CHÍN TUỔI TIỂU YÊU HẬU
Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi
***
Quyển 1:
Phần 2: Chín tuổi Hoàng hậu
Chương 60: Nước đá bào
Converter: Hàng Băng Long
Dịch: Hàng Băng Long
Biên tập: Minakira
Nguồn: nhipsongtre.darkbb.com - tuchangioi.com
“Ùng ục...”
Ngự thư phòng đang im lặng, đột ngột vang lên một trận tiếng vang.
Hiên Viên Đêm buông tấu chương trong tay, quay đầu nhìn lại.
Tiểu thái giám hai tay ôm bụng, vẻ mặt xấu hổ đứng ở nơi đó.
Nguyên lai âm thanh phát ra là từ bụng hắn.
“Hoàng Thượng tha mạng.”
Tiểu thái giám nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Thượng, sợ tới mức quỳ trên mặt đất, cầu xin tha thứ.
“Đã đến giờ gì rồi?”
Hiên Viên Đêm đột nhiên hỏi, làm cho tiểu thái giám sửng sốt, sau đó lắp bắp trả lời:
“Đã đến giờ Ngọ, là buổi trưa rồi thưa Hoàng thượng.”
“Đã đến buổi trưa, khó trách a.” Hiên Viên Đêm hướng ra phía ngoài cửa sổ nhìn lại, ánh mặt trời chói loá, sáng lạn vô cùng.
“Không biết Hoàng hậu hiện đang làm cái gì?”
Hắn đột nhiên hỏi, ánh mắt đen thâm thúy thoáng hiện lên một đạo chói mắt quang mang khi nhắc tới Lãnh Loan Loan. Nhớ lại lúc buổi sáng khi rời giường, thấy Lãnh Loan Loan điềm tĩnh ngủ say, trong lòng hắn như chảy qua một dòng nước ấm. Không nghĩ tới, ngày thường vốn lãnh lệ, cao ngạo như thế, nàng cũng sẽ có vẻ đáng yêu khi ngủ như vậy. Khuôn mặt phấn hồng, làn mi cong che khuất cặp mắt lãnh lệ, lại đáng yêu như thế. Chiếc mũi nhỏ khéo léo đều đặn hô hấp, môi phấn hồng, tựa như hoa đào tháng ba khoe sắc. Nàng ngủ giống như một pho tượng ngọc, khiến người ta muốn nhéo nhéo khuôn mặt phấn hồng kia.
Nếu như không phải lên lâm triều, hắn có lẽ còn có thể cùng nàng ngủ đến lúc bình minh. Thân hình nhỏ bé trong lồng ngực rộng lớn của hắn, giống như hắn đang ôm một pho tượng mềm mại, ấm áp. Hậu cung mỹ nữ đẹp vô số, vô luận là mảnh khảnh, nở nang hay vừa phải, các nàng là do chính mình tuyển chọn. Mà tiểu Hoàng hậu lại cho hắn cảm giác ấm áp, an tâm, yên tĩnh, cái loại cảm giác này như đắm chìm trong gió xuân ôm ấp, vứt bỏ hết thảy mọi chuyện nơi phàm trần. Thoải mái, hắn nghĩ rằng, mình ngày càng yêu thích thân hình nhỏ bé mềm nhũn của nàng.
“A?”
Tiểu thái giám nghe Hoàng Thượng nói, sửng sốt một chút, sau đó cuống quít trả lời.
“Nghe nói hôm nay ở hậu cung, Hoàng hậu nương nương phạt các vị nương nương phải chép cung quy thành một trăm bản.” Tiểu thái giám đem tin tức nghe được thuật lại cho Hoàng Thượng nghe.
Nguyên bản người trong cung đối với chín tuổi Hoàng hậu đều mang thái độ cười đùa. Một cái chín tuổi nữ oa nhi thì đã hiểu được cái gì? Cho dù nàng xuất thân tướng môn cũng bất quá là so với nữ oa bình thường hơn vài phần thành thục thôi. Nếu muốn cùng các vị phi tần tâm cơ thâm trầm so đấu chỉ sợ là không có thực lực a. Nhưng là ngoài dự đoán của mọi người, mới ngày đầu tiên nàng đã cho đám phi tần một cái hạ mã uy, khiến cho tất cả mọi người kinh hãi.
“Nga.” Hiên Viên Đêm nhíu mày, điều này thật thú vị. Vừa mới tiến cung liền đã tạo cho mình vô số địch nhân, nàng quả thực không phải nữ oa bình thường. Sao chép một trăm bản cung quy, xuy, cũng chỉ có nàng mới có thể nghĩ ra chiêu này. Vừa trừng phạt đám nữ nhân kia, lại vừa có thể lập uy.
“Đi thôi, đi nhìn xem tiểu Hoàng hậu của trẫm một cái.”
Hiên Viên Đêm đột nhiên khẩn cấp muốn nhìn thấy nàng, không biết khi gặp mặt, nàng còn có thể cho mình kinh hỉ như thế nào đâu? Hắn thật chờ mong a.
Tay áo tung bay, hắn kích động hướng Phượng Nghi cung bước nhanh đến.
Tiểu thái giám đứng lăng ngốc một lúc mới lấy lại tinh thần. Vội vàng đuổi theo hô lớn:
“Bãi giá Phượng Nghi cung.”
...
Phượng Nghi cung.
Muôn hoa khoe sắc, ong bướm chập chờn.
Thái giám, cung nữ bận rộn ra vào Phượng Nghi cung, bọn họ trong tay mỗi người bê một cái hòm. Cũng không biết bên trong có bảo bối gì, người người đều thật cẩn thận.
Trong phòng, Lãnh Loan Loan nằm ở trên xích đu, trong tay cầm xem một cuốn sách cổ.
Dạ Thần dịch dung thành cung nữ Dao Cầm, thân mặc bộ cung trang màu trắng, dẫn các cung nữ đem hòm tới. Đem bên trong gì đó cho vào chiếc bát màu trắng, sau đó chờ đợi chủ tử phân phó.
“Chuẩn bị xong rồi sao?” Lãnh Loan Loan bỏ cuốn sách xuống, giờ phút này nàng không có sự lãnh lệ như ngày thường.
Nhìn đám cốc chén đặt trên bàn, bên trong đựng đầy nước trái cây. Cái thì màu trong suốt, cái thì màu hồng, màu xanh, vàng hoặc màu đen... nước trái cây, ánh mắt nàng lóe sáng ra sự quang mang khác thường.
“Dạ.” Dao Cầm đứng ở một bên, thấp giọng trả lời.
“Tốt lắm.” Lãnh Loan Loan khóe miệng ngoéo một cái, lộ ra dáng tươi cười.
“Bế ta lên.” Nàng hướng Dao Cầm ngoắc ngón tay, ra lệnh nói.
Dao Cầm đi qua bế nàng rời khỏi xích đu, thân hình nho nhỏ mềm mại, ôm vào trong ngực rất là thoải mái. Trên khuôn mặt bình thường lộ ra một chút tươi cười, hắn đem Lãnh Loan Loan đặt ở trên ghế.
Lãnh Loan Loan hai mắt sáng ngời, bàn tay mềm nhũn tiếp nhận chiếc khăn ướt trên tay cung nữ lau tay cho sạch. Sau đó dùng thìa được làm bằng ngà voi đem màu hồng, màu xanh nước trái cây... một đám tưới lên khối băng đá vụn trong chiếc bát màu trắng mà Dao Cầm vừa bỏ vào khi nãy. Sắc đỏ, xanh, vàng, hồng phấn, đen cùng trắng dung hợp, màu sắc xinh đẹp vô cùng.
Nhìn nước trái cây dần thấm sâu vào bên trong khối băng đá vụn, môi anh đào vi mân, xúc một thìa cho vào trong miệng. Oa, cảm giác lạnh lẽo nháy mắt thành ngọt lịm. Thoải mái, thực thoải mái.
“Thành công.”
Vừa lòng mỉm cười, Lãnh Loan Loan ngoái đầu nhìn lại, thì thấy đám cung nữ, thái giám ở trong phòng đang tò mò nhìn. Tâm tình vui vẻ, Lãnh Loan Loan cũng cho bọn họ mỗi người một chén nếm thử.
Đám cung nữ, thái giám vui mừng kích động. Quỳ trên mặt đất hô to:
Dao cầm tiếp nhận một chén đủ mọi màu sắc Lãnh Loan Loan đưa cho. Tuy rằng không biết đây là cái gì, nhưng thấy biểu tình của nàng thì nhất định là rất ngon, xúc thử một thìa bỏ vào trong miệng, hương vị lạnh lẽo lại xen kẽ ngọt ngào. Khuôn mặt xuất hiện biểu tình kỳ quái, vừa giống như khen ngợi, lại vừa giống như là ngạc nhiên.
“Tiểu Hoàng hậu của Trẫm đang làm gì?”
Hiên Viên Đêm ngăn trở tiếng thỉnh an của thái giám ngoài cửa, cười bước đi vào trong phòng. Lại nhìn thấy một phòng chủ tớ đều đang bưng bát đủ mọi màu sắc gì đó xúc ăn, biểu tình còn thực thoải mái. Ánh mắt chớp chớp, kinh ngạc không thôi.
“Tham kiến Hoàng Thượng.”
Bọn cung nữ, thái giám thấy hoàng thượng tới, liền cả kinh lập tức quỳ trên mặt đất. Có người miệng còn ngậm đá bào, lúc ấy sợ tới mức đành nuốt vội xuống.
“Các ngươi đang làm gì?” Hiên Viên Đêm tò mò hỏi.
Lãnh Loan Loan liếc mắt, hướng đám cung nữ, thái giái đang hoảng sợ quỳ trên mặt đất phất phất tay.
“Các ngươi đều lui xuống đi.”
“Nô tỳ cáo lui.” Cung nữ cùng bọn thái giám giống như được ân xá, cả đám liều mạng chạy nhanh đi ra ngoài.
Dao Cầm do dự trong chốc lát, rồi cũng lui đi ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lại có Hiên Viên Đêm cùng với Lãnh Loan Loan.
“Tiểu Hoàng hậu, đây là cái gì?”
Hiên Viên Đêm tiến lại gần, xúc một thìa từ ly đá bào được dưới nước ép trái cây lên ăn. Ân, lạnh lẽo lại ngọt ngào, hương vị thật không sai.
“Nước đá bào.”
Lãnh Loan Loan thản nhiên nói, lại xúc một thìa ăn, không thèm quan tâm đến Hiên Viên Đêm.
Hiên Viên Đêm xấu hổ ngồi vào một bên, cũng cầm một chén nước đá bào trên bàn lên ăn. Ừ, quả thực ăn ngon. Lần sau phải bảo ngự thiện phòng cũng làm, mùa hè ăn cái này giải nhiệt rất tốt.
“Nghe nói ngươi phạt các phi tần phải chép cung quy.” Tốt, giáo huấn đám nữ nhân ngày thường vốn kiêu ngạo một chút cũng tốt.
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên, một ít băng vụn dính ở khóe miệng nàng. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu nghiêng mà vào, dừng ở trên đám băng vụn. Lấp lánh sáng, tựa như một viên bảo thạch phát ra ánh sáng ngọc loá mắt.
“Ngươi tới tìm ta, là muốn lấy lại công đạo cho đám nữ nhân kia sao?”
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguyenbaviet
CHÍN TUỔI TIỂU YÊU HẬU
Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi
***
Quyển 1:
Phần 2: Chín tuổi Hoàng hậu
Chương 61: Kế sách
Converter: Hàng Băng Long
Dịch: Hàng Băng Long
Biên tập: Minakira
Nguồn: nhipsongtre.darkbb.com - tuchangioi.com
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên, một ít băng vụn dính ở khóe miệng nàng. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu nghiêng mà vào, dừng ở trên đám băng vụn. Lấp lánh sáng, tựa như một viên bảo thạch phát ra ánh sáng ngọc loá mắt.
“Ngươi tới tìm ta, là muốn lấy lại công đạo cho đám nữ nhân kia sao?”
Nam nhân này thật đúng là không khách khí, nàng nhìn hắn xúc ăn hết thìa này đến thìa khác một cách ngon lành...
“Ai, thật là thoải mái.” Hiên Viên Đêm nuốt vào một miếng trái cây màu đỏ, ánh mắt mị mị. Tựa hồ hơi lạnh lẽo đã muốn từ khoang miệng cổ họng rót thẳng vào đáy lòng hắn, nhịn không được thoải mái mà thở dài một tiếng.
“Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì.” Lãnh Loan Loan nghĩ tới đám nữ nhân kia, cư nhiên dám ở sau lưng đối phó nàng, thật sự là chán sống. Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hiên Viên Đêm, chắc hẳn đám nữ nhân kia chạy đến khóc lóc trước mặt hắn đi sao. Ngựa đực nam nhân này tới đây là vì đám nữ nhân kia cầu tình hay là lại muốn tranh luận với nàng? Dù sao mặc kệ hắn muốn làm cái gì. Nếu chọc giận nàng, thì dù là Hoàng đế đi nữa cũng không cho hắn mặt mũi.
“Ta trừng phạt các nàng thì như thế nào?”
Khuôn mặt phấn điêu trác ngọc ngẩng cao, ngạo nghễ như đóa hoa mai nở rộ giữa trời đông giá rét, tản mát ra hơi thở cao quý.
Hiên Viên Đêm cũng không có tức giận, trải qua nhiều lần tranh luận với nàng, hắn nhưng thật ra hiểu rõ tiểu nữ oa này mỗi khi nàng bực bội, chỉ biết là lời nói của nàng chọc cho hắn tức chết. Hắn nhẹ nhàng từ tốn nói:
“Trẫm thật sự không phải vì các nàng mà đến.”
Đám nữ nhân kia không thật an phận, ở trong hậu cung âm thầm làm loạn khiến cho chướng khí mù mịt. Trừng phạt các nàng cũng tốt, để cho các nàng bớt đi sự cao ngạo.
“Vậy ngươi tới đây làm cái gì?”
Lãnh Loan Loan tuyệt không tiếp nhận thịnh tình của hắn, lạnh lùng tỏ vẻ mình không chào đón hắn.
Hiên Viên Đêm hạ mắt nhìn xuống, từ khi nào thì hắn liền trở thành người không được hoan nghênh. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kia, ai, chỉ sợ cũng chỉ có mình nàng dám dùng thái độ như vậy đối với hắn. Bất quá dù sao, hắn cũng chỉ cho phép mình nàng đối đãi với hắn như thế, nếu đổi là người khác, thì hắn đã sớm lôi ra ngoài xử trảm từ lâu.
“Trẫm với tiểu hoàng hậu là vợ chồng, tự nhiên ta phải tới chỗ tiểu Hoàng hậu của ta rồi.” Hôn sự không phải là giả, hắn thật lòng muốn lập nàng làm Hoàng hậu. Hơn nữa điều tối trọng yếu đó là, hắn đối với nàng có hứng thú. Hiện tại có nàng ở bên người, hắn đương nhiên muốn thăm dò trên người nàng rốt cuộc cất dấu bao nhiêu chuyện thần kỳ, cũng thuận tiện cho việc bồi dưỡng cảm tình. Tốt nhất là nàng không cần phải trừng mắt lãnh đạm với mình như vậy.
Lãnh Loan Loan đảo mắt trợn trắng, nam nhân này da mặt thật đúng là dày. Mình tỏ vẻ không chào đón hắn, vậy mà hắn còn nói cái gì bồi dưỡng cảm tình. Hắn thật sự sẽ không đem thân thể nhỏ bé của nàng chú ý đi? Nhớ lại lúc ở thời hiện đại, nàng từng xem qua một quyển sách, trong đó nói rằng hoàng cung chính là một tòa đại kỹ viện xa hoa, phi tần đều là kỹ nữ, các nàng chính là bán mình cho riêng hoàng đế. Hoàng đế quyền uy lớn lao, có tiền có thế, không chừng còn có cái gì biến thái ham mê. Tỷ như thích trẻ nhỏ, yêu người cùng giới....
“Đã tới buổi trưa rồi, tiểu Hoàng hậu, chúng ta dùng bữa đi.”
Hiên Viên Đêm làm như không nhìn thấy ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của Lãnh Loan Loan, dù sao hôm nay hắn là hạ quyết tâm muốn ở bên nàng. Vừa lúc đến giờ dùng cơm trưa, hắn phất phất tay sai cung nữ chuẩn bị đồ ăn.
Một lát sau, cung nữ, bọn thái giám mang theo từng khay thức ăn, xếp thành đội đi ra. Đem đồ ăn từng món bưng ra bày thành một bàn đầy ắp.
Đồ ăn thật đa dạng, từ rau xanh cho đến thịt rán..., mùi thơm nức mũi.
Lãnh Loan Loan nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, liền cầm lấy đũa làm bằng ngà voi gắp một miếng thức ăn nhỏ bỏ vào trong miệng. Nàng nhai nhẹ nhàng, biểu tình giống như đang thưởng thức cái gì bảo vật vậy.
Hiên Viên Đêm kỳ quái nhìn nàng, ngày thường hậu cung phi tần ở trước mặt hắn dùng cơm đều là cực kì nhã nhặn, cử chỉ tao nhã vạn phần. Nhưng thật ra tiểu Hoàng hậu của hắn tuy rằng cử chỉ tao nhã, nhưng nhìn biểu tình của nàng lại như thế nào cảm thấy không giống như đang dùng bữa?
“Thế nào?”
Nhìn nàng chậm rãi nhấm nuốt, vẻ mặt thản nhiên. Hiên Viên Đêm nhịn không được liền mở miệng hỏi.
Lãnh Loan Loan buông đôi đũa làm bằng ngà voi xuống, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn:
“Ngự thiện phòng nên thay đổi đầu bếp.”
Bàn thức ăn này ở tửu lâu bình thướng có thể xem như sắc hương mỹ vị, nhưng là ở trong miệng của Lãnh Loan Loan thì có điều khủng hoảng. Trước ở Lãnh phủ, nàng ăn không quen thức ăn do đầu bếp nấu, cho nên nhũ mẫu phải đích thân xuống bếp nấu thức ăn cho nàng.
“Phải đổi đầu bếp sao?” Hiên Viên Đêm nửa tin nửa ngờ cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn bỏ vào miệng, ân, hương vị cũng giống như mọi khi mà. “Tiểu Hoàng hậu cảm thấy khó ăn sao?”
Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hắn một cái, hoài nghi hắn có phải ăn sơn hào hải vị nhiều quá hay không, đến nỗi vị giác cũng đến hỏng mất.
“Đổi.”
Lạnh lùng nói ra một chữ, đó là quyết định của nàng.
Hiên Viên Đêm nhíu nhíu đôi mày kiếm, được rồi. Thấy nàng kiên quyết như thế, vậy đổi đi sao.
“Người....”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, nương nương, Hứa công công ở ngoài điện cầu kiến. Nói là có chuyện trọng yếu muốn bẩm báo Hoàng Thượng.”
Hiên Viên Đêm còn chưa kịp nói xong, thì nghe được tiếng cung nữ ở ngoài cửa nói Hứa Mậu muốn gặp hắn.
Hắn nhíu nhíu mày, có chuyện trọng yếu gì mà khiến cho hắn phải quấy rầy mình vào lúc dùng bữa?
“Đứng lên đi.” Hiên Viên Đêm thản nhiên nói,“Có chuyện gì trọng yếu sao?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, có một phong thư từ hoàng cung Dạ Liêu gửi tới.” Hứa Mậu đem thư hàm trình lên, rồi đứng ở một bên.
“Dạ Liêu?” Hiên Viên Đêm môi bạc khẽ nhếch lên, trong lòng thầm nghĩ, không biết bọn họ lại đang muốn làm cái trò gì? Đem thư hàm mở ra xem, bất chợt hắn tức giận đến xanh mặt.
“Chết tiệt, bọn họ cư nhiên đem chủ ý đánh tới trên đầu Thiên đệ.” Lời lẽ trong thư mang giọng điệu uy hiếp, nếu hôn sự với Thiên đệ không thành, bọn họ sẽ gặp lại trên biên ải. Hừ, chẳng lẽ Thiên Diệu ta lại sợ Dạ Liêu hắn sao?
Lãnh Loan Loan vươn tay cầm lấy thư tín trên tay Hiên Viên Đêm, dường như không nhìn thấy ánh mắt không đồng ý của Hứa Mậu. Hậu cung nữ tử dám can thiệp việc triều đình? Chính là thấy Hoàng Thượng không mở miệng, nên hắn cũng đành im lặng.
Lãnh Loan Loan nhìn thư hàm, rốt cục hiểu được Hiên Viên Đêm vì sao lại tức giận như thế. Dạ Liêu quốc hoàng đế tự cường thế, rõ ràng là xem thường Thiên Diệu. Bất quá, muốn Hiên Viên Thiên chấp nhận hôn sự? Ánh mắt chợt thoáng hiện lên sự không hiểu quang mang, nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. Vì cái gì? Bởi vì hắn đối với mình ôn nhu? Hay là tại hắn cùng lão ba giống nhau?
“Dạ Liêu, nên diệt.”
Lãnh Loan Loan lạnh lùng phun ra bốn chữ, đôi mắt sắc bén phụt ra quang mang lãnh lệ không thể xâm phạm.
“Tiểu Hoàng hậu có ý kiến hay gì không?” Hiên Viên Đêm nghe nàng nói như vậy, nhãn tình sáng lên. Nữ oa này cũng không phải là đứa nhỏ bình thường, chẳng những bình tĩnh lại có trí tuệ tuyệt đỉnh.
“Bắc Bang?” Hiên Viên Đêm nỉ non, đột nhiên ánh mắt sáng lên rạng rỡ. Đúng vậy, hắn như thế nào không nghĩ tới? Bắc Bang cùng với Dạ Liêu quốc cũng là ngầm lục đục với nhau, sao không lợi dụng Bắc Bang, làm cho bọn họ đấu đá lẫn nhau.
“Tiểu hoàng hậu của trẫm quả nhiên thông minh.” Hiên Viên Đêm chớp mắt đứng lên, “Trẫm hiện tại liền triệu Thiên đệ tiến cung thương nghị việc này.”
“Đừng quên đổi đầu bếp khác đấy.”
Giờ tý, thấy Hiên Viên Đêm bước nhanh ra khỏi phòng, Lãnh Loan Loan liền nói với theo.
“Là.” Hiên Viên Đêm quay đầu lại, tà tứ cười.“Xin tuân theo mệnh lệnh tiểu Hoàng hậu.”
Nói xong, hắn tiêu sái rời đi, lưu lại một chuỗi tiếng cười.
Hứa Mậu hướng Lãnh Loan Loan cáo lui, trong lòng lại không ngừng suy đoán. Tiểu hoàng hậu này cư nhiên như thế lợi hại, ngay cả Hoàng Thượng luôn luôn cao ngạo nhưng lại cũng nghe lời của nàng. Này đến tột cùng là chuyện tốt hay là không tốt đây?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguyenbaviet
CHÍN TUỔI TIỂU YÊU HẬU
Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi
***
Quyển 1:
Phần 2: Chín tuổi Hoàng hậu
Chương 62: Phản kế
Converter: Hàng Băng Long
Dịch: Hàng Băng Long
Biên tập: Minakira
Nguồn: nhipsongtre.darkbb.com - tuchangioi.com
Tháng tư trời se lạnh,
Cuối xuân sao rất lãnh?
Gặp lại nàng trong mộng
Tương tư, nàng nào biết.
Tâm ảm đạm, mộng tan.
Quay đầu nhìn lại
Bóng hình nàng đã tan biến.
Rời xa, rời xa.
......
Gió xuân ôn nhu, ánh mặt trời ấm áp.
Tường cẩm thạch, ngói lưu ly.
Hoàng cung đắm chìm trong ánh dương quang sáng lạn, kim quang lòe lòe, hoa lệ rộng lớn.
Hai tròng mắt trong suốt như nước suối của Hiên Viên Thiên nhìn cảnh sắc quen thuộc này, trong mắt lại dần dần dâng lên một tầng sương mù. Rành rành quen thuộc như thế, vì sao trong lòng lại dâng lên cảm giác lạ lẫm sợ sệt. Rèm lụa lay động, tựa như tâm tình của hắn hiện tại. Rõ ràng là muốn gặp nàng, lại sợ hãi thấy nàng. Sợ hãi tình cảm của mình sẽ làm thương tổn đến mình cũng là hại đến nàng, chỉ vì hiện tại nàng đã trở thành tiểu Hoàng tẩu của hắn.
Ta sinh người chưa sinh, người sinh ta đã già. (*)
Bọn họ cũng không có bi thương như câu chuyện xưa, từ đầu tới cuối tựa hồ đều chỉ là mình hắn một người bi ai. Hắn yêu nàng mà nàng lại không biết; Hắn hiểu được tình yêu trong lòng mình đã mọc rễ, nàng lại vào chốn thâm cung đại nội kia, mà mình lại trở thành em chồng của nàng. Chung quy là có duyên mà không phận, chỉ đến gần rồi lại lướt qua nhau.
Cảnh xuân nắng ấm rạng rỡ ở trong mắt hắn giường như mất đi nhan sắc, trong mắt hắn giờ chỉ là hai màu đen trắng.
“Vương gia, cát tường.” Hứa Mậu mới từ Ngự thư phòng đi ra, liếc mắt một cái liền đã trông thấy bóng dáng Hiên Viên Thiên. Gió xuân phả vào mặt, ánh dương quang nhu hòa, tay áo theo gió lay động, mặt mang nét u sầu. Giống như có điều rối rắm trong lòng, mày khẽ nhíu nhíu.
“Hứa công công.” Thanh âm của Hứa Mậu đem tâm tư đang trôi xa của Hiên Viên Thiên cấp tỉnh lại, hắn hướng Hứa Mậu nhẹ nhàng gật gật đầu.
Thật không bình thường!
Hứa Mậu quan sát nhìn Hiên Viên Thiên, ngày thường đều là mỉm cười hề hề, như thế nào Vương gia lại trở nên ưu thương trầm tư như thế? Vẻ rạng rỡ tươi cười trên khuôn mặt hắn đã biến mất, thật sự là có chuyện gì rồi? Hôm nay, đầu tiên là Hoàng Thượng ở trước mặt tiểu Hoàng hậu không có một chút uy nghiêm nào, mà ngược lại là bộ dạng vui vẻ tươi cười; Hiện tại Thiên vương gia lại trầm tư bộ dáng, thật sự là rất không bình thường.
“Vương gia, Hoàng Thượng cho truyền gọi ngài.”
Hiên Viên Thiên môi bạc thần vi mân, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía xa Ngự thư phòng bước đi. Lại đột nhiên cảm thấy đôi chân mình giống như bị trói chặt lại, bước chân nặng nề không thể di động. Trong lòng thực mâu thuẫn, cũng không biết phải đối mặt với huynh trưởng của mình như thế nào? Rõ ràng hắn là ca ca thân thiết của mình, nhưng là hiện tại hắn lại vô tâm cướp đi người mà mình yêu mến? Bất quá là thật vô tâm sao? Hắn đột nhiên nhớ lại vài ngày trước, hoàng huynh luận đàm về Tể tướng và Lãnh tướng quân quyền thế từ từ lớn mạnh. Sợ rằng bọn họ tương lai sẽ có quỷ tâm. Hắn cướp Loan Loan có thể hay không là muốn kèm chế hai người bọn họ sao? Mày khẽ nhíu, một cái là tối thân thiết huynh trưởng, một cái là tiểu cô nương mà mình yêu thương. Là ai trong bọn họ? Chính mình cũng không muốn bọn họ bị tổn thương.
“Vương gia?”
Hứa Mậu cất tiếng hô nhỏ, thấy Hiên Viên Thiên lại lâm vào trầm tư, hắn chợt nghĩ thầm, Vương gia hôm này quả thật là không bình thường. Hoàng Thượng đang đợi hắn, hắn cũng có thể trầm tư nửa ngày.
“Ân. Bổn vương đi vào.”
Hiên Viên Thiên ngẩng đầu lên, mặc kệ chính mình trong lòng như thế nào mâu thuẫn, cũng không có thể không gặp hoàng huynh.
Bước chân nặng trịch, hắn đi từng bước một hướng tới Ngự thư phòng.
Đứng ở phía sau, Hứa Mậu lắc lắc đầu, thở dài rời đi.
“Chi dát.”
Cánh cửa phòng được trạm trổ chu sắc hoa văn khẽ bị đẩy ra, gió xuân ùa vào, mang theo ánh mặt trời từ ngoài phòng chiếu nghiêng mà vào, rực lên một màu vàng óng ánh.
Hiên Viên Thiên mặc Nguyệt Nha trường bào, tà áo theo gió lay động. Hắn toàn thân giống như bị kim quang vây quanh, nhìn tựa như một thiên thần.
Ngự thư phòng lý cửa sổ rộng mở, một mảnh sáng ngời.
Hiên Viên Đêm ngẩng đầu, nhìn Hiên Viên Thiên đi tới. Trên mặt lộ ra mỉm cười, hắn chỉ ôn nhu khi đối đãi với thân nhân.
“Thiên đệ, ngươi đã đến rồi. Ngồi đi.” Gập lại thư hàm, hắn hướng Hiên Viên Thiên phất phất tay.
“Tạ ơn hoàng huynh.” Hiên Viên Thiên đem tâm tư phức tạp chôn sâu xuống tận đáy lòng, khuôn mặt hé mỉm cười. Hắn ngồi xuống một bên, chính là đôi con người kia vốn từng trong veo như nước suối, giờ lại giống như bị bịt kín một tầng sương mù, dường như thiếu đi vẻ chân thực.
“Không biết hoàng huynh tìm thần đệ đến đây có chuyện gì?”
“Ngươi cầm xem đi.” Hiên Viên Đêm đem thư hàm Dạ Liêu quốc quân gửi đến giao cho Hiên Viên Thiên.
“Đây là?”
Hiên Viên Thiên tiếp nhận thư tín xem, khuôn mặt anh tuấn càng ngày càng trầm, rồi trở nên xám xịt.
Cư nhiên muốn hắn cùng Dạ Liêu công chúa thành thân.
Ôn hòa như Hiên Viên Thiên cũng bị khẩu khí cường thế uy hiếp của Dạ Liêu quốc quân ở thư tín chọc giận, chẳng những muốn hắn cùng với Dạ Liêu công chúa thành thân, thậm chí hạ còn nói, nếu không đáp ứng liền sẽ xung đột vũ trang. Thật khinh người quá đáng. Giấy viết thư bị hắn hung hăng vò nát ở trong tay, mày nhíu thật sâu.
Xung đột vũ trang?
Chỉ sợ đây mới là mục đích của Dạ Liêu đi, hắn vẫn luôn muốn dò xét quốc thổ Thiên Diệu. Giờ lại muốn mượn hôn sự để uy hiếp, thật sự là ti bỉ. Nhưng là nếu không đáp ứng, một khi hai quốc thật sự xảy ra khai chiến, chịu khổ cũng là dân chúng vô tội. Nhưng là giờ phút này, trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt phấn nộn của Lãnh Loan Loan. Hiền giờ nàng không thể ở bên hắn nữa. Nhưng hắn lại vẫn như cũ, không thể bỏ tâm tư xuống được. Đuôi lông mày khẽ nhíu lên, trách nhiệm cùng với cảm tình cùng cuốn lấy hắn...
“Hoàng đệ không cần sầu lo.” Hiên Viên Đêm thấy Hiên Viên Thiên thật là buồn rầu, không khỏi nở nụ cười.
“Hoàng huynh?” Hiên Viên Thiên khó hiểu nhìn Hiên Viên Đêm, đây chính là chuyện liên quan đến giang sơn xã tắc, hoàng huynh như thế nào lại bình thường thoải mái thế kia?
“Hừ.” Hiên Viên Đêm nhìn thấu sự nghi hoặc của Hiên Viên Thiên, hắn lạnh lùng hừ một cái, “Mục đích của Dạ Liêu, trẫm như thế nào lại không biết? Bất quá...”
Môi bạc khẽ nhếch lên, lộ ra một chút vô vị ý cười.
“Tiểu Hoàng hậu của Trẫm đã vì chúng ta nghĩ ra biện pháp”
“Loan..., tiểu hoàng tẩu?”
Hiên Viên Thiên thiếu chút nữa thất thố nói ra khuê danh của Lãnh Loan Loan, chua sót mở miệng sửa lại lời nói. Thanh âm ba chữ “tiểu hoàng tẩu” lại giống như mũi kim đâm sâu vào trong lòng hắn, sự đau đớn cơ hồ khiến cho hắn hít thở khó khăn.
Hiên Viên Đêm cũng không có phát hiện ra sự thất thố của hắn, nhưng thật ra ý cười nhẹ nhàng.
“Bắc Bang.” Lợi dụng Bắc Bang kiềm chế Dạ Liêu, khiến cho hai nước đánh nhau. Thiên Diệu hắn ở một bên tọa sơn xem hổ đấu, quả thật là diệu kế. Đôi mắt thâm thúy giương lên, đối với Lãnh Loan Loan hắn càng tỏ ra thích thú. Quả nhiên không hổ là tướng môn chi nữ, trí tuệ hơn người.
“Làm cho Bắc Bang cùng Dạ Liêu đánh nhau?” Hiên Viên Thiên cũng hiểu được, môi vi câu lộ ra chua sót tươi cười. Nữ tử thông minh tuyệt thế như vậy, cuộc đời này thật là vô duyên với hắn.
“Phải.” Hiên Viên Đêm cười,“Dù sao muốn cho bọn họ cùng nhau tranh đấu, chúng ta phải lợi dụng hôn sự lần này.”
“Ah?” Hiên Viên Thiên thu liễm biểu tình, hiện tại không phải lúc tư vọng nữ nhân.“Ý Hoàng huynh là nói?”
“Bắc Bang không phải cũng có vị công chúa mỹ danh truyền xa sao? Dạ Liêu muốn ngươi thành thân với Dạ Liêu công chúa, chúng ta không bằng cũng đánh tiếng với Bắc Băng có ý cho ngươi cùng Bắc Bang công chúa thành thân. Khiến cho Bắc Bang cùng Dạ Liêu tranh đấu”. Tuy rằng việc này đối với hoàng đệ có chút quá mức, nhưng quốc gia làm trọng, cũng không còn cách nào khác.
“Được.” Hiên Viên Thiên gật gật đầu, chỉ cần hắn không phải thực sự làm hôn sự, liền có thể an tâm bảo lưu đầy đủ thể xác và tinh thần, yên lặng bảo vệ Loan Loan.
“Còn có một người hẳn là phải dùng tới.” Đôi mắt Hiên Viên Đêm lóe lên sự nguy hiểm, Bạch Mị nương là gian tế của Bắc Bang, rốt cục có thể lợi dụng .
“Là nàng.”
Hiên Viên Thiên cũng hiểu rõ liền gật đầu, đối với người có thể gây nguy hại cho Thiên Diệu giang sơn, hắn chưa bao giờ mềm lòng.
“Ân.”
-------------- Chú thích:
(*) Câu này dựa theo điển tích xưa.
Nhân vật Đào trong câu chuyện nuôi dưỡng tình yêu dành cho người chú Triết Dã của mình, kết cục khi chết nàng chỉ lưu lại một phong thơ: “Yêu Yêu, ta đi, nhưng người không cần lúc nào cũng nhớ ta, lúc nào cũng suy nghĩ về ta, với ta mà nói ngươi có thể hưởng một cuộc sống bình thản, đó mới chính là an ủi lớn nhất của ta.”...
Nguyên tác bài thơ: “Chung vu tác liễu giá cá quyết định biệt nhân thuyết ngã chẩm yêu bất lí
Chích yếu nhĩ dã nhất dạng đích khẳng định ngã nguyện ý thiên nhai hải giác đô tùy nhĩ khứ
Ngã tri đạo nhất thiết bất dung dịch ngã đích tâm nhất trực ôn tập thuyết phục tự kỷ
Tối phạ nhĩ hốt nhiên thuyết yếu phóng khí ái chân đích nhu yếu dũng khí lai diện đối lưu ngôn phỉ ngữ
Chích yếu nhĩ nhất cá nhãn thần khẳng định ngã đích ái tựu hữu ý nghĩa
Ngã môn đô nhu yếu dũng khí khứ tương tín hội tại nhất khởi
Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lão
Quân hận ngã sinh trì, ngã hận quân sinh tảo
Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lão
Hận bất sinh đồng thì, nhật nhật dữ quân hảo
Ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dĩ lão
Ngã li quân thiên nhai, quân cách ngã hải giác
Ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dĩ lão
Hóa điệp khứ tầm hoa, dạ dạ tê phương thảo
Nhất kiến quân,
Như cố tri,
Tự tằng tương thức,
Tương kiến hà thái trì.
Tư quân quân bất tri,
Dục bả tương tư dữ quân tri,
Quân chi tình ý nhượng ngã tư,
Ngã vi tri âm trường tương tư.
Nhất kiến quân,
Như cố nhân,
Ái mộ tình thâm,
Tiền thế đích duyến phân.
Tư quân nan kiến quân,
Thường thường tưởng dữ quân tương phùng,
Ngã tư quân xử quân tư ngã,
Chích nguyện quân tâm tự ngã tâm,
Định bất phụ tương tư ý.”
Tạm dịch:
“Chung quy khi đã quyết định, thì dù nhân thế nói ta ra sao ta cũng chẳng màn
Chỉ cần người cũng khẳng định là thế, ta nguyện ý chân trời góc biển cùng người sóng bước
Dẫu biết rằng không có gì là dễ dàng, tim ta vẫn tự thuyết phục chính mình.
Sợ nhất người bỗng nói phải buông tay, thật cần rất nhiều dũng khí để đối mặt thế gian.
Chỉ cần ánh mắt người khẳng định tình yêu của ta còn ý nghĩa.
Chúng ta đều cần dũng khí để tin tưởng sẽ mãi cùng nhau.
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão
Quân hận ta sinh trễ, ta hận quân sinh sớm
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão
Hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân hảo
Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão
Ta xa quân chân trời, quân cách ta góc bể
Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão
Hóa bướm đi tìm hoa, hàng đêm về cỏ thơm
Vừa thấy quân,
Như cố tri,
Tựa như từng tương thức,
Tương kiến đã quá trễ
Nhớ quân quân chẳng biết,
Muốn nỗi tương tư này quân cũng biết,
Ý tình quân khiến ta nhớ,
Ta là tri âm trường tương tư.
Vừa thấy quân,
Như cố nhân,
Ái mộ tình thâm,
Duyên từ kiếp trước.
Nhớ quân lại khó thấy,
Luôn tương dữ quân tương phùng,
Ta nhớ quân trong quân nhớ ta,
Chỉ nguyện tâm quân như lòng ta,
Định không phụ ý tương tư.”
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguyenbaviet
CHÍN TUỔI TIỂU YÊU HẬU
Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi
***
Quyển 1:
Phần 2: Chín tuổi Hoàng hậu
Chương 63: Hư tình
Converter: Tử Long Thần Quân
Dịch: Tử Long Thần Quân
Biên tập: Minakira
Nguồn: nhipsongtre.darkbb.com
(Từ chương này trở đi sẽ chỉ để nguồn của Nhịp Sống Trẻ)
Lầu băng điện ngọc giường uyên ương, mồ hôi đổ ra trôi hết son phấn.
Rèm lụa lả lướt, liễm mi mỉm cười.
Thanh âm kiều nhuyễn mị mị, tiếng thở dốc trầm thấp.
Không khí nồng nặc mùi ân ái, quân hôm nay hoan lạc.
......
Sáng sủa sạch sẽ, hương nồng kiều diễm.
Long sàng vàng rực lay động theo tiết tấu, một lát sau mới yên tĩnh trở lại.
Mỹ nhân kéo tấm chăn mỏng, che đậy bộ ngực sữa. Mị nhãn như tơ, đổ mồ hôi đầm đìa.
Đầu gối lên bộ ngực rộng lớn kia, lắng nghe tiếng tim đập. Môi hé cười, nụ cười giống như mật ngọt.
Mấy ngày cô đơn, đêm khuya tịch mịch. Vốn tưởng rằng Hoàng Thượng đã không còn lưu luyến thân thể của nàng nữa, không ngờ tối nay, Ngự tiền tổng quản cư nhiên tự mình hạ chỉ mời nàng đi thị tẩm. Nhiều ngày hờn giận, thoáng cái đã trở thành hư không, Hoàng Thượng quả nhiên là vẫn nhớ tới nàng.
Bước qua ánh mắt hâm mộ xen lẫn sự đố kỵ của đám phi tần, nàng một lòng muốn bay ngay đến bên người Hoàng thượng. Đúng vậy nàng là thám tử của Bắc Bang. Nguyên vốn không thể động tình, nhưng người đâu phải là cỏ cây, sao có thể vô tình. Từ lúc tiến cung tới nay, Hoàng Thượng đối với nàng rất sủng ái, có vật trân quý hiếm lạ luôn mang đến thẩm cung của nàng đầu tiên. Hắn đối tốt với nàng, nàng sao có thể nào thờ ơ. Hoàng Thượng vẫn còn là trẻ tuổi anh tuấn, phong độ phi phàm. Một người có quyền thế, có mạo có tài như vậy, khiến nàng không động tâm sao được?
Đúng vậy, nàng đã yêu người mà nàng phải thám thính. Nhưng là nàng dứt khoát, nàng tin tưởng rằng Hoàng Thượng thật tâm thích nàng. Mấy năm như một ngày, tuyệt sẽ không có cảnh “Hồng nhan chưa già, ân đã đoạn” bi thảm.
Cánh tay trắng muốt chậm rãi mớn trớn, vuốt ve bộ ngực rộng lớn của Hiên Viên Đêm, mang theo vài phần khiêu khích, nàng vân vê ngón tay vẽ loạn trên ngực hắn. Nàng muốn giữ chặt lấy hắn, không sợ sau này thân phận mình có bại lộ, nàng tin tưởng rằng hắn cũng sẽ tha thứ cho mình.
Hiên Viên Đêm híp mắt, nhìn vẻ mặt của Mị nương. Hắn âm thầm trong lòng cười nhạo nàng ngu xuẩn, bàn tay lại phối hợp vuốt ve lên tấm lưng trơn bóng của nàng. Nhưng kỳ quái là thân thể băng cơ ngọc cốt kia, lại không thể châm lên dục vọng trong lòng hắn. Trong đầu hắn phút này, lại hiện lên thân ảnh nhỏ nhắn của tiểu Hoàng hậu đang hồn nhiên say ngủ. Bàn tay hắn cảm giác giống như có thể chạm vào bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng, không biết hiện tại nàng đang làm cái gì?
“Hoàng Thượng.”
Bạch Mị nương cảm giác được Hiên Viên Đêm không yên lòng, trong lòng phập phồng. Thanh âm kiều mị vang lên, giống như tiếng nước chảy khiến người ta nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy. Thân hình đầy đặn trắng noãn di động trên người Hiên Viên Đêm, hai bầu vú cọ sát trên ngực hắn. Mị nhãn khiêu khích nhìn hắn, làn thu ba trong suốt.
“Như thế nào, ái phi còn không có ăn no sao?”
Hiên Viên Đêm thu hồi tâm tư suy nghĩ, ám muội nhéo một cái vào mông của nàng. Môi khẽ nhếch lên, cười đến tà tứ.
“Ai nha.” Bạch Mị nương thẹn thùng cười cười, “Người ta đã lâu không nhìn thấy Hoàng Thượng, tự nhiên tưởng niệm ngài a.”
“Nữ nhân dâm đãng”. Hiên Viên Đêm trong lòng thầm nghĩ, biểu tình lại vẫn như cũ tà tứ vạn phần.
“Việc đó là trẫm không phải, hiện tại trẫm liền bồi thường cho ái phi.”
Dứt lời, thân mình cường tráng đè lên thân hình đầy đặn xinh đẹp của Bạch Mị nương.
“Hoàng Thượng, thật là lợi hại!”
Bạch Mị nương thầm thì bên tai Hiên Viên Đêm, hơi thở phì phò.
“Tiểu yêu tinh, cho ngươi nhìn xem sự lợi hại.”
Hiên Viên Đêm bắt đầu di động thân hình, một vòng hoan ái mới lại bắt đầu.
“A, a......”
Tiếng rên rỉ phóng đãng vang lên liên tục đến tận giờ Dần. Đám công công trực bên ngoài điện nghe được đều đỏ mặt tía tai.
Bạch Mị nương rốt cục được ăn no, Hiên Viên Đêm thừa dịp nàng thiu thiu buồn ngủ, bắt đầu tiến hành chính sự.
“Ái phi, ngươi mệt rồi sao?” Đôi mắt thâm thúy híp lại, cất dấu sự lạnh lùng như băng.
“Ân, còn, còn không có.” Hoàng Thượng tinh lực thật tốt. Bạch Mị nương cảm thấy hai mắt muốn híp lại, cũng không có đáp lại lời Hiên Viên Đêm.
“Trẫm không ngủ được, muốn cùng ái phi tâm sự thế nào?” Hiên Viên Đêm nhìn bộ dạng mệt mỏi cực độ của Bạch Mị nương, lại dùng giọng nói ôn nhu lừa gạt nói.
“Hoàng, Hoàng Thượng muốn tán gẫu điều gì?”
Bạch Mị nương nhu nhu ánh mắt, lại vẫn như chìm trong cơn buồn ngủ.
“Vậy liền tâm sự đi.” Hiên Viên Đêm thản nhiên nói, “Hôm qua, trẫm nhận được tín hàm của Dạ Liêu quốc quân. Dạ Liêu quốc càn rỡ đến cực điểm, chẳng những muốn Thiên đệ cưới công chúa của bọn họ, còn uy hiếp nếu Thiên Diệu ta không làm theo, bọn họ liền sẽ xung đột vũ trang. Thật sự đáng giận, ngươi nói có phải hay không?”
“Đúng vậy, rất đáng giận.” Bạch Mị nương phụ hợp nói, thanh âm nhỏ nhẹ.
“Trẫm nên đáp ứng hay không đáp ứng đây?” Hiên Viên Đêm lắc đầu, giống như buồn rầu. “Nếu đáp ứng, Thiên Diệu quốc còn uy danh gì? Nhưng nếu không đáp ứng, khai quốc một khi khai chiến, chỉ sợ lê dân bá tánh bị chìm trong nước sôi lửa bỏng.”
“Đúng vậy, đáp ứng cũng vậy, mà không đáp ứng cũng vậy.” Bạch Mị nương mơ mơ màng màng nói.
“Đúng rồi, ái phi a. Chỉ nói ngươi là còn dân Bắc Bang quốc, đúng không?” Hiên Viên Đêm mở miệng.
“Đối, đối, ta là Bắc, Bắc Bang người.” Bạch Mị nương đột nhiên ý thức được mình đang trả lời cái gì, lập tức từ trong cơn mơ ngủ tỉnh lại. Mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn Hiên Viên Đêm. Đã thấy hắn biểu tình lạnh nhạt, giống như mọi khi. Trong lòng không khỏi cảm thấy bất ổn, chẳng lẽ hắn đã biết thân phận của mình?
