Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: BichDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Sắp đặt cho Môn Nhân Kiệt xong, Thường Lạc xin cáo lui. Đột nhiên Môn Nhân Kiệt hỏi:
- Quên nữa, Hứa huynh, vị Trại Hoa Đà tạm ngụ ở đâu? Hứa Thường Lạc đưa tay chỉ ra ngọn núi phía sau:
- Ở gian phòng giữa phía nam kia kìa, tiên sinh ấy chỉ tạm ngụ một đêm, sáng mai e rằng tiên sinh ấy đã chuyển sang gian nhà tranh bên bờ vực để chữa bệnh cho nhị gia. Môn Nhân Kiệt nhìn theo tay chỉ thấy đó là một gian tịnh thất đóng kín cửa không cho phép nhìn thấy bên trong và cũng chẳng nghe có tiếng động nào, y liền gật đầu không nói. Hứa Thường Lạc dặn dò:
- Các ha, xin nghỉ ngơi, nếu có gì cần cứ gọi một tiếng sẽ có người đến giúp.
Vừa nói lão vừa cung tay đi ra cửa. Tên nô bộc cũng vội vã đi theo. Môn Nhân Kiệt bổi hồi một mình trong phòng, hai mắt không thể rời gian tịnh thất của Trại Hoa Đà, nhưng hai cánh cửa nọ vẫn đóng kín im ỉm.
Sau hoàng hôn, trời tối rất mau, chỉ trong nháy mắt màn đêm đã buông xuống, bên ngoài tối đen. Môn Nhân Kiệt đốt đèn lên, hơi suy nghĩ một chút rồi bước ra khỏi phòng vì y thấy bên phía Trại Hoa Đà hoàn toàn không thắp đèn. Bước chân y cố ý dậm thật mạnh, mà trong phòng Trại Hoa Đà vẫn không có phản ứng, như vị Trại Hoa Đà không hề ở trong phòng vậy. Tiến đến gần, Môn Nhân Kiệt nhẹ ho khan một tiếng. Vẫn không có phản ứng gì, Môn Nhân Kiệt đưa tay gõ cửa. Lúc ấy mới nghe thấy tiếng động bên trong rồi nghe tiếng Trại Hoa Đà hỏi:
- Ai đó?
- Tại hạ đây, oan gia cùng đường đây! Trong phòng có tiếng sột soạt như tiếng Trại Hoa Đà đang mặc áo xuống giường, lão ở bên trong hỏi ra:
- Nếu đã là oan gia tốt nhất đừng gặp nhau. Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Xem ra tại hạ không được các hạ hoan nghênh. Trại Hoa Đà huynh với người như tại hạ không thể không gặp, với cánh cửa mỏng này làm sao ngăn tại hạ được? Tiếng Trại Hoa Đà lạnh lùng:
- Ngươi cứ thử mà xem, ngươi mà làm hỏng hai cánh cửa, ta sẽ nói lại vơi Trác thần quân, ta đã có nói vơi Trác thần quân, không muốn bị ai quấy nhiễu.
- Vì muốn cứu Văn Nhân đại hiệp lẽ nào Trác thần quân lại đuổi khách chỉ vì hỏng hai cánh cửa, các hạ không muốn bị quấy nhiễu là chuyện bắt đầu từ sáng mai, đêm nay đâu có lệ ấy? Bên trong Trại Hoa Đà giận dữ:
- Chẳng lẽ người buộc ta phải mở cửa cho ngươi ư?
- Không phải, nhưng nếu các hạ muốn yên ổn ở Trác phủ ba ngày thì hãy mở cửa ra đàm luận với tại hạ cũng có phần lợi. Trong phòng im lặng một lúc, Trại Hoa Đà đứng giữa cửa hai mắt lộ vẻ chán ghét đảo lộn:
- Ngươi nói vậy là có ý gì? Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Mở cửa là tốt lắm rồi, muốn biết tại hạ có ý gì, hãy vào trong ngồi đàm luận. Trại Hoa Đà hừ gằn một tiếng, Môn Nhân Kiệt vừa bước vào vừa nói:
- Trong này sao mà tối đen thế này, chẳng chịu thắp đèn lên gì cả, lẽ nào các hạ quen hành động trong đêm tối rồi ư? Dứt lời y bước đến mặt bàn đốt ngọn nến lên. Ánh sáng tỏa ra, Môn Nhân Kiệt trông thấy cái túi đựng thuốc của Trại Hoa Đà đặt ở đầu giường. Trên giường chăn nệm bừa bãi, biểu thị đúng là lão vừa từ giường ấy bước xuống. Sau lưng y có tiếng Trại Hoa Đà lạnh lẽo:
- Họ Môn, ngươi nói vậy là có ý ám chỉ cái gì?
- Tại hạ chỉ vô tình hỏi chắc vì các hạ hữu ý? Ngồi xuống đây chúng ta nói chuyện. Không đợi chủ nhân mời ngồi, Môn Nhân Kiệt đã ngồi xuống cái ghế trước bàn, Trại Hoa Đà hừ một tiếng hậm hực ngồi theo. Nhất thời cả hai đều im lặng, Môn Nhân Kiệt phá tan sự im lặng ấy:
- Hoa Đà huynh, tại hạ nói câu này xin huynh nghe rồi đừng giận nhé... Trại Hoa Đà lạnh lẽo cắt lời:
- Việc gì ta phải giận? Ta hành tẩu giang hồ đâu phải chỉ mới một hai năm, không cầu danh, không cầu lợi, chỉ vì tế nhân độ thế, ngươi nên biết ta đến đây không phải là không được mời như ngươi, bất cứ lúc nào ta cũng có thể rũ áo bỏ đi. Môn Nhân Kiệt cười to:
- Huynh nói đúng lắm, huynh không cầu danh, không cầu lợi, chỉ cầu cái mà huynh đang muốn đó thôi. Huynh đến đây có được mời hay không chỉ có trời mới biết, còn chuyện bất cứ lúc nào huynh cũng có thể ra đi, tạ hạ không dám khẳng định, huynh đi vẫn còn tại tạ hạ, đâu sợ không có người trị bệnh cho Văn Nhân đại hiệp đâu? Trại Hoa Đà đột nhiên biến sắc, nhưng chỉ chớp mắt lão đã lấy lại bình tĩnh lạnh lẽo:
- Ngươi chớ có khiêu khích ta, ta cũng lão luyện giang hồ, không bị ngươi lừa đâu. Môn Nhân Kiệt cả cười:
- Đừng suy bụng ta ra bụng người, tại hạ và huynh đều hiểu rõ, tuyệt đối huynh không dám rời bỏ đây đi đâu!
- Tại sao ta không dám rời bỏ đây?
- Không tại sao cả, tại hạ sẽ đàm luận chân thành thẳng thắn với huynh.
- Đàm luận cái gì? Chúng ta là oan gia có gì đáng đàm luận?
- Xin huynh yên tâm, tại hạ không có ý tìm biết dược phương gia truyền của huynh đâu, tại hạ chỉ hy vọng nói với huynh về chuyện khác, thí dụ như tên tuổi thực của huynh, môn phái, mục đích của huynh... Tinh thần Trại Hoa Đà chấn động:
- Cái đấy dễ quá, ta họ Trại, tên Hoa Đà, còn mục đích là tế nhân độ thế!
- Nghe ra cũng cao cả đấy nhưng thực sự tại hạ biết đó chỉ là những lời nhảm nhí, căn bản không có gì xác thực! Trại Hoa Đà biến sắc quát to:
- Ngươi có ý ám chỉ cái gì?
- Rất đơn giản, hãy chân thành thẳng thắn nói cho đúng sự thật.
- Ngươi bảo ai không thành thật?
- Ai không thành thực tự nấy biết, nếu tại hạ nói rõ sợ huynh khó nghe mà thôi. Trại Hoa Đà đứng dậy trừng mắt:
- Đừng nổi giận chứ, kẻ làm nghề y đâu thể quá nóng nảy như thế, chúng ta nên bình tĩnh nói chuyện.
- Không hợp ý nhau, nói nửa câu cũng nhiều, ta với ngươi không có gì để nói, ngươi đến đây gây sự chớ trách ta đuổi xéo đó.
- Tại hạ đã nói rồi, đừng nổi giận, đừng nóng nảy, chúng ta có hợp ý hay không là tùy thái độ của huynh, nếu huynh chấp thuận hợp tác với tại hạ, tại hạ sẽ giả câm giả điếc không để ý đến chuyện của huynh, còn không... Y lắc đầu cười im bặt. Trại Hoa Đà lạnh lẽo:
- Ngươi nói cái gì ta không hiểu.
- Không hiểu cũng chẳng sao, tại hạ nói cho rõ hơn, người khác không biết, các hạ lại biết rất rõ, Trại Hoa Đà chỉ là tên giả, nhưng phụng lệnh Sương cô nương nào đó đến Trác phủ tìm Văn Nhân đại hiệp là thật... Trại Hoa Đà giật nảy mình muốn đứng lên nhưng không nổi, lão kinh dị buột miệng:
- Các hạ, chúng ta đều là những kẻ lão luyện giang hồ, chớ giả vờ ngu dại trước mặt tại hạ, chỉ thừa thôi. Trại Hoa Đà gượng cười trấn định:
- Ngươi còn nói nhảm nhí nữa ta gọi người của Trác phủ đến đấy. Môn Nhân Kiệt chỉ tay ra ngoài cửa:
- Huynh cứ gọi người tới xem ai thiệt thôi.
- Sự thực ngươi có ý gì?
- Tại hạ chẳng có ý gì cả, tại hạ chỉ muốn biết môn phái của huynh và huynh cần Văn Nhân đại hiệp làm gì?
- Được rồi, vì ngươi cao minh lắm, coi như ta bị xui xẻo, ngươi nghe đây... Vừa nói đột nhiên lão quẫy động hai vai nhưng Môn Nhân Kiệt mau lẹ hơn lão, liền xuất thủ nhanh như điện năm ngón tay như móc câu chụp trúng vai tả lão, y mỉm cười:
- Các hạ chớ động, các hạ vĩnh viễn không mau lẹ bằng ta đâu! Mặt Trại Hoa Đà biến sắc, run giọng:
- Thân thủ các hạ thật cao tuyệt.
- Quá khen, bất quá chỉ hơn các hạ một bậc... Trại Hoa Đà than:
- Tài không bằng người, ta xin nhận thua... Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Các hạ hãy nghe ta, ta chỉ muốn biết điều cần biết, ta sẽ giả ngây giả dại không lý gì đến việc của các hạ nữa, nếu không ta sẽ lật tẩy các hạ giữa Trác phủ, lúc ấy chớ trách ta bất nhân bất nghĩa không nói trước với các hạ. Trại Hoa Đà im lặng một lúc rồi hỏi:
- Hãy cho ta biết tại sao ngươi biết chuyện của ta?
- Được, thật ra chẳng có gì lạ, khi ở trên Dương Châu Đệ Nhất Lầu ta đã nghe những lời đàm thoại của Sương cô nương gì đó với thiếu chủ Mai Lãnh, sau đó ta lại ngầm theo dõi họ đến tận bờ sông Vận Hà, họ chỉ phát giác ra một tên khác chứ không phát giác ra ta, chỉ có thế thôi. Trại Hoa Đà lắc đầu:
- Hỏng rồi, hỏng rồi, không ngờ một đại cô nương thận trọng là thế mà lại sơ suất đến nỗi... Môn Nhân Kiệt cắt lời:
- Chúng ta hay nói vào vấn đề chính. Hãy trả lời câu hỏi thứ nhất, các hạ tên gì? Trại Hoa Đà buông thõng:
- Họ Vân tên Yến Phi. Môn Nhân Kiệt động thần sắc:
- Phải chăng là Bệnh Lang Trung năm kia đột nhiên mất tích trong võ lâm?
- Đúng vậy, chính là Vân Yến Phi ta. Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Thật không ngờ, thật không ngờ hôm nay tại hạ được gặp cao nhân võ lâm Bệnh Lang Trung ẩn tích lâu năm... Dừng lại, y tiếp:
- Xin trả lời câu hỏi thứ hai, nay các hạ thuộc môn phái nào? Trại Hoa Đà lay động môi như muốn nói lại im. Môn Nhân Kiệt cười gằn:
- Các hạ là một cao nhân, cao nhân nên biết lợi hại. Trại Hoa Đà chau mày đau khổ:
- Ta thuộc một tổ chức bí mật.
- Cái ấy tại hạ có biết, thủ hạ của Sương cô nương kia có Bát Tý Ngọc Na Tra Thường Xuân Anh làm chức tổng tuần sát, ngoài ra còn có mấy người gọi là tuần sát đủ biết tổ chức bí mật ấy rất lớn, thực lực đáng gọi là hùng hậu, tổ chức ấy tên gọi là gì? Thần sắc Trại Hoa Đà biến đổi liên tiếp, Môn Nhân Kiệt vừa nói xong lão lập tức buột miệng:
- Xem ra ngươi cũng biết không ít đấy! Môn Nhân Kiệt cả cười:
- Cũng chỉ biết nhiều đến thế thôi, nếu không tại hạ đâu cần hỏi các hạ.
- Bất kể ngươi biết nhiều hay ít, nhưng mà giữa chúng ta đâu có liên quan gì...
- Các hạ lầm rồi, tạ hạ đến đây là để điều tra nghi án năm xưa của Văn Nhân đại hiệp.
- Cái đó ngươi yên tâm, bản... chúng ta chẳng liên quan gì tới nghi án đó cả.
- Tại hạ không hề nói tổ chức bí mật có liên quan đến nghi án nọ, bất quá trước khi hiểu rõ chân tướng, bất cứ ai cũng bị tại hạ hoài nghi.
- Nếu ngươi nghi hoặc chúng ta lầm đó.
- Có thể tại hạ lầm nhưng không thể để sơ sót một người nào. Trại Hoa Đà chưa kịp đáp lời, Môn Nhân Kiệt đã gằn giọng:
- Không nói lan man nữa, hãy nói vào chính câu hỏi của tại hạ. Sắc mặt Trại Hoa Đà hơi biến:
- Thôi được, vì ngươi cao minh... Lão than:
- Đúng vậy, nói cũng chẳng sao, đó là Thiên Hương Giáo, ngươi có nghe cái tên này chưa? Môn Nhân Kiệt ngẩn người lắc đầu:
- Chưa hề nghe qua, xem ra nó vừa được sáng lập? Trại Hoa Đà lắc đầu:
- Ngươi lầm rồi, khi xưa ta chưa thất tung trong võ lâm, đã có nó rồi. Môn Nhân Kiệt A một tiếng:
- Thế thì nó xứng đáng gọi là bí mật lắm, vị Sương cô nương ấy là ai?
- Lãnh tụ Tả Hữu Tứ Phụng của Giáo chủ. Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Tứ Phụng tên hiệu thật hay, cô nương ấy họ gì?
- Tây Môn.
- Tây Môn Sương, tên đẹp lắm, cô nương ấy giữ chức vụ gì trong Thiên Hương Giáo?
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: BichDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Môn Nhân Kiệt hỏi tiếp:
- Địa vị của các hạ ra sao?
- Ta mà đáng gì? Kém cô nương đó xa lắm.
- Thế các hạ là...
- Chỉ là một Lam Y Đường chủ
- Xin lỗi, chức vị ấy cũng đâu quá thấp... vừa rồi các hạ nói tới Hoàng Y hộ pháp, chẳng lẽ môn giáo các hạ dùng màu áo để phân biệt chức vị cao thấp.
- Đúng vậy.
- Phân biệt ra sao?
- Theo thứ tự từ cao xuống thấp là các màu: Vàng, Trắng, Tía, Lam, Đen và xám.
- Các hạ có thể giải thích kỹ hơn?
- Ta chỉ biết đại khái như thế. Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Thôi được, kể ra cũng chẳng hệ trọng gì, còn vị Mai Lãnh là ai?
- Đó là vị thiếu chủ của chúng ta.
- Điểu ấy tại hạ có biết, nhưng còn Giáo chủ Thiên Hương Giáo là ai? Trại Hoa Đà chưa kịp đáp, thình lình ngoài cửa có tiếng chân từ xa đến gần rồi có tiếng người hỏi lớn:
- Tiên sinh chưa nghỉ ngơi sao? Trại Hoa Đà vội đáp:
- Chưa, là vị nào... Vừa nói lão vừa đứng dậy bước tới mở cửa, ngoài ấy đã có Tiếu Diện Sát Nhân Hứa Thường Lạc, lão vừa thấy có cả Môn Nhân Kiệt trong phòng liền hết sức ngạc nhiên nhưng khôi phục bình thường rất mau, lên tiếng:
- Trong phòng Môn đại hiệp vẫn còn đèn, tại hạ cứ tưởng Môn đại hiệp ở trong đó, ai ngờ Môn đại hiệp lại tìm đến oan gia đây... Môn Nhân Kiệt cười đáp:
- Ở một mình tịch mịch quá ta đến đây chuyện trò cho vui. Hứa Thường Lạc xoay sang Trại Hoa Đà:
- Bây giờ tiên sinh muốn đi khỏi đây chưa? Lão gật đầu lia lịa:
- Được, được, có chuyện gì?
- Mấy gian nhà tranh như tiên sinh yêu cầu đã xây dựng xong, mời tiên sinh xem có vừa ý hay không? Trại Hoa Đà vội gật đầu:
- Được, được, ta sẽ đi xem, đa tạ, đa tạ. Vừa nói lão vừa khoác thêm áo ngoài đang định bước ra, bỗng Hứa Thường Lạc nói:
- Tốt nhất là tiên sinh mang cả túi thuốc đi, kẻo Môn đại hiệp tìm ra bài thuốc gia truyền của tiên sinh đấy. Trại Hoa Đà giật mình mỉm cười gật đầu.
- Phải, phải chút nữa lão phu quên mất, đa tạ, đa tạ. Lão quơ vội túi thuốc trên giường khoác lên vai, Thường Lạc quay lại Môn Nhân Kiệt cung tay:
- Xin cáo từ, trời không còn sớm, xin đại hiệp hãy về nghỉ. Dứt lời hai người cùng bước ra ngoài. Họ đi rồi, Môn Nhân Kiệt vội tắt đèn bước ra khỏi phòng, tiện tay khép cửa lại. Khi Môn Nhân Kiệt về phong mình cũng là lúc Hứa Thường Lạc dẫn Trại Hoa Đà ra ngoài sân rộng, vừa đi Hứa Thường Lạc vừa hỏi:
- Tiên sinh, lúc nãy tiên sinh nói chuyện gì với họ Môn đó? Trại Hoa Đà lắc đầu:
- Đâu có gì, chỉ nói chuyện huyên thuyên, chuyện thiên nam địa bắc, thế thôi. Hứa Thường Lạc cười:
- Thật chứ?
- Lão phu nào dám nói dối?
- Ồ, tại hạ rất tin tiên sinh, nhưng xin báo cho tiên sinh biết trước, tiên sinh đến đây là để trị bệnh cho nhị gia, kẻ có ý mưu hại nhị gia tất phải cố tình ngăn cản tiên sinh. Chỉ có một biện pháp duy nhất là hạ thủ giết tiên sinh. Trước đây đã mấy lần xảy ra như thế nên nhiều thầy lang không dám đến đây chữa trị cho nhị gia, nay Thần quân giao cho tại hạ trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho tiên sinh, tại hạ chỉ mong tiên sinh phải hợp tác với tại hạ, tiên sinh biết gì nên nói cho tại hạ biết, nếu không... Lão ta chưa nói hết câu, Trại Hoa Đà đã trắng dã mặt kinh hãi nói:
- Phải đó, trước đây cũng có người... Hứa Thường Lạc cười nhạt:
- Không phải là tại hạ dọa tiên sinh, tiên sinh cũng dư biết tất nhiên là có chuyện đấy, hung thủ đã hại nhị gia tất không muốn nhị gia được chữa khỏi. Trại Hoa Đà run giọng:
- Thế... thế... để lão phu nói cho ngươi nghe.
- Xin mời tiên sinh.
- Họ Môn hỏi lão phu có nắm chắc trị được bệnh của Văn Nhị đại hiệp hay không?
- Tiên sinh trả lời ra sao?
- Đương nhiên lão phu trả lời là nắm chắc, sự thực là lão phu tin chắc như thế. Hứa Thường Lạc gật đầu:
- Cái ấy tại hạ biết. Hừ, lẽ ra tiên sinh không nên nói như thế, tiên sinh không phải là người trong giới võ lâm nên không biết võ lâm rất hiểm trá ác độc.
- Lẽ nào họ Môn cũng là...
- Điều ấy khó nói lắm, họ Môn tự y đến đây là đã có phần đáng nghi rồi, tiên sinh hãy kể tiếp sau đó y nói ra sao?
- Y nói tự nguyện trả cho lão phu một ngàn lạng vàng nếu lão phu chịu bỏ đi để cho y trị bệnh cho nhị gia... Hứa Thường Lạc a lên một tiếng:
- Có việc ấy sao? Tiên sinh trả lời ra sao?
- Trước đây lão đã từng trị cho vài người, họ cũng trả lão phu vài nghìn lạng vàng, lão phu còn không lấy, huống hồ chỉ một nghìn?
- Thật là đáng cho người khâm phục, nói như vậy nghĩa là tiên sinh không bằng lòng.
- Lão phu chưa kip đáp thì ngươi đến.
- Vừa lúc ấy hai người đã ra tới cửa, chạm mặt ngay Đồng Thiên Giáp, họ Đồng vội cúi người thi lễ với Hứa Thường Lạc. Họ Hứa ra lệnh:
- Đồng Thiên Giáp, ngươi dẫn tiên sinh đến khu vực gần vực núi cho tiên sinh xem mây căn nhà mới cất, ta có việc phải gặp Thần quân, nhớ rằng có điểm nào tiên sinh không vừa ý ngươi phải bảo cho sửa liền đó.
- Đồng Thiên Giáp vâng lệnh, nghiêng người mời Trại Hoa Đà. Hứa Thường Lạc quay mình trở về gặp Thần quân. Lẽ ra họ Hứa phải trở vào nội viện chứ sao lão lại đi vào dãy khách phòng? Thì ra lão quay thẳng về phía phòng Môn Nhân Kiệt. Đến trước cửa phòng Môn Nhân Kiệt, lão đằng hắng rồi lên tiếng:
- Môn đại hiệp, Hứa Thường Lạc cầu kiến! Cửa mở lập tức, Môn Nhân Kiệt cười hỏi:
- Hứa huynh có gì chỉ giáo? Xin mời vào! Hai người an tọa. Môn Nhân Kiệt hỏi trước:
- Hứa huynh, vị Trại Hoa Đà đâu rồi?
- Đêm nay e rằng lão không trở về khách phòng nữa.
- Sao? Chẳng nhẽ mấy gian nhà tranh đã làm xong. Hứa Thường Lạc cả cười:
- Không phải, lão sợ dược phương gia truyền của lão bị Môn đại hiệp lấy mất. Môn Nhân Kiệt cười lớn:
- Nói đùa đấy chứ, lão đời nào không biết, bí phương của Môn Nhân Kiệt có kém gì dược phương của lão? Đột nhiên Hứa Thường Lạc nghiêm mặt:
- Nói thật đi, đối với vị Trại Hoa Đà, Môn đại hiệp có hiểu được gì khác nữa không? Môn Nhân Kiệt ngẩn người:
- Sao Hứa huynh lại hỏi vậy?
- Tại hạ xem ra lão không đáng tin cho lắm!
- Sao? Chẳng lẽ Hứa huynh phát giác được điều gì? Hứa Thường Lạc lắc đầu:
- Không, chỉ là lão có nói nhiều việc liên quan đến Môn đại hiệp.
- Lão nói tại hạ sao?
- Lão bịa đặt ngậm máu phun người!
- Tai hạ rất muốn nghe, lão bịa đặt ngậm máu phun người ra sao? Hứa Thường Lạc mỉm cười:
- Rất là ấu trĩ, lão nói Môn đại gia hỏi lão có nắm chắc chữa trị được ác bệnh nhị gia hay không?
- Rồi lão nói sao nưa?
- Đương nhiên lão nói là nắm chắc.
- Đó là lẽ tất nhiên, thế thì tại hạ trả lời sao nữa?
- Lão nói Môn đại hiệp tự nguyện đưa lão một nghìn lạng vàng nếu lão chịu rời bỏ Trác phủ để Môn đại hiệp chữa trị cho nhị gia...
- Nếu tại hạ có một nghìn lạng vàng, tại hạ sẽ đào huyệt chôn lão!
- Thì tại hạ nói lão bịa đặt ra chuyện ấy...
- Hứa huynh, lão kể lão có bằng lòng chấp thuận hay không?
- Lão nói vài nghìn lạng lão cũng không động tâm, lẽ nào vì một nghìn lạng mà không cứu người? Lão không bằng lòng, Môn đại hiệp nói không bằng lòng cũng được, chỉ cần lão chấp thuận... Môn Nhân Kiệt cười lớn:
- Hứa huynh, hãy dẫn tạ hạ gặp Thần quân...
- Môn đại hiệp, tại hạ đã nói, lão chỉ bịa đặt...
- Không, tại hạ không thể chịu nổi, Thần quân nghi ngờ tại hạ, tại hạ bỏ sẽ đi ngay lập tức, tại hạ không thể... Hứa Thường Lạc bèn xua tay lia lịa:
- Môn đại hiệp nói gì vậy? Xin chớ hiểu lầm, xin chớ hiểu lầm, tại hạ chỉ thuật lại những điều tai nghe, Môn đại hiệp chớ...
- Hứa huynh, những lời ấy thực do lão nói chứ?
- Hứa Thường Lạc đời nào lừa dối đại hiệp? Sự thực là do lão bịa đặt ngậm máu phun người, chỉ làm trò đùa mà thôi.
- Lão làm vậy để làm gì?
- Đáu có gì khó hiểu? Chỉ vì lão rất căm ghét Môn đại hiệp.
- Xem ra động cơ của lão không chỉ có thế đâu!
- Hứa mỗ xin được nghe cao kiến.
- Hứa huynh nên biết lão ta coi tại hạ là người đáng nghi nhất. Hứa Thường Lạc lắc đầu:
- Không phải một mình Môn đại hiệp nghi đâu!
- Sao, lẽ nào Hứa huynh cung biết lão...
- Hứa mỗ còn chưa đến nỗi quá hồ đồ, đạo trị bệnh nào có thứ dẫn dược quái lạ như thế? Mà lại khéo trùng hợp là thứ dẫn dược lại cũng lại là nhị gia!
- Hứa huynh thật cao minh, thế huynh có bẩm báo với Thần quân...
- Môn đại hiệp, Hứa mỗ là loại người nào? Thần quân là loại người nào? Như Hứa mỗ mà đã động nghi thì trí tuệ như Thần quân há chẳng động nghi sao? Môn Nhân Kiệt ngẩn người:
- Nói như vậy, Thần quân cũng đã sớm biết rồi ư?
- E rằng còn biết trước cả Hứa mỗ nữa!
- Thế sao Thần quân lại yên tâm đem Văn nhị gia giao cho lão chữa trị? Để nhị gia ở cùng lão ba ngày ba đêm trong mấy căn nhà vắng? Há chẳng đáng... Hứa Thường Lạc cười lớn:
- Điều ấy chỉ rằng, Thần quân vốn có dụng ý khác và cũng đã chuẩn bị chu toàn hết rồi...
- Ba ngày ba đêm chung quanh căn nhà tranh đều có cao thủ tuần tra, lão Trại Hoa Đà có mọc cánh cũng khó mà đào tẩu, thế nhưng lão đã dặn Thần quân không cho bất cứ ai đến gần, lỡ ra... lão ở trong ấy hạ thủ Văn Nhân đại hiệp... Hứa Thường Lạc mỉm cười:
- Ngay chuyện ây chỉ e cũng nằm trong mưu kế của Thần quân! Môn Nhân Kiệt trầm ngâm một lúc:
- Điều ấy tại hạ vẫn lấy làm lạ, Thần quân đã nghi ngờ lão ta, vì sao vẫn để lão ta trị bệnh cho Văn Nhân đại hiệp? Sao không bắt giữ tra hỏi lão ngay... Hứa Thường Lạc lắc đầu:
- Môn đại hiệp, bắt kẻ thù đâu chỉ cần bắt một người, vả chăng chưa có chứng cớ gì xác thực, Thần quân tuyệt đối không muốn để ai oan uổng, huống gì... lỡ ra thực sự Trại Hoa Đà có khả năng chữa trị ác bệnh thì sao? Thân quân còn dự đoán lấy lão ta làm mồi dẫn dụ kẻ hãm hại nhị gia ba năm trước nữa đó!
- Xin Hứa huynh nói rõ hơn.
- Hứa mỗ chưa kịp nói cho Môn đại hiệp biết, trước đây mỗi khi có vị lương y nào vào Trác phủ trị bệnh cho nhị gia đều bị một người dạ hành giết hại, với thực lực của Trác phủ mà không lần nào bắt được hung thủ, vì thế các lương y khác không dám đến đây chữa bệnh nữa... Môn Nhân Kiệt A một tiếng:
- Có cả chuyện như thế nữa sao?
- Môn đại hiệp chưa biết người ấy công lực cực cao, e không kém công lực của Văn Nhân đại hiệp lúc chưa bị ác bệnh.
- Sao? Trên đời mà có người công lực ngang với Cầm Kiếm Thư Sinh nữa ư? Hứa Thường Lạc gật đầu than:
- Sự thực là như thế, có lẽ cũng như đời thường nói, ngoài trời có trời, núi cao còn có núi cao hơn. Môn Nhân Kiệt kinh dị:
- Thực là lạ vì nếu thế người ấy muốn giết Văn Nhân đại hiệp đâu phải là việc khó, vì sao y chỉ bắt Văn Nhân đại hiệp phát điên cuồng mà không giết người?
- Môn đại hiệp, tình cảnh hiện nay của nhị gia phải chăng còn khổ hơn là chết nữa? Môn Nhân Kiệt ngẩn người rồi than:
- Đúng vậy, thảo nào y không để Văn Nhân đại hiệp chết, và cũng không để cho bất cứ ai cứu chữa cho đại hiệp, xem ra hung thủ là tên hết sức ác độc... Đột nhiên y giật mình hỏi lại:
- Hứa huynh, nói như vậy Môn Nhân Kiệt đây cũng có thể nguy cơ bất cứ lúc nào. Hứa Thường Lạc gật đầu:
- Sự thực là thế, với sở học của Môn đại hiệp...
- Sở học của tại hạ dù cao đến mấy cũng không hơn Văn Nhân đại hiệp, xem ra tình thế của tại hạ cực nguy hiểm.
- Môn đại hiệp khỏi phải quá lo, hiện tại Môn đại hiệp đang ở trong Trác phủ, các thuộc hạ trong Trác phủ có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Môn đại hiệp. Câu này rất có lý, Trác phủ đâu phải nơi dễ hoành hành, trước đây có mấy vị lương chết trong Trác phủ đã làm mất uy danh của Trác phủ quá lớn... Môn Nhân Kiệt trầm ngâm không nói. Bỗng nhiên Hứa Thường Lạc hỏi:
- Có việc này không biêt Môn đại hiệp biết chưa?
- Việc gì vậy?
- Quả nhiên lão Trại Hoa Đà kia không phải vô tình tìm đến đây, tại sao lão lại biết rõ ngày sinh tháng đẻ của nhị gia?
- Đúng... tại sao lão biết được... Hứa huynh, Thần quân có hỏi lão tại sao không?
- Không, vì lão là khách nên Thần quân không tiện hỏi. Vả chăng cũng chẳng quan trọng gì mấy, chỉ vài ngày nữa là tự nhiên sẽ biết... Đột nhiên họ Hứa hỏi ngược lại:
- Môn đại hiệp có tin chắc chữa khỏi được ác bệnh cho nhị gia? Môn Nhân Kiệt không hề do dự gật đầu liền:
- Tại hạ tin chắc mười phần, nếu Hứa huynh không tin cứ để tại hạ thử trước, tại hạ chỉ cần nửa ngày đủ trị Văn Nhân đại hiệp khỏi hẳn.
- Thế thì hay lắm, Hứa mỗ không dám không tin, chỉ là việc đã định rồi, thêm nữa Thần quân muốn dùng Trại Hoa Đà làm mồi nhử dẫn dụ hung thủ hãm hại nhị gia phải xuất đầu lộ diện... Họ Hứa đứng bật dậy:
- Tại hạ cần phải đến bên vực núi xem xét, trời không còn sớm, Môn đại hiệp hãy an nghỉ.
Nói xong, lão cung tay, bước ra cửa. Môn Nhân Kiệt vội vàng đi ngủ. Chẳng lẽ Trác phủ cũng đã nghi hoặc Môn Nhân Kiệt nên cho lão Tiếu Diện Sát Thần họ Hứa này đến nói chuyện thăm dò y chăng? Nhưng có hai điểm khiến Môn Nhân Kiệt rất lấy làm lạ: Một là, cứ theo y biết, xưa nay các lương y đến chữa bệnh cho Cầm Kiếm Thư Sinh chưa hề có ai bị giết chết, tại sao Hứa Thường Lạc lại dựng lên chuyện ấy, y với mục đích gì? Hai là, cũng như Hứa Thường Lạc, y không hiểu tại sao lão Trại Hoa Đà kia lại biết được ngày sinh tháng đẻ của Văn Nhân đại hiệp? Xét cho kỹ, biết được ngày sinh tháng đẻ của Văn Nhân đại hiệp hiện nay chỉ có bốn người, một là Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần, hai là Văn phu nhân Mai Mộng Thu, ba là lão nhân áo xanh bằng hữu của Môn Nhân Kiệt và bốn là chính Môn Nhân Kiệt, nếu có người thứ năm chỉ là phụ thân của Văn Nhân đại hiệp là Văn Nhân Đông Phương, nhưng Văn Nhân Đông Phương đã mất tích nhiều năm khiến chính Văn Nhân đại hiệp vẫn nhận rằng phụ thân mình không còn hy vọng sống nữa. Thế thì lão mượn tên Trại Hoa Đà từ Thiên Hương Giáo làm sao biết được? Thiên Hương Giáo tìm đâu ra câu hỏi rắc rối ấy cộng với nỗi nghi ngờ về nghi án năm xưa của Văn Nhân Mỹ khiến Môn Nhân Kiệt không sao chợp mắt được cứ để nguyên quần áo nằm nghiêng trên giường.
Canh hai... rồi canh ba... cuối cùng Môn Nhân Kiệt cũng mệt mỏi sắp nhắm mắt lại, đột nhiên, hai mắt y mở rộng vươn thân dậy. Y nghe lọt tai rất rõ có tiếng người từ xa đến gần, y nhận ra công lực của người đó cực cao có thể tương đương với công lực của Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần chứ không kém. Y lập tức nhớ lại lời nói của Hứa Thường Lạc. Lạ thật, chuyện này xưa nay chưa hề có sao lại xảy ra đêm nay? Tình hình như có điểm... Môn Nhân Kiệt nhẹ nhàng ngồi lên không thanh không sắc, chuẩn bị đợi người đó đến gần sẽ xuất thủ bắt hắn. Nhưng lại nhận ra người đó dừng lại xa hơn tám chín trượng không đi tới nữa, lẽ nào hắn cũng nhận ra...
Thình lình một vật gì đó bay vọt trúng vào cánh cửa sổ bộp một tiếng, cánh cửa bị đẩy vào để vật ấy lọt vào trong phòng Môn Nhân Kiệt. Y nhìn rõ, đó chỉ là một tờ giấy vo tròn, một viên giấy vo nhỏ mà đủ uy lực đánh bật mở cánh cửa ra đủ biết công lực đối phương ra sao rồi! Môn Nhân Kiệt lượm lấy viên giấy mở rộng ra, trong phòng tuy mờ tối nhưng y vẫn nhìn được từng chữ viết thảo như rồng bay phượng múa:
- “Thứ cho ta quấy nhiễu, xin mời ra khỏi phòng gặp mặt.” Chỉ có hàng chữ ấy, chẳng có ký tên, cũng chẳng ghi ngày tháng. Môn Nhân Kiệt cười gằn, vo tờ giấy lại bắt ra ngoài song. Người y như một ánh sao xẹt bắn luôn ra ngoài cửa. Vừa ra bên ngoài, y vọt thân lên không trung. Y không quên quét ánh mắt nhìn xung quanh, y thấy một hắc ảnh mau lẹ bắn thân ra bờ tường chạy ra phía sân. Môn Nhân Kiệt phất mạnh tay áo, người y như con ngựa phi trên trời đuổi vụt theo, đồng thời lạnh lẽo gọi:
- Các hạ, đã ước hẹn ta ra đây sao... Vừa lúc hắc ảnh đã ra tới tường hăn xoay nhẹ thân, cười nhạt:
- Ta gọi ngươi ra đây vị không muốn kinh động người trong Trác phủ đó thôi. Trước mặt Môn Nhân Kiệt là một người tầm thước trung bình trùm kín mit trong một lớp vải đen để lộ hai con mắt lấp loáng như thiểm điện. Môn Nhân Kiệt dương mắt hỏi:
- Các hạ là ai? Tên áo đen bịt mặt ấy tựa hồ không nghe câu hỏi của Môn Nhân Kiệt, hắn lắc đầu cười nói:
- Các hạ quả là người cơ trí khiến ta uổng phí độc vật bôi sẵn trên giường các hạ. Môn Nhân Kiệt không buồn đáp, hỏi gặng lại:
- Các hạ là ai?
- Ta là người hẹn ngươi ra đây gặp mặt.
- Ta biết nhưng tên ngươi là gì? Hắc y bịt mặt ấy cười to:
- Ngươi cho rằng ta sẽ nói tên cho ngươi biết?
- Ngươi hen ta ra đây làm gì? Hắc y bịt mặt cười ngất:
- Câu hỏi hình như hơi thừa, chẳng lẽ ta có thì giờ hẹn ngươi ra đây nói nhảm?
- Phải lắm, vừa rồi ngươi đã nói xong, nay ta đã đứng trước mặt thì ngươi cứ xuất thủ hạ ta sao! Hắc y bịt mặt lắc đầu:
- Bây giờ không cần nữa, ta không ngờ thân thủ của ngươi cao tuyệt đến thế, ta thương tiếc tài năng của ngươi, chỉ cẩn ngươi nghe ta một câu, đồng ý một điều, ta lập tức đổi thay y định bỏ đi liền!
- Ngươi hãy nói ta nghe thử.
- Hãy bỏ qua mọi chuyện ở Trác phủ, nhân đêm tối rời xa Trác phủ.
- Nói như vậy phải chăng ngươi đã hãm hại Văn Nhân đại hiệp?
- Đúng vậy, chính là ta! Môn Nhân Kiệt duơng mắt ngạc nhiên:
- Thật không ngờ. Ngươi cũng nên nghe một câu của ta, sau đó ta sẽ trả lời ưng thuận hay không.
- Được, ngươi nói đi!
- Văn Nhân đại hiệp có oán thù gì với ngươi?
- Các hạ cũng là cao nhân võ lâm đã biết trong võ lâm có nhiều việc chẳng cần thù oán gì cả.
- Chẳng lẽ ngươi hại Văn Nhân đại hiệp không có lý do.
- Có thể nói là không có lý do, mà cũng có thể nói là có.
- Nói vậy là sao?
- Nếu có, chỉ mình ta biết, còn nếu không... có cần ta phải nói nữa không?
- Nói vậy ngươi không bằng lòng nói cho ta nghe?
- Cũng không phải, ta chẳng bằng lòng nói cho bất cứ ai nghe, chứ đâu trừ ngươi.
- Không muốn nói cho ta biết cũng được nhưng ngươi hãy nói cho ta biết vì sao khá nhiều lương y đến chữa trị cho Văn Nhân đại hiệp mà ngươi đều không hãm hại họ...
- Ai nói ta không đến? Chỉ vì số mạng của họ quá lớn.
- Ngươi có thể lừa được bất cứ ai chứ không lừa được ta đâu, tuy ta chẳng có quan hệ gì đến chuyện của Trác phủ nhưng nhiều năm nay trong Trác phủ có động tĩnh gì ta đều biết rõ cả. Hắc y bịt mặt bật kêu a một tiếng:
- Ta không tin!
- Sự thực bất cứ việc gì xảy ra trong Trác phủ ta đều biết!
- Sự thực trước đây ta từng ngăn cản bất cứ ai chữa trị cho Văn Nhân Mỹ, ngươi vẫn không biết.
- Ngươi bịa đặt vô ích...
- Thế thì ta nói cho ngươi biết, đối với mấy tên lang băm trước đây ta chỉ ở trong bóng tối đe dọa là chúng đã mất hồn chứ không cần hiện thân. Còn đối với ngươi, trừ khi ngươi chịu bỏ đi, nếu không ta buộc lòng phải giết ngươi!
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: BichDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Tại sao ta phải bỏ đi, có lý do gì chăng?
- Rất đơn giản, vì ta hiểu rõ chỉ có ngươi là người duy nhất đủ tài năng chữa khỏi bệnh cho Văn Nhân Mỹ.
- Sao ngươi biết? Nghe ai nói phải không?
- Cần gì phải nghe ai nói? Tự ta cũng nhận ra được, còn nữa ta cũng giống ngươi, biết tất cả động tĩnh trong Trác phủ, ngươi chớ hòng lừa dối ta.
- Ngươi nói câu ấy khiến ta có cảm tưởng, trong Trác phủ ắt phải có bằng hữu của ngươi?
- Thế trong Trắc phủ ngươi cũng có bằng hữu chăng? Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Đúng, Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân Mỹ chính là bằng hữu của ta đấy. Hắc y bịt mặt hơi giật mình nhưng thoáng chốc đã lấy lại được bình tĩnh nói:
- Tên Văn Nhân Mỹ ấy đã cho ngươi biết được những gì?
- Người điên làm sao cho ta biết được những gì? Chỉ có người không điên mới nói cho các hạ biết những gì đúng không nào? Người áo đen bịt mặt cười lớn:
- Ngươi chớ đùa dai, các hạ ta không mắc lừa đâu, sự thực, ta không có thì giờ nói chuyện dài, ta... Môn Nhân Kiệt ngắt lời:
- Không muốn nói cũng không sao, ta hỏi ngươi, ngươi biết Trác phủ có việc gì mới không? Tên nọ gật đầu:
- Đương nhiên.
- Vừa rồi ngươi tự nhận đã từng đến Trác phủ nhiều lần nhưng không hiện thân?
- Đúng vậy, chính ta nói như thế.
- Hay lắm, ngươi có biết trong Trác phủ có cao thủ Hứa Thường Lạc khi xưa là gì không?
- Ta biết, Tiếu Diện Sát Thần Hứa Thường Lạc.
- Lão ấy nói đã từng giao chiến với ngươi vài lần mà chưa bắt được ngươi, nhưng so với câu nói ngươi chưa hề hiện thân chẳng phù hợp chút nào! Tên áo đen bịt mặt lắc đầu:
- Các hạ, điều ấy có quan trọng gì đâu?
- Điều ấy không quan trọng, quan trọng là, trước đây không tồn tại việc mưu sát các vị lương y, vừa rồi ngươi toàn nói sai sự thật, đây là lần đầu tiên ngươi đến Trác phủ, vì biết chắc ta có thể trị bệnh được cho Văn Nhân Mỹ đúng không? Thân hình tên áo đen bịt mặt hơi biến động:
- Ta hiểu rồi, ngươi cho rằng, Hứa Thường Lạc là bằng hữu của ta chứ gì?
- Gọi là bằng hữu e rằng không không đúng bằng gọi là đồng đảng! Hắc y bịt mặt gật đầu:
- Ta thừa nhận, chỉ tiếc cho ngươi không có dịp tìm họ Hứa hoặc tố cáo với Trác Không Quần nữa! Môn Nhân Kiệt cười:
- Tên bịt mặt, ngươi đến đây hôm nay cố ý làm cho Trác thần quân phải nghi ngờ người có thiện ý như ta phải không? Còn nữa, trước ta có lão Trại Hoa Đà cũng tìm đến chữa bệnh cho Văn Nhân đại hiệp, sao ngươi không tìm lão mà lại tìm ta?
- Đó chỉ là lão lang băm chữa mấy bệnh vặt và cũng là lão lang lừa bịp, vả chăng, Trác phủ đang canh giữ rất kỹ chung quanh lão! Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Thì ra là thế, các hạ, ta đã nói hết rồi!
- Thế thì mời ngươi hãy trả lời mấy câu hỏi của ta đây. Trượng phu lời hứa nặng tựa non, ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi không chữa bệnh cho Văn Nhân Mỹ thì ta sẽ hoàn toàn không làm phiền gì ngươi!
- Ngươi không sợ ta tố cáo công khai với Trác thần quân ư? Hắc y bịt mặt cười hậm hực ác độc:
- Ta chẳng có gì sợ ngươi, trước khi ngươi tố cáo ta, ta đã có cách làm ngươi phải im miệng! Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Ta biết ngươi có thể bỏ qua cho ta nhưng còn ta đã biết ngươi là người ám hại Văn Nhân đại hiệp, lẽ nào ta bỏ qua cho ngươi?
- Nói đi nói lại, ngươi vẫn nhất định như thế?
- Đúng vậy, ý ta đã quyết như thế.
- Như vậy dù ta có bỏ qua cho ngươi, ngươi cũng không bỏ qua cho ta?
- Sự thực như thế, ngươi cũng đã quá rõ.
- Các hạ không còn chỗ nào cần thương lượng nữa chứ?
- Cần gì phải hỏi, tự ngươi đã biết rõ còn hay không rồi, Văn Nhân đại hiệp là bằng hữu của ta, ta kính ngưỡng Cầm Kiếm Thư Sinh là đệ nhất thiên hạ và ta chịu ân huệ của người!
- Xem ra không có chỗ nào để thương lượng nữa thật!
- Sự thực vốn không có chỗ nào để thương lượng. Môn Nhân Kiệt vừa dứt câu ấy, không ngờ tên hắc y bịt mặt đã động thân chớp nhoáng tiến tới phát chưởng đánh vào giữa ngực y. Môn Nhân Kiệt giương mày cười nói:
- Thân pháp các hạ mau thật, thủ pháp cao minh thật! Hữu chưởng y lật lên đón đỡ chưởng lực đối phương. Bình một tiếng dữ dội người tên bịt mặt rung chuyển lùi một bước, áo quần Môn Nhân Kiệt bay phần phật, y buộc phải lùi lại nửa bước. Tên hắc y bịt mặt vừa kinh ngạc thốt lên:
- Các hạ, ta không tin ngươi thực tên là Môn Nhân Kiệt. Môn Nhân Kiệt cả cười:
- Các hạ, ngoài trời còn có trời, núi cao còn có núi cao hơn, chớ ngồi đáy giếng nhìn trời chẳng biết trời cao đất dày là gì, nếu ta không phải là Môn Nhân Kiệt thì là gì? Tên áo đen bịt mặt cười gằn:
- Dù ngươi có nói gì nữa đêm nay ngươi cũng phải chết mới xong!
- Điều ấy phải đợi mới biết ta chết hay ngươi chết!
- Không cần đợi, ngay bây giờ ta cũng biết kẻ chết tất là ngươi vì ngươi đã trúng chất độc ta bôi trên tờ giấy lúc gửi cho ngươi, vừa rồi ngươi lại vận động chân khí... Hắn bật cười hăng hắc thay thế cho những lời định nói. Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Môn Nhân Kiệt ta đâu phải là kẻ mới vào giang hồ, vừa rồi khi ta cầm tờ giấy của ngươi, ta đã nhận biết, do đó ta đã bế hết các huyệt đạo trên tay... Tên bịt mặt áo đen hơi hoảng hốt:
- Ta không tin!
- Tin hay không tùy ngươi nhưng sự thực sẽ chứng minh...
- Được ngươi hãy chứng minh. Vừa dứt lời, tên bịt mặt tung thân đến liền. Môn Nhân Kiệt cười nhạt lướt thân nghênh tiếp. Lần này hai bên không đối chưởng nữa mà xuất trảo điểm vào yếu huyệt đối phương. Tên hắc y bịt mặt toàn xuất những chiêu độc thủ như cố ý đẩy Môn Nhân Kiệt vào tử địa. Môn Nhân Kiệt lại muốn bắt giữ đối phương hoặc ít nhất cũng kéo được tấm khăn đen bịt mặt của hắn. Cao thủ giao chiêu mau như điện chớp, thoáng chốc hai người đã đánh nhau gần một trăm chiêu. Chợt tên bịt mặt buột miệng ra vẻ kinh ngạc:
- Các hạ, ngươi đã cầm cự với ta được gần trăm chiêu rồi đó! ... Môn Nhân Kiệt cười lớn:
- Các hạ cũng khá lắm, kẻ có thể đấu với ta năm mươi chiêu mà chưa thua, không phải họ Môn ta lớn lối nhưng tìm hết võ lâm thiên hạ cũng chỉ có vài người mà thôi! Tên áo đen hậm hực:
- Ta muốn biết các hạ thực sự là ai?
- Ta lại muốn lột cái khăn bịt mặt của các hạ! Vừa trao đổi với nhau lại đã qua hơn mười chiêu nữa, bây giờ đã hơn một trăm chiêu, đột nhiên có một tiếng soẹt dài và tiếng rú kinh dị của tên bịt mặt... hai nhân ảnh tách ra, tên bịt mặt bắn thân lên cao định tẩu thoát, vai hắn lộ ra vì tay áo đã bị xé rách toạc, Môn Nhân Kiệt cười gằn:
- Ta đâu cần cánh tay áo này, ta cần mạng của ngươi! Quăng cánh tay áo xuống đất, Môn Nhân Kiệt bắn thân lên đuổi theo. Nhưng chỉ mới đuổi được hơn mười trượng, bỗng y phát hiện có bóng người, y quát to:
- Là người nào, đứng lại cho ta. . Một bóng trắng từ phía trong Trác phủ lướt thân ra, từ trên không trung chặn tên bịt mặt áo đen lại, thân pháp cực kỳ lợi hại. Môn Nhân Kiệt vừa thấy bóng trắng ấy vội kêu lên:
- Hứa huynh, chớ để tên đó chạy thoát, đó chính là kẻ ám hại Văn Nhân đại hiệp đó! Bóng trắng không đáp, thân pháp tăng tốc, chớp mắt đã tung thân đến tên bịt mặt, chỉ nghe tên bịt mặt lên tiếng:
- Một tên họ Môn chưa đủ, nhưng đối phó với ngươi thì lại thừa, ngã xuống! Bình một tiếng lớn, bóng trắng và tên bịt mặt áo đen cùng chấn động thân hình từ trên không trung rơi xuống, chỉ hơi khác là bóng trắng rơi xa hơn hẳn! Bóng trắng cười gằn:
- Thất phu, bất quá bản lãnh ngươi chỉ có thế! Hãy trả nợ cho nhị gia ta! Hai tay áo phất mạnh, thân hình bắn tới gần tên áo đen bịt mặt. Tên áo đen bịt mặt cười gằn:
- Hứa Thường Lạc, ngươi muốn chết đó ư?
Tay hắn vung lên, một đám đen chụp xuống đầu bóng trắng. Khoảng cách hai bên rất gần nên tình hình cực nguy hiểm... Môn Nhân Kiệt gầm lên, chợt nghe bóng trắng rên nhỏ từ trên không trung như con diều đứt dây chúi đầu xuống. Trên Thục Cương này toàn là đá núi, rơi từ trên không xuống rất dễ vỡ sọ. Môn Nhân Kiệt cả kinh vội hít hơi chân khí, thân hình xẹt đến như điện rất may đã chụp trúng bóng trắng đang rơi nhưng tên mặc áo đen đã thừa thế vọt thân xuống Thục Cương mất dạng.
Vì gấp cứu bóng trắng, Môn Nhân Kiệt không thể phân thân đành để tên bịt mặt thoát thân, y quay lại nhìn mặt Hứa Thường Lạc, hai mắt trắng dã nhắm chặt thở hổn hển, vai trái bị trúng một mũi ám khí đen. Y không dám chậm trễ vội xuất thủ phong bế các huyệt đạo xung quanh vai Hứa Thường Lạc, vừa lúc một bóng đen khác chớp nhoáng lướt tới gần, đó chính là tên Lãnh Tâm Ác Quỷ Tôn Bất Tiếu! Môn Nhân Kiệt vội giao Hứa Thường Lạc cho hắn:
- Tôn huynh hãy lo cho Hứa huynh tại hạ phải đuổi theo tên kia! Không đợi Tôn Bất Tiếu đồng ý, y chuyển thân đuổi theo tên bịt mặt đen. Thân pháp của y phải nói là cực mau chớp mắt đã xuống Thục Cương, nhưng trước mắt chỉ là một vùng hoang dã tịch mịch, không thấy một bóng người. Môn Nhân Kiệt đành hậm hực quay trở về. Khi y trở về chỗ cũ, Hứa Thường Lạc và Tôn Bất Tiếu cũng mất bóng chỉ còn một bóng người cao lớn khoanh tay đứng sừng sững ở đó, chính là Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần. Vừa nhìn thấy Môn Nhân Kiệt, họ Trác liền bước tới:
- Môn đại hiệp có sao không?
- Không sao, Thần quân, Hứa huynh đâu rồi? Trác Không Quần chau mày:
- Ta đã xem qua thương thế của hắn, hắn bị trúng ám khí cực độc bá đạo, ta đã sai Bất Tiếu mang hắn về cấp cứu...
- Có nguy hiểm đến tính mạng không?
- Không đến mức đó, may nhờ Môn đại hiệp kịp thời bế huyệt đạo trên thân hắn, nhưng e rằng hắn khó sống hết hôm nay.
- Tai họa là do tại tạ gây nên, tại hạ nguyện vì Hứa huynh...
- Đa tạ Môn đại hiệp, nhưng người của Trác phủ hộ vệ môn đại hiệp không chu toàn lại được Môn đại hiệp cứu viện, Trác mỗ cảm thấy bất an, đâu dám phiền tới Môn đại hiệp nữa? Thương thế của họ Hứa, Trác mỗ sẽ cố cưỡng chữa trị...
- Tại hạ quên mất Thần quân cũng là người am hiểu y học.
- Quá khen, Trác mỗ chỉ biết chút ít. Môn đại hiệp, lão là ai? Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Không biết, hắn mặc áo đen, bịt mặt làm sao có thể nhìn được. nhưng hắn đã thú nhận chính là người đã ám hại Văn Nhân đại hiệp... Trác Không Quần biến sắc mặt vội hỏi:
- Môn đại hiệp nói thật chứ?
- Sự việc nghiêm trọng, làm sao tại hạ dám dối Thần quân?
- Tiếc rằng Trác mỗ đến chậm một bước nếu không...
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: BichDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Đột nhiên họ Trác chuyển lời:
- Môn đại hiệp, thứ cho Trác mỗ lỡ lời...
- Đó là việc thường, ai cũng lấy làm tiếc... Trác Không Quần chau mày trầm ngâm:
- Thực lạ quá, Trác mỗ khổ tâm tra tìm lâu năm chưa hề ra một động tĩnh nào, vì sao sau nhiều năm... đêm nay... Môn Nhân Kiệt ngắt lời:
- Thần quân, phải chăng chưa hề xảy ra chuyện có kẻ muốn sát hại những người đến chữa trị cho Văn Nhân đại hiệp? Trác Không Quần lắc đầu:
- Chưa hề có, xưa nay chưa hề xảy ra...
- Thần quân, như vậy không xong rồi. Trác Không Quần ngạc nhiên:
- Môn đại hiệp có gì không xong?
- Cứ theo Hứa huynh nói với tại hạ, mấy năm nay phàm có lương y tới phủ đều xảy ra chuyên tương tự như đêm nay do vì Trác phủ phòng bị quá nghiêm ngặt nên đối phương chưa hề ra tay được, nhưng cũng vì công lực đối phương quá cao nên cũng không thể bắt được hắn... Trác Không Quần ngắt lời:
- Môn đại hiệp, Hứa Thường Lạc nói với đại hiệp như thế?
- Nếu Thần quân không tin, cứ đợi họ Hứa tỉnh lại mà hỏi. Trác Không Quần cau mày:
- Thế thì quái lạ thật, tại sao lão lại bịa đặt chuyện ấy...
- Trước đây chưa hề xảy ra chuyện ấy, nó chỉ xảy ra vừa khi Hứa huynh cảnh cáo tại hạ vì tại hạ có nói với Hứa huynh là tại hạ tin chắc mười phần sẽ trị hết bệnh cho Văn Nhân đại hiệp và tên bịt mặt áo đen nọ quyết ý giết chết tại hạ... Trác Không Quần biến sắc:
- Nói thế, Môn đại hiệp nghi ngờ...
- Thực không dám giấu, tại hạ vốn hoài nghi Hứa huynh và cũng đang định nói với Thần quân điều ấy, nhưng nay Hứa huynh đã trúng độc châm ám khí, thương thế nghiêm trọng nên tại hạ không dám hoài nghi nữa. Trác Không Quần gật đầu:
- Thường Lạc và Bất Tiếu hầu hạ Trác mỗ lâu năm, rất trung thành, không nên nghi hoặc chúng nhưng tại sao họ Hứa lại bịa đặt ra chuyện ấy đúng vào lúc xảy ra...
- Có lẽ là trùng hợp ngẫu nhiên chăng?
- Mong là như thế, nhưng, trên đời lại có sự trùng hợp lạ lùng thế ư?
- Môn Nhân Kiệt không dám nói không nhưng sự việc có liên quan đến uy danh Hứa huynh, Môn Nhân Kiệt không dám đa nghi.
- Vô luận thế nào, câu chuyện do lão bịa đặt dựng lên như thế cũng rất đáng ngờ, để đợi lão ta tỉnh lại, ta sẽ hỏi cho ra lẽ.
- Thần quân, chung quanh phủ Dương Châu này, có nhân vật võ lâm nào có võ công so sánh được với Thần quân chăng? Trác Không Quần ngẩn người:
- Môn đại hiệp có ý hỏi...
- Tên áo đen bịt mặt nọ công lực cực cao, có thể nói là tương đương với Thần quân, theo tại hạ, tên này trong võ lâm không thể vô danh vô tuổi. Trác Không Quần a lên một tiếng khẽ động dung:
- Có chuyện ấy ư? Trác mỗ chưa hề nghe nói trong võ lâm có kẻ nào công lực tương đương với Trác mỗ và càng chưa hề biết người nào quanh vùng Dương Châu này... Môn đại hiệp, công lực tên ấy thực có thể sánh cùng Trác mỗ ư? Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Không dám lừa dối Thần quân, đó là do tại hạ đã cùng hắn so chiêu.
- Môn đại hiệp đã giao đấu với hắn bao nhiêu chiêu?
- Hơn một trăm chiêu, Môn Nhân Kiệt may mắn xé rách được tay áo của hắn! Trác Không Quần chấn động kêu lên:
- Hơn một trăm chiêu ư? Và xé rách được tay áo của hắn? Như vậy sở học của Môn đại hiệp ắt hẳn phải hơn cả Trác mỗ, Môn đại hiệp...
- Thần quân, do chỉ may mắn.
- Xé rách tá áo có thể gọi là may mắn nhưng giao đấu được hơn trăm chiêu không thể gọi là may mắn được. Môn Nhân Kiệt đang định lên tiếng. Trác Không Quần đã nghiêm nét mặt:
- Xin chớ bắt Trác mỗ đối xử không phải với cao nhân, sự thực Môn đại hiệp là...
- Không dám giấu Thần quân, Môn Nhân Kiệt chính là Môn Nhân Kiệt! Trác Không Quần cương quyết lắc đầu:
- Môn đại hiệp không cần phải che giấu nữa, tất cả võ lâm đều biết võ công của Trác mỗ trừ Văn Nhân đại hiệp ra, không hề kém bất cứ ai hiện nay.
- Sự thực tại hạ không dám so sánh với Thần quân.
- Nhưng sự thực Môn đại hiệp đã đấu hơn một trăm chiêu hơn hẳn công lực tên bịt mặt kia là đã hơn cả Trác mỗ rồi! Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Thần quân, đó cũng đâu phải là gì quan trọng. Trác Không Quần lắc đầu:
- Không! Trác mỗ không dám thất lễ với cao nhân.
- Thần quân, chỉ cần Môn Nhân Kiệt đến đây vì thiện ý, là bạn chứ không phải là địch, thế chưa đủ sao?
- Tuy là thế, nhưng Trác mỗ không nỡ để thiên hạ sẽ chê cười Trác mỗ.
- Thiên hạ chê cười Thần quân gì?
- Thiên hạ chê cười Trác mỗ có mắt không tròng, hồ đồ ngu muội, không nhận biết cao nhân.
- Thần quân nói quá lời, khiến tại hạ tự lấy làm thẹn. Trác Không Quần giương mày:
- Môn đại hiệp...
- Thần quân, thực không dám giấu tại hạ xác thực là Môn Nhân Kiệt, sở dĩ có công lực hơn người chỉ vì từ thuở bé đã gặp kỳ ngộ...
- Vậy thì Môn đại hiệp không phải là kẻ vô danh. Môn Nhân Kiệt thở dài:
- Thần quân có điều còn chưa biết nếu xưa kia, tại hạ không gặp được Văn Nhân đại hiệp, e rằng đến nay Môn Nhân Kiệt vẫn chỉ là tên khổ sai... Trác Không Quần ngẩn mặt ngạc nhiên:
- Môn đại hiệp nói vậy là sao?
- Chuyện này kể ra dài lắm, có thể để lúc khác kể được chăng?
- Môn đại hiệp, Trác mỗ là người không có tính nhẫn nại.
- Nếu vậy, tại hạ xin kể tóm lược... Thần quân có biết cái bến sông ở Gia Hưng chứ? Trác Không Quần gật đầu:
- Trác mỗ có biết, nơi ấy náo nhiệt không kém gì Dương Châu.
- Môn Nhân Kiệt từng là một tên phu khuân vác khổ sai ở bến sông Gia Hưng, vì từ thuở bé gặp được cơ duyên ăn một cây Thiên Niên Hà Thủ Ô, do đó sức mạnh hơn hẳn thường nhân. Người ta có thể khiêng được hai bao gạo là tối đa, tại hạ có thể khiêng sáu bao gạo mặt không đổi sắc...
- Phúc duyên của Môn đại hiệp thâm hậu khiến người thèm khát, Thiên Niên Hà Thủ Ô là vật khó tìm, ngàn vàng mua không được, có thể cải tử hoàn sinh tăng cường công lực, đó cũng là đương nhiên!
- Nhưng Môn Nhân Kiệt lại không tự biết, sau này may gặp Văn Nhân đại hiệp đi ngang qua Gia Hưng, thấy Môn Nhân Kiệt có sức mạnh khác thường, sau khi hỏi rõ mọi chuyện, người liền ra tay nghĩa hiệp, đả thông Sinh Tử Huyền Quan và hai mạch Nhâm, Đốc cho Môn Nhân Kiệt... Trác Không Quần động dung hỏi vội:
- Sao? Môn đại hiệp đã được khai thông Sinh Tử Huyền Quan và hai mạch Nhâm, Đốc thật ư?
- Chính vậy, thưa Thần quân. Trác Không Quần nghi hoặc nhìn Môn Nhân Kiệt:
- Nếu vậy võ công của Môn đại hiệp chưa chắc đã dừng ở ấy... Môn Nhân Kiệt lắc đầu.
- Bẩm phú có hạn, dù cho tại hạ có được ăn thêm một cây Thiên Niên Hà Thủ Ô nữa e rằng cũng chỉ đến thế mà thôi. Trác Không Quần cả cười:
- Môn đại hiệp quá khiêm nhượng, phải chăng Môn nói là đã chịu ân huệ của Văn Nhân nhị đệ ta?
- Chính vậy, Thần quân, ân huệ ấy, suốt đời Môn Nhân Kiệt báo đáp chưa xong.
- Môn đại hiệp nói thế Trác mỗ không cần phải hỏi lại Văn Nhân nhị đệ nữa, chỉ còn tin lời đại hiệp... Ngừng lại một chút, đột nhiên họ Trác ngưng mắt hỏi:
- Môn đại hiệp tên kia tuy bịt mặt không nhìn thấy chân diện mục của hắn nhưng thân thể và giọng hắn khó mà che đậy...
- Thần quân nói không sai, tên ấy thân hình vừa phải, ngữ âm hơi thấp nếu như tại hạ gặp hắn lần nữa tất sẽ nhận ra.
- Môn đại hiệp cho rằng vì sao hắn phải bịt mặt? Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Không ngoài hai điều, thứ nhất, trước đây hắn từng gặp qua Môn Nhân Kiệt sợ tại hạ nhận ra, thứ hai, hắn sợ lần sau gặp Môn Nhân Kiệt sẽ nhận ra... Trác Không Quần gật đầu:
- Hai điều ấy đúng, nhưng thân hình tầm thước, ngữ âm thấp mà võ công siêu tuyệt, Trác mỗ không nhớ trong võ lâm có ai như thế...
- Thần quân, xưa nay tại hạ vẫn tin lưới trời lồng lộng, thưa nhưng không lọt, đạo trời không dung cho kẻ tà ác... Trác Không Quần ngắt lời:
- Môn đại hiệp nói đúng lắm, cố nhiên, sớm muộn gì hắn cũng phải lộ chân tướng nhưng Trác mỗ là người khó nhẫn nại, Trác mỗ sẽ lập tức hạ lệnh sai các cao thủ trong phủ tìm khắp Dương Châu xem hắn ẩn thân được bao lâu.
- Biện pháp của Thần quân hay lắm, nhưng theo tại hạ, ta cần điều tra chuyện nhà trước, có lẽ gấp hơn.
- Xin cho nghe cao kiến.
- Tại hạ từng đem chuyện ngày vui của Văn Nhân đại hiệp, ai là người đem rượu hợp cẩn vào động phòng ra hỏi Hứa huynh, Hứa huynh đáp ngày ấy vừa bận rộn vừa hỗn loạn nên không biết ai, rồi định đem chuyện ấy hỏi Thần quân, không biết lão đã hỏi chưa? Trác Không Quần lắc đầu:
- Chưa, chẳng lẽ Môn đại hiệp cho rằng người đem rượu hợp cẩn vào động phòng chính là...
- Không dám nói người ấy chính là hung thủ, nhưng ít nhất cũng là đồng lõa Trác Không Quần chau mày trầm ngâm:
- Trác mỗ cũng không nhớ người đem rượu vào động phòng là ai, chính như Hứa Thường Lạc nói lúc ấy vừa bận rộn vừa hỗn loạn, Trác mỗ thân là chủ nhân bận rộn chiêu đãi đón tiếp khách khứa...
- Thần quân không nhớ hay không biết?
- Trác mỗ không biết, chỉ mình Trác mỗ sao lo hết mọi chuyện được!
- Trác thần quân nói phải, nhưng cũng phải có người cai quản chuyện ấy chứ?
- Có, Thiên Giáp là Tổng quản của Trác phủ, đương nhiên hắn phải cai quản mọi việc. Môn Nhân Kiệt tươi mặt:
- Vậy là có đầu mối rồi, cứ hỏi Đồng Thiên Giáp tổng quản, có lẽ hắn còn nhớ. Trác Không Quần trầm ngâm, đột nhiên quát lớn:
- Người đâu! Ngoài mười trượng trong bức tường quanh Trác phủ có tiếng dạ lớn, một bóng đen mau lẹ vọt tới. Trác Không Quần vẫy tay ra lệnh:
- Truyền cho Đồng tổng quản tới gặp ta! Hán tử ấy dạ tiếng nữa chạy như bay vào Trác phủ. Nhìn thân pháp của hán tử, Môn Nhân Kiệt lắc đầu than:
- Xem ra thuộc hạ của Thần quân đều là cao thủ! Trác Không Quần gượng cười:
- So với Môn đại hiệp chỉ là trò cười. Thực là Ban môn lộng phủ. Môn Nhân Kiệt cả cười đổi câu chuyện:
- Nghe Hứa huynh nói, Thần quân sớm biết Trại Hoa Đà có gian trá...
- Ta động lòng nghi khi nghe vị dẫn dược của lão chứ chưa hề nói có gian trá...
- Không biết Thần quân có dự định gì đối với lão?
- Môn đại hiệp nên biết trong mấy ngày đêm chữa trị, chúng quanh mấy gian nhà tranh đều có cao thủ tuần tra.
- Cái ấy tại hạ biết, vì vậy mà Thần quân tâm giao Văn Nhân đại hiệp cho lão Trại Hoa Đà ấy? Chỉ có lão và Văn Nhân đại hiệp ở trong gian nhà tranh ấy, nay Văn Nhân đại hiệp chưa tỉnh hẳn, công lực đã mất, lỡ ra... Trác Không Quần cười nhẹ:
- Trác mỗ hiểu rõ ý Môn đại hiệp, nếu Trác mỗ không có dự định chu toàn và không nắm chắc mười phần, nào dám giao Văn Nhân nhị đệ cho lão...
- Tại hạ không nghĩ ra có kế hay gì ngăn cản Trại Hoa Đà không làm thương đến Văn Nhân đại hiệp. Trác Không Quần cười bí ẩn:
- Điều ấy xin cho Trác mỗ tạm thời chưa tiện tiết lộ.
- Vì tin chắc ở diệu kế ấy nên Thần quân mới yên tâm giao Văn Nhân đại hiệp cho cả tại hạ nếu lão Trại Hoa Đà kia thất bại?
- Sự thực là thế, Trác mỗ không phủ nhận, vì Văn Nhân nhị đệ, Trác mỗ không ngại hy sinh tất cả, tình nguyện đắc tội với võ lâm bằng hữu và xin Môn đại hiệp thông cảm.
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: BichDao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Môn Nhân Kiệt nói:
- Hay lắm. Lý là như thế, nhưng nói thế là Thần quân không tin Môn Nhân Kiệt?
- Vì an toàn của Văn Nhân nhị đệ, trừ tự thân Trác mỗ và Văn Nhân đệ muội ra, dù thuộc hạ thân tín lâu năm Trác mỗ cũng không dễ dàng tin.
- Tấm lòng Thần quân vì bằng hữu khiến người cảm phục, nhưng có một điểm không biết Thần quân có nghĩ đến hay không?
- Điểm gì, Môn đại hiệp?
- Vì sao Trại Hoa Đà lại biết cả ngày sinh tháng đẻ của Văn Nhân đại hiệp? Trác Không Quần gật đầu:
- Điểm ấy Trác mỗ cũng nghĩ không ra và đã hỏi Văn Nhân đệ muội, Văn Nhân đệ muội chẳng hiểu nguyên do, Trác mỗ định sau ba ngày đêm sẽ hỏi thẳng vị Trại Hoa Đà tiên sinh ấy! Vừa dứt câu ấy một bóng người từ trên cao đã rơi thân xuống, chính là tông quản Trác phủ Chấn Thiên Thủ Đồng Thiên Giáp, hắn đến gần cung kính cúi thân:
- Bái kiến Thần quân! Trác Không Quần xua tay:
- Miễn lễ, Thiên Giáp, Môn đại hiệp có chuyện cần hỏi ngươi! Đồng Thiên Giáp lập tức chuyển thân đến Môn Nhân Kiệt:
- Môn đại hiệp có gì chỉ giáo? Môn Nhân Kiệt vội đáp:
- Không dám, tại hạ muốn thỉnh giáo Đồng tổng quản, Đồng tổng quản có nhớ vào ngày hôn lễ của Văn Nhân đại hiệp ai đem rượu hợp cẩn vào động phòng? Đồng Thiên Giáp đáp:
- Điều ấy Đồng Thiên Giáp nhớ kỹ! Trác Không Quần và Môn Nhân Kiệt cùng tươi sắc mặt đồng thanh nhất tề hỏi:
- Là ai?
- Là thị tỳ Tiểu Thanh trước đây trong phủ. Trác Không Quần a lên một tiếng Môn Nhân Kiệt vội hỏi:
- Đồng tổng quản, hai tiếng trước đây là sao?
- Thị tỳ Tiểu Thanh bỏ Trác phủ đã hơn một năm. Môn Nhân Kiệt hỏi tiếp:
- Có biết hiện nay nàng ở đâu không? Đồng Thiên Giáp lắc đầu:
- Không biết, chỉ biết nàng ta phải đi làm vợ bé một người họ Mạnh. Môn Nhân Kiệt cau mày:
- Đồng tổng quản, người họ Mạnh này tên gì, hình dạng ra sao?
- Tên họ Mạnh xưng là Mạnh Quân, là người Dương Châu, nhưng sau khi cưới Tiểu Thanh y dọn nhà đi rồi, không biết dời cư về đâu! Môn Nhân Kiệt trầm ngâm không nói, Trác Không Quần đứng cạnh định mở lời, bỗng Môn Nhân Kiệt sực nhớ hỏi:
- Đồng tổng quản, vị cô nương Tiểu Thanh hình dạng ra sao? Đồng Thiên Giáp cười đáp:
- Rất xinh xắn, không cao, không thấp, không mập, không gầy, hai lông mày như dài như hai lá liễu, mắt sáng, nha đầu này xưa nay linh hoạt vừa hoạt bát, trong phủ có nhiều người muốn cưới cô ta mà cô ta không chịu...
- Không có gì đặc biệt nữa à? Đồng Thiên Giáp cố nhớ một chút rồi đáp:
- Nàng ta rất thích mặc áo xanh, từ đầu đến chân đều là màu xanh, có người đùa nàng ta giống một con thanh xà trong Bách Xà truyện do đó tất cả mọi người đều gọi cô ta là Tiểu Thanh, khi nàng cười có núm đồng tiền rất sâu, bên cạnh có một nốt ruồi... Môn Nhân Kiệt sáng rực mắt:
- Đồng tổng quản, các hạ có gặp người gọi là Mạnh Quân ấy không?
- Có gặp, cái hôm hắn đến đón Tiểu Thanh chính là do tại hạ đưa Tiểu Thanh lên kiệu, họ Mạnh ấy là một thư sinh phong lưu nho nhã, da trắng trẻo như tuyết chẳng khác nào một đại cô nương, lúc ấy có bằng hữu phê bình đàn ông mà trắng trẻo như đàn bà chưa chắc là người tốt... Hình như thấy hắn nói quá nhiều, Trác Không Quần cau mày như không nói gì. Môn Nhân Kiệt mỉm cười quay sang Trác Không Quần:
- Thần quân, trong Dương Châu Đệ Nhất Lầu có một ca kỹ tuyệt sắc tên Mạnh Lan Quân cùng một tỳ nữ tên Tiểu Thanh rất giống cô nương Tiểu Thanh vừa kể và cũng thích mặc... Trác Không Quần nhăn mặt đáp:
- Phải chăng Môn đại hiệp muốn nói tới cô nương tình nhân của Nhiệm Khổng Phương? Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Chính là nàng ta, nàng ta còn có tiểu tự là Man Man, thực tên là Mạnh Lan Quân. Đồng Thiên Giáp vỗ tay một tiếng hô lớn:
- Tên xưng tên Mạnh Quân kia rất giống với Mạnh Lan Quân... chẳng lẽ... Trác Không Quần nói:
- Môn đại hiệp, Mạnh Lan Quân là nữ nhân mà? Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Thần quân không nghĩ là nữ vẫn có thể cải nam trang được ư? Trác Không Quần ngẩn người, Môn Nhân Kiệt nói tiếp:
- Nhiệm Khổng Phương là chưởng quỹ của Dương Châu Đệ Nhất Lâu, yến tiệc hôn lễ lại do Dương Châu Đệ Nhất Lâu bao biện, cái ly bạc kia cũng là của Dương Châu Đệ Nhất Lâu và người đem rượu hợp cẩn vào động phòng lại là Tiểu Thanh, Tiểu Thanh đi làm vợ bé cho một tên gọi là Mạnh Quân, khéo trùng hợp ngẫu nhiên là Mạnh Lan Quân lại là tình nhân của Nhiệm Khổng Phương và chúng đào tẩu hết rồi... Trác Không Quần gật đầu cao giọng:
- Như thế là quá đủ... Đột nhiên họ Trác quay qua Đồng Thiên Giáp:
- Thiên Giáp, đã gửi Võ Lâm thiếp đi chưa? Đồng Thiên Giáp cung kính:
- Hồi bẩm Thần quân, đã gửi đi rồi. Sắc mặt Trác Không Quần hiện lên sát khí cười gằn:
- Cứ đợi đấy, không quá ba ngày sẽ có hồi âm. Chuyển người lại Môn Nhân Kiệt, họ Trác nói:
- Môn đại hiệp, bây giờ còn tên bịt mặt... Môn Nhân Kiệt cả cười:
- Thần quân, chỉ cần tìm được Nhiệm Khổng Phương, sợ gì không tìm ra được tên bịt mặt đêm nay. Hai mắt Trác Không Quần loé sáng gật đầu:
- Nói phải lắm, xin mời Môn đại hiệp quay về nghỉ ngơi, Trác mỗ sẽ phái các cao thủ canh giữ quanh khách phòng không để xảy ra những việc như vừa rồi nữa!
- Hy vọng hắn không dám quay lại đây nữa, xin Thần quân đừng bắt các cao thủ canh gác nữa, Môn Nhân Kiệt tự xét đủ sức bảo vệ mình, xin hãy tập trung thực lực đối phó với lão Trại Hoa Đà kia!
- Trác mỗ đâu dám quên lão? Khắp võ lâm hiện nay e rằng không ai có thể đả thương được Môn đại hiệp, đã thế, Trác mỗ xin tuân lệnh, mời Môn đại hiệp về nghỉ. Môn Nhân Kiệt mỉm cười cung tay, chuyển thân bỏ đi về. Trác Không Quần nhìn theo bóng lưng của y, nét mặt ánh lên nụ cười khó hiểu rồi dẫn Đồng Thiên Giáp chuyển thân đi.
-oOo-
Mặt trời lên, mặt trời lặn, mặt trời lên rồi mặt trời lại lặn xuống, thoáng chốc đã ba ngày... Trong ba ngày đêm vừa dài vừa ngắn ấy Trác phủ cực bình tĩnh không hề phát sinh một chuyện nhỏ nào. Tên thích khách bịt mặt nọ không hề quay lại, Môn Nhân Kiệt cũng không bước chân ra khỏi khách phòng và các thuộc hạ Trác phủ cũng chẳng ai lai vãng khách phòng.
Có lẽ, Trác Không Quần nghe Môn Nhân Kiệt dồn toàn bộ thực lực để đối phó với vị Trại Hoa Đà nọ.
Chiều tối ngày thứ ba, màn đêm buông xuống đã lâu, khắp nơi trong Trác phủ đều lên đèn, nhìn xuống Sấu Tây Hồ đèn bão trong các khoang thuyền chi chít trên mặt hồ và xa xa trong thành Dương Châu cũng có muôn vạn ánh đèn lấp lánh. Màn đêm không lấy gì làm quá tối đen vì đêm nay có trăng. Đang khi Môn Nhân Kiệt khoanh tay thưởng lãm bóng đêm buông xuống mê man giữa sân khách phòng, đột nhiên... có bước chân từ xa đến gần, thoáng chốc vị tổng quản họ Đồng của Trác phủ bước tới cung thân kính cẩn. Môn Nhân Kiệt hoàn lễ rồi hỏi:
- Đang đêm Đồng tổng quản đến đây có gì chỉ giáo? Đồng Thiên Giáp:
- Không dám, Thần quân cho sai tại hạ mời Môn đại hiệp cùng đến vực núi đón nhị gia về phủ. Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Đó là đại sự, ta nên đi mau, Thần quân đang ở đâu?
- Hiện đang ở đại sảnh chờ Môn đại hiệp.
- Thế ư? Không dám để Thần quân chờ lâu, chúng ta đi mau. Hai người lập tức song song ra khỏi khách phòng. Trong lúc đi, Môn Nhân Kiệt hỏi:
- Đồng tổng quản, thương thế Hứa huynh có đỡ phần nào không?
- Rất may mắn là đã thuyên giảm nhiều rồi. May nhờ có Môn đại hiệp kịp thời phong bế huyệt đạo, bảo vệ được mạng sống của lão và cũng may y thuật cao siêu của Thần quân. Nay lão có đã có thể tạm ăn uống được chút ít...
Thoáng chốc hai người đã đến tiền viện, trên mấy bậc đá thấy có ba người đứng chờ, đó là Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần, Văn Nhân phu nhân Mai Mộng Thu và Lãnh Diện Ác Quỷ Tôn Bất Tiếu. Trác Không Quần thấy Môn Nhân Kiệt từ xa đã chạy ra đón:
- Lâu ngày không gặp, Môn đại hiệp có khoẻ không? Môn Nhân Kiệt vội thi lễ, đến gần y lại khiêm thân trước mặt Mai Mộng Thu.
- Môn Nhân Kiệt bái kiến Văn Nhân phu nhân. Mai Mộng Thu khiêm tốn trả lễ. Thi lễ xong, Môn Nhân Kiệt quay sang Trác Không Quần:
- Thần quân, Văn Nhân phu nhân cũng ra đón Văn Nhân đại hiệp nữa ư? Trác Không Quần gật đầu:
- Lẽ đương nhiên, Môn đại hiệp hãy yên tâm, Trác mỗ đã nói rõ với Văn Nhân đệ muội để đệ muội chuẩn bị sẵn nếu nhị đệ được chữa khỏi bệnh. Môn Nhân Kiệt cũng gật đầu:
- Thần quân lo lắng thật chu toàn... Thần quân, trong ba ngày qua trong gian nhà nằm trên vực núi ấy có động tĩnh gì chăng? Trác Không Quần lắc đầu:
- Rất yên tĩnh, không hề có động tĩnh gì cả.
- Thần quân có nghĩ rằng sự yên tĩnh lạ lùng ấy mới thực sự đáng nghi ngờ?
- Trác mỗ cũng chớm có ý ấy nhưng trong ba ngày đêm Đồng tổng quản quên ăn quên ngủ giám sát gian nhà tranh nọ, họ không hề phát giác chút gì lạ xảy ra. Môn Nhân Kiệt chau mày suy nghĩ một chút rồi xoay hỏi Đồng Thiên Giáp:
- Đồng tổng quản, có bao giờ thấy vị Trại Hoa Đà kia ra ngoài không? Đồng Thiên Giáp gật đầu:
- Mỗi ngày vào lúc hoàng hôn, lão có ra ngoài chốc lát nhưng chi đứng ngay trên miệng vực cúi xuống nhìn Tây Hồ lúc mặt trời lặn, đến khi trời tối hẳn thì mới quay trở vào. Môn Nhân Kiệt nói:
- Lão cũng an nhàn đấy chứ... Đột nhiên Trác Không Quần nói lớn:
- Môn đại hiệp, khỏi cần phí sức suy nghĩ nữa, chúng ta cứ đến bên vực núi xem sao. Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Phải đó, cứ đến ắt biết thôi. Rồi đó, một hàng năm người ra khỏi Trác phủ đi về hướng tả Thục Cương cũng là vực núi sâu bên cạnh Trác phủ. Bấy giờ bóng đêm mông lung, màu trăng ảm đạm, sắp tới gần mấy gian nhà tranh, đã nhìn thấy mơ hồ trong ấy có ánh đèn. Chung quanh gian nhà cách độ hơn mười trượng thấp thoáng có nhiều bóng đen lai vãng, ít nhất không dưới hai mươi tên. Năm người bước tới gần, những tên hán tử ấy đều cung thân thi lễ. Tiến sâu vào hơn nữa, Trác Không Quần ra lệnh:
- Thiên Giáp, ngươi hãy gọi Trại Hoa Đà đi. Đồng Thiên Giáp tiến tới cất tiếng gọi lớn:
- Thần quân và nhị phu nhân đến đón nhị gia chúng ta về phủ, xin tiên sinh hãy mở cửa! Tiếng gọi của Đồng Thiên Giáp cực lớn, chấn động cả vách núi nhưng trong nhà vẫn không động tĩnh. Trác Không Quần hơi biến sắc ra lệnh tiếp:
- Thiên Giáp, hãy gọi to thêm nữa!
Đồng Thiên Giáp hầu như đã phải gầm rống lên thế mà trong gian nhà tranh vẫn im bặt. Đồng Thiên Giáp ngẩn ngơ nhìn lại Trác Không Quần. Họ Trác khẽ gật đầu, Đồng Thiên Giáp lập tức vọt thân tung mình đến sát gian nhà, thân thủ cực mau đập chưởng vào hai cánh cửa. Bình một tiếng hai cánh cửa bật tung, bóng đèn lay động suýt muốn tắt. Nhìn vào trong gian nhà vẫn còn giường, còn bàn, còn lò, còn bình thuốc, duy nhất không còn là lão Trại Hoa Đà và Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân Mỹ. Thế nhưng, bức vách sau nhà bị thủng một lỗ lớn, từ lỗ hổng ấy có thể nhìn tận những ánh đèn thuyền qua lại trên Tây Hồ xa xa. Đồng Thiên Giáp biến sắc định quay lại thỉnh ý kiến thì sau lưng gió động, Môn Nhân Kiệt, Trác Không Quần, Mai Mộng Thu và Tôn Bất Tiếu đã tung thân vào. Hai mắt Trác Không Quần đỏ ngầu sát khí rọi vào lỗ hổng lớn không nói một lời. Đột nhiên có giọng thánh thót:
- Đại ca, thì ra lão đã... Trác Không Quần tựa hồ sực tỉnh ấp úng nói:
- Ta không... ta không ngờ... lão thất phu dám làm vậy... Hốt nhiên Môn Nhân Kiệt chỉ vào tảng đá lớn sau nhà, trên tảng đá ấy có dấu chữ mới viết: “Mời Thần quân lưu ý, tên Trại Hoa Đà mỗi ngày hoàng hôn ra vực đứng nhìn xuống hồ chẳng phải thưởng thức mặt trời lặn gì đâu mà chính là xem có thuyền tiếp ứng đến chưa”. Trác Không Quần gầm lên:
- Môn đại hiệp nói không sai, Thiên Giáp, hoàng hôn hôm nay lão có ra ngoài không? Đồng Thiên Giáp vội đáp:
- Bẩm Thần quân, vừa rồi trời chưa tối lão cũng ra... Trác Không Quần cười gằn:
- Nếu vậy lão vẫn chưa đi xa, Thiên Giáp, ngươi đem người đuổi theo, ta sẽ theo sau ngay lập tức. Mau mau!