TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 1: Nghiệt Duyên
Chương 11: Tha đích bổn tính
Dịch: langtumuadong
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
“Tiểu tử khốn kiếp, mau ra đây, đại sư huynh tìm ngươi.” Lạc Lan Điền đứng ngoài tiểu thạch động gào to.
Trần Nhược Tư lúc đó đang thoải mái thưởng thức cái màn thầu, nó ghét nhất ai kêu réo vào lúc này, đương nhiên biết bọn họ gọi nó làm gì, bèn giả bộ không nghe thấy.
“Kì quái, lẽ nào không ở đây, tiểu tử đi đâu nhỉ? Vì sao sư phụ lại nhất định bắt mình lôi tiểu tử hạ sơn theo?” Lạc Lan Điền đứng ở cửa động lẩm bẩm, đoạn thò đầu vào trong xem xét.
Y vừa thò vào liền thấy một vệt đen lao thẳng vào.
“Ai da”, Lạc Lan Điền ngã ngửa kêu váng lên, ôm trán nhìn vào động, lớn tiếng quát tháo: “Tiểu tử khốn, ngươi dám đánh ta, ngươi tưởng ta không dám cho ngươi dẹp lép chắc.”
“Ha ha...” Trần Nhược Tư từ trong động cười vang: “Tam sư ca, sao thế, đệ không cố ý mà, đệ đâu có ngờ sư ca lại ngốc thế, không tránh nổi quyền đầu của đệ? Trước nay không phải sư ca vẫn tránh được đó sao? À, đệ biết rồi, mấy ngày nay sư ca lười nhác nên không tiến bộ mà tụt lùi, đệ sẽ tố cáo với sư phụ rằng sư ca lười nhác.”
“Tiểu tử khốn, ngươi dám!” Lạc Lan Điền nói vậy, trong lòng lại nghĩ: “Đúng vậy, trước đây ta vẫn tránh được nhưng lần này lại không, lẽ nào lại có quan hệ đến chuyện gần đây mình lười nhác. Ôi, sao tiểu tử này lại biết mình lười?”
“Sư ca muốn đệ không nói, cũng được, hắc hắc, sư ca phải nghe lời đệ, thế nào?” Trần Nhược Tư ở trong động đắc ý nói to.
“Cái gì, ta phải nghe lời ngươi, ta là sư huynh của ngươi, có đạo lí nào sư huynh phải nghe lời sư đệ, không được”. Lạc Lan Điền nói.
“Không được thì đệ nói với sư phụ là sư ca lười nhác”, Trần Nhược Tư khẳng định.
Lạc Lan Điền nóng như lửa đốt trong lòng nhưng không dám phát tác, y biết tiểu tử này không sợ trời, không sợ đất, lại thích trêu cợt người khác, trước đây bọn y không ít lần nếm mùi đau thương rồi mà cũng phải bó tay với nó.
“Được, được, ta đáp ứng.” Lạc Lan Điền dẹp cơn giận, đáp.
“Cái màn thầu này đã ăn hết rồi, cũng phải ra thôi, ha ha, đùa một chút với y, lúc nào có thời gian lại đến đây ăn, nếu để y biết được mình ăn cắp đồ ăn thế nào mình cũng lãnh đủ”, Trần Nhược Tư nghĩ đến đây, cười thầm vươn vai đứng dậy, chậm rãi chui ra khỏi động.
Nó vừa thò đầu ra đã bị nắm cổ áo, nháy mắt lại bị Lạc Lan Điền nhấc lên như nhấc một con gà con đưa lên quá đỉnh đầu.
Nó sớm biết Lạc Lan Điền sẽ làm thế, tịnh không sợ hãi, nó đoán được Lạc Lan Điền không dám đánh mình, mỉm cười vỗ nhẹ lên tay sư ca: “Tam sư ca, đặt đệ xuống, đệ biết sư ca sợ sư phụ chứ không sợ đệ, hà hà!”
“Tiểu tử khốn, coi như ngươi lợi hại, ngay cả ta cũng dám đánh, ngươi... thôi coi như ta xui xẻo, bị quỷ đánh.” Lạc Lan Điền đặt Trần Nhược Tư xuống, quay người tiến tới, vừa đi vừa nói.
“Gì cơ, sư ca bảo đệ là quỷ, từ khi nào đệ biến thành quỷ nhỉ, rõ ràng là đệ đánh, sư ca lại bảo là quỷ, đúng là mắng đệ ư? Sư ca, sao lại thế được?” Trần Nhược Tư cười hắc chắc, chạy vọt lên trước, trêu chọc Lạc Lan Điền.
Mấy câu này của nó rõ ràng đượm ý trào phúng sư ca.
Lạc Lan Điền chỉ liếc mắt, hừ lạnh một tiếng, tịnh không thèm để ý đến nó.
Trần Nhược Tư cũng thấy tẻ ngắt, quệt môi nói: “Đầu đất, nói thế nào cũng đều không phản ứng, cù lần quá, xem ra chỉ là đối tượng cho người khác trút giận, ta quyết không trở thành loại người như thế.”
Lạc Lan Điền đưa mắt nhìn thân hình gầy gò của Trần Nhược Tư, bất giác cảm thấy rất buồn cười, thò tay nắm lấy y phục của hắn, nhanh chóng đi về phía thiền viện, vừa đi vừa nói: “Rồi, rồi, ngươi cứ nói cho sướng miệng, không phải sư phụ bảo ta đến tìm thì ai lại thích cái loại tiểu quỷ tinh ranh như ngươi? Mau đi nào, sư phụ muốn ta đưa ngươi hạ sơn mua lương thực, hiện tại còn có việc dặn dò.”
“Sao cơ, đệ buồn cười lắm à?” Trần Nhược Tư thấy Lạc Lan Điền nhìn mình cười cười thì tỏ ra nghi hoặc, lên tiếng hỏi.
“Không có, không buồn cười tí nào, ta cười ta” Lạc Lan Điền cười đáp.
….
Hai người cứ cãi qua cãi lại, chưa được mấy câu đã đến trước phòng của Mộ Dung Thiên.
Lạc Lan Điền liếc nhìn Trần Nhược Tư, ra dấu bảo nó đẩy cửa.
Bình thường Lạc Lan Điền gặp Mộ Dung Thiên như chuột thấy mèo, toàn thân run rẩy, bản thân y cũng không hiểu sao lại thế, có thể vì bị Mộ Dung Thiên trách phạt quá nhiều lần nên mới tạo thành tâm lí sợ sệt như thế.
Trần Nhược Tư kề sát tai Lạc Lan Điền, nhỏ giọng: “Sư phụ có gì mà đáng sợ, sư ca lớn mật thì sư phụ nhát gan ngay, sư phụ thích nhất bắt nạt những người hay sợ sệt, đặc biệt giống như sư ca, cứ gặp là đánh mắng ngay.”
Nó nói xong, cười đắc ý rảo bước vào cửa.
“Tên khốn! Ai nói ta sợ.” Lạc Lan Điền lớn tiếng.
Trần Nhược Tư quay lại nhìn, giơ ngón tay cái lên, mỉm cười, cố ý cao giọng: “Hay quá, ngay cả sư phụ mà sư ca cũng không sợ sao?”
Nó nói xong, nhanh chóng xoay người lại bước tới, gõ cửa: “Sư phụ, con đến đây.”
Lạc Lan Điền lừ mắt nhìn nó, thầm nhủ: “Lại bị tên tiểu tử khốn này hí lộng, hiện tại đúng là có miệng không biện bác được, hi vọng sư phụ không nghe thấy mấy lời ta chửi sau lưng vừa rồi.”
“Là Nhược Tư sao? Vào đi.” Mộ Dung Thiên ở trong nhà nói vọng ra.
Trần Nhược Tư nhẹ nhành đẩy cửa bước vào, thấy Mộ Dung Thiên đang cười mỉm nhìn nó, lấy làm kì quái, bước lên hành lễ: “Sư phụ có chuyện gì mà cao hứng như vậy? Không phải mấy lão đạo. À không, là lão sư công muốn thoái vị, để sư phụ chưởng môn chứ?”
Mộ Dung Thiên nghe nó nói thế rất vui lòng, không phải vui vì thấy nó bảo mình được được làm chưởng môn, mà vui vì thấy nó nói được như vậy.
Ông ta vỗ đầu nó, cười bảo: “Con coi sư phụ là loại tham lam quyền lợi sao?”
“Không, sư phụ không phải loại người đó, bất quá trong Tĩnh Tâm đạo quan hiện tại, trừ mấy vị sư công ra làm gì còn ai đủ tư cách tranh với người, chuyện này mấy vị sư huynh vẫn bàn luận.” Trần Nhược Tư làm ra vẻ nghiêm trang đáp.
Mộ Dung Thiên mỉm cười, lắc lắc đầu.
Lúc đó, Lạc Lan Điền cúi đầu, nói với Mộ Dung Thiên: “Thỉnh an sư phụ, người có gì dặn dò con không?”
“Lần này ta phái con hạ sơn có hai việc, thứ nhất là mua một ít lương thực, thứ hai là giao phong thư này cho một hảo bằng hữu của ta. Các con đến Hoa Mộc trấn hỏi thăm Mộc Đầu lão nhân sẽ có người nói cho biết ông ta cư trú ở đâu. Chuyện này cả đi lẫn về chắc mất mười bữa nửa tháng, trên đường phải cẩn thận, phải chiếu cố sư đệ, nó mới lần đầu hạ sơn, hiểu rõ chưa?” Mộ Dung Thiên dặn.
Trần Nhược Tư tỏ ra vô cùng hưng phấn, nhảy tưng tưng như hài tử, vừa vỗ tay vừa nói: “Ồ, hay quá, cuối cùng con cũng được hạ sơn thăm thú, dưới núi chắc là rất đẹp nhỉ sư phụ.”
Mộ Dung Thiên lắc đầu, gõ nhẹ lên đầu nó, cười bảo: “Con không còn nhỏ nữa, mà vẫn giống hài tử, chỉ thích nghịch ngợm, lần này là đi làm việc.”
Trần Nhược Tư giả bộ bị đánh đau, kêu lên: “Ai da, đau quá.” Đoạn làm mặt xấu với Mộ Dung Thiên, vẫy vẫy tay, chạy ra cửa, nắm áo Lạc Lan Điền nói: “Sư huynh, đi, chúng ta hạ sơn.” Nói rồi kéo Lạc Lan Điền ra ngoài hành lang.
Lạc Lan Điền gật đầu với Mộ Dung Thiên, đợi ông ta phất tay bèn quay người bước đi.
Lạc Lan Điền thấy hôm nay sư phụ nghe mình mắng sau lưng mà không trách móc, cảm giác hơi kì quái, nhanh chóng động não tìm đáp án.
Trần Nhược Tư thấy y rời khỏi của thì nhăn trán nhíu mày bèn hỏi: “Sư ca, sao thế?”
“À, không sao?” Lạc Lan Điền đáp.
“Vậy mau đi thôi nếu không chưa kịp hạ sơn đã tối rồi.” Trần Nhược Tư có vẻ nóng lòng giục.
“Được rồi, đệ đi chuẩn bị đi, nửa thời thần nữa chúng ta gặp nhau ở chỗ bậc thềm dẫn xuống núi.” Lạc Lan Điền nói rồi nhanh chóng bước đi.
Trần Nhược Tư đành lắc đầu, lẩm bẩm: “Cái gì vậy? Ra ngoài cũng phải chuẩn bị, có gì chuẩn bị đây, ôi, y hành sư cứ như đàn bà, mặc kệ, ta cứ đến đó chờ y.” Y nói xong, đến chỗ hẹn với Lạc Lan Điền.
Xưa nay nó chưa từng hạ sơn, không biết xuống núi cần những gì, cũng không biết Lạc Lan Điền bảo phải chuẩn bị là ý gì.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 1: Nghiệt Duyên
Chương 12: Mỹ sự lạc không
Dịch: langtumuadong
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
Trần Nhược Tư ngồi trên dãy bậc thềm đợi được một lúc, nó không chịu yên tĩnh được, thầm nhủ: “Ôi, y làm cái gì vậy, chuẩn bị cần nhiều thời gian vậy sao, ta không đợi nữa. Ờ, chuyến này ta đi mười ngày mới về, sao không nhân lúc này có thời gian đến từ biệt Mộng Tuyết tỷ tỷ.”
Vừa nhớ đến hình dáng và khuôn mặt xinh đẹp của Mộng Tuyết, trong lòng nó liền cảm thấy ngọt ngào.
Nó thưởng thức mùi vị của thời khắc ngọt ngào xong, lấy lá bùa màu vàng và bút luyện vẽ họa phù tùy thân ra, viết mấy chữ lên lá bùa: “Sư huynh, đệ đi trước, đợi huynh ở bên bờ hồ.”
Kì thật, để vẽ bùa thì những người đạo thuật cao cường căn bản không dùng bút, chỉ cần dùng tay vận công là vẽ được, Trần Nhược Tư so với họ chỉ là kẻ mới tập tọe, tự nhiên dùng bút mới vẽ ra được những nét ngoằn nghoèo rất khó nhớ. Việc này thuộc về kí ức, đợi đến lúc luyện tập quen tay rồi, tự nhiên sẽ không phải dùng bút như lúc mới học nữa.
Nó vẽ xong, mỉm cười hưng phấn, nhặt một khối đá lớn chèn lên lá bùa, đặt trên bậc đá rồi cao cao hứng hứng đi xuống núi.
Qua lần giáo huấn trước, lần này nó rất cẩn thận, mỗi lần đặt chân xuống bậc đá đều nhìn cho rõ ràng dẫm lên.
Rất nhanh, nó đến bên bờ Lệ hồ, nằm bò xuống, chọc tay vào nước khuấy khuấy vài cái úp mặt xuống, rồi kêu ầm lên: “Mộng Tuyết tỷ tỷ, đệ nhớ tỷ lắm, mau ra gặp đệ đi.”
Bộ dạng nó lúc đó khác nào một thi thể: nằm bò ra, đầu nhúng trong nước.
Nó làm thế chẳng qua để gọi tên Mộng Tuyết, mới khiến nàng nghe thấy nó gọi, bằng không nó không hơi đâu chịu vất vả như vậy?
Một lát sau, cách chỗ nó không xa, sóng nước cuộn lên, đương nhiên nó không biết.
Mộng Tuyết từ trong làn sóng nước thò đầu ra, thấy bộ dạng của Trần Nhược Tư không khỏi bật cười lớn, lên tiếng gọi: “Đồ ngốc, người nằm ườn ra đó làm gì?”
Trần Nhược Tư nghe thấy giọng Mộng Tuyết, ngẩng lên nhìn thấy nàng liền cười đáp: “Đệ, đệ nghĩ chỉ có gọi như thế, tỷ mới nghe thấy, thành ra đệ nằm ra bờ hồ, ha ha.”
“Chỉ cần ngươi một mình đến bên bờ Lệ hồ gọi là ta nghe thấy liền, nếu người khác gọi dẫu có nghe thấy ta cũng không xuất hiện. Ngươi tìm ta có việc gì?” Mộng Tuyết hỏi nó.
“Mộng Tuyết tỷ tỷ, đệ phải cùng sư ca hạ sơn mấy ngày, phải hơn mười ngày mới về. Đệ nghĩ ngần ấy ngày không gặp tỷ, cảm giác hơi khó chịu bèn đến từ biệt.” Trần Nhược Tư đứng dậy, ngồi bên bờ hồ nhìn khuôn mặt Mộng Tuyết lộ ra trong hồ.
Mộng Tuyết mỉm cười: “Hơn mười ngày không gặp thì có sao? Ta và phụ mẫu không biết đã bao nhiêu năm không gặp, ít ra cũng mấy ngàn năm rồi, ha ha!”
“A, phụ mẫu tỷ cũng ở hồ này sao?” Trần Nhược Tư tỏ ra nghi hoặc, lên tiếng hỏi.
“Không, bọn họ ở Tiên Hải, chỉ khi nào ta tu luyện thành tiên mới gặp được họ.” Mộng Tuyết đáp.
“Oa, nếu đệ lâu quá không gặp tỷ chắc đệ điên mất, lên đây đi, ngồi cũng với đệ, trò chuyện một lúc, có được không?” Trần Nhược Tư nài.
Mộng Tuyết gật đầu mỉm cười, “soạt”, một đạo bạch quang từ vị trí của nàng trong hồ nước nháy mắt đã lướt đến bên Trần Nhược Tư.
Nó ngây người, thầm nhủ: “Mộng Tuyết tỷ tỷ này khẳng định là tiên nữ tu luyện trong hồ, ta phải gần gũi mới được, không chừng tương lai không cần tu luyện cũng được tỷ ấy mang lên Thần giới, hoặc cưới tỷ ấy làm vợ cũng đủ khiến thiên hạ ghen tức chết mất. Dẫu không thành tiên cũng đủ rồi, hắc hắc.”
Nghĩ đến đây, nó xoay người ngồi gần Mộng Tuyết: “Tỷ tỷ đẹp thật, mỗi lần nhìn thấy tỷ, tim đệ lại nhảy lên, đập nhanh hẳn, tỷ có biết tại sao không?”
Mộng Tuyết không phải nhân loại nên không biết tình cảm là như thế nào, Trần Nhược Tư hỏi vậy thì cảm giác vô cùng kì quái.
“Nhân loại các người đúng là kì quái, bất quá, lúc nghĩ đến gặp ngươi thì lòng ta bất an, có dao động nhè nhẹ. Lúc nào gặp ngươi liền vô cùng vui vẻ.” Mộng Tuyết chăm chú nhìn nó, mỉm cười nói.
“Không phải tỷ ấy thích ta chứ, ha ha, diễm phúc của ta đến rồi.” Trần Nhược Tư cười thầm, nhìn Mộng Tuyết nói: “Mộng Tuyết tỷ tỷ, tỷ bảo đệ là nhân loại, lẽ nào tỷ không phải là ngươi? Vậy tỷ là gì?”
“Ta mà nói ra, chắc chắn ngươi sợ run.” Mộng Tuyết nhìn nó, đáp lời.
“Nói đi mà, tỷ tỷ, đệ không sợ.” Trần Nhược Tư khẳng định.
“Theo quan niệm của nhân loại các ngươi, ta được coi là yêu tinh, là một con cá tu luyện năm ngàn năm mới thành nhân hình”, Mộng Tuyết đáp.
Trần Nhược Tư thầm run lảy bẩy, mồ hôi lạnh thiếu điều toát ra nhưng trên mặt tịnh không biến hóa gì, vẫn ra vẻ tươi cười nói với Mộng Tuyết: “Ha ha, tỷ tỷ, đệ không sợ, là một con cá sao?”
Đoạn ra vẻ lớn mật, run run tay đưa ra, đặt lên vai Mộng Tuyết.
Nàng cũng không hiểu vì sao cánh tay nó vừa chạm vào thân thể, nàng liền cảm giác trong lòng thoáng vui, tự nhủ: “Có phải đây là tình cảm của con người mà phụ mẫu dặn dò trước lúc lên đường? Có lẽ nào ta có cảm tình với nó, loại cảm tình này kì diệu thật.”
Nàng nghĩ vậy, không nén được, ngả đầu vào bờ vai gầy guộc của Trần Nhược Tư.
“Thôi phiền rồi, ngư tinh này thích ta, phải làm sao đây, để nó quấn lấy thì biết làm thế nào.” Trần Nhược Tư tự nhủ nhưng khi nghoẹo đầu nhìn khuôn mặt tươi tắn của Mộng Tuyết, tâm lí hoảng sợ liền bay sạch, lại nghĩ: “Mặc kệ, chỉ cần không hại ta thì có làm sao, hà huống, nàng ta xinh đẹp ôn nhu thế này, chắc không hại ta.”
Vừa dẹp hết nỗi sợ, nó nói với Mộng Tuyết: “Tỷ tỷ, đệ đi xa về, mỗi ngày đều đến đây gặp tỷ, có được không?”
Mộng Tuyết gật đầu mỉm cười, nàng ưỡn ngực, nảy lên có tiết tấu hơn hẳn lúc chạm vào thân thể Trần Nhược Tư, tim cũng đập nhanh hơn một chút.
Trần Nhược Tư trông không khác gì hài tử nhưng dù gì nó cũng mười sáu tuổi, tâm lí đã thành thục.
Vào thời đó, mười sáu mười bảy tuổi mà lấy vợ sinh con là thường tình, chiếm số đông.
Trần Nhược Tư đặt tay lên vai Mộng Tuyết, chầm chậm vuốt xuống, đặt lên eo nàng, ôm thật chặt.
Y phục của Mộng Tuyết chỉ là một sợi dây lưng, che kín hết những bộ bị bí ẩn, bàn tay Trần Nhược Tư vuốt ve trên thân thể nàng so với vuốt một nữ nhân lõa thể cũng không khác biệt gì.
Lúc đó nó có xung động mãnh liệt muốn hôn nàng nhưng khi nhìn vào khuôn mặt nàng, thấy nàng đang chằm chằm nhìn mình, mặt nó đỏ ửng lên.
Hắ nghiến răng: “Mộng Tuyết tỷ tỷ, đệ ôm tỷ thế này, tỷ có phiền không? Nếu cứ thế này cả đời, kể cả không làm thần tiên đệ cũng nguyện ý.”
“Đồ ngốc, ở cùng ngươi ta rất vui, đặc biệt khi dựa vào mình ngươi. Bất quá, ai bảo ở cùng với ta sẽ không thành thần tiên được? Chúng ta ở cùng nhau, có thể cùng tu luyện.” Mộng Tuyết cười bảo.
“Sao tỷ ấy lại biết được những cấm kị trong việc tu luyện của nhân loại chúng ta, những người tu đạo nếu không tuân theo cấm kị, có tu cả đời cũng không thành tiên.” Trần Nhược Tư nghĩ thế, lắc đầu thở dài.
“Sao vậy?” Mộng Tuyết thấy nó thở dài bèn hỏi.
“Không có gì, đệ…đệ nghĩ….” Trần Nhược Tư liếc nhìn nàng đáp, nhưng những gì nó nghĩ tất không dám nói ra.
“Muốn hôn ta chứ gì, thì cứ việc hôn, ta đợi đây.” Mộng Tuyết nhìn nó mỉm cười ngọt ngào.
“Gì cơ, không ngờ mật tỷ ấy còn lớn hơn cả ta, hắc hắc, vui được cứ vui, mặc kệ hết.” Nó nghĩ thầm đoạn cúi đầu đặt môi lên môi Mộng Tuyết, nhẹ nhàng hôn nàng.
Môi nó chưa kịp đặt lên môi Mộng Tuyết thì nàng đột nhiên biến mất. Trần Nhược Tư tự dưng mất đi chỗ dựa, ngã huỵch xuống, hôn luôn mặt đất.
“Con mẹ nó, tiểu yêu tinh lừa ta.” Nó mắng thầm, vừa quệt mép vừa bò dậy.
Lúc đứng vững lại, nó xoay người tức thì giật nảy lên, thân thể co lại, lùi liền hai bước.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Iori Yagami
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 1: Nghiệt Duyên
Chương 13: Lộng giả thành chân
Dịch: langtumuadong
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
Trần Nhược Tư lùi liền hai bước mới đứng vững lại được, nói với người mới đến: “Tam sư ca, muốn dọa chết người ta chắc? Đi đến mà tiếng bước cũng không có, khác gì u linh.”
“Tiểu tử, ta cứ nghĩ gan ngươi lớn lắm, một người xuất hiện sau lưng liền sợ hết hồn. Ha ha... vừa nãy ngươi nằm dưới đất làm gì? Nói chuyện với ai?” Lạc Lan Điền cười hỏi.
“À, y còn chưa nhìn thấy Mộng Tuyết tỷ tỷ, còn may chán, tỷ tỷ phản ứng nhanh, hại ta trách tỷ ấy lừa mình.” Trần Nhược Tư thầm nghĩ, đoạn quay lại bảo Lạc Lan Điền: “Sư ca chậm quá, đệ đợi lâu liền đến đây nằm ngủ một lát.” Nó nói rồi giả thành bộ dạng mới ngủ dậy, vươn vai ngáp dài.
“Tiểu tử, bao hành trang quần áo đâu? Ngươi định đi người không chắc, thôi chúng ta đi.” Lạc Lan Điền biết nó nói dối, lắc đầu cười, liếc quanh một vòng rồi giục.
“Không xuất môn thế này thì thế nào? Sư ca tưởng đệ cũng giống huynh, đeo một cái bao thật to chắc, thế thì mệt chết đi được.” Trần Nhược Tư đốp lại.
Lạc Lan Điền giận suýt nữa ngất xỉu, nói với vẻ tức giận: “Ngươi về ngay, ta không dẫn ngươi theo nữa, ngươi chọc ta tức chết thôi.”
“Cái gì, đệ không về thì sao? Ha ha, chuyến này đệ cứ đi, xem sư ca quản lý đệ cách nào.” Trần Nhược Tư mỉm cười, xoay người rảo bước thật nhanh về phía Mộc Hoa trấn.
“Chà, tiểu tử khốn này chọc ta tức chết thôi, không biết sư phụ nghĩ cái gì nữa mà để nó ra ngoài thực hiện công việc, không phải hay ho gì đâu.” Lạc Lan Điền thầm nghĩ, lắc đầu bất lực bám theo Trần Nhược Tư.
Cái bọc y đeo trên lưng có chứa tiền mua lương thực, y phục chuẩn bị sẵn để thay trên đường, còn có cả một ít lương khô để ăn, y chuẩn bị khá nhiều, hiện tại có thêm Trần Nhược Tư thì số đó không thể coi là nhiều được, chả trách y lại nổi giận.
Nhưng suy cho cùng, Trần Nhược Tư chưa từng ra ngoài, cũng không ai cho nó biết tình huống bên ngoài ra sao hay lúc ra ngoài phải chuẩn bị những gì để ăn, để sử dụng, chuyện này phải trách ai?
Chỉ đành nói rằng người dẫn nó đi theo gặp xui xẻo.
Hai sư huynh đệ chưa kịp qua khỏi khu rừng phía trước thì trời đã tối dần, vầng dương khuất bóng, ánh trăng sao lấp lánh trên không trung.
Khu rừng này cây cối không lấy gì làm dày, thậm chí khá thưa thớt.
Ánh trăng lạnh lùng rải khắp khu rừng, bóng cây trải dài in sâu xuống con đường đi giữa rừng.
Trong rừng rất yên ắng, thi thoảng mới có tiếng chim hót từ nơi sâu thẳng truyền ra, phá tan bầu không khí tĩnh mịch đó.
Sâu trong rừng, nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm cách nhau rất xa, phải đến hai mươi độ.
Gió lạnh lùa qua thân thể gầy gò của Trần Nhược Tư khiến nó bất giác rùng mình, hắt hơi mấy tiếng, hai tay ôm chặt lấy mình, run rẩy cất bước, vừa đi vừa hỏi: “Tam sư ca, tối nay hơi lạnh nhỉ? Sư ca có lạnh không?”
“Ha ha, tiểu tử, hiện tại biết lạnh rồi à, lúc trước kêu ngươi chuẩn bị thì không nghe lời, đây gọi là bỏ qua lời khuyên thật lòng thì quả báo nhãn tiền.” Lạc Lan Điền liếc mắt nhìn nó, bất giác bật cười, cất tiếng trêu chọc.
Trần Nhược Tư ngoái lại nhìn sư ca, không biết từ lúc nào đã mặc áo bông rồi, chợt thấy bất mãn, than thở: “Sư ca khốn kiếp, không bảo cho đệ biết tình hình khi ra ngoài thì đệ biết phải mang theo cái gì? Đệ mặc kệ, hiện tại đệ lạnh, sư ca mau cởi bao ra cho đệ mượn y phục.”
“Ta không mang theo nhiều, ngươi đã có gan làm thì tự mình nghĩ cách đi, ở đây không phải thiền viện để ngươi muốn làm gì thì làm, ha ha...” Lạc Lan Điền cười trên nỗi đau của người khác, nói đoạn lại cười mấy tiếng, không thèm lí gì đến Trần Nhược Tư, rảo bước tiến tới.
Kì thật không khí này không thể coi là quá lạnh, cố gắng một chút là chịu được.
Trần Nhược Tư vận khí điều tức một lát, cảm giác thoải mái hơn hẳn, thầm rủa: “Đồ khốn, dám chơi ta, xem ta làm sao điều trị ngươi.”
Nghĩ vậy, nó đưa tay vỗ trán, đảo mắt một vòng, gào to: “Có rồi, hắc hắc! Ta phải cho ngươi biết lợi hại.”
Rồi lại vỗ tay, chầm chậm theo sau Lạc Lan Điền, tốc độ của nó càng lúc càng chậm, cách sư ca ngày một xa.
Không biết bao lâu sau, cự li giữa hai người chừng hai chục thước, nó đột nhiên lớn tiếng kêu gào: “Sư huynh, cứu mệnh, cứu mệnh!”
Rồi nhanh chóng lẩn sang một bên, trốn vào trong bụi cây cạnh đường.
Lạc Lan Điền nghe thấy tiếng kêu, quay lại nhìn, không thấy Trần Nhược Tư đâu, nhất thời không biết làm sao, ngây người ra, tự nhủ: “Ở đây có quỷ chắc, nhưng sao ta không cảm thấy nó tồn tại nhỉ? Lẽ nào đạo hạnh của con quỷ này cao thâm hơn ta?”
Hắn nghĩ thế liền toát mồ hôi khắp người, tuốt cây kiếm gỗ đào ra, cầm bùa vẽ lên mấy nét rồi nhanh chóng chạy về hướng Trần Nhược Tư biến mất.
Dựa vào ánh trăng, nhất cử nhất động của Lạc Lan Điền đều bị Trần Nhược Tư nhìn rõ, nó cười thầm: “Hắc hắc, mật y cũng lớn lắm, bất quá nhìn bộ dạng y là biết lo ta xảy ra chuyện, cùng còn có chút lương tâm. Hắc hắc, coi như ngươi xui, ai bảo vừa này lại đi đắc tội với ta?”
“Nhược Tư, tiểu tử ngươi ở đâu, có nghe ta nói không?” Lạc Lan Điền đứng đó lớn tiếng gọi.
Trần Nhược Tư nhặt một viên đá nhắm đầu y ném tới.
“Hô hô hô, ha ha ha!” Nó dùng giọng khác hét lên rồi từ bụi cây chui ra, nhanh chóng trèo lên một thân cây cạnh đường.
Lạc Lan Điền quay lại, nghoẹo đầu nhìn về hướng viên đá, chầm chậm bước tới, lúc này thân thể y run lẩy bẩy, thầm nghĩ: “Con quỷ này quả nhiên lợi hại, dám công nhiên bắt nạt người khác.”
Y nghĩ vậy liền vung cây kiếm gỗ đào, tung năm lá bùa vừa vẽ xong ra.
Bùa vừa quăng lên tức thì năm đạo linh quang lóe sáng, chiếu rọi phạm vi mấy chục thước vuông.
Y nhắm mắt, niệm chú.
Kinh văn niệm lên thì năm đạo linh phù bắt đầu xoay tròn rồi khuếch tán ra chung quanh, khu vực được linh quang chiếu rọi càng lúc càng rộng.
Trần Nhược Tư thầm nghĩ: “Từ lúc nào y biến thành lợi hại thế này nhỉ, đúng là thâm tàng bất lộ, hôm nay cũng coi như biết được chỗ lợi hại của y, hừ, nguyên lai trước đây y tỉ thí với người ta là giả thua, vì sao phải làm thế nhỉ?”
Nó nghĩ đến đây liền từ trên cây tụt xuống, nói với Lạc Lan Điền: “Sư huynh, đệ ở đây.”
Lạc Lan Điền tịnh không mở mắt ngay mà tiếp tục niệm kinh văn.
Trần Nhược Tư không hiểu vì sao sư ca không ngừng ngay, rốt cuộc là vì cớ gì, đột nhiên nó thấy thân thể Lạc Lan Điền run run, năm lá bùa ném ra chậm rãi bay lại, khu vực được linh quang chiếu sáng ngày càng thu hẹp.
Tiếng chim kêu ở phía xa mỗi lúc một nhiều và lớn hơn, có phần hỗn loạn, hình như bị khuấy động.
Trần Nhược Tư cảm giác có một trận âm phong đang đến gần chỗ hai sư huynh đệ.
Đột nhiên một trận gió quái dị nổi lên, cành lá xao động, cuốn lá khô và đá vụn dưới đất trùm lên chỗ hai người.
Một tràng tiếng kêu quái dị và đáng sợ từ trên cành cây vọng xuống: “Ha ha! Hai tên nhãi chưa xuất đạo các ngươi dám quấy nhiễu giấc ngủ của ta, muốn chết!”
“Sư đệ, nhanh lên, nhanh vào trong phù trận của ta!” Lạc Lan Điền liếc nhìn nó đang đứng ngây ngẩn bên ngoài, gào to.
Trần Nhược Tư tuy hơi nghi hoặc, xưa nay nó chưa thấy con quỷ nào lợi hại, tự nhiên không thấy sợ.
Nghe tiếng Lạc Lan Điền hô mới nảy ra ý khiếp hãi, vắt chân lên cổ chạy vào trong phù trận mà sư ca bố trí.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 1: Nghiệt Duyên
Chương 14: Kinh lật chi thanh
Dịch: Filo
Biên tập: wind
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
Năm tấm Linh phù đó, trở lại ở trên đầu của hai người bọn họ, phát ra linh quang, bọc lấy hai người bọn họ.
Lúc này gió nổi lên ngày càng lớn, cây cối lung lay, lá cây tung bay, cát đá bay mù mịt.
Bọn họ dưới sự bảo vệ của linh quang, cũng không có bị gió thổi, tình hình trước mắt, bọn họ cảm thấy sợ hãi phi thường, kinh hoàng thất thố, chẳng biết chuyện gì cả.
Linh quang của linh phù phát ra, từ từ trở nên mờ đi, đột nhiên, năm tấm linh phù này tự phát hoả, trong nhất thời nơi này biến thành một mảng tối đen như mực.
Tiếng gió ồ ồ thổi qua bên tai bọn họ, đá vụn hoà lẫn lá cây bắn vào mặt bọn họ làm da thịt trên mặt hơi đau đớn. Giờ phút này, bọn họ thấy run sợ, rùng mình, mồ hôi lạnh dường như túa ra.
"Sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ?" Trần Nhược Tư run rẩy, khẩn trương hỏi.
"Trước tiên hãy xem một chút, ta cảm giác được lệ quỷ nọ dường như đã đi xa chúng ta rồi" Lạc Lan Điền nói.
"Huynh thực có thể đùa được sao, lệ quỷ nọ vừa rồi nói muốn giết chúng ta, có thể nào lại dời đi dễ dàng như vậy" Trần Nhược Tư nói.
"Ta cũng không rõ tại sao" Lạc Lan Điền nói.
Một lát sau, gió ngừng lại, cây cũng không còn lay động, hết thảy đều trở nên bình thường.
"Đi, chúng ta dời nhanh..." Lạc Lan Điền quay đầu nhìn Trần Nhược Tư nói, hắn còn chưa nói xong, đột nhiên sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, hắn cầm kiếm hướng về phía bên Trần Nhược Tư đâm tới.
Nguyên là, hắn nhìn thần một bóng đen, đã đứng bên cạnh Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư, không rõ là như thế nào, hắn tưởng Lạc Lan Điền bị doạ đến tối tăm đầu óc, tưởng hắn là quỷ, hắn vội nhảy sang bên nói: "Sư huynh làm sao vậy, người có phải đã hồ đồ rồi không, tự nhiên lại đâm vào đệ"
"Vốn định đùa bỡn với hai tiểu tư các ngươi, không nghĩ rằng ma khoái này là có thể bị phát hiện, xem ra các ngươi còn có chút năng lực, ha ha". Bóng đen nọ nói, hắn nói xong liền biến thành một vòng thành vụ, xoay tròn bay lên tại không trung.
Xoay tròn theo thanh vụ nọ, âm phong lại nổi lên, chỉ là không có mãnh liệt như vừa rồi.
"Sư đệ, cẩn thận một chút" Lạc Lan Điền nói, hắn nói xong lại lấy linh phù ra, cắm tại mũi mộc kiếm, sau đó cầm mộc kiếm, tung ra, trong miệng lầm rầm niệm .
Niệm động theo kinh văn, mộc kiếm nọ trên không trung từ từ phát ra bạch quang, tiếp theo hướng vào vòng thanh vụ đó, đâm tới.
"Oa nhi, với chút tài mọn này, có thể nào đả thương được ta sao". Trong thanh vụ nọ phát ra một tiếng cười kinh miệt.
Tiếng cười của hắn vừa dừng lại, một đạo hắc quan bay thẳng tới bạch quang phát ra của mộc kiếm, bạch quang trong mộc kiếm trong nháy mắt đã biến mất, mộc kiếm cũng mất đi sự không chế, tự nhiên rơi xuống.
Lạc Lan Điền sắc mặt tỏ ra sợ hãi, lui về phía sau hai bước, ngưng niệm kinh văn, lẳng lặng đứng ở đó, qua một hồi lâu, hắn phun ra một ngụm tiên huyết, sau đó từ từ ngã ra đằng sau.
Trần Nhược Tư không rõ sao lại như thế này, hắn vọt tới, đỡ Lạc Lan Điền dậy, liền đó hắn kêu lên: "Sư huynh, người làm sao vậy, không được doạ đệ".
"Ta không phải đối thủ của lệ quỷ, ta vừa rồi niệm chú cùng lệ quỷ đấu pháp, bị âm khí của hắn đả thương, xem ra chúng ta hôm nay không có cơ hội đào thoát rồi. Nếu hôm nay chúng ta chết, người sẽ không trách ta không bảo vệ được người chứ" Lạc Lan Điền nhìn Trần Nhược Tư nói.
"Đều trách đệ, nếu đệ không nghĩ ra trò gì để doạ huynh một chút, cũng không nên giả dạng để đùa như vậy, đều trách đệ, đệ đáng chết" Trần Nhược Tư mình Lạc Lan Điền khóc to nói.
“Điều này sao trách ngươi được, lệ quỷ nọ đã sớm để ý chúng ta, không nên tự trách mình, trái lại, ta trước đây thấy có cảm giác chán ngấy với người, đó là giả đó. Kỳ thật, ta trong lòng cũng rất thích tên quỷ nhỏ nhà ngươi. Chỉ là ta tương đối thích làm một tên ngốc cô độc, cũng không muốn tranh cường háo thắng, cho nên, trong thời gian đó có chút, đều là nhường nhịn, a a thật sự là, pháp lực của ta không dưới đại sư huynh, có lẽ ngươi cho rằng là ta nói khoác, ngươi có cho rằng ta nói khoác không?" Lạc Lan Điền ho khan hai tiếng, nhìn Trần Nhược Tư nói.
'"Đệ biết huynh không có nói khoác, đệ vừa rồi đã nhìn thầy rồi, đệ nên phải chết, cũng không nên trách lệ quỷ này đã gặp huynh, sư huynh chúng ta xuống dưới đất sẽ là một đôi huynh đệ tốt, kiếp sau gặp lại" Trần Nhược Tư vỗ ngực Lạc La Điền nói.
Trần Nhược Tư nói xong đừng dậy nhìn vòng thanh vụ nọ trên không nói: "Ngươi là cái gì, có bản lãnh hãy lộ ra chân thân của ngươi cho ta coi, ta dẫu có chết cũng sáng mắt".
"Các người đều đòi được chết, toàn là những lời nói nhảm" âm thanh từ thanh vụ nọ truyền đến.
"Ha ha ha , ta đây liều mạng với ngươi. Ngư tử võng phá" Trần Nhược Tư âm thầm vận khí, niệm chú, tay trái xuất ra chỉ phù, hướng tới đám thanh vụ nọ trên không, đẩy tới, tay phải cầm mộc kiếm, cũng hướng tới đám thanh vụ nọ, ném tới.
Lá bùa Trần Nhược Tư tung ra trong nháy mắt phát ra vô số đạo linh quang chói mắt, làm cả khu vực xung quanh, trong sáng bừng lên. Đám thanh vụ nọ sau khi xoay vài vòng qua lại trên không trung, hoá thánh một đạo thanh ảnh hướng không trung bay đi.
Trần Nhược Tư ném đào mộc kiếm đi, cũng không biết nó hấp thu linh khí từ đâu ra, mà trở nên lóng lánh kim quang, nhằm thanh quang nọ đuổi theo.
Nằm trên mặt đất, Lạc Lan Điền thấy tình hình trước mắt, trông trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc cùng nghi hoặc, trong nháy mắt đã trần ngập ý nghĩ của hắn.
Trần Nhược Tư thấy thế, hắn cũng không rõ tại sao như lại như thế, hắn mơ hồ không rõ, trong lòng thầm nghĩ: "Thế là sao? ta trước kia pháp lực là chưa đủ, sao đột nhiên bây giờ có thể xuất ra pháp lực mạnh mẽ như thế, hạt châu, xem nào, đúng là hạt châu Mộng Tuyết tỷ tỷ cho ta đã phát huy tác dụng, ta về sau phải cám ơn tỷ tỷ thật nhiều mới được".
Trần Nhược Tư nghĩ vậy, cười cười đi tới bên Lạc Lan Điền nhìn hắn nói "Tốt rồi, lệ quỷ nọ đã chạy trốn rồi, chúng ta cũng không cần phải chết nữa, đi thôi, để đệ đỡ huynh."
Lạc Lan Điền nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư, lẳng lặng nhìn một hồi, cười nói "Tiểu tử ngươi, thật ngươi như vậy, ngươi vừa rồi chính gọi là thâm tàng bất lộ, hiện tại ta đã tin tưởng lời của sư phụ chúng ta đã nói rồi."
"Sư phụ bọn họ nói gì, đệ không biết" Trần nhược tư hỏi.
"Ngươi tương lai sẽ là một người phi phàm, ngươi chẳng lẽ chưa nghe sư phụ nói với ngươi sao?" Lạc Lan Điền nói.
"Chuyện đó có cái gì phi phàm đâu, đệ ....., ài, thôi đi, chúng ta phải đi thôi" Trần Nhược Tư nói.
"Ngươi thế nào mà cứ ấp a ấp úng như thế, tiểu tử người thật có điều gì muốn gạt ta à, giờ ngươi không muốn nói thì ta đây cũng không hỏi nữa, đi thôi, ngươi đã cực khổ rồi." Lạc Lan Điền nói.
Trần Nhược Tư trong lòng thầm nghĩ: "Đệ làm sao có thể nói chuyện Mộng Tuyết tỷ tỷ cho huynh được, sư huynh, đệ xin lỗi, đệ cũng không muốn giấu người, chỉ ra nói ra điều này đệ sẽ bị phiền toán nhiều lắm" Hắn nghĩ vậy, nhìn Lạc Lan Điền nói: "Sư huynh, thật sự không có việc gì gạt huynh đâu"
"Đi thôi, không có thì không có, a, a" Lạc Lan Điền cười nói.
......
Trần Nhược Tư đỡ Lạc Lan Điền lên, vừa nói chuyện vừa từ trong núi rừng bỏ đi.
Lúc này, ánh trăng càng thêm ảm đạm, các vì sao cũng rất thưa thớt, tiếng chim kêu ở trong núi rừng cũng như vậy, kêu sợ liên miên.
Gió đêm tạt lại làm cho bọn họ cảm giác thấy một cơn ớn lạnh.
Trong khi Trần Nhược Tư đỡ Lac Lan Điền, đi về phía trước được chừng hơn mười dặm đường, phía trước bọn họ, ngoài mười trượng phát ra một âm thanh trầm muộn, sau đó, bọn họ cảm thấy đất dưới chân mình bị chấn động, nhất thời hoảng loạn
"Đây là sao?" Trần Nhược Tư kinh hãi trong lòng, nó đỡ Lạc Lan Điền dừng lại, lặng nghe âm thanh phía trước, lúc này, truyền đến tai tiếng kêu cùng với âm thanh của vỗ cánh của chim tước mà thôi.
Hai người bọn họ kinh sợ dừng lại chỗ đó, hơi thở dồn dập, tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh xông ra từ lòng bàn tay.
"Chúng ta phải cẩn thận một chút, tiếng kêu vừa rồi có thể là âm hồn dưới đất phát ra, ta từ trước kia đã qua lại con đường này không biết bao nhiêu lần, đều không có phát sinh sự tình quái dị tà môn như hiện tượng hôm nay" Lạc Lan Điền ho nhẹ một tiếng tỉnh táo nói.
Trần Nhược Tư đáp lại một tiếng rồi đỡ hắn tiếp tục đi tới.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 1: Nghiệt Duyên
Chương 15: Minh Vương chi nữ
Dịch: Filo
Biên tập: Wind
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
Bọn họ đi về phía trước được chừng ba trượng thì một bóng đen thật lớn từ trên cao hạ xuống, ở phía sau cách bọn họ không xa, chớp động vài cái, bên trái, bên phải, liên tục xuất hiện bốn bóng đen hạ xuống.
Lúc này, bọn họ chỉ cảm thấy đất rung núi chuyển, đứng vững cũng không xong, kinh mạch toàn thân như căng ra, ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ.
Bọn Trần Nhược Tư và Lạc Lan Điền khiếp đảm nhìn bốn phía, bọn họ nhìn thấy xung quanh bị năm bóng đen thật lớn vây cản.
Năm bóng đen này giống như năm ngọn núi lớn, đững sững ở quanh bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy giờ phút này chính là đang bị nhốt trong thâm sơn cùng cốc tứ phía đều là vách núi đen.
“Tam sư ca, huynh trước kia có thấy tình hình này bao giờ chưa?” Trần Nhược Tư hỏi.
“Không, đây có khả năng Di Sơn Chi Pháp của Huyết Nghê Tà Linh. Nghe nói kẻ nào bị nhốt trong Ngũ Toạ Sơn Phong này, không thể thoát được, trừ phi người có pháp lực cao cường, có thể phá pháp thuật tà môn này mà thoát đi” Lan Lan Điền nhìn qua năm ngọn núi đó nói.
“Chẳng lẽ không có cách phá giải sao?” Trần Nhược Tư hỏi.
"Đương nhiên là có, chính là chúng ta bình thường luyện tập Ngũ Phù Huyễn Dục Lệnh, có thể giải trừ pháp lực đó nhưng có một điều kiện tiên quyết là pháp lực phải cao hơn pháp lực của Tà Linh mới được, chúng ta không có hy vọng thoát đi rồi” Lạc Lan Điền nói.
“Huyết Nghê Tà Linh là cái gì vậy?” Trần Nhược Tư hỏi.
“Hắn là một Minh tộc trong minh giới, về hắn, ta cũng không rõ nữa” Lan Lan Điền nói.
“Vậy hắn lại vây khốn chúng ta ở chỗ này, có dụng ý gì vậy?” Trần Nhược Tư hỏi.
“Minh tộc này, gần đây thường hấp thu linh hồn của nhân loại để bổ sung tà thuật tu luyện, bù cho năng lượng bị hao tổn, một khi linh hồn bị Tà linh hấp thu, người đó sẽ biến thành một cái xác không, vô tri vô giác” Lạc Lan Điền nói.
“Cái gì, còn có loại tà thuật này nữa à, chúng ta nên nghĩ cách đào tẩu thôi, bằng không biết thành ngu ngốc như vậy Mộng….. chắc chắn sẽ thương tâm lắm ” Trần Nhược Tư nhìn Lan Lan Điền, hoảng sợ nói, trong lúc vô ý, nó thiếu chút nữa đã đưa tên Mộng Tuyết nói ra.
Cũng may lúc đó Lan Lan Điền đang kinh hoàng thất thố nên không quá mức dụng tâm để nghe những lời nó nói.
Lúc nào từ Ngũ Toạ Sơn Phong, xuất hiện một cái động hình tròn, từ trong gian động đó đồng thời phát ra một đạo vụ khí mờ mờ, hướng Trần Nhược Tư và Lan Lan Điền ào đến vây lại.
Đạo vụ khí nọ, thổi qua chỗ nào, lá cây xanh biếc tức khắc bị khô héo, từ trên cây rơi xuống.
Trần Nhược Tư quay đầu nhìn Lan Lan Điền nói: “Tam sư ca, chúng ta bây giờ thật sự chỉ có thể chờ chết sao, không, đệ quyết không như vậy, hãy đưa kiếm cho đệ, kiếm của đệ vừa rồi ném ra không có thu lại.”
Lạc Lan Điền nói: “cần xuất kích thì ta phải làm trước, bây giờ còn chưa đến ngươi, ngươi nói đúng, chúng ta quyết không thể để nó tuỳ ý sắp đặt như vậy được.”
“Ha, ha, hai tên tiểu oa nhi có chút khí phách,” một tiếng nói trầm thấp, truyền đến tai hai người.
Bọn họ nghe âm thanh đó, cảm thấy chói tai vô cùng, cũng cảm thấy kinh sợ không thôi, tóc tai dựng đứng, mồ hôi lạnh từ từ chảy ra.
Lạc Lan Điền lấy ra năm đạo linh phù, vận công vào trên linh phù, lấy ngón tay hoạ mấy cái phù văn lên đó, sau đó đưa linh phù ném ra ngoài, niệm động chú ngữ của Ngũ Phù Huyễn Dục Lệnh.
Năm đạo linh phù trong nháy mặt phát ra kim sắc quang mang chói sáng, đồng thời hướng hôi vụ toát ra tại động của Ngũ Toạ Sơn Phong kích tới.
Năm đạo linh phù, cùng năm đạo hôi vụ, vừa gặp nhau, phát ra tiếng nổ “Ầm” một tiếng, tiếp theo, cả hai đạo đồng thời dừng lại, đối kháng lẫn nhau.
Tốc độ niệm chú của Lạc Lan Điền càng lúc càng nhanh, kim quang phát ra trên linh phù nọ cũng ngày càng mạnh, nhưng những đạo hôi vụ đó cũng không vì vậy mà bị đánh lui, ngược lại đám hôi vụ đó cũng càng ngày càng lớn lên.
Theo đó mãnh lực của cả hai đều được tăng cường, núi non bắt đầu lay động, mặt đất cũng rung chuyển theo .
Trần Nhược Tư nhìn Lạc Lan Điền thấy hắn mồ hôi đầm đìa trên trán, rơi xuống ồ ạt, nó đoán là sư huynh hiện tại có thể đang cùng Tà Linh đấu pháp lực, nó không dám tuỳ ý quấy rầy, cũng không nói gì.
Đột nhiên, trong đám hôi vụ nọ xuất hiện một dải hắc quang, hướng tới kim quang phát ra từ linh phù, tức khắc năm đạo linh phù phát hoả , nhưng không có phiêu tán.
Trần Nhược Tư trong lòng thất kinh: “Không tốt, sư huynh bị thua rồi.”
Nó lấy một tấm linh phù, tuỳ ý họa lên sau đó bước nhanh lên phía trước, lấy linh phù gắn trên lưng Lạc Lan Điền rồi bắt đầu niệm chú.
Tấm linh phù trên lưng Lạc Lan Điền toát ra kim quang chói mắt, trong nháy mắt trùm lấy quanh Lạc Lan Điền, giống như kim quang lóng lánh của kim phật.
Năm ngọn lửa đang thiêu đốt các linh phù cũng rất nhanh bị tiêu diệt, hơn nữa quang mang mầu vàng phát ra so với vừa rồi càng thêm chói loá, bắn thằng về phía đám hôi vụ.
Hôi vụ xem ra không địch nổi kim quang, từ từ bị bức lui về phía sau.
“Ha ha ha , có ý chí, tiểu oa nhi này còn có một chút pháp lực, thế nhưng có thể bức lui vụ linh chi khí của ta, không đơn giản đâu, đáng tiếc…” Một âm thanh trầm muộn, từ trên bầu trời truyền tới.
Âm thanh vừa dứt, mấy đạo hắc quang từ trên trời bắn thẳng tới Trần Nhược Tư và Lạc Lan Điền mà công kích.
Trần Nhược Tư và Lạc Lan Điền giờ phút này đang đối kháng với đám hôi vụ, lúc này bọn họ đang hợp lực lại, có thể miễn cưỡng cản trở được đám hôi vụ, nào có dư lực ứng phó với hắc quang.
Bọn họ giờ phút này cũng biết, nếu kẻ nào buông tay, coi như táng mạng tức khắc.
Tính mạng bọn họ, liên hệ chặt chẽ với nhau, cũng vì nhau mà kiên trì tới giây phút cuối cùng, quyết không thể vì cá nhân mà hại tới đồng bạn, dù có phải mất đi tính mạng của mình.
Đạo hắc quang ép tới cách bọn Trần Nhược Tư ngày càng gần, bọn họ cảm giác được xung quanh họ dường như đều bị đạo hắc quang nọ phong toả, hơi thở nặng nề, làm cho bọn họ cảm thấy nghẹt thở.
Ánh trăng trên trời không thấy được nữa, ánh sáng của các vì sao xem rất yếu ớt mỏng manh, thật khó mà nhìn thấy được.
Chim chóc xung quanh bay tứ tán, tiếng kêu la của chúng làm cho bọn họ nghe như đang ở tại một nơi xa xôi, chỉ mơ hồ nghe thấy.
Đột nhiên, trên bầu trời, cuồng phong gào rít, chớp xẹt chói loà, phách không đánh thẳng xuống Ngũ Toạ Sơn Phong đang vây khốn bọn Trần Nhược Tư.
Ngũ Tọa Sơn Phong tức thì biến mất.
Một đạo bạch quang, từ xa lao đến, nhanh như tia chớp, xẹt ngang qua đỉnh đầu Trần Nhược Tư và Lan Lan Điền, tiếp đó bay lên, tiến tới mấy đạo hắc quang, tạo ra một vách ngăn vững chắc.
“Lão tà vật, chớ có ở đây hại người, một âm thanh trong trẻo của một nữ tử từ không trung truyền đến tại bọn Trần Nhược Tư”. Theo đó một điểm sáng từ xa bay nhanh đến.
“Tử yêu nữ, không ngờ lại đuổi theo ta đến nơi này, nếu không xem trọng vai vế của phụ thân ngươi, ta đã sớm đánh cho người tan thây rồi. Lão phu hôm nay không có đùa bỡn với ngươi, ta đi trước.” Từ một nơi khác trong không trung truyền đên một âm thanh một nam nhân.
Hiện tại đêm đã khuya lắm, Trần Nhược Tư và Lan Lan Điền căn bản là không thể thấy người nào ở phương hướng nào.
Chỉ chốc lát, điểm sáng nọ biến thành một dải mây ngũ thái quang mang lóng lánh, bay trên không trung, trên đám mây có một nữ tử ước chừng hai mươi tuổi, mặc quần áo mầu đen, trong mắt ánh lên quang mang sáng quắc.
Tóc và dải lụa trên người nàng tung bay phấp phới theo gió, da thịt nàng trắng ngần, được chiếu xuống từ dải mây ngũ sắc, cảnh tượng làm say đắm lòng người.
Trần Nhược Tư nhìn nữ tử trên không trung, lòng thầm nghĩ: “Nàng này thoạt nhìn rõ là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, vì sao quái vật nọ lại nói nàng là yêu nữ nhỉ? Có thể nào nàng không phải là thần tiên mà là yêu nhân tà quái? Quản chi việc đó, dù sao bây giờ đã cứu ta, ta cũng phải cảm ơn nàng.” Nó nghĩ vậy, nhìn nữ tử đó nói: “Cảm ơn ân cứu mạng của thần tiên tỷ tỷ, xin hỏi danh tính của tỷ tỷ để ngày khác sẽ báo đáp.”
“Ha ha ha, ta không cần ngươi báo đáp, ta nói ra lai lịch chỉ sợ các ngươi sẽ hồn phi phách tán thôi” Nữ tử nọ cười khẽ vài tiếng nói.
“Giờ tỷ có thể cứu chúng ta, chúng ta sá chi lai lịch của tỷ mà cảm thấy sợ hãi” Trần Nhược Tư nói.
“Minh vương chi nữ Linh Cơ” Nữ tử nói xong, thong thả cười, tiện tay vung lên một đạo bạch quang, tiếp đó dải mây ngũ sắc theo sát đạo bạch quang nọ bay đi, trong chớp mắt biến mất trong đêm tối.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Iori Yagami