Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: Thái Kỳ Thư
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Thực là ra ngoài tưởng tượng, mười tên bịt mặt áo đen vì chỉ công y quá lợi hại buộc hoảng loạn lùi thân thu kiếm. Còn một tên hung hăng hơi rung đầu kiếm biến chiêu đâm tới cổ tay Môn Nhân Kiệt. Chỉ nghe họ Môn cười lạnh:
- Cả gan, thật cả gan! Năm chỉ công y duỗi ra kéo mạnh, choang mấy tiếng, mũi trường kiếm đâm tới cổ tay y lập tức bị kình lực chỉ phong y đánh bật về một bên. Môn Nhân Kiệt thừa cơ tiến lên, tay hữu trầm xuống phát ngược lên, một tên bịt mặt hự trầm uất, thanh trường kiếm đã bị Môn Nhân Kiệt đoạt mất. Mười tên bịt mặt vừa ngẩn người, Môn Nhân Kiệt đã cười gằn:
- Chư vị, hãy thử bản lãnh ta xem sao!
Trường kiếm trong tay y nhanh như điện biến thành chín đóa kiếm hoa cuốn tới mười tên áo đen bịt mặt. Mười tên bịt mặt hoảng kinh đua nhau tránh thân, chín thanh trường kiếm lại vung lên, chớp mắt nhân ảnh cuốn vào màn kiếm khí ngất đầy trời, trận ác đấu chính thức triển khai. Cao thủ giao chiêu mau lẹ như điện chớp mắt đã qua hai chiêu, chiếu thứ bảy chỉ nghe cười nhẹ, kiếm quang bay lượn, tiếng hự cơ hồ phát ra liên tục, các nhân ảnh lảo đảo lùi lại. Môn Nhân Kiệt mỉm cười đứng sừng sững tai chỗ còn mười tên bịt mặt lảo đảo thân hình, đột nhiên bốn tên ngã xuống chỉ còn lại sáu tên thì năm tên bị thương ở cổ tay, máu tuôn thành dòng. Tên bịt mặt thấp lùn run lên khi nhìn cảnh tượng ấy, tên bịt mặt cao kều long mắt lạnh lùng nói:
- Kiếm thuật của các hạ đủ sánh ngang với Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân Mỹ. Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Quá khen, nếu nói như thế kiếm thuật của ta hiện nay phải gọi là thiên hạ đệ nhất chăng? Tên cao kều cười âm hiểm, đột nhiên hắn vẫy tay:
- Đồ các ngươi vô dụng, lui lại mau! Môn Nhân Kiệt:
- Lui lại? Đâu dễ dàng như thế, phải để lại cho ta một tên chứ! Dứt lời, y định động thân. Hai tên bịt mặt một cao một thấp đồng thời tiến thân tới chận Môn Nhân Kiệt lại, tên cao kều nói:
- Chớ vội, chúng ta sẽ để lại cho ngươi hai tên! Trong khi hắn chận lại, sáu tên bịt mặt nọ đã vội vàng ôm bốn thi thể đồng bạn vụt thân chạy biến mất vào đêm tối. Môn Nhân Kiệt tức giận:
- Chúng đã chạy hết rồi. Thôi được hai người lọt vào tay ta cũng được! Xuất thủ đi! Tên cao kều cười lạnh lẽo:
- Hai ta vẫn ở trước mắt ngươi đây, thử xem ngươi có giữ được hay không.
- Hãy thử xem rồi hãy nói chưa muộn! Y chầm chậm đưa trường kiếm lên, hai tên bịt mặt đồng thời lui một bước, tên bịt mặt cao kều xòe hai tay ra:
- Hai chúng ta trong tay không có vũ khí. Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Yên tâm, ta không thèm chiếm tiện nghi đâu! Y động cổ tay mạnh rắc một tiếng ngân nga, trường kiếm đã gãy làm hai đoạn, xoẹt, xoẹt hai tiếng, hai đoạn kiếm gãy tách ra bắn vọt tới mặt hai tên bịt mặt. Hai tên ấy cả kinh định tránh thân, hai đoạn kiếm đã vọt bay sát đỉnh đầu chúng rơi xuống lòng sông mất tăm. Hai tên bịt mặt sợ đến độ toát mồ hôi, bấy giờ, Môn Nhân Kiệt vẫn điềm tĩnh mỉm cười:
- Nếu thấp một chút nữa mạng nhị vị đã mất rồi, vì ta muốn nhị vị còn sống, nhị vị chuẩn bị đấy, ta xuất thủ đây! Dứt lời thân hình lập tức vọt tới. Hai tên ấy vẫn còn bàng hoàng vội quát lên một tiếng đồng thời xuất chưởng, một luồng cuồng phong cuốn vào nhau đập tới giữa ngực Môn Nhân Kiệt. Môn Nhân Kiệt chấn động nói:
- Ta đánh giá thấp nhị vị, thì ra nhị vị cao hơn mười tên kia rất nhiều, đáng gọi là cao thủ hiếm có võ lâm hiện nay! Song chưởng y vung lên phản kích. Chỉ nghe một tiếng bình dữ dội, áo quần Môn Nhân Kiệt bay phần phật nhưng thân hình không động, còn thân hình hai tên bịt mặt lảo đảo liên tục mỗi tên buộc phải lui lại nửa bước. Môn Nhân Kiệt chưa vội xuất thủ tiếp, hai mắt y ánh lên dị quang:
- Có thể tiếp ta một chưởng mà chỉ lùi có nửa bước khắp thiên hạ chẳng có mấy người... Tên bịt mặt cao kều cười lạnh:
- Có thể tiếp một chưởng của hai ta mà không hề thụ thương, thân hình bất động, trong thiên hạ võ lâm chỉ có hai người, một là Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần, một là Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân Mỹ, các hạ là... Môn Nhân Kiệt mỉm cười cắt lời:
- Ếch ngồi đáy giếng, lấy ống nhòm trời, ta là người thứ ba! Tên bịt mặt cao kều đảo mắt:
- Ta rất hoài nghi người thứ ba này! Môn Nhân Kiệt cả cười:
- Không, chỉ nên nói ta là người thứ hai, vì Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân Mỹ đã bị các ngươi hạ độc tàn phế hóa điên, đồng thời đã mất hết võ công, phải trừ y ra ngoài. Tên bịt mặt cười gằn:
- Đúng thế.
Dứt lời hắn vẫy tay ra hiệu cho tên thấp lùn đồng thời vọt thân lên, bốn chưởng đảo lộn, chiêu thức quái dị kỳ bí lợi hại dị thường tấn công vào các đại yếu huyệt của Môn Nhân Kiệt. Y nhận xét không sai, hai tên bịt mặt hắc y này thân thủ rất cao chứ không phải là cao thủ võ lâm tầm thường, chí ít chúng cũng phải là những đại nhân vật thành danh lâu năm! Nếu đổi là người khác đối đầu với hai tên cao thủ này ắt đã mau chóng bị táng thân dưới chưởng của chúng.
Môn Nhân Kiệt không dám sơ suất, vận khởi công lực ngưng tụ song chưởng ngầm vận tám thành chân khí nghênh tiếp chưởng lực đối phương. Hai chiêu qua, ba chiêu, bốn chiêu... Bảy tám chiêu qua, dưới sức mạnh hai tên bịt mặt liên thủ, Môn Nhân Kiệt không chiếm được chút tiện nghi nào, trái lại, chiêu thức hai tên bịt mặt càng lúc càng cao minh, càng phát uy lực, chiêu nào cũng ngụy dị, thức nào cũng huyền ảo như cố ý đẩy Môn Nhân Kiệt vào tử địa.
Vừa giao đấu, Môn Nhân Kiệt vừa lục lọi ký ức, y không nhớ ra trong võ lâm có hai tên tuyệt cao như thế và ở Dương Châu Đệ Nhất Lâu y cũng chưa hề gặp qua hai tên này, trừ phi, hai tên này chưa bao giờ lộ diện ở Dương Châu Đệ Nhất Lâu. Y chú ý quan sát chiêu thức đối phương, với sở học uyên thâm của y, y vẫn không nhận ra môn phái võ học của hai tên ấy. Thực là kỳ quái? Chiêu thứ chín qua mau chớp nhoáng, hai tên bịt mặt này có bản lãnh đấu với Môn Nhân Kiệt mười chiêu mà chưa bại đủ là một đại sự võ lâm! Chiêu thứ mười... đột nhiên có âm thanh như tiếng rồng ngâm xé trời cất lên. Hai tiếng hự trầm uất, một tiếng hò kinh dị kéo theo một tiếng soạt. Trong tay Môn Nhân Kiệt nắm một cánh tay áo rách. Tên bịt mặt cao kều đã bị đứt lìa cánh tay hữu, còn tay tả tên lùn thấp tuôn máu, cả hai run lẩy bẩy chuyển thân đào tẩu. Môn Nhân Kiệt cười gằn:
- Ta đã nói rồi, ít nhất một trong hai ngươi cũng phải lưu lại đây cho ta! Y động thân định đuổi theo, đột nhiên cả hai xoay thân vung tay, hai luồng sáng đen hợp thành một chụp xuống giữa đầu Môn Nhân Kiệt. Y vội vã nghiêng thân quát to:
- Bọn thất phu! Dám dùng độc ám khí với ta ư?
Thân hình y vọt lên cao ngất, luồng ánh sáng đen bay sát dưới chân y, chỉ cần chậm một chút, hai tên bịt mặt đã vọt xa năm mươi trượng.
Môn Nhân Kiệt cười gằn, thân hình cuốn trên không bắn theo như ngựa phi trên trời đuổi theo. Thân pháp Môn Nhân Kiệt tuyệt cao, y hạ thân xuống đã ra ngoài ba mươi trượng, chỉ cần nhấp nhô vài cái nữa đã gần đuổi kịp hai tên bịt mặt nhưng ngay lúc ấy thình lình lại có một luồng ánh đen từ phía tả cách y độ mười trượng trong một bụi rậm bắn tới chớp nhoáng. Xem thế bay của ám khí cũng cùng một loại ám khí của hai tên bịt mặt nhưng thủ pháp bắn ám khí của tên nào ẩn thân đánh lén ấy còn cao hơn hai tên bịt mặt một bậc, kình lực mạnh hơn, chuẩn xác hơn, thực là hiếm có trong thiên hạ buộc Môn Nhân Kiệt không thể không tránh thân. Môn Nhân Kiệt cả kinh, không dám chậm trễ liên tiếp thi triển hai thế tránh thân mới tránh được ám khí ấy, nhưng trong chớp mắt ấy, hai tên bịt mặt kia dĩ nhiên đã biến mất không còn thấy nhân ảnh.
Môn Nhân Kiệt hơi định thần tức giận tung thân đến bụi cây, đến trước bụi cây y càng thêm tức giận vì tên nào ẩn thân đánh lén y trong bụi cây cũng đã biến mất không để lại một dấu vết nào. Y đứng ngẩn người một lát, cuối cùng đành quay trở về chỗ cũ. Y hy vọng tìm được vài mũi ám khí, thế nhưng y lại thất vọng, ám khí do hai tên bịt mặt bắn ra toàn bộ đã bị rơi xuống dòng sông chảy cuồn cuộn, không thể tìm được là lẽ dĩ nhiên. Còn những ám khí do tên ẩn thân bắn ra cũng không thấy sót nào dù y đã tìm khắp nơi. Quái lạ, lẽ nào ám khí lại bị gió thổi bay đi hết? Điều ấy không thể được, gió làm sao thổi bay hết ám khí? Chẳng lẽ tất cả đều bắn rơi hết xuống sông? Điều ấy cũng không thể vì khi y bị bắn lén y đã xa dòng sông đến hơn ba mươi trượng, ám khí đâu thể bắn xa đến thế? Thế nó bay đi đâu? Môn Nhân Kiệt tìm kiếm suy nghĩ mãi, chỉ thêm mơ hồ, cuối cùng, y đành ôm hận bỏ đi.
Y không tìm chủ nhân của Dương Châu Đệ Nhất Lâu vì chủ nhân xưa nay là người chưa hề lộ diện, đương nhiên không ai biết được chủ nhân Đệ Nhất Lâu cư trú nơi nào.
Môn Nhân Kiệt quay trở về Dương Châu Đệ Nhất Lâu, bấy giờ trên lầu dưới đất Dương Châu Đệ Nhất Lâu đều tắt hết đèn chẳng còn một tiếng tơ tiếng trúc nào nữa, và cũng chẳng còn bất kỳ một âm thanh gì. Dưới lầu chỉ còn hai ngọn đèn nhỏ và có mấy tên tiểu nhị đang quét dọn. Môn Nhân Kiệt vừa vào cửa, chúng liền dừng tay, kinh ngạc nhìn y, một tên tiểu nhị mở lời trước:
- Thưa tướng công, đêm nay, đã tắt đèn đóng cửa, xin mời ngày mai hãy đến... Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Ta không phải đến uống rượu mà đến tìm chưởng quỹ các người. Tiểu nhị ấy a một tiếng:
- Thì ra tướng công đến tìm chưởng quỹ, xin đợi cho một chút, tiểu nhân sẽ đi gọi. Nói xong, hắn định chuyển thân vào trong, Môn Nhân Kiệt gọi lại:
- Khoan đã, chưởng quỹ ở phòng nào? Ngươi dẫn ta đi gặp cũng được. Tiểu nhị đang định đáp, hốt nhiên có tiếng chân từ đằng sau vọng lại. Một tên tiểu nhị khác nói:
- Có lẽ chưởng quỹ ra đấy... Chưa nói hết câu, từ trong đã đi ra một người trung niên ăn mặc theo lối thương gia rất trắng trẻo quý phái. Vừa tới nơi, trung niên đã gắt gỏng:
- Dọn dẹp mau lên, trời không còn sớm, các người chậm chạp thế làm sao còn làm việc được... Tên tiểu nhị đầu tiên toét miệng cười nịnh bợ:
- Kim gia, vị tướng công đến đây tìm Kim gia đấy! Trung niên họ Kim giật mình, hắn vội cung tay mỉm cười bước gần lại:
- Vị tướng công này tìm ta? Có việc gì chỉ giáo? Môn Nhân Kiệt trả lễ:
- Xin lỗi, tiểu nhị nghe lầm rồi, tại hạ không tìm lão ca, tại hạ tìm chưởng quỹ. Trung niên họ Kim vẫn cười:
- Tướng công, ta chính là chưởng quỹ đây. Môn Nhân Kiệt ngẩn người:
- Lão ca chính là chưởng quỹ Đệ Nhất Lâu ư? Họ Kim gật đầu:
- Đúng vậy, huynh đệ tìm đúng người đấy.
- Ủa! Thế còn Nhiệm chưởng quỹ đâu? Họ Kim a một tiếng rồi mỉm cười:
- Huynh đệ nói tới Nhiệm Khổng Phương ấy ư? Trước đây một chút họ Nhiệm đúng là chưởng quỹ của Đệ Nhất Lâu, nhưng hiện tại và từ sau này trở đi chính ta là chưởng quỹ Đệ Nhất Lâu. Nói xong câu ấy hắn buông chuỗi cười hăng hắc đắc ý. Môn Nhân Kiệt thác dị hỏi:
- Kim lão ca, nói vậy là sao? Trung niên họ Kim cười đáp:
- Tướng công còn chưa biết, chủ nhân Đệ Nhất Lâu rất thích cái này... Hắn đưa tay ra dấu thành động tác đánh bài, rồi tiếp:
- Chẳng những rất thích, lão chủ còn mê nữa, kết quả trong một đêm bài bạc lão chủ đã thua sạch gia sản, đến cái Đệ Nhất Lâu này cũng phải ký giấy đổi chủ, vì vậy ta được chủ mới cho làm chưởng quỹ... Môn Nhân Kiệt ngơ ngẩn, y nhìn kỹ họ Kim bật hỏi:
- Chuyện này sao tại hạ chưa hề biết. Trung niên họ Kim rất tự nhiên:
- Chuyện này đã lan truyền khắp Dương Châu thành, vì sao tướng công chưa biết? Môn Nhân Kiệt ngơ ngẩn hỏi thêm:
- Thế còn cô nương Mạnh Lan Quân đâu? Trung niên họ Kim lắc đầu:
- Tướng công thật không may, cô nương ấy cũng đi rồi! Môn Nhân Kiệt giật mình:
- Sao? Nàng cũng đi rồi ư? Họ Kim nở nụ cười thần bí:
- Nhiệm Khổng Phương đã bị ra đi, đương nhiên cô nương ấy cũng phải ra đi thôi. Môn Nhân Kiệt vội hỏi:
- Kim lão ca, lời ấy có ý gì? Trung niên họ Kim cười hăng hắc:
- Tướng công không biết sao? Mạnh Lan Quân chính là tình nhân của họ Nhiệm đấy. Mấy lời ấy như tiếng sấm khiến Môn Nhân Kiệt chợt tỉnh ngộ, y bật kêu lên kinh ngạc, ngẩn người đứng tại chỗ. Trung niên họ Kim nhìn y kinh ngạc:
- Vậy tướng công là gì của cô nương... Môn Nhân Kiệt tỉnh ngộ vội cướp lời:
- Quen biết, tại hạ chỉ quen biết nàng ta thôi. Kim lão ca, xin thứ tội làm phiền. Vừa nói, y vừa cung tay thi lễ, chuyển thân ra khỏi cửa. Sau lưng tiếng của họ Kim vẫn đuổi theo:
- Tướng công, khoan đã, xin từ nay vẫn cứ chiếu cố cho tệ hiệu, tất cả mọi sự trong Đệ Nhất Lâu vẫn như cũ, xin tướng công chiếu cố... Môn Nhân Kiệt chỉ ứng thanh một tiếng, bỗng nhiên y nghe sau lưng vẫn giọng họ Kim hạ thấp xuống nói với mấy tên tiểu nhị:
- Hừ! Lại là một tên có ân oán vì tình! Có lẽ hắn tưởng Môn Nhân Kiệt đã đi xa rồi. Môn Nhân Kiệt chau mày gượng nở nụ cười đau khổ...
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: Thái Kỳ Thư
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Trên đường quan đạo dẫn tới Dương Châu có một quán trà xiêu vẹo dựng dưới tán mấy gốc cây tùng đón khách lỡ đường khát nước.
Sớm hôm ấy có một lão tiên sinh xưng là Trại Hòa Đà vào uống trà. Lão ba hoa về tài năng y trị như Hoa Đà tái thế của lão, miệng lão đã hại thân, trong quán trà lúc ấy có sẵn thủ hạ của Trác phủ, tên thủ hạ này ngây thơ thật thà vội quay về Trác phủ phi báo với tổng quản Đồng Thiên Giáp biệt hiệu Chấn Thiên Thủ. Đồng Thiên Giáp tức thì đến quán trà, hắn kính cẩn ôm quyền thi lễ lão Trại Hoa Đà:
- Xin mời tiên sinh! Trại Hoa Đà đảo mắt như không để ý:
- Không dám, lão ca có gì chỉ giáo? Lão thầy thuốc chỉ hỏi ngược lại chứ không hề đáp lễ. Đồng Thiên Giáp không lưu ý, vẫn cười nhẹ đáp:
- Nghe nói tiên sinh chuyên trị các chứng quái bệnh... Trại Hoa Đà đưa tay chỉ cái túi vải đặt trên bàn:
- Đúng vậy, trong túi này ta có đủ mọi phương dược.
- Thực là hết sức may mắn, tại hạ muốn mời tiên sinh đi theo tại hạ một chút.
- Đi một chút ư? Đi đâu mới được chứ?
- Tại hạ là tổng quản trong Trác phủ ở Dương Châu, nhị gia chúng tôi ba năm trước bị một quái chứng chữa hết các danh y trong thiên hạ vẫn vô hiệu, xin được mời tiên sinh đến thi triển y thuật cao minh... Trại Hoa Đà ngắt lời:
- Ta hiểu rồi, ngươi tìm ta để xem bệnh chứ gì? Đồng Thiên Giáp gật đầu:
- Chính thị, chính thị.
- Bệnh ra sao?
- Xin tiên sinh cứ về xem sẽ rõ.
- Cách đây có xa không?
- Không xa, trên Thục Cương bên cạnh hồ. Trại Hoa Đà trầm ngâm một chút rồi đáp:
- Thôi được, ta theo ngươi một chuyến... Dứt lời, lão đứng dậy bước ra cửa, quên cả mang cái túi đựng thuốc theo. Đồng Thiên Giáp vẫy tay ra hiệu cho hán tử thuộc hạ:
- Hãy mang hộ túi vải cho tiên sinh! Hắn dứt lời vội vàng bước ra dẫn đường. Tên thủ hạ khoác túi vải đi theo. Đồng Thiên Giáp dẫn lão Trại Hoa Đà leo lên Thục Cương, đến trước cửa Trác phủ chỉ thấy hai cánh cửa lớn sơn đỏ rộng mở, vị lão nhân áo trắng hôm qua ở Dương Châu Đệ Nhất Lâu đã đợi sẵn. Đồng Thiên Giáp bước vào, thi lễ:
- Hứa gia, đã mời tiên sinh đến nơi rồi! Lão nhân áo trắng hơi mỉm cười gật đầu, nhìn Trại Hoa Đà:
- Vị này là Trại Hoa Đà tiên sinh đấy ư? Trại Hoa Đà không thèm nhìn tới lão. Đồng Thiên Giáp vội đáp thay một tiếng vâng. Lão nhân áo trắng ra lệnh:
- Thiên Giáp, mời tiên sinh vào trong, đại gia đang đợi trong đại sảnh. Đồng Thiên Giáp lại vâng một tiếng nữa rồi nghiêng thân:
- Mời tiên sinh!
Trại Hoa Đà ngang nhiên tiến bước vào. Bấy giờ trong đại sảnh rộng lớn hoa lệ, trên bậc thềm cao cao có một người đứng khoanh tay sau lưng, đó là một trung niên mặc một trường bào màu xanh, thân thể cao lớn, thần thái rất tiêu sái, mặt trắng như tuyết không để râu, có thể nói là một nam tử ít có trong thiên hạ, thêm nữa khí độ của trung niên hơn người và để lộ uy lực nhiếp phục đối phương, duy nhất có một khuyết điểm là nét mặt trung niên ấy có chút gì sát khí. Sau lưng trung niên có một hán tử áo đen đứng thị lập, hán tử ấy thân thể khá cao uy lực kinh người dễ dàng nhận ra đó là một cao thủ võ lâm. Vừa thấy Trại Hoa Đà bước tới, trung niên áo xanh vội bước xuống bậc thềm, hán tử áo đen bám sát sau lưng, bấy giờ Đồng Thiên Giáp mới bước mau tới cung kính thi lễ:
- Thưa đại gia, tiên sinh đã đến. Người áo xanh gật đầu, mục quang chuyển sang Trại Hoa Đà, mỉm cười cung tay:
- Phiền đến gót ngọc tiên sinh, Trác Không Quần lấy làm áy náy, xin thứ tội! Thì ra người áo xanh này là Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần! Trại Hoa Đà hơi mỉm cười trả lễ:
- Được Trác đại gia gọi đến là vinh hạnh cho Trại Hoa Đà lão đây lắm rồi! Trác Không Quần nghiêng thân đưa tay:
- Xin mời tiên sinh vào sảnh dùng trà. Trại Hoa Đà không hề khiêm nhượng chỉ hơi nghiêng thân cất bước vào đại sảnh. Sau khi an tọa, lão nhân áo trắng và hán tử hắc y phân ra thị lập hai bên Trác Không Quần, Đồng Thiên Giáp xuôi tay đứng ở sau lưng. Trác Không Quần nhìn lão Trại Hoa Đà mở lời nói trước:
- Xin cho biết cao tính đại danh của tiên sinh? Và quý hương ở đâu? Đó chỉ là câu hỏi khách sáo bình thường. Trại Hoa Đà hơi nghiêng thân lạnh nhạt đáp:
- Phiền Trác đại gia hỏi tới, Trại Hoa Đà chỉ là dân quan ngoại. Lão không hề nói tính danh, Trác Không Quần cũng chẳng nài hỏi mỉm cười:
- Thì ra là dân quan ngoại, tiên sinh hành nghề y thuật đã lâu chưa?
- Đã hai ba chục năm!
- Như vậy đã quá nhiều kinh nghiệm.
- Y thuật gia truyền cứu đời độ người, không dám nhận hai tiếng kinh nghiệm.
- Thì ra là uyên nguyên gia truyền, từ khi tiên sinh ra tay chữa trị đến nay đã trị được nhiều quái trạng bệnh chứ?
- Gia học của Trại Hoa Đà không giống với bọn đại phu chữa bệnh bình thường, từ khi hành nghề đến nay tuy không dám nói có khả năng cải tử hoàn sinh nhưng cũng đã cứu người vô số, còn như dị bệnh quái trạng cũng đã trị nhiều rồi! Trác Không Quần “ồ” một tiếng:
- Thế thì y thuật của tiên sinh quả cao minh đúng như Hoa Đà tái thế, Biển Thước hồi sinh... Dừng lại một chút, họ Trác tiếp:
- Vô sự đâu dám phiền đến tiên sinh, nguyên là Trác mỗ có một bằng hữu thân thiết ba năm trước bị chứng điên cuồng. Trác mỗ đã tìm cầu hàng trăm danh y đều bó tay, không biết tiên sinh... Trại Hoa Đà cắt lời:
- Lão nguyện tận tâm tận lực, chỉ xin biết chứng điên cuồng ấy vì sao quý hữu lại bị?
- Nhắc đến thực là khó hiểu, đó chính là lúc vị bằng hữu Trác mỗ sắp động phòng hoa chúc, mới uống hết nửa ly rượu hợp cẩn liền bất tỉnh nhân sự, khi tỉnh dậy phát bệnh điên cuồng... Trại Hoa Đà chau mày:
- Có chuyện ấy ư? Có lẽ trong rượu có độc làm tổn thương não bộ... Trác Không Quần thở dài:
- Thực không dám giấu, bấy giờ Trác mỗ cũng nghĩ là trong rượu có độc và bằng hữu đã bị ai đó hãm hại, thế nhưng trong ba năm nay Trác mỗ tận lực ngầm điều tra không hề thu được một tí đầu mối dấu hiệu nào.
- Trác đại gia có ý nói là...
- Đến nay Trác mỗ không dám khẳng định bằng hữu ấy bị người hãm hại nữa. Trại Hoa Đà trầm ngâm một chút, hốt nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Xin hỏi người bệnh hiện đang ở đâu?
- Đang ở tiểu lâu trong vườn sau hay là tiên sinh muốn xem tận mặt? Trại Hoa Đà gật đầu:
- Rất cần xem xét tận mắt, nếu tiện, xin mời quý hữu ra... Trác Không Quần vẫy tay nói:
- Thiên Giáp, đi mời nhị gia và nhị phu nhân! Đồng Thiên Giáp dạ một tiếng vội vàng chạy vào trong. Trác Không Quần lại vẫy tay:
- Thường Lạc, các người hãy đi giúp nhị gia! Lão nhân áo trắng và hán tử áo đen dạ ran đi ra khỏi đại sảnh liền. Trác Không Quần chuyển nhìn Trại Hoa Đà:
- Không biết tiên sinh nắm chắc được mấy phần? Trại Hoa Đà cười nhạt:
- Trác đại gia, ta chưa xem bệnh nhân đâu dám nói!
- Trác mỗ xin lỗi vì quá vội... Thần sắc nghiêm lại tiếp lời:
- Xin tiên sinh cứ tận lực chữa trị, chỉ cần trị liệu được bệnh điên của tệ hữu, Trác mỗ không tiếc bất cứ gì trọng thưởng cho tiên sinh.
- Trác đại gia lầm rồi, Trại Hoa Đà nhớ lời tổ huấn kế thừa gia học chỉ một lòng cứu người, mỗi khi gặp bệnh nan y đều tận tâm tận lực chứ đâu quản nhiều hay ít tiền thưởng.
- Tiên sinh rất đáng khâm phục, Trác mỗ quyết không dám để tiên sinh thiệt thòi... Đang nói chuyện sau hậu viện đã vọng ra tiếng chân nhỏ, lão nhân áo trắng tiến vào trước cung kính bẩm:
- Bẩm đại gia, nhị gia và nhị phu nhân đến.
Trác Không Quần nói “mời vào”, vội vàng đứng dậy, chủ nhân đã đứng, Trại Hoa Đà cũng phải đứng lên theo. Vừa đứng dậy tiếng vàng ngọc đã chạm nhau đinh đang, bốn nữ tỳ áo xanh hộ vệ thiếu phụ áo trắng đi vào, thiếu phụ diễm lệ vô song mà dung nhan hết sức đoan trang, tao nhã xuất trần như thiên tiên trên trời. Bên cạnh, Đồng Thiên Giáp đỡ tay thư sinh điên Văn Nhân Mỹ. Lạ thay Văn Nhân Mỹ hôm nay rất bình tĩnh chẳng để lộ chút dị thường nào. Thiếu phụ diễm lệ áo trắng bước đến gần Trác Không Quần, nàng vén áo nhẹ giọng:
- Mộng Thu xin ra mắt đại ca. Trác Không Quần vội vàng trả lễ:
- Đệ muội miễn lễ. Họ Trác xoay lại Trại Hoa Đà chỉ tay:
- Vị này là tiên sinh ta mời đến đây trị nhị đệ... Thiếu phụ áo trắng không đợi Trác Không Quần nói hết câu, nàng xoay thân thể mềm mại sang Trại Hoa Đà:
- Ngưỡng mộ y thuật cao siêu của tiên sinh đã lâu, cứu người vô số, Hoa Đà tái thế, Biển Thước phục sinh, được ân trị liệu cho phu quân, Mai Mộng Thu nguyện kết cỏ ngậm vành và không tiếc gì tặng thưởng, xin cho đa tạ trước! Vừa dứt lời nàng đã cúi mình vái một vái. Trại Hoa Đà vội vàng hoàn lễ khiêm tốn:
- Phu nhân yên tâm, tiểu lão sẽ tận tâm tận lực. Trác Không Quần tiếp lời:
- Mời đệ muội ngồi! Mai Mộng Thu gật đầu vâng lời, nàng đưa tay mời Trại Hoa Đà:
- Kính mời tiên sinh an tọa. Trại Hoa Đà nghiêng thân không vội ngồi, đợi cho Mai Mộng Thu ngồi yên, lão mới ngồi sau. Sau khi an tọa, Trác Không Quần ra hiệu cho Đồng Thiên Giáp đỡ Văn Nhân Mỹ đến cái ghế trước mặt Trại Hoa Đà rồi nói:
- Đây là tệ hữu, xin mời tiên sinh! Hai mắt Trại Hoa Đà đảo lộn nhìn rất kỹ Văn Nhân Mỹ, sau đó lão đưa tay cầm lấy huyệt mạch Văn Nhân Mỹ, nào ngờ Văn Nhân Mỹ rút tay lại, đột nhiên trừng mắt nhìn Trại Hoa Đà:
- Lão làm gì vậy? Trác Không Quần vội vã đỡ lời:
- Nhị đệ, vị tiên sinh này là do ngu huynh mời đến xem bệnh cho nhị đệ đó. Văn Nhân Mỹ kêu lên ngạc nhiên:
- Xem bệnh? Ta rất khỏe mạnh mà xem bệnh gì? Ta không cho xem! Vừa nói y vừa đứng lên. Trác Không Quần đưa mắt ra hiệu cho Đồng Thiên Giáp, họ Đồng chớp nhoáng đưa hai tay ấn xuống vai Văn Nhân Mỹ. Văn Nhân Mỹ không thể đứng lên được, y giãy giụa mấy cái. Vừa lúc Trại Hoa Đà cười nói:
- Nhị gia, đại gia chỉ nói đùa đó thôi, nhị gia rất khỏe mạnh chứ đâu có bệnh gì? Lão phu đến đây là để tán gẫu nhàn đàm với nhị gia, một mình nhị gia chẳng buồn muốn chết được đó sao? Văn Nhân Mỹ lập tức dừng lại, trừng mắt:
- Thật chứ? Trại Hoa Đà gật đầu:
- Lão phu đâu dám nói dối nhị gia? Đương nhiên là thật. Văn Nhân Mỹ cả cười:
- Ta đã nói mà, ta rất khỏe mạnh đâu có bệnh gì! Đại ca ta chỉ nói đùa chơi... Bỗng nhiên y ngừng cười nói tiếp:
- Sao lão biết ta buồn muốn chết?
- Đương nhiên là biết. Trác đại gia phải chăng không cho nhị gia ra ngoài? Văn Nhân Mỹ gật đầu:
- Đúng đó.
- Đã không được ra ngoài sao lại không buồn được?
- Nói đúng lắm, nói đúng lắm. Lão thật là thông minh... Hãy nói đi, chúng ta tán gẫu chuyện gì? Trại Hoa Đà mỉm cười:
- Chuyện thiên nam địa bắc, chuyện cổ chuyện kim, nhị gia thích tán gẫu chuyện gì ta tán gẫu chuyện ấy, trên từ thiên văn, dưới đến địa lý, bách gia chư tử, tam giáo cửu lưu, các thuật các nghề, lão phu hoàn toàn bồi tiếp nhị gia, được chăng? Văn Nhân Mỹ vỗ tay cười lớn:
- Hay tuyệt, không ngờ, lão lại biết nhiều đến thế... Trại Hoa Đà nói luôn:
- Nhưng lão phu có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Để lão phu vừa nắm tay nhị gia vừa nói chuyện!
- Tán gẫu mà cũng cần nắm tay ư?
- Như vậy không thân mật hơn sao? Văn Nhân Mỹ gật đầu liên tiếp:
- Được, được. Rồi tự động đưa tay ra. Trại Hoa Đà không chậm chạp vươn hai ngón tay đặt lên mạch Văn Nhân Mỹ. Chỉ một thế xuất thủ ấy, thường nhân đã theo không kịp, chúng nhân trong đại sảnh lấy làm khâm phục, nhất là Trác Không Quần nhếch mép hớn hở. Trại Hoa Đà đặt tay lên mạch Văn Nhân Mỹ đồng thời miệng nói huyên thuyên đủ mọi chuyện thiên nam địa bắc cổ kim mọi sự. Nói huyên thuyên một hồi, đột nhiên Trại Hoa Đà nói:
- Nhị gia, xin hãy há miệng ra cho lão phu nhìn xem. Văn Nhân Mỹ giật mình, ngạc nhiên:
- Há miệng! Há miệng để làm gì?
- Lão phu nhìn xem!
- Lão nhìn làm gì? Trong miệng có gì đâu đáng nhìn?
- Nhị gia, tin hay không thì tùy, trong miệng nhị gia có hai cái lưỡi đó! Văn Nhân Mỹ:
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: BichDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Trại Hoa Đà lắc đầu:
- Vâng, đúng hai lưỡi, nếu không tin thì cứ há miệng đưa lưỡi ra thì biết. Văn Nhân Mỹ đang định há miệng đột nhiên lại lắc đầu cười hăng hắc:
- Lão thật là điêu ngoa, chút xíu nữa ta bị lão lừa rồi, ta mà há miệng ra thì lão sẽ làm gì được ta? Không được, không được. Câu nói ấy hoàn toàn không có dấu hiệu gì của người điên. Trại Hoa Đà không để ý, lắc đầu cười:
- Xem ra nhị gia không dám há miệng thật!
- Nói đùa đấy chứ? Vì sao không dám?
- Có lẽ vị nhị gia có hai cái lưỡi nên sợ người ta nhìn thấy. Văn Nhân Mỹ lắc đầu lia lịa:
- Nói bậy, ta có gì mà sợ, lão nhìn đây này. Y liền há miệng ra, Trại Hoa Đà cười nhạt nhìn vào miệng y, sau đó buông lời:
- Té ra là lão phu đã nói lầm... Văn Nhân Mỹ ngậm miệng lại:
- Lão đã lầm ngay từ đầu... Đột nhiên y biến sắc kêu lên:
- Lão lừa ta rồi, lão là người không tốt, lão từ đâu đến đây... Trác Không Quần vội hỏi:
- Tiên sinh có nhìn ra điều gì lạ không? Trại Hoa Đà gật đầu:
- Đã nhìn ra. Trác Không Quần ra hiệu bằng mắt với Đông Thiên Giáp, Đồng Thiên Giáp chớp nhoáng ấn vào thụy huyệt của Văn Nhân Mỹ, họ Văn lập tức nhắm mắt ngã xuống ghế. Trác Không Quần vội cung tay: Tiên sinh! Tệ hữu ăn nói có phần xúc phạm... Trại Hoa Đà nghiêng thân:
- Không sao, Trại Hoa Đà vốn làm thân lương y đâu dám trách bệnh nhân.
- Đa tạ tiên sinh, tiên sinh đã nhận ra... Trại Hoa Đà gật đầu, thần sắc rất nghiêm trọng:
- Trác đại gia, quý hữu đúng là bị thương tổn đến não bộ.
- Nói thế thì xác thực bị người ta hãm hại?
- Cái ấy lão phu không dám nói, cũng có thể do quý hữu thiếu thận trọng đã ăn nhầm loại độc vật ấy. Trác Không Quần nhướng hai lông mày chuyển sang nhìn Mai Mộng Thu, nét mặt Mai Mộng Thu bị che mờ bởi một lớp sương buồn khổ nhưng vẫn gượng cười nhạt:
- Tiên sinh có cứu được chăng? Trại Hoa Đà nhăn tít lông mày trầm ngâm không nói. Trác Không Quần vội vàng lên tiếng: Tiên sinh không nắm chắc chứ gì? Trại Hoa Đà lắc đầu: Không phải như vậy... Trác Không Quần hơi lộ vẻ hy vọng vội hỏi: Thế thì là... Trại Hoa Đà ngẩng đầu lên:
- Để chữa trị căn bệnh kỳ lạ này, ắt phải có bài thuốc gia truyền, Trác đại gia, mỗi loại độc dược đều có một loại thuốc giải khác nhau, lão phu không có thuốc giải nên tạm dùng bài thuốc gia truyền... Trác Không Quần:
- Phải chăng là vị thuốc ấy khó kiếm, điều đó không quan trọng, chỉ cần tiên sinh cho biết tại hạ sẽ sai hết thủ hạ tìm khắp thiên hạ. Trại Hoa Đà lắc đầu:
- Trác gia lầm rồi, vị thuốc dễ tìm thôi, lão phu mới từ vùng Vân Quí về, trong bao có đủ vị thuốc chỉ tiếc còn thiếu dẫn dược.
- Không biết phải cần cái gì dẫn dược? Trại Hoa Đà lắc đầu than “khó lắm” liên tiếp. Trác Không Quần nói:
- Chỉ cần vật ấy có ở trên đời này, tại hạ không sợ khó khăn, xin tiên sinh cứ nói, đừng ngại!
- Vị dẫn dược ấy trên đời này rất hiếm. Khó lắm, khó lắm, mà dù có được đi nữa chưa chắc người ta đã chịu...
- Tiên sinh định nói...
- Lão phu nói vị dẫn dược ấy là một con người, mà phải là một nam sinh ra ở kinh thành, người nam ấy phải sinh đúng giờ tí ngày ba mươi tháng chạp thuộc tuổi đại long, hai mươi bốn tuổi... Trác Không Quần kinh dị:
- Tiên sinh cần một người như thế để làm gì?
- Để dẫn dược. Trác Không Quần kinh dị lập lại:
- Để dẫn dược ư?
- Đúng, để dẫn dược, lão phu chẳng đã nói rồi đó sao? Quái bệnh cần phải có phương dược gia truyền, đã là gia truyền, tất nhiên vị dẫn dược phải có phần bất thường.
- Tiên sinh chẳng lẽ vị dẫn dược nhất thiết phải dùng tới một người nam?
- Không phải thế, lão phu chỉ cần một nhúm tóc, một ít móng tay, và một. một... Lão ấp úng hồi lâu không nói ra. Trác Không Quần sốt ruột:
- Tiên sinh còn cần một cái gì nữa? Trại Hoa Đà e dè liếc nhìn Mai Mộng phu nhân:
- Phu nhân, xin tha lỗi cho Trại mỗ nói lời ô uế, vì đó là chút nước tiểu. Mai Mộng Thu nhìn đi chỗ khác làm như không nghe thấy. Trác Không Quần nói:
- Như vậy cũng dễ, chỉ cần tìm được một nam nhân đủ điều kiện ngày tháng năm sinh là được rồi! Trại Hoa Đà lắc đầu:
- Khó lắm, khó lắm vì thân thể da thịt là của cha mẹ không thể tự hủy, đó là đầu mối của đạo hiếu, lão phu chỉ sợ người không liên quan gì đến việc này không thể chấp nhận... Trác Không Quần giương cặp lông mày:
- Trác mỗ hết dạ cầu xin, dù hắn không chịu cũng không được.
- Nhưng dù thế, đời này cũng có mấy người đủ điều kiện như ta cần, trời đất mênh mông, biển người rộng lớn, e rằng...
- Chỉ cần chữa trị được bệnh bằng hữu Trác mỗ, Trác mỗ không ngại khốn khổ khó khăn nào, một mặt Trác mỗ sẽ cho treo bảng cầu khắp thiên hạ, một mặt sẽ gửi Thất Tuyệt Thiếp mời võ lâm và bằng hữu... Mai Mông Thu đột nhiên buột miệng:
- Đại ca, tha cho muội xen lời, cho muội hỏi tiên sinh vài câu được chăng?
- Xin mời đệ muội! Mai Mộng Thu vâng một tiếng đưa mắt long lanh nhìn chăm chú Trại Hoa Đà:
- Dám hỏi tiên sinh, tại sao lại dùng một người sống làm dẫn dược?
- Kinh thành là nơi chung đúc linh khí, người nam thuộc dương cương, sinh vào giờ tý tháng chạp là giờ giáo hoán giữa hai năm, còn như là hai mươi bốn tuổi là thuộc đại long thích hợp vơi sự phối hợp với hai mươi bốn con số... Hoàn toàn dường như mê tín nhưng không thể không tin. Mai Mộng Thu lại hỏi:
- Tiên sinh, chỉ cần tìm được người nam có điều kiện ấy là ác bệnh của phu quân có thể trị khỏi chứ? Trại Hoa Đà:
- Đây là việc trọng đại, thầy thuốc nào dám lừa dối Trac đại gia và phu nhân? Mai Mộng Thu ngần ngừ một chút nói tiếp:
- Thế thì tiên sinh khỏi phải buồn vì không có dẫn dược và Trác đại gia cũng khỏi phiền kinh động thiên hạ, ta biết có một người như thế... Trác Không Quần cả mừng hỏi gấp:
- Đệ muội, nói mau, người đó ở đâu? Mai Mộng Thu hơi cuối đầu nhẹ đáp:
- Xa thì góc trời, gần thì như trước mắt!
- Đệ muội muốn nói là...
- Theo muội biết, phu quân chính sinh ở kinh đô vào giơ tí ngày hai mươi ba tháng chạp, tuổi thuộc đại long, năm nay vừa tròn hai mươi bốn tuổi. Hai tiếng phu quân đương nhiên là chỉ vào Văn Nhân Mỹ! Hai mắt Trại Hoa Đà lóe lên ánh sáng kỳ lạ, lão buột miệng:
- Tạ ân trời đất, cuối cùng đã tìm được rồi, cuối cùng... Đột nhiên lão im bặt, trong lúc ai nấy kinh dị chẳng để ý đến thần thái lạ lùng của lão. Trác Không Quần sảng khoái nói:
- Thật là bất ngờ, thật là bất ngờ. Không ngờ nhị đệ tự thân lại có thể cứu... Mục quang chủ nhân đảo qua đảo lại:
- Tiên sinh, bây giờ tệ hữu đã ở trước mắt và đang ngủ say, có cần vật gì xin tiên sinh cứ động thủ thu dụng ngay lập tức. Bấy giờ Trại Hoa Đà đã kịp bình tĩnh, lão gật đầu:
- Một nhúm tóc, móng tay, mau, lão phu có thể tự lấy, nhưng còn chút vật ô uế kia, xin mời... Trác Không Quần vẫy tay:
- Rất dễ, cái vật ô uế cuối cùng ấy đợi chút nữa Trác mỗ sẽ trao cho tiên sinh!
- Trại Hoa Đà vâng dạ, đưa tay định kéo cái túi vải lên. Đột nhiên, có nhiều tiếng chân gấp gáp từ xa đến gần, đến ngoài đại sảnh dừng lại, chợt nghe một giọng run nói:
- Bẩm đại gia, ngoài cửa có người cầu kiến. Trác Không Quần quát hỏi:
- Là người nào? Tiếng bẩm vọng vào:
- Bẩm đại gia, người ấy tự xưng là Trại Biển Thước tìm đến chữa trị cho nhị gia... Đang nói đến đó bổng ủa một tiếng:
- Sao lão lại dám tự tiện vào đây một mình thế này? Chỉ nghe ngoài sảnh có tiếng cười lớn tiếp lời:
- Ta cũng có chân chẳng lẽ cứ phải đợi mãi sao, ta đang sợ chậm mất, nguy cho nhị gia của các ngươi bị lão giang hồ kia hại đó thôi. Đã có một lão Trại Hoa Đà sao lại sinh ra một lão Trại Biển Thước? Trác Không Quần nhăn mặt, Đồng tổng quản vọt thân liền ra cửa, Trác Không Quần kịp thời dặn một câu:
- Thiên Đồng không được vô lễ với người ta, hãy mời vào đây. Đồng Thiên vâng một tiếng lập tức hơi chậm thân hình. Lão Trại Hoa Đà như có cái gì không yên, nhưng chỉ hơi chớp nhoáng là đã trấn định. Có tiếng Đồng Thiên Giáp ở ngoài sảnh:
- Các hạ là... Tiếng người nọ:
- Đồng tổng quản, không nghe Thần quân có lời mời đấy ư?
Chưa nghe Đồng Thiên nói gì đã thấy hắn hậm hực cúi đầu bước vào đại sảnh, người ấy nghiễm nhiên lại là người tự xưng là Môn Nhân Kiệt mặt áo bào trắng tinh. Sau lưng Trác Không Quần, lão nhân áo trắng và hán tử áo đen biến sắc nhưng lập tức khôi phục bình thường, Mai Mộng Thu trừng hai con mắt đẹp nhìn Môn Nhân Kiệt rồi lại nhìn Văn Nhân Mỹ đang say ngủ, trừ dung mạo không giống nhau ra, thực tình cả hai giống y như đúc. Trác Không Quần ngạc nhiên chấn động, đứng bật dậy, mục quang chiếu thẳng vào Môn Nhân Kiệt: Các hạ là... Môn Nhân Kiệt cung tay mỉm cười:
- Giang hồ lạc phách thứ sinh Môn Nhân Kiệt biệt hiệu Trại Biển Thước, xin ra mắt Thần quân. Dứt lời, y quay nhìn Mai Mộng Thu hòa nhã:
- Có lẽ vị nương tử này là Mai nữ hiệp! Mai Mộng Thu hơi nghiêng mình:
- Không dám, chính là Mai Mộng Thu đây. Môn Nhân Kiệt bước lên một bước lai cung tay thi lễ:
- Nhân Kiệt hiệu Trại Biển Thước xin ra mắt phu nhân. Mai Mộng Thu nghiêng mình hoàn lễ. Trác Không Quần giương mày hỏi: Các hạ quang lâm tệ xá không biết có gì... Môn Nhân Kiệt đưa tay chỉ Trại Hoa Đà, cười đáp:
- Thần quân, tiểu nhân đến đáy cũng giống như vị này, chỉ có chỗ bất đồng duy nhất là vị ấy được mời, còn tại hạ không mời mà đến. Trác Không Quần chưa kịp nói gì Môn Nhân Kiệt đã nói tiếp:
- Thần quân có thể cho tiểu nhân một ghế ngồi như vị Trại Hoa Đà đây không? Trác Không Quần vội đáp:
- Đó là lỗi thất lễ của Trác mỗ, Thiên Giáp, mời khách ngồi! Đồng Thiên Giáp vâng một tiếng kéo ghế bên cạnh đến. Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Từ lâu đã ngưỡng mộ Thần quân chiêu hiền đãi sĩ, là vị anh hùng đỉnh thiên lập địa, hôm nay được bái kiến quả nhiên danh bất hư truyền. Vừa nói y vừa ngồi xuống. Sau khi an tọa, Trác Không Quần hỏi:
- Các vị cũng thông làu y lý? Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Cũng biết ít nhiều, nếu không nào dám tự xưng là Trại Biển Thước? Nhưng tiểu nhân khác với vị Trại Hoa Đà đây là, vị ấy học hỏi nhiều năm, vì giang hồ cứu thế, còn tiểu nhân không dùng đó làm nghề kiếm cơm. Trác Không Quần nhướng mày:
- Các hạ cũng có thể chữa được bệnh này?
- Không chữa được thì cũng không dám tự tìm đến đây.
- Đa tạ hảo ý của các hạ, nhưng vì, vị Trại Hoa Đà này đã...
- Cái ấy không quan hệ, người có phương dược của người, ta có phương dược của ta, không xung đột gì, xin cứ cho biết... Trác Không Quần chận lời:
- Có lẽ các hạ chưa biết, vị tiên sinh đây đay có linh dược nhất định chữa khỏi ác bệnh. Môn Nhân Kiệt a một tiếng:
- Có thể cho tiểu nhân nghe linh dược ấy được chăng? Trác Không Quần nhìn Trại Hoa Đà nói:
- Phải được sự đồng ý của Trại Hoa Đà tiên sinh đây. Trại Hoa Đà lạnh lẽo đáp:
- Trác đại gia, bí phương tổ truyền không day cho ngoại nhân! Trác Không Quần mỉm cười nhìn Môn Nhân Kiệt:
- Các hạ nghe rồi đấy! Môn Nhân Kiệt như không để ý vẫn mỉm cười:
- Đúng vậy, tiểu nhân nghe rất rõ, bất quá, thưa Thần quân, không phải tiểu nhân tự khoa đại, cùng nghề vốn sẵn đố kỵ nhau, cứ theo tiểu nhân biết, trong thế gian này trừ phương dược của tiểu nhân ra, không có bất cứ linh dược nào khác có thể chữa được chứng bệnh của Văn đại hiệp! Trại Hoa Đà lạnh lùng lên tiếng:
- Sao khéo quá! Lão phu đây cũng nghĩ, về linh dược của mình như vậy. Môn Nhân Kiệt lắc đầu đáp:
- Tại hạ dám nói, phương dược của các hạ không trị khỏi được ác bệnh! Trại Hoa Đà biến sắc giận dữ:
- Lão phu cũng cho rằng phương dược của các hạ không linh nghiệm! Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Cãi nhau bằng lời chỉ thương tổn hòa khí vô ích, tại hạ không giấu gì riêng tư, bất tất các hạ phải giấu, chúng ta cứ tự đưa phương dược ra cho mọi người thử xem! Trại Hoa Đà gặng hỏi:
- Nếu phương dược của lão phu trị khỏi liền thì sao?
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: BichDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Môn Nhân Kiệt cười ngất:
- Tại hạ xin nguyện ý dâng tặng cái đầu của mình, giả như phương dược các hạ không linh nghiệm thì sao?
- Cái ấy... Trại Hoa Đà biến sắc rồi cố lấy lại bình tĩnh: Cái ấy... lão phu cũng xin lấy đầu mình bảo đảm. Cuộc đấu khẩu xem ra đã biến thành cuộc đấu thí mạng vì hơn thua. Trác Không Quần vội lên tiếng:
- Nhị vị có thể nghe một lời của ta chăng? Môn Nhân Kiệt và Trại Hoa Đà cùng đáp:
- Xin Thần quân cứ nói! Trại Hoa Đà:
- Phàm việc gì cũng phải có trước có sau, theo ta, nhị vị không cần tranh chấp như thế tổn thương hòa khí, sao không để Trại Hoa Đà tiên sinh thử trước... Môn Nhân Kiệt vội lắc đầu:
- Xin tha thứ cho tiểu nhân cả gan nói thẳng, lẽ nào Thần quân lại đem mạng sống Văn Nhân đại hiệp ra đùa giỡn? Lão nhân áo trắng, hai người áo đen và Đồng Thiên Giáp cùng biến sắc, nhưng chưa dám động thủ. Trác Không Quần chau mày lạnh nhạt nói:
- Các hạ nói vậy có ý gì? Môn Nhân Kiệt khẳng khái:
- Sự này rất trọng đại, trị bệnh là đúng thuốc, nếu không chẳng những không khỏi mà còn khiến bệnh nặng thêm, nếu Thần quân cứ để bọn lang băm giang hồ làm bậy... Trại Hoa Đà gầm lên phẫn nộ:
- Ngươi bảo ai là lang băm giang hồ? Môn Nhân Kiệt vẫn cười: Tại hạ chưa hề nói đến tên các hạ, các hạ giận dữ cái gì? Nhưng bất quá... hừ... Kỳ thực tại hạ nói ai thì người đó tự hiểu lấy. Trại Hoa Đà lại biến sắc, thái độ cố cưỡng hòa hoãn chút ít, lạnh lẽo nói:
- Đại khái có lẽ ngươi tham vàng bạc của Trác thần quân đây chứ gì? Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Các hạ chớ suy từ bụng ta ra bụng người, tại hạ chỉ muốn trị dứt bệnh, một đồng cũng không lấy. Trại Hoa Đà hậm hực:
- Còn lão phu đây cũng chỉ cứu đời cứu người! Môn Nhân Kiệt chưa kịp trả đũa đột nhiên Trác Không Quần chen vào:
- Xin nhị vị cùng bớt lời cho ta hỏi lại ý kiến của Văn Nhân phu nhân đã! Vừa nói vừa xoay đầu lại phía Mai Mộng Thu, chưa kịp nói gì, Mai Mộng Thu đã đáp:
- Tất cả xin nhờ đại ca quyết định! Trác Không Quần nhướng hai lông mày, lập tức nghiêm mặt:
- Phàm việc phải có trước có sau, Trác mỗ xin mời Trại Hoa Đà tiên sinh xem bệnh... Trại Hoa Đà vui ra mặt nhưng Môn Nhân Kiệt đã cắt lời:
- Thần quân quyết định chắc chắn! Môn Nhân Kiệt xua hai tay:
- Thế thì tiểu nhân không còn cách nào nữa, lang băm hại người, lỡ ra thuốc không đối chứng, e rằng... Trại Hoa Đà trừng đôi mắt phẫn nộ không nói câu nào. Mai Mộng Thu thỏ thẻ nói:
- Môn tiên sinh, nếu phu quân có mệnh hệ nào, Mai Mộng Thu đây sẽ có chủ trương riêng. Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Phu nhân thông minh mà cũng tin tên lang băm chữa bệnh bậy bạ này ư... Mai Mộng Thu đáp:
- E rằng Môn tiên sinh chưa biết vị tiên sinh kia không hề đòi thủ lao!
- Lão không lấy thù lao? Hay là làm như lời Thần quân, có trước có sau, bất quá đối với Thần quân, tại hạ có một yêu cầu... Trác Không Quần:
- Mời các hạ cứ nói.
- Tại hạ cho rằng dược phương lão lang băm kia không linh nghiệm, không trị dứt bệnh, nếu không xin đền cái đầu này, để làm tin, tại hạ phải lưu lại Trác phủ chờ kết quả... Trác Không Quần mỉm cười:
- Chỉ là ganh ghét trong lúc giận dữ, các hạ bất tất tâm?
- Không, tại hạ chỉ muốn chứng thức y thuật của mình chứ không phải ganh ghét gì như lời Thần quân nói.
- Ý tứ của các hạ là...
- Tại hạ chỉ xin Thần quân cho ở lại trong phủ đến khi lão Trại Hoa Đà kia chịu nhận bó tay...
- Thì ra chỉ có thế, Trác mỗ xin hoan nghênh... Môn Nhân Kiệt vội nghiêng mình thi lễ:
- Đa tạ Thần quân. Đột nhiên Trại Hoa Đà lạnh lùng lên tiếng:
- Xem ra xin ở lại vài ngày để kiếm bữa cơm chứ gì? Môn Nhân Kiệt không lưu ý câu châm chọc đó, y vẫn cười đáp:
- Các hạ cứ xem bệnh xong đến phiên tại hạ xem, ai linh nghiệm, ai không linh nghiệm rồi sẽ tự biết, trong Trác phủ đều là cao thủ, Thần quân muốn bắt ai dù có chắp cánh cũng khó khoát khỏi Thục Cương, sợ gì tại hạ chạy mất? Vả chăng, tại hạ lưu lạc giang hồ nơi nào chẳng có cơm ăn, cần gì phải tìm đến đây? Trại Hoa Đà á khẩu hết nói. Trác Không Quần gật đầu mỉm cười:
- Chúng ta cứ ước định như thế. Môn tiên sinh tạm thời ở lại khách phòng vài ngày, nếu lỡ vị tiên sinh đây có gì lầm lỡ, xin mời Môn tiên sinh thi triển diệu thủ. Môn Nhân Kiệt đáp:
- Xin được tận tâm tận lực. Trác Không Quần chuyển nhìn sang Trại Hoa Đà:
- Tiên sinh đã bắt đầu được chưa? Trại Hoa Đà lắc nhẹ đầu:
- Lão phu vốn định chữa bệnh cho nhị gia ngay lập tức, không ngờ gặp chuyện rắc rối do vị cùng nghề này, Trại Hoa Đà bất đắc dĩ phải đổi ý...
- Ý của tiên sinh là...
- Lão phu xin cầu xin một việc hơi quá, mong Trác đại gia đáp ứng.
- Xin tiên sinh cứ nói, chỉ cần đủ sức Trác mỗ sẽ xin phép ứng ngay.
- Không dám, lão phu xin Thần quân tìm trong quý phủ đây chỗ nào yên tĩnh vắng vẻ nhất?
- Phủ đệ của Trác mỗ nơi nào mà không yên tĩnh? Sự thực là như thế, Trác phủ kiến tạo trên đỉnh Thục Cương, kẻ du nhàn không bao giờ bén mảng tới dinh thự vừa rộng cây cối sầm uất, đích xác là nới u tịch vắng vẻ. Trại Hoa Đà tiếp:
- Xin Trác đại gia chấp nhận trước, ba ngày đêm lão phu trị bệnh cho Văn Nhân nhị gia, bất cứ người nào cũng không được đến gần quá năm mươi trượng, kể cả đại gia cũng không ngoại lệ. Trác Không Quần hơi ngần ngừ một hồi nhưng rồi lại mỉm cười gật đầu:
- Được, điều ấy là lẽ đương nhiên.
- Còn nữa, vừa rồi trên đường lão phu đến đây thấy bên tả Trác phủ có một khu đất trống, nằm đối diện với Tây Hồ, bên dưới là vực sâu, lão phu xin Trác đại gia cho dựng mấy gian nhà tranh dựa lưng trên vực để lão phu làm nơi trị bệnh cho nhị gia, ngoài ra xin Trác đại gia sai phái mấy vị cao thủ ngày đêm tuần tra chung quanh vùng năm mươi trượng đừng để cho bất cứ ai đến gần! Sự sắp đặt ấy cơ hồ lão muốn đối phó với Môn Nhân Kiệt. Môn Nhân Kiệt cười nhạt.
- Các hạ cứ yên tâm, tại hạ không thèm nhìn trộm bí mật của các hạ đâu, các hạ nên chuyên tâm vào việc trị bệnh kẻo lại biến thành di hận ngàn năm đó... Trại Hoa Đà biến sắc mặt, Trác Không Quần vội tiếp lời:
- Tiên sinh, các phòng tịnh xá trong Trác phủ còn rất nhiều... Trại Hoa Đà vẫn lắc đầu:
- Dù vậy không thể nào bằng mấy gian nhà tranh dựa lưng vào vực được.
- Thôi được, tiên sinh, ta sẽ chiều ý ngài...
- Đa tạ Trác đại gia, để mau việc, mấy gian nhà tranh ấy không cần làm kỹ, chỉ cần đủ che mưa che nắng và có một cái giường là đủ.
- Còn chuyện ăn uống của tiên sinh?
- Mỗi ngày chỉ cần ba lần cơm nước, và xin Trác đại gia cho người mang đến là được, nhưng mỗi bữa cơm đều mong được Trác đại gia thân tự kiểm tra... Trác Không Quần a một tiếng. Trại Hoa Đà điềm nhiên nói tiếp:
- Trác đại gia nghĩ xem, quý hữu rất có thể bị người ta ám hại, có thể hung thủ biết Hoa Đà đang trị bệnh cho quý hữu, đương nhiên hắn sẽ hạ thủ ngăn cản. Chung quanh căn nhà tranh có tuần tra nên khó có thể đến gần, cách duy nhất hạ thủ hại lão phu là hạ độc dược vào lương thực, việc bất đắc dĩ, mong được...
- Tiên sinh lo lắng thật chu đáo. Xin yên tâm, Trác mỗ sẽ theo lời, bất quá... tệ hữu của Trác mỗ, nếu như bị người lạ đột nhập vào Trác phủ hạ độc thủ vào thức ăn được thì cái đầu này của Trác mỗ cũng khó bảo toàn.
- Trác đại gia nói phải lắm, chỉ bất cứ chuyện gì cũng nên cẩn thận vẫn tốt hơn. Đột nhiên Môn Nhân Kiệt xen lời:
- Nói như các hạ đây, tại hạ cũng lấy làm sợ, trong tình hình nguy hiểm thế này, xem ra tại hạ cũng nên... Trác Không Quần trấn an:
- Nhị vị yên tâm, nhị vị đã vào trong Trác phủ, tất nhiên Trác mỗ phải phụ trách sự an toàn cho nhị vị, bất cứ các các vị bị tổn thương gì xin cứ hỏi tội Trác mỗ. Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Được lời nói này của Thần quân, đương nhiên là vững tâm như bàn thạch, còn có gì không yên tâm nữa?
- Nếu nhị vị đã yên tâm, xin mời nhị vị chữa bệnh cho tệ hữu, Trác mỗ không tiếc gì để bảo vệ an toàn cho nhị vị, bây giờ nhị vị về phòng khách an nghỉ. Tiếp theo ra lệnh cho Đồng Thiên Giáp:
- Thiên Giáp, dẫn đường cho Trại Hoa Đà tiên sinh! Đồng Thiên Giáp dạ một tiếng, nghiêng thân mời Trại Hoa Đà đi theo. Đợi Trại Hoa Đà đi xong, Môn Nhân Kiệt đang định đứng dậy cáo từ, bỗng Trác Không Quần níu lại:
- Mời các hạ ở lại chốc lát, Trác mỗ muốn thỉnh giáo các hạ. Môn Nhân Kiệt ngẩn người:
- Môn Nhân Kiệt tuân lệnh. Y lại ngồi xuống. Mục quang Trác Không Quần ngưng nhìn vào mặt Môn Nhân Kiệt không chớp mắt rồi từ tốn hỏi:
- Các hạ tên thật là Môn Nhân Kiệt ư? Y cười đáp:
- Sao Thần quân lại hỏi thế? Tính danh là do phụ mẫu, lẽ nào lại là giả? Trác Không Quần cười nhẹ:
- Các hạ tự xưng là giang hồ lạc phách thư sinh tất là phải là người trong võ lâm?
- Đúng vậy, nhãn lực của Thần quân, tại hạ không dám phủ nhận.
- Thế các hạ có biết địa vị thân phận của Trác mỗ trong giới võ lâm ra sao không?
- Tại hạ không đến nỗi ngu dốt thô lậu, Thần quân là cao thủ số một số hai trong võ lâm đương kim.
- Quá khen, các hạ chắc cũng biết, trong võ lâm Trác mỗ giao du cực rộng, cơ hồ khắp thiên hạ, võ lâm chẳng có ai mà Trác mỗ không biết.
- Tại hạ minh bạch, Thần quân có ý nghĩ, tại sao ba chữ Môn Nhân Kiệt quá xa lạ?
- Sự thực như thế, các hạ tha lỗi.
- Không dám, sự thực Môn Nhân Kiệt nửa đời liền xuất gia không tham dự ân oán giang hồ nữa và cũng chẳng giao du với ai, vốn chỉ là một vô danh tiểu tốt mà thôi!
- Ta xem khí độ của các hạ không giống một người vô danh tiểu tốt chút nào!
- Đó là Thần quân quá khen, sự thực võ lâm cực ít ai biết đến tên tuổi mỗ.
- Quê hương các hạ ở đâu?
- Đồng hương với Văn Nhân đại hiệp.
- Thì ra các hạ là người đồng hương của tệ hữu Trác mỗ, chúng ta càng có lý do thân cận, nhưng quả thật các hạ giỏi y thuật chứ?
- Thần quân, vàng thật không sợ lửa, điều ấy không dễ lừa đâu? Nếu như Thần quân muốn, xin đợi sau ba ngày sẽ thấy, còn như Thần quân không thể đợi lâu, xin tức khắc giải thụy huyệt cho Văn Nhân đại hiệp, tại hạ nguyện thí nghiệm xem, chỉ cần một mũi châm xuất thủ, tại hạ bảo đảm đại hiệp lập tức tỉnh táo như người thường... Trác Không Quần mỉm cười:
- Trác mỗ không phải là người nóng nẩy, cứ đợi mấy ngày nữa... bất quá, các hạ, xin cho Trác mỗ nói thẳng, Trác mỗ cho rằng các hạ đột nhiên quang lâm đến đây là có ý đồ gì nữa chứ không phải chỉ là mục đích chữa bệnh! Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Người ta có lúc cũng lạ, nếu có ý đồ âm mưu tất phải cố ý làm bộ, làm dạng, tại hạ thực chỉ có mục đích tìm đến trị bệnh... Thần quân có biết rõ bí ẩn của tên xưng là Hoa Đà nọ không?
- Mắt Trác mỗ chưa mù, tất phải nhận ra, người đó ắt phải là nhân vật võ lâm, và không phải là nhân vật tầm thường. Môn Nhân Kiệt thở dài:
- Quả nhiên Thần quân cao minh, tại hạ tưởng Thần quân chưa biết, thì ra tất cả đều trong thần nhãn của Thần quân.
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: BichDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Trác mỗ kết giao đều là người trong giới võ lâm, vả chăng, chỉ cần thông bát y thuật có khả năng chữa trị bệnh của tệ hữu, Trác mỗ cũng chẳng kể gì đến bất cứ nhân vật giới nào. Môn Nhân Kiệt:
- Đó là lý, nhưng còn Thần quân có biết lão thuộc môn phái nào không? Trác Không Quần không đáp mà hỏi ngược lại:
- Các hạ, điều ấy có quan trọng không?
- Theo tại hạ, rất quan trọng.
- Xin tiên sinh chỉ giáo?
- Việc này nên nói từ đầu, đêm hôm qua khi Văn Nhân đại hiệp một mình lên Dương Châu Đệ Nhất Lầu, trên lầu lúc ấy có một nam, một nữ... tại hạ nghĩ rằng vị bằng hữu đứng sau lưng Thần quân kia đã báo cáo hết với Thần quân rồi mới phải chứ! Trác Không Quần gật đầu:
- Đúng vậy, hắn đã bẩm báo với Trác mỗ, phải chăng các hạ có ý chỉ thiếu niên áo đen và nữ nhân áo đen?
- Chính thị...
- Nói như vậy, đêm hôm qua các hạ cũng có mặt trên Dương Châu Đệ Nhất Lầu?
- Vâng, nhưng lúc đó tại hạ ăn mặc khác hẳn bây giờ.
- Thảo nào tệ thuộc hạ không nhận ra các hạ... Hai nhân vật áo đen mà các hạ đâu có quan hệ gì tới Trại Hoa Đà hôm nay?
- Thần quân cao minh, sự thức thế này...
- Tiếp đó, y thuật lại cho Thất Tuyệt Thần Quân nghe tình hình Dương Châu Đệ Nhất Lâu đêm hôm qua, đến cả chuyện xảy ra bên cạnh dòng sông Vận Hà, cuối cùng y nói:
- Tại hạ tin chắc Thần quân cũng đã biết chuyện ấy, vì vị bằng hữu đứng sau lưng Thần quân đã theo dõi bọn họ đến Vận Hà, bất qua sau đó bằng hữu ấy bị phát hiện nên không biết thêm gì nữa đó thôi.
- Đúng vậy, mấy việc ấy thì mỗ có biết, người của Trác mỗ tài nghệ chưa tinh khiến làm trò cười cho các hạ.
- Không dám, bất quá tại hạ chỉ cẩn thận hơn chút ít mà thôi, như vậy Thần quân đã tin Trại Hoa Đà đến đây là có mục đích rồi chứ?
- Trác mỗ vẫn chưa hiểu rõ, các hạ hãy nói rõ hơn, Trác mỗ chỉ lấy làm nghi hoặc, vì trên đời làm gì có vị dẫn dược quái lạ đến thế? Môn Nhân Kiệt kinh ngạc:
- Vị dẫn dược gì thế?
- Phải là một người nam như đòi hỏi của Trại Hoa Đà, và phải sinh trưởng ở kinh đô vào giờ tí ngày ba mươi tháng chạp tuổi thuộc đại long, hai mươi bốn tuổi, lão cần một nhúm tóc, một ít móng tay, một ít máu và một ít nước tiểu. Môn Nhân Kiệt a một tiếng:
- Trên đời làm gì có dẫn dược như thế, lão nói cách chữa trị ra sao? Trác Không Quần liền thuật lại lời của Trại Hoa Đà. Nghe xong Môn Nhân Kiệt cười lạnh:
- Hoàn toàn là nói nhảm nhí, chỉ cần hiểu biết chút ít về y thuật lập tức lật tẩy lão được ngay, chỉ vì bây giờ Thần quân đã chấp nhận, nhưng lão biết tìm đâu ra người nam hội tụ mọi điều kiện ấy? Trác Không Quần cười nhạt:
- Nhị đệ Văn Nhân của Trác mỗ chính là người có đủ mọi điều kiện! Môn Nhân Kiệt nhảy bật dậy mở mắt:
- Như vậy, có quá trùng hợp không Thần quân?
- Đương nhiên không phải vô tình trùng hợp, rõ ràng là lão cố ý muốn tìm Văn Nhân nhị đệ của ta. Môn Nhân Kiệt ngạc nhiên hỏi:
- Lão tìm Văn Nhân đại hiệp làm gì chứ? Sao lão lại biết ngày sinh tháng đẻ của Văn Nhân đại hiệp?
- Các hạ, cái ấy có khó gì không biết.
- Đã thế mà Thần quân còn trao Văn Nhân đại hiệp cho lão sao?
- Đương nhiên yên tâm, vì ta tin chắc lão không dám làm thương tổn đến nhị đệ của ta!
- Thần quân lấy gì tin chắc?
- Nếu lão có ý làm thương tổn tới nhị đệ ta thì tại sao đêm qua trên Dương Châu Đệ Nhất Lầu thuộc hạ Trác phủ chưa đến, là cơ hội tốt nhất cho lão động thủ, lúc ấy lão đã bỏ qua cơ hội, lại còn mạo hiểm trà trộn vào Trác phủ hạ thủ sao được?
- Thế lão tìm đến đây...
- Hãy cứ đợi ba ngày đêm nữa, lão trị bệnh xong rồi nói sau!
- Vì sao phải đợi ba ngày ba đêm nữa làm gì?
- Ngoài mặt lão ra vẻ nhân đạo khiến nhất thời Trác mỗ ta nhận chưa ra, Trác mỗ lẽ nào lại thiếu độ lượng nuốt lời với người sao? Vả chăng, lỡ ra lão thật có khả năng trị ác bệnh được cho nhị đệ thì sao? Vì vậy chi bằng cứ đợi ba ngày sau cái đã, Trác mỗ sẽ lật tẩy đương trường, người ngoài không còn cách gì dị nghị được nữa. Từ đó có thể nhận ra vị Thất Tuyệt Thần Quân này tâm trí cực kỳ thâm trầm, hành sự kín đáo, vừa khiến người ta khâm phục, lại vừa khiến người ta hoảng sợ. Môn Nhân Kiệt lo lắng:
- Nếu không hạ thủ sớm, chỉ e lão...
- Các hạ, sau lưng là vực sâu, trước mặt có cao thủ tuần tra, đó là yêu cầu của chính lão! Môn Nhân Kiệt lắc đầu than:
- Thần quân đúng là đệ nhất đệ nhị trên giang hồ hiện nay...
- Quá khen, còn các hạ vẫn chưa nói rõ cho ta biết ý định đến đây là gì?
- Chỉ là cảnh giác Thần quân chú ý đến lão nhân ấy.
- Thế thì ta phải đa tạ các hạ!
- Không dám, tại hạ cũng tự biết, dù vậy cũng khó tránh khỏi sự nghi hoặc của Thần quân.
- Vì sự an toàn của nhị đệ Trác mỗ, bất đắc dĩ phải như thế, năm xưa chỉ sơ suất nhất thời mà đã bị suốt đời ân hận, ta đâu dám không tự lấy làm gương? Môn Nhân Kiệt cả cười:
- Thần quân nói phải lắm, sai lầm nhất thời đủ thành hận ngàn năm, tất cả nên cẩn thận là hơn. Trác Không Quần cũng cả cười:
- Thì ra là thế, ý các hạ đến đây chỉ thế thôi ư?
- Thần quân cho rằng còn gì nữa?
- Trác mỗ cho rằng tuyệt chẳng chỉ có như thế.
- Tại hạ lấy làm khâm phục...
- Nói thế, Trác mỗ đã đoán đứng chứ?
- Thần quân xưa nay cao minh, Thần quân đã đoán đúng!
- Xin các hạ hãy chỉ giáo rõ hơn.
- Thần quân hãy đuổi tả hữu lui ra.
- Bất tất, Văn phu nhân là đệ muội của Trác mỗ, còn hai tên đứng sau lưng Trác mỗ là thuộc hạ tâm phúc lâu năm, các hạ khỏi cần lo sợ.
- Môn Nhân Kiệt khẽ mỉm cười:
- Đã như thế, Môn Nhân Kiệt xin tuân lệnh... Y phất tay áo lấy ra một cái ly bạc đẹp, mỉm cười nói:
- Thần quân có biết đây là vật gì không? Trác Không Quần cười:
- Một cái ly bạc sao Trác mỗ lại không biết?
- Xin Thần quân nghĩ cho kỹ xem vào giờ nào, chỗ nào và ai dùng qua cái ly này? Mắt nhìn ly rượu hồi lâu không nói một câu nào, Văn Nhân phu nhân Mai Mộng Thu từ lâu im lặng, đột nhiên run giọng hỏi:
- Các hạ có thể cho ta mượn cái ly được chăng? Môn Nhân Kiệt cười đáp:
- Đương nhiên là được! Liền đưa hai tay dâng cái ly bạc dẹp lên. Mai Mộng Thu đưa hai ngón tay ngọc trắng muốt như đôi đũa gắp lấy cái ly nhìn vài lần, thân hình nàng đột nhiên run nhẹ, nàng ngẩng đầu lên:
- Các hạ, cái này, cái này là ly rượu hợp cẩn trong ngày thành hôn giữa ta và Văn Nhân đại hiệp đây mà. Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Phu nhân nói không sai... Trác Không Quần đứng bật dậy la lên thất thanh:
- Cái gì, cái này... cái này là vật dụng của Văn Nhân nhị đệ ư? ... Mai Mộng Thu mau nước mắt đã bắt đầu tấm tức khóc, nức nở nói:
- Vâng, đúng, Trác đại ca, đây là ly rượu mà muội không bao giờ quên được... Mắt Trác Không Quần lóe lên đầy uy mãnh chuyển nhìn Môn Nhân Kiệt run giọng nói lớn:
- Các hạ thực sự là ai, vì sao có cái ly này... Môn Nhân Kiệt vẫn cười nhạt:
- Xin Thần quân cứ bình tĩnh ngồi xuống nghe tại hạ nói từ từ cho nghe. Trác Không Quần không thẹn là bậc kỳ tài, lập tức bình tĩnh lại ngay, ngồi xuống từ tốn nói:
- Mời các hạ nói!
- Thần quân, tại hạ xin thanh minh lần nữa, tại hạ chính là giang hồ lạc phách thư sinh Môn Nhân Kiệt, còn chuyện vì sao lại có ly rượu này, thực chẳng có chuyện kỳ quái... Xin Thần quân cố thử xem có quen ai là... Phiêu Bạc Sinh Liễu Nhất Hàn không?
- Bất tất cố nhớ, chính có người ấy, ta nhớ rồi, sao?
- Thực không dám giấu, năm xưa Phiêu Bạc Sinh Liễu Nhất Hàn là do tại hạ mạo xưng đó, mục đích chỉ vì muốn trà trộn vào để dự hôn lễ, xem náo nhiệt mà thôi. Trác Không Quần giật mình:
- Thế thì Phiêu Bạc Sinh Liễu Nhất Hàn bản nhân đâu?
- Lúc ấy chẳng biết hắn phiêu lưu nơi nào, tại hạ tình cờ gặp thuộc hạ đưa thiệp mời của Thần quân, kẻ ấy lầm tưởng tại hạ là Phiêu Bạc Sinh nên mới đưa thiếp cho tại hạ, mượn cái lầm ấy tại hạ tìm đến...
- Nguyên do là thế, các hạ làm gì...
- Thần quân chớ trách, tìm đến ăn hôn lễ chính là tại hạ, đem lễ mừng cũng chính là tại hạ nhưng danh nghĩa lại là hắn!
- Mời các hạ nói tiếp phần sau mau!
- Đương thời trong lúc động phòng hỗn loạn, tại hạ cũng hiếu kỳ bèn vô coi, vô ý đạp trúng một vật cầm lên thì ra là một cái ly bạc, lúc ấy linh cơ tại hạ chấn động, không lộ ra thanh sắc bèn dấu cái ly ấy vào ống tay áo...
- Một cái ly bé nhỏ có giá trị la bao đâu? Theo ta các hạ không nên...
- Thần quân có biết tại hạ giấu nó là có ý gì không?
- Lẽ nào trong đó có gì bí ẩn?
- Thần quân cao minh, bây giờ mời Thần quân nhìn kỹ trong cái ly này đã. Vừa nghe câu ấy, Mai Mộng Thu cũng vội lưu ý, chỉ vì người ta không bảo với nàng nên nàng vội đưa cái ly lại cho Trác Không Quần. Trác Không Quần đón lấy cái ly, lật ngang lật ngửa một lúc, lập tức ngẩng đầu:
- Các hạ. Môn Nhân Kiệt vội xua tay:
- Thần quân khoan hãy hỏi, xin hãy trả lời mấy câu của tại hạ trước đã. Trác Không Quần hơi ngẩn người:
- Các hạ hỏi đi!
- Xin hỏi Thần quân, ngài xem bên ngoài cái ly ấy thấy sao?
- Chế tác cũng khá tinh xảo, chẳng khác nào cái ly khác.
- Thần quân, các ly bạc khác là nghĩa làm sao?
- Đó là cái ly bạc sử dụng trong ngày hôn lễ hôm ấy!
- Hay lắm, bây giờ không còn cái ly thứ hai nào ở đây nên Thần quân không biết chúng nặng nhẹ khác nhau, sự thực cái ly rượu này so với các ly khác có nhẹ hơn một chút...
- Làm sao các hạ biết được?
- Không dấu Thần quân, tại hạ đã có thử qua rồi.
- Mời các hạ hỏi tiếp.
- Xin hỏi Thần quân, người nhận xét bên trong cái ly ra sao? Trác Không Quần lắc đầu:
- Trác mỗ không nhận ra có chỗ nào khác biệt cả.
- Xin Thần quân xem kỹ lại một lần nữa. Trác Không Quần theo lời... đột nhiên họ Trác ánh mắt lên, ngẩng đầu:
- Các hạ, dưới đáy cái ly này có vô số lỗ nhỏ như bị kim châm... Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Cuối cùng Thần quân cũng nhận ra chỗ bí mật của nó...
- Các hạ, chẳng lẽ là...
- Thần quân minh trí xin suy luận xem, tại sao nó lại có vô số lỗ nhỏ dưới đáy vậy? Những lỗ ấy dùng để làm gỉ?
- Tất nhiên là để thấm độc từ khoảng trống dưới đáy vào trong rượu.
- Thần quân có biết chủ nhân Dương Châu Đệ Nhất Lâu là ai không?
- Không biết, ta chỉ liên quan với Dương Châu Đệ Nhất Lầu thông qua chưởng quỹ Nhiệm Khổng Phương mà thôi.
- Không ai ngờ Dương Châu Đệ Nhất Lầu lại nhúng tay ám hại Văn Nhân đại hiệp, nếu biết trước có lẽ nhị vị tất không để yên cái Đệ Nhất Lâu ấy rồi. Trác Không Quần nhăn tít lông mày:
- Lão quỷ họ Nhiệm kia thấy động nên đã đào tẩu?
- Thần quân, tại hạ chỉ nói là có thể như thế chứ không dám quyết đoán. Trác Không Quần trầm ngâm một chút, đột nhiên quát to:
- Gọi Thiên Giáp đến đây... Chỉ nghe nhiều tiếng chân ngoài cửa, Đồng Thiên Giáp đã vội bước vào. Đến gần, Thiên Giáp cung thân:
- Bẩm Thần quân, đã sửa soạn chỗ ở cho Trại Hoa Đà. Trác Không Quần gật đầu:
- Được, những chuyện nhà hãy tạm xong như vậy, ngươi hãy đi ra ngoài thám thính xem, nguyên chủ nhân của Đệ Nhất Lâu là ai? Xem hắn còn ở lại Dương Châu hay không? Nếu còn, mời lại đây gặp ta, nếu không cũng phải mau quay về bẩm báo! Thiên Giáp định quay ra, thình lình Môn Nhân Kiệt hỏi:
- Thẩn quân, theo tại hạ, thám thính chủ nhân Đệ Nhất Lâu là khó, nhưng Đồng tổng quản rất có thể là đi vô ích mà thôi.
- Các hạ nói thế là sao?
- Nếu tên chủ nhân ấy cùng một bọn với Nhiệm Không Phương tất hắn đã cao chạy xa bay rồi, còn như hắn không phải cùng bọn với Nhiệm chưởng quỹ, gặp hắn cũng chẳng biết thêm gì!
- Vậy theo cao kiến của các hạ, ta phải làm gì?
- Thần quân nên gửi võ lâm thiếp cho anh hùng các nơi, có tin gì của chủ nhân Đệ Nhất Lâu và Nhiệm chưởng quỹ, anh hùng các lộ đều là bằng hữu của Thần quân, tất sẽ báo về cho chúng ta biết... Tốt nhất là chúng ta phải bắt được tên Nhiệm chưởng quỹ, tất cái nghi án hãm hại Nhân đại hiệp sẽ được chứng minh.
- Nếu phá được nghi án này thì mối thù của ta và Văn nhị đệ sẽ báo được... Đột nhiên Trác Không Quần chậm giọng:
- Tại sao các hạ lại nhiệt tâm chuyện này thế?
- Lẽ nào Thần quân không nghênh đón người có nhiệt tâm hay sao? Trác Không Quần lắc đầu:
- Vì muốn phá tan nghi án, vì báo thủ cho tệ hữu, ta nguyện hết sức tận tâm với bất cứ bằng hữu nào bất kể chính hay tà, chẳng phân hắc bạch, chẳng những ta hoan nghênh mà hết sức cảm kích, ta chỉ muốn biết vì sao các hạ... Môn Nhân Kiệt cắt lời:
- Thần quân, chỉ vì tại hạ là người có máu nghĩa hiệp, muốn trừ gian ác, đồng thời tại hạ vốn kính phục nhị vị là anh hùng cái thế, vả chăng tại hạ từng còn chịu ân huệ của Văn Nhân đại hiệp...
- Sao Trác mỗ chưa hề nghe Văn nhị đệ nói tới...
- Thần quân, Văn Nhân đại hiệp là người thi ân không cầu báo, có bao giờ người cần nhắc đến mấy việc ân huệ vặt vãnh ấy? Trác Không Quần cả cười:
- Phải lắm, thay mặt Văn Nhân Mỹ nhị đệ, Trác mỗ cảm tạ lòng tốt của các hạ, còn bây giờ trời cũng đã muộn, mời các hạ sang phòng khách nghỉ ngơi. Dứt câu, Trác Không Quần đứng dậy tiễn khách, Môn Nhân Kiệt cũng đứng lên. Trác Không Quần xoay người nói với lão nhân áo trắng đứng sau:
- Thường Lạc ngươi hãy đưa Môn Nhân Kiệt về khách phòng, chớ làm kinh động đến Trại Hoa Đà đấy nhé... Môn Nhân Kiệt bước theo lão đao nhân áo trắng lùn thấp ra khỏi đại sảnh. Y đi theo lão nhân quay ra phía sân bên tả. Trong khi đi, Môn Nhân Kiệt đưa mắt quan sát xung quanh, y nói:
- Tại hạ hành tung phiêu bạt, không có nơi định sở, Thần quân kiến tạo được một dinh cơ to lớn dường này ở Dương Châu có thể nói là không dễ dàng... Lão nhân cười đáp:
- Các hạ chớ tưởng lầm, dinh cơ này tuy to lớn thật, nhưng chỉ còn là cái xác trống rỗng, bao nhiêu của cải vàng bạc Thần quân đã tiêu phí hầu hết vì căn bệnh của nhị gia... Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Thần quân thật đáng khâm phục về lòng nghĩa hiệp. Thình lình y chuyển đề tài:
- Nghe Thần quân gọi huynh đài, tại hạ sực nhớ đến khi xưa có một người tung hoành võ lâm, có lẽ huynh đài chính là Tiếu Diện Sát Thần Hứa Thường Lạc đại hiệp? Lão nhân áo trắng chấn động tinh thần lập tức nở nụ cười:
- Hứa Thường Lạc nào dám đảm đương hai tiếng Đại Hiệp. Khi xưa lỡ đem thân vào hắc đạo, tự mang vào thân biết bao thống hận khó mà có chỗ dung thân trong võ lâm. May mắn được Thần quân thu dụng, chỉ may không bị gọi là ma đầu, theo tại hạ thấy thà làm chân tiểu nhân còn hơn làm ngụy quân tử...
- Hay lắm, hắc bạch chính tà vốn khó phân biệt cho rõ được, có người ngoài miệng lúc nào cũng nói nghĩa hiệp nhưng trong lòng lại gian ác lừa dối mọi người... Huynh đài đã là Tiếu Diện Sát Thần Hứa đại hiệp, thế còn vị đại hán áo đen kia là... Hứa Thường Lạc ngắt lời:
- Chính là Lãnh Diện Ác Quỷ Tôn Bất Tiếu luôn luôn theo bên cạnh Hứa Thường Lạc. Môn Nhân Kiệt A lên một tiếng:
- Thì ra nhị vị khi xưa là hai nhân vật trong Bát Xú mà thần uy chấn động nam bắc võ lâm... Hứa Thường Lạc cười nhẹ:
- Các hạ, chuyện xấu xa tranh đoạt lợi khi xưa nhắc lại Hứa mỗ vẫn còn toát mồ hôi, xin đừng nói tới nữa! Tất nhiên, Môn Nhân Kiệt không tiện nói nữa, y chuyển câu chuyện: Ngày thành hôn của Văn Nhân đại hiệp, Hứa huynh đã có ở trong phủ chưa? Hứa Thường Lạc gật đầu:
- Thần quân và nhị gia giao tình như huynh đệ, việc của nhị gia tức là việc của Thần quân, ngày vui ấy chấn động cả võ lâm, khách khứa đầy đủ, tại sao Hứa mỗ không có mặt?
- Hứa huynh nói chí phải... thế Hứa huynh còn nhớ, đêm ấy ai là người mang ly rượu hợp cẩn vào động phòng cho Văn Nhân đại hiệp? Hứa Thường Lạc ngẩn người nghi hoặc ấp úng:
- Các hạ hỏi vậy... Môn Nhân Kiệt vội nói:
- Tại hạ cho rằng, chỉ cần biết được người đó là ai, biết đâu sẽ do hắn mà tìm ra đầu mối của hung thủ hãm hại Văn Nhân đại hiệp... Hứa Thường Lạc chau mày gật đầu.
- Các hạ nói không sai, chỉ cần biết người nào ắt có thể từ hắn tìm ra đầu mối... Lão lại lắc đầu:
- Tiếc rằng lúc ấy tình hình rất bận rộn, Hứa mỗ chẳng thể nhớ được người ấy là ai. Ôi! Ngày vui nhất đời, ai còn tâm trí đâu mà chú ý đến điều đó? Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy, đợi sáng mai gặp lại Thần quân, tại hạ sẽ hỏi thẳng người xem người còn nhớ hay không.
- Hỏi Thần quân sao bằng hỏi Văn Nhân phu nhân?
- Theo tại hạ thấy, Văn Nhân phu nhân không thể biết chuyện ấy?
- Các hạ vì sao lại nói vậy?
- Khi ấy phu nhân đang là cô dâu mới trong phủ, đầu còn đội tấm khăn đỏ có nhìn thấy ai? Vả chăng, nữ nhi trong tâm trạng bồi hồi ngày cưới còn lưu ý gì việc đưa rượu vặt vãnh là người nào? Hứa Thường Lac gật đầu đáp:
- Đúng vậy, đúng vậy. Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã qua một khung cửa tròn, bên kia là một cái sân lớn rất ư thanh u nhã đạm, ba mặt đều có các gian phòng ước chừng hơn mười gian, mỗi gian tịnh thất ấy trước cửa đều có một hoa viên nhỏ. Hứa Thường dẫn Môn Nhân Kiệt về gian tịnh thất phía đông, trước cửa gian tịnh xá ấy có sẵn một tên nô bộc trung niên, vừa thấy Hứa Thường Lạc, lập tức hắn cung thân nghênh đón. Hứa Thường Lạc vẫy tay:
- Đã quét dọn sạch sẽ xong chưa?
- Đã quét dọn sạch sẽ, xin mời Hứa gia xem qua. Hứa Thường Lạc gật đầu mời Môn Nhân Kiệt vào. Trong gian tịnh thất bài trí không hoa lệ nhưng đạm nhã, sạch như lau, khiến Môn Nhân Kiệt gật đầu liên tiếp. Hứa Thường Lạc hỏi:
- Các hạ, có vừa ý không?
- Vừa ý ư? Hứa huynh chớ cười nhé, Môn Nhân Kiệt lớn đến chừng này chưa hề được ngủ ở nơi đâu đẹp như phòng này, tại hạ có cảm giác như trong cung đình vậy.