Đô Thị Long Tôn - TG: Lục Đạo - Quyển 1-Chương 10 - Nguồn 4vn.eu
Đô Thị Long Tôn
(都市龙尊)
Tác giả : Lục Đạo
Quyển 1: Bàn Long Chi Mê
Chương 1: Long Ngâm.
Dịch: bobovn
Biên: Huyền Vũ
Nguồn: 4vn.eu/forum
Đọc ké hoài, trong lòng thấy áy náy, thấy bộ truyện hay mà không ai dịch, nên mạn phép dịch đại, phục vu forum, mong anh em không chê cười. Nếu anh em thấy hay xin ủng hộ...
Tiết trời giữa trưa hè, thành phố Tây An vô cùng nóng nực, mà hôm nay theo ghi nhận của Cục dự báo thời tiết là nhiệt độ đã vượt qua kỷ lục từ trước tới giờ tại Tây An. Nhiệt Độ đã lên tới 40 độ C, nhiều cư dân trong thành phố không chịu được cái oi bức của thời tiết đều đi ra Quảng Trường Đại Đường Thịnh Thế để hóng mát.
Quảng Trường Đại Đường Thịnh Thế ở ngay chính giữa là 1 bức tượng con Cự Long, tương truyền là được xây dựng từ triều đại nhà Đường họ Lý, cách đây hơn hai nghìn năm lịch sử. Trãi qua nhiều cuộc chiến tranh mà chưa từng bị hư hại. Sau khi cách mạng Trung Quốc thành công, thành phố Tây An dần dần phát triển, con Cự Long được coi là di sản văn hóa, Chính quyền thành phố trùng tu lại nó và cho xây dựng thành đài phun nước, tạo thành nơi vui chơi giải trí cho thị dân Tây An.
Lúc này các thị dân đang chậm chậm rảo bước, ở trung tâm quảng trường con Cự Long đang phun ra từng dòng nước tươi mát làm dịu đi cái oi bức của thời tiết. Thì đột nhiên, bầu trời trở nên âm u, khí trời trong nháy mắt biến hóa, những tầng mây đen bịt kín bầu trời, trong nhất thời mọi người cảm thấy thời tiết dịu mát từng hồi.
Nhưng vào lúc này, một tia sét mang theo một âm thanh như tiếng ngâm của Rồng từ giữa đám mây truyền xuống, mọi người lập tức tản ra và chú ý nhìn lên trời. Ở trung tâm quảng trường con Cự Long bị tia sét đánh nhanh chóng nứt vỡ, mười mấy thước chiều dài của con Cự Long tan rã, trong giây lát chỉ còn lại những mảnh nhỏ.
- Phu nhân, hãy kiên trì, đứa trẻ sắp ra rồi.
Bệnh viên trung tâm thành phố Tây An - Khoa Phụ Sản, một phụ nữ đang trong giai đoan sinh nở.
Tên của phụ nữ có thai là Đỗ gia nhị phu nhân, Đổ gia là một trong những gia tộc lớn nhất tại Tây An, và là gia tộc đứng đầu trong lĩnh vực buôn bán.
- Tiểu Vương, mới vừa rồi hình như ta nghe được một tiếng giống như rồng ngâm thì phải?
Một Chiếc BMW chạy như bay trên đường, ngồi kế bên tài xế là Đỗ gia nhị thiếu gia Đổ Diệu Quang nói.
- Thiếu gia, người có nghe lầm không à? Hay là do thiếu phú nhân sanh con, nên trong lòng hồi hộp hả?
- HaHa, có thể ta nghe lầm, chạy nhanh hơn một chút, Thu Nguyệt đang ở trong bệnh viện chờ ta.
Tài xế Tiểu Vương sau khi nghe Đỗ Diệu Quang nói, nhanh chóng đạp ga tăng tốc hướng về Bệnh viện trung tâm đi tới.
Mẹ của Đỗ Diệu Quang đứng trước phòng phẩu thuật đợi chờ, khuôn mặt đầy lo lắng, đi qua đi lại rồi nói:
- Lâu như vậy mà còn chưa sinh, đã qua một giờ rồi!
Đỗ Phách Thiên – cha của Đỗ Diệu Quang đang ngồi trên băng ghế chờ không nhịn đươc nói:
- Bà còn không ngồi xuống, không khéo ta bị bà làm cho chóng mặt rồi ngất xỉu bây giờ.
- Chúng ta nhất định sẽ được bế cháu mà, hy vong Thu Nguyệt mẹ tròn con vuông.
Đỗ Phách Thiên nhìn mẹ của Diệu Quang nói:
- An Na, bà sinh thằng Diệu Quang cũng không lâu như vậy a.
An Na là mẹ của Đỗ Diệu Quang, cũng là lão bà của Đỗ Phách Thiên. Hơn sáu chục năm qua cùng với Đỗ Phách Thiên gây dựng nên địa vị Đỗ gia bây giờ, tiếc nuối nhất trong cuộc đời thành công của ông bà là hai người con trai không thể sinh ra một thằng cháu trai để nối dõi tông đường. Đứa lớn nhất - Đỗ Diệu Tông sinh hạ 1 nữ nhi, không biết bây giờ vợ của đứa con trai thứ hai có sinh đươc cho mình đứa cháu trai hay không?
- Quản gia, ngươi đi gọi điện thoại cho Diệu Quang, xem lúc nào nó tới?
Đỗ Phách Thiến nói với quản gia Tào Kiếm, nghe được lão gia an bài, người quản gia liền hướng phía lầu đi tới.
Đã ba giờ trôi qua, đứa trẻ vẫn chưa được sinh ra, tại phòng sinh, Thu Nguyệt đang chịu sự thống khổ nhất của sứ mạng làm mẹ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trong lòng hy vọng lão công sẽ ở bên cạnh mình giây phút quan trọng này.
Bốn giờ trôi qua, đứa trẻ vẫn chưa chịu ra, trong phòng sinh các bác sỹ và y tá vội vội vàng vàng, trên trán đầy mồ hôi, bọn họ không hiểu tại sao đứa bé chưa sinh ra được, ca sinh này trước giờ họ chưa bao giờ gặp phải, nhất thời không biết làm sao, trong lòng cuống quít, toàn thân nỗ lực giúp đứa trẻ ra đời.
- Nhị thiếu gia đến!
Người quản gia từ trong hành lang đi ra, nói với Đỗ Phách Thiên cùng An Na.
- Cha mẹ, đứa trẻ sinh chưa ạ?
Ngay khi Đỗ Diêu Quang vừa nói xong câu đó, thì trong phòng sinh truyền ra một tiếng khóc của trẻ sơ sinh, tiếng khóc vang vọng tới mọi ngóc ngách dù rất nhỏ của bệnh viên.
- Sinh rồi, đứa trẻ được sinh rồi.
Bộ mặt hưng phấn của Đỗ Diệu Quang hướng về thân mẫu la lớn.
Lúc này, một vị bác sỹ từ phòng sinh đi ra hướng về phía Đỗ gia nói:
- Chúc mừng mọi người, một nam hài tử, ba cân chín lượng.
- Ta biết mà, ta sẽ có cháu trai mà, Thu Nguyệt chúng ta cuối cùng cũng sinh hạ thằng cháu yêu quý này.
Đỗ Phách Thiên nói với An Na, nước mắt từ trên khuôn mặt đầy hưng phấn chảy ra.
- Diệu Quang! Chàng còn chưa đặt tên cho con chúng ta đó.
Thu Nguyệt vừa mới sinh con, nói chuyện cảm giác không cho khí lực, cười vời chồng, nhỏ giọng lên tiếng.
- Mới vừa rồi ta trên đường đên đây, nghe đươc trên trời một tiếng Long Ngâm, Tiểu Vương nói ta nghe lầm, sau đó ta suy nghĩ lại một chút, ta tuyệt đối không co nghe sai, đó quả thật là âm thanh của Rồng. Mà Rồng vừa ngâm không bao lâu, thì đứa trẻ của chúng ta ra đời. Viêm Long Tử Tôn, con chúng ta sẽ là Đỗ Viêm Long, được không?
Đỗ Diệu Quang nhìn Thu Nguyệt nghiêm túc nói.
- Đỗ Viêm Long, Viêm Long, ừ con chúng ta sẽ là Đỗ Viêm Long.
Chính Quyền Thành Phố Tây An, sau khi nghe tin Cự Long tại trung tâm quảng trường bị sét đánh vỡ, lập tức phái người tới hiện trường điều tra vụ việc, lúc đó nghe các thị dân đã chứng kiến thì ngay khi tia sét làm con Cự Long vỡ tan, thì bầu trời trở nên quang đãng, những đám mây đen biến mất, thời tiết khôi phục lại như lúc giữa trưa. Mọi người ai cũng không thể quên cái cảnh tượng phát sinh vừa rồi, trong lòng ai cũng thầm nghĩ:
- Điều này giống như là chuyện xảy ra trong truyền thuyết!
Dĩ nhiên không ai biết tiếng sét vừa rồi là một tiếng ngâm của rồng, ý nghĩa của một sinh mệnh vừa chào đời, ý nghĩa của một thần thoại ngìn năm ra đời, và ý nghĩa của một tuyệt thế Long Thần vừa xuất hiện.
Ngay khi giữa trung tâm Tây An đang xôn xao vì hiện tượng kì dị, một người khoác trên mình bộ tăng phục, trong nháy mắt từ trong phòng đi ra, ngước nhìn lên bầu trời. Từ đằng xa nhìn lại thì nơi vị tu sĩ này vừa bước ra là một ngôi Miếu tọa lạc trên một đỉnh núi.
Vị Cao Tăng nhìn bầu trời, nghe được tiếng Long Ngâm, trong lòng đau khổ nói:
- Rốt cuộc đã tới, không nghĩ tới nhanh như vậy, bần tăng trăm năm qua vẫn bảo vệ cái thần thoại này ra đời, hôm nay rút cuộc cũng có thể phá cấm mà xuống núi.
Sau khi nói xong, Tăng Nhân thu xếp bọc y phục của mình, thong thả đi xuống núi…
- Thu Nguyệt, nàng nên nghĩ nghơi một lát cho hồi phục sức khỏe, ở lại bệnh viện tịnh dưỡng mấy ngày, rồi mới xuất viện nhé ?
Đỗ Diệu Quang nhìn Thu Nguyệt nói, từ trong giọng nói có thể thấy nam nhân này vô cùng sủng ái nữ nhân của mình.
- Em không, em muốn về nhà nghỉ ngơi, em không thích ở lại bệnh viện, chàng phải đáp ứng là ở bên cạnh ta mấy ngày đó!
Thu Nguyệt nhìn Diệu Quang làm nủng, trên khuôn mặt đã khôi phục một ít huyết sắc, lúc này trong lòng Đỗ Diệu Quang tràn ngập vui sướng, vội vàng gật đầu.
Trời vừa chạng vạng thôi, mấy chiếc xe thể thao cùng BMW có rèm che dừng lại trước một biệt thự to lớn sang trọng mang phong cách kiến trúc Châu Âu kết hợp với phong cách Phương Đông, đây chính là một biệt thự đẹp và lớn nhất tại Tây An.
- Lão gia! Thiếu gia đã về…
Một người giúp việc chạy vội vào phòng khách, hướng về Đỗ Phách Thiên cúi đầu nói.
Đỗ Phách Thiên cùng với người con cả - Đỗ Diệu Tông, đứng lên nhìn ra cửa hướng về mấy chiếc xe đang đậu trước sân. Đỗ Diệu Quang từ trên xe bước xuống ôm Thu Nguyệt vào lòng, hướng phía biệt thự đi tới.
Đưa Thu Nguyệt lên phòng nghĩ ngơi, An NA gọi người giúp việc bưng cháo gà vừa mới nấu xong vào phòng. Bà đối với người con dâu này thập phần thương yêu, không chỉ Thu Nguyệt hạ sinh cho gia tộc một đứa cháu đích tôn, mà còn từ khi gã vào Đỗ gia, Thu Nguyệt luôn chứng tỏ mình là một con dâu tốt, nên luôn mừng cho con mình.
- Thu Nguyệt! Mẹ đã sắp xếp xong mọi việc, mỗi ngày sẽ cho người làm các loại thức ăn dinh dưỡng để em bồi bổ cơ thể, em yên tâm nghĩ ngơi cho khỏe, ta xuống cùng cha và đại ca bàn một số công việc.
Đỗ Diệu Quang ngồi bên cạnh Thu Nguyệt nhẹ nhàng nói, đối với người vợ thập phần yêu thương.
Thu Nguyệt sau khi nghe Diệu Quang liền nói:
- Chàng đi đi, em phải ngủ một lúc mới được, không nghĩ sinh con lại mệt mỏi và thống khổ đến như vậy.
- HAHA…Đúng rồi em tranh thủ nghỉ ngơi đi.
Đỗ Diệu Quang cười nói, kéo cửa đi ra ngoài.
- Cha! Có một việc mà con nghĩ trong lòng hoài, không biết có nên nói ra hay không?
Đỗ Diệu Quang ngổi trên ghế salon ở Đại Sảnh, tay đốt một điếu thuốc hướng về Đỗ Phách Thiên nói.
Đỗ Phách Thiên nghi hoặc nhìn con mình nói:
- Chuyện gì con nói đi!
- Lúc trưa hôm nay, thời điểm Thu Nguyệt hạ sinh, con nghe được một tiếng hống của rồng, mà lúc chiều con vừa nghe nói, tại quảng trường Đại Đường, con Cự Long tại đó bị vỡ nát, chính quyền đang điều tra chuyện này, đem chuyện này với chuyện đứa bé vừa sinh ra hình như có chút quan hệ, nên trong lòng có 1 chút nghi ngờ.
- Hôm nay ta cũng nghe được, chỉ là vì không có chủ ý, nên cho là mình nghe lầm.
Đỗ Phách Thiên nhìn hai con trai, trầm giọng nói:
- Ta cũng không biết, ta sẽ phái người đi điều tra, hy vọng đây sẽ là dấu hiệu tốt.
Đỗ Diệu Tông nhìn Đỗ Phách Thiên nghiêm túc nói:
- Hy vọng ông trời sẽ ban phúc lành cho Đỗ gia ta.
Vừa lúc đó, Tào Quản gia đi ra ngoài trở về, nhìn thấy Đỗ gia ba vị gia chủ đều ngồi ở đó, liền thở gấp và nói:
- Lão gia, tôi vừa rồi làm một chuyến tới Quảng trường Thịnh Thế, thấy nhân viên chính phủ gặp ai cũng thăm dò, bất quá điều khiến cho tôi giật mình chính là….
Tào Quản gia trì hoản một hơi, liếc nhìn Đỗ Phách Thiên, lúc này Đỗ Phách Thiên nóng lòng hỏi:
- Cái gì?người nói ra đi..
Tào Kiếm nghe được lời của lão gia chủ, vội vàng nói:
- Tôi thấy một vị hòa thượng, đứng bên cạnh tại quảng trường, trong miệng luôn nói tới cái gì đó, trong tay phật châu loang loáng, người khác đoán chừng không để ý, nhưng tôi có thể nhìn ra, những hạt phật châu đó hình như phát ra ánh sáng có linh tính.
Đỗ gia ba phụ tử nghe xong,thì tròn mắt kinh ngạc, Đỗ Phách Thiên hướng về phía Tào Kiếm nói:
- Ngươi nhanh đi đến quảng trường, nhất định phải mời vị hòa thượng kia về, nên nhớ phải có thái độ cực kì lễ phép.
Đỗ Phách Thiên nhìn vị quản gia đang rời đi, đem điếu xì gà trên tay dập tắt, rồi hướng về Đỗ Diệu Quang nói:
- Diệu Quang, chuẩn bị phát thiệp mời Tứ Đại Gia Tộc, nói cho bọn họ biết, ta – Đỗ Phách Thiên sẽ mở đại tiệc ăn mừng, đồng thời phát thiệp mời một số vị lãnh đạo chính quyền hẹn tối mai tám giờ, sẽ mở tiệc tại Vạn Thịnh Các chúc mừng ta đã có cháu trai đích truyền của gia tộc.
Đỗ Diệu Quang từ ghế salon đứng lên nhìn Đỗ Phách Thiên nói:
- Con đi đây...
Đỗ Diệu Quang lên lầu hai, lầu một phòng khách chỉ còn lại Đỗ Phách Thiên và Đỗ Diệu Tông phụ tử hai người.
Tứ Đại gia tộc là bốn gia tộc có quyền lực mạnh nhất tại Tây An chi phối hầu hết các lĩnh vực.
Lý Thị gia tộc: nắm tỉnh Thiểm Tây và Tây Bắc năm tỉnh về dầu hỏa, vận chuyển, truyền thông …Tập Đoàn Lý Thị còn sản xuất các thiết bị công nghệ cao, xe hơi..quyền lực kinh tế nắm trọn Tây Bắc năm tỉnh, chỉ cần Lý gia xảy ra vấn đề, Tây Bắc năm tỉnh gồm cả Thiểm Tây sẽ ngây lập tức thiếu xăng dầu, vận chuyển hàng hóa bị cắt đứt, thông tin liên lạc sẽ gián đoạn.
Đỗ gia ở Tây An xếp hạng hai lĩnh vực bao trùm là buôn bán các loại hàng hóa: thời trang, ẩm thực, sản phẩm điện tử, địa ốc. Tập Đoàn Đỗ thị sản xuất các sản phẩm điện tử có thương hiệu trong và ngoài nước, nắm trong tay một số lượng lớn địa ốc, nhà hàng sang trọng bậc nhất Tây An.
Triệu gia ở Tây An cũng có gia tài cực lớn, nắm trong tay lĩnh vực du lịch, các chốn ăn chơi tại Tây An đều do Triệu gia khống chế, như Tập Đoàn Hoa Sơn chuyên kinh doanh trong lĩnh vực vui chơi giải trí là của Triệu gia, hơn nữa tại Thiểm Tây còn có nhiều thắng cảnh để thưởng ngoạn, lượng khách du lịch hàng năm tới thăm là rất lớn, tất cả mọi thứ họ tiêu tiền vào như các phòng KTV, bar..và cả người dân ở đây tất cả đều lọt vào túi Triệu gia tộc.
Dương gia ở Tây An cũng là một thế lực nổi danh, nắm trong tay lĩnh vực xây dựng. Tập đoàn Dương thị có tiếng trên toàn quốc, nên ở Tây An, mặc nhiên được xếp vào tứ đại gia tộc.
Tứ Đại gia tộc mặc dù bên ngoài bình thản, nhưng ở đằng sau là tranh danh đoạt lợi, tiến hành các cuộc chiến ngầm nhằm củng cố và thâu tòm thêm nhiếu mối làm ăn vào trong tay của gia tộc mình.
Vạn Thịnh Các là một nhà hàng lớn, và là nơi bắt đầu sự nghiệp của Đỗ thị gia tộc.
Thời kì ban đầu, Đỗ Phách Thiên kinh doanh ẩm thực sau đó từng bước mới lớn mạnh như ngày nay.
- Cha, con đã mời tứ đại gia tộc cùng với một số nhân vật danh tiếng tại địa phương rằng Đỗ gia ta mời khách tại Vạn Thịnh Các lúc tám giờ tối mai.
Đỗ Diệu Quang từ trên lầu đi xuồng hướng về Đỗ Phách Thiên trong phòng khách nói.
Đỗ Diệu Quang đi tỉnh khác bàn chuyện hợp tác làm ăn, cùng lúc với vợ ở nhà sanh con, liền vội vàng đình chỉ công việc quay về nhà. Lúc này Đỗ Phách Thiên chợt hỏi:
- lần này con đi, chuyện hợp tác tiến triển sao rồi?
Đỗ Diệu Quang nhất thời chuyển sang sầu não nói:
- Đối phương không chịu thỏa hiệp, đồng thời đưa ra yêu cầu rất cao, huống chi chúng ta cùng với chính quyền địa phương chưa chính thức gặp nhau, nên chưa biết phải như thế nào?
Sau khi nói xong, Đỗ Phách Thiên ngồi xuống ghế chờ Đỗ Phách Thiên, thì Đỗ Diệu Tông chợt nói:
- Cha, điều này cũng không thể trách Diệu Quang, dù sao cái thành phố kia cũng cách xa phạm vi ảnh hưởng của chúng ta, nên ta cũng không có cách nào quản được, xem ra chúng ta phải tranh thủ sự ủng hộ của chính quyền sở tại, rồi mới đàm phán, một bước thu mua hết tập đoàn đó.
Đỗ Phách Thiên sau khi nghe liền nói:
- Cái này tự nhiên không cần nhiều lời, nhưng ta nghi ngờ phía sau có người phá hư kế hoạch của chúng ta, nếu như không có kẽ ngầm phá hoài, thì kế hoạch này cũng không khó khăn như hiện nay.
Đỗ Diệu Quang sau khi nghe liền vội nói:
- Cha, con hình như cũng cảm thấy như vậy! Tại thời điểm đàm phán hợp đồng, con cảm giác thấy đối phương lúng túng, hình như còn có người khác thao túng, đúng lúc Thu Nguyệt sinh nở, con phải tạm ngưng đàm phán vội chạy về đây.
Đỗ Phách Thiên nói lớn:
- Đợi sau khi chúng ta mở tiệc chúc mừng xong, Diệu Tông tiếp tục đàm phán với bọn họ, phải mua cho được tập đoàn đó, ta không tin ai có can đảm cản trở chúng ta lần nữa.
Đỗ Phách Thiên giọng nói to, vang, nói ra một cách kiên quyết có thể thấy lần này lão sẽ không chịu nhịn bất kì ai.
Sau khi nói xong, Đỗ Phách Thiên hướng Diệu Quang nói:
- Con đi báo cho quản lí Vạn Thịnh Các, bảo ngày mai ngừng buôn bán, tập chung tổ chức buổi tiệc, ta muốn trước bọn họ tuyên bố Đỗ gia chúng ta đã có người kế tục, hơn nữa phạm vi thế lực bên trong của chúng ta ngày càng lớn mạnh…
Sau khi nói xong, Đỗ Lão gia trở về phòng, lúc này tại phòng khách chỉ còn nhị vị huynh đệ.
- Diệu Quang, việc buôn bán của chúng ta ngày càng kém đi. Viêc kinh doanh địa ốc cũng không được thuận lợi, ta hoài nghi ở đằng sau có người khác trỏ tay vào, có ý đồ nuốt trọn lĩnh vực kinh doanh của chúng ta.
Đỗ Diệu Tông đốt điếu thuốc nhìn Diệu Quang nói.
Diệu Quang sau khi nghe xong, cảm giác buồn bả chán nản, thở dài 1 tiếng:
- Em cũng có thấy như vậy, chúng ta không thể để tình hình này ngày càng trầm trọng, phải moi ra được kẻ đứng đằng sau giật giây, nếu không Đỗ gia chúng ta sẽ nguy mất. Lúc này Thu Nguyệt lại vừa sinh hài tử, em không thể rời khỏi nàng.
Đỗ Diệu Tông nhìn khuôn mặt tiều tụy vì mệt mõi và lo lắng của Diệu Quang liền nói:
- Diệu Quang! Em đi nghĩ ngơi đi, dù phát sinh bất cứ chuyện gì, em phải chiếu cố thật tốt cho Thu Nguyệt cùng Viêm Long, nó chính là người giữ hương khói cho Đỗ gia này.
Đỗ Diệu Quang nghe được liền đi vào phòng mình.
- Đại Thiếu gia! Ta đã về.
Tào quản gia sau khi đẩy cửa vào nhìn lên phòng khách thấy Diệu Tông liền nói.
Đỗ Diệu Tông nhìn nét mặt cuống quít của vị quản gia liền nói:
- Chuyện như thế nào? có mời được vị hòa thường kia về hay không?
Tào quản gia nghẹn ngào nói:
- Sau khi tôi đi tới quảng trường, vị hòa thường kia đã không rõ tung tích, tôi liền đi tìm tại các quán ăn, nhà hàng và khách sạn gần đó, nhưng vẫn không tim thấy thông tin gì về vị hòa thượng nọ.
Đỗ Diệu Tông nghi ngờ nói:
- Ông đi thông báo cho cha ta biết, xem cha ta nói như thế nào?
Sau khi nói xong, Tào quản gia hướng về phía phòng Lão gia đi tới.
Tào quản gia đi theo Đỗ Phách Thiên hơn 10 năm xuất thân từ bộ đội, sau khi giải ngũ liền đi theo Đỗ Phách Thiên bôn ba nhiều nơi. Nhiều năm phò tá Đỗ Phách Thiên, nên tại giới làm ăn ai cũng biết vị quản gia này - chính là cánh tay mặt của Đỗ gia. Đỗ Phách Thiên cùng với hai con trai vạn phần tín nhiệm Tào Kiếm, bất cứ chuyện gì liên quan tới Đỗ gia, Tào Kiếm đều biết.
- Lão gia..
Tào quản gia, sau khi mở cửa vào phòng, thấy Đỗ Phách Thiên nằm trên trường kỷ, lưng quay về phía mình, nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Chuyện ta giao, ngươi làm như thế nào rồi?
Đỗ Phách Thiên không có xoay người, vẫn nằm tư thế cũ cất tiếng hỏi vị quản gia.
- Lão gia, không tìm thấy được vị hòa thượng kia, tôi tìm xung quanh phụ cận quảng trường cũng không tìm ra tung tích.
Tào quản gia đứng trong phòng hướng về cái lưng của Lão gia chủ nói.
- Ừ! Ta đã biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi.
Đỗ Phách Thiên nói chuyện vững vàng đầy ngạo khí, tuy khuôn mặt đã già, nhưng vẫn không mất loại khí phách này, người cũng như tên.
Sau khi nghe, Tào quản giá liền đóng cửa phòng đi ra ngoài.
- Thu Nguyệt! Nàng nhìn xem, con chúng ta thật đáng yêu, lớn lên chắc chắn giống cha của nó.
Đỗ Diệu Quang ở trong phòng nhìn Viêm Long, đang nằm trên gường cùng Thu Nguyệt buông giọng cao hứng nói.
Đỗ Diệu Quang lớn lên anh tuấn, cao trên 1 thước 8, khuôn mặt chữ điền, vóc người tráng kiện kết hợp với kiểu tóc làm cho cả người trở nên thoát tục, gia toàn thân màu đen Tây Tạng, làm cho người khác luôn cảm giác thần bí và đầy nguy hiểm, nhất là cặp mắt với ánh mắt có thể đem kẽ thù giết đi lập tức.
Thu Nguyệt nằm trên gường, khuôn mặt mệt mỏi chỉ có chút huyết sắc do ảnh hưởng sau khi sinh, nhưng có thể thấy là một tuyệt đại mỹ nữ, chính xác là mỹ thiếu phụ. Vóc người mà nữ nhân cần cái gì là có cái đó, toàn thân toát lên vẻ gợi cảm, cặp lông mày lá liễu và đôi mắt thu hút hồn người, sau khi kết hôn vẫn không làm giảm đi sức hấp dẫn của mình.
- Hứ, con lớn lên giống ta mới đúng chứ!..
Thu Nguyệt nằm trên giường nhìn Đỗ Diệu Quang đang chơi với con trước mặt mình làm nủng:
- Lão công! Chàng nói con chúng ta lớn lên thì nên làm gì?
- Ô hay, tất nhiên là thừa kế sản nghiệp và phát triển Đỗ gia ngày một lớn mạnh hơn rồi.
Đỗ Diệu Quang không chút nghĩ ngợi liền đáp.
Thu Nguyệt sau khi nghe cũng không nói gì, dù sao Thu Nguyệt cũng theo Đỗ Diệu Quang nhiều năm, cách làm ăn và sự cạnh tranh trong gia tộc tương đối hiểu rõ, chẳng qua là không muốn con của mình rơi vào vòng xoáy chiến tranh này.
Đúng lúc này An Na đẩy cửa vào, Đỗ Diệu Quang sau khi thấy liền đứng lên nói:
- Mẹ, sao bây giờ còn chưa nghỉ ngơi ạ?
Thu Nguyệt hướng An Na mỉm cười.
An Na sau khi vào phòng nhìn lướt qua đứa cháu, rồi hướng Đỗ Diệu Quang nói:
- Ta khộng yên lòng về cháu của ta, hai người các ngươi cái gì cũng đều không hiểu không biết, ta lo lắng cháu của ta bị ủy khuất.
Đỗ Diệu Quang cười nói:
- Làm sao có thể, dựa theo chỉ thị của mẹ, chúng con chiếu cố cho Tiểu Long Long thật tốt, mẹ cứ yên tâm đi.
An Na đem Tiểu Long Long ôm vào ngực, nhìn hài tử ngủ say, trong lòng không khỏi sung sướng, hướng Thu Nguyệt nói:
- Thu Nguyệt, con cứ yên tâm tịnh dưỡng, mấy ngày này cứ giao cho mẹ chăm sóc cháu.
Thu Nguyệt sau khi nghe, liền mỉm cười nhìn An Na, ngượng ngùng không biết nói gì.
Last edited by Điệp Vũ; 24-08-2010 at 03:13 PM.
Lý do: Biên tập
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của bobovn
An Na đi rồi, Đỗ Diệu Quang nhìn Địch Thu Nguyệt nói: - Lão bà, có một việc anh phải cùng em thương lượng.
Địch Thu Nguyệt sau khi nghe thất kinh hỏi: - Tại sao vậy, bình thường anh đều tự quyết định mà, sao hôm nay đột nhiên muốn cùng em thương lượng?
Đỗ Diệu Quang chăm chú hẳn lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Địch Thu Nguyệt nói: Nhớ kỹ, bất kể sau này phát sinh bất cứ chuyện gì, em cũng phải đem Viêm Long nuôi dưỡng lớn lên, nhất định phải sống sót, chiếu cố tốt cho con của chúng ta.
Sau khi nghe chồng nói xong mấy câu này, Địch Thu Nguyệt liền vùi đầu vào trong ngực Đỗ Diệu Quang, lớn tiếng kêu khóc, tay còn không ngừng vuốt sau lưng Đỗ Diệu Quang, vừa khóc vừa nói: Em không thích nghe anh nói như vậy, em không bao giờ ... muốn như thế. . .!!!
Địch Thu Nguyệt lúc này thầm nghĩ, sinh hoàn hài tử không được một ngày, khi nghe chính miệng trượng phu nói những lời này, có may mắn hay không còn chưa biết, nhưng có thể cảm thấy nội tâm đang đau nhức.
Đỗ Diệu Quang đem Địch Thu Nguyệt ôm vào trong ngực thật chặt, vuốt ve mái tóc Địch Thu Nguyệt, không ngừng an ủi: - Lão bà, anh biết anh bây giờ không nên nói những lời này, nhưng đột nhiên anh có một loại dự cảm, hơn nữa loại dự cảm này đặc biệt mãnh liệt, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng xuất hiện qua tình huống như thế, chỉ cần ở trong đầu của anh yên tĩnh thì trong nháy mắt liền xuất hiện máu tanh nơi sa trường, thấy cha mẹ người khác. . .
- Lão công, em van xin anh, anh đừng nói nữa. . .
Địch Thu Nguyệt nhịn không được bi thống, tiếp tục khóc sưng mặt, cho dù bây giờ chuyện gì cũng không có phát sinh, nhưng mà cũng có thể cảm giác được sự mất mát.
Đỗ Diệu Quang đem Địch Thu Nguyệt ôm lấy chặt hơn, sau đó một câu cũng không nói nữa.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn cơm bữa sáng xong, Đỗ Phách Thiên gọi quản gia tới đại sảnh, nói: - Quản gia, hôm nay vô luận như thế nào cũng phải tìm được tên hòa thượng kia. Ta bất kể ngươi dùng cách gì, ta chỉ cần thấy kết quả.
Quản gia nhìn chằm chằm Đỗ Phách Thiên, nghiêm túc nói: - Lão gia! ngài yên tâm, ta nhất định tìm được hắn cho ngài.
Nhìn thân ảnh quản gia đi xa, mang tên lái xe đi theo quản gia, mục đích đúng là tìm kiếm vị “Hòa thượng” không biết tên kia.
- Diệu Quang, con bây giờ đi Vạn Thịnh các, nhất định phải an bài bon họ cho tốt, thu xếp cho tốt bữa tiệc tối nay. Vạn lần không thể để xảy ra bất kỳ chuyện gì không may. Tối nay tới dự ngoại trừ tứ đại gia tộc, còn có thêm những nhân vật xã hội nổi tiếng khác cùng với nhân viên ngoại giao quan trong trong chính phủ nữa đó. Đỗ Phách Thiên ngồi trên ghế đá trong hoa viên của biệt thự, đang tắm nắng lúc sáng sớm đối với Đỗ Diệu Quang nói.
Đỗ Diệu Quang ở bên cạnh sau khi nghe liền vội vội vàng tới đây đứng bên cạnh Đỗ Phách Thiên hỏi: - Cha, con đã sắp xếp xong xuôi, bây giờ con đi qua đó kiểm tra lần nữa, con lo lắng bọn họ sơ ý khinh thường.
Ngay khi Đỗ Diệu Quang xoay người muốn lúc đi, đột nhiên quay đầu về phía Đỗ Phách Thiên nói: - Cha xem thử chúng ta có cần hay không. . .???
Đỗ Phách Thiên sau khi nghe liền trầm mặc hồi lâu, nhìn Đỗ Diệu Quang nói: - Bọn họ sẽ biết điều thôi vì nhân viên chính vụ quan trọng cũng sẽ tới, vì thế nên sẽ không có chuyện gì đâu. Dù sao cha cũng muốn mời Liễu cục trưởng phòng công an đến đây dự tiệc.
Đỗ Diệu Quang sau khi nghe xong tâm tình mới thoải mái hơn, đối với Đỗ Phách Thiên nói: - Mấy ngày qua con không biết tại sao, chẳng những trong đầu suy nghĩ miên man mà buổi tối ngủ cũng không ngừng gặp ác mộng, trực giác của con nói cho con biết, sắp tới sẽ có chuyện gì đó xảy đến. Dự cảm của con rất đúng, thường thường con dự cảm được chuyện tình gì sẽ phát sinh, nhưng mà lần này con không cách nào dự liệu ra sắp sửa phát sinh chuyện gì.
Đỗ Phách Thiên nhìn hắn nói: - Nên tới tổng hội đi, con cần gì phải khẩn trương như thế. Hiện tại Đỗ gia chúng ta đã có người nối dõi, cũng không có cái gì phải sợ nữa. Không cần quá lo lắng, dựa theo suy nghĩ của mình mà làm.
Đỗ Diệu Quang nghe được lời nói Đỗ Phách Thiên "Dựa theo suy nghĩ của mình mà làm". Liền hiểu rõ ý tứ của Đỗ Phách Thiên. Sau đó gọi tài xế Tiểu vương lái xe đến đây đón mình đi Vạn Thịnh Các.
- Hồng gia, dựa theo an bài của ngài, chúng ta đã hoàn toàn xâm nhập công ty cổ phần của Đỗ gia mà tiến hành thu mua cổ phần rồi.
Một gã trung niên đang mặc bộ Tây trang (Vest) màu đen đối với một trong tứ đại gia tộc Triệu gia gia chủ Triệu Hồng nói. Có ý đồ là đem Đỗ gia một lưới bắt hết.
- Không nên lộ ra bất kỳ dấu vết gì, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật. Sau khi ở phòng bất động sản của Đỗ gia công ty bắt đầu phiên giao dịch, ngươi phải dựa theo kế hoạch của chúng ta mà thu mua trước đi, đề phòng vạn nhất!
Vị này tên là Triệu Hồng - lão đại của tập đoàn Triệu gia, hắn đang ngồi ở phòng làm việc xoay tròn trên ghế, đột nhiên xoay người đối với tên Tây trang trung niên nói.
Tên trung niên cũng thức thời, nhìn khuôn mặt dữ tợn của Triệu Hồng nói: - Hồng gia, buổi tối ngài muốn đi Đỗ gia dự tiệc, ta đã chuẩn bị xong đồ mà ngài cần, khẩu Israel Desert Eagle kia ta đặt ở trên xe, khi ngài đi nhớ mang theo, ta lo lắng Đỗ gia phát hiện kế hoạch của chúng ta sau đó sẽ đối với ngài bất lợi.
Triệu Hồng cười lạnh nói: - Ăn hết Đỗ gia là chuyện sớm hay muộn mà thôi, bằng không chúng ta làm sao có thể đem thế lực của chúng ta đẩy lên đỉnh điểm được.
Tên nam tử đi theo cũng nở nụ cười, từ trong tiếng cười của hai người này có thể nhận ra được sự dâm ác trong đó, tâm cơ như thế quá là xảo trá, lòng dạ cũng thật độc ác.
Triệu Hồng đối với tên tây trang trung niên bên cạnh nói: - Nhưng thật ra ta sớm cũng đoán được, sở dĩ Đỗ gia tối nay mở yến tiệc, chủ yếu là hướng tứ đại gia tộc phô trương thanh thế. Cứ cho là mình có cháu thì cũng có bao nhiêu bản lãnh chứ, cái này lão già này. . .
Tên tây trang trung niên lĩnh ngộ được ý tứ của Triệu Hồng, hắn ghé sát bên tai Triệu Hồng nói: - Tối nay ta tìm sát thủ giết chết hắn. . .
- Đừng tưởng rằng lão già Đỗ Phách Thiên đem tứ đại gia tộc cùng với lãnh đạo của chính phủ mời tới thì cho là tối nay không có ai dám động đến hắn. Bọn ta chờ ngày này đã rất lâu rồi. Triệu Hồng nhìn tên tây trang trung niên nói.
Triệu Hồng tiếp theo nói với tên trung niên nam tử: - Võ Lâm, đi tìm mấy tên làm nghề sát thủ, tối nay ở trong yến hội giết chết Đỗ Phách Thiên, còn dư lại hai người kia thì sau này cũng không làm được việc gì, tạm thời không để ý tới.
Tên tây trang trung niên, cũng chính là Võ Lâm từ miệng Triệu Hồng nói ra, sau khi nghe liền vội vội vàng nói: - Hồng gia yên tâm, ta nhất định đem chuyện này làm thật tốt. Đợi đến khi giết chết lão già Đỗ Phách Thiên này thì Đỗ gia nhất định sẽ loạn lên, khi đó là thời cơ tốt để chúng ta thâu tóm Đỗ gia.
Triệu Hồng sau khi nghe được thì khuôn mặt tà ác cũng nhìn tới hắn, cũng vừa lúc Võ Lâm thấy được vết sẹo trên mặt của Triệu Hồng bất giác làm cho hắn không khỏi cảm thấy tâm lạnh.
Triệu Hồng cười lạnh nói: - Được, nếu như thất bại ngươi cũng đừng có trở về gặp ta. . .
Tên gọi là Võ Lâm - Tây trang trung niên sau khi nghe được thì nét mặt liền co quắp lại, vội vàng gật đầu.
Đỗ Phách Thiên lúc này ở trong hoa viên nhà mình đang ngửa mặt nhìn bầu trời, đầu óc không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng từ nét mặt có thể nhìn ra được, Đỗ gia lão gia tử đang có tâm sự nặng nề, như đang bàn tính chuyện gì đó.
Last edited by Điệp Vũ; 24-08-2010 at 04:48 PM.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của bobovn
Đỗ Diệu Tông hướng phía hoa viên đi tới, nhìn Đỗ Phách Thiên nói.
Đỗ Phách Thiên nhìn Diệu Tông đang đi lại, từ ghế đá đứng lên nói:
-Không nên đi đến đó! Cho dù có đi cũng không có cách nào thu mua nó được, kế hoạch mà chúng ta dốc hết tâm huyết vào chỉ thất bại trong chốc lát. Mấy ngày này, Diệu Quang dốc lòng hết sức thu mua công ty này không thành công, cho nên dù con có đi cũng uổng công mà thôi!
Đỗ Diệu Tông kinh ngạc đến ngây người nhìn Đỗ Phách Thiên hỏi:
-Tại sao thưa cha? Chúng ta cứ như vậy mà từ bỏ sao? Nhiều năm qua, chưa từng có vụ đàm phán nào mà Đỗ gia ta không thành công, con không tin việc này không thành!
Đỗ Phách Thiên sắc mặt đại biến, nhìn Đỗ Diệu Tông nói:
-Chuyện gì, ngươi cũng suy nghĩ đơn giản như vậy sao? Sau một thời gian dài, mà chúng ta không thể thu mua công ty này, đủ để biết rằng sau lưng bọn họ nhất định có chổ dựa hoặc là sau lưng chúng ta có người âm thầm giở trò, chúng ta cho dù cố gắng thì cũng vô ích.
Đỗ Diệu Tông nhìn Đỗ Phách Thiên sau đó cuối đầu, buồn bã nói:
-Cha! Chúng ta bây giờ phải làm như thế nào?
-Nhẫn nhịn, phản công.
Đỗ Phách Thiên chỉ nói ra bốn chữ.
Đến trưa, Đỗ Diêu Quang từ Vạn Thịnh Các trở về, thấy cả nhà đều đang đợi mình ăn cơm, liền ngồi vào bàn ăn, hướng Đỗ Phách Thiên nói.
-Dựa theo sự chỉ bảo của cha, tất cả đều an bài thỏa đáng.
Đỗ Phách Thiên nhìn Đỗ Diệu Quang 1 cái rồi nói:
-Ăn cơm đi! Ăn xong rồi lên phòng cha.
Sau khi dùng cơm xong, Lão gia tử liền đi lên phòng mình. Đỗ Diệu Quang dự định ghé vào thăm mẹ con Thu Nguyệt một chút, nhưng chợt nhớ tới thái độ của Lão gia tử, bèn hướng về phòng của Lão gia đi tới:
-Cha! Con đã tới.
Đỗ Diệu Quang gõ cửa lên tiếng nói rồi mở cửa bước vào. Đỗ Phách Thiên nằm trên trường kỷ, ánh sáng giữa trưa từ cửa sổ chiếu vào thẳng lưng của Lão gia tử, nghe Diệu Quang nói liền cất tiếng:
-Đã sắp xếp xong xuôi?
Đỗ Diệu Quang hồi đáp.
-Đã xong ạ, tối nay tám giờ có thể bắt đầu tiệc.
Đỗ Phách Thiên từ ghế trường kỷ đứng lên nhìn Diệu Quang nói:
-Nhớ kỹ, tối nay bất kể chuyện gì phát sinh, con phải nhanh chóng trở về nhà, đem Thu Nguyệt và Viêm Long đi, dựa theo cái địa chỉ này con đưa hai mẹ con nó đến đó.
Đỗ Phách Thiên sau khi nói xong,đưa cho Diệu Quang một tờ giấy, tiếp lấy tờ giấy sau khi nhìn kỹ, Diệu Quang nghi ngờ hỏi:
-Cha! Tại sao lại đưa cho con cái này, nhất định là có chuyện gì mà cha không nói với con phải vậy không thưa cha?
Đỗ Phách Thiên không nhịn được nói:
-Có chuyện, con không biết lại tốt hơn là biết, bất kể xảy ra chuyện gì. Ta cùng với Diệu Tông sẽ đứng ra giãi quyết, ta không muốn con tham gia vào chuyện này.
Đỗ Diệu Quang nóng lòng hỏi:
-Tại sao thưa cha? Con là người của Đỗ gia,phải có nghĩa vụ gánh vác trách nhiêm,con không muốn khi Đỗ gia xảy ra chuyện mà con lại ở sau đứng nhìn.
Đỗ Phách Thiên nhìn Diệu Quang,ánh mắt như có tia lữa soi vào.
-Con đi đi. Việc này không nên lo lắng, nhớ kỹ lời ta nói, tối nay bất kể xảy ra chuyện gì, phải làm theo lời ta dăn, nếu không Đỗ gia chúng ta sẽ lâm vao nguy cơ van kiếp bất phục.
Nghe những lời nói này, Diệu Quang liền không hỏi gì nữa, từ phòng lão gia đi ra, liền trở về phòng mình.
-Thu Nguyệt ! Em đã dùng cơm chưa?
Diệu Quang đi vào phòng, ngồi lên giường cất tiếng hỏi.
-Em dùng rồi! Không biết mẹ sai người ta làm cái gì, mà thức ăn quá nhiều, báo hại em ăn không hết.
Thu Nguyệt lầm bầm cái miệng nhỏ nhắn nói.
Diệu Quang sau khi nghe cười nói:
-Em thật là…Ăn không hết thì đừng cố ăn nữa chứ làm sao? Đâu có ngươi nào ép em ăn kì hết đâu nào! Kì thực, mẹ cũng vì tốt cho em thôi, nên mới bảo nhà bếp nấu cho em nhiều món ăn dinh dưỡng như vậy.
-Anh đã đáp ứng em, sau khi sanh hài tử thì phải luôn ở bên cạnh em mà! Vậy mà cả ngày gặp mặt chỉ được có vài phút đồng hồ.
Diệu Quang cười nói:
-Anh đâu phải không giữ lời hứa. Chúng ta thiết yến vì con mới ra đời ăn mừng, cho nên ta phải an bài thu xếp, việc này không phải vì con chúng ta àh!
-Cũng biết ba hoa.
Thu Nguyệt duỗi thân cười nói.
Đỗ Diệu Quang thấy Thu Nguyệt làm nủng, liền cười bò tới sát ,đưa tay vào bên trong áo của nàng, xuyên qua cái bụng nhỏ, đặt tay lên bộ ngực sữa.
-Chán nữa...
Thu Nguyệt rướn mình lên, đem tay của Diệu Quang đặt ngay trên tiểu phúc của mình.
Diệu Quang cười nói:
-Lão bà hay là chúng ta…
-Hừ! Anh nghĩ hay nhĩ, người ta vừa mới sinh hài tử, người đã nghĩ khi dễ ta, không để ý đến ngươi!
Sau khi nói xong,Thu Nguyệt không thèm chú ý đến Diệu Quang, Đỗ Diệu Quang liền bò tới ôm chặt Thu Nguyệt vào lòng thỏ thẻ vào tai nàng:
-Lão bà, anh không có thời gian, cho anh hôn nhẹ một cái rồi đi nhé!
Thu Nguyệt ngẫng đầu nhìn Diệu Quang, khuôn mặt lúc này giống như ngạ lang đi săn đêm gật đầu đồng ý, Diệu Quang đắc ý liền hôn vào môi nàng.
Không biết qua bao nhiêu thời gian, đột nhiên Thu Nguyệt đẩy Diệu Quang ra ngượng ngùng nói:
-Chán! Ban ngày mà cứ như vậy, để cho người khác thấy thì không tốt lắm đâu.
Đỗ Diệu Quang cười nói:
-Ta ở trong phòng của mình, hôn lão bà của mình, ai nói tới ta?? Huống chi đây là phòng ngủ, ai có thể thấy nào?
Thu Nguyệt nói:
-Đồ không đứng đắn, coi cái mặt sắc lang chưa kìa!
Diệu Quang từ trên giường ngồi dậy, nghiêm túc hỏi Thu Nguyêt:
-Thu Nguyệt! Hiện tại trong người em còn mệt không? Có thể xuống giường đi được chưa?
Thu Nguyệt dựa vào ngực Diệu Quang nói:
-Bởi vì hài tử chúng mình không chịu ra, nên em cảm thấy mất rất nhiều sức, đến giờ trong người vẫn cảm thấy mệt.
Đỗ Diệu Quang một lần nữa nói đến cái đề tài kia.
-Thu Nguyệt! Tối nay, anh cùng cha me và huynh trưởng phải đi đến Vạn Thịnh Các đễ thiết yến, em ở nhà nghĩ ngơi, anh đã an bày quản gia chịu trách nhiệm hết thảy, một mình em phải cẩn thận, có gì thì gọi điện cho anh.
-Anh lại đi nữa, bỏ người ta một mình hoài.
Thu Nguyệt vẫn không quên hướng lão công của mình làm nủng.
Diệu Quang hai tay đặt lên hai vai vợ mình, ánh mắt đầy tình cảm nhìn vợ mình nói:
-Yến hội tối nay, không biết là phúc hay là họa, dù sao Đỗ gia ta cũng khó tránh khỏi một sát kiếp này. Anh sợ tối nay sẽ có người ám toán.Toàn bộ lực lượng Đỗ gia đã bố trí ở Vạn Thịnh Các, hơn nữa lần này phải nhất định phải đi Vạn Thịnh Các, trong nhà anh sẽ bố trí người phòng khi em cần đến. Chỉ cần qua đêm nay, tất cả nguy cơ của Đỗ gia chúng ta sẽ biến mất.
Thu Nguyệt buồn nói:
-Em biết làm gì rồi. Anh yên tâm đi đi, vì anh, vì con chúng ta và vì Đỗ gia, em sẽ cẩn thận, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.
Diệu Quang liếc nhìn khuôn mặt của hài tử trên giường, rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Last edited by Điệp Vũ; 24-08-2010 at 07:08 PM.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của bobovn
Chương 5 : Ác Chiến
Dịch giả :bobovn
Nguồn :4vn.eu
Trời vừa chạng vạng tối,Đỗ Phách Thiên và An Na lên chiếc Limosine,hai anh em Diệu Tông và Diệu Quang lái hai chiếc BMW nhắm hướng Vạn Thịnh Các chạy tới.
Đồng hồ vừa điểm bảy giờ , tứ đại gia tộc cùng với các vị quan khách được mời bắt đầu xuất hiện.Đỗ Diệu Quang chịu trách nhiệm khâu tiếp khách,nên phải đứng ngay cửa chào đón khách mời,trong khi đó Đỗ Phách Thiên ,An Na cùng với Diệu Tông ở bên trong chịu trách nhiệm chào hỏi khách khứa
Tám giờ,tứ đại gia tộc và các quan chức sở Thanh Tra Tây An đều đên đông đủ
Đỗ Phách Thiên đứng ở giữa Vạn Thịnh Các,trong tay là ly rượu vang đỏ hướng về phía tứ đại gia tộc và Lãnh Đạo Sở Thanh Tra nói:
-Ai trong các vị đều cũng bận rộn ,lại có thể tham dự bữa tiệc vui của Đỗ gia chung tôi!
Ta-Đỗ Phách Thiên cảm thấy cực kì vinh hạnh,nhân đây xin chân thành cảm tạ !
-Hôm nay,Đỗ mỗ vì đứa cháu mới ra đời bày tiệc đãi các vị, đồng thời hướng về các gia tộc và các vị bằng hữu thông báo
Lúc Đỗ Phách Thiên vừa nói xong,Triệu gia tập đoàn lão đại Triệu Hồng đứng lên,nụ cười lạnh lùng cứng ngắt nói
-Mỗ là Triệu Hồng,đại diện cho Triệu gia cám ơn vì Đỗ Lão gia đã thông báo và xin chúc mừng Đỗ thị đã có người kế nghiệp
Sau khi nói xong,Triệu Hồng cầm ly rượu vang đỏ ngồi vào vị trí của mình
Đúng lúc này,Cục Trưởng cục công an tỉnh Thiểm Tây đứng lên hướng Đỗ Phách Thiên nói:
-Lão Đỗ! Lâm mỗ ta cùng mọi người xin chúc mừng,chúc cho việc làm ăn của Đỗ gia ngày càng phát triển
Nhất thời,các nhân vật đứng đầu tứ đại gia tộc đều đứng lên,hướng về Đỗ lão gia tử chúc mừng
Đang lúc này,người đứng đầu Lý thị gia tộc-Lý Ngôn Đình hướng về Đỗ lão lên tiếng:
-Đỗ huynh vừa có cháu trai nối nghiệp,vừa hay Lý mỗ có cháu gái,nên mạo muội cầu thân với cháu của Huynh,không biết ý Đỗ huynh như thế nào?
Đỗ Phách Thiên sau khi nghe xong, không chút do dự đáp:
-Có thể cùng Lý huynh kết thành thông gia,Đỗ mỗ ta có cầu còn không được a
Cục trưởng cục công an Lâm Húc đứng lên,hướng về phía hai người nói:
-Tốt! Ta Lâm Mỗ hôm nay tại chỗ này làm chứng cho hai đứa cháu của hai vị,hai gia tộc kết thông gia. Đợi sau khi chúng trưởng thành thì thành hôn,không biết ý hai vị như thế nào?
Đỗ Phách Thiên cười lớn nói:
-Cầu còn không được,có Đại nhân vật như Lâm Cục Trưởng đứng ra làm chứng,Đỗ gia chúng ta rất lấy làm vinh hạnh
Lý Ngôn Đình cũng nở nụ cười,nhìn Đỗ Phách Thiên nói:
-Đỗ Huynh! Có Lâm Cục Trưởng làm chứng,ta nghĩ huynh có muốn chạy cũng chạy không thoát àh! Hahaha….
Bóng dáng Triệu Hồng chẳng biết lúc nào đã biến mất,vừa lúc Lý gia và Đỗ gia kết thông gia dưới sự chứng kiến của Lâm cục trưởng thì xuất hiện trở lại, ngồi vào vị trí của mình
-A! kết làm thông gia sao.Ta chờ xem thằng nhãi đời sau của lão già ngươi sẽ ra sao!
“Phằng”
Một viên đạn hướng phía Đỗ Phách Thiên bay tới,trong đại sảnh lúc này náo loạn cả lên
Đỗ Phách Thiên ngã xuống đất,quỷ đạo của viên đạn là một kiệt tác chỉ có thể bắn ra từ khẩu súng chuyên dùng ám sát của sát thủ chuyên nghiệp
Trông thấy Đỗ Phách Thiên ngã xuống sàn nhà giữa đại sảnh,Đỗ Diệu Tông liều lĩnh vọt tới bên cạnh Đỗ Phách Thiên,đỡ Đỗ Phách Thiên khỏi mặt sàn,ngay khi An Na vừa muốn chạy lại vị trí của Đỗ Lão,liền bị một gã thanh niên chặn đường,đồng thời trên tay là ngọn trùy thủ đâm vào vị trí trái tim của An Na
Lúc này ,tại Vạn Thịnh Các náo loạn như bầy ong vỡ tổ,Đỗ Diệu Tông cùng với Diệu Quang chia nhau nằm úp lên thân hình của Đỗ lão nhằm che đạn lo sợ tên sát thủ bắn phát đạn thứ hai,nên không ai để ý đến An Na đang gặp nguy hiểm.
Tên Hắc y nam tử sau khi ám sát An Na thành công vội vã chạy vội về hướng có cửa ra phía sau của Vạn Thịnh Các
Lúc này trong đại sảnh quan khách tới dự tiêc vì sợ trúng đạn đã chạy hết ra ngoài,chỉ còn những nhân vật lãnh đạo của tứ đại gia tộc cùng Cục trưởng cục công an là chưa đi khỏi.Lâm Húc thấy cảnh tượng này liền chửi ầm lên
-Dám coi ta không ra gì,động thủ trên đầu thái tuế
Triệu Hồng sai khi nghe,trong lòng không khỏi mắng thầm
-Lão tử chính là vì có ngươi ở đây,nên mới yên tâm hạ thủ
Đỗ Diệu Tông vội vàng nói với Diệu Quang
-Mau trở về nhà,đem Viêm Long cùng Thu Nguyệt rời đi,hiện ở nhà tình huống nguy cấp rồi,nhanh đi, bằng không kẻo không kịp
Diệu Quang nghe xong,liền nghỉ đến lúc trưa ,Đỗ Phát Thiên nói những lời đó,vội vàng chạy ra ngoài,khởi động chiếc BMW chạy như bay
Lâm Húc cầm trong tay điện thoại bấm số và nói:
-Đem nguyên đội cảnh sát hình sự,trinh sát ,đặc công võ cảnh tới đây ngay,có kẽ coi ta không ra gì,có ta ở đây mà còn dám gây án,5 phút,tôi cho các người 5 phút phải có mặt tại Vạn Thịnh Các
Nói xong liền vội vàng bước tới vị trí Đỗ Phách Thiên đang nằm
Đúng lúc này,Dương gia lão gia tử đột nhiên thấy An Na nằm trong vũng máu,liền vội vàng đem An Na đở dậy ,hướng về phía Lâm Húc nói:
-Xem ra đã có người mưu tính từ trước,bằng không không thể ngoan hạ độc thủ cùng lúc với Đỗ gia lão tử cùng phu nhân lão được
Lâm Húc im lặng đợi hỗ trợ tới
Lý Ngôn Đình nhìn người mới vừa rồi cùng mình kết thông gia bị ám sát,trong lòng không khỏi chua xót,hướng Đỗ Diệu Tông nói:
-Hài tử ,không nên đau khổ,chúng ta nhất định sẽ tra ra hung thủ vì Đỗ gia phu phụ mà báo thù
Lúc này,Đỗ Diệu Tông quan sát mấy vị khách còn lại ở đại sảnh,hướng cặp mắt căm thù nhìn lên người Triệu Hồng,nhưng không nói ra lời
Diệu Tông không dám xác định,cái chết của lão gia có liên quan đến lão Triệu này hay không,nhưng bằng vào trực giác tin rằng nhất định lão Triệu Hồng này có liên quan
Trong đại sảnh của Vạn Thịnh Các,lúc này không còn lại bao nhiêu người, chỉ còn Lâm Húc,Lý Ngôn Đình và Triệu Hồng đang đứng
Không đến mười phút thời gian,cảnh sát đội trưởng,trinh sát đội trưởng,đặc công đội trưởng,võ cạnh đội trưởng toàn bộ tập chung bên cạnh Lâm Húc.
Lâm Húc nhìn bọn họ nói:
-Phải tìm cho ra hung thủ,cho dù phải điều hết tất cả lực lượng vì Đỗ gia lão từ,có người trước mặt ta còn có thề gây án,không coi ta ra gì,không biết tất cả các người ngày thường làm việc nhu thế nào?
Mấy tên đội trưởng sau khi nghe,liền cúi đầu rối rít đáp;
-Dạ
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của bobovn