“Hoàng Thượng, ngài vì sao lại hỏi như vậy?” Không có mục đích gì chứ?
“Trẫm nghe nói Lăng Tuyết công chúa của Bắc Bang xinh đẹp như hoa, ôn nhu nhàn nhã” Hiên Viên Đêm biểu tình không thay đổi, cũng không sợ nàng nghi ngờ.
“Cho nên?” Bạch Mị nương nghi hoặc nhìn hắn. Sẽ không phải Hoàng Thượng nghe được mỹ danh của Lăng Tuyết công chúa, nổi tâm lên chứ?
“Ái phi cảm thấy Thiên đệ như thế nào?” Hiên Viên Đêm nhíu mày, cố ý không nhìn vào ánh mắt của nàng.
“Thiên Vương gia?” Bạch Mị nương nhớ tới nam tử luôn mặc áo bào trắng, nụ cười như gió xuân. “Thiên Vương gia tốt lắm a, ngọc thụ lâm phong, ôn nhu như ngọc, hơn nữa tài trí bất phàm.” Hoàng Thượng hỏi Thiên Vương gia làm cái gì?
“Cho nên a...” Hiên Viên Đêm vuốt ve sợi tóc của nàng, mỉm cười nói. “Ái phi không biết là Bắc Bang quốc Lăng Tuyết công chúa cùng Thiên đệ rất xứng đôi sao? Quả thực là trời đất tạo nên một đôi.”
“Nguyên lai là như vậy.” Bạch Mị nương rốt cục hiểu được ý tứ của Hoàng Thượng, nguyên lai hắn là muốn cho Lăng Tuyết công chúa cùng Thiên Vương gia thành thân. Mị nhãn vòng vo chuyển, đề nghị này thật ra không sai. Để Dạ Liêu thu lợi ở giữa, không bằng làm cho Bắc Bang cùng Thiên Diệu cầu thân.
“Ái phi cảm thấy đề nghị của trẫm như thế nào?” Hiên Viên Đêm giương mi lên, nhìn biểu tình của Bạch Mị nương cũng đã muốn nói lên hết thảy, nhưng hắn cũng không thể làm cho nàng phát hiện ra việc này, vì từ đầu đến cuối là muốn làm cho nàng mắc câu.
“Tốt lắm.” Bạch Mị nương cười rạng rỡ, “Nô tì từ khi tiến cung, cũng chưa một lần về Bắc Bang, nếu công chúa có thể ở đây, cũng xem như là nhìn thấy cố hương, nô tì cũng có thể giải tỏa nỗi khổi nhớ nhà.”
“Là trẫm đã sơ sót.” Hiên Viên Đêm giống như săn sóc vỗ vỗ nàng, “Trẫm ngày mai liền viết thư cấp Bắc Bang quốc quân đề nghị chuyện hôn sự, ngày sau để cho công chúa làm bạn với ái phi.”
“Hoàng Thượng.”
Nghe Hiên Viên Đêm nói như thế, Bạch Mị nương cảm thấy tâm ấm áp. Quả nhiên, Hoàng Thượng đối với nàng là có tình.
“Ngài đối với nô tì thật tốt quá.”
“Đương nhiên, ngươi là ái phi của trẫm, không đối tốt với người thì đối tốt với ai?” Hiên Viên Đêm ôn nhu nói nhỏ.
“Hoàng Thượng, nô tì là người Bắc Bang, dượng của nô tì làm quan tại triều. Không bằng để nô tì tu viết thư gửi dượng, đề xuất ý kiến cho hắn, cũng miễn cho Dạ Liêu nghĩ Hoàng Thượng cố ý làm khó chúng, chạm đến binh đao.” Bạch Mị nương thấy Hiên Viên Đêm như thế đối đãi nàng, đương nhiên cảm động tột đỉnh, liền đề cập đến chuyện cầu thân.
“Thật vậy chăng?” Hiên Viên Đêm ngạc nhiên mở miệng, “Ái phi thật sự là vì trẫm suy nghĩ, không hổ là trẫm sủng ái Mị nhi.”
“Hoàng Thượng”.
Bạch Mị nương dựa đầu vào lồng ngực của Hiên Viên Đêm, mị nhãn cười đến đắc ý.
CHÍN TUỔI TIỂU YÊU HẬU
Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi
***
Quyển 1:
Phần 2: Chín tuổi Hoàng hậu
Chương 64: Thị uy
Converter: Tử Long Thần Quân
Dịch: Tử Long Thần Quân
Biên tập: Minakira
Nguồn: nhipsongtre.darkbb.com
Tháng tư, hương hoa tràn ngập không gian.
Nơi đình viện muôn hoa đua sắc thắm.
Cánh bướm đẹp xinh tung tăng bay lượn.
Lưu lại ngọc ảnh ở trước mắt.
....
Ngự Hoa Viên.
Cây cối hoa lá sum suê, gió nhẹ thổi, cánh bướm chập chờn bay lượn.
Bạch Mị nương mặc áo cẩm tú la quần màu đỏ, áo nịt ngực màu trắng để lộ làn da thịt trắng nõn nà. Trên đầu cài đôi trâm vàng, tai đeo đôi khuyên ngọc hình bán nguyệt. Mị nhãn như tơ, làn môi quyến rũ. Má hồng như rặng mây đỏ, tay áo phi vũ, chầm chậm khoan thai, diễm quang bức người.
Một đám cung nữ theo sau nàng, đầu cúi xuống giống như bị sắc đẹp của nàng uy áp.
Trước mặt, một đám phi tần cũng bước khoan thai mà đến.
Phi tần có chức phẩm nhỏ hơn so với Bạch Mị nương, đều hướng Bạch Mị phi vấn an, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi thầm hận nàng. Nữ yêu tinh này cả ngày câu dẫn Hoàng Thượng, chính là muốn một mình độc chiếm Hoàng Thượng.
Dẫn đầu nhóm phi tần đến là Nhã phi Lâm Nhã Như, phẩm chức của nàng đồng cấp với Bạch Mị nương. Nàng mặc lam bào, thắt lưng màu trắng ngọc đái. Khăn lụa vắt trên tay, dung nhan như tranh vẽ, mắt ngọc mày ngài. Bàn tay mềm mại, dáng người yểu điệu. Miệng chứa mông lung ý cười, cũng là một mỹ nữ động lòng người. Nhưng cho dù mặt đẹp như Phù Dung, thì cũng không thể so với khuôn mặt tỏa nắng rạng rỡ, yêu mị xinh đẹp của Bạch Mị nương. Trong nháy mắt liền mất đi vài phần nhan sắc, hơn nữa sau nhiều ngày liên tiếp chờ đợi vô vọng, lại không được thấy thánh nhan, nàng sớm tức tối đầy mình. Hiện tại lại nhìn thấy bộ dạng thị uy của Bạch Mị nương liền càng tức giận. Hai bàn tay nàng nắm chặt lại, đem tức giận nuốt xuống.
“Không đi riêng nơi nào cả, gặp ngày đẹp trời, ta cùng với vài vị muội muội cùng nhau đến Ngự Hoa Viên phơi nắng, ngắm hoa xuân.” Lâm Nhã Như thản nhiên nói xong, liền quay đầu lại cùng với đám phi tần nhìn nhau cười.
“Ngày đẹp trời?” Bạch Mị nương con mắt lóe sáng ngước nhìn mặt trời, “Yêu, ngày nắng chói như vậy, không phải sẽ đem làn da phơi nắng phá hư đi sao?” Nói xong, bàn tay mềm làm vẻ ta đây lôi kéo tấm che ngực, lõa lồ da thịt hoàn toàn lộ ra ở trong mắt nhóm phi tần.
“Muội muội thật sự là băng cơ ngọc cốt, trách không được Hoàng Thượng yêu thích không buông tay.”
Lâm Nhã Như hung hăng nắm chặt lòng bàn tay, bên ngoài tươi cười nhưng bên trong không cười nổi. Trong lòng thầm mắng: “Chết tiệt yêu tinh, tiểu tiện nhân, ngươi câu dẫn Hoàng Thượng. Quả thực so với kỹ nữ còn phóng đãng, không biết liêm sỉ”.
Nàng lại được sủng hạnh.
Đám phi tần bên cạnh Lâm Nhã Như cũng hận nghiến răng nghiến lợi, nhìn trắng noãn da thịt như thế rõ ràng, làm đau đớn ánh mắt các nàng. Tiện nhân, sẽ có một ngày cũng muốn cho ngươi nếm thử tư vị một mình ngồi trông phòng.
“Đúng vậy, ai nói ta trời sinh xinh đẹp mà không có chí tiến thủ chứ.” Bạch Mị nương đắc ý vươn cánh tay mềm mại trơn bóng, “Hôm qua ban đêm a, Hoàng Thượng nhưng là hung hăng muốn ta vài lần.”
“Thật không biết xấu hổ”.
Lời nói của Bạch Mị nương làm cho vẻ mặt của nhóm phi tần hết đỏ lại đen. Người người ánh mắt như lửa, nhìn chằm chằm Bạch Mị nương.
Bạch Mị nương tựa như không nhìn thấy, nhẹ xoay vòng eo.
“Ai nha, mới đứng một lát mà đã thấy mệt mỏi. Ta muốn trở về nghỉ ngơi, các ngươi chậm rãi phơi nắng đi.” Nói xong, phong tình vạn chủng trừng mắt nhìn, tựa như mặt trăng nghênh ngang lướt qua ánh sao nhỏ mà đi.
“Đúng rồi.” Nàng đột nhiên đứng lại, môi anh đào giương lên, lộ ra tà ác tươi cười. “Các ngươi ngàn lần không nên đem làn da phơi nắng nhuộm đen. Bằng không, chỉ sợ đem Hoàng Thượng dọa trụ. Ha ha ha....”
Các cung nữ đứng ở phía sau Bạch Mị nương chỉ cảm thấy sau lưng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Hôm nay Mị phi nương nương nói chuyện đã động chạm, đắc tội với các vị nương nương, chỉ sợ sau này bọn họ sẽ âm thầm sau lưng đối phó với Mị phi nương nương. Có một chủ tử càn rỡ như vậy, các nàng cũng thật sự là đáng thương.
“Quá mức kiêu căng phách lối.”
Bạch Mị nương thân ảnh vừa ly khai tầm mắt, chúng phi tần liền đen mặt lại.
“Ỷ vào được Hoàng Thượng sủng ái là có thể không coi ai ra gì sao?” Nữ tử mặc y phục màu trắng vốn không phải là xuất sắc ở trong hậu cung khổng lồ này, hiện tại lại bị Bạch Mị nương cười nhạo, tức giận đến hai mắt bắn ra lửa giận.
“Đúng vậy.” Nữ tử mặc thúy sắc la quần dậm dậm chân,“Không phải là ỷ vào diện mạo hồ ly tinh kia sao? Một ngày nào đó, Hoàng Thượng sẽ bỏ nàng mà thôi.” Quá mức kiêu ngạo, quá cuồng vọng. Tự cho rằng mình được sủng ái, sẽ không đem các nàng đặt ở trong mắt. Nói như thế nào thì các nàng cũng là nữ nhân của Hoàng Thượng.
“Nàng là một cái yêu tinh không biết sống chết..”
“Tiện nhân.”
“Thật muốn cho nàng mấy cái bạt tai.”
“Cắt đầu lưỡi của nàng, xem nàng còn có thể kiêu ngạo như vậy không?”
“......”
Đám phi tần từng người một thốt ra lời ngoan độc, nét mặt vốn như hoa như ngọc, giờ phút này lại dữ tợn thật đáng sợ.
Lâm Nhã Như nghe các nàng nói một câu, mắng một câu, môi anh đào chỉ mân mê không nói. Chính là đôi bàn tay rịn ra mồ hôi kia đã bán đứng cảm xúc của nàng. “Bạch Mị nương, ngươi chờ đó, nỗi nhục hôm nay, ngày khác ta sẽ hoàn lại gấp trăm lần”.
“Tỷ tỷ, ngươi nói xem, nàng có phải hay không quá phận.” Đám nữ tử thấy Lâm Nhã Như đều không có mở miệng, không khỏi tức giận hỏi, giống như muốn nàng ra mặt đối địch, cùng nhau lên án Bạch Mị nương.
“Đúng vậy a.” Một cái nữ tử khác cũng gia nhập đề tài, “Chức phẩm của tỷ tỷ đồng cấp với nàng, nàng dựa vào cái gì cùng ngài nói chuyện như vậy?”
“Đúng vậy, tuyệt không đem tỷ tỷ để vào mắt.”
“......”
Chúng nữ tử tán thành, chức phẩm của các nàng so với tiện nhân kia thấp. Bị nhục chỉ có thể cho rằng mình xui xẻo, nhưng là Nhã phi sẽ không như vậy, nàng chẳng những phẩm chất cùng Bạch Mị nương giống nhau, mà lại còn là thiên kim của Tể tướng, nào có thể để yên cho tiện nhân kia thị uy?
“Bọn muội muội không cần tức giận, tức giận cũng chẳng được việc gì, ngược lại sẽ làm chính mình bị thương.” Xem ra nàng thu phục đám nữ nhân này thật không có uổng phí, tất cả đều là đứng về phía nàng.
“Tỷ tỷ, ngài thiện lương lương như vậy. Nếu đổi thành ta, ta khẳng định sẽ chịu không nổi .” Nhìn thấy Lâm Nhã Như ôn nhu ý cười, một cái phi tần hạ phẩm, tính tình nóng nảy nhịn không được nói.
“Đúng vậy.” Một phi tử khác tán thành, “Phụ thân tỷ tỷ là Tể tướng đương triều, nếu hắn biết tỷ tỷ ngài bị người khi dễ, nhất định sẽ thương tâm.” Con mắt sáng vòng vo chuyển, tốt nhất là để chuyện này đến tai Tể tướng. Bằng vào quyền thế của Tể tướng, Bạch Mị nương kia nhất định không ăn được trái cây ngon. Quý phi thì làm sao? Muốn tìm biện pháp trị nàng, đối với Tể tướng quyền khuynh đảo một phương mà nói, còn không phải là chuyện dễ dàng sao.
“Các muội muội đừng nói nữa.” Lâm Nhã Như như thế nào nghe không ra ý tứ của các nàng, vọng tưởng muốn mượn phụ thân nàng ra tay đến trị Bạch Mị nương cho hết giận. Như vậy sao được. Phụ thân quan chức mặc dù cao, nhưng có một số việc không thể ra mặt. Vạn nhất thủ hạ làm việc không kiêng nể gì, chỉ sợ sẽ liên lụy đến quan đồ của phụ thân.
“Mị phi cùng chúng ta đều là phi tử của Hoàng Thượng, hẳn là nên đồng tâm đồng lực hầu hạ Hoàng Thượng mới đúng. Nào lại khơi mào gây sự chuyện tình?” Người thông minh khi đối phó với địch nhân thì không thể động thanh sắc. Cho dù ngươi hận không thể bóp chết nàng, thì cũng không thể biểu lộ ra nét mặt, nếu không hết thảy đều là kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.
“Ai, vẫn là tỷ tỷ nói đúng.” Phi tử mặc sam váy màu hồng phấn nhíu mày, “Chỉ sợ Mị phi kia cũng không nghĩ như vậy, nàng nha, là ước gì độc chiếm Hoàng Thượng.” Nhớ tới liền giận, Mị phi thật đáng giận.
“Suỵt...”
Lâm Nhã Như nhỏ giọng nói, “Cẩn thận có người nghe thấy.”
Chúng phi tần nhìn bốn phía thái giám, cung nữ, lúc này mới im lặng.
Lâm Nhã Như nhẹ vỗ về lòng bàn tay, âm thầm thề:
“Bạch Mị nương, ngươi chờ đó. Ta muốn cho ngươi và tiểu nha đầu kia cùng nhau đến địa phủ làm bạn”.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguyenbaviet