Một thanh niên đang nằm khoác chân chữ ngũ mặt ngửa nhìn trời trong tay đang tung tung vài viên đá nhỏ tinh thần có vẻ như thập phần thoải mài.
Sword đã rời đi được một tháng lúc này thương thể đã khỏi hẳn. Công lực đã đạt đến tam tinh đấu giả những vẫn là Hạ đẳng tiểu ác ma. Sau khi rời đi Sword đổi tên là Tiêu Kiếm, chữ Tiêu hắn lấy trên ngọc bội mà ra, chữ Kiếm là hắn diễn dịch ra từ chữ Sword. Lúc này đây Tiêu Kiếm đang nhớ lại các công pháp mà hắn tu luyện. Ngày hôm qua Tiêu Kiếm đã đạt được tiểu thành tầng một của Thuấn Di Lôi Phong thể thuật. Bí kĩ thân pháp này cho giúp nâng cao tốc độ của bản thân. Công pháp chia làm tam tầng: Tâng thừ nhất nâng cao thân pháp, nếu muốn có thể di động tốc độ cao trong thời gian ngắn; Tầng thứ hai cho phép phi hành trên không với tốc độ cao; Tầng ba xuất hiện khả năng thuấn di. Hắc Ám sát ma công của Tiêu kiếm mới tiến vào tầng một. Ma công này chia làm chín tầng, ba tầng là một đại cảnh giới. Đại cảnh giới tầng một chuyển đổi ma khí thành ma lực, đại cảnh giới thứ hai hóa khí thành hình, đại cảnh giới thứ ba tùy tâm sở dục. Ngoài ra công pháp chính của Tiêu Kiếm còn tu luyện kim cương ma giáp thể tăng phòng ngụ bản thân và hấp thu tấn công của đối phương thành ma lực bản thân, còn có một bộ ma kiếm pháp gồm 5 thức cơ bản: đâm, trảm, chặt, chém, khảm. Từ ngũ thức mà thiên biến vạn hóa. Bộ công pháp này khi Tiêu Kiếm tu luyện hắn hiểu ra công pháp này tuy giản dị nhưng thập phần huyền ảo từ ngũ thức mà diễn ra vô vàn các chiêu thức. Côn pháp này chia làm tam cảnh giới: tùy tâm sở dục, nhân kiếm hợp nhất, thiên nhân hợp nhất. Năm xưa Tiêu Kiếm mới bước nửa bước vào thiên nhân hợp nhất đã là đánh khắp ma giới thiên giới vô địch thủ. Ngoài ra hắn còn một số công pháp nữa muốn tu luyện nhưng vẫn chưa đủ ma lực. Lại nhắc đến công pháp hắn còn hai công pháp Tu chân và Tu ma tuyệt luân nhưng bị vứt xó có lẽ sau này hắn tu luyện thân ngoại hóa thân thì để húng tu luyện đi.
Tiêu Kiếm ngồi vất vơ đang hứng trí thưởng thức những tia nắng chiếu xuyên qua những tán lá xanh lúc này đây chỗ Tiêu Kiếm đang nằm nhìn cảnh quan thật là tuyệt đẹp. Thần thức Tiêu Kiếm bao quát xung quanh. Lúc này Tiêu Kiếm cảm thấy một trận ba động.
-“Một ma thú…uhm… thêm một đám dong binh, chà có vẻ đang có một trận chiến thú vị” Tiêu Kiếm thầm nhủ.
-“Ầm ầm, Hống…Hống…” Mặt đám dong binh đang bị một con mãng xà công kích. Lúc này Tiêu Kiếm miệng đang ngậm ngọn cỏ một tay đang tung hứng mấy viên đá nhỏ nhìn chăm chú về phía đám dong binh.
-“Nhất cấp ma thú Độc mãng xà hơn nữa lại là biến dị huyết mạch mạnh hơn đấu sư nhiều. Xem ra có vẻ đám dong binh này sắp không xong rồi ”. Tiêu Kiếm nhìn con yêu thú quan sát nói thầm.
Con mãng xà tấn công đoàn dong binh. Nó há cái miệng rộng, trong miệng là hai cái răng nah rài sắc bén, miệng mãng xà đỏ lòm lúc nào cũng khè khè ra khí màu đen thập phần tanh tưởi. Độc mãng lao vào giữa đám người dong binh đoàn mở cái miệng máu đớp về phía một trang niên người da ngăm đen tầm gần 30 tuổi. Tráng niên ngăm đen tránh được tùng một kiếm chém về phía con rắn.
-“Ngũ tinh đấu sư. Những có vẻ không được việc lắm thì phải” Tiêu Kiếm nhìn về phía trang niên ngăm đen nói.
Con rắn ăn một kiếm thì trở tức giận xuất ngay ra chiêu Thần Long bái vĩ làm bốn năm người bị cái đuôi của nó quật trúng bắn ra xa. Sau nhiều lần tấn công không thành, nó quan sat thấy một thiếu nữ áo trắng trong đoàn, nó lao đến tấn công thiếu nữ này. Có vẻ như theo cảm nhận của nó đây là địch nhân yếu nhất dễ giải quyết nhất. Thiếu nữ bạch y chỉ là ngũ tinh đâu giả năm nay hơn Tiêu Kiếm có lẽ là khoảng một hai tuổi. Ở tuổi này mà đạt đến cấp bậc này coi như cũng là một tiểu thiên tai đi. Lúc này cái miệng rắn đỏ lòm đàn rương lanh múa vuốt cắn về phía bạch ý thiếu nữ. Bạch y thiếu nữ hoảng hốt, mặt cắt không còn một giọt máu.
-“Vèo vèo vèo…Cốp,cốp” Mấy viến đá nhỏ bắn trúng cái đầu mãng xà phát lên những âm thanh như bắn vào một tảng đá. Độc mãng xà hống lên giận hướng về phía Tiêu Kiếm miệng phun phì phì tỏ ra thập phần giận giữ.
-“Yên lặng nào xu tiểu xà” Tiêu Kiếm vẫn tỏ ra bàng quang trước con mãng xà. Độc mãng xà thấy Tiêu Kiếm thập phần tức giận. Nó quán xát Tiêu Kiếm một lúc rồi lao nhanh về phía Tiêu Kiếm há cái miệng máu đớp một cái.
-“Cẩn….” Bạch y thiểu nữ chữa kịp nói thì con độc mãng đã cắn về phía Tiêu Kiếm. Thân thể mãng xà cực kỳ cứng rắn một cú đợp của nó làm mỏm đá chỗ Tiêu Kiếm đang nằm nát vụn.
-“Bịch” một tiếng chân giậm xuống đất một cách nhẹ nhàng. Tiêu Kiếm từ trên trời hạ xuống, lúc này tà áo hắn tung bay phong cách cực kỳ phiêu giật xuất thần. Tuy không nhìn được tu vi của Tiêu Kiếm nhưng thân pháp hắn cực kỳ mau le thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Lúc này đám dong binh mời hít một hơi lạnh “Phù”
-“Xú tiểu xà nếu mày muốn chiến lại đây nào. Kmon, lại đây!” Tiêu Kiếm một hồi đấm đá rồi đập đập tay mấy cái đưa tay về phía con tiểu xà tay vẫy vẫy khiêu khích. Con rắn lại một lần nữa cắn về phía Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm lăn người tránh được dùng một đao chém vào phần đuôi con mãng xà.
-“Keng” một âm thanh đựt gẫy, thanh đao dưỡng phụ hắn từng dùng bị mẻ một miếng lớn. Tiêu Kiếm hít lấy một hơi lạnh không ngờ da con rắn này lại dày như vậy. Mãng xà tức rận tung ra chiêu Thần Long bái vĩ đánh trúng vài thân cây đại thụ làm mấy thân cây này gẫy nát. Tiêu Kiếm nhảy tránh thoát được.
-“Cẩn thận độc khí!” Bạch y thiếu nữ hét lên một tiếng cảnh báo. Thì ra nhân lúc Tiêu Kiếm thân mình đang trong không trung hạ xuống độc xà phun một đoàn khí độc. Tiêu Kiếm lấy một tay che lại độc khí.
-“Hừ” lạnh một tiếng, Tiêu Kiếm phất tay xuống, lúc này hắn cảm giác độc dược đem lại cho hắn cảm giác hơi tê tê may mà lúc này Hắc Ám ma công đã đạt tiểu thành.
-“Véo,véo,véo…” Tiêu Kiếm phất tay bắn mấy viên đá nhỏ bay nhanh về phía cổ độc mãng xà. Tiêu Kiếm biết đây là nơi hiếm yếu nhất của loài rắn. Tuy mãng xà có linh trí thấp nhưng nó cũng hiếu mấy viên đá này đang đánh đến chỗ hiểm của nó. Không kịp tránh né, nó cúi đầu xuống nhắm hai mắt lại.
-“Cốp,cốp,cốp…” Mấy viên đá như bắn vào thạch bản.
-“Véo,véo” Tiêu Kiếm lại bắn hai viên đá về phía hai mắt của độc xà. Đúng lúc này độc xà mở hai mắt lãnh chọn hai đòn.
-“Hống,hống” hai mắt của yêu xà chảy ra hai dòng huyết lệ. Nó tức giận quẫy đuôi lung tung. Tiêu Kiếm nhân lúc yêu xà đang sơ hở, hắn áp sát đến tập trung ma lực trên đỉnh mũi đao đâm vào nơi yếu hãi nhất của nó. Từ cổ yêu xà chảy ra một dòng suối huyết tắm đỏ cả người Tiêu Kiếm. Yêu xà đau đớn quẫy đầu, Tiêu Kiếm bị nó quất mạnh một cái bắn vào một thân cây đại thù.
-“Rầm, rầm” thân cây đại thụ đỏ xập xuống. Lúc này Tiêu Kiếm đứng dậy nhưng người hắn lại lảo đảo khụy xuống một chân quỳ một chân tay chống đao miệng phun ra một búng máu. Đoàn dong binh hít một hơi lạnh lãnh đòn thế mà không chết có phải người không đây. Lần này chiến đấu độc xà Tiêu Kiếm thắng được đơn giản vì hắn có một phần may mắn hơn thế nữa công pháp hắn không sợ kịch độc của yêu xà, thân pháp của Tiêu Kiếm lại thập phần mau le, hắn lại có nhiều kinh nghiệm trong sinh tử chiến.
Yêu xà sau một lúc dãy dụa thì tuyệt khí bỏ mình. Tiêu Kiếm bước đến gần con mãng xà tay đặt lên đầu nó, một hình ảnh nhỏ có hình ảnh như con rắn nhỏ chui vào tay Tiêu Kiếm.Tiêu Kiếm nhìn đám dong binh, suy ngẫm không nói gì định giảo bước rời đi.
-“Xin công tử dừng bước” người tráng niên da đen cất tiếng nói: “Cảm tạ công ơn cứu mạng của công tử. Tại hạ là Trần Lực đội trưởng dong binh đoàn Thiên Phong. Đây là Mã Phong phó đường chủ dong binh đoàn.Còn đây là biểu muội Trần Tuyết Nhi” Trần Lực lần lượt giới thiệu tên từng người. Lúc này Tiêu Kiếm mới quan sát. Oầy, nhìn Trần Lực tên đúng như người nhìn cái đã biết là có Lực roài, to cao đen hôi. Đây chỉ là suy nghĩ của Tiêu Kiếm hắn cũng không định nói ra. Lúc này hắn nhìn đến Trần Tuyết Nhi, thiếu nữ này thập phần xinh đẹp tuy không có sự hấp dẫn của nữ nhân thành thục nhưng lại có vẻ đáng yêu ngây thơ, nàng có nàn da trắng lại mặc một bộ bạch y, trông giống hệt tiểu thiên sứ của phương Tây. Nhớ mấy lần Tiêu Kiếm đến thăm Tây phương mà mấy lần hắn muốn phún máu mũi khi thấy các nàng thiên sứ này.
Tuyết Nhi thấy Tiêu Kiếm nhìn chằm chằm mình thì e thẹn đỏ mặt cúi đầu. Mã Phong một bên hừ lạnh một tiếng không nói gì. Tiêu Kiếm gãi gãi mũi làm ngơ. Sau một hồi nói chuyện, tính cách hảo sảng của hắn khá hợp với Trần Lực nên hai người khá hòa hợp.
-“Lực đại ca, huynh có biết gia đình lớn hay có đại gia tộc nào họ Tiêu không?” Tiêu Kiếm có một miếng ngọc bột họ Tiêu. Hắn suy ngấm có lẽ nó là họ của thân thể hắn đang chiếm giữ này.
-“Gia đình họ Tiêu thì nhiều nhưng nếu nói đến đại gia tộc họ Tiêu thì huynh biết có một gia tộc lớn mang họ Tiêu hiện nay đang ở Gia Mã đế quốc. Đoàn dong binh chúng ta đang định đến đó nếu huynh đệ không chê có thể đi cùng chúng ta” Trân Lực suy ngẫm rồi trả lời. Tiêu Kiếm suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Sau khi phân chia yêu xà Trần Lực muốn nhượng tất cả cho dong binh đoàn nhưng Trần Lực không đồng ý. Cuối cùng Tiêu Lực nhận lấy viên tinh hạch ma thú vì bây giờ hắn cũng không còn bao nhiêu kim tê.
Last edited by deviltrigger; 28-11-2012 at 05:45 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Tiêu Kiếm cùng vào thành với dong binh đoàn. Lúc này Tiêu Kiếm đang dạo bước trên đường, còn Tuyết Nhi thì kè kè cứ bám lấy hắn. Hài, ai bảo mình anh tuấn như thế tiêu sai như thế. Đây là những lời thầm nghĩ của Tiêu Kiếm. Thật ra Tiêu Kiếm đã một lần cứu thoát Tuyết Nhi nên để lại ấn tượng sâu xắc trong lòng nàng. Nghĩ đến trước đây sư phụ Gass hắn cũng cảnh cáo hắn, công pháp mà sư phụ và hắn tu luyện là Hắc Ám ma công với một thân ác ma sẽ tỏa ra sẽ là hấp dẫn trí mạng với nữ nhân. Sư phụ Gass không muốn Tiêu Kiếm chìm trong sắc dục mà quên mất tu luyện nên lúc nào cũng cảnh báo hắn. Lúc này Tiêu kiếm chỉ biết cười khổ trong lòng.
Sáng hôm nay, cứ đi ra đường là mọi người xì xào về hắn. Mà trong đó Tiêu Kiếm hắn lại nghe ra được hai từ phế vật, chuyện này là sao đây. Hắn vấn thắc mắc trong lòng, nhưng không để ý nắm. Đột nhiên một thanh niên bước đến hắn nhìn hắn.
-“Sao hôm nay phế vật Tiêu Viêm lại rảnh rỗi đi dạo thế này?” Tiêu Khắc nhìn thấy Tuyết Nhi đằng sau Tiêu Kiếm thì thập phần ghen tị: “Ai thể này không phải thường ngày Huân Nhi hay đi theo ngươi sao?” Tiêu Khắc nhìn Tiêu Kiếm mang theo nét mỉa mai.
-“Ngươi nhận lầm người rồi!” Tiêu Kiếm hừ lạnh không nói gì cất bước rời đi.
-“Tiêu Viêm ngươi dám làm lơ với ta ưh” Tiêu Khắc tức giận quay lại túm lấy bả vai Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm hừ lạnh một tiếng quay lại tung ngay một quyền vào mặt Tiêu Khắc. Tiêu Khắc ngã xuống đất, mũi chảy ra một dòng máu.
-“Ngươi dám đánh ta ưh?” Tiêu Khắc giận giữ xông vào Tiêu Kiếm. Lúc này Tuyết Nhi muốn ra tay can ngăn nhưng có vẻ đã muộn. Nhưng hiện nay Tiêu Kiếm vừa đột phá Hạ đẳng ác ma sức mạnh tương đương với thất tinh đấu sư, Hắc Ám ma công có tiểu thành. Chỉ trong vài chiêu ngắn ngủi Tiêu Khắc nhanh chóng bại trận lằm sụi lơ dưới đất.
-“Ta nói rồi ta không phải Tiêu Viêm, tên ta là Tiêu Kiếm!” Tiêu Kiếm cất tiếng nói.
-“Ngươi thật sự không phải Tiêu Viêm nhưng quả thật ngươi rất giống Tiêu Viêm!” Tiêu Khắc nhìn Tiêu Kiếm ngẫm nghĩ: “Hắn rõ ràng là là Tiêu Viêm nhưng tính cách hắn rất khác hơn nữa thực lực lại mạnh như thế. Chẳng lẽ trên đời người giống người”
-“Ngươi tên gì?” Tiêu Kiếm suy nghĩ một lúc rồi hỏi Tiêu Khắc.
-“Ta tên Tiêu Khắc là người gia tộc Tiêu gia ở thành này” Tiêu Khắc lên tiếng trả lời.
-“Tuyết Nhi muội về trước đi, huynh có việc lát nữa sẽ về sau” Tiêu Kiếm nói với Tuyết Nhi. Ban đầu nàng không, muốn cùng đi với Tiêu Kiếm nhưng biết tính Tiêu Kiếm nên nàng đành trở vè nhà trọ một mình.
-“Được rồi Tiêu Khắc mang ta đến gia tộc Tiêu gia” Tiêu Kiếm lên tiếng.
-“Ngươi thật muốn đi?” Tiêu Khắc lên tiếng hỏi lại. Tiêu Kiếm gật đầu. Tiêu Khắc mang theo Tiêu Kiếm trở về gia tộc Tiêu gia.
Trở lại Tiêu gia, người hầu ai lấy đều chào hắn là Tiêu Viêm thiếu gia. Quái lạ, sao hôm nay Tiêu Viêm thiếu gia lại đi chung với Tiêu Khắc thế này. Mà người Tiêu Khắc lại đầy thương tích, không biết là chuyện gì đây. Một số người hầu thầm nghĩ.
Lúc này Tiêu Kiếm vào phòng khách ngồi chờ. Một lão già bước đến tay chỉ vào Tiêu Kiếm.
-“Giỏi cho Tiêu Viêm dám đả thương cháu ta”
Tiêu Kiếm im lặng không trả lời. Sao ai cũng nhầm hắn với Tiêu Viêm là sao? Hắn tự nhủ: “Mình giống Tiêu Viêm lắm sao?”
Lúc này một đàn ông trung niên bước vào gian phòng.
-“Viêm nhi đã về rồi ah. Phụ thân nghe nói ở ngoài đường con đã đả thương Tiêu Khắc” trung niên nam tử nghiêm khắc nhìn Tiêu Kiếm nói nhưng giọng điệu lại mang theo sự vui vẻ. Trung niên nam tử quay sang phía lão già nói:
-“Trưởng lão có nhầm lẫn gì không Viêm nhi làm sao lại đả thương Khắc nhi đươc!”. Lão già thấy trung niên nam tử trả lời vậy thì thập phần tức giận.
-“Hừ vừa nãy ta còn thấy Khắc nhi người đầy mình mẩy thương tích, hơn nữa ngoài đường nhiều người đã thấy Tiêu Viêm nhà ngươi hành hung Khắc nhi nhà ta. Chuyện này sao giả được?” Lão giả nói mang ngữ điệu thập phần tức giận.Đúng lúc này một thanh niên tiến vào.
-“Phụ thân, trưởng lão nghe người hầu nói hai người tìm con!” Thanh niên bước vào lên tiếng hỏi.
Lúc này cả gian phòng bước vào im lặng. Tiêu Kiếm lặng lẽ nhìn thanh niên mới đến, thanh niên mới đến cũng nhìn chằm chằm Tiêu Kiếm.
-“Ngươi có phải là Tiêu Viêm” Tiêu Kiếm lên tiếng.
-“Đúng ta là Tiêu Viêm, không biết các hạ là?” Tiêu Viêm khách khí trả lời
-“Ta là Tiêu Kiếm” Tiêu Kiếm trả lời.
Trung niên nam tử và lão gia quay sang nhìn Tiêu Kiếm một cái rồi lại quay sang nhìn Tiêu Viêm, rụi rụi mắt vài cái rồi làm lại vài lần. Sau đó vỗ đầu: “Chuyện này …”
-“Ngài có phải Tiêu tộc trưởng không?” Tiêu Kiếm cất tiếng hỏi về phía trung niên nam tử.
-“Đúng ta là Tiêu Chiến tộc trưởng của Tiêu gia không biết công tử?” Trung niên nam tử cất tiếng trả lời.
-“Xin nhờ Tiêu tộc trưởng xem qua miếng ngọc bội này không biết nó có liên quan gì đến gia tộc của ngài không?” Tiêu Kiếm đưa miếng ngọc bội về phía trung niên nam tử. Trung niên nam tử kinh ngạc khi nhìn thấy miếng ngọc bội này.
-“Xin hỏi công tử lấy miếng ngọc bội này ở đâu” Trung niên nam tử hưởng về phía Tiêu Kiếm vẻ mặt tò mò hỏi.
-“Vãn bối từ khi sinh ra miếng ngọc bội này đã ở trên người. Nghe dưỡng phụ nói là của mẫu thân qua đời của vãn bối để lại” Tiêu Kiếm trả lời.
Trung niên nam tử thì thào: “Không có khả năng không có khả năng, rõ ràng năm đó ta đã kiểm tra nhi tử thật sự khí đã lạnh không còn một chút sinh cơ nào” Trung niên nam tử nhìn Tiêu Kiếm rồi lại thì thầm: “Nhưng sao dung mạo của thiếu niên này lại giống Viêm Nhi đến như vậy? Ngay cả dịch dung cảu dang hồ cũng không thể nào hoàn hảo được như thế?”
-“Chẳng lẽ năm xưa từ thiếu gia không có chết?” Lão già lên tiếng. Trung niên im lặng ngẫm nghĩ. Nếu quả thật nhi tử thứ tử của ta còn sống sót thì đúng là ông trời có mắt. Trung niên nam tử ngẫm nghĩ.
-“Vãn bối có một cách đó là chích huyết nhận người thân” Đây là cách thời xưa mà Tiêu Kiếm hắn học được ở phương Đông nhưng thực sự hắn biết phương pháp này quá ấu trĩ. Thật ra thì Tiêu Kiếm biết lúc này đây khối thân thể này hắn đoán tám đến chín phần là đứa con thứ tư mà trung niên nam tử này nhắc đến. Tiêu Kiếm thân là đại ác ma hắn không cần thân nhân nhưng sâu trong tâm hồn hắn lại khát khao cái cảm giác mà người thân mang lại giống như sư phụ Gass đem lại.
Trung niên nam tử ra lệnh tập trung tất cả trưởng lão gia tộc đến. Đến khi tập trung lại ai lấy đều ngạc nhiên. Hôm nay mình tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma rồi hay sao mà thấy có hai Tiêu Viêm. Ngay cả người con gái tên Huân Nhi lần đầu gặp hắn cũng bị nhầm lần.
Tất cả mọi trưởng lão đều tập trung ở một quảng trường lớn. Ở giữa quảng trường là một chiếc bàn trên đó đặt một chiếc bát có thêm một ít nước trong. Lúc này một trung niên nam tử bước đến dùng một con dao nhỏ cứa nhỏ mấy giọt máu vào chiếc bát. Người thanh niên cũng bước tới nhỏ giọt máu vào trong bát. Hai giọt máu đỏ hòa quện vào nhau.
-“Nhi tử của ta!” Trung niên nam tử sụt sùi nước mắt ôm trầm lấy Tiêu Kiếm. Hài vậy mà cũng được sao. Tiêu Kiếm nghĩ thầm trong lòng
Last edited by deviltrigger; 28-11-2012 at 05:48 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
-“Đấu chi lực, tam đoạn”
Nhìn trắc nghiệm ma thạch có chút chói mắt năm chữ, thiếu niên mặt không chút thay đổi, thần sắc tự giễu, nắm chặt tay, bởi vì dùng lực quá mạnh làm móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, mang đến một trận đau đớn
-“Tiêu Viêm, đấu lực, tam đoạn! Cấp bậc: Cấp thấp!”.
Bên cạnh trắc nghiệm ma thạch, một vị trung niên nam tử, thoáng nhìn tin tức trên bia, ngữ khí hờ hững công bố…
Trung niên nam tử vừa nói xong, không có gì ngoài ý muốn tại đám người trên quảng trường nhấc lên trận trận châm chọc tao động
-“Tam đoạn? Hắc hắc, quả nhiên không ngoài ta dự đoán, “Thiên tài” này một năm vẫn dậm chân tại chỗ!”
-“Ai, phế vật này thật sự đem gia tộc mặt mũi đều mất hết.”
-“Nếu tộc trưởng không phải hắn phụ thân. Loại phế vật này sớm đã bị đuổi khỏi gia tộc, tự sinh tự diệt, đâu có cơ hội ở gia tộc ăn không uống không.”
-“Ai, thiên tài thiếu niên năm đó của văn ô thản thành, tại sao hôm nay lại lạc phách thành bộ dáng đó?”
-“Ai biết được? Có lẽ làm việc gì đó trái với lương tâm, làm thần linh nổi giận đi…”
Chung quanh truyền đến cười nhạo cùng tiếc hận thanh âm, dừng ở thiếu niên trong tai, như một cái mũi nhọn hung hăng đâm vào tim làm thiếu niên hô hấp có chút dồn dập
Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra thanh tú non nớt khuôn mặt, đen nhánh con ngươi mộc nhiên đảo qua chung quanh đang trào phúng đồng linh nhân, thiếu niên khóe miệng tự giễu càng thêm khổ sở
-“Những người này, đều thừa hơi như vậy sao? Có lẽ vì ba năm trước bọn họ từng trước mặt mình lộ ra khiêm tốn nhất một mặt, cho nên bây giờ muốn đòi trở về…” Khổ sở cười, Tiêu Viêm chán nản xoay người, im lặng đi tới cuối đội ngũ, cô đơn thân ảnh cùng thế giới xung quanh có chút không hòa nhập
-“Người tiếp theo, Tiêu Mị”
Nghe trắc nghiệm nhân gọi, một thiếu nữ rất nhanh chạy ra khỏi đám người, tiếng nghị luận ở xung quanh nhỏ đi rất nhiều, một đôi nóng cháy ánh mắt tập trung tại trên mặt thiếu nữ…
Thiếu nữ tuổi không quá mười bốn, tuy không tính là tuyệt sắc, bất quá khuôn mặt non nớt lại có nhàn nhạt vũ mị, thanh thuần cùng vũ mị, mâu thuẫn tập hợp, làm nàng thành công trở thành toàn trường tiêu điểm…
Thiếu nữ nhanh chóng đi lên, tay quen thuộc vuốt ve ma thạch bia, sau đó chậm rãi nhắm mắt…
Tiêu Kiếm sau lưng nhìn thấy Tiêu Mĩ huýt sáo một cái. Lúc này toàn trường đều ngước mắt về phía hắn. Một số nam nhân thì tỏ ra thập phần tức giận. Tiêu Mĩ nhìn hắn với ánh mắt tò mò
Tại lúc thiếu nữ nhắm mắt, ma thạch bi đen nhánh lại hiện lên quang mang…
-“Đấu chi khí: Thất đoạn!”
-“Tiêu Mị, Đấu khí: Thất đoạn! Cấp bậc: Cao cấp”
-“Da!” Nghe trắc ngiệm viên sở đọc lên thành tích, thiếu nữ ngẩng mặt lên đắc ý cười…
-“Sách sách, thất đoạn đấu khí, theo tiến độ như vậy, chỉ sợ không quá ba năm thời gian, nàng có thể trở thành một chính thức đấu giả…”
-“Không hổ là hạt giống của gia tộc a…”
Nghe đám người truyền đến trận trận hâm mộ thanh âm, thiếu nữ tươi cười lại nhiều thêm vài phần, hư vinh tâm, là thứ rất nhiều cô gái đều không thể kháng cự…
Cùng ngày thường mấy tỷ muội đàm tiếu, Tiêu Mị tầm mắt bỗng nhiên xuyên qua đám người, dừng trên một đạo cô đơn thân ảnh…
Nhíu mày suy nghĩ một chút, Tiêu Mị bỏ qua ý niệm trong đầu, hiện tai hai người đã không cùng một giai tầng, lấy Tiêu Viêm vài năm biểu hiện, sau khi trưởng thành, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm gia tộc hạ tầng nhân viên, mà thiên phú vĩ đại như nàng, sẽ trở thành gia tộc trọng điểm bồi dưỡng, có thể nói tiền đồ vô lượng. Ngay sau đó nàng quay về phía Tiêu Kiếm thấy hắn cười cợt. Nàng chỉ hừ lạnh một tiếng
-“Ai…” Khẽ thở dài một tiếng, trong đầu Tiêu Mị bỗng hiện ra ba năm trước một cái ý khí phong phát thiếu niên, bốn tuổi luyện khí, mười tuổi có cửu đoạn đấu khí, mười một tuổi đột phá thập đoạn đấu khí, ngưng tụ thành công đấu khí toàn, trở thành đấu giả trẻ nhất trong trăm năm của gia tộc!
Thiếu niên trước kia, tự tin hơn nữa có tiềm lực không thể hạn lượng, không biết đã làm bao cô gái động xuân tâm, đương nhiên cũng có cả Tiêu Mị.
Nhưng con đường của thiên tài, từ trước đến giờ luôn luôn khó khăn, ba năm trước, khi danh vọng của thiên tài thiếu niên đạt tới cao nhất, cũng đột ngột thừa nhận đả kích tàn khốc nhất, không chỉ có vừa vất vả khổ tu ngưng tụ đấu khí toàn, một đêm biến mất, hơn nữa đấu khí theo thời gian trôi qua, trở nên quỷ dị càng ngày càng ít.
Đấu khí biến mất kết quả, đó là làm thực lực không ngừng giảm đi.
Từ thiên tài, một đêm trở thành ngay cả người bình thường cũng không bằng, loại đả kích này, làm thiếu niên từ đó thất hồn lạc phách, cái tên thiên tài, cũng dần dần bị khinh thường cùng châm chọc thay thế.
Trèo càng cao, ngã càng đau, lần ngã này có lẽ sẽ không có cơ hội đứng dậy
-“Người tiếp theo, Tiêu Huân Nhi!”
Trong đám người huyên náo, thanh âm của trắc nghiệm nhân lại vang lên.
Theo có chút thanh nhã danh tự vang lên, đám người bỗng trở nên im lặng, ánh mắt đều dịch chuyển.
Tại chỗ ánh mắt tụ hội, một tử y thiếu nữ đang đạm nhã đứng, khuôn mặt non nớt bình tĩnh, không vì mọi người chú ý mà thay đổi chút nào.
Thiếu nữ lãnh đạm khí chất giống như hoa sen mới nở, tuổi nho nhỏ, đã có thoát tục khí chất, khó có thể tưởng tượng sau này lớn lên, thiếu nữ sẽ khuynh quốc khuynh thành như thế nào…
Tử y thiếu nữ này, nói về mỹ mạo cùng khí chất, so với Tiêu Mị phía trước càng hơn vài phần, khó trách mọi người đều có động tác như vậy.
Khẽ bước, thiếu nữ tên Tiêu Huân Nhi đi tới phía trước ma thạch bia, tay đem hắc kim tử tụ bỏ ra, lộ ra trắng nõn da thịt, sau đó đặt nhẹ tay lên thạch bia…
Có chút trầm tĩnh, trên thạch bia hiện ra chói mắt quang mang.
-“Đấu chi khí: Cửu đoạn! Cấp bậc: Cao cấp!”
Nhìn mấy chữ trên thạch bia, giữa sân lâm vào một trận yên tĩnh.
-“…Đã đến cửu đoạn, thật là khủng bố! Gia tộc tuổi trẻ đệ nhất nhân, chỉ sợ không ai ngoài Huân Nhi tiểu thư.” Yên tĩnh qua đi, các thiếu niên xung quanh đều không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt tràn ngập kính sợ…
Đấu khí, con đường bắt buộc phải đi qua của mỗi đấu giả, sơ giai đấu khí chia từ một đến mười đoạn, đấu khí trong thể đạt tới mười đoạn, có thể ngưng tụ đấu khí toàn, trở thành một người đấu giả được người khác tôn trọng
Trong đám người, Tiêu Mị nhíu mày nhìn tử y cô gái đứng trước thạch bia, trên mặt hiện lên một mạt ghen tị…
Nhìn trên thạch bia tin tức, bên cạnh trung niên trắc nghiệm viên khuôn mặt hờ hững cũng hiếm hoi lộ ra một tia mỉm cười, đối với cô gái thoáng cung thanh nói: --“Huân Nhi tiểu thư, nửa năm sau, ngươi có thể ngưng tụ đấu khí toàn, nếu thành công, lấy mười bốn tuổi trở thành một chân chính đấu giả, ngươi sẽ là người thứ hai của Tiêu gia trong trăm năm nay!”
Đúng vậy, người thứ hai, người thứ nhất chính là mất đi thiên tài quang hoàn Tiêu Viêm.
-“Cám ơn.” Thiếu nữ có chút khẽ gật đầu, bình thản khuôn mặt không vì hắn khích lệ mà vui sướng, im lặng xoay người, tại mọi người nóng cháy ánh mắt, chậm rãi đi đến cuối đám người tới trước mặt đồi phế thiếu niên…
-“Tiêu Viêm ca ca.” Tại lúc đến bên cạnh thiếu niên, thiếu nữ dừng chân, đối với Tiêu Viêm cung kính cúi người, trên xinh đẹp khuôn mặt, cư nhiên lộ ra thanh nhã nụ cười làm chung quanh cô gái ghen tị
-“Ta bây giờ còn có tư cách để ngươi gọi như vậy sao?” Nhìn trước mặt đã trở thành khỏa minh châu sáng nhất trong gia tộc, Tiêu Viêm khổ sáp nói, sau khi chính mình lạc phách nàng ở trong số cực ít những người đối với hắn bảo trì tôn kính.
-“Tiêu Viêm ca ca, trước kia ngươi đã từng nói cùng Huân Nhi, nếu có thể buông, mới có thể cầm, thu phóng tự nhiên mới là người tự tại!” Tiêu Huân Nhi mỉm cười ôn nhu nói, thoáng non nớt tiếng nói, cũng làm lòng người thư giãn
-“A, a, người tự tại? Ta cũng chỉ biết nói mà thôi, ngươi xem bộ dáng hiện tại của ta, giống một người tự tại sao? Hơn nữa… thế giới này, cũng không thuộc về ta.” Tiêu Viêm tự giễu cười, hưng ý lan san nói.
Đối với Tiêu Viêm đồi phế, Tiêu Huân Nhi khẽ cau mày, thật lòng nói: “Tiêu Viêm ca ca, tuy ta cũng không biết ngươi vì sao lại bị như vậy, bất quá, Huân Nhi tin tưởng, người sẽ lại đứng dậy, lấy lại vinh quang và tôn nghiêm của ngươi…” Kết thúc câu nói, thiếu nữ trắng nõn khuôn mặt lần đầu hiện ra nhàn nhạt ửng đỏ: “Tiêu viêm ca ca năm đó, đích xác rất hấp dẫn…”
Đứng tại chỗ nhìn thiếu niên cô độc bóng lưng, Tiêu Huân Nhi suy nghĩ một hồi, tại phía sau vang lên một hồi ghen tị sói tru vang lên, bước nhanh theo, cùng thiếu niên sóng vai …“A a…” Đối với thiếu nữ thẳng thắn lời nói, thiếu niên xấu hổ cười một tiếng.
-“Tiêu Kiếm!” Một tiếng gọi vang lên.
Tiêu Kiếm hắn ở đây vài ngày hầu hết đã quen mọi người. Ban đầu rất nhiều người nhận nhầm hắn là Tiêu Viêm nhưng thời gian dài Tiêu Kiếm cũng quen không biết thế nào đây.
-“Tứ đệ đến lượt đệ lên kiểm tra rồi!” Tiêu Viêm lên tiếng.Tiêu Kiếm chỉ có cách cười khỏ bước lên đài. Lúc này Huân Nhi ngước nhìn Tiêu Kiếm mang ánh mắt đầy sự tò mò.
Hắn tiến đến ma thạch đưa ma lực quán vào nhưng ma thạch lại không xuất hiện một chút phản ứng. Có vẻ như ma thạch không nhận biết được ma lực mà hắn quán thông. Ài khổ rồi đây. Hắn ngẫm nghĩ.
-“Không ngờ ca ca hắn đã là phế vật rồi. Không ngờ hắn cũng là phế vật nốt.”
-“Đúng là huynh đệ đều là phế vật”
-“Hắn mà là phế vật thì các ngươi đều là phế vật hết!” Tiêu Khắc nghĩ lại lần trước giao thủ với Tiêu Kiếm mà hít một hơi lạnh thầm nghĩ.
Lúc này Tiêu Viêm nhìn về phía Tiêu Kiếm thờ dài một tiếng biểu lộ ra vẻ mặt thông cảm. Lúc này Tiêu Kiếm chỉ có biết cười khổ trong lòng.
Last edited by deviltrigger; 28-11-2012 at 06:28 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Đỉnh núi, hai thanh niên nằm trên mặt cỏ, Tiêu Viêm trong miệng ngậm một cây thanh thảo, khẽ tước động, tùy ý khổ sáp tư vị tràn ngập trong miệng…Tiêu Kiêm nằm vắt chân trữ ngũ, mặt ngước nhìn trời
Giơ lên bàn tay trắng nõn, gác trước mắt, ánh mắt xuyên thấu qua ngón tay khe hở, nhìn ngân nguyệt trên bầu trời.
-“Ai…” Nhớ đến trắc nghiệm buổi chiều, Tiêu Viêm thở dài một tiếng, miễn cưỡng xoay lại tay, hai tay đỡ đầu, ánh mắt có chút hoảng hốt
-“Mười lăm năm rồi… ” Nho nhỏ tự nói, bỗng nhiên không hề báo trước từ thiếu niên trong miệng xuất ra.
Trong lòng Tiêu Viêm, có một cái chỉ hắn biết bí mật: Hắn không phải người của thế giới này, hoặc là nói, linh hồn của Tiêu Viêm không thuộc về thế giới này, hắn đến một nơi tên là địa cầu, cho nên vì sao đến nơi này hắn cũng không thể giải thích, tại sống một đoạn thời gian, hắn hiểu ra được: Hắn xuyên qua! Hắn cũng giống như Tiêu Kiếm.Đáng tiếc là hai người đều không biết
Theo tuổi tăng trưởng, đối với đại lục này, Tiêu Viêm cũng có chút mơ hồ giải thích…
Đại lục tên là Đấu Khí đại lục, trên đại lục không có các loại ma pháp như trong tiểu thuyết, mà đấu khí mới là đại lục duy nhất chủ nhân!
Tại đại lục này, tu luyện đấu khí, đã tại vô số thế hệ cố gắng phát triển đến điên phong, hơn nữa vì đấu khí không ngừng sinh sản, cuối cùng phát triển vào dân gian, việc này làm đấu khí cùng nhân loại trở nên quen thuộc, như vậy, tầm quan trọng của đấu khí trong đại lục là không thể thay thế
Trải qua thống kê, đấu khí đại lục đem đấu khi chia ra cấp bậc, từ thấp đến cao chia làm bốn giai mười hai cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng!
Mà một giai lại phân làm sơ, trung, cao ba cấp
Tu luyện đấu khí cấp bậc cao hay thấp cũng là mấu chốt quyết định thành tựu sau này, ví dụ như người tu luyện Huyền giai trung cấp công pháp tất nhiên phải mạnh hơn người cùng cấp bậc tu luyện Hoàng giai cao cấp công pháp
Đấu khí đại lục, phân biệt mạnh yếu, quyết định qua ba điều kiện
Đầu tiên, nặng yếu nhất đương nhiên là tự thân thực lực, nếu thực lực chỉ có nhất tinh đấu giả thì dù có luyện Thiên giai hi thế công pháp cũng không thể chiến thắng một người tu luyện Hoàng giai công pháp đấu sư
Tiếp theo, đó là công pháp! Đồng cấp bậc cường giả, nếu công pháp của ngươi cao hơn đối phương, như vậy tại lúc tỷ thí sẽ có ưu thế rất lớn.
Loại cuối cùng, gọi là đấu kĩ!
Tên như ý nghĩa, đây là một lại phát huy đấu khí đặc thù kỹ năng, đấu khí trên đại lục cũng có cấp bậc phân biệt, cũng chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng bốn cấp
Đấu khí đại lục đấu kĩ số bất thắng số, bình thường truyền lưu ra đấu kĩ, phần lớn đều là hoàng cấp, muốn đạt được cao thâm đấu kĩ thì phải gia nhập tông phái hoặc đấu khí học viện trên đại lục
Đương nhiên, một số người do kỳ ngộ mà có được tiền nhân để lại công pháp, hoặc có chính mình tương xứng đấu kĩ, loại đấu kĩ do công pháp diễn biến ra phối hợp lại, uy lực càng mạnh hơn một ít
Dựa vào ba điều kiện này có thể phán đoán mạnh yếu, tổng thể mà nói nếu có thể có được cấp bậc công pháp càng cao, sau này phát triển không cần nói cũng biết…
Bất quá cao cấp đấu khí tu luyện công pháp người thường đều rất khó tìm được, truyền lưu tại phổ thông tầng lớp công pháp, nhiều nhất cũng chỉ là Hoàng giai công pháp, một số cường đại gia tộc hoặc trung, tiểu tông phái mới có Huyền giai tu luyện phương pháp, ví dụ như gia tộc của Tiêu Viêm, công pháp cao nhất chỉ có tộc trưởng mới có tư cách tu luyện. Cuồng sư nộ cương, là một loại phong thuộc tính Huyền giai trung cấp đấu khí công pháp
Trên Huyền giai, đó là Địa giai, loại cao thâm công pháp này chỉ có siêu nhiên thế lực hoặc đại đế quốc mới có thể có…
Còn Thiên giai… đã mấy trăm năm chưa từng xuất hiện
Theo lý luận, người bình thường muốn có được cao cấp công pháp, cơ bản đều là khó như lên trời, nhưng mọi sự đều không có tuyệt đối, đấu khí đại lục địa vực mở ra, vạn tộc lâm lập, phía bắc đại lục, có được xưng là lực đại vô cùng, có thể cùng thú hồn hợp thể man tộc. Phía nam đại lục, cũng có các loại trí tuệ cao cấp ma thú gia tộc, cũng có quỷ dị âm ngoan hắc ám chủng tộc…
Bởi vì địa vực mở ra, cũng có rất nhiều vô danh ẩn sĩ, tại lúc sinh mệnh kết thúc, có lẽ sẽ đem công pháp mình sáng tạo để ở một nơi, chờ đợi người có duyên đến lấy. Tại đấu khí đại lục truyền lưu một câu nói: Nếu có một ngày, người rơi xuống một cái sơn đông, không cần kinh hoảng, đi về phía trước hai bước, có lẽ nó sẽ đem người trở thành cường giả!
Nói như vậy, cũng không phải giả, trong ngàn năm lịch sử của đại lục, cũng không thiếu loại kì ngộ này mà trở thành cường giả cố sự
Mà cố sự tạo thành hiệu quả là rất nhiều người chờ ở bên vách núi chuẩn bị đi tìm tuyệt thế công pháp. Đương nhiên, những người này phần lớn đều là gẫy tay gẫy chân mà về…
Tóm lại, đây là một mảnh đất tràn ngập kỳ tích cùng với sáng tạo kỳ tích đại lục
Đương nhiên, muốn tu luyện đấu khí bí tịch, ít nhất phải trở thành chân chính đấu giả mới có tư cách, mà Tiêu Viêm cách mục tiêu đó còn rất xa…
-“Phi.” Nhổ ra cây cỏ trong miệng, Tiêu Viêm đột nhiên nhảy dựng lên, khuôn mặt dữ tợn, đối với bầu trời thất thố quát lên: “xxx, đem lão tử xuyên qua làm một cái phế vật sao? Thảo!”
-“Không ngờ Tam ca cũng biết chửi bậy đấy?” Tiêu Kiếm lên tiếng. Lúc này Tiêu Viêm mới ngớ ra mình nờ lời nhìn Tiêu Kiếm xấu hổ.
Ở kiếp trước, Tiêu Viêm là một người cực kỳ bình phàm, kim tiền, mỹ nhân cùng hắn căn bản là hai cái bình hành tuyến, vĩnh viễn không có điểm gặp nhau, nhưng sau khi đến đấu khí đại lục, Tiêu Viêm kinh hỉ phát hiện, bởi vì nhị thế kinh nghiệm, linh hồn của hắn so với người bình thường manh hơn rất nhiều!
Phải biết rằng, tại đấu khí đại lục, linh hồn là thiên sinh, có thể theo tuổi tăng trưởng mà mạnh hơn một chút, nhưng chưa có công pháp nào có thể đơn độc tu luyện linh hồn, cho dù là thiên giai công pháp cũng không thể! Đây là đấu khí đại lục thường thức
Linh hồn cường hóa, cũng tạo nên Tiêu Viêm tu luyện thiên phú, đồng thời cũng tạo nên thiên tài chi danh của hắn
Khi một người bình phàm biết hắn có hắn có tiền vốn để trờ thành vô số người chú mục tiêu điểm, nếu không có đủ định lực, rất khó có thể giữ vững bổn tâm, rất hiển nhiên, kiếp trước Tiêu Viêm là một người bình thường, không có định lực cao hơn người khác, chon nên lúc hắn bắt đầu tu luyện đấu khí, hắn lựa chọn làm người khác chú mục tiêu điểm thiên tài mà không phải tại trong an tĩnh mà phát triển
Nếu không có việc gì ngoài ý muốn, Tiêu Viêm thực sự có thể đem thiên tài hai chữ càng lúc càng lớn, đáng tiếc, tại năm hắn mười một tuổi, thiên tài chi danh bị đột nhiên biến cố cướp đoạt đi, mà thiên tài cũng trong một đêm trở thành mọi người chế nhạo phế vật!
……
Sau khi quát vài tiếng, cảm xúc của Tiêu Viêm chậm rãi bình tức lại, khuôn mặt lại hồi phục ngày thường lạc mịch, mọi việc đã đến nước này, hắn có nổi giận thế nào đi nữa cũng không thể vãn hồi vất vả tu luyện đấu khí toàn
Khổ sáp lắc đầu, trong lòng Tiêu Viêm kì thật có một tia ủy khuất, dù sao hắn đối với thân thể của chính mình xảy ra chuyển gì cũng không hề biết, ngày thường kiểm tra cũng không phát hiện chỗ nào không đúng, linh hồn theo tuổi gia tăng cũng càng ngày càng cường đại, hơn nữa hấp thu đấu khí tốc độ so với vài năm trước điên phong trạng thái còn cường thịnh hơn vài phần, loại điều kiện này đều nói rõ thiên phú của mình không hề yếu đi, nhưng đấu khí tiến vào cơ thể đều không ngoại lệ biến mất toàn bộ, quỷ dị tình hình làm Tiêu Viêm ảm đạm thần thương…
Ảm đạm thở dài, Tiêu Viêm nâng tay lên, trên ngón tay có một chiếc hắc sắc giới chỉ, giới chỉ rất cổ xưa, không biết do tài liệu nào làm ra, bên trên còn có mơ hồ văn lộ, đây là vật mẫu thân trước khi chết đưa cho hắn duy nhất lễ vật, bắt đầu từ lúc bốn tuổi, hắn đã đeo mười năm, di vật của mẫu thân làm Tiêu Viêm đối với nó có một phần quyến luyến, ngón tay nhẽ nhàng vuốt ve giới chỉ, Tiêu Viêm cười khổ lại nhìn Tiêu Kiếm nói: “Vài năm nay, ca ca thật sự cô phụ kỳ vọng của mẫu thân…”
Thở một hơi thật sâu, Tiêu Kiếm và Tiêu Viêm bỗng nhiên quay đầu, đối với đen nhánh rừng cây ấm áp cười nói: “ Phụ thân, ngài đã tới?”
Tuy đấu khí chỉ có tam đoạn, bất quá linh hồn cảm giác của Tiêu Viêm so sánh với một cái ngũ tinh đấu giả còn mẫn tuệ hơn nhiều, tại lúc nói đến mẫu thân, hắn đã phát hiện ra trong rừng cây có một tia động tĩnh. Càng không nói đến Tiêu Kiếm, linh hồn hắn đạt cấp thần ma ai sanh được.
-“A a, Viêm nhi,Kiếm nhi, muộn thế này rồi, tại sao các con còn ở trên này?” Trong rừng cây, im lặng một lát, sau đó truyền ra nam tử quan tâm tiếng cười
Cành cây lay động một chút, một vị trung niên nam tử bước ra, khuôn mặt mang theo tiếu ý, dừng ở đứa con của mình đang đứng dưới ánh trăng
Trung niên nhân mặc một bộ hoa quý màu xám y sam, long hành hổ bộ rất có uy nghiêm, trên mặt một đôi thô mi lại thêm vài phần hào khí, đó là Tiêu Gia đương nhiệm tộc trưởng đồng thời là Tiêu Viêm phụ thân, ngũ tinh đại đấu sư Tiêu Chiến!
-“Phụ thân, chẳng phải ngài cũng chưa nghỉ ngơi sao?” Nhìn trung niên nam tử, nụ cười trên mặt Tiêu Viêm càng đậm, tuy mình có kiếp trước trí nhớ, bất quá từ lúc hắn xuất sinh đến nay, vị phụ thân trước mặt này đối với hắn cực kỳ sủng ái, sau khi hắn lạc phách càng không giảm mà tăng, như vậy cũng đủ làm Tiêu Viêm cam tâm gọi hắn một tiếng phụ thân.-“Phụ thân ngài cũng nên đi nghỉ sớm đi” Tiêu Kiếm lên tiếng. Trong lòng Tiêu Kiếm lúc này cảm giác được sự quan tâm ấm áp mà người trung niên này đem lại
-“Viêm nhi,Kiếm nhi, các con còn nghĩ tới việc trắc nghiệm buổi chiều sao?” Bước nhanh tiến lên, Tiêu Chiến cười nói
-“A a, có gì để nghĩ đây, tất cả đều trong dự kiến thôi.” Tiêu Viêm lắc lắc đầu, nụ cười cũng có chút miễn cưỡng.
-“Ai…” Nhìn Tiêu Viêm có chút non nớt khuôn mặt, Tiêu Chiến hít một hơi, trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói: “Viêm nhi,Kiếm nhi năm nay người mười lăm tuổi?”
-“Ân, phụ thân”
-“Qua một năm nữa, tựa hồ… phải tiến hành nghi thức trưởng thành…” Tiêu Chiến cười khổ nói
-“Đúng vậy, phụ thân, còn có một năm!” Bàn tay có chút căng thẳng, Tiêu Viêm bình tĩnh trả lời, trưởng thành nghi thức đại biểu cái gì hắn tự nhiên rõ ràng, chỉ cần qua trưởng thành nghi thức, hắn không có tiềm lực tu luyện, sẽ bị hủy bỏ tiến vào đấu khí các tiến hành tìm kiếm đấu khí công pháp tư cách, theo đó mà bị phân đến các nơi có sản nghiệp của gia tộc, làm một số bình thường công việc, đây là tộc quy của gia tộc, cho dù phụ thân hắn cũng không thể thay đổi
Dù sao, nếu tại hai mươi lăm tuổi không trở thành một đấu giả cũng sẽ không được gia tộc ghi nhận!
-“Thật xin lỗi, Viêm nhi,Kiếm nhi, nếu một năm sau đấu khí của người không đến thất đoạn thì phụ thân cũng chỉ có thể nhịn đau đem các ngươi phân về trong sản nghiệp của gia tộc, việc này cũng không phải phụ thân một mình định đoạt, mấy cái lão gia hỏa kia mọi lúc đều chờ phụ thân mắc sai lầm đây…” Nhìn Tiêu Viêm, Tiêu Chiến có chút xin lỗi thở dài. Nhìn đến Tiêu Kiếm, Tiêu Chiến lắc đầu im lặng
-“Phụ thân, ta sẽ cố gắng, một năm sau chúng ta nhất định sẽ đạt tới thất đoạn đấu khí,đúng không tứ đệ!” Tiêu Viêm mỉm cười an ủi.Lúc này Tiêu Kiếm cười khổ không nói gì.
-“Một năm, tứ đoạn? A a, nếu là trước kia, có lẽ còn có thể, bất quá hiện tại… Không có một điểm cơ hội…” Tuy an ủi phụ thân, nhưng trong lòng Tiêu Viêm vẫn tự giễu cười khổ.
Lúc này Tiêu Chiến nhìn đến Tiêu Kiếm cũng là lắc đầu thở dài.Đồng dạng phi thường rõ ràng Tiêu Viêm, đặc biệt là Tiêu Kiếm Tiêu Chiến cũng chỉ thở dài một tiếng. Hắn biết một năm tứ đoạn đấu khí có bao nhiêu khó khăn, vỗ nhẹ đầu hắn, bỗng nhiên cười nói: “Đã không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai, gia tộc sẽ có khách quý, các ngươi cũng đừng thất lễ.”
-“Khách quý? Ai a?” Tiêu Viêm tò mò hỏi.
-“Ngày mai sẽ biết.” Nháy nháy mắt với Tiêu Viêm, Tiêu Chiến cười to mà đi, chỉ lưu lại bất đắc dĩ Tiêu Viêm. Tiêu Kiếm thấy vậy cười khổ trong lòng. Ai bảo công pháp hắn tu luyện khác với thường nhân
“Yên tâm đi, phụ thân, ta sẽ cố hết sức!” Vuốt ve cổ xưa giới chỉ trên tay, Tiêu Viêm ngẩng đầu lẩm bẩm nói. Lúc này đây Tiêu Viêm lại nhìn sang Tiêu Kiếm. Tiêu Kiêm lại lắc đầu một lần nữa im lặng không nói gì.
Tại lúc Tiêu Viêm ngẩng đầu, hắc sắc cổ xưa giới chỉ trên tay bỗng nhiên hiện lên một mạt cực kỳ yếu ớt quỷ dị hào quang, hào quang trong nháy mắt hiện lên… Tiêu Kiếm ngay lập tức cảm nhận được. Thân là ác ma có linh hồn cường đại hắn cực kỳ mẫn cảm với khí tức sinh vật và linh hồn
Last edited by deviltrigger; 28-11-2012 at 06:34 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Trên giường, Tiêu Viêm nhắm mắt ngồi xếp bằng, hai tay trước người làm một cái kỳ dị thủ ấn, ngực nhẹ phập phồng, mỗi một lần hô hấp đều hình thành hoàn mỹ tuần hoàn, lúc hơi thở tuần hoàn có nhàn nhạt bạch sắc khí lưu theo miệng, mũi đi vào cơ thể ôn dưỡng cốt cách cùng thân thể. Lúc Tiêu Viêm nhắm mắt tu luyện, trên ngón tay hắc sắc cổ xưa giới chỉ lại quỷ dị sáng lên sau đó lập tức biến mất… Tiêu Kiếm lại một lần nữa cảm giác được ba động, hắn nheo mắt lại. Dùng thần thức khéo léo xâm nhập vào phòng Tiêu Viêm
-“Hô…” chậm rãi thở một hơi, Tiêu Viêm hai mắt đột nhiên mở, một đôi nhàn nhạt bạch mang tại đêm tối hiện lên. Đó là vừa bị hấp thu mà chưa hoàn toàn luyện hóa đấu khí.
-“Đấu khí vất vả tu luyện được, lại biết mất… Ta, ta thảo!” Cảm ứng đấu khí trong cơ thể, Tiêu Viêm khuôn mặt đột nhiên phẫn nộ, thanh âm có chút bén nhọn mắng.
Tiêu Kiếm như cảm nhận được tất cả đấu khi Tiêu Viêm luyện ra đều bị chiêc nhẫn hút vào.
Nắm tay gắt gao niết vào nhau, một lúc sau, Tiêu Viêm cười khổ lắc lắc đầu, mệt mỏi nằm xuống giường, giãn chân cùng đùi đang có chút run rẩy ra, chỉ có ba đoạn đấu khí, hắn không có khả năng vô thị các loại mệt nhọc. Lúc này Tiêu Kiếm chỉ lặng lẽ quan sát chiếc nhẫn
Tại trong phòng hoạt động thân thể đơn giản một chút, ngoài phòng truyền đến già nua thanh âm: “Tam thiếu gia, tộc trưởng gọi ngươi đến đại sảnh!”
-“Được chờ một chút để ta gọi tứ đệ” Tiêu Viêm lên tiếng.
-“Không cần đâu tam thiếu gia, tứ thiếu gia chúng tôi đã cho người gọi rồi” lão già cất tiếng nói
Tam thiếu gia, Tiêu Viêm đứng thứ ba trong nhà, trước hắn có hai người ca ca, bất quá bọn họ đã sớm ra ngoài lịch lãm, thỉnh thoảng mới về nhà. Hai vị ca ca này đối với vị thân đệ đệ Tiêu Viêm cũng rất không sai
-“Nga.” Thuận miệng đáp, Tiêu Viêm đi ra khỏi phòng, đối với ngoài phòng một cái thanh sam lão giả mỉm cười nói: “Đi thôi, Mặc quản gia.”
Nhìn thiếu niên non nớt khuôn mặt, thanh sam lão giả hỏa thiện gật gật đầu, lúc xoay người trong mắt xẹt qua một mạt không ai phát hiện tiếc hiện, ai, lấy thiên phú của Tam thiếu gia trước kia chỉ sợ sớm đã trở thành một xuất sắc đấu giả, đáng tiếc…
Theo lão quản gia ra khỏi hậu viện, tại nghênh khách đại sảnh ngừng lại, cung kính gõ cửa sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào
Đại sảnh rất lớn, người ngồi bên trong cũng không ít, vài người ngồi cao nhất là Tiêu Chiến và ba vị sắc mặt đạm mạc lão giả, bọn họ là trưởng lão trong tộc, quyền lợi không bé hơn tộc trưởng
Tại bốn người bên trái, ngồi một số trưởng bối có thực lực không kém trong gia tộc, ở bên cạnh họ cũng có một số biểu hiện kiệt xuất trong gia tộc tuổi trẻ một đời
Một bên khác, ngồi ba người lạ lẫm, nói như vậy bọn họ là khách quý mà Tiêu Chiến nói đêm qua.
Có chút nghi hoặc ánh mắt đảo qua tại ba người xa lạ, bên trong ba người, có một vị mặc nguyệt bạch y bào lão giả. Lão giả tươi cười đầy mặt, thần thái sáng láng, một đôi nho nhở song nhãn quang mang ngẫu thiểm, tầm mắt của Tiêu Viêm khẽ hạ xuống, dừng ở lão giả trên ngực, đột nhiên rùng mình, tại lão giả trên ngực y bào rõ ràng có một cái ngân sắc thiển nguyệt, tại thiển nguyệt xung quanh có bảy khỏa kim quang lòe lòe tinh thần
-“Thất tinh đại đấu sư! Lão nhân này lại là một vị thất tinh đại đấu sư? Thật là người không thể nhìn tướng!” Tiêu Viêm trong lòng kinh dị, thực lực của lão giả này so với phụ thân mình còn mạnh hơn hai tinh.
Người có thể trở thành đại đấu sư, ít nhất cũng là danh chấn một phương cường giả, thực lực như vật sẽ được tất cả các thế lực xu chi nhược vụ(?), vậy mà bỗng nhiên lại gặp một vị cường giả có cấp bậc như vậy, cũng khó trách Tiêu Viêm sẽ cảm thấy kinh ngạc.
Bên cạnh lão giả, ngồi một đôi tuổi trẻ nam nữ, bọn họ đều mặc giống nhau nguyệt bạch bào trang phục, nam tử tuổi khoảng hai mươi, tướng mạo anh tuốn, phối hợp vóc người cao lớn, rất có mị lực, trọng yếu nhất là năm khỏa kim tinh trên ngực, đại biểu thanh niên này thực lực: Ngũ tinh đấu giả!
Có thể hai mươi tuổi trở thành một ngũ tinh đấu giả, nói lên thanh niên thiên phú tu luyện cũng rất cao
Anh tuấn tướng mạo, hơn nữa bất tục thực lực, vị thanh niên này không chỉ đem bao nhiêu thiếu nữ trong gia tộc mê đến thần hồn điên đảo, ngay cả Tiêu Mị ngồi một bên, mĩ mâu nhìn về phía bên này, cũng phát ra dị thải
Lúc này mấy người đều ngơ ngác sao lại có đến hai Tiêu Viêm. Tộc trưởng Tiêu gia thấy vậy liền đứng lên giải thích với mọi người.
Thiếu nữ thầm đưa mắt, bất quá với thanh niên này không có chút hấp dẫn lực. Lúc này, vị thanh niên kia đang đem chú ý lực tập trung tại xinh đẹp thiếu nữ ngồi bên cạnh...
Thiếu nữ này tuổi cùng Tiêu Viêm tương phảng, làm Tiêu Viêm ngoài ý muốn chính là nàng dung mạo, so với Tiêu Mị còn đẹp hơn vài phần, tại bên trong gia tộc, cũng chỉ có giống như hoa sen Tiêu Huân Nhi có thể so sánh, khó trách nam tử này đối với trong tộc mấy cái yên chi tục phấn khinh thường một cỗ
Thiếu nữ mềm mại vành tai có một cái lục sắc ngọc trụy, khẽ động một chút, phát ra thanh thúy ngọc hưởng, đột ngột hiện ra một mặt kiều quý…
Ngoài ra, tại thiếu nữ bắt đầu phát dục trên ngực, có ba khỏa kim tinh
-“Tam tinh đấu giả, cô gái này… Nếu không có nhờ ngoại vật kích phát thì chính là một cái tuyệt đỉnh thiên tài!” Trong lòng nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh, ánh mắt Tiêu Viêm tại trên mặt cô gái dừng lại một chút rồi rời đi, nói thế nào đi nữa dưới ngây thơ ngoại mạo của hắn chính là một cái thành thục linh hồn, tuy thiếu nữ rất đẹp, bất quá hắn cũng không nhàn tâm lộ ra chảy nước miếng trư ca bộ dáng. Ngược lại Tiêu Kiếm lại nhìn tâm lộ ra chảy nước miếng bộ dáng trư ca, hắn muốn huýt sao một tiếng. Thiếu nữ thấy vậy hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt bất thiện nhìn về phía hắn. Lúc này Tiêu Chiến mới lắc đầu thờ dài. Hy vọng nó giống tam ca nó tí, tham hoa, háo sắc thật là vô dụng. Mà không hiểu sao nó đánh thắng được Tiêu Khắc. Tiêu Chiến chỉ cười khổ trong lòng
Hành động của Tiêu Viêm khiến thiếu nữ cảm thấy kinh ngạc, tuy nhiên nàng cũng không phải loại người nghĩ thế giới đều vây quanh mình nữ hài, bất quá khí chất và mỹ mạo của mình, nàng rất hiểu rõ, Tiêu Viêm tùy ý động rác thực sự làm nàng có chút ngoài ý muốn, đương nhiên, cũng chỉ như vậy mà thôi! Nhưng với Tiêu Kiếm thì thập phần khinh bỉ. Nhưng điều này cũng chẳng làm ác ma như hắn để ý.
“Phụ thân, ba vị trưởng lão!” Bước nhanh về phía trước, đối với bốn người Tiêu Chiến, Tiêu Viêm cung kính hành lễ
“A a, Viêm nhi, đến rồi a, mau ngồi xuống đi.” Thấy Tiêu Viêm đã đến, Tiêu Chiến dừng lại cùng khách nhân đàm tiếu, hướng về phía hắn gật gật đầu, phất tay nói.
Mỉm cười gật đầu, Tiêu Viêm làm như không thấy ba vị trưởng lão phóng đến không kiên nhẫn và khinh thường, quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên phát hiện, khôn có vị trí của mình…
-“Ai, địa vị cảu mình trong gia tộc, xem ra càng ngày càng thấp a, ngày xưa còn tốt, nhưng hiện tại lại làm ta trước mặt khách nhân khó xử, ba cái lão bất tử này…”
Trong lòng tự giễu cười, Tiêu Viêm thầm nhủ lắc đầu. Nhìn Tiêu Viêm đứng tại chỗ, người tuổi trẻ trong gia tộc đều nhịn không được cười châm chọc, hiển nhiên đều rất thích xem hắn mất mặt bộ dáng.
-“Tiêu Khắc ngươi ngồi ấm chỗ rồi có thể nhường cho đại ca ta được không” Tiêu Kiếm lên tiếng bắn ánh mắt hăm dọa về phía hắn.
-“Ngươi…” Tiêu Khắc tức giận nhưng biết khả năng của mình không phải đối thủ của Tiêu Kiếm lên đành im lặng. Lúc này mọi ánh mắt bất thiện đều hướng về phía Tiêu Kiếm. Tiêu Chiến đành cười khổ với đứa con trai này
-“Tiêu Viêm ca ca, ngồi ở đây đi!” Thiếu nữ nhàn nhạt tiếng cười, bỗng nhiên tại đại sảnh vang lên.
Ba vị trưởng lão ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía trong góc im lặng Tiêu Huân Nhi, miệng nhuyễn nhuyễn, thế nhưng đều không dám nói nữa…
Tại trong góc đại sảnh, Tiêu Huân Nhi mỉm cười khép lại bộ sách rất dày, khí chất đạm nhã thong dong, đối với Tiêu Viêm đáng yêu chớp chớp mắt.
Nhìn Tiêu Huân Nhi mỉm cười khuôn mặt, Tiêu Viêm chần chừ một chút, vuốt mũi gật gật đầu, sau đó tại đông đảo thiếu niên ghen tỵ ánh mắt, đi đến bên cạnh ngồi xuống.
-“ Ngươi lại giúp ta giải vây.” Ngửi bên cạnh thiếu nữ nhàn nhạt mùi thơm, Tiêu Viêm cười nhẹ nói.
Tiêu Huân Nhi nhợt nhạt cười, khuôn mặt lộ ra đáng yêu má lúm đồng tiền, mảnh khảnh ngón tay lại mở ra cổ xưa bộ sách, tuổi nhỏ đã có một loại tri tính mĩ cảm, lông mi chớp động, bỗng nhiên có chút buồn bã nói: “Tiêu Viêm ca ca đã có ba năm không một mình ngồi cạnh Huân Nhi?”
-“Ách… Huân Nhi hiện tại là thiên tài trong gia tộc, muốn có bằng hữu còn không đơn giản sao?” Nhìn thiếu nữ có chút u oán khuôn mặt, Tiêu Viêm kiền tiếu nói.
-“Lúc Huân Nhi bốn tuổi đến sáu tuổi, mỗi ngày buổi tối đều có một người vào phòng ta, sau đó dùng một loại rất ngốc nghếch thủ pháp cùng với không hùng hậu đấu khí, ôn dưỡng ta kinh mạch cùng cốt cách, mỗi lần đều tự mình đổi mồ hôi đầm đìa mới mỏi mệt rời đi, Tiêu Viêm ca ca, ngươi nói hắn là ai?” Huân Nhi trầm mặc một lúc bỗng quay đầu, đối với Tiêu Viêm thản nhiên cười, thiếu nữ phong tình làm chung quanh thiếu niên ánh mắt tỏa sáng.
-“Khái… Ta, ta làm sao biết được?” Trong lòng lại nhảy dựng lên, Tiêu Viêm xấu hổ cười hai tiếng, lập tức có chút tâm hư đem ánh mắt chuyển đến trong đại sảnh.
-“ Hì hì…” Nhìn phản ánh của Tiêu Viêm, Tiêu Huân nhi hòa nhã cười, ánh mắt chuyển đến trên bộ sách, thản nhiên tự nói: “Tuy biết là hắn có ý tốt, nhưng Huân Nhi mặc kệ, dù gì đi nữa người ta cũng là nữ hài tử. Làm gì có đạo lý trộm động chạm đến nữ hài tử thân thể, nếu Huân Nhi tìm thấy người đó, hừ…”
Tiêu Kiếm thấy Huân Nhi rất đẹp xong trong lòng hắn biết người thiếu nữ này thuộc về tam ca của hắn. Sống cả vạn năm rồi ma nữ xinh đẹp nào mà hắn chưa từng thấy qua. Việc biểu hiện ra háo sắc cũng chỉ là bộ dạng hắn ra vẻ cho có thôi hay nói cách khác hắn cho là phong cách của hắn như thế. Hài, ác quỷ sống vạn năm đúng là thập phần khó hiểu.
Khóe miệng giật giật, Tiêu Viêm trong lòng có chút tâm hư, không nói một lời
Last edited by deviltrigger; 28-11-2012 at 06:37 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger