|
|
20-07-2008, 01:25 PM
|
|
Quá»· VÆ°Æ¡ng Äại Lão Gia
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bà i gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
|
|
Yến Tháºp Tam
Tác giả: Cổ Long
Hồi 11
Lãng tỠbạt hồn
Nguôn:story.mi9.com
Trá»i rạng sáng.
Quán trà đông cháºt ngÆ°á»i, đủ các kiểu ngÆ°á»i chỠđợi đủ kiểu việc là m.
Hai tay A Cát bưng bát trà nóng lên húp sì sụp.
ở đây còn có canh, bánh bao, dầu chá quẩy. A Cát rất đói nhưng chà ng chỉ có thể
uống trà . Chà ng chỉ còn có hai mÆ°Æ¡i ba đồng tiá»n và chà ng Ä‘ang hy vá»ng kiếm
được việc là m lấy công.
Chà ng phải tiếp tục sống.
Äến gần đây chà ng má»›i biết má»™t con ngÆ°á»i muốn sống không phải là chuyện dá»…
dà ng! Gian khá»— trong việc kiếm sống đâu phải là điá»u ngà y trÆ°á»›c chà ng có thể
tưởng tượng ra. Má»™t con ngÆ°á»i Ä‘em bán sá»± thà nh thá»±c và sức lao Ä‘á»™ng của mình
cÅ©ng phải biết Ä‘Æ°á»ng Ä‘i nÆ°á»›c bÆ°á»›c má»›i xong.
Thợ ná» có bang há»™i của thợ ná», thợ má»™c cÅ©ng có bang há»™i riêng của mình, tháºm chÃ
đến cá»u vạn, phu phen cÅ©ng có bang của mình, nếu không phải là ngÆ°á»i trong bang
thì đừng nghĩ đến chuyện kiếm được việc là m.
A Cát đã nhịn đói hai ngà y. Sang ngà y thứ ba, đến bẩy đồng tiá»n để mua bát trÃ
uống cho ấm bụng cÅ©ng chẳng có, Ä‘Ã nh đứng ngoà i quán trà hÃt gió bấc.
Äến khi chà ng sắp sá»a ngã gục thì có ngÆ°á»i tá»›i vá»— vai cái "bá»™p", bảo:
"Có đi gánh phân không? Năm phân bạc một ngà y!"
A Cát nhìn ngÆ°á»i ấy mà không nói ná»a lá»i chỉ vì yết hầu đã nghẹn lá»i.
Chà ng Ä‘Ã nh gáºt gáºt đầu, gáºt đầu lia lịa. Mãi rất lâu, rất lâu sau chà ng má»›i có thể
nói lên cảm kÃch trong giây phút ấy, ở nÆ¡i ấy. Äó là sá»± cảm kÃch tháºt chân tình! Vì
thứ ngÆ°á»i ấy cho đâu chỉ là má»™t phần việc gánh phân vất vả mà là cả má»™t cÆ¡ há»™i
sống còn. Coi như chà ng đã được sống!
NgÆ°á»i ấy là Lão Miêu Tá» (mầm cây non).
***
Lão Miêu TỠđúng là một mầm cây.
Anh ta cao to, lá»±c lưỡng, xấu xÃ, rắn chắc, há»… cÆ°á»i là nhe hết cả răng cả lợi trong
mồm. Tai bên trái anh ta thõng xuống tháºt dà i, trên *** tai có vết tÃch Ä‘eo vòng tai.
Anh ta vẫn luôn để ý tới A Cát.
Äến trÆ°a lúc nghỉ bá»—ng anh ta há»i:
"Chú đói mấy ngà y rồi?"
A Cát há»i vặn:
"Anh nhìn ra tôi đói à ?"
Lão Miêu TỠbảo:
"Hôm nay chú mà y suýt gục ba lần."
A Cát nhìn xuống chân mình, chân đầy vết phân.
Lão Miêu TỠbảo:
"Äây là công việc rất tốn sức, anh vốn lo chú không chịu ná»—i!"
A Cát há»i:
"Sao anh lại tìm tôi?"
Lão Miêu TỠbảo:
"Vì khi mới tới nơi nà y anh cũng y như chú, đến đi gánh phân cũng chẳng xin được
việc là m."
Anh ta mang trong mình một gói giấy bên trong có hai cái bánh nướng không
nhân, má»™t củ cải muối. Anh ta chia là m đôi, Ä‘Æ°a cho A Cát má»™t ná»a.
Lão Miêu Tá» nhìn A Cát, trong ánh mắt có nét cÆ°á»i rồi bá»—ng há»i:
"Tối nay chú chuẩn bị ngủ ở đâu?"
A Cát đáp:
"Không biết nữa!"
Lão Miêu TỠbảo:
"Anh có nhà , phòng nhà anh rất rộng, sao chú không vỠnhà anh mà ngủ?"
A Cát bảo:
"Anh bảo tôi đến thì tôi đến!"
***
Phòng "lá»›n" nhà Lão Miêu Tá» không thể coi là "nhá»" được, Ãt ra cÅ©ng lá»›n hÆ¡n cái
chuồng bồ câu má»™t chút. Khi há» vá», má»™t bà già tóc bạc phÆ¡ Ä‘ang là m cÆ¡m dÆ°á»›i
bếp. Lão Miêu TỠbảo:
"Äây là mẹ anh là m cÆ¡m rất ngon!"
A Cát nhìn và o nồi thấy rau và gạo hẩm nấu thà nh món cháo đặc thì bảo:
"Tôi đã ngá»i thấy mùi thÆ¡m rồi!"
Bà già cÆ°á»i múc cho há» má»™t bát đầy tú hụ. A Cát đón lấy ăn quên cả nói
"cảm ơn".
Lão Miêu TỠmắt lộ đầy vẻ hà i lòng, bảo:
"Chú ấy tên là A Cát, chú ấy là chà ng trai tốt!"
Bà già dùng cái muôi gỗ gõ và o con trai bảo:
"Nếu mẹ không thấy thế mà mẹ lại cho ăn ư?"
Lão Miêu TỠbảo:
"Tối nay cho chú ấy ngủ lại được không mẹ?"
Bà già nheo mắt nhìn A Cát rồi bảo:
"Cháu ngủ vá»›i con trai mẹ má»™t giÆ°á»ng được không? Cháu không ngại chứ?"
A Cát bảo:
"Anh ấy không hôi."
Bà già cÆ°á»i to bảo:
"Cháu là đà n ông, Ä‘Ã n ông ai chẳng nháºn thấy Miêu Tá» nhà bác là hôi muốn chết!"
A Cát bảo:
"Cháu là đà n ông, cháu còn hôi hơn anh ấy!"
Bà già lại cÆ°á»i lá»›n dùng cái muôi gá»— gõ và o đầu A Cát, y nhÆ° vừa gõ và o con trai
xong. Bà vẫn cÆ°á»i vang bảo:
"Ä‚n nhanh lên cho nóng. Ä‚n no rồi lên giÆ°á»ng mà ngủ mai má»›i có sức là m!"
A Cát đã đang ăn, ăn rất mau. Bà già lại bảo:
"Chỉ có Ä‘iá»u trÆ°á»›c khi lên giÆ°á»ng cháu phải là m việc nà y đã..."
A Cát há»i:
"Việc gì ạ?"
Bà già bảo:
"Phải rá»a chân cho sạch không con bé lại cáu!"
A Cát há»i:
"Con bé là ai ạ?"
Bà già bảo:
"Là con gái của già , là em gái nó".
Bà trá» và o Lão Miêu Tá». Lão Miêu Tá» bảo:
"Äúng ra nó phải là công chúa, sinh ra Ä‘á»i nó đáng phải là công chúa má»›i đúng!"
***
Phòng đằng sau có ba cái giÆ°á»ng, trong đó chiếc giÆ°á»ng sạch sẽ, êm ái nhất là của
công chúa.
A Cát rất muốn gặp mặt vị công chúa nà y. Nhưng vì quá mệt, nuốt xong bát cháo
đặc nóng hôi hỗi thì mắt chà ng đã nặng như đỗ chì.
Cùng má»™t chà ng trai to lá»›n nhÆ° Lão Miêu Tá» nhét và o má»™t chiếc giÆ°á»ng hẹp tuy
chẳng mấy thoải mái nhưng A Cát thiếp ngủ đi rất mau.
Ná»a đêm chà ng thức giấc má»™t lần, trong cÆ¡n mông lung dÆ°á»ng nhÆ° có má»™t cô gái
tóc rất dà i đứng thẫn thá» bên cá»a sá»—, đến khi chà ng nhìn lại thì cô gái đã chui và o
chăn rồi.
Hôm sau, sáng sớm khi hỠđi là m thì cô gái còn đang ngủ. Toà n thân cuộn tròn
trong cái chăn dÆ°á»ng nhÆ° cô muốn trốn tránh ná»—i khiếp sợ không biết nà o đó.
A Cát chỉ nhìn thấy má»› tóc Ä‘en dà i nhÆ° tÆ¡ má»m nõn phủ trên gối.
***
Trá»i còn chÆ°a sáng, sÆ°Æ¡ng giá còn dầy.
Há» Ä‘i ngược gió lạnh, bá»—ng Lão Miêu Tá» há»i:
"Chú thấy con bé chưa?"
A Cát lắc đầu. Chà ng chỉ nhìn thấy có mái tóc!
Lão Miêu TỠbảo:
"Cô ấy giúp việc cho một nhà công quán rất lớn, phải đợi nhà hỠđi ngủ cả mới
được vá»!"
Anh ta mỉm cÆ°á»i bảo:
"Nhà có tiá»n Ä‘i ngủ khá là muá»™n!"
A Cát bảo:
"Tôi biết rồi!"
Lão Miêu TỠbảo:
"Nhưng rồi sớm muộn gì chú cũng thấy nó!"
Trong mắt anh ta lấp láy ánh sáng kiêu ngạo:
"Chỉ cần gặp là chú sẽ thÃch nó ngay, nhà nà y vẻ vang vì nó!"
A Cát đã nhìn thấy Ä‘iá»u đó. Chà ng tin "cô bé" nà y nhất định là má»™t công chúa
chÃnh cống.
***
GiỠnghỉ buỗi trưa chà ng đang ngồi nhai chiếc bánh to bà mẹ dúi cho thì bỗng có
ba ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i, quần áo tuy lam lÅ© nhÆ°ng đầu Ä‘á»™i mÅ© lệch, lÆ°ng giắt dao găm.
Những vết đao trên mình A Cát còn chưa là nh, vẫn còn đau.
Một gã lớn tuỗi nhất trong ba gã liếc đôi mắt hình tam giác đăm đăm nhìn A Cát
rồi bỗng vươn tay quát:
"ÄÆ°a đây!"
A Cát há»i:
"ÄÆ°a gì cÆ¡?"
Gã mắt tam giác bảo:
"Tuy mà y là dân mới đến nhưng cũng phải biết quy củ ở đây!"
A Cát há»i:
"Quy củ nà o cơ?"
Gã mắt tam giác bảo:
"Tiá»n công của mà y tao chia ba, trÆ°á»›c hãy thu má»™t tháng đã!"
A Cát bảo:
"Tôi chỉ có ba đồng tiá»n thôi!"
Gã mắt tam giác bảo:
"Chỉ có ba đồng tiá»n thôi mà ăn bánh mà n thầu bá»™t trắng cÆ¡ à ?"
Gã bạt tay một cái hất rơi miếng bánh trên tay A Cát. Chiếc bánh mà n thầu lăn
lông lốc trên vũng nước phân trên mặt đất.
A Cát lẳng lặng nhặt lên bóc bỠlớp bên ngoà i đi. Chà ng nhất định ăn nốt miếng
bánh nà y, để bụng rỗng lấy sức đâu mà gánh phân!
Gã mắt tam giác cÆ°á»i vang há»i:
"Mà n thầu tẩm nước ***, chẳng hiểu mùi vị thế nà o?"
A Cát không mở miệng.
Gã mắt tam giác lại bảo:
"Thứ nà y mà mà y còn ăn Æ°? Mà y là ngÆ°á»i hay là chó?"
A Cát đáp:
"Anh bảo tôi là gì thì tôi là thứ đó!"
Chà ng cắn một miếng bánh mà n thầu bảo:
"Tôi chỉ có ba đồng tiá»n, anh lấy thì tôi Ä‘Æ°a!"
Gã mắt tam giác há»i:
"Mà y biết tao là ai không đã?"
A Cát lắc đầu.
Gã mắt tam giác lại bảo:
"Thế mà y chưa nghe tên "Phu Xe" bao giỠà ?"
A Cát lại lắc đầu.
Gã mắt tam giác bảo:
"Phu Xe" là ngÆ°á»i thân cáºn theo đại ca Äầu Sắt, "Thiết đầu đại ca". Äại ca Äầu Sắt
là đà n em của "Ông Chủ Lớn".
Gã trỠvà o mũi gã và bảo:
"Tao chÃnh là anh em của "Phu Xe" đây! Tao cần ba đồng tiá»n thối của mà y à ?"
A Cát bảo:
"Anh không cần, tôi giữ lại váºy!"
Gã mắt tam giác lại cÆ°á»i vang, Ä‘á»™t nhiên tung chân đá và o hạ bá»™ A Cát. A Cát Ä‘au
quá, gáºp cả ngÆ°á»i lại.
Gã mắt tam giác bảo:
"Không cho thằng lá»i nà y nếm mùi Ä‘au khá»— thì mà y chÆ°a biết trá»i cao đất dà y thế
nà o!"
Cả ba gã sẵn sà ng ra tay, thì chợt có ngÆ°á»i xông và o đứng chắn trÆ°á»›c mặt bá»n
chúng sừng sững cao hÆ¡n bá»n chúng cả má»™t đầu.
Gã mắt tam giác lùi lại sau ná»a bÆ°á»›c, to tiếng quát:
"Lão Miêu Tá», đừng có dây và o chuyện không đâu!"
Lão Miêu TỠbảo:
"Äây đâu phải chuyện không đâu!"
Anh ta dắt A Cát dáºy bảo:
"Äây là ngÆ°á»i anh em của tôi!"
Gã mắt tam giác nhìn nắm tay to tÆ°á»›ng của Lão Miêu Tá» bá»—ng cÆ°á»i lá»›n lên bảo:
"Nếu là anh em của anh, anh có đảm bảo gã nháºn được tiá»n công sẽ Ä‘em đến ná»™p
cho chúng ta không?"
Lão Miêu Tá»:
"Chú ấy sẽ nộp!"
***
Lúc hoà ng hôn hai ngÆ°á»i mang tấm thân mệt nhoà i, nồng nặc mùi hôi thối trở vá»
nhà . Trên mặt A Cát còn đầm đìa mồ hôi. Äòn đá lúc nãy của gã mắt tam giác quả
là không nhẹ!
Lão Miêu Tá» nhìn A Cát rồi chợt há»i:
"Khi ngÆ°á»i khác đánh chú, chú không đánh trả à ?"
A Cát trầm ngâm rất lâu mới ôn tồn bảo:
"Tôi đã từng là m đầu sai trong má»™t nhà thá»—, ngÆ°á»i ở đó đã đặt cho tôi má»™t biệt
hiệu..."
Lão Miêu Tá» há»i:
"Biệt hiệu gì?"
A Cát bảo:
Há» gá»i là "A Cát vô dụng."
***
Phòng bếp ấm áp khô ráo, hai ngÆ°á»i vỠđến cá»a ngoà i đã nghe giá»ng nói vui vẻ của
bà mẹ.
"Hôm nay công chúa nhà ta vỠăn cơm nhà , cả nhà ta có thịt ăn!"
Bà già cÆ°á»i nhÆ° trẻ con:
"Má»—i ngÆ°á»i được chia má»™t miếng, má»™t miếng khá là to!"
Tiếng cÆ°á»i của bà mẹ đủ khiến cho táºn đáy lòng A Cát cảm thấy vui vẻ và ấm áp
nhưng lần nà y lại là ngoại lệ. Vì lần nà y chà ng được gặp "công chúa"!
Gian bếp nhá» hẹp không bà y được nhiá»u ghế. Khi má»i ngÆ°á»i ăn cÆ¡m phải ngồi
chen xÃt nhau nhÆ°ng vẫn có má»™t cái ghế để trống. Äó là ghế cả nhà để già nh cho
công chúa và bây giỠcô ta ngồi ghế ấy, đối diện với A Cát.
Cô ta có đôi mắt to to, lại còn đôi tay khéo léo, mái tóc Ä‘en nhẫy má»m mÆ°á»›t nhÆ° tÆ¡
nõn, thái Ä‘á»™ thì ôn hòa, cao quý, coi bá»™ cứ nhÆ° má»™t nà ng công chúa tháºt. Giả thá» A
Cát được gặp cô ta lần đầu tiên nhất định chà ng cÅ©ng sẽ nhÆ° những ngÆ°á»i khác sẽ
kÃnh trá»ng, yêu quà cô ta.
Tiếc thay lần gặp nà y lại chẳng phải lần thứ nhất!
Lần thứ nhất chà ng gặp là ở bếp nhà mụ Cả Hà n, ở bên cạnh "con voi nan", cô ta
đã gác cao cao đôi chân lên bà n để lá»™ ra hai bà n chân xinh xắn. Äến nhìn cô ta, A
Cát cũng không hỠliếc lấy một lần, còn cô ta toà n nhìn trộm chà ng. VỠsau A Cát
biết cô ta là cô trẻ nhất trong đám con gái dÆ°á»›i trÆ°á»›ng mụ Cả Hà n và là ngÆ°á»i "là m
ăn" phát tà i nhất.
ở đằng ấy cô ta tên là Tiểu Lệ, nhÆ°ng những ngÆ°á»i khác toà n thÃch gá»i cô ta "yêu
tinh con". Lần thứ hai, A Cát đối mặt với cô ta và o buỗi tối hôm chà ng bị đâm mấy
nhát đao ở trong xó bếp của chà ng.
Mãi mãi chà ng đâu quên được tấm thân trần trụi, trÆ¡n mượt, má»m mại dÆ°á»›i mảnh
áo lụa của cô ta. Chà ng tốn bao nhiêu sức lá»±c để kiá»m chế bản thân má»›i thốt được
ra tiếng đó:
"Cút!"
Chà ng vốn cho rằng đó là lần hai ngÆ°á»i gặp gỡ cuối cùng, ai ngá» bây giá» lại phải
gặp gỡ lại cô ta lại ở ngay đây, ngay nhà cô ta, nơi chà ng đang nương náu!
Con bé "yêu tinh con" phóng đãng và bất bình thÆ°á»ng nà y thế nà o lại thà nh "cô bé"
của cả nhà , là "công chúa" cao quý, là niá»m hy vá»ng duy nhất của cả nhà !
Cả nhà hỠlà bạn bè của A Cát, hỠcho chà ng ăn, cho chà ng ở, biến chà ng thà nh
anh em như chân với tay.
A Cát gục đầu, lòng Ä‘au nhói, Ä‘au xuyên và o đến táºn xÆ°Æ¡ng tủy.
Bà già đi tá»›i kéo tay chà ng, cÆ°á»i bảo:
"Mau lại đây gặp công chúa nhà ta đi!"
A Cát chỉ còn nước đi tới đó lúng búng thốt ra được hai tiếng:
"Chà o em!"
Cô ta nhìn A Cát, mặt không để lộ một chút biểu hiện nà o tựa hồ chưa hỠgặp con
ngÆ°á»i nà y lần nà o, mà chỉ nhạt nhẽo bảo:
"Anh ngồi xuống ăn thịt đi!"
A Cát ngồi xuống, tựa hồ nghe văng vẳng như tiếng mình nói:
"Cảm ơn công chúa!"
Lão Miêu Tá» cÆ°á»i vang bảo:
"Chú chá»› gá»i nó là công chúa, chú cứ gá»i nhÆ° chúng ta gá»i nó là "cô bé" thôi!"
Anh ta gắp một miếng thịt to nhất, dà y nhất cho A Cát, bảo:
"Ăn chút thịt đi, ăn có no ngủ mới ngon được!"
A Cát lại ngủ không được!
Äêm đã rất khuya. Nằm ngủ bên cạnh, Lão Miêu Tá» ngáy nhÆ° sấm, còn ở giÆ°á»ng
bên kia "cô bé" dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng đã ngủ rồi.
Riêng A Cát mắt cứ mở chong chong mà nằm, toát cả mồ hôi lạnh. Cũng không
hoà n toà n do nỗi đau âm ỉ trong lòng mà các vết đao đang tấy đau, đau tưởng chết
được.
Gánh phân đâu phải là việc là m nhẹ nhà ng, các vết thÆ°Æ¡ng do Ä‘ao chém Ä‘á»u chÆ°a
liá»n miệng. Äến xem vết thÆ°Æ¡ng chà ng cÅ©ng chÆ°a há» ngó đến, tháºm chà khi gánh
phân đè nặng trên vai chà ng cảm thấy các miệng vết thương như đang toạc thêm ra
nhÆ°ng chà ng vẫn nghiến chặt răng thẳng ngÆ°á»i lên mà bÆ°á»›c.
CÆ¡n Ä‘au xác thịt, căn bản chà ng chẳng báºn tâm.
Chỉ đáng ngại là không phải bị Ä‘au đòn, chiá»u hôm nay chà ng phát hiện thấy mấy
miệng vết thÆ°Æ¡ng bắt đầu thối thịt bốc mùi. Nằm trên giÆ°á»ng toà n thân chà ng bắt
đầu lên cơn rét, mồ hôi lạnh ứa ra không ngớt, sau đó thân thể bỗng phát sốt nóng
ná»±c.
ở má»—i vết thÆ°Æ¡ng cứ nhÆ° có lò lá»a Ä‘ang thiêu đốt.
A Cát muốn miá»…n cưỡng kiá»m chế bản thân mình, miá»…n cưỡng chịu Ä‘á»±ng nhÆ°ng
thân thể chà ng vì quá Ä‘au Ä‘á»›n mà thà nh co giáºt, chỉ cảm thấy toà n bá»™ cÆ¡ thể nhÆ°
đang chìm dần xuống, chìm xuống một vực sâu tối tăm không có đáy. Trong cơn
mê man chà ng phảng phất nhÆ° cÅ©ng có ngÆ°á»i Ä‘ang kêu gá»i chà ng, gá»i rõ tên
chà ng, sao mà êm ái, sao mà xa lắc xa lơ... Nhưng chà ng lại nghe thấy rõ rà nh
rà nh...
***
Má»™t ngÆ°á»i trẻ tuá»—i chán chÆ°á»ng thất vá»ng, má»™t lãng tỠđến nÆ°á»›c mắt cÅ©ng đã vÆ¡i
cạn sạch thì có khác gì chiếc lá khô trong cơn gió lốc, như cánh bèo trên dòng nước
lÅ©, không chằng không rá»…, chẳng lẽ ở phÆ°Æ¡ng xa vẫn còn ngÆ°á»i nhá»› tá»›i mình, còn
ngÆ°á»i quan tâm đến mình Æ°?
Tuy chà ng nghe thấy tiếng ngÆ°á»i đó Ä‘ang kêu gá»i, sao lại vẫn chÆ°a trở lại, vá» lại để
ở bên ngÆ°á»i ấy? Cuối cùng trong lòng chà ng Ä‘ang có ná»—i bi thÆ°Æ¡ng thống khá»— gì để
có thể kể lại vá»›i ngÆ°á»i?
***
ánh dÆ°Æ¡ng rạng rỡ, trá»i đẹp.
A Cát không phải hôn mê li bì liá»n má»™t mạch mà chà ng tỉnh lại nhiá»u lần. Má»—i lần
tỉnh, lại phảng phất nhÆ° có ngÆ°á»i ngồi ở đầu giÆ°á»ng thấm mồ hôi cho chà ng.
Chà ng nhìn không rõ là ai vì chà ng lại mê thiếp đi ngay.
Äợi đến khi chà ng nhìn rõ ngÆ°á»i thì từ ngoà i cá»a sá»— ánh dÆ°Æ¡ng đã rá»i chiếu và o
đúng trên mái tóc đen mướt và mượt mà của cô ta.
Äôi mắt cô ta ngáºp trà n mối quan tâm và buồn thÆ°Æ¡ng.
A Cát nhắm mắt lại. Nhưng chà ng lại nghe thấy rõ tiếng cô ta:
"Em biết anh không coi em và o đâu, em cũng không lấy là m lạ anh đâu!"
Thế là cô tá» ra biết trấn tÄ©nh vì cô cÅ©ng phải miá»…n cưỡng kiá»m chế bản thân.
"Em biết anh ở trong lòng cÅ©ng có nhiá»u ná»—i thống khá»— nói chẳng thà nh lá»i, nhÆ°ng
anh cũng chớ nên vì thế mà tự dà y vò hà nh hạ mình!"
Trong phòng rất lặng lẽ không nghe thấy tiếng ai khác. Lão Miêu TỠdĩ nhiên là đã
đi là m rồi. Anh ta không thể bỠngang công việc được vì anh ta biết rõ có công việc
mới có cơm mà ăn.
Bỗng A Cát mở bừng mắt, trợn nhìn cô ta và lạnh lùng:
"Cô cũng biết là tôi chết không nỗi chứ!"
Cô gái hiểu, bảo:
"Nếu anh muốn chết thì anh đã chết nhiá»u lần rồi!"
A Cát bảo:
"Äã biết thế sao cô không Ä‘i là m công chuyện của cô Ä‘i!"
Cô gái bảo:
"Em không đi nữa!"
Giá»ng "cô bé" rất bình tÄ©nh, lạnh nhạt nói tiếp:
"Từ nay trở đi em sẽ không trở lại chốn ấy nữa!"
A Cát nhịn không được, há»i:
"Tại sao?"
Cô bé bá»—ng dÆ°ng cÆ°á»i nhạt bảo:
"Chẳng lẽ anh cho rằng trá»i sinh ra em đã thÃch là m những chuyện đó sao?"
A Cát nhìn cô bé đăm đăm, dÆ°á»ng nhÆ° muốn nhìn thấu cõi lòng cô:
"Cô quyết định không tá»›i đó từ bao giá» váºy?"
Cô bé đáp:
"Từ hôm nay"
|
20-07-2008, 01:28 PM
|
|
Quá»· VÆ°Æ¡ng Äại Lão Gia
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bà i gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
|
|
Yến Tháºp Tam
Tác giả: Cổ Long
Hồi 12
Tình sâu như biển
Nguôn:story.mi9.com
A Cát lại ngáºm miệng, hết nói, cảm thấy trong lòng bắt đầu Ä‘au Ä‘á»›n.
Có con ngÆ°á»i nà o trá»i sinh ra lại tình nguyện là m nghỠđó đâu, nhÆ°ng đã là con
ngÆ°á»i Ä‘á»u phải ăn, Ä‘á»u phải sống!
Cô ta là nguồn hy vá»ng duy nhất trong con mắt mẹ già và anh trai, cô đã là m cho
hỠcó được miếng thịt mà ăn.
Cô không thể để há» thất vá»ng được!
Thế mà giỠcô quyết tâm không chịu đi nữa vì cô không muốn chà ng không coi cô
ra gì!
Giá A Cát còn nước mắt thì bây giỠcũng có thể rơi lệ được, nhưng khỗ nỗi chà ng
chỉ là lãng tá». Lãng tá» không tình, lãng tá» không có nÆ°á»›c mắt!
Vì váºy chà ng phải Ä‘i, phải rá»i khá»i nÆ¡i nà y, nếu phải bò cÅ©ng cố bò mà đi!
Vì chà ng thế là đã hiểu cảm tình của cô đối vá»›i mình, mà chà ng không thể nháºn
mối tình nà y, cũng không muốn là m cô đau lòng.
Gia đình nà y chẳng những đã cho chà ng cơ hội sống còn mà còn đem tới cho
chà ng sá»± ấm áp của mối thân tình xÆ°a nay chà ng chÆ°a há» có, vì váºy chà ng không
thể nà o là m hỠđau lòng cho được!
Cô bé nhìn chà ng dÆ°á»ng nhÆ° đã nhìn thấu rõ lòng chà ng:
"Phải chăng là anh muốn đi?"
A Cát không đáp mà chỉ vẫy tay đứng dáºy, dùng toà n sức lá»±c còn lại để mà đứng
lên, sải bước mà đi.
Cô bé không ngăn trở. Äến đứng dáºy cô cÅ©ng chẳng đứng lên, chỉ có trong mắt đã
có ánh nước mắt.
A Cát đi không ngoái lại. Sức lực của chà ng không cho phép chà ng đi xa, vết
thương của chà ng lại bắt đầu đau nhức nhối, nhưng chà ng không thể không đi. Cho
dù chà ng ra đi rồi sẽ gục chết trong ngòi rãnh như xác con chuột chết rữa chà ng
cÅ©ng không ná»!
Ai ngá» chà ng chÆ°a Ä‘i ra khá»i cá»a thì bà mẹ đã xách là n thức ăn trở vá». Trong đôi
mắt hiá»n từ có mang đến ba phần trách móc bảo:
"Con chá»› nên dáºy là m gì! Mẹ đã Ä‘i chợ mua tà thịt vá» nấu cho con bát canh, ăn rồi
má»›i có sức chứ! Thôi quay vá» giÆ°á»ng mà nằm nghỉ, đợi mẹ nấu cho mà ăn!"
A Cát nhắm mắt lại.
Có tháºt lãng tá» không có tình, lãng tá» không có nÆ°á»›c mắt không?
Äá»™t nhiên chà ng dùng hết sức lá»±c toà n thân, lách bên cạnh bà già mà đi ra khá»i
cá»a. Có những chuyện không sao giải thÃch ná»—i, mà cần gì phải giải thÃch?
***
Trong ngõ hẻm tăm tối và ướt át, ánh mặt trá»i cÅ©ng không len được tá»›i đây.
A Cát nghiến chặt răng, nén Ä‘au Ä‘á»›n, ngược chiá»u gió mà đi. Äầu ngõ bá»—ng có má»™t
ngÆ°á»i lạng chà lạng choạng mà xá»™c và o.
Má»™t ngÆ°á»i máu me đầm đìa, áo trên mình Æ°á»›t đẫm máu tÆ°Æ¡i, trên mặt toạc, lòi cả
xương trắng hếu.
"Lão Miêu Tá»!"
A Cát hét lên thất thanh nhà o tá»›i. Lão Miêu Tá» cÅ©ng xô lại. Hai ngÆ°á»i ôm choà ng
lấy nhau. Lão Miêu TỠbảo:
"Vết thương của chú còn chưa là nh, đi ra đây là m gì?"
Trên mình anh ta mang thÆ°Æ¡ng tÃch nặng ná» mà không để ý lại lo lắng cho bạn bè
trÆ°á»›c.
A Cát nghiến răng đáp:
"Tôi... tôi..."
Lão Miêu Tá» há»i:
"Lẽ nà o chú định bỠđi?"
A Cát dùng sức ôm chặt lấy ngÆ°á»i bạn bảo:
"Tôi không đi đâu, đánh chết tôi cũng không bỠđi!"
Năm nÆ¡i bị Ä‘ao chém, bốn rẻ xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n gẫy, nếu không phải là ngÆ°á»i sắt chịu sao
ná»—i?
Bà già thấy con trai bị nhÆ° váºy thì nÆ°á»›c mắt đầm đìa. Lão Miêu Tá» lại cứ cÆ°á»i
vang, nói to:
"Má»™t chút thÆ°Æ¡ng tÃch nà y ăn nhằm gì! Chỉ sáng mai là con khá»i thôi mà !"
Bà già há»i:
"Con là m sao mà bị thương?"
Lão Miêu TỠbảo:
"Con trượt chân ngã, lộn từ trên thang lầu xuống."
Dù là một bà già mắt mũi kèm nhèm đến chữ viết lớn trên tấm biển còn nhìn không
rõ nhÆ°ng vẫn phải nháºn ra đây tuyệt nhiên chẳng phải là vết thÆ°Æ¡ng do bị ngã. MÃ
dù có ngã từ trên cao bẩy tám trượng xuống đất cũng không đến nỗi bị thương nặng
đến thế nà y!
NhÆ°ng bà mẹ già nà y lại không nhÆ° các bà già khác. Nháºn ra đây không phải là vết
thÆ°Æ¡ng do ngã, bà còn lo lắng cho con trai hÆ¡n bất cứ ai. NhÆ°ng bà không há»i thêm
nữa, chỉ rơi nước mắt mà buông một câu:
"Lần sau lên xuống thang, muôn và n mong con cẩn tháºn má»™t chút!"
Nói rồi bà táºp tá»…nh bá» Ä‘i để nấu món canh thịt của mình.
Äó má»›i là bá»—n pháºn nên là m của ngÆ°á»i mẹ. Bà hiểu là xÆ°a nay Ä‘Ã n ông không thÃch
việc của mình cứ bị Ä‘Ã n bà căn vặn. Là ngÆ°á»i phụ nữ, là mẹ của Lão Miêu Tá» cÅ©ng
Ä‘á»u nhÆ° váºy cả.
***
Nhìn theo bóng cái lÆ°ng gù gù của bà già , tuy mắt không má»™t giá»t lệ nhÆ°ng mắt A
Cát cÅ©ng phải hoe Ä‘á».
VÄ© đại thay ngÆ°á»i mẹ, vÄ© đại thay ngÆ°á»i phụ nữ! May mà thế gian còn những ngÆ°á»i
mẹ, có những ngÆ°á»i phụ nữ nhÆ° váºy nên loà i ngÆ°á»i má»›i còn được tồn tại!
Äợi bà già đi khuất sau cá»a bếp, A Cát má»›i đăm đăm nhìn Lão Miêu Tá» há»i:
"Anh bị ai đánh thà nh thương?"
Lão Miêu Tá» lại cÆ°á»i:
"Ai đánh được ta bị thương? Ai dám đánh ta?"
A Cát bảo:
"Tôi biết anh không chịu nói cho tôi biết, chẳng lẽ anh nhất định để tôi phải đi dò
há»i Æ°?"
Nụ cÆ°á»i của Lão Miêu TỠđông cứng lại, anh ta hất mặt lên bảo:
"Cho dù anh bị ngÆ°á»i ta đánh thì cÅ©ng là việc của anh, đâu cần phải chú Ä‘i há»i!"
Nãy giá» vẫn đứng im xa xa nÆ¡i cá»a sá»—, "cô bé" bá»—ng bảo:
"Vì anh ấy sợ anh đi lại bị đánh đấy!"
A Cát bảo:
"Tôi...".
"Cô bé" đã cắt ngang lá»i chà ng, lạnh lùng cÆ°á»i mà bảo:
"Có Ä‘iá»u anh ấy căn bản không chịu nghÄ© đến Ä‘iá»u nà y, cho là anh ấy có bị đòn vì
anh thì anh cÅ©ng tuyệt nhiên đâu có Ä‘i trút giáºn há»™ anh ấy mà giữ!"
A Cát thấy lòng trĩu xuống, đầu cũng cúi gục.
Bây giỠdĩ nhiên chà ng đã hiểu bạn chà ng vì ai mà bị đau đòn, chà ng đâu đã quên
được đôi mắt hung ác hình tam giác!
Và chà ng đâu phải là không hiểu lá»i "cô bé" nói nhá»n sắc nhÆ° dìu đâm nhÆ°ng đâu
phải là không ngáºp nÆ°á»›c mắt!
Chà ng tá»± giáºn mình, háºn mình đến chết.
Vừa lúc đó A Cát nghe thấy có ngÆ°á»i lạnh lùng bảo:
"Äâu phải là nó không thÃch đánh nhau mà là nó sợ bị đánh đấy chứ!"
***
Äó là tiếng gã mắt tam giác!
Không phải gã đến một mình mà còn hai thanh niên trẻ lưng đeo đao đi theo. Một
thằng mặt dà i, chân cÅ©ng dà i ngoẵng, tay chống nạnh và o hông đứng sau lÆ°ng bá»n
chúng. Gã nà y mặc chiếc áo đoạn bóng loáng.
Gã mắt tam giác chìa ngón tay cái ra chỉ và o ngÆ°á»i đứng phÃa sau mà bảo:
"Vị nà y là đại ca "Phu Xe" của chúng ta, hai chữ tên nà y Ä‘em và o bán ở cá»a hà ng
cũng được mấy trăm lạng bạc đấy nhé!"
Cơ trên mặt Lão Miêu TỠcom rúm lại, anh ta bảo:
"Các ngÆ°á»i đến đây là m gì?"
Gã mắt tam giác cÆ°á»i âm hiểm bảo:
"Mà y yên tâm, du côn đánh bà i cá»u không có đánh đố mÆ°á»i đâu! Lần nà y chúng
tao không tá»›i là m phiá»n mà y đâu!"
Gã bước lại vỗ bộp bộp và o đầu A Cát:
"Thằng lá»i nà y là đồ lá»™n giống, các ông mà y cÅ©ng không thèm tá»›i kiếm nó đâu!"
Lão Miêu Tá» há»i:
"Thế các ngÆ°á»i tìm ai ở đây?"
Gã mắt tam giác bảo:
"Äến tìm em gái mà y!"
Gã nói rồi xoay mình đăm đăm nhìn "cô bé", trong cặp mắt tam giác đầy vẻ hung
ác: "Em gái nà y, chúng ta đi nhỉ!"
Sắc mặt "cô bé" bỗng thay đỗi:
"Ông... ông muốn tôi đi đâu?"
Gã mắt tam giác cÆ°á»i nhạt bảo:
"Cần đi đâu thì đi đến đó! Mà y bớt giả vỠcái con mẹ mà y với các ông đi!"
Thân hình "cô bé" co rúm vá» phÃa sau bảo:
"Chẳng lẽ tôi nghỉ một ngà y cũng không được à ?"
Gã mắt tam giác bảo:
"Mà y là ngÆ°á»i Ä‘ang được tiếng ở nhà mụ Cả Hà n, bá»›t má»™t ngà y là m ăn hụt biết bao
tiá»n bạc? Không có bạc chi trả, anh em chúng ông ăn gì?"
"Cô bé" bảo:
"Nhưng bà Cả Hà n đã đồng ý cho tôi..."
Gã mắt tam giác bảo:
"Lá»i mụ Cả Hà n đồng ý cÅ©ng coi bằng phát rắm, không có anh em chúng ông thì
ngà y nay mụ ấy cũng chỉ là con điếm, con điếm già chứ báu gì! Còn một ngà y là m
** còn phải đi khách ngà y ấy..."
"Cô bé" không đợi hắn nói hết câu đã cao giá»ng bảo:
"Tôi cầu xin các ông, trong hai ngà y các ông không thể không thả tôi nghỉ được,
các anh ấy Ä‘á»u bị thÆ°Æ¡ng, vết thÆ°Æ¡ng đâu có nhẹ!"
Gã mắt tam giác bảo:
"Các anh ấy? Các anh ấy là những đứa nà o? ừ thì một đứa coi như anh mà y còn
một đứa thì là cái thá gì chứ?"
Hai thằng đeo đao xông lên nói chen và o:
"Chúng ông biết thằng nà y rồi, nó đến là m "ông rùa" ở nhà mụ Cả Hà n chắc là có
vấn đỠvới con ** non nà y đây!"
Gã mắt tam giác bảo:
"Hay lắm! Thế thì hay lắm!"
Gã quay phắt lại tát trái một cái và o mặt A Cát.
"Tháºt không ngá» con Ä‘iếm thối là mà y lại vá»› lấy thằng nà y! Nếu mà y không ngoan
ngoãn đi theo chúng ông thì chúng ông thiến thằng nà y trước!"
Gã lại cất chân đá và o khoảng giữa hai đùi A Cát. Nà o ngỠ"cô bé" đã xô lại bỗ
nhà o lên mình A Cát, nói giá»ng khà n đặc:
"Tôi có chết cũng không theo các ông đi nữa, các ông giết tôi trước đi!"
Gã mắt tam giác nghiêm giá»ng bảo:
"Con Ä‘iếm thối, mà y tháºt muốn chết há»?"
Lần nà y gã mắt tam giác chưa kịp cất chân đá thì Lão Miêu TỠđã túm lấy đầu vai
gã há»i:
"Mà y nói em tao là gì?"
Gã mắt tam giác bảo:
"Là con điếm, con điếm thối!"
Lão Miêu Tá» chẳng đôi hồi gì nữa vung tay quyá»n to nhÆ° cái bát lên đánh tá»›i.
Gã mắt tam giác bị trúng má»™t quyá»n, nhÆ°ng bản thân Lão Miêu Tá» cÅ©ng bị đứa
bên cạnh đá cho hai đá, đau quá toát cả mồ hôi hột, lăn lộn trên mặt đất.
Bà già từ dưới bếp chạy lên tay cầm con dao thái rau nói khản cả tiếng:
"LÅ© kẻ cÆ°á»›p chúng mà y, bà chúng mà y sẽ liá»u mạng vá»›i chúng mà y đây!"
Lưỡi dao chém và o sau cỗ gã mắt tam giác. Dĩ nhiên là nhát dao chém không
trúng.
Con dao của bà già đã bị gã mắt tam giác giáºt lấy và bà già bị quáºt ngã lăn ra đất.
"Cô bé" nhà o tới ôm bà già mà khóc thất thanh đầy đau đớn. Một bà già chịu đựng
má»™t Ä‘á»i má»i thứ khá»— Ä‘au, cay đắng, nhÆ° ngá»n đèn tà n trÆ°á»›c gió là m sao chịu ná»—i
đòn quáºt nhÆ° váºy?
Gã mắt tam giác lạnh lùng bảo:
"Äó là mụ tá»± tìm cái chết nhé!"
Chữ "Chết" vừa buông ra, Lão Miêu TỠđã gầm lên Ä‘iên dại, lảo đảo chồm tá»›i. Ná»a
thân mình anh ta bị thÆ°Æ¡ng đến đứng còn chÆ°a vững nhÆ°ng anh ta đã quyết liá»u
mình. Vốn anh ta đã định liá»u mình sẵn!
Gã mắt tam giác nghiêm giá»ng bảo:
"Mà y cũng muốn tìm chết hả?",
tay gã Ä‘ang cầm con dao thái rau vừa giáºt được của bà già . Äã là dao, dao nà o
chẳng giết được ngÆ°á»i! Mà gã đâu có sợ phải giết ngÆ°á»i! Gã thuáºn tay vung dao lên
đâm pháºp và o ngá»±c Lão Miêu Tá».
Lão Miêu TỠmắt đã đỠngầu căn bản là anh ta không nghĩ chuyện tránh né nhưng
nhát dao lại đâm và o khoảng không.
MÅ©i dao vừa pháºp tá»›i, Lão Miêu TỠđã bị đẩy vẹt ra: anh ta bị A Cát đẩy ra!
A Cát cũng còn đang đứng chưa vững, nhưng chà ng vẫn dám đứng lên, xông tới
đứng trước mặt gã mắt tam giác, đối mặt với con dao của gã mắt tam giác mà bảo:
"Chúng mà y... chúng mà y tháºt khinh ngÆ°á»i quá đáng..."
Giá»ng A Cát khà n đặc, nói chẳng nên lá»i.
Gã mắt tam giác lạnh lùng bảo:
"Thì chúng mà y là m gì? Mà y định báo thù thay chúng nó chăng?"
A Cát bảo:
"Tao... tao"
Gã mắt tam giác cÆ°á»i bảo:
"Chỉ cần mà y có gan thì dao đây, giết tao đi!"
Quả là gã trao dao tháºt:
"Chỉ cần mà y có gan giết ngÆ°á»i thì tao xin phục mà y đấy! Coi nhÆ° mà y giá»i!"
A Cát không đón lấy cây dao. Tay chà ng run, toà n thân run rẩy, run rẩy không
thôi.
Gã mắt tam giác cÆ°á»i vang, vÆ°Æ¡n tay túm lấy đầu tóc của "cô bé", nghiêm giá»ng
quát: "Äi!"
"Cô bé" không chịu theo gã. Bà n tay gã bỗng bị một bà n tay khác nắm chặt, một
bà n tay rắn chắc khá»e mạnh là m gã có cảm giác nhÆ° bà n tay mình sắp bị gẫy vụn.
Äó là bà n tay của A Cát!
Gã mắt tam giác trợn mắt lên, giáºt mình nhìn A Cát rồi bảo:
"Mà y... mà y dám động và o tao hả?"
A Cát bảo:
"Tao không dám, tao không giá»i, tao không dám giết ngÆ°á»i, tao cÅ©ng không muốn
giết ngÆ°á»i!"
Tay chà ng dần dần lá»ng ra...
Gã mắt tam giác gà o lên cuồng dại:
"Thế thì tao lại giết mà y!"
Gã thuáºn tay lia dao và o cuống há»ng A Cát.
A Cát không Ä‘á»™ng, cÅ©ng chẳng né tránh chỉ vẫy tay nhè nhẹ, má»™t quyá»n bay ra. Gã
mắt tam giác ra tay trước nhưng nhát dao chưa chém tới thì quả đấm của A Cát đã
nện và o hà m gã.
Con ngÆ°á»i gã tá»± dÆ°ng bay tung lên, "uỳnh" má»™t tiếng thúc vỡ cả cá»a sá»— bay vá»t ra
tháºt xa, lại "huỵch" má»™t tiếng húc và o bức tÆ°á»ng thấp. Vừa rÆ¡i "bịch" xuống, cả
ngÆ°á»i gã đã má»m oặt chẳng khác gì đống đất bùn.
Ai nấy Ä‘á»u ngẩn ngÆ°á»i, kinh hoà ng nhìn A Cát. A Cát không nhìn bá»n chúng, đôi
mắt trống rá»—ng vô hồn tá»±a hồ chẳng có chút biểu hiện tình cảm nà o, chỉ dÆ°á»ng nhÆ°
lòng trà n trỠđau khỗ.
Từ nẫy đến giá» vẫn đứng chống nạnh ở cá»a nhìn, gã "Phu Xe" bá»—ng nhẩy dá»±ng lên:
"Treo mà y nhớ!"
Từ nà y theo "Xuân điển" (loại tiếng lóng trên giang hồ ư ND) của các hảo hán chốn
thị tỉnh thì ý nghĩa là "giết nó đi!"
Hai gã Ä‘eo Ä‘ao ngần ngừ, nhÆ°ng rồi cuối cùng cÅ©ng tuốt Ä‘ao ra. ChÃnh hai cây Ä‘ao
nà y từng đâm bẩy tám nhát đao trên mình A Cát hôm nà o đấy bây giỠlại đồng loạt
đâm và o chá»— yếu hại hai bên sÆ°á»n chà ng nhÆ°ng má»—i lần đâm Ä‘á»u trượt và o khoảng
không cả.
Hai gã thanh niên lá»±c lưỡng cÅ©ng bá»—ng dÆ°ng ngã lăn ra đất, má»m nhÅ©n nhÆ° hai cục
đất vì hai tay A Cát vừa dang ra là trúng ngay và o yết hầu chúng, hai đứa ngã liá»n
không kêu được tiếng nà o.
Gã Phu Xe sắc mặt biến thà nh thê thảm, lùi dần từng bước ra ngoà i.
A Cát không thèm liếc nhìn gã Phu Xe, chỉ buôn hai tiếng lạnh lùng:
"Äứng lại!"
Phu Xe chợt trở nên biết vâng lá»i, quả nhiên đứng lại ngay.
A Cát bảo:
"Ta vốn không muốn giết ngÆ°á»i, tại sao chúng mà y cố ý nhất định bức bách ta phải
ra tay?"
Chà ng cúi xuống nhìn hai tay mình, đôi mắt ngáºp trà n buồn thÆ°Æ¡ng và đau khá»—. Vì
đôi tay nà y bây giỠđã lại vấy máu rồi!
Gã Phu Xe chợt ưỡn ngá»±c, cao giá»ng quát:
"Mà y muốn giết tao cũng đừng mong chạy thoát!"
A Cát bảo:
"Ta đâu có bỠđi!"
Nét mặt chà ng cà ng lộ rõ vẻ đau khỗ, tiếp đó nói dằn từng tiếng:
"Vì ta đâu còn chỗ nà o để đi!"
Gã Phu Xe thấy chà ng đang mải cúi gục thì ra tay ngay, một mũi phi đao bay thẳng
và o ngực chà ng.
NhÆ°ng mÅ©i phi Ä‘ao bá»—ng bay trở lại vai phải gã, cắm pháºp và o khá»›p vai. Cánh tay
nà y của gã hết còn giết được ngÆ°á»i!
A Cát bảo:
"Ta không giết mà y vì ta muốn để mà y sống mà trở vá» bảo vá»›i thằng đại ca Äầu
Sắt (Thiết Äầu), bảo vá»›i "Lão chủ Lá»›n" của chúng mà y giết ngÆ°á»i chÃnh là ta đây,
chúng mà y muốn báo thù thì cứ đến đây mà tìm, cấm không được là m liên lụy
những ngÆ°á»i không có tá»™i!"
Gã Phu Xe khắp đầu toát mồ hôi to nhÆ° hạt Ä‘áºu, nghiến chặt răng lại mà bảo:
"Thằng nhá» khá! Coi nhÆ° mà y cÅ©ng ra giống ngÆ°á»i đấy!"
Gã quay mình phóng ra như bay, bỗng quay đầu lại:
"Mà y đã là giống ngÆ°á»i thì khai tên há» ra Ä‘i!"
A Cát bảo:
"Ta là A Cát, là A Cát vô dụng đây!"
***
Äêm tối, đèn má».
Ngá»n đèn thê lÆ°Æ¡ng ảm đạm chiếu rá»i và o xác bà già đặt trên giÆ°á»ng, chiếu rá»i và o
khuôn mặt bệch bạc của "Cô bé" và Lão Miêu Tá».
Äây là mẹ há», vì sá»± trưởng thà nh của há» mà bà đã chịu cay đắng, khá»— sở suốt cả
Ä‘á»i, thá» há»i hỠđã báo đáp được gì cho mẹ?
A Cát đứng lẩn và o bóng tối của xó nhà , đầu cúi gằm tựa hồ không dám đối mặt
vá»›i anh em há». Chỉ vì bà già vốn không đáng phải chết, nếu chà ng dám có dÅ©ng khÃ
đương đầu lại tất cả thì bà già tuyệt không đến nỗi bị chết!
Lão Miêu TỠbỗng ngẩng đầu nhìn A Cát bảo:
"Chú đi đi!"
Mặt anh ta vì đau thương quá độ mà co rúm lại:
"Chú đã báo thù thay cho mẹ chúng ta, lẽ ra anh em ta phải cảm ơn chú, nhưng ...
nhưng bây giỠanh em ta chẳng còn cách nà o giữ chú ở lại được nữa rồi!"
A Cát không nhúc nhÃch cÅ©ng chẳng ra lá»i. Chà ng quá hiểu ý của Lão Miêu Tá»,
anh ta muốn chà ng đi chỉ vì không muốn lại là m liên lụy đến chà ng.
Nhưng chà ng quyết không đi!
Lão Miêu TỠbỗng quát lên:
"Cứ coi nhÆ° anh em chúng ta có Æ¡n vá»›i chú và chú đã Ä‘á»n đáp rồi, sao lại còn
không đi đi?"
A Cát bảo:
"Nếu tháºt anh muốn tôi Ä‘i thì chỉ có má»™t cách!"
Lão Tá» Miêu há»i:
"Cách gì?"
A Cát bảo:
"Äánh chết tôi rồi khiêng tôi Ä‘i!"
Lão Miêu Tá» nhìn chà ng rồi lệ nóng ứa đầy hốc mắt trà o ra, cao giá»ng bảo:
"Anh biết chú có công phu giá»i có thể đối phó được vá»›i bá»n chúng, nhÆ°ng chú có
biết bá»n chúng là ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o không đã?"
A Cát đáp:
"Tôi không biết!"
Lão Miêu TỠbảo:
"Chúng nó có tiá»n, lại có thế! Lão Chủ Lá»›n nhà chúng nó nuôi toà n bá»n dao búa, Ãt
nhất cÅ©ng dăm ba trăm đứa, trong số đó lợi hại nhất có ba đứa gá»i là Äầu Sắt (Thiết
Äầu), Tay Sắt (Thiết thủ) và Há»— Sắt (Thiết Há»—), nghe nói xÆ°a kia là bá»n đại trá»™m
cÆ°á»›p trên chốn giang hồ giết ngÆ°á»i không chá»›p mắt, vá» bị quan phủ truy bắt gấp
nên mới thay tên đỗi hỠẩn nấp chốn nà y!"
Rồi anh ta lại gà o lên:
"Cứ cho là công phu của chú giá»i Ä‘i, nhÆ°ng nếu gặp phải ba gã kia thì chỉ có má»™t
Ä‘Æ°á»ng chết mà thôi!"
A Cát đáp:
"NhÆ°ng tôi không còn Ä‘Æ°á»ng nà o để Ä‘i được nữa!"
Rồi chà ng lại cúi gục đầu, bộ mặt chìm và o trong bóng tối. Lão Miêu TỠkhông
nhìn được nét mặt của A Cát biểu hiện ra sao nhÆ°ng anh ta nghe thấy giá»ng nói của
chà ng đầy buồn đau và quyết tâm.
Buồn Ä‘au cÅ©ng là sức mạnh có thể giúp ngÆ°á»i ta là m được những Ä‘iá»u lúc bình
thÆ°á»ng không là m ná»—i!
Cuối cùng Lão Miêu Tá» thở dà i sÆ°á»n sượt mà bảo:
"Äược, chú đã muốn chết thì cùng anh em ta chết cả thể cà ng hay!"
Bá»—ng há» nghe thấy bên ngoà i có ngÆ°á»i nói lạnh tanh:
"Hay ! Cá»±c hay!"
***
Má»™t tiếng "uỳnh" vang lên, bức tÆ°á»ng gạch bên sÆ°á»n nhà bị thủng má»™t lá»— to.
Tay quyá»n của ngÆ°á»i nà y má»›i cứng biết chừng nà o!
A Cát chầm cháºm từ trong bóng tối Ä‘i tá»›i, tá»›i mở cá»a toang ra.
Bên ngoà i cá»a xúm xÃt má»™t đám đông. Thân hình cao lá»›n, quần áo hoa lệ là má»™t gã
đứng ở giữa, tay trái đang mân mê quả cầu đá, lé mắt nhìn A Cát rồi bảo:
"Mà y có phải là thằng A Cát vô dụng không?"
"Phải, chÃnh phải!"
A Cát đáp
Gã kia liá»n bảo:
"Ta là Tay Sắt A Dũng đây !"
A Cát đáp:
"Tùy mà y muốn tên gì thì cũng thế thôi !"
A Dũng "tay sắt" lạnh lùng bảo:
"Nhưng tay sắt của ta lại không thế mà thôi đâu!"
A Cát há»i:
"Há»?"
Tay sắt A Dũng bảo:
"Nghe nói mà y rất ra giống ngÆ°á»i, nếu mà y dám để tao đánh má»™t quyá»n thì tao coi
mà y là giống ngÆ°á»i tháºt !"
A Cát bảo:
"Xin má»i!"
Lão Miêu Tá» biến sắc mặt, "Cô bé" dùng sức túm chặt lấy tay A Cát, cả hai ngÆ°á»i
kia tay lạnh ngắt. Cả hai anh em Ä‘á»u cho A Cát là không muốn sống nữa, nếu
không sao dám tình nguyện chịu má»™t quyá»n sắt thép chỉ má»™t đấm đã vỡ thủng cả
bức tÆ°á»ng?
NhÆ°ng đằng nà o há» cÅ©ng chỉ có má»™t con Ä‘Æ°á»ng chết, chết sá»›m cÅ©ng là chết, chết
muộn cũng là chết, đã chết thì còn kể gì nữa!?
"Cút con mẹ nó đi, chết thì chết chứ sao!"
Lão Miêu TỠbỗng chồm tới thét to:
"Mà y là giống ngÆ°á»i thì đấm ông mà y má»™t quyá»n trÆ°á»›c Ä‘i!"
Tay sắt A Dũng bảo:
"Cũng được!"
Gã nói đánh là đánh, má»™t quyá»n thẳng vung tá»›i đánh thẳng và o mặt Lão Miêu Tá».
Ai ai cũng nghe thấy xương vỡ ra lạo xạo thà nh tiếng, nhưng bị vỡ vụn ra lại không
phải là mặt Lão Miêu Tá» mà là ngá»n quyá»n sắt của Tay sắt A DÅ©ng!
Thì ra A Cát Ä‘á»™t ngá»™t ra tay, đánh má»™t quyá»n và o đúng tay quyá»n của A DÅ©ng rồi
lại đánh ngược trở lại má»™t quyá»n xiết mạnh và o bụng gã.
Tay sắt A DÅ©ng Ä‘au quá chịu không ná»—i, cả ngÆ°á»i co quắp nhÆ° con tôm dÆ°á»›i đất,
đau đến độ lăn lộn khắp nơi.
A Cát nhìn lÅ© ngÆ°á»i đứng sau Tay sắt A DÅ©ng. Cả lÅ© Ä‘ao nhăm nhăm trong tay
nhÆ°ng không má»™t kẻ nà o dám nhúc nhÃch.
A Cát bảo:
"VỠbảo Lão Chủ Lớn nhà chúng mà y muốn lấy mạng ta thì cố tìm được hảo thủ
mà sai tới, như thằng vừa rồi thì chưa đáng đâu !"
|
20-07-2008, 01:31 PM
|
|
Quá»· VÆ°Æ¡ng Äại Lão Gia
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bà i gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
|
|
Yến Tháºp Tam
Tác giả: Cổ Long
Hồi 13
Quân sư áo xanh
Nguôn:story.mi9.com
ở vÆ°á»n sau lá phong đã rá»±c Ä‘á», cúc mùa thu rá»±c rỡ nhÆ° và ng mÆ°á»i.
Lão Chủ Lớn chắp hai tay sau lưng đứng trước bồn hoa cúc, lẩm bẩm một mình:
"Äợi đến lúc chúng nó chở cua lá»›n ở hồ DÆ°Æ¡ng Trình tá»›i, chÆ°a biết chừng vừa khéo
cúc lại nở thì tháºt là thá»i Ä‘iểm tuyệt vá»i !"
Lão thá»a mãn thở ra má»™t hÆ¡i dà i rồi lại lẩm bẩm:
"Thế má»›i là tuyệt vá»i, tháºt tuyệt vá»i".
PhÃa sau lÆ°ng lão là cả má»™t đám đông. Má»™t gã mặc áo dà i vải xanh trông cứ nhÆ°
má»™t vị tú tà i há»ng thi trạc tuá»—i trung niên đứng gần ông chủ nhất. Còn gã Tay sắt A
DÅ©ng tay quấn băng đứng xá»› rá»› ở tÃt xa xa.
Äứng gần cÅ©ng được, đứng xa cÅ©ng được, trong khi Lão Chủ Lá»›n thưởng hoa tuyệt
đối không có một tên nà o dám mở miệng.
Lão Chủ Lá»›n khom lÆ°ng cúi xuống dÆ°á»ng nhÆ° để hÃt hÆ°Æ¡ng hoa bá»—ng Ä‘á»™t ngá»™t ra
tay, lão vÆ°Æ¡n hai ngón tay kẹp con sâu Ä‘ang bay rồi má»›i cháºm rãi há»i:
"Các ngÆ°Æ¡i bảo ngÆ°á»i ấy tên là gì ?"
A Dũng đáp:
"Là A Cát, "A Cát vô dụng"
Lão Chủ Lớn bảo:
"A Cát ? Là "A Cát vô dụng" ?"
Lão bóp hai đầu ngón tay một cái bóp bẹp con sâu rồi quay ngoắt lại đăm đăm nhìn
A Dũng bảo:
"Ngươi bảo là A Cát vô dụng, còn ngươi là Tay sắt A Dũng phải không ?"
A Dũng đáp:
"Vâng!"
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"Thế tay quyá»n của ngÆ°Æ¡i cứng hay của hắn cứng?"
Tay sắt A DÅ©ng gục đầu nhìn lại tay quyá»n Ä‘ang băng bằng vải trắng rồi Ä‘Ã nh thừa
nháºn:
"Quyá»n của hắn rắn hÆ¡n!"
Lão Chủ Lớn lại vặn:
"Thế ngươi dũng cảm hay hắn?"
A Dũng lại đáp:
"Hắn!"
Lão Chủ Lá»›n tiếp tục truy há»i:
"Thế ngươi vô dụng hay là hắn vô dụng?"
A Dũng Tay sắt đà nh bảo:
"Tôi!"
Lão Chủ Lớn thở dà i bảo:
"Xem thế thì hình nhÆ° tên của ngÆ°Æ¡i gá»i nhầm thì phải?"
Tay sắt A Dũng đáp:
"Vâng ạ!"
Lão Chủ Lớn cay nghiệt:
"Thế tại sao ngươi không đỗi tên đi, đỗi thà nh "A Cẩu (con chó) của vứt đi" ?
Khuôn mặt tái nhợt của A DÅ©ng bắt đầu co rúm lại, biến dạng. Gã áo xanh nãy giá»
đứng một bên bỗng khom lưng bảo:
"Dạ, hắn cũng đã hết sức rồi đấy ạ!"
Lão Chủ Lớn lại thở dà i vẫy tay:
"Thôi, bảo nó xéo đi!"
Gã áo xanh đáp:
"Dạ!"
Lão Chủ Lớn nói thêm:
"Cho nó Ãt tiá»n chữa vết thÆ°Æ¡ng. Chữa là nh rồi thì tá»›i gặp ta!"
Gã áo xanh láºp tức cao giá»ng hô:
"Ông Chủ Lớn bảo ngươi đến phòng kế toán lĩnh một ngà n lạng bạc chữa thương,
ngươi còn chưa tạ ơn sao!"
A DÅ©ng láºp tức dáºp đầu nhÆ° chà y giã tá»i. Lão Chủ Lá»›n lại thở dà i nhìn gã áo xanh,
thở dà i cÆ°á»i gượng mà bảo:
"Vừa ra tay đã được cả ngà n lạng, con ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i quả là rá»™ng rãi quá lắm đấy!"
Gã áo xanh mỉm cÆ°á»i bảo:
"Chỉ tiếc là tôi vẫn còn căm háºn cho hắn!"
Lão Chủ Lá»›n cÆ°á»i vang bảo:
"Chá»— hay nhất của con ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i là biết nói tháºt!"
Äợi tiếng cÆ°á»i của chủ đã tắt, gã áo xanh má»›i khe khẽ thì thà o:
"Tôi có mấy lá»i tình thá»±c muốn trình bà y!"
Lão Chủ Lớn bỗng phẩy tay bảo:
"Thôi lui cả đi!"
Tất cả láºp tức lui Ä‘i hết.
VÆ°á»n hoa tÄ©nh mịch, phong Ä‘á» rá»±c, cúc và ng Æ°Æ¡m. Tịch dÆ°Æ¡ng đã ngả, kéo dà i
bóng lão chủ lớn lê thê trên mặt đất.
Lão Ä‘ang thưởng thức cái bóng của mình. Lão béo phì mà thấp lùn nên rất thÃch
những ngÆ°á»i gầy mà cao.
Gã áo xanh gầy mà cao vì váºy khi gã khom lÆ°ng bẩm báo, lão Chủ Lá»›n khá»i phải
ngẩng đầu. Giá» gã cúi khom, giá»ng nói còn hạ xuống tháºt thấp bảo:
"Cái tên A Cát vô dụng kia tuyệt không phải là không dùng được đâu thưa ông
chủ!"
Lão Chủ Lớn lắng nghe. Khi gã áo xanh nói gì, Lão Chủ Lớn bao giỠcũng chú ý
lắng nghe. Gã áo xanh bảo:
"Tay sắt A DÅ©ng xuất thân từ phái Không Äá»™ng. Ãt năm lại đây, nhân tà i của phái
Không Äá»™ng tuy có bị Ä‘iêu linh xÆ¡ xác nhÆ°ng công phu Ä‘á»™c môn của phái nà y vẫn
có chỗ độc đáo riêng."
Lão Chủ Lớn bảo:
"Phái Không Äá»™ng khá chứ!"
Gã áo xanh nói tiếp:
"Trong số đệ tá» phái Không Äá»™ng, A DÅ©ng là má»™t tay hảo thủ cứng cá»±a nhất. Khi
còn chÆ°a bị Ä‘uá»—i khá»i môn phái y đã từng khá» gá»n bốn đại hòa thượng Thiếu Lâm
và hai tay kiếm phÃa Võ Äang!"
Lão Chủ Lớn bảo:
"Những chuyện ấy ta biết rồi, nếu không váºy sao hà ng tháng ta phải phà tám tră
lạng để dùng y!"
Gã áo xanh bảo:
"Nhưng cái tên A Cát vô dụng chỉ một đòn đã phế A Dũng. Từ đó mà suy, tên A
Cát nà y là kẻ không giản đơn đâu!"
Lão Chủ Lá»›n cÆ°á»i nhạt.
Gã áo xanh lại bảo:
"Äiá»u quái lạ là trong vòng mấy trăm dặm quanh đây không có má»™t ai biết vá» lai
lịch của A Cát cả!
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"NgÆ°Æ¡i Ä‘iá»u tra rồi à ?"
Gã áo xanh đáp:
"Tôi đã phái sáu mÆ°Æ¡i ba tên Ä‘á»u là hạng mắt tinh tai thÃnh Ä‘i dò xét, đã có ba
mÆ°Æ¡i mốt tên trở vá» nhÆ°ng Ä‘á»u Ä‘iá»u tra không ra!"
Lão Chủ Lá»›n nãy giá» vẫn từ từ cháºm bÆ°á»›c vá» phÃa trÆ°á»›c, bá»—ng quay cá»— đứng lại
bảo: "Thế cuối cùng ngÆ°Æ¡i muốn nói Ä‘iá»u gì?"
"A Cát còn quanh quẩn ở đây sá»›m muá»™n cÅ©ng xẩy ra tai há»a!"
Lão Chủ Lớn bảo:
"Thế thì ngÆ°Æ¡i mau mau gá»i ngÆ°á»i khác đến "là m" nó Ä‘i!"
Gã áo xanh há»i:
"Gá»i ai cÆ¡ ?"
Lão Chủ Lớn đáp:
"Äầu sắt!"
Gã áo xanh bảo:
"Vâng. Công phu "Du đầu quán đỉnh" (Thông đầu suốt đỉnh) của Äại CÆ°Æ¡ng quả lÃ
Ãt ngÆ°á»i sánh bằng."
Lão Chủ Lớn bảo:
"ChÃnh mắt ta có lần trông thấy hắn húc má»™t cái gẫy đôi má»™t cây lá»›n!"
Gã áo xanh bảo:
"Rất tiếc A Cát lại chẳng phải là cây!"
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"Ngạnh (cứng) công phu của hắn cũng khá à ?"
Gã áo xanh bảo:
"So vá»›i công phu thiết quyá»n (quyá»n sắt) của A DÅ©ng còn mạnh hÆ¡n nhiá»u!"
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"NgÆ°Æ¡i cho là Äầu sắt không đối phó ná»—i thằng A Cát vô dụng hay sao ?"
Gã áo xanh:
"Không phải là tuyệt đối không thể, nhưng chẳng qua chỉ là chưa nắm chắc thôi!"
Gã cháºm rãi nói tiếp:
"Tôi còn nhớ ông Chủ Lớn từng dặn dò: "việc chưa nắm chắc, tuyệt đối không nên
là m!"
Lão Chủ Lá»›n mỉm cÆ°á»i gáºt đầu, cảm thấy vô cùng hả hê. Lão thÃch những ngÆ°á»i
khác luôn ghi nhá»› lá»i lão mà tốt nhất là ghi nhá»› từng câu từng chữ.
Gã áo xanh bảo:
"Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại mãi, bên ta đối phó với hắn mà ăn chắc thì chỉ có một
ngÆ°á»i thôi!"
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"Hỗ sắt ?" (Thiết Hỗ)
Gã áo xanh gáºt đầu bảo:
"Lai lịch của hắn dÄ© nhiên Ông Chủ Lá»›n đã biết. Con ngÆ°á»i nà y mÆ°u trà thâm trầm,
bình thÆ°á»ng ra tay Ãt khi để lá»™ công phu thá»±c, so vá»›i Äại CÆ°Æ¡ng, A DÅ©ng thì cao
minh hÆ¡n nhiá»u!"
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"Nhưng đến khi nà o hắn mới quay v�"
Gã áo xanh bảo:
"Công việc giao cho hắn lần nà y không dá»… là m, theo ý tôi nhanh nhất phải mÆ°á»i
ngà y nữa!"
Lão Chủ Lớn sầm mặt xuống bảo:
"Thế chẳng lẽ chúng ta hiện tại chẳng có cách nà o để đối phó với tên A Cát vô
dụng kia ư?"
Gã áo xanh bảo:
"Dĩ nhiên là có."
Gã cÆ°á»i, nói tiếp:
"Chúng ta chỉ cần dùng một chữ là có thể đối phó được gã!"
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"Chữ gì ?"
Gã áo xanh bảo:
"Kéo !".
Gã nói thêm để bỗ sung:
"Chúng ta có thì giá», lại có tiá»n; còn phÃa bá»n chúng, có cÆ¡m mà ăn cÅ©ng thà nh vấn
Ä‘á» lá»›n. Äã thế chúng còn phải luôn Ä‘á» phòng chúng ta tá»›i tìm bắt bá»n chúng bất kỳ
ở đâu, bất kỳ lúc nà o, như thế thì đến ngủ chúng cũng chẳng dám ngủ say! Cứ như
váºy chỉ qua dăm ba ngà y, chẳng cần chúng ta ra quân bá»n chúng cÅ©ng bị kéo cho
đỗ gục!"
Lão Chủ Lá»›n cÆ°á»i vá»— mạnh và o vai gã áo xanh bảo:
"Thằng ranh nà y giá»i, có con ngÆ°á»i nhÆ° ngÆ°Æ¡i chẳng trách ngÆ°á»i ta gá»i ngÆ°Æ¡i lÃ
Trúc Diệp Thanh" (lá trúc xanh).
Trúc Diệp Thanh còn là tên gá»i má»™t loại rượu ná»—i tiếng. Uống rượu nà y Ãt ngÆ°á»i
uống và o mà không say. Trúc Diệp Thanh còn là tên một loại rắn độc (rắn lục), độc
đến Ä‘á»™ bị cắn là chết ngÆ°á»i ngay.
Bá»—ng Lão Chủ Lá»›n há»i:
"Coi như ta không đi tìm chúng, dễ hắn không biết tới tìm ta ư?"
Trúc Diệp Thanh bảo:
"Má»™t kẻ Ä‘i tìm ngÆ°á»i khác để liá»u mạng chẳng lẽ còn có thể dắt theo má»™t thằng
ngu đần bị thương nặng và một đứa con gái bán dâm hay sao?"
Lão Chủ Lá»›n cÆ°á»i:
"Không thể!"
Trúc Diệp Thanh bảo:
"Nếu gã dám tới trước tìm chúng ta, nhất định gã phải để tên Miêu TỠấy ở lại."
Lão Chủ Lớn bảo:
"Gã có thể giấu chúng nó đi chứ!"
Trúc Diệp Thanh bảo:
"Trong thà nh toà n ngÆ°á»i của ta cả, chÃnh vì thế mà tôi đã sá»›m cho ngÆ°á»i của ta đến
là m tai mắt phục quanh nhà bá»n chúng, gã định giấu ngÆ°á»i và o đâu ạ?"
Lão Chủ Lá»›n cÆ°á»i nhạt bảo:
"Trừ phi bá»n chúng hóa là m bá» hung chui xuống đất!"
Trúc Diệp Thanh bảo:
"Lần nà y tên A Cát dám ra mặt liá»u mạng chÃnh là vì hai anh em nhà kia. Nếu hai
đứa ấy rÆ¡i và o tay chúng ta thì A Cát hòng nhẩy ra khá»i lòng bà n tay của Ông Chủ
Æ°?"
Lão Chủ Lá»›n lại cÆ°á»i to bảo:
"Tốt! Chúng ta cứ ở đây uống rượu ngắm hoa chỠchúng đến nộp mạng!"
Trúc Diệp Thanh mỉm cÆ°á»i bảo:
"Tôi xin bảo đảm, không quá ba ngà y chúng sẽ tới thôi!"
***
Hoà ng hôn.
"Cô bé" vừa bÆ°ng lên má»™t bát canh thịt, nÆ°á»›c mắt lã chã từng giá»t rÆ¡i và o bát canh.
Canh thịt không là m ai rÆ¡i nÆ°á»›c mắt mà đã là m cô rÆ¡i lệ, rÆ¡i lệ vì ngÆ°á»i mua thịt,
rÆ¡i lệ vì ngÆ°á»i nấu canh không còn nữa...
Canh thịt còn đây, ngÆ°á»i đã chôn sâu dÆ°á»›i đất và ng! Còn bát canh thịt ai nỡ nhẫn
tâm mà nuốt nỗi?
NhÆ°ng cô muốn há» phải ăn hết vì há» cần có sức khá»e, ngÆ°á»i mà bụng đói thì lấy
đâu ra sức lực!
Cô lau khô nước mắt, đặt bát canh thịt cùng hai cái bánh mà n thầu lớn lên mâm gỗ
rồi bÆ°ng ra khá»i nhà bếp.
A Cát vẫn ngồi nguyên trong bóng tối gian nhà . Cô bé bưng một bát canh và một
cái bánh mà n thầu đặt trên bà n trÆ°á»›c mặt A Cát. A Cát không Ä‘á»™ng Ä‘áºy, không nói
không rằng.
Cô bé lại đem canh, bánh đặt trước mặt ông anh và nói khe khẽ:
"Canh vẫn còn nóng, anh ăn mau đi!"
Lão Miêu Tá» há»i:
"Còn em?"
Cô bé ấp úng:
"Em... em... không đói!"
Có tháºt cô không đói không? Má»™t con ngÆ°á»i suốt hai ngà y má»™t đêm chÆ°a được há»›p
cháo mà không đói ư?
Cô bé không đói. Chỉ vì đây là chút lÆ°Æ¡ng thá»±c cuối cùng, chỉ vì hai ngÆ°á»i cần phải
có sức lực hơn cô!
Lão Miêu TỠngấc đầu nhìn cô, miễn cưỡng nén nước mắt bảo:
"Dạ dà y anh không bình thÆ°á»ng ăn sao hết nhiá»u thế nà y, anh em mình má»—i ngÆ°á»i
má»™t ná»a!"
Cô bé cũng nén nước mắt bảo:
"Chẳng lẽ em không ăn không được ư ?"
Lão Miêu TỠđáp gá»n lá»n:
"Không được!"
Anh ta Ä‘ang định bẻ bánh mà n thầu là m đôi Ä‘Æ°a cho em gái thì A Cát đứng báºt dáºy
bảo:
"Bát canh nà y phần "cô bé"!"
Lão Miêu Tá» láºp tức nói to:
"Không được! Äó là phần chú!"
A Cát không nghe, sải bước đi ra ngoà i.
"Cô bé" đi tới kéo A Cát bảo:
"Anh định đi đâu?"
A Cát đáp:
"Äi ăn cÆ¡m!"
"Cô bé" bảo:
"Nhà còn thứ ăn mà anh còn định đi ăn ngoà i cái gì?"
A Cát:
"Vì anh không muốn ăn mà n thầu!"
"Cô bé" đăm đăm nhìn anh:
"Anh không muốn ăn mà n thầu thì muốn ăn gì ? Hay anh muốn ăn Äầu Sắt?"
A Cát ngáºm miệng.
Cuối cùng nÆ°á»›c mắt "cô bé" lã chã rÆ¡i xuống, cô dịu giá»ng bảo:
"Em rất hiểu ý của anh, cứ kéo dà i mãi thế nà y đến em cũng chẳng chịu nỗi huống
gì anh, có Ä‘iá»u..."
Nước mắt cô rơi xuống như mưa trút, nghẹn ngà o bảo:
"Có Ä‘iá»u anh phải hiểu trong thà nh đâu đâu cÅ©ng toà n ngÆ°á»i của chúng, hà tất anh
phải đi nộp mạng!"
A Cát bảo:
"Cho là đi nộp mạng còn tốt hơn ngồi đây mà chỠchết!"
***
Sắc đêm thảm đạm.
Cho dù cảnh đêm có đẹp đến đâu, trÆ°á»›c con mắt những ngÆ°á»i trong lòng Ä‘ang thê
lương thì đêm cũng hóa ra thảm đạm.
Gió thu lại ná»—i. Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà bán hạt dẻ ngà o Ä‘Æ°á»ng, đầu trùm má»™t chiếc khăn
vải xanh, co ro rụt cỗ, rao bán hà ng trong ngõ hẻm.
A Cát Ä‘ang Ä‘i bá»—ng dừng bÆ°á»›c há»i:
"Bán gì đấy ?"
Mụ đà n bà bảo:
"Hạt dẻ ngà o Ä‘Æ°á»ng đây, hạt dẻ ngà o Ä‘Æ°á»ng vừa thÆ¡m vừa ngá»t đây, hai mÆ°Æ¡i
nhăm đồng tiá»n lá»›n má»™t cân đây!"
A Cát bảo:
"Không đắt!"
ở mé ngoà i ngõ hẻm còn má»™t lão mù ăn xin Ä‘ang co ro núp dÆ°á»›i xó tÆ°á»ng, không
ngớt run rẩy.
Mụ bán hạt dẻ há»i:
"Ông muốn mua bao nhiêu?"
A Cát đáp:
"Một trăm cân!"
Mụ bán hà ng bảo:
"Nhưng ở đây chỉ có độ mươi cân thôi!"
A Cát bảo:
"Thêm cả mà y đủ trăm cân đấy ! Ta muốn mua cả mà y luôn thể!"
Mụ bán hà ng co mình lùi lại, miá»…n cưỡng cÆ°á»i lấy lòng bảo:
"Tôi chỉ bán hạt dẻ, không bán ngÆ°á»i!"
A Cát bảo:
"Ta cứ mua, không bán không được!"
Chà ng đột ngột ra tay túm ngay lấy vạt áo mụ. Mụ bán hà ng gà o to:
"Cướp! Cướp! muốn cưỡng đoạt đà n bà ..."
Mụ mới chỉ kêu được và i tiếng thì hà m đã bị bóp chặt.
A Cát lạnh lùng bảo:
"Mà y là đà n bà ư, sao lại có râu?"
Cằm ngÆ°á»i nà y tuy đã cạo nhÆ°ng còn sót lại lÆ¡ thÆ¡ mấy chân râu.
A Cát bảo:
"Coi bá»™ mà y nhÆ° kẻ Ä‘iên, đã Ä‘iên là phải Ä‘áºp chết!"
NgÆ°á»i kia cố chết lắc đầu quầy quáºy, nói lúng búng:
"Tôi... tôi không... tôi không phải điên!"
A Cát bảo:
"Nếu mà y không Ä‘iên sao lại chui và o ngõ hẻm nà y bán hạt dẻ ngà o Ä‘Æ°á»ng, ngÆ°á»i
ở đây nghèo đến cÆ¡m còn chẳng có mà ăn, ai ăn hạt dẻ ngà o Ä‘Æ°á»ng!"
NgÆ°á»i kia ngẩn ngÆ°á»i ra, mắt lá»™ đầy vẻ khiếp sợ.
A Cát bảo:
"Nếu mà y không muốn tao Ä‘áºp chết tÆ°Æ¡i thì hãy ngoan ngoãn khai ra kẻ nà o sai
mà y tới đây?"
NgÆ°á»i kia chÆ°a kịp mở miệng thì gã mù ngồi núp dÆ°á»›i xó tÆ°á»ng xin ăn bá»—ng đứng
vụt dáºy chồm lên bá» chạy nhÆ° bay.
Dân trong ngõ nà y nghèo cÆ¡m chẳng có mà ăn, ngÆ°á»i không táºt bệnh gì sao lại mò
và o táºn đây để xin ăn?
A Cát cÆ°á»i nhạt, lại há»i:
"Giá» thằng bạn mà y đã bá» chạy rồi nếu mà y không nói tháºt thì sẽ bị ngÆ°á»i ta giữ
nhÆ° chó hoang giết chết tại đây ngay láºp tức, chỉ sợ đến ngÆ°á»i lượm xác cÅ©ng
không có đâu!"
NgÆ°á»i kia cuối cùng không thể không mở miệng, Ä‘Ã nh:
"Là ... là Trúc Diệp Thanh sai tôi đến!"
A Cát há»i:
"Trúc Diệp Thanh là ngÆ°á»i thế nà o?"
NgÆ°á»i kia đáp: "Là quân sÆ° của Ông Chủ Lá»›n, là má»™t trong hai ngÆ°á»i Ä‘á» nhất trÆ°á»›c
mặt ông chủ!"
A Cát há»i:
"Còn ngÆ°á»i nữa là ai?"
NgÆ°á»i kia đáp:
"Là Thiết Há»—, Há»— Sắt! Công phu của y cao hÆ¡n nhiá»u so vá»›i Äầu Sắt. Y cùng Trúc
Diệp Thanh một văn một võ, không ai gây gỗ được đâu!"
A Cát há»i:
"Mà y biết y ở đâu chứ?"
NgÆ°á»i kia đáp:
"Nghe nói y Ä‘i ra ngoà i là m việc, phải ná»a tháng nữa má»›i vá»!"
A Cát lại há»i:
"Thế còn Äầu Sắt?"
NgÆ°á»i kia đáp:
"Y có ba cô vợ nhá». Cô ba được y yêu nhất, hÆ¡n nữa y lại rất thÃch đánh bạc nên
bình thÆ°á»ng y hay ở đó."
A Cát há»i:
"Nhà mà y ở đâu ?"
NgÆ°á»i kia giáºt mình há»i:
"Äại gia há»i nhà tiểu nhân ở đâu là để là m gì ?"
A Cát bảo:
"Ta há»i, mà y chỉ việc trả lá»i! NgÆ°á»i chết thì là m gì còn nhà nữa?"
NgÆ°á»i kia mặt nhăn nhó bảo:
"ở ngõ Chi Ma (vừng)!"
A Cát bảo:
"Nhà mà y có bao nhiêu ngÆ°á»i?"
NgÆ°á»i kia đáp:
"Có vợ, con vá»›i ngÆ°á»i ở, cá»™ng sáu ngÆ°á»i!"
A Cát bảo:
"Bây giá» sẽ thà nh tám ngÆ°á»i đó!"
NgÆ°á»i kia há»i:
"Sao lại thế?"
A Cát bảo:
"Vì bây giá» ta thay mà y má»i hai vị khách tá»›i ở nhà mà y Ä‘á»™ và i ngà y. Nếu mà y để
rò rỉ ra má»™t chút tin tức gì thì ta đảm bảo nhà mà y láºp tức sẽ thà nh không có ngÆ°á»i
nà o cả!"
Chà ng lạnh lùng bảo thêm:
"Tất nhiên trừ ngÆ°á»i ở ra!"
***
Äêm.
ánh đèn chiếu trên cái đầu trần của Äầu Sắt Äại CÆ°Æ¡ng cứ bóng nhẫy lên chẳng
khác gì một quả bầu quang dầu vừa được vớt trong thùng dầu ra.
Äầu gã cà ng bóng lá»ng, chứng tá» gã cà ng Ä‘ang cao hứng. Tối nay khách chÆ¡i đặc
biệt đông, nhất là khách đánh bạc đặc biệt đông hÆ¡n nữa. Trừ tiá»n hồ không kể,
riêng gã và ba cô vợ bé đã vơ được hơn ngà n lạng bạc.
Hiện giá» trong tay gã Ä‘ang cầm bà i nÆ°á»›c "nhị tứ" sáu Ä‘iểm. Tuy bà i chÆ°a tháºt hay
nhưng cũng không dở lắm, ngoà i ra còn một quân nữa đang "úm" trong tay cô ba.
Cá»— áo cô ba đã mở phanh, hở cả cái cá»— trát phấn trắng nhÆ° tuyết, hai tay ngá»c
thuôn thuôn nhÆ° cá»ng hà nh xuân giữ khÆ° khÆ° cây bà i "úm", Ä‘Æ°a mắt liếc Äầu Sắt
há»i:
"Thế nà o ?"
Äầu Sắt Äại CÆ°Æ¡ng há»i lại:
"Nà ng muốn thế nà o ?"
Cô ba bảo:
"Và ng sáu bạc năm ghế dà i nhá»"
Tinh thần Äầu Sắt Äại CÆ°Æ¡ng bị chấn Ä‘á»™ng, gã reo lên:
"Hay cho quân và ng sáu bạc năm ghế dà i nhá»."
"Bốp" một tiếng vang lên, nước bà i "tứ lục" trong tay gã đã được gã dùng sức mạnh
Ä‘áºp bà y lên bà n.
Cô ba mặt mà y bá»—ng tÆ°Æ¡i roi rói, cứ cÆ°á»i lên khì khì mà bảo:
"Thứ thiếp cần là con khỉ đực của chà ng đây!"
Quân bà i trong tay cô ba chÃnh là quân "Ä‘inh tam". Äầu Sắt cÆ°á»i vang:
"Thứ ta cần cÅ©ng chÃnh là con khỉ cái của nà ng đấy, vợ chồng ta đúng là má»™t đôi vợ
chồng do trá»i sinh váºy!"
"Äinh tam" cá»™ng vá»›i "Tứ lục" là đôi Hầu VÆ°Æ¡ng (vua khỉ) là bà i "Chà Tôn Bảo".
Äầu Sắt hét lên:
"Chà Tôn Bảo, ăn sạch là ng!"
Gã khuỳnh cả hai vai đang định vơ toà n bộ số bạc của là ng ở trên bà n thì đột nhiên
nghe có ngÆ°á»i lạnh lùng bảo:
"Không ăn được!"
|
20-07-2008, 01:34 PM
|
|
Quá»· VÆ°Æ¡ng Äại Lão Gia
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bà i gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
|
|
Yến Tháºp Tam
Tác giả: Cổ Long
Hồi 14
Có chỗ dựa mà còn ngại gì
Nguôn:story.mi9.com
Sòng của cô ba thÆ°á»ng mở chiếu bạc, chỉ cần có tiá»n để thua là có thể và o chÆ¡i
thoải mái chÃnh vì váºy mà Tam giáo Cá»u lÆ°u (từ chỉ chung các tầng lá»›p ngÆ°á»i trong
xã há»™i phong kiến Trung Quốc xÆ°a gồm đạo Nho, Pháºt, Lão cùng Nho gia, đạo gia,
âm dương gia, pháp gia, danh gia, mặc gia, tung hoà nh gia, tạp gia và nông gia. Sau
dùng để chỉ chung ngÆ°á»i trên giang hồ Æ° ND), hạng ngÆ°á»i nà o và o đây cÅ©ng được.
Gã Äầu Sắt Äại CÆ°Æ¡ng lại là kẻ không sợ rắc rối, mà xÆ°a nay cÅ©ng chÆ°a há» có ai
dám tá»›i đây gây sá»±. Thế mà ngÆ°á»i vừa nói xem ra chẳng những là ngÆ°á»i lạ hoắc mÃ
còn chẳng có chút vẻ gì là con bạc cả. Chà ng ta ăn mặc vừa rách rưới vừa bẩn thỉu,
cũng không ai thấy chà ng ta và o đây lúc nà o và bằng cách nà o.
NgÆ°á»i nà y trông chẳng ra vẻ gì cả nhÆ°ng thái Ä‘á»™ thì rất lạnh tanh, nhạt nhẽo bảo:
"Ta không đánh rắm thối đâu mà chỉ là nói đến công đạo thôi!"
Äầu Sắt Äại CÆ°Æ¡ng bảo:
"Mà y bảo ta "Không ăn được", bằng và o cái gì mà "không ăn được" hỠ?"
NgÆ°á»i kia bảo:
"Mà y bằng và o đâu mà đòi ăn cả là ng?"
Äầu Sắt Äại CÆ°Æ¡ng bảo:
"Bằng và o đôi Hầu Vương đây!"
NgÆ°á»i kia lại bảo:
"Chỉ tiếc là quân bà i nà y và o tay mà y lại không gá»i là Hầu VÆ°Æ¡ng được!"
Äầu Sắt Äại CÆ°Æ¡ng dằn không ná»—i lá»a giáºn bốc lên, bảo:
"Thế gá»i là gì?"
NgÆ°á»i kia bảo:
"Gá»i là đồ lợn ChÆ° Bát Giá»›i trá»c đầu, phải giam tất cả bà n!"
Äầu Sắt Äại CÆ°Æ¡ng biến sắc mặt. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u biến sắc mặt vì má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u
thấy rõ chà ng trai nà y đến đây cố ý gây chuyện.
Kẻ nà o mà to gan đến thế, dám tìm đại ca Äầu Sắt để gây sá»± ?
Các anh em của Äầu Sắt Ä‘á»u nhẩy lên chồm chồm, à o à o hét to:
"Thằng lá»i khốn nạn! Mà y há» tên là gì ? Nói mau!"
NgÆ°á»i kia bảo:
"Tên là A Cát! A Cát vô dụng!"
Tất cả má»i tiếng Ä‘á»™ng Ä‘á»u ngừng bặt. Các anh em toà n thà nh dÄ© nhiên Ä‘á»u nghe
đến cái tên A Cát vô dụng rồi!
Äầu Sắt Äại CÆ°Æ¡ng bá»—ng cÆ°á»i vang bảo:
"Giá»i! Chú em giá»i! Chú mà y ra giống ngÆ°á»i đó, thế má»›i dám tìm đến cá»a nà y
chứ!"
A Cát bảo:
"Chẳng qua ta chỉ muốn đến xem xem thôi!"
Äầu Sắt Äại CÆ°Æ¡ng bảo:
"Xem cái gì?"
A Cát bảo:
"Xem cái đầu mà y, xem có phải đầu sắt tháºt không!"
Äầu Sắt Äại CÆ°Æ¡ng cÆ°á»i ồ lên bảo:
"Äược! Ông mà y sẽ cho mà y được mở rá»™ng tầm mắt!"
Cả cái mặt bà n nguyên bằng tấm đá Äại Lý chỉ loáng má»™t cái đã bị gã nhấc bá»—ng
lên. Cái bà n phải nặng đến bẩy tám chục cân nằm trên tay Äầu Sắt cứ nhÆ° cái bà n
giấy váºy.
Äá cÅ©ng có nhiá»u loại. Äá Äại Lý không chỉ là loại đá có tiếng và o báºc nhất mÃ
còn là loại đá cứng rắn cÅ©ng và o báºc nhất, thế mà gã dùng đầu húc lên má»™t cái
mạnh.
Chỉ nghe "bốp" má»™t tiếng, tấm đá Äại Lý dầy hÆ¡n cái bánh chÆ°ng đã bị đầu gã húc
cho vỡ tan. Còn đầu gã vẫn bóng lên lòng lá»ng, cứ y nhÆ° quả bầu quang dầu vừa
vớt trong thùng dầu ra.
Anh em, đệ tá» láºp tức cao giá»ng khen ngợi:
"Giá»i!"
Äợi tiếng hò reo ngừng, A Cát má»›i thủng thẳng bảo:
"Giá»i... giá»i... giá»i thay cái đầu lợn của ChÆ° Bát Giá»›i!"
Äang dÆ°Æ¡ng dÆ°Æ¡ng đắc ý, nghe váºy mặt gã Äầu Sắt biến Ä‘á»—i sắc, giáºn dữ gầm lên:
"Mà y nói cái gì?"
A Cát bảo:
"Ta bảo mà y là đồ Chư Bát Giới, vì trừ đồ lợn ra là m gì có ai ngu đến độ húc đầu
và o đá bao giá»!"
Äầu Sắt Äại CÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nanh ác bảo:
"Thế ta cần húc cái gì? Húc và o mà y nhé!"
A Cát bảo:
"Äược!"
Tiếng "được" vừa thốt ra, Äầu Sắt đã nhÆ° há»— dữ chồm tá»›i túm lấy vai A Cát nhấc
bá»—ng chà ng lên cao y nhÆ° giÆ¡ cái bà n khi nẫy. Äầu Sắt Äại CÆ°Æ¡ng không chỉ có
công phu đầu lợi hại mà các động tác vừa kể chẳng những đã rất nhanh mà còn rất
chuẩn xác. Gã biết bây giỠkhông phải húc bà n mà là húc kẻ địch có chân có tay
hẳn hoi vì váºy vừa ra tay, gã đã túm lấy huyệt Kiên Tỉnh của A Cát, trÆ°á»›c hết là m
cho chà ng hết động cựa đã rồi mới húc đầu sau.
Chưa có ai chịu nỗi đòn húc của cái đầu sắt của gã. Coi bộ lần nà y tên A Cát vô
dụng sẽ láºp tức biến thà nh A Cát hết sống ngay.
Anh em xung quanh to há»ng hò hét cá»— vÅ© nhÆ°ng lần nà y tiếng hò hét đã im bặt rất
nhanh vì A Cát Cát không bị húc cho nát bét mà đầu sắt của Äầu Sắt Äại CÆ°Æ¡ng lại
bị vỡ tan.
Bị má»™t quyá»n đấm vỡ tan! Bất kỳ ai đã bị túm huyệt Kiên Tỉnh thì hai tay hết bá»
hoạt động. Thế mà không ngỠtay A Cát vẫn hoạt động được!
Äầu của Äầu Sắt Äại CÆ°Æ¡ng từng dùng chùy sắt Ä‘áºp không vỡ thế mà chịu không
nỗi một cái vỗ nhẹ của A Cát vô dụng!
***
Tiếng gà o thê thảm và má»i sá»± dẫy dụa đã ngừng cả, trong nhà buồn nhÆ° ngạt thở.
A Cát đứng đó không nhúc nhÃch, đôi mắt Ä‘en láy hoà n toà n không biểu lá»™ chút
tình cảm tựa hồ sâu không có đáy.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nhìn chà ng. Trên mình má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u Ä‘eo vÅ© khi nhÆ°ng không ai
dám ra tay.
Chà ng A Cát vô dụng nà y đã khiến cho đám anh em suốt ngà y quen với đầu rơi
máy chẩy dưới lưỡi đao bỗng dưng trong lòng nỗi lên nỗi khiếp sợ không sao hiểu
ná»—i.
Anh chà ng nà y tháºt tình là ai ?
Chà ng ta giết ngÆ°á»i rồi tại sao có thể lạnh tanh nhÆ° váºy?
TrÆ°á»›c nay chà ng ta giết đã bao ngÆ°á»i ? GiỠđây trong lòng chà ng ta nghÄ© gì ?
Không má»™t ai có thể nhìn thấy trong lòng chà ng Ä‘ang buồn phiá»n:
"Ta lại giết ngÆ°á»i rồi! Tại sao ta lại phải giết ngÆ°á»i nhÆ° váºy?"
***
Gió thu ná»—i rung giấy dán cá»a sá»—. Cuối cùng A Cát ngẩng đầu lên má»›i phát hiện ra
trÆ°á»›c mặt mình có má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đang đứng, ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà rất đẹp có vẻ quyến
rÅ© mê ngÆ°á»i khó nói thà nh lá»i.
Chà ng biết đây là cô ba vợ Äầu Sắt. Cô ta đứng rất gần chà ng Ä‘ang chăm chú nhìn
chà ng từ rất lâu, trong ánh mắt ánh lên một vẻ gì rất lạ, đặc biệt lạ, không phải
buồn thÆ°Æ¡ng, không phải thù háºn mà có vẻ đến mấy phần kinh lạ và mê mẩn.
NgÆ°á»i đầy nhà len lén rút hết, chỉ còn má»—i ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà là không Ä‘i.
A Cát lạnh lùng bảo:
"Ta đã giết chồng của cô!"
Cô ba bảo:
"Chà ng chẳng giết anh ấy thì sá»›m muá»™n anh ấy cÅ©ng chết dÆ°á»›i tay ngÆ°á»i khác
thôi!"
Giá»ng cô ta bình tÄ©nh đến gần nhÆ° lạnh lùng tà n nhẫn:
"Hạng ngÆ°á»i nhÆ° anh ấy trá»i sinh ra đã mang mầm mống giết ngÆ°á»i rồi!"
A Cát bảo:
"Ta cũng rất có thể giết cô, sao không bỠđi sớm đi!"
Cô ba bảo:
"NgÆ°á»i cần bá» Ä‘i là chà ng!"
A Cát cÆ°á»i nhạt.
Cô ba lại bảo:
"Chà ng giết Äầu Sắt, Ông Chủ Lá»›n quyết chẳng tha chà ng đâu!"
A Cát bảo: "Thì ta đang cốt đợi hắn đây!"
Cô ba nhìn A Cát ánh mắt cà ng có vẻ kỳ lạ bỗng cô kêu lên:
"Em nháºn ra chà ng rồi! Nhất định trÆ°á»›c kia em đã gặp chà ng!"
A Cát bảo:
"Nhất định cô nháºn lầm ngÆ°á»i rồi!"
Cô ba bảo:
"Tuyệt nhiên không lầm!"
Cô nói rất khẳng định:
"Em là má»™t kỹ nữ, từ lúc mÆ°á»i bốn tuá»—i đã là m kỹ nữ rồi, cÅ©ng chẳng nhá»› đã từng
tiếp qua bao nhiêu Ä‘Ã n ông, nhÆ°ng hạng Ä‘Ã n ông nhÆ° chà ng thì không nhiá»u đâu!"
ánh mắt A Cát bỗng sinh ra một biểu hiện kỳ lạ thoáng qua rất nhanh, rồi chà ng từ
tốn bá» Ä‘i. Cô ba nhìn theo bóng lÆ°ng chà ng, mắt chợt lóe lên rồi cao giá»ng bảo:
"Em nghĩ ra rồi, chà ng là ..."
Cô nói không trá»n câu vì A Cát đã quay ngoắt lại nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p, bịt chặt lấy
miệng cô rồi ôm eo cô xốc lên.
Chà ng không có ý định giết ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nà y nhÆ°ng chà ng nhất định phải bịt
miệng cô lại. Cô tuyệt không được để lá»™ bà máºt của chà ng cho bất kỳ ai biết!
***
Trong phòng ngủ ánh đèn êm dịu.
A Cát vứt cô ba lên giÆ°á»ng. Cô ba cứ nằm ngá»a trên giÆ°á»ng mà nhìn A Cát, trong
mắt bá»—ng ngân ngấn lệ, nói giá»ng thảm đạm:
"Sao chà ng lại biến đỗi hình dạng đến thế nà y, là m sao lại biến đỗi đến cơ sự nà y?"
A Cát bảo:
"Ai mà chẳng thay đỗi!"
Cô ba bảo:
"NhÆ°ng dù biến Ä‘á»—i thế nà o thiếp vẫn nháºn được ra chà ng!"
Cô nuốt nước mắt nói tiếp:
"Chà ng có hay chăng, trong cuá»™c Ä‘á»i nà y của thiếp, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông thiếp tháºt sá»±
yêu thÃch chỉ duy nhất có chà ng... Chắc chà ng chẳng thể nà o hay biết vì thiếp cÅ©ng
chỉ là một trong đám đông vô số phụ nữ của chà ng, hơn nữa thiếp lại còn là một
con điếm hạ tiện..."
A Cát trầm ngâm rất lâu, giá»ng nói bá»—ng trở nên má»m dịu ấm áp hẳn:
"Ta vẫn nhớ nà ng, nà ng là Kim Lan Hoa!"
Cô ba nhìn A Cát rồi bá»—ng khóc lên Ä‘au Ä‘á»›n, thất thanh rồi chồm dáºy ôm chầm lấy
A Cát:
"Chỉ cần chà ng còn nháºn ra thiếp, thiếp có chết cÅ©ng cam lòng!"
A Cát bảo:
"Thế mà ta lại hy vá»ng ngÆ°á»i khác quên ta Ä‘i!"
Cô ôm riết lấy chà ng, mắt đẫm lệ chẩy dà i lên mặt chà ng:
"Thiếp hiểu rồi! Nhất định thiếp nghe lá»i chà ng, tuyệt không bao giá» là m lá»™ bà máºt
của chà ng. Thà chết chứ không bao giỠnói ra!"
***
Trong Ä‘á»i Lão Chủ Lá»›n có ba Ä‘iá»u đắc ý nhất, má»™t trong ba Ä‘iá»u ấy là lão có chiếc
giÆ°á»ng lá»›n báºc nhất thế gian.
Chẳng những giÆ°á»ng lá»›n mà còn kỳ diệu nhất, hoa lệ nhất. Dù có Ä‘i tá»›i đâu cÅ©ng
khó có thể tìm thấy chiếc thứ hai.
Không há» nói quá lên đâu! Äó chÃnh là sá»± thá»±c!
Giá» là buá»—i sáng, Lão Chủ Lá»›n còn nằm chá»nh á»nh trên giÆ°á»ng. ChÃn nà ng hầu
được lão yêu quà nhất cÅ©ng còn nằm bồi tiếp lão ở trên giÆ°á»ng.
Một cô hầu gái rón rén đi và o, là nhà bảo:
"Diệp tiên sinh bảo có việc khẩn cấp nhất định xin và o gặp ông chủ."
Lão Chủ Lá»›n định ngồi dáºy nhÆ°ng lại nằm váºt ra bảo:
"Cho ông ta và o!"
Äám hầu thiếp của lão vá»™i phản đối:
"Chúng em đang thế nà y, sao chà ng lại cho đà n ông khác và o đây!"
Lão Chủ Lá»›n mỉm cÆ°á»i:
"NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y không sao cả!"
Má»™t cô há»i:
"Sao thế ạ?"
Lão Chủ Lá»›n đáp Æ¡ há»:
"Vì đối vá»›i ta gã còn hữu dụng hÆ¡n cả chÃn nà ng cá»™ng lại!"
Tuy suốt cả đêm không chợp được mắt, xem ra vẻ mặt Trúc Diệp Thanh vẫn bừng
bừng không có má»™t chút nà o mệt má»i.
Lão Chủ Lá»›n vẫn thÆ°á»ng khen Trúc Diệp Thanh tinh lá»±c dồi dà o giống nhÆ° chiếc
máy dệt, chỉ cần ông chủ muốn "máy chạy" là gã hoạt động không ngừng.
Gã gục đầu đứng trÆ°á»›c giÆ°á»ng Lão Chủ Lá»›n mắt không liếc xéo, trên giÆ°á»ng ngồn
ngá»™n chÃn cô gái đẹp nhÆ° hoa tá»±a ngá»c, xem con mắt gã quả là không má»™t giây ngó
ngà ng đến các nà ng, chỉ riêng điểm nà y, Lão Chủ Lớn đã rất hà i lòng.
Lão cho Trúc Diệp Thanh ngồi xuống rồi má»›i há»i:
"NgÆ°Æ¡i nói có việc khẩn cấp phải trình báo, đó là việc gì váºy?"
Tuy đã vâng lệnh ngồi xuống nhÆ°ng Trúc Diệp Thanh lại đứng báºt dáºy, gục đầu
bẩm: "A Cát phát hiện ra Ä‘Æ°á»ng dây tai mắt của tôi bố trà quanh nhà nó nên đã dắt
anh em nhà Miêu TỠđi rồi!"
Äầu gã gục xuống cà ng thấp nữa:
"Äây là lá»—i sÆ¡ hở của tôi, tôi đã đánh giá thấp tên A Cát vô dụng, xin ông chủ trách
phạt tháºt nghiêm tá»™i của tôi!"
TrÆ°á»›c hết gã dùng lá»i lẽ Ä‘Æ¡n giản cần thiết kể rõ sá»± việc đã xẩy ra sau đó nháºn lá»—i
của mình và tá»± xin trách phạt. Äây là tác phong là m việc nhất quán của gã. XÆ°a
nay gã không che dấu sai phạm của mình, cà ng không đỗ vấy trách nhiệm sang
ngÆ°á»i khác. ChÃnh tác phong nà y được Lão Chủ Lá»›n Æ°a thÃch nhất, vì váºy tuy hai
đạo lông mà y cau lại song giá»ng Lão Chủ Lá»›n vẫn không há» nghiêm khắc:
"Con ngÆ°á»i nà o khi là m việc chẳng có lúc sai há»ng, ngÆ°Æ¡i cứ ngồi xuống trÆ°á»›c rồi
nói!"
Trúc Diệp Thanh đáp:
"Dạ!"
Äợi gã ngồi xong, Lão Chủ Lá»›n má»›i há»i:
"Việc nà y xẩy ra lúc nà o?"
Trúc Diệp Thanh đáp:
"Äêm qua, khoảng trÆ°á»›c sau giá» tý!"
Lão Chủ Lớn bảo:
"Äến táºn giá» ngÆ°Æ¡i vẫn chÆ°a tìm ra chúng Æ°?"
Trúc Diệp Thanh đáp:
"Hà nh tung của A Cát thì chúng tôi biết rồi, còn tung tÃch của anh em nhà Miêu Tá»
thì chưa rõ!"
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"A Cát ở đâu?"
Trúc Diệp Thanh đáp:
"ở chá»— cô ba nhà Äại CÆ°Æ¡ng."
Lão Chủ Lớn sầm mặt xuống bảo:
"Äầu Sắt Äại CÆ°Æ¡ng đã bị..."
Trúc Diệp Thanh đáp:
"Dạ."
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"Nó đi lúc nà o?"
Trúc Diệp Thanh đáp:
"Quá giỠTý không lâu."
Vẻ mặt Lão Chủ Lớn cà ng khó coi:
"Chỉ trong có ná»a giá» mà có thể giấu kÃn được hai con ngÆ°á»i sống nhÆ° anh em
Miêu Tá», thế mà các ngÆ°Æ¡i sục sạo trá»n má»™t đêm mà không tìm ra?"
Trúc Diệp Thanh lại đứng dáºy, gục mặt bảo:
"Trong thà nh những chá»— có thể giấu được anh em nhà Miêu Tá» cÅ©ng không nhiá»u,
tôi đã phái ngÆ°á»i Ä‘i tra soát những nÆ¡i có khả năng giấu ngÆ°á»i nhÆ°ng không ai thấy
bá»n chúng đâu cả!"
Lão Chủ Lá»›n cÆ°á»i nhạt:
"Tháºt không ngá» cái thằng A Cát vô dụng mà đến ngÆ°Æ¡i đấu cÅ©ng không lại!"
Trúc Diệp Thanh đâu dám hé răng.
Lần nà y thì Lão Chủ Lớn không cho gã ngồi xuống nữa. Rất lâu sau lão mới từ tốn
há»i:
"Äầu Sắt có tháºt bị gã chÃnh tay đánh chết không?"
Trúc Diệp Thanh đáp:
"Theo các con bạc có mặt tại chá»— kể, chỉ có má»™t quyá»n gã đã đánh bẹp đầu Äầu Sắt
Äại CÆ°Æ¡ng!"
Sắc mặt Lão Chủ Lớn thay đỗi mãi rồi bảo:
"Có ai nhìn thấy gã dùng công phu gì không?"
Trúc Diệp Thanh đáp:
"Không ạ!"
Rồi gã bỗ sung thêm:
"Chỉ vì không ai biết vỠvõ công và lai lịch của gã nên có thể thấy gã A Cát nà y tất
phải có lai lịch lớn lắm đây!"
Lão Chủ Lớn bảo:
"Gần đây trên giang hồ có ai bá»—ng mất tung tÃch không?"
Trúc Diệp Thanh đáp:
"Äiểm nà y tôi cÅ©ng cho Ä‘iá»u tra rồi. Gần đây các cao thủ võ lâm mất tung tÃch chỉ
có tên đại đạo Triệu Äá»™c Hà nh, Thiên Sát tinh Chiến Không và kiếm khách Yến
Tháºp Tam."
Lão Chủ Lá»›n lại cau mà y. Tiếng tăm ba ngÆ°á»i nà y tất nhiên lão đã biết.
Trúc Diệp Thanh bảo:
"NhÆ°ng vóc dáng, diện mạo, tuá»—i tác của cả ba ngÆ°á»i nà y chẳng có má»™t Ä‘iểm nà o
phù hợp với A Cát cả!"
Lão Chủ Lá»›n cÆ°á»i nhạt bảo:
"Thế chẳng lẽ con ngÆ°á»i nà y từ trên trá»i rÆ¡i xuống à ? Hay gã từ dÆ°á»›i đất chui
lên?" Bá»—ng lão nắm chặt tay quyá»n dùng sức giáng xuống chiếc ghế đặt ở đầu
giÆ°á»ng nghiêm giá»ng bảo:
"Bất kể gã từ đâu tá»›i, trÆ°á»›c hết cứ phải khá» gã Ä‘i đã. NgÆ°á»i đã chết rồi bất tất phải
truy xét lai lịch!"
Trúc Diệp Thanh đáp:
"Dạ!"
Lão Chủ Lớn bảo:
"Bất kể ngÆ°Æ¡i muốn dùng cách gì, bất kể chi phà hết bao nhiêu tiá»n, ta chỉ cần cái
mạng gã thôi!"
Trúc Diệp Thanh đáp lại:
"Dạ!"
Lệnh của Lão Chủ Lá»›n phải chấp hà nh ngay láºp tức, nhÆ°ng lần nà y Trúc Diệp
Thanh vẫn chÆ°a Ä‘i. Hiện tượng nà y xÆ°a nay chÆ°a từng xẩy ra bao giá». Lão Chủ Lá»›n
ná»—i giáºn:
"Chẳng lẽ ngươi còn gì muốn nói nữa ư?"
Trúc Diệp Thanh ngần ngừ rồi cuối cùng cố lấy can đảm bảo:
"Gã ngÆ°á»i Ä‘Æ¡n thế Ä‘á»™c, nếu chúng ta muốn lấy mạng gã không phải là khó nhÆ°ng
sự hy sinh của chúng ta tất phải là rất nặng!"
Lão Chủ Lớn bảo:
"ý ngươi là muốn ta mua đao vỠchứ gì?"
Trúc Diệp Thanh bảo:
"Gã dám hết sức vì anh em nhà Miêu TỠchỉ vì anh em nhà ấy có một chút ân tình
vá»›i gã. Nếu Ông Chủ Lá»›n xá» vá»›i gã tốt má»™t chút, biết đâu gã lại chẳng dám liá»u
mình vì ông chủ!"
Lão Chủ Lá»›n trầm ngâm giây lâu, sắc mặt dần ôn hòa trở lại và há»i:
"Ngươi cho rằng chúng ta có thể mua được gã chăng?"
Trúc Diệp Thanh:
"Má»—i con ngÆ°á»i Ä‘á»u có giá cả, Ãt nhất chúng ta cÅ©ng nên thá» xem sao!"
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"Ai Ä‘i?"
Trúc Diệp Thanh đáp:
"Tôi nghĩ tự mình nên đi một chuyến!"
Lão Chủ Lớn bảo:
"Má»™t khi gã đã là cây Ä‘ao tuốt ra khá»i vá» chắc gì chạm phải mà không chẩy máu,
ngươi hà tất phải mạo hiểm đi là m gì!"
Trúc Diệp Thanh thừa cơ bảo:
"Tất cả con ngÆ°á»i tôi từ trên xuống dÆ°á»›i, từ trong ra ngoà i Ä‘á»u thuá»™c ông chủ cả,
huống gì mấy giá»t máu thì sá kể gì!"
Lão Chủ Lá»›n bá»—ng nhảy xuống giÆ°á»ng túm lấy tay Trúc Diệp Thanh bảo:
"Ta không có con trai, ngÆ°Æ¡i là con trai ta, ngÆ°Æ¡i phải hết sức cẩn tháºn!"
Trúc Diệp Thanh cúi đầu, giá»t lệ nóng há»—i dÆ°á»ng nhÆ° trà n đầy khóe mắt mà ứa ra
khiến những ngÆ°á»i đứng bên cạnh nhìn cÅ©ng phải cảm Ä‘á»™ng.
Äợi gã lui ra rồi, Lão Chủ Lá»›n má»›i thở ra má»™t hÆ¡i dà i bảo bá»n thiếp yêu:
"GiỠthì các ngươi thấy rồi chứ, gã đối với ta chẳng phải là hữu dụng hơn cả lũ các
ngÆ°á»i không?"
Một cô khóe miệng có nốt ruồi, khóe mắt lúng liếng đa tình bỗng bảo:
"Em chỉ thấy có mỗi một điểm!"
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"Äiểm nà o?"
Cô gái đáp:
"Quả thá»±c gã hÆ¡n chÃn chị em chúng em cái tà i vá»— mông ngá»±a !" (ý chỉ tà i bợ đỡ,
nịnh hót ư ND)
Lão Chủ Lá»›n cÆ°á»i phá lên bảo:
"Nói được lắm, nói hay lắm!"
Tiếng cÆ°á»i của lão chợt ngÆ°ng bặt, đăm đăm nhìn cô gái bảo:
"Ta muốn bảo ngươi là m một việc nà y ngươi có chịu là m không?"
Cô gái nỠđược dịp trỗ tà i õng ẹo, quấn chặt lấy Lão Chủ Lớn như rắn quấn và bảo:
"Ông muốn em là m gì?"
Lão Chủ Lá»›n cÆ°á»i nhạt bảo:
"Ta muốn bắt đầu từ đêm nay trở đi ngươi đi ngủ với gã!"
***
A Cát Ä‘ang ngủ vùi. Chà ng đã quá mệt má»i, quá cần ngủ vì còn quá nhiá»u việc chá»
chà ng là m mà thể lực của chà ng cần phải được phục hồi...
Khi chà ng tỉnh lại thì Kim Lan Hoa vẫn ở cạnh chà ng, đang dương mắt ngắm
chà ng mà trong mắt chan chứa tình cảm dịu êm.
A Cát nhắm mắt lại bảo:
"Cả đêm hôm qua không có ai tới ư ?"
Kim Lan Hoa đáp:
"Không có ai!"
CÆ¡ bắp toà n thân A Cát được thả lá»ng nhÆ°ng trong tim lại bị xiết chặt.
Chà ng hiểu là giây phút giông bão sắp xẩy tá»›i thông thÆ°á»ng là lúc ngá»™t ngạt nhất.
CÅ©ng giống nhÆ° trá»i trÆ°á»›c lúc bình minh là giá» phút tăm tối nhất.
Sau đây sẽ chuyển biến thế nà o đây? Kết quả cuối cùng sẽ ra sao? Chà ng chẳng
biết chút nà o!
Chà ng biết sự việc nà y bây giỠđã đỗ hết lên đầu chà ng và chà ng không thể buông
tay được nữa. Vì chỉ cần chà ng lá»ng tay má»™t chút thì Lão Miêu Tá», cô bé, Kim Lan
Hoa Ä‘á»u chết là chắc chắn!
Còn trá»ng yếu hÆ¡n nữa là trong thà nh nà y còn biết bao ngÆ°á»i nhÆ° bá»n há» Ä‘ang nằm
trong lò lá»a Ä‘á» chá» chà ng giúp đỡ.
Ngoà i cá»a sá»— bá»—ng có tiếng chân ngÆ°á»i. Tiếng chân nặng ná», tá»±a hồ cố ý để ngÆ°á»i
ta nghe thấy sau đó A Cát thấy có ngÆ°á»i ho hắng.
Chà ng đợi ngÆ°á»i đó và o nhÆ°ng đợi mãi rất lâu và bên ngoà i trở lại hoà n toà n yên
tÄ©nh nhÆ° cÅ©. Sắc mặt Kim Lan Hoa tái nhợt. Cô Ä‘oán không ra ngÆ°á»i không lá»™ mặt
là ai nhÆ°ng ngÆ°á»i nà y dám đến đối mặt vá»›i ngÆ°á»i vá»— má»™t cái bẹp nát cái "đầu sắt"
thì phải có chỗ đáng nể.
A Cát vá»— vá»— đầu cô rồi chầm cháºm đứng dáºy, mặc quần áo và o. Chà ng cảm thấy
con ngÆ°á»i đứng đợi bên ngoà i kia đúng là ngÆ°á»i khó đối phó nhất!
|
20-07-2008, 01:37 PM
|
|
Quá»· VÆ°Æ¡ng Äại Lão Gia
|
|
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bà i gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
|
|
Yến Tháºp Tam
Tác giả: Cổ Long
Hồi 15
Việc Ä‘á»i bất thÆ°á»ng
Nguôn:story.mi9.com
Xác của Äầu Sắt đã được thu vá». NÆ°á»›c bà i cuối cùng trong Ä‘á»i đạt "Chà Tôn Bảo"
của gã vẫn đặt trên bà n.
Trúc Diệp Thanh ngồi bên bà n dùng tay khe khẽ gõ trên mấy lá bà i rồi mỉm cÆ°á»i
bảo: "Nghe nói trong Ä‘á»i ngÆ°á»i đạt nÆ°á»›c bà i "Chà Tôn Bảo" nà y vạn ngÆ°á»i chỉ có
má»™t lần cÆ¡ há»™i, ý tứ muốn nói là hà ng ngà y cho ngÆ°Æ¡i Ä‘á»— bà i cá»u đến Ä‘á»u trong
năm mÆ°Æ¡i năm thì cÆ¡ há»™i đạt nÆ°á»›c bà i nà y có nhiá»u cÅ©ng không quá ba chục lần."
Gã đâu phải nói một mình vì gã biết A Cát đang đi từ trong ra và đang lặng lẽ nhìn
gã.
Trúc Diệp Thanh mỉm cÆ°á»i lại nói:
"Vì thế bất kỳ ai Ä‘á»— được nÆ°á»›c bà i nà y thì váºn khà của ngÆ°á»i ấy sẽ rất hay!"
A Cát nói ngay:
"Thế mà ngÆ°á»i tối qua Ä‘á»— được nÆ°á»›c bà i nà y váºn khà lại chẳng ra gì!"
Trúc Diệp Thanh thở dà i bảo:
"Äó cÅ©ng là điá»u tôi định nói việc Ä‘á»i tháºt bất thÆ°á»ng, Ä‘á»i ngÆ°á»i tháºt vô thÆ°á»ng,
liệu ai có thể giữ mãi được váºn may cho mình!"
Gã ngẩng đầu đăm đăm nhìn A Cát rồi ôn tồn bảo:
"Vì váºy ngÆ°á»i ta há»… có thá»i cÆ¡ thì phải nắm chắc ngay lấy, chá»› nên bõ lỡ!"
A Cát há»i:
"Ngươi muốn nói gì?"
Trúc Diệp Thanh bảo:
"Tôi muốn bảo là thá»i váºn của các hạ đã tá»›i!"
A Cát há»i:
"Thá»i váºn nà o?"
Trúc Diệp Thanh bảo:
"NgÆ°á»i Ä‘á»i bôn ba vất vả cả má»™t Ä‘á»i cốt để tìm kiếm cái gì? Chẳng qua chỉ có hai
chữ "danh, lợi" mà thôi!".
Gã mỉm cÆ°á»i nói tiếp:
"Hiện giỠcác hạ đang có cơ hội, một cơ hội đáng mừng, đáng vui."
A Cát đăm đăm nhìn Trúc Diệp Thanh, nhưng cũng chẳng khác gì nhìn và o một
bức tÆ°á»ng, bá»—ng chà ng há»i:
"Ngươi là Trúc Diệp Thanh?"
Trúc Diệp Thanh vẫn mỉm cÆ°á»i bảo:
"Tôi há» Diệp, tên là Diệp Thanh Trúc, nhÆ°ng má»i ngÆ°á»i lại Æ°a gá»i là Trúc Diệp
Thanh."
Gã vẫn mỉm cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i hÆ¡i có vẻ kỳ quái.
A Cát bảo:
"Phải chăng là Lão Chủ Lớn phái ngươi tới?"
Trúc Diệp Thanh thừa nháºn.
A Cát bảo:
"Thế thì ta phải cho ngÆ°Æ¡i biết má»™t Ä‘iá»u!"
Trúc Diệp Thanh há»i:
"Äiá»u gì váºy?"
A Cát nói:
"Má»™t con ngÆ°á»i suốt Ä‘á»i vẫy vùng phấn đấu có khi lại chẳng vì hai chữ "danh lợi"
như ngươi nói đâu!"
Trúc Diệp Thanh há»i:
"Ngoà i hai chữ đó ra há»i còn chữ gì nữa?"
A Cát bảo:
"Cũng hai chữ: "Lý tưởng"!"
Trúc Diệp Thanh nói:
"Lý tưởng"?
Quả tháºt gã không hiểu rõ ý tứ của hai chữ nà y:
"Tháºt sá»± chà ng muốn thế nà o ?"
A Cát bảo:
"Ta muốn má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u được tá»± do sống những ngà y nhÆ° mình mong Æ°á»›c !"
Chà ng biết ý nghĩa câu nà y, Trúc Diệp Thanh chắc là không hiểu nỗi, bèn giải
thÃch: "Tuy có má»™t số kẻ bán rẻ thân mình nhÆ°ng cÅ©ng có những ngÆ°á»i nguyện ý
chịu nghèo khỗ, vì hỠthấy tâm hồn yên ỗn nên có chịu khỗ một chút cũng chẳng
quan hệ gì !"
Trúc Diệp Thanh há»i:
"Tháºt có loại ngÆ°á»i ấy Æ°?"
A Cát bảo:
"Ta có rất nhiá»u bè bạn Ä‘á»u là loại ngÆ°á»i ấy, lại còn vô và n ngÆ°á»i khác nữa cÅ©ng
nhÆ° váºy. Chỉ đáng tiếc là các ngÆ°Æ¡i không chịu để há» tá»± sống cuá»™c Ä‘á»i của mình vì
váºy..."
Trúc Diệp Thanh há»i ngay:
"Vì váºy thế nà o?"
A Cát đáp:
"Vì váºy các ngÆ°Æ¡i muốn ta Ä‘i thì chỉ có má»™t Ä‘iá»u kiện..."
Trúc Diệp Thanh lại há»i ngay:
"Äiá»u kiện thế nà o?"
A Cát đáp:
"Chỉ cần các ngÆ°Æ¡i buông tha những ngÆ°á»i ấy thì ta cÅ©ng buông tha các ngÆ°Æ¡i, chỉ
cần Lão Chủ Lá»›n tá»± miệng nói lá»i đáp ứng yêu cầu của ta, không ép buá»™c bất cứ ai
là m bất cứ chuyện gì nữa thì ta láºp tức Ä‘i ngay!"
Trúc Diệp Thanh há»i:
"Chà ng muốn Ông Chủ Lá»›n táºn mặt nói lên Ä‘iá»u đó ?"
A Cát đáp:
"Nhất định thế!"
Trúc Diệp Thanh há»i:
"MÆ°á»i vạn lạng bạc có thể thay Ä‘á»—i được Ä‘iá»u kiện nà y không?"
A Cát đáp gá»n:
"Không được!"
Trúc Diệp Thanh ngẫm nghĩ rồi từ tốn bảo:
"Chà ng tháºt có ý muốn gặp Ông Chủ Lá»›n?"
A Cát bảo:
"Hôm nay ta có ý muốn gặp lão ta!"
Trúc Diệp Thanh há»i:
"Gặp ở đâu?"
A Cát đáp:
"Tùy lão!"
Trúc Diệp Thanh há»i:
"ở chỗ mụ Cả Hà n được không?"
A Cát đáp:
"Äược!"
Trúc Diệp Thanh há»i:
"Gặp và o giỠăn cơm tối được không?"
A Cát đáp:
"Äược!"
Trúc Diệp Thanh đứng dáºy chuẩn bị Ä‘i bá»—ng y lại mỉm cÆ°á»i bảo:
"Tôi quên chÆ°a há»i quý tÃnh đại danh của chà ng!"
A Cát đáp gá»n:
"Ta là A Cát, A Cát vô dụng!"
Trúc Diệp Thanh không há»i thêm chỉ quà y quả bá» Ä‘i ngay.
Nhìn theo Trúc Diệp Thanh bỠđi rồi quay lại nhìn nhóm bà i "Chà Tôn Bảo", A Cát
trầm ngâm rất lâu. Chà ng Ä‘ang ngẫm nghÄ© vá» lá»i Trúc Diệp Thanh nói khi nãy:
"... NgÆ°á»i ta há»… có thá»i cÆ¡ thì phải nắm chắc ngay lấy, chá»› nên bõ lỡ."
CÆ¡ há»™i bá»n chúng dà nh cho chà ng là cÆ¡ há»™i gì đây?
Chà ng không nghĩ nữa vì chà ng chợt nghĩ đến một việc đáng sợ: quả nhân khi
chà ng xông và o trong phòng ngủ thì đúng là Kim Lan Hoa đã mất tÃch!
***
Lão Chủ Lớn ngồi chễm chệ trên cái ghế bà nh to rộng thoải mái của lão đăm đăm
nhìn Trúc Diệp Thanh đứng trước mặt, trong lòng bỗng cảm thấy có chút xin lỗi
ngầm. Con ngÆ°á»i nà y đã là m việc cho lão 6 năm nay, là m việc cá»±c kỳ vất vả so vá»›i
bất kỳ ai mà hưởng thụ lại quá Ãt so vá»›i bất kỳ ai!
GiỠđây gã suốt đêm không chợp mắt, cÆ¡m nÆ°á»›c chẳng kịp đút miệng mà không há»
để lá»™ ra má»™t chút vẻ gì là mệt nhá»c uể oải, cứ nhÆ° được là m việc cho ông chủ đã lÃ
vinh dá»± và là niá»m Ä‘á»™ng viên lá»›n nhất đối vá»›i gã váºy!
"Những ngÆ°á»i trung thà nh vô hạn thế nà y bây giá» ngà y cà ng hiếm gặp!"
Lão Chủ Lá»›n ngầm thở dà i trong lòng rồi má»›i há»i:
"Ngươi gặp A Cát rồi à ?"
Trúc Diệp Thanh gáºt đầu bảo:
"Con ngÆ°á»i nà y đúng nhÆ° cây Ä‘ao đã rút ra khá»i vá» mà lại là cây khoái Ä‘ao!"
Lão Chủ Lớn nói:
"Ngươi đã mua được nó vỠchưa?"
Trúc Diệp Thanh đáp:
"Hiện giỠthì chưa!"
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"Phải chăng gã đòi giá tiá»n quá cao?"
Trúc Diệp Thanh bảo:
"Tôi đã mang theo mÆ°á»i vạn lạng ngân phiếu nhÆ°ng vừa gặp gã thì biết ngay là có
mang theo gấp mÆ°á»i cÅ©ng chẳng là m gì!"
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"Tại sao?"
Trúc Diệp Thanh đáp:
"Khi tôi đến nÆ¡i trên bà n vẫn chất đầy bạc lượng mà gã không há» mó tá»›i, tháºm chÃ
còn không cả thèm liếc qua!"
Gã bỗ sung thêm:
"Gã nghèo đến độ cơm chẳng có mà ăn mà không thèm liếc mắt và o đống bạc lớn
như thế, qua đó có thể thấy, cái mà gã cần không phải chỉ bằng ấy!"
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"Thế gã cần gì?"
Trúc Diệp Thanh đáp:
"Gã đòi có má»—i má»™t Ä‘iá»u kiện là bảo chúng ta để má»i ngÆ°á»i được sống tá»± do qua
ngà y như hỠmuốn!"
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"Thế là ý là m sao?"
Trúc Diệp Thanh bảo:
"ý tứ gã muốn bảo chúng ta hãy buông tay, tất cả các vụ là m ăn của chúng ta phải
dừng!"
Lão Chủ Lớn sầm mặt.
Trúc Diệp Thanh bảo:
"Gã còn muốn gặp mặt ông chủ, tá»± ông chủ đáp ứng Ä‘iá»u kiện của gã"
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"Thế ngươi bảo sao?"
Trúc Diệp Thanh nói:
"Tôi đã thay mặt ông chủ ước hẹn với gã tối nay gặp gỡ ở chỗ nhà mụ Cả Hà n!"
Trong mắt Lão Chủ Lá»›n lá»™ sắc giáºn, lão lạnh lùng bảo:
"NgÆ°Æ¡i biến Ä‘á»—i thà nh thay ta giải quyết má»i việc từ bao giá» váºy?"
Trúc Diệp Thanh gục đầu bảo:
"Là m gì có ai dám là m chủ má»i việc thay ông chủ!"
Lão Chủ Lớn buông sõng:
"Còn ngươi?"
Trúc Diệp Thanh bảo:
"Tôi chẳng qua chỉ thay ông chủ thắt má»™t cái thòng lá»ng để nó tá»± chui đầu và o
thôi!"
Lão Chủ Lá»›n Ä‘á»—i tÆ° thế ngồi, thần sắc trên mặt cÅ©ng ôn hòa Ä‘i nhiá»u.
Trúc Diệp Thanh bảo:
"Khi tôi đà m phán với gã ở nhà ngoà i thì bỗng phát hiện một sự lạ!"
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"Sự gì?"
Trúc Diệp Thanh bảo:
"Tôi phát hiện ra cô ba nhà Äầu Sắt cứ lấp ló nhìn trá»™m đằng sau khe cá»a mà toà n
chăm chăm nhìn và o gã, tỠvẻ rất bối rối rất lo lắng cho gã."
Bà n tay Lão Chủ Lớn nắm chặt lại, lão bảo:
"Thế con Ä‘Ã n bà ấy Äầu Sắt mang ở đâu vá»?"
Trúc Diệp Thanh bảo:
"NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà nà y tên là Kim Lan Hoa vốn là danh kỹ ná»—i tiếng cả má»™t giải Hoà i
DÆ°Æ¡ng. Rất nhiá»u ngÆ°á»i ná»—i tiếng trên chốn giang hồ đã từng là m khách và o mà n
của nà ng nà y!"
Mắt Lão Chủ Lớn chợt lóe sáng, lão bảo:
"NgÆ°Æ¡i cho rằng con nà y nháºn được ra gã A Cát vô dụng đó Æ°?"
Trúc Diệp Thanh đáp:
"Không chỉ nháºn ra mà còn là quen thân đã lâu!"
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"Như thế thị nhất định biết lai lịch của A Cát h�"
Trúc Diệp Thanh khẳng định:
"Nhất định!"
Lão Chủ Lớn nhìn Trúc Diệp Thanh bảo:
"Hiện nay đương nhiên là thị không còn ở nơi gã A Cát chứ?"
Trúc Diệp Thanh đáp:
"Dĩ nhiên là không rồi!"
Lão Chủ Lớn hà i lòng thở ra một hơi dà i bảo:
"Thị ở đâu?"
Trúc Diệp Thanh bảo:
"ở ngoà i kia, cùng anh em nhà Miêu TỠở một chỗ."
Lão Chủ Lớn mắt cà ng sáng lên bảo:
"NgÆ°Æ¡i là m sao mà tìm ra bá»n chúng?"
Trúc Diệp Thanh trả lá»i:
"Tôi cho tìm những nơi chúng có thể ẩn nấp được khắp trong toà n thà nh nhưng vẫn
tìm không ra..."
Lão Chủ Lớn lay động ánh mắt:
"Vì váºy ngÆ°Æ¡i tìm ở nÆ¡i Ãt khả năng trốn nhất chứ gì?"
Mắt Trúc Diệp Thanh lá»™ vẻ cung kÃnh và khâm phục, đáp:
"Những gì tôi nghÄ© ra dÄ© nhiên Ä‘á»u nằm trong sá»± tÃnh toán của ông chủ cả rồi..."
Lão Chủ Lá»›n há»i:
"Thế ngÆ°Æ¡i tìm bá»n chúng ở đâu ra?"
Trúc Diệp Thanh đáp:
"Hai tên tôi sai Ä‘i nghe ngóng có má»™t đứa tên là Äại NgÆ°u, tuy tinh ranh nhÆ°ng lại
nhát gan và là thằng Ä‘Ã n ông rất lo lắng cho gia đình, tiá»n kiếm được phần lá»›n Ä‘á»u
vác vỠnhà ..."
Lão Chủ Lớn bảo:
"Vì váºy ngÆ°Æ¡i má»›i nghÄ© A Cát rất có khả năng lợi dụng Ä‘iểm nà y để bắt chẹt Äại
Ngưu đem Miêu TỠvà con em nó giấu trong nhà chứ gì!"
Trúc Diệp Thanh nói:
"Tôi chỉ nghÄ© đến chuyện hai con ngÆ°á»i lá»›n tÆ°á»›ng còn sống sá» sá» ra đó là m sao lại
có thể bá»—ng không mất tăm mất tÃch cho được!"
Lão Chủ Lá»›n mỉm cÆ°á»i bảo:
"Ngón nà y gã A Cát chơi cũng rất thông minh, chỉ đáng tiếc gã không ngỠở chỗ ta
lại có ngÆ°á»i còn thông minh hÆ¡n gã!"
Thái Ä‘á»™ của Trúc Diệp Thanh cà ng cung kÃnh hÆ¡n nữa, đầu cà ng cúi gục mà bảo:
"GiỠđây trước hết chúng ta chỉ cần moi ở miệng Kim Lan Hoa ra lai lịch của gã
rồi dùng tên Miêu Tá» và em gái gã là m mồi câu nhá», há lại sợ gã chẳng ngoan
ngoãn đút đầu và o thòng lá»ng của ta Æ°!"
Lão Chủ Lá»›n cÆ°á»i cà ng hà hởn bảo:
"Thế thì hay quá!"
Trúc Diệp Thanh lại bảo:
"Nhưng chỉ sợ Kim Lan Hoa không chịu nói thực thôi!"
Lão Chủ Lớn bảo:
"Thị chẳng phải là con điếm ư?"
Trúc Diệp Thanh đáp:
"Phải!"
Lão Chủ Lớn bảo:
"Ngươi đã từng thấy một con điếm chung tình bao giỠchưa?"
Trúc Diệp Thanh đáp:
"Chưa ạ!"
Lão Chủ Lớn cũng bảo:
"Ta cũng chưa!"
Tấm trải giÆ°á»ng trắng nhÆ° tuyết, sạch tinh, vẫn còn mang mùi hÆ°Æ¡ng của Kim Lan
Hoa. A Cát xé tấm khăn trải giÆ°á»ng ra thà nh từng giải vải quấn chặt quanh những
vết thÆ°Æ¡ng trên mình. A Cát thừa biết Lão Chủ Lá»›n không Ä‘á»i nà o chịu chấp nháºn
Ä‘iá»u kiện của chà ng Ä‘á» ra và chà ng cÅ©ng thừa hiểu đêm nay tất phải xẩy ra má»™t
trÆ°á»ng ác chiến.
Tuy váºy chà ng chẳng báºn tâm đến những chuyện đó nhÆ°ng chà ng không thể không
nghĩ đến Kim Lan Hoa.
"Nhất định thiếp nghe lá»i chà ng, thà chết chứ tuyệt không bao giá» là m lá»™ bà máºt
của chà ng!"
Ngấn lệ của cô Ä‘á»ng trên mặt chà ng tuy đã khô nhÆ°ng giá»ng nói của cô dÆ°á»ng nhÆ°
vẫn phảng phất bên tai chà ng. Những lá»i ấy liệu chà ng có thể tin được không? Má»™t
con ngÆ°á»i ngay bản thân mình còn Ä‘em bán liệu có ai dám tin ngÆ°á»i ấy thà chết
chứ không chịu bán ngÆ°á»i khác?
A Cát dùng sức buộc nút những giải vải quấn quanh mình lại. Trong lòng chà ng
cÅ©ng có nhiá»u nút buá»™c, ngà n vạn nút buá»™c, toà n những nút không cởi ra được vì
chà ng đâu phải là ngÆ°á»i từ trên trá»i rÆ¡i xuống nên dÄ© nhiên chà ng cÅ©ng phải có quá
khứ của mình. Trong một số những ngà y đã trôi qua ấy chà ng từng trải qua đau
thÆ°Æ¡ng, trải qua vui sÆ°á»›ng và có cả Ä‘Ã n bà . XÆ°a nay chà ng chÆ°a bao giá» tÃn nhiệm
má»™t ngÆ°á»i phụ nữ nà o. Trong mắt chà ng, Ä‘Ã n bà đá»u nhÆ° con mèo ngoan ngoãn
luồn và o lòng chà ng. Khi chà ng chán ghét thì chà ng vứt bỠhỠnhư vứt bỠrác cưởi.
VỠđiểm nà y xưa nay chà ng không hỠgiấu giếm và cũng không hỠáy náy vì chà ng
toà n cho rằng trá»i sinh ra chà ng để được hưởng sá»± sủng ái của phụ nữ.
Nếu có phụ nữ nà o yêu chà ng, yêu chà ng đến chết, yêu đến ná»—i háºn không chết
trong lòng chà ng thì chà ng lại cho rằng đáng Ä‘á»i ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà ấy.
Vì váºy bây giá» Kim Lan Hoa có bán đứng chà ng thì chà ng cÅ©ng sẽ cho rằng đáng
Ä‘á»i mình. Chà ng chẳng cần báºn tâm má»™t chút nà o. Vì chà ng đã sẵn sà ng liá»u mình
rồi mà !
Má»™t con ngÆ°á»i, má»™t mạng sống, bất kể mạng sống ra sao chỉ cần ngÆ°á»i ấy sẵn sà ng
liá»u mạng rồi thì còn có gì đáng phải báºn tâm?
"Có tháºt chà ng không hỠđể ý không?"
"Trong lòng chà ng có nỗi đau ẩn giấu nà o đó không thể nói lộ ra với ai hay
không?"
"Có phải chà ng từng đã bị vết thương nà o đó không thể nà o bao giỠchữa là nh
không?"
Ai hay những ná»—i niá»m trên?
Ngay đến bản thân chà ng tựa hồ đã quên lãng cả.
Hoặc giả chà ng Ä‘ang toà n tâm toà n ý hy vá»ng mình có thể lãng quên thì cÅ©ng liệu
có ai hay?
***
Bên bà n có ba ngÆ°á»i ngồi. Lão Chủ Lá»›n, Trúc Diệp Thanh và Kim Lan Hoa
Lão Chủ Lớn không hỠmở miệng.
ChÆ°a đến lúc cần thiết, lão đâu cần ra lá»i. Có ngÆ°á»i nói thay những Ä‘iá»u lão định
nói thì hà tất lão phải nói?
Bao giá» mở lá»i trÆ°á»›c lại chẳng là Trúc Diệp Thanh.
Giá»ng gã nói rất ôn tồn dịu dà ng:
"Äây là hạt trân châu tốt nhất. NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà đẹp Ä‘eo nó lên mình dÄ© nhiên chỉ có
cà ng đẹp thêm, ngÆ°á»i phụ nữ dù không đẹp mà đeo và o thì cÅ©ng sẽ có nhiá»u Ä‘Ã n
ông cảm thấy sao hỠlại đột ngột biến thà nh đẹp như thế!"
Kim Lan Hoa bảo:
"Tôi biết rồi!"
Trúc Diệp Thanh lại nói:
"Cô đã là ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đẹp lắm rồi, nhÆ°ng ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nà o rồi chẳng có lúc già !"
Kim Lan Hoa bảo:
"Tôi biết rồi!"
Trúc Diệp Thanh lại nói:
"NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà nà o mà chẳng cần Ä‘Ã n ông nhÆ°ng có lúc cô sẽ phát hiện ra là trân
châu hóa ra có khi quan trá»ng hÆ¡n nhiá»u so vá»›i Ä‘Ã n ông."
Kim Lan Hoa lại bảo:
"Tôi biết rồi!"
Trúc Diệp Thanh vỗ nhè nhẹ và o vỠcây đao bảo:
"Äây là cây Ä‘ao có thể giết ngÆ°á»i!"
Kim Lan Hoa bảo:
"Tôi biết rồi!"
Trúc Diệp Thanh nói tiếp:
"Bất kể ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà có đẹp đến đâu nếu bị Ä‘ao nà y đâm cho má»™t nhát và o tim thì
trân châu cũng chẳng dùng để là m gì!"
Kim Lan Hoa bảo:
"Tôi biết rồi!"
Trúc Diệp Thanh bá»—ng há»i:
"Thế cô muốn bị đâm một dao hay muốn được trân châu?"
Kim Lan Hoa bảo:
"Trân châu chứ!"
Trúc Diệp Thanh đăm đăm nhìn Kim Lan Hoa rất lâu rồi má»›i từ tốn há»i:
"Cô có biết tên A Cát vô dụng đó hỠgì không? Gã từ đâu tới?"
Kim Lan Hoa bảo:
"Tôi không biết!"
Trúc Diệp Thanh cÆ°á»i. Cùng lúc nụ cÆ°á»i của gã bắt đầu thì cây Ä‘ao đã nằm gá»n
trong tay gã. ánh dao bóng lên hớt ngay tai trái của Kim Lan Hoa.
Nhát dao nà y không phải là nhát dao hù há»a, Trúc Diệp Thanh biết là chỉ khi máu
Ä‘á» rá» giá»t tà tách thì sá»± thá»±c ấy má»›i tháºt sá»± là m ngÆ°á»i ta khiếp sợ.
Kim Lan Hoa vì sợ quá mà toà n thân co rúm lại. Nà ng đã nhìn thấy máu của mình,
nhìn thấy ná»a cái tai trái của mình rÆ¡i xuống theo máu rá».
Nhưng nà ng lại không thấy đau! Nỗi sợ ghê gớm đã là m nà ng không còn cảm thấy
đau đớn nữa!
Mặt Trúc Diệp Thanh không lộ một nét tình cảm nà o, gã chỉ ơ hỠbảo:
"Mất ná»a tai vẫn có thể dùng tóc che lấp Ä‘i nhÆ°ng nếu bị xẻo cụt ná»a mÅ©i thì rất
khó coi lắm đó!"
Kim Lan Hoa chợt cao giá»ng bảo:
"Äược rồi, tôi nói!"
Trúc Diệp Thanh mỉm cÆ°á»i buông dao trong tay xuống bảo:
"Chỉ cần cô chịu nói ra các chân trâu nà y sẽ là của cô!"
Kim Lan Hoa bảo:
"Tháºt ra chẳng cần tôi phải nói các ông cÅ©ng biết chà ng là ai rồi!"
Trúc Diệp Thanh há»i:
"Há»?"
Kim Lan Hoa bảo:
"Chà ng là Diêm Vương đến đòi mạng các ông đấy thôi!"
Câu nói chÆ°a trá»n hẳn nà ng đã lao tá»›i bên bà n, hai tay nắm chặt cây dao đặt trên
bà n đâm pháºp và o giữa ngá»±c mình.
Mặt Lão Chủ Lá»›n biến sắc hất mạnh tay rẽ mái tóc nà ng ra nghiêm giá»ng há»i:
"Mà y chẳng qua chỉ là một con điếm, tại sao lại vì một thằng đà n ông mà chết?"
Mặt Kim Lan Hoa trắng bệch, khóe miệng bắt đầu ứa máu tươi nhưng hơi thở vẫn
còn để nói nốt một câu thoát ra từ gan ruột:
"Vì chỉ có chà ng xứng đáng là ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông chân chÃnh còn chúng mà y chỉ lÃ
một lũ lộn giống ô hợp không bằng chó lợn, tao... tao rất sung sướng..."
|
|
|
| |