Mụ đi rất nhanh, đi thẳng một mạch không quay đầu lại. Văn Chương bám theo sau một cách vất vả, vừa phải để ý đường đi dưới chân, vừa phải nhìn theo bóng lưng phía trước.
Mụ dẫn Văn Chương men theo chân núi, băng qua một con suối rồi đi sâu mãi vào bên trong rừng. Càng vào sâu, cây cối càng rậm rạp, mọc tràn khắp nơi, chỗ nào cũng chỉ thấy một màu xanh ngắt. Ánh sáng mặt trời phải khó khăn lắm mới lách qua được tầng tầng lớp cành lá, rớt xuống mặt đất là thứ ánh sáng nhờ nhợ.
Dù đã quen với việc đi đường rừng, Văn Chương vẫn mấy lần vấp phải đá khiến bàn chân nhiều chỗ sưng tấy lên. Hắn hỏi với về phía trước:
"Này. Chúng ta đi đâu thế?"
Không trả lời, mụ Xoa vẫn bước phăm phăm. Văn Chương theo sau, gần như phải chạy.
Hai người đi ước chừng đã qua hai giờ. Văn Chương cảm thấy mệt mỏi, mồ hôi chảy đẫm khắp người. Tiếng chim, tiếng thú rừng kêu văng vẳng bên tai. Hắn bắt đầu nghi ngờ, cảm thấy thật ngu ngốc khi tin lời người lạ. Vì tìm kiếm hy vọng, một cơ hội trở về, dù đây là cạm bẩy hắn vẫn sẽ dấn bước. Đâu đó xa xa ngoài kia là mặt trời rực rỡ, chỉ việc đi tới đó sẽ thấy thôi. Guồng chân Văn Chương lại quay tiếp.
Cảnh tượng phía trước Văn Chương nhạt nhòa dần nhưng đôi mắt hắn vẫn cố căng ra để không bị mất dấu mụ Xoa. Con đường này kéo dài bao nhiêu, hắn sắp không chịu nổi rồi. Một luồng sáng mặt trời hiếm hoi xé toạc cành lá chiếu xuống đất, khoanh lại một vùng chói lòa giữa khoảnh rừng. Văn Chương rơi vào vùng sáng đó như tuyết rơi vào lửa. Xung quanh là màu vàng đậm đặc, hắn ngã xuống hôn mê.
Văn Chương thấy mình đang nằm giữa một bể máu với chân tay đứt gãy ngổn ngang. Cơ thể hắn lành lặn, nhưng vì cái gì nước mắt lại chảy ra thế này? Tim hắn đau quá, đau muốn chết đi. Bóng tối thăm thẳm.
Tuyết lại rơi nữa. Hy vọng như hơi ấm, ngày càng mong manh.
oOo
Cả miền đất bị phủ một màu trắng, khắp nơi gặp khó khăn. Những đoàn lái buôn cũng không thể hoạt động. Thành Duyên Hà tích trữ nhiều lương thực hơn đôi chút cũng phải san sẻ cho mỗi thôn làng hai xe lương thực. Những xe lương chất đầy nhanh chóng rời cổng thành để đến những nơi xa.
Sớm hôm đó, tuyết chưa kịp rơi. Có hai tên lính đưa hai chiếc xe lớn vào giữa sân làng Gió Xoáy. Sau khi nói chuyện với già làng, chúng xách giáo bước đi, khuất dần trong tầm mắt của đông đảo dân làng. Ai cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng xe lương trước mặt đã chiếm hết mọi sự chú ý. Bốn vạch trượt ván xe hằn sâu trên tuyết bị phủ mờ dưới những bàn chân người.
Chúng xuất hiện như hai hung thần khiến trái tim Văn Chương buốt lạnh. Một tên cao gầy ria mép vểnh lên, tên khác to lớn với những bắp cơ gồ lên dưới lớp áo bông. Hai tên lính đứng giữa cửa, nhe răng cười.
"Giao đứa bé ra đây." Tên to lớn nói.
Đôi môi Văn Chương mím chặt lại.
Bé Kim bị đôi bàn tay thô lỗ lôi ra từ trong lòng mẹ. Cô bé hoảng sợ khóc ré lên.
Vợ đội trưởng Lưu hét lên uất nghẹn:
"Không. Các người không được cướp con tôi. Trả con cho tôi."
Hai tên lính dường như không chống đỡ được, hoặc có thể chúng không muốn ra tay với phụ nữ. Một tên hét lên:
"Con mẹ này có buông ra không? Thằng chồng kia, mày đứng đực ra đấy làm gì? Giữ vợ mày lại. Có muốn cả làng mày chịu phạt không? Không bắt con chúng mày, thì chúng ông đây cũng bắt con đứa khác, như nhau cả thôi. Mày nghĩ thế nào?"
Mắt đội trưởng Lưu vằn lên tơ máu, đôi bàn tay nắm chặt lại nổi đầy gân xanh. Sau cùng, người đàn ông cũng không thể bảo vệ được gia đình. Bất lực và nhục nhã.
Đội trưởng Lưu tiến tới ôm lấy vợ, mặc cho vợ mình đánh đấm. Hai mắt ông nhắm nghiền, hàm răng nghiến chặt lại cố ngăn nước mắt chảy ra. Sau cùng, không chịu được nữa, ông khóc òa lên như một đứa trẻ. Ai bảo đàn ông không được khóc chứ?
"Không. Không thể như thế được." Hắn bật dậy, lao về phía tên lính cao gầy. Tên lính không đề phòng nên Văn Chương dễ dàng cứu được bé Kim. Tên lính còn lại cũng không kịp phản ứng.
Văn Chương ôm cô bé chạy thật nhanh, miệng dỗ dành: "Ổn rồi, đã có chú Chương ở đây. Không sao rồi." Sau lưng hắn có tiếng bước chân dồn dập. Hai tên lính đang đuổi theo sát gót, hắn cố gắng chạy thật nhanh, chạy càng xa càng tốt. Chẳng cần biết đó có phải là ngu ngốc hay không. Gió thổi qua vai, buốt giá.
Đội trưởng Lưu hét lên:
"Đừng. Văn Chương! Cẩn thận."
Văn Chương nghe thấy tiếng không khí xé rách sau lưng, cả người chợt ớn lạnh. Hắn quay đầu lại, thế giới trong mắt bị một ngọn giáo dần thay thế. Ngạnh thép ánh lên thứ ánh sáng xinh đẹp, sắc bén đến mức có thể xuyên qua mọi thứ.
"Thế là hết. Con không về được nữa rồi, cha mẹ ơi." Tim Văn Chương nhói đau, trong đầu hiện lên từng khuôn mặt của những người thân nơi Trái Đất. "Có lẽ Trịnh Vũ sẽ không làm hại mọi người chỉ vì thù hận. Có lẽ mọi người đang sống rất vui vẻ bên một Văn Chương mới. Có lẽ vậy."
Một làn hơi ấm từ trước ngực truyền vào cơ thể Văn Chương. Hai mắt hắn khép lại.
"Đừng khóc nữa cô bé ơi."
Last edited by Thợ Mới; 14-01-2014 at 08:41 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thợ Mới
Phút giây đối diện với cái chết, đầu óc Văn Chương trở nên sáng suốt đến không ngờ. Ký ức ngày đã qua hiện về rõ mồn một trong tâm trí hắn. Chúng như hàng loạt thước phim và Văn Chương ở vị trí khán giả xem lại chính cuộc đời mình. Những thứ hắn chưa biết quý trọng, những gì vô tình để tuột mất, những yêu thương chưa kịp trao và bao nhiêu khát vọng tuổi trẻ. Tất cả để lại cho Văn Chương cảm giác lưu luyến cùng tiếc nuối, ước mong sao thời gian có thể quay trở lại.
Cuộc sống chẳng bao giờ là đủ. Đó có lẽ là thứ duy nhất con người có thể bám víu lấy để biết mình còn tồn tại. Không hiểu điều gì thực sự quan trọng, họ cứ thế mải miết theo đuổi những thứ xa xôi. Văn Chương cũng không phải ngoại lệ.
Văn Chương sáng tác truyện, vẽ ra một thế giới tưởng tượng chẳng phải để thỏa mãn chính mình sao? Vì lẽ gì hắn lại cảm thấy tuyệt vọng khi lạc vào nơi đó? "Đây là thế giới mình mong ước." Hắn đã nhiều lần tự nói với bản thân như thế. Nhưng nỗi buồn vẫn không chút nguôi ngoai.
Ở đây có vợ chồng đội trưởng Lưu, bé Kim, làng Gió Xoáy, thành Duyên Hà... Những nhân vật, địa danh trong bản thảo truyện vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Văn Chương vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp thu cuộc sống ấy, dù đã qua suốt tháng ngày dài. Khao khát được trở về nhà chưa bao giờ ngừng sôi sục trong tim. Thế nhưng, có lẽ mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
Cái chết đang tới rất gần, những kỷ niệm xưa càng trở nên đáng trân trọng. Văn Chương không muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ mong được đắm chìm mãi mãi trong dòng hồi ức. Thời gian cũng như ngưng đọng lại. Tĩnh lặng bao trùm.
Ngay lúc ấy, một luồng khí nóng chợt xuất hiện, xộc lên đỉnh đầu Văn Chương. Tâm trí Văn Chương bắt đầu nổi sóng, những mảnh ký ức như đám lá khô bị thổi bùng lên, bay tán loạn. Hắn cố gắng níu giữ lấy chúng nhưng vô vọng. Mọi thứ tuột đi và biến mất trong bóng tối đen ngòm.
Văn Chương cảm thấy cơ thể mình như căng ra, đồng thời co rút lại, không còn chút sức lực nào nữa. Cả người hắn mềm oặt rồi ngã xuống. Một vật thể nhọn đâm vào bề mặt cơ thể hắn rồi lướt sát trên đó. Cuối cùng, một tiếng "Phập" vang lên. Văn Chương nghe thấy một tiếng hét đầy kinh hoàng:
"A! Có qủy."
Tiếp theo đó là âm thanh lạo xạo hỗn loạn. Không cảm nhận được chút đau đớn nào, Văn Chương nghi ngờ mở mắt ra. Trước mắt hắn là một ngọn giáo cắm ngập trong tuyết. Không thấy máu. Phía xa, hai tên lính đang rối rít bỏ chạy, dường như gặp phải điều gì rất đáng sợ.
"Có qủy sao?"
Văn Chương nhìn quanh nhưng không thấy gì khác thường. Vẫn khung cảnh làng Gió Xoáy chìm trong tuyết dưới bầu trời trắng đục. Từ đoạn dốc gần đấy, vợ chồng đội trưởng Lưu đang bước vội xuống, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt hai người. Tựa như không nhìn thấy Văn chương, họ vừa đi vừa dáo dác tìm kiếm. Văn Chương khó khăn lên tiếng:
"Đội trưởng Lưu, tôi ở đây."
Giọng nói nghe xa lạ như của ai khác chứ không phải hắn. Văn Chương cố nói to hơn nữa:
"Đội trưởng Lưu!"
Đội trưởng Lưu giật mình, ngơ ngác nhìn quanh nhưng không thấy gì cả. Ông gọi lớn: