Ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo còn đang ngủ, nghe được có người đang gõ cửa, hàm hồ mà lên tiếng: “Người nào đó?”
“Là ta! Mang nước rửa mặt tới cho ngươi, còn chưa rời giường hả? Quỷ luời!”
Nghe thanh âm là Tuyết Phi Nhi, Đỗ Văn Hạo liền tỉnh dậy, mở mắt vừa thấy ngoài cửa sổ đã sáng, ngày mới đã bắt đầu, vội vàng bò dậy đứng lên nói: “Là Tuyết cô nương hả, chờ một chút, ta lập tức đến ngay”.
Đỗ Văn Hạo vội vàng mặc trường bào, kéo then cửa “kẹt” một tiếng cửa gỗ cũ nát mở ra, chỉ thấy Tuyết Phi Nhi đứng ở cửa, lông mày cong cong, mắt hạnh lấp lánh, đang nghịch ngợm trừng hắn mỉm cười, khoé miệng lộ ra hai chiếc răng mèo nhỏ nhắn đáng yêu, trên người mặc một bộ y phục hồng thêu hoa, tay áo hẹp, áo khoác bên ngoài màu trắng thanh tú vừa vặn che đôi vai nhỏ, trước ngực hơi hở ra, thân dưới mặc một chiếc quần màu xanh. Trên tay bưng một cái chậu gỗ chứa chừng nửa chậu nước trong, một bên chậu vắt một chiếc khăn trắng như tuyết, cười nhẹ nói: “Nào, nước rửa mặt đây, nhanh rửa mặt đi!”
“Điều này thật không phải, còn làm phiền cô nương tự mình đưa nước rửa mặt tới, thật là quá khách khí rồi! Cảm ơn! Cảm ơn!”Đỗ Văn Hạo vội vàng tiếp lấy chậu nước rửa mặt, đặt ở nơi rửa mặt bên cạnh cửa: “Cô nương mời vào, mời ngồi…!”
Nhưng mà quay đầu liền phát hiện trong phòng không có cái ghế nào, mà trên giường chăn màn bừa bộn, lại càng không dám mời cô nương nhà người ta ngồi lên trên, mặt đỏ bừng lên vội vàng sắp xếp lại giường chiếu.
“Để ta làm cho!” Tuyết Phi Nhi giành lấy việc sửa sang giường chiếu, vừa sửa sang vừa nhắc lại: “Ngươi nhanh rửa mặt, khăn mặt là của ta, rất sạch sẽ!”
Đỗ Văn Hạo đã cầm lấy khăn lông, nghe lời này không khỏi sửng sốt, ngượng ngùng buông chiếc khăn.
“Không không! Không phải, ta làm sao có thể…, như thế nào không biết xấu hổ dùng… khăn của cô nương”.
“Khách điếm không cung cấp khăn mặt, giúp ngươi mua lại mất tiền, tiền của ngươi vốn không nhiều, nên giữ lại mà tiêu dùng trên đường hành y, dù sao khăn mặt ta cũng có mấy cái, cái này mới nhất, đưa cho ngươi dùng. Ta mới chỉ dùng vài ngày, tối hôm qua đã tẩy sạch, ngươi không nên ngại bẩn” Tuyết Phi Nhi thấy Đỗ Văn Hạo không nhúc nhích, khuôn mặt xinh xắn nghiêm lại, đem chăn mềm trong tay ném tới tới, sẵng giọng: “Nếu ngươi ngại bẩn, vậy tự mình ra ngoài mua một cái đi!”
“Không không, ta không có ý đó, là cảm thấy… cảm giác được cô nương đối với ta thật sự quá tốt, suy nghĩ thật chu đáo. Cảm ơn! Ta dùng cái này tốt lắm, chỉ là làm phiền cô nương rồi”Đỗ Văn Hạo biết Tuyết Phi Nhi này là người thẳng thắn, chính mình nếu quá câu nệ ngược lại sẽ làm cho nàng không thoải mái, vội vàng tạ ơn sau đó cầm lấy khăn mặt nhúng nước vò mấy cái rồi bắt đầu rửa mặt.
Tuyết Phi Nhi lúc này mới tươi cười, ở một bên tiếp tục sửa sang giường chiếu, vừa nói: “Cái gì đường đột với không đường đột, các ngươi đọc sách nhân nghĩa nói toàn những chuyện khó nghe, rửa nhanh lên, tý nữa ta còn muốn dẫn ngươi đi ra ngoài xem bệnh”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ra ngoài xem bệnh?”
“Đúng vậy! Tối hôm qua ngươi mới kiếm được một ít còn chưa đủ tiền vốn, ta đáp ứng giúp ngươi hành nghề linh y thu lại vốn liếng, đương nhiên không thể nói cho có, cho nên sáng sớm hôm nay ta liền đi ra ngoài giúp ngươi tìm người bệnh. Đã tìm được hai người, đều muốn người phải đến khám bệnh tại nhà, ước chừng khi ngươi đã rời giường lúc này mới đến gọi ngươi, rửa mặt rồi ăn điểm tâm ta sẽ dẫn ngươi đi”.
Đỗ Văn Hạo trong lòng ấm áp, chắp tay nói: “Cô nương đối với ta tốt như vậy thật không biết làm sao để báo đáp”.
“Không cần khách khí, ta biết ngươi là người tốt, là một người thành thật, hảo tâm tất có báo đáp, vì vậy giúp ngươi cũng là điều nên làm. Được rồi, ngươi nhanh rửa mặt đi, ta đi chuẩn bị bữa sáng cho ngươi”.
“Ai dà, phiền toái cho cô nương rồi!”
“Không cần khách khí, nhưng mà cũng nên nói rõ, ngươi dùng điểm tâm ta cũng sẽ tính tiền đó!”
“Hả? Tối hôm qua cô không có nói…, tốn bao nhiêu tiền vậy?” Đỗ Văn Hạo hơi khẩn trương, nhưng mà ăn cơm ở quán trọ tất nhiên phải trả tiền, điều này không cần phải nói.
“Hì hì, xem ngươi khẩn trương như vậy có phải sợ ta lấy đắt ngươi chăng? Yên tâm! Ta đã nói với cha ta, cha ta đồng ý cho ngươi giá ưu đãi. Những người khác ở lại đều lấy mười văn tiền, còn ngươi chỉ thu năm văn, bữa sáng hai chiếc màn thầu một bát cháo, người khác thu bốn văn, chỉ lấy ngươi hai văn, đều là giảm nửa giá, thể nào?”
“Ồ, vậy cảm ơn cô nương nhiều!” Đỗ Văn Hạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới một việc khác vội vàng hỏi: “Còn bánh bao tối hôm qua sao không tính, bao nhiêu tiền vậy?”
Tuyết Phi Nhi sẵng giọng: “Ngươi thực sự cho rằng trong mắt ta chỉ có tiền hả? Hừ! Tối hôm qua ngươi ăn là bánh bao còn sót lại, tính ra là ta cho ngươi, không lấy tiền!”
“Ha ha, vậy cảm ơn cô nương nhiều lắm!”
“Ngươi đừng có cô nương, cô nương mãi có được không, gọi tên của ta là được rồi”.
“Ồ, ta nghe nói Lâm chưởng quỹ gọi cô là Phi Nhi, vậy ta cũng gọi cô như thế?”
“Được, cứ gọi ta như vậy đi”.
“Ừm, tên cô thật dễ nghe, Tuyết Phi Nhi…”Đỗ Văn Hạo gật gù ra vẻ suy nghĩ nói: “Tuyết hoa phi phi, bắc phong xuy xuy. Sở vị y nhân, tại thủy chi mi”.
Tuyết Phi Nhi che miệng khanh khách cười nói: “Ai dà, thật sự là chua xót chết người, không thể chịu được!”
Đỗ Văn Hạo hắc hắc cười, lấy ra bảy văn tiền đưa cho Tuyết Phi Nhi, xem như trả tiền cơm.
Tuyết Phi Nhi đi lấy bữa sáng, Đỗ Văn Hạo sau khi súc miệng sạch sẽ, Tuyết Phi Nhi đã bưng bữa sáng trở lại. Đỗ Văn Hạo vội vàng ăn cho xong bữa cơm sơ sài trước mặt , trong miệng dường như nhai phải một hạt sạn, bột gạo nấu cháo cũng không được xay kĩ, nhưng Đỗ Văn Hạo cũng không quan tâm, thầm nghĩ rằng hai văn tiền được như vậy đã là tốt lắm rồi, dù sao đây cũng là vào thời Tống, không phải là một tiệm ăn ở xã hội hiện đại, Tuyết Phi Nhi lại tận tâm giúp mình tiết kiệm, chịu khổ một tý cũng không thành vấn đề.
Đỗ Văn Hạo sau khi dùng bữa xong, Tuyết Phi Nhi thu dọn bát đũa, chuẩn bị dẫn Đỗ Văn Hại đi ra ngoài, Đỗ Văn Hạo dừng lại, nói: “Ta nghĩ trước tiên nên đi xem chỗ sưng mủ của đứa trẻ kia ra sao, xem lành lặn hay chưa”.
Tuyết Phi Nhi cười nói: “Yên tâm, ta đã làm hộ ngươi rồi, vừa mới đi xem, đứa bé đang ngủ say. Vết thương cũng đã khép lại, không bị thối rữa, y thuật của ngươi được lắm!”
Lo lắng trong lòng Đỗ Văn Hạo lúc này mới giảm xuống, đi theo Tuyết Phi Nhi vào đại sảng của khách điếm.
Một lão giả mập mạp đang cầm bàn tính ngồi ở sau quầy khách điếm . Tuyết Phi Nhi dẫn theo Đỗ Văn Hạo đi đến trước mặt ông ta, đem bảy văn tiền đặt lên quầy nói: “Cha! Vị này chính là người con đã nói với cha tối qua chữa bệnh cho hài tử ở khách điếm chúng ta Đỗ lang trung, đây là tiền cơm sáng nay của hắn. Đỗ lang trung, đây là cha ta. Cha ta họ Tống”.
Tống chưởng quầy cười ha ha gật đầu, trước tiên sờ vào bảy văn đồng tiền, đếm lại, sau đó cẩn thận bỏ vào một cái hộp sắt đựng tiền ở phía sau, khoá kỹ, lúc này mới xoay người cố sức từ trong quầy đi ra, tay áo rung rung, hai cánh tay mập mạp đưa lên ôm quyền nói: “Đỗ lang trung, đêm qua ngon giấc chứ?”
“Cũng không tệ”.
“Ừm, nghe tiểu nữ nói ngươi hôm qua chữa bệnh miễn phí cho đứa bé nghèo khổ, kẻ hèn này trong lòng cao hứng không thôi, một thầy thuốc như vậy đến trọ tại tiểu điếm, thật là làm cho tiểu điếm này của ta thơm lây. Ha ha ha”.
Tống chưởng quầy thật là người biết làm ăn, thấu triệt đạo lý hoà khí sinh tài, Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: “Tống chưởng quầy quá khen!”
“Đỗ lang trung sau này cần gì thì cứ nói cho ta biết, nếu làm được nhất định sẽ hết sức”.
“Tốt quá! Cảm ơn nhiều!”
Tuyết Phi Nhi nói với Đỗ chưởng quầy: “Cha, con đưa Đỗ lang trung đi chữa bệnh”.
Hai người ra khỏi đại môn, điếm tiểu nhị đã chuẩn bị một cỗ xe lừa chờ ở cửa. Thời Tống số lượng ngựa rất ít, phần nhiều dùng cho quân sự cùng công vụ triều đình, dân chùng đều dùng xe trâu hoặc xe lừa, kẻ có tiền thì dùng kiệu.
Đỗ Văn Hạo có chút kinh ngạc: “Ngồi xe đi sao?”
“Ừm, đường hơi xa, đến bên kia Tây thành, muốn đi đến đó mất chừng một canh giờ, một nhà khác ở phía Nam thành lại còn phải lòng vòng quanh co, lại chậm trễ thêm tầm một canh giờ, thời gian đi lại trên đường rất mất công, cho nên ta chuẩn bị xe cho ngươi. Xem xong hai người bệnh này, ta còn phải giúp ngươi tìm người bệnh khác, có thể còn phải dùng xe nữa”.
“Này xe lừa này của cha cô cũng phải tính tiền ư?” Đỗ Văn Hạo vừa rồi quan sát thấy ánh mắt Tống chưởng quầy nhìn đồng tiền, biết hắn là một người keo kiệt, vì con gái có thể giảm giá nhưng tuyệt đối sẽ không miễn phí.
Tuyết Phi Nhi ngượng ngùng cười cười: “Đúng vậy, cũng tính nửa giá, cho người khác thuê là hai mươi văn tiền, cho ngươi thuê chỉ lấy mười văn tiền. Đương nhiên nếu ngươi muốn tiết kiệm không thuê xe tình nguyện đi bộ cũng được, ta cùng ngươi đi”.
Đỗ Văn Hạo hôm qua đã đi bộ cả ngày rồi, xương cột sống vẫn còn đau nhức, thật không muốn lại tiếp tục, hơn nữa thuê một chỉ có mười văn tiền, cũng chính là mười đồng nhân dân tệ, mười đồng tiền thuê một chiếc xe, thật sự là không đắt, lại nói hai lần khám bệnh, mỗi người mười văn, tổng cộng hai mười văn, vẫn còn một nửa vốn, nhưng còn có thể tìm người bệnh khác, hẳn là còn có thể kiếm thêm, liền cười nói: “Không không, nên ngồi xe đi cho nhanh chóng, đi bộ hai canh giờ thì hai chân sợ cũng teo mất, giày vải cũng mục nát”.
Tuyết Phi Nhi cười khanh khách.
Lúc này, đối diện là Ngũ Vị Đường ở trước cửa có một tiểu nhị mập mạp trong tay mang theo một cái hòm thuốc, nhìn thấy hai người Đỗ Văn Hạo đi ra, cười ha ha chạy tới: “Đỗ lang trung, đây là hòm thuốc của ngài”.
Đỗ Văn Hao hơi kinh ngạc: “Đây là…”
Tuyết Phi Nhi cười nói : “Là ta giúp ngươi mượn Lâm chưởng quầy đó, ngươi đi ra ngoài khám bệnh cho người ta, đương nhiên cần phải mang theo một hòm thuốc, nếu đi tay không làm sao xem bệnh cho người ta đây?”
Đỗ Văn Hạo lúc này mới hiểu được, cảm kích nói: “Cảm ơn Tuyết cô nương! A không, Phi Nhi, Lâm chưởng quầy đâu? Nàng có ở nhà hay không? Ta muốn gặp nàng cảm ơn”.
“Ở trong!” Mập mạp cười quay lưng nói: “Chưởng quầy của chúnh ta ở trong điếm, Sài đại phu tọa đường gửi thư nói rằng hắn không còn mặt mũi nào ở lại Ngũ Vị Đường, sáng sớm đã lên đường quay về nhà ông ta, Lâm chưởng quỹ bây giờ đang cân nhắc tìm một đại phu tọa đường”.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Đỗ Văn Hạo mắt sáng lên, đại phu ngồi đường, đây chính là một công việc lý tưởng!
Buổi tối hắn còn muốn làm một tiểu nhị cho tiệm thuộc chủ yếu là do không tin tưởng vào bản thân nhưng sau buổi chẩn bệnh tại khách sạn hắn tin tưởng hơn nhiều. Cổ đại cùng hiện đại giống nhau, đại đa số bệnh tật đều là đau đầu, sốt lặt vặt, bệnh nặng chính thức ít thấy. Hơn mà mấy cái bệnh vặt này thì hắn có thể đối phó được. Nếu có gặp bệnh nặng thì bằng vào mấy năm học tập Trung y và hơn năm năm học Đại học y khoa chánh quy, cho dù trị không hết thì cũng không phạm sai lầm chết người. Chung quy là có thể tìm được biện pháp cứu trị. Làm đại phu tọa đường này phải hết sức cẩn thận thì cũng không có nhiều vấn đề lắm. Đây chính là một cơ hội tốt, bỏ lỡ thì khó có trở lại!
Đỗ Văn Hạo vội vàng đem cái hòm thuốc để lên xe, rồi vén trường bào bằng vải thô màu trắng vội vã chạy đến cửa "Ngũ Vị Đường", bước vào chỉ thấy gã tiểu nhị thấp nhỏ tay cầm chổi lông gà phủi bụi mà không thấy bóng Lâm Thanh Đại đâu. Sau khi ngó nghiêm một lúc mới thấy Lâm Thanh Đại đang ngồi ở trong sương phòng, tay bưng một cái chén trà, lông mày cau lại đang nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần.
"Lâm chưởng quỹ!" Đỗ Văn Hạo bắt chuyện một tiếng rồi đóng cửa, đi vào chắp tay nói.
Lâm Thanh Đại ngẩng đầu thấy là hắn thì miễn cưỡng lộ ra một tia mỉm cười, buông trà nói :"Là Đỗ lang trung, có việc gì sao?"
Tại xã hội hiện đại, Đỗ Văn Hạo đã có kinh nghiệm bao nhiêu lần đi tìm việc, nhiều lần tham gia ứng thí, bất quá lần này dù sao cũng là tại thời cổ đại, hơn nữa, dính dáng đến sinh kế nên tâm lý vẫn có chút hoảng hốt nên hắn vội chắp tay, có chút cà lăm nói: "Lâm chưởng quỹ, ta, cái này…, nghe Ngốc béo nói, quý đường muốn mời, muốn mời một đại phu tọa đường, có đúng không?"
Lâm Thanh Đại tựa hồ nhìn ra đến Đỗ Văn Hạo muốn nói cái gì, gật đầu: "Ừm! Sài đại phu đã về quê rồi"
Đỗ Văn Hạo gian nan nuốt một tiếng nước miếng, cảm giác tim đập thình thịch: "Không biết, không biết tôi có thể có vinh hạnh này không?"
Lâm Thanh Đại nhìn Đỗ Văn Hạo trên dưới đánh giá một chút rồi nói: "Ngươi muốn tự tiến cử, ngươi không phải linh y ư?"
"Linh y bốn biển là nhà, lang bạt kỳ hồ, trừ phi bất đắc dĩ chứ có người nào nguyện ý đi làm lang trung tha phương. Lần này gặp phải cường đạo, thiếu chút nữa ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được cho nên tôi muốn tìm một công việc ổn định. Tối qua tôi vốn muốn nhận lời mời làm tiểu nhị cho quý đường, nhưng Ngốc béo lại tới trước một bước, ha ha…"
Lâm Thanh Đại ồ lên một tiếng, có vẻ khó khăn nói: "Cái này…, thật không dám đấu diếm, bỉ đường sinh ý gần đây không tốt, ngươi cũng nhìn thấy đấy, đã mở cửa cũng đến một canh giờ mà còn không có một người nào tới xem bệnh cả, ngay cả tới lấy thuốc cũng không có. Nguyên nhân chủ yếu là không có một nổi một đại phu tọa đường. Lúc này đây ta đã hạ quyết tâm mời một danh y kinh nghiệm phong phú, cho dù có phải bỏ ra nhiều tiền cũng được, hơn nữa ngươi tuổi còn rất trẻ, chỉ sợ người bệnh sẽ không tin tưởng tới tìm ngươi xem bệnh, nên rất xin lỗi!"
Đỗ Văn Hạo có chút thất vọng, hắn đương nhiên hiểu được mối lo này của Lâm Thanh Đại. Cái này cũng không trách được người ta, muốn trách chỉ có thể tự trách mình còn trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm về Trung y. Trong khi đó Trung y việc biện chứng luận trì chuẩn xác tuyệt đại bộ phận dựa vào kinh nghiệm của người hành nghề y. Không giống như Tây y dựa vào các loại công cụ chẩn đoán và các loại xét nghiệm cho kết luận xác thực là bệnh gì, cho nên Trung y đều rất chú ý đến kinh nghiệm cùng danh khí. Đối với lão Trung y tóc bạc mọi người tự nhiên đều cho rằng y thuật cao minh mà tín nhiệm, không ai dễ dàng tin tưởng vào một gã mao đầu tiểu tử cho dù thật sự có bản lãnh của một danh y .
Đổi thành người khác mặt đã sớm vẻ đau khổ xám xịt bỏ đi nhưng Đỗ Văn Hạo lại không dễ dàng chịu thua. Đã từng kinh lịch qua nhiều lần xin việc ở xã hội hiện đại khiến cho da mặt hắn thật dày, đầu óc vừa chuyển, hắn quyết định chuyển hướng cười hỏi: "Lâm chưởng quỹ muốn mời danh y sao?"
"Còn phải hỏi ư, danh y không phải dễ dàng mời như vậy. Ta đang cân nhắc việc này".
"Vậy… trước khi Lâm chưởng quỹ mời được danh y, có thể để cho ta tọa đường giúp quý đường làm ăn được không? Dù sao trước khi các ngươi mời được danh y thì trong đường cũng không có đại phu xem bệnh, như vậy thì người bệnh lại càng không đến. Có một đại phu chung quy so với không còn tốt hơn. Lâm chưởng quỹ xin cứ yên tâm, ta từ nhỏ đã học y, lại có nhiều năm kinh nghiệm linh y, không dám nói là danh y Diệu thủ hồi xuân nhưng cũng không ngại mấy thứ bệnh đau đầu, đau nhức chân tay. Chừng nào danh y được mời đến, không cần Lâm chưởng quỹ nói chuyện, ta sẽ quay mông bước đi ngay".
"Như vậy…"
Lâm Thanh Đại có chút chần chờ, dù sao đại phu tọa đường đối với một tiệm thuốc quá trọng yếu. Thời cổ đại xem bệnh có một quy củ bất thành văn đó là xem bệnh ở đâu thì lấy thuốc ở đó, cho nên tìm đại phu ngồi đường xem bệnh càng nhiều thì sinh ý của tiệm thuốc khẳng định là càng tốt. Ngũ Vị Đường của Lâm Thanh Đại sinh ý không được tốt không phải do dược liệu không tốt, cũng không phải giá tiền rất đắt mà là do không có một đại phu tọa đường tốt, cho nên Lâm Thanh Đại mới hạ quyết tâm mời danh y.
Nếu như mời Đỗ Văn Hạo đại phu ngồi đường tạm thời, hắn tuổi còn rất trẻ, sợ rằng không có người bệnh đến tiệm thuốc tìm hắn xem bệnh, như vậy sinh ý của tiệm thuốc sẽ rất khó trông cậy vào. Nếu như đại phu tọa đường y thuật bình thường giống như Sài đại phu lúc trước, làm chết bệnh nhân thì không chỉ phải bồi tiền mà còn liên lụy đên danh tiếng của tiệm thuốc. Hiện nay sinh ý kém như vậy, nguyên nhân chủ yếu là do ngày hôm qua gây ra chết người, thân nhân muốn trói đại phu tọa đường tống quan. Huyền Thành lớn như vậy mà chuyện này sợ là sớm đã truyền khắp toàn thành, nếu lại xảy ra chuyện ồn ào gì thì Ngũ Vị Đường chỉ còn cách đóng cửa.
Tuyết Phi Nhi đi theo Đỗ Văn Hạo vào, thấy Lâm Thanh Đại do dự, nàng là một người nhiệt tâm nên liền nói: "Thanh đại tỷ, Đỗ lang Trung y thuật rất tốt, hơn nữa có cái tâm thiện lương, tối hôm qua chẩn bệnh cho một vài người bệnh, mọi người đều nói hắn nói rất chuẩn, phía dưới cũng có rất nhiều người đang đợi. Tỷ cứ cho hắn thử xem sao, cho hắn có một chỗ buôn bán làm tiền vốn cũng tốt, trong lúc chờ danh y tới, thì hắn tạm thời thay thế, sau đó cũng có thể tiếp tục làm linh y, chẳng phải hai bên cũng có lợi sao?"
Lâm Thanh Đại cười nói: "Ngươi cũng mở miệng thay hắn nói chuyện sao, ta còn có thể nói cái gì nữa đây. Được rồi, Đỗ lang trung, trước khi bỉ đường mời được danh y, tạm thời thuê ngươi làm đại phu tọa đường".
Đỗ Văn Hạo mừng rỡ, mặc dù phần công việc này chỉ là tạm thời, nhưng dù sao cũng là một khởi đầu, vì vạn sự khởi đầu nan, có mở đầu, mới có thể có phát triển. Hắn chắp tay nói: "Đa tạ Lâm chưởng quỹ, ta nhất định làm việc tốt, cứ yên tâm!"
Lâm Thanh Đại nói: "Đại phu tọa đường quy củ ra sao ngươi hẳn là đã biết. Ngươi phụ trách xem bệnh, bỉ đường phụ trách lấy thuốc. Phí khám bệnh thuộc về ngươi, dược phí thuộc về đường. Một bên việc ai người nấy làm, không can thiệp vào việc của nhau. Một ngày bổn đường cho ngươi sớm muộn hai bữa cơm, cùng tiểu nhị trong đường ăn cùng nhau, bữa ăn miễn phí bất quá nếu muốn tìm chỗ ăn tốt hơn thì tự tìm chỗ ăn một mình".
"Việc này ta cũng rõ ràng".
"Tốt, ngươi đã có chỗ ở chưa?"
"Chỗ ở?" Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn Tuyết Phi Nhi một chút, nghĩ thầm tầng trệt khách điếm nọ một đêm năm văn tiền, rất tiện nghi. Đang muốn nói chuyện thì Lâm Thanh Đại lại nói trước :"Nếu ngươi không đi nữa thì phải ở khách sạn, tiền thuê lâu dài cũng không phải là một con số nhỏ, nếu như ngươi không sợ ủy khuất thì dọn đến ở cùng tiểu nhị ngủ trong tiệm thuốc. Phòng ngủ của tiểu nhị cũng khá lớn, ngủ cũng thoải mái, giường chiếu cũng có sẵn, đều giặt giũ sạch sẽ".
"Rất cảm tạ!" Đỗ Văn Hạo chắp tay nói.
Lâm Thanh Đại vẫy tay gọi tiểu nhị và nha hoàn lại. Ngũ Vị Đường tổng cộng có hai tiểu nhị làm thuốc, một người tên là Ngốc béo, bộ dáng mập mạp, chính là người nhận lời mời hôm qua, trông cũng đôn hậu. Người kia tên gọi Ngô Thông, hình dáng gầy gò, khi còn bé đi học qua mấy năm tư thục, là người rất cơ trí, thích vui đùa, thông minh. Hai người này đối với Đỗ Văn Hạo cũng rất nhiệt tình. Thiếp thân tiểu nha hoàn của Lâm Thanh Đại tên là Anh Tử, ngoài ra còn có hai lão khẩu là Vương lão đầu cùng Vương thẩm là hai vợ chồng phụ trách nấu cơm và các công việc tạp vụ khác như đánh xe lừa.
Nghe hai người thỏa thuận Tuyết Phi Nhi cũng thật cao hứng: "Sáng này ta tìm được hai người để Đỗ lang trung xem bệnh, ta dẫn hắn đi xem xong rồi sẽ trở lại".
Đạt được thỏa thuận, Đỗ Văn Hạo cùng Tuyết Phi Nhi cũng rất hưng phấn, dù sao tọa đường tại tiệm thuốc so với việc Tuyết Phi Nhi phải đi khắp nơi tìm người bệnh cho hắn thì tốt hơn nhiều.
Tuyết Phi Nhi giới thiệu người bệnh thứ nhất chỉ là bị thương phong ho khan, rất dễ dàng đối phó, sau thời gian uống một chén trà nhỏ đã xem xong và cho đơn thuốc. Tuyết Phi Nhi giới thiệu Đỗ Văn Hạo là đại phu tọa đường mới của "Ngũ Vị Đường", người nhà bệnh nhân cầm đơn thuốc tự đi đến Ngũ Vị Đường lấy thuốc. Người này cũng làm nghệ buôn bán quen biết với nhà Tuyết Phi Nhi cho nên ra tay cũng khá lớn, trả tiền gấp hai lần bình thường.
Trên đường Đỗ Văn Hạo hỏi Tuyết Phi Nhi về quy củ lấy tiền chẩn bệnh mới biết được, ốm đau bình thường mỗi lần ngồi đường chẩn bệnh mỗi chỉ lấy năm văn, trong khi lần này hắn được trả tới hai mươi văn, điều này làm cho Đỗ Văn Hạo có cảm giác giàu đến nơi rồi.
Bọn họ ngồi lừa xe đến nhà thứ hai ở Nam thành. Nhà này dường như có nhiều người, trạch viện to lớn, qua tam môn vào cửa thấy có vài nha hoàn cùng bà vú.
Chủ nhân nhà này họ Bàng làm Huyền úy ở nha môn, Bàng Huyền úy không lộ diện, người tiếp bọn hắn chính là quản gia, người bệnh là bà vú của tiểu nhi tử nhà hắn. Bệnh cũng rất đơn giản là bị thối móng chân. Đỗ Văn Hạo sau khi xem xét xong nói đây chỉ là bệnh da liễu, không có gì khó khăn cả rồi kê đơn thuốc trong uống ngoài xoa.
Nhà này ra tay cũng rất lớn, trả hắn ba mươi văn, như vậy tổng cộng hai nhà đã được năm mươi văn tiền. Bỏ mười văn tiền thuê xe lừa thì còn lại bốn mươi văn, xem như buôn bán có chút lời, Đỗ Văn Hạo thật cao hứng.
Đang muốn từ phòng bà vú đi ra ngoài thì chợt nghe bên ngoài có tiếng kêun: "Nhị nãi nãi trở về!"
Bà vú vội vàng ngăn cản bọn họ lại nói :"Lang trung, xin lỗi, xin mời tránh đi một chút, chờ nhị nãi nãi vào nhà rồi mới đi ra".
Theo khảo cứu về lịch sử lễ giáo phong kiến thời nhà Tống, chủ nhân nhà này là huyện úy, huyện úy trông nom trị an cùng tố tụng một phương, tương đương với Cục trưởng công an và Cục trưởng Cục Tư pháp, tại Huyền Thành cũng xem như một viên quan không nhỏ, quan quyến đương nhiên ai cũng có thể thấy, càng huống chi nhị nãi nãi của huyện úy cũng là thiếp nhỏ cho nên cần phải tránh đi một chút.
Một lúc sau liền nghe thấy thấy tiếng xe bò lộc cộc và tiếng bò thở trầm thấp, xen vào đó mơ hồ còn nghe được tiếng phụ nữ khóc bi thiết cùng tiếng nam nhân thở dài.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Tuyết Phi Nhi cùng nhà Huyền Úy rất quen thuộc nên thuận miệng hỏi bà vú: "Ai khóc vậy?"
Bà vú đem mở hé cửa liếc mắt một cái rồi thấp giọng nói: "Là nhị nha hoàn, nhị nãi nãi đang bị bệnh rất nặng. Ài…"
"Ồ, bệnh gì?"
"Không rõ ràng lắm, Tiền thần y ở Tể Thế Đường đến xem mấy lần nhưng cũng không có hiệu quả gì cho nên mới đưa đến các phủ ở phía đông tìm danh y khác. Tiền thần y cùng đi mà bây giờ xem bộ dáng như vậy sợ rằng người không xong rồi".
"Tiền thần y mà cũng không chữa được phải đi phủ thành xem thì bệnh cũng không nhẹ?"
"Cũng không phải như vậy, đại nãi nãi sinh được bốn khuê nữ nhưng chưa ai có con trong khi tuổi cũng lớn rồi. Lão gia nhà chúng ta lấy nhị nãi nãi này, mà nãi nãi này thặt sự không chịu thua kém, sinh cho lão gia chúng ta một nam tử khiến lão gia cao hứng thương yêu không thôi. Không nghĩ tới, đảo mắt một cái bị bệnh mà thành cái dạng này, ài!"
Đỗ Văn Hạo thuận miệng hỏi: "Bệnh như thế nào, có thể nói nghe một chút không?"
"Ừm, trước đó vài ngày bắp đùi phải của nhị nãi nãi mọc ung nhọt, Tiền thần y sau khi xem đã cho đơn thuốc uống. Vài ngày sau, nhị nãi nãi chúng ta đi ngoài thành dâng hương, phỏng chừng trên đường thì gặp phong hàn nên về đến nhà đêm đó toàn thân nóng rực, thân thể như cái hỏa lò nhưng hết lần này tới lần khác lại kêu lạnh., xông hơi cũng không đỡ. Tiền thần y xem bệnh lại cho thuốc nhưng bệnh càng nặng, thêm cả ngực cũng đau nhức và không ngừng ho khan, thở hổn hển, không ăn uống gì được. Tiền thần y lại đến xem hai lần nữa nhưng vẫn như trước, nãi nãi bắt đầu bất tỉnh mê man. Tiền thần y sốt ruột liên tục chạy đến, phương thuốc cũng thay đổi vài lần, nhưng thay đổi thuốc lại khiến nãi nãi toàn thân nổi mụn nhọt nóng bỏng, Tiền thần y dùng hết biện pháp cũng không đỡ, đến cuối cùng thì hai mắt trắng dã, hít vào nhiều thở ra ít, không biết gì nữa. Ôi! Đáng thương".
Đỗ Văn Hạo vẫn dụng tâm nghe, tâm lý cân nhắc xem đây là bệnh gì.
Lúc này, nghe được trong viện truyền đến tiếng nói chuyện: "Huyền úy đại nhân, bệnh tình, ài, sợ là không qua được đêm nay, thứ cho lão hủ không thể cứu được nãi nãi, thật sự xấu hổ quá".
Một thanh âm trầm thấp buồn bã nói: "Danh y trong Phủ thành cũng đều không có cách nào, sao lại trách ngươi được, nói đến cùng cũng là do mệnh của nàng".
"Vâng! Vậy lão hủ xin cáo từ!"
"Cung tống thần y!"
"Không dám nhận…"
Tiếp theo nghe thấy có tiếng người đi ra ngoài, Đỗ Văn Hạo khẽ nghiên người ngó qua cánh cửa bà vú mới hé ra, chỉ thấy phía trước vài bước có một cái xe trâu, tấm vải che phía trước đã được vén lên lộ ra một nữ tử tuổi còn trẻ nằm trong cái chăn trắng như tuyết, trên đầu mái tóc tán loạn rơi trên gối, hai tròng mắt giương thật to nhưng mờ mịt nhìn lên trần xe, thân thể thỉnh thoảng lại run rẩy.
Đứng bên cạnh xe là một tráng hán, mặt đen, một thân quan bào, thần sắc đau thương nhìn nữ tử trên xe, người này là Đổng Đạt Huyền, Huyền úy Bàng Cảnh Huy.
Một vị lão giả mặc áo bào trắng đang cúi đầu ủ rũ đi ra ngoài, người này đúng là thần y nổi danh hiển hách Đổng Đạt Huyền Tiền Bất Thu.
Lúc này, hậu viện đã truyền đến tiếng khóc, một lão thái thái dung mạo đẹp đẽ quý phái, tóc như tuyết trắng dưới sự nâng đỡ của một trung niên quý phụ và hai nữ tử còn trẻ cùng nha hoàn, ôm nhau lảo đảo đi qua Nguyệt lượng môn từ hậu viện đi tới. Bên người quý phụ nọ lại có một tiểu cô nương chừng ba bốn tuổi, nước mắt nước mũi thò lò, hai mắt mở to lấp lóe không biết phát sinh chuyện gì, một bàn tay nhỏ bé ngậm trong miệng, một bàn tay nhỏ bé khác túm chặt ống tay áo quý phụ nọ đi theo ra.
Lão thái thái nhìn thẳng phía trước, một tay hướng phía trước ngoắc ngoắc, dưới sự dìu đỡ của mọi người lảo đảo cấp bách đi lên phía trước, trong miệng hô: "Ngọc Nhi! Ngọc Nhi thế nào rồi?"
Bàng Huyền Úy bước lên phía trước, dìu đỡ Bàng mẫu nói: "Mẹ, hai mắt người không tốt, sao lại đi ra đây".
Lão thái thái này là mẫu thân Bàng Huyền Úy, Bàng mẫu. Trung niên quý phụ là Lưu thị là nguyên xứng phu nhân của Bàng Huyền Úy. Hai nữ tử tuổi còn trẻ là hai nữ nhi của Bàng Huyền Úy, nhị nữ nhi cùng tam nữ nhi, cô bé mũi nhãi là con gái của đại nữ nhi đã xuất giá.
"Danh y các nơi cũng xem qua… nhưng đều nói giống Tiền thần y… bệnh của Ngọc Nhi chỉ sợ không qua được đêm nay…"
"Cái gì?" Bàng mẫu nghiêng cái lổ tai hỏi lại, Bàng mẫu trừ ánh mắt không tốt thì tai nghe không rõ ràng lắm.
"Ngọc Nhi không được rồi!" Bàng Huyền Úy tiến đến bên mẫu thân lớn tiếng nói.
Bàng mẫu nghe rõ, thân thể run run một chút, lão lệ tung hoành, lục lọi đi lên phía trước: "Ngọc Nhi ở nơi nào, mau đỡ ta qua !"
"Mẹ, mẹ thong thả một chút, con đỡ mẹ qua", người trung niên vừa rơi lệ vừa dìu đỡ Bàng mẫu đi tới xe trâu, lão phụ nhân đưa tay quờ quờ nắm lấy tay thiếu phụ nọ. Mặc dù lão phụ thấy không rõ nhưng tay lại cảm giác được con dâu mở to hai mắt, hơi thở rất yếu ớt, chỉ sợ là không ổn rồi, nhất thời khóc lớn lên, ôm con dâu khóc lóc.
Tiểu thiếp Ngọc Nhi này là thân thích của Bàng mẫu, mặc dù gia cảnh nghèo khó nhưng nhà Ngọc Nhi từng có ân với nhà Bàng mẫu, cho nên đi lại rất thân thiết. Khéo sao con dâu Lưu thị của Bàng mẫu không có con, ngay cả bốn khuê nữ của bà cũng không sinh được con, mắt thấy tuổi đã cao, Bàng mẫu liền làm chủ nạp Ngọc Nhi làm thiếp cho con mình. Ngọc Nhi cũng không chịu thua kém, vào cửa liền sinh cho nhà bà nam tử nối dòng hương khói, Bàng mẫu vui mừng khôn xiết, cho nên đối với Ngọc Nhi này rất sủng ái. Ngọc nhi chợt bệnh nặng, Bàng mẫu trái tim như lửa đốt, nghe nói Ngọc nhi không qua được thì nhất thời khóc lớn lên.
Tiểu cô nương vừa nghe nãi nãi khóc, cũng không biết có chuyện gì xảy ra nhưng miệng cũng khóc lớn, trong lúc nhất thời trong viện loạn thành một đoàn.
Nguyên xứng thê tử Lưu thị của Bàng Huyền Úy một tay gạt lệ, một bên phân phó cho nha hoàn bên cạnh: "Đi, gọi bà vú đem hài tử đến xem mặt mẹ nó một chút".
Nha hoàn nọ vừa khóc đáp ứng rồi bước lên bậc thang hướng bên này chạy lại. Bà vú ở trong phòng đã nghe nói như thế, vội bế đưa nhỏ từ trên giường, đứa nhỏ này chưa đầy một tuổi, bà vú kéo cánh cửa đi ra, đi xuống bậc thang đi tới bên cạnh xe trâu đưa cho Lưu thị.
Lưu thị đem hài tử đặt ở bên người Ngọc Nhi, Ngọc Nhi đã hôn mê không biết gì nữa, hai mắt trợn tròn nhìn lên đỉnh xe trâu, hài tử nọ khóc òa lớn lên, tiếng khóc thê lương.
Vừa đi tới cửa Tiền Bất Thu nghe tiếng khóc thì đứng lại, lắc đầu dậm chân rồi xoay người quay lại nói: "Huyền úy đại nhân, ta muốn nhìn lại bệnh một chút".
"Ừm, làm phiền ngài. Mẹ, ngài để đại phu xem bệnh cho Ngọc Nhi một chút".
"Xem làm trò?" Lão thái thái nghe không rõ ràng, dậm chân quát lên: "Hắn đem Ngọc Nhi chữa thành cái dạng này, còn muốn xem làm trò náo nhiệt ư. Liệu có còn vương pháp hay không!"
"Mẹ! Không phải xem làm trò, là xem bệnh!"
"Lại xem? Con dâu ta yên ổn xinh đẹp này đã xem thành cái dạng này, còn có cái gì đẹp mắt nữa!"
"Vâng vâng!" Huyền úy không dám nói lại mẫu thân, nhìn Lưu thị nháy mắt ra hiệu, Lưu thị hiểu ý rơi lệ nói: "Mẹ, để cho Tiền thần y xem một chút, Ngọc Nhi mê man bất tỉnh, nếu không trị sợ là không qua được".
"Trị tội ư. Đúng rồi, Tiền Bất Thu rồi lại nói cái gì chữa bệnh như thần, chữa bệnh như hắn ngay cả Diêm vương Lão Tử cũng dám nhận được sao. Sao lại đem Ngọc Nhi trị thành như vậy, thế nào cũng phải trị tội vấn hình mới được. Con mau gọi bộ khoái đem họ Tiền này bắt lại!"
Tiền Không Thu đứng nơi đó hết sức xấu hổ.
"Mẹ, không phải trị tội vấn hình… ài, để cho Tiền thần y xem bệnh cho Ngọc Nhi".
"Đùa giỡn? Hắn còn dám mượn cơ hội đùa giỡn Ngọc Nhi. Hắn có phải là người nữa hay không. Ông trời ơi!" Bàng mẫu dậm chân khóc lóc nói.
Tiền Không Thu nét mặt già nua đỏ lên, quả thực dở khóc dở cười.
Bàng Huyền Úy hướng Lưu thị cùng bọn nha hoàn nháy mắt ra hiệu, Lưu thị cùng bọn nha hoàn vội dìu đở Bàng mẫu lui sang một bên, bà vú cũng đem hài tử ôm thối lui sang bên cạnh.
Hai tiểu nha hoàn tiến lên nhẹ nhàng vén một góc mền lên, đem cổ tay nhị nãi nãi trắng như băng sương đặt ở trên chăn mền.
Tiền Không Thu mặt lộ ra vẻ thẹn đi lên trước, vươn ba ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Ngọc nhi, nhắm mắt ngưng thần một hồi lâu rồi buông ra, lắc đầu, lại đi tới bên kia bắt mạch, lại ngưng thần hồi lâu, thở dài: "Bệnh của nhị nãi nãi thật sự rất kỳ quái, chẩn đoán ban đầu nãi nãi sốt cao, miệng khô, đại táo bón kết, nước tiểu đỏ vàng, lưỡi trắng, là chứng bị phong nhiệt, nhưng hết lần này tới lần khác xem mạch thì mạch tượng lại không đúng. Lão hủ lúc ấy cũng không quá để ý, lấy chi tử, hoàng cầm, kim ngân hoa, liên kiều đẳng tân lương giải biểu, tuyên phế thanh nhiệt. Sau khi dùng phương này, nhiệt độ có giảm nhưng lại xuất hiện chứng lạnh, đau phổi, thần bất tỉnh nói nhảm, lưỡi hồng nhạt, lưỡi vàng, mạch nhỏ, hoàn toàn không phải là chứng phong nhiệt, làm cho người ta mờ mịt khó hiểu. Ta sửa lại dùng sinh hoàng, thủy ngưu giác, xuyên hoàng liên, huyền tham gia giảm thanh ôn bại độc…"
Nói tới đây, Ngọc Nhi đột nhiên hô hấp dồn dập, trên trán đầy mồ hôi, Bàng Huyền Úy vội phân phó nha hoàn đem chăn trên người Ngọc Nhi bỏ ra.
Tiền Không Thu vẫn chưa phát giác ra, cố tự nói tiếp: "Dùng phương này, nhị nãi nãi ngược lại bệnh tình càng thêm trầm trọng, đưa đến phủ thành, các danh y ở phủ thành xem xét tái tam cũng nói lão hủ dùng phương không sai nhưng kết quả lại như vậy thì bọn họ cũng đều mờ mịt. Lúc này, nhị nãi nãi toàn thân hư nhiệt không lùi, đổ mồ hôi lạnh, hơi thở cấp bách, lưỡi quang trong như gương, miệng lưỡi nổi hạt, lưỡi chuyển hồng, mạch đập loạn, hôn mê đi, đã có hiện tưởng dạ dày bị ảnh hưởng. Có sửa dùng đại hoàng, hoàng liên, hoàng cầm tả tâm thang nhưng nhị nãi nãi vẫn như trước. Ài! Các lang y đành thúc thủ".
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Tiễn Bất Thu nói ra những lời này, hắn thỉnh thoảng còn liếc nhìn Bàng mẫu đang khóc lóc, hiển nhiên mục đích của ông ta là để cho Bàng mẫu nghe, ông ta biết cách khơi dậy tâm tư, ngay cả các đại phu danh tiếng nhất ở phủ thành cũng không có biện pháp, chỉ có thể nói con dâu của bà mắc phải bệnh lạ chứ không phải ông ta không có bản lĩnh
Tiễn Bất Thu ra hiệu cho nha hoàn kéo quần của nhị phu nhân lên, để lộ ra bắp đùi trắng muốt, chỉ thấy một cái nhọt độc màu sáng trắng trông rất đáng sợ, mọi người nhìn thấy thế tiếng khóc càng thê lương
Tiễn Bất Thu nói: “Bệnh tình nhị phu nhân rất quái dị, cái này chính là độc sang, tiểu nhân đã dung thuốc phiện để hút mủ, hút hết phần thịt thối và máu mủ, tiểu nhân cũng dùng ngải cứu, mủ độc không còn nhiều nữa. Tiểu nhân đã chữa trị chứng đinh sang này rất nhiều nhưng rất ít gặp trường hợp độc tố mạnh như vậy”.
Bàng mẫu nghe ông ta nói một hồi lâu cũng không thấy có gì sáng sủa, bà hừ lạnh lùng hỏi: “Thần y kia, ông có cách nào cứu Ngọc Nhi của ta không?”
Vẻ mặt Tiễn Bất Thu buồn bã: “Lão phu nhân, kẻ hèn này mấy ngày nay cực khổ suy nghĩ về bệnh tình của nhị phu nhân, vừa rồi kẻ hèn đã đánh giá lại phương thuốc đã dùng xem có mắc sai lầm không nhưng cũng không phát hiện một chút nghi vấn nào, ài! Thật sự lão phu không có giải pháp nào”.
Lúc này, từ trong phòng của vú em phát ra một giọng nói: “Nếu Tiền thần y không chữa được thì đổi đại phu khác đến xem bệnh” Giọng nói vừa dứt, cửa phòng bị đẩy ra, Tuyết Phi Nhi đi tới, nàng đi tới cạnh Bàng mẫu cầm tay bà, thân thiết gọi: “Nãi nãi!”
Phụ thân Tuyết Phi Nhi làm nghề kinh doanh, là người thường xuyên xuất hiện ở nha môn, ngày lễ, tết thường mang theo nữ nhi đi thăm viếng, cũng biếu xén không ít tiền bạc nên hai nhà rất quen thuộc, hơn nữa Tuyết Phi Nhi vừa nhu thuận vừa khéo nói, nàng rất được lòng Bàng mẫu. Bàng mẫu nghe âm thanh của nàng vội vuốt tay nàng hỏi: “Phi nhi, cháu vừa nói cái gì? Còn có đại phu nào có thể cứu chữa cho di nương của cháu?”
Tuyết Phi Nhi trả lời: “Có thể, cháu không dám đảm bảo, nhưng nếu Tiễn thần y không chữa được, chúng ta tìm một đại phu khác xem bệnh biết đâu lại có cách chữa thì sao?”
“Là ai?”
“Tân đại phu của Ngũ Vị đường, Đỗ đại phu” Nàng xoay người hướng vào phòng trong gọi: “Ra đây đi!”
Đỗ Văn Hạo biết không thể trốn được đành đi ra, trong lòng hắn thầm trách mình không biết giữ mồm miệng, tự chuốc lấy họa
Thì ra hai người bọn hắn trốn ở trong phòng của vú em, nghe tiếng nói chuyện ở bên ngoài, từ Tuyết Phi Nhi hắn biết được lão đầu râu, tóc bạc trắng chính là Tiễn thần y danh tiếng lẫy lừng – Tiễn Bất Thu, lại biết được lai lịch ngoại hiệu của ông ta, hắn rất bội phục, không nói đến y thuật của ông ta, việc ông ta chữa bệnh cho người ngèo không lấy tiền trong hàng chục năm trời đủ để cho mọi người kính nể y đức của ông ta vì vậy hắn liền lắng nghe Tiễn Bất Thu nói về bệnh trạng của nhị phu nhân và phương cách dùng thuốc
Nhưng khi nghe Tiễn Bất Thu nói ra bệnh trạng cùng cách dùng thuốc, hắn lại nhìn thấy tình trạng nhọt độc kinh khủng trên đùi của Ngọc Nhi từ khe hở trên cánh cửa, Hắn nhíu mày thầm nghĩ: Vị thần y này cũng thật là, ông ta lại không biết cách chữa trị căn bệnh đó, vì thế hắn buột mồm nói: “Bệnh này dùng thuốc sai thì sao có thể chữa khỏi!”
Đỗ Văn Hạo trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói: “Bệnh của nhị phu nhân rất khó chữa, nếu không cứu chữa kịp sẽ gây tử vong!”
“Ngươi biết chữa thật sao?”
“Chữa thì có thể, nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
“Tiễn thần y là danh y ở Đống Đạt Huyền thành, ông ta không thể chữa được, tại hạ muốn chữa trị, nhưng nếu không chữa được, tại hạ bị người đời chê cười thì cũng không nói làm gì chỉ sợ khi đó ông ta sẽ mượn gió bẻ măng đổ hết trách nhiệm lên đầu tại hạ, nếu tại hạ chữa được, danh tiếng của ông ta sẽ mất, rõ ràng là lợi bất cập hại với tôi, tôi mới đến đây không đủ khả năng chống đỡ điều này”.
“Ngươi thiệt là, cứu một mạng người bằng xây bảy ngôi chùa! Ngươi lại e ngại người khác để tự cắn vào lưỡi mình sao? Trước hết cứu người đã, nếu Tiễn Bất Thu thật sự là người đầu óc hẹp hòi ông ta đối phó với ngươi thì ta sẽ trợ giúp ngươi!”
“Đa tạ cô nương, nhưng thật sự không được”.
“ Sao?”
“Bệnh của nhị phu nhân rất phức tạp, khả năng tử vong rất cao, tại hạ cũng không nắm chắc có thể cứu được”.
“Ta biết ngay Tiễn thần y cũng không thể chữa được thì còn ai dám tự tin chữa trị đây? Ai dà, ta mặc kệ chữa được hay không, dù sao lúc này còn nước còn tát. Trường hợp xấu nhất ta sẽ để người quay về là linh y như trước được không?”
“Cái này…”
“Ngươi thật lề mề, chậm chạp, hừ! Ta mặc kệ. Vũ Cầm tỷ là chị em thân thiết với ta, một khi ngươi có thể cứu được, ngươi phải nghĩ cách cứu tỷ ấy!” Tuyết Phi Nhi nghe Đỗ Văn Hạo nói hắn có thể cứu người liền lên tiếng nói câu đổi đại phu đó, nàng đẩy cửa đi ra và bảo Đỗ Văn Hạo đi theo nàng
Đỗ Văn Hạo thầm kêu khổ trong lòng, chữa bệnh cứu người sợ nhất là những vấn đề ở sát mông như này. Cuộc sống từ nay về sau của hắn ở thời đại nhà Tống sợ rằng chỉ dựa vào việc hành nghề y, thời cổ đại hành nghề y không cần bằng cấp, không cần trải qua việc kiểm tra tư cách, nhưng đặc biệt quan trong vấn đề danh tiếng của đại phu, mọi người thừa nhận đại phu có danh tiếng, những đại phu vô danh có rất ít người tìm đến khám bệnh, không ai muốn đùa giỡn với chính tính mạng của mình. Danh tiếng của đại phu tích tụ dần theo thời gian, không thể chuẩn đoán lầm, càng không thể gây ra cái chết cho người bệnh nếu không danh tiếng cả đời sẽ bị pha bỏ ngay lập tức. lúc này đây, bệnh tình của nhị phu nhân đặc biệt nghiêm trọng, nếu hắn tiếp nhận lại gây ra tử vong thì e răng sau này không ai dám đến tìm hắn xem bệnh nữa.Vấn đề quan trọng nhất là hắn không dám chắc chữa được loại bệnh này vì thế hắn không dám tiếp nhận. Hắn không ngờ Tuyết Phi Nhi thật thà nói ra, gây nên rắc rối. Hắn phải mạnh mẽ cúi đầu đi ra.
Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo đi ra, hai nha hoàn vội kéo chăn che bắp đùi của nhị Phu nhân, Bàng huyện úy nhìn thấy Đỗ Văn Hạo cả kinh la lên: “Ngươi là ai?”
Tuyết Phi Nhi mừng rỡ nói: “Đây là tân đại phu của Ngũ Vị Đường đối diện với khách điếm nhà điệt nhi, tên là Đỗ Văn Hạo. Bà vú mời đến khám cái chân bị xưng của bà ấy, nghe nói nhị phu nhân trở về mới tạm lánh ở trong phòng, vừa lúc ông ấy nói có thể chữa được bệnh của nhị phu nhân”.
“Thật ư?” Bàng huyện úy vui mừng xen lẫn sợ hãi tiến lên từng bước hỏi Đỗ Văn Hạo: “Đại phu, đại phu có thể cứu được Ngọc Nhi của ta không?”
Bàng mẫu bị nặng tai nghe không rõ, vội hỏi Lưu thị ở bên cạnh: “Ai tới?”
“Tân đại phu của Ngũ Vị đường, ông ấy nói có thể chữa được bệnh của Ngọc Nhi”.
Bàng mẫu nghe rõ những lời này, chân tay luống cuống hướng về phía âm thanh của Đỗ Văn Hạo, tay sờ soạng nói: “Thấy thuốc mới ở đâu?”
Lưu thị đỡ bà đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo: “Mẹ, Đỗ đại phu ở đây”.
Bàng mẫu cầm tay Đỗ Văn Hạo: “Đại phu, ngài có thể cứu Ngọc Nhi của lão thân không?”
Đỗ Văn Hạo trừng mắt nhìn Tuyết Phi Nhi, tiểu cô nương này rõ ràng không biết trị căn bệnh này khó khăn như nào còn tưởng rằng việc chữa trị cũng đơn giản là trục mủ độc ra ngoài như hôm qua, nàng quả thực đã dồn hắn vào đường cùng, Đỗ Văn Hạo không còn đường lui, hắn chỉ có thể mạnh mẽ nói: “Được, lão thái thái, bà đừng lo lắng, hãy cho tại hạ xem qua trước”.
Thần y Tiễn Bất Thu nghe nói người trẻ tuổi này dám nói có thể chữa được căn bệnh mà ông ta cũng không chữa được, ông ta cười lạnh trong lòng, không nói một câu, ông ta đứng một bên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đỗ Văn Hạo
Đỗ Văn Hạo bước dến ý bảo nha hoàn kéo chăn cho hắn xem bệnh của nhị phu nhân, nha hoàn liếc mắt nhìn Bàng huyện úy, Bàng huyện úy trừng mắt nó: “Nhanh lên, còn đứng đó làm gì?”
Nha hoàn vội vàng cầm lấy tay Ngọc Nhi từ trong chăn ra.
Đỗ Văn Hạo dùng ngón tay giữa dặt trên cổ tay của Ngọc Nhi, hắn ngưng thần nghe mạch tượng của nàng biến hóa, hắn thấy kết quả cũng giống như Tiễn Bất Thu vừa nói. Tiễn Bất Thu không hổ là thần y, ông ta xem mạch rất chuẩn xác
Đỗ Văn Hạo xem mạch xong lắc đầu: “Bệnh của nhị phu nhân đã kéo dài quá lâu, đã trở nên vô phương cứu chữa, rất khó có thể trị được!”
Tiễn Bât Thu hừ lạnh, ông ta lạnh nhạt nói: “Không phải ngươi nói có thể trị bệnh cho nhị phu nhân sao? Sao lại dùng lời lẽ để lẩn tránh?”
Tiễn Bất Thu bình thường cư xử với mọi người rất hòa nhã nhưng ông ta lại có chút tự phụ về y thuật của mình, người đời lại xưng tôn ông ta là thần y, danh hiệu thần y này được goi từ rất lâu ngay cả ông ta cũng rất đắc ý, không ai được xưng tụng như vậy nên ông ta cũng có vài phần kiêu ngạo. Lần này ông ta đi phủ thành hội chuẩn cùng các danh y khác, các danh y ở phủ thành đều tán thành với kiến giải của ông ta, ông ta lại càng tin tưởng ông ta không chuẩn đoán sai. Không ngờ lại xuất hiện một gã trẻ tuổi, hắn ngang nhiên nói có thể chữa trị căn bệnh quái ác của nhị phu nhân, điều này không khác gì vả vào mặt ông ta, đương nhiên ông ta rất khó chịu, cách nói chuyện đã có chút khó nghe.
Đỗ Văn Hào vốn rất kính nể y đức của Tiền thần y, câu đầu tiên của ông ta lại khó nge đến vậy nên hắn không khỏi sửng sốt, có chút bất mãn, hắn thản nhiên nói: “Tiễn thần y ngài chuẩn đoán bệnh của nhị phu nhân là do chứng phong nhiệt, tại hạ e rằng quan điểm của ngài không chính xác, bệnh của nhị phu nhân chỉ là do trên đùi bị nhọt độc, nếu lúc nhọt đôc mới phát triển để tại hạ chữa trị thì sẽ không lâm vào tình trạng này”.
“Có đúng không?” Tiễn Bất Thu nhìn dò xét Đỗ Văn Hạo, âm thanh làmh lạnh kéo dài: “Ngươi… có thể chữa được?”
Đỗ Văn Hạo càng nóng giận: “Đại khái là vậy”.
“Đại khái? Đại khái mà ngươi cũng dám khoe khoang sao?”
Đỗ Văn Hạo nhăn mặt, cau mày thầm nghĩ: lão già này rõ ràng có chủ ý với mình, ngay cả lời khách khí cũng không hiểu. Xem ra chính mình đã chọc giận ông ta, làm cho ông ta mất mặt, Tiễn thần y đã nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng, mình không nên chọc tức ông ta nữa, hắn liền chắp tay nói: “Tiễn thần y, xin thứ lỗi vừa rồi tại hạ không suy nghĩ, tại hạ không có ý tứ gì, tại hạ chỉ muốn nói chứng bệnh của nhị phu nhân là độc sang, ban đầu phải ngăn chặn không cho độc tố phát triển thì sẽ không…”
“ Ồ, xem ra Đỗ tiên sinh đã nghiên cứu phương pháp điều trị bệnh đinh sang lâu rồi phải không?”
Tuyết Phi Nhi ở bên nghe Tiễn Bất Thu nói châm chọc như thế, nàng cảm thấy khó chịu, nàng lạnh lùng nói chen vào: “Tiễn thần y, ông đừng xem thường Đỗ lang trung, trước kia đại phu là linh y, sở trường là chữa bệnh đinh sang nhọt độc, khuya hôm đó Đỗ đại phu đã chữa cho một đứa hài tử ở khách điếm chúng tôi bị lên một cái nhọt độc rất to ở mông”.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Đỗ Văn cười khổ tiểu cô nương này lại nói ra bản thân hăn trước là linh y, e rằng hiệu quả ngược lại, bệnh của nhị phu nhân đã không còn là nhột độc thường nữa, đã phát triển đến giai đoạn nguy hiểm đến tính mạng, mạng sống chỉ còn trong khoảnh khắc. Nàng nói hắn là linh y, có ai tin là linh y có thể chữa được bệnh vô phương cứu chữa này? Sao có thể yên tâm giao phó tính mạng của người thân cho một lang trung giang hồ?
Quả nhiên vừa nghe nói Đỗ Văn Hạo trước kia là linh y, đám người Bàng huyện úy nhất thời thất vọng, thần y Tiễn Bất Thu càng cười lớn: “Lang trung giang hồ? có ý tứ…”
Sau khi giọng nói châm chọc của Tiễn Bất Thu, Đỗ Văn Hạo lại càng không hài lòng, những hảo cảm đối với Tiễn thần y cũng không còn nữa. Hắn vốn không muốn tiếp nhận chuyện này, hắn mượn lời của Tuyết Phi Nhi để thoái lui: “Huyền úy đại nhân, bệnh tình của nhị phu nhân thật là quá nghiêm trọng, hơn nữa lúc trước dùng dược không đúng làm mất đi cơ hội chữa trị tốt nhất, bệnh lúc này đã vô phương cứu chữa, rất khó chữa trị, xin lỗi! Phi Nhi chúng ta đi” Nói xong hắn cất bước ra ngoài.
Hắn không muốn nói một lời nào động chạm đến Tiễn Bất Thu khi bỏ đi, hắn chỉ thực tâm nói ra sự thật, nhưng Tiễn Bất Thu lại không nghĩ thế, đôi mày rậm cau lại, ông ta kêu lớn: “Chậm đã” rồi ông ta thong thả đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo: “Đỗ tiên sinh vừa nói cái gì? Nói lão phu dùng thuốc không đúng là sao? Lão phu muốn thỉnh giáo, lão phu dùng dược có chỗ nào không đúng?”
Đỗ Văn Hạo thực muốn vả vào mồm mình, vừa rồi hắn lại nói quá nhiều, hắn xoay người quay lại, cung kính ôm quyền: “Tiền đại phu dùng dược như thần, danh xưng là thần y, sao lại dùng dược không đúng được? Ý tại hạ vừa rồi là thần y ngài dùng dược có chút không đúng với triệu chứng thôi”.
“Sao ngươi biết lão phu dùng dược không đúng bệnh?”
“Mới rồi tại hạ ở trong phòng nghe chính ngài nói”.
“Được, xin thỉnh giáo: lão phu dùng dược không đúng ở đâu?”
“ Cái này…, bệnh của nhị phu nhân không phải là chứng phong nhiệt, ngài kê đơn theo triệu chứng này, liệu như vậy có đúng không?”
“Đúng lão phu đã phát hiện ra điểm này, lão phu đã điều chỉnh lại phương thuốc. Sao lại không đúng bệnh?”
“Ngài rõ ràng đã dùng phương thuốc: Ôn bại độc, cơ bản là đúng, nhưng dược lực quá nhẹ, không thể nào khắc tà phù chánh được”.
“Ngũ tạng lục phủ, đã vàng vọt nhu nhược, dùng thuốc phải nhu hòa, sao có thể dùng dược mãnh công? Thật đáng chê cười!”
Đỗ văn Hạo hơi tức giận, hắn cao giọng nói: “Ngài không mãnh công trị bệnh này đấy là sai sót, ngài nên biết mầm bệnh đã theo hệ thống tuần hoàn máu di chuyển khắp cơ quan nội tạng, nếu không dùng dược vật kháng khuẩn liều mạnh để giảm nhiệt sao có thể cứu dược tính mạng phu nhân?”
Trước tình thế cấp bách Đỗ Văn Hạo thốt ra một số từ ngữ y học hiện đại, Tiễn Bất Thu nghe được há mồm cứng họng, không hiều gì lại càng không biêtd trả lời như nào.
Đỗ Văn Hạo phát hiện ra nhưng không kịp bổ cứu, hắn nhìn thấy vẻ mặt châm chọc của Tiễn Bất Thu, lòng lại càng tức giận, hắn chỉ nói: “Nhị phu nhân giờ đã hôn mê bất tỉnh, ngài có biết vì sao không? Đó là sốc do truyền nhiễm, ngài không dùng thuốc chống truyền nhiễm, ngược lại ngài lại dùng đại hoàng, hoàng liên, hoàng cầm, tam hoang thang này chính là hỏa dược, ngài tưởng có thể rằng chứng tiểu chảy có thể tẩy sạch độc tố trong cơ thể nhị phu nhân sao? Ngài có thể giữ lại mạng sống cho phu nhân? Tam hoang dược thang? Quả thực là hoang đường! Ngài là dong y hại người!”
Gương mặt già nua của Tiễn Bất Thu hết trắng lại đỏ, ông ta bị Đỗ Văn Hạo làm cho tức giận đến giọng nói cũng run run, ông ta chỉ tay vào mặt Đỗ Văn Hạo quát: “Ngươi… ngươi… chỉ trích lão phu là dong y? Tốt, ngươi chữa đi, ngươi chữa đi. Nếu ngươi chữa khỏi cho nhị phu nhân, lão phu sẽ bái người làm sư phụ!”
Khuôn mặt xinh xắn của Tuyết Phi Nhi ngẩng lên hỏi: “Nói thật không?”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
“Hay lắm, Đỗ lang trung, ngươi hãy trị bệnh cho ông ta xem! Hãy cho ông ta biết bản lãnh của ngươi!”
Tiễn Bất Thu tức giận, tay chân run rẩy, ông ta nuốt nước miếng, ngữ khí đầy vẻ đe dọa: “Được! ngươi cứ chữa đi! Nhưng hãy nhớ nếu ngươi không chữa được, lão phu sẽ tố cáo ngươi làm ô bẩn sự trong sạch của lão phu! Chúng ta sẽ đến nha môn để giải quyết
Đỗ Văn Hạo cười lạnh: “Hung ác vậy sao? Khi dễ tại hạ là người nơi khác sao?”
Tuyết Phi Nhi nói: “Đừng nói lời dọa người thế!”
“Không phải khi dễ ngươi, chính là muốn ngươi chuẩn bị rõ ràng, ngươi vừa rồi chỉ trích lão phu là dong y, lão phu muốn tri huyện đại lão gia chủ trì công đạo xem ai rốt cục mới là dong y!”
Tuyết Phi Nhi hừ một tiếng: “Là dong y hay không huyện lão gia có thể quyết định sao? Cái đó phải dựa vào việc chữa bệnh, không thể trị bệnh cho nhị phu nhân mới đích thực là dong y!”
Tiễn Bất Thu tức giận đến bay cả râu mép: “Tốt, tốt, lão phu là dong y, ngươi là thần y vậy ngươi chữa đi. Lão phu muốn nhìn xem làm thế nào Đỗ tiên sinh có thể trị bệnh của nhị phu nhân! Được, không cần nói đến chữa khỏi bệnh, nhị phu nhân đang bất tỉnh, nếu ngươi có bản lĩnh hãy cứu phu nhân tỉnh lại”.
Tuyết Phi Nhi hỏi: “Cứu tỉnh người là ông bái sư?”
“Hừ, muốn làm sư phụ của lão phu, hãy cho lão phu xem bản lãnh thật sự của ngươi!”
“Ngài trước đã nói Đỗ lang trung chữa khỏi bệnh của nhị phu nhân thì ngài sẽ bái ông ta làm sư phụ, ngài hãy giữ lấy lời, không được nuốt lời!”
“Đương nhiên lão phu sẽ giữ lời, đừng thông minh quá, ngươi đừng giống như mãi võ giang hồ biểu diễn kỹ năng mua vui thiên hạ, mồm mép ba hoa?”
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn ông ta, không nói một câu, hắn lấy hòm thuốc và lấy ra từ bên trong một hộp kim châm, hắn mở ra và cầm một cây kim châm, trầm giọng nói: “Kéo chăn của nhị phu nhân lên!”
Nha hoàn liếc nhìn Bàng huyện úy thây Bàng huyện úy gật đầu, vội vàng kéo chăn lên. Đỗ Văn Hạo vận châm nhanh như bay đâm vào huyệt đạo của nhị phu nhân, các huyệt Thủy câu và Nội quan, hắn dùng thủ pháp bình bố bình liên tục đẩy kim vào, nghỉ một lát rồi lại vận châm, rồi hắn lấy châm, sau đó đốt nóng, tại Quan Nguyên, Thiên trung, Bách hội, Khí hải các huyệt trên luân phiên châm vào.
Tiễn Bất Thu thấy thủ tháp châm cứu của Đỗ Văn Hạo thuần thục, lại có nét mới lạ, độc đáo, lấy huyệt chính xác, lòng thoáng bội phục, chỉ im lặng xem kỳ biến.
Chỉ chốc lát,hô hấp của nhị phu nhân Ngọc nhi dần trở lại bình thường, ứ một tiếng đã tỉnh lại, liếc nhìn Bàng huyện úy, môi nàng nhấp nháy, khẽ gọi như gió thoảng: “Lão gia!”
“Ngọc Nhi, nàng tỉnh lại! Tốt quá, chúng ta gặp một danh y, ông ấy chắc chắn cứu được nàng” Đám người Bàng mẫu vui mừng, xen lẫn sọ hãi quây tụ lại xung quanh.
Tuyết Phi Nhi càng mừng rỡ, nàng chỉ vào Tiễn Bất Thu nói: “Này! Tiễn thần y, Đỗ lang trung cứu nhị phu nhân tỉnh lại, ông mau dập đầu bái sư!”
Tiễn Bất Thu hừ một tiếng nói: “Cái này cũng là cứu tỉnh sao? Bất quá kim châm vào huyệt, chỉ tạm thời lai tỉnh thôi, lại hôn mê ngay thôi!”
Quả nhiên Ngọc nhi gọi xong một câu, hai mắt đăm đăm, thần trí hôn mê, hô hấp lại trở nên dồn dập.
Tuyết Phi Nhi nhất thời trợn tròn mắt, Tiễn Bất Thu cười khẩy nói: “Thế nào? Có phải quá khoác lác không?”
Đỗ Văn Hạo cười nhẹ: “Bệnh tình nhị phu nhân nghiêm trọng, nếu chỉ dựa vào châm cứu mà chữa được khỏi bệnh thì không phải là thần y mà là thần tiên!”
“Ngươi chữa tiếp đi, không phải huyện úy đại nhân đã cho phép ngươi sao?”
Đỗ Văn Hạo khẽ lắc đầu: “Bệnh tình đã bị chậm trễ lâu, rất khó cứu chữa!”
Tiễn Bất Thu hai mắt mở trừng trừng: “Sao ngươi cứ chỉ trích lão phu chậm trễ cứu chữa cho nhị phu nhân? Được, đi, chúng ta đến nha môn làm rõ mọi chuyện!” Nói rồi ông ta đưa tay có ý kéo Đỗ Văn Hạo đi.
“Chậm đã” Bàng huyện úy khoát tay chặn lại, ông ta tận mắt thấy ái thiếp đang hôn mê của mình sau khi được Đỗ Văn Hạo châm cứu đã tỉnh được một lát, hơn nữa khi tỉnh lại còn nói một câu, linh y này hiển nhiên không dựa vào mồm mép như lang trung giang hồ, có lẽ hắn có thể cứu được tính mạng ái thiếp của ông ta, ông ta vội bước lên hai bước, cúi đầu thi lễ: “Đại phu, Ngọc nhi của ta bị bệnh gì?”
“Bệnh của nhị phu nhân gọi là: Tẩu hoàng, chính là nhọt độc ở trên đùi, nhưng không được chữa trị, không ngăn cản độc tố phát triển, lại còn nặn mủ ra quá sớm làm cho độc tố phát triển nhanh chóng, không chỉ thế lại dùng ngải cứu để đắp miệng nhọt càng làm tăng hỏa độc nên tiết độc phân tán, độc vào máu, độc công phế phủ, chỉ còn nằm chờ chết!”
Tiễn Bất Thu cười giễu cợt: “Tẩu hoàng? Cuốn y thư nào ghi lại chứng bệnh này? Thật sự là chỉ biết dọa người!”
Đỗ Văn Hạo lại sửng sốt, hắn thầm đánh giá lại Tiễn Bất Thu: “Ngài không biết bệnh: Tẩu Hoàn này?”
“Hừ, ngươi bịa ra bệnh này, ai mà biết được!”
Trung y gọi là “ Tẩu hoàng”, y học hiện đại gọi là chứng bại huyết (nhiễm trùng máu), đây là bệnh do vi khuẩn xâm nhập vào hệ tuần hoàn máu của cơ thể người, tại đó chúng sinh trưởng hoặc sinh ra độc tố, làm cho toàn thân bệnh nhân bị trúng độc nghiêm trọng. có thể chia ra làm hai loại: bại huyết chứng và nùng huyết chứng, bại huyết chứng thường gặp hơn, vì vậy gọi chung hai chứng bệnh là bại huyết chứng. Đây là loại bệnh thường gặp, Tiễn Bất Thu được coi là danh y, sao căn bệnh thông thường như vạy mà ông ta lại không biết?
Hắn tập trung tư tửơng, ngay lập tức nhận ra: Đây là hơn ngàn năm trước ở thời Bắc Tống, ở Trung Hoa cổ đại, nhận biết được chứng bệnh bại huyết chỉ mới từ thời Minh. Các đại phu đời nhà Tống không ai biết đến loại bệnh này nên Tiễn Bất Thu cùng các danh y ở phủ thành hoàn toàn không biết gì về loại bệnh này.
Đỗ Văn Hạo từ xã hội hiện đại xuyên thời gian đến đây, hắn đã tốt nghiệp đại học y khoa, thuở nhỏ đi theo bác học Trung y, đã được trân truyền của bác, lại trải qua năm năm học y khoa chính quy ở đại học, giờ đây không những hắn có thể năm giữ các phương pháp chuẩn bệnh từ trước thời Bắc Tống của Tiền thần y, hắn cũng nắm giữ các phương pháp mà các đại phu Bắc Tống không biết, kinh nghiệm Trung y trải qua hơn ngàn năm từ Bắc Tống đến xã hội hiện đại. Hơn nữa gần đây là tri thức về sự kết hợp Trung, tây y nên khi nói về việc chuẩn đoán và chữa bệnh, Đỗ Văn Hạo hạn chế về kinh nghiệm hơn so với Tiền thần y hay các danh y khác, nhưng về sự uyên bác về tri thức Trung y thì hắn có thể sánh bằng, sự hiểu biết của Đỗ Văn Hạo hơn rất nhiều so với các đại phu thời Bắc Tống của hơn một nghìn năm trước.
Bàng huyện úy nghe hắn nói hợp tình hợp lý, tựa hồ hắn đã nghiên cứu chứng bệnh đó, Tự tin nổi lên, ông ta chắp tay vái Đỗ Văn Hạo nói: “Đỗ đại phu, cầu xin ngài cứu tính mạng của Ngọc Nhi!”
Đỗ Văn Hạo trầm ngâm không đáp, bệnh của nhị phu nhân chính là chứng nhiễm trùng máu, căn bệnh này chỉ dùng đến ngoại khoa trong trường hợp cấp bách, bệnh tình nguy hiểm, tỷ lệ tử vong vào khoảng ba mươi đến bốn mươi phần trăm, hơn nữa nhiều loại vi khuẩn gây bệnh nhiêm trùng máu lại càng phát triển nhanh làm cho bệnh tồi tệ hơn, tỷ lệ tử vong có thể lên tới bảy mươi, tám mươi phần trăm. Bây giờ lại không biết rõ về vi khuẩn gây bệnh của nhị phu nhân, không có cách nào để kiểm chứng nên càng khó dùng thuốc nhất là với điều kiện y học nghèo nàn của xã hội cổ đại, phần thắng càng ít đó là lý do làm hắn do dự không quyết.
Bàn lão thái thái nắm chặt tay Đỗ Văn hạo, bà xoay người hướng tới bà vú đang run run gọi to: “Mau, mau ôm thiếu gia , ôm thiếu gia tới dập đầu trước đại phu! Cầu đại phu, cầu đại phu cứu nương nương của nó!”
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương