Cỗ xe dừng lại trước quán trọ Chester, nhiều người đang đứng đợi ở trước thềm. Hai người đàn ông da trắng, người nào cũng mặc com-lê thẳng thớm, cổ áo hồ cứng kiểu nhà truyền giáo. Hai người khác thuộc bộ tộc Cherokee, mặc áo quần hỗn tạp một cách kỳ cục. Họ mang giày cao đến gần đầu gối, quần may theo kiểu người da trắng, quàng khăn quanh hông ngoài áo sơ mi may kiểu người da trắng, trên đầu quấn khăn bằng vải màu nhạt.
Một thiếu nữ xinh đẹp đứng xa nhóm người trên, cố giữ bình tĩnh. Cô gái mặc chiếc áo màu tía, đội mũ lụa cùng màu, viền quanh mũ bằng những đoá hồng tươi, mái tóc đen mướt chải rẽ hai bên để giữa một đường ngôi, óng ả chảy xuống lưng trông như người trong tranh. Người nô lệ da đen đứng yên bên nàng.
Temple Gordon đưa mắt nhìn người xà ích, vẻ nôn nóng, nàng mong sao chóng gặp người gia sư mới. Nàng thấy chú ta lề mề tụt xuống khỏi chỗ ngồi trông thật đáng tức, rồi chú lệt bệt trong bùn đi đến cửa xe. Nàng ước sao chú ta nhanh chân lên, vì nàng nghe nói lính cảnh vệ bang Georgia đã đến đến trong vùng và đối với nàng thì sự hiện diện của quân đội tiểu bang trong khu vực, chẳng khác nào một nhóm đầu trộm đuôi cướp nổi tiếng ở địa phương cả. Temple biết lính cảnh vệ Georgia thực ra chỉ là bọn dân phòng được huấn luyện sơ sài và vô kỷ luật, nhưng họ lại cho mình là quan trọng và coi thường quyền lợi của người khác.
Nàng muốn đón nhanh người gia sư mới của gia đình - cô Liza Hall - rồi quay về nhà liền. Nàng không quan tâm đến sự an toàn của mình bằng quan tâm đến việc an toàn của mẹ nàng ở nhà. Bà Victoria Gordon hiện đang ở nhà một mình với mấy đứa bé, Temple sợ nếu lính cảnh vệ đến trang trại Gordon Glen thì không biết mẹ và bọn nhỏ sẽ xoay xở ra sao.
Người xà ích giật mạnh cánh cửa xe mở ra, miệng la lớn.
− Đến Spring Place rồi!
Một nhà truyền giáo trẻ bước xuống đầu tiên, ông ta cao và khuôn mặt gầy gò. Tay chân dài lêu đêu, ông ta quay lại đỡ một người khách nữ xuống. Cô ta cũng cao và giản dị. Cô chẳng giống một tí nào những bà vợ của các nhà truyền giáo đã dạy Temple học ở trường Giáo hội tại Brainerd, các bà này thường trịnh trọng và ăn mặc đoan trang. Chiếc mũ vải trên đầu cô ta hơi nghiêng về một bên, để thò ra những dúm tóc quăn màu nâu nhạt. Bộ áo quần màu nâu đi đường nhàu nhò và chiếc cằm vuông góc biểu lộ ý chí ngoan cường.
Temple nhìn thiếu nữ băng qua vạt bùn rộng ba thước, đến thềm quán, rồi bước tới chỗ Charlie Chim xanh và Tom Morgan đang đứng. Cô ta lên tiếng với họ:
− Tôi là Eliza Hall từ Massachusetts đến. Tôi đã hẹn gặp ông Mill Gordon ở đây.
Temple quay qua người hầu đang đứng đợi, anh ta mặc chế phục người hầu. Nàng nói:
− Chắc người phụ nữ mặc đồ nâu kia là cô gia sư Eliza Hall đấy. Ike, tới mời cô ta đến đây.
− Vâng, thưa cô Temple, - anh ta đáp, gật đầu thật nhanh rồi bước đi.
Cô gia sư mới vẫn đứng trước hai người Cherokee, vẻ bối rối vì không ai trả lời cô hết. Cô không thấy người hầu đang bước đến phía cô. Khi Ike đến bên cô, anh ta cất mũ khỏi đầu.
− Thưa cô, xin cô thứ lỗi, - Ike lên tiếng, khi ấy cô ta mới chú ý đến anh, - Có phải cô là cô Hall ở Bắc đến ?
Phải mất trọn một giây đồng hồ, cô gái mới hiểu hết câu hỏi bằng giọng rề rề nặng trịch của anh. Cô đáp:
− Phải, chính tôi đây.
− Cô Temple đang đợi cô ở đằng kia. - Ike lấy mũ huơ về phía Temple, rồi nghiêng người ý mời cô giáo mới đi trước.
Cô gái đưa mắt nhìn nhà truyền giáo trẻ cao lêu đêu, ánh mắt bối rối. Ông ta cũng có vẻ lúng túng trước sự việc bất thường này, nhưng rồi ông cũng gật đầu để cô gái đi đến phía Temple và bước theo sau.
− Ike này, thế là xong rồi đấy. - Temple nói với người hầu da đen và vẫy nhẹ bàn tay đeo găng để bảo anh ta lui ra, đoạn nàng quay nhìn cô giáo mới với vẻ hiếu kỳ. - Cô là cô Eliza ở Massachusetts?
− Đúng, - Eliza Hall hơi hếch cằm lên một chút, nhìn kỹ Temple: đôi mắt nàng đen như mã não, tóc cũng thế, còn mặt thì xinh đẹp với làn da mịn màng như ngà quý hảo hạng. Không ngờ là phải đụng đầu với một thiếu nữ xinh đẹp như thế này, cho nên cô giáo ngẩn người ra, vì cô nhận thấy so với thiếu nữ này, cô quả thật xấu xí vô cùng. Bực bội, cô cố tìm cho ra những nét xấu trên người thiếu nữ và cô tìm thấy nét xấu hiện ra ở cái đầu nghiêng nghiêng kiêu hãnh và thái độ có vẻ chuyên quyền của nàng. Thiếu nữ còn trẻ, không quá mười sáu. Với cái tuổi sắp quá hai mươi, Eliza Hall xem tuổi mười sáu là tuổi rất trẻ.
− Tôi là Temple Gordon. Bố tôi gởi lời xin lỗi cô. Ông được mời đến dự một phiên họp quan trọng, cho nên ông không thể đến đón cô được.
− Bố cô là ông Will Gordon phải không ? - Cô ta hỏi, vẻ ngạc nhiên và dao động.
− Dạ, đúng.
− Tôi nghe nói gia đình cô là người Cherokee. - Cô Eliza Hall thường có tính nói thẳng, cô biết ít người cho tính ngay thẳng này là một đức tính tốt. Nhưng cô không tài nào kiềm chế được. Và từ lâu cô không còn cố kiềm chế mình nữa, cho nên bây giờ cô muốn biết rõ tình hình gia đình nơi cô sắp đến dạy học.
− Chúng tôi là dân Cherokee, - Temple đáp, vẻ tức giận kiêu hãnh ẩn hiện dưới phong thái lạnh lùng của nàng.
− Xin cô thứ lỗi, tôi thấy cô không có vẻ gì là người da đỏ cả. - Eliza Hall lại nhìn Temple và nhìn chiếc áo dài đẹp đẽ trên người nàng, nhìn chiếc mũ vải cùng màu với áo trên đầu nàng. Cô cứ nghĩ cô sẽ gặp một người mặc quần da, mang giày da, và bím tóc dài sau lưng.
Temple cố kiềm chế cơn giận đang bùng lên trong nàng. Nàng muốn quay lưng lại với người đàn bà này, muốn bỏ đi để tỏ thái độ coi thường sự ngu dốt của cô ta, nhưng vì nàng thay mặt cha để đến đây. Nàng biết chắc khi cha nàng nghe cô ta nói thế, ông cũng sẽ không tỏ thái độ cục cằn. Nàng bèn đáp:
− Máu trong huyết quản của chúng tôi là thuộc dòng giống người Cherokee, tâm hồn của chúng tôi cũng thế.
Nàng đã dùng lời lẽ của cha nàng thường nói, nhưng giọng nàng nghe có vẻ hằn học hơn. Nhà truyền giáo cao lêu đêu, xanh xao, thấy thế bèn lên tiếng xin lỗi:
− Xin cô hiểu cho là cô Hall không có ý muốn xúc phạm gì đến cô hết.
Temple quay lại, cặp mắt đen lạnh lùng nhìn ông ta và hỏi:
− Còn ông là ai ?
− Giáo sĩ Nathan Cole. Tôi vừa được ban truyền giáo hải ngoại Hoa Kỳ ở Boston cử đến khu vực này. - Ông đáp, vừa hơi nghiêng đầu chào một cách kính cẩn. - Ông Payton Fletcher nhờ tôi đi theo cô Hall để xem cô ấy có được chủ nhà tiếp nhận bình an không.
− Công việc của cha thế là hoàn hảo rồi đấy, cha Cole à. Xin cám ơn cha, - Temple nói đoạn nàng quay qua nói với cô giáo , - chúng ta phải đi mất một giờ nữa, cô Hall à. Xin cô chỉ hành lý cho Ike lấy để chất lên xe. - Nàng đưa tay vẫy nhẹ chỉ về cỗ xe và đoàn ngựa có lông màu hạt dẻ đang buộc vào lan can ở cuối hành lang của quán trọ.
Eliza chỉ chiếc hòm và cái vali của mình rồi quay qua từ giã cha Cole, mặt thoáng buồn.
− Có cha đi cùng thật hết sức dễ chịu. Tôi sẽ nhớ mãi chuyến đi này.
− Tôi cũng nhớ mãi chuyến đi này cùng với cô.
Cô không điên khùng khi tin vào những gì ông ta nói. Cô đã từng sai lầm khi nghe những lời đường mật của một chàng trai rồi , hậu quả là cô phải chuốc lấy những đau đớn nhục nhã. Cô đã thề sẽ không bao giờ để mình mắc phải sai lầm lần nữa.
− Tôi sẽ viết thư báo cho ông Fletcher biết tôi đã đến nơi an toàn.
− Tôi hy vọng cô cũng viết thư cho tôi nữa, để cho tôi biết cô được bình an, yên ổn nơi xa lạ này. Có thế tôi mới yên tâm được. - Một nụ cười ái ngại lúng túng nở trên khuôn mặt gầy gò, căng thẳng của ông ta.
− Chắc cô biết nơi tôi sẽ đến rồi.
− Biết, tôi hứa với ông tôi sẽ viết cho ông.
Hành lý của người gia sư đã chất xong lên xe. Eliza Hall nói lời từ biệt với vị giáo sĩ rồi leo lên xe, ngồi vào chiếc ghế bọc da bên cạnh Temple Gordon. Temple ra dấu cho Ike, người da đen bèn giật cương ngựa và cỗ xe chạy đi trong tiếng kêu rầm rầm quen thuộc.
− Cô nói xe chạy từ đây về đến nhà cô mất một giờ à ?
− Phải. Nhưng đêm qua trời mưa cho nên đường xá lầy lội. Có thể còn lâu hơn thế nữa. - Temple đáp ngắn gọn. Nàng đang nghĩ đến lời đồn lính cảnh vệ Georgia sắp đến đây và nàng không muốn nói chuyện gẫu với Eliza Hall.
Bầu trời trong xanh uốn lượn trên các rặng núi nối đuôi nhau. Con đường hẹp chạy theo bờ thung lũng rộng trồng toàn bắp, màu xanh lá cây của bắp nổi bật trên nền màu đỏ của đất.
− Tôi nghe nói gia đình cô ở trong một nông trại. Nhà cô có bao nhiêu đất ? - Người gia sư hỏi.
− Không có . Đất đai đều thuộc về toàn thể người dân Cherokee. Chúng tôi chỉ có việc sử dụng mà thôi. Nhà cửa, súc vật, mùa màng, những tài sản này mới là của cá nhân và người ta chỉ có thể bán những thứ này thôi. - Temple quay mặt lại nhìn Eliza Hall. Nàng biết rằng quan niệm này đối với người da trắng rất mới lạ. - Con đường của chúng tôi là thế đấy, một con đường thường không được chủng tộc của cô thông cảm.
− Đúng là khác lạ với con đường của chúng tôi, - cô giáo xác nhận, rồi nói thêm. - Cô vừa nói bố cô được mời đi xa, vậy cô có biết khi nào ông về không ?
− Chắc là trong vòng vài ngày. Ông là thành viên của hội đồng Quốc gia , một cơ quan lập pháp như Hạ viện của cô vậy. Hội đồng nhóm họp để thảo luận một bản dự thảo luật vừa được Quốc hội của cô thông qua ủng hộ việc di dời tất cả các xứ Da Đỏ về miền Tây. Tổng thống của cô, ông Andrew Jackson, đã đưa lời mời kêu gọi một đoàn đại biểu Cherokee đến gặp ông ta tại nhà riêng ở Tennessee vào tháng sau.
− Di dời à ? - Eliza lập lại, mặt lộ vẻ kinh hoàng.
− Chúng tôi sẽ không bao giờ dời đến ở miền Tây. - Temple đáp nhanh, giọng nhấn mạnh. Chỉ nghĩ đến việc này thôi đã không lọt lỗ tai rồi, không những chỉ nàng không nghĩ đến, mà cả mọi người dân Cherokee. Tất cả mọi người trong xứ nàng đều ghi nhớ vùng đất này là của họ. Tổ tiên họ đã chôn cất ở đây, nhà cửa của họ đã mọc lên ở đây. Không có một nguyên nhân nào thuyết phục họ rời bỏ mảnh đất này được và Temple đã nói hết ý này ra - Theo luật, chính quyền của cô phải tuân thủ những điều khoản trong hiệp ước do chính quyền của cô lập ra với nhân dân chúng tôi. Chính quyền của cô không thể buộc chúng tôi từ bỏ đất đai của chúng tôi và chúng tôi sẽ không bao giờ ký kết giấy tờ để rời bỏ nó.
− Có phải bố cô là một trong số đại biểu nêu ra vấn đề này với Tổng thống Jackson ?
− Bố tôi nghĩ là chúng tôi không nên gởi ai đi dự họp hết. Chúng tôi không bỏ đất đai của mình và ông Jackson thì không chịu thảo luận vấn đề khác.
Hai người lại im lặng, Temple chăm chú nhìn ra ngoài xa. Con đường trước mặt chạy vòng băng qua một cánh đồng rộng, cỏ mọc dày xanh mướt lốm đốm điểm những đoá hoa dại.
− Cô Temple, - Ike trở người trên ghế, quay đầu nhìn lại nàng, - có người cưỡi ngựa ở phía trước chúng ta. Trông họ như người Georgia.
Temple đáp lại liền, giọng gay gắt:
− Cứ chạy đi. Không vì một lý do gì cho xe dừng lại hết.
− Nhưng chắc họ sẽ chận đường đấy.
− Cứ làm theo lời tôi nói!
− Vâng, thưa cô.
Ba người cưỡi ngựa dừng lại hàng ngang giữa đường. Khi chiếc xe đến gần chỗ họ, Ike lắc đầu nói:
− Thưa cô Temple, họ không tránh chỗ cho ta đi.
− Quất roi vào ngựa cho chúng chạy qua.
− Vâng, cô.
Miệng hét lên, Ike quất roi lia lịa vào lưng ngựa. Chúng lồng lên phi tới, giật cỗ xe phóng lên. Eliza bật người ra phía sau, cô nắm chặt hai bên ghế cho vững, nhưng Temple vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ.
Ba người cưỡi ngựa phải dạt sang hai bên đường cho chiếc xe phóng qua. Một người tránh qua trái và hai người kia tránh qua phải. Khi đoàn ngựa màu hạt dẻ chạy qua khoảng trống, ba người cưỡi ngựa cho ngựa chạy theo xe và một tên thộp lấy dây cương trên tay Ike, gã kéo ghì dây cương buộc xe dừng lại.
− Mày khá đấy, thằng kia. - Một tên cưỡi ngựa khác nói rề rề với Ike. - Tý nữa thì mày thoát được rồi.
− Thả ngựa ra ngay lập tức! - Temple đứng dậy nói giọng giận dữ. Eliza kinh ngạc nhìn nàng. Temple có dáng oai phong, tự tin, cặp mắt long lanh giận dữ. Eliza cảm thấy nàng sẵn sàng ra tay chống trả.
− Nào, nào, nào, chúng ta gặp ai đây nhỉ ? - Gã đàn ông khi nãy lại cất tiếng, vừa cho ngựa quay lại bên cỗ xe. - Xem cô nàng như một công chúa Cherokee nhỉ ?
Không nao núng trước lời lẽ châm biếm và nụ cười nhạo báng của gã, Temple lại ra lệnh:
− Tao bảo thả ngựa ra.
− Chúng tao đã tha cho mày mà mày lại ăn nói như thế sao ? - Gã đàn ông to tiếng mỉa mai. - Không nghe nàng cám ơn tao một tiếng.
− Đúng thế đấy, - gà đàn ông kia phụ họa theo.
− Cale, nàng ta có chiếc xe quá tuyệt vời đấy chứ, - gã cưỡi ngựa thứ ba lên tiếng nói với cái gã mà Temple đang đối đầu, - và đoàn ngựa cũng đẹp nữa. Cậu khoái đấy chứ. Bà vợ mình ngồi trên xe này chắc trông đẹp lắm.
− Đúng, cậu có thể tặng bà ấy làm quà được đấy.
Eliza nghĩ thế nào chúng cũng lấy hết.
− Không, bọn bây không lấy được đâu! - Temple chụp lấy cây roi trên tay người xà ích da đen rồi vung vung cây roi hăm dọa.
Một tiếng nổ vang lên trong không. Eliza giật mình thất sắc. Cô quay nhìn về phía tiếng nổ, thấy hai người đàn ông cưỡi ngựa từ trong đám cây bên đường hiện ra. Một làn khói vòng vèo bốc lên trên mũi khẩu súng hỏa mai trên tay một người đàn ông. Nhìn làn da màu đồng, hai gò má cao và mái tóc đen thẳng, Eliza nghĩ ngay anh ta là người da đỏ.
− Cô ấy đã bảo các anh thả ngựa rồi đấy, - người đàn ông cất tiếng nói với vẻ bình tĩnh. Giọng anh nghe có vẻ thảnh nhiên, không thay đổi âm điệu. Nhưng cách anh chĩa mũi súng về hướng ba gã đàn ông kia thì lại không thán nhiên chút nào hết , khiến họ cảm thấy đây không phải là chuyện đùa.
Gã đàn ông có tên Cale lên tiếng gắt gỏng:
− Mày định gây rối à, thằng Da đỏ ?
− Tao nghĩ mày không có quyền để gắn cho tao tội ấy. - Anh cười, nụ cười chua chát.
Anh mang giày da có viền tua chạy lên tận đầu gối. Chiếc quần da chật ních bó sát hai đùi. Chiếc sơ mi thợ săn màu xanh đen ôm lấy đôi vai rộng lực lưỡng. Nhưng chính cái sẹo trông rất đáng sợ nằm bên má trái mới làm tăng trọng lượng lời nói của anh.
− Thằng da đen kia cầm súng làm gì ? - Cale hỏi, gã vẫy tay chỉ anh da đen đi theo vị cứu tinh da đỏ. Bây giờ, Eliza mới nhận thấy anh da đen cũng có súng trên tay. - Mày không được giao súng cho bọn da đen.
− Anh ta mang súng của tao. Nhưng cũng phải coi chừng anh ta. Nếu mày đến tước súng, thì súng có thể nổ đấy, vì anh ta thiếu cẩn thận.
Anh da đen không có vẻ gì là thiếu cẩn thận hay không có vẻ gì thiếu khả năng trong việc sử dụng vũ khí hết.
Gã cưỡi ngựa có thân hình hộ pháp thả sợi dây cương ra và cho ngựa quay khỏi cỗ xe vừa nói:
− Thôi Cale ơi. Ta đi khỏi đây thôi.
Gã vẫy tay, vẻ bất bình ra mặt. Gã nhìn chằm chằm người da đỏ. Anh này ngồi giang hai chân trên ngựa một cách bình tĩnh.
− Này, thằng da đỏ. Tao nhớ mày rồi đấy. - Gã hăm doạ rồi quất ngựa phóng đi.
Ba tên cưỡi ngựa đi mất. Eliza nhìn theo, không ngớt bàng hoàng. Cô lên tiếng hỏi:
− Có thật những người ấy định lấy xe để cho ta đi bộ không ?
− Chúng định lấy xe thật đấy, cô Hall à, và chúng ta chắc có thể phải chịu thua thôi. Bây giờ hay là sau này cũng vậy, - Temple đáp rồi quay qua nhìn người đàn ông mặc quần da đang thúc ngựa đến gần. Ánh mắt của nàng biểu lộ vẻ sung sướng, hãnh diện và có phần tự tin. - Nếu "Blade" đây không đến kịp thì chắc chúng đã thành công rồi.
"Blade". Eliza nhíu mày ngạc nhiên khi nghe cái tên lạ lùng như thế, trong khi nàng nói chuyện với anh ta bằng tiếng mẹ đẻ của mình. Anh đáp lại cũng bằng tiếng mẹ đẻ khiến Eliza chú ý đến anh.
− Cô Hall, cho phép tôi giới thiệu Blade Stuart, - Temple lên tiếng nói.
Eliza không nghe hết lời giới thiệu. Cô quá kinh ngạc đến nỗi không nhận ra mình đang nhìn đăm đăm vào cặp mắt xanh, cặp mắt trông có vẻ xanh hơn bên làn da màu đồng sậm của anh.
− Thưa cô Hall, sau chuyến đi dài, tôi lấy làm buồn khi thấy cô được đón tiếp vào xứ sở tôi một cách thật thô bạo. - Giọng nói của anh làm Eliza giật mình, vì cô đang mãi nhìn anh.
Cô liếc nhìn nhanh vào vết sẹo dài trên má anh, rồi không để cho anh kịp nói đến bọn người xem như lũ trộm cướp kia, cô liền hỏi:
− Bọn người kia là ai thế ? - cô quay qua hỏi tiếp Temple, - Tại sao cô nói bọn họ có thể cướp xe và ngựa mà không bị trừng phạt ?
Nhưng chính Blade Stuart trả lời cô:
− Cô Hall ạ, họ là dân Georgia. Họ tin rằng phần đất xứ Cherokee này đã được chính quyền liên bang của cô giao cho họ mấy năm nay rồi. Hồi năm ngóai, khi người ta tìm thấy có vàng trong dãy núi nằm ở phía đông lãnh thổ của chúng tôi, xa cách đây k hoảng một giờ đi ngựa, thì bang Georgia thông qua một đạo luật nắm hết quyền lợi trên khắp vùng đất này và cấm người Cherokee khai thác vàng, nếu không họ sẽ bị buộc tội chống lại người da trắng. Đạo luật này dành cho người Georgia quyền tự do đi vào vùng đất của chúng tôi, cướp bóc tài sản của chúng tôi, tấn công người dân chúng tôi mà không sợ phải bị trừng phạt.
− Không thể như thế được! - Eliza cãi lại, cô vừa giận dữ vừa không tin.
− Tôi cam đoan với cô đúng thế đấy, cô Hall à, - chàng khẳng định, rồi nhìn Temple, - Vào lúc này, cô cần phải đề phòng mỗi khi ra khỏi nhà.
− Và vào lúc này, anh cần phải ở nhà, - Temple đáp lại bằng giọng công kích gay gắt.
− Bây giờ tôi đang về nhà đây.
− Lần này thì anh ở nhà bao lâu ? - Temple hỏi, giọng thách đố, - Một ngày à ? Một tuần ? Một tháng ? Rồi lại bồn chồn không yên và bỏ đi. Bố anh k hông còn trẻ nữa đâu. Ông cần có anh giúp đỡ. Đã đến lúc anh phải đứng ở vị trí chính đáng để xứng là con trai của ông Shawano Stuart.
Blade có vẻ thích thú khi nghe nàng nói.
− Lần gặp cô mới đây cô cũng đã nói với tôi như thế.
− Và anh chẳng cần lưu tâm đến. Lần này anh phải nghe tôi đấy, - Temple năn nỉ.
− Và nếu tôi nghe thì cô phải tươi cười với tôi chứ đừng nói giọng gay gắt chứ ? - Anh cười nói, nụ cười làm cho không khí bớt căng thẳng, nhưng trong ánh mắt nhìn nàng, anh vẫn để lộ rõ tính ương ngạnh.
Temple cảm thấy mình đã thắng được một trận nhỏ, nàng bèn quay mắt đi và nói tiếp:
− Ít ra thì anh cũng để cho tôi được kính trọng anh.
− Có lẽ tôi không muốn cô kính trọng, - anh nói nho nhỏ rồi khéo léo chuyển sang vấn đề khác. - Mẹ cô có khỏe không ?
Temple tức tối vì thấy anh lảng tránh sang chuyện khác, nhưng nàng kiềm chế mình. Nàng đáp:
− Bà vẫn còn ho. Nhưng đã đỡ nhiều.
− Chắc bà rất mong cô về nhà. Deu và tôi đưa cô đi một đoạn để đề phòng bọ người Georgia có thể rình cô đâu đó trên đường về. - Anh cho ngựa nhích lui tránh chỗ cho cỗ xe đi.
− Có ông đi theo thật quý hóa, ông Stuart à, - Eliza lên tiếng rồi ngồi lại vào chỗ.
Temple vừa ngồi vào chỗ bên cô giáo, Ike liền giật dây cương, hò hét đoàn ngựa thúc chúng chạy đi. Blade Stuart và anh da đen cho ngựa phi lên trước, hai người đi hai bên đường trước mặt cỗ xe.
− "Blade".Cái tên kỳ lạ đấy chứ. - Eliza nói.
− Tên này xuất phát từ tên Cherokee của anh ấy, có nghĩa là "Người mang vết dao".
− Tức là cái sẹo trên má anh ấy ?
Temple gật đầu:
− Anh ấy bị vết dao trên má trong trận ẩu đả khi mới 12 tuổi, - vừa nói nàng vừa nhìn vào anh, vẻ bình thản, - anh ấy đã làm cho bố anh buồn phiền. Và nhiều người khác cũng ngán anh.
Eliza nhớ lại thái độ công kích của Temple hồi nãy, cô bèn hỏi:
− Cô không thích anh ta, phải không ?
Temple nhìn cô giáo, ánh mắt bối rối. Nàng đáp:
− Cô lầm rồi, cô Hall à. Nếu anh ấy chịu ở nhà và đảm nhận trách nhiệm của mình thì chắc tôi sẽ kết hôn với anh ấy.
− Tại sao thế ?
− Hai gia đình chúng tôi đã muốn thế.
− Nhưng cô cũng muốn thế chứ ?
− Tôi đã luôn muốn thế, - Temple khẳng định, cằm căng ra và mắt sáng long lanh như muốn biểu lộ ý chí của nàng.
Đoàn người ngựa và xe đi được hơn 30 phút, họ gặp một ngã ba đường. Blade Stuart và anh chàng da đen rẽ theo con đường mòn về phía bên phải. Ike cho đoàn ngựa màu hạt dẻ rẽ theo họ, bỏ con đường liên bang lại ở phía sau.
Hai bên con đường mòn gồ ghề, đất đai được cày xới trồng trọt. Eliza nhìn những cánh đồng đầy bắp, trồng cây chàm và bông gòn, màu xanh lục của cây cối còn non nổi bật trên mặt đất màu đỏ. Rải rác đây đó, những cánh đồng cỏ nổi lên thành những hòn đảo cỏ dày đặc, xanh um. Từng đàn bò đang gặm cỏ thoải mái.
Khi đến một nơi cách chỗ rẽ ở đường liên bang khoảng một dặm, Blade Stuart dừng ngựa lại một bên đường và quay mặt nhìn Temple. Rồi không gật đầu chào và cũng không đưa tay vẫy, anh cho ngựa phi về phía một đám cây, anh chàng da đen phi ngựa theo sau. Cỗ xe vẫn tiếp tục chạy, không hề giảm tốc độ.
− Ông Stuart đi đâu thế ? - Eliza hỏi khi anh đã khuất vào đám rừng cây.
− Nhà bố anh ấy nằm ở bên kia rặng đồi. Đi ngõ này sẽ gần hơn.
− Ra thế, - Eliza lại nhìn ra phía trước, chăm chú quan sát con đường mòn trước mắt. - Chắc chúng ta không còn gặp người Georgia nữa.
− Ít ai vào đường này. - Temple đáp.
− Chúng ta hãy cầu nguyện cho việc hôm nay được bình an vô sự, - Eliza bấu tay vào thành xe cho được vững, vì bánh trước xe đang sa vào một lỗ hổng nằm khuất dưới vũng nước bùn. Một lát sau, bánh xe giật mạnh, lăn ra khỏi vũng bùn.
Ike cho đoàn ngựa đi chậm lại. Ngay trước mắt, một đoạn đường thấp bị nước tràn ngập vì trận mưa vừa rồi gây nên và một thân cây gòn khô mục gãy nằm chắn ngang, lại thêm đất đá sụt lỡ nằm lổn ngổn trên mặt đường.
Hai người da đen làm việc dọn dẹp những thứ gãy đổ để thông dòng nước. Một người đứng trong nước ngập đến đầu gối, lôi những mớ cành cây vướng vào n hau, trên mình chỉ độc một sợi dây đeo quần, làn da đen ướt đẫm mồ hôi. Còn người kia thì dùng rìu chặt thân cây gòn to lớn. Tiếng lưỡi rìu va vào gỗ kêu chan chát hoà với tiếng xe chạy rầm rầm.
Một người đàn ông ngồi trên lưng ngựa đứng ở bên kia bờ, chỗ có những cành cây gòn tỏa bóng im che ánh nắng mặt trời gay gắt. Eliza nhìn cái cách đứng nhìn của anh ta, cô biết anh ta đứng đấy giám sát công việc của mấy người da đen. Cô biết chế độ nô lệ đang được áp dụng ở các bang miền Nam, nhưng khi nhìn cảnh tượng này, cô không thể nào chấp nhận được. Cô cảm thấy không thể không lên tiếng , cô bèn nói:
− Cảnh tượng trông thật xấu hổ.
Temple lơ đãng gật đầu, mặt lộ vẻ bất bình. Nàng đáp:
− Từ lúc tôi đi qua đây đến giờ, công việc chẳng làm được bao nhiêu. Khi bố tôi vắng mặt, những người da đen làm việc đồng áng cho gia đình tôi lười biếng ngay. Chắc bố tôi không hài lòng đâu.
− Nguời da đen làm việc đồng áng của gia đình cô ? - Eliza ngạc nhiên lặp lại - Những người này là nô lệ của cô à ?
− Phải, - Temple đáp. - Thế cô nghĩ họ là của người khác à ?
− Đúng. Là vì... tôi không ngờ người Cherokee lại ủng hộ chính sách sở hữu nô lệ.
− Thế làm sao chúng tôi trồng trọt và thu hoạch hoa màu ?
− Thì thuê họ làm như người ta thuê nhân công và trả tiền xứng với công lao của họ. Chế độ nô lệ là chế độ đáng ghê tởm. Cần phải huỷ bỏ chế độ này. Dân da đen cũng là con người; họ không phải là súc vật để ta đem ra mua bán.
Temple không chấp nhận ý kiến này. Nàng đáp:
− Cô là người miền Bắc. Cô không hiểu tí gì về người da đen của chúng tôi hết. Cô không nên phát biểu một cách sai lầm như thế.
Eliza định cãi lại thì bỗng cô nhớ đến những điều Temple đã nói với cô hồi nãy. Cô ngồi thẳng lên:
− Cô nói những người kia là nô lệ da đen làm việc ngoài đồng của cô ? Thế là chúng ta đã đến địa phận nông trại của cô rồi ?
− Vâng, chúng ta đã đến rồi.
Eliza vương cao cổ, cố nhìn nơi mình sẽ cư trú. Nhiều nhà xây dựng bằng thân cây đẽo thôi tháp ẩn hiện dưới hàng cây phủ lá um tùm trải dài trước mắt cô. Có hai cái nhà trông bé hơn cả những cái nhà chứa đồ.
Khi đến khu nhà, cỗ xe liền quành lại để tiến về hướng một ngọn đồi thoai thoải. Xe phát ra tiếng rít khàn khàn phá tan bầu không khí yên tĩnh. Ngọn đồi rợp bóng mát dưới hàng cây dẻ gai vươn cao lên trời. Một ngôi nhà gạch ba tầng tọa lạc trên đỉnh đồi , trước hàng hiên nhà có cột sơn màu trắng và trên lầu có ban công lợp mái. Những con công dạo chơi trên bãi cỏ phía trước nhà, bãi cỏ được phối cảnh với những bụi hoa và nhiều lối đi lát gạch xòe ra như những nan xe của một kiến trúc đầy ấn tượng.
− Nơi này là gì thế ? - Ngôi nhà trông bề thế như dinh thự của những viên chức nhà nước cao cấp.
− Nhà của chúng tôi đấy. - Temple đáp, giọng tự hào từ tiềm thức. - Cô Hall, chào mừng cô đến Gordon Glen.
Eliza sửng sốt nhìn ngôi nhà.
Mấy phút sau, khi cô theo Temple vào nhà, cô thấy bên trong nhà cũng đồ sộ như bên ngoài. Trong tiền sảnh rộng lớn, một chiếc cầu thang bằng gỗ chạm trổ tinh vi đổ xuống giữa tầng trệt. Ở cuối đằng kia phòng có một cửa ra vào nữa, giống như cái cửa họ mới đi vào, đều làm theo kiểu ba-rốc cuối thế kỷ 16. Trên mỗi cửa lớn đều có thêm cửa sổ nhỏ hình cánh quạt.
Về bên trái, một bộ cửa hai cánh mở thông qua phòng khách trước. Một tấm thảm dệt nhiều hoa văn phức tạp màu xanh lá cây và màu vàng, trải trên sàn gỗ. Màu sắc của tấm thảm hài hòa với chiếc trường kỷ bằng gỗ đào hoa bọc nhung màu xanh lục. Những tấm thảm, chiếc trường kỷ, những chân đèn bằng đồng gắn trên tường, những chiếc ghế lắc Boston, và tất cả các đồ đạc đẹp đẽ trong phòng khách đều xem ra mờ nhạt trước chiếc lò sưởi khổng lồ ở trong phòng. Chiếc lò sưởi chạm trỗ bằng gỗ óc chó và mặt bệ lò sưởi bằng đá cẩm thạch cũng được chạm trổ tinh vi, vươn cao lên hết cả căn phòng.
Từ trên cầu thang lầu phát ra tiếng động nho nhỏ. Hai đứa bé da đen nhìn Eliza qua khoảng trống giữa hai cái trụ tay vịn cầu thang chạm trỗ.
Có tiếng chân người đến gần tiền sảnh lớn, rồi một người đàn bà xuất hiện từ trong một căn phòng ở tầng dưới. Bà ta mang một cái tạp dề dài ngoài chiếc áo váy bằng vải bông kẻ ô vuông, mái tóc đen bới lại thành một lọn ở sau đầu. Khuôn mặt xương xẩu của người da đỏ.
Khi bà trông thấy người nữ gia sư mới và Temple, bà nói:
− Chào cô Hall, cô đến rồi à ? - Bà toét miệng cười, nhưng nụ cười vẫn không che giấu được nét mệt mỏi hằn sâu quanh khóe mắt. Temple giới thiệu người đàn bà là mẹ nàng, bà Victoria Gordon.
− Chào bà Gordon, bà mạnh khỏe chứ ? - Eliza cất tiếng chào nho nhỏ. Cô chạnh nghĩ đến thân phận mình trong nhà này.
− Cô Hall, chúng tôi rất sung sướng khi biết cô bằng lòng đến đây. - Bà Victoria Gordon trả lời bằng tiếng Anh có vẻ hơi khoa trương, rồi bà nhìn ra phía sau Temple và Eliza có ý tìm ai, mày nhíu lại ra vẻ lo âu. - Thế Kipp không đi với con và cô đây à ?
− Kipp ? - Eliza lặp lại.
− Con trai tôi, - bà Victoria Gordon giải thích. - Tôi đã nói cho nó biết Temple đi đón cô. Tôi tưởng nó đứng ngoài để chào cô đến chứ.
− Chúng tôi không thấy ai hết, - cô giáo đáp.
Bà Victoria Gordon gật đầu có vẻ chán ngán.
− Tôi nghĩ chắc nó đợi mệt, bỏ đi chơi đâu rồi đấy. - Bà đáp, giọng nhu hoà của người mẹ thương con.
Eliza lại nghĩ rằng Kipp Gordon được mẹ nuông chiều nên ít tuân thủ nề nếp. Theo lời ông Payton Fletcher cho biết thì cậu con của Gordon đã lên 11, cái tuổi khó dạy vì chưa lớn mà cũng không còn nhỏ. Cái tuổi cần phải dạy dỗ nghiêm khắc mới được.
oOo
Trên đầu cầu thang, Phoebe 12 tuổi tụt người lui khỏi những song cầu thang chạm trổ và nắm cánh tay cậu em trai lên chín, Shadrach, lôi cậu lui với mình. Cúi người xuống thấp, hai cánh tay cô ôm quanh hai ống chân xương xẩu và móc mấy ngón tay vào mấy ngón chân trần để ngồi cho vững, cô bé nhìn người đàn bà da trắng xa lạ ở bên dưới. Shadrach thì thào hỏi:
− Cô giáo đấy à ?
Phoebe gật đầu. Dải vải buộc bím tóc trên đầu cô bé đung đưa khi cô gật đầu.
− Cô ấy ở miền Bắc đến. Ông chủ Will mời cô ta đến.
− Cậu Kipp nói là họ có những ngọn lá biết làm trò ảo thuật.
− Kipp lại trêu em đấy. - Phoebe không ưa Kipp. Hắn thường nhét vào đầu Shadrach nhiều chuyện huyễn hoặc và thường ti tiện. - Không có gì là trò ảo thuật hết. Mà đấy là sách, chứ không phải làm trò. Người da đỏ gọi thế là vì họ ngu thôi. Em có ngu không ?
− Không. - Nói thế nhưng Shadrach không biết mình có ngu không. Cậu bèn tựa cằm vào giữa hai đầu gối và nhìn xuống người giáo viên da trắng.
− Deuteronomy Jones ở bên nhà ông cụ Stuart biết đọc và biết viết như người da trắng. Anh ấy thông minh lắm. - Phoebe nói, cô nhích người lui và nghĩ đến anh chàng da đen ở bên đồn điền láng giềng. Từ lâu rồi cô không gặp anh, nhưng cô nhớ là anh trông khá xinh trai. Anh có nụ cười rộng mở, nụ cười làm cho cô cảm thấy ấm lòng.
− Rồi em sẽ học đọc và học viết, - Shadrach cương quyết nói.
Phoebe định nói với em trai rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra được, nhưng cô cũng mơ ước như thế. Cô nhận thấy chuyện này thật tuyệt. Nếu có học, chắc cô sẽ không còn làm tôi mọi trong nhà nữa. Nếu cô biết đọc và biết viết, có lẽ khi Deu trở lại, anh ấy chắc sẽ xem cô là người thông minh.
− Phoebe, mày đấy à ? - Bà chủ gọi cô, giọng gay gắt.
Phoebe vùng đứng lên và nhanh nhẹn bước đến trước mặt cậu em để che cậu cho bà chủ khỏi thấy.
− Dạ, thưa bà Victoria, con đây. - Cô kéo lê hai chân lên mặt ván cho ồn để bà chủ khỏi nghe tiếng loạt xoạt do Shadrach bò lui gây ra.
− Tao đã bảo mày ở trong phòng ngó chừng bé Johnny kia mà. - Bà Victoria Gordon bước đến chân cầu thang.
− Cháu đi tìm bà. Cậu ấy quấy khóc. cháu đoán chắc cậu ấy đói bụng. - Có thể cô ta nói đúng. Chú bé thức dậy và vùng vằng giận dữ. Dĩ nhiên là mẹ chú cho là chú mọc răng, cho nên chú ta sốt ruột và quấy khóc.
Bà Victoria Gordon thở dài, bà bước lui khỏi cầu thang và nhìn Eliza với ánh mắt xin lỗi:
− Temple sẽ lo thu xếp cho cô, - nói xong bà bước lên lầu. Lên đến giữa cầu thang, bà bỗng ho sặc sụa khiến bà phải đi chậm lại. Temple nhìn theo bà, lòng ái ngại. Nhưng khi quay lại nhìn cô gia sư, nàng lấy lại bình tĩnh. Nàng hỏi:
− Cô đói không, cô Hall? Để tôi bảo thím Cassie Đen làm gì cho cô ăn.
− Đừng, xin cám ơn cô. - Eliza muốn thừa cơ hội này để xem những phòng khách ở tầng dưới này cho thoả mãn tính hiếu kỳ của mình. - Có phải đây là phòng ăn không ? - Cô bước đến gần khung cửa hình vòng cung nằm ở bên phải để nhìn bên trong phòng cho rõ hơn. - Tôi được biết tôi sẽ cùng ăn với gia đình kia mà.
− Tất nhiên rồi. - Temple đáp. Nàng bước đến đứng bên cô giáo. Ánh sáng mặt trời chiếu qua những bức màn đăng-ten treo trên bốn khung cửa sổ lớn, chiếu ánh sáng lên chiếc bàn gỗ đào hoa đóng theo kiểu Sheraton kê dọc theo căn phòng. Quanh bàn, có 12 chiếc ghế dựa đánh xin thật bóng. Chiếc lò sưởi bằng gỗ óc chó chạm tay, xây sát vào tường ngoài, mặt lò đóng lại bằng chiếc cửa chắn. Một tủ kính kê sát tường đằng xa, chất đầy ly tách bằng sứ và thuỷ tinh. Đối diện với cái tủ là tấm ván bằng gỗ đào hoa gắn vào tường.
Temple dẫn Eliza đi dọc theo tiền sảnh để đến xem một phòng khác. Nàng nói với cô:
− Vào buổi tối, chúng ta tụ tập ở phòng lớn của gia đình.
Khi Temple bước sang một bên, Eliza kinh ngạc khi trông thấy chiếc đàn dương cầm bằng gỗ hồng kê trong góc phòng. Một chiếc đàn dương cầm... ở chốn hoang dã này. Cô bước đến cái ghế đẩu bọc nhung và ngồi xuống, lòng tự hỏi không biết đến khi nào cô mới hết ngạc nhiên trước những gì cô đang trông thấy ở đây. Cô sờ mặt gỗ láng bóng, rồi ngước mắt nhìn Temple:
− Có phải cô chơi đàn không ?
− Bà vợ của một nhà truyền giáo ở Brainerd đã dạy cho tôi đàn, nhưng, - nàng dừng lại, rồi nhún vai cười, - bố tôi chán ngấy vì cứ nghe tôi chơi mãi ba bài tình ca. Cô biết đàn chứ ? Có lẽ cô dạy cho tôi vài bài mới.
− Tôi thấy không có lý do gì lại không xếp chương trình học nhạc vào buổi chiều. - Phải khó khăn lắm cô mới nén được lòng khát khao mở nắp đàn ra. Cô đứng dậy và nắm chặt hai bàn tay vào nhau.
− Phòng thư viện ở bên kia đại sảnh. - Temple đi về phía cửa thư phòng, vừa ngoái đầu lại nói, - Bố tôi đã nói cô được phép xem hết cả sách trong phòng này.
− Bố cô tốt làm sao!
Vừa bước vào thư viện, Eliza bỗng dừng lại đưa mắt nhìn bức tranh treo trên bệ lò sưởi. Cô không chú ý đến đồ đạc nào khác trong phòng, kể cả chiếc bàn làm việc rộng lớn bằng gỗ óc chó, chiếc trường kỷ chạm trổ tinh vi, hay là số sách lớn trên kệ sách. Tất cả đều mờ nhạt trước bức tranh vẽ một người đàn ông cao lớn, mặt nghiêm nghị, mặc váy Tô-cách- lan.
− Ai thế ?
− Ông nội tôi, ông Lachlan Gordon. Chính ông đã xây nhà này.
− Ông mặc váy. - Eliza nhíu mày, cô chợt thấy chiếc kim găm bằng đá quý cài ở phía trước váy bằng len sọc ô vuông của người đàn ông. Cái kim găm giống hệt cái kim găm bằng đá thạch anh tím mà Temple đang cài trên người.
− Ông cố tôi, William Gordon, từ Tô-cach-lan đến. Ông cụ là con thứ của một nhà quý tộc bên ấy. Sau khi đến Savannah một thời gian ngắn, ông đã giết chết một người đàn ông trong một vụ ẩu đả. Sợ người Anh buộc tội sát nhân, ông trốn đến ở trong dãy núi vùng này với người Cherokee. - Temple dừng lại nhìn bức tranh. - Cái váy nguyên là của ông cụ đấy. Ông nội Lachlan của tôi nói rằng ông cụ cao và khỏe như một cây sồi, tóc cụ đỏ như lá thích mùa thu. Bố tôi đã được lấy tên cụ để đặt cho.
− Thế cụ sống trong núi à ?
− Ông không thể nào về được. Người ta sẽ bắt ông về tội sát nhân. - Temple nhắc lại, - Ông lấy một nữ chiến binh khả kính, tên Danagasta.
− Một nữ chiến binh à ? - Eliza hỏi.
− Một phụ nữ có huy chương ngoài mặt trận.
− Cô muốn nói bà ấy đã tham gia chiến đấu ngoài mặt trận à ?
− Sao không ? Phụ nữ cũng có thể chiến đấu bằng giáo mác, súng hỏa mai, hay là cung tên như nam giới chứ. Vào thời của bà cụ Danagasta, chuyện phụ nữ Cherokee chọn nghiệp binh cũng như trở thành bà mẹ chiến sĩ là chuyện rất thông thường. Khi bàn bạc dự tính một cuộc chiến, nữ chiến binh được ngồi vào chỗ danh dự của hội đồng và cố vấn cho các cấp chỉ huy mặt trận các chiến lược tác chiến. Bà cố nội tôi là một phụ nữ như thế đấy. Tên tiếng Anh của bà là Jane Gordon. - Temple dừng lại ngẫm nghĩ một hồi. - Bà cùng chồng, cụ William Alexander Gordon, xây dựng nông trại này. Hồi tôi còn bé, chiếc lều gỗ của họ vẫn còn, nhưng đã bị cháy cách đây nhiều năm rồi.
− Ra thế. - Eliza lại nhìn quanh. - Cô nói ông nội cô đã xây ngôi nhà này ? Chắc là phải tốn kém nhiều lắm ? Làm sao ông nội cô có thể có được số tiền kếch xù như thế ở nơi hoang dã này ?
− Ông rất giỏi. Ông điều hành một cơ sở thương mại và một nhà máy xay ngũ cốc do cụ cố tôi lập nên. Từ nguồn lợi này, ông mướn chuyên gia nông nghiệp đến làm cố vấn, rồi ông mua nô lệ da đen làm việc đồng áng, canh tác thêm đất đai để trồng hoa màu và lập thêm vườn cây ăn quả. Việc đầu tư đã thành công rực rỡ. Ông phỏng theo các kiểu nhà đẹp đẽ ở Tô-cach-lan và Anh quốc để xây nhà này.
− Cô muốn nói đến những ngôi nhà mà ông cố cô đã thấy chứ gì ? - Eliza chỉnh lại vì cô tưởng Temple nói lộn.
− Không, chính những nhà do ông nội Lachlan Gordon của tôi thấy chứ. Ông nội tôi nghe cụ cố tôi nói đủ thứ chuyện về Tô-cach-lan, cho nên ông muốn tận mắt xem cho biết. Ông dẫn bố tôi đi theo, mặc dù khi ấy bố tôi còn nhỏ, không lớn hơn thằng Kipp, em trai tôi bây giờ. Hai cha con đi khắp nước Anh và Tô-cach-lan, thăm nhiều dinh cơ to lớn ở bên ấy. Thậm chí hai người còn gặp cả vua George Đệ Tam nữa.
Will Gordon, người mướn cô, đã gặp vị vua quá cố của nước Anh ư ? Eliza kinh ngạc khi nghe chuyện này, nhưng rồi cô cảm thấy mình không ngạc nhiên về chuyện chủ nhân của gia đình này đã gặp gỡ hoàng gia mà cô nghĩ đến vai trò lịch sử của George Đệ Tam.
Nhìn lại quá khứ, Eliza thấy nước Anh là nước điển hình trong việc cư xử rất khéo léo với người da đỏ Mỹ châu. Họ đã phủ dụ người da đỏ, cho họ hân hạnh được thăm viếng ra mắt hoàng gia Anh. Cô nhớ chuyện người trinh nữ da đỏ bộ lạc Powhatan, cô Pocahontas, và chuyện rùm beng về cô khi cô sang bên Anh.
Trong lúc Eliza đi xem các thứ trong thư phòng thì Temple quan sát kỹ cô giáo mới. Không có gì đặc biệt hấp dẫn trong những nét mạnh mẽ và cái miệng nhỏ của cô giáo hết. Mái tóc uốn cong màu nâu nhạt như màu gỗ hồ đào. Người cao và gầy, cứng đờ, chiếc cằm nhô ra biểu lộ một cá tính cương quyết. Thoạt tiên, Temple cứ ngỡ Eliza Hall là người lạnh lùng, nghiêm khắc, thiếu tình cảm, không thân mật. Nhưng đến khi nàng thấy nét sung sướng tươi vui của cô giáo hiện ra trong ánh mắt khi cô nhìn chiếc dương cầm trong phòng khác, nàng liền nghĩ khác. Bây giờ, Temple cảm thấy có lẽ nàng sẽ yêu thích cô giáo mới này.
Thấy nét mệt mỏi hiện ra trên mặt cô, Temple bèn nói:
− Chắc cô đi đường xa mệt mỏi lắm rồi. Chúng tôi đã chuẩn bị cho cô một phòng trên lầu.
− Xin cảm ơn cô. - Eliza cố dằn mình để khỏi đưa tay lên vuốt chiếc áo dài nhàu nhò vấy bẩn cho thẳng sạch.
Chỗ ở của cô trên tầng ba bé nhỏ và đồ đạc bình dị, nhưng đủ cho cô dùng. Một cái giường đơn có trụ sắt, kê dọc theo vách tường, trần nhà xuôi theo mái nhà đổ xuống. Buồng tắm bằng gỗ sồi, có bồn rửa và bình nước nằm dưới chiếc cửa sổ xây mặt về phía đông khiến cho căn buồng sáng sủa và thoáng khí.
Eliza bước trên sàn ván ra đứng giữa phòng, cô nhìn quanh xem xét đồ đạc trang bị trong phòng. Tấm vải trả giường chắp vá nhiều màu trông vui mắt nổi bật bên cạnh bức vách sơn màu vàng nhạt. Tấm thảm trải nền nhà gần bên giường đã cũ, màu ngũ sắc đã phai. Trong một góc phòng, kê chiếc ghế xích đu cũ rích, nệm và gối đều may tay, đường chỉ đã bạc màu. Tấm màn trắng bình dị treo trên cửa sổ khẽ lay động, cơn gió nhẹ bên ngoài thổi vào chẳng làm dịu được cái nóng hầm hập trong phòng.
− Cái tủ này cô dùng để cất quần áo. - Temple chỉ vào cái tủ đóng một cách vụng về mà khi mới bước vào, Eliza đã trông thấy. Cái hòm và cái vali của cô nằm một bên cái tủ. - Và có cái bô vệ sinh ở trong tủ com-mốt trong góc phòng kia, cô lấy mà dùng. Cô có cần gì nữa không ?
− Không, thế này là đầy đủ lắm rồi. - Eliza đáp. - Lát nữa chắc tôi cần xem phòng học ra sao. Tôi nghe nói nhà cô đã xây một phòng học ở đây rồi.
− Dạ đúng. Đứng ở cửa sổ phòng này cô có thể nhìn thấy phòng học bằng gỗ.
− Tốt, thế là tôi khỏi mất công tìm nơi để dạy.
− Vâng. Bây giờ tôi xin rút lui để cô lấy đồ đạc ra. - Temple nói rồi bước ra khỏi phòng.
Khi còn lại một mình, Eliza tháo dây buộc mũ, lấy mũ xuống và ném vào giường. Cô hất những lọn tóc lòa xòa ra sau, rồi không đợi chải lại tóc tai cho gọn, cô bước đến cửa sổ, kéo màn lên.
Đằng xa cuối bãi cỏ, cô thấy một ngôi nhà gỗ. Đứng ở cửa sổ nhìn ra, cô không thấy một nhà nào khác, cho nên Eliza đóan đấy là phòng học. Những con công đang dạo chơi trên con đường lát gạch dẫn đến ngôi trường.
Trong chuyến hành trình dài từ Massachusetts, nhiều lần cha Cole đã quả quyết với cô rằng: "Ở đời, nhất ẩm nhất trác giai do tiền định". Nhưng Eliza nghĩ rằng Chúa không định cho cô như thế này. Cô cứ ngỡ mình sẽ dấn thân vào nơi hoang dã để sống với những người bán khai, chịu đựng nhiều gian khổ và cô đơn. Nhưng bây giờ cô lại thấy mình đang đứng trước một nơi khiến cô nghĩ đến một trang viên đàng hoàng.
Cô nhớ lại ngày hôm ấy, đã cách đây hai tháng, ngày cô theo mẹ, bà Nancy Chapman Hall, vào văn phòng luật của ông Payton Fletcher ở Springfield. Vùng quê bang New England đang vào tiết xuân, thời tiết mùa xuân làm cho cô nôn nao, hăng hái sẵn sàng bỏ qua cuộc sống đều đều buồn tẻ của quá khứ để bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống mang màu sắc phiêu lưu, mạo hiểm và có cơ hội để cô thử sức năng lực của mình. Ông Payton Fletcher đã rao quảng cáo một nhiệm sở như thế.
Ông Fletcher đã đón tiếp cô và mẹ cô ở phòng riêng rất niềm nở vào hôm ấy. Ông mập mạp béo tốt, tuổi trung niên và thuộc thành phần được kính nể ở Massachusetts. Mặt ông tròn trịa, vui tươi, cặp mắt xám hiền từ trong suốt thời gian ông phỏng vấn cô.
Trong phần đầu cuộc phỏng vấn, ông hỏi nhiều về trình độ, về các trường cô đã theo học, về nghề dạy học của cô. Cô hết sức sung sướng khi thấy ông không quan tâm đến năng lực dạy học còn non yếu của cô. Nhưng chính việc này đã khiến Eliza phân vân không biết đã có bao nhiêu người xin đến nhiệm sở này.
Và cuối cùng, ông Fletcher trình bày nhiều chi tiết về chỗ cô xin đến dạy, đến làm gia sư dạy cho con cái một gia đình Cherokee.
Mẹ cô liền phản ứng ngay:
− Người da đỏ à ? Họ đang tấn công những người định cư Georgia, họ đe doạ tính mạng của đàn bà và trẻ em.
− Bà Hall, tôi xin đảm bảo với bà, - ông Payton Fletcher cắt ngang lời bà một cách bình tĩnh và cương quyết, - tin tức trên báo chí trong mấy tháng qua đều phóng đại quá đáng. Nếu có xảy ra những hành động sai trái nào thì đây là lỗi của người Georgia , nhưng trường hợp trái lại là chuyện khác rồi. Riêng phần ông Will Gordon và gia đình ông ta, tôi xin nói cho bà yên tâm: họ không dã man đâu. Tôi đã được hân hạnh gọi ông Will Gordon là bạn từ nhiều năm nay và tôi xin cam đoan với bà rằng tư cách của ông ta rất cao quý.
Ông ta cho biết ông quen với ông Will Gordon khi hai người cùng học một trường nội trú tư ở miền Đông. Trong thời gian này, tình bạn giữa hai người trở nên thân thiết.
Ông Payton Fletcher lại cho biết thêm ông Will Gordon là chủ một nông trại, trồng trọt trong một thung lũng phì nhiêu thuộc đất đai của bộ lạc nằm gần phía bắc bang Georgia. Người ta đã xây một ngôi nhà gỗ một phòng trong nông trại để làm chỗ học hành cho con cái của chủ nhà và của cô em gái. Ngoài tiền lương 400 đô la một năm ra, giáo viên ăn ở tại nhà Gordon miễn phí.
Eliza liền tưởng tượng những buổi học thường xảy ra trong cảnh bi hài. Cô mường tượng một căn phòng với một số trẻ con da nâu chăm chú lắng nghe, một chủ nhà đầu óc thô thiển đang đợi cô dạy dỗ để được hiểu biết. Khi ông Payton Fletcher đề nghị nhiệm sở, Eliza chấp nhận liền, vì cô tin đây là định mệnh đã an bài cho cô.
Bây giờ, qua cửa sổ phòng ngủ, cô nhìn quanh khắp nơi. Một nông trại phát đạt, ông Payton đã nói thế. Một câu nói giản dị không miêu tả hết cảnh giàu có quanh cô được. Cô muốn ngồi viết cho mẹ biết khi cách chi tiết còn đang mới mẻ trong óc cô. Nhưng cô lại nghĩ làm thế sẽ mất thì giờ vô ích, cô còn nhiều việc khác phải làm đã.
Eliza thả cái màn xuống, quay lui khỏi cửa sổ và bỗng cô hốt hoảng thụt lùi khi thấy có người nào đấy đang đứng cách cô chỉ hơn một mét. Định thần lại, cô nhận ra đấy là một cậu bé không quá 11 tuổi. Cậu ta nhìn cô, ánh tinh ranh loé ra trong cặp mắt đen lạnh lùng của cậu. Eliza đè một bàn tay lên ngực để làm dịu bớt trái tim đang đập mạnh.
− Cậu làm tôi sợ khiếp! - cô thú nhận, rồi chợt cô nghĩ chắc là cậu ta có ý định làm thế. - Chắc cậu là Kipp, phải không ? - cô hỏi.
− Và cô là cô giáo mới ở miền Bắc ?
− Đúng. - Lấy lại bình tĩnh, cô nắm hai bàn tay lại với vẻ đoan trang. - Cậu gọi tên là cô Hall.
Kipp Gordon chỉ cười.
Đồ phá đám. Với giác quan thứ sáu của người giáo viên, Eliza nhận ra đây là một học sinh sẽ quấy phá cô trong các buổi học. Cô tin chắc những ngày sắp tới cô phải đương đầu với chú nhóc này.
Những cành lá sum suê rậm rạp của cây hạt dẻ che mất ánh nắng mặt trời khiến cho ngôi trường bằng cây chỉ sáng lờ mờ . Eliza để cuốn tập đánh vần của Webster lên trên chồng tập viết và sách học vỡ lòng trên bàn, thế là đã soạn bài xong cho ngày hôm sau.
Nhìn chung thì Eliza đã hoàn tất được nhiều việc trong ba ngày. Giờ học đã ổn định. Buổi học đầu tiên bắt đầu vào lúc tám giờ sáng, học sinh đến dự học thêm gồm có bốn cháu của gia đình Murphy, những người bà con trong họ của gia đình Gordon, đó là: Charlie, 13 tuổi; Tom, 12; Mary, 10; và Joe, 9. Lớp học cho đến giờ ăn trưa, rồi bắt đầu giờ dương cầm dành cho ba cô gái: Temple, em nàng: Sandra và Mary.
Khi học xong, Eliza đi quanh một vòng để đóng bốn cánh cửa sổ lại. Hôm đầu tiên, khi học xong, cô đã quên đóng cửa. Sáng hôm sau, cô thấy một con vật như chuột, chúi mũi ngửi quanh bàn cô. Vì phản xa tự nhiên, cô đã thét lên, vừa sợ vừa kinh ngạc. Kipp Gordon chạy ập vào phòng học ngay khi con vật gớm ghiếc chạy loanh quanh qua nền nhà đến cánh cửa sổ mở rộng. Tiếng cười chọc quê của Kipp vẫn còn vang mãi bên tai cô, nét giận dữ ánh lên trên cặp mắt đen của hắn. Đồ phá rối - nó quả là đồ phá rối.
Dậy dỗ cật lực xong một ngày, Elzia nhìn quanh phòng học một lượt rồi bước ra và cẩn thận đóng cửa lại. Ngôi nhà gạch ba tầng xây trên đỉnh ngọn đồi thấp bề thế đồ sộ là trung tâm điểm của nông trại. Tách khỏi toà nhà có hai nhà bếp và một nhà hun khói. Những đường lát gạch từ ngôi nhà dẫn đến chuồng ngựa đầy ngựa, một lò rèn, những lán trại và một đám lều nhỏ dành cho khoảng 30 nô lệ của gia đình Gordon ở.
Bên ngoài khu nhà ở, những con bò sữa gặm cỏ trong cánh đồng cỏ nằm sát bên vườn rau. Bầy heo nuôi thả đang ăn trong cánh rừng gần đấy. Trải dài theo thung lũng phì nhiêu là những cánh đồng trồng bắp, bông gòn, thuốc lá, lúa đại mạch, yến mạch và cây thuốc nhuộm, với lại những vườn cây ăn quả. Khi ông Will Gordon vắng mặt, người em rể, George Murphy, giám sát người da đen làm việc trong các cánh đồng.
Thế nhưng, công việc nội trợ cho cả đồn điền chỉ một tay bà Victoria Gordon lo liệu. Eliza thấy công việc của bà không phải chỉ thu hẹp ở trong nhà thôi mà bà con coi sóc cả vườn rau, coi sóc bầy bò và điều khiển luôn cả đám da đen, công việc này quá khủng khiếp vì bà phải lo cho hơn 30 người da đen ăn mặc, rồi lo luôn cả việc thuốc thang chữa bệnh cho họ. Vào buổi sáng đầu tiên, Eliza đã chứng kiến cảnh bà Victoria phân phát thức ăn hàng tuần cho một dãy phụ nữ da đen mang khay gỗ đứng đợi lãnh khẩu phần ở cái thùng đựng thức ăn, nào là thịt heo ngâm muối và thịt bò muối, thịt heo xông khói và đùi heo treo lỏng chỏng trên xà trong hầm nhà có cửa khóa kín.
Bà Victoria Gordon ít khi ngồi, ngoại trừ vào các bữa ăn. Một ngàn lẻ một công việc đều đòi hỏi có sự giám sát của bà hay có sự tham gia của bà và Eliza bắt đầu hiểu nguyên nhân khiến bà luôn luôn có vẻ mệt mỏi lo âu.
Thấy trời đã bắt đầu tối, Eliza vội vã đi nhanh trên con đường lát gạch vào nhà. Trước mắt cô, những khung cửa kính trên toà nhà phản chiếu ánh sáng tím nhạt của mặt trời lặn trên cảnh yên tĩnh khắp đồn điền. Khi cô bước vào đại sảnh, không khí trong nhà im phăng phắc. Bỗng Eliza nghe có tiếng động, cô bèn dừng lại bên chân cầu thang, nhìn chiếc cầu thang bề thế dẫn lên tầng hai. Đêm nay, cô không nôn nóng leo những tầng cấp dài lên phòng. Thực vậy, cô cảm thấy cô đơn và nhớ nhà. Cô nhớ mẹ cô, nhớ cảnh hai mẹ con chuyện trò vui vẻ vào những buổi tối.
Có tiếng chân người bước nhè nhẹ lên lầu tiến đến phía cầu thang. Eliza nhìn lên, cô thấy một ngưỜi đàn bà phì nộn với bộ ngực đồ sộ hiện ra, chị có tên Cassie Đen.
− Chào chị Cassie - Eliza vô tình tránh gọi từ "Đen" khi chào người đàn bà nô lệ này. Vì từ này nhắc cô nhớ đến con bò sữa ở nhà cô, khi cô còn bé, mọi người trong nhà thường gọi nó là Bessie Nâu. Vì da của họ đen thôi, Eliza không thể xem những người châu Phi bất hạnh này như súc vật được.
Chị Cassie bước xuống thang lầu.
− Cô Eliza, cô cần gì không?
− Không cần gì hết, cám ơn chị Cassie.
Người đàn bà gật đầu rồi bỏ đi. Eliza định leo lên cầu thang, nhưng bỗng dưng cô dừng lai khi nhìn vào phòng khách của gia đình, chiếc đàn dương cầm ở trong phòng này. Từ khi đến đây, cô chưa được chơi đàn cho thoả thích, mặc dù Victoria Gordon đã cho phép cô chơi.
Bỗng cô quyết định vào phòng, rồi đi thẳng đến chiếc đàn. Cô ngồi xuống, sửa áo xống lại cho ngay ngắn rồi mở nắp đậy phím đàn ra, để chân vào bàn đạp đánh nhịp.
Vừa lướt mấy ngón tay lên phím đàn, cô thay đổi hẳn thái độ. Cô đàn khúc nhạc đêm cô thích nhất, khúc nhạc cô đã thuộc lòng, mấy ngón tay lướt nhẹ trên phím, người đung đưa nhè nhẹ theo khúc nhạc du dương êm ái.
Khi đàn xong bản nhạc, cô liền đàn sang bản khác, không để cho không khí trong nhà chìm vào cảnh tịch mịch. Cô đàn bản này đến bản khác không ngưng nghỉ, đàn theo trí nhớ số nhạc chọn lọc của Bach, Beethoven, và Mozart, chốc chốc lỗi vài nốt vì quên.
Khi trong phòng đã tối hẳn, Eliza ngừng lại một lát chỉ để thắp hai cây đèn cầy cắm lên cái giá trên chiếc đàn bằng gỗ thông mộc, cho sáng hàng phím bằng ngà trắng và đen. Rồi cô lại tiếp tục đàn.
Cô đàn xong khúc nhạc được cô xem là do ngẫu hứng đặc biệt - mặc dù kỹ thuật chưa được hoàn hảo - một khúc thuộc loại tấu khúc của Bach, cô để nốt nhạc cuối cùng ngân vang cho đến khi hết. Khoan khoái, cô cất tay khỏi các phím đàn và chắp hai bàn tay lại với nhau để trên lòng, tinh thần trôi theo lời nhạc.
Bỗng một giọng đàn ông cất lên yêu cầu:
− Cô vui lòng chơi bản khác đi. Cô chơi nhạc hay quá.
Eliza giật mình, nhìn lên. Một bóng đen đứng ở ngưỡng cửa phòng khách, tựa một vai lên khung cửa bằng gỗ óc chó. Ánh đèn cầy không đủ sức soi sáng đến tận đấy, cho nên cô chỉ thấy một bóng người thôi. Nhưng mặc dù cô không thấy rõ nét người, cô vẫn thấy được dáng người đàn ông cao to và cường tráng.
Khi cô vươn ngưỜi ngồi thẳng lên, bóng người đang bước đến gần cô. Thoạt nhìn, cô tưởng lầm đấy là "Blade". Khi nhận ra không phải chàng ta, cô bèn đứng lên, cầm lấy giá cắm đèn cầy, đưa cao lên quá đầu mình.
− Ông là ai? Ông làm gì ở đây? - Cô hỏi, giọng gay gắt và lo sợ.
Người đàn ông bước vào vùng có ánh sáng chiếu rõ. Ông ta mặc quần tây, khoác chiếc áo đuôi tôm màu đen kiểu các chủ đồn điền thường mặc. Ánh đèn cầy nhảy nhót chiếu lên khuôn mặt sắc nét, và chiếu sáng mái tóc màu nâu óng ánh màu vỏ quế.
− Nhà tôi ở đây - ông ta chỉ đáp gọn lỏn như thế.
− Nhà ông à ?
Câu trả lời như không mong đợi của Eliza. Nghe lời đáp, cô có cảm tưởng ông ta không phải là Will Gordon.
− Còn cô chắc là cô giáo mới, cô Eliza Hall ?
− Dạ phải - Cô hạ cây đèn xuống, lòng băn khoăn cứ sợ mình kém tác phong sư phạm, cho nên cô quyết giữ gìn ý tứ - Tôi không nghe nói ông đã về nhà.
− Tôi mới về nhà chỉ một lát đây thôi.
Như để xác nhận lời nói của ông, Temple đi xộc vào phòng, chiếc áo dài bằng vải khoác ngoài áo ngủ, mái tóc dài xổ tung xoã xuống như một bức màn đen dày phủ cả hai vai và lưng. Khi thấy bố, nàng dừng lại, mặt hớn hở vui mừng như trẻ con.
− Bố, bố về rồi - Giọng nàng hết sức tươi vui.
− Ừ, bố về rồi - Ông nhìn Temple với ánh mắt trìu mến. Nàng đến đứng bên cạnh ông, quay mắt nhìn Eliza, lòng cảm thấy thích thú khi nhìn mái tóc của cô giáo thường búi lên nghiêm trang, bây giờ xổ tung quanh đầu trông có vẻ phóng túng. Đây mới thật là Eliza Hall, con người đầy nghị lực và sức sống mặc dù cô cứ cố làm ra vẻ cứng ngắc và thiếu sinh khí.
− Khi bố nghe tiếng đàn, bố có nghĩ là con đàn không? - Temple nhìn bố, ánh mắt trêu chọc.
− Bố nghĩ không phải là con đàn. Bố chưa bao giờ nghe được tiếng đàn như thế này - ông đáp, miệng mỉm cười.
Temple cười xoà, nàng nói:
− Rồi bố sẽ không nói nữa đâu. Cô Hall đang dạy con chơi đàn dưƠng cầm để con có thể chơi hay như cô ấy chơi.
− Chúng ta hy vọng thế - Ông nhướng mày với vẻ hoài nghi. Người gia sư liền nói nhanh:
− Con gái ông rất có năng khiếu.
Ông Will Gordon nhận thấy thái độ của người đàn bà cao, bình dị này có vẻ cương nghị, nên ông không dám cười. Ông chỉ gật đầu đáp lại rồi nói:
− Tôi rất sung sướng khi nghe cô nói thế, cô Hall. Bây giờ cô cho tôi biết ông Payton Fletcher có khoẻ không ?
− Ông ấy rất khoẻ.
− Mắt ông ấy có còn sắc sảo và nụ cười còn rộng mở chứ ?
− Dạ còn - Eliza cười khi nghe chủ nhà miêu tả chính xác ông luật sư ở Springfield. Ông ấy nhờ tôi chuyển đến ông lời chào hỏi chân tình nhất.
− Mấy năm rồi tôi chưa gặp lại ông ấy. Chắc ngày mai tôi phải viết thư cho ông ấy - Ông nhìn Temple và mỉm cười - Bây giờ ông Payton Fletcher đã thành nhân vật rất có cảm tình với chúng ta, chắc bố cần nhiều lời khuyên của ông ta hơn trước đây.
Mắt ông long lanh sáng ngời khi nói đến một vị luật sư có cảm tình với một nơi xa xôi như ở đây, nhưng Temple vẫn thấy nét mặt bố có còn vẻ căng thẳng và mệt mỏi. Nàng lo lắng đưa tay sờ cánh tay bố:
− Bố đi xa mệt mỏi rồi. Bố đã ăn chưa ?
− Mẹ con đang chuẩn bị thức ăn cho bố.
− Để con đi xem thức ăn đã xong chưa - Temple và bố nàng đều biết, nếu mẹ nàng nghe có đứa con nào gọi bà, là bà quên ngay cơm nước. Thật Temple không hiểu được việc này, nhưng thực sự thì nhiều lần đã xảy ra như thế.
Khi Temple quay bước ra cửa thì cô giáo mới liền nói:
− Thưa ông Gordon, xin phép ông tôi lên phòng, để ông nghỉ ngơi sau chuyến đi dài mệt nhọc.
Không đợi ông trả lời, cô đi theo Temple ra đại sảnh. Còn lại một mình trong phòng khách, không khí im lặng như tờ. Cảm giác yên ổn bỗng tan biến đâu mất. Lòng bồn chồn, ông bước qua phòng khách, đến đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bầu trời đen. Theo truyền thuyết của người Cherokee, màu đen là màu của miền Tây, vì vùng đất ở đây đã nuốt mặt trời. Ông Will quay lại, đi đến chiếc dương cầm. Ông dừng lại bên chiếc đàn, đưa tay gõ vào một phím đàn, lắng nghe nốt nhạc ngân nga một hồi.
Ông mường tượng nhớ lại cảnh cô giáo Eliza Hall ngồi đàn khi ông đứng trên ngưỡng cửa, mấy ngón tay lướt nhanh dịu dàng trên phím đàn, thân hình đung đưa theo điệu nha,c vẻ say sưa rạng rỡ, mái tóc màu nâu nhạt như vầng hào quang ôm quanh khuôn mặt. Bỗng ông nhớ lại thời ít lo buồn - nhớ lại thời gian hai tuần ông sống tại nhà ông Payton Fletcher ở Massachusetts. Hầu như tối nào mẹ ông Payton cũng đánh đàn dương câm và ông Payton thường hát theo.
Thời ấy đã lâu rồi. Lâu quá rồi.
Ông Will thở dài, nhìn quanh gian phòng trống vắng, rồi bước ra cửa. Đêm nay ông không muốn ngồi suy nghĩ một mình. Ông nghe ngoài tiền sảnh có tiếng ho khúc khắc. Ông nghĩ bà Victoria đang quá lo lắng mệt nhọc. Khi ra phòng ngoài, ông thấy bà đang ở đấy, người đàn bà dáng dấp yếu đuối mà ông đã lấy làm vợ cách đây 18 năm.
Bà cười, nhưng nụ cười chỉ giữ lại hình ảnh của những ngày ấm cúng xa xưa mà thôi.
− Cơm đã dọn trong phòng ăn.
− Đang đói mà nghe nói thế thì còn gì tuyệt bằng, - ông nói với bà, rồi hai người cùng đi vào phòng ăn.
Ba ngọn nến cắm trên cái giá bạc để ở cuối bàn. Will đi đến chỗ đèn sáng, ngồi xuống chỗ của mình ở đầu bàn. Temple đi vào phòng mang theo cái bình, nàng nói:
− Bố, bố có muốn uống rượu táo không?
− Bố muốn chứ - Ông Will mở khăn ăn ra, để trên lòng, trong khi Temple rót rượu vào ly, rồi để bình rượu lên tấm ván gắn trên tường.
− Anh cần gì nữa không ? - Bà Victoria đứng bên ghế ông nói.
Ông will ngước mắt nhìn, đĩa thịt nguội và bánh mì bột bắp để trước mặt ông. Ánh đèn cầy lờ mờ chiếu vào mặt bà, gợi cho ông nhớ lại những nét tươi trẻ xa xưa. Ông đáp:
− Bà ngồi xuống đây với tôi đi.
Bà Victoria lắc đầu:
− Em phải xem chừng bé Jonh. Đêm nay nó quấy lắm.
Nhiều lúc, ông Will muốn cùng vợ chia sẻ ngọt bùi với nhau. Ông rất muốn nói cho vợ ông nghe về buổi họp Hội đồng, muốn nói với vợ những chuyện của nhữNg người khác khắp trong xứ, muốn kể chuyện phá phách quấy nhiễu của lính cảnh vệ Georgia và chuyện cướp bóc của bọn đầu trộm đuôi cướp. Nhưng ông nghĩ ông có nói ra với bà cũng vô ích. Cho nên ông đành nín lặng, quay mặt nhìn xuống đĩa thức ăn trên bàn.
− Vậy thì ba đi xem chừng thằng John đi. - Ông cố giữ bình tĩnh, cầm lấy ly rượu Temple vừa để trước mặt, đưa lên môi.
− Mẹ, mẹ không muốn nghe kết quả cuộc họp Hội đồng Quốc gia à ? = Temple hỏi thay cho bố vừa khi mẹ nàng quay lại để ra khỏi phòng.
− Hội đồng họp hành ra sao thì mẹ vẫn tin là quyết định của họ đều có lợi cho dân ta cả - Nói thế nhưng bà Victoria vẫn không che giấu được bản chất thờ ơ lạnh nhạt của mình.
Temple kéo ghế ngồi xuống. Nàng nôn nóng nói với bố:
− Bố, kể cho con nghe về buổi họp đi. Con muốn biết quá.
− Khi mẹ nàng đi xa, mắt nàng để lộ vẻ giận dữ mà nàng đã cố nén lại trong lòng.
Ông Will chăm chú nhìn cô con gái, ông thấy nàng đã lớn rồi, không còn bé bỏng nư. Như từ trước, ông nghĩ rằng nàng biết rõ đời sống vợ chồng của ông trống trải, thiếu gắn bó thân mật. Temple đã tìm cách thay bà Victoria để lấp đầy khoảng trống do mẹ tạo ra, như bây giờ chẳng hạn.
Vợ chồng ông không phải như thế này từ đầu. Khi hai người mới lấy nhau, họ đã sống rất hạnh phúc và đầy đủ. Khi Temple ra đời, hai người sống vui vẻ với nhau, và khi đứa con thứ hai chết sau mấy giờ chào đời thì cả hai cùng đau buồn. Nhưng khi đứa con kế đó cũng chết đi thì cuộc sống của hai người bắt đầu đi theo hai hướng khác nhau.
Tóm lại, họ có được bốn người con sống mạnh khoẻ, nhưng họ phải chôn đến 5 người con khác. Cứ mỗi lần một người con chết đi là bà Victoria cũng chết đi một ít, và cuối cùng tuy hai người sống chung dưới một mái nhà, ăn chung một bàn, nhưng dường như họ không cùng chung sống.
Thế giới của bà Victoria tập trung cả vào bầy con của bà. Mỗi người con đối với bà là một bảo vật quý giá nhất trên đời. Bà không chịu được cảnh phải sống xa con, cho dù một ngày thôi.
Ông Will nhận thấy điều đó. Vì thế mà ông phải mướn gia sư, chứ không cho con đi học ở trường nội trú. Quyết định này là một tốn kém lớn cho ông và có lẽ cũng bất lợi cho ông nữa, vì trong xứ đang xảy ra nhiều chuyện không hay.
Bỗng ông Will đem hết chuyện trong buổi họp kể cho Temple nghe, trừ một số chi tiết có thể làm cho nàng quá lo sợ. Ông rất kiêu hãnh được làm bố một người con gái có những câu hỏi thật thông minh và ông trả lời cho con nghe tất cả. Khi hai người không còn vấn đề gì để nói nữa, thì thức ăn trong dĩa ông đã hết và bụng ông đã no nê.
− Về nhà thật tuyệt - Ông sung sướng nói
− Có bố ở nhà cũng tuyệt - Temple thu dọn chén dĩa và muỗng nĩa trên bàn, rồi đem đến tấm ván gắn bên tường, vừa đi nàng vừa ngoái lui và nói - Bố đã biết "Blade" về nhà chưa ?
Ông Will cười vì giọng nàng làm ra vẻ bình thản.
− Thế con không vui khi thấy anh ta trở về sao?
− Nếu anh ấy ở nhà luôn, con mới vui được - Temple cười, nhìn bố, nụ cười mang rất nhiều ý nghĩa .
Mặt trời đứng bóng. Khi hơi nóng quá trong phòng học thì lớp tạm nghĩ. Temple đứng núp dưới bóng mát ở hành lang phía sau, nhìn cô giáo đi qua bãi cỏ, mỗi tay dắt một cô bé, mấy cánh tay đung đưa, váy sột soạt. Sau lưng họ, mấy cậu bé đi theo thành một hàng.
Chiều nào Temple cũng đứng nhìn Eliza Hall vui đùa với bầy trẻ. Mỗi lần như thế, cô giáo trông thật vô tư, hạnh phúc như bầy học trò của mình, rất khác với thái độ nghiêm chỉnh khi cô dạy trong lớp. Nhớ lại mỗi lần lên giảng một vấn đề gì hấp dẫn, mắt cô sáng lên, Temple lại nhận ra chỉ khi ở bên nàng và mẹ nàng, cô Eliza mới tỏ ra nghiêm nghị và dè dặt.
Nửa giờ sau, Temple cởi con ngựa cái từ chuồng ngựa đi ra. Đi quanh hai dãy nhà của người da đen ở, nàng rẽ sang một con đường hẹp trên đồng. Con ngựa phóng lên, né tránh các vật chướng ngại, sẵn sàng phi nhanh, không muốn chậm bước.
Chạy được một đoạn ngắn, con đường men theo một con suối do nước phun cung cấp, con suối róc rách chảy băng qua đồn điền Gordon Glen. Xuyên qua chỗ trống trong đám liễu, Temple lén nhìn Eliza Hall ngồi xổm ở bờ bên kia, đám trẻ đang bu quanh cô để xem cô đang chỉ cho chúng cái gì. Đôi bốt thấp đã mở dây buộc, nằm trơ vơ trên đống sỏi cao giữa dòng suối, đôi vớ trắng dài lòi ra bên trên. Nhìn kích cỡ, Temple biết đôi bốt của cô Eliza. Nàng ước sao đến sớm hơn một chút để chứng kiến cảnh cô Hall lội trong khe.
Men theo phía bóng mát của con đường mòn hẹp, Temple cho ngựa chạy chầm chậm. Trước mắt nàng, cánh đồng luá mạch lóng lánh như tấm lụa vàng dưới ánh mặt trời. Thuốc lá trồng ở khoảng trống bên cạnh đó, vươn những ngọn lá rộng dài lên để đón nhận ánh mặt trời. Xa hơn nữa, những tua bông bắp vàng đung đưa dưới làn gió nhẹ thổi từ phía nam đến. Cho ngựa đến gần hơn, Temple thấy đám nô lệ đang phát cỏ dại, phụ nữ cùng làm việc với đàn ông, lưng cúi xuống theo nhịp cuốc đung đưa đều đều trên tay họ.
Bố nàng đang ngồi dang chân trên lưng con ngựa thiến mặt có đốm trắng, dưới bóng cây hồ đào. Nàng cho ngựa đến bên ông, luôn luôn cảm thấy niềm tự hào trỗi dậy trong lòng vì ông là bố nàng. Nàng cho ngựa dừng lại bên cạnh con ngựa thiến to lớn của bố và đưa mắt nhìn cánh đồng phía trước hai người. Nàng nghĩ hai cha con rất gắn bó thông cảm nhau nên không cần phải nhiều lời. Thế nhưng nàng vẫn lên tiếng:
− Con nghĩ bố chắc đang ở đây. Bắp đã cao rồi.
− chúng ta chắc chắn sẽ được mùa.
− Năm nay chúng ta có tổ chức lễ Được Mùa không?
− Không - ông Will Gordon chợt thấy vẻ thất vọng trên mặt con gái, ông ước gì có thể trả lời khác đi, nhưng ông lại nghĩ rằng năm nay mà tổ chức một lễ hội như vậy rất tốn kém, vì ông đã bỏ ra nhiều tiền để xây dựng trường học, mua sắm sách vở và các đồ dùng cần thiết, lại trả lương và chi phí chuyển đi cho cô giáo. Thế nhưng ông lại ân hận vì đã trả lời như thế. Trong số con cái, ông yêu thương Temple nhất. Việc này đã làm cho ông ngạc nhiên. Ông thường nghĩ đáng lẽ ông phải thương yêu đứa con trai nhiều nhất chứ. Nhưng chính Temple lại nhắc ông nhớ đến bố ông. Nàng giống bố ông. Nàng giống bố ông ở chỗ là nàng có niềm tự hào, có tinh thần sắt đá, có lòng can đảm, có nghị lực và có nụ cười có thể chinh phục lòng người ngay lập tức. - Có phải con chỉ cưỡi ngựa ra đây để hỏi bố về lễ Được Mùa thôi không?
− Dạ không. Con bồn chồn không yên. - Nàng đưa tay vuốt ve cái cổ láng mướt của con ngựa và mơn trớn cái bờm phất phơ trong gió của nó.
Nhìn nàng, ông Will thấy nàng đã lồ lộ dậy thì, lớp vải chúc bâu trên chiếc áo váy căng ra quanh bộ ngực tròn trịa, rắn chắc. Không để cho nàng kịp hỏi những chuyện bất thường, ông lên tiếng:
− Con nên ở nhà tốt hơn. Hôm nay nên ở trong khuôn viên của Gorden Glen, vì lính cảnh vệ Georgia đang có mặt trong vùng ta.
− Làm sao bố biết được?
Ánh mắt thăm dò của nàng trông gay gắt, không lộ vẻ sợ sệt mà chỉ kinh ngạc thôi. Thấy thế ông rất hài lòng:
− Chúng có mặt trong buổi họp của Hội Đồng Quốc gia ở New Echota.
− Chúng có quấy nhiểu không?
− Không. Chúng đứng nhìn thôi, như bầy quạ đen đang khệnh khạng trên hàng rào kìa. - Ông Will chỉ bầy chim đen đang đậu trên hàng rào cách đấy một đoạn ngắn.
Temple cười:
− Bố, bố nói đúng đấy. Chúng như bầy quạ cướp bóc. - Nàng phi ngựa đến đuổi bầy quạ đậu trên hàng rào đi. - Giống như bọn quạ này, rồi chúng ta sẽ xua đuổi chúng ra khỏi lãnh thổ ta.
Ông Will không muốn chỉ bầy quạ bay vòng trở lại.
− Chúng có thể giống bầy quạ, nhưng chúng vẫn là người, Temple à. Con hãy nhớ điều bố nói.
− Dạ.
Nàng cho ngựa chạy đi, con ngựa cái vùng vằng phi nhanh lên. Ông Will nhìn con, tin là nàng sẽ nghe theo ý kiến mình. Nàng hiểu lý do rồi. Có lẽ nàng mạnh mẽ đấy, nhưng không được coi thường. KHi thấy nàng đã phi ngựa đi khuất, ông lại quay mặt nhìn ra cánh đồng. Cảm thấy mặt trời chiếu nóng cả lưng, Temple quay người trên yên ngựa để nhìn mặt trời, nàng đưa tay lên mắt che bớt ánh sáng chói chang để xem cho rõ mặt trời ở đâu. Nàng thở dài khi thấy trời đã ngã về chiều chứ không như nàng tưởng.
Nàng miễn cưỡng quay ngựa về nhà, phi qua vườn cây ăn trái để ra đường chính. Chuyện cưỡi ngựa buổi chiều không làm cho nàng bớt nôn nao như nàng đã mong đợi. Không những thế, nàng còn cảm thấy bất an nữa.
Khi ra đường chính, con ngựa hí lên và nép sang một bên đường như có cái gì đó làm cho nó hoang mang. Một lát sau, nàng nghe tiếng vó ngựa gõ trên mặt đất cứng, tiếng vó nho nhỏ. Nhớ lại lời cảnh báo của bố về lính cảnh vệ Georgia, nàng quay ngựa ra khỏi đường đến núp sau một khu rừng rậm gần đường. Một con heo đực thiến gặp nàng, chạy nhào ra, kêu vang lên khiến những người cưỡi ngựa kia phi nhanh đến chỗ rừng cây.
Một con ngựa kéo một cổ xe xuất hiện, kèm theo hai người cưỡi ngựa nữa. Temple cảm thấy sung sướng khi nhận ra Blade và người hầu da đen. Deutoronom. Nàng luôn luôn cảm thấy mến phục người thanh niên cao khoẻ kia, nhưng hôm nay nhìn cách ngồi tuyệt vời của anh ta trên lưng ngựa, nàng cảm thấy hân hoan vô cùng.
Từ khi Temple bằng tuổi Sandra em gái nàng, Temple đã thích cặp mắt xanh của anh nhìn nàng, để ý đến nàng. Ngay cả khi anh trêu chọc nàng, mà thường thì anh trêu chọc rất ác. Temple vẫn nghĩ không có ai tuyệt vời bằng Blade.
Cách đây ba năm khi anh rời nhà để theo học đại học ở miền Bắc, Temple lấy làm tự hào về thành quả của anh, mặc dù lúc ấy nàng rất nhớ anh. KHi Blade chống đối chế độ cấm túc và kỷ luật nghiêm khắc của nhà trường và sau một năm học tập, anh bỏ học, thì nàng chỉ nghĩ đến việc anh trở lại mà thôi. Việc anh bỏ học là một vố đau cho bố anh, ông Shawno Stuarts, người luôn luôn cùng đồng quan điểm với ông Will Gordon về học vấn.
Nếu Blade bỏ học mà về nhà ở với bố anh thì Temple có thể tha thứ cho anh tội làm bố thất vọng. Nhưng đàng này anh chỉ về nhà một thời gian ngắn, rồi lại đi khắp nơi từ Tennessee, Kentucky, cho đến hai miền Bắc - Nam Califorina và cuối cùng thì đến các khu khai thác mỏ vàng ở trong núi.
Bây giờ anh lại trở về, nhưng về có lâu không. Liệu anh có ở lâu để làm tròn bổn phận với gia đình, với xứ sở không? Có thể chịu lấy vợ và sinh con không? Liệu anh có vì nàng mà ở không?
Temple thở dài bực tức, cho ngựa chạy ra khỏi lùm cây chặn ngựa và xe lại. Cho ngựa dừng lại ở bên xe, Temple cố tình giả vờ không để ý đến Blade, nàng cười chào người đàn ông trên xe. Mái tóc đen của ông Shawno Stuarts đã nhuốm bạc. Khuôn mặt chữ điền của ông đã hằn lên nhiều nếp nhăn, nhưng cặp mắt xanh vẫn còn sắc sảo và lanh lẹ như còn trai trẻ.
− Từ lâu rồi cháu không gặp bác, bác Shawno Stuarts. Bác trông trẻ đấy chứ? - Nàng chào ông ta bằng tiếng Cherokee. Ông nghe hiểu tiếng Anh khá sỏi, nhưng nói thì cứng.
− Cháu Temple, chào cháu. - Ông Shawano Stuarts đáp, đưa hai tay chào theo kiểu Cherokee chính thống trông rất duyên dáng. - Cháu lớn hẳn rồi, duyên dáng và đẹp như một con thiên nga.
− Bố à, cô ấy cũng có giọng báng bổ của một con thiên nga. - Blade nói chen vào châm chọc. - Có lẽ vì thế mà không ai dám đến cầu hôn cả.
− Làm sao anh biết được thế, khi anh sống xa cách với chúng tôi? - Temple hỏi thách đố.
Ông Shawano cười khi nghe hai người đối đáp nhau.
− Còn nhiều thì giờ cho hai người châm chọc nhau đấy nhé. Chúng tôi đến thăm bố cô đây.
− Cháu vừa gặp bố cháu ngoài ruộng bắp. Trước khi đến nhà, bác hãy ra xem thử coi có bố cháu ở đó không đã.
Nàng quay ngựa ra khỏi cỗ xe.
− Cô đi đâu đấy. - Blade cau mày hỏi.
− Đến vườn cây ăn trái. - Mùi táo thơm phảng phất theo cơn gió nhẹ, nàng liền nghĩ nên đến đấy trước.
− Người ta thấy có lính bảo vệ Georgia quanh vùng đấy. - anh cảnh cáo.
− Thế thì anh đi theo bố anh đi. - Không đợi anh trả lời. Temple thúc ngựa phi nhanh. Khi nàng nghe có tiếng vó ngựa vang lên phía sau, nàng mỉm cười, lòng thầm vui.
Nàng dừng lại dưới một gốc cây, xuống ngựa để hái một trái xanh nơi cành thấp. Blade nhảy xuống ngựa, cương cầm tay. Khi nàng cắn vào trái táo, bỗng nàng cảm thấy mọi sự đều có vẻ nồng nàn hơn: mùi vị chua chua của trái táo, mùi thơm trái cây phảng phất trong không khí... và tiếng chân anh. Nàng quay lại nhìn vào mặt anh, lòng cảm thấy hăng hái lên.
− Đáng lẽ ra anh phải đi với bố anh. Em ở tại Gordon Glen là yên ổn rồi. - nàng nói, rồi nhìn vào trái táo xanh và vứt đi. - Em phải nói cho mẹ biết táo còn xanh chưa hái được. - Nàng bước đi, dẫn con ngựa cái theo.
Blade ngần ngừ một lát rồi cất bước đi theo nàng. Trông nàng có vẻ xa lạ với anh, mặc dù trên người nàng vẫn còn những nét của thuở thiếu thời, anh nhớ lại cái dáng nghiêng đầu kiêu hãnh và đôi mắt ánh lên vẻ thách thức của nàng. Nhưng những phần khác trên cơ thể nàng - bộ ngực lép, tính năng nổ của thời thơ ấu, nét đẹp ngây thơ - thì nay đã biến mất rồi. Thay vào đó là sự trưởng thành lồ lộ làm lay động lòng người.
− Em không nên quá tin về việc em có thể bình an, không sợ bọn người Georgia vào Gordon Glen. - Anh nói, không ngờ mình lại có vẻ cộc cằn như thế. - Không phải chúng không xông vào nhà người ta đâu.
− Em biết, - nàng đáp, vẻ bình thản. - Em đã đọc trên báo nhiều bài viết về tình hình này rồi. Tờ Cherokee Phoenix đăng nhiều bài viết về cảnh nhà cửa bị cướp bóc, súc vật bị lấy trộm, mùa màng bị đốt, đàn ông bị đánh đập, đàn bà bị tấn công - bị hãm hiếp - mà người ta không có quyền khiếu nại.
Tờ báo của xứ sở ra số đầu tiên cách đây hai năm rưỡi là niềm tự hào của người Cherokee. Chuyện đăng trên báo in bằng hai thứ chữ, tiếng Anh và tiếng Cherokee đã được người thợ bạc tên Sequoya sáng tạo ra cách đây đã chín năm, ông này thỉnh thoảng lại ký tên bằng tiếng Anh là George Guess. Số người Cherokee biết đọc biết viết tiếng mẹ đẻ được phỏng đoán là khá nhiều. Một vài người cho con số này chiếm đến 90%, số người khác thì lại tuyên bố chỉ gần 50%. Nhưng tất cả đều nhất trí rằng bất kỳ ai biết nói tiếng Cherokee thì có thể đọc và viết được tiếng Cherokee chỉ trong vòng một thời gian ngắn.
Chẳng cần biết số phỏng đoán này có đúng hay không, nhưng tỷ lệ biết chữ của dân Cherokee vẫn cao hơn người Georgia nhiều, họ là số người bị lưu đày đến thuộc địa Anh này quá lắm ba thế hệ là cùng.
− Em chỉ đọc những chuyện như thế mà thôi, - Blade lại nói - Trên đường phiêu bạc của anh, anh đã chứng kiền nhiều hành động của chúng. Anh nói cho em biết rằng người Georgia thích làm nhục đàn bà con gái của ta. - Nàng thấy anh lộ vẻ giận dữ vì chắc anh đang nghĩ đến chuyện có người Georgia vũ phu đã sờ tay vào Temple.
Nàng dừng lại, quay mặt nhìn anh.
− Thế thì anh phải cùng với những người khác tìm cách ngăn chặn chúng lại.
− Ít có người làm nổi.
− Vậy là anh chẳng làm quái gì hết!
Khổ sở trước những lời chỉ trích, anh đáp lại:
− Em muốn anh phải làm gì?
− Làm như bố em và bố anh đang làm: họp nhau lại bàn bạc tìm ra phương pháp để chấm dứt chuyện này đi. Nhưng anh nào bận tâm đến - Nàng quay người định bước đi. - Lần này khi nào anh lại đi?
− Có lẽ anh sẽ ở nhà một thời gian.
− Thật không?
− Em quan tâm lắm sao?
− Anh thật lạ lùng, - Temple giận dữ đáp lại. - Anh không chịu hy sinh cho một mục đích nào, anh tránh trách nhiệm. Anh về rồi đi mà không bao giờ nghĩ đến ai hết ngoài mình.
Anh chụp lấy cổ tay nàng, giữ nàng đứng lại.
− Nếu anh ở nhà thì sao? - anh cảm thấy mạch máu của nàng dưới mấy ngón tay anh đập nhanh, anh thả sợi dây cương ra để quàng cánh tay quanh lưng nàng, kéo nàng đến gần anh. - Thì nàng thiên nga đen có thôi không công kích anh nữa không?
− Có lẽ thôi. - Nàng thì thào đáp qua hơi thở.
Blade cảm thấy bộ ngực tròn trịa rắn chắc của nàng áp vào người anh và thấy đôi môi mọng đỏ của nàng kề bên anh. Nàng thở nhanh, đôi môi he hé mở. Khi anh cúi đầu xuống để hôn, anh tự nhủ mình chỉ nếm thử mà thôi.
Anh không ngờ môi nàng lại mềm mại như thế, nhưng đăng đắng với mùi vị của táo còn xanh. Anh muốn liếm hết lớp vị chát đắng đi để tìm vị ngọt, thế nhưng anh cảm thấy chính anh mới là trái chín để cho nàng thưởng thức.
Ngồi trên khúc cây khô, Eliza mang chiếc vớ dài vào. Chiếc vớ dính vào bàn chân ướt, cô phải chật vật mới kéo lên được. Khi kéo lên được rồi, cô cảm thấy nóng và người rít rát như trước khi họ lội xuống con suối mát lạnh.
Cô mang đôi giày cao cổ vào. Khi cuối xuống buộc dây, chiếc kim găm trên đầu rơi xuống. Cô sợ mái tóc dày búi cao xổ tung ra liền vội vã lượm cái kim găm lên để kẹp vào chổ cũ.
Tiếng bánh xe lăn và tiếng vó ngựa vang lên từ con đường bên suối. Eliza cau mày, cô nghĩ bây giờ còn quá sớm, chắc những người nô lệ ngoài đồng chưa về. Khi cô nhìn lên, chiếc xe ngựa không phải là xe của nông trại cô ở, đấy là một chiếc xe độc mã, có hai người cưỡi ngựa đi theo.
Một trong hai người là ông Will Gordon... Eliza ngượng ngùng thất vọng vì cô cảm thấy tóc xổ tung quanh đầu. Ôi, tại sao cô lại để bọn trẻ đòi xuống dưới chơi nhỉ? Cô thật lộn xộn.
− Bố! Bố! - Sandra chạy ra đón chào ông ta. Kipp và mấy chú bé khác liền bỏ con rùa chúng bắt được, chạy theo cô bé.
Khi ông Will Gordon nhìn sang phía cô, Eliza biết mình không thể thoát được rồi. Cô liền vội cúi xuống cột dây giày, cố vớt vát hy vọng khi thấy cô không để ý đến ông, ông sẽ thấy không cần thiết nói chuyện với cô.
Cô nghe bầy trẻ tranh nhau nói để lôi cuốn sự chú ý của ông về phần mình, nhưng cô càng lo lắng hơn vì không nghe có tiếng vó ngựa. Ông đã dừng lại. Cô vẫn không nhìn lên, mặc dù cô cảm thấy máu dồn lên đầu khiến mặt cô nóng bừng.
Cô buộc dây giày thật chặt đến nỗi hai bàn chân chật cứng. Thấy mình để mất quá nhiều thì giờ buộc giày là điều khác thường, Eliza bèn miễn cưỡng ngồi thẳng lên, nhìn ông Will Gordon. Bé Sandra đang ngồi trên yên ngựa trước mặt ông.
− Con không học buổi chiều à?
Mặc dù ông hỏi cô gái út, nhưng Eliza biết ông đang nhắm vào mình. Lòng bảo, cô nhận ra rõ ràng ông Will Gordon nghĩ rằng mình đã lơ là nhiệm vụ - hay tệ hơn, cố ý trốn tránh trách nhiệm.
− Thưa ông Gordon, khi buổi chiều nào quá nóng bức, phòng học quá ngột ngạt thì học trò rất khó mà tập trung vào bài học.
− Bố này, bố biết làm sao con kêu dế được không?
Sandra ngửa đầu lui nhìn ông, mặt lộ vẻ háo hức, khoe một ít kiến thức bé biết. - Nó cào hai chân vào nhau và thế là phát ra tiếng kêu, như tiếng cưa xẻ gỗ vậy. Cô Hall đã nói thế. Cô biết rất nhiều điều. - Sandra nói rồi dừng lại, vẻ ngượng ngùng vì thấy nhiều người đang lắng nghe.
− Cô ấy nói khi nào vậy?
− Chiều nay, - Mary Murphy đáp thay. - Kipp bắt một con dế và định xé chân nó ra. Cô Hall bảo anh ấy đừng làm như thế vì chân chúng "lờ" nhạc cụ của chúng - như đàn pi-a-nô vậy.
− "Là" chứ không phải "lờ", - cô giáo sửa lại. - Chúng "là".
− Chân chúng "là" nhạc cụ, - Marry vâng lời chữa lại.
Ông Will nhìn Eliza Hall, ông muốn thừa nhận rằng chiều nay như thế này thì không phải là hoàn toàn đi chơi. Cô đã thành công trong việc làm cho đứa con gái út của ông chú ý. Từ lâu, ông Will không tin là Sandra kém thông minh hơn anh và chị nó. Ông tin Sandra cũng nghĩ thế và vì nó mặc cảm mình chậm hiểu nên cô bé trở nên rụt rè, e lệ.
Chiếc xe chạy lên một chút rồi dừng lại. Ông Shawano, - ông Will quay qua người khách. Vì vừa là bạn vừa là lắng giềng, ông nói bằng tiếng Cherokee, - Đây là cô gia sư tôi vừa mời dạy, cô Eliza Hall, ở Massachusetts, - Ông dịch snag tiếng Anh cho cô giáo nghe rồi nói tiếp - Cô Hall, đây là ông Shawano Stuart, người bạn tốt của gia đình tôi từ nhiều năm. Ông và con trai tối nay sẽ cùng ăn cơm với chúng ta.
− Chào ông Stuart, thật sung sướng được biết ông.
− Con trai tôi đã nói cho tôi nghe về cô, cô Eliza Hall à, - Ông Shawano đáp bằng tiếng Anh kiểu cách, ông ngước cặp mắt xanh lơ nhìn cô, ánh mắt hóm hỉnh quen thuộc. - Nó nói tóc cô cuộn lên như vỏ bào. Bây giờ thấy cô tôi mới tin lời nó.
Nhìn nét thất vọng hiện trên khuôn mặt cô giáo, ông Will cố nín cười. Ông nói:
− Cô Hall biết đánh đàn dương cầm. Có lẽ tối nay chúng ta mời cô đàn để chúng ta thưởng thức mới được.
− Tôi... rất sung sướng được đàn hầu ông, thưa ông Stuart, - Eliza nói, lòng buồn rười rượi. - Bây giờ xin ông thứ lỗi cho. Đã đến giờ học sinh học lại rồi.
Ông Will để Sandra xuống đất.
− Chào cô Hall, chúng tôi sẽ gặp lại cô vào giờ ăn.
Có tiếng cây can gỗ gõ lóc cóc trên nền nhà bên cạnh ông Will, ong Shawano Stuart khập khiễng bước đến ghế ngồi, chân ông bị què trong một trận chiến đã từ lâu. Ông Will vội đứng dậy để giúp ông, nhưng Blade đã đến bên cạnh bố anh, lôi ghế ra và đưa tay đỡ ông nằm xuống.
Nhìn người con trai của bạn, ông Will bỗng thấy mình già. Người cao, thon, nhưng vạm vỡ khoẻ mạnh. Blade đã khiến cho người đàn ông có tuổi gấp hai tuổi mình chú ý đến với vẻ hài lòng. Nhưng chính đôi mắt xanh của anh, đôi mắt long lanh kiên nghị, mới làm cho ông Will ghen tị. Anh có ánh mắt của người dám làm việc mà người khác không dám làm. - nhưng không phải khinh xuất hay điên rồ. Ông Will cảm thấy Blade là người hành động có tính toán, suy nghĩ, cảm giác này được ông tin tưởng hơn khi mới đây anh vừa thành công trong các mỏ vàng ở gần Dahlonega.
Theo ông Shawano cho biết thì Blade đã hai lần bị cảnh vệ bắt vì tội đãi vàng bất hợp pháp trên vùng đất của người Cherokee theo quan điểm của bang Georgia; hai lần Blade giao vàng cho người hầu da đen cất giữ vì anh tin người Georgia không bao giờ nghĩ anh lại uỷ thác gia tài cho người nô lệ.
Ông Will hoàn toàn cho rằng Blade là người thông minh và lanh lợi. Chắc ông đã tha thứ cho anh về tội không nghe lời bố anh cách đây hai năm khi anh bỏ học ở trường đại học ở miền Bắc.
Chỉ vì Blade luôn luôn tươi cười, nụ cười luôn luôn nở trên mặt anh, mà ông Will nghĩ rằng anh liều lĩnh.
Ông Will ngồi trên cái ghế ở đầu bàn, ông phân vân không biết Blade sẽ làm gì khi hiểu rõ hoàn cảnh nghiêm trọng hiện tại của đất nước. Nếu xứ sở gặp phải lúc hỗn loạn như thế này thì chắc phải cần đến những thanh niên như Blade.
Ông và ông Shawano thường nói về tương lai của con cháu của đất nước. Cả hai đều nhất trí rằng những ngày cũ đã qua rồi, người lãnh đạo phải biết đọc biết viết tiếng Anh, phải có một nền giáo dục tương đương với nền giáo dục mà họ sẽ gặp gỡ ở Washington. Lớp cũ phải tránh sang một bên, chỉ cố vấn cho lớp trẻ thôi.
Ông Will đưa mắt nhìn Temple và thấy được ánh mắt đầy nhiệt tình khi nàng nói chuyện với Blade. Thấy thế ông quan sát cả hai , lần đầu tiên ông nhận thấy ánh mắt của Blade có vẻ say đắm và ánh mắt của Temple loé lên ánh sáng của người phụ nữ đang yêu. Mới chiều hôm nay ông vừa sực nhớ nàng đã trưởng thành. Bây giờ sự thể trước mặt ông đã quá rõ ràng rồi.
− Anh Will, nói cho tôi nghe đi, - ông Shawano Stuart lên tiếng, buộc ông Will phải chú ý đến ông, - Kết quả buổi họp ra sao? Có phải Hội đồng quyết định gợi một đoàn đại biểu đến gặp Tổng Thống tại nhà ông ta ở Tennessee không?
Trước khi ông Will lên tiếng đáp, bà Victoria chen vào:
− Chúng ta nên nói tiếng Anh để cho cô Hall hiểu với chứ. Cô ấy đâu có biết ngôn ngử của chúng ta.
− Bà nói đúng. Xin cô tha lỗi. - Ông Will nhìn cô giáo rồi chuyển qua nói bằng tiếng Anh. Hội đồng đều nhất trí rằng họp với tổng thống Jackson cũng chẳng được cái gì. Mục đích của ông ta mời chúng ta đến là thảo luận một hiệp ước mới, để đổi đất của chúng ta ở đây lấy đất ở miền Tây sông Mississippi. Chúng ta không muốn có hiệp ước này. Chúng ta muốn chính quyền liên bang tuân thủ các điều khoản trong hiệp ước hiện hành của chúng ta, mà Tổng thống lại không muốn thế.
Ông Shawano gật đầu đồng ý, rồi ông gương cặp mắt sáng quắt nhìn Eliza, mặc dù cô có vẻ hài lòng nếu ông ta không để ý đến cô.
− Vùng đất này thuộc về người Cherokee từ thời xa xưa. Trước khi có chính quyền ở thành phố Washington, chúng tôi đã ở đây rồi. Trước khi người Anh mặc áo đỏ đến, chúng tôi đã có mặt ở đây rồi. Trước khi người Tây Ban Nha mặc sơ mi sám đến, chúng tôi đã có ở đây rồi. Chúng tôi luôn có mặt ở đây.
− Nếu quí ông có một hiệp ước, tôi tin là các ông sẽ không bị ép buộc phải dời đi. - Eliza nói, cô có ít kinh nghiệm về các công việc của nhà nước hay là về chính trị, nhưng cô cảm thấy câu phát biểu của mình là hợp lý.
− Nếu ông Jackson có chính sách thì tôi sẽ ký kết liền. - Ông Will Gordon cắt một lát thịt heo xông khói lớn bỏ vào dĩa cho ông Shawano Stuart.
− Nhiều lần tôi cứ nghĩ, nếu trong thời gian chúng ta chiến đấu ở vùng Móng Ngựa với ông Jackson mà tôi biết có ngày ông ta sẽ trở thành kẻ thù của chúng tôi, thì chắc tôi đã giết chết ông ta rồi, - ông Shawano nói.
− Tại sao ông lại chiến đấu với ông Andrew Jackson? - Eliza hỏi, cô cố giấu vẻ hoảng hốt khi nghe nói đến việc giết Tổng thống.
− Đây là trận chiến năm 1812 với người Anh đấy. Nhiều người da đỏ Creek nổi dậy chống lại những người định cư Mỹ ở Alabama, - ông Will giải thích - Ông Jackson là một vị tướng trẻ chỉ huy quân đội ở Tennessee. Nhiều người Cherokee tình nguyện chiến đấu với ông. Shawano và tôi là những người trong đội quân tham dự trận đánh ở đồi Móng Ngựa nằm trên sông Tallapoosa.
− Cô Hall, cô biết không, - Blade nói xen vào - chính nhờ lính Cherokee mà cuối cùng mới thắng được trận này đấy. Lực lượng chính của người Creek, hơn một ngàn người lực lưỡng, đã xây một cái đồn bằng gỗ cây kiên cố trên doi đất chạy từ ngọn đồi xuống sông Tallapoosa. Lính Cherokee được lệnh qua sông để đề phòng quân Creek tháo chạy. Trong lúc ông Jackson tập hợp lực lượng chính gồm khoảng hai ngàn người để tấn công thẳng vào thành luỹ địch. Pháo binh của ông nã vào đồn gỗ suốt hai giờ mà không có kết quả. Bố tôi và những người Cherokee khác thấy bên kia sông có những chiếc thuyền người Creek. Cuối cùng, Ridge và hai người khác lội qua sông mang về hai chiếc thuyền. Nhờ hai chiéc này và những chiếc khác do họ lấy được sau đó, họ qua lại sông nhiều lần cho đến khi toàn bộ lính Cherokee qua hết bên kia sông. Thế là họ tấn công tập hậu người Creek. Người Creek buộc lòng phải quay lại để chống trả, cho nên ông Jackson đã cho lính bắn phá chiếm đồn.
− Chính trong trận này mà bác Shawano đã bị thương què chân. - Temple nói.
− Ra thế, - Eliza nói nhỏ.
− Khi tôi về nhà, - ông Shawano lên tiếng kể tiép câu chuyện - tôi thấy bò đi mất, heo bị làm thịt và kho bắp đã bị phá để làm chất đốt, do lính trong quân đội Mỹ gây ra, cái đội quân mà tôi đã cùng chiến đấu. Thế nhưng, tôi và nhiều người Cherokee khác vẫn tin tướng Andrew Jackson là người bạn của dân Cherokee - ông Shawano cười với vẻ hối hận. - Sau khi ông ta đắc cử Tổng thống, trong bài phát biểu nhậm chức, ông tuyên bố trước Quốc hội rằng ông ta sẽ ban bố đầu tiên luật cho di dời tất cả các bộ lạc người da đỏ về miền Tây "vì lợi ích của họ" . Như vậy thì nếu chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi đã bị một người từng gọi là bạn phản bội thì đâu phải là chuyện đáng ngạc nhiên phải không cô Eliza Hall?
− DẠ đúng. Không đáng ngạc nhiên chút nào hết. - Thực vậy, cô hoàn toàn thông cảm tâm trạng cay đắng của họ đối với Tổng thống.
Ông Will Gordon nói tiếp:
− Bây giờ cái đạo luật di dời này đặc biệt khẳng định Tổng Thống có quyền ký kết những hiệp ước mới, nhưng không lý do gì có quyền hành làm hại đến những hiệp ước hiện hữu. Những hiệp ước hiện hữu của chúng tôi với xứ sở của cô bảo đảm vĩnh viễn quyền toàn vẹn lảnh thổ và nền độc lập của chúng tôi. Theo ý nghĩa trong bản hiệp ước thì chính quyền ở Washington phải bảo vệ chúng tôi tránh khỏi các hành động gây hấn do bang Georgia gây ra như hiện nay. Nhưng ông Jackson đã từ chối. Ông Jeremiah Evarts, ở uỷ ban Truyền giáo Hải ngoại Hoa kỳ đóng ở Boston khuyên tù trưởng JOhn Ross rằng chúng tôi nên đem trường hợp này lên Tối cao Pháp viện tại Hoa Kỳ. Hội đồng giao cho ông John Ross quyền thuê luật sư để kiện vụ này, nhưng chuyện chúng tôi trả phí tổn ra sao, tôi không thể nói được, - ông xác nhận. - Bộ trưởng quốc phòng của chính quyền Jackson từ chối không chịu trả tiền trợ cấp hàng năm của chúng tôi vào ngân khố Cherokee. Ông ta nhất quyết số tiền này phải chia đều cho dân Cherokee trên căn bản tính theo đầu người.
− Tại sao làm như thế là sai? - Theo Eliza thì số tiền trợ cấp hàng năm theo hiệp ước đem chia ra choa toàn dân là việc hợp lý.
− Cô có muốn đi 200 dặm để nhận 50 xu không? - Ông Will hỏi. - Đem chia tiền ấy theo đầu người thì gần bằng thế đấy. Rõ ràng đây là một âm mưu của ông Jackson để ngăn cản chúng tôi có đủ tiền ra hầu toà. Chúng tôi chỉ còn có cách là thu thập nguồn lợi của mình để có vốn kêu gọi các nơi khác đến giúp thêm phương tiện.
Eliza nhìn đĩa sứ trước mặt, muỗng nỉa bằng bạc và thức ăn phong phú trên bàn, người ngồi quanh bàn mặc quần áo đẹp hơn cả áo quần của cô. Cô bàng hoàng cả người. Những chuynệ cô nghe từ ngày cô đến Gordon Glen đến giờ - chuyện hà hiếp của cảnh vệ bang Georgia, chuyện tịch thu các mỏ vàng của người Cherokee, chuyện về luật bãi nại do chính quyền Washington đưa ra - chc81 không phải là những chuyện không có thật.
− Tôi không hiểu nổi chuyện này, - Cô cau mày - Tại sao họ lại buộc các ông dời đi?
− Đơn giản lắm cô Hall ạ, - Blade đáp - Người bang Georgia thấy đất đai của chúng tôi giàu có, nào vàng, nào ruộng bộng gòn và bắp, nào những thung lũng phì nhiêu, những nông trại đầy đủ. Họ muốn lấy tất cả.
Anh cười chua chát sau khi nói xong. Nhưng cô vẫn còn nghe văng vẳng bên tai câu hỏi châm biếm theo sau những điều anh hỏi: Tại sao người Da đỏ đạt được những điều như thế? Cô cảm thấy nhức nhối vì tội lỗi. Cách đây không lâu khi cô còn xem người da đỏ là những kẻ dã man, thì có lẽ thái độ của cô như thế là đúng rồi.
− Ngu dốt là chuyện thật đáng trách. - cô lên tiếng như nói cho chính mình nghe.
− Có lẽ bây giờ cô đã hiểu được nỗi kinh hoàng của chúng tôi rồi, cô Eliza ạ. - ông Shawano nói - Từ lâu, người da trắng đã nói với dân Cherokee rằng chúng tôi hãy bỏ cung tên xuống mà cầm cày cuốc lên. Họ nói chúng tôi phải học phương pháp làm ăn của người da trắng để chúng ta có thể sống hoà bình. Chúng tôi đã làm thế. Bây giờ họ nói chúng tôi phải đến sống ở miền Tây Arkansas và đi săn nai trở lại.
− Thật kỳ cục làm sao! - Eliza thốt lên, đưa mắt nhìn ông chủ, ông mặc áo quần rất đẹp, cái áo vét đuôi tôm, sơ mi trắng và cà vạt xanh. - Quí vị có tưởng tượng ra được cảnh ông Gordon mặc đồ da, cầm cung tên và đuổi theo con nai ở trong rừng không? - Cô cố hỏi, vẻ u sầu đau đớn.
Khi thấy Blade cất tiếng cười khoái trá, lòng Eliza lại càng đau thắt thêm. Rồi bố anh cũng cười giống anh. Liền đó, mọi người trong bàn ăn đều cười vang, kể cả Eliza, mặc cô tỏ ra lúng túng.
Ngay cả bà Victoria cũng tham gia vào câu chuyện:
− Chồng tôi không sờ đến cái cung bằng gỗ từ khi mới bằng tuổi thằng Kipp. Tôi sợ ông ấy không còn nhớ cách cầm cung, hay gọt nhọn đầu mũi tên nữa.
Mọi người lại cười vang khi nghe bà nói.
Tiếng cười vui bay qua cửa sổ phòng ăn mở rộng xuống tận nhà bếp xây tách ở bên ngoài. Phoebe ngừng cạo lớp mở cháy trên lò thịt bằng sắt và nhìn người thanh niên da đen cao lêu nghêu đang đứng tựa lưng trên ngưỡng cửa nhà bếp.
− Deu, anh biết họ cười cái gì không?
− Khó nói - anh từ từ vươn người lên, quay lại bước vào nhà bếp. - Ông Stuart thích cười, còn ông Blade lại luôn luôn cười về chuyện chị cô đấy.
Nhưng Phoebe tin rằng không ai có nụ cười xinh hơn Deuteronomy Jones. Bây giờ anh đang cười với cô, nụ cười làm rạng rỡ cả khuôn mặt. Nụ cười làm cho cặp mắt anh đen thêm và êm dịu như chiếc áo nhung cô Victoria thỉnh thoảng mặc. Deuteronmy Jones không chỉ là người da đen tự hào nhất, đẹp trai nhất không ai bằng, mà anh còn dễ thương nhất nữa. Anh không khệnh khạng như con gà trống, lúc nào cũng khoe mẽ ồn ào. Anh không bao giờ nói tranh ai.
− Ông Will không hề cười bao giờ, - Phoebe nói - Lâu lắm mới thấy ông cười, còn cặp mắt thì cứ trông buồn bã mãi.
− Ông ấy đối xử tốt với cô chứ? - Deu nhìn cô chằm chằm, lòng cứ sợ những chuyện không hay. Anh không bao giờ thấy có vết đánh đập trên mặt cô, nhưng những ông chủ thường có nhiều cách để xúc phạm đến các nô lệ nữ. Phoebe còn nhỏ nên đàn ông chưa ngó ngàng gì đến. Cô mặc chiếc áo mỏng để lộ cơ thể đã bắt đầu nẩy nở.
Nhưng trong số những phụ nữ anh quen biết thì Phoebe là người có khuôn mặt đẹp nhất. Đôi mắt to của cô lấp lánh như dòng sông dưới một đêm trăng. Hia má tròn như trái táo và miệng thì đều đặn tuyệt hảo.
Deu để ý cô ta đã từ lâu, chờ đợi cô lớn lên. Tuy nhiên, cô thuộc về ông Will Gordon. Có thể cô sẽ lấy một trong số những người da đen làm việc ở ngoài đồng cho ông. Hai hay ba người trong số đó đã lớn lên đến tuổi lấy vợ rồi. Đêm nằm, anh thường thao thức khi nghĩ đến cô ta ở với một trong số những người đó. Nghĩ đến chuyện ấy, anh thấy đau đớn còn hơn là lần anh bị bệnh dịch tả nữa.
− Ông cư xử với em rất tốt. Bà Victoria cũng thế. Nhưng bà ấy cứ đau ốm hoài. Bà ho, mẹ em nói ho là không hay. Bây giờ đang là mùa đau ốm. Chắc khi mùa nắng hết, bà sẽ khoẻ.
Có tiếng chân người trên đường lát gạch vào nhà bếp, Phoebe vội quay lại với cái lò nướng thịt, cô ra sức cạo mỡ cháy thật nhanh. Deu bước đến bên xô nước, lấy cái gáo uốn nước thì chị Cassie Đen cũng vừa xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Chị nghiêm khắc nhìn Deu. Anh cảm thấy bực bội vì chị ta biết rõ lý do anh vào bếp là không phải để uống nước. Anh uống hết gáo nước rồi bước ra ngoài.
− Hai đứa bay làm gì trong khi tao đi khỏi?
Phoebe cúi người xuống thấp trên lò nướng thịt, cố tránh cặp mắt soi mói của mẹ. Cô đáp:
− Không có gì, má. Chúng con chỉ nói chuyện thôi.
− Mày với nó có gì không?
− Không đâu má, - cô đỏ mặt.
− Thằng ấy lắm chuyện đấy, con à. Mày đừng có lộn xộn với nó đấy. Nghe chưa?
− Dạ má. - Nhưng cô không khỏi tự hỏi tại sao anh ta lại lắm chuyện. Deu đâu có xấu. Cô không bao giờ nghe anh ta nói đến chuyện bỏ trốn hết. Anh ấy thích gia đình Stuart. Nhiều lần anh đã nói thế. Mặt trời lặn xuống trên đỉnh rặng núi, chiếu ánh sáng đỏ rực lên chân trời khi Deu lái chiếc xe độc mã vào cửa trước của trang trại. Anh dừng xe lại trước thềm hành lang, buộc dây cương quanh chiếc cột, rồi leo xuống để giúp ông chủ què chân.
Ông Shawano Stuart vẫy tay xua anh qua một bên, rồi ông nhún mình bước lên xe. Ông kéo lê chiếc chân què vào chỗ ngồi rồi tựa chiếc can đầu bịt bạc vào sát bên ông. Ông Will Gordon đến đứng bên chiếc xe.
Ông Shawano cười với ông:
− Nói chuyện lại với anh thật thú, anh bạn già à.
− Anh Shawano, chúng tôi rất sung sướng được đón tiếp anh và cháu.
Ông Shawano gật đầu và nhìn Blade leo lên ngựa rồi cho ngựa đến bên thiếu nữ đang chờ trên hành lang có hàng cột trắng.
− Rất sung sướng khi nghe anh nói thế, Will Gordon. - ông Shawano nói, ông nhận thấy thái độ của Temple nhìn con trai ông có vẻ mời gọi, si mê. - Tôi tin vài ngày sắp tới, anh sẽ tiếp một trong hai chúng tôi nhiều đấy.
Ông Shawano hài lòng trước cảnh tượng ông đã chứng kiến. TỪ lâu, ông mong sao con ông sẽ lấy được con gái ông Will làm vợ. Tự thâm tâm, ông tin rằng con ông và con gái ông Will lấy nhau và sẽ sinh ra những đứa con kháu khỉnh. Đứa nào cũng thông minh, có lòng tự hào, có ý chí sắc đá. Ông Shawano đã khôn ngoan không nói toạc ra ước muốn của mình.
− Hình như rồi sẽ thế đấy, - Ông Will Gordon đáp, đưa mắt nhìn Blade, - Nhưng, con bé còn nhỏ.
− Cô ấy lớn rồi. Anh nhìn lại đi rồi sẽ thấy.
− Có lẽ thế, - Ông Will Gordon buông tiếng thở dài lo lắng. - Có lẽ người ta thường thấy con gái mình là bé bỏng.
− Có lẽ thế, - Shawano cười dịu dàng. - Nhưng việc ấy chẳng làm gì được.
− Tôi biết.
Ông Shawano nhìn con trai, rồi ông lại nhớ lại thời của mình, lửa lòng của ông rực cháy, với đàn bà, ông cũng cuồng nhiệt như thế. Nhưng thời ấy đã qua lâu rồi. Thời gian đã khô héo hơn cả cái chân què của ông nữa. Ông đưa tay chào giã biệt rồi nắm dây cương trên xe, khéo léo đập lên mông ngựa. Con ngựa vội vàng kéo chiếc xe chạy về nhà.