Trong lúc Việt và Nam đang chìm trong giấc ngủ say thì Đình Hiếu đang điên cuồng cố gắng gia tăng sức mạnh của mình. Hắn đang tập luyện trong một căn phòng kín với lão già quái dị nọ. Theo bài tập của lão già thì hiện tại hắn đang luyện tập về khả năng kiểm soát nguồn sức mạnh tiềm tàng bên trong cơ thể, đồng thời tìm cách đẩy nó lên tối đa. Trước lúc chưa có sức mạnh, Việt đánh bại hắn thì hắn chỉ đành cam chịu nhưng bất ngờ có được dị năng làm sự xấu xa trong hắn bùng lên, hắn quyết tâm giết Việt bằng được; mạnh thêm chút nữa, hắn lại muốn lật đổ Tuấn để có quyền lực, hiện đã mạnh đến thế này thì hắn còn tham lam nhiều thứ hơn nữa. Nói cách khác, sức mạnh của hắn càng khủng khiếp, tham vọng của hắn càng điên cuồng, bóng tối đã nuốt chửng tâm trí hắn mất rồi.
Trong căn phòng của lão già bây giờ, hai mắt Đình Hiếu đỏ ngầu, trên tay hắn xuất hiện một quả cầu tím lớn, thỉnh thoảng còn xuất hiện một vài tia điện phát ra những tiếng lẹt xẹt. Theo thời gian, quả cầu điện dần dần rút nhỏ lại và khuôn mặt Đình Hiếu trở nên vặn vẹo méo mó, hắn nghiến răng đếm từng số:
- 70... 75... 78... 8...1...
Hắn chưa kịp đếm số tiếp theo, đột nhiên quả cầu tím phình to lên rồi bất ngờ nổ tung, áp lực của vụ nổ toả ra, hất tung cả người Đình Hiếu bay vèo về sau đập mạnh vào bức tường khiến bụi sơn rớt xuống lả tả. Trên bức tường đã có vài vết nứt, tay áo Đình Hiếu bị xé rách tan nát. Đình Hiếu phun ra một hộc máu, hắn chống tay gắng gượng đứng dậy, miệng văng tục:
- Con m* nó! Nén ép năng lượng vẫn không thể vượt mức tám mươi mốt phần trăm. Grừ, nếu không phải vì dính một quyền của thằng khốn đó thì giờ đâu vất vả như thế này. Hự, m* nó, vết thương lại toác ra nữa rồi.
Đình Hiếu dựa vào tường thở dốc, tay trái ôm lấy ngực trái, miệng tiếp tục chảy máu, nhưng Đình Hiếu lại bật cười đầy dữ tợn:
- Nhưng chỉ cần từng đó thôi, tao cũng có thể biến mày thành cát bụi... khục khục khục... Quốc Việt, mày cứ đợi đấy... khục khục khục...
Hai bàn tay Đình Hiếu siết chặt, mảnh tường vỡ ở trong tay hắn bị bóp nát bấy. Lão già đứng xem nãy giờ thì mỉa mai hắn:
- Hừ, dục tốc bất đạt, sao mày hấp tấp vậy hả? Tưởng luyện nén ép năng lượng giống như ăn cơm, một hai ngày là xong ư?
Đình Hiếu hừ một tiếng:
- Lão già, ông còn cách nào giúp tôi tăng sức mạnh nhanh hơn cách luyện nén ép năng lượng này không?
Lão già trả lời:
- Cách thì không phải là không có. Nhưng cách đó vô cùng nguy hiểm, mười phần chết chín, phương pháp với thương thế hiện tại của mày thì phương pháp đang luyện là tối ưu nhất rồi.
Đình Hiếu nói ngay lập tức:
- Tôi muốn luyện theo cách thứ hai.
Cứ dựa theo tính tình của tên Hiếu thì điều này dường như đã hoàn toàn nằm trong dự đoán của lão già, ông ta cảnh cáo hắn:
- Ranh con, mày hãy suy nghĩ thật kỹ đi, một khi đã chọn cách đó là không thể quay lại được nữa.
Đình Hiếu nghe thế cười rộ lên:
- Ha ha ha, không liều mạng sao có thể trả thù, lão già, có gì... tôi tự chịu trách nhiệm... khục khục khục...
Hắn há to miệng cười lớn làm ảnh hưởng đến vết thương ở bụng và lưng nên lời của hắn nói bị ngắt quãng. Lão già còn nghi ngờ, hỏi thêm một lần:
- Mày muốn liều mạng thật không đấy?
- Khục khục... Lão già, ông nhiều lời quá đấy, ông có dạy tôi không thì bảo... khục khục...
- Dạy, tất nhiên là dạy, đợi vết thương của ngươi hai ngày sau tốt hơn chút nữa thì chúng ta sẽ bắt đầu.
Lão già vừa gật đầu liên hồi vừa cười. Ánh mắt lão tà lóe lên vẻ gian xảo giống như vừa chơi thành công người khác một vố vậy.
...
Vào buổi sáng, chị gái của Nam bận công việc ở công ty nên nhờ cậu đi mua hộ cho chị gái vài món đồ rồi đưa đến công ty. Vì không biết chỗ nào bán những đồ mà chị gái cần nên Nam phải vừa đi vừa tìm cửa hàng có bán. Đương đi trên đường đột nhiên một luồng gió mạnh và sắc bén như dao thốc tới sau lưng Nam. Cảm giác gần như bản năng của một cao thủ võ công đã cho Nam biết mình bị tập kích. Nhưng cậu lâm nguy không loạn, cậu lập tức nghiêng người sang bên rất nhanh để tránh sát chiêu bất ngờ của đối phương.
Tuy tránh được kiếp nạn, song Nam vẫn cảm nhận kình lực cực mạnh vụt qua sát bên tai, cả người run lên vì rét lạnh, suýt nữa là bị chiêu tấn công của đối phương cắt đứt luôn tai trái. Đồng thời với lúc tránh được sát chiêu, Nam cố mường tượng tư thế của kẻ địch hiện tại, sau đó vận công vào tay phải rồi đánh một chưởng đến bụng của kẻ đánh lén. Kẻ đánh lén Nam không ngờ là Nam có thể tránh được, thậm chí có thể đánh trả một chưởng, hắn không khỏi thốt lên câu “giỏi” trong khi tay hắn thì vẫn phóng chưởng tới.
Song chưởng đụng nhau bật ra tiếng vang lớn, lực phản chấn chỉ làm thân hình của kẻ đánh lén rung rinh chút ít, còn Nam thì hất bay về sau gần hai mét. Nam tự biết mình không phải đối thủ của kẻ trước dẫu hai bên chỉ mới “chào hỏi” một chiêu thôi; cậu mượn lực đẩy về thi triển khinh công xoay người bỏ chạy.
Khinh công của Nam quả thật đáng được xếp vào hàng đệ nhất, loáng cái đã không thấy bóng dáng của Nam đâu nữa, gã đánh lén chỉ còn biết bất lực đứng nhìn theo. Gã ta rõ rang khá ngạc nhiên khi thấy tuyệt kỹ khinh công này của Nam. Gã đứng ở đó lẩm bẩm tự nói một mình: “Ái chà! Không ngờ tuyệt kỹ đó vẫn còn hiện diện trên thế gian, thằng ranh đó không đơn giản.” Có rượt theo Nam nữa thì cũng không đuổi kịp, gã suy ngẫm một lúc rồi bỏ đi và quyết định bỏ qua việc tìm hiểu thông tin về Nam, bởi dù sao Nam cũng chả liên quan gì đến gã cả, mà kể ra thực lực của Nam còn chưa đáng để vào mắt gã. Âu đây cũng là cái may mắn của Nam.
Nam chạy thẳng một mạch đến khi cảm giác không bị truy sát nữa thì mới dừng lại thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy hai bên giao đấu rất nhanh, cậu không kịp thấy được mặt của gã ta, có điều cậu khẳng định được gã vừa đánh lén mình chính là gã người châu Á mình theo dõi hôm qua bởi sát khí hai lần giống hệt nhau. Võ công của gã này chắc có lẽ bà Mai mới có thể so sánh được. Nghĩ tới chuyện nhanh như vậy mà gã ta đã tìm ra được mình, Nam sợ hãi đến toát mồ hôi hột. Chẳng qua thấy kẻ địch dư sức giết chết mình mà gã ta không truy cùng diệt tận thì cậu cũng tạm hiểu vừa rồi chỉ ngẫu nhiên đụng mặt nhau trên đường mà thôi. Nam chỉ hi vọng gã đó sẽ bỏ qua cho mình và nguy hiểm này sẽ không liên lụy đến chị gái mà thôi.
Bỗng chị gái của Nam gọi đến nhắc nhở đưa đồ đến, Nam thở hắt ra một hơi để lấy lại tinh thần, sau đó tiếp tục tìm kiếm cửa hàng để mua đồ. Kế đó Nam đi đến công ty của chị gái, cô tiếp tân xác định Nam đúng là em trai của sếp mình thì mới hướng dẫn cho Nam đi lên gặp sếp. Đi đến trước văn phòng của chị gái rồi gõ cửa, nghe tiếng chị đáp lại thì mở cửa bước vào. Vừa vào phòng, thấy một người ngồi đối diện với chị gái thì bật thốt lên:
- A anh Việt, sao anh lại ở đây?
Việt thấy Nam xuất hiện thì cũng ngạc nhiên không kém:
- Ơ Nam, em đến đây... A, em chính là em trai mà chị Tuyền vừa nhắc đến sao?
Nam cười lớn:
- Ha ha ha, dạ vâng, đúng là quả đất tròn, không ngờ lại gặp anh ở đây.
Việt đâu ngờ chủ của công ty Tuyền Khoa mà anh đang muốn hợp tác lại là chị gái của người đã cứu mạng mình. Cổ đông công ty Hừng Đông đi cùng Việt để bàn chuyện hợp tác chỉ ngồi im quan sát, còn Tuyền thì tò mò hỏi Việt:
- Ủa, hóa ra hai người các em quen nhau hả?
Việt gật đầu đáp:
- Dạ vâng, Nam với em chỉ mới quen nhau hai hôm trước thôi. Khi đó em đang gặp chút khó khăn, may sao đúng lúc Nam vô tình chạy lại giúp đỡ, ai ngờ Nam là em trai chị.
- Dạ đúng vậy.
Nam gật đầu khẳng định lời của Việt. Thanh Tuyền à lên như vỡ lẽ ra cái gì đó:
- Ra là thế, thảo nào tối qua Nam trở về nhà muộn.
Nam để ý thấy trên bàn chị mình đầy giấy tờ công việc thì hiểu Nam và chị mình đang bàn chuyện làm ăn nên nói:
- Đồ chị nhờ em mang tới rồi đây. Em biết giờ chị và anh Việt bận việc nên xin phép rời đi.
Tuyền thầm hài lòng trước thái độ biết điều của Nam. Nam chuyển đồ đã mua sang cho Tuyền và quay sang nói tiếp với Việt:
- Anh cứ tiếp tục công việc đi nhé, xong rồi liên lạc với em, em có vài thứ muốn nói với anh.
Việt thấy ánh mắt của Nam khác lạ thì hiểu Nam có chuyện quan trọng muốn gặp mình, Việt gật đầu đồng ý. Nam nói xong thì lịch sự chào đoàn người công ty Hừng Đông một câu rồi rời khỏi công ty. Tiếp theo Nam đi loanh quanh khu vực gần công ty của chị gái, tìm được một quán café thì tiến vào gọi nước rồi ngồi đợi Việt.
Nam ngồi uống nước hồi lâu thì Việt gọi. Nam bắt máy, nói cho Việt địa chỉ quán café cậu đang ngồi. Việt nhanh chóng tìm thấy quán đó, Việt ngồi xuống đối diện với Nam và nói:
- Hồi nãy anh thấy em hơi khác thường? Có gì quan trọng lắm phải không?
- Dạ vâng... à, anh uống gì để em gọi?
- À anh uống café đen không đường không đá.
- Ô ghê vậy ta...
Nam quay sang bảo với cô nhân viên phục vụ đang đứng chờ bên cạnh:
- Cho một café đen không đường không đá đi...
- Dạ vâng... hai anh đợi một chút... sẽ có đồ uống ngay ạ...
Cô bé nhân viên phục vụ nhìn Việt với ánh mắt hiếu kỳ một cái rồi xoay người đi lấy đồ uống. Quán này là quán café hạt nguyên chất, những khách đến uống café ở đây gọi thức uống khẩu vị giống Việt gần như chẳng có ai, chả trách cô bé nhân viên đó có thái độ hơi bất nhã như vậy. Bắt gặp ánh mắt của cô gái, Việt chỉ cười cười cho qua. Cô bé nhân viên phục vụ đi rồi thì Nam nói nhỏ với Việt:
- Anh Việt này, tối qua em đã thấy lại tên sát thủ đó.
Nghe được câu nói của Nam, sắc mặt của Việt trở nên nghiêm trọng, anh hỏi lại:
- Em thấy hắn ở đâu thế?
Nam trả lời:
- Dạ tối qua em đang đi chơi thì vô tình bắt gặp hắn ở đài phun nước. Em tò mò có bám theo hắn một lúc.
- Hắn có phát hiện ra em không?
Nam lắc đầu:
- Dạ hắn không phát hiện ra em nhưng gã đi cùng hắn thì có.
Việt ngạc nhiên:
- Có người đi cùng hắn nữa sao?
- Dạ vâng, hơn nữa... à cám ơn chị...
Nam tiếp lấy ly café từ tay cô nhân viên phục vụ. Cậu chỉ hơn mười tám tuổi, gọi cô nhân viên phục vụ là chị cũng hợp lý, còn Việt thì bật cười trước cách xưng hô thú vị này của Nam. Việt nhấp một hớp café, cảm thụ hương thơm cùng vị đắng ngắt của café nguyên chất thấm vào từ từ, đủ loại cảm xúc hỗn tạp nổi lên trong lòng, quyện lẫn vào nhau. Anh nghe Nam nói:
- Sao anh lại thích uống kiểu café này nhỉ? Nó đắng chát khó uống như vậy cơ mà?
Việt cười cười:
- Em không thấy ly café kiểu này không khác gì cảm xúc con người hay sao? Một ít đắng, một ít chua chát và hình như có cả một ít ngòn ngọt ở cuống họng... hà hà hà, em cứ tập uống thử xem, có lẽ sẽ thích đấy.
Việt đặt ly café xuống rồi giải thích cho Nam. Cô bé nhân viên đứng gần đó hầu như nghe được, lấy thấy vẻ mặt Việt mang theo chút đau thương, cô không khỏi quan sát Việt một lúc lâu, trong lòng có chút tò mò và si mê. Việt bỗng rùng mình như thể bị ai theo dõi, anh bèn quay đầu nhìn thì thấy cô gái đang hướng mắt về phía bàn của anh. Cô gái bị phát hiện, mặt hơi đỏ lên, vội vàng liếc sang bàn khác như thể mình không cố ý vậy.
Việt chẳng quan tâm cô gái đó làm gì mà trở lại đề tài trước đó:
- Em kể tiếp đi, hai gã đó ở đài phun nước rồi sao nữa?
Nam không kể chi tiết mà chỉ nói tóm lược cho Việt hiểu:
- Em thấy hắn đi cùng một người châu Á nữa, chắc cũng là một tên sát thủ nữa. Em bám theo bọn chúng vào một căn nhà, em nghe lén được một chút thì bị phát hiện, thiếu chút nữa là bỏ mạng rồi. Gã người châu Á rất mạnh, cả anh và em hợp lại dốc toàn lực ra đánh hắn e rằng cũng chưa chắc thắng được.
- Cái gì? Em nói thật đấy chứ.
Việt giật mình kinh hãi, tin tức này quả thực là một cú sốc lớn đối với Việt, nhất thời Việt ngồi ngây người ra. Nam im lặng suy ngẫm vài phút, quyết định không kể cho Việt biết chuyện mình bị đánh lén sáng nay. Nam nhắc nhở Việt:
- Anh phải cẩn thận đấy, từ nay ra đường nhớ chú ý trước sau, giờ không chỉ là một mà những hai tên sát thủ đang nhằm vào anh đấy, đặc biệt là gã người châu Á kia.
Việt gật đầu:
- Ừ, cảm ơn Nam đã thông báo tin này cho anh biết. Bản thân em cũng phải cẩn thận, rất xin lỗi vì đã lôi em vào mấy chuyện phức tạp này.
Nam bật cười:
- Có gì đâu mà anh phải xin lỗi, là em tự nhảy vào tham gia rắc rối chứ có phải anh kéo đâu.
Việt nghe vậy thì thở dài, không biết nói gì hơn. Bầu không khí tự dưng trở nên u ám, nặng nề. Chợt Nam nhận được một tin nhắn của ai đó, cậu mở ra xem, sau đó thì nói với Việt:
- Ấy, chị của em bảo em đến gặp chị ấy có chút việc, em xin phép em đi trước. Bữa này em mời anh nước.
- A, chú có việc thì cứ đi đi, anh còn ngồi đây thêm một lúc nữa mà, cứ để đó anh.
- Có gì đâu, em nói bữa này em mời mà, chúng ta còn gặp nhau nữa, anh lo gì không có cơ hội trả tiền, hà hà. Thôi em đi đã, tạm biệt anh.
Nam nhất quyết không chịu, đứng dậy ra quầy tính tiền. Việt cũng không tiện tranh giành nên đành gật đầu đồng ý, dù sao cậu ta vẫn là em trai của chị Tuyền, lần sau mời cậu ta cũng được. Nam rời khỏi quán café rồi thì Việt lấy điện thoại ra gọi cho Thương:
- Alo, tôi có chuyện quan trọng muốn báo cô biết đây?
- Ồ, có gì mới à?
- Phải, thêm một tên sát thủ nữa vừa xuất hiện, hắn ta đi cùng kẻ bữa trước tôi đã nói với cô đấy.
- Anh nói thật đấy à? Nếu quả có một sát thủ thứ hai nữa thì trong thành phố lại xuất hiện thêm một mục tiêu của bọn sát thủ nữa.
Việt ngạc nhiên khi nghe lời vừa rồi của Thương:
- Ủa! Sao cô lại nói có thêm một mục tiêu? Không phải bọn chúng nhắm đến tôi à?
Thương đáp:
- Phải, giới sát thủ có một nguyên tắc là không giành các bản hợp đồng của nhau. Các sát thủ trong cùng một tổ chức thì lại càng không thể tranh giành một mục tiêu, ai phải lo phần người đó. Cho nên anh chỉ là mục tiêu của một kẻ duy nhất mà thôi.
Việt chưa tin lắm, bèn hỏi lại:
- Có ngoại lệ không?
- Không có, trừ phi một sát thủ nhận hai nhiệm vụ mà một trong hai bị chậm quá lâu thì một sát thủ khác trong cùng tổ chức có thể lấy một cái và kẻ còn lại bắt buộc phải nhường lại. Tất nhiên việc nhường nhiệm vụ phải có được sự đồng ý của ông chủ tổ chức sát thủ đó.
Việt nghe xong thì tâm trạng nhẹ bớt phần nào:
- Nói như vậy thì tôi chắc ít nguy hiểm hơn rồi. Mà này, tên sát thủ vừa xuất hiện còn mạnh hơn tên kia nữa, nói thật, tôi e là dù hai lần tôi cộng lại cũng chưa chắc nằm phần thắng đâu.
Tin này thật sự có sức nặng, Thương im lặng khá lâu rồi mới đáp lại:
- Mọi chuyện có vẻ nghiêm trọng hơn tôi nghĩ, tôi sẽ liên lạc với đồng nghiệp của tôi xem có tin gì mới không rồi sẽ báo lại cho anh biết.
- Được thế thì hay quá, tôi chờ tin từ cô.
- Ừ, tôi cúp máy đây.
Thương ngắt cuộc gọi với Việt xong thì bấm một dãy số khác rồi gọi đi. Bên kia nhanh chóng bắt máy:
- Alo, chào em.
- Chào anh, anh Vũ này, em có một chuyện muốn hỏi thăm anh đây.
- Ừ anh cũng đoán được, em gọi anh giờ này thì sự việc không bình thường chút nào.
- Anh hiện đang ở châu Âu phải không?
- Ừ, chuyện của em liên quan cả đến bên này à?
- Dạ không, nhưng bên này xuất hiện hai tên sát thủ, một là David, gã thứ hai sát thủ hàng cấp cao, thậm chí có thể mạnh hơn cấp vàng xa nữa kìa.
- Ồ, sao trùng hợp thế, anh cũng vừa nhận được tin liên quan đến sát thủ từ phía hình cảnh quốc tế, họ nói khả năng rất lớn là một trong tứ đại sát thủ nhận nhiệm vụ nào đấy ở châu Á. Anh đối chiếu với tin chỗ em thì có thể là chính xác đấy.
Thương không khỏi sốt sắng, giọng nói bắt đầu gấp gáp:
- Anh đoán là ai trong số đó? Sát thủ cấp cao đó là theo nguồn tin em nhận được thì là người châu Á.
- Người châu Á sao?
Gương mặt của người tên Vũ bên phía châu Âu hiện vẻ lo âu:
- Nếu quả đúng như tin em có thì gã sát thủ nọ rất có thể là sát thủ đứng đầu trong bốn người, là Vô Diện Sát Thủ.
- Là hắn ư? Anh khẳng định chắc chắn không đấy?
Danh tiếng của Vô Diện Sát Thủ cực kỳ ghê gớm, mặt mũi của hắn ta như thế nào thì không một ai biết, cho dù có biết thì cũng đã nằm dưới ba thước đất trước khi kể lại cho người khác rồi. Bản thân Thương không phải là đối thủ của hắn ta nên kinh hãi là điều tất nhiên. Người tên Vũ ở đầu bên kia trả lời:
- Mặc dù anh chưa từng đối mặt trực tiếp với Vô Diện Sát Thủ nhưng anh có thể lường được một phần nào đó sức mạnh của hắn. Vì vậy anh mong em điều tra gì thì điều gia, quan trọng nhất là đừng đối đầu trực tiếp với hắn. Đợi anh về nước rồi chúng ta cùng bàn bạc kế hoạch.
- Mấy nhiệm vụ của anh xong rồi hay sao mà có thể trở về nhanh thế?
- Ừ, hai nhiệm vụ kia đã hoàn thành tốt, cái còn lại cũng gần xong rồi. Hiện tại anh đã có những tin chính xác về Ô Long Đao, không bao lâu nữa sẽ có nó trong tay để mang về.
Thương không khỏi vui mừng:
- Vậy tốt quá, khi nào về anh gọi em trước.
- Ừ, lại có tin về Ô Long Đao nữa, anh phải đi đã, có tin gì về Vô Diện Sát Thủ thì cứ nhắn sang cho anh.
- Dạ vâng, em cúp máy đây.
Biết sắp tới Vũ sẽ qua giúp một tay, Thương cảm thấy áp lực đã nhẹ đi một chút. Thương nhắn tin trấn an Việt. Cô không nói rõ tên tuổi Vô Diện Sát Thủ cho Việt hau mà chỉ bảo Việt không cần quá lo lắng, tạm thời tên sát thủ cấp cao này sẽ không xen vào.
Việt rời khỏi quán café thì đi đến bệnh viện nơi ông Tâm đang được chữa trị. Hôm nay là ngày ông Tâm được cho phép ra viện, Việt không thể không để thăm ông ấy. Khi Việt đến phòng bệnh thì người nhà ông Tâm đã sắp dọn xong đồ đạc của ông ấy rồi, càng bất ngờ hơn Việt gặp được cô bạn cùng lớp là Hằng, bạn thân của Ngọc. Hằng thấy Việt xuất hiện thì rất vui mừng mà nói:
- A Việt, gần một năm rồi mới gặp lại bạn đấy.
Việt cười cười chào cô ấy:
- Ừ, đúng là cả một năm rồi, mình rất vui khi thấy bạn đấy. Dạo này bạn khỏe không?
Hằng trả lời:
- Mình vẫn khỏe, còn bạn, bao lâu nay bạn đi đâu mà lại bảo lưu kết quả ở trường thế?
- À gia đình ở quê có vài chuyện quan trọng cần mình xử lý nên mới xin bảo lưu kết quả thôi.
- Ra vậy, giờ bạn ở đây rồi thì chắc qua hè thì bạn quay lại đi học rồi nhỉ?
- Ừ, từ giờ mình có thể yên tâm học tập rồi, chắc sau này phải nhờ Hằng với các bạn trong lớp hỗ trợ bắt kịp tiến độ rồi, bạn không phiền chứ?
Hằng nghe vậy chỉ cười cười chứ không đáp. Việt nhận ra nụ cười có chút buồn bã thì lấy làm kỳ, bèn hỏi:
- Sao thế? Sao bạn không nói gì?
Ngọc đứng bên cạnh im lặng nghe Việt và Hằng cười nói với nhau thì trong lòng cô bỗng lại cảm thấy có chút ghen tuông khó hiểu, có lẽ là bởi cô mơ hồ nhận ra được Hằng nhìn Việt với vẻ khác thường. Cho nên khi nghe câu hỏi vừa rồi của Việt cô không nhịn nổi nữa mà trả lời thay Hằng luôn:
- Hằng sắp đi du học rồi, cô ấy không thể giúp bạn học tập nữa đâu.
- Thế à? Tiếc thật nhỉ.
Việt thở dài, cảm giác hơi hụt hẫng, chả phải anh có tình cảm đặc biệt gì với Hằng mà bởi vì hai người là bạn bè, dù gì anh và Hằng cũng có một khoảng thời gian thường xuyên nói chuyện với nhau như đôi bạn thân, thậm chí học cùng nhau, rồi cả lúc Hằng giúp anh giải quyết vấn đề tình cảm giữa anh và Ngọc trước đây nữa. Đột ngột nhận được tin báo một người bạn tốt phải đi xa, ai cũng sẽ đều có tâm trạng giống Việt. Chẳng qua Việt đã trải qua nhiều chuyện phức tạp hơn thế này nhiều nên đều giữ tâm tư trong lòng không lộ sắc thái trên mặt; có thể khiến Việt mất bình tĩnh có lẽ chỉ có ba mẹ Việt và hai cô gái là Ngọc và Quỳnh mà thôi.
Ở bên này Hằng thấy vẻ mặt của Việt vẫn lãnh đạm thì không khỏi buồn bã và thất vọng, cô nghĩ bụng: “Mày nghĩ gì vậy hả Hằng? Anh ấy và Ngọc đã là một cặp rồi, đừng hi vọng gì nữa.” Hằng âm thầm hít sâu một hơi, đè nén tình cảm bản thân vào sâu tận đáy lòng rồi chuyển sang chủ đề khác:
- Hôm nay Việt đến đây chắc để thăm chú Tâm phải không?
Việt gật đầu:
- Phải, mình biết sáng nay chú ấy được ra viện nên ghé qua xem có gì giúp được việc gì không.
Việt quay đầu sang hỏi Ngọc:
- Em đã báo cho chú Phương sáng nay ba em sẽ ra viện chưa?
- Rồi, chú ấy sẽ qua đây ngay.
Ngọc cố gắng trả lời dịu dàng với Việt để Hằng không nhận ra điều bất thường, chỉ là Ngọc vẫn chưa thể quay trở lại với cách xưng hô “anh... em” với Việt như trước kia nên mới trả lời ngắn gọn như vậy. Tâm tình của Ngọc thế nào Việt hiểu rõ, Việt cũng không để cô phải rơi vào tình huống khó xử nên đi đến chỗ ông Tâm hỏi thăm ông ấy, một bên hỏi một bên gật cho mau qua thời gian. Mấy phút sau thì ông Phương xuất hiện, tiếp theo thì mọi người trong phòng bệnh bắt đầu đưa ông Tâm ra viện.
- Việt, cậu lại đây tôi có vài điều muốn nói.
Ông Phương cố ý đi tụt lại phía sau để bắt chuyện với Việt. Ông hạ giọng xuống nói nhỏ:
- Tên Hiếu dạo này có động tĩnh gì không?
Việt đáp:
- Dạ không ạ, cháu nghe Ngọc nói thì ba ngày nay hắn không đến lớp học, ở ngoài trường cháu cũng không thu được tin gì của hắn, cứ như hắn đã mất tích luôn vậy ạ.
- Thế lại càng phải đề phòng kỹ hơn, tình trạng của hắn ta bây giờ chính là khoảng lặng trước cơn giông.
- Cháu hiểu ý chú rồi, có điều những đồng bạn của cháu giờ không còn ai nữa, cháu rất khó lưu ý đến chú Tâm, e rằng việc bảo vệ ông ấy phải trông cậy vào chú đấy ạ.
Ông Phương hiểu ý những đồng bạn của Việt chính là thế lực xã hội đen mà Việt tham gia lúc trước. Ông trợn mắt lên nhìn:
- Điều này là tất nhiên, nhưng mà cậu đừng tưởng qua mặt được tôi, những kẻ đó đều đã được cậu cho giải tán hòng tránh tội. Hừ, tôi tạm thời không truy cứu chuyện này, nhưng nếu tôi phát hiện cậu làm ra cái gì phi pháp thì đừng trách tôi nặng tay.
Việt cười như mếu:
- Chú à, bản thân cháu cũng muốn thoát ra nên cháu chẳng muốn gây dựng thế lực nữa đâu. Mấy người đấy cũng vì miếng cơm manh áo hoặc bị hoàn cảnh đưa đẩy nên mới rơi vào vũng nước đó, cháu nghĩ tốt nhất là trả họ về với cuộc sống thường nhật.
- Hừ, tôi hiểu khá rõ cậu đang toan tính thứ gì, lừa tôi vô ích thôi. Nhưng suy nghĩ đó của cậu tính ra cũng không phạm pháp nên tôi có thể tha thứ. Qua mặt tôi được một lần chứ không qua được lần hai đâu, cậu liệu hồn đấy.
Việt vui vẻ nói:
- Dạ để họ có chỗ làm ăn chính đáng là việc nên làm mà chú, còn hơn là để họ lông bông khắp nơi gây loạn ạ.
- Không thể nào xóa triệt để xã hội đen nhưng tuyệt đối không thể để xã hội đen có tổ chức lớn mạnh. Cậu là người cá biệt nên tôi phải có các phương thức đối xử bất bình thường với cậu.
Nói chuyện với những cảnh sát tinh minh như ông Phương, Việt toát cả mồ hôi lạnh, chẳng đối đáp gì được, chỉ còn nước cố nặn ra nụ cười đáp lại. Ông Phương thấy răn đe Việt đủ rồi mới đổi hướng khác:
- Tôi nghe Thương nói lại là tên sát thủ tiếp theo đã xuất hiện, cậu bị hắn đánh lén hai ngày trước.
Việt nghĩ bụng: “Thương không nói cho chú ấy biết có đến hai tên sát thủ chắc là không muốn chuyện phức tạp. Nếu cô ta không muốn nói thì mình cũng chả dại mà khai ra làm gì.” Việt bèn đáp:
- Dạ vâng, may là cháu lại thoát nạn. Nhưng bây giờ cả tên sát thủ và Đình Hiếu giờ đều không có tung tích nên cháu rất lo.
Ông Phương leo lên xe ngồi ngay ngắn rồi nói:
- Không phải chính cậu cũng nói tên sát thủ bị nội thương ư? Lo gì chứ, mà hơn nữa cũng sắp có viện binh cho cậu rồi.
Gia đình của ông Tâm thì ngồi trên xe khác, còn Quỳnh cũng không tiện ngồi xe với Ngọc nên đi cùng Việt. Việt ở phía đối diện ông Phương, nghe thấy thế thì ngạc nhiên:
- Ơ có viện binh nữa ạ? Sao Thương không nói với cháu nhỉ.
- Chắc con bé bận chưa kịp nói.
- Cháu nghĩ cô ta cố tình quên, mà cái gì đến nó phải đến, có lẽ đúng như chú nói, lo cũng vô ích.
Hai người nói với nhau bằng giọng khá nhỏ, song Quỳnh ở sát một bên cũng nghe được một ít nội dung, loáng thoáng vài từ sát thủ, nội thương, viện binh nên cô không hiểu rõ lắm. Việt phát hiện dường như Quỳnh bắt đầu chú ý vào cuộc đối thoại giữa anh và ông Phương nên lập tức ngừng lại và lảng sang chuyện khác:
- Dạ chú Phương này, giờ chú Tâm đã khỏe mạnh bình thường rồi, cháu có thể trở về trường đi học lại được chưa ạ?
Ông Phương gật đầu:
- Cậu có thể đi học lại bình thường rồi đấy, tuy chưa thể bắt hung thủ ngay nhưng dù gì thì cậu cũng đã được chứng minh là vô tội rồi. Có điều, tôi nhắc nhở cậu sau này phải làm việc đàng hoàng một chút, đừng để người ta hãm hại cậu nữa.
Việt gật đầu:
- Dạ vâng, cháu biết rồi ạ.
Quỳnh nghe được câu nói của ông Phương thì sực nhớ lại mối hận thù giữa Việt và người đàn ông trung niên kia. Quỳnh biết mối hận thù này đâu dễ gì mà hóa giải, lòng cô trở nên trĩu nặng, trên gương mặt hiện lên vẻ lo âu và buồn bã. Thần sắc bất thường của Quỳnh tất nhiên không thoát khỏi hai mắt của ông Phương, ông nghĩ bụng: “Chắc chắn cô gái này có biết điều gì đó về Việt nên mới thành ra như vậy, phải làm sao để cô bé tiết lộ cho mình biết đây.”
Việt không hề hay biết ông Phương đang tìm cách thông qua Quỳnh để có thể thu thập thông tin về mình. Việt quay sang nói với Quỳnh:
- Nghỉ hè rồi mà sao em không về quê? Anh nhớ năm ngoái thì hình như em cũng ở lại thành phố có đúng không nhỉ?
Quỳnh hiểu hàm ý của Việt thế nào, nhưng cô làm sao bỏ đi được trong khi Việt đang ở trong tình cảnh hiện tại cơ chứ. Lần trước sau khi đánh nhau với lão già kia, Việt bị trọng thương đến mức thổ huyết đã khiến cô sợ đến tái xanh mặt mày; hận thì hận mà thương thì vẫn thương, cô vẫn không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Bởi vậy cô lắc đầu đáp lại:
- Hè này tôi có dự định làm thêm ở đây nên sẽ không về quê nữa.
Việt im lặng, thầm than thở trong lòng: “Cớ gì em lại ngoan cố như vậy chứ, anh đã làm em và Ngọc vô cùng đau khổ, sao không bỏ đi luôn đi, còn bên cạnh anh ngày nào hai em sẽ gặp nguy hiểm ngày ấy. Anh phải làm sao để hai em phải tránh anh thật xa đây? Thằng Hiếu khốn kiếp, chỉ vì mày, tất cả chỉ vì mày...” Việt thật sự muốn đánh chết tên Hiếu sau những gì hắn ta gây ra cho mình, hai nắm đấm Việt siết chặt, da tay đỏ bừng lên như bật ra cả máu tươi.
Cơn ho của ông Phương kéo Việt tỉnh lại, Việt vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc. Lúc này Quỳnh đang cúi đầu ngẫm nghĩ cái gì đấy nên không phát hiện tâm tình bất ổn vừa nãy của Việt. Còn ông Phương thì càng khẳng định Việt còn che giấu ông chuyện khác nữa ngoài chuyện mấy tên sát thủ. Bằng vào trực giác và kinh nghiệm nhiều năm của bản thân, ông Phương suy đoán chuyện này có lẽ cũng chẳng tốt lành gì, thậm chí liên quan đến những vấn đề thù hằn cá nhân.
May mắn là xe đã chạy đến trước cổng nhà của ông Tâm, Việt cùng hai người cảnh sát mặt thường phục nhanh chóng bước xuống ô tô rồi đưa mắt quan sát mọi thứ xung quanh kiểm tra có ai theo dõi không. Đảm bảo tất cả đều an toàn xong, Việt mới quay đầu lại ra hiệu với ông Phương tiến hành các bước tiếp theo. Ông Phương hỏi Việt:
- Cậu không đi vào trong à?
Việt đáp:
- Dạ cháu không vào trong đâu ạ, chú cứ tiếp tục làm việc đi ạ.
Ông Phương lắc đầu ngán ngẩm:
- Hầy, chuyện thanh niên các cậu thật phức tạp quá, nhưng các cô cậu làm gì thì làm nhưng đừng để ảnh hưởng đến những người xung quanh.
- Dạ vâng, cháu cam đoan với chú sẽ không xảy ra việc gì ngoài ý muốn đâu ạ.
- Cậu nhớ kỹ điều đã nói hôm nay đấy.
- Dạ. Thôi cháu còn có chút việc nên cháu xin phép ạ.
Việt thấy mọi thứ ở đây đã được an bài tốt rồi nên kiếm cớ rời đi, ông Phương cũng không tiện giữ Việt ở lại. Việt tiếp tục đi đến công ty Hừng Đông. Tuy bây giờ Việt đã thuộc hàng lãnh đạo của công ty nhưng thực sự thì Việt có rất ít kinh nghiệm ở lĩnh vực này. Bởi vậy, nhân khoảng thời gian nghỉ hè ở trường, Việt đã quyết định làm thực tập sinh trong Hừng Đông với ý muốn sẽ tích lũy được những kiến thức thực tế để phục vụ công việc sau khi tốt nghiệp đại học. Vai trò cổ đông của Việt chỉ có tầng hội đồng quản trị mới biết, còn nhân viên công ty thì không, chuyện Việt xuất hiện tại công ty cũng không gây ra dị nghị gì cả.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, loáng cái thì trời đã tối. Việt ở phòng buồn chán không có gì làm, bèn lôi mấy bộ phim tải về ra xem. Khi sắp đến giờ hẹn của mình và Nam thì Việt nhắn tin về địa điểm chỗ tỷ thí cho Nam, sau đó nai nịt gọn gàng rồi chạy đi.
Việt tưởng với khinh công của mình thì sẽ có mặt ở chỗ hẹn trước Nam, nào ngờ Việt vừa đến nơi thì Nam cũng xuất hiện cùng lúc. Việt giơ ngón cái lên khen ngợi:
- Khinh công của chú mày khá đấy, thấy chú mày như vậy, anh rất mong chờ cuộc tỷ thí này của chúng ta đấy.
Nam bật cười:
- Ha ha, em cũng thế, anh tuy giỏi võ nhưng chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
- Ha ha ha, nói nhiều vô ích, vào trận thôi.
Việt khuỵu người xuống, chuyển sang tư thế phòng ngự. Nam không đợi được nữa, cậu quát lớn một tiếng rồi tung mình nhảy vọt tới, tay phải đánh một chưởng đến ngực của Việt. Chưởng lực ập tới rất mạnh, Việt không dám đánh chính diện mà nghiêng người sang bên rồi vung tay trái đánh trả một quyền.
...
Ở đồn cảnh sát, ông Phương đang cầm một sấp tài liệu đọc chăm chú, gương mặt lộ vẻ vui mừng. Ông quay sang nói với Thương ngồi ở phía đối diện:
- Cháu đưa tới những chứng cứ này rất kịp thời, số chứng cứ này cộng thêm tài liệu của Việt thì chúng ta có thể chính thức bắt cha của Đình Hiếu về quy án được rồi.
Ông Phương lập tức đứng dậy, triệu tập thêm vài người cấp dưới nữa và cùng Thương lên xe đi đến nhà của Đình Hiếu. Cha mẹ Đình Hiếu đang xem phim trong nhà, bỗng dưng thấy cảnh sát đến hỏi thăm thì hoảng hốt, có điều hai người làm ăn gian dối bao lâu, nay có biến cố cũng không đến mức bấn loạn. Họ cố tạo vẻ trấn định mời ông Phương cùng các cảnh sát vào trong nhà, sau đó hỏi:
- Xin hỏi các vị đến nhà chúng tôi có chuyện gì không?
Ông Phương thấy tay mẹ Đình Hiếu rót nước mời mình mà vẫn không hề run rẩy thì không khỏi thán phục tố chất tâm lý của hai người này, mặc dù bọn họ đã làm những chuyện phạm pháp. Mà lúc bên ngoài ông không thấy đèn tầng hai bật sáng, khi vào nhà cũng không bắt gặp Đình Hiếu, ắt hẳn Hiếu không ở nhà, vậy cũng tránh được một vài phiền toái không đáng có. Ông Phương trả lời câu hỏi của mẹ Đình Hiếu:
- Mấy ngày trước cảnh sát chúng tôi đã nhận được một số chứng cứ phạm pháp liên quan việc làm trong công ty của ông bà, cho nên tối nay đến đây để xác thực tính đúng đắn. Đây là những chứng cứ đó...
Ông Phương đưa tập tài liệu trong tay cho đối phương, đồng thời nói tiếp:
- Ông bà hay đọc chúng rồi đưa ra những chứng từ được nhắc đến trong này để chúng tôi xác nhận nó có phạm pháp hay không.
Cha Đình Hiếu cầm lấy tài liệu mở ra đọc. Đọc qua một trang thì sắc mặt của ông ta thoáng thay đổi, thêm một trang thì ông ta không thể giữ bình tĩnh được nữa. Từ sau khi hay tin tên Tuấn bị bắt thì ông ta đã có những bước chuẩn bị trước cho chuyện bị cảnh sát thăm hỏi; những tưởng các phi vụ làm ăn phi pháp trong này vốn đã được giấu kín mọi bề, ông ta ngờ đâu cảnh sát vẫn moi ra được, thậm chí vài lần hợp tác vô cùng bí mật với công ty Thiên Hạ của Tuấn cũng được nhắc tới rõ ràng bên trong tài liệu. Ánh mắt ông ta bắt đầu lộ ra vẻ kinh hãi. Ông Phương vừa quan sát thần sắc của hai vợ chồng họ vừa nói:
- Ông bà cũng đã đọc rồi, mời ông bà đưa ra những chứng từ liên quan, sau đó thì cùng tôi về đồn cảnh sát để chúng tôi tiếp tục công tác điều tra.
Cha Đình Hiếu đáp:
- Những chứng từ này tôi đã để ở công ty rồi, hiện tại trong nhà tôi có rất ít, hầu như không có liên quan.
Giọng nói của ông ta đã yếu ớt hơn rất nhiều, trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi. Ông Phương cười thầm trong bụng, ông Phương nói:
- Vậy thì tạm thời thì vợ ông sẽ theo chúng tôi về đồn trước, còn ông sẽ cùng vài người của tôi đến công ty lấy các chứng từ, sau đó trở về đồn giao chứng từ cho tôi, hi vọng ông bà phối hợp tốt với công tác điều tra.
- ...Được rồi, mời các vị cùng tôi đến công ty.
Cha Đình Hiếu do dự giây lát rồi phải gật đầu. Chuyện đã đến nước này, ông ta cũng không thể chạy trốn được nữa, chỉ còn nước phối hợp với cảnh sát, đành phải thay lại quần áo rồi bắt đầu thực hiện theo đề nghị của cảnh sát. Đình Hiếu lúc này đang tu luyện dị năng với lão già quái dị nọ, hoàn toàn không hay biết cha mẹ mình đã bị cảnh sát dẫn về đồn điều tra. Trong đầu hắn hiện tại chỉ có suy nghĩ phải giết bằng được Việt.
Đình Hiếu vung tay bắn hai quả cầu điện vào bức tường trước mặt, một tiếng nổ kinh khiếp vang lên, sức mạnh của hai quả cầu làm bức tường vỡ tung thành từng mảng lớn.
- Ha ha ha, đã luyện thành, Quốc Việt, mày tới số rồi, ha ha ha.
Nhìn thấy kết quả ghê gớm mà bản thân tạo ra thì tên Hiếu bật cười đầy khoái trá, sự điên cuồng tràn ngập trong hai mắt hắn ta.
- Chỉ tạm thôi, tuy chưa thật sự vừa lòng lắm nhưng chừng này cũng đã đủ cho mày giết được tên ranh con kia rồi. Này, mày đang làm gì thế hả?
Hiếu trả lời:
- Tôi đang gọi cho ba mẹ xin phép về trễ... quái lạ, sao cả ba và mẹ đều không bắt máy vậy nhỉ? Không biết có chuyện gì không đây?
Hiếu gọi thêm vài lần nữa vẫn không được. Lão già nói:
- Vậy mày về nhà xem thế nào đi. Hôm nay luyện tới đây thôi.
Hiếu cất điện thoại rồi nói:
- Thôi khỏi, ba mẹ tôi không có chuyện gì đâu, chắc họ đang bận việc, vốn dĩ bình thường họ vẫn hay như thế, chúng ta luyện tiếp. Lão già, chiêu này tôi đã luyện xong, ông dạy chiêu tiếp theo đi.
Lão quái nhân lắc đầu:
- Xong thì xong nhưng mày vẫn chưa thành thạo và cũng chưa phát huy được hết uy lực. Lão không dạy chiêu mới, mày cứ tiếp tục luyện cái này đến khi nào phát ra sức mạnh gấp đôi hôm nay thì mới dừng lại.
- Ông giỡn hay thật vậy hả ?
- Là thật, đừng lắm lời nữa, tiếp tục luyện đi.
Hiếu không cãi lại lão quái nhân nên đành chấp nhận, song miệng lẩm bẩm văng tục một hai câu rồi mới tập luyện. Lão già cười khẩy và cảnh cáo hắn ta:
- Đừng tưởng lão đây không nghe mày đang nói bậy điều gì, liệu hồn thì luyện cho tốt, không thì mày tiêu đời đấy nhóc con.
Đình Hiếu cố nuốt cơn tức vào bụng mà tu luyện theo phương thức lão quái nhân dạy cho hắn.
...
Quay trở lại với cuộc tỷ thí giữa Nam và Việt. Trận đấu của hai người đã kéo dài hơn mười lăm phút rồi mà vẫn bất phân thắng bại. Hai người càng đánh càng hăng, quyền đi chưởng lại hoa cả mắt.
Nam quần áo dính đầy bụi, vài chỗ bị thủng nhiều lỗ nhỏ, tóc tai bù xù nhưng vẻ mặt vô cùng hưng phấn. Bên này Việt đánh xong bài Hổ Cốt Khiếu Trường Quyền thì tiếp tục thi triển Lão Mai Quyền để đối chọi với quyền pháp của Nam. Chưởng phong từ những đòn tấn công của hai người tỏa ra rát hết cả mặt, kình lực ào ào khiến cho bụi tung mù mịt.
Dẫu rằng đây chỉ đơn giản là một trận so tài hơn kém, hai người không đem những chiêu sát thủ ra sử dụng, song lúc giao đấu khó kìm nén được tâm tình, không tránh khỏi những lúc vô ý đẩy đối phương vào chỗ nguy hiểm, may mắn là đều có thể hóa giải được hết.
Qua thêm khoảng chục chiêu, Nam bỗng hét lớn, quyền tay phải đột ngột chuyển sang trảo, từ trên đánh chéo xuống rất nhanh, nhắm đến các yếu huyệt trước ngực Việt. Kình lực trên năm ngón tay cực kỳ ghê gớm. Việt vô cùng kinh hãi, quyền pháp của Nam từ chỗ biến ảo, hư hư thực thực bất ngờ biến thành độc địa, một chiêu đoạt mệnh làm Việt không kịp trở tay. Ngay sau đó Nam sực tỉnh lại thì hoảng hồn, muốn thu chiêu về nhưng không còn kịp nữa, chưởng lực đập thẳng lên người Việt. Việt hô lớn một tiếng, thân hình văng ngược về sau, còn Nam thì chau mày, tay hơi run run, chân loạng choạng bước lùi hai bước mới đứng vững. Nam hít sâu một hơi điều hòa lại chân khí, sau đó gãi đầu gãi tai nói với Việt:
- A, rất xin lỗi anh, anh có sao không?
Việt hít thở dồn dập một lúc mới từ từ đứng thẳng người dậy. Việt lắc đầu:
- Không sao, trong khi đánh nhau, dù “hữu nghị”, vẫn có thể lỡ tay chứ, điều này anh hiểu mà, chỉ cần em sau này chú ý hơn là được.
Nam gượng cười:
- Hà hà hà, em nhớ rồi, cũng tại lúc nãy hưng phấn quá nên không kiềm chế mà tung ra chiêu đó, suýt chút nữa là gây họa.
Việt vừa cầm áo lau mồ hôi và đất cát dính trên người vừa tiếp tục hỏi Nam:
- Chiêu vừa rồi của em lợi hại quá, tính sát thương rất cao, nó tên là gì thế?
Nam đáp:
- À, nó là một chiêu trong Hổ quyền, có điều nó không có tên. Chiêu này là tuyệt kỹ độc môn của em đấy, trước giờ rất ít khi em sử dụng đến nó, có ngờ đâu...
Việt ồ lên đầy kinh ngạc:
- Ái chà, không ngờ em cũng có một bộ Hổ quyền à. Uy lực của nó không hề kém cạnh Hổ quyền của anh, chiêu thức thì lại khác xa nhau. Võ công của các vùng miền đúng là mỗi nơi một đặc trưng riêng, anh mới biết trên lý thuyết, tối nay đã cảm nhận được điều này rồi.
Nam xoa bóp cổ và ngón tay bẻ khớp “rắc rắc” và nói:
- Mà anh Việt này, anh luyện cả ngạnh công phải không? Tuy chiêu vừa nãy của em đánh trúng anh nhưng năm ngón tay cũng bị đau đớn đấy.
Hiện tại Nam rất kinh ngạc. Cậu không ngờ một trảo có thể đánh nát một tảng đá của mình lại chỉ tạo ra năm đường xước trên ngực Việt, hơn nữa lại còn bị lực phản chấn ngược lại làm tay ngâm ngẩm đau.
- Làm gì có, anh chưa bao giờ luyện qua ngạnh công, có lẽ do em vẫn còn nhẹ tay đấy thôi, vừa nãy không phải là em thu lại phần lớn nội lực rồi sao.
Việt lắc đầu, sự thật quả là như vậy, ngoài cảm giác ngực chấn động khó thở, da bầm tím, chứ Việt biết mình không bị gì quá nặng. Bản thân anh cũng chẳng biết cớ gì lại như thế. Nam lại nói:
- Cũng không đúng, thực tế em chỉ thu lại chút ít mà thôi, anh không biết thật à ?
- Có lẽ là do anh...
Việt từ từ nhớ lại thời điểm nguy hiểm vừa rồi. Ngay tại khoảnh khắc đó, trong đầu Việt bỗng hiện lên đồ hình với cách vận hành chân khí quái lạ, chưa nhìn thấy bao giờ. Nó vừa giống Thuần Dương Công mà lại vừa giống môn thần công kia. Sau đó Việt theo bản năng di chuyển nội lực theo, không ngờ cách vận khí đó lại có thể cứu được Việt. giờ Việt có muốn vẽ lại đồ hình cũng đành chịu. Nam không tiếp tục gặng hỏi nữa vì cậu biết bất kỳ người nào đều có tuyệt kỹ độc môn của riêng mình. Việt thở hắt một hơi, ném mấy thứ đó ra khỏi đầu và nói:
- Chút vết thương này có đáng gì, Nam, chúng ta đánh tiếp đi.
Nhưng Nam lắc đầu:
- Sao cơ, còn đánh nữa ạ, thôi tạm dừng đi anh. Em thấy trời cũng muộn rồi, em phải trở về nhà. Hôm nay em đã đi chơi cả ngày rồi, không biết chị em tức giận đến thế nào nữa.
Việt cười lớn:
- Chú mày có võ công tuyệt thế trong người mà lại sợ vậy à?
Nam tỏ ra xấu hổ:
- Ây dà, quyền uy chị gái từ nhỏ anh ơi, muốn hết sợ cũng khó lắm. Em cứ nghĩ đến dáng vẻ tức giận của chị hai em là hai chân đã mềm nhũn ra rồi.
- Ha ha... được rồi, chúng ta về, ha ha ha...
Việt cười sằng sặc. Hai người lại thi triển khinh công về nhà. Lần này Việt vẫn cố gắng dùng hết khả năng để có thể vượt qua Nam, đáng tiếc, không thể thành công. Nam và Việt còn cách đích đến chừng trăm mét thì bỗng nhiên Nam chỉ sang bên kia đường nói:
- Anh Việt nhìn kìa, có kẻ đang định làm chuyện xấu với một cô gái.
Việt đứng lại nhìn qua thì thấy đúng là như vậy, bên đó có một cô gái đang bị tên côn đồ dồn vào góc đường. Đây là đường nhỏ khá ít người qua lại, ở chỗ cô gái thì lại tối om, nếu chỉ liếc mắt qua nhìn thì căn bản không phát hiện ra được điều gì. Việt nheo mắt quan sát kỹ hơn, lửa giận trong lòng hắn lập tức bốc ngùn ngụt, cô gái đó là Quỳnh, còn tên côn đồ không ngờ lại chính là tên Đình Hiếu khốn kiếp. Dù Việt không nghe được tên Hiếu nói gì nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì cũng hiểu hắn ta sắp sửa làm một điều tồi tệ với Quỳnh.
- Thằng ch*, nếu mày dám động đến cô ấy thì tao sẽ khiến mày chết không toàn thây.
Hai mắt Việt đục ngầu, Việt gầm lên một tiếng, lập tức vọt người đến, giữa không trung tung cước đánh xuống đỉnh đầu đối phương. Kình lực tạo thành tiếng gió rít ghê rợn. Đình Hiếu nghe thấy thế thì khựng người lại. Hắn quay đầu ra sau, thấy là Việt đang lao đến, không những không sợ hãi mà còn cười rộ lên, tay phải hắn nắm lại thành quyền đấm thẳng vào chiêu thức của Việt.
Quyền cước chạm nhau “bùng” một tiếng dữ dội, xen kẽ vào là những tiếng “xẹt xẹt” rợn người. Việt lợi dụng phản lực búng người lên cao, xoay hai vòng trong không trung rồi đáp xuống mặt đất đứng chắn trước mặt Quỳnh. Quỳnh thấy người đã cứu mình là Việt thì rất vui mừng, vội vàng chạy tới bên cạnh Việt. Việt trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào tên Hiếu thì hỏi Quỳnh:
- Quỳnh, em có sao không?
Quỳnh nép sau lưng Việt, toàn thân run rẩy. Cô nắm chặt cổ tay Việt, hai mắt đẫm lệ:
- Em... em sợ lắm.
Cô không khống chế nỗi tâm trạng của mình nữa mà bật khóc. Việt, trong lòng đau xót, vỗ vỗ tay trấn an cô:
- Không sao, không sao, giờ đã có anh ở đây rồi.
Đình Hiếu cười to, nói:
- Ha ha, yếu mà còn ra gió, vừa nãy trúng một quyền của tao nên bàn chân của mày đang rất đau đớn phải không?
- Anh...
Như Quỳnh nghe thế lại càng lo lắng, hai tay cô lại càng xiết chặt hơn. Việt lắc đầu cười, nhưng hai chân Việt đúng là nhức nhối. Một quyền của Đình Hiếu quả thật mạnh khủng khiếp. Lúc này Nam đã chạy tới chỗ Việt và Như Quỳnh đứng rồi hỏi:
- Anh Việt, tên đó là ai vậy, hắn và anh có mâu thuẫn à?
Việt gật đầu:
- Đúng thế, hắn tên Đình Hiếu, hắn là kẻ rất đáng sợ, em không nên đi tới gần hắn.
- Hừ, có gì đâu chứ, em sẽ cho tên khốn đó một bài học.
Nam nhìn Đình Hiếu hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, Nam tất nhiên chưa thấy được khả năng đáng sợ của Đình Hiếu nên mới mạnh mồm mạnh miệng như vậy.
Đình Hiếu nghe thế càng cười lớn hơn, hắn chỉ tay vào Đại Nam nói:
- Ha ha ha, lại thêm một kẻ không biết trời cao đất dày nữa, muốn cho tao bài học? Ha ha, tức cười quá, thằng Việt còn bị tao đánh cho thua liểng xiểng, huống gì một đứa vắt mũi chưa sạch như mày.
- Mày...
Nam giận đến tái mặt, định xông tới đánh nhau với tên Hiếu thì Việt đã kịp nắm lấy vai Nam giữ cậu ta lại. Việt nói:
- Dừng lại Nam, đừng hành động tuỳ tiện, đây là chuyện riêng giữa anh và hắn.
- Nhưng mà hắn...
- Đừng nói nữa, chuyện này anh có thể giải quyết được, em không cần nhúng tay vào đâu.
Nam vẫn ngoan cố muốn xông lên nhưng Việt quyết ngăn cản bằng được. Sau đó Việt quay sang bảo Quỳnh:
- Em về trước đi, có anh ở đây, hắn không dám làm gì em đâu.
Quỳnh biết mình có ở lại cũng không thể giúp được gì cho Việt nên phải gật đầu. Cô không nghĩ nhiều nữa, vội xoay người bước đi. Việt muốn đẩy Nam ra khỏi chuyện này nên nói:
- Nam, phòng trọ của cô ấy cách đây không xa, phiền em bảo vệ cô ấy một đoạn, còn tên này để anh lo.
Nam do dự hồi lâu rồi cũng đồng ý, dù gì để một cô gái chân yếu tay mềm như Quỳnh đi như vậy không ổn chút nào. Nam nhắc nhở Việt cẩn thận rồi đi theo Quỳnh. Việt biết phòng trọ của Quỳnh ở khá gần đây, mà chỉ cần chạy chừng bảy tám chục mét nữa là ra được đường lớn nên yên tâm là cô ấy đã an toàn. Hơn nữa, tiếp xúc với Nam suốt mấy ngày vừa qua, Việt tin nhân phẩm của cậu nhóc này rất tốt, có thể bảo hộ Quỳnh trở về. Đình Hiếu nhìn theo hướng đi của Quỳnh, bỗng dưng gằn giọng:
- Hừ, ba đứa chúng mày không kẻ nào được rời khỏi đây, đừng mong đứa nào chạy thoát khỏi đây.
- Hừ, tiếp chiêu.
Việt không để tên Hiếu có thời gian làm càn, Việt quát lớn, nhảy tới đánh một quyền vào giữa ngực kẻ địch. Đình Hiếu vung quyền đáp trả đòn tấn công của Việt, lại lấy cứng đấu cứng. Song quyền đập mạnh vào nhau làm cả hai chấn động toàn thân phải lùi về vài bước.
Đẩy lùi Việt về sau thành công, Đình Hiếu lập tức chạy vụt về hướng Quỳnh đang đi, tốc độ của hắn nhanh đáng sợ. Việt thấy thế bèn thi triển khinh công lao theo, kế đó Việt vận nội lực rồi nhảy vọt lên trên đầu đối phương rồi chập hai tay vào nhau chưởng thẳng xuống tên Hiếu. Kình lực mạnh mẽ như Thái Sơn áp đỉnh, nếu như tên Hiếu trúng phải đòn này, không nát óc cũng sẽ trở nên điên khùng.
Việt quyết bám đuổi không tha, Đình Hiếu tức tối, đánh vù vù ra hai quyền, ngờ đâu đó chỉ là hư chiêu của Việt, tay Việt vừa chạm vào quyền của tên Hiếu thì mượn sức mạnh kẻ địch lộn vòng về trước. Chân Việt chạm đất thì lại đá liên tiếp ba cước. Ba cước vừa nhanh vừa mạnh làm cho tên Hiếu phải lúng túng. Hắn ta không kịp chống đỡ, ngực bị trúng hai cước khiến hắn bật ngửa ra sau.
Việt chưa dừng lại, thân hình vừa rơi xuống đất, Việt đã lập tức đấm tiếp mười chiêu quyền hiểm hóc. Đình Hiếu bị Việt ép tới mức không thở được, Đình Hiếu quyết định bỏ qua việc đuổi theo Quỳnh mà đánh ngược trở lại Việt. Hắn ta đưa thân thể mình ra cố chịu mấy quyền của Việt để phản công. Ba quyền cực mạnh của hắn đã trúng Việt, trong không khí còn có cả tiếng xèo xèo của điện. Việt loạng choạng ôm ngực bước lùi về, mà tên Hiếu bởi bị Việt đánh rát nên nhất thời cũng không thể tấn công tiếp, đứng tại chỗ thở dốc.
Bây giờ thì Quỳnh đã chạy đi rất xa, dù muốn đuổi theo cũng không thể biết được Quỳnh đã chạy đi theo hướng nào. Việt khiêu khích tên Hiếu:
- Hê hê, đáng tiếc thật nhỉ, có lẽ ý đồ của mày bị phá sản rồi.
Hiếu lắc lắc cổ:
- Xem ra mày tiến bộ đấy, tao cũng có chút hứng thú.
Việt nhếch mép cười khẩy
- Mày thì có vẻ lại thụt lùi so với lần tập kích ở bệnh viện nhỉ? Kém đi nhiều.
Hiếu cũng không chối bỏ:
- Mày biết càng nhiều thì càng nhanh chết thôi.
- Giết được tao hẵng nói.
Việt cười lớn ba tiếng, đồng thời nhún chân nhảy lùi về hơn hai mét. Đình Hiếu tưởng Việt muốn bỏ trốn nên lao theo, tay trái vung quyền đánh tới, những tia điện chạy dọc theo cánh tay của hắn trông rất đáng sợ. Việt biết chiêu này khủng khiếp thế nào nên không dám đối kháng trực diện mà thi triển nhu quyền trong Lão Mai Quyền gạt đi, Việt vừa đánh vừa nói:
- Vậy tức là mày chính là kẻ khiến chú Tâm phải hôn mê suốt mấy tháng qua? Và mày cũng là kẻ đánh lén ở cuộc gặp mặt ngày ấy, khiến anh Thành Hưng bỏ mạng?
Vốn dĩ với những người có công lực như Việt thì mở miệng nói trong khi giao đấu là điều tối kỵ vì sẽ làm chân khí thất thoát, nhưng hiện tại Việt đang đối phó với tên Hiếu bằng cách tránh nặng tìm nhẹ nên có thể nói được. Còn tên Hiếu hoàn toàn dựa vào sức mạnh cơ bắp và dị năng của hắn nên hắn có thể trả lời Việt một cách thoải mái trong khi vẫn liên tục ra đòn:
- Đáng khen cho mày suy đoán được tường tận như thế. Không sai, chuyện ông Tâm do tao làm, cả gã Thành Hưng nữa, nếu tối đó tao không ra tay thì hắn ta thoát rồi.
- Khốn kiếp! Chú Tâm có thù oán gì với mày chứ?
- Ông ta cản đường làm ăn của ba tao, hơn nữa mày phá đám chuyện của tao với con ả Ngọc đó. Tao phải trả thù...
- Vậy mày chắc chắn chính là kẻ đã giết con mụ Tuyết và tên Thiên, không có kẻ nào có khả năng dùng điện như mày.
hắn ta gầm lên:
- Phải, bất cứ kẻ nào cản đường tao đều phải chết.
Vì đánh mãi mà vẫn không thể gây tổn thương cho Việt, tên Hiếu dường như đã điên tiết rồi, hắn ta tăng thêm sức mạnh vào hai quyền, Việt dù vừa đánh vừa tránh né nhưng vẫn dường như vẫn cảm giác khắp người run rẩy vì điện phóng ra từ tên Hiếu. Tên Hiếu thấy Việt cứ đánh mãi như thế thì khinh bỉ:
- Đừng tưởng tao không biết mày đang có ý đồ gì, muốn dùng những lời tao nói để tố cáo tao sao? Ha ha, mày chết thì tố bằng mắt...
Khuôn mặt Đình Hiếu trở nên dữ tợn, đòn đánh càng điên cuồng gấp bội, Việt bắt đầu tức ngực khó thở. Việt bèn nhún mình ra sau hơn hai mét và cười lớn:
- Muốn giết tao? Xem mày có khả năng đó không?
Việt nói xong thì quay người rồi thi triển khinh công lao vọt đi. Nhưng tên Hiếu cũng chẳng kém cạnh, hắn ta thấy Việt bỏ chạy thì chỉ cười khẩy rồi lập tức truy đuổi sát nút như hình với bóng. Trời đã tối nên Việt dốc hết sức mà chạy, tốc độ nhanh như tên bắn. Chỉ là Đình Hiếu còn ghê gớm hơn, chỉ bảy, tám phút sau thì hắn ta đã vượt lên và đứng chắn trước mặt Việt. Hắn ta gằn giọng:
- Thằng khốn, mày chạy không thoát khỏi tao đâu.
Hoàn toàn ngược với suy nghĩ của Đình Hiếu, Việt bất ngờ bật cười:
- Ai nói tao muốn bỏ chạy?
Đình Hiếu nghe thì ngớ người ra, có điều khi hắn quan sát chung quanh thì hiểu được ý đồ của Việt. Hóa ra Việt dẫn hắn chạy đến chỗ đất hoang thường dùng luyện công để có thể đánh nhau tự do hơn. Đình Hiếu mỉa mai Việt:
- Thế này cũng hay, không ai xuất hiện ở đây, ha ha ha, mày chọn chỗ chôn cho mày tốt lắm.
Việt không nói gi mà ngưng thần vận nội lực chuẩn bị phát động tấn công. Sức mạnh của Đình Hiếu rất đáng sợ, tốt nhất nên tiên hạ thủ vi cường. Bên kia, một quả cầu điện bắt đầu xuất hiện trên tay tên Hiếu, mắt hắn cũng dần chuyển sang màu tím. Đột nhiên hắn chẳng nói chẳng rằng phóng một quả cầu đến Việt, loáng một cái đã đến trước mặt Việt. Việt giật mình, vội nhảy lên tránh. Quả cầu điện đập xuống đất tạo thành tiếng nổ đinh tai nhức óc, chỗ đất đấy bị lõm xuống và nứt toác ra.
“Nhanh quá!” Thấy thế tấn công của kẻ địch mà Việt thất kinh. Anh chưa kịp làm gì thì một quả cầu nữa bay tới. Anh dùng tay đẩy từ dưới lên hất nó đi nhưng bản thân cũng bị sức ép của nó đẩy rơi xuống.
“Ầm!” Cây to phía sau bị quả cầu đánh tan nát một nửa thân, khói đen bay mù mịt. Việt nhanh chóng bật dậy nhưng Đình Hiếu thì đã không thấy đâu nữa.
“Nguy rồi!” Việt thầm hô không hay. Việt định đưa tay đánh một chưởng về sau nhưng Đình Hiếu đã giáng một quyền cực mạnh vào lưng Việt trước khiến Việt choáng váng nằm gục xuống. Đình Hiếu đá thêm một cái, Việt vội vàng chưởng mạnh hai tay xuống dưới, lợi dụng phản lực từ mặt đất vọt người tới khiến chân của Đình Hiếu chỉ đá vào khoảng không. Đình Hiếu hừ một tiếng, tập trung năng lượng tạo quả cầu điện để phát động một đợt tấn công mới.
Khoảnh khắc sinh tử không thể quan tâm thủ đoạn tốt xấu, Việt lập tức dúi mũi chân xuống đất rồi hất tung lên. Đất cát bay về phía tên Hiếu làm mặt mũi hắn bị mờ đi. Hắn buộc phải dừng việc tích tụ quả cầu điện để che mắt, nếu không thì hắn sẽ gặp nguy hiểm. Muốn ít cát bụi bay qua kẽ tay làm mắt tên Hiếu cay xè, Việt nhân cơ này, cầm lấy một cành cây dài nằm trên đất, liên tục đánh ra những chiêu hiểm hóc ngăn không cho Đình Hiếu có đủ thời gian tích tụ sức mạnh. Chiêu thức hư hư thực thực, biến ảo khôn lường, nhằm vào những điểm yếu trên người tên Hiếu mà phát công, kình lực ào ạt như cuồng phong bạo vũ. Tên Hiếu vì hai mắt bị bám đầy cát nên chống đỡ rất lúng túng, trên người đã trúng khá nhiều gậy của Việt. Có điều tên Hiếu giống như đã luyện thành thân thể bất hoại vậy, Việt chỉ có thể gây ra những vết thương ngoài da cho hắn mà thôi.
Đình Hiếu trong lòng vô cùng tức giận, hắn không ngờ mình lại có thể bị Việt ép tới mức như thế. Bản thân lại trúng thêm một gậy vào bả vai, tên Hiếu điên tiết gầm lên một tiếng, nguồn sức mạnh dị thường trong cơ thể hắn ta đột nhiên tăng vọt, cây gậy trong tay Việt bị sức ép mãnh liệt từ hai phía làm cho gãy đôi, những chiêu thức tấn công của Việt bị phá tan, tên Hiếu vung quyền đánh tới tấp lên ngực Việt. Việt cắn răng tụ kình lực vào tay rồi phóng phần còn lại của cây gậy đi. Hai tiếng hét đau đớn đồng thời vang lên.
Việt hứng gần hết tất cả đòn tấn công của tên Hiếu nên đầu váng óc hoa, thân thể văng ra sau và rơi mạnh xuống đất, hơn ba bốn phút mà vẫn không thể gượng dậy nổi. Bên Đình Hiếu cũng bị mảnh gậy đập mạnh vào Thái Dương làm hắn tối tăm mặt mày, có điều hắn thật sự mạnh hơn Việt nhiều nên nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Đình Hiếu đi đến chỗ Việt nằm cười khoái trá. Hắn chỉ tay vào Việt nói:
- Ha ha ha, Việt, giờ mày đã là cá nằm trên thớt, hôm nay chính là ngày giỗ của mày...
Đình Hiếu vừa nói vừa tích tụ hai quả cầu điện trên hai tay. Việt giờ vẫn đang không ngừng run rẩy vì bị giật từ điện năng ẩn chứa trong những quyền của Đình Hiếu, một sức mạnh thật khủng khiếp. Những đòn tấn công vừa rồi chỉ tiêu hao một phần nhỏ sức mạnh của tên Hiếu, hai quả cầu điện càng lúc càng lớn, đốt cháy không khí xung quanh tạo thành những âm thanh xèo xèo đầy ghê rợn.
Nghĩ tới những điều sắp sửa xảy ra, sắc mặt của Việt tái hẳn đi. Anh quả thật không ngờ chỉ mấy ngày mà tên Hiếu có thể mạnh đến mức này, đáng tiếc toàn thân vô lực, Việt chỉ đành giương mắt nhìn.
- Yên tâm đi, tao không để mày chết sớm đâu, phải cho mày hưởng thụ mùi vị địa ngục trần gian, ha ha ha, quả đầu tiên...
Tay Đình Hiếu phóng một quả xuống. Quả cầu điện lao thẳng vào mặt Việt, Việt kinh hoàng, vội nghiêng người sang bên, may sao tránh được. Chẳng qua cầu điện chạm đất thì phát nổ dữ dội, sức ép phóng ra hất văng Việt ra xa gần ba mét. Việt thoát một chiêu làm Đình Hiếu hơi ngạc nhiên. Hắn nói:
- Không ngờ mày vẫn tránh được, đúng là tao quá xem thường mày.
Việt hự một tiếng rồi phun ra ngụm máu lớn. Tên Hiếu nhìn Việt với vẻ tàn đọc, hắn từ từ bước tới, quả cầu điện thứ hai lại chuẩn bị phóng đến.
“Chó chết! Lúc này lại bị xung đột nội lực, mình chết thật rồi.” Việt than thở trong lòng. Thì ra trước đó Việt vận chân khí quá độ khiến hai môn thần công bắt đầu đối chọi lẫn nhau nên bây giờ khi vừa vận tiếp nội công lên thì toàn thân đau đớn vô cùng. Việt đau đến mức co rút người lại, nhất thời để tử huyệt lộ ra. Đình Hiếu tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội, lập tức phóng cầu điện rồi tay kia đánh một quyền thẳng tới ngực Việt.
Việt trúng cả hai đòn thì kêu lên thê thảm, người văng lên không rồi rớt bịch xuống đất, miệng lại hộc liền mấy ngụm máu lớn, da thịt đỏ rực như màu máu. Việt nằm co giật trên mặt đất vì điện giật, hơn nữa chân khí đã bắt đầu chạy tán loạn trong. Luồng khí nóng của Thuần Dương Công vốn bị Việt áp chế giờ bùng lên mãnh liệt rồi nhanh chóng lan toả đến mọi ngóc ngách của kinh mạch, đối chọi dữ dội với luồng chân khí của thần công kia. Nếu là bình thường, Việt ngồi xuống vận công một hồi là có thể hóa giải được. Hiện tại thì lấy thời gian đâu cho Việt thực hiện nữa đây. Không chỉ có thế, mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn khi cả hai luồng chân khí chảy cuồn cuộn qua các đường kinh mạch rồi cùng đổ vào huyệt Đản Trung ở ngực. Chân khí chất đầy trong huyệt Đản Trung đánh nhau kịch liệt khiến lồng ngực Việt căng lên, đau đớn như muốn nổ tung thành từng mảnh.
Đình Hiếu nhìn thấy Việt nằm run rẩy liên tục rên rỉ đau đớn trên mặt đất thì cười lên hô hố:
- Ha ha, giờ chết của mày đã điểm...
Đình Hiếu tiếp tục tụ sức mạnh, quả cầu trên tay hắn lớn đến không ngờ, ẩn chứa năng lượng vô cùng đáng sợ.