- Thế nào, cậu trả lời đi chứ?
- Tôi đã nói với ngài rồi, thưa ngài Bouvreuil:
không bao giờ!
- Vậy cậu không hiểu số phận của cậu đang nằm trong tay ta sao? Ngày mai, ta sẽ cho bán tuốt đồ đạc của cậu và cậu sẽ trở thành một kẻ không nhà cửa...
- Ngài cũng có thể nói thêm: cả không một xu dính túi nữa...
- Trong khi đó, nếu cậu ưng thuận, cậu sẽ có tất cả, một cuộc hôn nhân tốt đẹp, sự giàu sang, độc lập... Một tay nhà báo nghèo kiết xác, nợ như chúa Chổm như cậu, lẽ ra phải vô cùng vinh dự khi được trở thành con rể của ta. Đó còn chưa kể tới món hồi môn hai trăm nghìn quan ta cho con gái yêu Pénélope của ta...
- Thưa ngài, nguyên do không phải vì tiểu thư, con gái của ngài. Tôi không chối bỏ cuộc hôn nhân cũng như tiểu thư, con gái ngài, tôi chỉ không thể chấp nhận ông bố vợ.
- Cậu quả không lịch sự cho lắm, cậu Lavarède!
- Tôi đâu thèm để ý đến chuyện đó, có đúng vậy không thưa ngài?
- Hơn nữa, ta sẽ thanh toán mọi khoản nợ nần cho cậu. Vậy nên, cậu hãy mau quyết định vì ta sắp phải đi Panama. Một hội đồng cổ đông đã giao cho ta một vụ điều tra ở đó.
- Cái hội đồng cổ đông đó đúng là gửi trứng cho ác...
Ông Bouvreuil đi ra và đóng sập cửa lại. Chủ nhân căn hộ Lavarède đang ở là một trong những kẻ thuộc loại trọc phú mới phất lên thích phô trương. Với chúng tiền bạc vẫn chưa đủ: chúng còn muốn cả quyền lực, địa vị để có thể đè đầu, cưỡi cổ tất cả mọi người.
Vậy Lavarède, người anh hùng của chúng ta, chàng là ai? Mồ côi cha mẹ từ rất sớm, chàng được bác Richard đem về nuôi và cho ăn học song chẳng mấy quan tâm đến chàng. Tất thảy tình yêu thương chăm sóc, ông dồn cả cho cậu con trai Jean của mình song thật không may, cậu ta bị bệnh và sớm qua đời.
Dũng mãnh và quả cảm, tháo vát và ngạo nghễ, Lavarède đã đặt chân tới rất nhiều nơi.
Dũng cảm như một người lớn, am hiểu y học và.nghệ thuật như một chuyên gia, chàng đã lên thuyền vượt qua tất cả các biển. ở bất kỳ đất nước nào có chuyện gì xảy ra, chàng cũng đều có mặt. Một lẽ rất tự nhiên và đơn giản, chàng là một nhà báo.
Sáng hôm sau, bà gác cổng đáng kính tới gõ cửa, đánh thức chàng. Bà rất quý mến Lavarède và coi chàng như một người bạn trẻ.
- Cậu Lavarède, cậu có thư này. Một nhân viên của phòng công chứng đã mang tới.
- Hừm! Cháu sợ không phải như vậy, rất có thể đó là nhân viên của tòa án... Bouvreuil bắt đầu trả thù đây.
Thực ra đó chỉ là một tờ giấy triệu tập. Một tay luật sư có tên Panabert nào đó "khẩn" mời chàng qua văn phòng của ông ta nằm trên phố Châteaudun. Sau bữa trưa, Lavarède tới đó. Dọc đường đi, chàng để ý có hai người Anh đi cùng phía trên vỉa hè với mình. Người đàn ông tuổi chừng năm mươi, chòm râu hai bên má rất rậm, mặc một bộ quần áo kẻ ca rô. Đi bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ, tươi tắn, xinh xắn, duyên dáng với nước da trắng hồng. Bất giác, Lavarède đưa mắt ngắm nhìn cô gái.
Đột nhiên, cùng một lúc có ba chiếc xe ngựa lao vào ngã ba. Cô gái nhỏ người Anh chỉ kịp tránh hai cỗ xe đầu và suýt bị chiếc thứ ba đè bẹp nếu như Armand không kịp lao ra, giáng cho con ngựa một cú đấm nảy lửa.
Cô gái nồng nhiệt cám ơn chàng.
Lavarède chân thành nói:
- Có gì đâu, thưa tiểu thư... Dường như tôi đã cứu sống tiểu thư song giờ tiểu thư có thể yên tâm sang đường. Những con ngựa của chúng ta lại rất ngoan ngoãn, tiểu thư thấy đấy...
Cô gái nói:
- Điều ngài vừa làm cho tôi thật đáng nể trọng và tự hào. Có phải vậy không, thưa cha?
Đó cũng vì tôi chưa quen đi lại trên thành phố Paris của ngài, lúc nào tôi cũng có cảm giác hơi sờ sợ, và nhất là khi đang đi tìm đường như thế này.
Lavarède lịch sự hỏi:
- Liệu tôi có thể giúp gì ngài và tiểu thư chăng?
- Chúng tôi tới gặp ngài công chứng viên Panabert, phố Châteaudun.
- Tôi cũng vậy! Ngài và cô có muốn tôi dẫn đường tới đó không?
Hóa ra cả ba người trong bọn họ đều nhận được giấy mời và đang trên đường tới nhà viên công chứng. Phải chăng họ đều liên quan đến một vụ việc nào đó?.ạng Panabert không muốn mất nhiều thời gian và vội vào đề ngay:
- ông Lavarède, ông Murlyton, cô Aurett, tôi chân thành chia buồn và thương tiếc báo tin ông Jean Richard, một trong những khách hàng đáng kính nhất của tôi đã qua đời.
Lavarède thốt lên:
- Bác tôi!
Người đàn ông người Anh sửng sốt:
- ông hàng xóm của tôi!
Ông luật sư Panabert nói tiếp:
- Tôi xin được đọc chúc thư của ông ấy:
"Tài sản của tôi ước chừng khoảng bốn triệu quan, bao gồm cả đất đai và nhà cửa. Vì tôi không có gia đình nên Armand Lavarède, cháu họ của tôi là người thừa kế duy nhất..." Armand bàng hoàng ngắt lời ông ta:
- ông nói gì cơ?
- "... song anh ta sẽ nhận được số tài sản này với một điều kiện. Là người không biết giá trị của đồng tiền, rất vô tâm và tiêu hoang, tài sản của tôi trong tay anh ta chẳng mấy chốc sẽ bị phát tán. Vậy nên Lavarède sẽ xuất phát từ Paris và đi vòng quanh thế giới với năm đồng xu trong túi, ngoài ra không được hưởng bất kỳ khoản tiền nào khác. Như vậy bắt buộc cậu ta sẽ phải tiết kiệm. Thời gian thực hiện điều khoản này trong vòng một năm. Việc giám sát toàn bộ quá trình này, tôi xin giao cho ngài Murlyton, hàng xóm của tôi. Trong trường hợp Armand Lavarède không thực hiện nghiêm chỉnh những điều kiện trên đây của tôi, tôi xin giao lại toàn bộ tài sản của mình cho ngài Murlyton." Người đàn ông người Anh trố mắt ngạc nhiên nói:
- Sao cơ? Chính tôi! Nhưng tôi chỉ mới biết sơ qua về ông ấy cơ mà.
- "Thú thực, tôi cũng chẳng mấy thích thú khi nhìn thấy trước đứa cháu hoang tàng ấy không tránh khỏi bị truất quyền thừa kế." Lavarède mỉm cười. Ngài Murlyton đứng bất động hoàn toàn duy chỉ có tiểu thư Aurett có phản ứng với nội dung chúc thư.
Cô nói:
- Cha, cha không thể cướp đoạt của cải của chàng trai trẻ này. Anh ấy đâu phải kẻ thù của cha, hơn nữa anh ấy lại vừa cứu sống con!
- Con gái của cha, chuyện nào phải ra chuyện ấy chứ.
- Vậy cha nhất quyết không muốn bỏ cuộc sao?
Viên công chứng viên nói xen vào:
- Thưa tiểu thư, nếu cha cô bỏ cuộc, ngài Lavarède sẽ không được hưởng quyền thừa kế.
Và trừ khi ngài Lavarède bỏ cuộc....Armand thốt lên:
- ông nói đùa hay đấy nhỉ! Bỗng nhiên có hàng triệu quan từ trên trời rơi xuống và ông tin tôi sẽ chẳng làm bất kỳ điều gì để dành được nó sao? Hơn nữa, yêu cầu của bác tôi cũng không quá khó. Khi người ta đã đi từ Madeleine tới Bastille không một xu dính túi thì người ta cũng có thể tới Mỹ, Trung Quốc hay bất kỳ nơi nào với 5 đồng xu. ông có cuốn sách chỉ dẫn đường sắt ở đây không?
Viên công chứng viên đưa cho chàng cuốn sách.
Lavarède nói:
- Đây rồi. Ngày mai, 26 tháng 3 năm 1891 vào lúc 9 giờ sáng có một chuyến tàu đi Bor-deaux, sau đó chuyển vận sang tàu thủy vượt Đại Tây Dương tới Mỹ. Thưa ngài Murlyton, xin hẹn gặp lại ngài tại ga ngày mai. Tôi sẽ phải quay lại đây vào ngày 25 tháng 3 năm 1892. Tôi phải đi ngay trước khi các văn phòng đóng cửa.
Và chàng lặng lẽ rút lui.
Lavarède tới nhà ga Orléans, phòng hàng hóa.
Một trong các phó phòng là bạn của chàng.
Chàng thấy trong kho chất đầy các kiện hàng đủ loại với các thùng hàng to, cao ngất ngưởng.
Chàng viết một phiếu xin gửi một chiếc hòm lớn đi tới Bordeaux bằng tàu hỏa, sau đó sẽ được bốc lên một chiếc tàu thủy có tên Lorraine đi tới Panama. Chàng thanh toán tiền phí vận chuyển sau khi đã thống nhất và làm cho người bạn của chàng tin rằng đó chỉ là một trò cá cược, song không ai sẽ bị tổn hại gì. Các nhân viên khác cũng được yêu cầu phải giữ bí mật tuyệt đối.
Chàng nói:
- Khi nào tôi thắng cuộc, tôi xin hứa sẽ mời các bạn một bữa tối thật thịnh soạn và một buổi xem hòa nhạc miễn phí.
Sau đó chàng trở về nhà. Ngay hôm sau, chàng tới nhà ga, trong túi chỉ vẻn vẹn có đồng năm xu, tức 25 centimes (chú giải: ngày nay khoản tiền đó tương đương khoảng 4 franc Pháp).
Tuy nhiên, chúng ta cũng gặp những người quen khác tại nhà ga: ông Bouvreuil và cô con gái Pénélope đi ra ga tiễn cha.
Tiểu thư Pénélope trông không mấy duyên dáng. Cô ta có dáng người xương xương, gương mặt đượm buồn song không hề mất đi vẻ kiêu kỳ vốn có và sự hợm hĩnh vì có người cha giàu có. Hai cha con nghe phong thanh về khoản thừa kế kếch xù Lavarède có thể được hưởng và Bou-vreuil đã quyết định đi tàu tới Panama. Trước là để giải quyết công việc của ông ta, sau nữa là tìm cách chọc gậy bánh xe làm cho Lavarède thua.cuộc, dẫn đến khánh kiệt và rồi ép chàng lấy con gái Pénélope của lão.
Đúng lúc này, người ta trông thấy mấy người đàn ông khênh một chiếc hòm lớn vào khoang hành lý.
Bouvreuil nói:
- Con nhìn kìa, chiếc hòm này sẽ đi du lịch cùng với cha.
Pénélope hỏi:
- Nó cũng tới Panama?
- ừ, bên trên thùng có ghi đấy thôi. Đó có thể là một chiếc dương cầm. Giờ tàu sắp chuyển bánh, con về nhà đi. Hay là trong khi cha đi du lịch con hãy cùng bà quản gia về ngôi nhà của chúng ta ở nông thôn tại Sens. ở đó con sẽ cảm thấy dễ chịu hơn ở Paris...
Trong khi đó, ngài Murlyton và cô Aurett cũng đã tới ga song họ không thấy bóng dáng Lavarède đâu. Tất nhiên, chúng ta cũng biết chàng không có mặt trong đoàn khách du lịch.
Người đàn ông người Anh tự nhủ:
- Hay là cậu ta đã bỏ cuộc?
Cô Aurett trả lời:
- Không thể như vậy được.
Thời gian cứ trôi qua và Lavarède vẫn chưa xuất hiện. Hai cha con chia nhau chạy đôn đáo tìm chàng khắp bến cảng.
Aurett nói:
- Cha ơi, chẳng có gì bất ngờ khi chúng ta không thấy chàng ở bến cảng. Chúng ta chờ đợi chàng ở Bordeaux khi tàu cập bến. ở đó, chắc chắn chúng ta sẽ gặp được chàng.
Ngài Murlyton và Aurett trèo lên khoang tàu vẫn còn nhiều chỗ trống. Đó chính là khoang tàu của Bouvreuil. Đột nhiên, con gái lão xuất hiện bên cửa sổ khoang tàu.
Miệng thở hổn hển, cô ta nói:
- Cha, cha ơi! Có tin mới đây. ông Lavarède đi cùng tàu với cha!
- Trên tàu này ư? Cha đâu trông thấy nó.
- Trong đống hành lý cơ! Trong chiếc hòm lớn đựng đàn dương cầm chuyển tới Panama ý!
Con tình cờ biết khi nghe được cuộc nói chuyện của đám phu khuân vác kháo nhau về một cuộc cá cược...
Murlyton và cô con gái đưa mắt nhìn nhau hiểu ý. Tàu vẫn chưa chuyển bánh, cô Aurett đứng dậy và tới gõ nhẹ vào thành hòm:
- Ngài Lavarède có phải không? Xin đừng nghi ngại, tôi là tiểu thư Aurett đây. Ngài hãy mau ra khỏi đây, nguy hiểm đang đe dọa ngài đấy.
- Không, thưa tiểu thư, tôi sẽ chỉ ra khỏi đây khi "phòng ngủ" của tôi được đưa lên tàu, lênh đênh giữa biển cả..- Nhưng người ta sẽ không bốc chiếc hòm này lên tàu đâu. Một ông Bouvreuil nào đó vừa đi báo hải quan. Cha tôi đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện đó.
- Nhưng lão ta làm gì trên chiếc tàu này?
- Cha tôi ư? ông đi hộ tống ngài cơ mà!
- Không, không phải cha cô, cái lão kia cơ...
- ông ta đi Panama.
- Thưa tiểu thư, tiểu thư đúng là thiên thần hộ mệnh của tôi.
Khi Bouvreuil cùng các cảnh sát hải quan tới, chiếc hòm mở ra trống trơn. Cảnh sát hải quan tức giận, hầm hầm bỏ đi vì trò lừa đảo của Bou-vreuil.
Chính vào lúc đó, Lavarède bước ra từ cuối toa tàu, chớp ngay thời cơ đẩy Bouvreuil vào trong hòm, khóa chặt và giam lão trong đó trong suốt chuyến đi.
Vậy là ông chủ tịch hội đồng cổ đông đi du lịch trong chiếc hòm đựng đàn dương cầm trong khi đó Lavarède chiếm chỗ ông ta ngồi đối diện với tiểu thư Aurett và ngài Murlyton trong khoang tàu.
Trên tàu Lorraine, tất cả đã sẵn sàng xuất phát. Tàu chạy bằng hơi nước. Máy tàu đã nóng với tiếng gầm đục của con thú đã bị thuần hóa.
Một cuộn khói đen, dày bốc lên. Các thủy thủ đã vào các vị trí của mình, hàng hóa cũng đã chất lên xong.
Viên phó tàu điểm danh:
- Số 8 và số 9.
Ngài Murlyton nói:
- Số 8 và 9, đó là chỗ của tôi và con gái tôi.
- Xem nào, số 10 đâu rồi?
Lavarède lao lên trên boong tàu nói:
- Tôi đây, số 10 đây.
Viên phó tàu hỏi:
- Tên gì?
- Bouvreuil, đến từ Paris.
- Đủ cả... Lên đường.
Con tàu rùng mình và từ từ rời bến.
Murlyton phản đối:
- Nhưng cậu trả tiền cho căn buồng này bằng cách nào? Cậu chỉ có đúng năm xu đúng không?
Lavarède trả lời:
- Tôi đâu có trả tiền, 25 centimes vẫn còn nguyên trong túi. Khoang số 10 hạng nhất và đồ ăn đều do ngài Bouvreuil cấp cho cả.
- ông ta đã trả tiền cho cậu?
- Không, cho ông ta.
- ›, vậy còn ông ấy thì sao?
- ông ta ư? Tất nhiên là đang ở trong chiếc hòm của tôi! Và nó vẫn còn ở trên đất liền..Ngài Murlyton suy nghĩ giây lát rồi cười với cô con gái. Tiểu thư Aurett đang tiến lại và đã nghe được những lời cuối cùng.
Ông nghiêm giọng nói:
- Như vậy quả là không đúng song lại hết sức tài tình.
Ông chống khuỷu tay lên thành tàu nhìn đất liền đang xa dần, rồi đưa mắt về phía Armand.
- Có một người đàn ông vừa chạy, vừa khoa chân múa tay... Hình như ông ta đang bị cảnh sát rượt đuổi.
- Không hiểu kẻ đó là ai?
- ồ, tôi nghĩ đó chính là Bouvreuil. Lão ta vẫn chưa tức hộc máu mà chết. Thôi, như vậy lại tốt hơn.
Trong khi đó, tàu Gironde lướt nhanh ngang qua và tàu Lorraine không có tín hiệu gì phải dừng lại. Vậy là Lavarède hoàn toàn có thể yên tâm với phần còn lại của chuyến du lịch.
Hai ngày đầu của chuyến đi là hai ngày dễ chịu nhất đối với Lavarède. Mỗi sáng, chàng lại ra boong tàu cùng với ngài Murlyton và tiểu thư Aurett. Qua các cuộc trò chuyện thân mật, chàng đã khám phá ra ở cô gái người Anh bé nhỏ này một tâm hồn tuyệt vời và dịu mát.
Lavarède được hưởng một cuộc sống đế vương dành cho vé hạng nhất. Các mối quan hệ với thuyền trưởng, sĩ quan và các hành khách thật dễ chịu. Đối với hết thảy mọi người trên tàu, Lavarède là ngài Bouvreuil, chủ nhân của khoang thuyền số 10.
Một hôm viên thuyền phó tàu Lorraine nói với chàng:
- Thật vui vì sự có mặt của ngài trong chuyến đi này. Vậy mà suýt nữa tôi tưởng ngài đã bị lỡ tàu.
Vẻ mặt đầy tự tin, Lavarède bịa chuyện rất tài tình như sau:.- Ngài cứ tưởng tượng từ khá lâu nay tôi bị một kẻ dở hơi đeo bám, một gã nhà báo hay đại loại là như vậy có tên là Lavarède, tôi tin hắn ta bị ám ảnh và phát rồ lên vì hình ảnh của tôi.
Hắn tin tưởng sự điên khùng của mình là hoàn toàn lý trí. Hắn tự cho chính mình là Bouvreuil.
Song đó cũng chỉ là một kẻ hơi tâm thần và không nhất thiết phải tống giam hắn. Tuy nhiên, chuyện đó cũng gây cho tôi khá nhiều phiền phức và tôi đã quyết định đi du lịch mong thoát khỏi những rắc rối không đáng có này. Vậy mà chẳng biết bằng cách nào, hắn đã bám theo tôi đến tận Bordeaux và khó khăn lắm, tôi mới cắt đuôi được kẻ tâm thần ấy. Nhưng thôi, tôi đã nói quá nhiều về hắn. Chúng ta sắp tạm dừng tại Lisbonne đúng không?
- Không, đầu tiên là ở Santander, Tây Ban Nha, sau đó là ở Acores. Căn phòng duy nhất còn lại trên tàu là dành cho một hành khách chúng ta sẽ đón tại đó. ông ta tên là José de Courramazas y Miraflor.
- ồ, cái tên nghe thật quý tộc!
Tại điểm dừng ở Santander, người ta nhìn thấy một du khách ánh mắt hốt hoảng, nhớn nhác, đầu tóc rối bời, râu ria lởm chởm. Đó chính là Bouvreuil. Lão nhảy lên boong tàu miệng gào to:
- Thuyền trưởng, thuyền trưởng ở đâu? Tôi muốn nói chuyện với người đứng đầu ở đây...
Một thủy thủ nói với ông ta:
- Vừa may cho ông đây là viên phó tàu.
Lúc này Lavarède đang nói chuyện với viên phó tàu.
Chàng khẽ nói:
- Đây chính là kẻ điên rồ tôi đã kể với ngài đấy.
- Sao cơ? Hắn ta đã mò đến tận đây ư?
Song không nhìn thấy Lavarède, Bouvreuil rống lên:
- Thưa ngài, tôi là Bouvreuil đây!
- Thật đáng thương, bài của ông tôi đã biết rõ rồi. Ngài Bouvreuil đã lên thuyền từ Bordeaux cơ.
- ở trong khoang số 10 đúng không?
- Tất nhiên rồi, vì đó là khoang của ông ta mà.
- Thật quá quắt! Khoang đó là dành cho tôi!
Tôi chính là Bouvreuil đến từ Paris đây!
- Vậy vị khách hiện giờ của chúng tôi là ai?
Không lẽ là Lavarède?
Bouvreuil nhảy lên điên dại.
- Lavarède! Chính nó! Tôi đã tóm được nó.
A! Đồ kẻ cướp!.Càng tức tối giải thích mọi chuyện, Bouvreuil càng trông có vẻ như một kẻ tâm thần. Ngài Murlyton giáng một cú đấm vào giữa mặt để trấn tĩnh lão.
Bouvreuil ngồi sụp xuống đất chán ngán. Lão nói:
- ôi trời ơi! Cả ông ta cũng chống lại tôi!
Vậy mà tôi đã tin ông ta là đồng minh của tôi, là người có thể nói ra sự thật tôi là ai... Thằng Lavarède này thật ma giáo!...
Trong thời gian đó, Lavarède tới thương lượng với viên thuyền trưởng: họ sẽ để gã điên tội nghiệp kia ngủ tại phòng bệnh, dùng bữa cùng các thủy thủ và giúp các thợ đốt lò đổ than vào các nồi hơi.
Khi biết được số phận của mình do Lavarède định đoạt, Bouvreuil tức giận điên người.
Viên phó tàu nói:
- Thôi, mọi chuyện cứ tạm sắp xếp như thế đã.
Không còn sự lựa chọn nào khác, Bouvreuil cắn răng chịu đựng để người ta đưa tới phòng bệnh. Công việc dưới hầm tàu quá cực nhọc đối với lão nên cuối cùng lão cũng được miễn và được phép lên làm việc trên boong trước tàu cùng các thủy thủ.
Ngày mồng 4 tháng 4, tàu Lorraine đã nhìn thấy đảo Flora. Tại đó, tàu sẽ phải cập bến để đón một du khách, một viên chức cao cấp của một nhà nước Nam Mỹ.
Sau cuộc cách mạng kéo dài hàng năm, ngài José de Courramazas y Miraflor đã phải rời Costa-Rica, quê hương của ông. Sau đó, có một cuộc cách mạng mới và lần này, ngài José de Courramazas y Miraflor có thể hồi hương với chức danh hoàn toàn mới là thống đốc.
Một đoàn danh dự tháp tùng và đưa tiễn ngài José ra tận tấm ván được bắc từ tàu lên bến cảng. Miraflor bày tỏ sự tôn kính đối với thuyền trưởng, cúi chào các hành khách khác và sau đó giơ cao hai tay vẫy chào đám người trên bến cảng đang tung hô ông, một nhân vật vô cùng quan trọng.
Nhân thể, người ta có ý định đưa Bouvreuil xuống tàu, bàn giao cho những người có thẩm quyền và gửi trả lão ta về Pháp song ngài José đã có một cử chỉ hết sức hào hiệp:
- Tôi xin bảo hộ người đàn ông bất hạnh này và nhận ông ta là người của tôi trong suốt chuyến đi này.
Thuyền trưởng nói:
- Xin lỗi ngài nhưng với danh phận gì ạ?
- ông ta sẽ là người hầu của tôi.
- Tiền ăn uống trên tàu của ông ta ngài sẽ chịu trách nhiệm chứ?
- Vâng, thưa thuyền trưởng..- Ngài không sợ ông ta lên cơn và gào thét ầm ĩ sao?
- Nếu có, tôi sẽ đối xử hết sức dịu dàng đối với ông ta.
- Nhưng ngài đâu có quen ông ta?
- Có chứ, tôi đã gặp ông ta ở Paris và được ông ta giúp đỡ. Đây cũng là cơ hội để tôi có dịp báo đáp lại ông ta.
- Thôi tùy ngài song có chuyện gì ngài sẽ là người chịu trách nhiệm đấy.
Ván rút. Dấu hiệu từ biệt cuối cùng cũng được trao cho nhau và tàu Lorraine lại tiếp tục hành trình trên vùng biển bao la.
Lavarède không can thiệp vào chuyện vừa rồi song chàng đã để ý thấy cái nháy mắt bí mật giữa ngài José và Bouvreuil. Chàng tự hỏi chuyện đó muốn nói lên điều gì đây. Chính tiểu thư Aurett đã cho chàng lời giải đáp. Đứng nấp sau cột buồm ở mũi tàu, nàng đã kịp nghe được cuộc nói chuyện ngắn giữa hai người đàn ông.
Bouvreuil nói:
- Sao, ngài chính là nhân vật quan trọng người ta đang trông đợi ư?
- Chính tôi đây, nhưng ông đừng nói với ai bất kỳ điều gì. Vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến vị thế và tiền đồ của tôi sau này.
- Tôi sẽ không phản bội ngài. Ngài cần tôi và tôi cần ngài. Điều đó quả là tuyệt vời.
- ông muốn gì?
- Người ta muốn tôi rời con tàu này, nhưng tôi rất cần ở lại đây. Hãy giữ tôi lại ở đây với ngài kể cả như một người hầu cũng được.
- Chuyện đó quá dễ.
Bouvreuil cười nhăn nhó nói:
- Còn một chuyện nữa: ở đây người ta không muốn gọi tên thực của tôi... Người ta kêu tôi là Lavarède.
Ngài José đã giữ lời hứa.
Qua những điều tiết lộ của cô gái trẻ người Anh, Lavarède đã đi đến kết luận: có một mối liên kết giữa hai gã đàn ông này, song là chuyện gì? Tuy nhiên có một điều chắc chắn: hiện giờ không chỉ có một mà tận hai kẻ thù đang trên tàu Lorraine và điều đó làm tình cảnh của chàng càng khó khăn rắc rối hơn.
Nếu Lavarède biết được tiểu sử của ngài José, chắc chàng khó có thể an tâm được. Thực ra José là dân giang hồ tứ chiếng, nham hiểm và không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình. Sau nữa, cách đây vài năm, hắn đã làm quen với Bouvreuil trong một vụ áp phe mờ ám.
Và hôm nay, gặp lại nhau trên tàu Lorraine này, kẻ này đều chắc kẻ kia đang bám theo các mưu đồ lợi ích riêng vả chăng có lật mặt nạ nhau ra thì cũng như vạch áo cho người xem lưng..Tàu Lorraine đang tiến gần tới "đường xích đạo". Vượt qua chí tuyến Cancer là dịp để các thủy thủ mở tiệc và tất cả những người đã từng đi biển chút ít đều biết đến ngày lễ này. Về phần Lavarède và gia đình Murlyton, họ cũng biết về lễ hội này.
Người ta đã trông thấy đoàn thủy thủ bí mật chuẩn bị, với những nụ cười khó hiểu, các dụng cụ hành lễ mà ít nhiều họ cũng biết về các trò lố lăng của nó.
Tiểu thư Aurett nói:
- Một tập tục kỳ quái.
- ôi, thưa tiểu thư, nếu hủ tục đó là một sự tạ tội thì hoàn toàn có thể tha thứ bởi nó có từ xa xưa. Có người cho rằng đó là dấu tích của một tín ngưỡng ngoại đạo, một tôn giáo không thành văn của dân đi biển tôn thờ thần mặt trời.
Tiểu thư Aurett nói:
- Tất cả điều đó thực sự kích thích tính tò mò của tôi, nhưng tôi chưa từng bao giờ chứng kiến lễ hội này. Nhất là tôi chẳng có chút hứng thú nào trở thành người hùng của buổi lễ.
- ồ, tiểu thư đừng sợ. Vả lại kẻ hành tội đã được ấn định. Thông thường người ta lựa chọn một hành khách chưa từng qua xích đạo. Trong buổi lễ này, chúng ta đã có một người như vậy.
Đó chính là quý ngài Bouvreuil!
Dù không muốn, Bouvreuil buộc phải trở thành nạn nhân của buổi lễ lố lăng này, và bị dẫn tới trước "Cha chí tuyến", vị "hải chúa". Sau đó, người ta để lão ngồi trên một tấm ván đậy trên một thùng gỗ lớn. Một trong những người hành lễ vờ như đóng một chiếc đinh lớn trên đầu hành nhân. Dù biết rất rõ đó chỉ là một trò đùa song do bị tất thảy mọi người quấy phá, ngược đãi và hành hạ ngay khi đặt chân lên con tàu đen đủi này, Bouvreuil đã mất đi ý niệm chính xác của mọi việc. Khi nhìn thấy chiếc đinh và búa, lão gần như ngất xỉu, rú lên kinh hãi còn đám đông người xem thấy vậy lại phá lên cười khoái trá.
Nỗi sợ hãi thật nực cười. Bouvreuil cảm nhận được điều đó và cơn phẫn uất điên dại làm lão như muốn nổ tung. Lão căm hờn nhìn về phía Lavarède. Song những hình phạt vẫn chưa kết thúc. Kẻ hành lễ thứ hai tay lăm lăm những chiếc kìm lớn tiến lên, như thể chuẩn bị rút các móng tay của hành nhân, song người đó chỉ cởi đôi giày của Bouvreuil. Sau đó là người thứ ba xuất hiện hăm dọa cắt cổ lão. Cuối cùng người ta cởi trói, giải thoát cho lão song những kẻ tra tấn lật úp tấm ván và Bouvreuil chìm nghỉm trong thùng gỗ đầy nước.
Bouvreuil gượng hết sức lực mong thoát thân.
Song trước khi lão kịp đứng dậy, mọi người lại.giội nước từ các thùng, xô xuống người lão.
Trong khi đó đám thủy thủ và hành khách reo hò, sung sướng như một lũ trẻ. Viên giáo sĩ khuyến khích các thủy thủ:
- Tiếp tục đi các con. Đó là cách các con ban phước cho kẻ bất hạnh này. Dòng nước sẽ gột rửa đi tất cả những dơ bẩn, khổ đau mà ông ta phải chịu đựng.
Cuối cùng, Bouvreuil cũng thoát ra được và chạy tọt vào trong một khoang tàu. Lavarède gửi đến cho lão mấy bộ quần áo trong chính đống hành lý của Bouvreuil được chuyển lên tàu trước khi nhổ neo.
Sự quan tâm này không làm lão bớt nguôi hận. Một giờ sau, tắm gội xong, quần áo tinh tươm, Bouvreuil mò tới gặp ngài José và kéo ông ta ra một góc khuất hỏi:
- Thưa quý ngài, có phải ngài đã nói rất dễ trừ khử một người trên đất châu Mỹ đúng không?
José cười đáp:
- Điều đó còn tùy vào giá cả ra sao. Song chỗ chúng tôi không thiếu những người "quả cảm".
- Vậy thì có thể chúng ta sẽ bàn lại chuyện này sau.
Những ngày cuối cùng của chuyến đi là những ngày yên bình nhất. Duy nhất có một sự cố xảy ra khi tàu gần đến vùng biển Antilles.
Vào một chiều khi mặt trời vừa lặn, xa xa phía chân trời xuất hiện một vòi nước. Vòi nước này tung lên cao đến tận một đám mây đen lớn và tưởng chừng như muốn nuốt chửng nó.
Hiên tượng này không phải là điều quá xa lạ nên cũng không mấy gây ngạc nhiên cho các hành khách trên tàu. Cũng chiều hôm đó, khi đêm xuống, biển phát lân quang, các con sóng bạc vỗ vào dọc thân tàu Lorraine tung lên hàng triệu tia sáng lóng lánh. Không gian ngập tràn trong ánh điện. Song trong khi một số hành khách, trong đó có những người bạn của chúng ta ngắm cảnh, có những kẻ đang lén lút bày mưu, tính kế. Giữa Bouvreuil và José đã đi tới một thỏa ước. Lão già tinh quái đã nhận thấy tình cảm quý mến của cô gái trẻ người Anh dành cho Lavarède.
Lão nói với tên người Nam Mỹ:.- Thằng ranh phóng túng kia cũng lắm thủ đoạn. Nếu nó để tuột số tài sản của ông bác họ, nó vẫn có một giải pháp tối ưu khác... Bốn triệu quan đó sẽ rơi vào tay lão người Anh, rồi con gái lão. Nhưng thằng ranh đó sẽ lấy lại số tiền đã mất bằng cách cưới con bé ấy.
José hỏi:
- Vậy là con bé đó sẽ rất giàu?
- Vâng. Ngài Murlyton có một tài sản cũng tương đối và tiểu thư Aurett là con gái duy nhất của ông ta. Nếu hàng triệu quan của ông ta cộng với tiền của tay Richard thì đó sẽ là một gia tài kếch xù.
José cười nham hiểm nói:
- Sẽ thật đáng tiếc nếu số tiền đó rơi vào tay kẻ thù của ông.
Trong khi đó Bouvreuil tự nhủ: "Còn Pénélope thì sao? Pénélope của mình sẽ ra sao nếu như mình không mang về cho nó thằng người tình phản bội, ngượng ngùng và ăn năn hối cải?" Về phần mình, José thấy thấp thoáng một chân trời bình yên sau những giông bão của cuộc đời chìm nổi. Với hàng triệu quan của con bé người Anh, lão sẽ tận hưởng một cuộc sống đế vương tới lúc chết. Hai gã đàn ông đưa mắt nhìn nhau: vậy là chúng đã hiểu ý nhau.
José nói:
- Thế này, tôi sẽ giúp ông đánh bại Lavarède.
Song đổi lại, ông sẽ phải giúp tôi dành được tiểu thư Aurett.
Trong khi ngài José cố tìm cách để nhìn cô gái trẻ người Anh rõ hơn, Bouvreuil mưu toan gửi trả Lavarède về Pháp ngay khi lão tới gặp các nhà chức trách nước sở tại và chứng thực tên tuổi của mình và vạch mặt mưu đồ chiếm đoạt của Lavarède.
Bouvreuil nói với José:
- Vậy là chuyến du lịch của nó thật ngắn ngủi.
Không may cho bọn chúng, Lavarède cũng chẳng phải tay vừa. Chàng đã rất chân thành và cởi mở khi tiểu thư Aurett cười, hỏi chàng về những dự định tiếp theo.
- Thưa tiểu thư, chắc tôi sẽ sớm phải tránh xa lão già bệnh hoạn đó.
- Vậy ngài đã có dự định gì chưa?
- Hiện giờ tôi vẫn chưa rõ song chắc tôi sẽ không đợi đến khi tàu cập bến.
Tại trạm nghỉ của tàu Lorraine ở Guade-loupe, vẫn chưa có gì thay đổi: các nhân vật của chúng ta nhìn nhau. Riêng ở Martinique, tàu dừng tại đó một ngày. Cũng như phần lớn các hành khách khác, Lavarède đi xuống Fort-de-France.
Bouvreuil bị phạt buộc phải ở lại trên tàu.
Tiểu thư Aurett hỏi:.- Không lẽ bây giờ phải nói lời từ biệt ngài?
- Không, thưa tiểu thư... Vả lại như vậy làm sao có thể giúp cha tiểu thư hoàn thành sứ mệnh của mình?
- Vậy các khó khăn không làm ngài chán nản ư?
- Trái lại, chúng làm tôi thêm phấn khích.
Hiện giờ chúng ta đang trên đất Pháp và tôi tin chắc sẽ tìm được cách để tiếp tục chuyến đi vòng quanh thế giới của mình và không vi phạm vào các điều khoản quy định.
Nói thì đơn giản như vậy xong thực hiện chẳng dễ chút nào. Đã từng ghé qua đây trong các chuyến công tác, Lavarède biết khá rõ vùng đất này. Chàng dạo bước về phía quảng trường Savane. Mải suy nghĩ, chàng tới nơi lúc nào không hay. Lúc đang đi quanh ngắm tượng nữ hoàng Joséphine, Lavarède nhận thấy có ai đó đang nhìn chàng.
- Lavarède hả? Có đúng phải cậu không?
- Chính tớ đây.
Đó là một trong những người bạn học phổ thông của chàng.
Armand hỏi:
- Cậu làm cái quái quỷ gì ở đây vậy?
- Tớ làm tùy viên nhân sự của chính phủ.
- Vậy cậu là người bản địa rồi.
- Không... dân nhập cư thôi, tớ đâu có sinh ở đây. Thế còn cậu, cậu làm gì ở giữa chốn này?
- Tớ tới đây hít thở chút không khí của thành phố trong lúc tàu vượt Đại Tây Dương tạm dừng tại đây.
Hai người bạn ngồi hàn huyên hết chuyện nọ sang chuyện kia. Họ nói rất lâu về những người bạn cũ, về cuộc sống của họ.
- Thế còn Jordan?
- Cậu ta hiện ở Caracas, lập một cửa hàng Bazar kiểu Pháp đại loại như cửa hàng Louvre hay Bon Marche ở Paris. ở đấy cái gì cũng có.
- Kể cả đàn dương cầm ư?!
- ừ. Còn bọn tớ ở Antilles là những nhà cung cấp hàng như đường và rượu mía.
- Tớ rất vui khi gặp lại cậu ở Martinique nhưng để gặp được Jordan chắc chẳng biết đến bao giờ.
- Sao lại không? Vốn của cậu ta giờ đã tăng lên gấp mười lần. Cứ hai năm, cậu ta lại về thăm Pháp một lần, kết hợp với công việc làm ăn buôn bán nữa. Nếu không có bão, thi thoảng bọn tớ cũng gặp cậu ấy.
Sau vài lời cám ơn, họ chào tạm biệt nhau.
Lavarède đi về phía bến tàu. Tất cả mọi thứ ở đó đã bị đảo lộn, do có sóng thần, một hiện tượng lạ song lại khá quen thuộc và không thể lý giải nổi ở vùng đất này. Cũng may bến cảng Fort-de-France hoàn toàn bình yên và như thế không có chuyện gì xảy đến với tàu Lorraine cả.
Một thủy thủ nói:
- Cũng may chúng ta không gặp phải gió xoáy, bằng không nó sẽ tàn phá tất cả, nhà cửa, thuyền bè.
Tiểu thư Aurett hỏi:
- Gió xoáy khủng khiếp đến vậy sao?
Ngài Murlyton trả lời:
- Đúng vậy và nhất là ở vùng biển Caraibes.
Một lát sau, chỉ còn một mình trên boong tàu, Lavarède hỏi viên thuyền phó:
- Trạm dừng đầu tiên là ở Guaira có đúng vậy không thưa ngài?
- Vâng, tiếp theo đó là ở Porto-Cabello, ở Venezuela sau nữa là Savanilla ở Colombia, nhưng chúng ta chỉ dừng lại đó trong chốc lát để nhận thư thôi. Song khi quay lại, chúng ta sẽ phải dừng lại khá lâu để chất hàng lên tàu chuyển tới châu Âu.
Tàu Lorraine tiếp tục lên đường. Lavarède trở về khoang tàu của mình. Người ta nói chàng bị ốm và cũng không thấy chàng xuất hiện ở bàn ăn.
Ngày hôm sau, ngài Murlyton đến hỏi thăm chàng. Bouvreuil và quý ngài José cũng tìm chàng khắp nơi song chẳng ai biết chàng ở đâu.
Lavarède đã biến mất. Tất cả mọi người đều lo lắng duy chỉ có tiểu thư Aurett vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Chẳng mấy khó khăn chúng ta cũng đoán được sự mất tích của Lavarède là một sự kiện lớn trên tàu Lorraine.
Có lúc, người ta cho rằng chàng đã bị rơi xuống biển, song ngài Murlyton đã kịp trấn an viên thuyền trưởng. ông đã nhặt được mẩu giấy Lavarède để lại trong khoang:
"Trong tám đến mười ngày tới, ngài và tiểu thư Aurett hãy đợi tôi ở Colon, tại khách sạn Isthmus. Chắc chắn tôi sẽ tới đó gặp cả hai. Tôi biết trước sau lão Bouvreuil bất hạnh ấy cũng chứng minh được tên tuổi của mình và chiếm lại khoang tàu này, song tôi cũng cảm thấy rất thoải mái vì không phải đi chung thuyền cùng lão nữa.
Hơn thế, tôi sẽ vô cùng biết ơn ngài nếu ngài dành cho tôi cơ hội trình bày toàn bộ sự thật trong trạm dừng tiếp theo của tàu Lorraine.
Tôi cũng xin bày tỏ lòng tôn kính của mình tới ngài và tiểu thư Aurett. Xin trân trọng kính chào ngài.
Armand Lavarède Triệu phú tương lai" Theo như bức thư, ngài Murlyton đoán chắc Armand đã xuống thuyền ở Guaire, bến cảng của Caracas, ở Venezuela chỉ cách đây khoảng năm dặm.
Sau khi kiểm tra các giấy tờ và được ngài Murlyton và ngài José chứng thực, Bouvreuil đã được trả lại tên tuổi đích thực của mình. Mọi người rối rít nói lời xin lỗi song trong thâm tâm.chẳng mấy ai ưa Bouvreuil. Đặc biệt thủy thủ đoàn rất có cảm tình với chàng trai trẻ ưa phiêu lưu đã biến mất ở Nam Mỹ. Những sự kiện này đã khiến bốn hành khách quen Lavarède xích lại gần nhau. Quý ngài José cũng tận dụng cơ hội này tìm đủ mọi cách giăng bẫy cô gái nhỏ người Anh giàu có. Về phần mình, Bouvreuil cay cú cố hạ thấp uy tín Lavarède trong mắt ngài Murlyton song chẳng thu được kết quả gì. Tất cả bọn họ đều xuống thuyền ở Colon. Ngài Murlyton và tiểu thư Aurett tới nghỉ tại khách sạn Isthmus.
Nghỉ cùng khách sạn, Bouvreuil không quên mục đích chuyến đi đến vùng eo biển này: là người đại diện cho các cổ đông, lão muốn nắm rõ thực trạng công việc xây dựng con kênh hiện nay. Về phần quý ngài José, dường như lão ta muốn thu mình lại bé xíu để không ai nhận ra:
thực chất, lão không muốn bị các quan chức Co-lombia phát hiện. Hơn nữa, lão đã nhanh chóng biến mất sau khi từ biệt "đóa hồng nước Anh" như lão thường gọi tiểu thư Aurett, người chẳng hề mảy may để ý đến những lời nịnh đầm hoa mỹ của lão.
Tuy thời hạn Lavarède ấn định sắp đến gần song chẳng ai nhận được tin tức gì của chàng.
Bouvreuil hớn hở ra mặt nhưng chuyện đó chẳng kéo dài được bao lâu vì Lavarède đã sớm xuất hiện trở lại.
Lavarède nói với ngài Murlyton và con gái của ông ta:
- Tôi xin thuật lại toàn bộ những ngày sóng gió vừa qua của tôi, tất nhiên là có người làm chứng cụ thể. Khi xuống tàu ở Guaira, tôi tới Caracas, cách đó chừng 20km, gặp Jordan, một người bạn của tôi. Sau khi biết chuyện, anh ấy đã hứa giúp tôi. Tôi làm việc cho anh ta còn anh ta nuôi tôi ăn ở. Cho đến khi chúng tôi chia tay, tôi không hề động tới một đồng xu nào của mình.
Ngài Murlyton cười nói:
- Tôi xin mời cậu bữa tối nay. Đó không chỉ để làm vừa lòng con gái tôi mà thú thực cậu bắt đầu làm cho tôi cảm thấy rất dễ mến rồi đấy.
Hạnh phúc với ý nghĩ sẽ được gặp lại tiểu thư Aurett, Lavarède nói:
- Rất hân hạnh.
Trong bữa tối, cuộc nói chuyện bắt đầu.
Ngài Murlyton nói:
- Chúng ta sẽ tiếp tục chuyến đi vòng quanh thế giới như thế nào đây?
- Tiếp tục đi đâu ư? Tất nhiên là tới vùng Trung Mỹ, sau đó là tới Mêhicô, tiếp nữa là San Francisco, rồi tới...
- Tôi hiểu, nhưng bằng cách nào?...
- Bằng cách nào ư? A, tất nhiên là trên đôi chân của chúng ta..Đêm cũng đã về khuya và Lavarède còn một chặng đường dài phải vượt qua.
- Chúc ngài và tiểu thư ngủ ngon. Hẹn sáng mai gặp lại...
Sáng hôm sau, Bouvreuil tới nhà một người đàn ông gốc Pháp có tên Gérolans. Đến nơi, lão đụng mặt Lavarède, chàng cũng tới đó để lấy thông tin. Thực lòng, Gérolans cũng không tin mình đã làm chuyện gì xấu xa khi cung cấp thông tin, chỉ dẫn cho Bouvreuil, bởi đối với ông ta, Bouvreuil cũng chỉ là một du khách như bao người khác tới đây. Lát sau, người đàn ông người Anh cùng cô con gái cũng có mặt ở đó.
Gérolans nói với họ:
- Con đường phía trước nếu các bạn tự đi một mình thì chắc khó có thể vượt qua nổi. Các bạn sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại: rừng núi rậm rạp, âm u, chỉ toàn rắn rết và thú dữ, nơi chỉ dành cho những người da đỏ tàn bạo và lũ du thủ du thực, coi trời bằng vung.
Lavarède trả lời:
- Bức tranh toàn cảnh chẳng mấy khích lệ song điều đó cũng không làm tôi dừng bước.
Gérolans đề nghị:
- Tôi sẽ chỉ đường cho các bạn. Bên cạnh đó, ngài Bouvreuil cũng sẽ có thể nắm bắt được các công việc cần kiểm tra. Hơn thế nữa, tôi sẽ cử một người Indien đi cùng các bạn.
Armand cười nói:
- Đúng là ngôi sao may mắn của tôi đã gửi anh ấy tới giúp chúng ta.
Thế rồi cả nhóm người do Gérolans, đưa theo cả Bouvreuil lục đục kéo nhau đi. Trên đường, ông giải thích cho mọi người cùng nghe về công việc đào kênh. Mỗi khi ông nêu ra những khó khăn mà công việc gặp phải, Lavarède lại đưa ra một giải pháp hay một lời gợi ý nào đó.
Bouvreuil tự nhủ:
- Tuyệt thật, thế là Lavarède đã đọc cho mình luôn các báo cáo cần thiết! ôi! Thằng bé này thật thông minh! Giá nó làm con rể mình thì chẳng mấy chốc gia sản của mình sẽ tăng lên gấp bội.
Với bản chất ích kỷ cố hữu, lão chỉ mong thu được nhiều lợi nhuận từ sức khỏe, sức trẻ và sự thông minh của Lavarède.
Họ đi qua vùng đầm lầy thối bẩn. Rất nhiều công nhân đã bỏ xác tại đây. Những người công nhân cuối cùng tới làm việc trên công trường là những người thổ dân Indien. Gérolans giới thiệu một người cho Lavarède.
Ông ta nói:
- Ramon, đây là bạn và cũng là đồng hương của tôi. Anh ấy là bác sĩ và cả kỹ sư nữa. Anh ấy phải đến Costa-Rica. Cậu có thể dẫn đường cho anh ấy không?.Người thổ dân trông khá đường bệ, nghiêm trang nhìn Lavarède. Không nói một lời, anh ta trịnh trọng đưa tay về phía chàng.
Lavarède nắm lấy bàn tay anh ta. Gương mặt người thổ dân ánh lên niềm tự hào bởi người ta cư xử với anh thật bình đẳng, không như một kẻ sai dịch.
Ramon nói:
- Hôm nay về nhà tôi sẽ cảm thấy rất vui.
Con đường anh đi sẽ dẫn đến ngọn núi của tôi.
Bà xã của anh và của tôi sẽ đi cùng với chúng ta.
Anh ta chỉ tay về phía tiểu thư Aurett, mặt đang đỏ bừng ngượng ngùng.
- Cô gái này không phải là bà xã của tôi.
- Cũng chả sao. Iloé, bà xã của tôi sẽ rất mừng khi được làm quen với em gái anh tại nhà của tôi ở San Pablo.
Giải thích cho anh ta tiểu thư Aurett cũng chẳng phải em gái của chàng chỉ vô ích.
Lavarède phản đối:
- Nhưng tôi đi đâu có một mình. Tôi cũng có một "bộ lạc" đi theo mình cơ đấy.
Chàng cười vui vẻ đưa tay chỉ về phía Mur-lyton.
- Cũng chả sao, cứ để họ đi theo anh.
Ramon leo lên một ngọn đồi cao, từ đó có thể nhìn bao quát toàn bộ vùng eo biển và khu công trường. Thật tuyệt vời. Đó quả là một dự án vĩ đại. Ramon và Gérolans luôn miệng giảng giải những yếu tố về lịch sử cũng như kỹ thuật còn Bouvreuil hý hoáy ghi chép để tổng kết làm báo cáo.
Trời đã nhá nhem tối khi Gérolans và Bou-vreuil tách ra đi riêng, những người còn lại chậm bước hướng về phía ngôi làng của chàng thổ dân.
Cô gái người Anh được Iloé, vợ của chàng thổ dân đón tiếp hết sức nồng hậu, còn ba người đàn ông phải dựng lều ngoài trời. Không lẽ Lavarède không có lý do để tự hào về ngôi sao may mắn của mình sao? Sớm hôm sau mọi người lại tiếp tục lên đường. Họ đi vào vùng thảo nguyên và phải cắm trại nghỉ lại đó. Đêm trôi qua khá êm ả, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng muỗi bay vo vo. Đường xa vất vả song tiểu thư Aurett không hề than phiền, trái lại những cuộc phiêu lưu có sức hấp dẫn đặc biệt đối với nàng..
Suốt một tuần ròng rã, Lavarède đi bộ còn ngài Murlyton do quá mệt nên đã mua một con la cái của một người thổ dân. Cưỡi trên con la, ông lẽo đẽo đi theo sau chiếc xe ngựa nhỏ chở tiểu thư Aurett và vợ của Ramon.
Song đến ngày thứ chín thì xảy ra chuyện:
Ramon trông thấy hai chú la nhởn nhơ gặm cỏ.
Da ở hai bộ yên cương sáng lóng lánh dưới ánh mặt trời, trông tuyệt đẹp, trái ngược với dáng vẻ thảm hại của hai gã đàn ông đang núp trong bụi cây hau háu nhìn chúng.
Ramon khẽ bảo Lavarède:
- Bọn trộm đấy.
Rồi đột ngột tiến gần về phía chúng:
- Chào các chiến hữu, cám ơn các bạn đã đến đây giúp chúng tôi. Chắc những chú la này đang đợi để đưa chúng tôi đến Chirique, cám ơn các bạn đã mang chúng đến cho chúng tôi.
Rồi chẳng nói thêm lời nào, chàng thổ dân túm lấy một con la và Lavarède cũng bắt chước làm theo.
- Chúa sẽ ban những món tiền thưởng để cảm ơn sự tận tâm hết mình của các bạn.
Hai gã đàn ông vội chìa tay ra. Lavarède không có một đồng xu dính túi và chàng hiểu ngay ý nghĩ của Ramon. Chàng vươn mình đứng thẳng, vung gậy và hét lớn:
- Lũ vô lại! Chúng mày định cướp không hai con la của bọn tao à.
- Không, không, chúng tôi xin thề!...
Hai tên trộm bị Lavarède đuổi chạy bán sống bán chết. Ramon cũng chạy theo sau yểm trợ cho chàng. Chàng thổ dân hóm hỉnh cười nói:
- Cướp được của lũ trộm phê quá trời.
Một vài ngày sau, Ramon cho biết họ đã đến nơi cần phải đến.
- Bộ lạc của tôi sinh sống ở vùng này. Con đường của cậu ở ngay trước mặt. Ngay ngày hôm nay, cậu sẽ ở trên lãnh thổ của nước Cộng hòa Costarica. Cậu hãy giữ lại hai con la mà Chúa đã ban cho chúng ta. Một con cho cậu, còn con kia để cho bà xã cậu. ông bạn người Anh của cậu cũng có một con rồi. Vậy là các bạn có thể hoàn toàn yên tâm tiếp tục cuộc hành trình.
Các người hùng của chúng ta vượt qua biên giới khi trời đã tối. ở đó chỉ có duy nhất một trạm lính gác tuềnh toàng. Đúng lúc ấy bỗng có tiếng hò la í ới. Tiếng hò la của những người chủ chăn la khi nhận ra hai con la của mình..Trong tích tắc, Lavarède, ngài Murlyton và tiểu thư Aurett bị lôi tuột xuống đất và dẫn tới trước mặt một viên trung úy. Nhân danh người lãnh đạo mới của chính phủ, ngài José de Courramazas y Miraflor, ông ta lạnh lùng kết tội họ đã ăn trộm la. Lavarède cố gắng giải thích thiện ý của mình khi bảo chàng là người chịu trách nhiệm duy nhất trong vụ này và chàng chỉ có ý định cướp hai con la của lũ kẻ trộm để trả lại cho chủ nhân của chúng chứ không hề có ý nghĩ xấu xa nào khác. Tay trung úy, ngồi kế bên ông ta là một gã đàn ông giấu mặt, khoác một chiếc áo choàng đen, vẫn quyết định đưa chàng ra tòa.
Người đàn ông và cô gái người Anh được tuyên bố vô tội trong vụ trộm.
Chẳng thể phản bác được gì bởi mọi bằng cớ đều chống lại Armand, chàng hiểu điều đó và đành ngoan ngoãn để đám lính giải đi. Đoàn người cùng cha con ngài Murlyton bắt đầu lên đường. Người bạn đáng thương của chúng ta phải đi bộ còn những kẻ khác đều cưỡi la hay ngựa.
Song thiên thần hộ mệnh của chàng, tiểu thư Aurett vẫn luôn tìm cách bảo vệ chàng.
Trong khi đó, gã đàn ông bí hiểm, khoác áo choàng đen cho lừa đi chậm lại, tới ngay cạnh Lavarède. Đầu tiên, gã không nói gì, chỉ khẽ cười khục khặc. Điều đó càng làm chàng thêm tò mò.
Cuối cùng, lão nói với chàng bằng giọng Pháp rất chuẩn:
- Thưa quý ông kính mến, vậy là cuối cùng tôi tin mình đã trả được mối thù trên tàu Lor-raine.
- Bouvreuil!
- Chính tao đây.
- Hóa ra là ông bố vợ hụt quý hóa, thật may mắn cho tôi khi gặp lại ông ở xứ sở xa xôi này!...
Vậy là ông cùng lão José đã bày ra trò khốn nạn này để hại tôi.
- ở đây ngài José là ông chủ. ông ta đại diện cho chính quyền ở đây và là chỗ bạn bè, ông ta chẳng từ chối ta điều gì nên cậu cứ liệu hồn. Giờ cô tiểu thư người Anh xinh đẹp là của ông ta còn chàng trai Paris hào hoa là của ta.
Armand thoáng rùng mình khi nghe thấy ý định chia chác bẩn thỉu này. Chàng nói:
- Đừng tưởng bở!
- Cậu có muốn biết trước số phận của mình không? Ngày mai, cậu sẽ bị kết án một năm tù vì tội trộm la. Sau mười hai tháng bóc lịch trong nhà đá, cậu sẽ thua cuộc và giấc mơ triệu phú thế là hết. Sau thời gian đó, tôi xin tiên đoán, cậu sẽ cưới Pénélope và trở thành con rể của tôi.
Armand cười mỉa mai:
- Hừ... Đây đúng là kiểu tăng mức hình phạt không dự báo trước theo điều luật của Costarica.
Tôi hứa với ông sẽ tìm đủ mọi cách để thoát khỏi cái số phận êm ái mà ông dành cho..- Cậu cứ làm gì cậu muốn nhưng có chạy đằng trời. Bọn ta còn có nhiều cách khác để giữ chân cậu.
Người ta dẫn đám gia súc giao cho một ông chủ trại chăn la. Bouvreuil cũng không để anh bạn của chúng ta chết đói. Hyeronimo, viên chủ trại được phân công luôn làm đầu bếp, thực hiện đúng theo các món trong thực đơn mà cô gái người Anh dặn lại:
- Súp đậu đen với mực băm nhỏ.
- Trứng kỳ nhông.
- Dưa chuột tưới nước sốt.
- Vẹt non quay.
- Mứt ổi và mứt chuối.
Phải công nhận bữa tối rất thịnh soạn và ngon miệng. Chẳng mấy chốc Lavarède đã thiu thiu ngủ, song không phải vì chàng đã uống quá nhiều bia mà lão già tinh quái Bouvreuil đã lén đổ thuốc mê vào đồ ăn mà chàng chẳng hề hay biết.
Vào khoảng nửa đêm, Bouvreuil vào phòng chàng. Chậm rãi và lặng lẽ, lão lột hết quần áo của chàng nhà báo, gói ghém lại để vào một chiếc hộp, chỉ để lại cho chàng chiếc áo sơ mi, quần cộc đang mặc trên người và đôi giày cao cổ đang đi. Sau đó lão đi ra và lẳng chiếc hộp đó xuống một rãnh nước rồi phủi tay, trở về ngủ tiếp, tâm hồn thanh thản vì mọi chuyện đều diễn ra thuận theo ý lão.
Nếu không may Lavarède thoát được tội trộm la của luật pháp Costarica, để tiếp tục chuyến đi, chàng cần phải có quần áo mà những thứ đó phải có tiền mới mua được. Với năm xu dính túi, chàng sẽ buộc phải ở lại trại chăn gia súc hẻo lánh này. Còn nếu tìm cách kiếm tiền, chàng sẽ vi phạm vào điều khoản của chúc thư.
Lần này Lavarède sẽ thua, chắc chắn sẽ thua.
Buổi sáng, khi mọi người đã thức giấc và ngài Murlyton và tiểu thư Aurett đã sẵn sàng ngồi trên yên ngựa, Moralès, viên trung úy nhận thấy sự vắng mặt của người tù.
Bouvreuil ghé vào tai lão nói:
- Nó còn đang ngủ. Cứ để một vài tay lính ở lại đây, lát nữa áp giải nó đi sau. Đừng mất thời gian với thằng nhóc đó. Nhiệm vụ ông cần hoàn thành bây giờ là đưa cô gái người Anh này tới gặp ngài José ở lâu đài Cruz.
Là một chiến binh chỉ quen với các mệnh lệnh, Moralès răm rắp làm theo. Song tiểu thư Aurett thoáng lo lắng hỏi Armand hiện giờ đang ở đâu.
Moralès trả lời:
- Cậu ta đã uống quá nhiều rượu, hiện đang nghỉ lại trong trại nuôi gia súc, có hai lính canh ở đó. Song tiểu thư đừng sợ, chúng ta sẽ gặp lại.anh ta trong ngày hôm nay. Còn giờ chúng ta hãy mau chóng lên đường tới lâu đài kẻo lỡ lời mời của ngài José, người đứng đầu chính quyền ở đây.
Cái mà José gọi là lâu đài Cruz thực ra là một trang ấp xung quanh trồng cà phê với các hàng rào xương rồng gai mọc tua tủa. Là người đứng đầu chính phủ, José de Courramazas y Mi-raflor đón tiếp họ với các nghi lễ khá long trọng.
Song ngay sau đó, bản chất bỉ ổi của gã đã hiện nguyên hình. Đột nhiên, gã nói với ngài Murlyton xin hỏi cưới tiểu thư Aurett.
- Linh mục hiện đang có ở đây. Lễ cưới có thể diễn ra ngay bây giờ.
Ngài Murlyton tìm cớ trì hoãn:
- Con gái tôi theo đạo Tin lành. Đám cưới này không hề có giá trị.
- Chuyện này tôi sẽ giải quyết với lãnh sự quán của ngài.
Cô gái người Anh hét lên:
- Nhưng tôi không chấp nhận làm đám cưới.
Ông sẽ không dám cưỡng ép quyền tự do của một công dân người Anh đâu!
Lão José cười khả ố nói:
- Tôi dám chứ!
Chỉ sau một câu ra lệnh, đám lính vây lấy họ và trói nghiến ngài Murlyton lại.
- Giam ông ta lại và thuyết phục cho đến khi ông ta tự nguyện chấp thuận mới thôi.
Giọng lão ta hết sức nham hiểm, vừa nói lão vừa đưa mắt về phía tiểu thư Aurett bé nhỏ tội nghiệp.
Cô gái vẫn cương quyết:
- Thưa ông, dù có phải chết... tôi cũng sẽ không bao giờ lấy ông.
Giả bộ dịu dàng, José cười khẩy:
- Không, thưa tiểu thư, nàng sẽ không thể chết nhưng nàng sẽ gây nên cái chết của cha mình nếu trong một giờ nữa nàng không làm cái mà ta mong đợi: đưa bàn tay bé nhỏ đẹp đẽ của nàng cho ta và nói vâng.
Để mặc cô gái đứng như trời trồng, lão người Nam Mỹ cùng Bouvreuil đi ra. Bouvreuil miệng khẽ lẩm bẩm:
- Lavarède sẽ không bao giờ có được con bé triệu phú người Anh này...
Trong lúc đó, Lavarède đang làm gì?
Đầu nặng trịch do tối hôm qua uống say khướt, chàng nằm mê man không hề ý thức được cảnh ngộ của mình, song một tia nắng đã lôi chàng trở lại với thực tại. Chàng nhớ tới những lời đe dọa của Bouvreuil và những hiểm nguy đang rình rập Aurett. Chàng bật dậy khỏi giường và... chẳng thấy quần áo đâu....Chàng lao ra khỏi phòng và đụng phải Con-cha, vợ của Hyeronimo, viên chủ trại, đang ở phòng dưới cùng hai lính gác. Bà ta nói cho Lavarède biết Hyeronimo là người rất dũng cảm, chính ông ta đã phát lệnh cho cuộc nổi dậy lần trước (thường mỗi năm lại có một cuộc nổi dậy như vậy) bằng cách bắn chỉ thiên (đó cũng là cách họ thường làm). Theo như một số tin đồn, bà ta biết một cuộc nổi dậy mới đang được chuẩn bị ráo riết.
Lavarède lao xuống nhà dưới và nói với Hy-eronimo:
- Tôi biết hết cả rồi! Tôi là người thuộc phe của các ông, chúng ta hãy tấn công tiêu diệt lão José!
Chàng nghi ngờ bọn chúng đã bày cách giữ chân chàng tại đây để thừa cơ đưa cô gái người Anh bạn chàng giao cho kẻ đứng đầu chính phủ, lão José. Vậy nên chàng phải mau chóng đến lâu đài Cruz.
Viên chủ trại chăn la nói:
- Nguy hiểm lắm, chúng tôi sợ sẽ phải đổ máu quá nhiều...
- Tôi xin gia nhập đội quân của các ông!
Người của Hyeronimo nhìn chàng kinh ngạc.
Họ thấy chàng thật quả cảm và hào hiệp, song hơi hơi khùng.
Hyeronimo nói:
- Sẽ thật tuyệt vời nếu cuộc mưu phản của tướng Zelaya thành công, song nếu nó thất bại...
Lão José sẽ không tha cho tôi vì đã để cậu bỏ trốn và khơi ngòi cho cuộc nổi dậy đâu.
Hai tên lính nói chen vào:
- Và cả chúng tôi nữa. Nhưng nếu các bạn trói chúng tôi lại...
Vậy là mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa.
Lavarède thuận tay lột luôn quần áo của tay lính tự nguyện làm nạn nhân của chàng: một chiếc quần cụt buộc dải rút rộng thùng thình, một chiếc áo vét gi lét bằng da và một chiếc mũ phớt rộng vành.
Rồi chàng nhảy phóc lên con la Matagna, phi về phía trang ấp với các mỏ vàng và thạch anh. Các đội quân do tướng Zelaya chỉ huy nhất loạt đứng dậy, hò reo chào đón chàng.
- Anh hùng giải phóng dân tộc muôn năm!
Chàng nghiêm trang nói:
- Hyeronimo quả cảm đang trên đường cùng nhân dân phía Đông Costa-Rica nổi dậy chiếm chính quyền. Còn tôi sẽ đứng đầu cuộc khởi nghĩa của nhân dân phía Tây. Các bạn hãy theo tôi tới lâu đài Cruz và lật đổ bọn bạo chúa!
Những người nổi dậy đồng lòng đi theo chàng, miệng hò reo như sấm dậy:
- Tự do muôn năm!.Cứ mỗi nơi chàng qua, dù là một trang ấp hay cánh đồng, ngọn núi, đoàn quân mỗi lúc lại đông hơn. Còn cách Cruz chừng vài cây số chàng đụng phải một đám người phừng phừng khí thế.
Tuy nhiên, đám người nổi dậy lại làm chậm bước tiến của chàng trong khi đó chàng lại mong sớm đến được lâu đài vì có thể lúc này Aurett đang gặp nguy hiểm. Chàng bèn nghĩ ra một mẹo nhỏ.
Chàng nói với họ:
- Các bạn của tôi, giờ chúng ta sẽ chia thành nhiều tốp nhỏ để tấn công lâu đài Cruz. Để tránh mọi rủi ro không đáng có cho các bạn, tôi, chính tôi sẽ là người vào đó đầu tiên. Điều đó cũng hoàn toàn hiển nhiên vì tôi là người chỉ huy ở đây và cũng xin là người đầu tiên đối mặt với mọi nguy hiểm. Các bạn hãy thận trọng bám theo tôi, hãy đợi, khi nào có tín hiệu của tôi hãy nhất loạt tấn công vào lâu đài.
Người Costarica gọi Lavarède là "Bareda".
Họ chào đón chàng trong tiếng hò reo vang dậy.
- Anh hùng giải phóng dân tộc muôn nưm!
Lavarède tiến về phía lâu đài, chàng quên không đem theo vũ khí. Đúng lúc chàng và chú la vào tới sân trong, lão José tới gặp nữ tù binh.
Lão ta nói với cô gái:
- Nào, hãy chọn đi! Hoặc là cô sẽ trở thành vợ tôi, hoặc là cô sẽ tự tay giết chết cha mình.
Những tiếng bước chân dứt khoát của chú la vang trên nền gạch như thể một tiếng gọi và cô gái người Anh bé nhỏ đáp lại một cách vô thức.
Như một phản xạ vô điều kiện, chàng lao về phía cửa sổ. Đó chính là vị thần hộ mệnh đang phi nước kiệu tới cứu nàng. Nàng đã nhận ra người hiệp sĩ ấy. José ra sức ôm chặt lấy Aurett, nàng vẫn cố vùng vẫy thoát ra và hét lên:
- Armand!
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng ấy, nàng tiểu thư người Anh đức hạnh đã quên hẳn những chuẩn mực của phép lịch sự. Nàng không hét lên "Ngài Lavarède!" song ở sâu thẳm con tim dù cũng không muốn vậy, chỉ cất lên một tiếng duy nhất nhưng lại chứa đựng tất thảy:
- Armand!
Vượt qua tấm rào chắn, Lavarède nhảy vào trong phòng. Bàn tay rắn chắc của chàng túm lấy José và quăng lão bắn vào góc phòng, rất xa chỗ tiểu thư Aurett đang đứng.
Chàng phẫn nộ nói:
- Ngươi, ngươi đúng là một kẻ vô lại thô bỉ, nhưng nếu tao còn sống thì mày đừng hòng chạm vào, dù chỉ là một sợi tóc của cô gái này!...
Hai mắt đỏ ngầu tức tối điên dại, José lồm cồm bò dậy sau chiếc bàn. Lão rút phắt khẩu súng lục ở thắt lưng ra và đưa ngón tay chạm.vào cò súng. Một sáng kiến chợt lóe lên trong đầu Lavarède.
- Mình không có vũ khí. May thay chính khẩu súng lúc này sẽ đưa ra hiệu lệnh của cuộc khởi nghĩa.
Rồi kịp trấn tĩnh, dù trong tay không một tấc sắt, chàng bắt đầu chế nhạo kẻ thù. Lão người Nam Mỹ duỗi thẳng cánh tay và bóp cò. Cô gái hét lên khi nghe tiếng súng nổ. Armand vẫn đứng yên không hề động đậy.
Từ bên vai trái, máu chảy ra ướt đẫm chiếc áo veste bằng da của chàng.
Thấy vậy, Aurett lao tới lấy thân che cho chàng. José ngập ngừng không dám bắn tiếp, lão không muốn giết cô gái triệu phú người Anh xinh đẹp. Tuy nhiên, Lavarède dứt khoát gạt cô bạn sang một bên và đứng ưỡn thẳng người đầy khiêu khích. Nhằm chỗ tim chàng, José bóp cò lần nữa, song Aurett đã kịp thời xông tới xô người lão và làm lệch hướng của nòng súng. Nhờ nàng mà Lavarède thoát chết. ánh mắt rạng rỡ bừng sáng gương mặt họ. Đối với tiểu thư Aurett, đó là niềm hạnh phúc vì đã cứu sống ân nhân của mình.
Đối với Lavarède, đó lại là một bài ca chiến thắng nữa ngân nga mãi trong lòng chàng.
Nghe tiếng súng nổ, tiếng hò hét nổi lên náo động bên ngoài. Cuộc khởi nghĩa đã bắt đầu.
Không còn thích hợp với vai trò thụ động, Ar- mand lao vào José đang vô cùng kinh hãi và tước vũ khí của lão.
Trong chốc lát, một vài người đã nhảy vào phòng và túm lấy kẻ đứng đầu chính phủ. Một số khác đã tràn vào sân trong. Qua cửa sổ của tầng trệt, họ nhìn thấy Lavarède và tung hô chàng.
Tiểu thư Aurett quấn quýt quanh Lavarède để chăm sóc chàng. Cũng may đó chỉ là một vết thương nhẹ. Chỉ trong hai phút, tất cả mọi người có mặt trong lâu đài đều biết tin chàng đã bị thương, máu chàng đã đổ vì sự nghiệp giải phóng vĩ đại. Còn gì có thể hơn thế. Tất thảy mọi người răm rắp tuân theo lệnh chàng. Vậy là bỗng chốc chàng đã được phong làm "đại tướng". Chàng là đại tướng Bareda, người anh hùng giải phóng dân tộc, người chiến sĩ xả thân vì sự nghiệp cao cả và là... muôn vàn lời ngợi ca tốt đẹp khác dành cho chàng...
Vừa tỉnh lại, chàng nghĩ ngay tới cha của Aurett và ra lệnh thả ông, đồng thời cho trói José và giam lão lại.
Sau đó, chàng ra hiệu xuất phát cho đám quân nổi dậy. Viên "đại tướng" nhảy lên lưng la tiếp tục lên đường. Qua những chuyện xảy ra, chúng ta nhận thấy chàng chưa gặp phải tai ương nào lớn cả. Tới đâu, chàng cũng được mọi người tung hô, hò reo. Trên đường đi, người ta đốt pháo, tranh nhau dành được vinh hạnh mời chàng.dừng chân nghỉ lại hay ở trọ. Rồi ngay sau đó, trong niềm hoan lạc vô bờ, họ hân hoan bầu chàng làm tổng thống.
- Tổng thống nước cộng hòa Costarica muôn năm! Người là vị anh hùng đã đánh đổ bọn bạo chúa! Tổng thống, vị anh hùng dân tộc Bareda muôn năm!
Murlyton cố gượng phản đối song điều đó liệu có ích gì? Lavarède không hề làm trái với bất kỳ điều khoản nào trong chúc thư của ông bác họ.
Vậy là Lavarède ở lại vài ngày trong vai trò tổng thống, song chàng phải đi nếu như chàng muốn hoàn thành chuyến đi vòng quanh thế giới trong một năm. Làm sao để tránh không gây tổn thương tất cả những con người quả cảm và tốt bụng đã tung hô và lựa chọn chàng? Lavarède nhanh chóng tìm cách bỏ trốn cùng với chú la và một hộp bánh quy dành cho các thủy thủ. Đó cũng là những món quà duy nhất mà chàng chấp thuận khi chính phủ trao tặng. Chàng đã để lại cung điện bốn triệu quan mà nhân dân đã cầu xin chàng chấp nhận và rời thành phố đúng vào hôm một trận động đất khủng khiếp xảy ra, tàn phá toàn bộ thành phố. Vậy là chàng đã làm đúng khi không ở lại quá lâu trong vai trò tổng thống của nước này.
Có những người bạn thân thiết đi cùng và được chàng thổ dân Agostin, người dẫn đường giúp đỡ, Lavarède có thể thoát khỏi trận động đất song có biết bao hiểm nguy đang rình rập chàng, còn biết bao kẻ thù chàng phải đối mặt trên suốt chặng đường dài đầy khó khăn trước mắt...
Cả bốn người đồng hành chăm chú nhìn về phía nhóm người ở đằng xa. Bỗng mặt Agostin trở nên tái mét, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Điều đó thật lạ bởi chẳng dễ có điều gì làm cho chàng thổ dân sợ đến vậy.
- Có chuyện gì vậy? Cậu nhìn thấy gì thế?
- Đó chính là lũ Guatusos man rợ, lũ thổ dân có khuôn mặt xanh lét, mắt xanh lơ, tóc đỏ quạch.
Ngài Murlyton nói:
- Theo như cậu mô tả chúng có thể là người Anh..- Đúng thế. Đó là lũ con trai của một toán cướp người Anh bị lạc nhau cách đây một trăm năm trên bờ sông Rio Frio và chúng đã mang đến bộ lạc đã tiếp nhận chúng những tập tục hung dữ và khát máu. Bọn người Guatusos sống rất man rợ và tàn bạo: Một khi chúng ta mà rơi vào tầm ngắm của chúng thì chỉ có cái chết đang đón đợi chúng ta.
Tiểu thư Aurett dùng ống nhòm quan sát bọn chúng và sớm nhận ra José trong đám người đó. Điều ấy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Và ngay trong lúc này đây, những người bạn của chúng ta đã nhận ra thực trạng vô vọng của mình:
vùng đất họ đang cắm trại đã bị bao vây.
Giờ chỉ còn một cách duy nhất: đánh trả bọn chúng. Cuộc bao vây kéo dài trong nhiều ngày.
Trong thời gian đó, những cuộc do thám và tấn công liên tiếp diễn ra. Trong suốt các cuộc chạm súng, không hề có thương vong hay tổn thất lớn xảy ra: thực ra những kẻ tấn công chỉ tìm cách ngăn không cho Lavarède và các bạn của chàng chạy trốn.
Song không lâu sau đó, một sự cố xảy ra làm những người bị vây tạm thời gác súng. Từ phía dưới thung lũng, một tên thổ dân người Guatusos leo thẳng về phía trại chăn nuôi. Đến đúng tầm ngắm của các tay súng, hắn ta dừng lại. Một tay giơ cao mảnh vải trắng, điều đó có nghĩa tên này tới đây để điều đình, còn tay kia, hắn huơ huơ một lá thư. Qua ống nhòm, họ thấy hắn cài lá thư vào lá một cây ngọc gia rồi vội vã tháo lui.
Agostin đi tới gỡ lá thư rồi quay trở lại trại chăn nuôi. Đó là một bức tối hậu thư của José.
Trong đó lão ta viết:
Ngày 06 tháng 7 năm 1891 Kính gửi các quý ngài, Kính gửi ngài Murlyton và tiểu thư Aurett.
Tỉnh trưởng quận Golfo-Dulce của Costa-Rica xin trân trọng thông báo các quý ngài không phải là đối tượng hiện chúng tôi đang truy đuổi.
Điều đó có nghĩa là các quý ngài có thể tự do tiếp tục cuộc hành trình của mình hay nghỉ lại trên lãnh thổ của nước cộng hòa Costa-Rica, đồng thời được hưởng quyền bảo trợ của chúng tôi. Các quý ngài cũng có thể mang theo viên lính Agostin làm người phục vụ.
Chúng tôi tin rằng tên Lavarède thủ đoạn đã buộc anh ta tuân theo lệnh hắn và bắt anh ta gọi hắn là đại tướng Bareda. Chính quyền cộng hòa đã tuyên bố truất ngôi tổng thống cộng hòa Costa-Rica mà hắn đã dùng mọi thủ đoạn đê tiện để đoạt được. Đó cũng là kẻ duy nhất mà tôi và những chiến binh trung thành của tôi muốn bắt và trừng trị. Ngài tỉnh trưởng cho các ngài 24 giờ để thi hành mệnh lệnh này và rút về nơi an toàn dưới sự bảo hộ của ngài. Ngược lại, nếu các ngài ngoan cố chống đối, các ngài sẽ phải chịu chung số phận như tên Lavarède. Vậy nên xin các ngài hãy tự quyết định số phận của mình.
Người ký José Miraflorès Tất cả mọi người ngồi im, chìm trong những suy nghĩ lo lắng. Cuối cùng, ngài Murlyton lên tiếng:
- Đội lốt chính trị, tên khốn này đang tìm cách trả thù Lavarède và thực hiện ý đồ đen tối với con gái tôi.
Lavarède kết luận:
- Chắc chắn hắn đang tìm cách chia rẽ hòng làm suy yếu chúng ta. Vậy mà hắn còn dám gọi tôi là kẻ thủ đoạn!
Thời gian còn lại trong ngày trôi qua thật buồn tẻ. Hai mươi tư giờ José cho cũng đã hết.
Vậy là một cuộc tấn công lại sắp nổ ra. Buổi sáng, tinh thần của những người bị vây càng trở nên rệu rão và hoang mang vì Agostin đã biến mất - chắc có lẽ vì sợ quá nên cậu ta đã chạy trốn - hơn nữa bọn người Guatusos càng ngày càng khép chặt vòng vây. Bỗng có tiếng hò thét vang dậy: bọn người Guatusos đang từng tốp trèo về phía lô cốt, nơi những người bạn của chúng ta đang ẩn náu. Giữa toán người ấy có lão José, rất dễ nhận ra với chiếc mũ phớt rộng vành. Lão tìm cách đứng ở chỗ an toàn nhất và hò hét khích lệ đám thổ dân. Đã đến lúc phải chiến đấu.
Tiểu thư Aurett cũng chứng tỏ mình là một tay súng cừ khôi chẳng kém gì cha nàng và Lavarède.
Bọn người Guatusos vừa bắn trả vừa rút lui:
những người bạn của chúng ta đã đánh bại chúng trong đợt tấn công này. Họ thở phào nhẹ nhõm song sự bình yên ấy không kéo dài được bao lâu.
Bọn Guatusos lại tổ chức tiếp một cuộc tấn công khác và lần này chúng lại sử dụng dáo mác.
Tiểu thư Aurett chưa một lần làm quen với kiểu tấn công hoang dại này. Khi một tên thổ dân xông tới đe dọa, nàng cố né người tránh hắn.
Hoảng hốt, nàng chỉ muốn chạy trốn song hai chân cứ ríu lại, nàng lảo đảo và ngã xuống bất tỉnh. Nghe tiếng kêu cứu, Armand lao tới trước tên thổ dân. Chàng chưa kịp phản ứng gì, tên thổ dân đã dùng con dao rựa bổ xuống. Chàng ngã vật xuống đất, ngay cạnh tiểu thư Aurett, máu của chàng bắn ướt cả người nàng.
Lũ người dã man, mọi rợ đã chiến thắng.
Song đột nhiên, một loạt súng vang lên. Tiếng đạn rít nhằm thẳng về phía đám thổ dân Guatusos nổ liên tiếp.
Hoảng hốt, bọn chúng đứng khựng lại, hai chân như muốn khuỵu xuống, rồi cuống cuồng tìm đường tháo chạy bỏ lại đằng sau trại chăn nuôi với Lavarède bị thương nằm sõng xoài và.tiểu thư Aurett bất tỉnh, còn ngài Murlyton đứng ngây như tượng đá, người dính be bét máu, thẫn thờ chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Agostin đây rồi! Không phải cậu ta chạy trốn.
Vượt qua vòng vây của kẻ thù, cậu ta tìm tới các bộ lạc anh em, đặc biệt là Ramon để cầu viện.
Khi Agostin và Ramon tiến vào trong "lô cốt", một quang cảnh buồn thảm bày ra trước mắt họ: Armand nằm lịm đi trong vũng máu, vết thương bên ngực phải mở toang hoác, máu vẫn tuôn ra xối xả. Người xanh lợt, khuôn mặt nhợt nhạt, chẳng rõ chàng còn sống hay đã chết. Kế bên chàng là tiểu thư Aurett nằm bất tỉnh. Hình như nàng cũng bị thương, khắp người bắn tung tóe máu của người bảo vệ nàng.
Ngài Murlyton chỉ bị thương nhẹ, ông nhận ra Ramon. Agostin nhận thấy cô gái chỉ bị ngất xỉu chứ không hề bị thương.
Tiểu thư Aurett dần dần hồi tỉnh. Lời đầu tiên cất lên, nàng dành cho người bảo vệ mình.
Nàng hỏi:
- Ngài Armand đâu? Còn cha, cha đấy phải không? ôi, cha hãy thứ lỗi cho con! Cha có bị thương không?
- Cha ư? Cha không sao cả, con gái yêu của ta! Nhưng Armand, người bạn dũng cảm của chúng ta...
Nàng đứng bật dậy, tiến tới trước mặt Ra-mon và kêu lên:
- Lạy Chúa tôi, chàng có bị thương nặng lắm không? ông hãy nói gì đi chứ! ôi Ramon, tôi đã nhận ra ông rồi... Vậy tôi xin ông, ông hãy nói gì đi.
Ramon chỉ đáp lại những tiếng nấc nghẹn ngào của Aurett bằng ánh mắt lặng lẽ, ngân ngấn nước. Rồi ông nói, giọng như nghẹn lại:
- Sẽ nguy hiểm lắm... nếu con dao ấy có tẩm thuốc độc.
Tiểu thư Aurett buột miệng thét lên đau đớn.
Tiếng thét ai oán lay động cả tấm lòng của cha nàng và Ramon. Giá Lavarède nghe thấy tiếng thét ấy, chàng chắc sẽ khám phá ra nỗi niềm sâu kín tận đáy lòng cô gái trẻ.
Ramon lục tìm cái gì đó. Anh ta lấy ra trong chiếc túi nhỏ mà tất cả các thổ dân đều mang theo người một ít cỏ khô, tán nhỏ thành bột và quấy vào nước. Rồi sau đó, anh ta khám và rửa vết thương hết sức cẩn thận cho Lavarède.
- Hãy yên tâm, cô gái, lưỡi dao của tên thổ dân Guatusos không tẩm thuốc độc, nhưng không phải vì thế mà tính mạng của anh bạn cô bớt nguy hiểm đâu.
Anh ta chuẩn bị thuốc đắp với các loại cỏ quý vừa có tác dụng nhanh chóng làm se vết thương vừa có tính sát trùng. Chàng nhà báo tội nghiệp hai mắt vẫn nhắm nghiền, không hề động đậy. Murlyton dùng tay bạnh hai hàm răng chàng.ra và đổ vào một liều rượu mía. Cũng nhờ thứ thuốc bổ này, tim chàng đập trở lại song rất yếu.
Armand bị thương rất nặng, còn Aurett miệng cứ lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại:
- Cũng chỉ tại tôi, lại một lần nữa... cũng vẫn chỉ tại tôi...
Không thể ở lại giữa chốn heo hút này, họ cần đưa Lavarède tới một nơi nào đó có điều kiện chăm sóc cho chàng tốt và đầy đủ hơn.
Ramon, Agostin, Murlyton và Aurett đều nhất trí cho rằng việc băng bó vết thương chỉ đủ cho thời gian đầu còn trong vài ngày nữa nếu cần thay băng thì vẫn chưa biết xoay xỏa thế nào.
Song bây giờ họ phải nhanh chóng tới thành phố gần nhất, nằm ngoài lãnh thổ Costa-Rica. Hơn nữa sẽ chuyển chàng đi bằng cách nào đây? Đặc biệt không được làm chấn động người bị thương vì như vậy vị thuốc nam kia sẽ mất tác dụng.
Nếu vết thương không se lại và vẫn há miệng, điều đó cũng đồng nghĩa với cái chết. Ngoài ra, người bị thương sẽ sốt rất cao và mê sảng liên miên.
Agostin làm một chiếc cáng khá chắc chắn, buộc vào hai chú la. Mọi người nhẹ nhàng đặt Lavarède nằm trên cáng. Sau đó chàng được bè bạn "tháp tùng" đưa về phía bờ biển. Bờ biển cách đó cũng khá xa, phải mất vài giờ mới tới nơi.
Aurett bé bỏng tội nghiệp không rời người bệnh nửa bước. Khi người ta để Lavarède nằm trên chiếc xà lan, được buộc vào thuyền của Ra-mon kéo đi, nàng lấy đùi mình làm gối nâng đầu chàng lên, hai dòng nước mắt cứ chảy dài trên má. Tuy thấy vậy song ngài Murlyton cũng không phản đối gì. Lavarède hoàn toàn bất tỉnh, hơi thở của chàng rất yếu ớt. Cuộc sống của chàng như thể một ngọn đèn trước gió, có thể bị tắt bất kỳ lúc nào.
Chuyến đi kéo dài sáu ngày và thật may mắn không có tai ương gì xảy ra suốt dọc đường. Cuối cùng, những người bạn của chúng ta đã tới Colon.
Chỉ đến ngày thứ ba, Lavarède mới mở mắt.
Chàng không ý thức được tình trạng hiện tại của mình. Vậy là chàng đã được cứu sống, song các cơn mê sảng bắt đầu hành hạ chàng. Chàng cũng chẳng thể ý thức được mình đã được đưa tới khách sạn Isthmus - chính là khách sạn mà cách đây hai tháng, chàng đã từng hẹn ngài Murlyton và Aurett tại đó.
Aurett thì thầm:
- Biết bao công sức, vượt qua biết bao khó khăn, cuối cùng tất cả đều đổ xuống sông, xuống biển. Chỉ tại tôi mà ngài Armand mất hàng tuần lễ vẫn giậm chân tại chỗ.
Người đàn ông người Anh không ngần ngại tốn kém mời các bác sĩ phẫu thuật, y tá giỏi, tiền phòng khách sạn ông cũng lo hết, chẳng thiếu gì, ông còn thuê riêng một người chuyên chăm sóc chàng..ạng nói:
- Cha thực lòng đối xử với cậu ấy như người thân trong nhà, trước hết là bởi lòng nhân đạo, sau nữa và cũng là lý do chính vì Lavarède là người bạn đồng hành của chúng ta...
Song trong thâm tâm, Aurett còn muốn làm nhiều điều cho chàng hơn nữa.
- Vết thương này không chỉ nguy hiểm đến tính mạng của Lavarède mà còn cả đến tương lai của chàng, giá như chúng ta có thể giúp đỡ chàng.
- ý con định nói gì?
- Chàng đã mất đi cơ hội được hưởng bốn triệu quan của ông bác họ Richard do phải mất nhiều tuần mới lành bệnh, hơn thế nữa giờ chàng lại trở lại Colon, cứ quanh quẩn mãi tại vùng eo biển này kể từ khi từ châu Âu tới.
- Con gái của cha, âu cũng là rủi ro không thể tránh khỏi trong suốt một chuyến đi dài ngày như vậy.
- Nhưng chàng đã đổ máu vì con, chàng đã không màng đến sự sống của mình để bảo vệ con.
- Cũng như con, quả thực cha thấy cậu ta là một người rất nhiệt thành và dũng cảm, nhưng cha có thể làm gì hơn được nữa đây...?
- Những gì chúng ta làm vẫn chưa đủ. Chúng ta phải có trách nhiệm và bổn phận hỗ trợ chàng.
Chúng ta chẳng những không cản trở bước tiến của chàng mà còn phải giúp đỡ chàng chiến thắng. Chính vì vậy không chỉ riêng gì con mà cả cha nữa sẽ giúp chàng chiến thắng về đích dù có bị bất tỉnh.
- Điều đó có nghĩa gì?
- Mục đích của chàng là bằng đường bộ để tới San Francisco. Song đường bộ bây giờ đã bị chặn, chỉ còn lại đường biển. Con được biết trong hai ngày nữa tàu Alaska sẽ đi từ Panama đến San Francisco. Chúng ta sẽ có bổn phận, ít nhất cũng để tỏ lòng biết ơn chàng, đưa người cứu sống con lên thuyền. Chuyến đi mất khoảng mười ba, mười bốn ngày. Trong thời gian trên thuyền, chúng ta sẽ tiếp tục chăm sóc và điều trị cho chàng. Chàng sẽ sớm lành bệnh và...
Tiểu thư Aurett nói năng hết sức từ tốn và dịu dàng. Murlyton dần dần nhượng bộ theo những gì cô con gái trình bày, cứ như thể nàng đã sắp xếp rất kỹ lưỡng mọi chuyện.
Ông thở dài:
- Aurett bé bỏng của cha, cha thấy lại ở con những phẩm chất rất thực tế điển hình của người Anh chúng ta. Con đã sắp xếp trù liệu tất cả mọi thứ... Vậy con cứ làm theo cách của con và Chúa sẽ chỉ đường cho chúng ta.
Kế hoạch của Aurett được nhanh chóng triển khai. Mọi việc sẽ diễn ra theo chiều hướng tốt hay ít nhất tránh được tối đa các rủi ro nếu như.lão Bouvreuil bỉ ổi không chõ mũi vào. Vì cũng đang dừng chân tại Colon, lão đã đánh hơi được những không may của người lão gọi là "con rể" gặp phải. Một hôm, lão đến gặp Aurett và nói với nàng:
- Tôi có cảm giác Lavarède đã khỏe hơn nhiều vì tôi thấy cậu ta sắp rời khách sạn.
Nàng vờ ngây thơ trả lời:
- Trái lại, khí hậu của vùng đất sình lầy này làm chàng ốm thêm và theo yêu cầu của các bác sĩ, chúng tôi sẽ đưa Lavarède tới một ngôi làng ở vùng cao Cordillère. ở đó không khí trong lành sẽ có lợi hơn cho sức khỏe của chàng...
Vô cùng sửng sốt, Bouvreuil vội tìm cách báo tin cho José, đồng minh của lão.
Trong khi đó, Lavarède được Murlyton và tiểu thư Aurett đưa lên tàu. Nhờ không khí mặn mòi, dịu mát của biển kết hợp với sự chăm sóc dịu dàng của Aurett bé bỏng, Lavarède nhanh chóng bình phục theo từng ngày.
Ngay khi tỉnh lại, chàng hỏi làm thế nào mà chàng lại có mặt ở đây, trên con tàu của Mỹ đang hướng về "Frisco" theo như mọi người bàn tán ở phía dưới kia. Tiểu thư Aurett đành thú thực toàn bộ mọi chuyện. Nghe xong, Lavarède vô cùng cảm động.
Rồi chàng cũng ngồi dậy được. Bác sĩ trên tàu cho phép cũng như ra lệnh cho chàng tập đi song phải tránh vận động quá sức.
Ban ngày, ngài Murlyton dìu chàng đi dạo dưới bóng râm; tối đến, tiểu thư Aurett trò chuyện hay đọc sách báo cho chàng nghe. Trong một bài báo, nàng đọc thấy tin một du khách người Pháp đã trúng cử tổng thống nước cộng hòa Costa-Rica. Lavarède bụm miệng cười. Chàng nói:
- Đó sẽ là một kỷ niệm đẹp khó quên trong chuyến đi này của tôi...
Rồi cũng đến ngày tàu Alaska vượt qua "Cổng Vàng". Nó tiến thẳng vào giữa các thuyền bè đến từ tất cả các quốc gia nằm san sát trên bến cảng San Francisco, và tới thả neo cách North Pier khoảng hai trăm mét.
Mười lăm phút sau, Lavarède và những người bạn đồng hành đã có mặt trên bến cảng..