“Hàm Hương tỷ tỷ, ngươi nói xem kinh thành có vui không?” An Linh đang nghĩ làm sao để chơi đùa.
“Kinh thành à, so với nơi này đương nhiên là náo nhiệt hơn rồi. Nhưng mà có vui hay không ta cũng không biết. Ta cũng chỉ mới đi qua có một lần.”
Hàm Hương lúc đấy nửa mê nửa tỉnh dựa vào người Tiêu Thiên Tứ. An Linh cũng bắt chước tựa vào một bên Tiêu Thiên Tứ. Cốc Phong và Lam Thiên Phong thì ở bên ngoài đánh xe. Vốn dĩ bọn họ cũng không muốn ở ngoài, chẳng qua không còn cách nào khác, bọn họ không chịu được ánh mắt sát nhân của An Linh.
“Ta nghĩ nhất định rất vui. Hi hi, ta trước kia chỉ ở nhà không có đi xa, lần này rốt cục có thể đi chơi ở địa phương xa như vậy.”
Mục đích chủ yếu của nàng tựa hồ không phải muốn cùng Tiêu Thiên Tứ ở một chỗ, mà chủ yếu là muốn cùng hắn ra ngoài chơi.
“Tới nơi sẽ biết.” Hàm Hương một đêm không ngủ, hiện tại không mấy nhiệt tình.
“Linh nhi, nàng không nên quấy rầy Hương nhi, nàng ấy phải ngủ.” Tiêu Thiên Tứ sợ nàng không ngừng hỏi.
“Chẳng phải là do ngươi làm sao?” An Linh nhớ tới gì đó, mặt đỏ lên, không có nói nữa.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại.
“Lam đại ca, sao không đi tiếp?” An Linh vén màn lên, hỏi Lam Thiên Phong, lại phát hiện có một đám người đang chặn đường.
“Thật là oan gia ngõ hẹp a, cái bang gia hỏa này hai năm rồi mà vẫn âm hồn bất tán.” Lam Thiên Phong khẩu khí than thở.
“Lam đại ca, bọn họ là ai? Có cừu oán gì?” An Linh không hiểu, nhìn hình dáng người mang phiền toái đến.
“Lam Thiên Phong, ngươi càng ngày càng không có tiến bộ. Làm xa phu từ lúc nào thế?” Một người mở miệng giễu cợt.
“Lữ Cương, ngươi so với ta cũng không thấy khá hơn, ta mặc dù là xa phu. Tốt xấu cũng là người, chung quy cũng ta khá hơn con chó ngang ngược.” Lam Thiên Phong miệng lưỡi cho tới bây giờ cũng không thua ai.
“Lam Thiên Phong, ngươi đừng quá đắc ý, ngươi bây giờ trên giang hồ chính là cái đích của trăm mũi tên. Bằng hữu Tiêu Thiên Tứ của ngươi cấu kết Ma Môn, ngươi đúng là không biết sống chết mới cùng hắn ở cùng một chỗ, hôm nay chính là tử kỳ của người.” Sự tình trên giang hồ đúng là truyền đi rất nhanh, chỉ trong thời gian một ngày mà thong tin đã truyền đi khắp giang hồ.
“Lữ lão đầu, ta thấy ngươi đáng thương cho nên tới bây giờ vẫn không có giết ngươi cho ngươi sống tới bây giờ. Ngươi lại không biết đường sống chết lại đối đầu với ta hai năm nay. Không biết có phải Nghiêm Thiết Phong lão gia hỏa thấy ngươi không hợp nhãn nên mới khiến ngươi tự tìm đường chết không a??”
Tiêu Thiên Tứ tuy ngồi trên xe cũng biết được những người này là ai. Hai năm trước hắn đã gặp qua mấy người ở Lâu Ngoại Lâu này, đến bây giờ lại đuổi giết Lam Thiên Phong, xem ra trên giang hồ nói Lâu Ngoại Lâu đáng sợ cũng không phải nói ngoa, một khi chúng xác định được mục tiêu sẽ truy sát tới cùng. Kẻ ấy võ công dù cao tới đâu cũng có thể thất thủ, dù kẻ ấy không thất thủ cũng sẽ bị chúng làm phiền đến chết.
“Lam Thiên Phong, ta xem ngươi hôm nay chạy đi đâu?” Lữ Cương là một Đường chủ Lâu Ngoại Lâu, thể mà truy đuổi Lam Thiên Phong hai năm liên tục vẫn không thành công, Nghiêm Thiết Phong đối với hắn đã rất không hài lòng. Lần này nhận được tin tức Lam Thiên Phong rước lấy phiền phức đương nhiên không thể bỏ qua.
“Ta cần gì chạy trốn mấy người các ngươi?” Lam Thiên Phong đối với hắn có một chút khinh thường.
“Không biết có thêm chúng ta nữa Lam huynh có hài lòng không?” Lại có bốn người đến, hai nam hai nữ.
“Lăng Tiểu Phương, ngươi thật không biết xấu hổ.” An Linh kêu lên, nàng nhận ra một người trong đó là Lăng Tiểu Phương.
“Ta không biết xấu hổ, bất quá ngươi so với ta cũng không hơn kém bao nhiêu, còn chưa có lấy chồng mà đã cùng một nam nhân dính liền với nhau tại một chỗ thế này. Thật không biết lễ giáo mà.” Lăng Tiểu Phương mỉa mai, trong giọng nói còn chứa sự ghen ghét.
“Không biết vị này xưng hô thế nào?”
Lam Thiên Phong chuyển hướng sang một nam tử khác, nho sam trên người một màu xanh, dáng người rắn rỏi, kiên cường, đứng đó làm cho người ta cảm thấy thấy cao ngạo mà lại có một loại khí chất nói không rõ được, dựa vào kinh nghiệm của Lam Thiên Phong, người này tuyệt đối là một cao thủ, so với mình không phân cao thấp.
“Côn Lôn chưởng môn Diệp Thu Hàn?” Lam Thiên Phong trong lòng cả kinh.
“Không sai.” Diệp Thu Hàn vẫn lạnh nhạt.
“Không biết Diệp huynh vì sao mà đến đây? Tại hạ dường như trước kia không có đắc tội với Côn Lôn.”
Lam Thiên Phong cũng không muốn chọc tới cường địch này, hơn nữa hắn đối với Diệp Thu Hàn tương đối hảo cảm.
“Ngươi và ta từng không có, nhưng người trong xe của ngươi lại có.” Tìm Tiêu Thiên Tứ mà gây sự?
“Công tử nhà ta rất ít hành tẩu giang hồ, không biết từng có xung đột với Diệp chưởng môn lúc nào?” Thiến nhân và An Linh nhảy xuống xe ngựa.
“Hắn muốn tìm là ta?” Hàm Hương rốt cục cũng tỉnh, cùng Tiêu Thiên Tứ đồng thời xuống xe ngựa. Sau khi ngủ dậy hình dáng mệt mỏi lại uể oải, nhìn thấy một đám nam nhân đang đứng ngẩn ra, chỉ có Diệp Thu Hàn lại là ngoại lệ, thần sắc vẫn còn lạnh lùng không có một tia cảm tình.
“Kì thật chuyện của ngươi ta cũng biết, nhưng ta đã không nhúng tay vào chuyện của Ma Môn. Cho nên theo ta chuyện này không có quan hệ gì với, bất quá, nếu ngươi muốn động đến ta, cũng không sao cả, muốn đánh thì ra tay đi.” Hàm Hương khẽ thấp giọng.
“Trong mắt ta, người trong Ma Môn đều đáng chết.” Diệp Thu Hàn lạnh lùng nói, chậm rãi rút trường kiếm trên lưng ra.
“Ta thích, ngươi quản được sao?” An Linh cũng đáp lại Lăng Tiểu Phương.
“An Linh, ngươi tốt nhất tránh ra cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.” Lăng Tiểu Phương xanh mặt.
“Lăng Tiểu Phương, đối thủ của ngươi là ta.” Cốc Phong từ nãy giờ vẫn không nói chuyện, lúc này lại tới phía trước Lăng Tiểu Phương
“Được, ta nhân tiện xem thử ai mới là đệ nhất Thanh Bảng.”
Lăng Tiểu Phương không nói thêm, đã phát động công kích. Lăng Tiểu Phương mặc dù rất cuồng ngạo, nhưng quả thật có tư cách để cuồng ngạo, võ công đích thực không kém. Năm đó Lăng Tiểu Phương không được như ý bởi An Linh, sau đó bất ngờ có được Huyền Vũ Chân Kinh. Bất quá đó chỉ là một quyển nội công tâm pháp, mà kiếm thuật của người tự xưng là Thiên Nhai lãng nhân lưu lại là “Du Tử kiếm pháp”. Kiếm pháp đó chính là nỗi lòng của người khách tha phương lang thang bên ngoài, hơn nữa Lăng Tiểu Phương lúc ấy cùng Thiên Nhai lãng nhân tâm tình không sai biệt lắm, kết quả Lăng Tiểu Phương kiếm thuật đại thành.
“Từ mẫu thủ trung tuyến, du tử thân thượng y.” Kiếm pháp Lăng Tiểu Phương thoạt nhìn rất chậm.
“Truy Phong Vô Ảnh.” Kiếm pháp của Cốc Phong coi trọng cái nhanh.
Một nhanh một chậm, hai người giao thủ không phân cao thấp.
Bên kia, người của Lâu Ngoại Lâu cũng bao vây Lam Thiên Phong, mục tiêu của bọn họ chỉ là hắn. Thiến nhi và Thủy Tinh cũng đồng thời giao thủ. Tiểu cung chủ Thủy Tinh cung xuất thủ bất phàm, lúc đầu nàng muốn tìm An Linh, chỉ vì An Linh mặc dù miệng mồm lợi hại nhưng võ công thật chẳng ra sao cả. Thiến nhi đành phải đỡ đòn cho nàng ta. Mà nàng ta là cô gái không cần biết đến thân phận, nàng dường như không quan tâm đến kẻ nào, ngoại trừ Thủy Tinh cung, đôi mắt nàng thủy chung vẫn xoay chuyển đến người thủy tinh cung. Tiêu Thiên Tứ cũng ở bên ngoài, xem ai gặp nguy hiểm thì bản thân lập tức sẽ hỗ trợ.
“Linh nhi, đến bên cạnh ta.” Tiêu Thiên Tứ sắc mặt thay đổi, hắn cảm giác một rất nhiều cao thủ đang hướng đến chỗ này.
“Tiêu lang, ngươi nói Hàm Hương tỷ tỷ có thể thắng không?” An Linh nghe lời tựa vào bên người hắn.
“Yên tâm, Hương nhi sẽ không thua.” Tiêu Thiên Tứ trong lòng thấp thỏm không yên, tới lúc này không biết ai là địch là bạn.
Người đến rốt cuộc cũng hiện thân, Tiêu Thiên Tứ không khỏi âm thầm kêu khổ, hắn không có một chút nhận thức.
Tổng cộng có năm người đến, trong đó có một nam tử tuổi còn trẻ đại khái là hơn hai mươi tuổi, phong độ hiên ngang, khí thế bất phàm
Phía sau bốn người kia là ba mươi đại hán đứng ở hai bên tả hữu, mỗi người anh tuấn bất phàm, rõ ràng nhận ra được bọn họ đều là nội gia cao thủ, nhưng mà bọn họ không hề quen biết, bởi vì cho đến bây giờ bọn họ còn không có hành động gì, chỉ là nhìn song phương đánh nhau.
“Các vị có thể nể mặt tại hạ mà ngừng chiến không?”
Thanh âm trong trẻo cất lên, người trẻ tuổi ấy nói. Mọi người đều ngừng lại, mặt mũi của hắn cũng không biết, chỉ là mọi người đều rõ người vừa đến võ công cao cường những lại không rõ là địch hay bạn, có lẽ trước tiên phải xem xét.
“Tại hạ Lăng Tiểu Phương, huynh đài xưng hô như thế nào?” Lăng Tiểu Phương ôm quyền hành lễ.
“Thì ra vị này chính là thiếu chủ Thiên Nhai hải giác Lăng huynh, ngưỡng mộ đã lâu. Thất kính thất kính, tại hạ Tư Đồ Anh Vũ. Phong đại ca đã gặp qua Lăng thiếu chủ.”
“Tư Đồ Phong,Vân, Lôi, Điện ra mắt Lăng thiếu chủ.”
Tư Đồ Anh Vũ, công tử Tư Đồ thế giá, thủ hạ Phong Vân Lôi Điện tứ vệ uy chấn giang hồ,
“Không biết Lăng huynh cùng mấy vị này sao lại xung đột?”
“Tư đồ công tử có lẽ không biết, nữ tủ kia chính là yêu nữ Ma Môn Hàm Hương, mấy người này là đồng bọn của nàng ta.” Lăng Tiểu Phương nghĩ thầm chỉ cần Tư Đồ Anh Vũ nguyện ý hỗ trợ, sẽ không lo những người này không chết.
“Hàm Hương công chúa? Quả nhiên danh bất hư truyền, vị này chính là Tiêu Thiên Tứ huynh đệ, Tiểu huynh thật là diễm phúc không ít a.” Tư Đồ Anh Vũ nhìn Hàm Hương một chút, sau đấy chuyển hướng sang Tiêu Thiên Tứ bên cạnh nàng.
“Đa tạ Tư Đồ công tử quá khen.” Tiêu Thiên Tứ không biết tên gia hỏa này rốt cuộc muốn làm gì, hiện tại còn không biết rõ Tư Đồ Anh Vũ muốn giúp ai.
“Kỳ thật ta hiểu được Tiêu huynh vì Hàm Hương công chủ đắc tội Bạch Minh, bất quá cũng chỉ là lo lắng cho người trong lòng, không có gì là không đúng. Ta nghĩ Lăng huynh dám chắc cũng vì vị cô nương bên mình và đắc tội bất luận kẻ nào, Lăng huynh ngươi nói có đúng không?”
“Đúng, điều này đương nhiên rồi.” Lăng Tiểu Phương cười lớn đáp ứng. Trong long thầm mắng Tư Đồ Anh Vũ, hắn không thể nói không phải, nhưng mà nói vậy không khác nào thừa nhận câu nói trước.
“Nếu Lăng huynh đã cho là đúng thì mọi người không cần phải đánh nhau nữa. Không bằng cho ta ra mặt thỉnh mọi người uống rượu đi.”
“Tư Đồ công tử quá khách khí rồi, bọn ta còn có việc, không quấy nhiễu các vị nữa.” Lăng Tiểu Phương tức giận vô cùng, còn có tâm tư cùng hắn đi uống rượu
Lữ Cương thấy tình hình này biết mình hôm nay lại không chiếm được tiện nghi gì, không thể làm gì khác hơn là mang theo thủ hạ rời đi. Diệp Thu Hàn nhìn Hàm Hương một chút, muốn nói cái gì, chỉ là cuối cùng cũng không nói gì, rời đi, nhưng mà tựa hồ cũng đi cùng một hướng với bọ Lăng Tiểu Phương.
“Đa tạ Tư Đồ công tử tương trợ.”
Rốt cuộc cũng có người giúp cho mình, Tiêu Thiên Tứ không ngờ rất khách khí.
“Tiêu huynh không cần khách khí. Kỳ thật không có chúng ta hỗ trợ bọn họ cũng không phải là đối thủ của các ngươi, không đúng sao? Ta thấy rất rõ ràng, Tiêu huynh vẫn không có ra tay.” Tư Đồ Anh Vũ khẽ mỉm cười.
“Không biết mấy vị sắp đến phương nào?” Tiêu Thiên Tứ chuyển đề tài.
“Chúng ta có việc phải đến Bạch Mã sơn trang, còn Tiêu huynh?”
“Chúng ta đến kinh thành có chút việc.”
“Chúng ta cũng không quấy rầy Tiêu huynh, tai hạ đi trước, cáo từ.” Tư Đồ Anh Vũ và bốn thủ hạ hướng Tiêu Thiên Tứ, bọn họ bắt đầu rời đi.
“Bọn họ sao lại giúp chúng ta?” Tiêu Thiên Tứ nhìn bọn họ từ từ đi xa, thắc mắc trong lòng không giải được.
“Ta thấy Tư Đồ công tử coi trọng Hàm Hương tỷ tỷ, không thấy lúc hắn rời đi còn quay lại liếc mắt nhìn Hàm Hương tỷ tỷ sao?” An Linh bên cạnh nói.
“Không thể nào, ta đây không thể có nhiều tình địch như vậy chứ?" Tiêu Thiên Tứ nói đùa.
“Mặc kệ đi, chúng ta phải gấp rút lên đường. Dù sao chúng ta cũng không nợ ai cái gì, để ý mục đích của hắn làm gì, tục ngữ nói binh đến tướng ngăn, nước lên đất chặn.” Lam Thiên Phong nói.
“Nhưng việc phiền phức nhất không phải bọn họ mà là Diệp Thu Hàn. Hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.” Hàm Hương nói.
“Được rồi, Hương nhi, hắn với nàng có oán cừu gì à?”
“Thật ra không phải ta có oán cừu mà là Ma Môn có oán cừu. Ba năm trước vợ hắn bị bị người ta làm nhục phải tự sát, kẻ vũ nhục thê tử hắn chính là Vân Thất là người Ma Môn. Mấy năm nay Vân Thất không dám gây tội trên giang hồ, nguyên nhân là vì bị Diệp Thu Hàn truy sát.” Hàm Hương thở dài một hơi. “Thê tử hắn không có võ công, chỉ là một nữ tử bình thường, phu thê hắn tình cảm rất tốt, cuối cùng lại… ai”
“Diệp Thu Hàn tuổi còn trẻ mà đã đảm đương chức vị Côn Lôn chưởng môn, võ công không tầm thường, hơn nữa đệ tử Côn Lôn đông đảo, nếu không phải Diệp Thu Hàn muốn tự mình báo thù, sợ rằng Ma Môn đã gặp nhiều phiền toái, mấy năm nay đệ tử Ma Môn chết dưới tay hắn đã có hơn mười người.” Hàm Hương cuối cùng cũng nói ra nguyên ủy.
“Tên gia hỏa Vân Thất không phải con người, lần sau gặp hắn nhất định ta sẽ không buông tha cho hắn, có điều là tiểu tử này quá giảo hoạt.” Lam Thiên Phong với Vân Thất đã từng qua lại.
“Đi thôi, không đi hôm nay chúng ta sẽ không tìm được chỗ trọ.”
“Công tử, tại sao chúng ta phải giúp Tiêu Thiên Tứ bọn họ? Vì bọn họ mà đắc tội Thiên Nhai Hải Giác và Lâu Ngoại Lâu, Thủy Tinh cung và cả Côn Lôn Diệp Thu Hàn có đáng không?”
“Chúng ta chỉ thuận tiện giúp họ một việc mà thôi, bằng vào những người đó thì không thể đối phó với Tiêu Thiên Tứ. Tóm lại, Tiêu Thiên Tứ không phải đơn giản như ngoài mặt đâu, nếu như chúng ta có thể được Tiêu Thiên Tứ trợ giúp, hơn nữa với tài trí của Tư Đồ Anh Vũ ta, thì Tư Đồ thế gia có thể độc bộ võ lâm.” Tư Đồ Anh Vũ nhàn nhạt nói.
“Công tử, có phải ngài đánh giá hắn cao quá không? Tiêu Thiên Tứ dù võ công rất cao cũng không đến mức lợi hại như thế?”
“Có một số việc trên giang hồ không một người biết, nhưng ta biết. Thế lực sau lưng Tiêu Thiên Tứ các ngươi không có khả năng tưởng tượng ra, các ngươi phải nhớ kĩ, nhất định không được gây khó dễ cho Tiêu Thiên Tứ, lúc thích hợp có thể giúp đỡ hắn thì giúp, sau này chúng ta tự nhiên có lợi vô cùng.”
Đường đến kinh thành không hề bằng phẳng, Tư Đồ Anh Vũ tựa hồ biết bí mật của Tiêu Thiên Tứ, mà hắn như thế nào lại biết?
“Hôm nay mới là ngày đầu tiên đã có người tìm chúng ta gây rối rồi, cứ tiếp tục như vậy chẳng phải mỗi ngày đều sẽ có người tìm chúng ta làm phiền hay sao?” Lam Thiên Phong lên tiếng kêu ca.
“Ai bảo ngươi đắc tội với nhiều người như thế?” An Linh tức giận nói.
“Ngươi phải biết rõ chứ An tiểu muội. Đắc tội với nhiều người không phải ta, là Tiêu lang gì của ngươi đó, ta cùng lắm mới đắc tội với một người thôi, còn hắn đắc tội với cả võ lâm.” Lam Thiên Phong phản bác.
“Đừng cãi cọ nữa, phía trước có một khách sạn, sắc trời đã không còn sớm nữa chúng ta ở lại khách điếm này.” Việc này đều là Thiến nhi an bài.
“Một đôi cẩu nam nữ.” Tiêu Thiên Tứ đang hưởng thụ sự ôn nhu của An Linh, bên tai lại truyền tới một câu nói lạnh như băng.
“Là ai?”
Tiêu Thiên Tứ trong lòng bực mình ghê lắm, kẻ nào đến phá hỏng chuyện tốt của hắn? Vội vàng mặc y phục rời khỏi giường, vọt ra ngoài cửa sổ, thấy một thân ảnh màu trắng ở không xa phía trước liền đuổi theo, bạch y nhân kia lại không có dừng lại, ra khỏi khách sạn liền hướng bên ngoài chạy đi, bạch y nhân khinh công rất cao. Tiêu Thiên Tứ đuổi đã lâu mà cũng chỉ tới gần khoảng mười trượng, không khỏi nhất thời lòng hiếu thắng nổi lên, vận khí toàn thân tốc độ đột nhiên nhanh hơn rất nhiều tiếp tục đuổi theo. Bạch y nhân thấy hắn nhanh như vậy tựa hồ ngẩn ra, cũng không dám yếu thế tốc độ cũng vùng lên nhanh chóng, xem ra vừa rồi cũng không có xuất toàn lực.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Dẫn ta đến nơi này có mục đích gì?”
Người kia thấy hắn sắp đuổi kịp liền dừng lại, Tiêu Thiên Tứ lờ mờ cảm thấy không đúng, đối phương tựa hồ chỉ là vì dẫn hắn ra ngoài, nếu không vừa bắt đầu tại sao không xuất toàn lực nhỉ?
“Ngươi bây giờ mới phát hiện có phải là quá muộn rồi không?” Bạch y nhân cười nhẹ một tiếng.
“Ngươi, đợi lát nữa sẽ tìm ngươi tính sổ.” Nói xong muốn trở lại khách sạn.
“Ngươi cho rằng bây giờ trở về còn kịp sao?”
“Ta trước hết bắt ngươi rồi hẵng nói.” Tiêu Thiên Tứ trong lòng nổi lửa, không biết An Linh bọn họ bây giờ có việc gì không.
“Còn xem ngươi có bản lĩnh đó hay không?” Bạch y nhân chuyển thân, dáng người yểu điệu, rõ ràng là một nữ tử. Bất quá trên mặt che một lớp lụa mỏng, nhìn không rõ diện mạo.
Tiêu Thiên Tứ không nói tiếp, đạp xuất Tuyền Cơ bộ, đã tấn công tới.
Hai ngươi chiêu qua chiêu lại, Tiêu Thiên Tứ không khỏi thầm sốt ruột, bạch y nữ tử vỗ công cao cực kỳ, cứ tiếp tục như vậy cũng không biết lúc nào mới có thể bắt được nàng, liền cắn răng, đột ngột đem Tiêu Dao tâm pháp nâng lên tầng thứ mười hai, tay phải trường kiếm vừa chuyển, Tiêu Dao thất kiếm từ trước tới giờ chưa hề sử dụng qua đã thi triển ra, tay trái Tiêu Dao chưởng pháp cũng phát ra. Tiêu Dao thất kiếm là Nam Cung Tiểu Vũ tổng hợp chiêu thức của tất cả các danh gia kiếm thuật cuối cùng sáng lập ra kiếm pháp này cũng khác biệt không nhiều. Ban đầu là ba mươi sáu kiếm, cuối cùng bị tinh giản thành bảy kiếm. Tuy kiếm chiêu tinh giảm nhưng uy lực lại không hề bị lực bớt mà còn có phần bá đạo hơn, Nam Cung Tiểu Vũ nói với hắn không đên thời khắc phi thường thì không nên sử dụng tới, còn Tiêu Dao chưởng pháp mặc dù so ra không bằng Tiêu Dao thất kiếm, uy lực cũng không phải tầm thường. Trước kia Tiêu Thiên Tứ còn chưa có sử dụng, hôm nay vì lo lắng cho an toàn của bọn An Linh mà bất chấp.
“Bùng!” Bạch y nhân trúng một chưởng, tấm mạng che mặt cũng bị hất rơi xuống, có lẽ Tiêu Thiên Tứ nhất thời mềm lòng bởi vì đối phương là một nữ nhân, không hạ độc thủ được, nếu không bị gạt xuống không phải tấm mạng che mặt mà là cái đầu rồi.
“Không nghĩ tới chúng ta đã đánh giá thấp võ công của ngươi.” Bạch y nữ tử sắc mặt tái nhợt, nhưng lại lộ ra một vẻ đẹp kinh người.
“Là ngươi?” Tiêu Thiên Tứ nhận ra thiếu nữ kia chính là người sáng nay đã ở cùng chỗ Thuỷ Tinh, bởi vì lớn lên rất xinh đẹp, ngay cả Thuỷ Tinh cũng không thể che đi vẻ mỹ mạo của nàng, cho nên hắn nhìn nhiều hơn, vì vậy còn nhớ được hình dáng của nàng.
“Các ngươi đem An Linh đi đâu rồi?” Nếu là cùng chỗ với Lăng Tiểu Phương, Tiêu Thiên Tứ đương nhiên lo lắng bọn họ đối với An Linh bất lợi.
“Ta sẽ không nói cho ngươi.” Bạch y nữ tử che ngực, trên mặt hiện lên thần sắc thống khổ, xem ra thụ thương không nhẹ.
“Điều đó không phải do ngươi quyết định.” Tiêu Thiên Tứ đi tới điểm huyệt đạo của nàng, ôm nàng lên, nhanh chóng chạy về hướng khách sạn.
Lại nói An Linh bĩu môi bất mãn Tiêu Thiên Tứ bỏ mặc mình mà chạy đi, đột nhiên ngoài cửa sổ bay vào một người, tưởng rằng Tiêu Thiên Tứ trở về đang muốn bổ nhào đến đột nhiên phát hiện người nọ không phải tình lang của mình, một khắc sau liền phát hiện mình cũng không thể động đậy.
“Ngươi muốn làm gì?” Người đó quay đầu lại, không ngờ là Thuỷ Tinh, bất quá toàn thân lại mặc y phục dạ hành.
“Ta đang nghĩ xem Lăng đại ca vì sao lại thích ngươi như vậy.” Nhấc An Linh nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Thân là thiếu cung chủ Thuỷ Tinh cung, nhưng lại đi làm loại việc này, không sợ mất mặt Thủy Tinh cung ư?” Thuỷ Tinh dẫn theo An Linh muốn đi, bị người ngăn trở, hoá ra là Thiến nhi.
“Mất mặt hay không không cần ngươi quan tâm. Bất quá ta chỉ muốn cho các ngươi biết, nếu các ngươi không muốn An Linh chết như vậy thì không nên cản trở ta.” Nói xong thanh kiếm đã gác trên cổ An Linh. Lam Thiên Phong, Hàm Hương bọn họ cũng đều bị kinh động, bất quá lại thúc thủ vô sách, ai cũng không có nắm chắc dưới tình huống này có thể đem người cứu ra.
“Ngươi đối với Tiêu lang thế nào rồi?” An Linh lúc này không ngờ còn lo lắng cho Tiêu Thiên Tứ.
“Hắn? Sư tỷ ta nhất định sẽ chiêu đãi hắn cẩn thận, ngươi có lẽ lo lắng cho chính mình đi. Mọi người tránh ra, ta muốn đi trước một bước, nếu không muốn nàng chết thì tốt nhất không nên đi theo ta.” Thuỷ Tinh đi ra ngoài vòng vây, mọi người không có biện pháp, đành phải để nàng đi.
“Nếu Linh muội có cái gì ngoài ý muốn, ta cam đoan sẽ khiến Thủy Tinh cung của các ngươi biến mất khỏi võ lâm.” Hàm Hương lạnh lùng nói.
“Thật sao? Ta vốn không muốn giết nàng, bất quá ngươi vừa nói như vậy ta lại muốn thử xem. Nếu sau này nàng chết ngươi phải nhớ kĩ là ngươi hại chết nàng đó.” Thuỷ Tinh tựa hồ không hành động gì , tiếp tục đi về phía trước, chưa đến một lúc đẫ biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
“Thiến nhi, các ngươi đi tìm Tiêu lang, ta đi theo dõi Thuỷ Tinh.” Hàm Hương nói xong liền đuổi theo phương hướng Thuỷ Tinh biến mất.
“Công tử, người không có việc gì chứ?” Bọn Thiến nhi vừa muốn đi tìm Tiêu Thiên Tứ, đã thấy Tiêu Thiên Tứ trở lại, trên tay còn ôm một người. “Công tử, nàng là ai?”
“Trước tiên đừng hỏi nàng ta là ai. Ta hỏi ngươi Linh nhi đâu? Nàng có xảy ra chuyện gì không?” Tiêu Thiên Tứ vội vàng hỏi.
“Linh tỷ nàng bị Thuỷ Tinh bắt đi rồi, Hàm Hương tỷ đã đuổi theo, chúng ta sợ ngươi có chuyện, đang chuẩn bị đi tìm ngươi.” Thiến nhi cúi đầu nói.
“Thế nào? Ta nói đã muộn thì phải?” Bạch y nữ tử kia bộ dạng vui mừng trên nỗi đau của người khác
“Ngươi cao hứng cái gì? Ta nói cho ngươi biết, Linh nhi không trở lại, ngươi cũng đừng mong ta sẽ tha cho ngươi.” Tiêu Thiên Tứ hung hăng nói, bạch y nữ tử tựa hồ lại không có quan tâm.
Tới khi trời sáng, Hàm Hương trở lại, bất quá chỉ một người trở lại.
“Ta đuổi hơn mười dặm vẫn không thấy được các nàng, không biết có phải ta truy sai hướng rồi không. Tiêu lang, xin lỗi, là ta vô dụng.” Hàm Hương tựa hồ có chút áy náy.
“Hương nhi, điều này sao có thể trách nàng chứ. Là ta không cẩn thận trúng phải quỷ kế của bọn chúng. Nàng truy đuổi suốt một đêm cũng mệt mỏi rồi đi nghỉ trước đi.” Tiêu Thiên Tứ cố gắng che dấu sự lo lắng trong lòng mình.
Thuỷ Tinh từ trên một cây đại thụ nhảy xuống, nhìn bóng lưng Hàm Hương đi xa.
“Sớm biết các ngươi muốn đi theo ta mà, muốn đuổi theo bổn tiểu thư, không dễ dàng như vậy đâu.”
Xoay người ngẩng đầu lên lại đại kinh thất sắc giống như là thấy quỷ. An Linh vừa rồi còn ở nơi này, bây giờ lại tự nhiên biến mất, giống như là người đã bốc hơi vậy, bảo nàng làm sao mà không kinh sợ.
“Phong thúc thúc, người vì sao lại tới đây?” An Linh đang làm nũng với một người trung niên.
“Không chỉ ta tới, Vũ a di của ngươi cũng tới nữa.”
“Á, các người tới làm gì? Không phải là tới tìm ta chứ?” An Linh cảm thấy không hay.
“Chúng ta là đặc biệt tới tìm ngươi. Cha ngươi phân phó chúng ta phải đem ngươi trở về, vừa may gặp được ngươi bị tiểu yêu nữ kia bắt liền âm thầm đi theo nhân lúc nàng không chú ý liền đem ngươi cứu ra.” Một mỹ phụ trung niên quay lại. Nói tiếp.
“Vậy sao các ngươi không giúp ta giáo huấn nàng một chút.” An Linh có chút bất mãn.
“Chúng ta chỉ cần dẫn ngươi trở về là được rồi, không muốn phát sinh những rắc rối khác.” Nhị tiểu thư, bây giờ chúng ta đi thôi.
“Đi. Không phải các ngươi muốn ta đi bây giờ chứ?” An Linh kinh hãi.
“Đương nhiên là đi bây giờ rồi.”
“Không được, trước tiên ta phải trở về khách sạn cáo biệt với Tiêu lang bọn họ.”
“Nhị tiểu thư, lão gia nói, chúng ta bất luận như thế nào cũng phải dẫn ngươi trở về, hơn nữa lão gia đối với việc ngươi vội vàng cùng với người trẻ tuổi kia ở cùng với nhau đã rất bất mãn. Nếu không phải đại tiểu thư xin tha thứ thay ngươi, sợ rằng lão gia sẽ không dễ dàng thứ lỗi cho ngươi đâu. Lần này may là lão gia nói chỉ cần người trở về là được, cho nên tiểu thư người không nên quay lại khách sạn nữa.” Lời trung niên nhân nói ra khiến An Linh sợ ngây ra.
“Phong thúc thúc, người nói nhiều như vậy là không đồng ý ta ở cùng chỗ với Tiêu lang?”
“Ý tứ của lão gia đúng là như vậy, nhị tiểu thư, người nên nghe lời chúng ta, trở về bây giờ đi.”
“Phong thúc thúc, không được, ta còn phải đi coi hắn xem hắn có đúng là không có việc gì hay không. Phong thúc thúc, ngươi giúp ta đi, để ta đi xem xem hắn có khoẻ hay không?” An Linh khẩn cầu.
“Nhị tiểu thư, chúng ta không dám làm trái ý kiến của lão gia.”
“Vũ a di, người hiểu rõ ta nhất mà. Ngươi giúp ta đi.”
“Nhị tiểu thư, lần này lão gia tức giận thật sự rồi, cho nên chúng ta cũng không giúp được ngươi.” Mỹ phụ trung niên bất đắc dĩ nói.
“Nhưng các ngươi không nói cha ta cũng sẽ không biết.”
“Xin lỗi, nhị tiểu thư. Chúng ta không thể giấu lão gia.”
“Không được, ta nhất định phải đi, cha phản đối cũng không có tác dụng. Ta đã là người của hắn rồi, ngoại trừ hắn ta sẽ không gả cho ai nữa.” An Linh kêu lên.
Hai người nghe An Linh nói xong lộ ra một tia cười khổ, đã rõ ràng như vậy rồi. Hai người liếc nhau, đột nhiên xuất thủ, điểm trúng thuỵ huyệt của An Linh, An Linh mềm nhũn ngã vào trong lòng mỹ phụ trung niên.
Thuỷ Linh tìm không thấy An Linh đành phải buông xuôi, đi tới địa phương đã ước định với sư tỷ nhưng mãi người không đén, không khỏi âm thầm lo lắng, chẳng lẽ sư tỷ đã xảy ra chuyện? Nhưng sao lại có khả năng chứ, sư tỷ võ công cao như vậy không xảy ra chuyện gì chứ? Nàng ta chính là đang an ủi bản thân. Cuối cùng vẫn không đợi được, đành phải quay về chỗ Lăng Tiểu Phương xem sư tỷ có phải đã trở về hay không.
Mà Tiêu Thiên Tứ bọn họ đợi một ngày cũng không thấy An Linh quay lại, Tiêu Thiên Tứ lo lắng dư thừa liền đem lửa giận phát tác trên người bạch y nữ tử.
“Ngươi mau nói cho ta biết, Lăng Tiểu Phương cùng Thuỷ Tinh ở địa phương nào?”
Bạch y nữ tử lại không để ý đến hắn, thương thế của nàng dường như càng ngày càng nghiêm trọng, tựa hồ ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có.
“Ngươi không nói sao? Ta sẽ có phương pháp để cho ngươi nói.” Tiêu Thiên Tứ tức giận hầm hầm. “Thiến nhi, Hương nhi, các ngươi trước tiên đi ra ngoài.”
Tiêu Thiên Tứ để mọi trong phòng đều đi ra ngoài, không biết là muốn làm gì.
Hàm Hương nhìn hắn liếc mắt, muốn nói cái gì, lại nhẫn nhịn. Thiến nhi cũng yên lặng lùi ra khỏi phòng, nàng cũng là lần đầu tiên thấy Tiêu Thiên Tứ nóng tính như vậy.
Tiêu Thiên Tứ đóng cửa sổ cẩn thận, mới trở lại bên người bạch y nữ tử, bình tĩnh nhìn nàng.
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng bị nhìn đến phát sợ. Cuối cùng lên tiếng hỏi.
“Ngươi có thể nói chuyện à? Ta còn tưởng rằng ngươi đột nhiên biến thành câm chứ? Ta muốn làm gì? Ngươi nói xem ta muốn làm gì.”
Tiêu Thiên Tứ ánh mắt có chút không bình thường. Lúc này quả thật hắn rất phẫn nộ, lần trước Tiêu Ngọc Nhã bị người bắt đi mặc dù cũng rất khó chịu, nhưng dù sao khi đó Tiêu Ngọc Nhã không ở cùng một chỗ với hắn, mà hiện tại hắn đành trơ mắt nhìn An Linh ở trong phòng mình bị người bắt đi, cảm nhận trong lòng tất nhiên là không giống nhau.
“Ngươi nếu không nói cho ta biết Thuỷ Tinh ở nơi nào, thì đừng trách ta không khách khí.”
“Ta sẽ không nói, dù sao ta cũng sắp chết rồi, ngươi còn có thể giữ ta bằng cách nào?” Bạch y nữ tử kia cũng rất cố chấp.
“Muốn chết? Cũng không có dễ dàng như vậy.” Nói xong mạnh tay kéo một cái, đã xé nát nửa bên y phục của nàng, lộ ra da thịt trắng trẻo.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi cũng biết sợ rồi sao? Ta bây giờ cũng không biết ta sẽ làm cái gì, muốn xem ngươi nói hay không.”
“Ngươi là cầm thú, ta nhất định không nói cho ngươi biết.”
“Ngươi quả thực không nói?” Lại xoẹt một tiếng, lại xé một mảnh, toàn bộ thân trên đều đã lộ ra, chỉ còn lại một cái áo lót bên trong.
“Không nói.” Bạch y nữ tử mặc dù rất kinh hoảng, nhưng dường như đã hạ quyết tâm sắt đá.
“Không nói mà được sao.” Tiêu Thiên Tứ đã sắp phát cuồng, hắn xé nát y phục cuối cùng trên người nàng, bổ nhào lên trên, tiến vào thân thể tuyệt mỹ kia, bạch y nữ tử lệ rơi đầy mặt…
“Ngươi tên gọi là gì?” Tiêu Thiên Tứ sau khi tỉnh táo lại, ôn nhu hỏi.
“Tiêu Thiên Tứ, ngươi là đồ cầm thú, ngươi không phải người.”
Nữ tử hai mắt trống rỗng, đôi dòng lệ không ngừng chảy ra, nàng bây giờ so với cái chết xem ra không khá hơn. “Ngươi giết ta đi, ngươi để ta chết là xong, dù sao ta cũng sắp chết rồi.”
“Ta sẽ không cho ngươi chết.” Tiêu Thiên Tứ rất hối hận vì đã làm như vậy. “Ta sẽ giúp ngươi chữa trị vết thương thật tốt.” Xoay người lại đè nàng xuống dưới thêm lần nữa.
“Ngươi đồ cầm thú này.” Bạch y nữ tử muốn đẩy hắn ra, phát hiện toàn thân bủn rủn vô lực, muốn cắn hắn phát hiện miệng cũng đang bị hôn, buộc lòng phải bất lực quan sát căn phòng. Bất quá nàng đột nhiên cảm thấy một cỗ chân khí từ địa phương hai người kết hợp truyền tới, sau đó từ môi truyền trở lại, cứ tuần hoàn liên tục như vậy, cảm thấy nội thương đang khôi phục nhanh chóng.
Tiêu Thiên Tứ cảm thấy một trận mệt mỏi, ngủ đi, bạch y nữ tử kia chịu đựng đau đớn ở hạ thân, ngồi dậy. Muốn mặc y phục lại phát hiện y phục đều bị rách nát, nhớ tới hành vi cầm thú của hắn đối với mình, bàn tay đưa ra muốn đánh xuống.
“Không được.” Một đạo thân ảnh bay tới cản trở nàng.
“Các ngươi vẫn luôn ở bên ngoài?” Bạch y nữ tử lạnh lùng hỏi, tiến tới là Hàm Hương. Hàm Hương gật gật đầu.
“Vậy mà các ngươi vẫn nhìn hắn làm chuyện này đối với ta sao? Ngươi không phải tình nhân của hắn sao? Ngươi lại cho phép hắn làm cái loại việc này?” Bạch y nữ tử cảm thấy không thể tưởng tượng.
“Ta cũng không nghĩ tới hắn thật sự làm ra chuyện này đối với ngươi, ta tưởng rằng hắn chỉ muốn doạ ngươi. Không nghĩ tới, hắn nhất thời xúc động thật sự… ta thay hắn xin lỗi ngươi.”
“Xin lỗi? Xin lỗi bây giờ có tác dụng gì chứ?” Bạch y nữ tử vừa nói vừa muốn khóc.
“Chuyện này trước hết là các ngươi không đúng, mặc dù hắn không nên đối với ngươi như vậy. Nhưng quả thực ta không thể để ngươi giết hắn được, vả lại tính ra hắn là nam nhân đầu tiên của ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm hạ thủ sao?” Hàm Hương nói tới chỗ đau của nàng.
“Hơn nữa vạn nhất các ngươi có hài tử, ngươi không phải muốn cho đứa nhỏ sau này biết mẫu thân của mình giết phụ thân mình chứ? Hắn cũng không phải chân chính là dâm tặc, chỉ là nhất thời xúc động mà thôi.” Hàm Hương vì khuyên giải nàng, ngay cả hài tử cũng lôi ra, thực sự mong nàng có thể nghĩ đến.
“Chẳng lẽ nhất thời xúc động có thể che đậy việc làm xấu xa của hắn hay sao? Ta đây nhất thời xúc động giết hắn không được sao?” Bạch y nữ tử lại muốn hạ thủ.
“Không nên, vị tỷ tỷ này, coi như ta cầu ngươi, ngươi không nên giết hắn, nếu hắn chết sẽ có rất nhiều người không thể sống tiếp được.” Hàm Hương buộc lòng phải cầu xin nàng.
“Hắn có cái gì tốt chứ, đáng được các ngươi như vậy vì hắn sao?”
“Ta không biết hắn có cái gì tốt, ta chỉ biết là ta không thể không có hắn, tỷ tỷ, ngươi hãy tha hắn đi.” Thấy nàng đã có chút dao động, Hàm Hương vộ vàng tiếp tục cầu xin nàng.
Cuối cùng bạch y nữ tử cũng không giết Tiêu Thiên Tứ, bất quá không biết rốt cuộc là bởi vì Hàm Hương cầu xin hay là nàng chính mình không nhẫn tâm. Tiêu Thiên Tứ vẫn còn ngủ khò khò không biết sống chết, một chút cũng không biết mình vừa từ quỷ môn quan quay trở về.
“Ta trước hết không giết hắn, nếu sau này ta phát hiện hắn làm chuyện xấu gì, ta sẽ không buông tha cho hắn.” Bạch y nữ tử trước khi đi mặc y phục của Tiêu Thiên Tứ, lưu lại cho Hàm Hương một câu nói.
Bởi vì sự việc của bạch y nữ tử, Hàm Hương cùng Thiến nhi vài ngày đều không lý đến Tiêu Thiên Tứ. Tiêu Thiên Tứ hiện giờ làm hỏng việc, lại còn không có thăm dò được tin tức của An Linh. Hàm Hương các nàng cũng không để ý tới hắn, mà kinh thành lại không thể không đi, chuyện của An Linh đành phải trước tiên gác qua một bên, lúc này hắn hy vọng cỡ nào có người có thể giúp hắn dò la tin tức, đáng tiếc Nguyệt Tiểu Nhu không ở đây, hắn cũng không thấy được những người khác của Minh Nguyệt cung, buộc lòng phải buồn bực tiến về hướng kinh thành, trong lòng tâm sự nặng nề…
Trên suốt quãng đường đi rốt cuộc cũng không xảy ra chuyện gì, bọn họ thuận lợi đến kinh thành. Kim Lăng là vùng đất phồn hoa của lục triều, bây giờ còn là kinh thành, khiến cho càng thêm phồn vinh.
Đoàn người của Tiêu Thiên Tứ đang ngụ tại một tửu lâu trong thành, gọi là Nghênh Tân điếm, đại khái có ý là nghênh đón tân khách bát phương.Tiêu Thiên Tứ nhìn cảnh tượng náo nhiệt của nơi này, nhớ tới lúc trước An Linh nói đến nơi này du ngoạn, thế nhưng bây giờ lại không biết nàng ở nơi nào, sống chết ra sao, trong lòng nhịn không được có chút đau xót.
“Trương huynh, nghe nói ngày hôm qua ngươi đã diện kiến Bách Hợp tiểu thư phải không?” Bàn bên cạnh có mấy người đang đàm luận, nội dung đàm luận rất hấp dẫn Tiêu Thiên Tứ.
“Đúng vậy, ngày hôm qua tiểu đệ may mắn được nghe Bách Hợp tiểu thư đàn một khúc dao cầm, tiếng đàn của Bách Hợp tiểu thư quả thật là kì diệu, chỉ là không biết khi nào mới có lại phúc phần để được nghe tiếng đàn của nàng?”
“Trương huynh, làm người thì phải biết chừng mực, Bách Hợp tiểu thư sẽ không vì ngươi mà đàn đâu, huynh đệ ta còn chưa có được phúc khí này?”
“Tiêu lão đệ, mgươi đang nghe gì vậy? Chẳng lẽ ngươi đối với Bách Hợp có hứng thú?”Lam Thiên Phong thấp giọng nói. ”Hàm Hương muội muội còn chưa tha thứ cho ngươi, ngươi lại muốn đổ thêm dầu vào lửa sao?”
“Lam đại ca, ngươi đi giúp ta nghe ngóng một chút tin tức của Bách Hợp.Yên tâm, không như ngươi tưởng tượng đâu, có lẽ sẽ trợ giúp cho việc của chúng ta.”Tiêu Thiên Tứ truyền âm cho Lam Thiên Phong, hắn không dám để cho Hàm Hương nghe được.
“Không có gì.Ta chỉ bảo Lam đại ca ra bên ngoài xem xét một chút.Chúng ta vừa mới đến đây, cái gì cũng không quen, nếu có gặp chuyện gì thì rất không tiện.” Tiêu Thiên Tứ vội vàng trả lời. Hắn trong lòng thầm kêu khổ, vốn hắn tưởng rằng Hàm Hương với Thiến nhi nhiều lắm chỉ giận hắn vài ngày. Hắn có nằm mơ cũng không thể nào ngở tuy Thiến nhi chỉ vài ngày là đã tốt nhưng Hàm Hương lại gần một tháng nay không hề cho hắn chạm một cái.
Sau một đoạn thời gian nghe ngóng, tin tức do Lam Thiên Phong tìm hiểu hồi báo.
Bách Hợp, là kĩ nữ của Bách Hoa lâu, được xưng là Kim Lăng đệ nhất danh linh, tài năng của nàng tuyệt nhất chính là cầm nghệ, nghe nói không ít công tử vương tôn ở kinh thành vì muốn nghe nàng đàn một khúc mà không tiếc ngàn vàng, mà Bách Hợp mỗi ngày chỉ đàn một bản, nên không phải có tiền mà có thể nghe được, việc tiếp kiến ai hoàn toàn do Bách Hợp quyết định, cho nên dù có mất ngàn vàng cũng chưa chắc được nghe.
“Bách Hoa lâu? Bách Hợp? Chẳng lẽ thật là nàng?” Tiêu Thiên Tứ thầm nói.
“Ngươi thật sự biết nàng?” Lam Thiên Phong tưởng rằng hắn muốn lừa mình, hiện tại nhìn thấy tựa hồ không giống.
“Có lẽ ta biết nàng ta, bất quá ta còn chưa có xác định rõ, xem ra ta phải mau đi xem nàng mới biết được. Bất quá nếu ta đi mà không phải thì ta sẽ thảm rồi, sợ rằng Hàm Hương cả đời này cũng sẽ không quan tâm đến ta nữa.”Tiêu Thiên Tứ đầy lo lắng nói.
“Cũng đáng, ai bảo ngươi làm ra cái loại việc này? Nếu ta là Hàm Hương muội muội đã sớm không theo ngươi.Ai ai ai, quân tử động khẩu bất động thủ, ngươi không được đánh người a.” Tiêu Thiên Tứ nhìn hình dáng hả hê của hắn thì tức giận, gõ hắn vài cái.
“Ngươi trước nhất giúp ta nghĩ biện pháp đi gặp Bách Hợp? Nếu không ta tiếp tục động thủ.”Tiêu Thiên Tứ uy hiếp hắn.
“Ta không có nghĩ ra được biện pháp gì, biện pháp tốt nhất là ngươi nói thật với Hàm Hương muội muội.”
“Nói cũng đúng.”Tiêu Thiên Tứ tự nhiên nghĩ rằng sẽ đi tìm Hàm Hương.
“Ngươi, ngươi, ngươi nói thật à?”Lam Thiên Phong vốn chỉ là nói đùa.
“Đương nhiên là thật, ta nghĩ nếu ta nói thật nguyên nhân cho Hàm Hương thì nàng sẽ không trách ta.”Tiêu Thiên Tứ hình dáng nghiêm túc hoàn toàn không phải giả bộ.
Tiêu Thiên Tứ đến trước cửa phòng Hàm Hương, gõ cửa.
“Ai đó?”
“Hương nhi, là ta.” Tiêu Thiên Tứ nói chuyện cảm giác như là một phạm nhân.
“Ngươi tới làm gì? Muốn tìm thì cứ đi tìm Thiến nhi, đừng tới tìm ta.” Hàm Hương hoàn toàn giống như trước kia.
“Hương nhi, ta có chuyện muốn cùng nàng thương lượng.”
“Chuyện gì, ngươi nói đi.”
“Nàng mở cửa cho ta vào trước đi.”
Cửa mở, lộ ra khuôn mặt Hàm Hương.
“Có chuyện gì mau nói đi! Nếu ngươi nhàn rỗi muốn gây sự đừng trách ta không khách khí.”Hàm Hương nhìn hắn vừa hận vừa yêu.
“Ta muốn đi xem Bách Hoa lâu, nàng có thể đi cùng ta được không?”
“Bách Hoa Lâu? Địa phương nào?” Hàm Hương chưa có nghe qua.
“Nàng đừng nên phát hỏa. Bách Hoa lâu chính là một kĩ viện. Nàng, nàng trước hết nghe ta nói, nghe xong hãy giận cũng không muộn.”Tiêu Thiên Tứ thấy Hàm Hương sắc mặt có chút không ổn, vội vàng nói.
“Ngươi tự nhiên bảo ta cùng ngươi vào kĩ viện, muốn đi, ngươi tự mình đi.”Hàm Hương giận xanh cả mặt, chẳng lẽ tên gia hỏa này thật sự là một gã sắc lang.
“Nàng trước hết nghe ta nói. Bách Hoa lâu có một người gọi là Bách Hợp, ta hoài nghi nàng ta một người ta quen, mà với thân phận của nàng ấy sẽ không làm kĩ nữ được, cho nên ta nghĩ rằng nàng ở chỗ này chắc hẳn có mục đích.Ta chỉ là muốn đi để xác nhận một chút nàng ấy có đúng là người đó không, nếu đúng thì nàng có lẽ có thể giúp ta tìm Ngọc Nhã tỉ.” Tiêu Thiên Tứ vội vàng nói.
“Ngươi nói sự thật?” Hàm Hương sắc mặt trông có vẻ tốt hơn.
“Thật mà.Ta sợ nàng không tin nên mới để nàng đi với ta.” Tiêu Thiên Tứ vội vàng giải thích.
“Nếu vậy ngươi đi đi, bất quá ta không có đi, một cô gái nếu vào kĩ viện thì còn ra thể thống gì. Nếu ngươi dám gạt ta hẳn ngươi biết hậu quả là cái gì rồi.”
“Ta nào có lừa nàng, ta có lừa ai cũng không có lừa gạt Hương nhi nàng mà.” Tiêu Tiên Tứ vội vàng khẳng định, lại đến bên cạnh Hàm Hương dụng ngữ khí cầu khẩn hỏi:”Hương nhi, nàng đến khi nào mới không giận ta nữa a?”
“Đợi ngươi từ kĩ viện trở về đi.”Hàm Hương vẫn chưa chịu mở miệng tha thứ.
Vào canh ba. Một bóng người thoát ra khỏi Nghên Tân khách sạn, toàn thân mặc trang phục màu đen, nhắm hướng Bách Hoa lâu mà đi.
Hắn chính là Tiêu Thiên Tứ, căn cứ vào tình huống mà Lam Thiên Phong nói, nghĩ rằng mình nếu quang minh chính đại tìm Bách Hợp tựa hồ rất khó, có lẽ phải rất nhiều ngày mới được. Hắn lại không có nhiều thời gian, cho nên buổi tối trực tiếp đến phòng Bách Hợp.
Tiêu Thiên Tứ bấy giờ đứng ở phụ cận Bách Hoa Lâu, ban ngày hắn đã đến nơi này, xem xét địa hình. Hắn hít một hơi, như đại bàng hướng về phía phòng Bách Hợp bay tới.
Phòng của Bách Hợp tại lầu hai, Tiêu Thiên Tứ từ cửa sổ đi vào trong, còn chưa đứng vững đã cảm giác một đạo kiếm khí bổ tới, đồng thời một tiếng người khẽ kêu: “Người nào?”
Tiêu Thiên Tứ né qua một chút: “Bách Hợp tỉ, là ta.” Tiêu Thiên Tứ đã thấy rõ nữ tử này chính là người mà hắn tưởng tượng.
“Bách Hợp tỉ, nàng không nhận ra ta sao?” Tiêu Thiên Tứ thấy Bách Hợp đình chỉ công kích, nhưng lại ngơ ngác nhìn hắn.
“Ta có phải nằm mơ không? Chàng thật sự đến rồi.” Bách Hợp đột nhiên nhào vào lòng hắn, thì thầm nói.
“Bách Hợp tỉ, đúng là ta, nàng không có nằm mơ.”Tiêu Thiên Tứ khẩn khẩn ôm lấy nàng.
“Ta được tin tức chàng đến nơi này, cũng không nghĩ rằng chàng thật sự đến gặp ta.Ta thật sự rất là cao hứng.” Bách Hợp rời khỏi ngực hắn, kéo hắn tới ngồi bên mép giường.
“Chàng ngồi một lát, ta đi pha trà cho chàng uống.”
“Không cần đâu, Bách Hợp tỉ.”
Tiêu Thiên Tứ ôm nàng để cho nàng ngồi bên cạnh mình.
“Chẳng lẽ không có ai phục vụ nàng sao?”
“Tiểu Hồng các nàng ở bên ngoài, không có phân phó của ta, các nàng sẽ không có tiến tới.”Bách Hợp ôn nhu giải thích.
“Chàng tới kinh thành làm gì?Như thế nào mà Nam Cung tiểu thư không cùng chàng đến?” Xem ra Bách Hợp rất am hiểu tình huống của Tiêu Thiên Tứ.
Tiêu Thiên Tứ nói cho nàng nguyên nhân mình đến nơi này, Bách Hợp yên lặng nghe xong. “Chàng muốn ta giúp chàng thế nào?”
“Bách Hợp tỉ, nàng như thế nào ở nơi này mại nghệ?” Tiêu Thiên Tứ không có trả lời, nhưng lại hỏi vấn đề mà hắn quan tâm.
“Sau này sẽ nói cho chàng biết. Chàng yên tâm, ta chỉ là đàn cầm mà thôi.”
“Ta đối với hoàng cung một điểm cũng không quen, Bách Hợp tỉ nàng có biện pháp nào lấy được một cái địa đồ hoàng cung không?”
“Chàng chờ ta vài ngày, ta vẽ xong bản đồ liền đem đến, chàng bây giờ hiện đang ở nơi nào?” Bách Hợp không một chút do dự. tựa hồ một tấm bản đồ đối với nàng không là gì cả.
“Ta ngụ tại Nghênh Tân khách sạn, phòng chữ Thiên số một.” Bách Hợp tỉ, ta về trước đã.” Tiêu Thiên Tứ nói xong liền muốn đi.
“Chàng không lưu lại bồi tiếp ta sao?” Bách Hợp trong mắt tràn đầy nhu tình…
Tiêu Thiên Tứ trở lại khách sạn đã là giữa trưa ngày thứ hai, tối hôm qua rốt cuộc hắn chính là lưu lại Bách Hoa Lâu không có trở về, đối với Bách Hợp các nàng, hắn cảm thấy rất áy náy, hắn cũng không có lí do để cự tuyệt nàng.Trở về khách sạn, Thiến nhi đang chính là ở cùng một phòng với Hàm Hương.
Hàm Hương trong lòng rất căm tức, vốn tưởng hắn ngày hôm qua trở về liền tha thứ cho hắn, vậy mà đợi cả buổi tối cũng không thấy hắn trở về.Tiêu Thiên Tứ đẩy cửa đi vào, nàng cũng không thèm để ý đến hắn, ở trong phòng buồn phiền.
“Hương nhi, nàng đừng giận, nàng trước hết nghe ta nói về những chuyện ta đã trải qua được không?” Tiêu Thiên Tứ thấy Hàm Hương bộ dáng tức giận liền sợ rằng nàng sẽ không để ý tới hắn nữa.
Bách Hoa môn là một địa phương rất đặc biệt, toàn bộ môn phái đều là nữ tử, hơn nữa đại đa số là cô nhi, trên đời vốn có rất nhiều người nghèo, nhiều người căn bản là không có khả năng nuôi dưỡng nữ nhân của mình, hơn nữa là do tư tưởng trọng nam khinh nữ, cho nên mỗi ngày đều có nữ hài bị bỏ rơi ở những vùng hoang dã. Bách Hoa cung sẽ thu lưu những nữ tử này, nuôi dưỡng các nàng lớn lên, sau đó tìm người thích hợp để gả các nàng, trong trận đại tai họa năm trước, càng có nhiều các nữ hài bị bỏ rơi, Bách Hoa cung mặc dầu thu lưu các nàng, nhưng Bách Hoa môn thu nhập không nhiều, căn bản là không thể nào đủ để nuôi sống nhiều nữ hài như vậy, nhưng các nàng cũng không thể không quản, vì đó chính là cung quy của Bách Hoa cung, thấy nữ hài bị bỏ rơi phải nuôi dưỡng.
Đang trong lúc không có phương pháp, Nam Cung Tiểu Vũ không biết thế nào lại biết tin này, giúp các nàng giải quyết khó khăn, đồng thời cũng đưa ra một điều kiện hà khắc, chính là cung chủ Hoa Ngọc Mi, Bách Hợp, Mẫu Đơn, Thược Dược, Ngọc Lan cùng thập nhị kim sai trở thành vật hi sinh cho Tiêu Thiên Tứ luyện công.
“Tiện nghi đều bị ngươi chiếm hết rồi, bây giờ ngươi còn muốn ta tha thứ cho ngươi?”Hàm Hương nghe hắn nói xong giận dữ nói.
“Cũng không phải là do ta muốn như vậy mà.Hương nhi, nàng đừng có trách ta được không? Ta thật sự rất sợ mất nàng, ta thật sự rất sợ, Ngọc Nhã tỉ bây giờ còn không biết như thế nào, hạ lạc của Linh nhi cũng không rõ ràng, nếu nàng cũng không quan tâm tới ta, ta sợ rằng sẽ không thể nào chịu nổi nữa.”Tiêu Thiên Tứ thì thào nói.
“Ai, có thể là do tổ tiên của ta mắc nợ ngươi rồi.”Hàm Hương thở dài, Tiêu Thiên Tứ mừng rỡ như điên, biết rằng Hàm Hương cuối cùng đã tha thứ cho hắn rồi.
Hôm sau, khi mặt trời lên ba sào Tiêu Thiên Tứ cũng chưa dậy, thẳng đến giữa trưa còn ôm Hàm Hương không muốn buông tay, hắn đối với Hàm Hương càng ngày càng trở nên mê luyến.
Hai ngày sau, Bách Hợp tiểu thư đưa đến một bản đồ, là một bản đồ rất chi tiết, nhóm người Tiêu Thiên Tứ sau khi nghiên cứu rất lâu, quyết định buổi tối ngày thứ hai sẽ do thám hoàng cung.
Trời tối đen như mực thích hợp làm chuyện mờ ám. Không trăng, không sao, vài cái bóng đen bay ra từ trong nghênh tân khách sạn, nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
Kết quả của cuộc thương nghị, ngay đêm nay bọn họ sẽ thâm nhập hoàng cung, chia làm hai đường, Hàm Hương cùng Tiêu Thiên Tứ một tổ, trực tiếp đến phủ thái tử, còn Thiến nhi, Cốc Phong, Lam Thiên Phong thì phụ trách náo loạn hoàng cung.
Lần đầu tiên Tiêu Thiên Tứ biết được sự xa hoa rộng lớn của hoàng cung, nắm trong tay họa đồ của hàn cung đồng thời cũng nắm được cả cách bố phòng của cái chốn hung hiểm này song cũng không thể ngờ nhiều như vậy, ớn đến như vậy. Bây giờ khi bản thân lạc vào cảnh giới kỳ lạ thì mới biết được hoàng cung dù sao cũng vẫn là hoàng cung. Trước kia tại kiếm hồ sơn trang đã nghĩ sơn trang cũng đã lớn lắm rồi, bây giờ so ra quả thực không đáng một khoảnh sân. Tiêu Thiên Tứ nhìn toàn cảnh hoàng cung như si ngốc, bị Hàm Hương hung hăng đánh cho một cái rồi lên giọng bảo:
- Ngốc tử kia? Sao lại ngẩn người người ra thế. Còn không nhìn xem đây là địa phương nào, mau đi.
Sau cơn tức giận lại nói:
- Chiếu theo bản đồ, phía trước chính là phủ thái tử.
Hai người hiện đang nằm phục ở mái nhà. Bọn họ âm thầm tiến về phía trước trên đường không có trở ngại nào, chỉ có một vài cung nữ, thái giám đi lại, lâu lâu có cấm vệ quân tuần tra, song với thân thủ của bọn họ tự nhiên không dễ dàng bị phát hiện. Tuy nhiên bây giờ bọn họ có chút cảm thấy kỳ lạ, bên ngoài phủ thái tử lại có cách đề phòng không mấy cẩn thận, rõ ràng có điểm bất đồng.
- Hương nhi, bây giờ nàng ...hãy ở yên chỗ này, ta đi xem trước một chút.
Tiêu Thiên Tứ suy nghĩ một lúc nói, thực lực thị vệ hoàng cung hắn cũng không nắm rõ ràng lắm, nên không dám khinh thường.
Hàm Hương không đáp ứng.
- Không được, ta và ngươi cùng đi.
- Nghe lời nào, Hương nhi. Vạn nhất ta gặp chuyện gì nàng còn có thể cứu ta, chúng ta căn bản là không biết có mai phục không, hai người đồng thời đi vào thì nguy hiểm lắm.
- Ai đó?
Có tiếng người quát ra. hai người đồng thời lắc đầu, không nghĩ đến còn chưa nhúc nhích đã bị phát hiện rồi.
- Bổn cô nương chỉ là đi ngang qua, có cái gì mà kinh hãi lên thế?
Một thanh âm nữ hài tử truyền đến. Hai người nghe tiếng nói ấy thở dài một hơi, biết rằng bọn họ chưa bị phát hiện, bất quá cảm thấy hứng thú với cô gái kia và đang phỏng đoán xem nàng là ai sao cũng cùng dọ thám hoàng cung?
Một nữ nhân vận hắc y đứng ở trước phủ thái tử, trên mặt đất, một nam một nữ đang vây nàng lại, phía ngoài có rất nhiều thị vệ, không những thế thị vệ trong phủ còn tràn ra thêm. Tiêu Thiên Tứ không khỏi âm thầm kêu khổ, không biết cô gái này đến đây làm gì, bây giờ kinh động đến nhiều người như vậy, sợ rằng chính mình cũng không có dễ dàng tiến vào.
- Nha đầu lớn mật, thản nhiên dám đến náo loạn hoàng cung?
Một giọng nữ the thé,có thể xưng là lão bà bà, thanh âm làm cho người ta có cảm giác rất không thoải mái.
Nữ tử này cũng không có một điểm kinh hoảng:
- Hai người các ngươi, có phải là âm dương song sát không? Sao lại xuất hiện nơi đây?
Nam nhân nọ cũng lên tiếng:
- Xú nha đầu, ngươi con cái nhà ai? ngươi tới nơi này làm gì, thành thật khai báo, để thôi người ta nói ta khi dễ tiểu hài tử.
Âm dương song sát đã biến mất khỏi võ lâm đã ba mươi năm hơn, không nghĩ đến họ lại vào hoàng cung. Hàm Hương truyền âm nói với Thiên Tứ. " Bọn chúng năm xưa giết người vô số, cừu nhân không đếm xuể, không ngờ lại vào đấy tị nạn."
- Cha ta nói hai người các ngươi, rất là xấu xí, ta đến đây là vì cố ý muốn xem các ngươi có đúng hay không thật sự rất xấu, bây giờ vừa nhìn thấy quả nhiên là sự thật, cha ta lần này không có gạt ta.
Nữ tử giọng châm biếm âm dương song sát.
- Xú nha đầu, ngươi muốn chết.
Âm sát nhấc chưởng lên một trận âm phong hướng đến cô gái.
- Sư huynh sư tỷ cứu mạng.
Nữ tử nọ kêu to, chạy đến nơi bọn Tiêu Thiên Tứ đang ẩn thân.
- Thì ra ngươi còn có đồng đảng.
Tiêu Thiên Tứ cùng Hàm Hương bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là hiện thân, trong lòng đã không ngừng mắng nữ tử nọ bao nhiêu lần.
- Sư huynh sư tỷ, các ngươi ngăn bọn họ lại, ta về trước đây.
Nói xong cô gái quay qua làm mặt quỷ với Tiêu Thiên Tứ mặc cho hắn đang phẫn hận, dẫu vậy khuôn mặt nàng ta lại rất đáng yêu, chỉ là lúc này cảm giác của Tiêu Thiên Tứ thật ra chính là rất ghê tởm. Càng không thể nghĩ nữ tử này lại chạy đi như vậy, bỏ lai hai người bọn họ.
- Cô nương lại bỏ đi như vậy, chẳng phải là xem thường chúng ta sao?
Nữ tử đó sao có thể thuận lợi đào thoát, nàng ta lặp tức bị chặn lại.
Nữ tử hung hăng nói:
- Thái giám chết tiệt, chó khôn không cản đường , ngươi đứng trước ta làm gì?
- Tiểu nha đầu, ngươi biết cha ngươi năm đó bị thương như thế nào không? Hắn cũng là giống như ngươi không xuất ngôn cẩn trọng với ta.
Người vừa đến một thân cẩm bào, tuy là thái giám, nhưng hiển nhiên thân phận không thấp.
Nử tữ nọ dường như có chút sợ hãi:
- Ngươi chính là Lưu Kính?
Lưu Kính lạnh lùng nói:
- Biết là tốt rồi. Nếu ngươi bây giờ thúc thủ chịu trói, nói không chừng ta sẽ cho ngươi một con đường sống.
- Hừ, ta mới không sợ ngươi. nói không biết xấu hổ.
Tuy nàng ta nói cứng nhưng lại lui trở về đứng cùng bọn Tiêu Thiên Tứ thành một nhóm.
- Hai vị nhìn lạ mặt, không biết là cao thủ phương nào vậy?
Lưu Kính theo tác phong trong chốn giang hồ mà làm việc, chuyển hướng Tiêu Thiên Tứ hỏi.
- Công công thân phận tôn quý, là đại nội đệ nhất cao thủ trong hoàng cung, trong chốn giang hồ cũng ít có địch thủ, tự nhiên sẽ không nhận biết chúng ta trên giang hồ chỉ là hạng người vô danh tiểu tốt.
Hàm Hương biết Lưu Kính rất lợi hại, sợ Tiêu Thiên Tứ nói lung tung, nhanh lên tiếng đáp lời.
- Tiểu cô nương miệng lưỡi rất lợi hại, bất quá ta nghĩ thân thủ các ngươi như thế nào lại có thể là hạng người vô danh được? Ta mặc dù tuổi hơi cao, nhưng mắt mũi còn chưa kèm nhèm.
Ai mà không thích nghe người ta nịnh nọt, Lưu Kính cũng không ngoại lệ, khẩu khí cũng tốt hơn rất nhiều.
- Công công ngài quả nhiên hảo nhãn, hai người này thật ra rất nổi danh.
Lại có hai người nữa đến, trong đó một người là Lăng Tiểu Phương, người kia là trung niên, tướng mạo uy vũ, nên không phải hạng người vô danh, người lên tiếng lại là gã trung niên bên cạnh tên họ Lăng.
- Sao? Quách đại nhân chẳng lẻ biết thân phận bọn họ?
Thoạt nhìn Lưu Kính cùng người họ Quách này quan hệ không phải tốt lắm.
- Ta cũng là mới từ miệng vị thiếu hiệp này mới biết được. Vị này chính là võ lâm đương đại tuấn ngạn, thiên nhai hải giác Thiếu chủ Lăng Tiểu Phương - Lăng thiếu hiệp. Lăng thiếu hiệp, vị này chính là đại nội đệ nhất cao thủ, hoàng thượng trao tặng đệ nhất hồng nhân, Lưu Kính - Lưu công công.
Hàm Hương thấp giọng nói:
- Hắn chính là cẩm y Chỉ huy sứ quách ngạo thiên.
- Tỷ tỷ thật thông minh, người đoán được rồi, ta cũng biết người này.
Nữ tử này dường như muốn lấy lòng Hàm Hương, Hàm Hương cười cười không có trả lời, nhưng Tiêu Thiên Tứ lại hung hăng trừng nàng liếc mắt.
- Hai vị này, nữ tử là Hàm Hương công chúa Ma Môn, nam nhân lại là tình lang của nàng - Tiêu Thiên Tứ.
Quách Ngạo Thiên chuyển hướng nhìn hai người Tiêu Thiên Tứ.
“Xem ra hôm nay có điểm không ổn, chúng ta rút lui trước, lần sau trở lại." Hàm Hương truyền âm nói với Tiêu Thiên Tứ.
- Được rồi. ta thông tri Thiến nhi bọn họ chuẩn bị rút lui.
Tiêu Thiên Tứ bất đắc dĩ, vốn hắn không nghĩ lại rút lui như vậy, đã thấy Lăng Tiểu Phương ở chỗ này vừa đúng lúc có thể hỏi nơi hạ lạc của An Linh, bất quá bây giờ đại nội cao thủ đã càng ngày càng đến nhiều. Hôm nay tưởng có thể dễ dàng tìm tung tích Nhã nhi nhưng xem ra không được như thế, không thể làm gì khác hơn là đợi đến lần sau.
Hàm Hương đột nhiên nhoẻn miệng cười, đồng thời Tiêu Thiên Tứ bắn ra một viên pháo hoa, hướng lên bầu trời, đang ban đêm lại dị thường xuất hiện ánh sáng trên không. Phần đông đại nội cao thủ thấy Hàm Hương cười, đều thất hồn lạc phách, thật đẹp quá, nhất thời ngẩn người, Tiêu Thiên Tứ bọn họ đã cấp tốc lui về phía sau.
- Cẩn thận, đây là thiên ma tiếu.
Lưu Kính một tiếng trầm quát to, mọi người đều bừng tỉnh lại.
- Công công không hỗ là đệ nhất cao thủ đại nội, Hàm Hương hôm nay thất lễ xin cáo lui trước, có dịp sẽ trở lại bái phỏng lão gia.
Xa xa truyền đến giọng cười duyên của Hàm Hương.
- Nói với Chu Chánh, ta sẽ còn tìm đến hắn.
Thanh âm Tiêu Thiên Tứ cũng nhẹ nhàng vang đến.
- Các ngươi thật vô dụng, cô nương ta cũng không chơi với hai người các ngươi cùng cái lão quái vật kia nữa.
Thanh âm nữ tử hắc y làm tức chết một nhóm người cũng truyền đến.
- Đại nhân, bên Hoàng Thượng phát hiện có thích khách.
Một gã thị vệ cấp vội vàng mang đích chạy tới hướng Quách Ngạo Thiên bẩm báo.
Quách Ngạo Thiên kinh hãi:
- Cái gì? vậy Hoàng Thượng bây giờ thế nào?
- Dạ bẩm, thích khách đã bỏ đi, chỉ là bị thương mấy thị vệ.
Quách ngạo thiên tức giận ra mệnh lệnh đám:
- Thật vô dụng. các ngươi trước truy đuổi đám người này. Ta đi trước xem Hoàng Thượng thế nào.
Lưu Kính lạnh lùng nói:
- Quách đại nhân, ngươi lại cho ngươi còn có thể đuổi theo bọn họ à?
- Chẳng lẻ công công ngài thản nhiên nhìn bọn chúng rút đi như vậy à?
- Chỉ bằng bọn người các ngươi đuổi theo cũng chỉ đi chịu chết. Ta xem đại nhân trước đi bẩm báo Hoàng Thượng, tính kế sách thế nào. ta trước đi bẩm báo với thái tử.
Lưu Kính cùng Quách Ngạo Thiên quan hệ quả nhiên không phải tốt lắm.
- Tham kiến thái tử điện hạ.
Bên trong thái tử phủ, Lưu Kính hướng đến một người khí thế bất phàm thân vận cẩm y, ngọc quan còn trẻ tuổi mà hành lễ.
- Công công không cần đa lễ, nghe nói có thích khách hành thích phụ hoàng, không biết công công có biết hay không?
- Điện hạ cũng biết có người đến hành thích ngài rồi à?
- Biết, nhưng không phải đã trốn thoát rồi à?
Chu Chánh khách khí nói với Lưu Kính.
- Theo nô tài nhận định, hành thích Hoàng Thượng và hành thích thái tử ngài thực tế là cùng một nhóm người, đồng thời bọn họ chủ yếu là đến tìm đến thái tử ngài.
- Sao? Hành thích ta? chẳng lẻ là …?
- Trong đó có một nam nhân tên Tiêu Thiên Tứ ……
”A “trước cửa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, sau đó là âm thanh ngả xuống đất, một nữ tử tuyệt sắc đang nằm trên mặt đất.
Chu Chánh vừa nhìn kinh hãi, vội vàng đến giúp đở nữ tử đứng lên:
- Ngọc Nhã tiểu thư, ngươi không có việc gì chứ?
Nữ tử kia đúng là Tiêu Ngọc Nhã.
- Mau gọi thái y.
Thái y sau khi xem bệnh bẩm báo.
- Điện hạ, vị cô nương này cũng không có gì lo ngại, tuy nhiên trong người đang mang thai, nên thân thể tương đối suy yếu, hơn nữa tâm tình u sầu, tựa hồ là bị cái gì kích thích nhất thời ngất đi, nghỉ ngơi một hồi sẽ không có việc gì.
Chu Chánh hiển nhiên cũng là rất giật mình.
- Cái gì? Ngươi nói nàng có thai?
- Đúng vậy, không sai biệt lắm khoảng ba tháng.
- Nguyên lai là như vậy, trách không được ……
Chu Chánh không nói hết, chỉ là xiêm áo khoát tay:
- Ngươi ...lui xuống đi.
- Công công, ngươi có sự tình gì nói với ta à?
Thái y đi rồi, Lưu Kính còn ở lại sau Chu Chánh không có rời đi.
- Nô tài có chút giả thuyết không biết có nên nói hay không?
- Công công ngài có gì xin cứ nói.
- Điện hạ, nô tài cho rằng đêm nay thích khách với vị cô nương này có quan hệ.
- Chẳng lẻ công công cho rằng là nàng cho người đến giết ta?
Lưu Kính xem ra rất tinh tế:
- Điện hạ hiểu lầm rồi, nô tài nhận thấy bọn họ vì vị cô nương này mà tìm đến. vừa rồi vị cô nương này nghe được tên Tiêu Thiên Tứ liền ngất xỉu đi.
Thấy Chu Chánh đã lâu không nói gì, Lưu Kính nói tiếp:
- Điện hạ, nô tài còn có chuyện muốn bẩm báo với ngài.
- Công công xin nói tiếp.
- Quách Ngạo Thiên vừa rồi có dẫn theo một người, trong chốn giang hồ cũng là cao thủ võ lâm, Lăng Tiểu Phương, trên giang hồ rất có thế lực. nô tài lo sợ bọn họ đối với điện hạ ngài sẽ bất lợi.
- Ngươi nói là Nhị đệ có thể đã chiêu mộ hắn?
- Điện hạ, ngài cũng biết. mặc dù nô tài là đệ nhất cao thủ đại nội, nhưng là ta rất ít hành tẩu giang hồ, rất ít có bằng hữu trong chốn giang hồ, mà quách ngạo thiên lại không như thế, trong chốn võ lâm rất nhiều môn phái đều cùng hắn có chút quan hệ, mà hắn lại là người của nhị điện hạ, cho nên ta nghĩ chúng ta chính là sớm nên có phòng bị.
Chu Chánh phẫn hận nói:
- Hừ, Chu Duẫn hắn ỷ phụ hoàng rất sủng ái vân phi. bây giờ càng ngày càng không xem ta để vào mắt.
- Điện hạ, bây giờ chúng ta có một cơ hội có thể kết giao cùng bọn chúng đối kháng thế lực nhị điện hạ, chỉ là không biết điện hạ có thể hy sinh chút lợi ích nhỏ.
-Hi sinh cái gì?
Chu Chánh còn chưa hiểu được.
- Điện hạ xem có thể bỏ qua vị cô nương này.
- Ngươi nói là lợi dụng nàng?
- Chúng ta có thể lợi dụng quan hệ nàng cùng Tiêu Thiên Tứ. Tiêu Thiên Tứ thân thủ bất phàm, mà tình nhân của Tiêu Thiên Tứ là Hàm Hương trong chốn võ lâm càng ít có địch thủ, mà đêm nay theo nô tài nhận định, bọn họ còn có đồng bọn. Bởi vậy, nô tài nghĩ chúng ta nếu có thể chiêu mộ bọn họ, thì không cần phải lo lắng về nhị điện hạ cùng quách ngạo thiên nữa.
Chu Chánh thật lâu sau mới nói:
- Ngươi ...trước để cho ta suy nghĩ đã. Phiền công công đi điều tra một chút về Tiêu Thiên Tứ.
Tác giả nói: hé lộ ra một chút thiên cơ: Tiêu Ngọc Nhã trên thực tế là bị nhuyễn cấm, thái tử quả thật là tình địch Tiêu Thiên Tứ, song Tiêu Thiên Tứ cùng tiêu ngọc nhã trong lúc đó cũng sẽ không bởi vì thái tử mà không thể đến với nhau, hoàng cung là nơi tranh đấu kịch liệt nhất, địa vị thái tử cũng chưa củng cố xong, mà có thế lực võ lâm gia nhập chống phá, thái tử cũng phải cầu trợ người trong võ lâm, mà Tiêu Thiên Tứ lợi dụng các đảng phái trong hoàng cung đấu tranh mà chiếm không ít đều tốt …… Tiêu Thiên Tứ có thế lực của chính mình bản thân hắn cũng không rõ ràng lắm, bất quá tại một năm trước kia đã được hình thành ……
Sáng sớm, Tiêu Thiên Tứ đã bị tiếng đập của làm bừng tỉnh.
Cửa mở, người hiện ra.
“Ngọc Nhã tỷ!” Tiêu Thiên Tứ không thể đè nén nỗi vui mừng trong lòng, ôm giai nhân trước mặt vào lòng, mặc kệ bên cạnh có người hay không, hai người hôn nhau cuồng nhiệt như chỗ không người.
“Khụ! khụ!” hai tiếng ho khan không hợp lúc vang lên.
Ngọc Nhã nhẹ nhàng đẩy Tiêu Thiên Tứ ra, dịu dàng nói: “Còn có khách. Ta giới thiệu cho ngươi vậy.”
“Vị này nhất định là Tiêu thiếu hiệp.” Một âm thanh trong trẻo vang đến tai Tiêu Thiên Tứ, hắn miễn cưỡng ngước mắt nhìn, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy hắn liền kéo Tiêu Ngọc Nhã ra sau lưng mình, âm thầm nâng cao sự đề phòng.
“Tiêu thiếu hiệp hà tất phải khẩn trương? Nếu chúng ta muốn bất lợi với ngươi, hai người chúng ta có thể ăn mặc như vậy đến đây không?” Người nọ nhìn ra tâm tư của hắn.
Người đến không quá xa lạ, một trong đó Tiêu Thiên Tứ đã gặp qua, là Lưu Kính, cho nên người kia, Tiêu Thiên Tứ đại khái cũng đoán ra là ai.
“Nói vậy các hạ nhất định là đương kim thái tử điện hạ rồi?” Nhìn hắn bận quần áo bình thường, nhưng hành động thì lộ ra khí thế tôn quý, lại có Lưu Kính phía sau hắn hộ vệ, mà lại cùng Tiêu Ngọc Nhã xuất hiện, Tiêu Thiên Tứ không phải kẻ ngu, cũng đoán được ra hắn là ai liền.
“Láo xược! Thấy thái tử điện hạ còn không hành lễ?” Lưu Kính quát lên.
“Không cần! Tiêu thiếu hiệp đã là người trong giang hồ không cần phải hạn chế nghi lễ này”
“Không biết thái tử điện hạ đến có việc gì chỉ giáo? Nếu chỉ là đưa Ngọc Nhã tỷ cùng ta đoàn viên, Tiêu mỗ cảm kích vô cùng.” Tiêu Thiên Tứ nói rất đúng mực.
“Tiêu thiếu hiệp người lanh lẹ nói chuyện cũng lanh lẹ. ta đến là muốn cùng Tiêu thiếu hiệp bàn một giao dịch, nói cách khác là muốn cùng Tiêu thiếu hiệp hợp tác.” Chu chánh liền đi thẳng vào vấn đề.
“Ta đã biết ngài sẽ không dễ dàng như vậy đem Ngọc Nhã tỷ trả cho ta, có điều kiện gì cứ nói thẳng ra đi.”
Tiêu Thiên Tứ không khỏi cười lạnh
“Tiêu thiếu hiệp hiểu lầm rồi. Tình huống chi tiết chúng ta sẽ một mình nói chuyện, không biết tiêu thiếu hiệp có thể mời các vị bằng hữu lui bước trước một chút hay không?”
Những người khác đã được thông báo, ngay cả Hàm Hương cũng đã ở đó rồi.
“Ngọc Nhã tỷ, nàng cùng Hương nhi đi qua bên cạnh. Lam đại ca các người cùng Thiến nhi giúp ta canh chừng đừng để ngoại nhân đi vào”
“Thiên Tứ, ngươi đừng vì ta làm chuyện mà mình không muốn.” Ngọc Nhã nói nhỏ vào tai Tiêu Thiên Tứ.
“Yên tâm đi, Ngọc Nhã tỷ. Ta tự biết cân nhắc.” Tiêu Thiên Tứ nhẹ nhàng an ủi
“Điện hạ có chuyện gì, bây giờ có thể nói chưa?” Bây giờ chỉ còn ba người bọn họ
“Đầu tiên ta muốn nói cho Tiêu huynh một chuyện. Tuy rằng ta mang Ngọc Nhã tiểu thư đến kinh thành làm các người xa cách rất lâu, bất quá ta nghĩ Tiêu huynh nên biết. Nếu ta không cứu Ngọc Nhã tiểu thư, có lẽ Tiêu huynh sẽ rất không muốn thấy tình cảnh bây giờ của Ngọc Nhã tiểu thư, mà ta trong khoảng thời gian này ngoại trừ hạn chế tự do của Ngọc Nhã tiểu thư một chút, các phương diện khác có thể nói là chiêu đãi Ngọc Nhã tiểu thư rất tốt. Bổn nhân ta tuyệt không hề làm chuyện gì bất kính với Ngọc Nhã tiểu thư, cho nên Tiêu huynh không cần có địch ý lớn như vậy với ta.” Không biết Chu Chánh trước đây có cùng người bình thường nói chuyện hạ giọng như vậy hay không.
“Điện hạ nói đích xác là sự thật, bất quá ta còn không rõ điện hạ đến có mục đích gì?” Tiêu Thiên Tứ cũng không thể không thừa nhận, nhìn tình huống trước mắt, Tiêu Ngọc Nhã lọt vào tay Chu Chánh đúng là tốt hơn lọt vào tay Lương Kỳ Tùng nhiều.
“Ta nghĩ tiêu huynh đại khái còn chưa biết Ngọc Nhã tiểu thư đã có cốt nhục của ngươi phải không?” Lời của Chu Chánh như một quả tạc đạn bắn vào tim Tiêu Thiên Tứ
“Có thật không? Ngọc Nhã tỷ có hài tử của ta rồi?” Đây là lần thứ hai trong ngày Tiêu Thiên Tứ gặp phải chuyện cao hứng, không khỏi vui mừng rạng rỡ.
“Ta biết phụ thân của Ngọc Nhã tiểu thư không tán thành hôn sự của Tiêu huynh và nàng, mà hiện tại thanh danh của Tiêu huynh trong giang hồ cũng không được tốt, nếu Tiêu huynh nguyện ý cùng chúng ta hợp tác, ta có thể làm Ngọc Nhã tiểu thư gả cho Tiêu huynh một cách quang minh chánh đại.”
Chu Chánh thừa thắng xông lên, lúc này nói ra ý đồ của mình.
“Tốt, ngươi nói hợp tác như thế nào?”
Tiêu Thiên Tứ trong lòng còn chưa bình tĩnh lại
“Nói vậy Tiêu huynh đã đáp ứng rồi?” Chu Chánh tựa hồ cũng không nghĩ lại thuận lợi như vậy, ngơ ngác hỏi
“Điện hạ còn chưa nói cụ thể sự tình tại hạ như thế nào có thể đáp ứng đây?”
Tiêu Thiên Tứ cuối cùng cũng phục hồi tinh thần trở lại.
“Nếu Tiêu công tử không đáp ứng trước, điện hạ không thể nói cho ngươi biết sự tình.” Lưu Kính bên cạnh nói chen vào.
“Chuyện đó nếu ta đáp ứng, làm sao ta biết ngươi sẽ ra điều kiện khó khăn gì?” Chuyện này hoàn toàn không thể hồ đồ.
“Tiêu công tử cứ yên tâm, đối với người tuyệt đối không có gì tổn hại.” Lưu Kính tiếp tục giải thích.
“Tốt lắm. Nếu các người thật sự có thể làm Ngọc Nhã tỷ gả cho ta một cách quang minh chánh đại mà không có ai phản đối, ta cũng đáp ứng cùng các ngươi hợp tác, bất quá ta nói trước, nếu điều kiện vượt quá khả năng ta sẽ không đáp ứng.” Tiêu Thiên Tứ cân nhắc hồi lâu cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
“Tiêu huynh quả nhiên là người trọng tình. Tiêu huynh đã đáp ứng, ta đây cũng không muốn giấu ngươi. Chuyện ta muốn Tiêu huynh làm kỳ thật rất giản đơn. Ta hy vọng Tiêu huynh dùng thế lực của mình trong võ lâm, giúp ta dẹp bỏ những phần tử võ lâm đối lập trong hoàng cung. Ta nghĩ với sức của Tiêu huynh và một vài bằng hữu, muốn làm việc này dễ như trở bàn tay.”
“Còn có một ít sự tình cụ thể, Lưu công công cùng ta sẽ giải thích rõ ràng, chúng ta trước tiên sẽ giúp Tiêu huynh cưới Ngọc Nhã tiểu thư. Ta nghĩ Tiêu huynh cũng không muốn Ngọc Nhã tiểu thư chưa cưới mà đã sinh con đúng không?. Chúng ta xuất cung thời gian không nên quá lâu, phải hồi cung. Khi đến lúc thì Lưu công công tự nhiên sẽ thông tri cho Tiêu huynh bước tiếp theo trong kế hoạch của chúng ta.” Chu Chánh nói rồi đứng dậy cáo từ, đã đạt được mục đích hắn cũng không muốn lãng phí thêm thời gian, ở lâu nữa không chừng sẽ phát sinh ra biến cố.
“Công công, ngươi nói với năng lực Tiêu Thiên Tứ có thể giúp chúng ta không?” Trong cung, Chu Chánh tựa hồ còn không yên tâm
“Địện hạ yên tâm, võ công Tiêu Thiên Tứ tuyệt đối là nhất lưu cao thủ, mà thân thủ mỗi người bên cạnh hắn đều không bình thường, Tiêu Thiên Tứ là nhân tuyển tốt nhất của chúng ta. Trong võ lâm một số danh môn chánh phái thường không muốn có chuyện dây dưa phiền phức với quan phủ, mà Tiêu Thiên Tứ hiện tại cùng bạch đạo võ lâm trở thành địch thủ, đầu quân cho chúng ta đối với hắn cũng có chỗ tốt, với lại điện hạ cũng thấy Tiêu Thiên Tứ rất quan tâm đến Tiêu Ngọc Nhã, chỉ cần chúng ta giúp hắn cưới Ngọc Nhã, hắn nhất định sẽ cảm kích điện hạ.” Lưu Kính phân tích rõ ràng.
“Chỉ mong như công công nói. Tuy nhiên ta không tin tưởng Tiêu Thiên Tứ, bất quá ta tin công công ngươi, vất vả cho ngươi rồi”
“Điện hạ quá lời, có thể vì điện hạ xuất lực là vinh hạnh của nô tài” Lưu Kính kính cẩn nói.
“Tiểu thư muốn người đem theo Hàm Hương đi cùng”
Thiến nhi không nói vì sao Nam Cung Tiểu Vũ sẽ đến, nhưng lại đề xuất một yêu cầu.
“Thật không biết nàng muốn làm gì đây?” Tiêu Thiên Tứ lầm bầm.
Tiêu Thiên Tứ được Thiến nhi dẫn tới trước một căn nhà lớn, Thiến nhi tiến lên trực tiếp đẩy cửa, Tiêu Thiên Tứ và Hàm Hương ở đằng sau, đi hết phòng này đến phòng khác, cuối cùng đến một đại sảnh, mà người bên trong lại làm Tiêu Thiên Tứ nhìn chỉ muốn bỏ chạy. Trời ơi, bọn họ làm sao đều đến đây rồi? Tiêu Thiên Tứ trong lòng kêu khổ. Toàn bộ bên trong oanh oanh yến yến đều là tuyệt sắc mỹ nữ, Nam Cung Tiểu Vũ, Đông Phương Tuyền Cơ, Dạ Băng Oánh đều đã đến, ngay cả Minh Nguyệt Cung, Bách Hoa Cung gần như cũng có mặt, ngoại trừ Nguyệt Tiểu Mẫn
“Thiên Tứ, đến ngồi chỗ này“ Hoa Vô Ảnh ôn nhu gọi hắn. Tiêu Thiên Tứ đành phải mặt dày đi qua