Mang theo Khắc Cách Bột tiến vào đại điện, liền nhìn thấy lão soái Mạc Sanh Thất cùng Hoa Thanh Trì đang thương lượng chuyện gì, nghe được tiếng bước chân, tất cả đều quay đầu lại nhìn xem, vừa thấy là Công Tôn, hai người đều mừng rỡ điên cuồng, Công Tôn vừa đi vừa nói: “ Chào hai vị, đã lâu không gặp, có việc gì vậy?”
Vừa thấy chỉ có một mình Công Tôn trở về, tất cả đều lắp bắp kinh hãi, thò cổ ra ngoài nhìn nhìn, không ai.
Sắc mặt Mạc Sanh Thất trầm xuống, nói: “ Tiểu tử, sao chỉ có một mình ngươi, Hạ Lạc đâu?”
Công Tôn liếc mắt nhìn hắn, nói: “ Yên tâm, công chúa điện hạ của ngươi không có việc gì đâu, chúng ta còn đem Hạ Chí mang về, chỉ có điều ta về sớm hơn, bọn họ thì chậm chút.”
Đang nói, chợt nghe tiếng bước chân vang lên, liền thấy Hạ Lạc mang theo bốn người vội vàng đi vào, ngẩng đầu vừa thấy, đúng là Hạ Lạc cùng Hạ Chí còn có Sa Cơ công chúa với hai đứa con, Mạc Sanh Thất đã mười mấy năm không gặp nên nhận không ra Hạ Chí, nhưng Hoa Thanh Trì từng gặp hắn, liếc mắt liền nhìn ra, sửng sốt một chút, liền vui vẻ ra mặt, đi lên vài bước khom người hành lễ, nói: “ Thái tử điện hạ, ngài đã trở lại!”
Hạ Chí phẩy tay, nói: “ Khoan nói mấy chuyện này, phụ hoàng hiện tại thế nào?”
Hoa Thanh Trì nói: “ Bệ hạ ưu tư thành bệnh, không có gì đáng ngại, ta nghĩ bệ hạ nhìn thấy ngài thì sẽ khỏe lại thôi!”
Hạ Chí nói: “ Mau, chúng ta liền đi gặp phụ hoàng.”
Nói xong nhấc chân bước đi, Hoa Thanh Trì, Mạc Sanh Thất vội vàng đi phía trước dẫn đường, Hạ Lạc thấy Công Tôn, thất thanh nói: “ Ai nha, sao ngươi còn đi nhanh hơn chúng ta vậy?”
Công Tôn nói: “ Được rồi, khoan nói chuyện này, ngươi đi thăm lão cha ngươi trước đi, quay đầu lại nói sau.”
Hạ Lạc gật đầu, chạy đi, Công Tôn mang theo Khắc Cách Bột ra đại điện, về nơi ở trong trường học.
Đến cửa học viện, lúc này là giữa trưa, người đến người đi, vừa thấy Công Tôn, tất cả đều kêu lên một tiếng bỏ chạy ra xa, tất cả đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn hắn, hắn nhìn ai, ai bật đầu cúi người chào hỏi hắn, Công Tôn mang theo Khắc Cách Bột nghênh ngang đi vào cửa lớn học viện, mới đi không vài bước, chợt nghe phía sau có người hô: “ Phía trước đứng lại! Các ngươi là ai, không biết học viện không cho phép người ngoài đi vào sao?”
Công Tôn dừng chân lại, chậm rãi quay đầu, vẻ mặt mỉm cười, một lão sư đang tức giận trùng trùng đi tới, khi Công Tôn mỉm cười quay mặt lại, vị tiên sinh bật người, vẻ mặt giật mình, tiếp theo đột nhiên kêu to một tiếng, giống như phát cuồng, xoay người bỏ chạy, dọa đến Khắc Cách Bột bị cú sốc, nhìn nhìn Công Tôn, thấy hắn chỉ cười cười, không có gì chứ? Không rõ, vẻ mặt buồn bực đi theo Công Tôn về phía trước.
Đi không bao xa, Công Tôn nghĩ nghĩ, hỏi: “ Khắc Cách Bột, ngươi đói không?”
Khắc Cách Bột nói: “ Hoàn hảo, ngài đói sao?”
Công Tôn cười nói: “ Hoàn hảo, không đói lắm, nếu không chúng ta đến phòng ăn gì một chút, phải biết rằng, ngươi là người đầu tiên tự do đi trong học viện mà không ai quản đó!”
Khắc Cách Bột cũng vẻ mặt mê hồ nói: “ Phải, ta cũng không hiểu được, vì sao bọn họ lại sợ ngài như vậy, chẳng lẽ bởi vì ngài là công tước hay sao?”
Công Tôn cười hắc hắc, nói: “ Có lẽ.” Nói xong lại chuyển thân, mang theo Khắc Cách Bột đi tới phòng ăn.
Một đường đi tới, Khắc Cách Bột hoàn toàn thể hội cái gì gọi là tránh lui thật xa, những nơi Công Tôn đến, dù là con chó cũng cụp đuôi trốn mất, Khắc Cách Bột có ngu ngốc hơn, cũng nhìn ra có điểm không đúng, đi theo Công Tôn chuyển một vòng trong học viện, nhìn thấy Công Tôn thản nhiên như không thấy, hắn có chút mơ hồ, đợi đến khi theo Công Tôn đến phòng ăn của học viện, hắn hoàn toàn hỏng mất.
Công Tôn mang theo Khắc Cách Bột tiến vào phòng ăn, vừa vào tới, hay thật, thật loạn, chính là giờ cơm, trong phòng ăn tấp nập, ngồi đầy người, cả đám vừa ăn vừa tán gẫu, cao hứng phấn chấn, đầu bếp hô quát truyền ra thật xa, đương nhiên, cũng không ít ruồi bọ bay loạn, đúng là một trường hợp thật náo nhiệt.
Nhưng Công Tôn vừa vào cửa, có một lão huynh đang muốn đem muỗng cơm cho vào miệng, vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy Công Tôn, vị nhân huynh này lập tức trợn tròn hai mắt, tay dừng giữa không trung, ngơ ngác sững sờ, huynh đệ đối diện hắn là một tên mập mạp, vừa thấy bộ dáng hắn, không rõ cho nên quay lại nhìn, hai mắt liền mờ ảo, gương mặt mập xanh đen, lúc ấy ngao một tiếng, cắm đầu chạy, từ một cửa khác của phòng ăn bỏ trốn.
Lập tức, phòng ăn nhất thời yên tĩnh đến không âm thanh, toàn bộ mọi người đều dừng lại động tác, cùng nhìn hai người Công Tôn, có câu là vạn mắt cùng nhìn, Khắc Cách Bột bị mấy ngàn người trừng mắt nhìn, thực không thích ứng, mồ hôi đã tuôn ra, lại nhìn Công Tôn, làm như không có việc gì cất bước về phía trước, lúc này, không biết là ai gào lên một tiếng, mọi người giống như phát điên, tất cả đều hướng cánh cửa khác nhào ra, người nhiều lắm, tất cả đều chen chúc nhau, có người ngã xuống đất, bị người không ngừng đạp lên.
Sau đó, có một chiến sĩ to con, ngạnh sanh đem vách tường đánh ra một lỗ lớn, ngao ngao bỏ chạy, mọi người lập tức học theo, tất cả đều phá tường trốn chạy, trong nháy mắt, cả phòng ăn thật lớn chỉ còn lại hai người Công Tôn, Khắc Cách Bột vừa trộm nhìn thấy, liền thấy người bán cơm đang theo chân tường len lén trốn đi.
Lấy tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, vẻ mặt Khắc Cát Bột khẩn trương, hỏi: “ Chủ nhân, bọn họ vì sao lại sợ ngài như vậy?”
Công Tôn vừa thấy không còn ai, cũng không để ý, đi tới cửa sổ bán cơm, tùy tay lấy chén dĩa, lấy một đống thức ăn, lại ra dấu cho Khắc Cách Bột, Khắc Cách Bột vừa thấy, dù sao cũng không ai, hắn lại đói, cũng không khách khí học Công Tôn lấy một đống thức ăn, tìm chỗ ngồi xuống, Công Tôn liền nói: “ Vậy a, nói tới thì dài, là như vầy…”
Sau đó, chợt nghe bên trong phòng ăn truyền đến tiếng rống của Công Tôn: “ Khắc Cách Bột, ngươi phải ngồi cho vững a!...”
Chợt nghe thanh âm hữu khí vô lực của Khắc Cách Bột: “ Phế…phế..lời, ta…ta…ngồi vững…được…được sao chứ?”
Mang theo Khắc Cách Bột khuôn mặt nhỏ nhắn xanh đen đi về chỗ ở của chính mình, Công Tôn nói: “ Được rồi, ta ở đây, ngươi chọn một phòng mà ở, đợi lát nữa ta giúp ngươi xem phong ấn ra sao.”
Khắc Cách Bột cũng không khách khí, tùy tiện tìm gian phòng ở, đi vào đóng cửa, giống như một đống bùn nhão nằm dài lên giường, liền ngủ tức khắc, hôm nay rất kích thích, hắn có chút không thích ứng. Đem tất cả mọi người thu phục, Công Tôn ngoại phóng nguyên thần, thấy bốn phía không ai, thân hình chợt lóe, biến mất tại chỗ, liền tiến vào trong lĩnh vực của hắn.
Công Tôn hiện tại có thể so sánh với một thổ tài chủ phi thường có tiền, thủ một tòa núi vàng, nhưng không biết làm sao mà dùng, Công Tôn có một thân thần lực, lại không biết dùng thế nào, Hư Vô thần truyền cho hắn mà còn chưa tiêu hóa xong, lúc ấy chỉ vội vã thoát khốn chạy ra, mọi thứ còn chưa học xong, thừa cơ hội này, hắn phải đem những kỹ xảo vận dụng học tập một chút.
Thực muốn nói đến, Công Tôn biết cũng không ít, nhưng thật có thể sử dụng, thật đúng là không nhiều lắm, trước tiên là sáu hệ ma pháp, hắn đem quang hệ tổng kết lại, quang hệ ma pháp chỉ có tính phụ trợ là nhiều, tính công kích cũng chỉ có mấy thứ như tia chớp, quang tiến, quang cầu…đại hình là có được một quang minh thẩm phán, nhưng uy lực quá lớn, không tốt dùng.
Ám hệ thì không ít, đặc biệt là vong linh ma pháp, thật nhiều, nhưng dưới tình huống bình thường thì không dám dùng, dù sao ở trên thế giới này, đối với tử linh pháp sư, người bình thường rất dị ứng, không nói tới mức mọi người kêu đánh kêu giết, nhưng dù sao ai cũng thấy mà tránh xa, có quốc gia gặp một người giết một người, đối với tử linh pháp sư thống hận cực kỳ.
Những hệ khác, vốn không có gì, ngoại trừ từ chỗ hai con rồng kia học được một chút bên ngoài, vốn là không còn gì khác, đạo thuật bản thân đa số cũng không dùng được, còn vũ kỹ, biết không ít, nhưng vận dụng đấu khí, kỹ năng kỵ sĩ, hắn lại không biết, ngẫm lại cũng thật sự là bi ai nha, đến thế giới này lăn lộn hơn mười năm, còn không học thành thứ gì hữu dụng.
Hiện tại mình có thấy lấy ra đến, liền chỉ có Hư Vô truyền thừa, không gian ma pháp, thời gian ma pháp, mấy thứ này thì được, nhưng không gian ma pháp sư trên thế giới này chẳng khác gì hòa thượng, quang minh pháp sư còn có một chút, nhưng nếu đem quang minh pháp sư cùng không gian pháp sư phóng vào cùng nhau, quang minh pháp sư tuyệt đối là không xong, mình lại muốn vô danh một chút a.
Nghĩ tới nghĩ lui, chính mình thật đúng là không có thứ gì đặc sắc, hạ định quyết tâm, lúc này chuyện gì cũng không làm, chỉ dành thời gian học tập ma pháp cùng đấu khí tri thức trụ cột của thế giới này, hiện tại trước tiên phải làm một văn thư chứng minh là một pháp sư, tưởng tượng sự “ lễ ngộ” tại ma pháp công hội, Công Tôn tức giận, mấy ngàn năm, Công Tôn chưa từng bị kỳ thị kiểu này, nên nhất định phải đòi trở về chút mặt mũi.
Ở trong lĩnh vực của mình định hạ tâm thần, khổ tu một trận, liền thấy Bạch Sư đang ghé vào một bên mà ngủ, lần này thấy nó lớn lên không ít, bạch mao trên người cũng dài không ít, Công Tôn vừa thấy, hay thật, bao năm cất chứa ma hạch đều bị nó xử lý hơn phân nửa, xem ra cần phải tìm thời gian đi thu tập thêm mới xong.
Từ trong lĩnh vực đi ra, Hạ Lạc từ bên ngoài tiến đến, vừa thấy Công Tôn đang ngồi, liền nói: “ Mau đi theo ta, ba ba nói cho ngươi tuyển một khối đất phong!”
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
QUYỂN 1 : TỪ OA OA TRẢO KHỞI
CHƯƠNG 61 : HÀI TỬ CÔNG TƯƠC
NGƯỜI DỊCH : NGỌC TU LA
NGUỒN: Tu Chân Giới
Bên trong hoàng cung đại điện, Ngạo Lai quốc hoàng đế cao cao tại thượng, chúng đại thần ngồi ở phía dưới, hiện tại hoàng đế nghị luận quốc sự, theo đề nghị của Công Tôn, mặt trên cao nhất là ngai vàng của hoàng đế, phía dưới là chỗ ngồi của lão nguyên soái Mạc Sanh Thất và thừa tướng Hoa Thanh Trì, cùng dưới hai vị này, phân ra công hầu bá tử nam năm tước vị sắp xếp xuống, theo hình nửa vòng tròn vây bên dưới, đã hoàn toàn khác hẳn cách ngồi rối loạn khi trước, hoàng đế đối với vận mệnh hiện tại tương đối thật vừa lòng.
Tiến đại điện, liền thấy hoàng đế gầy hơn không ít, nhưng tinh thần rất tốt, nghĩ đến là do hai đứa con đều trở về, còn mang theo hai đứa cháu, người gặp việc vui thì sẽ khỏe mạnh, Hoa Thanh Trì cùng Mạc Sanh Thất ngồi bên dưới hoàng đế, thấy Công Tôn cùng Hạ Lạc đi vào, đều mỉm cười nhìn họ gật đầu, những quý tộc bên dưới đều nhìn thấy Công Tôn, biểu tình gì đều có, nhưng đại bộ phận là vẻ mặt khinh thường, làm Công Tôn thật không thống khoái, hắn vốn không nghĩ muốn làm công tước gì, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt những người này, lúc này trong lòng lại chuyển biến, tâm tư liền thay đổi.
Xuyên qua đám quý tộc bên dưới, đến trước mặt hoàng đế, Công Tôn nhìn hoàng đế cười cười, ôm quyền, nói: “ Bệ hạ, lâu không gặp, ngươi khỏe.”
Đám quý tộc bên dưới vừa thấy hình dáng của Công Tôn, vẻ khinh thường trên mặt mang theo ba phần phẫn nộ, năm phần hâm mộ.
Liền thấy Hạ Lịch hoàng đế cười nói: “ A a a a, tiểu tử, đem nữ nhân của ta quải đi, làm ra nhiều chuyện đại sự như vậy, ta còn nghe nói, tin tức từ Sa Đả chuyển về, lão già Sa Mạn kia đến mấy ngày trước mới tỉnh táo lại, sau khi biết chân tướng sự tình thì lập tức bất tỉnh, thật sự là trút giận a!”
Công Tôn nói: “ Hoàng đế bệ hạ, cần phải nói rõ, ta không phải lừa quải con gái của ngươi, là nàng lôi kéo ta đi, chuyện này đều là công lao của nàng!”
Hoa Thanh Trì gật đầu nói: “ Ân, được, không giành công, không kiêu ngạo, thật là đứa bé tốt.”
Mạc Sanh Thất cũng liên tục gật đầu phụ họa: “ Phải, phải, tiểu tử có tiền đồ, ta quyết định về sau cho tôn tử đi theo hắn lăn lộn!”
Công Tôn vừa nghe hắn nói chuyện, tức giận đến tà cười nói: “ Mạc lão nhân nhi, ta còn chưa cảm ơn ngươi truyền đấu khí trân quý như vậy cho ta đâu!”
Nét mặt già nua của Mạc Sanh Thất đỏ lên, đánh ha ha nói: “ A ha ha, cáp, không cần khách khí, hai người chúng ta không cần khách khí phải không, a? Hắc hắc hắc.”
Hoàng đế nói: “ Công Tôn, chuyện lần này cùng lần trước, ta phải tưởng thưởng ngươi, lần trước, lão nguyên soái cùng Hoa thừa tướng đề nghị, đề cử ngươi làm đế quốc nhất đẳng công tước, bởi vậy ta đã thông cáo cả nước, phong cho ngươi tước vị công tước, ngươi có thể ở trong phạm vi cả nước, chọn lựa một mảnh đất phong ba trăm dặm, lần này ngươi lại lập công lớn như vậy, ngươi muốn thứ gì thì cứ nói.”
Hoa Thanh Trì đứng lên nói: “ Bệ hạ, dựa theo lệ thường của đế quốc, thừa tướng bình thường đều là hai vị, một tả một hữu, bây giờ còn khuyết một vị, ta cho rằng, chỉ có Công Tôn mới đủ khả năng nhậm chức này, bởi vậy ta đề nghị, do Công Tôn đảm nhiệm chức vụ hữu thừa tướng của đế quốc.”
Hắn vừa mới dứt lời, lão nguyên soái Mạc Sanh Thất nói: “ Bệ hạ, đề nghị của Hoa thừa tướng tốt lắm, ta đồng ý.”
Hoàng đế gật đầu, nói: “ Công Tôn công tước, ngươi xem thế nào?”
Công Tôn vui nói: “ Hoàng đế, nguyên soái, thừa tướng, các ngươi ba người hợp kế tính kế ta, đây không phải là quá giở trò a?”
Ba người vừa nghe, đều đỏ mặt, thật đúng như Công Tôn nói, đề nghị này do bọn họ đã thương lượng qua, nguyên lai, Hạ Chí vừa về, liền vội vàng chạy vào gặp lão cha đã xa cách mười mấy năm.
Vốn sau khi Công Tôn cùng công chúa mất tích, hoàng đế bị dọa một cú sốc, trước tiên không nói đi tới Sa Đả quốc có thể gặp được thái tử hay không, chính là đại sa mạc Sử Lai Mỗ cũng không phải là chỗ mà hai người họ có thể đi qua, bởi vậy vô cùng lo lắng, nhưng lão nguyên soái Mạc Sanh Thất lại nói hai người tuyệt không có vấn đề, đối với lời của lão, Hạ Lịch hoàng đế luôn tin tưởng, vì thế trước hết không tiếp tục nghĩ việc này, một lòng bình định quốc nội.
Dùng thời gian thực ngắn, đem sự tình trong nước giải quyết xong, Hoa Thanh Trì làm thừa tướng, xử lý sự tình có chút tài năng, hết thảy thu phục, lúc này hắn cũng không yên tâm, bởi vậy tự mình mang đội, tiềm nhập Sa Đả quốc cứu thái tử, nhưng sau đó đành vô ích mà về, trở về đem chuyện kể lại, Hạ Lịch hoàng đế tức giận lâm bệnh.
Sau khi Hạ Chí trở về, cha con ôm nhau khóc rống, Hạ Chí đem chuyện của mình nói lại, cùng với những việc làm của Công Tôn kể lại một lần, nghe đến Mạc Sanh Thất cùng Hoa Thanh Trì gương mặt sáng lên kì dị không ngừng, hô to kỳ tài, tuyệt đối kỳ tài, người như vậy không dùng, sẽ bị thiên lôi đánh, vì thế lúc ấy ba người liền bàn bạc muốn cho Công Tôn làm thừa tướng, do Hoa Thanh Trì nêu ra, Mạc Sanh Thất phụ họa, hoàng đế phê chuẩn, nên sự tình tính xong.
Nhưng không nghĩ tới vừa nói, Công Tôn liền hiểu được, ba người cảm thấy ngượng ngùng, có chút thấy mình tính kế Công Tôn, Hoa Thanh Trì cười nói: “ Công Tôn, lời không thể nói như vậy, chúng ta cũng là thấy như nhau, không phải đã thương lượng trước đâu.”
Công Tôn trừng mắt nhìn hắn, ý tứ nói tin ngươi mới là lạ, hướng lên trên chắp tay nói: “ Hoàng đế, tước vị công tước thì ta làm, dù sao làm công tước hàng năm không cần làm gì cũng được tiền, loại chuyện này đi đâu mà tìm ra? Nhưng làm thừa tướng sao? Ta không làm, thứ nhất ta còn nhỏ, thứ hai ta nghĩ mấy năm này muốn học tập thêm một chút, ngươi xem hiện tại dù là văn thư ma pháp sư ta cũng không có, nói lại, ta ở trong thành, có sự tình gì các ngươi tùy lúc cũng tìm được ta thôi.”
Hoàng đế vừa nghe, Công Tôn nói cũng hữu lý, nhìn nhìn Hoa Thanh Trì cùng Mạc Sanh Thất, hai người nghĩ nghĩ gật đầu, dù sao hiện tại Công Tôn chỉ là một đứa nhỏ, dù trí tuệ có thừa, nhưng không đủ lớn, làm hắn học tập thêm cũng tốt, cũng không nói thêm gì.
Kỳ thật Công Tôn nghĩ như thế nào? Hắn nhận làm công tước, chủ yếu là xem trung ba trăm dặm đất phong, từ lúc mới tới thế giới này, trong lòng hắn còn có một ý tưởng, có được địa bàn của chính mình, muốn làm gì cũng dễ dàng hơn, còn chức thừa tướng, hắn đã từng là vương tử của một giới, có thể làm thủ hạ cho người khác sao, trong lòng thấy khinh thường nha.
Tiếp theo, cho người mang lên tấm bản đồ, mở, cho Công Tôn tuyển một khối đất phong, hoàng đế nói: “ Công Tôn, ngươi xem, muốn làm sao thì nói, lớn chút cũng không quan hệ.”
Công Tông gật đầu, còn thật sự nhìn nhìn, cuối cùng hắn chỉ một lóng tay, nói: “ Ở đây đi.”
Mọi người vừa thấy, hoàng đế cùng hai trọng thần đều khó hiểu, nhưng vương công đại thần bên dưới đều cười trộm, nguyên lai Công Tôn chỉ chính là một hòn đảo lớn bên ngoài hải ngoại Ngạo Lai quốc, hòn đảo kia có hơn phạm vi một ngàn dặm, dù rất lớn, nhưng lại xa xôi hải đảo, cây cối dày đặc, ma thú thành quần, nhưng đều là chủng loại cực kỳ hung ác, bốn phía đá ngầm như rừng, cho tới bây giờ cũng không có thuyền đi qua, có thể nói là một khối nguyên thủy, nếu muốn đất phong ở đây, ngoại trừ đất không còn tác dụng gì.
Hoa Thanh Trì lại không cho rằng Công Tôn là kẻ ngu ngốc, nhưng dụng ý của Công Tôn thì hắn không biết, liền hỏi: “ Ngươi vì sao phải tuyển hòn đảo này? Tuy nó lớn, nhưng không có giá trị lợi dụng, cũng không phải yếu đạo giao thông, cô độc hải ngoại, ngoại trừ thâm sơn dã thú, cái gì cũng không có a?”
Hoàng đế và Mạc Sanh Thất cũng là biểu tình này, hoàng đế lại nói: “ Trong này cũng không có người ở, không có thuế thu, không có thuế thu ngươi làm công tước sẽ không có gì thu vào.”
Công Tôn cười nói: “ Ha ha, các ngươi không cần quan tâm, đến lúc các ngươi sẽ biết thôi.” Thấy hắn nói như vậy, ba người nhìn nhau, không nói, đây là do hắn tự mình tuyển lựa, vì thế hoàng đế tuyên bố, đem hải đảo kia cấp cho Công Tôn, Công Tôn có thể tự đặt tên, hết thảy quyền lợi đều thuộc Công Tôn sở hữu, ngoại trừ không tách ra Ngạo Lai quốc, hết thảy đều được. Công Tô cao hứng cảm tạ, hoàng đế tuyên bố, Công Tôn lưu lại, những người khác lui ra!
Đợi mọi người tan đi, hoàng đế, Hoa Thanh Trì, Mạc Sanh Thất còn có Công Tôn, Hạ Lạc năm người, ra khỏi đại điện, đi về phía nội cung, đến thư phòng của hoàng đế, mọi người ngồi xuống, Mạc Sanh Thất nói: “ Tiểu tử, nói đi, vì sao chọn hòn đảo hoang vu kia?”
Công Tôn thần bí cười nói: “ Bí mật!”
Mạc Sanh Thất tức giận đến hàm râu dựng lên, ác hung hăng trừng mắt nhìn Công Tôn.
Hoa Thanh Trì nói: “ Được rồi, được rồi, Công Tôn, tiếp theo ngươi định làm gì? Chúng ta chuẩn bị…”
Không chờ hắn nói xong, Công Tôn nói: “ Thừa tướng đại nhân, mấy chuyện linh tinh này các ngươi tự mình thu phục là xong, không cần nói với ta, sắp tới ta còn phải phí thời gian học tập, ai cũng không được phiền ta!”
Hoa Thanh Trì thò cổ, hoàng đế cười nói: “ A a, ngươi thật muốn học tập sao?”
Công Tôn nói: “ Đúng vậy, bệ hạ, ta nghĩ muốn học tập một chút ma pháp cùng đấu khí, ta biết trong hoàng cung có rất nhiều tư liệu trân quý, có thể cho ta nhìn xem không?”
Hoàng đế không nói chuyện, Hạ Lạc lại nói: “ Đương nhiên không thành vấn đề, ta sẽ đưa cho ngươi một huy chương, ngươi có thể tự do đi vào hoàng cung cùng tàng thư lâu của hoàng gia!”
Hạ Lịch hoàng đế nghe xong, hít một hơi, nói: “ Nữ sanh hướng ngoại, nữ sinh hướng ngoại a!”
Nghe đến Hoa Thanh Trì cùng Mạc Sanh Thất ha ha cười to, Hạ Lạc đỏ mặt dậm chân, xoay người chạy.
Chào mọi người, Công Tôn xoay người đi ra ngoài, Hoa Thanh Trì cùng Mạc Sanh Thất nhìn theo, nhẹ giọng nói: “ Đây là một tiềm long, không biết khi nào hắn sẽ bay lên trời…”
Hạ Lịch hoàng đế ha ha cười to: “ Không bao lâu nữa, ta nghĩ, thanh đao sắc bén không thể nằm trong túi thời gian quá lâu, luôn sẽ có ngày sáng lên.”
Tiếp theo vẻ mặt tặc cười, nói: “ Nói sau, dù hắn không muốn sáng lên, chúng ta cũng có thể sáng tạo cơ hội, cho hắn phải sáng lên!” Tiếp theo trong phòng truyền đến tiếng cười tà khí của ba người.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
QUYỂN 1 : TỪ OA OA TRẢO KHỞI
CHƯƠNG 62 : CÔNG TÔN NHÀM CHÁN
NGƯỜI DỊCH : NGỌC TU LA
NGUỒN: Tu Chân Giới
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua kính thủy tinh bắn vào phòng trong, một thiếu niên đang ghé trên bàn đang đọc một quyển sách, bên cạnh còn chất đống sách, lúc này hắn đang xem “ tây ngưu hạ châu đại lục du ký”, tác giả tên là La Liệt ma pháp sư, trong đó viết, Tây Ngưu hạ châu tại phía tây biển rộng, đối diện Đông Thắng thần châu, cách xa nhau bằng biển rộng, phong thổ nhân tình khác với thần châu…
Lúc này Khắc Cách Bột đi vào, kêu lên: “ Chủ nhân, đã sáng, ngài xem cả đêm sao?”
Thiếu niên nâng đầu lên, nhìn nhìn bên ngoài, nói: “ A, trời lại sáng?” Nói xong khép sách lại đứng lên, thiếu niên mày dài, mắt sáng, kỳ quái nhất là trên trán có một nguyệt nha nhi, tai dài, vẻ mặt ổn trọng, hai mắt khép mở toát ra vẻ giảo hoạt tuyệt đối không thể là một người ổn trọng tuân thủ quy củ.
Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, chỉ chốc lát cửa bị một cước đá mở, một cô gái tuyệt đối xinh đẹp từ bên ngoài vọt vào, kêu lên: “ Công Tôn, rời giường chưa!”
Thiếu niên trong phòng đành nói: “ Hạ Lạc công chúa, ngươi có thể văn minh một chút hay không, nếu ta còn không rời giường còn không phải bị ngươi xem hết?”
Thiếu niên trong phòng chính là Công Tôn, hắn đã học tập tại Ma Võ học viện suốt năm năm, năm nay mười sáu tuổi, năm năm thời gian, hắn đã học xong sáu hệ nguyên tố ma pháp, thuận tiện còn học phương pháp vận dụng đấu khí của thế giới này, cuối cùng cho ra hai kết luận – rác rưởi, vì thế, toàn tâm nghiên cứu ma pháp cùng tinh tượng, trở thành một đại pháp sư trẻ tuổi và là một tinh tượng học gia.
Nếu không phải sợ quá mức kinh thế hãi tục, Công Tôn thậm chí muốn lấy cả chứng thư của đại pháp thần, sau đó tưởng tượng, bỏ thôi, hơn mười tuổi đã là đại pháp sư, lúc ấy đã dọa đám lão già ở ma pháp hiệp hội kia một cú sốc, khi nhìn Công Tôn ánh mắt đều lóe lam quang, về sau những ma pháp thư của ma pháp hiệp hội Công Tôn đều có thể tùy tiện xem, thời gian này làm cho Công Tôn bất đắc dĩ chính là bất luận là lão sư trong học viện hay là lão pháp sư trong ma pháp hiệp hội, không có một ai có thể dạy cho Công Tôn vượt qua một tháng, trong đó đại bộ phận lão sư đều từ chức mặc kệ, điều này làm cho Hoa Thanh Trì thực tức giận, tự mình dạy Công Tôn mười ngày, kết quả, lão nhân từ chức giáo trưởng của Ma Võ học viện, cấp hoàng đế báo cáo, mãnh liệt yêu cầu cho Công Tôn đảm nhiệm chức vụ giáo trưởng của Ma Võ học viện.
Dùng lời của Hoa Thanh Trì hướng hoàng đế bệ hạ quát: “ Tên gia hỏa Công Tôn không phải là người, hắn là ma quỷ!”
Mạc Tư Khoa về đến nhà, nhìn Mạc Sanh Thất nói: “ Cùng Công Tôn đi học, rất tổn thương tự tôn!”
Lão sư trong trường học cũng nói: “ Cấp Công Tôn đi học, là song trọng tra tấn từ tinh thần đến thân thể!”
Không phải người này quá ngu ngốc, mà là thằng nhãi này quá thông minh, cái gì vừa học liền biết, một lần liền thông, thông suốt liền biết làm thì không nói, nhưng còn có thể phản đánh ngược, mượn ma pháp mà nói, ngươi dạy hắn một ma pháp, đứa nhỏ khác nửa ngày cũng phóng không ra, dù thả ra cũng không có uy lực gì, mà Công Tôn thì khác, ngươi chỉ cần giảng cho hắn, thằng nhãi này liền không cần niệm chú, nghiêng đầu ngẫm lại, sau đó ma pháp dùng như là không cần trả tiền, một lần lại một lần phóng ra, uy lực càng lúc càng lớn, còn sáng tạo tân ma pháp, làm những vị lão sư nghiên cứu ma pháp cả đời ngã ra ngất xỉu.
Điều này cũng không phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là Công Tôn lại biết nghĩ đến nhiều vấn đề mới, nan đề ma pháp mới, hơn nữa đứa nhỏ vô sỉ này còn không có tinh thần lễ phép, mặc kệ là trường hợp nào, chẳng sợ canh ba nửa đêm, dù là ngươi đang ngủ hay đang ở trong wc, cũng có thể nhìn thấy cái bóng của Công Tôn đồng học, đáng giận nhất là vấn đề của hắn ngươi cũng không cho hắn được giải đáp hợp lý, vì thế, đứa nhỏ ham học này sẽ chính mình nghiên cứu, lại đem kết quả nghiên cứu ra dạy cho đám học sinh, làm tôn nghiêm của các lão sư gặp phải sự khiêu chiến trình độ lớn nhất.
Cho nên, sau nửa năm Công Tôn học ở học viện, người nào nhìn thấy hắn cũng đều cung kính kêu một tiếng: “ Công Tôn tiên sinh!”
Đương nhiên, hắn có được danh hiệu này, là do Công Tôn được xưng bác học cổ kim, hắn xem qua số lượng sách còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, quốc nội, quốc ngoại, học viện, ma pháp hiệp hội, hoàng cung, phàm là nơi nào có sách, hắn đều đi thăm qua, đặc biệt là năm hắn mười bốn tuổi, đã xem hết toàn bộ tư liệu, làm ra một bản đồ mô hình của Đông Thắng thần châu đại lục, làm cho đế quốc nguyên soái Mạc Sanh Thất vừa thấy liền phát điên, gào to: “ Bảo bối a, bảo bối!”
Hoàng gia Ngạo Lai quốc đã xem nó là trấn quốc chi bảo, bỏ vào một gian phòng lớn, phái trọng binh hoàng gia kỵ sĩ đoàn thủ vệ, rốt cục không ai dám dạy Công Tôn, vì thế Công Tôn liền bắt đầu nhàm chán tự học.
Trước tiên là học thiên văn, địa lý tri thức, sau đó hắn đột nhiên phát hiện, thế giới này khuyết thiếu một loại chủng tộc có tên là “ Y Sanh”( thầy thuốc), vì thế liền bắt đầu nghiên cứu về thực vật cùng động vật, một trận đó, vỏ cây rể cây, *** chim máu thú đều tùy ý có thể thấy được trong học viện, mùi hôi thối truyền ra rất xa.
Cũng không tệ lắm, rốt cục người này nghiên cứu ra một loại gọi là Trung dược, lúc này, đệ tử trong học viện xem như xui xẻo, bất luận là lão sư hay là đệ tử, thì thỉnh thoảng bị Công Tôn thực “ khách khí” mời đến giúp đỡ làm “ thí dược viên”, là chức nghiệp nghe nói thực quang vinh, kết quả, một trận đó, trong học viện tiếng kêu thảm thiết không phân biệt ban ngày hay ban đêm cho tới bây giờ chưa từng dừng lại, thật nhiều đệ tử vì vậy mà đã tốt nghiệp rất sớm.
Tuy quá trình có điều không ổn, nhưng kết quả cũng không tệ lắm, loại đồ vật gọi là Trung dược này quả thật rất hữu dụng, nhỏ như đau đầu nóng sốt, lớn như gãy tay gãy chân, Công Tôn đều có thể chữa khỏi, từ đó về sau, đại danh ma quỷ Công Tôn truyền khắp đô thành, mọi người đối với hắn năm phần yêu thích, ba phần sợ hãi, hai phần tôn kính, có những lưu manh đầu đường, đều dùng tên Công Tôn khởi ra lời thề, vừa nói nếu ta thế nào thế nào, thì cứ cho ta ra cửa gặp phải Công Tôn, bị hắn mời đi làm “ thí dược viên”! ( người thử thuốc)
Thời gian này, Công Tôn trộm phá khai không gian, muốn tìm đường về nhà, kết quả, đến một không gian chẳng biết tên, ở nơi đó, ruồi bọ lớn như con lạc đà, muỗi như một máy bay chiến đấu, Công Tôn chính mắt nhìn thấy mười con muỗi đem một con quái thú lớn như kình ngư vĩ đại hấp thành xác ướp, làm hắn kinh hãi trốn chết quay trở về.
Đoạn thời gian đó, Công Tôn biến thành thất thường, chỉ cần nghe được tiếng muỗi vo ve, sẽ phát cuồng, liền chế tạo ra một thứ dược gọi là “ muỗi không cắn”, bán ra khắp nơi, nhưng cuối cùng làm cho Công Tôn kiếm được không ít kim tệ, kết quả, bị Ngạo Lai quốc hoàng gia vô sỉ chinh thu thuế nặng, còn dư thì bị Hạ Lạc công chúa lấy đi làm “ tiền xài vặt”, làm Công Tôn thực không thích, không biết mấy chục triệu kim tệ “ tiền xài vặt” kia nàng làm sao xài hết trong mấy ngày.
Sau đó, Công Tôn bắt đầu nghiên cứu về tinh tượng cùng ma pháp trận, cuối cùng, ở một lần không cẩn thận đem một đạo tinh lực dẫn đến hoàng cung, đem hoàng đế bệ hạ đang ngủ ngon nổ tạc đến trống trơn treo lơ lửng trên cột trụ, hắn liền bị thực khách khí thỉnh ra ngoài đô thành, hoàng đế bệ hạ cố ý hạ chỉ kiến thiết cho hắn một địa phương tên là “ sở nghiên cứu” ở vùng đất thật trống trải, còn hạ mệnh lệnh, “ sở nghiên cứu” phải được xây xong trong bảy ngày, nếu không toàn bộ công tượng sẽ được điều đến đại sa mạc Sử Lai Mỗ để trồng cây!
Trải qua nghiên cứu, Công Tôn phát hiện, ma pháp trận cùng kỳ môn độn giáp của đạo gia cũng có chỗ tương tự, vì thế liền điên cuồng nghiên cứu không phân biệt ngày đêm, kết quả, thật đúng làm cho hắn hiểu được, dựa theo tinh tượng của ma pháp trận, dùng nguyên lý của kỳ môn độn giáp, ở cửa hoàng cung bày ra một chu thiên đại trận, kết quả, ngày đó toàn bộ văn võ đại thần ngày hôm đó chỉ đi lòng vòng bên ngoài cửa cung suốt một ngày dạo chơi! Sau khi thí nghiệm thành công, Công Tôn liền bắt đầu công trình cải tạo đối với đạo pháp, một trận kia, dân chúng trong đô thành đều thường xuyên có thể gặp những quang ảnh cùng vô số thần phật hình thù kỳ lạ quái trạng bay đầy trời, còn có các loại tiếng nổ oanh oanh cùng tiếng kêu thảm thiết, thật nhiều người cùng nhau thương lượng muốn chuyển nhà, tính ra may mắn lúc này Công Tôn nghiên cứu thành công, loại chuyện này mới xem như từ từ quên dần trong lòng người đang bàng hoàng.
Sau đó, Công Tôn tiên sinh không biết lại vì sao, thập phần thèm ăn một loại thực phẩm có tên là “ đậu hũ thúi”, vì thế, hay dùng một loại đậu để làm ra đậu hũ, làm ra đậu hũ, chẳng qua cho tới bây giờ Công Tôn tiên sinh chưa từng làm qua đậu hũ thúi, vì thế liền bắt đầu nghiên cứu loại mỹ vị này, vì thế, trong lúc nhất thời, cả đô thành đều bay bay từng trận hôi thối, chẳng qua loại thực phẩm cực thúi nhưng ăn cực ngon này rất nhanh liền lan ra cả đại lục, vì thế còn chuyên môn thành lập đậu hũ thúi mỹ thực hiệp hội, sau đó, còn được gọi đơn giản là mỹ thực hiệp hội, thực phát triển thành đại hiệp hội số một số hai trên thế giới.
Cùng lúc đó, được xưng là mỹ thực gia Công Tôn lại “ nghiên cứu” ra một loạt các loại mỹ thực, giống như là những xâu thịt dê nướng, chiên rán…còn phát minh một loại không biết làm sao gọi là “ bánh bao” mỹ thực, làm Công Tôn phát tài, tiền kiếm nhiều không đếm được, một trận kia, mỗi khi Công Tôn vừa ra phố, mặt sau liền đi theo một đám người, gọi: “ Công tước đại nhân, ném một chút, ném một chút a.”
Vì thế, Công Tôn liền ném một nắm tiền, kim tệ, ngân tệ, đồng tệ, lóe ra sáng rọi dưới ánh nắng mặt trời, một trận đó, ngoài tên Công Tôn ma quỷ, lại có thêm một ngoại hiệu, gọi là tài thần, chẳng qua sau lưng có người gọi hắn là bại gia tử, chẳng qua Công Tôn chẳng thèm quan tâm, hắn thích nhìn những sắc thái tâm trạng của mọi người khi nhặt tiền.
Vừa nhặt tiền lại vừa hô hoán là đánh ngã dị giáo đồ chính là người của quang minh giáo hội, khinh thường nói đó là tiền giả nhưng lại nhét vào túi chính là quý tộc, vừa nhặt vừa nói cảm ơn chính là những thi nhân lưu lãng có tri thức, còn nhặt loạn ồn ào giành giật đó là bình dân, có tổ chức mà nhặt, nhặt xong rồi thì còn nói ra những lời lẽ hay ho chính là chính trị gia, hình hình sắc sắc đủ loại sắc thái của loài người.
Hiện tại, Công Tôn mười sáu tuổi, hắn chuẩn bị thêm vài ngày sẽ rời khỏi đây, đi khắp đại lục du lãm một phen, hôm nay thái dương chiếu sáng ánh nắng ấm áp khắp đại địa, Công Tôn mang theo Khắc Cách Bột ngồi trên đỉnh tháp của pháp sư tháp học viện, nhìn thấy mỹ nữ bên dưới, thỉnh thoảng lại bình luận, lúc này nhìn thấy một bờ lưng của một cô gái đứng ở quảng trường, Công Tôn nhìn Khắc Cách Bột, người này trải qua vài năm bồi dưỡng của Công Tôn, một chút phẩm đức vĩ đại của huyết tộc đã không còn, mấy năm nay, hắn vì Công Tôn lập ra không ít công lao hạng mã, tiền của Công Tôn tuyệt đại bộ phận đều do hắn tìm trở về, làm nghệ thuật gia cùng thương nhân trời sinh của Huyết tộc, ánh mắt của Khắc Cách Bột sáng lắm!
Nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân, hai tên sắc lang chảy nước miếng nói: “ Dáng người ma quỷ tuyệt đối!”
Lúc này, mỹ nữ vừa quay đầu lại, hai tên sắc lang kêu thảm thiết ngã xuống pháp sư tháp, Khắc Cách Bột gào lên: “ Khuôn mặt ma quỷ tuyệt đối!”
Oanh một tiếng, ngã trên mặt đất, ngã đến Công Tôn trợn trắng mắt, liền gặp một đôi hài đi tới trước mặt Công Tôn, nói: “ Công Tôn a, ta có việc cầu ngươi!”
Công Tôn ngẩng đầu nhìn lên, nói: “ Ai nha, như thế nào lại là ngươi!”
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
QUYỂN 1 : TỪ OA OA TRẢO KHỞI
CHƯƠNG 63 : ĐỊA LÝ THẾ GIỚI CÙNG CHỦNG TỘC
NGƯỜI DỊCH : NGỌC TU LA
NGUỒN: Tu Chân Giới
Nếu thần dân của Ngạo Lai quốc nhìn thấy biểu tình hiện tại cua vị thừa tướng đại nhân, chỉ sợ bật người liền mất hết lòng tin đối với quốc gia, lúc này thừa tướng đại nhân vẻ mặt siểm mị, thần tình tươi cười, những vết nhăn trên mặt đều nở hoa, vây quanh Công Tôn chuyển vòng, vẻ mặt chân thành nói: “ Thế nào, nếu ngươi tham gia, đó là danh lợi cùng thu, là chuyện rất tốt nha!”
Công Tôn vẻ mặt khinh thường nói: “ Thiết, ta còn thiếu thứ này sao chứ, danh sao, hiện tại ta thật nổi danh, lợi, ngươi hỏi Khắc Cách Bột, hiện tại một ngày ta thu vào bao nhiêu, nói ra dọa chết ngươi! Ta đi phí lực để làm chi, cho nên, tổng lại, chỉ là một chữ…”
Hoa Thanh Trì vừa nghe, nói: “ Không đi, không phải hai chữ sao chứ?”
Công Tôn ngoắc tay, Hoa Thanh Trì đưa mặt lại gần, Công Tôn nói: “ Phi!”
Hoa Thanh Trì tức giận nhảy tưng, hét lớn: “ Được a, hôm nay ngươi bướng bỉnh, ngay cả lời của ta cũng không nghe!”
Công Tôn dùng ánh mắt như đang nhìn ngu ngốc nhìn hắn, nói: “ Trước kia ta có nghe qua lời ngươi sao chứ?”
Hoa Thanh Trì nhụt chí, tưởng tượng cũng phải, thằng nhãi này cho tới bây giờ không có nghe qua bất luận kẻ nào, ngẫm lại chính mình cũng quên mình ăn bao nhiêu cơm, dám cùng hoàng đế bảo đảm, có thể thỉnh được vị đại thần Công Tôn này.
Trịnh trọng hỏi Công Tôn: “ Thật là không đi sao!”
Công Tôn tà cười: “ Thật!”
Hoa Thanh Trì bật người: “ Quả nhiên không đi!”
Công Tôn khinh thường nói: “ Quả nhiên!”
Hoa Thanh Trì âm trầm nghiêm mặt đi đến trước mặt Công Tôn, hung hăng nhìn hắn chừng ba phút, không khí trong phòng tương đương ngưng trọng, Khắc Cách Bột co rụt cổ, biến mất, hắn mới ra khỏi phòng, liền nghe trong phòng vang lên tiếng tru của Hoa Thanh Trì: “ Lão đại, ngươi là lão đại, cấp mặt mũi đi, ta ở trước mặt bệ hạ khoe khoang, nói có thể thỉnh động lão nhân gia ngài a, nếu ngươi không cho ta mặt mũi, về sau, mặt mũi ta còn đi được chỗ nào a…ô ô ô…”
Chợt nghe Công Tôn mắng: “ Kháo, ngươi có thể dùng chút trò mới mẻ được không, chiêu này đã dùng hết mấy trăm lần, có hơn ba vạn người đều dùng qua…”
Khắc Cách Bột thở dài: “ Hai người nhàm chán, mỗi lần đều là loại tình huống này, ta không thấy phiền, nghe riết cũng chán, cũng không biết thay đổi cảnh diễn…”
Nguyên lai, hôm nay Hoa Thanh Trì dù bận trăm việc, cũng rút ra thời gian tìm đến Công Tôn, là một sự tình trọng yếu, muốn mời Công Tôn đại biểu Ngạo Lai quốc đi tham gia đại lục văn võ sự kiện năm năm một lần của Đông Thắng thần châu, nói trắng ra, chính là đi đánh nhau, có đánh miệng cũng có động tay, chính là đi triển lãm thực lực của mình một chút.
Tại Đông Thắng thần châu đại lục, có một truyền thống, đó là mỗi năm năm cử hành một lần thịnh hội giữa các quốc gia, tựa như luận võ quân sự của hiện tại, chỉ có điều là so đấu ma pháp, đấu khí…ở trong thời gian mười mấy năm dĩ vãng, Ngạo Lai quốc chưa từng xếp được vào ba danh đầu, có khi còn bao chót, được xưng là “ thần châu Sử Lai Mỗ”, ý tứ là giống như một bãi đất bùn, có dán lên tường cũng dán không được, đã bị các quốc gia cười nhạo, đối đế quốc thật bất lợi, các quốc đều muốn tỏ uy phong với họ, hiển hiển duệ khí.
Năm nay lại là đại hội năm năm một lần, lần này, Sa Đả quốc cùng Sắc Mục quốc đã thương lượng tốt lắm, phải đem toàn bộ mọi chuyện ra giải quyết, nếu Ngạo Lai quốc thắng được hai quốc bọn họ, bọn họ sẽ hàng năm tiến cống, tuổi tuổi xưng thần, nếu Ngạo Lai quốc không thể thủ thắng, thì ngại quá, bọn họ sẽ phát đại binh, đem Ngạo Lai quốc san bằng, cho nên, hoàng đế liền phái Hoa Thanh Trì đến tìm Công Tôn, hắn biết với thực lực của Công Tôn, muốn giải quyết chuyện này, tuyệt đối chỉ là chuyện nhỏ.
Cuối cùng, dưới uy bức lợi dụ của Hoa Thanh Trì, Công Tôn vẫn bảo vệ khí tiết, không hề lay chuyển, Hoa Thanh Trì thở dài nói: “ Ai, nghe nói công chúa Sắc Mục quốc cũng mang đội đến tham dự đại hội, nghe nói nàng ta văn võ song toàn, được xưng thiên tài, theo ta xem ra, chỉ có kỳ tài như ngươi mới có thể khắc chế nàng, xem ra lần này đệ nhất danh lại là Sắc Mục nhân!” Nói xong đi ra ngoài.
Công Tôn vừa nghe, nói: “ Từ từ!”
Hoa Thanh Trì xoay người lại, nhìn hắn hỏi: “ Gì chứ, thay đổi chủ ý?”
Công Tô hai mắt lóe lam quang, hỏi: “ Dung mạo Sắc Mục công chúa thế nào?”
Hoa Thanh Trì là lão nhân thành tinh, vừa nghe liền hiểu được, con mắt vừa chuyển, nói: “ Theo truyền thuyết Sắc Mục công chúa đúng là ngàn dặm không một người, tuyệt đối phải làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm, xinh đẹp đến mức phi thường!”
Công Tôn nghe xong trên mặt cười nở hoa, nói: “ Được rồi, nghe ngươi thổi lợi hại như thế, ta đi xem xem.”
Vừa nghe Công Tôn đáp ứng, Hoa Thanh Trì mừng rỡ, nói: “ Được, ta về hồi bẩm bệ hạ, cho hắn an bài nhân thủ!” Nói xong vội vã chạy đi, lưu lại một mình Công Tôn ngồi tưởng tượng, vị mỹ nhân ngàn dặm không một người kia có dung mạo thế nào, phải đi kiến thức kiến thức.
Nói tới đây, không thể không giới thiệu thế giới này một chút, thế giới này còn lớn hơn địa cầu, không chỉ là lớn hơn gấp mười, trải qua năm năm học tập nghiên cứu của Công Tôn, hắn biết thế giới này do mười bốn khối đại lục tạo thành, mặt khác, còn có ba hòn đảo lớn trong truyền thuyết, ngoài ra, chính là trong biển còn không biết có thêm bao nhiêu hòn đảo, cho nên thế giới này rốt cục lớn đến bao nhiêu, hiện tại Công Tôn còn không rõ ràng, đây cũng là lý do hắn quyết định chạy quanh nhìn xem một lần.
Đầu tiên là bốn khối đại lục thật lớn, phân biệt là chỗ Công Tôn đang ở tên là Đông Thắng thần châu đại lục, nằm hướng đông, sau đó là Tây Ngưu hạ châu đại lục, nằm hướng tây, cùng đối diện qua mặt biển với Đông Thắng thần châu, chính là Bắc Câu lô châu đại lục, nằm nơi cực bắc, được xưng là nơi băng xuyên, mặt khác chính là Nam Thiệm bộ châu đại lục, ở cực nam, theo truyền thuyết quanh năm nóng bức, trời đất không có mùa, sau đó chính là mười khối đại lục nhỏ.
Đó là Quang đại lục, nằm hướng đông của biển, phạm vi năm ngàn dặm, cách phía tây Đông Thắng thần châu bảy ngàn dặm, truyền thuyết là đại lục do Quang nữ thần bảo hộ, bên trên kỳ hoa dị thảo vô số, là nơi ở của Tinh Linh tộc, mặt trên mỹ luân mỹ hoán, nam tuấn mỹ hùng tráng, nữ diễm lệ đa tư, là nơi mà Công Tôn thập phần hướng tới.
Ám đại lục, nằm hướng đông biển, địa phương bốn ngàn dặm, cách Tây Ngưu hạ châu bảy mươi ngàn dặm, với ánh mắt Công Tôn, bên trên mọc đầy các loại thảo dược, nếu đem bào chế linh đan diệu dược thì thật tốt, mặt khác trên đại lục còn xuất sản mỹ ngọc cùng rượu ngon nổi tiếng, có cảnh sắc tú lệ, núi lớn sông sâu, là nơi ở của Yêu Tinh tộc, Yêu Tinh cùng Tinh Linh giống nhau, cũng là nơi rất nhiều mỹ nữ.
Địa đại lục, cách Bắc Câu lô châu ba mươi sáu ngàn dặm, thật lớn, phạm vi tới mười hai ngàn dặm, đại lục vô số núi non khe vực, còn nhiều kỳ thú dị điểu, trên đại lụi núi liền núi, ngọn liền ngọn, có rất nhiều hang động cổ xưa cùng khe suối nổi danh, quáng mạch phong phú, xuất ra vô số vàng bạc nổi tiếng hậu thế, là nơi ở của Ải nhân tộc, với rượu mạch cùng vũ khí khôi giáp của Ải nhân hưởng danh vang toàn thế giới, Ải nhân tay nghề tinh tế, tạo ra vũ khí khải giáp đúng là ngàn vàng khó cầu, cho nên, có rất nhiều kỵ sĩ, chiến sĩ, võ sĩ quang lâm nơi đây.
Hỏa đại lục, nằm phía nam biển, địa phương hai mươi ngàn dặm, cách Nam Thiệm bộ châu đại lục chín ngàn dặm, bên trên núi lửa rậm rạp, vô số cây ngô đồng, lại có rừng lửa, trong núi có Hỏa Quang thú, truyền thuyết Phượng Hoàng tộc ở tại nơi đây, lấy việc xuất sản các loại ma tinh thạch nổi danh, là địa phương mà ma pháp sư hướng tới, đặc biệt là một loại tài liệu có tên là Hỏa Hoán Bố, làm thành ma pháp bào có thể kháng ma, rất hiếm có, nghe nói ma pháp bào của ma đạo sư nổi tiếng thế giới Nam Cách Nhĩ chính là dùng loại tài liệu này làm thành. Trên đại lục có Long tộc cực kỳ thưa thớt.
Thủy đại lục, nằm phía đông Đông Thắng thần châu, địa phương năm mươi ngàn dặm, cách Đông Thắng thần châu hai mươi lăm ngàn dặm, nhiều núi non, đại thụ, lấy ma pháp vũ khí nổi tiếng hậu thế, trên đại lục xuất sản các loại thủy tinh, đặc biệt là thủy tinh cầu, là thứ mà các ma pháp sư yêu nhất, mỗi người đều vì có được một thủy tinh cầu sản xuất từ Thủy đại lục mà kiêu ngạo. Chủng tộc chủ yếu trên Thủy đại lục là Địa Tinh tộc.
Phong đại lục, nằm bên trong Bắc Hải, địa phương ba ngàn dặm, nằm cực nam của Bắc Câu lô châu đại lục cách mười ngàn dặm. Bên trên núi non bình nguyên đều có, núi cao rừng rậm, tư nguyên phong phú, trong đó xuất sản các loại hoa quả cùng một loại Cam Liệt thủy xưng danh thế giới, mấy thứ này ở ngay trên đại lục thì không đáng giá tiền, nhưng nếu vận chuyển sang đại lục khác, lập tức biến thành thứ tốt, bởi vậy, hàng năm thương đội liên tục lui tới nơi này, trên đại lục chủ yếu là Thú nhân, đủ loại chủng tộc Thú nhân đều có.
Chiến thần đại lục, địa phương ba ngàn dặm, truyền thuyết nằm ngay giữa biển, cách Đông Thắng thần châu chín mươi ngàn dặm, nhiều sông núi, xuất sản các loại quáng thạch, đặc biệt có một loại thủy tinh thiên nhiên, có tác dụng ghi nhớ, cũng chính là Trí Nhớ thủy tinh, là thứ rất hiếm có, là thứ mà các quốc gia sưu cầu, có thể bán được giá tiền cực cao, trên đại lục là thiên hạ của Cự Nhân tộc, những người khổng lồ này lực lớn vô cùng, nhưng ý nghĩ lại vô cùng đơn giản, cho nên thường hay bị lừa đến những đại lục khác làm khổ sai.
Tử Vong đại lục, nằm ở quần đảo trong Đông Hải, tiếp giáp Quang đại lục mười bảy ngàn dặm, địa phương hai mươi lăm ngàn dặm, cách Đông Thắng thần châu có hai mươi ba ngàn dặm. Thời tiết không nóng lạnh, hàng năm nhiều lệ khí, truyền thuyết trong này giao tiếp với Tử Vong quốc, trên đại lục trải rộng các loại ám hệ ma thú, đi lên đại lục sẽ cửu tử nhất sinh, cho nên có tên là Tử Vong đại lục, nhưng nơi đây là thiên đường của Tử Linh pháp sư, truyền thuyết Tử Linh pháp sư tổng bộ nằm ở đây, tà ác tử linh pháp sư Do Lạp Bố ẩn thân nơi này, cho nên Công Tôn rất muốn đi xem.
Hải đại lục, nằm bên trong Tây Hải, địa phương mười lăm ngàn dặm. Bốn phía đại lục có vô số đá ngầm vờn quanh, những thuyền nhỏ đều không vào được, trên đại lục đầm lầy rậm rạp, tất cả đều có thể đi thông ra biển, chủng tộc trên đại lục là Hải tộc, mấy vạn người tự sống thành quần, có chiến đấu phát sinh, sông ngòi đầm lầy dày đặc, vô số, có rất nhiều thứ đặc biệt sản xuất trong này, nổi danh nhất chính là các loại minh châu.
Di Vong đại lục, nằm ngay trung ương Tây Hải, địa phương ba mươi ngàn dặm, bắc giáp một trong ba tòa đảo lớn trong truyền thuyết khoảng cách hai mươi sáu ngàn dặm, cách Đông Thắng thần châu hai mươi bốn ngàn dặm. Bên trên núi sâu đầm lầy lớn, cổ mộc rừng hoang, các loại kỳ thú. Một tòa núi lớn nhất trên đại lục có hình dáng như điểu nhân, được mệnh danh là Nhân Điểu Sơn. Là nơi ở của Dực nhân tộc, trên núi có một loại cây gọi là Phản Hồn Thụ, có thể tự phát ra âm thanh, thanh âm kia giống như đàn trâu đang rống, vừa nghe khiến tâm thần người ta kinh hãi chấn động. Nhưng nó có thể dùng làm các loại hương liệu, nổi tiếng hậu thế, trên đại lục có Bán thần tộc, Bán ma tộc, cùng Dực nhân tộc cùng ở, thường xuyên phát sinh hỗn chiến, truyền thuyết người trên đại lục là di dân của Thần tộc cùng Ma tộc, cho nên đặt tên là Di Vong đại lục.
Ngoài ra còn có ba tòa hải đảo cấm địa trong truyền thuyết, một tòa là hậu hoa viên của Minh thần, một tòa có thể thông hướng Thần tộc, một tòa có thể thông hướng Ma tộc, ba hòn đảo trong truyền thuyết này đều chỉ là truyền thuyết, chưa từng có ai đi vào qua, hoặc là nói người đi vào nhưng không đi ra, cũng có thể có người có đi vào nhưng đi ra lại không dám kể lại những gì mình đã gặp, cho nên chỉ biết có ba địa phương như vậy, nhưng ở cụ thể nơi nào thì không ai biết.
Nói xong sự phân bố địa lý các đại lục trên thế giới, lại nhìn Công Tôn, đã chuẩn bị xuất phát, thu thập đã xong, mang theo Khắc Cách Bột, hai người đi vào hoàng cung, chuẩn bị khởi trình tham gia đại hội cái gì cái gì đó.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
QUYỂN 1 : TỪ OA OA TRẢO KHỞI
CHƯƠNG 64 : LÊN ĐƯỜNG
NGƯỜI DỊCH : NGỌC TU LA
NGUỒN: Tu Chân Giới
Hoàng đế an bài nhân mã cho Công Tôn không ít, do hai vị đội trưởng của hoàng gia kỵ sĩ đoàn dẫn đầu, có năm kỵ sĩ, ba ma pháp sư, tính luôn Công Tôn và Hạ Lạc công chúa, vốn không có phần nàng, thế nhưng nàng không phục, yêu cầu thi đấu với tuyển thủ được lựa chọn, kết quả, công chúa điện hạ thân có phong, quang hai hệ ma pháp đã lấy được toàn thắng, nàng chỉ là bỏ thêm một đống gia trì phòng hộ, sau đó đứng yên cho ma pháp sư kia đánh, kết quả, vị ma pháp sư không may kia hao hết ma lực, bởi sử dụng tinh thần lực quá độ, bị sốc hôn mê, làm cho nàng dễ dàng quá quan.
Nhìn thấy công chúa điện hạ không ngờ lại biến thành quang minh thể chất, tất cả mọi người đều không hiểu chút nào, đối với việc gặp được Quang nữ thần, nàng được Công Tôn nghiêm khắc căn dặn qua, đánh chết cũng không nói! Cho nên chuyện này cũng không ai biết, nếu mọi người biết Công Tôn có thể liên hệ với Quang nữ thần, sợ rằng sẽ lập tức đem hắn mở ra nghiên cứu một lần.
Nghe nói Công Tôn muốn dẫn đội đi tham gia đại hội đại lục, muôn người trong đô thành đều đổ xô ra đường, xếp hàng chờ đợi, từ cửa hoàng thành xếp thành hai hàng dài bên đường, đội ngũ kéo dài đi tới cửa thành, mọi người đều kiễng chân mà nhìn, có người thì đến xem náo nhiệt, có người thực sự đến tiễn đưa, muôn hình muôn vẻ, dạng gì cũng có.
Lúc này trong hoàng cung, hoàng đế Hạ Lịch đang dặn dò Công Tôn bọn họ, chuyện gì mà quốc tế, quốc nội, chính trị, kinh tế, quân sự, văn hóa, hắn chuẩn bị đầy đủ, quan điều khiển chương trình tuyên bố tham gia đại hội có mười người, sau đó Hoa Thanh Trì tuyên bố bổ nhiệm Công Tôn làm đội trưởng, đội trưởng Mạch Cao Địch và phó đội trưởng Lại Tư Đặc của hoàng gia kỵ sĩ đoàn, Hạ Lạc làm tổ trưởng tổ ma pháp, Pháp Lạp và Lạp Nhĩ Phu làm phó tổ trưởng, còn lại là giám sát quan, Mạc Tư Khoa làm tổ trưởng tổ kỵ sĩ, cùng hai kỵ sĩ tên Khố Lý Lạp và Lạp Y Khố làm phó tổ trưởng, sau đó xuống đài, mời hoàng đế lên phát biểu.
Công Tôn nghe xong mắng to Hoa Thanh Trì, người này làm gì đều phong cho mười người chức vị, còn đội trưởng như hắn dưới tay cũng không có một tinh binh, nhìn Khắc Cách Bột vẫn đi theo bên người, trong đầu nghĩ nghĩ, có nên kiếm luôn cho hắn một chức quan để làm hay không! Tàn bạo trừng mắt nhìn Hoa Thanh Trì và Mạc Sanh Thất, đè ép ý tưởng này đi xuống.
Gần đây hoàng đế trải qua thật là khoái hoạt, quân sự do Mạc Sanh Thất quản lý, chính sự do Hoa Thanh Trì quan tâm, đối với hai người này, hắn rất yên tâm, cả hai đều là thần tử trung tâm, cho nên hắn phủi tay làm chưởng quầy, mang theo hai đứa cháu tán loạn khắp nơi trong toàn quốc, dùng danh nghĩa bồi dưỡng hậu đại. Hạ Chí thái tử trở về, Công Tôn nói, người này không có tài làm hoàng đế, nếu như cho hắn làm hoàng đế thì ngày mất nước không xa, dựa theo ý tứ của Hạ Chí, là muốn nhượng Hạ Lạc làm nữ vương, Công Tôn kiên quyết phản đối, hắn đã sớm có kế hoạch mang Hạ Lạc bỏ chạy, thế nào chịu cho nàng lên làm nữ vương a.
Hoa Thanh Trì cùng Mạc Sanh Thất lại đồng ý với Công Tôn, cũng phản đối, cuối cùng do Công Tôn đề nghị, Hạ Lịch hoàng đế càng già càng dẻo dai, làm thêm mười năm tám năm còn được, đem Hạ Thiên và Hạ Dạ hai nhi tử của Hạ Chí bồi dưỡng ra, đề nghị này được thông qua, thế nhưng bồi dưỡng người nào mới thành vấn đề, kết quả, cũng là Công Tôn ra ý kiến, nếu chỉ có một hoàng đế dễ hủ bại, nên làm ra một vị trí gọi là giám quốc, mỗi một vòng thay đổi, lại bồi dưỡng ra một nhóm chính khách, đề nghị này của hắn cũng có tương tự như quân chủ lập hiến hậu thế, được hoàng đế chọn dùng, vì vậy hai đứa trẻ xem như xong, bị lão hoàng đế điên cuồng huấn luyện.
Trở lại chuyện chính, hoàng đế ho khan một tiếng, trong tay cầm một xấp diễn văn, lên đài, chuẩn bị thao thao bất tuyệt, Công Tôn nhìn thấy chân mày đều nhướng lên, trong lòng nói để hắn nói mãi thì trời cũng tối đen, vì vậy đôi mắt chuyển vòng, nảy ý hay, tà cười nhìn hoàng đế.
Hạ Lịch hoàng đế vừa lên đài, hắng giọng, đứng trước trang bị ma pháp dẫn âm, nói: “ Ngày hôm nay, chúng ta ở nơi này vui vẻ đưa tiễn Công Tôn đội trưởng mang đội đi dự đại hội, đầu tiên, ta cầu chúc bọn họ kỳ khai đắc thắng, mã đáo công thành…”
Mới nói tới đây, Công Tôn hét lên một tiếng: “ Tạ ơn bệ hạ!” Hắn cùng chín vị thuộc hạ và Khắc Cách Bột cùng nhau điên cuồng hét lên: “ Tạ ơn bệ hạ!” Đem hoàng đế làm hoảng sợ, , những người đứng hai bên cũng hoảng sợ té ngã, nhân cơ hội này, Công Tôn quát: “ Tạ ơn bệ hạ vui vẻ đưa tiễn, chúng ta xuất phát!”
Quay người lại, mang theo mười người đi ra, hoàng đế đứng trên đài há hốc miệng, tức giận, lòng nói ta còn chưa bắt đầu nói, sao lại xong, thật là nhanh quá a, lúc này chỉ thấy bên dưới Công Tôn đang dẫn theo mọi người đi ra đại điện hoàng cung, chín thuộc hạ của hắn vốn thấy hoàng đế tay cầm một xấp diễn văn nên đang chuẩn bị luyện tập mở mắt ngủ gậc, nào ngờ bị Công Tôn rống lên, chính hợp ý, rống theo một tiếng, thấy Công Tôn nháy mắt, tất cả đều cười trộm chạy theo, chạy thật là nhanh a, hoàng đế sửng sốt một lát, tất cả đều chạy không còn bóng dáng, chợt nghe tiếng hô của hoàng đế: “ Công Tôn, ta và ngươi thề không bỏ qua! Ngươi trở về ta thu thập ngươi!”
Kỵ sĩ đoàn trước điện đã sớm chuẩn bị xong, vừa thấy Công Tôn bọn họ đi ra, liên kéo dây cương Địa Hành thú, mười một người ngồi lên, chúng hoàng gia kỵ sĩ tiền hô hậu ủng đi ra ngoài, phía trước cổ nhạc cùng vang, mọi người đi ra hoàng thành, lúc này, hoàng đế mang theo một đám người đuổi ra tới, chỉ còn hít được bụi bặm bay tung, hoàng đế cả giận: “ Đều là do hai ngươi, không nên giở trò với hắn, hắn là người dễ chọc sao, nhìn, hắn làm ta như vậy, thật tốt quá, giống như một con gà lăn bột chuẩn bị đem nướng!” Hoa Thanh Trì và Mạc Sanh Thất nín cười, sắc mặt tím xanh, không dám lên tiếng.
Ra hoàng thành, vừa lên đường cái, Công Tôn bị dọa nhảy, lòng nói, sao lại nhiều người như thế này chứ, những người này vừa thấy đám người Công Tôn đi ra, liền hô lớn: “ Vui vẻ đưa tiễn công tước đại nhân ra khỏi thành!” “ Chúc công tước đại nhân thuận buồm xuôi gió!” “ Chúc công tước đại nhân dương quốc uy chúng ta!”…Thật nhiều khẩu hiệu, còn có người tặng hoa tặng rượu, trong đó một vị huynh đệ còn hô: “ Mong công tước đại nhân sớm ngày thắng lợi trở…” Còn chưa nói xong, đã bị hai người bên cạnh bịt miệng lại, chỉnh một trận.
Tại mọi người xếp hàng vui vẻ tiễn đưa, đám người Công Tôn ra khỏi thành, Mạch Cao Địch cùng Lại Tư Đặc nói: “ Huynh đệ, thấy được chưa, đây là lực lượng quần chúng, ngươi xem! Công tước đại nhân được mọi người hoan nghênh bao nhiêu a, đặc biệt là mm này, ngươi xem, mắt còn nhiệt lệ, kích động đến đỏ mặt, hỗn đến mức này, phải cần bao nhiêu bản lĩnh!”
Lai Tư Đặc gật đầu, Khắc Cách Bột đi theo sau cười trộm, trong lòng nói, không biết các ngươi nghĩ thế nào nữa.
Dọc theo đường đi, người người tấp nập, la hét kêu gọi, đại bộ phận là chúc bọn họ thuận buồm xuôi gió, thắng lại trở về, ngẫu nhiên còn có người hô: “ Công tước đại nhân vĩnh viễn sống trong lòng chúng ta!” Loại khẩu hiệu này làm Công Tôn dở khóc dở cười, đi lại dừng, rất nhanh, đi ra cửa thành, người nơi này càng nhiều, có người hô: “ Tới, tới a!”
Có người nói: “ Hay thật, nhanh, cho ta xem công tước đại nhân có hình dáng thế nào! A, còn trẻ tuổi như thế, trước đây luôn nghe nói, bây giờ được thấy rồi!”
Một vị bên cạnh nói: “ Thế nào huynh đệ, ngươi nghĩ làm quen hắn sao, ta giới thiệu cho ngươi quen, nghe nói bây giờ hắn còn đang tìm “ thí dược viên”…”
Vừa nói tới đó thì người kia móc ra một túi tiền, nói: “ Đại ca, đây là tiền lần trước ngươi cho ta mượn, dư thì coi như lợi tức đi, sau đó coi như hai ta không quen, ta cầu ngươi!” Nói xong xoay người chạy.
Ra khỏi thành, mọi người gào thét: “ Công tước đại nhân, thuận đường đi tới!”
“ Công tước đại nhân, ngài bảo trọng!”
“ Công tước đại nhân, chúng ta tiễn ngài!”
Nghe đến Công Tôn không được tự nhiên, trong lòng mắng to, nghe sao giống như lời xui xẻo điềm xấu, giống như ta sắp lên pháp trường vậy, quay người lại cười hắc hắc: “ Các vị phụ lão, nếu mọi người không hi vọng ta đi, thì ta sẽ không đi!”
Nói xong xoay đầu Địa Hành thú, nói: “ Tất cả trở về thành!”
Lập tức, mọi người đều sững sờ, không biết trên đầu thành có ai hô một tiếng: “ Nhanh, đóng cửa thành!” Chỉ thấy quan binh thủ thành hét to, nhanh chóng đóng cửa thành, những người ngoài thành cũng hét lên, tất cả đều chạy.
Công Tôn ha hả cười cưỡi Địa Hành thú, mang theo mọi người quay đi, trên thành dưới thành, trong thành ngoài thành lúc này mới thở dài một hơi, bọn họ đối với Công Tôn vừa thương vừa sợ, lần này tiễn đưa, thứ nhất là vì hắn đi thì bọn họ có thể thanh tĩnh vài ngày, chủ yếu là vì trên người hắn gánh vác trách nhiệm cường đại, bọn họ đều nghe nói nếu không thể thắng, Sa Đả quốc và Sắc Mục quốc sẽ đánh Ngạo Lai quốc, chiến tranh, không ai hi vọng sẽ phát sinh, hơn nữa với thực lực hiện tại của Ngạo Lai quốc, thật sự phải đối phó hai liên quân, đúng thật là quá khó khăn.
Lại đi ra ba mươi dặm, người của kỵ sĩ đoàn quay về, chỉ còn lại mười một người, trước khi kỵ sĩ đoàn rời đi, Công Tôn quyết định gọi mọi người xuống Địa Hành thú, cho người của kỵ sĩ đoàn mang về, mọi người không biết hắn muốn làm gì, nhưng hắn là đội trưởng, hắn định đoạt, cũng không ai ý kiến.
Nhìn kỵ sĩ đoàn đi xa, Công Tôn nói: “ Biết vì sao ta cho họ mang Địa Hành thú về không?”
Mọi người đều lắc đầu, hắn nói: “ Bởi vì ta phát hiện các ngươi đều quá yếu, nếu hiện tại các ngươi đi tham gia đại hội, thì không xong, cho nên ta chuẩn bị tiến hành huấn luyện chuyên môn cho các ngươi!”
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh