà buồn bực, vì sao chỉ một bát canh mà khiến cho nàng có loại cảm giác này? Chẳng lẽ thật sự sẽ tiết ra sữa sao?
Nhẹ nhàng ôm Kim Toa Nhi lên, Tĩnh Tâm cố gắng nhớ lại cảnh tượng phụ nữ cho con bú ngày xưa. Sau đó nàng nhẹ nhàng cởi vạt áo, đưa miệng Kim Toa Khi lên đầu vú của minh.
- Không?
Kim Toa Nhi mở mắt, nửa ngủ nửa tỉnh. Nhưng vừa nhìn thấy một cái núm vú xinh đẹp, liền không do dự ngậm lấy, dùng sức hút thật mạnh.
Hút thật lâu, Kim Toa Nhi nhíu nhíu đôi mày nhỏ, bởi vì nó không thấy có cảm giác ngọt lành trong miệng.
Tĩnh Tâm cũng nhíu nhíu mày, sau đó lấy bình sữa ở bên cạnh đưa vào miệng Kim Toa. Cuối cùng khép áo lại rồi ôm nó đi xuống lầu.
Xuống dưới lầu, Tĩnh Tâm liền đi tới chỗ Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa thấy Kim Toa Nhi đang ở trong lòng Tĩnh Tâm, sau đó lại thấy bình sữa trong miệng nó.
- Thế nào? Vẫn không thành công sao?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi.
Tĩnh Tâm gật đầu, nàng thật có chút cảm giác thất vọng. Vừa rồi, khi cho Kim Toa Khi ngậm đầu vú của nàng, nàng thật sự có cảm giác hạnh phúc.
- Không có việc gì, hôm nay mới là ngày đầu tiên mà vú đã có cảm giác như vậy thì đã là thành công bước đầu rồi!
Cao Lôi Hoa an ủi nói:
- Yên tâm, chỉ cần có Cao Lôi Hoa ta ở đậy, nhất định có thể làm cho nàng cảm nhận được hạnh phúc làm mẹ! Canh gà vẫn có tác dụng, về sau mỗi ngày ta đều nấu cho nàng bồi bổ. Ngoài ra ta sẽ tìm thêm một số dược liệu nữa, ta còn nhớ rất nhiều thứ có thể tăng khả năng sinh sữa!
Cao Lôi Hoa tin tưởng nói với Tĩnh Tâm.
Chẳng qua, mãi cho tới sau này mỗi khi Cao Lôi Hoa nhớ tới việc này liền không biết nên khóc hay nên cười. Bởi vì hắn vất vả làm canh gà, thuốc bổ, lại đều là phạm vào sai lầm. Bởi vì Tĩnh Tâm không phải không thể sinh ra sữa mà là chưa tới thời kì!
Tĩnh Tâm nghe Cao Lôi Hoa nói xong, liền gật gật đầu, rồi nhẹ nhàng cười với hắn. Nụ cười này hoàn toàn khác so với trước kia hoàn toàn xuất phát từ nội tâm.
Nhìn Tĩnh Tâm xinh đẹp tươi cười, Cao Lôi Hoa không khỏi sửng sốt, lập tức hắn quyết tâm tìm sẽ tìm được dược liệu, không vì cái gì khác mà chính vì Tĩnh Tâm cười trông giống như là một thiên sứ vậy.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hknmt_th
Dù Tĩnh Tâm đã dùng món canh gà đại bổ nhưng tác dụng không được như mong muốn. Điều này khiến Cao Lôi Hoa hầu như cả ngày đều vắt óc suy nghĩ xem trên địa cầu còn có phương pháp nào làm lợi sữa nữa không. Chỉ tiếc là dù hắn còn nhớ rất nhiều bài thuốc nhưng các dược liệu cần thiết thì ở thế giới này lại đều không có. Quyển sách dạy nấu ăn dài dằng dặc mà hắn cố nhét vào đầu, vậy mà bây giờ bẩy phần đã trở thành vô dụng.
- Hôm nay lại đọc thử xem thế nào.
Tay trái lật trang giấy lên Cao Lôi Hoa liền rút ra một tờ có viết:
- Món Bạch tuộc hầm với chân giò heo, nguyên liệu: Bạch tuộc 150g, chân giò heo một cái. Cách nấu đem bạch tuộc cắt thành miếng nhỏ, chân giò chặt thành 6~8 khối, sau đó cho cả vào nồi, thêm nước vừa đủ, đun với lửa lớn đến khi chín nhừ.
Đọc xong Cao Lôi Hoa nghĩ ngay đây chính là một món ăn bổ sữa cho các sản phụ mới sinh con. Xem ra hắn thật sự muốn Tĩnh Tâm được thỏa nguyện là một bà mẹ thực sự.
- A, bạch tuộc ở kinh thành có thể mua được.
Cao Lôi Hoa nhìn dòng nguyên liệu hô nhẹ. Hắn đã nhìn qua bạch tuộc ở thế giới này vài lần, tại kinh thành cũng có bán thứ này. Nhưng có điều lại được gọi là 'cá nhiều chân'. Hắn cũng đã ăn thử, có thể nói giống y như bạch tuộc ở địa cầu.
Chân giò heo? Đây mới là vấn đề lớn, Cạo Lôi Hoa đến giò vẫn chưa xác định được nơi này có tồn tại heo hay không. Bởi hắn chưa từng nhìn thấy ai bán thịt heo ở thế giới này.
"Xem ra lại phải tới khu rừng vậy. Hy vọng có thể tìm được một con." Cao Lôi Hoa thở dài, hiện tại đó là hy vọng duy nhất, nếu trong rừng mà không có thì chỉ có nước dùng tiếp món canh gà.
- Tĩnh Tâm, tôi phải ra ngoài có chút việc! Buổi tối sẽ trở về!
Cao Lôi Hoa chuẩn bị một số thứ cần dùng, nói lên trên lầu với Tĩnh Tâm, rồi đi về phía rừng rậm.
Lúc này, Tĩnh Tâm đang ngồi ở trên giường, tiểu Rudolph cùng Kim Toa Nhi đang ngủ.
Nhưng có điều nếu để Cao Lôi Hoa nhìn thấy cảnh này có thể khiến hắn ngất ngay tại chỗ.
Tĩnh Tâm đang dùng một tay mân mê bầu vú của mình. Mấy ngày nay do uống canh gà, tuy vẫn chưa ra sữa nhưng cảm giác tức ngực thì càng mãnh liệt hơn. Đặc biệt là do các bài thuốc đặc dụng nên vòng ngực của nàng bây giờ hấp dẫn hơn rất nhiều.
Tĩnh Tâm miệng nở một nụ cười nhẹ, sữa không có nhưng vòng ngực to thêm vẫn là một chuyện tốt hiếm có.
Giống như lần trước, Cao Lôi Hoa thoải mái đi từ bìa rừng vào. Vì khu rừng này nằm gần đế đố của đế quốc Quang Minh nên không có ma thú tồn tại. Nếu có cũng chỉ là mấy con tiểu ma thú hoàn toàn vô hại, ở sâu trong rừng thì mới có vài con lợi hại hơn một chút. Còn siêu cấp ma thú thì chắc chắn không bao giờ thấy. Kẻ nào nói ở đây có thì khẳng định là nói khoác không biết đằng nói.
Cao Lôi Hoa nhanh như chớp chạy một vòng quanh khu rừng. Lập tức khiến cả kim rừng trở nên náo loạn.
Đây là kiến thức sơ đẳng của một thợ săn. Nếu muốn bắt được con mồi phải nắm rõ tập tính của nó, biết được nó hay trú ngụ nơi nào trong khu rừng. Nhưng có điều, hắn làm sao biết được tính nết của bọn heo này, trước ở trên địa cầu heo đều được nuôi công nghiệp, làm gì có tập tính hoang dã.
Điều duy nhất hắn nhớ là loài heo rất thích dũi đất, cho nên hắn liền tìm đến một rậm cỏ lớn, hy vọng có thể gặp được con nào đấy. Chỗ này cũng khá rộng và lý tưởng cho những chú heo đến để hoạt động.
Ngay từ lúc chạy như điên xung quanh khu rừng, Cao Lôi Hoa bỗng đột nhiên cảm nhận được từng đợt xung điện cảm xúc truyền đến mà lại là tình trạng buồn bực.
Vốn dĩ là dị năng nhân lôi điện bậc bẩy, Cao Lôi Hoa có thể cảm nhận được những xung điện cảm xúc từ xung quanh dù rất nhỏ. Điều này khiến hắn cảm thấy thiên nhiên thật kì diệu, từng cây cỏ cũng đều có những xung nhịp cảm xúc thuộc tính mộc, thủy, hỏa, phong, lôi.
Tuy rằng chưa thể giao tiếp nhưng vào nhưng thời điểm đặc thù Cao Lôi Hoa đã có thể cảm nhận được một ít xung điện cảm xúc, giống như tình trạng hiện tại vậy.
"Phát sinh chuyện gì? Sao lại khiến bọn chúng buồn bực?" Cao Lôi Hoa liền đưa tay ra, ở trên tay hắn suất hiện một tầng lôi quang mờ ảo không ngừng lấp lánh rồi bỗng nhiên hướng về một phía rừng cây um tùm!
"Là hướng kia sao?" Cao Lôi Hoa ngẩng đau nhìn về phía rừng cây, chỗ đó mây đen đang chầm chậm tụ lại. Cao Lôi Hoa hít một hơi, sau đó cẩn thận che dấu hô hấp.
Xác định chắc chắn mình không dễ bị phát hiện, Cao Lôi Hoa nhanh chóng bay đến địa phương kì quái phía trước.
Cẩn thận tiến lại, Cao Lôi Hoa nhanh chóng tìm được một chỗ nấp thuận lợi trên một tán cây cổ thụ rồi quan sát phía dưới.
Cao Lôi Hoa ngạc nhiên vui mừng ở phía dưới chính là thứ hắn đang đi tim! Một con heo với quang điện lấp loáng bao phủ toàn thân, so với heo địa cầu to lớn hơn rất nhiều, nhưng nhìn bề ngoài thì vẫn giống nhau!
Trong lòng Cao Lôi Hoa như muốn hét lên! Nhìn con heo này, hắn chỉ thiếu nước lệ nóng lưng tròng! Bộ dáng quen thuộc nhé, ngay cả tiếng kêu cũng giống nhau. Cao Lôi Hoa đột nhiên nổi hứng muốn hát bài ca kinh điển: Heo~ Cái mũi của ngươi có hai cái lỗ~~.
Thực ra, đây chính là con heo "Cuồng Bạo Thất Cách", ma thú bậc trung. Không có gì nguy hiểm, hơn nữa chỉ số thông minh cực thấp, dễ dàng bị bắt. Tuy giai cấp không cao nhưng ma tinh của chúng lại có tác dụng rất lớn, là một trong những vật liệu tốt nhất dùng để viết ma hệ lôi pháp.
Chính vì vậy, trước kia người ta điên cuồng truy bắt chúng, thiếu chút nữa thì "Cuồng Bạo Thất Cách" bị tuyệt chủng dù chúng là ma thú có khả năng sinh sản mạnh nhất trong các ma thú bậc trung.
Hiện tại, 'Cuồng Bạo Thất Cách' là một ma thú hiếm thấy, chỉ bắt gặp ở những nơi hoang sơ trong rừng sâu.
Nói tóm lại, Cao Lôi Hoa chẳng may chó ngáp phải ruồi, ngay cả ma thú thưa thớt như vậy mà hắn cũng bắt gặp được.
- Ha ha! Heo nhỏ, chờ Cao đại gia ta sao!
Cao Lôi Hoa vui vẻ cười, nhìn chòng chọc vào 'Cuồng Bạo Thất Cách'! Sau đó nhanh như chớp chuẩn bị giáng một kích giết chết con heo phía trước.
- Ha ha! Cho ngươi đi đầu thai này!
Cao Lôi Hoa hét lớn một tiếng, đánh về phía con heo!
Nhưng đúng lúc đó, một đạo quang điện mãnh liệt đã hình thành ở trên không, giáng thẳng xuống chỗ con heo.
Càng khéo léo là vừa lúc Cao Lôi Hoa đánh tới, cả người hắn đang chắn ở trước. Kết quả đạo quang điện mạnh mẽ liền trút cả lên người hắn.
- Á, không thể nào!
Cao Lôi Hoa rên rỉ kêu, vì vui quá mà quên mất. Rõ ràng là cảm thấy lôi điện mới gây phiền toái cho hắn, không ngờ lại không xét tới điểm này. Lôi điện mà sắp gây phiêu toái chính là đạo quang điện mạnh mẽ này sắp đánh xuống.
- A! Sao lại là con người?
Một ông lão tay cầm pháp trượng từ phía sau thân cây đi ra nhìn Cao Lôi Hoa kinh ngạc kêu lên.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hknmt_th