Giờ đây lớp F đã không còn Mã Tiểu Như và Hồ Dương Hiên, mà lớp F cũng có thay đổi rất lớn. Lớp F thậm chí đã có một nửa nhân số tiến lên các lớp trên. Ngoại trừ Mã Tiểu Như và Hồ Dương Hiên vẫn có 5 người nữa tiến vào lớp A. Chỉ có thể nói là tác dụng của mỹ nhân kế thật không gì so sánh được. Một nửa còn lại và số người mới vào hiển nhiên là đều ủ rũ. Có lẽ chỉ còn Vương Động là vẫn vui vẻ.
Một lát sau, Mã Tiểu Như lại xuất hiện trước cửa ra vào. Điều này làm tất cả học sinh lớp F đều sững sờ, không nói lên lời.
Mã Tiểu Như dường như cũng đã nghĩ đến điều này, mỉm cười: "Các bạn, một tháng kế tiếp mình sẽ vẫn ở lại lớp F. Vì có hai môn không đạt tới tiêu chuẩn của mình nên mình quyết định cùng với mọi người tiếp tục phấn đấu!"
Tổng điểm Mã Tiểu Như xếp thứ nhất, ngoại trừ môn thứ nhất và môn thứ ba, tất cả các môn khác đều là No.1. Hai môn này chính là môn võ trang chiến đấu và giải phẫu. Nhưng đối với các học sinh lớp F mà nói thì tất cả căn bản đều không quan trọng, trong lớp vang lên tiếng hoan hô, hò reo ầm ĩ. Trong nháy mắt lớp F đã biến thành thiên đường, điều này cũng có nghĩa là bọn họ lại có thêm một cơ hội!
Mã Tiểu Như lại ngồi vào chỗ bên cạnh Vương Động, bạn học Vương Động khẽ cười : "Samantha thực quá xảo quyệt. Chiêu này đúng là lợi hại."
"Vương Động, sao cậu lại gọi hiệu trưởng như vậy?" - Mã Tiểu Như cười gian: - "Hơn nữa, trước khi chưa đánh bại cậu, mình cũng chưa tính là qua mà."
Vương Động nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả. Hắn mắc lừa mới là lạ. Dù sao trong lòng hắn cũng không muốn xưng hô hiệu trưởng, hắn thấy gọi là Samantha thì thoải mái hơn.
"Thế còn Hồ Dương Hiên?"
"Hắn à. Vào lớp A, nhưng mà chắc chắn cũng không vui lắm." - Mã Tiểu Như lè cái lưỡi nhỏ nhắn, bộ dáng tinh nghịch rất đáng yêu. Bạn học Hồ thật đáng thương, lại bị dắt mũi nữa rồi.
"Sao vậy, mình với cậu ở cùng một lớp thì cậu không thấy vui sao?"
"Đâu có, vui còn không kịp ấy chứ. Lần này may mắn đạt tiêu chuẩn nhưng những đợt thi sau này chắc chắn càng lúc càng khó. Đành phải làm phiền Tiểu Như giúp mình bổ túc thêm rồi."
Từ sau ngày cuối tuần vừa rồi, Vương Động đột nhiên xử sự với Mã Tiểu Như rất tự nhiên, xưng hô cũng trở nên rất thân thiết, nhưng khi đối diện với Samantha lại bắt đầu mất tự nhiên.
Mã Tiểu Như trong lòng vui vẻ: "Không thành vấn đề, nhưng mà cậu định cảm ơn người ta thế nào đây?"
"Cậu biết con người mình mà. Tiểu Như có gì phân phó, cho dù là nước sôi lửa bỏng mình cũng không từ chối." - Vương Động vỗ ngực nói.
"Làm gì mà nghiêm trọng như vậy." Mã Tiểu Như cười, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Giờ học bắt đầu... Tận đến khi chuông tan học vang lên, mọi người thầm hận, lão thầy này đúng là không tận tâm. Làm một người thầy có trách nhiệm thì phải tận tâm với công việc, phải dạy quá quá giờ... có như vậy thì mọi người mới có thể ở cùng Mã Tiểu Như thêm một lúc.
Vị giáo viên này tự cảm thấy mình rất đúng giờ, nhưng lần đầu tiên lại vì tan học đúng giờ mà bị học sinh oán trách. Nhìn ánh mắt lưu luyến của đám học sinh, ông ta còn tưởng giờ dạy của mình hay lắm, để tưởng thưởng cho sự chăm chú của những học sinh yêu quý, từ đó về sau lại càng cho tan học đúng giờ hơn.
Giữa trưa, Mã Tiểu Như, Vương Động và Hồ Dương Hiên hẹn cùng nhau ăn cơm. Nếu như là Mã Tiểu Như và Hồ Dương Hiên ở với nhau thì quá bình thường, nhưng khi thêm Vương Động thì lại có chút ký quái. Nhưng mà bất kể là fan của Mã Tiểu Như hay fan của Hồ Dương Hiên lại đều cảm thấy sự xuất hiện của Vương Động thật là khéo, rất hay, cực kỳ hay.
"Điều này thật quá bất công!" Khi Vương Động cùng Hồ Dương Hiên đi với nhau. Hồ Dương Hiên không nhịn được càu nhàu. Hắn bị xỏ mũi, lại còn cả ngày phải đối mặt với sự điên cuồng của nữ sinh lớp A.
Vương Động móc ra một bức thư tình: " Tí quên, đây là của cậu. Nhất định phải xem nhé. Cái này liên quan đến kế hoạch sống còn của tôi đấy."
Hồ Dương Hiên ngẩn người, sau khi nghe Vương Động giải thích mới gật gù hiểu ra. Dù sao cũng là nhân tài, đầu óc cũng linh hoạt liền nói ngay: "Tôi nhận cái này không thành vấn đề, thậm chí còn có thể phối hợp với cậu nhưng cậu phải đáp ứng tôi, không được lợi dụng thời gian trên lớp đấy."
"Không thành vấn đề!" Vương Động nói như chém đinh chặt sắt.
"Ok!" Hai người vui vẻ vỗ tay đạt thành ước định.
Rất nhiều năm sau, Hồ Dương Hiên khi đã trở thành một danh tướng, nhớ lại tình bằng hữu khí đó với Vương Động, đã rút ra một điều: Không bao giờ được tin Vương Động.
Đây là một câu danh ngôn đầy ý nghĩa sâu xa, chỉ là nhìn ánh mắt thê lương của Hồ tướng quân, rõ ràng là đã bị Vương Động lừa không ít.
Đương nhiên đó là sau này, còn hiện tại bạn học Vương Động của chúng ta vẫn cho rằng mình là một người trung thực.
Bởi vì hai người vừa đi vừa bàn luận với nhau, rất nhanh đám nữ sinh lầu năm ở đằng sau quan sát đã nhận được câu trả lời thuyết phục. Vương Động thật sự là làm được, hơn nữa Hồ Dương Hiên còn cầm phong thư này rất cẩn thận, mức độ trân trọng này so với vác cả cái thùng tuyệt đối là một trời một vực.
"Hai người hình như đang giao dịch gì hả?"
"Đâu, cái này là ước định của những người đàn ông chúng ta!" Hồ Dương Hiên nói như chém đinh chặt sắt.
"Đúng vậy, thật ra là mình rất hâm mộ mị lực của Dương Hiên nên muốn học tập hắn một chút."
"Không sai, không sai!"
"Mình đã nói gì đâu mà hai người căng thằng cái gì?"
"Ôi chao, đói quá!"
"Đúng vậy, thức ăn hôm nay không ngờ lại ngon như vậy, xem ra thức ăn của nhà trường được cải thiện rất nhiều!"
Mã Tiểu Như cũng chẳng để ý tới hai tên đang cố diễn trò nữa mà bắt đầu thưởng thức bữa ăn trưa của mình.
Đêm đó, khi Vương Động lại trở về vị trí nhân viên quản lý, ánh mắt đám nữ sinh lầu năm khi nhìn về phía hắn đều biến thành sự ngưỡng mộ.
Bingo!
Cực kỳ hiệu quả. Đám nữ sinh không những không tìm hắn làm phiền mà cả đại sảnh cũng được quét dọn sạch sẽ, không cần hắn phải làm. Cuộc đời đúng là như một giấc mộng ngọt ngào.
Vương Động chỉ có mỗi việc phải làm là sáng sớm đem thư đến cho Hồ Dương Hiên là xong. Quá dễ.
Chu Tư Tư thấy tình hình như vậy thì khó chịu vô cùng. Thật ra chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô nhưng chẳng hiểu sao Tư Tư lại thấy mình giống như đang bị đùa giỡn. Hiện tại tất cả mọi người đều nghiêng về phía Vương Động, coi hắn như của quý, chẳng ai đề cập đến chuyện đuổi hắn đi nữa cả.
Nhưng Tư Tư lại cứ cảm thấy tên Vương Động này có vấn đề, đừng có để cô nắm được cái đuôi, bằng không lúc đó nhất định phải cho hắn đẹp mặt.
"Tư Tư, đừng giận. Cậu cũng đừng nên làm nhiều người nổi giận. Bây giờ hắn chính là bảo bối được bảo vệ. Thì ra Hồ Dương Hiên đúng là thích cam vắt. Hơn nữa bí mật này chỉ có bạn bè mới biết được. Hôm nay, một nữ sinh lớp A tặng hắn một ly vậy mà hắn lại uống, thật sự là...."
“Trong đó có hạ mê dược không?”
"Hì hì, nếu như ly nước cam đó là của mình thì tốt." - Cô nàng bắt đầu mơ mộng - "Tư Tư, thật ra cậu cũng là một trong số những người xinh nhất trường. Mình thấy Mã Tiểu Như cũng không xinh hơn cậu, nếu cậu ra tay thì chắc chắn sẽ có cơ hội!"
"Hừ, cậu cũng biết mình không có hứng thú!" Chu Tư Tư trừng mắt nhìn về phía Vương Động, vừa vặn Vương Động lại cười lại với nàng, đúng là thị uy một cách trần trụi.
Chu Tư Tư chỉ có thể dậm chân tức tối rồi buồn bức đi lên lầu. Bạn học Vương Động vô cùng vui vẻ. Chẳng trách ông lão thường nói: Hạnh phúc của một người được xây dựng trên nỗi thống khổ của người khác - Đây cũng là lời giải thích cho cuộc sống bi thảm lúc nhỏ của hắn.
Nhân viên quản lý có thể dùng internet để truyền đạt một số thông tin. Vương Động mở hòm thư của mình ra và bất ngờ thấy một bức thư bắt mắt. Rất dễ hiểu, người mà hắn quen biết chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Chính xác mà nói, chẳng phải đếm, lại càng không có ai gửi cho hắn tin tức gì, nên một bức thư duy nhất này trở nên rất bắt mắt.
Không ngờ là của Vương Bí!
Mở thư, sau khi đọc xong, Vương Động cười thầm, nắm chặt tay lại. Thật ra từ khi đánh với hắn, Vương Động đã biết hắn nhất định thành công nhưng mà cũng không nghĩ tới sự việc còn nhanh hơn so với tưởng tượng của mình.
Vương Bí đã khai khiếu thành công. Bình thường khai khiếu lần hai chỉ có hai loại kết quả. Kết cục thứ nhất là tinh thần sụp đổ, chết vô cùng thê thảm. Kết quả thứ hai chính là 'khai khiếu bùng phát', nói đơn giản là lực lượng ẩn chứa trong lần khai khiếu thất bại đầu tiên sẽ tập trung bùng phát trong lần khai khiếu thứ hai.
Vương Bí thuộc loại thứ hai. Hắn đã thành công.
Bức thư của Vương Bí rất đơn giản nhưng vẫn có thể cảm giác được sự nhiệt tâm trong đó. Tuy hắn không nói lời cảm ơn nhưng vẫn có thể nhận ra tâm tình này. Chỉ cần Vương Động ước định địa điểm thời gian, bất kể thế nào hắn cũng tới, hoàn thành ước định với Vương Động!
Vương Động mỉm cười, lúc đó cũng chỉ là nói vậy thôi, bây giờ không phải là lúc thể hiện ra như vậy, nhưng nếu lên TPA đánh với hắn thêm một trận thì không có vấn đề gì.
Bỗng nhiên Vương Động nghĩ tới Samantha. Hiện tại Samantha cả ngày đau đầu vì Alan. Bây giờ tin tức còn chưa phát ra, chuyện Vương Bí khai khiếu lần hai thành công còn chưa công khai, chắc chắn là hắn báo với mình đầu tiên, nói như vậy... Nếu như hiệu trưởng Alan đột nhiên gửi thư mời tới, có lẽ hiệu quả sẽ cực kỳ, cực kỳ tốt.
Bởi vì khai khiếu lần đầu tiên thất bại, hai học viện lớn loại S vốn đang nhiệt tình mời mọc thoáng cái đã lặn mất, có lẽ đã khiến Vương Bí bị đả kích rất lớn. Dùng danh nghĩa Samantha viết một bức thì rất có thể sẽ có hiệu quả.
Còn thành công hay không thì cũng khó nói. Nhưng hắn không muốn nhìn Samantha chịu áp lực một mình. Nếu như có thể mời được Vương Bí tới, có lẽ đây sẽ là một chuyện cực kỳ tốt cho cả Samantha lẫn Alan.
Vương Động cũng rất kích động, nghĩ đến thì phải làm ngay. Dù sao hắn cũng có địa chỉ hòm thư của Vương Bí, chỉ cần dùng danh nghĩa của Samantha viết một bức thư mời là được, thật giả đều chẳng sao cả.
Bạn học Vương Động bỏ hẳn một giờ viết một bức thư thật cẩn thận rồi mới gửi đi, chỉ mong Vương Bí có thể nhận được ngay lập tức. Vừa nghĩa tới Samantha sẽ vui vẻ thế nào nếu Vương Bí đến mà Vương Động cũng bất giác cảm thấy vui vẻ.
Lịch học hiện tại của Vương Động đã lấp kín hết thời gian của hắn. Có thời gian nghỉ giữa giờ là Mã Tiểu Như lại giúp Vương Động bổ sung kiến thức, vốn còn có buổi tối nhưng bây giờ Vương Động là nhân viên quản lý nên càng không có thời gian. Cũng may mỗi ngày đều có thời gian tự học, còn gọi là thời gian giải trí. Dù sao học viện quân sự cũng tương đương với đại học, sẽ không chặt chẽ như vậy, chủ yếu là tự mình nghiên cứu.
Vương Động cảm thấy rất hứng thú với khóa hàng không vũ trụ buổi chiều. Khóa võ trang chiến đấu được vật lộn với đám sâu thật là sướng tay. Nhưng phải tuân theo gia huấn, có thể dùng miệng thì tuyệt không dùng chân cho nên Vương Động còn rất muốn được lái chiến hạm. Năng lượng tiến hóa của Zago là có giới hạn, có thể ngăn cản được năng lượng của vũ khí mức độ thấp, còn như năng lượng chiến hạm thì không thể nào ngăn cản được. Huống chi vũ khí còn được đặc biệt cải tiến để đối phó với những thân mẹ Zago trong vũ trụ.
Khóa lý thuyết học đã không ít, hôm nay là học mô phỏng loại kỹ thuật liên lạc, đương nhiên vì rất đơn giản nên đây cũng là môn học sinh hệ chỉ huy thích nhất. Kỳ thật trong thế giới ảo, lái chiến hạm bắn nhau thì cũng khá phê. Giáo viên vừa đi một cái là lập tức cả đám bắn loạn lên. Trong phút chốc chiến hỏa ngập trời, đơn giản là quá phê.
Vương Động không hề tham dự vào cuộc chiến, hắn chỉ có hứng thú với các loại kỹ năng thao tác. Đừng nghĩ rằng ở trong không gian đã là an toàn. Năng lực thích ứng và tiến hóa của tộc Zago trong vũ trụ tuyệt đối là kinh khủng. Chúng tiến hóa ra không ít vũ khí chuyên môn để đối chiến trong vũ trụ, chống lại chiến hạm của loài người. Vì thế đến tận ngày nay con người cũng không thể chiếm lợi thế.
Vương Động không hề ham chơi. Thật ra tính cách của hắn đã được rèn luyện từ khi còn nhỏ, cộng thêm một năm sống trên hành tinh Norton tàn khốc; Vương Động đã biết rằng, có nhiều thứ để chơi nhưng việc kiếm sống thì không thể chơi được. Nhất là tương lai muốn làm một sĩ quan, nhất định phải có trình độ kỹ thuật điều khiển chiến hạm vững vàng. Bất luận về sau có thể làm hạm trưởng hay không, nhưng thân là một học sinh hệ chỉ huy thì phải học.
Vương Động đã xem rất nhiều lý thuyết rồi, khó có được cơ hội thực hành thao tác, nên nhất định phải chăm chỉ luyện tập.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, mọi người đều ùa ra như ong vỡ tổ. Dù sao những thứ này cũng chẳng hay hơn những trò chơi bên ngoài. Dù sao đây cũng là huấn luyện không chiến chứ không phải trò chơi. Lúc học thì chơi còn sướng, đến lúc hết tiết thì thật là mệt mỏi. Không bằng về chơi mấy game ảo, so với thứ này còn hay hơn nhiều.
"Vương Động, cậu vẫn chưa về sao?"
"Khà khà, cậu về trước đi. Khó có cơ hội như thế này, mình còn mấy chiêu muốn thử một chút." Vương Động không hề quay đầu lại. Lúc này hắn đã hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, hưởng thụ niềm vui dựa trên sự tính toán của chính mình cũng giống như trước kia khi mỗi lần hắn giết được một con Zago mới.
Bất kể như thế nào, trong cơ thể Vương Động vẫn đang chảy một dòng máu chiến sĩ.
Mã Tiểu Như ngây ngốc nhìn Vương Động trong chốc lát. Vẻ chuyên chú hiện ra làm cô nàng hơi thất thần. Cô không nghĩ tới hình ảnh một người con trai chăm chú lại gây ra một cảm giác... kỳ lạ như thế này.
Nhưng Vương Động quả thực quá chuyên chú, cô cũng không muốn quấy rầy hắn nên lặng lẽ rời đi.
Thật ra Mã Tiểu Như đã gặp rất nhiều chàng trai không chú ý tới cô. Những người đó đều cố làm ra vẻ không để ý nhưng trong lòng lại chú ý vô cùng, mà Vương Động là người đầu tiên dùng tâm tư bình thường cư xử với cô. Điều này khiến cho Tiểu Như rất thoải mái và cũng lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác đặc biệt khi được ở cùng một người khác phái.
Vẻ mặt của bạn học Vương Động không ngừng biến đổi. Hắn đã nắm khá rõ các loại kỹ thuật trên lý thuyết trong sách, hơn nữa còn có kiến giải của riêng mình. Có nhiều thứ là bắt buộc phải làm như vậy nhưng hắn vẫn muốn thử kiến giải của hắn, cho dù không được thì cũng phải biết vì sao lại không được.
Thời gian cứ dần dần qua đi, trong nháy mắt đã hai giờ trôi qua. Vương Động vẫn không hề có ý định rời đi, quên luôn cả bữa tối, lại càng quên công việc nhân viên quản lý buổi tối của hắn nữa. Trong lúc không chú ý, một bóng người lặng lẽ đi vào phòng luyện tập.
Trên màn hình là một bài kiểm tra, bài kiểm tra này chính là một trận chiến cực kỳ khó khăn. Quân đội nhân loại đã bị thân mẹ Zago bao vây. Sinh vật đại pháo loại β-WH của tộc Zago đã ngắm vào chiến hạm. Năng lượng chớp động, mà chiến hạm khổng lồ của nhân loại đã bị cô lập, cho dù muốn công kích thì cùng lắm cũng chỉ có thể bắn chết mấy thân mẹ mà thôi.
Tư Tư không khỏi lưỡng lự, cô cũng đến tập luyện. Nếu lãng phí thời gian để yêu đương thì không bằng tăng cường tập luyện thao tác còn hơn. Cô nhìn qua chiến thuật và đại cục, lúc này khó có thể tiếp tục chống đỡ.
Nhưng chữ Over không hề xuất hiện. Ngay trong tích tắc, tất cả các họng pháo năng lượng của chiến hạm nhân loại đồng thời khởi động, mà ngay lúc đó Tư Tư cũng có thể nghe được tiếng của máy móc trong phòng lái phi thuyền vang lên.
Ầm ầm, òanh.....
Hơn một trăm họng pháo trong vài giây đã khai hỏa toàn bộ!
Cả một đám thân mẹ đã biến thành biển lửa. Chu Tư Tư hoàn toàn sững sờ, điều này... Làm sao có thể!
Thao tác này trên thực tế nhất định phải có hơn mười người, nhưng ở đây chỉ có một người, căn bản không thể nào!
"Không thể nào..." Tư Tư lẩm bẩm. Trên màn hình hiện lên chứ "Perfect" thể hiện đây là một lần công kích hoàn mỹ.
"Có thể! Tân chiến hạm chủ lực Tinh Quang kiểu D của người Katy, người nắm giữ Khắc Long thuật siêu đẳng. Nhưng có thể làm được đến trình độ này thì kể cả trong người Katy cũng tuyệt đối là hạng nhất."
Một giọng nói dễ nghe khác vang lên - chính là Mã Tiểu Như.
Chu Tư Tư ngẩn ra, không ngờ rằng Mã Tiểu Như lại xuất hiện ở phía sau mình. Hai nữ sinh xinh đẹp cũng gặp nhau một chỗ nhưng không hề xuất hiện sự va chạm tóe lửa nào.
"Khắc Long thuật là kỹ thuật hàng đầu của quân đội, chỉ có tinh thần lực và khả năng khống chế của người Katy mới có thể làm được. Nhưng vừa rồi chỉ trong chớp mắt đã có ít nhất hơn trăm họng pháo khai hỏa... Việc này làm sao có thể."
"Đó là sự thật. Kỷ lục năm nay của học viện quân sự Queen người Katy là 170. Một đòn vừa rồi đã khống chế nhất là 130 họng pháo trở lên. Thành tích này tại Queen cũng phải xếp hạng 3."
Mã Tiểu Như bình tĩnh nói, nhưng trong lòng lại chẳng hề bình tĩnh chút nào.
Vương Động vừa ra khỏi phòng đã thấy hai người đẹp nhìn hắn như quái vật: "A, hai người ở đây làm gì? Là bạn Chu Tư Tư sao, ài, thật ngại quá, mình đi lầu số năm ngay đây." - Vương Động tưởng rằng Chu Tư Tư tới đốc thúc hắn trực ban.
"Không ngờ là cậu!" - Chu Tư Tư giật mình chẳng khác nào đi đường đụng đầu phải cây.
"Tiểu Như, cô không phải trở về sao?"
"Cậu gọi cô ấy là Tiểu Như?" - Chu Tư Tư đầy bất ngờ, ánh mắt đảo tới đảo lui trên người Vương Động và Mã Tiểu Như. Điều này không có khả năng, hai người này làm sao lại có quan hệ với nhau?
"Điều này chẳng có gì kỳ quái cả. Vương Động là bạn học của mình, hơn nữa lại là bạn thân." - Mã Tiểu Như thấy Chu Tư Tư quả thực là một cô gái xinh đẹp, không thể không thừa nhận - rất đẹp, hơn nữa từ trong mắt còn có có thể nhìn thấy sự quật cường.
"Mình chẳng rảnh đến nỗi đốc thúc cậu trực ban, chỉ đến tập luyện thôi. Vừa rồi là cậu khống chế chiến hạm này?" - Chu Tư Tư chỉ vào số liệu trên màn hình nói.
"A, cậu nói là cái này hả? Kỳ thật rất đơn giản, hệ thống này không được thông minh lắm nên có sơ hở. Cậu chỉ cần tạm dừng, sau đó chỉnh hết vị trí chuẩn bị đánh là được, hì hì."
Vương Động có phần ngượng ngùng nói.
"Hừ, thì ra là thế!" Chu Tư Tư chẳng buồn để ý tới Vương Động nữa mà đi huấn luyện. Cách làm của Vương Động kỳ thật chính là gian lận, để cho vui chứ hề không có giá trị thao tác thực tế.
Vương Động cũng không để ý, quay ra nhìn Mã Tiểu Như. Tiểu công chúa mỉm cười: "Có mấy chỗ khó hiểu muốn hỏi cậu, cho nên... Chúng ta đi ăn cơm trước đi."
"Ôi chao, cậu không nói thì mình cũng không nhớ nữa. Đói thật." - Vương Động cười nói.
Mã Tiểu Như cười duyên; chắc chắn sẽ đói, bất kể là ai làm việc với cường độ cao đến tận trưa cũng đều đói. Cô căn bản là không tin mấy lời nhăng cuội của Vương Động. Người này, muốn moi từ miệng hắn một chút gì đó thật không dễ dàng.
"A, tay cậu làm sao vậy?" Mã Tiểu Như giật mình hỏi.
Năm ngón bên tay trái của Vương Động đều tụ máu, cổ tay cũng sưng tấy.
"Không sao, tại nó không chịu nghe lời nên mình đã dạy dỗ nó một chút." Vương Động nắm tay lại sau đó khẽ duỗi ra duỗi vào vài cái tỏ vẻ hoàn toàn không sao cả.
"Cậu, lập tức đi đến phòng ý tế với mình...Không có thương lượng gì hết!" Mã Tiểu Như nghiêm túc nói, Vương Động muốn phản đối cũng không phản đối được.
"Việc này...Không cần đâu. Nghỉ ngơi một chút là ổn thôi. Chúng ta đi ăn cái gì đi."
"Này, sao con người cậu lại chẳng quan tâm đến bản thân như vậy... Phòng y tế miễn phí với học sinh!" Mã Tiểu Như nhìn vẻ mặt khó xử của Vương Động đột nhiên nghĩ ra.
"A, sao cậu không nói sớm. Từ này về sau phòng y tế chính là nhà của mình. Ha ha."
Bạn học Vương Động vui vẻ, hắn thích nhất là đồ miễn phí.
Mã Tiểu Như đúng là bị hắn làm cho không nói lên lời. Hắn không quan tâm người khác nghĩ gì, người khác cũng chẳng biết chuyện của hắn... nhưng không biết làm sao khi nghe tiếng cười của Vương Động, Mã Tiểu Như tự nhiên lại thấy trong lòng đau xót.
Không ai trời sinh đã như vậy.
Nhưng Tiểu Như cũng không để lộ ra ngoài: "Biết là tốt rồi. Nhanh một chút, băng bó xong mình mời cậu ăn cơm, nhưng cậu phải giúp mình giải quyết mấy vấn đề về cấu tạo cơ thể Zago."
"Ok, không thành vấn đề." Vương Động vẫn vui vẻ như vậy. Mặc dù hơi rắc rối nhưng cuối cũng vẫn hoàn thành động tác kỹ thuật. Cả tay trái lẫn tay phải đều phải đạt tới trạng thái phối hợp hoàn mĩ. Người Katy không phân biệt thuận tay phải hay là thuận tay trái, nhưng đại đa số loài người đều có. Mặc dù khi Võ Thần Tự Nhận chê bai đã chú ý tới điểm này nhưng tay trái vẫn kém một chút.
Khắc long thuật là một kỹ thuật yêu cầu cân bằng tuyệt đối, rất khó, ngay cả đối với người Katy cũng rất khó chứ đừng nói đến loài người. Tay trái Vương Động luôn không theo kịp tiết tấu của tay phải, tiết tấu vừa loạn là thao tác bị lỗi. Vương Động cũng tự trừng phạt mình một chút, khiến tay trái phải ngoan ngoãn một chút.
"Cho dù muốn luyện kỹ thuật có độ khó cao cũng không phải một lần là xong. Làm sao lại để tay bị thương đến thế này." - Mã Tiểu Như không hiểu sao lại có chút tức giận.
"Không sao, khi mình ở hành tinh Norton, mấy thứ này còn chưa tính là vết thương. Ha ha, nhưng mà người Katy đúng là có không ít kỹ thuật chúng ta nên học tập."
Là đàn ông phải tự nghiêm khắc với chính mình!
Đây không phải là lời của ông lão mà là của Võ Thần Tự Nhận. Mỗi khi Vương Động bị thương thê thảm, Võ Thần Tự Nhận đều tỏ ra cực kỳ khinh thường, tặng hắn những lời này giống như chỉ chưa chết thì mọi thứ khác cũng chẳng tính là gì.
Mã Tiểu Như nhìn Vương Động. Đây là lần đầu tiên cô nhìn không thấu một chàng trai, có một số việc hắn lại có thể làm được rất dễ dàng. Mặc dù cô chịu huấn luyện hà khắc ở Lý gia cũng không thể tưởng tượng được cuộc sống tàn khốc ở hành tinh Norton.
"A, trên mặt mình có cái gì sao?" Vương Động sờ sờ mặt, hỏi nhỏ.
"Có vết bẩn, mình lau giúp cậu." - Thật ra là không có nhưng Mã Tiểu Như phản ứng quá nhanh, nhưng vừa sờ tay vào túi thì ngẩn ra, không có khăn tay.
Cơ hội dùng không nhiều, ý nghĩa kỷ niệm của khăn tay lại càng lớn.
"A, xấu hổ quá. Khăn tay của cậu vẫn ở chỗ mình, quên không trả lại cậu. Mình về lấy liền." - Vương Động gãi gãi đầu. Dạo này thực sự bị cuộc thi hành hạ cho sứt đầu mẻ trán, quên lúc nào không hay.
"Không cần, cho cậu luôn đó. Coi như đó là bằng chứng cho tình bạn của chúng ta." - Mã Tiểu Như nói.
"Ừm, cũng được!" Vương Động gật đầu như gà mổ thóc. Nói thật, hắn còn chẳng biết có tìm được hay không nữa.
Một số người rất coi trọng nhưng việc nhỏ nhặt là bởi vì họ hoàn toàn chưa trải nghiệm sự tàn khốc của cuộc sống. Đối với Vương Động - kẻ đã vật lộn, đấu tranh trên ranh giới của sự sống và cái chết, muốn học được cách coi trọng vật tình thơ ý họa thì cũng cần có thời gian thích ứng.
Trong phòng huấn luyện truyền ra một tiếng nổ ầm ầm. Có một cô nàng bị bạn học Vương Động ‘lừa’ đang phẫn nộ nhìn màn hình. Cô dựa theo phương pháp của Vương Động làm nhưng nhiều lắm chỉ được hơn 40 cái, nhiều hơn nữa sẽ có sai sót còn một trăm cái thì hoàn toàn là không tưởng - Tên này chẳng nói được một câu nào là thật!
Mã Tiểu Như chắc chắn cũng bị vẻ ngoài hiền lành của hắn đánh lừa, chính xác mà nói thì tất cả mọi người đều bị hắn lừa!
Vừa nghĩ tới ngay cả chị em cùng phòng cũng thiên vị tên Vương Động này lại giận điên người, vấn đề lớn nhất là mình lại quá tin tưởng vào lời của hắn, lại còn lãng phí suốt một giờ thử nghiệm. Cô tựa hồ như đang nhìn thấy tên Vương Động đang đắc ý cười hô hố.
Chu Tư Tư cắn đôi môi đỏ mọng, lần đâu tiên nổi giận với một nam sinh - phải cố gắng kiềm chế để không xông đến đập cho hắn một cái.
Đêm đó giới truyền thông đột nhiên tiết lộ một tin tức gây chấn động toàn Liên Bang. Vương Bí - con trai Dũng Sĩ tướng quân, khai khiếu lần hai thành công hoàn mỹ, hơn nữa còn trực tiếp bạo phát trở thành chiến sĩ cấp 4, tinh thần lực nghe nói còn tăng vọt đến 200 khiến toàn Liên Bang rung chuyển.
Sau khi khi khai khiếu thành công, Vương Bí trực tiếp tham dự kiểm tra trong quân đội. Chiến sĩ bộ đội đặc chủng cấp 4 hoàn toàn không phải đối thủ của tiểu dũng sĩ. Rõ ràng là Vương Bí đã chịu dồn ép quá lâu, nên lực lượng bộc phát lúc này chẳng khác nào núi lửa phun trào.
Hơn nữa lực lượng Vương Bí thể hiện đã đủ để uy hiếp tới vài truyền nhân thế gia.
Đối với việc này, bản thân Dũng Sĩ tướng quân trái lại rất lạnh nhạt. Người còn trẻ, đường còn dài.
Bất ngờ là Vương Bí - người vẫn rất ghét truyền thông lại phá lệ tiếp nhận phỏng vấn. Hắn chỉ nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: "Võ Thần Tự Nhận, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, ta đều đợi ngươi!"
Võ Thần Tự Nhận?
Đây là một cái tên sao? Hay là cái gì? Thật khó hiểu. Võ Thần là Võ Thần, Võ Thần Tự Nhận nghe như một biệt danh đầy tính trêu chọc vậy.
Nhưng mà một số phóng viên lại giật mình nhớ tới trận đấu cách đây không lâu của Vương Bí trên PA, chẳng lẽ?
Đôi khi chuyện kích thích thiên tài lột xác lại chỉ là một chuyện nhỏ nhặt.
Đối với người ngoài đó chỉ là một trận đấu vô nghĩa, nhưng đối với Vương Bí mà nói, vậy cũng đủ để thức tỉnh hắn.
Khi hắn hoàn toàn khép mình lại, khi ngay cả cha hắn cũng đã buông xuôi, cam chịu dường như là con đường duy nhất. Nhưng lúc đó vẫn còn một người quan tâm đến hắn, thật sự coi trọng hắn. Nhưng đối với một người đang lâm vào tuyệt vọng, một tia sáng như vậy là cũng đủ rồi.
Vì Vương Bí vốn là một cường giả, chỉ là nhất thời vấp phải thất bại, một bước ngoặt nhỏ cũng sẽ giúp hắn đột phá.
Khi đã hoàn tuyệt vọng, một ước định tưởng chừng như chẳng có gì đặc biệt lại là tất cả đối với hắn. Vương Bí chỉ muốn hoàn thành ước định của một người đàn ông. Nếu như không được, cho dù chết cũng còn hơn cố sống hèn nhát.
Gia đình quân nhân không sinh kẻ hèn nhát!
Trong khi đó Dream lại cực kỳ vui vẻ. Mà không vui cũng không được. Vương Bí hiện giờ tuyệt đối là tâm điểm của giới truyền thông. Thực lực của Vương Bí thì khỏi phải nghi ngờ, tuyệt đối là một cao thủ hàng đầu trong thế hệ thanh niên hiện nay. Mà cao thủ như vậy lại muốn khiêu chiến một gã chẳng có chút danh tiếng trong PA. Đây quả thật là một chuyện không thể tưởng tượng được.
Hơn nữa rất rõ ràng là Võ Thần Tự Nhận được Vương Bí vô cùng coi trọng, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không chấp nhận cho giới truyền thông phỏng vấn. Phải biết rằng các gia đình trong quân đội cực kỳ ác cảm với điều này.
Công ty Dream đã bắt đầu đánh hơi thấy một cơ hội kiếm chác lợi nhuận khổng lồ.
Rốt cuộc Võ Thần Tự Nhận là ai, làm sao hắn có thể khiến Vương Bí coi trọng như vậy! Hắn có năng lực viết tiếp truyền thuyết sao?
Vương Bí "phục sinh" không thể nghi ngờ đã khiến toàn bộ các học viện lớn trên Địa Cầu điên cuồng tranh giành. Lấy hai học viện lớn loại S làm trung tâm, hai bên triển khai tranh đoạt gay gắt.
Cappas và Da Thuẫn (J.E Shield), ai mới là học viện hàng đầu của Liên Bang Địa Cầu. Từ trước tới nay, hay phe đều tranh đấu không ngừng. Vương Bí sẽ tăng cường cho bên nào mới là điều quan trọng nhất.
Sâu xa hơn, Vương Bí chọn học viện nào cũng có nghĩa là trong cách nhìn của hắn, học viện đó chính là học viện tốt hơn. Danh tiếng của trường mà hắn chọn nhất định sẽ được tăng lên rất nhiều.
Đối với nhưng lời tán tụng của bên ngoài, Vương Bí lại thể hiện sự chín chắn hơn so với với tuổi của mình. Có lẽ do sự thăng trầm của cuộc sống đã khiến Vương Bí hiểu ra một số triết lý nhân sinh.
Chỉ là rốt cuộc hắn sẽ chọn trường nào?
Samantha thực sự đang rất lo nghĩ, thậm chí có thể nói là hơi đau đầu. Materazzi quả thật có phần quá hùng hổ, hôm nay đã là kỳ hạn cuối cùng; hoặc là đáp ứng, hoặc là từ chối. Nếu từ chối thì cơ hội giao lưu với Bernabeu cũng mất đi. Điều này đối với Alan tuyệt đối không phải là tin tức tốt.
Nhưng cứ nghênh chiến như vậy thì rõ ràng là không ổn. Bằng tiến sĩ triết học của Samantha không phải chỉ là thứ bỏ đi, có người nói những người học triết học đều là kẻ điên, có thể có chút cố chấp nhưng có thể khẳng định một điều, người yêu mên triết học có thể phân tích một cách tỉnh táo, đối diện với cám dỗ mà vẫn phân tích được rõ ràng. Mà Samantha vẫn luôn tìm kiếm một lý do thích hợp để cô tiếp nhận lần đánh cuộc này. Mặc dù có Vương Động là một vũ khí bí mật nhưng vẫn là chưa đủ.
Cho nên lúc chiều nàng đã từ chối đề nghị của Materazzi. So với hoàn toàn sụp đổ thì thất bại tạm thời cô vẫn có thể tiếp nhận được.
Dạo này Samantha quả thật có chút mệt mỏi. Lúc này so với khi mới đến Alan thật khác nhau. Lúc đó cô tràn đầy niềm tin lại mang theo một kế hoạch vĩ đại. Cô cũng vì Alan mà mang tới nguồn vốn dồi dào cùng hai học sinh ưu tú.Nhưng chỉ như vậy là chưa đủ, nếu như có tiền là giải quyết được vấn đề thì cũng chẳng cần đến cô. Nhưng cô phải kiên cường, thái độ mọi người xung quanh đều là phản đối hoặc là đứng ngoài xem trò rồi cười nhạo. Đây là lựa chọn của bản thân cô, từ khi băt đầu đã biết là gian nan, mức độ hiện nay vẫn còn chưa là gì cả.
Cô là Samantha, Samantha kiên cường nhất, nhất định sẽ vượt khó khăn!
Điều chỉnh lại tâm tình một chút. Samantha bắt đầu vạch kế hoạch cùng báo cáo chi tiêu các phương diện tháng này. Thật là đốt tiền…, nếu như không có Tiểu Như giúp đỡ thì chỉ dựa vào bản thân cô chắc chắn sẽ không chống đỡ được.
Alan nhất định phải lập thành tích mới có thể cải thiện tình trạng này,
Không lo chuyện nhà không biết củi - gạo - mỡ - muối quý, hiện tại Samantha cũng đã nhận ra điều này. Vừa mới chuẩn bị tĩnh tâm rồi tính toán một chút thì tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Hiệu trưởng xinh đẹp không nhịn được khé nhíu mày nhưng ổn định tâm tình: "Mời vào."
"Hiệu trưởng, hiệu trưởng, bức thư..." Damons thở hồng hộc.
"Lại là thư để cử, chẳng lẽ họ nghĩ Alan chúng ta là cái chợ muốn vào là vào sao!" Samantha cũng không nhịn được mà nổi giận đùng đùng. Dù gì cũng là học viện cấp A, hơn nữa đã qua thời gian khai giảng thế mà Liên Bang lại cứ đưa hết người này nối tiếp người kia, đúng là không đếm xỉa đến sự tồn tại của cô.
Đúng là phượng hoàng rớt xuống đất thì chẳng bằng con gà. Nếu là hiệu trưởng Cappas, Da Thuẫn (J.E Shield) chỉ sợ chẳng thèm nhìn đã xé tan rồi. Nhưng hiện giờ ngoại trừ lịch sử huy hoàng thì Alan đã chẳng còn lại thứ gì.
"Không, không phải. Hiệu trưởng, đây là thư xin nhập học của Vương Bí." Damons cực kỳ hưng phấn, bằng không hắn cũng không dám lớn gan xông vào phòng hiệu trưởng.
"Vương Bí... Vương Bí? Con trai Dũng Sĩ tướng quân?"
"Đúng, hiệu trưởng, Vương Bí - người khai khiếu lần thứ hai thành công đã chủ động xin đến trường chúng ta. Chúa ơi, tôi còn tưởng là mình hoa mắt."
Cũng khó trách Damons lại kích động như vậy. Nếu như Vương Bí gia nhập Alan, với tài năng cùng tiếng tăm của Vương Bí thì nhất định Alan sẽ được vực dậy. Cộng thêm Mã Tiểu Như, Hồ Dương Hiên, tân sinh Alan đã có ba ngôi sao, sức cạnh tranh trong những học viện loại A khác tuyệt đối là sẽ càng được nâng cao.
Càng là những lúc như thế này, Samantha lại bình tĩnh, cô khẽ cười: " Thầy Damons, cảm ơn thầy. Chuyện này tôi sẽ xử lý, trước khi mọi chuyện rõ ràng, xin hãy giữ bí mật."
"Ha ha. Điều này tôi biết. Hiệu trưởng yên tâm, tôi sẽ đợi tin tốt lành."
Damons là một người lọc lõi, rất biết nghe gió lái thuyền, lúc này ông ta bắt đầu rời đi. Lúc mới đầu ông ta cũng không biết vị đại tiểu thư nhà giàu này có thể làm được cái gì, nhiều nhất là không làm nó xuống dốc, nhưng bây giờ nhìn lại, Alan đã có dấu hiệu bắt đầu hồi sinh.
Ngay khi Damons đóng cửa lại, tay của Samantha bắt đầu run lên, cô không thể khống chế nổi chính mình. Cô sợ đây chỉ là một trò đùa. Thì ra ham muốn được mất cũng không dễ khống chế như vậy. Không có được chưa phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất chính là mất đi.
Đây là một phong thư xin nhập học rất đơn giản, bên trong có báo cáo thành tích và kết quả kiểm tra sức khỏe của Vương Bí.
Gia đình quân nhân, cẩn thận thỉ mỉ.
Nhưng trên thực tế, chỉ cần hai chữ Vương Bí thôi cũng đã khiến vô số trường quân sự trải thảm đỏ mời hắn rồi. Vậy mà Vương Bí lại chọn Alan. Điều này quả thật làm Samantha bất ngờ, không thể hiểu nổi.
Nhưng mặc kệ là vì điều gì, Vương Bí đã đến thì cô nhất định phải nhiệt liệt chào đón. Nhưng bay giờ cô lại nhận ra một vấn đề khó giải quyết. Đó chính là căn cứ theo nội quy của trường, Vương Bí đến đây cũng phải vào lớp F. Ngay cả Mã Tiểu Như và Hồ Dương Hiên cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng nếu làm như vậy thì có làm người này tự ái không?
Samantha băn khoăn bèn đứng lên, đi tới đi lui trong phòng. Thì ra giữ vững nguyên tắc cũng là một chuyện khó khăn. Thật sự là khó quyết định được.
Nhưng sau cả nửa ngày, Samantha vẫn quyết định giữ vững nguyên tắc của mình vì cô hiểu rõ một khi mình phá vỡ nguyên tắc, có lẽ sẽ làm Vương Bí thuận lợi nhập học, nhưng ngay cả bản thân cô còn không giữ vững thì nói gì đến người khác?
Quyết định này thật không dễ dàng nhưng Samantha vẫn làm. Tạm gác công việc sang một bên, cô nhanh chóng viết lại cho Vương Bí một bức thư. Đại ý là Alan rất vui lòng tiếp nhận nhân tài ưu tú như Vương Bí, nhưng vì vướng phải nội quy của trường nên Vương Bí sẽ vào học ở lớp F, sau đó thông qua thành tích học tập mới được lên lớp A sau. Nếu như Vương Bí đồng ý thì giấy thông báo nhập học sẽ được gửi đến.
Thư đã được được gửi cho Vương Bí nhưng Samantha vẫn có chút bất an. Cô biết rất rõ ý nghĩa của việc Vương Bí đến nhập học là thế nào...
Lúc này, cô như ngồi trên một đống lửa. Bề ngoài nhìn có vẻ như Samantha đang xử lý công việc nhưng trên thực tế, ánh mắt của cô không hề tập trung một chút nào.
Cộc.. Cộc... Cộc...
Vương Động gõ cửa những không thấy ai trả lời nên tự mình mở cửa, nhưng vừa mở cửa thì nhìn thấy Samantha đang ngây ra.
Vương Động định mở miệng nhưng đột nhiên thấy tư thế này của Samantha rất... gợi cảm. Ánh nắng xuyên qua khung cửa chiếu vào, chiếc áo sơ mi trắng tinh làm nổi bật lên vẻ thành thục đầy trí tuệ. Đôi khuyên tai nhỏ đơn giản lại thể hiện ra nét ôn nhu, nữ tính của Samantha. Vương Động nhìn mà không khỏi ngây người.
Một lát sau Samantha mới phát hiện ra Vương Động: " Ý, sao cậu lại ở chỗ này?"
"À, cái này, em gõ cửa... hiệu trưởng...."
"Ha ha, như vậy đi, khi không có ai thì gọi tôi là Samantha là được rồi. Hiệu trưởng nghe không được tự nhiên lắm." Có lẽ là Vương Bí không trả lời. Lúc này Samantha đang rất tiếc nuối, có lẽ vừa rồi cô đã bỏ phí mất một cơ hội tốt để chấn hưng Alan.
"Có chuyện gì sao?" Vương Động hỏi. Hắn nhận ra trong giọng nói Samantha có một chút tiếc nuối.
Samantha lắc đầu: "Không có gì, chỉ làm cảm thấy muốn hoàn thành một việc thật khó. Đúng rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Là thế này, em muốn mượn phòng huấn luyện mô phỏng của trường để huấn luyện kỹ thuật không chiến một chút nhưng cần có phê chuẩn của hiệu trưởng."
Samantha mỉm cười: "Ồ, sao bây giờ lại tích cực vậy. Xem là lực hấp dẫn của người đẹp đúng là mạnh mẽ. Được rồi, tôi phê chuẩn, nhưng nhất định phải có điểm thành tích đấy nhé."
Samantha còn tưởng rằng Vương Động vì muốn thể hiện trước mặt Mã Tiểu Như nên mới có biểu hiện tích cực như vậy.
"Em sẽ nỗ lực hết mình." Vương Động nói.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, Samantha lập tức mở máy. Nhìn tin tức trên màn hình, cô không nhịn được liền giơ nắm tay lên hua hua trên không. Cô đã đánh cuộc thắng!
Với tính cách của Vương Bí như vậy thì sao có thể ngại một thách thức như vậy chứ. Hắn đã đáp ứng bắt đầu từ lớp F. Mã Tiểu Như cũng vậy, Hồ Dương Hiên cũng vậy mà Vương Bí cũng không khác gì, như vậy thì các học sinh khác còn dám đỏi hỏi đặc biệt sao!
Xem ai còn dám không phục mệnh lệnh của cô!
"Có chuyện gì vui sao?" Vương Động hỏi.
"Ha ha, chuyện vui, chuyện vui. Cậu đúng là ngôi sao may mắn của tôi. Nhưng mà tạm thời phải giữ bí mật." Tâm tình Samantha lúc này đang rất tốt. Chỉ là hơi kỳ quái là Vương Bí lại nói cảm ơn cô vẫn tin tưởng hắn. Cô không nhớ ra mình có quan hệ gì với Vương Bí, nhưng mặc kệ, dù sao hôm nay cũng là một ngày đáng ăn mừng.
Vương Động gật đầu, đang chuẩn bị rời đi thì bị Samantha gọi lại: "Chút nữa gọi Hồ Dương Hiên đến nhà tiểu Như ăn mừng, buổi tối sẽ nói cho cậu biết chuyện vui này."
"Cái này… cuối tuần được không?"
Vương Động gật đầu, hắn đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó.
"Được, không thành vấn đề. Cố gắng nhé!" Samantha cười nói, xem ra tâm tình vị hiệu trưởng xinh đẹp này đúng là đang rất tốt: "Đúng rồi, cậu làm nhân viên quản lý thế nào?" Samantha cảm thấy kỳ lạ, vậy mà lại không có ai phàn nàn, cũng không có sự kiện "Sắc Lang". Thật là kỳ lạ, nữ sinh Alan trở nên hiền dịu như thế từ lúc nào?
"Tất cả đều bình thường, em đã cố gắng hết sức." - Vương Động nói. Tâm tình Samantha lúc này đang rất tốt nên cũng chẳng quan tâm tới chuyện này nữa, mà cũng quên luôn dự tính ban đầu.
Tuy rất hưng phấn nhưng Samantha vẫn không chủ động liên lạc với Materazzi. Với sự gian xảo của lão hồ ly này, chỉ cần lộ sơ hở ra một chút là sẽ khiến hắn nghi ngờ ngay. Đáng tiếc là trời đã phù hộ Alan, thời điểm quan trọng đã đưa Vương Bí tới. Có được Vương Bí, cơ hội chiến thắng học viện Bernabeu sẽ được nâng cao rất nhiều, nhất định phải thử một lần.
Nhìn đồng hồ, lão hồ ly Materazzi chắc cũng sắp gọi tới thúc giục nàng.
Reng... reng..reng....
"Ha ha, hiệu trưởng Samantha, cô đã cân nhắc xong chưa?" Materazzi xuất hiện trên màn hình, vừa cười tủm tỉm vừa nhìn Samantha. Nếu chỉ xem vẻ về ngoài thì đây đúng là một người hòa ái, dễ gần.
Vẻ mặt Samantha lộ vẻ suy tư: "Hiệu trưởng Materazzi, có thể để tôi cân nhắc thêm không ."
Materazzi mỉm cười: "Hiệu trưởng Samantha, không thể đợi thêm được. Cô biết đó, lựa chọn của cô lúc này cũng là quyết định tới lần giao lưu lần này và tương lai Alan. Cơ hội như vậy không phải tôi tuy tiện đưa ra đâu. Cơ hội giao lưu với học viện cấp S đối với mỗi học viện cấp A đều rất quan trọng. Vừa rồi học viện Rousseau đã phát tới lời mời, nhưng trên giao tình hơn mười năm của Bernabeu chúng tôi và Alan, chúng tôi vẫn quyết định giao lưu với trường cô trước."
Thấy bộ dáng do dự của Samantha, Materazzi chẳng tỏ vẻ gì. Tuy cô gái này là học sinh ưu tú nhưng khi làm hiệu trưởng thì còn non lắm. Lý luận trên giấy và công việc thực tế hoàn toàn là hai việc khác nhau. Alan chính là một A Đấu (1) không thể gượng dậy được. Nếu đã không thích ứng được với sự phát triển của thời đại thì bị đào thải cũng là điều tất nhiên.
(1) A Đấu: con Lưu Bị. Là kẻ bất tài hèn nhát, từ này để nói những kẻ bất tài, vô dụng, hèn nhát.
"Nếu không thì bỏ đi. Thanh niên thận trọng một chút cũng tốt. Đôi khi dũng khí lại là bốc đồng." Materazzi cố ý nói.
"Không, hiệu trưởng Materazzi, lần giao lưu này chúng tôi chấp nhận. Tuy thực lực Alan hiện tại hơi kém nhưng Alan chúng tôi có sự tự tin, không sợ bất cứ cuộc lời thách đấu nào. Chúng tôi nhất định sẽ chiến thắng!" Samantha cương ngạnh nói.
"Ồ, hay lắm. Thanh niên ai cũng bốc đồng cả. Chuyện thuyết phục hai người Mã Tiểu Như và Hồ Dương Hiên đành giao lại cho cô vậy!" Materazzi cười nói.
"Hiệu trưởng Materazzi, ngài không nên chắc chắn như vậy, thắng bại còn chưa phân đâu!"