Đan Thụy mở mắt trong cảm giác lơ mơ chập chờn . Cô thấy bác sĩ đến bên gường nói gì đó với cô . Cô không hiểu nhưng vẫn gật đầu . Một lát sau lại mơ màng thiếp đi.
Cô cứ trong tình trạng mê mê , tỉnh tỉnh mấy ngày như vậy . Đến gần một tuần sau mới nhận thức được xung quanh.
Chiều nay cô tỉnh kh'a lâu , và ngồi dậy bước xuống gường . Cô cảm thấy yếu đến nổi không ra khỏi phòng nổi , và cô lê bước đến bên cửa sổ ngồi nhìn ra ngoài . Cái nhìn hoàn toàn không có cảm súc.
Tiếng mở cửa làm Đan Thụy quay lại . Một người đàn ông bước vào phòn g mỉm cười với cô :
- Cô tỉnh táo rồi hả ? Có nhận ra tôi không ?
- tôi thấy anh quen quen , hình như có gặp anh một lần nhưng ở đâu thì tôi không nhớ.
- Ở đây , tại phòng này , cô không nhớ là mình đã từng ở phòng này mấy ngày sao ?
Đan Thụy quay nhìn xung quanh . Đúng là căn phòng rất quen thuộc , gợi cho cô cảm giác êm đềm xa xăm . Đan Thụy buột miệng :
- Đó là lần tôi bị Bắt cóc.
- Đúng , đúng . Như vậy là cô nhớ rồi và cô có nhớ lần đó tôi có đến thăm cô không ? Tôi chỉ ghé qua một lần xem mặt cô , nói vài câu rồi đi.
Đan Thụy cúi mặt nói khẽ :
- An hlàm tôi nhớ đến một người kh'ac nữa.
Cô lẩm bẩm :
- Hoài Giang.
- Cô còn nhớ nó sao ?
- Nhớ chớ , tôi nhớ cả lần đó vào lúc khuya tôi gọi điện thoại cầu cứu ảnh . Ảnh bảo đến ngay , nhưng tôi cứ đứng ngoài đường chờ mải . Chờ mãi . Cuối cùng anh vẫn bật tăm.
Anh ta hơi cười :
- Cô biết tại sao không ? Lúc đó nó đang ở chổ tôi . Nghe điện thoại là nó phóng đi ngay . Nó gấp quá nên chạy ẩu . Chạy cách gì mà tông vào người ta . May mà cả hai không chết . Nhưng ai cũng phải vô bệnh viện băng bột.
Đan Thụy ngồi yên , nghiêng đầu lắng nghe . Rồi nhìn anh ta chăm chú :
- Thế bây giờ ảnh khỏe chưa ?
- Đĩ nhiên là khoẻ . Đến giờ mà nó chưa khoẻ Thì chắc phải đóng gói rồi.
- Đóng gói làm gì.
- Bỏ vào quan tài chứ để làm gì.
Anh ta nói và cười lớn . Đan Thụy cũng phì cười theo :
- Sao tôi ngớ ngẩn quá . Thế anh tên gì vậy ?
- Hoan , Thành Hoan.
- Anh là bạn anh Giang hả , có thân không ?
- Rất thân.
- Thế ảnh đâu rồi ?
- Nó đi tu nghiệp bên Pháp sắp về rồi đó.
Đan Thụy vẫn hỏi không ngớt :
- Có phải anh đưa tôi về đây không ? Tại sao anh làm vậy ?
- Đó là ý muốn của thằng Giang , với lại mấy ngày trước cô cứ mê mê hoài . Tôi cần phải giữ cô lại để theo dỏi.
Đan Thụy đưa tay lên xoa trán :
- Lạ quá , tôi không nhớ mấy ngày trước tôi đã như thế nào nữa . Cả nghĩ gì tôi cũng không biết.
Hoan nhìn cô hơi lâu :
- Cô đã té rất nặng . Đầu đập xuống mê mang . May mà tôi tới kịp chứ không thì không cứu kịp được đâu.
Đan Thụy ngạc nhiên :
- Thế sao tôi không biết ?
- Vì cô mê đi rồi , lúc họ Đưa vào cấp cứu là tôi nhận ra cô ngay . Tôi bèn gọi điện hỏi ý kiến thằng Giang , nó bảo đưa cô vào đây chờ nó về.
- Tại sao anh lại gọi điện thoại cho ảnh ? Ảnh có dính dáng gì đến tôi đâu.
- Thật ra thằng Giang nó quan tâm đến cô nhiều hơn là cô nghĩ đó . Nó cứ ân hận tại nó mà cô bị đuổi đi . Vả Lại , còn một mối tình cảm khác phức tạp hơn nhiều.
Đan Thụy mở to mắt :
- Đó là tình cảm gì vậy ?
- Có lẽ tôi phải stop ở đây , nói nhiều quá đâm ra nhiều chuyện mất . Biết thằng Giang nó có muốn giấu cô không . Cách hay nhất là cô cứ hỏi nó.
- hỏi người ta tình cảm đối với mình tôi ngượng lắm . Thôi bỏ đi.
- Đúng rồi , bỏ đi . Chỉ cần cô biết là hai năm qua nó luôn nghĩ đến cô thôi . – Anh dừng một chút rồi lại tiếp :
- Này , ở đây cô có thấy buồn không ? Hay là tôi đưa cô đi chơi một vòng . Co6 có thích đến vũ trường không ?
- tôi chưa bao giờ vào đó cả . Cùng không biết nhẩy.
- Nếu thích thì tôi sẽ dạy cô.
Đan Thụy lắc đầu , xua tay :
- thôi , thôi , tôi vụng về lắm . Rủi tôi đạp lên chân anh thì sao ?
- Thì đau chứ sao.
Hoan nói tỉnh bơ , nhưng vẻ Mặt anh ta làm cô thấy tức cười . Tự nhiên cô liên tưởng đến hoài Giang . Hình như họ Rất giống nhau . Có cái gì đó rất vui nhộn , nhưng tính cách hoài Giang phức tạp hơn.
Hoan chợt đứng dậy đi về phía kệ Sách :
- Thằng Giang bảo tôi phải mua mấy bộ tiểu thuyết và mướn băng video tình cảm về để trong phòng cô . Nó dặn phải là phim tình cảm lãng mạn mới đúng ý thích của cô . Cô xem mấy tựa này được chưa ?
Đan Thụy cầm lên xem rồi cười rụt rè :
- tôi thích lắm , nhưng anh Hoan này.
- cái gì ?
- Vậy anh là người cứu tôi đấy à ?
Hoan lắc đầu :
- Không phải tôi . Tôi đâu có làm ở bệnh viện đó.
- Thế sao anh gặp tôi ?
- Chậc , thì anh nghe mấy thằng bạn nói . Chuyện tình lãng mạn của thằng Giang thì giới bác sĩ tụi tôi ai mà không biết . Tụi nó không biết mặt cô nhưng nó biết hai năm nay thằng Giang luôn mơ tưởng đến một cô tên Đan Thụy . Cho nên gặp tên cô nó mới phone qua hỏi tôi . Thế là tôi dọt sang ngay . Gặp cô tôi mừng lắm . Dĩ nhiên là mừng cho thằng Giang.
Hoan chợt nhìn đồng hồ :
- Đến giờ tôi khám bệnh rồi . Cô ở lại đây nghe . Phòng mạch của tôi ngoài trước . Có gì cần cô cứ gọi tôi.
- Thế chị nhà đâu , vợ Của anh đấy ?
Hoan cười khì :
- Vợ Hả ? Tôi còn gửi cô ta một nhà nào đó chưa biết . Không chừng cô ta còn nằm trong bụng mẹ Cũng nên.
Nói xong anh ta nháy mắt với cô một cái rồi đi ra . Đan Thụy nhìn theo , không nén được cái bật cười . Anh ta có cách nói tếu giống hoài Giang không sai . Họ Là bạn thân cũng xứng lắm.
Mấy ngày sau , lúc Đan Thụy đinh ngủ Trưa thì Hoan gõ cửa phòng . Anh cười có vẻ Thú vị :
- tôi ra sân bay đón người bạn đây . Cô có đi với tôi không ?
- Ai thế ?
- Một người bạn của tôi . Tôi muốn rủ Cô đi cho vui . Ở nhà sợ cô buồn . Đừng từ chối nghe . Tôi muốn cô đi lắm.
- Vậy anh chờ chút nha.
Đan Thụy thay đồ xong rồi đi ra ngoài . Hoan chờ cô ở sân . Hắn lái xe đến sân bay , rồi đưa cô vào quán nước ở phòng chờ.
- Máy bay đáp xuống rồi nhưng còn phải chờ làm thủ Tục , chắc không lâu đâu.
Đan Thụy ngậm ống hút mỉm cười :
- Anh cứ đi ra đó đi . Tôi chờ bao lâu cũng được . Tôi rảnh lắm mà.
Hoan ngồi với cô một lát rồi đi ra đứng ngoài hàng rào . Khi thấy hoài Giang ở cửa đi ra , hắn quay vào bàn nước gọi Đan Thụy :
- Cô ra đây.
Đan Thụy đứng lên đi theo . Cô đứng ở bậc thềm tò mò nhì vào phíc trong không thấy hoài Giang đã ra đến hàng rào . Anh còn đang tìm kiếm thì Hoan đã vẩy tay :
- Ê , tao đây.
Hoài Giang quay lại , rồi đi nhanh về phía Hoan :
- Ra lâu chưa ?
Hoan không trả lời , chỉ nháy mắt về phía Đan Thụy còn đang tò mò nhìn mọi người đi ra.
- Xem ai ra đón mày kìa.
Hoài Giang nhìn theo tay hắn . Anh chợt buông vali , đi nhanh đến phía Đan Thụy , ôm chặt lấy cô :
- trời ơi , Thụy.
Đan Thụy giật bắn mình ngước lên . Nhận ra hoài Giang , cô tròn xoe mắt :
- Vậy ra là anh mà anh Hoan không nói gì cả.
Hoài Giang không trả lời , chỉ đứng siết chặt người cô . Hoan bước đến vỗ vai anh.
- Ê , Tây vừa thôi cha . Đan Thụy là con gái Việt Nam . Cha biểu lộ Tình cảm kiểu đó coi chừng ở tù mất công tôi đi thăm lắm.
Giang như nhơ ra , vội buông Đan Thụy . Anh đấm cho Hoan một cái . Hất mặt lên :
- Thằng điên , tại sao không nói có Đan Thụy ra đón tao ?
Hoan xoa tay , cười vui vẻ :
- Để cho hai vị Ngạc nhiên chơi mà . Nhờ bị Bất ngờ mà mày cho tao xem một pha tình cảm ướt at hơn cả phim đài Loan.
Giang hơi quê , anh lừ mắt :
- im mày , cấm nhắc chuyện hồi nãy nghe chưa.
Đan Thụy cũng quê , cô ngó lơ chỗ khác vờ như không nghe . Hoan nhìn hai người rồi khoát tay :
- Ra xe đi , bây giờ muốn về đâu đây ?
- Về nhà tao đi . Tối nay 3 người tụi mình đi nhà hàng nào đó mừng gặp mặt . OK ?
- OK.
Hoan lái xe về nhà hoài Giang , anh ta không vào mà vẫn ngồi bên tay lái.
- Tao vô bệnh viện đây , chiều 6 giờ tao đến.
Hoài Giang cũng không giữ lại , anh đặt valy xuống loay hoay mở cổng , vừa vặn chià khoá anh vừa giải thích :
- Anh ở đây có một mình , mấy lúc đi đâu phải khóa cửa như vậy đó.
Đan Thụy không nói gì . Cô theo Giang vào nhà . Cô đứng ở cửa nhìn phòng khách , buột miệng :
- Nhà anh đẹp quá.
- Thụy thích không ?
- Em thích kiểu trang trí vậy lắm.
- Thụy ngồi xuống đó đi.
Hoài Giang đi xuống bếp mở tủ lạnh , cho vào ngăn đá lon bia và coca rồi đi lên phòng khách ,ngồi đối diện với Đan Thụy . Tự nhiên cả hai không biết nói gì . Đúng hơn là không biết bắt đầu từ đâu , vì có nhiều chuyện để nói.
Anh ngắm nghía Đan Thụy một lát rồi lên tiếng :
- Thụy vẫn như hai năm trước , chỉ khác là gầy quá.
Đan Thụy cười không trả lời . Hoài Giang hơi nghiêng người tới trước.
- Anh muốn giải thích về lần đó . Lúc Thụy gọi điện cho anh , anh lập tức tới ngay nhưng giữa đường …
- Em biết rồi , anh Hoan nói với em rồi.
Anh nín lặng một lát rồi hỏi nhỏ :
- Đêm đó Thụy ở đâu ?
- Em đến nhà nhỏ Bạn.
- rồi sau đó thế nào ? Tại sao Thụy lại bị Tai nạn như vậy ?
Đan Thụy bậm môi , nói đơn giản :
- Vì em quá thất vọng . Chồng em có người khác . Anh ấy rũ bỏ em.
Mặt hoài Giang loé lên một tia kinh ngạc :
- Thụy có chồng à ?
- Vâng , em biết anh ấy trước đó . Tụi em chỉ yêu nhau chứ chưa nghĩ đến chuyện cưới . Lúc em bị đuổi đi , ảnh muốn cưới em để em sống với ảnh hợp pháp . Thế là em có chồng.
- Anh ta cưới em mới hai năm mà đã phản bội rồi à ?
Đan Thụy cúi mặt , nói khẽ :
- Có lẽ tại vì chị Vân nhiều ưu điểm hơn em.
- cái gì ? Tú Vân quyến rũ chồng em sao ? Lạ thật ! Chẳng lẽ trời sinh ra cô ta là để làm khổ em.
- Bây giờ nghĩ lại em thấy em thiệt thòi là đúng . Em bị Bỏ rơi cũng đúng . Vì em chẳng có gì để giúp chồng em . Trong khi chị Vân thì biết giúp ảnh gây dựng sự Nghiệp.
- Thế là anh ta tuyên bố ly dị với em ?
- Ảnh chưa nói nhưng em biết ảnh muốn như vậy . Thật ra mọi chuyện đến nhanh quá làm em bị Choáng . Emchịu đựng không nổi.
- Thụy kể Cho anh nghe đi , kể Tỉ Mỉ một chút.
- Em không biết bắt đầu từ đâu nữa , cưới nhau khoảng một năm thì em phát hiện ảnh có qua lại với chị Vân . Sau đó thì hai người cùng mở công ty . Em khổ sở quá mà không biết làm sao . Cuối cùng em bảo anh ấy đừng làm ăn như vậy nữa . Tụi em cãi nhau , xúc phạm nhau rất nặng . Thế là ảnh bỏ nhà đến sống với chị Vân.
Đan Thụy chợt dừng lại im bặt . Những tình cảm vò xé bị khơi lại làm lòng cô tan nát . Đau khổ cuồng loạn , cô bặt khóc nức nở :
- O6i , em không đủ Can đảm nhớ lại nữa , kinh khủng quá !
Cô bụm mặt khóc như mưa . Hoài Giang mhắm mắt như cố dằn cảm giác đau nhói . Rồi anh đứng dậy đến phía sau Đan Thụy , cúi xuống vỗ nhẹ Vai cô :
- Nín đi Thụy , đừng khóc nữa và kể Hết với anh . Nói ra rồi em sẽ thấy nhẹ Nhàng hơn.
Nhưng Đan Thụy không nín được , cô cứ tuôn nước mắt không dứt . Hoài Giang đi xuống bếp mang lon coca lên ngồi xuống cạnh cô :
- Em uống chút đi , nước lạnh sẽ làm cho em bớt xúc động đó.
Đan Thụy ngoan ngoản cầm lon coca , nhấp một ngụm vị Nước gắt gắt làm cô thấy dịu lại . Cô sụt sịt một lát rồi nguôi dần :
- Bây giờ nhớ lại buổi trưa đo , em nghĩ đó là định mệnh . Cách đó mấy ngày một anh bạn cho em biết một điều bí mật . Đó là chuyện dượng khôi sang tên nhà của mẹ Em cho chị Vân . Trưa hôm ấy , em đến nhà định hỏi dượng khôi , không ngờ gặp anh Khoa ở đó , cả chị Vân nữa . Chị ấy bảo có bầu hai , 3 tháng … Em thật sự Không biết nói gì nữa.
- Anh đoán đó là cách cô ta dùng để trói buộc chồng em . Thế anh ta có phản ứng gì ?
- Ảnh không nói , nhưng nhìn thái độ Ảnh , em biết ảnh muốn bỏ em.
Cô nhắm mắt lại , nước mắt lại ứa ra :
- Lúc đó em thấy vậy là hết rồi . Dù em có đòi lại được tài sản thì nó cũng không nghĩa lý gì . Em đâu cần tiền bạc , điều em khao khát trên đời là có người chồng thương yêu em . Nhưng cái đó mất rồi , em sống làm gì nữa.
Hoài Giang nhìn Đan Thụy hơi lâu , rồi rút khăn tay lau nước mắt cho cô :
- Bây giờ Thụy có thấy dại dột chưa ? Một người như anh ta đâu có xứ ng đáng với em . Sao em không nghĩ mình ráng vượt qua giai đoạn đó để tìm hạnh phúc khác . Một người như em thì được người khác yêu thương đâu phải là chuyện không có.
Đan Thụy thì thầm :
- Thật tình là em không nghĩ đến chuyện đó nữa . Em sợ lắm . Bây giờ em chỉ muốn được tự mình là cái gì đó không phải lệ Thuộc vào ai cả.
Cô chợt rùng mình :
- Anh Khoa đã từng hối hận vì lấy em . Anh bảo em chỉ có sắc chứ không được gì cả.
Hoài Giang nhíu mày :
- Anh ta nói với vợ Mình như vậy à ? Thật là quá đáng . Vậy thì tại sao em không chứng minh cho anh ta thấy giá trị Thật của em . – Anh nâng mặt Đan Thụy lên , nghiêm nghị:
- Anh sẽ guíp em đứng dậy làmlại từ đầu . Hãy dựa vào anh để vươn lên , Thụy ạ.
Đan Thụy nhìn Giang , nước mắt long lanh :
- Có được không anh . Em sợ rồi mình sẽ ngã một lần nữa . Chắc em không còn nghị Lức để đứng lên . Lúc đó … Hoài Giang lắc đầu vẻ Mặt cương quyết :
- Anh không để Thụy ngả một lần nữa . Không bao giờ !Em còn trẻ , khoan nghĩ đến chuyện đi làm . Em có thích học tiếp không ?
Đan thụy quẹt nước mắt , cố cười :
- Lúc nào em cũng mơ ước học tiếp đại học . Sau đó thì học cao hơn để lấy bằng tiến sĩ.
Hoài Giang mỉm cười :
- Thụy mộng cao quá nhỉ ? Vậy em muốn thi vào trường nào ?
Đan Thụy hơi ngượng , cô nói nhỏ Rí :
- Em thích học y , giống anh vậy đó.
Hoài Giang nhướng mắt có vẻ Thú vị :
- Vậy thì em cứ thực hiện đi . Anh sẽ giúp em.
- Còn anh , anh có qua Pháp nữa không ?
- Anh phải trở qua đó khoảng một năm nữa.
Hoài Giang chợt dừng lại , nhìn Đan Thụy :
- Thụy có nghĩ đến chuyện quay về nhà không ?
- Không , tuyệt đối không . Thậm chí em muốn tránh mặt tất cả những người quen củ.
- Vậy htì tốt . Trong một năm anh qua Pháp , Thụy cứ ở đây luyện thi . Anh sẽ lo mọi thứ cho em . Thằng Hoan sẽ đến thường xuyên chơi với em.
Đan Thụy nói khẽ :
- Em muốn gặp dượng khôi đòi lại của cải của mẹ Em . Như vậy em sẽ có tiền để học . Không phải dựa vào anh.
Hoài Giang xua tay :
- Bỏ mấy thứ đo đi . Nó al` cả một gia tài thật đấy , nhưng anh có thể Kiếm cho Thụy nhiều hơn như vậy nữa . Đừng lôi thôi với họ.
Anh nhún vai , mắt sáng quắt :
- Mình sẽ còn gặp lại họ Sau này mà . Anh chưa quên họ Đâu.
- Anh cũng hận dượng khôi nữa sao ?
- Ông ta làm khổ mẹ Anh.
Hoài Giang nói ngắn gọn . Mắt anh chợt tối đi như phơi bày trước mắt Đan Thụy một góc tình cảm dữ dội , một con người gai gốc . Sự Thay đổi bất chợt đó của anh là Đan Thụy thấy ngỡ ngàng . Cô rụt rè ngồi im , dù hoài Giang không nói ra nhưng cô có cảm giác như anh chưa quên ân oán với gia đình Tú Vân . Không biết anh sẽ có cuộc gặp với họ Trong hoàn cảnh nào . Chắc là không dễ chịu lắm đâu .
Nghe chuông reo , Đan Thụy bước đến nhấc máy . Cô nhỏ Nhẹ :
- Alô
- Thụy hả ? Anh đây.
Mắt Đan Thụy sáng lên , cô reo lên :
- Anh Giang hả ? Em đây.
- Em đang làm gì vậy ?
- Xem phim , còn anh ?
- Anh chuẩn bị Đi ngủ.
- Chúc ngủ Ngon.
Tiếng hoài Giang cười trong máy :
- Khoan chúc , còn nói chuyện lâu mà , này Thụy , anh muốn nói với em chuyện này , vui lắm !
- Chuyện gì thế ? Anh vừa tìm được người yêu hả ?
Hoài Giang cười xòa :
- Tầm bậy , nếu tìm người yêu thì về Việt Nam mà tìm . Ở đây anh đâu có rảnh.
- Vậy thì là chuyện gì ?
- Nghe này , em đậu đại học rồi.
Đan Thụy đứng yên , nín thở một lát rồi nói như hét :
- trời ơi , thật không ? Nhưng sao anh biết ?
- Anh có thám tử bên đó mà.
- Ư , nói thật với em đi . Làm sao anh biết ?
Hoài Giang nghiêm chỉnh :
- Đĩ nhiên là thằng Hoan . Nó nhờ người xem điểm của em , và lập tức gọi qua cho anh . Nó muốn để chính anh báo tin này cho em.
- ….
- Này, sao em không nói gì hết vậy ?
- Em bất ngờ quá , mừng muốn đứng ti m luôn.
- Khao anh cái gì đi.
Đan Thụy tinh nghịch :
- Khao hả ? Vậy 7 giờ tối nay hẹn gặp anh ở quán cà phê Thiên Hương nghe.
Hoài Giang cười lớn :
- 7 giờ tối bên đó hả ? Cám ơn nghe.
- Không có chi.
Đan Thụy cười khúc khích nói thêm :
- tối nay em sẽ khao anh Hoan . Dĩ nhiên là sẽ dành riêng cho anh chiếc bánh lớn nhất.
- Cám ơn quá . Thật là hân hạnh . Này , em nhận thư anh chưa ?
- rồi , mới nhận hôm qua . Đọc xong em cười muốn chết luôn.
- Thư người ta viết nghiêm chỉnh vậy mà cười hả ?
- Ừ đó.
Cô lại cười dòn tan . Hoài Giang im lặng một lát như lắng nghe , rồi giọng anh có một vẻ Âu ếm đặc biệt :
- Nhưng mổi lần đọc thư anh , Thụy có vui không ?
- Có chứ . Cuộc sống của em bây giờ ngoài học ra chỉ thích đọc thư anh thôi.
- Vậy là đủ rồi . Anh chỉ mong có vậy . Tiếc là anh không có ở bên cạnh để làm Thụy khuây khỏa.
- Em không buồn gì đâu , thật mà.
Hoài Giang im lặng một lát . Đan Thụy cảm nhận được là anh không tin , nhưng cô không biết nói sao . Rồi giọng anh có vẻ Nóng ruột :
- Hoan có thường tới chơi với em không ?
- Có , ảnh tốt với em lắm.
- Có cần gì em cứ nhờ nó nghe . Đừng ngại.
- Em biết rồi.
Anh ngần ngừ một lát rồi như không muốn dừng cuộc nói chuyện . Cuối cùng anh lên tiếng :
- Em xem phim tiếp đi , anh cúp nghe.
- bái bai
- Không hẹn gặp la,i hả ?
- Hẹn chiều gặp , chịu không ?
Cô nghe tiếng hoài Giang cười rồi gát máy . Cô cũng bỏ máy xuống rồi trở lại ngồi trước Tivi . Miệng vẫn cười mủm mỉm vui thích.
Hoài Giang không nói trước với cô nhưng anh có một qui định rất dễ thương . Cứ một tháng thì viết cho cô một lá thư . Chiều thứ bẩy mỗi tuần gọi điện một lần . Những ngày lễ lớn lại gởi điện hoa . Anh luôn tạo cho cô những bất ngờ thật thú vị . Đến nổi không biết từ lúc nào đó , cô cứ mong gặp lại anh như mong người thân nhất của mình.
Hai tháng sau Hoan đưa cô ra phi trường đón hoài Giang . Lần này anh không ôm chầm cô như lần gặp đầu tiên , chỉ siết nhẹ Tay cô :
- Chúc mừng cô sinh viên.
Anh không nói gì nhiều , nhưng đôi mắt anh nhìn Đan Thụy âu yếm một cách kỳ lạ . Ngồi vào xe , anh chăm chú cài hoa lan tím lên áo cô . Đan Thụy có cảm tưởng nếu không có Hoan , và nếu không hết sức kềm chế , có lẽ anh đã ôm lấy cô rồi.
Buổi chiều ấy Hoan từ chối đi chơi với hai người . Cả hai ngồi dưới nền gạch trong phòng khách . Cô tò mò xem Giang mở vali và lôi ra đủ Thứ quà cho cô . Cô tròn mắt :
- Anh mua chi mà nhiều vậy ?
Hoài Giang vừa lấy mấy chiếc hộp đưa cô , vừa giải thích :
- mỗi tháng anh mua một thứ để dành về đưa em một lượt luôn . Này ,có thích hai cô cậu này không ?
Đan Thụy đón lấy món đồ chơi ngắm nghía tự nhiên cô bật cười , rồi càng lúc càng cười dữ.
Tự nhiên cô bật cười , rồi càng lúc càng cười dữ. Đúng là một đồ chơi ngộ nghĩnh và tức cười . Một cậu bé đang tè vào chiếc thao, bên cạnh là một cô bé đang nghiêng đầu đứng nhìn, hai mắt nó tròn xoe vừa tò mò vừa chế giễu . Đúng là con nít.
Đan Thụy cứ cười mãi như có ai đó chọc lét, cô vô tình kéo tay Hoài Giang một cái :
- Anh đúng là.... đồ quy?
Giang cười cười không trả lời anh nhận ra cách mắng của cô rất thân mật, hơi buông thả so với ý tứ của cô . Rõ ràng là Đan Thụy rất thân với anh rồi mà Đan Thụy chưa nhận ra.
Thấy Đan Thụy bớt cười , Hoài Giang gạt đồ đạc qua một bên , đến ngồi trước mặt cô.
- Thế nào ?
Đan Thụy ngước lên :
- Thế nào là sao ? Em không hiểu ?
- Anh muốn hỏi Thụy học có vui không ? có bạn bè gì không ?
- Có chứ làm sao mà không có được
- Vậy thì tốt.
Đan Thụy chợt nhìn lảng chỗ khác :
- Có điều bạn em không ai đã có chồng như em, tụi nó con nít lắm . Có lần em kể em đã từng có chồng mà tụi nó không tin và cười em một trận.
Hoài Giang mỉm cười :
- Anh cũng vậy , nếu lần đó em không kể tỉ mỉ thì anh cũng tưởng em nói đùa . Nhưng em cứ xem như mình chưa từng quen biết với ai đi, cũng chưa hề có quá khứ nào cả . Được không ?
Đan Thụy cúi mặt, nói khẽ :
- Có lẽ em sẽ cố gắng.
Thấy cái nhìn kỳ lạ của Hoài Giang, tự nhiên tim cô đập mạnh , cô nhớ có lần khi cô nói chuyện với Hoan khi cô ở nhà anh ta, lúc ấy Hoan đã bảo Hoài Giang có một tình cảm phức tạp với cô . Đến mức bạn bè ai cũng biết chuyện đó , từ đó giờ anh chưa khi nào anh biểu lộ tình cảm đó ra . Cô cũng làm như không biết, nhưng không biết hai bên sẽ giử kín ý nghĩ của mình trong bao lâu.
Đan Thụy với tay lấy mấy gói quà, tẩn mẩu mở ra xem . Nụ cười vui sướng làm khuôn mặt cô sáng hẳn lên . Vô tư và ngây thơ Cô ở chơi với Hoài Giang đến tối mới về ký túc xá . Mang theo một gói quà thật to, anh đưa cô vào tận phòng rồi mới ra về.
Từ lúc về nước Hoài Giang vẫn giữ một qui định của riêng anh , chiều thứ bảy anh đến ký túc xá đưa Đan Thụy đi chơi . Thỉnh thoảng rủ cả Hoan, nhưng trọn buổi chiều chúa nhật thì anh dành cho riêng anh , cả hai ở nhà anh đến tối . Đan Thụy và anh nấu món gì đó , vui vẻ và thân mật như đôi vợ chồng . Có điều cả hai tuyệt nhiên không đá động gì tới chuyện tình cảm . Đúng hơn là Hoài Giang luôn giử khoảng cách nhất định giữa hai người. Đan Thụy thì vô tư đón nhận mọi cách cư xử của anh . Với cô, mối quan hệ như vậy thật là dễ chịu.
Tối nay thứ bảy , Hoan chủ động mời Hoài Giang và Đan Thụy đi nhà hàng , lý do là mừng anh ta đổi xe mới . Anh đã đặt riêng một phòng đầy vẻ ấm cúng . Cả ba nói chuyện rất là vui , nhất là Hoan, thậm chí anh còn ép Đan Thụy uống bia, làm mặt cô đỏ bừng như say rượu.
Hoài Giang trách :
- Đan Thụy không biết uống bia, mày ép cổ say rồi kìa Hoan cười khà khà :
- Lâu lâu say một chút, tập cho quen mai mốt làm bạn nhậu với thằng Giang
- Anh định tha hoá em đó hả ? Không dám đâu.
- Đâu có tha hóa, anh tập cho Thụy biết nhậu để mai mốt kềm cặp thằng Giang đó chứ . Thằng này ghê lắm , mấy em ở vũ trường...
- im mầy.
Hoan cười khoái chí,chẳng những không im mà anh ta làm tới.
- Đừng có giấu mất công , Thụy biết không ,nó quậy ghê lắm nhé . Nhậu một cây , nhẩy đầm một cây.
Đan Thụy che miệng cười :
- Sao toàn cây cối không, ghê quá Hoài Giang định nói lảng qua chuyện khác thì Hoan đã giơ tay chặn lại :
- Khoan mày, để tao nói cho hết.
Anh ta quay qua Đan Thụy:
- Nó là một thằng coi trời bằng nắm xôi, hứng lên có thể nó có thể bỏ vô miệng tuốt . Nhưng trên đời này rất may có người trị được nó.
- Ai vậy anh Hoan ?
- Đan Thụy hỏi một cách tò mò ?
- Thụy chớ ai !
Hoan nói tỉnh bơ, Đan Thụy hơi quê , cô lườm Hoan :
- Cái anh này.
Ánh mắt cô chợt nhìn ra cửa, như một điều xui khiến lạ lùng nào đó, rồi mặt cô tái đi, mắt mở lớn chết sững . Cả Hoài Giang và Hoan đều quay lại nhìn, ngoài cửa là hai người đàn ông đi ngang qua, họ vô tình dừng lại ở cầu thang nói chuyện với nhau khá lâu . Cả hai đều không nhìn vào phòng.
Lập tức Hoài Giang hiểu đó là ai, anh kéo chiếc ghế phía khuất bên cửa, nhìn Đan Thụy :
- Em ngồi bên này đi.
Đan Thụy ngoan ngoãn làm theo lời Giang, cô xúc động đến mức tim đập mạnh và tay hơn run . Cả Hoan và Hoài Giang đều im lặng nhìn cô . Không khí trầm lại, ngỡ ngàng.
Đan Thụy cố trấn tĩnh mỉm cười :
- Không có gì đâu , tại em gặp người quen quá bất ngờ thôi Cô cầm ly giơ lên :
- Mình uống đi Hoan và Hoài Giang cũng cầm ly chạm vào ly cô . Hoài Giang nhấp một cách điềm tĩnh rồi đặt ly xuống giữ tay cô lại :
- Uống ít thôi Thụy, coi chừng em nhức đầu đó . Uống bia không quen dễ bị nhức đầu lắm.
Hoan cũng đồng tình :
- Đúng rồi , dù thế nào thì thế, Thụy cũng không nên uống nhiều quá. Hay là bây giờ mình về đi, bây giờ cũng khuya rồi.
Cả ba đứng lên . Ngoài cầu thang , Khoa và người đàn ông lạ đã đi xuống , Đan Thụy đi thật chậm , cô níu áo Giang :
- Em không muốn gặp anh ta.
- Anh hiểu.
Hoài Giang nói và vỗ nhẹ lên tay cô như dỗ dành . Cả ba im lặng xuống sân, rất may là không còn Khoa ở đó.
Ngồi trong xe , Đan Thụy ngồi khoanh tay trước ngực, nhắm mắt suy nghĩ. Giang cũng trầm ngâm nhìn ra ngoài , anh định bảo Hoan đừng đưa Thụy về ký túc xá. Nhưng hình như Hoan có chung ý nghĩ với anh . Hắn rẽ qua đừng đến nhà Hoài Giang, khi dừng xe ngoài cổng hắn nói gọn.
- Tìm cách an ủi cổ đi Hoài Giang mở cửa cho Đan Thụy bước xuống, cô cũng không có ý kiến khi anh đưa cô về đây . Cả cô cũng thấy cần phải nói , cô không đủ sức một mình vật lộn với tình cảm đớn đau trong đêm nay.
Vào nhà, Đan Thụy ngồi xuống salon, tay tì trán dựa vào thành ghế vào Phòng của cô trước đây lục tìm chiếc áo, đồ đạc của Đan Thụy để lại rất nhiều , và anh vẫn giữ lại như cũ, như chờ có một ngày nào đó cô sẽ trở lại làm chủ nhân của nó.
Giang cầm chiếc áo và cái khăn đi ra phòng khách
- Thụy đi tắm đi, xong rồi mình nói chuyện Đan Thụy ngoan ngoãn đứng lên đi vào phòng tắm ,lát sau cô trở ra phòng khách. Hoài Giang đã thay bộ pyjama và ngồi ở salon chờ cô, lẳng lặng hút thuốc.
Đan Thụy ngồi xuống đối diện với anh, cả hai nhìn lâu rồi cô mới lên tiếng :
- Người lúc nãy là...
Giang khoát tay :
- Anh biết rồi , nhưng anh không biết Thụy nghĩ gì
- Cả em cũng không biết , em không phân tích được mình đang nghĩ gì . Lâu nay em vẫn nhớ về chuyện cũ . Mỗi lần nhớ đến anh ta , em luôn tự bảo mình quên đi, nhưng rõ ràng là mình không quên gì hết
- Anh biết, nhưng đó là tình yêu hay là thù hận ? Tình cảm nào nhiều hơn ?
- Em không biết đó có phải là tình yêu không ? Nhưng em nhận thức rất rõ là em hận họ, hận cả hai người.
Giang nhìn cô chăm chú :
- Chỉ cần em trả lời điều này . Nếu bây giờ anh ta bỏ Tú Vân , em có trở lại với anh ta không ?
- Không , ngàn lần không.
- Sao vậy Đan Thụy thở dài :
- Hình như em không còn xem ảnh là quan trọng đối với em nữa và cuộc sống của em bây giờ hạnh phúc quá, em không muốn đổi nó để có ảnh.
Mắt Giang loé lên một tia kỳ lạ :
- Còn đối với anh , em có thấy quan trọng không ?
Cô nói một cách thành thật :
- Có , em cũng sợ như vậy lắm . Có lúc em muốn thoát ra, nhưng thoát không được
- Tại sao ?
Đan Thụy chấp chới mắt :
- Em có cảm tưởng những gì em quý nhất thì trời sẽ lấy đi . Ngày xưa anh Khoa đến với em như một thần báo mệnh, và em xem anh ấy là tất cả đời em . Thế rồi anh ấy bỏ rơi em, bây giờ anh cũng vậy, em cũng xem anh quan trọng, và em sợ...
Hoài Giang ngắt lời :
- Sợ đến lúc nào đó , anh cũng sẽ biến khỏi đời em ?
- Vâng
- Đó là tình cảm gì vậy Thụy ?
Đan Thụy lắc đầu , nói nhỏ xíu :
- Em không biết , thật tình em không hiểu được nó
- Em hiểu đấy, có điều em không dám thừa nhận đó là em xem anh cũng giống thần bảo hộ của em, nhưng ở dạng khác.
Giang đứng dậy, bước qua ngồi cạnh Đan Thuy, anh nghiêng đầu nhìn cô :
- Em có nhớ lần đó , em hỏi anh tại sao anh tốt với em vậy không ?
- Em nhớ
- Vậy anh trả lời em sao em nhớ không ?
- Anh bảo tại anh nổi hứng bất tử . Sau đó thì bảo là anh thích có cô em gái.
- Và em tin như vậy.
Đan Thụy ngước lên nhìn Giang :
- Em tin chứ, bây giờ cũng còn tin.
- Em nói dối.
- Em dối cái gì ?
Hoài Giang nhìn cô chăm chăm :
- Em là người rất nhạy cảm , chắc chắn em cảm nhận được anh không hề coi em như em gái, và những cử chỉ vô tình của anh khi lần đầu gặp lại em, em hiểu phải không Thụy ?
Đan Thụy lí nhí :
- Nhưng anh có nói gì đâu
- Tại sao phải đợi anh nói.
- Vậy không lẽ.... không lẽ em hỏi anh đó là tình cảm gì ?
Hoài Giang chợt đứng dậy, đi tới đi lui rồi như cảm thấy mình giống một tên ngốc , anh nheo mắt như tự chế giễu mình và đứng lại trước mặt cô :
- Anh sẽ nói với em một câu cũ rích, nhưng rất quan trọng . Em muốn anh nói bằng tiếng Anh hay tiếng Pháp.
Đan Thụy nhìn Giang, hoang mang . Anh đùa cái gì vậy, chính anh rất nghiêm chỉnh khi nói về tình cảm của mình, sao bây giờ đâm ra đùa ngang như vậy, cô lắc đầu dè dặt :
- Em là người Việt , em thích nghe ngôn ngữ người Việt hơn, nhưng mong là anh đừng có đùa.
- Lúc này mà anh còn tinh thần đùa à ? Không phải như vậy đâu.
Giang ngồi cạnh Đan Thụy với một nụ cười khá đặc biệt . Vừa khôi hài , vừa thành khẩn mà cũng có chút e dè . Anh nói như cân nhắc từng chữ.
- Thật ra khi chia tay với em hai năm trước, buổi chiều đó anh định nói, nhưng anh thấy như vậy sớm quá . Và anh nghĩ mình còn gặp lại nữa nên không vội . Không ngờ sau đó thì bặt tin em . Thật buồn cười . Suốt hai năm anh luôn trong tâm trạng chờ đợi , biết là mơ hồ nhưng vẫn cứ chờ.
- Thật như vậy à ?
Giang hơi nhướng mắt nhìn cô :
- Em thấy khó tin phải không ?
- Em không ngờ để lại cho anh một ấn tượng như vậy . Còn với em , hai năm đó em cũng nhớ anh . Anh để lại cho em ấn tượng phứt tạp quá, làm sao em không nhớ !
- Nhưng không phải là tình yêu, đúng không ?
Đan Thụy không nói khẽ gật đầu , Giang hơi cười :
- Nếu bây giờ anh tỏ tình có sớm quá không Thụy ?
- Anh nói thật hay đùa vậy anh Giang ? Nãy giờ em hoang mang quá . Hình như anh không xem chuyện gì nghiêm chỉnh cả.
Thấy Giang cứ cười cười . Một vẻ gì hình như chế giễu trên mặt anh. Tự nhiên Đan Thụy thấy giận, cô đứng dậy.
- Cho em về đi Giang giữ tay cô lại :
- Đừng giận Thuy, thật ra anh đang lúng túng lắm . Anh...
Giang khẽ nhún vai :
- Anh thấy tỏ tình trong khi tâm trí em đang dao động , nó tức cười qúa . Nhưng thật sự câu chuyện cứ dẫn bắt anh phải nói . Có lẽ anh sẽ tự ái ghê gớm khi nhận được lời từ chối của em đúng hơn là thất vọng . Mà anh thì không thích cảm giác đó, nó không dễ chịu chút nào.
Anh kéo mạnh tay Đan Thụy , cô ngoan ngoãn ngồi trên chân anh , cữ chỉ thuần phục của cô làm Giang thấy nhớ lần gặp đầu tiên . Lúc ấy cô có vẻ sợ và nhút nhát . Bây giờ nhớ lại anh vẫn thấy đáng yêu kỳ lạ . Anh nâng mặt cô lên và nhìn vào mắt cô :
- Anh đã nói hết tình cảm của anh rồi , em sẽ đón nhận hay từ chối hả Thụy ?
Đan Thụy giấu mặt trong cổ Giang :
- Em không đủ sức từ chối Giang ạ , nhưng cho em thời gian để em quên hẳn anh Khoa . Lúc đó em sẽ yêu anh một cách trọn vẹn nhất . Còn bây giờ, lòng em cứ phân hai, em khổ sở quá.
Giang gật đầu :
- Anh hiểu Đan Thụy thì thầm :
- Em cũng giận em , giận một cách bất lực . Bây giờ em và anh ta mỗi người đều có một cuộc sống riêng, việc gì em phải nhớ tới quá khứ chứ . Nhưng em vẫn nhớ những gì anh ta mắng em, sĩ nhục em , em hận lắm.
Cô ngân ngấn nước mắt.
- Nhất là lúc nãy gặp anh ta, bao nhiều đau khổ làm em không bình tĩnh nổi.
Đan Thụy khóc sụt sùi trên vai Giang . Anh không nói gì chỉ ôm lấy cô , vỗ nhẹ nhẹ trên mặt . Cô vẫn không ngừng khóc và quá mệt mõi cô ngủ thiếp đi trên vai anh.
Đêm càng lúc càng sâu , Giang cứ ngồi như vậy . Anh giữ cô trong tay với cảm giác một người giữ trong tay một báo vật duy nhất cho mình.
Tám năm sau Đêm khuya mưa lắc rắc phủ xuống đường phố . Khoa lái xe như điên đến bệnh viện . Bên cạnh anh , Tú Vân ôm bé Hải trong lòng. Tay chân thằng bé lạnh ngắt . Nghe tiếng khóc của thằng bé , Khoa càng tăng tốc độ , mặt anh căng thẳng và thỉnh thoảng quay lại nhìn Tú Vân một cách bực bội.
Xư dừng trước cửa cấp cứu , Khoa bé Hải trong tay Tú Vân , chạy nhanh vào trong . Cô y tá bảo anh đặt đứa bé xuống giường loay hoay đo nhiệt độ và huyết áp rồi đi vào phòng trong.
Khoa và Tú Vân cúi xuống nhìn Hải rồi ngước lên ngó vào cửa kiếng ở cuối phòng một cách nóng ruột . Ngay lúc đó cửa chợt mở , cô ý tá lúc nãy đi phía sau một bác sĩ còn rất trẽ . Cả hai đi về phía giường của bệnh nhân mới vào.
Cả Khoa và Tú Vân rối trí quá nên không nhận thấy đôi mắt loé lên của bác sĩ khi thấy họ. Rồi cô trấn tĩnh lại, bước đến cạnh giường ,cúi xuống vạch tay đứa bé xem tỉ mỉ . Khoa lên tiếng.
- Lúc tối cháu còn sốt cao rồi tự nhiên tay chân lạnh ngắt bác sĩ a.
Tú Vân nói tiếp :
- Mấy hôm nay nó cứ khóc nhăng nhẳng hoài.
Cô bác sĩ không nói gì chỉ nghiêng đầu vạch miệng đứa bé xem xét.
Khoa chăm chú nhìn vào bàn tay bác sĩ . Dù rối đến đâu , anh cũng nhận ra những ngón tay trắng mịn, thon thả . Bàn tay nhỏ nhắn ấy gợi lại một ký ức quen thuộc không thể nào quên.
Anh cố nhìn mặt cô tìm nét quen thuộc, nhưng anh không tìm được gì bởi khẩu trang che nửa khuôn mặt . Quên tất cả mọi thứ diễn ra xung quanh , đôi mắt anh lướt khắp người cô nhận dạng.
Rồi bác sĩ ngẩng lên . Trong một thoáng đôi mắt đen lóng lánh nhìn Khoa làm tim anh thắt lại , đập rộn lên . Trong lúc anh còn đang chết sững thì cô quay qua nói gì đó với cô y tá rồi đi về cuối phòng .
Trong khi Tú Văn ngồi bên cạnh bé Hải nhìn nó lo lắng thì anh gạt đi nổi lo rối bời lúc nãy , yên tâm về sinh mạng của đứa con . Anh bị cuốn hút hết tâm trí vào hình dáng cô bác sĩ khám bệnh lúc nãy.
Một cách máy móc , anh đi nhanh đến phòng trực , nơi cô đang ngồi ghi toa sau bàn, Khoa đến đứng trước mặt cô :
- Bác sĩ , con tôi có sao không ?
Anh muốn nghe giọng nói của cô , nhưng cô không nói gì , chỉ đưa toa cho anh, rồi đứng dậy đẩy cửa đi vào phòng bên cạnh.
Khoa thẩn thờ cầm toa đi ra quầy thuốc . Một ý nghĩ chợt loé lên , anh nhìn xuống một góc toa thuốc Tên Nguyễn Đan Thụy đập vào mắt anh , làm anh run bật cả tâm can . Anh đứng lặng người giữa sân bệnh viện , tưởng mình phát điên lên vì cấp bách muốn gặp cô.
Tiếng xe cấp cứu chạy vào sân làm Khoa sực tỉnh . Anh đi nhanh ra mua thuốc rồi phòng, rồi đưa tất cả cho Tú Vân xử lý . Anh ngồi xuống gốc giường , tì tay trên song sắt và kín đáo theo dõi Đan Thụy đang khám bệnh ở giường đối diện.
Có nằm mơ cũng không ngờ gặp lại cô ở đây . Mười năm qua rồi , mười năm không gặp tưởng cô mất hút khỏi đời anh , bỗng nhiên cô xuất hiện . Gần trong tầm tay mà thực sự cách xa vời vợi . Mười năm đã biến một Đan Thụy yếu đuối bơ vơ thành một bác sĩ cao quý và xa cách với anh đến mức tưởng chừng không thể nào với tới.
Nhìn cách làm việc trầm tĩnh và chững chạc của cô , anh chợt liên tưởng hình ảnh một Đan Thụy mười năm trước - nhỏ nhoi và mong manh , chỉ biết khóc khi đối diện với nghịch cảnh . Bây giờ, cô còn hay khóc nữa không ? Cô còn nhớ về ký ức tối tăm mù mịt ngày xưa, hay là đã quay lưng đoạn tuyệt mối tình nghiệt ngã.
Như cảm nhận được cái nhìn của anh , Đan Thụy chợt quay lại . Hai tia mắt nhìn thoáng nhau , rồi cô quay chỗ khác . Dáng điệu thanh thảng bình tĩnh , cô làm Khoa nôn nao quay quắt tìm một lần gặp riêng . Còn cô thì thản nhiên như nhận ra anh trong vô số những người quen bình thường , không cảm xúc gì ngoài một sự ngạc nhiên.
Hôm sau Đan Thụy không vào bệnh viện , Khoa muốn hỏi thăm về cô , nhưng có Tú Vân ở đó nên anh nén lòng chờ dịp khác . Anh còn thấy cô vài lần ở trong phòng bệnh . Nhưng Đan Thụy không hề có ý định nhận ra anh, đành tiếp tục chờ đợi.
Mấy hôm sau bé Hải xuất viện . Không đủ kiên nhẫn chờ nữa , Khoa đến tìm cô vào khoảng trưa lúc tan giờ làm việc.
Anh đứng dưới hàng hiên trước phòng cấp cứu chờ cô đi ra Một lát sau Đan Thụy xuất hiện . Trong một thoáng , đôi mắt Khoa như chụp gọn hình ảnh cô , vẫn dáng dấp mãnh mai và khuôn mặt dịu hiền ngây thơ , cô không khác ngày xưa bao nhiêu chỉ thêm xinh đẹp và chín chắn . Thấy Khoa đứng nhìn mình chăm chăm , cô khẽ gật đầu chào anh và tiếp tục bước đi , Khoa mím môi ,cương quyết đi theo cô :
- Anh tin là em nhận ra anh đúng không Thụy ?
- Vâng, em nhận ra anh và chị Vân ngay hôm anh chị vào đây ?
Khoa nín lặng một lát , rồi buồn rầu :
- Em cố tình không thấy phải không ?
- Không , em đã chào anh đấy chứ, có thể anh không thấy.
- Xa nhau mười năm , gặp lại anh em chào thản nhiên vậy sao ?
Đan Thụy lại cười :
- Bé Hải khỏe chưa anh ?
- Khỏe
- Vậy em đã làm tròn trách nhiệm của mình rồi . Đúng không?
- Đừng nói chuyện đó , mình tìm một quán nước nói chuyện đi Thụy.
- Cám ơn anh , em bận phải về xin lỗi không thể nói chuyện được.
- Thụy
Khoa kêu lên và đứng lại :
- Em thật sự không muốn nói chuyện với anh hay là trốn tránh ? Mình còn nhiều chuyện để nói lắm . Mười năm rồi , anh chưa bao giờ nguôi được chuyện cũ . Anh không tin em đã quên.
- Em có nhớ , nhưng thật tình nó không có gì phải nhắc lại cả.
- Còn anh thì không , anh cần giải thích , suốt mười năm anh bị dằn vặt vì không được nói với em . Nếu em không cho anh nói , anh sẽ phải bị ray rức . Anh xin em, em cho anh cơ hội nói đi Thụy.
Đan Thụy nhìn vào mắt anh , điềm tĩnh :
- Cái gì đã qua thì hãy cho nó qua luôn đi . Em hoàn toàn không có nhu cầu muốn nghe giãi thích . Cũng dứt khoát không muốn gặp anh . Em nói rất thật , anh quên chuyện cũ đi.
- Anh không thể quên.
- Nhưng ít ra anh đừng nên lôi em vào cuộc , em hoàn toàn không muốn , chào anh.
Nói xong, Đan Thụy bỏi đi một cách dứt khoát . Khoa đi nhanh theo cô :
- Đừng như vậy Thuy, nếu em từ chối nói chuyện , anh sẽ đi theo em mãi . Em không trốn được đâu.
Đan Thụy vẫn tiếp tục đi :
- Em không còn là một Đan Thụy nhu nhược ngày xưa đâu . Nếu anh muốn dùng quyền lực áp đảo em , anh sẽ thất vọng đó, em nói thật.
Và mặc cho Khoa kiên nhẫn đi theo một bên thuyết phục , cô đi nhanh đến chỗ lấy xe . Khẽ gật đầu chào Khoa rồi nhấn ra , chiếc xe phóng nhanh trên đường.
Khoa nhất định không chịu thua, anh hấp tấp lái xe đuổi theo cô nhưng bóng Đan Thụy đã mất hút giữa dòng người tấp nập.
Hôm sau Khoa gọi điện đến bệnh viện . Vừa nghe giọng nói của anh , Đan Thụy đã từ chối một cách cứng rắn rồi gác máy . Liên tục mấy ngày Khoa tìm cách gặp cô , nhưng Đan Thụy biến đi không có cách gì đến gần được . Cô làm anh phát điên vì sự quay quắt bồn chồn . Cô càng tránh mặt thì anh càng bị thôi thúc bởi ý muốn gặp gỡ . Như một cuộc trốn tìm mà ai cũng muốn mình thắng cuộc.
Sáng nay Đan Thụy nhận được cú điện thoại làm cô bàng hoàng . Đó là của Nguyệt Thi . Đan Thụy kêu lên một tiếng sững sốt :
- Sao mày biết số điện thoại của tao ?
- Chuyện dài lắm , gặp nhau sẽ nói . Bây giờ mày trả lời câu này đi . Tại sao mấy năm nay mày không liên lạc với tao ? Mày biết tao giận mày ghê gớm lắm không ?
- Tao có lý do riêng . Gặp nhau tao sẽ giải thích , nhưng bây giờ mày đang ở đâu ? Có gia đình chưa ?
Nguyệt Thi cười nhỏ trong máy :
- Cứ đến nhà anh Đan thì gặp tao thôi.
Đan Thụy thốt lên :
- Trời ơi , có thật là mày với anh Đan đã...
- Chúng tôi có hai đứa con rồi , thưa chi.
- Thật là tuyệt, tao đoán không sai mà
` - Ê , mày làm sao mà đoán được vậy ?
- Gặp nhau sẽ nói . Bây giờ tao bận lắm , chuẩn bị cơm nghe, trưa nay tao đến mày đó.
- Nhớ nghe chưa ?
- Nhất định mà.
Đan Thụy gác máy , cười sung sướng . Có nằm mơ cô cũng không tin Nguyệt Thi gọi điện cho cô . Thật bất ngờ thú vi.
Đến giờ về , Đan Thụy gọi điện báo cho Hoài Giang biết cô sẽ đến nhà Trọng Đan . Anh không nói gì , chỉ hẹn chiều đi chơi , cô bỏ máy xuống rồi đi đến phòng thay đồ đến Nguyệt Thi.
Nhà Trọng Đan thì cô biết , khi cô đến thì cổng đã mở . Chiếc xe du lịch đậu trong sân , cô dựng xe ở góc tường rồi đi vào phòng khách.
Bước vào cửa cô chợt khựng lại , kinh ngạc khi thấy Khoa ngồi ở salon dáng điệu rõ ràng là chờ đợi . Đan Thụy vụt hiểu , cô gật đầu chào anh một cách lịch sự rồi lập tức quay ra :
Khoa bước nhanh giữ tay cô lại giọng anh như năn nỉ :
- Anh biết thế này thì em không thích , nhưng thật sự anh không còn cách nào khác Thụy ạ . Thông cảm cho anh.
Đan Thụy suy nghĩ một lát rồi nhìn vào mặt Khoa :
- Em biết có tránh cũng không được , vậy thì em phải nghe . Dù sao em cũng không thể bắt anh tiếp tục ảo vọng.
Cô đến ngồi ở salon , im lặng chờ anh nói.
Khoa đến ngồi cạnh cô , như muốn ôm lấy cô . Đan Thụy dịu dàng như cương quyết đứng dậy.
- Bây giờ mình ở vị trí khác rồi , không nên thân mật như vậy anh Khoa ạ . Thật tình em ngồi lại đây nghe anh nói vì em không muốn anh tiếp tục đi tìm em . Còn thì em không cần nghe giải thích gì cả.
- Có thật như vậy không , chẳng lẻ trong lòng em không còn gì hết.
- Vâng , đúng là không còn gì
- Anh không tin
Thấy Đan Thụy ngồi im , đôi mắt anh nhìn xoáy vào mặt cô :
- Mình bắt đầu câu chuyện từ buổi trưa cuối cùng đó đi , tao lần đó em không về nhà ?Em không cho anh cơ hội giải thích , anh không ngờ em chấm dứt quan hệ một cách đột ngột tức tưởi như vậy . Em biết không Thụy ? Em đã trừng phạt anh một cách tinh vi và tàn nhẫn, để cho anh bị lương tâm bị dày vò trong suốt mười
năm qua , để cho anh sống giữa tiền bạc và địa vị mà như một thân cây khô kiệt . Em có hiểu cảm giác của một người bị băng họa cả tinh thần không ?
Đan Thụy tò mò :
- Lạ thật, em đã cho anh chọn lựa một cách thoải mái , không lẽ quấy nhiễu anh điều gì . Vậy mà anh vẫn thấy không thỏa mãn.
- Nhưng anh đâu có chọn lựa cuộc hôn nhân hiện tại . Lúc đó em đã tước mất của anh cơ hội quay về . Nếu ngày đó em không biến mất thì anh không sống đau khổ thế này đâu.
Nghe cách nói của Khoa , Đan Thụy lờ mờ cảm thấy anh không có hạnh phúc . Nhưng cô không nói , cô thật sự không muốn mình bị lôi kéo vào quan hệ với Khoa và cô ngồi im chờ Khoa nói cho hết ý.
Khoa mím môi nhìn cô :
- Anh muốn biết tại sao lúc đó em bỏ đi như vậy . Chiều đó về nhà không thấy em , anh chờ đến suốt đêm , sau đó anh và Trọng Đan tìm em khắp nơi . Sao em bỏ đi như vậy hả Thụy ?
Đan Thụy suy nghĩ một lát , cô cau trán như cố nhớ lại :
- Hình như lúc đó em tuyệt vọng quá . Nhìn cách anh lo cho chị Vân và cái nhìn lạnh lùng đối với em , em hiểu vậy là hết rồi , cho nên em rút lui.
- Trời ơi ! cuối cùng rồi anh thấy em chẳng hiểu gì về tình của anh dành cho em . Em làm anh...
Khoa ôm đầu một cách khổ sở :
- Sao em khờ đến mức như vậy . Em nghĩ anh bỏ em được để chọn Tú Vân sao ?
Đan Thụy nhìn Khoa một cách lạnh lùng :
- Thế lúc đó anh nghĩ gì . Tình thế như vậy mà anh còn tinh thần quay về với em à ?
- Không phải quay về vì trong đầu anh chưa bao giờ có ý nghĩ bỏ rơi em.
Đan Thụy mĩm cười :
- Thật là hân hạnh cho em quá.
- Đừng mỉa mai như vậy Thụy.
- Không , em không mỉa anh . Thật ra vì em nhớ lúc đó anh bảo em chẳng được tích sự gì . Em tệ như vậy không lẻ làm cho anh yêu được.
Khoa nín lặng một lát rồi trầm ngâm.
- Một câu nói trong lúc nóng giận mà làm cho em nhớ lâu vậy sao ? Thật ra lúc đó bị em xúc phạm nên anh nổi điên lên . Anh xem em là của anh rồi , đâu có chuyện so sánh với ai.
Đan Thụy cười nhẹ :
- Trên lý thuyết , anh có thể nghĩ bất cứ điều gì . Nhưng trong thực tế anh chỉ có thể ở với chị Vân . Anh và chị có con rồi , đó là gián tiếp anh bỏ rơi em.
Khoa chận lại :
- Đó chỉ là sự vô ý của anh . Sau đó anh hiểu Tú Vân cố tình dùng cách đó để trói buột anh . Em có hiểu điều này không . Đàn ông kỵ nhất là thủ đoạn trói buột kiểu đó . Làm sao anh yêu cô ta được.
- Thực tế lúc đó anh đã yêu đấy.
Khoa thở dài :
- Đó không phải là yêu , mà bị mềm yếu , bị quyến rũ . Dù sao anh trả một giá đắc rồi . Qúa đắt so với sự lầm lẫn của một người đàn ông.
Anh chợt ngẩng lên :
- Em nói đi Thụy . Bây giờ anh phải làm sao để có được em , anh sẳn sàng bỏ tất cả và li dị với Tú Vân . Chúng ta sẽ bắt lại từ đầu.
Mắt Đan Thụy mở lớn , ngạc nhiên :
- Em không ngờ anh có ý nghĩ đó . Thật là hoang tưởng , chúng ta không có một lý do nhỏ nào để thực hiện được cả. Em đã có gia đình , con em đã hai tuổi rồi.
- Em có chồng ?
Khoa lập lại một cách máy móc , rồi anh như điên lên :
- Không thể được , không thể có chuyện đó được . Anh không tin và cũng không chấp nhận.
Anh đứng bật dậy và bước nhanh trước mặt Đan Thụy . Bóp mạnh vai cô một cách vô ý thức.
- Em không thể thuộc về người khác được . Anh không chấp nhận đâu em có nghe không.
Đan Thụy ngồi yên , vẻ mặt cô thật tịnh lặng.
- Anh làm sao vậy ? Em không hiểu tại sao anh lại xúc động đến thế ? Mình không còn là gì của nhau , tại anh quan tâm đến đời tư của em . Xin lỗi, em từ chối sự quan tâm đó.
- Anh đã ray rứt suốt một thời gian dài . Như vậy là trừng phạt quá đủ rồi , đừng để anh mất em nữa Thụy, anh không chịu nổi nữa đâu.
Đan Thụy cố gỡ tay Khoa ra :
- Anh bình tĩnh đi . Anh có biết tại sao em tuyệt đối không gặp mặt anh không ? Tại vì em không muốn bị quá khứ nếu kéo , không muốn bị một dao động nhỏ nào làm gợn hạnh phúc của em . Nếu mình gặp nhau một lần thì sẽ có lần thứ hai , thứ ba và nhiều nữa . Em dứt khoát không chấp nhận chuyện đó . Em rút kinh nghiệm của anh đó ,chẳng phải tình cảm của anh và chị Vân bắt đầu từ những cuộc gặp gỡ lén lút như vậy sao ?
Thấy Khoa định nói , cô ngăn lại :
- Về phía em , em biết tình cảm cũ không sống lại được đâu và tránh bất cứ sự liên hệ nào với quá khứ . Em và chồng em đều làm hết mình để bảo vệ hạnh phúc của gia đình . Mong anh hiểu cho.
Khoa thì thầm :
- Em có biết một câu nói của em , anh kiên trì chờ đợi suốt mười năm nay hay không ? Anh luôn hy vọng một ngày gặp lại em để mình nối lại hạnh phúc . Vậy mà bây giờ em...
Khoa ngừng lại , lắc đầu thất vọng
Đan Thụy tò mò :
- Em đã nói gì ? Em quên mất rồi ?
- Lúc nghe Tú Vân có thai , em đã khóc và bảo cô ta rằng em có thể để mất gia tài mà mẹ để lại , nhưng anh thì là nguồn sống duy nhất của em . Lúc đó anh lay động cả tâm can , thương em vô cùng . Nhưng tình thế không cho phép anh đuổi theo em dỗ dành em . Anh định chiều vễ sẽ xin lỗi em , nhưng không ngờ là không có dịp để nói.
- Bỏ chuyện đó đi anh Khoa , dù sao bây giờ anh và em đều có trách nhiệm với gia đình riêng của mình . Chồng em ảnh rất trân trọng tình cảm đối với mẹ con em . Cuộc sống hạnh phúc làm em sợ bất cứ biến động nào , em không được quyền xao lãng, hãy hiểu cho em.
Cô đứng dậy :
- Nhờ anh nói với Nguyệt Thi đến tìm em , em phải về đây . Cho em gởi lời thăm chị Vân.
Khoa làm một cử chỉ giữ cô lại, nhưng thấy vẻ đĩnh đạc cứng rắn của cô, anh chùng lại , ngồi yên . Hình như quyền uy thầm
lặng toát lên từ đôi mắt đen bí ẩn của cô đã tước đoạt ý muốn khống chế của anh.
Anh ngồi bất động nhìn theo cô , rồi gục đầu vào hai tay . Trong lòng anh lại vang lên âm điệu của bạn nhạc xa xưa.
Mười năm cách biệt một lần bở ngở . Quên đi quên đi mộng buồn bấy lâu , nhưng em yêu ơi , một vùng ký ức , vẫn gọi tên em cả một vùng trời yêu . Cả một trời yêu bao giờ trở lại . Ôi ta xa nhau tưởng chừng như đã... Ôi ta xa nhau
tưởng chừng thương nhớ . Tình đã phân ly tình vẫn như mơ...
Mười năm sống bên cạnh Tú Vân nhưng tâm hồn anh hướng về mối tình nguyệt ngã với Đan Thụy . Yêu thương và hối hận là hai cảm giác làm đen tối cuộc đời anh . Nhất là cuộc sống địa ngục trong gia đình ngày càng làm anh mệt mỏi muốn xa lánh.
Lúc mất Đan Thụy cũng là lúc anh biết được lòng tham ti tiện của Tú Vân . Sự khinh bỉ ghê sợ cô đã dập tắt phũ phàng tình
cảm ngả nghiêng yếu đuối . Anh biết Tú Vân hiểu điều đó và cô mất hết tự tin vào bản thân . Khi cô được Khoa là khi cô nhận ra
rằng không bao giờ cô nắm giữ được tâm hồn anh . Cô đâm ra ghen tuông nghi ngờ đến mức loạn trí . Cô ghen với hình ảnh của Đan Thụy , ghen cả với phụ nữ , mà anh giao dịch làm ăn . Ý nghĩ lúc nào Khoa cũng có thể ngoại tình làm cô lục soát anh một cách điên cuồng , và ghen tuông bệnh hoạn của cô càng đẩy anh vào đời sống tinh thần cùng quẩn không lối thoát . Anh ghê sợ đến mức từ chối chung phòng với cô . Nhất là từ khi gặp Đan Thụy , cảm giác chán chường đó cứ tăng dần.
Khoa đứng dậy lẳng lặng ra về . anh lái xe lang thang ngoài đường . Chiếc cassette nhỏ vang lên bài hát buồn xa xâm.
Mười năm cách biệt tưởng chừng quên lãng như mây như mưa bay đi muôn phương , nhưng em yêu ơi một dòng thư cũ mãi còn trong anh một trời cuồng điên.
Buổi tối trong ngày đám giổ của mẹ Tú Vân , trong nhà trở lại vẻ yên lặng trầm mặc , bình thương không khí đã lặng lẽ . Khách khứa đến như làm ngôi nhà thức dậy cựa mình một lúc , rồi lại rơi vào vắng lặng.
Tối nay có hai vị khách đến bất ngờ, làm mọi người cứ bàng hoàng . Đó là Giang và Đan Thụy.
Anh lái xe vào sân và Đan Thụy mở cửa bước xuống ,tần ngần nhìn xunh quanh . Một thời gian dài không đến , bây giờ trở lại nơi đây ,tự nhiên cô thấy bâng khuâng.
Cả hai ngồi ở salon chờ người làm lên báo với chủ nhà . Người xuống đầu tiên là Khoa . Thấy Hoài Giang anh như không trấn tĩnh nổi mình , chỉ gật đầu chào một cách máy móc . Hoài Giang chủ động chìa tay ra :
- Chào anh.
Khoa cũng bắt tay Giang :
- Mời anh ngồi.
Lúc đó ông Khôi và Tú Vân cũng vừa xuống tới , cả hai người đều kinh ngạc nhìn . Tú Vân khẽ kêu lên một tiếng " Trời ơi" rồi đứng yên ngó Đan Thụy.
Cô mỉm cười , nhỏ nhẹ chào :
- Chị Vân khỏe không ?
Cô quay qua chào ông Khôi.
- Chào dượng.
Mọi người ngồi chung quanh bàn . im lặng , không ai mở lời trước . Cuối cùng Hoài Giang lên tiếng ,anh nhìn ông Khôi.
- Vợ con gọi dượng bằng dượng , con cũng xin gọi như vậy, dượng cho phép chứ ?
- Cái gì ? Anh cưới con nhỏ này à ? Trời ơi , tôi có nằm chiêm bao không ?
Tú Vân bật kêu lên sống sượng . Ông Khôi khoát tay hình như bảo cô im , rồi trầm giọng :
- Con muốn gọi là ba hay dượng cũng vậy thôi . Trong thâm tâm con . Tình cảm thế nào thì biểu hiện thứ ấy . Có điều là dượng không ngờ hai đứa thành vợ chồng . Dượng ngạc nhiên lắm.
Tú Vân nhìn theo Khoa thật nhanh như dò xét rồi nhìn Đan Thụy không chớp . Vẻ thanh mảnh quí phái của Đan Thụy như bóp nát trái tim Vân . Đan Thụy vẫn giữ được vóc dáng thời con gái . Thời gian chỉ làm đẹp đó trở nên chính chắn , mặn mà . Còn cô bây giờ trở thành chiếc bóng ngày xưa . Còn lại phụ nữ mập mạp , dễ cáu
gắt và sống một cuộc sống đầy bất hạnh . Tự nhiên cô muốn nổi giận muốn trút lên đầu Khoa cơn thịnh nộ ầm ỉ trong lòng . Cô biết Khoa đang đau đớn . Điều đó làm cô phát hoá lên trong cơn ghen tuông ngùng ngụt
Đan Thụy ngồi cạnh Giang, hai tay dặt hờ trên chân . Nhìn họ thật đẹp đôi , thật gợi hình ảnh lãng mạn . Cô không nói gì , chỉ nhìn Hoài Giang và nghe anh nói . Giang nhìn mọi người một cái từ tốn :
- Hôm nay tôi đến đây để nói với gia đình một chuyến dù chuyện xảy ra đã lâu , nhưng tôi tin ai cũng nhớ . Nhất là dượng Khôi.
Ông chặn lại :
- Con muốn nhác lại chuyện vàng bạc phải không ? Thôi bỏ đi , dượng quên lâu rồi.
- Không , con không thể bỏ qua như vậy . Lúc đó con bảo chỉ mượn tạm và nhất định phải trả . Số vàng đó không phải của con , con giữ làm gì , cái gì của người khác mình không nên có ý nghĩ tranh đoạt.
Anh chợt quay qua Tú Vân :
- Tôi nói có đúng không , cô em gái ?
Tú Vân nhợt nhạt ngó chỗ khác :
- Chuyện đó của anh và ba , tôi đâu biết gì mà xen vô.
- Phải không ? Hoài Giang hỏi lại một cách chế giễu :
Tú Vân ngó chỗ khác , như không nhận ra thâm ý của anh . Cô lại liếc qua Khoa , mắt long lên căm tức . Nãy giờ Khoa không hay mình đang nhìn Đan Thụy chăm chăm đến nổi cô lúng túng nhìn chỗ khác . Hoài Giang thấy hết , nhưng không nói gì ,anh nhìn Khoa thông cảm hơn là mai mỉa chỉ tập trung câu chuyện của Tú Vân.
Anh hỏi thẳng kiên quyết , không để cô lãng tránh :
- Bây giờ anh em mình giải quyết chuyện của Đan Thụy , anh thấy cô nên trả lại những thứ lẻ ra là của cổ . Cô thấy thế nào ?
Tú Vân không phải vừa, cô nhướng mắt lên :
- Những thứ lẻ ra của Đan Thụy à ? Cái gì vậy ?
Cô quay qua Khoa :
- Là anh hả anh Khoa ? Trước đây anh là của nó đó đấy . Chồng nó đòi tôi trả anh lại cho nó kìa, anh chịu không ?
Khoa lầm lì :
- Cô nói năng gì lộn xộn vậy ?
- Đừng có làm bộ không hiểu , đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ cái gì ?
Cô nghiếng răng :
- Tiếc lắm phải không , bây giờ gặp lại rồi đó, tìm cách sum hợp đi
Khoa nạt ngang :
- Cô im miệng đi , đừng có ăn nói khó nghe như vậy.
Đan Thụy nhìn ông Khôi , chờ thái độ của ông . Nhưng hình như quá quen với cảnh gây gỗ như vậy , ông thản nhiên như người đứng ngoài cuộc . Cuối cùng Hoài Giang lên tiếng :
- Chuyện tư của vợ chồng cô có lẻ hai người nên giải quyết riêng . Bây giờ chúng ta bàn chuyện đất đai của Đan Thụy nhé.
- Đất đai gì, tôi không biết.
- Cô biết rõ đấy . Thậm chí mỗi năm cô thu nhập bao nhiêu từ nguồn lợi đó , chỉ có cô là người rõ hơn hết.
Tú Vân ngoan cố :
- Anh nói cái gì vậy ? Tự nhiên hai vợ chồng mấy người đến kiếm chuyện với tôi . Mấy người ngồi đó đi, tôi không tiếp đâu.
Cô đứng dậy bỏ đi , Hoài Giang điềm nhiên :
- Nếu cô ngoan cố , thì tôi chính là người thưa cô ra tòa đó cô em gái thân mến của tôi a.
Câu nói làm Tú Vân sửng lại, ngồi phịch xuống rồi cười
khẩy :
- Anh dọa tôi ra toà hả ? Thật là khôi hài , ba nghe chưa ba , ông anh khác mẹ của con đòi thưa em gái mình đó . Đúng là một ông anh có lương tâm mà.
Giang nhếnh miệng ;
- Lương tâm của tôi đặt vào Đan Thụy và tôi bảo vệ vợ tôi . Ý thích và tình cảm mới quan trọng với tôi . Còn mọi người nghĩ ra sao thì tùy . Tôi không quan tâm tới.
Câu nói làm Tú Vân tức nghẹn . Hận đời, đúng hơn là hận Khoa . Cô lại nghiến răng :
- Nghe người ta nói chưa . Chồng người ta cưng vợ vậy đó , còn anh thì sao ? Anh đối với vợ con như kẻ thù ? chỉ giỏi mơ tưởng vợ người khác . Tôi chưa thấy thằng chồng nào khốn nạn hơn anh.
Khoa lạnh lùng :
- Nếu cô còn một chút tự trọng thì cô im miệng đi . Càng nói càng làm người ta ghê tởm.
Tú Vân nhảy chồm tới , hét lên :
- Cái gì, anh ghê tôi hả ? Phải rồi , bây giờ tôi đâu còn đẹp như người ta , bây giờ anh cũng giàu rồi đâu cần tiền của tôi nữa , đồ vô ơn.
Khoa quắt mắt nhìn Tú Vân . Định đứng dậy , nhưng Hoài Giang đã lên tiếng . Anh cười cười :
- Tú Vân này, hình như cô muốn đem chồng cô ra làm lá chắn để tránh cuộc nói chuyện này phải không ? Chúng tôi ít thời gian lắm , không thể ở đây lâu để chứng kiến quí vị đấu khẩu đâu . Thế nào anh Khoa , anh có thể khuyên vợ mình biết điều một chút hay không.
Khoa nhìn Tú Vân bằng nửa con mắt :
- Chuyện này tôi nói với cô lâu rồi, nếu cô còn tự trọng thì hãy trả cho người ta đi.
Thấy Tú Vân định hả miệng quát tháo , Khoa giơ tay ngăn lại :
- Tôi biết cô định nói gì rồi, cô muốn tôi học cách người khác bênh vợ mình chớ gì . Xin lỗi , tôi chưa mất hết nhân tính bên vợ kiểu đó đâu.
Nói rồi anh đứng dậy bỏ đi , Tú Vân nhìn theo một cách hậm hực , rồi quay lại Đan Thụy :
- Tao biết mày thù tao lắm . Mấy năm nay mày chỉ chờ cơ hội này thôi chứ gì . Thì đó , nhìn đi , gia đình tao lục đục vậy đó . Hả hê lắm phải không ?
Đan Thụy không trả lời , chỉ Hoài Giang ra hiệu muốn về . Hoài Giang vỗ nhẹ tay cô rồi nheo mắt nhìn Tú Vân.
- Rõ ràng là cô kiếm chuyện để tránh đề cập chuyện tôi muốn nói . Nhưng cô nên nhớ , tôi chứ không phải Đan Thụy mà bỏ qua đâu.
Anh đặt hộp nữ trang lên bàn, rồi nghiêm nghị :
- Ngày mai luật sư của tôi sẽ làm việc với cô . Tôi có đầy đủ bằng chứng và giấy tờ , cô không trốn được đâu. Suy nghĩ đi.
Anh kéo Đan Thụy đứng dậy . Cả hai kiếu từ ra về đê?
mặc Tú Vân và ông Khôn ngồi lặng ở salon.
Không ai thấy Khoa đứng trên balcon nhìn xuống vẻ mặt buồn xa vắng . Anh nhìn Đan Thụy đi bên Hoài Giang ra xe . Hình ảnh yêu thương của cô làm lòng anh nao nao . Như cảm nhận cái nhìn của anh , cô ngước lên, rồi đi nép vào Hoài Giang.
Cô đi rồi mà Khoa vẫn đứng lặng yên với nổi buồn triền miên sâu thẳm . Đó là hậu quả mà anh phải chấp nhận vì sự nông cạn của mình.