Trận tuyết dày không ngừng rơi xuống, đã tích thành một lớp thật dày trên nóc nhà và mặt đất.
Khu bắc bộ thành Bolelli là khu bến tàu tốt xấu hỗn tạp, là khu vực hỗn loạn nhất dã man nhất bạo lực nhất nguy hiểm nhất thành Bolelli. Đối ứng với thành bắc, khu vực thành nam của thành Bolelli lại là khu buôn bán cổ xưa có lịch sử lâu đời, tơ lụa và lá trà của Đông Phương, thuốc lá và châu báu của nước ngoài, binh khí của người lùn, những tác phẩm nghệ thuật quỷ quái và các loại đồ vật hiếm lạ cổ quái đều có thể tìm được ở đây.
Không giống như cảnh tượng dã man của khu bến tàu, trong khu buôn bán nam thành này đầy rẫy một luồng hơi thở gian xảo láu lỉnh. Khu bến tàu thì có rất nhiều những hảo hán dám vì anh em bỏ cả mạng sống hoặc là đâm chém người không gớm tay, còn trong khu buôn bán thì lại thường lui tới các tên lừa đảo, mẹ mìn, trộm vặt v.v…
Sáng sớm, những tạp dịch mà toà thị chính phái ra cùng những tôi tớ của các cửa hàng khu buôn bán đang bắt tay nhau quét dọn lớp tuyết đọng của ban đêm, Wilker trong bộ đồ đen đang ngồi trên đỉnh chóp trên một tòa lầu cao, ẩn nấp phía sau ba cái ống khói to, nheo mắt trông về phía xa xa trên một đường phố.
Dựa theo yêu cầu của Lâm Tề, hai ngày nay Wilker đã cho người theo dõi quán Người Què, muốn phát hiện ra tung tích Giang Vĩnh và một nhóm người phương Đông. Vừa rồi ngay vào lúc Wilker đang dùng bữa sáng, thì có tin tức truyền đến, Giang Vĩnh một thân một mình xuất hiện tại khu buôn bán, hơn nữa còn đang thăm dò giá cả các loại tơ lụa và sa tanh trong một cửa hàng tơ lụa.
Vị trí của Wilker vừa may có thể nhìn thấy rõ cửa hàng tơ lụa cổ xưa có trăm năm lịch sử kia-'cửa hàng Người Gù' ở đầu phố. Mặt tiền của gian cửa hàng đó rất lớn, ước chừng gấp khoảng mười lần những cửa hàng khác gần đó, bên trong bày đầy tơ lụa và các loại hàng dệt quý giá đến từ Phương Đông.
Cửa hàng Người Gù ở khu buôn bán và quán Người Què ở khu bến tàu nổi danh ngang nhau, một người gù, một người què, bọn họ là hai đầu sỏ lớn trong thế giới hắc ám thành Bolelli, dưới tay đều có hơn cả ngàn tên côn đồ ác ôn sẳn sàng nghe theo lời sai khiến. Hai bên đang cạnh tranh với nhau, nhưng lại hợp tác với nhau, bọn họ phá phách nhau, nhưng lại cùng nhau ứng phó với kẻ thù bên ngoài xâm nhập, kết thành một loại quan hệ cộng sinh cổ quái.
Ví dụ như cửa hàng Người Què thu mua tang vật giá rẻ từ tay các hải tặc, trong đó các loại hàng Phương Đông như tơ lụa và lá trà hàng sẽ giao cho cửa hàng Người Gù bán ra. Mà cửa hàng người gù cũng tuân thủ nghiêm ngặt theo quy tắc hắc ám, bọn họ chưa bao giờ trực tiếp nhận hàng từ tay hải tặc. Bọn họ thật cẩn thận dè dặt trông coi các địa bàn của mình, những thuộc hạ của bên này chưa bao giờ tuỳ tiện đặt chân lên lãnh địa của bên khác, nhưng đồng thời một khi Sở Cảnh giới hoặc là các bang phái ngoại lai có ý muốn làm gì đó nhằm vào bọn họ, bọn họ sẽ lập tức liên kết lại với nhau.
Người què và Người gù, đây là hai chiêu bài lớn trong thế giới hắc ám thành Bolelli, hai truyền kỳ đã được lưu truyền mấy trăm năm qua.
Wilker có thị lực tốt đến nỗi khiến người khác phải khâm phục và hâm mộ, trời sinh gã có thể nhìn thấy mọi vật trong bóng đêm, nhất là vào ban ngày, tầm mắt của gã có thể nhìn xa hơn gấp đôi so với người bình thường, tầm nhìn lại gần như có thể bao trùm cả khu vực rộng lớn một trăm tám mươi độ trước mặt. Tất cả những điểm này đã giúp Wilker trở thành một đạo tặc cao cấp, một cực phẩm thích khách có tài năng thiên phú.
Khoảng cách từ nơi này đến cửa hàng Người Gù khoảng hơn ba trăm mét, nhưng Wilker có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện xảy ra trong cửa hàng.
Áo choàng màu đen trên người bao lấy toàn thân, Giang Vĩnh gần như chỉ để lộ ra khuôn mặt, đang dò hỏi bảng giá các loại tơ lụa và sa tanh trong cửa hàng Người Gù. Thỉnh thoảng anh ta lại vuốt ve lên những sản phẩm dệt quý báu bóng loáng kia, trên mặt mang theo một kiểu cười khẩy quái dị.
Wilker không làm sao hiểu cái người phương Đông kỳ quái này đến cửa hàng Người Gù để làm gì, gã ta đến từ Phương Đông, quần áo trên người gã đều được dệt may từ hàng gấm vóc thượng hạng, sao gã ta lại có hứng thú với hàng tơ lụa trong cửa hàng Người Gù? Chẳng lẽ gã ta đang tiến hành điều tra thị trường?
Giống như Lâm Tề, Wilker cũng là học sinh đại học chuyên ngành tài chính và kế toán năm thứ năm, hành vi này của Giang Vĩnh, y chỉ có thể dùng từ điều tra thị trường để hình dung —— có lẽ, người phương Đông này đang điều tra lợi nhuận của một lô hàng tơ lụa sau khi vận chuyển từ Phương Đông đến phương Tây?
Nheo mắt nhìn Giang Vĩnh, ánh mắt Wilker đảo qua hai chàng trai trẻ gầy còm áo quần rách rưới đứng trước cửa cửa hàng Người Gù.
Hai người kia không phải là người của Thiết Quyền Huynh Đệ Hội, mà là bọn ác bá trong khu buôn bán thành Nam, chỉ cần tiêu ít tiền thì bọn du côn vô lại này sẽ làm bất cứ chuyện gì cho ta. Nơi này là địa bàn Người Gù, Wilker không muốn vận dụng người của mình đến giám sát Giang Vĩnh, y chỉ bỏ ra mười đồng tiền đặt cọc cho hai tên vô lại này theo dõi Giang Vĩnh.
Hai tên du côn vô lại này cũng không được việc gì, chính Wilker mới là chủ lực theo dõi, hai tên vô lại này chẳng qua chỉ là một cục đá mà Wilker ném ra ngoài, là công cụ để thăm dò Giang Vĩnh. Hy vọng bọn chúng có thể thu hút sự chú ý của Giang Vĩnh, sau đó Wilker có thể thông qua phản ứng của Giang Vĩnh để suy đoán ra thực lực đích thực của gã ta.
Wilker biết rõ bản chất của những tên du côn này, đừng nói là tự mình đã bỏ ra mười đồng tiền cho bọn chúng dõi theo Giang Vĩnh, cho dù là tự bọn chúng nếu gặp phải một con dê béo to như Giang Vĩnh vậy, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Gã trông đợi những việc một lát sau sẽ xảy ra, rốt cuộc Giang Vĩnh là con mãnh thú đội lốt dê, hay thực sự là một con dê to béo đây?
Giang Vĩnh mất gần một giờ ở cửa hàng Người Gù, Wilker ở trên nóc nhà lạnh đến nỗi tay chân gần như đóng băng, khó khăn lắm mới thấy sau đi ra khỏi cửa hàng Người Gù, hai tay chấp sau lưng rất nhàn nhã tiến về trước đi theo một ngỏ tắt nhỏ. Wilker quệt quệt nước mũi chảy ra do bị lạnh, âm thầm thăm hỏi một tiếng mẹ của Giang Vĩnh, rồi ven theo nóc nhà bên đường, xa xa mất hút.
Có được thị lực biến thái trời sinh, nhất cử nhất động của Giang Vĩnh đều nằm trong giám sát của Wilker.
Hai tên du côn kia không phụ lòng hy vọng của Wilker, bọn chúng vừa run lập cập, vừa đuổi theo kịp Giang Vĩnh, cứ mãi theo sau anh ta đi vào một ngỏ tắt hẻo lánh. Điều khiến Wilker vui mừng đã xảy ra, hai tên du côn đưa mắt nhìn nhau, rồi rút ra cây dao găm lén lút ép sát Giang Vĩnh.
Cách khoảng cự ly ba trăm mét, Wilker trông về phía hai tên du côn đang không ngừng ép sát tới gần Giang Vĩnh trên mặt gã lộ ra một nụ cười đắc ý. Cái ngỏ nhỏ kia hoang vắng không người, đúng là nơi thuận tiện để giết người cướp của. Nếu như thực lực biểu hiện ra ngoài của Giang Vĩnh không đủ mạnh mà nói, Wilker sẽ không ngại giúp cho anh ta một mũi tên.
Cười quái dị một tiếng, Wilker đang định đi trong trạng thái bí mật, bất giác cả người gã run lên, tựa như một thùng nước đá tưới thẳng xuống từ trên đỉnh đầu gã, cả người gã nổi da gà lên chi chít, gã sợ tới mức tay chân lạnh như băng, cũng không dám nhúc nhích nữa.
Cách đó vài trăm mét, trong ngỏ nhỏ Giang Vĩnh cười khẩy một tiếng, một lớp ánh sáng màu tím nhạt bao trùm quanh người anh ta, thân thể tựa như một con tuấn mã phát cuồng ngã người ra phía sau, hai khuỷu tay hung hăng thục mạnh vào ngực hai tên vô lại.
Hai tên vô lại kêu hét thảm thiết nhưng không thành tiếng, thân thể liền nổ tung, thành vô số mảnh vụn máu thịt cực kỳ nhỏ bé văng tung tóe ra. Máu thịt bọn chúng sau khi văng tung tóe ra nhanh chóng kết thành những miếng băng , rồi biến thành tảng băng lớn trắng xóa văng ra phía sau.
Giang Vĩnh chế giễu cười khẩy một tiếng, anh ta nhẹ nhàng phủi đôi bàn tay, tiếp tục chấp hai tay sau lưng đi về phía trước như không có việc gì xảy ra.
Trên trán Wilker toát ra đầy mồ hôi lạnh, gã sợ tới mức cả người mềm nhũn, nhếch nhác ngồi ở phía sau một ống khói.
- Chết tiệt, cái tên người phương Đông này, anh ta là một Thiên Vị kỵ sĩ!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Thiên Vị kỵ sĩ! Wilker cảm thấy chính mình sắp điên mất rồi.
Hắn và Lâm Tề đều phán đoán sai lầm. Giang Vĩnh chính là một kỵ sĩ đẳng cấp, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Giang Vĩnh có được sức mạnh Thiên vị.
Khác hẳn với nhưng người đàn ông cường tráng bình thường khác, một thanh niên trai tráng trưởng thành, có được thân thể vạm vỡ, cũng chưa chắc có thể mang thêm được danh hiệu kỵ sĩ. Chỉ có kích thích tiềm lực, có được “Khí” chiến sĩ, mới có thể có được danh hiệu kỵ sĩ. Đây là ở trước lịch Phục Sinh, theo lịch Hắc Ám thời xa xưa và thời kỳ hủy diệt cuối cùng đã lưu truyền cách nói đó tới bây giờ.
Ở phương Tây, loại khí này được gọi là “Chiến khí” hoặc là “Đấu khí”. Ở phương Đông, loại khí này cũng được gọi là “Nội khí” hoặc là “Nguyên khí”. Tuy rằng có chút khác nhau, nhưng thực chất đều là giống nhau, đều là đem thân thể rèn luyện đến cực hạn, áp bức tiềm lực của sinh mạng tạo kích thích phát ra một loại nội lực của bản thân mà bên ngoài chính là năng lực mạnh mẽ.
Trắng, đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, tử kim ( sắc tía), chín loại ánh sáng màu này, biểu hiện cho ba đẳng cấp kỵ sĩ là Nhân vị, Địa vị, Thiên vị có được đấu khí ánh sáng màu riêng biệt. Ánh sáng màu này cùng với nhân loại có thể xem như không trung khí quyển, chín loại màu sắc đối ứng lẫn nhau, mệnh danh là cửu mầu cửu trọng thiên cảnh.
Có được ba màu đấu khí như mầu trắng, màu đỏ, màu cam chính là kỵ sĩ Nhân vị. Ba màu ;à màu vàng, màu lục, màu xanh tam màu đấu khí là kỵ sĩ Địa vị. Còn lại ba màu đấu khí là màu lam, màu tím, tử kim mầu là kỵ sĩ Thiên vị đặc biệt.
Bình thường người ta gọi kỵ sĩ có địa vi cao một chút là Nhân vị với tiêu chuẩn màu cam hoặc là kỵ sĩ Đại Vị cấp thấp với tiêu chuẩn màu vàng. Màu sắc của địa vị Kỵ sĩ Thiên Vị cực kỳ hiếm thấy. Mà không ngờ Giang Vĩnh lại rõ ràng là Thiên Vị Kỵ sĩ có đấu khí màu tím.
Kỵ sĩ Nhân vị có thể dễ dàng chiến thắng từ mười kẻ thù trở lên, kỵ sĩ Địa vị có thể ở trên chiến trường đối phó được với trăm quân địch, thậm chí ngàn nhân địch. Mà kỵ sĩ Thiên vị thì sao, trừ phi có kỵ sĩ cùng đẳng cấp hoặc là “Người có khả năng” đối phó, nếu không thì tất cả những người trước mặt bọn họ đều không có giá trị gì.
Wilker đáng thương một năm trước vừa mới từ màu trắng nhạt đột phá tới tiêu chuẩn màu trắng thuần khiết, có được sức mạnh đỉnh cao kỵ sĩ Nhân vị nhất phẩm, lại cố gắng hai năm có lẽ có thể đạt tới kỵ sĩ Nhân vị tầm trung phẩm, cũng chính là đấu khí tiêu chuẩn màu đỏ. Toàn bộ sức mạnh lớn nhất của Thiết Quyền Huynh Đệ Hội chỉ là có Enzo với đấu khí màu đỏ, cùng với cái tên Hội trưởng Lâm Tề của Huynh Đệ Hội làm cho người ta nhìn không ra thực hư đầu mục Lâm Tề
Với sức mạnh nhỏ nhoi như vậy, không ngờ còn muốn mưu tính với một kỵ sĩ Thiên vị có đấu khí màu tím vậy chẳng khác nào muốn tự sát!
Càng không cần nói thêm, Giang Vĩnh không phải chỉ có một, bên người hắn còn có hơn mười đồng bọn. Nếu đồng bọn này toàn bộ mang sức mạnh Thiên vị! Không, không cần bọn họ là sức mạnh Thiên vị, chỉ cần bọn họ đều mang sức mạnh Địa vị bậc cao, bọn họ có thể dễ dàng càn quét toàn bộ thế giới hắc ám Bolelli.
Ngoại trừ có rất nhiều kỵ sĩ đế chế tinh nhuệ, cùng với thế lực ngầm vô cùng khổng lồ giáo hội, đại lục phương Tây không có một thế lực nào đối phó được với một kỵ sĩ Thiên vị.
- Thủ lĩnh ơi, gặp quỷ rồi, sao ngươi lại lựa chọn cái mục tiêu chết tiệt như vậy hả?
Wilker vừa thầm oán giận nhìn Lâm Tề, vừa theo một ống khói bên ngoài mà trượt xuống mặt đất, dừng ở trong một con hẻm nhỏ. Hắn phải lập tức trở về đại học Đệ Ngũ, nhanh chóng báo tin tức nguy hiểm này cho Lâm Tề. Dê béo bọn họ vừa mắt lại chẳng phải là dê béo, mà là ma thú bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết bọn họ.
- Nguy hiểm, thật sự là rất nguy hiểm chết người!
Wilker vẫn là vì vừa rồi chính mình chứng kiến hết thảy mà không ngừng hồi hộp. Rõ ràng là hai người, không ngờ bị Giang Vĩnh một chưởng đánh cho tan nát. Thiết Quyền Huynh Đệ Hội cũng từng tham gia nhiều vụ ẩu đả lớn, Wilker cũng từng đánh người đến trọng thương, thậm chí dùng tên nỏ giết chết đối thủ. Nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng tàn khốc cùng đẫm máu như vậy.
Hai người đang sống không ngờ bọ một chưởng biến thành vô số mảnh nhỏ bay ra.
Giang Vĩnh kia xuống tay thật độc ác, rất độc ác, quá âm ngoan, ra tay độc ác như vậy mà không hề hỏi rõ nguyên do, liền dễ dàng lấy đi hai sinh mạng. Wilker vừa nghĩ tới cảnh tượng máu thịt bay tứ tung kia liền không khỏi cả người run rẩy.
- Bọn họ rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Bọn người Đông Phương này, quả thật là gặp quỷ mà!
Wilker cau mày, hồi tưởng đến thông tin tình báo mà nữ giúp việc Lysa ở quán người què cung cấp:
- Phía dưới chỗ đó của Giang Vĩnh trống rỗng, cái gì cũng đều không có? Chẳng lẽ hắn là phụ nữ? nhưng hắn nhìn qua không có giống phụ nữ nha? Hơn nữa phụ nữ sao có thể có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy được?
Mải tập trung tinh thần đoán lai lịch của Giang Vĩnh, Wilker không chú ý đến tình huống hiện tại của mình.
Hắn theo ống khói trượt xuống hẻm nhỏ, mười mấy người vạm vỡ đang vây đánh một thanh niên sắc mặt tiều tụy. Một thanh niên mặc hoa phục sặc sỡ, bên hông đeo kiếm đang đứng ở trong hẻm mặt mày hớn hở nhìn thanh niên kia bị đánh cho đầu rơi máu chảy.
Thời điểm Wilker rơi xuống đất chân đạp lên tuyết đọng phát ra âm thanh nặng nề, thanh niên hào nhoáng kia kinh ngạc quay đầu lại, vừa mới thấy Wilker trong khoảng hơn mười thước. Lại nhìn thấy bộ dạng hồn vía trên mây cùng sắc mặt trắng bệch của Wilker, thanh niên hào nhoáng kia ngẩn ngơ, sao đó kêu to lên:
- Hắc, Wilker, tên tạp chủng nhà ngươi, đồ con chuột dơ bẩn, hôm nay ngươi sẽ chết trên tay ta!
Wilker ngẩn người, hắn mạnh mẽ quay đầu lại nhìn, thanh niên kia cùng mười mấy bàn tay to lớn mãnh liệt đặt trên người hắn,Wilker không khỏi sửng sốt, sau đó liền nhanh chân hướng một hẻm khác mà bỏ chạy. Wilker trong bụng tự mắng chính mình, hắn từ trước tới nay đều cẩn thận cũng chưa từng phạm sai lầm, nhưng hôm nay bởi vì Giang Vĩnh ra tay ác độc mới theo đó bị phân tâm, không ngờ liền rơi váo tình cảnh chật vật này.
Hắn nhận ra tên thanh niên hào nhoáng kia, con thỏ Charles, hắn là học viên của đế quốc Học viện Lục quân, so với Lâm Tề và bọn người năm nhất Wilker, hiện giờ hắn là học viên năm thứ tư của đế quốc Học viện Lục quân. Sở dĩ có biệt danh “con thỏ”, là bởi vì hắn rất hay bắt nạt kẻ yếu, vài lần ẩu đả với Thiết Quyền Huynh Đệ Hội, một khi rơi vào thế hạ phong hắn liền lập tức co giò chạy trốn, cho nên Lâm Tề đặt cho hắn danh hiệu “con thỏ”.
Con thỏ Charles là kẻ thù không đội trời chung của Thiết Quyền Huynh Đệ Hội. học viên trong Học viện Lục quân là thành viên chủ yếu của “Hội Kỵ sĩ bàn tròn”. Đôi bên đều là học sinh bất lương, vì cướp đoạt địa bàn đại học, vì một số nữ sinh xinh đẹp mà ghen tuông tranh giành, và vì các nguyên nhân quái đản đáng ngạc nhiên khác. Đôi bên trong quá khứ ba năm bộc phát trên mười cuộc ẩu đả lớn nhỏ.
Tuy rằng thành viên của hội Kỵ sĩ bàn tròn đều là học viên của Học viện Lục quân, bọn họ trên lực lượng hay thực lực cá nhân đều chiếm ưu thế, nhưng bởi vì Thiết Quyền Huynh Đệ Hội có Lâm Tề làm đầu mục, nên trên mười lần ẩu đả thì có tới chín lần hội Kỵ sĩ bàn tròn bị thua, rất là nếm một chút vị đắng.
Hiện giờ trông thấy Wilker một mình, bên người không có đồng bọn, con thỏ Charles sao có thể buông tha cho hắn?
Một vầng sáng mù mịt bao phủ trên người Wilker, hắn đem hết toàn lực hướng ngõ nhỏ chạy trốn.
Nhưng con thỏ Charles trên người toát ra một vầng sáng nhàn nhạt màu hồng, hắn so với Wilker tốc độ có nhanh hơn một chút đuổi theo.
Wilker vừa mới chạy vài bước, con thỏ Charles đã ở phía sau hắn. Nghiêng người đâm một cây gỗ lớn hung hăng đập lại, nện thật mạnh trên đầu gối Wilker. Wilker bị đau hô một tiếng, bị một gậy nện khiến hắn quằn mình trên mặt đất, con thỏ Charles lập tức bổ nhào lên trên người Wilker.
- Hắc, tạp chủng, cuối cùng cũng bắt được ngươi!
Charles một quyền đập một cái xuống gáy Wilker, đánh gã ngất xỉu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trận tuyết lớn cứ đều đều rơi xuống, chương trình học buổi sáng đã chấm dứt, các học sinh đại học Đệ Ngũ nhao nhao ra khỏi phòng học. Trong không khí tràn ngập mùi đồ ăn, nhất là mùi đồ chiên rán từ căng tin tỏa ra ngào ngạt, cuồn cuộn hương thơm làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Các học sinh sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, theo con đường mới được quét dọn sạch sẽ hướng căng tin bước vào.
Đại học Bolelli ngoại trừ vài tòa nhà quân sự dành cho các quân đoàn cấp dưới, trường học cũng đều tiến hành bán quân sự hóa quản lý, đại bộ phận học sinh đều theo khuôn khổ, cuộc sống hằng ngày đều có nề nếp cực kỳ quy củ. Cho nên học sinh khi vào căng tin cũng đều phải xếp thành hàng tiến lên, đi đứng rất có tác phong quân đội.
Lâm Tề ôm bình rượu đứng trên ban công ký túc xá, nhìn xa xa đám học sinh đang xếp thành hàng đi qua ợ một hơi rượu.
Thế gian có người đặt ra quy tắc, dĩ nhiên cũng có người phá vỡ quy tắc, không hề nghi ngờ Lâm Tề chính là loại người chuyên môn phá vỡ quy tắc này. Hắn giơ bình rượu lên tu một hơi rượu mạnh, càu nhàu một câu không rõ ràng:
- Cái tên khốn kiếp Ballin kia, xem ra chuyện bùa hộ mệnh kia cùng phải tính sổ với hắn cho tốt. Thiếu chút nữa hại chết ta, người này, hắn thiếu chút nữa hại chết ta!
Vỗ vỗ túi tiền bên hông lấy làm hài lòng, Lâm Tề vui vẻ cười to ba tiếng. Tuy rằng mạo hiểm sinh mạng phiêu lưu, nhưng hắn dù sao cũng còn sống theo đại sư tháp đi ra, không chỉ có thế còn thu thập được ba mươi đồng tiền vàng, còn có được nghỉ đông một tháng, ba mươi đồng tiền vàng đủ để cho hắn sống vô cùng thoải mái tại đây trong vòng một tháng.
Hơn nữa có Gland tiên sinh chính miệng đồng ý, cuối năm thi học kỳ cũng không cần lo lắng. Hắn và huynh đệ trong bang của hắn đều có thể dùng toàn bộ thành tích ưu tú bước vào năm thứ tư, cũng chính là năm học cuối cùng, có toàn bộ thành tích ưu tú lần này, chờ các huynh đệ của hắn tốt nghiệp xong, bất kể phải đi vào đơn vị hành chính sự nghiệp tìm việc hay đi làm phụ tá cho đại quý tộc đều cực kỳ có lợi.
- Cho nên, hy vọng bên trong đoàn kịch người Giehse lưu lạc càng có thêm nhiều cô nương nóng bỏng để Lão già Gland kia thỏa thích!
Thỏa mãn phun ra một ngụm rượu, Lâm Tề loạng choạng đánh mông đi trở về ký túc xá.
Phòng đơn trong ký túc xá vốn sạch sẽ nay đã là một đống hỗn độn, trên mặt đất tràn đầy những bình rượu Rum sẫm màu. Giữa căn phòng nhỏ là một chiếc bàn vuông bé, mấy tờ giấy dầu vứt bừa bãi trên bàn, bên trong là vài miếng thịt hun khói đang bị ăn dở, lạp xườn, gà nướng, tảng thịt bò loại ngon để ăn.
Enzo ngồi trên giường của Lâm Tề, hai chân gác ở trên tủ đầu giường, đang thích chí dùng cây tăm xỉa răng. Bên cạnh hắn đặt một chiếc cốc sắt tây, bên trong ngâm một chút Hồng Trà bỏ thêm đường trắng và sữa. Hắn híp mắt, vô cùng thoải mái hừ hừ:
- Sau khi ăn uống no đủ, có thể nhấm nháp một ly trà ngon, đây là cuộc sống của lão gia quý tộc nha!
Vu Liên đang ngồi trên bàn làm việc cũng đang ôm lấy cái bụng no căng, trên mặt trắng nõn bóng loáng dầu, đang cầm một chiếc gương cỡ bằng lòng bàn tay nhìn phải, nhìn trái, dùng một chiếc khăn lụa màu trắng thật cẩn thận lau đi chút đồ ăn con sót trên khóe miệng. Nghe được lời Enzo nói, Vu Liên không khỏi cho hắn một cái liếc mắt:
- Enzo, cho dù là quý tộc lão gia cũng không phải ai cũng ăn tốt như vậy, uống tốt như vậy, sau đó pha được một bình trà ngon!
Thỏa mãn ợ một cái, Vu Liên trừng mắt nhìn bên trong giấy dầu còn lại một chiếc cánh gà hun khói, đang tính xem co nên đem nó tiêu diệt gọn không. Hắn đã no đến tận cổ, thật sự là không thể ăn thêm bất kì thứ gì nữa, nhưng chiếc cánh gà hun khói này không hiểu sao lại đáng yêu đến như vậy?
Sâu kín thở dài một hơi, Vu Liên lắc đầu nói:
- Ít nhất ta nhận biết thủ lĩnh trước, ta ở đại học đã có ba năm không dụng tới một giọt nước trà rồi!
Enzo nhìn trần nhà như thoáng có suy nghĩ gì:
- Đó là đương nhiên, quý tộc suy tàn thôi! Nhưng Vu Liên, ta và ngươi khác nhau, ta muốn dùng kiếm của chính mình, dùng công sức của ta tìm cách đạt được một cái danh hiệu quý tộc! Không cần quá cao, một chiến công huân tước như vậy là đủ rồi, sau đó là một cái trang viên mấy trăm mẫu, một mảnh núi rừng màu mỡ, tốt nhất còn có một hồ nước nuôi các loại cá nước ngọt, hoặc là một đoạn sông ngắn!
Vu Liên tức giận trừng mắt nhìn Enzo, hắn đích xác xuất thân từ một gia đình quý tộc suy tàn, Enzo không ngờ lại vạch trần vết sẹo trên mặt hắn! Nếu không phải sức mạnh trong lời xúc phạm của Enzo, hắn nhất định phải khiến Enzo đời này mất đi năng lực của người đàn ông.
Vu Liên trong bụng độc ác oán thầm Enzo, co lẽ nếu không có năng lực này, hắn cũng sẽ phỉa bỏ đi cái ý nghĩ muốn trở thành quý tộc trong đầu? Dù sao mọi người làm vài năm hồ bằng cẩu đảng, tất cả đều biết Enzo vì cái gì nhớ mãi không quên muốn trở thành một quý tộc. Nguyên nhân tên kia muốn trở thành quý tộc, có lẽ là lý do cổ quái nhất trên thế giới này.
Hơi rượu bốc lên đỉnh đầu, Lâm Tề lắc lư thân thể đi tới bên bàn vuông, hào phóng lấy ra mười mấy đồng vàng đặt trên mặt bàn.
Nhân viên tài chính thân mến, hảo hảo dàn xếp các huynh đệ một chút. Ngô, cấp cho vài huynh đệ trong nhà đặc biệt khó khăn một chút, cho bọn hắn hai bộ quân áo dày. Huynh đệ nào trong nhà có đứa nhỏ, sống qua mùa đông không dễ dàng, cấp cho bọn hắn mỗi đứa nhỏ mấy cái bánh mì dài, như vậy các huynh đệ qua mùa đông sẽ dễ dàng hơn nhiều!
Trừ Emzo và Vu Liên, trong phòng còn một người cuối cùng ngồi tại cạnh bàn đang cố gắng ăn uống là Cát Lãng Mỗ. Dáng người cũng không cao, trọng lượng của Cát Lãng Mỗ gấp đôi Lâm Tề, là một điển hình về lẻ có hình thể ăn bám của đại học Đệ Ngũ tài chính và kế toán chuyên nghiệp. Thân hình hắn béo mập, hướng ký túc xá ngồi xuống thì toàn bộ không gian lập tức bị hắn chiếm đi một nửa.
Miệng ngậm một cái đuôi heo, Cát Lãng Mỗ nhìn thấy Lâm Tề bỏ lại tiền vàng, hắn không lớn, bị thịt béo trên mặt dồn lên chỉ để lại một ánh mắt chợt trợn tròn. Ma mãnh chộp lấy mười mấy đồng tiền vàng vào tay, vô cùng than mật đem chúng xoa xoa trên mặt, khó khăn nuốt cái đuôi heo xuống.
- Thủ trưởng, yên tâm đi, ta sẽ không lãng phí một đồng nào!
Cát Lãng Mỗ sữ chiến đấu bằng không, nhưng hắn được mọi người trong Thiết Quyền Huynh Đệ Hội tin cậy nhất về mảng tài chính.
Cát Lãng Mỗ là một người kỳ diệu, một người vô cùng ky diệu. Lâm Tề sở dĩ kết bạn với hắn, chính là bởi vì Cát Lãng Mỗ từng bị đám học sinh ác ôn của học viện quân sự dọa nạt cướp tài sản, nhưng hai tên vô lại xui xẻo kia tìm khắp người Cát Lãng Mỗ cũng chỉ được hai đồng bạc. Mà vì hai đồng bạc rời khỏi túi tiền kia mà sức chiến đấu của Cát Lãng Mỗ trong nháy mắt tựa như ác ma tăng thêm sự giận dữ nhảy lên, dem hai tên cao to lực lưỡng đè gãy ba mươi mấy cái xương sườn.
Phong công việc to lớn như vậy, Lâm Tề khiến Cát Lãng Mỗ kinh sợ, từ nay vè sau Cát Lãng Mỗ liền trở thành một phần tử không thể thiếu của Thiết Quyền Huynh Đệ Hội.
Có Cát Lãng Mỗ xêm tiền như sinh mạng quản lý tài chính cho Thiết Quyền Huynh Đệ Hội, tất cả mọi người rất yên tâm, phi thường yên tâm.
Lâm Tề nhìn từng đồng, từng đồng tiền vàng chậm rãi biến mất trong túi tiền của Cát Lãng Mỗ, trong tim hắn một trận co giật kịch liệt, vô cùng thống khổ khiến hắn thiếu chút nữa rơi lệ. Hắn thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Gà Trống đáng yêu, các ngươi phải rời khỏi ta!
Ngay tại lúc Lâm Tề đang đau lòng không thôi, cửa ký túc xá bị người nào đó bạo lực đẩy ra.
Thần phụ Ballin mập mạp chen chúc vào khung cửa, hắn lau mồ hôi, chật vật kêu la lên.
- Thực gặp quỷ, việc này và ta không quan hệ! Lâm Tề, huynh đệ Wilker của các ngươi bị hội Kỵ sĩ bàn tròn bắt đi rồi!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Cùng lúc, Enzo và Vu Liên chạy tới trước mặt Ballin. Mỗi người một bên, tóm lấy vai gã lôi vào trong phòng, ném gã thật mạnh xuống đất. Tiếng binh khí rút ra khỏi vỏ vang lên giòn tan, không biết Lâm Tề từ đâu chạy đến rút ra một con dao sáng loáng, nổi giận đùng đùng kề dao lên cổ Ballin.
Ballin hoảng sợ, hét lớn kêu cứu. Nhưng mà Cát Lãng Mỗ vô cùng nhanh nhẹn ngồi lên bụng hắn.
Cát Lãng Mỗ quá nặng, khiến Ballin trợn trừng hai con mắt, miệng ói mửa, tim ngừng đập, đau đớn vô cùng kêu lên một tiếng. Cát Lãng Mỗ lầm bầm lắc lư cái mông, nhất thời Ballin cảm thấy phần thắt lưng đau đớn tận xương tủy, không chịu nổi rên rỉ kêu.
Vu Liên quay người đứng dậy đóng kín cửa phòng, Lâm Tề từ từ khom lưng, mặt hằm hằm tiến đến trước mặt Ballin cách không quá nửa thước. Ballin bị Cát Lãng Mỗ đè lên, sắc mặt tím ngắt, giống như cá mắc cạn chỉ có thể hít vào thở ra. Nhưng mà Cát Lãng Mỗ nặng gần bốn trăm cân đè lên ngực gã, khiến gã không thể nào hít chút không khí.
Lâm Tề từ từ hỏi dò:
- Wilker bị Hội kỵ sỹ bàn tròn bắt đi như thế nào?
Ballin tội nghiệp nhìn Lâm Tề, trong cổ họng gã phát ra thanh âm ' khàn khàn' khó nghe. Trong trường đại học gãcó qua lại với một số sinh viên nghịch nghợm, tuy nhiên gã chỉ là người ở giữa, gã chỉ là người ở giữa đưa tin mà thôi. Cảm thấy lưỡi dao lạnh buốt trên cổ, Ballin vô cùng thành kính cầu trời lạy phật, phái thiên lôi xuống đánh chết mấy tên ác ôn này đi!
Một học viên tốt, tuân thủ khuôn phép, tương lai trở thành ông chủ một tập đoàn, lại có thể tàng trữ hung khí trong phòng chứ? Nếu như Ballin không nhìn lầm, trên tay Lâm Tề đang cầm con dao chuyên dùng để giết mổ gia súc, một nhát chém xuống có thể chặt đứt người thành hai khúc!
Nơi này là ký túc xá, Tại sao bây giờ lại xuất hiện tên đồ tể nào đó? Ballin quả thực là người thông minh, gã suy nghĩ chốc lát cảm thấy vật này có chỗ cong, nhất định hắn đang bị sống giao đè lên cổ. Ballin không suy nghĩ nữa.
Cát Lãng Mỗ 'tóp tép' nhai quả trứng luộc, y nhìn kỹ sắc mặt Ballin, trông thấy Ballin sắc mặt tím ngắt dần chuyển thành màu đen. Lúc này y mới từ từ đứng dậy, dè dặt ngồi lên chiếc ghế gỗ. Y cần phải cẩn thận một chút, cách đây nửa năm y từng làm sập giường của Lâm Tề, bị Lâm Tề giày xéo một trận. Bây giờ y trở lên rất cẩn thận, rất tỷ mỉ.
Vừa rồi y không làm gãy xương sường Ballin thành từng đoạn, quả thực là chuyện rất may mắn.
Ballin hít một hơi thật sâu, liền phát ra một âm thanh quái dị. Gã ho dữ dội, lúc này mới đứng lên lắp bắp nói:
- Ta không hề liên quan, các ngươi biết rõ mà, ta không hề liên quan. Ta cùng lũ ác ôn ở học viện Lục Quân không hề quen biết, Arssen mới trợ giúp bọn học viện Lục Quân, ta cùng bọn kia gặp mặt nhau ba lần nhưng cũng chẳng hề có quan hệ gì.
Lâm Tề vẻ mặt âm trầm nhìn Ballin, Ballin kêu lớn, gã không hề phản ứng mà chỉ cười lạnh nói:
- Nếu như ta chặt ngươi thành mười tám khúc, sau đó nửa đêm ném xuống sông Thain, chỉ sau một đêm, ngươi sẽ theo dòng nước phiêu dạt vài trăm dặm, từ nay về sau sẽ không còn Ballin trên đời nữa.
Ballin sắc mặt trắng bệch, gã run lẩy bẩy nói :
- Này, giết ta đi!
Lâm Tề chớp mắt, hắn cười lạnh nói:
- Không đúng, không phải là mưu sát, mà đây là mày không may trượt chân xuống nước mà chết!
- Chặt thành mười tám khúc, thế còn không phải là mưu sát sao?
Lâm Tề bừng tỉnh gật gật đầu, hắn dùng sống dao cọ đi cọ lại trên cổ Ballin, cười lạnh nói:
- Ồ, hóa ra là thế, trượt chân xuống nước không thể biến thành mười tám khúc. Vậy chúng ta cho ngươi uống rượu, đập vào sau gáy ngươi, sau ném ngươi xuống nước như thế có được không?
Cười một tiêng đáng sợ, Lâm Tề từ từ nói :
- Một người không đứng vững, say mềm, hắn có thể bơi sao ?
Hai hàng nước mặt chảy xuống dòng dòng, Ballin thấp giọng rên rỉ nói:
- Nhưng mà đại ca Lâm Tề, chúng ta là bạn tốt, chúng ta là bạn tốt mà!
Lâm Tề cười nhạt, hắn lắc đầu lia địa:
- Không, chúng ta không còn bạn, bắt đầu từ tối hôm qua, chúng ta không còn là bạn nữa! Khi cảnh sát tìm thấy mày, bọn họ cũng chỉ cho rằng là ngươi uống rượu say rồi trượt chân xuống nước mà chết thôi!
- Lệnh phù kia! Xin lỗi ta đã sai rồi, tấm kia, thực sự không phải do đại chủ giáo chế tạo ra. Nhưng mà ta tin rằng, ta không hề lừa gạt Lâm Tề đại ca, tao biết ta sai rồi.
Trầm ngâm thở dài một tiếng, Lâm Tề gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngươi biết sai, nhưng mà thiếu chút nữa ta bị đại sư Khoa Tra phóng hỏa giết chết rồi!
Ballin giơ ba ngón tay lên, nói :
- Ba trăm tấm phù chuộc tội, giá bao nhiêu, đại ca hiểu rất rõ!
- Hai nghìn tấm thì sao? Trong chợ bỗng nhiên xuất hiện nhiều phi giáo hội làm ra nhiều phù chuộc tội giả, ngươi không sợ gặp nhiều phiền phức sao? Tối đa một nghìn tấm thôi, bằng không ngươi giết ta đi! Ta cần có một nửa lợi nhuận nữa! Bằng không ngươi giết ta đi!
Lâm Tề rút dao lại, thật kỳ diệu con dao nặng trịch dần dần biến mất, Enzo cùng Vu Liên vẻ mặt tươi cười nhẹ nhàng đỡ Ballin dậy. Một nghìn tấm lệnh phù của phi giáo hội, lợi nhuận không phải là ít, hiện tại Ballin là một đại gia có tiền, tất nhiên đối đãi có phần ưu ái hơn.
- Được rồi! bây giờ, Ballin thân mếm, hãy nói cho ta biết, lũ đê tiện, vô sỉ, hạ lưu bại hoại kia. Bọn chúng làm thế nào bắt Wilker đi ? Và bọn chúng đưa ra điều kiện gì?
Ballin lau mồ hôi lạnh trên trán, lấy chai rượu trên bàn tu một hơi thật dài.
Uống rượu xong, Ballin nheo con mắt lại nói:
- Bọn chúng bắt Wilker đi thế nào, ta thực sự không biết.
- Nhưng mà bọn chúng ra điều kiện không hề đơn giản. Lâm Tề à, bọn chúng yêu cầu mấy huynh đệ các ngươi, đêm nay mang quán rượu Kiếm và Gái Đẹp ở phía sau ngõ nhỏ ngoài kia đàm phán cùng bọn chúng.
Ballin sắc mặt dại đi nói tiếp:
- Bọn chúng còn yêu cầu các ngươi mang thật nhiều tiền đến!
Lâm Tề nhếch mép cười, quán rượu Kiếm và Gái Đẹp, chính là cứ điểm hoạt động thường xuyên của học viên học viện Lục Quân.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Buổi chiều, hiếm khi thấy Lâm Tề mang theo cặp sách đi đến giảng đường.
Bước qua cầu thang, vào trong giảng đường có khá nhiều sinh viên đang ngồi. Cát Lãng Mỗ cùng Vu Liên mỗi kẻ một bên đi phía sau Lâm Tề, nghênh ngang ngồi vào giữa bàn đầu. Các sinh viên ngồi bàn đầu liếc mắt nhìn, đứng dậy đi sang bàn khác.
Lâm Tề mặt đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác, những sinh viên khác gần đó đều tránh xa năm thước.
Wilker bị Hội kỵ sĩ bàn tròn bắt sống. Mọi công cụ cũng như kế hoạch đối phó đều do Enzo chuẩn bị. Buổi chiều ngày hôm nay là tiết học chuyên nghành Tài Vụ và Kế Toán trường đại học Đệ Ngũ rất nổi tiếng về chuyên đề ' tiền vàng' do giáo sư Khấu Ân giảng dạy. Hai năm qua, Lâm Tề không ngại mưa gió, bất luận chuyện gì xảy ra, cho tới bây giờ không chậm trễ bất cứ buổi học nào của giáo sư Khấu Ân.
Giáo sư Khấu Ân giảng dạy về kim tệ, tại trường Đại Học Đệ Ngũ có tiếng là ký sinh trùng hút máu, ký sinh trùng hút máu. Trước kia, ông ta từng đứng đầu bên bộ Hậu Cần, quyền cao chức trọng làm vương làm tướng, nhưng vì bị tình nghi dính líu tới tham nhũng, ông ta bị bộ quân khu trục xuất, bị vua Louis thứ mười ba thu hồi tất cả tước vị. Ông ta thất vọng chuyển đến trường đại học Đệ Ngũ, sử dụng tiền bạc chạy lên cấp trên để được dạy chuyên ngành Tài Chính và Kế Toán, dựa vào sự hiểu biết của mình để làm nghề mưu sinh.
Lâm Tề bị cuốn hút, chính là vì Khấu Ân giảng dạy tất cả các mánh khóe tiền tệ rất tài tình. Có thể khiến cho trưởng phòng kế toán phải đau đầu hoa mắt bởi mánh khóe của ông ta, có thể dùng kỹ năng cắt xén tham ô nhưng không để lại chút manh mối.
Thậm chí, nếu ai đó chỉ cần lót tay cho Khấu Ân chút tiền, ông ta chỉ cần chỉ bảo vài điều, là có thể kiếm được một khoản lợi nhuận lớn. Cho nên, từ trước tới giờ bất luận như thế nào, mặc mưa gió giông tố, Lâm Tề cũng lên giảng đường nghe Khấu Ân giảng bài.
Buổi chiều đầu tiên, tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ lên lớp. Thân hình gầy yếu, khuông mắt dài giống như cái mũi khoan, con ngươi xanh biếc không khác nào loài lang sói đang săn tìm con mồi, giáo sư Khấu Ân thong thả bước đi, chắp tay sau lưng, khom người chậm dãi đi vào lớp học.
Lúc giáo sư Khấu Ân đi vào, trong phòng học có khoảng trăm sinh viên năm thứ ba trường đại học Đệ Ngũ chuyên nghành tài vụ và kế toán. Lâm Tề cùng Cát Lãng Mỗ, Vu Liên trong phòng đứng dậy nhiệt liệt vỗ tay, tỏ ý chào đón nhân vật danh tiếng về lĩnh vực tài vụ và kế toán.
Thậm chí đã từng là chủ tịch bộ phận hậu cần, nắm giữ trong tay trăm vạn đại quân, có quyền quản lý và cung cấp vật tư. Trước khi giữ chức chủ tịch bộ phận hậu cần, Khấu Ân là kẻ nghèo đói túng thiếu, nợ lần bên ngoài hơn một nhìn kim tệ. Nhưng mà từ khi lên đảm nhiệm chức vụ chủ tịch bộ phận hậu cần, cho đến khi bị quân đoàn trục xuất, hoàng đế tước đoạt toàn bộ chức vụ. Ông ta bí mật gửi tiết kiệm vào ngân hàng khoản tiền cực lớn khoảng năm vạn tiền vàng!
Trừ phi cái ngân hàng kia bán đứng giáo sư Khấu Ân, còn những ai không biết ông ta có khoản tiền kếch xù đó.
Song cũng chẳng ai biết, Khấu Ân còn bí mật gửi tiết kiệm ngân hàng nào khác nữa hay không.
Tất cả đều bị che đậy kín kẽ, sau ba năm Khấu Ân đảm nhiệm chức vụ Chủ Tịch bộ hậu cần. Trước khi ông ta bị tước đoạt chức vụ, Hoàng Đế cho gọi toàn bộ ba mươi sáu nhân viên kế toán, tiến hành kiểm tra lại toàn bộ khoản tiền chi tiêu trong ba năm của bộ phận hậu cần. Thế nhưng không có chút manh mối nào, mỗi đồng bạc đều có thể tìm được ngọn nghành, khớp với số tiền đã sử dụng, giáo sư Khấu Ân vẫn trong sạch như nước.
Thế nhưng năm vạn tiền vàng gửi tiết kiêm kia, không ai biết được giáo sư Khấu Ân lấy đâu mà ra!
Trừ khi cái ngân hàng kia từ chỗ gắn bó mật thiết trở thành kẻ thù chính trị của giáo sư Khấu Ân, trừ phi cái ngân hàng kia phá vỡ quy tắc bán đứng giáo sư Khấu Ân. E rằng cho tới bây giờ ông ta vẫn ngồi ở vị trí chủ tịch bộ phận hậu cần. Thậm chí trước khi bị trục xuất, đã từng có tin đồn, cho rằng hoàng đế bệ hạ có ý thăng chức cho ông ta làm đại thần tài chính.
Một người từng nắm giữ chức vụ quan trọng như vậy, đối với kim tệ lắm rất rõ ràng. Lâm Tề, Cát Lãng cùng Vu Liên, ba người bọn họ không sùng bái giáo sư Khấu Ân sao được?
_ Tiền vàng! Tiền vàng! Tiền vàng!
Trong lớp chuyên nghành tài vụ và kế toán trường đại học Đệ Ngũ, sinh viên hai mắt đỏ lòm rít gào ầm ĩ.
- Chúng ta tín ngưỡng cái gì?
Giáo sư Khấu Ân đặt câu hỏi:
- Tiền vàng! Tiền vàng! Tiền vàng!
Sinh viên trong lớp lại tiếp tục hô lớn.
- Mục tiêu của chúng ta là cái gì?
Giáo sư Khấu Ân đột nhiên lần thứ ba thất thanh nói lớn:
- Thật nhiều tiền vàng! Thật nhiều tiền vàng! càng nhiều tiền vàng càng tốt!
Không khí trong phòng náo nhiệt cực điểm.
Giáo sư Khấu Ân cảm thấy hài lòng, buông tay xuống, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Tốt, các trò đều là những sinh viên giỏi. Hãy nhớ kỹ lời ta dạy các trò, chúng ta là nhân viên Tài Vụ Kế Toán, hãy dùng mọi thủ đoạn hợp pháp không làm trái luật lệ, mang về những đồng tiền vàng rực rỡ, đồng tiền bạc sáng chói, cả những đồng bạc dễ thương, thoải mái đút vào tíu.
Khẽ ho một tiếng, giáo sư Khấu Ân từ từ nói:
- Một lần nữa ta muốn nhắc nhở toàn các trò ở đây, hãy lựa chọn một ngân hàng đáng tin cậy!
Khẽ đong đưa bàn tay khô quắt, giáo sư Khấu Ân bắt đầu vào bài giảng buổi chiều hôm nay. Buổi chiều hôm nay ông ta giảng về chủ đề: Dựa vào tước vị và gia sản, làm thế tính toán chính xác một người quý tộc một năm có thể tham ô ở mức độ an toàn tối đa bao nhiêu tiền vàng!
Lâm Tề đờ người như kẻ nghiện ma túy lắng nghe giáo sư Khấu Ân giảng bài, từng câu từng từ, đều mang theo tiền vàng lấp lánh à!
Hai buổi học nhanh chóng trôi qua, giáo sư Khấu Ân vẫn giống như các lần trước, bình thản bước vào phòng, dạy thẳng vào chuyên môn. Lâm Tề vội vàng đuổi theo giáo sư Khấu Ân, rất bình tĩnh đem một tiền vàng bỏ vào túi giáo sư Khấu Ân, sau đó đem bí dược của thầy Khoa Tra ghi chép trên tấm da dê đưa cho giáo sư Khấu Ân.
Trên tấm da dê ghi chép đầy đủ các thí nghiệm của Khoa Tra ở đại học Hậu Cần, thí nghiệm có đầy đủ dược liệu và số lượng. Để trở thành bậc thầy về bí dược, Khoa Tra đã học qua rất nhiều sách quý hiếm, trái lại giá cả hết sức đắt đỏ.
Giáo sư Khấu Ân chậm rãi nhìn qua tài liệu ghi chép trên tấm da dê, chớp mắt, trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, nhẹ nhàng vỗ lên vai Lâm Tề.
Mười năm lá Nguyệt Hoa Thảo có thể trộn lẫn mười lá Nguyệt Quang Thảo, mặc cho hình dạng mùi vị khác nhau, trông chúng vẫn giống nhau như đúc. Giá một Nguyệt Hoa Thảo là ba tiền vàng, thế nhưng Nguyệt Quang Thảo là thức ăn gia súc. Ở đây cần ba nghìn gốc Nguyệt Hoa Thảo, nếu như muốn vận chuyển thành công cũng không thành vấn đề.
Bấm đầu ngón tay tính toán, giáo sư Khấu Ân gật đầu nói:
- Ba mươi nghìn gốc Nguyệt Hoa Thảo trộn lẫn ba mươi gốc Nguyệt Quang Thảo tuyệt đối không có gì nguy hiểm.
Lâm Tề mắt sang lên, lễ phép cúi đầu tạ ơn giáo sư Khấu Ân.
Giáo sư Khấu Ân hài long mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Tề, nói:
- Hạt giống của ta, hãy gắng sức làm cho tốt!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina