Tháng tư, một cơn mưa phùn vừa qua, như tẩy rửa Mỗ Sơn, đâu đâu cũng một màu xanh ướt át. Trên núi, vách núi, vách đá, những tảng đá hình thù kì quái, những cây đại thụ hàng trăm năm tuổi, hoa thơm cỏ đẹp. Sau cơn mưa, khắp nơi đều đọng nước, như ngọc vỡ chảy châu, cảnh sắc càng thêm mê người.
Một đường mòn dài tít tắp.
Bạch Lưu Sương mười tuổi mặc nam trang, lưng đeo dược lâu, cùng nha hoàn Hồng Ngẫu đi trên đường mòn đầy sương mù. Không gian tịch tịch, điểu ngữ hoa hương, thâm sơn cùng cốc, tĩnh mật thanh u, cảm giác như đang lạc vào cõi tiên.
Bạch Lưu Sương hôm nay tâm tình thật tốt, bởi vì nàng rốt cục có thể tìm thấy dược thảo trong truyền thuyết ——- “Tương tư lệ” .
Lưu Sương từ nhỏ đã trúng hàn độc, thường xuyên phải chịu đau đớn vì độc phát. Mấy năm nay, phụ mẫu vẫn tìm cách điều trị cho nàng, mấy năm trước rốt cục cũng tìm ra thuốc giải, nhưng dẫn thuốc lại là loại thảo dược vô cùng khó kiếm —– “Tương tư lệ” .
Hôm nay, “Tương tư lệ” rốt cục có thể tìm được, hàn độc trên người nàng cũng có thể trị hết, phụ mẫu sẽ không phải vì nàng mà lo lắng nữa, tâm trạng Lưu Sương sao có thể không vui cơ chứ ?
Nhìn một mảng xanh biếc, Lưu Sương thuận miệng ngâm: “Xuân vũ đủ, nhiễm nhân tiện một khê tân lục. Liễu ngoại bay tới song vũ ngọc, chuẩn bị tình tương đối dục. Lâu ngoại thúy liêm cao trục, dựa lần lan khô vài khúc. Vân đạm xoay ngang khói thụ đám, tấc trái tim ngàn dặm mục.” (hoàn toàn không hiểu và không có khả năng giải nghĩa T_T)
Thanh âm ngây thơ của Lưu Sương vang vọng, Hông Ngẫu đi sau liền cười hì hì trêu đùa: “Tiểu thư, ngươi mới mười tuổi, nhưng lại ngâm cái gì song vũ ngọc, tương đối dục, thật không biết xấu hổ?”
Lưu Sương khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nàng nghe sư huynh ngâm qua, giờ phút này cảm giác hợp cảnh, liền thuận miệng đọc, không ngờ lại bị nha hoàn của chính mình cười cợt.
“Song vũ ngọc, tương đối dục thì làm sao? Ta ngâm là người chim, không phải người (cũng không hiểu lắm), có cái phải xấu hổ chứ! Hồng Ngẫu ngươi vừa nghe đã suy đoán bậy bạ như vậy, theo ta ngươi đến lúc phải tìm người gả ra ngoài rồi, lần này về ta nhất định nói với mẫu thân.” Bạch Lưu Sương cố ý giận dữ nói.
“Ai nha, tiểu thư, ngươi —— ngươi thật là ——” Hồng Ngẫu thẹn thùng mà dậm chân, hai tay nắm lại dứ về phía Lưu Sương, miệng lưỡi của nàng làm sao so sánh được với tiểu thư.
Lưu Sương vội vàng né sang bên, bước nhanh chạy đi, hai người vừa trêu chọc vừa truy đuổi. Đuổi bắt qua một đoạn đường quanh co, chợt có tiếng đao kiếm chạm nhau truyền đến, đánh vỡ không khí tịch mịch của núi rừng.
Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu trong phút chốc dừng cước bộ, nhìn về phía tiếng động.
Ánh tà dương đỏ như máu, nhuộm đỏ cả huyền nhai.
Trên huyền nhai, mấy hắc y nhân bịt mặt đang bao vây bạch sam thiếu niên, không giống như chơi đùa, mà là đấu tranh sinh tử. Đao kiếm phản chiếu ánh mặt trời, lóe ra những tia sáng chói mắt
Lưu Sương âm thầm kinh hãi, từ khoảng cách xa thế này, dường như vẫn cảm nhận được luồng sát khí và mùi máu tanh. Nàng nắm chặt tay Hồng Ngẫu, hai người trốn vào bụi cây rậm rạp bên cạnh.
Bạch sam thiếu niên tuổi không lớn, võ công cũng không phải kém, nhưng bị bao vây, đã có chút thất thủ.
Chợt nghe leng keng một tiếng, ánh sáng lóe lên, một mũi kiếm đâm thẳng bạch sam thiếu niên. Thiếu niên không tránh được, kêu lên một tiếng, giống như diều đứt dây, rơi thẳng xuống đáy huyền nhai.
Dưới đáy huyền nhai là một dòng nước chảy xiết, vốn là nước từ trên huyền nhai chảy xuống mà thành. Lúc sắp sửa chạm đất, thiếu niên liền xoay người, cắm thẳng xuống nước, bọt nước văng lên tung tóe, thiếu niên biến mất không thấy nữa. Trên mặt nước loang ra màu đỏ của màu, rất nhanh sau đó liền bị nước hòa tan hết.
Chứng kiến một màn kinh hoàng, Lưu Sương thiếu chút nữa hét lên vì sợ, cuống quít lấy tay che miệng, cả người run rẩy không thôi. Nếu là giờ phút này lên tiếng, chắc chắn bị hắc y nhân nghe thấy, nhất định sẽ giết người diệt khẩu. Hồng Ngẫu ở bên cạnh cũng kinh hãi không thôi, nắm chặt tay Lưu Sương mà run rẩy.
Trời chiều buông xuống, hoàng hôn càng ngày càng nặng, gió núi càng ngày càng thổi mạnh. Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu trốn ở bụi cây rậm rạp vẫn không dám nhúc nhích, hai người đều không dám lên tiếng, có khi ngay cả hô hấp cũng sợ đến ngừng lại rồi.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng nước róc rách.
Hắc y nhân đi xuống tìm kiếm một hồi, sau đó hắc y nhân cầm đầu lạnh lùng nói: “Đi thôi, hắn không chết đuối chắc hẳn cũng độc phát bỏ mình rồi, giờ phút này chắc thi thể đã trôi đến hạ lưu.”
Mấy hắc y nhân phi thân rời đi, chỉ chốc lát liền mất hút trong ánh tà dương.
Đến khi chắc chắn hắc y nhân không quay lại, Lưu Sương mới cùng Hồng Ngẫu chui ra khỏi bụi cây.
Lưu Sương vẫn run rẩy toàn thân, nàng chưa từng gặp qua cảnh giết người máu me, hôm nay nhìn thấy, chỉ cảm thấy sợ hãi cùng bi ai nói không nên lời, không biết thiếu niên đó còn sống hay đã chết? Một người mấy phút trước còn sống sờ sờ có thể biến mất dễ dàng như vậy ư?
Lưu Sương quay lại nói với Hồng Ngẫu: ” Hồng Ngẫu, chúng ta xuống suối xem một chút!”
“Tiểu thư, hay là đi nhanh đi, nếu mấy ác ma giết người trở về, chúng ta khó mà giữ được tính mạng!”
Lưu Sương không đáp, cố chấp xuyên qua đường mòn, xuyên qua bụi cỏ, hướng về khe suối nhỏ đi. Quần áo kéo qua cây cỏ, tạo thành âm thanh ràn rạt, như thể Lưu Sương đang thở dài.
Dòng suối cũng không rộng lắm, nước đập vào cách huyền nhai ầm ầm, lòng suối sỏi đá nham nhở, như răng nang một con quái vật khổng lồ.
Lưu Sương đi dọc theo dòng nước, đột nhiên, mặt nước nổi lên rồi rung động, rầm một tiếng, một cánh tay xuất hiện trên mặt nước, ngay sau đó mặt nước vỡ tan, từ giữa dòng trồi lên một thiếu niên tóc tai bù rối
Lưu Sương kinh hãi mà bưng kín miệng, mắt trợn tròn, thiếu niên đột nhiên trồi lên, như thủy quái hiện hình.
Thiếu niên ngửa đầu, hô hấp thật dài, sau đó tựa hồ dùng hết sức lực mà bơi vào bờ, nhưng nước thì chảy xiết, hắn lại thụ thương, xem chừng rất khó khăn vất vả.
Lưu Sương sửng sốt nhìn, lập tức nhanh chóng kiếm một đoạn dây leo, ném cho thiếu niên.
Thiếu niên tóc đen ướt nước, bừa bộn mà bù xù rủ xuống trán, chỉ lộ ra đôi mắt u hàn. Hắn nhìn chăm chú Lưu Sương, đôi mắt phát sáng như sao trên trời, u hàn giống như băng tuyết nghìn năm.
Có vẻ không tin Lưu Sương, hắn chậm chạp cố tình không bám vào dây leo, nhưng Lưu Sương thủy chung không buông tha cho hắn, nàng vẫn ném dây leo về phía hắn.
Rốt cục, bản năng sinh tồn chiến thắng lòng nghi ngờ, thiếu niên bám vào sợi dây leo, được Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu hợp lực kéo lên bờ.
Thiếu niên tựa hồ là dùng hết sức rồi, ôm lấy một tảng đá lên bên bờ, vẫn không nhúc nhích.
Tinh thần Lưu Sương ảm đạm đi xuống, thiếu niên đã hôn mê.
Nhìn hắn cả người ướt đẫm, Lưu Sương quyết định vô luận như thế nào, cũng phải cứu sống hắn.
Lập tức, Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu thay phiên nhau dìu thiếu niên, hướng về phía sườn núi.
Last edited by xiao ling; 12-07-2011 at 11:08 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Bóng đêm dần dần lan tràn, trăng non mọc lên, các vì sao lung linh tỏa sáng.
Mỗ Sơn, giữa sườn núi có mấy gian nhà gỗ chắc chắn, chính là “Hồi Phượng Cốc” .Trong phòng lộ ra ngọn đèn màu vàng, trong bóng đêm hết sức nhu hòa.
Ngôi nhà gỗ này là chỗ vô cùng bí mật, rất an toàn, là gia gia (ông nội) của Lưu Sương xây nên cho tiện việc vào núi hái thuốc. Sau đến lượt phụ thân của Lưu Sương vào núi hái thuốc, gặp lúc trời tối, sẽ ở lại nơi đây. Hôm nay, đến lượt Lưu Sương ở lại.
Nhà gỗ tổng cộng có bốn gian, một gian là phòng cho Lưu Sương, một gian là phòng cho Hồng Ngẫu, hai gian còn là là phòng bếp và thảo dược phòng.
Bạch sam thiếu niên được cứu khi nãy ở trong phòng của Lưu Sương
Dưới ánh nến màu vàng, gương mặt thiếu niên xanh đen còn môi thì thâm tím, đó là dấu hiệu trúng độc. Lưu Sương dò xét dò xét khí tức của hắn, hô hấp yếu ớt, chỉ có thở ra, không có hít vào . ( không hiểu lắm nhưng mà convert nó vậy )
Lưu Sương tuy từ nhỏ theo phụ thân nghiên cứu y lý, nhưng nàng mới ở tuổi thượng ấu, chưa bao giờ chẩn đoán những bệnh nghiêm trọng, giờ phút này đối mặt với thương thế của thiếu niên, khiến lòng nàng rối bời. Nhưng giờ phút này xuống núi mời lang trung là không thể rồi, thiếu niên chỉ còn có thể duy trì đến khi trời sáng, huống hồ, lang trung thông thường chỉ sợ là không đủ bản lĩnh với thương thế này
Thiếu niên trúng kiếm, tuy vết thương không nặng, nhưng ngâm nước đã lâu, mất máu quá nhiều. Càng không xong chính là, thiếu niên thân mang kỳ độc, nếu không phải hắn nội lực hùng hậu mà ý chí kiên cường, ức chế độc tính, sợ rằng giờ phút này sớm đã độc khí công tâm (độc chạy vào tim => chết), có là thần tiên cũng đành bó tay đứng nhìn.
Lưu Sương nhớ tới cặp mắt thiếu niên sáng như sao, con mắt khát khao được sống, tâm thần khẽ run, nàng nhất định phải cứu hắn.
Lưu Sương bắt mình phải bình tĩnh lại, phân phó Hồng Ngẫu cởi áo ngoài dính máu của thiếu niên, dùng nến lấy ánh sáng, sau đó lấy từ túi đeo bên người ra bộ kim châm.
Phương pháp chữa bệnh bằng cách châm cứu rất khó học, nguy cơ thất bại lại cao, chỉ cần không may một chút, sẽ khiến bệnh nhân lâm vào tình trạng không chết cũng tàn phế.Phụ thân vì nàng tuổi còn nhỏ, chưa dạy nàng châm cứu. May là gia gia lén lút dạy nàng, không ngờ hôm nay lại cần dùng tới nó.
Dưới ánh nến lập lòe, từng cây kim châm lóe ra ánh sáng rực rỡ, như kêu gọi Lưu Sương, dùng chúng để cứu người.
Lưu Sương không hề do dự, thần sắc kiên định cầm lấy một cây kim châm, cẩn thận đâm vào huyệt Thiên Trung của thiếu niên, sau là huyệt Thiên Xu, huyệt Trung Sân, huyệt Khí Hải —— càng châm xuống, thủ pháp của Lưu Sương càng nhàn thục tinh chuẩn( chính xác, thành thục), tốc độ càng lúc càng nhanh.
Dưới ánh nến, thần sắc của Lưu Sương vô cùng chăm chú, hai mắt rõ ràng phát sáng trong suốt, như tuyết đầu đông, trong suốt mà tinh khiết.
Một lúc lâu, gần như huyệt nào trên người thiếu niên cũng có kim châm.
Lưu Sương thở ra một hơi, gương mặt đỏ hồng trong nháy mắt trở nên tái nhợt, cả người vô lực tựa vào ghế, mồ hôi ào ào đổ xuống.
Hồng Ngẫu đau lòng lau đi mồ hôi của Lưu Sương, hỏi: “Tiểu thư, nghỉ tạm trong chốc lát đi!”
Lưu Sương gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Một khắc sau, Lưu Sương phân phó Hồng Ngẫu nâng thiếu niên dậy, sau đó bắt tay vào rút từng cây kim, sau khi rút ra cây kim cuối cùng, thiếu niên đột nhiên trợn mắt, phun ra vài ngụm máu đen, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ.
Hồng Ngẫu cau mày hỏi: “Tiểu thư, thương thế của hắn như thế nào rồi? Vì sao vẫn hôn mê bất tỉnh?”
Lưu Sương nhăn mặt nói: “Ta dùng kim châm ép độc khí đến yết hầu, tuy hắn đã nôn độc huyết ra, nhưng thời gian trúng độc đã quá lâu, độc khí thấm vào phế phủ (chắc là phổi , gan , nội tạng gì đó) , hôm nay, chỉ có dùng kỳ dược (dược liệu hiếm có) giải độc mới có thể thanh trừ hết độc trong cơ thể hắn, nếu không, tính mạng hắn vẫn khó có thể bảo toàn.” Lưu Sương dứt lời, gục trên bàn, viết một phương thuốc, phân phó Hồng Ngẫu đi sắc thuốc.
Dưới ánh nến, gương mặt thiếu niên đã bớt vài phần xanh đen, hắn lẳng lặng nằm, lông mày nhíu chặt, tựa hồ như không thể chịu được sự dày vò của độc dược.
Trái tim Lưu Sương dâng lên sự đau đớn và cay đắng, nhớ đến mỗi lần mình bị hàn độc hành hạ, cũng là cảm giác thống khổ như vậy. Bỗng chốc cảm thấy thông cảm với thiếu niên đồng cảnh ngộ trúng kỳ độc như nàng
“Tiểu thư! Ngươi dùng Tương Tư Lệ làm thuốc dẫn?” Hồng Ngẫu kinh dị mà ngẩng đầu, “Tuyệt đối không thể! Tương Tư Lệ vốn là thuốc dẫn để trị hàn độc cho tiểu thư, chúng ta vất vả lắm mới tìm được, làm sao có thể dùng cho hắn?”
Lưu Sương nhíu đôi lông mày rất đẹp vào, nói: “Dược có thể tìm lại, nhưng thiếu niên không dùng nó sẽ chết trước khi trời sáng. Hồng Ngẫu, chẳng lẽ, ngươi có thể thấy chết mà không cứu?”
“Nhưng tiểu thư, nếu không có Tương Tư Lệ làm thuốc dẫn, ngươi cũng sẽ chết!” Hồng ngẫu không cam lòng mà nói.
Hồng Ngẫu cũng không phải loại người máu lạnh tàn nhẫn, thấy chết mà không cứu, nhưng nghĩ đến cảnh tiểu thư phải chịu sự dày vò của hàn độc, nếu không thể tìm được “Tương tư lệ “, tiểu thư sẽ bị hàn độc giày vò đến chết, bảo Hồng Ngẫu làm sao đồng ý.
Lưu Sương nghiêm mặt, thanh âm lạnh lùng nói: “Nhưng ít nhất ta không chết ngay bây giờ! Hồng Ngẫu, còn không mau cầm đến!” Nàng mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng từ nhỏ học y, gia gia phụ thân luôn dạy nàng lương y như từ mẫu, đối mặt với thiếu niên đang bị đe dọa tính màng, nàng làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Ngay cả sau này không thể tìm được”Tương tư lệ “, nàng cũng không hối hận chuyện hôm nay.
Hồng Ngẫu ngẩng đầu, thấy nụ cười của tiểu thư tuy non nớt, mà lại có vẻ uy nghiêm. Nàng đau lòng, rưng rưng tròng mắt, rất không tình nguyện mà đem “Tương tư lệ” cầm lại, lầm bầm nói: “Mạng của hắn thật lớn.” nén tức giận mà đưa cho Lưu Sương.
“Tương tư lệ” là dược thảo thân nhỏ, vẻ ngoài bình thường, sinh trưởng trong hang tối trên núi, thường mọc lẫn trong cỏ dại, cực kỳ khó tìm. Lá của nó hình trái tim, hoa màu trắng, trong suốt, tạo thành hình giọt lệ, là loại dược thảo độc nhất vô nhị.
Lưu Sương nghiền nát “Tương tư lệ”, dầm vào chén thuốc rồi dùng thìa đưa tới miệng thiếu niên. Nhưng thiếu niên bị hôn mê không nuốt được, thuốc chảy tràn ra khóe môi.
Trái tim Lưu Sương đau nhói, lông mày nhíu lại, bất đắc dĩ, đưa bát thuốc lên uống, vị đắng lẫn ngọt của thuốc thấm vào trong lòng.
Nàng cúi xuống, môi kề môi đưa thuốc vào miệng thiếu niên, khi chạm đến môi của thiếu niên, cảm giác mềm mại mà lạnh lẽo, làm cho trái tim Lưu Sương nhất thời nảy lên, như có vật gì len vào trong người nàng, làm mặt nàng đỏ lên.
Mặc dù nàng là một tiểu cô nương chưa biết chuyện yêu đương, nhưng cũng biết hành vi đó chỉ có vợ chồng mới làm với nhau, trong nháy mắt, lại cảm giác được chính mình có chút hiềm nghi.
Nhưng nàng không thể không làm như vậy, nàng muốn cứu hắn, hắn chỉ là bệnh nhân của nàng mà thôi.
“Tương tư lệ” cùng thuốc nước thuận lợi chảy xuống cổ họng thiếu niên, Lưu Sương thở ra một hơi, vừa đứng dậy thì một cỗ lực mạnh kéo tới, thân thể Lưu Sương như diều đứt dây bay ra ngoài
“Loảng xoảng làm” một tiếng nổ, chén thuốc rơi xuống nền nhà vỡ tan, thuốc nước bắn tung tóe, cổ tay Lưu Sương bị mảnh vỡ găm vào đau nhói.
Lưu Sương kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện, thiếu niên đã thức tỉnh, con ngươi lạnh như băng đen kịt, thẳng tắp nhìn chăm chú Lưu Sương.
Vừa bị trọng thương mãi mới tỉnh dậy, sức lực của thiếu niên vẫn mạnh như vậy.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi, thanh âm xé gió, vài phần thô cát, vài phần lạnh như băng, vài phần sát khí.
Bị đẩy một cái, Lưu Sương cực kỳ ủy khuất, nghe được thiếu niên hỏi, lại có chút á khẩu không trả lời được. Nghĩ đến chính mình môi chạm môi giúp hắn uống thuốc, nếu bị người nhà bắt gặp, thật đúng là ăn cắp bị bắt tại trận, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Sương ửng hồng, nói: “Ta —— ta giúp ngươi uống thuốc.” Nếu biết hắn sẽ hồi tỉnh nhanh như vậy, nàng sẽ không mạo hiểm bất chấp cứu hắn như thế.
Con mắt thiếu niên nhìn đến thuốc còn lưu trên khóe môi của Lưu Sương thì lóe lên ánh sáng, rất đáng sợ.
Hồng Ngẫu nghe được động tĩnh, từ bên ngoài xông vào, nhìn thấy mảnh vỡ tung tóe trên sàn, kinh hãi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” nhìn đến cổ tay Lưu Sương bị mảnh vỡ găm vào, cực kỳ tức giận mà nói: “Người làm thế nào mà để bị thương vậy? Còn không đắp thuốc sao!” Rồi xoay người nói với thiếu niên: “Ngươi nói cho ta biết chuyện gì vừa xảy ra, nếu không phải công tử nhà ta cứu ngươi, ngươi đã sớm đi đời nhà ma rồi, tại sao không biết cảm ơn, vừa tỉnh lại thì đã đả thương công tử nhà ta.” Nghĩ đến các nàng đang nữ phẫn nam trang, Hồng Ngẫu đổi giọng gọi Lưu Sương là công tử.
Thiếu niên thấy rõ Lưu Sương là người cứu hắn khỏi chết đuối, Lưu Sương vẫn không ngừng cầm máu, con ngươi của hắn lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, thanh âm lạnh như băng đã có chút nhu hòa, hỏi: “Các ngươi là ai? Nơi đây là đâu?”
“Chúng ta vào trong núi hái thuốc, cơ duyên xảo hợp cứu ngươi, nơi này là chỗ chúng ta ở lại khi hái thuốc. Ngươi yên tâm ở lại, nơi này rất an toàn.” Lưu Sương nhẹ giọng nói, nàng hoàn toàn thông cảm với hành vi của thiếu niên, một người vừa bị chém đến thập tự nhất sinh, khi tỉnh lại đương nhiên có tâm lý đề phòng.
Thiếu niên rốt cục yên tâm, nhưng mới vừa rồi dùng sức quá nhiều, làm rách miệng vết thương, cả người đau đớn, lại chìm vào hôn mê.
Hồng Ngẫu tức giận mà nói: “Thật là tự đâm đầu vào phiền toái!” Cuống quít cầm kim sang dược đến, đắp lên cổ tay của Lưu Sương.
Lưu Sương dùng vải băng cổ tay lại, nói: “Chẳng qua chỉ là vết thương nhỉ, không có gì đáng ngại, không cần quan trọng hóa vấn đề. Đắp thuốc cho vị công tử này đi.” Lúc nãy nàng chỉ lo giải độc cho hắn, chưa xử lý vết thương. Chỗ kim sang dược này, có lẽ còn đủ cho hắn.
Hồng Ngẫu tức giận mà nói: “Tiểu thư, ngươi chỉ biết nghĩ cho người khác thôi, nhỡ để lại sẹo thì sao”
“Một vết sẹo có tính là cái gì! Ta cũng đang muốn làm một kí hiệu!” Lưu Sương cười cười.
Chén thuốc đã đánh vỡ rồi, Lưu Sương phân phó Hồng Ngẫu lại đi sắc thuốc cho thiếu niên, chính mình đắp thuốc cho thiếu niên, băng bó vết thương cho hắn.
Kim sang dược quả nhiên không đủ, trên ngực thiếu niên còn chỗ bị thương hình trăng rằm không đắp thuốc. Tính tinh nghịch nổi lên, Lưu Sương nghĩ thầm, xem như trừng phạt hắn mới vừa rồi đối đãi với nàng như vậy, chi bằng lưu lại trên người hắn một kí hiêu.
“Mẫu hậu, Hàn nhi rất nhớ ngươi, bọn họ không cho Hàn nhi thấy ngươi.” Trong lúc ngủ mơ thiếu niên thì thào nói, thanh âm không hề lạnh như băng, mà là ủy khuất thê lương.
Lưu Sương kinh dị ngẩng đầu, ánh nến toát ra, chiếu rọi gương mặt thiếu niên đang say ngủ, giờ phút này trên mặt hắn đã không còn xanh đen, lộ ra sắc mặt trắng như bạch ngọc. Đôi mắt phượng dài, có thể thấy hắn là một thiếu niên tuấn mỹ. Tay trái thiếu niên nắm chặt ngực áo ngủ bằng gấm, đôi mi nhăn lại, có vẻ như đang gặp ác mộng.
Hóa ra là thiếu niên nói mơ.
Mẫu hậu! Hàn nhi!
Chẳng lẽ thiếu niên này là người trong hoàng thất? Đương kim Thánh thượng có một hoàng tử tên Hàn.
Ánh mắt Lưu Sương đảo tới giày hắn đi dưới chân, tuy bị dính bùn bẩn, nhưng vẫn nhìn thấy hoa văn tinh xảo của thợ thêu bậc nhất. Dân chúng tầm thường không thể đi đôi giày này.
Huống hồ, bị nhiều người đuổi giết như vậy, thân phận của hắn không thể tầm thường.
Nhưng nếu hắn là hoàng tử, tại sao lại một thân một mình đến nơi hoang dã này, Lưu Sương âm thầm thở dài, vén tay áo bằng gấm của hắn ra, thăm dò mạch tượng của hắn, trầm ổn mà có tiết tấu, tính mạng của hắn đã không còn đáng ngại nữa. Kịch độc trên người đã giải, ngoại thương này đối với hắn mà nói, không thể gây nguy hiểm đến tính mạng.
Lưu Sương từ trong phòng đi ra, không khí trên núi trong lành mát lạnh, phương đông mơ hồ có sắc trắng bạc, mặt trời sắp mọc.
Sương sớm phản chiếu ánh sáng lên mặt nàng, lông mi dày che đi đôi mắt có chút mệt mỏi.
Hồng Ngẫu sắc thuốc xong, Lưu Sương nhắc nhở nàng cầm chén thuốc đặt ở trên đầu giường của thiếu niên, sau đó liền cùng Hồng Ngẫu xuống núi.
Đã biết hắn là người quyền quí, nàng không đáng kết giao.
Đã biết tính mạng hắn không còn bị đe dọa, nàng có thể yên tâm rời đi.
Last edited by xiao ling; 12-07-2011 at 11:09 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Đau đớn vì độc tính giày vò, Lưu Sương có chút mơ hồ không phân được đâu là hiện thực đâu là kí ức. Nàng như thể vẫn đang tại thời điểm 7 năm trước. Đã lâu như vậy, không phải đã sớm quên rồi sao? Vì sao còn có thể nhớ lại, rõ ràng như vậy, cứ như chuyện vừa mới ngày hôm qua.
Vì sao còn muốn nhớ lại ngày đó?
Lưu Sương lắc đầu, muốn quên đi nhưng lại nhớ lại, thiếu niên găp nạn, thiếu niên này bơi từ nước lên, thiếu niên thanh âm lạnh lùng, thiếu niên mộng mị nói, thiếu niên u hàn, kể cả, thiếu niên này đôi moi mềm mại, tất cả cứ hiện lên rõ ràng trong đầu Lưu Sương, xoay mãi không đi.
Bỗng thiếu niên trước mắt như biến thành Bách Lý Hàn tuấn mỹ lãnh khốc, hắn lạnh như băng vô tình nói bên tai: “Dù thế nào đi nữa, bổn vương cũng sẽ không yêu ngươi. Bổn vương lại càng không chạm đến ngươi, ngươi chỉ là một người thế thân. Ngay cả do phụ hoàng tứ hôn, nếu một ngày bổn vương tìm được người trong lòng kia thì vị trí Vương phi này cũng sẽ không phải là của ngươi.”
Là hắn sai, không phải nàng sai, vì sao lại lạnh lùng như thế đối với nàng. Chỉ vì nhầm lẫn mà thành ra như thế, tại sao chỉ riêng mình nàng gánh chịu?
Lệ từ khóe mắt dâng lên, có lẽ do ốm đau hành hạ, giờ phút này lệ chảy tràn trên mặt Lưu Sương.
Không biết trải qua bao lâu, trong lòng nhức nhối nghĩ về Bách Lý Hàn cũng đã biến mất, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.
Cứu hắn một mạng, dù dùng “Tương tư lệ”, vốn dùng để trị bệnh cho nàng. Cứu hắn rồi hắn không chút lưu tình mà bỏ đi nhưng nàng không hề hối hận đã cứu hắn. Vĩnh viễn không hối hận.
Bởi vì, nàng là một người theo nghiệp y cứu người,.
Tuy hắn đối đãi vô tình với nàng, nàng vĩnh viễn cũng không nói cho hắn sự thật, là nàng 7 năm trước đã cứu hắn. Bởi vì, nàng cứu hắn vốn là xuất phát từ tấm lòng của người làm nghề y, không cầu hắn báo đáp. Nếu để hắn biết việc này mà báo đáp nàng, nàng sẽ không có cảm giác vui mừng mà ngược lại thấy mình quá ti tiện.
Lưu Sương dựa trên giường, mặt sầu não.
“Người ổn hơn chút nào không?” Hồng Ngẫu hỏi, lấy khăn tay lau đi mồ hôi trê trán Lưu Sương cùng gương mặt đầy nước mắt.
“Ừm.” Lưu Sương khó nhọc nói, môi tái nhợt. “Ta cả người vô lực, để ta nghỉ ngơi một chút.”
Nghe nàng yếu ớt trả lời, Hồng Ngẫu không kìm được ghé lên người Lưu Sương nức nở mà khóc.
Lưu Sương nhẹ nhàng vỗ trên lưng Hồng Ngẫu, mệt mỏi nói: “Không có việc gì đâu, Hồng Ngẫu, ngươi yên tâm, ta không chết được đâu.”
“Tiểu thư, trước kia hàn độc phát tác, người chưa bao giờ rơi lệ, lần này, người lại rơi lệ. Hơn nữa, lần này đau xem ra thời gian ngắn hơn trước, Hồng Ngẫu sợ…” Hồng ngẫu nghẹn ngào, mắt rưng rưng lệ.
Lưu Sương yếu ớt cười, nhẹ giọng nói: “Nha đầu ngốc, ta là người làm, ta biết rõ cơ thể mình như thế nào chứ, không chết được đâ, ngươi lo lắng quá mức rồi đấy.”
Kỳ thật, Lưu Sương cũng không biết trước được cơn đau sẽ phát tác lúc này, nó đến sớm hơn dự định, lại rất mạnh, không báo trước. Trước đây mỗi lần phát tác thường là có chút dấu hiệu báo trước.
Nàng không còn muốn đi xuống, liền nói: “Ta mệt quá rồi, ta muốn ngủ mọt lát.” Dứt lời liền chìm vào mộng đẹp.
Hàn độc phát tác đau đớn khiến thân thể Lưu Sương vô lực, nàng ngủ liền rất say, rất sâu, ngay cả một giấc mơ cũng không có.
Lúc nàng tỉnh dậy, mặt trời đã tỏa sáng, ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng, căn phòng ngập tràn ánh sáng. Ánh nến đỏ sớm đã tắt, từng giọt nến chảy tràn trên đĩa.
Vừa tỉnh dậy nàng có chút mơ hồ, nhìn thấy mấy chữ hỉ Lưu Sương mới phản ứng, hôm qua nàng đã được gả vào đây, nơi này không phải khuê phòng ở Bạch phủ mà là phòng tân hôn tại Tấn Vương phủ. Đã trải qua một đêm hành hạ, giờ phú này còn muốn gặp Bách Lý Hàn, đúng là lạ.
Hồng Ngẫu chăm chú nhìn nàng cười nói: “Trừ sắc mặt tiểu thư hơi nhợt nhạt thì xem ra đã ổn rồi.” Kỳ thật, nàng biết nỗi đau của tiểu thư, đêm qua Vương gia đùng đùng nổi giận rời đi, chắc chắn sẽ có chuyện không yên bình. Nhưng là, tiểu thư luôn đem khổ sở lưu trong lòng một mình không muốn làm nàng lo lắng.
“Tiểu thư, nhanh rửa mặt, lát còn phải tiến cung thỉnh an bề trên ạ.” Hồng Ngẫu làm bộ vô sự nói, nàng không muốn nhắc lại chuyện thương tâm trong lòng tiểu thư.
“Tiến cung thỉnh an?” Lưu Sương giật mình nghĩ ra, nàng từ nay đã là con dâu của hoàng gia, bổn phận là phải đi thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cùng Thái Hậu. Chỉ là, nàng là một người hữu danh để bày biện mà thôi, tiến cung vấn an bề trên là chuyện không cần thiết rồi.
Rửa mặt xong Lưu Sương thay y phục, ngồi trước gương nàng nói: “Hồng Ngẫu, không cần thiết phải trang điểm thế đâu.”
“Không thể sơ sài được, Hồng Ngẫu nhất định phải làm cho người là người đẹp nhất.” Vừa nói Hồng Ngẫu vừa dùng lược chải trên mái tóc của Lưu Sương.
Đang lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng thấp uyển trầm tĩnh:
“Vương phi, người đã dậy chưa?”
“Vào đi!” Lưu Sương suy nghĩ, có thể là nha hoàn hầu hạ tới. Bách Lý Hàn đi để lại cho nàng nha hoàn thế này, đúng là giễu cợt.
Mở cửa phòng ra liền thấy 2 vị trung niên bước vào, thần sắc cao ngạo túc mục. Xem trang phục thì là người trong cung tới. Lưu Sương trong lòng giật mình, cũng không biết hai vị cung nữ tới đây là muốn làm cái gì đây?
Hai người cung nữ hướng Lưu Sương thi lễ nói: “Nô tỳ tới đây để gặp Vương phi. Nô tỳ vốn là y mệnh thái hậu tới lẩy hỉ khăn!” (… lạc hồng í)
Lấy hỉ khăn?
Trái tim Lưu Sương nhói lên, lúc này mới nhớ trước lúc kết hôn mẫu thân từng cố ý dặn dò qua, đêm động phòng, sẽ có lạc hồng để chứng minh sự trong trắng. Sau đêm tân hôn sẽ có bà bà được phái tới lấy đi kiểm tra, Tấn Vương vốn là do cố Hoàng hậu sinh ra, Thái hậu là cố hoàng hậu địa mẫu cô, hôm nay, xem ra việc này là do Thái hậu sai tới rồi.
Chỉ là… nàng cùng Bách Lý Hàn chưa có cùng giường, hỉ khăn vẫn trắng muốt. Đêm qua bản thân hàn độc phát tác lại quên đi mất chuyện này.
Mắt nàng nhìn theo hai người cung nữ nọ tới bên giường, Lưu Sương sửa sang lại áo ngủ bằng gấm, trên giường lớn, lộ ra một khối trắng như tuyết. Chiếc khăn trắng đối lập với màu đỏ của chiếc áo ngủ, nhìn chói mắt.
Mắt hai cung nự nọ lóe lên một ánh nhìn rồi dừng lại một khắc, nhìn về phía Lưu Sương, thần sắc hiện lên vẻ khinh thường. Hai người dặn dò tiểu cung nữ cầm theo hỉ khăn, thi lễ với Lưu Sương xong ngay lập tức muốn cáo từ.
“Các cô cô xin mời đi thong thả.” Lưu Sương thi lễ.
Chuyện này vốn dĩ không do nàng, nàng không hổ với lương tâm. Nhưng sự trong sạch của nàng, nàng không thể bỏ mặc.
“Đêm qua bệnh tình Lưu Sương phát tác, Vương gia không có tá túc ở đây. Xin hai vị cô cô trước mặt Thái hậu nói rõ việc này.”
Một trong hai vị cung nữ lên tiếng: “Vậy nguyên nhân là do Vương phi phát bệnh nên Vương gia mới đùng đùng không động phòng rời đi. Việc này chúng nô tỳ sẽ bẩm với thái hậu.”
Lưu Sương ngẩn ngơ, trong nháy mắt liền sáng tở ý tứ trong lời nói của vị cung nữ nọ, ý tứ rõ ràng là, Tấn Vương sở dĩ nổi giận đùng đùng rời đi là bởi vì… nàng không còn trong trắng.
Trong nháy mắt Lưu Sương có một nỗi lòng khó giãi bày được, sự việc thế này, vốn càng thanh minh lại càng không ai tin, còn sự sai lệch thì càng lúc lại càng biến thành sự thật.
Hai vị cung nữ trao đổi với nhau bằng ánh mắt sau đó vội vã mang theo các tiểu cung nữ rời đi.
Lưu Sương không biết tân nương mà tân hôn không còn trinh trắng, sẽ bị xử trí thế nào, lại càng không biết sẽ có sóng gió gì xảy ra. Loại chuyện này, nếu so với chuyện nàng cùng Tấn Vương đêm tân hôn cùng cách chỉ sợ khiến cha mẹ không thể chấp nhận được hơn, hôm nay xem ra, chỉ có xin mời Tấn Vương giải thích cho Thái Hậu, giữ lại sự trong sạch cho mình.
Chỉ là không biết hắn liệu có đồng ý hay không, nghĩ đến việc phải đi cầu hắn thôi là Lưu Sương đã đau đầu rồi.
Là hắn gây cho nàng sự sỉ nhục, nhưng lại còn muốn nàng phải đi cầu hắn giải thích hộ nàng sao, thật nực cười.
Last edited by xiao ling; 12-07-2011 at 11:10 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Lưu Sương không ngờ tới, muốn gặp Bách Lý Hàn khó khăn đến vậy.
Hồng Ngẫu đi ra ngoài hỏi thăm mấy lần, chỉ lấy được một thông tin duy nhất là Tấn Vương đêm qua đã xuất phủ, hôm nay thì chưa biết có chuyện gì. Thật sự là không ở trong phủ, hay là không muốn thấy nàng? Lưu Sương không hiểu rõ cho lắm, đành phải ngồi ở tân phòng chờ đợi.
Đêm qua hàn độc đã sớm làm nàng tiêu hao mất nhiều thể lực, Lưu Sương trong bụng đói quá, hết lần này đến lần khác nghĩ trong lòng buồn cười, qua một đêm thành Vương phi thất sủng liền một nha hoàn đến hầu hạ không có, đồ ăn sáng cũng không được dâng nốt.
Lưu Sương đành phải ăn một số đồ hôm qua để trong phòng tân hôn. Một Vương phi bị thất sủng thật thê thảm bao nhiêu, nhất định hôm nay phải cùng Bách Lý Hàn nói chuyện cho rõ trắng đen, dù gì nàng không muốn cứ mãi phải đợi chờ thế này.
Dùng xong điểm tâm, Hồng Ngẫu trở về bẩm báo, nói Tấn Vương gia đêm qua quả thật ra khỏi phủ, hiện giờ đã quay về nghỉ lại Thanh Sở Các
Lưu Sương xếp lại bộ giá y (áo cưới) , gọi một tiểu nha hoàn tiến vào, dẫn đường nàng đến Thanh Sở Các .
Những cơn gió sáng sớm, mang theo hơi nước và mùi hoa man mác, cũng không thể khiến Lưu Sương cảm thấy vui vẻ.
Đi trên hành lang thật dài, Lưu Sương không khỏi âm thầm sợ hãi than thở, không hổ là vương phủ, so với Bạch phủ lớn hơn rất nhiều. Bên trong phủ là đình đài lầu các, khúc trì lâm viên (suối và rừng cây) không thiếu thứ gì, vô cùng nhã trí quí phái.
Qua một trận mưa đêm, một vài cây lá không chịu được gió mưa, thưa thớt trên mặt đất là những đám lá rụng cành khô. Có mấy cây hoa, không phải loại hoa quí, qua một đêm mưa gió, bông hoa lại nở một cách diễm lệ. Hoa là như thế, người có khi cũng là như thế.
Thanh Sở Các là thư phòng của Bách Lý Hàn, cùng với tân phòng đặt tại Y Vân Uyển cách nhau không xa lắm, chỉ một lát sau, liền thấy xa xa cánh cửa của Thanh Sở Các.
Tiểu nha hoàn làm như sợ Bách Lý Hàn biết là nàng dẫn đường, vội vàng thi lễ, nhanh chóng rút lui.
Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu mới vừa đi đến cửa, đang muốn đi vào, liền nghe thấy tiếng tiêu réo rắt nức nở như mang rất nhiều tâm sự.
Tiếng tiêu trầm thấp, êm ái, thư hoãn, bi thương, như nước chầm chậm chảy qua, theo cơn gió chầm chậm thổi qua, mang theo sự bi thương đau đớn không lời nào có thể diễn tả. Nhè nhẹ lũ lũ, lượn lờ không dứt, triền miên cùng xót xa, khơi ra sự bi thương đau đớn từ đáy sâu tâm hồn.
Là ai, có thể thổi ra tiếng tiêu bi thương thống thiết như vậy?
“Hồng Ngẫu, ngươi ở lại chỗ này, ta vào xem!” Lưu Sương dứt lời, liền chậm rãi đi vào.
Trong Thanh Sở Các, cảnh sắc rất tốt, khắp nơi là hoa thơm đua nở. Một hồ nhỏ, nước trong xanh như ngọc bích, trong hồ trồng hoa sen, bông sen mới hé mở, hết sức đáng yêu.
Lưu Sương đi theo tiếng tiêu, nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế đá cạnh hồ, là Bách Lý Hàn.
Hai tay hắn cầm cây tiêu bằng bích ngọc, đang thổi. Hôm nay y phục màu xanh nhạt, quần áo như mây nhẹ bay trong gió, cùng với tóc đen cũng đang khẽ bay, rất đẹp mắt.
Hắn ngồi quay lưng về phía mặt trời, ánh mặt trời như là hào quang của hắn, như thể vì hắn mà tồn tại.
Ánh nắng giống như nước chảy, chiếu rọi hắn;
Tiếng tiêu như dây trói vô hình, quấn quanh hắn;
Toàn thân hắn tỏa ra sự tiêu điều cùng cô đơn, như ngưng đọng trong gió, hòa cùng ánh sáng bao phủ hắn.
Lưu Sương không bước quấy rầy hắn, lẳng lặng đứng dưới một gốc cây, ngắn nhìn hắn.
Lưu Sương vốn là oán hận hắn một chút, dù sao, chính là hắn, đẩy nàng vào hoàn cảnh thê thảm này. Nhưng, giờ phút này nhìn thấy hắn như vậy, sự oán hận của Lưu Sương không cách nào đứng lên. Bình tâm suy nghĩ một chút, hắn cũng rất đáng được thông cảm, trong đêm động phòng, phát hiện tân nương không phải người con gái mà mình ngưỡng mộ, sự đả kích đấy so với việc nàng bị cùng cách, có khi còn nặng nề hơn
Người mà hắn đang tưởng niệm, chắc là tuyệt thế giai nhân, thế gian khó gặp, chỉ mong, hắn có thể sớm tìm được người đấy.
Tiếng tiêu rốt cục ngưng hẳn, Bách Lý Hàn buông ngọc tiêu, ngắm nhìn Bích Thủy hồng lý đến xuất thần. Hắn biết Lưu Sương đang nhìn hắn, nhưng lại không chút động lòng, đối với việc người khác ngắm nhìn hắn, hắn đã sớm quen. Ngược lại, hắn đang muốn biết, nữ tử này, tìm đến hắn làm cái gì.
Lưu Sương nghe được tiếng tiêu đã dừng, liền chậm rãi tiến lên, rõ ràng nói: “Vương gia, chúng ta cần nói chuyện?”
Bách Lý Hàn quay đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào Lưu Sương, sự tiêu điều cùng cô đơn xung quanh hắn biến mất như chưa từng xuất hiện, giờ phút này bao quanh hắn là sự lạnh lùng quen thuộc
Nói chuyện? Nữ tử này, chẳng lẽ là đến cầu xin hắn hồi tâm chuyển ý, thật sự là vọng tưởng!
Hắn hờ hững nói: “Nói chuyện gì? Bổn vương cùng ngươi, không có chuyện gì để nói hết, bổn vương nhắc lại câu nói đêm qua, nếu là thức thời, ngươi nên sớm rời khỏi vương phủ, đấy là sự lựa chọn tốt nhất dành cho ngươi.”
“Vương gia yên tâm, Lưu Sương nhất định sẽ rời đi, nhưng lúc này, ta có một chuyện muốn nhờ!”
Bách Lý Hàn nghe vậy, con ngươi đen hơi khép lại, lạnh lùng nhìn Lưu Sương, hắn thật muốn nhìn, nữ tử này, muốn bày ra trò gì.
Cơn gió sáng sớm, thổi quần áo Lưu Sương bay bay, như cánh bướm đang nhảy múa trong gió. Lưu Sương hôm nay mặc một bộ y phục trắng vừa thiển hồng (chắc là trắng nhưng có hoa đỏ), tuy là màu đỏ, nhưng lại không quá rực. Mặc dù mặc đồ trắng, vẫn nhìn ra là tân nương, không giống Bách Lý Hàn mặc quần áo trắng, không giống tân lang một chút nào . (trên kia nói hắn mặc quần áo xanh, mình cũng không hiểu lắm)
Ánh nắng chiếu vào Lưu Sương, sự thanh lệ và nhã trí đẹp đến không nói thành lời. Gương mặt dưới ánh mặt trời , trắng nõn mà trong suốt.
Bách Lý Hàn thật không ngờ Lưu Sương không đội mũ phượng, không đánh phấn, lại có thể thanh lệ vô song, phiêu dật xuất trần đến vậy. Chỉ là sắc mặt có chút tiều tụy, có lẽ đêm qua nàng không ngủ, Bách Lý Hàn không để ý, hắn sớm đã quên phụ hoàng có nói qua, Lưu Sương là có cũ đi địa. (không biết là gì L )
Lưu Sương lấy lại bình tĩnh, lại có cảm giác khó có thể mở miệng.
Bách Lý Hàn ngược lại không rảnh chờ đợi, đứng dậy chậm rãi đứng lên. Bộ cẩm bào màu xanh nhật đổ xuống, như đám mây khẽ chảy xuống, mang theo sự phiêu dật và tiêu sái không lời nào tả được. Trong nháy mắt hắn trở nên vô cùng cao lớn, mơ hồ có sự vương giả mà kẻ khác không thể nào có được.
“Bổn vương không rảnh cùng ngươi dây dưa.” Trong thanh âm của Bách Lý Hàn nồng nặc mùi uy hiếp.
Lưu Sương bất đắc dĩ, đành phải đè lại cảm giác ngại ngùng, nhìn lưng Bách Lý Hàn mà nói: “Sáng nay, thái hậu phái người tới lấy hỉ khăn, hôm nay thái hậu đã hiểu lầm Lưu Sương không còn trinh trắng, cho nên, làm phiền Vương gia ra mặt giải thích, trả lại sự trong sạch cho Lưu Sương.”
“Oh? Hỉ khăn?” Bách Lý Hàn ngẩn ngơ, dừng bước, một lúc lâu mới hiểu được Lưu Sương nói hỉ khăn là cái gì.
Hóa ra là việc này, Bách Lý Hàn cũng không hiểu tân hôn tập tục, nhưng từng nghe nói qua, sau đêm động phòng, bà bà sẽ dùng hỉ khăn để xem tân nương có trong trắng không. Mẫu hậu hắn đã qua đời từ lâu, không ngờ hoàng nãi nãi lại nghĩ đến chuyện này.
Bách Lý Hàn bỗng nhiên quay đầu, hai tròng mắt đen không thấy đáy không gợn một tia sợ hãi, nhìn nàng một hồi, đột nhiên cười nhạt nhẽo.
Không thể không thừa nhận, rất ít người có thể cười như hắn, nụ cười vô cùng mê hoặc người khác.
Nụ cười như gió mùa xuân, cuốn theo trăm hoa trong đấy.
Nụ cười này mặc dù cực kỳ mê người, nhưng Lưu Sương lại không bị câu hồn, bởi vì, nàng đã nhìn ra trong nụ cười đó, một tia không được thiện chí cho lắm.
“Làm phiền Vương gia giải thích cho Thái hậu, trả lại sự trong sạch cho Lưu Sương.” Lưu Sương nhắc lại, hắn —— cười cái gì, chẳng lẽ là không đáp ứng sao?
“Bổn vương thật ra đã quên, hôm nay phải tiến cung thỉnh an, nếu đã như thế, xin mời Vương phi cùng bổn vương cùng nhau tiến cung đi!” Bách Lý Hàn không trả lời yêu cầu của Lưu Sương, nhưng lại đột nhiên nhắc tới chuyện tiến cung thỉnh an.
Lưu Sương không biết hắn rốt cuộc có đồng ý hay không, nhưng nhìn thần sắc của hắn, không giống như muốn cự tuyệt, vốn dĩ, việc này là hắn gây nên, hắn đương nhiên phải chịu trách nhiệm. Chỉ là, nàng hình như không nhất thiết phải tiến cung.
Lưu Sương nói: “Ta không nhất định phải tiến cung!”
“Như vậy sao được, ngươi không phải là muốn làm Vương phi của bổn vương sao, nếu đã như thế, tự nhiên là phải vào cung thỉnh an. Đừng quên, ngươi là Vương Phi mới cưới về của bổn vương!” Hắn nhấn mạnh vào hai chữ Vương phi.
Nhưng mà, hai chữ này, làm cho Lưu Sương cực kỳ không thoải mái.
Vương phi! Nàng không cần hai chữ đấy!
Last edited by xiao ling; 12-07-2011 at 11:11 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Lưu Sương lớn như vậy, nhưng chưa bao giờ vào cung, bây giờ, hơi có chút hoa mắt.
Tường bao màu đỏ gạch, trên tường bay diêm quyển vểnh. Cung điện sừng sững, trên mái đều lợp bằng nhói lưu ly màu vàng kim, dưới ánh mặt trời, huy hoàng mà chói mắt. Tất cả kiến trúc, vô cùng phú lệ đường hoàng, tỏ rõ khí thế của nhà đế vương.
Nếu nói Tấn vương phủ bố trí nhã trí cùng quý khí, hoàng cung là phú quý cùng khí thế.
Có thái giám thông truyền, nói hoàng đế cùng hoàng hậu đang ở ngự hoa uyển ngắm hoa mẫu đơn, Bách Lý Hàn nhíu nhíu mày, nhưng vẫn đi theo vị thái giám đó về phía ngự hoa uyển, Lưu Sương theo sát sau đó. Vòng vo không biết bao nhiêu cung điện, xuyên qua một hành lang bằng ngọc thạch, phía trước xuất hiện một cánh cửa hình vòm, trên cửa là ba chữ: “Ngự hoa uyển” .
Cảnh trí của ngự hoa uyển rất tốt, trồng những loại kỳ hoa dị thảo mà dân gian hiếm thấy. Nhất là các loại mẫu đơn, trải qua một cơn mưa xuân đêm qua, lại thêm một trận gió hây hẩy sáng nay, tất cả cùng nở rộ.
Trước mắt một mảnh xá tím đỏ bừng, lưu quang tràn đầy màu. Lưu Sương mặc dù chưa nhìn thấy rõ từng bông hoa, đã thấy màu trắng tím hồng nhạt đỏ đậm chen nhau khoe sắc, vất vả náo nhiệt.
So với mẫu đơn càng náo nhiệt hơn chính là các phi tần, các nàng mặc quần áo sáng màu, trang phục so với hoa còn rực rỡ hơn. Lưu Sương không ngờ ngự hoa uyển có nhiều người như vậy, thấy ánh mắt mọi người vô tình hay hữu ý đều dồn về phía nàng, trong lòng có chút không thoải mái.
Bách Lý Hàn mặt không chút thay đổi, không chớp mắt đi về phía trước, Lưu Sương đi theo hắn, tới một gốc cây mẫu đơn màu trắng.
Trước cây mẫu đơn, có một đôi năm nữ mặc cung trang màu vàng, Lưu Sương biết, phục sức như vậy, chỉ có Hoàng thượng cùng hoàng hậu.
“Nhi thần Bách Lý Hàn cùng Vương phi Bạch thị tham kiến phụ hoàng!” Bách Lý Hàn quỳ lạy nói, Lưu Sương cũng quỳ xuống theo hắn.
“Hãy bình thân!” Thanh âm trầm thấp uy nghiêm của Hoàng thượng truyền đến, hai người theo lời đứng dậy.
Hoàng đế mặc bộ long bào màu vàng, nhìn qua cực kỳ uy nghi, nhưng vẻ ngoài của Hoàng đế không quá uy nghiêm như Lưu Sương tưởng tượng, sắc mặt trắng nõn, tướng mạo ôn hòa, khi người còn trẻ, nhất định cũng là một mĩ nam tử có một không hai. Bên cạnh hoàng thượng là hoàng hậu khoảng hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài đoan trang nhã lệ, bên môi hàm chứa một tia không giống cười, sắc mặt đã có chút nan kham.
Trái tim Lưu Sương vô cùng kỳ quái, Bách Lý Hàn vì sao không thỉnh an hoàng hậu. Quay đầu nhìn lên, bắt gặp vẻ mặt lạnh như băng của hắn, một chút ý cười cũng không có, một đôi mắt đen, nhìn không ra tâm tình gì. Nhìn điệu bộ này của hắn, chắc chắn là không có ý định thỉnh an hoàng hậu.
Hoàng thượng tựa hồ cũng không có trách tội ý tứ của hắn, ánh mắt ôn hòa nhìn Lưu Sương, nói: “Bạch Vương phi không nên câu nệ lễ tiết, theo Tấn Vương ngắm hoa ở Ngự hoa uyển đi.”
“Đúng vậy, mẫu đơn mới nở. Mẫu đơn tại Ngự hoa uyển đều là loại quí hiếm, Bạch Vương Phi không thể trông thấy ngoài cung. Theo Tấn Vương tận tình du ngoạn đi!” Vẻ nam khan trên mặt hoàng hậu đã sớm tan thành mây khói, cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói.
“Phụ hoàng, nhi thần còn muốn đi bái kiến thái hậu, không thể ngắm hoa. Nhi thần cáo lui!” Bách Lý Hàn thản nhiên nói, sau đó liền xoay người rời đi.
Lưu Sương xoay người đuổi theo Bách Lý Hàn, thân ảnh của hắn như ẩn như hiện, bóng lưng cứng ngắc, có sự lãnh khốc không nói nên lời.
Lưu Sương thật sự không nghĩ phụ tử bọn họ gặp mặt lại thành cái tình huống này, Bách Lý Hàn thấy phụ hoàng của hắn, tuy là cung kính, nhưng không chút thân thiết, thấy hoàng hậu, thì một chút cung kính ít ỏi cũng không còn.
Nghĩ đến mình cùng cha mẹ tình cảm đầm ấm, Lưu Sương lại có chút thương cảm Bách Lý Hàn. Làm thành viên của hoàng thất, ngay cả sự thân tình bình thường cũng không được hưởng thụ, hơn nữa, bảy năm trước, hắn trải qua cuộc ám sát đó, nói không chừng là người nhà hắn chủ mưu đứng sau.
Hai người lặng im không tiếng động mà đi tới, chỉ chốc lát sau đã đến Từ Ninh Cung.
Bên trong Từ Ninh Cung cũng trồng cây trồng hoa, nhưng không có mẫu đơn, số lượng hoa nở cũng không nhiều.
Cung nữ dẫn hai người vào trong điện, vừa vào cửa, Lưu Sương liền một phụ nữ ung dung đẹp đẽ mặc quần áo quí giá ngồi trên ghế, phía sau là một đám tiểu cung nữ.
Lưu Sương theo Bách Lý Hàn hướng thái hậu quỳ lạy hành lễ, sau đó nghe thấy thanh âm mặc dù nhu hòa nhưng uy nghiêm, nói: “Lão Tam hãy bình thân!”
“Tạ ơn hoàng nãi nãi!” Bách Lý Hàn đứng lên, Lưu Sương nghĩ không ra thái hậu lại gọi Bách Lý Hàn là lão Tam, nghe có chút lạ nhưng hết sức thân mật. Thái hậu không cho Lưu Sương đứng dậy, Lưu Sương liền tiếp tục quỳ .
Thanh âm uy nghiêm của Thái hậu một lền nữa truyền đến: “Bạch thị Lưu Sương ngẩng đầu lên, cho ai gia hảo hảo xem một chút!”
Lưu Sương ngẩng đầu lên, hai con mắt đen trắng rõ ràng ( trong tướng số mắt như này là mắt đẹp ) đối diện với ánh mắt sắc bén của thái hậu.
Lưu Sương nghe phụ thân nói qua, thái hậu đã sáu mươi tuổi rồi, nhưng bề ngoài thái hậu không già như vậy, có thể là do chịu khó chăm sóc. Bề ngoài Thái hậu ung dung đẹp đẽ quý giá, cao quý tao nhã, khi còn trẻ chắc hẳn thái hậu cũng là một mĩ nhân. Đôi mắt sáng, cùng ánh mắt sắc bén, lộ ra sự khôn khéo do nhiều năm rèn luyện cùng khí thế bức người.
Thái hậu này, sợ rằng so với Hoàng thượng thì không dễ chọc, Lưu Sương trong lòng âm thầm nghĩ.
Tai nghe được thái hậu cúi đầu hừ một tiếng, nói: “Xem bộ dáng cũng không phải là loại hồ ly lẳng lơ, còn tưởng là tiên tử phương nào làm lão Tam bị mê hoặc. Không ngờ, bề ngoài thì không, nhưng bên trong lại có. Bạch Lưu Sương, ngươi có biết, đem tấm thân không còn trinh trắng gả vào hoàng gia, sẽ phải chịu trừng phạt thế nào không?”
Thanh âm của thái hậu lộ ra sự chán ghét cùng vô tình, ngữ khí của thái hậu giống như Lưu Sương đang vũ nhục bà. Xem ra, hai cung nữ già kia trước mặt thái hậu không nói được câu gì hay ho tốt đẹp, thái hậu quả nhiên là hiểu lầm nàng rồi.
Lưu Sương đưa mắt nhìn sang, thấy Bách Lý Hàn ưu nhã ngồi trên ghế, cùng nơi này có chút khoảng cách, như thể không hề nghe thấy thái hậu nói gì.
“Thái hậu hiểu lầm rồi, Lưu Sương vẫn còn trong sạch, đêm qua Vương gia không ở lại tân phòng.”
“Vì sao không ở lại tân phòng? Lão Tam chưa bao giờ cầu qua Hoàng thượng cái gì, nhưng mà vì ngươi, hắn quì trước mặt Hoàng Thượng cả nửa canh giờ. Hắn si mê ngươi như vậy, làm sao có thể bỏ ngươi một mình trong đêm tân hôn. Hay tại vì ngươi không còn trong trắng, làm hắn bực tức nên không ở lại.” Thái hậu ngữ khí sắc bén, từng chữ từng chữ như băng.
“Thái hậu, Vương gia cùng Lưu Sương vẫn chưa……….viên phòng (chắc là ám chỉ chuyện ân ái thôi), cái này Vương gia có thể làm chứng.” Lưu Sương rốt cục phải nói ra hai chữ “Viên phòng”, nàng mặc dù đã được gả đi, nhưng dù sao vẫn là hoàng hoa khuê nữ, nói ra hai chữ này, có chút gian nan.
“Vẫn chưa viên phòng? Lão Tam, ngươi lại đây.” Thái hậu ngoắc tay kêu Bách Lý Hàn lại đây.
“Lão Tam, ngươi cùng Bạch Lưu Sương đêm qua đã viên phòng chưa?” Thái hậu dùng đôi mắt sáng nhìn thẳng vào Bách Lý Hàn.
“Hoàng nãi nãi, tại sao ngài lại quan tâm cả đến chuyện này, ta cùng Sương Nhi đêm qua, đêm qua………….” Bách Lý Hàn chần trừ , ngữ khí hết sức mập mờ.
Sắc mặt Thái hậu trở nên tối đen, ngữ khí này rõ ràng là thừa nhận hai người bọn họ đã viên phòng, Bạch Lưu Sương, lá gan thật không nhỏ, dám nói bừa trước mặt bà.
“Kéo xuống, trước tiên đánh hai mươi gậy!” Thái hậu oán hận nói, ngữ khí tức giận như thể chỉ hận không thể đánh chết Lưu Sương.
Lưu Sương như bị quẳng vào hầm băng, lạnh thấu cả tâm can. Không thể ngờ, thật không thể ngờ, Bách Lý Hàn lại nhẫn tâm vô tình như vậy, nàng thật sự là nhìn nhầm hắn rồi. Trách không được hắn muốn dẫn nàng vào cung thỉnh an, hóa ra, hắn sớm đã mưu đồ hãm hại nàng.
Nàng đã đáp ứng hắn, một tháng sau sẽ tự động rời khỏi Vương phủ, vì sao còn muốn đối sử với nàng như vậy? Nàng không rõ!
“Hoàng nãi nãi, Sương Nhi đã làm ra tội gì mà ngài lại muốn đánh nàng hai mươi gậy? Nếu có lỗi, trừng phạt cách khác cũng được, hay là cho nàng quì đi!” Bách Lý Hàn sắc mặt trắng nhợt, có chút kinh hoảng thất thố mà nói, hắn thật ra là đang giả vờ, giả vờ như không rõ chuyện gì.
“Lão Tam, nãi nãi thật sự là thất vọng về ngươi. Nữ tử như vậy, ngươi vẫn có thể che chở cho nàng, nàng phạm vào “Thất xuất chi tội” . Nữ tử như vậy, ngươi tuyệt đối không thể có nàng. Cũng được, quì đi, ai gia sẽ xử lý nàng sau.” Thái hậu cực kỳ tức giận, có chút bất mãn mà trừng mắt nhìn Bách Lý Hàn liếc mắt một cái.
Lưu Sương không giải thích thêm một câu nào nữ, nếu Bách Lý Hàn không giúp nàng giải thích, nàng có nói cái gì cũng là vô nghĩa. Hắn muốn nàng quỳ, nàng sẽ quỳ , thật ra là nàng muốn xem hắn rốt cuộc muốn như thế nào.
Lưu Sương lẳng lặng quỳ, cố gắng giữ thẳng sống lưng, hai tròng mắt trong suốt như nước, ánh mắt thản đãng như nước, khí chất nhã trí như nước. Nàng không có sai, trong lòng tự nhiên thản đãng.
Last edited by xiao ling; 12-07-2011 at 11:11 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo