Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện dịch - Sưu Tầm > Truyện Kiếm Hiệp > Kiếm hiệp truyền thống > Truyện Tác Giả Khác
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #11  
Old 03-06-2008, 08:15 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 11

Ẩn khúc trùng trùng




Chung quanh miếu cổ thần hoàng chỉ có bóng đêm.
Vẻ thanh vắng đó tạo ra sự uy nghiêm của một ngôi cổ miếu, nhưng vẫn không thiếu nét trầm mặc và tỉnh lặng. Trang chủ Vạn Xuân trang Hoàng Khởi Nguyên lặng lẽ dừng bước trước ngôi cổ miếu.
Cửa cổ miếu từ từ dịch chuyển rồi mở ra. Vị trang chủ giũ hai ống tay áo đĩnh đạc bước vào ngôi miếu cổ đó. Trong cổ miếu không có người nào. Giá bạch lạp trong treo tường tạo ra thứ ánh sáng lung linh kỳ ảo.
Lão đảo mắt nhìn quanh rồi lớn tiếng nói:
- Đạo vương Khắc Vị Phong… bổn trang chủ đã đến rồi đây.
Chỉ có sự im lặng đáp lại lời nói của Hoàng Khởi Nguyên. Đôi chân mày lão nhíu lại biểu lộ sự bất nhẫn trước sự im lặng này.
Lão gằn giọng nói:
- Đạo vương Khắc Vị Phong… sao ngươi còn chưa xuất hiện? Bổn trang chủ đến đây một mình thôi. Ngươi xuất đầu lộ diện đi, đừng có ngại. Bổn trang chủ sẽ không giết hại ngươi đâu. Hãy bước ra đi.
Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi nguyên nghe tiếng động nhẹ bên bệ thờ.
Lão bước đến bên bệ thờ thì không có ai cả. Một luồng gió từ ngoài ngôi cổ miếu thổi vào. Ánh sáng trên giá bạch lạp lung linh khiến bóng lão giao động, rồi một chiếc bóng hiện ra trên vách ngôi miếu cổ đập vào trong mắt của lão.
Hoàng Khởi Nguyên nhìn vào chiếc bóng trên vách rồi từ tốn nói:
- Khắc Vị Phong ngươi phải không?
Vừa nói Vạn Xuân trang chủ vừa quay lại. Khắc Vị Phong đứng sau lưng lão trên tay là một pho tượng mỹ nhân bất hoại.
Chàng nhìn Vạn Xuân trang chủ từ tốn nói:
- Đạo vương Khắc Vị Phong chính là vãn bối.
- Bổn trang chủ có thể đoán ra ngươi.
Vừa nói Vạn Xuân trang chủ vừa nhìn chàng từ đầu tới chân như thể muốn thu tóm nhân dạng của chàng vào hai con ngươi của mình.
Lão ôn nhu nói:
- Ngươi hẹn ta đến đây với dụng ý gì… muốn trả lại cho ta những pho tượng mỹ nhân bất hoại hay là muốn thú đầu nhận tội trước mặt ta?
- Nếu vãn bối có tội thì vãn bối rất vui lòng tạ tội trước mặt tiền bối. Nhưng rất tiếc là vãn bối chẳng có tội gì trong cái chết của Diệp Diệp tiểu thư.
- Ngươi đang tự biện minh cho mình?
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Tại hạ không tự biện minh cho mình. Mà đó là sự thật.
Vạn Xuân trang chủ vuốt râu mỉm cười rồi nói:
- Nếu như ta tin ngươi không phải là kẻ gây ra cái chết của Diệp Diệp thì ai gây ra cái chết bi thương đó?
Vị Phong buông tiếng thở dài rồi nói:
- Tại hạ không biết ai đã tạo ra cái chết cho Diệp Diệp tiểu thư. Nhưng nếu nghi ngờ Khắc Vị Phong thì cũng nên nghi ngờ Thượng Quan Đại Phu.
Đôi chân mày của Vạn Xuân trang chủ nhíu lại:
- Lý do nào mà ngươi nói vậy?
- Đêm đó… Thượng Quan Đại Phu và Di quận chúa của Liêu quốc cũng có mặt tại Vọng Nguyệt lâu.
Vạn Xuân trang chủ cau mày nhìn Khắc Vị Phong:
- Thượng Quan Đại Phu do bổn trang chủ thỉnh mời về thì làm sao mà có thể nghi ngờ người được. Huống chi nhân cách của Thượng Quan Đại Phu đủ có thể minh chứng là người không thể nào có hành vi bại hoại được. Còn người đáng nghi ngờ nhất là Đạo vương. Nhân cách của ngươi không đủ minh chứng rằng ngươi vô tội. Một Đạo vương thì không thể bì nhân cách với Thượng Quan Đại Phu.
- Trang chủ đã nói thế rồi thì tại hạ không biết phải nói sao cho trang chủ hiểu, nhưng một con người thì không thể nào thập toàn thập mĩ. Nhân vô thập toàn.
- Đó chỉ là câu nói trong sách thôi. Vậy ngươi định làm thế nào để hóa giải nỗi oan mà ngươi đã tự chuốc vào người. Nếu ngươi không có được minh chứng cho sự trong sạch của ngươi thì hãy tự kết liễu mạng sống của mình đi. Hay là ngươi muốn đổi những pho tượng ngọc kia để lấy mạng sống của ngươi?
Vạn Xuân trang chủ vuốt râu tiếp tục nói:
- Nếu như ngươi nghĩ vậy là sai rồi. Những pho tượng đó đối với ta thật là vô nghĩa nếu như đem so với những tội lỗi mà ngươi đã gây ra.
Khắc Vị Phong lắc đầu nói:
- Tại hạ nói lại lần nữa… tại hạ là người bị hàm oan trong vụ này.
- Nếu cho mình bị hàm oan thì ngươi phải có sự biện minh cho sự trong sạch của mình chứ. Nếu như ngươi không có sự biện minh thì làm sao mà nói ngươi trong sạch được.
Khắc Vị Phong chợt cau mày. Chàng không khỏi bối rối trước câu hỏi đó của Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên.
Buông tiếng thở dài Khắc Vị Phong nói:
- Thú thật tại hạ không có bằng chứng nào để biện minh cho mình vô tội. Nhưng đêm đó…
Vạn Xuân trang chủ khoát tay:
- Ngươi đừng nói sự hiện diện của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh là sự biện minh cho mình. Ta đã nói Thượng Quan Đại Phu tiên sinh là khách mời của Vạn Xuân trang. Nhân cách của ông ta cũng đủ để minh chứng cho nhân cách của người. Còn Đạo vương là kẻ không được mời nhưng lại đột nhập vào Vọng Nguyệt lâu. Ngươi không là thủ phạm thì là ai?
Khắc Vị Phong lắc đầu nói:
- Tại hạ có nói thế nào cũng không thể nào trình bày nỗi oan của mình được.
- Đúng
Vạn Xuân trang chủ vuốt râu cười nói:
- Nếu ngươi muốn minh oan cho mình thì hãy tìm ra hung thủ đã hại Diệp Diệp. Nếu ngươi đã nghi ngờ Thượng Quan Đại Phu là hung thủ thì phải tìm ra bằng chứng để chứng minh Thựợng Quan Đại Phu là kẻ băng hoại.
- Vậy là tiểu sinh không có sự lựa chọn nào khác là phải chấp nhận mình là kẻ băng hoại đã làm nhục Diệp Diệp tiểu thư và hại đời nàng?
- Nếu như ngươi không có sự biện minh cho mình…
Mặt của Khắc Vị Phong cau hẳn lại:
- Nói như trang chủ là tại hạ vẫn còn cơ hội…
Vạn Xuân trang chủ khẽ gật đầu:
- Ngươi còn có cơ hội nếu như ngươi tìm được bằng chứng để chứng minh được kẻ ngươi nghi ngờ là hung thủ băng hoại.
Vị Phong miễn cưỡng hỏi:
- Trang chủ hẳn biết tại hạ nghi ngờ ai chứ?
- Ngươi nghi ngờ ai?
- Thượng Quan Đại Phu.
Vạn Xuân trang chủ vuốt râu ôn nhu nhìn Khắc Vị Phong nói:
- Ngươi có quyền nghi ngờ và cũng có quyền truy tìm bằng chứng biện minh cho mình. Nhưng ngươi không có nhiều thời gian đâu.
Hoàng Khởi Nguyên trừng mắt nhìn Khắc Vị Phong:
- Cả võ lâm đều muốn truy sát ngươi. Họ đều muốn tróc nã ngươi khi vụ án này chưa minh bạch.
- Trong những người muốn tróc nã vãn bối… có cả trang chủ.
- Diệp Diệp là ái nữ của bổn trang chủ mà. Ngươi thừa biết bổn trang chủ phẫn nộ như thế nào trước cái chết của ái nữ chứ. Ta muốn băm ngươi thành trăm mảnh, lóc da xẻ thịt ngươi mới hả dạ.
Nghe Hoàng Khởi Nguyên thốt ra câu này, Khắc Vị Phong chỉ còn biết cắn răng trên vào môi dưới mà chịu đựng. Chàng miễn cưỡng nói:
- Tiền bối không tin vãn bối ư?
- Bổn trang chủ chỉ tin ngươi khi nào ngươi có sự biện minh cho mình.
- Nếu ngươi nghi ngờ Thượng Quan Đại Phu thì ít ra ngươi cũng phải có bằng chứng cho sự băng hoại của Thượng Quan Đại Phu… bổn trang chủ hứa sẽ giúp ngươi hóa giải nỗi oan này.
Khắc Vị Phong lúng túng nói:
- Vãn bối biết tìm lấy bằng chứng ở đâu để chứng minh cho sự trong sạch của mình bây giờ?
Đôi uy nhãn của Vạn Xuân trang chủ rọi thẳng vào mặt Khắc Vị Phong. Lão gằn giọng nói:
- Ngươi phải tự đi tìm lấy cái bằng chứng để biện minh cho mình. Không ai giúp được ngươi ngoại trừ bản thân ngươi. Nếu ngươi trong sạch thì ngươi phải chứng minh được mình là kẻ trong sạch. Phải chứng minh được điều đó.
Khắc Vị Phong buông tiếng thở dài:
- Vãn bối có cảm tưởng là mình đang bị dồn vào đường cùng mà chẳng tìm thấy sinh lộ để sống.
Vạn Xuân trang chủ vuốt râu từ tốn nói:
- Trước cái chết thì ai cũng ao ước được sống. Ước vọng đó tạo ra tham vọng sống. Tham vọng sống buộc người ta phải vượt qua bóng dáng của tử thần.
- Tiền bối… tại hạ không chỉ muốn sống mà còn muốn trả thù cho các tiểu đệ của mình nữa.
- Đó là chuyện của ngươi… ta không cần quan tâm. Bổn trang chủ cho ngươi biết mạng của ngươi hiện giờ như chỉ mành treo chuông. Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung đã tìm đến Dương Châu rồi đấy.
- Vãn bối biết điều này.
- Y có cái mũi khá thính để tìm con mồi như ngươi đặng có được bức tượng mỹ nhân bất hoại.
- Tiền bối có thể ngăn tay y để cho vãn bối có thời gian tìm ra được sự biện minh cho mình.
Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên lắc đầu:
- Không… bổn trang chủ không thể ngăn y… bổn trang chủ không thể đi chung một con thuyền với ngươi được. Vì ngươi đã là người bị tất cả mọi người nghi ngờ là kẻ băng hoại giết Diệp Diệp. Bổn trang chủ không thể giúp một người bị nghi ngờ là kẻ đã bức hại ái nữ của bổn trang chủ.
- Tiểu sinh chỉ mong có thời gian.
Hoàng Khởi Nguyên buông tiếng thở dài, lão chấp tay sau lưng tiến đến trước mặt Khắc Vị Phong:
- Đạo vương Khắc Vị Phong, ngươi có võ công chứ?
Khắc Vị Phong miễn cưỡng nói:
- Vãn bối chỉ có khinh công và thuật đào tường khoét vách.
Đôi chân mày của Vạn Xuân trang chủ nhíu lại. Lão suy nghĩ rồi nói:
- Nếu một người lấy mạng ngươi, bắt ngươi nói ra những điều ngươi đã thấy tại Vọng Nguyệt lâu thì ngươi có nói không?
Khắc Vị Phong hơi ngỡ ngàng vì câu hỏi đó.
Hoàng Khởi Nguyên trầm giọng hỏi:
- Ngươi không trả lời được à?
- Vãn bối quá bất ngờ vì câu hỏi của trang chủ.
- Ngươi có thể nghiệm ra câu trả lời của mình.
- Nếu vãn bối nói ra thì sự thật là chẳng ai tin. Mà vãn bối phải chấp nhận sự thật mà không phải là sự thật.
Vạn Xuân trang chủ gật đầu:
- Đúng… nếu ngươi nói ra sự thật thì chẳng ai tin đâu.
Lão nhìn vào mắt chàng:
- Bổn trang chủ sẽ chỉ điểm cho ngươi tìm đến một người.
Khắc Vị Phong như người chết đuối bỗng bám được mảnh ván cứu sinh Chàng ôm quyền xá Vạn Xuân trang chủ.
- Vãn bối vô cùng cảm kích thịnh tâm của trang chủ.
- Đừng vội vã cảm kích bổn trang chủ. Bởi vì lúc này ngươi chưa hẳn là một kẻ vô can.
- Nhưng dù sao thì tiền bối cũng cho vãn bối một sinh lộ. Một đốm sáng loé lên nơi cuối đường hầm tăm tối và mờ mịt.
Buông một tiếng thở dài Vạn Xuân trang chủ nói:
- Ngươi phải rời khỏi Dương Châu. Sau khi rời khỏi Dương Châu đem theo pho tượng ngọc bích mỹ nhân bất hoại… ta nói thế ngươi biết đem theo pho tượng nào rồi.
Khắc Vị Phong gật đầu:
- Vãn bối biết.
Vạn Xuân trang chủ khẽ gật đầu:
- Bổn trang chủ không cần nói nhiều để ngươi hiểu. Ngươi đem theo pho tượng đó đến thảo trang ngoại thành Giang Nam. Thảo trang đó tên là Thiên Vân trang. Gặp được Thiên vân trang chủ thì ngươi có hy vọng.
Khắc Vị Phong ôm quyền:
- Vãn bối vô cùng cảm kích và đa tạ tiền bối.
- Đừng vội vã như vậy. Bổn trang chủ không muốn thiên hạ biết được cuộc hội phó hôm nay giữa ngươi và ta. Bổn trang chủ không muốn trở thành kẻ đồng thuyền, đồng hội với Đạo vương Khắc Vị Phong. Khi ngươi còn là kẻ bị nghi ngờ là hung thủ sát hại Diệp Diệp.
- Vãn bối sẽ không để lộ chuyện này.
Vạn Xuân trang chủ nhìn vào mắt của Khắc Vị Phong Lão đổi giọng ôn nhu nói:
- Ngươi không biết Vọng Nguyệt lâu là của Vạn Xuân trang sao còn vào đó lấy trộm?
Chân diện của Khắc Vị Phong thẹn thùng đỏ gay. Chàng có cảm tưởng như bị tạt gáo nước sôi vào ngay chính diện.
Thở hắt một cái, Khắc Vị Phong nói:
- Vãn bối không muốn nhưng mà tại bị bắt buộc.
Hoàng Khởi Nguyên hừ nhạt một tiếng, rồi nói:
- Đáng ra ngươi không nên vào Vọng Nguyệt lâu. Ngươi đúng là tự khoác cái gông vào cổ.
Khắc Vị Phong bối rối:
- Vãn bối…
Vạn Xuân trang chủ khoát tay:
- Ngươi đừng biện minh nữa, mà hãy tự tìm sinh lộ cho mình.
Lão lại nhìn Khắc Vị Phong rồi quay bước tiến ra khỏi cổ miếu. Lão dừng chân ngay cửa cổ miếu nhìn lại chàng và nói:
- Dương Châu lúc này một con ruồi cũng không rời được. Ngươi hãy tìm cách gì rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Khắc Vị Phong ôm quyền:
- Đa tạ tiền bối đã chỉ giáo.
Đôi uy nhãn của Vạn Xuân trang chủ nhìn lên, cái nhìn sắc như bảo kiếm chém xả vào mặt Khắc Vị Phong. Lão khẽ gật đầu rồi quay bước tiến ra khỏi cổ miếu.
Vạn Xuân trang chủ đi rồi, Khắc Vị Phong thở phào một tiếng. Chàng nghĩ thầm:
- Ít ra thì Vạn Xuân trang chủ cũng tin mình chứ không khẳng định mình là kẻ băng hoại tạo ra nghiệp ác.
Chẳng lẽ Vạn Xuân trang chủ cũng có ý nghi ngờ Thượng Quan Đại Phu. Nếu vậy thì mình cũng có cơ hội.
Buông tiếng thở dài Khắc Vị Phong nhẩm nói:
- Nhưng trước tiên phải rời khỏi Dương Châu, Tiểu Bạch và Đại Thủ cũng cần rời khỏi Dương Châu.
Khắc Vị Phong dợm bước ra khỏi ngôi cổ miếu thì chợt linh cảm điều gì bất an. Chàng vội bước nhanh về phía bệ thờ hần hoàng ẩn mình sau bức hoành phi.
Đúng như linh cảm của chàng mách bảo, Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung tay chấp sau lưng ung dung bước vào cổ miếu. Y đảo mắt nhìn quanh rồi nói:
- Đạo Vương Khắc Vị Phong… ngươi có thể bước ra được rồi đó.
Vừa nói Quan Sử Chung vừa định nhãn về bức hoành phi chắn ngang bệ thờ.
Y ve cằm nhạt nhẽo nói:
- Ngươi tự ra hay muốn ta lôi xác ngươi ra.
Đoạn Kiếm Thù vừa nói vừa bước về bức hoành phi. Y đứng đối diện với bức hoành phi:
- Quan mỗ biết ngươi ở đây mà.
Nói dứt câu Đoạn Kiếm Thù vung tay. Một ánh chớp loé lên rồi vụt tắt chẻ bức hoành phi làm đôi. Đôi chân mày của y nhíu lại khi chẳng thấy bóng dáng của Khắc Vị Phong mà thay vào đó là pho tượng mỹ nhân bất hoại.
Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung ngây ngất nhìn pho tượng mỹ nhân bất hoại.
Y bước đến cầm lấy pho tượng đưa lên trước mắt ngắm nghía, rồi như không thể dằn được cảm xúc bới nét quyền rũ của mỹ nhân bằng ngọc Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung hôn vào pho tượng với vẻ tôn kính.
Y quay bước lặng lẽ rời khỏi cổ miếu.Y chợt dừng bước trước ngưỡng cửa cổ miếu thần hoàng như thể ngóng tai nghe gì đó.
Quan Sử Chung nhạt nhẽo nói:
- Đạo Vương Khắc Vị Phong đã đi rồi các hạ không cần phải nấp nữa, bước ra đi.
Từ trong bóng tối Tịnh Sỹ Nhân bước ra.
Hai người đối mặt nhìn nhau. Quan Sử Chung cau mày nói:
- Ngọc Diện Thư Sinh cũng thích chen vào chuyện này à?
Tịnh Sỹ Nhân se cọng râu dài nói:
- Bởi vì Tịnh mỗ cũng thích pho tượng mỹ nữ trên tay Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung.
- Ta thích Tịnh huynh cũng thích mà pho tượng chỉ có một. Vậy thì công tử làm gì để lấy pho tượng trong tay Quan mỗ đây.
- Quan Sử Chung thích, Tịnh Sỹ Nhân thích vậy thì ai có bản lĩnh sẽ có được pho tượng.
- Một lời đề nghị rất hay, Quan mỗ rất phấn khích và cung nghinh công tử đến lấy tượng ngọc mỹ nữ.
- Tịnh Sỹ Nhân không khách sáo.
Y vừa nói vừa lững chững bước về phía Quan Sử Chung. Mỗi bước chân của Tịnh Sỹ Nhân khoảng cách rất đều đặn chẳng có biểu hiện ngập ngừng. Khoảng cách càng lúc càng gần lại.
Khi khoảng cách vừa đúng tầm chưởng công Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung chớp động hữu thủ, vố thẳng tới đối phương một chưởng.
Y vừa vỗ chưởng vừa nói:
- Rất có hào khí.
Không chút e dè Tịnh Sỹ Nhân dựng hữu thủ tiếp chưởng.
Ầm…
Sấm chưởng vừa vang lên thì Đoạn Kiếm Thù thảy pho tượng ngọc lên cao hai trượng. Cùng với động tác đó một ánh chớp bạc loé lên chụp tới yết hầu Tịnh Sỹ Nhân. Như thể biết trước nên ánh chớp xuất hiện thì gã cũng chớp động tả thủ. Từ trong ống tay áo của gã một ánh chớp bạc thoát ra đón đỡ ánh chớp của Quan Sử Chung.
Keng…
Âm thanh khô khốc của kim loại vang lên. Đôi đoản thủ của hai người dấu trong tay áo ghìm lấy nhau.
Cả hai cung rút binh khí lại dấu vào trong ống tay áo. Pho tượng chưa kịp rơi xuống đất thì cả hai đều vung trảo chụp vào đó. Thao tác của Quan Sử Chung và Tịnh Sỹ Nhân giống nhau từng động tác cho tới thao tác.
Pho tượng ngọc bích như bị hai người bấu chặt chực xé đôi ra. Đoạn Kiếm Thù bấu lấy pho tượng ngọc bích nhìn lại Tịnh Sỹ Nhân.
Phía đối diện Tịnh Sỹ Nhân cũng cùng một thao tác với Quan Sử Chung. Trảo công của y cũng bấu vào nữa phần còn lại của pho tượng mắt đăm đăm nhìn Quan Sử Chung.
Hai người im lặng.
Chợt pho tượng mỹ nhân nứt dọc một đường chia bức tượng ra làm hai mảnh bằng nhau.
Mỗi người giữ lấy một mảnh.
Đoạn Kiếm Thù nhìn lấy Tịnh Sỹ Nhân cau mày rồi nói:
- Đây không phải là thứ ta cần.
- Nó cũng không phải là thứ ta cần.
Cả hai nói dứt câu liền bóp nát pho tượng thành bụi rồi vứt xuống đất. Tịnh Sỹ Nhân phủi tay ôn nhu nói:
- Đạo Vương Khắc Vị Phong chưa thể chết về tay huynh được.
- Ai cấm Quan mỗ?
- Tịnh Sỹ Nhân có bổn phận ngăn cấm.
- Ngươi?
- Đúng.
- Khắc Vị Phong khiến cho Tịnh Sỹ Nhân thương hại từ bao giờ thế?
Đôi chân mày của Quan Sử Chung nhướng lên:
- Ta nghe nói Ngọc Diện Thư Sinh là người không biết thương xót ai bao giờ. Ngươi làm cho ta quá ngạc nhiên đó.
- Có những lý do không thể nói được. Nhưng nếu Quan huynh muốn biết thì hãy theo Tịnh Sỹ Nhân.
- Được… ta rất muốn biết lý do mà khiến cho Ngọc Diện Thư Sinh bỗng dưng thay đổi như vậy.
Tài sản của dth_abcd

  #12  
Old 03-06-2008, 08:36 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 12

Đóm tình bùng cháy




Trong gian phòng xá phát ra tiếng tỳ bà réo rắt làm ngây ngất cả mọi vật chung quanh gian phòng xá đó. Người ngồi khảy đàn tỳ bà chẳng phải ai xa lạ, chính là Di Tuyết Cầm. Mặc dù nàng đã thấy Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung cùng Tịnh Sỹ Nhân bước về phía mình nhưng vẫn không ngừng khảy đàn để nghinh tiếp. Nàng vẫn chú tâm vào từng phím đàn mà khảy.
Âm vực của tiếng đàn tỳ bà làm cho những khóm hoa quanh gian phòng xá truyền thêm sức sống, mà khiến những nụ hoa đúng ra chưa đến thời khắc khoe hương, khoe sắc đã vội vã nở, tiếng tỳ bà của Di Tuyết Cầm như khiến chúng bừng tỉnh, và giật mình kịp nghĩ đến phận hoa của mình mà vội vã nở ra.
Khi Tịnh Sỹ Nhân và Quan Sử Chung đã bước đến ngoài mái hiên gian phòng xá thì tiếng dồn dập hẳn lên. Những khóm hoa bị chi phối bởi tiếng đàn đó mà trở nên xao động, đung đưa những tưởng chúng đang làm một cuộc lột xác để có thể nhảy múa với tiếng đàn tỳ bà.
Chợt tiếng đàn ngưng bặt, rồi liền sau sự ngưng bặt đó là một âm thanh chát chúa nghe nhức cả thính nhĩ. Âm thanh của tiếng đàn tỳ bà chẳng khác nào làn kiếm khí vô tình, khiến cho tất cả những khóm hoa đang đua nở đồng loạt rụng hoa, gãy cành, xơ xác hẳn ra. Khung cảnh mới đây còn rực rỡ thì giờ đã biến sang trạng thái xác xơ, thê thảm.
Di Tuyết Cầm ngưng đàn nhìn Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung và Tịnh Sỹ Nhân.
Nàng khẽ gật đầu với Tịnh Sỹ Nhân.
Y cúi đầu đáp lễ rồi lui bước.
Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung nhìn Di Tuyết Cầm. Bộ xiêm y màu lam có đính những viên dạ minh châu lấp lánh, phản chiếu ánh sắc từ những vì sao đêm trông thật rực rỡ.
Di Tuyết Cầm đặt cây đàn tỳ bà xuống chiếc bàn bằng đá hoa cương rồi đứng lên. Nàng điểm nụ cười mỉm với Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung:
- Các hạ là Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung?
- Nếu tại hạ nói tại hạ là Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung không biết cô nương có tin không?
Chân tướng lẫn diện dung của các hạ đủ cho bổn cô nương tin ngươi là Đoạn Kiếm Thù.
- Thế sao cô nương còn hỏi?
- Hỏi để xác định có đúng không. Nếu không đúng Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung, bổn cô nương sẽ cho người đuổi đi.
- Nếu đúng là Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung thì sao?
Di Tuyết Cầm chắp tay sau lưng, nhìn Quan Sử Chung từ đầu đến chân. Nàng vừa nhìn vừa ôn nhu nói:
- Nếu là Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung thì bổn cô nương sẽ cho một lời cảnh báo.
Đôi chân mày của Quan Sử Chung nhướng cao hết cỡ những tưởng hai con ngươi của y chực lọt ra ngoài hốc mắt. Y nhếch môi nói:
- Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Thế cô nương định cảnh báo ta điều gì nào?
- Đạo Vương Khắc Vị Phong chưa đến cái số phải chết. Chỉ khi nào bổn cô nương phán y chết thì mọi người mới lấy mạng y.
- Kể cả Quan mỗ cũng phải chấp nhận lời cảnh báo đó?
- Không sai. Bất cứ ai cũng đều phải chấp nhận lời cảnh báo của bổn cô nương.
- Vậy nếu như tại hạ không chấp nhận lời cảnh báo của cô nương thì sao?
Di Tuyết Cầm nghiêm giọng nói:
- Các hạ muốn thử bản lĩnh của mình à?
- Nếu có thể được.
- Vậy hãy nhìn những khóm hoa quanh gian phòng xá này.
Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung nhạt nhẽo đáp lời Di Tuyết Cầm:
- Tại hạ là một sát thủ vô tâm chứ không phải là những cánh hoa chỉ biết khoe sắc khoe hương. Với lại tại hạ đã tiếp nhận chức phận đưa cái mạng của Đạo vương về cho Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên.
Nàng điểm nụ cười mỉm, từ tốn nói:
- Quan các hạ vì pho tượng mỹ nữ hơn vì cái mạng mình à?
- Quan Sử Chung thích người đẹp bất tử.
- Cái gì bất tử là cái đó không có hồn. Sao các hạ lại có thể đắm đuối cái vô hồn đó chứ?
- Đa tạ cô nương đã chỉ giáo, nhưng rất tiếc tại hạ thích cái vô hồn. Bởi nó rất thật mà không hề có sự phản bội hay gian trá so với những thứ có hồn. Nếu như mỹ nhân có hồn thì tại hạ không màng đến.
- Một cách suy nghĩ, và cũng là một cách sống của các hạ. Nhưng lần diện kiến này, bổn cô nương không phải để đàm đạo với các hạ về những gì các hạ vừa nói. Mà muốn cho các hạ biết, nếu các hạ có thể thị uy trước mặt quần hào, đoạt lấy yết thị, thì cũng nên nể mặt ta một chút.
Đôi chân mày Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung nhíu lại:
- Nể mặt cô nương. Thế cô nương sẽ làm gì cho tại hạ nể mặt đây?
- Làm gì ư?
Nàng vừa nói vừa lắc vai lướt thẳng đến Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung. Đôi ngọc thủ của Di Tuyết Cầm liên tục vỗ ra mười đạo chưởng công thẳng vào Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung phản ứng cực kỳ nhanh, nhưng cũng chỉ có thể đỡ được ba thế chưởng của Di Tuyết Cầm, còn ba thế chưởng còn lại nhứt nhứt đều công trúng vào tử huyệt của gã.
Tuyết Cầm thu hồi chưởng ngọc mà Quan Sử Chung vẫn chưa hết sửng sốt trước thế công liên hoàn và đầy uy lực của nàng. Mặc dù bị công trúng bảy thế chưởng nhưng tuyệt nhiên chẳng hề bị trọng thương, bởi Tuyết Cầm không dụng đến nội lực, ngoài ba chưởng đầu tiên. Bấy nhiêu đó đủ để cho Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung biết nàng có thể phát tác nội lực theo ý của mình. Phàm những người có thể tùy nghi phát tác nội lực thì võ công đã đạt tới cảnh giới xuất quỷ nhập thần, lư hỏa thuần nhanh.
Di Tuyết Cầm thu hồi chưởng ảnh chắp tay sau lưng nhìn Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung:
- Các hạ đã nhận biết rồi chứ?
- Đã nhận biết… thế sao cô nương không lấy mạng Sử Chung này?
Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung buông tiếng thở dài, rồi nói:
- Đến Dương Châu lần này, tại hạ chẳng được lợi ích gì. Đành phải thèm thuồng nhìn mỹ nữ bất tử.
- Bổn cô nương sẽ cho các hạ một cơ hội có được mỹ nữ bất tử.
- Cơ hội gì?
- Tịnh Sỹ Nhân nói Đoạn Kiếm Thù ngoài võ công tuyệt phàm còn có thể lần ra dấu vết của bất cứ người nào.
Đôi chân mày của Quan Sử Chung nhíu lại:
- Cô nương muốn tại hạ lần ra dấu vết của Đạo Vương Khắc Vị Phong?
Di Tuyết Cầm lắc đầu:
- Không… Đạo vương chẳng cần tìm dấu vết làm gì. Y đã lộ chân tướng rồi. Ta cần các hạ tìm ra dấu một người khác.
Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung nghiêm mặt, nhạt nhẽo nói:
- Cô nương muốn tìm ai nào?
Nàng từ tốn nói:
- Các hạ hãy vào đây.
Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung bước vào trong gian phòng xá. Di Tuyết Cầm lấy cây đàn tỳ bà. Nàng lật ngược cây đàn để Quan Sử Chung xem qua đáy cây đàn tỳ bà. Rồi vận công xóa ngay dòng chữ đó đi.
Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung chau mày:
- Cô nương trả cho tại hạ như thế nào?
- Một cái giá mà bất cứ người nào cũng thèm muốn.
Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung ve cằm nhìn Di Tuyết Cầm từ tốn nói:
- Tại hạ sẽ không làm cô nương thất vọng.
- Bổn cô nương cũng không mình sẽ được cái gì. Thất vọng hay hy vọng đều tùy ở các hạ.
- Nếu cô nương có niềm tin nơi tại hạ thì sẽ không đến nỗi thất vọng đâu. Hãy tin vào lời nói này của tại hạ.
- Mời các hạ đến đây, nếu tôi không tin làm sao được.
Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung gật đầu rồi ôm quyền từ tốn nói:
- Tại hạ cáo từ.
Nàng cũng ôm quyền đáp lễ:
- Hẹn tái kiến.
Chờ Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung đi rồi, dung diện của Di Tuyết Cầm mới lộ rõ sự khinh miệt. Nàng nhẩm nói:
- Không biết ta có nên tin vào hạng người như ngươi không?
Nàng lia mắt nhìn qua khung cảnh xơ xác chung quanh gian phòng xá rồi mới rời khỏi nó. Rời gian phòng xá, Di Tuyết Cầm bước vào tòa biệt lầu gần đó. Khi nàng vào thư phòng thì nhận ra trên bàn có một đóa hoa hồng thật tươi. Đôi chân mày lá liễu, vòng nguyệt của Di Tuyết Cầm thoạt nhíu lại.
Chưa từng bao giờ có một cánh hoa trong biệt phòng của nàng, bởi vì nàng đâu phải là người yêu hoa. Đây lại là một cánh hồng đỏ ối, mặc dù nó đẹp nhưng vẫn có những chiếc gai nhỏ chực chờ, có thể làm tổn thương làn da trắng mịn như bông bưởi của nàng.
Di Tuyết Cầm bước lại bên chiếc bàn đá, ngắm nhìn hoa hồng. Nàng mỉm nụ cười mỉm. Nhón hai ngón tay cẩn thận cầm lấy cánh hoa hồng rồi thả bước đến giang Hoàng Phi sảnh. Trong gian Hoàng Phi sảnh là một bồn nước khá rộng, đã tẩm hương tỏa mùi thơm ngào ngạt.
Tự trút bỏ trang phục, phơi ra những đường cong tuyệt mỹ, và cân đối đến mức hoàn hảo, chẳng một chút nào khiếm khuyết. Vóc dáng của Di Tuyết Cầm đúng là một tòa thiên nhiên được kiến tạo hoàn mỹ đến độ không thể tìm ra một nét khiếm khuyết nào, mặc dù nàng đã ở tuổi tam tuần. Phàm nữ nhân có vẻ đẹp đến độ chín muồi và hoàn hảo thì lại có đặng vẻ đẹp ở cái tuổi ngoài tam tuần. Nàng trông tợ như quả chín mọng, chực chờ tưới mật với bất cứ một sự đụng chạm nào. Một trái chín mà bất cứ người nào thấy qua cũng phải thèm thuồng, bất kể kẻ đó là ai, cùng giới tính với nàng hay khác giới tính. Tất cả sẽ hẳn phải ngây ngất với vẻ đẹp của quả chín tươm mật đó.
Nàng trầm mình xuống bồn nước tẩm hoa.
Một lớp nước đọng trên làn da trắng của nàng, để rồi kết lại những giọt tinh khiết phản chiếu ánh sáng từ những chiếc giá bạch lạp, tạo thành một lớp ngọc lung linh kỳ ảo trên da thịt nàng.
Có lẽ bất kỳ một gã họa nhân nào tồn tại trên đời này, nếu được chứng kiến cảnh nàng trong bồn tắm nước, không thể nào cầm bút mà họa được. Bởi họ đâu đủ tâm tưởng để phát thảo họa pháp trước cảnh đẹp mê hồn mà bất cứ gã thi nhân nào cũng không thể có được một tứ thơ hay trong hoàn cảnh này. Họ đâu còn được chút thần thức trước vẻ đẹp như giấc mộng liêu trai mà nằm mơ cũng chẳng thể nào tưởng tượng ra.
Ngâm mình trong bồn nước tẩm hương hoa, nhưng Di Tuyết Cầm không để cho nước bắn vào những cánh hồng mỏng manh. Nàng ngắm đóa hồng điểm nụ cười mỉm.
Nàng nghe tiếng động sau lưng mình, nhưng không quay lại, mà từ tốn nói:
- Đóa hoa hồng của Khắc công tử khiến Di Tuyết Cầm không thể dừng tay kỳ rửa thân thể mình.
Vị Phong đứng ngay bên bồn nước khoanh tay trước ngực, vẻ mặt chàng rất dửng dưng trước khung cảnh liêu trai như thế này.
Vị Phong ôn nhu nói:
- Quận chúa có thấy cánh hoa hồng của tại hạ thế nào. Có đẹp không?
- Rất đẹp, nhưng tay phải ngại những chiếc gai nhọn của nó.
- Những chiếc gai nhọn đó đâm vào da thịt nhức nhối lắm, quận chúa cẩn thận đó.
Nàng cười khảy, nhưng vẫn không quay lưng lại đối mặt với Vị Phong. Cứ như nàng còn chút e dè với sự lõa thể của mình hay chỉ muốn cho Vị Phong chiêm ngưỡng bờ lưng cùng đôi bờ vai nõn nà của mình thôi. Nàng từ tốn nói:
- Khắc công tử biết hoa hồng có gai, sao vẫn đem nó tặng cho Di Tuyết Cầm?
- Tại vì Khắc Vị Phong không thấy trên đời này có đóa hoa nào khả dĩ sánh với quận chúa ngoài loài hoa hồng. Nó vừa đẹp…
Nàng cướp lời Vị Phong:
- Vừa có gai. Mà gai của nó thì đâm rất đau. Đúng không nào?
- Sự thông minh của quận chúa, tại hạ chỉ còn biết ngưỡng mộ.
Nàng ghim cánh hoa hồng lên bồn nước rồi nói:
- Ngắm một đóa hoa hồng, thì phải ngắm tất cả mọi mặt của nó hay chỉ ngắm một phía thôi?
- Tất nhiên phảm ngắm nó trong mọi tình cảnh, mọi phía, mọi góc, nhưng cuối cùng nó vẫn là đóa hoa hồng.
Vị Phong vừa dứt lời thì Di Tuyết Cầm từ từ quay lại đối diện với chàng. Nàng điểm nụ cười mỉm rồi nói:
- Cánh hoa trước mặt công tử có đẹp không?
- Không có đóa hoa nào đẹp hơn nữa.
- Nữ nhân rất thích nghe những lời nói này đó. Hóa ra Đạo vương Khắc Vị Phong cũng biết những lời nói lấy lòng mỹ nhân.
Mặc dù Di Tuyết Cầm đã quay lại đối nhãn với chàng. Dưới làn nước trong như mặt gương, lấp lửng đôi nhũ hoa căng tròn của nàng ẩn hiện nhưng Khắc Vị Phong vẫn không rời mắt qua nơi khác để tránh nó.
Tuyết Cầm chẳng có chút e thẹn gì khi để phơi sự lõa lồ của mình trước Khắc Vị Phong. Nàng vẫn ngâm mình trong bồn nước, và dùng tay khoát nước lên người mình. Động tác của nàng chẳng có chút nguợng ngùng mà ngược lại như còn muốn tạo ra một hình ảnh khác qua những cử động của mình. Những thao tác đó gợi cảm đầy chất dục tình, để kẻ đối diện phải động lòng.
Nàng ngưng khoát nước, nhìn Khắc Vị Phong, ôn nhu nói:
- Tuyết Cầm cứ ngỡ Khắc Vị Phong công tử chỉ biết trốn Tuyết Cầm thôi chứ. Không ngờ Khắc công tử lại rất có dũng lược. Tự dấn thân vào biệt lâu của Di quận chúa, còn dửng dưng ngắm nhìn Tuyết Cầm tắm rửa. Không biết Khắc Vị Phong có được mấy cái mạng nhỉ?
Khắc Vị Phong vẫn khoanh tay trước ngực nhìn nàng, từ tốn đáp lời:
- Khắc Vị Phong chỉ co mỗi một cái mạng thôi. Nhưng khốn nỗi cái mạng đó đã được người ta đặt dưới ngọn đao của gã đao thủ nào đó, chực chờ tước đi rồi. Nếu có mất thì chỉ mất thêm một cái mạng đã treo án thôi.
Nàng mỉm cười:
- Thế Khắc công tử không ngại khi đột nhập vào đây chiêm ngưỡng Tuyết Cầm tắm à?
Đôi chân mày rậm của Khắc Vị Phong nhíu lại:
- Còn gì phải ngại nữa?
Chân diện Tuyết Cầm sa sầm. Nàng nói:
- Sao lại không ngại? Phàm một gã nam nhân chỉ đụng vào người nữ nhân đã xúc phạm tiết hạnh người đó rồi. Còn Khắc công tử thì lại gói gọn thân thể của Di Tuyết Cầm trong hai con ngươi mình. Công tử đã xúc phạm tiết hạnh của Di Tuyết Cầm rồi đó.
Nàng vừa nói dứt câu thì Khắc Vị Phong bất ngờ cười thành tiếng.
Nghe tiếng cười của chàng, đôi chân mày lá liễu của nàng thoạt nhíu lại:
- Khắc công tử nghĩ gì mà cười?
- Quận chúa không cho tại hạ cười… nhưng tại hạ không thể nhịn cười được…
- Vì cái gì khiến Khắc công tử không thể nhịn cười được?
Khắc Vị Phong lưỡng lự, rồi ngập ngừng nói:
- Lần trước tại hạ đột nhập vào Vọng Nguyệt lầu, còn thấy một hoạt cảnh hơn thế này nữa.
Đôi lưỡng quyền của nàng ửng hồng. Di Tuyết Cầm đưa tay lên rút cành trâm trên mái tóc mình. Nàng từ tốn hỏi:
- Khắc công tử thấy hoạt cảnh gì trong Vọng Nguyệt lầu?
Di Tuyết Cầm vừa nói vừa vuốt cành trâm qua hai ngón tay. Nàng vuốt cành trâm như vuốt một lưỡi kiếm.
Khắc Vị Phong gượng nói:
- Tại hạ sực nhớ lại hoạt cảnh đó mà ước ao được như Thượng Quan Đại Phu tiên sinh. Nhưng nghĩ lại, mình chỉ là một Đạo vương đâu thể sánh bằng với bậc kỳ tài như Thượng Quan Đại Phu mà phải cười đó thôi. Đom đóm đâu thể bì với nhật nguyệt.
Chàng nói dứt câu, Di Tuyết Cầm phá lên cười khanh khách. Tiếng cười của nàng khiến nước trong bồn xao động làm thành những gợn sóng li ti vỗ vào thể pháp nàng.
Di Tuyết Cầm cắt ngang tràng tiếu ngạo, từ tốn nói:
- Công tử nói khéo lắm.
Nàng nhìn vào mắt Khắc Vị Phong:
- Lời nói vừa rồi của Khắc công tử hẳn khởi phát từ cành trâm trong tay Di Tuyết Cầm.
Khắc Vị Phong nhìn nàng:
- Nếu lời nói vừa rồi khởi phát thật từ ý niệm trong đầu của Khắc Vị Phong thì sao?
Tuyết Cầm nghiêm giọng nói:
- Nếu lời nói vừa rồi khởi phát từ tâm tưởng của Khắc công tử thì hãy bước vào bồn nước này.
Khắc Vị Phong thoạt lộ vẻ bối rối với lời nói của Di Tuyết Cầm. Chàng toan mở lời thì nàng đã gằn giọng nói:
- Đừng nói với ta những lời khách khí, ví như sợ mạo phạm Di Quận chúa.
- Quận chúa nói đúng… phàm những người như Khắc Vị Phong thấy cảnh quận chúa đang lõa thể ngâm mình trong bồn nước, và còn được quận chúa cho phép bước vào tắm chung thì đúng là được ban đại ân, đại phúc, thích thú biết chừng nào. Thích thú như mình gặp một báu vật vô giá trên đời, nhưng…
Đôi chân mày nàng nhíu lại:
- Nhưng thế nào?
Vị Phong thả lửng hai tay buông xuống theo thân người rồi nói:
- Khắc Vị Phong không thể làm ướt bộ trang phục này. Bởi Khắc Vị Phong đang bị coi là kẻ giết Diệp Diệp. Nói cách nào đó, Khắc Vị Phong là kẻ đang bị truy sát, chẳng lẽ lại để bộ trang phục ướt sũng chạy rong khắp Dương Châu.
- Khắc Vị Phong công tử có thể trút bỏ y phục được mà.
Chàng mở to đôi mắt hết cỡ nhìn nàng, miễn cưỡng hỏi lại:
- Quận chúa bảo tại hạ trút bỏ trang phục?
- Nếu không muốn ướt nó.
Khắc Vị Phong xuýt xoa nói:
- Đây đúng là đặc ân đại hỷ của Khắc Vị Phong… nhưng nếu…
- Thượng Quan Đại Phu tiên sinh không đến đây nếu chưa có ý của Di Tuyết Cầm.
Khắc Vị Phong quệt lỗ mũi rồi nói:
- Khắc Vị Phong là nam châm, cùng với quận chúa ngâm mình trong bồn nước lại không có một mảnh vải che thân. Nếu không khéo, quận chúa sẽ bị thiệt thòi đó.
Nàng nhếch môi mỉm cười rồi nói:
- Ước muốn của Khắc Vị Phong được như Thượng Quan Đại Phu tiên sinh kia mà.
- Quận chúa đã nói thế rồi, Khắc Vị Phong không thể nào từ chối được nữa.
Nói dứt câu, chàng tự trút bỏ y phục mình, trần truồng như nhộng rồi bước luôn vào bồn nước ngâm mình chung với Di Tuyết Cầm. Hai người đối mặt với nhau.
Di Tuyết Cầm mỉm cưới với Khắc Vị Phong. Nàng ôn nhu nói:
- Ta cùng với Vị Phong ngâm mình trong một bồn nước, trong một tình huống chẳng có mảnh vải nào trên người. Với một nam nhân đầy sức sống như công tử… hành động kế tiếp của Khắc Vị Phong là gì?
Khắc Vị Phong nhìn thẳng vào mắt Di Tuyết Cầm, ôn nhu nói:
- Quận chúa có một tấm thân tuyệt mỹ mà bất cứ một gã nam nhân nào cũng muốn chiếm hữu. Theo lẽ bình thường, Vị Phong phải vồn vã, vồ tới thân thể của Di quận chú mà chiếm hữu nó bằng những hành vi đầy nhục tình để tìm khoái cảm. Nhưng rất tiếc Khắc Vị Phong không phải là hạng nam nhân như vậy.
- Tại sao?
- Nếu Khắc Vị Phong làm như vậy, không chừng mình lại biến thành gã băng hoại lần thứ hai.
- Dù sao cũng là kẻ băng hoại rồi.
Lời nói của nàng vừa ôn nhu vừa tiềm ẩn trong đó có sự khe khắt và pha trộn sự khích lệ đối với chàng.
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Khắc Vị Phong đang cố minh chứng mình không phải là kẻ băng hoại.
- Công tử chưa minh chứng được thì cứ cho mình là kẻ băng hoại đi. Ở đây chỉ có Tuyết Cầm và công tử.
Khắc Vị Phong gật đầu:
- Quận chúa nói cũng rất đúng… tại hạ nên nghĩ mình đang là kẻ băng hoại và bỉ ổi. Bởi dù sao mọi người cũng đã cho Khắc Vị Phong là kẻ băng hoại và bỉ ổi rồi. Nhưng có một điều, Khắc Vị Phong không thể chiếm hữu thể xác của Tuyết Cầm quận chúa được.
- Vì sao?
Chàng lắc đầu:
- Khắc Vị Phong sợ những chiếc gai của cánh hồng đâm nhức nhối lắm.
Nàng phá lên cười khanh khách khiến thân thể nàng rung theo tiếng cười đó tạo ra những gợn sóng li ti lan qua Khắc Vị Phong. Chàng im lặng nhìn Tuyết Cầm cất tràng tiếu ngạo mà tuyệt nhiên không nói tiếng nào.
Tuyết Cầm cười thích thú với lời nói của Khắc Vị Phong. Tuyết Cầm nói:
- Khắc công tử sợ những chiếc gai của cánh hồng đâm nhức nhối.
Khắc Vị Phong gật đầu:
- Quận chúa còn sợ đừng nói gì đến Khắc Vị Phong.
- Công tử ví Di Tuyết Cầm như cánh hoa hồng.
Vị Phong im lặng không đáp lời nàng.
Tuyết Cầm nói:
- Hoa đẹp là những loài hoa có gai.
Khắc Vị Phong vuốt râu khi nàng vừa dứt lời:
- Khắc Vị Phong biết điều đó, nên đối với những loài hoa đẹp, tốt nhất là nên đứng xa ngắm nhìn chứ đừng đặt tay đến nó. Chạm đến nó rất dễ bị tổn thương.
- Bất cứ nam nhân nào cũng sở hữu hoa đẹp chứ không thích sở hữu một cánh hoa tàn và xấu xí.
- Lẽ thường tình là như vậy… nhưng còn tùy và sở thích của từng người nữa.
- Thế cánh hoa Tần Á Mỵ có đẹp với Khắc công tử không?
Chân diện Vị Phong ửng đỏ và nóng bừng lên. Lời nói này của Di Tuyết Cầm khiến chàng phải sượng sùng và ngượng ngùng. Khắc Vị Phong miễn cưỡng nói:
- Đôi lúc trái tim cũng có cách đánh lừa khối óc.
- Công tử đã thú nhận.
- Có sao Vị Phong nói vậy, chẳng có gì dấu quận chúa.
Nàng điểm nụ cười mỉm rồi nói:
- Xem ra Khắc Vị Phong đến biệt lầu của Di Tuyết Cầm lần này rất tự tin. Không một chút e dè, hay hoài nghi và lo lắng như lần trước chúng ta gặp nhau. Cái gì đã khiến công tử tự tin như vậy?
- Khi người ta bị dồn đến chỗ chết thì luôn có tham vọng sống. Chính tham vọng sống đó tạo ra sự tự tin nơi Khắc Vị Phong. Nếu không tự tin, Khắc Vị Phong chết quách cho rồi.
Nàng gật đầu:
- Có bản lĩnh của một nam tử hán mới nghiệm ra điều đó.
Khắc Vị Phong ôm quyền, từ tốn nói:
- Quận chúa quá khen. Nếu như Khắc Vị Phong có bản lĩnh của một nam tử hán thì đâu đến nỗi là Đạo vương bị người ta tróc nã chẳng còn sinh lộ.
- Ai cũng có số phận cả. Nếu công tử không có bản lĩnh thì hẳn đã chết lâu rồi.
Nàng hơi ngả người ra sau. Một động tác đáng ra nàng không nên làm trước mặt một gã nam nhân đang đến tuổi sung mãn như Khắc Vị Phong, nhưng nàng vẫn không màng đến điều đó. Đôi nhũ hoa căng tròn như hai quả đồi trồi lên khỏi mặt nước. Đôi nhũ hoa căng cứng và tròn trịa kia đập ngay vào hai con ngươi của Khắc Vị Phong.
Nàng mỉm cười với chàng rồi trở về tư thế cũ. Hai tay vẫn nhẹ nhàng khoát nước rưới lên vai mình.
Di Tuyết Cầm nói:
- Khắc Vị Phong Đạo vương đột nhập vào biệt lầu của Di Tuyết Cầm không sợ Tuyết Cầm à?
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Không…
Đôi chân mày nàng nhíu lại:
- Tuyết Cầm có thể giết công tử hoặc dẫn giải công tử đến nha môn. Nếu không thì cũng đưa cho Vạn Xuân trang chủ trừng trị.
- Khắc Vị Phong không sợ điều đó.
- Tại sao lại không sợ?
- Quận chúa sẽ không giết Khắc Vị Phong… bởi lẽ trong tay Vị Phong còn có thứ quận chúa cần. Quận chúa sẽ không dẫn giải Khắc Vị Phong đến nha môn, bởi lẽ trước công đường, Khắc Vị Phong sẽ huỵch toẹt tất cả những gì mình thấy trong Vọng Nguyệt lầu. Cho dù thiên hạ có nghi ngờ lời nói của Khắc Vị Phong nhưng tất nhiên cũng sẽ đàm tiếu, mà bàn tán xôn xao. Hôm nay người ta không tin nhưng rồi một ngày nào đó sẽ có người nói. Chuyện đó cũng có thể xảy ra. Quận chúa lẫn Thượng Quan Đại Phu kỳ nhân hẳn không muốn nghe những lời đàm tiếu đó.
Đôi chân mày của nàng nhíu lại biểu lộ thái độ bất mãn. Tuyết Cầm nghiêm giọng hỏi:
- Thế công tử có định đi rêu rao chuyện mình đã chứng kiến trong Vọng Nguyệt lầu cho mọi người biết không?
- Tại hạ không là kẻ xấu mồm xấu miệng. Nhưng nếu bị đưa ra trước công đường, bắt buộc Khắc Vị Phong phải nói. Huống chi Thượng Quan Đại Phu tiên sinh đã phái Tịnh Sỹ Nhân đến Hoàn Mai trang giết năm vị nghĩa đệ của Khắc Vị Phong.
Khắc Vị Phong buông tiếng thở dài, nói tiếp:
- Cứ xem như chuyện của quận chúa và Thượng Quan Đại Phu, Khắc Vị Phong không thấy và không biết, nhưng món nợ mà Thượng Quan Đại Phu đã vay mượn của Hoàn Mai trang, không biết Thượng Quan Đại Phu tiên sinh sẽ phải trả như thế nào?
Mặt Tuyết Cầm sa sầm:
- Có chuyện đó à?
- Quận chúa không biết ư?
- Đúng là Tuyết Cầm không biết. Có thể Thượng Quan Đại Phu tiên sinh sợ danh tiếng của mình ô uế mà phải dụng hạ sách đó.
- Nếu sợ danh tiếng ô uế thì đừng làm. Nếu đã làm thì phải nhận lãnh hậu quả việc làm của mình. Có như vậy mới đáng mặt đại trượng phu đứng trong trời đất. Còn Thượng Quan Đại Phu… đã không dám nhận lãnh việc mình làm còn bày thêm ra một tội ác mới. Vị Phong thử hỏi quận chúa, những nghĩa đệ của Vị Phong, là những con người khốn nạn, tội nghiệp, đã chịu biết bao nhiêu sự đọa đày của thiên hạ… sao còn buộc họ phải chết thê thảm như vậy chứ?
Vẻ sững sờ hiện lên trên mặt của Tuyết Cầm. Nàng buông tiếng thở dài:
- Tuyết Cầm cũng chỉ biết chia buồn với công tử.
Chàng nhếch môi lắc đầu:
- Một lời chia buồn của quận chúa không giúp những hàn vị khốn cùng nhỏ nhoi kia có lại được sự sống. Và cả Thượng Quan Đại Phu có tấm bia vàng cũng chỉ là hành vi tự tôn danh tiếng của mình.
Chàng hừ nhạt rồi nói tiếp:
- Tất cả những hành vi Thượng Quan Đại Phu tiên sinh đã làm đều chôn vùi danh phận và nhân cách của y trong mắt Khắc Vị Phong.
Đôi chân mày Di Tuyết Cầm nhíu lại. Nàng nghiêm giọng nói:
- Khắc Vị Phong Đạo vương không tìm đến nguyệt lầu của Tuyết Cầm chỉ để phán ra những lời nói luận tội Thượng Quan Đại Phu?
Chàng gật đầu:
- Quận chúa nói đúng. Khắc Vị Phong tìm đến quận chúa không phải để luận tội vị kỳ nhân Trung Thổ. Luận tội lão có ích gì. Luận tội lão đâu thể lấy lại sự công bằng cho những người đã chết.
Tuyết Cầm nghiêm giọng hỏi:
- Vậy Khắc Vị Phong Đạo vương tìm đến biệt lâu của Tuyết Cầm vì cái gì?
Chàng nhìn vào mắt nàng:
- Khắc Vị Phong muốn rời Dương Châu.
Nàng mở to mắt hết cỡ nhìn chàng:
- Rời Dương Châu?
Khắc Vị Phong gật đầu:
- Đúng. Và người đưa Khắc Vị Phong rời Dương Châu chính là Di quận chúa.
Nàng càng sững sờ hơn bởi câu nói của chàng. Chỉ tay vào ngực mình, Di Tuyết Cầm nghiêm giọng hỏi lại:
- Tuyết Cầm sẽ đưa công tử rời Dương Châu?
- Không sai.
- Thật là nực cười.
- Quận chúa không có ý đưa tại hạ rời Dương Châu à?
- Chẳng lẽ Đạo Vương có thể xâm nhập vào bất cứ nơi nào kiên cố nhất, nghiêm nhặt nhất mà không rời khỏi Dương Châu được ư?
- Nếu tại hạ muốn rời Dương Châu quả dễ dàng. Nhưng…
Khắc Vị Phong bỏ lửng câu nói nhìn nàng. Chàng lưỡng lự một lúc rồi nói:
- Tại hạ còn một món hàng phải đưa đi.
- Có thể nói cho Tuyết Cầm biết món hàng đó là gì không?
Khắc Vị Phong nhìn nàng rồi nói:
- Khắc Vị Phong còn hai người nữa phải rời Dương Châu, một là nghĩa muội, hai là nghĩa đệ. Họ không thể ở lại đây.
Đôi chân mày Tuyết Cầm nheo lại. Nàng nghiêm giọng hỏi:
- Bản thân Khắc Vị Phong Đạo vương còn là người bị tróc nã, sao còn gánh thêm nghĩa muội và nghĩa đệ?
- Rất đơn giản, không đáng để quận chúa tò mò.
- Càng đơn giản thì Tuyết Cầm càng tò mò đó.
- Vị Phong là đại ca của Tiểu Bạch và Đại Thử. Năm người đã chết bởi Thượng Quan Đại Phu, chẳng lẽ lại để thêm hai người nữa chết sao?
Chàng buông tiếng thở dài:
- Quận chúa giúp Khắc Vị Phong chứ?
Nàng gắt giọng nói:
- Sao Khắc công tử lại tin ta?
Chàng lưỡng lự nhìn nàng rồi mạnh dạn nói:
- Khắc Vị Phong còn những thứ quận chúa cần.
- Những thứ đó có thể giải oan được cho công tử mà.
- Nghĩa muội và nghĩa đệ quan trọng hơn số phận nghiệt ngã mà Khắc Vị Phong đang khoác trên người mình.
Nàng cau mày:
- Nếu ta đưa công tử và hai người kia rời Dương Châu rồi… công tử lật lọng thì sao?
- Quận chúa có thể dùng một biện pháp nào đó khắc chế Khắc Vị Phong.
- Công tử khẳng khái như vậy à?
Khắc Vị Phong nghiêm giọng nói:
- Tại hạ chấp nhận số phận mình.
Nàng mỉm cười rồi nói:
- Ngay bây giờ bổn quận chúa cũng có thể dụng cực hình, buộc Khắc Vị Phong công tử phải nói ra nơi cất giấu bức da dê và Ngọc Kỳ Lân mà chẳng tốn chút công sức nào phải làm người đồng lõa đưa Khắc Vị Phong cùng với nghĩa muội và nghĩa đệ.
- Quận chúa sẽ hoàn toàn thất vọng khi dụng hạ sách đó đối phó với Khắc Vị Phong.
- Cực hình của bổn quận chúa ví như những chiếc gai của cánh hồng làm cho công tử đau đớn và nhức nhối đó.
Chàng nhếch môi cười ruồi rồi ôn nhu nói:
- Nếu sợ cực hình thì Khắc Vị Phong đã không đến đây và cũng không đưa cánh hoa hồng đẹp nhất tặng cho quận chúa.
Chàng vừa nói dứt câu, Di Tuyết Cầm bất ngờ cách không điểm chỉ vào tịnh huyệt của Khắc Vị Phong. Chàng cứng người nhưng vẻ mặt rất dửng dưng. Vị Phong nói:
- Quận chúa không cần phải điểm huyệt Khắc Vị Phong. Trong tình cảnh này Khắc Vị Phong chẳng lẽ chạy thoát khỏi tay quận chúa sao? Với lại tại hạ không muốn đào tẩu khi chưa đạt được mục đích.
Nàng cau mày rồi gật đầu giải khai tịnh huyệt cho chàng. Vừa giải khai huyệt đạo cho Khắc Vị Phong, Di Tuyết Cầm vừa nói:
- Ta sợ công tử lại bỏ chạy. Mà công tử trốn rồi thì chẳng có ai tìm được.
Nàng vừa nói vừa từ từ đứng thẳng người lên khỏi mặt nước trong bồn.
Phần thượng đẳng với hai quả tuyết lê no tròn mọng chín đập thẳng vào mắt Khắc Vị Phong. Mặc dù phơi cả đôi gò bồng đảo căng tròn trước mặt chàng nhưng tuyệt nhiên Tuyết Cầm không có vẻ gì ngượng ngùng hay thẹn thùng.
Nàng như quá quen với sự hiện diện của một nam nhân trước sự lõa lồ của mình.
Tuyết Cầm nhìn Vị Phong:
- Ta thử xem sự chịu đựng của công tử thế nào.
- Khắc Vị Phong rất sẵn sàng.
- Nếu như công tử chịu không nổi thì hãy nói cho ta biết, những thứ công tử đã trộm được đang dấu ở đâu nhé.
- Khắc Vị Phong sẽ trao tận tay những thứ đó cho quận chúa khi đưa được nghĩa muội và nghĩa đệ rời khỏi Dương Châu.
- Khẩu khí cao ngạo. Niềm tin vững chắc nhưng không biết chịu đựng được bao lâu nữa.
Nàng nói rồi đưa cây trâm đến trước mặt Khắc Vị Phong:
- Chiếc gai hoa hồng này sẽ tạo ra cái cảm giác đau đớn đến tột cùng đó.
Khắc Vị Phong im lặng không đáp lời nàng nhưng mắt vẫn nhìn vào mũi trâm sáng loáng trên tay Tuyết Cầm. Chàng nhỏ giọng nói:
- Cây hồng nào cũng tạo ra sự đau đớn khi đâm vào da thịt người ta.
Lời còn đọng trên miệng thì Tuyết Cầm đã ghim mũi trâm vào đại huyệt bách hội của chàng. Khắc Vị Phong nhắm mắt lại.
Mũi châm của Di Tuyết Cầm từ từ cắm sâu vào đại huyệt Bách Hội của Khắc Vị Phong. Hai cánh môi của chàng mím chặt lại, cùng với những tiếng nghiến răng ken két. Khắc Vị Phong có cảm giác mũi sắt nóng bỏng đang thọc sâu vào tận đỉnh đầu mình, tạo ra nỗi đau đớn cực kỳ, khiến tâm thức chàng mụ mẫm với những âm thanh ù ù. Mặc dù ngâm mình trong bồn nước tẩm hương hoa nhưng mồ hôi vẫn tuôn ra ướt đẫm mặt Khắc Vị Phong.
Di Tuyết Cầm nói:
- Khắc Vị Phong Đạo vương… công tử đang chịu đựng sự đau đớn tột cùng nhất… hãy nói ra nơi dấu những thứ đã trộm được… còn như không muốn nói thì hãy mở mắt nhìn vào Tuyết Cầm.
Khắc Vị Phong từ từ mở mắt nhìn vào Tuyết Cầm.
Tuyết Cầm điểm nụ cười mỉm. Nàng se cây trâm đâm vào đại huyệt Bách Hội của chàng. Toàn thân Khắc Vị Phong nổi đầy một lớp da ốc li ti do phải chịu đựng cảm giác đau đớn từ mũi trâm tạo ra.
Tuyết Cầm nói:
- Khắc Vị Phong chịu đựng được bao nhiêu lần nữa?
- Đến cảnh giới cuối cùng của kiếp người này. Đó là cái chết.
Nàng se tiếp mũi trâm, vừa nói:
- Đừng quên công tử không phải là sắt đá, mà cũng là con người bằng xương bằng thịt. Sự chịu đựng cũng có giới hạn.
Lớp da ốc từ từ biến mất khỏi thể pháp của chàng mà thay vào đó là hai dòng nước mắt rịn ra khóe mắt.
Tuyết Cầm sững sờ nhìn hai dòng nước mắt đó:
- Công tử chịu đựng đau đớn phải rơi lệ à?
- Không… tại hạ đang nghĩ đến những nghĩa đệ và nghĩa muội của mình.
Mặt nàng sa sầm:
- Có nghĩ đến Tần Á Mỵ tiểu thư không?
- Không… Vị Phong chấp nhận thử thách này.
Đôi chân mày nàng nhíu lại:
- Tại sao công tử lại hành hạ bản thân mình với những kẻ khốn cùng bất hạnh kia?
- Khắc Vị Phong đã là kẻ khốn cùng bất hạnh.
Nàng buông tiếng thở dài rồi giật mũi trâm ra khỏi đại huyệt Bách Hội của Khắc Vị Phong. Động tác của nàng khiến Khắc Vị Phong ngỡ như có một tia sét trời uy mãnh bổ thẳng xuống đỉnh đầu mình. Chàng giật nảy người, đổ nhào tới trước, dựa luôn vào thể pháp của Di Tuyết Cầm. Đầu chàng úp lên vai nàng, thân thể rã rời, thần thức chẳng còn biết gì nữa.
Tuyết Cầm đỡ lấy Vị Phong dìu ra khỏi bồn nước. Nàng đặt chàng nằm dài trên bồn nước rồi lấy khăn phủ lên người. Tuyết Cầm nhìn lại Khắc Vị Phong với sắc mặt xám ngoét như xác chết mất hẳn sinh lực.
Nàng buông tiếng thở dài:
- Trung Nguyên có một người như vậy sao?
Cùng với lời nói đó, nàng cảm nhận một tình cảm rất mơ hồ khỏa lấp tâm tưởng mình. Tuyết Cầm ngồi xuống bên Khắc Vị Phong. Nàng vuốt mái tóc chàng.
Nhìn xuống gương mặt chẳng còn một chút sinh lực của chàng, Tuyết Cầm khẽ thở dài.
Nàng lắc đầu nhẩm nói:
- Có bao nhiêu người được như Đạo vương Khắc Vị Phong?
Nàng nhìn chàng. Tình cảm mơ hồ khơi dậy trong tâm thức của Di Tuyết Cầm, một niềm thương cảm đối với Khắc Vị Phong. Sự thương cảm đó thôi thúc nàng phải làm gì đó, và cuối cùng thì Tuyết Cầm cúi xuống hôn trên trán chàng.
Nàng điểm nụ cười mỉm thật tươi, vuốt mái tóc Khắc Vị Phong:
- Nếu như ngươi biết Di Tuyết Cầm không phải là quận chúa Liêu Quốc… không biết Khắc Vị Phong còn nghĩ đến Tuyết Cầm này không?
Tài sản của dth_abcd

  #13  
Old 03-06-2008, 08:38 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 13

Bụi giang hồ nhóm nụ tình




Trong bộ tướng gã xà ích, Khắc Vị Phong cầm dây cương khiển đôi tuấn mã đen tuyền kéo theo cỗ xe che rèm. Sau cỗ xe song mã là cỗ xe độc mã do một gã đại hán cầm cương, còn ba gã còn lại cỡi tuấn mã hộ tống phía sau.
Di Tuyết Cầm vén rèm nói với Khắc Vị Phong:
- Công tử… khởi hành được rồi.
Vị Phong ra roi khiển đôi tuấn mã kéo theo cỗ xe có Di Tuyết Cầm hướng ra cửa bắc thành Dương Châu. Mặc dù thấy đoàn xe ngựa của Di Tuyết Cầm đang tiến đến bên cửa nhưng tuyệt nhiên bọn sai nha vẫn án ngựa thái độ gì có ý mở cửa thành.
Bên cạnh cổng thành là bức họa chân dung của Khắc Vị Phong. Khắc Vị Phong thấy bức họa mình treo trên cổng thành, nhưng rất dửng dưng.
Chàng ghìm dây cương cho đôi tuấn mã dừng lại.
Hai gã nha sai sầm sầm bước đến, Di Tuyết Cầm vén rèm, tay cầm lịnh bài đưa đến trước.
Nàng nghiêm giọng nói:
- Mở cổng thành.
Vừa nhìn thấy lịnh bài của trấn thủ Dương Châu, bọn nha sai vội ôm quyền xá.
- Tiểu nhân mở cổng thành ngay.
Hai gã giáo đầu toan bỏ đi đến chỗ mở cổng thành thì Tổng giáo đầu Dương Châu Tần Chương bước đến. Y lia mắt nhìn qua Khắc Vị Phong, nhưng chẳng thể nào phát hiện ra chân tướng thật của chàng. Bởi giờ đây Khắc Vị Phong đã có khuôn mặt khác. Một khuôn mặt xanh mét của kẻ bịnh hoạn lâu ngày, thêm một chòm râu dưới cằm, thứ râu quặp mà Tần giáo đầu vốn đã có ác ý không bao giờ muốn nhìn tới.
Tần Chương hỏi hai gã nha sai:
- Ai ở trong xe?
Hai gã nha sai khúm núm nói:
- Tổng giáo đầu… Vị cô nương có lịnh bài của Trấn phủ.
- Tất cả đều có thể làm giả.
Y hừ nhạt một tiếng rồi bước đến bên cỗ xe. Di Tuyết Cầm vén rèm bước xuống xe. Nàng chắp tay sau lưng nhìn Tần Chương.
Y nheo mày khi kịp nhận ra Di Tuyết Cầm liền ôm quyền xá. Giả lả, xun xoe nói:
- Di cô nương… Tần mỗ sẽ mở cổng thành.
- Còn đợi gì nữa?
Tần Chương ra dấu cho bọn nha sai mở cổng thành Dương Châu rồi quay lại nói với Di Tuyết Cầm:
- Tần mỗ đã mở cổng thành… thỉnh mời Di cô nương rời Dương Châu. Sau này Di cô nương có điều kiện, hãy nói với Thượng Quan Đại Phu tiên sinh dùm Tần giáo đầu một tiếng. Tần giáo đầu rất ngưỡng mộ Thượng Quan Đại Phu tiên sinh.
Nàng nheo mắt nhìn Tần Chương rồi bước lên cỗ xe. Không vội vén rèm, Di Tuyết Cầm nhìn lại Tần Chương, ôn nhu nói:
- Tần Á Mỵ ái nữ của Tần giáo đầu giờ đã là nghĩa nữ của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh rồi… sao giáo đầu không nói với ái nữ để thị bẩm trình lên Thượng Quan Đại Phu tiên sinh.
Tần Chương ôm quyền giả lả nói:
- Ái nữ của Tần mỗ cũng mới chỉ là nghĩa nữ của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh mới đây thôi. Nhưng đó là phúc phần của Tần Á Mỵ. Tần giáo đầu đâu dám dành lấy phúc phần của ái nữ mình. Ông tạo cho ai phúc phần thì người nấy hưởng… Tần mỗ chỉ xin với cô nương.
- Tần giáo đầu xem chừng rất yêu thương ái nữ của mình đó. Có dịp bổn cô nương sẽ nói với Thượng Quan Đại Phu tiên sinh.
Tần Chương ôm quyền nói:
- Cô nương bảo trọng.
Nàng lườm Tần Chương, nhạt nhẽo nói:
- Hẹn ngày tái kiến với Tần giáo đầu.
Nàng nhìn lại Khắc Vị Phong, từ tốn nói:
- Chúng ta khởi hành.
Khắc Vị Phong ra roi cho đôi tuấn mã kéo cỗ xe chậm rãi tiến ra khỏi cổng thành Dương Châu. Đoàn nhạn mã rập rình của Di Tuyết Cầm rời thành Dương Châu. Theo quan lộ xuôi về hướng bắc. Khắc Vị Phong ôn nhu nói với Di Tuyết Cầm:
- Nếu không có Di quận chúa… tại hạ khó mà đưa được Tiểu Bạch lẫn Đại Thử rời Dương Châu.
- Bổn quận chúa chỉ làm đúng theo thỏa thuận với công tử. Bổn quận chúa đưa nghĩa muội và nghĩa đệ của công tử rời Dương Châu và ngược lại…
Chàng tiếp ngay lời của Di Tuyết Cầm khi nàng ngập ngừng chưa nói hết ý:
- Tại hạ sẽ theo quận chúa đến Đại Liêu đúng như thỏa thuận.
- Tốt. Công tử hẳn không ngần ngại chứ?
Chàng lắc đầu:
- Không. Đến Đại Liêu, tại hạ không còn là kẻ băng hoại, giết người như ở Dương Châu.
Nàng nhìn Khắc Vị Phong mỉm cười từ tốn nói:
- Nếu như ta nghĩ không lầm, công tử cho ta và Thượng Quan Đại Phu bàn ra vở kịch Diệp Diệp rồi trút lên đầu công tử. Đúng không?
Vị Phong nhìn vào mắt nàng. Chàng gật đầu:
- Đúng như vậy… tại hạ nghĩ hai người mới chính là hung thủ của vụ huyết án.
Khắc Vị Phong khẽ lắc đầu:
- Phải chăng quận chúa và Thượng Quan Đại Phu nhân dựng ra cái chết của Diệp Diệp, đặng Khắc Vị Phong phải xuất đầu lộ diện và giao lại cho hai người Ngọc Kỳ Lân và Bức Họa Da Dê?
Di Tuyết Cầm nhếch môi cười mỉm rồi nói:
- Nếu như ta nói với công tử cái chết của Diệp Diệp tiểu thư không do ra và Thượng Quan Đại Phu tại ra thì sao?
Đôi chân mày của Khắc Vị Phong nhíu lại:
- Nếu không do quận chúa và Thượng Quan Đại Phu, và tại hạ cũng không nhúng tay vào, thì do ai tạo ra vụ huyết án đó chứ?
- Làm sao ta biết được?
Chân diện Khắc Vị Phong nghiêm hẳn lại:
- Họ tạo ra vụ huyết án của Diệp Diệp với mục đích gì?
Nàng nhếch môi, nhún vai nói:
- Ta đến Vọng Nguyệt lầu không một người nào biết. Ngoại trừ công tử. Nhân thân của công tử với Thượng Quan Đại Phu thì tất nhiên kẻ tạo huyết án của Diệp Diệp là công tử rồi, chứ đâu còn người nào khác.
Khắc Vị Phong buông tiếng thở dài:
- Nói như quận chúa thì những kẻ không danh phận, không tiếng tăm như Khắc Vị Phong phải nhận lãnh những điều ô nhục của người khác ư?
- Sự đời trong suy nghĩ của thiên hạ như vậy. Người ta không thể nào tin được Thượng Quan Đại Phu tạo ra cái chết của Diệp Diệp. Mà chỉ có thể quả quyết, người đó là Đạo vương Khắc Vị Phong.
Vị Phong từ từ thở ra và nhìn lại Di Tuyết Cầm:
- Thế quận chúa có tin tại hạ là kẻ băng hoại không?
- Công tử hỏi ta với mục đích gì?
- Tại hạ chỉ muốn biết trên cõi đời này còn người nào tin tại hạ là kẻ trong sạch thôi.
- Thế theo công tử thì Di Tuyết Cầm có nên tin công tử là người trong sạch không nào?
- Vị Phong đâu thể đoán được ẩn ý trong đầu quận chúa. Nhưng tại hạ tin quận chúa cho tại hạ là người trong sạch.
- Công tử nghĩ ta cho công tử là người trong sạch?
Khắc Vị Phong gật đầu:
- Đúng… nếu quận chúa không nghĩ tại hạ là người trong sạch thì đã không giúp tại hạ.
Nàng phá lên cười khi Vị Phong vừa thốt dứt lời.
Nàng cười dứt mới nhìn Khắc Vị Phong từ tốn nói:
- Khắc công tử ngây thơ quá. Công tử có tin ra giúp công tử là vì mục đích gì khác không?
Khắc Vị Phong lưỡng lự rồi nói:
- Vì những thứ mà tại hạ đã lấy trộm của quận chúa và Thượng Quan Đại Phu.
Nàng nhướng mày:
- Ta có thể giết công tử đó.
Chàng sững sờ với câu nói này của Di Tuyết Cầm.
Đọc được ý của Khắc Vị Phong, Tuyết Cầm nói:
- Đúng là công tử co lấy những thứ của bổn quận chúa trao đổi với Thượng Quan Đại Phu. Nhưng ta vẫn có thể lấy mạng công tử để giữ khí tiết cho mình.
Nàng nói đến đây thì đôi lưỡng quyền ửng hồng e thẹn.
Khắc Vị Phong nhìn nàng.
Tuyết Cầm nói tiếp:
- Công tử đã thấy những gì xảy giữa ta với Thượng Quan Đại Phu, thế ta có thể giết công tử.
- Nếu quận chúa lấy mạng Khắc Vị Phong thì những thứ kia không thể tìm lại được.
- Ta có thể để chúng mãi mãi chìm vào bí mật không cần lấy lại.
Khắc Vị Phong chau mày nhìn nàng.
Nàng nhếch môi, nhún vai nói:
- Khắc Vị Phong công tử hãy tin ta đi.
- Lúc này tại hạ chẳng còn biết tin ai nữa. Một Thượng Quan Đại Phu danh bất hư truyền, luôn được người trọng thị. Đi đến đâu cũng có người tung kẻ hứng, quỳ mọp thế mà thực chất…
Khắc Vị Phong bỏ lửng câu nói giữa chừng. Chàng buông tiếng thở dài rồi nói tiếp:
- Dù sao thì tại hạ cũng sẽ trao lại cho quận chúa Bức Da Dê và Ngọc Kỳ Lân đã lấy mạng người. Nhưng khi nhận những thứ đó rồi, quận chúa có ý định lấy mạng Khắc Vị Phong không?
Nàng im lặng không đáp lời chàng.
Thấy nàng im lặng, Khắc Vị Phong buột miệng nói:
- Quận chúa sẽ lấy mạng tại hạ?
- Ta chưa có ý định đó.
- Quận chúa chưa có ý định đó à?
Nàng gật đầu:
- Bởi vì ta còn muốn biết kẻ nào đang đứng phía sau huyết án của Diệp Diệp và mục đích của người đó. Với lại ta biết công tử bị Vương Tạo buộc phải đi ăn trộm.
- Quận chúa nghĩ vậy, tại hạ cảm kích vô cùng.
Đoàn xe tới ngã ba đường, Khắc Vị Phong ghìm cương cho đôi tuấn mã dừng vó. Chàng quay lại nói với Di Tuyết Cầm:
- Quận chúa cho tại hạ tiễn nghĩa muội và nghĩa đệ của mình.
- Ta không cản công tử…
Khắc Vị Phong xuống xe, đi đến cỗ xe độc mã phía sau. Dụ Tử Quân vén rèm cùng với Tiểu Bạch và Đại Thử nhô đầu ra.
Tự Quân hỏi:
- Khắc lão đệ… sao lại đứng ở đây?
Khắc Vị Phong nói:
- Chúng ta phải chia tay ở đây.
Gã đại lực võ sĩ trao dây cương lại cho Tự Quân.
Khắc Vị Phong từ tốn nói:
- Dụ tiền bối giúp vãn bối chăm sóc Tiểu Bạch và Đại Thử.
Lão Dụ vuốt râu buông tiếng thở dài:
- Khắc lão đệ biết tìm ta ở đâu rồi.
- Nếu tất cả đều trôi qua trong êm ả, Vị Phong sẽ tìm Dụ tiền bối.
Lão khoát tay:
- Ngươi đừng nói tạ ơn ta. Ta giúp ngươi chăm sóc Tiểu Bạch và Đại Thử vì ngươi là người biết uống rượu thôi. Sau này có cơ hội, ta và ngươi sẽ lại đối ẩm với nhau.
Khắc Vị Phong ôm quyền xá:
- Vị Phong vô cùng cảm kích… xin đa tạ…
Lão Dụ khoát tay:
- Hê… ta đã nói rồi.
Khắc Vị Phong gượng cười.
Tiểu Bạch nói:
- Khắc đại ca… sao không đi cùng với muội và Dụ tiền bối?
Khắc Vị Phong gượng cười lắc đầu, ôn nhu nói:
- Đại ca không thể đi cùng với tiểu muội và Đại Thử được. Đại ca không nói ra vì sao, nhưng Tiểu Bạch hiểu. Đại ca tin một ngày nào đó sẽ tìm đến muội và Đại Thử.
- Tiểu Bạch muốn đi cùng với đại ca.
- Điều đó không thể được.
Lão Dụ nhìn Tiểu Bạch:
- Nha đầu… Ngươi đã biết tất cả mọi chuyện rồi còn muốn đi cùng với Khắc Vị Phong nữa. Lão phu thông minh để nhận ra hoàn cảnh lúc này của Khắc Vị Phong chứ.
Tiểu Bạch cúi mặt nhìn xuống. Lệ trào ra khóe mắt nàng, nhiễu xuống sàn khoang xe.
Thấy Tiểu Bạch khóc, Khắc Vị Phong cũng đau lòng. Chàng ôn nhu nói:
- Chăm sóc cho Đại Thử và nghe lời chỉ huấn của Dụ tiền bối… đừng để bất cứ chuyện gì xảy ra với mọi người.
- Dạ…
Buông một tiếng thở dài, Khắc Vị Phong nói với lão Dụ:
- Dụ tiền bối… người có thể đi được rồi.
Nhìn Khắc Vị Phong, Dụ Tử Quân buông tiếng thở dài:
- Ngươi bảo trọng.
Khắc Vị Phong khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp lời:
- Mọi người bảo trọng.
Tiểu Bạch ngẩng lên nhìn chàng.
Khắc Vị Phong gượng cười với Tiểu Bạch, ôn nhu nói:
- Tiểu Bạch nhớ cúng cơm cho các tiểu đệ đã chết.
Nàng gật đầu:
- Tiểu Bạch sẽ không quên.
Đại Thử hỏi:
- Chừng nào tiểu đệ mới gặp lại đại ca nữa?
- Thế nào đại ca cũng sẽ tìm đến đệ… thời gian không bao lâu đâu.
Chàng nhìn lại lão Dụ.
Lão vuốt râu rồi khiển cho tuấn má rẽ vào ngã tẻ, đi về hướng nam.
Tiểu Bạch ngoái đầu qua hông xe nhìn Khắc Vị Phong. Khắc Vị Phong đứng nhìn theo cỗ xe độc mã cho đến khi nó mất hút hẳn trong tầm mắt mới quay lại cỗ song mã của Di Tuyết Cầm.
Chàng đứng dưới đất nhìn Di Tuyết Cầm ôn nhu nói:
- Quận chúa… giờ thì tại hạ đã có thể nói.
Tuyết Cầm khoát tay:
- Hãy lên xe đi.
Khắc Vị Phong miễn cưỡng trèo lên xe. Chàng từ tốn nói:
- Tại hạ muốn nói cho quận chúa biết nơi cất giấu những thứ mà tại hạ đã lấy của quận chúa và Thượng Quan Đại Phu.
- Bổn quận chúa biết công tử là người giữ lời. Không cần gấp như vậy đâu. Khi nào về đến Liêu Quốc hãy nói cũng được.
Đến biên giới Đại Liêu, nàng không biểu lộ thái độ gì với lời nói lúc trước của mình, mà ra hiệu cho hai gã đại lực võ sĩ Liêu Quốc đi trước dẫn đường. Khắc Vị Phong buộc phải cầm dây cương khiển đôi tuấn mã. Chàng vừa khiển đôi tuấn mã vừa nghĩ thầm: “Sao nàng ta lại đổ ý, mà buộc mình đến Liêu Quốc mới thổ lộ bí mật nơi cất dấu mảnh da dê và Ngọc kỳ lân?”
Mặc dù nghĩ thầm như vậy, nhưng Khắc Vị Phong không nói ra ý niệm trong đầu mình.
Kể từ lúc đó Di Tuyết Cầm giữ khoảng cách với chàng bằng sự im lặng.
Chính sự im lặng của nàng, mà buộc Khắc Vị Phong thỉnh thoảng phải liếc trộm.
Chàng nhận ra sắc mặt nàng có vẻ trầm tư suy tưởng. Khắc Vị Phong buộc phải phá vỡ im lặng của nàng mà lên tiếng hỏi:
- Quận chúa đang nghĩ gì?
Nàng nhìn chàng:
- Công tử tò mò muốn biết Di Tuyết Cầm có lấy mạng công tử không ư?
Nàng nhếch môi mỉm cười:
- Bổn quận chúa đang nghĩ về công tử đó.
- Quận chúa nghĩ tại hạ như thế nào?
- Vương Tạo còn không chịu nổi cụ hình Kim Trâm Đoạn Mạch của bổn nhân dù y là người có võ công không phải tầm thường. Nhưng công tử lại không có võ công như Vương Tạo mà lại chịu đựng được thủ pháp Kim Trâm Đoạn Mạch chỉ vì những tiểu muội và tiểu đệ cùng cảnh khổ với mình, điều đó khiến ta tò mò.
Khắc Vị Phong gượng cười, rồi nói:
- Tại hạ chịu đựng được bởi vì tại hạ là Đạo vương.
Chân diện nàng nheo lại:
- Chỉ vì là Đạo Vương thôi à?
Chàng gật đầu:
- Đúng như vậy. Khi muốn đột nhập vào bất cứ nơi nào, tại hạ phải chịu đựng sự bứt rứt của thể xác để không tạo bất cứ điều gì khiến người ta có thể phát hiện ra mình. Do đó tại hạ chịu đựng được cực hình Kim Trâm của quận chúa.
- Hóa ra muốn trở thành Đạo vương cũng không dễ chút nào.
Di Tuyết Cầm nói đến đây thì có tiếng vó ngựa dồn dập từ phía đối diện vọng lại. Hai gã đại lực võ sĩ người Liêu đang cúi rập trên thớt tuấn mã, lao vùn vụt trở về. Di Tuyết Cầm cau mày.
Khắc Vị Phong ghìm dây cương, chàng nghĩ thầm:
- Hẳn là có chuyện chẳng lành rồi.
Hai gã đại lực người Liêu vụt qua cỗ xe song mã của chàng và Di Tuyết Cầm, nhưng không dừng lại mà lướt qua luôn. Khi đôi tuấn mã cùng hai gã người Liêu đó lướt vụt qua thì để lại hai vệt máu đỏ, rưới qua hai bên thành khoang xe.
Khắc Vị Phong buột miệng thốt:
- Ý!
Chàng phải bật ra tiếng nói đó bởi thấy rõ mồn một hai gã đại lực võ sĩ Liêu Quốc nằm rạp trên lưng ngựa, nhưng lại chẳng có đầu.
Cảnh tượng khủng khiếp đó cũng không qua được mắt Tuyết Cầm.
Khắc Vị Phong nhìn lại nàng:
- Quận chúa… chúng ta…
Khắc Vị Phong chưa nói hết câu thì một người đã lướt đến đứng chặn ngang đường ngay trước đầu đôi tuấn mã. Đôi chân mày vòng nguyệt của Di Tuyết Cầm nhíu lại. Cùng với cái nhíu mày, nàng biểu lộ sự khẩn trương và lo lắng ra mặt.
Vẻ lo lắng của nàng lọt vào mắt Vị Phong. Nhận ra điều đó. Vị Phong cũng không khỏi lo lắng.
Hai gã đại lực võ sĩ người Liêu từ phía sau thúc ngựa lên.
Tuyết Cầm không một chút lưỡng lự, phán lịnh ngay cho hai gã đó:
- Khai lộ.
Lịnh của nàng được phán ra, ngay lập tức, hai gã đại lực nước Liêu rút đại đao lao thẳng đến người cầm khoái đao.
Khi hai gã đại lực người Liêu vừa xuất đao thì Di Tuyết Cầm cũng chớp động thân pháp một cách bất ngờ. Nàng không công người cầm khoái đao, mà thộp lấy tay Khắc Vị Phong. Vừa thộp lấy tay Khắc Vị Phong, nàng vừa thi triển khinh công lao vụt ra khỏi khoang xe, lướt về phía bìa rừng. Vị Phong không khỏi sững sờ bởi hành động của Di Tuyết Cầm. Chàng bị nàng kéo phăng đi lướt trên mặt đất, nhưng cũng kịp ngoái đầu nhìn lại.
Nhãn quang của Khắc Vị Phong chói lòa sắc đao sáng ngời như muốn khỏa lấp cả vầng nhật quang. Chàng không biết chuyện gì xảy ra nhưng nghe hai tiếng huỵch huỵch và hai gã đại lực người Liêu ngã nhào xuống đất.
Tận dụng thời gian ngắn ngủi mà người dụng khoái đao sát tử hai gã người Liêu, Tuyết Cầm và Khắc Vị Phong lướt đến bìa rừng.
Hai người vừa ẩn vào một tán cây cổ thụ thì người kia cũng lướt đến.
Đôi thần nhãn sáng ngời của y lia qua mọi ngóc ngách như mắt thú dữ rình mồi.
Tay Tuyết Cầm vẫn nắm lấy tay Vị Phong, nhưng không có cảm giác ấm áp, mà thay vào đó là thứ hàn khí của người phải đối mặt với bóng sắc tử thần.
Lỗ tai phải của người nọ giật nhẹ một cái. Cùng với cái giật nhẹ đó y rọi hai luồng ma nhãn chiếu thẳng đến tán cây cổ thụ mà hai người đang nấp.
Y vừa chiếu đôi ma nhãn về phía tán cây đại thụ vừa nói:
- Ngọc Diện Hồ Ly… ngươi ra khỏi chỗ nấp đi… không thoát được Thiên Ma đao của ta đâu.
Nghe người nọ thốt ra câu nói này, Khắc Vị Phong nghĩ thầm: “Y nói ai là Ngọc Diện Hồ Ly nhỉ?”
Ý nghĩ còn đọng trong đầu chàng thì đã nghe Tuyết Cầm nói nhỏ vào tai mình:
- Nếu như ta có mệnh hệ gì thì công tử hãy trốn đi. Hãy trốn đi…
Nàng chưa kịp nói dứt câu thì Thiên Ma Đao bất ngờ chém xả lưỡi dao trên tay mình. Y chém ngọn khoái đao vào không khí, hay chém chiếc bóng vô hình nào đó, nhưng khoái đao thì đã phát ra cắt một đường, tiện lìa một nhánh cây.
Cả một nhánh cây to rào rớt xuống đầu Vị Phong và Di Tuyết Cầm.
Tuyết Cầm không còn sự lựa chọn nào khác mà phải phát hiện chưởng khí đánh lên nhánh cây.
- Ầm…
Nhánh cây đại thụ bị chưởng phong của nàng đánh bật đi, nhưng hai người phải xuất đầu lộ diện.
Di Tuyết Cầm cùng Khắc Vị Phong từ chỗ nấp bước ra.
Thiên Ma nhìn hai người.
Di Tuyết Cầm miễn cưỡng nói:
- Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh… bổn cô nương và các hạ không thù không oán sao lại muốn truy sát bổn cô nương.
Trong khi Di Tuyết Cầm thốt ra câu nói đó thì Vị Phong tranh thủ quan sát Thiên Ma Đao. Bộ mặt y đập vào mắt chàng, tạo cảm giác rờn rợn tự nhiên xuất hiện trong tâm thức chàng. Một cảm giác ghê rợn của người đối mặt với thần chết.
Thiên Ma Đao gằn giọng nói:
- Ma nữ… Ngươi tự biết. Hãy tự quyết sinh mạng mình đi. Hay đợi Đoàn mỗ đưa đi?
Nghe câu nói này của Thiên Ma Đao, Khắc Vị Phong phải chau mày. Chàng nghĩ thầm: “Đối với nữ nhân, lại là người có thân phận cao quý như Di Tuyết Cầm gã lại đòi lấy mạng, chẳng biết gã là người hay là đá.”
Ý niệm đó còn đọng trong đầu Khắc Vị Phong thì Tuyết Cầm cười khẩy:
- Thiên Ma Đao… Bổn cô nương không để cho ngươi bức hiếp dễ dàng đâu.
Nàng vừa nói vừa phát động đôi mành lụa như hai con bạch hạc lao vùn vụt chụp tới đối phương. Mặc dù thấy Di Tuyết Cầm phát động chiêu công nhưng Thiên Ma Đao lại rất dửng dưng. Y chờ cho đôi mành lụa lướt đến đúng tâm đao thức của mình mới chớp động thân pháp. Nhãn quang của Khắc Vị Phong một lần nữa lại chói lòa chẳng nhận biết được cái gì đang xảy ra, nhưng khi vùng đao quang vụt tắt thì đôi mành lụa của Di Tuyết Cầm chỉ còn là những mảnh vải nham nhở rải đầy dưới mặt đất.
Di Tuyết Cầm loạng choạng lùi lại hai bộ, sắc diện tái nhợt.
Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh gằn giọng nói:
- Đoàn mỗ nói lại một lần nữa… Ma nữ hãy kết liễu cuộc sống của mình đi.
Khắc Vị Phong buột miệng hỏi:
- Tại sao tôn giá buộc người ta phải tự kết liễu cuộc sống của mình chứ?
Thiên Ma Đao nhìn Khắc Vị Phong, nhạt nhão nói:
- Tiểu tử… Ngươi không nên chen vào chuyện này. Ngươi hãy đứng đó, khi nào ả ma nữ kia chết, ta sẽ đưa ngươi đi.
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Tôn giá muốn Khắc Vị Phong này theo tôn giá thì không được hại đến Di Tuyết Cầm quận chúa.
- Ai là quận chúa?
Câu hỏi của Thiên Ma Đao khiến Khắc Vị Phong sững sờ tròn mắt nhìn lão: “Gã này không nhận ra Di Tuyết Cầm là quận chúa Liêu Quốc à?”
Ý niệm kia Khắc Vị Phong còn chưa lý giải được thì bất thình lình Di Tuyết Cầm vung hữu thủ. Từ ống tay của nàng một chiếc hỏa pháo lao vụt về phía Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh.
Đoàn Quốc Vĩnh chau mày nói:
- Ma nữ muốn chết.
Lời còn đọng trên miệng Thiên Ma Đao thì chiếc hỏa pháo nổ tung bởi đao pháp chói lòa của họ Đoàn.
Cùng với dư kình chấn động của hỏa pháo, là một đạo khí đao cắt thẳng đến Di Tuyết Cầm.
Khắc Vị Phong chỉ kịp thấy Di Tuyết Cầm loạng choạng. Chàng lặng người đến vòng tay qua tiểu yêu nàng. Kéo Tuyết Cầm lẫn vào một bụi rậm gần đó.
Khi màn bụi cát đã tan biến, Khắc Vị Phong thấy Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh vẫn đứng sừng sững. Y chẳng có chút biểu lộ với sự chấn động vừa rồi của chiếc hỏa pháo, trong khi Tuyết Cầm thì đã bị thương bởi khí đao của y.
Tuyết Cầm nhìn Khắc Vị Phong toan mở miệng nói nhưng chàng chưa kịp bịt miệng nàng lại. Khắc Vị Phong ra dấu cho Tuyết Cầm im lặng. Chàng nheo mắt với nàng rồi buông Tuyết Cầm nằm dài dưới bụi rậm.
Khắc Vị Phong ép người sát mặt đất trườn đi như một con rắn, chẳng tạo ra tiếng động gì. Chàng trườn đi một đoạn khá xa mới tạo tiếng động buộc Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh phải chú ý đến mình.
Quả nhiên, chỉ một tiếng động khẽ của Khắc Vị Phong đã thu hút ngay đôi sát nhãn hừng hực của Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh.
Y gằn giọng nói:
- Ma nữ… Ngươi không thoát được tay Đoàn mỗ đâu.
Y vừa nói vừa điểm mũi giày, thân pháp như cánh chim ưng lao vụt về phía Khắc Vị Phong.
Y hạ thân ngay trước bụi rậm, điểm mũi khoái đao gằn giọng nói:
- Ma nữ… bước ra đi…
Đoàn Quốc Vĩnh cau mày khi chẳng nghe tiếng động gì hay tiếng trả lời của Tuyết Cầm. Y thả bước đến vạch bụi rậm, nhưng chẳng phát hiện có ai trong đó.
Lỗ tai bên trái của y lại giật nhẹ một cái. Cùng với cái giật nhẹ của lỗ tai, y điểm mũi giày lướt về phía tán cây đại thụ cách đó mười trượng.
Nhưng một lần nữa y lại sững sờ không phát hiện ra ai nấp trong tán cây đại thụ đó.
Rồi y lại nghe tiếng động. Cứ như thế y bị tiếng động kia kéo đi xa khỏi chỗ nấp của Di Tuyết Cầm mà không hề hay biết mình đang bị dẫn dụ đi.
Di Tuyết Cầm nằm dưới đất nín thở thấy Thiên Ma Đao càng lúc càng rời xa mình mà chẳng biết Khắc Vị Phong đã làm gì khiến y lại rời bỏ cục trường.
Sự thắc mắc của nàng còn đọng trong tâm thức thì nghe tiếng Khắc Vị Phong thốt bên tai mình:
- Chúng ta thoát được rồi… Khắc Vị Phong đưa quận chúa đi.
Tuyết Cầm nhìn chàng nhỏ giọng nói:
- Công tử đào thoát một mình đi… Tuyết Cầm không thể đi cùng với công tử được nữa.
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Khắc Vị Phong không thể bỏ rơi quận chúa trong lúc này. Gã đó sẽ quay lại và nhất định phát hiện ra quận chúa.
- Tuyết Cầm đã bị thương rồi.
- Khắc Vị Phong biết quận chúa đã bị thương nên không bỏ rơi người. Gã kia muốn lấy mạng quận chúa.
- Công tử không nghĩ ta cũng có ý lấy mạng công tử kia mà.
Chàng gượng cười nói:
- Quận chúa đã cứu mạng tiểu muội và tiểu đệ của Khắc Vị Phong. Quận chúa… chúng ta không có thời gian nhiều đâu.
- Một mình công tử còn trốn đi được, đem theo Di Tuyết Cầm, Thiên Ma Đao sẽ phát hiện ngay.
- Quận chúa yên tâm… Một khi tại hạ đã trổ thuật ẩn thân thì Thiên Ma Đao không thể phát hiện được, chỉ cần quận chúa nằm im để Khắc Vị Phong đưa đi.
- Nhưng nếu y phát hiện được, Khắc Vị Phong phải tự trốn đi đó.
Khắc Vị Phong gật đầu:
- Được… Khắc Vị Phong đồng ý.
Chàng nói rồi xốc Tuyết Cầm lên lưng mình. Khắc Vị Phong cảm nhận có máu đang thấm qua y phục mình. Chàng không cõng Di Tuyết Cầm, mà đặt nàng lên lưng rồi trườn đi như một con rắn. Mặc dù cõng Di Tuyết Cầm trên lưng nhưng Khắc Vị Phong vẫn trườn êm ái, chẳng tạo ra tiếng động nào.
Nằm trên lưng chàng, Di Tuyết Cầm cảm tưởng như đang nằm trên một lượn sóng vô hình. Một lượn sóng được tạo ra bằng không khí lặng lẽ đưa nàng rời khỏi cục trường.
Khắc Vị Phong chợt không trườn nữa mà nằm im, áp tai xuống mặt đất.
Sự im lặng đè nặng lên tâm thức của Di Tuyết Cầm. Sự im lặng nặng nề kia bất giác bị phá tan bởi tiếng hú khủng khiếp của Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh. Lợi dụng tiếng hú của Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh, Khắc Vị Phong cõng Di Tuyết Cầm lao đi như một con thỏ, tiếng hú của Đoàn Quốc Vĩnh vừa dứt thì chàng đã bỏ xa y ngoài nửa dặm.
Khắc Vị Phong thở phào một tiếng đặt Di Tuyết Cầm xuống đất. Chàng ngoái đầu nhìn lại thấy cả một màn đao quang choáng ngợp trên phạm vị mười trượng. Tất cả mọi bụi rậm hay những tán cây trong phạm vi đó đều bị màn đao pháp kia san bằng bình địa.
Cảnh tượng đó khiến xương sống Khắc Vị Phong lạnh buốt, rợn người. Chàng nhìn Tuyết Cầm nhỏ giọng nói:
- Quận chúa… chúng ta kịp đào thoát ra khỏi vùng đao pháp chết người của vị tôn giáo kia.
- Tuyết Cầm nợ công tử.
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Quận chúa đừng nói vậy… chúng ta còn chưa hết nguy hiểm.
Miệng nói, Khắc Vị Phong vừa xốc lấy Tuyết Cầm lên lưng, rồi cõng nàng đi sâu vào trong cánh rừng để tránh xa Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh.
Khi Khắc Vị Phong đã biết thật sự an toàn, mới đặt nàng xuống dưới một tán cây đại thụ. Chàng nhìn Tuyết Cầm:
- Quận chúa có sao không?
Tuy hỏi điều đó nhưng Khắc Vị Phong đã nhận ra vai bên phải nàng ướt đẫm máu.
Máu vẫn còn đang rỉ ra.
Khắc Vị Phong lo lắng nói:
- Tại hạ phải đưa quận chúa đến đại phu mới được… Nhưng ở đây.
- Khắc Vị Phong đừng lo cho Tuyết Cầm… Tuyết Cầm có thuốc trị thương.
Nàng nhìn chàng, nhỏ nhẹ nói:
- Khắc Vị Phong đừng gọi Di Tuyết Cầm là quận chúa nữa có được không?
Chàng bối rối nhưng rồi vẫn gật đầu.
Tuyết Cầm gượng cười. Nàng lấy trong thắt lưng ra một lọ tịnh bình đặt vào tay Khắc Vị Phong.
- Khắc công tử giúp Tuyết Cầm.
Khắc Vị Phong cẩn thận cởi xiêm y của nàng, chàng giật mình khi thấy một đường dài từ bờ vai kéo dài đến vùng thượng đẳng. Vết thương khá sâu, đang rỉ máu.
Vị Phong nói:
- Vết thương khá sâu.
- May mắn Tuyết Cầm chỉ nhận khí đao của Đoàn Quốc Vĩnh. Nếu nhận lưỡi khoái đao của y, có lẽ thể pháp của Tuyết Cầm đã bị chẻ thành hai mảnh rồi.
Vị Phong rịt thuốc trị thương vào vết thương trên người nàng. Tuyết Cầm nhăn mặt. Khắc Vị Phong bối rối hỏi:
- Nàng đau à?
Mô hôi rịn ra trán nhưng Di Tuyết Cầm lắc đầu:
- Không đau đâu.
Khắc Vị Phong biết nàng đau, nhưng nàng không muốn nói.
- Tuyết Cầm bắt chước Khắc Vị Phong đó.
Nàng nói rồi gượng cười.
Vị Phong xé vạt áo mình băng vết thương cho nàng. Hành động của Vị Phong khiến Tuyết Cầm sững sờ.
Chờ chàng băng bó vết thương, Tuyết Cầm mới hỏi:
- Sao Vị Phong không thừa cơ hội này mà trốn khỏi Tuyết Cầm… Còn cứu Tuyết Cầm làm gì?
- Vị Phong đâu thể bỏ nàng được trong tình cảnh này. Nếu ở Dương Châu nàng có thân phận khác với Vị Phong, nhưng ở đây thì lại là một người cùng hội cùng thuyền. Nàng cũng bị người ta truy sát như Khắc Vị Phong.
- Khắc Vị Phong vẫn có thể bỏ mặc cho Tuyết Cầm chết bởi đao pháp của Thiên Ma Đao đặng trừ hậu họa cho mình mà.
Khắc Vị Phong nhìn nàng lắc đầu:
- Khắc Vị Phong không nghĩ như vậy đâu. Với lại Khắc Vị Phong biết nàng không tin Khắc Vị Phong là kẻ bại hoại.
Di Tuyết Cầm buông tiếng thở dài rồi nói:
- Tuyết Cầm không nghĩ Vị Phong là hạng người bại hoại như người ta nghĩ đâu.
- Thế thì tốt quá rồi.
Chàng vừa nói dứt câu thì Tuyết Cầm nói tiếp theo chàng:
- Tuyết Cầm mới là kẻ bại hoại.
Chàng tròn mắt nhìn nàng:
- Nàng đừng nói vậy!
Tuyết Cầm lắc đầu:
- Sự thật là như vậy đó… Vị Phong cũng đã nghe Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh gọi Tuyết Cầm là gì rồi. Y gọi Tuyết Cầm là Ngọc Diện Hồ Ly. Giờ Khắc Vị Phong đã biết thân phận của Di Tuyết Cầm.
Chàng lắc đầu:
- Khắc Vị Phong không biết gì cả đâu.
- Tuyết Cầm nói cho Khắc Vị Phong biết.
- Nàng có cần nói không?
Tuyết Cầm cắn răng trên vào môi dưới. Nàng im lặng nhìn Khắc Vị Phong. Chàng gượng cười nói:
- Thật ra Vị Phong không cần biết gì cả… Mà chỉ muốn tìm lại sự trong sạch cho mình mà thôi.
- Tuyết Cầm hiểu tâm trạng của Vị Phong mà.
Nàng buông tiếng thở dài rồi nói:
- Thật ra Tuyết Cầm chẳng phải là quận chúa Đại Liêu gì cả, mà là Ngọc Diện Hồ Ly. Trước đây Tuyết Cầm từng là kỹ nữ đẹp nhất Giang Châu. Và có chân diện giống với quận chúa Liêu Quốc. Tuyết Cầm thay quận chúa Đại Liêu đến gặp Thượng Quan Đại Phu tại Dương Châu.
Nàng nhìn vào mắt Khắc Vị Phong:
- Chỉ cần Tuyết Cầm đưa được tấm da dê kia về Liêu Quốc thì sẽ có được cuộc sống vinh hoa phú quý tột cùng.
Khắc Vị Phong buột miệng hỏi:
- Bức Da Dê mà Thượng Quan Đại Phu trao cho nàng, có gì mà quan trọng như vậy?
- Tuyết Cầm cũng không biết. Nhưng tấm Da Dê và Ngọc Kỳ Lân thì lại khiến Vị Phong vướng vào chuyện này.
- Khắc Vị Phong sẽ trao lại Bức Da Dê và Ngọc Kỳ Lân cho nàng.
Tuyết Cầm lắc đầu nhìn chàng:
- Tuyết Cầm sẽ không lấy lại chúng nữa.
Chàng trố mắt nhìn nàng:
- Ơ…
Tuyết Cầm mỉm cười nói:
- Những thứ mà Khắc Vị Phong lấy trộm tạo ra hoàn cảnh nghiệt ngã của Khắc Vị Phong nên Vị Phong phải giữ chúng. Có thể Vị Phong phải lấy lại sự trong sạch cho mình đối với Tuyết Cầm… Phú quý vinh hoa chẳng có nghĩa gì. Tuyết Cầm quen biết được với Vị Phong đã là sự ban thưởng hậu hỷ của ông tạo dành cho Tuyết Cầm rồi.
- Sự việc đã xảy ra thế này, Vị Phong muốn kiểm chứng lại tất cả từ đầu. Nhưng trước tiên phải trị lành vết thương cho nàng đã.
Nàng nhìn chàng ô nhu nói:
- Đã có thuốc trị thương rồi… vết thương sẽ chóng lành thôi.
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Tuyết Cầm chợt nắm lấy tay Khắc Vị Phong:
- Tuyết Cầm sẽ giúp Khắc Vị Phong lấy lại sự trong sạch mà Vị Phong đã mất bởi cái họa này.
Lời nói này của nàng khiến Khắc Vị Phong xúc động. Chàng nhìn Tuyết Cầm với ánh mắt trìu mến:
- Di tỷ tỷ.
- Khắc Vị Phong.
Đôi thu nhãn nàng khẽ chớp một cái rồi ánh lên niềm thương yêu khôn tả dành cho chàng. Nàng nghẹn lời nói:
- Vị Phong đã biết thân phận của Tuyết Cầm rồi…
Chàng không để cho nàng nói hết câu mà vội cướp lời Tuyết Cầm:
- Giờ thì tỷ tỷ và Vị Phong đã là người cùng cảnh ngộ. Có tỷ Vị Phong không cảm thấy trơ trụi với tiếng thị phi, mình là kẻ băng hoại.
Chàng nắn hai bàn tay chàng:
- Nhứt định Khắc Vị Phong sẽ tìm ra những uẩn khúc sau những vụ việc này.
Nàng mỉm cười, gật đầu rồi nghiêm giọng:
- Nhưng trước hết, Khắc Vị Phong phải giữ bí mật, trong tay đệ đang giữ Bức Da Dê và khối Ngọc Kỳ Lân. Bí mật này chỉ có Di Tuyết Cầm và Khắc Vị Phong cùng Thượng Quan Đại Phu biết mà thôi. Tuyết Cầm tin chắc sự trong sạch của Khắc Vị Phong có liên quan tới hai thứ đó.
- Khắc Vị Phong sẽ giữ bí mật này.
Nàng gượng cười rồi giả lả nói:
- Kể cả bí mật của Tuyết Cầm và Thượng Quan Đại Phu nữa.
Nàng nói dứt câu thì đỏ mặt thẹn thùng.
Chàng gật đầu:
- Khắc Vị Phong sẽ giữ mãi bí mật đó.
Bất ngờ nàng buông tay Khắc Vị Phong ôm lấy cổ chàng. Khắc Vị Phong hơi bối rối nhưng không phản ứng lại hành động phấn khích của nàng. Tuyết Cầm nhìn vào mắt Vị Phong nhỏ giọng nói:
- Nếu Tuyết Cầm có chết cũng mãn nguyện với Vị Phong.
Tài sản của dth_abcd

  #14  
Old 03-06-2008, 08:44 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 14

Đào hoa viên, đỉnh Vọng phong




Thảo trang mà Di Tuyết Cầm đưa Khắc Vị Phong đến lọt thỏm trong một thung lũng, với những khóm hoa đào bạt ngàn. Thiên nhiên ở đây quả là thơ mộng hữu tình.
Hai người vừa bước đến trước ngôi nhà bằng tranh mộc thì đã nghe tiếng nói the thé từ trong vọng ra:
- Tiện nhân… Ngươi còn mò về đây làm gì nữa?
Nghe chất giọng the thé và ngôn phong đầy vẻ trịch thượng bất nhẫn, Khắc Vị Phong không khỏi bất nhẫn. Mặc dù bất nhẫn và có phần phẫn nộ với sự trịch thượng đó, nhưng Khắc Vị Phong vẫn nén lòng, bởi vì Tuyết Cầm đã căn dặn chàng trước rồi.
Tuyết Cầm ôm quyền từ tốn nói:
- Di Tuyết Cầm muốn quay về hầu hạ lão, mà lão cũng không cho sao?
Cánh cửa gian mộc xá từ từ mở ra. Từ trong gian mộc xá một lão già tuổi ngoài lục tuần, thấp lùn như đứa trẻ nít mới lên mười, đôi chân gọng kiếm, khẳng khiu. Thủ cấp to như một quả dưa, chẳng có lấy sợi tóc nào. Đôi mắt lồi thồ lộ ra ngoài trông chẳng khác nào hai quả chanh gắn lên quả dưa to. Lão có bộ tướng đi lạch bạch chẳng khác nào một con vịt trông thật nực cười. Lão dừng chân ngoài mái hiên lườm Tuyết Cầm, gắt giọng nói:
- Ta tưởng đồ tiện nhân lăng loàn như ngươi đi luôn rồi chứ… Thế mà ngươi lại dám quay về Đào Hoa viên. Ngươi đúng là ả mặt dày màn dạn không biết mắc cở là gì.
Lão nói rồi hừ nhạt một tiếng, dùng ống tay áo quệt mũi. Động tác của lão trông thật nực cười.
Tuyết Cầm không biểu lộ vẻ gì là bất nhẫn, hay phẫn nộ với lời nói của lão dị nhân. Ngược lại nàng vẫn giữ giọng từ tốn nói:
- Nếu lão không muốn Tuyết Cầm quay về thì Tuyết Cầm đi nữa vậy.
Nàng vừa nói vừa điểm nụ cười mỉm tươi như đóa hoa đàm tiếu trao cho lão Hựu. Cùng với nụ cười đó là ánh mắt đưa tình thật lẳng lơ mời chào.
Tuyết Cầm ban cho lão Hựu nụ cười và ánh mắt lẳng lơ câu tình rồi mới quay lại Vị Phong ôn nhu nói:
- Khắc đệ đệ… Người ta đã không tiếp chúng ta vậy chúng ta đi thôi.
Nàng nói dứt câu vờ dợm bước quay lưng nhưng lão Hựu đã vội vã bước xuống những bậc tam cấp. Trông bộ tướng vội vã của lão, Vị Phong chỉ muốn phì cười, nhưng chàng cố giữ vẻ mặt nghiêm lạnh để tránh làm lão Hựu bực bội.
Lão Hựu bước đến bên Tuyết Cầm, nắm tay nàng, vồn vã nói:
- Nhưng nàng quay về đây để làm gì?
Lão vùng vằng nói tiếp:
- Nàng đã định bỏ lão già dị hình này rồi mà.
Đôi chân mày vòng nguyệt của Di Tuyết Cầm nhíu lại. Nàng gắt giọng nói:
- Ai bảo Tuyết Cầm bỏ lão Hựu nào?
Chân diện nàng đăm đăm hai luồng thu nhãn vào mặt lão Hựu. Tiếp nhận hai luồng thu nhãn cau có của Tuyết Cầm, bất giác lão Hựu như bị đòn mà bỗng chốc dịu hẳn lại. Lão rặn một nụ cười toe toét đến độ ngỡ như cái miệng rộng quá khổ kia kéo dài đến tận mang tai.
- Ta có nói nàng bỏ ta đâu nào?
Lão nhìn lại Khắc Vị Phong:
- Gã là ai vậy? Để ta lấy mạng gã nha?
Lão Hựu vừa nói vừa dựng chưởng qua khỏi đầu.
Tuyết Cầm trừng mắt gằn giọng nói:
- Lão giết Khắc Vị Phong thì giết Tuyết Cầm rồi đó.
Lời vừa dứt trên miệng nàng thì lão Hựu quay ngoắt lại Tuyết Cầm. Đôi mắt lồi thồ lộ của lão đã lộ càng lộ hơn khi lão nhướng mắt to hết cỡ nhìn nàng. Lão gằn gằn nói:
- Ta biết rồi… ta biết gã này là gì rồi.
Tuyết Cầm trừng mắt nhìn lão Hựu:
- Hê… Lão ôn dịch đừng có nói sàm đấy nhé. Ta biết lão đang nghĩ gì rồi đó.
- Nếu gã công tử khôi ngô tuấn tú này không phải là người như ta nghĩ sao nàng không để ta giết hắn quách đi cho rồi.
- Lão ôn dịch phải mời Khắc đệ đệ như thượng khách mới đúng đạo đó.
Lão Hựu nghệch mặt ra nhìn nàng.
- Nàng còn muốn ta phải xem y như thượng khách nữa à?
- Ơ… tại sao chứ?
Tuyết Cầm mỉm cười, xỉa ngón tay vào mũi lão Hựu:
- Lão còn hỏi tại sao nữa. Nếu lão không muốn Tuyết Cầm hầu hạ lão thì lão cứ đuổi Tuyết Cầm và Khắc đệ đệ đi.
- Ơ… Tất nhiên ta muốn rồi, nhưng chỉ mình nàng chứ đừng có gã tiểu tử này. Ta… ta không thích trong Đào Hoa viên có người lạ.
Lão nói rồi toét miệng cười hềnh hệch. Lão vừa cười vừa nói:
- Lão Hựu chỉ muốn mỗi mình nàng lưu lại Hoa Viên thôi.
Tuyết Cầm hừ nhạt rồi nói:
- Nếu không có Khắc đệ đệ thì Tuyết Cầm đâu có quay về Đào Hoa viên của lão được.
Lão lại mở to đôi mắt hết cỡ nhìn Tuyết Cầm:
- Nàng nói vậy… phải chăng…
Tuyết Cầm cướp lời lão:
- Im… Tại sao cái đầu bự của lão lúc nào cũng nghi Di Tuyết Cầm này vẫn mãi mãi khoác cái phận kỹ nữ trong lầu xanh chứ? Nếu lão nghĩ vậy sao còn chuộc Tuyết Cầm ra khỏi kỹ viện Giang Nam, còn truyền thụ võ công.
Lão Hựu buột miệng nói:
- Thì nàng đã như vậy rồi mà.
Tuyết Cầm nguýt lão:
- Lão còn nói như thế nữa, Di Tuyết Cầm sẽ rời ngay khỏi Đào Hoa viên của lão.
Lão Hựu từ tốn nói:
- Thế y là gì của nàng?
- Vị Phong là đệ đệ, vừa là ân nhân cứu mạng Tuyết Cầm đó. Lão hiểu chưa?
Lão Hựu đưa tay xoa cái đầu trọc chẳng có lấy sợi tóc nào. Lão vừa xoa vừa nói:
- Thật là khó tin.
- Lão không tin ư?
Tuyết Cầm vừa nói vừa kéo xiêm y qua khỏi bờ vai để lộ vết thương cho lão Hựu xem. Lão buột miệng thốt lên:
- Y…
Tuyết Cầm gằn giọng hỏi:
- Giờ thì lão ôn dịch đã tin chưa?
Nàng hừ nhạt rồi thuật lại mỗi một chuyện xảy ra giữa nàng và Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh. Thở hắt một tiếng, Tuyết Cầm nhìn lão Hựu:
- Nếu không có Khắc Vị Phong ta đâu còn đứng đây nhìn lão nữa, và lão cũng đâu còn gặp Tuyết Cầm.
- Giờ nàng muốn ta làm gì nào?
- Lão ôn dịch không mời Tuyết Cầm và Khắc Vị Phong vào mộc xá của lão được à?
Lão Hựu gượng gạo nói:
- Mời thì mời rồi.
Tuyết Cầm nhìn lại Khắc Vị Phong điểm nụ cười mỉm.
Hai người theo chân lão Hựu bước vào gian mộc xá của lão. Khi Khắc Vị Phong ngồi xuống ghế thì Tuyết Cầm bước qua bên lão Hựu. Nàng nhăn mặt nói với lão:
- Tuyết Cầm mới đi một thời gian mà xem lão kìa. Lão ôn dịch thật là bê bối. Phục trang nhàu nát cáu bẩn. Đúng là không có Tuyết Cầm lão chẳng ra con người gì cả.
Lão Hựu xụ mặt:
- Nàng biết vậy sao còn bỏ ta đi chứ?
- Giờ thì ta đã quay về rồi đây… Lão không vui à?
- À… vui chứ… vui chứ.
Nàng ép lão ngồi đối diện với Khắc Vị Phong. Tuyết Cầm nhỏ nhẻ nói:
- Lão ôn dịch… Ta muốn lão thay ta đền ơn cho Khắc Vị Phong đệ.
Lão miễn cưỡng ngẩng lên nhìn nàng:
- Lão biết đền gì nào… Ở đây có cái gì đâu mà đền cho người ta chứ?
Tuyết Cầm lườm lão. Nàng nhìn Khắc Vị Phong:
- Khắc đệ ở đây. Cứ xem như nhà của mình, để tỷ tắm rửa cho lão ôn dịch này đã.
Chẳng cần lão Hựu có đồng ý hay không, Tuyết Cầm nắm tay lão kéo đi thẳng ra sau gian mộc xá. Trông nàng kéo lão Hựu đi như một đứa trẻ mới lên mười, Vị Phong chỉ phì cười.
Tuyết Cầm kéo lão Hựu ra khỏi gian mộc xá, lôi lão về phía con suối.
Lão nhăn nhó nói:
- Nàng làm gì vậy… nàng làm gì vậy?
Không thèm trả lời lão Hựu, Tuyết Cầm ghì tay lão kéo xuống suối. Nàng lột phắt phục trang của lão Hựu, tắm cho lão như tắm cho một đứa trẻ thơ. Trong khi nàng tắm thì lão Hựu cứ luôn miệng lải nhải:
- Con tiện nhân… ngươi định dìm chết lão phu đó à… con tiện nhân, ngươi đi biền biệt bỏ ta rồi quay về định hại lão ư… Ngươi định giết lão Hựu à?
Miệng thì lải nhải, hữu thủ của lão thì vồ vào tảng đá gần đó. Năm ngón chỉ của lão Hựu trông rất tầm thường nhưng lại ngoắc sâu vào tảng đá đó như thể tảng đá kia là bùn dưới những ngón chỉ của lão vậy khi những ấn chỉ lún sâu vào trong tảng đá. Bấy nhiêu đó đủ biết nội lực của lão Hựu như thế nào rồi. Mặc dù có nội lực cao thâm như vậy, nhưng lão Hựu lại chẳng có chút phản kháng gì với hành động của Tuyết Cầm. Lão chỉ biết lầu bầu, lải nhải rủa nàng.
Nàng lôi lão lên khỏi con suối, đưa vào gian mộc xá, thay một bộ trang phục khác cho lão.
Thay trang phục cho lão rồi, Tuyết Cầm mới nói:
- Bây giờ thì lão ra vẻ con người hơn rồi đó.
Lão Hựu nhìn Tuyết Cầm. Trang y nàng cũng ướt sũng dán sát vào người phơi những đường cong của thân thể. Những đường cong cơ thể Tuyết Cầm như thôi miên lấy đôi mắt lồi của lão Hựu, khiến lão cứ thô lố nhìn nàng trông thật nực cười.
Tuyết Cầm nói:
- Lão ôn dịch nhìn cái gì vậy?
Lão sượng sùng nói:
- Thì ta nhìn nàng chứ nhìn cái gì?
Hừ nhạt một tiếng, Tuyết Cầm nói:
- Ai cho lão nhìn? Xiêm y của ta, lão còn giữ chứ?
Lão Hựu gật đầu, những tưởng thủ cấp rơi ra khỏi cổ bởi nó nặng quá khổ, lão vồn vã nói:
- Ta còn giữ… ta còn giữ.
Lão bước đến mở một hộc cửa bằng cây. Bên trong là hàng trang phục nữ nhân được gấp rất cẩn thận. Lão quay lại nói với Tuyết Cầm:
- Ta quý nó còn hơn cả sinh mạng mình đó… còn hạng tiện nhân như ngươi thì đâu quý lão quái nhân này.
Nàng mỉm cười, bước đến chọn lấy một bộ xiêm y đẹp nhất. Chẳng một chút e dè, tự trút bỏ y phục thay ngay trước mắt lão Hựu. Chứng kiến thể pháp với những đường cong cân đối và đầy đặn của Tuyết Cầm, lão Hựu cứ giương mắt ra nhìn trông chẳng khác nào một người bị đói ăn lâu ngày nay thấy miếng ăn ngon mà thèm khát nhìn. Thậm chí cục yết hầu của lão cứ chạy lên chạy xuống chứng tỏ lão đang phải nuốt những cơn thèm khát đang trỗi dậy trong mình.
Nàng thay xong y phục, nhìn lão hỏi:
- Bây giờ thì lão ôn dịch có đồng ý để Tuyết Cầm lưu lại đây hầu hạ cho lão không?
Lão Hựu gật đầu với vẻ mừng rỡ và phấn khích. Lão vừa gật đầu vừa nói:
- Mặc dù là tiện nhân bỉ ổi, nhưng Đào Hoa viên của lão Hựu lúc nào cũng muốn có nàng.
Tuyết Cầm trừng trừng mắt nhìn vào mặt lão Hựu:
- Ta cấm lão gọi ta là kẻ tiện nhân bỉ ổi.
Mặt lão Hựu xụ xuống:
- Thì ta sẽ không gọi như vậy nữa.
- Nếu Di Tuyết Cầm còn nghe lão gọi như vậy nữa… ta sẽ không bao giờ nhìn đến mặt lão nữa đâu.
- Ta hứa sẽ không gọi nàng như thế nữa. Nàng đừng có giận ta.
Tuyết Cầm điểm nụ cười mỉm. Tiếp nhận nụ cười như đóa hoa đàm tiếu nở trong tiết trời đầu xuân, lão Hựu như thể bối rối mà cứ xoa cái đầu quái dị tợ quả dưa hấu. Lão vừa xoa vừa nói:
- Nàng đẹp quá… Nàng đẹp quá. Thảo nào ta chẳng si mê và yêu nàng chứ?
Tuyết Cầm nguýt lão:
- Tuyết Cầm biết… Lão không cần phải nói. Lão yêu Di Tuyết Cầm là một chuyện, nhưng để Tuyết Cầm yêu lão… lão phải làm cho ta một chuyện.
Lão gật đầu:
- Nàng nói đi… Nàng muốn ta làm gì cho nàng nào… Ta sẽ làm theo đúng ý của nàng.
Bằng một thủ pháp có dụng ý, Tuyết Cầm kéo trễ xiêm y qua đôi bờ vai thon và thanh mảnh của nàng. Đôi mắt lồi của lão Hựu vụt sáng lên ngời ngời nhìn vào đôi bờ vai đó. Chân diện lão biểu lộ vẻ thèm thuồng, hau háu của một người đói khát lâu ngày.
Tuyết Cầm mỉm cười vì đọc được những ý niệm hiện ra trong đầu lão Hựu. Nàng nghĩ thầm: “Lão quỷ này, vừa xấu tính lại vừa xấu nết.”
Mặc dù nghĩ vậy nhưng nàng lại ngoắc lão Hựu đi đến gần với mình. Lão lạch bạch đi đến bên Tuyết Cầm. Cái miệng rộng quá khổ hơn, chẳng khác nào một vết rọc kéo dài từ má này sang má bên kia. Lão nuốt nước bọt rồi nắm tay nàng:
- Nàng yêu ta thiệt rồi hả?
Tuyết Cầm nhướng mày:
- Tất nhiên Tuyết Cầm sẽ yêu… Nhưng trước đó lão phải giúp ta đào luyện Khắc Vị Phong đệ đệ thành một cao thủ bậc nhất trong thiên hạ.
Đôi mắt lồi của lão nhướng to hết cỡ, những tưởng hai con ngươi như mắt bò kia rớt thỏm ra bên ngoài. Lão hỏi lại nang:
- Đào luyện cái gã công tử khi nãy ư?
Tuyết Cầm gật đầu:
- Đúng… Lão phải cùng Tuyết Cầm đào luyện Khắc Vị Phong thành một đại cao thủ.
Lão nhăn mặt:
- Sao phải làm điều đó?
Tuyết Cầm nghiêm mặt khe khắt nói:
- Lão không cần biết tại sao phải làm điều đó mà chỉ biết Khắc Vị Phong là đệ đệ của Tuyết Cầm, đồng thời là ân nhân của Tuyết Cầm là đủ rồi.
- Ơ…
Tuyết Cầm cướp lời, không cho lão Hựu nói:
- Không có ơ… a gì cả. Nếu lão không giúp Tuyết Cầm làm được chuyện này thì đừng bao giờ tơ tưởng đến Tuyết Cầm. Lão sẽ chẳng bao giờ thấy mặt được Di Tuyết Cầm đâu.
Nàng nhìn vào mắt lão Hựu:
- Lão đồng ý chứ?
Lão Hựu gật đầu.
Tuyết Cầm mỉm cười. Một nụ cười tuyệt đẹp ban pháp cho lão dị nhân ái tình, sâu sắc và hợm hĩnh. Lão Hựu lí nhí nói:
- Ta làm được… Nhưng nàng nên biết một điều… Võ lâm Trung Thổ luôn có những kỳ nhân mà chẳng một người nào có thể lường được. Núi cao tất có núi cao hơn. Cao nhân tất có cao nhân trị. Với lại còn căn cơ của gã tiểu tử Khắc Vị Phong gì đó nữa. Đâu phải ai muốn làm đệ nhất nhân cũng được đâu.
Tuyết Cầm khoát tay:
- Lão không cần biện giải, mà phải làm hết sức mình. Lão đồng ý với Tuyết Cầm chứ?
Lão Hựu gật đầu:
- Ta đồng ý.
Tuyết Cầm xoa cái đầu to của lão Hựu, từ tốn nói:
- Lão ngoan lắm… rồi Tuyết Cầm sẽ thưởng mà.
* * *
Vầng nhật quang rực rỡ từ từ nhô lên từ cuối chân trời tạo ra một không gian rực rỡ và huy hoàng, tráng lệ. Vị Phong ngồi kiết già trên một phiến đá, hướng mắt nhìn về vầng nhật quang đó. Chàng chẳng khác nào một thiền giả đang để tâm thức mình từ từ rơi vào cõi thiền định.
Lão Hựu từ tòa mộc xá chắp tay sau lưng, với bộ dạng lạch bạch chẳng khác nào một con vịt bị còi cọc, tiến đến bên Khắc Vị Phong. Lão nhìn Khắc Vị Phong tằng hắng rồi nói:
- Những gì lão chỉ dẫn, tiểu tử làm được chứ!
Khắc Vị Phong ôm quyền toan đứng lên, nhưng lão đã cản lại:
- Không cần.
Khắc Vị Phong nói:
- Vãn bối đã làm được như ý tiền bối.
Lão Hựu gật đầu nhìn chàng nói:
- Sức mạnh của một cao thủ thượng thừa, chính là sức mạnh từ bên trong. Muốn có được sức mạnh đó trước nhất phải biết tập trung tâm thức để phát huy và vận hành nó. Đó là nguyên lý căn cơ nhất của người luyện công.
- Vãn bối đã thẩm thấu lời chỉ giáo này của tiền bối.
Lão trừng mắt nhìn Khắc Vị Phong, trang trọng nói:
- Đó chỉ là lời nói. Có làm được hay không mới là điều đáng nói. Bây giờ tiểu tử phải minh chứng cho lão thấy lời nói của ngươi nhé.
Lão chỉ vào hai lỗ tai mình:
- Lão không muốn nghe. Nếu như ngươi nói mà không làm được thì ngươi đừng bao giờ tơ tưởng bước đến nấc thứ hai trong võ học của lão. Không qua được nấc thứ hai, ta nghĩ ngươi nên rời Đào Hoa viên. Bởi ở lại đây cũng vô ích thôi. Giỏi lắm thì ngươi cũng chỉ đạt đến cảnh giới như lão mà thôi.
Nghe lão thốt ra câu này, Khắc Vị Phong không khỏi sững sờ:
- Tiền bối nói vậy là sao?
Như nhận ra mình lỡ lời, lão Hựu khoát tay:
- Ậy… ậy… Ngươi đừng có nghĩ lung tung… tập trung vào sự chỉ dẫn của ta.
Lão nói rồi lấy một phiến đá, đặt trước mặt Khắc Vị Phong, nghiêm giọng nói:
- Dụng tâm thức vận hành nội lực trong cơ thể, phá phiến đá này.
Khắc Vị Phong ôm quyền:
- Tuân lệnh tiền bối.
Chàng nói rồi nhìn xuống phiến đá, tập trung tâm thức, dồn nội lực vào chưởng ảnh. Vị Phong thét lên một tiếng thật lớn. Cùng với tiếng thét đó chàng nện song chưởng xuống phiến đá.
- Chát…
Phiến đá rạn nứt. Vị Phong dùng đến chưởng thứ hai nó mới vỡ ra làm hai. Lão Hựu nhăn mặt:
- Tiểu tử dụng đến hai chưởng mới phá hủy được phiến đá mỏng mảnh này. Nếu như ngươi rơi vào một cuộc giao đấu sinh tử, đối phương sẽ không cho ngươi cơ hội phát tác chưởng lần hai đâu.
- Vãn bối sẽ cố gắng rèn luyện mình.
- Ờ thì cố gắng.
Lão xoa đầu, ôn nhu nói:
- Ta cũng rất muốn ngươi mau chóng thành đạt mà rời khỏi đây.
Lão Hựu nhìn vào mắt chàng khe khắt hỏi:
- Khắc Vị Phong tiểu tử… Sao ngươi muốn học võ công… và còn muốn trở thành đệ nhất cao thủ nữa? Ngươi muốn điều đó để làm gì?
Vị Phong nhìn lão từ tốn nói:
- Vãn bối vốn bị rơi vào một nghịch cảnh oan nghiệt. Để hóa giải cảnh mà vãn bối trót mang vào mình phải có võ công chứ không thể chỉ biết chạy trốn kẻ thù của mình.
- Tiểu tử học võ công là để trả thù?
- Còn nhiều chuyện đáng buồn hơn việc trả thù.
Lão Hựu khoát tay:
- Ngươi không cần giải thích. Và lão Hựu cũng chẳng cần quan tâm làm gì. Lão Hựu chỉ muốn ngươi sớm thành tựu võ công mà rời khỏi đây thôi.
- Vãn bối biết lưu lại Đào Hoa viên này sẽ làm phiền tiền bối. Và cũng mong sớm rời Đào Hoa viên.
Khắc Vị Phong ôm quyền từ tốn nói:
- Tiền bối… mấy ngày qua vãn bối không gặp tỷ tỷ… không biết tỷ tỷ đang ở đâu?
Chân diện lão Hựu xụ hẳn xuống. Lão gằn giọng nói:
- Khắc tiểu tử… Ngươi không được nhắc đến nương tử của ta đó. Nói gì thì nói, ngươi không được nhắc đến nương tử của ta nữa đó.
Vị Phong sượng sùng bởi câu nói này của lão Hựu. Chàng gượng cười ôn nhu hỏi:
- Sao vãn bối lại không được nhắc đến tỷ tỷ của mình?
- Ngươi không cần biết… ta không thích thôi.
- Vì không gặp tỷ tỷ, vãn bối mới hỏi tiền bối.
- Nhưng lão Hựu không thích bất cứ ai nhắc đến nương tử của mình. Ngươi biết chứ?
- Nếu ý của tiền bối như vậy, vãn bối không dám làm cho tiền bối buồn lòng.
Lão gục gặc cái đầu to quá khổ, vừa gục gặc vừa nói:
- Thế thì tốt… kể từ bây giờ ngươi cứ tưởng như trên thế gian này không có tỷ tỷ của ngươi vậy.
Khắc Vị Phong sững sờ:
- Tiền bối… tại sao… chẳng lẽ tỷ tỷ…
Lão Hựu như đọc được ý mà Vị Phong sắp nói ra, ngăn không cho chàng nói:
- Ngươi đừng nghĩ vơ, nghĩ vẩn. Ta biết nương tử của ta là người thế nào nên không muốn cho ngươi gặp đó. Nếu như ngươi có lỡ chạm mặt với Tuyết Cầm thì phải tránh xa và lẩn ngay đấy.
Lão hất mặt:
- Ngươi hứa với ta chứ?
Khắc Vị Phong miễn cưỡng gật đầu:
- Vãn bối hứa.
- Được rồi… Ngươi ráng hành thiền tập trung tâm định.
Lão chỉ bốn phiến đá gần đó nói:
- Từ bây giờ đến tối tiểu tử phải hủy xong bốn phiến đá kia và nhớ chỉ được hủy một lần thôi.
Lão buông tiếng thở dài:
- Tối nay khi ngươi hủy xong bốn phiến đá kia, lão Hựu sẽ chỉ dẫn ngươi đến công phu thứ hai. Thế là xong phận sự của ta rồi đó. Ngươi có thể rời khỏi Đào Hoa viên.
Lão vừa nói vừa nhìn Khắc Vị Phong như thể muốn đọc những ý niệm đang có trong tâm thức chàng. Lão ve cằm rồi quay bước bỏ đi. Bộ tướng và nhân dạng của lão giống một gã trông thật nực cười.
Lão Hựu bỏ đi nơi, Khắc Vị Phong chắp tay sau lư)ng nhìn về phía vầng nhật quang. Chàng nhủ thầm: “Sao lão Hựu không muốn ta gặp tỷ tỷ nhỉ?”
Chàng bâng quơ nghĩ đến Di Tuyết Cầm. Một giọng nói nho nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng Khắc Vị Phong nhận ra ngay đó là giọng nói của Di Tuyết Cầm. Chàng buột miệng thốt lên:
- Di tỷ tỷ.
Khắc Vị Phong đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng Di Tuyết Cầm đâu. Giọng nói nhỏ nhẻ rót vào tai chàng:
- Khắc đệ hãy đến đỉnh Vọng Phong. Di tỷ tỷ chờ Khắc đệ.
Nghe tiếng của Di Tuyết Cầm, trong lòng Khắc Vị Phong bất giác trỗi lên một cảm xúc hoan hỷ rất mơ hồ. Một thứ cảm xúc mà chàng không thể lý giải được.
Những ngày qua ở Đào Hoa viên nhưng không gặp Tuyết Cầm, Vị Phong cảm nhận như mình đang thiếu vắng một cái gì đó. Sự thiếu vắng kia khiến cho tâm trạng chàng trở nên trống vắng lạ thường.
Chàng mỉm cười nghĩ thầm: “Mình sẽ gặp lại tỷ tỷ.”
Chàng nhìn về phía vầng nhật quang, rồi quay sang bốn phiến đá. Một niềm phấn khích khỏa lấp tâm tư Khắc Vị Phong. Chàng bước đến trước bốn phiến đá, tập trung tâm tưởng vận hành nội lực rồi thét một tiếng thật lớn, vỗ thẳng chưởng xuống một phiến đá.
- Chát.
Phiến đá thứ nhất vỡ làm đôi chỉ với một chưởng của chàng. Quay sang phiến đá thứ hai, thứ ba, cũng với sự tập trung cao độ, Khắc Vị Phong phát lộng chưởng kình hủy nó. Đến phiến đá thứ tư, chỉ sau một chưởng của chàng, nó đã vỡ tan ra thành mảnh vụn.
Khắc Vị Phong nhìn những mảnh vụn nghĩ thầm: “Ta đã thành công rồi.”
Đem theo sự phấn khích hoan hỷ đó, Khắc Vị Phong rời chỗ luyện công, theo lối mòn. Chàng đi mà cứ như chạy thẳng một mạch đến đỉnh Vọng Phong.
Tuyết Cầm đón Vị Phong. Vừa gặp nàng, Khắc Vị Phong tưởng mình bắt gặp thứ báu vật vô tình đánh mất mà bước vội đến trước mặt.
- Tỷ tỷ…
Tuyết Cầm mỉm cười nhìn chàng:
- Võ công của Khắc đệ đã đạt đến đâu rồi?
- Đệ đã có thể vận hành được nội công trong người mình.
Tuyết Cầm gật đầu:
- Tốt quá. Chưa đầy nửa con trăng mà Khắc đệ đã làm được những chuyện người khác phải rèn luyện nhiều năm mới có thể làm được.
- Vị Phong tăng tiến nhanh như vậy là nhờ sự chỉ dẫn tận tình của tiền bối.
Nàng cười khẩy rồi nói:
- Khắc đệ biết vì sao lão Hựu chỉ dẫn tận tình cho đệ không?
- Vì tỷ tỷ.
- Có thể nói như vậy… Nhưng ý của lão Hựu là muốn tống khứ tiểu đệ mau chóng rời khỏi Đào Hoa viên đó.
- Đệ có thể đọc được ý của Hựu tiền bối.
Bèn nắm lấy tay chàng:
- Tỷ không muốn đệ rời khỏi Đào Hoa viên đâu.
Nàng nói rồi buông tiếng thở dài.
Vị Phong nhìn Tuyết Cầm:
- Nếu không rời Đào Hoa viên, đệ đâu hóa giải được cái oan của mình.
- Tỷ biết.
Nàng gưởng điểm nụ cười mỉm nhìn Vị Phong.
Hai người đối nhãn nhìn nhau. Rồi như Ngọc Diện Hồ LY không cưỡng lại được những xúc cảm trỗi dậy trong tâm thức mình, mà bất giác ôm lấy Vị Phong. Vòng tay nàng quấn quanh cổ Vị Phong, môi lần tìm đến môi chàng.
Nhan sắc lẫn động thái vồn vã của Di Tuyết Cầm khiến Vị Phong cũng không dằn được những xúc cảm đang dâng trong nội thức. Hai cánh môi chàng bất giác dán chặt lấy đôi môi mọng nước của Tuyết Cầm. Hai thân thể gắn liền nhau làm một chẳng muốn rời nhau nữa. Họ trao cho nhau nụ hôn nồng nàn và cuồng nhiệt nhất. Chỉ khi cắt được nụ hôn đó, Khắc Vị Phong lẫn Tuyết Cầm mới bẻn lẻn thẹn thùng. Cả nàng lẫn Vị Phong đều cùng một ý niệm, cả hai đang có lỗi với lão Hựu.
Khắc Vị Phong nhìn Tuyết Cầm nói:
- Tỷ tỷ… Hựu tiền bối không muốn đệ gặp tỷ.
Nàng cắn răng trên vào môi dưới, nhìn chàng một lúc rồi nhỏ nhẹ nói:
- Tỷ biết… lão ghen đó. Lão không muốn cho tỷ gặp bất cứ ai, cho dù người đó là Khắc đệ.
Nàng buông tiếng thở dài nhìn Vị Phong nói tiếp:
- Lão rất yêu tỷ và làm tất cả những điều gì tỷ muốn. Một lão nô tình tội nghiệp.
Khắc Vị Phong thở ra:
- Đệ không muốn mình có lỗi với Hựu tiền bối.
Hai người lại đối mặt nhìn nhau.
Khắc Vị Phong nhỏ nhẻ nói:
- Có lẽ đệ nên rời khỏi Đào Hoa viên.
- Đệ chưa tựu thành võ công.
- Nhưng…
Nàng lắc đầu:
- Tỷ sẽ không cho Khắc đệ rời khỏi Đào Hoa viên nếu chưa học được võ công của lão Hựu. Tỷ dẫn đệ đến đây có ý muốn đệ xem qua cái này.
- Tỷ muốn đệ xem qua cái gì?
- Đi với tỷ.
Nàng dẫn Vị Phong vào một khe núi. Hai người bước trên một ghềnh đá, Tuyết Cầm chỉ xuống khoảng sân rộng bên dưới ghềnh đá, có một lớp đá và bụi phủ trên mặt. Nàng nghiêm giọng nói:
- Khắc đệ cẩn thận. Nếu như đệ thấy hoa mắt, loạn thần thì đừng nên nhìn xuống đó.
- Đệ đâu có thấy gì ngoài một lớp đá phủ phía trên?
- Rồi Khắc đệ sẽ thấy.
Nàng nói rồi phát động chưởng công tạo ra hai đạo cuồng phong rào rào thổi bay lớp lá phủ bên dưới ghênh đá. Lá khô tỏa rợp cả không gian bởi hai đạo cuồng phong do Tuyết Cầm tạo ra, dưới cùng để lộ một phiến đá phẳng lì như tấm gương được đánh bóng. Trên phiến đá phẳng lì và bóng đó là muôn vàn những dấu chân như thể đang chuyển động làm hoa cả mắt của Khắc Vị Phong.
Chàng nheo mày nhìn xuống những dấu chân như trận đồ đang dịch chuyển mà mắt càng lúc càng bị lóa chẳng còn phân biệt được thực tại hay vô thức. Đầu chàng bắt đầu nhức nhối vô cùng. Vị Phong ôm lấy đầu buột miệng thốt:
- Thôi…
Tuyết Cầm thộp lấy tay Vị Phong kéo ra xa ghềnh đá, cũng là lúc những táng lá rơi trở xuống lấp kín phiến đá rộng trên phạm vi mười trượng vuông đó.
Tuyết Cầm hỏi:
- Khắc đệ thấy sao?
Khắc Vị Phong lắc đầu:
- Mắt đệ hoa lên và đầu xây xẩm chẳng biết gì nữa.
Nàng mỉm cười:
- Ngay cả cái đầu bự như quả dưa hấu của lão Hựu cũng muốn vỡ toang bởi phiến đá này.
- Đệ thấy những dấu chân như đang chuyển động.
- Ai cũng thấy như vậy cả. Nhưng chẳng một ai hiểu nổi sự thần kỳ trong những dấu chân đó.
- Tỷ muốn đệ hiểu?
- Lão Hựu không rời Đào Hoa viên chỉ vì sự thần kỳ của nơi này đó. Và tỷ muốn đệ hiểu nó.
- Hựu tiền bối cũng không biết sự thần kỳ này?
- Nếu lão biết thì thủ cấp đã không to ra như vậy.
Nàng mỉm cười nói:
- Tỷ nghĩ nếu đệ hiểu sẽ tìm ra cái gì đó bổ ích cho đệ.
- Bằng như không hiểu thì cái đầu của Khắc Vị Phong cũng chẳng khác nào Hựu tiền bối.
Nàng phá lên cười. Vừa cười Di Tuyết Cầm vừa nói:
- Tỷ đâu muốn cái đầu của Khắc đệ giống lão Hựu. Nó mà giống như lão Hựu thì Khắc đệ đâu còn là trang nam tử như bây giờ, mà đã là một quái nhân rồi.
Nàng nguýt chàng, nói tiếp:
- Nếu Khắc đệ biến thành như lão Hựu… thiên hạ sẽ kháo nhau đệ là thủ phạm tạo ra cái nghiệp đại ác, bất nhân, bất nghĩa nên bị quả báo đó.
Nghe nàng thốt ra câu nói này, Khắc Vị Phong không khỏi sượng sùng. Chàng nhìn Tuyết Cầm:
- Tỷ hiệu đệ là đệ mừng lắm rồi.
- Tỷ và Khắc đệ giờ là những kẻ đồng hội đồng thuyền rồi.
Nàng nắm tay Vị Phong. Hai người nhìn nhau.
Cảm xúc lại dâng trào trong họ, nhưng rồi Tuyết Cầm buông tay Vị Phong.
Chàng buông tiếng thở dài:
- Tỷ tỷ.
Nàng mỉm cười nói:
- Tỷ không muốn đệ trở thành kẻ bất nhân, bất nghĩa với lão Hựu Tiếu Can đâu.
Chàng gượng cười từ tốn nói với nàng:
- Tỷ cũng không bất nhân, bất nghĩa và bất tình với Hựu tiền bối.
Tài sản của dth_abcd

  #15  
Old 03-06-2008, 08:56 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 15

Dị tình bóng sắc




Màn đêm buông xuống phủ lên toàn không gian Đào Hoa viên một màu đen thẳm. Lão Hựu và Khắc Vị Phong đứng đối mặt nhau. Lão Hựu nghiêm giọng nói:
- Khắc tiểu tử… môn công thứ hai của lão Hựu muốn truyền cho ngươi đó. Ngươi muốn có võ công tối thượng thì trước tiên phải biết luyện nhãn thông và thần thức tinh thông. Ngươi phải phân biệt cái nào là hư cái nào là thực. Và khi phát động chiêu công phải cực kỳ chính xác. Có chuẩn đích trong chiêu công thì mới có thể dụng được võ công của mình một cách thần kỳ. Bằng như không chính xác thì ngươi có nội lực cao thâm đến đâu, có chiêu thức biến hóa đến đâu cũng chỉ là những môn võ công của bọn múa võ sơn đông, lấy cái xảo để quyên tiền độ nhật mà thôi.
Khắc Vị Phong ôm quyền:
- Vãn bối hiểu lời chỉ huấn của tiền bối.
Lão Hựu gật đầu:
- Nói ít ngươi hiểu nhiều… chứng tỏ ngươi là người thông minh. Lão hữu rất muốn ngươi có sự thông minh tuyệt đỉnh đó để không làm ta thất vọng.
Lão nhìn Khắc Vị Phong bằng ánh mắt thổ lộ, trang trọng lấy trong ngực áo ra một chiếc tráp bằng gỗ, lão Hựu mở nắp cho Khắc Vị Phong thấy một con đom đóm đang nhấp nháy trong chiếc tráp đó.
- Ngươi thấy con đom đóm này chứ?
- Vãn bối thấy.
- Nó có khác biệt gì với con đom đóm bình thường không?
Khắc Vị Phong nheo mày nói:
- Vãn bối không thấy nó có khác biệt gì cả.
- Có đó… con đom đóm này đã được lão hữu làm cho nó nhấp nháy chậm hơn những con đom đóm bình thường. Tiểu tử phải tìm ra nó trong một rừng đom đóm. Bắt nó về cho lão phu. Nếu không bắt được nó ngươi chẳng bao giờ tựu thành cảnh giới tối thượng của võ lâm. Ngươi mãi mãi sẽ là một gã võ biền sơn đông.
Lão cười khẩy rồi nói:
- Ngươi chuẩn bị rồi chứ?
Khắc Vị Phong gật đầu:
- Vãn bối đã chuẩn bị.
Lão gật gù rồi vỗ tay một cái thật mạnh. Cả màn đêm đen thẳm trong Đào Hoa viên như được nhuộm đầy những vì sao đêm nhấp nháy. Vị Phong hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của bầy đom đóm đêm. Nó tạo cho chàng sự sững sờ nhưng cũng vô cùng phấn khích bởi hiện tượng kỳ ảo, lộng lẫy do bầy đom đóm tạo ra.
Lão Hựu nói:
- Tiểu tử… nhớ lời của lão hữu chứ?
Khắc Vị Phong gật đầu.
Lão Hựu mở nắp chiếc tráp. Con đom đóm từ trong tráp như bị cuốn vào bày đom đóm đêm kia vỗ cánh lao rụt ra khỏi tráp, hòa ngay vào những con đom đóm khỏa lấp cả Đào Hoa viên.
Khắc Vị Phong giật mình.
Chàng vội rượt theo nó.
Lão Hựu mỉm cười, chắp tay sau lưng nhìn Khắc Vị Phong rồi quay bước đi thẳng vào mộc xá.
Lão đẩy cửa bước vào tòa mộc xá, Tuyết Cầm đã đợi sẵn trong nhà.
Lão bước đến sau lưng nàng:
- Nàng không đợi lâu chứ?
Tuyết Cầm quay lại nhìn lão Hựu:
- Khắc Vị Phong thế nào?
- Đã rượt theo con đom đóm của ta rồi.
Tuyết Cầm cau mày:
- Rượt theo con đom đóm là sao?
- Thì đêm nay ta luyện cho gã tiểu tử ấy nhãn thông và tinh thần kiên định. Biết phân biệt đâu là thật đâu là hư. Đó là căn bản của nền tảng võ công. Có căn cơ đó mới có thể đạt tới cảnh giới tối thượng của võ học.
Tuyết Cầm mỉm cười, từ tốn nói:
- Lão nghĩ Vị Phong như thế nào?
Lão Hựu xoa đầu, ôn nhu nói:
- Y đúng là một gã tiểu tử cực kỳ thông minh. Thông minh đến độ làm cho lão Hựu từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Ta nghĩ không bao lâu nữa y sẽ rời Đào Viên trang.
Nàng lộ vẻ mãn nguyện, từ tốn hỏi lão Hựu:
- Lão nghĩ như vậy à?
Lão gật đầu:
- Khắc Vị Phong đúng là một kỳ tài hiếm có đó.
Lão nói rồi gượng cười nói:
- Nhưng mà…
Tuyết Cầm nghiêm giọng hỏi:
- Nhưng mà cái gì chứ?
Lão Hựu xoa cái đầu to như quả dưa hấu chẳng có lấy sợi tóc, cọng râu hay cả chân mày. Lão ngập ngừng một lúc rồi nói với Tuyết Cần:
- Nhưng mà… Nhưng mà nàng chỉ lo cho gã Khắc tiểu tử đó mà chẳng nghĩ chút gì đến lão dị nhân yêu nàng.
Thốt ra câu nói này, chân diện của lão Hựu xụ hẳn xuống trông vừa tội nghiệp vừa khốn khổ.
Lão từ từ ngẩng lên nhìn Tuyết Cầm, lí nhí nói:
- Nàng nói nàng yêu ta mà.
Đôi mắt lồi của lão khẽ chớp một cái. Lão toan mở miệng nói Tuyết Cầm đã ngăn không cho lão nói.
Nàng điểm nụ cười mỉm rồi nói:
- Tuyết Cầm biết lão đang nghĩ gì nhưng lại…
Lão không nói hết lời mà cúi mặt nhìn xuống.
Tuyết Cầm nắm tay lão Hựu. Nàng giật nhẹ tay lão ôn nhu nói:
- Lão đi theo ta.
Nàng dẫn lão Hựu vào gian biệt phòng. Lão răm rắp bước theo nàng như một đứa trẻ ngoan ngoãn và nhẫn nhục. Tuyết Cầm đóng cửa biệt phòng. Nàng chuốc lấy một chén rượu đặt vào tay lão:
- Tuyết Cầm mời Hựu huynh.
Đôi mắt lồi của lão Hựu sáng rực lên khi nghe lời nói này của Tuyết Cầm hai tay lão run run đón lấy chén rượu vừa hồi hộp nói:
- Lâu lắm rồi… ta… ta không được nghe những lời nói thế này.
Nụ cười tươi như đóa hoa hàm tiếu đầy chất quyến rũ gợi tình hiện diện lên hai cánh môi Tuyết Cầm.
Nàng nhu hòa nói:
- Hựu huynh từng ao ước nghe những lời nói như thế này. Bây giờ Hựu huynh đã được nghe rồi đó.
- Ta thích được nghe mãi mãi những lời nói như vừa rồi.
Nói xong lão dốc chén rượu uống cạn. Đặt chén rượu xuống bàn, lão Hựu ngẩn mặt nhìn Tuyết Cầm. Vẻ háo hức, đòi hỏi lộ rõ trên đôi con ngươi tháo láo, thồ lộ của lão.
Tuyết Cầm chuốc chén rượu thứ hai rồi uống cạn. Nàng nhìn lão Hựu nhỏ nhẹ nói:
- Hựu huynh đã vì Tuyết Cầm đào luyện Khắc Vị Phong đệ, tất Tuyết Cầm phải biết đáp lại Hựu huynh chứ.
Cục yết hầu của lão trồi lên rồi tuột xuống, tất cả những gì lão nghĩ trong đầu đều lồ lộ hiện ra từng nét trên khuôn mặt dị hình, dị dạng.
Lão lắp bắp nói:
- Nàng cho ta hưởng cái gì… phải…
Lão bỏ lửng câu nói giữa chừng và trở nên bối rối, lúng túng khi tiếp nhận ánh mắt của Tuyết Cầm. Nàng ban cho lão Hựu một nụ cười quyến rũ và gởi tình nữa rồi quay lưng lại lão.
Nàng vừa quay lưng lại thì nghe tiếng thở dài thất vọng của lão Hựu.
Lão làm sao mà không thất vọng buông tiếng thở dài khi Tuyết Cầm quay lưng lại lão chứ? Lão nghĩ tất cả những gì lão muốn, lão đòi hỏi và lão cần đã bị nàng khước từ.
Nhưng rồi ý niệm kia vụt tan biến trong tâm tưởng lão Hựu khi xiêm y của Tuyết Cầm từ từ trôi dần xuống gót chân, để rồi tấm thân kiều diễm với những đường cong tuyệt mỹ của nàng hiện ra lồ lộ, và nằm gọn trong đôi con ngươi thồ lộ, thau láu với đầy vẻ háu hứng tham lam khát tình của lão Hựu.
Lão như không thể dằn được cơn xúc cảm giao tình khi chiêm ngưỡng và thu tóm nhân dạng Di Tuyết Cầm vào đôi uy nhãn, nên hai chân run lên rồi quỵ hẳn xuống sàn biệt phòng. Lão quỳ mà mắt cứ chăm chẳm rọi vào thể pháp của Ngọc Diện Hồ Ly Di Tuyết Cầm. Lão đang biểu lộ sự sùng bái của một lão nô tình trước con người mà lão tôn thờ, vọng tưởng lẫn sùng bái và chỉ muốn giữ riêng cho bản thân mình.
Di Tuyết Cầm từ từ quay lại đối diện với lão. Thân thể nàng như một tòa lâu đài nguy nga cực kỳ tráng lệ với tất cả sự hấp dẫn và quyến rũ của tạo hóa đã khiến cho con tim lão Hựu nhảy thùm thụp và muốn thoát ra ngoài.
Hơi thở của lão Hựu cũng trở nên dồn dập, nhưng lão vẫn không dám có hành động gì gọi là mạo phạm đến nàng. Lão vẫn quỳ trên sàn biệt phòng chỉ lấy mắt ngắm nhìn nàng.
Tuyết Cầm mỉm cười, thỏa mãn sự sùng bái của lão Hựu. Nàng ôn nhu nói:
- Lão còn chờ gì mà không nhận sự ban thưởng của Di Tuyết Cầm?
Lời nói của nàng như một sự khích lệ khiến lão Hựu chợt bừng tỉnh trước sắc đẹp đầy sức quyến rũ kia. Lão đi bằng gối đến ngay trước mũi chân nàng. Hơi e dè một chút rồi lão ôm chầm lấy đôi chân trần, vưa dài vừa cân đối với làn da trắng mịn màng, êm như nhung.
Lão rên rỉ:
- Ôi ta yêu nàng… ta yêu nàng…
Lão Hựu nằm dài bên cạnh Di Tuyết Cầm với vẻ thỏa mãn của một đứa trẻ được chiều chuộng, và giờ đây đã thỏa thuê với những gì mà lão thèm thuồng đòi hỏi. Lão cất tiếng ngáy làm vang động cả gian biệt phòng.
Tuyết Cầm thả chân xuống tràng kỷ. Nàng toan vận lại xiêm y thì đập ngay vào mắt nàng là cánh hoa đào đang đặt trên bàn.
Sắc diện Tuyết Cầm đỏ bừng. Nàng hiểu vì sao cánh hoa đào kia lại xuất hiện trong gian biệt phòng này. Nó do ai mang đến. Và nó có ý nghĩa gì.
Răng trên của Ngọc Diện Hồ Ly cắn vào môi dưới.
Nàng lắc đầu nhẩm nói:
- Khắc Vị Phong… Tuyết Cầm mong Vị Phong hiểu cho Tuyết Cầm.
Nàng vừa nói vừa vội vã vận lại xiêm y. Rời tòa mộc lầu, Tuyết Cầm bước ra khu Đào Hoa viên. Trong mắt nàng là bầy đom đóm đêm nhấp nháy tạo ra không gian lung linh, kỳ vĩ lạ thường, nhưng nhân dạng Khắc Vị Phong thì không thấy đâu nữa.
Tuyết Cầm bồi hồi lo lắng khi nghĩ Khắc Vị Phong hẳn đã bỏ đi rồi.
Nàng lắc đầu nói:
- Khắc Vị Phong… chẳng lẽ Khắc Vị Phong không hiểu cho Di Tuyết Cầm. Vị Phong phải hiểu cho Tuyết Cầm. Tất cả những gì Tuyết Cầm làm hôm nay cũng chỉ vì một Khắc Vị Phong.
Nàng bước vào Đào Hoa viên tìm chàng, nhân dạng của Khắc Vị Phong như thể đã bị đom đóm kia nuốt chửng chẳng để lại dấu tích gì. Sự thanh vắng của Đào Hoa Trang khiến cho Tuyết Cầm lo lắng bồn chồn hơn.
Nàng nhủ thầm: “Vị Phong… chàng không thể bỏ đi được. Chàng không thể ra đi rời khỏi nơi này mà không nói lời nào với Tuyết Cầm. Chàng không thể nào đi như vậy được.”
Vừa nói Tuyết Cầm vừa rảo bước trong Hoa viên để tìm Khắc Vị Phong nhưng nhân dạng của Khắc Vị Phong thì vẫn biền biệt. Nàng nghĩ đến đình Vọng Phong. Rồi thi triển khinh công lao về phía đó. Tuyết Cầm vừa thi triển khinh công vừa nghĩ: “Khắc Vị Phong… chàng đừng hồ đồ… Người Tuyết Cầm yêu chỉ có thể là Khắc Vị Phong. Trái tim của Di Tuyết Cầm luôn thuộc về chàng.”
Tại đình Vọng Phong, Di Tuyết Cầm gặp Khắc Vị Phong, đứng chắp tay sau lưng, trông chàng chẳng khác nào pho tượng trầm tư mặc tưởng, nhìn lên bầu trời đầy những vì sao đêm nhấp nháy.
Nàng bước đến sau lưng Khắc Vị Phong ngập ngừng nói:
- Khắc đệ.
Nàng chỉ thốt được bấy nhiêu rồi im lặng.
Khắc Vị Phong buông tiếng thở dài, nhìn lại Tuyết Cầm:
- Di tỷ tỷ đừng nói gì cả. Khắc Vị Phong biết tất cả rồi.
Chàng thở ra rồi từ tốn nói tiếp:
- Đúng ra Khắc Vị Phong phải ra đi sớm hơn, để không buộc tỷ phải vì Khắc Vị Phong.
Lệ trào ra mắt Tuyết Cầm.
Nàng nghẹn ngào nói:
- Nếu Khắc Vị Phong chỉ là một Đạo vương thì không bao giờ hóa giải được những oan cảnh đã khoác lên vai. Vị Phong chỉ còn mỗi một con đường lẩn trốn kẻ thù. Một nam tử hán đại trượng phu không phải là người chỉ biết chạy trốn để bảo tồn sinh mạng mình, mà ngược lại phải đối mặt với oan cảnh lẫn hiểm họa của người lớn.
- Khắc Vị Phong biết điều đó, nhưng Khắc Vị Phong không phải là con người lợi dụng để câu lợi. Đệ biết tỷ không yêu Hựu Tiếu Can tiền bối, nhưng vẫn phải dụng thân xác mình để buộc lão Hựu truyền thụ võ công cho Khắc Vị Phong.
Chàng lắc đầu nói tiếp:
- Vị Phong không phải hạng người lợi dụng thân xác nữ nhân để cầu lợi cho mình.
- Khắc đệ không phải là hạng người lợi dụng thân xác nữ nhân để cầu lợi cho bản thân mình. Lợi dụng một con người để mưu lợi đã là một cái tội với lương tâm, lợi dụng nữ nhân tội càng nặng hơn nữa.
Chàng đặt tay lên vai nàng.
Nàng ngẩng mặt nhìn vào Khắc Vị Phong. Vị Phong ôn nhu nói:
- Phải chi tỷ yêu lão Hựu. Nhưng đằng này tỷ dùng thể xác mình để trao đổi với lão Hựu tiền bối.
Tuyết Cầm buông tiếng thở dài, ôn nhu nói:
- Lão si mê và tự nguyện biến thành lão nô trung thành của tỷ.
- Nhưng Vị Phong không muốn mình trở thành kẻ bỉ ổi lợi dụng thân xác của nữ nhân.
Nàng thở ra rồi nói:
- Tuyết Cầm không muốn Vị Phong chỉ là một Đạo vương mà còn hơn thế nữa.
- Đệ biết tỷ muốn đệ trở thành một đại cao thủ kỳ tuyệt trong giang hồ.
Nàng gật đầu.
Khắc Vị Phong lắc đầu nói:
- Nhưng tỷ có biết đâu ý muốn của tỷ với biện pháp tỷ làm đã khắc sâu vào trái tim Vị Phong một nhát chém vừa sâu vừa độc. Làm cho Khắc Vị Phong có thể trở thành một gã nam nhân ẩn mình trong tấm thân của nữ nhân. Mà nữ nhân đó lại chính là tỷ tỷ của mình.
Chàng nắm vai nàng:
- Di tỷ tỷ… Khắc Vị Phong trở thành cao thủ thượng thừa bằng phương pháp của tỷ. Bằng phương cách của tỷ lợi dụng thân xác lẫn tình yêu của mình để buộc người khác phải truyền thụ võ công không phải là thượng sách. Nếu thiên hạ không biết thì lương tâm Khắc Vị Phong cũng không thể chấp nhận được. Bằng như thiên hạ biết, thử hỏi Khắc Vị Phong có thể đứng trong trời đất này để tự cho mình là người đỉnh thiên lập địa. Không… Vĩnh viễn Khắc Vị Phong không bao giờ trở thành đại trượng phu với những gì mà đã học ở lão Hựu. Mà sẽ trở thành một gã tiểu nhân luôn luôn hổ thẹn với mình, còn hơn nữa là kẻ bị thiên hạ nguyền rủa là hạng tiểu nhân bỉ ổi.
Chàng mím chặt hai cánh môi nhìn nàng:
- Di tỷ tỷ… Vị Phong sẽ không bao giờ học võ công của lão Hựu. Cho dù võ công của lão có thể đưa Khắc Vị Phong thành người được thiên hạ nể sợ.
- Khắc Vị Phong…
Chàng buông tay khỏi vai nàng:
- Nhiệt tâm của Di Tuyết Cầm tỷ tỷ, Vị Phong không bao giờ quên, nhưng đệ sẽ không thụ học võ công của lão Hựu nữa. Đệ sẽ rời Đào Hoa viên.
Nàng nắm lấy tay chàng:
- Vị Phong… tỷ…
Vị Phong nhìn vào mắt nàng, từ từ rút tay lại:
- Khắc đệ đã quyết định cho mình một con đường. Đã quyết định rồi thì không bao giờ thay đổi. Tỷ hãy quay lại mộc lầu đi.
Chàng gượng cười từ tốn nói:
- Vị Phong không xen vào tình yêu của tỷ với bất cứ ai, nhưng cũng không bao giờ nhận sự hy sinh của tỷ bằng phương cách mà tỷ đã dụng với lão Hựu.
Buông một tiếng thở dài, Vị Phong nói tiếp:
- Tỷ nên quay về mộc lầu.
Chàng nói dứt câu quay lưng lại nàng.
Tuyết Cầm nghẹn lời. Trái tim nàng đập loạn nhịp và sau mỗi cái đập là một cái nhói đau khôn cùng. Nàng muốn nói với Khắc Vị Phong câu gì đó để khỏa lấp lấy cái đau trong tim mình, nhưng không thể nào tìm được lời nào nói khả dĩ có thể thốt ra trong hoàn cảnh này.
Hai cánh môi nàng mím chặt lại, và cuối cùng Tuyết Cầm đành buông tiếng thở dài, lặng lẽ quay bước rời đình Vọng Phong. Tuyết Cầm đi rồi, còn lại một mình, Khắc Vị Phong cảm thấy mình chơ vơ lạc lõng trong bầu trời đêm thanh vắng và ảm đạm.
Chàng quay lại nhìn về hướng tòa mộc lầu nhẩm nói:
- Tỷ tỷ… Đúng ra đệ nên rời khỏi Đào Hoa trang sớm hơn mới đúng. Khắc Vị Phong mong rằng tỷ hiểu cho đệ.
Khắc Vị Phong đứng thừ ra với những ý niệm trong đầu mình. Chàng sực nhớ đến lời của Vạn Xuân trang chủ mà quyết sẽ đến Thiên Vân trang. Chàng nhẩm nói:
- Đúng ra ta đến Thiên Vân trang thì tốt cho Di tỷ tỷ hơn.
Khắc Vị Phong dợm bước thì thấy chiếc bóng vùn vụt lao đến mình. Đôi chân mày chàng nheo lại bởi nhận ra chiếc bóng kia có bộ tướng nhỏ nhắn, đích thị là Hựu Tiếu Can.
Khắc Vị Phong nghĩ thầm: “Hựu tiền bối đến đây làm gì?” Câu hỏi đó còn đọng trong đầu Khắc Vị Phong thì lão Hựu đã lướt đến. Lão nhìn Khắc Vị Phong bằng đôi mắt lồi. Lão từ từ đi đến trước mặt chàng. Khắc Vị Phong không khỏi lo lắng trước sự xuất hiện đột ngột của lão Hựu. Chàng miễn cưỡng hỏi:
- Tiền bối…
Lão Hựu khoát tay không cho chàng nói rồi bất ngờ quỳ xuống trước mũi giày Khắc Vị Phong. Lão nghẹn ngào nói:
- Khắc Vị Phong… Lão Hựu cầu xin ngươi ở lại học võ công của ta.
Khắc Vị Phong quá đỗi sững sờ trước hành động của lão Hựu. Chàng bối rối vội đỡ lão đứng lên:
- Hựu tiền bối…
Lão ghì người không đứng lên, nhìn Vị Phong nói:
- Tiểu tử hứa đi… ta mới đứng lên.
Nghe lão nói, Khắc Vị Phong càng bối rối hơn. Chàng buông tiếng thở dài:
- Sao Hựu tiền bối lại làm vậy? Sao lại tự hạ mình trước Khắc Vị Phong?
- Ta có lý do để quỳ dưới chân ngươi cầu xin ngươi ở lại Đào Hoa viên thụ học võ công của ta. Ta mong ngươi nhận lời đừng từ chối. Đừng bỏ đi.
Đôi chân mày Khắc Vị Phong nhíu lại. Chàng buông tiếng thở dài rồi nói:
- Phải chăng tiền bối làm theo ý muốn của Di tỷ tỷ?
- Lão Hựu yêu Tuyết Cầm nhiều lắm… tiểu tử… ta không muốn mất Tuyết Cầm một lần nữa… Ta không muốn mất nàng đâu.
Khắc Vị Phong nghiêm giọng nói:
- Tiền bối đứng lên đi.
- Ta sẽ quỳ đây mãi mãi khi nào ngươi nhận lời ở lại Đào Hoa viên thụ học võ công của ta… Lúc đó ngươi muốn đi đâu cũng được, lão Hựu sẽ không cản ngươi. Nhưng bây giờ thì không.
- Vãn bối phải suy nghĩ xem có nên học võ công của tiền bối không.
- Tiểu tử… võ công của ta rất dễ học… bây giờ ta phải nói thật với ngươi… ta chỉ có thể cho ngươi những khẩu quyết mà ta đã học thuộc lòng trong sinh tử vực. Còn tựu thành võ công đó hay không tùy ở ngươi. Còn võ công của ta so với người võ lâm… còn kém xa họ lắm. Bởi ta chẳng có được thiên cơ trời phú cho mình.
Khắc Vị Phong cau mày.
Lão Hựu nói tiếp:
- Ta chỉ có được nội lực thâm hậu nhờ đã thông được sinh tử huyền quan, còn lại chẳng có ý nghĩa gì.
Khắc Vị Phong nhìn lão:
- Tuyết Cầm tỷ tỷ biết chuyện này chứ?
Hựu Tiếu Can lắc đầu:
- Tuyết Cầm không hề biết gì cả.
Khắc Vị Phong gượng cười:
- Thế tại sao võ công của tỷ tỷ lại lợi hại vô cùng?
- Bởi vì nàng có tâm tư thể chất hơn ta. Nàng thấu hiểu được khẩu quyết huyền công Quỷ Vực Thanh.
- Vãn bối hỏi thật nhé?
- Tiểu tử muốn hỏi gì?
- Tiền bối yêu tỷ tỷ lắm phải không?
- Hơn cả sinh mạng của ta!
- Được… vãn bối sẽ ở lại Đào Hoa viên của tiền bối.
Chàng nói rồi đỡ lấy lão Hựu đứng lên. Lão xoa tay như thể phủi bụi bám vào đôi chưởng thủ. Vừa xoa lão vừa nói với vẻ hoan hỷ tột cùng:
- Tiểu tử đã hứa rồi đó nhé… không được nuốt lời. Nam tử hán đại trượng phu sống trong trời đất, điều quan trọng hơn cả là biết giữ lời. Biết trọng chữ tín thì thiên hạ mới nể phục mà ngưỡng mộ ngươi.
- Vãn bối sẽ ghi nhận chỉ huấn này của tiền bối.
Chàng gượng nghĩ thầm: “Tội nghiệp cho lão thật. Không ngờ lão lại là kẻ đa tình và nợ tình. Nếu Di tỷ tỷ có tình với Hựu Tiếu Can thì hay biết chừng nào. Tại sao tỷ tỷ không nhận ra thà yêu một người yêu mình còn hơn chạy theo bóng sắc tình yêu chứ? Hy vọng một ngày nào đó chữ tình sâu đậm của lão Hựu sẽ tạo ra trong Di Tuyết Cầm chữ tình dành cho lão.”
Khắc Vị Phong gượng cười, buông tiếng thở dài rồi nói:
- Tiền bối… Khắc Vị Phong sẽ cố gắng học nhanh tất cả những khẩu quyết mà người truyền thụ để sớm rời Đào Hoa Trang.
Lão cười toét miệng, vừa xoa cái đầu to quá khổ vừa nói:
- Tiểu tử thật là tốt với lão Hựu.
Tài sản của dth_abcd

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
, doc co hong vnthuquan,



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™