Quyển I: Ngẫu Đắc Tiên Duyên Thủy Giác Hàn
Chương 5: Cửu Hoa
Dịch : Ái Biệt Ly
Nguồn : TTV
Thế là chiếc khăn màu xanh hóa thành đám mây màu xanh chở hai người Trường Xuân Tử và Từ Phàm dần dần bay lên không trung, lần đầy tiên được trải nghiệm cảm giác phi thiên, Từ Phàm vô cùng hưng phấn vui tươi cũng không khỏi cảm giác được một chút hoảng sợ bao vây trong lòng, dù sao Từ Phàm hiện giờ đang ở trên không cách mặt đất mấy trăm trượng, mà dưới chân lại chỉ làm một tầng mây mỏng manh, cảm giác an toàn cho con người thật sự không phải là rất cao.
“Sư phụ, chiếc khăn màu xanh này làm sao có thể hóa thành đám mây vậy? còn có thể chở người bay đi được nữa?” người ở trên không nhìn cây cối đồi núi kia biến thành nhỏ bé vô cùng, Từ Phàm mạnh mẽ kiềm chế các loại tâm trạng trong lòng, sau một chút do dự rồi mở miệng hỏi.
Tuy người trước mắt là sư phụ của mình, mà mình bái sư cũng là cam tâm tình nguyện, nhưng ông ta nhận mình làm đồ đệ dù sao cũng là tâm địa bất lương, cho nên Từ Phàm nói với ông ta luôn cảm thấy có chút khó chịu.
“Đây là một pháp khí của ta, tên là “Tam Trượng Thanh Lăng”. Tác dụng kỳ diệu của nó rất nhiều, đã theo vi sư hơn 100 năm thời gian rồi. Pháp khí là đồ vật cần thiết cho người tu tiên chúng ta, có rât nhiều chủng loại, công năng diệu dụng mỗi loại điều không giống nhau. Theo uy lực không giống nhau mà được chia làm Thiên, Địa, Nhân tam giai, mỗi giai lại thân thành cao cấp, trung cấp, thấp cấp. mà pháp khí này là một nhân giai cao cấp pháp khí.” Lục Hoa Nghiêm giải thích.
Nhìn thấy vẻ mặt của Từ Phàm, giống như hiểu rõ sự hoảng sợ trong lòng hắn Lục Hoa Nghiêm nói tiếp : “Yên tâm đi, “Tam Trượng Thanh Lăng” này là pháp khí đầu tiên mà chính sư nương ngươi luyện chế ra, lại trải qua sự tế luyện của ta mấy trăm năm thời gian, tuy không được xem là tốt nhất, nhưng cũng sẽ không để cho ngươi rơi từ trên trời xuống đâu.”
“Vâng, đệ tử hiểu rồi.” sau khi nghe được lời của Lục Hoa Nghiêm, Khuôn mặt của Từ Phàm khi bị nhìn thấy tâm tư có chút đỏ lên, sau đó kịp thời chuyển vấn đề hỏi : “thế thì pháp khí này sư nương không cần dùng sao?”
Nghe câu hỏi của Từ Phàm, trên khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không đổi của Trường Xuân Tử cũng cuất hiện cảm giác thương cảm đau khổ nhàn nhạt, từ từ đáp : “Sư nương của ngươi thiên phú tu tiên còn không cao bằng ta, 200 năm trước, cuối cùng cũng không thể chống lại được mệnh trời nữa, già mà ra đi rồi.”
“Xin lỗi, Sư phụ, đệ tử thật không nên hỏi vấn đề này.” Thấy vẻ mặt thương cảm đó của Lục Hoa Nghiêm, Từ Phàm vội vàng xin lỗi.
“Không sao đâu, người đi đã đi rồi, đây cũng là thiên mệnh vậy.” Lục Hoa Nghiêm than thở nói, nói xong hình như nghĩ đến cái gì đó, nói với Từ Phàm : “Bây giờ ngươi cũng được xem là người của giới tu tiên rồi, có một số chuyện ngươi cần phải biết.”
“Vâng, Sư Phụ xin người cứ nói.” Từ Phàm cung kính nói.
“Cách nhìn của người thế tục đối với người tu tiên kỳ thật có rất nhiều điểm nhầm lẫn, chủ yếu nhất thể hiện ở 3 điểm : một là cho rằng người tu tiên là đại biểu cho thiên mệng, lại không biết thiên mệnh quy định thường dân chỉ có thể có tuổi thọ không quá 100 tuổi. mà người tu tiên lại là đang tìm kiếm sự trường sinh, nghịch thiên cải mệnh, hoàn toàn là đang chiến đấu với thiên mệnh, làm sao có thể đại biểu cho thiên mệnh được chứ? Cho nên có lẽ người tu tiên sẽ tôn kính và sợ hãi thiên mệnh, nhưng tuyệt đối không có đại biểu cho thiên mệnh; hai là cho rằng người tu tiên có thời gian vô tận, điều này lại càng sai, người tu tiên để có vì có thể sống càng lâu thì lực lượng càng mạnh, cả ngày đều bận rộn tu luyện, nào có thời gian nào rảnh rỗi để mà nghỉ ngơi đâu? 3 là cho rằng người tu tiên không có dục vọng không có cầu mong gì, lại không biết lực lực của người càng ngày càng mạnh thì dục vọng của người đó càng mạnh, chỉ là dục vọng của người tu tiên thể hiện ở việc truy cầu sự trường sinh và lực lượng cường đại mà thôi. 3 điểm này người phải ghi nhớ kỹ vào nghe chưa ?” Lục Hoa Nghiêm từ từ nói.
“Đệ tử xin ghi nhớ sự dạy bảo của sư phụ.” Từ Phàm nghe được Lục Hoa Nghiêm nói như vậy, trong lòng rung động, nhưng về mặt lại thản nhiên trả lời.
“Nhớ kỹ là tốt rồi.” Lục Hoa Nghiêm gật đầu nhẹ. Giống như vừa lòng sự biểu hiện bình tĩnh của Từ Phàm hiện giờ.
Trên đường không nói lời nào, dưới sự giúp đỡ của Tam Trượng Thanh Nguyên, chỉ dùng không đến nửa ngày, Từ Phàm và Lục Hoa Nghiêm đã đến được vị trí trung thổ của Thần Châu Hạo Thổ, chỗ này được gọi là trung thổ phồn hoa.
Khi còn ở sơn trại, Từ Phàm đã từng nghe nhị trưởng lão miêu tả sự phồn hoa của Trung thổ vô số lần, tuy rằng nhị trưởng lão cũng chỉ là biết được từ trong sách. Bây giờ từ trên cao nhìn xuống quả nhiên không giống bình thường, thành thị vô cùng phồn hoa, kiến trúc huy hoàng rộng lớn đủ vẻ, dân cư đông đúc, làm cho Từ Phàm một kẻ nhà quê mà từ trước đến nay chưa nhìn thấy qua thành thị kinh động rất lớn, không dưới sự kinh động khi nhìn thấy Lục Hoa Nghiêm sử dụ thần thông. Thậm chí, Từ Phàm cảm thấy chỉ về số người dân ở trong thành dưới chân này, cũng phải nhiều hơn tất cả người dân của Nam hoang. Càng không cần nói đến những núi non xanh tốt và ruộng nương phì nhiêu này, so với nam hoang sơn cùng thủy tận đất đai khô cằn quả thật là khác biệt một trời một vực.
Đáng tiếc, Lục Hoa Nghiêm không có chút gì gọi là muốn dừng lại một chút để Từ Phàm tỉ mỉ thưởng thức, cưỡi trên Tam Trượng Thanh Lăng tiếp tục đi thẳng về phía bắc.
Lại đi qua khoảng nửa canh giờ, Lục Hoa Nghiêm mang theo đến trước một núi hoang vô cùng lớn mới dừng lại. ngọn núi này mặc dù nguy nga hiểm trở, nhưng lại không có một bóng người, ngay cả cây cũng rất ít, chỉ có thể xem như một ngọn núi hoang. Từ Phàm nhìn Trường Xuân Tử một cách kỳ quái, không hiểu ông ta vì sao muốn dừng lại chỗ này.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Từ Phàm, Lục Hoa Nghiêm thản nhiên nói : “Đây chính là Cửu Hoa Sơn của Cửu Hoa Môn chúng ta.”
“Sao?” Từ Phàm sau khi nghe được lời của Lục Hoa Nghiêm. Nhịn không được kinh ngạc thốt lên. Trên đường đên đây, hắn không chỉ một lần phán đoán về sư môn của mình sẽ có hình dáng như thế nào. Đã nghĩ qua sẽ là rất huy hoàng to lớn, cũng nghĩ qua sẽ là tiên khí vây quanh, nhưng lại chưa từng nghĩ đến sẽ là hoang vu tồi tàn như thế này.
Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc và thất vọng của Từ Phàm, vẻ mặt cổ xưa của Lục Hoa Nghiêm cũng lộ ra một nụ cười, nói : “Ngươi xem cho rõ đây.” Nói xong, Lục Hoa Nghiêm lại từ trong tay áo lấy ra một lá bùa màu vàng, nhẹ giọng đọc lên “Tam thiên thế giới, giới giới tương y, khai!” tiếp theo tay phải chỉ vào giữa lá bùa bắn vào hoang sơn.
Một chuyện quỷ dị đã xảy ra, là bùa bay vào hoang sơn một đoạn ngắn, giống như đột nhiên bị cái gì chặn lại vậy. sau đó lá bùa bắt đầu cháy lên, phát ra ngàn đạo hào quang. Sau đó núi non hoang vu ban đầu giống như mặt hồ bị một viên đá ném vào vậy, tạo nên một trận gợn song. Không lâu sau khi lá bùa cháy hết, mà chỗ nó vừa dừng lại xuất hiện một động quang hình tròn, trong động quang hình như còn phát ra tiên quang.
Mà sau khi nhìn thấy động quang hình thành, Lục Hoa Nghiêm không chần chừ nữa, mang theo Từ Phàm khuôn mặt đang hết sức kinh ngạc bay vào động quang một cách nhanh chóng.
Sau khi Lục Hoa Nghiêm và Từ Phàm bay vào động quang, thì động quang phát ra từng trận tiên quang nhè nhẹ đó cũng bắt đầu khép lại dần dần, đến khi biến mất không thấy. mà hoang sơn đó cũng tiếp tục bảo trì bộ dáng ban đầu một hoang sơn không có bóng người, hình như vừa rồi cái gì cũng không có xảy ra.
Mà Từ Phàm sau khi bay vào với Lục Hoa Nghiêm, liền phát hiện cảnh sắc trước mắt thay đổi rất lớn, núi vẫn là ngọn núi đó, nhưng lại trở nên tươi tốt vô cùng, hung vĩ tráng lệ. tiên khí vây quanh núi, ngẫu nhiên có tiên hạc bay lượn. từ sườn núi đến đỉnh núi chỗ xây dựng mấy đại điện trúc xá hoặc hung vĩ hoặc tinh xảo hoặc thanh nhã, trong mây khói mờ ảo thoắt xa thoắt gần, như ẩn như hiện.
Thật là một thắng địa thần tiên!!! Đây mới là chỗ ở của thần tiên mà trong lòng của Từ Phàm nghĩ đến. không, thậm chí so với hình dáng trước đây Từ Phàm tưởng tượng càng đẹp hơn.
Thấy bộ dáng há mồm trợn mắt của Từ Phàm, Lục Hoa Nghiêm có chút lắc đầu, giải thích : “Bề ngoài vừa rồi, ngươi nhìn thấy núi non hoang vu, chỉ là người tu tiên chúng ta vì trốn tránh sự phiền nhiễu của người thế tục, cho nêm khống chế chế tạo ra một ảo tượng của hộ sơn đại trận mà thôi. Đợi ngươi tu luyện hai năm, loại ảo tượng này ngươi đương nhiên cũng có thể nhìn thấu rồi.”
“Vâng, đệ tử biết rồi.” nhìn thấy tất cả sự thần kỳ trước mắt này, lại nghĩ đến bản thân lập tức tiếp xúc được với thế giới thần kỳ này, Từ Phàm không thể khống chế được sự hưng phấn. nhưng hắn vẫn là nỗ lực kìm nén sự hưng phấn trong lòng mình, khom người nói với Lục Hoa Nghiêm.
Khi sư đồ hai người nói chuyện, chỗ sườn núi hai đạo quang manh một trắng một tím đột nhiên nhanh chóng bay về phía vị trí của hai người, trong chớp mắt liền bay đến bản thân không xa, Từ Phàm định thần vừa nhìn, thì ra là hai người trung niên cưỡi trên hai pháp khí thần kỳ lướt đến. Từ Phàm biết rằng, hai người này hẳn là đệ tử của Cửu Hoa Môn.
Hai người đệ tử này nhìn tuổi tác đều là hơn 30 tuổi rồi, mặc hai trường bào màu trắng giống nhau, chỉ là pháp khí dưới chân không giống nhau, người đệ tử kia toàn thân tỏa ra bạch quang dưới chân là một chiếc thuyền nhỏ màu trắng noãn, mà người đệ tử tỏa ra màu tím kia dưới chân lại là một dạng pháp khí rất giống lông vũ.
Hai người đệ tử này sau khi nhìn thấy Lục Hoa Nghiêm , đầu tiên là ngẩn người ra một lát, sau đó kịp thời khom người cung kính nói với Lục Hoa Nghiêm : “Đệ tử Lý Vũ Hàn(Thịnh Vũ Sơn) bái kiến sư thúc tổ, cung nghên sư thúc tổ hồi sơn.”
Lục Hoa Nghiêm lại không có để ý tới hai người đệ tử, chỉ là gật đầu một chút, sau đó thản nhiên hỏi : “ Sư phụ của các ngươi đâu?”
Lý Vũ Hàn trả lời : “Hồi bẩm sư thúc tổ, Sư phụ ba tháng trước đã bắt đầu bế quan tu luyện rồi, tất cả mọi việc đều giao cho đệ tử xử lý, sư thúc tổ nếu có chuyện gì, cũng có thể nói cho đệ tử.”
Lục Hoa Nghiêm nghe Lý Vũ Hàn nói như vậy, gật đầu, nói : “Cũng không có việc gì lớn, ta ở bên ngoài thu được một thân truyền đệ tử. cho nên muốn bảo sư phụ của các ngươi đăng ký cho hắn, lấy một số đồ dùng căn bản. sư phụ ngươi không phải là vẫn quản lý những chuyện này sao?” nói xong, Lục Hoa Nghiêm chỉ vào Từ Phàm bên người.
“Những việc này đệ tử có thể làm được.” Lý Vũ Hàn trước tiên trả lời Lục Hoa Nghiêm, nói xong lại cùng Thịnh Vũ Sơn khom người chào Từ Phàm : “Đệ tử Lý Vũ Hàn( Thịnh Vũ Sơn) bái kiến sư thúc.”
Nói xong, hai người dùng ánh mắt quái dị len lén nhìn Từ Phàm. Phải biết rằng, thân truyền đệ tử, nhập thất đệ tử, ký danh đệ tử 3 loại này tu đều là được gọi là đệ tử, nhưng địa vị hay là nhận được sự quan tâm của sư phụ đều khác nhau rất lớn. ký danh đệ tử nói chung đều tư chất kém, chỉ là truyền thụ một số công pháp cơ bản, trong các môn phái lớn không khác người hầu lắm, mà nhập môn đệ tử lại có thể học được công pháp cao thâm, là lực lượng kiên trung trong các môn phái lớn, còn về thân truyền đệ tử, tên như ý nghĩa của nó sẽ luôn nhận được sư phụ đích thân truyền thụ, luôn học được công pháp tinh hoa cao thâm nhất tâm đắc nhất của sư phụ, một khi xuất sư sẽ trở thành lực lượng tinh anh trong môn phái, phụ trách truyền thụ hệ thống đạo pháp của sư môn.
Bởi vì người tu tiên cần phải nắm chặt thời gian tu luyện để tìm kiếm sư trường sinh, nào có thời gian để dạy dỗ đệ tử? cho nên tuyệt đại bộ phận người tu luyện cả đời cũng chỉ có thể thu một đến hai người thân truyền đệ tử, người lực chọn nhất định là người có thiên tư hơn người. mà Từ Phàm trước mắt này rõ ràng là một người tư chất bình thường mà thôi, cũng chẳng trách hai người nhập thất đệ tử đều tư chất bất phàm này sẽ ngạc nhiên không thôi.
Mà bọn họ nào có biết, Lục Hoa Nghiêm thu Từ Phàm làm thân truyền đệ tử chỉ là muốn lợi dụng mộc ất chi khí trong thân thể của Từ Phàm để sự trường sinh của hắn được thực hiện mà thôi.
Chuyện trước mắt Từ Phàm tuy rằng có tâm lý chuẩn bị, nhưng lại cũng không ngờ thì ra bối phận của Lục Hoa Nghiêm lại cao như vậy. nhìn thấy hai tên đệ tử bản lãnh không biết còn cao hơn mình bao nhiều lần này bái kiến mình, liền vội vàng giơ tay nói : “Không dám, Không dám.”
“Có gì mà không dám, ngươi là đệ từ của Lục Hoa Nghiêm ta, ngay cả để cho bọn họ gọi ngươi một tiếng sư thúc cũng không dám sao?” nghe Từ Phàm nói như vậy, Lục Hoa Nghiêm trừng mắt mắng.
Nghe Lục Hoa Nghiêm nói như thế, Từ Phàm và Lý Vũ Hàn, Thịnh Vũ Sơn 3 người đều cảm thấy xấu hổ, không dám nói gì nữa.
Như vậy, Từ Phàm sau khi ở chỗ hai người đệ từ đăng ký một chút, nhận lấy một số vật dụng thường dùng của Cửu Hoa Môn, ví dụ như trường bào mà các đệ tử thống nhất mặc và lệnh bài phân biệt thân phận sử dụng khi đi lại, liền lần nữa cùng Lục Hoa Nghiêm được Tam Trượng Thanh Lăng chở đi.
Chỉ trong chớp mắt, hai người bay đến một sườn núi, hạ xuống một tiểu xá tinh xảo, chỉ thấy cây cối xung quanh tiểu xá sum xuê, tươi tốt. mà trên cửa của tiểu xá khắc ba chữ “Trường Xuân Cư”. Từ Phàm biết đây hẳn là chỗ ở sư phụ Trường Xuân Tử Lục Hoa Nghiêm của mình rồi.
Trong chớp mắt hai người hạ xuống đấy, cửa tiểu xa mở ra, từ bên trong chạy ra một lão nhân trang phục nho gia, khí chất nho nhã, nhìn hình dáng tuổi tác không khác Lục Hoa Nghiêm, nhưng lại thấy hắn sau khi khom lưng làm một lễ với Lục Hoa Nghiêm rồi nói : “Sư Phụ, người trở về rồi.”
“Ừ, Từ Phàm, đây là sư huynh của ngươi Nhạc Thanh Nho. Thanh Nho đây là sư đệ Từ Phàm mà ta mới thu nhận. ngươi bây giờ đi chuẩn bị hương án, để cho sư đệ ngươi bái tế các vị tổ sư phái ta.” Lục Hoa Nghiêm trước tiên giới thiệu một chút thân phận của người trước mắt, sau đó phân phó cho Nhạc Thanh Nho.
“Vâng, sư phụ.” Nói xong, Nhạc Thanh Nho cũng lén lút nhìn thoáng qua Từ Phàm, trong lòng cũng âm thầm lấy làm kỳ quái sư phụ làm sao có thể thu một người có tư chất bình thường như thế làm đệ tử chứ.
Cứ như vậy, Từ Phàm cùng với sư phụ sư huynh đến chỗ tổ từ của Trường Xuân Cư bái tế các vị tổ tiên của nhất mạch Cửu Hoa Môn Trường Xuân Tử, Nhạc Thanh Nho cũng giới thiệu cho Từ Phàm môn quy và các điều cấm kỵ của Cửu Hoa Môn, sau đó Từ Phàm cũng chính thức bái kiến sư phụ sư huynh của hắn. mà sau khi Nhạc Thanh Nho biết được Từ Phàm là thân truyền đệ tử của sư phụ, trong lòng càng quái dị. phải biết rằng Lục Hoa Nghiêm tính cách cô tịch, nghiêm túc không thích thu đồ đệ, Nhạc Thanh Nho bản thân hắn cũng là bởi vì tiền bối của hắn có quan hệ rất sâu xa với Lục Hoa Nghiêm, mới được Lục Hoa Nghiêm phá lệ thu làm nhập thất đệ tử.
Sau khi đợi tất cả mọi việc hoàn tất, sư đồ ba người trở lại sảnh đường, Trương Xuân Tử Lục Hoa Nghiêm ngồi ở chủ vị, mà Từ Phàm và Nhạc Thanh Nho sau khi thực hiện qua lễ tiết của một người đệ tử mới cung kính đứng trước mặt hắn.
Nhìn hai người trước mặt, Lục Hoa Nghiêm từ từ nói với Từ Phàm : “Cửu Hoa Môn ta lập phái mấy ngàn năm rồi, môn quy nghiêm khắc, bối phận rõ ràng. Theo cách nói mà tổ sư lưu lại, theo trình tự “Hư Hoa Thanh Vũ” , vi sư thuộc bối phận chữ “Hoa”, mà ngươi thuộc bối phận chưa “Thanh”, từ nay trở về sau tên của ngươi phải đổi thành Từ Thanh Phàm, ngươi bằng lòng không?”
Từ Phàm, ồ một tiếng, bây giờ phải gọi hắn là Từ Thanh Phàm rồi, cung kính nói : “Đệ tử bằng lòng.”
Nghe được lời trả lời của Từ Phàm, Lục Hoa Nghiêm hài lòng gật đầu, lại nói với Nhạc Thanh Nho : “Thanh Nho ngươi sắp xếp một chút gian phòng cho Thanh Phàm sư đệ ở lại, sau đó dẫn hắn làm quen một chút hoàn cảnh xung quanh Trường Xuân Cư. Từ Phàm, đợi sau khi ngươi quen thuộc hoàn cảnh ở đây thù đến phòng của ta một chút.”
“Vâng, sư phụ.” Từ Thanh Phàm và Nhạc Thanh Nho đồng thời đáp.
Last edited by hoangcongthanh; 10-12-2009 at 09:45 PM.
Sau khi ra khỏi sảnh đường của Trường Xuân Cư, Nhạc Thanh Nho liền dẫn Từ Thanh Phàm sắp xếp chỗ ở. Sau khi Từ Thanh Phàm thay y phục trường bào thống nhất của Cửu Hoa Môn, lại dẫn hắn bắn đầu làm quen hoàn cảnh xung quanh Trường Xuân Cư.
Đối với Tiểu sư đệ mới đến là Từ Thanh Phàm này, Nhạc Thanh Nho trên đường luôn tỏ ra rất nhiệt tình, thấy bộ dáng rất vui vẻ khi mình có một người sư đệ mới. Trên đường đi từ trong lời nói của Từ Thanh Phàm biết được quá khứ trải qua trước đây của hắn, cuối cùng cũng hiểu vì sao Lục Hoa Nghiêm lại thu Từ Thanh Phàm làm đồ đệ. Đối với sự dũng cảm của Từ Thanh Phàm hắn vì báo thù cho người nhà mà không ngại nguy hiểm tỏ ra rất khâm phục. nhưng cũng không có đối với cách làm của Lục Hoa Nghiêm mà có dị nghị gì, xem ra cũng là một người tôn sư trọng đạo.
Nghe Nhạc Thanh Nho nói, Lục Hoa Nghiêm tính cách rất cô tịch, công lực tuy cao nhưng không thích thu đồ đệ, 85 năm trước thu Nhạc Thanh Nho làm đồ đệ cũng chỉ vì tổ tiên của Nhạc Thanh Nho có ơn đối với Lục Hoa Nghiêm. Cho nên Trường Xuân Cư này tuy chiếm diện tích khá lơn, nhưng trước đây chỉ có Trường Xuân Tử và Nhạc Thanh Nho hai người sống thôi, rất là vắng lạnh. Điều này cũng là vì sao Nhạc Thanh Nho đối với việc bản thân có một sư đệ mà vui vẻ như thế.
Hai sư huynh đệ vừa đi vừa nói chuyện, từ trong miện của Nhạc Thanh Nho, Từ Thanh Phàm cũng biết được đại khái tình huống căn bản của Cửu Hoa Sơn nơi mà mình đang ở.
Thì ra, Cửu Hoa Môn là môn phái mà 7000 năm trước Nhất đại tông sư Cửu Hoa Chân Nhân sáng lập nên. Trải qua nhiều năm phái triển, thực lực ngày càng lớn mạnh, từ 3000 năm trước đã bắt đầu cùng với Thanh Hư Môn, Khổ Tu Cốc, Thiện Vân Tự, Ngũ Hành Tông, Tố Nữ Cung gọi chung là 6 đại thánh địa tu chân trong thiên hạ.
Đáng tiếc, thời kỳ nổi tiếng này không tồn tại được lâu, 800 năm trước, một đỉnh cấp cao thủ trong Cửu Hoa Môn là Trương Hư Thánh đầu nhập ma đạo, tự xưng là “Thiên Xà Tinh Quân”, giết chết nhiều cao thủ của Cửu Hoa Môn. Từ đó, thực lực của Cửu Hoa Môn giống như vết thương không lành miệng lại, theo sự qua đời của một sư bá của Lục Hoa Nghiêm là Lý Hư Hán, Cửu Hoa Môn thân là 6 đại thánh địa của người tu tiên, mà trong môn phái lại xấu hổ đến mức không có một tuyệt thế cao thủ nào có công lực đạt đến cảnh giới Đại Thừa Kỳ trở lên.
Nhưng thế giới của người tu tiên lại là dựa vào thực lực để nói chuyện, theo thực lực của Cửu Hoa Môn ngày càng suy yếu, rất nhiều môn phái đối với Cửu Hoa Sơn linh khí tràn đầy, công pháp đặc biệt độc đáo của Cửu Hoa Môn còn có tài nguyên pháp khí tích lũy hơn mấy ngàn năm của Cửu Hoa Môn đều có dã tâm cướp đoạt, trong đó bao gồm năm thánh địa tu tiên lớn khác, cho nên Cửu Hoa Môn hiện giờ có thể gọi là nguy cơ từng bước. chỉ là dựa vào thủ đoạn khéo đưa đẩy của chưởng môn Trương Hoa Lăng, hộ sơn trận pháp uy lực vô cùng, mới đến bây giờ còn như cũ chưa có nhận được kiếp nạn gì lớn.
Như vậy, hai người vừa đi vừa nói chuyện, trên đường Từ Thanh Phàm cũng đối với người sư huynh này của mình cũng hiểu được đại khái. Nhạc Thanh Nho kỳ thật tư chất cũng bình thường, đến bây giờ mới tu luyện đến cảnh giới Tích Cốc kỳ, chỉ là vì tổ tiên trong nhà hắn có ơn với Lục Hoa Nghiêm, nên mới được Lục Hoa Nghiêm thu làm đệ tử, Nhạc Thanh Nho này sinh ra thuộc con cháu nhà có học, tự biết lấy tư chất của bản thân mà nói, nói đến chuyện trường sinh quá mức mờ ảo, có thể sống nhiều hơn mấy trăm năm thời gian đã là xa xỉ rồi, cho nên cả ngày vùi đầu vào trong sách vở yêu thích của mình, tích lũy những năm gần đây có thể gọi là học thức cực kỳ uyên bác. Nếu để hắn đầu nhập vào thế tục, tuyệt đối là hưởng danh dự tên tuổi của đại nho một phương.
Tuy rằng Lục Hoa Nghiêm vẫn tức giận hành vi không có chí khí tranh đấu này của Nhạc Thanh Nho, nhưng sau khi Từ Thanh Phàm hiểu được lại đối với người sư huynh của mình nhiều hơn một tầng cảm giác đồng cảm. bởi vì hắn từ trên người sư huynh này nhìn thấy được hình bóng của nhị trưởng lão mà trước đây vẫn luôn dạy hắn đọc sách viết chữ, uyên bác giống nhau, già mà vẫn phong độ giống nhau. Mà hắn yêu đọc sách cũng rất hợp với tính khí của Từ Thanh Phàm.
Cũng bởi vì sở thích tưởng đồng, hai sư huynh đệ càng đi càng phát hiện hai người bắt đầu thân thiết hơn.
Sau khi cùng với Nhạc Thanh Nho dạo một vòng quanh Trường Xuân Cư, Từ Thanh Phàm nghĩ đến sư phụ Lục Hoa Nghiêm vẫn đang đợi mình, liền tạm biệt Nhạc Thanh Nho sư huynh, vội vàng đi đến phòng của Lục Hoa Nghiêm.
Sau khi Từ Thanh Phàm đến phòng của sư phụ Lục Hoa Nghiêm, lại phát hiện Lục Hoa Nghiêm đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường khoang chân dưỡng thần.
“Sư Phụ, đệ tử đến rồi.”
“Bắt đầu từ hôm nay, ta muốn bắt đầu truyền thụ “Khô Vinh Quyết” cho ngươi tu luyện, chỉ hi vọng ngươi nỗ lực tu luyện, nghiêm túc học tập. giúp ta có thể sớm ngày hiểu rõ bí mật trong bộ công pháp này, sống thêm nhiều năm nữa. mà ngươi cũng có thể công lực đạt tới tiểu thành, vì tộc nhân của ngươi mà báo thù rửa hận.” sau khi Lục Hoa Nghiêm nghe được âm thanh của Từ Thanh Phàm, trước tiên là trầm mặc một lúc, mới từ từ nói.
“Vâng, đệ tử nhất định chăm chỉ học tập, sớm ngày giúp sư phụ công lực tăng thêm một tầng.” nghe Lục Hoa Nghiêm nói như vậy, Từ Thanh Phàm lập tức cung kính đáp.
Đối với chuyện Lục Hoa Nghiêm nắm trong tay công pháp thực nghiệm thiếu sót không toàn vẹn, một ngày nay Từ Thanh Phàm vẫn tâm tình phức tạp. nếu không có Lục Hoa Nghiêm, bản thân sớm đã bị Sơn Tinh Mộc Quái kia áp chế thần trí, từ đó trở nên ngẩn ngơ không biết được ngày chết của mình. Đồng thời, ông ta cũng cho mình hi vọng báo thù, cũng tự tay đưa mình vào một thế giới mà trước đến nay mình luôn mơ ước. mà con đường này, Lục Hoa Nghiêm dạy dỗ hắn vô cùng nghiêm túc, theo đó mà nói, Từ Thanh Phàm cảm thấy bản thân nên cảm kích hắn mới đúng.
Nhưng, mặc dù Từ Thanh Phàm lúc bái Lục Hoa Nghiêm làm sư phụ lời nói rất thành khẩn, cũng nói đều làm những lời thật lòng, nhưng sau khi việc xảy ra nghĩ đến sư phụ của mình vì tìm kiếm sự trường sinh của bản thân, liền không ngần ngại để cho mình lâm vào nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma bảo mình miễn cưỡng luyện công pháp thiếu sót, mặc dù là bản thân tự nguyện, hơn nữa những việc làm của Lục Hoa Nghiêm cũng được coi là quang minh lỗi lạc, để cho mình không thể hận ông ta, lại cũng để cho mình bất luận như thế nào cũng không thể sinh ra cảm tình sư đồ với ông ta.
Nhưng Từ Thanh Phàm trước nay vẫn tôn sư trọng đạo, cho nên nghe Lục Hoa Nghiêm nói như vậy, hắn vẫn đáp lời một cách quy củ.
Lục Hoa Nghiêm nhìn sâu sắc Từ Thanh Phàm một cái, giống như đã sớm hiểu rõ cách nghĩ trong lòng của Từ Thanh Phàm, lại không có giải thích gì với Từ Thanh Phàm. Chỉ là phối hợp nói : “Trước khi truyền thụ “Khô Vinh Quyết” cho ngươi, ta muốn nói cho ngươi những kiến thức cơ bản của việc tu luyện.”
“Xin sư phụ chỉ dạy.” Từ Thanh Phàm vội vàng nói.
“Thiên địa vạn vật, chia làm âm dương ngũ hành. Mà những người tu chân chúng ta, chính là hấp thu khí của âm dương ngũ hành này để rèn luyện thân thể. Phân chia âm dương chính là phân chia chính tà, người tu luyện dương khí, chính khí hạo nhiên, người tu luyện âm khí, tàn nhẫn xảo trá. Mà tiên thiên ngũ hành chính là phân loại đại khái công pháp chúng ta tu luyện, rất nhiều người thiên tư trác tuyệt trời sinh đối với linh khí của một trong ngũ hành rất dễ cảm ứng, tu luyện ngắn hơn người thường nhiều lần. sư phụ ngươi chính là chuyên tu đạo pháp hệ mộc thuộc một trong ngũ hành đó, mà mặc kệ là “Trường Xuân Đại Pháp” mà sư phụ tu luyện hay là “Khô Vinh Quyết” mà ngươi sắp được học, đều là công pháp tu luyện đạo pháp hệ mộc, khi học tập có thể hấp thu mộc ất chi khí trong thiên địa.”
Từ Thanh Phàm biết được, bản thân hẳn chính là loại người trời sinh đối với linh khí ngũ hành không có chút nào cảm ứng rồi.
“Mà đạo pháp chúng ta tu luyện, đương nhiên sẽ có phân cao thấp, thế là các tiền bối chiếu theo thực lực các loại công pháp tu luyện khác nhau mà phân chia các loại cảnh giới. từ thấp đến cao phân biệt là : Luyện Khí, Tích Cốc, Linh Tịch, Hư Đan, Thực Đan, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần chín tầng. trong đó Luyện Khí, Tích Cốc, Linh Tịch gọi chung là Trúc Cơ Kỳ. Hư Đan, Thật Đan, Kim Đan gọi chung là Kết Đan Kỳ. Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần lại gọi chung là Đại Thừa Kỳ. tùy theo gia tăng công lực và tăng lên của cảnh giới, tuổi thọ của ngươi cũng sẽ gia tăng.”
“Vốn dĩ lấy tư chất của ngươi, ngay cả nỗ lực cả đời, tu luyện đến hậu kỳ luyện khí cũng đã cực hạn rồi. nhưng từ khi Sơn Tinh Mộc Quái đoạt xá thân thể ngươi, lại cũng lưu lại trong thân thể người mộc ất chân khí hơn ngàn năm, hơn nữa lại nuốt nội đan của Thanh Long Xà. cho nên nếu ngươi có thể luyện hóa toàn bộ mộc ất chi khí trong cơ thể, trên cơ bản cũng có thể đạt tới cảnh giới Linh Tịch hậu kỳ. chỉ là sau khi đó cảnh giới rất khó tăng lên.”
“Kiến thức căn bản ta nói đại khái với ngươi đến đây thôi, bây giờ ngươi có gì không hiểu thì hỏi đi.” Lục Hoa Nghiêm sau khi giải thích một lần cho Từ Thanh Phàm rồi nói.
“Xin hỏi sư phụ, thế thực lực của con Bích Nhãn Vân Đề Thú đã phá hủy sơ trại của đệ tử kia đang ở cảnh giới gì?” Từ Thanh Phàm sau khi nghe lời của Lục Hoa Nghiêm, không chút do dự hỏi, xem ra vấn đề này đã ở trong lòng hắn rất lâu rồi.
“Bích Nhãn Vân Đề Thú kia thuộc yêu thú nhân giai cao cấp, thực lực đại khái tương đương với Linh Tịch hậu kỳ.”
“Xin hỏi sư phụ, người đã nói đệ tử trong cơ thể có mộc ất chi linh của Sơn Tinh Mộc Quái tích lũy ngàn năm, lại nuốt nội đan của Thanh Long Xà, tại sao sau khi luyện hóa toàn bộ chỉ có thể đạt tới cảnh giới Linh Tịch hậu kỳ?”
“Ngươi đừng đem tu luyện của Sơn Tinh Mộc Quái và tu luyện của con người cùng đưa ra so sánh với nhau, linh trí của con người đã được mở ra, thích hợp tu luyện hơn yêu quái. Càng có vô số năm trước các cao nhân tổng kết ra công pháp kinh nghiệm có thể học tập tham khảo, hiệu suất hấp thu linh khí của thiên địa so với những yêu quái đó thì không thể nói giống nhau. Nói Sơn Tinh Mộc Quái đó chỉ cần chiếm cứ thân thể của ngươi, vốn dĩ là mộc thụ đắc đạo, bắt đầu tu luyện cũng trên ngàn năm rồi, lại chỉ là hấp thu mộc ất chi khó trong thiên địa theo bản năng, đến bây giờ cũng mới linh trí sơ khai, bất cứ một tiểu bối nào chỉ cần có một pháp khí không tồi đều có thể đánh bại nó. Đây cũng là vì sao mà tu tiên giới thường có một số tiểu bối chỉ là tu luyện không đủ trăm năm thì có thể đuổi kịp những yêu quái thường hay nghe thấy đã tu luyện mấy ngàn năm.” Lục Hoa Nghiêm nhẫn nại giải thích.
“Đệ tử mạo muội, xin hỏi sư phụ người hiện giờ tu luyện đến cảnh giới nào rồi?” Từ Thanh Phàm do dự một chút rồi hỏi.
“Ta tư chất không cao, đến bây giờ cũng chỉ tu luyện đến cảnh giới kim đan sơ kỳ mà thôi. Sống nhiều hơn người thường 750 năm thời gian. Mà ngươi nếu có thể đạt tới cảnh giới Linh Tịch mà nói, cũng có thể sống nhiều hơn người thường hơn 200 năm thời gian.
“Đệ tử thụ giáo rồi.” Từ Thanh Phàm đáp, nghĩ đến bản thân mãi mãi không thể tiến thêm bước nữa, trong lòng không khỏi có chút chán nản.
Nhìn thấy Từ Thanh Phàm sau khi nghe được lời nói của mình rõ ràng tâm tình không tốt, Lục Hoa Nghiêm lại nói : “Con đường tu tiên, vốn dĩ chính là nghịch thiên mà đi, trong lúc gian khổ vạn phần, người tu tiên có tư chất càng là trong nghìn người chọn một. nghĩ đến Cửu Hoa Môn, lập phái hơn 7000 năm, được xưng là thánh địa của tu chân, tích lũy thời gian dài như thế, đến bây giờ cũng chỉ là có hơn 2000 đệ tử, trong đó phần lớn đời này đều chỉ dừng lại ở trúc cơ kỳ, người tu tiên có thể đạt tới kết đan kỳ chỉ có rất ít không đủ 100 người, đạt tới Đại Thành Kỳ càng là không có người nào. Cho nên lấy tư chất của ngươi có cơ hội có thể tu luyện đến Linh Tịch hậu kỳ, đã là cơ duyên hiếm có rồi, ngàn vạn lần đừng vì vậy mà đánh mất lòng tin, cuối cùng ngược lại được không bằng mất.
“Đệ tử ghi nhớ lời giáo huấn của sư phụ.” Cảm giác được trong lời nói của Lục Hoa Nghiêm có ý cổ vũ mình, nhưng trong lòng của Từ Thanh Phàm lại có một chút tình cảm kích với ông ấy.
“Ừ, ngươi hiểu rõ là tốt rồi.” Lục Hoa Nghiêm gật đầu, nói: “Ngươi còn có chỗ nào không hiểu nữa không?”
“Đệ tử không còn điều gì nữa.” Từ Thanh Phàm đáp.
“Thế thì bây giờ ta bắt đầu truyền thụ “Khô Vinh Quyết cho ngươi.” Nói xong, Lục Hoa Nghiêm từ trong tay áo lấy ra một quyển sách cổ màu vàng đất, chỉ thấy quyển sách này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, chất liệu của giấy đều đã trong màu vàng đất có chút đen, bên trái càng bị hỏa diễm đốt mất một mảng, chỉ còn lại vết tích màu đen. Mà mặt trên có 3 chữ cổ, Từ Thanh Phàm từ nhỏ học nhiều sách với Nhị trưởng lão, nhận ra ba chữ này chính là “Khô Vinh Quyết”.
“Thiên địa vạn vật, thịnh suy theo mùa, hoa có nở rồi tàn, cây có khô rồi tươi. Hữu thường vô thường, hai cây khô và tươi, nam bắc đông tây, chẳng phải đặc cũng chẳng phải rỗng! Cây úa tàn khô héo biểu hiện rõ ràng thế gian, chẳng phải khô héo chẳng phải tươi tốt, chẳng phải đặc cũng chẳng phải rỗng…..”(Dịch đoạn này quá chuối không hiểu gì luôn, ai hiểu được chắc tu luyện đắc đạo) Lục Hoa Nghiêm bắt đầu đọc nội dung của “Khô Vinh Quyết” kia cho Từ Thanh Phàm nghe, giải thích từng chữ từng câu cho Từ Thanh Phàm, giải thích một cách rõ ràng, để cho sau khi Từ Thanh Phàm hiểu rõ dưới sự hướng dẫn của mình tự động vận hành tu luyện.
Từ Thanh Phàm vô tình tiến vào giới tu chân, liền như vậy bắt đầu kiếp sống tu tiên của mình.
Last edited by hoangcongthanh; 10-12-2009 at 09:45 PM.
Quyển I: Ngẫu Đắc Tiên Duyên Thủy Giác Hàn
Chương 7: Mười năm
Dịch: Ái Biệt Ly
Nguồn: TTV
Xem ra trong lòng của Lục Hoa Nghiêm rất để ý tới bộ “Khô Vinh Quyết” này, bởi vì đây đã là hi vọng duy nhất của hắn bây giờ. Cho nên ngay ngày đầu tiên Từ Thanh Phàm nhập môn, liền vội vàng bắt đầu dạy hắn về phương pháp tu luyện của công pháp này, bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh để chỉ đạo Từ Thanh Phàm tu luyện.
Từ Thanh Phàm biết, Lục Hoa Nghiêm vội vàng như vậy là muốn tìm được chỗ ảo điệu độc đáo của Khô Vinh Quyết, ấn chứng với “Trường Xuân Đại Pháp của mình, để công lực của ông ta tăng thêm một bước nữa. chỉ có như vậy mới cho thể kéo dài sự già yếu của mình, sống thêm ít năm nữa. mà tất cả điều này đều từ vẻ mặt nói rõ rồi, thời gian của Lục Hoa Nghiêm đích thực là không nhiều nữa rồi.
Ai nói người tu hành tâm tính hào hiệp xem thường sinh tử? thế thì đều chỉ là thành kiến của người thế tục mà thôi.
Từ những tình huống mà Từ Thanh Phàm mấy năm gần đây tìm hiểu ra, tuyệt đại bộ phận người tu tiên đều sợ chết hơn nhiều so với người bình thường. sau khi trải qua thiên tân vạn khổ tu hành, thật không dễ mới công lực có điểm tiến bộ, có thế sống thêm một khoảng thời gian, lại làm sao có thể cam tâm tình nguyện để cho bản thân chết một cách tùy tiện được chứ? Cho nên những người tu tiên không thể không cả ngày nghĩ phương pháp làm cho công lực của bản thân tiến bộ một bước.
Càng huống chi, giới tu tiên đến bây giờ đã trải qua sự phát triển hơn vạn năm, tuy công pháp đạo thuật không ngừng hoàn thiện, thiên tài và cao thủ cũng không ngừng xuất hiện, nhưng trường sinh bất lão vẫn chỉ là một truyền thuyết mà thôi, nó hiện giờ thậm chí đã trở thành chấp niệm trong lòng tất cả các tu tiên.
Từ ngày đầu tiên Từ Thanh Phàm chính thức bái Lục Hoa Nghiêm làm đệ tử, Lục Hoa Nghiêm bắt đầu dạy dỗ Từ Thanh Phàm một cách tỉ mỉ về phương pháp tu luyện công pháp “Khô Mộc Quyết”. Buổi tối mỗi ngày đều đích thân vận công giúp Từ Thanh Phàm luyện hóa Mộc Ất Chi Khí trong cơ thể, cung cấp cho Từ Thanh Phàm các loại linh đan diệu dược càng là giống như không cần tiền để mua vậy.
Lục Hoa Nghiêm quản lý rất nghiêm Từ Thanh Phàm, không chỉ đối với thời gian tu luyện của Từ Thanh Phàm mỗi ngày yêu cầu nghiêm khắc, hơn nữa để có thể làm cho Từ Thanh Phàm chuyên tâm tu luyện, Lục Hoa Nghiêm càng là không có dạy cho hắn bất kỳ đạo pháp thực dụng nào ngoài “Khô Vinh Quyết”, nói rằng tu luyện đạo thuật đều là đợi đến sau khi Từ Thanh Phàm tu luyện “Khô Vinh Quyết” có được chút thành tựu mới nói.
Từ Thanh Phàm biết Lục Hoa Nghiêm những năm qua tốc độ già rất nhanh, trong lòng vô cùng quan tâm đến chuyện sống chết của bản thân ông ta, đối với khả năng của việc công lực có thể tăng lên một bước nữa rất là căng thẳng. hơn nữa bản thân Từ Thanh Phàm muốn sớm luyện thành tiên pháp, sớm ngày báơ thù cho gia tộc, cho nên Lục Thanh Hoa tuy vì việc tu luyện mà làm căng với hắn rất nhiều, nhưng Từ Thanh Phàm lại không chút gì phật lòng, ngược lại còn thích thú, thậm chí tự động tu luyện mỗi ngày thường vượt xa thời gian quy định của Lục Hoa Nghiêm.
Không thể không nói, từ nhỏ tính thích đọc sách của Từ Thanh Phàm ngộ tính thật sự rất mạnh. Lục Hoa Nghiêm chỉ cần giải thích “Khô Vinh Quyết” đại khái cho hắn một lần, Từ Thanh Phàm trên căn bản có thể tâm lĩnh thần hội. hơn nữa bản thân hắn luyện công lại siêng năng, trong cơ thể còn có Mộc Ất Chi Khí tích lũy ngàn năm và sự giúp đỡ vận công mỗi tối của Lục Hoa Nghiêm, cho nên tu luyện của Từ Thanh Phàm rất nhanh. Thậm chí về sau Lục Hoa Nghiêm cũng phải thường xuyên cảm thán, lấy ngộ tính và sự siêng năng của Từ Thanh Phàm, nếu không phải là tư chất căn cốt của hắn quá kém, trời sinh không thích hợp hấp thu linh khí của thiên địa ngũ hành, như thế thì Từ Thanh Phàm quả thật là rất có khả năng tu luyện đến cảnh giới đại thành kỳ, trở thành nhất đại tông sư của tu tiên giới.
Chỉ đáng tiếc là, ngộ tính và sự siêng năng những thứ này, đối với người tu tiên mà nói chỉ là đứng sau tư chất và căn cốt mà thôi chỉ đáng thêu hoa dệt gấm thêm mà thôi. Bản thân lại không thể có tác dụng quyết định, cho nên Từ Thanh Phàm đời này nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt đến cảnh giới Linh Tịch hậu kỳ. phải nói là tạo hóa trêu ngươi.
Lại nói Khô Vinh Quyết mà Từ Thanh Phàm đang tu luyện, do nguyên nhân lâu đời rồi, nội dung văn tự nhiều chỗ tổn hại, công pháp bên trong càng nhiều chỗ bị thiếu sót không toàn vẹn. nhưng Lục Hoa Nghiêm tự tin với công lực cao thâm của bản thân, nhận thức bất phàm, “Trường Xuân Đại Pháp” mà bản thân đang tu luyện càng là công pháp cao thâm không dưới “Khô Vinh Quyết”, cho nên miễn cưỡng có thể bổ sung một vài chỗ trong rất nhiều thiếu sót của “Khô Vinh Quyết”. Chỉ là nội dung mà ông ta bổ sung vào rốt cuộc là đúng hay là không đúng, có lẽ chỉ ông trời mới biết được thôi.
Nhưng cũng chính vì rất nhiều chỗ thiếu sót của “Khô Vinh Quyết”, cho nên Từ Thanh Phàm bắt đầu tu luyện rất là nguy hiểm, mỗi một bước đều phải bản thân mò mẫm bước tiếp. trong khi tu luyện đã nhiều lần lâm vào nguy cơ tẩu hỏa nhập mà, nếu không phải là mỗi lần Lục Hoa Nghiêm đều có thể kịp thời cứu giúp, thế thì Từ Thanh Phàm hiện giờ sớn đã hóa thành một bộ xương khô rồi.
Nhưng cũng chính vì thế mà Từ Thanh Phàm có nhiều kinh nghiệm tránh bị tẩu hỏa nhập ma hơn những người tu tiên khác, các lần linh lực xung kích kinh mạch đan điền của hắn phải cứng cỏi hơn các tu tiên giả bình thường, đối với tu hành sau này của hắn có lợi ích rất lớn. đương nhiên, bây giờ bất luận là Từ Thanh Phàm hay là Lục Hoa Nghiêm đều không có nhận thực được điểm này.
Không thể không nói, “Khô Vinh Quyết” này đích thực có chỗ đặc thù độc đáo, trách không được Lục Hoa Nghiêm có thể đem hi vọng công tực bản thân tăng tiến bước nữa ký thác vào nó.
Tu tiên giới hiện giờ công pháp hệ mộc còn lưu truyền, phầm lớn là hấp thu Mộc Ất Chi Khí của thiên địa, biến thành Mộc Ất Linh Khí của bản thân. Mà Mộc Ất Linh Khí này ẩn chứa cường đại khí tức sinh mệnh trong thiên địa, tu luyện đến chỗ cao thâm thậm chí có thể trực tiếp đối kháng với uy lực của thiên địa.
Nhưng Từ Thanh Phàm cũng không biết là bởi vì phương pháp tu luyện của hắn không đúng hay không, linh khí mà trong cơ thể hắn tu luyện được lại không phải là một mình Mộc Ất Linh Khí.
Mỗi khi hắn luyện hóa hết một bộ phận Mộc Ất Chi Khí tích lũy trong cơ thể, thế thì một phận mộc ất chi khí này đều sẽ chuyển hóa thành hai đạo linh khí một xanh một xám, trong đó linh khí màu xanh đương nhiên là mộc ất linh khí chứa sinh mệnh cường đại. nhưng màu xám chân khí kia lại hoàn toàn trái ngược, không chỉ không có sinh mệnh cường đại, hơn nữa làm cho Từ Thanh Phàm có một loại cảm giác tiêu điều tĩnh mịch nồng đậm.
Mỗi khi Từ Thanh Phàm vận hành “Khô Vinh Quyết” mộc ất linh khí đó ở trong cơ thể sau khi vận chuyển một vòng, liền không tự chủ được mà chuyển hóa thành một đạo Tử Tịch Linh Khí màu xám tiếp tục vận chuyển trong cơ thể. Một vòng sau lại lần nữa chuyển hóa thành Mộc ất Linh Khí, lặp lại nhiều lần như thế.
Mà vốn dĩ hai loại linh khí hoàn toàn trái ngược nhau, lại dung hợp thần kỳ trong cơ thể của Từ Thanh Phàm, thậm chí có chỗ tác dụng tốt xúc tiến lẫn nhau. Chỉ là Tử Tịch Linh Khí màu xám kia lại căn bản không giống linh khí mà tu luyện công pháp hệ mộc đáng lẽ phải tu luyện ra, trái lại hơi giống linh khí mà tu ma giả tu luyện ra, nhưng lại không có tà khí như tu ma giả tu luyện ra, cho nên sau khi nghiên cứu nhiều lần, ngay cả Lục Hoa Nghiêm tự cho mình là thấy nhiều hiểu rộng, cũng cảm thấy lạc vào sương mù.
Trong núi tu luyện không có ngày tháng, trong này tu luyện rồi tu luyện như vậy, thời gian bất tri bất giác đã trải qua mười năm dài đằng đẵng.
……..
Mười năm sau.
Trong vô thức, thời gian mà Từ Thanh Phàm đã tu luyện ở Cửu Hoa Sơn hơn mười năm rồi. ban đầu vẫn là một thiếu niên 17 tuổi có vẻ mặt non nớt, bây giờ đã thành một người có vẻ mặt chững chạc hơn. Mà sư phụ sư huynh của hắn, lại trở nên già nua tiều tụy hơn nhiều.
Từ Thanh Phàm ngồi tọa công trên giường trong phòng của mình, đôi mắt nhắm chặt, vẻ mặt chăm chú. Theo phương pháp vận hành tu luyện “Khô Vinh Quyết”, Từ Thanh Phàm cẩn thận vận chuyển hai đạo linh khí một xanh một xám trong cơ thể.
Chỉ thấy trước tiên là một đạo màu xanh nhàn nhạt từ trong cơ thể hắn bắn ra, một thời gian, trong phòng của Từ Thanh Phàm khắp nơi tràn đầy sinh cơ. Nhưng sau một nén hương, nhưng linh khí màu xanh đó từ từ chuyển sang yếu dần, bên ngoài cơ thể lại xuất hiện một tầng màu xám nhàn nhạt càng lúc càng rõ ràng. Cuối cùng hoàn toàn thay thế cho màu xanh, một cảm giác tử tịch tràn đầy cả căn phòng. Sau đó, màu xám lại từ từ chuyển hóa thành màu xanh ban đầu, chỉ là ánh sáng của màu xanh này đậm hơn một ít so với lần trước, sau đó lại lần nữa chuyển sang màu xám.
Cứ như vậy, hai đạo màu xanh và màu xám liên tục chuyển đổi lẫn nhau. Cũng không biết qua bao lâu, cũng không biết màu xanh và màu xám đã hoán đổi bao nhiêu lần. cuối cùng, hai loại quang hoa đều từ từ bắt đầu trở nên nhạt dần, cuối cùng đềy bị Từ Thanh Phàm hấp thu vào cơ thể.
Sau khi luyện công xong, Từ Thanh Phàm từ từ mở mắt ra thở dài một hơi, thần sắc trong ánh mắt lại là một cảm giác vừa thất vọng vừa hài lòng đan xen nhau.
Khí ngoại tràn đầy, đây là dấu hiện tu luyện đến cảnh giới cực điểm. nếu tăng lên một chút nữa, Từ Thanh Phàm liền có thể đột phá cảnh giới Luyện Khí, tiến đến cảnh giới Tích Cốc.
Mà người tu luyện đạt đến cảnh giới Tích Cốc, có thể dựa vào bản thân trực tiếp hấp thu linh khí trong thiên địa nuôi dưỡng bản thân, từ khi đó không cần ăn uống nữa rồi. đến cảnh giới này, thân thể người tu luyện có thể bất cứ lúc nào cũng không ngừng hấp thu linh khí trong thiên địa, hơn nữa cảm giác hòa hợp cảm thụ thiên địa sẽ tăng lên rất nhiều. cho nên bất luận là năng lực của bản thân hay là tốc độ tu luyện đều sẽ gia tăng rất lớn, so với luyện khí kỳ quả thật là khoảng cách giữa trời và đất.
Thậm chí, đến bây giờ còn có rất nhiều nhân sĩ tu tiên cấp tiến cho rằng, người tu luyện đến giai đoạn Luyện Khí Kỳ cũng không thể xem là người tu tiên chính thức, chỉ là tương đối mạnh mẽ hơn người thường mà thôi. Mà chỉ có nhưng tu sĩ tiến nhập vào cảnh giới Tích Cốc, mới có thể thật sự xem là đạp nhập được vào cánh cửa của người tu tiên.
Chỉ đáng tiếc là, dưới gầm trời này người có thiên phú tu tiên thật sự rất ít, trong đó lại có hai phần ba số người cả đời cũng chỉ có thế dừng lại ở luyện khí kỳ. những người này có thể gọi là những đệ tử ký danh, ở trong các môn phái tu tiên địa vị rất thấp, giống như nô tài ở trong thế tục vậy.
Mà Từ Thanh Phàm chỉ dùng thời gian mười năm liền đạt tới đỉnh phong của Luyện Khí kỳ, mặc dù là vì trong cơ thế có mộc ất chi khí ngàn năm, lại có một đại cao thủ như Lục Hoa Nghiêm bất cứ lúc nào cũng ở một bên giúp đỡ, tốc độ tu luyện càng là không thể so sánh với những người thiên tư hơn người được, nhưng cũng xem là tương đối không tồi rồi.
Tuy rằng tốc độ tu luyện vẫn còn là kém một chút cũng được, nhưng uy lực của “Khô Vinh Quyết” mà hắn tu luyện lại cùng với hắn tưởng tượng kém rất xa.
Nghĩ đến Từ Thanh Phàm ban đầu khi vừa mới tu luyện đến Luyện Khí hậu kỳ, nhịn không được sự tò mò trong lòng, lôi kéo sư huynh của hắn là Nhạc Thanh Nho lén lút dạy cho hắn hai đạo thuật thấp cấp nhất. một là Lạc Mộc Thuật, sau khi luyện thành mộc ất chi khí trong cơ thể có thể hóa làm cự mộc từ trên trời công kích xuông sát thương kẻ địch. Một loại khác lại là Thiên Đằng Thuật, là dùng mộc ất chi khí trong cơ thể hóa thành sợi đằng dài để đâm quất hoặc quấn lấy kẻ địch. Đều là căn bản nhất của những người tu tiên tu luyện công pháp hệ mộc cũng là pháp thuật thực dụng nhất.
Nhưng, khi Từ Thanh Phàm vất vả luyện thành hai chiêu pháp thuật này, kết quả lại làm cho ba người của Trường Xuân Cư kinh ngạc há mồm. thì ra Từ Thanh Phàm vận dụng Khô Vinh Quyết để phát ra hai pháp thuật này, uy lực chỉ là một nửa so với những người tu tiên có cùng đẳng cấp.
Đạo thuật của bản thân vô duyên vô cớ giảm uy lực một nửa, cũng có nghĩa là khi đối kháng với người cùng cấp Từ Thanh Phàm căn bản không thể có chút lực nào để phản kháng! Sau khi phát hiện ra kết quả này, Từ Thanh Phàm trong lúc nhất thời vô cùng chán nản, bởi vì hi vọng báo thù rửa hận cho tộc nhân của hắn càng trở nên xa vời. mà sau khi Lục Hoa Nghiêm biết được kết quả này, liền thêm hoài nghi là Từ Thanh Phàm luyện sai “Khô Vinh Quyết” rồi không.
Trong thời gian 10 năm này, Lục Hoa Nghiêm không chỉ một lần muốn giúp Từ Thanh Phàm luyện hóa đạo linh khí màu xám trong cơ thể của hắn thành mộc ất linh khí. Nhưng linh khí màu xám đó không chỉ rất khó luyện hóa, hơn nữa mỗi lần thật không dễ dàng mới luyện hóa thành mộc ất linh khí, Từ Thanh Phàm một khi vận hành “Khô Vinh Quyết”, đạo linh khí màu xám đã bị luyện hóa thành mộc ất linh khí đó lại hồi phục như cũ, làm cho sư đồ hai người chỉ biết đau đầu mà thôi.
Mười năm qua, Lục Hoa Nghiêm mỗi khi Từ Thanh Phàm vận hành Khô Vinh Quyết, sẽ bảo vệ ở bên cạnh, cũng xem xét một chút linh khí trong cơ thể của Từ Thanh Phàm, xem xem “Khô Vinh Quyết” là vì sao vận chuyển, lấy hi vọng ấn chứng với “Trường Xuân Đại Pháp” của mình.
Đáng tiếc, mười năm đã qua rồi, ngoài linh khí màu xám đó, Lục Hoa Nghiêm căn bản không có phát hiện chỗ nào kỳ dị của Khô Vinh Quyết này. Trong lòng cuối cũng cũng bắt đầu xác định là phương pháp tu luyện của Từ Thanh Phàm có vấn đề, thế là ba năm trước rốt cuộc đành buông bỏ hi vọng ở trên người Từ Thanh Phàm.
Vốn dĩ ở bảy năn trước Từ Thanh Phàm tu luyện, ông ta mỗi ngày đều bên cạnh Từ Thanh Phàm, vận động giúp đỡ Từ Thanh Phàm tu luyện hơn nữa nghiên cứu dò xét “Khô Vinh Quyết”, nhưng những hành động này gần 3 năm nay lại càng ngày càng ít.
Bởi vì “Trường Xuân Đại Pháp” mà bản thân Lục Hoa Nghiêm tu luyện lại tương khắc với bản thiếu sót “Khô Vinh Quyết”, cho nên bộ công pháp này bản thân ông ta không có cách nào tu luyện.
Nhưng sau khi buông bỏ Từ Thanh Phàm, ông ta đối với “Khô Vinh Quyết” lại không có chết tâm, bởi vì đây đã là hi vọng cuối cùng giúp công lực của ông ta tiến thêm bước nữa. cho nên ông ta ở ba năm trước lại đi ra ngoài một lần nữa, lại thu về một thân truyền đệ tử, tên gọi là Nam Cung Thanh Sơn, là một đứa trẻ rất đẹp trai, kháu khỉnh, nghe nói là một hoàng tử của một tiểu vương quốc nào đó ở thế tục. nhưng không giống Từ Thanh Phàm đó là, tư chất của hắn rất tốt, căn cốt vô cùng thích hợp luyện tập đạo pháp mộc hệ.
Nhưng mà đối với người sư đệ mang tên Nam Cung Thanh Sơn này, Từ Thanh Phàm không biết vì sao luôn có chút không yêu thích. Bởi vì Từ Thanh Phàm luôn cảm giác được ánh mắt của người sư đệ này giống như đôi mắt của huyết lang mà mình đã thấy ở trong nam hoang vậy, cao ngạo giống nhau, ích kỷ giống nhau, thiên tính bạc bẽo lạnh lùng. Nhưng Lục Hoa Nghiêm bây giờ căn bản bất chấp những điều đó, ông ta chỉ là vui mừng bởi thiên phú của Nam Cung Thanh Sơn khi tu luyện “Khô Vinh Quyết” rất nhanh.
Mà Từ Thanh Phàm đương nhiên cũng không thể vẻn vẹn bởi vì cảm giác nhất thời của mình mà đối với tiểu sư đệ của mình mà thành kiến, mà là tận hết sức của mình giúp hắn. chỉ là Nam Cung Thanh Sơn đối với sự nhiệt tình của Từ Thanh Phàm và Nhạc Thanh Nho cũng không có lộ ra thần sắc cảm kích gì, vẻ mặt chỉ là thản nhiên, dường như lẽ đương nhiên vậy.
Lục Hoa Nghiêm lần này tiếp thu kinh nghiệm từ Từ Thanh Phàm, cho nên đem những chỗ thiếu sót trong bản “Khô Vinh Quyết” thay đổi rất nhiều. có thể nói công pháp mà Nam Cung Thanh Sơn tu luyện mặc dù vẫn được gọi là “Khô Vinh Quyết”, nhưng so với bản “Khô Vinh Quyết” mà Từ Thanh Phàm tu luyện đã là hòan toàn hai loại công pháp khác nhau.
Mà Nam Cung Thanh Sơn này cũng đích thực không có phụ lòng kỳ vọng của Lục Hoa Nghiêm, không chỉ luyện tập “Khô Vinh Quyết” tiến bộ rất nhanh, trong ba năm thời gian ngắn ngủi đã đạt đến cảnh giới luyện khí trung kỳ, nhanh hơn rất nhiều so với Từ Thanh Phàm. Hơn nữa trong cơ thể không có xuất hiện dị trạng linh khí màu xám tịch mịch giống như Từ Thanh Phàm. Đáng tiếc, Lục Hoa Nghiêm khi dò xét Nam Cung Thanh Sơn tu luyện “Khô Vinh Quyết” có chỗ nào xuất hiện cái gì kỳ dị không, nhưng không có tìm được bất cứ chỗ nào để dựa vào đó mà ấn chứng với “Trường Xuân Đại Pháp’ của chính mình.
Lục Hoa Nghiêm để tăng thêm tuổi thọ mà vội vàng trước mắt. lại không biết, ông ta bởi vì sợ Nam Cung Thanh Sơn lại lần nữa xuất hiện ngoài ý muốn giống màu xám tử tịch linh khí giống như Từ Thanh Phàm, ở lần thứ 2 này khi bổ khuyết cho “Khô Vinh Quyết”, cẩn thận cải biến “Khô Vinh Quyết” càng lúc càng giống với “Trường Xuân Đại Pháp” mà mình tu luyện, như thế thì đương nhiên sẽ không có gì để mà ấn chứng bổ khuyết nữa rồi.
Sau khi không có Lục Hoa Nghiêm lúc nào cũng bên người giúp đỡ, tốc độ tu luyện của Từ Thanh Phàm giảm mạnh. Nghĩ đến bản thân tu luyện chỉ là một công pháp công pháp vô bổ, đã mấy lần Từ Thanh Phàm dự định từ bỏ rồi. nhưng lại nghĩ đến bản thân còn chưa báo được thù nhà hận tộc, mà “Khô Vinh Quyết” này mặc dù là vô bổ nhưng cũng là hi vọng duy nhất trước mắt của hắn. cho nên ôm lấy một ý nghĩ lỡ may này, Từ Thanh Phàm liền mạnh mẽ kiên trì như vậy bản thân vẫn tiếp tục tu luyện.
Còn có một nguyên nhân là, mười năm nay sự già đi của Lục Hoa Nghiêm càng ngày càng nghiêm trọng. nghĩ đến năm nào khi Từ Thanh Phàm lần đầu tiên gặp được Lục Hoa Nghiêm, ông ta tuy đầu đầy tóc bạc, nhưng cũng không có dáng vẻ già nua. Nhưng bây giờ nhìn Lục Hoa Nghiêm lần nữa, không chỉ đầu đầy nếp nhăn, mà mái tóc bạc dài mà chỉnh tề cũng đã rụng rât nhiều. sống như một lão nhân mà giống cây gỗ biết đi vậy, nào còn có chút gì gọi là thần thái ban đầu nữa đây?
Mười năm qua, Lục Hoa Nghiêm mặc dù chỉ là để bản thân gia tăng tuổi thọ, nhưng ông ta vẫn luôn chiếu cố tỉ mỉ cho Từ Thanh Phàm cũng là sự thật. hơn nữa ngay cả sau khi từ bỏ hi vọng ở trên người Từ Thanh Phàm, cũng vẫn như cũ không có bất cứ cái gì gọi là không tốt đối với Từ Thanh Phàm, vẫn để cho hắn ở lại tu luyện trong Trường Xuân Cư, Từ Thanh Phàm trong lúc tu luyện có nghi vấn gì hỏi ông ta cũng sẽ giải đáp một cách nghiêm túc cẩn thận. cho nên muốn nói Từ Thanh Phàm trong mười năm qua đối với ông ta không có chút gì cảm tình, thế thì tuyệt đối là lừa người. cho nên bản thân Từ Thanh Phàm cũng thật sự rất muốn “Khô Vinh Quyết” tu luyện ra một cái gì đó, giúp đỡ Lục Hoa Nghiêm tăng cao công lực, thêm thật nhiều tuổi thọ.
Đáng tiếc, mười năm qua Từ Thanh Phàm tuy rằng vô cùng nỗ lực, nhưng vẫn không có đột phá lớn lao gì, đến bây giờ vẫn còn ở tu vi Luyện Khí hậu kỳ, điều này cũng thường xuyên làm cho Từ Thanh Phàm buồn bã không thôi.
Lắc đầu, Từ Thanh Phàm đem những ý nghĩ vô dụng này đều chôn sâu trong đầu. những năm nay, Từ Thanh Phàm bởi vì bận rộn luyện công, cho nên từ trước tới nay đều không có đi qua ngoài phạm vi của Trường Xuân Cư. Nghĩ đến bản thân tu vi không có tiến bộ, Từ Thanh Phàm quyết định đi ra ngoài dạo một lát, nhìn phong cảnh của Cửu Hoa Sơn, bình phục một chút tâm tính của bản thân gần đây càng lúc càng buồn rầu dễ kích động.
Nghĩ đến đây, Từ Thanh Phàm từ trên giường đứng dậy, đi ra ngoài của.
Quyển I: Ngẫu Đắc Tiên Duyên Thủy Giác Hàn
Chương 8: Quan Chiến
Dịch: Ái Biệt Ly
Nguồn: TTV
Ngoài cửa, trời đêm dịu dàng như làn nước.
Sau khi Từ Thanh Phàm đi ra khỏi phòng, mới phát hiện màn đêm đã buông xuống, một mảnh trăng, trời đầy sao sáng. Nhớ lại một chút bầu trời đêm tối thui ở nam hoang, dường như hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Từ Thanh Phàm nhớ rất rõ, lần luyện công này của hắn là bắt đầu từ sáng sớm. không ngờ một ngày thời gian đã trôi qua như thế.
Điều này vẫn là công lực của Từ Thanh Phàm hiện giờ còn tương đối bạc nhược, nếu là những cao thủ có tu vi đạt đến kết đan kỳ, thời gian một lần bế quan dài mấy tháng thậm chí là mấy năm, đều là chuyện bình thường. cửa ái khó nhất Lục Hoa Nghiêm thường cảm thán, tu luyện không có tháng năm, trong núi không có giờ giấc.
Nghĩ kỹ lại, tuy nói người tu tiên có tuổi tác hơn xa người thường, nhưng mà trong một đời thời gian dùng để tu luyện thì chiếm phần lớn. cho nên nói, nếu chỉ là so sánh về thời gian vui vẻ nghỉ ngơi bình thường, người tu luyện cũng không thấy nhiều hơn so với người thế tục. hơn nữa để tồn tại mà phải bất đắc dĩ bận rộn hơn phàm nhân nhiều, người tu luyện để trường sinh mà gian khổ nỗ lực không kém chút nào. Thế gian đều nói thần tiên tiêu dao, những người tu luyện này cũng xem là thần tiên trong mắt người thế tục rồi, nhưng nỗi khổ không nói được ở trong đó thì có ai hiểu chứ?
Từ Thanh Phàm tính thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt. tuy rằng bây giờ đã là ban đêm, nhưng lục này các chỗ trong Cửu Hoa Sơn vẫn còn có thân ảnh hoạt động của rất nhiều đệ tử cấp thấp. cho nên sau khi ra khỏi Trường Xuân Cư, hắn không tự giác được vẫn lựa chọn đường nhỏ làm phướng hướng tản bộ của mình. Trong lúc vô ý, Từ Thanh Phàm càng đi càng hẻo lánh. Đến sau này, thậm chí trong lúc bất tri bất giác đến hậu sơn, nơi đây từ trước đến nay không có một bóng người nào.
Do đại bộ phận kiến trúc và động phủ của các vị tu sĩ của Cửu Hoa Môn đều là xây dựng ở sườn núi phía trước nơi có nhiều linh khí, cho nên môi trường của hậu sơn cũng không có thay đổi nhiều, vẫn là như cũ cây cối rậm rạp, xum xuê. Phối hợp với gió nhẹ buổi đêm, bóng cây trải dài, ánh trăng xuyên thấu, tạo nên một bức tranh núi non trong đêm thật là đẹp. nhìn thấy trước mắt cảnh đẹp như vậy, Từ Thanh Phàm những ngày này bởi vì công lực vẫn không thể tăng tiến mà tỏ ra có chút tâm tính nôn nóng, trong chốc lát liền nhẹ nhàng bình yên trở lại, bắt đầu trở nên yên tĩnh siêu thoát.
Cảm nhận mộc ất chi khí nơi này tinh khiết nồng đậm và không khí trong lành, Từ Thanh Phàm không khỏi tinh thần đại chấn. bởi vì ở đâu cây cỏ hoa lá rất nhiều, cho nên mộc ất chi khí nồng đậm hơn rất nhiều so với Trường Xuân Cư của Lục Hoa Nghiêm.
Hít sâu một hơi do hương vị hoa cỏ nơi này mang đến, trong lòng Từ Thanh Phàm âm thầm hạ quyết tâm, đợi đến khi bản thân có tư cách tự mình mở động phủ, nhất định phải xây dựng ở nơi này. Không chỉ là bởi vì ở đây mộc ất linh khí nồng đầm có thể trợ giúp cho việc tu luyện của bản thân, mà còn là bởi vì không khí yên tĩnh ở đây.
Hắn thích cảm giác yên tĩnh này.
Trong lúc Từ Thanh Phàm vừa đi vừa cảm nhận cảnh đẹp của hậu sơn, đột nhiên một trận mãnh liệt ba động của ngũ hành linh khí từ hậu sơn nơi xa truyền tới, làm loạn lên không khí yên tĩnh của hậu sơn. Ba động kịch liệt đó, làm cho Từ Thanh Phàm cảm thấy giống như có người đang thi triển đấu pháp ở bên cạnh mình.
Hướng về phía linh khí ba động nhìn xem, mới pháp hiện nơi linh khí ba động kỳ thật cách hắn rất xa. ở trong khung cảnh yên tĩnh buổi đêm, Từ Thanh Phàm mơ hồ có thể thấy được nơi xa hình như có kim quang và hồng quang không ngừng chớp động.
“Chẳng lẽ là có người tu tiên đang giao đấu ở đây?” nhìn kim quang và hồng quang ở nơi xa, Từ Thanh Phàm nhíu mày thầm nói. Từ Thanh Phàm không khỏi một lần nghe sư huynh Nhạc Thanh Nho nói qua, bởi vì hậu sơn rất ít bóng người, cho nên thường xuyên làm nơi cho những đệ tử cấp thấp của Cửu Hoa Môn giải quyết ân oán tư tình.
Thế thì kim quang và hồng quang rõ ràng là quang mang mà người tu luyện kim hệ đạo phạp và hỏa hệ đạo pháp thi triển ra, chỉ nhìn ba động mãnh liệt như thế, thì biết kịch đấu của hai người ở nơi xa hẳn rất không đơn giản, ít nhất đã là tu vi luyện khí hậu kỳ rồi, thậm chí còn có khả năng là cao thủ tích cốc kỳ!
Phải biết rằng, tuy trong Cửu Hoa Môn có hơn hai ngàn tu sĩ, nhưng có thế đạt đến đại cao thủ kết đan kỳ lại chỉ có ít ỏi mấy mươi người. hơn nữa những cao thủ này cũng phần nhiều là ở trong tình trạng bế quan tu luyện, muốn cảnh giới gia tăng để tăng thêm thọ nguyên. Dưới Kết Đan kỳ là Linh Tịch kỳ, nhưng cao thủ này đều có thiên tài có thể sẽ đột phá đến Kết Đan Kỳ, nhận được sự bồi dưỡng trọng điểm của Cửu Hoa Môn, cho nên cũng là rất ít quản những chuyện xảy ra.
Cho nên gọi là lão hổ không ở trên núi, hầu tử liền xưng vương. Cho nên ở trong Cửu Hoa Môn, trước đến nay đều là do luyện khí kỳ và tích cốc kỳ tiếp đãi và xử lý các công việc trong cốc, mà đệ tử luyện khí hậu kỳ bình thường đã là tự mình quản lý, đệ tử tích cốc kỳ càng là phần lớn do các sư phụ khác trực tiếp quản lý cụ thể. Ví dụ như Từ Thanh Phàm vừa vào Cửu Hoa Môn liền gặp được Lý Vũ Hàn, Thịnh Vũ Sơn chính là như vậy. cho nên giữa những tu sĩ này có chuyện tư đấu lẫn nhau đều là rất thường thấy.
Vốn dĩ lấy tính cách cũ của Từ Thanh Phàm, hiểu được người đọc sách thường nói nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, gặp được sự tư đấu của người khác nhất định là lười nhác tránh ra xa giả với như không thấy.
Nhưng tình hình lần này lại có chút không giống vậy. nghĩ Từ Thanh Phàm từ khi tiến vào thế giới tu tiên đến bây giờ, đã đủ mười năm rồi. nhưng mười năm nay để bảo thù, cũng để giúp đỡ Lục Hoa Nghiêm tăng tiến công lực, Từ Thanh Phàm trước đến nay là ngoài tu luyện chỉ là tu luyện, ngoài công pháp “Khô Vinh Quyết” thiếu sót, ngay cả đạo pháp thực dụng đềy không có luyện qua cái nào. Còn về chiến đầy với các tu sĩ khác, càng là từ trước đến nay chưa hề chứng kiến qua. Cho nên lần này thật không dễ gặp được có tu sĩ đang tư đấu, trong lòng do dự một lát, cuối cùng vẫn là nhịn không được hiếu kỳ trong lòng, hướng tới nơi linh khí ba động đó chạy qua.
Từ chỗ mà Từ Thanh Phàm vừa mới lưu lại đến chỗ những quang mang màu đỏ và màu vàng bắn ra, thoạt nhìn hình như cũng không phải là đặc biệt xa, nhưng thật sự khi đi đến nơi đó, mới phát hiện khoảng cách mười mấy dặm, hơn nữa ở giữa lại là một mảnh rừng cây rậm rạp. cũng may là mười năm nay Từ Thanh Phàm không tu luyện mất công, tuy không thể có đạo pháp thực dụng cụ thể gì, nhưng sau khi tu luyện đến Luyện Khí hậu kỳ cũng là mắt tinh tai thính thân thể nhanh nhẹn khỏe mạnh, hơn nữa bản thân hắn cũng có một số khinh công của thế tục, cho nên trong khu rừng cũng xuyên qua cực nhanh, sau đó không lâu liền đến nơi xảy ra kịch đấu.
Khi Từ Thanh Phàm đến cách chỗ kịch đấu không xa, trước tiên là trốn sau một cây lớn trốn kỹ, nếu không thì phải là không cẩn thận bị hai bên đang giao đấu phát hiện ra thì không dễ giải thích.
Định thần vừa nhìn, mặc dù trong lòng có chút chuẩn bị, nhưng Từ Thanh Phàm vẫn không khỏi há mồm kinh ngạc, bởi vì cuộc đấu trước mắt quá kịch liệt rồi. kịch liệt vượt qua sư tưởng tượng của hắn.
Chỉ thấy hai người thanh niên tầm hơn 20 tuổi, một người tòan thất toát ra hỏa diễm hừng hực, khi giơ tay nhấc chân sẽ tạo nên từng trận sóng lửa tuôn ào ào nhanh chóng đến người thanh niên khác, giống như hỏa thần tại thế. Mà người thanh niên khác lại toàn thân chớp lên kim quang, vừa tránh những đợt sóng lửa tuôn đến, vừa từ ngón tay bắn ra từng đạo kim quang, kim quang hóa thành từng đạo kiếm khí sắc bén không ngừng công kích lại, giống như chiến thần giáng lâm.
Hai người này đạo pháp cao thâm, uy lực phá hoại cực lớn. chỉ thấy xung quang chiến trường của hai người này, bất luận là đất đá hay là cây cối toàn bộ đều bị hủy hầu như không còn gì, thậm chí ngay cả mặt đất dày như vậy đều bởi vì hai người đạo pháp mạnh mẽ mà sinh ra những vết rách lớn. người thanh niên sử dụng hỏa diễm thì độ nóng của hỏa diễm trên người rất là cao, lại có thể đốt cháy hóa lỏng đất đá xung quanh, mà người thanh niên khác cũng không chút thua kém, từng đạo kim kiếm bắn ra từ ngón tay sắc bén vô cùng, uy lực bổ sơn tách đá.
Tốc độ giao đấu của hai người rất nhanh, vừa công kích vừa di chuyển vừa tránh né công kích của đối phương. Nghĩ đến hai người đều học qua một số đạo pháp gia tăng tốc độ di chuyển, cho nên tốc độ di chuyển rất nhanh, sau lưng thậm chí còn mang theo từng đạo tàn ảnh. Mà những sóng lửa, kiếm khí đó vì không đánh trúng đối thủ mà bắn ra xung quanh, càng làm cho phạm vi phá hoại xung quanh tăng lên nữa.
“Đây mới là uy lực thật sự đạo pháp của người tu tiên!” nhìn cảnh tượng trước mắt, Từ Thanh Phàm đáy lòng rung động, không khỏi âm thầm nghĩ đến. “đây vẫn chỉ là uy lực đạo pháp do luyện khí kỳ thi triển, thế thì nếu là tu sĩ lợi hại hơn, đạo pháp thi triển sẽ là uy lực như thế nào đây chứ?”
Từ Thanh Phàm nhìn thấy hai người thanh niên trước mắt còn trẻ hơn cả mình, trong lòng ngưỡng mộ vô cùng. Nghĩ đến hai người này hẳn là cái gì đó được gọi là thiên tài rồi, vẻn vẹn dựa vào thiên phú của chính mình, dĩ nhiên khi tuổi còn trẻ như vậy tu vi có thể đạt đến luyện khí hậu kỳ! nghĩ đến đây, trong lòng của Từ Thanh Phàm không khỏi có chút mất mát.
Nhìn thấy uy lực hai người tu luyện đạo pháp sinh ra, liên hệ nghĩ đến bản thân mình vì tu luyện “Khô Vinh Quyết” mà uy lực chỉ có bằng một nửa đạo pháp của người tu luyện bình thường, loại mất mát này ở trong lòng của Từ Thanh Phàm càng gia tăng mạnh mẽ.
Nhưng Từ Thanh Phàm dù sao cũng không phải là kiểu người thích thở ngắn than dài với bản thân, chỉ nhè nhẹ lắc đầu một chút, đem loại ý nghĩ không bình thường này vứt đi tiếp tục chuyên tâm xem trận đấu trước mắt. dù sao chiến đấu loại này cũng không phải là bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể thấy được.
Ngay khi Từ Thanh Phàm đang xem một cách chăm chú, hai người trong trận đầu lại đột nhiên dừng tay lại, đứng đối diện với nhau ánh mắt sắc bén nhìn lẫn nhau, nhìn chiến trường giằng co vừa rồi.
Thẳng đến khi hai người đều dừng di chuyển lại, Từ Thanh Phàm mới nhìn rõ mặt mũi của hai người, không khỏi lại kinh ngạc thêm lần nữa.
Thì ra, vẻ mặt của hai người này thực sự là rất giống nhau, đều mang một khuôn mặt đẹp trai mang theo chút vẻ mặt tái nhợt, vẻ mặt lạnh lùng như nhau, lông mày lưỡi kiếm hơi nhếch lên, cắn chặt môi, mang theo nụ cười châm chọc, trong ánh mắt cũng mang theo dày đặc sự từ chối người từ ngàn dặm.
Nếu không phải hình dáng của hai người không hoàn toàn giống nhau, Từ Thanh Phàm quả thật còn tưởng rằng hai người này là anh em ruột. cùng so sánh mà nói, người tu luyện kim hệ đạo pháp kia vẻ mặt cương nghị hơn, giống như đao kiếm vậy, mà người tu luyện hỏa hệ đạo pháp lại đẹp trai hơn một chút.
“Rất tốt, không ngờ thực lực của ngươi đã đạt đến trình độ này rồi.” người thanh niên tu luyện kim hệ đạo pháp kia nhẹ giọng nói, âm thanh lại thanh thúy giống như kim thiết va vào nhau vậy, tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng trong đó ngầm chứa linh khí cường đại, ngay cả Từ Thanh Phàm cách xa mấy trượng cũng nghe rõ ràng.
“Ngươi cũng thế, lại có thể chống đỡ ta ra tay được lâu như vậy.” người thanh niên tu luyện hỏa hệ đạo pháp thản nhiên đáp, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại. chỉ là trong khi nói khóe miệng của hắn mang theo ý châm chọc càng thêm rõ ràng, làm cho người ta thấy được luôn có cảm giác không thoải mái chút nào.
“Đáng tiếc, nếu thực lực của ngươi vẻn vẹn chỉ đạt đến trình độ này mà nói, thế thì ngươi cũng không có cách nào thắng được ta cả.” người thanh niên tu luyện kim hệ đạo pháp lại không vì lời nói của đối thủ mà tức giận, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng. “Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy được thực lực thật sự của ta, để cho ngươi thua tâm phục khẩu phục, cũng để cho ngươi biết được cái gì mới thực sự được gọi là thiên tài!”
Nói xong, quanh thân người này kim quang bùng phát, từ xa nhìn lại giống như một mặt trời nhỏ màu vàng đang phát sáng vậy!
Nhìn thấy người này đột ngột thay đổi như thế, bất luận là Từ Thanh Phàm hay là người thanh niên tu luyện hỏa hệ đạo pháp kia, mặt đều biến sắc. tuy Từ Thanh Phàm cách hai người rất xa, nhưng khi kim quang chiếu đến thân mình lại cảm giác làn da từng trận nhói đau.
“Ngươi bây giờ lại đã có tu vi Tích Cốc kỳ rồi. không ngờ người vừa rồi căn bản không dùng toàn lực.” Người thanh niên tu luyện hỏa hệ đạo pháp nói. Vẻ mặt của hắn mặc dù thay đổi một chút, nhưng không có chút gì gọi là sợ hãi cả, thần sắc lạnh lùng như cũ.
“Vừa rồi chỉ là đùa chơi với ngươi thôi. Bây giờ đây mới là thực lực chân chính của ta.” Người thanh niên tu luyện kim hệ đạo pháp bộ dáng cũng không có gì đắc ý cả, chỉ lạnh lùng tiếp tục nói. “Bây giờ, ta sẽ cho ngươi biết, trong Cửu Hoa Môn chỉ cần có một mình ta là thiên tài đủ rồi!”
Đang nói, người thanh niên này lao về phía người thanh niên tu luyện hỏa hệ đạo pháp, cả người giống như hóa thành một thanh kiếm lớn, hung hăng đâm lên ngực người thanh niên tu luyện hỏa hệ đạo pháp. Trong nhất thời khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Linh khí hóa hình, đây chính là một trong những biểu thị cho việc đạt tới tu vi Tích Cốc kỳ!!
“Thật thú vị, thật sự là thú vị.” đối mặt với thanh kiếm cực lớn hình người công kích đến, người thanh niên tu luyện hỏa hệ đạo pháp cũng không có gì gọi là khẩn trương cả, người lại còn cười nhẹ tán thưởng một câu, chỉ là trong âm thanh mang theo sự trêu chọc nồng đậm. lại đột nhiên nghiêm mặt, thản nhiê nói : “Nhưng ngươi tưởng rằng chỉ có ngươi mới đạt đến Tích Cốc kỳ sao?”
Nói xong, chỉ thấy hỏa diễm hộ thân quang người hắn cũng tăng mạnh, hỏa diễm chớp quanh người hóa thành một con phượng hoàng nghênh đó cự kiếm. linh khí hóa hình!! Không ngờ người thanh niên sử dụ hỏa hệ đạo pháp này cũng đạt đến cảnh giới tích cốc kỳ!!!
Trong chớp mắt, phượng hoàng hỏa diễm màu hồng và cự kiếm màu vàng chiến đấu không ngừng giữa không trung, giằng co lẫn nhau không bên nào thua thiệt.
Mà uy lực dư thừa của hai người chiến đấu cũng làm cho người xem bên cạnh là Từ Thanh Phàm chịu khổ không thôi, nhiệt độ của hỏa diễm phượng hoàng phát ra thực sự quá mạnh mẽ, không chỉ làm cho Từ Thanh Phàm thân thể cảm giác nóng rát không thôi, mồ hôi chảy liên tục, quan trọng hơn là không khí quanh người dường như cũng bị hỏa diễm đốt cháy hết sạch sẽ vậy, làm cho Từ Thanh Phàm trong chớp mắt cảm thấy hô hấp khó khăn.
“Đây chỉ là uy lực của tu sĩ Tích Cốc kỳ thôi sao?” Từ Thanh Phàm nhìn thấy tình cảnh trước mắt mà trong lòng kinh ngạc không thôi, nhưng đồng thời trong lòng đối với quyết tâm tu luyện cũng mạnh mẽ thêm rất nhiều.
Mà ngay lúc Từ Thanh Phàm đang kinh ngạc không thôi, thì trận đấu bên cạnh cũng dần dần xảy ra biến hóa.
Chỉ thấy cự kiếm màu vàng kia trong thời gian chiến đấu trôi qua bắt đầu trở nên kình lực không đủ, không chỉ kim quang dần dần bắt đầu nhạt dần, hơn nữa thể tích cũng bắt đầu nhỏ dần, nhưng lại vẫn đối kháng mạnh mẽ như cũ. Mà phượng hoàng hỏa diễm lại uy thế không giảm, vẫn như cũ mạng mẽ công kích cự kiếm này. Cự kiếm màu vàng dưới sự công kích của phượng hoàng hỏa diễm ánh sáng càng lúc càng mờ, thể tích cũng càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng, cự kiếm màu vàng giống như bị hỏa diễm làm cho bốc hơi vậy, hóa thành hư vô, phiêu tán trong không khí. Mà không có sự chống đỡ của cự kiếm, phượng hoàng hỏa diễm không có sự ngăn cản nào, mạnh mẽ xông đến trước mặt người thanh niên sử dụng kim hệ đạo pháp.
Nhìn thấy người thanh niên đó sắp bị phượng hoàng hỏa diễm đánh trọng thương, quanh thân hắn đột nhiên chớp lên một đạo kim quang, kim quang hóa thành một tấm cự thuẫn màu vàng chặn sự công kích của phượng hoàng hỏa diễm lại. nhung người của hắn cũng bị phượng hoàng hỏa diễm kích liên tục lùi mười mấy bước. quan trọng hơn là, theo lần công kích này của phượng hoàng hỏa diễm, kim quang hộ thể của hắn cũng bị kích tan rồi. nếu phượng hoàng hỏa diễm công kích lần nữa, thế thì hắn không thể không bị trọng thương. Hơn nữa thấy vẻ mặt của hắn bây giờ, chắc là một kích vừa rồi, cũng làm cho hắn bị nội thương không nhẹ.
Nhưng phượng hoàng hỏa diễm kia cũng không công kích lần nữa, mà là bay trở về quanh người thanh niên sử dụng hỏa hệ đạo pháp. Lần nữa hóa thành hỏa diễm hộ thể của hắn, hơn nữa từ từ thu vào trong cơ thể.
Sau khi đánh bại đối thủ, người thanh niên sử dụng hỏa hệ đạo pháp lại không có chút gì gọi là vẻ mặt đắc ý cả, chỉ là khóe miệng vẫn một nụ cười châm chọc càng trở nên rõ ràng.
“Ngươi cũng đạt tới cảnh giới Tích Côc kỳ!!!” sau khi bị thương vẻ mặt của người thanh niên tu luyện kim hệ đạo pháp càng thêm trắng bệch. Mặc dù hư nhược, nhưng lời nói lại cường ngạnh như cũ.
“Ta thừa nhận ngươi là một thiên tài, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm liền có thể tu luyện kim hệ đạo pháp đến cảnh giới Tích Cốc kỳ.” người thanh niên sử dụng hỏa hệ đạo pháp cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, sau khi chỉ nói một như vậy liền xoay người đi về trước núi, nhưng trong hậu sơn vắng vẻ lại vẫn như cũng vang vọng âm thanh thản nhiên của hắn. “Nhưng cho dù người là thiên tài như thế nào, trước mặt Phượng gia ta đây, cũng chỉ là trò cười mà thôi.”
Theo sự kết thúc của âm thanh bình thản mà mang theo nồng đậm cao ngạo của hắn, thân hình của hắn cũng từ từ biến mắt trong rừng cây rậm rạp ở hậu sơn, cho đến khi hoàn toàn không thấy, hình như trận quyết đấu vừa trồi chỉ là một chuyện tình không đủ để nói đến vậy.
Lúc này, ngay cả là trong lòng của Từ Thanh Phàm vẫn rất không thích sự cao ngạo và thái độ trong lòng xem thường người khác của hắn, cũng không thể không thừa nhận hắn lúc này đích thực là rất có phong độ.
Mà người thanh niên tu luyện kim hệ đạo pháp đó, thần sắc vẫn nhìn chằm chằm vào thân ảnh dần đi xa của hắn, đột nhiên trong miệng phun ra đầy máu, sau đó trực tiếp ngã xuống đất, hồi lâu không thấy động đậy, chắc đã hôn mê rồi.
Nhìn người thanh niên ngã xuống đất trước mắt mình không xa, Từ Thanh Phàm trong lòng do dự một chút, có nên ra tay giúp đỡ hay không, cuối cùng cẫn hướng đến người thanh niên đó đi lại.
Từ Thanh Phàm mặc dù rất ghét sự phiền phức, nhưng bởi vì ghét sự phiền phức mà thấy người chết mà không cứu thì làm không được.
Quyển I: Ngẫu Đắc Tiên Duyên Thủy Giác Hàn
Chương 9: Quen nhau
Dịch: Ái Biệt Ly
Nguồn: TTV
Nhìn thấy người thanh niên đột nhiên ngã xuống đất, Từ Thanh Phàm trong lòng do dự một chút, nhưng vẫn đi đến bên cạnh hắn.
Khi Từ Thanh Phàm đi đến bên cạnh người thanh niên này, chỉ thấy sắc mặt của hắn trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên đã ngất đi rồi. trên làn da chớp lên một loại màu vàng nhạt không khỏe, nhìn bộ dáng hình như bị nội thương rất nghiêm trọng.
Nhìn thấy tình trạng này, Từ Thanh Phàm lại không chần chừ, đỡ người thanh niên dậy, để cho hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, tiếp theo hai tay đặt lên hai huyệt đạo sau lưng của hắn là “Chân Hư” và “Linh Tuyền”, trong cơ thể hai đạo mộc ất linh khí màu xanh cuồn cuộn chảy vào người thanh niên đó không ngừng, muốn dùng mộc ất linh khí của mình để điều trị nội thương cho hắn.
Không ngờ Từ Thanh Phàm mới đem mộc ất linh khí xâm nhập dò xét trong cơ thể của người thanh niên này, linh khí mất sự khống chế ở trong cơ thể của hắn đang chạy loạn khắp nơi, xông kích lung tung làm cho kinh mạch của hắn đã bị thương lại càng nặng thêm. Quan trọng hơn là, trong cơ thể của người thanh niên này còn tiềm tàng một tia hỏa linh khí không thuộc về hắn ta, tuy số lượng không bằng kim linh khí của hắn, nhưng sức phá hoại lại lớn hơn rất nhiều, công kích thẳng đến kinh mạch tâm tạng của hắn.
Nghĩ đến người này vừa rồi cùng với người thanh niên tu luyện hỏa hệ đạo pháp giao đấu với nhau bị nội thương rất nghiêm trọng, không chỉ không thể khống chế được kim linh khí của mình trong cơ thể, hơn nữa còn bị đối thủ dùng hỏa linh khí xâm nhập vào cơ thể, bị thương rất nặng.
Vốn dĩ, nếu hắn sau khi bị thương lập tức ngồi xuống, vận công lấy linh khí của mình điều trị nội thương, vấn đề sẽ không nghiêm trọng như vậy. nhưng vấn đề là tính cách của người này quá cao ngạo rồi, căn bản không muốn mất mặt với đối thủ. Cho nên sau khi giao đấu vẫn chống đỡ thân thể đứng thẳng khi bị thương, đợi đến khi người thanh niên tu luyện hỏa hệ đạo pháp kia rời đi mới trị thương. Nhưng lúc đó lại không kịp nữa rồi.
Ngang ngạnh, cương quyết như vậy, không chỉ làm cho hắn bỏ mất thời cơ tốt nhất để trị thương, còn làm cho thương tích trên người hắn càng nghiêm trọng hơn. Nếu làm không tốt, kinh mạch của hắn sẽ vỡ ra, từ đó công lực mất hết.
Cũng may, còn có một người như Từ Thanh Phàm vẫn đừng một bên xem náo nhiệt.
“Thật sự là, ngang ngạnh chống đỡ như vậy làm gì cơ chứ? Là mạng nhỏ của mình quan trọng hay là mặt mũi quan trọng hơn đây?” trong lòng Từ Thanh Phàm âm thầm trách cứ, nhưng mộc ất linh khí trong cơ thể lại không ngừng tuôn vào cơ thể người thanh niên đó, cố gắng đè nén kim linh khí đang chạy loạn trong cơ thể của hắn, cũng toàn lực tiêu trừ hỏa linh khí đang phá hoại cơ thể.
Vốn dĩ, tu vi bây giờ của Từ Thanh Phàm chỉ là cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ, mà người này lại đã đạt đến cao thủ tích cốc kỳ rồi, nếu là tình huống bình thường, Từ Thanh Phàm muốn giúp hắn đè nén kim linh khí trong cơ thể hắn thì không thể được. nhưng một là linh khí của người này vừa mới tiêu hao do kịch đấu, bây giờ kim linh khí trong cơ thể đã không bằng một phần ba lúc khỏe mạnh, hai là người này bây giờ đang ở trạng thái hôn mê, không có lực để khống chế linh khí trong cơ thể. Cho nên Từ Thanh Phàm mới có thể miễn cưỡng áp chế linh khí chạy loạn trong cơ thể của hắn, cũng nhất nhất giải quyết. nhưng ngay cả như thế, Từ Thanh Phàm cũng cảm thấy rất khó khăn mới làm được, dù sao công lực của hai người cũng là hai cảnh giới khác nhau.
Cũng không biết qua bao lâu, Từ Thanh Phàm liền như thế không ngừng giúp đỡ người thanh niên xử lý linh khí trong cơ thể của hắn. cuối cùng, Từ Thanh Phàm thật không dễ mới dọn dẹp được toàn bộ kim linh khí đã mất đi sự khống chế ở trong cơ thể của người thanh niên, cũng đem những tia hỏa linh khí trong cơ thể hắn đẩy ra ngoài, mệt đến nỗi đầu đầy mồ hôi, mặt trắng bệch đến nỗi hơn cả gương mặt của người bị thương.
Tuy linh khí trong cơ thể tiêu hao rất nghiêm trọng, nhưng Từ Thanh Phàm sau khi xử lý hoàn tất linh khí trong cơ thể của người thanh niên này cũng không buông tay ra, mà mạnh mẽ tiếp tục đưa linh khí vào cơ thể của hắn. bởi vì Từ Thanh Phàm biết, người này bây giờ kinh mạch trong cơ thể bị thương nghiêm trọng, nếu không kịp thời chữa trị, thế thì sau này rất có thể sẽ lưu lại bệnh ẩn chứa trong đó, sẽ rất khó phục hồi, sau này công lực muốn tiến lên một tầng nữa sẽ rất khó khăn.
Từ Thanh Phàm tự biết tư chất của bản thân rất tầm thường, hơn nữa từ sư phụ của hắn là Lục Hoa Nghiêm cũng hiểu rõ được gian khổ của việc tu luyện, cho nên không nhẫn tâm nhìn thấy một người có tư chất tốt ở trước mắt mình mà mất đi tiền đồ. Cho nên hắn muốn tận hết sức mình có thể giúp đỡ người này phục hồi.
Có lẽ đối với rất nhiều người mà nói, thứ gì mà bản thân không đạt được, người khác cũng đừng mong mà đạt được dễ dàng. Nhưng đối với Từ Thanh Phàm mà nói, hắn lại vĩnh viễn không thể làm chuyện như vậy.
Có lẽ Từ Thanh Phàm đời này của hắn công lực cũng không đạt đến Kết Đan kỳ, nhưng nếu nhìn thấy người khác làm được, hắn vẫn vui vẻ như vậy. có lẽ sẽ hơi mất mát một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không đố kị, càng không thể nghĩ đến cách phá hoại đối phương.
Từ Thanh Phàm chính là người như vậy. người ta có thể nói hắn là ngây thơ, nói hắn là người tốt, nhưng người ta tuyệt đối không thể nói hắn là kẻ ác được.
Vừa mới vì người thanh niên này mà giải quyết linh khí mất không chế trong cơ thể, mộc ất linh khí màu xanh của Từ Thanh Phàm đã tiêu hao tám chính phần rồi. bây giờ lại giúp hắn điều trị nội thương nữa, tốc độ tiêu hao linh khí càng nhanh chóng, không bao lâu Từ Thanh Phàm liền cảm giác được linh khí trong cơ thể mình đã dần dần khô kiệt rồi, nhưng bởi vì kinh mạch trong cơ thể của người thanh niên này còn có nhiều chỗ tổn hại, cho nên Từ Thanh Phàm bất đắc dĩ lấy linh khí trong cơ thể càng lúc càng ít đi, tiếp tục đưa vào trong cơ thể của người thanh niên.
Vốn dĩ, trong cơ thể của Từ Thanh Phàm còn có một đạo linh khí màu xám quy mô không dưới mộc ất linh khí, nhưng Từ Thanh Phàm căn bản không dám dùng để trị thương cho người thanh niên này. Bởi vì đạo linh khí màu xám đó làm cho người ta cảm giác quá mức hoang vu tĩnh mịch, trời mới biết được sau khi nó được đưa vào thân thể của người khác sẽ sinh ra hiệu quả như thế nào.
Không thể không nói, mộc ất chi khí mà Từ Thanh Phàm tu luyện trong đó ngầm chứa khí tức sinh mạng rất là lớn, hiệu quả trị thương vô cùng tốt. cho nên trước khi Từ Thanh Phàm tiêu hao hết một tia mộc ất chi khí màu xanh cuối cùng trong cơ thể, kinh mạch tổn hại của người thanh niên này cũng được chữa khỏi hoàn toàn. Trong chớp mắt Từ Thanh Phàm buông tay ra, liền cảm giác được kim linh khí trong cơ thể của người thanh niên đó đã bắt đầu tự động vận chuyển.
Biết được người này dưới sự chữa trị của mình đã tỉnh lại, bắt đầu tự động vận chuyển linh khí trong cơ thể chữa thương. Từ Thanh Phàm bỏ gánh nặng lo âu trong lòng xuống cũng kịp thời ngồi xuống, cố hết sức phục hồi mộc ất linh khí trong cơ thể mình.
Mà ngay khi Từ Thanh Phàm chuẩn bị ngồi xuống phục hồi mộc ất linh khí trong cơ thể mình, trong cơ thể hán một cỗ linh khí màu xám tràn đầy cảm giác tĩnh mịch tử tịch khác lại đột nhiên không chịu sự không chế nhanh chóng vận chuyển.
Đối mặt với sự thay đổi đột ngột như vậy, Từ Thanh Phàm bị hù nhảy dựng lên. Từ sau khi hắn tu luyện bộ công pháp “Khô Vinh Quyết” kỳ quái này, trong cơ thể của hắn luôn có hai cỗ linh khí một xanh một xám có tính chất hoàn toàn trái ngược nhau. Linh khí màu xanh tràn đầy khí tức sinh mệnh, là mộc ất chân khí của chính tông, mà linh khí màu xám lại tràn đầy khí tức tử tịch, người lại giống là công pháp của ma đạo hơn. Không ngờ bây giờ là vì mộc ất linh khí tiêu hao quá nhiều, hai đạo linh khí mất đi điểm cân bằng, linh khí màu xám lại mất khống chế rồi!
“Chẳng lẽ ta sắp bị tẩu hỏa nhập ma rồi sao?” cảm nhận được linh khí tử tịch màu xám trong cơ thể mình không chịu được sự không chế, Từ Thanh Phàm trong lòng nghĩ đến sự tuyệt vọng.
Đối với người tu tiên mà nói, tẩu hỏa nhập ma tuyệt đối là một trong những chuyện kinh khủng nhất. một khi tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì công lực mất hết, từ đó không thể tu luyện được nữa, nặng thì mất mạng, tiến nhập vào luân hồi!
Từ sau khi tu luyện “Khô Vinh Quyết” thiếu sót này, Từ Thanh Phàm thường có kinh nghiệm đối với việc xuất hiện tẩu hỏa nhập mà. Nhưng bởi vì sư phụ hắn là Lục Hoa Nghiêm bất cứ lúc nào cũng có bên cạnh kịp thời giúp đỡ, cho nên hắn mới có thể lần lượt tránh khỏi một kiếp.
Sau này theo sự tu luyện của Từ Thanh Phàm đã đi vào quỹ đạo, công lực càng ngày càng cao, tình huống tẩu hỏa nhập mà cũng ngày càng ít đi, gần đây nhất đã là ba bốn năm rồi, đã lâu rồi không có trải qua kinh nghiệm của sự khủng hoảng này rồi, cho nên Từ Thanh Phàm dần dần cũng quên chuyện này luôn rồi. nhưng hắn căn bản không ngờ lần này chỉ vì cứu người mà đột nhiên lâm vào tẩu hỏa nhập ma.
Lúc này, bên cạnh không có đại cao thủ đạt đến cảnh giới Kim Đan kỳ như Lục Hoa Nghiêm giúp đỡ, linh khí trong cơ thể cung tiêu hao nghiêm trọng, an toàn để Từ Thanh Phàm vượt qua nguy cơ lần này, sợ là lực bất tòng tâm rồi.
“Chẳng lẽ hôm nay ta phải chết ở đây sao?” cảm nhận linh khí màu xám trong cơ thể không chịu không chế đang điên cuồng vận chuyển, Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi tuyệt vọng. “Ta không cam lòng, thù nhà ta vẫn chưa báo được mà.”
Mà ngay khi Từ Thanh Phàm lâm vào tuyệt vọng, sự việc lại dần dần chuyển biến tốt.
Thì ra, đạo linh khí màu xám vận chuyển điên cuồng đó, sau mỗi một vòng vận chuyển trong cơ thể của Từ Thanh Phàm, sẽ có một tia chuyển hóa thành mộc ất linh khí màu xanh trong cơ thể. Theo sự vận chuyển của linh khí màu xám này càng lúc càng nhanh, Mộc ất chân khí trong cơ thể của Từ Thanh Phàm càng lúc càng nhiều. không biết trải qua bao lâu, cũng không biết linh khí tử tịch màu xám đó đã vận chuyển bao nhiêu vong, cuối cùng, mộc ất linh khí sinh ra lần nữa bằng với linh khí màu xám, dưới sự khống chế của Từ Thanh Phàm lần nữa trở về trong đan điền.
Kiểm tra kỹ một lần thân thể của mình, Từ Thanh Phàm nhẹ nhàng thở ra một hơi. Kinh mạch trong cơ thể cũng không có vì sự vận chuyển điên cuồng của linh khí màu xám vừa rồi mà chịu tổn thương, đây cũng xem như là sự may mắn trong sự không may vậy.
Nhưng cũng không biết là Từ Thanh Phàm cảm giác sai hay không? Sau một lần điều tra tình hình trong cơ thể của mình, Từ Thanh Phàm luôn cảm thấy hai đạo chân khí trong cơ thể mình trải qua lần phát tán biến hóa lần này trở nên cường đại hơn so với trước đây, sinh mệnh và tử tịch hai loại khí tức tương phản cũng tỏ ra càng mạnh mẽ. thậm chí, ba năm nay vẫn khổ sở không thể đột phá Luyện khí kỳ, cũng có khả năng lớn lập tức muốn đột phá vậy, giống như Tích cốc kỳ đang ở trước mắt, chỉ cần một tầng cửa sổ bằng giấy, bây giờ cần làm chỉ là nhẹ nhàng chọc một phát.
Đối mặt với công lực đột nhiên gia tăng như vậy, Từ Thanh Phàm hết sức vui mừng, cũng mơ hồ có chút kỳ quái. Trước đây cũng đã xảy ra việc sau khi Lục Hoa Nghiêm giúp đỡ luyện hóa hết linh khí màu xám trong cơ thể, sau khi vận chuyển mộc ất linh khí màu xanh lại sinh ra tình trạng tử tịch linh khí màu xám. Mà lần này vừa khéo lại ngược lại, là tử tịch linh khí màu xám tự động vận chuyển sinh ra mộc ất linh khí.
Chẳng lẽ, tu luyện “Khô Vinh Quyết” này cần phải có hai loại linh khí hoàn toàn trái ngược nhau cùng tồn tại hay sao?
Giữa sự mơ hồ, Từ Thanh Phàm cảm thấy “Khô Vinh Quyết” này có lẽ thật sự có chỗ bất phàm nào đó, có lẽ cũng không chỉ là loại vô bổ giống như mình tưởng tượng vậy đâu.
Sau khi vận công hoàn tất, Từ Thanh Phàm từ từ mở mắt ra, ánh mặt trời hết sức chói chang chiếu vào mắt làm cho hắn hết sức kinh ngạc. không biết khi nào, mặt trời đã lên cao như vậy rồi, mà thời gian bất tri bất giác đã đến buổi trưa rồi.
“Hôm qua là ngươi cứu ta phải không?”
Ngay khi Từ Thanh Phàm muốn học theo bộ dạng cảm khái của sư phụ Lục Hoa Nghiêm, “Tu luyện không có năm tháng, trong núi không có ngày giờ” những lời thừa thãi như vậy, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một âm thanh, nghe như tiếng kêu thanh thúy của kim thiếc va chạm vào nhau vậy.
Từ Thanh Phàm bị âm thanh đột ngột này hù nhảy dựng lên, phải biết rằng từ sau khi hắn bắt đầu tu luyện và trở thành người tu tiên, tai mắt cáng ngày càng minh mẫn. xung quang ba trượng bất cứ là tiếng động của gió thổi trên ngọn cỏ cũng tuyệt đội không thoát khỏi cảm ứng của hắn. đương nhiên, ngoài cao thủ Kim đan kỳ như Lục Hoa Nghiêm.
Theo âm thanh nhìn lại, thì ra là người thanh niên tối hôm qua sử dụng kim hệ đạo pháp. Thấy sắc mặt của hắn tuy rằng vẫn trắng bệch như cũ, nhưng cũng có một tia huyết sắc, liền biết nội thương của hắn đã tốt hơn nhiều rồi.
Trên thân người này còn dính chút sương sớm nhàn nhạt, hiển nhiên cũng ở đây cả đêm.
Người này tuy còn trẻ, nhưng đã có tu vi Tích Cốc kỳ rồi, chẳng trách có thể tránh khỏi tai mắt của Từ Thanh Phàm.
“Là ta.” Từ Thanh Phàm sau khi bình tĩnh lại, lập tức trả lời. đối với hắn mà nói, người khác hỏi mà không kịp thời trả lời, là hành vi không lịch sự.
“Ngươi vì sao muốn cứu ta?” không ngờ người thanh niên này nghe xong câu trả lời của Từ Thanh Phàm, ngược lại nhíu mày lại. lời nói vẫn lạnh lùng như cũng, cũng không có vì người trước mắt là người đã có ơn cứu mạng mình mà có chút gì thay đổi.
“Ta tại sao không thể cứu ngươi được chứ?” Từ Thanh Phàm cảm thấy câu hỏi này có chút buồn cười, liền hỏi ngược lại.
“Ngươi tại sao lại muốn cứu ta?” ngươi thanh niên hỏi tiếp, lông mày càng nhíu chặt hơn. “Ngươi muốn đạt được chỗ tốt gì?”
Từ Thanh Phàm sau khi nghe được câu hỏi của người thanh niên lông mày nhíu lại, cảm thấy người thanh niên ngày cảnh giác quá sâu đối với người bên cạnh rồi, lòng tốt giúp đỡ của mình lại bị hắn hoài nghi là muốn đòi lấy chỗ tốt nào đó.
Nghĩ đến đây, Từ Thanh Phàm cảm thấy bản thân không có gì để nói với người thanh niên đa nghi trước mắt này, bởi vì hai người căn bản không có cùng chung lời nói. Thế là khoát ta nói : “Bởi vì ta muốn cứu ngươi, cho nên cứu ngươi thôi. Đối với một số người nào đó mà nói, cứu người cũng không nhất định phải có lý do hoặc có điểm tốt nào đó.”
Vừa nói, Từ Thanh Phàm không lưu lại nữa, xoay người đi về Trường Xuân Cư.
“Đợi chút!” ngay khi Từ Thanh Phàm sắp đi vào khu rừng nhỏ, người thanh niên sau lưng lại đột nhiên gọi.
“Gì vậy?” Từ Thanh Phàm xoay người lại, tò mò hỏi. Chẳng lẽ người thanh niên này còn muốn lưu mình lại hỏi cho rõ hay sao? Thế thì cũng quá là không biết điều rồi sao?
“Ta gọi là Kim Thanh Hàn.” Người thanh niên nói, hình như lại có chút do dự, sau đó lại cắn răng nói tiếp : “Lần này….. cảm ơn ngươi nhiều.”
Đối với một con người kiêu ngạo như người thanh niên trước mắt này mà nói, “Cảm ơn” hai từ này phỏng chừng đời này cũng không có nói qua mấy lần, bây giớ nói ra hai chữ này bộ dáng rõ ràng rất không tự nhiên.
Nhưng cách nhìn của Từ Thanh Phàm về người thanh niên này có chút chuyển biến. Ân oán phân minh, xem ra người thanh niên này cung không chỉ là một người chỉ có đa nghi và kiêu ngạo không thôi a.
“Ta gọi là Từ Thanh Phàm.” khi Từ Thanh Phàm trả lời khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên.
Có lẽ, mình sắp kết giao được một người bạn đầu tiên ở Cửu Hoa Sơn rồi sao?