Đỗ Diệu Quang trong lòng lo lắng, điều khiển chịếc BMW với tốc độ cực nhanh, ,nhằm hướng biệt thự.
“Két….”
Ngay khi vừa đạp phanh xe,dừng lại trước cổng ,tiếng la thất thanh của Tào quản gia vang lên:
-Thiếu gia! Chạy mau…
Mặc dù đã nghe tiếng kêu to cảnh báo,nhưng Đỗ Diệu Quang vẫn không dừng lại một giây phút nào,thuận tay rút khẩu súng ngắn đã chuẩn bị chặp tối cầm trên tay,rồi chạy nhanh vào đại sảnh của ngôi biệt thự
Quan sát đại sảnh một lúc,chợt nghe tiếng đánh nhau bên trên,Diệu Quang phóng người lên cầu thang.Tại tầng 2, Diệu Quang thấy Tào quản gia đang đứng trước cửa phòng ngủ của mình,hai tay nắm chặc cánh cửa.Tào Kiếm nhìn thấy Diệu Quang liền nói:
-Thiếu gia! Thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia đều ở bên trong,hãy mang bọn họ đi nhanh
khi nghe quản gia nói,nhất thời bình tỉnh lại,Diệu Quang chạy nhanh vào phòng
liền nhìn thấy Thu Nguyệt đang ôm Viêm Long trốn ở một góc phòng,khuôn mặt đầy kinh hãi,Diệu Quang liền nói:
-Thu Nguyệt! Bế Viêm Long,chúng ta đi nào
Diêu Quang kiểm tra đạn của cây súng,rồi đưa tay kéo Thu Nguyệt đang ôm con,cùng vị quản gia chạy xuống lầu hướng ra chiếc BMW đang nổ máy sẳn.Ngay khi Thu Nguyệt vừa mở cánh cửa xe,thì trong biệt thự vài bóng đen chạy ra,một tiếng súng vang lên
“phằng”
Đỗ Diệu Quang phản ứng không kịp,trúng đạn ngã xuống bên cạnh xe,Tào quản gia vừa thấy liền phản ứng chụp tay Diệu Quang kéo lên xe,thì ở phía sau lưng 1 bóng đen đang vung thanh đao chém tới.Vốn xuất thân từ quân đội,trãi qua nhiều trận đánh sinh tử,Tào Kiếm né ngang và nhanh chân đá một cước vào tên sát thủ,tên sát thủ ngã gục xuống
Vung tay định kéo Diệu Quang vào xe một lần nữa,thì chợt thấy 3 bóng đen chạy gần tới,Tào Kiếm đành bỏ mặc Diêu Quang,chui vào xe nổ máy chạy vọt đi
-Diệu Quang….Diệu Quang!
Thu Nguyệt la thất thanh
Tào kiếm không chú y vết thương của mình sau khi giao đấu,nhìn kính chiếu hậu nói với Thu Nguyệt:
-Thiếu Phu nhân,bất kể như thế nào,chúng ta cũng phải giữ hương khói cho Đỗ gia,người nhất định phải cố gắng sống sót
Thu Nguyệt sau khi nghe,không nhịn được nước mắt ràn rụa,nhìn Viêm Long đang ngủ say trong lòng,đau đớn nói:
-Số con thật là khổ,vừa sinh ra chưa được bao lâu thì phải gặp tai kiếp như thế này
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt kiều diễm
-Hồng gia! Nhị Thiêu gia của Đỗ gia đã bị chúng ta giết,xác đang nằm trước cổng ngôi biệt thự,chúng tôi làm theo chỉ dẫn của ngài,xóa sách dấu vết tại hiện trường,cảnh sát sẽ không tìm ra bất cứ dấu vế gì
Võ lâm hướng Triệu Hồng nói
Lúc này,Triệu Hồng đã từ Vạn Thịnh Các trở về lại phủ đệ của mình,ngồi trong phòng khách,trong lòng ôm 1 phụ nữ,ả này đang dùng lưỡi trêu đùa một bên tai của Triệu Hồng.
Nghe tên Võ Lâm nói,Triệu Hông buông ả ra,dùng ánh mắt hướng lên phòng,nhanh nhen hiểu ý,ả liền đứng dậy
Khi nữ tử kia đi rồi. Triệu Hồng nhìn Võ Lâm nói:
-Tên Lâm Húc trăm vạn lần cũng không nghĩ ra ta trước mặt hắn dám giết lão già kia .Hahaha….Hơn nữa ,cũng không nghĩ ra thủ pháp ra tay liên hoàn giết tiếp tên tiểu tử kia nữa,đợi khi bọn họ phản ứng kịp,Đỗ gia mấy cái phế vật cũng đã sớm chầu Diêm Vương
Võ Lâm lên giọng nịnh bợ cười nói:
-Hồng gia thật cao minh! Bất kể là ai,cũng không đoán ra được là ngài đã ra tay
Hai người nhìn nhau cũng nở nụ cười
Đột nhiên,một gã mặc áo màu đen theo kiểu áo Tôn Trung Sơn đi vào đứng trước mặt Triệu Hồng nói:
-Hồng gia,Đỗ gia phu phụ cùng tên Đỗ Diệu Quang đã bi giết chết,chỉ còn lại tên quan gia và Đỗ nhị phu nhân chạy thoát,chẳng biết bây giờ ở đâu,Hồng gia xem bước kế tiếp phải làm như thế nào?
Triệu Hồng lầy điếu xì gà trên bàn kẹp vào ngón giữa,châm quẹt đốt,rít sâu một hơi nhìn tên nam tử kia nói:
-Tăng thêm nhân lực đi tìm,dù phải lật tung mọi ngóc ngách tại Tây An cũng phải tìm ra,tuyệt không để lại hậu hoạn
Tên nam tử sau khi nghe xong khuôn mặt im lặng,rồi bước ra ngoài.
Nhìn tên nam tử vừa đi khuất,Võ Lâm nói với Triệu Hồng:
-Chỉ còn lại tên Đỗ Diệu Tông….
Tiếp tục hút xì gà,sau khi nhả ra một ngụm khói,Triệu Hồng đem tay trai giơ lên một động tác.Võ Lâm liền hiểu ý tứ của Triệu Hồng,nên im lặng không nói
“Tiêu diệt Đỗ Diệu Tông”
Đỗ Diệu Tông đang ở Vạn Thịnh Cac,đem cha me mịnh đặt ngay giữa đại sảnh,nhìn những thuộc hạ của mình nói:
-Dù bất kì ai đã gây ra chuyện này,ta Đỗ Diệu Tông xin thế sẽ tiêu diệt hết cả gia đình của hắn! Các người nghe cho kỹ đây ,ai trong các người nguyện ý theo ta thì bước vế phía trước,còn ai không nguyện ý thì có thể tùy tiện rời khỏi nơi này
Lời vừa dứt,liếc mắt nhìn thấy hơn mười người bước lên,Đỗ Diệu Tông kích động nói:
-Chúng ta đem lão gia cũng phu nhân về nhà,chuẩn bị báo thù!
Mấy thủ hạ Đỗ gia cùng nhau đem xác của phu phu Đỗ lão ra xe,Diệu Tông nhìn về ánh đèn xa xa trung tâm Tây An nói lớn:
-Triệu Hồng! Đừng xem ta ngu muội không biết huyết án này do người gây ra,một ngày nào đó nợ máu phải trả bằng máu
Đoàn xe mang thi thể phu phụ Đỗ lão hướng về Đỗ gia phủ đệ,Diệu Tông ngồi trên chiếc xe thứ hai trầm ổn im lặng nhưng ánh mắt hiện lên vẽ đau đớn tuyệt vọng
Bất cứ ai trên đời, mất đi thân thuộc đều thống khổ đau đớn ,dù là thường dân hay những thế gia,Đỗ Diệu Tông vẫn không ngoại lệ.Nhìn cha me chết trước mặt mà mình ngay cả sức hoàn thủ hay bảo vệ cũng không có. Trên đôi mắt khô khốc rơi xuống giọt nước mắt trong lòng đau đớn :” Đỗ Diệu Tông,nhìn Đỗ gia lâm nguy,nhưng ngươi lại vô năng vô lực,ngươi thật hỗ thẹn với cha mẹ,có lỗi với liệt tổ liệt tông”
Không lâu sau,đoàn xe dừng trước cổng biệt thụ,một người chạy đến chổ Diệu Tông nói:
-Đại Thiếu gia! Bên trong giống như chưa phát sinh chuyện gì,Nhị thiếu gia cùng phu nhân cũng không thấy,cả biệt thư không trông thấy ai cả
Diệu Tông sau khi nghe liền nói:
-Các người đem Lão gia cùng phu nhân vào đi,còn lại tất cả theo ta đi tìm Nhị thiếu gia,bây giờ ngoại trừ tên Triệu Hồng ra,ta nghĩ không một ai khác dám làm chuyện này
Sau khi nói xong,Đỗ Diệu Tông cùng đám thủ hạ trung thành,lên xe hướng Triệu gia phủ đệ chạy tới
Ngay khi Diệu Tông đi không đươc bao lâu,trong khi đám thuộc hạ đem thi thể của Đỗ lão phu phụ vào trong biệt thự ,chờ Diệu Tông quay lại an bài thì đột nhiên một Lão già xuất hiện trước cửa ngôi biệt thự ,không ai khác là vị Hòa Thượng mà vào lúc Viêm Long chào đời đã xuất hiện tại quảng trường.là người mà Tào Quản gia cất công tìm kiếm khắp nơi mà không thấy tung tích,lại không mời mà tới tại thời điểm này
Trong miệng lão hòa thường nói nhỏ dường như chỉ để riêng mình nghe đươc:
-Xem ra ta không có tìm sai,nơi này oán khi ngất trời,quả nhiên không ngoài dự tính của ta
Lão hòa thượng đem phật châu cầm trong tay giơ lên đễ ngay trước mắt….
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của bobovn
Lão hòa thượng đem phật châu lên trước mặt,hai mắt nhắm nghiền,đột nhiên phật châu lóe sáng. Lão mở mắt ra trong lòng thầm nói:
-Long Tôn hạ phạm ,ắt gặp thiên kiếp,có lẽ đây là định mệnh,ta cũng không có cách nào hóa giãi.Long Tôn kiếp nạn không người nào có thể giúp.Thiện tai….
Sau khi nói xong,lão hòa thượng liền rời khỏi
Đỗ Diệu Tông mang theo hơn mười tên thuộc hạ hướng Triệu gia phủ đi tới,trong lòng đầy bi thương ,không còn nghĩ đến sự nguy hiểm cho mình,chỉ một lòng giết Triệu Hồng đễ báo thù
Từ lúc giết được Đỗ Phách Thiên,trong lòng Triệu Hồng vô cùng hưng phấn, tuy mục đích không đạt được một cách thập toàn thập mĩ,nhưng hắn cũng đã vô cùng thỏa mãn.
Hắn ngồi trên ghế,liếc nhìn cô gái,thú tính trỗi dậy,bế ả ném lên giường.Lúc này trên người ả chỉ ven vẹn một bộ đồ ngủ trong suốt gợi cảm
Triệu Hồng trong lòng hấp dẫn cực độ , không thèm cởi y phục,ngay lập tức đè lên thân thể nóng bỏng đó,điên cuồng hôn lên khắp nơi.Ả người tình nằm im,không tỏ ra phản ứng gì,cho dù có dáng vẽ bên ngoài là 1 dâm phụ,nhưng lúc này lại như thiếu nữ lần đầu,không như những tiểu thư đài các khác,bên ngoài lịch sự tỏ vẽ cao quý thuần khiết,nhưng lúc hành sự thì dâm ý phóng túng
Triệu Hồng hôn miết vào đôi môi,tay không ngừng vuốt ve mạnh bạo lên thân thể nữ tử, một tay xé toang chiếc áo ngủ mỏng manh xong liền siết chặt đôi gò bồng đào,Khuôn mặt tuy không đươc xếp vào hạng quốc sắc thiên hương,nhưng lại có vẽ mặn mà quyến rũ,vóc người thon thả được bảo dưỡng 1 cách cẩn thận. Chiếc áo lót trong suốt,vừa vặn làm cho bộ ngực sữa càng thêm hấp dẫn hơn. Đối với nữ nhân trong phương diện tính dục thì thường mạnh hơn nam nhân,huống chi Triệu Hồng đã bắt đầu bước vào tuổi trung niên,bản thân đã không còn mạnh như hồi thanh niên năm nào. Nhưng bù lại là kinh nghiệm phương diện này không ngừng tăng lên
Ả đàn bà lúc này áo mặc cũng như không,.Hai bàn tay Triệu Hồng không ngừng khiêu khích ở những vị trí mẫn cảm.,ả bắt đầu có cảm giác,hơi thở trở nên dồn dập,hai tay bấu chặt tấm ra trải giường
Triệu Hồng một tay tự cởi đồ, cánh tay còn lại thì cởi khóa cái áo lót còn dính lại trên mình nữ tử,trong nhất thời giống như được giãi thoát,đôi gò bồng đào trở nên rung rinh đàn hồi,hạ thân Triệu Hồng bắt đầu căng cứng
Một tay miết chặt trên ngực,tay còn lại của Triệu Hồng tiến về hạ thể, Ả cảm giác đước ngón tay của Triệu Hồng đáng thám hiểm cái hang động ẩm ướt của mình, bất chợt cảm thấy khẩn trương. Vì dựa vào kinh nghiệm mấy lần trước,mỗi khi cái của Triệu Hồng tiến vào thì ả cảm thấy hạ thể như bị xé rách.Ả rên lên…:
-Hồng gia!...
Cảm thấy hang động của Ả mỗi lúc càng ẩm ướt ,Triệu Hồng cười dâm nói:
-Dâm phụ! Có phải không chịu đựng nỗi rồi phải không? Muốn rồi phải không?
Ả không trả lời,nhưng thân hình không ngừng uống éo, mặc cho Triều Hồng tùy ý khinh bạc..
-A!....
Mặc dù không còn là xữ nữ,nhưng vẫn cảm giác hạ thân như bị xé rách ,nên đột nhiên rên lớn
Triệu Hồng càng thêm hưng phấn,nam nhân hấp dẫn nhất là tiếng nữ nhân rên rị khi đang hành sự,nữ nhân ở trên giường càng dâm đãng thì lại càng hấp dẫn
Bất kể nữ nhân đẹp xấu ra sao! Bất kể ngày thường làm người ta khó chịu cở nào hoặc tỏ ra mình vô cùng thuần khiết,chỉ cần ở trên giường biểu hiện dâm đãng ,rên rĩ khi hưng phấn,thì dù nam nhân có là ai cũng quy phục
Lúc này Triệu Hồng đang cực kì hưng phấn , hạ thân lên xuống liên tục mạnh bạo,Trong phòng lúc này toàn tiếng rên rĩ và tiếng va chạm của hai thân thể đang chim trong dục vọng
Võ Lâm đứng trước của phòng,nghe những âm thanh bên trong,biết Triệu Hồng đang cao hứng, tính bước đi,nhưng lại suy nghĩ một hồi rồi gõ cửa
-Cốc! Cốc Cốc..
-Địch con mẹ nó ! Thằng nào gõ cửa đó ??
Mặc dù đang lúc cao trào nhưng Triệu Hồng có thính giác cực kì nhạy bén, do mạng sống lúc nào cũng đứng trước mũi tên lưỡi dao nên tâm trạng luôn luôn lúc nào cũng phòng bị, nghe được tiếng gõ cữa liền ngừng lại hỏi
Võ Lâm trong lòng vạn phần khó chịu nhưng không biểu hiên ra ,trả lời:
-Hồng gia! Có mấy chiếc xe đang chạy tới ,tụi bảo vệ vòng ngoài nói, hình như có ý định gây bất lợi cho chúng ta
Triệu Hồng sau khi nghe nói,liền đứng dậy mặc quần áo,đẩy cửa ra cùng Võ Lâm hướng phía dưới lầu đi tới
Nữ tử thấy Triều Hồng đi ra,liền lấy tấm chăn che phần hạ thể thở ra một hơi thật sâu, xem ra công phu của Triệu Hồng về lĩnh vực này cũng rất thâm hậu
-Nhanh lên một chút ! Tăng thêm người mai phục bốn phía, nếu như có chuyện phát sinh lập tức đánh gục,giết chết không tha. Ta nghĩ nhất định là tên Đỗ Diệu Tông không biết sống chết. Lão già họ Đỗ cùng lão bà và con thứ của hắn đã chết,chỉ còn tên tạp chủng này,tối nay ,ta cho nó đi đoàn tụ với lão già kia
Triệu Hồng ngồi trên salon bên trong đại sãnh,nét mặt vẫn bình tĩnh an nhàn,giống như cuộc chiến tối nay đã dự tính từ trước,mặt lộ nụ cười gian trá
Triệu Hồng theo thói quen ,đem xì gà trên bàn châm lửa đốt,dựa lưng và ghế phun lên từng ngụm khói.Võ Lâm tới bên cạnh nói nhỏ vào tai:
-Hồng gia ! Ngài xem,chúng ta có nên lưu cái mạng nhỏ của tên Đỗ Diệu Tông này lại hay không?
Võ Lâm nói xong lời này, Triệu Hồng nhướn đôi mắt ngoan độc nhìn Võ Lâm nói:
-Tại sao vậy? Người ở đây cầu xin cho nó àh?
Võ Lâm lắc lư cái đầu đáp:
-Không phải Hồng gia! Ta chỉ muốn tên tiểu tử này sống sót,hai tay dâng lực lượng của Đỗ gia và cái tập đoàn kia cho chúng ta, giết tên Đỗ Diệu Tông chúng ta như giết một con kiến,chi bằng để hắn đưa hết số cổ phần còn lại của Đỗ thị tập đoàn .Đền lúc đó, chúng ta danh chính ngôn thuận thu tóm tất cả sản nghiệp cộng với thế lực của Đỗ gia, hơn nữa chúng ta còn có thể hướng về các gia tộc khác mà nói rằng,vì cứu Đỗ gia nên mới mua Tập Đoàn này ,tránh ánh mắt hoài nghi của mọi người,chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện !
Võ Lâm sau khi nói xong lời này,lại không ngờ tới bị Triệu Hồng la mắng:
-Bây giờ nước chảy thành sông, nên không cần phiền toái đến như vậy. Đỗ gia sau khi bị tiêu diệt vĩnh viễn biến mất,sẽ không còn ai nghi ngờ ta ở đằng sau giỡ trò. Viêc quan trong bây giờ là phải tìm cho ra con mụ Thu Nguyệt kia, một khi mụ rời khỏi Tây An,muốn tìm ra ả cũng tốn rất nhiều công sức, chúng ta không thể đề lót lưới một tên Đỗ gia nào,nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Triệu Hồng nói xong ,đưa tay dụi điếu xì gà vào cái gạt tàn trên bàn,thì nghe tiếng động cơ xe đang chạy lại hướng này ngày một lớn hơn.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của bobovn
Trên xe,Đỗ Diệu Tông lúc này đã mất hết lý trí,trong lòng tràn đầy thù hận
Chiếc xe đang chạy với tốc độ cực cao,nhưng Diệu Tông cảm thấy chiếc xe như đang chạy từ từ .Diệu Tông nói với đám thuộc hạ trên xe:
-Vô luận như thế nào cũng phải giết cho được lão Triệu Hồng, Đỗ gia huyết hải thâm cừu này nhất định phải báo !
Một tên thuộc hạ trẻ tuổi nhìn nét mặt Diệu Tông nói:
-Đại thiếu gia ! Bất kể sống chết, chúng tôi nguyện theo người tới cùng..Thường ngày, Đỗ gia bảo bọc chúng tôi, chúng tôi đã đem cái mạng này bán cho Đỗ gia. Bây giờ Đỗ gia trong cơn nguy khốn, chúng tôi há có thể ngồi yên không để ý đến
-Đúng vậy ! đúng vậy !
Trên xe những người khác đều đồng thanh hưởng ứng, Diệu Tông nghe xong, kích động nói:
-Hảo huynh đệ,một tiếng huynh đệ,cả đời là huynh đệ
Xe gần đến nhà của Triệu Hồng,phủ đệ họ Triệu tuy không to lớn và đẹp bằng phủ đệ của Đỗ gia nhưng củng thuộc loại có hạng tại Tây An
Đoàn xe dừng lại cách cổng chính Triệu gia phủ đệ vài bước chân,mọi người bước xuống, Diệu Tông bước lên phía trước lên giọng nói:
-Các huynh đệ ! Con cáo già Triệu Hồng này chắc đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Nếu như ai trong các người không muốn cùng đi vào với Diệu Tông ta, thì lên lại xe ,Diệu Tông ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản
Một gã thanh niên nắm chặt khẩu súng trên tay nhìn Đỗ Diệu Tông khẩn trương nói:
-Thiếu gia! Mạng của chúng tôi là do Đỗ gia ban cho,hôm nay có thể sẽ chết tại chỗ này,nhưng dù còn một hơi thở chúng tôi cũng vì Đỗ gia mà trả hận cái thâm thù này
Một tên khác trên người mặc cái áo khoác đen nói:
-Thiếu gia ! Lão gia đối với chúng tôi ân trọng như núi, chúng tôi sao có thể khoanh tay đứng nhìn, nếu thiếu gia không chê bắt đầu từ hôm nay, chúng ta là huynh đệ sinh tử, cho dù liều mạng cũng vì lão gia và lão phu nhân báo thù.
Đỗ Diệu Tông nghe xong vô vàn cảm động nhưng cố kìm nén trong lòng,ánh mắt sáng lên ,đưa tay vỗ vào vai tên thanh niên,không nói một lời
Triệu Hồng ngồi trên salon trong đại sãnh,không một chut khẩn trương, Võ lâm đi đến bên cạnh nói:
-Nhân thủ đã sắp xếp xong,chỉ cần bọn họ qua cửa chính mà dám phản kháng thì chúng ta lập tức tiêu diệt gọn
-Không ! Lưu lại tên Đỗ Diệu Tông.
Triệu Hồng đứng dậy từ ghế salon nói với Võ Lâm
Võ lâm sau khi nghe, ngạc nhiên nói:
-Hồng gia ! Chúng ta giết hết không phải đỡ rách việc sao?
Triệu Hồng liền nở nụ cười, liếc mắt nhìn tới :
-Chúng ta không thể vì mình,lưu lại một đường lui sao!
Võ Lâm sau khi nghe liền cười,hướng Triệu Hồng vỗ mông ngựa nói:
-Hồng gia cao kiến !
Đỗ Diệu Tông trên tay cầm súng,cùng nhóm huynh đệ trung thành ,xông qua cổng chính của Triệu gia phủ đệ
-Chà Chà….
Hơn năm chục người đang mai phục từ bãi cỏ xông ra,trên tay lăm lăm những khẩu súng AK 47. Đám người này nhanh chóng bao vây nhóm người Diệu Tông lại
-Bỏ súng xuống…
Võ Lâm từ trong đại sảnh đi ra nhìn thấy liền hô
Nhóm người Diệu Tông cũng không buông súng,ý định chuẩn bị liều chết, Diệu Tông nhìn Võ Lâm lạnh lùng nói:
-Ngươi chẳng qua là con chó của lão Triệu Hồng, không xứng đứng trước mặt ta lên tiếng
-Ha ha….Ta là con chó bên cạnh Hồng gia, chẳng phải ngươi bây giờ lọt vào tay con chó này sao?
Diệu Tông đứng im la lớn :
-Kêu Triệu Hồng ra đây gặp ta
-Phì…Ngươi là cái thứ gì ? Dám gọi thẳng tên Hồng gia ! Bây giờ ngươi còn cho ngươi là Đỗ đại thiếu gia ngày trước sao?
Võ Lâm tiến đến gần, trên gương mặt lộ vẻ đắc ý trào phúng
Đợi khi Võ Lâm bước tới gần, một thanh niên,người mà ngồi trên xe nói cùng sống chết với Diệu Tông, nâng khẩu súng lên hướng về Võ Lâm bắn một loạt đạn,Võ Lâm lập tức ngã xuống, trên khuôn mặt lộ rõ nét bàng hoàng
Đám thủ hạ Triệu gia nhanh chóng hạ gục tên thanh niên,Diệu Tông buông súng quay lại ôm gã thanh niên đang gục trên vũng máu, hắn chưa chêt hẳn,hơi thở gấp gáp,miệng phun ra đầy máu, giọng ngắt quãng nói:
-Thiếu gia! Dù ta chỉ còn một hơi thở cũng không cho phép ai trước mặt thiếu gia hỗn láo
Nói xong ,gã liền ngất đi,Diệu Tông cảm thấy gã đã không còn hô hấp,trong lòng quặn đau, đặt hắn xuống đất, quay lại nói với đám thủ hạ Triệu gia:
-Kêu Triệu Hồng lăn ra đây gặp ta
Ngay khi Diệu Tông vừa nói xong, một thanh âm từ phía bên trên đại sảnh truyền đến
-Thủ hạ của ngươi giết chết quản gia của ta, món nợ nay bây giờ tính sao đây?
Đỗ Diệu Tông thấy Triệu Hồng đứng trước cửa ra vào đại sảnh,liền nhấc chân bước tới, lập tức bị một tên thủ hạ xô ngược trở lại
-Để hắn tới đây….
Bọn thủ hạ sau khi nghe liền cho Diệu Tông đi qua,nhưng trên cổ vẫn bị súng của một tên thủ hạ dí vào,Diệu Tông từ từ bước lại trước mặt Triệu Hồng, thì đột nhiên Triệu Hông tung một cước trúng ngay vào bụng, đem Diệu Tông gục ngay tại chổ.
Sau khi gục xuống đất, thì một loạt tiếng súng vang lên, Diệu Tông gắng gượng quay đầu nhìn lại thì thấy đám huynh đệ trung thành của mình ,toàn bộ bị hạ gục
Lập tức vung mình dậy, hướng Triệu Hồng xông tới, liền bị một tên thủ hạ Triệu gia bay đạp một cái, thân hình Diêu Tông bay lên rơi xuống đất, gương mặt chà sát trên nền đá, Diệu Tông gắng lật người lên để thở,thì lúc này Triệu Hồng bước tới, vung chân đạp một cái vào giữa ngực,trong nhất thời Diệu Tông cảm thấy đau tận xương tủy ,phun ra một ngụm máu, cố rượng ngồi dậy,gương đôi mắt căm thù nhìn Triệu Hồng
Triệu Hồng nhìn Diệu Tông đang ngồi bệt trên mặt đất,trên mặt đầy máu nói :
-Nhìn bộ dạng mày bây giờ còn không bằng một con chó, mày giết chết quản gia của tao,thì đám thủ hạ của mày coi như là chôn theo quan gia tao
Đỗ Diệu Tông sau khi nghe,liền lớn tiếng mắng:
-Triệu Hồng ! Lão cẩu tặc, mày làm cho Đỗ gia chúng tao tan cửa nát nhà, một ngày nào đó ,mày sẽ chết trên tay Đỗ gia chúng tao, cho dù hôm nay tao chết tại chổ này thì em tao,cháu tao, chỉ cần Đỗ gia tao có người kế tục, thì mày nhất định sẽ không có kết quả tốt
-Thật là buồn cười! Tên Đỗ nhị thiếu gia phế vật kia sớm đã bị tao giết từ lâu, bây giờ chắc đang đoàn tụ với lão già của mày dưới Diêm Vương, đợi đến lúc mày hết tác dụng, tao sẽ cho mày đi đoàn tụ.
-Hahaha…Đừng tưởng con nhãi Thu Nguyệt mang tiểu nghiệt chủng kia đi là có thể uy hiếp được tao ,với thế lực của Triệu gia bây giờ ,bất kể chân trời góc biển cũng sẽ không lưu lại cho Đỗ gia tụi mày một con đường sống
Sau khi nghe xong, Diệu Tông đau đớn vạn phần,liền hướng Triệu Hồng phóng tới. Ngay khi Diêu Tông chuẫn bị tung một quyền vào mặt ,Triệu Hồng bình tình tung mốt quyền vào cằm của Diệu Tông, thuận chân vung ra một cước vào bụng đem Đỗ Diệu Tông văng ra ngoài
Diệu Tông lập tức ngất đi, Triệu Hồng nhìn đám thủ hạ trong sân ngôi biệt thự nói:
-Đem hắn xuống tầng hầm, thu dọn sạch sẽ nơi này,đem thi thể Võ quản gia đi chôn cất
Sau khi nói xong, Triệu Hồng hướng phía đại sảnh biệt thự đi tới
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của bobovn
Chương 9 : Chạy trốn
Dịch giả :bobovn
Nguồn :4vn.eu
-Quản gia! Bây giờ chúng ta nên đi đâu?
Ngồi trên xe, Thu nguyệt ôm Viêm Long trong lòng ,khuôn mặt đau khổ nói
Lúc này trên người Tào quan gia đã sớm bị thương nặng, máu trên ngưởi đã ra quá nhiều, nhiều lần suýt ngất đi, nhưng trong lòng lại nghĩ đến nhị phu nhân và tiểu thiếu gia ,vô luận thế nào cũng phải đem họ tới nơi an toàn,nhưng bây giờ nơi nào là nơi an toàn nhất đây? Trong lòng thầm nói
Tào quản gia từ lúc chay thoát khỏi ngôi biệt thự Đô gia, không nói lời nào,bời vì bây giờ lão cũng không biết phải đi đâu, khung cảnh bên ngoài tối đen, nên cũng không quan sat được hiện tại đang ở chổ nào, chỉ biết men theo con đường chạy thẳng, kiên trì tinh thần lực cố gắng lái xe, nghe Thu Nguyệ hỏi, yếu ớt trả lời:
-Thiếu phu nhân! Không nên lo lắng, cho dù tôi có liều cái mạng già này,cũng nhất quyết bảo vệ phu nhân và tiểu thiếu gia an toàn
Tào kiềm nói xong, tiếp tục lái xe, cánh tay bị thương máu rơi ra từng giọt ướt đẫm vạt áo
Không ngừng chạy ,Vị quản gia chợt thấy một trạm xăng phía trước, thì sực nhớ ra là xe đã gần hết nhiên liệu và phải cần mua một ít thực phẩm cho hai me con đằng sau
Tào quản gia cho xe chạy tới vạch quy định tại trạm xăng qua đầu nói với Thu Nguyệt:
-Thiếu phu nhân, người đi xuống xe đỗ xăng,nhớ là phải cho thật đầy, ta giờ bị thương,màu dính khắp thân mình, nêu như xuống xe có người thấy nhất định sẽ báo động
Thu Nguyệt sau khi nghe, liền vội vội vàng vàng,đem Viêm Long giao cho Tào Kiếm, mở cữa bước xuống xe
-Hồng gia,tên Diêu Tông đã được đem xuống hầm, người xem …..
Triệu Hồng lúc này đã thay bộ đồ ngủ, ngồi trên salon ở đại sảnh nghe nói ngẫng đầu lên nhìn tên trung niên nam tử nói:
-Người là Ngô Bảo Hĩ phải không? Theo ta được bao lâu rồi?
Nam tử sao khi nghe liền đáp:
-Đúng là thuộc hạ,thuộc hạ theo Hồng gia cũng đã rất lâu rồi.
Triệu Hồng nhìn nam tử nói:
-Sau này người ở cạnh bên ta , làm quản gia của Triệu gia, yên tâm đi, ta sẽ không bạc đãi ngươi !
Ngô Bảo Hĩ nghe xong không khỏi mừng rỡ,trên mặt tràn đầy hưng phấn liền nói:
-Thuộc hạ nguyện sinh tử với Hồng gia! Vì Hồng gia mà ra sức!
Triều Hồng trên mặt hình như không quan tâm đến lời nói của tên họ Ngô, nhìn hắn nói:
- Người đi xem tình hình ra sao rồi? Trước sáng mai, phải đem cho được mẹ con con mụ Thu Nguyệt về đây, không được để bọn họ chạy thoát
Ngô Bảo Hĩ nghe xong, liền nhanh chóng đi ra ngoài,Triệu Hồng suy nghĩ một lúc rồi bước lên lầu
Thu Nguyệt nhanh chóng bơm xăng cho chiếc xe, sau đó tiện tay đi mua một chút thực phẩm,Thu Nguyệt có thề không ăn nhưng nghĩ tới Viêm Long trong lòng mình khóc mãi, nghĩ chắc là nó đang đói bụng. Viên Long vừa sinh được vài ngày,chắc chặn phải cần sữa,lướt nhanh trong siêu thị nhỏ tại trạm xăng nhanh chóng mua vài bình sữa,vội trả tiền rồi nhanh chóng lên xe
-Quản gia, chúng ta đi thôi,để ta cho Viêm Long uống sữa chắc nó đói lắm rồi
Sau khi nói xong liền ôm Viêm Long từ tay quản gia,Tào quản gia liên khởi động xe,nhập vào dòng xe trên đường tiếp tục tăng tốc chạy trốn
Sau khi uống sữa ,Viêm Long ngủ thiếp đi, Thu Nguyệt nhìn cảnh quan hai bên đường trong lòng suy tư nhớ đến tình cảnh Đỗ gia,lão công sinh tử chưa biết,Đỗ gia gia tộc tan rã liền không khỏi chảy nước mắt
Thu Nguyệt nghĩ tới Cha me mình liền vội vàng bấm số điện thoại,nghe được giọng cha liền nói lớn:
-Cha ! người cùng mụ mụ nhanh chóng trốn đi chỗ khác vài ngày,Đỗ gia đã bị người khác ra tay hại đang trong tình trạng nguy cấp, con lo lắng bọn chúng sẽ gây bất lợi cho gia đình mình
-Ngươi nữa đêm ,nên nói mớ àh?
Đầu bên kia điện thoại ,phụ thân Thu Nguyêt vừa nói vừa mắng
-Cha! Nhanh lên một chút,không chừng không kip nữa rồi!, bất kệ Cha me đi đâu,chỉ cần rời khỏi Tây An là đươc
Thu Nguyệt vừa khóc vừa nói
Phụ Thân của Thu Nguyệt ,Địch Tài Trung sững sốt khẩn trương hỏi:
-Hài tử! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Con nhanh chóng nói cho ta biết .
Thu Nguyệt vừa khóc vừa nói:
-Đỗ gia bị người khác ám hại! Đỗ Lão gia cùng phu nhân đã bị giết chết, Chồng con cũng không biết sinh tử, con và cháu cùng lão quản gia đang trên đường chạy trốn, bây giờ cũng không biết đang ở đâu, Cha cùng mụ mụ nhanh chóng di chuyển khỏi Tây An,Tây An bây giờ không phải là nơi an toàn
Địch Tài Trung sau khi nghe liền vội vàng nói:
-Hài tử ! Con không phải sợ,hiên giờ con đang ở đâu,để cha đi tới đó.
Thu Nguyệt khóc càng lúc càng lớn:
-Cha! Không còn thơi gian đâu,cha nhanh nhanh mang mụ mụ rời đi,sau này con sẽ tìm mọi người
Địch Tài Trung lúc này đã biết tình hình vô cùng nghiêm trọng liền nghiêm túc nói:
-Bất kể như thế nào! Con cũng phải chăm sóc cháu của ta thật tốt,bây giờ cha sẽ đem mẹ con rời đi
Sau khi nói xong liền cúp điện thoại,Địch Tài Trung đánh thức Vương Nhã Ly đang ngủ say liền nói :
-Nhanh lên một chút,thu dọn đồ đạc ,chúng ta phải rời đi ngay bây giờ
Vương Nhã Ly mở mắt nhìn chồng mình nói:
-Bệnh thần kinh! Hơn nữa đêm,không đi ngủ lại làm cái gì đó?
Địch Tài Trung vừa nói vừa mở ngăn kéo đầu giường lấy chi phiếu cùng sổ tiết kiệm lấy số tiền mà cả đời hai vợ chồng tích lũy được
Nhìn vợ mình vẫn nằm ỳ trên gường,Địch lão gia mắng lớn:
-Nhanh chóng thu dọn đồ đạc,bằng không là không kịp
Địch Phu nhân nhìn gương mặt nghiêm túc của chồng mình liền nhanh chóng ngồi dậy mặc quần áo cất giọng hỏi:
-Bây giờ đừng có hỏi nhiều,nhanh chóng thu dọn đồ đạc,rồi rời nhanh khỏi chổ này,đến lúc đó sẽ biết
Nghe xong lời đó,Địch Phu Nhân liền đi thu dọn đồ đạc,xong khóa trái cửa hướng chổ đậu xe đi tới
Vừa đi Địch lão vừa nói:
-Chúng ta không thể ở Tây An,giờ phải đi tới một bằng hữu bên ngoài
Cho tới bây giờ, trong đầu Địch phu nhân đầy mê hoặc, không biết chuyện gì xảy ra ,đang ngủ liền bị đánh thức vào giữa khuya,thu dọn đồ đạc trốn chạy khỏi thành phố
Địch lão nhanh chóng khởi động xe,chạy nhanh về hướng trung tâm thành phố,thời tiết ban đêm ở Tây An không lạnh lắm,nhưng lão lại cảm thấy rét run
Sau đó chiếc xe nhanh chóng quẹo ra quốc lộ rời Tây An tăng tốc
Thu Nguyệt sai khi cúp điện thoại liền hướng Tào quản gia nói:
-Quản gia! Nếu ta có chuyện gì xảy ra,ngươi nhất định phải bảo vệ Viên Long an toàn, ta không muốn hắn biết chuyện gì đã xảy ra, ta không muốn nó đi trả thù,ta muốn nó lớn lên một cách bình thường
Quản gia nghe xong, qua đầu nhìn nói:
-Thiếu Phu nhân yên tâm! Ta nhất đinh đem người cùng tiểu thiếu gia đến nơi an toàn, ở bên ngoài ngoại ô ,ta có một bằng hữu. Bây giờ chúng ta đi đến đó, hắn ngụ tại một cái thôn nhỏ,chắc chắn Triệu Hồng không khi nào nghĩ tới chổ này
Sau khi nói xong,Tào Kiếm đạp ga ,chiếc xe tăng tốc nhằm phía trước chạy tới, ngay khi quay đầu lại ,nhìn vào kiếng chiếu hậu của xe. Trong nháy mắt liền thấy mấy chiếc xe ở đằng sau,xe chạy với tốc độ nhanh trên quốc lộ là việc thường,nhưng những chiếc xe này đều là xe cao cấp,trên xe đều có rèm che
Trong lòng Tào kiếm sợ hãi,nhanh chóng đạp ga tăng tốc,tính loại bỏ những chiếc xe này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của bobovn
Chương 10: Đuổi giết
Tác giả : Lục Đạo
Dịch giả: bobovn
Nguồn :4vn.eu
Quản gia Tào Kiện tăng tốc chiếc xe, hắn đang lái một chiếc Audi A8L, số sàn, nên đạt tốc độ cao hơn loại số tự động
Ngay khi Tào Kiện lái xe với tốc độ cực cao, hắn liếc kính chiếu hậu, thấy chiếc xe kia cũng tăng tốc lên, liền quay đầu về sau nói:
-Thiếu phu nhân hãy thắt chặt dây an toàn, chúng ta đang bị đuổi theo
Hắn nói xong, liền tập chung hết tinh thần vào việc lái xe, không quan tâm đến việc mình đang bị thương, một cánh tay đặt trên vô lăng, một đặt trên tay số, tăng tốc trong màn đêm
Khoảng cách với xe đuổi theo càng lúc càng gần, Tào Kiện trong lòng tức giận, thuận tay rút khẩu súng lục ra chuẩn bị nghênh chiến, Địch Thu Nguyệt trong lòng vô cùng lo lắng khẩn trương, miệng lẩm bẫm:
-Quản gia! Làm sao bây giờ??
Tào quản gia lái xe, trong lòng như lửa đốt nhưng vẫn nói:
-Thiếu phu nhân không cần phải sợ, ngồi vững vàng là tốt rồi
Lời vừa nói xong, thì nghe được âm thanh: “ bùm bùm”
-Không ổn, bọn chúng đang nổ súng
Tào quản gia nói nhỏ
Ngay khi thấy chiếc xe phía sau có người trườn ra cửa xe hướng về xe mình nổ súng không ngừng, Tào quản gia nói nhanh với Thu Nguyệt:
-Nhanh lên một chút, cúi người sát xuống, ngàn vạn lần không được ngẫng đầu lên, cố gắng bảo vệ tiểu thiếu gia
Tào quản gia cũng không bắn trả, bởi vì nhóm phía sau đông người, hơn nữa hắn lại đang bị thương, lại còn phải bảo vệ hai mẹ con Thu Nguyệt. Với tốc độ cao, hắn bẻ cua rẽ vào phía đường S
- Bọn chó chết!
Tào kiện tức chửi lên một tiếng, chiếc xe đã bị súng bắn vỡ đèn sau, tấm chắn sau xe đã bị thủng nhiều chổ, hắn thầm nghĩ chiếc xe này không còn chiu đựng được bao lâu nữa, liền tính kiếm một chổ bí mật giấu chiếc xe ,bằng không chiếc xe tùy thời có thể nổ tung, nếu đạn bắn chạm phải bình xăng
Vừa lúc đó, đột nhiên Tào Kiện đột nhiên thấy trên bầu trời một chiếc trực thăng đang tay tới, trong lòng không khỏi sợ hãi, liền từ đường cao tốc rẽ nhanh vào một con đường nhỏ để tìm chổ ẩn nấp
Ngay lúc chiếc xe chạy vào đường nhỏ, thì phía sau ánh sáng lóe lên rực rỡ, sau đó chiếc xe đuổi theo nổ tung, trên trực thăng hình như có người sữ dụng súng máy,Tạo Kiện liền hiểu ra, chiếc trực thăng không phải là địch nhân, trong lòng mừng rỡ
Vừa lúc chiếc xe kia nổ tung, thì xe của Tào kiện cũng bắt đầu hư hỏng nặng, không thể tăng tốc, xăng đã rò rĩ, hắn trong lòng thầm mắng chiếc xe đuổi theo : “ máy đáng đời”
Từ kính chiếu hậu, hắn không thấy xe nào đuổi theo xuất hiện, liền quan đầu lại nói với Thu Nguyệt
-Chúng ta phải xuống xe, bằng không chiếc xe tùy thời nổ tung
Địch Thu Nguyệt sau khi nghe hỏi:
-Chúng ta làm sao bây giờ
Tào Kiện cho xe dừng lại, tay cầm khẩu súng lục nói:
-Chỉ có cách liều mạng, thiếu phu nhân chiếu cố tốt cho tiểu thiếu gia
Thu Nguyệt bế Viêm Long xuống xe, hai người liền hướng phía trước chạy đi, chiếc trực thăng đã mất dạng, hai người thầm nghĩ chắc nó đã tiêu diệt mấy chiếc xe kia xong, trong bụng mừng thầm, nhưng không dám dừng lại nghĩ
Sau khi bắn nổ tung chiếc xe đầu tiên, phi cơ trực thăng đáp xuống mặt đường, từ trên bước xuống là nhóm năm người thanh niên có vóc người tráng kiện, cao lớn, cầm trong tay khẩu súng máy, hướng về mấy chiếc xe chạy sau không ngừng khai hỏa
Xe phía sau thấy nhóm người trên trực thăng hạ xuống trước mắt đang nồ súng dồn dập liền rối rít dừng xe,trốn đạn
Mấy chiếc xe truy sát cũng kịp tới tất cả đám người này liền trốn vào sau thân xe, cùng với nhóm người trên chiếc xe truy sát thứ hai bắn trả nhóm người trên trực thăng
-Giết chết bọn họ
Một tên trong chiếc xe thứ hai hướng về đám người vừa tới hô lớn , đồng thời tay chỉ về phía Tào Kiện và Thu Nguyệt đang chạy, năm người thanh niên trên trên trực thăng nghe vậy cũng ngừng bắn, chạy theo hướng Tào Kiện
Tào Kiện và Thu Nguyệt chạy trối chết, do bồng Viêm Long trên tay, nên nàng suýt vấp ngả, thấy vậy Tào Kiện nói:
-Thiếu phú nhân! Đưa tiểu thiếu gia cho ta
Thu Nguyệt liền đưa Viêm Long cho Tào Kiện, sau đó hai người tiếp tục chạy về phía trước
Thân là nữ, lại vừa mới sinh con không quá một ngày, nên Thu Nguyệt không thể chạy nhanh, Tào Kiện cũng không nói gì, nhưng bản thân Thu Nguyệt thầm oán thán mình
Năm người trên trực thăng chạy cực nhanh ,thoáng chốc đã thấy Tào Kiện hai người
Phía sau đám truy sát đuổi theo không ngừng bắn vào hướng nhóm người trên trục thăng, năm người không có chổ núp, nên chỉ biết cắm đầu chạy thẳng phía trước
Đuổi kịp Tào Kiện, năm người liện đem tốc độ chậm lại , một gã trong nhóm hướng Tào Kiện nói:
-Có phải là Đỗ Diệu Quang gia quyến
Tào Kiện ôm Viêm Long nhìn năm người hồi đáp:
-Đúng vậy! Các người là….?
Mấy tên thanh niên dù vừa chay vừa né đạn rất mệt, vẫn nở nụ cười:
-Tìm được rồi, có thể thông báo cho phật thánh được rồi!
Tào Kiện sau khi nghe liền hỏi:
-Phật thánh là ai?
Gã thanh niên liền nói:
-Đến lúc đó ngươi sẽ biết
Đám người phía sau đuổi theo gần tới, liên tiếp nổ súng. Tào Kiện nghe tiếng súng nổ liền kéo Thu Nguyệt đến một góc, nói;
-Nằm xuống, không nên cử động
Thu Nguyệt sau khi nghe liền nằm xuống, nhìn quản gia đang ôm Viêm Long trong lòng
Năm người vừa nói chuyện với Tào Kiện sau khi bố trí chia làm hai nhóm ẩn nấp bắn trả bọn đuổi theo, Tào Kiện biết năm người này đến ứng cứu mình ,nên tự biết không làm điều thừa tự thân nồ súng, huống chi hắn đang bị thương nặng
Một gã thanh niên trong nhóm ứng cứu hướng Tào Kiện ra dấu, hắn liền hiểu ngay. Gã kia muốn Tào Kiện tìm cơ hội di chuyển đến chiếc trực thăng, Tào Kiện liền kéo tay Thu Nguyệt nhẹ nhàng nói:
-Đi theo ta
Thu Nguyệt liền vội vàng gật gật đầu
Tào Kiện cùng Thu Nguyệt nằm im trong bóng đêm, Năm người kìa liền hướng phía trước chạy đi để đánh lạc hướng nhóm truy sát, bọn truy sát thấy tình hình phía trước liền phóng người đuổi theo
Ngay sau khi nhóm người truy sát chạy qua một lát, Tào Kiện tay ôm Viêm Long, tay nắm Thu Nguyệt chạy nhanh về hướng trực thăng, nhóm truy sát chạy đuổi theo chợt thấy không có ai mà Tào Kiện và Thu Nguyệt cũng không thấy, liền quay đầu lại thì thấy thân ảnh của họ liền nổ súng
Thu Nguyệt trúng đạn liền té ngả xuống đất, Tào Kiện kéo Thu Nguyệt chạy mấy bước, nghe tiếng súng nổ, nghe tiếng Thu Nguyệt té liền quay lại nhìn, liền thấy Thu Nguyệt nằm trên mặt đất máu tươi bắt đầu chảy ra, phía sau mấy bóng đen đang chạy tới
Thấy tình huống không ổn, Tào Kiện cũng không thể còn bận tâm đến Thu Nguyệt nữa, đối với hắn việc quan trọng trước mắt là sự an toàn của Viêm Long. Đành bỏ lại Thu Nguyệt, ôm Viêm Long chạy nhanh đến chiếc trực thăng
Năm người tiếp cứu quay lại gặp tình huống như thế, liền nhanh chóng nổ súng vào bọn truy sát, nhanh chóng tiêu diệt bọn truy sát, bọn này còn vài người trốn vào bờ ruộng hai bên đường cố thủ đáp trả
Tào Kiện ôm Viêm Long chạy đến trực thăng, nhìn lại phía sau thấy có người đuổi theo, nên chẳng thể đợi cứu viện, lên chiếc xe đang đậu gần trực thăng của bon truy sát, nổ máy tăng tốc chạy
Năm người tiếp cứu sau một hồi đọ súng, đã đem bọn truy sat tiêu diệt sạch. Một người thấy Thu Nguyệt bị thương nằm trên mặt đất liền cúi xuống kiểm tra, sau đó đứng lên nói với bốn người còn lại:
-Còn hô hấp, phải nhanh mang đến bệnh viện
Nhóm người đem Thu Nguyệt lên trực thăng hướng Tây An bay đi, do đi bằng máy bay nên trong phút chốc đã đi tới bệnh viên
Tào quản gia sau khi thoát được, liều lình tăng tốc trên xa lộ vụt đi
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của bobovn