Nằm trong bụng Tiêu Mẫn Nhi, Sword tập trung tinh thần huy động thiên địa linh khí cải tạo thân thể của Tiêu Mẫn Nhi cùng với cái bào thai cũng là khối thân thể mới này. Thời gian này hắn biết thế giới này cũng giống như trong tiểu thuyết “Đấu phá thương khung” của một người tên Khoai Tây đại thần viết ra. Điều này làm hắn khá ngạc nhiên. Hắn nhận thấy không gian này thực sự là một không gian thực sự tồn tại, trường hợp này gần giống nhứ một người viết lên tác phẩm Titano, trong đó một chuyện xảy ra trong tác phẩm giống như chuyện xảy ra với con thuyền Titanic vậy.
Sword khu động thiên địa linh khí khắp nơi, hắn liên tục dùng thiên địa linh khí cải tạo thân thể chưa sinh cùng với thân thể người phụ nữ này. Sword lần này hắn cần khôi phục linh hồn bị thương cùng với thực lực nhanh chóng để tạo lại thân thể bất diệt thể nên hắn lựa chọn tu luyện tối thượng công pháp tu tiên Cửu Dương Thần Long quyết. Cửu Dương Thần Long quyết chí thượng công pháp bao hàm ngũ hành chi lực lấy hỏa làm chủ. Công pháp tuy vậy có điểm chí nhược điểm là cần thân thể nữ tử song tu để điều hòa âm dương thân thể. Nó cũng là điểm ưu tuyệt đối của công pháp này. Công pháp này tăng lên thực lực cho đối tượng nữ tử song tu với hắn rất nhanh.
“Ọe, ọe... ” Thiếu phụ liên tục nôn khan. Trung niên lúc này đang bên bàn ăn cơm với hai hài tử nhỏ tuổi tầm bốn tuổi cùng sáu tuổi. Trung niên đột nhiên thấy vậy thì dừng đũa ân cần hỏi thăm: “Phu nhân nàng làm sao vây?”
“Phu quân ta thực sự không biết! ... ” Thiếu phụ mặc áo bào lam nên tiếng quay sang nhìn trung niên nhân một cánh ôn nhu: “Mấy bữa này cứ gặp thịt cá là ta có cảm giác buồn nôn... ”
“Phu nhân nàng bị bệnh sao?” Trung niên nhân cực kỳ lo lắng mỉm cười nói.
“Mâu thân không sao chứ?” Hài tử sáu tuổi ngừng ăn ngước mắt nhìn lên thiếu phụ hai trong mắt trong suốt ngây thơ.
“Đỉnh Nhi mâu thân không sao?” Thiếu phụ vui vẻ trong lòng có chút ấm ấp đưa tay lên xoa đầu hài tử. Hài tử lại tiếp tục dùng đũa ăn cơm. Trung niên nhân lại lên tiếng an ủi: “Phu nhân hay chốc nữa chúng ta đi y sư kiểm tra thử xem...”
“Nga” Thiếu phụ ngạc nhiên sau đó nhìn về trung niên nhân mỉm cười đầy tình ý: “Phu quân chàng quá lo lắng rồi ta không có gì đâu!”
“Phu nhân nàng nói gì vậy, nàng như vậy quả thực ta không an tâm...” Trung niên nhân đưa tay lên vỗ vỗ bàn tay thiếu phụ an ủi: “Nghe ta chốc nữa chúng ta đi y sư xem bệnh xem sao!”
“Ân” Nghe thấy thế thì thiếu phụ khẽ mỉm cười gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
...
“Chúc mừng hai vị” Y sự vuốt vuốt râu ra vẻ tiên cốt đạo mạo: “Chúc mừng, phu nhân hiện tại đã có tin vui...”
Nghe thấy hai người nhìn nhau có chút ngạc nhiên. Trung niên giật mình lên tiếng: “ y sư ngài không chẩn đoán nhầm đấy chứ”
“Hừ” Y sư có chút khó chịu nhìn về phía hai người: “Có vẻ như Tiêu gia chủ có vẻ như không tin vào khả năng của ta nắm thì phải”
“Nga” Trung niên nhân hơi cau mày hạ thấp giọng: “Nào dám, nào dám... Nhưng thực sự Trường Y tiên sinh không chuẩn đoán sai?”
“Hừ” Lão già một thân bạch y khẽ vuốt lên cằm của mình chỉ ngón tay về phía trước: “Lão phu dám lấy hơn ba mươi năm kinh nghiệm của lão phu khẳng định tôn phu nhân đã mãng thai”
Hai người lúc này nhìn nhau: “Nga không thể nào vừa mới qua ba tháng a, phu nhân ta vừa mới sinh nhi tử cách đây ba tháng a...” Trung niên nhân tính toán từ thời gian sinh nhi tử Mẫn Lan mới trải qua ba tháng không thể nào có thể mang thái được điều này hết sức vô lý.
“Cái gì ...” Y sư lúc này há hốc mồm ra con mắt mở tròn ngạc nhiên nhìn hai người phía trước mình.
Một người phụ nữ bình thường sau khi sinh ra cần ba tháng để sinh lý trở lại bình thường. Sau khi thụ thai lại cần vài tháng nữa thì thiếu phụ mang thai mới có thể biểu hiện một dạng có thai như nôn khan. Trung niên nhân ngẫm nghĩ thời gian từ lúc phu nhân mình sinh con là cánh đây ba tháng lúc đó hai người phải mất một tháng để trốn chạy kẻ thù để đến Ô Thản thành này định cư. Thời gian gần nhất mà họ ân ái là cách đây hai tháng khi hai người cùng gia tộc đến định cư tại Ô Thản thành này
Ba năm sau, một thiếu phụ da dẻ trắng hồng xinh đẹp mặc một bộ cẩm bào đang ngồi dưới một mái đình trong một biệt viện. Thiếu phụ tay khẽ đưa lên vuốt vuốt cái bụng đang phình lớn của mình: “Đã ba năm rồi, hài nhi con bao giờ mới ra đời đây?”
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Một nam hài bốn tuổi ngồi trên ghế đá nhìn vào trong sân lớn, ngồi bên cạnh hắn là một thiếu phụ bụng khá to. Thiếu phụ lúc này trong tay là một cuộn len đang thêu thùa một chiếc áo cho trẻ sơ sinh. Thiếu phụ hơi cau mày nhìn về phía hài tử mặc y phục xám màu lên tiếng khuyên nhủ: “Viêm nhi sao con không ra chới với ca ca?”
Một thiếu niên tầm tám tuổi mỉm cười vẫy vẫy ty về phía hài tử y phục xám tro: “Tiểu Viêm Tử mau đến đây chơi với chúng ta đi vui lắm a?”
“Đúng đấy Tiểu Viêm Tử mau đến đây đi?” Một hài tử trừng sáu tuổi khác đưa tay lên vẫy vẫy về phía hài tử bốn tuổi chân đang đung đưa ngồi trên ghế. Hài tử lắc lắc đầu tỏ vẻ không muốn. Thiếu phụ thấy vậy chỉ thở dài một hơi. Thực sự nàng không hiểu với đứa con thứ ba này, từ nhỏ hắn đã ít nói sống vô cùng thu liễm, nàng cùng với phu quân mình đã vô cùng cố gắng nhưng cũng không thay đổi được nhiều.
Một trung niên nhân tóc búi ngực về phía sau, trên tóc điểm lên chút tóc bạc khuôn mặt có chút vết tích của thời gian tiến về phía thiếu phụ. Thiếu phụ thấy thế thì mỉm cười định đứng dậy thì trung niên nhân tiến đến đỡ lấy đôi tay của nàng: “Lan Nhi đừng động cận thận động thai...”
“Phu quân” Thiếu phụ cung kính trong mắt có chụt ánh nhạt quang mang của sự ấm áp.
“Phụ thân” mấy thiếu niên tiến đến cung kính.
“Đươc rồi, Đỉnh Nhi, Lệ Nhi các con mau chơi tiếp đi, ta cần nói chuyện với mẫu thân các con... ” Nghe thấy những lời này hai thiếu niên mới gật gật đầu lại tiếp tục ra sân chơi.
“Viêm Nhi sao con không ra chơi với hai ca ca con đi” trung niên nhân mỉm cười vỗ vỗ lên đầu hài tử tro y. Tro y hài từ lắc lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.
Hải tử lúc này ngưng mắt nhìn về trung niên nhân trong mắt không biết đang nghĩ ngợi gì. Trung niên nhân đầu biết đứa trẻ này đứng trước mặt hắn là một người xuyên việt đến từ một nơi gọi là địa cầu. Mà người này kiếp trước có một cái tên khác là Trần Văn Kiệt.
“Phu quân khuôn mặt có vẻ rất căng thẳng không biết là có chuyện gì?” Thấy sắc mặt Tiêu Chiến lúc này khá căng thẳng thiếu phụ lên tiếng hỏi han một cánh ân cần.
“Hài” Tiêu Chiến khẽ thở dài. Hắn đưa tay lên quét cái trán một cái: “Có người thông báo cho ta nhà ta sẽ có một đại nhân vật đến thăm mà người này quả thực chúng ta không thể đắc tội được”
“Nga” Thiếu phụ khẽ nhíu mày: “Chàng lo là chuyện này sao?”
“Ân” Tiêu Chiên thở dài cầm tay thiếu phụ: “Đúng là vậy, ta là ta sợ chúng ta tiếp đãi khách nhân có chút không chu toàn khiến cho họ có chút bất mãn với gia tộc ta mà nàng lại là người hết sức cẩn trọng đáng tiếc nàng lại đang mang thai a...” Nói đến đây trung niên nhân khẽ thở dài.
“Được rồi, được rồi nhìn chàng kìa!” Thiếu phụ đưa tay lên miệng cười nhẹ: “Hãy đệ cho thiếp lo chuyện này đi”
“Phu nhân nàng đang mang thai a!” Tiêu Chiến không đành lòng nhìn về phía phu nhân của mình. Tiêu Mẫn Nhi thật ra là một người thê tử đảm đang. Từ khi lấy nàng Tiêu Chiến thường hay cùng nàng thảo luận mọi việc. Hơn nữa nàng tỏ ra là một người thê tử khá đảm đang hơn nữa cũng là người mẫu thân tốt điều này làm cho Tiêu Chiến rất là vui mừng.
Một lão già mặc hắc y khá lớn tuổi, da mặt nhăn nheo, hai mắt tỏ ra tinh anh. Trền đầu là một búi tóc trắng xóa, một bộ râu trắng dài giống như tiên nhân đạo cốt một loạt. Trong tay lão nhân đang nắm tay một bé gái nhỏ nhắn tầm ba tuổi. Bé gái khá xinh đẹp, con mắt to tròn ngây thơ mặc một bộ y phục màu đó thắt hai bím ngang vai nhìn cực kỳ dề thương.
Lão già dắt bé gái tiến vào thảo đường thì thấy một đoàn người ra đoán tiếp lão đầu tử. Một trung niên nhân cùng một mỹ phụ bước ra, điều ngạc nhiên là mỹ phụ này lại đang mang bầu. Trung niên nhân cùng với thiếu phụ được tiến cung kính cúi chào: “Đại nhân thật vinh hạnh cho Tiêu gia khi được đón tiếp đại nhân”
Lão già vuốt vuốt râu nhẹ nhàng cười: “A, a ... Tôn phu nhân đang mang thai không cần phải kính cẩn như vậy. Vừa rồi Tiêu tộc trưởng và phu nhân quá lời rồi!” Nói đến đây lão già vẻ mặt đột nhiên hơi cau nhìn về phía chiếc bụng của thiếu phụ như muốn suy ngẫm điều gì rồi đột nhiên mở miệng tiếp tục nói: “Các vị có thể gọi ta là Lăng tiên sinh là được rồi!”
“A,a... ” Một lão già tóc trắng có vẻ lớn nhất cúi đến cung kính: “Sao có thể thế được chứ, Tiêu Chiên ngươi đã chuẩn bị tốt cho vị đại nhân đây nghỉ chân chưa?”
Tiêu Chiến thấy mình bị cướp lời có vẻ tỏ mặt khó chịu nhìn sang lão già vừa lên tiếng. Tiêu Mẫn Nhi thấy thế thì hơi nhíu mày nhưng cũng có vẻ bình tĩnh kéo kéo tay áo Tiêu Chiên ra hiệu. Lão già thấy vậy thì hơi cau mày nhìn về phía lão già lên tiếng: “Không biết vị nhân gia đây là?”
“A, a, gặp qua đại nhân ta là Tiêu gia đại trưởng lão Tiêu Quân” Lão già tóc bạc mỉm cười nhìn về phía Lão già áo bào đen.
“Không dám, không dám... ” Lão già hắc y tở vẻ khiêm tốn giơ tay về phía bạch phát lão nhân. Lão nhân cùng nữ hài tử và cùng đám người Tiêu Chiến bước vào nội đường.
Trong nội đường đại sảnh cỏ đặt một cái bình hoa lớn. Ở giữa là một chiếc bàn và bốn chiếc ghế vị trí dành cho gia chủ cùng mọi người quan trọng bàn bạc. Hai hàng hai bên được đặt ngang dọc rất nhiều hàng ghế cùng các bàn gỗ nhỏ. Gần vị trí gia chủ thường là các vị trí quan trọng như các đại trưởng lão và những người có danh tiếng trong tộc.
“Lần này không biết Lăng tiên sinh đến Tiêu gia chúng ta, Tiêu gia có thể giúp gì được cho tiên sinh” Tiêu Chiến mỉm cười với nụ cười đầy thân thiện.
“A” Lão già vuốt vuốt vai chỉ vào nữ hài tử: “Đây là Tiêu Huân Nhi tiểu thư, Tiêu Huân Nhi tiểu thư mau ra mắt Tiêu tộc trưởng và các vị trưởng lão”
“Huân Nhi ra mắt Tiêu thúc thúc, Tiêu bá mẫu và các vị đại trưởng lão” Nữ hài nhi tiến đến cúi chào. Hai con mắt to đen nhánh nhìn về mấy người trước mặt nàng.
“A, a, thật là một đứa bé dễ thương nga!” Tiêu Mẫn Nhi nhìn về nữ hài tử: “Huân Nhi mau đến đây cho bá mẫu ngắm kỹ con nào!”
“Vâng thưa bá mẫu” Nữ hài tử tiến đến. Thiếu phụ thấy trước mặt là một nữ hài mặc áo bào đỏ cực kỳ dễ thương với đôi mắt đen nhánh vậy thì vuốt đầu khen: “Thật là ngoan!”
Hắc bào y lão già nâng lên chén trà khẽ ngụm một hớp cảm giác trà thanh thoát đưa lên miệng. Lúc này lão quay sang nhìn về trung niên nhân: “Lần này ta muốn gửi Tiêu thư ở Tiêu gia không biết ý của Tiêu tộc trưởng ra sao?”
“Nga” mọi người nghe thấy thì trợn tròn mắt nhìn về phía lão già hắc bào: “Thực sự Lăng tiên sinh muốn để Huân Nhi tiểu thư để ở lại Tiêu gia sao?”
Nghe thấy vậy thì hắc y lão nhân gật đầu nâng lên một chén trà đưa lên miệng nhấm nháp. Hắn quay sang quan sát mọi người thấy họ có vẻ khá là ngạc nhiên, lão mở miệng nói: “Tiêu gia chủ yên tâm. Tất cả chi phí do tiểu thư chúng ta sẽ chi trả. Hơn nữa... ” Nói đến đây lão quay sang nhìn mọi người tiếp tục nói: “Tất nhiên chúng ta sẽ không để cho các vị chịu thiệt thòi!”
Mấy lão nhân nhìn nhau có vẻ trong ánh mắt bọn hắn lóe lên chút kinh hỉ. Bọn họ thoáng lờ mờ biết được nhân vật trước mặt này là ai đấy!? Nếu người nọ đã hứa mang đến cho Tiêu gia chỗ tốt thì hẳn là họ đều được rồi. Mấy lão già nhin nhau đều mỉm cười gật gật đầu.
“A, A...” Thiếu phụ đang vuốt ve tiểu nữ hại đột nhiên kêu lên. Nàng tự nhiên ôm lấy bụng. Trong bụng nàng một sinh linh bé nhỏ đang quẫy đạp. Sinh linh trong đầu ngẫm nghĩ: “Đã đến lúc ra đời rồi đây! Chờ thật là lâu...”
“Phu nhân nàng làm sao vậy?” Tiêu Chiến lúc này cực kỳ lo lắng nhìn về phía thiếu phụ.
“A, a...” Thiếu phụ cắn chặt răng, khuôn mặt nhăn nhó đỏ bừng: “Có vẻ là thiếp muốn... muốn sinh!?”
“Nga” Mọi người thấy thế thì đột nhiên tỉnh đại ngộ. Tiêu Chiến luống cuống: “Mau , mau, người đâu mau mời bà mụ!” Tiêu Chiến quay sang hắc y lão nhân: “Xin lỗi tiên sinh lần này... ”
“Haha...” Lão nhân vuốt vuốt râu: “Không sao chuyện phu nhân quan trọng hơn ngài mau đi...”
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Một trung niên nam tử đứng trước một gian phòng đi đi lại lại. Khuông mặt hắn lúc này cực kỳ bất an. Trong lòng lúc này cực kỳ bồn chồn. Một lão nhân khác lúc này thì đang ngồi nhàn nhã uống trà khuôn mặt hơi nhăn nhó cau mày. Theo như lão biết được thì Tiêu phu nhân đã mang thai hơn ba năm rồi vậy mà vẫn chưa sinh điều này không biết là thật hay giả. Hơn nữa nghe nói Tiêu phu nhân có bệnh kín trong người khó có thể lại sinh con không ngờ sau khi mang thái bệnh dần hết sắc mặt da dẻ ngày một trắng hồng. Điều này làm cho lão thấy kỳ lạ. Hơn nữa với linh hồn cường đại hắn ẩn ẩn được trung quanh Tiêu phu nhân luôn lượn lờ dày đặc linh khí. Chỉ có linh hồn cường đại như lão mới nhận thấy được. Lão nhân lẩm bẩm: “Truyện này nhất định phải bẩm báo gia chủ mới được...”
Thật ra thì Sword tu luyện Thái Dược Thần Long quyết liên tục hấp thụ thiên địa linh khí. Nói cánh khác hắn luyện công từ trong bụng mẹ. Điều này nghe có vẻ vô lý đấy nhưng thật sự nó đang diễn ra. Hắn biết thân thể tốt cũng ảnh hướng đến tốc độ hồi phục của linh hồn là như thế nào. Hơn nữa muốn hồi phục bất diệt thể cần khá nhiều năng lượng. Giờ tất cả máu huyết bất diệt chi thể đều bị phong ấn chờ hắn có thực lực đủ mạnh hắn sẽ hiến tế cái thân thể này để hình thành bất diệt thể.
Nằm trong bụng người thiếu phụ Sword cảm giác có phần không đúng. Hắn lẩm bẩm: “Thân thể này quá lớn... ” Sword điều động năng lượng trong đan điền. Chân nguyên từ trong đan điền theo các huyệt vị tiến tời cơ bắp xương cốt của hắn. Thân thể hắn bắt đầu co rút lại. Cả người hắn nhỏ lại chỉ bằng đứa trẻ sơ sinh. Đầu hắn theo nước ối trong tử cung dần đưa ra ngoài.
“Phu nhân, phu nhân ra rồi...” Một bà mẫu hét lớn có vẻ khá sung sướng.
Hắn hơi nheo mắt. Đưa vào mắt hắn là một chút ánh sáng chói chang. Thân thế hắn hoạt động dùng chân nguyên chỉ trong một chút thời gian thần hình hắn bắt đầu lớn lên. Mấy bà mụ đặt hắn vào ta thì đột nhiên het lơn buông hắn ra. May mà hắn gần cái giường nằm không thì đã ăn một đòn ngã đau.
“Aa...” Bà mụ hét lớn. Thiếu phụ lúc này cũng lờ mờ nhìn về phía hắn. Trong hai tròng mặt đều ngạc nhiên.
“Rầm” Trung niên nhân hoảng sợ phá cửa lao thẳng vào hét: “Chuyện gì vậy?” Lão nhân ngồi nhàn nhã uống trà thì bật dậy phóng thẳng về phía tiếng hét phát ra.
Xuất hiện trước mặt trung niên nhân là một tiểu hài tầm ba tuổi người dính đầy nước ối. Một mái tóc màu ngân bạc, con mắt tinh anh màu đen nhánh phát ra có thần, cả thân thể trần truồng. Hắn khuôn mặt ngạo nghễ nhìn về phía trung niên nhân mỉm cười: “Phụ thân...” giọng nói còn có chút non nớt phát ra.
“Đây, đây... là chuyện gì xảy ra!?” Trung niên nhân chỉ vào tiểu hài quay sang ngơ ngác nhìn thiếu phụ cùng bà đỡ.
“Tiêu tộc trưởng, ta... ta quả thực không biết!” Bà mụ rung sợ, miện lẩm bẩm tay chỉ về phía tiểu hài tử.
“Ngươi, người... thực sự là do ta sinh?” Thiếu phụ giọng run run, hai môi cắn vào nhau như có chút hoảng hốt trong lời nói.
“Vâng” Tiểu hài tử ngơ ngác nhìn về phía thiếu phụ: “Có gì sai sao? Hài nhi chính là do người sinh ra người không nhận ra sao?” Tiểu hài tử tiến về phía thiếu phụ. Thiếu phụ có chút hoảng sờ sờ trên má tiểu hài tử. Tiểu hài tử lại không có chút phản kháng khẽ mỉm cười. Tiêu Chiên ngơ ngác nhìn về phía trước dường như không hiểu chuyển gì xảy ra lắm.
“Tiêu tộc trưởng không biết là đến tột cùng có chuyện gì xảy ra?” Hắc y lão nhân chạy vội đến quay sang nhìn Tiêu Chiến thấy hắn đang ngẩn ngơ. Tiêu Chiến thở dài: “Chuyện này...”
Mấy thiếu niên nhỏ tuổi lúc này cũng chạy tới. Hài tử lớn nhất: “Phụ thân, mẫu thân sinh chưa con muốn nhìn ngũ đệ một chút a?”
“Đúng đó phụ thân, phụ thân để con xem ngũ đệ nga?...”
“A, chuyện này...” Thấy Tiêu Chiến lúc này mặt mày tái mét hắc lão nhân quay sang nhìn. Theo sau một số lão nhân cũng cháy đến há hốc nhìn cảnh phía trước. Thiếu phụ thở dài: “Phu quân dù sao thì thế nào nó cũng là chính ta và ngươi sinh ra a...”
“Ài” Nghe thấy trung niên nhân mới thở dài: “Ta biết...?”
Mấy hài tử cũng ngơ ngác nhìn về phía hải tử nhỏ tuổi đang quấn một chiếc khắn đang ngồi trong lòng thiếu phụ. Đại trưởng lão lúc này dơ ngón tay chỉ về phía đứa trẻ mặt cực kỳ hồ nghi: “Đây là chuyện gì đang xảy ra?” Nghe vậy Tiêu Chiến cũng không biết trả lời mấy trưởng lão ra sao. Hắn chỉ biết thở dài một hơi đáp cho lấy lệ.
Hắc y lão nhân lúc này lại quay sang mỉm cười nhìn Tiêu Chiên an ủi: “Tiêu tộc trưởng đừng quá lo lắng, ta thấy ngũ thiếu gia sinh ra như vậy chắc chắn sau này không phải là kỳ nhân cũng là một thiên tài”
“Hahahah...” Mấy lão nhân kia cũng vuốt ve râu, giọng đầy lịnh nọt: “Đúng vậy a, đúng vậy, Lăng tiên sinh quả nói rất đúng”
Hắc bào lão nhân lúc này quay sang quan sát kỹ đứa bé thì thấy đứa nhỏ nhìn về phía mình thì không chút sợ hãi lào, khuôn mặt nổi lên một nụ cười trong đó còn có chút mỉa mai. Nó có khuôn mặt cực kỳ tinh mỹ, một mái tóc màu bạch kim, sống mũi thẳng, con mắt tinh anh. So với vợ chồng Tiêu Chiến đều tóc đén nhưng lại sinh ra một đứa có tóc bạch kim tuy trên đấu khí đại lục vẫn có trường hợp này song cũng khá là hiếm. Lão nhân để ý nhìn trước ngực hắn thì lấy tay chỉ về phía đó quay sang nhìn Tiêu Chiến nói: “Tiêu tộc trưởng, các vị trưởng lão cùng nhìn xem...”
Theo hướng tay hắc bào lão nhân chỉ trên ngực hắn là một vết săm hình cây kiếm cực kỳ sống động cứ y như thật. Tiêu Chiến lẩm bẩm: “Chẳng lẽ lại là hôm đó?”
Sword sinh ra sau sự kiện kỳ lạ kia hơn nữa trên ngực hắn có một vết chàm giống hệt một hình cây kiếm lên hai người quyết định đặt tên hắn là Tiêu Kiếm. Hơn nữa chuyện kỳ lạ này đã đồn khắp Ô Thản thành. Vang danh hắn quả là không nhỏ...
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Đại lục tên là Đấu Khí đại lục, trên đại lục không có các loại ma pháp như trong tiểu thuyết, mà đấu khí mới là đại lục duy nhất chủ nhân!
Tại đại lục này, tu luyện đấu khí, đã tại vô số thế hệ cố gắng phát triển đến điên phong, hơn nữa vì đấu khí không ngừng sinh sản, cuối cùng phát triển vào dân gian, việc này làm đấu khí cùng nhân loại trở nên quen thuộc, như vậy, tầm quan trọng của đấu khí trong đại lục là không thể thay thế
Trải qua thống kê, đấu khí đại lục đem đấu khi chia ra cấp bậc, từ thấp đến cao chia làm bốn giai mười hai cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng!
Mà một giai lại phân làm sơ, trung, cao ba cấp
Tu luyện đấu khí cấp bậc cao hay thấp cũng là mấu chốt quyết định thành tựu sau này, ví dụ như người tu luyện Huyền giai trung cấp công pháp tất nhiên phải mạnh hơn người cùng cấp bậc tu luyện Hoàng giai cao cấp công pháp
Đấu khí đại lục, phân biệt mạnh yếu, quyết định qua ba điều kiện
Đầu tiên, nặng yếu nhất đương nhiên là tự thân thực lực, nếu thực lực chỉ có nhất tinh đấu giả thì dù có luyện Thiên giai hi thế công pháp cũng không thể chiến thắng một người tu luyện Hoàng giai công pháp đấu sư
Tiếp theo, đó là công pháp! Đồng cấp bậc cường giả, nếu công pháp của ngươi cao hơn đối phương, như vậy tại lúc tỷ thí sẽ có ưu thế rất lớn.
Loại cuối cùng, gọi là đấu kĩ!
Tên như ý nghĩa, đây là một lại phát huy đấu khí đặc thù kỹ năng, đấu khí trên đại lục cũng có cấp bậc phân biệt, cũng chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng bốn cấp
Đấu khí đại lục đấu kĩ số bất thắng số, bình thường truyền lưu ra đấu kĩ, phần lớn đều là hoàng cấp, muốn đạt được cao thâm đấu kĩ thì phải gia nhập tông phái hoặc đấu khí học viện trên đại lục
Đương nhiên, một số người do kỳ ngộ mà có được tiền nhân để lại công pháp, hoặc có chính mình tương xứng đấu kĩ, loại đấu kĩ do công pháp diễn biến ra phối hợp lại, uy lực càng mạnh hơn một ít
Dựa vào ba điều kiện này có thể phán đoán mạnh yếu, tổng thể mà nói nếu có thể có được cấp bậc công pháp càng cao, sau này phát triển không cần nói cũng biết...
Bất quá cao cấp đấu khí tu luyện công pháp người thường đều rất khó tìm được, truyền lưu tại phổ thông tầng lớp công pháp, nhiều nhất cũng chỉ là Hoàng giai công pháp, một số cường đại gia tộc hoặc trung, tiểu tông phái mới có Huyền giai tu luyện phương pháp, ví dụ như gia tộc Tiêu gia, công pháp cao nhất chỉ có tộc trưởng mới có tư cách tu luyện. Cuồng sư nộ cương, là một loại phong thuộc tính Huyền giai trung cấp đấu khí công pháp
Trên Huyền giai, đó là Địa giai, loại cao thâm công pháp này chỉ có siêu nhiên thế lực hoặc đại đế quốc mới có thể có...
Còn Thiên giai... đã mấy trăm năm chưa từng xuất hiện
Theo lý luận, người bình thường muốn có được cao cấp công pháp, cơ bản đều là khó như lên trời, nhưng mọi sự đều không có tuyệt đối, đấu khí đại lục địa vực mở ra, vạn tộc lâm lập, phía bắc đại lục, có được xưng là lực đại vô cùng, có thể cùng thú hồn hợp thể man tộc. Phía nam đại lục, cũng có các loại trí tuệ cao cấp ma thú gia tộc, cũng có quỷ dị âm ngoan hắc ám chủng tộc...
Bởi vì địa vực mở ra, cũng có rất nhiều vô danh ẩn sĩ, tại lúc sinh mệnh kết thúc, có lẽ sẽ đem công pháp mình sáng tạo để ở một nơi, chờ đợi người có duyên đến lấy. Tại đấu khí đại lục truyền lưu một câu nói: Nếu có một ngày, người rơi xuống một cái sơn đông, không cần kinh hoảng, đi về phía trước hai bước, có lẽ nó sẽ đem người trở thành cường giả!
Nói như vậy, cũng không phải giả, trong ngàn năm lịch sử của đại lục, cũng không thiếu loại kì ngộ này mà trở thành cường giả cố sự
Mà cố sự tạo thành hiệu quả là rất nhiều người chờ ở bên vách núi chuẩn bị đi tìm tuyệt thế công pháp. Đương nhiên, những người này phần lớn đều là gẫy tay gẫy chân mà về...
Tóm lại, đây là một mảnh đất tràn ngập kỳ tích cùng với sáng tạo kỳ tích đại lục
Đương nhiên, muốn tu luyện đấu khí bí tịch, ít nhất phải trở thành chân chính đấu giả mới có tư cách.
Theo như Tiêu Kiếm từ từ tiếp xúc Tiêu Viêm hắn dần dần để lộ cho Tiêu Viêm biết hắn là người xuyên không đến đây làm Tiêu Viêm lúc này cực kỳ mừng rỡ. Hắn cũng tiết lộ cho Tiêu Kiếm biết chút thân thế của mình.
Ngồi trong phòng hai tên tiểu hài tử vắt chân lên ngồi. Trong tay bọn hắn là ly trà dáng vẻ này nếu như để cho người lớn thấy chỉ là hai hài tử tầm bốn tuổi thì không biết họ sẽ phản ứng thế nào. Tiêu Kiếm nâng lên một chén trà nóng khẽ đưa lên mồm thổi nhấm nháp một ngùm quay sang nhìn Tiêu Viêm đang ngồi thưởng thức trà. Tiêu Kiếm mở miệng lạnh nhạt lên tiếng: “Tam ca huynh tại kiếp trước đã từng đọc Đấu phá thương khung chưa?”
“Đệ...” Nghe những lời này Tiêu Viêm đang uống trà những lời này làm hắn phụt hết cả trà ra khỏi miệng: “Khụ, khụ...” Đột nhiên Tiêu Viêm thở dài gật đầu một cái.
Nghe thế Tiêu Kiếm hơi nhíu mày: “Nhưng đệ muốn có được Tiêu Mị, Tiêu Ngọc... Còn phần huynh Huân Nhi nhé?” giọng Tiêu Kiếm lúc này có pha chút giống giọng của một hài tử.
“Hài...” Tiêu Viêm khẽ thở dài: “Đệ bất cứ người nào đệ cũng có thể lấy đi ta không quan tâm...”
Nghe thấy điều này Tiêu Kiếm hắn hơi cau mày đây là chuyên gì a? Từ trước đến nay có người từ chối mỹ nữ hả trời? Lúc này hắn mới để ý trong con mắt Tiêu Viêm thoáng hiện lên nét buồn bã. Hắn biết thế giới này chưa hẳn đã là “Đấu phá thương khung”. Tiêu Kiếm mở miệng: “Tam ca trong chúng ta còn có bí mật gì mà không thể nói với nhau đâu?”
“Ngũ đệ đệ không giúp được ta đâu”
Có chút khó chịu, Tiêu Kiếm bực mình: “Ca không nói thì làm sao ta không giúp được, hơn nữa dù ta không giúp được nếu tam ca cứ giữ trong lòng như vậy cũng chưa hẳn là một việc tốt”
Nghe những lời này Tiêu Viêm đột nhiên ngẩn người trầm ngâm vào suy nghĩ rồi quay sang nhìn Tiêu Kiếm mới nói: “Đệ nói đúng...” Nói đến đây Tiêu Viêm mới bắt đầu kể về cuộc đời cũng như mối tình khắc cốt ghi tâm của hắn. Tiêu Kiếm cũng không ngờ trước đây tên của Tiêu Viêm là Trần Văn Kiệt lại có một cuộc tình như vậy làm hắn cũng có chút cảm động.
Sau khi nghe được những lời này Tiêu Kiếm ngẫm nghĩ một hơi: “Nếu tính ở chỗ này so với địa cầu thời không không chênh lệch trong vòng ba mươi năm mà cô ấy vẫn còn sống ta đam bảo có thể giúp ca”
“Đệ, đệ nói những lời này là thật” Tiêu Viêm lúc này mắt có chút đỏ lên run run cầm lấy tay Tiêu Kiếm như không muốn buông. Con người nhìn tròng chọc vào trong mắt của Tiêu Kiếm như hắn cầu mong ít nhất là một sự gật đầu của Tiêu Kiếm.
“Fuck, ta không là gay a nha”
“Ta kháo, có ngươi là gay ấy!” Tiêu Viêm đột nhiên tỉnh dậy có chút tức giận: “Được rồi đệ còn chưa cho ta câu trả lời”
“Về thì có thể được” Tiêu Kiếm thở dài: “Bất quả thực lực của ta quá thấp hơn nữa trong không gian thời không với cái cơ thể hài nít yếu ớt này của huynh chưa đầy một khắc ta đảm bảo toi. Cố mà tăng lên thực lực đi!”
Lúc này trong mắt Tiêu Viêm thay đổi hắn đã nắm bắt có chút hy vọng nhưng đột nhiên hắn lại thở dài: “Có trở về cũng vô ích lúc đó chẳng phải cô ấy đã già hơn nữa cô ấy đã lấy chồng chắc gì gặp lại đã biết ta”
Nghe thấy điều này thì Tiêu Kiếm thì mỉm cười: “Ca yên tâm đi ta nói cho dù cô ấy chết mà vẫn chưa đi đầu thai ta cũng có thể đảm bảo hai người sẽ đến được với nhau”
Nghe vậy Tiêu Viêm lúc này trừng mắt nhìn về phía Tiêu Kiếm lúc này vẻ mặt tỏ ra không tin. Tiêu Kiếm cáu giận: “Tiêu Kiếm ta thề những lời lúc trước ta nói với Tiêu Viêm ca ca tất cả là lời thật nếu có một lời sai trái sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh chết không toàn thây hồn phi phách tán. Như vậy đã được chưa” Tiêu Kiếm hét lên.
Nghe những lời này thì mặt mày Tiêu Viêm có vẻ sáng sủa hơn hắn quay sang nhìn về phía Tiêu Kiếm mở miệng mỉm cười: “Ta tin đệ”
“Ta fuck”
“Tiêu Viêm biểu ca, Tiêu Kiếm biểu đệ” một nữ hải tử nhỏ tuổi mặc một bộ áo nhỏ màu đỏ xinh xắn hai bên bím tóc là một cái nơ nhỏ. Nữ hài tử đang toét miệng cười đạp chạy vào gọi hai nam tiểu hài: “Tiêu Chiến thúc thúc cho ta gọi qua hai người muốn hai người quá, nói là muốn truyền thụ cho hai người đấu khí gì đó...”
Hai người nhìn nhau ánh mắt nghi hoặc rồi cùng mỉm cười. Ba hài tử cùng với nhàu dảo bước hướng ra ngoài đình viện
Last edited by deviltrigger; 24-02-2013 at 09:16 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Ba hài tử khởi bước cùng nhau tiến về phía phòng Tiêu Chiên. Lúc này Mẫn Lan đang ngồi kế bên Tiêu Chiến vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Ba người tiến đến cúi đầu:
“Phụ thân, mẫu thân”
“Tiêu thúc thúc, Tiêu bá mẫu”
Hai người trung niên nhân thấy thế thì mỉm cười. Tiêu Chiến quay sang nhìn Tiêu Mẫn Lan thấy nàng quoảnh sang phía mình mỉm cười rồi gật đầu một cái. Tiêu Chiến nhỏ nhẹ nói: “Các con có biết lần này ta gọi các con đến là có việc gì không?”
“Không phải thúc thúc muốn dạy bọn hài nhi chúng con về đấu khí sao” Huân Nhi chu cái mỏ ra trông khá là dễ thương. Tiêu Kiếm cảm khái sau này cô bé này hắn thể nào cũng trở thành một đại mỹ nhân. Đúng là vưu vật của nhân gian. Tiêu Kiếm ngẫm nghĩ so với mấy tiểu thiên sứ quá là không kém.
“Huân Nhi thật là thông minh đúng là thúc thúc muốn dạy các con về đấu khí” Tiêu Chiến lúc này nụ cười hiền từ bắt đầu giảng giải về đấu khí đại lục. Đấu khí đại lục cấp bậc chia làm đấu giả, đấu sư, đại đấu sư, đấu linh, đấu vương, đấu hoàng, đấu tông, đấu tôn, đấu thánh cuối cùng là đấu đế. Đã lâu rồi cả đại lục cũng chưa có xuất hiện qua đấu đế. Nói đến đấy Tiêu Chiên bắt đầu truyền thụ công pháp luyện ra đoạn đấu khí. Khi luyện võ giả đạt đủ mười đoạn đấu khí có thể ngưng tụ đấu khí toàn để tiến vào đấu giả.
Sau khi truyền thụ cho tất cả kiến thức cho mấy hài tử, Tiêu Chiến lúc này mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Được rồi các người có thể đi lần này ta và mẫu thân các người cần bàn chuyện”.
“Vâng” Ba tiểu hài tử gật đầu. Thấy ba hình bóng nhỏ bé đi khuất tầm mắt, Tiêu Chiên quay sang nhìn Mẫn Lan lúc này mới nói: “Mẫn Lan muội nghĩ sao về Kiếm Nhi”
Thiếu phụ lúc này có chút trầm ngâm: “Phu quân ta thực không biết... Bất quá ta tin tưởng vào Kiếm nhi dù gì nó cũng do chính ta sinh ra hơn nữa kẻ từ khi ta mang thai Kiếm nhi tất cả bệnh tật của ta không nhưng không có bộc phát mà còn khỏi hắn... Ta nghĩ nó là phúc tinh của Tiêu gia ta...”
Nghe thấy thế trung niên khẽ gật đầu: “Có lẽ nàng nói đúng”
...
Trong gian phòng nhỏ Tiêu Kiếm đang bưng lên chén trà húp si sụp. Tiêu Viêm đang ngồi trên giường khoanh chân cảm nhận chút năng lượng của thiên địa. Hắn đang cố tập trung điều khiển để tăng lên một đoạn đấu khí. Tiêu Kiếm nhìn có chút khó chịu nói: “Tam ca thực sự muốn học đấu khí thật sao?”
Nghe thấy nhưng lời này Tiêu Viêm đột nhiển mở mắt nheo mắt nhìn về phía Tiêu Kiếm. Trong ánh mắt có chút nghi hoặc: “Đệ chẳng muốn nói ta cần nâng cao thực lực sao hơn nữa không luyện đấu khí thì luyện cái gì đây? Chẳng lẽ đệ có cái khác để luyện sao?”
“Đương nhiên” Tiêu Kiếm nhếch miệng địa có chút khinh thường: “Tam ca đoán thực lực ta hiện này đi?”
“Đệ từ lúc ra đời ta đâu có thấy đệ tu luyện đâu?”
Tiêu Kiếm lúc này bộ mặt kinh thường nhìn về Tiêu Viêm: “Theo như ta biết thì phụ thân và mẫu thân là đại đấu sư đi. Ta hiện tại đảm bảo mạnh hơn bọn hắn nhiều. Nếu ta đoán không nhầm thì ước chừng ta khoảng đấu linh đi”
“Tê” Tiêu Viêm trợn con mắt nhìn về phía Tiêu Kiếm. Đây quá bất khả tự nghi đi, chuyện này không thể nào. A, mà không chắc? Nghĩ đến đây Tiêu Viêm nhớ đến vừa sinh ra tiểu quái vật này đã biết nói, đi lại còn chào hỏi nữa chứ. Đúng là quái vật mà! Chuyện này cũng có thể lắm!
“Đệ thực có công pháp khác?”
“Ân” Tiêu Kiếm nghe thế thì gật đầu: “Nếu không sao ta dám hứa với huynh trong ba mươi nắm sẽ mang huynh trở lại quê cũ” Nói đến đây Tiêu Kiếm lại nhếch miệng cười: “Ta cảm thấy thế giới này rất khó tu luyện ma pháp bất quá tu tiên thì quả là nơi thích hợp hơn địa cầu cả vạn lần! Chắc tam ca đã từng nghe?”
Nghe thấy vậy Tiêu Viêm khẽ gật đầu tiếp tục nghe Tiêu Kiếm tiếp tục kể: “Tu chân tu vi cảnh giới tổng cộng có chín tầng, theo thứ tự là Trúc Cơ Kỳ, Khai Quang kỳ, Thai Tức kỳ, Tích Cốc kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Phân Thần Kỳ, Hợp Thể Kỳ, Đại Thừa kỳ. Từng tầng vừa chia làm sơ kỳ, trung kỳ cùng hậu kỳ, cuối cùng sẽ tiến vào Độ Kiếp Kỳ tiếp nhận Thiên kiếp, do đó tiến vào siêu cấp cao thủ Tán tiên Tán ma hàng ngũ. Ta hiện nay mới đạt Tích cốc sơ kỳ ước chừng với đấu linh. Sao tam ca có muốn luyện không?”
Nghe thế Tiêu Viêm khẽ gật gật đầu. Thấy thế Tiêu Kiếm cũng gật gật đầu. Trong lòng hắn cói khinh cái gì mà “Đấu phá” chẳng qua nó là một tác phẩm giống như “Titano”. Tiêu Kiếm tự nói: “I don’t care”
Hai người ngồi khoanh chân trên giường vào trong tư thế nhập định. Tiêu Kiếm nhẹ nhàng dâng hai tay lên đặt khẽ lên vai Tiêu Viêm. Hắn muốn dùng chân nguyên do Cửu Dương Thần Long quyết mình hội tụ ra đưa vào cơ thể Tiêu Viêm để tiến hành tẩy kinh phạt tủy. Khi đưa nguồn năng lượng tiến vào đan điền Tiêu Viêm. Tiêu Kiếm hai mắt sáng bừng cười lớn: “Hahahahah...”
Tiêu Viêm đột nhiên tỉnh dậy quay sang nhìn về phía Tiêu Kiếm: “Ngũ đệ, đệ sao vậy?”
“Chúc mừng tam ca, chúc mừng tam ca” Tiêu Kiếm liên tục dùng tay vỗ lên Tiêu Viêm làm hắn có chút đau đớn.
Tiêu Viêm mặt méo xệch: “Có chuyện gì đệ nói rõ ra xem nào?”
“Tam ca, ca là song đan điền?” Tiêu Kiếm mỉm cười.
“Song đan điền có nghĩa là ta có hai cái đan điền sao” Tiêu Viêm quay sang nhìn Tiêu Kiếm thì thấy hắn khẽ gật đầu: “Hai cái đan điền thì có tác dụng gì?”
“Tam ca đừng nói vậy nga?” Tiêu Kiếm chán nản: “Quá chán cho thiên tài của chúng ta, song đan điền có nghĩa là ca có thể tu luyện hai loại võ công khác nhau?”
“Đệ, đệ nói là...” Giọng Tiêu Viêm có chút run run: “Ta có thể vừa tu luyện đấu khí vừa tu chân”
“Đúng là thế!” Tiêu Kiếm nhếch miệng: “Thôi giờ ta tiếp tục giúp ca tẩy kinh phạt tủy?”
“Ân” Tiêu Viêm khẽ gật đầu lại tiếp tục tiến vào nhập định. Sau hơn hai canh giờ cả người Tiêu Viêm chảy ra toàn chất hôi thối màu đen. Tiêu Kiếm thấy thế đưa tay lên bịt mũi. Tiêu Viêm thấy vậy có chút xấu hổ liền lấy một bộ y phục đi tắm.
Sau khi tắm xong xuất hiện trước mặt Tiêu Kiếm là một tiểu hài tử khá là phúng phính. Da của hắn còn trắng mịn hơn mấy em người mẫu quảng cảo mỹ phẩm. Tiêu Kiếm thẩm nghĩ. Hắn quay sang nhìn về phía Tiêu Viêm: “Chậc, y trang một tiểu bạch kiếm!”
Nghe vậy Tiêu Viêm lúc này mới đỏ mặt: “Ta kháo, ta mà là tiểu bạch kiếm. Gì thì gì ta cũng là tam ca ngươi ít ra ngươi cũng phải cho ta một ít mặt mũi” Nghe thế Tiêu Kiếm nhún nhún vài tỏ vẻ không biết gì.
Tiêu Kiếm lúc này nhắm mắt lại hắn bắt đầu liên lạc với Ma kiếm. Ma kiếm không khác gì một cái máy tính để hắn lưu trữ rất nhiều công pháp trong đó. Hắn bắt đầu tìm kiếm đánh giá các loại công pháp. Tiêu Viêm thấy hắn nhắm mắt nhưng cũng hiểu lúc này hắn có việc quan trọng nên cũng không làm đánh thức hắn chỉ lặng im nhìn hắn. Đột nhiên hắn mở mắt nhìn về phía Tiêu Viêm.
Tiêu Kiếm mở miệng nói: “Hiện nay ta có ba loại cho ca tu luyện, một là tu ma, hai tu chân, ba vo tu đặc biệt kèm thêm song tu!”
“Mấy lọa này thì ta có nghe nói” Tiêu Viêm lúc này đã động rụng: “Không biết chúng có gì khác nhau?”
Nghe vậy thì Tiêu Kiếm bắt đầu giải thích cho Tiêu Viêm về ba thứ này. Riêng về phần song tu Tiêu Viêm cũng hiểu nên cùng không cần hỏi, chỉ nghe thấy chứ song tu hắn hơi có chút đỏ mặt. Nói về tư chất Tu ma và Tu chân luôn yêu cầu cao hơn Võ tu nhưng điều đó không có nghĩa võ tu yếu hơn tu chân và tu ma. Tu chân và tu ma thiên về tầm xa và các loại pháp bảo. Nếu nói chính xác là như thế này: Tu ma mạnh hơn tu chân không sợ sát sinh nhưng thiên kiếp của họ lại mạnh hơn bù lại tốc độ luyện công của tu ma cũng lại nhanh hơn hơn nữa tu ma thường lại mạnh hơn tu chân. Nếu nói về võ tu thì lại có thân thể cường hãn tấn công thiên về áp sát so với tu mà và tu chân là mạnh hơn hẳn đáng tiếc người võ tu thì tuổi thọ so cùng cảnh giới tu ma và tu chân ít hơn. Điểm thứ hai võ tu khả năng yêu cầu ngộ đạo khá cao hơn nữa lại tu vi cực cao mới có khả năng phi hành. Võ tu Tiêu Kiếm nghe thấy chia thành hậu thiên, tiên thiên gì đó thì cực kỳ nghe thấy rắc rồi nên hắn chia tiên thiên tương đương trúc cơ kỳ hay đấu giả mà cứ theo đó mà tấn cấp tính từ cấp một. Theo như Tiêu Kiếm biết được từ cấp sáu võ tu mới có thể phi hành còn tu mà tu chân là luyện khí kỳ cấp bốn cũng tương đươn với bốn đoạn đấu khí mà đấu khí thì chỉ cần phi hành đấu khí hoặc đấu vương cấp bậc.
Nghe một đoạn dài về Tiêu Kiếm bắt đầu tóm tắt, Tiêu Viêm cũng khá nắm rõ về các lọi loài: “Ngũ đệ vậy đệ công pháp tu luyện là công pháp gì?”
“Cửu Dương Thần Long quyết, công pháp tu chân”
“Nga” Nghe thế Tiêu Viêm có chút động dụng: “Vậy ta cũng tu luyện công pháp này?”
Nghe những điều này Tiêu Kiếm nghe vậy mặt mày méo sệch: “Quả thật công pháp này tu luyện nhanh hơn cả tu ma nhưng mà...” Nói đến đây Tiêu Kiếm nói cái bất lợi của công pháp chí dương này.
Nghe thấy đoạn này Tiêu Viêm cáu kỉnh quát: “Sao ngươi không sinh ra ơ nước Nhật mà sinh ra ở đấu khí đại lục làm chi?” Nghe vậy Tiêu Kiếm cả đầu đầy mồ hôi hột.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger