Trần Lĩnh ngã, đầu hướng xuống miệng giếng, gã nhanh trí lộn người hướng đầu lên trên để tránh va đập. Cứ thế thân người họ Trần rơi khoảng tám trượng thì tới mực nước. Cũng may giếng khá rộng, thân thể gã không bị va đập vào thành, nhưng có điều nước khá nông nên khi té xuống hai bàn chân chạm đáy, ngấm ngầm đau đớn.
Họ Trần quờ quạng, chới với giây lát rồi phát hiện mực nước chỉ tới cổ gã nên được trấn an đôi phần. Bên trên nghe tiếng nói: “Hắn có chết không ta?” thanh âm khá quen chắc là của Sa-bát anh, lại nghe giọng nói khác, khá lạnh lùng: “Muốn chắc thì ném đá xuống, chúng ta có cần xác của gã không nhỉ?” Trần Lĩnh đoán đây là tiếng nói gã còn lại.
“Không biết nữa! Nhưng đã làm thì phải lấy bằng cớ chứ!” Sa-bát anh nói, lúc đó có bốn người lạ mặc chạy đến, hắn ta liền quát: “Bọn mi là ai?” Trần Lĩnh vô tình huy động nội công cải thiện thích giác nên nghe tiếng đáp xa xa vang vọng: “Giáo đồ Thiên Y A Na đến để trợ thủ thưa tướng quân, đây là tín lệnh!”
Sa-bát anh nói: “Đến cũng thật đúng lúc, các người mau dùng đá tảng ném xuống, để chắc chắn mục tiêu đã chết, rồi mau kiếm dây thừng đưa xác hắn lên!” Bọn người kia liền đáp “dạ”.
“Anh em ta đi làm chén rượu đi đại ca, lên thị trấn xem người đẹp hát hò nữa… ha ha!” Sa-bát kia nói: “Nếu đệ thích, có thể bắt nàng ta về Chiêm! Ha ha ha … ” Nghe tên dũng sĩ kia nói, Trần Lĩnh chấn động tâm thần, nghĩ thầm: “Hai tên ác ôn này có vẻ xảo trá, võ công lại cao cường, hắn làm hại đoàn ca kịch thì sao, nhất là cô nương ấy … không được, mình phải ngăn bọn này!”
Trần Lĩnh lần mò khắp nơi, ánh sáng mờ ảo nhìn đâu đâu cũng thấy rác rưới, thành giếng thì rêu phong trơn láng, mũi gã thính nghe toàn mùi xú uế khó chịu. Trong lòng họ Trần đủ mối lo ngại, nhất là khi bọn kia sắp ném đá xuống.
Trời đá sập tối, quanh bìa rừng tiếng quạ kêu oan oát, Trần Lĩnh rùng mình nghĩ thầm: “Chẳng lẽ mình lại chết ở đây hay sao? Mình còn quá trẻ mà, vẫn chưa làm được trò trống gì, vẫn chưa lấy vợ như ý nguyện của cha. Không! Mình không thể chết được! Mình phải sống!” Chưa bao giờ cuộc sống có ý nghĩ với gã như thế này, chỉ có đến lúc sắp chết người ta mới biết trân trọng và nâng niu là vậy. Đầu óc bị nước lạnh xâm chiếm, Trần Lĩnh lại suy nghĩ mông lung: “Đáng lẽ mình phải ở bên cha nhiều hơn, bớt những trò nghịch ngợm vô bổ để làm cha vui lòng, mình phải giúp đỡ hàng xóm nhiều hơn, họ vẫn quý mình cơ mà, mỗi khi có đồ ăn hay quà từ phương xa đều đến cho mình, à mà không… họ quý cha thì đúng hơn, mình chỉ được thơm lây… Còn hai bà dì nữa, mình có đến hai người mẹ thương mình vậy mà không biết quý, vẫn làm họ nhức đầu luôn … ối trời ơi! Làm sao bây giờ, phải chết như thế này sao?
Chút ánh sáng hấp hối bị che bớt phần nào, linh cảm mách bảo Trần Lĩnh bọn kia sắp làm điều chúng nói, tảng đá tuột khỏi tay tên kia, Họ Trần vội lặn người xuống né tránh, trong lúc phản xạ gã nghĩ thầm: “Đúng rồi! mình phải cố để sống sót qua những đợt đá rơi, khi chúng thả dây xuống thì mình bất ngờ đánh gục tên đó, rồi nhanh chóng leo lên… Đúng rồi! Phải làm thật nhanh cho bọn ở trên không kịp trở tay.”
Tay chân Trần Lĩnh co rúm lại, cái đầu được thân bảo vệ, từng đợt đá thi nhau rơi xuống, tấn công vào thân người, nhiều cảm giác đau đớn thi nhau lộng hành. Gã từng sống ở miền biển ba năm nên khả năng nhịn thở rất khá, nên cũng tự cảm thấy may mắn phần nào.
Giây lát lắng đọng, Trần Lĩnh nhẹ nhàng ngoi lên, cố gắn không gây ra tiếng động mạnh, trong người nhẹ nhõm đôi ba phần, trên kia bỗng nghe tiếng nói: “Hắn chết chưa nhỉ?” Có giọng người già hơn nói: “Cứ ném thêm một lần nữa cho chắc.” Bọn kia lại đi khiên đá, Trần Lĩnh tái mặt, lúc nãy có một tảng đá lớn bằng lưng gã rơi xuống vai và khớp tay trái nên giờ những chỗ đó của gã đau đớn khôn tả, xem ra thương thế không hề nhẹ, còn lại cả thân người trừ đầu ra đều bầm dập.
“Lần này mình nên có sử chuẩn bị!” Trần Lĩnh lại lặn xuống,hai tay gã cố gắn bới móc và xếp đặt một cái hốc đá tự tạo, giống như xây chiến hào để cản sức công phá của cung thủ đối phương.
Hai tay quờ quạng, đào xới Trần Lĩnh phát hiện ra đám đất mềm, vui mừng trong lòng gã cố gắn đào một cái lỗ dế để chui vào, trong tình thế nguy ngập gã chỉ nghĩ được có vậy, bụng suy tính: “Hang dế thì đã sao, là anh hùng cũng không cần cứng nhắc, mình lại càng không phải anh hùng gì, lo cái mạng cái đã!” Từ nhỏ Trần Lĩnh đã rất thích nghe bô lão trong làng kể chuyện về các anh hùng lịch sử, các cao thủ giang hồ, nên rất khâm phục những cách xử sự, hành động dũng cảm của họ. Cũng là lý do gã thích ngao du.
Chỗ này đất mềm như cái hang có sẵn, đào đến đâu mạch nước tuông trào đến đó, càng rộng, càng dễ dàng hơn, Trần Lĩnh ngoi lên hít thở, cặp mắt sáng của gã ánh lên vẻ vui mừng, gã nghĩ thầm: “Trời cứu mình rồi! Đã có thể chui được nửa người, chờ bọn kia ném tiếp mình vừa chui vừa đào, giờ phải hít no bụng cái đã, ối cha! Chưa bao giờ không khí lại cần thiết đến vậy, dù hơi bốc mùi!”
Sát cơ ẩn tàng đó đây, tiếp sau đó Trần Lĩnh nghe tiếng kim khí va chạm nhau chan chát. Ở trong tối nhìn lên, Trần Lĩnh thấy thấp thoáng một thân ảnh màu đen, bay qua nhảy lại nhanh như cắt. Sau đó giây lát là tiếng la ó, tiếng rên la vì đau đớn. Trần LĨnh bụng bảo dạ: “Yêu quái xuất hiện hay sao?” Vẫn tính trẻ con gã tưởng tượng đủ thứ chuyện, rồi gã lạnh sống lưng nghĩ thầm: “Hình như cái giếng ở bìa rừng này bỏ hoang đã lâu, lý do hình như có người chết thì phải, đúng rồi lúc còn nhỏ nghe mọi người kể có cô gái nhảy xuống đây tự tử vì oan ức gì đó hay sao ấy. Rồi mọi người bàn tán đủ thứ chuyện, cô ấy vẫn hay ngồi trên thành giếng, kể lễ, kêu oan … Cha mẹ ơi! Ớn quá, nãy giờ vì cấp bách không để ý, xác cô ta có thể ở đâu đây…”
“Chị ơi, không phải là em cố ý đâu, em cũng vì muốn giữ mạng mà thôi! Em sợ ma lắm, đừng hiện ra nhát em nghe!” Trần Lĩnh run như cầy sấy, gã khấn vái khắp nơi, hứa hẹn đủ điều.
Ngước đầu nhìn lên họ Trần Thấy hai con mắt mở to đang trừng trừng nhìn mình, không thấy mặt mũi người này đâu cả, hoảng hót gã vội quay đầu đi và lẫm bẫm “tha… tha cho em!”
“Này! Có còn sống không! Tôi đến cứu anh đây!” Chất giọng đàn ông khoảng ba mười, người trên chắc không nghe Trần Lĩnh nói gì, anh ta nói thêm “Này… có nghe thấy không” hai ba lần.
Trần Lĩnh trấn tỉnh nhưng vẫn chưa dám trả lời lại, gã nghĩ cũng có thể bọn kia giả vờ để xem thử gã còn sống hay không. Người kia vẫn kiên nhẫn gọi thêm nhiều lần, Trần Lĩnh xoay chuyển ý nghĩ: “Giọng người này nói tiếng Nôm rất chuẩn, giống như dân ở kinh thành Thăng Long, khác hẳn cái giọng lớ thớ của người Chiêm.” Nghĩ vậy Trần Lĩnh đánh bạo nói: “Tôi có nghe! Ông là ai?” Người trên nói giọng vui mừng: “May quá! Anh không sao chứ, tôi là thuộc hạ của Bình Nam tướng, có nhiệm vụ bảo vệ anh, anh có leo lên được không?”
Trần Lĩnh ngạc nhiên ra mặt: “Gì chứ, mình có giao hảo gì với ông ta đâu mà cho người bảo vệ mình, mình con cháu dân đen mà … Bình Nam tướng này hình như có nghe quen quen. À đúng rồi, lúc nhỏ hình như ông ta có đến nhà hay sao ấy, đúng rồi lúc đó cả làng rối đen lên, lính lác đi đông cả trăm người, cả làng đến coi náo sự. Ông ta tới nhà để rèn vũ khí hay sao ấy… Hóa ra là vậy!”
Trần Lĩnh liền đáp: “Tôi không lên được, có dây thừng đó không?” Người kia vội đáp, có thì có nhưng trước khi chết tên kia chém dứt thành nhiều đoạn rồi! Để tôi buột lại, anh ráng chờ một lát.” Trần Lĩnh giật mình: “Anh đã giết họ sao?” Người kia đáp: “Tôi cũng không muốn vậy, lý tưởng tôi và họ chẳng khác nhau, đều là những người lính, nhưng không cùng chiến tuyến. Chúng tôi không có quyền lựa chọn, chúng tôi chỉ biết mình đã nhận nhiệm vụ và phải hoàn thành, thế thôi!”
“Nhưng đâu cần phải giết người!” Trần Lĩnh nói, anh lính đáp: “Tôi gieo nhân ác, nhưng biết đâu góp phần cho Cồ Việt gặt hái quả lành, không còn lo cuộc chiến Việt Chiêm xẩy ra lần nữa. Còn nếu tôi do dự, họ gọi đồng bọn đến, cả tôi và cậu đều chết vô nghĩa, rồi Việt Chiêm lại đánh nhau, tử thương vô số, cha mất con, vợ mất chồng …Ôi chao! Đúng sai ở đời thật khó nói, từ lâu tôi đã không thèm bận tâm tới nữa. Tôi chỉ là một người lính, ăn bát cơm của dân cày thì tất nhiên phải bảo vệ họ.” Trần Lĩnh bùi ngùi suy nghĩ không nói gì, cứ để mặc thời khắc trôi qua.
“Có lạnh lắm không, tôi ném rượu xuống đây!” Người kia nói rồi, một túi da dê ném xuống, Trần Lĩnh đón lấy, không suy nghĩ gì, tu một hơi dài, không kìm được vội nói: “Rượu ngon quá, mùi lạ và thơm quá, đã thật, tôi uống hết luôn nghe!”
“Ha ha … tôi vẫn còn một túi anh cứ tự nhiên.” Người trên cười nói vọng xuống: “Đấy là rượu … nỗi tiếng đất Chiêm Thành, chôn cất trên ba mươi năm, chỉ dành cho vua chúa, quyền quan uống thôi đấy … phương pháp nấu rượu của họ thật đặc biệt, lên men đến ba lần mỗi lần thêm một loại trái cây, nước lấy từ lòng suối trong nên hương vị rất đặc biệt đậm đà, mỗi hớp lại có hương vị và nồng độ khác nhau. Ối! Tự nhiên nhắc đến lại thèm, anh có thể ném túi rượu lên lại cho tôi được không!”
“Anh còn một túi cơ mà?” Trần Lĩnh ngạc nhiên hỏi, anh lính gãi đầu cười trả lời: “Tôi nói dối anh đấy thôi, đó là túi cuối cùng, không biết tôi có thể quay lại đất Chiêm để trộm tiếp nữa không, nên muốn …Ối chao! Thèm quá, anh ném lên đi nào!”
Trần Lĩnh cười hề hề nói: “Nhưng tay tôi đang bị thương.” Người kia: “Anh chơi kỳ vậy! Bị thương đúng lúc thật! Anh gạt tôi phải không?” Trần Lĩnh nói: “Anh đoán đúng rồi!” Túi da dê được ném lên, anh lính vội chộp lấy tu một tràng, họ Trần ôm tay phải ngấm ngầm đau đớn, gã nói vọng lên: “Mấy lần tôi bị đánh bất tỉnh, rồi ai đó đưa tôi về, người đó có phải là anh không?”
“Không phải tôi!” Anh lính nói: “Mà người anh ăn gì mà nặng thế không biết, lại gây thù chuốt oán tùm lum, già trẻ, gái trai đều có, khiến tôi bị rượt chạy gần dứt hơi.”
Trần Lĩnh cười nói: “Sao nói không phải và biết rõ vậy?” Anh lính lại cười: “Tôi nói dối đấy!” Trần Lĩnh thấy đối phương kỳ quái nhưng rất thú vị đúng ý gã, lại nói: “Hỏi vậy thôi chứ tôi biết hết rồi! À mà anh tên gì, tôi là Trần Lĩnh.”
“Lâm Tấn… hì hì, ực ực…” Anh lính cười rồi nắm túi dê tu một tràng nữa, Trần Lĩnh nói: “Tên anh nghe gì mà nặng nề vậy?” Lâm Tấn ném túi dê xuống và nói: “Bắt lấy! Tên anh nghe cứ như muốn nhận đồ của người ta không à! Lĩnh ngô, lĩnh tiền, lĩnh gạo… ha ha…”
Trần Lĩnh đón lấy túi da dê cười nói: “Lĩnh rượu nữa chứ, vậy tôi với anh đi chung là hợp rồi, lĩnh một tấn ngô, một tấn tiền, một tấn gạo … ha ha ha.”
Trần Lĩnh nắm lấy túi rượu uống một hớp thì nghe thấy tiếng nói lớ thớ khá quen “Giết hắn!”, tiếp sau đó sợi dây thừng ném xuống, họ Trần quát lên: “Lâm Tấn có chuyện gì vậy!” Họ Lâm nói giọng cấp bách: “Lên nhanh có cung thủ.”
Sợi dây thừng bị một thanh đao chặt đứt, Trần Lĩnh giờ muốn lên cũng không được nữa rồi, trong lòng lo lắng đến an nguy của người bạn mới vô cùng. Họ Trần quát lên: “Anh cứ mặc kệ tôi, cứ chạy đi…”
“Đừng nói những lời như vậy nữa, chẳng khác nào anh đang sỉ nhục tôi, tôi là một người lính!” Lâm Tấn nói giọng đanh thép, Trần Lĩnh tâm tư rồi bời, gã cố bám vào thành giếng nhưng vô ích. Gã điên tiết lên đấm vào thành và quát: “Các người mà làm hại họ Lâm thì đừng có trách Trần Lĩnh này… Có ngon thì nhảy xuống đây đấu tay đôi!”
Tiếng kim khí va chạm liên hồi, một lúc sau, nghe thanh âm Sa-bát anh quát “chết này” rồi nghe tiếng hắn cười, Trần Lĩnh nôn nóng trong lòng, ruột gan như muốn sôi lên, họ Trần quát lên: “Tên Chiêm Thành kia, có dừng tay lại không, anh ta chẳng liên quan, có ngon xuống đây đấu với tao này! Lâm Tấn anh mau chạy đi!”
“Ha ha! Tên đồng bọn mi chết rồi, dám giết bốn người của tao. Giờ định làm theo ý mi, nhưng bọn tao có mười tay cung thủ mới đến, mà tao lại đang muốn thử tài chúng… ha ha, mi sống cũng dai thật!” Sa-bát anh nói rồi, những bóng đen ập tới. Trần Lĩnh chua xót trong lòng, gã xoay chuyển ý nghĩ: “Người anh em, cậu đã vì tôi mà mất mạng, tôi thề sẽ sống để trả thù cho cậu, báo đáp gia đình cậu!”
Trần Lĩnh vội lặn xuống, hướng thân người chui vào mạch nước ngầm, ra sức đào bới. Lượt tên đầu tiên đã bắn xuống, Trần Lĩnh giật mình, chân trái đau điếng, gã nghiếm chặt hàm răng cố sức đào, gã đã bị trúng tên rồi, gã co chân dùng tay bẻ gãy mũi tên rồi tiếp tục.
Vào lúc sinh tử cận kề, Trần Lĩnh quên hết mệt nhọc và đau đớn. Hai tay họ Trần càng đào càng nhanh, càng thấy dễ dàng. Giây lát sau gã theo mạch nước ngầm, cứ đào theo hướng dốc xuống. Lúc này Trần Lĩnh đã ở vị trí an toàn, cung tên không thể làm gì được gã nữa.
Không lâu sau đó, khoảng cách của gã với thành giếng đã gần một trượng theo phương dốc xuống. Nín thở đã lâu, bây giờ có quay lại cũng không biết có sống nổi với cơn mưa tên không, Trần Lĩnh không còn cách nào khác, gã vẫn cứ đào.
Phía trước mặt họ Trần là ánh sáng yếu ớt, gã càng ra sức, cả thân người chui tột ra, đây có vẻ như là một cái hồ, không thể tả hết sự vui mừng trên nét mặt gã. “Mình thoát rồi!” Trần Lĩnh bơi lên, nước ở đây không sâu lắm, chừng hai trượng là họ Trần có thể thoả thê hít thở.
“May quá không hiểu tại sao ở đây lại có hồ nước!” Rồi họ Trần lại nghĩ: “Nếu mình phát hiện ra sớm, cậu bạn họ Lâm chắc đã không vì mình mà chết!” Phóng mắt nhìn bốn bề, Trần Lĩnh phát hiện ra mình đang ở trong thạch động, rộng chừng bốn trượng vuông, xung quanh là hốc đá, rễ cây, cùng dây leo chằn chịt. Ở góc phía đông có một cái hốc đá nho nhỏ, vừa đủ thân mình gã chui vào, bên trong đó đen thui một màu. Trần Lĩnh đảo mắt xung quanh thầm nhủ: “Ánh sáng này ở đâu ra nhỉ!” Rồi gã giật mình la toán lên khi thấy một cái lỗ ở góc tây, nhìn vào đó thấy một cây đuốt.
“Nơi đây có người ở hay sao?” Họ Trần không biết nên vui hay buồn nữa, gã vội rửa sạch bùn đất rồi leo lên, mũi tên ở chân gã không dám rút ra, cứ để như vậy mà lê lết về hướng tây. Đến gần, Trần Lĩnh nghe có tiếng người khá ồn ào, gã vội đi nhẹ rồi tiến đến cái lỗ phát ra ánh sáng, rụt rè đưa mắt quan sát.
Trần Lĩnh giật mình sém la thất thanh, bên kia là gian phòng rộng gấp đôi nơi đây. Xung quanh là vàng bạc vung vãi. Có tất cả mười bốn người ở nơi này, chia làm hai bên đứng đối diện nhau, một bên sáu, một bên tám.
“Đã lâu rồi, tổ chức chúng ta không có một người đừng đầu ra lệnh hành động. Các người cứ muốn mãi thế sao? Các người cứ tin vào một đứa nhỏ, thò lỏ mũi xanh hay sao? Lấy gì để phục chúng, thật nực cười!” Người nói thân hình cao lớn và vạm vỡ, mặt mày dữ tợn, râu ria lồm sồm, hắn cởi trần, mình đầy hình xăm rồng rắn, cá sấu.
“Đinh Long còn nhỏ thì sao chứ! Cậu ấy là con trai của hội chủ, thân thế tôn quý, là rồng là phượng, còn nhỏ mà tư chất đã hiển lộ, chẳng bao lâu sẽ trở thành đại cao thủ. Loại như ngươi có luyện cả đời cũng chỉ đủ nạt trâu, bắt chó, họ Tạ ngươi xứng để buông lời chê bai hay sao?” Bên kia liền có người đối đáp, người này là một lão già, mặt nhăn nheo, bề ngoài lôi thôi. Cạnh ông là một cô gái, khoảng gần ba mươi trông khá xinh đẹp, nhưng cung cách ăn mặc và điểm trang khá dung dị, cô ta nói: “Đúng vậy! Các người lúc nào cũng hô hào trung thành, thề non hẹn biển này nọ, vậy mà giọt máu của hội chủ bị nạn, các ngươi lại khoanh tay đứng nhìn, vô tình vô nghĩa, còn đòi tự bầu nhau lên nắm chức vụ cao quý này. Thật đáng kinh…” Nói rồi nàng ta phun ra đất một bãi nước miếng, như cách những gã đàn ông thô lỗ chốn giang hồ vẫn thường làm.
Hai người này là hộ vệ của Đinh Long, họ từng cứu cậu bé ở pháp trường Quốc Oai cách đây hơn một tháng. Bên cạnh họ còn sáu người khác mặt mày nghiêm nghị, căng thẳng. Trong đó có hai người trông như nhỏ sĩ, tuổi trung niên mặt mày anh tuấn, râu tóc gọn gàn. Đôi nam nữ mặc đồ giống người Mường, tuổi khoảng ba mươi, da hơi đen, ra dáng can trường, tư thế vững chãi. Một cô bé tuổi chừng mười một, mười hai tuổi, khá xinh xắn và cao hơn những đứa trẻ cùng trang lứa. Ngoài ra còn có một lão bà lão, tóc bạc phơ, trông rất cao tuổi, đến tám, chín mươi là ít, bà là người duy nhất ngồi ghế. Ai nấy trông đều đặc biệt ấn tượng, Trần Lĩnh rất ít khi gặp qua những người như thế này.
“Người Nùng đã khó đối phó, huống hồ giờ đang liên minh với Tày. Hội Giao Long chúng ta mấy năm qua suy yếu lực lượng, cứ trốn chui nhũi không tuyển thêm được hội viên nào ra dáng. Các người định dẫn anh em đi chết cả sao!” Người nói là một lão già da mặt còn căng, ánh mắt ôn nhu hòa hảo, râu tóc còn đen, tuổi trên năm mươi.
“Huỳnh bô lão nói đúng! Chúng ta với Nùng tộc chẳng có ân oán gì, tù trưởng của họ cũng rất hòa nhã, chỉ dựa vào những lời nói phiến diện của hai người … không nên làm liều, phải điều tra thật kỹ…” Người này da mặt hồng hào, râu tóc bạc phơ. Trần Lĩnh càng nhìn càng thấy quen mặt, cả giọng nói cũng vậy, gã nghĩ thầm: “Đúng rồi! Chính là lão già giả thần giả quỷ, tháng trước đến đường về nhà mình đã gặp lão.”
“Huỳnh lão, Phạm lão nói đều có lý! Đúng vậy! Đúng vậy!” Bọn sáu người mé đông, thay phiên tán thành ý kiến của nhau. Bên tám người mé tây cũng tranh giành nhau nói, cuộc đấu khẩu càng lúc càng trở nên náo nhiệt. Trần Lĩnh đoán rằng những người này là một tổ chức nào đó trong võ lâm. Hành động và binh khí họ mang theo người, đoán chắc không phải dân nông lương thiện.
Nho sinh mặc áo xanh lam đi đến vị trí giữa hai bên, đưa tay tỏ ý khuyên can và nói: “Các vị có thể cho họ Ngô này nói vài lời được chăng?” Cuộc tranh cãi dần thưa thớt tiếng nói, cho đến khi dừng hẳn nho sinh mới cất lời: “Việc cứu tiểu hội chủ tất nhiên phải làm … đó là nghĩa khí của những người trong hội. Thấy con cháu anh em bị nạn, không trợ cứu thì dẹp cái hội này cho rồi. Các vị nói có phải không.”
Bên mé đông người “nhưng”, kẻ “nhị”, này nọ, còn bên mé tây gật gù đồng tình, văn sĩ nói tiếp: “Nhưng cứu thế nào, không thể nông nổi nhất thời, nhất sự việc này có ảnh hưởng đến sự tồn vong chung chân của hội.” Đẩu mắt nhìn thái độ mọi người, nho sinh tiếp tục giọng nói điềm đạm, hòa hảo: “Như thế này! Chúng ta hãy lập ra một môn phái mới, cử một người làm bang chủ, tiện việc để phát triển thành viên, cũng như trốn tránh sự dò la của triều đình. Cùng lúc đó chúng ta sẽ thâm nhập Nùng tộc, dò la tin tức thiếu chủ, các vị thấy thế nào, thiết nghĩ chúng ta không nên chia rẽ, bè phái nữa…”
Số đông mọi người gật gù, họ Ngô nói thêm: “Nói họ Nùng không có tham vọng điều đó không chắc, hắn ta vẫn thường tuyển mộ cao thủ, kết thân danh sĩ và bài thơ cổ có xuất xứ thần bí kia, ai dám chắc hắn không có tham vọng chiếm làm của riêng!”
Lời nói của văn sĩ họ Ngô có vẻ đã xoa tan mọi khúc mắt của hai bên, không ai nêu lên ý kiến gì, bà lão lớn tuổi, móm miệng nhai trầu, tươi cười cất lời: “Già thấy thằng nhóc họ Ngô này nói đúng đấy… cứ làm vậy cho già!”
Bên sáu người cũng không có ý kiến gì, Huỳnh lão tóc đen đứng ra nói: “Sáu người bọn chúng tôi tán thành, ba hôm nữa, sau khi truyền tin cho tất cả hội viên, chúng ta sẽ họp bàn tại đây. Hồng lão lão ưng ý chứ ạ!” Lời nói ông ta nghiêm cung hết mực, lão bà nói: “Đồng ý, già đồng ý!”
Bên sáu người cung tay ra về, lần lược bên mé đông cũng đi đến miệng hang lớn. Giây lát sau, tại gian phòng đá chỉ còn lão bà và cô bé nhỏ tuổi.
Lão bà đột nhiên hướng về phía Trần Lĩnh nói: “Đứa nào lấp ló đó bây!” Họ Trần giật điếng cả người, gã té xuống, nửa cây tên còn lại va chạm vào đá khiến vết thương của gã ứa máu ra, gã buột miệng rên la.
“ Vết thương xem ra rất nặng đấy chứ!” Bà lão nói giọng già nua, Trần Lĩnh nhăn mặt thanh minh: “Cháu không định vào đây để nghe lén chuyện của mọi người đâu … Cháu bị truy sát, vì muốn giữ mạng nên cháu đào một cái hang từ cái giếng cũ, may mắn sao lại vào chỗ này, cháu sắp chết ngộp …”
“Ta tin” bà lão nói, trên nét mặt Trần Lĩnh và cô bé kia lộ vẻ ngạc nhiên. Bà lão cúi xuống xem vết thương họ Trần và nói: “Tên có độc, nhóc chết chắc rồi!”
Trần Lĩnh hơi run giọng nói: “Có độc sao?” Bà lão xoay ra nói với cô bé: “Lấy đồ nghề châm cứu của cụ đến đây!” Cô bé vâng lời, rồi bà nhìn họ Trần giây lát cất lời: “Vết thương có thể chữa khỏi, nhưng nhóc đã nghe hết chuyện của bọn già, chỉ có đường chết hoặc tù chung thân thôi, chọn cái nào?
Trần Lĩnh ngần ngừ không đáp, bà lão cười ha hả để lộ hàm răng đen thui nói: “Hỏi vậy thôi, chứ ai lại chọn đường chết chứ, sống chờ cơ hội tẩu thoát khỏi đây chứ nhỉ… ha ha!”
“Cháu sẽ chết! Nhưng không phải bây giờ!” Trần Lĩnh bỗng nhiên lấy lại vẻ mặt trầm tỉnh nói, bà già đăm chiêu nhìn gã, Trần Lĩnh mắt ánh lên nét cương nghị, khác hẳn vẻ sợ sệt lúc trước.
“Vậy là ngày mai hay ngày mốt?” Bà lão nói, Trần Lĩnh vẫn nét cương nghị đáp: “Cháu không dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình, còn nhiều việc cần đến cháu, cháu cũng không cam lòng chung thân ở đây!”
“Cũng thường thôi, có thể đoán được, già cần một câu trả lời hay hơn nữa! Nhóc đáp được, già giải độc rồi tha cho mà về!” Bà lão vẫn nhìn họ Trần với nét mặt không thay đổi.
Trần Lĩnh quỳ xuống đưa trái lên và nói: “Xin trời đất chứng giám, Trần Lĩnh xin tuyên thề, nếu những sự việc hôm này nghe được mà đem nói cho người khác biết, sẽ bị chết không toàn thây, chết cả dòng họ…”
Bà lão vẫn nhìn vào cặp mắt sáng quắt của họ Trần, như muốn soi rọi tâm can gã. Lát sau bà nói: “Nhanh trí lắm, nhưng nhóc vẫn phải chung thân ở đây, trừ khi giúp già hai việc nhỏ!”
Trần Lĩnh không biết nên vui hay nên buồn, gã cất lời: “Chuyện nhỏ là chuyện gì?” Bà lão tỉnh bơ đáp: “Thứ nhất là đánh bại hết đám người lúc nãy, nhất là cái tên thư sinh họ Ngô, thứ hai là xông vào nhà tù trưởng của tộc Nùng, đánh bại hắn cứu đứa nhỏ cuối cùng nhà họ Đinh!”
Trần Lĩnh giật mình, lời của bà lão khác quá xa với dự đoán của gã: “Vậy là chết chắc rồi! Bà chơi gì kỳ vậy! Sáu người kia còn e dè, huống hồ…”
Bà lão cười nói: “Sao cậu không nghĩ đến việc giả vờ đồng ý, rồi khi ra ngoài tìm cách chạy trốn?” Vẻ mặt Trần Lĩnh tỏ ra ngơ ngác, bà lão chăm chú nhìn vào mắt gã, tuyệt nhiên không có phản xạ vui mừng hay giả vờ gì. Bà mới lẩm bẩm: “Nhanh trí nhưng quá ngây thơ, ở đời kẻ thắng đa phần thường xảo trá, lắm mưu mẹo.”
Trần Lĩnh nghĩ thầm: “Mình mà không đủ xảo trá ư! Lão bà này nhìn nhầm người rồi!” Lúc đó cô bé nhỏ tuổi cũng vừa đến. Vết thương của họ Trần bắt đầu đau đớn khi gã nghĩ về nó, còn trong cảnh thập tử nhất sinh lúc nãy, gã chẳng có cảm giác gì.
Sau thời gian khoảng hai thì thần, vết thương nơi chân phải đã được giải quyết xong, bó buột cẩn thận. Trong lúc chữa trị cho họ Trần bà lão bắt mạch gã, từ đó ánh mắt bà cứ tỏ ý cười hoài, Trần Lĩnh cảm thấy khó hiểu nhưng gã cũng không bận tâm lâu.
Nơi đây gồm hệ thống hơn hai mươi cái hang đá lớn nhỏ, có cái chỉ bằng hố xí, có cái rộng đến bảy, tám trượng. Bà lão cho Trần Lĩnh hay, nơi đây từng là một mỏ vàng, qua nhiều cuộc binh biến thay đổi chủ, đến nay bị lịch sử vùi lấp, ngoài những người có vai vế trong Giao Long hội, chỉ có mình gã biết.
Ba người đi đến một gian phòng khá rộng, chừng ba trượng vuông, chứa toàn nhu yếu phẩm, cho cuộc trốn tránh lâu dài. Trần Lĩnh được đưa đến một cái gường đá, có phủ chiếu manh nằm nghĩ. Hai bà cháu đến một cái hốc đá đốt lửa và sơ chế thức ăn. Trần Lĩnh muốn giúp nhưng họ ngăn cản. Gã từ nhỏ đều tự làm mọi việc, không có mẹ chăm lo, nhưng bù lại gã có cơ hội để tự lập. Gã không quen được hậu hạ, nằm không mà ăn nên đi dọn chén.
Bà lão tỏ vẻ quan hoài đến họ Trần, sợ vết thương của gã bị toát ra, khó lành nên cứ cản, Trần Lĩnh nói “không cho gã làm, gã sẽ không ăn”, bà lão đành nhường bước.
Cô bé thì vui lắm, cứ cười mãi, vì từ nay cô có thêm một vị ca ca. Cô bé cứ hỏi họ Trần đủ điều, nhất là về cuộc sống bên ngoài ra sao. Trần Lĩnh ngạc nhiên khi biết từ tấm bé đến giờ cô chỉ sống ở đây. Gã ngầm nghĩ: “Hai người này xem ra rất tốt bụng, vậy mà lúc đầu mình cứ lo sợ.”
***************
Đã hai ngày trôi qua, vết thương của gã họ Trần cũng không còn đau đớn gì nữa. Quanh quẩn khắp hang lớn, lối nhỏ chẳng có gì chơi, gã dành phần nhiều thời gian cho việc luyện khí công, lâu lâu đến kể chuyện cho cô bé, rồi gã bày những trò chơi dân gian gã biết lúc nhỏ. Cô bé thích lắm, cô cứ lẻo đẻo theo gã luôn. Gã thấy bà lão hiền từ, nên thử xin ra ngoài hít thở không khí, nhưng chỉ nhận được nổi thất vọng, bà lão nói rằng: “Lối ra vào mỏ vàng cổ này, chỉ bên ngoài mới mở được, và những người có khinh công thượng thừa mới nhảy từ đỉnh đèo bên kia qua được.” Dù sao gã cũng hiểu ra lý do vì sao bà lão nói “phải đánh bại tất cả những người kia!” Càng nghĩ Trần Lĩnh càng thấy khó khăn vời vợi, nhưng gã vẫn phải cố để dụng công.
Mấy ngày sau, vết thương của Trần Lĩnh đã khỏi hẳn, bà lão tháo băng, vui mừng nói: “Thật không ngờ vết thương to như vậy mà mau lành đến vậy!”
Trần Lĩnh cười: “Cũng nhờ thuốc của cụ có công hiệu! À mà cháu đã đi hết khắp nơi, thấy mé đông có cánh cửa sắt kiên cố, không biết trong phòng ấy có gì vậy cụ?”
Bà lão ánh mắt hơi lạ đáp: “À … đó là lối đi vào cái hang không có chỗ thông thoát khí, vào đó không thở được, cho nên Đinh hội chủ đã làm cánh cửa vĩnh cữu, không có khóa, để cấm người vào, cháu đừng bận tâm đến nó!
Trần Lĩnh hơi thất vọng đáp: “Dạ! Cháu biết rồi! À mà đã hơn ba ngày sao không thấy những người kia đến?” Bà lão đáp: “Chúng không đến đây, chúng nhóm họp ở nhà tiểu tử Nguyễn Bá!”
Trần Lĩnh: “Nguyễn phú hộ sao?” Bà lão cười nhe răng nói: “Cậu ở làng này mà không biết hay sao, chúng ta đang ở dưới khuôn viên của nhà hắn đấy!”
Trần Lĩnh thoảng thót: “Ông ta cũng là người trong hội à?” Bà vào đáp: “Ngạc nhiên lắm sao, đừng trông bề ngoài, hắn là một trong tứ trụ, bối phận chỉ sau già và hội chủ thôi!”
Trần Lĩnh lại đi dạo, những hang hốc ở đây gã đã khá quen thuộc, chỉ có cánh cửa sắt là khiến gã tò mò. Không lâu sau, gã đã dừng chân chốn đó. Cánh cửa này rộng nửa trượng, cao chỉ tới cổ họ Trần, trông khá dày và nặng nề. Quả nhiên không có ổ khóa hay chót cửa gì.
“Làm sao để mở đây ta, trông thái độ cụ bà hơi khác lạ, rất có thể đây là cửa ra, làm nơi ấn nấp chẳng lẽ không chừa một sinh lộ.” Trần Lĩnh loay hoay, rờ soạng khắp nơi một hồi lâu nhưng vô vọng, gã chán nãn ngồi bệch xuống, nghĩ thầm: “Mình không thể chôn thân chốn này được, cha sẽ lo lắng lắm… Không có khóa, không có khóa, tổ cha nó, làm cửa gì kỳ vậy!”
Trần Lĩnh suy nghĩ hồi lâu, rồi mắt gã sáng lên, mừng rỡ nói: “Đúng rồi! Không có khóa thì đừng mở, cứ vậy mà đi vào thôi!” Họ Trần cúi người thấp xuống cứ thế tông mạnh vào, trán gã va vào cánh cửa một cái, lực đạo không nhẹ, gã ôm đầu suýt xoa đau đớn.
“Ôi điên cái đầu mất thôi! Sắt gì mà cứng thế không biết … sắt cứng, sắt cứng … á thật là ngu quá, sắt cũng có lúc cứng lúc mềm, con cháu thợ rèn mà đạo lý đơn giản như vậy cũng không biết, hỏa khắc kim cơ mà!”
“Nhưng cũng không được! Ở đây chỉ có một vài lỗ hổng nho nhỏ để thoát khí, mình đốt lửa thì cả cái hang này chết ngộp hết… Trời ơi, sao mà đau đầu thế này! Cánh cửa thật kỳ quái, đẩy qua lại không được, đẩy tới đẩy lui cũng không xong…” Ánh mắt họ Trần Liền sáng lên, gã đi đến, nắm thanh ngang của cánh của đẩy lên, không có tác dụng gì, gã lôi ngược kéo xuống liền nghe tiếng keng kéc. Nét mừng rỡ hiện ra trên mặt, Trần Lĩnh càng ra sức, cánh cửa dần di chuyển, tuy hơi nặng, nhưng họ Trần sức gã rất khá nhờ làm việc nặng, huống hồ giờ đây gã đã biết cách vận khí công để trợ lực. Không bao lâu cánh cửa sắt nặng nề đã được kéo xuống quá nửa. Trần Lĩnh không ngờ có người nghĩ ra chuyện kỳ quái này, làm cánh cửa đi xuống, không theo một lề lối, lẽ thường nào.
Trước mặt hiện ra lối đi nhỏ hơn cánh cửa, thảo nào không cách nào di chuyển được. Thấy cái hang có vẻ dốc lên, Trần Lĩnh mặt vui như người ta bắt được vàng. Gã không thể ngăn đôi chân mình hướng đến tự do.
Đi được khoảng sáu, bảy trượng theo đường dốc, Trần Lĩnh tới một cái hang trống trơn, bề rộng khoảng một trượng, cao hơn thân người gã một gang, phía trên là nhiều phiến đá lớn làm trần, không cách nào để đào bới được. Ánh sáng ở đây yếu ớt vô cùng, chỉ hơi lóe ở trung tâm. Trần Lĩnh mặt mày liền trở nên thiểu não, ở đây chỉ có một cái lỗ nhỏ chưa bằng lòng bàn tay, nhìn lên thì thấy có thêm phiến đá khá phẳng đè lên, những khe hở nhỏ miễn cưỡng để cho một vài tia sáng nhỏ chui vào. Họ Trần Mệt mỏi ngồi bệch xuống, mặt mày thất vọng ủ rủ, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ định mệnh của mình là ở đây hay sao… Không! Trần Lĩnh này sẽ không đầu hàng, mình sẽ lấy cái gì đó để đập vỡ những tảng đá cà chớn kia! Hừ …”
Lúc đó bất ngờ Trần Lĩnh nghe thấy thanh âm thanh thoát của nhạc cụ, gã bắt đầu bận tâm chú ý, khí lực trong người dao động khiến ngũ giác quan gã trở nên ưu việt hơn. Là tiếng đàn tranh, Trần Lĩnh vui mừng la lớn lên: “Có ai đó không! Mở cửa cho tôi! Mở cửa!” Gã la một hồi lâu, nhưng dương như đối phương không nghe thấy gì, họ vẫn tiếp tục theo đuổi nhưng thăng trầm của cung đàn.
Trần Lĩnh cảm thấy vô vọng, gã đành dừng lại chờ đối phương ngừng nốt nhạc sẽ tiếp tục cố gắn. Đây là một bài nhạc tình yêu buồn bã, từng nốt thăng trầm như muốn não lòng của gã thanh niên. Gã tự nhiên nhớ đến cha mình, nhớ người thân, nhớ cả anh chàng họ Lâm mới quen biết nhưng dường như tâm ý như đã tương hợp từ lâu. Rồi gã nhớ đến cô gái ấy, cô gái có nét đẹp thanh khiết tựa hoa sen, gã cứ nhớ nhung và nuôi lớn tương tư trong lòng, chẳng biết tánh tình người ta ra sao, nhưng sức hút của đôi mắt ấy, khuôn mặt trắng ngần tự nhiên ấy, cứ ám ảnh, cứ hành hạ gã.
“Bặt” Bỗng nghe thanh âm dây đàn bị đứt, người kia dừng điệu khúc, Trần Lĩnh như thoát khỏi cơn mê mụi, bấn loạn. Từng thời khắc nặng nề trôi qua, Trần Lĩnh như muốn nín thở, không biết cảm giác kỳ lạ khiến mồ hôi gã sối sã hay do không khí ở đây quá nóng nực nữa.
Với giọng điệu buồn bã như một lần nữa, muốn não lòng của Trần Lĩnh, thanh âm ngọt ngào trong trẻo vang lên: “Chị sắp phải lấy người chị không thương rồi Vệ Đông ơi!”
Một giọng nói khác: “Dạ! Nhưng biết làm sao giờ, hôn sự với Ngô gia đã được ông chủ định từ lâu rồi, chị cũng không nên buồn phiền! Em thật không muốn thấy chị như vậy!”
Giọng nói của người này, từng làm Trần Lĩnh rùng mình, gã nhận ra chủ nhân của nó chính là cô gái có khuôn mặt góc cạnh, chân tay to lớn, khá giống đàn ông.
“Chị đã chờ đợi chàng từ rất lâu, khi ngô vẫn chưa trổ bông ngoài đồng, khi lúa mới xanh màu mạ non. Rồi chàng đi biền biệt, chàng đã đi đến nơi phồn hoa đô hội, yến oanh nơi thành đô đẹp như mộng, chàng đã bỏ quên tuổi thơ với cô bé quê mùa, bỏ quên chị mất rồi.” Giọng nói ấy thanh tao, trong trẻo đến kỳ lạ, cảm tưởng như chưa bao giờ nàng nói ra những từ ngữ nặng nề trách móc, lúc nào cũng dành những lời từ ái cho người khác. Trần Lĩnh cảm thấy tâm tư xao động mãnh liệt, gã nhớ lại trên thành hồ ngày hôm đó, chính giọng nói này đã làm gã tương tư bao ngày, gã vẫn mong được đến xem nàng hát và vừa mới đây thôi họ Trần nghĩ về nàng, cô gái có tên Nguyễn Hoài Đông.
Có một nhạc sĩ nào đó đã hát: “Người còn gái không được quyền chọn người mình thương mến để gởi gắm cả đời, trừ khi cô ta chết… và cô gái trong bài hát ấy đã chọn cách chết với người tình thanh mai trúc mã. Chị vẫn tin vào duyên phận, và chỉ không muốn ngừng đấu tranh, có lẽ em sẽ cho rằng chị bồng bột nhưng chị vẫn tin vào cảm giác ấy. Chỉ có chàng mới cho chị cảm giác gần gủi, cảm giác chân thành, dù chàng đôi khi đối xử tệ, hay chọc phá chị nhưng vẫn luôn quan tâm chị, bảo vệ chị và sẵn sàng hy sinh vì chị. Không những vậy, chàng còn là một đàn ông tốt, luôn giúp đỡ mọi người!”
Trần Lĩnh chua xót nghĩ thầm: “Anh chàng kia thật là may mắn, có người đẹp như thiên tiên tương tư vì hắn, vậy mà hắn lại bỏ đi lên kinh thành làm gì không biết, thật là khùng điên quá.” Rồi gã xoay chuyển: “Cũng có thể hắn muốn lên kinh thành để thi làm trạng nguyên, rồi mới có thể đường đường chính chính đến hỏi cứu nàng ta! Có lẽ vậy, một cô gái xinh đẹp tài năng như vậy không ai nỡ xa đâu! Ối cha! Nãy giờ mình nghe trộm chuyện của người ta thế này, thật là không đúng!”
Trần Lĩnh định quay đi dù không muốn, nhưng bất ngờ tai gã nghe tiếng hát, giọng hát của cô gái thánh thót vô bì, êm diệu miên man như dẫn Trần Lĩnh vào thế giới của nàng, một thế giới xinh đẹp, nhưng buồn bã thê lương.
Ca từ của bài hát, một cô gái đang tương tư, ngày đêm thương nhớ người yêu, nhưng vì nhà anh kia nghèo nên cha mẹ cô gái không cho hai người đến với nhau … Tiếng hát bỗng dừng, Hoài Đông vẫn miên man hòa nhập với những thanh âm tình tang của dây đàn, nàng không hát nữa, cứ mãi theo đuổi những nốt thăng trầm, Trần Lĩnh như kẻ si dại, bị dắt đi mà không hay biết.
Sau hai thì thần lạc vào cõi mộng, Trần Lĩnh bừng tỉnh khi tiếng đàn vừa dứt, giây lát sau đó nghe tiếng bước chân khe khẽ, rồi bốn bề trở nên yên ắng, chút ánh sáng yếu ớt từ lỗ hổng nhỏ cũng dần tan biến, chắc trời đã sập tối.
************
Trần Lĩnh quanh quẩn mãi cũng chẳng biết làm gì, trừ những giờ ăn, lúc nào gã cũng đến cái hang sau cửa sắt, luyện công và chờ đợi sự xuất hiện của cô gái ấy, nhưng chỉ nhận được sự thất vọng não nề. Mấy ngày sau đó Gã mang theo cả chiếu manh, thức ăn khô và nước uống đến vì sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội trong khi ăn uống, ngủ nghĩ. Gã nói rằng đang cố gắn luyện công để đánh bại những người trong hội Giao Long và đi cứu cậu bé Đinh Long, nên cụ bà không ngăn cản, cô bé Yến Xuân buồn ra mặt nhưng cũng đành chịu, cô cũng mong sớm ra ngoài để đi cứu cậu bé họ Đinh, vốn đã cùng lớn lên với cô ở nơi đây.
Đã nhiều ngày trong thạch động, nội công Trần Lĩnh gia tăng rất nhiều, vì ngoài ăn ngủ gã chẳng làm việc gì khác, gã cũng chẳng ngủ nhiều, vì những lúc thiền sâu cơ thể đã được nghỉ ngơi rồi, chỉ thẳng giấc hai, ba canh giờ là tỉnh như sáo.
Cuốn sách võ công Trần gia được bọc kín cẩn, dùng giấy và mực tốt để viết lên, nên chẳng hư hại nhiều, chỉ có một vài chỗ bị nhòe thôi. Trần Lĩnh rãnh rang nên đọc hết, giờ đây khả năng điều khí của gã cũng khá, không bị trì truệ như trước. Ngoài ra, những trang cuối có nói về binh khí thuật. Theo phương pháp gia truyền của gã thì bất cứ loại binh khí nào cũng có thể luyện được, sử dụng được. Trần gia quan tâm đặc biệt đến búa vì họ là những người thợ rèn, luyện búa để có được sự chuẩn sát trong lúc gia công mà thôi. Còn kiếm căn bản là món binh khí khá thuận tiện, nhẹ nhưng rất linh hoạt nên Trần gia ưu tiên dùng.
Nhiều ngày nữa trôi qua, bộ quần áo Trần Lĩnh trở nên tả tơi, cụ bà và cô bé may cho gã một bộ mới bằng nhiều loại da thú ghép lại. Sắp đến mùa đông, dù ở Đây kín gió nhưng cũng sẽ lạnh. Đã hơn tháng ở trong thạch động, cô gái họ Nguyễn vẫn chưa xuất hiện lần nào nữa. Có lúc Trần Lĩnh muốn từ bỏ chờ đợi, để khỏi tương tư thêm, nhưng rồi gã cũng không ngăn mình lại được.
*******************
“Hoài Đông! Mình đến chòi nghỉ mát kia đi!” Tiếng nói của một người con gái làm Trần Lĩnh giật mình chấn động. Đã rất lâu rồi họ Trần chờ nghe tiếng người phía trên nói, để biết rằng mình chưa biến mất khỏi cuộc đời đau khổ, tù túng này.
“Có chuyện gì mà cậu hối hả đến tìm tớ vậy? Giọng nói của Hoài Đông, máu nóng trong người họ Trần một lần nữa được sôi lên.
Cô gái kia nói: “Lâu nay cậu không đi hát với đoàn ca kịch nữa, bàn bè tới nói chuyện không được sao? Mà thôi tớ có chuyện này nề!”
“Cậu nói đi!” Hoài Đông đáp, cô bạn kia cố tạo ra sự tò mò, nhưng chỉ nhận được sự dững dưng, vô sự của bạn mình, cô đáp: “Cậu làm gì mà cứ thiểu não, mất sức sống vậy, thật chán quá đi, không kể nữa, tớ về đây!”
Hoài Đông vội nói: “Xin lỗi! Tớ cũng không biết tại sao tớ lại vậy nữa, xin lỗi! Lan đừng giận nhé!” Thấy giọng nói buồn buồn của Đông, cô bạn tên Lan nán lại nói: “Ừ được rồi, thầy đồ dạy bọn mình lúc nhỏ ấy, ông ấy ốm nặng rồi, hôm trước tớ và mấy đứa có đến thăm. Có chuyện này rất kỳ lạ, ông ấy cứ nhắc đến cái gã họ Trần …”
“Nhắc đến anh Lĩnh sao?” Hoài Đông hỏi rất gấp, có vẻ nôn nóng, Trần Lĩnh bất ngờ đến há hốc, gã không ngờ ông thầy đồ lúc xưa đối xử tệ với gã, lúc ngã bệnh lại nhắc tên, bất ngờ hơn là Hoài Đông biết đến gã, còn gọi là “anh Lĩnh” khá thân mật.
“Gì mà đổi thái độ nhanh vậy, mới mang bộ mặt đưa đám, giờ mắt lại sáng lên như thế, là sao vậy cà!” Lan nói giọng đùa cợt, Hoài Đông phân trần: “À thì lâu quá không nghe tin tức, vã lại anh ấy lớn hơi tụi mình hai tuổi mà!” Trần Lĩnh nghe rõ từng chữ, nhưng cứ tưởng mình chưa tỉnh ngủ nên lấy tay tát một cái thật mạnh, má phải sưng vù lên đau điếng.
Cô gái tên Lan lại nói: “Ừm mình thấy thật là lạ, nhưng thầy cứ luôn miệng tự trách rồi xin lỗi họ Trần, có lẽ thần trí của thầy cũng không tỉnh táo, như bệnh lãng của những người già ấy! Thầy nói rằng, không phải thầy muốn đuổi học Lĩnh, nhưng lúc đó, anh Lĩnh nhà ta cứ quậy phá, còn đánh con trai của trưởng làng bị thương nặng, thầy bị ép phải đuổi học anh ta mới được tiếp tục dạy. Rồi thầy nói thầy không nhận tiền từ trưởng làng, hôm đó anh Lĩnh bắt gặp hai người, là lúc thầy mang một trăm quan trả lại cho ông ta, không phải nhận. Vì chuyện đó mà thấy cứ cắn rức mãi đến giờ. Thầy thấy càng ngày Lĩnh càng quậy phá, sợ rằng sau này anh ta, sẽ coi thường đạo đức, coi thường nhân, nghĩa, trí, tín… Nên muốn chuộc lỗi, nhưng Trần Lĩnh cứ lánh mặt, một năm sau đó anh ta đi biền biệt, không biết đi đâu nữa!”
“Không đâu, anh Lĩnh là người tốt bụng, anh rất tuy quậy nhưng không làm tổn hại ai đâu …” Hoài Đông nói giọng cương quyết, ngữ khí bảo vệ họ Trần, khiến gã thấy chua xót trong lòng. Rồi gã nghĩ đến rất nhiều chuyện trong quá khứ, mới đây gã vẫn giữ thái độ hằn học với vị thầy đồ. Gã cảm thấy mình thật tồi tệ, không đáng được nhận sự che chở của cô gái họ Nguyễn. Trần Lĩnh bị chấn động mãnh liệt, nội khí trong người gã bộc phát, cảm giác khó chịu xâm lấn cơ thể. Hỏa khí từ đại huyệt Khí Hải và sáu luân xa phát tán loạn xạ khắp cơ thể, Trần Lĩnh đau đớn rên la. Trong lúc thần thức bấn loạn, gã cố gắn với đến quyển sách, vì gã nhớ rằng mình đã đọc đến tầng sáu, cảm giác này giống như những miêu tả trong sách. Trong sách có viết, khí công của Trần gia khi qua được tầng thư năm sẽ luyện rất nhanh, nhưng những lúc thăng tầng như thế này cần có cao thủ trong tộc hỗ trợ, một mình công phá để thăng tầng là rất khó, dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, nếu không có một tinh thần cứng rắn. Không may cho họ Trần, tâm ý gã vừa bị xao động mãnh liệt, lại không có cha bên cạnh. Giờ gã chỉ còn biết dựa vào bản thân mà thôi.
Trần Lĩnh cố kìm hãm những cảm giác nóng bức khó chịu, gã đành chạy ra khỏi thạch động này, đến một nơi yên tĩnh gần đó để tránh dao dộng khi nghe những cô gái kia nói chuyện. Theo cách ngồi thiền và dẫn khí như trong sách, Trần Lĩnh bắt đầu luyện.
Càng lúc hỏa khí càng bộc phát, Trần Lĩnh không thể nhập định được, gã phát điên lên dùng tay đấm đá lung tung, gã cứ luôn miệng gào lên: “Người đó là tôi sao, người đó là tôi sao…” Một lúc sau Hồng bà bà nghe phong phanh liền chạy đến. Nhìn sơ qua một cái cụ bà liền biến sắc. Thân thủ mau lẹ bà sấn tới chế ngự tay phải Trần Lĩnh, ném vào họng họ Trần một viên đan dược, hất đầu gã lên và điểm nhẹ vào cổ. Trần Lĩnh có vẻ đã nuốt viên thuốc, nhưng gã vẫn còn mê mụi, cứ gào lên và tung quyền loạn xạ, không phân biệt gì cả. Trong cơn điên loạn gã ra tay càng mạnh hơn, thân pháp phát huy đỉnh điểm, sau năm chiêu vai cụ bà bị trúng một chưởng, thân người bà văng xa cả hai trượng. Cô bé Yến Xuân vội đến, hai bà cháu dắt nhau tránh xa họ Trần.
Trần Lĩnh chạy đến hang động sau cửa sắt, gã cứ tung chưởng đánh liên tiếp vào những tảng đá rắn chắc trên trần, khiến bụi đá bay tứ tung. Hồng lão lão đoán, lý do gã như vậy là vì lượng hỏa khí dồi dào phát xuất khác thường, cơ thể gã chưa thích nghi, hỏa khí xông lên đầu khiến gã vào trạng thái tẩu hỏa, theo tự nhiên cơ thể gã chỉ muốn tống khứ nguồn nội khí dồi dào này ra ngoài, cho nên chân khí theo tâm ý vào kì kinh bát mạnh dẫn đến huyệt Lao Cung trong hai lòng bàn tay phát xuất đánh ra nhằm tống khứ đi hết.
Trạng thái điên loạn kéo dài, thuốc mê của cụ bà theo chân khí đi ra bên ngoài, chả có ánh hưởng gì đến họ Trần cả. Sau nửa canh giờ Trần Lĩnh ngã gục vì kiệt sức, gã mê man chẳng biết gì nữa.
***************
Trần Lĩnh mở mặt ra, hình ảnh một bà lão râu tóc bạc phơ, da mặt nhăn nheo, da dẽ nhợt nhạt, dáng người tiều tụy xuất hiện. Gã hoảng hốt nói: “Đã xẩy ra chuyện gì, sao trông bà …”
Cụ Bà vui mừng nói: “Già không sao? Đã giữ được tỉnh táo, thật là may mắn cho cháu, không dễ có một ai có thể chiến thắng được Lục hỏa hầu khi nó hoành hoành đâu!”
Trần Lĩnh mặt khó hiểu nói: “Cháu đã làm gì? Cháu…” Bà lão nói giọng yếu ớt hơn những lúc trước đây: “Hôm qua là lúc quan trọng để hành khí thăng cảnh giới mới, đáng lẽ cháu phải nhập định để dẫn khí vào Đan Điền, trong vòng ba canh giờ cơ thể cháu sẽ quen, đó là cách của mọi người. Có lẽ ở nơi tù túng thế này, cháu đã lo nghĩ quá nhiều chuyện, dẫn đến tâm trí bị hỏa khí lấn áp, không thể tự chủ được mình, nhưng cũng may, cháu đã tung chưởng liên tục để tống khứ bớt, khiến giảm nhẹ áp lực, giờ cơ thể cháu đã thích nghi được rồi, khoảng năm ngày nữa sẽ cảm thấy bình thường. Từ nay vòng quay của sáu luân xa hỏa hầu sẽ nhanh hơn, tinh khí của trời đất sẽ hấp thu nhiều hơn. Già cũng không ngờ, trên đời này có người thăng tầng bằng cách tung chưởng đấy.”
Bà lão hỏi tiếp: “Cháu chứng được tầng thứ năm vào lúc nào?” Trần Lĩnh vẻ mặt đầy suy tư nói: “Dạ! cách đây khoảng hai tháng!”
“Chỉ hai tháng sao? Không thể nào? Chẳng lẽ cháu luyện nội công chưa đầy một năm hay sao?” Bà lão ngạc nhiên, Trần Lĩnh thật thà đáp: “Không! Theo cha cháu nói thì đã mười ba năm rồi! Nhưng có sự trợ giúp của cha cháu nữa! Lúc trước cháu ngồi thiền dẫn khí xuống đan điền, lúc đó cháu cũng không biết mình đang luyện công. Cứ tưởng đó là phương cách hít thở để thư giản thôi.”
“Hóa ra là vậy, nền móng đã xây vững chắc, hằn gì có thể chống được hỏa hầu trong cơn mê mụi. Nếu theo phương pháp khác, những lúc thăng tầng thế này phải kiếm nơi yên tĩnh, luyện vài ba tháng họa may thành tựu. Nhưng cháu cũng không nên ỷ lại. Nếu vài năm sau, cảm thấy nội công thăng tiến đỉnh điểm, thì phải lập tức bế quan luyện công ngay. Đệ thất hỏa hầu là ngưỡng rất khó qua, đã nhiều người vì luyện đến đó mà bị điên loạn, thậm chí là mất mạng luôn.”
Trần Lĩnh đáp dạ, mặt gã cũng không có cảm xúc vui mừng gì, cụ bà nói tiếp: “Già luyện cả đời chỉ đạt năm thành, càng lớn tuổi càng vô dụng, chẳng thăng tiến thêm, cháu còn trẻ vậy đã mở được sáu thành hỏa hậu thật là hiếm có. Cố gắn dụng công thêm vài ba tháng nữa, đến khi vận khí như ý, tâm đến đâu khí đến đó là cháu có thể đánh bại tất cả những tên khốn kia rồi.”
“Cháu có thể sao?” Trần Lĩnh ngạc nhiên, bà lão cười nói: “Đừng đánh giá thấp bản thân mình, cháu khá lanh trí đấy, tư duy cũng rất linh hoạt, không hề cố chấp theo lối mòn nào, cháu đã mở được cánh cửa sắc đó còn gì. Ta đã nói dối: “Thật ra cánh cửa sắc này đã có từ một trăm năm trước. Lúc đó Giao Long giáo bị võ lâm công phá vì một vài con sâu làm sầu nồi canh, giáo chủ đời thứ chín của giáo phái chạy trốn được đến đây. Ông ẩn nấp dưỡng thương và làm ra cánh cửa này, rồi sau khi triệu tập giáo chúng, ông biết mình đã già không thể tiếp tục sự nghiệp nên đã nói rằng: “Nếu ai mở được cánh cửa ấy sẽ là người kế nhiệm!” Từ đó đến nay, phương cách này vẫn dùng để tuyển lựa giáo chủ và sau này là hội chủ vì tổ chức đổi tên, nhằm tránh sự truy đuổi.”
“Ôi! Ta quên mất, chắc cháu đã đói lắm rồi, Xuân nhi! Lấy cháo cho anh Lĩnh ăn đi cháu!” Nghe cụ bà trần tình không giấu giếm, Trần Lĩnh vẻ mặt cảm động, gã nghĩ cũng nên vì bà mà làm chút việc, gã nói: “Bà yên tâm, cháu sẽ dẫn bà ra khỏi đây, rồi chúng ta sẽ đi kiếm cậu bé họ Đinh… bà cứ yên tâm nhé… hì hì!” Hồng lão lão ánh mắt tỏ ra vui mừng đáp: “Tốt quá! Trăm sự nhờ cháu!”
********************
Trần Lĩnh đi đến cái hang sau cánh cửa sắt, ngạc nhiên khi thấy cái trần bị lõm một miếng rộng bốn thước vuông, sâu nửa gang. Gã đưa hai bàn tay lên nhìn ngắm nghĩ thầm: “Không biết có nên vui hay buồn đây, nội công mình đại tiến, nhưng không có cách ra khỏi đây, nàng ta… nàng ta sắp đi lấy chồng rồi, không dễ gì có cơ hội được nghe giọng nói ấy nữa, mình sẽ buồn cả ngàn năm mất!”
Họ Trần ngồi bệch xuống, suy nghĩ miên man: “Thật không ngờ, cô bé năm xưa lớn lên xinh đẹp đến vậy, mà không phải, cô ấy đã rất đáng yêu, chỉ vì lúc đó mình vô tư, vô tâm chẳng để ý gì, ngoài nghĩ cách để trêu chọc. Nghĩ học nên rãnh quá mà, chẳng biết làm gì, la cà đây đó bầy trò tiêu khiển.”
“Không ngờ người không ra gì như Trần Lĩnh này lại được nàng bận tâm đến. Không biết là nên vui hay buồn đây, nàng sắp lấy chồng rồi, sắp lấy chồng rồi, cái tên du thủ du thực như mình chẳng xứng với nàng chút nào đâu, ngàn lần không xứng. Rồi nàng ngày đêm nâng khăn sửa túi cho người, rồi nàng cũng sẽ có tình cảm với hắn, rồi nàng sẽ quên mình thôi. Cha đã từng nói, phụ nữ họ thích người làm cho họ vui nhưng sẽ sống cả đời với người cho họ cuộc sống ấm êm. Mình chỉ thấy người ta đẹp, hát hay nên thích, nên mến vậy thôi, cũng tầm thường như bao gã trai khác, đâu phải yêu đương sâu đậm gì!”
Trần Lĩnh nắm lấy một cục đá, gã đi đến giữa hang, nhẹt vào lỗ hổng, quảnh mặt đi ra rồi kéo sầm cách cửa sắt lên, mặt mày ủ rủ thê lương.
*****************
Buổi sáng của một tháng sau, Trần Lĩnh vẫn đang ở trong cái hang sau cánh cửa sắt, viên đá bít cái lỗ đã được gỡ ra, mặt gã đơ đơ xuất thần, mắt gã nhìn chăm chăm vào chút ánh sáng le lói giữa hang. Đã nhiều ngày qua, râu tóc Trần Lĩnh mọc um tùm không cắt tỉa, trông già hơn cả chục tuổi.
Tiếng người huyên náo lọt vào tại họ Trần, một vài người họ Ngô và Nguyễn đang vui cười nói chuyện với nhau.
Giọng của một thiếu phụ: “Tân nương thật là xinh đẹp, lại có tài hát hay nữa, Ngô Công Chính nhà ta thật là có phước!” Một vài thiếu phụ khác hùa theo: “Ừ! Đúng đó!” “Quá đẹp là đằng khác!”… Trần Lĩnh nghe thấy hết, nhưng mặt gã cứ đơ đơ, không cảm xúc gì, trên tay gã cầm chai rượu thuốc trị đau lưng của cụ Hồng đưa lên miệng, tu một tràng dài.
Trần Lĩnh lẩm bẩm giọng ngà ngà say: “Cái tên Ngô Công Chính cà chớn của Ngô gia đao phái chứ gì, hắn đã bị tôi đánh cho bầm mặt, hắn thù dai nên cố tình cướp người yêu của tôi chứ gì… cái tên hèn, có ngon xuống đây đấu tay đôi với Trần Lĩnh này… ực ực … Tao sẽ chấp mày ba mươi chiêu… ha ha!”
Tiếng bọn trẻ đùa giỡn, tiếng người nói năng, tiếng người chúc tụng nhau, có cả những gã đã uống say hát hò đủ thứ, nhiều người đồng thanh nói “Cạn ly mừng tân nương, tân lang trăm năm hạnh phúc…” Trần Lĩnh ở dưới cũng dương chai rượu thuốc nam lên nói “cạn ly”, rồi gã đưa lên miệng tu một tràng.
“Anh sẽ buồn ngàn năm! Đông ơi! Anh Lĩnh đã bỏ đi, tất cả là do anh, anh đã khiến cha chịu không nổi, mới đưa sang nhà dì… hức…hức… ở tận miền biển xa xôi, mỗi sáng anh vẫn thường ra bãi cát trắng, vẫn thường lấy túi gấm em tặng ra xem, nhiều lúc anh vẫn nhớ về em… Ực ực… nhưng không phải tình yêu gì, chỉ nhớ như một người bạn thân thơ ấu. Anh không hay biết rằng… em đã tương tư vì anh, nhưng em đã cưới người em không thương thật rồi, anh đã kêu gào suốt mấy ngày qua… anh đã đấm vào những tảng đá, nhưng vô dụng… anh là kẻ bất lực, anh không thể chiến đấu được, chẳng thể làm gì để xứng đáng với tình cảm của em dành cho anh… ” Trần Lĩnh càng nói càng gào to lên, những người ở trên đã vào sâu trong cuộc vui, họ càng nói lớn, càng cười to hơn. Trần Lĩnh cho rằng họ đang cười nhạo gã nên lảo đảo đứng dậy, hai nắm đấm đang bị băng bó đánh tới tấp vào trần hang, vết thương cũ ứa máu ra đỏ cả dãi băng. Họ Trần phần đã ngấm rượu nặng, phần ra sức quá nhiều, gã té nhào, rồi mê man thiếp đi.
************
Trong cơn mơ hồ Họ Trần cảm giác mình bị khiên đi, rồi lại chìm vào mê man. Một lúc khác nghe nghe có tiếng ngựa hí vang, rồi nghe tiếng lộp cộp