Nghe đến đây Tiêu Kiếm thầm nghĩ. Có lẽ mình nên trở thành luyện dược sư. Trên đại lục này rất kính trong luyện dược sư. Nếu trở thành luyện dược sư có thể giúp cho Tiêu gia trợ lực lớn. Nhớ lại trước kia hắn cũng đa từng luyện đan, tên gọi là Hấp Huyết ma đan thì phải. Đan dược này là đơn phương của Tu ma. Nó không có tác dụng chữa thương cùng với tăng nội lực gì nhưng nó giúp cho cơ thể khi linh khí quá thừa hoặc ăn phải đan dược quá mạnh. Nó sẽ hấp thụ một phần năng lượng, an ổn nguồn năng lượng này, sau một thời gian nó sẽ tự tiêu thất giải phóng năng lượng. Ài lại nhắc lại chuyện cũ, giờ Ma công của Tiêu Kiếm mới đạt tầng một muốn trở lại là luyện khí sư thì công phải phải đến tầng 4 ma khí hóa hình mới có thể luyện khí giới. Giờ trong tay hắn không có lấy một bả vũ khí, ma kiếm thì bị phong ấn chưa thể sử dụng, mà nếu có sử dụng thì hắn cũng không đủ công lực.
Nghe đến luyện dược sư Tiêu Viêm rùng mình thầm nghĩ: “Ở đấu khí đại lục này ai mà không muốn trở thành luyện dược sư! Nhưng mấy điều kiện hà khắc thì…” Tiêu Viêm há hốc miệng: “Ta đạt yêu cầu sao?”
Phi thường hân thưởng thần sắc hỗn loạn bao gồm mừng như điên cùng chờ đợi của Tiêu Viêm, lão giả vuốt râu ra vẻ suy nghĩ một chút, lại dò xét một phen, tựa hồ có chút khó xử thở dài: "Tuy miễn cưỡng coi như có tư cách, bất quá ai bảo ta thiếu ngươi một cái nhân tình a, ai, được rồi, coi như là đền bù cho ngươi đi..."
Liếc mắt nhìn lão giả vẻ mặt miễn cưỡng, trong lòng Tiêu Viêm phát giác lão gia hỏa nói miễn cưỡng đủ tư cách có điểm giả dối, bất quá hắn lúc này cũng không hỏi thêm, trong lúc vui vẻ, vẫn còn có vài phần hoài nghi: "Cho dù ta đạt tới điều kiện, nhưng luyện dược sư bình thường đều do lão sư tự tay dạy, ngươi, chẳng lẽ cũng là một vị luyện dược sư?"
Nhìn Tiêu Viêm khuôn mặt tràn đày hoài nghi, lão giả hắc hắc cười, ngực khẽ ưỡn lên, trong thanh âm cũng ẩn ẩn lộ ra một cỗ kiêu ngạo: "Đúng vậy, ta chính là một luyện dược sư!"
Chớp mắt một cái, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn lão giả cũng thay dổi, luyện dược sư a, đó chính là hi hữu sinh vật...
"Lão tiên sinh, xin hỏi một chút, ngài trước kia là mấy phẩm luyện dược sư?" Tiêu Viêm liếm liếm môi, non nớt thanh âm thêm một phần khách khí.
Đấu khí đại lục, luyện dược sư tuy rất ít, bất quá vì thân phận tôn quý, nên cũng có cấp bậc chế độ rõ ràng, từ thấp đến cao, chia làm chín phẩm, chủ nhân của tụ khí tán mà Nạp Lan Yên Nhiên mang đến chính là đan vương Cổ Hà, là một lục phẩm luyện dược sư, tại luyện dược giới của Gia Mã đế quốc có thể nói là đệ nhất.
"Mấy phẩm? hắc hắc, nhớ không rõ nữa... Ai, tiểu tử, cuối cùng ngươi có học hay không a?" Lắc lắc đầu, bỗng nhiên lão giả có điểm không kiên nhẫn hỏi.
"Học, học!"
Tiêu Viêm không hề do dự, vội vàng gật đầu, luyện dược sư, cho dù là tại thế lực lớn như Vân Lam tông cũng phải cung phụng trân quý cấp bậc nhân vật a.
"Hắc hắc, nguyện ý? Nguyện ý thì mau bái sư đi." Lão giả khoanh chân ngồi trên một tảng đá, gian trá cười nói.
"Còn phải bái sư sao?"
"Lời thừa, ngươi không bái sư còn muốn ta khuynh nang tương thụ(?), nằm mơ sao?" Lão giả ném cho Tiêu Viêm một cái trừng mắt, hiển nhiên, tính tình cổ hủ lão nhân, rất để ý đến thầy trò quan hệ.
“Chờ đã lao sư. Ta cũng muốn học luyện đan không biết ta có thể học không” Tiêu Kiêm hướng tới lão già cầu tình.
“Tứ đệ đệ cũng muốn học sao nhưng đệ đâu có đấu khí” Tiêu Viêm ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi quả thực có linh hồn rất mạnh mẽ xong là ta vẫn không nhìn thấy được đấu khí của ngươi cũng như thuộc tính của ngươi” Lão già lên tiếng trả lời.
Một bàn tay dơ lên, ngọn lửa bốc lến bừng bừng thập phần mạnh mẽ. Tiêu Kiếm hướng tới Dược Lão giơ tay lên hỏi: “Như vậy đã được chưa”
“Tứ đệ đệ có thể tạo ra lửa sao?” Tiêu Viêm nghi hoặc không nhìn thấy chút dấu hiệu đấu khí nào trên người Tiêu Kiếm.
“Đáng tiếc, đáng tiếng, ngọn lửa thập phần mạnh mẽ nhưng lại thiếu mộc thuộc tính” Lão già trả lời, lắc đầu vẻ mặt mang theo sự tiếc nuối.
“Mộc thuộc tính?” Tiêu Kiếm nghi hoặc tự hỏi
Một lần nữa ngọn lửa lại bùng lên mang theo một tia mộc khí. Tiêu Kiếm hướng lão già hỏi: “Lần này chắc là được rồi?”
Hai người kinh ngạc nhìn về hướng Tiêu Kiếm. Người này sao có thể. Rõ ràng vừa rồi ngọn lựa là thuần hỏa không mang theo một tia mộc khí nào nhưng sau đó lại thay đổi. Một người đấu khí khi sinh ra là đã được xác định làm sao có thể thay đổi được.
Công pháp Hắc Ám ma công mà Tiêu Kiếm tu luyện thuộc tính vốn là bất định, ma khí có thể coi là thuộc tính vô muốn chuyển đổi ra thuộc tính gì mà chẳng được.
Nhìn Tiêu Kiếm lão già gật đầu.
Bất đắc dĩ, liếm liếm miệng, vì trở thành một luyện dược sư tôn quý, Tiêu Viêm, Tiêu Kiếm cũng đành phải cung kính tiến hành bái sư lễ với lão giả. Riêng phần Tiêu Kiếm, hắn tự nhủ biết thế chăm chỉ học luyện dược với mấy Tu ma và Tu chân bây giờ có phải đỡ khổ hơn không.
Nghiêm mặt tiếp nhận lễ số của hai tiểu oa nhi, lão giả bây mới hài lòng gật gật đầu, trong thanh âm cũng thêm vài phần thân thiết: "Ta tên dược lão, lai lịch của ta bây giờ còn chưa nên nói cho các ngươi, tránh làm các ngươi phân tâm, ngươi chỉ cần biết, giống cái tên xưng là đan vương kia... thật ra cũng chỉ là một cái rắm."
Khóe miệng một trận run rẩy, Tiêu Viêm nhìn lão giả tùy ý bộ dáng, lời vừa muốn nói ra lại nuốt xuống: "Lão nhân này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Danh chấn Gia Mã đế quốc đan vương Cổ Hà, là cái rắm...? Nếu nói lời này ra, chỉ sợ sẽ bị cả Gia Mã đế quốc cười nhạo thành người bị thần kinh đi?"
Hít nhẹ một hơi, áp chế khiếp sợ trong lòng, Tiêu Viêm di chuyển ánh mắt, cười hắc hắc nói: "Không biết lão sư định dùng biện pháp gì giúp ta một năm đạt đến thất đoạn đấu khí?"
"Tuy ba năm nay đấu khí của ngươi một mực lui lại, nhưng cũng vì vậy mới đem đến căn cơ vững chắc hơn người bình thường, tu luyện đấu khí, căn cơ là quan trọng nhất! Sau này ngươi sẽ cảm nhận được, ba năm thực yếu đi đem rất nhiều chỗ tốt đến cho ngươi!" Nụ cười của dược lão chậm rãi thu liễm, nghiêm mặt nói
Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên, hắn quả thật không biết thực lực lui lại có thể mang đến cái gì chỗ tốt.
"Vậy khi nào mới dạy ta luyện dược thuật a?" Tiêu Viêm chuyển đông con ngươi, đem chú ý chuyển đến việc trọng yếu nhất.
"Muốn trở thành luyện dược sư, cần phải có hỏa diễm đấu khí chống đỡ, cho nên trước khi học tập luyện dược thuật, ngươi ít nhất phải trở thành một đấu giả cùng với tu luyện một môn hỏa thuộc tính đấu khí công pháp!".
"Hỏa thuộc tính công pháp? Hắc hắc, lão sư, một khí ta đã là đệ tử của ngươi, vậy ngươi lấy vài quyển thiên giai hỏa thuộc tính công pháp cho ta tu luyện chứ?" Tiêu Viêm giơ tay ra, cười nói.
"Quỷ xả(?), ngươi cho thiên giai công pháp là cỏ dại trên đất a? Miệng ngươi sinh ra để làm gì!" Nghe vậy, dược lão khuôn mặt run lên, dở khóc dở cười mắng.
"Lão đầu, một khi đã gia nhập môn hạ của ngươi, chẳng nhẽ vẫn bắt ta phải đi tìm công pháp trong gia tộc chắc? Công pháp đứng đầu hỏa thuộc tính của gia tộc, theo ta nhớ cũng chỉ là hoàng giai cao cấp, việc này cũng quá ngươi cũng quá keo kiệt a?" Khuôn mặt của Tiêu Viêm, rất là buồn bực
"Tiểu tể tử, là lão sư, không phải lão đầu!"
Bị cách xưng hô của Tiêu Viêm làm tức giận đến mở to mắt, dược lão không nghĩ đến tiểu gia hỏa này vừa bái sư xong đã xưng hô như cũ.
"Hừ, một khi đã gia nhập môn hạ của ta, tự nhiên sẽ không keo kiệt với ngươi, thiên giai công pháp, ta không có! Bất quá ta có công pháp so với thiên giai công pháp còn quỷ dị hơn, ngươi muốn học hay không?" Hừ nhẹ một tiếng, trong mắt dược lão bỗng nhiên tràn đầy mưu mô.
"So với thiên giai công pháp còn quỷ dị hơn?"
Trong lòng nhảy dựng lên, Tiêu Viêm nuốt một ngụm nước miếng, con ngươi màu đen lẵng lẽ nóng cháy: "Đó là công pháp cấp bậc nào?"
"Hoàng giai sơ cấp." Dược lão mỉm cười, làm khuôn mặt Tiêu Viêm nhất thời cứng ngắc lại.
"Lão đầu, ngươi lừa ta?"
Một lát sau, trên đỉnh núi vang lên tiếng thiếu niên phẫn nộ rít gào.
Nhìn tiểu gia hỏa trước mặt tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo, dược lão đắc ý cười, có thể đem Tiêu Viêm bình tĩnh như một tiểu yêu quái tức thành bộ dáng này, hắn thật sự rất có thành tựu cảm giác.
"Công pháp kia có gì quỷ dị?" Trừng mắt nhìn dược lão hài hước khuôn mặt, Tiêu Viêm bỗng nhiên im lặng, nhíu mày hỏi.
"Nó có thể tiến hóa!" Thoáng trầm mặc, dược lão mỉm cười nói.
Đồng tử co rụt lại, hai mắt Tiêu Viêm chớp cũng không chớp nhìn dược lão trước mặt, một lúc sau, mới lắc lắc đầu: "Không có khả năng! Ta chưa nghe nói qua công pháp nào có khả năng tiến hóa!"
"Thiết, tiểu tử ngươi thì biết cái gì, đấu khí đại lục vô cùng rộng lớn, kỳ nhân dị sự số bất thắng số. Trong mắt một cái tiểu gia hỏa chưa từng đi khỏi Gia Mã đế quốc như ngươi, việc không thể xảy ra, nhiều như biển." Dược lão khinh thường châm chọc.
Tiêu Viêm bị kìm hãm, lại lập tức không phục nói: "Chẳng lẽ ngươi đã nghe nói qua có công pháp có thể tiến hóa?"
Dược lão nụ cười cứng lại, một lát sau mới cười lắc đầu, nói: "Bời vì không có, nên mới có thể biểu hiện ra cái độc đáo của nó a!"
"Thực sự có thể tiến hóa?" Nhìn dược lão, Tiêu Viêm nhịn không được lại mở miệng hỏi.
"Thực sự có thể tiến hóa!" Dược lão phi thường khẳng định gật đầu.
"Ngươi từng tu luyện?" Tiêu Viêm lại hỏi.
"Ách... Chưa từng." Dược lão kiền tiếu lắc đầu.
"Vậy đã có ai từng tu luyện?"
"Ách... không có."
Trên trán, gân xanh hiện ra, tay Tiêu Viêm gắt gao nắm vào nhau, cố nén xúc động muốn đấm một phát, thanh âm áp lực tức giận: "Chưa ai tu luyện qua, vậy vì sao ngươi biết nó có thể tiến hóa?"
"Vì trên công pháp giới thiệu như vậy."Dược lão san san cười.
"Thực sự có loại công pháp như vậy?" Mày gắt gao nhíu lại, Tiêu Viêm trù trừ một lát, sau đó mới chuyển đen nhánh con ngươi, nói: "Có thể để ta xem không?"
"Hắc hắc..." cười quái dị nhìn lướt qua Tiêu Viêm sắc mặt tò mò, dược lão khóe miệng nhếch lên, bỗng nhiên lại chuyển lời nói: "Tính toán một chút, ngươi bây giờ xem cũng không có tác dung, vẫn nên chờ đến khi trở thành một đấu giả, ta sẽ đưa nó cho ngươi."
Bàn tay đưa ra có chút cứng ngắc, khóe miệng Tiêu Viêm hung hăng giật giật một lúc, thanh âm từ bên trong hàm răng bức ra hai chữ: "Ngươi ngoan!"
Sảng khoái cười to vài tiếng, dược lão vô thị ánh mắt tràn ngập lửa giận của Tiêu Viêm, cười nói: "Nhiệm vụ hiện nay. Chính là trong một năm đem đấu khí cảu ngươi tu luyện đến bảy đoạn."
"Ngươi có biện pháp gì?" Tiêu Viêm mạnh mẽ áp chế lòng hiếu kì với thần bí công pháp kia, cắn răng hỏi.
"Sơ đoạn đấu khí tu luyện, chủ yếu là mở rộng kinh mạch, đoán tạo thân thể, cường hóa mạch lạc, tạo ra căn cơ để ngưng tụ đấu khí sau này, vì thân thể trong độ tuổi này yếu ớt cùng dễ dàng tố tạo nhất, cho nên trình tự tu luyện này phải tuần tự mà tiến, không thể nhờ ngoại lực nâng đỡ, nếu không đấu khí sau này trở nên cường đại thì kinh mạch sẽ không chịu nổi cường đại đấu khí trùng kích mà đoạn mạch nhân vong!" Dược lão thần sắc ngưng trọng nói.
Đối với việc này, Tiêu Viêm cũng hiểu được, trong ba năm hắn trở thành phế vật, phụ thân hắn vì nóng vội mà muốn mạnh mẽ quán chú đấu khí vào cơ thể, bất quá mỗi lần đều tại lúc khẩn yếu quan đầu mà thất bại, cho nên, Tiêu Viêm rất rõ ràng lợi hại quan hệ trong đó.
Dược lão liếc mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh Tiêu Viêm, vừa lòng gật gật đầu, cười nói: "Đối với những người khác thì như vậy, nhưng ngươi thì bất đồng, trụ cột của cơ thể ngươi đã từ ba năm trước đã vô cùng kiên cố, hơn nữa trong ba năm này ngươi cũng cực kỳ chăm chỉ, chưa bao giờ bỏ một ngày tu luyện, cho nên, trụ cột hiện tại của ngươi, vi sư có thể không khách khí nói, phi thường tốt!"
"Ngươi chẳng lẽ muốn dùng ngoại lực đề cao thực lực của ta? Ví dụ như ăn đan dược?" Tiêu Viêm con mắt chuyển động.
"Không sai biệt lắm, bất quá, lấy kinh mạch cứng cỏi trình độ của ngươi, cũng không thể chịu nổi bất kì loại đan dược nào trùng kích, cho dù là cấp thấp nhất tụ khí tán cũng không thể!" Dược lão nhàn nhạt cười nói.
"Cấp thấp nhất là tụ khí tán..." Ngón tay run rẩy, Tiêu Viêm có chút trắng dã mắt, kì dược tại Gia Mã đế quốc có thể bán đến thiên giới, đến trong miệng thần bí lão sư của mình lại trở thành thứ thấp cấp nhất, hai loại khác biệt này làm Tiêu Viêm thực sự kinh ngạc.
"Vậy ngài có biện pháp gì?" Thầm hít một hơi, Tiêu Viêm khôi phụ bình tĩnh, nhíu mày thấp giọng nói.
"A a, hiệu lực của đan dược rất lớn, dễ làm tổn thương kinh mạch, cho nên chúng ta phải dùng càng ôn hòa phương thức!" Dược lão mỉm cười nói: "Ngày mai, các ngươi chuẩn bị ba cây diệp lan thảo tuổi càng lớn càng tốt, còn có, hai gốc tẩy cốt hoa, cái này độ tuổi tùy ý, nga, đúng rồi, còn phải có một viên mộc hệ một cấp ma hạch. Mấy thứ này đều là tài liệu cấp thấp, ngươi có thể kiếm được... Có người lên đây, ta về giới chỉ trước! Mặt khác, đừng để bất cứ ai biết sự tồn tại của ta, kể cả người mà ngươi thân cận nhất." Nói xong, dược lão cũng bất kể Tiêu Viêm miệng càng ngày càng mở lớn, lập tức tiến vào hắc sắc giới chỉ, giới chỉ khẽ run lên, chuẩn xác đeo trên ngón tay của Tiêu Viêm
"Ba cây hoàn chỉnh tử diệp lan thảo? Hai gốc tẩy cốt hoa? Một cái mộc hệ một cấp ma hạch? Lão gia hỏa, ngươi cho ta là vương tử của hoàng thất sao? Vài thứ này cộng lại, ít nhất là một ngàn kim tệ a! Ta nhiều năm tiết kiệm cũng bất quá mới có bốn trăm kim tệ, vừa đủ mua một viên ma hạch một cấp a!" Tiêu Viêm trừng mắt thật lớn, đối với giới chỉ quát to.
"Đó là việc của ngươi, hắc hắc, ta chỉ có trách nhiệm làm ra ôn dưỡng linh dịch, người khác muốn mua cũng không được, cho ngươi bỏ tiền mua một ít tài liệu cũng đau lòng thành bộ dáng này..." Dược lão hài hước thanh âm tại trong lòng Tiêu Viêm vang lên.
"... Mẹ nó, thứ luyện dược sư làm ra đích thực nhiên chỉ có kẻ có tiền mới dùng được." Tiêu Viêm bất dắc dĩ cười khổ một tiếng, hắn tại Tiêu gia mỗi tháng lĩnh tiền tiêu, cũng có không ít, mỗi lần hai mưoi kim tệ. Bằng số tiền này, một gia đình bình thường có thể no bụng một năm, nhưng lấy số tiền này mua tài liệu như dược lão nói quả thật chính là cửu ngưu nhất mao, không đáng kể mà thôi, cái này chính là chênh lệch!.
“À đúng rồi còn ngươi có cần công pháp không? Ở đây ta có một công pháp địa cấp nhưng có vẻ công pháp của ngươi tu luyện rất kỳ lạ ta xem không thấu” Dược lão hướng Tiêu Kiếm hỏi.
“Không cần!” Tiêu Kiếm lạnh nhạt trả lời. Fuck, lão quên ta giờ mới hỏi đến
“Tứ đệ đệ có tiền không?” Tiêu Viêm hướng Tiêu Kiếm hỏi. Tiêu Kiếm lắc đầu. Làn trước đi với dong binh đoàn hắn được mọi người ưu đãi, hắn liệp sát nhiều yêu thú nhưng chỉ thu lấy linh hồn mà không nhận gì khác. Giờ này hắn mới nhận thấy Kim Tê có giá trị.
"Ai chỉ có thể đi vay người khác..." Buồn bực thở dài một tiếng, Tiêu Viêm chậm rãi thu liễm cảm xúc, khuôn mặt hồi phục bình tĩnh trước kia, quay đầu lại nhìn sơn đạo phía dưới, một thân ảnh màu tím giống như tinh linh nhẹ nhàng mà đến.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Mũi chân nhẹ nhàng điểm trên sơn nham, Huân Nhi như con bướm nhỏ thập phần xinh đẹp nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hướng mắt về phía Tiêu Viêm.
“Chậc chậc ca ca ah có vẻ có người thập phần lo lắng cho ca ca ah!” Tiêu Kiếm lên tiếng. Tiêu Viêm nhìn hắn cưới khỏ lắc đầu thở dài.
“Viêm ca ca, Kiếm ca ca” Huân Nhi cất lời chào.
Nhìn về phía Tiêu Viêm, nhận thấy Tiêu Viêm có chút thay đổi trở lên tự tin hơn, Huân Nhi hiện ra hai lúm đồng tiền, cười nhẹ: “Có vẻ Huân Nhi không cần đến an ủi Viêm ca ca nữa!”
“Người trải qua đả kích sẽ trở lên trưởng thành hơn không phải sao?” Tiêu Viêm nhún vai cười nói.
“Nàng nhất định sẽ hối hận” Huân Nhi cười nhẹ, bộ dạng chắc chắn.
“Ài, mình lại làm kì đà cản mũi rồi!” Tiêu Kiếm cười khổ rời đi.
Nhìn bóng lưng Tiêu Kiếm rời đi Tiêu Viêm lắc lắc đầu. Ngươi ma cũng biết nghĩ như vậy sao. Huân Nhi thầm nghĩ.
Đi đến bên cạnh, cười nhìn Tiêu Huân Nhi đã cao gần bằng mình, ánh mắt lại chuyển đến khuôn mặt thanh tú xinh đẹp kia, trong lòng Tiêu Viêm bỗng có chút hoảng hốt, đứa trẻ năm đó mũi chảy nước, không mặc quần chạy theo mình đòi đi chơi, hôm nay lại xinh đẹp động lòng ngươi như vây...
Nhẹ nhàng cười cười, thiếu niên ánh mắt ôn hòa, bàn tay không khách khí nhéo nhéo khuôn mặt kinh ngạc của thiếu nữ, cười nói: "Huân Nhi đã lớn a, bất quá đừng quên Tiêu Viêm ca ca trước kia vì hái quả cho ngươi mà cả người bầm tím chật vật bộ dáng."
Bị hành động thân mật của Tiêu Viêm làm sửng sốt, sau một lúc, con ngươi linh động trong suốt nhìn vào đôi mắt đen nhánh không mang theo chút tạp chất nào, trong lòng Huân Nhi nhẹ nhàng cười.
Lúc còn bé, hắn thích nhéo kuôn mặt tròn trĩnh của mình, nhưng từ ba năm trước, sau chuyện đó, trong lòng hắn như có một bức tường, đem tất cả mọi người ngăn cản ở ngoài, cho dù mình có cố gắng như thế nào, đều sẽ bị thái độ không lạnh không nóng của hắn phải chán nản rời đi...
"Hắn thực sự đã trở lại... Bất quá, hắn vẫn đem ta trở thành thí trùng như lúc còn bé, thật sự là một tên đầu gỗ..." Nhẹ nhàng quệt quệt miệng, Huân Nhi lập tức lại trách cứ mình quá tham lam.
"Huân Nhi, ba năm nay, đừng trách Tiêu Viêm ca ca, đoạn thời gian đó, ta sống ngơ ngơ ngác ngác, bất quá còn tốt, có ngươi ở bên cạnh." Tiêu Viêm có chút xấu hổ gãi gãi đầu, xin lỗi nói.
Huân Nhi ngọt ngào cười, ba năm nay chịu một ít ủy khuất, tại tiếng giải thích sanh sáp của thiếu niên, nhất thời tan thành mây khói.
"khái, đúng rồi, Huân Nhi... Trong tay ngươi còn bao nhiêu tiền a?" Buông khuôn mặt mềm mại trong tay ra, Tiêu Viêm bỗng nhiên kiền tiếu hỏi.
Ở trong gia tộc, ngoại trừ phụ thân, cũng chỉ có Huân Nhi cùng hắn có quan hệ tốt. Hôm nay đã làm phụ thân mất mặt như vậy, hắn cũng không có mặt mũi đi tìm phụ thân vay tiền, cho nên, đành phải đem ý niệm chuyển sang Huân Nhi.
"Tiền?" Chớp đôi mắt trong suốt, Huân Nhi ngạc nhiên nói: "Tiêu Viêm ca ca cần tiền sao?"
"Khái... Muốn mua một số thứ, còn thiếu một chút." Tiêu Viêm đỏ mặt, đây là lần đầu hắn vay tiền nữ hài tử a.
Lần đầu thấy ngày thường lạnh nhạt Tiêu Viêm ca ca lộ ra quẫn bách bộ dáng, Tiêu Huân Nhi nhất thời có chút mở rộng nhãn giới, che miệng cười duyên nói: "Ta còn hơn một ngàn kim tệ, có đủ không? Nếu không đủ..."
Trong lúc nói, bàn tay để tại phía sau của Huân Nhi ngón tay khẽ động, một cái tử kim tạp phiến đột ngột xuất hiện giữa hai ngón tay, trên tạp phiến có năm đạo sóng gợn màu sắc khác nhau.
Ngũ văn tử kim tạp, tại đấu khí đại lục, ít nhất phải là đấu linh thực lực mới có tư cách dùng loại kim tạp đại biểu thân phận này, đương nhiên, một ít siêu nhiên thế lực, cũng có loại tư cách này.
"Đủ rồi, đủ rồi..." Vui mừng gật gật đầu, Tiêu Viêm lại nhịn không được muốn véo khuôn mặt xinh đẹp của Huân Nhi, bất quá cũng mạnh mẽ dừng lại.
"Yên tâm, sau này ta sẽ đem tiền trả lại ngươi." Vỗ vỗ ngực, Tiêu Viêm hứa hẹn nói.
"Ai cần ngươi trả..." Miệng nhếch lên, tử kim tạp sau lưng Huân Nhi cũng bị nàng nhanh chóng thu lại.
"Đi thôi, trời sắp tối rồi, ngày mai ta đưa ngươi đi dạo Ô Thản thành." Tiêu Viêm đối với thiếu nữ phất phất tay, hưng phấn đi trước xuống chân núi.
Đứng tại chỗ, Huân Nhi mỉm cười đưa mắt nhìn thiếu niên đã hồi phục lại dáng vẻ tiêu sái ba năm trước, nhẹ nhàng cười, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Nạp Lan Yên Nhiên, ta cuối cùng nên hận ngươi, hay nên cảm tạ ngươi?"
…..
Sáng hôm sau từ rất sớm, Huân Nhi thay một bộ trang sức màu xanh nhạt, thanh đạm sắc, lại khiến cho thiếu nữ thêm vài phần thanh thuần, một cái quần dài bó sát chân, đem mảnh khảnh thon dài đùi đẹp bao lại, lộ ra đường cong.
"Cái này, là thứ ngươi cần." Nhìn Tiêu Viêm đi ra, Huân Nhi cười đưa ra tạp phiến màu đen, đây là tồn kim tạp bình thường, giá trị lớn nhất không thể vượt qua năm nghìn kim tệ.
Tiện tay cầm lấy hắc tạp, Tiêu Viêm trêu ghẹo nói: "Tiểu ny tử mặc đẹp như vậy làm gì? Chẳng lẽ hẹn hò cùng người khác sao?"
"Phải a, phải a, đây là lần đầu tiên trong ba năm Tiêu Viêm ca ca mời ta cùng ra ngoài, Huân Nhi rất thụ sủng nhược kinh nha, đương nhiên phải mặc đẹp một chút." Tiêu Viêm thân mật trêu chọc, làm Huân Nhi đôi mắt híp thành hình bán nguyệt, cười duyên nói.
“Để ta rủ tứ đệ cùng đi cho vui” Tiêu Viêm nhún nhún vai. Huân Nhi thấy thế im lặng không nói gì.
Bước tới phòng Tiêu Kiếm, Tiêu Viêm gõ cửa.
“Ca ca, có việc gì không?” Tiêu Kiếm hướng tới Tiêu Viêm hỏi.
“Hôm nay ta cùng Huân Nhi muội muốn đi dạo phố mua ít đồ, tứ đệ có muốn ra ngoài cùng dạo phố không?” Tiêu Viêm hướng tới Tiêu Kiếm hỏi.
Tiêu Kiếm thấy Tam ca nói như vậy thì quay sang Huân Nhi. Thấy Huân Nhi trừng mắt với hắn một cái, đơn giản vì nàng với hắn cảm giác thập phần khó chịu. Tiêu Kiếm thở dài lắc đầu ngán ngẩm. Thấy thế, Tiêu Viêm cũng chỉ biêt cười trừ, có vẻ như mình không để ý đến cảm giác của Huân Nhi.
-“Hôm nay đệ bận luyện công, ca ca hãy cùng Huân Nhi đi đi” Tiêu Kiếm gãi gãi mũi trả lời.
-“Vậy ta và Huân Nhi đi một mình vậy” Tiêu Viêm kéo theo Huân Nhi rời đi.
Tiêu Kiếm lắc lắc đầu dang hai tay. Ta đáng ghét vậy sao?
Hôm nay hắn không đi dạo với Tiêu Viêm cũng là do một phần hôm nay là ngày cực kỳ quan trọng. Ngày hắn đột phá bình cảnh tiến vào Hạ đẳng đại ác ma tương đương với đai đấu sư cấp bậc.
Tiêu Kiếm đi ra sau lui tìm được một hang động cực kỳ vắng vẻ. Dùng một tảng đá lớn chặn lại cửa hang. Có lẽ lúc này Tiêu Kiếm mới yên tâm tu luyện.
Tập trung tinh thần, Tiêu Kiếm bước vào tinh thần thức. Phụ thể thấy Tiêu Kiếm bước vào tinh thần thức hải thì cất lời chào: “Chủ nhân”
“Chốc nữa ta đột phá ngươi giúp ta tập trung hấp thụ linh khí, chuyển ma khi vào huyết ma ấn chủ. Ta sẽ tập trung nén ép ma khí” Tiêu Kiếm giao phó.
“Vâng thưa chủ nhân” Phụ thể trả lời.
“Ài, giờ mà có một cái tụ linh trận thì tốt biết bao. Nếu có tinh thạch thì ta có thể thiết kế một cái tụ linh trận hỗ trợ tu luyện cũng giúp tam ca luôn” Tiêu Kiêm thở dài. Hăn thân tuy là đại ác ma ngoài lạnh trong nóng, với người thân thì đối xử thập phần thân thiết, với kẻ thù thì ra tay thập phần tàn nhẫn.
Lúc này thiên địa linh khí khặp nơi tụ họp về phía cái hang. Toàn bộ linh khí bị ma khí cắn nuốt đang dồn lại trước ngực Tiêu Kiếm. Trên hai tay hai chân hắn nghe có tiếng thét phát ra nhỏ bé giống như của mấy chục yêu thú đang gầm rú trước khi chết. Ma khí từ hấp thụ linh khí và từ hai tay hai chân đổ dồn về phía ngực hắn. Ma khí cuồn cuộn như vũ bao.
Mỗi lần ma khí quán thông kiếu này là thập phần đau đớn. Kinh mạch Tiêu Kiếm căng ra, máu huyết như sối trào, phụ thể linh hồn run lên bần bật. Hắn có nhịn đau, đây là thời khắc quan trọng nhất của hắn.Hắn tập trung dẫn dặt nguồn ma khí tiến vào huyết ma ấn chủ. Năm dòng ma khi quện vào nhau hình thành một xoát ốc. Ma khí liên tục quán thân với khả năng hấp thụ của hắn bây giờ đã vượt quá sức chịu đựng của Tiêu Kiếm.
“Ong ong,xẹt xẹt.” Ở giữ không gian huyết ma ấn chủ xuất hiện một thanh trường kiếm.
“Ma kiếm!” Tiêu Kiếm kinh hô.
“Chủ nhân. Lâu rồi ta mới nghe được tiếng gọi của ngài” Ma kiếm trả lời.
“Ngươi có thể nghe được lời ta triệu gọi sao” Tiêu Kiếm trả lời.
“Vừa rồi ta cảm thấy chủ nhân gặp nguy hiểm nên mới xuất hiện. Có vẻ như ngài đang bước vào giai đoạn tập quan trọng hãy tập trung tôi sẽ giúp ngài” Ma kiếm lên tiếng.
“Được” Tiêu Kiếm mỉm cười trả lời.
Lúc này thiên địa linh khí giót vào thân thể Tiêu Kiếm như vũ bão. Ma kiếm tại huyết ma ấn chủ không ngừng cắn nuốt ma khí chia sẻ gáng nặng với Tiêu Kiếm.
“Oành oành” không gian trong huyết ma ấn mở rộng gấp đôi. Một vòng xoáy ốc tại giữa trung tâm huyết ma ấn chủ.
“Phù! cuối cùng cũng thành công” Tiêu Kiếm thở dài.
“Ma kiếm giờ ngươi có thể ra ngoài không” Tiêu Kiếm lên tiếng hỏi.
“Không thể thưa chủ nhân. Ma lực của ngài có hao hết cũng không cách nào mang được tôi ra ngoài. Hơn nữa với khả năng lúc này tôi ra ngoài, ngài cũng không thể sử dụng được” Ma kiếm trả lời Tiêu Kiếm, giọng điệu mang theo vẻ buồn bã.
Tiêu Kiếm thở dài một tiếng, ngồi nghỉ một lúc rồi hướng Tiêu gia giảo bước
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Hoàng hôn buông xuống, trên đường về Tiêu gia, Tiêu Kiếm giảo bước vừa đi vừa ngắm phong cảnh. Tiêu Kiếm nhận thấy Ô Thản Thành thật nhộn nhịp và đông đúc hơn nơi ở trước đây của hắn nhiều. Nhìn dong người đi qua qua lại lại, hắn lãi khẽ thở dài. “Không biết Lina giờ này thế nào? Còn có mấy huynh đệ ác ma ở ma giới nữa, mấy huynh đệ tu ma, tu chân nữa…” Ài, Tiêu Kiếm lại nhớ đến hồi trước tính tình hắn phong lưu dụ dỗ mấy em ác ma xinh tươi kết quả là để Lina biết được giận dỗi nghìn năm không gặp, hắn phải quỳ trước cửa nhà nàng 100 năm nàng mới tha thứ cho hắn. Rồi đến việc đánh bài với mấy tên tử thần. Tên nào thua phải treo đâu trên cây trăm ngày… Nghĩ đến những việc này bất chi bất giác mắt Tiêu Kiếm đã đỏ có một dòng lệ nhỏ chảy xuống.
“Kiếm ca ca” một tiếng gọi vang lên. Một cô gái mặc bạch y, nhìn như tiểu tiên nữ tiến về phía Tiêu Kiếm.
“Tuyết Nhi muội sao muội lại ở đây?” Tiêu Kiếm thấy Tuyết Nhi tiến đến nghi hoặc hỏi.
“Sao mấy hôm kiếm ca không đến thăm muội” Tuyết Nhi mắt hơi đỏ dưng dưng nói.
Tiêu Kiếm gãi gãi mũi không biết trả lời sao. Việc hắn đến đây cũng là một việc ngoài ý muốn, mà trái tim Tiêu Kiếm sau khi xa cách Lina thập phần đau khổ, giờ này hắn thật sự chưa tiếp nhận được người khác.
“Có phải huynh ghét muội rồi không!” Tuyết Nhi đột nhiên ôm lấy Tiêu Kiếm, khóc nức nở.
“Sao huynh lại ghét muội chứ?” Tiêu Kiếm khó xử trả lời. Ngay giữa đường, hắn bị một cô gái ôm rồi cô ta khóc nức nở, thật chả biết phải làm sao.
“Vậy tại sao huynh mấy ngày nay không đến thăm muội” Tuyết Nhi mắt dưng dưng nhìn Tiêu Kiếm.
“Mấy ngày nay, huynh bận rồi. Muội không biết khi trở về Tiêu gia, phụ thân huynh đem bao nhiêu việc cho huynh đâu. Ngày nào ông ấy cũng bắt huynh luyện võ, không cho ra ngoài” Tiêu Kiếm bịa chuyện.
“Có thật không?” Tuyết Nhi nhìn Tiêu Kiếm hỏi, ánh mắt nghi hoặc.
“Thật! Nếu muội không tin huynh có thể thề” Tiêu Kiếm nhìn vào mắt Tuyết Nhi giọng điệu như đinh đóng cột.
“Không cần muội tin huynh” Tuyết Nhi lấy tay che miệng Tiêu Kiếm lại. Hắc hắc không ngờ thiếu nữ thời xưa dễ lừa như thế! Tiêu Kiếm thầm nghĩ.
“Mấy ngày nữa muội cùng đại ca sẽ phải trở về nhà không biết bao giờ gặp lại được Kiếm ca. Kiếm ca nhớ đưa tiến muội nhé!” Tuyết Nhi nhìn Tiêu Kiếm nói.
“Được rồi nhất định. Giờ muộn rồi để huynh đưa muội về được không!” Tiêu Kiếm trả lời.
“Ưhm!” Tuyết Nhi đỏ mặt khẽ cầm tay Tiêu Kiếm.
Tính ra tuổi cô nàng còn hơn cái thân thể này của hắn vậy mà tính tình vẫn trẻ con như vậy, suôt ngày cứ Kiếm ca, Kiếm ca. Tiêu Kiếm thờ dài, trong lòng lắc đầu.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Trở về Tiêu gia, Tiêu Kiếm bước đến phòn Tiêu Viêm: “Cốc,cốc,cốc… Tam ca huynh có đấy không?”
“Đệ vào đi.Tứ đệ đệ luyện công xong rồi ah! Chiều về ta tìm đệ nhưng đệ không có nhà” Tiêu Viêm thấy Tiêu Kiếm tìm mình thì trả lời.
“Đệ luyện công đến giai đạn quan đầu cần phải tĩnh tu lên đệ ra sau núi kiếm một hang động yên tĩnh. Huynh mua được rồi ah!” Tiêu Kiếm hỏi.
“Ừh!” Tiêu Viêm nhún nhún vai tỏ ra vui sướng.
“Hắc hắc, chắc là huynh và Huân Nhi…” Tiêu Kiếm đan hai ngón chỏ vào nhau vân vê.
“Tiểu oa nhi mới về đã suy nghĩ bậy bạ rồi!” Một âm thanh khàn khàn vang lên.
“Lão già, ah không lão sư” Tiêu Kiếm lỡ lời.
“Nhất tự vi sư bán tự vi sư”. Dược Lõa bắn một đạo bạch quang lên đầu Tiêu Kiếm.Có vẻ dược lão thập phần tức giận
“Cốp” Tiêu Kiếm gãi gãi đầu. Ở đấu khí đại lục mà cũng biết câu này sao.
“Giờ ta giảng giải về các loại dược liệu cũng như cách phối chế một số đan dược đơn giản. Chú ý lắng nghe vào!” Dược Lão lên tiếng.
“Vâng, thưa lão sư phụ” hai thanh niên cùng đáp.
Tuy Tiêu Kiếm biết luyện dược là công việc thập phần khó khăn nhưng bất quá hắn cũng mấy lần nghe mấy Tu ma Tu chân giảng giải. Bất quá phương pháp hoàn toàn khác với Dược Lão giảng giải.
….
Bên trong phòng im lặng, dược lão tay trái cầm tử diệp lan thảo, mắt khẽ nheo lại, một lúc sau, nhẹ nhàng thở một hơi, trên tay trái bỗng hiện lên một ngọn lửa màu trắng...
Ngọc lửa vừa xuất hiện, trong phòng, độ ấm tăng lên rất nhiều.
Mắt không chớp nhìn ngọn lửa màu trắng kia, trong lòng Tiêu Viêm có chút rung động, hắn rõ ràng quá trình luyện dược sư luyện dược, nhưng đấu khí ngoại phóng, hóa thành thực chất, cho dù là phụ thân của mình, cũng không thể làm được a...
Sắc mặt lạnh nhạt, ngọn lửa màu trắng trong tay dược lão thoáng bốc lên, đem gốc tử diệp lan thảo cắn nuốt vào... Ngọn lửa bốc lên, tử diệp lan thảo trong tích tắc bị đốt thành một ít chất lỏng màu xanh biếc...
Tay phải lại cầm một gốc tử lan diệp thảo, trực tiếp ném vào bên trong ngọn lửa...
Sau khi đem ba gốc tử lan diệp thảo toàn bộ ném vào, dung dịch màu xanh biếc kia trở nên lớn hơn rất nhiều.
Chất lỏng màu xanh, tại trong ngọn lửa không ngừng động đậy, nhiệt độ nóng cháy, không ngừng thiêu đốt tạp chất trong đó...
Theo ngọn lửa thiêu đốt, chất lỏng màu xanh biếc càng ngày càng nhỏ đi, một lúc sau, chỉ to bằng độ lớn của một ngón tay...
Tiếp theo, dược lão lại đem hai cây tẩy cốt hoa, đưa vào trong ngọn lửa, sau khi nung chảy, đem nó hòa vào trong chất lỏng màu xanh...
Sau đó, chính là luyện hóa ma tinh...
Ba bước này, kéo dài khoảng một giờ, mà sắc mặt của dược lão vẫn tràn đầy tinh thần, không có một điểm mệt mỏi.
Sau một giờ, ma tinh cứng rắn, đã bị nung chảy thành một chất lỏng màu xanh nhạt, cuồng bạo năng lượng ẩn chứa trong ma tinh, cũng bị dược lão dùng dược tính thần kỳ phối hợp, loại ra ngoài...
Trong bàn tay, ngọn lửa màu trắng dần nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Nhìn trong bàn tay dược lão huyền phù một giọt chất lỏng màu phỉ thúy, bằng cảm giác lực hơn người, làm Tiêu Viêm rõ ràng cảm ứng được năng lượng trong chất lỏng này lớn đến thế nào...
"Cái này dùng để uống hả?" Tiêu Kiếm chép miệng.
"Bọn bay muốn chết thì cứ trực tiếp nuốt vào, bằng mấy cái kinh mạch của bọn ngươi, sẽ lập tức biến thành phế vật chân chính." Trừng mắt nhìn hai thanh niên, dược lão nhẹ nhàng búng tay, phỉ thúy chất lỏng hòa vào nước bên trong bồn, nhất thời, một bồn trong suốt nước hóa thành màu xanh
"Sau này, ở trong đó tu luyện, bằng thiên phú của tiểu oa nhi ngươi, trong một năm đạt tới bảy đoạn, không phải việc khó." Dược lão vỗ vỗ tay, mỉm cười nói.
"Nga, suýt nữa quên mất, loại dược thủy này, chỉ có thể kéo dài hai tháng, nói cách khác, ngươi mỗi hai tháng lại phải mua một lần dược tài hôm nay." Dược lão cười nói
Khuôn mặt cứng đờ, Tiêu Viêm có chút muốn khóc, gật gật đầu.
"xxx, thứ này quả nhiên chỉ có kẻ có tiền mới dùng được..." Tiêu Viêm khóc ra nước mắt.
“Thứ này đắt lắm sao?” Tiêu Kiếm ngờ hoặc.
“Đệ nghĩ thử xem!” Tiêu Viêm trả lời.
….
“Ủa cái gì đây?” Tiêu Kiếm thấy một mảnh Thiết Phiến màu đen, thì cầm lên nghi hoặc.
“Hấp chưởng: Huyền giai sơ cấp. Đệ có muốn học không?” Tiêu Viêm lên tiếng hỏi.
“Quên đi! Công pháp đệ luyện khác hẳn đấu khí luyện cái này cũng vô dụng” Tiêu Kiếm cười cười.
Tiêu Viêm nhìn Tiêu Kiếm có chút nghi hoặc. Không biết tứ đệ luyện công pháp gì. Bất quá hắn cũng không để ý đến nữa.
“Ca ca, huynh còn ít tinh tệ nào không?” Tiêu Kiếm ngượng ngùng hỏi Tiêu Viêm.
“Sao đệ thiếu tiền ah?” Tiêu Viêm nghi hoặc.
“Thì ca cũng biết mà phụ thân hài…” Tiêu Kiếm lên tiếng lắc đầu.
“Ở đây còn một ít” Tiêu Viêm đưa tinh hạp cho Tiêu Kiếm.
“Đệ cần kim tệ cơ” Tiêu Kiếm lên tiếng thở dài.
“Ở đây ta còn một ít. Nhưng đệ muốn làm gì?” Tiêu Viêm nghi hoặc.
“Bí mật. Huynh cứ cho đệ mượn đi!” Tiêu Kiếm nhún nhún vai.
“Được rồi!” Tiêu Viêm nhìn Tiêu Kiếm trả lời.
Nhìn thiếu niên rời đi, Tiêu Viêm thở dài.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Nếu lúc trước Tiêu Kiếm hắn không bán mấy viên ma tinh mua đồ cho Tuyết Nhi thì giờ đâu phải đi dày mặt đi mượn tiền.Hắn thở dài
“Bắt đầu thôi!” Trong phòng trên một chiếc bàn gỗ,mấy kim tệ ánh ra hoàng sắc đang đặt rải rác trên đó, Tiêu Kiếm vẽ một vòng tròn với những ký hiệu kỳ lạ. Tiêu Kiếm di chuyển tay, miệng lẩm nhẩm những ngôn ngữ kỳ lạ. Kế đến hắn đánh ra những pháp quyết vào vòng tròn. Vòng tròn sáng lên.
Tiêu Kiếm gãi gãi mũi suy ngẫm. “Chà không ngờ tụ linh trận của mấy tên Tu ma Tu chân hoạt động được với kim tệ! Bất quá kim tệ cũng không so sánh được với tinh thạch năng lượng quá thấp, lồng độ linh khí tăng nên gấp hai so với bình thường. Mình có biết được được Cường hóa trận mà sư phụ Gass dạy cho, không biết nó có tác dụng không đây? Cứ thử xem vậy!”
Tiêu Kiếm lại tiếp tục vẽ ba cái vòng tròn nhỏ cũng có hình thù kì dị ở ba phía của tụ linh trận. Sau đó hắn nối ba phía của ba vòng trong lại với nhau. Đặt ba khối kim tệ vào ba phía của vòng tròn nhỏ. Tay hắn bấm phát quyết, miệng lẩm nhẩm. “Khởi” Hắn quát một tiếng.
“Xè,xè,xoẹt” ba cái vòng tròng nhỏ sáng lến. Chúng bắt đầu lấy tụ linh trận làm trung tâm, bắt đầu quay vòng tròn quanh nó. Linh khí bắt đầu ồ ạt đổ vào phong Tiêu Kiếm.
“Hahahaha, thành công rồi!” Tiêu Kiếm huýt sáo dài một tiếng.
“Không biết tiểu oa nhi này bị làm sao nữa” Dược Lão trong phòng Tiêu Viêm thở dài.
“Kiếm Nhi, hài nhi con làm sao vậy?” một người trung niên chạy đến phòng Tiêu Kiếm sốt sắng hỏi.
“Phụ thân nhi tử không sao!” Tiêu Kiếm ngượng ngùng trả lời.
“Được rồi nếu không có việc gì nhi tử con nên ngủ sớm đi!” Tiêu Kiếm thở dài bất đắc dĩ rời đi.
“Vâng, phụ thân ngài cũng nên nghỉ sớm đi” Tiêu Kiếm lên tiếng.
“Cường hóa trận thêm vào, linh khí cao gấp bốn lần so với bình thường. Bất quá kim tệ thì tiêu tốn gấp đôi so với bình thường. Mình có nên làm mấy cái tụ linh trận mini không nhỉ”. Tiêu Kiếm nghi hoặc. Lúc trước hắn cũng tạo mấy tụ linh trận mini bất quá khả năng so với tụ linh trận thường thì kém hơn nhiều.Được cái là nó tiện lợi chỉ nhỏ bằng bàn tay mang theo trên người dễ dàng.
Tụ linh trận giúp tăng tốc độ luyện công cho người tu luyện. Bất quá linh khí tăng gấp bốn lần không có nghĩa là bạn sẽ tu nhanh hơn người khác bốn lần vì cơ thể chỉ có khả năng hấp thụ giới hạn trong một ngày giống như con người ăn cơm vậy. Ăn no thì không thể ăn được nữa. Tu luyện cũng giống như thế. Tùy vào từng người mà khả năng hấp thụ một ngày nhiều hay ít
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger