Diệp Lăng Phi đưa xe dừng ở trước cửa hàng Bách Lâm, lấy ra một con dao găm được chế tạo rất tinh xảo từ dưới cốp xe. Hắn vẫn luôn luôn đặt con dao găm này ở trong vali, nhưng sau khi xảy ra chuyện hôm qua, hắn đã chuyển sang vào cốp xe. Vốn hắn định mang theo cả súng ngắn, nhưng sau khi nghĩ lại súng ngắn mà để trong xe sẽ rất phiền toái. Hơn nữa, Diệp Lăng Phi cho rằng, ở thành phố Vọng Hải này vẫn chưa có người xứng đáng để hắn dùng tới súng.
Sau khi mang con dao găm này lên người, hắn gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, ước định hai bên sẽ gặp nhau ở đại sảnh cửa hàng Bách Lâm ở lầu một.
Ở đại sảnh, Diệp Lăng Phi không nhìn thấy Bạch Tình Đình cùng với Chu Hân Mính, trong lòng cảm thấy lo lắng. Hắn đang định thoại thì Bạch Tình Đình đã vội vàng chạy ra.
Diệp Lăng Phi thấy thế càng thêm lo lắng: “Chẳng lẽ mình đã đoán đúng hay sao?”
Hắn vội vàng chạy tới đón Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình đi nhanh tới gần, thở hổn hển nói:
- Mau… mau đuổi theo Hân Mính, cô ấy vừa mới đi ra đường Tây Môn.
Nghe thấy lời này của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi không hỏi nhiều nữa, hắn vội vàng kéo tay Bạch Tình Đình chạy ra ngoài cửa. Diệp Lăng Phi không có ý bảo Bạch Tình Đình lái xe, mà đưa nàng lên trên xe của mình.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ở trên xe, Diệp Lăng Phi hỏi nàng.
- Em không biết, bọn em vốn định chờ ở đại sảnh thì bỗng nhiên có một cậu bé mười hai mười ba tuổi đưa cho Hân Mính một tờ giấy, nói là có một người đàn ông nhờ đưa cho nàng. Hân Mính sau khi nhận được thì nói là có chuyện trọng yếu cần phải làm rồi chạy ra phía cửa Tây.
Bạch Tình Đình lo lắng nói:
- Em không ngăn nổi Hân Mính, cho nên lập tức nói cho anh biết.
- Tại sao lại như vậy, anh không phải nói là bọn em không được đi đâu hay sao? Chu Hân Mính này đúng là không muốn sống nữa rồi. Tình Đình, em mau gọi điện thoại cho Chu Hân Mính, anh muốn nói chuyện với cô ta.
Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho Chu Hân Mính, nhưng vài lần nàng ta đều không nghe. Bạch Tình Đình lẩm bẩm trong miệng:
- Hân Mính, mau nghe đi, cậu đang làm gì đó, tại sao lại không nghe máy?
Nàng lo lắng đến phát khóc, Chu Hân Mính là bạn tốt nhất của nàng, nàng sợ rằng cô ấy sẽ gặp phải chuyện không may.
Trông thấy dáng vẻ này của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi không đành lòng, vỗ vai nàng nói:
- Tình Đình, không cần phải lo lắng. Tin anh đi, anh nhất định sẽ không để cho Hân Mính gặp chuyện không may.
Bạch Tình Đình nghe được lời an ủi của Diệp Lăng Phi, hơi trấn tĩnh lại. Nàng lại gọi một cú điện thoại nữa cho Chu Hân Mính, chưa đợi đến khi Bạch Tình Đình kịp cất tiếng, Diệp Lăng Phi đã đoạt chiếc điện thoại trong tay của nàng.
- Chu Hân Mính, cô nghe kỹ này. Tôi không biết tờ giấy kia viết cái gì, nhưng tôi cảm thấy tờ giấy đó nhất định là do Orde Wingate đưa cho cô. Bây giờ cô mau dừng xe lại, gọi điện thoại cho cảnh sát để bắt hắn.
- Tôi chính là cảnh sát, nhiệm vụ của tôi là bắt hắn.
Âm thanh của Chu Hân Mính truyền vào lỗ tai của Diệp Lăng Phi. Nàng thong thả mà nặng nề nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi cũng không ngờ anh lại nghĩ đơn giản như vậy. Tôi cũng biết là tôi đang phải đối mặt với ai, nhưng tôi phải đi. Không chỉ có mình tôi, mà còn có bạn bè của tôi, người nhà của tôi, tôi không muốn bọn họ phải sống trong bất an. Nếu như có thể bắt được hắn là tốt nhất, còn nếu tôi chết đi thì chuyện này cũng coi như xong. Bởi vì hắn muốn tìm tôi, hắn muốn báo thù cho đồng bọn của mình, mà tôi cũng phải báo thù cho Mã đội trưởng.
- Cô thật là ngu ngốc.
Diệp Lăng Phi quát lớn:
- Cô biết Orde Wingate là ai không? Là sát thủ đệ nhất thế giới, thủ đoạn của hắn ta vô cùng tàn độc.
- Tôi mặc kệ, anh nói không sai, tờ giấy kia chính là do hắn nhờ người đưa cho tôi, trên đó viết từ ngữ khiêu khích cảnh sát chúng tôi. Hắn nói rằng cho dù hắn có xuất hiện trước mặt tôi thì tôi cũng không bắt được hắn. Bây giờ, tôi muốn cho hắn biết, cảnh sát Trung Quốc không phải đơn giản.
Thái độ của Chu Hân Mính rất kiên quyết:
- Anh không cần khuyên tôi, hãy bảo vệ Tình Đình cho thật tốt. Tôi với anh chỉ có quan hệ bạn bè bình thường, anh không cần bảo vệ tôi.
- Đáng chết.
Diệp Lăng Phi quát to trong điện thoại. Chu Hân Mính chưa nói hết câu hắn đã cúp máy, đem điện thoại trả lại cho Bạch Tình Đình rồi hỏi:
- Tình Đình, em có thấy xe có Chu Hân Mính không?
Bạch Tình Đình đưa mắt nhìn những chiếc xe xung quanh, đột nhiên nàng chỉ vào chiếc Toyota màu trắng rồi nói:
- Chính là chiếc xe kia.
Diệp Lăng Phi cũng trông thấy xe của Chu Hân Mính. Hắn thấy Chu Hân Mính ngoặt qua phía bên phải, lập tức bám theo. Đi tới nửa giờ sau, quả nhiên chiếc xe đã dừng lại.
- Tình Đình, em xuống xe rồi quay về nhà, anh hứa sẽ đưa Chu Hân Mính còn nguyên vẹn trở về.
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, trong mắt nàng hiện lên sự lo lắng. Thế nhưng nàng không nói gì, trải qua chuyện đêm qua, Bạch Tình Đình có một cảm giác rất tin tưởng đối với hắn.
Bạch Tình Đình khẽ gật đầu cất tiếng nói:
- Anh cẩn thận một chút.
Nói xong, nàng chuyển tư thế, như chuẩn bị xuống xe, bỗng nhiên nàng quay đầu lại, giống như chuồn chuồn đạp nước, hôn nhẹ lên bờ môi của Diệp Lăng Phi rồi nhanh chóng đi xuống.
Nụ hôn này quả là ngoài dự kiến của Diệp Lăng Phi, khiến cho hắn sinh ra một cảm giác rất ấm áp. Hắn vẫy vẫy tay với Bạch Tình Đình bên ngoài, rồi hướng về phía xe của Chu Hân Mính mà đuổi theo.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Chu Hân Mính lúc này vẫn lái xe truy kích khiếc xe taxi ở phía trước. Vừa rồi ở trong cửa hàng, nàng đã đọc trong tờ giấy do thằng bé kia đưa tới, trong đó có viết: “Anh em của ta cần máu của cô để trả lại, nữ cảnh sát, cô chuẩn bị đền mạng đi.”
Chu Hân Mính lúc này mới vội vàng rời khỏi cửa hàng. Nàng vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy chiếc taxi ở bên đường. Gã người Myanma kia cười lạnh, chĩa ngón giữa lên, làm ra một động tác vũ nhục. Chu Hân Mính thấy thế thì vội vàng lên xe, đuổi theo hắn. Nàng kết luận đây chính là đồng bọn của hai người sát thủ kia. Đã như vậy, nàng tuyệt đối không thể buông tha. Chiếc xe taxi ở phía trước chạy vô cùng chậm, tựa hồ như chờ Chu Hân Mính đuổi theo. Đến khi Chu Hân Mính đuổi đến một chỗ vắng vẻ, người đàn ông kia đột nhiên xuống xe, đi thẳng vào trong ngõ nhỏ.
Chu Hân Mính cũng xuống xe, nàng đặt tay lên khẩu súng bên hông, cắn răng đuổi theo.
Vừa đi vào trong ngõ, nàng rút khẩu súng ngắn ra rồi dựa vào vách tường, từ từ cẩn thận. Nàng rất cảnh giác, xuất phát từ bản năng của cảnh sát, nàng nín thở nghe động tĩnh của bốn phương.
“Cộp, cộp.” Những tiếc bước chân truyền vào trong lỗ tai của Chu Hân Mính. Chu Hân Mính nghe thấy những tiếng này thì bàn tay nắm chặt lấy khẩu súng, rồi từ từ tiến đến đầu hẻm, vừa đi vừa nhìn. Thấy ở đó không có bóng người, nàng mới bước ra. Ngõ hẻm này rộng khoảng hai thước, ở giữa có một số đồ vật lẫn lộn, chỉ chừa lại một con đường rộng chừng một thước. Hai tay Chu Hân Mính nắm chặt súng, cẩn thận đi vào bên trong. Nàng đi rất cẩn thận, ánh mắt quét quanh không bỏ qua một chỗ nào. Vừa đi được bốn mét thì có một chỗ rẽ, đột nhiên từ trong chỗ rẽ có một vật sáng bay loáng ra. Chu Hân Mính không kịp né tránh, tay phải truyền đến một cảm giác đau đớn kịch liệt, khẩu súng trên tay rơi xuống đất. Máu tươi từ trên cánh tay chảy xuống, lúc này đang có một con dao găm sắc bén đang cắm lên trên tay của nàng.
Orde Wingate cuối cùng cũng đã hiện thân. Tay phải hắn nắm chặt lấy con dao găm khác. Con dao găm này dài khoảng 25 cm, nó cùng loại với dao găm dùng trong quân đội, sống đao có rãnh, vô cùng sắc bén, trong nháy mắt có thể lấy mạng của người ta.
- Lá gan của cô rất lớn, đáng tiếc là hôm nay cô sẽ chết đau đớn ở đây.
Orde Wingate tức giận nhìn nàng. Hắn nắm chặt con dao găm, từng bước đi tới gần Chu Hân Mính.
Cánh tay Chu Hân Mính truyền đến từng hồi đau đớn. Nàng định khom người xuống định nhặt khẩu súng ngắn lên. Thế nhưng Orde Wingate làm sao có thể để nàng có cơ hội, hắn cầm thanh chủy thủ, mũi đao sắc bén của hắn đã cắt đi một ít quần áo bên ngoài của Chu Hân Mính, lộ ra một làn da trắng như tuyết. Chu Hân Mính sợ hãi lùi lại mấy bước.
- Ta muốn cho cô phải chết thật đau khổ. Khi có người phát hiện ra thi thể của cô, trên người cô sẽ có rất nhiều vết đao. Cô sẽ chết vì mất máu.
Orde Wingate tựa hồ vẫn chưa hài lòng đối với nhát chém của mình vừa rồi, hắn muốn chém thật sâu hơn nữa.
- Ngươi chính là sát thủ còn lại phải không?
Chu Hân Mính lùi lại phía sau dựa vào tường. Nàng nắm chặt con dao găm lúc nãy cắm vào tay mình, mang theo máu thịt mà rút ra. Máu nhuộm đỏ cả tay thế nhưng Chu Hân Mính vẫn không thèm để ý, trợn trừng mắt nhìn Orde Wingate.
- Đúng thế, ta cố ý dụ cô tới đây, mục đích chính là để cô phải chết trong đau khổ.
Orde Wingate tiến tới hai bước trước mặt Chu Hân Mính. Giờ phút này, Chu Hân Mính giống như là dê đang đợi làm thịt, sống hay chết đều là do hắn.
- Ta muốn cô phải trả giá thật nhiều, cô trốn không thoát đâu.
Chu Hân Mính thấy Orde Wingate tiến tới gần mình thì trong lòng biết rằng bây giờ chỉ có đánh cược mới có cơ hội để sống sót. Chân phải nàng dẫm phải một đống rác. Đột nhiên nàng dùng sức đá một cái, rác rưởi bay lên về phía Orde Wingate.
Orde Wingate không ngờ Chu Hân Mính lại dùng tới chiêu này. Trong mắt hắn, Chu Hân Mính chỉ là một cô gái Trung Quốc yếu ớt, hắn chỉ dùng mạnh tay một chút là có thể bóp chết nàng. Không ngờ nàng còn làm được thế này. Hắn không kịp trở tay, đống rác kia đã ngăn cản tầm mắt, Orde Wingate vội vàng lùi lại mấy bước. Đúng lúc hắn lùi về, Chu Hân Mính đã bay lên, đạp một cước vào bụng của hắn, một cước này của Chu Hân Mính ẩn chứa khí lực kinh người. Orde Wingate cả người bay lên, ngã xuống trên mặt đất, thanh đao trong tay cũng rơi ra.
Chu Hân Mính đắc thủ, biết rằng lúc này không thể để cho đối phương có bất cứ cơ hội nào nữa. Quyết định như vậy, nàng liền tiến lên hai bước, hung hăng đá vào hạ thân của hắn. Cước này nếu như Chu Hân Mính đá trúng thì Orde Wingate cho dù không chết cũng sẽ bị thương.
Thế nhưng, Orde Wingate không phải giống như những tên côn đồ mà Chu Hân Mính bình thường hay thu thập, tuy từ bụng truyền đến một cảm giác đau đớn kịch liệt, hắn vẫn có thể tránh khỏi. Cả người hắn lăn sang bên cạnh.
Chu Hân Mính định tiếp tục công kích nhưng Orde Wingate đã đứng dậy. Hắn cau mày, cười cười nói:
- Hay lắm, rất có bản lĩnh, xem ra ta không thể tiếp tục trêu đùa với cô, đúng là cô rất khó để giải quyết.
Chu Hân Mính chẳng muốn đầu võ mồm với Orde Wingate nữa, nàng chỉ muốn nhanh chóng hạ gục đối thủ. Trong lúc Orde Wingate nói chuyện, Chu Hân Mính đã nhấc chân đá thêm. Orde Wingate cười lạnh, chờ đến khi đùi phải của Chu Hân Mính sắp tới, thân thể hắn đột nhiên né sang, một tay gác ở đùi phải của nàng, một tay túm lấy eo nàng, dùng sức đẩy một cái khiến cho Chu Hân Mính bị đâm vào vách tường.
Chu Hân Mính ngã xuống trên mặt đất, nàng cảm thấy phía sau lưng mình truyền tới từng đợt đau kịch liệt. Nàng cắn răng đứng dậy. Lúc này, Orde Wingate vẫn đứng ở trước mặt nàng, bộ dạng dữ tợn mang theo một vẻ ác độc.
- Ta muốn cho ngươi phải chết một cách rất đau khổ.
Nói xong hắn nắm lấy yết hầu của Chu Hân Mính. Nhìn Chu Hân Mính vùng vẫy, trên khuôn mặt của hắn hiện ra một sự vui vẻ vì sắp báo được thù.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Tay phải Orde Wingate nắm lấy cổ Chu Hân Mính, trên mặt hiện lên vẻ hả hê. Còn Chu Hân Mính bị Orde Wingate nắm cổ, hai tay cố sức gỡ tay Orde Wingate ra, nhưng tay hắn giống như một chiếc kìm sắt vậy.
“Nhị đệ, tam muội, bây giờ anh sẽ trả thù cho các em.” Orde Wingate thầm nghĩ, tay phải dùng sức bóp lại, nhìn tròng mắt Chu Hân Mính rợn lên.
Vào thời khắc sống chết này, đột nhiên một đạo nhân ảnh như thiểm điện đánh tới Orde Wingate, một cỗ lực lượng mạnh mẽ nhằm vào huyệt thái dương Orde Wingate. Gã Orde Wingate cũng là một tay già đời, kinh nghiệm phong phú, từ cỗ lực lượng mạnh mẽ đã có thể suy ra kẻ tấn công không phải người tầm thường. Orde Wingate tận lực nghiêng đầu sang bên, tránh bị đánh vào chỗ hiểm yếu. Hắn muốn bóp vỡ yết hầu Chu Hân Mính, nhưng người mới tới này làm sao có thể cho hắn cơ hội làm như vậy, tiếp tục đánh một quyền vào má phải hắn, đầu Orde Wingate ‘ông’ một tiếng, cả người bị văng sang bên.
Chu Hân Mính cảm thấy cổ được buông lỏng, không khí tràn vào phổi, nhưng cả người vô lực dựa vào tường, ngồi co quắp xuống.
Người vừa tới đúng là Diệp Lăng Phi, hắn đi theo Chu Hân Mính đến hẻm nhỏ này. Diệp Lăng Phi biết nàng nào có biết trời cao đất rộng gì, một khi động thủ với Orde Wingate thì lành ít dữ nhiều. Dẫu theo gấp như vậy, không ngờ vẫn chậm một bước, Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính gặp nguy hiểm, liền toàn lực xuất kích.
Orde Wingate tránh được một kích toàn lực, chỉ bị đánh trúng mặt đã nằm ngoài dự đoán của Diệp Lăng Phi. Nhưng dù Orde Wingate tránh được chỗ hiểm yếu thì cũng đã bị thương không nhẹ. Diệp Lăng Phi tạm thời bỏ qua Orde Wingate, một tay ôm lấy Chu Hân Mính, quan tâm hỏi thăm:
- Hân Mính, cô không sao chứ?
Chu Hân Mính vốn tưởng rằng mình hẳn phải chết, không ngờ lại xuất hiện cứu tinh. Lúc nàng thấy rõ người cứu mình là Diệp Lăng Phi, trong lòng cảm động vô cùng, yếu ớt nói:
- Tôi không sao.
Diệp Lăng Phi thương tiếc nhìn Chu Hân Mính vẫn đang chảy máu ở cánh tay, vội vàng cởi áo khoác, xé một mảnh vải buộc vào tay phải Chu Hân Mính.
- Hân Mính, cô đừng cử động, chờ tôi quay lại.
Diệp Lăng Phi bố trí ổn định cho Chu Hân Mính, rồi mới đứng lên đi về phía Orde Wingate .
Orde Wingate không ngờ bị Diệp Lăng Phi đánh một đòn nghiêm trọng, giãy dụa đứng lên, hắn cảm giác bên má phải như bị vỡ ra, nhổ ra một ngụm máu tươi, trong còn có mấy chiếc răng. Xương mặt bên phải của Orde Wingate bị Diệp Lăng Phi đánh vỡ, chỉ còn lại phần hàm. Mắt Orde Wingate đỏ ngầu, môi mấp máy, không rõ nói cái gì. Orde Wingate đột nhiên lui về phía sau hai bước, như dã thú phát cuồng, miệng rống lên một tiếng, đánh về phía Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cũng không dám chậm trễ, dù sao Orde Wingate cũng là một sát thủ chuyên nghiệp, hơi sơ ý là rất có thể chính mình sẽ ngã xuống. Khi Orde Wingate đánh một quyền tới mặt hắn, thân hắn khẽ chuyển, đá ra một cước về phía hạ thân Orde Wingate, Orde Wingate cũng không yếu thế, một quyền không trúng liền né tránh, chân phải cũng đá một cước về phía chân Diệp Lăng Phi. Chân hai người va chạm trên không trung, không ai có lợi, nhưng Diệp Lăng Phi vẫn chiếm thế chủ động, chân phải vừa hạ xuống, chân trái liền xuất một cước đá tới Orde Wingate khiến gã đành phải lui lại phía sau nửa bước, giơ chân đón đỡ.
Trận chiến này, hai người chân với chân đối kháng nhau, đúng là khó phân thắng bại. Diệp Lăng Phi âm thầm bội phục Orde Wingate , thầm nghĩ: “Thảo nào người này được bài danh hàng đầu trong ‘giới sát thủ’. Với thân thủ thế này, những kẻ vô dụng trong giới sát thủ tuyệt đối không thể so sánh.”
Trong lòng Orde Wingate thậm chí còn kinh ngạc hơn cả Diệp Lăng Phi, gã không ngờ trong thành phố Vọng Hải lại có nhân vật lợi hại như vậy, xem một quyền vừa rồi, cũng biết nam nhân Trung Quốc thoạt nhìn vô cùng nho nhã này tuyệt không tầm thường. Rất có thể người này đã được huấn luyện đặc biệt. Qua lần giao thủ với Diệp Lăng Phi, gã biết lần này đã gặp một đối thủ ngang tài ngang sức. Nếu như lúc trước hắn kiêu ngạo với Chu Hân Mính, là bởi vì trong mắt hắn Chu Hân Mính căn bản là một tiểu nhân vật. Còn Diệp Lăng Phi lại làm hắn cảm thấy áp lực rất lớn, công kích nhanh như thiểm điện, xuất thủ tàn nhẫn, cùng với khí tức tử vong kia đều làm cho Orde Wingate cảm thấy đây là một đối thủ rất khó chơi.
Trận chiến giữa hai người vô cùng khốc liệt, kỹ năng chiến đấu đều là những kĩ xảo giết người đơn giản mà thực dụng nhất. Lên gối, cùi chỏ, quét, quyền, cước… Một loạt những thủ đoạn công kích được dùng đến tận cùng, nhất là Diệp Lăng Phi, không hổ được ma luyện ở trong sinh tử, nó khiến thân thể hắn phát huy đến mức tận cùng. Orde Wingate đối kháng cùng Diệp Lăng Phi rõ ràng bị rơi vào thế hạ phong. Chỉ cần hơi vô ý một chút, lộ ra một chút sơ hở lập tức bị Diệp Lăng Phi nắm được, liên tục dùng chân công kích bên sườn, hai tay nắm đầu Orde Wingate, liên tục lên gối.
Dưới đòn nghiêm trọng như vậy, Orde Wingate bị đánh cho miệng mũi tuôn máu, răng mỗi lẫn lộn. Nhưng Orde Wingate đột nhiên dùng sức, ôm thắt lưng Diệp Lăng Phi, hung hăng quật xuống đất.
Diệp Lăng Phi lộn một vòng trên đất, đứng lên, ngay khi hắn xoay người lại đột nhiên nghe tiếng Chu Hân Mính thất thanh:
- Cẩn thận…
Diệp Lăng Phi thấy Orde Wingate cầm súng chĩa về phía hắn. Thì ra trong khi Diệp Lăng Phi ngã xuống đất Orde Wingate đã nhặt lên khẩu súng Chu Hân Mính làm rơi khi nãy.
Tay phải Diệp Lăng Phi đặt trên hông, lúc này khẩu súng trên tay Orde Wingate cũng đã chĩa vào Diệp Lăng Phi. Ngay khi Orde Wingate miễn cưỡng nhắm vào Diệp Lăng Phi thì một đạo hàn quang từ tay phải Diệp Lăng Phi bay ra, cắm thẳng vào mi tâm Orde Wingate . Đó chính là con dao găm “Thế Đao Kình”, cái dao găm này đã cướp đi tính mạng Orde Wingate .
“Bịch!” Thi thể Orde Wingate ngã xuống, khẩu súng trong tay cũng rơi trên mặt đất.
Diệp Lăng Phi vẫn cẩn thận nhìn vào Orde Wingate, đến khi Orde Wingate ngã xuống hắn mới thở dài một hơi. Hắn đi về phía Chu Hân Mính, được hai bước, đột nhiên thân thể lảo đảo, ngã trên mặt đất. Chu Hân Mính nhanh tay, đã nhìn ra dáng đi của Diệp Lăng Phi có vấn đề, bất chấp đang bị thương, dùng tay trái đỡ lấy Diệp Lăng Phi.
- Không sao rồi, tên khốn này đúng là rất mạnh.
Diệp Lăng Phi nhẹ nhõm tươi cười, tay phải khoác lên vai Chu Hân Mính, tay trái kéo ống quần lên, cẳng chân hắn đã bị sưng tím.
- Khụ, lâu không luyện tập, thân thể không tốt nữa.
Diệp Lăng Phi tựa hồ cười nhạo chính mình, có chút thở dài, tay phải rút về, cắn răng đứng thẳng người.
- Hân Mính, giờ tôi đưa cô đi bệnh viện.
Diệp Lăng Phi nói xong, xoay người hướng về phía đầu ngõ.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Chu Hân Mính nhìn theo bóng lưng lảo đảo của Diệp Lăng Phi, bất giác cảm thấy khóe mắt ươn ướt. trong lòng cô, Diệp Lăng Phi từ trước đến giờ vốn là một kẻ vô lại, chung quy là rất đáng ghét, đối với cô chưa bao giờ nghiêm chỉnh. Nhưng Diệp Lăng Phi liên tục cứu cô hai lần, nhất là vừa rồi, Chu Hân Mính mới biết chân chính thế nào là đánh nhau, lần đầu tiên Chu Hân Mính cảm giác được võ thuật của cảnh sát trước những chiêu thức giết người đơn giản kia vô dụng như vậy. Cô cũng càng cảm thấy tò mò về Diệp Lăng Phi, rất muốn biết rốt cuộc thì Diệp Lăng Phi là ai? Mắt thấy Diệp Lăng Phi vì mình mà chiến đấu cùng một sát thủ chuyên nghiệp, loại cảm giác này khó mà dùng lời nào để biểu đạt. Cô cắn cắn môi, bất chấp ân oán giữa mình và Diệp Lăng Phi lúc trước, bước nhanh hai bước, đuổi theo Diệp Lăng Phi, dìu đỡ Diệp Lăng Phi.
- Làm gì vậy, cô thấy tôi có chuyện gì sao?
Diệp Lăng Phi thấy khóe mắt Chu Hân Mính có nước mắt, hắn lại lộ vẻ vô lại như trước cười nói:
- Nếu như cô cảm động vì tôi cứu mạng cô, không bằng lấy thân báo đáp đi, như vậy chúng ta xóa bỏ tất cả, không ai nợ ai.
Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng nói vậy Chu Hân Mính sẽ cho mình ăn đau khổ, không ngờ Chu Hân Mính trầm mặc một lúc, lại trả lời:
- Được.
“ Chết mất” Diệp Lăng Phi liền cảm thấy choáng váng, thầm nghĩ: “Lẽ nào tai mình có vấn đề, Chu Hân Mính mà lại đáp ứng lấy thân báo đáp mình á?”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Hai người đi ra khỏi ngõ nhỏ, thương thế của Chu Hân Mính tuy không phải là trọng thương nhưng cánh tay phải không thể cử động cho nên không thể lái xe.
- Hân Mính, lên xe đi, tôi đưa cô đi bệnh viện.
Diệp Lăng Phi đã mở cửa xe, ý bảo Chu Hân Mính lên xe. Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, gật nhẹ đầu. Lên xe, Chu Hân Mính liền gọi điện cho phòng cảnh sát, chỉ là nói lại một cách đơn giản tình huống xảy ra, để đồng sự đến hiện trường xử lý thi thể Orde Wingate.
Còn Diệp Lăng Phi bên này cũng gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình chờ ở nhà, ngay khi nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi lập tức hỏi thăm Chu Hân Mính có an toàn không. Diệp Lăng Phi một tay lái xe, một tay cầm điện thoại nhìn Chu Hân Mính ngồi bên cạnh, ha ha cười nói:
- Lão bà, bạn tốt của em không tốt lắm.
- Hân Mính làm sao vậy?
- Cô ấy bị người ta phế đi tay phải. Khụ khụ… Lúc anh chạy tới thì tên kia nằm trên mặt đất, còn bạn tốt của em bị người ta đâm một đao vào tay phải. Con người của anh rất nhát gan, vừa nhìn thấy máu là anh sợ hãi, rốn sang một bên xem, đợi đến khi Chu cảnh quan anh dũng không gì sánh được chế phục tên kia rồi, anh mới đi ra. Bây giờ anh định đưa bạn tốt của em đến bệnh viện, không biết anh có được xem là một anh hùng không.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nhìn Chu Hân Mính. Chu Hân Mính vốn đang nhìn ra bên ngoài, nhưng nghe Diệp Lăng Phi nói chuyện như vậy, cô quay đầu lại hung hăng trừng mắt Diệp Lăng Phi.
- Hân Mính không có việc gì chứ, anh muốn đưa cô ấy đến bệnh viện nào, em sẽ đến ngay.
Vừa nghe Chu Hân Mính có chuyện, Bạch Tình Đình cuống lên, cô oán giận nói:
- Diệp Lăng Phi, anh nói thế nào cũng là nam nhân, sao lại trốn một bên xem mà không giúp Hân Mính, anh có còn là nam nhân nữa không vậy?
- Lão bà à! Sao lại trách anh? Dù sao anh cũng chỉ là một người dân bình thường, gặp loại chuyện này anh trốn đi mới đúng, nếu để cho anh vào hỗ trợ thì coi như là xong luôn.
Diệp Lăng Phi cười nói tiếp:
- Lão bà, anh thấy vết thương của bạn tốt của em không nặng lắm, không phải chỉ là bị đâm một lỗ thôi sao, khâu vài mũi là sẽ không sao đâu. Em không cần lo lắng.
- Hừ, anh là đồ hỗn đản (khốn kiếp), tôi nhìn nhầm anh rồi. Cái gì mà người dân bình thường, cứ nói thẳng là anh nhát gan đi. Tôi không nói nhiều với anh nữa, mau cho tôi biết là bệnh viện nào, tôi muốn đi thăm Hân Mính.
- Anh định đưa cô ấy đến bệnh viện trung tâm thành phố. À, lão bà nhớ đến thăm anh một chút, hình như vừa rồi khi anh đi tìm chỗ trốn, không cẩn thận va vào tường, anh cũng đang chuẩn bị đi khám.
- Làm gì mà nhìn tôi như vậy? Cô đúng là rất anh hùng rơm, một kẻ không biết gì cũng dám truy đuổi sát thủ chuyên nghiệp.
Chu Hân Mính vừa nãy vẫn còn vô cùng cảm kích Diệp Lăng Phi, vừa nghe Diệp Lăng Phi nói với vẻ bất mãn, cơn giận của nàng lại dâng lên. Trừng mắt, giận dỗi nói:
- Dừng xe.
Diệp Lăng Phi mới vừa đi vào con đường chính, có nhiều xe cộ qua lại. Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói vậy, nhìn thoáng qua hai bên, lầm bầm nói:
- Ở đây làm gì có chỗ đỗ xe, cô bảo tôi dừng xe, có phải muốn tôi bị phạt không vậy?
- Tôi nói nhanh dừng xe cho tôi.
Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi không có ý dừng xe, cũng không cần biết đường này có cho đỗ xe không, tay trái bắt lấy tay lái Diệp Lăng Phi, nghĩ muốn đem xe tấp vào lề đường dừng lại. Chu Hân Mính bắt lấy tay lái làm Diệp Lăng Phi trở tay không kịp, hắn không nghĩ đến Chu Hân Mính vừa nói xong vậy mà lại muốn dừng xe ngay trên đường chính ở Vọng Hải. Chiếc xe BMW lảo đảo, đầu xe lệch sang bên trái, chủ chiếc xe Jetta bên trái nhìn thấy chiếc BMW sáp lại, vội vàng phanh gấp lại, lúc này mới tránh được một vụ tai nạn thảm khốc giữa hai chiếc xe. Mấy chiếc xe phía sau thấy xe đằng trước đột nhiên phanh lại, cũng đều phanh lại, âm thanh phanh xe chói tai không ngừng vang lên.
- Cô làm cái gì vậy? Không muốn sống nữa à?
Diệp Lăng Phi bị Chu Hân Mính dọa cho mồ hôi lạnh ướt đẫm người, cũng may tốc độ xe chạy khá chậm, nếu như tốc độ xe chạy nhanh hơn, không có một vụ tai nạn liên hoàn mới là lạ đó. Nhưng Chu Hân Mính không có ý dừng tay lại, cô vẫn cầm chặt lấy tay lái, cố sức đưa xe tấp vào lề. Còn Diệp Lăng Phi đành phải tận lực tránh các xe khác, hắn cũng cầm tay lái không buông. Trên đường lúc này chỉ thấy một chiếc BMW giống như người say rượu, lắc lư, lảo đảo hướng tới lề đường.
Vừa tấp vào lề đường, Chu Hân Mính liền mở cửa, xuống xe. Diệp Lăng Phi vừa thấy Chu Hân Mính làm như vậy, cũng vội mở cửa xuống xe.
Chủ chiếc xe Jetta vừa rồi thấy chiếc BMW dừng lại, hắn liền thò đầu ra ngoài chửi :
- Con mẹ mày, muốn chết à?
Diệp Lăng Phi đã đang tức giận, Chu Hân Mính này đang yên đang lành tự dưng lại giận dỗi, Diệp Lăng Phi đang không có chỗ phát tiết, vừa nhìn thấy chủ chiếc Jetta không biết sống chết chạy qua trước mặt, lại còn chửi hắn. Diệp Lăng Phi tức giận, chạy nhanh hai bước, đuổi kịp chiếc Jetta, tay phải đấm vào mặt chủ xe, đánh cho tên kia máu me đầy mặt.
- Mẹ kiếp, mày còn nói nữa, tao phế mày ở đây.
Diệp Lăng Phi nói một câu, tên kia bưng mặt đầy máu rụt đầu vào, không dám sủa thêm câu nào nữa.
Có vài chiếc xe đang chạy trên đường thấy bên này có chuyện cũng kéo kính cửa xe xuống hóng.
Diệp Lăng Phi quay mặt về phía những tài xế đó quát :
- Mẹ kiếp, nhìn cái gì? Chưa thấy đánh nhau bao giờ à? Còn nhìn nữa tao móc mắt chúng mày!
Vừa quát như vậy, những tài xế này sợ vãi mật, tất cả tăng tốc chạy đi, không còn ai dám ở lại nhìn.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi liền quay lại đuổi theo Chu Hân Mính.
Chu Hân Mính đã bị thương, thân thể suy yếu, tay vịn vào lan can, định đi lên lối dành cho người đi bộ. Diệp Lăng Phi chạy tới, nhảy qua lan can cao nửa mét, khi chân vừa chạm đất, liền cảm thấy một trận đau đớn, cau mày đuổi theo Chu Hân Mính, kéo tay Chu Hân Mính lại.
- Làm gì vậy, cô không đi bệnh viện à? Có phải muốn tay phải của cô tàn phế luôn không?
Diệp Lăng Phi tức giận quát.
- Đó là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh.
Chu Hân Mính dùng sức đẩy tay Diệp Lăng Phi ra, ngang bướng nói. Diệp Lăng Phi nhìn điệu bộ Chu Hân Mính, buồn bực thầm nghĩ: “Vương bát đản, tôi hảo tâm cứu cô, cô lại bảo là tôi xen vào chuyện người khác. Nếu là trước đây, tôi đã trực tiếp cho đầu cô ăn ‘kẹo đồng’ rồi. Không nghe lời thì thôi kệ cô, đỡ phải nghe cô lảm nhảm.”
Diệp Lăng Phi khó chịu thì khó chịu, nhưng vừa nhìn thấy cánh tay phải Chu Hân Mính đang dùng mảnh vải cầm máu, lại không đành lòng mặc kệ Chu Hân Mính. Hắn cắn răng đuổi theo Chu Hân Mính, chặn ngang, ôm lấy Chu Hân Mính, vác lên vai mình.
Chu Hân Mính cũng không nghĩ tới giữa ban ngày mà Diệp Lăng Phi dám làm thế, đến khi cô nhận ra được thì Diệp Lăng Phi đã khiêng cô lên vai rồi.
- Anh, đồ hỗn đản này, mau buông tôi ra!
Chu Hân Mính hai chân đạp loạn xạ, tay trái cũng đấm loạn lên lưng Diệp Lăng Phi, vừa thẹn vừa giận. Làm một cảnh sát, đến chính mình còn không tự bảo vệ được, thật đúng là vô cùng nhục nhã. Hơn nữa, Chu Hân Mính tuy rằng mạnh mẽ, hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, nhưng dù sao cũng là con gái của phó thị trưởng, lại là một cảnh sát, trong ấn tượng của mọi người vẫn là chưa bao giờ thân mật cùng một người con trai như vậy. Chu Hân Mính vừa thẹn vừa giận, miệng kêu lớn:
- Diệp Lăng Phi, tên hỗn đản này, mau thả tôi xuống, nếu không tôi sẽ cho anh phải hối hận cả đời.
“Bốp.”Tay phải Diệp Lăng Phi dùng sức vỗ một cái vào cái mông được che phủ bởi chiếc quần jean bó sát người của Chu Hân Mính, làm cho phần mông vô cùng co dãn rung lên kịch liệt. Vốn là đôi mông trong quần bò như hai tòa núi nhỏ bỗng nhiên lại thu lại, Chu Hân Mính cố gắng co đôi mông lại.
- Tên hỗn đản này, ta muốn giết ngươi.
Vẻ mặt Chu Hân Mính đỏ bừng, cả vành tai cũng đỏ ửng lên. Mông nàng từ trước đến giờ còn chưa bao giờ bị con trai chạm vào. Tuy Chu Hân Mính thoạt nhìn rất cởi mở, bình thường vẫn dùng ‘mỹ nhân kế’ để mê hoặc tội phạm, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định, chỉ làm ra vẻ gợi cảm mà thôi. Nếu như thật sự phát sinh quan hệ cùng đám nam nhân đó, chả thà tặng cho một viên đạn cho nó nhanh.
Nhưng lúc này, bộ vị ‘thuần khiết’ của cô lại bị tên Diệp Lăng Phi này đụng chạm tới. Hắn còn không chút cố kỵ nào, cứ trước mặt mọi người mà vỗ lên đôi mông gợi cảm của Chu Hân Mính. Vỗ nát sự tự tôn của Chu Hân Mính khiến cô cảm giác như mình đang bị lột quần áo trước những ánh mắt mọi người xung quanh. Sự xấu hổ khiến cô không cần để ý có bao nhiêu người chung quanh mắng to:
- Diệp Lăng Phi, ta sẽ bắn vỡ sọ ngươi.
Chu Hân Mính nói to như vậy, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt người qua đường. Những người này vừa nhìn thấy vậy, đều không hiểu chuyện gì xảy ra. Thấy một cô gái xinh đẹp bị một người đàn ông vác trên vai, mà cô gái này còn giãy dụa, mắng to, tựa hồ như rất không tình nguyện. Vì vậy có một số người bắt đầu liên tưởng bậy bạ, nghĩ đến một số chuyện không đứng đắn. Trong đó có một số nam nhân thấy một cô gái xinh đẹp như Chu Hân Mính lại bị một gã nam nhân vác trên vai, trong lòng bất bình, nghĩ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Vì vậy mười mấy thanh niên vây quanh nhìn, một gã lầm bầm nói:
- Con mẹ nó! Chuyện gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt, ở nơi công cộng bắt người, thật sự là quá ngang ngược.
Diệp Lăng Phi vác Chu Hân Mính trên vai, bởi vì Chu Hân Mính giãy dụa loạn xạ, tức giận vỗ Chu Hân Mính một cái. Sau khi đánh xong, Chu Hân Mính lại càng giãy mạnh. Hắn cũng tức giận, thầm nghĩ: “Cô không phải thích náo loạn sao, tôi xem cô có thể nháo đến khi nào.”
Lại vung tay vỗ một cái nữa vào mông Chu Hân Mính. Khi hắn đang định đánh thêm phát nữa, thì bỗng nhiên thấy có nhiều người vây quanh, còn chỉ trỏ vào mình. Diệp Lăng Phi trừng mắt với đám người đó, quát lớn:
- Nhìn cái gì, chưa thấy đánh vợ bao giờ à? Mẹ nó, một đám ăn no rửng mỡ. Con mẹ nó, ít chõ mồm vào chuyện của người khác thôi, cút hết đi.
Con người chỉ sợ kẻ lưu manh, thấy Diệp Lăng Phi quát lên như vậy, mọi người bị dọa lui lại hết đằng sau. Diệp Lăng Phi cũng không để ý đến Chu Hân Mính gây náo loạn, vác Chu Hân Mính đi về phía chiếc xe đang đỗ ở lề đường.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Chu Hân Mính nghe thấy Diệp Lăng Phi nói câu ‘Chưa thấy đánh vợ bao giờ à?’, tức giận đến thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Trước mặt bao nhiêu người, Diệp Lăng Phi lại có thể nói như vậy…
Chu Hân Mính dùng hai chân đá loạn xạ cả nửa ngày, không có nửa điểm tác dụng, ngược lại còn bị Diệp Lăng Phi vỗ mấy cái vào mông. Vừa thẹn vừa giận, nhưng lại không có biện pháp với Diệp Lăng Phi, không thể làm gì khác đành phải dừng lại, mặc cho Diệp Lăng Phi vác cô vượt qua hàng rào bảo vệ.
Diệp Lăng Phi vác Chu Hân Mính đi đến nơi đỗ xe, liền mở cửa xe, cẩn thận đặt Chu Hân Mính ngồi trên ghế. Ngay sau đó hắn đi đến bên kia, mở cửa, lên xe.
Đang chuẩn bị nổ máy, thì cảm giác thấy sau gáy mình có một vật cứng chĩa vào, lại nghe Chu Hân Mính tức giận nói:
- Tên hỗn đản này, ta muốn giết ngươi.
Diệp Lăng Phi lộ vẻ mặt kinh sợ, nói:
- Hân Mính, chuyện gì cũng từ từ, cần gì phải như vậy.
- Hỗn đản, vừa rồi ngươi nói cái gì?
Tâm tình Chu Hân Mính kích động, tay phải cầm súng chĩa vào thái dương Diệp Lăng Phi hơi run lên.
- Khụ, Hân Mính, nếu cô thật sự vì chuyện vừa nãy mà muốn giết tôi, thì cứ bắn đi, tôi quyết không oán hận cô đâu.
Diệp Lăng Phi quay sang, liếc mắt nhìn khẩu K54. Tuy đối diện với họng súng đen nhánh, lạnh giá, Diệp Lăng Phi lại rất bình tĩnh, hắn nhìn vào hai mắt Chu Hân Mính, vẻ mặt chân thành nói:
- Hân Mính, từ khi anh gặp em ngày đó, anh đã biết rằng anh đã yêu em, dung mạo mỹ lệ của em, khí chất không giống người thường, còn có phong cách làm việc của em nữa, tất cả đều hấp dẫn anh rất nhiều. Anh vẫn rất mong muốn em có thể gả cho anh. Khụ khụ…. Không ngờ trời xanh trêu người. Được rồi, anh không muốn nói nhiều nữa, cuối cùng, anh chỉ muốn nói: “Nếu như lên thiên đường, anh có cơ hội được nói nữa, anh nhất định phải nói với em: ‘Anh yêu em’!”
Chu Hân Mính trừng to mắt, không thể tin được Diệp Lăng Phi lại nói vậy, đến khi hai tay Diệp Lăng Phi cầm tay cô thì Chu Hân Mính mới tỉnh mộng, mắng:
- Ngươi… Tên hỗn đản này, ngươi định dùng những lời này để lừa trẻ con lên ba chắc.
Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, rất bất đắc dĩ nói:
- Hân Mính, vì sao em không tin lời anh nói vậy, nếu như em không tin anh nguyện dùng cái chết để chứng minh.
Diệp Lăng Phi nói xong, ngón cái tay phải đặt vào cò súng, rất giống mấy câu chuyện tự tử vì tình trong phim, nói:
Cô buông tay, khẩu súng rơi xuống sàn xe. Trong khoảnh khắc súng nổ, Chu Hân Mính tin tưởng những gì Diệp Lăng Phi nói, trong lòng hối hận không thôi. Nhưng khi cô thấy Diệp Lăng Phi không sao, nhịn không được nhặt khẩu K54 lên, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn là khẩu súng này không còn đạn, nếu không lần này Diệp Lăng Phi đã chết rồi. Nhưng khi cầm khẩu súng lên, Chu Hân Mính lại có cảm giác lạ lạ, nhìn kĩ lại thì sắc mặt của cô thay đổi, băng đạn lại không thấy đâu.
Diệp Lăng Phi mở bàn tay, lộ ra băng đạn của khẩu K54. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chơi súng, cô còn kém lắm. Lẽ nào súng không có đạn cũng có thể bắn chết người?
Thì ra ngay từ khi Diệp Lăng Phi vác Chu Hân Mính đi tới xe, thì hắn đã tháo băng đạn trong súng của Chu Hân Mính ra rồi. Chu Hân Mính chỉ lo giãy dụa đâu biết súng của mình đã bị Diệp Lăng Phi tháo mất đạn.
- Ngươi, tên hỗn đản này, ta liều mạng với ngươi.
Chu Hân Mính lúc này mới bừng tỉnh, hóa ra vừa nãy Diệp Lăng Phi đã biết kết quả, chỉ có mình là hồ đồ không biết gì. Nghĩ tới việc bị Diệp Lăng Phi đùa giỡn, Chu Hân Mính lại không nén giận nổi, mặc kệ tay phải đang bị thương, hai tay cùng đánh tới Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đã tính đến việc Chu Hân Mính sẽ nổi giận, thấy Chu Hân Mính không quan tâm đang bị thương đánh tới mình, thân người ngả về phía sau, tạo khoảng cách với Chu Hân Mính, Chu Hân Mính đánh không trúng Diệp Lăng Phi, lại do dùng sức quá mạnh nên cả người lao về phía Diệp Lăng Phi. Hai tay Diệp Lăng Phi nắm lấy hai tay Chu Hân Mính, kéo Chu Hân Mính lại. Cả người Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi kéo ngã vào lòng hắn.
Chu Hân Mính ngồi trong lòng Diệp Lăng Phi, hai tay giãy dụa, lại nghe thấy âm thanh cứng rắn của Diệp Lăng Phi:
- Dừng lại đi, tôi chỉ muốn đùa với cô một chút, nếu như cô còn làm loạn nữa, tôi sẽ phế đi tay phải của cô.
Hai mắt Diệp Lăng Phi bắn ra ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm vào Chu Hân Mính, nói từng chữ:
- Nếu như cô muốn liều mạng với tôi, trước hết phải chữa trị tốt cánh tay của cô. Nếu không cô chả có bất kì cơ hội gì.
Chu Hân Mính cắn môi, thấp giọng nói:
- Buông tôi ra.
Diệp Lăng Phi lúc này mới buông hai tay ra, Chu Hân Mính trở về chỗ ngồi. Thấy Chu Hân Mính đã bình tĩnh lại, Diệp Lăng Phi mới khởi động ô tô đi đến bệnh viện.
Vết thương trên cánh tay Chu Hân Mính rất sâu, dao găm của Orde Wingate đâm vào gần 2 cm, cũng may dao găm của gac không có rãnh máu, nếu như là dao găm của Diệp Lăng Phi sợ rằng cánh tay của Chu Hân Mính đã bị phế đi.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Bệnh viện lập tức sắp xếp bác sĩ khâu lại cho Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi thanh toán viện phí cho Chu Hân Mính. Đợi Chu Hân Mính đi vào phòng giải phẫu, hắn mới đi tới khoa ngoại, nhờ bác sĩ khám cho hắn.
Ông bác sĩ kia khám cho Diệp Lăng Phi xong, hít vào một hơi lãnh khí, thấy hai đùi Diệp Lăng Phi như chân giò hun khói vậy, không chỉ đùi, bụng dưới, thắt lưng, hai tay đều sưng tím lên.
- Thanh niên, sao cậu lại bị thương như vậy?
Ông bác sĩ dò hỏi.
- Không cẩn thận bị ngã.
Diệp Lăng Phi đành nói với ông bác sĩ như vậy, không thể nói là mình gặp đối thủ mạnh, bị thương do hai người đánh nhau.
Cũng may ông bác sĩ cũng không hỏi nhiều, chỉ đề nghị:
- Thanh niên, tôi đề nghị cậu nên nằm viện, nhất là vết thương trên đùi, nếu không điều trị tốt, sau này sẽ ảnh hưởng đến khả năng đi lại của cậu.
- Nằm viện sao?
Diệp Lăng Phi nhíu nhíu mày, hắn đang suy nghĩ có nên nằm viện không. Dựa theo tình trạng này đúng là không nên đi lại nhiều, điểm ấy hắn biết rõ. Suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng hắn gật đầu đồng ý.
Đầu năm nay chỉ cần có tiền thì vấn đề gì cũng có thể giải quyết, Diệp Lăng Phi yêu cầu sắp xếp cho mình phòng bệnh riêng, hoặc là phòng đặc biệt, hắn không thích nằm cùng phòng bệnh với người khác, buổi tối không chừng còn có bệnh nhân ngáy ngủ, có thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn. Tất nhiên, vấn đề này đương nhiên không có vấn đề gì, chỉ cần anh chi tiền ra, kể cả cho anh gọi bcá sỹ y tá về nhà chăm sóc cũng không có vấn đề gì.
Khi Diệp Lăng Phi làm thủ tục nằm viện thì Bạch Tình Đình cũng đi tới bệnh viện. Cô thấy Diệp Lăng Phi đang lảo đảo trong đại sảnh thì cau mày hỏi:
- Hân Mính đâu?
- Ở trong phòng phẫu thuật.
Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:
- Em yên tâm, chỉ là một vết thương nhỏ, khâu vài mũi sẽ không sao.
- Vào phòng phẫu thuật mà là vết thương nhỏ.
Bạch Tình Đình thấy hình dáng đáng ghét của Diệp Lăng Phi, chỉ muốn đánh cho một trận, lại nhớ tới Diệp Lăng Phi kể chuyện Chu Hân Mính bị thương trong điện thoại, cảm thấy Diệp Lăng Phi đúng là một tên nhát gan, lại càng tức giận, hung hăng đá vào chân Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Tên hỗn đản này, nếu Chu Hân Mính có chuyện gì, tôi tuyệt đối không tha cho anh.
Nói xong cầm theo một túi nhỏ, vội vàng đi đến thang máy.
- Ôi chao, bà cô của tôi, sao cô không đá chỗ khác, lần nào cũng đá vào cẳng chân thế?
Diệp Lăng Phi ôm cái chân đau, thầm nghĩ:“Mình không nằm viện cũng không được rồi.”
Bạch Tình Đình lên đến tầng 3, hỏi thăm một cô hộ sĩ, biết được vị trí phòng giải phẫu. Cô liền đi đến phòng giải phẫu, sau khi được báo rằng giải phẫu còn chưa kết thúc, cô đành ngồi ở ghế chờ. Khoảng hơn một tiếng sau, mới thấy Chu Hân Mính với cánh tay phải đã băng bó cẩn thận đi ra hành lang.
- Hân Mính.
Bạch Tình Đình gọi.
Chu Hân Mính cũng thấy Bạch Tình Đình, tuy rằng có cảm giác ngoài ý muốn, nhưng trong lòng vẫn thấy cảm động. Từ nhỏ, cô với Bạch Tình Đình cùng nhau chơi đùa, sau này lớn lên, tình cảm giữa hai người càng tốt hơn. Bên ngoài có người nói Bạch Tình Đình kiêu căng ngang ngạnh, nhưng trong mắt Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình là một người bạn tốt vô cùng thân thiết.
Chu Hân Mính thu lại vẻ mặt khó chịu, cười nói:
- Tình Đình, sao cậu lại đến đây?
Bạch Tình Đình đi đến trước mặt Chu Hân Mính, lo lắng nhìn cánh tay băng bó của Chu Hân Mính, hỏi:
- Hân Mính, bác sĩ nói sao?
- Chuyện nhỏ.
Chu Hân Mính ung dung nói,
- Mình chỉ bị gã đâm một cái, bác sĩ đã khâu lại rồi, hiện tại mình đã có thể về, chờ một tuần nữa quay lại bệnh viện cắt chỉ, sẽ không sao cả.
- Như vậy mà vẫn còn là chuyện nhỏ? Hân Mính, mình thấy cậu đừng làm cảnh sát nữa, bác Chu sẽ kiếm cho cậu công việc khcá. Hơn nữa, nếu cậu muốn thì đến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ làm đi, mình thấy làm gì cũng hơn làm cảnh sát nhiều, làm cảnh sát cả ngày chỉ nơm nớp lo sợ à.
- Hân Mính, lần này cậu nghe mình nói đi, mình cũng không muốn mất đi người bạn tốt này đâu.
Ai cũng biết làm cảnh sát rất nguy hiểm, hồi đó Chu Hân Mính sau khi tốt nghiệp trường Cao đẳng sỹ quan, vốn Chu Hồng Sâm định sắp xếp cho Chu Hân Mính trực tiếp vào ủy ban thành phố. Dù sao ủy ban cũng là một cơ quan quan trọng, hơn nữa lại là công nhân viên chức, tiền lương cũng không thấp, ít nhất cũng hơn ba nghìn (nhân dân tệ ~ hơn 6 triệu VNĐ) một tháng. Nhưng Chu Hân Mính kiên quyết thích làm cảnh sát, cô kiên trì tiến vào cục cảnh sát, làm một cảnh sát thật sự.
Mấy năm nay, cô gặp không ít nguy hiểm, nhưng cũng chưa bao giờ bất trắc như lần này. Không chỉ có đội trưởng Mã Cương đã chết, kể cả cô cũng đã hai lần chết hụt rồi. Nhưng Chu Hân Mính lại thích cái nghề này, cho dù gặp trường hợp nguy hiểm, cô cũng không nghĩ đến bỏ việc. Với việc bạn tốt của mình khuyên bảo, cô cũng chỉ mỉm cười nhàn nhạt, không nói gì.
Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đi xuống tầng một, đột nhiên Chu Hân Mính đứng lại. Từ khi Diệp Lăng Phi đưa cô vào phòng phẫu thuật thì không thấy hắn đâu nữa, tuy giận thì giận thật nhưng nghĩ đến chân hắn cũng bị thương trong lòng Chu Hân Mính lại cảm thấy lo lắng.
- Cậu có thấy Diệp Lăng Phi không?
Chu Hân Mính hỏi.
Bạch Tình Đình cầm tay Chu Hân Mính, định đi về, cô muốn đưa Chu Hân Mính về nhà, không nghĩ đến Diệp Lăng Phi. Đến khi Chu Hân Mính nhắc cô mới nhớ tới, vừa rôi ở phòng khách mình còn đá hắn một cái.
- Tên hỗn đản đó bạn hỏi tới làm gì, đàn ông con trai gì mà nhát gan, không giúp đỡ lại chạy đi trốn.
Bạch Tình Đình lầm bầm trong miệng, cô cảm thấy mất mặt vì Diệp Lăng Phi.
Chu Hân Mính cười cười nói:
- Tình Đình, bạn bị hắn lừa rồi, nếu như không có Diệp Lăng Phi, lần này chết chắc. Nhiều chuyện bạn không rõ, mình cũng không rõ. Có thể chúng ta đều bị Diệp Lăng Phi lừa dối, trong người hắn cất dấu rất nhiều bí mật.
- Hân Mính, bạn nói gì vậy, bạn nói tên hỗn đản này cứu bạn? Sao có thể thế được, hắn nói với mình khác mà.
Bạch Tình Đình nghe Chu Hân Mính giải thích cho Diệp Lăng Phi, tuy rằng ngoài miệng không tin, nhưng trong lòng thấy hơi hối hận. Nhớ tới lần trước Diệp Lăng Phi cũng đã cứu mình, lần này sao hắn có thể bỏ mặc Chu Hân Mính được.
- Mình nói thật, đều là hắn lừa gạt cậu thôi. Diệp Lăng Phi bên trong không hề giống như bên ngoài hắn biểu hiện ra đâu, cậu nên dùng nhiều thời gian tìm hiểu hắn hơn.
- Sao mình lại phải gọi cho hắn, dù hắn cứu bạn thì sao chứ. Nói không chừng hắn có âm mưu gì đó, mình mặc kệ hắn, hay nhất là hắn vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt mình, mình không muốn mỗi ngày đều bị hắn trêu đùa như vậy.
Bạch Tình Đình không chịu, trong lòng cô nàng đã bắt đầu tức giận, mới được vài ngày mà hắn lại đùa giỡn mình.
Chu Hân Mính thấy Bạch Tình Đình không chịu gọi điện, đành phải tự mình gọi điện. Tay trái cô móc điện thoại trong túi ra, bấm số của Diệp Lăng Phi.
Rất nhanh đường dây đã được kết nối, trong điện thoại truyền ra giọng nói bất cần đời của Diệp Lăng Phi:
- Hân Mính, chuyện gì vậy, không phải là ‘muốn’ tôi đấy chứ?
Bạch Tình Đình đang ở ngay bên cạnh Chu Hân Mính, dù sao Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi cũng đang trong giai đoạn ‘sống thử’, Chu Hân Mính cũng không muốn có bất cứ hiểu lầm gì, cô ghé sát điện thoại vào tai, thấp giọng nói:
- Anh ở đâu vậy?
- Hỏi tôi ở nơi nào? Ha ha, tôi đang ở một chỗ vô cùng tốt, trong một phòng cũng không khác nhà giam nhiều lắm, còn có một tiểu muội muội khả ái đang chăm sóc tôi, tôi bây giờ đang cùng tiểu muội muội này làm ‘một số chuyện’.
Lúc này, Chu Hân Mính bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu khe khẽ:
- Ai cho cô tiêm tôi, tôi không muốn tiêm, nói cho bác sĩ, tôi muốn uống thuốc, tôi tuyệt đối không tiêm.
Chu Hân Mính mơ hồ nghe thấy tiếng một người con gái đáp lại:
- Anh chịu khó một chút, đây là thuốc giảm đau.
Chu Hân Mính đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đang nằm viện à?
- Cô nói sao.
Rốt cuộc nghe được âm thanh bất đắc dĩ của Diệp Lăng Phi:
- Vốn tôi bị thương ở đùi, vừa nãy ở phòng khách lại bị Bạch Tình Đình đá mạnh một cái vào chân, giờ tôi có thể không nằm viện sao? Nếu như cô thật lòng quan tâm, thì thỉnh thoảng đến chăm sóc tôi là được rồi.
Chu Hân Mính không nói nhiều, cúp điện thoại.
Ở trong một phòng bệnh trong bệnh viện trung tâm thành phố, Diệp Lăng Phi nằm trên giường, hai chân bị băng bó trắng toát. Bên cạnh hắn, một nữ y tá khoảng 26, 27 tuổi cầm một ống tiêm trong tay, dỗ như dỗ trẻ con:
- Anh chịu khó một chút, tiêm sẽ không đau đâu, chỉ như kiến cắn thôi, một cái rồi sẽ không sao đâu.
Dù cho bị người ta dí súng vào đầu, Diệp Lăng Phi cũng không biến sắc. Vậy mà bây giờ lại như một người khác vậy, hoảng sợ nhìn mũi kim, liên tục lắc đầu nói:
- Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi không tiêm, nếu cô còn muốn tiêm tôi, tôi sẽ tố cáo cô, tôi sẽ tố cáo cô quấy nhiễu tình dục.
Cô y tá kia cũng không có biện pháp, gặp phải bệnh nhân như vậy ai cũng không có biện pháp, nói cả nửa ngày vẫn không nghe, không thể làm gì khác đành nói:
- Nếu như vậy tôi sẽ đi gặp bác sĩ xin chỉ định, xem anh có bắt buộc phải tiêm không vậy.
- Mau đi đi.
Diệp Lăng Phi liên tục phất tay, chờ khi cô y tá kia đi rồi, Diệp Lăng Phi mới âm thầm thở dài một hơi. Trong lòng hắn có nỗi ám ảnh sợ mũi kim, tin rằng ai cũng không thể tin được, kẻ mệnh danh là ‘Satan’, người khiến cho bao kẻ khác kinh hoàng, lại sợ bị tiêm.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi tưới trước cửa phòng bệnh của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình không chịu đi vào trước, trong lòng oán hận, thầm nghĩ: “Người này làm việc hiệu suất cũng quá cao đi, mới một lát như vậy mà đã nằm viện rồi.”
Đẩy cửa phòng bệnh, thấy Diệp Lăng Phi đang nhắm mắt nằm ngủ.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi vào phòng bệnh, tiếng mở cửa làm Diệp Lăng Phi giật mình tỉnh dậy. Thấy hai vị mỹ nữ xuất hiện ở phòng bệnh, Diệp Lăng Phi giống như thấy cứu tinh, hô lên:
- Lão bà, mau mang cho anh mấy cuốn tạp chí, em không biết ở trong này buồn chán thế nào đâu.
- Đáng đời.
Bạch Tình Đình tức giận đi đến bên giường Diệp Lăng Phi, nhìn hai chân bị băng bó của Diệp Lăng Phi, lầm bầm nói:
- Ai bảo anh nói lung tung, biết mình bị thương lại còn giả bộ.
Bạch Tình Đình giận Diệp Lăng Phi vừa rồi ở sảnh bệnh viện không nói cho cô chuyện bị thương, lại hối hận vì mình đã đá vào chân Diệp Lăng Phi.
- Ha ha, anh cũng không biết anh bị thương.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Vốn vết thương cũng không nặng, nhưng bác sĩ nói nên nằm viện, với lại anh nghĩ nếu như về nhà lại có người nhìn thấy anh là khó chịu, không bằng nằm viện mấy vài ngày cho yên tĩnh.
- Hừ, em là hạng người như vậy sao?
Bạch Tình Đình hỏi ngược lại.
- Ừ, đúng là thế.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, vốn định đến thăm nom Diệp Lăng Phi, giờ lại bị hắn làm cho tức giận, quay người đi ra khỏi phòng không thèm để ý đến hắn nữa. Chu Hân Mính từ khi đi vào vẫn không nói gì, đến khi Bạch Tình Đình đi ra ngoài rồi mới nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi nợ anh hai cái mạng, sau này tôi sẽ trả cho anh, sau đó chúng ta không ai nợ ai nữa.
Nói xong bỏ lại Diệp Lăng Phi đang hồ đồ trong phòng, đi theo Bạch Tình Đình ra ngoài.
Làm cho Diệp Lăng Phi chẳng hiểu tại sao: “Chẳng lẽ vừa rồi Chu Hân Mính là thần kinh không à?”
Chu Hân Mính từ trong phòng bệnh đi ra thì Bạch Tình Đình đã đi khá xa, cô đi nhanh đuổi theo Bạch Tình Đình.
- Tình Đình, giận à?
Chu Hân Mính hỏi.
Bạch Tình Đình phì cười một tiếng, cô mở to mắt nhìn Chu Hân Mính nói:
- Đâu có, mình đã quen như vậy rồi, nếu như chỉ vậy mà đã giận thì chắc mình đã bị hắn làm cho tức chết rồi. Mình cố ý đấy, hắn không có thân thích ở Vọng Hải, khi nằm viện chắc chắn sẽ không ai đến thăm hắn. Mình để hắn nằm viện một mình, chờ đến khi hắn buồn chán muốn chết, sẽ cầu mình đến thăm hắn, khi đó mình sẽ trả thù hắn thật ‘tốt’ cho hả giận.
Chu Hân Mính cũng cười, cô nhìn nhìn Bạch Tình Đình rồi nói:
- Ừ, người như Diệp Lăng Phi nên trị hắn thật tốt.
Hai người đều nở nụ cười, cùng nhau đi tới thang máy.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi lại đi ngủ, không biết bao lâu sau lại bị tiêng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng nghe máy, trong điện thoại vang lên giọng nói của Đường Hiểu Uyển.
- Diệp ca ca, anh ở đâu vậy?
- Anh đang nằm viện.
Diệp Lăng Phi không hề nghĩ ngợi thuận miệng nói ra, nhưng vừa nói ra thì hắn liền hối hận, thầm nghĩ: “Nếu để cho cô nhóc này biết được, lại đến thăm mình, chẳng may bị Bạch Tình Đình gặp được thì phiền phức to.”
Vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nằm viện, Đường Hiểu Uyển gấp đến độ muốn khóc, vội vàng hỏi:
- Bệnh viện nào vậy? Em đi thăm anh.
- Anh không sao.
Diệp Lăng Phi cảm thấy đau đầu, bây giờ mình đang ở đây một mình, cần phải có người đến nói chuyện cùng. Nhưng lại sợ Đường Hiểu Uyển đến, thì sẽ gặp phiền phức. Đang mâu thuẫn, lại nghe Đường Hiểu Uyển nói:
- Diệp đại ca, anh nói cho em biết, anh đang ở bệnh viện nào vậy, em sẽ đến ngay.
- Ở bệnh viện trung tâm thành phố.
Diệp Lăng Phi quyết định mặc kệ, nếu như thật sự Bạch Tình Đình gặp Đường Hiểu Uyển, thì mình nói Đường Hiểu Uyển là đồng sự của mình, còn về phần Đường Hiểu Uyển thì hắn cũng không ngại nói thật Bạch Tình Đình chính là vợ sắp cưới của mình. Đương nhiên cũng phải giải thích một chút, hai người vẫn còn đang trong giai đoạn ‘sống thử’, Còn Đường Hiểu Uyển nghĩ như thế nào là việc của cô bé. Nghĩ đến đó hắn cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Đường Hiểu Uyển vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nằm viện, trong lòng lo âu, không có tâm trạng làm việc, cô liền xin nghỉ một buổi, sau đó cầm túi xách đi rời khỏi công ty. Muốn đi đến thăm Diệp Lăng Phi, định mua vài thứ, lại không biết Diệp Lăng Phi thích ăn gì, đành mua ở ngoài cổng bệnh viện một ít hoa quả rồi mang vào trong.
Đường Hiểu Uyển vừa tới cửa phòng bệnh của Diệp Lăng Phi, vừa vặn lại gặp cô y tá vừa rồi không tiêm được cho Diệp Lăng Phi, thấy Đường Hiểu Uyển ngó nghiêng ở cửa, cô ta liền hỏi:
- Cô đến thăm bệnh nhân à?
- Ừ, tôi muốn hỏi có phải Diệp Lăng Phi nằm trong phòng bệnh này không vậy?
Đường Hiểu Uyển mặc áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo màu đen, khi cô nói, bộ ngực cao vút hơi rung rung, làm cho nữ y tá đố kị muốn chết. Cô gái nào mà chẳng mong muốn có một bộ ngực to, như vậy mới hấp dẫn phái kia chứ. Mà nữ y tá này lại là một cái ‘sân bay’ điển hình, cho nên càng đặc biệt đố kị với Đường Hiểu Uyển ngực to này. Cô thấy Đường Hiểu Uyển không chỉ có khuôn mặt khả ái như thiên sứ, còn có một bộ ngực mà mọi người con gái đều ước ao, xuất phát từ sự đố kị, ngang ngạnh nói:
- Nơi này là phòng chăm sóc đặc biệt, nếu như muốn vào thăm bệnh nhân, cần phải có giấy tờ đầy đủ.
Đường Hiểu Uyển lần đầu tiên nghe nói vào thăm bệnh nhân còn cần có thủ tục giấy tờ, cô sợ sệt nói:
- Chị à, em không biết có chuyện này, lần sau em nhất định nhớ kĩ.
- Vậy giờ cô đi đăng ký thăm người bệnh đi, kiểm tra xem có người mà cô nói nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt không.
Nữ y tá phất tay nói:
- Đi đi, ở phòng khách tầng một.
Đường Hiểu Uyển xách hơn mười cân hoa quả, xoay người định đi đăng kí như lời cô y tá kia. Bỗng thấy phòng bệnh phía sau đột nhiên mở cửa, Diệp Lăng Phi với hai chân bị băng bó đứng trước cửa, hắn trừng mắt nhìn nữ y tá, giận dữ nói:
- Ai bảo thăm bệnh nhân cần đăng kí? Là ai quy định như vậy? Cô đi gọi kẻ chó má nào đặt ra quy định như vậy lại đây. Cô nói với hắn, tôi bây giờ đang rất không thoải mái, nếu hắn không đến nhanh, tôi đập nát cái bệnh viện này.
Đường Hiểu Uyển vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở đây, vội nói:
- Diệp đại ca, đừng nóng giận, có lẽ đây là quy định trong bệnh viện, em đi dăng kí là được.
- Đừng nghe cô ta nói lung tung.
Diệp Lăng Phi vốn đang nằm trong phòng bệnh buồn chán, giờ lại nghe được y tá nói cái gì mà phòng chăm sóc đặc biệt, muốn vào thăm cần phải đăng kí, lại càng tức giận, vung tay quát nữ y tá:
- Cô có nghe thấy không? Mau đi tìm người đến đây.
Nữ y tá kia nhất thời giật mình, cô chỉ vì đố kị nên mới nói ra quy định này của bệnh viện. Quy định đó đã sớm bị bỏ đi rồi, ngoại trừ một số ít phòng chăm sóc đặc biệt mà bệnh nhân có căn dặn thì mới như vậy, còn đa phần là thăm hỏi không cần đăng kí. Nữ y tá này nhìn Diệp Lăng Phi trừng mắt quát mắng, sợ đến lắp bắp:
- Xin ngài đừng nóng giận, tôi sợ có người quấy nhiễu ngài cho nên mới…
- Quấy nhiễu cái rắm, con mẹ nó cô cút cho khuất mắt ta, nhớ lấy, không có việc gì đừng có tới đây gây chuyện.
Diệp Lăng Phi rống lên, nữ y tá kia sợ hãi gật đầu, rời đi như chạy trốn vậy.
Trong lòng Đường Hiểu Uyển áy náy, cầm hoa quả đi vào phòng bệnh giải thích:
- Diệp đại ca, đều là em không tốt, em nên đăng kí trước mới phải.
- Cô nhóc, không nói chuyện này nữa.
Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hiểu Uyển, vẻ mặt tươi cười, đâu còn nửa điểm tức giận. Hắn cầm lấy hoa quả trong tay Đường Hiểu Uyển, khập khiễng về giường, đặt hoa quả ở trên bàn bên giường, rồi nằm lên giường.
Đường Hiểu Uyển đóng cửa phòng bệnh đi đến bên giường Diệp Lăng Phi, thân thiết hỏi:
- Diệp đại ca, anh bị thương thế nào?
- Vết thương nhỏ thôi, không cẩn thận bị đụng vào tường một cái. Anh thấy cần phải nằm viện vài ngày nữa.
Diệp Lăng Phi dựa vào đầu giường, giơ chân phải lên ý bảo Đường Hiểu Uyển nhìn, nói:
- Bây giờ nhìn anh như xác ướp vậy. Bất quá cũng tốt, có thời gian nghỉ ngơi, nhưng mà ở trong bệnh viện buồn chán lắm, khó có được người tốt như em đến thăm anh, để biểu đạt lòng cảm kích của anh với em, anh quyết định dâng hiến đôi môi của anh cho em.
Đường Hiểu Uyển hé miệng tươi cười nói:
- Diệp đại ca, anh chẳng bao giờ nói chuyện nghiêm chỉnh cả.
Cô đứng dậy, cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng ngồi bên giường Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp đại ca, em thấy như vậy cũng tốt, anh được nghỉ ngơi mấy ngày. Dù sao ở công ty không có việc gì làm, em cũng nhàn rỗi. À, để em bóc vỏ chuối tiêu cho anh.
Đường Hiểu Uyển cầm một quả chuối tiêu vừa bóc vỏ vừa nói:
- Em vốn muốn nói với chị Khả Hân, nhưng em biết chị Khả Hân gần đây đang lo lắng về hạng mục lớn khu công nghiệp duyên hải kia, em chưa nói cho chị ấy. Chờ tối nay trở về, em sẽ nói chi chị Khả Hân chuyện anh nằm viện.
- Hạng mục khu công nghiệp duyên hải còn chưa hoàn thành?
Diệp lăng phi hỏi.
- Dạ, nghe nói vốn đã chuẩn bị kí kết hợp đồng, tự dưng không biết tại sao tập đoàn công ty khu công nghiệp duyên hải đột nhiên đổi ý, muốn làm cái gì mà công khai đấu thầu hạng mục. Nghe chị Khả Hân nói tổng cộng có ba công ty lớn có tư cách tham gia đấu thầu, bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn điều tra nghiên cứu.
Đường Hiểu Uyển bóc chuối tiêu xong, đặt ở trước miệng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cắn một miếng lớn, vừa nhai vừa nói:
- Khả Hân cũng thật là, nếu như anh mà gặp loại công tác mời thầu như vậy thì trực tiếp chuyển cho Tôn Hằng Viễn xử lí, dù sao hắn cũng là giám đốc, nếu hắn không xử lí được chuyện này thì còn làm giám đốc làm gì.
- Không biết chị Khả Hân nghĩ thế nào nữa, em cũng không có hỏi.
Đường Hiểu Uyển nói.
- Quên đi, giám đốc của Khả Hân làm thế nào là chuyện của hắn, mình không giúp được thì gấp cũng chẳng làm gì, hôm nay em có để ý Trần phó tổng của chúng ta không? Có nổi giận vì anh không đến công ty không?
Diệp Lăng Phi lại nghĩ đến Trần Ngọc Đình, hôm nay, trước khi đi hắn cũng không thấy Trần Ngọc Đình, không biết Trần Ngọc Đình có nổi giận với hắn không.
Vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Trần Ngọc Đình, vẻ mặt Đường Hiểu Uyển bối rối, lúng túng nói:
- Diệp đại ca, hôm nay có một việc em không biết có nên nói với anh không.
- Có chuyện gì thì nói đi, lẽ nào giữa chúng ta còn có bí mật gì sao?
Đường Hiểu Uyển liên tục xua tay nói:
- Diệp đại ca, không phải em có ý đó. Em nghe nói Trần phó tổng có dính líu đến việc tham ô, giờ phòng tài vụ đang điều tra Trần phó tổng.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Đường Hiểu Uyển nói đến chuyện Trần Ngọc Đình dính líu đến việc tham ô, trong lòng khẽ động, thầm nghĩ: “Xem ra Tiễn Thường Nam thật sự không nhịn được nữa, muốn động thủ rồi. Sắp tới sẽ là những ngày tháng tranh giành quyền lực ở tập đoàn Tân Á đây.”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10