Chân Tiên Tác giả : EK -----oo0oo-----
Chương 20: Thái cổ dị trùng.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Trở về động thính, huyết quan hồ nhắm hai mắt ngồi ngay trên mặt đất luyện hóa dược lực của tụ nguyên linh dịch, Cổ Thần thì bước về phía bộ xương khô.
Đến gần bộ xương khô khoảng chừng ba trượng, Cổ Thần có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của chiếc áo choàng lông chim, toàn bộ áo choàng lông chim đều lấy nguyên liệu từ một loại yêu cầm cố định, tuy rằng kích cỡ khác thường, nhưng hình dáng giống nhau như đúc.
Lông chim hình dạng dài lớn, hai bên lông khá cứng, giống như những mũi tên nhọn, màu sắc thuần đen, không phải là màu đen kịt không chút ánh sáng, mà là đen bóng lập lòe, tựa hồ trên mặt lông chim có một tầng du quang.
- Lông của tật vũ tiêm vĩ yến?
Hai mắt Cổ Thần sáng ngời.
Tật vũ tiêm vĩ yến chính là một trong những loại yêu cầm có tốc độ nhanh nhất toàn bộ Cổ Hoang đại lục, Tật vũ tiêm vĩ yến chỉ có cảnh giới Tiên Thiên cảnh, tốc độ phi hành đã so sánh được với tu sĩ nhân loại Thần Hải cảnh khống chế pháp bảo phi hành, vì vậy lông Tật vũ tiêm vĩ yến là tài liệu thượng phẩm để luyện chế pháp bảo, pháp khí phi hành.
Thế nhưng, tốc độ của Tật vũ tiêm vĩ yến quá nhanh, tu sĩ nhân loại rất khó bắt được, nếu như Tật vũ tiêm vĩ yến cảnh giới Tiên Thiên đã có tốc độ so sánh được với tốc độ của tu sĩ Thần Hải cảnh, nếu như Tật vũ tiêm vĩ yến tu vi Bồi Nguyên kỳ Thần Hải Cảnh, dù là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng rất khó bắt được.
Tật vũ tiêm vĩ yến cảnh giới Tiên Thiên đã khó bắt được như vậy, Tật vũ tiêm vĩ yến cảnh giới Thần Hải tự nhiên không cần phải nói, cho dù là tu sĩ đại năng Mệnh Tuyền cảnh không có pháp bảo phi hành tốt cũng không dám khoa trương nói xuống biển có thể đuổi được Tật vũ tiêm vĩ yến Thần Hải cảnh.
- Lấy lông của Tật vũ tiêm vĩ yến may thành một kiện áo choàng, như vậy cần phải bắt bao nhiêu Tật vũ tiêm vĩ yến cho đủ?
Cổ Thần thầm hít một hơi, không khỏi cảm thấy bội phục đối với vị chủ nhân đã chết của tòa động phủ Hạo Thiên này.
Một con Tật vũ tiêm vĩ yến đã vô cùng khó bắt rồi, Tật vũ tiêm vĩ yến thành niên không dài quá hai thước, muốn có một kiện áo choàng như thế này nhất định phải lất lông chim của ít nhất hai mươi con Tật vũ tiêm vĩ yến mới được.
Cổ Thần suy đoán, chủ nhân của động phủ Hạo Thiên này hẳn là Thần Hải cảnh trở lên, có thể là Bồi Nguyên kỳ, cũng có thể là Kim Đan kỳ, mà Tật vũ tiêm vĩ yến bị bắt được hẳn là Tiên Thiên cảnh, luyện chế pháp bảo cần có lông Tật vũ tiêm vĩ yến Thần Hải cảnh, mà kiện áo choàng trên người bộ xương khô kia hẳn là pháp khí.
Tuy rằng pháp bảo cao cấp hơn pháp khí, nhưng chỉ cần tu vi đạt tới Thần Hải cảnh, trong cơ thể tu luyện ra Thần Hải pháp lực chi nguyên, có pháp lực mới điều khiển được pháp bảo.
Cổ Thần hiện tại mới chỉ có tu vi Hậu Thiên cảnh, khoảng cách tới Thần Hải cảnh xa nghìn vạn dặm, tự nhiên hi vọng kiện áo choàng trên người bộ xương khô kia là pháp khí, như vậy mới thực dụng đối với Cổ Thần.
Tại thời điểm tu vi không mạnh, có một bảo bối tăng tốc độ, lúc gặp phải nguy hiểm cũng có thể chạy thoáng, hệ số an toàn sẽ cao hơn một chút, đối với Cổ Thần mà nói, đương nhiên pháp khí càng thêm hữu dụng hơn nhiều.
Một bước… Một bước…
Cổ Thần chậm rãi đi về phía bộ xương khô, phương hướng bộ xương khô nhìn chằm chằm chính là chỗ vừa mới tiến vào động thính, Cổ Thần không đứng phía trước bộ xương khô, cỗ sát khí bước người kia tự nhiên không sinh ra ảnh hưởng đối với Cổ Thần.
Chậm rãi, Cổ Thần cẩn thận từng li từng tí đến gần đài cao nơi bộ xương khô ngồi tĩnh tọa, khoảng cách đối với bộ xương khô chỉ còn lại vài thước.
Đồng thời từng bước từng bước lại gần, Cổ Thần lưu tâm mọi tình huống dưới mặt đất, trên đầu, bốn phía, thẳng cho tới khi tiến sát gần bộ xương khô, tuy rằng không sinh ra bất cứ tình huống gì, nhưng Cổ Thần vẫn không giảm nửa phần cảnh giác.
- Không bay ra bất luận cấm chế gì, cũng không có độc được?
Cổ Thần nhíu mày.
Nhìn trận pháp bên trong và bên ngoài động phủ, chủ nhân của động phủ hẳn là một trận pháp sư, mà bên trong động phủ chuyên môn mở ra một dược viên trồng đủ loại linh thảo kỳ quả khác nhau, chủ nhân động phủ cũng có thể là đan dược sư.
Vừa là trận pháp sư, vừa là đan dược sư, bên cạnh thi thể không hề bố trí cấm chế gì, cũng không hạ độc dược, như vậy khiến Cổ Thần có chút không giải thích được, theo lý mà nói, tu sĩ trước khi đại nạn tới đều thích bày một ít thủ đoạn bảo vệ thân thể chính mình.
“Chẳng lẽ bên trong kiện áo choàng này còn có vấn đề gì đó hay sao?”
Cổ Thần nghi hoặc nhìn về phía bộ xương khô, chưa vội thu hồi kiện áo choàng vào tay, nhanh chóng lui về phía sau một bước.
Rút ra bạo diễm liệt viêm phù…
Tay trái Cổ Thần lập tức lấy ra hai tấm phù chú từ trong Càn Khôn Trạc…
Đào Mộc Kiếm… Tay phải cũng lấy từ trong Càn Khôn Trạc một kiện pháp khí hạ phẩm Đào Mộc Kiếm.
Liễm khí ngưng thần, hết sức chăm chú nhìn vào chiếc áo choàng, tay phải Cổ Thần đưa ra phía trước, cầm Đào Mộc Kiếm chỉ vào chiếc áo choàng trên người bộ xương khô.
Ngay khi Đào Mộc Kiếm chạm vào kiện áo choàng, đột nhiên…
Vù vù…
Phía dưới áo choàng chợt lóe kim quang, một mảnh kim quang ào ào bắn ra, lao thẳng về phía Cổ Thần.
Tới thật nhanh…
May mà Cổ Thần sớm có chuẩn bị, thân thể lui về phía sau một bước, giương tay lên, ném mạnh một tấm bạo diễm liệt viêm phù về phía kim quang.
Xoẹt…
Liệt viêm phù bạo tạc thành một đoàn hỏa diễm, bao phủ đoàn kim quang vào bên trong, tấm phù chú hóa thành một đoàn thanh quang, bao phủ kim quang.
Lúc này Cổ Thần mới nhìn rõ phiến kim quang này là cái gì, dĩ nhiên là một đoàn yêu trùng quái dị, toàn thân màu vàng, bên ngoài là lớp giáp xác màu vàng, hoàn toàn bao phủ thân thể bên trong, chỉ để lộ ra cái đầu.
Đầu cũng là màu vàng kim, trên đầu có hai cái sừng nhọn, trong miệng còn có hai chiếc răng nanh dài chừng nửa tấc, tựa hồ có thể xé nát mọi thứ cản đường.
Con mắt cũng là màu vàng, trong sâu thẳm tròng mắt lóe lên một chút kim quang, giống như ánh sao trên trời, tràn ngập khí tức cổ xưa.
Sắc mặt Cổ Thần biến đổi, loại quái trùng này tại kiếp trước hắn chưa bao giờ gặp qua, nhưng cũng nghe được từ truyền thuyết kể lại.
Phệ thiên trùng, một loại thái cổ dị trùng có thể thôn phệ mọi thứ, đã biến mất tại Cổ Hoang đại lục hơn nghìn năm, bây giờ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thư tịch.
Đoàn phệ thiên trùng này, mỗi một con chỉ đại khái dài chừng một hai tấc, tổng cộng khoảng chừng mấy trăm con, liệt phù hóa thành hỏa diễm đối với phệ thiên trùng hầu như không sản sinh một chút tác dụng nào.
Liệt viêm phù hóa thành hỏa diễm tuy rằng bao phủ đoàn phệ thiên trùng bên trong, nhưng không có bao nhiêu tác dụng, chỉ thấy mấy trăm con phệ thiên phù từng ngụm từng ngụm thôn phệ hỏa diễm, chỉ trong vài lần hô hấp liệt viêm phù hóa thành hỏa diễm đã bị phệ thiên trùng thôn phệ không còn một mảnh.
Cổ Thân gẩy chiếc áo choàng xuống dưới mặt đất, sau đó cầm Đào Mộc Kiếm trong tay mạnh mẽ chém thẳng vào phệ thiên trùng.
Đương đương…
Đào Mộc Kiếm giống như chém vào một đống kim chúc vang lên thanh âm đương dương, Đào Mộc Kiếm khảm vào đoàn phệ thiên trùng lại bị phệ thiên trùng bao vây giữ lại, Cổ Thần dùng sức vung lên, khiến đoàn phệ thiên trùng bị chia thành hai đoàn riêng biệt.
Rất nhiều phệ thiên trùng dọc theo thân Đào Mộc Kiếm bay về phía Cổ Thần, một ít phệ thiên trùng thì mở to hai cái răng nanh trong miệng, trực tiếp cắn xé Đào Mộc Kiếm, nhất thời Đào Mộc Kiếm xuất hiện vô số lỗ thủng, ngay cả pháp khí cũng bị phệ thiên trùng dần dần thôn phệ.
Cổ Thần cả kinh, loại thái cổ dị trùng này quả nhiên không tầm thường, trách không được tu sĩ nhân loại dùng cái tên phệ thiên đặt cho chúng, hỏa diễm cũng nuốt, pháp khí cũng nuốt, có thể tưởng tượng, nếu như bị phệ thiên trùng bám vào thân thể sẽ là kết quả như thế nào?
Cổ Thần vội vã ném Đào Mộc Kiếm ra ngoài, tay trái từ trong Càn Khôn Trạc lấy ra hai tấm phù chú, hai tấm thái ất phù mạnh mẽ ném về phía phệ thiên trùng.
Ầm ầm…
Thái ất phù hóa thành hai đạo lôi quang, bổ trúng đoàn phệ thiên trùng kết thành kim quang, phệ thiên trùng nhất tề phát ra tiếng “ti ti”, đông thời há miệng cắn nuốt, hai tấm thái ất phù hóa thành lôi quang dĩ nhiên bị phệ thiên trùng hấp thu sạch sẽ, ngay cả nửa điểm cũng không lưu lại.
“Biến thái như vậy?”
Cổ Thần thầm kêu không xong, thân thể liên tục lui về phía sau.
Ngay cả thái ất phù cũng không thể tạo thành thương tổn đối với phệ thiên trùng, Cổ Thần mới chỉ có tu vi Hậu Thiên cảnh, không thể phát huy được uy lực pháp khí trong Càn Khôn Trạc, lấy chúng ta cũng không có biện pháp.
Huống hồ, lấy năng lực thôn phệ biến thái của phệ thiên trùng, cho dù hắn có đạt tới tu vi Tiên Thiên cảnh, có thể phát huy được uy lực pháp khí, Cổ Thần cũng không dám đảm bảo tiêu diệt được đám phệ thiên trùng này, nói không chừng, cho dù dùng chân khí Tiên Thiên thôi động pháp khí, lấy năng lực thôn phệ tới biến thái của phệ thiên trùng, sợ là lấy pháp khí ra cũng chỉ có một kết quả là bị cắn nuốt sạch sẽ.
Vù vù…
Phệ thiên trùng thôn phệ thái ất phù biến thành hai đạo lôi quang, đồng thời Đào Mộc Kiếm cũng bị thôn phệ sạch sẽ không còn một mảnh, tiếp tục hóa thành một đoàn kim quang, bay về phía Cổ Thần.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 1: Cổ Gia Hữu Nhi
-----oo0oo-----
Chương 21: Tật Vũ Phi Phong.
Nhóm dịch: Dungnhi
Sưu Tầm By Đạo Soái --- 4vn.eu
Cổ Thần liên tục lui về phía sau, lại lấy một tấm liệt hỏa phù từ trong Càn Khôn Trạc, ném mạnh thái ất phù về phía phệ thiên trùng đang bay tới, tay phải tiếp tục lấy ra một kiện pháp khí hình tròn từ trong Càn Khôn Trạc, ném về phía phệ thiên trùng.
Tuy rằng liệt hỏa phù, thái ất phù, pháp khí hình tròn không thể tạo thành thương tổn đối với phệ thiên trùng, thế nhưng chung quy có thể ngăn cản được phệ thiên trùng, kéo dài một chút thời gian giúp hắn chạy trốn.
Cổ Thần âm thầm kêu khổ, sớm biết trên người bộ xương khô kia có ẩn nấp nhiều phệ thiên trùng như vậy, nói thế nào đi nữa thì Cổ Thần cũng quyết không động tới kiện áo choàng kia.
Hiện tại đã quá muộn rồi, ngay cả kiếp trước hắn là đại tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, có kinh lịch nhân sinh hơn 500 năm, hưng gặp phải loại thái cổ dị trùng như thế này cũng không có biện pháp.
Phệ thiên trùng tại hơn một nghìn năm trước đã biến mất khỏi Cổ Hoang đại lục, chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết, thư tịch, nghe nói ở thời đại thái cổ cũng lừng lẫy hung danh, thế gian chỉ còn lại truyền thuyết về sự kinh khủng của phệ thiên trùng mà không hề có phương pháp nào để đối phó với nó.
Cho dù Cổ Thần chính là đại tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh sống hơn 500 năm trùng sinh, đối mặt với phệ thiên trùng, đừng nói là giết chết chúng, cho dù chạy khỏi truy kích của phệ thiên trùng cũng vô cùng khó khăn.
Mấy trăm con phệ thiên trùng nhất tề cắn nuốt, liệt viêm phù, thái ất phù biến thành hỏa diễm và lôi quang nhanh chóng bị chúng thôn phệ không còn chút nào, kiện pháp khí hình tròn cũng bị phệ thiên trùng vây quanh, chỉ thấy phệ thiên trung bám chặt lấy pháp khí hình tròn, tạo lên một vòng tròn lớn hơn chừng một tấc.
Thế nhưng, thể tích vòng tròn do phệ thiên trùng hình thành không ngừng giảm nhỏ, nói rõ pháp khí bên trong cũng giống như Đào Mộc Kiếm, cũng đang bị thôn phệ, rất nhanh sau đó sẽ biến mất không còn bóng dáng.
…
Cổ Thần cấp tốc lui lại phía sau, không ngừng tung ra những tấm phù chú bình thường nhất cố gắng kéo dài chút thời gian, đồng thời âm thầm lưu ý, bảo trì cảnh giác cao độ, ý thức tập trung vào hàng linh phù và bạo diễm liệt viêm phù, van nhất không thể chống đỡ được, chỉ đành dùng hai loại phù chú có uy lực lớn nhất này.
Rất nhanh, Cổ Thần từ bên cạnh bộ xương khô chủ nhân động phủ thối lui tới chính giữa động thính, huyết quan hồ còn đang nhắm mắt nằm úp sấp trên mặt đất, hấp thu linh khí từ trong tụ nguyên linh dịch.
Đột nhiên…
Hai mắt huyết quan hồ vừa mở, nhìn về phía phệ thiên trùng không ngừng đuổi theo Cổ Thần, hai chân bật mạnh liền từ trên mặt đất nhảy bật lên, đứng trên bờ vai Cổ Thần.
Phệ thiên trùng càng đuổi càng gần, dần dần phù chú bình thường Cổ Thần phát ra đã khó có thể ngăn cản được thế truy đuổi cấp bách của đoàn phệ thiên trùng, trong lòng quyết định, tay trái hơi lộn, trực tiếp nắm giữ hành linh phù và bạo diễm liệt viêm phù vào tay.
Cứ kéo dài như vậy, đừng nói làm bị thương phệ thiên trùng, cho dù là từ trong thế tiến công của chúng chạy trốn ra ngoài cũng vô cùng khó khăn, Cổ Thần chuẩn bị dùng hành linh phù, sau đó dùng bạo diễm liệt viêm phù liều mạng với phệ thiên trùng.
- Chi…
Đúng lúc này, huyết quan hồ ngẩng đầu lên, kéo dài cái cổ, hướng về phía phệ thiên trùng đang lao tới phát ra tiếng thét chói tai.
Nhất thời đoàn kim quang run run, nghe được tiếng kêu của phệ thiên trùng, tốc độ của đám phệ thiên trùng hơi chựng lại, liên tiếp xuất hiện hiện tượng lung lay sắp đổ, tựa hồ bị cái gì đó đả thương, sắp rơi xuống mặt đất.
- Chi…
Huyết quan hồ một lần nữa phát ra tiếng thét chói tai đối với đám phệ thiên trùng phía trước, đồng thời trong miệng còn phun ra màn sương trắng nhàn nhạt, thổi mạnh về phía phệ thiên trùng, bao phủ chúng bên trong.
Tất cả phệ thiên trùng giống như gặp phải đại địch, cả đám bạo loạn, đều xoay người bỏ chạy, nhất thời hóa thành một đoàn kim quang bay trở về bên người bộ xương khô chủ nhân động phủ, toàn bộ bám chặt lên xương sống lưng bộ xương khô.
Có mấy con phệ thiên trùng chạy trốn chậm một chút, bị sương mù màu hồng do huyết quan hồ phun ra dính vào người, thân thể lập tức run rẩy rồi rơi xuống mặt đất, phệ thiên trùng rơi xuống mặt đất xuất hiện một tia hồng quan trong đôi con mắt màu vàng, mấy con phệ thiên trùng khác rất nhanh vọt tới cùng nhau, dùng chiếc sừng trên đầu, cùng răng nanh trong miệng điên cuồng cắn xé vào thân thể phệ thiên trùng rơi dưới mặt đất.
Rất nhanh, mấy con phệ thiên trùng rơi dưới mặt đất bị những chiếc răng nanh sắc bén của đồng loại cắn xé nát bấy, thi thể chi thành vô số khối nhỏ, bị chết một cách triệt để nhất.
Huyết quan hồ lại phát ra một tiếng chói tai, sương mù màu hồng vừa mới phun ra dĩ nhiên khiến phệ thiên trùng không gì không thôn phệ được chạy trối chết, mấy con phệ thiên trùng chạy chậm một chút bị sương mù màu hồng dính lên người dĩ nhiên phát cuồng cắn xé nhau mà chết?
Sương mù màu hồng huyết quan hồ phun ra là gì? Dĩ nhiên lợi hại như vậy?
Cổ Thần nhìn tất cả phát sinh, đôi vai run lên, huyết quan hồ bị run lên rơi xuống đất, Cổ Thần bật người lui lại phía sau mấy bước, kéo dãn một chút khoảng cách với huyết quan hồ, kinh ngạc nhìn đầu huyết quan hồ thuần một màu trắng.
Kiếp trước Cổ Thần cũng đã từng gặp qua một ít huyết quan hồ, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy qua huyết quan hồ phun ra sương mù màu hồng gì đó, bắt đầu cẩn thận quan sát đầu huyết quan hồ trước mắt, nghĩ thầm nếu như huyết quan hồ phun một ngụm sương mù màu trắng lên người hắn thì sẽ có hậu quả như thế nào?
Chẳng lẽ? Huyết quan hồ thuần màu trắng so với huyết quan hồ bình thường khác có chỗ khác nhau? Có điều gì đó đặc biệt? Ví dụ như sương mù màu hồng này? Trong lòng Cổ Thần suy đoán.
- Chi… Chi chi…
Huyết quan hồ lập tức hạ chân sau, kêu lên ba tiếng với Cổ Thần, một chân trước giống như cánh tay con người điểm điểm về phía Cổ Thần, nhìn thần tình của nó tựa hồ có điểm căm tức: vì sao Cổ Thần lại đột nhiên đẩy nó từ trên bờ vai xuống dưới đất?
Nhìn biểu tình của huyết quan hồ, trong lòng Cổ Thần cười cười, vừa rồi huyết quan hồ đã trợ giúp chính mình bức lui phệ thiên trùng, nhưng vừa thấy huyết quan hồ có khả năng sinh ra uy hiếp tới chính mình liền không nói một lời đẩy nói từ trên vai xuống.
Nhìn biểu tình vô tội của huyết quan hồ, hiển nhiên không có ý định công kích Cổ Thần, thực sự là Cổ Thần đã lấy cái bụng nhân loại để đo tâm tinh tinh khiết của nó rồi.
Bất quá, để nó ngồi trên bờ vai chính mình như vậy sau? Hiển nhiên không được, vạn nhất lúc nào đó nó phun một ngụm sương mù màu hồng vào chính mình, bản thân làm sao tránh được? Trong lòng Cổ Thần suy nghĩ, cho dù biểu tình của huyết quan hồ vô tội như thế nào cũng không thể tiếp tục để nó ngồi trên vai chính mình.
Ai… Xem ra nhân loại quả nhiên là chủng tộc có lòng nghi ngờ nặng nhất a! Bản thân cũng không ngoại lệ, trong lòng Cổ Thần thở dài.
Cổ Thần nhìn sang phía bộ xương khô, chiếc áo choàng lông chim vừa bị gẩy ra khỏi người bộ xương khô đang lẳng lặng nằm dưới mặt đất, trong lòng Cổ Thần vui vẻ, phệ thiên trùng đều bám trên người bộ xương khô, trên kiện áo choàng này hẳn là không có phệ thiên trùng.
Bước tới gần chiếc áo choàng, Cổ Thần tỉ mỉ kiểm tra một lần, xác định không có phệ thiên trùng mới đưa tay nhặt chiếc áo choàng lên.
Áo choàng vừa vào tay, một cỗ cảm giác mềm nhẵn lập tức truyền tới.
“Đây rốt cuộc là pháp khí phi hành hay là pháp khí phụ trợ?
Cổ Thần nhè nhẹ vuốt chiếc áo choàng.
Pháp khí phi hành cần phải tới Tiên Thiên cảnh mới có thể sử dụng, mà pháp khí phụ trợ lại không yêu cầu cảnh giới người sử dụng, bất kỳ ai cũng có thể sử dụng, giống như Càn Khôn Trạc.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 1: Cổ Gia Hữu Nhi
-----oo0oo-----
Chương 22: Hậu Thiên tầng thứ sáu (thượng).
Nhóm dịch: Dungnhi
Sưu Tầm By Đạo Soái --- 4vn.eu
Cầm áo choàng trong tay, Cổ Thần cảm giác, tựa hồ có một loại lực lượng cực lớn từ trong áo choàng truyền ra, tiến vào trong cơ thể hắn.
Trong lòng Cổ Thần khẽ động, lập tức khoác chiếc áo choàng lên lưng, nhất thời, một cỗ lực lượng cường đại từ áo choàng tuôn ra, Cổ Thần có cảm giác như thân thể chính mình biến thành chim yến, tựa hồ không một chút trọng lượng, lúc nào cũng có thể bay bổng lên trời.
Đi về phía trước một bước, thân thể lay động một cái, dĩ nhiên đã xuất hiện tại vị trí cách đó hơn mười trượng, trong lòng Cổ Thần vui vẻ, chiếc áo choàng này rõ ràng là một kiện pháp khí phụ trợ.
Pháp khí công kích, phòng ngự hay phi hành cần phải có chân khí Tiên Thiên điều khiển mới có thể phát huy được uy lực chân chính của nó, mà pháp khí phụ trợ không giống, bản thân nó có lực lượng cường đại, nhưng lực lượng này gia trì lên thân thể người sử dụng, pháp khí phụ trợ có công dụng gì thì người sử dụng pháp khí sẽ thu được loại công dụng đó.
Ví dụ như Càn Khôn Trạc có công dụng không gian trữ vật, khi Cổ Thần lấy được, không cần tới cảnh giới Tiên Thiên cũng có thể sử dụng được công năng không gian trữ vật của Càn Khôn Trạc, chiếc áo choàng trong tay có công năng đề cao tốc độ, Cổ Thần không cần phải đến Tiên Thiên cảnh cũng đã có thể sử dụng công năng tăng tốc của áo choàng.
Chỉ là, theo tu vi của người sử dụng càng cao thì càng sử dụng được triệt để công năng của pháp khí phụ trợ, ví dụ như tu vi của Cổ Thần càng cao có thể sử dụng được không gian trữ vật trong Càn Khôn Trạc càng lớn, sử dụng chiếc áo choàng trong tay thì tốc độ sẽ càng thêm nhanh chóng.
Cổ Thần lại bước thêm vài bước, mỗi một lần bước được một bước, trong sát na liền xuất hiện tại địa phương cách vị trí ban đầu hơn mười trượng, tốc độ so với tốc độ chạy toàn lực còn nhanh hơn rất nhiều, nếu như dùng chiếc áo choàng này toàn lực chạy trốn, tốc độ có thể đề cao hơn bình thường gấp ba bốn lần.
Nếu như sớm có chiếc áo choàng này, vậy thì muốn bắt huyết quan hồ đâu cần phiền phức như vậy?
- Nếu là pháp khí do lông của tật vũ tiêm vĩ yến luyện thành, như vậy gọi nó là Tật Vũ Phi Phong đi! Mặc lên chiếc áo choàng này thì tốc độ trở nên nhanh chóng không gì sánh kịp, gọi là Tật Vũ Phi Phong rất thích hợp.
Cổ Thần vuốt vuốt áo choàng, hài lòng nói.
…
Cổ Thần có được Tật Vũ Phi Phong tự nhiên vui vẻ không kìm nén được, trong động thính liên tục chạy hơn mười bước mới có chút hứng thú chưa hết dừng thân thể lại.
- Có Tật Vũ Phi Phong, tốc độ khi toàn lực chạy trốn của ta không hề kém hơn so với tu sĩ Tiên Thiên cảnh dùng pháp khí phi hành, hắc hắc…
Cởi Tật Vũ Phi Phong ra, Cổ Thần hắc hắc cười, vui mừng sờ soạng mấy lần lên Tật Vũ Phi Phong, một lúc lâu sau mới thu Tật Vũ Phi Phong vào trong Càn Khôn Trạc.
- Chi chi, chi, chi chi chi…
Thanh âm của huyết quan hồ quanh quẩn bên cạnh.
Cổ Thần cúi đầu nhìn nó, huyết quan hồ đang cũng ngửa đầu nhìn hắn, cái chân trước không ngừng chỉ chỉ kêu loạn, rồi lại quay sang chỉ chỉ chính mình và Cổ Thần.
Nhìn một lúc lâu Cổ Thần vô luận thế nào cũng không hiểu rốt cuộc là huyết quan hồ đang muốn biểu đạt ý tứ gì.
- Chi, chi chi chi, chi chi…
Thấy Cổ Thần lộ ra biểu tình mờ mịt, huyết quan hồ càng ra sức kêu.
Cổ Thần thấy nó một mặt kêu loạn, một mặt chỉ sang phía bên phải động thính, Cổ Thần nhìn sang phía bên phải, nói đó chính là thông đạo nối liền tới dược viên vừa rồi.
- Ngươi ý muốn nói linh dược?
Cổ Thần hỏi.
- Chi… Chi chi chi chi…
Huyết quan hồ vui vẻ kêu lên hai tiếng, gật đầu.
Thế nhưng, chỉ hai ba cai chớp mắt, quyết quan hồ lại ngẩng đầu kêu loạn.
- Chi, chi chi, chi chi chi…
Người với hồ ly nói chuyện với nhau quả thực vô cùng phiền phức, Cổ Thần suy nghĩ hồi lâu, lại hỏi:
- Ngươi nói là linh dược ta cho ăn vừa rồi?
- Chi… Chi chi chi chi…
Huyết quan hồ nhất thời vui vẻ nhảy lên, liên tục gật đầu.
Cổ Thần thấy bộ dáng cao hứng bừng bừng của nó, hỏi:
- Ngươi không phải là muốn ăn nữa chứ?
- Chi chi chi chi…
Huyết quan hồ liều mạng gật đầu.
Cổ Thần nghĩ thầm:
“Xem ra đầu huyết quan hồ này không phải là linh hồ, mà còn là một con hồ ly thích ăn uống a, mới nuốt vào một lọ tụ nguyên linh dịch trung phẩm, hiện tại cư nhiên muốn ăn nữa? Ngay cả ta cũng phải thông qua ba ngày liên tục rèn luyện mới chậm rãi hấp thu được hết toàn bộ linh khí trong một lọ tụ nguyên linh dịch, nó ăn cũng quá nhanh đi! Hơn nữa, đây là linh dược, có thể tùy tiện ăn được sao?”
Đang muốn cự tuyệt huyết quan hồ, Cổ Thần đột nhiên nghĩ đến hình ảnh huyết quan hồ phun ra một ngụm sương mù màu hồng đuổi chạy phệ thiên trùng vừa rồi.
“Bên trong động phủ này có phệ thiên trùng, ta hoàn toàn không đối phó được với chúng, sau này khi thu thập được tài liệu bố trí Tam Tuyệt đại trận ta còn phải trở lại đây một lần nữa, đến lúc đó nếu như phệ thiên trùng đột nhiên tấn công, ta thì hiển nhiên không đối phó được, mà đầu linh hồ này thích ăn linh dược, tại sao ta không nuôi dưỡng nó, để nó bên cạnh ta, sau này trở lại động phủ Hạo Thiên coi như có thêm một phần đảm bảo? Dù sao đi nữa chỉ cần ta có hoang tệ, muốn có bao nhiêu tụ nguyên linh dịch thì luyện chế bấy nhiêu.”
Quyết định chủ ý, Cổ Thần cười cười, nói:
- Ngươi đi theo bên cạnh ta, mỗi ngày ta cho ngươi ăn một lọ linh dược như vừa rồi, thế nào?”
- Chi chi chi chi…
Huyết quan hồ hưng phấn kêu loạn, thần tình tràn đầy vui mừng.
Cổ Thần nói:
- Ngươi đã đi theo ta, vậy ngươi phải nghe lời ta nói.
Huyết quan hồ gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng.
Cổ Thần nói:
- Ta đặt cho ngươi một cái tên, gọi là Tiểu Bạch đi, sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Bạch.
- Chi chi chi chi…
Huyết quan hồ hưng phấn gật đầu, hiển nhiên đối với cái tên này rất hứng thú.
Nhìn thần tình khát vọng trong ánh mắt tiểu Bạch, Cổ Thần tự nhiên biết nó nghĩ muốn cái gì, nói:
- Vừa rồi ta đã cho ngươi ăn một lọ linh dược, một ngày một đêm chỉ có thể cho ngươi một lọ, ngày hôm nay đã ăn rồi, phải đợi ngày mai mới được ăn lọ thứ hai.
Yêu thú luyện hóa linh dược so với nhân loại nhanh hơn nhiều, một ngày một đêm cũng đủ để luyện hóa một lọ tụ nguyên linh dịch trung phẩm, vì vậy Cổ Thần cho Tiểu Bạch một lọ trong một ngày một đêm, nhìn thần tình của Tiểu Bạch, khẳng định là ước gì một ngày được ăn mười lọ. Bất quá Cổ Thần tự nhiên không để nó lãnh phí như vậy, tuy rằng trong người Cổ Thần hiện tại có không ít linh dịch, nhưng ăn quá nhanh thì cũng không thể chống đỡ được.
- Chi chi…
Tiểu Bạch lắc đầu, tựa hồ rất không cam tâm tình nguyện.
Cổ Thần nói:
- Loại linh dược này không chỉ có mùi vị ngon lành, đối với tu luyện cũng có tác dụng rất lớn, một ngày một đêm ngươi ăn một lọ để triệt để luyện hóa hết linh khí bên trong mới được ăn lọ thứ hai, như vậy đối với ngươi mới có lợi.
- Chi…
Tiểu Bạch gật đầu, thân thể bật nhẹ, nhảy lên bờ vai Cổ Thần.
Cổ Thần liếc mắt nhìn nó, lần này không rung vai đẩy nó xuống.
Lại nhìn thoáng qua bộ xương khô, đám phệ thiên trùng đều bám hết vào cột sống bộ xương khô, tựa hồ như đang ngủ say. Cổ Thần đứng dậy nhìn thoáng qua ngoài động phủ, trong rừng rậm rất vắng vẻ, bầu trời đầy sao, chính là giữ đêm khuya, cách hừng đông còn rất sớm.
Nếu đã ở nơi đây, Cổ Thần tự nhiên không ngủ, trở lại động thính, nắm chắc thời gian tu luyện.
Bên ngoài động đen kịt, Cổ Thần nghĩ tu luyện bên trong huyệt động càng an toàn hơn một chút, tuy rằng trong động thính có phệ thiên trùng, nhưng có tiểu Bạch ở đây, phệ thiên trùng chạy còn không kịp, sao dám tới quấy rối hắn?
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 1: Cổ Gia Hữu Nhi
-----oo0oo-----
Chương 22: Hậu Thiên tầng thứ sáu (hạ).
Nhóm dịch: Dungnhi
Sưu Tầm By Đạo Soái --- 4vn.eu
Một lần vận hành chân khí trong cơ thể, trải qua nửa tháng tu luyện, Cổ Thần rõ ràng cảm giác được, tu vi chân khí đã đạt tới Hậu Thiên tầng thứ năm đỉnh, đã cảm giác được bình cảnh đột phá tầng thứ năm, chỉ chờ phá tan tầng bình cảnh này, tu vi liền có thể đạt tới Hậu Thiên tầng thứ sáu.
Cổ Thần ngồi trên mặt đất, khống chế chân khí trong cơ thể, tiến hành trùng kích bình cảnh đột phá tầng thứ năm.
Lúc đầu, bình cảnh tầng năm giống như một ngọn núi lớn, Cổ Thần mạnh mẽ thúc đẩy chân khí trùng kích không hề sứt mẻ, tựa hồ không có khả năng phá tan được ngọn núi khổng lồ này.
Thế nhưng, Cổ Thần không chút nổi giận, vận hành chân khí tầng thứ năm hết lần này tới lần khác liên tục trùng kích, một lần không được thì mười lần, mười lần không được thì trăm lần.
Dưới tình huống chân khí trùng kích không ngừng nghỉ, không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc bình cảnh tầng thứ năm đã có chút dao động nho nhỏ.
Cổ Thần hoàn toàn quên đi thời gian trôi qua, vận hành chân khí hết một lần lại một lần trùng kích, bình cảnh tầng thứ năm từ lúc bắt đầu có dao rộng, sau đó chậm rãi rung động, càng lúc càng mãnh liệt.
Cuối cùng…
Một đạo chân khí giống như một cọng rơm rạ đè chết lạc đà mỏi mệt, toàn bộ bình cảnh tầng thứ năm dưới sự trùng kích của chân khí bị phá tan thành vô số mảnh, hoàn toàn nghiền nát.
Một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên xuyên thấu toàn thân Cổ Thần, khiến Cổ Thần sinh ra cảm giác lực lượng vô cùng vô tận.
Đây chính là cảm giác sau khi đột phá bình cảnh.
Hậu Thiên tầng thứ sáu…
Rốt cuộc đã đột phá tới Hậu Thiên tầng thứ sáu…
Cổ Thần đứng dậy, xương cốt trong cơ thể vang lên những tiếng lách cách, cường độ thân thể lại đề cao thêm một tầng, thông qua Thiên Cương Thối Thể đại pháp, thân thể miễn cưỡng có thể so sánh với thân thể tu sĩ Hậu Thiên tầng thứ tám bình thường rồi.
Đi ra khỏi động phủ, sắc trời đã sáng rõ.
Đi một vòng bên ngoài cửa động phủ, quả nhiên hắn còn chưa đi ra khỏi Âm Dương Mê Thiên đại trận, chỉ bất quá là vượt qua được một phần Âm Dương Mê Thiên đại trận, tiến vào Hạo Thiên Động Phủ trong sơn cốc.
Tiểu Bạch ngồi trên bờ vai Cổ Thần, Cổ Thần tiếp tục đi vào Âm Dương Mê Thiên đại trận, một lúc lâu sau, Cổ Thần đi ra hỏi đại trận, xuất hiện tại phụ cận nơi rừng rậm hắn và Tiểu Bạch chạy vào ngày hôm qua.
Từ trong Càn Khôn Trạc lấy ra Tật Vũ Phi Phong mặc lên người, Cổ Thần lập tức chạy về phía Linh Phù Sơn, có Tật Vũ Phi Phong hỗ trợ tăng tốc, Cổ Thần còn chưa dốc hết toàn lực, tốc độ so với ngày hôm qua đuổi theo Tiểu Bạch đã nhanh hơn gấp ba lần.
Khoảng chừng nửa canh giờ qua đi, Cổ Thần đã chạy được hơn phân nửa lộ trình ngày hôm qua, có Tật Vũ Phi Phong, tốc độ quả nhiên không chậm hơn bao nhiêu so với tu sĩ Tiên Thiên cảnh ngự khí phi hành.
Đột nhiên, Cổ Thần đang chạy nhanh mạnh mẽ dừng lại, Tật Vũ Phi Phong trong nháy mắt được thu vào trong Càn Khôn Trạc.
Càn Khôn Trạc được Cổ Thần giấu vào trong ống tay áo, người khác hoàn toàn không nhìn thấy.
Trên bầu trời có một đạo thân ảnh đạp kiếm bay đến, hạ xuống trước mặt Cổ Thần, lạnh lùng nhìn hắn.
Cổ Thần cũng dùng ánh mắt lãnh đạo nhìn qua, một lúc sau mới mở miệng nói:
- Thương Hải thúc.
Tiểu Bạch trên bờ vai cảm nhận được bầu không khí có chút áp lực, thân thể nhích gần sát vào đầu Cổ Thần.
Trong ánh mắt Cổ Thương Hải mơ hồ hiện ra một chút hàn mang, nhìn thoáng qua đối với Tiểu Bạch, ánh mắt lại chuyển dời lên người Cổ Thần, nói:
- Đây là bạch hồ theo như lời Cổ Hằng nói?
Cổ Thần gật đầu:
- Đúng!
- Tại Đông Hoang một đêm, ngươi dĩ nhiên an toàn không việc gì, tai họa ngàn năm quả nhiên không giả.
Cổ Thương Hải nhìn Cổ Thần, con mắt không chớp lấy một lần, thần tình trên mặt mơ hồ có chút biến hóa, nhưng che giấu cực kỳ kín đáo.
Bất quá, Cổ Thần không phải là một mao đầu tiểu tử, biểu tình của Cổ Thương Hải hoàn toàn rơi vào con mắt Cổ Thần, Tiểu Bạch bất an thấp giọng chi một tiếng, lại càng áp sát vào đầu Cổ Thần hơn.
“Hắn dĩ nhiên muốn giết ta?”
Trong lòng Cổ Thần rùng mình, tuy rằng Cổ Thương Hải biểu hiện cực kỳ bí mật, thế nhưng một tia sát khí này vẫn bị lão quái vật sống hơn 500 như Cổ Thần nhìn thấy rõ ràng.
Trong lòng Cổ Thương Hải hơi chút do dự, hắn là người đầu tiên nhìn thấy Cổ Thần, tại rừng rậm Đông Hoang này, biện pháp khiến một người biến mất có rất nhiều, nếu như Cổ Thần vĩnh viễn biến mất như vậy thì coi như chặt đứt huyết mạch của Cổ Hiền, Cổ Thần không có, cho dù Cổ Hiền truyền chức vị tộc trưởng cho Cổ Thương Khung cũng không có ý nghĩa, nếu như Cổ Thương Khung lấy vợ khác sinh con, vậy thì không phải là huyết mạch Cổ Hiền nữa rồi.
Vì vậy, Cổ Thần không còn, Cổ Hiền sẽ không còn ôm huyễn tưởng với Cổ Thương Khung, huyết mạch bị diệt, đối với Cổ Hiền chính là đả kinh trí mạng. Tuổi tác Cổ Hiền đã cao, có thể qua một hai năm nữa chết đi cũng không chừng, lúc đó chức vị tộc trưởng tự nhiên rơi vào trong tay Cổ Thương Nhạc, cho dù Cổ Hiền không chết cũng sẽ chịu đả kích cực lớn, không còn hi vọng tương lai, dẫn tới thoái chí, sớm trao lại chức vị tộc trưởng cho Cổ Thương Nhạc?
Cứ như vậy, chỉ cần lúc này Cổ Thần thực sự biến mất, Cổ Thương Nhạc càng có thể sớm ngồi vào ghế tộc trưởng.
Cổ Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:
- Thương Hải thúc đã ra ngoài tìm ta, nói vậy phụ thân ta hẳn đang ở phụ cận nơi này?
Nghe Cổ Thần nói tới phụ thân hắn, trong lòng Cổ Thương Hải ngẩn ra.
“Ta có thể tìm được, những người khác cũng có thể tìm được, vạn nhất bị Cổ Thương Khung nhìn thấy? Cho dù Cổ Thương Khung không xuất hiện, số người lão nhân kia điều động không hề ít, vạn nhất bị ai đó nhìn thấy? Lửa giận của lão nhân kia mà bốc lên, ta chẳng phải chỉ có con đường chết?”
- Ha hả… Đúng vậy, phụ thân ngươi hẳn là ở gần đây!
Cổ Thương Hải ha ha cười, sát khí tan hết.
“Hừ!”
Cổ Thần hừ lạnh một tiếng trong lòng, nói:
- Chúng ta trở về thôi, Thương Hải thúc có thể mang ta một đoạn đường?
Cổ Thương Hải vận chân khí vào thân kiếm, phí kiếm hóa thành một thanh cự kiếm dài hơn trượng, sau đó mở miệng nói:
- Đương nhiên là ta mang ngươi cùng trở về, tộc trưởng nhất định mong nhớ ngươi tới mức con mắt sắp lồi ra, đi nhanh nào…
Cổ Thần đi tới trước mặt phi kiếm, chậm rãi bước lên, Cổ Thương Hải thôi động chân khí Tiên Thiên, phi kiếm bay lên trời, hướng thẳng về phía thành Nhạc Thủy.
Bay trên bầu trời, dọa tiểu Bạch giật nảy mình, suýt chút nữa nhảy từ trên bời vai Cổ Thần xuống dưới, Cổ Thần nắm lấy tiểu Bạch, ôm nó vào trong lồng ngực, đứng phía sau Cổ Thương Hải.
Không lâu sau, Cổ Thần đứng trên phi kiếm của Cổ Thương Hải, lần lượt nhìn thấy mấy người đạp trên pháp khí phi hành lướt qua, phụ thân Cổ Thần cũng ở trong đó.
- Thần nhi…
Còn cách hơn trăm trượng, thanh âm mừng rỡ ẩn chứa lo lắng của Cổ Thương Khung đã truyền tới.
- Phụ thân, hài nhi không sao!
Cổ Thần phất tay với hắn, la lớn.
Cổ Thương Khung đạp phi kiếm bay tới gần Cổ Thương Hải, ôm quyền nói:
- Đa tạ rồi, Thương Hải huynh!
Cổ Thần sải bước nhảy sang phi kiếm của Cổ Thương Khung, Cổ Thương Hải liếc mắt nhìn phụ tử Cổ Thần, không đáp lại Cổ Thương Khung nửa lời, ngự kiếm bay về phía bộ phận đám người Cổ Thương Nhạc.
Cổ Thương Khung liếc mắt nhìn Cổ Thần, vẻ quan tâm thương yêu lộ rõ không thể che giấu.
- Phụ thân, hài nhi không sao!
Cổ Thần lập lại lời nói vừa rồi, biết nơi này không thích hợp nói chuyện, vì vậy không mở miệng.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 1: Cổ Gia Hữu Nhi
-----oo0oo-----
Chương 23: Tụ nguyên linh dịch thượng phẩm.
Nhóm dịch: Dungnhi
Sưu Tầm By Đạo Soái --- 4vn.eu
Rất nhanh, đoàn người đã bay trở về đại viện Cổ gia, Cổ Hiền, tam trưởng lão đã sớm ngồi chờ trong đại đường Cổ gia, đại trưởng lão, nhị trưởng lão thì không thấy bóng dáng.
Đoàn người Cổ Thương Nhạc trực tiếp trở về chỗ ở của chính mình, đoàn người Cổ Thương Khung hạ xuống sân rộng trước đại đường, Cổ Hiền quan sát từ đầu tới chân Cổ Thần hồi lâu mới vững tin Cổ Thần không có thương tổn gì.
Cổ Thần chỉ nói là truy đuổi tiểu Bạch quá xa, thẳng cho tới lúc trời tối mới bắt được Tiểu Bạch, sau đó tạm thời nghỉ ngơi một đêm, hừng đông mới trở về, đối với kinh lịch tại Đông Hoang lần này không nhắc tới một chữ.
Huyết quan hồ là một loại ma thú rất hiếm thấy, người Cổ gia căn bản không nhận ra được, càng đừng nói tới huyết quan trên đầu tiểu Bạch đã sớm bị Cổ Thần cắt đi mất, huyết quan hồ sớm không có huyết quan, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là một đầu bạch hồ bình thường mà thôi.
Nghe Cổ Thần nói là truy đuổi bạch hồ tới mức ở lại Đông Hoang một đêm, Cổ Hiền nhất thời muốn giết chết tiểu Bạch, sợ tới mức tiểu Bạch giãy dụa lung tung trong lòng Cổ Thần, bất quá Cổ Thần bảo hộ tiểu Bạch giữa ngực, nói là thích đầu bạch hồ này, Cổ Hiền không làm gì được, chỉ đành mặc kệ hắn.
Tại đại đường nói chuyện nửa canh giờ Cổ Thần mới theo phụ thân hắn trở về nhà, đóng lại cửa phòng, lúc này mới nói qua kinh lịch đại Đông Hoang cả đêm hôm qua cho phụ thân hắn nghe.
Cổ Thương Khung nghe được Cổ Thần tìm thấy động phủ do tu sĩ Thần Hải cảnh lưu lại tại Đông Hoang liền khiếp sợ không nói ra lời, trong sơn cốc tại Đông Hoang cách thành Nhạc Thủy bất quá ba trăm dặm dĩ nhiên có động phủ của một đại tu sĩ Thần Hải cảnh?
Đương nhiên, lời kể của Cổ Thần có chút khác biệt so với thực tế, ví dụ như phá trận, Cổ Thần nói là bị trận pháp vây khốn tới tận khuya, là do sư phụ trong mộng dạy hắn phương pháp rời khỏi Âm Dương Mê Thiên đại trận, ví dụ như dược viên, phệ thiên trùng, những thứ này Cổ Thần không nhắc với phụ thân hắn.
Hiện tại dược viên là bất khả xâm phạm, Cổ Thần muốn sau này mở được dược viên, luyện thành tẩy trần đan cho phụ thân hắn một kinh hỉ, loại thái cổ dị trùng như phệ thiên trùng có nói Cổ Thương Khung cũng không hiểu, ngay cả Cổ Thần sống 500 năm kiếp trước cũng chỉ nghe được trong truyền thuyết, Cổ Thương Khung làm sao biết được.
Cùng phụ thân hắn nói chuyện tới trưa, buổi chiều Cổ Thần tới nam thành, mua linh thảo.
Một tháng trước dung hơn hai vạn hoang tệ mua thảo dược luyện thành tụ nguyên linh dịch trung phẩm, vừa vặn đủ cho Cổ Thần tu luyện tới Hậu Thiên tầng thứ sáu, tối hôm qua cho tiểu bạch ăn một lọ, hôm nay lại cho một lọ đồng thời chính mình dùng một lọ, tụ nguyên linh dịch đã tiêu hao hết.
Lúc này đây, Cổ Thần muốn mua băng mộng thảo, hoàng huyết thảo, tuyết liên hoa đã ngoài 150 năm tuổi, hiện tại hắn đã đột phá tiến vào Hậu Thiên cảnh tầng thứ sáu, phía sau chính là ba tầng bảy, tám, chín thuộc về Hậu Thiên cảnh hậu kỳ, hiệu quả của tụ nguyên linh dịch trung phẩm đã giảm đi một nửa, cần phải dùng linh thảo từ 150 năm tuổi trở lên luyện chế tụ nguyên linh dịch thưởng phẩm rồi.
Cổ Thần còn lại hơn 16 vạn hoang tệ, băng mộng thảo, hoàng huyết hoa, tuyết liên hoa trên 150 năm tuổi thọ giá cả vào khoảng trên dưới một nghìn năm trăm hoang tệ, mua ba loại linh thảo chủ dược, hơn nữa cần một ít dược liệu phối hợp, một lọ tụ nguyên linh dịch cần số dược liệu có giá khoản trên dưới 5 nghìn hoang tệ.
Dùng mười vạn hoang tệ, Cổ Thần mua số tài liệu đủ luyện chế 20 lọ tụ nguyên linh dịch, còn lại hơn 6 vạn hoang tệ, mua tài liệu luyện chế 40 lọ tụ nguyên linh dịch trung phẩm luyện cho Tiểu Bạch ăn.
Về đến nhà, Cổ Thần lập tức bắt đầu luyện dược, từ trong Hạo Thiên Động Phủ lấy được đan lo, dụng cụ đồ đựng luyện đan, tự nhiên luyện chế tụ nguyên linh dịch càng thêm dễ dàng, rất nhanh, 40 bình tụ nguyên linh dịch trung phẩm được Cổ Thần luyện thành.
Không dừng lại, Cổ Thần tiếp tục cho băng mộng thảo, hoàng huyết hoa, tuyết liên hoa hơn 150 năm vào trong đan lô… Cùng với những phối dược cần thiết.
Rất nhanh, một cỗ hương vị thơm ngát nồng đậm từ trong đan lô truyền ra, tụ nguyên linh dịch thượng phẩm luyện thành rồi, so với tụ nguyên linh dịch trung phẩm càng thêm trong suốt tinh oánh, càng thêm đặc hơn, đã sắp vượt qua phạm vi dịch thể, tiếp cận với xu thế thể rắn hóa thành đan rồi.
Cổ Thần phân chi tụ nguyên linh dịch thưởng phẩm ra nhiều lọ khác nhau, tròn 20 lọ, một lọ tụ nguyên linh dịch thượng phẩm có linh khí nồng đậm hơn so với tụ nguyên linh dịch trung phẩm gấp mười phần, tuy rằng tu vi Cổ Thần đề cao, tốc độ luyện hóa tinh khí theo đó tăng lên, nhưng mỗi một lọ tụ nguyên linh dịch thượng phẩm cần phải có thời gian năm ngày mới luyện hóa hoàn toàn.
Cổ Thần thu thập mười bình tụ nguyên linh dịch thượng phẩm vào trong Càn Khôn Trạc, mười lọ còn lại thì để vào trong một chiếc hộp nhỏ, thời gian một tháng đã trôi qua rồi, đấu giá hội Tây thành lại sắp bắt đầu.
Lúc này đây, Cổ Thần chuẩn bị một lần bán ra mười bình tụ nguyên linh dịch thượng phẩm, đối với tu sĩ Hậu Thiên cảnh hậu kỳ đề cao tốc độ tu luyện lên hai lần, đối với tu sĩ Tiên Thiên cảnh sơ kỳ tăng tốc độ tu luyện gấp 1,5 lần.
Hiện tại Cổ Thần có pháp khí lô đỉnh, pháp khí dụng cụ đồ đựng cũng có, hoàn toàn có thể luyện chế được đan dược dành cho tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên, đồng thời tốc độ nhanh hơn, vừa vặn cho phụ thân hắn dùng.
Thế nhưng, linh đan Tiên Thiên cảnh cần phải có linh hảo ngoài 200 năm tuổi, Cổ Thương Khung hiện tại có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ bốn, thuộc về Tiên Thiên cảnh trung kỳ, linh thảo ngoài 300 năm tuổi mới là tài liệu tốt nhất.
Giá cả linh thảo ngoài 200 năm tuổi đại khái cần 10-30 linh thạch luyện một viên, linh thảo ngoài 300 năm tuổi đại khái cần 60-120 linh thạch luyện một viên, lần trước Cổ Thần bán ra tụ nguyên linh dịch hạ phẩm tuy rằng thu được giá 20 vạn hoang tệ trên trời, thế nhưng quy đổi ra linh thạch cũng chỉ có 20 khối, ngay cả một gốc linh thảo ngoài 300 năm tuổi cũng không thể mua nổi.
Giá trị tụ nguyên linh dịch trung phẩm cao hơn hạ phẩm chừng vài lần, thượng phẩm càng không cần phải nói, so với hạ phẩm cao hơn gấp mười lần có hơn. Cổ Thần một lần bán ra mười lọ tụ nguyên linh dịch thượng phẩm, vô luận thế nào đi nữa cũng phải thu được mấy trăm linh thạch, cũng đủ tài liệu để đề thăng Tiên Thiên cảnh trung kỳ đề cao một, thậm chí là hai tầng rồi.
Ngày hôm nay, chính là ngày đấu giá hội mở cửa.
- Phụ thân, ngày hôm nay hài nhi muốn đi Tây thành.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Cổ Thần nói với phụ thân hắn.
- Tây thành?
Cổ Thương Khung nhìn hắn một cái, sau đó con mắt sáng ngời:
- A, ngày hôm nay là ngày bán đấu giá giữa tháng, con lại muốn đi?
Cổ Thần gật đầu.
Cổ Thương Khung hỏi:
- Lần trước không phải con bán lời 20 vạn hoang tệ sao? Thế nào lại muốn đi rồi?
- Phương pháp sư phụ dạy hài nhi luyện linh dược tiêu hao rất lớn, 20 vạn hoang tệ vẫn thiếu, còn phải bán đấu giá lần nữa.
Cổ Thần không dự định nói trước lần này mang tụ nguyên linh dịch thượng phẩm cho phụ thân hắn, tất cả chờ bán đấu giá hoàn tất, mua được linh thảo đã ngoài 300 năm, luyện thành linh đan dùng cho tu sĩ Tiên Thiên cảnh tu luyện sau mới nói cho phụ thân hắn, cho phụ thân một chút kinh hỉ.
- Thiếu? Còn kém bao nhiêu ta cho con? Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tận lực không nên đi bán đấu giá, con mới co tu vi Hậu Thiên cảnh tầng thứ ba, vạn nhất bị người khác nhận ra được không có lực tự bảo vệ mình, nếu như thân phận của con bị truyền ra ngoài, cho dù là Cổ gia cũng khó bảo đảm an toàn cho con.
Cổ Thương Khung có chút lo lắng nói.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc