Lúc này cái hồ lô nuôi dế đang bị tần Huyên Băng cầm ở trong tay vuốt ve,nghe được lời nói của Lưu Xuyên, nàng ngẩng đầu lên thản nhiên nói : “ 2 nghìn đồng,vật này ta muốn có.”
Đối với Tần Huyên băng mà nói, tiền chỉ là con số, vật này nàng quả thật có hứng thú ,tiếng dế kêu đặc biệt dễ nghe,nàng có cảm giác chính mình đang ở ngoài cánh đồng vậy. :">
Lưu Xuyên giật mình há to miệng ,hắn cảm giác thế giới thay đổi,ngay cả nữ nhân băng cũng điên cùng với Trang Duệ rồi, nhưng sự tình làm cho hắn giật mình còn ở phía sau.
“ Không bán,thứ này giữ lại để tôi chơi.” Trang Duệ cự tuyệt Tần Huyên Băng.
“ 5” Tần Huyên Băng mặt không đổi sắc,miệng lại nói.
“ Thực xin lỗi, Tần tiểu thư, thứ này tôi không bán, không phải vấn đề giá cả, mà tôi thích cái hồ lô nuôi dế này,hi vọng cô hiểu được.” Trang Duệ thấy Tần Huyên Băng thật sự muốn mua, tuy đem giá tăng cao,nhưng cũng không phải lý do,chân thành mà nói,5 nghìn đồng cũng không đủ hắn động tâm. ( tham tham >:P )
Tần Huyên Băng ko nói gì, thản nhiên liếc mắt nhìn Trang Duệ một cái, rồi đem hồ lô nuôi dế trả lại cho bé niếp niếp.
“ Khụ khụ,Tiểu Trang,cháu muốn ta xem cho,mà ta đây còn chưa có cầm a.” ngoài dự đoán của mọi người chính là Lữ lão gia tử hình như có chút hứng thú với cái hồ lô này,không thể bất lịch sự đoạt lấy trong tay Tiểu Niếp Niếp vì thế phải mở miệng nói với Trang Duệ.
Trang Duệ vội vàng lấy hồ lồ trong tay bé,đưa cho Lữ lão gia tử, ánh mắt mọi người nhất thời đều tập trung đổ dồn lênLữ lão gia tử.
Lữ lão gia tử tiếp nhận hồ lô xong,dùng móng tay phủi phủi bụng hồ lô,dế bên trong nhất thời kêu lên,thanh âm vang lên trong quán, sau đó Lữ lão gia tử lấy trong túi ra một cái kính lúp,quan sát tinh tế vết chạm trổ trên hồ lô,ước chừng qua 5 phút đồng hồ,mới thu kính lúp lại,thở dài một hơi.
“ Tiểu Trang vật này thật sự cháu không bán sao?” vuốt hồ lô trong tay, Lữ lão gia tử mở miệng, câu nói đầu tiên khiến mọi người há miệng lấy làm kinh hãi.
“ Cháu không bán.” Trang Duệ kiên định nói.
“ Ta ra giá 5 vạn đồng,cháu cũng không bán?” Lữ lão gia tử tươi cười có chút cân nhắc, tựa hồ còn có vài tia chua sót.
“ Lữ thúc,bác đừng trêu cháu,cháu thật muốn giữ lại cho mình chơi,cái này có gì sao?”
Trang Duệ nghe xong trong lòng cũng kinh ngạc, dù sao trong thời gian này mình chỉ chi ra chứ không thu vào,mua phòng ốc với bản thảo tiêu hết hơn 6 vạn đồng.hiện nay trong tay mình cũng chỉ còn lại có 5,6 vạn. hơn nữa thứ này mình mua có 1 ngàn đồng, ai ngờ lúc này liền có giá gấp 50 lần,nếu lão nhân này cho cái giá thật sự, cũng không phải không bán cho hắn.
“ Cháu mua cái này từ tay người tên Đại Hùng đúng không?” Lữ lão gia tử hỏi.
“ Vâng,Lữ thúc sao ngài biết,à ,đúng rồi,Đại Hùng có nói, có người hỏi hắn mua giá 800 đồng,có phải bác không a…” Trang Duệ nghĩ đến lời của Hùng ca lúc ấy, hoá ra hắn không chém mình.
Lữ chưởng quỹ nghe vậy cười nhạt nói : “ sao lại là 800 đồng a,ta thấy tiểu tử đó là tiểu tặc lăn lộn trong chợ, nếu bác trả hắn 800 đồng,cháu cho là hắn liền không bán đi sao.”
Lời nói này của lão gia tử mọi người nghe đều không hiểu, trả cái giá kia đại Hùng chắc chắn sẽ bán, nhưg thế nào Trang Duệ đem đến đây liền biến thành 5 vạn, điều này làm cho mọi người thắc mắc ,nhưng nhị vị lão bản Vương, Tống bên cạnh lại lộ ra thần sắc giật mình,giống như là có chút thông tỏ.
“ Tiểu Trang a,cháu cũng đừng giả bộ ,nếu cháu nhìn không ra lai lịch vật này, làm sao có thể cướp của ta a, bây giờ còn lừa gạt lão đầu tử này làm chi a.” Lão gia tử nhìn chằm chằm Trang Duệ,nụ cười trên mặt lặn mất tăm khuyến mại thêm một tia giận,
bỗng nhiên nói.
“ Lữ thúc,cháu thật không biết lai lịch thứ này a,cháu đối với việc này không có nghiên cứu,thật sự không chú ý gì hồ lô này,không tin thúc hỏi Đại Xuyên,chúng cháu từ nhỏ lớn lên cùng nhau,hắn biết cháu a.” Trang Duệ nghe vậy có chút chột dạ ,vội vàng giải thích,nghĩ thầm,lão nhân này đúng là cẩu a. mới thế đã trở mặt được ngay ,một chút tình cảm cũng không lưu, trước mặt người lạ nói những lời này chẳng khác nàovạch rõ bộ mặt thật.
Lưu Xuyên nghe thấy,biết lão gia tử cho rằng Trang Duệ nhặt được đồ đểu còn khoe mẽ,vội vàng nói : “ Lữ thúc,huynh đệ cháu dốt đặc cắn mai a,hắn nói không biết chính là không biết,cháu Đại Xuyên tuy còn trẻ,nhưng mọi người cũng biết cách làm người của cháu,cháu lăn lộn trong chợ vài năm,cho tới bây giờ một ngụm nước miếng một cây đinh ( nói chắc như đinh đóng cột ) mà ý của Trang Duệ chính là lời nói của cháu.”
Nghe được Lưu Xuyên cam đoan,vẻ giận trên mặt lão gia tử từ từ lặn xuống, hắn nói : “ vật này là nha khẩu hồ lô từ Tam Hà Lưu, giá trị cũng không cần ta phải nói chứ, ngày hôm qua ta nhìn thấy tiểu tử Đại Hùng cầm nó,nhưng lúc đó trời sắp tối, không có nhìn kỹ, không giám cam đoan xuất sứ cái hồ lô này, vì thế trả giá hắn một khoảng trước ,đang tính mấy hôm nữa đi xem lại, không nghĩ tới đã bị cháu mua, việc này trùng hợp ,nhưng ta khẳng định thứ này xuất thân từ Tam Hà Lưu,cháu cất kỹ đi.”
Nghe Lão gia tử nói ,trong phòng mọi người đều bất động, miệng Lưu Xuyên cùng Tống,Vương ba người há to,mà Trang Duệ cùng Tần Huyên băng và lôi Lôi hiện lên vẻ mặt khó hiểu, rõ ràng là rất xa lạ với cái tên Tam hà Lưu này.
“ Lữ đại gia,thứ này đúng là Tam Hà Lưu?” thanh âm Lưu Xuyên có chút run rẩy.
Lão gia tử trừng mắt nhìn Lưu Xuyên, vẻ mặt tỏ chút phật ý nói : “ ta chơi đồ cổ vài thập niên,trước kia cũng gặp qua vật của Tam hà lưu,hẳn là không sai.”
“ Hắc, huynh đệ,ngươi mèo mù vớ cá rán rồi,Tam Hà Lưu gì đó chính là thứ tốt nha, phải biết rằng Tam Hà Lưu … gì nhỉ,Tống ca,nói một chút đi,em cũng không nhớ…”
Lưu Xuyên hung hăng vỗ đùi, nhìn vẻ mặt khó hiểu của bọn Trang Duệ,định thầm muốn khoe khoang tri thức lại phát hiện trước kia bán dế có nghe người ta đề cập qua Tam Hà Lưu, biết đó là một danh nhân mà thôi,chứ lai lịch của vật này,giá trị bao nhiêu,hắn so với Trang Duệ cũng không hơn bao nhiêu.
Tống lão bản tiếp nhận hồ lô trong tay Lữ lão gia tử,cũng giống như Lữ lão gia tử,lấy ra một cái kính lúp đánh giá cẩn thận nửa ngày,mới mở miệng nói : “ Trang lão đệ, số của đệ thật tốt a,hồ lô này chạm trổ khéo léo,còn có thợ khéo léo bao tương, quả thật như là xuất thân từ tay Tam Hà Lưu.”
Trang Duệ không có trả lời,Lưu Xuyên vội vàng hỏi : “ Tống ca,đồ chơi này có thể bán được bao tiền.”
“ Tục!”
Lữ lão gia tử phun từ kẽ răng ra một tiếng,khiến cho mọi người đều nhìn Lưu Xuyên, thằng nhãi này da mặt rất dày, ko để ý tới ánh mắt xem thường của mọi người vẫn hồn nhiên,nhìn Tống lão bản giải thích.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tống lão bản trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói : “ Hồ lô nuôi dế nếu nói truyền thừa, thời gian cũng không dài,lúc đầu xuất hiện hồ lô nuôi dế là ở Thanh triều Khang Hi,do quan viên địa phương cống nạp vào cung được các Vương Công quý tộc thưởng thức nên được gọi là quan mô tử.
Thời kỳ cường thịnh Hồ lô nuôi dế cũng là thời gian Khang Hi làm vua,lúc đó người thưởng thức cực kỳ nhiều ,hồ lô nuôi dế phát triển mạnh, sau lại lưu truyền đến dân gian.
Mà người mở đường chế tạo hồ lô là do một thân Tam Hà Lưu,hắn có tác phẩm tiêu biểu như cao thân nhi hòa thượng đầu,ải thân nhi hòa thượng đầu,táp chủy bổng tử,nha khẩu hồ lô… được hậu nhân tôn sùng, giá trị cũng vượt qua khuân mẫu, có thời gian rất nhiều quý nhân và bọn thái giám tron cung đều dùng hồ lô của Tam Hà Lưu,có thể thấy tác phẩm của Tam hà Lưu dù ở lúc ấy hay bay giờ cũng rất khó tìm.những nhà chơi đồ cổ nằm mộng cũng muốn có một cái hồ lô của Tam Hà Lưu a,Trang huynh đệ thật có phước "
Trang Duệ cười mỉm không tiếp lời, hắn biết bây giờ mình nói gì người khác đều cho rằng hắn đang già mồm cãi láo, trăm nói không bằng một im.
“ Mấy năm nay cuộc sống mọi người được nâng cao, rất nhiều người trong nhà ngoài việc trồng hoa,trồng cây cảnh thời gian ăn tết có thể có tiếng dế kêu thì việc này có thể xem là thú vui tiêu khiển rất hữu ích, không nói đâu xa,trong chợ của chúng ta này,ít nhất cũng có 180 người nuôi dế, hiện tại ở Thiên Tân người nuôi dế còn nhiều hơn so với ở Hạ Thiên, ai có thể dế nuôi đến tết âm lịch người đó là “ Đại ngoạn gia”, hồ lô nuôi dế giá không cao, nhưng tinh phẩm như của Tam Hà Lưu thì thuộc loại có tiền chưa chắc đã mua đc".
Vương lão bản một bên nói tiếp theo lời Tống lão bản,trên mặt không che dấu thần sắc ngưỡng mộ, đối với những nhà sưu tầm như bọn hắn mà nói, giá cả chỉ là một phương diện, chủ yếu là đồ vật quá ít ỏi,nhiều khi không phải có tiền là mua được.
Thât ra hai người Vương Tống không nói đến một chuyện là càng nhiều người chơi dế thì càng dễ giàu có,cho nên trong tết âm lịch có rất nhiều nhà nuôi dế trở nên giàu có, việc này cũng cho thấy người ở đô thị đag hướng về cuộc sống điền viên,mà nhiều năm qua tinh phẩm hồ lô nuôi dế tự nhiên cũng lên theo, nước lên thì thuyền lên, một số người không chơi dế nhưng vẫn giữ một ít hồ lô độc đáo.
“ Hắc, hai vị ca ca,nói nửa ngày rồi, thứ này rốt cuộc trị giá bao tiền a?”
Lưu Xuyên ở một bên nghe nửa ngày vẫn không biết giá cả của hồ lô, sốt ruột đành mở miệng hỏi.
Lữ lão gia tử nghe vậy thở mạnh nói : “ Tiểu tử ngươi chỉ quan tâm giá cả, ngươi phải hiểu rằng thứ này nhiều năm rồi không xuất hiện, 40 năm qua ta mới thấy một cái, có tiền cũng không mua được.”
Thấy vẻ mặt Lưu Xuyên vẫn đang mơ hồ, Tống lão bản giải thích : “ dựa theo giá thị trường,hồ lô Tam hà Lưu đại khái có giá từ 5 đến 10 vạn.nhưng hiện tại có nhiều người chơi dế, giá cả còn cao lên,mấy năm tiếp theo thì khó mà nói.”
“ OH ,không phải là giá mấy vạn a, nói trắng ra có phải xong rồi không, đằng này lão gia tử còn dong dài, đúng rồi, Lữ thúc,Lữ đại gia,hôm qua như thế nào ngài lại chỉ trả cho tiểu tử Đại Hùng ít thế a? nhiều một tí có phải ngài đã mua được không…”
Cuối cùng Lưu Xuyên cũng biết giá cả vật này,nghe thấy mấy vạn đồng,hắn không quá để ý, không riêng hắn,trong quán này ngoại trừ Trang Duệ ai cũng không đem chút tiền đấy để vào mắt,nhưng trên giá cả trên thị trường cũng không đại diện hoàn toàn cho giá trị của đồ cổ,Lưu Xuyên không biết nếu quả thật gặp được vật này,mua với giá hơn 10 vạn cũng là bình thường. tục ngữ nói : ngàn vàng khó mua. Chính là đạo lý này.
Trong lời nói của Lưu Xuyên tựa hồ xoáy vào chỗ đau của Lữ lão gia tử, khiến lão tức giận lông mày đều dựng lên chỉ vào Lưu Xuyên mắng : “ Tiểu tử ngươi cút cho ta, ta bỏ tiền đó là sửa mái nhà dột,ngươi biết không, đấy là khảo cứu nhãn lực,làm là sinh ý,hưởng thụ là niềm vui,bó tay với tiểu tử thúi ngươi,sau này chỉ nên bán chó nuôi mèo đi.”( hiện tại nó đang bán chó nuôi mèo mà )
Hai vị lão bản Tống Vương bên cạnh cũng chấp nhận gật đầu,quá trình giữ đồ cổ đã là niềm vui,cảm giác thỏa mãn khi ngươi sửa mái nhà dột thành công người ngoài không thể cảm nhận được.
“ Không phải là không mua được đâu,bị huynh đệ cháu mua trước còn gì, phát hỏa gì không biết…” Lưu Xuyên phẫn nộ nhỏ giọng nói thầm.
“ Trang huynh đệ,lai lịch hồ lô này đệ cũng đã rõ ràng,không biết còn muốn lưu giữ không a?”
Tống lão bản thấy có chút xấu hổ khi mở miệng nói với Trang Duệ.
Giờ phút này trong lòng Trang Duệ cũng đang cân nhắc, trong khoảng thời gian này tiêu pha cũng không ít,tiền trong tay chỉ còn có mấy vạn, chẳng may gặp phải thứ gì tốt mình lại không có đủ tiền mua thì sao, dù sao linh khí bên trong hồ lô đã bị mình hấp thu, hay là đem nó bán đi.
Nghĩ đến đây,Trang Duệ mở miệng nói : “ Tôi mua hồ lô nuôi dế này kỳ thật là muốn nuôi dế, lại không nghĩ rằng hồ lô này lại là bảo bối.Tống đại cả nếu thích,em sẽ tặng cho đại ca, nhưng.....dế bên trong ta muốn lấy lại.”
“ Ai,Tiểu Tống, thứ này ta thấy từ hôm qua,ngươi cũng không cùng lão đầu tử này tranh giành chứ,ngươi có biết,vật này ta đã tìm rất lâu rồi không ” vừa nghe Trang Duệ có ý nhượng lại hồ lô,Lữ lão gia tử cũng ngồi không yên.
“ Hắc hắc,lão gia tử,lần này ngài nhường cho ta đi, ngài có nhiều đồ tốt rồi, còn bọn tiểu bối chúng ta chả có gì a,tiểu Trang hồ lô này anh mua 6 vạn.” Tống Quân mặc dù cung kính với lão gia tử nhưng vẫn không nhường,trực tiếp ra giá.
“ Ta trả 7 vạn.”
Vương lão bản bên cạnh cũng ra giá, đây không phải bọn họ đấu nhau mà chính là hồ lô Tam Hà Lưu quá hiếm thấy,hơn nữa món đồ này,phải nói là chất lượng ,bao tương,chạm trổ,phát ra âm thanh đều thuộc về hàng tinh phẩm của Tam Hà Lưu,nếu không mua,qua hôm nay có thể đời này cũng không thấy nữa.
Lữ lão gia tử tuy tức dựng râu trừng mắt nhưng cũng không biết phải làm gì .thương trường như chiến trường,gặp được vật quý hiếm càng không dễ buông tay.lúc này chẳng ai chú ý đến việc kính già yêu trẻ.
“ 8 vạn,tiểu Trang,mặt khác ta cho cháu hồ lô nuôi dế thời kỳ dân quốc,tuy rằng không đắt nhưng cũng được năm ba nghìn,cháu thấy thế nào?”
Lữ chưởng quỹ không cam lòng yếu thế, lại bỏ thêm một vạn, kỳ thật từ giá thị trường mà nói,nếu có người đồng ý trao đổi,8 vạn xem như là đúng giá,đương nhiên nếu quảng cáo tốt, sau đó tiến hành đấu giá,thì giá kia liền không chính xác nữa.
Nghe Lữ chưởng quỹ báo giá xong,Tống Vương hai vị lão bản có chút do dự,bọn hắn thích thú muốn có hồ lô Tam Hà Lưu, mặt khác cũng là đầu cơ kiếm lợi,nói không chừng khi nào phương Bắc thịnh hành chơi dế,lão bản nào nhìn trúng cũng kiếm được kha khá, nhưng với giá 8 vạn,lợi nhuận cũng rất ít,nếu là buôn bán, thì hơi liều, cái trọng yếu hơn là bọn hắn cũng không phải là người chơi đồ cổ,nếu nâng giá lên thì lại có cảm giác cạnh tranh ác ý.
Hai người liếc nhau một cái, chậm rãi lắc đầu,không có đối thủ cạnh tranh Lữ lão gia tử sẽ mua được hồ lô,nhưng trong lòng cũng chua xót vô cùng, vật này vốn lão nhìn thấy trước,nếu ngày hôm qua không phải chi ít cho chủ nhân của hồ lô,thứ này đã sớm về tay lão ,mới có một ngày giá cả lớn hơn 100 lần, lão cam lòng làm sao được.
“ Ta trả 15 vạn…”
Lúc Trang Duệ chuẩn bị đồng ý khoản giao dịchnày,thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Huyên Băng vang lên.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Lời vừa nói ra,ánh mắt mọi người trong quán tập trung về phía Tần Huyên Băng, còn Tần Huyên Băng dường như vô cảm với ánh mắt của mọi người coi, thản nhiên nhìn Trang Duệ,chờ hắn trả lời, lập tức mọi ánh nhìn di chuyển sang người Trang Duệ,Trang Duệ cũng không biết nữ nhân này có chủ ý gì,cũng không mở miệng nói chuyện, trong lúc nhất thời trong quán trở nên yên tĩnh.
“ Vị tiểu thư này,cô…cô cũng thích vật này?”
Lữ lão gia tử nhịn không được mở miệng hỏi,sắc mặt có chút khó coi,hắn xem tiểu cô nương yểu điệu này căn bản không phải người trong nghề,hồ lô Tam Hà Lưu tuy rằng rất thưa thớt,hơn nữa giá cả có xu thế tăng lên từng năm,bất quá mình bỏ ra 8 vạn đã là hơi cao so với thị trường,cô gái này hô 1 cái lên 15 vạn,không phải giỡn thì là cố ý phá rối.
“ Tất cả mọi người có thể ra giá,vì cái gì mà tôi không thể. 15 vạn,Trang tiên sinh có thể suy nghĩ…”
Tần Huyên Băng trả lời,rồi với một câu đơn giản đem quyền lựa chọn cuối cùng giao cho Trang Duệ.
Trong lời nói của Tần Huyên Băng có chút hỗn, nhưng không có người nào phản bác, nàng nói cũng đúng,mua bán mà ai giá cao là người được,nếu Trang Duệ muốn bán tự nhiên nàng cũng có quyền lợi, nhưng nàng lại khôg bận tâm đến hành vi của mình,dĩ nhiên là đang phá hoại mấy người trước, hơn nữa lại có chút hương vị lấy tiền đè người.
Trang Duệ cau mày trong lòng cân nhắc một hồi,rốt cục mở miệng nói : “ Tần tiểu thư,thứ này Lữ chưởng quý rất thích,thúc ấy cũng tìm lâu rồi,tục ngữ nói : quân tử không đoạt vật yêu thích của người,cô xem hay không…”
Mặc dù không có ý cự tuyệt nhưng trong lời nói ý tứ rất rõ ràng,nếu Tần tiểu thư cô không nói nguyên nhân ra,đồ vật này là muốn bán cho Lữ chưởng quỹ.
Nghe được lời của Trang Duệ,Tần Huyên Băng hơi có chút giao động ,nàng đã đến nhà Trang Duệ làm khách,nhìn được gia cảnh nhà hắn cũng chỉ là một gia đình bình thường trong 10 vạn người ở Bành Thành ,huống chi hồ lô Tam Hà Lưu đến tay hắn quá dễ dàng,trong thời gian ngắn tăng hơn 150 lần,nàng không nghĩ Trang Duệ có lý do gì để cự tuyệt.
Còn một điều chính là,Tần Huyên Băng lớn như vậy,mặc dù không nói mọi chuyện người khác phải làm theo nàng,nhưng bị nam nhân tuổi xấp xỉ nàng mở miệng cự tuyệt,đối với nàng mà nói,đây là lần đầu tiên trong đời,điều này làm cho Tần Huyên Băng có chút phật ý, tiếp theo nàng cũng sinh ra một tia tò mò đối với Trang Duệ.
Tần Huyên Băng không biết rằng nói ra những câu này,Trang Duệ cũng rất khó khăn,hắn không phải không muốn kiếm nhiều hơn 7 vạn đồng,trên đời này không ai chê nhiều tiền cả,hắn cũng không tin Tần Huyên Băng đào không ra 15 vạn với thân thế của nàng xem chừng 15 vạn này ko thấm tháp vào đâu.
Trang Duệ khó xử chính là,Lữ chưởng quỹ nói hồ lô này hôm qua hắn đã nhìn thấy ,hơn nữa không có trả giá thấp mà là đưa ra giá thích hợp nhất trên thị trường,làm việc có ý tứ ,nếu mình bởi vì lý do Tần Huyên Băng ra giá cao mà bán hồ lô cho nàng,nhất định sẽ đắc tội với Lữ lão gia tử cùng hai vị lão bản Tống Vương. không chừng không chỉ mình không sông yên trong giới đồ cổ Bành Thành có khi lại liên lụy đến việc buôn bán của Lưu Xuyên.
Kết quả này không đúng với ước nguyện ban đầu của Trang Duệ,hắn đồng ý bán hồ lô Tam Hà Lưu là muốn có một ít vốn đầu tay, mặt khác cũng muốn giao hảo với mấy người có tiếng trong giới đồ cổ Bành Thành.
Lữ lão gia tử cùng hai lão bản Tống Vương nghe được lời Trang Duệ nói,khẽ gật đầu,sắc mặt cũng dịu xuống,trong lòng thầm khen tiểu Trang biết làm người,bọn họ đều là người có tiền,15 vạn cũng không có khó khăn gì, nhưng Vương Tống lúc nãy ra giá 8 vạn,mà vừa rồi Tần Huyên Băng hô lên 15 vạn,rõ ràng vả vào thể diện của bọn hắn, tất nhiên trong lòng không thoải mái.
Nhìn vẻ mặt kiên định của Trang Duệ kiểu "nếu cô không nói ra nguyên nhân,tôi sẽ không bán cho cô" Tần huyên Băng cuối cùng mở miệng,nhẹ nói : “ Ông nội tôi là người Thiên Tân,trước giải phóng đã đi Hồng Kông,sau này chưa trở về nội địa,trước kia thường xuyên nghe ông nhắc đến mấy thứ này,tôi muốn mua về tặng cho ông nội.”
Lời nói của Tần Huyên Băng khiến mấy người Lữ chưởng quỹ giật mình,lưu giữ coi trọng nhất là truyền thừa tự động, phát huy truyền thống văn hóa,mà trăm thiện hiếu đi trước,lý do này của Tần Huyên Băng này là chính đáng ,huống chi nàng ra giá cũng theo phương diện là nàng rất hiếu tâm với ông nội,hiếu tâm thì không thể dùng tiền để đánh giá,cứ như vậy,cũng không có ý lấy tiền đè người,mấy người Lữ chưởng quỹ tự nhiên không có lời nào để nói,hơn nữa truyện này cũng không thể oán lên đầu Trang Duệ,chỉ trách mấy người ko may mắn mà thôi.
“ Lữ chưởng quỹ,người xem…” Trang Duệ nhìn Lữ lão gia tử ý muốn nói lý do mua hồ lô của Tần Huyên Băng là chính đáng,chính mình không có lý do từ chối, trừ phi Lữ chưởng quỹ cũng biếu cho ông nội, nhưng tất nhiên là không thê nào.)
“ Hảo , hảo,thanh niên hiện đại biết biếu người già là tốt,tiểu nha đầu,lão đầu tử ta không cùng ngươi tranh nữa,được rồi,tiểu Trang ,10h sáng mai chúng ta ở quán Tĩnh Trà Hiên của tiểu Tống chờ cháu,chúng ta cáo từ trước…”
Hôm nay mọi chuyện của Lữ lão gia tử không thuận,trong lòng còn có chút hỏa .nên cùng Tống Vương lão bản hướng đám người Trang Duệ mở miệng cáo từ.
Nhìn thấy mấy người chắp tay cáo từ muốn từ biệt ,Trang Duệ trong lòng nóng nảy,vội vàng mở miệng nói : “ Lữ chưởng quỹ,nhị vị đại ca,mai cháu mang bản thảo kia đến, cháu cũng có hứng với những bản sách cổ,ngày mai nếu chỉ xem bản thảo của cháu và thưởng thức trà giám bảo cũng hơi đơn điệu,mấy vị có đồ vật gì,cũng có thể lấy ra cho tiểu tử cháu mở mang tầm mắt đc không ạ?”
Trang Duệ sở dĩ có thể vui vẻ đồng ý chuyển nhượng hồ lô nuôi dế,là có dụng ý lớn muốn cùng nhân tài kiệt xuất của giới đồ cổ Bành Thành đem trao đổi mấy thứ quý giá, xem có thể nhân cơ hội này bổ sung một chút linh khí, nhưng lại bị Tần Huyên Băng chặn ngang một cước, kết quả không được viên mãn,Trang Duệ cũng chỉ có thể mặt dày nói ra.
Mấy người liếc nhau một cái, gật gật đầu,tuy rằng hôm nay nhìn thấy hồ lô Tam Hà Lưu mà không mua được trong lòng cũng hơi buồn bực,nhưng đối với Trang Dụe bọn hắn vẫn tương đối lịch sự ,tối thiểu là thái độ làm người là quan trọng ,không mạnh mẽ,hơn nữa cũng không thay đổi vì tiền tài,cái này đủ để bọn hắn coi trọng.
Xã hội hiện nay,thanh niên hai mươi tuổi đều để tiền trong mắt,đừng nói hơn 10 vạn,chỉ cần mấy vạn bọn hắn đều hận không thể bán luôn cả người,cho nên Trang Duệ có phẩm chất là người có văn hóa truyền thống đáng đc xem trọng,Đức thúc ở Điển Đương Hành nhìn Trang Duệ với con mắt khác cũng xuất phát từ đạo lý này.
“ Được rồi,tiểu Trang nếu đã đưa ra yêu cầu,vậy có đồ vật nào tốt thì mang ra trao đổi,hai tiểu tử các ngươi cất dấu không ít thứ tốt a…” lời nói này của Lữ lão gia tử xem như đã đáp ứng thỉnh cầu của Trang Duệ.
“ Nhưng tiểu Trang,nếu ngày mai thúc muốn mua bản thảo kia,cháu phải ưu tiên lão đầu tử ta a.”
Lữ lão gia tử ra đến cửa tiệm nói vào một câu,làm Trang Duệ giật mình,quả nhiên lão thành tinh,vừa mới ăn thiệt thòi đã nghĩ ngày mai bù lại.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả : Đưa Mắt
Dịch : Wind Prince
Nguồn: Sưu tầm
Tiễn Lữ lão gia tử cùng mấy người về xong ,Trang Duệ xem như giàu to thế là mang theo bé rồi mời mấy người Lưu Xuyên đi ăn cơm,sau khi ăn xong Tần Huyên Băng tìm một ngân hàng chuyển khoản 15 vạn sang cho Trang Duệ,mà Tiểu Niếp Niếp bị đống tiểu động vật trong quán Lưu Xuyên hấp dẫn, cơm nước xong nói kiểu gì thì bế vẫn đòi đi ra quán, cuối cùng chiều cháu , Trang Duệ lại mang theo bé tới giúp Lưu Xuyên trông quán để Lưu Xuyên lái xe chở hai vị đại tiểu thư về nhà.
“ Lôi Lôi,cậu nói Trang Duệ có giả dối không,lúc tớ ra giá thì hắn cự tuyệt, vừa rồi chuyển khoản người này một chút khách sáo đều không có, nhận tiền xong thôi,nam nhân này thật nhỏ mọn.”
Tần Huyên Băng nằm trên giường Lôi Lôi,trong tay vuốt vuốt hồ lô nuôi dế mua được của Trang Duệ, miệng nói không ngừng , ban đầu có một chút hiếu kỳ với Trang Duệ nhưng tới giờ phút này toàn bộ chuyển hóa thành phẫn nộ.với nhận thức của nàng những nam nhân kia biết tình tình lãnh đạm của Tần đại tiểu thư như thế nhất định là hai mắt rớt xuống đất.
Lôi Lôi nhìn vẻ mặt của Tần Huyên Băng cười nói : “ thế nào,Tần đại tiểu thư của chúng ta rung độg tình yêu trai gái hả? biết cậu nhiều năm như vậy cũng chưa thấy cậu chủ động nhắc tới nam nhân nào a, xem nào, nếu ngoài gia thế bình thường ra thì Trang Duệ là con người ưu tú đấy chứ ,cậu có thể cân nhắc một chút nha.”
Lôi Lôi nói ra khiến chính Tần Huyên Băng lắp bắp kinh hãi, đúng vậy a,lớn như vậy ngoại trừ phụ thân cùng ông nội, ngay cả chút ít huynh đệ trong nhà chính mình cũng chưa để ở trong lòng,hôm nay làm sao vậy,luôn nhắc đến nam nhân đáng giận kia,Tần Huyên Băng cảm giác được,ở trước mặt Trang Duệ chính mình vẫn kiêu ngạo về dung mạo, nhưng hình như không khiến nam nhân này sinh ra một chút dao động nào,ngoại trừ lúc ngẫu nhiên gặp ở siêu thị,điều này làm cho Tần Huyên Băng có giác bị thất bại.
Nếu Tần Huyên Băng biết Trang Duệ kiềm lòng đối giỏi,thậm chí muốn dùng linh khí lột trần quần áo của nàng thì không biết Tần Huyên Băng còn chửi Trang Duệ mặt người dạ thú ý chứ.
Tần Huyên Băng đang nổi nóng,nghĩ đến Trang Duệ thản nhiên cười thì liền hận nghiến răng,nam nhân này rõ ràng là thích tiền,còn biểu hiện cái bộ dạng lãnh đạm,làm mình thành ác nhân,trên đường về,Lưu Xuyên còn giải thích một chút,Tần Huyên Băng mới biết mình mạo muội ra giá là không đúng quy củ trong nghề đồ cổ,khiến nàng thêm vài phần hận ý với Trang Duệ.
“ Lôi Lôi,ngày mai chúng ta đi xem bọn hắn thưởng trà giám bảo đi,bản thân tớ muốn nhìn nam nhân kia luôn may mắn như vậy không? Cái bản thảo kia nhất định không đáng giá.” Tựa hồ muốn nhìn thấy Trang Duệ bị thiệt,Tần Huyên Băng mới có thể tìm về cảm giác ưu việt hơn người của mình.
Tần Huyên Băng từng ở Anh Quốc học ba năm ở trường Thánh Mã Lợi Á về lễ nghi xã hội thượng tầng,tri thức giao tiếp đều thông thạo ,nhưng nàng không biết theo góc độ tâm lý học mà nói,một người nam nhân có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của nữ nhân thì thường thế hiện cho chuyện tình kỳ diệu bắt đầu phát sinh.
“ Hắt xì, đứa nào lại nhắc đến mình thế nhợ?”
Trang Duệ xoa xoa mũi,trong lòng đoán cái tên kia đang nguyền rủa mình.
Lúc này Trang Duệ đang xem tin tức đấu giá,trong đó có một tin tức khiến hắn lưu tâm nhất ,trước đây không lâu,tại kinh thành có một nhà sưu tầm đấu giá một bức thư Vương Sĩ Trinh viết cho bạn bè,chỉ có hai trang giấy lại có thể bán với giá 28 vạn.
Điều này làm cho Trang Duệ lại mơ tưởng hão huyền,nếu như bản thảo của mình có chứa con dấu và hơn mười trang thơ đều là bút tích thật sự của Vương Sĩ Trinh thì không biết đáng giá bao tiền a? chí ít ở Bành Thành này thì mua một biệt thự xem ra không thành vấn đề,nghĩ đến đây,sổ tiết kiệm 15 vạn tựa hồ không quan trọng nữa.
“ Này,đầu gỗ,ông làm gì đấy,còn đang suy nghĩ đến băng mỹ nhân sao? Nói cho ông biết,vừa rồi nữ nhân kia trên xe còn nói xấu ông,tôi còn xin thề với Mao gia gia ông là người tốt đấy.”
Lưu Xuyên vừa đẩy cửa tiệm liền thấy Trang Duệ đang ngồi ngơ ngác thẫn thờ, dựa theo kinh nghiệm của hắn, xuất hiện loại tình huống này,không phải sinh bệnh thì chính là muốn nữ nhân, thằng bạn thân này chắc chắn thuộc về tình huống thứ hai.
“ Nói vớ vẩn,mau đến đây xem,ông nói cái bản thảo hôm trước chúng ta mua được,chỉ cần đúng là của Vương Sĩ Trinh thì tôi liền giàu to rồi.”
Trang Duệ nhìn thoáng qua cháu gái đang đùa nghịch mấy con chuột rồi nói với Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên nghe vậy lập tức lên tinh thần,bước đến bên cạnh computer,nhìn vào tin tức mà Trang Duệ chỉ,không nhịn được kêu lên : “ đầu gỗ, chỉ dựa vào hai tờ giấy thôi mà tận 28 vạn,bản thảo kia ít nhất thế nào cũng có chục tờ giấy,hai mươi tờ chính là 280 vạn, ,40 tờ là bao nhiêu? 520 vạn không đúng là 560 vạn…”
Khóe miệng Lưu Xuyên chảy nước miếng, đếm đếm đầu ngón tay,lại có thể lấy giấy luận tiền,bắt đầu tính toán giá trị bản thảo kia,Trang Duệ ở một bên dở khóc dở cười,huynh đệ này cái gì cũng tốt,chỉ là hơi ngốc,thật sự làm cho người ta có chút chịu không nổi,thật hiếm,không nghe nói đồ cổ lỗ lại có thể bán được như vậy.
“ Thôi đi,đừng có nằm mơ,bản thảo kia có phải là của Vương Sĩ Trinh thật hay không còn chưa chính xác,cho dù thật thì cũng không tính như vậy,đúng rồi,buổi sáng ông bảo tìm tôi có việc,chính là sự tình Lữ lão gia tử muốn xem bản thảo hả?”
Trang Duệ vỗ vỗ đầu Lưu Xuyên,kéo tên gia hỏa đang đắm chìm trong mộng đẹp tỉnh lại.
Ánh mắt Lưu Xuyên dời khỏi màn hình,nhìn Trang Duệ hỏi một đằng trả lời một nẻo nói : “ tiểu tử ông trong thời gian này gặp đại hỷ nhỉ,bỏ một nghìn mua đồ chơi lại có thể bán được 15 vạn,bạn ông khổ sở nửa năm cũng chưa kiếm được số tiền này,còn cái bản thảo kia,chỉ cần là thật,thì hơn số tiền tôi kiếm mấy năm mới được,cộng lại đều kém hơn ông.”
“ Được rồi,nói nhảm ít thôi,nói việc chính đi,bản thảo kia chia cho ông một nửa.”
Trang Duệ tức giận trả lời,từ nhỏ đến lớn hai người có gì đều chia cho nhau,khi trường học tổ chức dã ngoại,trong túi Lưu Xuyên cũng đều mang hai phần đồ ăn,hai nhà thân tình từ già đến trẻ,nên không cần để ý đến tiền tài.
“ Hắc hắc,bán bản thảo kia,tôi sẽ mua một cỗ xe sa mạc hoàng tử,xe kia đã sớm muốn đổi rồi.”
Lưu Xuyên hai mắt toát ra tinh quang,bắt đầu mơ ước cuộc sống tốt đẹp lúc có tiền.
“ Sa mạc hoàng tử? Mua cho ông cái sa địa xe đạp thì có,không có việc gì phải không? Tôi đi về đây.” Trang Duệ mệt mỏi khi nói chuyện vô nghĩa với Lưu Xuyên,không bằng giờ này đi về nhà xem chút đồ cổ .
“ Có việc,có việc,tôi mấy hôm nữa muốn đi Tây Tạng một chuyến,ông ở nhà cũng nhàm chán,đi cùng tôi đi,coi như là đi du lịch…” Thấy Trang Duệ bế bé định chạy lấy người,Lưu Xuyên vội vàng nói.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả : Đưa Mắt
Dịch : Wind Prince
Nguồn: Sưu tầm
"Hiện tại đi Tây Tàng du lịch? Ngươi đầu óc không bình thường sao?? Này đại lãnh thiên, đi chỗ cao nguyên khuyết dưỡng địa phương đó làm gì? Muốn du lịch cũng đi vào mùa xuân hoặc thu chứ , ta không đi". Trang Duệ cự tuyệt ngay, hắn một năm khó có được thời gian ở nhà với mẫu thân, cũng không muốn đi ra ngoài, với lại mùa này, đi tới nơi băng tuyết đó, không phải tự đi tìm khổ sao..
"Là bạn hữu ngươi đi du lịch cùng được không, ta nào có cái phước đc đi du lịch , cả nước các nơi ta đi tới đó cũng không ít, thật ra không phải đi chơi, có cái lão hộ khách muốn mua một con Tàng ngao, muốn là giống thuần nhất , không đi Tây Tàng ko kiếm được, hiện tại trong cả nước ngao viên(chắc là trại chó) Tàng ngao, phải nói là đắt muốn chết nhưng chưa chắc đều là thuần chủng Tàng ngao, do chính mình đi tìm yên tâm hơn."
Lưu Xuyên vẻ mặt nhăn nhó kêu lên, hắn cũng không muốn rời đi bành thành, trong thời gian này lửa tình giữa hắn và Lôi Lôi đã có gì tiến triển hơn đâu , chính là do cái kia lão hộ khách mới mua một biệt thự, muốn tìm một con tàng ngao hung mãnh, giữ nhà hộ viện, đã muốn tìm hắn vài lần , trả giá cũng rất cao, thật sự là không thể chối từ , cũng may các nàng mấy ngày nay cũng muốn rời đi Bành Thành, điều này làm cho Lưu Xuyên oán niệm trong lòng cũng giảm đi nhiều.
Nghe được Lưu Xuyên nói đến tàng ngao, Trang Duệ nhưng thật ra nhớ tới một thời gian trước nhìn đến một bài báo đưa tin, nói là tiền đông bắc một vị nổi tiếng điền kính giáo luyện, về
hưu ngoạn(ko thấy từ nào thích hợp hơn) tàng ngao, hình như mỗi con đều có thể bán được mấy trăm vạn, ở xã hội đương thời khiến cho các giới chấn động rất lớn , Trang Duệ thật sự ko hiểu sao một sủng vật làm lại có thể có giá trị nhiều tiền như vậy, thổ cẩu trước đây mình nuôi giữ nhà hộ viện cũng rất tròn phận sự .
Nhìn thấy Trang Duệ trầm mặc , Lưu Xuyên thiểm lão kiểm thiếp đi lên, cổ động : "Xe lửa, máy bay, ô tô đường dài cũng không cho mang theo động vật, ta lần này sẽ chính mình lái xe đi, đường xá xa xôi, ngươi sẽ không muốn vừa trở về đã nghe được tin tức huynh đệ xảy ra tai nạn xe cộ chứ." Bạn hữu bắt đầu tranh thủ thủ thỉ .
"Đúng rồi. . . . . . Ngươi lấy bằng lái xe không bao lâu chắc hẳn là lái xe nhiều(quá quá xa ẩn?), ta sẽ cho ngươi lái xe cả đoạn đường, coi như bằng hữu đem mạng nhỏ giao vào tay ngươi, thế nào?
Hơn nữa, hộ khách kia của ta nói, hắn mặc kệ ta tốn bao nhiêu tiền mua được tàng ngao, chỉ cần giống thuần, liền cho ta năm mươi vạn, ta nói này huynh đệ, này cơ hội khó được a, ta một năm vất vả , cũng không biết có thể kiếm được con số này hay không, cùng lắm thì đến lúc đó ta chia ngươi một nửa số tiền bán ." Lưu Xuyên kế tiếp chính là dụ chi lấy lợi .
Trang Duệ nghe nói vậy thật ra có chút động tâm, có tiền hay không hắn cũng không phải thực để ý, không nói hôm nay vừa mới tiến trướng mười lăm vạn, chỉ bằng mượn linh khí trong mắt, Trang Duệ tin tưởng chính mình về sau sẽ không lại trở lại Trung Hải ở trong khu ổ chuột(túp lều khu.) sinh sống.
Làm cho Trang Duệ động tâm là việc hắn tháng 10 năm ngoái mới lấy hộ chiếu, trừ bỏ sờ qua xe của lão đại, ngoại trừ ở đường rộng ít người địa phương chạy vài lần, vẫn đều không có cơ hội lái xe, mọi người đều biết các tân thủ lái xe rất muốn lái xe , nhất là nam nhân, lái cái xe có phong cách chạy ở trên đường là cảm giác thỏa mãnkhó có thể diễn tả bằng lời , đương nhiên, trong truyền thuyết xa lộ sát thủ, cũng là loại người này chiếm đa số.
"Đại khái muốn đi bao lâu ?"
Trang Duệ đắm đo một chút mở miệng hỏi , ngày nghỉ của hắn còn có khoảng một tháng, nếu như đi Tây Tàng thời gian quá dài, hắn sẽ lựa chọn ở lại trong nhà chăm sóc mẫu thân nhiều hơn, lần này trở về, cảm giác mẫu thân lại thương hắn rất nhiều, chính mình từ sau tốt nghiệp đại học, vẫn không ở bên cạnh mẫu thân , Trang Duệ trong lòng thực có chút áy náy.
Lưu Xuyên thầm tính toán một chút, nói: "Nếu hết thảy thuận lợi, đại khái khoảng mười ngày là có thể quay lại, chậm một chút, hai tuần cũng là đủ rồi."
"Đi thôi, ta đây cùng ngươi đi một chuyến."
Nghe được lâu nhất cũng chỉ 2 tuần, Trang Duệ mở miệng đáp ứng, hắn cũng có chút lo lắng Lưu Xuyên ở bên ngoài gây chuyện, dù sao từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn biết Lưu Xuyên tính tình táo bạo rõ như lòng bàn tay, chính là hắn thật không biết, Lưu Xuyên vài năm nay cũng không phải bạch hỗn , thiên nam địa bắc chạy không ít địa phương, nói không qúa là lịch lãm, hắn lần này kêu Trang Duệ cùng đi, thuần túy bởi vì trên đường quá mức nhàm chán, tìm một người đi cùng trên đường chuyện phiếm thôi.
“Niếp niếp, chúng ta nên trở về nhà thôi , bằng không bà ngoại vừa muốn nói cháu. . . . . ."
Nhìn đồng hồ, đã muốn là buổi chiều tứ điểm nhiều chung , Trang Duệ liền chuẩn bị mang theo ngoại sinh nữ về nhà , hôm nay với hắn mà nói, xem như thu hoạch đc ko ít, kiểm lại được cái tam hà lưu quắc quắc hồ lô, hơn nữa buôn bán lời nhất bút tạm thời không nói, riêng là ngày mai có thể nhìn thấy vài vị tàng phẩm, khiến cho Trang Duệ rất hưng phấn , phải biết rằng, vấn đề linh khí trong mắt vẫn không được bổ sung, như là làm cho Trang Duệ khốn nhiễu..
Làm cho Trang Duệ thật không ngờ là vẫn đều nghe lời nhu thuận tiểu niếp niếp, nói thế nào bé cũng chịu về, chỉ vào cái bị bé lật ngược đặt chổng vó ở trên bàn rùa, còn có tại lồng sắt lý không ngừng quay cuồng thương thử, bé quay lại nói: "Cữu cữu, cháu cùng Tiểu Hắc, còn có Tiểu Bạch chơi đang vui vẻ , cháu mà về chắc chúng nó sẽ buồn chết mất . . . . ." .
Trang Duệ nghe nói như thế, thiếu chút nữa miệng phun trà vào mặt Lưu Xuyên, thầm nghĩ, tiểu cô nãi nãi ngươi nếu đi rồi phỏng chừng này rùa cùng thương thử đều phải tạ ơn trời đất ý chứ, đang muốn nói thì lại nhìn đến tiểu niếp niếp đang cười trộm, ông chú hiểu ngay vấn đề, trong lòng thầm nghĩ , mới ba tuổi tiểu nha đầu phiến tử đã biết sử dụng lý do làm điều kiện.
Kết quả tất nhiên là Lưu Xuyên coi tiền như rác vỗ ngực bắt hai con rùa tặng cho niếp niếp, còn cung cấp hơn một tháng sủng vật đồ ăn, về phần thương thử, bởi vì Trang Duệ kiên quyết phản đối, niếp niếp ko dám đòi nữa , chứ nếu ko cô bé còn muốn một con rùa biến thành hai.
Về nhà sau, Trang Duệ liền đem cháu ngoại quăng cho mẫu thân, vội vã ra ngoài lần nữa, còn quên đóng cửa, Trang Duệ đi vào một cửa hàng kính mắt , thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Từ sau khi ánh mắt phát sinh dị biến được linh khí , Trang Duệ đã làm vô số lần thí nghiệm với gương, hắn phát hiện ở thời điểmlinh khí đột xuất nhãn tình, đại khái có như vậy không phẩy mấy giây, trong mắt vẫn là sẽ xuất hiện song đồng dị tượng, tuy rằng trong thời gian cực kì ngắn ngủi, khó bị người khác phát hiện, nhưng Trang Duệ nghỹ cẩn thận vẫn hơn.
Từ lúc phát hiện gia gia lưu lại liên thánh câu đối, cho tới hôm nay kiểm lậu đến tam hà lưu quắc quắc hồ lô, lại trừ tận gốc mẫu thân bên hông tật bệnh, đều là công lao của linh khí trong mắt , Trang Duệ cảm giác được, linh khí trong mắt đối với hắn mà nói, là thứ hắn muốn có nhất bảo vệ tốt bí mật nàylà điều trọng yếu .
Mục đích đến cửa hàng kính mắt, tất nhiên là muốn mua kính mắt , Trang Duệ biết, mắt xuyên thấu qua thủy tinh hoặc là kính nhìn mọi thứ bởi vì chiết xạ nguyên lý mà sinh ra một ít lệch lạc, cho dù là kính mắt phẳng , cũng sẽ đối tầm mắt người tạo thành một ít ảnh hưởng, Trang Duệ tính chính là sắm một bộ cùng làn da tương tự đạm trà sắc kính phẳng màu mắt, chắc rằg kính mắt này sẽ che giấu ánh nhìn bằng linh khí của mình để người khác theo dõi hắn nhìn đều không thể biết đc bí mật .
Trả 400 đại dương, Trang Duệ mang theo một chiếc kính mắt có nhãn kính màu trà đi ra cửa hàng kính mắt, Trang Duệ mang theo kính mắt trông lại có vẻ ổn trọng rất nhiều, căn bản tướng mạo bình thường , cư nhiên dẫn theo một tia nho nhã của văn nhân ,chính hắn không đoán trước được.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo