Sau khi vượt qua gánh nặng tâm lý này, hắn đã trở thành một người ích kỷ thật sự lạnh khốc, mang hai đại Huyết Sát Quân Vương vô tình tàn sát yêu thú khắp hải vực.
Trong lúc nhất thời, phạm vi mấy chục dặm của hải vực bị nhuộm thành màu máu.
Trong quá trình này, thực lực của hai đại Huyết Sát Quân Vương không ngừng tăng lên, huyết quang trên người chúng càng ngày càng khủng bố, chỗ nào Huyết Sát Lĩnh Vực đến, máu chảy thành sông.
Bọn chúng chém giết không ngừng, ngân diễm của Trương Hằng cũng theo đó cắn nuốt không ngừng.
Từng điểm máu tanh lan tràn từ Ma Xà Phủ đến thế lực Yêu Tộc khác, rồi rất nhanh tràn khấp Cửu U hải vực.
Trong quá trình này, còn có thể trông thấy hai đại Huyết Sát Quân Vương thăng cấp, thậm chỉ còn đến mức độ thiên kiếp.
Trương Hằng trở thành một gã sát thần, quét ngang mọi vật, bề nghễ vô địch.
Khi huyết tinh bao phủ cả Đông Vân đại lục thì cảnh tượng đột nhiên biến chuyển.
Vào lúc nào đó, toàn bộ không gian đều bị thiêu cháy sôi nổi bởi Hỏa Diễm màu vàng. Trương Hằng ôm thi thể Ninh Tuyết Dung mà khóc thảm thiết trên không trung, sau đó kim quang trên người bắn lên trời, rồi biến mất trong một giới này ...
Khi bóng dáng hắn biến mất thì cả Hạ giới hóa thành một vùng tử vong màu máu, không còn sự sống.
Thê lương, huyết sát, tử vong, chém giết, vô tình, lạnh giá, bi thống, Cừu hận ...
Vô số cảm xúc trái ngược trôi nổi khắp không gian.
Ầm!
Sương trắng màu bạc phía trước trong nháy mắt biến mất, ý thức của ba người đã trở lại.
Phốc!
Sắc mặt Trương Hằng trắng bệch, phun ra một búng máu, thân thể lung lay sắp đổ.
- Sư tôn!
Đệ tử Vân Dịch kinh hô, vội đỡ lấy Trương Hằng.
- Chuyện này thực sự quá đáng sợ ...
Mặt Lam Ngọc Điền không còn chút máu. nói.
Khi cả Hạ giới biến mất trước mặt hắn thì sẽ tồn tại như thế nào.
- Trương đạo hữu! Không nghĩ tới chỉ một quyết sách cỏn con của ngài đã quyết định vận mệnh của cả Hạ giới, không biết ngài có tính toán gì không?
Tử Yên Vũ hoảng sợ hỏi.
- Tiền bối! Ngài nên suy nghĩ cận thận!
Lam Ngọc Điền nói với vẻ ngưng trọng.
- Không biết tiền bối có bỏ qua cho chúng ta không?
Lam Ngọc Điền lại hỏi vấn đề mình rất quan tâm.
- Bỏ qua cho các ngươi?
Thoạt nhìn Trương Hằng rất suy yếu nhưng vẫn cười lạnh, nói:
- Không thể nào!
Nói xong, hắn đột nhiên vươn tay ra, khiến hai người Lam Ngọc Điền không ngừng kinh sợ.
Chẳng lẽ không thể nghịch chuyển vận mệnh? Mọi thứ cho thấy thời không tương lai sẽ từng bước xảy ra sao?
Phốc!
Cùng lúc đó, phân thân thứ hai của Trương Hằng ở Tam Tinh Vực xa xôi đột nhiên phun ra một búng máu, sắc mặt không ngừng tái nhợt.
Điều này còn chưa nói đến, pháp lực trên người và linh hồn lực lượng của hắn đang nhanh chóng trôi đi.
Trong phút chốc, hắn từ cảnh giới Hợp Thể đại viên mãn thối lui đến Hóa Thần sơ kỳ, vả lại nguyên khí còn đại thương, không mất thời gian mấy chục năm thì đừng mơ tường khôi phục tu vi.
Tuy nhiên, cho dù bị thương năng ngoài dự đoán như thế nhưng trên mặt phân thân thứ hai của Trương Hằng lại lộ ra vẻ cười vui mừng, thấp giọng lẩm bẩm :
“ Cũng được! Mình đã chuyển dời hơn phân nửa cái giá cho chuyện nhìn trộm thời không lên trên phân thân. Thực lực bản tôn vẫn dừng lại ở mức Hợp Thể đại viên mãn. vẫn chưa bị giáng cấp, Chỉ là linh hồn lực lượng lại rơi xuống , tiếp cận Độ Kiếp Kỳ ...
Phân thân thứ hai mang hình dáng lão già, ngồi trong trang viên. Nơi này trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo.
Nếu dùng thần thức quét qua một hồi thì sẽ phát hiện trong trang viên này, ngoại trừ Trương Hằng, còn có một nữ tu băng tuyết xinh đẹp, nhìn qua có vẻ hai mười bảy hai mười tám. Nàng chính là Băng Vi đã từng sống chung với Trương Hằng ở Triệu Quốc.
Ngoài ra, chỗ trang viên đó còn có một phần mộ.
Trước phần mộ lập bia đá, bên cạnh còn có hoa tươi, bức họa, điều này hoàn toàn dựa theo cách bố trí theo phong tục Hoa Hạ ở Địa cầu.
Trên bước họa kia có khuôn mặt tuyệt mỹ kiều diễm của một người phụ nữ, đó chính là Yến Vũ Tình.
Trương Hằng chỉ cách xa phần mộ Yến Vũ Tình mấy chục thước, trong mắt mang theo ý vị khác nhau.
Qua nhiều năm như vậy, Trương Hằng vẫn luôn dùng thân phận tu sĩ bậc thấp để xuất hiện bên cạnh Yến Vũ Tình và Băng Vi để phụ trách bảo hộ sự an toàn cho bọn họ, nhưng không can thiệp vào sinh lão bệnh tử của hai người.
Yến Vũ Tình không thể đột phá tu vi, thọ nguyên cận kề mà chết. Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến vẻ chán nản thời còn trẻ cùng với bóng ma trong lòng nàng.
Vốn Yến Vũ Tình chết là lẽ hiển nhiên, giải quyết xong một đoạn nhân quả thì xem như sứ mệnh phân thân thứ hai của Trương Hằng cũng hoàn thành. Nhưng trước khi Yến Vũ Tình chết, nàng lại yêu cầu Trương Hằng hỗ trợ chiếu cố Băng Vi.
Vì thế, sứ mệnh phân thân thứ hai của Trương Hằng lại tiếp tục, thuận tiện thủ hộ rất nhiều nhân vật ở Tam Tinh Vực liên quan với mình.
Sau khi hết một nghìn năm, phân thân thứ hai của Trương Hằng phủi tay rời đi, ân oán của hắn với Tam Tinh Vực không còn quan hệ.
- Ta có lẽ nên đi tìm Lạc Hà đại ca nói chuyện ...
Trương Hằng suy nghĩ, rồi đi tới chỗ của Lạc Hà, cấm địa Tiên Nho Trai.
Qua nhiều năm như vậy, phân thân Lạc Hà cũng tuân thủ sứ mệnh của mình, phải bảo hộ Tiên Nho Trai, môn phái có căn nguyên với hắn.
Ở cấm địa môn phái Tiên Nho Trai, trong một từ đường, nơi thờ cúng hương hòa cho lịch đại tổ sư.
Ở trong đó, Ninh Tuyết Dung và Lạc Ngưng Tuyết hiển nhiên được liệt vào.
Nơi này còn sót lại kí ức khó quên nhất thời Lạc Hà còn trẻ.
Đối với những chuyện cũ ở cõi trần, Lạc Hà không lảng tránh, cũng không cảm thán quá nhiều.
- Ngươi lại đến đây ...
Lạc Hà thản nhiên nói.
Tuy nhiên, khi hắn tiếp xúc với tình trạng phân thân thứ hai của Trương Hằng thì thần sắc hơi đổi:
- Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ ngươi bị thương nặng đến ngay cả tu vị cũng giảm đến một cấp lớn sao? Không biết tình huống bản tôn thế nào?
Khuôn mặt Lạc Hà lộ ra vẻ lo lắng, thần thức đảo qua, trực tiếp từ Tam Tinh Vực quét qua Cửu U hải vực, thậm chí không úy kỵ nhân vật cấp thần toại trong
một giới.
Quả nhiên, thần thức dao động của Lạc Hà khiến cho mấy vị nhân vật cấm kỵ của Chu Vương Triều cảm nhận, bao gồm hai tán tiên khác của Tam Tiên Đảo.
Đối với chuyện này Lạc Hà không thèm quan tâm, đó không phải vì hắn tự tin mà vì hắn hiểu được, sớm hay muộn cũng có một ngày hắn sẽ giao phong với những nhân vật này.
Trong phút chốc, Lạc Hà nắm rõ ràng tình huống của bản tôn Trương Hằng đang ở Ma Xà Phủ ở Cửu U hải vực.
- Cũng được! Bản tôn của ngươi vẫn chưa giáng cấp, tổn thất cũng không lớn.
Lạc Hà khẽ thở dài, trầm ngâm một lát, lại hỏi :
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phân thân thứ hai của Trương Hằng vội kể lại chuyện nhìn trộm thời không có liên quan đến bản tôn Trương Hằng.
- Nhìn trộm thời không?
Ánh mắt Lạc Hà chợt nghiêm lại, lắc đầu nói :
- Điều này dường như không có khả năng? Mặc dù cấp tiên nhân thông thường cũng Chỉ có thể lờ mờ nắm giữ một ít hung cát tương lai, cùng với một chút dấu hiệu báo trước mơ hồ.
- Thần Linh Nhãn của đệ không tầm thường, lúc này đệ đã tu luyện đến cảnh giới khá cao, hiện tại thăm dò thời không đích xác rất khó khăn nhưng cũng không phải không thể. Tuy nhiên, cũng vì vậy mà đệ để cho tu vi hai phân thân cùng lúc giáng cấp, linh hồn lực lượng bản tôn cũng giảm một ít, tạm thời mất đi quyền lợi dụng lực lượng của uy tự nhiên.
Trương Hằng giải thích nói.
Lạc Hà trầm tư suy nghĩ, sau một lúc thật lâu, hắn cũng không nghĩ ra nguyên do.
Hắn thở dài nói:
- Thời gian, nhân quả đều là chuyện thế gian rất khó nắm giữ. Thăm dò thời không là thứ ta không thể tiếp xúc.
Vừa nghe lời ấy, phân thân thứ hai của Trương Hằng cũng ngẩn người.
- Tuy nhiên, ta cũng phải nói cho ngươi, cường giả nghịch thiên chân chính khẳng định không phải hoàn toàn lý trí hóa thành lợi ích. Chỉ cần là sinh linh, đều có được bản tính của mình. Nếu hủy diệt một chút lương tri cuối cùng trong lòng thì ngươi vẫn còn là Trương Hằng trước đây sao?
- Đệ vẫn là Trương Hằng trước đây sao?
Tâm thần Trương Hằng chấn động, đột nhiên hiểu rõ.
- Thực lực hiện giờ của đệ ở Hạ giới đã xem như cường đại, hoàn toàn có thể làm theo bản tính của mình ...
Lạc Hà tiếp tục hướng dẫn.
- Đa tạ Lạc đại ca Chỉ điểm, đệ hiểu rồi ...
Thần quang trong mắt Trương Hằng chớp động :
- Đệ muốn giết thì giết, không muốn giết sẽ không giết. Mọi thứ đều dựa theo bản tâm cho phép mà làm, căn bản không cần quan tâm một chút lợi ích bé nhỏ không đáng.
- Đúng vậy! Mặc dù ở Chu Vương Triều, đệ gần như đứng trên đỉnh cao.
Lạc Hà nở nụ cười khiến trong lòng Trương Hằng có thêm mấy phần tự tin.
Hắn có đủ sự hiểu biết về Trương Hằng. Trong thời gian ngắn không đến trăm năm, tu luyện đến cảnh giới hiện tại, thực lực đột nhiên tăng mạnh, hắn vẫn còn giữ cách xử thế của tu sĩ bậc thấp.
- Ngươi trở về tĩnh dưỡng tốt đi, bản tôn cũng tạm thời mất đi phần tinh thần uy năng kia, có cảnh giới tương ứng thì chuyện khôi phục cũng không phải chuyện khó.
Lạc Hà khoát tay, rồi khoanh chân nhắm mắt giống như tăng lừ khổ tu.
Trương Hằng thầm thở dài. Mặc dù bực cường đại như Lạc Hà mà còn vất vả tu luyện, thì mình cũng nên cố gắng gấp đôi.
Sau khi nghĩ thông suốt chỗ mấu chốt, hắn thuấn di ra ngoài, đi trên hư không Tiên Nho Trai, ngửa mặt lên trời thét một tiếng.
Lạc Hà ngồi trong phòng trúc của cấm địa Tiên Nho Trai, mở to mắt, lộ ra nụ cười thiện ý.
- Đúng rồi! Trương huynh đệ! Còn có một chuyện ngươi đừng quên. Đó là chuyện có liên quan đến Huyền U Thiên Ma. Đến Chu Vương Triều lâu như vậy mà ngươi còn chưa kết thúc chuyện tên ma đầu kia.
Âm thanh Lạc Hà vang trong đầu Trương Hằng.
- Đúng vậy! Không ngờ đệ lại quên chuyện này. Tên Huyền U Thiên Ma thật sự khó chơi, giết cũng giết không chết. Tuy nhiên đệ đã sớm nghĩ biện pháp giải quyết tên ma đầu kia
Trương Hằng cười với tâm tình rất sảng khoái, rồi rời khỏi Sở Quốc Tam Tinh Vực.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Trên Cửu U hải vực khôn cùng, bốn đạo độn quang màu sắc khác nhau xẹt qua chân trời, tản ra một luồng yêu khí cường đại. Rất nhiều yêu thú của hải vực trên đường ngang qua đều không dám tới gần.
Một số yêu thú cảm quan cường đại thậm chí còn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức Thần thú.
Tuy nhiên trong khí tức của yêu thú và Thần thú còn pha một ít khí tức nhân loại khiến cho yêu thú ẩn núp dưới đáy biển rục rịch không yên.
Phương hướng của độn quang phi hành trên không trung chính là Tử Hoàng Phủ. trong đó có yêu thú cũng có nhân loại.
Không cần phải nói, bọn họ chính là bốn người phân thân Trương Hằng trong đó bao gồm: Tử Lượng, Tử Hãn. Thiết Sa Vương.
Phốc!
Đột nhiên phân thân Trương Hằng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch lắc lư muốn ngã.
Lập tức bốn người đang phi hành đều ngừng lại, ánh mắt ba người Tử Lượng đều nhìn lên người Trương Hằng.
- Trương đạo hữu. ngươi làm sao vậy?
Tử Lượng kinh ngạc hỏi, trong lòng nảy sinh vài tia vui mừng. Từ đầu tới giờ Trương Hằng mang đến áp bách quá lớn cho hắn. giống như không gì không biết không gì không thể, chưởng khống hết thảy.
Giờ phút này thấy Trương Hằng vô cớ bị thương nặng, bất kể là Tử Lượng hay là Thiết Sa Vương đều thấy trong lòng mừng như điên.
Trương Hằng nhắm mắt điều tức một lát mới chậm rãi mở mắt, thở dài nói:
- Bản tôn ở bên kia gặp phải một chút phiền toái, làm cho ta bị liên lụy.
Tử Lượng bất động thanh sắc hỏi:
- Bản tôn của Trương đạo hữu không phải là đi Ma Xà Phủ sao? Hay là ngươi chống lại Ma Xà Phủ chủ, bị thương nặng?
- Nếu quả thật là như thế, đạo hữu cũng không cần ủ rũ. Tuy rằng thực lực của Thiên Sát Ma Xà so ra kém cha ta nhưng dù sao cũng là đứng đầu một Phủ, ma công cùng độc thuật nổi tiếng Cửu U hải vực. Hợp Thể đại tu sĩ bình thường ở trước mặt hắn căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Tử Lượng tự cho là đúng nói, trên mặt không tự chủ lộ ra tươi cười sáng lạn.
Theo ý nghĩ của hắn. phân thân Trương Hằng đã lợi hại như vậy, như thế thực lực bản tôn hắn tất nhiên vượt xa Hợp Thể đại tu sĩ bình thường, toàn bộ Ma Xà Phủ có thể tạo thành uy hiếp đối với bản tôn Trương Hằng Chỉ sợ Chỉ có Phủ chủ Thiên Sát Ma Xà.
- Thiên Sát Ma Xà?
Trương Hằng nao nao, cười nói:
- Ta không gặp phải hắn. chỉ là có chút bất ngờ, hoàn hảo tổn thất của bản tôn không lớn.
- Thật sự chỉ là một chút bất ngờ sao?
Trong lòng Tử Lượng cười lạnh. Ngay cả phân thân đều bị thương nặng như thế, bản tôn trực tiếp bị thương tổn Chỉ sợ khẳng định sẽ lớn hơn rất nhiều.
- Trương đạo hữu. Thực lực hiện tại của ngươi dường như cũng tụt xuống không chỉ một bậc lớn, không biết còn dám đi Tử Hoàng Phủ hay không?
Thiết Sa Vương hơi trào phúng nói, trên người mơ hồ xuất hiện một cỗ sát khí.
Tử Lượng coi như không thấy, dường như ngầm đồng ý với ý của Thiết Sa Vương.
Thần sắc Trương Hằng tự nhiên, lạnh nhạt cười. Ánh mắt hắn thoáng liếc qua hai người, đột nhiên nói với Tử Hãn:
- Ngươi cõng ta đi Tử Hoàng Phủ.
- Dạ, chủ nhân!
Tử Hãn vô cùng ngoan ngoan chạy tới, khom lưng cho Trương Hằng ngồi lên, hóa thành một đạo tử quang bay về hướng Tử Hoàng Phủ.
- Hắn...
Sắc mặt Thiết Sa Vương cùng Tử Lượng xanh mét. đáy lòng lạnh lẽo.
Mặc dù thực lực của phân thân Trương Hằng giảm mạnh nhưng vẫn nắm giữ con bài chưa lật Tử Hãn này, làm cho bọn họ Không biết làm sao được.
Chỉ cần một ý niệm, Trương Hằng có thể khiến cho linh hồn Tử Hãn tan biến, đây là chuyện mà Tử Lượng và Thiết Sa Vương đều không muốn nhìn thấy.
- Trương đạo hữu, chờ một chút!
Tử Lượng cùng Thiết Sa Vương vội vàng đuổi theo, không dám có một tia địch ý.
- Còn mấy ngày nữa có thể tới Tử Hoàng Phủ?
Trương Hằng lạnh nhạt hỏi.
- Không tới ba ngày, chúng ta có thể tới Tử Hoàng Phủ.
Tử Lượng đáp không chút suy tư.
- Tốt lắm. Hiện tại ta cùng rất chờ mong gặp mặt Tử Hoàng. cũng hy vọng có thể lấy được mười kiện Thông linh Pháp bảo trung phẩm mà ta muốn.
Trương Hằng khí định thần nhàn nói, từ đó về sau không thốt một lời, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Hải vực Ma Xà Phủ.
Trương Hằng đứng ở giữa hai Huyết Sát Quân Vương. ánh mắt nhìn Lam Ngọc Điền cùng Tử Yên Vũ, đột nhiên khoát tay. Một luồng áp lực lớn lao truyền đến khiến hai người hoảng sợ không thôi.
Khí tức tử vong tràn ngập mà tới, làm cho người ta hoảng hốt.
- Chẳng lẽ Trương đạo hữu muốn khư khư cố chấp?
Khuôn mặt Tử Yên Vũ lạnh băng, lộ ra vẻ kiên quyết.
- Ha ha. Ngay cả tương lai đều trong tầm khống chế của ta, Tinh mệnh nguyền rủa của ngươi tuy lợi hại nhưng dưới tình huống ta có phòng bị, cũng không có khả năng thực hiện được.
Trương Hằng nhấc tay giữa không trung, khóe miệng hiện ra vài tia trào phúng:
- Trương mỗ nắm chắc có thể tiêu diệt ngươi mười lần trước khi ngươi thi triển ra Tinh mệnh nguyền rủa.
Tử Yên Vũ Chung quy chỉ có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, Trương Hằng muốn giết nàng dễ như trở bàn tay.
Nàng ta biến sắc, không nghĩ tới động tác tiếp theo của mình lại bị Trương Hằng một lời đoán trúng, kinh hãi không thôi.
Tuy nhiên nghĩ đến người này ngay cả vận mệnh quỹ tích của tương lai thời không đều có thể đoán được thì đoán trước được động tác tiếp theo của nàng cũng không phải là lạ.
- Trương đạo hữu. Cho dù tương lai ngươi có thể huyết tẩy một giới, Chung quy cũng để lại tiếc nuối vô cùng ở đáy lòng. Trong một giới không hề có một người sống, ngay cả người âu yếm nhất của ngươi cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Tử Yên Vũ tận lực khuyên nhủ.
Giờ khắc này Trương Hằng ở trong lòng nàng đã trở thành Thiên Ma có thể xóa bỏ một giới.
Bất kể thế nào, nàng đều phải tận mọi khả năng cố gắng thay đổi vận mệnh.
Trương Hằng ngửa mặt lên trời cười to:
- vẫn còn đổi lại chính các ngươi ngẫm lại đi. Trương mỗ căn bản là dị số trong thiên địa này, nếu có thể thăm dò thời không tự nhiên cũng có thể nghịch thiên sửa mệnh.
Nói xong, hắn đột nhiên khoát tay, một luồng áp lực cuồn cuộn ép tới, thân hình nhoáng lên một cái hóa thành hai đạo tàn ảnh trong hư không, khẽ điểm lên đầu hai người.
Vô thanh vô tức, chỉ sót lại vài tia dao động thần bí mịt mờ, linh hồn của mọi sinh linh trong phạm vi ngàn dặm đều run lên.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Trương Hằng nhìn hai người vẻ mặt chết lặng, thản nhiên nói:
- Tuy rằng hiện tại ta đã thi triển Ký Hồn Thuật với các ngươi, nhưng ngày sau các ngươi vị tất đã không còn cơ hội tự do.
- Dạ. chủ nhân.
Hai người đầy cung kính đáp.
Ánh mắt Trương Hằng dừng ở trên khuôn mặt mỹ lệ của Tử Yên Vũ:
- Thân là mỹ nhân ngư, ngươi còn muốn đi thế giới nhân loại sao?
- Không muốn nữa. Bởi vì ta đã tìm được chí ái của mình.
Tử Yên Vũ ưu thương nói.
- Được, như vậy ngươi ở lại nơi này.
Ánh mắt Trương Hằng xoay chuyển, nói với Lam Ngọc Điền:
- Ngươi là yêu thú Hợp Thể Kỳ, hẳn là rất hiểu biết hải vực nơi Ma Xà Phủ. Ngươi đi cùng ta.
Lam Ngọc Điền đáp lại, ánh mắt liếc về phía Tử Yên Vũ một cái.
Rất nhanh năm đạo độn quang phóng lên cao, bay về phía sâu trong hải vực.
Tử Yên Vũ nhìn mấy người đi xa, thấp giọng nỉ non:
- Lam Ngọc Điền... còn có Cửu U hải vực sắp bị hủy diệt. Nhưng ta đã thân bất do kỷ.
Năm người phi hành một lát, đặt chân ở một hòn đảo hoang.
Trong Cửu U hải vực yêu thú hoành hành, sự phân bố của các đảo khá rải rác. Không bằng hải vực Tam Tiên Đảo, vô số đảo lớn đảo nhỏ.
- Hiện tại ta muốn hỏi ngươi tình huống phân bố của yêu thú Hợp Thể Kỳ trên hải vực phụ cận. nơi nào yêu thú Hợp Thể Kỳ càng nhiều?
Trương Hằng lạnh nhạt hỏi.
- Bẩm chủ nhân, nơi nhiều yêu thú Hợp Thể Kỳ nhất tự nhiên là Ma Xà Phủ. Nơi đó yêu thú Hợp Thể Kỳ vài trăm hơn ngàn.
- Ma Xà Phủ tạm thời không nghĩ tới. Dù sao có nhân vật cấp Phủ chủ tọa trấn.
Trương Hằng trầm ngâm.
Lam Ngọc Điền nói:
- Ngoài Ma Xà Phủ ra. một số nơi nhỏ một chút cũng phân bố không ít yêu thú Hợp Thể Kỳ. Tỷ như hòn đảo lớn nhất của Ma Xà Phủ: Bát Yêu Đảo. Phạm vi hòn đảo này mười mấy vạn dặm. phía trên có tám vị đại yêu tu Hợp Thể hậu kỳ trở lên, thực lực có thể mơ hồ chống lại Ma Xà Phủ.
- Bát Yêu Đảo?
Trương Hằng lộ vẻ kinh ngạc. Trên một hòn đảo lại có tám đại yêu tu Hợp Thể hậu kỳ trở lên, như vậy khẳng định có càng nhiều yêu thú Hợp Thể Kỳ bình thường.
Tuy nhiên trên một hòn đảo tụ tập tám đại yêu tu Hợp Thể hậu kỳ trở lên. cho dù là giờ phút này Trương Hằng cùng hai gã Huyết Sát Quân Vương đích thân tới cũng rất khó đối phó.
- Không biết thực lực tám đại yêu tu Hợp Thể Kỳ kia thế nào?
Trương Hằng hỏi.
- Dù thế nào thì bọn họ đều là đại yêu tu. Nghe nói trong tay mỗi người đều có Thông linh Pháp bảo trung phẩm, còn có Thông linh Pháp bảo phòng ngự. Thực lực phi phàm, đều có thần thông không giống nhau mà lại cực kỳ quỷ dị. Nghe nói lão đại Cực Băng Hùng Vương trong tám yêu này có được Thông linh Pháp bảo thượng phẩm, bản thân còn có một kiện Linh bảo phòng ngự trung phẩm. Được xưng là thực lực gần với Ma Xà Phủ chủ nhất, cực kỳ kiêu ngạo.
Lam Ngọc Điền giải thích, khi nói đến Cực Băng Hùng Vương thì trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Trương Hằng nhíu mày:
- Người này chẳng những có được Thông linh Pháp bảo công kích thượng phẩm còn có Linh bảo phòng ngự trung phẩm, quả thật rất khó đối phó.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Hiện tại Trương Hằng đã mất tinh thần uy năng gần bằng Độ Kiếp Kỳ, nếu không tính đến con bài chưa lật, thực lực cũng không mạnh hơn Hợp Thể đại tu sĩ bình thường bao nhiêu.
Nếu chống lại tu sĩ có được Linh bảo công kích thượng phẩm cùng Linh bảo phòng ngự trung phẩm như Cực Băng Hùng Vương, cũng sẽ tương đối khó giải quyết.
- Tám Hợp Thể đại yêu tu này đều ở trên một hòn đảo, không xa rời nhau sao?
Trương Hằng kinh ngạc hỏi. Cho dù thực lực hắn tăng lên gấp đôi cũng sẽ không cho rằng một mình mình có thể chống lại tám Hợp Thể đại yêu tu.
Năng lực sinh tồn của yêu thú đều vô cùng mạnh mẽ, sức chiến đấu thường cao hơn tu sĩ cùng cấp một bậc. Trương Hằng tự nhĩ một lần có thể ứng phó hai Hợp Thể đại yêu tu, nếu nhiều hơn thì khó thể ứng phó.
Đương nhiên nếu tính cả hai Huyết Sát Quân Vương, ba người cùng nhau hợp lực đối phó năm tên đại yêu tu, hẳn là có phần thắng rất lớn.
- Đúng vậy. Dưới tình huống bình thường bọn họ sẽ không tách ra, đa số thời gian đều ở trên Bát Yêu Đảo. Tuy nhiên, ngẫu nhiên sẽ có một hai yêu thú ra ngoài làm việc.
Lam Ngọc Điền suy tư nói:
- Gần đây dường như Bách Linh Ngư Vương trong tám yêu rời Bát Yêu Đảo, về sào huyệt của hắn. Không biết phải bao lâu mới có thể trở về.
- Như vậy cảm tình giữa tám yêu này như thế nào?
Trương Hằng bất động thanh sắc nói.
- Giao tình giữa bọn họ đều đã hơn mấy vạn năm, quan hệ cũng không tồi. Nếu có một yêu trong đó bị giết, bảy yêu khác khẳng định sẽ báo thù bất chấp mọi giá.
Lam Ngọc Điền hiểu được ý của Trương Hằng, đáp lại.
- Tốt lắm. Vậy hiện tại ngươi dẫn ta đi sào huyệt của Bách Linh Ngư Vương. Tài sản của một Hợp Thể đại yêu tu khẳng định vượt xa cùng cấp bậc.
Trong mắt Trương Hằng lóe thần quang, phân phó Lam Ngọc Điền.
- Chủ nhân, hiện tại ta dẫn đường cho người. Sào huyệt của Bách Linh Ngư Vương cách nơi đây chỉ mấy vạn dặm.
Lam Ngọc Điền nói rồi chủ động lên phía trước dẫn đường cho Trương Hằng.
Trương Hằng đi theo hắn, cho Nam Kiếm Phong cùng Vân Dịch về lĩnh vực không gian trước.
Sát khí trên người hai Huyết Sát Quân Vương này quá nặng, dễ dàng gây nên phiền toái.
Vì thế một người một yêu phi hành trong hải vực mờ mịt. Trong quá trình này thi thoảng có yêu thú dưới đáy biển rục rịch nhưng đều bị yêu khí của Lam Ngọc Điền dọa sợ.
Mặc dù Trương Hằng đã kiệt lực thu liễm khí tức trên người nhưng lúc phi hành tất nhiên sẽ phải sử dụng pháp lực, do đó khiến yêu thú cảm quan linh mẫn phát giác.
Đúng vào lúc này, phía trước truyền tới một cỗ yêu khí cường đại, trực tiếp ép thẳng tới hai người Trương Hằng.
- Ha ha! Dĩ nhiên là tu sĩ nhân loại.
Khí thế cường đại ập vào mặt, một con cự kình màu trắng dài đến mấy ngàn thước mang theo sóng lớn cuồn cuộn vọt tới bên này, thanh thế kinh người.
- Bạch kình (cá voi trắng)?
Trương Hằng lộ vẻ kinh ngạc. Con bạch kình này lớn hơn lam kình (cá voi xanh) trên địa cầu không biết bao nhiêu lần.
- Bạch Doanh, đã lâu không gặp. Không vui khi gặp lão bằng hữu sao?
Lam Ngọc Điền hiển nhiên nhận thức con bạch kình này, cười chào hỏi.
- Lam Ngọc Điền, tại sao ngươi lại ở cùng một chỗ với tu sĩ nhân loại?
Cự kình màu trắng kinh ngạc nói, thanh âm ong ong truyền tới.
Trương Hằng nghe không hiểu ngôn ngữ Yêu tộc, thông qua Lam Ngọc Điền phiên dịch, hiểu được ý của đối phương.
Lam Ngọc Điền chỉ vào Trương Hằng nói:
- Hắn là bằng hữu của ta. Bạch Doanh, chẳng lẽ ngươi muốn động thủ?
- Hừ. Đều là yêu tu Hợp Thể Kỳ, ngươi lại không phải đối thủ của ta. Nếu thức thời thì tránh xa ra. tu sĩ nhân loại này là của ta chắc rồi.
Toàn thân cự kình màu trắng lóe lên lam quang, trong phút chốc biến thành một thanh niên áo bào trắng. khuôn mặt lộ sát khí, bất thiện nhìn sang hai người.
- Ha ha.
Trương Hằng ôn hòa nói:
- Yêu thú Hợp Thể trung kỳ, không biết trong tay ngươi có Thông linh Pháp bảo trung phẩm không?
Đối với việc Trương Hằng có thể nhìn ra tu vi của mình, Bạch Doanh cũng không thấy kỳ quái. Nhưng đối phương hỏi Thông linh Pháp bảo trung phẩm khiến cho hắn có chút nghĩ không thông.
- Nhân loại. Nếu ngươi đã nói vậy, ta đây dựa theo mong muốn của ngươi. cho ngươi chết dưới Thông linh Pháp bảo trung phẩm của ta.
Bạch Doanh cười dài một tiếng, vung tay lên. Trong không khí rung động một hồi, trong tay hắn xuất hiện một lười búa lam quang chớp lóe.
- Lam Ngọc Điền, ngươi tránh ra cho ta, nếu không Bạch Doanh ta cũng diệt ngươi cùng một lượt. Hừ hừ. cấu kết tu sĩ nhân loại tới Ma Xà Phủ ta, nếu đem việc này báo cho Phủ chủ đại nhân, ngươi cũng đừng hy vọng sống ở Cửu U hải vực nữa.
- Được rồi, ta không nhúng tay vào việc này.
Lam Ngọc Điền khẽ thở dài một hơi, dưới sự phân phó của Trương Hằng rời xa nơi này ngoài ngàn dặm.
- Hừ, coi như ngươi biết điều.
Bạch Doanh lộ vẻ mặt kiêu ngạo, thấy Lam Ngọc Điền phối hợp tránh xa như vậy thì gật gật đầu, cảm thấy rất vừa lòng.
Lam Ngọc Điền thì dùng một loại ánh mắt như nhìn người chết nhìn hắn, thở dài nói:
- Bạch Doanh, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Hôm nay ngươi khó thoát khỏi cái chết.
- Ý ngươi là gì?
Bạch Doanh không hiểu đầu cua tai nheo, cảm giác ánh mắt Lam Ngọc Điền nhìn mình có chút không đúng.
- Chẳng lẽ...
Hắn đột nhiên nghĩ tới một khả năng, ném ánh mắt về phía Trương Hằng.
Nam nhân này có thể một mình tới Cửu U hải vực. nói không chừng là tu sĩ đỉnh cấp trong nhân loại, mà Lam Ngọc Điền chỉ chẳng qua là bị đối phương áp chế.
Bỗng dưng một cảm giác nguy cơ phủ xuống.
Ngân quang chợt lóe, Trương Hằng đã tới trước người hắn.
- Ngươi muốn chết!
Bạch Doanh nhìn cũng không thêm, theo bản năng giơ cây búa màu lam hung hăng bổ tới Trương Hằng.
Lam quang chợt lóe, một quang ảnh lười búa thật lớn từ trong tay hắn chém ra, chia một vùng hải vực thành hai nửa.
Ầm!
Sóng biển ngập trời. Nơi bị quang ảnh lười búa lớn màu lam bổ tới hiện ra một khe lớn sâu không thấy đáy dài đến vài chục dặm.
Uy lực của Thông linh Pháp bảo trung phẩm quả nhiên không phải tầm thường. Chỉ một kích lại có thể phát ra uy lực như thế.
Bạch Doanh rất vừa lòng đối với tác phẩm vừa tạo ra, ánh mắt đảo bốn phương, lại mất bóng Trương Hằng.
- Không ổn!
Hắn cảm thấy một tia không ổn, phát giác sau lưng có vật khác thường.
- Chút công kích ấy thật sự là nhỏ bé không đáng kể.
Thanh âm của Trương Hằng từ sau lưng hắn truyền đến.
- Đáng giận...
Trên người Bạch Doanh đột nhiên lóe lam quang, xuất hiện một cái áo choàng màu lam. Một tầng hào quang màu lam sáng lấp lánh bảo hệ hắn toàn phương vị.
- Không tồi, còn có một kiện Linh bảo phòng ngự. Không biết trong tay ngươi còn có mấy kiện Thông linh Pháp bảo?
Trương Hằng cũng không vội động thủ, thân hình chợt lóe thoải mái tránh khỏi một búa của đối phương.
Thực lực của hắn có thể so với Hợp Thể đại viên mãn, thân là đại tu sĩ, thực lực không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với yêu tu Hợp Thể trung kỳ.
- Ngươi là ai?
Trong lòng Bạch Doanh có ý rút lui, cảm thấy được thực lực Trương Hằng hơn xa mình.
- Hiện tại nên tới ta ra tay. Xem ngươi mạnh hơn tu sĩ nhân loại cùng cấp bao nhiêu.
Lời vừa dứt, Trương Hằng cách không bổ một chưởng về phía Bạch Doanh. Trong hư không tạo thành một bàn tay màu bạc, mang theo lực lượng và sức ép kinh người đánh tới Bạch Doanh, tốc độ cực kỳ mau chóng.
Bạch Doanh lập tức phát hiện không gian nơi mình bị một chưởng của đối phương phong tỏa. thậm chí ngay cả hành động đều hơi bị cản trở.
- Đại tu sĩ.
Trên mặt Bạch Doanh lộ ra một tia sợ hãi, sắc mặt ngưng trong, lam quang trên người tăng vọt. Búa lớn màu lam trong tay lại bổ ra. trong phạm vi trăm dặm đột nhiên hình thành ngàn vạn mũi dùi băng màu lam, điên cuồng tàn phá.
Một vùng mặt biển thậm chí ngưng kết một tầng băng bóng loáng như gương dày đến mấy trượng.
Nhưng cho dù là một kích hắn vận hết toàn lực phát ra vẫn như cũ không gạt được sự sợ hãi nơi đáy lòng.
Một chưởng kia của Trương Hằng mơ hồ ẩn chứa một năng lực áp bách không gian. nhìn như không có thanh thế bao nhiêu nhưng loại uy hiếp trí mạng này khiến cho ngay cả linh hồn đều hơi run rẩy.
Thình thịch!
Một chưởng đơn giản, bàn tay màu bạc dễ dàng xuyên thủng dùi băng màu lam thành tầng, đánh lên người Bạch Doanh.
Lập tức Bạch Doanh hộc máu. sắc mặt tái nhợt. Thông linh Pháp bảo trong tay suýt nữa rời tay bay đi. Tầng phòng ngự quanh thân lay động, lắc lư như muốn vỡ nát.
Hô'
Thân thể hắn bay ra mấy chục trượng.
Trương Hằng như bóng với hình, trực tiếp bay về phía hắn. bàn tay nâng lên. Một cỗ lực lượng Hỏa Diễm cuồng bạo ngưng kết trong tay hắn. hình thành một con rắn lửa giương nanh múa vuốt xông tới Bạch Doanh.
Thần thông Hỏa Diễm vừa khéo có thể khắc chế yêu thú thuộc tính thủy như Bạch Doanh này.
- Không nên...
Bạch Doanh vừa thấy một vùng Hỏa Diễm sẫm màu ngưng kết thành hình rắn. trong lòng sợ hãi tới cực điểm, lực lượng trong cơ thể tự nhiên trở nên rung động không yên.
Nhưng loại nhân vật cấp bậc đại tu sĩ như Trương Hằng, giơ tay nhấc chân có thể áp bách không gian, khiến cho yêu thú hoặc tu sĩ thấp hơn hắn một cấp bậc không thể thuấn di. Đương nhiên, nếu là tu sĩ cùng cấp, muốn ngăn cản đối phương thuấn di thì không nhẹ nhàng như vậy.
- A!
Bạch Doanh bị Hỏa Diễm sẫm màu đánh trúng, tầng phòng ngự do Linh bảo phòng ngự hình thành đầu tiên là bị đánh tan. Hắn hét thảm một tiếng.
Tuy nhiên hắn sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy.
Ông~
Lam quang nở rộ chiếu rọi phạm vi mấy trăm trượng, Bạch Doanh trực tiếp hóa thành bản thể.
Một con cự kình màu trắng dài đến mấy ngàn thước ầm ầm vồ tới, mang theo sóng lớn mấy chục trượng. Nó há miệng nuốt chửng Trương Hằng.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Bạch Doanh ở thời điểm nguy cơ hóa thành bản tôn yêu thú cự kình màu trắng, dài đến mấy ngàn thước thân thể trong khoảnh khắc bao trùm cả khu vực, trong sóng biển ngập trời, nó ngoác miệng nuốt Trương Hằng vào bụng.
- Ha ha...
Cự kình màu trắng lơ lửng trong sóng biển cuồn cuộn, phát ra một tràng tiếng cười ha hả. trong cơ thể từng đợt Hỏa Diễm màu lam khuấy động, dường như đang luyện hóa Trương Hằng bị nuốt vào bụng.
Ở ngoài xa ngàn dặm, Lam Ngọc Điền nhìn thấy cảnh này, không khỏi sửng sốt, lộ vẻ mặt kinh dị.
- Lam Ngọc Điền! Vị bằng hữu nhân loại của ngươi này thực lực thật không tệ, đáng tiếc coi thường thực lực của Yêu tộc ta. Hừ!
Trong giọng nói của Bạch Doanh hàm chứa vẻ khinh miệt và vô cùng đắc ý.
Lam Ngọc Điền lại chỉ mỉm cười, trào phúng nói:
- Ngươi chỉ là một con yêu thú Hợp Thể trung kỳ, mà tự cho rằng mình có thể chiến thắng đại tu sĩ Hợp Thể Kỳ sao?
- Đại tu sĩ?
Bạch Doanh vừa nghe lời ấy, thân mình cự kình khẽ run lên, cận thận cảm thụ, hắn phát hiện Trương Hằng tuy rằng bị mình nuốt vào bụng, thậm chí bị một tầng Hỏa Diễm màu lam bao bọc, nhưng không có chút dấu hiệu gì đang bị luyện hóa.
Cho dù hắn có tự tin mấy đi nữa, cũng sẽ không cuồng vọng đến cho rằng mình có thể chiến thắng một đại tu sĩ Hợp Thể Kỳ.
“Ầm!”
Trương Hằng đang bị bao bọc trong Hỏa Diễm màu lam, đột nhiên trên người phát ra một cột sáng màu bạc, trực tiếp xuyên thủng tầng tầng lam diễm, đồng thời ở trên thân thể cự kình bắn ra một cái lỗ máu thật lớn bán kính cả thước.
Lập tức, máu tươi bắn ra tung tóe, miệng vết thương điên cuồng mở rộng, Bạch Doanh phát ra một tràng tiếng gào thảm thiết tê tâm liệt phế, nghe thấy mà rợn tóc gáy.
Nhưng còn chưa hết, ngay sau đó, từ trên người Trương Hằng đột nhiên vọt ra một mảng lớn ngân diễm, điên cuồng thiêu đốt trên người Bạch Doanh.
Cự kình màu trắng dài đến mấy ngàn thước, lập tức bị ngân diễm bao phủ.
Bởi vì ngân diễm này là bắt đầu thiêu đốt từ trong cơ thể bạch kình, nó hoàn toàn không thể ngăn cản ngân diễm lan tràn, Chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể tu luyện mười mấy vạn năm, từng chút một bị ngân diễm cắn nuốt, lực lượng bị xói mòn từng chút một.
Trương Hằng đơn giản khoanh chân ngồi bên trong cơ thể bạch kình, viên tròn màu bạc cuồn cuộn không ngừng sinh ra trong đan điền hắn, bị Linh hạch hấp thu, sau đó chuyển hóa thành từng đạo quang lưu màu bạc thuần khiết chạy khắp tứ Chi bách hài của Trương Hằng, thậm chí chạy tới chỗ linh hồn thần thức hải.
Lần này, Trương Hằng cố ý dẫn càng nhiều tinh túy thiên địa để lớn mạnh lực lượng linh hồn của mình.
Bởi vì trước đó hắn đã từng có uy lực tinh thần quá cường đại, bảo lưu lại cảnh giới Cần có nên tăng trưởng lực lượng linh hồn liền rất hiệu quả.
- A...
Toàn thân bạch kình bị ngân diễm thiêu đốt, khó chịu cùng cực, đột nhiên nó lặn xuống đáy biển sâu.
Thấy vậy Trương Hằng vẫn không quan tâm, từng chút một cắn nuốt thân thể bạch kình, bao gồm nội đan, Nguyên anh, Thông linh Pháp bảo các thứ của nó.
- Lam Ngọc Điền, mau cứu ta!
Bạch kình hướng Lam Ngọc Điền cầu xin, đối phương là chỗ bám víu cuối cùng có thể cứu cái mạng của hắn.
Lam Ngọc Điền im lặng không nói gì, hắn tự thân khó bảo toàn, như thế nào có thể cứu đối phương?
Thông qua liên hệ đặc thù cùng Trương Hằng, hắn phát hiện trong quá trình chủ nhân dùng ngân diễm cắn nuốt bạch kình, thực lực cùng tu vi đang chậm rãi tăng lên.
Tu vi tăng trưởng mà bản thân hắn có thể cảm nhận được, có thể thấy tốc độ này tuyệt đối không chậm.
Chỉ một thời gian ngắn ngủn như vậy, thành quả tu vi của Trương Hằng tăng lên liền tương đương với tu sĩ nhân loại cùng cấp tu luyện mấy trăm năm thậm chí hơn một ngàn năm.
- Ta sẽ không cho ngươi thực hiện được!
Bạch kình lộ vẻ mặt dữ tợn, thân thể bắt đầu bành trướng, không ngờ muốn tự bạo.
Thân là yêu thú Hợp Thể trung kỳ, một khi tự bạo, uy lực của nó tuyệt đối là cực kỳ đáng sợ.
Trương Hằng sao có thể để cho nó như mong muốn, hắn vươn một đầu ngón tay điểm một cái vào cự kình.
Một luồng sáng màu bạc trong suốt trong khoảnh khắc xuyên thủng Nguyên anh của bạch kình.
Đây chính là thần thông chủ tu của Trương Hằng tu luyện: Phá Diệt Thần Quang.
Điểm đặc biệt của Phá Diệt Thần Quang là đồng thời ẩn chứa công kích vật chất và công kích linh hồn, có được năng lực phá vỡ cường đại, được xưng có thể tan biến hết thảy.
Theo tu vi tăng lên. Trương Hằng càng ngày càng cảm nhận được ảo diệu ẩn chứa trong Phá Diệt Thần Quang.
Trong phút chốc, linh hồn Bạch Doanh mai một, theo ý thức biến mất, nó biến mất trên thế gian này.
Trương Hằng vẻ mặt bình thản, ngân diễm cuồn cuộn điên cuồng cắn nuốt thi thể bạch kình, bao gồm hết thảy mọi thứ trên người nó.
Ước chừng qua thời gian ba ngày, Trương Hằng rốt cục mới thôn phệ xong bạch kình, ngay cả Thông linh Pháp bảo trên người nó đều không ngoại lệ.
- Ha ha! Hiệu quả không tồi, tương đương với tinh túy thiên địa ẩn chứa trong bốn kiện Thông linh Pháp bảo trung phẩm bình thường.
Trương Hằng từ đáy biển sâu bay lên lơ lửng ở giữa không trung, lộ vẻ mặt vừa lòng.
Hắn hiện tại bị vây ở cảnh giới công pháp tầng ba đại viên mãn, cần cắn nuốt khoảng hai trăm kiện Linh bảo trung phẩm bình thường.
Con cự kình Hợp Thể trung kỳ này, thân thể của nó tu luyện mấy vạn năm, tương đương với hai kiện trung phẩm Thông linh Pháp bảo, mà chính nó cũng có một kiện Linh bảo, cộng thêm vài món Thông linh Pháp bảo hạ phẩm cùng một ít thứ vụn vặt khác trên người nó, cộng hết lại cũng tương đương với một kiện Linh bảo trung phẩm.
Tổng cộng lại tương đương với bốn kiện Linh bảo trung phẩm bình thường.
- Chúng ta tiếp tục đi, nếu trên đường còn có hang ổ yêu thú Hợp Thể Kỳ gì, thì dẫn ta tới chém giết.
Trương Hằng có vẻ hưng phấn nói.
- Dạ, chủ nhân! Sào huyệt của Bách Linh Ngư Vương nằm trên lộ trình phía trước, tổng cộng có bốn con yêu thú Hợp Thể, trong đó có hai yêu thú trong tay có được Thông linh Pháp bảo trung phẩm.
Lam Ngọc Điền khép nép cung kính nói.
Trương Hằng gật đầu nói:
- Tốt! Ngươi dẫn đường cho ta, những yêu thú Hợp Thể bình thường này cũng có thể làm cho thực lực của ta tăng lên không ít, nếu cắn nuốt luôn cả Bách Linh Ngư Vương kia, nói không chừng có thể khôi phục lực lượng linh hồn của ta có được trước kia.
Hai người lại bay tới hải vực phía trước chừng hơn vạn dặm, Lam Ngọc Điền ngừng lại nói với Trương Hằng:
- Chủ nhân! Trong hải vực phía dưới có một con rùa nước vạn năm. Nó sinh sống tại phiến hải vực này đã hơn mấy trăm vạn năm, tuy rằng không có tu luyện đến thực lực của đại yêu tu, nhưng nghe nói thực lực sâu không lường được, lực phòng ngự lại đạt tới trình độ biến thái, đại yêu tu Hợp Thể bình thường vị tất có thể chiến thắng nó.
Trương Hằng vừa nghe lời ấy vô cùng kinh ngạc, không khỏi cảm thấy hứng thú, nói:
- Nó thật sự đã sống hơn mấy trăm vạn năm ư? Theo ta được biết, yêu thú Hợp Thể Kỳ bình thường, dường như không có nhiều thọ nguyên như vậy.
Lam Ngọc Điền thản nhiên nói:
- Mấy trăm vạn năm còn là kết quả đánh giá ít nhất, nghe nói nó sống còn lâu đời hơn so với Phủ chủ Ma Xà Phủ. Ở trong phiến hải vực này không có chuyện gì nó không biết, được gọi là tiên tri, rất có cơ trí. về phần vì sao con rùa này có thể sống lâu như thế, ta cũng không biết rõ. Nhưng bình thường yêu thú thuộc họ rùa đúng là thọ mệnh lâu dài hơn không ít so với yêu thú đồng cấp.
Trương Hằng thoáng hơi trầm ngâm, ngân quang trong mắt chợt lóe sáng, hỏi:
- Con rùa này nếu được xưng là tiên tri, có phải có năng lực bói toán hay không.
- Chủ nhân nói không sai, theo trong sách cổ Yêu tộc ta ghi lại, ở thời đại xa xưa, nó từng bói toán được một hai lần đại tai nạn. Đích xác có được năng lực tiên tri.
Lam Ngọc Điền trả lời.
- Tốt tốt tốt! Dẫn ta đi gặp lão rùa đen này, nếu hợp ý ta, nói không chừng sẽ tha cho lão một mạng.
Trương Hằng đột nhiên hứng thú nói.
- Dạ, chủ nhân! Ta dẫn đường cho ngài. Lão rùa này tuy rằng được xưng là tiên tri, nhưng so sánh với năng lực có thể thăm dò thời không của chủ nhân ngài, khẳng định là đệ tử gặp sư phụ.
Lam Ngọc Điền vẫn không quên vỗ mông ngựa Trương Hằng một chút.
Trương Hằng theo hắn bay xuống đáy biển sâu, nghe nói lời ấy lại lắc đầu nói:
- Điều này cũng chưa chắc, lão rùa này tri thức uyên bác. Trải qua niên đại xa xưa như thế, chứng kiến hưng suy của mấy trăm vạn năm lịch sử, trên nhiều khía cạnh cũng không phải ta có khả năng bằng được.
Tuy rằng Trương Hằng có chút tự tin với Thần Linh Nhãn của mình, nhưng lý trí cơ bản vẫn phải có, sẽ không cuồng vọng đến mức tự cao tự đại coi trời bằng vung. Thân ở giới tu chân này cho tới nay hắn không bao giờ quên ý nghĩa của câu “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”. Nói đơn giản, không có mạnh nhất, Chỉ có càng manh hơn.
Theo hai người không ngừng chìm xuống, áp lực nước biển từng chút một tăng mạnh, sau khi bay xuống đáy biển mấy trăm dặm, Lam Ngọc Điền bắt đầu dùng vòng bảo hộ phòng ngự để bảo vệ thân mình.
- Lão rùa đen này rốt cuộc ở chỗ nào, xuống sâu bảy tám trăm dặm rồi, mà cũng không thấy bóng dáng đâu?
Trương Hằng lộ vẻ mặt kinh ngạc nói.
- Chủ nhân! Lão rùa này sống ở ba ngàn dặm dưới đáy biển, yêu thú Hợp Thể Kỳ bình thường thậm chí không thể xuống tới độ sâu đó. Hơn nữa, xuống tới dưới hai ngàn dặm, ta cũng không chống được áp lực nước khủng bố này...
Lam Ngọc Điền thấp giọng nói.
Trương Hằng không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh, mặc dù thân thể hắn vô cùng cường đại, nhưng thời điểm xuống sâu chừng một ngàn dăm, thân thể đã có chút chịu không thấu.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Một ngàn dặm dưới đáy biển ẩn chứa áp lực đáng sợ biết bao.
Ngay cả hai người đều sử dụng Ngự Thủy Quyết đề kháng được một phần áp lực, nhưng thủy áp còn thừa lại vẫn đáng sợ tới cực điểm.
Dùng vật lý học tính toán một chút thì biết, ngàn dặm dưới nước biển, áp lực chịu đựng sẽ đạt tới trình độ khủng bố tới cỡ nào.
Trương Hằng khẽ thở dài:
- Cho dù ta xuống sâu dưới ba ngàn dặm. thực lực của bản thân cùng chỉ có thể phát huy ra hai ba phần. Nếu ta có được Tỵ Thủy Châu trong truyền thuyết thì tốt rồi.
Lam Ngọc Điền gật gật đầu, đề nghị:
- Không bằng như vầy, để ta chờ ở trên mặt biển, chủ nhân ngài một mình đi xuống là được!
- Được rồi! Ngươi trước lên trên mặt biển chờ đi! Ở dưới đáy biển sâu này có lẽ ta cũng không làm gì được lão rùa này, nhưng tự bảo vệ mình vẫn là không thành vấn đề.
Trương Hằng đồng ý đề nghị của Lam Ngọc Điền.
Thực lực của Lam Ngọc Điền dù sao cũng chưa có đạt tới đại tu sĩ, trong tay cũng không có Linh bảo phòng ngự trung phẩm, căn bản không thể xuống sâu ba ngàn dặm dưới đáy biển. Nếu dẫn theo hắn. Trương Hằng còn phải phân ra một bộ phận tâm thần lo cho hắn.
Đợi Lam Ngọc Điền rời đi, Trương Hằng hơi trầm ngâm suy tư một lát. rồi bên ngoài thân thể ngưng kết ra một tầng chiến giáp màu bạc, tiếp tục vừa chìm xuống đáy biển sâu. vừa dùng thần thức dò tra chung quanh.
Lại chìm xuống một hồi lâu. Trương Hằng mới tới đáy biển sâu ba ngàn dặm.
Trong quá trình này, nhưng thật ra hắn gặp một số yêu thú, thực lực trên cơ bản đều là Hóa Thần Kỳ trở lên.
Nhưng Trương Hằng cùng không có phí thời gian đối phó với bọn chúng, hơi phóng ra chút khí tức của đại tu sĩ, dọa cho chúng hoảng sợ bỏ chạy mất.
“Những con yêu thú này hàng năm sống ở dưới đáy biển sâu như thế, nhưng thật ra thích ứng với áp lực dưới này. Nếu bắt bọn chúng ném lên mặt biển, chỉ sợ sẽ lập tức nổ tan xác mà chết.”
Trương Hằng nghĩ đúng như thế, dưới đáy biển sâu ba ngàn dặm so sánh với mặt biển, áp suất không khí đâu Chỉ chênh lệch vạn lần?
Sau khi xuống đến độ sâu này Trương Hằng liền giảm chậm tốc độ, vừa trao đổi cùng Lam Ngọc Điền, vừa tìm kiếm chỗ ở của lão rùa.
Đúng lúc này, ánh mắt của Trương Hằng có thể nhìn tới, đột nhiên thấy một nam nhân thanh niên.
Diện mạo nam nhân này thực bình thường, thậm chí còn có hơi xấu xí, mặc bố bào màu xám. thản nhiên đi lại trong đáy biển sâu, dáng vẻ không có bị trói buộc của áp lực nước chút nào.
Trương Hằng mắt sáng lên, thanh niên này dĩ nhiên là một con yêu thú Hợp Thể sơ kỳ.
Gã nam nhân thanh niên cùng nhìn thấy Trương Hằng, vội vàng lướt nhẹ lại đây, ôm quyền thi lễ nói:
- Tại hạ Quy Hồng, không biết bằng hữu các hạ có phải là đến từ thế giới nhân loại xa xôi?
Trương Hằng quan sát hắn, gật đầu nói:
- Đúng vậy, tại hạ Trương Hằng, đến từ hải vực Tam Tiên Đảo, lần này tới đáy biển sâu này, là muốn gặp lão quy được xưng là tiên tri trong truyền thuyết kia.
Quy Hồng cười nói:
- Gia gia đã biết ngài tới đây, đặc biệt phái ta tới đón tiếp.
- Gia gia ngươi chính là lão quy?
Trương Hằng lộ vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới lão rùa thân ở dưới đáy biển, mà lại có thể trước một bước biết được mình đến. thần thông như thế không hổ với tên là Tiên tri.
- Tốt quá! Ngươi dẫn đường cho ta đi.
Trương Hằng thản nhiên nói.
- Trương đạo hữu cần phải đuổi kịp nha.
Gà thanh niên mỉm cười, quanh thân lưu chuyển hào quang màu lam, giống như người cá lội dưới đáy biển sâu ba ngàn dặm, tốc độ khiến cho người ta vô cùng sợ hãi, xem ức vạn tấn nước biển này như không có gì.
“Tốc độ không ngờ nhanh như vậy? Không hổ là Yêu tộc hàng năm sống dưới đáy biển này!” Trương Hằng khẽ thở dài, mặt ngoài thân thể ngân quang lóe sáng, tốc độ tăng nhanh, cấp tốc bay tới phía trước, làm nổi lên từng con sóng nước, nhưng cũng đuổi kịp gã thanh niên.
Tuy nhiên, Trương Hằng phát hiện tốc độ của mình tuy rằng đuổi kịp Quy Hồng, nhưng bởi vậy mà hao phí pháp lực gấp mấy lần so với đối phương.
Thanh niên Quy Hồng ở thời điểm phi hành, gần như không ảnh hưởng gì tới nước biển ở bốn phía, còn Trương Hằng trong quá trình phi hành, thì lại làm nổi lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng.
Một người là như cá gặp nước, người kia lại giống như lội trong vùng lầy, nửa bước khó đi.
- Ta cần phải tăng tốc đây!
Khóe miệng Quy Hồng hiện lên vài tia khinh miệt cùng chế giễu.
Chuyến này trước khi xuất môn, gia gia từng dặn dò hắn, đối xử với người kia nhất định phải hiền hoà thân mật, không được một chút khinh thường.
Nghe gia gia nói như vậy, Quy Hồng còn tưởng là một đại thần thông đến từ nơi nào đó, mới có thể khiến gia gia dặn dò như thế. hơn nữa, thời điểm gia gia nhắc nhở, trên mặt lộ vẻ sầu lo trăm mối, bộ dáng như lâm đại địch.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Quy Hồng tăng tốc độ gấp đôi, bộ dáng như muốn bỏ lại Trương Hằng ở phía sau.
Trong lòng Trương Hằng chợt sa sầm xuống, pháp lực không ngừng trôi đi, chân mày không khỏi hơi nhíu lại.
“Cứ tiếp tục như vậy có lẽ mình sẽ không đuổi kịp người này, đến lúc đó không phải làm trò cười...” Nghĩ đến đây, hai tròng mắt Trương Hằng ẩn ẩn lóe ra ngân quang, nhìn kỹ phương pháp Quy Hồng phi hành ở trong nước.
Xuyên qua Thần Linh Nhãn, thậm chí Trương Hằng xem thấu phương thức linh khí lưu chuyển trong cơ thể đối phương ở trong mắt.
Thực lực của Quy Hồng so ra kém Trương Hằng quá xa, cho nên, hết thảy trong thân thể hắn đều bị Trương Hằng nắm trong tay.
“Thì ra thế, không ngờ linh khí trong cơ thể lại hòa hợp thành một thể cùng nước biển này, không hổ là yêu thú thủy hệ.” Trương Hằng thầm tán thưởng.
Nghĩ đến đây, linh khí lưu chuyển trong cơ thể Trương Hằng, đột nhiên biến đổi, với một phương thức đặc thù ý đồ dung hợp cùng nước biển này.
Luyện Hư Linh Khí Tuy rằng không phải linh khí thủy hệ, nhưng bản thân nó ẩn chứa tinh túy thiên địa, khắc chế hết thảy mọi công pháp trên thiên hạ, cho nên, Trương Hằng vừa thử nghiệm một hồi, Luyện Hư Linh Khí lại hòa hợp một thể cùng nước biển ở chung quanh.
Trong phút chốc, môi trường bốn phía hiện lên rõ ràng trong óc Trương Hằng.
Ở loại tình huống này, hắn có một loại cảm giác như cá gặp nước, ngay cả áp lực nước chịu đựng bên ngoài thân thể trong khoảnh khắc đó đã giảm đi phân nửa.
-Ồ!?
Quy Hồng đang ở phía trước dẫn đường, khẽ “ồ” một tiếng, lộ vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Trước một khắc, hắn phát hiện Trương Hằng còn đang vụng về phi hành trong nước.
Mà ngay sau đó, đối phương đã có thể phi hành vô cùng thoải mái, thậm chí so với kẻ lão luyện như hắn này, đều không chênh lệch bao nhiêu.
Càng đáng sợ chính là, đối phương nắm giữ kỳ xảo phi hành trong nước giống mình y như đúc.
Đây rõ ràng là..
Học trộm!
Chỉ trong chốc lát, Trương Hằng liền nắm giữ tinh túy kỳ xảo phi hành của hắn.
“Người này thật đáng sợ...” Quy Hồng như hít một hơi khí lạnh, đột nhiên tâm lý sinh ra sợ hãi đối với Trương Hằng.
Trong nháy mắt liền học lòm được tuyệt kỷ của người khác, đây là loại thiên phú cỡ nào? Khó trách ngay cả gia gia luôn luôn trấn định tự nhiên, mà đối với người này lại coi trọng, bộ dáng như lâm đại địch như thế.
Hắn đâu biết rằng, Trương Hằng sở dĩ có thể học được tuyệt kỷ du hành trong nước của hắn nhanh như vậy, chủ yếu quyết định là nhờ có thần thông Thần Linh Nhãn của hắn hiểu rõ bản chất thế gian. Đương nhiên, Luyện Hư Linh Khí ẩn chứa tinh túy thiên địa, cùng là một nhân tố tất yếu.
Nếu không cho dù đổi lại là thiên tài nào khác trên thế gian này, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như thế có thể phục chế được tuyệt kỹ của Quy Hồng.
Ở trong phi hành tiếp theo, Trương Hằng giống như lửng thửng đi dạo trong sân nhà, cũng không có tiêu hao bao nhiêu pháp lực, theo sát phía sau Quy Hồng, bất kể đối phương tăng tốc như thế nào, đều có thể dễ dàng đuổi kịp.
Đến cuối cùng, thậm chí Quy Hồng tăng lên tốc độ hai trăm phần trăm, không tiếc tiêu hao pháp lực để phi hành, thế nhưng nam nhân thanh niên phía sau hắn thật giống như âm hồn luôn lơ lửng sát sau hắn.
Dưới tình huống như vậy, rốt cục Quy Hồng chịu phục, không thể không thừa nhận chỗ biến thái của đối phương.
- Các hạ trước kia đã tới đáy biển sâu rồi sao?
Quy Hồng hỏi.
- Đây là lần đầu tiên, cảm giác cũng không tệ lắm, nơi này phong cảnh rất đẹp!
Trương Hằng thản nhiên quan sát cảnh vật bốn phía.
Dưới đáy biển sâu vốn là một mảng tối đen, nhưng cũng có không hề ít vật sáng, tỷ như một ít tinh thạch phát sáng, hoặc thực vật, yêu thú nào đó sáng lên.
Trong bóng đêm, ánh sáng mông lung, thần bí tô điểm khiến cho người ta xem thật màn nhàn.
Quy Hồng cung kính nói:
- Tiền bối! Ngài có điều không biết, cảnh vật dưới đáy biển sâu đối với chúng ta mà nói vô cùng đơn điệu. Chân chính có thể làm chúng ta động tâm, Chỉ có bảo vật cùng các loại thiên địa dị vật vô cùng vô tận kia.
- Bảo vật?
Trương Hằng thoáng hơi sửng sốt, tiếp theo sau cười nói:
- Nếu thực sự nhiều bảo vật như vậy, không phải sớm đã bị Yêu tộc các ngươi lấy hết rồi sao, sao còn có phần tới chúng ta!
Thực hiển nhiên, Trương Hằng không tin tưởng lắm với lời nói của Quy Hồng.
- Dưới đáy biển sâu này yêu thú không nhiều lắm, vả lại cấp bậc thường tương đối cao, mà không gian hải vực lại vô cùng rộng lớn. Một số vùng cấm, ngay cả những yêu thú chúng ta sinh trưởng ở địa phương này cũng không dám đi vào. Gia gia ta từng nói qua, trong toàn bộ hạ giới, hải vực là nơi ẩn chứa bảo tàng nhiều nhất.
- Nói không sai! Nhưng nếu đã biết vị trí của bảo vật thì đâu có phần của ta?
Trương Hằng lắc đầu, Tuy rằng đồng ý với câu nói của đối phương, nhưng không tin có bảo vật chờ mình lấy đi.
Thấy Trương Hằng nghi ngờ lời nói của mình, Quy Hồng có vẻ không vui lòng, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, tròng mắt xoay chuyển, hắn sinh ra một kế, nói:
- Ở phía trước trên đường đi tới động phủ của gia gia, có một kiện thiên địa linh bảo, nếu tiền bối không tin, xin mời theo ta đi xem.
- Phải không? Trương mỗ thật đúng là không tin...
Trương Hằng làm ra một bộ dáng đánh chết ta cũng không tin.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào