QUYỂN 1 : TỪ OA OA TRẢO KHỞI
CHƯƠNG 55 : KHÔNG GIAN THẦN TÍNH KẾ
NGƯỜI DỊCH : NGỌC TU LA
NGUỒN: Sưu Tầm
Quái thú kia nhìn thấy Công Tôn, giống như thực kích động, Công Tôn thầm nghĩ: “ Quái vật này là thứ gì nha, xem đầu giống kỳ lân, thân mình thì như sư tử, nhìn kỹ lại, lại giống Tị Thủy Kim Tình thú của Ngư Ma Vương, chẳng qua có nhiều hơn một con mắt.” Hắn còn đang cân nhắc, lại một thanh âm vang lên bên trong óc hắn.
Nhìn nhìn quái thú, đi đến trước mặt nó, nhìn nó, hỏi: “ Là ngươi đang kêu gọi ta sao?”
Quái thú a a cười nói: “ Phải a, chính là ta kêu gọi ngươi, truyền thừa giả!”
Công Tôn sửng sốt một chút, nói: “ Biết nói tiếng người sao, thật sự là gia hỏa kỳ quái, ta đã thấy động vật biết nói chuyện chỉ có gia hỏa bốn chân như Long tộc, là loại rồng có hình dáng giống con đại thằn lằn của thế giới này thôi.”
Quái thú a a cười nói: “ Kỳ thật ta cũng coi như là một biến chủng của long đi, chủ nhân của ta gọi ta là Không Gian thú, truyền thừa giả, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy.”
Công Tôn hỏi: “ Chủ nhân của ngươi là ai, còn nữa, vì sao ngươi cứ gọi ta là truyền thừa giả?”
Không Gian thú a a cười nói: “ ta là Không Gian thú, chủ nhân của ta dĩ nhiên chính là Không Gian thần, còn ngươi sao, ngươi là nhân tuyển được Không Gian thần lựa chọn làm người truyền thừa, đương nhiên chính là truyền thừa giả.”
Công Tôn càng nghe càng hồ đồ, nói: “ Không Gian thần thì ta biết có tên gia hỏa đó, hắn vì sao lại chọn ta làm truyền thừa giả, truyền thừa cái gì vậy?”
Không Gian thú nghĩ nghĩ, nói: “ Hay là để ta nói từ đầu với ngươi đi.”
Không Gian thần, cũng chính là Hư Vô thần, chưởng quản trật tự hư vô, thế giới này trên thực tế là có hai bộ phận tạo thành, một bộ phận là thật, một là hư, Hư Vô thần chưởng quản trật tư của thế giới hư, hư vô cũng không phải là không có, chỉ có điều là một loại tồn tại kỳ dị, tựa như là không gian, không gian tồn tại, nhưng ngươi muốn nói nó ở nơi nào, lại thực khó mà nói rõ. Công Tôn nghe một lát, trong minh minh giống như bắt lấy cái gì, nhưng nghĩ lại cũng không rõ ràng lắm.
Công Tôn nghĩ nghĩ, hỏi: “ Một khi đã có Hư Vô thần, vậy nhất định phải có Chân Thật thần?”
Không Gian thú nói: “ Hỏi thật hay, không hổ là truyền thừa giả do chủ nhân tuyển chọn ra!”
Nghe đến Công Tôn toát mồ hôi, chợt nghe Không Gian thú nói: “ Chân thật thần là hai ngươi, một chính là thần hoàng, xưng là Sáng Thế thần, một chính là chủ nhân của Minh giới Minh hoàng, cũng chính là Minh thần.”
Công Tôn nghe xong kỳ quái hỏi: “ Chân Thật thần vì sao lại có tới hai người?”
Không Gian thú nghĩ nghĩ, nói: “ Vấn đề này thực phức tạp, bọn họ vốn là một thể, nhưng sống chết cứ luôn đối lập, thật giống như nước lửa không dung nhau, cho nên lâu ngày liền chia làm hai người.”
Thật cẩn thận hỏi: “ Nếu cả sống lẫn chết đều tồn tại trên một người sẽ thế nào?”
Công Tôn có một loại cảm giác không tốt, Không Gian thú nhìn hắn nói: “ Ai, vậy mà còn hỏi sao, đương nhiên sớm muộn gì cũng oanh một tiếng, bạo thành mảnh nhỏ!”
Công Tôn vừa nghe, toát mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn phát vàng như đất, lúc này Không Gian thú nói: “ Chẳng qua ngươi là ngoại lệ.”
Công Tôn liếc mắt nhìn nó không nói gì, Không Gian thú nói: “ Ngươi vừa tiến vào thì ta nhìn ra, trên người ngươi có ba cỗ năng lượng, một loại là Minh giới lực, cũng chính là Tử lực, chẳng qua Minh giới lực của ngươi rất mạnh, mạnh đến mức không giống là Minh giới lực, còn có quang lực trên người ngươi, cũng chính là Sinh lực, cũng rất mạnh, chẳng qua so với Tử lực của ngươi kém nhiều, nếu Sinh lực của ngươi cũng sinh ra dị biến…”
Công Tôn nói: “ Sẽ nổ mạnh sao?”
Không Gian thú gật đầu nói: “ Ngươi thực thông minh, không hổ là truyền thừa giả do chủ nhân tuyển chọn, ta nói ngươi là một ngoại lệ, trên người ngươi ngoại trừ hai chủng lực lượng này ra, còn có Không Gian lực, cũng chính là Hư Vô lực, Không Gian châu tử của ngươi chính là nó, chẳng qua quá yếu, nếu ngươi không muốn bị nổ tan xác mà chết, thì phải tìm được Hư Vô lực chân chính, đến lúc đó Sinh lực cùng Tử lực triệt tiêu sinh ra năng lượng sẽ chuyển hóa thành Hư Vô lực, như vậy, bản thân ngươi sẽ giống như một vũ trụ sinh sôi không ngừng, cũng không bị nổ mạnh.”
Lúc này, Công Tôn cười nói: “ Hắc hắc, nói nửa ngày, còn không phải là vì muốn ta nhận truyền thừa của Hư Vô thần thôi hay sao? Không cần khoa trương lớn như vậy đi?”
Không Gian thú thoáng sửng sốt, liền nịnh nọt nói: “ A a, bị ngươi phát hiện, chẳng qua ta nói đều là thực, nếu ngươi không học sẽ bị nổ tan xác mà chết.”
Công Tôn dùng tay vẽ ra một thái cực đồ giữa hư không: “ Nhìn thấy ta vẽ thứ này chứ?”
Không Gian thú nhìn động tác của hắn, nói: “ Hai con quái ngư một đen một trắng, đây là ý tứ gì?”
Công Tôn nói: “ Không hổ là sủng vật của Không Gian thần a, chính là thông minh, ngay cả hai con cá cũng nhìn đi ra!”
Không Gian thú nghe xong toát mồ hôi, Công Tôn ân một tiếng, nói: “ Thứ này, gọi là âm dương ngư, cũng gọi là Thái Cực, vô cực sinh Thái Cực, Thái Cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi phân âm dương, trong âm có dương, trong dương có âm, âm dương tương sinh tương khắc, lại phản thành Thái Cực, ngươi nói sinh lực, ta gọi là thuần dương lực, ngươi nói tử lực, ta gọi là thuần âm lực, có câu nói cô âm không sanh, cô dương không dài, trên người ta có âm dương lực, hỗ sanh hỗ bỏ, như thế nào lại bị nổ tan xác mà chết?”
Không Gian thú nghe đến ba mắt đều mở to, ngốc được hồi lâu, mới hỏi: “ Thật hay giả đây, trong âm làm sao sẽ có dương, trong dương làm sao lại có âm, ngươi gạt người sao?”
Công Tôn bĩu môi, nói: “ Không hiểu sao, nói như vậy đi, nếu sinh tử đi đến cuối, sẽ biến thành gì?”
Không Gian thú nói: “ Cuối sinh là tử, cuối tử là sinh!”
Công Tôn nói: “ Đúng, theo lý, âm cực dương sinh, đây là trong âm có dương, dương cực âm sinh, trong dương có âm, đương nhiên, mấy thứ này một con chó lớn như ngươi dĩ nhiên là không hiểu!”
Không Gian thú nghe xong buồn bực nói: “ Ta là Không Gian thú, không phải chó lớn!”
Công Tôn không lý nó, nói: “ Cho nên, ta vốn không cần nhận truyền thừa của Hư Vô thần, ngươi hiểu chưa?”
Không Gian thú nghe xong thật buồn bực, Công Tôn trêu chọc được nó, trong lòng thật thoải mái, nói: “ Chẳng qua, ta cũng không thèm để ý nếu học thêm được vài thứ.”
Không Gian thú vừa nghe, lại được a, bật người lấy lại tinh thần, chợt nghe Công Tôn nói: “ Ta nghĩ, ngươi vội vã như vậy muốn ta nhận truyền thừa của Hư Vô thần, nhất định là có cấp sự gì phải không?”
Không Gian thú nhìn thấy hắn đang tà tà cười, hít một hơi, nói: “ Không có gì gạt được ngươi, lời thật nói, ta cùng Hư Vô gia hỏa kia đánh nhau mà bị thua cho hắn, Hư Vô thần đem nơi này phong ấn, bản thân hắn lại không biết đã chạy đi đâu chơi, đem ta khốn trong này suốt mấy vạn năm, phiền muốn phiền chết, lúc hắn đi, có nói với ta không cần bao lâu thời gian sẽ có truyền thừa giả tự mình đi tới trong này, đến lúc đó ta chỉ cần đem truyền thừa của hắn cấp cho truyền thừa giả là có thể đi, tmd, ai biết đợi một lần là suốt mấy vạn năm!”
Công Tôn nhìn Không Gian thú nói: “ Ngươi thực đáng thương, ở trong này đợi suốt mấy vạn năm thời gian, ai, làm khó ngươi, chẳng qua ta nghe nói truyền thừa luôn rất nguy hiểm nha!” Nói xong, hai tay xoa xoa, nhìn Không Gian thú với ánh mắt xấu xa, Không Gian thú vô lực, cực không tình nguyện nhổ ra một quả trứng, nhìn Công Tôn nói: “ Ta không có thứ gì khác, cứ mỗi ba vạn năm ta sẽ kết xuất ra một quả trứng, na, đem nó tặng cho ngươi, bên trong có một con ấu thú, ngươi có thể cùng nó đính khế ước, đợi nó lớn lên, sẽ là sự trợ giúp lớn cho ngươi.”
Tiếp nhận lấy, trứng thú vào tay, có thể cảm giác được bên trong có sinh mệnh ấn ký rất mãnh liệt, Công Tô nói: “ Thứ này làm sao mà dưỡng?”
Không Gian thú nói: “ Ngươi có thể cùng nó ký đính linh hồn khế ước, nó có thể thu vào trong cơ thể của ngươi, đợi khi trưởng thành, sẽ tự động nở ra.”
Công Tôn nghe lời đính kết khế ước với quả trứng, hào quang chợt lóe, trứng thú thu vào trong cơ thể, sau đó Công Tôn liền cảm giác thần lực lập tức biến mất hơn một nửa, nhìn vào một chút, trứng thú đang nằm trong ý thức hải, nổi tại không trung, hấp thu thần lực của Công Tôn, Công Tôn đem nguyên thần rời khỏi, mắng to: “ Kháo, còn không phải làm ta giúp ngươi dưỡng đứa con! Ngươi dám âm ta!”
Vẻ mặt Không Gian thú thật vô tội nói: “ Thiên hạ làm gì có buổi cơm trưa miễn phí a, ngươi chỉ tổn thất chút năng lượng mà thôi, chỉ cần tu luyện nhiều không phải là bù lại.”
Công Tôn nghĩ nghĩ, nhưng hắn không tin Không Gian thú không có điểm lợi gì, vì thế nói: “ Nhưng hiện tại ta thực thiệt thòi, này…”
Không Gian thú nói: “ Được rồi, được rồi, ngươi không tiếp thu truyền thừa thì thôi, không tiếp thu truyền thừa ngươi cũng không rời khỏi đảo này được, ngươi ở lại vĩnh viễn trong này luôn đi!”
Công Tôn vừa nghe, nói: “ Ai a, nói giỡn với ngươi thôi, làm thật sao, chúng ta bắt đầu đi, hắc hắc!”
Không Gian thú mãnh liệt khinh bỉ Công Tô, theo miệng nhổ ra một Không Gian châu tử, là một viên châu tử cực lớn, lớn cỡ quả trứng đà điểu, nhìn Công Tôn nói: “ Vừa mới bắt đầu sẽ choáng váng, ngươi nhẫn một chút!”
Công Tôn gật đầu, liền thấy Không Gian thú cầm viên châu tử vỗ mạnh xuống trán Công Tôn, Công Tôn kêu thảm thiết một tiếng, hôn mê bất tỉnh, viên châu tử cũng không nhỏ bao nhiêu ngạnh sanh chen vào bên trong ý thức hải của Công Tôn, lúc ấy Công Tôn liền cảm giác có vô số tri thức đang mang theo đại lượng không gian năng lượng dũng tiến vào, đau đầu khủng khiếp, trong lòng mắng to Không Gian thú, đây mà gọi là có chút choáng váng hay sao chứ, đây nếu chỉ là một chút choáng váng, vậy phi thường choáng váng sẽ có hình dáng gì nha?
Trong lúc nhất thời, các loại tri thức quán nhập vào trong đầu Công Tôn, làm cho hắn mờ mịt mông lung, tinh tế lướt qua các loại tri thức, Công Tôn khoanh chân ngồi không nhúc nhích, quang hoa trên người không ngừng lóe ra, một chốc màu vàng, chốc lát màu tím, làm cho người ta hoa cả mắt, qua thời gian rất lâu, Công Tôn tiếp thu xong tri thức, thở ra một hơi thật dài, còn chưa mở mắt, chợt nghe Không Gian thú nói: “ Tốt lắm, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ta đi đây.”
Tiếp theo, Công Tôn liền cảm giác không gian rung động một trận, hình như là Không Gian thú đi rồi.
Đột nhiên lại nghe không gian rung động thêm lần nữa, tiếng Không Gian thú nói: “ Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi, nếu ngươi không thể dung hợp hư vô năng lượng này, đạt tới phân nửa thực lực của Hư Vô thần, thì không đi ra được, ngươi tu luyện đi…” Tiếp theo không gian rung động dừng lại, chỉ còn truyền đến tiếng tru to của Công Tôn.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
QUYỂN 1 : TỪ OA OA TRẢO KHỞI
CHƯƠNG 56 : CUỘC ĐỜI CÔNG TÔN
NGƯỜI DỊCH : NGỌC TU LA
NGUỒN: Sưu Tầm
Thử vài lần, không ra được hòn đảo này, dùng đủ mọi cách cũng không được, đành phải ở lại trên đảo bắt đầu kiếp sống tu luyện, dù sao cũng không phải là chuyện một, hai ngày, dù gấp cũng không gấp nhất thời, đã làm xong sự chuẩn bị cuộc chiến kéo dài, trong lòng Công Tôn rất rõ ràng, chính mình cũng chỉ là một tiên nhân nho nhỏ của thế giới khác, muốn đạt tới một nửa thực lực của Hư Vô thần, không phải là sự tình trong vài ngày.
Đúng thật là mọi chuyện khó liệu a, chỉ là vì nhất thời động tâm, lại bị khốn trong này, Không Gian thú đi rồi, Công Tôn lại đem truyền thừa của Hư Vô thần chỉnh lại một lần, đúng thật là không ít, có không gian hệ, thời gian hệ, tinh thần hệ, trong đó đại chiêu của không gian hệ, Không Giang Băng Hội cùng thời gian hệ Thời Gian Đảo Lưu, Thời Gian Đình Chỉ, tinh thần hệ có Tinh Thần Phong Bạo cực kỳ lợi hại, nhưng với năng lực hiện tại của Công Tôn còn dùng chưa được mấy thứ này, chỉ có thể dùng một ít ma pháp khéo léo, nhưng chỉ vậy cũng làm cho hắn thu hoạch không ít.
Nhìn nhìn cảnh vật bốn phía, một mảnh hư vô, chính mình hình như đang ở trong hư không, trong lòng nghĩ không trên không dưới, loại cảm giác này làm Công Tôn thật không thích ứng, ngồi xếp bằng trong hư không, nhắm mắt lại, bắt đầu hấp thu Hư Vô thần truyền thừa, hiện tại ý thức hải của Công Tôn đều bị các loại Hư Vô lực tràn ngập, cần chậm rãi hấp thu, đem ba hồn bảy phách thu vào trong linh sơn, bế lục thức lục tặc, Công Tôn bắt đầu kiếp sống tu luyện.
Lúc này Công Tôn giống như một tiểu hài tử lái ô tô, làm không xong lập tức xe hối người chết, cho nên hắn thật cẩn thận, nhưng sợ thứ gì thì đến thứ đó, đã bị Hư Vô lực khiên dẫn, không gian châu tử trong ý thức hải không khống chế được, oanh một tiếng, nổ, hoàn toàn dung nhập vào trong hư vô, Công Tôn liền không xong, trước mắt tối sầm, hôn mê.
Trước tiên là cảm giác thân thể phát lạnh, trợn mắt thấy mình đang nằm trên đất, muốn đứng lên thì tay chân không nghe sai khiến, dùng sức lắc người, cổ chuyển một chút, cảm thấy không đúng, tay chân giật giật, chính mình giống như bị bao vây trong thứ gì đó, thực không thoải mái, đang ở lúc này, tiếng bước chân vang lên, trước mắt của mình lại hiện ra gương mặt của một nữ nhân, nhìn thấy khuôn mặt này, Công Tôn sửng sốt, sao nhìn quen mắt nha, giống như gặp qua ở nơi nào, vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Cảm giác chính mình bị ôm lên, chợt nghe nữ nhân kia nói: “ Đứa nhỏ thật đáng thương.” Nói xong đem hắn ôm vào trong lồng ngực, lúc này Công Tôn giật mình, tay chân vừa động, hiểu được, xong, chính mình lại chuyển thế trọng sanh, nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi quýnh lên, lại hôn mê đi.
Đợi khi Công Tôn tỉnh lại, cảm giác có người vỗ mặt mình, nói: “ Hi nhân, tỉnh tỉnh, nên đi học rồi.”
Hắn hôn mê mờ mịt mở to mắt, vừa thấy, chính mình đang nằm trên giường, một trung niên mỹ phụ đang bận rộn, thấy hắn ngồi dậy, xoay người lại vẻ mặt trêu chọc nói: “ Hi nhân, sao ngươi lại học tính lười biếng của cháu ngươi a?”
Nhìn thấy người này, gương mặt Công Tôn càng biến sắc, kêu lên: “ Tẩu nương!”
Tiếp theo, cực kỳ đau đầu, thân mình ngã ngửa, hôn mê trên giường, chợt nghe tẩu nương vội vàng kêu to: “ Hi nhân! Hi nhân!...”
Lại tỉnh lại, phát hiện chính mình đang ngồi trong kiệu, bên ngoài đồng la mở đường, tiểu kiệu bọc lụa mỏng xanh nhấp nhô tiến về phía trước, đột nhiên nghe được phía trước một trận đại loạn, tiếp theo, một thanh âm nói: “ Khải bẩm đại nhân, phía trước đột nhiên có một trận cuồng phong âm trụ đường đi!”
Dùng tay vạch ra màn kiệu, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy mặt đất bằng phẳng phía trước sinh ra một cỗ toàn phong, vây quanh tiểu kiệu bọc lụa mỏng, hai mắt Công Tôn chợt lóe thần quang, nói: “ Đất bằng sinh phong, vây quanh kiệu chuyển không ngừng, phía trước nhất định có oan tình, phía trước là chỗ nào?”
Một đại hán đi ra nói: “ Bẩm đại nhân, phía trước chính là Định Viễn Huyền.”
Công Tôn nghĩ đến, Định Viễn, không phải là huyện nhỏ lúc ta mới làm quan hay sao, như thế nào lại đến trong này, lại nhìn đại hán kia, thất thanh kêu lên: “ Vương Triều!” Tiếp theo lại đau đầu hôn mê đi.
Tỉnh lại đã thấy chính mình đang mặc áo bào hình đồng phong ma địa đang chạy về phía trước, chợt dừng lại, nhìn quanh mọi nơi, ân, đây không phải là hoàng cung hay sao, vừa rồi không phải là đang ở Định Viễn huyện hay sao, như thế nào lại chạy đến hoàng cung, hơn nữa trên người quần áo không chỉnh tề, mặc bào phục xốc xếch, trong tay còn cầm một chiếc giày, không có một chút hình tượng, lúc này phía trước có một đội võ sĩ đi tới, đưa hắn lên phía trên kim điện, một người đầu đội thiên quan đang hướng chính mình hét lớn: “ Đô! Bao Chửng lớn mật, dám trêu chọc thụ phi của trẫm, người đâu, đem hắn đến ngọ môn chém đầu!”
Nhìn thấy người kia, Công Tôn ngây ra, nói: “ Hoàng đế!” Tiếp theo trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Lại cảm giác trên mặt đau đớn, trợn mắt nhìn, liền nhìn thấy tẩu nương đang đánh hắn, bật lui ra sau hai bước, giương mắt nhìn xem, không khỏi đau đớn trong lòng, mấy ngày không thấy, tẩu nương đã bạc tóc, vẻ mặt tức giận mắng to: “ Nghĩ năm đó ta đem ngươi trở về phủ nuôi lớn, đãi ngươi giống như mẹ ruột, không thể tưởng được ngươi làm quan lại lục thân không nhận, tự tay giết con ta, ngươi là ngỗ nghịch mặt người dạ thú!”
Trong lòng Công Tôn đau đớn, thì thào: “ Tẩu nương, tóc người đều bạc…”
Bị người đẩy tỉnh, kêu lên: “ Đại nhân, đại nhân, ngài nhìn xem, bên ngoài tất cả đều là lưu dân a!”
Công Tôn ngưng mắt nhìn, liền thấy chung quanh đều là những dân chúng gương mặt đói khát vàng vọt, có lão nhân đầu bạc thương thương, cũng có hài đồng còn ngao ngao, bốn phía một mảnh thê thảm, xa xa là những gốc cây khô héo trốc gốc, vỏ cây đã bị người lột đi, dưới đất khô nứt héo rút, khắp nơi không một ngọn cỏ, dân chúng khóc hô quỳ gối trước mặt hắn, Công Tôn như bị dao cắt, không đành lòng nhìn, vừa quay đầu, nhìn thấy một thư sinh hai mắt đỏ bừng, thất thanh nói: “ Công Tôn Sách, Công Tôn tiên sinh!” Hai mắt nhắm lại, gục xuống…
Đợi khi hắn tỉnh lại, thì thấy đang ngồi bên trong miếu, mấy người hầu đang hầu hạ, phía trước có một lão thái mù mắt đang ngồi, đang cúi đầu khóc nói gì đó, nhìn xem bốn phía, Công Tôn cảm giác rất quen thuộc, thần tượng rách nát, cửa sổ lộ gió, hai phiến cửa xơ xác, đây là chỗ nào vậy, lúc này liền nhìn thấy lão thái mắt mù ngẩng lên, dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt, nhìn thấy mặt bà, Công Tôn cả kinh kêu lên: “ Quốc thái!” Trước mắt tối sầm, lại hôn mê đi.
Lại mở mắt, một người đang đưa lưng về phía mình, đang mắng to, một nữ nhân mang theo hai đứa con khóc nức nở, liền nhìn thấy người kia mặc áo gấm đai ngọc, trên mão gắn song hoa, chân mang giày gấm, một thân lệ khí, không khỏi nhướng mày, lòng nói người này mạng không còn bao lâu, những nha sai hai bên đang trợn mắt nhìn người kia đang giương nanh múa vuốt, liền thấy hắn rống lên nửa ngày, mạnh mẽ xoay người lại, ác hung hăng trừng mắt nhìn Công Tôn, vừa thấy bộ dáng của hắn, Công Tôn hai mắt trợn lên, quát: “ Trần Thế Mỹ!” Chỉ cảm thấy lửa giận xung thiên, lập tức lại hôn mê.
Khi tỉnh lại, Công Tôn đã thói quen, nghĩ lúc này lại là chuyện gì nữa, mở to mắt, mọi nơi nhìn thấy, phát hiện mình đang ở trong lao phòng, một thân áo tang, đầu đầy tóc bạc, lúc này cửa lao lại vang, một lao đầu đi đến, thở dài: “ Ai, ngươi nói ngươi nha, nhàn rỗi không có việc gì làm, lại đi làm đối địch với thái sư, ngươi cũng không ngẫm lại, tôn tử của thái sư ngươi có thể đụng vào sao chứ! Hiện tại tốt lắm, dù là mạng cũng không bảo được phải không?
Công Tôn không lý hắn, chỉ cúi đầu tính, năm nay ta bảy mươi ba tuổi rồi a…
Khi hắn tỉnh lại, lại phát hiện mình đang đứng trong phòng, trên giường có một lão nhân đang nằm, râu tóc bạc trắng, gương mặt nhợt nhạt, xem ra là bệnh không nhẹ, trước giường có người đang nói: “ Vương Cường cấu kết Bắc Liêu, biên quan đại soái Dương Diên Chiêu khải hoàn, mang hàng biểu cùng vật cống là bảo chá và thi cốt của lão lệnh công Dương Kế Nghiệp quay về, thỉnh thánh chỉ an táng, Vương Cường có được mật chỉ của Liêu hậu, biết trong bảo chá có trá, thỉnh ban cho Dương phủ, Dương gia lập linh đường, Tống vương đến tế, bảo chá nổ. Vương Cường thừa cơ cáo Dương gia mưu phản, Tống vương muốn chém Dương gia, thiên quan Khấu Chuẩn bảo hộ, đồng dạng bị đẩy dời đi ngọ môn chém đầu, bát vương gia lên điện, thỉnh ngài cũng lập tức lên điện bảo hộ.”
“ Dương gia một nhà anh liệt, há có thể chịu tai ương oan uổng, chỉ cần lão phu còn tại thế một ngày, không thể chấp nhận cho gian nịnh hoành hành!”
Trong lòng Công Tôn thầm nghĩ, lúc này thật hay, chính mình thành kẻ đứng xem, còn chính mình xem chính mình diễn! Tiếp theo cảnh sắc một trận vặn vẹo, lại biến thành một tình cảnh khác.
Lúc này Công Tôn không hôn mê, đứng nơi đó, nhìn thấy một đám chúng quỷ tốt mở đường phía trước, một người mặt đen râu dài giống hệt mình đang ngồi bên trong một tiểu kiệu, đang đi về phía trước, phía trước là một con đường âm u, bên đường cắm một bài tử, mặt trên viết ba chữ to: Hoàng Tuyền Lộ. Lúc này, phía sau đột nhiên một trận đại loạn, bốn quỷ chạy tới, quỳ gối trước kiệu, nói: “ Đại nhân, chúng ta thị phụng đại nhân nhiều năm, dân chúng không đành lòng để đại nhân một đường cô khổ, chúng ta tình nguyện thay thế dân chúng thề chết đi theo truy tùy đại nhân, thỉnh đại nhân thành toàn!”
Liền nhìn thấy bản thân mình ngồi bên trong tiểu kiệu lão lệ tung hoành.
Cảnh sắt biến mất, cấp trên Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế đối với mình làm như không thấy, Công Tôn rất kỳ quái, lấy bổn sự của đại đế, dù là mình ở trong này, làm sao lại không biết chứ? Liền thấy đại đế viết ra một sắc lệnh, nói: “ Tra Bao Chửng, vì nước vì dân, có công lớn khắp thiên hạ, đặc thụ đầu điện Diêm La Đại Đức Chánh Nhất Thiên Tử vị, đứng đầu mười điện diêm la, mang quản âm tào địa phủ, Công Tôn mắt thấy một người mặt đen giống y như mình, tiếp pháp điệp, xoay người mà đi, Công Tôn kêu lên: “ Uy! Ngàn vạn lần đừng vì nhìn thấy oan hồn đáng thương mà cho hoàn dương a, bằng không ngươi không làm lâu dài đâu!” Người mặt đen không nghe lời hắn, đi xuống, Công Tôn hít một hơi.
Trước mắt nhoáng lên, liền thấy Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế nói: “ Diêm La Vương, thiên có thiên điều, địa có địa luật, âm dương cách xa nhau, đâu phải nói đến thì đến, nói đi thì đi, niệm ngươi lòng dạ thiện lương, nhưng thiện cũng không được thưởng, còn có ngươi vô tâm làm ác, ác cũng không bị phạt, công tội không thưởng không phạt, ngươi riêng thả oan hồn còn dương thọ tuy tình có thể thông cảm, nhưng không thể lâu dài, như vậy đi, đem ngươi từ đệ nhất điện giáng xuống đệ ngũ điện, làm ngũ điện diêm quân, ngươi có phục không?”
Công Tôn thở dài, thấy chưa, nên đến cũng không tránh được, cuối cùng lại thành ngũ điện diêm la.
Sau đó, chính mình lại ngồi lên truyền tống trận cấp tốc đi ra ngoài, tiếp theo trước mắt kim quang đại phóng, mặt đen kia hướng mình phác tới, hai người hợp lại thành một, trước mắt kim quang sáng ngời, bên trong óc Công Tôn một mảnh thanh minh, ha ha cười to, lãng thanh nói: “ Xem núi chính là núi!”
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
QUYỂN 1 : TỪ OA OA TRẢO KHỞI
CHƯƠNG 57 : NGÀN NĂM TRÊN ĐẢO
NGƯỜI DỊCH : NGỌC TU LA
NGUỒN: Sưu Tầm
Khi Công Tôn tỉnh lại, thấy chính mình ngồi trên bờ cát, trong tai là thanh âm sóng biển đánh vào, mở to mắt, ánh mắt một mảnh hư vô, nhìn thấy vẫn là hải đảo, lần này có thể nhìn thấy ở màn trời phía trên là một màn hào quang chụp xuống, theo sắc trời biến hóa liền biến hóa, thiên địa biến thành hai loại màu sắc, màu đen cùng màu trắng, trong ánh mắt Công Tôn, vũ trụ vạn vật cũng không còn là màu sắc rực rỡ, lúc này, Công Tôn chân chính tiến vào cảnh giới thấy núi mà không phải núi, không còn là lúc ngẫu nhiên tiến vào lại rất nhanh mong rời khỏi như trước.
Phóng nhẹ tâm thần, hiểu được ngũ tạng lục phủ bừng bừng sinh cơ, trong lòng không mừng không phiền, trảm bảy tình, tuyệt sáu dục, hết thảy trước kia phảng phất đều giống như hoa rơi trong nước hôm qua, theo gió mà tan, tựa như lời của nhà Phật, hết thảy đều có định luật, như mộng ảo bọt nước. Như chậm cũng như nhanh, cứ như thế mà nhìn, lúc này trong lòng Công Tôn không có ta cũng không có ngươi, hết thảy đều buông xuống.
Nguyên thần nhìn vào trong, Hư Vô lực bên trong ý thức hải đã biến mất vô tung, một viên trứng nổi bên trong ý thức hải, nguyên thần Công Tôn vừa tỉnh, trứng đột nhiên rung động, trong giây lát Công Tôn từ trong ý thức hải đi ra, xuất hiện ngay trước mắt Công Tôn viên trứng lưu lưu loạn chuyển, theo gió mà lớn, chỉ chốc lát liền biến thành cỡ một quả bóng rổ, lấy tay nhẹ nhàng sờ vào, lớp xác ngoài vỡ ra, ngay sau đó từ bên trong chui ra một cái đầu nhỏ, sau đó trứng vỡ, một tiểu thú đầu rồng thân sư tử từ bên trong rơi ra, rơi xuống mặt đất, đem toàn bộ vỏ trứng ăn sạch, sau đó nhảy lên lồng ngực Công Tôn, dùng đầu cọ vào ngực Công Tôn, một ý thức rơi vào trong đầu hắn, tiểu tử này đang đói!
Nuôi nó bằng cái gì đây, khoát tay, hấp một quả cây đến, tiểu tử kia cắn hai cái, lắc đầu, nhớ tới nó ăn vỏ trứng, trong mắt Công Tôn sáng ngời, tùy tay tìm kiếm, đem không gian của mình mở ra, tiểu tử kia hoan hô một tiếng nhảy vào, ôm lấy một viên ma hạch nhai ngon lành, Công Tôn biết mình đã đoán đúng, thò tay bắt nó ra ngoài, tiểu tử kia tránh thoát ra không chịu, Công Tôn nghĩ nghĩ, tùy nó thôi, lại tiện tay đóng cửa không gian, mặc kệ nó.
Lại phát lực, hộ bích tráo trên đảo chấn động, nhưng vẫn không nhúc nhích, dù sao cũng không còn cứng rắn như lúc trước, dùng không gian chuyển di, muốn từ không gian môn đi ra ngoài, kết quả chính là từ đảo chuyển qua biển, dọc theo hộ bích rơi xuống biển, từ trong biển đi ra cười khổ hai tiếng, biết vẫn còn chưa được, còn phải cố gắng.
Công Tôn hiểu được tâm cảnh của mình đã tăng nhưng thực lực không tăng, vì thế lần thứ hai bế quan khổ tu, bế lục thức lục tặc, trước tiên từ công pháp xưa của mình luyện lên, vận chuyển thuần âm lực toàn thân, thông qua âm cực dương sinh từng chút không ngừng vận chuyển áp súc thu vào thiên địa nguyên khí, không ngừng tích tụ năng lượng.
Theo thần lực không ngừng trầm tích, ở chung quanh Công Tôn hình thành lốc xoáy năng lượng, đem hết thảy năng lượng chung quanh hắn hấp thu vào, phân giải thành hai loại năng lượng âm dương nguyên thủy nhất, âm thì bị thuần âm hấp thu, dương lại bị thuần dương hấp thu, theo nó không ngừng lớn mạnh, thần lực ở trên người Công Tôn càng chuyển càng nhanh, cuối cùng liên thành một mảnh, không còn phân ra được nữa, có chút cảm giác không thể khống chế, còn muốn thu nữa thì không xong, gân mạch toàn thân bị trướng to như muốn vỡ ra.
Lúc này thuần dương lực trên người tự kích phát mở ra, không cần Công Tôn khống chế, liền tự động lưu chuyển, không ngừng cường hóa thân thể Công Tô, mà trong thuần dương lại có chút chân âm liền tự động đảm nhận vai diễn tu lý chữ trị, không ngừng tu bổ vết thương trên thân thể, theo thời gian trôi đi, cũng đang lớn mạnh phát triển.
Đến sau đó, Công Tôn hoàn toàn mất khống chế, thuần âm lực trên người không ngừng phá hư bên trong thân thể, thuần dương lực lại không ngừng chữa trị, hai bên giằng co, bên trong ý thức hải Hư Vô lực gắt gao khống chế ý thức hải không cho hai bên quấy nhiễu, lúc này nhờ vậy Công Tôn mới không bị hồn phi phách tán, nhưng trong ý thức hải còn có thứ khác, bảy hệ châu tử còn lại cũng chia thành hai ba nhóm, ở bên trong ý thức hải tranh giành đánh nhau, lập tức, Công Tôn liền rơi vào bước đường cùng.
Liền như vậy, chẳng biết qua bao nhiêu thời gian dài, Công Tôn liền cảm giác từ gân mạch chung quanh thân thể bắt đầu, từng tấc tấc tiêu tan vô hình, thẳng đến trong cơ thể đã không còn kinh mạch, chân dương lấy trái tim làm đại bản doanh, ở trong thân thể toàn lực vận chuyển, liêm đao đang ẩn thân ngủ say trong tâm hải tự động bị bài xuất ra bên ngoài cơ thể, mà thuần dương lực không cam lòng khi hang ổ bị thuần âm lực khống chế, cũng toàn lực vận chuyển, muốn đoạt lại lãnh địa đã mất, vì thế triển khai phản kích chiến.
Hư Vô lực khống chế ý thức hải không cam lòng bị nhiễu, bảy viên châu tử ở bên trong gây sức ép, trong cơn giận dữ, đã ép cho chúng đều bị chấn vỡ, oanh ra khỏi ý thức hải, bảy hệ năng lượng đi ra bên ngoài, đều tự mình quay về bổn đội, khống tố hành vi ác liệt của Hư Vô lực, âm dương lực trùng trùng giận dữ, vì thế hai phương ngưng chiến, hai nước liên hợp, cộng đồng đối kháng Hư Vô lực, thân thể Công Tôn biến thành cục diện ba nước đối kháng.
Ba cỗ thế lực tranh đoạt quyền khống chế thân thể, nhưng Hư Vô lực một người định đoạt, lại tranh một khối, lại tranh thêm khối tại trái tim, mà âm dương liên quân cũng không có khả năng làm được nhất thống hữu hiệu, vì thế, trong cuộc chiến liên tục thất bại, đến cuối cùng âm dương lực hoàn toàn buông xuống thành kiến, hợp thành một, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, hỗn làm một thể, đến giữa cuộc chiến, có thể cùng Hư Vô lực ngang hàng đối kháng.
Liền như vậy, do ba nước đỉnh lập biến thành hai nước đối cường, đến cuối chiến tranh, hai bên đều hạ tử thủ, ngươi không cho ta được, ta cũng không cho ngươi xong, bắt đầu mãnh liệt đối trùng, phía sau, thân thể Công Tôn hoàn toàn chịu không nổi, năng lượng đối trùng cường đại đã ngạnh sanh đem thân thể Công Tôn nổ thành bột phấn.
Đến lúc này, hai phương đều hối hận, không còn thân thể, thì không có nhà ở, vì thế bắt đầu trở lại tố kiến thân thể công trình vĩ đại, cuối cùng lấy nguyên thần Công Tôn làm trụ cột, hình thành thần ấn chắc chắn, từ đó về sau, Công Tôn không còn phân ra ba hồn bảy phách, hình thành linh hồn ấn tích chắc chắn, hoàn toàn hoàn thành chuyển biến từ tiên đến thần, từ một quỷ tiên biến thành một vị thần thấp nhất – Mao thần.
Tiên chia làm ba phẩm chín đẳng, phân biệt la hạ phẩm quỷ tiên, tán tiên, linh tiên. Trung phẩm địa tiên, chân tiên, thiên tiên. Thượng phẩm kim tiên, ngọc tiên, thần tiên. Thần thì không phân biệt nhiều như vậy, chỉ có năm cấp bậc, phân biệt cơ bản nhất là mao thần, chân thần, đại thần, thiên thần, cuối cùng là cổ thần, khác nhau lớn nhất của thần cùng tiên chính là nguyên anh trụ cột, là ba hồn bảy phách, còn của thần là thần ấn, linh hồn ấn tích, đối với tiên mà nói, chỉ cần nguyên anh không chết, ba hồn bảy phách không tiêu tan, cũng sẽ không chân chính diệt vong, nhưng ba hồn bảy phách nếu vứt bỏ một hồn, thì sẽ biết thành ngốc tiên, cũng không xong.
Mà thần thì không giống, ba hồn bảy phách dung làm một thể, hợp thành thần ấn cơ bản nhất, loại thần ấn này, chỉ cần còn một tia tồn tại, liền vĩnh viễn sẽ không tiêu tán, sẽ không tử vong, cho nên nếu muốn giết chết một mao thần nhỏ nhất cũng khó khăn hơn nhiều khi muốn giết chết một đám cửu phẩm thiên la thần tiên.
Lấy thần ấn làm trung tâm, những năng lượng đều đoàn kết quay chung quanh Công Tôn, một thân thể mới xuất hiện trong hư không, ngồi xếp bằng bên bờ cát, ngũ tâm hướng thiên, lúc này thần ấn của Công Tôn giống như thái cực đồ, một bên là hư, một bên là thật, trong thật có hư, trong hư có thật, hồn nhiên một thể, mà thân thể Công Tôn, bên trong là hư, bên ngoài là thật, tạo thành một thân thể mới, Công Tôn lúc này, hoàn toàn biến thành một người mới, lúc này mới đúng là lại sinh ra, không còn là nguyên thần của diêm la thiên tử, cùng thân thể của quang minh vương tử.
Lúc này trên người Công Tôn, có bổn nguyên lực lượng của Sáng Thế thần, Minh thần cùng Hư Vô thần ba người, không biết theo thời gian hắn sẽ phát triển thành bộ dáng gì, không ai biết, Công Tôn cũng không rõ ràng, kỳ thật tính ra, Công Tôn vốn chính là người có Tử lực tối thuần nhất, hơn nữa tại Sáng Thế thần điện nhận truyền thừa, ở trong này nhận truyền thừa của Hư Vô thần, hiện tại hắn đã có sáng tạo, hủy diệt, tiêu vô bổn nguyên lực lượng, hắn so với những vị thần bình thường còn cao hơn, thì thành tựu trong tương lai cũng không thể hạn lượng.
Nhẹ nhàng mở mắt, cúi đầu nhìn thân thể của mình, nâng tay lên xem xem, tay trái nhẹ nhàng bắn ra, trong lòng bàn tay phân biệt xuất hiện địa, hỏa, thủy, phong, quang, ám, không gian, tinh thần, thời gian chín năng lượng cầu, thở một hơi, liền thấy bên người chẳng biết khi nào đã xuất hiện một cây đại thụ che trời, một con quang long đang ghé vào dưới tàng cây dương dương ngủ ngon lành.
Thấy Công Tôn nhìn nó, quang long nâng đầu lên, siểm mị nói: “ Lão đại, ngươi tỉnh!”
Công Tôn mắng: “ Đừng gọi ta lão đại, nhìn xem đức tính của ngươi kìa, vài ngày không gặp sao ngươi lại biến thành hình dáng này?”
Quang long nhìn Công Tôn, ngây ngốc hỏi: “ Lão đại, ngươi không có tật xấu đó chứ? Vài ngày, đã qua hơn ngàn năm!”
Công Tôn vừa nghe, dọa một cú sốc: “ Cái gì! Một ngàn năm, sao ta chỉ cảm giác mới trôi qua một lát?”
Quang long nói: “ Ta nói thật, khi ta tỉnh lại, ở trên bờ cát, sau trong này toát ra một mầm cây, na, hiện tại cũng là biến thành cái cây lớn như vậy!”
Công Tôn ngây ngốc nói: “ Không thể nào, mới ngồi xuống mà đã qua ngàn năm sao?”
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
QUYỂN 1 : TỪ OA OA TRẢO KHỞI
CHƯƠNG 58 : TRÊN ĐỜI MỚI MỘT NGÀY
NGƯỜI DỊCH : NGỌC TU LA
NGUỒN: Sưu Tầm
Quang long cười nói: “ Lão đại, hiện tại ngươi không được, là một nhân vật thì không được làm vậy a!”
Công Tôn nhìn nhìn hắn, kỳ quái hỏi: “ Ngươi là ý gì?”
Quang long khổ ha ha nói: “ Lão đại, ngươi sẽ không bỏ mặc ta đó chứ?” Xem ra hắn bị người ta làm cho ám ảnh, hiện tại Công Tôn thật lợi hại, hắn sợ Công Tôn lại bỏ rơi hắn trong này.
Công Tôn cười tà khí: “ Ngươi thử qua?”
Quang long trừng mắt to tỏ vẻ vô tội: “ Thử gì a?”
Công Tôn chỉ chỉ trời, quang long hắc hắc cười nói: “ Ta chỉ là nhàm chán thôi.”
Công Tôn hỏi: “ Kết quả như thế nào?”
Quang long cúi thấp đầu: “ Ai, còn cần nói sao, nếu có thể đi ra ngoài ta đã sớm đi, còn cần ở trong này ngủ suốt một ngàn năm sao!”
Công Tôn cười nói: “ Tốt lắm, chuẩn bị xong, chúng ta nên đi ra ngoài, qua một ngàn năm, ta nghĩ muốn nhìn xem thế giới này đã biến thành bộ dáng gì đây?”
Đột nhiên hắn nghĩ tới con ấu thú kia, tùy tay tìm trong không gian, liền thấy ấu thú đang ngủ ngon lành, hai móng vuốt nhỏ đang ôm một khối ma hạch, nước miếng nhỏ dài, cũng không hề lớn lên chút nào, Công Tôn cảm giác kỳ quái, một ngàn năm, sao nó không lớn được chút nào a? Nghĩ nghĩ, không rõ, vì thế vung tay mở không gian môn, quang long mở to mắt, xem hồi lâu, nói: “ Vật nhỏ kia là ai? Sau nhỏ xíu như vậy?”
Công Tôn nói: “ Là một con Không Gian thú, ta thu.” Nói xong nhớ tới con Không Gian thú lớn, tư tưởng hắn vừa động, cảnh sắc chung quanh cũng thay đổi theo, biến thành hư vô mờ mịt, quang long bị dọa một cú sốc, hét lớn: “ A! Làm sao vậy!”
Tâm niệm vừa động, lúc này Công Tôn đã sớm vượt qua cảnh giới xem núi chính là núi, tâm niệm vừa chuyển liền bình phục, hoàn cảnh chung quanh lại biến trở về hình ảnh vừa rồi, bờ cát, đại thụ, hết thảy đều là nguyên dạng, trong lòng kỳ lạ, tâm niệm chuyển đổi, hoàn cảnh bốn phía cứ tùy theo tâm cảnh của Công Tôn mà biến hóa, muốn có gì là có đó, trong lòng Công Tôn mừng rỡ, nguyên thần ra ngoài dò xét, lần này nguyên thần của hắn đem cả hòn đảo bao trùm lại, theo hộ bích thẳng xuống phía dưới, rốt cục cho hắn tìm được một thứ, tâm niệm chuyển động, ý thức hải phân ra một tia tinh thần lực, từ dưới lòng đất mang về một viên châu tử, đem viên châu tử cầm trong tay, nhìn kỹ hồi lâu, thần niệm truyền vào, bên trong có một đạo thần thức do Hư Vô thần lưu lại.
Thần niệm của Công Tôn vừa vào, đã bị một cỗ lực lượng kéo vào bên trong một đại điện, một trung niên nam tử nhìn thấy Công Tôn, nói: “ Rốt cục nhìn thấy ngươi, truyền thừa giả.”
Công Tôn nhìn nhìn, làm cho người ta có một loại cảm giác hư vô, thực không chân thật, Công Tôn hỏi: “ Hư Vô thần?”
Trung niên nói: “ Đúng, chính xác mà nói, đây là một đạo thần thức ta lưu lại, khi ngươi đi tới trong này, liền chứng minh ngươi hoàn toàn thừa nhận truyền thừa của ta, viên châu tử này gọi là Hư Vô châu, chính là sinh ra trong hư vô.”
“ Vô trung sanh hữu!”( sinh trong hư vô) Công Tôn kinh hãi nói, thần thức của Hư Vô thần sửng sốt một chút, nói: “ Cũng được, bốn chữ này thật sự là rất chuẩn xác, không hổ là truyền thừa giả, thật sự là thông minh tuyệt đỉnh!”
Công Tôn nghe xong có điểm muốn ngất, hợp lại những lời này giống như đã nghe qua ở nơi nào, lúc này thần thức của Hư Vô thần lại phân ra một bộ phận, nói: “ Đây là truyền thừa cuối cùng, cấp cho ngươi xong nhiệm vụ của ta liền hoàn thành.” Nói xong đem đạo thần thức kia truyền vào trong ý thức hải của Công Tôn, bắt đầu tiêu tán.
Công Tôn hỏi: “ Vì cái gì mà muốn truyền thừa cho ta, thiên hạ không có buổi cơm trưa miễn phí nha?”
Thần thức đang tiêu tán nói: “ Đương nhiên, trên đời làm gì có chuyện tiện nghi như vậy, đương nhiên là có nguyên nhân trọng yếu, chẳng qua lúc trước Hư Vô thần không cho ta bộ phận trí nhớ đó.” Nói xong tiêu tán vô hình, làm Công Tôn tức giận mắng to.
Rút ra nguyên thần, quang long hỏi: “ Lão đại, sao lại thế này?”
Công Tôn nói: “ Hòn đảo này, nói nó có là có, nói nó không là không, chính là sinh ra trong hư vô.”
Quang long nghe xong lắc lắc đầu, ý tứ là không rõ, Công Tôn biết cùng một con rồng chưa từng biết “ đạo” là gì mà đi giảng kinh là giống như đàn cho trâu nghe, vì thế không hề lý hắn, thần thức vừa động, Hư Vô châu dung nhập vào trong cơ thể Công Tôn, bị thần ấn của Công Tôn hấp thu phân giải, đợi khi hiện ra trở lại, đã được thần ấn của Công Tôn khảm vào trong ngư nhãn của Hư Vô ngư tại Thái Cực Đồ, hoàn toàn thành một bộ phận của Công Tôn.
Lúc này, không gian bình tế bao bọc bên ngoài hòn đảo nhỏ đột nhiên biến mất, Công Tôn sớm có chuẩn bị, hư không đứng thẳng, quang long lại bùm một tiếng, rơi thẳng vào trong biển, ước mem từ trong biển bay lên, dùng ánh mắt u oán nhìn Công Tôn, làm Công Tôn nổi cả da gà, quang long hỏi: “ Lão đại, ngươi đem hòn đảo ném đi đâu?”
Công Tôn nghĩ nghĩ nên làm sao giải thích cho hắn hiểu được, nghĩ nghĩ, nói: “ Ngươi biết lĩnh vực?”
Quang long gật đầu, Công Tôn nói: “ Ta đem nó thu vào trong lĩnh vực của ta.”
Quang long nghe xong, ngơ ngác hồi lâu, mạnh đánh về phía Công Tôn, hai tên ngu ngốc cùng kêu to rơi thẳng vào trong biển, chìm vào dưới đáy.
Bò lên một hòn đảo, Công Tôn mắng to: “ Ngươi có bệnh a!”
Quang long tặc cười nói: “ Lão đại, ta rất sùng bái ngươi, ngươi đã có lĩnh vực, mau cho ta nhìn xem!”
Thấp giọng mắng hắn vài câu, thần thức vừa động, quang long liền cảm giác trước mắt nhoáng lên, chính mình xuất hiện trên hòn đảo vừa rồi, bên cạnh là cây đại thụ che trời, đưa mắt nhìn bốn phía, quang long nói: “ Lão đại, lĩnh vực của ngươi cũng quá nhỏ đi?”
Công Tôn gãi đầu, nói: “ Vô nghĩa, ta vừa mới có lĩnh vực, đương nhiên sẽ không quá lớn, về sau, theo không gian lực của ta không ngừng phát triển mà tăng lớn.”
Quang long gật đầu, Công Tôn lại không thèm cùng hắn vô nghĩa, đưa tay ra, hét lên một tiếng, hóa hình, quang long sưu một tiếng hóa thành liêm đao, bị Công Tôn cầm trong tay, tinh thần lực của quang long truyền vào trong đầu Công Tôn, mắng to Công Tôn không trượng nghĩa.
Lúc này, không gian một trận vặn vẹo, con ấu thú không gian đột nhiên xuất hiện, Công Tôn thoáng sửng sốt, lập tức hiểu được, nó cùng mình có linh hồn khế ước, có thể từ thần thức tìm được chính mình, thân là Không Gian thú, đương nhiên có thể phá khai không gian, tìm được hắn, tiếp theo liền nhìn thấy giữa không trung mở một lỗ hổng, những thứ Công Tôn bỏ trong không gian đều bị rớt ra, ấu thú chạy tới, vây quanh Công Tôn chuyển vòng tròn, Công Tôn nói: “ Ý ngươi là không muốn ở trong này?” Ấu thú gật đầu, đưa mắt đáng thương nhìn Công Tôn.
Công Tôn nói: “ Được rồi.” Nói xong liền khom người xuống, ấu thú nhảy lên lồng ngực hắn, Công Tôn vừa xuất thần thức, thân hình biến mất, xuất ra khỏi không gian lĩnh vực, ôm ấu thú, Công Tôn nói: “ Ta đặt tên cho ngươi a?” Ấu thú gật đầu, siểm mị nhìn Công Tôn, ý tứ xin hắn đặt một cái tên dễ nghe một chút.
Nhìn nhìn nó, con ấu thú này so với Không gian thú không biết là cha hay là mẹ kia, con Không Gian thú hoàng kim kia khác nhau, toàn thân nó lại trắng như tuyết, Công Tôn nói: “ Gọi bạch cẩu thế nào?”
Ấu thú kế thừa tư tưởng tiên nhân của Công Tôn, đương nhiên biết cẩu là thứ gì, vừa nghe liền lắc mạnh đầu, Công Tôn nói: “ Như vậy đi, ta biết có một loại sư tử cao lớn uy mãnh, ngươi gọi là Bạch Sư đi, gọi đơn giản là lão Bạch, như vậy thân thiết!”
Ấu thú gật đầu, thân mật cọ đầu trong lồng ngực Công Tôn, chẳng qua sau này có người nhắc tới, nó mới phát hiện, tên này cùng từ “ ngu ngốc” thật là gần nhau, nhưng khi đó cái tên Bạch Sư này cũng đã rất nổi tiếng mất rồi.
Phóng người lên, Công Tôn bay ra khỏi quần đảo, ở trên trời, thần thức của hắn tìm kiếm thấy một chiếc thuyền lớn ở phía trước không xa, thân hình chợt lóe, một lần không gian thuấn di, xuất hiện trên thuyền, vừa đứng ổn định, nhìn thấy chiếc thuyền này có cảm giác quen thuộc, không khỏi dò xét mọi nơi, đang ở lúc này, đột nhiên có một người chạy tới, Công Tôn quay đầu vừa thấy, sửng sốt, liền thấy người kia chạy tới vội vã hỏi: “ Ngươi đi đâu vậy, suốt một ngày đêm mới trở về?”
Là một tiểu cô nương, Công Tôn thất thanh kêu lên: “ Hạ Lạc! Một ngàn năm mà sao ngươi vẫn còn hình dáng này?”
Hạ Lạc dùng tay sờ sờ lên trán Công Tôn, nói: “ Đầu óc ngươi có bệnh hả, mất tích một ngày một đêm trở về lại nói sảng?”
Công Tôn vừa nghe, lòng nói ta đã trải qua một ngàn năm tu luyện, như thế nào trong này chỉ mới một ngày một đêm? Tinh tế cân nhắc, chợt hiểu được, cảnh do tiếng lòng, thời gian bên trong qua một ngàn năm, đó là thời gian bên trong khác với bên ngoài, đối với Hư Vô thần nắm thời gian trong tay mà nói, làm cho thời gian trong lĩnh vực biến mau hay chậm, chỉ là như trở tay mà thôi.
Hiểu ra, Công Tôn cười ha ha nói: “ A, ta là nói giỡn, đúng rồi, ngươi xem, ta nhặt được một con thú nhỏ xinh đẹp.” Nói xong đem Không Gian thú đưa ra, Hạ Lạc vừa thấy liền thích, giật ôm vào lòng, nói: “ A, con chó nhỏ thật khả ái!”
Không Gian thú nghe xong bật người làm ra bộ mặt lão thái thái, kéo dài ra, Công Tôn cười cười không lý nó, thần thức truyền qua: “ Bạch, về sau ngươi cùng nàng chơi đùa đi.” Không Gian thú nghe xong, thân hình chợt lóe, đột nhiên biến mất.
Hạ Lạc đang cao hứng, chợt thấy con chó nhỏ đột nhiên không có, thò tay ra tìm khắp nơi, kinh hãi nói: “ A! Con chó nhỏ đâu mất rồi?”
Công Tôn nói: “ A a, nó không phải con chó nhỏ, là một con Không Gian thú kỳ dị.”
Nói xong, lại biên ra một vở đại chiến ma thú, trải qua ngàn nan vạn hiểm, cứu được con ấu thú này, thực cùng nó ký kết khế ước, nghe đến trong mắt Hạ Lạc liên tục lóe lên tia sáng kỳ dị, muốn Công Tôn đưa nàng đi xem, hại Công Tôn phải bịa đặt nhiều lời, mới ngăn chặn được nàng, trong lòng nói mình nói dối nhiều vậy, có thể về sau sẽ xuống địa ngục bị cắt lưỡi hay không đây? Nghĩ tới trên người một trận rét lạnh, âm thầm quyết định, về sau ít nói lời giả dối, phải nói lời thật lòng nha.
Hạ Lạc lại bảo Công Tôn chiêu Bạch Sư đi ra, nhưng Công Tôn làm sao nó cũng không chịu ra, đành phải nói với Hạ Lạc nó còn nhỏ quá, cần nghỉ ngơi nhiều, Hạ Lạc thật thất vọng gật đầu, Công Tôn đành vội vàng cam đoan về sau sẽ giúp Hạ Lạc bắt một con ma thú siêu đáng yêu, lúc này Hạ Lạc mới cao hứng trở lại.
Công Tôn thấy trên thuyền không có mấy người, hỏi: “ Mọi người đều đi nơi nào?”
Hạ Lạc nói: “ Ngươi một ngày đêm không trở về, Phật Khả Thứ lo lắng, bọn họ đều xuống thuyền tìm ngươi.”
Công Tôn nghe xong thật cảm động, thần thức phóng ra, tìm linh hồn dao động của bọn họ, chỉ chốc lát tìm được đám hải đạo đang chạy khắp nơi kêu loạn, dùng thần thức nói cho bọn họ, ta đang ở trên thuyền, mau trở lại, cả đám đều sửng sốt, thoáng do dự, tất cả đều xoay người hướng trên thuyền tập hợp, lúc này Công Tôn mới nhẹ nhõm.
Không bao lâu, liền thấy xa xa trên đảo có từng nhóm người từ trong những bụi cây chui ra, hướng trên thuyền đi tới Công Tôn nhìn thấy trong lòng ấm áp, nhìn Hạ Lạc nói: “ Xem ra lần này kết giao không ít bằng hữu…”
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
QUYỂN 1 : TỪ OA OA TRẢO KHỞI
CHƯƠNG 59 : VƯƠNG GIẢ QUY LAI
NGƯỜI DỊCH : NGỌC TU LA
NGUỒN: Sưu Tầm
Lại trải qua hơn một tháng đi biển, rốt cục, thuyền hải tặc Gia Lặc Bỉ Hào rốt cục đến Ngạo Lai quốc, xuống thuyền tại cảng khẩu Áo Tư Đặc, bỏ lại Phật Khả Thứ mãnh liệt yêu cầu được đi theo Công Tôn ở lại trên thuyền, Công Tôn lấy cớ là muốn hắn giúp mình toàn lực tạo ra một chi bộ đội trên biển có thể tung hoành thiên hạ, lúc này Phật Khả Thứ mới chịu lưu lại, nhưng Khắc Cách Bột dù sao cũng nhất định xin theo Công Tôn, muốn bỏ cũng bỏ không thoát, sau dùng lời của Khắc Cách Bột mà nói, từ ngày hôm đó, hắn đã đem linh hồn bán cho ma quỷ Công Tôn.
Lên trên bờ, lúc này mới thật sự không cần lo lắng đề phòng, bảy người nghênh ngang đi vào thành, dọc theo đường đi vui đùa không dứt, đặc biệt là Hạ Chí, mười mấy năm mới bước trở lại quê hương, hết thảy vô cùng thân thiết, một đường đi một đường nhìn, tình cảm tương đương kích động, Sa Cơ công chúa và hai đứa con cũng thật vất vả được nhìn thấy non xanh nước biếc, hoàn toàn khác hẳn phong cảnh sa mạc của Sa Đả quốc, cũng vui đến cao hứng phấn chấn, nếu không phải Hạ Chí vội vã muốn gặp phụ thân, chỉ sợ bọn họ còn chưa chịu về đô thành.
Trên đường, Công Tôn lưu tâm do thám, quả nhiên Sa Đả quốc đã phái đến vô số sát thủ, đồng thời đối với thượng tầng quý tộc cùng hoàng đế Hạ Lịch tiến hành ám sát, cũng có mất mát, nhưng cuối cùng dưới sự quản lý của lão nguyên soái Mạc Sanh Thất, mấy tên sát thủ đều mất đi trợ lực, kéo dài lâu ngày, tất cả đều bị đào ra xử lý, cho nên Ngạo Lai quốc rung chuyển không lớn, hết thảy đều đang phát triển, nhưng nghe nói lão hoàng đế bệnh không dậy nổi, nói là tưởng nhớ hai con, lại lâu ngày thành tật, liền bị bệnh, cũng may có Mạc Sanh Thất và Hoa Thanh Trì hai văn thần võ tướng trung tâm cảnh cảnh chủ sự, nên quốc gia cũng được bình an vô sự.
Vốn bọn họ đều là đi dọc theo danh sơn sông lớn, nhưng vừa nghe tin tức này, Hạ Chí cùng Hạ Lạc khẩn trương, liền đi nhanh đến một đại thành, vừa đến cửa thành thì thấy có dán cáo thị, ý tứ ai phát hiện hành tung công chúa Hạ Lạc sẽ được trọng thưởng, xem đến Hạ Lạc oa oa khóc lớn, trực tiếp đi vào thành chủ phủ, thành chủ vừa nghe là công chúa cùng thái tử ở bên ngoài điện, liền như bò như chạy đi ra, đem đoàn người thỉnh vào trong phủ.
Hạ Chí cùng Hạ Lạc nói rõ ý tứ, muốn thành chủ vội vàng mang theo bọn họ chạy vào chỗ ma pháp công bộ pháp sư tháp, trực tiếp ngồi truyền tống trận trở về đô thành, vốn muốn mang theo Công Tôn cùng Khắc Cách Bột cùng đi, nhưng Công Tôn mặc cho Hạ Lạc nói khàn tiếng cũng không chịu đi truyền tống trận, chỉ hướng Hạ Lạc cam đoan, tuyệt đối không chậm hơn bọn họ đi tới đô thành, năm người mới dùng truyền tống trận đi trước, nhìn thấy truyền tống trận bốc lên bạch quang, trong lòng Công Tôn run run, hiện tại hắn đã có bệnh chứng sợ hãi truyền tống trận, đã sớm tuyệt định đời này đánh chết cũng không ngồi truyền tống trận!
Mang theo Khắc Cách Bột rời khỏi pháp sư tháp của ma pháp công hội, tạm biệt thành chủ, hai người đi ra ngoài, ma pháp công hội không phải người nào cũng có thể đi vào, nếu không có thành chủ dẫn đường, với thân phận hiện tại của Công Tôn, là không có khả năng đi vào pháp sư tháp của ma pháp công hội.
Thực nói tới, dù là ma đạo sư cực mạnh trên đại lục nếu đem so sánh với Công Tôn, cũng chẳng khác gì ngu ngốc, nhưng hiện tại Công Tôn lăn lộn thời gian dài như vậy, dù là chứng thư của ma pháp học đồ cũng còn chưa có, bị đám pháp sư có mắt không tròng của ma pháp công hội dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, Công Tôn tức giận, hạ định quyết tâm, trở về nhất định phải đòi một cái chứng thư, ít nhất cũng phải là đại pháp sư, nếu không thật rất tức tối!
Ra khỏi thành, nhìn mọi nơi, thấy phía trước không xa có một sườn núi nhỏ, không có người, Công Tôn mang theo Khắc Cách Bột đi qua, Khắc Cách Bột khó hiểu, hỏi: “ Chủ nhân, ngài muốn làm gì? Trong này trống trơn, không có gì cả.”
Công Tôn nói: “ Trong chốc lát ngươi sẽ biết thôi, đúng rồi, ta còn chưa hỏi ngươi, lúc trước nhiều người miệng tạp, hiện tại chỉ có hai chúng ta, ngươi nói một chút, vì sao cứ muốn đòi đi theo một đứa nhỏ như ta, còn đòi làm người hầu?”
Khắc Cách Bột nói: “ Đương nhiên là bởi vì ngài đã cứu mạng ta, ta…”
Công Tôn không chờ hắn nói xong quay đầu, bình bình thản thản nhìn hắn, nói: “ Ta muốn nghe lời nói thật!”
Khắc Cách Bột liền cảm giác lần liếc mắt này của Công Tôn đã đem linh hồn của chính mình đều nhìn thấu, hắn dừng chân nhìn Công Tôn, Công Tôn cũng dừng lại xoay người nhìn hắn, gương mặt Khắc Cách Bột không ngừng biến hóa, được hồi lâu mới nói: “ Trực giác nói cho ta, ngài không phải là một người thường, hơn nữa còn là một người thật không bình thường, ta ở trên đại lục nhiều năm, chịu nhiều ma nan…”
Nói xong hai mắt đỏ lên, nhìn Công Tôn nói: “ Ta vốn không phải hình dáng này, từ bảy tuổi gia phá nhân vong, trốn ra bên ngoài, toàn tộc chỉ có một mình ta, ngài cũng biết mấy năm qua ta chịu nhiều nỗi khổ, ngài cũng biết mấy năm nay ta chịu nhiều khuất nhục, ăn khổ chịu khuất ta đều nhẫn được, ở trên thế giới này ráng kéo hơi tàn, vì muốn báo thù tuyết hận cho tộc nhân của ta!” Nói xong, hắn lâm vào điên cuồng.
Công Tôn tùy tay bắt lấy một cỗ tử khí dày đặc đưa qua, Khắc Cách Bột chấn động, tỉnh lại, ngửi được mùi tử khí nồng hậu, giật mình nói: “ Ngài biết thứ này đối với ta có trợ giúp.”
Công Tôn cười cười nói: “ Ta chẳng những biết thứ này có thể trợ giúp ngươi, ta còn biết ngươi là huyết tộc.”
Khắc Cách Bột nghe xong lời này, dọa một cú sốc, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng vừa nhấc lên thân mình liền hạ xuống, ngượng ngùng nhìn Công Tôn, nói: “ Thật xin lỗi, thói quen…”
Hít một hơi, Công Tôn nhìn hắn, nói: “ Nói một chút đi, ngươi làm sao đi vào thế giới này, theo ta biết, chỉ có ma giới mới có huyết tộc, hơn nữa quỷ hút máu các ngươi còn được chia làm vài đại chủng tộc, ngươi thuộc tộc nào, ngươi sao lại xuất hiện ở giới này?”
Khắc Cách Bột nghe xong, đối với Công Tôn bội phục đến sát đất, không nghĩ tới hắn lại lý giải đối với huyết tộc đến như vậy, kích động nói: “ Chúng ta là Kiều Phàm Ni tộc.”
Công Tôn biết huyết tộc chia làm thật nhiều chủng tộc, gật gật đầu, nói: “ Khó trách ngươi lại trở thành thương nhân, Kiều Phàm Ni tộc lấy nghệ thuật cùng buôn bán mới có thể trứ xưng hậu thế.”
Khắc Cách Bột hai mắt đỏ bừng, nói: “ Đúng, ở trong huyết tộc, có Cương Cách La tộc, Mại Tạp Duy tộc, Nặc Phỉ Lặc tộc, Thác Thụy Đa tộc, Tâm Ma Nhĩ tộc cùng Phạm Trác tộc, mấy huyết tộc này được xưng là huyết đảng, cũng được xưng là ma đảng Lặc Sâm Ba tộc cùng Cát Mật Si tộc, hai chi của bọn họ, một chi lấy năng lực tái sinh mạnh mẽ của huyết tộc cùng thực lực của máu mà xưng danh, một chi lấy tinh thần cùng tử linh hệ năng lực là việc chính, hai tộc thường xuyên phát sinh chiến đấu, mà Kiều Phong Độ Ni tộc chúng ta cùng Lôi Phục Nặc tộc, A Tát Mại tộc, Hi Thái tộc tất cả đều là thị tộc trung lập, không bị hai phương ảnh hưởng, vì thế mấy huyết tộc trung lập chúng ta liền bị đuổi giết, đại bộ phận bị giết sạch, cuối cùng, lúc ấy ta còn nhỏ nên bị phong ấn lực lượng, ném tới giới này, bổn tộc chỉ còn lại một mình ta.”
Công Tôn nghe xong nói: “ Ngươi tìm ta là vì muốn ta báo thù cho ngươi sao?”
Khắc Cách Bột nói: “ Không, làm một huyết tộc, tôn nghiêm của ta yêu cầu ta phải chính mình kết thúc thù hận, ta chỉ là muốn ngài dạy cho ta quang hệ ma pháp!”
Công Tôn nghe xong gật đầu, nói: “ Ân…” Chẳng qua hắn bật người tỉnh táo lại, quát: “ Cái gì! Ngươi một tên huyết tộc lại muốn học quang hệ ma pháp, ngươi có bệnh a, điều này vốn không có khả năng!”
Khắc Cách Bột kích động nói: “ Ta cũng biết đây là không có khả năng, nhưng ta biết ngài rất có bổn sự, ta nghĩ ngài có thể có biện pháp, cầu cầu ngài.”
Cực kỳ buồn bực hỏi: “ Ngươi như thế nào lại xác định ta có thể giúp ngươi?”
Khắc Cách Bột nói: “ Huyết tộc chúng ta có một loại bổn sự trời sinh, chính là có thể ngửi ra được hương vị của tử thần, trên người ngài có loại hương vị này. Thân là tử thần, lại có được quang minh thể, cho nên ta biết ngài nhất định có biện pháp.”
Công Tôn hít mũi, nói: “ Sao ta ngửi không ra a?”
Khắc Cách Bột nói: “ Ngài đương nhiên là ngửi không được, đó là hương vị của linh hồn ngài, chỉ có huyết tộc chúng ta mới có thể ngửi được, chẳng qua rất kỳ quái, hiện tại loại hương vị này đã biến mất, điều này chỉ có thể chứng minh lực lượng của ngài lại đề cao.”
Nhìn nhìn Khắc Cách Bột, nghiêng đầu nói: “ Ngươi thật đúng là thông minh, được rồi, sau này ngươi đi theo ta, ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp.”
Khắc Cách Bột kích động xoay người định hành lễ với Công Tôn, Công Tôn khoát tay áo nói: “ Huyết tộc đều rất cao nhã, ngươi sao lại làm thế này?”
Khắc Cách Bột đành nói: “ Đi vào thế giới này, lực lượng của ta toàn bộ bị phong ấn, dù cơm cũng ăn không no, còn nói gì cao nhã!”
Công Tôn gật đầu, đối với hắn vô cùng đồng tình.
Nói: “ Về đô thành trước đã, ta sẽ cởi bỏ phong ấn cho ngươi, thực muốn nói tới, ta cũng xui xẻo giống như ngươi, ai, chuyện cũ không muốn nhớ tới nữa!” Nói xong ngưng thần tập trung tọa tiêu, mang theo Khắc Cách Bột làm một không gian chuyển di, trực tiếp đến hoàng cung trong hoàng thành, Khắc Cách Bột còn chưa hiểu thế nào, đã thấy trước mắt chợt lóe, ánh mắt chớp chớp, kết quả khi mở mắt thì trước mắt lại biến thành hoàng cung, không khỏi càng gia tăng niềm tin đối với Công Tôn thêm ba phần.
Trong hoàng cung không nhiều thủ vệ, vốn có phòng ma hộ thuẫn, dù là ma đạo sư cũng không dễ dàng tiến đến, nhưng với bổn sự hiện tại của Công Tôn, đây chỉ là một ma pháp hộ thuẫn thì làm sao có thể làm khó hắn, kết quả, võ sĩ liền nhìn thấy trống rỗng xuất hiện hai người, tất cả đều hoảng sợ.
Vẫn là thủ lĩnh võ sĩ phản ứng đầu tiên, giơ đại kiếm trong tay, phát ra tiếng quát, chúng võ sĩ cùng lao lên vây quanh bọn họ, dọa đến gương mặt Khắc Cách Bột biến xanh, hắn không có chút năng lượng, bèn trốn sau lưng Công Tôn, lộ ra nửa đầu nhìn thật buồn cười, Công Tôn cười nói: “ Như thế nào, không biết? Là ta!”
Võ sĩ đầu lĩnh vừa thấy là Công Tôn, mừng rỡ nói: “ Là ngài đã trở lại, công tước đại nhân!”
“ Công tước?” Công Tôn nhíu mày: “ Cái gì mà rối loạn, ta khi nào thì thành công tước?”
Võ sĩ đầu lĩnh giải thích: “ Bởi vì cống hiến đột xuất của ngài, bệ hạ hạ chỉ, ngài được phong làm công tước đế quốc tôn quý nhất Ngạo Lai quốc, phong hào của ngài là Hộ Quốc công tước, phong đất ba trăm dặm.”
Công Tôn nghe xong, mắng: “ Cái gì chứ, ta còn chưa trưởng thành, làm gì có ai nhỏ xíu như ta lại bị phong làm công tước a!”
Võ sĩ thủ lĩnh cười nói: “ Cũng có đại thần nói như vậy, nhưng hoàng đế bệ hạ nói, có đứa nhỏ nào có thể làm ra được chuyện kinh thiên động địa như ngài, phong công tước cũng không có gì, nên đề nghị này đã được lão nguyên soái cùng Hoa thừa tướng nhất trí duy trì.”
Công Tôn nghe xong dở khóc dở cười, nói: “ Tốt lắm, tốt lắm, công chúa và thái tử bọn họ đã về chưa?”
Võ sĩ vừa nghe, kinh hãi nói: “ Cái gì, thái tử, chẳng lẽ truyền thuyết thái tử hồi quốc là thật sao?”
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh