Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: Thái Kỳ Thư
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Môn Nhân Kiệt khẳng khái đáp:
- Môn Nhân Kiệt không dám, nhưng xin cô nương cứ minh xét, cứ nghĩ thử xem phải chăng Giáo chủ quý giáo rất đáng hoài nghi?
- Ta không phủ nhận, nhưng ta dám đem mạng sống ra bảo đảm, tệ giáo Giáo chủ tuyệt không phải là. . . Môn Nhân Kiệt cắt lời:
- Cô nương có nhớ chuyện người ta phóng hỏa đốt rụi Trác phủ?
- Tây Môn Sương rất nhớ.
- Và chuyện vừa rồi Giáo chủ quý giáo tình cờ bắt được Lệnh Hồ Kỳ?
- Môn đại hiệp hoài nghi Giáo chủ tệ giáo cũng là người phóng hỏa đốt Trác phủ?
- Xin cô nương cứ suy nghĩ mà xem, Giáo chủ quý giáo có đáng hoài nghi hay chăng, với hai sự việc ấy cô nương bảo tại hạ phải có thái độ thế nào?
- Môn đại hiệp, ta xin nói vắn tắt một lời, Giáo chủ tệ giáo bị hoài nghi là cũng có phần đúng, nhưng Tây Môn Sương xin lấy tính mạng ra bảo đảm, Giáo chủ tệ giáo tuyệt đối không phải là người mưu hại Văn Nhân đại hiệp và cũng tuyệt không phải là thủ phạm phóng hỏa Trác phủ. Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Tây Môn cô nương lấy gì làm chắc?
- Tây Môn Sương theo hầu Giáo chủ đã lâu năm, biết rất rõ Giáo chủ là người thế nào, Giáo chủ có thể nói là người số một trên đời này về kỳ tài và trí tuệ. . . Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Cái ấy tại hạ cũng có thể tin được, nếu không sao lại làm lãnh tụ Thiên Hương Giáo? Và xét các cao thủ trong quý giáo, trừ Hắc thị vệ là ác nhân, ngoài ra ai cũng là anh kiệt hiệp nghĩa!
- Môn đại hiệp nên tin. . .
- Cô nương, còn hai việc ấy làm sao giải thích?
- Ta có thể nói thế này, Môn đại hiệp nên biết, tệ giáo đang dốc hết toàn lực tìm kiếm Văn Nhân đại hiệp để mời người đến Mai Cốc một phen. . . Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Điều ấy tại hạ có biết!
- Đã thế, tại sao Giáo chủ tệ giáo còn mưu hại Văn Nhân đại hiệp làm gì? Mà mưu hại người rồi làm sao còn mời người đến Mai Cốc được nữa?
- Tây Môn cô nương, xin cho tại hạ nói thẳng, tại hạ còn chưa rõ dụng ý thực của quý giáo khi bắt cóc Văn Nhân đại hiệp là gì.
- Môn đại hiệp cho rằng Giáo chủ tệ giáo có ác ý?
- Không dám, nhưng nếu giả như dụng ý của quý giáo là bất lương thì đủ chứng minh. . .
- Môn đại hiệp, dụng ý của tệ giáo mời Văn Nhân đại hiệp đến Mai Cốc chỉ là muốn được Văn Nhân đại hiệp giúp cho một việc chứ hoàn toàn không có ác ý. Môn Nhân Kiệt lại a một tiếng:
- Văn Nhân đại hiệp thân mang bạo bệnh, thần trí mơ hồ gần thành phế nhân, làm sao giúp cho quý giáo được việc gì?
- Môn đại hiệp, việc này là việc cơ mật của tệ giáo, xin cho ta không tiết lộ.
- Vậy thì tại hạ không dám tin quý giáo bắt cóc Văn Nhân đại hiệp là không có ác ý.
- Tin hay không là tùy Môn đại hiệp, Tây Môn Sương chỉ tự biết mình không làm gì đáng thẹn với lương tâm.
- Nếu Tây Môn cô nương không tiện nói thôi thì cũng được, nhưng riêng tại hạ căn cứ vào những sự việc ấy mà suy đoán, xin nói thẳng Giáo chủ quý giáo rất khả nghi. Tây Môn Sương ngạc nhiên:
- Những sự việc nào?
- Vâng, thí dụ như hai việc đã nói lúc nãy, ngoài ra theo vị Hắc thị vệ có nói Giáo chủ quý giáo có mộng thống nhất thiên hạ bá chủ võ lâm, bất cứ ai, phàm đã có dã tâm ấy, điều trước tiên tất phải trừ khử trở ngại là Văn Nhân đại hiệp và Trác thần quân, sau đó mới tới thu phục Đông Tây Lưỡng Bảo và Nam Bắc Tứ Trại, sự thực quý giáo đã mưu hại Văn Nhân đại hiệp, nay lại sai bộ hạ tiềm phục bên người Trác thần quân, bắt cóc Lý bảo chủ Phi Vân Bảo.
- Nói vậy là Môn đại hiệp đã nghe hết đàm thoại giữa Hắc thị vệ và nhị lão rồi còn gì nữa? Môn Nhân Kiệt ngẩn người, đành cười gượng:
- Sự thực là thế, tại hạ không dám phủ nhận.
- Đã như thế, tệ giáo rõ ràng không phải là địch nhân của bọn ở tây viện, vì sao lại cướp Lý Thương Như trong tay bọn Đường Lăng Ba của Tàng Long Trại.
- Cô nương xin cho tại hạ nói thẳng, chẳng qua đó là mưu mẹo che mắt người khác và tay trái đưa qua tay phải của quý Giáo chủ thôi.
- Xem ra ta có nói gì đi nữa, Môn đại hiệp cũng chẳng tin ta?
- Tại hạ không dám, nhưng tại hạ ngờ rằng cô nương biết không ít về nội tình của Giáo chủ quý giáo.
- Môn đại hiệp, ta đã nói qua, ta theo Giáo chủ đã lâu năm. . .
- Sự thực, chắc cô nương cũng biết chuyện Hắc thị vệ tiềm phục trong nội bộ Trác thần quân, chưa chắc Giáo chủ đã muốn cho cô nương biết đâu!
- Điều ấy ta biết, chỉ vì ta. . . Mặt nàng ửng đỏ lên, im không nói nữa. Môn Nhân Kiệt không chú ý đến thần sắc của Tây Môn Sương, y nói tiếp:
- Còn nữa, việc Giáo chủ quý giáo thân xuất thủ bắt cóc người giả Văn Nhân đại hiệp, cô nương cũng đâu biết trước. . .
- Tại sao Môn đại hiệp biết ta không biết trước?
- Rất đơn giản, nếu cô nương biết trước, sao còn sai cao thủ đến đòi Văn Nhân đại hiệp từ tay Trác thần quân? Tây Môn Sương ngẩn mặt nhất thời không biết nói gì.
- Còn nữa, cô nương, việc quý Giáo chủ bắt Lý Thương Như ở Tàng Long Trại, cô nương cũng không hề biết trước.
- Môn đại hiệp làm sao biết?
- Cái ấy đáng lẽ cô nương phải tự hỏi mới đúng. Tây Môn Sương biến sắc không biết đáp ra sao, một lúc lâu nàng mới nói:
- Môn đại hiệp, dù sao Tây Môn Sương cũng chỉ là thuộc hạ của Thiên Hương Giáo. Môn Nhân Kiệt chau mày:
- Cô nương, nếu lỡ ra quý Giáo chủ thật là hung thủ, chẳng lẽ cô nương cũng. . .
- Giáo chủ tuyệt đối không phải loại người ấy.
- Cô nương, tại hạ chỉ nói lỡ ra.
- Môn đại hiệp, với thân phận của Giáo chủ không thể có chuyện lỡ ra.
- Xem ra cô nương đã tuyệt đối tin ở Giáo chủ, cô nương, tại hạ xin nói một câu, bất kể ai trong quý giáo đối xử với tại hạ ra sao, tại hạ tuyệt đối không coi quý giáo là địch nhân.
- Đa tạ Môn đại hiệp, Tây Môn Sương chỉ biết tận trung với Giáo chủ mà thôi.
- Vậy thì, cô nương, tại hạ xin cáo từ. Môn Nhân Kiệt tức khắc đứng dậy. Tây Môn Sương cũng vội đứng lên theo:
- Đêm nay Môn đại hiệp đến đây là khách nhưng qua đêm nay rồi xin đừng trách Tây Môn Sương phải coi Môn đại hiệp là địch nhân, nếu Môn đại hiệp có hành vi nào bất lợi cho tệ giáo. . .
- Cô nương là chủ, tại hạ không tiện nói gì, nhưng theo tại hạ, cô nương không nên coi tại hạ là địch nhân, tại hạ xin phụng báo một câu, nếu cô nương hạ thủ, tại hạ tất phải tự vệ nhưng quyết không đả thương ai khác. Dứt lời, y cung tay thi lễ. Ngay lúc ấy, ngoài cửa có tiếng trong trẻo gọi:
- Xin Môn đại hiệp lui bước, dì Sương, cháu có thể vào được không? Đó là thiếu niên áo đen Mai Lãnh! Môn Nhân Kiệt vội đáp:
- Thiếu hiệp, Môn Nhân Kiệt xin tuân lệnh. Thiếu niên Mai Lãnh bước vào nói lớn:
- Cháu có nghe câu chuyện giữa dì Sương và Môn đại hiệp, cháu xin lấy tính mạng ra bảo đảm gia mẫu không phải là người mưu hại Văn Nhân đại hiệp. Môn Nhân Kiệt vội đáp:
- Thiếu hiệp, đến nay Môn Nhân Kiệt cũng chỉ đang điều tra. . .
- Chẳng lẽ Môn đại hiệp không thể tin cháu?
- Điều ấy không phải không tin, nhưng đứng vào lập trường của tại hạ lẽ nào tại hạ không tham dự điều tra cho rõ trắng đen? Thiếu niên áo đen Mai Lãnh đáp:
- Nhưng đứng ở lập trường cháu, cháu không thể để Môn đại hiệp có bất cứ hành vi nào bất lợi cho gia mẫu.
- Thiếu hiệp, chúng ta đều có lập trường riêng, thiếu hiệp cũng đã nghe vừa rồi tại hạ nói với Tây Môn cô nương, tại hạ không muốn trở thành kẻ địch của bất cứ ai.
- Môn đại hiệp cũng nên biết, gia mẫu là Giáo chủ một môn giáo, đâu ai dám đối địch với Thiên Hương Giáo? Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Vâng, thiếu hiệp, dù chư vị có tận lực hạ thủ tại hạ, tại hạ cũng quyết không đả thương ai. Thiếu niên áo đen Mai Lãnh ngạc nhiên:
- Đã như thế. . . Môn Nhân Kiệt cả cười:
- Các cao thủ quý giáo phải chăng là vây chặt nơi này? Thiếu niên lắc đầu:
- Xin Môn đại hiệp yên tâm, không ai phát hiện ra Môn đại hiệp đâu! . . .
- Bọn chúng theo thiếu hiệp đến đây? Đột nhiên hai mắt thiếu niên nhướng cao chuyển đầu quay ra ngoài hỏi lớn:
- Ai ở ngoài đó? Chỉ nghe một giọng hết sức lạnh lùng ở ngoài phòng:
- Mai Lãnh, là thúc tổ của cháu đây. Hãy bảo tên hậu sinh ấy ra ngoài này nói chuyện. Tây Môn Sương biến sắc:
- Đó là nhị lão. Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Xin thiếu hiệp dẫn tại hạ ra ngoài. Thiếu niên áo đen hơi ngần ngại một chút, cuối cùng liền bước ra trước, Môn Nhân Kiệt bước theo chân liền. Bên ngoài hai lão nhân một mập mạp một gầy ốm đứng sánh vai giữa sân, sau lưng hai lão nhân là tám tên hoàng y hộ pháp, bên tả là Bát Tý Ngọc Na Tra Thường Xuân Anh. Môn Nhân Kiệt bước tới cung tay thi lễ:
- Bái kiến nhị vị tiền bối. Lão nhân mập mạp lạnh nhạt:
- Hậu sinh, chúng ta không cần đa lễ. Lão nhân gầy ốm lạnh lùng hỏi:
- Tiểu tử ngươi là Môn Nhân Kiệt?
- Vâng, tiền bối, vãn bối Môn Nhân Kiệt.
- Vừa rồi ngươi nhất quyết bôi lọ thanh danh Giáo chủ chúng ta? Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Tiền bối, vãn bối chỉ căn cứ vào nhiều sự thật, đối với chuyện Văn Nhân đại hiệp bị hãm hại, vãn bối rất nghi ngờ quý Giáo chủ. Lão nhân gầy ốm nổi giận:
- Im miệng ngươi lại, dám ngậm máu phun người ô uế Giáo chủ chúng ta?
- Tiền bối, vãn bối căn cứ vào sự thực mới dám nghi ngờ quý Giáo chủ, trước khi tìm ra đầy đủ chứng cớ, vãn bối chưa hề có câu nào xác quyết ngoài sự nghi ngờ.
- Vậy là đủ, Giáo chủ tệ giáo đâu phải là người để ngươi muốn ám chỉ cái gì cũng được?
- Quý Giáo chủ có ý định nhất thống giang hồ, bá chủ võ lâm, đó là sự thực. Lão nhân gật đầu:
- Đúng vậy, người định làm gì nào?
- Tiền bối, vãn bối cũng vì thân phận võ lâm, phàm bất cứ ai nếu có đủ tài đức, không cần phải tranh đoạt, vãn bối sẽ cùng võ lâm đồng đạo suy tôn lên làm minh chủ, nhưng nếu như y là người không tài không đức, thì dù là bất cứ ai, tất cả võ lâm không ai có thể ngồi yên để y tha hồ gây ra gió tanh mưa máu! Lão nhân gầy ốm gầm to:
- Lớn gan thật, hậu sinh cuồng vọng, ngươi có bao nhiêu bản lãnh. . . Môn Nhân Kiệt lạnh lẽo:
- Không cần bản lãnh, tiền bối, chỉ cần chính khí trong lòng, và một bầu nhiệt huyết lấy đại nghĩa thắng hung tàn, dù mất đầu, tuôn máu, nát thân, vãn bối cũng không hề thương tiếc, chỉ có thế thôi. Tây Môn Sương và Mai Lãnh cũng hoảng hốt động dung. Lão nhân mập mạp lắc đầu nhè nhẹ, đột nhiên buông tiếng:
- Thảo nào Mai Lãnh kết bằng hữu với ngươi, cũng chẳng trách Sương nha đầu đối với ngươi có. . . Nhưng lão nhân gầy đã hừ một tiếng lạnh:
- Tiểu tử thật không biết trời cao đất dày là gì! Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Xin cho biết nhị vị tiền bối xưng hô ra sao? Lão nhân gầy đảo mắt:
- Ngươi muốn biết làm gì?
- Không làm gì cả, chỉ vì lễ nghĩa mà vãn bối muốn thỉnh giáo.
- Thôi được, ta là Cô Cối, lão kia là Tra Minh, là hai sư thúc của Giáo chủ Môn Nhân Kiệt a một tiếng:
- Phải chăng là Hương Hải Song Kỳ khi xưa? Nhị lão đều chấn động, lão nhân gầy nhướng mày:
- Hậu sinh, ngươi biết nhiều lắm đó, đúng vậy, chính là chúng ta.
- Nói như thế vị Giáo chủ của quý giáo phải là cao đồ của Mai Ẩu Lê Vô Cấu Lê tiền bối? Lão nhân tên Cô Cối kêu lên:
- Hậu sinh, ngươi biết nhiều lắm. . . Lão nhân tên Tra Minh đột nhiên nói:
- Giáo chủ tệ giáo là ái nữ của sư tỷ chúng ta, hậu sinh ngươi là môn hạ của ai mà biết chuyện cũ của Hương Hải Song Kỳ chúng ta?
- Nói về sư môn, vãn bối chính là đồ đệ của Văn Nhân đại hiệp!
- Nói vậy, là do y nói cho ngươi biết?
- Vâng, tiền bối nói đúng. Tra Minh đảo mắt:
- Văn Nhân Mỹ nói về sư tỷ ta ra sao?
- Dị nhân một thời, tâm cao khí ngạo, rất đáng nể trọng. Tra Minh gật đầu:
- Nghe cũng được đấy, còn y nói gì về sư huynh đệ chúng ta?
- Cũng là tiền bối dị nhân nhưng Cô tiền bối tính tình thiên lệch nóng nảy vô cớ, đó là khuyết điểm nhỏ của tiền bối theo lời sư phụ vãn bối. Cô Cối trừng mắt:
- Hậu sinh, ngươi dám phê bình ta. . . Tra Minh nói:
- Lão nhị, y nói đúng đấy, ngươi nổi giận làm chi? Cô Cối hừ một tiếng, im bặt. Tra Minh quay qua Môn Nhân Kiệt, lại hỏi:
- Hậu sinh, ngươi nghĩ mà xem, Giáo chủ ta có thân mẫu như thế, lại có hai sư thúc chúng ta, người cần gì làm việc xấu xa ấy?
- Nhưng. . . vãn bối khó hiểu mấy việc xảy ra vừa rồi.
- Ta dám nói chắc, nếu đó không phải là tình cờ trùng hợp thì cũng là người cố ý vu oan giá họa cho Giáo chủ ta.
- Tiền bối, Hắc thị vệ của Giáo chủ quý giáo tiềm phục bên người Trác thần quân lại có liên hệ với bọn người ở tây viện, Giáo chủ quý giáo có ý đồ thống nhất giang hồ, xưng bá võ lâm, đó là sự thực. Tra Minh giật mình, lâu lắm mới đáp:
- Cái ấy. . . hậu sinh, có lẽ không phải do Giáo chủ thi hành. . . Cô Cối hừ lạnh một tiếng:
- Mà dù có đi nữa có sao?
- Cổ tiền bối là sư đệ của Lê tiền bối và cũng là sư thúc của quý Giáo chủ sao không tận lực làm tròn trách nhiệm giám thị giáo đạo mà còn bào chữa khuyết điểm của người? Cô Cối đỏ mặt, đột nhiên nổi giận:
- Tiểu tử giỏi thật, để ta xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh mà dám phê phán lão nhân gia ta! Lão ta khinh thân lên, mau như điện vươn chưởng đập tới. Tra Minh muốn ngăn cản cũng không kịp, vừa định quát to. Môn Nhân Kiệt vẫn cười nhạt:
- Nếu Cô tiền bối sửa đổi được tính khí thì tốt hơn nhiều! Y bắn ra một chỉ lực mau lẹ chớp nhoáng điểm tới thu về liền. Chỉ trong chớp mắt ấy, Cô Cối đã chấn động phải lùi lại, tay tả ôm lấy tay hữu đầy vẻ kinh dị ngẩn người đứng tại chỗ, nhưng chỉ thoáng chốc lão lại dựng đứng râu tóc định khinh thân lướt tới nữa. Tra Minh vội quát to:
- Lão nhị, người ta đã hạ thủ lưu tình, ngươi còn chưa biết sao? Cô Cối không dám động thân nhưng nét mặt hậm hực trừng trừng nhìn Môn Nhân Kiệt. Tra Minh cũng ngưng mắt nhìn y, sắc mặt trầm trọng.
- Hậu sinh, ngươi cũng biết Chân Thần Chỉ? Y đáp:
- Vãn bối đã nói rồi, vãn bối là đồ đệ của Văn Nhân đại hiệp! Tra Minh lắc đầu:
- Hậu sinh, ngươi nói láo, ở đời chỉ có Văn Nhân Mỹ là người gần như duy nhất giao đấu ngang ngửa với huynh đệ chúng ta chứ không có ai có thể thắng được huynh đệ chúng ta. . . trước đây nghe con nha đầu Sương kia ca tụng võ công ngươi, chúng ta không tin nổi, nay xem ra không phải là ngoa, hậu sinh. . . ta muốn thương lượng với ngươi, ngươi có đồng ý?
- Trước khi tiền bối chưa nói thương lượng việc gì, vãn bối đâu dám hồi đáp. Tra Minh gật đầu:
- Hậu sinh, ngươi rất đáng nể trọng đấy.
- Đa tạ tiền bối quá khen.
- Nghe đây. . . ngươi hãy tạm thời chấm dứt làm phiền Thiên Hương Giáo, ngày mai ta sẽ dẫn tất cả về lại Mai Cốc hỏi tường tận Giáo chủ. . .
- Nhưng lỡ ra. . .
- Ta hiểu rồi, huynh đệ ta sống đến ngần này tuổi mà không phân biệt được thế nào là thật giả nữa sao, ngươi yên tâm, Giáo chủ tuyệt không thể che mắt được huynh đệ ta đâu. . . vả chăng ta làm việc gì cũng công minh chính trực, dù cho con đẻ ta có sai lầm ta cũng không thèm bênh vực, ngươi cứ yên tâm chờ đợi. Môn Nhân Kiệt đáp:
- Với thanh danh nhị vị tiền bối, vãn bối nào dám không tin? Tiền bối, lỡ mọi việc là thực, tiền bối sẽ làm sao? Tra Minh đáp:
- Nước có phép nước, nhà có phép nhà, huynh đệ ta sẽ có cách xử trí Giáo chủ nếu thực người phạm tội.
- Đa tạ lão tiền bối. . .
- Không cần đa tạ, nếu như tình cờ trùng hợp hoặc có người vu oan giá họa cho Giáo chủ thì sao? Môn Nhân Kiệt đáp:
- Vãn bối sẽ xin tới tận nơi chịu tội.
- Không cần, ngươi chỉ việc đáp ứng chúng ta một điều là được.
- Xin tiền bối cứ nói, nếu có thể đáp ứng được vãn bối sẽ xin đáp ứng.
- Ngươi phải đến Mai Cốc ngụ một thời gian dài cho hai lão ta gần gũi!
- Được yêu quý đến vậy, vãn bối xin tuân lệnh! Tra Minh mừng rỡ:
- Hay lắm, chúng ta coi như đã ước định, ngươi hãy đợi chúng ta! Đột nhiên Cô Cối lão nhân ho khan một tiếng:
- Còn việc này nữa, hừ. . . hừ. . . tiểu tử ngươi đã có gia thất chưa? Tây Môn Sương thình lình đỏ gay cả mặt. Mai Lãnh xen vào:
- Thúc tổ, sao thúc tổ lại hỏi câu như thế? Môn Nhân Kiệt không đáp thẳng câu ấy, y cung tay thi lễ:
- Vãn bối xin cáo từ! Vừa nói y vừa cất bước quay đi. Nhìn theo bóng người thanh nhã siêu thoát của Môn Nhân Kiệt, Mai Lãnh kéo áo Tây Môn Sương:
- Dì Sương, có nên nói cho nhị vị sư thúc {tổ} biết không? Câu hỏi ấy Tây Môn Sương không thể hồi đáp, nàng cúi gầm đầu, mặt đỏ ửng, đột nhiên nàng ngẩng đầu lên:
- Lão thúc, nay y chưa rõ là bạn hay thù, sau này sẽ nói! Tra Minh ngạc nhiên:
- Chưa rõ bạn hay thù, Sương nha đầu, chẳng lẽ ngươi với Văn Nhân. . . Mai Lãnh giậm chân:
- Ừ, không nói nữa, Văn Nhân Mỹ tuy là tuyệt đại kỳ nhân xem ra cũng khó hơn tiểu tử này, hừ, đúng rồi, nhìn dáng vẻ của y. . . Sắc mặt lão trầm xuống:
- Không nói nữa, Sương nha đầu. . . truyền lệnh thu thập hành lý, sáng sớm ngày mai lên đường!
-oOo-
Khi Môn Nhân Kiệt quay về tây viện, cảnh tượng trước mắt khiến y ngẩn người. Những người bị y điểm huyệt là Hồ Văn Hổ, Tiền Nhất Quán, Mạnh Lan Quân và Tiểu Thanh biến mất sạch, kể cả Lý Vân Hồng cũng mất bóng. Môn Nhân Kiệt định thần, ý nghĩ ngoài tên hắc thị vệ Thiên Hương Giáo ra, không ai khác làm được việc này vì chỉ có hắn với thân phận đặc biệt mới có thể tự do đi lại không bị ai ngăn cản.
Đối với Môn Nhân Kiệt, các người khác không đáng kể, nhưng an nguy của Lý Vân Hồng rất nghiêm trọng, không một chút do dự, Môn Nhân Kiệt bắn tung thân lên trên không, khi lơ lửng trên không, y quét mắt một vòng xuống dưới lập tức đã nhận ra. Ở phía tây trên một khoảng đất hoang dã có mấy nhân ảnh, ngoài ra nằm dưới đất cũng có mấy người nữa.
Môn Nhân Kiệt phát mạnh tay phi thân vọt đến. Đến gần độ hai mươi trượng, Môn Nhân Kiệt đã nhìn thấy rất rõ, mấy người đứng là Trác Không Quần, Đồng Thiên Giáp và hai tên hắc y cao thủ của Trác phủ. Còn nằm dưới đất là Hồ Văn Hổ, Tiền Nhất Quán. Chỉ không thấy tên Hắc thị vệ, Mạnh Lan Quân, Tiểu Thanh và Lý Vân Hồng. Đương nhiên lúc ấy Trác Không Quần cũng đã phát hiện ra Môn Nhân Kiệt. Đồng Thiên Giáp rú lên một tiếng nhỏ định chận y lại. Môn Nhân Kiệt kịp thời lên tiếng:
- Đồng tổng quản, là Môn Nhân Kiệt đây! Đồng Thiên Giáp dừng thân lại, Môn Nhân Kiệt cũng rơi thân xuống. Trác Không Quần vẫn lạnh lẽo đứng im như không hề nhìn thấy Môn Nhân Kiệt. Môn Nhân Kiệt nhìn Hồ Văn Hổ và Tiền Nhất Quán nằm bất động dưới đất, sau đó y mới quay qua cung tay thi lễ với Trác Không Quần, y chưa kịp cất tiếng, Trác Không Quần đã lạnh lẽo mở lời:
- Không ngờ Môn đại hiệp cũng đến nơi này! Y đáp:
- Tại hạ vốn ngụ tại Tam Tương Khách Điếm!
- Môn đại hiệp tương kế tựu kế đến đây? Môn Nhân Kiệt giật mình:
- Thần quân biết rồi ư? Trác Không Quần lạnh lẽo chỉ xác Hồ Văn Hổ:
- Là do hắn nói ra! Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Hai tên ấy bị Thần quân giết chết?
- Hồ Văn Hổ chết dưới chưởng ta, còn Tiền Nhất Quán bị Đồng Thiên Giáp giết, sao? Ta có giết lầm chúng không? Hiển nhiên trong lòng Thần quân vẫn còn nhiều vướng mắc đến nay chưa hiểu hết. Môn Nhân Kiệt đáp:
- Thần quân, hai tên ấy chết là đáng rồi!
- Vậy là tốt, ta cứ tưởng hai tên thất phu ấy đã chết lâu rồi, không ngờ chúng còn sống và không ngờ lại chết một lượt dưới tay ta.
- Đó là vì lưới trời lồng lộng, Thần quân đã tra hỏi được những gì?
- Chẳng hỏi được gì khác.
- Nói vậy, Thần quân còn chưa biết. . . Trác Không Quần cắt lời:
- Ta biết chứ, Tôn Bất Tiếu là người của Thiên Hương Giáo, lâu nay hắn làm thuộc hạ của ta được ta hết sức tin cậy, nào ngờ hắn chính là tòng phạm hãm hại bằng hữu ta, Trác Không Quần ta nào còn mặt mũi nhìn thiên hạ võ lâm nữa?
- Thần quân, đó là vì bọn chúng quá cao minh, mưu mô sâu hiểm. . .
- Không cần an ủi ta, Môn đại hiệp vì sao lại đến đây?
- Để báo Tôn Bất Tiếu vẫn còn ẩn nấp đâu đây, Thần quân nên đi mau.
- Nói như vậy, Môn đại hiệp cũng biết tất cả hành vi mờ ám của Thiên Hương Giáo rồi chứ?
- Vâng, thưa Thần quân. . . nhưng mục đích tại hạ. . . nói thật với Thần quân, tại hạ chỉ nghi ngờ một mình Giáo chủ Thiên Hương Giáo mà thôi! Trác Không Quần hừ một tiếng:
- Giáo chủ như thế tất biết giáo đồ thế nào rồi, sự thực đã chứng minh, tất cả mọi chuyện xưa nay đều là do Thiên Hương Giáo gây ra. Môn đại hiệp còn nói đến nghi ngờ làm gì nữa? Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Thần quân, tuy nói như thế, nhưng trước khi có chứng cớ xác thực, không nên vu oan cho người, có thể là do sự trùng hợp tình cờ hoặc có người vu oan giá họa cho họ.
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: Thái Kỳ Thư
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Trác Không Quần biến sắc:
- Môn đại hiệp sao lại nói vậy?
- Thần quân có biết xuất thân của Thiên Hương giáo chủ chăng?
- Trác mỗ biết ít, nghe ít, có lẽ Môn đại hiệp biết?
- Cũng biết ít nhiều, Thần quân có biết khi xưa có Hương Hải Tam Kỳ? Trác Không Quần hơi giật mình:
- Môn đại hiệp muốn nói tới Mai Ẩu Lê Vô Cấu và hai sư đệ Tra Minh, Cô Cối?
- Chính thị.
- Chẳng lẽ Thiên Hương Giáo có uyên nguyên với ba nhân vật ấy?
- Đâu chỉ có uyên nguyên mà thôi, Thiên Hương giáo chủ chính là ái nữ của Mai Ẩu Lê tiền bối! Trác Không Quần biến sắc:
- Thảo nào họ có giáo hiệu là Thiên Hương Giáo và đóng giáo đô ở Mai Cốc, thì ra là thế. . . Môn đại hiệp đã gặp bọn họ chứ?
- Chính có, họ cũng ngụ tại Tam Tương Khách Điếm.
- Trác mỗ cũng trú ngụ ở khách sạn đối diện với Tam Tương Khách Điếm. Môn Nhân Kiệt a một tiếng:
- Thần quân theo dõi Thiên Hương Giáo để vì. . . Trác Không Quần lạnh lùng:
- Để chờ cơ hội đoạt lại bằng hữu của Văn Nhân nhị đệ là Lệnh Hồ Kỳ và cũng thám thính tông tích Văn Nhân nhị đệ. Môn Nhân Kiệt đáp:
- Thần quân, Lệnh Hồ Kỳ đâu có mặt trong trấn thành này.
- Cái ấy Trác mỗ biết. Trác mỗ đã theo dõi chúng từ khi chúng rời Mai Cốc tới đây, không ngờ lại xảy ra vụ tên thất phu Tôn Bất Tiếu. . . ta thề sẽ xé xác tên thất phu ấy làm trăm mảnh! Câu cuối cùng hắn vừa nói vừa nghiến răng rất dễ sợ. Môn Nhân Kiệt vội hỏi:
- Chính vậy, hắn đã đào thoát không chỉ một mình mà còn đem theo hai nữ nhân, uy hiếp cả Lý cô nương của Phi Vân Bảo nữa. Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Thì ra là thế, kể ra số Tôn Bất Tiếu cũng còn lớn đấy. . .
- Vừa rồi Môn đại hiệp đề cập tới xuất thân của Giáo chủ Thiên Hương Giáo là có dụng ý gì?
- Giáo chủ Thiên Hương Giáo là ái nữ của Mai Ẩu Lê tiền bối và sư điệt nữ của nhị vị tiền bối Tra Minh, Cô Cối, xuất thân như thế, tựa hồ như không phải là người ác. . . Trác Không Quần hừ một tiếng:
- Môn đại hiệp có nghe, thường có câu "mẹ hiền sinh con dữ"?
- Thần quân cho rằng. . .
- Trác mỗ nghe Hồ Văn Hổ nói, Giáo chủ Thiên Hương Giáo có dã tâm nhất thống bá chủ võ lâm, chỉ với dã tâm ấy thôi cũng đủ cho Trác mỗ không thể khoanh tay ngồi nhìn. Môn Nhân Kiệt trầm ngâm rồi đáp:
- Thần quân dự tính. . .
- Một bộ phận thực lực của Thiên Hương Giáo vẫn ở gần đây, trong đó có hai sư thúc của yêu phụ Giáo chủ và cả con trai của y thị nữa. Trác mỗ định mời Môn đại hiệp cùng hợp thủ bắt giữ chúng để giữ chính nghĩa võ lâm trừ hại cho thiên hạ, rửa hận cho bằng hữu ta. Môn Nhân Kiệt chau mày:
- Thần quân, tại hạ đã lỡ ước hẹn với Tra tiền bối, không tiện xuất thủ. . .
- Môn đại hiệp ước định những gì với Tra Minh? Môn Nhân Kiệt kể lại việc ước định với Tra Minh. Nghe xong Trác Không Quần cười lạnh:
- Môn đại hiệp vốn là người thông minh, sao lại ước định hồ đồ như thế? Giáo chủ yêu phụ kia là sư điệt nữ của họ Tra, lão ta lẽ nào không bênh vực che chở cho cháu? . . .
- Thần quân, Tra tiền bối vốn là cao nhân uy danh đã lâu, tại hạ hiểu rõ tính cách của tiền bối. . . vả chăng "oan có đầu, nợ có chủ" chúng ta nếu có oán cừu là oán cừu với Giáo chủ của họ chứ đâu có liên hệ đến các giáo đồ?
- Trừ diệt ác nhân là tâm nguyện xưa nay của Trác mỗ, Trác mỗ thề tiêu diệt toàn bộ Thiên Hương Giáo. Môn Nhân Kiệt tự biết không thể lay chuyển được ý định của Trác Không Quần, y chia tay với họ lên đường.
-oOo-
Mấy hôm sau đó võ lâm rất an tĩnh, an tĩnh một cách lạ lùng! Thế nhưng đó chỉ là sự an tĩnh bề ngoài, bên trong ẩn chứa nguy cơ lớn mà chưa ai biết. Sự an tĩnh lạ lùng ấy hình như chẳng có gì đáng mừng vì nó rất giống sự an tĩnh trước khi mưa gió bão bùng, khoảnh khắc ấy chỉ báo hiệu mưa to gió lớn có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. . .
Vào một ngày sau mười một ngày Môn Nhân Kiệt chia tay với Trác Không Quần, trên Hoàng Hạc Lâu hôm ấy. . .
Tích nhân dĩ thừa Hoàng Hạc khứ Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản Bạch Vân thiên tải không du du. . . Đó là bài ca ngợi Hoàng Hạc lâu, tuyệt bút của Thôi Hiệu đời Đường. Hoàng Hạc Lâu nằm trong đất Võ Hán giữa cảnh vật bao la hoành tráng không bút mực nào tả xiết.
Bấy giờ trên lầu Hoàng Hạc có một người thân thể cường tráng, khí độ cao khiết anh tuấn hơn đời mặc trường bào màu trắng đứng dựa vào lan can phóng tầm mắt chiêm ngưỡng thiên nhiên hùng vĩ, nét mặt người áo trắng ấy mười phần anh tuấn xuất trần, chỉ tiếc là sắc mặt vàng vọt không giống như bậc thần tiên. Y khoanh tay dựa vào lan can, miệng ngâm bài luật Đường "Hoàng Hạc lâu" của Thôi Hiệu, khi y ngâm đến câu áp cuối: "Nhật mộ hương quan hà xứ thị", đột nhiên dưới chân Hoàng Hạc Lâu có tiếng người ngâm tiếp: "Yên ba giang thượng sử nhân sầu". Khách áo trắng ấy nhướng mày, mỉm cười:
- Có vị cao nhân nào, xin được mời lên lầu! Dưới lầu có tiếng người đáp:
- Không dám nhận hai tiếng cao nhân của Môn đại hiệp, cố nhân tìm đến làm phiền thanh thú của Môn đại hiệp, xin rộng lượng khoan hồng. Khách áo trắng ấy chính là Môn Nhân Kiệt, y sáng mắt lên:
- Đã là cố nhân, cần gì khách sáo, mời mau lên lầu! Dưới lầu có tiếng đáp "tuân lệnh" rồi bóng đen chuyển động như bóng ma, nhìn lại, trên lầu đã có thêm một người nữa, nghiễm nhiên là. . . Môn Nhân Kiệt giật mình:
- Tôn Bất Tiếu, là các hạ đó ư? Người mới đến chính là Lãnh Tâm Quỷ Tôn Bất Tiếu, hắn mỉm cười không đáp.
- Quả là bất ngờ cho tại hạ, Tôn Bất Tiếu, các hạ dám ngang nhiên gặp tại hạ, chẳng lẽ không sợ tại hạ. . . Tôn Bất Tiếu cười hăng hắc, lắc đầu:
- Hiện nay Tôn Bất Tiếu là thân phận sứ giả, phụng lệnh đến đây. Môn Nhân Kiệt ngạc nhiên:
- Phụng lệnh? Các hạ phụng lệnh ai đến đây? Mục quang Tôn Bất Tiếu chuyển động:
- Lẽ nào Môn đại hiệp quên đã ước định với Tra tiền bối của tệ giáo. . . Môn Nhân Kiệt a một tiếng:
- Thì ra các hạ phụng lệnh Tra tiền bối? Tôn Bất Tiếu gật đầu:
- Chính vậy.
- Võ lâm mông mênh rộng lớn, sao các hạ biết tại hạ có mặt ở Hoàng Hạc Lâu hôm nay?
- Không dám giấu Môn đại hiệp, sau khi chia tay với Tra tiền bối mười một hôm trước, tất cả hành động của Môn đại hiệp đều bị tệ giáo theo dõi rất tường tận. . .
- Như vậy là có ý gì?
- Nếu không biển người mông mênh, trời đất vô cùng biết tìm Môn đại hiệp ở đâu? Môn Nhân Kiệt mỉm cười gật đầu:
- Phải lắm, nhưng tại hạ vẫn không ngờ Tra tiền bối lại sai các hạ đến đây.
- Tra lão sai tại hạ đến là có thể vì tại hạ là người duy nhất có tư cách nhân chứng. Môn Nhân Kiệt lại a một tiếng:
- Nói vậy là sao?
- Lẽ nào Môn đại hiệp quên đang ở đây đợi cái gì?
- Chuyện lớn đến thế, tại hạ há dám quên?
- Thế thì, chính Tôn Bất Tiếu đem câu trả lời của Tra lão đến đây.
- Mời các hạ cứ nói.
- Tôn Bất Tiếu tuân lệnh, nhưng trước khi tại hạ nói ra tên hung thủ chính hãm hại Văn Nhân đại hiệp là ai, xin Môn đại hiệp hãy muôn ngàn cố trấn định. . . Môn Nhân Kiệt cắt lời:
- Có cần khuyên tại hạ thế không?
- Nếu Môn đại hiệp không tin, xin cứ nghe tại hạ nói rồi sẽ hiểu.
- Môn Nhân Kiệt ta là người nhìn thấy núi Thái Sơn đổ trước mắt, mặt vẫn không biến sắc, các hạ cứ nói đi!
- Môn đại hiệp, hung thủ chủ chốt hãm hại Văn Nhân đại hiệp chính là người bằng hữu chí thân Thất Tuyệt Thần Quân Trác. . . Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Đó là điều các hạ muốn báo cho tại hạ biết đấy ư?
- Chính vậy, tại hạ tự biết Môn đại hiệp không tin, nhưng đó lại là sự thực.
- Các hạ phụng lệnh Giáo chủ các hạ hay phụng lệnh Tra tiền bối nói điều ấy?
- Người ước định với Môn đại hiệp là Tra lão, Tôn Bất Tiếu đương nhiên là phụng lệnh Tra lão. Môn Nhân Kiệt cười gằn:
- E rằng các hạ phụng lệnh của Giáo chủ các hạ đến đây bịa đặt ngậm máu phun người vu oan giá họa chăng?
- Môn đại hiệp lầm rồi, thực sự tại hạ phụng lệnh Tra lão.
- Có gì làm chứng?
- Môn đại hiệp nhận ra tín vật khi xưa của Tra lão chứ?
- Nhận ra, nhưng các hạ khỏi cần đưa ra vì Giáo chủ các hạ dư sức mượn tín vật Tra tiền bối, điều ấy dễ quá, tại hạ xin hỏi, vì sao Tra tiền bối không tự đến đây?
- Tra lão có việc cần không thể phân thân. . .
- Thế sao Tra tiền bối không sai một người nào khác?
- Tại hạ đã nói rồi, Tra lão vốn có thâm ý vì chỉ có tại hạ là người duy nhất có tư cách làm chứng nhân.
- Định tính toán. . .
- Nguyện được theo Môn đại hiệp tìm Trác Không Quần lột mặt nạ giả nhân giả nghĩa của hắn.
- Các hạ có biết rõ chuyện hãm hại Văn Nhân đại hiệp của hắn?
- Hắn coi tại hạ và Thường Lạc là hai thuộc hạ tả hữu tâm phúc nhất, đương nhiên tại hạ biết rất rõ.
- Các hạ theo tại hạ đi gặp hắn không sợ hắn giết chết các hạ hay sao?
- Môn đại hiệp biết tại sao hắn nhất định đẩy tại hạ vào tử địa mới cam tâm không? Một mặt cố nhiên vì hắn hận căm tại hạ khinh thường hắn, còn mặt khác là giết người diệt khẩu. . . còn như hắn muốn giết tại hạ, tại hạ hoàn toàn không sợ vì Tra lão đã có thỉnh cầu Môn đại hiệp hãy chiếu cố đến tại hạ rồi! Môn Nhân Kiệt cười gượng:
- Tại hạ tất nhiên không thể không nể lời Tra tiền bối, thế nhưng, Tôn Bất Tiếu, trước đây mười một ngày, tại hạ chính tai nghe có người nói kẻ mưu hại Văn Nhân đại hiệp không phải là Trác Không Quần mà là một người khác, việc ấy phải hiểu như thế nào? Tôn Bất Tiếu rất bình tĩnh:
- Môn đại hiệp cũng nghe tệ giáo định lợi dụng Trác Không Quần để nhất thống thiên hạ xưng bá võ lâm chứ gì?
- Đúng vậy, tại hạ có nghe.
- Nếu lúc đó tại hạ nói thẳng tên thủ phạm là Trác Không Quần, tất nhiên Môn đại hiệp phải tìm hắn trả thù, như vậy dụng tâm của tệ giáo đã thành bào ảnh sao?
- Thế sao bây giờ các hạ dám nói thẳng. . .
- Vì một là Tra lão đã có ước định với Môn đại hiệp, không thể thất tín, hai là Giáo chủ bản giáo đã chấp thuận lời khuyến cáo của nhị lão từ bỏ ý định xưng bá võ lâm.
- Điều thứ hai khiến tại hạ bất ngờ. Tôn Bất Tiếu, các hạ hãy nói nghe xem, Trác thần quân là bạn chí thiết của Văn Nhân đại hiệp, lại là một người đội trời đạp đất anh hùng hào kiệt, vì sao hắn lại mưu hại Văn Nhân đại hiệp và vì sao cần mưu hại Văn Nhân đại hiệp?
- Môn đại hiệp, người ta đều khó thoát bị danh lợi mê hoặc, huống gì Trác Không Quần chỉ là bộ mặt giả, sở dĩ hắn mưu hại Văn Nhân đại hiệp một là vì danh, hai là vì nhan sắc. . .
- Vì danh thì tại hạ hiểu, còn vì nhan sắc phải hiểu thế nào?
- Chỉ vì Văn Nhân phu nhân là nữ kiệt quốc sắc thiên hương cả đời. . . Môn Nhân Kiệt quát nhỏ:
- Tôn Bất Tiếu, chớ nói bậy.
- Môn đại hiệp, tại hạ nói là sự thực, điều ấy Văn Nhân phu nhân cũng hiểu rất rõ, tiếc rằng. . . Đột nhiên họ Tôn im bặt. Môn Nhân Kiệt thở dài:
- Trác thần quân là người nghĩa khí, đội trời đạp đất. . .
- Môn đại hiệp, anh hùng cũng khó qua khỏi cửa mỹ nhân. Môn Nhân Kiệt nghiêm mặt:
- Tôn Bất Tiếu, các hạ nếu còn dám ô uế lăng nhục Trác thần quân, tại hạ tất phải giết các hạ. Tôn Bất Tiếu vẫn an nhiên đáp:
- Môn đại hiệp, tất cả những lời tại hạ nói đều là sự thực, Môn đại hiệp không tin tại hạ chẳng biết sao hơn, tại hạ chết là việc nhỏ, chỉ sợ chuyện Văn Nhân đại hiệp bị hại oan, vĩnh viễn không thể rửa sạch.
- Tôn Bất Tiếu, Trác phủ bị hỏa thiêu là do ai?
- Nói ra sợ Môn đại hiệp không tin, đó là do Văn Nhân phu nhân tự phóng hỏa. Môn Nhân Kiệt bật kêu lên:
- Tôn Bất Tiếu, ngươi. . . Tôn Bất Tiếu mau lẹ tiếp lời:
- Môn đại hiệp, xin hãy nghe tại hạ nói lý do. . . tại hạ đã nói rồi, Văn Nhân phu nhân sớm biết dã tâm của Trác Không Quần và cũng biết Trác Không Quần mặt người dạ thú hãm hại Văn Nhân đại hiệp, lại thấy bạo bệnh của Văn Nhân đại hiệp khó mà y trị, tâm địa ác thú của Trác Không Quần đã bại lộ, phu nhân thừa cơ hội không ai chú ý liền phóng hỏa tự thiêu tuẫn tiết theo chồng không chịu khuất nhục.
- Làm sao các hạ biết được chuyện ấy?
- Đêm trước khi Trại Hoa Đà bắt cóc Văn Nhân đại hiệp, Văn Nhân phu nhân đã cãi nhau với Trác Không Quần trong lầu sau, lúc ấy tại hạ hộ vệ bên ngoài nên nghe rõ từng tiếng một. . .
- Văn Nhân phu nhân nói những gì?
- Văn Nhân phu nhân nói, nếu Văn Nhân đại hiệp có bề gì, phu nhân sẽ tự tuyệt tuẫn tiết, lúc ấy chính miệng Trác Không Quần bảo đảm an toàn cho Văn Nhân đại hiệp. . .
- Thế sao sau đó Văn Nhân phu nhân lại tự thiêu?
- Sau đó Trác Không Quần suy đoán là Văn Nhân phu nhân đã phát hiện người mà họ Trác giấu ở lầu sau chỉ là Văn Nhân đại hiệp giả, phu nhân hiểu ra Văn Nhân đại hiệp đã bị hại, do đó. . .
- Nói vậy Trác thần quân tất cũng hiểu vì sao Văn Nhân phu nhân. . .
- Đương nhiên! Mục đích hắn hại Văn Nhân đại hiệp chủ yếu để đoạt người đẹp, Văn Nhân phu nhân chết tức là tâm huyết nhiều năm của hắn hỏng bét, sau việc thất bại ấy hắn mới lùng sục mỹ nhân khắp thiên hạ để nguôi cơn giận.
- Các lời ấy đều là do người nói ra thôi!
- Đúng vậy, dù trước mặt Trác Không Quần tại hạ cũng vẫn nói thế, bây giờ tin hay không là tùy Môn đại hiệp, đợi đến khi tìm gặp Trác Không Quần xong, tại hạ sẽ buộc hắn cúi đầu nhận tội!
- Hãy đợi gặp Trác thần quân rồi nói sau, nhưng tại hạ xin cảnh cáo trước nếu là do các hạ bịa đặt ngậm máu phun người vu oan giá họa chớ trách tại hạ. . . Tôn Bất Tiếu cắt lời:
- Tôn Bất Tiếu ta sẽ tuân theo mọi xử lý của Môn đại hiệp! Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Tại hạ xin hỏi thêm một câu: Lý cô nương Phi Vân Bảo và Mạnh. . . Tôn Bất Tiếu lại cắt lời:
- Môn đại hiệp, đúng là Lý cô nương hiện ở Mai Cốc nhưng còn Mạnh Lan Quân và Tiểu Thanh đều bị Trác Không Quần bắt giữ, hai cô nương ấy đang ở cùng hắn!
- Tôn Bất Tiếu, tại hạ và các hạ hãy tìm tới Triều Thiên Bảo gặp Trác thần quân xem sao! Dứt lời y lướt thân xuyên ra khỏi Hoàng Hạc Lâu. Tôn Bất Tiếu chỉ kịp nói hai tiếng "tuân lệnh" liền bắn thân ra theo.
-oOo-
Trong rừng sâu Đại Ba Sơn có một tòa thành bảo vĩ đại do đá tảng dựng nên, trong võ lâm tòa thành bảo vĩ đại ấy nổi tiếng không kém Phi Vân Bảo, đó chính là Triều Thiên Bảo.
Lúc bấy giờ chính là lúc rừng sâu tịch mịch bốn bề im tiếng, tòa Triều Thiên Bảo nằm lù lù trong đêm như một con quái vật, hai cái đèn lồng lớn treo trước cổng bảo lay qua lay lại như hai con mắt con quái vật ấy, giữa sân bảo là cây cột cờ hiệu như đâm thẳng lên nền trời. Trên đỉnh ngọn cờ hiệu ấy có treo một ngọn đèn lồng nữa, chung quanh đèn viết ba chữ cực lớn "Triều Thiên Bảo" từ rất xa cũng có thể nhìn thấy. Bên cạnh cột cờ có hai ngọn tháp cao là chung lâu và liêu vọng đài, trên liêu vọng đài ẩn ước có bóng người chuyển động.
Đột nhiên hai bóng người một đen một trắng ấy rơi xuống trước Triều Thiên Bảo, lúc ấy mới nhận ra đó là Môn Nhân Kiệt và Tôn Bất Tiếu. Vừa rơi thân xuống đất, Môn Nhân Kiệt định lên tiếng thì Tôn Bất Tiếu đã ngăn lại:
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: Thái Kỳ Thư
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Môn Nhân Kiệt nghiêng đầu hỏi:
- Tại sao lại không được? Tôn Bất Tiếu nhếch môi cười:
- Nếu như tại hạ đoán không sai, hai con tiện tỳ Mạnh Lan Quân và Tiểu Thanh cũng có mặt trong Triều Thiên Bảo này. Nếu Môn đại hiệp lên tiếng, chúng ẩn thân mất thì sao? Cớ sao ta không xuất kỳ bất ý đột nhập có hay hơn không?
Môn Nhân Kiệt và Tôn Bất Tiếu cùng vượt tường Triều Thiên Bảo vòng phía sau tiến vào nơi quan trọng nhất trong bảo. Quy mô của Triều Thiên Bảo rộng không kém Phi Vân Bảo nhưng cách bố trí Triều Thiên Bảo có phần còn thần tiên hơn với đủ đình, đài, lâu, tạ.
Chỉ còn duy nhất một tiểu lâu nằm giữa là còn có tiếng người cười nói, dù tiếng cười nói ấy không lấy gì làm lớn nhưng vì âm thanh rất uyển chuyển quyến rũ nên vừa nghe qua đã nhận ra là giọng của Mạnh Lan Quân. Đột nhiên tiếng nói ngừng bặt và đèn tắt phụt, một âm thanh trầm đục cất to:
- Đang đêm ai vào bảo đó? Một bóng trắng theo tiếng phi thân rơi xuống sân trước tiểu lâu, đó là Môn Nhân Kiệt, không thấy có Tôn Bất Tiếu theo sau. Môn Nhân Kiệt ứng tiếng đáp:
- Môn Nhân Kiệt có việc gấp muốn bái kiến Trác thần quân, mong được tha tội tự tiện.
Trong tiểu lâu có tiếng bật kêu kinh ngạc, Môn Nhân Kiệt nhận ra đó là tiếng của Mạnh Lan Quân, tiếp liền đó một bóng đen cao lớn vọt ra cửa sổ mau như chim bay rơi xuống trước mặt Môn Nhân Kiệt, đó chính là Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần, sắc mặt hắn vẫn còn mấy phần thỏa mãn cộng với mấy phần kinh ngạc. Tiếp đó, từ một tiểu lâu khác có một bóng xanh rơi xuống bên cạnh Trác Không Quần, đó là một đại hán áo xanh thân thể khôi vỹ. Môn Nhân Kiệt nhẹ cung tay cười:
- Thần quân vẫn khỏe đấy chứ? Trác Không Quần không đáp, hai mắt hắn ngưng nhìn Môn Nhân Kiệt hỏi lại:
- Sao Môn đại hiệp biết Trác mỗ ở đây?
- Môn Nhân Kiệt hỏi thăm mới biết.
- Đang đêm Môn đại hiệp tìm đến Triều Thiên Bảo cầu kiến Trác mỗ không biết có. . . Môn Nhân Kiệt đáp:
- Lẽ nào Thần quân quên việc tại hạ ước định với Thiên Hương Giáo rồi chăng? Trác Không Quần bật a một tiếng, nhướng mày:
- Chẳng lẽ Thiên Hương Giáo đã phúc đáp?
- Chính vậy, do đó tại hạ vội vàng tìm đến Triều Thiên Bảo làm phiền Thần quân, mong Thần quân và Lôi bảo chủ khoan dung. Trác Không Quần hơi ửng đỏ mặt, đại hán áo xanh liền nói:
- Nếu đã là bằng hữu của Thần quân xin đừng khách sáo. Lúc ấy Trác Không Quần mới nói:
- Lôi hiền đệ, vị này là người mà ta thường nhắc tới, Môn Nhân Kiệt Môn đại hiệp đó. Đại hán áo xanh ấy chính là Triều Thiên bảo chủ Lôi Tiêu Phong, nghe câu ấy hắn vội cung tay:
- Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ, Môn đại hiệp đến đây là khách, xin mời vào tiền sảnh dùng trà. Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Đa tạ Lôi bảo chủ. Môn Nhân Kiệt đang đêm đến quấy nhiễu đã là đường đột lỗ mãng đâu dám ở làm phiền quá lâu, tại hạ muốn hỏi Trác thần quân mấy câu rồi sẽ lập tức ra đi liền. Lôi Tiêu Phong đang định mời tiếp, đột nhiên Trác Không Quần đã xen vào:
- Đã thế Lôi hiền đệ khỏi cần khách sáo, xin mời Môn đại hiệp nói.
- Môn Nhân Kiệt tuân lệnh. . . Thần quân, Thiên Hương Giáo đã trả lời. . . Trác Không Quần cắt lời:
- Trác mỗ dự liệu yêu phụ Giáo chủ ấy tất không thừa nhận! Môn Nhân Kiệt cả cười:
- Thần quân cao minh nói đâu trúng đó, Thiên Hương giáo chủ không chịu thừa nhận, mà Giáo chủ còn cho tại hạ biết ai là hung thủ chính yếu. Sắc mặt Trác Không Quần như thường, hắn a một tiếng:
- Yêu phụ cho Môn đại hiệp biết hung thủ hãm hại Văn Nhân nhị đệ ta?
- Thần quân nghe tên hung thủ xin muôn ngàn chớ nổi giận. . .
- Trác mỗ không nổi giận đâu, Môn đại hiệp cứ nói.
- Giáo chủ nói tên hung thủ chính đã hãm hại Văn Nhân đại hiệp chính là Thần quân! Ánh mắt Trác Không Quần lóe lên hung quang:
- Môn đại hiệp, yêu phụ ấy nói sao?
- Hung thủ hãm hại Văn Nhân đại hiệp là Thần quân! Đột nhiên Trác Không Quần ngửa mặt cười lớn, tiếng cười hắn lồng lộng như tiếng rồng ngâm phụng hú cao vút tới mây chấn động khiến núi rừng dội lại. Môn Nhân Kiệt tiếp:
- Võ lâm đều biết Thần quân là người đội trời đạp đất, anh hùng cái thế, với Văn Nhân đại hiệp thân như huynh đệ. Môn Nhân Kiệt lấy làm khó tin. Trác Không Quần thu nụ cười lại, hai mắt uy nghiêm:
- Đúng là yêu phụ muốn ngậm máu phun người giá họa cho ta. . .
- Nhưng mà Thần quân, Giáo chủ nói rất rõ ràng cụ thể mọi sự việc, khiến tại hạ. . . Hai ánh mắt Trác Không Quần trở nên lạnh lùng:
- Môn đại hiệp, yêu phụ nói như thế nào?
- Giáo chủ nói sở dĩ Thần quân hãm hại Văn Nhân đại hiệp vì tranh danh đoạt sắc. Trác Không Quần biến sắc mặt:
- Môn đại hiệp, tranh danh ta còn hiểu chứ đoạt sắc là sao?
- Giáo chủ nói Thần quân thèm khát Văn Nhân phu nhân quốc sắc thiên hương. . . Trác Không Quần xua tay:
- Môn đại hiệp, không nên nói nữa, xin mời theo Trác mỗ đi tìm gặp con yêu phụ ấy. Dứt lời, hắn định gọi người. Môn Nhân Kiệt vội nói:
- Thần quân, không cần tìm Thiên Hương giáo chủ, có người của Thiên Hương Giáo ở đây. Trác Không Quần quét mắt nhìn chung quanh lớn giọng:
- Là ai? Ở đâu? Chỉ nghe trong bóng đêm có tiếng người đáp:
- Thần quân, là ta đây. Một bóng đen phi thân rơi xuống bên cạnh Môn Nhân Kiệt, đó là Tôn Bất Tiếu. Trác Không Quần gằn giọng:
- Tôn Bất Tiếu, ngươi dám đến đây ư? Hắn động thân lướt tới, Môn Nhân Kiệt bước lên che trước mặt Tôn Bất Tiếu:
- Xin Thần quân tạm dẹp lôi đình, không thể giết người này được. Trác Không Quần giận dữ:
- Hắn là tên phản bội Trác mỗ, tại sao lại không giết được? Môn Nhân Kiệt đáp:
- Đúng, hắn đã từng là tả hữu của Thần quân, nhưng bây giờ hắn là nhân chứng duy nhất do Thiên Hương Giáo sai đến, nếu giết hắn tại hạ biết ăn nói ra sao với Thiên Hương Giáo? Trác Không Quần bật cười lớn:
- Nhân chứng? Tôn Bất Tiếu, là do ngươi ngậm máu phun người. . . Tôn Bất Tiếu cười hăng hắc:
- Thần quân, có thật ta ngậm máu phun người không?
- Ngươi dám giảo hoạt, ta sẽ giết ngươi trước rồi tìm con yêu phụ Giáo chủ kia sau. . . Trác Không Quần lại động thân định lướt tới. Môn Nhân Kiệt chận ngang:
- Thần quân minh trí chớ nên chịu tiếng giết người diệt khẩu.
- Trác mỗ thà mang tiếng giết người diệt khẩu cũng phải bóp chết tên thất phu này, xin hãy tránh ra! Hắn phát chưởng đánh tới. Môn Nhân Kiệt cũng cất đơn chưởng lên, thân hình Trác Không Quần chấn động lảo đảo lùi lại nửa bước, hắn biến sắc mặt nhìn chằm chằm Môn Nhân Kiệt lớn giọng hỏi:
- Môn đại hiệp có ý gì?
- Không dám để Thần quân nóng giận hồ đồ giết người bị mang tiếng diệt khẩu, bất quá nếu đêm nay Tôn Bất Tiếu nói không đúng sự thật sẽ tùy Thần quân động thủ. Trác Không Quần giận đến run lẩy bẩy:
- Môn đại hiệp còn nghe nó bịa đặt ngậm máu phun người làm gì nữa? Môn Nhân Kiệt từ tốn:
- Trên đầu có đạo trời, phải hay trái là do lòng ta, sợ gì mà không dám nghe? Trác Không Quần đỏ ngầu hai mắt, đang định nói tiếp thì Tôn Bất Tiếu đã cười hăng hắc:
- Thần quân, Môn đại hiệp nói phải đó, sợ gì không dám nghe? Trác Không Quần nghiến răng:
- Được, thất phu, ngươi nói đi! Tôn Bất Tiếu:
- Thuộc hạ tuân lệnh, Thần quân, bọn Hồ Văn Hổ, Tiền Nhất Quán, Mạnh Lan Quân và Tiểu Thanh đều là người của Trác phủ, đó là sự thực, ngày đó Thần quân sai Dương Châu Đệ Nhất Lâu bày tiệc cưới, lại sai Tiểu Thanh ngầm đem rượu độc vào động phòng, sau khi Văn Nhân đại hiệp phát điên, Thần quân lại ra lệnh cho Mạnh Lan Quân đón Tiểu Thanh rời Trác phủ để câu chuyện không còn ai biết, việc đã cách nhiều năm đến nay Thiên Hương Giáo muốn đòi Văn Nhân đại hiệp, lại thêm có vị Môn đại hiệp đây muốn báo thù cho Văn Nhân đại hiệp, Văn Nhân phu nhân vì phá gian mưu thất bại nên phải phóng hỏa tự thiêu tuẫn tiết. Thần quân lại sai người tung tin ngoa truyền Tiền Nhất Quán, Mạnh Lan Quân, Tiểu Thanh chết, sau đó lại sai tên giả Hồ Văn Hổ chết theo, tất cả những chuyện ấy chẳng lẽ chưa đủ chứng minh sao?
Trác Không Quần khi nghe sắc mặt biến đổi liên hồi, Tôn Bất Tiếu vừa dứt lời, hắn lập tức lớn tiếng:
- Thất phu, tất cả những chuyện đó đều do tay con yêu phụ Giáo chủ kia. . . Tôn Bất Tiếu cắt lời:
- Thần quân, không nên nói không có bằng chứng, trước mắt còn có một việc chứng minh đủ cho Thần quân không thể chối phải cúi đầu nhận tội. Trác Không Quần quát to:
- Thất phu, hãy nói ra cái mà ngươi gọi là chứng minh!
- Ngươi giết Hồ Văn Hổ, Tiền Nhất Quán đều là để diệt khẩu, thực tế hai tên đó vẫn chưa biết vị chủ nhân của chúng chính là ngươi, nhưng ngươi vì quá tham dâm sắc nên còn để lại Mạnh Lan Quân và Tiểu Thanh. . . Trác Không Quần gầm lên:
- Thất phu giảo hoạt, hai con tiện nhân ấy rõ ràng là thuộc hạ của con yêu phụ Giáo chủ kia. . . Tôn Bất Tiếu cười hăng hắc:
- Ta xin hỏi vừa rồi trên tiểu lâu, Thần quân ôm hai con hồ ly ấy là ai? Trác Không Quần biến sắc thân hình sắp động, Tôn Bất Tiếu nói vội:
- Thần quân, không kịp nữa đâu, hai con hồ ly ấy không còn ở trên tiểu lâu nữa đâu! Trác Không Quần tái mặt, hắn gật mạnh đầu:
- Không sai, Trác mỗ thừa nhận có tham sắc dục, nhưng tham sắc là thiên tính của nam nhi và cũng là một cách báo thù với yêu phụ Giáo chủ kia!
- Nói vậy là Thần quân không thừa nhận hai con hồ ly ấy là thuộc hạ của Thần quân?
- Vốn là không phải, người có thể tra hỏi chúng trước mặt Môn đại hiệp! Tôn Bất Tiếu gật đầu:
- Được lắm, ta sẽ xem hai con hồ ly ấy trả lời ra sao. Họ Tôn dứt lời tung thân lên phi vọt vào mái tiểu lâu nằm bên tả, khi quay về thì tay hắn xách hai nữ nhân tóc tai tơi tả, áo quần xốc xếch khó coi là Mạnh Lan Quân và Tiểu Thanh. Tôn Bất Tiếu vỗ hai cái giải huyệt. Mạnh Lan Quân và Tiểu Thanh tỉnh ngay lại, hai vị cô nương biến sắc mặt vội khép áo lại. Trác Không Quần cướp lời nói trước:
- Hai cô nương hãy tự nói là người của Thiên Hương Giáo hay là người của Trác mỗ? Mạnh Lan Quân đảo mắt trả lời:
- Việc đến thế này ta không dám giấu Môn đại hiệp nữa, hai ta chính là thị tỳ của Thiên Hương giáo chủ bị Trác thần quân bắt. . . Mặt nàng ta ửng hồng im bặt. Trác Không Quần lạnh lùng cười:
- Môn đại hiệp, thế nào? Môn Nhân Kiệt cười nhạt hỏi Mạnh Lan Quân:
- Mạnh cô nương, tại hạ xin nói trước, nhị vị đều là nhân chứng, nghi án của Văn Nhân đại hiệp có rửa sạch được hay không đều dựa vào lời nói của nhị vị, phải trái trắng đen cũng là nhờ nhị vị. Tại hạ cũng nói rõ, tại hạ chỉ cần hung thủ chính yếu chứ không buộc tội bất cứ ai khác, cuối cùng tại hạ mong Mạnh cô nương suy nghĩ cho kỹ lời tại hạ đã nói với cô nương và Hồ Văn Hổ trong Tam Tương Khách Điếm. Thần sắc Mạnh Lan Quân biến đổi, cúi gục đầu xuống, đột nhiên nàng ngẩng cao đầu:
- Chỉ mong đại hiệp tha tội. Tiểu Thanh nói đi! Tiểu Thanh ngần ngừ đang định mở lời. Đột nhiên Trác Không Quần cười xé lên:
- Tiện tỳ muốn chết!
Song chưởng hắn phát ra đột ngột và mau như điện chớp nhắm vào hai cô nương. Môn Nhân Kiệt chau mày đưa chưởng ra chặn lại, nhưng y đã chậm mất một bước. Mạnh Lan Quân rú lên phun máu văng ra hơn trượng chết liền tức khắc, còn chưởng trái của Trác Không Quần đánh tới Tiểu Thanh tuy bị chưởng Môn Nhân Kiệt hóa giải hơn nửa sức mạnh nhưng Tiểu Thanh vẫn bị dư lực quét trúng, nàng ta phun ra một bụm máu tươi ngả ngửa về sau.
Vừa phát chưởng xong, thân hình Trác Không Quần như mũi tên thoát ra khỏi cung bay vọt lên không. Môn Nhân Kiệt quát to một tiếng định bắn thân đuổi theo nhưng một bóng người từ bên tả đã đâm mạnh tới đụng vào Môn Nhân Kiệt "bình" một tiếng bóng đen ấy lảo đảo lui lại hơn mười trượng mới đứng yên được. Nhưng trong một sát na chớp mắt ấy, Trác Không Quần đã biến mất. Quay lại nhìn bóng đen, Môn Nhân Kiệt buột miệng kêu:
- Đồng tổng quản, là ngươi đấy ư? Người ấy chính là Chấn Thiên Thủ Đồng Thiên Giáp, miệng hắn rỉ ra tia máu, thê thảm gượng cười:
- Môn đại hiệp, đúng vậy, là ta, Đồng Thiên Giáp tuy lầm lỡ theo tên gian đồ nhưng vẫn là chủ và tớ lâu năm. Trác đại gia đãi ta không bạc, khi lâm nguy ta không thể không cứu, nay ta đã báo đáp xong ân đức, tình nghĩa đã xong, có thể chết yên tâm được rồi! Hắn xoay chưởng đập mạnh xuống thiên linh cái, máu trên đầu hắn văng vọt ra, đỉnh óc vỡ tan, thân xác hắn đổ xuống đất. Môn Nhân Kiệt lắc đầu than:
- Thiên Giáp, ngươi đáng phục lắm! . . . Bỗng y nghe có tiếng rên rỉ nho nhỏ:
- Môn đại hiệp, xin. . . Môn Nhân Kiệt xoay nhanh thân lại, chỉ thấy Tiểu Thanh cố gượng nhổm dậy, sắc mặt trắng bạch, miệng đầy máu, hai mắt đau khổ nhìn y, dường như nàng ta vẫn còn sống. Môn Nhân Kiệt vội vàng chạy đến cúi người xuống:
- Vừa rồi ta chưa kịp nói, sai ta đưa rượu độc đó chính là Trác Không Quần. . . Thân thể nàng kiệt lực duỗi ra rơi xuống đất chết liền. Môn Nhân Kiệt đặt tay vào uyển mạch Tiểu Thanh, lòng y ảm đạm đứng ngẩn người. Đến khi bình tĩnh trở lại, y mới phát hiện chỉ còn lại một mình Triều Thiên bảo chủ Lôi Tiêu Phong, còn Tôn Bất Tiếu không biết đã đi từ bao giờ. Môn Nhân Kiệt chau mày:
- Lôi bảo chủ có biết Tôn Bất Tiếu đi đâu không? Lôi Tiêu Phong vội đáp:
- Môn đại hiệp, Tôn Bất Tiếu đã đi rồi, đi ngay sau khi Trác Không Quần bỏ chạy. Môn Nhân Kiệt a một tiếng không nói gì. Lôi Tiêu Phong có vẻ ngượng ngùng:
- Môn đại hiệp, Lôi mỗ lỡ hồ đồ tin kẻ ác. . . Môn Nhân Kiệt chậm rãi cắt lời:
- Lôi bảo chủ, chuyện qua rồi không cần nhắc nữa, nếu nhắc đến chuyện ấy, Môn Nhân Kiệt mới là người đáng thẹn, tất cả đều biết Thất Tuyệt Thần Quân đội trời đạp đất, cái thế anh hào, lại là bằng hữu chí thân của Văn Nhân đại hiệp, nào ai biết. . . Y lắc đầu than dài không nói.
-oOo-
Tương Dương từ xưa đến nay là một trấn thành quan trọng và cũng là nơi xưa kia là một bãi chiến trường.
Ở phía tây bắc Tương Dương có một dãy núi hiểm trở là nơi khi xưa có Ngọa Long Cương là nơi ẩn cư của Gia Các Võ hầu, cũng là nơi mà Lưu Bị đã từng dẫn Quan Công, Trương Phi "tam cố thảo lư", dãy núi ấy tên là Long Trung Sơn.
Từ xa nhìn đến, Long Trung Sơn xanh rì một màu cây cối rậm rạp. Giữa trưa hôm ấy có một người từ trong núi lảo đảo xuống Ngọa Long Cương, đó là một thư sinh áo trắng hết sức anh tuấn.
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: Thái Kỳ Thư
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Tuy hết sức anh tuấn nhưng mặt lại lem luốc đầy vết bẩn như đã mấy ngày không rửa mặt và có vẻ gì ngây dại. Bấy nhiêu đó vẫn không che lấp được nét anh tuấn của y, còn mảnh áo trắng y nữa, tiếc thay tuy là màu trắng nhưng cũng như mặt, nó lem luốc rách rưới không thể tả. Thư sinh lảo đảo múa may nói lảm nhảm luôn miệng tiến vào thành Tương Dương.
Thành Tương Dương có con sông Hán Thủy chảy qua cho nên thuyền buôn đậu đầy mặt sông, xe ngựa như nước mười phần náo nhiệt.
Thư sinh áo trắng vào tới thành Tương Dương liền bị mọi người chú ý vì bộ dạng kỳ dị điên loạn của y. Y chẳng buồn để ý cứ lảo đảo nghiêng ngả, miệng lảm nhảm hát hò, lâu lâu lại dừng lại nói một mình:
- Ai bảo ta điên? Không nói các ngươi không biết, ta ở trong Long Trung Ngọa Long Cương. Các người biết ta là ai không? Ta họ là Gia Cát tên Lượng, tự là Khổng Minh, đạo hiệu là Ngọa Long, biết chưa. . . ta chính là. . . nói với các người chẳng khác nào đàn gảy tai trâu!
Trong thoáng chốc thư sinh điên ấy đi tới Nam Đại Nhai. Nam Đại Nhai là nơi náo nhiệt nhất của thành Tương Dương, phàm các nơi náo nhiệt đều không thể thiếu tửu lầu trà quán.
Quả nhiên không sai, chỉ cần nhìn sơ qua trên đường Nam Đại Nhai đã có tới mấy nhà tửu lâu trang trí rực rỡ treo tửu bài trên cửa rất cao. Một tửu bài to nhất, treo cao nhất viết ba chữ "Túy Tiên Lâu" bằng chữ vàng óng ánh chói mắt, thực không hổ tiếng là đại tửu lâu số một ở Tương Dương thành này, bày trí của nó rất đường hoàng hào hoa khí phái và nổi tiếng về cả rượu thơm, thức nhắm ngon.
Nhưng một điều là tiền nào của nấy, khách muốn tới ăn uống ở Túy Tiên Lâu túi phải nặng tiền. Các tiểu nhị ở đây cũng khá thính mũi phân biệt đâu là khách giàu sang quý phái, chúng sẵn sàng cung kính vui vẻ trước những công tử tiêu tiền không nhăn mặt hay những phú thương vất tiền qua cửa sổ, nhưng nếu là người ăn mặc rách rưới thì xin lỗi, chúng sẽ quay mặt nhìn đi chỗ khác ngay.
Hôm nay thư sinh điên lảo đảo loạng choạng không thèm nhìn ai bước thẳng lên lầu Túy Tiên Lâu. Hai tên tiểu nhị đứng trước cửa giương thẳng bốn cánh tay ra chận lại, tên bên tả nói:
- Ủa, người vào đây làm gì đây? Thư sinh điên ấy dừng lại hai mắt đảo ngược:
- Các ngươi không đùa chứ, đến tửu lâu đương nhiên là để ăn uống chứ còn làm gì? Tên tiểu nhị lạnh lẽo lắc đầu:
- Xin lỗi, tiểu quán hôm nay đã hết rượu, thức ăn cũng vừa bán sạch, khách gia hãy đi quán khác, vả chăng, quán này nhỏ bé đâu đáng để cho khách gia vào? Thư sinh điên đưa tay chỉ vào trong:
- Rượu đã hết? Thức ăn bán sạch? Không phải, vừa rồi rõ ràng ta nhìn thấy. . . À! Ta hiểu rồi, chỉ vì ta mặc bộ quần áo rách rưới nên các người tưởng ta không có tiền chứ gì? Đúng rồi, tiểu nhị, đừng có khinh thường ta, ta có tiền rất nhiều đấy. Các ngươi cứ đi hỏi võ lâm thiên hạ đây có ai không biết ta là Văn Nhân, cũng là bằng hữu của Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần ở Dương Châu. Trác Không Quần uy danh chấn động võ lâm, giàu có địch quốc chứ đâu phải tầm thường, hãy nhìn xem đây này!
Y lôi từ trong áo ra một vật đặt lên lòng bàn tay đưa tới. Trời ơi, đó là hai viên ngọc Minh châu to bằng ngón tay cái. Hai tên tiểu nhị nhìn thấy hai viên minh châu liền đổi ngay thái độ sau khi cũng bật kêu lên a một tiếng. Cả hai cúi gập lưng nhường đường cho thư sinh điên bước vào. Y ngồi ngay xuống cái bàn đầu tiên khi bước lên lầu và bắt đầu gọi rượu thịt ăn uống nhồm nhoàm.
Đám đông hiếu kỳ bu quanh Túy Tiên Lâu bàn tán về thái độ kỳ dị điên cuồng của thư sinh áo trắng nọ bỗng bị một đại hán áo đen cao lớn vẹt ra bước lên cầu thang dẫn lên Túy Tiên Lâu. Hai tiểu nhị không dám ngăn cản đại hán ấy vì nét mặt dữ dằn uy nghiêm của hắn.
Hắn đứng trước cửa cầu thang quét mắt đảo nhìn một lượt các thực khách, người mà hắn nhìn thấy đầu tiên là thư sinh điên ngồi một mình một bàn một tay cầm bầu rượu một tay bốc thịt nhai nhồm nhoàm khiến cả tửu lâu phải nhìn y lấy làm lạ. Hán tử cao lớn áo đen hơi nhếch mép như muốn cười để che giấu sự vui mừng lộ lên nét mặt. Hắn bước vội về phía thư sinh điên. Tới gần, hắn gập thân xuống thưa:
- Nhị gia. . . Hắn chưa gọi tiếng ấy còn được, hắn vừa gọi, thư sinh điên liền vỗ mạnh tay xuống bàn khiến thức ăn muốn bắn lên tung tóe. Thư sinh điên trừng mắt, hả hốc mồm:
- Sao? Lại tìm ta nữa à? Sợ ta ăn uống không trả tiền hả? Có lẽ thư sinh điên nhận lầm đại hán này là tiểu nhị, đại hán vội cúi thân cung kính mỉm cười:
- Nhị gia, hãy nhìn xem, là tiểu nhân đây, nhị gia không nhận ra sao? Thư sinh điên hơi bình tĩnh, giương đôi mắt thất thần nhìn đại hán áo đen một lúc lâu lắp bắp:
- Mặt ngươi quen lắm, hình như ta đã có gặp ở đâu. . . Đại hán ấy vội vã đáp:
- Nhị gia, xin hãy cố nhớ, Dương Châu Trác phủ, vệ sĩ của đại gia. . . Thư sinh điên bật ồ lên một tiếng lớn vỗ mạnh xuống bàn:
- Phải rồi, ta nhớ ra rồi, người là Tôn Bất Tiếu. . . Đại hán ấy chính là Tôn Bất Tiếu. Hắn tươi hẳn nét mặt vội đáp:
- Chính thị, chính thị, nhị gia, thuộc hạ chính là Tôn Bất Tiếu. . . Thư sinh điên trừng mắt:
- Ngươi đến đây làm gì? Lại định bắt chước Đồng Thiên Giáp bắt ta trở về phải không?
- Không. . . không. . . thuộc hạ chỉ sợ một mình nhị gia buồn quá nên đến đây uống rượu giúp vui với nhị gia. Thư sinh điên reo lên:
- Thật chứ? Ngươi không lừa ta đấy chứ?
- Nhị gia, thuộc hạ có gan bằng trời cũng không dám lừa nhị gia. . .
- Bình thường ngươi rất ít khi cười, hôm nay ta mới biết lòng dạ ngươi rất tốt. . . Lại đây, lại đây, ngồi xuống, nhị gia ta thưởng ngươi một chén rượu. Y vừa gọi vừa vươn tay nắm lấy tay Tôn Bất Tiếu kéo đến. Tôn Bất Tiếu theo tay kéo của y ngồi xuống một cái ghế kế bên nhấc bầu rượu lên cười nói:
- Nhị gia, thuộc hạ xin uống một chén với nhị gia. Thư sinh điên lắc đầu buông Tôn Bất Tiếu chụp luôn lấy bầu rượu:
- Không, chén rượu này nhỏ lắm uống không đã khát. Y nhấc bầu rượu dốc ngược vào miệng tu ừng ực mấy hơi sau đó đặt xuống trước mặt Tôn Bất Tiếu rồi điên điên cuồng cuồng nói:
- Tôn Bất Tiếu. . . uống đi. . . tốt nhất là uống luôn trong bầu rượu, khỏi cần dùng chén làm gì. . . cho mệt. Tôn Bất Tiếu vâng dạ liên hồi và uống theo cách thư sinh điên đề nghị. Thư sinh điên cười ha hả:
- Được lắm. . . được lắm. . . cứ uống như ta, nhưng ngươi cũng nên thận trọng kẻo uống rượu như ta lại phát điên lên đấy. Y vừa nói vừa cười chụp lấy bầu rượu, một tay quơ cái đùi gà. Tôn Bất Tiếu đỏ ngầu mắt:
- Thưa nhị gia, làm sao nhị gia đi đến tận nơi này được? Thư sinh điên vừa ngoạm một miếng thịt gà, nghe câu ấy giật mình hạ đùi gà xuống:
- Sao? Ta vẫn thường đến Dương Châu Đệ Nhất Lâu mà, chẳng lẽ. . . Có lẽ y lầm Tương Dương thành Dương Châu mất rồi. Tôn Bất Tiếu vội vàng nói:
- Vâng. . . vâng. . . , thưa nhị gia, làm sao nhị gia đến tận đây được?
- Hỏi sao buồn cười quá, chẳng lẽ ta bay đến đây được?
- Nhị gia, thuộc hạ biết nhị gia đi đường tới chứ không phải bay, nhị gia đến đây một mình sao? Thư sinh điên gật đầu:
- Đương nhiên là một mình. . . Mà không, còn có một người nữa nhưng ta không thể cho ngươi biết được, hắn không cho ta nói. Hai ánh mắt Tôn Bất Tiếu lóe lên:
- Nhị gia, có phải là Lệnh Hồ Kỳ không?
- Lệnh Hồ Kỳ? Ai là Lệnh Hồ Kỳ? Lệnh Hồ Kỳ là ai? Tôn Bất Tiếu ho khan hai tiếng:
- Nhị gia, đó là một lão đầu cao cao gầy gầy, để râu dài. . . Thư sinh điên vỗ mạnh xuống bàn:
- Đúng, đúng là hắn. . . Ồ, sao ngươi biết?
- Không dám giấu nhị gia, chính hắn sai thuộc hạ đến đây đón nhị gia đấy. Thư sinh điên ngạc nhiên:
- Là hắn sai ngươi đến đón ta ư?
- Vâng, thưa nhị gia.
- Hắn sai ngươi đón ta đi đâu?
- Hắn sai thuộc hạ đón nhị gia đến một địa phương. Hai con mắt thư sinh điên thất thần:
- Tôn Bất Tiếu, ngươi chớ hòng lừa dẫn ta về.
- Nhị gia, thuộc hạ gan trời cũng không dám lừa nhị gia. . .
- Dù ngươi không dám, lão đầu kia thật đáng ghét, đem ta đến nơi này giam ta vào thạch thất còn dặn ta không được ra ngoài rồi đi đâu mất biệt, hại ta đói mất mấy ngày, may mà ta thoát thân ra được. Tôn Bất Tiếu nếu gặp hắn ngươi tát hắn mấy cái cho ta! Tôn Bất Tiếu vội đáp:
- Nhị gia hãy yên tâm, đến lúc ấy thuộc hạ nhất định làm nhị gia hả giận. Thư sinh điên cả cười:
- Ta sẽ cắt hết râu của hắn cho hắn biết! Đột nhiên Tôn Bất Tiếu buông giọng:
- Thưa nhị gia, chúng ta đi thôi! Thư sinh ngưng cười liền trợn tròn hai mắt:
- Đi đâu bây giờ? Ta chưa uống hết rượu mà. Mục quang Tôn Bất Tiếu chuyển động:
- Nhị gia uống đủ rồi, lão đầu ấy sắp đuổi theo đến đây rồi đấy!
- Thật thế ư? Tôn Bất Tiếu chưa kịp đáp, thư sinh điên đã lắc đầu:
- Không, không, ngươi bịp ta, vừa rồi ngươi nói hắn sai ngươi đến đây đón ta. . . Tuy y điên nhưng nhớ dai quá. Tôn Bất Tiếu giật mình cười gượng:
- Nhị gia, thuộc hạ đâu dám bịp, đúng là hắn sai thuộc hạ đến đón nhị gia, nhưng nếu hắn biết nhị gia định tát hắn, lẽ nào hắn không tìm đến? Thư sinh điên gật đầu lia lịa:
- Đúng, đúng. . . ồ, không, không phải, làm sao hắn biết được ta đòi tát hắn? Tôn Bất Tiếu cứng họng không biết nói sao, hắn chuyển lời:
- Nhị gia, nếu nhị gia không muốn đi. . . Thư sinh điên trừng mắt:
- Ai nói ta không muốn đi, ta chỉ nói là chưa uống hết. Tôn Bất Tiếu đảo mắt:
- Nhị gia, rất dễ thôi, đợi đến nơi nọ rồi, thuộc hạ sẽ mời nhị gia uống thêm một trận.
- Thực không?
- Đương nhiên là thực. . .
- Nếu ngươi có ý ấy sao không nói ngay từ đầu? Đi thôi!
Y nói đi là đi, liền đứng bật dậy bước xuống cầu thang. Tôn Bất Tiếu gấp rút đặt một đĩnh bạc xuống bàn, vội vàng bước theo thư sinh điên. Xuống dưới đất, hắn ân cần đỡ thư sinh, lúc ấy thư sinh điên như đã quá say, y lảo đảo ngã vào trong lòng Tôn Bất Tiếu. Hai người đỡ nhau ngoặt qua một đường rẽ, biến mất!
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: Thái Kỳ Thư
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Tương Dương thành liên tiếp trong mấy hôm xảy ra nhiều chuyện quái dị.
Ngày thứ hai sau khi thư sinh điên bị Tôn Bất Tiếu "bắt cóc" lại có một thư sinh điên nữa lảo đảo loạng choạng đi giữa nhưng con phố lớn náo nhiệt trong thành Tương Dương. Có lẽ y là thư sinh điên cũ quay lại chăng? Không, vì xem ra thái độ y rất khác với thái độ thư sinh điên hai ngày trước, y cứ đi loạng choạng hỗn loạn các con đường trong thành Tương Dương, lúc thì xuất hiện múa may ở phía đông, lúc thì lảm nhảm ca hát ở phía tây, lúc nam lúc bắc, nơi nào y cũng quậy phá thu hút sự chú ý của mọi người.
Hôm ấy mặt trời vừa ngả về tây, trên con đường từ Tương Dương dẫn đến Long Trũng, thư sinh điên lại xuất hiện, vừa đi vừa cười nói múa may lảm nhảm khiến mọi người đi đường phải tránh xa. Y càng đi xa Tương Dương thành bao nhiêu thì khách bộ hành càng thưa thớt bấy nhiêu, có lẽ y cũng đã thấm mệt nên bước chân dần dần chậm lại. Thư sinh điên vừa chậm chân, một nhân ảnh thân thể cao lớn từ hơn mười trượng phi thân tới. Thư sinh điên nhìn thấy bóng nhân ảnh ấy liền bật kêu lên:
- Hà! Ngươi lại đuổi bắt ta đó ư? Y co chân định chạy nhưng nhân ảnh quá mau đã chận trước đầu y, thì ra đó là bảo chủ Triều Thiên Bảo Lôi Tiêu Phong. Thư sinh điên dừng chân tròn mắt:
- Ngươi đến đây định bắt ta về ư? Lôi Tiêu Phong vội cung tay thi lễ:
- Văn Nhân đại hiệp, tại hạ là Triều Thiên bảo chủ Lôi Tiêu Phong. . . Thư sinh điên cười lớn:
- Lôi bảo chủ, mới cách có mấy ngày mà không nhận ra tại hạ là Môn Nhân Kiệt đây sao? Lôi Tiêu Phong chăm chú nhìn, kinh dị bật tiếng:
- Ủa, các hạ. . . các hạ. . . là Môn đại hiệp?
- Chính vậy, Lôi bảo chủ có nghe đồn mấy hôm trước đây có một thư sinh điên đến thành Tương Dương. . .
- Lôi Tiêu Phong nghe nói vị Văn Nhân đại hiệp ấy đã bị bắt đi trong lòng lấy làm nóng vội, không ngờ Văn Nhân đại hiệp lại quay về và là Môn đại hiệp. . . Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Không, Lôi bảo chủ, vị Văn Nhân đại hiệp bị người bắt mấy hôm trước không phải là tại hạ, mà là. . . Lôi Tiêu Phong biến sắc:
- Chẳng phải vị ấy là Văn Nhân đại hiệp thật sao?
- Không, vị ấy không phải là Văn Nhân đại hiệp. . . Lôi Tiêu Phong kinh dị:
- Vị ấy nếu không phải là Văn Nhân đại hiệp thì là ai? Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Theo tại hạ, trừ Trác Không Quần ra thì chẳng là ai khác nữa.
- Trác Không Quần, tại sao hắn lại hóa trang thành. . .
- Trác Không Quần có biệt hiệu Thất Tuyệt (bảy tài năng tuyệt diệu), thuật dịch dung hóa trang cũng là một trong bảy tuyệt tài của hắn! Lôi Tiêu Phong chau mày:
- Thế nhưng hắn hóa trang với ý định gì?
- Lôi bảo chủ có biết ai bắt hắn đi không? Lôi Tiêu Phong lắc đầu:
- Tại hạ không biết, có lẽ Môn đại hiệp biết?
- Nếu như tại hạ dự liệu không sai, người bắt hắn chính là Tôn Bất Tiêu. Lôi Tiêu Phong lại giật mình:
- Là Tôn Bất Tiếu? Thế. . . thế chuyện gì?
- Điều ấy rất dễ hiểu, Thiên Hương Giáo đã tường tận bộ mặt giả nhân nghĩa của Trác Không Quần, tự nhiên hắn phải căm hận lắm và có ý đồ báo phục, nhưng vì hắn không biết tổng giáo đàn Thiên Hương Giáo đóng ở đâu nên hắn hóa trang thành Văn Nhân đại hiệp dụ hoặc cho Thiên Hương Giáo sai thủ hạ bắt hắn, như vậy chẳng phí chút sức lực nào là biết ngay tổng giáo đàn Thiên Hương Giáo. . . Lôi Tiêu Phong động dung:
- Lợi hại thật, như vậy, chỉ sợ Thiên Hương Giáo sắp xảy ra thảm biến.
- Điều ấy chưa chắc, chỉ sợ hắn đến tổng giáo đàn Thiên Hương Giáo rồi mà vẫn chưa bị lộ bản lai diện mục, hắn sẽ ngấm ngầm thi hành âm mưu thô bỉ, hậu quả rất khó tưởng tượng. . . Lôi Tiêu Phong gật đầu:
- Môn đại hiệp nói đúng lắm, theo ý Môn đại hiệp. . .
- Tại hạ có ân nghĩa với mấy vị trong Thiên Hương Giáo nên không thể không ra tay giúp họ, nhưng tiếc thay tại hạ cũng không biết tổng giáo đàn Thiên Hương Giáo ở đâu, sở dĩ nên đành học theo cách của Trác Không Quần, như vậy một mặt có thể dẫn dụ người của Thiên Hương Giáo tìm đến, mặt khác may ra có thể ngăn cản được gian mưu của Trác Không Quần. Lôi Tiêu Phong lại gật đầu:
- Môn đại hiệp cao minh, nhưng không biết Thiên Hương Giáo. . .
- Lôi bảo chủ cứ giúp tại hạ diễn vở kịch này, muôn ngàn chớ để cho ai biết. Dứt lời, y cất tiếng cười ha hả điên cuồng chuyển thân đi. Lôi Tiêu Phong cũng là người đóng kịch khá hay, hắn gọi lớn:
- Văn Nhân đại hiệp, đừng đi nữa, tại hạ là Triều Thiên Bảo Lôi Tiêu Phong. . . Môn Nhân Kiệt vừa chạy vừa đáp:
- Ta cóc cần người là cái quái Phong gì, ai muốn bắt ta. . .
Y chưa kịp nói dứt câu đột nhiên nhiều bóng nhân ảnh từ trên không trung đã buông xuống, một bóng trắng hai bóng vàng, bóng trắng chận đầu Môn Nhân Kiệt, còn hai bóng vàng chận đầu Lôi Tiêu Phong. Đó là một người thân thể có hơi lùn mập mặt vàng bệt mặc áo trắng và hai hoàng y lão nhân. Người bạch y không biết là ai, nhưng hai lão nhân áo vàng rất dễ nhận ra là hai hoàng y hộ pháp của Thiên Hương Giáo. Thư sinh điên Môn Nhân Kiệt trừng mắt:
- Các ngươi là. . . thì ra Lôi bảo chủ còn có viện thủ. Người áo trắng cười gằn:
- Văn Nhân đại hiệp, chúng ta không phải là người của Lôi bảo chủ. . . Môn Nhân Kiệt còn đang ngạc nhiên, người áo trắng đã vươn chỉ công bắn tới, thân hình Môn Nhân Kiệt dao động mạnh, ngã xuống đất. Người áo trắng lướt thân tới đỡ Môn Nhân Kiệt lên, hắn rờ rất kỹ sau gáy Môn Nhân Kiệt rồi nét mặt hớn hở hẳn lên:
- Lần này không thể lầm nữa, hai người hãy tránh ra để ta nói vài câu với Lôi bảo chủ. Hai hoàng y hộ pháp vâng lệnh vội tránh thân sang một bên. Vừa lúc Lôi Tiêu Phong ngạc nhiên hỏi:
- Các hạ là. . . Người áo trắng mỉm cười:
- Lôi bảo chủ không nhận ra ta nhưng ta nhận ra Lôi bảo chủ, nhưng đó chẳng phải là điều quan trọng gì, điều quan trọng là ta xin cho Lôi bảo chủ biết, ta là người của Thiên Hương Giáo. Thời gian ngắn nữa Thiên Hương Giáo sẽ tiếp thu các môn, các phái, các bảo, các trại, người nào thuận thì sống kẻ nào nghịch ắt chết, xin mời Lôi bảo chủ quay về bảo chuẩn bị nghênh tiếp sứ giả của bản giáo. Xin hết lời, cáo từ! Hắn vẫy tay, hai hộ pháp áo vàng phi thân vọt đi mang theo cả Môn Nhân Kiệt.
-oOo-
Vùng Đại Lý vốn có đủ cả phong, hoa, tuyết, nguyệt trứ danh nhân thế.
Mười bảy ngọn núi Điểm Thương nằm trong miền đất Đại Lý là thắng cảnh bậc nhất thiên hạ.
Bấy giờ đang là lúc gió nổi rất lớn, một cỗ xe ngựa che kín khoang sau chạy như bay tiến vào Đại Lý thành. Cỗ xe ngựa bám đầy bụi vàng ngoặt sang đường Nam Nhai, dừng lại trước cửa Lê Ký Hiệu khách điếm, hai cánh cổng lớn của khách điếm vì đang lúc gió quá to nên chỉ mở hé, cỗ xe vừa đứng yên hai cánh cổng liền mở rộng, từ trong bước ra hai tên tiểu nhị đều mặc áo xám, hai tiểu nhị thân thể cao lớn khác thường, thái dương huyệt nhô cao cho biết chúng đều là người học võ.
Hai tiểu nhị đến gần cỗ xe cẩn thận vén tấm màn che khoang sau, tên đại hán áo đen cầm cương nhảy xuống chính là Lãnh Tâm Ác Quỷ Tôn Bất Tiếu, hắn tự nhiên đi thẳng vào khách điếm. Hai tiểu nhị khiêng theo sau vị thư sinh điên say mèm bất tỉnh vào khách điếm. Họ đóng chặt cổng lại, bên trong có bốn hán tử áo lam đứng song song. Vừa thấy Tôn Bất Tiếu tiến vào, chúng vội cúi thân:
- Bọn thuộc hạ xin bái kiến Hắc thị vệ. Tôn Bất Tiếu khoát tay:
- Đã bẩm báo cho Giáo chủ biết chưa? Một hán tử áo lam đứng bên tả nghiêng thân đáp:
- Bẩm Hắc thị vệ, đã bẩm báo cho Giáo chủ biết rồi, Giáo chủ sai thuộc hạ chuyển lời. . . Hắn liền nhìn thư sinh điên nằm đó như có ý e ngại. Tôn Bất Tiếu cười nói:
- Cứ nói đi, ta đã điểm huyệt y rồi!
- Bẩm, sau khi Hắc thị vệ rời Tương Dương lại có thêm một thư sinh điên xuất hiện. . . Tôn Bất Tiếu biến sắc:
- Ai cho biết điều ấy?
- Bẩm Hắc thị vệ, điều ấy chấn động võ lâm, vì vậy Giáo chủ đã ra lệnh cho Bạch thị vệ dẫn hai hoàng y hộ pháp đến đó tra xét, đến nay chưa thấy trở về. Tôn Bất Tiếu quay lại nhìn thư sinh điên, hắn "hừ" một tiếng đưa bàn tay to như cánh quạt sờ vào gáy thư sinh điên, sau đó hắn thở phào:
- E rằng Giáo chủ đã lầm, tên này là Văn Nhân thật còn tìm ai khác làm gì? Hán tử áo lam đáp:
- Xin Hắc thị vệ bẩm báo với Giáo chủ, thuộc hạ không dám có ý kiến.
- Xem ra tên điên thứ hai ấy có thể là Môn Nhân Kiệt. . . mau mau phi báo cho Giáo chủ hạ lệnh Bạch thị vệ giải quyết tiểu tử ấy ngay. Đi mau! Hán tử áo lam vâng lệnh đang định động thân bỗng bình một tiếng hai cánh cổng ngoài bị đẩy mạnh, một tên hán tử áo tía hốt hoảng chạy vào, vừa thấy Tôn Bất Tiếu, hán tử vội vàng cung thân. Tôn Bất Tiếu quát:
- Có chuyện gì mà hốt hoảng? Hán tử áo tía vội thưa:
- Bẩm Hắc thị vệ, Giáo chủ đã nhận được phi báo của Bạch thị vệ, dĩ nhiên đã bắt được Văn Nhân, Giáo chủ lệnh cho Hắc thị vệ mau giải tên Văn Nhân giả đến tổng giáo. . .
- Ai nói Văn Nhân này là giả?
- Bạch thị vệ nói Văn Nhân mà hắn bắt được mới là thật, còn người khác. . .
- Đồ chó! Ta bắt được Văn Nhân mới là thật!
- Bẩm Hắc thị vệ, thuộc hạ chỉ truyền lời của Giáo chủ. . .
- Ta đã xem xét rất kỹ, chẳng lẽ ta lại là thằng mù sao? Vừa dứt câu, hắn lại bước tới gần thư sinh điên, một lần nữa đưa tay gãi mạnh vào gáy y, hắn cười gằn một tiếng:
- Có lẽ tên Bạch thị muốn đoạt công lao của ta, công lao của ta lẽ nào để hắn tùy tiện đoạt lấy? . . . Tổng giáo đàn có cho thuyền đến đây không? Hán tử áo tía vội đáp:
- Bẩm Hắc thị vệ, thuộc hạ phải về ngay Mai Cốc đợi lệnh, hiện có con thuyền. . . Tôn Bất Tiếu khoát tay:
- Thôi được rồi, ta sẽ đi thuyền với ngươi về Mai Cốc. . .
- Bẩm Hắc thị vệ, Giáo chủ có dặn. . .
- Nếu có sai lầm tự ta sẽ chịu trách nhiệm, ngươi việc gì mà lo?
- Thuộc hạ không dám. . . Tôn Bất Tiếu nghiêm mặt:
- Khiêng Văn Nhân đại hiệp đi theo ta. Dứt lời, hắn bước liền ra cửa. Hán tử áo tía không dám cãi lệnh khênh sốc thư sinh điên lên vai vội vàng chạy theo.
Bắt đầu từ giờ ngọ đến lúc hoàng hôn khi trong thành Đại Lý đã lên đèn, Lê Ký Hiệu khách điếm lại có một cỗ xe ngựa dừng trước cổng. Chỗ ngồi đánh xe là một người áo trắng thấp lùn, hai hộ pháp hoàng y và trong khoang là Môn Nhân Kiệt cải trang thành thư sinh điên Văn Nhân. Vừa vào trong cửa, người áo trắng đã vội vàng hỏi:
- Hắc thị vệ đâu rồi? Bốn hán tử áo lam vội đáp:
- Bẩm Bạch thị vệ, Hắc thị vệ đến giữa trưa rồi.
- Bây giờ hắn ở đâu?
- Hắc thị đã trở về Mai Cốc.
- Hắn thật hồ đồ, tức chết đi được, chẳng lẽ Giáo chủ chưa hạ lệnh sao?
- Bẩm Bạch thị vệ, Giáo chủ đã hạ lệnh, nhưng. . . nhưng. . . Bạch y nhân cắt lời:
- Nhưng cái gì, nói mau!
- Nhưng Hắc thị vệ không chịu tin!
- Lẽ nào hắn không xem cho kỹ?
- Bẩm Bạch thị vệ, Hắc thị vệ xem xét hai lần rất kỹ, nhưng vẫn nhất định đó mới là người thật!
- Đó mới là người thật? Nói vậy tên Văn Nhân ấy không đeo mặt nạ. . .
- Bẩm Bạch thị vệ, thuộc hạ cũng nhìn rất rõ, trên mặt Văn Nhân ấy không đeo mặt nạ. . . Ánh mắt người áo trắng lóe lên kỳ dị, hắn lại sờ vào sau gáy Môn Nhân Kiệt, sờ mó kỹ lưỡng xong, hắn quát tên hán tử:
- Đem khăn nóng lại đây! Hán tử vâng lệnh vội phi thân ra ngoài chớp mắt sau đã đem về một cái khăn chùi thật mạnh lên mặt Môn Nhân Kiệt, hắn chùi mạnh đến nỗi mặt Môn Nhân Kiệt rướm máu, chiếc khăn bẩn liền một lớp bụi vàng. Bạch thị vệ quăng chiếc khăn, cười nói:
- Cái này đâu có thể qua mắt ta được! . . . Hắc thị vệ định phá hoại đại sự của Giáo chủ sao chứ. . .
Bạch thị vệ hấp tấp ra hiệu cho hai hộ pháp áo vàng ôm Môn Nhân Kiệt quày quả ra cỗ xe ngựa, xe vừa cất vó bánh, sau lưng Lê Ký Hiệu bỗng bay lên một con chim bồ câu mang tin. Cỗ xe ngựa ra cổng tây Đại Lý thành, chạy thẳng một mạch đến dãy núi Điểm Thương sơn.
Điểm Thương chỉ cách thành Đại Lý năm dặm, năm dặm không phải xa xôi gì nên chỉ trong chốc lát, cỗ xe đã đến dưới chân núi Điểm Thương. Mười chín ngọn núi Điểm Thương nằm vòng trải rộng hơn bảy mươi dặm, người áo trắng xuống xe dưới chân núi, hai hộ pháp áo vàng khiêng Môn Nhân Kiệt phi thân vun vút lên ngọn núi nằm ở trung ương là ngọn Trung Hòa Phong.
Mười chín ngọn núi Điểm Thương, ngọn núi nào cũng có khe suối lạnh như băng, người áo trắng thân là thị vệ dưới tòa của Giáo chủ, thân phận cực cao nên dễ dàng vượt qua mấy trạm gác phi thân lên thẳng đỉnh núi có mây núi che phủ.
Nơi đó chính là tổng giáo đàn Thiên Hương Giáo vừa ẩn mật lại vừa hiểm tuấn. Đường lên núi càng lúc càng lạnh, càng cao càng hiểm trở, một lát sau cảnh tượng thay đổi, hai bên núi hẹp lại thành một cái cốc đầy tuyết đọng trắng tinh một màu. Trong cốc tuyết núi ấy có một rừng mai đang nở rộ, mùi hương bay ra ngào ngạt. Vượt qua rừng mai ấy đã thấy hiện ra trước mắt nào đình đài nào lầu các, kiến trúc mười phần mỹ lệ với lan can quanh co màu đỏ chói giữa vùng tuyết trắng phau vừa giống cảnh thần tiên vừa giống cảnh trên cung Quảng Hàn.
Chuyển quá rừng mai đã thấy có ba thiếu nữ mắt phụng mày ngài đứng yên lặng thành hàng. Ba thiếu nữ ấy mặc ba màu áo vàng, đỏ, xanh khác nhau như để phân biệt địa vị thân phận. Vừa nhìn thấy người áo trắng, vị thiếu nữ áo vàng vội thu tà áo kính cẩn:
- Chúng thuộc hạ cung nghinh Bạch thị vệ về cốc. Người áo trắng cười nhạt khoát tay:
- Ba vị cô nương vâng lệnh Giáo chủ ở đây chờ đợi? Thiếu nữ áo vàng mỉm cười diễm lệ: