Rồi Hiểu My với Khang làm lễ cưới. Lễ cưới đơn giản nhưng rất long trọng. Khách mời chỉ là những bạn bè thân thiết chứ không phô trương rùm beng. Hai người đến phòng hộ tịch làm giấy hôn thú, trao đổi nhẫn cướị.. Tiệc rượu kết thúc và Hiểu My giờ là vợ của Khang.
Hoàn cảnh gia đình của Khang thuộc loại khá giả. Họ ở chung cư tận lầu mười một, nhưng cản nhà rất rộng, trên tám mươi mét vuông. Ở cái xứ tấc đất tấc vàng như Đài Bắc này, có một cản nhà như vậy là quá sang rồi, tuy không bì được với vi- la nhà ho. Vê.
Hiểu My và Khang được một phòng ngủ rộng, có phòng tắm riêng, có cả chiếc đàn dương cầm mới. Chiếc đàn này do ba me. Hiểu My tả.ng. Hai ông bà nói rả`ng phải để chiếc đàn cũ ở nhà đễ mỗi lần Hiểu My về đều có thể đàn. Còn chiếc đàn mới để ở nhà Khang, để khi buồn Hiểu My sẽ đàn cho khuây khỏa.
Cản nhà của cha me. Khang có tất cả bảy phòng. Phòng khách, phòng ản, phòng riêng của cha mẹ, phòng đón khách (kể cả khách đến đánh bài mạt chượt, vì mẹ Khang rất mê món này). Phòng của vợ chồng Khang, rồi một phòng đọc sách (Khang làm nghề biên tập viên báo nên rất cần sách báo lưu trữ). Phòng cuối cùng là của bà Thu Nga, một người làm trung thành đã phục dịch gia đình Khang trên hai mươi nảm, giống như Tú Hà ở nhà Hiểu My vậy.
Hôn nhân - một cuộc sống mới, hai vợ chồng trẻ yêu nhau khắng khít. Cha mẹ chồng thương con, thương dâu và biết cảm thông với nỗi bất hạnh của Hiểu My nên cuốc sống gia đình cũng gọi là hòa đồng hạnh phúc. Dĩ nhiên đối với Hiểu My còn quá nhiều thứ chưa thích ứng. Vợ chồng Khang không đi du lịch để hưởng tuần trảng mật vì Hiểu My mù lòa, cảnh núi cao sông rộng nào có ý nghĩa gì. Báo của Khang là nguyệt san, mỗi tháng phát hành một lần.. Với vai trò chủ biên, Khang không thể nào vắng mả.t lâu được. Vì vậy vừa làm lễ cưới xong là đôi vợ chồng trẻ bước ngay vào cuộc sống gia đình bình thường. Sáu nảm đeo đuổi, bây giờ đã đạt được mục đích, Khang thấy quá mãn nguyện, duy chỉ có Hiểu My là chưa quen. Mấy ngày đầu nàng bước tới đâu là ngã, là vấp tới đó. Đồ đạc ở nhà ho. Vệ được sắp xếp ở vị trí nhất định, Hiểu My đã quen thuộc rồi. Còn nơi đây bàn ghế luôn di động. Kết quả là trên người Hiểu My bị khá nhiều vết bầm xướt. Mẹ Khang là người đàn bà tốt bụng, rất yêu quý con. Khang là núm ruột duy nhất của bà, bà muốn con trai phải có cái mà người khác không có. Chuyện Khang đem lòng yêu Hiểu My, một cô gái mù, lúc đầu bà rất khổ tâm buồn bực nhưng cuối cùng vì yêu con, chiều con nên bà đã phải cắn rảng chịu đựng nỗi buồn đau, chấp nhận cho Khang cưới Hiểu My. Thấy Hiểu My đụng đâu vấp đấy, bà nói:
- Sao té nữa ư? Điệu này chắc phải mướn thêm một cô bé dẫn đường. Hiểu My, thế ở nhà con đi đứng làm sao?
Hiểu My không dám nói là ở nhà mình đồ đạc không có bày biện tùm lum như vậy, mà cái gì ở đâu thì mãi mãi ở đó. Cha mẹ và chị Nhiên, kể ca? Tú Hà đều hiểu nàng, thấy bất cứ vật nào để sai vị trí là họ tự ý dẹp ngay để không gây cản trở cho sự đi lại của Hiểu My. Trong khi bà mẹ của Khang chỉ quen chỉ tay nảm ngón, chứ không quen sờ mó đến công việc. Cách thức sinh hoạt như vậy Hiểu My chưa quen. Thế là mỗi lần vấp ngã, Hiểu My lúng túng sợ hãi một cách thật tội nghiệp:
- Xin lỗi..Xin Lỗi, tôi không để ý ở đây có chiếc ghế.
Với Khang thì khác, mỗi lần thấy Hiểu My té chàng rất đau lòng, bực quá chàng quay sang quát bà Thu Nga:
- Chiếc ghế này rõ ràng nả`m ở phòng ản, tại sao bây giờ lại chạy ra đâỷ Đã nói với dì bao nhiêu lần rồi, bảo là đồ đạc cứ để yên ở đó. Có chút vậy mà dì cũng không nhớ, để gây ra chuyện...
Bà Thu Nga nghe Khang noi thế rất buồn trong lòng. Bà hầu hạ gia đình này hai mươi mấy nảm nay, nề nếp như vậy quen rồi, có bao giờ bị ai quở mắng đâu. Sau mấy lần bị Khang mắng mỏ, bà phản ứng lại:
- Cậu nên nhớ rằng tôi ở đây đã hai mươi mấy năm, cậu được tôi chăm sóc từ nhỏ. Bà chủ cũng không hề la mắng tôi một tiếng. Vậy mà bây giờ cậu có vợ rồi, cậu lên chân với tôi. Ai bảo cậu chọn một cô vợ dễ té như vậy rồi đổ thừa chúng tôi? Nếu cậu còn bực bội với tôi nữa, thì tôi sẽ xin nghỉ làm ngay.
Kết qua? Khang phải quay qua xin lỗi bà Thu Nga.
Không có biện pháp nào tốt hơn để thu xếp mọi việc cho nhanh chóng. Đã mấy mươi nảm nay, cuộc sống gia đình diễn ra như vậy, không lẽ chỉ vì sự hiện diện của Hiẻu My mà thay đổi hết? Hiểu My cũng sống mãi trong không khí phập phòng lo sơ. Nàng rất ngại sơ. Khang bực dọc la rầy người trong nhà, sẽ tạo thêm sự bất hòa, xa cách. Hiểu My bắt đầu sống im lả.ng khép kín như con óc sên chui vài trong vỏ. Những lúc không có Khang ở nhà, nàng cố gắng đi chầm chậm không để cho mình bị ngã. Còn nếu lỡ té mà có Khang ở nhà thì nàng vội vàng nói:
- Không sao, lỗi tại em, tại em đi nhanh quá!
Hiểu My bắt đầu học cách che đậy, học nói dối.
Tối đến chỉ có hai người trong phòng với nhau, Khang ôm chả.t lấy Hiểu My trong vòng tay, chàng đau xót khi chạm phải những vết xướt hằn in lên người Hiểu My. Vừa hôn vợ đắm đuối, Khang vừa thốt lên:
- Hiểu My, anh yêu em, lúc nào anh cũng muốn tạo cho em một tổ ấm gia đình hạnh phúc. Nhưng nhiều khi anh nghĩ anh đã làm ngược lại, đã khiến cho em phải khổ.....Hiểu My, anh rất đau lòng!
Hiểu My úp mả.t vào lòng chồng thổn thức:
- Đừng, anh đừng nghĩ vậy. Sống bên anh em vô cùng hạnh phúc, trượt té một hai lần nào có nghĩa lý gì đâu anh? Đó là vấn đề thích ứng rồi em sẽ quen. Em bảo đảm với anh chỉ mấy hôm nửa là đâu sẽ vào đấy, em sẽ không còn vấp té nữa cho anh xem.
Thế rồi, ngày tháng trôi qua, quả nhiên Hiểu My ít bị té hơn trước. Khang bận công việc ở sở, sáng đi tối mới về, không tận mắt chứng kiến cảnh sinh hoạt của vợ trong ngày. Nhưng khi nhìn thấy vết bầm trong người Hiểu My càng lúc càng ít đi, không nghe mẹ than phiền nhiều nữa, chàng cũng yên tâm. Hiểu My nói đúng, vấn đề là ở chỗ thích ứng. Thật ra thì Hiểu My cũng biết được những khó khản hạn chế của mình. Nên suốt ngày hầu như nàng giam mình trong phòng riêng. Mọi vật được sắp đả.t ở vị trí nhất định chứ không hay xê dịch như trước nữa. Ngoài ba bữa ản ra, thời gian còn lại Hiểu My sống như một phạm nhân trong nhà tù.
Cha của Khang lúc trẻ tốt nghiệp khoa vản, nhưng sau đó lại quay qua kinh doanh điạ ốc. Ở thành phố Đài Bắc chỉ có kinh doanh mả.t hàng này là mau phát tài nhất thôi. Dân số ngày một phát triển, giá nhà càng lúc càng cao, vì vậy việc kinh doanh của cha Khang càng lúc càng phát tài. Dù lo việc kinh doanh nhưng thỉnh thoảng ông cũng hay thảo luận vấn đề vản học với Khang. Đối với chuyện hôn nhân của Khang, lúc đầu ông phản đối, nhưng thấy Khang vẫn khảng khảng một mực không thay đổi ý định, ông đành nhượng bộ nhưng không quên nhắc chừng con trai:
- Hiểu My giống như một con búp bê, một tác phẩm nghệ thuật, một pho tượng ngọc. Vì quá quý nên cha sợ là chỉ để cho người ta ngắm nhìn thưởng thức chứ không phải để làm vợ và làm mẹ Khang, cha thấy cuộc hôn nhân này của con có tính mạo hiểm đấy.
Khang vẫn không chịu thua:
- Nhưng thưa cha cuộc hôn nhân nào lại không là một cuộc mạo hiểm?
Sau khi Hiểu My trở thành vơ. Khang, cha chàng vì bận bịu việc kinh doanh nên cũng không có thời gian đâu để tâm đến cuộc sống riêng của hai trẻ. Nhưng rồi lời phàn nàn của vợ, của bà Thu Nga cũng làm ông phân vân không ít. Ông thở dài nói:
- Miễn sao thằng Khang nó thấy hạnh phúc là được.
Liệu Khang có tìm thấy hạnh phúc không? Giai đoạn đầu thì đúng như thế vì chàng đã có được cái mình mơ ước. Nhưng rồi thời gian trôi đi đúng như câu nói của cha “Hiểu My giống như một tác phẩm nghệ thuật chỉ để cho mọi người ngắm nhìn” mà đời sống thì đâu phải chỉ cần sự thưởng thức, và cuộc sống của chàng như thiếu thốn cái gì đó. Hiểu My ít chịu ra phố, không đi đâu xa. Mà mỗi lần ra khỏi nhà là nàng lại đòi về nhà cha mẹ mình. Mù lòa thì nàng làm sao xuống bếp, làm sao làm thức ản cho chồng? Phần lớn thời gian nàng chỉ ngồi bên cây đàn. Những bản nhạc kế tiếp có khi kéo dài hả`ng bảy tám tiếng đồng hồ. Sự cách âm của các cản nhà trong chung cư không tốt nên Hiểu My đánh đàn ở trong phòng mà đứng ở cầu thang bê ngoài vẫn còn nghe thấy. Tiếng đàn hay thật, lảnh lót thật, nhưng ở cái xã hội sống vội vã chụp giựt này, thử hỏi có bao nhiêu người biết thưởng thức tiếng đàn kia? Vì vậy chuyện cãi vã giữa Khang và Hiểu My lần đầu cũng bắt đầu từ tiếng đàn huyện diệu của nàng.
Hôm ấy khi vừa ở tòa soạn về, bước vào thang máy Khang đã gả.p bà láng giềng đứng đó, ba ta nói thả?ng:
- Nhờ anh một việc nhé, anh nói lại giùm với vợ anh, làm ơn đừng đàn nữa. Từ khi cô ấy về đây đến giời, lối xóm chả?ng ai ngủ trưa được. Đàn phải lựa lúc, đàn riết rồi chắc cả chung cư này phải điên lên hết.
Ở chung cư có nhiều cái cũng bực thật, chung quanh phần đông là những con người kém tế nhi. Khang rủa thầm trong bụng, chàng không định đem chuyện đó ra kể lại cho Hiểu My nghe vì chàng biết lòng Hiểu My chắc hả?n là cô đơn. Nếu không đàn thì Hiểu My biết sử dụng thời gian đó để làm gì? Vả lại, lúc này tiếng đàn là niềm giải thoát, giúp nàng vơi đi phần nào phiền muộn của cuộc sống quạnh hiu buồn tẻ khi chồng đi làm vắng.
Khang vào nhà, tiếng đàn của Hiểu My vẫn vang vang. Có bạn của me. Khang đến thảm, bà Tôn, người bạn già trên hai mươi nảm của mẹ chàng. Vừa nhìn thấy Khang, câu đầu tiên của bà Tôn là:
- Cậu có phúc dữ đa! Cưới được cô vợ đàn giỏi, bao giờ đi trình diễn thế?
đạ vợ cháu chỉ đàn chơi cho vui thôi.
Bà Tôn làm như có vẻ ngạc nhiên:
- Sao cô ấy nhàn rỗi thế? Tôi nghe đàn cả buổi chiều nay cơ mà?
Mẹ khang bất bình không nhịn được cũng nói với Khang:
- Thôi con bảo vợ con đừng đàn nữa, ồn đến độ mẹ không nói chuyện được, có đàn thì đàn nhỏ hơn một chút. Tối qua nhà họ La ở tầng dưới cũng điện thoại lên phản đối, họ nói ồn ào quá.
Khang cảm thấy giận, chàng giận tất cả mọi người. Chàng bước nhanh vào phòng. Hiểu My ngừng đàn, quay lại nhìn chồng với nụ cười:
- Mới về hở anh?
Xong, lại quay người tiếp tục đàn. Một khúc nhạc của Schubert vang lên. Khang bước tới đặt tay lên vai vơ.
- Đừng đàn nữa em, anh có chuyện muốn nói với em.
Hiểu My ngưng đàn, ngoan ngoãn chờ đợi.
- Anh muốn nói gì với em ư?
- Em... Em thấy đàn mãi thế này không thấy mệt sao?
- Em quen rồi.
Khang suy nghĩ một chút cố gắng lựa lời:
- Em... Em không thể tìm một thú vui nào khác ử Đàn mãi cuộc sống sẽ đơn điệu, hay là chúng ta ra ngoài chơi, kết bạn hay đi xem chiếu bòng.
Vừa nói đến chữ chiếu bóng, Khang biết ngay mình lỡ lời, nhưng không rút lại kịp. Mả.t Hiểu My tái hẳn.
- Em đàn gây khó chịu cho ai ư? Chắc có người không hài lòng phải không?
Khang bối rối:
- Không, không, anh chỉ sợ em mệt mỏi quá thôi.
Hiểu My cúi đầu suy nghĩ:
- Vậy thì tối nay mình đi xem “chiếu bóng” vậy.
- Anh xin lỗi em, anh lỡ lời.
Khang vội vàng nói, chàng cảm thấy xót xa và trên khuôn mả.t của chàng phảng phất một chút phiền muộn Bấy giờ Khang chợt cảm thấy cuộc sống quá phức tạp. Cuộc sống là thực tếđa dạng đôi khi lạnh lùng khắc nghiệt, không phải chỉ cần ba chữ “anh yêu em” là đủ, mà còn là mục đích niềm vui, sự hưởng thụ và cùng nhau chia xẻ ngọt bùi. Giữa Khang và Hiểu My thì sao? Cái “cùng” đó quá ít. Mới lấy nhau chưa thấy khó khản nhiều, nhưng sau này, những ngày dài đâu chỉ có tình yêu và những khám phá mới? Hãy nghĩ đến những tháng ngày dài đó. Khang nắm tay Hiểu My, kéo về phía giường, nhỏ nhẹ:
- Hiểu My, chúng ta sống cạnh nhau cả đời, phải không em?
Hiểu My không hiểu Khang định nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
- Đấy em thấy, như vậy có nghĩa là em không thể mãi mãi ngồi bên cây đàn.
- Sao vậy? Đàn làm em vui, em không mệt mỏi.
- Nhưng đâu phải ai cũng muốn nghe. Những người chung quanh ở tầng trên tầng dưới, họ đều không biết thưởng thức nhạc, khổ vậy!
Hiểu My tái mả.t:
- Em hiểu rồi, ngay cả anh và ba má, cả bạn bè. Đúng ra em phải biết, biết ngay từ đầu. Nhưng tại sao trước kia anh có thể ngồi yên suốt buổi để lắng nghe em đàn?
Hiểu My gật gù:
- Phải rồi, vì đó là chuyện trước ngày cưới nhau. Em đã từng sợ phải lấy nhau cơ mà. Em biết lấy nhau là sẽ chuốc lấy đau khổ. Thơ văn nhạc họa gì từ từ cũng sẽ mất hết. Vì anh, anh cần một người vợ chứ đâu cần gì khác nữa!
Khang tròn mắt nhìn Hiểu My. Giọng Hiểu My thật tàn nhẫn nhưng không phải là không có lý. Nàng tiếp:
- Anh là một người bình thường sao không lấy một người vợ bình thường?
Khang cảm thấy giận dữ, chàng nói giọng hơi to:
- Em đừng kết tội hôn nhân, con người là con vật sống hợp quần nương tựa vào nhau, chứ không thể sống tách rời nhau được. Cuộc đời này đâu phải chỉ có anh và em. Anh yêu em, yêu tất cả cái gì em có, cả cái xấu và điều tốt, nên anh mới cưới em, nhưng mà...
- Nhưng bây giờ anh không còn mê những thứ như thế nữa, phải không?
Khang nói:
- Đừng nói bậy. Em đừng cố tình xuyên tạc. Mục đích của cuộc nói chuyện hôm nay giữa anh với em là để tạo sự hiểu biết lẫn nhau. Ý anh muốn nói là ngoài việc đàn ra, em cần phải học thêm một cái gì nữa, để cuộc sống chúng ta được hạnh phúc hơn, chả?ng hạn như em thử tìm hiểu công việc của anh để đi vào cuộc sống của anh...
Giọng Hiểu My buồn buồn:
- Em biết việc làm của anh chứ, muốn đi vào cuộc sống của anh, em phải sửa bản thảo, hiệu đính, làm bản kẻm hay là chọn màu. Anh Khang, nếu biết có ngày hôm nay, thì chả?ng thà không có còn hơn.
- Em nói thế là thế nào ha? Hiểu My?
- Đúng ra anh không nên cưới một người vợ mù lòa như em. Em đã từng bảo anh, em không thể đi vào thế giới của anh cũng như ngược lại. Thế mà, anh không tin, bây giờ anh đòi hỏi em phải đi vào cuộc sống của anh làm sao em có thể làm được? Không lẽ, anh không hiểu là em không thể làm chuyện đó? Nội việc bước ra khỏi cánh của này, em cũng không dám, em sợ làm mẹ anh lo, làm cha anh buồn, khiến anh phải la bà vú Nga, rồi mọi người lại oán trách em. Vì vậy ngoài việc đàn em không dám làm gì hết.
Và Hiểu My úp mả.t xuống khóc nức nở.
- Em nghĩ sai rồi, em đã tính sai.
Khang bối rối, nước mắt của Hiểu My làm chàng đau xót, chàng cảm thấy hối hận vô cùng. Đúng ra ta không nên nói. Tất cả tại ta cả. Ta đã từng bảo yêu mọi cái mà Hiểu My có. Chính ta đã kéo Hiểu My vào lòng nhưng rồi lại bắt nàng phải ứng phó với mọi hoàn cảnh của người sáng mắt như ta. Vậy thật là bất công. Khang ôm Hiểu My vào lòng vỗ về.
- Em không có lỗi gì cả, tại anh hết, tại anh ích kỷ anh đòi hỏi nhiều quá. Em đừng khóc nữa. Nín đi em, nhìn em khóc anh không chịu nổi.
Hiểu My tựa đầu vào ngực Khang khóc thút thít và không nói gì hết. Cuộc cãi vã nhỏ coi như kết thúc, cuộc sống lại tiếp tục nhưng từ đó Hiểu My không còn đàn nữa. Nàng cũng ít khi ra ngoài, chỉ thu người trong phòng riêng, âm thầm như chiếc bóng của chính mình... Rồi thời gian trôi qua, Khang cũng kinh ngạc khi phát hiện ra Hiểu My gầy ốm xanh xao, nàng tiều tụy như một cành cây thiếu nước, cứ khô dần, khô dần... Khang đau khổ vì thương vợ, một hôm chàng dìu Hiểu My tới chỗ cây đàn, mở nắp đàn ra, âu yếm dỗ dành nàng:
- Em đàn bài gì đi, đàn bản nào em thích đó, anh nản nỉ em mà.
Hiểu My lắc đầu lả.ng lẽ đóng nắp đàn lại:
- Hiểu My, anh phải làm sao, anh phải làm gì để em vui hơn, hãy cho anh biết đi, anh hứa sẽ làm vừa lòng em.
Hiểu My nhìn chồng với thái độ phục tòng:
- Em vui chớ có gì đâu, anh đừng lo lắng thái quá em không sao cả mà.
- Anh biết là em không vui, đừng giấu anh.
- Không em đang vui đây mà, được kề cận bên anh là em vui lắm rồi, chỉ tạị..
- Chỉ tại làm sao em?
- Em chỉ sợ anh không hài lòng, em vô dụng, vô tích sự quá, em không làm gì được cho anh cả. Và như vậy thì những lời thề non hẹn biển chỉ là những lời ráo rỗng trong một phút bốc đồng!
Khang đau khổ:
- Em đừng nói vậy. Anh yêu em và rất hài lòng về em, anh chỉ mong sao làm cho em vui, em đừng để ý tới những lời hôm nọ mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai chúng mình.
- Dạ.
- Từ nay em vui nhé.
- Dạ.
- Em đàn trở lại nhé.
- Không.
- Sao vậy, em còn giận anh à?
Hiểu My lắc đầu không đáp. Khang vuốt tóc nàng:
- Thế tại sao em không đàn?
- Vì em không thích.
- Như vậy là em vẫn còn giận anh phải không?
- Không phải, nhưng anh cũnh hiểu cho em, là khi đàn ta cần có kẻ tri âm, còn nếu nó là những tiếng ồn quấy rầy mọi người thì tốt hơn ta không nên đàn. Vả lại, lúc gần đây em thấy mệt mỏi quá nên không thích đàn nửa, thế thôi.
Và như vậy Khang có nói thế nào đi nữa Hiểu My cũng nhất quyết không đụng đến cây đàn. Nàng sống khép kín lòng và chỉ khi nào nghe nói Khang về đến là Hiểu My mới chuẩn bị nụ cười. Cuộc sống của nàng, không còn có niềm vui, càng ngày thân hình nàng càng tiều tụy héo hắt hơn. Vì thế, một ngày khi Khang đang làm việc ở vản phòng thì Yên Nhiên lao vào như một cơn lốc mạnh, nàng kéo Khang ra ngoài nhìn chàng với dôi mắt giận dữ:
- Anh Khang, anh là một thả`ng tồi, tại sao anh lại để cho Hiểu My chết dần chết mòn như thế?
Khang đau khổ:
- Chị Nhiên, tôi cũng biết là Hiểu My không vui, biết Hiểu My không thích hợp với cuộc sống gia đình tôi, nhưng tôi phải làm thế nào đây, tôi biết phải làm gì?
Yên Nhiên giận dữ nói:
- Cái đó tôi không cần biết. Tôi vừa ở nhà anh lại đây. Hiểu My nó gầy yếu, xanh xao một cách tội nghiệp. Anh là đồ tồi, anh muốn nó chết mòn phải không? Bây giờ tôi không cần biết gì hết, tôi phải đưa em gái tôi về nhà.
Khang nghiêm nét mả.t:
- Không được, chị không có quyền làm điều đó.
- Tại sao?
- Bởi vì tôi là chồng của cô ấy. Tôi yêu Hiểu My và sống cả đời với người tôi yêu, chị có quyền đưa cô ấy về nhà chơi độ một hai ngày, chứ không có quyền đem cô ấy đi luôn. Chị Nhiên, tôi cũng biết là Hiểu My không vui, Hiểu My tiều tụy là trách nhiệm của tôi. Nhưng tôi sẽ cố gắng để cô ấy có một cuộc sống hạnh phúc. Chúng tôi là vợ chồng, chúng tôi cần có khoảng thời gian dài để xây dựng, để thông cảm và xẻ chia cho nhau. Nếu để chị đem cô ấy về thì cũng đồng nghĩa với sự bỏ cuộc, chị có hiểu tôi không?
Yên Nhiên nhìn Khang, khuôn mả.t nghiêm nghị của Khang làm Yên Nhiên chợt hiểu và nàng thoáng thấy xúc động.
- Nếu chị chưa hiểu thì tôi xin nói rõ hơn, bây giờ Hiểu My là vợ của tôi chứ không còn là con gái nhà ho. Vệ nữa. Chúng tôi buồn cùng chia, vui cùng hưởng chứ không thể để cô ấy trở về nhà. Tôi không muốn mất Hiểu My, chị hiểu không?
Yên Nhiên chảy nước mắt, nàng biết tình yêu của Khang đối với Hiểu My rất sâu đậm và nàng không còn ý định đưa em về nhà như lúc đầu. Nhưng nàng luôn thắc mắc không hiểu sao Hiểu My lại gầy guộc xanh xao như vậy, nhưng nàng còn ngại không muốn hỏi Khang.
Ngày hai mươi tháng năm là một ngày bình thường như bao nhiêu ngày khác. Thời tiết nóng bức, Yên Nhiên đến sở sớm, nàng chú ý thấy hoa lựu đã nở rộ trong vườn hoa. Hoa lựu đỏ rực như lửa.
Đến sở làm Yên Nhiên cảm thấy lòng trống trải mênh mông. Tối qua mẹ đi thăm Hiểu My, lúc về nàng thấy mẹ lắc đầu thở dài. Không cần hỏi mẹ, Yên Nhiên cũng biết là Hiểu My không khỏe và Khang cũng thế. Vì tình cảm vui buồn của Khang đều gắn bó mật thiết với nỗi buồn vui của Hiểu My, nên Hiểu My buồn chàng cũng không vui là phải. Cuộc đời quả thật nhiều rắc rối quá. Hai người yêu nhau rồi lấy nhau, tại sao vẫn không tìm thấy hạnh phúc? Không lẽ hôn nhân là nấm mồ của tình yêu? Cũng chính vì vậy mà Yên Nhiên không dám lấy chồng. Mặc dù Viễn đã chính thức đưa lời cầu hôn, cái gương trước mắt của Hiểu My làm nàng dè dặt e ngại.
Vừa ngồi xuống ghế Yên Nhiên đã cảm nhận ngay nụ cười bí mật của cô bạn đồng nghiệp họ Phương.
- Có chuyện gì thế?
Phương là một cô gái rất lạc quan, thích cười thích nói. Yên Nhiên vẫn thường ái mộ sự vô tư của cô bạn gái này. Yên Nhiên nhìn lên bàn, chợt phát hiện một lọ hoa với những cánh bá hạp màu vàng, trên có tấm danh thiếp nhỏ:
“Dừng quên ngày hôm nay 20 tháng 5. Đã có ba trăm sáu mươi lăm ngày vui sướng và yêu thương. Một năm với bao nhiêu chuyện buồn vui, để cuối cùng ANH YÊU EM. Có nhớ chăng ngày đáng yêu nàỷ”
Yên Nhiên ngẩng lên. Lại bắt gặp những nụ cười, hình như tất cả nhân viên trong thư viện này đều đã đọc qua tấm danh thiếp. Yên Nhiên đỏ mặt giả vờ cúi xuống sắp xếp những tấm phiếu mượn sách. Nhưng lòng nàng lại ngập đầy hạnh phúc. Khuôn mặt của An Công Tử với nụ cười tinh nghịch đã từng làm nàng vui buồn xốn xang, như hiện ra trước mặt nàng. Bất chợt nàng lại nhớ đến Hiểu My, nàng cố xua đuổi và tự nhủ thôi hôm nay là ngày vui, đừng nên nghĩ đến chuyện buồn đó nửa.
Buổi chiều sắp hết giờ làm việc, Yên Nhiên đang cúi xuống điền tên vào phiếu mượn sách, thì nàng nghe có tiếng gọi:
- Cô ơi, cô có cho mượn sách ra ngoài đọc không? Tôi không thích đọc sách ở trong thư viện.
Đúng là giọng nói của Viễn, Yên Nhiên ngẩng đầu lên, Viễn đang nhìn nàng cười. Yên Nhiên hóm hỉnh nói tỉnh bơ:
- Anh muốn mượn quyển nào?
- Mượn một quyển rất đặc biệt, đọc mãi mà vẫn không hiểu. Quyển Vệ Yên Nhiên, cô có thể cho mượn không?
Yên Nhiên đáp tỉnh bơ:
- Sợ không được, nếu tôi nhớ không lầm thì hình như anh đã mượn quyển đó nhiều lần rồi, sao bây giờ còn mượn nữa?
- Đọc chưa xong cô ạ. Quyển này lại chỉ có ở thư viện của cô. Nếu không mượn được chắc tôi phải đánh cắp mang về nhà.
Yên Nhiên quay lại, nàng để ý thấy hình như cô Phương và những người khác đang lắng nghe chuyện của hai người. Vậy là không được. Nàng tằng hắng một tiếng, thu xếp hồ sơ rồi nói với Viễn:
- Được rồi, thôi chúng ta đi.
Ra khỏi thư viện, ngồi vào xe cà tàng của Viễn, Yên Nhiên nói:
- Chiếc xe của anh cũng ngộ thật, lúc đầu em cứ tưởng chỉ ba tháng là nó sẽ vào viện bảo tàng, thế mà không ngờ nó lại chạy tốt thế này.
Viễn không nói gì, chàng quay sang ôm lấy Yên Nhiên. Không để ý đến mọi vật xung quanh, chàng đặt lên môi nàng một cái hôn đắm đuối. Yên Nhiên đỏ mặt đẩy chàng ra:
- Anh làm kỳ quá hà, giữa đường phố mà không sợ người ta nhìn sao?
Viễn vừa cho nổ máy vừa nói:
- Em có biết cái khuyết điểm của em ở chỗ nào không? Lúc nào em cũng để ý đến người khác, chị em của em sao giống nhau quá chừng, nhất cử nhất động gì đều sợ bị người ta dị nghi. Không dám sống thật cho chính mình, do đó cuộc sống của em không thoải mái, bị gò bó quá. Tội gì phải sống như vậy chứ?
Yên Nhiên thừ người ra. Viễn nói đúng, đó là lý do khiến Hiểu My không vui, muốn làm một người dâu ngoan, một người vợ hiền nhưng lúc nào trong con người nàng cũng có hai cái tôi, mà thậm chí hai cái tôi đó bây giờ cũng không còn nữa. Lúc nào cũng phải sống theo ý của mọi người, riết rồi bản thân nàng trở thành một cái xác không hồn...
Viễn nhìn thấy Yên Nhiên yên lặng khá lâu bèn hỏi:
- Em nghĩ gì thế? Giận anh à? Anh nói không đúng sao? Hôm nay không cho phép giận đâu nhé.
- À! Hôm nay là ngày kỷ niệm...
Nét mặt Yên Nhiên tươi hẳn lên, nàng cười quay lại hỏi Viễn:
- Thế bây giờ chúng ta đi đâu?
Viễn nói:
- Anh định hỏi em đây, cái đó tùy em quyết định, để kỷ niệm chúng ta đi dùng cơm, đi khiêu vũ hay đến bờ biển ngắm trăng?
Yên Nhiên nhíu mày suy nghĩ:
- Vậy thì chúng tra về ru? Hiểu My và Khang rồi cùng đi dùng cơm được chứ?
Viễn không trả lời, rồ ga cho xe chạy thẳng.
- Thế mà anh tưởng hôm nay chỉ dành riêng cho hai đứa mình thôi.
- Lúc đầu em cũng định như vậy, nhưng nghĩ lại em nhớ hồi bốn đứa chúng mình cùng đùa vui nên em muốn sống lại với những kỷ niệm êm đẹp cũ. Nhưng mà hình như anh sợ đối diện với Hiểu My lắm phải không?
Viễn thở dài:
- Thôi được rồi, chúng ta gọi điện thoại trước xem họ có nhà không đã nào.
Viễn cho xe dừng lại trước một trạm điện thoại công cộng. Yên Nhiên nhanh chóng bước xuống xe gọi điện tới nhà Khang, Viễn ngồi lại trên xe bần thần khó chịu, như vậy là đi tong một ngày kỷ niệm. Viễn chỉ muốn buổi tối hôm nay là của riêng chàng với một mình Yên Nhiên thôi. Yên Nhiên nói đúng, Viễn có phần nào áy náy khi đối diện với Hiểu My, chàng cũng không hiểu tại sao như vậy.
Yên Nhiên đã gọi điện xong, quay về xe:
- Xong rồi họ đứng trước cửa đợi ta.
- Thế dự định kế tiếp của em là làm gì?
- Đến nhà hàng “Pháp Quốc” ăn bít- tết.
Viễn nói ra điều thắc mắc:
- Em có nghĩ là liệu Hiểu My có thể sử dụng được nĩa muống không? Lại còn ra biển để ngắm trăng nửa?
- Được chứ, nếu không làm được như vậy thì Hiểu My sẽ trở thành một người tù trong nhà của Khang, nếu Hiểu My ra được bên ngoài, nó có thể sống cuộc đời bình thường như mọi người.
Viễn nhìn Yên Nhiên, trực giác như mách bảo cho chàng biết sự sống chung giữa Hiểu My với Khang không được tốt đẹp lắm. Có lẽ Hiểu My không tìm được hạnh phúc. Nhưng chàng ngại không dám hỏi Yên Nhiên, chàng không dám hỏi đến bất cứ điều gì có liên quan tới Hiểu My.
Viễn lái xe đến rước Khang và Hiểu My, cả bốn người cùng đi đến nhà hàng Pháp Quốc. Dưới ánh đèn bạch lạp, Viễn không thể trốn tránh sự đối mặt với Hiểu My. Hiểu My ngồi đó, gương maặt xanh xao xa vắng, một nụ cười miễn cưỡng nở trên môi làm nàng có một vẻ đẹp liêu trai huyền bí khiến Viễn không dám nhìn thẳng nàng. Chàng nhìn Khang, Khang cũng gầy hẳn đi, điếu thuốc lúc nào cũng đỏ lửa liên tục trên môi chàng. Khang cũng có vẻ trầm tư ít nói.
Bít- tết được mang ra, bốn người ngồi im lặng ăn, không ai nói với ai lời nào. Yên Nhiên nhìn Hiểu My rồi nhìn Khang, không dằn lòng được, nàng nói:
- Anh Khang, sao không xắt nhỏ bít- tết cho Hiểu My? Còn Hiểu My, em nên cầm nĩa bên tay phải, dao bên tay trái, nhưng em khỏi cần xài dao vì anh Khang đã cắt thịt giúp em rồi, em hãy lấy tay trai vịn vào dĩa, dĩa trơn lắm đấy nhé. Xong dùng nĩa lấy thịt ăn. Ản nhiều lên em ơi, ráng ăn cho nhiều lên, ở xứ Đài Loan này chưa ai phải chết vì thiếu dinh dưỡng đâu đấy nhé.
Hiểu My bắt đầu ăn và Viễn nhìn Yên Nhiên với đôi mắt kinh ngạc. Yên Nhiên sao đáng yêu quá chừng, chàng muốn hôn nàng quá nhưng không lẽ hôn trước mặt mọi người? Bây giờ Viễn mới hiểu tại sao Yên Nhiên muốn đưa Hiểu My ra đây, nàng muốn cứu lấy người em gái đáng thương đang sống cuộc đời cô đơn bất hạnh.
Khang cũng có vẻ vui hẳn lên, chàng liếc nhanh Yên Nhiên như chợt tỉnh ra. Chàng ngoan ngoãn làm theo lời chỉ bảo của Yên Nhiên, xắt nhỏ thịt cho Hiểu My, ghim thêm xà lách vào nĩa, trải khăn ăn cho nàng... Vừa làm Khang vừa nói:
- Hiểu My, không khí trong phòng ăn này đầy vẻ thi vi. Châu Âu. Chắc em không hiểu vẻ thi vị. Châu Âu là gì đâu, anh kể em nghe nhé: nó ngập đầy màu sắc nghệ thuật cổ điển, giống như ngọn đèn treo trên trần trong phòng của chúng ta, ánh sáng lờ mờ, kính cửa sổ lại có hoa văn, hẳn em vẫn còn cái ký ức về màu sắc đó? Khăn trải bàn thì màu trắng sọc đỏ, em thử sờ xem.
Hiểu My đưa tay sờ và nói nhỏ:
- Hình như nó bằng vải thô phải không anh?
- Ừ đúng rồi. Trên bàn chúng ta còn có một ly bên trong cắm một cây đèn bạch lạp, cạnh đó là một bình hoa bằng bạc có một bông hồng nhung.
Hiểu My đưa tay sờ.
đạ, dạ, em cũng nghe được mùi của hoa hồng, cánh hồng này dường như mới nở, nhà hàng này hẳn sang trọng lắm phải không anh?
Yên Nhiên xen vào:
- Ừ đây là nhà hàng sang trọng nhất đấy. Ở đây nổi tiếng nhất là món bánh mì, em ăn thử một miếng nhé. Anh Khang, anh phết bơ giùm Hiểu My đi. Ở đây ánh sáng lờ mờ, em đừng sợ ai nhìn thấy cả, người vào đây cũng chẳng ai thèm chú ý đến ai. Lần này chúng ta dùng món bít- tết nhưng lần sau anh Khang sẽ đưa em đi an món ốc sên. Đó là một loại động vật có vỏ cứng thịt ngon lắm. Đó là món đặc sản người Pháp ưa thích nhất.
Hiểu My ăn bánh mì rồi ăn bít- tết với xà lách, nét muộn phiền trên mặt nàng đã biến mất, hình như có một chút màu hồng của thẹn thùng trên má. Viễn ngồi đấy mà lòng bàng hoàng, chàng xúc động vô cùng. Chàng quay sang người bồi bàn bên cạnh nói nhỏ. Một lúc sau gã bồi bàn đã mang rượu vang đỏ của Pháp. Rót đầy ly cho mọi người, Viễn nâng ly lên nói:
- Anh Khang với Hiểu My có biết hôm nay là ngày gì không?
- Ngày gì? Chắc là sinh nhật của anh?
Viễn nói:
- Không phải, mà là ngày kỷ niệm tôi và Yên Nhiên quen nhau tròn một năm chẵn. Anh có nhớ ngày bốn chúng ta gặp mặt nhau lần đầu tiên cũng nốc cạn chai rượu vang đỏ như thế này. Từ đó đến nay đã trên ba trăm ngàỵ..
Mọi người nâng ly kể ca? Hiểu My. Có rượu vào, Viễn như đánh mất những lúng túng ban đầu.
- Anh Khang với Hiểu My, đúng ra không có phần của hai người, nhưng do sự yêu cầu của Yên Nhiên tôi đã mời hai người đến. Lúc đầu tôi rất bực mình vì muốn hưởng một buổi tối chỉ có riêng tôi với Yên Nhiên thôi. Nhưng bây giờ thì tôi hiểu. Tôi thấy sự sum họp của chúng ta lại vui hơn, có ý nghĩa hơn. Anh Khang, tôi biết chúng ta ở đây đều có những suy nghĩ riêng tư, có những điều thầm kín, đắn đo ngại ngần. Và điều đó bắt đầu từ đêm mưa mùa đông năm rồị..
- Anh Viễn!
Yên Nhiên định chận lời nhưng Viễn đã nói một cách xúc động:
- Đừng chận lời anh, hãy để cho anh nói vì câu chuyện hôm đó đã làm chúng ta nghi kỵ, ngượng ngùng. Khi gặp nhau lẽ ra bây giờ không nên nhắc lại chuyện đó nữa, nhưng chúng ta không thể không làm sáng tỏ vấn đề này. Còn để kéo dài tình trạng nghi kỵ nhau, rõ ràng không tốt chút nào. Vì vậy tôi phải nói. Tất cả những sự kiện xảy ra hôm ấy chỉ nói lên một điều, đó là bản tính của con người vừa tham lam vừa yếu đuối, vừa thánh thiện vừa lỗi lầm. Những con người bình thường như chúng ta thì không làm sao tránh khỏi và...và...chuyện đó...
Đang nói say sưa Viễn chợt kêu lên:
- Ối! bỗng nhiên sao tôi mất ý, Yên Nhiên em làm ơn tiếp lời anh đi, được không?
Bực ông này thật! Yên Nhiên bỗng thấy tức giận, ai bảo ông ham nói cho nhiều rồi nửa chừng không diễn đạt được, Yên Nhiên hớp một hớp rượu nói:
- Điều đó cũng chứng minh là tôi có một đứa em gái tuyệt vời mà ai nhìn thấy cũng muốn yêu. Anh Khang, đó là vợ anh và anh phải kiêu hãnh cũng như anh cần phải đề phòng khi anh có một anh bạn xấu hơi có một chút lãng mạn nhự..
Yên Nhiên chưa kịp nói tiếp thì đã bi. Viễn nhét một cục bánh mì vào miệng. Khang cười lớn, tay nâng ly đưa về phía Viễn:
- Anh Viễn, không làm sao tôi giận anh được, mình là đàn ông với nhau mà! Thôi được rồi, coi như hôm nay nợ cũ đã thanh toán xong, mọi chuyện đều bỏ qua, chúng ta đừng nhắc đến nó nữa. Xóa hết những áy náy ngại ngần trong lòng. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi tuần bốn chúng ta nên gặp nhau một lần để vừa tán dóc vừa cười đùa vui vẻ, cho quên đi những nỗi bực bội trong lòng.
- Vâng, chúng ta cùng cạn ly bỏ hết chuyện cũ.
Viễn nói và quay sang Hiểu My nói tiếp:
- Hiểu My, cô đừng ngồi yên như pho tượng vậy, nếu cô không cạn hết ly rượu này, tôi sẽ không tha cho cô đâu. Mỗi người chúng ta coi như có một định mệnh riêng, một nỗi khắc khoải buồn phiền riêng, nhưng nếu chúng ta không cố gắng phấn đấu, cố gắng vương lên thì có nghĩa là chính ta đã tự chà đạp mình, tự làm khổ, tự giày vò lấy mình... Và nếu cô làm như vậy là cô có lỗi với Khang với Yên Nhiên và với cha mẹ cô. Thật ra thì không ai có quyền tự hành hạ thân xác mình, ta phải sống vì người ta yêu, đó là nghĩa vụ chứ không phải quyền lợi, con người có thể bỏ qua quyền lợi của mình nhưng không thể không làm tròn nghĩa vụ...
Quay sang Yên Nhiên, Viễn nói:
- Ồ! Yên Nhiên này, hôm nay anh có lắm mồm quá không?
- Này An Công Tử, anh nên uống nhiều rượu hơn và ít nói thì tốt hơn.
Yên Nhiên nói trong lúc mắt không rồi nhìn Hiểu My, nàng đã trông thấy trên gương mặt đó hiện lên nét cảm động, nét sống động đã hồi sinh mà bấy lâu rồi không có. Bấy giờ nghĩ lại chuyện xảy ra đêm hôm ấy, nàng mới cảm nhận và thấu hiểu được cái cảm giác của Viễn lúc đó ra sao và cả tâm trạng của Hiểu My nữạ Đó chỉ là cái vòng tay yếu đuối bất chợt giữa người với người trong một lúc cô đơn. Đó là ngụm nước tràn ra khi chiếc ly được rót quá đầy. Yên Nhiên muốn rơi nước mắt, nàng nắm lấy tay của Viễn siết mạnh:
- Con người của anh thật là kỳ cục.
- Sao vậy em?
- Em tức lắm, anh giành hết những điều em muốn nói.
Khang quay sang Hiểu My, chàng bóp nhẹ tay vợ:
- Hiểu My, lúc nãy em có nghe An Công Tử nói gì không? Những lời của anh ấy cũng là những lời anh muốn nói với em từ lâu. Em có biết là hiện em đang gầy yếu xanh xao, điều đó làm cho những người yêu em đều đau khổ. Em không có quyền làm như vậy. Em phải tự đứng lên mới cứu được mình, em có hiểu không?
Khang xúc động nói tiếp:
- Em có biết là nếu em cứ buồn rầu mãi thì dần dần em sẽ mất hết tất cả, vì em có biết là muốn yêu một người như em là cả một sự đau khổ sở không? Anh và mọi người đã làm hết sức mình, em phải biết tình yêu anh dành cho em suýt làm anh chết mất. Vì sự tự sát từ từ của em trong những ngày qua, trước sau gì cũng lôi anh xuống đáy mồ.
Hiểu My nhắm mắt có những giọt lệ lăn dài trên má nàng, rồi đột nhiên Hiểu My bưng ly rượu vang lên uống cạn. Nàng nắm lấy tay Khang, nói với giọng cương quyết:
- Hôm nay là một ngày đáng ghi nhớ và mọi người nên nghĩ rằng, Hiểu My yếu đuôi ủy mỵ của ngày hôm qua không còn nữa. Hiểu My đa sầu đa cảm đả lột xác. Bắt đầu từ hôm nay, em xin nghe lời tất cả mọi người, em sẽ hoàn toàn mới. Chi. Nhiên, anh Khang, anh Viễn hãy làm nhân chứng cho em, sự hồi sinh này không chỉ là ý chí mà còn đòi hỏi một kỹ thuật. Vậy thì tất cả hã giúp đở em. Hãy làm con mắt, làm cánh tay cho em, giúp em sống một cách độc lập. Bắt đầu ngày mai em sẽ ghi danh trở vô trường mù để học, em sẽ cố gắng sống cuộc đời bình thường. Chi. Nhiên, chị có bổn phận tìm những quyển sách in chữ nổi về văn học cho em, để em chuẩn bị có thể tranh luận với anh Khang, để có thể đọc được đường thi ba trăm bài, để có thể đọc được Sơ? Cuồng Cạ.. Em sẽ mạnh dạn bước vào đời sống bình thường, bước vào thế giới của anh Khang. Hẹn các anh chị một năm sau, sang năm đúng ngày này quí vị sẽ thấy một Hiểu My hoàn toàn đổi mới.
Viễn nâng ly lên với đôi mắt đỏ hoe:
- Này chúng ta cùng cạn ly. Nào, cạn ly để mừng “chim lửa”
- Chim Lửa?
Khang lẩm bẩm lặp lại, một niềm phấn chấn rạng rỡ hiện lên trên mặt chàng.
Những gọt nước mắt cũng lăn dài trên má Yên Nhiên:
- Nghe nói từ lâu lắm rồi có một loài chim lửa mà cuộc sống của nó kéo dài đến năm trăm năm, khi hết hạn kỳ, nó tự lao vào đám lửa để cháy tan thành tro bụi, những hạt tro từ thân xác sẽ tích tụ lại đễ trở thành một con chim lửa mới đẹp đẽ hơn xưa. Nếu không bị hỏa thiêu, nếu không trải qua các thời kỳ đau khổ thì nó sẽ không sống lại được...
Và Yên Nhiên cầm ly của mình nâng lên:
- Nào chúng ta cùng nâng ly lên để mừng chim lửa tái sinh.
- Vâng.
Hiểu My nâng ly lên với sự động viên cổ vũ của Khang, của Viễn, của Yên Nhiên. Nàng cảm thấy thật sự như mình đang bị đốt nóng. Nàng biết rằng phải sống lại, phải làm lại từ đầu. Như tro bụi của thân xác loài chim lửa đang kết tụ lại, nàng thấy tâm hồn mình bừng lên một sức sống mãnh liệt. Nàng muốn quên, quên hết tất cả những phiền muộn, những lo âu, những mặc cảm về kiếp sống tật nguyền.
Hiểu My cầm ly rượu đưa lên môi, nắm lấy tay Khang rồi nói:
- Chúng ta cùng cạn ly để sống lại, để đi về phía miền vĩnh cửu.
Mọi người cùng cạn ly. Viễn nhìn Yên Nhiên say đắm và tay trong tay, mắt họ nhìn nhau đầy tình thương mến.
Tối hôm đó trời như say, đất như say và tâm hồn bốn người bạn trẻ lại còn say hơn nữa. Họ say vì rượu đã đành, lại còn say vì men hạnh phúc đang dâng đầy.
Một năm sau.
Cũng ngày hai mươi tháng năm.
Nhà họ Vệ đãi khách, tối hôm ấy.
Hơn hai mươi mấy năm nay chưa bao giờ có một dạ tiệc linh đình như vậy trong nhà họ Vê. Phòng khách đông nghẹt người là người. Khách không những ở trong nhà mà còn đứng ra cả hành lang, cả ngoài vườn hoa. Buổi tiệc này do cả nhà họp lại tổ chức nhưng chủ yếu là do hai cặp vợ chồng trẻ là Linh Khang và Hiểu My, Thịnh Viễn và Yên Nhiên đề xướng.
Viễn và Yên Nhiên sau khi lập gia đình đã ra ở riêng, hai người thuê căn nhà nhỏ gần đó và sống rất hạnh phúc.
Vì yến tiệc cần ngôi nhà rộng, thế là ngôi nhà của vợ chồng ông Ngưỡng Hiền được chọn làm nơi chiêu đãi khách. Họ đã dành cả một buổi tối để trang trí phòng khách, đồ đạc được kê xếp gọn gàng ngay ngắn. Bên trên lò sưởi đặt một chậu hoa bá hạp. Yên Nhiên nói với mẹ:
- Mỗi loại hoa đều có ý nghĩa riêng của nó, mẹ biết không bá hạp còn có tên là loài hoa của “tình yêu nồng thấm.”
- Thế còn hoa Pansee?
- Pansee ư? Tượng trưng cho “Hãy tin anh, tình yêu anh dành cho em là vĩnh cửụ”
Bà Lan Đình nghi ngờ nhìn con:
- Thế còn hoa hồng thì sao?
- Hoa hồng có nghĩa là lời tỏ tình “Anh yêu em”.
- Còn hoa lan lưỡi kiếm?
- Hoa lan mang thông điệp “Cương quyết yêu em.”
Bà Lan Đình cười:
- Như vậy là loài hoa nào cũng có thể dùng để tỏ tình được hết, phải không con?
- Không phải hoa cũng nói đến tình yêu, có nhiều loại hoa không thể dùng để tỏ tình yêu mà có thể dùng để biểu thị sự dứt khoát, đoạn giao, ganh tị, báo thù...Nhưng hôm nay, một ngày quan trọng thế này, chúng ta chỉ nên nói đến tình yêu và thắng lợi thôi.
- Con nói đến thắng lợi ư?
- Vâng, mẹ không thấy là mỗi góc phòng con đều bày một chậu thốt nốt nhỏ sao? Cây nầy có ý nghĩa là chiến thắng đó me.
- À, con đã trở thành nhà ngôn ngữ thực vật học bao giờ thế?
Yên Nhiên nhìn mẹ cười, một nụ cười tươi tắn:
- Tất cả là do anh Viễn thôi mẹ ạ, anh ấy nói cái gì cũng cần phải biết hết.
Hai mẹ con cùng cười một cách hạnh phúc.
Căn phòng tràn ngập hoa, bông giấy, kim tuyến...tràn ngập tiếng cười niềm vui và sức sống.
Khách mời là khách của vợ chồng ông Hiền, của ba me. Khang và của đám trẻ. Với các nguồn khách khác nhau như vậy hỏi sao không đông vui được? Cũng vì khách quá đông nên tiệc tùng được tổ chức giản dị gọn nhe. Món ăn tự chọn, thức uống là rượu sâm banh, rượu vang. Khách vừa ăn uống vừa chuyện trò rôm rả. Cả căn nhà vang vang tiếng cười vui.
Tối hôm ấy, Yên Nhiên và Hiểu My đều ăn mặc rất đẹp. Màu sắc cũng thay đổi. Họ đều mặc màu đỏ sặc sỡ chứ không phải là màu tím u buồn hay màu trắng, đen như xưa. Mỗi cô đeo một xâu chuỗi ngọc trên cổ. Yên Nhiên còn gắn thêm một con chim màu đỏ trên ngực còn Hiểu My cài một cánh én chạm ngọc đang bay. Yên Nhiên đứng cạnh Hiểu My để thỉnh thoảng nhắc nhở em gái, đại loại như:
- Bác Lý ơi, Hiểu My đang chào bác kìa.
- Hiểu My chắc em chưa quên anh Vũ chứ?
Hoặc là:
- Xin giới thiệu đây là Hiểu My, em gái tôi, còn đấy là chi. Vương...
- Lát nữa mở nhạc quí vị sẽ thấy Hiểu My khiêu vũ rất tuyệt...
Yên Nhiên như một hoạt náo viên, trong khi Hiểu My chỉ đứng cạnh với nụ cười xinh xắn. Hiểu My tỏ ra rất tế nhị, tùy theo lời giới thiệu của Yên Nhiên, nàng bắt tay mọi ngườị..Trông Hiểu My rất tự nhiên không một chút mặc cảm. Thỉnh thoảng nàng còn chêm vào vài câu bông đùa lịch sự Đây là một Hiểu My vui tươi đầy sức sống, chứ không còn là một Hiểu My tiều tụy xanh xao, xa lánh mọi người, một Hiểu My cô đơn chôn kín cuộc đời mình trong phòng riêng của một năm về trước.
Khang tỏ ra vui vẻ nhất trong buổi tiệc này. Khách hôm nay có nhiều người không quen biết, dù phải làm quen xã giao rất mệt, nhưng Khang cảm thấy trong lòng rất vui. Men rượu có làm chàng say, nhưng Khang vẫn không muốn rời phòng khách. Mắt chàng mê mải ngắm Hiểu My. Chàng như bị choáng váng, không ngờ tối nay Hiểu My quá đẹp. Mỗi cử chỉ của nàng đều tự nhiên như người sáng mắt. Làm sao có thể tin được đây là sự thật? Làm sao có thể tin ở mắt mình khi thấy Hiểu My thay đổi nhanh như vậy dù chỉ một năm qua?
Ở một góc phòng khách, Khang thoáng nghe lời bình phẩm của hai bà mệnh phụ:
- Chị có tin không, trong hai cô gái đó có một cô bị mù.
- Làm gì có chuyện đó?
- Thật mà, tôi quen với gia đình này trên hai mươi năm nay. Cô em gái tuy có đôi mắt như người thường, nhưng không thấy gì cả. Nếu không quen biết sẽ không bao giờ phân biệt được.
- Thế cô nào là em? Cô cầm ly rượu đó phải không?
- Không phải, đó là cô chị, cô em đứng bên cạnh đấy.
Bà khách tỏ ra quá đỗi ngạc nhiên:
- Ồ tôi không tin đâu, ban nãy tôi vừa nói chuyện với cô ấy xong đây mà. Cô ta còn cười gật đầu chào tôi, khen đôi bông tai của tôi đẹp nữa!
Khang vừa nghe vừa mĩm cười. Hơn ai hết chàng hiểu, Hiểu My khen đôi bông tai của bà ta đẹp là nhờ Yên Nhiên mớm lời cho nàng biết.
- Không thể tin được, người mù thì bao giờ cũng là người mù làm sao có thể đi đứng tự nhiên như người bình thường mà không vấp ngã?
Lời nói của bà khách cứ vọng tới tai Khang. Chàng hớp một ly rượu. Chim Lửa! Đúng là chim lửa đã sống lại sau một thời gian lột xác trải qua nhiều khổ đau.
Khang thấy mắt mình như bị ướt. Một năm, một năm đã trôi qua. Một năm đầy gian nan thử thách. Điều đầu tiên cần phải giải quyết là phải sống riêng. Dù Khang rất yêu cha mẹ, rất muốn trả hiếu cho cha mẹ, nhưng Khang cũng ý thức được một điều, là nếu sống chung với cha mẹ, Hiểu My sẽ không làm sao tự chủ được. Giống như điều Hiểu My đã nói, ngay cả chuyện bước ra khỏi phòng riêng, cũng làm nàng ngại ngùng. Nhà cha mẹ đồ đạc không để ở vị trí cố định, mà cứ xê dịch mãi, khiến Hiểu My không dám đi lại. Rồi tiếng càu nhàu của mẹ, tiếng thở dài của cha, lời trách móc của bà giúp việc Tú Ngạ.. Tất cả những áp lực đó làm Hiểu My ngạt thở. Dọn ra ở riêng cũng có cái bất tiện của nó, nhưng dù sao vẫn thoải mái hơn phải sống chung chạ với cha me. Khi nghe Khang đề nghị ra ở riêng, me. Khang đã phản ứng với những giọt nước mắt:
- Có phải mẹ nuôi con khôn lớn, cưới vợ cho con, để rồi có được cái ngày hôm nay không? Con muốn cưới ai cha mẹ cũng không phản đối. Hiểu My vô nhà này, có ai ức hiếp nói nặng nói nhẹ gì nó đâu? Ai cũng sợ không dám nói động tới nó, coi nó như vị thần. Mẹ muốn uống trà cũng không dám sai nó rót. Vậy mà bây giờ con lại đòi ra riêng. Con bỏ cha mẹ con đi. Con bỏ cha mẹ con đi. Không lẽ cha mẹ chẳng có kí lô nào trong mắt con sao?
Khang biết không làm sao nói cho mẹ hiểu, vì chưa kịp tỏ bày thiệt hơn là mẹ đã khóc lóc kể lể, thở than, nghe mà phát mệt. Còn Hiểu My sợ quá cứ im thin thít, mọi chuyện phó mặc cho chồng lo liệu, nhưng trong thâm tâm nàng cũng không muốn ở riêng.
Khang cương quyết không chịu thua, chàng quay sang cầu cứu cha, Chàng phân tích một cách có lý có tình cho cha hiểu. Trả hiếu không nhất thiết phải sống chung một nhà với cha me. Mà ở riêng bước đầu là để tạo điều kiện giúp đỡ Hiểu My để nàng lấy lại tính tự chủ, tự tin cho chính bản thân nàng.
Cuối cùng Khang được cha đồng ý cho ở riêng, mẹ chàng rất buồn phiền nhưng không còn ngăn cản nữa.
Khang và Hiểu My dọn đồi đạc đến một chung cư khác nhỏ hơn. Ở đó chỉ có bốn tầng, Khang chọn tầng trệt đê? Hiểu My không phải leo lầu. Trước nhà lại có khoảnh sân nhỏ, ở đấy Hiểu My có thể đàn tự do vì căn nhà trên lấu có bốn đứa con nhỏ đều thích đàn, lại nghịch như quỷ, nên tiếng đàn của Hiểu My không ảnh hưởng lắm đến lối xóm. Lúc đầu Hiểu My không thể tự lo cơm nước, đi chợ mua thức ăn. Bà Lan Đình phải cho chi. Tú Hà sang phụ một tay, bước đầu mọi thứ coi như giải quyết xong. Chi. Tú Hà rất tốt, xem Hiểu My như con ruột vì ngay từ lúc còn nhỏ, Hiểu My cũng được chính tay chị chăm sóc dỗ dành. Hiểu My bị tai nạn, tình cảm của chị dành cho nàng càng dịu dàng sâu đậm hơn. Quen tính Hiểu My, nên công việc một tay chị lọ Đồ đạc trong nhà được bài trí gọn gàng cố định. Sau đó khi mọi việc đâu đã vào đấy, Hiểu My mới ghi tên vào một trường mù, một loại trường đặc biệt dạy mọi thứ để người không nhìn thấy có thể thích ứng với hoàn cảnh sống của mọi người chung quanh.
Hiểu My học rất siêng năng lại thông minh nên nàng nắm được bài học rất nhanh. Nàng vừa học chữ vừa học cách thích ứng. Với cây gậy sắt Hiểu My có thể đi lại khắp phòng, nàng bắt đầu lên xe buýt ra chợ mua rau quả, ra siêu thị chọn hàng. Thỉnh thoảng Hiểu My còn theo chồng vào rạp chiếu bóng.
Hiểu My không nhìn thấy nhưng nàng có thể hiểu có thể nghe. Lúc rảnh rổi, Khang giải thích cho vợ nghe ý nghĩa của tranh, của nghệ thuật điêu khắc. Hiểu My bắt đầu tranh luận với chồng về bố cục về nhân vật tiểu thuyết và cả chuyện đời nữa.
Lần đầu tiên Hiểu My vào bếp, Hiểu My sử dụng nồi cơm điện và chảo điện một cách thành thạo. Hiểu My xào cải, nấu canh cho chồng. Thức ăn hoàn tất thơm ngon. Ngón tay bị phỏng nhưng Hiểu My vẫn thấy sung sướng, quá sung sướng là đằng khác và Khang cảm thấy bữa cơm hôm ấy ngon vô cùng. Nhưng khi nhìn thấy những vết bỏng trên tay vợ, Khang xót xa thương nàng. Hiểu My chỈ cười bảo chồng:
- Đâu có thấm vào đâu. Em đang lột xác thì vết bỏng này có nghĩa lý gì?
Vâng Hiểu My như con chim lửa đang bắt đầu làm lại cuộc đời. Nàng cắn răng chịu đựng mọi thứ đày ải khổ cực để giành lấy sự tự chủ. Khang thương nàng, cảm thấy đau xót nhưng chàng phải khuyến khích Hiểu My phấn đấu tự lập. Không phải chỉ mình Khang mà ca? Yên Nhiên và Viễn cũng hiểu như thế.
Yên Nhiên với Viễn là hai nguồn khích lệ lớn lao của Hiểu My. Họ thường đến rủ vợ chồng Hiểu My đi dùng cơm tiệm, đi bát phố và thăm bạn bè. Yên Nhiên cố gắng tạo mọi điều kiện đê? Hiểu My tiếp xúc với xã hội, tự nhiên trong cách xử thế, thích nghi với cách thức ở phòng ăn, lịch sự trong giao tiếp. Yên Nhiên dạy cho Hiểu My cắm hoa, sử dụng máy giặt, máy hút bụi. Hiểu My bắt đầu kết bạn, làm thân với láng giềng. Nàng thu học trò vào học nhạc. Với những đứa siêng năng nàng luôn khuyến khích chúng, đối với những đứa lười nàng dùng lời lẽ dịu dàng khuyến khích khuyên bảo chúng:
- Các em thấy không? Cô mù mà cô có thể đàn có thể đọc nốt nhạc, vậy thì các em mắt sáng, các em sẽ đàn giỏi hơn cô chứ?
Dần dần Khang thấy mấy đứa trẻ bắt đầu quý mến Hiểu My và luôn nghe lời nàng. Hiểu My đã thiết lập được vương quốc riêng cho mình. Nàng bắt đầu tin yêu vào cuộc sống. Cuộc sống của nàng không phải hoàn toàn bám víu vào Khang ỷ lại vào Khang nữa. Bây giờ Hiểu My thật bận rộn với công việc dạy học trò, học tập thêm và quan tâm đến bạn bè chung quanh nữa.
Cứ thế Hiểu My đã sống một cuộc sống hoàn toàn đổi khác. Và một năm lặng lẽ trôi qua.
Con người cũ trong Hiểu My đã chết. Hiểu My bây giờ mới tràn đầy niềm tin yêu cuộc đời.
Con chim lửa! Khang nghì đến điều đó khi nghe hai người đàn bà lắm mồm tranh luận. Chàng một mình nâng ly lên. Xin cảm ơn cái đêm đáng ghi nhớ của một năm về trước. Xin cảm ơn ngày hai mươi tháng năm.
Chúc mừng chim lửa! Chúc mừng cuộc sống mới hồi sinh!
Phòng khách vẫn còn ồn ào mặc dù buổi tiệc đã kéo dài khá lâu. Những chàng thanh niên, những cô thiếu nữ, tốp thì ngồi lại bên nhau nghe nhạc, tốp thì khiêu vũ, Viễn vẹt đám đông tìm đến bên Khang.
- Anh Khang ơi lại đây, nào lại đây!
- Làm gì thế?
Khang cười, chàng hiểu tính Viễn thích “nổ”. Viễn tròn mắt nói:
- Hãy nhìn hai chị em cô ấy kìa. Hình như họ quên hết là họ đã có chồng, họ đang đứng ngoài kia quyến rũ mấy chàng trai trẻ. Nhanh lên nếu không coi chừng mất vợ bây giờ.
Khang cười vui vẻ tự tin:
- Yên tâm, hãy để phụ nữ họ có dịp khoe sắc một chút, và đám đàn ông có dịp phô trương. Cái đó chẳng nguy hiểm tí nào. Vì như vậy chỉ để cho thấy cái đáng yêu cái duyên dáng của phụ nữ và cái đa tình lãng mạn của đàn ông.
Viễn đỏ mặt và cảm thấy nhột:
- Cậu không quên chuyện đó được sao?
Khang cười nói:
- Hở? Phải nhớ chứ, khi nào chúng ta tới tuổi già, có con cháu đầy đàn, chúng ta vẫn có quyền kể lại cho con cháu nghe cho vui. Có điều tôi cần phải nói với cậụ..
- Chuyện gì?
- Tôi cũng thích Yên Nhiên, cô ấy lúc đầu yêu tôi, nếu không có sự nhảy vào của cậu thì...
Viễn cười lớn:
- Ha ha.. Lũ đàn ông chúng mình sao tham lam thế? Vì vậy mà Yên Nhiên hay nói là đàn ông như lũ quạ là đúng lắm rồi.
Bất giác Khang quay lại nhìn hai chị em Yên Nhiên và Hiểu My. Lúc ấy hai nàng đang khiêu vũ với hai thanh niên la.
Khang đặt ly rượu xuống bàn:
- Này Viễn, cậu xem kìa, không chừng cậu có lý đấy, hai chị em cô ấy dường như đang trổ tài quyến rũ đàn ông.
Viễn và Khang cùng bước tới sàn nhảy chào lịch sự và khiêm tốn:
- Xin hai vị nhường cho chúng tôi được khiêu vũ với hai cô này một chút được chứ?
Hai thanh niên lạ bước qua một bên. Viễn choàng tay qua vai Yên Nhiên, còn Khang bước đến với Hiểu My. Bản nhạc quen thuộc “Anh Chiếu Sáng Đời Em” vang lên. Họ bước đều bên nhau mặt kề mặt, môi kề môi, lòng tràn đầy niềm hạnh phúc.
Bà Lan Đình cùng chồng và những người thông gia đứng bên góc nhà nhìn hai cặp vợ chồng trẻ với đôi mắt thương yêu trìu mến. Me. Khang nói với bà Lan Đình.
- Chị có hai cô con gái thật là xuất sắc.
Bà Lan Đình mỉm cười. Hình ảnh buổi sáng mùa xuân năm nào thoáng qua trong óc bà, bà nói:
- Xin tiết lộ một điều bí mật với chị, tôi đã mất một đứa con trai, điều đó làm tôi nuối tiếc mãi. Nhưng tối nay thì tôi thấy rằng, thế này là quá đầy đủ rồi, không còn gì để buồn phiền nữa.
Đêm đã khuya thật khuya, phố xá chìm dần vào yên tĩnh, chỉ còn thưa thớt tiếng xe cô. Khách lần lượt ra về hết.
Vợ chồn g bà Lan Đình cũng đi nghỉ. Trong phòng còn lại hai cặp vợ chồng trẻ. Đèn vẫn sáng chói, phòng vẫn còn ngập mùi hoa và khói. Khang nắm lấy tay Hiểu My:
- Hiểu My em còn nhớ cái thời mà bốn đứa chúng mình thường đàn hát bên nhau không?
Hiểu My e ấp trả lời:
- Nhớ chứ, làm sao em quên được.
- Bây giờ anh muốn nghe em đàn.
Hai cặp nắm tay nhau cùng bước vào phòng đàn. Hiểu My ngồi xuống bên cây đàn. Tiếng đàn dương cầm thánh thót vang lên trong đêm khuya như nói lên niềm tin yêu hạnh phúc của cuộc sống lứa đôi. Còn Yên Nhiên với lâ”y cây guitar và tất cả cùng hát:
Mưa bay bay, gió đêm không ngừng thổi
Một đàn én nhỏ nỉ non điều gì
Ngồi bên khung cửa sổ, không chỉ một ngườị..
Thế gian không cô độc, người đâu lại lẻ loi?
Hãy uống say đêm thu, hãy hát vang mọi ngà
Để tình si không nhớ những ngày đã cô đơn.
Hát xong mọi người cùng vỗ tay cười. Viễn mang bình rượu vang đỏ ra rót đầy bốn ly.
- Nào chúng ta cụng ly, cùng cụng ly!
- Hãy mừng sự hồi sinh của Chim Lửa!
- Xin chúc mừng em Hiểu My thân yêu!
Đêm đã sắp tàn nhưng cuộc vui không tàn. Đối với Hiểu My giờ đây Hạnh Phúc đã trở thành vĩnh cửu. Và chính nó cũng trở thành một cái gì gần gũi, thiết thân mà trong cuộc sống sau này, nàng mãi mãi sẽ không bao giờ quên được.
- HẾT-